0
『──Sau đây, tôi xin phép được bắt đầu bữa tiệc chúc mừng sinh nhật lần thứ mười lăm của tiểu thư Nogizaka Mika~. Mọi người xin vui lòng cầm ly của mình lên được không ạ~?』
Giữa đại sảnh rộng bằng cả chục phòng học, giọng nói của chị hầu gái tươi cười vang lên qua micro.
『Vâng, thưa quý vị, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa ạ~? Vậy thì xin hãy cùng hô vang với tôi nhé~. Một lần nữa── Chúc mừng sinh nhật tuổi mười lăm, tiểu thư Mika~♪』
「「「Chúc mừng tiểu thư!」」」
Cùng với những lời chúc mừng rộn rã từ xung quanh, những chiếc ly đồng loạt chạm vào nhau.
Một bản hợp xướng của những tiếng thủy tinh trong veo.
Đáp lại, cô nàng tóc hai bím trong bộ váy dạ hội trên bục cao nhất của sảnh khẽ mỉm cười e thẹn: 「A, cảm ơn mọi người~♪」.
「À, ừm, cảm ơn mọi người hôm nay đã đến dự tiệc sinh nhật của tớ~♪ Tớ vui lắm, không biết nói sao nữa…… Hôm nay là ngày xõa tới bến không có gì cấm kỵ hết, nên mọi người hãy vui chơi hết mình đến tận xương tủy nhé~♪」
Đó là một lời chào hỏi tươi tắn đậm chất Mika.
『Xin cảm ơn tiểu thư Mika ạ~♪ Vậy thì từ bây giờ cho đến giờ trao quà sẽ là thời gian tự do. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn thức uống, vậy nên xin mời quý vị hãy cùng trò chuyện vui vẻ trong chốc lát ạ~♪』
Cùng với giọng nói đó của Nanami-san, không gian chìm trong sự ồn ào và xôn xao vui vẻ.
Một bầu không khí chan hòa và thân mật.
──Hiện tại, chúng tôi đang ở Dinh thự Nogizaka thứ ba mươi chín tại Ito, Izu.
Một dinh thự đồ sộ như tòa lâu đài được xây trên ngọn núi cách xa trung tâm thành phố.
Nó nổi bật một cách rõ rệt so với khung cảnh xung quanh, và nghe đâu đó là nơi mà ngài Gentou đã mua lại cùng với khu đất gần đó để kỷ niệm ngày Mika ra đời, và được người dân địa phương gọi là Núi Mùa Hè Hạnh Phúc. Lần của Haruka thì là Đảo Mùa Xuân Hạnh Phúc, đúng là hết thuốc chữa với cái bệnh cuồng con gái mà, ngài Gentou……
Thế rồi, tại cái Núi Mùa Hè Hạnh Phúc đó, bữa tiệc sinh nhật của cô nàng hai bím mà tôi được mời mấy hôm trước đang được tổ chức.
「Chúc mừng nha, Mika~☆」
「Thật là hạnh phúc quá đi à~♪」
「Chúc mừng sinh nhật, Mika♪」
Những người lên tiếng ở xung quanh là Hikari, Miu, và Eri, hội bạn ở Công viên giải trí Học viện Futaba.
Vẫn là cái sự năng nổ của tuổi học sinh cấp hai, lúc nào cũng tươi vui và náo nhiệt hết mức như lần trước.
「Nè anh hai, anh hai cũng phải gọi Mika bằng giọng to hơn nữa đi chứ~☆」
「Phải thật năng nổ như chú chó Shiba vẫy đuôi chạy tới khi tìm thấy chủ nhân ấy~♪」
「À, ừm, chúng ta cùng gọi nhé, anh hai?」
「Ơ, à, ừ.」
Bị thúc giục, tôi cùng họ hét lớn.
Hừm, vẫn ồn ào như mọi khi……
Ồn ào đến mức có hơi nổi bật giữa những vị khách được mời khác.
Nhân tiện nói đến những vị khách khác.
「Tiểu thư Mika, chị thật tuyệt vời……♪」
「Vâng ạ, vừa đáng yêu lại vừa lộng lẫy……♪」
「Em mê mẩn mất thôi……♪」
Đó là rất nhiều tiểu thư (dự đoán) với phong thái vô cùng tao nhã.
Tính cả nhóm Hikari, phần lớn khách mời là những cô gái trẻ như vậy, hầu như không thấy bóng dáng ai khác.
Xem ra lần này là một bữa tiệc riêng tư, không mang tính bán công khai như lần của Haruka trước đây, mà chỉ mời chủ yếu là bạn bè thân thiết.
Dù vậy, quả không hổ danh là con gái thứ của gia tộc Nogizaka lừng danh thế giới, số lượng khách mời cũng dễ dàng vượt qua con số một trăm người……
「……」
Chà, nhiều tiểu thư tập trung tại một nơi thế này, theo một nghĩa nào đó cũng thật là một cảnh tượng ngoạn mục……
Cứ như là vượt qua cả cảnh tượng “trăm hoa đua nở”, hoa tươi tràn ngập khắp nơi tạo thành một quả bom hoa vậy.
Khi tôi đang có chút bối rối trước những sắc màu quá rực rỡ ấy thì.
「──Anh sao vậy, Yuuto-san?」
「Ồ……」
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Người khẽ mỉm cười và bắt chuyện với tôi từ bên cạnh… chính là nàng tiểu thư của các tiểu thư, người tỏa sáng rực rỡ nhất giữa những đóa hoa yêu kiều ấy.
Haruka, trong bộ váy dự tiệc màu sắc trang nhã, mỉm cười với tôi.
「Em xin lỗi, em phải đi chào hỏi các vị khách đã đến nên đến muộn mất…… Oa, Mika trông tuyệt quá nhỉ……♪」
「Ừ, à, ừm……」
Tôi có hơi bị thu hút bởi dáng vẻ đó.
Đúng là Mika rất tuyệt, nhưng Haruka cũng tuyệt vời không kém… quả nhiên là tôi không thể nói ra câu đó.
「? Anh sao vậy ạ?」
「A, k-không, không có gì!」
「??」
Haruka làm vẻ mặt khó hiểu.
Và rồi.
「……Hừ, cậu cũng đến rồi sao, Ayase Yuuto.」
「Ôi chà, chào cậu, Yuuto-san.」
「Ngài Gentou, cô Akiho.」
Có tiếng gọi từ phía sau.
Nhìn lại, tôi thấy ở đó là vị gia chủ hiện tại của gia tộc Nogizaka cùng phu nhân, và bên cạnh là chị trưởng hầu gái kiệm lời đang lặng lẽ đứng hầu.
「……Lâu rồi không gặp. Hừ, trông vẫn cái mặt ngơ ngác như mọi khi… nhưng mà thôi. Hôm nay là một dịp ăn mừng quan trọng. Cứ vui vẻ hết mình đi.」
「Hôm nay cảm ơn cậu đã cất công đến đây nhé. Chắc hẳn Mika cũng đang rất vui. À, tất nhiên là cô cũng rất vui khi được gặp cậu đấy, Yuuto-san♪」
「A, dạ không……」
Tôi vội vàng chào đáp lại.
Hừm, chắc do dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện, nên cảm giác như đã rất lâu rồi tôi mới đối mặt với hai người họ.
Thực tế thì tôi đã gặp họ trong bữa tiệc mừng chiến thắng cuộc thi của Haruka lần trước, vậy nên chỉ mới khoảng ba tuần thôi.
Vừa nhìn hai người họ, tôi vừa miên man suy nghĩ thì cô Akiho quay sang nhóm của Hikari.
「Hikari-san, Miu-san, và cả Eri-san nữa, hôm nay cảm ơn các cháu nhé. Cô xin phép thay mặt Mika cảm ơn các cháu.」
「Dạ không có gì đâu ạ, Mika là bạn thân của bọn cháu mà~☆」
「Dù phải cầm cố vợ già con cọc thì cũng phải chạy đến ạ~♪」
「Bọn cháu mới phải cảm ơn vì đã mời bọn cháu hôm nay ạ……」
Nhóm Hikari và cô Akiho vui vẻ trò chuyện.
Hừm, ba người này cũng quen biết cả cô Akiho sao.
Mà nghĩ đến mối quan hệ của họ với Mika (nhóm bạn thân bốn người) thì cũng là điều hiển nhiên thôi.
「A, chú Gentou, lâu rồi không gặp chú~☆」
「Chú vẫn giữ cái mặt như tảng đá nhỉ~♪」
「A, cháu chào chú ạ.」
「G-gừ, lâu, lâu rồi không gặp.」
「Lần trước bọn cháu gặp chú là mùa thu nên cũng khoảng nửa năm rồi nhỉ~. Mà hôm nay chú cũng không tháo kính râm ra ạ~?」
「Cháu nghe nói đeo kính râm trong nhà là hơi có vấn đề về đầu óc đấy ạ~♪」
「A, n-nhưng mà, rất hợp với chú ạ……」
「Ng-nghẹn……」
Họ vui vẻ trò chuyện với nhau (chỉ về phía nhóm Hikari).
Chà, ngài Gentou, người (chắc là) bất khả chiến bại trước các giám đốc doanh nghiệp hay chính trị gia nào đó, xem ra cũng khá lép vế trước sức mạnh của đám học sinh cấp hai ồn ào này.
「Phì phì~, chẳng hiểu sao cháu thấy chú Gentou giống anh hai nên dễ trêu ghẹo ghê~☆」
「Ừ ừ, cứ như là cùng một bộ tộc ấy~♪」
「H-Hikari, Miu……! ……N-nhưng mà, em cũng thấy khí chất có hơi giống anh hai một chút……」
Các cô bé đồng thanh nói.
Không, cái ông chú trông như sự kết hợp giữa mafia, yakuza và Kẻ hủy diệt này thì giống tôi ở điểm nào chứ……
Ừ thì có hai mắt, một mũi và một miệng thì có thể nói là giống, nhưng ngoài ra thì gần như là hai sinh vật khác nhau cũng không ngoa. Bên cạnh tôi, ngài Gentou cũng đang đỏ mặt gầm gừ: 「T-ta mà lại giống tên nhóc này ư…? K-không thể nào!」.
Thế nhưng.
「Ôi chà, nghe nói vậy thì có lẽ đúng thật nhỉ. Quả thực rất giống anh lúc trẻ đấy, fufufu♪」
「Dạ vâng ạ. Con nghĩ Yuuto-san và ba, ở điểm đáng tin cậy và mang lại cảm giác an tâm thì có phần nào đó giống nhau ạ♪」
Đến cả cô Akiho và Haruka cũng nói vậy.
H-hừm, đã bảo là oan (?) rồi mà……
「……」
Dù sao thì, nhìn chung không khí vẫn rất chan hòa.
Và cứ như thế── trong một dòng chảy chẳng hiểu ra sao, bữa tiệc sinh nhật tuổi mười lăm của cô nàng hai bím đã mở màn.
1
Bữa tiệc dường như không có một chương trình cụ thể nào, về cơ bản là thời gian tự do từ đầu đến cuối.
Sự kiện chính được ấn định chỉ có màn trao quà sẽ diễn ra trong khoảng một giờ nữa.
Ngoài ra, mọi thứ đều linh động, có vẻ sẽ tiến hành xen kẽ với các sự kiện phụ hay tiết mục giải trí bất chợt vào những thời điểm thích hợp. Hừm, cái kiểu ngẫu hứng, hay nói đúng hơn là coi trọng sự tùy hứng thế này, quả là một kịch bản đậm chất cô nàng hai bím đó.
「Đồ ăn theo hình thức tiệc đứng à……」
Khắp nơi trong hội trường là những chiếc bàn trải khăn trắng, trên đó bày la liệt các món ăn và đồ uống sang trọng.
Nếu yêu cầu thì các chị hầu gái cũng sẽ mang đến, nhưng về cơ bản thì có vẻ là tự phục vụ.
Tôi định bụng đi lấy tạm thứ gì đó.
「A, Yuuto-san. Nếu được thì để em đi lấy giúp anh nhé♪」
Haruka vừa cười rạng rỡ vừa nói vậy.
「Hả, à, không, để anh……」
「Không sao đâu ạ♪ Em đi một mình được mà, Yuuto-san cứ ngồi đây nghỉ ngơi thoải mái đi ạ♪」
「Không, nhưng mà……」
Để cho tiểu thư của các tiểu thư, chị gái của nhân vật chính hôm nay và cũng là con gái lớn nhà Nogizaka đi lấy đồ ăn cho mình, tôi thấy hơi áy náy……
Nhưng Haruka khẽ lắc đầu.
「À, ừm, nếu được thì hãy để em làm ạ. Em muốn… làm. Tại vì, chị Haruna Runa, cũng đã gắp đồ ăn cho chàng trai định mệnh mà chị ấy tái ngộ……」
「Hả……?」
「Trong đoạn B của tập sáu mươi mốt trong anime, trông chị ấy… hạnh phúc lắm ạ. Cho nên em cũng, à, ừm, muốn… gắp đồ ăn cho Yuuto-san…… cho Yuuto-san quan trọng của em…… A, e-em đang nói gì thế này……! …V-vậy, e-em đi lấy đây ạ!」
「Ồ──」
Nói xong, Haruka che đi khuôn mặt đang hơi ửng đỏ rồi tất tả chạy về phía bàn ăn.
Hừm, dễ thương quá…… không phải, tôi nên hiểu phản ứng vừa rồi thế nào đây?
