Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 85

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Tập 11 - Chương 5

「……」

Trong thâm tâm tôi cứ có cảm giác mờ mịt không sao tan đi được.

Vừa ngắm nhìn dãy phố có chút hoài niệm trải dài bên ngoài cửa sổ khách sạn, tôi vừa cảm thấy một nỗi sốt ruột mơ hồ.

Một nỗi nôn nao như thiêu đốt lồng ngực.

Chuyến du lịch ngoại khóa đã trôi qua hơn nửa lịch trình.

Chỉ còn hai ngày nữa là tất cả sẽ kết thúc, vậy mà tôi vẫn chưa làm được gì cả.

Thậm chí, cảm giác còn như tiến hai bước lùi ba bước…

Tôi nhớ lại tâm trạng tràn đầy quyết tâm trước khi chuyến đi bắt đầu.

Rõ ràng tôi đã nghĩ rằng trong chuyến đi này, mình nhất định phải cố gắng hết sức…

「……」

Những ngày đã qua.

Những ngày ở Hokkaido cứ thế trôi đi.

Trong mấy ngày đó… gần như chẳng có chút tiến triển nào.

Phải nói sao nhỉ, thật sự vẫn y như thường ngày.

Dĩ nhiên Yuuto vẫn tốt bụng và dịu dàng như mọi khi, nhưng ngược lại, cũng chẳng có gì tiến triển hơn thế, mọi chuyện hoàn toàn không chuyển biến theo chiều hướng tôi mong muốn…

「…………」

C-cứ thế này thì không được!

N-nếu không làm gì đó ngay lúc này thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa, mọi chuyện sẽ lại kết thúc mà chẳng có gì xảy ra.

Lại kết thúc mà chẳng làm được gì.

Chuyện đó… tôi không muốn.

Đó là tình huống tôi muốn tránh né nhất.

Bởi vì… tôi đã quyết định rồi.

Dù cho khả năng gần như bằng không, tôi đã quyết định sẽ làm tất cả những gì có thể.

── C-cố lên, mình ơi!

Tôi tự động viên trong lòng như thể đang dặn dò chính mình.

Người ta thường nói “tâm bệnh mà ra”, và tôi có cảm giác nếu mình bỏ cuộc, tất cả sẽ chấm dứt ngay tại đó.

Chắc chắn vẫn còn… hy vọng, hẳn là vậy.

Bởi vì vào ngày cuối cùng, của Yuuto──

「……」

Tôi một lần nữa xác nhận lại trong lòng.

Ngày X định mệnh sẽ đến vào ngày cuối của chuyến đi.

Lúc đó, chắc chắn…

「……」

── Mình sẽ làm được, chắc chắn.

Lần này, nhất định phải đi đến cùng…

Tôi thầm thề trong lòng.

Rồi tôi hướng đến sảnh khách sạn để dùng bữa sáng.

**1**

Chuyến du lịch ngoại khóa vẫn đang diễn ra suôn sẻ.

Sau chuyến học tập trải nghiệm hai ngày một đêm “vắt ra sữa”(?) theo nhiều nghĩa tại nông trại và buổi “hẹn hò” lần thứ hai với Haruka ở vườn thú Asahiyama.

Xen kẽ vào đó là các hoạt động như học tập trải nghiệm tại cảng cá và chợ, ngâm mình thỏa thích trong bể tắm lộ thiên ở suối nước nóng Kawayu, hay tự do khám phá và thưởng thức món Katte Don tại chợ Washo ở Kushiro.

Những ngày du lịch ngoại khóa ở Hokkaido.

Hơn nữa, những kỷ niệm du lịch(?) với Haruka cũng đang được tích lũy một cách thuận lợi,

「A, Yuuto-san, có Quý ngài Kussie kìa.」

「Ồ, to thật đấy…」

「Vâng, rất… to ạ. Chắc hẳn mẹ của Quý ngài Kussie còn to hơn nữa nhỉ…」

Chúng tôi vừa nói chuyện như vậy trước bức tượng Kussie ở hồ Kussharo vừa chụp ảnh kỷ niệm.

「X-xem này Yuuto-san! Móc khóa Super Marimo Brothers này!」

「Ể? Cái ông chú mặt xanh lè xanh lét trông ốm yếu này á…?」

「Vâng ạ♪ Đây là Marimo-san còn đây là Souji-san. Vừa rất đáng yêu lại còn là anh em thân thiết nữa… A, Yuuto-san, nếu được thì chúng ta đeo cặp nhé?」

「C-cái này á…? M-mà, nếu Haruka muốn thì…」

「Thật không ạ? Oa, cảm ơn anh♪」

Chúng tôi đã mua một cặp móc khóa màu xanh lá ở cửa hàng lưu niệm ven hồ Akan.

「Hể… Hồ Mashu mà lại không có sương mù mấy nhỉ.」

「A, vâng. Thật ra vào mùa đông thì trời không có nhiều sương mù đâu ạ. Tỷ lệ ngày nắng khá cao…」

「Chà, ra là vậy sao…」

「Vâng. Nhưng mặt hồ đóng băng trông như một tấm gương, lấp lánh đẹp lắm phải không ạ♪」

Chúng tôi đã cùng nhau trò chuyện về hồ Mashu không sương mù tại đài quan sát số một.

Danh sách các hoạt động thì vô cùng đa dạng.

Mà, cũng có vài sự cố bất thường, như việc Sawamura-san mất kiểm soát ở nhiều nơi, Sawamura-san mất kiểm soát, và Sawamura-san mất kiểm soát, nhưng nhìn chung thì mọi thứ vẫn tiến triển thuận buồm xuôi gió.

Và hôm nay, ngày thứ sáu.

「Ố, Otaru kìa!」

Sawamura-san (← đứa trẻ rắc rối) với mái tóc hai bím vung vẩy hét lớn.

「Nhắc đến Otaru thì phải là Phố Wall phương Bắc chứ. Ngân hàng Hokkaido Takushoku chi nhánh Otaru cũ, ngân hàng Yasuda chi nhánh Otaru cũ, và ngân hàng Mitsui chi nhánh Otaru cũ, lên cơn sốt tài chính nàooo!」

「S-sở thích của cậu lạ thật đấy, Ryoko-chan…」

Đây đã là lần thứ bao nhiêu Asahina-san phải buông lời nhận xét như vậy trong suốt chuyến đi này.

Mà, chuyện đó cũng chẳng có gì đặc biệt để nói nữa, thôi thì kệ đi.

Chúng tôi đã đến Otaru, điểm đến cuối cùng trong chuyến du lịch ngoại khóa.

「Oa, đây là Otaru…」

Haruka đưa tay lên che miệng, thốt lên một tiếng “hà” thán phục.

「Là thành phố của kênh đào và những công trình bằng đá… Tuyệt đẹp…」

「Ừ, có một không khí độc đáo mang chút gì đó cổ kính… À, mà hình như nhà của Shiina cũng ở đây đúng không?」

「……」

「? Shiina?」

「Ể? À, ư-ừm.」

Nghe tôi nói, Shiina có hơi bối rối gật đầu đáp lại.

「À, ờm, nói là nhà chứ thực ra là nhà của ông tớ. Cách ga một đoạn khá xa…」

「Ồ, vậy à?」

「Ừm, hoài niệm thật đấy…」

Cô ấy hướng mắt về dãy phố trải dài và ánh mắt có chút xa xăm.

Chắc là đang nhớ lại những ngày tháng trước khi chuyển trường.

Nhân tiện, vì là hoạt động tham quan theo nhóm nên lần này xung quanh chúng tôi vẫn là đội Sawamura.

Nhóm tám người gồm có tôi và Haruka, Sawamura-san, Asahina-san, Shiina, cùng bộ ba ngốc nghếch.

Chỉ có điều, lần này có thêm một người “đi kèm”…

「Úっふ~ん♪ Cuối cùng thì cô Yukari sexy cũng tái xuất rồi đây~♪ Lâu quá đi à~… Cô đây, tích tụ đủ thứ đến mức không chịu nổi nữa rồi~♪」

Giọng nói nghe cực kỳ thiếu não vang vọng giữa trời đông Otaru.

「Hôm nay đúng là cảm giác tự do cuối cùng cũng đến~♪ Mở hết công suất, cô sẽ giải phóng tất cả, cả thể xác lẫn tâm hồn~♪ A a, cảm giác giải phóng~♡」

「……」

Nữ giáo viên dạy nhạc quấy rối tình dục vừa uốn éo cơ thể, vừa tự ôm mình, vừa hò hét phấn khích.

Người này, vì vụ phun lửa vào ngày đầu tiên, đã phải ở lại khách sạn viết bản kiểm điểm và bị cấm túc trong suốt thời gian học tập trải nghiệm và ngày tự do. Nhưng có vẻ như vì đây là chặng cuối của chuyến đi nên cô ta đã được ân xá. Cá nhân tôi thì thấy dù có bị giam lỏng bán vĩnh viễn cũng chẳng sao.

「Rồi, xuất phát thôi! Đội Sawamura, viễn chinh khu vực Otaru, Hokkaido, xuất phát!」

Đứng cạnh Yukari-san, Sawamura-san giơ cao tay phải hô hào,

「Đi nào, đội trưởng viễn chinh!」

「……」

「Đội trưởng ơi!」

「…………」

「Chậc, đừng có bơ tớ chứ, Shiina!」

「Ể, a, tớ á?」

Bị gọi tên, Shiina chớp chớp mắt ngạc nhiên.

「Đúng vậy đó. Trong đội của chúng ta, cậu là người Hokkaido và người Otaru duy nhất mà. Đã là đội trưởng thì dĩ nhiên chỉ có thể là Shiina thôi, đúng không?」

「V-vậy à…?」

「Ừm, đúng thế! Chắc chắn rồi!」

Bị bổ nhiệm đột ngột, Shiina có vẻ hơi bối rối,

「Thôi nào nhanh lên, nhanh lên. Ayase-cchi cũng đang đợi kìa.」

「Ể, Y-Yuuto…?」

「Ừm ừm, chắc chắn là đang rửa cổ chờ mong rồi đấy. Sẽ phải lòng cậu lần nữa cho xem.」

「P-phải lòng…! V-vậy à… Thế thì, ư-ừm!」

Sau một hồi trao đổi khó hiểu, cô ấy đáp lại như vậy,

「T-tớ hiểu rồi. T-tớ sẽ cố gắng!」

Shiina nắm chặt hai tay và gật đầu thật mạnh.

「Ồ, thế mới là Shiina chứ!」

Tiếng hô của Sawamura-san vang lên sau đó,

Cuộc viễn chinh của đội Sawamura tại khu vực Otaru, Hokkaido chính thức bắt đầu.

**2**

Sau khi ra khỏi ga Otaru, nơi đầu tiên Shiina dẫn chúng tôi đến là Kênh đào Otaru.

Đó là một con kênh rộng khoảng năm mét, cách nhà ga chừng mười phút đi bộ.

Hai bên bờ là những bức tường và tòa nhà xây bằng gạch, dòng nước chảy êm đềm đến mức có thể lầm tưởng là một dòng suối tự nhiên.

「Ừm, tớ nghĩ đến Otaru thì đầu tiên phải đến đây. Vừa gần ga, vừa tiện để đi đến các điểm tham quan khác…」

Shiina vừa đi trước dẫn đường vừa nói.

「Gần đây có các nơi như Canal Plaza và Bảo tàng Tổng hợp Thành phố Otaru, khá là nhộn nhịp đó. Với lại, nếu là tháng Hai thì sẽ có sự kiện thắp nến gọi là “Con đường Ánh sáng Tuyết Otaru” nữa nhưng mà…」

「Vậy à?」

「Ừm, nến được thắp sáng khắp kênh đào và khu vực xung quanh, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt nước, đẹp lắm luôn.」

「Hể…」

Lần đầu tôi nghe thấy cái tên đó, nhưng nếu Shiina đã nói vậy thì chắc hẳn cảnh thật phải rất tuyệt vời.

Nhưng đúng là từng sống ở đây có khác, cô ấy biết rất rõ.

Xung quanh, đám Haruka cũng,

「Oa, đẹp quá. Kênh đào-san…」

「Hình như có cả cá nữa kìa. Không biết câu được cá hồi không nhỉ?」

「C-cần câu riêng của mình, cậu mang theo à, Ryoko-chan…」

「Hể~, có cả đèn khí gas nữa này~. Trời tối chắc sẽ thành điểm hẹn hò không trong sáng của đám thanh thiếu niên cho xem~, kyaa♪」

Mọi người vừa reo lên vừa vui vẻ ngó xuống mặt kênh.

