Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6854

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19741

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 902

WN - 12. Cuộc sống này không phải lúc nào cũng công bằng

Kenggg

Âm thanh của hai vật kim loại va chạm nhau vang lên, và một tia sáng bạc xuất hiện trước mắt tôi.

Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được chấn động khi tiếng kim loại va chạm vang lên từ tay đang cầm cây xà beng. Thứ mà đã chặn lấy đòn tấn công là một thanh kiếm màu bạc sáng bóng.

Thanh kiếm mà chặn lấy đòn tấn công của tôi bị cắm xuống đất, lộ rõ sự hiện diện.

Kiếm?

Phải chăng có một anh hùng khác đến giúp?

Khoảnh khắc mà tôi nhận ra đòn tấn công của tôi đã thất bại, tôi cảm nhận được thứ gì đó đang bay thẳng đến tôi. Ngay lập tức, tôi lùi về.

…vãi nho?

Một thanh kiếm chỉ có phần cán và lưỡi kiếm.

Một cây giáo của kỵ binh.

Một chiếc dao găm dài một cách lạ kì.

Một cây chùy bao quanh là những chiếc gai sắc nhọn.

Một thanh kiếm hai tay trông như con dao bếp.

Những thứ vũ khí đó rơi xung quanh tôi một cách bừa bãi.

“Cái gì? Ngươi né được sao?”

“Đừng mất cảnh giác, Baek Sihyeon. Thứ đó là một con quái vật vô lí.”

Tôi nhìn lên trên về hướng mà giọng nói phát ra, và nhìn thấy hai hình bóng đang đứng trên mái nhà của một tòa nhà trong lúc hướng lưng quay về mặt trời đang mọc.

Một sinh vật hình người có cánh và một phụ nữ đang mặc chiếc áo choàng xanh đậm với chiếc áo khoác ngoài màu trắng.

Đó là một trang phục giống với một anh hùng biến hình hoặc một tinh linh (fairy) hơn là của ma pháp thiếu nữ (magical girl), nhưng có gì đó khác biệt.

Cầm cây búa màu bạc với một tay, chúng sáng lên, phản chiếu tia nắng từ mặt trời, như thể là vũ khí chính của cô ta. Không giống như những vũ khí cổ ném vào tôi một cách ngẫu nhiên, cô ta cầm chặt chiếc búa trong tay.

“Cậu nói cậu có thể thắng mà!”

“Ờ thì…tớ không biết nó khủng cỡ này”

“…ừ. Cậu sẽ biết khi chạm chán với nó thôi”

Cô ta nhảy từ trên mái nhà của tòa nhà xuống và tiếp đất ngay cạnh Han Abin.

Dường nhu đã quen với khả năng sử dụng năng lực niệm động (Telekinesis), cô ta đã tự làm chậm tốc độ rơi lại trước khi tiếp đất một cách hoàn hảo.

“Cậu ổn chứ?”

“Cô là ai?”

“Baek Sihyeon! Chưa có tên anh hùng nha.”

Cổ tự giới thiệu bản thân và quan sát Han Abin từ trên xuống dưới.

“Cậu có bị thương nặng lắm không? Tớ sẽ chữa trị cho cậu”

“Ổn mà. Tớ có thể tự chữa trị cho mình…”

Han Abin chưa kịp nói xong, một luồng năng lượng phép thuật màu đỏ tuôn ra và bao bọc cơ thể cô ấy.

Phép hồi phục với tốc độ đáng kinh ngạc.

Lớp da mới mọc lên, máu đang chảy cũng ngừng lại, từng thớ thịt đã bị xé nát dần liền lại. Và cô đã có thể cử động lại bàn tay.

Dù bàn tay vẫn còn co giật và phần xương xuyên qua da vẫn còn nguyên, nhưng với mức độ sơ cứu thì coi như đạt yêu cầu.

Và trên tất cả, nó thực sự nhanh gọn.

Han Abin đã sốc khi thấy năng lực chữa trị của cô nhưng ở một cấp độ hoàn toàn khác, nhưng chỉ tỏ ra có chút tội lỗi.

“Tớ xin lỗi…Tớ không thể làm gì được với cái chân bị gãy của cậu.”

Cô cúi đầu, như thể cô ấy thực sự có một tội lỗi đáng trách.

