Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

129 1251

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2222

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 24

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 5024

Tập 12 - Chương 4

0

──Cuối cùng, ngày ấy cũng đã đến.

Chủ nhật cuối tháng Ba, khoảng hai tuần sau ngày cuối cùng của chuyến du lịch với trường.

Tôi đang đứng trước một bức tượng hình cú trong ga, nơi đông nghịt người qua lại... tay cầm điện thoại chờ một người.

「...」

Một cảm giác căng thẳng không tên khiến lòng tôi bồn chồn không yên.

Tại sao tôi lại ở đây ư── Dĩ nhiên, câu trả lời chỉ có một.

Là tin nhắn điện thoại nhận được vào trưa hôm qua.

『Sáng mai mười giờ, tớ sẽ đợi cậu trước tượng Ikefukuro ở Ikebukuro nhé.』

Tin nhắn được viết với văn phong ngắn gọn như vậy.

Người gửi, tất nhiên là Shiina.

Nhân tiện, Ikefukuro là một điểm hẹn nổi tiếng trong khu nhà ga JR ở Ikebukuro, và đó chính là bức tượng cú bằng đá trông hơi béo ú đang ở ngay trước mặt tôi đây, nhưng mà thôi, đó chỉ là chuyện ngoài lề.

Tin nhắn ấy vẫn còn phần sau.

Tôi mở điện thoại, xem lại hộp thư.

Trong tin nhắn có ghi 『From: Amamiya Shiina』...

『Về chuyện ngày mai... Yuuto này, tớ có một điều muốn nhờ cậu. Tớ biết là mình đang nói những lời ích kỷ. Nhưng chỉ riêng ngày mai thôi──』

Tôi định lướt mắt xuống cuối tin nhắn.

Thì đúng lúc đó.

「──A, khoan đã, Yuuto!」

「Ồ.」

Một giọng nói có vẻ ngạc nhiên lọt vào tai tôi.

Đó là một giọng nói quen thuộc, dễ nghe.

Khi tôi quay mặt về phía giọng nói... tôi thấy bóng dáng Shiina đang tất tả chạy về phía này.

Shiina chạy đến ngay cạnh tôi.

「X-Xin lỗi nhé! Tớ bắt cậu đợi lâu lắm không!? Ờ, ừm, hẹn nhau mười giờ đúng không nhỉ? G-Giờ là──」

「À, không, là do tớ đến sớm quá thôi...」

Bây giờ mới chín giờ năm mươi phút. Cô ấy hoàn toàn không hề trễ giờ.

「Ể, v-vậy sao?」

「Ừ, không sao cả đâu.」

「V-Vậy à. Thế thì may quá. Tớ cứ tưởng mình nhầm giờ.」

Cô ấy đặt tay lên ngực, nở một nụ cười rạng rỡ với vẻ mặt nhẹ nhõm.

Hừm, đúng là một cô nàng đãng trí.

Nhân tiện, hôm nay Shiina mặc một chiếc váy kết hợp với áo cardigan mùa xuân, trông rất dễ vận động.

Chiếc áo cardigan có màu hồng anh đào tựa như mùa xuân, còn chiếc váy thì có màu trắng nhạt phối hợp với nó. Và trên ngón áp út tay phải... là chiếc nhẫn 『Stella Ring』 mà tôi đã tặng cô ấy làm quà cảm ơn trước Giáng sinh năm nào.

Tổng thể trang phục này khiến cô ấy trông nữ tính và đáng yêu hơn mọi khi, và điều đó, đã gây ra một tác động vật lý lên nhịp đập trái tim tôi...

「? Sao thế? T-Trông tớ có gì lạ lắm hả...?」

「A, không!」

Tôi vội lắc đầu nguầy nguậy.

Không đời nào tôi có thể nói rằng mình đã ngây người ra ngắm cô ấy, dù chỉ trong một khoảnh khắc.

「? Tớ không hiểu lắm, nhưng... chúng ta đi thôi nhỉ? Đằng nào cũng đã gặp nhau sớm rồi...」

「À, ừ.」

Shiina nói rồi bắt đầu cất bước.

Tay trái của cô ấy nhẹ nhàng đặt lên tay phải của tôi một cách tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên...

「Ô...」

「...」

「...」

「...」

「...」

「...Ơ, ừm, cậu đừng có đơ người ra như thế được không, tớ sẽ vui lắm, đó... T-Tớ cũng hơi ngượng mà...」

「Hả? À, ừ...」

Shiina ngước lên nhìn tôi với khuôn mặt đỏ bừng, vẻ ngượng ngùng.

Dù vậy, tay cô ấy vẫn nắm chặt lấy tay phải của tôi.

「...」

「...」

À, tại sao chúng tôi lại có màn đối đáp kỳ quặc thế này ư, đều có lý do cả đấy.

Hành động này có hơi khác so với sự thân thiện thường ngày của cô nàng thân thiện, và nó có liên quan đến nội dung tin nhắn cô ấy gửi hôm qua.

Khi tôi đang nghĩ ngợi, Shiina hơi rụt rè ngước lên nhìn tôi.

「Ư-Ừm này, nếu cậu thực sự không thích thì... cứ nói nhé. Tớ sẽ không ép đâu...」

「Hả? À, k-không, không phải thế đâu...」

「V-Vậy, sao...?」

「À, ừ, không phải là tớ không thích hay gì đâu...」

「C-Cảm ơn cậu... Dù cho cậu chỉ đang khách sáo thôi, nhưng được nghe cậu nói vậy, tớ cũng vui lắm...」

Cô ấy nở một nụ cười như thể thực sự nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Nụ cười ấy vô cùng thẳng thắn và chân thành, dễ dàng thấm sâu vào lồng ngực...

「...」

Tôi lại một lần nữa nhớ lại nội dung trong điện thoại mà mình vừa xem lúc nãy.

Đoạn cuối trong tin nhắn nhận được hôm qua.

Đó là.

『Nhưng chỉ riêng ngày mai thôi── Tớ muốn cậu xem tớ như là người yêu, và cùng nhau trải qua một ngày nhé.』

Đó là một câu được thêm vào một cách rụt rè.

1

「Ừm, vậy chúng ta sẽ đi đâu đây?」

Tôi hỏi Shiina đang đi bên cạnh.

Tạm thời thì điểm tập trung là ở chỗ lúc nãy, nhưng kế hoạch tiếp theo thì hôm qua tôi chưa nghe cô ấy nói gì cả.

Nghe vậy, Shiina đáp:

「Ừm, tớ định đến Sunshine... được không?」

「Sunshine?」

Là cái tòa nhà khổng lồ dễ thấy dù nhìn từ bất cứ đâu, chứ không phải gã siêu nhân ác ma người cát màu vàng hình hộp nào đó đâu nhỉ?

「Ừ, đúng rồi đó. Trong đó có nhiều cửa hàng, lại có nhiều chỗ ăn uống, tớ nghĩ sẽ vui.──A, Yuuto này, hay là... cậu có nơi nào khác muốn đi không?」

「Ừm, không, cũng không hẳn. Đến Sunshine cũng được.」

Tôi vừa nói vừa gật đầu.

Mà thật ra, tôi cũng không rành Ikebukuro lắm, nên có hỏi tôi muốn đi đâu thì tôi cũng chịu.

「Vậy à. Yosha, vậy thì thẳng tiến đến Sunshine nào♪」

Shiina giơ tay phải lên trời, giọng đầy phấn chấn.

Thế là chúng tôi quyết định đi đến Sunshine trước.

Theo sự dẫn đường của Shiina, chúng tôi ra khỏi nhà ga và đi bộ về phía Đông.

「Mà này, Shiina hay đến đây à?」

「Hử?」

「Thấy cậu có vẻ khá quen thuộc với Ikebukuro, là khách quen hả?」

Trước câu hỏi đó, Shiina lắc đầu.

「Ừm, cũng không hẳn đâu. Chắc đây là lần thứ hai, thứ ba gì đó thôi. Chỉ là hôm nay tớ có... một nơi muốn đến.」

「Thế à?」

「Ừ, nên hôm nay cứ để tớ dẫn đường nhé, tớ sẽ vui lắm♪」

Chúng tôi vừa trò chuyện như thế vừa đi dạo trên những con phố của Ikebukuro.

Sánh bước cạnh nhau với khoảng cách chừng mười lăm centimet, và tất nhiên, tay vẫn nắm tay.

「...」

...Chà, cảm giác thật kỳ lạ.

Cùng đi bên cạnh người mà mới hai tuần trước mình vẫn coi là một người bạn bình thường, lại còn nghĩ đối phương là người yêu mình nữa chứ, chuyện này mới cách đây không lâu tôi còn chẳng thể nào tưởng tượng nổi.

Đúng là cuộc đời vạn biến khôn lường.

「.........」

Thật lòng mà nói... tôi vẫn còn cảm thấy đôi chút bối rối khi làm những hành động thế này.

Mới hai tuần trước, tôi gần như chẳng hề để ý đến Shiina, và việc làm thế này mà không nói gì với Haruka cũng khiến lồng ngực tôi ít nhiều có chút vướng bận.

Nhưng riêng hôm nay... tôi đã quyết định sẽ đối diện trực tiếp với Shiina.

Cảm xúc của chính mình.

Tôi nghĩ gì về cô nàng thân thiện trước mặt mình. Hẹn hò là gì, thích là gì. Và cả... câu trả lời cho mặt phải và cũng là mặt trái của nó, rằng tôi nghĩ gì về Haruka.

Để tìm ra câu trả lời, hôm nay tôi quyết định sẽ làm tới cùng những gì cần làm.

「Ừm, sao thế, Yuuto?」

「A, k-không, không có gì.」

「?」

Một dấu hỏi to tướng lơ lửng trên đầu Shiina.

Dù nói vậy nhưng... quả thực vẫn có chút xấu hổ không thể tránh khỏi.

Nói sao nhỉ, nắm tay thì cũng được đi, nhưng cái cách nắm tay mới là vấn đề, việc đan các ngón tay vào nhau theo kiểu nắm tay của người yêu khiến tôi không biết nói gì hơn...

「N-Này, hay là chúng ta thử nghĩ cách nắm tay khác xem sao...?」

Tạm thời tôi chỉ nói được có thế.

「Ể? K-Không được. Hôm nay, chúng ta đã quyết định, là người yêu của nhau rồi mà. Cứ thế này, đi thôi♪」

「A, khoan, đợi đã!」

「Nhanh nào, nhanh nào♪」

Tôi bị Shiina kéo đi trong khi cô ấy nở một nụ cười tinh nghịch.

Sunshine cách nhà ga khoảng mười phút đi bộ.

Một tòa nhà cao tầng sáu mươi tầng cao đến mức phải ngước nhìn.

Tầng cao nhất là đài quan sát, còn các tầng dưới dường như có trung tâm thương mại nên có thể mua sắm. Ngoài ra, tòa nhà World Import Mart liền kề còn có các cơ sở giải trí như thủy cung và cung thiên văn.

「Chà, có đủ thứ trong này nhỉ...」

「Ừ. Tớ đã đến đây một lần rồi và thấy rất vui, nên tớ đã nghĩ lúc nào đó sẽ quay lại. À, nghe nói trong tòa nhà phía sau Tokyu Hands bên kia còn có quán cà phê mèo nữa đấy.」

「Cà phê mèo?」

「Ừ, đúng rồi. Nghe nói đó là một nơi khá nổi tiếng đó nha~」

「Hể...」

Thế à...

Cà phê mèo là nơi mà trong một không gian giống quán cà phê, có thể chơi đùa tùy hứng với rất nhiều con mèo, nào là vuốt ve, nào là chỉ định, nào là giữ chai. Hình như nó còn có tên gọi khác là câu lạc bộ đêm mèo...

Khi tôi đang nghĩ ngợi,

「...(Nhìn chằm chằm~)...」

Shiina cứ nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt như muốn nói điều gì đó.

「? Sao thế?」

「......... ...Tớ nghĩ cậu có thể bắt bẻ một chút cũng được mà.」

「Hả?」

「L-Là cái lúc nãy đó. T-Tớ cũng ngượng lắm chứ bộ...」

「Cái lúc nãy?」

Là chuyện gì vậy?