Kẻ thì nhoài người ra khỏi lan can ngắm mặt nước, kẻ thì lắp cần câu tìm điểm câu cá, kẻ thì dùng ống nhòm săm soi mấy góc khuất bằng ánh mắt dâm đãng.

Mỗi người một hành động đối với con kênh, đúng với tính cách của mình.

Hừm, ai nấy đều nở nụ cười toe toét, trông vui vẻ nhỉ.

Khi tôi và Shiina đang đứng cách đó một chút, lơ đãng ngắm nhìn cảnh tượng ấy,

「── À, n-này, Yuuto」

「Hử?」

Shiina rụt rè gọi tôi.

Má cô ấy hơi ửng đỏ, vẻ mặt thì nghiêm túc đến lạ.

「H-Hokkaido thế nào? Cậu có thấy vui không?」

「Ừm, à, tớ thấy cũng ổn.」

「V-vậy à…」

「……」

「……」

「……」

Cuộc trò chuyện bị ngắt quãng.

Chà, đối với một cô gái thân thiện như Shiina thì hiếm thấy thật.

「……À, v-vậy nên nhé?」

「?」

「Ờ, ờm…」

Rồi Shiina nhìn tôi như thể đã quyết tâm điều gì đó,

「À, này nhé! Tiếp theo đây tớ định đến Canal Plaza, nếu được thì ở đó chúng ta cùng ăn cơm mực──」

Cô ấy vừa nắm chặt tay vừa định nói gì đó thì,

「Này này Shiina, cái kia là gì thế?」

「Ể?」

Cuộc trò chuyện bị ngắt bởi tiếng của Sawamura-san đang vẫy tay và chạy lại gần.

「Kìa, cái chỗ giống bến thuyền ấy. Chỗ đó có phải là điểm câu cá không? Xuống đó có được không?」

「À, ờ, cái đó là…」

「Ừm ừm.」

Shiina vừa chỉ vào một phần của kênh đào vừa giải thích.

Sawamura-san có vẻ đã hiểu ra,

「Vậy à, không được sao. Chậc, tiếc thật. Nhưng cảm ơn nhé, Shiina!」

Cô ấy vẫy tay như lúc đến rồi quay trở lại chỗ của Asahina-san.

Nhìn theo bóng lưng Sawamura, Shiina thở ra một hơi nhỏ…

「── Thế, chuyện gì vậy?」

「Ể?」

「Lúc nãy cậu định nói gì phải không? Canal Plaza gì đó…」

Tôi nhớ là cô ấy định nói gì đó như vậy.

Nhưng Shiina lại lắc đầu nguầy nguậy,

「À, ờm… k-không có gì đâu!」

「?」

「K-không phải chuyện gì to tát đâu. A, ahaha…」

「??」

Chẳng hiểu gì cả… nhưng nếu chính cô ấy nói không phải chuyện gì to tát thì chắc là được, nhỉ?

Sau khi dạo quanh kênh đào Otaru một lúc như vậy.

Tiếp theo, Shiina dẫn chúng tôi đến một địa điểm gần đó gọi là Canal Plaza.

Đó là một tòa nhà bằng đá (nhà kho) có tượng shachihoko trên mái, bên trong có quầy thông tin du lịch, góc giải khát, và các cửa hàng bán sản vật địa phương.

「Hể, giống như một cửa hàng lưu niệm nhỏ nhỉ…」

Đúng như tên gọi của nó, một quảng trường sản vật.

Khi tôi đang nghĩ vẩn vơ và nhìn quanh quất,

「──À, Y-Yuuto」

「Hử?」

Lại một giọng nói rụt rè vang lên từ bên cạnh.

Nhìn sang, tôi lại thấy Shiina đang nắm chặt hai tay thành nắm đấm và nhìn thẳng vào tôi.

「T-thế nào? H-Hokkaido, cậu có thấy vui không…?」

「Ừm, à.」

Ủa, câu này hình như tôi vừa nghe lúc nãy rồi thì phải.

Thấy tôi có chút nghi hoặc,

「V-vậy à? Tốt quá. À, này, nếu vậy thì──」

「?」

「N-nếu vậy, n-nếu được thì, c-chúng ta đến chỗ cơm mực ăn cùng tớ──」

Cô ấy vừa nhắm chặt mắt vừa định nói gì đó thì,

「Shiina-chan~, cho cô hỏi chút được không~?」

「Ể…?」

Lại bị ngắt lời bởi giọng của cô giáo quấy rối đang lảo đảo đi về phía này.

「Này này~, cho cô hỏi chút, ở đây có bán rượu không nhỉ~?」

「Ể? R-rượu ạ?」

「Ừm~, nếu có mấy loại rượu địa phương đặc sản Otaru hay rượu lạ lạ độc đáo thì tốt quá~. Sao nào~?」

「À, v-vâng. Ờm, chắc là có đấy ạ…」

Shiina vừa chỉ vào một góc trong Canal Plaza vừa giải thích.

Cô giáo quấy rối có vẻ đã hiểu ra,

「Cảm ơn nhé~, Shiina-chan. Cô định mua một ít để tối nay nhâm nhi, về nhà thưởng thức và làm quà cho Ruko nữa~. Cứu cô một mạng rồi~♪」

「À, k-không có gì ạ…」

「Thế nhé~♪」

Với vẻ mặt hớn hở, cô giáo quấy rối vẫy tay rồi bỏ đi.

「Hà…」

Nhìn theo bóng lưng cô ta, Shiina thở ra một hơi mệt mỏi.

「Thế, chuyện gì vậy?」

「Ể?」

「Lúc nãy cậu lại định nói gì đó phải không…」

Cơm mực gì đó…

Nhưng Shiina lại xua tay trước mặt,

「À, ư-ừm… k-không có gì đâu.」

「?」

「Đ-đừng bận tâm! A, ahaha…」

Phản ứng y như lúc nãy.

Chà, chuyện gì vậy nhỉ?

Sau đó, Shiina còn vài lần tỏ vẻ muốn nói gì đó, nhưng lần nào cũng bị Sawamura-san, Yukari-san hay bộ ba ngốc nghếch chen ngang, cuối cùng tôi vẫn không biết cô ấy muốn nói gì.

…Thật sự là chuyện gì vậy nhỉ?

**3**

「…………」

「Hử, sao thế Shiina? Mặt cậu trông mệt mỏi thế.」

「….… Không có, gì đâu…」

Shiina đáp lại lời Sawamura-san với vẻ mặt chán nản.

「Thật không? Trông cậu cứ như ông chú tóc dài thất bại sau lần cầu hôn thứ một trăm linh một vậy.」

「……」

Sawamura-san vừa nghiêng đầu hỏi, nhưng Shiina chỉ im lặng lắc đầu một cách yếu ớt.

Không, thật sự là không khí xung quanh Shiina cứ như sắp có một trận mưa rào bất chợt đổ xuống vậy.

Mà, tôi cũng không rõ tại sao một cô gái thân thiện như vậy lại trở nên ủ rũ như con mực bị dính mực thẳng mặt, nhưng tóm lại thì chúng tôi đang ở một khu phố mua sắm cách ga Otaru một đoạn.

Đó là một khu phố có mái vòm che mưa.

Sau khi đi dạo quanh Bảo tàng Kitaichi Venezia và Nhà hát Orgel, chúng tôi hơi mệt nên quyết định đến đây để ăn trưa và nghỉ ngơi một chút.

「Ừm, trước tiên là phải lấp đầy cái bụng đã! Ồ, kem vị nhím biển kìa, trông ngon quá~♪ Nhanh lên nào, Mai, Haruka-chan nữa!」

「A, R-Ryoko-chan.」

「X-xin hãy đợi đã. T-tôi đến ngay đây…」

Sawamura-san kéo Asahina-san và Haruka chạy đi.

Thật tình, lúc nào cũng tự do tự tại… Tôi vừa đi vừa cười khổ, rồi nhận ra khắp nơi đều có những thứ trang trí.

Những dải băng và đồ trang trí sặc sỡ, bắt mắt, rõ ràng khác với kiểu trang trí quảng cáo thông thường.

「?」

Gì thế nhỉ? Chẳng hiểu, nhưng chắc là đang có lễ hội gì đó?

Thấy hơi tò mò, tôi hỏi,

「Này Shiina, kia là gì vậy?」

「Ể?」

「Hình như có rất nhiều đồ trang trí…」

Tôi hỏi cô bạn thân thiện (người địa phương) đi bên cạnh,

「Ể, à… ờm, chắc đó là chuẩn bị cho “Lễ hội Tan tuyết Phố mua sắm Otaru” đó.」

「“Lễ hội Tan tuyết Phố mua sắm Otaru”?」

「Ừm. Là một lễ hội nhỏ được tổ chức vào thời điểm này hàng năm, do hội dân phố chủ trì. Chắc là một phần trong nỗ lực thúc đẩy khu phố mua sắm.」

「Hể…」

Ra là vậy.

Đúng là những người đang làm việc xung quanh trông ai cũng tất bật. Độ tuổi cũng đa dạng, từ các cụ ông cụ bà lớn tuổi đến những bạn trẻ trông như học sinh tầm tuổi chúng tôi, thậm chí có cả trẻ con tầm mẫu giáo.

「── Nhưng mà sao nhỉ, năm nay có chuyện gì à?」

「Hử?」

「Việc chuẩn bị có vẻ không được suôn sẻ lắm, có cảm giác bị chậm tiến độ? Tớ nhớ là lễ hội khai mạc vào khoảng hôm nay mà──」

Đúng lúc Shiina vừa nghiêng đầu vừa nói,

「──Ủa, Shiina?」

「Ể?」

Một giọng nói vang lên từ đâu đó.

Một giọng nói cực kỳ tươi sáng và khỏe khoắn.

Khi chúng tôi quay lại nhìn,

「Shiina? Là Shiina đúng không! A, đúng rồi! Sao cậu lại ở đây?」

「Ể, Shi-chan? A, đúng thật này~♪」

Hai cô gái mặc đồng phục trạc tuổi chúng tôi đang vẫy tay và tiến lại gần với vẻ ngạc nhiên.

Nhìn thấy họ, Shiina chớp chớp mắt,

「Ể,まさかHana? Maiha?」

「Đúng rồi đó. Gì đây, cậu quên bọn tớ rồi à?」

「Tệ quá đi~, Shi-chan.」

「Ể, k-không có đâu. Chỉ là tớ không ngờ lại gặp được hai cậu…」

Họ nắm tay nhau và trao đổi vài lời.

Chà, chẳng hiểu gì cả, nhưng có vẻ họ là người quen của Shiina.

「Ê, nhưng mà sao vậy, sao vậy? Sao cậu về quê mà không báo trước?」

「À, ừm. Thật ra là tớ đến đây một ngày trong chuyến du lịch ngoại khóa. Thế nên mới đi tham quan vòng quanh…」

「Vậy à? Hể, thật là trùng hợp!」

「Nhưng mà vui quá, không ngờ lại được gặp Shi-chan lần nữa~♪」

「Ừm, tớ cũng vui lắm.」

Họ cười nói vui vẻ với nhau, giọng trong veo.

Sau một hồi trò chuyện vui vẻ, Shiina chợt nhận ra điều gì đó và nhìn về phía tôi.

「A, x-xin lỗi nhé, Yuuto. Bọn tớ mải nói chuyện quá. Ờm, để tớ giới thiệu nhé. Hai người này là bạn từ hồi cấp hai của tớ, Ichinose Hana và Tateno Maiha.」

「Chào cậu nhé~♪」

「Rất vui được gặp bạn~, mình là Tateno Maiha~♪」

Nghe Shiina giới thiệu, hai người họ mỉm cười và cúi đầu chào.

「A, ờ, chào. Tớ là Ayase Yuuto, là bạn của Shiina ở Tokyo…」

Tôi vội vàng định đáp lại thì,

「Yuuto?」

「Ayase…?」

Hai người họ đồng loạt tỏ vẻ nghi hoặc.

Vẻ mặt như đang nhìn thấy một con cá mặt trăng Úc dài hơn ba mét trong thủy cung. Chà, gì vậy? Chẳng lẽ tên tôi lại được dùng cho một loại cá trích hay một loại hàu nuôi nào đó nữa à…?

「Ừm, hình như mình đã nghe ở đâu đó rồi…」

「Ừm, không phải là cái tên lần đầu nghe thấy đâu nhỉ~?」

Hai người họ nhìn nhau,

「──A, lẽ nào là “Yuuto” đó à.」

「A~, là người đó♪」

「Ể?」

“Người đó”?