Dù sao thì tôi cũng biết đó là một tín hiệu đáng mừng, nhưng mà……
Khi tôi đang có chút bối rối thì.
「Hừm, chị Haruka và anh hai thân nhau ghê nhỉ~☆」
「Hả?」
Hikari đứng bên cạnh bỗng nói vậy.
「Em vốn biết hai người là bạn cùng lớp nên cũng khá thân rồi, nhưng không ngờ lại thân đến mức này~. ……Hay là anh hai, thích chị Haruka phải không ạ~?」
「!?」
Đ-đột nhiên cô bé này hỏi cái gì thế.
Bị ném một câu hỏi quá hiểm hóc trong tình hình hiện tại, tôi cứng họng.
……P-phải trả lời thế nào đây? Đúng là tôi có, ừm, thích Haruka, nhưng không thể nói ra ở đây được. Tuy nhiên, nếu phủ nhận thì lại có cảm giác như đang nói dối lòng mình, nên cũng thấy khó chịu……
Thấy tôi không trả lời được, Hikari ghé sát mặt vào Miu, thì thầm.
「…….……. Có lẽ Mika gặp chút nguy cơ rồi đây.」
「Ừm~, chuyện anh hai có thành công với chị Haruka hay không thì chưa biết~, nhưng đối thủ là chị ấy thì quả thực hơi khó nhằn đấy~」
「Đúng không~? Đã thế dạo này Eri cũng có không khí hơi đáng ngờ nữa chứ……」
「?」
Hai người họ đang nói gì vậy?
Khi tôi ghé mặt lại gần để nghe cho rõ thì.
「À~, không có gì đâu ạ~. Nói thế nào nhỉ~, là chuyện anh hai là một tên sát gái thôi ạ~」
「Đúng đúng, anh hai là một tên khủng long đần độn ngốc nghếch~♪」
「Hả?」
Không, tôi chẳng hiểu gì cả.
Mà tại sao tôi đột nhiên lại bị gọi là tên sát gái hay đồ đần chứ……
Khi tôi đang cảm thấy bất bình trước phản ứng quá vô lý của hai cô bé học sinh cấp hai thì.
「──X-xin lỗi đã để anh chờ……」
「Ồ……」
Đúng lúc đó, Haruka quay lại, trên hai tay là những chiếc đĩa được bày biện đồ ăn một cách đẹp mắt.
Cô bé khẽ ngẩng mặt lên nhìn tôi.
「A, ừm, em đã lấy cân bằng cả thịt, cá và rau củ, không biết có được không ạ……?」
「Ơ, à, ừm, được mà. Cảm ơn nhé.」
「V-vâng♪」
Haruka mỉm cười vui vẻ như một chú cún con đang làm nũng.
Và rồi, tôi nhận ra Hikari và Miu đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi từ bên cạnh.
「……Cậu nghĩ sao, Miu?」
「Ừm~, cũng khó nói nhỉ~」
「Hỏi anh hai thì cũng chẳng có câu trả lời rõ ràng nào…… Hay là cứ hỏi thẳng là tốt nhất nhỉ? Chị Haruka chắc sẽ trả lời thôi.」
「Ừ nhỉ~」
Hai người gật đầu với nhau.
「──Nè, chị Haruka.」
「? Chuyện gì vậy em?」
「Chị Haruka… có thích anh hai không ạ?」
「!!」
Hai cái cô học sinh ồn ào này hỏi Haruka cái gì thế!
Bên cạnh tôi đang hoảng hốt trước hành động không thể lường trước này.
「Ể, Yuuto-san ư…… ạ……?」
「Vâng ạ. Chị thấy thế nào ạ~?」
「……」
Cô bé đặt ngón tay lên môi trong giây lát, ra vẻ suy nghĩ.
Nhưng rồi ngay lập tức mỉm cười dịu dàng.
「──Vâng, chị có thích ạ♪」
「Ể!」
「Chị rất thích Yuuto-san ạ♪ Anh ấy tốt bụng, đáng tin cậy và ấm áp…… Em lúc nào cũng muốn ở bên anh ấy ạ♪ À, tất nhiên là chị cũng rất yêu quý Hikari-san, Miu-san và Eri-san nữa ạ♪」
「……」
「……」
「……」
……Ra là vậy, hỏi Haruka theo cách này đúng là sai lầm rồi.
Dù cảm xúc bên trong đã có sự thay đổi, nhưng nhận thức của cô bé về từ 「thích」 vẫn còn ở mức độ của một con bọ kẹp kìm bé xíu. Dù có hỏi thì cũng chỉ nhận được câu trả lời như thế này thôi……
「……Ừ-ừm, cậu thấy, sao?」
「……Ừmm……」
Hai người nhìn nhau.
Rồi lại thì thầm to nhỏ gì đó.
「Chẳng hiểu rõ lắm, nhưng kết luận cuối cùng có thể nói là──」
「Ừm, đúng vậy nhỉ──」
「?」
Hai cô bé cười toe toét nhìn tôi.
「Anh hai là một tên sát gái, đúng không ạ~☆」「Anh hai là một tên ngốc, phải không ạ~♪」
「……」
Cả hai đồng thanh nói.
……Thôi muốn làm gì thì làm……
Trong lúc tôi bị tự tiện gán cho cái mác tên sát gái & đồ ngốc, bữa tiệc vẫn tiếp diễn.
Và rồi đến giờ trao quà.
『──Và sau đây, chúng ta sẽ chuyển sang phần trao quà cho tiểu thư Mika ạ~. Xin quý vị hãy chú ý lên chiếc ghế đặc biệt trên sân khấu ạ~. Ngoài ra, để tránh tình trạng lộn xộn, chúng tôi sẽ phát số thứ tự, phiền quý vị nhận số từ các chị hầu gái đang ở gần ạ~♪』
Từ trên sân khấu, Nanami-san giải thích qua micro.
「……」
Hừm, ở đây cũng phát số thứ tự à.
Mà với số lượng người đông thế này thì cũng đành chịu thôi. Có thể nói là vẫn còn may chán so với việc phải nhận số năm trăm mấy như lần của Haruka.
Dù sao thì trước hết phải đi lấy số đã.
「À, anh đi lấy số thứ tự một lát nhé.」
「A, vâng ạ.」
Tôi nói vậy với Haruka, rồi đi xung quanh để gọi một chị hầu gái gần đó.
「──Yuuto-sama~♪」
「Oái!?」
Đột nhiên, một luồng hơi 「phù~♪」 thổi vào gáy tôi từ phía sau.
Tôi quay lại… và thấy ở đó là chị hầu gái tươi cười đang nở một nụ cười vui vẻ.
「N-Nanami-san?」
「Vâng ạ~, Nanami của anh đây ạ~♪」
Chị ấy vừa cười vừa vẫy tay.
……Ủa khoan, không phải người này vừa mới đứng trước micro trên sân khấu (cách đây khoảng gần năm mươi mét) sao? Mà tôi lại không hề cảm nhận được một chút sự hiện diện nào…… Chẳng lẽ đội hầu gái nhà Nogizaka, từ chị trưởng hầu gái kiệm lời đến cô hầu gái nhí, đều đã thành thạo 「ẩn thân」 như một kỹ năng cơ bản hay sao…?
Khi tôi đang có phần sững sờ trước sự bí ẩn của các thành viên đội hầu gái thì.
「Anh thấy thế nào ạ~, anh đang tận hưởng bữa tiệc chứ ạ~? Em đến để phát số thứ tự cho anh đây ạ~♪」
「Ơ, à, vâng.」
Chị ấy vừa cười vui vẻ vừa nói.
Xem ra chị ấy đã cất công đến đây để đưa số thứ tự cho tôi. Nhưng nếu vậy thì cứ gọi bình thường là được rồi.
「Đây ạ~. Anh cùng với tiểu thư Haruka là số một bốn năm, và nhân tiện thì đây cũng là số cuối cùng đấy ạ~」
「Cuối cùng?」
Tại sao lại thế?
Trước thắc mắc đó của tôi.
「Là vì~, em muốn hai người có thể từ từ trò chuyện với tiểu thư Mika mà không cần bận tâm đến thứ tự ạ~. Em đã xếp số cuối cùng để hai người không phải lo lắng về người phía sau ạ~♪」
「À, ra vậy……」
Đúng là với số lượng người đông thế này, thời gian cho mỗi người chắc chắn sẽ rất hạn chế.
Nếu là cuối cùng thì sẽ thoải mái hơn một chút.
「Xin lỗi, đã để chị phải bận tâm……」
「Không đâu ạ~, vì người đó là Yuuto-sama mà~. Tiểu thư Mika đã rất mong chờ ngày hôm nay, nên xin anh hãy đối xử thật dịu dàng với tiểu thư nhé~♪ Vậy thì, chúng ta sẽ gặp lại nhau khi anh trao quà ạ~♪」
Nói rồi, chị hầu gái tươi cười lặng lẽ rời đi.
Hừm, đúng là một người khó nắm bắt theo nhiều nghĩa……
Tôi vừa nghĩ vậy vừa quay trở lại chỗ Haruka.
「Anh lấy được số rồi. Hình như là cuối cùng.」
「A, vậy ạ?」
「Ừ, Nanami-san đã sắp xếp cho chúng ta.」
Tôi gật đầu đáp lại Haruka đang ngước nhìn mình.
Chúng tôi vừa tán gẫu vài chuyện phiếm, vừa chờ đến lượt.
『Số hiện tại là ba mươi ạ~. Mời quý vị có số thứ tự ba mươi lên sân khấu gặp tiểu thư Mika ạ~. Tiếp theo, mời quý vị có số từ ba mươi mốt đến ba mươi chín──』
Cùng với thông báo đó, các tiểu thư lần lượt cầm quà lên sân khấu.
Hàng người được xếp rất ngay ngắn… hừm, xem ra lần này không có vị công tử nhà giàu nào ảo tưởng như Sutherland lần của Haruka. Mà nếu có một tiểu thư với tính cách như vậy thì đúng là phiền phức hết chỗ nói……
Tôi vừa vẩn vơ nghĩ vậy, vừa quan sát cảnh Mika nhận quà trên sân khấu, hết người này đến người khác.
──Khoảng hai giờ sau (dài thật……), cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi.
「Cuối cùng cũng đến……」
「Vâng ạ. Chúng ta đi thôi♪」
Và thế là, tôi cùng Haruka tiến đến chiếc ghế trên sân khấu, nơi cô nàng hai bím (và chị hầu gái tươi cười) đang chờ.
Ngay khi vừa bước lên sân khấu.
「Oa, là anh hai~♡」
「Hự!?」
*Chồm!*
Một cú va chạm nhỏ bất ngờ vào ngực tôi.
Ngay khi nhìn thấy tôi, Mika trong bộ váy dạ hội đã lao vào ôm chầm lấy tôi như một con heo rừng nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn.
「M-Mika……?」
「Oa~, oa~, anh đến rồi~♪ Chào mừng anh hai~♪」
Cô bé vừa reo lên với giọng vô cùng vui vẻ, vừa siết chặt vòng tay quanh lưng tôi.
「Kh-không, tại anh đã hứa rồi……」
Sau khi trả lời như vậy mà không đến thì không có lựa chọn nào khác cả……
Nhưng cô nàng hai bím lại lắc đầu nguầy nguậy.
「Em biết mà~. Nhưng mà nói gì thì nói, em vẫn vui vì anh đã thực sự đến♪ Với cả lúc nãy anh gọi em thật to, em nghe thấy hết đó. ──Em yêu anh lắm, anh hai, ehehe~♪」
「……」
Cô bé vừa dụi má vào người tôi, vừa nói với vẻ mặt thật sự vui sướng từ tận đáy lòng.
Hừm, được em ấy vui mừng đến mức này thì tôi cũng vui, nhưng lại có chút không biết phải làm mặt thế nào cho phải……
Khi tôi đang có chút bối rối trước sự chào đón nồng nhiệt bất ngờ này thì.
「Tiểu thư Mika đã rất mong chờ bữa tiệc hôm nay đấy ạ~♪」
「Hả?」
Nanami-san, một tay cầm micro đứng bên cạnh, mỉm cười nói vậy.
「Tiểu thư đã rất hào hứng chuẩn bị để Yuuto-sama có thể tận hưởng bữa tiệc một cách vui vẻ nhất ạ~♪ Hôm nay tiểu thư đã vui vẻ từ sáng sớm, lúc đi tắm còn kỳ cọ cơ thể kỹ hơn bình thường──」
「Oa, oa~, ch-chờ chút, tạm dừng, Nanami-san!」
Mika vội vàng vung vẩy cả hai tay và hai bím tóc.
「Fufufu~, đó chẳng phải là sự thật sao ạ~♪」
「Đ-đúng là vậy nhưng có những chuyện nên nói và không nên nói mà…… Th-thôi~, tóm lại là Nanami-san đừng nói những chuyện thừa thãi nữa, im lặng đi~!」
「Phì phì, ôi chà~♪」
Tôi liếc nhìn chị hầu gái đang cười tinh nghịch.
「Đ-đừng để ý nhé, anh hai. N-Nanami-san nói vậy thôi chứ, k-không phải, e-em không có tắm lâu như vậy đâu……」
「À, anh hiểu rồi, hiểu rồi.」
Tôi vỗ nhẹ lên đầu cô nàng hai bím đang đỏ bừng mặt, lí nhí 「ư, ư~……」.