「L-Là ‘nha~’ đó...」

「Ể,──À à.」

Nghe nói tôi mới nhận ra.

Ra là cô ấy đang đợi tôi bắt bẻ.

Mà nghĩ lại thì cũng không phải phong cách của Shiina...

「...X-Xin lỗi, tớ không để ý...」

「Ừm, mà, cũng không sao đâu...」

Cô ấy hơi ngượng ngùng ho khan một tiếng.

「Ờ, ừm, vậy thì, tớ đang nghĩ là trước khi đến Sunshine, chúng ta ghé qua quán cà phê mèo đó xem sao, được không?」

「Ừm, cũng được thôi.」

Tôi gật đầu đồng ý.

Cà phê hầu gái thì tôi đi rồi, nhưng cà phê mèo thì chưa. Tôi cũng khá hứng thú.

「Vậy à, ừm, quyết định vậy nhé♪ Cà phê mèo, cà phê mèo~♪」

Shiina vui vẻ reo lên.

Và thế là, chúng tôi quyết định đi đến quán cà phê mèo trước.

Quán cà phê mèo nằm trên tầng năm của một tòa nhà.

Trông nó cũng chỉ là một tòa nhà bình thường.

Ngay khi bước ra khỏi thang máy là quầy lễ tân.

「Chào mừng quý khách, hai vị ạ?」

「A, vâng.」

「Vậy mời quý khách vào đây ạ. À, nếu có áo khoác xin hãy treo lên móc nhé. Nếu mang vào cùng sẽ bị dính lông hoặc bị các bé mèo nghịch phá đấy ạ.」

Chúng tôi gửi áo khoác cho chị nhân viên nói năng dịu dàng.

Cả hai cùng bước vào trong quán.

「Oa, nhìn kìa, nhìn kìa Yuuto! Mấy bé mèo đang lăn lộn khắp nơi kìa!」

「Ồ, thật kìa.」

Bên trong quán rộng bằng khoảng hai, ba lớp học, mèo có ở khắp mọi nơi.

Có con nằm dài trên thảm nhìn chằm chằm chúng tôi, có con đang chơi với đồ chơi, thậm chí có con còn nằm ngửa trên ghế sofa ngủ một cách thảnh thơi. Đúng là thiên đường mèo.

「Oaa, mèo con... đáng yêu quá đi nhaa...♪」

Shiina thốt lên với vẻ mặt mê đắm.

Dường như cô ấy xúc động đến mức đuôi câu tự nhiên biến thành “nhaa”... nhưng thôi, cứ lờ đi vậy.

「Shiina, cậu thích mèo à?」

「Ừ, tớ thích lắm♪ Thích chỉ sau mực và cơm mực thôi!」

Cô ấy đáp lại ngay lập tức.

Tức là thích thứ năm trên thế giới này à.

「Đúng là, đáng yêu là chân lý mà...♪ Ở nhà tớ không nuôi được vì bố bị dị ứng, nhưng tớ đã quyết định là khi nào sống một mình, nhất định sẽ sống cùng một bé♪」

「Vậy à...」

「Ừm♪」

Mà nghĩ lại, Shiina sợ chó nhưng lại không sao với mèo nhỉ. Thậm chí có vẻ như cô ấy còn rất am hiểu về mèo.

Khi tôi hỏi về điều đó, Shiina cười gượng, trông hơi khó xử.

「Ừm, tớ cũng thích cún lắm. Đôi mắt tròn xoe và cảm giác mềm mại khi ôm thật khó mà từ bỏ... Nhưng mà, hồi xưa có một chuyện, lúc tớ đang cầm cơm mực đi bộ trong sân vận động thì vô tình bị một đàn cún vây lấy nô đùa, rồi chúng liếm láp lung tung làm tớ đánh rơi mất──Từ đó đến giờ tớ vẫn không sao thoát khỏi cảm giác sợ hãi...」

「Hể...」

Lại có chuyện như thế à.

Tôi có cảm giác như đã từng nghe loáng thoáng chuyện này một lần rồi, nhưng cụ thể là như vậy đấy. Mà cảm giác sợ hãi thì đúng là mỗi người mỗi khác thật, nhưng mà tại sao cô nàng thân thiện này lại cầm cơm mực đi dạo trong sân vận động chứ?

Trong lúc chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế sofa gần đó và nói chuyện.

Meo~♪

「Ồ.」

Có lẽ hứng thú với khách mới, vài con mèo đã tiến lại gần chúng tôi.

Chúng tiếp cận với vẻ vừa cảnh giác vừa tò mò.

Nhân cơ hội, tôi định vuốt ve một trong số chúng.

「A, không được đâu, Yuuto. Mấy bé mèo sẽ sợ nếu cậu đột nhiên vuốt ve chúng đó. Trước tiên cậu nên đưa ngón trỏ ra trước mặt bé, để bé nhớ mùi của cậu đã.」

「Mùi?」

「Ừ. Sau đó bé mèo sẽ cố gắng để lại mùi của mình lên người cậu. Tiếp theo, cậu nên để cho các bé tự do làm những gì chúng thích. Như vậy chúng sẽ hiểu người này không gây hại cho mình, và sẽ quấn quýt với cậu thôi♪」

「Hể...」

Hừm, đúng là thích có khác, rành thật đấy.

Đúng là câu “sở trường hay nghề”.

Tôi thử làm theo lời Shiina, và quả nhiên hiệu quả vượt trội.

Khi tôi không chọc phá gì thừa thãi mà cứ để cho lũ mèo tự nhiên, chúng tự động lại gần và kêu meo meo.

Thậm chí còn có con ngồi sát bên cạnh, hoặc gác chân lên đùi tôi.

Hành động 120% mèo đó quả thật rất đáng yêu... Tôi cũng hơi hiểu tại sao Shiina lại mê mẩn mèo đến thế.

「Nè, mèo con đáng yêu đúng không♪ Tim cậu có rung rinh không?」

「Ừ, cũng khá đấy chứ.」

「Đúng không? Coi như là thời gian bổ sung thành phần mèo vậy. Hi hi, mong là nhân dịp này Yuuto cũng sẽ trở nên thích mèo♪」

Shiina cười vui vẻ.

Trong khi nói chuyện và chơi đùa với những chú mèo,

「──A, này, nhìn kìa Yuuto, ‘đồ ăn vặt cho mèo’ kìa!」

「Ể?」

「Kia kìa! Chỗ có cái bảng hiệu đó!」

Tôi nhìn theo hướng ngón tay Shiina chỉ, ở đó có một tấm bảng ghi 『Đồ ăn vặt cho mèo』.

Dường như đây là dịch vụ cho phép khách hàng cho mèo ăn.

「Oa, đồ ăn vặt cho mèo... Này này, tớ thử được không?」

「Ừ, có vẻ hay đấy.」

「Yeah♪ ──Xin lỗi ạ.」

Shiina giơ tay định nhờ nhân viên.

「『Đồ ăn vặt cho mèo』 ạ? A, xin lỗi quý khách. Dịch vụ này chỉ giới hạn bốn người mỗi ngày, và vừa mới kết thúc rồi ạ...」

「Ể...」

「Xin lỗi ạ, vị khách cuối cùng vừa mới đăng ký xong ít phút trước...」

「V-Vậy ạ...」

Nghe câu trả lời đó, Shiina buồn bã xịu vai xuống.

Chà, xui xẻo thật... Mất đi cơ hội tự tay cho những chú mèo mà mình yêu thích ăn (không phải theo nghĩa ẩm thực). Cô nàng thân thiện này lúc nào cũng xui xẻo đúng vào những thời điểm quan trọng như vậy.

Trong khi tôi nhìn Shiina đang thất vọng như một chú mèo con bị cấm ăn món khoái khẩu của mình,

「A, 『đồ ăn vặt cho mèo』 ạ? Không sao đâu ạ, vừa có một suất bị hủy, nên vẫn còn có thể tham gia được ạ.」

Một nhân viên khác đã nói vậy với chúng tôi.

「Ể, t-thật không ạ!」

「Vâng, quý khách có muốn tham gia không ạ?」

「C-Có ạ!」

Shiina vừa gật đầu lia lịa vừa trả lời.

Trông cô ấy như một cái cây mùa hè vừa được tưới nước.

「May quá nhỉ, Shiina.」

「Ừm, cảm ơn cậu! Vui quá... E he he♪」

Cô ấy nắm chặt hai tay, cười một cách thực sự hạnh phúc.

「Ồ...」

Trước nụ cười đó──tôi bất giác có chút xao xuyến.

Một nụ cười chân thành, không chút giả tạo. Hơi bất ngờ một chút...

「À, à, cậu đúng là thích mèo thật đấy.」

「Ừ, Yuuto cũng làm cùng đi♪」

「À, ừ.」

Tôi giấu đi sự bối rối của mình, nhận lấy một nửa phần 『Đồ ăn vặt cho mèo』 từ Shiina.

Chúng tôi chia thành những phần nhỏ và cho lũ mèo ăn.

「Nào, ngoan nào ngoan nào. Ăn nhiều vào nhé~♪」

Meo meo♪ Meo meo♪

Lũ mèo bu lại như một ngọn đồi nhỏ.

Nhân tiện, trong tiếng meo meo♪ đó còn có cả tiếng reo vui của cô nàng thân thiện bên cạnh... mà thôi, cứ vờ như không nghe thấy và để yên cho cô ấy vậy.

Một khoảnh khắc thư giãn được vây quanh bởi những chú mèo như thế.

Hầu hết các chú mèo đều đã quen với người và rất thân thiện, nhưng trong số đó có một chú đặc biệt quấn quýt.

Đó là một chú mèo Nhật (phỏng đoán) có bộ lông màu đen và nâu sẫm, từ nãy đến giờ cứ lượn qua lượn lại gần đó, liên tục cọ người vào chân Shiina làm nũng hoặc liếm ngón tay cô ấy.

「Hi hi, bé này dễ thương quá♪ Giống Yuuto ghê♪」

「Hả, ý cậu là sao?」

「Ý tớ là thân thiện với người, kiểu hay làm nũng ấy♪」

「...」

Chà, dù có hơi khó hiểu nhưng nếu chỉ có thế thì cũng có thể chấp nhận được... tôi đã nghĩ vậy.

「A, này, không được, không được chui vào đó!」

Meo meo♪

「N-Này, đó là váy mà... A, đ-đã bảo không được mà!」

Meo~~♪

Sột soạt, sột soạt.

「N-Nhột quá đi mất... Đ-Đã bảo là, chỗ đó... á... n-này... a...」

「.........」

「Đ-Đúng là một đứa trẻ nghịch ngợm. Th-Thiệt tình, đến cả điểm này cũng giống hệt Yuuto nữa.」

「K-Khoan đã!」

Oan quá đi mất!

Tôi đâu phải là gã Yuuto biến thái nào đó, nói thế chẳng khác nào bảo tôi cứ thấy váy con gái là đâm đầu chui vào một cách không kiểm soát...

「Thôi nào, đừng để ý chuyện nhỏ nhặt. Điều đó chỉ chứng tỏ Yuuto có thể thân thiện với bất kỳ ai thôi mà♪」

「Chà...」

Tôi có cảm giác chắc chắn không phải như vậy.

Trong lúc tiếp tục cho mèo ăn với tâm trạng hơi phức tạp,

Meo♪

──Chóc.

「A...」

「Ồ...」

Con mèo háo sắc kia vừa nhảy lên, ngồi vắt ngang qua đùi của cả tôi và Shiina.

Mèo~~♪

Một tiếng kêu thư giãn.

Nó cứ nằm đó lăn qua lăn lại và nô đùa một lúc, rồi dần dần bắt đầu ngáy khò khò một cách khoan khoái.

「Ơ, ừm...?」

「Ồ...」

Phải làm sao bây giờ...?

Chà, có lẽ cứ để nó ngủ cho đến khi tự tỉnh mới là phong cách của quán cà phê mèo (?), nhưng vì thế mà chúng tôi buộc phải duy trì tư thế ngồi sát vào nhau.

「A, c-có vẻ như bé nó ngủ say mất rồi, nhỉ.」

「À, ừ, ngủ ngon lành.」

Trong lúc cả hai đang bối rối trao đổi với nhau, một chị nhân viên đi ngang qua.