「A, ra là vậy. Hiểu rồi hiểu rồi, cứ thấy quen quen, thì ra là… Hể, đây là cậu bé trong lời đồn hay xuất hiện trong mail à…」

「Là “Yuuto” đó sao~♪」

「??」

「Hô hô, ra là vậy, là cậu này đây. Hừm hừm, hôm nay được xem thứ hay rồi đây~♪」

「Hơi khác so với tưởng tượng nhỉ~♪」

「N-này, Hana, Maiha!」

Shiina hốt hoảng lên tiếng.

「Fufufu, sao lại bối rối thế, Shiina~♪」

「Ehehe~♪ Shi-chan từ xưa đến giờ vẫn dễ đoán trong mấy chuyện này nhỉ~♪」

Hai người bạn của Shiina—Hana và Maiha—nhẹ nhàng gạt đi và nhìn nhau cười tủm tỉm.

Thật tình tôi chẳng hiểu gì sất…

Khi tôi đang cảm thấy như bị một con cáo đỏ Hokkaido cắn mạnh vào má,

「K-không sao đâu, Yuuto cứ mặc kệ đi!」

「Hả…」

Sao từ nãy đến giờ toàn câu này vậy.

Mà, nếu đã bảo đừng bận tâm thì tôi cũng không có ý định hỏi thêm…

「Q-quan trọng hơn là, sao vậy Hana? Việc chuẩn bị cho “Lễ hội Tan tuyết”, hình như không được suôn sẻ lắm nhỉ…」

Shiina cất lời, phần nào để lái sang chuyện khác,

「A, đ-đúng rồi!」

Hana, người đang cười vui vẻ lúc nãy, đột nhiên hét lớn.

「Làm sao đây, làm sao đây! Đ-đâu phải lúc để thong thả tám chuyện thế này!」

「N-này, Hana, bình tĩnh lại…」

Shiina đặt tay lên vai bạn để trấn an.

「Sao vậy? Có rắc rối gì à?」

「À, ư-ừm…」

Nghe lời Shiina, Hana có vẻ đã bình tĩnh lại một chút,

「Thật ra thì từ năm nay có chút thay đổi. Mọi người cho rằng nếu cứ tổ chức lễ hội như trước thì không có gì mới mẻ, nên quyết định thêm vào một sự kiện mới…」

「Sự kiện mới?」

「Ừm, tớ cũng không rõ lắm, nhưng hình như là hợp tác với một nhân vật anime nào đó? Để bán các sản phẩm đặc trưng của khu phố. Hình như tên là Hậu đậu Aki-chan? Cậu có biết không?」

「──A-Aki-chan, ạ!?」

Lần này, có một người phản ứng với từ đó như một con chó Toy Poodle nghe thấy còi siêu âm.

Không ai khác chính là tiểu thư ngây thơ lơ đãng của chúng ta.

Dù đang bị Sawamura-san khống chế ở cách đó khoảng năm mươi mét, cô ấy đã chạy vèo một cái đến đây trong nháy mắt, khuôn mặt tỏa sáng lấp lánh như bụi kim cương,

「C-có thật không ạ? Ở đây sắp có sự kiện của Aki-chan──」

「H-Haruka!」

「Ể!?」

Tôi vội vàng kéo tay cô ấy từ bên cạnh để ngắt lời.

「Y-Yuuto-san, anh làm gì vậy…」

「L-làm gì là sao, sở thích của cậu là bí mật cơ mà, Haruka…」

「A…」

Bị nhắc, cô ấy như bừng tỉnh, 「A, đúng rồi ạ… X-xin lỗi, em lỡ lời…」

Xem ra cô ấy đã quên béng mất rồi.

「?」

「À, à, không có gì đâu, cậu cứ nói tiếp đi.」

Dạo gần đây sở thích này ít khi lộ ra nên tôi cũng quên mất, những lúc như thế này Haruka lại trở nên bất cẩn và chẳng để ý gì xung quanh. Gần như là mất kiểm soát…

May mắn là đám Shiina không có vẻ gì là nghi ngờ.

Hana quay lại nhìn Shiina và nói tiếp,

「Ờm, về sự kiện mới, mọi người quyết định sẽ quảng bá cho Hậu đậu Aki-chan? Gì đó. Hình như là mời diễn viên lồng tiếng đến tổ chức talk show… Nhưng mà việc chuẩn bị lại bị chậm trễ hoàn toàn… Vì là lần đầu tổ chức nên mọi người không quen việc, đã thế trong sự kiện còn có một màn trình diễn piano, nhưng người biểu diễn tối qua định ăn cua Hanasaki thì bị kẹp vào tay, bị thương phải nghỉ hai tuần nên đã hủy lịch vào phút chót… hử?」

Lời của Hana dừng lại ở đó.

Sau khi chớp mắt vài lần, cô ấy nhìn vào mặt Shiina rồi,

「Ồ, đúng rồi, đúng rồi! Có Shiina ở đây mà!」

「Ể?」

「Người biết chơi piano đó! Nếu Shiina chịu chơi đàn thì mọi chuyện sẽ được giải quyết hết!」

Hana vừa nói vừa chỉ thẳng ngón trỏ vào Shiina.

Bị chỉ định bất ngờ, Shiina tỏ vẻ bối rối.

「Ể, đ-đột nhiên nói vậy thì tớ cũng… Tớ đang trong chuyến du lịch ngoại khóa, với lại tớ cũng không biết Hậu đậu Aki-chan đó là ai…」

「A, không sao đâu, không sao đâu! Tuy là sự kiện của nhân vật anime, nhưng cậu chỉ cần chơi nhạc cổ điển thôi. Nghe nói đó là bản nhạc được chơi trong một buổi biểu diễn piano trong anime.」

「V-vậy à? N-nhưng mà…」

「Làm ơn đi mà Shiina! Coi như là giúp đỡ với tư cách là một công dân Otaru (cũ) đi!」

「Shiina-chan, giúp bọn tớ với~」

Hana và Maiha chắp tay van nài.

「Cái, cái đó nếu tớ giúp được thì cũng muốn hợp tác lắm nhưng mà... chuyến du lịch của trường...」

「Ê~, có sao đâu~」

Đúng lúc đó, một giọng nói chen vào.

Một chất giọng lả lơi, có phần quấy rối của một bà cô vô dụng... chính là Yukari-san, người nãy giờ đang ngắm nghía món mực khô ăn liền (một loại mồi nhậu giống chả cá) ở cửa hàng gần đó.

「Chuyến dã ngoại của trường vốn dĩ có mục đích là tiếp xúc và học hỏi văn hóa của vùng đất đó mà~. Việc tham gia lễ hội của địa phương chẳng phải là rất phù hợp với mục đích đó sao~?」

Ồ, dù là hiện thân của rượu và quấy rối tình dục mà cũng có lúc nói được những lời ra dáng giáo viên ghê... tôi vừa nghĩ vậy thì.

「Với lại, những sự kiện như thế này chắc chắn sẽ có rượu mời nữa nhỉ~? Uống rượu trong sự kiện là một hoạt động thường thấy trong các lễ hội truyền thống của Nhật Bản, nên đây cũng là một phần của việc học hỏi văn hóa, nằm trong khuôn khổ dã ngoại luôn đó~. Ừm, cô giáo thông minh quá đi~♪」

「...」

...Tôi xin rút lại lời vừa nói. Đúng là hết thuốc chữa với người này mà.

Cả thế giới của cô ta chỉ xoay quanh rượu và quấy rối tình dục.

Mà thôi, chuyện đó cũng chẳng cần phải xác nhận lại làm gì, tôi đã quá rõ từ mười năm trước rồi nên cứ gạt sang một bên.

「Nè nè, cả cô giáo (?) này cũng nói vậy rồi đó, Shiina ơi~」

「Bọn tớ biết là sẽ vất vả lắm, nhưng mà làm ơn đó~」

Trước lời đề nghị tha thiết của hai người,

「── T-Tớ hiểu rồi. Nếu mọi chuyện là như vậy thì...」

「Ủa, thật không?」

「Shiina-chan?」

「Ừ-ừm. Tớ không biết có thể giúp được đến đâu nhưng... nếu là việc tớ có thể làm, thì hãy để tớ giúp nhé.」

Shiina vừa nói vừa gật đầu thật mạnh.

**4**

Ngoài phần biểu diễn piano của Shiina, thực ra còn rất nhiều việc phải làm.

Nào là hoàn tất khâu trang trí, nào là dựng sân khấu sự kiện.

Nghe nói mọi việc đang gấp rút đến mức đến tay con mèo rừng Iriomote (Di sản Quốc gia) cũng muốn mượn, nên tiện đây chúng tôi cũng quyết định chung tay giúp sức.

「Cảm ơn cậu nhiều! Giúp được bọn tớ nhiều lắm đó!」

「Đáng tin cậy quá đi~, cảm ơn các cậu nhiều~♪」

Hana và Maiha lên tiếng cảm ơn,

「Được rồi, làm thôi! Lễ hội nào!」

「Nếu có việc gì tớ có thể làm, tớ sẽ hợp tác.」

「Sự kiện của Aki-chan hậu đậu... m-mình sẽ cố gắng hết sức.」

Sawamura-san, Asahina-san và Haruka cũng hừng hực khí thế.

Cứ thế, chúng tôi chia nhau ra để giúp đỡ.

Về phần phân công, Sawamura-san và Asahina-san phụ trách trang trí.

Haruka cùng với Maiha đảm nhận vai trò điều phối lịch trình của sự kiện.

Bộ ba ngốc chủ yếu làm các việc vặt và thu hút khách, còn tôi thì,

「Nào, vậy thì Ayase-cchi qua đây được không? Cậu có thể cùng tớ dựng sân khấu không?」

「À, được thôi.」

Nghe Hana nói vậy, tôi được dẫn đến khu vực hậu trường phía sau sân khấu.

Hửm? Mà nhân tiện, từ khi nào tên tôi lại thành〝Ayase-cchi〟vậy? Tôi nhớ mới lúc nãy vẫn còn là Ayase Yuuto bình thường mà...

Nghe vậy, Hana đáp,

「Ể, tại Ryoko gọi cậu như thế đó. Thấy nghe cũng hay hay, mà Ryoko cũng bảo cứ gọi vậy đi nên là~」

「...」

Xem ra chẳng biết từ lúc nào cô ấy đã trở nên thân thiết với Sawamura-san rồi.

Mà xét về tính cách thì hai người này có vẻ hợp nhau hết ý. Hana cũng vô tình để tóc hai bím (kiểu Otaru) nữa chứ...

Và thế là, tôi cùng Hana phụ giúp việc dựng sân khấu.

Nội dung chủ yếu là lao động chân tay, cần dùng sức.

Chúng tôi hợp tác cùng những người khác trong hội khu phố, đóng ván ép vào nền sân khấu và vận chuyển ghế xếp đến khu vực khán giả.

「Ừm, thanh gỗ này thì...」

「Ồ, xin lỗi cháu nhé! Cứ để ở đó là được rồi!」

「Dạ không sao ạ. Còn tấm sắt này thì...」

「A, cái đó nghe nói là để làm món Chan-chan yaki đãi mọi người đó~. Ayase-cchi, để tớ giúp một tay nhé?」

「Ừm, không sao đâu. Thay vào đó, Hana dọn dẹp đằng kia giúp tớ được không?」

「Rõ!」

Những cuộc đối thoại như thế cứ diễn ra.

Trong lúc tôi đang bận rộn di chuyển và làm việc,

「Nè nè, Ayase-cchi~」

「Hửm?」

「Mà nè, Ayase-cchi với Shiina có quan hệ gì vậy?」

「Hả?」

Hana đột ngột hỏi một câu như vậy.

「Ừm~, tớ cũng có nghe Shiina kể nhiều qua điện thoại và mail rồi, nhưng hai người đâu chỉ là bạn cùng lớp bình thường đúng không~? Trên tình bạn dưới tình yêu? Hay là đang hẹn hò rồi? A, hay vẫn là kiểu chưa tỏ tình? Không được đâu nhé~, con gái là muốn được nghe những lời nói thật lòng từ chính miệng người ta đó~」

Cô ấy xả một tràng câu hỏi như một khẩu tiểu liên hỏng chốt an toàn.

「Ch-Chờ một chút đã...!」

Bị hỏi dồn dập như vậy tôi không thể trả lời hết được.

Tôi ho nhẹ một tiếng,

「À... tớ với Shiina không có như vậy đâu.」

「Ể?」

「Chỉ là bạn cùng lớp, ngồi cạnh nhau nên cũng hay nói chuyện thôi, chứ không phải kiểu hẹn hò gì đâu...」

Tôi vội trả lời câu hỏi mà nếu không giải quyết trước tiên thì sau này dễ gây hiểu lầm nhất.

