0
Yên tĩnh quá.
Trong căn phòng khách sạn mà Hanayama Maiha, Yuuto và những người khác đã rời đi, chỉ còn lại một mình tôi thao thức không ngủ được.
Đèn đóm xung quanh đã tắt, bốn bề chìm trong bóng tối mịt mùng.
Thứ duy nhất lọt vào mắt tôi lúc này là dáng vẻ Mai đang ngủ say sưa, thở đều đều và Ryouko đang lẩm bẩm nói mớ gì đó như「Ư, ưm, Ayase-cchi, chỗ đó dù thế nào cũng không vào được đâu…」trong khi trở mình liên tục…
「…」
Không gian tĩnh lặng như tờ.
Giữa sự tĩnh mịch ấy, những gì hiện lên trong đầu tôi là chuyện đã xảy ra chỉ vài tiếng trước.
Trò chơi Vua chúa do nhóm Hana bày ra, rồi hình phạt theo sau đó, và cả… sự cố mất điện bất ngờ.
「…………」
Tôi nghĩ mình đã hơi vội vàng.
Và cũng không công bằng… tôi biết chứ.
Nhưng mà.
Dù vậy đi nữa.
Tôi vẫn không hề hối hận.
Vì đây chắc chắn là cơ hội cuối cùng của tôi rồi.
Nếu cứ đứng yên và từ bỏ ở đây… thì có lẽ từ giờ về sau, tôi sẽ chẳng bao giờ có đủ tự tin để hành động vì bất cứ điều gì nữa.
「…………Ừm.」
Tôi gật đầu thật mạnh.
Cùng lúc đó, mái tóc dài ra đôi chút trong nửa năm qua khẽ lay động, vương lên gò má.
──Chỉ còn cách tiến về phía trước mà thôi.
Dù tình hình hiện tại bắt nguồn từ một phút bốc đồng và một sự cố bất ngờ… nhưng một khi đã tự tay gieo xúc xắc, tôi chỉ có thể chạy hết tốc lực đến cùng… tôi nghĩ vậy.
Và điều đó chắc chắn sẽ dẫn đến kết quả mà tôi hằng mong muốn.
Bởi đây là con đường do chính tôi lựa chọn…
「…Lần này nhất định… mình sẽ cố gắng…!」
Khắc sâu lời thề ấy trong tim.
Tôi từ từ nhắm mắt lại.
1
Ngày cuối cùng của chuyến dã ngoại, trời cũng đẹp như ngày đầu tiên.
Bên ngoài cửa sổ là một bầu trời xanh ngắt, trong vắt đến vô tận.
Trút xuống tầm mắt là những tia nắng trắng tinh, rực rỡ đến chói lòa.
Như để hưởng ứng với khung cảnh bầu trời quang đãng ấy, ở sảnh khách sạn, không biết bao nhiêu bạn cùng lớp đang tụ tập, ai nấy đều vui vẻ rôm rả, cười nói ầm ĩ.
Đúng là một không khí sôi động, xứng đáng để khép lại chuyến dã ngoại.
「…………」
Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với cái không khí phấn khích, dạt dào như một thứ chất lỏng sền sệt dùng để kết dính vạn vật đó… trong lòng tôi lại có cảm giác bứt rứt không yên.
Cứ nửa đục nửa trong, chẳng rõ ràng.
Phải nói sao nhỉ, giống như một bầu trời u ám, nơi có thể nhìn thấy những đám mây vũ tích khổng lồ vươn lên đến tận tầng bình lưu phía bên kia đường chân trời vậy.
Và nguyên nhân của nó dĩ nhiên là──
「──A, Y-Yuuto…」
「!」
Đúng lúc đó.
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Tôi vừa chỉnh lại gọng kính vừa quay đầu lại, và ở đó là… dáng vẻ của cô nàng thân thiện đang đặt tay lên ngực.
Shiina trong bộ đồng phục, có chút bối rối, ngượng ngùng nhìn về phía này rồi nói:
「A, Y-Yuuto… ch-chào buổi sáng…」
「À, ừm. Chào buổi sáng, Shiina…」
「…」
「…」
Cuộc trò chuyện chẳng thể tiếp tục.
Một sự im lặng khó xử bao trùm xung quanh, tựa như màn sương biển giăng kín khắp vùng đầm lầy Kushiro.
Sự ngượng ngùng này khác một trời một vực với những cuộc trò chuyện thân thiện hết mức thường ngày của chúng tôi.
──Uu, khó xử quá…
Không khí giữa chúng tôi chẳng khác nào hai con robot hết dầu là vì── dĩ nhiên, nó bị ảnh hưởng bởi cái vụ việc tối hôm qua…
「À, ờ, hôm nay trời cũng đẹp ghê nhỉ.」
「Ừ-ừm, đúng vậy nhỉ.」
「H-Hokkaido mà cũng không lạnh đến mức đó nhỉ. Chưa xuống tới độ âm mà…」
「A, ừ-ừm, Otaru vẫn còn thuộc dạng ấm áp đó…」
「…」
「…」
Tôi cố gắng xua tan bầu không khí bằng một chủ đề bâng quơ, nhưng kết quả vẫn y như cũ.
Thậm chí có cảm giác còn khó xử hơn.
Gừ, ph-phải làm sao bây giờ…
Tôi hoàn toàn không nghĩ ra được cách giải quyết nào cả.
Và nói đến ảnh hưởng, thì còn một chuyện nữa.
Chuyện này cũng nghiêm trọng không kém gì tình thế tiến thoái lưỡng nan với Shiina hiện tại──
「A… Yuuto-san…」
「!」
Lúc đó, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ bên cạnh.
Chủ nhân của giọng nói ấy, cô tiểu thư ngây thơ trong sáng── Haruka, sau khi nhìn tôi thì hai má liền ửng đỏ, rồi bối rối khẽ quay mặt đi chỗ khác.
「…」
「…」
Phản ứng này cứ như một học sinh trung học đa cảm vừa phát hiện ra sự thật gây sốc rằng trong đám con của một cặp vịt uyên ương lại có lẫn gen của loài khác vậy.
Rõ ràng là khác hẳn với một Haruka thường ngày…
──Phải, ảnh hưởng chính là đây.
Kể từ sau vụ việc đêm qua… Haruka cũng trở nên có phần xa cách, hay đúng hơn là có một bầu không khí mơ màng, lơ đãng nào đó bao quanh cô ấy.
「…………」
Hừm, hừm, không lẽ mình đã làm Haruka hiểu lầm rồi sao…
Dù sao thì, tuy đó chỉ là một sự cố bất ngờ trong bóng tối, nhưng nếu nhìn một cách khách quan, chuyện tối qua đúng là một tình huống lãng mạn khi tôi và Shiina ôm nhau trên giường.
Sau sự cố đó cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt, mọi chuyện cứ thế trôi qua trong im lặng rồi ai về phòng nấy… nhưng đương nhiên là không thể cứ thế mà xóa sạch mọi thứ, coi như không có gì day dứt được.
「…」
「…」
「…」
Về vị trí, chúng tôi đang đứng theo đội hình Shiina – tôi – Haruka.
Cả ba đều im lặng, như đang thăm dò động tĩnh của nhau.
Giữa tam giác câm lặng còn đáng sợ hơn cả tam giác Bermuda nào đó, tôi cảm thấy ngột ngạt đến mức sắp quên cả cách thở, thì bỗng nhiên,
「──Rồi, tất cả các lớp từ một đến sáu đều đã tập trung đông đủ rồi nhé!」
Giọng của thầy chủ nhiệm khối Kawasumi-sensei vang lên.
「Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của chuyến dã ngoại. Đây là ngày cuối cùng để khép lại bảy ngày vừa qua. Về cơ bản, các em sẽ được hoạt động tự do, nhưng đừng quên báo cáo định kỳ ba tiếng một lần. Thời gian tập trung cuối cùng là tám giờ ba mươi tối, vì vậy hãy tự mình quay lại sảnh sân bay Shin-Chitose trước giờ đó. Ngoài ra, trong lúc hoạt động tự do, hãy nhớ ý thức mình là học sinh của học viện Hakujou và hành động một cách thận trọng nhé!」
Giọng nói của thầy khiến sự căng thẳng bao trùm tam giác chúng tôi khẽ tan đi.
Bầu không khí bỗng nhẹ nhõm hơn một chút,
「À, ờm, có vẻ sắp xuất phát rồi nhỉ.」
「Ơ, ừm… v-vâng…」
「H-Hoạt động tự do à. M-mong chờ ghê.」
Cuộc trò chuyện lại bắt đầu.
Dù vậy, nó vẫn gượng gạo hơn bình thường gấp ba mươi lăm lần.
Trái ngược với không khí gượng gạo của ba chúng tôi, từ xung quanh vẫn vọng lại tiếng ồn ào vui vẻ của các học sinh đang tụ tập.
「Nè nè, giờ mình làm gì đây?」
「Ngày cuối cùng rồi mà, hay là các cặp đôi đi dạo bờ kênh đi?」
「A, được đó! Cả núi Tengu nữa!」
Những giọng nói vui vẻ, hồ hởi.
Có lẽ vì là chặng cuối của chuyến đi nên ai cũng có vẻ phấn khích hơn.
Chà, chắc chúng tôi vẫn sẽ hoạt động chung trong đội Sawamura như mọi khi. Nếu vậy, trong thời gian đó, tôi phải tìm cách giải quyết sự khó xử này, cũng như mọi hiểu lầm và khúc mắc với Shiina và Haruka… tôi đã nghĩ vậy, nhưng.
「Nào, đội Sawamura, tập trung trước bức tượng cua hoàng đế ở bên cạnh sảnh! Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, nên chúng ta sẽ đi theo nhóm năm người nhé!」
「Hả?」
Giọng của đội trưởng (Sawamura-san) bỗng vang lên.
「Chúng ta sẽ lướt qua thành phố Otaru như một cơn gió lốc trong một nhóm năm người! Lên tinh thần nào!」
Cô ấy trông vô cùng sôi nổi và hào hứng.
Không, đột nhiên tuyên bố như vậy thì tôi chẳng hiểu gì cả…
「À, ờ, Sawamura-san, nhóm năm người là sao ạ…」
Tôi thấy lạ nên hỏi thử,
「Hửm? Sao là sao, thì như tớ nói đó. Tối qua xem TV thấy có chương trình về một nhóm ba con rối động vật chơi nhạc cụ. Tớ xem xong thấy cũng muốn làm thử! Nên giờ chúng ta sẽ bốc thăm chia nhóm ba người, rồi hôm nay sẽ đi tham quan Otaru theo nhóm đó!」
Đó là câu trả lời tôi nhận được.
Mà khoan, nhóm ba người thì phải là bộ ba chứ nhỉ…
Chà, chuyện đó tạm gác lại, nhưng mà phải nói là cô ấy lúc nào cũng làm việc tùy hứng, bốc đồng thật. Đây cũng là đặc điểm của dòng dõi các cô nàng tóc hai bím à…
「Rồi, quyết định vậy nhé! À, tớ đã chuẩn bị sẵn thăm rồi nên cứ yên tâm!」
Sawamura-san tuyên bố với vẻ mặt cực kỳ vui vẻ (← như mọi khi).
Và dĩ nhiên, các thành viên trong đội vốn thuộc phe ôn hòa làm sao có thể chống lại đường lối “ta là một, là riêng, là thứ nhất” của đội trưởng được.
Thế là chúng tôi quyết định chia thành các nhóm ba người bằng cách bốc thăm.
Kết quả là──
「Rồi, tớ, Haruka-chan và Mai, Nagai-ppe, Ogawa-ppe và Takenami-ppe, và── Shiina với Ayase-cchi!」
Đó là sự kết hợp của chúng tôi.
「Ể?」
「Hả?」
Khoan đã, số lượng có vấn đề thì phải?
Mà nghĩ kỹ lại thì, ngay từ đầu, ý tưởng chia một nhóm tám người thành các bộ ba đã là bất khả thi rồi.
Cũng có cách là kéo thêm Yukari-san vào để chia thành ba nhóm ba người, nhưng không may là chị ta đã bị cưỡng chế đưa về Tokyo sau sự cố đêm qua (tự tắm điện). Mà có ở đây thì chị ta cũng chỉ gây rắc rối với mấy trò quấy rối tình dục và rượu chè, nên chuyện đó cũng chẳng đáng bận tâm.
「À, ờ, Sawamura-san, chia thế này không đúng…」
「Đ-Đúng đó, thế này thì bọn tớ chỉ có hai người…」
Trước sự bối rối của chúng tôi,
「Hửm, vậy thì Ayase-cchi với Shiina cứ đi hẹn hò với nhau là được chứ gì?」
「Ể?」
「Hả?」
Một câu trả lời thản nhiên được đưa ra.
H-Hẹn hò, cô ấy đang nói gì vậy!?
Trong lúc chúng tôi đang rối loạn trước phát ngôn gây sốc đột ngột, Sawamura-san cười toe toét, thì thầm vào tai tôi:
「Thì Ayase-cchi với Shiina đang yêu nhau mặn nồng mà đúng không? Dù gì tối qua hai cậu cũng ôm ấp thắm thiết lắm mà! Cách kết hợp này đúng là nhất cử lưỡng tiện còn gì!」
「H-H-H-H-H-H-H-H…」
「Ể… a…」
Ực, một câu nói đó lại khiến ký ức đêm qua ùa về.
Sự thật là nó còn hơn cả một cái ôm, mà là một cú chạm chí mạng trúng ngay chỗ hiểm.
Cứ nhớ lại là lại rối tung cả lên, vậy mà ý thức của tôi cứ vô tình hướng về phía Shiina…
「…!」
Có lẽ Shiina cũng vậy, cô ấy liếc nhìn tôi một cái rồi cúi gằm mặt im lặng.