「À, mà này Mika.」
「?」
「──Một lần nữa, chúc mừng sinh nhật nhé.」
「Chúc mừng sinh nhật em♪」
Tôi và Haruka đồng thanh nói, rồi đưa ra gói quà.
「A──」
Nghe những lời đó, Mika như sực tỉnh, ngẩng mặt lên.
「V-vâng! Cảm ơn anh hai, chị hai♪」
Cô bé đáp lại bằng một giọng khỏe khoắn cùng nụ cười rạng rỡ.
Hừm, cái tính chuyển trạng thái nhanh thế này đúng là một điểm tốt của cô nàng hai bím.
「Còn đây là quà. Nếu được thì nhận lấy nhé.」
「Oa, cảm ơn anh! Nè, nè, em mở ra được không?」
「Ừ, tất nhiên rồi.」
「Yeah! Là gì đây, là gì đây nhỉ~……♪」
Cô bé vừa vui vẻ ngân nga, vừa cẩn thận mở lớp giấy gói.
Và khi nhìn thấy thứ bên trong, đôi mắt cô bé sáng lên như một chú mèo con nhìn thấy món đồ chơi yêu thích.
「Oa~, dễ thương quá~♪ Nè, nè, đây là vòng cổ phải không? Hình mặt trời đúng không?」
「Ừ.」
Tôi gật đầu.
Món quà tôi chọn là một chiếc vòng cổ tên là 『Giọt Nắng』.
Đó là một chiếc vòng cổ bằng pha lê xinh xắn với mặt dây chuyền được tạo hình giống mặt trời.
Tôi quyết định chọn một món đồ có hình mặt trời vì nghĩ nó sẽ đối xứng với món quà 『Ánh Trăng』 tôi tặng Haruka, và cũng vì hình ảnh mặt trời rạng rỡ, khỏe khoắn rất hợp với cô nàng hai bím này.
「Oa~, oa~, em vui quá~♪ Vừa dễ thương lại vừa thời trang, không ngờ anh hai lại có gu tốt như vậy đó~♪ Cứ như là anh biết rõ sở thích của con gái ấy~. Anh mua ở đâu vậy~?」
Trước câu hỏi đó.
「À, thì, là do anh chọn cùng với Haruka.」
「Ể?」
「Anh đã nhờ Haruka đi cùng. Một mình anh thì hơi không yên tâm lắm.」
Tôi khẽ liếc mắt sang Haruka bên cạnh.
Dù cô nàng hai bím có ồn ào và già trước tuổi đến đâu thì cũng vẫn là một cô gái mười bốn tuổi (à không, mười lăm rồi). Về gu thẩm mỹ, hỏi một cô gái khác sẽ tốt hơn, nên tôi đã nhờ Haruka giúp chọn quà.
Khi tôi nói điều đó với Mika.
「Ra là vậy, chị hai, và……」
「?」
「……Ừm, cũng phải ha. Lẽ ra em phải biết là nghĩ một cách bình thường thì sẽ là như vậy chứ……」
「Mika? Sao thế?」
「Ể…… à, k-không có gì đâu.」
Cô bé lắc lắc đầu.
「──Cảm ơn anh hai, cảm ơn chị hai♪ Em vui lắm. Em sẽ trân trọng 『Giọt Nắng』 này♪」
「Ừ, ừm.」
Một câu trả lời bằng giọng tươi vui.
Tuy vậy, phản ứng lúc trước của em ấy có hơi khiến tôi bận tâm...
Trước thắc mắc đó của tôi.
「Đã~ bảo~ rồi~, chẳng có gì đâu mà. Chỉ là em thấy hai người vẫn thân thiết như mọi khi thôi. ...Thôi, thay vì chuyện đó, sau đây còn nhiều sự kiện bí mật lắm đó, anh cứ mong chờ đi là vừa~♪」
「...」
...Thôi, nếu chính chủ đã bảo không có gì thì chắc là ổn nhỉ?
Dù vẫn thoáng chút bận lòng, tôi tự thuyết phục bản thân như vậy.
「Em cảm ơn chị nhiều lắm nha♪ He he~, thế này là thành một đôi với 『Ánh trăng』 của chị rồi~♪」
「Đúng vậy nhỉ. Không có gì đâu, Mika♪」
「Ê hê hê~, một đôi, một đôi~♪」
「...」
Trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện của hai chị em, buổi tặng quà cũng đã kết thúc.
***
2
Đúng như lời Mika, sau phần tặng quà là hàng loạt sự kiện nối tiếp nhau.
Nào là đại hội Bingo quen thuộc, nào là săn kho báu tìm những món đồ được giấu trong hội trường, nào là đại hội oẳn tù tì.
Hàng loạt các tiết mục đa dạng.
Tất cả đều là những hoạt động sôi nổi có sự tham gia của khách mời, vô cùng náo nhiệt và tươi vui, thật xứng với bữa tiệc sinh nhật của cô bé hai bím.
「A~, trượt Bingo rồi~! Chỉ còn một số nữa thôi mà~!」
「Ê hê hê, Miu trúng rồi đó. Được cây lăn mặt Germanium cao cấp đó nha~♪」
「Đại hội oẳn tù tì lúc nãy cậu cũng trụ lại đến cuối cùng, Miu giỏi thật đấy...」
「Chiến thắng đó nha~♪」
Hikari và các bạn cũng đang vui vẻ trò chuyện.
「...」
Ừm, không khí vui vẻ thật đấy.
Cảm giác như cả phía khách mời lẫn phía chủ nhà là cô bé hai bím và các cô hầu gái đều đã hòa làm một.
Đúng là ra dáng một bữa tiệc sinh nhật của cô bé hai bím.
Tôi vừa cảm thấy dễ chịu trước bầu không khí thoải mái đó, vừa ngắm nhìn khung cảnh hội trường thì.
「──A, Yuuto-san. Xin lỗi anh, bây giờ em xin phép rời khỏi chỗ một lát nhé.」
「Hử?」
Vừa lúc chuỗi sự kiện tạm lắng xuống, Haruka ngồi bên cạnh bỗng nói vậy.
「? Có chuyện gì sao?」
「A, vâng ạ. Ừm... Thật ra là trong số các vị khách có người quen của em, nên em phải đến đó chào hỏi một chút ạ...」
「Người quen?」
「Vâng. Lúc nãy em vừa được Mika cho hay...」
「Vậy sao...」
Làm tiểu thư cũng lắm chuyện vất vả nhỉ.
Tôi mỉm cười với Haruka.
「Anh hiểu rồi. Anh sẽ đợi.」
「Vâng ạ, em đi một lát rồi về ngay♪」
Nói rồi, Haruka tất tả chạy ra ngoài hội trường.
Còn lại ba người Hikari, Miu, Eri và tôi.
Rồi, Hikari nhoẻn miệng cười tinh quái.
「Ủa~, onii-san, sao thế~? Chị Haruka đi rồi nên thấy buồn hả~☆」
「Hả?」
「Lộ hết cả rồi~. Nhìn ánh mắt buồn rười rượi của anh lúc tiễn chị Haruka là em biết ngay tắp lự~☆」
「Trông như chú chó Dachshund bị chủ bỏ rơi vậy đó~♪」
「Ơ, v-vậy sao ạ...?」
Mấy đứa nhao nhao nói.
Thiệt tình, đúng là lo chuyện bao đồng, dù không có cô bé hai bím thì vẫn ồn ào như thường... (trừ Eri ra).
「...Đâu có. Chỉ là tiễn bình thường thôi mà.」
「Hê~, vậy sao~? Thôi được rồi, cứ cho là vậy đi~. Hê~, hô~, hừm~☆」
「Khúc khích, onii-san dễ thương ghê~♪」
「Ơ, ừm... Onii-san thấy buồn vì chị Haruka không có ở đây ạ...」
「............」
Mấy đứa này muốn nói gì thì nói nhỉ...
Mà thôi, cũng là chuyện thường ngày ở huyện...
Haruka, mau về đi thôi... Trong lúc tôi đang thầm cầu nguyện từ tận đáy lòng và nhìn đám nữ sinh trung học lắm mồm, thì.
「──Em đã về rồi đây, Yuuto-san♪」
「Ồ...」
Một giọng nói trong trẻo như vậy vang lên bên tai tôi.
Khi tôi quay lại... người đang đứng đó là cô tiểu thư trong bộ váy dự tiệc trắng tinh khôi hệt như lúc nãy.
「Xin lỗi anh vì đã để anh đợi lâu. Cuộc nói chuyện kéo dài hơn em nghĩ...」
「Ừm, à, không sao đâu.」
Tôi đáp lại trong khi cô ấy ngước nhìn mình và mỉm cười hiền dịu.
Dáng vẻ ấy quả thật ngây thơ, vừa mang nét e dè đặc trưng của Haruka, lại vừa toát lên vẻ đáng yêu...
「A, đúng rồi. Em thấy có bàn bi-a ở đằng kia. Yuuto-san, nếu được thì chúng ta chơi cùng nhau một ván nhé♪」
「Bi-a?」
「Vâng ạ♪ Kể từ lần được chơi ở buổi tiệc mừng công đó, em đã đâm ra thích nó mất rồi...♪ Anh thấy sao ạ?」
Cô ấy vừa nói vừa khẽ kéo tay áo tôi.
「...」
...Thú thật, nếu là ba tháng trước, có lẽ tôi đã chẳng nhận ra.
Những sự việc đã xảy ra giữa tôi và Haruka dạo gần đây.
Nào là chuyến đi dã ngoại của trường, nào là buổi hẹn hò thứ hai cùng với lần 『qua đêm đầu tiên』.
Trải qua từng quá trình một... tôi đã dần dần hiểu được những chuyển biến tình cảm nhỏ nhặt hay ý nghĩa đằng sau từng cử chỉ của Haruka.
「? Sao vậy ạ, Yuuto-san?」
「Không...」
Cô ấy ngước lên nhìn tôi, nghiêng đầu một cách khó hiểu.
Hành động đó thực sự tự nhiên, và nếu là tôi của ba tháng trước thì có lẽ đã tin ngay mà gật đầu đồng ý.
Nhưng đó chỉ là chuyện của ngày xưa.
Còn bây giờ thì──
「──Vậy, Haruka sao rồi, Mika?」
「Ể...?」
「Không phải Haruka, mà là Mika đúng không? Haruka đi đâu rồi?」
Tôi vừa xoa đầu em ấy vừa hỏi.
Nghe những lời đó, Haruka (?) trước mặt tôi thoáng chút bối rối.
「Ể... a-anh đang nói gì vậy, Yuuto-san...? E-em là Haruka đây mà...? Mika bị làm sao ạ...?」
「Ừm, tiếc là bị lộ rồi. Anh công nhận em hóa trang giỏi thật, nhưng anh vẫn nhận ra.」
「Ể, n-nhưng mà...」
「...」
「...」
「...」
Một khoảng lặng trôi qua.
Nhưng rồi, như đã chấp nhận thất bại, Haruka (?) thở dài một tiếng.
「..................A~, bị lộ mất rồi à~...」
Mika vừa nói vừa tháo mái tóc được buộc gọn lại.
「Ưm~, em tự tin lắm mà ta~. Vậy mà vẫn không được à~.──Chị ơi, chị ra được rồi đó~」
「A, vậy sao...?」
Nghe giọng Mika, Haruka rụt rè bước ra từ sau một cây cột ở góc hội trường.
Thấy vậy, Hikari và các bạn.
「Ể~! Chị Haruka ban nãy là Mika hóa trang á~? Em không nhận ra luôn...」
「Ừ ừ, Miu cũng cứ ngỡ đó là chị Haruka thật luôn đó」
「Onii-san... giỏi thật đấy...」
Mấy đứa kinh ngạc thốt lên.
Mika, sau khi buộc lại mái tóc hai bím, cũng hỏi.
「Mà sao anh nhận ra nhanh thế? Em đã tốn công nhờ chị giúp đỡ để chuẩn bị cho màn bất ngờ này, từ kiểu tóc, chiều cao đến số đo ba vòng đều khớp y chang, thậm chí còn dùng cả thông tin mới nhất là chị từng chơi bi-a nữa mà... A, hay là do phản ứng của chị trước lúc đổi chỗ nên anh nhận ra? Chị em không biết nói dối mà...」
「Ừm, không, không phải vậy đâu.」
Thật lòng mà nói, lúc đó tôi hoàn toàn không nhận ra.
Giờ nghĩ lại thì đúng là phản ứng của Haruka có hơi thiếu tự nhiên, nhưng cũng chỉ ở mức phải được chỉ ra thì mới để ý. Thành thật mà nói, tôi thấy Haruka đã diễn rất tốt.
「Ể... vậy thì tại sao? Em đã làm sai ở đâu à?」
「Không, cũng không phải. Anh thấy em bắt chước Haruka rất đạt.」
「Vậy thì, tại sao...?」
Mặt em ấy lộ rõ vẻ không phục.
「Hừm, dù em hỏi tại sao thì thật ra chính anh cũng không rõ nữa. Chỉ là cảm giác mấy cử chỉ nhỏ nhặt hay không khí xung quanh nó khác với Haruka thường ngày thôi.」
「Ể...」
「Có thể gọi là linh cảm chăng. Thật sự chỉ là cảm giác thôi...」
Ngay cả tôi cũng không biết lý do chính xác là gì.
Nếu bị hỏi đã nhận ra ở điểm nào, có lẽ tôi cũng không thể chỉ ra được.