「Ể~, vậy sao?」

「À, thì bọn tớ cũng thuộc dạng thân thiết...」

Nhưng đây đâu phải là vấn đề ở mức hẹn hò hay gì đó tương tự. Vốn dĩ bản thân tôi cũng không hiểu rõ cảm giác đó lắm... Chắc Shiina cũng nghĩ vậy thôi.

Nghe những lời đó, Hana đặt ngón trỏ lên môi,

「Ừm~, nhưng mà tớ chưa bao giờ thấy Shiina có biểu cảm như thế đâu nha~. Kiểu như rất tin tưởng Ayase-cchi, hay là hoàn toàn mở lòng với cậu đó~」

「...Thật vậy sao?」

「Thật đó~. Shiina đúng là một cô gái vui vẻ và thân thiện, nhưng không phải với ai cũng cởi mở hết mức đâu. Đặc biệt là với con trai, trông vậy thôi chứ cậu ấy để ý nhiều lắm đó.」

「Hừm...」

Ngẫm lại thì cũng có cảm giác có những dấu hiệu như vậy.

Nhưng đó là ở mức độ mà phải được chỉ ra thì mới nhận thức được, hoặc có lẽ là vậy thôi, chứ nếu không thì gần như chẳng nhận ra...

Tuy nhiên, có thể nhìn thấu được mọi chuyện đến vậy, đúng là bạn thân từ nhỏ có khác.

Trong lúc tôi đang thán phục khả năng quan sát (?) trái với vẻ ngoài của Hana thì,

「...Haizz, vậy ra đây là cái trường hợp đó hả~. Cái trường hợp mà Ayase-cchi vô dụng đến mức ngây ngô không thể tả nổi...」

「?」

「Lại còn kèm theo cái mác "anh chàng kính cận ngố tàu" không hề có một chút tự giác nào về chuyện đó... à, ưm ưm, không có gì đâu~. ──Nè, mà thôi, Ayase-cchi. Ở đây được rồi, cậu đến chỗ Shiina giúp tớ được không?」

Cùng với một tiếng thở dài, Hana đột nhiên nói vậy.

「Chỗ Shiina?」

「Ừ, đúng rồi. Shiina chắc đang lo lắng lắm đó. Nếu có Ayase-cchi động viên, tớ nghĩ cậu ấy sẽ có thêm gấp trăm lần dũng khí. Được không?」

「Thì tôi không phiền đâu nhưng...」

「Yosh, vậy quyết định nhé. Tớ nghĩ Shiina đang ở trong lều chờ đằng kia đó. Nào nào, đã quyết rồi thì mau đi đi!」

「A, n-này...」

Cô ấy cứ đẩy lưng tôi đi một cách thúc giục.

Tôi thì không phiền, nhưng mà tôi đến đó thì có giúp được gì không...? Tôi cũng không biết rõ chi tiết về sự kiện này, về piano thì gần như là mù tịt, chẳng phải nếu Hana đến động viên thì Shiina sẽ vui hơn sao.

Khi tôi nói ra điều đó,

「Haizz, ca này nặng rồi đây. Chắc Shiina cũng vất vả lắm đây...」

「??」

「À~, được rồi được rồi. Ayase-cchi không cần phải nghĩ ngợi gì phức tạp đâu, chỉ cần đến gần Shiina là được. Bởi vì──」

Đến đây, Hana nhìn thẳng vào mắt tôi,

「Bởi vì Ayase-cchi là〝Yuuto〟đó mà, đúng không? Một người〝dịu dàng (yasashiku)〟,〝tốt bụng (hitoyoshi)〟và là〝một người tốt〟. Nếu vậy thì... không thể sai được đâu♪」

Cô ấy vừa mỉm cười rạng rỡ vừa tự tin nói vậy.

Shiina đang ngồi thu mình ngay lối vào căn lều có ghi dòng chữ『Hội khu phố Otaru số 7』.

Cô ngồi khép nép trên một chiếc ghế xếp, vẻ mặt nghiêm túc, mắt dán chặt vào thứ trông như một bản nhạc trên tay.

「──Shiina.」

「Hả?」

Nghe tiếng gọi, Shiina ngẩng đầu lên.

「Ể── Yu-Yuuto? Có chuyện gì vậy?」

Rầm! Cô ấy làm chiếc ghế rung lên, ngạc nhiên đáp lại.

「À, không, tớ chỉ đến xem cậu thế nào thôi.」

「Ể...」

「Thì đó, đột nhiên lại phải chơi piano mà. Tớ nghĩ có lẽ cậu đang lo lắng.」

「V-Vậy sao...?」

「Ừm, Hana cũng bảo công việc bên này cứ để đó, bảo tớ đến chỗ cậu.」

Khi tôi truyền đạt lại điều đó,

「Ể, Hana nói vậy sao...?」

「Ừ, cậu ấy bảo làm vậy là chắc chắn nhất.」

「Ch-Chuyện đó có nghĩa là...」

Shiina hơi đỏ mặt, quay đi chỗ khác rồi lẩm bẩm:「Th-Thiệt tình... từ xưa đến giờ, cái tính này của cậu ấy chẳng thay đổi gì cả...」

「?」

「A, k-không có gì đâu! X-Xin lỗi, là chuyện của bên này thôi!」

Cô ấy lắc đầu lia lịa như một con chó chihuahua đang hoảng hốt, cố gắng nặn ra một nụ cười.

Hừm, sao hôm nay toàn gặp phải những phản ứng thế này, chẳng hiểu gì cả...

Thôi thì, bản thân người trong cuộc đã nói không có gì, thì cũng chẳng nên bận tâm quá.

Tôi quay lại chủ đề chính,

「Vậy, tình hình thế nào rồi?」

「A, ừm, cũng khá ổn. Tuy là chuyện đột ngột, nhưng đây là những bản nhạc tớ đã từng chơi vài lần rồi nên chắc là không sao đâu.」

Cô ấy mỉm cười đáp lại.

「Vậy sao. Cậu sẽ chơi bản nhạc gì thế?」

「Ừm, có ba bản... Khúc luyện kỹ năng siêu việt số 8『Cuộc đi săn của những linh hồn』của Liszt, Khúc luyện số 15『Trận chiến của ác quỷ』của Moszkowski, và『Tiên nữ dưới nước~Ondine~』của Ravel.」

「...」

Lại là những cái tên thật ấn tượng.

Mà còn〝Linh hồn〟với〝Ác quỷ〟nữa chứ. Cùng với cái tên của bộ phim chiếu rạp (Aki-chan hậu đậu phiên bản Hokkaido~Trong cuộc điều tra ngầm, hãy tóm gọn bọn buôn lậu cua Hanasaki!~), rốt cuộc thì bộ anime Aki-chan hậu đậu này có nội dung như thế nào vậy...

Trong lúc tôi đang cảm thấy hơi kỳ quặc trước sự khắc nghiệt bất ngờ của bộ anime hậu đậu mà Haruka yêu thích,

「N-Nè... Yuuto.」

「Hửm?」

Shiina đột nhiên buột miệng nói.

「À-à này...」

「?」

「Ừ-ừm thì...」

「??」

Cô ấy cứ cúi gằm mặt, lúc thì bồn chồn, lúc thì nắm chặt rồi lại xòe tay ra, và rồi,

「À... Yuuto, tớ... nhờ cậu một việc có được không...?」

Cô ấy ngẩng mặt lên như đã hạ quyết tâm và nói.

「Nhờ vả?」

「Ừ-ừm... nếu cậu không phiền...」

「Tôi thì không sao nhưng...」

Nhờ vả ư? Chuyện gì vậy nhỉ?

Tôi nghiêng đầu nhìn Shiina,

「À, này nhé, nếu phần biểu diễn này thành công... tớ có một chuyện muốn nói với Yuuto.」

Cô ấy rụt rè, ngập ngừng nói.

「Chuyện muốn nói?」

「Ừ-ừm.」

Cô ấy gật đầu nhẹ một cái.「Là một chuyện... rất quan trọng.」

Chuyện quan trọng...?

Chắc không phải là lời thú nhận kiểu như "Thực ra từ lúc mới gặp tớ đã thấy cặp kính của cậu không hợp chút nào rồi"... đâu nhỉ?

Tôi bất giác đưa tay giữ cặp kính, nhìn lại Shiina.

「À, ừm... nếu được thì, tớ muốn nói chuyện này với Yuuto cùng với cả Nogizaka-san nữa...」

「Với cả Haruka?」

「Ừ-ừm..., có... được không...?」

Cô ấy e dè nhìn tôi và hỏi.

Hừm, tuy không rõ chi tiết nhưng nếu là chuyện Shiina nói thì chắc cũng không phải là nội dung gì đó quá kỳ quặc. Haruka chắc cũng sẽ không từ chối đâu.

Vì vậy, tôi gật đầu đáp lại.

「──Tớ hiểu rồi.」

「Ể...」

「Tuy không biết là chuyện gì, nhưng tớ đồng ý. Để sau cũng được mà, phải không?」

「A──」

Nghe câu trả lời của tôi, Shiina như trút được gánh nặng, đặt tay lên ngực.

「...C-Cảm ơn cậu. X-Xin lỗi nhé, tự nhiên lại nói chuyện lạ lùng.」

Cô ấy mỉm cười nhẹ nhõm.

Đó thực sự là một nụ cười như thể đã hoàn toàn an tâm từ tận đáy lòng.

「──Được rồi, cố gắng lên nào! Đây đều là những bản nhạc khó, phải cẩn thận để không mắc lỗi mới được!」

Shiina vươn vai rồi đứng dậy khỏi ghế.

Dáng vẻ của cô ấy đã trở lại là một cô nàng thân thiện như thường lệ.

Và rồi── sự kiện bắt đầu.

「Vâng~, buổi tọa đàm đặc biệt của Aki-chan hậu đậu tại Otaru, với chủ đề『Tại Otaru mùa đông, nhắm bắn giấy chứng nhận quyền sử dụng thuyền của bạn♪』, xin được phép bắt đầu~♪」

Dưới bầu trời trong xanh của Otaru, một giọng nói đầy phấn khích vang lên.

「Hôm nay, bằng sổ sách kép ma thuật, tớ sẽ chiếm đoạt hết tất cả những tài sản có giá trị~♪ Mọi người ơi, đã gom hết những giấy chứng nhận quyền sở hữu và sổ đăng ký bí mật ở nhà mang đến đây chưa nào~?」

「「「ÔÔÔ!」」」

Khán giả hưởng ứng nhiệt tình trước lời kêu gọi của diễn viên lồng tiếng trên sân khấu.

Hừm, cảnh tượng độc đáo này làm tôi nhớ lại sự kiện của học viện Nocturne ở Shinshu lần trước, và cả buổi biểu diễn của Miran vào ngày Valentine.

Nghe nói, sự kiện lần này chủ yếu là buổi tọa đàm với sự tham gia của diễn viên lồng tiếng cho nhân vật Aki-chan hậu đậu.

Chính xác hơn thì nó gồm hai phần: tọa đàm và kịch nói lồng tiếng, trong đó phần kịch nói lồng tiếng có một đoạn chơi piano, và Shiina sẽ đảm nhận phần chơi piano trực tiếp đó.

Mục đích là để quảng bá cho khu phố mua sắm Otaru, đồng thời thúc đẩy doanh số bằng cách đính kèm hình minh họa và mô hình của Aki-chan hậu đậu vào các sản phẩm đặc sản địa phương. Hừm, người ta cũng nghĩ ra đủ thứ thật...

Khi tôi đang thán phục theo nhiều nghĩa trước bộ sản phẩm cá trích đóng hộp có hình minh họa Aki-chan hậu đậu được đặt một cách tinh tế làm mẫu ở phía sau sân khấu,

「W-Wow, là Matsuki Miyu-san thật kìa...!」

Haruka, người đang nhón chân nhấp nhổm bên cạnh, thốt lên một giọng đầy xúc động.

「Haruka biết cô ấy à?」

「Vâng, tất nhiên rồi ạ. Matsuki Miyu-san là diễn viên lồng tiếng cho nhân vật Aki-chan hậu đậu... Em rất thích cô ấy ạ♪」

「Hể...」

Đúng là biết rõ thật.

「Em đã là fan của cô ấy từ hồi mới ra mắt trong một tựa game trinh thám rồi... Được nhìn thấy cô ấy ngay trước mắt thế này, em cảm động quá...♪」

Haruka chắp hai tay trước ngực, đôi mắt long lanh tựa những vì sao.

Hừm, yêu thích đến vậy sao. Giọng cô ấy đúng là dễ thương thật, nhưng sao tôi lại có cảm giác nó có phần giống với giọng của bà cô giáo dạy nhạc quấy rối ngốc nghếch nhà mình... à không, so sánh với bà cô đó (người mà bây giờ vẫn không thèm phụ giúp gì mà đang nửa cởi nửa mặc say sưa với rượu mời ở góc hậu trường) thì thật thất lễ với diễn viên lồng tiếng quá.