Thấy thế, Sawamura-san cười mãn nguyện,
「Chà, hai cậu cứ như vợ chồng son ấy nhỉ. Hì hì, đúng là một cặp đôi trời sinh mà còn ngại ngùng nữa chứ!」
Cô ấy hoàn toàn không đọc được bầu không khí khó xử một trăm hai mươi phần trăm này, mà còn nói những lời đó với vẻ mặt cực kỳ thích thú.
Gừ, lúc cần quan tâm thì hoàn toàn lờ đi, sao cứ những lúc không đâu như thế này lại quan tâm thừa thãi vậy cơ chứ…
Tôi ngẩng mặt lên,
「N-Nói vậy chứ… À, ờ, mà, S-Shiina cũng muốn đi chung với mọi người hơn mà, đúng không?」
Hoàn toàn bí đường, tôi đành cầu cứu Shiina.
「…」
「?」
Không có câu trả lời nào cả.
「S-Shiina?」
Tôi lo lắng gọi tên cô ấy một lần nữa, thì,
「…………Tớ cũng… được…」
「Ể?」
Một lời thì thầm lí nhí đáp lại.
「T-Tớ cũng… với Y-Yuuto…」
Cô ấy cúi gằm mặt với giọng nói yếu ớt như sắp tan biến, rồi,
「T-Tớ cũng… đi riêng hai người với Yuuto… c-cũng được…!」
「Hả?」
Cô ấy ngẩng phắt mặt lên, đỏ bừng và hét lên như vậy.
「À, ờ… S-Shiina…?」
「…………」
Để xác nhận lại, tôi nhìn về phía Shiina một lần nữa, nhưng cô ấy chỉ cúi gằm mặt, nhắm chặt mắt, khuôn mặt đỏ bừng như một bông dâm bụt đang mùa nở rộ.
H-Hả, nghiêm túc đó sao…?
「Hú hú, chà, Shiina bạo dạn ghê nhỉ! Vậy quyết định nhé! Hai đứa đi hẹn hò riêng tư, mặn nồng đi nha!」
「S-Shiina-chan, cố lên nhé.」
「Th-Thật đáng ghen tị…」
「Đúng là chuột sa chĩnh gạo mà…」
「Tại sao lúc nào cũng chỉ có Yuuto là được hưởng lợi thế này…」
Nhóm Sawamura-san mỗi người nói một câu.
Gừ, chẳng biết tình hình của người khác mà cứ nói năng tùy tiện…
Mà, khoan đã, Haruka phản ứng thế nào nhỉ…?
Phản ứng của các thành viên khác trong đội thì sao cũng được, nhưng đây mới là điểm mấu chốt, là điều quan trọng nhất…
Nghĩ vậy, tôi nhìn Haruka, nhưng,
「…………(quay vội)」
Cô ấy vội vàng lảng tránh ánh mắt của tôi.
Cứ như đang cố tình tránh nhìn về phía tôi vậy… H-Haruka…?
Với tôi lúc này,
「Thôi thôi, đừng đứng ngẩn ra đó nữa, hai đứa mau đi đi! À, tuổi trẻ thật tuyệt vời!」
Sawamura-san tuyên bố với vẻ mặt vui sướng từ tận đáy lòng.
2
「X-Xin lỗi nhé, hình như tớ đã ép cậu đi cùng một cách vô lý…」
「Ể?」
Tại sảnh khách sạn chỉ còn lại hai chúng tôi.
Shiina, vẫn với khuôn mặt đỏ bừng, nói với vẻ mặt hối lỗi.
「R-Ryouko nói những điều đột ngột như vậy là chuyện thường tình, nhưng không chỉ có thế, tớ cũng, c-cái đó, cũng hùa theo…」
「À, không…」
Không phải là tôi không muốn đi riêng với Shiina.
Ngược lại, ở bên Shiina, một người thân thiện và hợp cạ, rất vui, và bình thường thì tôi còn mong muốn điều đó nữa là. Chỉ là tôi vẫn lo lắng về phản ứng của Haruka, và chuyện tối qua cứ bám riết lấy đầu óc tôi như thịt cua đông lạnh dính vào vỏ khi rã đông…
「Nh-Nhưng mà, tớ… muốn tạo kỷ niệm… với Yuuto…」
「Ể?」
Shiina bất chợt thì thầm.
「Đ-Đây là chuyến dã ngoại cấp ba, chỉ có một lần trong đời… T-Tớ thật sự muốn có thời gian ở bên người quan trọng của mình… H-Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, mà từ đầu đến giờ tớ gần như không được ở bên Yuuto…」
Nói đến đó, Shiina như nhận ra điều gì, vội lấy tay che miệng,
「──A, tớ, tớ đang nói gì vậy chứ!? X-Xin lỗi nhé, Yuuto, tớ toàn nói những lời ích kỷ… C-Cậu thấy phiền lắm đúng không… Tớ thật ích kỷ và chỉ biết nghĩ cho bản thân mình…」
「Shiina…」
「Th-Thật sự, tớ đang làm gì thế này… A, ha ha…」
Cô ấy buông thõng vai, giọng nói run rẩy yếu ớt.
Dáng vẻ ấy trông hệt như một chú mèo con buồn bã (dù bình thường rất tinh nghịch)…
「──Không có chuyện đó đâu.」
「Ể…?」
Nhìn thấy cảnh đó, tôi buột miệng nói ra.
「Phiền phức á, tuyệt đối không có chuyện đó. Thời gian ở bên Shiina rất thoải mái, nên tớ cũng thấy rất vui khi ở bên cậu. Tớ không hề nghĩ cậu ích kỷ một chút nào.」
「Yuuto…」
Tôi nhìn thẳng vào mắt Shiina và nói một cách nghiêm túc.
Những lời này hoàn toàn là thật lòng trăm phần trăm. Như tôi đã nói, tôi chỉ thấy vui khi ở bên Shiina, chứ chưa bao giờ thấy phiền phức dù chỉ một chút, dù nhỏ như tiếng thở dài của một con sên biển.
「C-Cảm, ơn cậu… Được cậu nói như vậy, ch-chỉ cần thế thôi, tớ cũng…」
Shiina khẽ đặt tay lên ngực, giọng nói nhỏ nhẹ.
Đôi mắt cô ấy hơi ngấn lệ…
「…」
Ực, cảm giác gì lạ quá…
Nhìn dáng vẻ đó của Shiina, sâu trong lồng ngực tôi có cảm giác giật thót một cái! hay rung lên một cách kỳ lạ… Hừm, dạo gần đây tôi có cảm giác mình thường xuyên nhìn thấy những khía cạnh nữ tính này của Shiina.
Tôi hắng giọng một cái,
「──À, ờ, vậy chúng ta đi thôi. Đằng nào cũng đi chung rồi, không tận hưởng hết mình thì phí lắm.」
「A── Đ-Đúng vậy nhỉ!」
Nghe những lời đó, Shiina nắm chặt hai tay, gật đầu thật mạnh,
「V-Vậy thì để tớ dẫn đường cho! Dù gì tớ cũng là dân bản địa, nên tớ biết khá nhiều điểm thú vị ẩn giấu quanh Otaru đó!」
「Thật sao?」
「Ừ-ừm!」
「Hiểu rồi, vậy giao cho cậu nhé.」
「G-Giao cho tớ!」
Shiina đặt tay lên ngang mặt như đang chào, giọng nói đầy quả quyết.
Phản ứng của cô ấy thật thẳng thắn và chân thành… nhìn cô ấy khiến tôi cũng cảm thấy phấn chấn hơn.
Và thế là chuyến tham quan Otaru của tôi và Shiina bắt đầu.
Nơi đầu tiên Shiina hướng đến là một tòa nhà nhỏ nằm sâu trong con đường cách bờ kênh một dãy nhà.
「Đây là…?」
「Xưởng thủy tinh đó. Đây là cửa hàng của một người bạn của ông tớ, trông hơi cũ kỹ một chút nhưng họ làm ra những món đồ thủy tinh thủ công cực kỳ đẹp.」
「Ồ…」
Nhắc mới nhớ, Otaru nổi tiếng với các cửa hàng đồ thủy tinh thủ công thì phải.
Hôm qua Sawamura-san cứ khăng khăng muốn đi vòng quanh khu vực đó vì 「Phố Wall của phương Bắc đang bùng cháy và tỏa sáng!」, cộng với việc giữa chừng chúng tôi tham gia giúp đỡ nhóm Hana ở khu phố mua sắm nên không có dịp đi xem nhiều, nhưng đúng là nó là một đặc sản nổi tiếng ngang với hộp nhạc.
「Cháu chào bác ạ!」
Shiina gọi vào trong cửa hàng.
「Vâng, chào mừng quý khách! Ở đây có đầy đủ các loại đồ thủy tinh thủ công đặc sản Otaru để làm quà lưu niệm── À, ơ, Shiina-chan đấy à!」
「Vâng ạ! Lâu rồi không gặp bác!」
「Ôi, lâu lắm rồi mới gặp cháu thật! Có chuyện gì vậy, hôm nay?」
「Dạ, cháu đang đi dã ngoại với trường cấp ba nên ghé qua đây ạ…」
「Hô, vậy sao. Chắc cũng khoảng một năm rồi nhỉ. Nhớ quá đi mất…」
Người đàn ông có lẽ là chủ tiệm mỉm cười hiền hậu như đang nhìn cháu gái của mình.
Hừm, ông ấy thật sự rất quý Shiina.
Sau một lúc hai người họ trò chuyện,
「…À, xin lỗi xin lỗi. Tự nhiên nhớ chuyện xưa nên nói hơi nhiều.──Thế, có làm thử không?」
「Vâng, phiền bác ạ!」
Shiina vui vẻ trả lời rồi quay ngoắt sang tôi,
「Nè, Yuuto cũng làm thử nhé? Làm thủy tinh vui lắm đó!」
「Ể, được sao?」
「Ừm, vì tớ đến đây là để làm cái này mà!」
Cô ấy vui vẻ nháy mắt.
Ông chủ tiệm cũng mỉm cười hiền hòa và nói: 「Bạn của Shiina-chan thì bác rất hoan nghênh. Nhất định phải làm thử nhé.」
Nếu đã vậy thì chẳng có lý do gì để từ chối cả.
「Vậy, phiền bác ạ.」
「Rồi, quyết định nhé! Hì hì, mình sẽ làm một cái thật dễ thương!」
Shiina vui vẻ xắn tay áo lên.
Và thế là chúng tôi bắt đầu trải nghiệm làm đồ thủy tinh.
「Hừ, khó hơn mình tưởng…」
Công việc phức tạp hơn vẻ bề ngoài.
Tôi quyết định thử làm thứ có vẻ đơn giản nhất là hạt Tonbodama, nhưng lại không thể tạo hình như ý muốn.
Phải nói sao nhỉ, đúng là trăm hay không bằng tay quen.
「Hừm…」
「Nào, ở đó cháu xoay cổ tay thêm một chút nữa thì nó sẽ chuyển động mềm mại hơn…」
Ông chủ tiệm hướng dẫn như vậy nhưng quả thực không dễ dàng chút nào.
Bên cạnh tôi đang vật lộn,
Shiina, với những động tác thành thạo,
「Thế nào rồi, Yuuto? Có tiến triển không?」
「Không, khó hơn tớ nghĩ…」
「Vậy sao? Tớ thấy cậu làm khá tốt mà. Con sứa hộp dễ thương đó.」
「Đây là hạt Tonbodama…」
「A, v-vậy sao…」
Shiina nở một nụ cười gượng gạo khó tả.
Ực, mà chính tôi nhìn vào cũng thấy nó giống một sinh vật kỳ dị…
「À, Shiina làm cái gì thế?」
「Tớ hả? Cũng ổn. Nè, đây là Yuuto đó!」
「Tôi?」
「Ừm, ta-da!」
Cô ấy đưa tay ra cùng với một âm thanh vui vẻ.
Trên tay cô ấy là──
「Thế nào, cũng khá ổn đúng không? Nhân dịp này, tớ đã hiện thực hóa giấc mơ hợp tác giữa Yuuto và một con mực đó!」
「…………」
Không, theo tỷ lệ thì, trông nó chỉ như một vật thể hình người đeo kính (là tôi) đang bị một con mực khổng lồ quấn lấy và sắp bị ăn thịt thôi…
Mà cái câu「nhân dịp này」hoàn toàn khó hiểu…
Nhưng quả nhiên Shiina làm rất khéo.
Cô ấy đã tận dụng tốt chất liệu thủy tinh để tái hiện hoàn hảo kết cấu và độ nhầy nhụa đặc trưng của con mực. …Mà, cũng vì thế mà cảnh tôi bị tấn công trông lại càng chân thực hơn.
「Ừm, nhưng mà Shiina, cậu làm cái đó để làm gì vậy?」
Tôi chợt nghĩ.
Mực là món đồ yêu thích của Shiina thì không nói làm gì, nhưng thêm vào yếu tố kinh dị và siêu thực là cảnh tôi bị nó tấn công thì có ích gì chứ?
Trước câu hỏi đó của tôi,
「Ừm, bí mật!」
Shiina đặt ngón trỏ lên môi, tinh nghịch trả lời.
Sau khi rời xưởng thủy tinh, nơi tiếp theo Shiina hướng đến là một khu chợ gần cảng.
「? Có gì ở đây vậy?」
「Hì hì, cứ đi đi!」
Bị Shiina đẩy lưng, tôi đến một khu đất trống nằm ở rìa chợ.
Có một cái lều tạm được dựng lên, và bên dưới là một cái bể tròn lớn chứa đầy nước.
Shiina lên tiếng gọi một ông chú đang ngồi trên ghế xếp gần đó.
「Chào chú Gen ạ!」
「Ồ, không phải tiểu thư Shiina đấy sao!」
Ông chú nheo mắt đáp lại lời gọi của Shiina.