Thật khó diễn tả bằng lời, chỉ là một cảm giác khác biệt rất mơ hồ...
「............」
「Mika?」
「Trước đây... anh đâu có nhận ra...」
「Hử?」
「Không có gì...」
Em ấy cúi gằm mặt rồi im bặt.
Chà... có chuyện gì thế nhỉ...?
*
Trong lồng ngực em có gì đó thật kỳ lạ.
Cảm giác như bị thứ gì đó siết chặt lại, cồn cào... và bồn chồn không yên.
Đây quả thực là một trải nghiệm chưa từng có...
「...」
Mình... bị làm sao thế này.
Chẳng hiểu gì cả.
Từ trước đã thấy là lạ rồi... nhưng cảm giác này ngày càng tệ hơn.
──Món quà sinh nhật 『Giọt nắng』.
Em đã rất vui khi onii-san tặng nó cho mình, thật sự rất vui.
Thế nhưng...
「............」
Thế nhưng khi nghĩ đến cảnh... anh ấy cùng chọn món quà đó với chị, lồng ngực em lại đột nhiên đau nhói.
Đau đến mức không thể bình tĩnh, cảm giác bứt rứt không yên...
──Em biết mình không nên nghĩ những điều như vậy.
Em biết rõ chuyện onii-san và chị thân thiết là điều không thể thay đổi.
Nhưng mà.
Nhưng mà dẫu vậy.
「...vẫn đau lắm chứ bộ...」
Nguyên nhân thì em vẫn hoàn toàn không biết.
Nguồn cơn thì không rõ, chỉ có cảm giác khác biệt ngày một lớn dần.
Nhưng cơn đau nơi lồng ngực đã bắt đầu lớn đến mức không thể nào chịu nổi nữa──
***
3
『──Xin chân thành cảm ơn quý vị đã đến tham dự tiệc sinh nhật của tiểu thư Nogizaka Mika ngày hôm nay~. Dù rất tiếc nuối, nhưng đến đây, tất cả các tiết mục của chương trình xin được phép kết thúc~. Kính chúc quý vị thượng lộ bình an~♪』
Giọng của Nanami-san vang vọng khắp hội trường.
Hai giờ rưỡi chiều.
Bữa tiệc sinh nhật của cô bé hai bím kéo dài khoảng bốn tiếng rưỡi từ mười giờ sáng, sắp đến lúc hạ màn.
『Ngoài ra, khi ra về, tiểu thư Mika sẽ có một món quà nhỏ gửi tặng quý vị tại cửa ra vào, xin quý vị vui lòng nhận lấy trước khi về~♪』
Nghe vậy, các vị khách tiểu thư lần lượt ra về.
Và những người xung quanh tôi cũng vậy.
「Nào, bọn mình cũng chuẩn bị về thôi.」
「Ừm, đến lúc chia tay rồi đó.」
「Đúng vậy nhỉ, có hơi tiếc nuối một chút...」
Hikari và các bạn nói với nhau.
「Onii-san, hôm nay vui lắm đó~. Khi nào có thời gian thì lại đến Học viện nữ Futaba chơi nhé~☆」
「Miu sẽ chuẩn bị rửa sạch cổ chờ onii-san đó~♪」
「A, n-nhất định hãy đến nhé. Bọn em sẽ thật sự chờ anh đó...」
「Ừm, anh biết rồi. Cảm ơn nhé.」
Tôi gật đầu đáp lại.
Tôi vẫy tay tiễn bóng lưng đám nữ sinh trung học lắm mồm (trừ Eri) đang vừa rời đi vừa nói「Bái bai~☆」「Gặp lại sau nhé, onii-san~♪」「X-xin phép...」.
「...」
Vậy là một ngày trôi qua thật nhanh cũng đã kết thúc rồi sao.
Một bữa tiệc sinh nhật với đủ mọi thứ.
Tuy bị trêu chọc không ít, nhưng cũng rất vui, và tôi đã có một khoảng thời gian ý nghĩa.
Đến đây quả thực là một quyết định đúng đắn...
「...」
Nhưng có một điều duy nhất khiến tôi bận tâm.
Đó là chuyện của cô bé hai bím.
Kể từ vụ hóa trang thành Haruka lúc nãy, thái độ của Mika cứ là lạ thế nào ấy. Trông em ấy không được năng nổ như mọi khi, lại còn có vẻ muốn nói gì đó... Không, nghĩ kỹ lại thì từ lúc đi công viên giải trí em ấy đã có vẻ lạ rồi. Cứ có cảm giác gì đó mờ ám...
「............」
Thật sự là có chuyện gì thế nhỉ...?
Dạo gần đây trông em ấy chẳng giống cô bé hai bím vô tư mọi khi chút nào...
Tôi vừa nghĩ ngợi vừa cùng Haruka tiến về phía cửa ra.
Ở đó, cô bé hai bím đang cùng Nanami-san, Hazuki-san và các cô hầu gái khác chào tiễn khách.
「Mika」
「A, onii-san, chị...」
Mika khẽ ngẩng đầu lên khi thấy chúng tôi.
Em ấy khẽ gượng cười, hai bím tóc đung đưa.
「A, h-hôm nay cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật em. Cảm ơn vì đã chúc mừng và còn tặng quà cho em nữa, em vui lắm đó♪」
「Ơ, à...」
「Vui vẻ, hạnh phúc, và sung sướng lắm, đáng lẽ chẳng có gì phải bận lòng cả...」
「...」
「...không có, đáng lẽ, là...」
「...」
「...」
「Mika?」
「Sao vậy, Mika?」
「Mika-sama~?」
「............」
Em ấy cứ thế cúi mặt im lặng.
「? Sao thế? Em có chuyện gì muốn nói à?」
「............」
「Mika...?」
「...」
「...」
「..................Onii-san.」
「Hử?」
「──Đi với em!」
「!?」
Tôi đột nhiên bị kéo tay đi một cách mạnh bạo.
Mika xoay người, mái tóc hai bím cũng vung theo, rồi kéo tôi chạy một mạch ra cửa.
「N-này...!?」
「Yuuto-san, Mika...?」
「...Mika-sama, Yuuto-sama!」
「Mika-sama~?」
Tiếng gọi của Haruka và mọi người đuổi theo sau lưng.
「M-Mika...!?」
「............」
Tôi vội vàng hỏi nhưng không có câu trả lời.
Em ấy chỉ mím chặt môi, cúi gằm mặt và ra sức kéo tay tôi đi──
*
「...Mika-sama, Yuuto-sama!」
「Ơ, ừm... Yuuto-san? Mika...?」
「Mika-sama~...」
Sự việc đột ngột khiến xung quanh xôn xao trong giây lát.
Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt tại đó đều đổ dồn về phía cửa ra, nơi hai người vừa biến mất──
「...Hai người đã đi đâu rồi...? ...Xem ra họ đã ra khỏi dinh thự, nhưng dù thế nào, chúng ta cũng phải đuổi theo ngay lập tức!」
「Xin hãy chờ một chút, Hazuki-san~」
「...Nanami-san?」
「Tôi hiểu cảm giác muốn đuổi theo ngay của cô~. Nhưng liệu chúng ta có thể cứ để tiểu thư Mika làm theo ý mình không~?」
「...Hả?」
「Tiểu thư Mika cũng đã mười lăm tuổi rồi, chắc hẳn hành động này cũng có lý do riêng. Hơn nữa, vùng đất này vốn là nơi tiểu thư đã quen thuộc từ nhỏ, và lại có Yuuto-sama đi cùng nên chắc sẽ ổn thôi~」
「...Nhưng mà...」
「Tôi xin cô đấy. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm. Vì vậy, xin cô, chỉ hôm nay thôi...」
「...Nanami-san...」
「...」
「...」
「...」
Một khoảng lặng trôi qua.
Nhưng rồi.
「...Tôi hiểu rồi. Tôi xin giao lại cho Nanami-san.」
「Hazuki-san~! Cảm ơn cô nhiều~!」
Câu nói đó khiến sự xôn xao lắng xuống đôi chút.
Dù vậy, không khí vẫn có phần nào đó không yên.
Liếc nhìn cảnh tượng đó, bà lẩm bẩm.
「...Chắc là do đã chăm sóc tiểu thư từ nhỏ chăng~. Quả nhiên là tôi không thể không thiên vị Mika-sama được.」
Bà nhỏ giọng thì thầm như vậy.
***
4
Mika chỉ buông tay ra khi chúng tôi đã chạy khoảng mười phút từ Happy Summer Mountain, đến ga gần nhất và vừa kịp lên một chuyến tàu vừa tới.
Tuyến Izu Kyuko, chạy về phía nam từ ga Ito.
Trong toa tàu đầu tiên, tôi và Mika ngồi đối diện nhau.
「À này, Mika, chuyện này là...」
Tôi hỏi cô bé hai bím đang ngồi trước mặt.
Quả thật là tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Tình huống hiện tại. Tại sao chỉ ba mươi phút sau bữa tiệc sinh nhật, tôi và em ấy lại ngồi một mình trên tàu thế này...
Trong lúc tôi đang hoang mang trước hiện thực hỗn loạn chưa từng lường trước này, thì.
「E-em không biết...」
「Hả?」
Mika nói với một giọng gần như lí nhí.
「Em không biết... c-chính em cũng không biết tại sao mình lại làm vậy... Lúc nhìn thấy mặt onii-san khi ra về, tự nhiên trong lòng em lại thấy bồn chồn không yên... r-rồi không biết từ lúc nào em đã nắm lấy tay onii-san mất rồi...」
「Mika...」
「S-sao mình lại làm chuyện này cơ chứ... X-xin lỗi anh... vì đã làm một chuyện khó hiểu như vậy... N-nhưng em thật sự không kiềm chế được... Lồng ngực em đau quá... Em chỉ muốn... chỉ muốn được ở riêng với onii-san trong ngày hôm nay thôi...」
「...」
Những lời nói như được vắt kiệt ra.
Từ những lời đó, tôi vẫn chưa hiểu được lý do Mika lại hành động như vậy... nhưng ngay cả một kẻ không nhạy bén như tôi cũng hiểu rõ rằng chúng xuất phát từ một tình cảm chân thành.
Vì thế.
「──Anh hiểu rồi.」
「Ể...?」
「Dù không rõ lắm... nhưng đây là điều Mika muốn làm đúng không? Vậy thì... anh sẽ tin Mika. Anh sẽ làm theo lời Mika nói.」
「O-onii-san...」
「Có điều, anh không rành địa lýแถว này lắm đâu. Chuyện đó đành trông cậy vào Mika cả nhé, có được không?」
「A──」
Nghe những lời đó của tôi, Mika đưa tay lên miệng, chớp chớp mắt.
Nhưng em ấy nhanh chóng gật đầu lia lịa.
「──V-vâng, được ạ♪ Anh cứ yên tâm, cứ coi như đang ngồi trên tàu Santa Maria (con tàu đắm) rồi giao hết cho Mika-chan này là được~! Em hay đi du lịch quanh đây từ hồi nhỏ nên rành lắm♪」
「Ừ, trông cậy vào em đấy.」
「C-cứ giao cho em! ...Hê hê~, mà onii-san cũng đâu có ghét đâu đúng không~? Được đi du lịch riêng với một Mika-chan xinh xắn đáng yêu thế này mà♪」
「Hả, em nói gì vậy.」
「Ê hê hê~♪ Không cần phải ngại đâu mà~♪」
Mika cười tinh nghịch.
Vẻ mặt đó đã trở lại là của cô bé hai bím lắm mồm thường ngày... Ừm, quả nhiên Mika cười như thế này vẫn là hợp nhất.
「Tóm lại, anh trông cậy vào em cả đấy.」
「Rõ ạ~♪」
Mika vừa trả lời, vừa vui vẻ lắc lư hai bím tóc.
Và thế là, tôi quyết định sẽ dành trọn ngày hôm nay để đi cùng Mika.
「──Vậy, giờ làm gì đây? Em có nơi nào muốn đi không?」
「A, vâng♪」
Trước câu hỏi của tôi, cô bé hai bím khoác hờ chiếc áo khoác của tôi bên ngoài bộ váy, khẽ gật đầu.
「Ừm thì, đi đâu với onii-san cũng vui cả, nhưng nếu đã đi thì đến một nơi có nhiều kỷ niệm sẽ hay hơn. Em muốn đi tàu thêm một chút nữa, đến Cao nguyên Izu ạ♪」
「Cao nguyên Izu à...」
Đó là một nơi tôi chưa từng đến.
Tôi chỉ biết đó là một địa điểm du lịch khá nổi tiếng trong vùng này, và có bia địa phương ngon (theo lời Ruko).
「Ừm~, Cao nguyên Izu là một vùng đất cao ở phía bên phải của tỉnh Shizuoka, giáp cả biển và núi. Nó nổi tiếng là một địa điểm du lịch khá tiêu chuẩn, và còn được cho là nơi có độ cao thấp nhất trong số những nơi được gọi là 『cao nguyên』 ở Nhật nữa đó~. Có rất nhiều bảo tàng và phòng tranh nhỏ, và cam New Summer cũng nổi tiếng lắm~」
「Hể...」
Thì ra là vậy.
Đúng là người tự tin nhận trách nhiệm dẫn đường, em ấy rành rọt thật.
「Thôi, chi tiết thì đến nơi em sẽ giải thích sau♪ A, với lại, em có một điều muốn nhờ onii-san... có được không ạ?」
「Nhờ vả?」
「V-vâng... chỉ là một chuyện nhỏ thôi, ạ...」
Em ấy ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Chẳng hiểu sao, nhưng nếu em ấy đã nói một cách nghiêm túc như vậy thì chắc hẳn đó là một việc quan trọng.