Trong lúc đó, buổi tọa đàm kết thúc và chuyển sang phần kịch nói lồng tiếng.

Đây là phần chính thứ hai của sự kiện hôm nay.

Có vẻ như họ sẽ chiếu anime lên màn hình trên sân khấu, và các diễn viên lồng tiếng sẽ lồng tiếng trực tiếp theo đó.

「Hể, chuyên nghiệp thật đấy...」

Giống như một rạp chiếu phim mini vậy.

Trong lúc tôi đang chăm chú lắng nghe phần diễn xuất của các diễn viên lồng tiếng hòa quyện cùng với anime,

「A, em nghĩ sắp đến đoạn piano rồi ạ.」

「Hửm?」

「Phần đang chiếu là tập mười tám của anime, và theo đó thì sắp đến cảnh Meg-chan hậu đậu chơi piano.」

「Ồ, cuối cùng cũng đến rồi.」

Cùng với lời nói của Haruka, một ngọn đèn sân khấu chiếu vào cây đại dương cầm đặt ở góc sân khấu.

Một ánh sáng màu cam nhàn nhạt.

Ở trung tâm ánh sáng đó, Shiina trong bộ đồng phục đang ngồi, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối.

「Shiina...」

「...」

Vẻ mặt cô ấy đầy căng thẳng.

Đúng lúc đó, tôi có cảm giác như Shiina vừa liếc mắt nhìn về phía này.

Một ánh nhìn mạnh mẽ, xuyên qua cả đám đông khán giả náo nhiệt.

Và rồi, sau khi hít một hơi thật sâu,

「............」

Cùng với cảnh buổi hòa nhạc đang chiếu trên màn hình, những ngón tay cô bắt đầu chuyển động.

Một giai điệu dữ dội, trầm lắng làm rung động cả không gian bắt đầu vang lên.

「Tuyệt vời... một âm thanh thật mạnh mẽ, đầy cảm xúc và sống động...」

Haruka chắp tay trước ngực, đôi mắt chớp chớp.

Quả thực là một màn trình diễn ngoạn mục.

Tôi đã từng nghe Shiina chơi piano trước đây, nhưng lúc đó, nó không có cảm giác chạm đến trái tim như thế này. Không, vốn dĩ tài năng piano của Shiina đã ở một đẳng cấp rất cao rồi. Ngay cả với đôi tai không phân biệt được death metal và visual kei rock của tôi cũng có thể nhận ra là hay. Nhưng dù vậy, đó vẫn chỉ là ở mức độ mà lý trí có thể hiểu được là "giỏi".

Nhưng giai điệu đang vang lên lúc này thì──

「............」

...Biết nói sao đây nhỉ.

Nó có một cái gì đó khác biệt về cơ bản so với những lần trước.

Nó như chạm thẳng vào trái tim, như tác động trực tiếp đến cảm xúc...

Tôi không thể diễn tả thành lời được, nhưng tóm lại chỉ có thể nói là "TUYỆT VỜI".

Ngay cả Hana và những người khác đang nghe xung quanh cũng vậy.

「Ừm, Shiina, có lẽ đang yêu thật rồi~♪」

「Hả?」

「Tại âm thanh khác hẳn so với lần cuối tớ nghe ở đây mà. Kiểu như rất sôi động và đầy nhiệt huyết ấy~♪」

「Ừm, đúng vậy đó~. Shiina-chan đang tỏa sáng~♪」

Hai người họ vừa nhìn về phía tôi vừa nói.

「Hừm...」

Tôi thì không hiểu rõ lắm, nhưng mà mọi chuyện là như vậy sao?

Màn trình diễn của Shiina cứ thế tiếp diễn.

Đồng thời, vở kịch lồng tiếng cũng tiến triển theo đó.

Và rồi,

*Ting~*

Cuối cùng, một chùm âm thanh mạnh mẽ vang vọng khắp sân khấu, kết thúc phần biểu diễn của Shiina cùng với vở kịch lồng tiếng.

「...」

Một khoảnh khắc tĩnh lặng.

Tiếp theo đó,

*Bốp bốp bốp bốp bốp bốp!*

Những tràng pháo tay vang lên từ khắp nơi.

Như một cơn lũ pháo tay.

Tất nhiên, phần lớn những tràng pháo tay đó là dành cho diễn xuất của các diễn viên lồng tiếng, nhưng chắc chắn một phần không nhỏ trong đó là vì cảm động trước màn trình diễn của Shiina.

Cứ như vậy, sự kiện đã có một cái kết thật đẹp.

Sự kiện Aki-chan hậu đậu trong khuôn khổ『Lễ hội tan tuyết của khu phố mua sắm Otaru』 đã kết thúc.

**5**

「Mật khẩu là gì?」

「...」

「Nói mật khẩu đi.」

Từ bên kia cánh cửa, một giọng nói ngọng nghịu vang lên.

「À, à thì, Ayase Yuuto là...」

「Ayase Yuuto là gì?」

「... là đồ Sở Khanh.」

「Xác nhận mật khẩu. Vượt qua cấp độ bảo mật 1. Tiếp theo là cấp độ bảo mật 2. Ayase Yuuto là?」

「.... ...Ayase Yuuto là KOSM.」

「Xác nhận mật khẩu. Vượt qua cấp độ bảo mật 2. Bảo mật cuối cùng. Ayase Yuuto là?」

「........... ...A-Ayase Yuuto là... Vua Harem...」

「Vượt qua bảo mật cuối cùng. ──Ồ, chào mừng, Ayase-cchi~♪」

Người bước ra với nụ cười vui vẻ, vẫy tay chào là Sawamura-san.

Cô dùng chân mở cánh cửa khách sạn tự động khóa, chào đón chúng tôi.

「Chào buổi tối, Yuuto-san♪」

「C-Chào mừng, Yuuto.」

「A, muộn rồi nhỉ, Ayase-kun.」

「Đến rồi, đến rồi, Ayase-cchi♪」

「Chào mừng mọi người ạ~♪」

Đằng sau cô là Haruka, Shiina, Asahina-san, và cả Hana và Maiha nữa.

Hiện tại, chúng tôi đang ở phòng của các bạn nữ trong khách sạn mà chúng tôi ở đêm nay.

Để kỷ niệm sự kiện hôm nay đã kết thúc tốt đẹp và cũng là đêm cuối cùng của chuyến dã ngoại, mọi người quyết định tụ tập tổ chức một bữa tiệc nhỏ.

Nhân tiện, vì Hana và Maiha không phải là học sinh của học viện Hakujou, nên tất nhiên là họ đang lẻn vào và ở lại đây một cách bí mật.

「Nào, Ayase-cchi và mọi người cũng đến rồi, thành viên đã đông đủ, chúng ta bắt đầu thôi nhỉ~? Mọi người ơi, cầm ly lên chưa~?」

Sawamura-san hào hứng đứng dậy, nhìn quanh,

「Vậy thì, một ngày hôm nay vất vả rồi! Mai là chuyến du lịch kết thúc, đêm nay chúng ta hãy quẩy hết mình không cần câu nệ nhé! Cạn ly~♪」

「「「Cạn ly!」」」

Mọi người cùng hưởng ứng tiếng hô vang vọng khắp phòng.

Và thế là bữa tiệc bắt đầu.

Chúng tôi cùng nhau thưởng thức bánh kẹo và nước ngọt đã mua chuẩn bị cho đêm nay, thoải mái trò chuyện và cười đùa.

「Ồ, vui chứ, Hana~?」

「Ồ, tuyệt cú mèo luôn, Ryoko~♪」

「Vậy à, vậy à~. Nào, cạn ly cho đêm Otaru nào, yeah~♪」

「Oh yeah~♪」

Ở giữa phòng, hai cô nàng tóc hai bím đầy năng động đang nâng ly (bên trong là Calpis) như đôi bạn tri kỷ ba mươi năm,

「Oa, trà này ngon quá.」

「Vâng ạ. Rất dịu và đậm vị...」

「A, Mai-chan, Haruka-chan, hai em thích nó à~? Đây là trà đậu đen đặc sản Otaru, cũng là món tủ của Shiina-chan đó~♪」

Ở chiếc bàn tròn bên cạnh, Asahina-san, Haruka và Maiha đang thong thả thưởng thức trà,

「...Này các cậu. Chẳng lẽ nào đây lại chính là một dàn harem đời thực hay sao?」

「Đ-Đúng vậy. Có cả tiểu thư, bạn cùng lớp năng động của tiểu thư (nhân hai), một cô nàng kính cận, và cả học sinh trường khác nữa, đội hình các thuộc tính đã hoàn hảo...」

「Tuyệt vời... chết cũng cam lòng...」

Trong khi đó, không hiểu sao bộ ba ngốc lại đang ôm gối, run lên vì cảm động trong một góc tủ quần áo (có vẻ ở đó thấy thoải mái).

Đúng là mỗi người một vẻ.

Mỗi người đều có những khoảnh khắc vui vẻ riêng.

Tuy có vài cảnh tượng hỗn loạn ở một vài chỗ, nhưng kể cả những điểm đó cũng tạo nên cảm giác đúng chất của một đêm trong chuyến dã ngoại.

Trong lúc tôi đang ngắm nhìn khung cảnh đa dạng muôn màu muôn vẻ và suy nghĩ vẩn vơ,

「──A, n-nếu cậu muốn, để tớ rót cho, Yuuto?」

「Ồ.」

Shiina đang ngồi bên cạnh tôi đột nhiên cầm ấm trà và chai nước lên, ngỏ lời.

「Ừm, cậu muốn uống gì? Trà đậu đen hay nước cam?」

「Ồ, cảm ơn cậu. Vậy cho tớ trà đậu đen.」

「Ừm, rõ rồi.」

Cô ấy mỉm cười, nghiêng chiếc ấm trà có vẻ hơi cũ.

Chất lỏng màu hơi đen đúng như tên gọi, tỏa ra hơi nóng (kèm cả cọng trà dựng đứng), nhẹ nhàng rót vào cốc *tõm tõm*.

「Mọi người trông vui quá nhỉ. Trông họ rất hòa hợp.」

「Ừ, đúng vậy.」

「Fufu, Ryoko và Hana cứ như là bạn bè từ lâu rồi ấy nhỉ...」

Quả thật, không khí trong phòng đang vô cùng sôi nổi.

Đặc biệt là hai cô nàng tóc hai bím, đúng như lời Shiina nói, họ trông không giống người xa lạ chút nào, cứ như thể kiếp trước chắc chắn là anh em ruột thịt vậy.

Bên cạnh tôi,

「...Nhưng mà, chuyến du lịch như thế này, ngày mai là kết thúc rồi nhỉ...」

Shiina bất chợt lẩm bẩm.

「Shiina?」

「Cảm giác vừa nhanh lại vừa ngắn ngủi... rất vui, nhưng chính vì thế nên lại có cảm giác hơi buồn...」

「Đúng vậy nhỉ...」

Lời Shiina nói quả không sai.

Cảm giác như một tuần đã trôi qua trong chớp mắt.

Mỗi ngày trôi qua đúng như câu "thời gian như tên bay".

Trong lúc tôi đang nhớ lại những kỷ niệm mấy ngày qua và cảm thấy hơi hoài niệm (?),

「Nhưng mà... tuy mỗi ngày đều trôi qua thật vui vẻ... nhưng... m-mình vẫn muốn được ở bên Yuuto nhiều hơn một chút, có lẽ vậy...」

「Hả?」

「Kiểu-kiểu như là, trong chuyến đi lần này, tớ không có nhiều cơ hội đi cùng Yuuto. Chỉ có điều đó là nuối tiếc thôi... Ước gì chỉ hôm nay và ngày mai thôi cũng được, được ở bên cậu nhiều hơn nữa thì tốt biết mấy...........あっ」

Nói đến đó, cô ấy đột nhiên giật mình,

「A, ư-ừm, không phải đâu! Ch-Chuyện này không có ý nghĩa sâu xa gì đâu!」

「Ể, à...」

「Ki-kiểu như là, chỉ là lỡ lời thôi... à, a ha ha!」

Cô ấy đưa tay ra sau gáy, cười gượng để che giấu.

Không, rõ ràng là có chuyện gì đó mà...

Nhớ lại thì, trước sự kiện, cô ấy cũng có nói là nếu chơi piano tốt thì có chuyện muốn nói. Chuyện đó thế nào rồi nhỉ?