“Ổn mà, tớ có thể di chuyển ở mức độ này”

“Ừm”

Ánh mắt của ma pháp thiếu nữ đó, đã hoàn thành xong việc chữa trị, quay trở lại tôi lần nữa.

“Cảm ơn vì đã đợi.”

“Cô học đâu cái kiểu tránh nhìn vào mắt kẻ địch thế?”

“Ta tưởng ngươi sẽ đợi? Ta còn không cảm nhận được ý đồ tấn công”

“Là sao?”

“Ừ thì…”

Cổ nhìn thẳng vào tôi, mở một nụ cười sáng sủa.

“Trông ngươi được đó! Có cái tóc với quần áo hơi lủng củng.”

“Nếu cô thực sự là một anh hùng, hãy thể hiện kĩ năng đi thay vì đánh giá cuốn sách qua vẻ ngoài”

“Được thôi!”

Cô ta có vẻ không còn ý định đợi thêm một giây phút nào nữa, lập tức cầm cây búa và lao thẳng vào tôi.

Một cú lao đến đơn giản, không có gì khác thường. Vì cách cổ cầm búa như một tên lính mới, tôi định cho cổ gục luôn bằng một cú đâm với cây xà beng.

Bang

Thế éo nào?

Mặc dù đã dồn một phần sức lực vào cú đâm đó, đòn đánh có tốc độ nhanh hơn cả tốc độ cổ lao đến, bị chặn lại.

Không. Sẽ hơi vô lí nếu nói là nó bị chặn lại.

Cây búa của cô ta đã di chuyển trước cả tôi, như thể dự đoán được cây xà beng sẽ tấn công vào đâu.

Tư thế cầm búa ban đầu của cô ta, như thể chả có tác dụng gì, lại tự dung chẹo lên trên vào vị trí tôi nhắm đến với cây xà beng.

Tôi nhanh chóng rút lại cây xà beng trong khi tiếp tục vung nó và nhắm vào cánh tay của cổ với đầu nhọn của chúng.

Rầm

“Tsk.”

Bị chặn lại bởi năng lực niệm động.

Cắn chặt lưỡi cùng lúc, tôi bật người lên, tung cú đá vào cổ rồi bật ngược ra sau. Thế nhưng dường như cổ cũng đã đoán trước được, dùng cây búa chặn cú đá đó. Tuy vậy, vì mục đích ngay từ đầu chỉ là rút lui, nên việc cú đá bị chặn cũng chẳng mấy quan trọng.

Tôi nhảy lùi lại, chỉnh lại tư thế, chìm trong suy nghĩ.

Sự khác biệt giữa sức mạnh thể chất giữa tôi và cô ta là quá lớn. Thông thường, tốc độ và động tác giả là đủ để áp đảo cái này, nhưng giờ mọi đòn tấn công đều bị đọc được hết, ngay cả việc đó cũng trở nên bất khả thi.

Chưa gì tôi đã thấy nhớ cây búa rồi. Đáng lẽ với một lớp phòng thủ như vậy, tôi chỉ cần dùng sức mạnh tuyệt đối là xuyên thủng được rồi.

Sau khi điều sắp xếp lại mọi thứ trong đầu, tôi nhìn vào cô ta, đang vung cây búa xung quanh với một biểu hiện bất mãn.

Một cái nhìn bất mãn khi một điều gì đó không xảy ra như những gì dự đoán. Một gương mặt sẽ xuất hiên khi điều gì đó đáng lẽ phải thành công mà lại thất bại. Chắc chắn tôi đã nhìn thấy gương mặt kiểu như vậy đâu đó rồi.

Cụ thể là mấy ông nhõi với mấy cái năng lực siêu nhiên hay phép thuật…

“Cô đang xem trước tương lai đấy à?”

“…Ngươi đang nói cái gì vậy?”

Mặc dù miệng nói vậy, đồng tử cổ có chút lung lay và cái giọng cũng có sự thay đổi.

So với sức mạnh cô có, cái khả năng che giấu cảm xúc của cô đúng là thảm họa…

Cổ vừa nói tên cổ là Baek Sihyeon đúng không?