「Ôi chao, cảm ơn hai vị đã chơi với bé nhà tôi. Hi hi, nhưng mà trông hai vị cứ như vợ chồng với con nhỏ vậy♪」

「Ồ...」

「A...」

K-Không, vợ chồng với con nhỏ gì chứ...

Chúng tôi bất giác nhìn nhau, nghẹn lời.

「...」

「...」

Chà, chà, lại làm người ta phải để ý những chuyện không đâu...

Tôi cảm thấy khuôn mặt sau cặp kính hơi nóng lên, thì Shiina nói.

「Nh-Nhưng mà... thế này, cũng thích nhỉ.」

「Ể?」

「Bé mèo mình thích đang ngủ trên đùi, bên cạnh lại có Yuuto... Cảm giác như bữa tối có cả gỏi mực, cơm mực và mực kho cùng một lúc vậy. Chẳng hiểu sao, tớ thấy hạnh phúc lắm. E he he...♪」

Shiina cười, có chút ngượng ngùng, nhưng vô cùng hạnh phúc.

Chà, nói những lời như thế với vẻ mặt đó là phạm quy đấy...

Cuối cùng, cho đến khi chú mèo trên đùi tỉnh giấc, cả hai chúng tôi đã ngồi sát bên nhau và trò chuyện như thế.

2

Cứ thế, sau khi bổ sung thành phần mèo và thành phần hạnh phúc ở quán cà phê mèo, điểm đến tiếp theo của chúng tôi là đài quan sát trên tầng cao nhất của Sunshine.

Leo lên bằng thang máy tốc độ cao, ngắm nhìn toàn cảnh từ tầng sáu mươi trên mặt đất.

Độ cao đến mức tai tôi ù đi một chút khi di chuyển bằng thang máy.

「Ồ, cao thật.」

Nhìn xuống qua cửa kính, tôi bất giác thốt lên.

Nó cao hơn hẳn so với những tòa nhà cao tầng khác xung quanh, những chiếc xe chạy trên con đường ngay bên dưới trông nhỏ như hạt gạo.

「Ừ, tuyệt quá nhỉ. Cao 226 mét, nghe nói còn có thể nhìn thấy tháp Tokyo và tượng Phật Ushiku Daibutsu nữa đó.」

「Nhìn được xa đến thế cơ à...」

「Ngoài ra còn có thể thấy cả núi Phú Sĩ và núi Tsukuba nữa. Nè, hướng này này.」

「Hể...」

Đúng là một khung cảnh xứng đáng với cái tên panorama. Quả nhiên là một địa điểm nổi tiếng của Ikebukuro mà ngay cả tôi cũng biết.

Chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi cạnh nhau.

Tầng đài quan sát khá rộng.

Về cơ bản, nó có cấu trúc hình vuông, ở mỗi hướng Đông, Tây, Nam, Bắc đều có đặt những chiếc kính viễn vọng hoạt động bằng đồng xu (kiểu thường thấy ở các điểm du lịch). Các cơ sở vật chất khác bao gồm cửa hàng lưu niệm, quán cà phê, và phòng trưng bày nghệ thuật.

Trong lúc đó,

「Ồ, chỗ này có thể nhìn thẳng xuống dưới được này.」

Tôi phát hiện một không gian có cửa kính lớn hơn những phần khác.

Dường như có thể bước lên bục để áp sát vào cửa sổ, tạo cảm giác chân thực hơn khi ngắm nhìn khung cảnh bên dưới.

「Chà, tuyệt vời...」

Khi bước lên, cảnh tượng còn ngoạn mục hơn.

Cứ như thể mình sắp bị hút vào nếu cứ nhìn mãi. Thêm vào đó, cái bục dưới chân lại kêu cọt kẹt một cách tinh vi, càng làm tăng thêm cảm giác hồi hộp.

──Hừm, thật choáng ngợp...

Trong lúc tôi đang trầm trồ trước khung cảnh đầy kịch tính trải rộng sau tấm kính,

「──Oái!」

「Uoa!?」

Cùng với tiếng kêu đó, lưng tôi bị đẩy nhẹ một cái từ phía sau.

Khung cảnh sau tấm kính chợt đến gần hơn một chút, tôi bất giác hét lên một tiếng kỳ quặc như một con cá hỏng.

「He he, giật mình chưa?」

Tôi giật mình quay lại thì thấy cô nàng thân thiện đang nở một nụ cười tinh nghịch.

「Xin lỗi xin lỗi, tớ thấy chỗ này có vẻ là để đẩy nên lỡ tay thôi♪ Nhưng mà Yuuto lúc nãy, trông buồn cười ghê. Hoảng hốt hết cả lên, kính còn suýt bay ra ngoài nữa chứ♪」

「K-Không đến mức đó.」

「Ể, thật không? Tớ thấy cũng gần gần thế rồi đấy♪ Chắc cậu giật mình lắm nhỉ.」

Cô ấy cười với vẻ mặt vô cùng thích thú.

「... ...Vậy thì Shiina cũng thử đứng đây xem.」

「Ể? Ừm, tớ xin kiếu nhé~♪」

「A, chơi xấu, chỉ có mình cậu thôi. Đợi đã.」

「Không đâu, không đợi đâu~♪」

Tôi đuổi theo Shiina, người đang giả vờ chạy trốn và lè lưỡi một cách dễ thương về phía tôi.

Sau đó, chúng tôi còn đùa giỡn lấy kính của tôi để tự đeo rồi lại kéo tay nhau qua lại.

「...」

──Đúng là ở cùng Shiina và trò chuyện thoải mái như thế này vui thật.

Ngay cả trong những ngày bình thường, hay cả lúc đi tự do trong chuyến du lịch ngoại khóa lần trước tôi cũng đã cảm nhận được điều đó, nhưng giờ đây, trong cái tình huống... đóng giả một cặp tình nhân thế này, tôi vẫn thấy vui y như vậy.

Những cuộc trò chuyện với khoảng cách gần hơn thường ngày một chút.

Thế nhưng, cái bầu không khí làm nền tảng cho mối quan hệ của chúng tôi dường như chẳng hề thay đổi.

Cứ như thể việc ở bên nhau là điều hiển nhiên, một cảm giác bình yên đến lạ.

「……」

Có lẽ về cơ bản, cách suy nghĩ và cảm nhận của tôi và Shiina về mọi thứ khá giống nhau. Hay nói đúng hơn là, ở bên cậu ấy, tôi có thể sống thật với chính mình...

Tôi vừa lơ đãng nghĩ ngợi, vừa ngắm nhìn Shiina đang vui vẻ mỉm cười, thì bỗng nhiên,

「──Anh chị đằng kia trông thân thiết ghê nhỉ~♪」

「Hả?」

「Ơ?」

Một giọng nói vang lên từ đâu đó.

Tôi ngờ vực quay đầu lại, và thấy một người phụ nữ đang tủm tỉm cười nhìn về phía chúng tôi.

Bên cạnh chị có một tấm biển ghi『Góc vẽ tranh chân dung』và vài bức tranh mẫu được trưng bày, xem ra chị là một họa sĩ vẽ chân dung.

「Từ nãy đến giờ tôi đã để ý rồi, hai bạn tâm đầu ý hợp ghê, đúng là một cặp đôi thân thiết thật đấy~. Ghen tị ghê♪」

「Hả, c-cặp đôi ạ?」

「Vâng. Hai bạn đẹp đôi lắm đấy♪」

Chị nghiêng đầu, mỉm cười nói.

Hừm, hừm, nhìn từ ngoài vào trông giống vậy sao. Mà thôi, dù gì hôm nay chúng tôi cũng đã quyết định sẽ đóng giả như vậy, nên có lẽ đây lại là điều cầu còn không được...

Trong khi tôi còn đang thấy hơi ngượng ngùng dù trong đầu đã thông suốt,

「──Vậy nên, hỡi cặp đôi đẹp lứa xứng đôi kia, để kỷ niệm chuyến ghé thăm này, hai bạn có muốn vẽ một bức tranh chân dung không ạ~? Hai bạn vừa đúng là cặp đôi thứ hai mươi trong ngày hôm nay đấy, nên tôi sẽ khuyến mãi đủ thứ cho~♪」

「Tranh chân dung à...」

Đây có thể xem là một hoạt động kinh điển ở những địa điểm du lịch (?).

Nhân dịp này thử cũng không tệ.

Tôi liếc sang bên cạnh, thấy Shiina cũng đang chớp chớp mắt với vẻ mặt hứng thú.

「Hiểu rồi ạ. Vậy phiền chị vẽ cho chúng tôi một bức nhé.」

「Hả, được không vậy, Yuuto?」

「Ừ, tôi cũng thấy hứng thú mà.」

「Tuyệt vời! Cảm ơn cậu nhé, Yuuto♪」

「Vâng~, mời hai bạn ngồi ở đây ạ~」

Và thế là, chúng tôi quyết định sẽ vẽ một bức tranh chân dung.

「Nào hai bạn, đã vẽ rồi thì xích lại gần nhau hơn đi chứ~♪」

「……」

「Đây là kỷ niệm mà, một bố cục đáng nhớ sẽ tốt hơn đấy. Cứ với cái đà đó hôn nhau luôn đi, hun miếng nè~♪」

「…… Kh-không, chị nói vậy nhưng mà……」

Sao người này lại thừa năng lượng một cách vô ích thế nhỉ.

「Cần gì phải ngại ngùng chứ~. Những lúc thế này, bạn trai phải chủ động lên thì bạn gái mới không khó xử chứ~. Phải không nào~?」

Chị ta vừa nói vừa dí sát mặt vào tôi.

T-tôi không nghĩ vấn đề là ở chỗ đó đâu.

Shiina bên cạnh cũng,

「Ừm, xin lỗi chị, nhưng làm đến mức đó thì hơi...」

cố gắng đáp lại với một nụ cười gượng.

Đ-đúng vậy mà. Dù có là tình nhân đi nữa thì cũng đâu phải chính thức, chỉ là một thứ "giấy phép tạm thời" có giới hạn trong hôm nay thôi. Quả nhiên, một màn "giao tiếp cơ thể" cấp cao như vậy thì—

「Thế nên—thay vào đó, tớ sẽ... thế này nhé.」

「Hả?」

*Chụt.*

Vừa dứt lời.

Cậu ấy ôm lấy cánh tay tôi, rồi áp sát vào người tôi một cách gọn ghẽ.

「Sh-Shiina?」

「C-coi nào, chỉ là tiếp xúc thân mật một chút thôi mà. H-hôm nay chúng ta là tình nhân mà, phải không nào♪」

「C-chuyện đó thì đúng nhưng mà...」

Cái này hoàn toàn không phải "một chút".

Đây là một khoảng cách gần gũi chưa từng có, và, cái đó, có thứ gì đó mềm mại đang khẽ chạm vào cánh tay tôi...

「Hê, không ngờ cánh tay Yuuto lại rắn chắc hơn tớ nghĩ đấy. Tớ không biết luôn đó.」

「Đ-đừng có trêu tôi nữa...」

「Tớ có trêu cậu đâu. Chỉ nói sự thật thôi mà♪」

Cậu ấy vừa vỗ nhẹ vào cánh tay trái của tôi vừa cười nói.

Hừm, hừm, sao mình cứ cảm thấy không thoải mái thế nhỉ...

Bên cạnh tôi, người đang cảm thấy mặt mình nóng ran lên,

「…… Nhưng mà mình... có lẽ còn thích nhõng nhẽo hơn mình tưởng nhiều, nhỉ...」

Shiina lẩm bẩm như vừa nhận ra điều gì đó, nhưng giọng cậu ấy quá nhỏ nên tôi không nghe rõ.

Và rồi, khoảng mười lăm phút sau.

「Xong rồi đây ạ~. Cảm ơn hai bạn nhiều~♪」

Trong tay chúng tôi là bức tranh chân dung vẽ tôi và Shiina đứng cạnh nhau.

「Oa, vẽ đẹp quá đi mất♪」

Shiina cầm bức tranh vừa nhận được lên và reo lên vui sướng.