Trong lúc tôi đang nghiêng đầu thắc mắc về thái độ có phần khác lạ của Shiina, bao gồm cả chuyện đó,

「Chà chà chà? Hai người đang làm gì ở đó thế kia, tình tứ với nhau quá nhỉ~♪」

「Quá nhỉ~♪」

「Ể?」

Một giọng nói trêu chọc vang lên.

Người lên tiếng với vẻ mặt đầy ẩn ý là... Hana và Maiha.

Họ vừa cười toe toét vừa lại gần, dùng ngón trỏ chọc chọc vào trán tôi rồi cười nham hiểm,

「Tiệc tùng vui vẻ thế này mà hai người lại trốn vào xó xỉnh như thế. A, hay là đang giữa lúc tỏ tình yêu đương à? Xin lỗi đã làm phiền nha~♪」

「Ấy, không phải thế đâu...」

Chỉ là nói chuyện thôi chứ có ý gì sâu xa đâu.

Tôi nhìn Shiina để tìm sự đồng tình,

「Á, á á á á yêu đương! Kh-không phải! C-cái này không phải như thế, ờ, ờm, a-ano...!」

Cô nàng chẳng hiểu sao lại cuống cuồng hết cả lên, mắt đảo lia lịa, tay thì vẫy loạn xạ.

Mà tôi thấy có chuyện gì đáng để phải hoảng hốt đến thế đâu...

Hana và Maiha nhìn tôi, người đang có một dấu hỏi to tướng lơ lửng trên đầu, rồi lại nhìn Shiina, người đang lắp ba lắp bắp, với vẻ mặt đầy ẩn ý.

「Ừm, ra thế, quả nhiên là chuyện đó mà.」

「Đúng thế~♪」

「?」

「Hiểu rồi, hiểu rồi. Chà, xem ra phen này bọn tớ, Hana-chan đây, không ra tay thì không được rồi.」

「Không được rồi~♪」

Cả hai nhìn nhau cười toe toét.

「Có lẽ hơi ép buộc một chút, nhưng tớ muốn Shiina được hạnh phúc, mà người ta vẫn nói mục đích sẽ biện minh cho phương tiện mà. —— Ừm, quyết định vậy đi!」

Vừa nói, cô nàng vừa gật đầu một cái thật mạnh.

Cứ ngỡ cô nàng sẽ quay phắt về phía Haruka và những người khác,

「—— Được rồi, vậy thì mọi người, từ giờ chúng ta chơi Trò chơi Vua chúa đi~♪」

Cô nàng vừa giơ tay hình chữ V vừa tuyên bố.

「Nào, mọi người nhận được lá thăm hết chưa? Vậy thì, mở ra xem nào!」

Theo hiệu lệnh của Hana, mọi người đều nhìn vào lá thăm trong tay mình.

Đó là những lá thăm tự làm bằng que thủy tinh, rất ra dáng Otaru.

Luật chơi Trò chơi Vua chúa chắc không cần phải giải thích lại nữa.

Đây là một trò chơi theo chế độ quân chủ chuyên chế, đi ngược lại hoàn toàn với chế độ dân chủ hiện đại, trong đó người ta rút thăm để chọn ra vua và thường dân, và vua có thể tự do ra lệnh cho thường dân. Mà thôi, trong những đêm đi du lịch của trường như thế này thì đây cũng có thể coi là một trò kinh điển...

「Ở đầu lá thăm có ghi số hiệu, hay nói đúng hơn là chức danh của mỗi người đó. Nhớ kiểm tra kỹ nha~♪」

「À, vâng ạ. Ờm...」

「Là chữ được viết bên trong viên bi thủy tinh ở đầu que này phải không ạ?」

「Hana, cậu vẫn tỉ mỉ như mọi khi nhỉ...」

Nghe giọng Hana, Haruka và những người khác kiểm tra lá thăm trên tay.

Bên cạnh đó,

「Ồ, chơi Trò chơi Vua chúa vào lúc này, cô nhóc năng động đó cũng biết chọn thời điểm ghê.」

「Đúng là một nét đặc trưng của đêm du lịch trường học nhỉ.」

「Hà hà... Sẽ có màn tửu trì nhục lâm nào sắp bắt đầu đây... Không thể chịu nổi...」

Bộ ba ngốc nghếch đang bàn tán như vậy.

Nhân tiện, ba người này có vẻ chỉ cần đứng ngoài xem là đã mãn nguyện rồi, nên họ không tham gia trò chơi mà vẫn co ro lúi húi trong góc tủ quần áo như những vị thần nghèo đói xui xẻo.

「Ồ, lượt đầu tiên tớ là Vua này!」

Giữa lúc đó, người cất tiếng reo vui chính là kẻ đã khởi xướng trò chơi.

Cô nàng cười rạng rỡ, trông có vẻ vui sướng từ tận đáy lòng khi vung vẩy lá thăm có ghi dòng chữ 『Bạo chúa Kinh hoàng』. Chậc, lại ngay từ đầu đã trúng phải một trong hai người phiền phức nhất rồi...

Nhân tiện, trên lá thăm của tôi có ghi 『Hạ dân số ba (Bần nông)』.

「Được rồi, ra lệnh ngay đây! E hèm...」

Nói đến đó, Hana liếc mắt sang một bên.

Một cái liếc mắt tinh vi mà ở vị trí của tôi mới có thể nhìn thấy được.

Và phía cuối ánh mắt đó là Maiha.

「?」

Họ đang làm gì vậy...?

Mặc kệ tôi đang có vẻ mặt nghi hoặc, Maiha sau khi nhận được ánh mắt đó liền lén lén lút lút nhìn quanh tay của chúng tôi rồi nháy mắt lia lịa với Hana.

Hana thấy vậy liền gật đầu một cái ra vẻ đã hiểu.

「Ừm, rõ rồi. E hèm, vì là lượt đầu tiên nên nhẹ nhàng chút thôi nhé... Thường dân số hai (Con gái chủ tiệm kimono) hãy để Hạ dân số ba (Bần nông) gối đầu lên đùi mình và lấy ráy tai cho người đó~♪」

Cô nàng cao giọng tuyên bố.

「Ặc.」

Trúng độc đắc rồi.

Đúng là trúng số độc đắc. Lại còn cái lệnh nghe như quấy rối tình dục này là sao chứ. Chẳng nhẹ nhàng chút nào...

Và đối tượng, Thường dân số hai (Con gái chủ tiệm kimono) là...

「A, là tớ này!」

Một giọng nói vui vẻ hết mức.

Đó chính là cô nàng hai bím (phiên bản học viện Hakujou), người vẫn giữ nguyên vẻ hoạt bát và vô tư hết cỡ mặc dù đã trở thành đối tượng của trò chơi trừng phạt, hay nói cách khác là thường dân trong Trò chơi Vua chúa.

「Ừm, gối đầu lên đùi rồi lấy ráy tai à. Ừm, nghe cũng có vẻ thú vị đấy nhưng vẫn còn nhẹ chán~♪」

Cô nàng xoay xoay lá thăm trong tay và cười nói.

Nhưng dường như có một người không hài lòng với kết quả này.

「Ể—— Ryoko á?」

Hana ngạc nhiên nhìn mặt Sawamura-san. 「Thường dân số hai là Ryoko? Không phải Shiina, mà là Ryoko á?」

「? Ừ, tớ đây. Sao thế?」

「?? Hana, sao lại nhắc đến tớ?」

「A, kh-không, không có gì đâu!」

Sau khi vội vàng xua tay lia lịa, cô nàng quay sang Maiha và thì thầm gì đó, 「Này, này Maiha, thường dân số hai đâu phải Shiina?」「X-xin lỗi~, hình như tớ nhầm số một với số hai~」「Trời ơi, Maiha...」 Họ đang thì thầm với nhau. Chậc, không biết họ đang làm gì nữa?

Nhưng chẳng hề để tâm đến dáng vẻ của Hana và những người khác, Sawamura-san vừa so sánh lá thăm trong tay với mặt tôi vừa cười vui vẻ.

「Fufun, đối thủ là Ayase-cchi à. Ừm, mà nếu là Ayase-cchi thì có vẻ cũng thú vị đấy, thôi cũng được~♪」

「...」

Này, không phải là "thôi cũng được~♪" đâu...

Dù sao thì đây cũng là trò chơi có luật lệ như vậy, tôi không thể không làm.

Tôi đành chấp nhận số phận về nhiều mặt, ngồi khoanh chân trên sàn, rồi đặt đầu lên đùi của Sawamura-san, người đang vui vẻ vẫy tay ra hiệu.

「Fufufu, đến đây nào, Ayase-cchi~♪」

「...」

Cô nàng hai bím phiên bản Hakujou cười một cách ngạo nghễ.

Chậc, dù sao cũng là con gái, mùi hương thật dễ chịu. Hơn nữa, vì cô nàng mặc váy ngắn và ngồi khoanh chân, một tư thế khá hớ hênh, nên có cảm giác như có một điểm chí mạng nào đó ở ngay gần đầu mình...

..................

............

......

「...Hự.」

Tôi bất giác ngẩn người ra.

Thấy vậy, Sawamura-san cười nham hiểm.

「Ha ha, Ayase-cchi, mê mẩn trước sức quyến rũ của tớ rồi à~♪」

「Á, cái...」

「Được rồi, được rồi. Lúc nãy tớ cũng đã nói rồi, nếu là Ayase-cchi thì không sao cả, mà bị hạ gục bởi sức hút ngời ngời của Ryoko-chan này cũng là điều khó tránh khỏi mà, he he~♪」

Cô nàng vừa nói vừa cất giọng vui vẻ.

Khỉ thật, phân nửa là bị vu oan, nhưng quả thật có một khoảnh khắc tôi đã quên mất bản thân mình nên không thể phản bác mạnh mẽ được...

Trong lúc đó, hình như Haruka và Shiina đang nhìn chằm chằm về phía này với vẻ mặt khó tả... Thôi, cứ cho là mình tưởng tượng đi.

Thế là lượt chơi đầu tiên kết thúc, và chúng tôi bước vào lượt thứ hai.

「Hừm, lúc nãy thất bại rồi. Maiha, lần này nhất định phải thành công đó.」

「Ừ-ừm~, tớ sẽ cố gắng~」

「??」

Hana và Maiha nắm chặt tay nhau và gật đầu.

「Nào, vòng hai bắt đầu! Tập trung tinh thần nào~♪」

Cùng với giọng nói tràn đầy năng lượng của Hana, những lá thăm lại được phát ra.

Và vua cùng thường dân được quyết định.

「Yosh, lần này đến lượt tớ làm Vua nhé~♪」

『Bạo chúa Kinh hoàng』 lần này là Maiha.

Cô nàng giơ lá thăm trong tay lên cao, vui vẻ đặt ngón tay lên môi.

「E hèm~, lệnh của tớ là~...」

Nói đến đó, Maiha liếc mắt sang một bên.

Như thể phối hợp với hành động đó, lần này đến lượt Hana lén lút nhìn vào tay chúng tôi, rồi ra những tín hiệu tay khó hiểu như cờ hiệu về phía Maiha.

Maiha thấy vậy liền gật gù.

「Hạ dân số một (Thợ làm cần câu) hãy chơi trò trâu húc với Thường dân số ba (Con gái chủ quán trọ)~♪」

「Ực...」

Lại là tôi (← Hạ dân số một)...

Và đối thủ là,

「A, Thường dân số ba là em ạ...」

Người rụt rè giơ tay lên là Asahina-san.

Cô nàng ôm lá thăm bằng cả hai tay, ngước nhìn tôi một cách e dè.

「Ể, M-Mai-chan á~? H-Hana-chan~?」

「A, ủa? Thường dân số ba không phải là Shiina sao...?」

「Ể? Ừ-ừm, đúng là thế. Nhưng tớ đã đổi với Mai rồi. Tớ nghĩ làm thế cũng được mà...」

「...A-aizzz. Sai thời điểm quá đi...」

Cô nàng đưa tay lên mặt và thở dài mệt mỏi.

「Cậu nói thế thì tớ biết làm sao... —— Mà khoan, tại sao Hana lại biết số của tớ?」

「! À, đ-đó là, à thì, t-tự nhiên thôi! Giác quan thứ sáu của con gái đó!」

Hana cười khan ha hả.

Hừm, có gì đó mờ ám...

Dù sao thì có vặn hỏi cũng chẳng thay đổi được kết quả.

「X-xin hãy chiếu cố nhé, Ayase-kun...」

「À, ừ...」

Và thế là tôi phải chơi trò trâu húc với Asahina-san, người đang hơi ửng hồng đôi má.

「N-này, trâu đây...」

「A, y-ya...」

「Ph-phải chạy đi... không là bị húc... đó...」

「K-không được... nếu bị chọc vào chỗ đó thì...」

Thì, thì nói thế chứ đây là trò chơi mà... (Nhân tiện, lời thoại là do Hana chỉ đạo).