Cô ta tên Baek Sihyeon, với năng lực là hiện thực hóa vũ khí, niệm động lực, thấu thị tương lai và ma pháp hồi phục.

Tôi nhớ là đã từng nghe cái này ở đâu đó.

Sau khi lục lại ký ức một lúc, nội dung bên trong một tập hồ sơ tôi đã đọc một lúc trước đó hiện lên trong tâm trí.

…chẳng phải cô ta là đệ tử của tôi sao?

Do hồ sơ không có ảnh cổ, tôi đã không nhận ra kịp.

Trong lúc suy nghĩ về điều đó, một câu hỏi khác hiện lên.

Cổ mới thức tỉnh được một ngày. Không, cổ mới thức tỉnh từ hôm qua, vì vậy nên có thể tính là ngày thứ hai. Thế quái nào cô ta đã có thể sử dụng năng lực một cách thành thạo đến vậy?

Cách cổ cầm cây búa trông có hơi ngứa mắt thật, nhưng đó là vì kĩ năng sử dụng một vũ khí không có liên quan gì đến sức mạnh.

Cổ đã thành thạo niệm động lực đến mức có thể kiểm soát và thay đổi tốc độ tiếp đất, thậm chí có thể tạo ra đa dạng các loại vũ khí trong một khoảnh khắc.

Thế còn thấu thị tương lai thì sao?

Theo lời đồng nghiệp của tôi có khả năng thấu thị tương lai, thì khi vừa mới nhận được sức mạnh, hiện tại và tương lai chồng chéo lên nhau khiến thậm chí còn bất tiện hơn. Thế nhưng, cái cô ma pháp thiếu nữ kia đã đoán trước được quỹ đạo của cây xà beng và chặn đòn tấn công đến hai lần.

Hai đòn tấn công có thể dễ dàng để lại vết thượng chí mạng nếu không xử lí hẳn hoi. Vậy mà cổ thậm chí còn không màng chúng và xử lí như cơm bữa.

Vừa dứt khoát và chính xác đến vậy, như thể không thể bị thương. Kể cả khi bạn biết trước tương lai, dứt khoát đến vậy không phải là chuyện dễ dàng.

…Cô đúng là một thiên tài. Thế màn mở đầu của tôi thế nào?

Mặc cho dù việc kiểm soát sức mạnh đó đã thất bại, hậu quả là những tòa nhà xung quanh đều bị phá hủy.

“Ngươi làm gì vậy! Không định tấn công ta sao?”

Cổ có vẻ khó chịu với việc tôi cứ nhìn chằm chằm vào cổ, và cổ vung búa thốt lên, tỏ vẻ khó chịu.

“Sao cô không đi mà lao vào?”

“Tôi méo thích!”

Cô nói cái quái gì thế? Trong khi vừa rồi cô là người lao lên đầu tiên?

Tôi quan sát hành động của cổ một lúc

Một tư thế vung búa, sẵn sàng phản mọi đòn tấn công. Thoạt nhìn qua, có vẻ nó vô dụng, nhưng vũ khí liên tục xuất hiện và biến mất đằng sau.

…hiểu rồi.

Có vẻ như cổ không thể dự đoán được trong tương lai tôi sẽ tấn công hay phòng thủ.

Nếu vậy, đó không phải là một năng lực để xem trước được nhiều tương lai khác nhau, nhưng lại dự đoán được tương lai tối ưu nhất có thể xảy ra.

Mặc dù là một thiên tài, nhưng cổ vẫn vụng về lắm.

Thấu thị tương lai không phải hoàn hảo, vì vậy nó giống như một công cụ hỗ trợ hơn. Nếu bạn dựa vào nó một cách mù quáng, bạn sẽ ăn một rổ hành vào một ngày nào đó thôi.

Tôi nghĩ tôi có thể dạy cho cô cái này bây giờ.

Tôi gác cây xà beng lên trên vai và nói to.

“Han Abin!”

“Hể?!”

Cô gái ma pháp thiếu nữ, bị gọi tên một cách đột ngột, bất ngờ cứng đờ người ra, trả lời tôi.

“Sơ tán hết người dân ở khu vực này đi. Ta không thể chắc chắn được cái gì sẽ xảy ra trong khu vực này.”

Tôi bắt đầu giải phóng sức mạnh.