「Nè nè nhìn đi, cả cặp kính của Yuuto cũng được tái hiện hoàn hảo luôn nè!」

「À, đúng thế nhỉ.」

Thực tế thì bức tranh được vẽ rất đẹp.

Cách biến tấu cũng khéo léo và các chi tiết nhỏ cũng rất xuất sắc. Dù có hơi bối rối và giá cả cũng khá cao, nhưng quả là không uổng công nhờ vẽ.

Tôi vừa cầm trên tay bức tranh vẽ hai đứa đứng cạnh nhau ở một khoảng cách gần hơn cả dự kiến, vừa suy nghĩ vẩn vơ,

「Mà chúng ta... trông giống một cặp đôi thật sao?」

「Hả?」

Shiina hỏi với vẻ hơi ngập ngừng.

「C-coi nào, chị họa sĩ đó, chị ấy cứ nói vậy suốt. Ờ, ờm, chị ấy còn nói chúng ta trông rất thân thiết nữa... Quả nhiên... là, trông giống vậy thật, sao?」

「Ừm, à, ừ, chắc là vậy đấy?」

Tôi vừa trả lời vừa khẽ quay đi chỗ khác.

Vì là chuyện của chính mình nên nói ra miệng có hơi ngượng, nhưng mà, quả thực nhìn một cách khách quan thì có lẽ trông giống như vậy thật.

Nghe những lời đó,

「V-vậy sao. Tuyệt quá, tớ vui lắm, h-hê hê...♪」

Shiina cười bẽn lẽn.

Cùng lúc đó, bàn tay đang nắm lấy tay tôi siết chặt lại một chút.

Cái siết tay ấy chứa đựng rất nhiều cảm xúc, như thể niềm vui trong lòng Shiina đang tự nhiên lan truyền sang tôi...

「……」

Ặc, ặc, sâu thẳm trong lồng ngực trái của mình lại bắt đầu hành động bất thường rồi...

Và, đúng lúc đó.

「Ủa, người ở đằng kia không phải Yuuto sao~?」

「!?」

Thứ lọt vào tai tôi là một giọng nói quen thuộc đến mức chỉ cần nghe một câu đầu tiên là có thể phân biệt được với bất kỳ ai khác.

Chủ nhân của giọng nói này chỉ có thể là một người.

Với một dự cảm chẳng lành tột độ, tôi đưa mắt về phía giọng nói, và người ở đó là—

「A, đúng là Yuuto rồi~. Amamiya-san cũng ở đây nữa nè~, ơi!」

「N-Nobunaga!?」

「Hả, a, Asakura-kun!?」

Hai chúng tôi hoảng hốt buông vội bàn tay đang nắm chặt ra.

Nhưng không chỉ có vậy.

Đứng sau lưng Nobunaga và nhìn về phía này chính là bộ ba ngốc nghếch quen thuộc.

「Hửm, Yuuto ở đây à? Sao lại thế?」

「Chuyện đó cũng không quan trọng lắm, nhưng cả Amamiya-san cũng ở đây sao?」

「Ồ, không ngờ lại gặp được Amamiya-san giữa kỳ nghỉ xuân thế này! ...Còn Yuuto thì sao cũng được.」

Mỗi đứa một câu.

Này, mấy người coi tôi là cái gì vậy hả... mà chuyện đó tạm gác lại đã.

「N-Nobunaga, sao mấy cậu lại ở đây...?」

Chỉ việc cậu bạn thuở nhỏ (♂) với địa bàn chính là Akihabara này lại đến một nơi rõ ràng là sân khách như Ikebukuro đã là chuyện lạ rồi, vậy mà còn kéo theo cả bộ ba ngốc nghếch nữa, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi...

Nobunaga liền nở một nụ cười trông có vẻ vô hại như thường lệ,

「Hử, sao lại ở đây ư? Ikebukuro vừa có Animate, vừa có Toranoana, đây là một thành phố khá thân thiện với bọn tớ đấy chứ~? Trong Sunshine City còn có Toys "R" Us, trên đài quan sát còn có triển lãm nghệ thuật anime nữa chứ~. Với lại, đây còn là bối cảnh của một bộ anime đang cực hot gần đây nữa~. Kỵ sĩ không đầu chạy trên tường nhà cao tầng—」

「V-vậy à.」

Dù có vài đoạn tôi chẳng hiểu cậu ta đang nói gì, nhưng ít nhất tôi cũng đã hiểu được lý do bạn thuở nhỏ của mình đến đây.

「Ừm, mà thôi, còn Yuuto thì sao~? Cậu cũng đến đây để hành hương thánh địa à~?」

「Ơ, à, không...」

Tôi không thể nói sự thật nên đã ngập ngừng trong giây lát.

Có lẽ vì phản ứng nhạy bén với điều đó, bộ ba ngốc nghếch lên tiếng,

「...Tôi chỉ nghĩ có lẽ nào thôi, nhưng không phải là hẹn hò đấy chứ?」

「...Lẽ nào cậu lại định vươn móng vuốt của mình ra với cả Amamiya-san, sau Nogizaka-san và Sawamura-san sao...?」

「...Đừng nói là đang đóng vai tình nhân, vẽ tranh chân dung rồi sướng rơn đấy nhé...?」

「À~, k-không phải.」

Khoảng một nửa là sự thật, nhưng đây không phải là tình huống có thể nói ra được.

Vì vậy, tôi đành quay mặt đi chỗ khác,

「Ờm, xin lỗi nhé, bọn tôi sắp phải đi một nơi...」

「Hửm?」

「Có việc gấp phải đi ngay bây giờ. Thế nên, chào nhé! —Đi thôi, Shiina!」

「Hả? À, ư-ừm!」

Tôi kéo tay Shiina, người đang ngơ ngác chớp mắt.

Cứ thế, chúng tôi chạy khỏi chỗ đó về phía thang máy.

Đúng là ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Từ phía sau lưng,

「Hừ, dám chạm vào tay của Amamiya-san!」

「Thật đáng ghen tị— à không, một hành vi không thể tha thứ!」

「Đừng rửa tay đó mà hãy xoa đầu bọn này đi!」

Tiếng của bộ ba ngốc nghếch vang lên, nhưng tôi quyết định làm như không nghe thấy.

Haiz, sau vụ này phải nhờ Nobunaga nói đỡ cho mới được.

3

Sau đó cũng có đủ thứ chuyện xảy ra.

Sau khi cắt đuôi được Nobunaga và bộ ba ngốc nghếch trên đài quan sát, chúng tôi tiếp tục, ờm, cuộc hẹn hò.

Chúng tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, đi lượn lờ ngắm các cửa hàng chuyên dụng ở tầng dưới.

「Oa, nhìn này Yuuto, đây có phải con mực không?」

「Ồ, đúng rồi.」

「Đúng là nó rồi! Oa, dễ thương quá! Nè, chúng ta mua chung đi? Một cặp mực đôi nhé♪」

「Mua cái này á...? Ừ, tôi không phiền đâu...」

「Tuyệt! Đồ đôi đồ đôi♪」

Chúng tôi đã mua hai con thú nhồi bông hình con mực khác màu (tên là Kraken-kun, khá là xấu) trong một cửa hàng tạp hóa thời trang.

「A, cái này thơm ghê. Cảm giác thật dễ chịu...」

「Cái nào, cái nào? Ồ, mùi hoa anh đào.」

「Cũng hơi giống mùi tàu hũ hạnh nhân nhỉ. A, bên này có cả sữa tắm mật ong nữa nè.」

「Hừm, có đủ loại nhỉ...」

Chúng tôi đã ngắm nghía đủ các loại muối tắm và sữa tắm trong một cửa hàng chuyên về đồ dùng phòng tắm.

「Ờm, hình như sinh nhật của Shiina là tháng Tư phải không?」

「Hả? Ừ, đúng rồi.」

「Vậy thì là cái này rồi, kim cương.」

「A, có phải là đá sinh không?」

「Ừ. Nghe nói nó tượng trưng cho sự trong trắng thuần khiết.」

「Oa, vậy sao. Lần đầu tớ nghe đấy. Ừm, Yuuto là tháng Ba nên— a, đây rồi.」

「Ngọc xanh biển à.」

「Hòa đồng, được yêu mến nhưng hơi thiếu quyết đoán và không đáng tin cậy. Hi hi, hợp với Yuuto ghê♪」

「Hừ, ý cậu là sao đây...」

Và tìm đá sinh của mỗi người trong một cửa hàng phụ kiện đá tự nhiên.

Đó là một khoảng thời gian vui vẻ và đa dạng.

Những cuộc trò chuyện đó thực ra cũng không khác mấy so với những lần đi chơi với cô bạn thân thiện thường ngày... nhưng nếu để ý kỹ, cũng có nhiều điểm khác biệt nhỏ nhặt.

「A, Yuuto, cậu đổ mồ hôi kìa. Đây này, ở đây. Đứng yên nhé.」

Cậu ấy dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cho tôi.

「Lúc tính tiền sẽ nặng lắm, để tớ cầm đồ cho.」

Cậu ấy xách đồ giúp tôi khi đi mua sắm.

「Ừm, tớ giữ cửa cho, Yuuto cứ ra trước đi, không sao đâu♪」

Cậu ấy tế nhị để tôi ra khỏi thang máy trước.

Phải nói sao nhỉ, đó là những sự quan tâm và lo lắng nhỏ nhặt rất ra dáng con gái.

Có lẽ đó là những điều mà Shiina đã thể hiện từ trước... nhưng đến tận bây giờ, trong hoàn cảnh này, tôi mới có thể nhận ra. Hay nói đúng hơn, đó là một khía cạnh mới mà tôi chỉ có thể nhìn thấy sau khi bắt đầu để ý...

Ngay cả lúc này, cậu ấy vẫn đang đi sau tôi nửa bước, mỉm cười tủm tỉm.

Dáng vẻ ấy trông khác hẳn với Shiina thường ngày...

「……」

Hừm, hừm, Shiina dễ thương như vậy từ khi nào nhỉ...?

Đây là điều mà gần đây tôi thường xuyên cảm thấy, nhưng sau một ngày ở bên nhau hôm nay, tôi lại một lần nữa nhận thức mạnh mẽ hơn.

Một cô bạn thân thiện thoạt nhìn có vẻ năng động và cởi mở hết mức.

Nhưng nội tâm của cậu ấy lại mỏng manh và nữ tính hơn bất cứ ai...

「…………」

Khi tôi đang có chút bối rối trước sự thật bất ngờ mà mình vừa tái phát hiện,

「Ừm, sao thế, Yuuto?」

「Hả?」

「Mặt cậu hơi đỏ đấy nhé? À~, hay là đang nghĩ đến chuyện gì đó bậy bạ không thể nói ra được hả~♪」

「À, k-không phải...」

Về điểm "không thể nói ra" thì cũng không sai lắm.

Tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng,

「À, à~, mà sau đây chúng ta sẽ làm gì? Các cửa hàng quanh đây hình như mình đi hết rồi...」

「A, đúng rồi nhỉ. Cũng sắp đến giờ rồi— chúng ta đi thôi.」

「Đi đâu?」

Đáp lại câu hỏi của tôi, Shiina gật đầu,

「Ừm, có thể nói là điểm đến cuối cùng của ngày hôm nay. Một nơi mà tớ rất muốn đi cùng Yuuto. Trước hết... chắc là nhà chiếu hình vũ trụ.」

Cậu ấy vừa cười vừa nói.

「Sau đây chúng tôi xin được hướng dẫn quý vị vào bên trong. Sau khi vào cửa, quý vị nên chọn những hàng ghế ở khu vực trung tâm phía sau. Ở đó có thể dễ dàng quan sát mọi hướng.」

Theo hướng dẫn của chị nhân viên, chúng tôi bước vào nhà chiếu hình vũ trụ.

Đó là một mái vòm hình elip khổng lồ.

Bên trong khá tối, và các hàng ghế được sắp xếp theo hình nan hoa tỏa ra từ chiếc máy chiếu đặt ở trung tâm căn phòng.

「Ghế ở đây chắc là ổn nhỉ?」

「Ừm, tớ nghĩ là được.」

Tôi và Shiina đã chọn hàng ghế thứ hai từ sau lên.