「Ồ, ồ, đây là trò trâu húc huyền thoại...」

「Cái cách cậu ấy chọc trúng phóc vào điểm trâu húc thật là tuyệt vời...」

「Q-quả là Yuuto...」

Bộ ba ngốc nghếch buông lời bình phẩm từ trong tủ quần áo.

「Y-Yuuto-san... (nhìn chằm chằm)」

「Yuuto... (nhìn chằm chằm)」

Thêm vào đó, ánh mắt của Haruka và Shiina lại khiến tôi bận tâm... Chậc, nặng nề quá...

6

Sau đó, Trò chơi Vua chúa hỗn loạn vẫn tiếp tục.

Theo lệnh của Sawamura-san, tôi phải mát-xa toàn thân cho Hana; theo lệnh của Hana (lần thứ hai), tôi phải chơi trò Pocky với Haruka; theo lệnh của Haruka, Sawamura-san và Asahina-san phải chơi trò "oẳn tù tì, quay mặt đi đâu"; theo lệnh của Maiha (lần thứ hai), tôi và Sawamura-san phải uống chung một ly nước bằng hai ống hút,

Toàn là những trò trừng phạt điển hình.

Bên cạnh đó, chẳng hiểu sao,

「L-lạ thật... Đáng lẽ không phải thế này, đáng lẽ phải ghép đôi Shiina với Ayase-cchi thành công chứ...」

「S-sao lại không suôn sẻ nhỉ~」

Hana và Maiha với vẻ mặt mệt mỏi, nằm bẹp dí trong một góc phòng.

Hai người đó đang làm gì không biết?

「Ồ, sôi động lên rồi đấy. Quẩy tưng bừng phải như thế này mới đúng chứ~♪」

「Bị... trâu húc rồi... (đỏ mặt)」

「Tr-trò chơi vua chúa, hồi hộp quá ạ...」

Ngược lại, Sawamura-san, người yêu thích những cuộc vui như thế này hơn cả món tráng miệng, và cả Haruka cùng những người khác dường như cũng đang khá vui vẻ.

Trong tình cảnh đó.

「A~, trời ơi, lần này nhất định phải được! Đã thế này thì phải làm cho đến khi trúng thì thôi! Ra lệnh đây!」

Một giọng nói có phần tuyệt vọng vang lên.

Dường như Hana lại là vua. ...Nói ra thì muộn nhưng tôi cảm thấy có sự thiên vị trong việc phân phát lá thăm. Không lẽ cô nàng hai bím phiên bản Otaru đó đang giở trò gì sao...

Trong lúc tôi đang có chút nghi ngờ,

「Vậy thì lệnh tiếp theo! 『Hạ dân số hai (Người học việc)』 cùng với 『Thường dân số một (Con gái nhà buôn)』 sẽ có mười phút riêng tư tình tứ với nhau ngoài ban công, ngay từ bây giờ!」

Hana vừa vung vẩy hai bím tóc vừa hét lên.

「…………」

...Lại trúng nữa rồi.

Trong tay tôi là lá thăm 『Hạ dân (Người học việc)』. Quả nhiên là có gian lận mà.

Và đối tượng được ghép đôi là──

「──A...」

Một tiếng thở dài khẽ thoát ra.

Đó là... cô nàng thân thiện đang chớp chớp mắt nhìn tôi.

Thấy vậy, Hana tỏ vẻ không thể tin được.

「Ể, l-là Shiina á? Shiina và Ayase-cchi được ghép đôi?」

「Ừm, à.」

「Ừ-ừm, hình như vậy, nhưng...」

Sau khi tôi và Shiina cùng trả lời,

「Yeah! Cuối cùng cũng trúng được cặp đôi chính rồi!」

「Thất bại là mẹ thành công mà~♪」

Hana và Maiha nắm tay nhau nhảy cẫng lên vui sướng như cha mẹ mừng con thi đỗ đại học. Chậc, cái quái gì thế này...

「Nào nào, đến giờ vui rồi đây. Shiina và Ayase-cchi ra ban công đi nào~♪」

「Mời vào, mời vào~♪」

Họ vừa cười toe toét vừa mở cửa sổ ra ban công và đẩy lưng chúng tôi.

Khỉ thật, không cần phải thúc giục đến thế, đã quyết định rồi thì chúng tôi sẽ ra mà.

「B-biết rồi, ra ngay đây...」

「H-Hana, không sao đâu mà...」

Trong lúc tôi và Shiina còn đang bối rối chuẩn bị bước ra ban công.

Thì lúc đó,

「A, đúng rồi. Này, Shiina.」

「Ể?」

Hana đột nhiên gọi Shiina lại.

Đó là một giọng nói nghiêm túc đến mức tôi chưa từng nghe thấy từ trước đến nay. Chậc, cô nàng hai bím phiên bản Otaru này cũng có thể nói giọng nghiêm túc như vậy sao.

「? Hana...?」

Trước lời gọi đột ngột và nghiêm túc, Shiina cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

Sau đó, Hana nhìn thẳng vào mặt Shiina và nói,

「──Cố lên nhé, Shiina.」

「Ể...?」

Cô nàng giơ ngón cái tay phải lên và nói một câu ngắn gọn.

「Tớ hiểu lập trường của Shiina. Nhưng mà, nếu có điều gì muốn nói thì hãy nói ra đi. Tớ biết cậu đang ngại ngùng nhiều thứ. Shiina rất thân thiện và vui vẻ, nhưng tớ biết cậu cũng là người để ý đến những chuyện đó hơn ai hết. Nhưng mà này──」

Nói đến đó, Hana nhìn thẳng vào mắt Shiina,

「Nếu cứ ngại ngùng và để ý quá mức, tớ nghĩ cậu sẽ không thể có được những thứ thực sự quan trọng đâu. Biết điểm dừng và đọc không khí quá mức là hai chuyện khác nhau. Tớ không muốn nói điều này, nhưng cơ hội không phải lúc nào cũng đến đâu?」

「Hana...」

「À thì, cũng là lời tớ nghe lỏm ở đâu đó thôi♪」

「...」

Nghe những lời đó, Shiina ngạc nhiên chớp mắt nhìn Hana.

Một khoảng lặng có chút bối rối.

Nhưng rồi cô ấy chậm rãi mở miệng,

「…………Ừm.」

Cô nàng gật đầu như đang nghiền ngẫm điều gì đó. 「Cảm ơn nhé, Hana, Maiha...」

「Ừm, thế mới là Shiina chứ!」

「Cố lên, Shi-chan~♪」

Lắng nghe giọng nói của Hana và Maiha sau lưng,

Và rồi Sawamura-san,

「Hiu hiu, đúng rồi đúng rồi, cố lên Shiina, Ayase-cchi~♪ Mười phút đó muốn làm gì thì làm đi~♪」

Cô nàng buông ra những lời vô trách nhiệm hết mức mà chẳng thèm để ý đến không khí xung quanh.

Nghe vậy, Haruka nói,

「Ể, l-làm gì cũng được, ạ...!?」

「Đúng thế. Tình tứ, yêu đương, tất cả đều OK. Vì đây là trò chơi mà, đành chịu thôi~♪」

「Ch-chuyện đó thì đúng là vậy, nhưng mà...」

Haruka tỏ vẻ phức tạp trước những lời đó.

Cô bé siết chặt tay trước ngực, liếc nhìn về phía chúng tôi.

「À, ano, Yuuto-san...」

「Ể, à.」

「À, thì...」

Cô bé vừa cúi mặt bối rối,

Tôi cứ ngỡ cô bé sẽ nói điều gì đó sau cùng.

「Ờ, ờm... bên ngoài có vẻ lạnh, hai người nhớ giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh nhé.」

Cô bé ngẩng đầu lên và nói với một nụ cười có chút bối rối.

Hừm, hơi hụt hẫng một chút, nhưng đúng là phong cách của Haruka...

「À, ừ, bọn tớ đi một lát...」

Tôi đáp lại Haruka, người vẫn còn đang cười bối rối.

Và rồi chúng tôi bước ra ban công.

Ban công giống như một cái ban công nhỏ, đủ rộng để hai người có thể thoải mái ở.

Đó là một không gian mở có đặt một bộ bàn ghế nhỏ, nhô ra từ một vị trí trên cao và hướng ra thành phố Otaru. Vì khách sạn nằm ở một nơi tương đối cao, nên từ đó có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố Otaru──

「Oa, đẹp quá...」

「Ồ...」

Bên kia lan can là một khung cảnh đêm lung linh, rực rỡ.

Một vòng xoáy ánh sáng như thể được nạm bằng vô số viên ngọc quý.

Ánh đèn thành phố nổi bật trong màn đêm, lấp lánh không ngừng. Xa xa có thể thấy những ánh sáng mờ ảo lững lờ trôi, có lẽ đó là ánh đèn đường phản chiếu trên mặt kênh và lung linh theo làn nước.

「Không giống như thành phố Otaru thường ngày... Cứ như trong mơ vậy, đây là lần đầu tiên tớ được ngắm thành phố từ một nơi như thế này...」

「À, nói sao nhỉ, đúng là tuyệt cảnh...」

Đó không phải là một phép ẩn dụ, mà thực sự là một khung cảnh tuyệt vời.

Vô số ánh sáng lập lòe hiện ra trước mắt trong bóng tối của ban công.

Đó là một khung cảnh đẹp như tranh vẽ, thuần túy và không cần bất kỳ lý lẽ phức tạp nào──

「...」

Đẹp thật...

Một cảnh tượng huyền ảo đến mức tôi suýt quên cả nội dung mệnh lệnh của trò chơi trừng phạt.

「...」

──Mà, thôi kệ.

Nội dung mệnh lệnh là 'tình tứ với nhau mười phút' ngoài ban công, nhưng chẳng có lý do gì phải tình tứ đúng theo nghĩa đen cả.

Cứ nói chuyện phiếm hoặc nghỉ ngơi một lát rồi quay lại là được. Rèm cửa trong phòng đã được kéo kín nên cũng không có vẻ gì là đang bị nhòm ngó.

Tôi liếc nhìn sang bên cạnh, chắc mẩm Shiina cũng đang nghĩ như vậy.

「…………」

Có gì đó khác lạ trong không khí.

Cô ấy có một vẻ mặt xa xăm.

Hai khuỷu tay đặt lên lan can, chống cằm và nhìn về phía thành phố.

Góc nghiêng của cô ấy trông có gì đó vừa đau đáu, vừa mong manh──

「...」

...Là sao nhỉ?

Nhìn cảnh đó... tôi cảm thấy lồng ngực mình khẽ rung lên như một cái giỏ cá.

Chậc... sao tự nhiên thấy Shiina đáng yêu, ra dáng con gái thế nhỉ... Một cảm giác kỳ lạ tương tự như lúc ở quán karaoke hay lúc đóng vai vợ chồng ở nhà tôi. Cảm giác đó gần đây không xuất hiện, nhưng giờ lại bất ngờ trỗi dậy...

Tôi đang có chút bối rối trước cảm xúc kỳ lạ trỗi dậy thì,

「──Này, Yuuto.」

「Ừ, hử?」

Shiina khẽ thì thầm, mắt vẫn hướng về phía xa xa.

Chỉ là một tiếng gọi, nhưng── trái tim tôi bất giác đập thịch một cái.

「Tớ... có điều muốn nói với Yuuto.」

「Điều muốn nói?」

「Ừm...」

Cô nàng lặng lẽ gật đầu.

Có phải là chuyện cô ấy nói trước khi có sự kiện không nhỉ. Chuyện muốn nói gì đó với Haruka và tôi. Nếu vậy thì Haruka cũng nên ở đây──

「...Không sao đâu.」

「Ể?」

Đến đó, lời tôi định nói bị ngắt lại.

「...K-không sao đâu. Chuyện đó, tớ cũng muốn Nogizaka-san nghe, nhưng...」

Cô nàng khẽ lắc đầu, cúi mặt xuống, 「Nhưng... tớ đã nhận ra rồi. R-rằng tớ vẫn muốn Yuuto nghe trước...」

「Nghe, trước...?」

Trước lời nói đó, Shiina gật đầu một cái.

「...Ừm. Thật ra, tớ biết làm thế này là không công bằng. Tốt hơn hết là nên nói rõ tình cảm của mình với Nogizaka-san trước... Nh-nhưng...」

Nói đến đó, Shiina dừng lại.