Đã bao lâu rồi? Kể cả nếu như việc giải phòng thứ sức mạnh này là không thể tránh khỏi, đã được một thời gian kể từ khi tôi giải phóng một phần giới hạn cảm xúc rồi.

Tôi đã có một quãng thời gian khó khăn trong việc kiểm soát cảm xúc mấy ngày gần đây, nhưng tôi nghĩ tôi có thể buông thả mọi thứ ở đây.

Được, được rồi.

Hãy tận hưởng điều này nào.

Kuung

Vào khoảnh khắc sóng xung kích lan truyền trong không khí, một cảm giác giải thoát tràn ngập cơ thể tôi.

Từng cái, từng cái một.

Sóng xung kích tỏa ra từ cơ thể tôi thổi bay hết nhựa đường xung quanh. Thứ áp lực được khuếch đại đó khiến các tòa nhà xung quanh rung chuyển liên tục, như thể động đất.

clanggg

Khi nền móng của các tòa nhà bị cong vênh, những chiếc cửa sổ bắt đầu vỡ hàng loạt.

Aaaaaaaaaaaaa.

Hỡi công dân, đây là Cục quản lí Anh hùng. Chúng tôi đã phát hiện một thế lực dị giới. Đây là một cuộc tấn công thật, xin hãy di rời khỏi bất cứ khu vực nào phát ra thông báo này.

-Ta sẽ cho cô biết lại một lần nữa…

May mắn thay, sức mạnh tôi đang dùng để giải phỏng bản thân tôi ở trạng thái này có vẻ như đến từ dị giới. Bây giờ cảnh báo đã được phát đi, thế nên không cần phải lo lắng mọi thứ xung quanh tôi nữa.

“Đó là cái thể loại năng lực gì vậy, Lin?”

“…có thể có chút hơi khó tin, nhưng đó chỉ đơn giản là thuần sức mạnh vật lí. Thậm chí một chút di chuyển của cơ thể đó đã khiến cho làn sóng xung kích lan rộng, phá hủy mọi thứ.”

Chuẩn rồi.

Năng lượng tỏa ra từ lớp da trở thành sóng xung kích, và sự chuyển động của một nhóm cơ cũng đủ để ảnh hưởng khu vực xung quanh.

Hình thái tối cao nhất của việc cường hóa sức mạnh vật lí đơn thuần, đạt được thông qua trí khôn của một ma pháp thiếu nữ không có chút nào sức mạnh phép thuật.

Mặt cổ tái xanh khi nhìn từng hòn đá liên tục lơ lửng và lại rơi xuống đất .

“Nó không thể nào, phải chứ?”

“Đạt được những thứ giống với thứ đó thông qua ki hay phép thuật thì đúng là khả thi, mặc dù nó sẽ yêu cầu người dùng đạt đến cực hạn. Con quái vật đó đã đạt được chỉ thông qua sức mạnh vật lí đơn thuần.”

Linh thú (mascot) đó bay lơ lửng trên không, liếc nhìn tôi.

“Chưa hết, có vẻ con quái vật đó còn chưa giải phóng hết sức mạnh.”

“Đùa tôi đó à?”

“Vì thế tôi mới gọi nó là một con quái vật.”

Tôi cất giọng nói với bọn họ.

“Ngươi có thể chuồn đi.”

Để ngăn việc sóng xung kích lan truyền, tôi thì thầm nhỏ nhẹ nhất có thể. Nhưng đối với tai của bọn họ, có lẽ chúng nghe như một tiếng gầm điếc tai.

Cổ lấy bàn tay không cầm vũ khí bịt chặt tai, gương mặt trở nên dữ tợn như thể cảm thấy bị sỉ nhục.

“Đừng có mà gáy bẩn! Ta là Baek Siheyon! Ma pháp thiếu nữ sẽ đánh bại ngươi, Black Marauder, và mang lại hòa bình!”

Trước những lời lẽ quá đỗi kịch tính ấy, một nụ cười bật ra.

Cô đệ tử của tôi có vẻ đủ dũng cảm và một tinh thần cạnh tranh mãnh liệt để không chạy đi ngay cả khi ở trong tình huống như này.

Được đó.