「Sao cháu lại ở đây? Chú nghe nói cháu đã theo bố lên Tokyo rồi mà?」
「Vâng, thật ra là cháu đang đi dã ngoại với trường nên ghé qua đây ạ.」
「Vậy sao. Chà, từ khi tiểu thư Shiina đi, ở đây cũng buồn hẳn. Không còn khách quen nào đến đây hàng tuần như cháu nữa.──Ồ, vậy thì chắc chắn là phải làm một ván rồi đúng không? Đây này.」
Sau một hồi trò chuyện tương tự như lúc nãy, ông chú lấy ra một chiếc cần câu.
「Đây là…?」
「Như cậu thấy, là cần câu đó. Đây là một hồ câu, và cậu có thể câu mực sống. Mà còn là sự kết hợp trong mơ của ba loại mực Aori, Yari và Ma-ika đó!」
「Mực…」
Quả thật, nhìn vào bể, có vô số con mực đang uể oải bơi lội khắp nơi như thể đang tìm kẻ thù của cha mẹ chúng vậy.
Đó là một cảnh tượng khá kỳ lạ và siêu thực, nhưng đối với cô nàng mê mực này thì chắc hẳn đó là một thiên đường.
「Đây là nơi khá gần nhà của gia đình tớ, nên từ nhỏ tớ đã được bố dẫn đến đây thường xuyên. Chú Gen cũng đã giúp đỡ tớ rất nhiều.」
「Ồ…」
Nghe những lời đó của Shiina,
「À, tiểu thư Shiina từ xưa đã thích mực rồi. Những lúc các em của cháu đã chán và đi làm việc khác, thì chỉ có tiểu thư Shiina là vẫn say mê với lũ mực…」
「Ch-Chú ơi.」
「Nhắc mới nhớ, cũng có chuyện này nữa. Hồi tiểu thư Shiina khoảng năm tuổi đã nói là〝Lớn lên con sẽ kết hôn với mực!〟làm ông Yoshiyuki khóc đấy…」
「C-Chuyện đó thì đúng nhưng mà… th-thôi mà…!」
Shiina đỏ bừng mặt, bĩu môi.
Hừm, xem ra tình yêu của Shiina dành cho mực đã ăn sâu từ xưa rồi. Mà nghĩ đến tâm trạng của bố Shiina lúc đó thì cũng thấy phức tạp thật.
Shiina「kh-khụ」một tiếng, vừa ho vừa giơ ngón trỏ lên,
「Th-Thôi mà, chuyện cũ rồi bỏ qua đi.──Th-Thôi, mau câu mực đi!」
「Ừm, à.」
Cô ấy dúi vào tay tôi một chiếc cần câu dài khoảng năm mươi centimet.
Và thế là, màn câu mực bắt đầu.
「Rồi, con đầu tiên, bắt được rồi!」
「…」
「Ưm, hôm nay có vẻ vào phom gớm nhỉ. Hiếm khi nào vừa mới bắt đầu mà chúng đã cắn câu tới tấp thế này── Ồ, lại dính rồi!」
「…………」
「Oa, lại có nữa kìa~♪ Hê hê~, con thứ ba, con thứ ba rồi~♪」
Bên cạnh Shiina đang phấn khích tột độ,
「…………」
…Tôi chẳng câu được gì cả.
Cần câu của tôi tuyệt nhiên không có một cú giật nào.
Chẳng có con nào cắn câu một cách thú vị (à không, chả có gì thú vị cả), cứ như thể lũ mực đang cố tình tránh cái lưỡi câu của tôi vậy.
──Chết tiệt, con mực kia vừa phun mực như thể xì mũi vào lưỡi câu của mình…
Rõ ràng là mình đang bị coi thường. Bị xem nhẹ hoàn toàn. Grừ, lũ động vật thân mềm có giác hút chết tiệt này…
「…………」
Grừ… Cứ thế này thì không xong rồi.
Tôi không mong được như Shiina, người có mười lăm năm kinh nghiệm câu mực (tôi đoán thế), nhưng ít nhất cũng phải câu được hai ba con chứ. Bằng mọi giá phải tránh cảnh ra về tay trắng mới được.
Nhưng.
「Con thứ bảy, bắt được rồi~♪」
「…」
「Ừm ừm, quá đỉnh~♪ Cảm giác không thể dừng lại được luôn ấy~♪」
「…………」
Bên cạnh Shiina đang liên tục câu lên những con mực, cây cần của tôi vẫn im phăng phắc, chỉ có thời gian là trôi đi.
Gần như là tình trạng cá né câu tới tấp thì đúng hơn.
「Grừừ…」
Tôi bất giác rên lên.
Đến nước này thì tôi không đòi hỏi gì cao sang nữa, chỉ cần một con thôi cũng được…!
Tôi dồn hết sức, vung cần câu về phía lũ mực đang thong dong bơi lội trong bể.
Và rồi,
Cạch!
「Ồ!」
Dính rồi.
Một con mực đang lơ đãng bơi gần mặt nước đã vô tình mắc vào lưỡi câu của tôi.
──Grừ, không thể để mày thoát được!
Với cái dớp xui xẻo từ nãy đến giờ, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của tôi.
Tôi dồn sức vào bàn tay đang nắm cần câu, định giật mạnh một phát lên thì,
Vụt!
「Á!」
Tuột mất rồi.
Con mực sau khi thoát khỏi lưỡi câu liền xoay tít trong không trung rồi bay theo một đường parabol… và đáp thẳng xuống phần ngực trên bộ đồng phục của Shiina.
「Ể… Kya, kyaaa!?」
Shiina hét lên một tiếng thất thanh.
「Sh-Shiina!」
「K-Khoan, cái này, ghê quá…! …Nh-Nhớt quá…! Á…ưm…」
Cô nàng vặn vẹo người, cố gắng hất con mực ra.
Thế nhưng, có lẽ vì giật mình, con mực lại lợi dụng thân hình mềm dẻo của mình để chui tọt xuống dưới.
「Ể!? T-Tại sao lại vào trong…! …Á, á… ưm…! Đ-Đừng mà…! C-Chỗ đó… Y-Yūto, c-cứu tớ!」
「Ể, à, ừ! N-Nhưng phải làm sao bây giờ…」
Chẳng lẽ lại thò tay thẳng vào trong đồng phục để tóm con mực đang quẫy đạp loạn xạ kia sao.
Trong lúc tôi còn đang lúng túng trước Shiina đang quằn quại,
「Á…! Đ-Đừng vào sâu hơn nữa… K-Không… Á…!」
「…」
Có vẻ như con mực đã xâm nhập sâu hơn vào bên trong đồng phục của Shiina…
K-Không… rốt cuộc tôi phải làm gì đây!?
Cuối cùng, tôi chỉ biết đứng bên cạnh nhìn mà chẳng thể làm gì.
Mãi năm phút sau, con mực (mực ống) lẻn vào (?) trong đồng phục của Shiina mới bị bắt giữ.
「A, a~, vui quá đi~♪」
Shiina đan hai tay sau đầu, vươn vai một cái thật dài.
「Mà, mà, cái vụ cuối cùng đúng là bất ngờ thật, nhưng mà mực vẫn là nhất nhỉ! Từ cái dáng vẻ mượt mà cho đến những chuyển động trơn tru, đúng là không gì sánh bằng!」
Một nụ cười rạng rỡ.
Nhân tiện, trên tay cô nàng đang cầm một túi ni lông có con mực bơi bên trong.
Mỗi người bọn tôi được tặng một con làm quà. Cứ như là phần thưởng khuyến mãi của trò vớt cá vàng vậy, mà thôi, mang về làm sashimi mực chắc lũ Luko sẽ phát cuồng lên mất.
Bên cạnh tôi, Shiina say sưa ngắm nhìn bên trong túi ni lông,
「Ừm, bé này cũng có dáng đẹp ghê. Trông cũng khá ưa nhìn nữa chứ. Tương lai đáng mong chờ đây~♪」
「Cậu đúng là thích mực thật đấy…」
「Ừ, tớ siêu thích luôn! Có lẽ là thích thứ ba trên đời!」
Thứ hạng đó là cao hay thấp vậy?
Cái tiêu chuẩn đánh giá của cậu ấy thật khó hiểu.
Mà thôi, nhắc đến Shiina là nhắc đến mực, nhắc đến mực là nhắc đến Shiina. Giờ mà còn đào sâu suy nghĩ về chuyện đó thì có lẽ tôi thua mất.
Trong lúc tôi đang vẩn vơ nghĩ ngợi,
「À, đúng rồi. Nhân dịp này phải đặt tên cho bé nó mới được. Tên nào hay nhỉ?」
「Tên ư?」
「Ừm, đúng vậy đó. Đặt một cái tên thật dễ thương đi… Ưm… À, quyết định rồi, đặt là〝Yūto〟nhé ♪」
「Này…」
Lại cái kiểu đặt tên nhục nhã như hồi ở trang trại bò sữa sao. Mà khoan, con mực này để ăn mà, đúng không…?
Trước câu hỏi của tôi,
「Ưm ưm, không ăn đâu. Bé này tớ sẽ mang về nuôi trong bể cá」
「Hả?」
「Tớ nói là nuôi mà. Từ ngày mai bé nó sẽ là một thành viên của nhà Amamiya đó ♪」
Cô nàng vừa ôm chặt lấy cái túi ni lông, vừa giơ ngón trỏ lên.
Mà khoan, mực có nuôi được không vậy? Đúng là thỉnh thoảng tôi có thấy chúng ở thủy cung hay nhà hàng, nhưng may hay không may là tôi chưa từng bắt gặp cảnh một con mực nhảy vũ điệu xúc tu trong nhà riêng của ai cả…
Hoàn toàn không mảy may để tâm đến thắc mắc của tôi,
「Fufu, được rồi, quyết định vậy nhé! Từ hôm nay em tên là〝Yūto〟. Chị sẽ cho em ở trong bể cá xịn nhất và cưng chiều em hết mực ♪」
「Tha cho tôi đi…」
「Ahaha!」
Shiina cười vui vẻ.
Nụ cười đó vô cùng hồn nhiên và thẳng thắn, một nụ cười thân thiện khiến tâm trạng của người khác cũng trở nên vui vẻ, phấn chấn theo.
「…」
Hừm, nói gì thì nói, ở bên cô nàng thân thiện này đúng là vui thật.
Chỉ cần nói những chuyện không đâu cũng khiến lòng mình phấn chấn. Căn bản là bọn tôi rất hợp nhau về cách nói chuyện và cảm nhận.
「Ưm, sao thế, Yūto?」
「Không, tớ chỉ nghĩ là ở bên Shiina rất vui thôi」
「Hừm, tớ cũng thích ở bên Yūto mà? Ở bên cậu tớ cảm thấy bình tĩnh, nói chuyện cũng rất thú vị nữa」
「Vậy à」
「Ừm ♪」
Một câu trả lời vô cùng rạng rỡ và thân thiện.
Đúng là phong thái của một cô nàng thân thiện đích thực.
「…」
Thế nhưng, giữa lúc đó, vẫn có một điều khiến tôi có chút bận tâm.
Đó là chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Sự va chạm bất ngờ và lời tỏ tình của Shiina sau đó.
Kiểu như, chuyện đó… nó đã xảy ra trong hoàn cảnh cụ thể như thế nào.
Và Shiina nghĩ gì về chuyện đó…
Những điều tôi muốn hỏi nhiều như núi Takao (nhà hàng ba sao Michelin) đang thịnh hành bây giờ vậy.
「Tiếp theo chúng ta đi đâu đây? Cậu có nơi nào muốn đến không?」
「Ể, à, cũng không đặc biệt…」
「Vậy à~. Ưm~, thế thì làm sao đây nhỉ~. Những chỗ đáng chú ý thì chúng ta cũng đi gần hết rồi… À, mà thực ra nếu đi cùng Yūto thì đi đâu cũng vui hết ♪」
Shiina nở một nụ cười vui vẻ.
Nụ cười đó thật sự không một gợn mây… nhưng nếu không làm rõ chuyện kia thì tôi vẫn không thể nào yên lòng được.
Đã đến nước này── có lẽ chỉ còn cách thẳng thắn xác nhận thôi.
Vì vậy, tôi lấy hết can đảm,
「À, này, Shiina」
「Ưm~?」
「Tớ có chuyện muốn hỏi, được không?」
「Chuyện muốn hỏi? Ừm, được thôi, chuyện gì vậy?」
「À thì, là chuyện tối hôm qua──」
Ngay khi tôi định chạm vào điểm mấu chốt,
「A~, tìm thấy chị Shiina rồi!!」
「Ể?」
Một giọng nói nào đó đã cắt ngang lời tôi.
Một giọng nói vô cùng khỏe khoắn và to.
Tôi bất giác nhìn về hướng phát ra tiếng nói, và ở đó là──
3
「Ồ~, đúng rồi, đúng là chị Shiina rồi! Chị Yūri giỏi thật, tìm được ngay!」
「Ừm! Cứ để em! Dù sao thì cả hai mắt em đều tốt mà!」
Những giọng nói vô cùng tươi sáng và rộn ràng.
──Ở đó là hai học sinh trung học (?), một nam mặc gakuran và một nữ mặc đồng phục thủy thủ.
「Kōichi, Yūri!?」
Shiina ngạc nhiên kêu lên.
Hai cô cậu học sinh trung học (?) vẫy tay đáp lại rồi chạy về phía chúng tôi.
「Yo, chị, lâu rồi không gặp!」
「Cũng khá lâu rồi nhỉ~! Chị vẫn khỏe chứ??」
「H-Hai đứa, sao lại…」
Shiina đứng sững tại chỗ, chớp chớp mắt.
Khoan đã, họ gọi là〝chị〟, chẳng lẽ hai người này là…
「À, ừm Shiina, hai người này là…」
Tôi nhìn Shiina và hỏi,
「A, x-xin lỗi, tớ hơi bất ngờ… Ừm, hai đứa này là em trai và em gái của tớ…」
「Amamiya Kōichi, mười bốn tuổi, học sinh năm hai trung học cơ sở ạ!」
「Tương tự, em là Amamiya Yūri, mười lăm tuổi, học sinh năm nhất trung học phổ thông ạ~♪」
Hai đứa đồng thanh giơ tay chào một cách đầy năng lượng.