Vậy thì không thể không nghe được.
Rồi Mika lí nhí nói.
「Ừm, là thế này...」
「Ừm?」
「Ừm... là thế này... hôm nay, trong suốt một ngày, trừ lúc em tự buông tay ra... anh có thể... nắm tay em suốt được không ạ...?」
Em ấy vừa liếc nhìn tôi vừa ngượng ngùng nói.
「V-với lại nhé? Nếu em nhờ, anh xoa đầu em được không... Nh-nhẹ nhàng như anh vẫn hay làm ấy, xoa xoa... A, còn nữa, cuối cùng...」
「...」
「C-cuối cùng... hôm nay thôi, em gọi anh là 〝Yuuto-san〟 có được không ạ...?」
「Hả?」
「G-gọi là 〝Yuuto-san〟... Tại, em nghe chị hay gọi như vậy nên thấy hay hay... Ừ-ừm, không được, ạ...?」
「...」
Chỉ có vậy thôi sao?
Mà tại sao lại muốn gọi tên, rồi tại sao lại nói là chỉ nhờ một việc mà lại tiện thể nhờ luôn ba việc thì đúng là phong cách của cô bé hai bím không lẫn vào đâu được, nhưng bỏ qua mấy điểm đáng bắt bẻ đó đi, tôi cứ tưởng em ấy làm ra vẻ quan trọng như vậy thì phải là chuyện gì ghê gớm lắm chứ...
Dù sao đi nữa, nếu chỉ có vậy thì quá đơn giản.
Vì thế.
「──Ừm, anh rõ rồi.」
「Ể?」
「Nắm tay, xoa đầu, rồi cả cách xưng hô nữa, tất cả đều OK. Anh sẽ làm theo.」
「T-thật không ạ?」
「Ừ.」
「Oa, oa~, đúng là onii-san có khác! Vì thế em mới thích anh đó~♪」
「O-oa!」
Em ấy nhảy cẫng lên khỏi ghế rồi ôm chầm lấy cổ tôi.
Mà thôi, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật em ấy, coi như là một ngoại lệ...
「À, nhưng chỉ hôm nay thôi đấy. Mai lại trở về như cũ.」
「Vâng, cảm ơn anh, 〝Yuuto-san〟♪」
Chúng tôi trò chuyện như vậy trong toa tàu vắng người.
Và rồi chẳng mấy chốc, tàu đã đến ga Cao nguyên Izu.
Một nhà ga trông khá mới và sạch sẽ, cách Ito khoảng ba mươi phút đi tàu.
「Đây là Cao nguyên Izu à...」
Tôi xuống tàu và nhìn quanh.
Đương nhiên đây là lần đầu tôi nhìn thấy cảnh thật, nhưng với đủ loại cửa hàng lưu niệm và bảng hướng dẫn du lịch, nơi này trông hệt như một nhà ga ở khu du lịch. Vì là vùng cao nên nhiệt độ cũng mát mẻ, có vẻ khá dễ chịu.
Trong lúc tôi đang mải nhìn xung quanh.
「Vậy mình đi thôi, 〝Yuuto-san〟♪」
「Ồ...」
Mika cười toe toét, hai má giãn ra rồi nắm chặt lấy tay tôi.
Xem ra em ấy định thực hiện ngay lời nhờ vả ban nãy. Mà thôi cũng được...
「À, vậy mình đi đâu trước đây?」
「Ừm~, để xem nào. Như em đã nói lúc nãy,แถว này có nhiều bảo tàng và phòng tranh lắm. Ngoài ra còn có xưởng làm kính màu hay cửa hàng làm hộp nhạc độc đáo nữa, nên em nghĩ mình cứ đi dạo quanh đó xem sao. Được không anh?」
「Ừ, anh giao cho em.」
「Vâng, vậy thì đi thôi~♪」
Cùng với giọng nói vui vẻ của Mika, chúng tôi nắm tay nhau và bắt đầu sánh bước.
Ánh nắng dịu nhẹ buổi chiều rọi xuống Cao nguyên Izu.
Con đường rợp bóng cây xanh, mát mẻ và dễ chịu.
「Ừm~, nói gì thì nói đây vẫn là cao nguyên mà~. Cây xanh nhiều hơn hẳn so với Ito. Nếu đi xa hơn một chút nữa sẽ có Công viên Shaboten và núi Omuro nữa đó~」
「Vậy sao?」
「Vâng, đi bộ khoảng ba mươi phút là tới.」
「Hể...」
Chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi tiếp.
──Mười phút sau.
Chúng tôi đã đến khu vực cần đến.
「Ồ, đúng là có nhiều thật.」
Đúng như lời Mika nói, quả thật có đủ loại bảo tàng và phòng tranh.
Bảo tàng nghệ thuật thủy tinh, bảo tàng gấu Teddy, bảo tàng sách tranh.
Thậm chí còn có cả những thứ trông có vẻ đáng ngờ.
「Như em đã nói, khu này có rất nhiều nơi như vậy. Hầu hết đều là tư nhân chứ không phải của nhà nước, nên cũng có nhiều loại thú vị lắm đó anh biết không?」
「Ra là vậy...」
Thế thì sự hỗn độn này cũng dễ hiểu thôi.
「Nào, mở đầu đến đây thôi, mình đi tham quan phòng tranh nhé♪」
「Phòng tranh...?」
「Vâng♪」
「...」
Không, rõ ràng đó là một lựa chọn không hề hợp với cô bé hai bím năng động 120% này.
Cứ như thể một chú mèo tinh nghịch đang tuổi ăn tuổi chơi lại đi xem triển lãm tiền xu thời Edo vậy.
Tôi hắng giọng một tiếng.
「À, Mika à. Anh nghĩ mấy chỗ như 『Bảo tàng Gấu bông』 hay 『Bảo tàng Mèo』 sẽ hợp với em hơn đấy?」
Nhưng Mika lại lắc đầu quầy quậy trước lời nói đó.
「…Em không sao đâu, đừng có coi em là trẻ con. Nhìn xem, em cũng mười lăm tuổi rồi, em là một thiếu nữ trưởng thành tuyệt vời đó nha. Em cũng có thể thong thả tận hưởng một buổi chiều mùa xuân tươi đẹp ở viện bảo tàng như chị hai đó」
「……」
Thiếu nữ trưởng thành, cơ ái…
Mà thôi, nếu Mika đã muốn vậy thì cũng không có lý do gì để cản em ấy cả…
「Vậy quyết định vậy nha~! Đi Khu Phục Hưng Cao Nguyên Izu~!」
「Ừ, ờ」
Tôi bị Mika lôi đi, em ấy giơ tay lên đầy khí thế.
Và thế là chúng tôi quyết định đi tham quan viện bảo tàng…
──Một tiếng sau.
「Ư, ưư……mệt quá……」
Hình ảnh Mika ngồi phịch xuống ghế dài đập vào mắt tôi.
「Viện bảo tàng……thật là khổ hạnh……Không được nói lớn tiếng, cũng không được nhảy nhót lung tung……Với lại ở đâu người ta cũng bảo phải đi cùng bố mẹ……Em, rõ ràng em đã mười lăm tuổi rồi mà……E, em là thiếu nữ trưởng thành mà……」
「Thì, thì cũng đúng mà……」
Vốn dĩ em ấy đã có khuôn mặt trẻ con, lại còn lùn tịt có một mét bốn mươi bảy nữa chứ……
Tôi nghĩ là mấy nhân viên đó phán đoán như vậy cũng phải thôi.
「Ư, ưư~, em không phục~……Mười, mười lăm tuổi……thiếu nữ trưởng thành, thiếu nữ trưởng thành……」
Tôi nói với Mika đang lẩm bẩm như vậy.
「À, Mika. Anh thấy em cứ là em của mọi khi là được rồi」
「Hả?」
「Mika cứ là Mika bình thường là được, đúng không? Không cần phải gồng mình lên tỏ ra trưởng thành làm gì. Em cứ như vậy là đã đủ quyến rũ rồi, anh thích Mika như thế hơn」
Cô nàng tóc hai bím chớp mắt nhìn tôi.
「Onii-san……」
「Vậy nên đừng để ý. Cứ là Mika bình thường là được rồi. Nhé?」
Tôi xoa đầu em ấy.
Đó cũng là những lời thật lòng của tôi.
Cô nàng tóc hai bím hồn nhiên, vô tư và tràn đầy sức sống. Tôi nghĩ em ấy cứ là em ấy của mọi khi là được rồi.
「……Như vậy, thật là gian xảo」
「Hả?」
「……Anh nói như vậy, thật là gian xảo mà……Nếu anh đã nói vậy rồi thì……em chẳng……nói được gì nữa cả……」
「?」
Em ấy lẩm bẩm nhỏ đến mức tôi hầu như không nghe thấy gì.
Tôi không nghe rõ lắm nhưng……
「K, không có gì hết! Bê, bế~, đê. Em sẽ không thèm nói cho onii-san ngốc nghếch biết đâu~♪」
「Muu……」
Em ấy lè lưỡi trêu tôi.
Mà cách gọi đã trở lại thành “onii-san” rồi, có ổn không vậy trời.
*
Trong lòng tôi bỗng dưng rộn ràng lạ thường.
Cảm giác nhẹ nhàng như một đám mây trắng xóa khổng lồ trôi lững lờ trên bầu trời mùa hạ.
「~♪」
──Sao mình lại vui đến vậy nhỉ?
Chỉ cần được ở bên onii-san, cùng nhau trải qua những khoảnh khắc này, chỉ cần cả hai cùng sánh bước bên nhau thôi, những cảm giác bồn chồn trong lòng trước đây bỗng tan biến hết, thay vào đó là một cảm giác vui vẻ lạ thường.
Cứ như thể có một tia sáng chiếu xuyên qua những đám mây mưa vậy……
「……」
──Với lại……anh ấy còn nói là cứ là Mika bình thường là được nữa chứ……
Giọng nói dịu dàng của onii-san.
Ban đầu em đã nghĩ là đi tham quan viện bảo tàng để cho onii-san thấy những điểm tốt của em, không thua gì chị hai cả, nhưng kết quả lại hóa hay sao ấy nhỉ? Cảm giác như vớ được chiếc bánh dày nhân đậu đỏ cao cấp từ trên trời rơi xuống ấy, hì hì~♪
Tôi vừa nghĩ vừa cười thầm một mình đầy vui sướng.
「……」
Nhưng cảm xúc này là gì vậy nhỉ……?
Một cảm giác vui sướng trái ngược hoàn toàn với sự bồn chồn trước đó.
Một điều mà tôi chưa từng được trải nghiệm trước đây……
「……」
──Rốt cuộc thì, mình cũng không biết nguyên nhân là gì nữa.
Mình không biết tại sao mỗi khi thấy onii-san cười nói với chị hai thì lòng mình lại đau khổ, cũng không biết tại sao mỗi khi được ở bên onii-san thì mình lại cảm thấy hạnh phúc đến vậy.
Tôi không biết lý do là gì nhưng……
Nhưng……bây giờ mình đang rất vui, vậy là được rồi, đúng không?
Mình nghĩ vui vẻ có lẽ là một điều tốt. Có lẽ là bằng chứng cho thấy trái tim mình đang khao khát trạng thái hiện tại này……
「……」
Vậy nên.
Bây giờ mình muốn trân trọng hơn nữa khoảnh khắc này, cảm xúc này……
*
「──Chúng ta đã có một ngày thật vui vẻ, Yuuto-san~♪」
「Ừ, đúng vậy」
Tôi đáp lại lời của Mika.
Sau khi kết thúc chuyến tham quan viện bảo tàng mà có vẻ như là một cực hình đối với cô nàng tóc hai bím.
Chúng tôi tiếp tục tận hưởng chuyến du lịch Cao nguyên Izu.
Chúng tôi đã có cơ hội trải nghiệm làm kính màu ở bảo tàng thủ công mỹ nghệ thủy tinh, vào một bảo tàng có vẻ hơi kỳ quái, và chơi đùa với mấy chú cún ở Dog Forest gần đó.
Chúng tôi đã có một ngày thật sự là đi du lịch.
Và khi tôi nhận ra thì đã hơn sáu giờ chiều──
「Trời tối rồi nhỉ. Có lẽ chúng ta nên kết thúc chuyến đi dạo thôi」
「Ừ, đúng vậy đó. Giờ này thì hầu hết các viện bảo tàng và cửa hàng đều đóng cửa rồi mà……」
Mika có vẻ hơi tiếc nuối gật đầu đáp lại lời tôi.
「Vậy chúng ta thu dọn đồ đạc và rút quân thôi nhé?」
「À, ừ」
Mika nói rồi bước đi.
Nhưng thay vì đi về phía nhà ga thì em ấy lại đi về một hướng khác.
Đó là.
「…………」
Một nhà trọ mang đậm phong cách lịch sử và trang nhã, uy nghiêm đứng sừng sững trong bóng tối……
5
「……À, Mika?」
「Dạ, gì vậy, Yuuto-san?」
「……。……Không, chuyện này là sao vậy?」
Tôi vừa ngước nhìn tòa nhà trước mắt vừa hỏi.
Thứ trước mắt tôi dù nhìn kiểu gì cũng là một nhà trọ chứ không phải nhà ga.