Cô ấy nhắm chặt mắt, siết chặt bàn tay trên lan can, giọng run run,

「...V-vì tớ không kìm nén được nữa...! Nh-nhìn thấy Yuuto, tim tớ lại đập thình thịch, trong lòng cứ bồn chồn... không biết phải làm sao cả. Cậu không cần trả lời ngay cũng được. Cậu không cần phải đáp lại bằng những lời tớ mong muốn cũng được... Nhưng... nhưng... tớ muốn cậu... hãy nhìn nhận tớ một cách nghiêm túc...」

「Shiina...」

「Làm ơn đi... Yuuto...」

Vừa nói nhỏ, cô nàng vừa quay lại, rồi tựa đầu vào ngực tôi.

Tôi không hiểu Shiina đang nói về chuyện gì.

Không hiểu những lời nói kìm nén đó đang ám chỉ điều gì. Có lẽ nguyên nhân là do khả năng lĩnh hội chậm như khủng long của tôi.

Nhưng.

Dù vậy.

Tôi hiểu rằng Shiina đang rất nghiêm túc.

Giọng nói tha thiết. Ánh mắt kiên định. Cô ấy đang nói ra một loạt những lời nói với một quyết tâm không thể diễn tả bằng một từ.

Vì vậy.

Những lời sắp tới, có lẽ tôi phải đón nhận một cách nghiêm túc.

「…………」

Tôi nhìn khuôn mặt Shiina đang tựa vào ngực mình và chờ đợi lời nói của cô ấy.

Shiina, với đôi mắt có chút long lanh, đang nhìn thẳng vào tôi.

Một ánh mắt chân thành và thẳng thắn đến vô cùng.

Dưới ánh sao lấp lánh trên trời, bao phủ bởi ánh đèn đêm lung linh bên dưới, hình bóng Shiina trước mắt tôi được chiếu sáng một cách mờ ảo và trắng ngần.

Dáng vẻ đó thật sự rất đẹp──

「...」

──Hừm, Sh-Shiina, ra dáng con gái đến thế này sao...

Tôi bất giác thốt lên trong lòng.

Cảm giác như Shiina trông đáng yêu hơn cả lúc nãy...

Tôi đang cảm thấy bối rối trước những cảm xúc khó hiểu dâng trào trong lòng thì,

「Y-Yuuto, tớ...!」

「À, ừ...」

「T-tớ, tớ này... tớ đối với Yuuto...」

Nói đến đó, Shiina dừng lại.

Rồi như để rũ bỏ mọi do dự, cô ấy ngẩng đầu lên.

Như thể dồn hết mọi cảm xúc vào đó, cô ấy nhìn thẳng vào mặt tôi,

「T-tớ... v-với Yuuto, chuyện của Yuuto, từ rất lâu, rất lâu rồi... th-thích──」

「Ể...」

Và đúng vào lúc Shiina sắp thốt ra những lời tiếp theo.

『Kya, kyaaaaaa!』

「!?」「!!」

Một tiếng hét bất ngờ vang lên từ trong căn phòng, ngăn cách bởi tấm rèm và cửa sổ.

Một tiếng hét như của một cô gái ngoại quốc gặp phải kẻ sát nhân vào ngày thứ sáu ngày mười ba.

「G-gì vậy, tiếng gì vừa rồi!?」

「H-hình như là giọng của Ryoko...」

Tôi và Shiina nhìn nhau.

Không hiểu chuyện gì, nhưng không thể bỏ mặc được.

Chúng tôi gật đầu với nhau và quay trở lại phòng từ cửa sổ.

Trong phòng không hiểu sao lại tối om.

Đèn điện mà trước khi chúng tôi ra ban công vẫn còn sáng, giờ đã tắt hết, một bóng tối hoàn toàn không thể biết ai đang ở đâu.

「Chuyện này...」

「N-này, mọi người, sao vậy!」

Shiina vừa nhìn quanh vừa gọi.

「A, Sh-Shiina-chan?」

Một giọng nói đáp lại từ trong bóng tối. Giọng này là... Asahina-san?

「Mai? Có chuyện gì vậy? Sao lại tối om thế này?」

Trước câu hỏi đó của Shiina,

「À, ờ, ờm, tớ cũng không biết nữa... hình như là cúp điện.」

「Cúp điện?」

「Ừ-ừm. Đột nhiên đèn tắt hết, tối om... Rồi, Ryoko-chan có vẻ hơi giật mình...」

「Th-thì tại, tự nhiên trong phòng tối sầm lại mà! Tối om luôn! Ai mà chẳng nghĩ là có kẻ sát nhân đeo mặt nạ hockey sắp tấn công chứ...」

Nghe thấy giọng nói yếu ớt hiếm thấy của Sawamura-san.

Là một giọng điệu ra dáng con gái đến mức tôi chưa từng nghe thấy.

Hừm, nhớ lại thì lúc có chuông báo cháy ngày đầu tiên cũng vậy, cô nàng hai bím phiên bản Hakujou này thực ra lại yếu bóng vía trước những tình huống bất ngờ gây hoảng loạn như thế này sao...?

Mika cũng vậy, nhưng chẳng cần phải có điểm chung đến thế giữa các cô nàng hai bím đâu nhỉ...

Thôi thì sự thật đó khá bất ngờ, nhưng ít nhất cũng đã nắm được tình hình.

「Vậy, mọi người có sao không?」

「B-bọn tớ không sao ạ. Phải không, Ryoko-chan?」

「Ư, ưm, bằng cách nào đó... C-cậu đừng buông tay nhé, Mai, Haruka-chan...」

「V-vâng ạ. Em đang nắm chặt đây ạ.」

「Nhân tiện thì bọn tớ cũng không sao hết đó!」

「Chừng này thì hoàn toàn chẳng xi nhê gì đâu nhỉ~♪」

Giọng của cả năm người lần lượt vang lên.

Hừm, xem ra mọi người đều không gặp vấn đề gì đặc biệt. Nếu ở đây lại thừa ra một câu trả lời thì mới đúng là chuyện kinh dị.

Tôi tạm thời yên tâm và nói:

「Dù sao thì bây giờ chúng ta hãy cứ xem xét tình hình đã. Nếu hấp tấp hoảng loạn có khi lại nguy hiểm hơn...」

「V-vâng ạ. P-phải rồi ạ...」

「Ừ-ừm...」

「Mau sáng lại đi chứ...」

Haruka và các cô gái khác cũng đồng tình.

Và rồi,

「A, Yuuto-san, nhân tiện thì ở ngoài không lạnh sao ạ...?」

「Hử?」

「Vì anh đã ở ngoài khá lâu nên trông có vẻ lạnh lắm ạ. A, nếu được thì em có áo len, anh khoác tạm vào cũng được ạ...」

Vừa nói, Haruka vừa định mang áo khoác đến cho tôi.

「──A, á!?」

「! Haruka!?」

Trong căn phòng tối đen như mực, có lẽ cô ấy đã vấp phải thứ gì đó nên hét lên một tiếng thất thanh.

Ngay sau đó, cô ấy loạng choạng ngã nhào về phía tôi.

「Ặc, oái!」

Lực va chạm thực ra cũng nhẹ thôi, nhưng vì quá đột ngột nên tôi không đỡ nổi và mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.

Ngay lúc đó,

「Y-Yuuto!」

Có lẽ Shiina đã nhận ra và định giúp tôi,

「A, á, áá!?」

「Sh-Shiina!」

Nhưng vì tư thế của Shiina cũng không vững nên không thể xoay xở kịp, kết quả là cả hai cùng loạng choạng ngã theo.

「A, Sh-Shiina-chan?」

「Ể, M-Mai? Shiina?」

Tiếp đó, Asahina-san và Sawamura-san định đỡ Shiina cũng bị cuốn theo và vướng vào nhau──

Kết quả là.

「Oái!」

「Á, á!」

「A, Y-Yuuto!?」

「Sh-Shiina-chan!」

「M-Mai! Shiina!」

Cả năm người chúng tôi ngã chồng lên nhau trên tấm nệm futon.

Giữa lúc đó,

──Chụt...♪

「!?」

Dường như có một vật thể... mềm mại vừa chạm vào môi tôi.

Một cảm giác mềm mại, ấm áp, độc nhất vô nhị.

Thứ dường như đã vô tình chạm vào tôi trong lúc ngã nhào đó là...

「…………」

Ch-chẳng lẽ vừa rồi là...?

Tôi giật phắt đầu dậy, bất giác nhìn quanh.

Trời vẫn còn tối nên không thấy rõ xung quanh... nhưng những người ở gần tôi là bốn cô gái đã cùng ngã: Haruka, Shiina, Sawamura-san và Asahina-san.

Lũ ba tên ngốc không hề nhúc nhích khỏi tủ quần áo thì khỏi phải bàn, còn Hana và Maiha có vẻ đang ở cách đây một khoảng, nên nếu có khả năng thì chỉ có thể là một trong bốn người này...

「...」

Khi tôi đang bối rối trước tình huống nhạy cảm đột ngột phát sinh,

──Tách.

Cùng với âm thanh dòng điện chạy qua bóng đèn huỳnh quang,

Ánh đèn đã tắt bỗng nhiên sáng trở lại.

「A, s-sáng rồi!」

Giọng nói nhẹ nhõm của Sawamura-san vang lên.

Cùng lúc đó,

『Thông báo đến quý khách đang nghỉ tại khách sạn. Sự cố mất điện vừa rồi là do cầu dao trong tòa nhà tạm thời bị ngắt, không có nguy cơ hỏa hoạn. Chúng tôi thành thật xin lỗi vì sự bất tiện này. Quý khách có thể an tâm tiếp tục kỳ nghỉ của mình. Xin nhắc lại. Sự cố mất điện vừa rồi là do──』

Một thông báo như vậy vang vọng khắp tòa nhà.

Nhân tiện, sau này tôi mới biết nguyên nhân của vụ mất điện lần này lại là do hành động ngu ngốc của gã giáo viên dạy nhạc biến thái kia (say xỉn rồi tự chơi trò tắm điện trong bồn tắm lộ thiên), nhưng lúc này thì tôi chẳng còn hơi sức đâu mà bận tâm đến chuyện đó──

「…………」

V-vừa rồi, rốt cuộc là của ai...?

Đó mới là vấn đề cần được giải quyết ưu tiên hàng đầu.

Một cú va chạm tình cờ trong bóng tối.

Cái đó, không thể nhầm được, chính là cảm giác khi môi chạm môi (hay nên gọi là môi chạm...?)...

「…………」

Tôi bất giác đưa mắt nhìn dáng vẻ của bốn cô gái xung quanh.

Haruka, có lẽ vì ánh đèn đột ngột sáng lên và cú ngã, má cô ấy ửng đỏ và trông hơi ngơ ngác.

Shiina, có lẽ vẫn còn ảnh hưởng bởi chuyện xảy ra ở ban công lúc nãy, trông khá kiệm lời.

Sawamura-san, chắc do dư chấn của cơn hoảng loạn vì mất điện, trông có vẻ hiền dịu hơn bình thường.

Asahina-san, về cơ bản vẫn giữ vẻ dè dặt như mọi khi.

「...」

Ch-chẳng hiểu gì cả...

Rốt cuộc ai mới là người, ừm, đã va chạm với mình...?

Trong lúc tôi gần như đang rơi vào trạng thái hỗn loạn,

「──N-này, vừa rồi có ai đang ôm nhau phải không?」

「Ể...?」

Hana bỗng nói một câu như vậy.

「Fufufu, mắt tôi không lừa được đâu nhé. Hình như lúc ngã, Ayase-cchi và ai đó đã đè lên nhau rồi ôm chặt lấy nhau thì phải~♪」

「Ể, đâu có...」

Kh-không, đúng là như vậy thật, nhưng vấn đề không chỉ dừng lại ở đó...

Đầu óc tôi rối tung cả lên.

Tôi hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào nữa.

──Và, chính lúc đó.

「──L-là tớ, đó...!」

「Ể...?」

Giọng nói ấy vang vọng khắp căn phòng đã sáng đèn.

Một giọng nói như được nặn ra sau khi đã gom hết tất cả can đảm.

Tôi nhìn về phía đó, và thấy Shiina đang đứng đấy, gương mặt còn đỏ hơn cả quả tầm bóp đầu hạ...

「T-tớ... trong lúc suýt ngã đã đè lên người Yuuto... V-vì thế... nên, ừm, đã lỡ, chạm vào... mất rồi...!」

「Ể...」

Đ-điều đó, chẳng lẽ...?

Shiina, chính là người đã chạm vào mình, sao...?

Trong khi đầu óc tôi trở nên trống rỗng, gần như trắng xóa hoàn toàn,

「.................. (gật)」

Shiina nắm chặt tay lại như thể đã quyết tâm điều gì đó,

Rồi cô ấy hướng ánh mắt về phía tôi, một cách chỉ mình tôi có thể nhận ra... và khẽ gật đầu.

*Còn tiếp*