Hôm nay là một ngày thật tuyệt. Tôi được gặp cả anh hùng lẫn cô đệ tử yêu thích của tôi.

“Xin hãy đợi một lát”

“Sao cơ?”

“Chẳng phải dân thường nên được sơ tán trước đã sao?”

“…ta không biết ngươi cũng quan tâm đến dân thường đó”

“Như đã nói từ trước với cô ma pháp thiếu nữ đã dẫn người dân đi sơ tán và sủi từ trước. Ta chỉ hứng thú với lũ anh hùng.”

“Lạ ghê. Như thế thì sẽ rất khó cho những thế lực ở dị giới để xâm lược thế giới này.”

“Ta không quan tâm đến điều đó. Những gì ta muốn chỉ là mang công lí của đám anh hùng trở lại.”

Tôi sẽ nói điều đó lại, và lặp lại nữa.

Tôi chỉ muốn điểu chỉnh lại công lí về đúng nghĩa của nó, và tránh làm ô uế cái mác anh hùng.

Đó là tất cả.

“Không phải con bản sao này có hơi tốt quá à, Lin?”

“Có lẽ ngay cả dị giới cũng không nghĩ về điều đó. Vì chúng sao chép giống bản gốc quá, đến mức có vẻ như tính cách và chấp niệm về công lí cũng được sao chép y hệt. Nhưng về hình thức thì có vẻ bị méo mó.”

“Cô lảm nhảm cái gì thế?”

“Bản gốc của nhà ngươi, Crimson★Hammer. Anh ta cũng là một người khá chính nghĩa.”

Là tôi đó má ơi.

“Chính vì thế mà ta thấy khó chịu. Ngươi đang mang gương mặt của ai vậy?”

Có gì đó về thứ cổ đang nói nghe lạ lạ.

“Vậy, có phải như thế nghĩa là kể cả Crimson★Hammer bị ô uế bởi sức mạnh từ dị giới, anh ta vẫn sẽ trung thành đó chứ? Lin?”

“…ta phát ốm và mệt vì nghe câu chuyện cô kể ta mất.”

…cô có thực sự là fan của tôi không đó?

Không ngờ cái tình huống nhảm c*t như này cũng xảy ra được.

30 năm làm anh hùng của tôi.

Chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ mắc kẹt ở cái tình huống nhảm c*t đến thế này.

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ thấy cái gì xấu hổ hơn khi mà tôi bị kẹt trong ngoại hình này vinh viễn, nhưng cái gì đó tệ hơn vừa xảy ra trước mắt tôi.

Tôi không thể tin được có ai đó đang tâng bốc tôi trước mặt tôi.

Cổ chắc hẳn phải có nhiều niềm tin vào tôi lắm, đến mức phun ra mấy cái kì quái này.

Trung thành? Ai cơ?

Cảm giác xấu hổ dần chiếm lấy cơ thể tôi.

Tôi không thể kiểm soát cảm xúc này. Nếu nó tiếp diễn, sức mạnh của tôi sẽ bùng nổ tại đây mất.

“Kết thúc nó nhanh gọn nào.”

Một làn sóng xung kích tỏa ra chỉ bằng một câu nói bình thường.

Baek Sihyeon, hứng chịu cả đợt sóng xung kich, gương mặt cứng đờ lại và giương vũ khí lên.

Như thể đã biết trước được tôi sẽ làm gì, hàng loạt lớp khiên đã được tạo trên không trung.

“Nó khá kì lạ.”

Thụp

Tôi dẫm chân đế phóng về phía trước, tòa nhà phía sau tôi lắc lư ngay sau đó.

Một khung cảnh có thể được thấy thường xuyên ở thời xưa, khi mà những cuộc tàn phá cứ như là người bạn hàng xóm của chúng tôi.

Trong một khoảnh khắc tức thì, Baek Sihyeon xuất hiện trước mặt tôi khi tôi rút ngắn khoảng cách lại, và tôi vung cây xà beng vào cô ta.

Cô ta thậm chí còn không nhìn kịp tốc độ của tôi.

Ánh mắt cổ vẫn dừng lại ở nơi tôi đứng trước đó, và quỹ đạo cây búa cũng đã lang thang di chuyển đến một nơi vô nghĩa.