Một phong thái thân thiện và dễ gần.
Hừm, quả nhiên là vậy. Nhìn kỹ thì cả hai đều khá giống Shiina. Đặc biệt là cô em gái, trông như một phiên bản thu nhỏ và tóc dài hơn của Shiina vậy. Mini-Shiina à…?
Trong lúc tôi còn đang có chút ngỡ ngàng trước sự xuất hiện đột ngột của hai đứa em Shiina,
「Nh-Nhưng sao hai đứa lại biết bọn chị…? Chị chỉ về đây có một ngày, đáng lẽ không nói cho ai biết mới phải…」
Trước câu hỏi của Shiina,
「A, chuyện đó thì bọn em nghe từ chị Hana đấy」
「Từ Hana ư…?」
「Vâng, mấy chị ấy bảo là chị Shiina đã về đây rồi nên phải đi bắt giữ cho bằng được. Mấy chị ấy còn bảo, với tính cách của chị thì chắc chắn sẽ đến khu nhà câu mực thôi~♪」
Cậu em trai và cô em gái── Kōichi và Yūri đồng thanh trả lời.
Ra thế, là do hai người kia chỉ đạo à. Quả là hợp với phong cách của hai người đó. Mà công nhận, là bạn bè từ hồi cấp hai có khác, đoán được hành động của Shiina vanh vách.
「Nhưng mà chị ơi, khách sáo quá đấy! Chúng ta là chị em mà~. Đã dắt bạn trai về đến đây thì cũng phải chào hỏi một tiếng chứ~」
「!!」
Nghe thấy thế, mặt Shiina đỏ bừng lên.「N-Này, b-bạn trai gì chứ, em-em đang nói gì vậy!?」
「Hả, chứ không phải sao~? Chị chưa bao giờ dắt con trai về đây, ngoài lý do đó ra thì còn gì nữa đâu~. Đúng không, chị Yūri」
「Ừm~, chị thì nghe nói là vị hôn phu cơ đấy? Chị Maiha bảo là cuối cùng bạch mã hoàng tử của chị cũng đã xuất hiện rồi, nên phải nấu xôi gấc để chúc mừng mới được ♪」
「Ể~, bạn trai với vị hôn phu cũng tương tự nhau mà~」
「Khác chứ~. Bạn trai chỉ là người đang hẹn hò, còn vị hôn phu là hoàng tử định mệnh được số phận lựa chọn cơ mà. Giữa hai người họ có một bức tường màu hồng không thể vượt qua của thiếu nữ đấy~」
Cả hai cứ thế nói những gì mình muốn.
Hừm, hình như có một sự hiểu lầm to lớn ở đây.
Tôi và Shiina đâu có mối quan hệ như vậy…
Nhưng Shiina nghe thấy thế mặt lại càng đỏ hơn, như con cá kinki (họ cá quân) vừa được câu lên,
「N-N-N-Này, hai đứa đang nói cái gì tùy tiện vậy! Ch-Chuyện đó…! B-Bạn trai gì chứ, v-v-v-vị hôn phu gì chứ…!?」
Cô nàng vung vẩy hai tay, mặt đầy vẻ hoảng hốt phản bác.
Nhìn Shiina như vậy, hai đứa em cười rồi quay sang phía tôi,
「Chị em tuy có hơi vậy nhưng nhờ anh chiếu cố nhé, anh rể!」
「Chị em những lúc thế này là hay cuống lên lắm, nhưng bình thường chị ấy rất hiền lành, đảm đang và là một người chị tuyệt vời đấy ạ ♪」
「Ể, à, không」
Tôi còn chưa kịp tự giới thiệu mà đã được nhờ vả thế này, cảm giác thật kỳ lạ.
Bỗng nhiên,
「Hả? Nhưng mà anh tên là〝Yūto〟đúng không?」
「Là bạn cùng lớp của chị em, người ngồi cạnh chị, quen nhau ở London nhờ mượn bản nhạc, đúng chứ?」
「Đúng là vậy, nhưng…」
Tại sao hai đứa lại biết cặn kẽ đến thế?
「Hừm, thế thì tốt rồi. Thế thì không nhầm đâu!」
「Ừm, là〝anh Yūto〟đó mà ♪」
Cả hai đồng thanh gật đầu cười.
〝Anh Yūto đó〟…?
Cụm từ đầy ẩn ý đó khiến tôi bất giác nhíu mày, hai đứa thấy vậy liền cười ranh mãnh,
「Thôi, chuyện đó để sau đi, hai người, dù sao cũng phải về nhà em chứ?」
「Ể?」
「Nhà em đấy. Nhà của chị」
「Nhà của Shiina…」
Nghĩa là, nhà của gia đình Amamiya (nhà bố mẹ đẻ) đúng không?
「Ể, v-về nhà ư, tại sao lại…」
Shiina ngạc nhiên thốt lên,
「Ể~, đã về đến đây rồi mà không ghé qua nhà thì không được đâu~」
「Đúng đó, mà em nghĩ cao trào của một buổi hẹn hò chính là ra mắt gia đình, chị à ♪」
Kōichi và Yūri đồng thanh nói một cách vui vẻ.
「Ể, ể? H-Hẹn hò!? G-g-g-gia đình ra mắt gì chứ…!!」
Nghe thấy thế, Shiina càng thêm bối rối, mặt đỏ bừng.
Trông cô nàng bây giờ cứ như một con hamster bé nhỏ đang cố hết sức đẩy cái bánh xe.
Hai đứa em nhìn Shiina bằng ánh mắt trìu mến rồi thích thú nói,
「Hơn nữa, anh rể cũng muốn xem thử một chút đúng không~?」
「Ể, tôi á?」
「Đúng vậy~, đó là căn nhà chị em sống đến tận năm ngoái đấy~? Nơi còn vương lại hơi ấm từ thủa nhỏ và thấm đượm bao nhiêu thứ khác. Anh không hứng thú à?」
「Ừm, thì cũng…」
Bỏ qua phần sau khó hiểu, nếu nói hoàn toàn không có hứng thú thì cũng là nói dối.
「Ể, vậy, sao…?」
Shiina liếc mắt nhìn tôi.
「Ừ, à」
「V-Vậy à」
Nghe tôi trả lời, Shiina như đã quyết tâm điều gì đó, gật đầu một cái,
「Ừ-Ừm, tớ hiểu rồi. Hơi xấu hổ một chút, nhưng nếu vậy thì…」
Cô nàng đáp lại bằng một giọng lí nhí.
「Yeah, phải thế chứ!」
「Chị đúng là thiếu nữ mà~♪」
Kōichi và Yūri hài lòng gật gù,
「Th-Thôi đi, hai đứa này thật là…」
Shiina đáp lại bằng một nụ cười gượng.
Và thế là, chúng tôi quyết định đến nhà của Shiina.
Nhà của Shiina nằm cách trung tâm thành phố Otaru khoảng mười phút đi bộ.
Đó là một ngôi nhà kiểu Nhật truyền thống với mái ngói và tường ngoài bằng gỗ. Từ cổng vào đến cửa chính là một lối đi lát đá trông rất trang nhã.
Ở phía sau khu vườn rộng lớn xung quanh còn có một tòa nhà trông giống như một võ đường lớn.
「Cái kia là…」
「À, ừm, đó là võ đường Naginata. Là nơi luyện tập của phái Amamiya Shintō-ryū mà ông tớ đang làm sư phạm, tớ cũng hay được ông dạy ở đó~」
「Hể…」
「Chị em mạnh lắm đấy! Chắc là chỉ sau mỗi ông nội trong võ đường nhà mình thôi!」
「Người lớn cũng khó mà thắng được chị ấy đấy ạ, hoàng tử ♪」
Kōichi và Yūri giải thích thêm.
Nhắc mới nhớ, Shiina cũng tập Naginata thì phải.
Tôi quên béng mất, hay tại vì Haruka luôn ở gần nên không để ý, nhưng bản thân Shiina cũng là một người đa tài, vừa biết chơi piano, vừa múa được Naginata, một kiểu siêu nhân toàn năng và hoàn hảo.
「Lâu rồi em cũng muốn xem chị múa Naginataจัง~.──À, nhân tiện, em đã báo với mẹ là hai người sẽ về rồi, nên không sao đâu」
「Vậy à. Cảm ơn nhé」
「Không có gì đâu ạ, mẹ em vui lắm khi nghe tin chị dắt bạch mã hoàng tử về đấy ♪」
「Đ-Đã bảo là không phải thế mà!」
Shiina mặt đỏ bừng, ngay lập tức phản bác.
Cứ thế, bốn người chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi vào trong nhà.
「Tụi con dắt anh chị về rồi đây~!」
Kōichi hét lớn, và một giọng nói「Đây đây」vọng ra từ sâu trong hiên nhà.
Tiếp đó, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi xuất hiện.
Người này có khí chất rất giống Shiina và em gái cô ấy, có lẽ là…
「A, mẹ!」
「Mừng con về, Shiina」
Người phụ nữ dịu dàng mỉm cười đáp lại Shiina.
Hừm, quả nhiên đây là mẹ của Shiina.
「Mẹ nghe Kōichi và Hana nói rồi. Về đến đây thì ghé qua nhà một tiếng chứ. Thiệt tình, cái tính khách sáo không đâu của con vẫn không thay đổi gì cả」
「A, v-vâng, con xin lỗi」
「Lại thế rồi.──Nhưng, mừng con về」
「Ưm──Con về rồi đây ạ」
Shiina có chút ngượng ngùng đáp lại.
「Fufu.──À, vậy ra đây là người ấy à?」
Mẹ Shiina liếc mắt nhìn tôi.
「Vâng, là anh Yūto đấy ạ!」
「Là hoàng tử đó mẹ~♪」
Nghe những lời của Kōichi, mẹ Shiina thay đổi thái độ, nở một nụ cười ranh mãnh.
「Ara, quả nhiên là vậy ♪ Ừm ừm, đúng như mẹ dự đoán. Mẹ đã nghe Shiina kể rất nhiều về con rồi, nên không có cảm giác là lần đầu gặp mặt đâu~」
「M-Mẹ!?」
Shiina vội vã xen vào.
「Sao nào, có sao đâu. Bình thường lúc gọi điện, con toàn kể chuyện về cậu Yūto một cách vui vẻ như thế mà. A, hay là con đang xấu hổ? Con bé này~♪」
「C-Chuyện đó, thì là…」
Trước những lời trêu chọc cùng nụ cười trẻ con của mẹ, Shiina lắp bắp.
Hừm, không hiểu sao tên tôi lại thành chủ đề bàn tán nữa rồi? Phản ứng của Hana và Maiha khi gặp tôi, rồi phản ứng của hai đứa em lúc nãy, và bây giờ là chuyện này, rốt cuộc thì ở Otaru này tôi nổi tiếng với hình tượng gì vậy…?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, mẹ Shiina cười vui vẻ.
「Thế, hôm nay hai đứa sao đây?… Hay là đi du lịch tiền hôn nhân?」
「K-Không phải! Bọn con về đây trong chuyến du lịch của trường, v-với lại nhân tiện nên ghé qua nhà thôi! M-Mẹ đã nghe Kōichi kể rồi mà!?」
「Hừm, nhân tiện, à… Thôi được rồi. Nào, đứng đây nói chuyện cũng không tiện, vào trong đi. Mời cháu vào, Yūto-kun ♪」
「A, cháu xin phép làm phiền ạ」
「V-Vâng…」
Cùng với Shiina có vẻ mặt không mấy hài lòng, chúng tôi cởi giày ở hiên nhà và bước vào trong.
Chúng tôi được dẫn đến phòng khách.
Trông thì như một phòng kiểu Nhật bình thường, nhưng lò sưởi hoạt động rất tốt, giữ cho mọi căn phòng đều ấm áp, quả không hổ danh là Hokkaido.
「Vậy thì Yūto-kun, cháu đợi một lát nhé, cô đi pha trà đỗ đen」
「A, cô không cần khách sáo đâu ạ」
「Shiina cũng ngồi xuống nghỉ đi. Không cần phải để ý đến bọn ta đâu, cứ tận hưởng khoảng thời gian ngọt ngào như dưa lưới của hai đứa đi, kya~♪」
「M-Mẹ đi nhanh đi!」
「Rồi rồi」
「Vậy lát nữa gặp lại nhé, anh rể!」
「Anh cứ tự nhiên nhé, hoàng tử~♪」
Trước giọng nói của Shiina, mẹ và hai đứa em cô ấy cười khúc khích rồi biến mất sau cánh cửa fusuma.
「X-Xin lỗi cậu nhé Yūto. Gia đình tớ hơi kỳ lạ…」
「À, không sao」
Tôi đáp lại lời của Shiina.
Nói sao nhỉ, không thể phủ nhận rằng mỗi người đều có cá tính riêng.
Nhưng tôi có thể thấy họ rất hòa thuận.
Tuy khác với gia đình Nogizaka, nhưng mọi người đều rất ấm cúng, thân thiện và dễ mến, và mẹ cô ấy cũng là một người khá thoải mái. Về ngoại hình, bà cũng toát lên vẻ trẻ trung theo một cách khác với cô Akiho hay cô Nanao.
Gia đình Amamiya chắc hẳn là sự kết hợp của những người này cùng với ông bố có chút cuồng con gái của Shiina.
「──Mà nói đi cũng phải nói lại, đây là ngôi nhà mà Shiina từng sống à」
「A, ư-ừm」
Shiina đặt hai tay ngay ngắn trên đùi, khẽ gật đầu.
「Cũng khá lâu rồi tớ mới về, nhưng vẫn cảm thấy thật bình yên. Dù sao thì tớ cũng đã sống ở đây từ khi sinh ra cho đến mùa hè năm ngoái, nên cũng có nhiều gắn bó」
「Hể…」
Ra là cậu ấy đã sống ở Hokkaido từ lâu đến thế.