Như lời giải thích ban đầu, đây có vẻ là vị trí tốt nhất để nhìn màn hình mà không bị méo.

「Đông khách phết nhỉ...」

Dù số lượng ghế không hề ít, nhưng có vẻ hơn tám mươi phần trăm đã được lấp đầy.

Nhìn quanh, tôi thấy cũng có khá nhiều gia đình và nhóm bạn bè, nhưng nổi bật hơn cả là các cặp đôi. Quả nhiên, xét về không khí và tâm trạng thì nơi này hợp với các cặp đôi hơn. Điều đó cũng dễ hiểu thôi.

Thêm vào đó.

「Sao có mùi thơm thế nhỉ...?」

Từ nãy đến giờ, có một hương thơm thoang thoảng khẽ lướt qua mũi tôi.

Cảm giác như mùi thảo mộc hay lá trà đang thoảng đến từ đâu đó.

Shiina ngồi bên cạnh liền nói,

「A, đây cũng là một phần của chương trình đấy. Buổi chiếu chúng ta sắp xem là chương trình trị liệu giới hạn theo khung giờ, người ta sẽ cho hương liệu thư giãn lan tỏa trong phòng để phù hợp với hình ảnh trên màn hình.」

「Hê...」

Thì ra là vậy.

Lần cuối cùng tôi đến nhà chiếu hình vũ trụ là trong một buổi học ngoại khóa hồi tiểu học, ở một nhà văn hóa cũ kỹ, nhưng nhà chiếu hình vũ trụ ngày nay đúng là có đủ thứ hay ho nhỉ.

Khi tôi đang thầm thán phục sự tiến bộ của công nghệ hiện đại,

*Bíp.*

「Ồ.」

Cùng với tiếng còi đó, ánh sáng xung quanh càng tối đi.

Tiếp đó, màn hình vốn trắng xóa bắt đầu chuyển động.

「──A, sắp bắt đầu rồi kìa.」

Shiina khẽ nói.

Gần như cùng lúc đó, cả khán phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Ngay lập tức, hình ảnh hiện lên trên màn hình, ánh sáng từ đó khiến tầm nhìn của tôi rõ ràng hơn một chút.

「……」

Nội dung chương trình có vẻ là về chủ đề tắm rừng.

Trên màn hình hiện ra những hình ảnh đa dạng về khu rừng.

Cùng với những hình ảnh chủ đạo là màu xanh lá cây dịu mắt, một bản nhạc êm tai vang lên.

—Hừm, nhà chiếu hình vũ trụ không chỉ chiếu mỗi các vì sao nhỉ.

Đây cũng có thể xem là một sự khác biệt thế hệ.

Và xen giữa hình ảnh và âm nhạc là hương thơm thoang thoảng.

Từ lúc nãy, cùng với hình ảnh trên màn hình, những hương thơm khác nhau bắt đầu lan tỏa từ đâu đó.

Đây chắc là màn trình diễn hương liệu mà Shiina đã nói.

「…………」

Hừm, mùi thơm thật dễ chịu...

Mùi nào cũng có vẻ có hiệu quả thư giãn tuyệt vời.

Sự kết hợp giữa hình ảnh làm dịu tâm hồn, âm nhạc êm dịu và hương thơm. Cảm thấy lòng mình như được gột rửa bởi sự kết hợp đó, tôi thong thả ngước nhìn màn hình.

Đúng lúc tôi vô tình định đặt tay lên tay vịn của ghế.

*Pạch...*

「!」

Cảm giác truyền đến tay tôi là như vậy.

Một thứ gì đó mềm mại, rõ ràng không phải của tay vịn, đã chạm vào tay tôi.

Nhìn xuống thì... dưới tay tôi là bàn tay trắng trẻo, mềm mại của Shiina.

(A, x-xin lỗi!)

(Hả, à, ư-ưm, không sao!)

Vì đang trong buổi chiếu nên chúng tôi thì thầm xin lỗi nhau.

Có vẻ Shiina cũng có ý định tương tự, và vô tình chúng tôi đã cùng lúc đưa tay lên tay vịn.

Hừm, hừm, đúng là thời điểm tuyệt vời ghê...

Dù sao thì, lúc này tôi nên nhường cho Shiina.

Với tinh thần nhường nhịn và phong thái lịch thiệp với phụ nữ.

Tôi định rụt tay lại khỏi tay vịn.

*Siết—*

(Hả...?)

Cánh tay đang định rụt lại của tôi đã bị giữ lại.

Bàn tay trái đang nhấc lên của tôi đã bị bàn tay phải của Shiina nắm chặt.

(Sh-Shiina?)

Tôi bất giác hỏi lại.

(…………)

Một khoảng im lặng ngắn ngủi.

Nhưng rồi, lực siết trên tay tôi mạnh hơn một chút— và rồi cứ thế, cậu ấy tựa đầu lên vai tôi và nép vào người tôi, 「...っ!」

(!?)

Ch-chuyện này là sao đây!?

Hành động bất ngờ này khiến tôi rơi vào trạng thái con gà trong bóng tối (bị quáng gà).

(C-coi nào, đây cũng là một kiểu tiếp xúc thân mật thôi. C-cái ghế này, hình như cũng là ghế đôi, nên tớ nghĩ làm thế này cũng được...)

(K-không, chuyện đó thì đúng nhưng mà...)

Quả thật, nhìn xung quanh, tôi thấy có vài cặp đôi khác cũng đang tựa vào nhau như vậy.

Nhưng đó là ở đẳng cấp của những cặp đôi đã hoàn toàn thành lập.

Làm đến mức đó với Shiina, tôi vẫn còn một chút e dè, cộng với việc xung quanh tối om, nên phải nói sao nhỉ, không khí trở nên khá là... như vậy...

Tôi đang do dự với bàn tay trái bị nắm chặt,

(Hay là... tớ thì, không được, sao...)

(Hả?)

(À, ờm, Yuuto... T-tớ cũng... là con gái, mà...)

Như muốn bày tỏ điều gì đó, Shiina khẽ mở lời.

(Tớ biết là Yuuto coi trọng tớ như một người bạn cùng lớp, một người bạn... Tớ biết ơn và rất vui vì điều đó... nhưng mà, chỉ vậy thôi thì, không đủ... Tớ muốn cậu nhìn nhận tớ như một cô gái, chứ không phải một người bạn... T-trước mặt người mình thích... t-tớ muốn được, được nhõng nhẽo, như một cô gái...)

Cậu ấy ngước nhìn tôi với đôi mắt hơi ngấn lệ.

(X-xin lỗi nhé... m-mình đang nói gì thế này... N-nhưng mà...)

(Shiina...)

(Đ-đây là... cảm xúc, thật sự của tớ...)

(À, k-không...)

(……)

(……)

Cứ thế, cả hai chúng tôi đều im lặng.

Một sự im lặng bối rối, không biết phải làm gì.

Không một lời nào được thốt ra, và đằng sau sự tĩnh lặng ấy, chỉ có chương trình của nhà chiếu hình vũ trụ vẫn đang tiếp diễn.

「……」

Hơi ấm của Shiina truyền đến từ vai và bàn tay đang nắm chặt.

Mùi dầu gội mềm mại, thoang thoảng đâu đây.

Tất cả những điều đó một lần nữa làm lay động sâu thẳm trong lồng ngực tôi...

「…………」

...Đúng vậy, nhỉ.

...Shiina cũng là một cô gái, nhỉ.

Không, đó là điều hiển nhiên, và từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ khác.

Nhưng tôi chỉ bắt đầu nhận thức rõ ràng về điều đó... gần đây thôi.

Có lẽ, sự thật là đã có một phần trong tôi vô thức cố gắng không nghĩ về điều đó.

「……」

—Nhưng, tôi không thể trốn tránh sự thật này được nữa.

Shiina, người đang nhìn tôi với đôi mắt hơi hoe đỏ và vẻ mặt hết sức chân thành, đã không còn đơn thuần là một người bạn thân nữa rồi, và có một tôi đang ý thức rõ ràng điều đó như thể đang nhìn qua một lớp kính vừa được lau sạch bằng bóng đèn huỳnh quang mới thay.

「……」

「……」

—Có lẽ, đã đến lúc phải quyết định rồi.

Tình cảm của Shiina, và câu trả lời của tôi.

Khoảnh khắc cuối cùng của khoảng thời gian bên Shiina trong ngày hôm nay.

Tôi cảm nhận được nó đang đến rất gần...

「……」

「……」

Cuối cùng, thời gian cứ thế trôi đi.

Cảm nhận sự mềm mại và hơi ấm của Shiina trên cánh tay trái của mình, buổi chiếu ở nhà chiếu hình vũ trụ kết thúc.

4

「…………」

Một cảm giác thật kỳ lạ.

Lồng ngực tôi đập thình thịch một cách khó hiểu, và máu trên mặt tôi nóng hổi, cựa quậy như con khỉ Nhật Bản ngâm mình trong suối nước nóng.

Cứ như cái lúc bị Ruko ép uống cạn một hơi rượu Yomeishu ngày xưa vậy...

Sau khi rời khỏi nhà chiếu hình vũ trụ... chúng tôi hướng đến thủy cung nằm cùng tầng.

Đó là một thủy cung thực thụ với lối vào ngay cạnh nhà chiếu hình vũ trụ.

Bình thường thì chỉ có thể vào cửa đến sáu rưỡi chiều, nhưng nghe nói hiện tại đang có chương trình "Thủy cung đêm" giới hạn thời gian, nên giờ này vẫn có thể vào được.

「À, ờm, hôm nay hình như mở cửa đến tám rưỡi tối đó. Nghe nói là mình sẽ đi dọc theo những lối đi tối om được thắp sáng bằng đèn pin.」

「V-vậy à?」

「Ư-ừm, cứ như đang đi dạo dưới biển đêm vậy, nghe nói tuyệt vời lắm đó.」

「À, ừ...」

「Ừ-ừm...」

「……」

「……」

Lời nói của cả hai đều có chút ngượng ngùng.

Lý do tất nhiên—là cuộc trò chuyện trong nhà chiếu hình vũ trụ lúc nãy.

Những cảm xúc thật lòng của Shiina được thổ lộ một cách bất ngờ.

Cuộc trò chuyện trong bóng tối.

Kể từ sau chuyện đó... tôi không thể không ý thức mạnh mẽ về Shiina đang đi bên cạnh mình...

「…………」

Và cô bạn thân thiện cũng vậy.

Dù từ nãy đến giờ cậu ấy vẫn luôn cố bắt chuyện, nhưng sự thân thiện thường ngày đã biến đi đâu mất.

Khuôn mặt cậu ấy đỏ bừng như quả mận chín, nhưng bàn tay phải đeo chiếc nhẫn『Stella Ring』vẫn nắm chặt lấy tay tôi... Hừm, hừm, quả nhiên Shiina dễ thương thật...

「……」

「……」

Cả hai cứ thế đi bên nhau trong trạng thái khó xử.

Bên trong thủy cung, đúng như lời Shiina nói, khá tối.

Ánh sáng gần như đã tắt hết, tạo cảm giác gần như tối đen. Trong không gian đó, chúng tôi dựa vào ánh sáng le lói từ các bể cá và chiếc đèn pin được phát ở lối vào để đi dọc theo hành lang nhuốm màu xanh biếc...

「A, n-nhìn kìa Yuuto, có nhiều cá mòi quá!」

「Ồ?」

「Ở cái bể hình trụ tròn kia kìa. Tuyệt quá, như một cơn lốc xoáy màu bạc... A, nhưng mà trong đó có một con khác loại. Con cá gì nhỉ?」

「Ồ, con nào thế?」

「Kìa, con to ở đằng kia. Đang bơi gần cái van—あっ」

「Ô...」

Chúng tôi cùng lúc cố nhìn con cá xấu xí không hợp với bể cá mòi (sau này tra ra mới biết là cá mó xanh), vô tình lại gần nhau và lại một lần nữa đỏ mặt.