Thế là Mika.
「Ủa, sao hết gì, thì như anh thấy đó, là nhà trọ mà? Anh không biết hả?」
「Không, cái đó thì anh biết nhưng……」
Không phải là đáng lẽ chúng ta phải về nhà rồi sao, sao tự nhiên lại đến đây làm gì.
Trước sự nghi vấn đó.
「Ê~, em vẫn chưa về đâu đó nha? Tại vì em đã nói là “một ngày” rồi mà. Một ngày là hai mươi bốn tiếng đó, tính ngắn gọn thì cũng phải đến chiều mai mới hết hạn đó nha. Sai hả?」
「Có lẽ là vậy nhưng……」
Cái đó rõ ràng là ngụy biện rồi còn gì.
Mà chẳng lẽ nào……cái cô nàng tóc hai bím này định ngủ lại đây sao?
Từ dòng chảy câu chuyện thì rõ ràng là có cảm giác như vậy rồi.
Không……như vậy thì dù có thế nào đi nữa cũng rất tệ đó.
Chúng ta dù sao đi nữa cũng đều là người chưa thành niên cả, với lại, dù em ấy lùn tịt và già trước tuổi thì vẫn là nam và nữ mà……
Tôi vừa định nói điều đó thì.
「Ê~, lúc nào onii-san cũng cứng nhắc quá đi à nha~. Chỉ là ngủ lại qua đêm một chút thôi mà, đâu cần phải suy nghĩ phức tạp đến vậy đâu chứ. Cứ coi như là một sự kiện nhỏ của tuổi trẻ là được rồi mà~。……Sao hả, hay là onii-san chỉ được “ngủ lại lần đầu tiên” với chị hai thôi, còn ngủ lại với em thì không thích hả~?」
「Không, không phải vậy……」
Không phải là không thích nhưng……
Nhưng chuyện này với chuyện kia khác nhau một trời một vực, như Sahara với cồn cát Tottori vậy đó……
「Vậy là được rồi chứ gì~♪ No problem. Vậy quyết định vậy nha~♪」
「N, này……」
Em ấy vừa nói vừa cười tươi rồi nắm tay tôi lôi xềnh xệch vào trong nhà trọ.
Tôi vừa định giật tay ra để ngăn em ấy lại thì.
「A, Yuuto-san NG~! Anh quên điều ước đầu tiên của em rồi hả~? Em đã nói là khi nào em không muốn anh rời đi thì anh phải nắm tay em đó~!」
「U, ưư……」
Đ, đúng là như vậy nhưng.
Tôi bị chọc trúng chỗ đau nên cứng họng.
「Đó~, là vậy đó nên anh đừng lề mề nữa~. Em mệt rồi, muốn vào phòng nhanh thôi~♪」
「A, n, này, tại, tại vì……ở đây nhìn kiểu gì cũng là nhà trọ cao cấp mà. Tiền bạc thì……」
「Ưm, cái đó thì không sao đâu~. Chỗ này là nhà trọ quen thuộc mà em hay đến từ xưa rồi, em quen với bà chủ nên không cần trả tiền cũng được luôn~♪」
「Ư……nhưng nếu đột ngột đến thì đặt phòng……」
「Cái đó cũng không sao~. Em có tên trong danh sách khách hàng VIP, với lại mỗi năm em đều được giữ phòng mà~♪」
Em ấy vừa cười vừa nói như vậy.
「……」
Hết đường thoát rồi sao……
……Hazz.
……Nếu đã đến nước này thì đành vậy thôi.
Đã đến mức này rồi thì cái cô nàng tóc hai bím đang hào hứng kia sẽ không chịu rút lui đâu. Chắc chắn em ấy sẽ tìm đủ mọi lý do để ngủ lại cho bằng được. Vậy thì……mình nên quyết tâm theo em ấy đến cùng thì hơn.
「……Ngày mai, nhất định phải về đó」
「Hả?」
「……Chỉ hôm nay thôi đó. Với lại phải liên lạc với Haruka nữa. Nếu em chịu như vậy thì anh sẽ ngủ lại cùng」
「Yay! Dạ, em chịu~♪ Hehe~, ngủ lại, ngủ lại với Yuuto-san~♪」
Mika vừa nhảy cẫng lên vừa vui mừng.
Và thế là……cuối cùng tôi đã phải “ngủ lại lần đầu tiên phần II” với cô nàng tóc hai bím.
Chúng tôi được bà chủ nhà trọ có vẻ tốt bụng, quen biết với Mika dẫn đến một căn phòng riêng biệt ở khu nhà riêng.
Căn phòng có cả hiên nhà và sân vườn, rộng bằng cả một căn nhà nhỏ.
Tuy phong cách có khác biệt nhưng xét về mức độ thì căn phòng này cũng ngang ngửa với phòng suite mà tôi đã ngủ lại với Haruka. Trong phòng còn có cả suối nước nóng và hồ bơi nữa chứ……
「Uầy, ghê vậy……」
Cái này có khi còn sang trọng hơn nhà mình ấy chứ?
Phòng khách và phòng khách đều được trang bị đầy đủ, mặc định là hai tầng nữa chứ……
Tôi vừa cảm thán về sự sang trọng của căn phòng, vừa cảm thấy rằng tiền bạc đúng là chỉ tập trung ở những nơi nhất định thì.
「Nhìn chằm chằm……♪」
「Ưm……?」
Tôi nhận ra Mika đang ngồi bó gối trên sofa cạnh cửa sổ, tựa cằm lên đầu gối và nhìn thẳng về phía tôi.
「G, gì vậy? Có chuyện gì sao?」
「Ê, ứ hự~♪」
Mika lắc đầu vẻ thích thú trước lời nói của tôi.
「Chỉ là em thấy hơi kỳ lạ thôi. Em không ngờ mình lại có thể ngủ lại ở nhà trọ này với onii-san đó nha~♪ Life is beautiful quá đi à nha?」
「Kỳ lạ cái gì, chẳng phải chính em đã muốn vậy sao……」
「Em quên mất tiêu, hehe~♪」
Em ấy nở một nụ cười thật tươi.
Nụ cười ngây thơ của cô nàng tóc hai bím.
Một biểu cảm cho thấy em ấy hoàn toàn tin tưởng và đang làm nũng với tôi……
「……」
Ừm……thì……thật ra tôi cũng không ghét làm gì đó với cô nàng tóc hai bím này đâu.
Em ấy rất dễ thương, lúc nào cũng vui vẻ và nhiệt tình, dù sao đi nữa thì đi chung với em ấy cũng rất vui.
Chỉ là về cơ bản thì hành động của em ấy không theo quỹ đạo và quá đột ngột, mỗi lần em ấy hành động theo ý mình thì sự ngạc nhiên hay ngỡ ngàng sẽ đến trước sự hào hứng thuần khiết.
……Đúng vậy nhỉ.
Dù sao đi nữa thì chúng tôi cũng đã ngủ lại ở một nhà trọ sang trọng như thế này rồi, vậy nên hôm nay mình cứ chiều theo cái kiểu tình huống đậm chất cô nàng tóc hai bím này đến cùng và tận hưởng nó xem sao.
Tôi nhìn mặt Mika.
「Vậy trước mắt cứ thong thả tận hưởng đi ha. Tận hưởng cuộc sống ở nhà trọ suối nước nóng」
「Dạ──Yuuto-san♪」
Tôi gật đầu đáp lại Mika đang cười tươi.
Và vì nhà trọ thì không thể thiếu cái này nên trước tiên chúng tôi quyết định thay yukata.
Nghe nói ở đây khách trọ có thể thuê miễn phí nhiều loại yukata khác nhau, mỗi người có thể chọn màu sắc và hoa văn mà mình thích.
「Hehe~, sao sao, Yuuto-san thấy em có hợp không~♪」
「Ừ, anh thấy đẹp đó」
Tôi đáp lại Mika đang mặc một chiếc yukata dễ thương có hoa văn hoa anh đào màu hồng và xoay một vòng.
「Vậy hả, vậy hả, cảm ơn anh nha~♪ Ưm, Yuuto-san cũng hợp lắm luôn đó. Đẹp trai, lịch lãm, Mika-chan mê luôn đó nha♪」
「À, cảm ơn em」
「Hì hì~, em nói thật đó nha♪」
Cô nàng tóc hai bím vừa nói vừa cười tít mắt.
Em ấy có vẻ vui thật sự……
Sau đó, chúng tôi mặc yukata đi dạo trong khuôn viên của nhà trọ một chút rồi về phòng ăn tối.
Vô số món ăn thịnh soạn được chế biến công phu.
「Nè, Yuuto-san, a~n♪」
「……」
「Sao vậy, sao anh lại có biểu cảm như vừa ăn chanh khi chưa ăn trái miracle vậy hả? Nè, a~n♪」
「……。……Không……」
Quả nhiên là chị em nên nguyên tắc hành động về cơ bản là giống nhau nhỉ.
Tôi đang nghĩ vu vơ như vậy thì.
「Nè nè~, mau a~n đi chứ, không ngoan là em phạt đó nha~, Yuuto-san♪」
「Ê, không……」
「A~n♪」
「A, aーん……」
Em ấy vui vẻ đút miếng cá ngừ sashimi vào miệng tôi một cách ngượng nghịu.
Hình ảnh bà chủ nhà trọ mỉm cười nhìn Mika như nhìn con gái mình vậy thật ấn tượng. Cái cô nàng tóc hai bím này, đúng là ai cũng quý mến em ấy cả.
Và rồi bữa tối cũng kết thúc như vậy.
「──Vậy Yuuto-san, mình cùng đi tắm nhé?」
「Hả?」
「Không phải “hả?” gì hết đó nha~. Đã cất công có suối nước nóng bồn tắm gỗ hinoki sang trọng trong phòng rồi mà không tắm thì uổng lắm đó nha? Kiểu như tận dụng tài nguyên hiệu quả đó~♪」
「Ê, từ từ đã」
Em ấy vừa nói là “cùng” đó hả……?
Mà cái suối nước nóng này là phòng tắm trong nhà, đương nhiên là không chia thành khu nam nữ rồi……
Tôi vừa định hỏi lại thì.
「Đâu cần phải để ý đến mấy chuyện đó~♪ Anh cũng thấy những chỗ quí quí của em rồi còn gì nữa~♪ Tắm chung đi mà~」
「Kh, không phải vấn đề đó!」
Tôi không kìm được mà lớn tiếng.
Hoàn toàn không phải vấn đề đó mà……
Tôi vừa định xoa thái dương thì.
「Thôi được rồi, Yuuto-san đúng là cứng đầu mà~。Nếu đã vậy thì──」
「?」
「──Yuuto-san」
「Hả?」
「Nè♪」
「A」
Cùng với nụ cười tươi rói, bàn tay tôi đang định rời khỏi phòng tắm bị nắm chặt lấy.
「Hì hì~, bắt được anh rồi♪ Em đã bắt được anh rồi đó, anh không được buông ra cho đến khi em cho phép đâu đó nha~♪ Anh đã hứa rồi đó~♪」
「……」
……Chết tiệt.
……Lại là cái tay này……
Ba điều ước của tôi và cô nàng tóc hai bím.
Mà thôi, bỏ qua cái vụ điều ước đã bị biến thành lời hứa lúc nào không hay đi, một khi tôi đã nói vậy rồi thì tôi sẽ rất yếu đuối. Hay nói đúng hơn là cái điều ước mà tôi nghĩ là không có gì to tát này lại được sử dụng rất hiệu quả ở những thời điểm quan trọng. Chẳng lẽ nào em ấy đã nghĩ đến mức này khi đưa ra những điều ước đó hay không……
「Nào, mình đi tắm thôi♪ Chắc chắn là Yuuto-san không phải là một tên quỷ súc sẽ phá vỡ lời hứa với một cô bé đáng thương đâu đúng không? Mika-chan tin anh mà~♪」
「……Anh biết rồi……」
Nếu đã đến nước này thì mình cũng chỉ là con cá kình nằm trên thớt thôi.
Mình chỉ có thể chấp nhận số phận thôi……
Và thế là.
Tôi và Mika đã phải cùng nhau vào phòng tắm trong nhà.
Đương nhiên là phải mặc áo choàng tắm khi tắm rồi.
Về mặt suối nước nóng thì có lẽ là tà đạo nhưng vì đây là phòng tắm riêng tư chứ không phải phòng tắm công cộng nên cũng không có vấn đề gì.
「Ê~, phải mặc áo choàng tắm hả~? Em đã nghĩ là mình sẽ được Yuuto-san ngắm nhìn cơ thể trần trụi của em rồi chứ~♪」
Cô nàng tóc hai bím vẫn nói những điều già trước tuổi như vậy, nhưng đây là điều kiện tuyệt đối mà tôi không thể nhượng bộ được. Hay nói đúng hơn là nghĩ kỹ lại thì điều đó là đương nhiên rồi……
Và thế là tôi bị Mika nắm tay dẫn đến phòng tắm.
Bên trong phòng tắm rộng bằng ba phòng tắm bình thường, đủ chỗ cho năm người lớn vào một cách thoải mái.
Đặc biệt là khi xét đến chiều cao khiêm tốn của Mika thì dù cả hai có đứng cạnh nhau ở khu vực rửa người thì vẫn cảm thấy rất rộng.
「Wow, tắm tắm~, suối nước nóng suối nước nóng~♪」
「Coi chừng chạy té đó」
「Dạ~♪」
Tôi liếc nhìn Mika đang vui vẻ trả lời trong khi nhìn cái đầu phun nước hình Merlion ở chỗ cấp nước, rồi tôi xả nước và ngâm mình vào bồn tắm.