「Nhưng mà… cảm giác thật kỳ lạ. Cứ thế này về nhà và ngồi cùng Yūto trong phòng khách」
「Ừm, vậy sao?」
「Ừm, cứ như không phải sự thật vậy…」
Hừm, ra là vậy à.
「Nh-Nhưng, may mà là Yūto…」
「Ể?」
「À, t-thì, đây là lần đầu tiên… tớ dẫn một bạn nam về nhà đấy? À, đ-đương nhiên là nhà ở Tokyo cũng là Yūto đầu tiên… Nhưng, cả hai nơi đều là Yūto đầu tiên, tớ thấy… may mắn, vì điều đó…」
「Shiina…」
Hừm, cậu ấy nói những lời thật ấm lòng.
Lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp…
「À, k-không có ý gì lạ đâu nhé? Chỉ là tớ thực sự nghĩ vậy thôi…」
「Ừ, à, tớ hiểu mà」
「V-Vậy à…」
「…」
「…」
「…」
Cứ thế, chúng tôi ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn và rơi vào im lặng.
Sự im lặng bất chợt ập đến.
Nhưng sự yên tĩnh này không phải do sự khó xử như ban ngày, mà là một sự im lặng kỳ lạ, có chút ngượng ngùng và xấu hổ…
「A, h-hơi kỳ nhỉ…」
「Ừ, c-cũng đúng」
「S-Sao tự nhiên lại im lặng thế này nhỉ? A,ahaha…」
「…」
「…」
Trong tình trạng ít lời, cả hai chúng tôi cùng cầm lấy hộp『Shiroi Koibito』(đúng là Hokkaido có khác) trên bàn.
Chỉ có tiếng gió ngoài trời lay động cửa sổ và tiếng giấy gói sột soạt vang vọng trong phòng.
Và đúng lúc đó.
…Nhìnnnn………
「?」
Tôi cảm thấy có ánh mắt từ đâu đó.
Tôi bất giác nhìn lại, và thấy một cô bé đang ló mặt ra từ sau cánh cửa fusuma, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Trông cô bé này khoảng tuổi học sinh tiểu học, là…
「Ể, N-Nanako?」
Shiina ngạc nhiên đứng dậy.
Lại một cái tên mới xuất hiện. Nanako là ai…?
Trong lúc tôi còn đang thắc mắc về cái tên mới xuất hiện đột ngột,
「À, ừm, đây là Nanako. Là em gái út của tớ…」
「Ể, thật sao?」
「Ư-Ừm. Con bé đang học lớp một… Sao thế, Nanako?」
Shiina ngồi xuống, ngang tầm mắt với cô bé và hỏi.
Và rồi,
「…Anh sẽ, cưới chị ạ…?」
「Ể?」
「…Anh ơi, anh sẽ cưới chị Shiina ạ? Anh sẽ làm anh rể ạ…?」
Cô bé vừa ngước nhìn tôi vừa hỏi.
「Ể, k-không phải」
Đột nhiên con bé này nói gì thế!?
Trong lúc tôi còn đang bối rối trước lời nói đột ngột của em gái Shiina (cô bé loli),
Rầm rầm rầm!
「!?」
Lần này, cùng với tiếng động lớn, cánh cửa fusuma phía sau Nanako đổ sầm xuống.
Tiếp đó là hàng loạt bóng người ngã nhào xuống.
Nằm chồng chất lên nhau trên sàn là… Kōichi, Yūri và các em khác của Shiina.
「…………」
Mà khoan… hình như đông hơn lúc nãy thì phải.
Ước chừng cũng phải có hơn năm người.
「A, đau đau đau đau…」
「Đang đến đoạn hay mà chị Yūri đẩy em…」
「Ể, chị á? Mitsuba cũng đẩy mà~」
「…………Hức…」
「Này, mấy đứa mau tránh ra đi. Nanako sắp bị đè bẹp đến khóc rồi kìa」
…Mà còn có cả mẹ Shiina nữa.
「M-Mọi người, mọi người đang làm gì vậy!?」
Shiina gần như hét lên.
「Ể, làm gì à, thì…」
「Em tò mò không biết chị Shiina và hoàng tử đang nói chuyện gì…」
「Ừm, chị Yūri bảo là hoàng tử của chị Shiina đến, nên em nghĩ nhất định phải xem mới được…」
「Thì con biết đấy, dõi theo sự trưởng thành của con gái là nghĩa vụ của một người mẹ mà…」
「…………Hức, hức…」
「Đã bảo là Nanako sắp khóc rồi mà」
Mọi người nhao nhao nói.
「V-Vì lý do đó mà…! Đ-Đã thế, m-mẹ cũng hùa theo nữa…!」
Shiina vừa nói vừa gần như sắp khóc.
Thôi thì… chuyện này đúng là…
Tôi thì đã quen với những chuyện tương tự với mấy cô nàng hai bím kia rồi, nhưng đối với người bình thường thì cuộc tấn công bất ngờ từ sau cánh cửa fusuma (bởi sáu người) chắc chắn không phải là chuyện thường ngày.
Trong lúc tôi đang phân vân không biết nên nói đỡ lời thế nào thì mẹ của Shiina lên tiếng,
「──À, à à, đây chỉ là đùa chút thôi... Khụ, khụ. T-Tóm lại, thì, chuyện là thế này? Chẳng mấy khi Shiina đưa Yuuto-kun về nhà, nên mẹ nghĩ phải giới thiệu mọi người cho đàng hoàng chứ. Nào, mọi người」
「Vâng ạ~, dù đã chào hỏi lúc nãy rồi, em là con gái thứ hai nhà Amamiya, Yuuri mười lăm tuổi ạ~♪」
「Con trai trưởng, Amamiya Kouichi, mười bốn tuổi ạ!」
「Con gái thứ ba, Amamiya Mitsuba, mười hai tuổi ạ. Rất mong được anh giúp đỡ」
「Con trai thứ, Amamiya Yoshio, mười tuổi ạ」
「............Amamiya Nanako...... bảy tuổi......」
「Và cuối cùng là tôi, mẹ của gia đình Amamiya, Amamiya Yurie, còn tuổi tác thì là bí mật nhé~」
「............」
Vậy là đủ cả mọi người rồi sao. Ba em gái và hai em trai, tổng cộng là năm người em. Thật đáng nể......
Nhân tiện, Yuuri có mái tóc dài, tóc của Mitsuba thì dài hơn Shiina một chút, còn cô em út Nanako thì có mái tóc dài đến ngang lưng. Cậu con trai trưởng Kouichi thì đầu cắt cua như rắc muối tiêu, còn cậu con trai thứ Yoshio thì để tóc ngắn vuốt dựng.
Cả gia đình Amamiya (trừ bố và ông) cùng tề tựu, một cảnh tượng hoành tráng khiến tôi có chút sững sờ,
「──Mà này Yuuto-kun, cháu ở lại ăn cơm nhé?」
「Dạ?」
Cô Yurie nói vậy.
「Cháu đã cất công đến đây rồi thì phải nếm thử hương vị nhà Amamiya chứ. Vẫn còn thời gian mà, phải không?」
「Chuyện đó thì...」
Chỉ cần quay lại sân bay Shin-Chitose trước khoảng tám rưỡi tối là được, nên đúng là về mặt thời gian thì không vấn đề gì. Nhưng đột ngột đến làm phiền rồi lại còn được đãi cơm thế này, chẳng phải sẽ gây thêm phiền phức sao?
「Nào nào, ăn đi chứ anh hai!」
「Kể cho bọn em nghe chuyện về chị Shiina ở Tokyo đi ạ~♪」
「......Anh, không ăn...... sao......?」
Các em của Shiina đồng loạt lên tiếng.
Chà, bị nói như vậy thì khó mà khách sáo từ chối được.
「Ừm, anh hiểu rồi. Vậy thì anh xin phép không khách sáo nữa...」
「Yeah! Đúng là anh Yuuto có khác!」
「Thế mới là Hoàng tử chứ ạ~♪」
「Mời anh, mời anh, anh Yuuto!」
「Bếp ở bên này ạ」
「......(trông có vẻ vui)............」
Lũ em đứa nào đứa nấy cũng đều nói lời chào đón.
Chà, được mọi người vui mừng đến thế này cũng thấy vui lây.
Và thế là, tôi quyết định ở lại dùng bữa.
4
「Vậy thì, để chúc mừng chuyến ghé thăm của Yuuto-kun và sự trở về tạm thời của Shiina──Mời cả nhà dùng bữa♪」
「「「Mời cả nhà dùng bữa!」」」
Theo lời của cô Yurie, những đứa em khác đồng thanh hô vang một cách đầy năng lượng, và bữa tối tại nhà Amamiya bắt đầu như thế.
「Này này anh hai, anh có thích cua lông không?」
「Hả?」
「Cua lông đấy, cua lông. Sao nào?」
「À, ừm, anh có thích...」
「Vậy để em gỡ cho! Đưa đĩa đây, đĩa đây!」
Cậu nhóc vui vẻ định chia phần con cua lông hấp cho tôi.
「A, không được, Kouichi. Gỡ cua cho Hoàng tử là nhiệm vụ của chị Shiina mà」
「Hả, cần gì phải thế, qua loa là được rồi mà」
「Không được. Đây là việc quan trọng đó~」
「Hừm, chị Yuuri tiểu tiết quá đi~」
「Không hề tiểu tiết~. Những chuyện như này phải làm cho đàng hoàng, đó là phép tắc quan trọng của một vị hôn thê đấy~」
「Đã bảo cái đó mới là tiểu tiết──」
Hai đứa bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi.
Ngay bên cạnh.
「Anh ơi, anh Yuuto sống ở Tokyo suốt ạ?」
「Ừm, à, đúng vậy nhưng...」
「Woa, đúng thật! Em cũng nghĩ vậy!」
Cô em gái thứ hai vừa được giới thiệu lúc nãy──Mitsuba, cất cao giọng.
「Tokyo là nơi như thế nào ạ? Có phải là một thành phố thời thượng, luôn đi đầu xu hướng không ạ? Tạp chí tuần san được phát hành sớm hơn có thật không ạ? Em cực kỳ hứng thú luôn!」
「Ơ, à, ờm...」
「Roppongi Hills có thật sự to không ạ? Akasaka Sacas nằm gần đài truyền hình phải không anh?」
Này, bị hỏi dồn dập như súng liên thanh thế này thì biết trả lời sao đây.
Trong lúc tôi đang hơi bối rối trước sự dồn dập của cô con gái thứ ba nhà Amamiya,
「Ngoài cua lông ra anh có ăn cá trích không ạ? Ngon lắm đấy ạ」
「............Ăn không......?」
Hai đứa em còn lại, Yoshio và Nanako, lặng lẽ giới thiệu món cá trích kho.
Hai đứa nhỏ nhất nhà học tiểu học lại là những người điềm tĩnh nhất, kể cũng lạ.
「Đã bảo rồi, ai gỡ thì cũng thế thôi mà. Cua lông vẫn là cua lông thôi」
「Cậu đúng là không hiểu gì cả~. Không phải thế, quan trọng là ai là người gỡ cho anh ấy cơ~」
「Không, ý chị là...」
「Rồi rồi, Laforet ở Harajuku có sành điệu không ạ? Chuyện cá ngừ bơi ở Sunshine, Ikebukuro là thật không ạ? Tượng chó Hachiko ở Shibuya là chó Akita cũng...?」
「Anh ăn cả súp Ishikari-jiru nữa nhé? Ấm người lắm đấy ạ」
「......Thổi phù phù......?」
「...」
Này, ai nấy cũng tràn đầy năng lượng thật đấy...
Tôi đang thán phục theo nhiều nghĩa trước sự hoạt bát của lũ em nhà Amamiya, những đứa đã không ngừng nói chuyện kể từ khi bữa ăn bắt đầu, thì,
「X-xin lỗi cậu nhé, ồn ào quá...」
Shiina ngồi cạnh áy náy nói.
「Hả, không sao đâu」
「Lúc nào cũng thế này cả. Từ đầu đến cuối chỉ toàn ồn ào... Với lại hôm nay có Yuuto ở đây nên mọi người lại càng phấn khích hơn bình thường...」
Shiina nói vậy, nhưng nhờ có Ruko và Yukari-san (bị cưỡng chế trục xuất), những người giờ này chắc lại đang say khướt ở Tokyo, nên tôi đã quen với sự ồn ào rồi. Thậm chí vì không có tí cồn nào nên còn lành mạnh chán.
Vả lại, nói gì thì nói, náo nhiệt cũng vui mà.
「Ừm, cậu nói vậy thì mình cũng đỡ áy náy hơn...」
Shiina cười gượng, nghiêng đầu.
Và rồi,
「Này này, anh hai, chị hai!」
「Hửm?」
「À này, anh hai, anh sắp cưới chị Shiina à?」
「Phụt──!?」
Câu nói bất thình lình làm tôi suýt nữa thì phun ngụm súp Ishikari-jiru trong miệng ra như một làn sương độc.
Đ-đột nhiên thằng nhóc đầu cua này nói cái gì vậy hả!?
Mà, câu hỏi này thì cũng giống câu của Nanako lúc nãy thôi, nhưng một đứa nhóc bảy tuổi nói nó và một cậu học sinh trung học mười bốn tuổi đang tuổi dậy thì nói nó mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Trong lúc tôi đang cứng họng,
「Tại từ nãy đến giờ chị Yuuri cứ nói hôn thê này hôn thê nọ. Hôn thê thì chắc là vị hôn phu rồi đúng không? Thế có nghĩa là anh hai với chị hai sắp cưới nhau chứ gì?」
「Đương nhiên rồi, Hoàng tử♪ Xin hãy chịu trách nhiệm cho chị ấy đi ạ♪」
「Kh-không, chuyện đó là...」
Mà ngay từ đầu đã là hiểu lầm rồi.