「Ồ, ở đằng kia có con dễ thương kìa.」

「Hả, ở-ở đâu?」

「Kìa, ở cái bể lớn đó. Có mấy con đang thò đầu ra từ dưới đất.」

「Á, đúng thật này. Trông như mấy cái măng tre trắng nhỉ.」

「Bên kia cũng có nữa kìa, đấy, chỗ đó.」

「Ể, đâu đâu? ──A.」

「A, à...」

Trong bể cá chình vườn (một loại lươn và cá chình trông như mọc lên từ đáy biển), khi chúng tôi định chỉ vào những cái đầu đang ló lên khỏi mặt đất, ngón tay của cả hai đã vô tình chạm vào nhau, khiến chúng tôi câm nín.

「...」

「...」

Bầu không khí gượng gạo cứ mãi chẳng thể tan đi.

「A, c-cảm giác cứ kỳ kỳ sao ấy nhỉ...」

「Ừ-ừm, đúng vậy nhỉ...」

Cả hai đứa vừa nói vậy vừa nở những nụ cười gượng gạo đầy bối rối.

Nói sao đây... đó là một trải nghiệm lần đầu tiên tôi có.

Cái không khí mà dù làm gì đi nữa cũng bất giác để ý đến đối phương.

Người đang lặng lẽ nép vào bên cạnh tôi, là một cô gái... đã nói rằng thích tôi, và cô gái ấy chỉ vừa mới thổ lộ tình cảm chân thật của mình khoảng ba mươi phút trước...

「...」

A-ay, không, bảo tôi phải cư xử như bình thường trong hoàn cảnh này thì đúng là chuyện không tưởng.

Phải nói là, về cơ bản thì rõ ràng đây là một nhiệm vụ bất khả thi...

Và dĩ nhiên, có vẻ như Shiina cũng ở trong tình trạng tương tự.

「Ơ, ờm...」

「A, ừ-ừm thì là...」

「...」

「...」

Một cuộc đối thoại không thể nào xa cách hơn.

Kết quả là── tình huống gượng gạo hiện tại cứ như thể một ông bố bị sa thải và cô con gái trốn học tình cờ chạm mặt nhau ở công viên vậy.

Dù thế, cũng không thể tiếp tục cái tình trạng bố con tồi tệ này mãi được.

Ít nhất cũng phải khôi phục lại đến mức có thể trò chuyện bình thường hơn một chút, nếu không thì thật sự quá bế tắc.

Vì vậy, tôi cố gắng tìm cách phá vỡ tình thế.

「À, này, Shiina!」

「A, này, Yuuto!」

「!」「!?」

Tiếng gọi của cả hai trùng khớp một cách hoàn hảo.

Thời điểm tệ hại y hệt như mấy ông chú giao hàng lúc nào cũng chỉ đến đúng lúc người ta đang đi tắm.

「! A, x-xin lỗi, Shiina nói trước đi...」

「Ể? K-không, Yuuto nói trước cũng được mà...」

「A, k-không, chuyện của anh thì...」

Bị chặn họng ngay từ đầu, tôi cảm thấy hơi khó nói...

「V-với lại, Shiina định nói gì thế? Chuyện của anh không có gì to tát đâu. Nếu được thì em nói trước đi...」

「Ể. A, tớ hả? Ơ, ừ-ừm, chuyện của tớ cũng không có gì to tát lắm...」

「V-vậy sao?」

「V-vâng...」

Cô ấy lí nhí rồi cúi gằm mặt xuống.

Chậc, chậc, đây là một vòng luẩn quẩn hay là combo trừ điểm của sự ngượng ngùng đây...

Đúng lúc cả hai đang cúi đầu như thế.

「Oa, Yamamoto-kun! Nhìn kìa nhìn kìa, hải cẩu Baikal đang ló mặt lên trên mặt nước kìa!」

「Ồ, thật không? Mau đến chụp ảnh đi!」

「Ừm! Cả hai con trông thân thiết như chúng mình ấy nhỉ♪」

Một cặp đôi gần đó vừa nói chuyện vừa lao về phía này với tốc độ của một con sư tử biển.

RẦM!

「Á!」

「!」

Giữa đường, họ đã va vào Shiina.

Theo phản lực, cô ấy mất thăng bằng và suýt ngã.

「Shiina!」

Tôi vội vàng bước lên trước, đỡ lấy thân thể đang ngã về phía mình.

Cặp đôi va phải chúng tôi nói 「A, xin lỗi!」 rồi chạy thẳng một mạch về phía bể hải cẩu. Chậc, trời tối thế này mà còn chạy thì không nên chút nào...

「Em không sao chứ, Shiina?」

Tôi quay lại nhìn Shiina, xác nhận.

「Ể, a, ư-ừm, cảm ơn. Nhờ cậu tớ không sao rồi.」

「Vậy à. Không bị thương là tốt rồi──」

Và, ngay lúc đó tôi nhận ra.

Tình trạng hiện tại của chúng tôi.

Tôi đang đỡ Shiina, người ngã sấp về phía mình, trong vòng tay, và từ bên ngoài nhìn vào, trông hệt như một cặp đôi thân thiết đang ôm nhau...

「A...」

「Ể...」

Cả hai chúng tôi bất giác đỏ mặt, y hệt như con cua nhện Nhật Bản đang làm tư thế diều hâu hung tợn trong bể đối diện.

Nghĩ kỹ lại thì đây là lần tiếp cận ở cự ly gần nhất từ trước đến nay.

Chậc, chậc, đã cố gắng xóa tan sự ngượng ngùng rồi mà mình đang làm cái gì thế này...

Kết quả là tôi đang tiếp tục một hành động đi ngược lại hoàn toàn với mục đích.

「À, ờ, không sao là tốt rồi.」

Tôi hắng giọng một cái, định thả Shiina ra để sắp xếp lại mọi thứ, thì...

「...」

「Shiina...?」

「............」

Khoảnh khắc tiếp theo.

Khẽ──

Shiina trước mặt tôi, vẫn ngước nhìn lên, rồi lặng lẽ nhắm mắt lại.

「!?」

Một phản ứng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.

Đó là một vẻ mặt như thể đã giác ngộ điều gì đó...

「...」

Trong thoáng chốc, tôi chết lặng, ý thức như bay đi đâu mất.

Đ-đây không lẽ đột nhiên cô ấy giác ngộ Yoga rồi đi vào trạng thái thiền định... không phải chứ.

Mà nói đúng hơn, với những tiền đề của ngày hôm nay, trong tình huống này, với hành động này, tôi đâu có鈍 cảm đến mức của một con côn trùng (như dế trũi chẳng hạn) mà không hiểu nó có ý nghĩa gì.

Thế nên không phải là tôi không hiểu ý nghĩa hành động của Shiina, nhưng...

「............」

... K-không, nhưng mà bảo tôi phải làm gì bây giờ chứ!?

Hiểu được tình hình không có nghĩa là sẽ hiểu được cách đối phó với nó.

Thậm chí, chính vì nhận thức được quá nhiều tình tiết, mà ngược lại, các lựa chọn càng bị thu hẹp lại.

Đôi môi đang hướng về phía tôi ngay trước mắt.

Đó là thứ mà hai tuần trước tôi đã nghĩ mình từng chạm vào, nhưng thực tế lại không phải, và giờ đây nó đang ở một khoảng cách mà chỉ cần cử động khuôn mặt về phía trước một chút là có thể chạm tới...

「...」

Lồng ngực tôi đập thình thịch! vang lên ầm ĩ bên tai.

Mặt tôi nóng ran như thể trán và má đang tự phát điện.

Từ vẻ mặt đầy quyết tâm trước mắt, tôi như cảm nhận được từng chút một nỗi lòng của Shiina...

「............」

Tôi cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng.

Chính tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Toàn thân như bị một cơn sốt bao trùm, cảm giác thật kỳ lạ.

Cộng với bầu không khí có phần thoát ly thực tại được bao bọc bởi bóng tối và ánh đèn huỳnh quang, tôi gần như cảm thấy mình đang mơ...

「............」

Như thể bị đôi môi của Shiina hút lấy, khuôn mặt tôi từ từ tiến lại gần──

──Yuuto-san♪

「...!!」

Nhưng ngay trước đó, có một thứ đã hiện lên.

Một giọng nói vang lên dứt khoát trong đầu tôi.

Đó là──giọng nói và nụ cười của Haruka, người đang mỉm cười với tôi như một đóa hoa.

Hình ảnh ấy đâm thẳng vào tim tôi một cách mãnh liệt...

「............!」

Tôi vội vàng dừng lại khuôn mặt đang nghiêng đi.

── K-không được! Mình đang làm gì thế này, mình!

Hành động theo quán tính mà không suy nghĩ sâu sắc về việc mình đang làm, để rồi gây ra hậu quả, như vậy thật thất lễ với Shiina!

「A, à, Shiina...」

Tôi lắc đầu lia lịa, và ngay khoảnh khắc định lên tiếng gọi Shiina, người vẫn đang nhắm mắt trước mặt tôi.

BÙM!!

「!!」

「!?」

Một tiếng động lớn như vậy vang lên.

Phản ứng với nó, Shiina cũng giật mình mở mắt.

Nhìn qua, tôi thấy con hải cẩu trong bể mà cặp đôi lúc nãy hướng đến đang lao mạnh xuống mặt nước. Xem ra đây là nguyên nhân...

「Y-Yuuto, tiếng động vừa rồi là...」

「Ừm, h-hình như là con hải cẩu...」

「V-vậy à...」

「À, ừm...」

Chúng tôi gật đầu với nhau rồi bất giác tách ra.

Dù sao thì cũng nguy hiểm thật...

Chỉ một chút nữa thôi là tôi đã có một hành động mang tính quyết định mà không suy nghĩ trước sau.

Shiina lúc nãy đã tỏa ra một lực hút kỳ diệu đến mức đó.

Trông cô ấy quyến rũ một cách khó tả...

「............」

Giờ đây, người đứng trước mặt tôi không còn là cô bạn cùng lớp thân thiết ngồi cạnh, không còn là cô gái thân thiện nữa──mà là một cô gái thực sự quyến rũ, điều đó đã được khắc sâu vào tận đáy lòng tôi.

──Và rồi cuối cùng, khoảnh khắc định mệnh sẽ thay đổi lớn lao mối quan hệ của chúng tôi sau này, đã đến...

5

Nơi Shiina dừng lại là một khu vực có ánh đèn còn tối hơn cả trong khu nhà vốn đã lờ mờ, một không gian hơi khuất vào trong.

Những bể cá chứa mực, sứa, và thiên thần biển được xếp thành hàng, một nơi phát sáng huyền ảo trong bóng tối.

「──Nơi này nhé, là nơi đầu tiên tớ đến, khi vừa mới chuyển tới đây.」

「Ể?」

Shiina vừa nói vừa hơi ngước mặt lên.

「Vì bố tớ phải đi công tác một mình nên tớ theo bố chuyển trường từ Hokkaido... quả thực, lúc đó tớ đã rất lo lắng. Đây là lần đầu tiên tớ rời khỏi Hokkaido, và cũng là lần đầu tiên thực sự đến Tokyo.... Tớ tự hỏi mình có thể hòa nhập được không, có thể kết bạn được không... Thế nên, khi nghe nói ở đây có mực, tớ đã thử đến xem.」

「...」

Ra là cô ấy đã nghĩ như vậy.

Tôi có cảm giác như cô ấy từng nói thoáng qua điều đó, nhưng vì giọng điệu khá nhẹ nhàng nên tôi đã nghĩ đó là một câu nói đùa. Vốn dĩ ngay từ đầu cô ấy đã vô cùng thân thiện và hòa nhập với lớp chỉ trong nháy mắt...

Khi tôi nói ra điều đó.

「Ể, dù vậy tớ cũng đã phải cố gắng hết sức đó? Tớ đã rất căng thẳng, và cũng đã nỗ lực rất nhiều đấy. Nhưng có lẽ... cũng là nhờ đến đây. Tớ đã đến, và cầu nguyện với những con mực. Và rồi... tớ đã được tái ngộ.」

「Tái ngộ?」

「Ừm. Với một cậu con trai tốt bụng và có chút vụng về mà tớ đã gặp ở cuộc thi tại London. Sau khi nhìn những con mực ở đây và bình tâm lại một chút, tớ đã đến Akihabara để mua đồ điện tử.」

「Chuyện đó...」

Là tôi, đúng không...?