Bùm, nước tràn ra và chảy xuống cống thoát nước.
Phù, thật là thoải mái……
Cảm giác nước nóng lan tỏa khắp cơ thể.
Cứ như thể mọi mệt mỏi trong ngày đều đang trôi đi theo dòng nước vậy.
「……」
Ưーm, đúng là cực lạc……
Tôi vừa đắm mình trong sức mạnh chữa lành và thư giãn phát ra từ suối nước nóng thì.
Thình lình.
「A, Yuuto-san, em cũng xuống nha♪」
「Hả?」
──ùm♪
「Ô……」
「Ê, ehehe~♪」
Lại một chút nước nữa tràn ra.
Cùng với âm thanh đó, Mika cũng xuống bồn tắm, tựa lưng vào ngực tôi.
「Ô, ôi……」
Tôi không kìm được mà thốt lên.
Cơ thể Mika nhỏ nhắn nằm gọn trong vòng tay và ngực tôi.
Tư thế này gần như là ôm cô nàng tóc hai bím từ phía sau.
「M, Mika……?」
Cảm giác sức nặng mềm mại và nhỏ nhắn của cơ thể Mika đè lên toàn thân tôi.
Mùi hương dễ chịu từ mái tóc được buộc cao trên đầu.
Hơn nữa em ấy còn cọ má và cơ thể vào người tôi như một con mèo đỏng đảnh (thỉnh thoảng còn liếm nữa chứ), rõ ràng là mọi thứ đã vượt quá giới hạn rồi……
「Fufufu, Yuuto-san, hãy yêu thương con mèo hoang Mika-chan không có chủ một cách dịu dàng đi nha~♪ Meo~♪」
「…………」
G, guu……chẳng lẽ đây là một cái bẫy……?
Cho dù đối phương là cô nàng tóc hai bím mười lăm tuổi đi nữa thì hưng phấn thần kinh của tôi vẫn chưa đến mức suy giảm đến mức không cảm nhận được gì.
Những xúc cảm kích thích chạm vào khắp cơ thể.
Trước làn sóng cô nàng tóc hai bím này, tôi cảm thấy máu đang dồn lên mặt và những nơi khác với tốc độ của dòng nước đục ngầu Amazon……
「M, Mika, anh muốn rửa người!」
「Hả?」
「C, cơ thể! Anh xin lỗi nhưng em tránh ra một chút đi!」
「A, Yuuto-san?」
Tôi vội vàng gạt Mika ra, em ấy vẫn còn đang dụi má vào ngực tôi, rồi ra khỏi bồn tắm và ngồi xuống ghế ở khu vực rửa người.
P, p, suýt nữa thì nguy hiểm rồi……
Nếu cứ tiếp tục tình trạng đó thì có lẽ thứ gì đó quan trọng sẽ sụp đổ tan tành mất……
Nghĩ đến điều đó thì hành động vừa rồi của tôi là một biện pháp tản khẩn cấp bất đắc dĩ.
Nhưng cô nàng tóc hai bím (giờ là tóc đuôi ngựa) có vẻ không hài lòng với phản ứng vừa rồi của tôi.
Tôi đang ngồi trên ghế gỗ hinoki và tĩnh tâm thì em ấy lại.
「Muu~, sao anh lại trốn em vậy, Yuuto-san。……Thôi được rồi. Vậy thì coi như là em trả ơn lần trước đi, em sẽ rửa người cho anh nhé~♪」
「Hả?」
Em ấy lại nói ra những điều khó hiểu đó.
「Đợi đã Mika, chuyện đó……」
「Fufufu~, đúng nghĩa đen đó nha~. Em đang nói là em sẽ tự tay tắm rửa sạch sẽ cho onii-san đó♪ Understand?」
「Đ, tại vì……」
Không phải là tôi không hiểu ý em ấy mà là tôi không hiểu tình trạng tinh thần của người nói đó……
Nhưng Mika lại phớt lờ điều đó.
「Nè nè~, nhìn anh có vẻ không ghét mà~? Ngoan nào ngoan nào~♪」
「K, không, tại vì anh nói là không cần mà……」
「Sắp chết đến nơi rồi còn cứng miệng~♪ Hãy ngoan ngoãn phó mặc cho Mika-chan──」
「──Yuuto-san」
「Hả?」
「Nè♪」
「A」
Với nụ cười rạng rỡ, bàn tay đang định rời khỏi phòng tắm bị nắm chặt lấy.
「Fufufu, bắt được anh rồi♪ Em đã bắt được anh rồi đó, anh không được buông ra cho đến khi em cho phép đâu đó nha~♪ Anh đã hứa rồi đó~♪」
「…………」
……Chết rồi.
……Lại là cái tay này……
Ba điều ước của tôi và cô nàng tóc hai bím.
Bỏ qua cái vụ điều ước đã bị biến thành lời hứa lúc nào không hay đi, một khi tôi đã nói vậy rồi thì tôi sẽ rất yếu đuối. Hay nói đúng hơn là cái điều ước mà tôi nghĩ là không có gì to tát này lại được sử dụng rất hiệu quả ở những thời điểm quan trọng. Chẳng lẽ nào em ấy đã nghĩ đến mức này khi đưa ra những điều ước đó hay không, cái cô nàng tóc hai bím này……
「Thôi nào, mình đi tắm thôi♪ Chắc chắn là Yuuto-san không phải là một tên quỷ súc sẽ phá vỡ lời hứa với một cô bé đáng thương đâu đúng không? Mika-chan tin anh mà~♪」
「……Anh hiểu rồi, mà……」
Đã đến nước này thì mình cũng chỉ là con cá kình nằm trên thớt thôi.
Mình chỉ có thể chấp nhận số phận thôi……
Và thế là.
Tôi và Mika đã phải vào phòng tắm trong nhà.
Đương nhiên là phải mặc áo choàng tắm khi tắm rồi.
Về mặt suối nước nóng thì có lẽ là tà đạo nhưng vì đây là phòng tắm riêng tư chứ không phải phòng tắm công cộng nên cũng không có vấn đề gì.
「Ê~, phải mặc áo choàng tắm hả~? Em đã nghĩ là mình sẽ được Yuuto-san ngắm nhìn cơ thể trần trụi của em rồi chứ~♪」
Cô nàng tóc hai bím vẫn nói những điều già trước tuổi như vậy, nhưng đây là điều kiện tuyệt đối mà tôi không thể nhượng bộ được. Hay nói đúng hơn là nghĩ kỹ lại thì điều đó là đương nhiên rồi……
Và thế là tôi bị Mika nắm tay dẫn đến phòng tắm.
Bên trong phòng tắm rộng bằng ba phòng tắm bình thường, đủ chỗ cho năm người lớn vào một cách thoải mái.
Đặc biệt là khi xét đến chiều cao khiêm tốn của Mika thì dù cả hai có đứng cạnh nhau ở khu vực rửa người thì vẫn cảm thấy rất rộng.
「Wow, tắm tắm~, suối nước nóng suối nước nóng~♪」
「Coi chừng chạy té đó」
「Dạ~♪」
Tôi liếc nhìn Mika đang vui vẻ trả lời trong khi nhìn cái đầu phun nước hình Merlion ở chỗ cấp nước, rồi tôi xả nước và ngâm mình vào bồn tắm.
Bùm, nước tràn ra và chảy xuống cống thoát nước.
Phù, thật là thoải mái……
Cảm giác nước nóng lan tỏa khắp cơ thể.
Cứ như thể mọi mệt mỏi trong ngày đều đang trôi đi theo dòng nước vậy.
「……」
Ưーm, đúng là cực lạc……
Tôi vừa đắm mình trong sức mạnh chữa lành và thư giãn phát ra từ suối nước nóng thì.
Thình lình.
「A, Yuuto-san, em cũng xuống nha♪」
「Hả?」
──ùm♪
「Ô……」
「Ê, ehehe~♪」
Lại một chút nước nữa tràn ra.
Cùng với âm thanh đó, Mika cũng xuống bồn tắm, tựa lưng vào ngực tôi.
「Ô, ôi……」
Tôi không kìm được mà thốt lên.
Cơ thể Mika nhỏ nhắn nằm gọn trong vòng tay và ngực tôi.
Tư thế này gần như là ôm cô nàng tóc hai bím từ phía sau.
「M, Mika……?」
Cảm giác sức nặng mềm mại và nhỏ nhắn của cơ thể Mika đè lên toàn thân tôi.
Mùi hương dễ chịu từ mái tóc được buộc cao trên đầu.
Hơn nữa em ấy còn cọ má và cơ thể vào người tôi như một con mèo đỏng đảnh (thỉnh thoảng còn liếm nữa chứ), rõ ràng là mọi thứ đã vượt quá giới hạn rồi……
「Fufufu, Yuuto-san, hãy yêu thương con mèo hoang Mika-chan không có chủ một cách dịu dàng đi nha~♪ Meo~♪」
「…………」
G, guu……chẳng lẽ đây là một cái bẫy……?
Cho dù đối phương là cô nàng tóc hai bím mười lăm tuổi đi nữa thì hưng phấn thần kinh của tôi vẫn chưa đến mức suy giảm đến mức không cảm nhận được gì.
Những xúc cảm kích thích chạm vào khắp cơ thể.
Trước làn sóng cô nàng tóc hai bím này, tôi cảm thấy máu đang dồn lên mặt và những nơi khác với tốc độ của dòng nước đục ngầu Amazon……
「M, Mika, anh muốn rửa người!」
「Hả?」
「C, cơ thể! Anh xin lỗi nhưng em tránh ra một chút đi!」
「A, Yuuto-san?」
Tôi vội vàng gạt Mika ra, em ấy vẫn còn đang dụi má vào ngực tôi, rồi ra khỏi bồn tắm và ngồi xuống ghế ở khu vực rửa người.
P, p, suýt nữa thì nguy hiểm rồi……
Nếu cứ tiếp tục tình trạng đó thì có lẽ thứ gì đó quan trọng sẽ sụp đổ tan tành mất……
Nghĩ đến điều đó thì hành động vừa rồi của tôi là một biện pháp tản khẩn cấp bất đắc dĩ.
Nhưng cô nàng tóc hai bím (giờ là tóc đuôi ngựa) có vẻ không hài lòng với phản ứng vừa rồi của tôi.
Tôi đang ngồi trên ghế gỗ hinoki và tĩnh tâm thì em ấy lại.
「Muu~, sao anh lại trốn em vậy, Yuuto-san。……Thôi được rồi. Vậy thì coi như là em trả ơn lần trước đi, em sẽ rửa người cho anh nhé~♪」
「Hả?」
Em ấy lại nói ra những điều khó hiểu đó.
「Đợi đã Mika, chuyện đó……」
「Fufufu~, đúng nghĩa đen đó nha~. Em đang nói là em sẽ tự tay tắm rửa sạch sẽ cho onii-san đó♪ Understand?」
「Đ, tại vì……」
Không phải là tôi không hiểu ý em ấy mà là tôi không hiểu tình trạng tinh thần của người nói đó……
Nhưng Mika lại phớt lờ điều đó.
「Nè nè~, nhìn anh có vẻ không ghét mà~? Ngoan nào ngoan nào~♪」
「K, không, tại vì anh nói là không cần mà……」
「Sắp chết đến nơi rồi còn cứng miệng~♪ Hãy ngoan ngoãn phó mặc cho Mika-chan──あっ」
Chính vào lúc em ấy đang cười tủm tỉm và nói ra những lời thoại quen thuộc của mình thì.
Có lẽ vì em ấy đã vô tình trượt chân trên bọt xà phòng tắm mà mình đã tạo ra quá nhiều, nên Mika khẽ kêu lên một tiếng.
Em ấy mất thăng bằng.
Vừa bơi chân vừa vung vẩy hai tay, em ấy ngã nhào về phía tôi.
「Kya, kyaっ!」
「Ô, owaっ!?」
Cả hai chúng tôi cùng kêu lên một tiếng.
Đoàng! Ầm!
Cùng lúc đó, những âm thanh như vậy vang vọng khắp phòng tắm.
Và thế là chúng tôi ngã nhào xuống sàn gỗ của phòng tắm.
「Đ, đau quá đi……」
「A, x, xin lỗi anh, onii-san! A, anh có sao không!?」
Mika vừa lay lay mái tóc đuôi ngựa vừa hỏi một cách hốt hoảng.
「À, ừ, không sao……」
Tôi vừa nhấc đầu lên một chút vừa trả lời.
May mắn là sàn nhà làm bằng gỗ hinoki không quá cứng và Mika vốn đã nhẹ cân nên tôi không bị gì nghiêm trọng.
Đúng hơn là tôi thấy may vì mình đã ngăn được Mika ngã.
「T, thật sự không sao chứ!? B, biết làm sao đây……nếu vì chuyện này mà onii-san chết thì sao, hay là nếu vì ảnh hưởng của cú va đầu mà cái tính ngốc nghếch và lăng nhăng vốn đã trời sinh của anh càng trở nên nghiêm trọng hơn, anh trở thành một tên đào hoa cặn bã chuyên lợi dụng phụ nữ như ăn cơm bữa thì……!」
「……。……À, anh không sao đâu. Anh không bị thương gì cả nên em đừng lo」
「N, nhưng mà……」
「Không sao mà……」
Đúng hơn là những điều em ấy vô thức nói ở vế sau mới làm người ta tổn thương đó (về mặt tinh thần).