Tôi và Shiina đâu có mối quan hệ như vậy──
「............」
──Và rồi, sự kiện tối qua đột nhiên hiện lên trong đầu tôi.
Vụ tai nạn môi-chạm-môi bất ngờ trong bóng tối.
Chuyện đó, nếu suy nghĩ bình thường thì là việc mà những người có mối quan hệ──như thế làm với nhau...
「──anh? Anh hai?」
「Hả?」
「Sao thế, tự nhiên đờ ra vậy. Mặt anh đỏ lên rồi kìa?」
「A, kh-không...」
Phải nói là tôi buộc phải để tâm trí bay đi một lúc.
Với cảm giác hơi ngượng ngùng, tôi cầm ly trà ô long trên tay lên uống,
「Ừm, hình như mặt chị Shiina cũng đỏ lên thì phải?」
「Hả? À, c-chuyện đó...」
Ở bên cạnh, Shiina cũng đỏ bừng mặt cúi gằm xuống.
Chà, ừm, theo một nghĩa nào đó thì cũng phải thôi...
「À, ờ...」
「Ơ, ờm...」
「? Anh hai với chị hai, cả hai người kì lạ ghê~」
Bữa ăn cứ thế trôi qua trong bầu không khí như vậy.
Một bàn ăn náo nhiệt và không ngớt tiếng cười.
Dù rằng cũng có nhiều điểm đáng để bắt bẻ.
「...」
Thế này cũng tốt thật...
Như tôi đã nói lúc nãy, bình thường ở nhà cũng ồn ào do bà chị ngốc và cô bạn thân của bả gây ra, nhưng cái không khí đậm chất gia đình, ấm cúng thế này thì không dễ gì có được.
Thật lòng mà nói, tôi thấy may mắn vì đã nhận lời mời.
Sau đó, tôi còn giao lưu với lũ em thêm nhiều chuyện nữa.
「Anh hai, anh hai, lại đây chút đi」
「Hửm, có chuyện gì vậy?」
「He he, cứ lại đây đi. Chỗ này hay lắm」
「??」
Dù thấy lạ, tôi vẫn đi theo cậu nhóc đến một căn phòng ở cuối tầng một.
Đèn tắt tối om, tôi không rõ đây là phòng gì.
「Này, đây là đâu vậy?」
「Ừm, gọi là phòng kho hay phòng chứa đồ cũng được... Thôi, mấy chuyện nhỏ nhặt đó bỏ qua đi. Để xem nào. Chắc là ở quanh đây...」
Cậu nhóc lục lọi tìm kiếm thứ gì đó,
「Đây này, là đồng phục của chị Shiina đó!」
「Hả?」
「Đây là đồng phục thủy thủ chị ấy mặc hồi cấp hai! Còn đây là áo khoác blazer của trường cấp ba bên này, dù chỉ mặc một năm rưỡi. Còn đây nữa là──」
Cậu nhóc vừa cười toe toét vừa lôi ra từ sâu trong tủ quần áo.
Đó là những mảnh vải mỏng nhiều màu sắc...
「N-này, cái này là!?」
「He he he, đúng rồi đấy, là đồ lót của chị hai! Sao nào, ngầu không!」
「Này, cái đó!」
Giờ không phải lúc để mà "he he he" đâu!
Cậu lôi thứ gì ra vậy hả! B-bị Shiina bắt gặp cảnh này thì sẽ ra sao đây...
Tôi bất giác nhìn quanh, và đúng như dự đoán.
「N-này, Kouichi! E-em đang làm gì thế!!」
「Á, chết! Là chị hai!」
「Hả!?」
Nhìn lại thì thấy Shiina đang đứng đó, hai tay chống hông.
Khi nhìn thấy vật đang nằm trong tay Kouichi, sắc mặt cô ấy càng thay đổi,
「E-em đang làm gì thế! Th-thật tình, từ xưa đến nay em chẳng làm được chuyện gì ra hồn cả! H-hôm nay chị nhất định phải phạt em! Ra võ đường cho chị ngay!」
「X-xin lỗi chị! Chỉ là đùa thôi, em nghĩ chắc chị cũng sẽ vui một chút──」
「V-vui nỗi gì chứ! Đ-đứng lại!」
「O-oa, th-tha cho em!」
Vừa la hét, Kouichi vừa chạy biến đi nhanh như thỏ.
Ở lại phía sau là tôi, người đã không kịp trốn, và Shiina đang thở hổn hển...
Shiina quay lại lườm tôi,
「......C-cậu, thấy rồi à?」
「Hả?」
「C-cái đó, c-của tớ...」
「Ơ, à, ừm, có liếc qua một chút...」
「...」
「X-xin lỗi! Tớ không có ý đó, chỉ là không hiểu sao nó đã ở trên tay tớ rồi...!」
Đó hoàn toàn là sự thật. Nhưng dù có nói gì thì nghe cũng như ngụy biện...
「............」
Shiina im lặng cúi gằm mặt một lúc.
Nhưng rồi, cô ấy ngẩng đầu lên.
「V-vậy à...」
「Hả?」
「......K-không phải cậu cố ý...... V-vậy thì...... được rồi. V-với lại, là Yuuto mà......」
「?」
「À, kh-không có gì! T-tớ có nói gì đâu!」
「À, ừm...」
Tuy không hiểu lắm... nhưng nếu cô ấy đã tha thứ cho tôi thì chắc là ổn rồi nhỉ?
Dù vẫn còn chút gì đó lấn cấn.
Thế là tôi bị Shiina mắng cùng với Kouichi.
「Ư, ưm...」
「Hửm, có chuyện gì sao?」
Bất chợt nhìn sang, tôi thấy Yuuri và Mitsuba đang khoanh tay trầm ngâm trong bếp.
「A, Hoàng tử. Chuyện là, ờm, tụi em định làm món cá saba kho miso cho bữa trưa ngày mai ạ...」
「Cá saba kho miso?」
「Vâng. Nhưng mà, không hiểu sao nó không được ổn cho lắm ạ」
「Để anh xem nào...」
Nhìn vào thì thấy một con cá saba nằm trong nồi.
Thế nhưng, đó là một con cá saba còn nguyên vẹn, chưa lấy ruột, chưa cắt đầu, thậm chí còn chưa được xẻ ra.
「...Cái gì đây?」
「Ơ, cái gì là sao ạ, là cá saba mà?」
「............」
Lẽ nào Yuuri và mọi người không giỏi nấu ăn...?
Mà, cái thứ chỉ còn hình dạng là cá saba này mà chỉ gói gọn trong một từ "không giỏi" thì có ổn không đây.
「À, cá saba kho miso không phải làm thế này đâu...」
「Ế, vậy ạ?」
「Ừ, đầu tiên phải cắt đầu, lấy ruột ra đã... Tiện thể thì nếu trụng sơ qua nước sôi trước thì sẽ khử được mùi tanh và món ăn sẽ ngon hơn đấy」
「Woa, Hoàng tử giỏi quá đi!」
「Con trai mà biết nấu ăn em thấy rất tuyệt vời luôn ạ!」
Thế là tôi mở một lớp học nấu ăn nho nhỏ cho Yuuri và Mitsuba ngay tại bếp.
「............Anh ơi, em ngồi lên lòng anh, được không......?」
「Hả?」
Trong lúc tôi đang nghỉ mệt ở phòng khách, Nanako đột nhiên nói vậy.
Cô bé lon ton lại gần rồi ngước lên nhìn tôi chằm chằm,
「............Không được...... ạ?」
「Ơ, không」
Chuyện đó thì tôi không phiền chút nào.
Thế là tôi để Nanako, người đang kéo kéo tay áo đồng phục của tôi, ngồi lên lòng mình theo lời cô bé. Yoshio thấy vậy liền nhìn với vẻ hiếm thấy.
「Hiếm thật đấy, Nanako mà lại thân với ai như thế này」
「? Vậy sao?」
「Vâng, con bé thường nhát người lạ, gặp lần đầu gần như không nói chuyện gì đâu ạ. Ngay cả với mấy ông chú họ hàng nó cũng ít khi lại gần, anh giỏi thật đấy ạ」
「Hể...」
Nhìn bộ dạng hiện tại của con bé, ngoan ngoãn ngồi trên lòng tôi như một chú mèo con, thật không thể tin được.
À, mà con bé này có vẻ hơi giống Mahiro-chan ngày xưa. Mahiro-chan trước đây cũng hơi nhút nhát, ngoài Nobunaga ra thì cũng không phải kiểu người chủ động bắt chuyện với người khác. Nhưng không hiểu sao con bé lại thân với tôi ngay từ lần đầu gặp mặt. Có lẽ tôi hợp với những người có tính cách như vậy chăng.
Trong lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ,
「......Anh ơi, kể chuyện, gì đi......?」
「Ừm, được thôi」
「......Chị Shiina với anh, ở trường làm gì thế......? Hai người ngồi cạnh nhau, phải không......?」
「À, chuyện đó thì...」
Tôi vừa xoa đầu cô bé, vừa trả lời các câu hỏi.
Thật sự, làm thế này cứ như em gái ruột của mình vậy.
Cảm giác như thể chúng tôi đã luôn như thế này từ rất lâu rồi.
Chúng tôi cứ thế trò chuyện đủ thứ.
「............(ngồi yên)」
Suốt thời gian đó, Nanako cứ nhắm mắt, trông có vẻ dễ chịu, mặc cho cơ thể được tôi ôm trong lòng.
Nói chung, khoảng thời gian ở nhà Amamiya là những giờ phút vô cùng đa dạng và phong phú.
Nội dung thì đủ các thể loại, nhưng điểm chung là ở bên cạnh bất kỳ đứa em nào cũng đều rất vui.
Thân thiện và cực kỳ hòa đồng.
Và đó không phải là sự hòa đồng giả tạo để chiều lòng người khác, mà có thể thấy rõ rằng họ thực sự yêu quý con người từ tận đáy lòng.
Ở bên cạnh họ, tôi cảm thấy thật dễ chịu và bình yên.
Lũ em cũng nói,
「Anh hai, em thích anh ghê! Em chưa từng có anh trai, nhưng em nghĩ nếu có thật thì chắc cũng sẽ như thế này!」
「Vâng, em cũng mong Hoàng tử là anh trai ruột của em. Hay là anh trở thành anh rể của bọn em đi ạ~♪」
「À à, lần tới em sẽ đến Tokyo đó! Lúc đó anh nhớ dẫn em đi chơi cùng chị Shiina nhé!」
「......Vui lắm ạ」
「......Anh ơi, anh sẽ lại đến, nữa chứ......?」
Thật vui khi chúng nói như vậy.
Phải nói sao nhỉ, đúng là một gia đình dễ mến.
5
「──Vất vả cho cậu rồi, Yuuto」
Shiina mỉm cười, đưa cho tôi một cốc ca cao nóng.
「Ừm, cảm ơn」
「Nóng đấy, cẩn thận nhé. À, nếu cậu cần thêm sữa thì cứ nói, nhà tớ có nhiều lắm」
「Ừ」
Tôi gật đầu nhận lấy chiếc cốc.
Hiện tại chúng tôi đang ở trong phòng của Shiina.
Đó là một căn phòng kiểu Tây rộng khoảng bảy chiếu, nằm cạnh cầu thang tầng hai.
Sau khi dành thời gian với lũ em, chúng tôi lên đây để sắp xếp lại hành lý.
「Cảm ơn cậu đã chơi với Yuuri và mấy đứa nhé. Mọi người trông vui lắm, lâu lắm rồi tớ mới thấy chúng nó phấn khích như vậy」
「Ừ, tớ cũng thấy vui mà」
Đó là cảm xúc thật lòng của tôi.
Được mọi người đối xử và chào đón vui vẻ như vậy, tôi mới là người phải nói lời cảm ơn.
「Nhưng có đông anh chị em thật tốt. Cảm giác rất náo nhiệt và ấm cúng」
Nhắc lại lần nữa, nhà tôi tuy ồn ào nhưng lại cách sự ấm cúng một khoảng xa bằng từ biển Nhật Bản đến biển Baltic.
「Ừm, vậy sao?」
「Ừ, một không gian cực kỳ dễ chịu」
「Thế à, từ nhỏ đã vậy nên tớ cũng không nghĩ sâu xa... Nhưng tớ cũng thích không khí đó. Cảm giác lòng mình dịu lại, ấm áp...」
Cô ấy vừa nói vừa nhắm mắt lại như đang nghiền ngẫm điều gì đó.
Chắc hẳn cô ấy đang nhớ về những ngày xưa.
Trong lúc tôi đang mỉm cười nhìn Shiina,
「──Này Yuuto, tớ cũng muốn có con ghê...」
「Hả?」
Cô ấy đột nhiên nói vậy.
「Là con cái đó! Nhìn mấy đứa em, tớ thường nghĩ vậy. Chúng ngoan ngoãn, đáng yêu, nếu có nhiều con chắc sẽ vui lắm...」
「À, ờ, Shiina, chuyện đó...」
「Hửm?」
Tôi nên trả lời thế nào đây?
Mà, tất nhiên là tôi hiểu Shiina không có ý gì sâu xa đâu? Chỉ là trong dòng câu chuyện về gia đình, cô ấy buột miệng nói ra thôi.
Nhưng tình hình hiện tại, nhắc lại lần nữa, là sau khi đã trải qua vụ tai nạn gần-nguy-kịch tối qua, và hơn nữa chúng tôi đang ở một mình trong một căn phòng gần như kín, nên là...
Trước những điều kiện như vậy, trong lúc tôi đang bối rối không biết nên phản ứng thế nào thì Shiina dường như cũng nhận ra, mặt cô ấy đỏ bừng,
「A, ơ? À, k-không! K-không có ý gì sâu xa đâu? Ch-chỉ là tớ tự dưng nghĩ vậy thôi...!」
「À, ừm, tớ hiểu mà」
「V-vậy, vậy thì tốt rồi」
「...」
「...」
「...」
Chà, chà, không khí trở nên kỳ quặc quá...