Nếu tôi không nhầm thì đó là lúc tôi đi chọn quà sinh nhật cho Haruka cùng với Mika.

Khi đang đi lòng vòng các cửa hàng ở Akihabara, tôi đã tình cờ tái ngộ (hay là va phải?) Shiina, người cũng đang đi mua sắm. Chuyện mới chỉ xảy ra khoảng nửa năm trước mà sao lại có cảm giác hoài niệm đến thế...

「Nhờ quen được Yuuto, tớ đã có thể yên tâm hơn một chút, và thư giãn để đối mặt với môi trường mới. Vì vậy, nơi này đối với tớ là một nơi đặc biệt. Một nơi đặc biệt và quan trọng đã tạo ra cơ hội để tớ tái ngộ Yuuto... Nếu kênh đào ở Otaru là địa điểm bí mật ở quê tớ, thì đây có lẽ là địa điểm bí mật ở Tokyo nhỉ? Tớ chưa nói với ai, và không ai biết... một khung cảnh quan trọng. Vì thế... tớ đã muốn cùng đến đây với Yuuto.」

「Shiina...」

Shiina vừa nói vừa nhìn vào bể cá nơi những con mực đang bơi.

Vẻ mặt cô ấy có gì đó như đã được giải tỏa.

Như thể đã buông bỏ và chấp nhận một điều gì đó...

「──Yuuto, hôm nay, một ngày qua, thật sự cảm ơn cậu nhé.」

「Ể?」

Shiina bất chợt thốt lên.

「Được ở bên cạnh Yuuto... tớ đã rất vui. Cùng nhau đến quán cà phê mèo, được vẽ tranh chân dung ở đài quan sát, đi mua sắm ở nhiều cửa hàng, và cùng nhau ngắm sao ở nhà thiên văn... Tớ đã luôn háo hức, và trái tim tớ cứ đập thình thịch... Và, cậu còn nghe theo cả sự ích kỷ của tớ là muốn được làm người yêu của nhau...」

「Chuyện đó...」

「Tớ đã rất... hạnh phúc. Dù biết rằng Yuuto rất tốt bụng và chắc chắn sẽ không từ chối, nhưng tớ thật sự... rất hạnh phúc. Nhưng... nhưng mà, chính vì vậy mà tớ không muốn chuyện này chỉ là của ngày hôm nay. Tớ không muốn nó chỉ trở thành một kỷ niệm vui. Vì vậy──」

Nói rồi, Shiina bước lên một bước.

Với bể cá phát sáng mờ ảo trong bóng tối làm nền, cô ấy xoay một vòng như đang nhảy múa,

「Vì vậy... tớ sẽ nói. Cảm xúc của tớ... ──Tên tớ là Amamiya Shiina. Chữ 'Ama' trong 'Tenki' (thiên), 'miya' trong 'Miyagiken' (cung), 'Shii' trong 'Shii no ki' (cây dẻ gai), và 'na' trong 'nappa' (rau). Sở trường là piano và naginata (thương). Và──người tớ thích là, Ayase Yuuto.」

「Shiina...」

「Có lẽ... tớ đã thích cậu từ rất lâu rồi.」

Một giọng nói như đang hồi tưởng về một nơi xa xăm.

「Từ lần đầu gặp nhau ở London, tớ đã cảm thấy cậu có gì đó khác biệt so với những bạn nam khác. Và rồi chúng ta tái ngộ ở Tokyo, học cùng lớp, ngồi cạnh nhau... Mỗi khi biết thêm điều gì đó về Yuuto, tớ lại càng để ý đến cậu nhiều hơn...」

「...」

「Lễ hội trường, Giáng sinh, đêm Giao thừa, chuyến du lịch suối nước nóng, Valentine, chuyến du lịch tốt nghiệp... Tất cả những điều đó đều là những trang kỷ niệm quý giá trong tớ. Và rồi, tớ đã nhận ra một cách rõ ràng. Rằng tớ thích Yuuto với tư cách là một người con trai. ──Nè, chuyện này... có nghĩa là tớ thích Yuuto đó, cậu có biết không...? A, còn nữa... bây giờ, là giờ tỏ tình... đó? Chuyện này... cậu biết rồi chứ?」

Cô ấy nói như để tự nhủ với chính mình.

「Vì vậy, cậu có thể nghe được không... những lời mà tớ đã quyết định sẽ nói ra một cách trọn vẹn──」

Nói rồi, Shiina siết chặt hai tay trước ngực.

Cô ấy ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi,

「──Yuuto... tớ, thích, cậu. Từ rất lâu rất lâu rồi... tớ đã rất, thích, cậu. Nếu được thì... hãy, hẹn hò với tớ nhé.」

Cô ấy nói ra điều đó, như thể trút một hơi thở sâu.

Đó là những lời lẽ vô cùng đơn giản.

Nhưng chính vì sự ngắn gọn và không hoa mỹ... nó đã đâm thẳng vào tim tôi.

Xung quanh, ánh sáng hồng nhạt từ bể sứa và thiên thần biển hòa quyện với ánh sáng trắng từ bể mực trong bóng tối, tạo nên một khung cảnh huyền bí.

Dù đang ở giữa lòng Tokyo, nhưng lại là một khung cảnh kỳ diệu như thể ở một thế giới khác.

「............」

Giữa khung cảnh đó... tôi đã suy nghĩ về rất nhiều điều.

Liên tiếp hiện lên trong đầu tôi là những kỷ niệm với Shiina cho đến ngày hôm nay.

Bắt đầu từ cuộc gặp gỡ ở London.

Tái ngộ ở Akihabara. Rồi lại tái ngộ ở trường, trở thành bạn cùng lớp, ngồi cạnh nhau.

Cùng làm trong ban chấp hành lễ hội văn hóa và phát hiện ra một khía cạnh bất ngờ của nhau, rồi Giáng sinh cô ấy đã đi mua sắm cùng tôi.

Đêm Giao thừa, chúng tôi cùng cả lớp đi lễ đầu năm, rồi hai đứa đứng từ xa xem buổi biểu diễn của Himemiya Miran, và còn gặp phải sự cố làm rơi cây trâm cài tóc xuống biển.

Sau Tết, chúng tôi cùng Sawamura-san và mọi người đi du lịch suối nước nóng ở Shinshuu. Ở đó chúng tôi đã chạm mặt nhau trong bồn tắm lộ thiên và cả hai đều hoảng loạn, rồi tôi bị say nước nóng và được cô ấy chăm sóc.

Rồi khi tôi đến thăm Shiina lúc cô ấy bị thương, đã có màn "a~n" ngược lại, và lần đầu gặp gỡ bố của Shiina.

Vào ngày Valentine, vì mấy bà chị ngốc của tôi mà không hiểu sao cô ấy lại phải ở lại nhà tôi, rồi chúng tôi phải chơi trò vợ chồng và được xem một màn trình diễn lãng mạn với nến.

Và trong chuyến du lịch tốt nghiệp vừa rồi...

「...」

──Tóm lại, đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Vô số những kỷ niệm không thể nào quên.

Mỗi lần như vậy, Shiina đều đối xử rất thân thiện với tôi, và luôn nở nụ cười rạng rỡ bên cạnh.

Chỉ cần nhìn thấy điều đó thôi──là tôi đã cảm thấy an lòng.

Cảm thấy ấm áp.

Nhưng không chỉ có vậy.

Cô ấy quan tâm đến mọi người xung quanh nhiều hơn vẻ bề ngoài, có những nét rất nữ tính, và đôi khi có những hành động bất ngờ khiến tim tôi đập thình thịch, cho tôi thấy những khía cạnh đặc biệt mà ở nơi khác khó có thể thấy được.

Về một Shiina như thế... tôi nghĩ rằng mình chắc chắn cũng đã có cảm tình.

Một cô gái thân thiện, rạng rỡ, lạc quan, nhưng cũng rất tinh tế trong những chi tiết nhỏ.

Khi ở bên cô ấy, tôi có thể là chính mình và cảm thấy bình yên, và hơn hết, khoảng thời gian ở bên nhau vô cùng vui vẻ. Tôi cảm thấy rất thoải mái.

Vì vậy, tình cảm của Shiina... thành thật mà nói, tôi rất vui.

Tình cảm đó──rằng cô ấy đã nói thích một người như tôi.

Nếu có thể, tôi cũng muốn đáp lại tình cảm đó.

Tôi cũng nghĩ rằng, nếu là với Shiina, chắc chắn chúng tôi có thể cùng nhau trải qua những khoảng thời gian hạnh phúc sau này.

「............」

──Thế nhưng.

──Chỉ là.

Tôi... đã nhận ra rằng mình đã gặp được một người không thể thay thế từ trước đó rồi.

Giọng nói đã vang lên trong đầu tôi lúc ở trước bể hải cẩu.

Sự tồn tại đang ngự trị ở nơi quan trọng nhất trong trái tim tôi.

Một cô gái mơ màng mà tôi đã gặp trước Shiina khoảng ba tháng.

...Tôi cũng đã thử suy nghĩ rất nhiều.

Về tình cảm thật sự của mình. Về cảm xúc chân thật nằm sâu thẳm trong trái tim.

Chúng đôi khi hiện hữu, đôi khi lại không...

Nhưng câu trả lời mà tôi tìm ra.

Đó là.

Rốt cuộc, tôi──thích Haruka. Tôi muốn được cùng Haruka bước đi.

Tôi đã nhận ra rằng tình cảm đó... là mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì.

Và điều đó... không thể nào cùng tồn tại với việc chấp nhận tình cảm của Shiina──

「...」

──Vì vậy.

Ít nhất thì, tôi phải dùng hết tấm lòng mình để nói ra điều đó.

「............Xin lỗi, Shiina.」

「...」

「Tớ rất trân trọng Shiina... Tớ cũng coi cậu là một sự tồn tại quan trọng, không thể thay thế... Nhưng... tớ không thể đáp lại tình cảm đó... ...Vì có một người mà tớ thực sự muốn cùng bước đi, một người mà tớ muốn đặt ở nơi sâu nhất trong trái tim mình...」

Một lời thú nhận phơi bày toàn bộ nỗi lòng.

Có lẽ bình thường thì không cần phải nói đến mức đó... nhưng tôi nghĩ rằng, việc nói ra tất cả một cách thành thật mà không che giấu, chính là lựa chọn tốt nhất để đáp lại Shiina, người đã thổ lộ tình cảm thật của mình.

「............」

Không có tiếng trả lời nào từ Shiina.

Cô ấy chỉ cúi gằm mặt, siết chặt tay trước ngực như đang cố chịu đựng điều gì đó.

「...」

「...」

「...」

Khoảng lặng không một tiếng động.

Sau đó──không biết đã bao lâu trôi qua.

Cuối cùng, Shiina thở ra một hơi thật sâu như thể chấp nhận điều gì đó.

「──Thế, à.」

「...」

「...Ừm, phải rồi nhỉ. Đối với Yuuto, vẫn còn có Nogizaka-san, và chuyện đó rất lớn... K-không sao đâu, không sao đâu, tớ cũng đã nghĩ chắc là vậy rồi. Cậu đừng bận tâm.」

「Shiina... tớ...」

「K-không sao đâu. Tớ... không hối hận. Dù kết quả là thế này, nhưng tớ vẫn thấy vui vì đã có thể nói ra tình cảm của mình. Tớ nghĩ mình đã không làm sai. ──À, này, có thể hơi ích kỷ nhưng... sau này, tớ vẫn muốn chúng ta đối xử với nhau như trước. Tớ không muốn vì chuyện này mà chúng ta trở nên khó xử...」

「A, ừ.」

「V-với lại, thêm một chút nữa thôi... nếu cậu có thể để tớ tự do thích cậu, tớ sẽ rất vui... Ý tớ là, với tư cách một người con trai... Dù sao thì, tớ cũng không thể thay đổi tình cảm ngay được... X-xin lỗi nhé, tớ cứ nói những điều khó hiểu...」

「K-không...」

Chuyện đó đâu có gì phải xin lỗi.

Thậm chí, cô ấy có thể nói nhiều hơn nữa cũng được.

Nếu là việc tôi có thể làm, tôi sẵn sàng lắng nghe bao nhiêu cũng được...

Khi tôi nói ra điều đó.