Mặc dù cô ta không thể nhìn được bóng dáng tôi với mắt cổ, cổ có lẽ đã nhìn được trước tương lai và dự đoán được đòn tấn công sẽ nhắm vào đâu, khi mà lớp khiên đó được hình thành ngay trước cây xà beng.

Đúng như dự đoán, quá vụng về.

Puk-

Từng đó lớp khiên không thể chịu được lực từ cú đánh của và bị nghiền nát tất cả cùng một lúc.

Với trạng thái bây giờ của cổ, không có cách nào để ngăn cản cây xà beng của tôi cả.

Chỉ khi bấy giờ cô ta mới nhận ra tôi, ngay lập tức giương cây búa lên với ý định chặn đòn tấn công của tôi.

Thậm chí sự cố gắng phòng thủ đó cũng đều vô ích với sức mạnh hiện tại của cổ. Cú đánh này có thể nghiền nát cả cơ thể của cô.

Nhưng những gì tôi đang làm bây giờ là dạy cho cổ một bài học, không phải để giết cổ.

Tôi ngay lập tức dừng cây xà beng và cầm lấy tay cổ bằng tay trái.

Cạch

Cảm giác xương của cô ta tan nát truyền vào tay tôi.

Cảm giác như thể bóp nát một cây gậy cứng cáp. Tay phải của cổ tan nát trong bàn tay tôi.

“Ugh”

Có vẻ cổ thậm chí còn không dự đoán được hành động của tôi, và không có bất cứ hành động nào để đối phó lại. Đó chỉ là một hành động đơn giản. Cổ còn không nhận ra điều đó.

“Nếu cô có khả năng dự đoán tương lai, cô nên chuẩn bị cho những đòn đánh ngoài tầm quan sát của cô nữa.”

Giống như nguyên tắc cách tập trung sự chú ý thôi.

Kể cả bạn nhìn thấy tương lai, nếu bạn không quan tâm đến nó, thì nó cũng giống như không thấy tương lai.

Kể cả bạn nhìn thấy tương lai, đây là một giới hản mà không thế vượt qua được.

Cô ta kìm nén tiếng hét của mình lại, nhưng không thể chịu đựng được nỗi đau cánh tay bị nghiền nát, vì vậy cổ ngồi xuống ôm lấy cánh tay phải bị vỡ vụn của mình.

Nhưng có phải vì mang một chấp niệm về công lí mãnh liệt, hay vì muốn trả thù mà cổ nhìn tôi với sự thù địch đến vậy?

Cung điện Kugu

Tòa nhà ở ngay trước quỹ đạo di chuyển của cây xà beng, sụp đổ, không chịu được lực từ sóng xung kích.

Cục Quản lý Anh hùng hẳn đã nháo nhào cả lên. Một cuộc tàn phá quy mô lớn như thế này, đã rất lâu rồi mới xuất hiện. Họ ắt hẳn cũng đang bối rối, vừa gõ bàn tính lách cách vừa tìm cách đối phó.

“Hôm nay thế là đủ rồi.”

“T-tại sao…?”

“Vì những gì ta phải làm đã hoàn thành.”

Đập vỡ tứ chi 3 anh hùng và tàn phá nguyên một khu vực của trung tâm thành phố là đủ để gợi sóng lên toàn xã hội này rồi.

Sự cố hôm nay có lẽ sẽ thu hút sự chú ý đến với Black Marauder, nhưng đó cũng là nhưng gì tôi đang mong đợi.

Nó khác với những gì tôi tưởng tượng, nhưng thế này là đủ rồi.

Baek Sihyeon nhìn tôi với vẻ mặt căm ghét khi tôi quay đi và rời đi.

“Một ngày nào đó, ta sẽ giết ngươi…”

“ok”

“Ngươi biết thầy ta là ai không? Crimson★Hammer! Một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua ngươi…”

Tôi phải chạy đi ngay trước khi nghe thêm bất cứ câu nào.

---------------------------------------------------------------------------------------

Vì đây là chương truyện đầu tiên tôi dịch suốt cả đời nên sẽ có những sai sót không tránh khỏi, nhưng tôi sẽ cố cải thiện dần, cảm ơn anh em. 

(nô lệ dịch không lương nhưng tiêu đề ghi AI dịch ?)

-webslim-