Cảm giác như nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng lên ba độ...
Trong lúc cả hai đang lúng túng nhìn đi chỗ khác,
「──À, này, Yuuto...」
「Hả?」
「À, này... một chuyện, được, không?」
「Ừm, c-chuyện gì?」
Tôi cố nén sự xao động trong lồng ngực và hỏi lại.
Sau đó,
「Ơ, ờm, cái này...」
「Hả?」
「Chuyện là, hôm nay... là sinh nhật của Yuuto, phải không...? Cho nên...」
「A...」
Vừa nói, cô ấy vừa đưa ra một chiếc túi giấy xinh xắn được gói cẩn thận.
Nhắc mới nhớ... đúng, vậy sao?
Cố nhớ lại thì đúng là hôm nay là ngày mười bốn tháng ba. Chuyện của bản thân mà tôi quên béng mất, đây chính xác là sinh nhật lần thứ mười bảy của tôi. Ừm, vậy có nghĩa là "ngày X" hay "lời chúc mừng" mà Mika nói ở trang trại Atsukeshi, lẽ nào là chuyện này...?
Trong lúc tôi đang hiểu ra những lời nói khó hiểu của cô gái tóc hai bím lúc đó,
「V-vậy nên... q-quà, đó... Chuyện là, nếu được thì cậu nhận nó... tớ sẽ vui lắm」
「Ừ, vậy tớ xin nhận nhé」
Không cần phải "nếu được", dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng không đời nào từ chối.
「Tớ mở ra xem được không?」
「V-vâng」
Được Shiina đồng ý, tôi mở chiếc túi giấy.
Bên trong là... một vật trang trí hình con mực trông quen quen, và một hộp cơm mực.
「Cái này...」
「À, ờ, chuyện là, v-vì chúng ta đã cất công đến Otaru rồi, nên tớ nghĩ một món quà chỉ có thể mua được ở đây thì sẽ tốt hơn... C-còn cơm mực, vì lần trước tớ làm hơi hỏng, nên lần này tớ muốn cậu được ăn một phần mới làm, ngon lành...」
「Hả, vậy có nghĩa là phần cơm mực này...」
「V-vâng, tớ làm lúc nãy khi Yuuto đang chơi với Nanako đó. Tớ đã dùng mực tươi mới bắt đó?」
「Chuyện đó...」
Lẽ nào "Yuuto" lúc nãy đã trở thành nguyên liệu rồi sao...
Nghe đến "mực tươi mới bắt", tôi chỉ có thể nghĩ đến nó. Huhu, mới không gặp một lúc mà đã biến thành bộ dạng thảm thương thế này...
Trong lúc tôi đang rùng mình trước quy luật tự nhiên của thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, Shiina lắc đầu,
「Hả? Không phải đâu mà, khác chứ. Tớ vẫn để "Yuuto" ở nhà mà. Cái này dùng một con mực khác」
「V-vậy à...」
T-tốt quá rồi, Yuuto à...
Dù là chuyện của người khác (chuyện của mực khác?), nhưng vì trùng tên nên tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
「À──V-vậy nhé, Yuuto」
「Hửm?」
「À, này, Yuuto, có một nơi tớ muốn cậu đi cùng tớ bây giờ」
「Nơi muốn đến?」
「V-vâng... Chuyện đó cũng là một phần của quà sinh nhật... được, không...?」
「Chuyện đó thì không sao nhưng...」
Ngay bây giờ sao?
Dù vẫn còn chút thời gian, nhưng nếu đi xa quá thì có thể sẽ không kịp quay lại sân bay...
「A, c-chuyện đó không sao đâu. Chỗ đó khá gần nhà tớ」
「Vậy à, thế thì...」
「À, v-vâng!」
Cô ấy gật đầu thật mạnh.
Và nơi Shiina hướng đến là──
6
──Con kênh.
Kênh đào Otaru chìm trong sự tĩnh lặng của màn đêm.
Khác với không khí có phần náo nhiệt của ban ngày, mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh đèn đường, ánh sao và ánh trăng, tạo nên một vẻ đẹp riêng.
「Nơi cậu muốn đến là ở đây sao?」
「Ừm, đi thêm một chút nữa. Khoảng hai, ba phút nữa thôi」
「Chà...」
Tôi đi theo sự dẫn đường của Shiina, người đang đi trước một chút, dọc theo con đường ven kênh.
Và sau khi đi vào khu vực kênh đào được khoảng năm phút.
「──Đến rồi」
「Ồ」
「Là ở đây. ──Nhìn kìa」
「............」
Theo hướng tay Shiina chỉ.
Ở đó, những ánh đèn khí gas được bố trí cách đều nhau đang lung linh trên mặt nước... tạo nên một khung cảnh vẽ nên những họa tiết như một chòm sao.
「Cái này...」
「Tuyệt lắm đúng không? Do vị trí của đèn khí gas và bóng của các tòa nhà, nên chỉ từ vị trí này mới có thể thấy ánh đèn phản chiếu trên mặt nước giống như mặt trăng và các chòm sao. Tớ tình cờ phát hiện ra hồi còn nhỏ đó」
Cô ấy vừa dang rộng hai tay vừa vui vẻ chỉ cho tôi xem.
「Thật sự tuyệt vời...」
Đúng như lời Shiina nói, đó là một cảnh tượng khiến người ta phải trầm trồ.
Đúng là một khung cảnh huyền ảo, lãng mạn, đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời, một khung cảnh chạm đến tận sâu thẳm trái tim.
「Nè, nhìn cả bóng hình đằng kia nữa kìa! Ánh đèn đường tụ lại vừa khéo, tạo thành hình một con mực đó! Mà còn là mực lá nữa chứ!」
「............」
Mà, đúng là nếu nhìn kỹ thì bên cạnh vầng trăng khuyết, cũng có thể thấy hình một con mực với thân hình dẹt đang uốn éo những chiếc chân của mình như đang nhảy múa vui vẻ... Mà, không cần phải tìm ra hình con mực trong một khung cảnh lãng mạn thế này cũng được mà.
Trong lúc tôi đang thán phục, theo cả nghĩa tốt lẫn nghĩa xấu, trước con mắt tinh tường của cô gái mực đến từ Otaru,
「──Chuyện về nơi này, là bí mật của riêng tớ thôi đó」
「Bí mật?」
Và rồi, cô gái mực ấy nhẹ nhàng nói.
「Ừ, bí mật... Một nơi bí mật của riêng tớ, chưa từng nói cho ai biết... Hana và Maiha, cả Yuuri và Kouichi cũng không biết... là một nơi rất quan trọng」
「Quan trọng đến thế sao...」
Một địa điểm đặc biệt mà ngay cả các em cô ấy cũng không biết. Được dẫn đến một nơi quan trọng đến vậy...
「Vậy à, cảm ơn cậu nhé, đã cho tớ biết một nơi có nhiều kỷ niệm như vậy」
「Không, là tớ muốn đến đây cùng cậu. Tớ chỉ muốn cho Yuuto, chỉ riêng Yuuto thấy cảnh này thôi... Một nơi vô cùng quan trọng và không gì thay thế được, nơi tớ thường đến để lấy lại tinh thần mỗi khi buồn chán... ──À, nhưng cậu phải giữ bí mật với những người khác nhé. Vì đây là bí mật của Yuuto và tớ, của Ayase Yuuto và Amamiya Shiina」
「Ừ, tớ hiểu rồi」
「Ừm, cảm ơn cậu. Ehehe...♪」
Cô ấy quay lại nhìn tôi, mỉm cười e thẹn.
Nụ cười ấy, còn rực rỡ hơn cả ánh đèn khí gas phản chiếu trên mặt nước phía sau.
Rực rỡ, và lấp lánh đến vô cùng.
Nhìn cảnh tượng đó, chẳng hiểu sao tôi cũng thấy ngượng ngùng theo, hay phải nói là chói mắt…
Tôi bất giác quay mặt đi chỗ khác, không nhìn Shiina nữa và bắt đầu một chủ đề khác.
「À, ờm, nói sao nhỉ, thật sự đẹp quá…」
「Ừm, cứ như bị hút hồn vào trong ấy…」
「…」
「…」
Cứ thế, cả hai chúng tôi bỗng im lặng.
Không gian xung quanh nhuốm một màu không khí yên bình và tĩnh lặng.
Mọi thứ trong suốt đến vô tận, như thể chỉ có thời gian quanh chúng tôi đang trôi đi thật chậm.
「…………」
Thật tĩnh lặng…
Xung quanh như chẳng còn âm thanh nào, chỉ nghe thấy tiếng dòng kênh chảy và hơi thở của Shiina bên cạnh.
Cảm giác ấy vừa như không có thật, lại vừa chân thực hơn bao giờ hết…
Tôi cứ thả mình trôi theo cảm giác kỳ lạ, như đang đi đi về về giữa đời thường và phi thường, thì—
「──Này, Yuuto.」
「Hửm?」
「Tớ có thêm một điều nữa muốn nói với cậu.」
「Điều muốn nói?」
「Ừm── Được không?」
Shiina vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt tôi.
Điều muốn nói.
Tôi hoàn toàn không biết đó là gì.
Không biết, nhưng── nếu là lời của Shiina thì chắc cũng không có vấn đề gì.
Thế nên tôi gật đầu đáp lại.
「À, không sao đâu. Cậu cứ nói đi.」
「Ừm, cảm ơn cậu.」
Nghe vậy, Shiina mỉm cười rạng rỡ.
Cô ấy buông tay khỏi lan can con kênh, xoay một vòng,
trong một chuyển động như đang nhảy múa, với con kênh và vầng trăng khuyết lấp lánh phản chiếu trên mặt nước làm nền.
「Này Yuuto.」
「?」
「Tớ ấy──」
「──Tớ ấy, tớ… thích cậu, Yuuto.」
「Hả…?」
Cô ấy nói ra điều đó một cách tự nhiên như hơi thở.
「…………」
Trong một khoảnh khắc, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Tôi không hiểu mình vừa nghe thấy gì, cứ đứng chết trân tại chỗ, mắt chớp liên hồi.
「Tớ… thích Yuuto. Không phải với tư cách bạn bè── à, k-không, tất nhiên là tớ cũng thích cậu với tư cách bạn bè, nhưng không chỉ có vậy, mà còn hơn thế nữa, với tư cách là một người con trai… tớ, thích cậu…」
Những lời tiếp theo vang vọng bên tai tôi.
Dù rằng tôi cũng đã từng nghe những lời tương tự một lần trước đây rồi nhưng…
「…………」
À, lại là cái trò đó à? Giống như lần trước, chỉ là phần nối dài của trò đóng vai vợ chồng thôi sao…? Hay là một trò chơi trừng phạt nào đó mới? Bị mấy người như Hanasawamura-san xúi giục làm gì đó chăng…?
Ngoài những khả năng đó ra thì tôi chẳng nghĩ được gì khác.
Đúng rồi, chắc chắn là vậy.
Với cái đầu đang rối bời, tôi chờ đợi xem lúc nào Shiina sẽ vui vẻ nói「Đùa thôi mà ♪」.
「…」
「…」
「…」
Tôi chờ.
「…」
「…」
「…」
──Nhưng chờ mãi mà câu nói đó vẫn không đến.
Shiina vẫn đang nhìn tôi với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
「…………」
Ch-chuyện này là sao đây!?
Lời của Shiina cứ quay cuồng trong đầu tôi.
Thích, đừng nói là thật sự…
Trong lúc tôi đang cảm thấy như sét đánh ngang tai, thì Shiina nói tiếp.
「…X-xin lỗi cậu nhé, tớ biết là đột ngột nói ra điều này chỉ làm Yuuto khó xử thôi… Tớ cũng biết là từ trước đến giờ Yuuto chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này… Nhưng, dù vậy tớ vẫn muốn Yuuto hướng về phía tớ. Tớ muốn cậu nhìn nhận tớ, như một người con gái…」
「Shiina…」
「V-vậy nên──」
Đến đây, Shiina ngắt lời một chút.
Sau khi nhắm chặt mắt lại, cô ấy mở mắt ra lần nữa như đã hạ quyết tâm,
「Vậy nên… vậy nên… tuy đây không phải lời của Yuuri nhưng… h-hãy, t-trở thành, hoàng tử của… em… được không ạ…!」
Cô ấy vừa nói vừa siết chặt hai tay trước ngực, giọng như nặn ra từng chữ.
Đó không phải là một giọng nói lớn, nhưng tôi có thể cảm nhận được bằng da bằng thịt rằng nó chứa đựng tình cảm và những suy nghĩ chân thành của Shiina, nó vang vọng thẳng vào sâu trong lồng ngực tôi.
「A-anh…」
Quá đột ngột, tôi không biết nói gì.
“Thích” không phải với tư cách bạn bè mà là với tư cách một người con trai.
Muốn mình trở thành “hoàng tử” của cô ấy.
Nghĩa là, Shiina đang nghĩ về tôi như thế… và bây giờ tôi đang được yêu cầu đưa ra câu trả lời, đúng không…?
「…………」
…Kh-không được rồi, đầu óc mình hoàn toàn không tiếp thu nổi.
Không, về lý trí thì tôi đã dần hiểu ra tình hình, nhưng cảm xúc và suy nghĩ của tôi lại hoàn toàn không theo kịp.
Trong lúc tôi đang vô cùng bối rối,
「──Dừng lại đã.」
「Hả…?」
「C-cậu không cần nói thêm… bây giờ… được rồi… Chỉ cần nghe thôi tớ đã vui lắm rồi, tớ cũng không nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời như mong muốn đâu. ──Chỉ là, tớ muốn cậu biết thôi.」
「Shiina…」
「T-tớ muốn cậu biết… và suy nghĩ thật kỹ… Không cần phải ngay bây giờ đâu… …Hai tuần sau cũng được, hãy cho tớ biết câu trả lời nhé…」
Shiina nói với giọng hơi run run.