「...Vậy thì, chỉ một điều thôi, được không.」

「Ể?」

「Tớ đã biết là sẽ như thế này nhưng... quả nhiên, vẫn có chút cay cú. Vì vậy... cậu có thể nhắm mắt lại một lúc, được không...?」

「Nhắm mắt...?」

「Ừm... không được, à?」

「A, k-không...」

Tôi làm theo lời cô ấy, nhắm mắt lại.

Tầm nhìn vốn đã tối giờ lại càng tối đen khi mí mắt khép lại.

Đ-đây quả nhiên là... màn dạo đầu trước khi bị ăn đấm đây mà.

Một tình huống thường thấy trên TV và phim ảnh.

Vì vậy, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một, hai cú đấm thẳng hay đá vòng cầu──

──Bép...

「Ể...?」

「...」

Thứ chạm vào trán tôi là một cảm giác mềm mại như vải.

Một cảm giác mềm mại, không hề đau chút nào.

Khi tôi mở mắt ra... ở đó là hình ảnh Shiina đang cầm chân con mực nhồi bông mua ở cửa hàng tạp hóa hôm nay, và đang gõ nhẹ vào má tôi.

「Đây là hình phạt, từ Kraken-kun đó. P-phụ bạc một cô bé đáng yêu thế này, thì đây là quả báo tất nhiên thôi...」

「Shiina...」

「E, ehehe...」

Cô ấy vừa cười như mếu vừa tiếp tục gõ bép bép.

Trước phản ứng đó, tôi không biết phải nói gì, đành mặc cho cô ấy làm vậy.

「...Thật ra thì, tớ đã định im lặng──làm luôn cơ.」

「Ể?」

「Nhưng mà... làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì nhỉ. ──Bởi vì, tớ không muốn là lúc cậu nhắm mắt, mà là lúc cậu nhận ra đó là tớ... và làm điều đó.」

「Ể...?」

Câu đó có ý nghĩa gì... tôi còn chưa kịp nghĩ thì,

「...」

「!?」

Chụt──

Một thứ gì đó mềm mại chạm vào má tôi.

Một cảm giác mềm mại như lụa, và trơn láng như nước.

「...」

「...」

Shiina với khuôn mặt đỏ bừng, đưa ngón tay lên miệng rồi lùi lại phía sau.

Ể, v-vừa rồi là...!?

Trong lúc tôi gần như rơi vào trạng thái toàn bộ dây thần kinh trong đầu đều cháy rụi.

「V-vậy, tớ sẽ ở đây xem mực thêm một chút nữa nhé. N-này, Yuuto đi đi. Đừng ở mãi một nơi thế này nữa, hãy đến nơi cậu cần đến đi.」

「Ể? A, nhưng mà...」

G-giải thích hay là chú giải cho hành động vừa rồi đâu...

「V-vừa rồi là gì thì, mấy chuyện vô duyên như vậy không cần nói ra đâu. Đ-đó là phép lịch sự đấy... A, nhưng mà──」

「?」

Nói rồi, Shiina chợt trở nên nghiêm túc.

「──Nè, Yuuto, cuối cùng... tớ hỏi một điều, được không?」

「Ể?」

「Nếu như tớ và Yuuto gặp nhau sớm hơn Nogizaka-san... thì có gì, khác đi, không...?」

Một câu hỏi, bằng một giọng nói chân thành.

Một câu hỏi "nếu như" không thể xảy ra trong thực tế.

Trước những lời đó... tôi đã trả lời ngắn gọn thế này.

「...Ừm. Tớ không thể nói rõ là khác như thế nào, nhưng tớ nghĩ... là có khác.」

「Thế, à...」

Trước câu trả lời đó, Shiina khẽ gật đầu.

Cô ấy ngẩng khuôn mặt đang hơi cúi xuống lên.

「Ừm, chỉ cần nghe được thế thôi, là tớ đã mãn nguyện rồi. Cảm ơn cậu. Giờ thì tớ không còn... hối tiếc gì nữa. ──Tạm biệt nhé, Yuuto.」

「...À, ừ. Gặp lại sau, Shiina.」

「Ừm──gặp lại sau nhé, Yuuto.」

Một giọng nói có chút cô đơn.

Và để lại Shiina đang vẫy tay nhè nhẹ trước bể mực──tôi đã rời khỏi thủy cung.

「A a... thật sự bị từ chối rồi...」

Trước bể cá phát sáng mờ ảo, tôi một mình thốt lên những lời đó.

「Dù đã lờ mờ đoán được sẽ thế này... nhưng quả nhiên khi thực sự phải đối mặt với nó, cũng có chút, đau, nhỉ...」

Phía trên, những con mực vằn đang uốn lượn bơi, những con mực đã động viên tôi mỗi khi tôi buồn bã kể từ khi đến đây.

Tôi biết tình cảm của Yuuto hướng về Nogizaka-san.

Tôi biết... hy vọng gần như là không có.

Nhưng tôi vẫn nghĩ "biết đâu", nghĩ rằng khả năng không phải là con số không, và không thể từ bỏ.

Bằng mọi giá, tôi muốn Yuuto nhìn về phía mình...

「G-giữa chừng mọi chuyện đã rất may mắn rồi mà... ở quán cà phê mèo còn được đút đồ ăn, còn được vẽ tranh chân dung, còn cùng nhau xem nhà thiên văn... nhưng cuối cùng, vẫn không được, nhỉ... C-có lẽ, vì mọi chuyện quá suôn sẻ nên mới không tốt chăng...」

Khác với những lần trước, buổi hẹn hò lần này diễn ra thuận lợi, nhưng lại vấp ngã ở chỗ quan trọng nhất...

「...Hức... hức...」

Đã quyết định, là sẽ không khóc mà...

Nhưng tôi không thể ngăn được dòng nước nóng đang dâng lên từ sâu trong mí mắt.

Dù cố gắng kìm nén, nó vẫn cứ trào ra hết lần này đến lần khác...

「............」

N-nhưng... cũng được thôi nhỉ.

Trước mặt Yuuto... mình đã không khóc. Mình đã kìm nén đến phút cuối cùng, cố gắng chịu đựng để không bật khóc rồi ôm chầm lấy lồng ngực cậu ấy.

Vì vậy, ít nhất là lúc này...

「...Ư... ư ư...」

...Ít nhất là... lúc này...

「...Y-Yuuto... Yuuto... hức, ư ư...」

Mình lấy tay che miệng, cố nén những tiếng nức nở đang chực trào ra.

Và rồi ngay trước mắt mình... con mực lá trong bể kính khẽ phun ra một làn mực đen.

Trông nó như thể đang an ủi mình vậy...

「Vậy à... cậu cũng đang khóc cùng mình, phải không...」

Mình khẽ áp tay lên tấm kính ngăn cách giữa bể nước và thế giới bên này.

Lạnh buốt, nhưng lại có một cảm giác dịu dàng đến lạ.

Mình có cảm giác như... những chú mực ở phía bên kia tấm kính cũng đang vẫy vẫy xúc tu đáp lại.

「...」

Làm như vậy có thật sự ổn không...

Trong lúc một mình rảo bước trên đường về từ Sunshine, đầu óc tôi ngập tràn suy nghĩ đó.

Lời tỏ tình của Shiina.

Và câu trả lời của tôi... cho lời tỏ tình ấy.

Liệu đó có phải là câu trả lời đúng đắn không...

「............」

Tôi không biết...

Đây là chuyện mà trước nay tôi chưa từng trải qua dù chỉ một lần...

Nhưng tôi muốn tin rằng... đó là điều tốt nhất.

Ít nhất thì tôi cũng phải tin như vậy, nếu không thì thật thất lễ với Shiina, người đã dốc hết lòng mình để bày tỏ tình cảm với tôi...

Đúng lúc đó.

『Có cuộc gọi từ Mika-chan đáng yêu nè, onii-chan♪ Có cuộc gọi từ Mika-chan đáng yêu nè, onii-chan♪』

「Ặc!?」

Một giọng nói quá ư là tuyệt vời vang lên từ trong túi quần tôi.

Tất cả người đi đường đồng loạt quay sang nhìn tôi xem có chuyện gì. C-cái này, là điện thoại sao!?

Tôi vội vàng kiểm tra... và thứ hiện ra trước mắt tôi là màn hình điện thoại với hình ảnh của cô nhóc hai bím nào đó (mặc đồng phục Học viện Hakujou, còn tháo tóc ra để bắt chước Haruka, kèm dòng chữ 〝Mika-chan hoàn hảo♡〟).

「............」

C-cái con nhóc ranh con bằng tuổi tai thỏ này lại tự ý làm mấy trò này nữa rồi...

Tôi hoàn toàn chẳng nhớ gì cả, nhưng chắc con bé đã làm việc này lúc tôi đến dinh thự Nogizaka lần trước. Thiệt tình...

Thêm nữa, thời điểm này thật sự quá trùng hợp khiến tôi có chút bận tâm, không lẽ nào con bé lại bám đuôi tôi nữa đấy chứ...

「── A, alô」

Mang theo nỗi nghi hoặc đó, tôi bắt máy.

「A, gútt-đờ-i~-vừ-ninh~, onii-san, anh khỏe không~?」

Đáp lại tôi là một giọng nói không thể tươi tắn hơn.

Chẳng có vẻ gì là thâm sâu ý tứ như đang muốn gài bẫy tôi cả. Xem ra chỉ là con bé tình cờ gọi đúng lúc này thôi. Dễ gây hiểu lầm thật chứ...

「Mika à... có chuyện gì không...?」

Tôi trả lời với tâm trạng có chút mệt mỏi.

「Ừm, sao hôm nay anh cũng không có sức sống gì hết vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì à?」

「Ể, không...」

Quả nhiên con bé vẫn nhạy bén như mọi khi, mà đúng là đã có chuyện thật... nhưng tôi không thể nói ra được.

Nghe vậy, Mika ở đầu dây bên kia liền nói:

「Ừm~, em không hiểu rõ lắm, nhưng mà suy nghĩ phức tạp quá cũng chẳng có ích gì đâu, onii-san à? Onii-san về cơ bản là người tốt nên hay để ý mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng mà những việc onii-san làm thì nhìn chung đều không sai đâu.」

「Ể?」

「Thế nên onii-san không sao đâu. Thoạt nhìn thì có vẻ không phải vậy, nhưng cuối cùng thì những việc onii-san làm đều là vì một ai đó. Và chắc chắn đối phương cũng sẽ hiểu điều đó. Mika-chan này bảo đảm luôn đó♪」

「Mika...」

「Thôi, chuyện đó để sau đi~.── Vì vậy nên ngày mai anh đến nhà em nhé. Okkê?」

「Hả?」

「Còn hả nữa chứ~. Ngày mai chị em cuối cùng cũng đi thi concours về đó~. Với lại chị ấy đoạt giải nhất luôn, đúng như dự đoán♪ Rồi rồi, giải thưởng phụ? hay gì đó mà có khi chị ấy sẽ được ra CD đó~. Tuyệt vời nhỉ~. Thế nên nhà em quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ vào khoảng chiều tối để ăn mừng. Em đợi anh đó~. Thôi nhé, bai bai~♪」

「A...」

Nói một tràng xong, con bé cúp máy.

Đúng là cô nhóc hai bím đó, lúc nào cũng tự tung tự tác...

「...」

Nhưng lúc này, tôi cảm thấy như được cứu rỗi bởi sự vui vẻ đó.

Những lời Mika nói giữa cuộc điện thoại.

Có lẽ con bé không hiểu rõ sự tình... nhưng những lời đó đã giúp lòng tôi nhẹ nhõm đi đôi chút.

「............」

Tôi không biết thực sự Shiina đã nghĩ gì.

Không biết bây giờ cô ấy đang nghĩ gì khi một mình ở lại thủy cung.

Nhưng... chỉ có điều này là tôi muốn nói.

Với người đã cho tôi biết bao kỷ niệm và tình cảm, tôi muốn nói với cô ấy điều này.

Tôi dừng bước, nhắm mắt lại.

──Cảm ơn cậu, Shiina...

Dồn hết tất cả tình cảm của mình, tôi thầm gọi tên cô ấy trong tim.