Vẻ mặt cô ấy lúc này nghiêm túc hơn bao giờ hết, vô cùng thẳng thắn…
Thế nên, tôi không còn cách nào khác ngoài việc trả lời thế này.
「──A-anh, hiểu, rồi.」
「Hả…?」
「Chuyện đó… tình cảm của Shiina. Anh hiểu rồi… và sẽ suy nghĩ thật kỹ. Anh sẽ suy nghĩ thật kỹ và trả lời em sau hai tuần nữa.」
「A──」
Shiina đưa tay lên che miệng.
Dù tôi không ngờ tới chuyện này… nhưng đây có lẽ là cách thể hiện sự chân thành tối đa đối với Shiina, người đã dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình.
「C-cảm ơn cậu… Yuuto…」
「À, không, anh mới phải cảm ơn em…」
Dù trong hoàn cảnh nào đi nữa, việc được người khác nói thích mình là một điều vô cùng hạnh phúc.
Bây giờ đầu óc tôi vẫn còn rối như tơ vò, chưa thể nhận thức rõ ràng tình hình, nhưng việc cô ấy đã thẳng thắn bày tỏ tình cảm một cách chân thành như vậy, tôi thật sự rất biết ơn──
Khi tôi nói ra điều đó, Shiina lộ ra vẻ mặt có chút phức tạp.
「Tớ ấy… có một điều tớ đã nói dối.」
「Nói dối…?」
「Ừm… chỉ một thôi… nhưng là một lời nói dối lớn…」
Đến đây, Shiina khẽ ngẩng mặt lên.
「Chuyện tối hôm qua… người đó, không phải tớ…」
「Hả?」
Tôi bất giác thốt lên.
Tối hôm qua… dĩ nhiên là chuyện đó rồi, đúng không?
Chuyện đó không phải là Shiina thì nghĩa là sao…
Thấy tôi có vẻ mặt nghi hoặc, Shiina nói tiếp.
「…Cậu nhớ lại đi. Tình hình xung quanh lúc đó… Người ở gần Yuuto nhất lúc đó là ai…」
「…」
Người ở gần tôi nhất, lúc đó?
「Làm vậy cậu sẽ hiểu ra ngay thôi. Rằng người ngã đè lên Yuuto lúc đó… người đã, hôn, Yuuto, không phải là tớ… ──Đúng không, Nogizaka-san.」
「!?」
Nói xong, Shiina nhìn về phía sau lưng tôi.
Và ở đó──
「A…」
Là bóng dáng của Haruka, đang đứng chết trân bên cạnh cột đèn đường ven kênh.
「Haruka…」
「A, c-chị xin lỗi! Ch-chị không có ý định nhìn lén đâu…!」
Haruka cuống quýt nói, chân tay luống cuống.
Mà sao Haruka lại ở đây…?
Trong lúc tôi còn đang ngạc nhiên,
「À, ờm, x-xin lỗi ạ…! Em đi tham quan Otaru cùng với nhóm của Sawamura-san, nhưng mà, em cứ lo không biết Yuuto-san thế nào… nên đã xin phép mọi người cho đi riêng ạ… Em nghe Sawamura-san nói chắc là mọi người ở khu vực cảng, nên em đã đi về phía đó, rồi nhìn thấy Amamiya-san và Yuuto-san đang đi bộ về phía con kênh…」
「…」
Hừm, tuy có hơi phức tạp, nhưng tóm lại là cậu ấy đi tìm chúng tôi.
Việc Sawamura-san nắm được vị trí của chúng tôi thì đúng là một bí ẩn lớn… nhưng mà vì đó là cô nàng twintail phiên bản Hakujou, nên chắc là đã dùng cách liên lạc nào đó với Hana và Maiha rồi.
Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi,
「…Yuuto, tớ về trước nhé.」
「Hả?」
「Chắc là Nogizaka-san có chuyện muốn nói với cậu. Tớ về nhà thu dọn hành lý, cậu cứ nói chuyện với Nogizaka-san xong rồi về sau nhé.」
「À, ừm…」
「Ừm, gặp lại sau nhé.」
Nói rồi Shiina định rời đi.
Nhưng ngay khi lướt qua Haruka,
「Xin lỗi nhé, Nogizaka-san, vì đã không công bằng… Nhưng mà, tớ──」
「Ể…?」
「Quả nhiên là… tớ không thể lừa dối tình cảm của mình được…」
「Amamiya-san…?」
Haruka chớp mắt, vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trước Haruka, Shiina nói.
「Tớ… thích Yuuto.」
「Ể…?」
「Thật ra… tớ nghĩ mình nên nói với Nogizaka-san trước. Nhưng tớ không thể kiềm chế được nữa…」
「C-chị ơi…?」
「Xin lỗi… có thể là Nogizaka-san vẫn chưa nhận ra nhiều điều, nhưng chỉ riêng điều này, tớ muốn nói ra…」
Nói xong, Shiina nhìn thẳng vào mặt Haruka.
「Nogizaka-san… tớ, sẽ không thua, đâu…」
「Ể, ể…?」
「Tớ… vô cùng kính trọng Nogizaka-san. Xinh đẹp, dịu dàng, chơi piano giỏi, việc gì cũng làm được… Thật ra, một người như tớ không thể nào sánh bằng… không thể nào đối đầu được… Nhưng chỉ lần này thôi, tớ không thể nhường được. Tớ muốn đối mặt một cách công bằng và không muốn thua cuộc. Vì vậy…」
Đến đây, cô ấy mỉm cười rạng rỡ như đã trút bỏ được gánh nặng.
「Vì vậy… đây là lời tuyên chiến theo cách của tớ. Là lời tuyên thệ để theo đuổi tình cảm của mình đến cùng.」
「Amamiya-san…?」
Nói rồi, Shiina bỏ đi.
Trên con kênh về đêm vắng người, chỉ còn lại tôi và Haruka đang cầm một chiếc túi giấy trên tay.
「…」
「…」
H-hừm…
Nói sao nhỉ, đột nhiên bị ném vào tình huống này (chỉ có hai người với Haruka bên bờ kênh, không khí có chút khó xử), tôi chẳng biết phải nói gì…
Tuy nhiên, tôi không thể cứ im thin thít như con sò huyết (đặc sản Hokkaido mà) mãi được.
Tôi lấy hết can đảm mở lời.
「À, ờm, mà sao Haruka lại ở đây?」
「Ể?」
「Thì, ờm, nhìn bộ dạng buổi sáng của cậu, anh cứ tưởng là cậu đang tránh mặt anh…」
Thực tế là lúc được chia thành nhóm năm người, cậu ấy cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt cả.
Thế rồi.
「A, v-vâng, chuyện đó là…」
「?」
「À, ờm… vâng, ạ… Em, em nghĩ là mình đã, tránh mặt anh… …B-bởi vì, t-từ tối hôm qua, e-em không dám nhìn thẳng vào mặt Yuuto-san vì xấu hổ…」
「Xấu hổ…?」
「V-vâng… ạ. V-vì, đã làm chuyện như vậy…」
「A.」
──Lời nói đó làm tôi nhớ lại.
Những lời cuối cùng mà Shiina đã nói lúc nãy.
Do mọi chuyện diễn ra dồn dập như vũ bão nên tôi đã quên bẵng đi, nhưng đó là một nội dung cực kỳ quan trọng…
『Làm vậy cậu sẽ hiểu ra ngay thôi. Rằng người ngã đè lên Yuuto lúc đó… người đã, hôn, Yuuto, không phải là tớ…』
「…………」
Điều đó có nghĩa là, nói cách khác──
「À, ờm, ch-chuyện đó là… c-có thể gọi là tai nạn, k-không phải em cố ý, vì mất điện nên không nhìn thấy gì cả, trong lúc vấp ngã, e-em đã, lỡ chạm vào thôi ạ… (mặt đỏ bừng)」
「À, ừm…」
Tôi vừa bối rối vừa gật đầu đáp lại.
Nói tóm lại, Haruka đã tránh mặt tôi vì xấu hổ về chuyện xảy ra ngày hôm qua, và điều đó cũng có nghĩa là, tôi và Haruka đã lần đầu tiên──làm chuyện đó…
「…」
「…」
Vụt!
Cả hai chúng tôi bất giác đỏ mặt và cúi gằm xuống.
Ôi, một sự thật quá bất ngờ được tiết lộ vào lúc này khiến tôi xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt cậu ấy.
Cả hai đứng đối diện nhau, mặt đỏ như cà chua, lúng túng nhìn xuống đất, không biết phải phản ứng thế nào.
「À, ờm, ờ… d-dù xấu hổ lắm, nh-nhưng, hôm nay, em nhất định phải đưa cho Yuuto-san…」
「Ể…?」
「À, ừm… chúc mừng sinh nhật, ạ…♪」
Nói rồi, Haruka lấy từ trong túi giấy ra một thứ.
Đó là một quả cầu nhỏ, đường kính khoảng năm centimet, lấp lánh ánh sáng.
「À, ờm, Yuuto-san… hôm nay là sinh nhật của anh, phải không ạ? V-vậy nên, em nghĩ nếu được thì muốn tặng anh một món quà…」
「A…」
「N-nó gọi là hộp nhạc quả cầu ạ. Khi lắc thế này, nó sẽ phát ra một âm thanh rất đẹp…」
Haruka vừa lắc cho nó phát ra những tiếng leng keng, vừa ngượng ngùng ngước lên nhìn tôi và đưa nó cho tôi.
Nhưng hình ảnh đó của cậu ấy──lại thoáng chốc trùng khớp với hình ảnh của Shiina lúc nãy.
Nụ cười của Shiina khi cầm trên tay bức tượng mực và cơm nhồi mực, nhìn thẳng vào tôi.
Điều đó khiến tay tôi chững lại trong giây lát…
「…………」
「Yuuto-san?」
「Hả?」
「À, ờm, có chuyện gì sao anh…? A, hay là anh đã mua nó rồi ạ…」
「À, không, không phải thế! ──Cảm ơn em nhé, Haruka.」
「V-vâng ạ! Kh-không có gì đâu… ạ♪」
Haruka nở một nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười đó thực sự là niềm vui chân thành chúc mừng sinh nhật tôi…
「…」
Việc Haruka nhớ sinh nhật tôi và còn chuẩn bị cả quà tặng thật sự rất vui. Thậm chí có thể nói là vui đến mức tôi có thể thực hiện một cú triple axel ngay tại chỗ.
Nhưng mặt khác… tôi cũng không thể phủ nhận rằng… trong lòng vẫn còn một cảm giác gì đó vương vấn…
Và thế là trên tay tôi── cùng lúc có cả món quà từ Shiina là bức tượng mực và cơm nhồi mực, và món quà từ Haruka là hộp nhạc quả cầu.
**7**
「Ha~, vui quá đi~♪ Cảm giác như đã lâu lắm rồi mới được thư giãn như vầy~」
「Ryoko-chan, tớ thấy cậu lúc nào, ở đâu cũng thư giãn mà…」
「Ê~, vậy hả~? Hừm~, vậy thì coi như là thư giãn hơn mọi khi đi~♪」
「A, dù nhìn bao nhiêu lần thì đùi của các chị tiếp viên hàng không vẫn thật tuyệt vời…」
「Đây chính là niềm vui duy nhất và tuyệt vời nhất khi đi máy bay mà…」
「A, muốn đội cái quần tất đen đó lên đầu làm đồ giữ ấm quá…!」
Tôi nghe thấy tiếng của nhóm Sawamura-san và bộ ba ngốc nghếch ở một nơi hơi xa.
Hiện tại chúng tôi đang trên chuyến bay trở về.
Xung quanh, có những người đang sôi nổi kể chuyện kỷ niệm ở các điểm tham quan, có những người đang khoe nhau quà lưu niệm đã mua, và cũng có những học sinh có lẽ đã mệt nên đang ngủ.
「…」
Nhìn cảnh tượng trong máy bay, tôi bất giác hồi tưởng lại chuyến đi này.
Thật sự là một bảy ngày đầy sóng gió.
Sóng gió và khắc nghiệt.
Đặc biệt là ngày cuối cùng… những chuyện xảy ra chỉ vài giờ trước, tất cả đều quá sốc, đến mức cái đầu xử lý thông tin chậm chạp của tôi vẫn còn những phần chưa thể sắp xếp nổi…
「…………」
Lời tỏ tình của Shiina.
Cuộc đối thoại giữa Shiina và Haruka sau đó.
Và… sự thật rằng người trong sự kiện đêm qua chính là Haruka.
Những điều đó cứ xoay vòng trong đầu tôi, càng nghĩ càng rối tung lên… bây giờ trong não tôi cứ như một mớ hỗn độn, giống như căn phòng của một nữ nhân viên văn phòng bừa bộn bị bỏ mặc suốt nửa năm vậy.
「…………」
Tôi liếc mắt sang bên cạnh, Shiina cũng đang có vẻ mặt vui vẻ như các bạn cùng lớp khác, trò chuyện với Sawamura-san và Asahina-san.
Dáng vẻ đó không có gì khác với mọi khi.
Chuyện đó có thực sự đã xảy ra không…
「…」
「? Có chuyện gì vậy, Yuuto-san?」
「Ể, à, không có gì…」
「?」
Haruka ngồi bên cạnh nghiêng đầu một cách dễ thương.
Nhưng bằng chứng cho thấy đó là sự thật là trong cặp tôi vẫn còn bức tượng mực (hình tôi bị con mực khổng lồ tấn công) mà Shiina đã tặng.
Và vẻ mặt của Haruka khi quay sang nhìn tôi, có chút gì đó ngượng ngùng, nhưng lại mang đến cảm giác thân mật hơn nhiều so với trước đây…
「…………」
Chẳng hiểu sao nữa… tôi thật sự không hiểu nổi nữa…
Cứ như vậy.
Và thế là… để lại những ảnh hưởng khác nhau cho mọi phía, chuyến dã ngoại bảy đêm tám ngày ở Hokkaido đã kết thúc.