「Dù sao thì anh cũng không sao. Trước tiên mình đứng dậy đã──hả?」
Chính vào lúc đó tôi nhận ra.
Tình trạng hiện tại của chúng tôi.
Một mối quan hệ vị trí đầy “hăng hái” (?), Mika đang ngã đè lên người tôi đang nằm ngửa──natural eromount position……
「A……っ……」
Có vẻ như Mika cũng nhận ra điều đó muộn hơn một chút.
Em ấy nhìn tư thế hiện tại của mình rồi đỏ mặt.
「……ッ……! (Đỏ bừng)」
Em ấy vội vàng dùng hai tay che ngực và quay mặt đi.
Một phản ứng xấu hổ hiếm thấy ở cô nàng tóc hai bím……
「A, à……」
「……」
「……」
「……」
「……」
Cứ thế trạng thái im lặng kéo dài.
Những chiếc áo choàng tắm mà cả hai đang mặc hầu hết đều đã bung ra trong lúc va chạm, không khác gì không mặc gì.
Cả hai người đều đang ở trong tình trạng gần như là khỏa thân.
U, ưm……phải làm sao đây……?
Tôi hoàn toàn không biết phải đối phó như thế nào.
Và trong lúc đó──cô nàng tóc hai bím khẽ mở miệng.
「S, sao……sao ạ……onii-san? A, anh có……bị mê hoặc……không……?」
「Hả……?」
Em ấy đang nói cái gì vậy……?
「T, tại vì~……em hỏi là anh có bị mê hoặc không đó. H, hay là tình huống hiện tại rất là hồi hộp đó chứ? Tim đập thình thịch rồi người run run……n, nếu là một chàng trai khỏe mạnh thì đã bị vẻ quyến rũ của Mika-chan làm cho mê hoặc đến tận sâu trong não bộ, bị mê hoặc đến mức không còn nhận thức được gì nữa rồi đúng không?」
「……」
Em ấy vừa nói vừa giơ ngón trỏ lên, mặt vẫn đỏ bừng.
Không phải là tôi không biết ý em ấy mà là tôi không hiểu tình trạng tinh thần của người nói đó……
「……」
Tuy nhiên vẫn có gì đó khác biệt so với cô nàng tóc hai bím thường ngày.
Không phải là em ấy không nói những điều quen thuộc như “mê hoặc” hay những lời lẽ già trước tuổi kia, chỉ là tôi có cảm giác bầu không khí mà em ấy đang tạo ra có gì đó khác biệt.
Nói một cách cụ thể thì, dường như có nhiều thành phần ngại ngùng hơn bình thường...
「...」
...Ưm, ưm ưm.
...Chuyện gì thế này nhỉ.
Ngẩng đầu lên, trước mắt tôi là tấm thân bé nhỏ của cô nàng hai bím, toàn thân được bao phủ bởi hơi nước.
Di chuyển tầm mắt lên cao hơn một chút, tôi còn thấy cả gương mặt ửng hồng đầy bẽn lẽn...
「...」
Có thứ gì đó vừa vang lên một tiếng “Đùng” trong lồng ngực tôi.
Một thứ nóng rực khiến cho mạch máu toàn thân sôi trào.
Về phần Mika, cô bé có vẻ không biết phải làm sao, đôi mắt cứ chớp chớp không yên.
「...」
「...」
「...」
「...」
Cả hai hoàn toàn chìm vào im lặng.
Trong bầu không khí khó xử đó, chúng tôi vẫn giữ nguyên tư thế ám muội đầy khêu gợi một cách tự nhiên.
「...」
「...」
Th-thật sự phải làm sao đây...
Và rồi, ngay lúc đó.
『À, xin lỗi một chút nhé, Mika-chan và mọi người~』
「!」「!?」
Từ phía bên kia cánh cửa trượt ngoài phòng tắm, một giọng nói như vậy vọng vào.
Đó là giọng dịu dàng của bà chủ quán.
『Lúc nãy trong bữa ăn cô quên mất, nhưng bữa sáng ngày mai sẽ được chuẩn bị lúc tám giờ ở phòng ăn của tòa nhà chính nhé. Với lại, cô có chuyện muốn hỏi một chút về hoa văn của vỏ chăn...』
「A, v-vâng ạ, ch-cháu ra ngay đây ạ!」
Mika đáp lại lời gọi đó.
「À, c-có vẻ là chuyện đó nên, ch-chị ra ngoài một chút nhé?」
「À, ừ, nhờ em.」
「V-vâng!」
Nói rồi, Mika vội vàng quấn khăn tắm và rời khỏi phòng tắm.
Tôi nhìn theo bóng lưng em ấy rồi thở ra một hơi thật dài.
「...Nguy thật rồi...」
*
Sâu trong lồng ngực tôi cứ đập thình thịch.
Cơ thể nóng bừng như bị say hơi nước, mặt đỏ rực như quả cà chua, tôi không tài nào kiềm chế được.
Nhờ vậy mà bà chủ quán cũng nói: 「Ôi chao Mika-chan, mặt cháu đỏ thế♪」...
Tắm cùng anh...
Một sự cố xảy ra đột ngột.
Chỉ cần nhớ lại thôi... là tôi đã trở nên thế này rồi...
「...」
Ra vậy... chuyện này, là như thế sao.
Đột nhiên, tôi cảm thấy như mình đã hiểu ra điều gì đó.
Thứ cảm xúc đang xao động trong lồng ngực.
Dòng cảm xúc bất ổn cứ chạy qua chạy lại giữa hai đầu cực, lúc thì xôn xao, lúc lại mông lung, lúc thì rộn ràng, lúc lại lâng lâng.
Thứ đã tạo ra nó — cuối cùng tôi cảm thấy mình đã hiểu ra.
「...」
—Mình... thích anh...
Đó chính là kết luận.
Mình thích anh, mình đã yêu anh rồi...
Chắc chắn là, mình không thể nào ngăn lại cảm xúc này được nữa...
「...」
Tôi không biết liệu đó có phải là điều tốt hay không.
Nên thừa nhận hay phủ nhận nó... bây giờ tôi không biết nữa.
Nhưng mà.
Nếu không đối diện thẳng thắn với cảm xúc này ngay tại đây... tôi biết chắc chắn rằng mình sẽ hối hận.
Đó không phải là lý lẽ hay logic, mà là tiếng nói từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tôi...
「...」
Vì vậy.
Tôi đã quyết định một điều trong lòng —
*
「...Nè anh, anh đi cùng em một chút được không?」
「Hả?」
Với vẻ mặt có phần nghiêm túc, Mika nói với tôi khi chúng tôi vừa bước ra khỏi suối nước nóng, nơi mà tư thế ám muội kia đã bùng nổ.
Mái tóc vừa gội xong còn ẩm ướt khẽ lay động khi em ấy ngước nhìn tôi.
「Ừm, em có một nơi muốn đến bây giờ. Em muốn anh cũng đi cùng...」
「Nơi muốn đến? Bây giờ sao?」
Đã chín giờ tối rồi.
Đây là thời điểm hơi muộn để đi ra ngoài.
「Em biết là đã muộn. Nhưng nó ngay gần nhà trọ thôi. Sẽ không tốn nhiều thời gian của anh đâu... không được sao?」
「Ừ, ừm...」
Chà... nếu chỉ ở gần nhà trọ thì chắc không sao đâu nhỉ?
Chỉ cần đi ngủ trước mười hai giờ đêm là sáng mai vẫn dậy được, nếu quay lại trong khoảng một tiếng đồng hồ thì chắc không có vấn đề gì.
Tôi gật đầu.
「Được rồi. Vậy chỉ một lát thôi nhé. Nhớ quay về trước khi quá muộn đấy.」
「Vâng, cảm ơn anh.」
Mika đáp lại rồi chúng tôi cùng nhau đi.
Và cứ thế, chúng tôi bước ra ngoài nhà trọ, nơi đã chìm hoàn toàn trong bóng tối.
Mà, nói mới nhớ, em ấy lại gọi mình là "anh" rồi?
***
**6**
Đúng như lời Mika nói, đích đến nằm ngay cạnh nhà trọ.
Đó là một con đường rợp bóng cây anh đào đang nở rộ, được chiếu sáng bởi những ngọn đèn trắng toát.
Đó dường như chính là nơi mà Mika nói — nơi em ấy muốn đến.
「Đây là~, một nơi có chút kỷ niệm đó~」
Mika bên cạnh tôi nói với vẻ đầy xúc động.
「Lúc nhỏ em rất hay đến đây nên đây là nơi em cực kỳ yêu thích. Ban ngày đã đẹp rồi nhưng ban đêm đến thì ánh đèn cứ như đang chúc mừng cho hoa anh đào vậy, và hoa anh đào cũng như đang vui vì điều đó... Nhớ quá đi~, hồi đó em còn hay lẻn ra khỏi nhà trọ một mình vào lúc nửa đêm nữa chứ~♪」
「Một mình?」
「Vâng. Hồi nhỏ em hay cùng gia đình đến ở nhà trọ kia, hồi đó em hay làm thế lắm~. Anh biết đấy, ban đêm thì em phải ở chung phòng ngủ với chị hai, mà chị hai lại là người nghiêm túc nên đúng chín giờ là đi ngủ rồi~. Chán quá nên em đi dạo một mình thì tình cờ tìm thấy nơi này. Vừa nhìn một cái là thành nơi yêu thích của em luôn. Kể từ đó mỗi lần đến cao nguyên Izu em đều đến đây, nhưng lần nào cũng bị Nanami-san phát hiện rồi bị nói 『Tiểu thư~ Mi~ka~, tìm thấy cô rồi nhé~』 và bị dẫn về, a ha ha♪」
「Ra vậy sao...」
Không hiểu sao tôi lại có thể hình dung ra khung cảnh đáng yêu đó trong đầu.
Tôi vừa lắng nghe những lời của Mika vừa đưa mắt nhìn xung quanh.
Những cánh hoa anh đào bay lả tả khắp nơi.
Chúng tựa như những bông tuyết, nhẹ nhàng rơi xuống.
Khung cảnh đó vừa huyền bí vừa mộng ảo, đồng thời cũng đẹp đến mức không thể rời mắt...
「...」
Ưm, đúng là một khung cảnh kỳ diệu khiến người ta quên cả thời gian...
Tổng thể là một khung cảnh vô cùng hài hòa, hoa anh đào và ánh đèn tôn lên vẻ đẹp của nhau.
Tôi có thể hiểu tại sao Mika lại thích nơi này.
Trong lúc cảm nhận những điều đó, tôi đã bị cuốn hút bởi khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt trong một lúc.
「—Anh.」
「Hửm?」
Giữa lúc đó, giọng Mika vang lên từ bên cạnh.
「Ừm, em có một chuyện muốn nói với anh... được không?」
「Chuyện muốn nói?」
「Vâng, là vầy...」
「Ừm, chuyện gì vậy?」
Tôi nhìn về phía Mika và hỏi lại.
Lúc đó, Mika xoay một vòng rồi đối diện với tôi.
「Anh... không, nè, anh Yuuto.」
「?」
Em ấy mỉm cười toe toét.
「...Em chắc chắn là... em thích anh đấy?」
「Hả...?」
Em ấy nhẹ nhàng nói, như thể gửi gắm lời nói của mình vào những cánh hoa anh đào đang rơi.
「...Em nhận ra rồi. Rằng cảm xúc cứ âm ỉ trong lồng ngực em suốt thời gian qua là gì... Cái cảm giác xôn xao và nhói đau, nhưng đồng thời cũng phấn chấn và rộn ràng này là gì...」
「...」
「Ban đầu em không hiểu rõ lắm. Em còn nghĩ có lẽ mình bị làm sao rồi. Nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể là nó... Vâng, em nghĩ chắc là như vậy.」
Em ấy gật đầu như để tự xác nhận lại một lần nữa.
Hả... là sao, vậy nhỉ...?
Tôi vừa nhìn lại khuôn mặt của Mika vừa thầm nghĩ.
Cô nàng hai bím này, vừa nói gì vậy...?
Thích anh Yuuto...?
Em ấy... đã nói vậy sao...?
「...」
Tôi lặp đi lặp lại câu nói đó trong đầu.
Bình thường thì đó là một câu nói tôi sẽ bỏ qua mà không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ, có lẽ do tôi đã ý thức được tình cảm của mình với Haruka, và cả chuyện của Shiina nữa, nên tôi đã trở nên quá nhạy cảm với những chuyện theo hướng đó...
「...」
Tôi nhìn lại khuôn mặt Mika một lần nữa.
Tôi không thể đọc được ý đồ thực sự từ biểu cảm của em ấy, khi em cứ nhìn thẳng vào tôi.
Trông vừa như thật lòng lại vừa như một trò đùa...
Ư, ưm ưm, không hiểu...
Cô nàng hai bím này bình thường đã vậy rồi nên trong những tình huống thế này thật khó nắm bắt được mức độ của em ấy...
「...」
「...」
「...」
Chúng tôi cứ đứng đối diện nhau dưới những tán hoa anh đào bay lả tả.
Trong suốt thời gian đó, Mika vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc và cứ nhìn chằm chằm lên tôi.
N-này...
Tôi không biết phải phán đoán thế nào nữa.
「...Đùa thôi~♪」
「Hả...?」
「...Đùa~ thôi~. Vừa rồi toàn là nói dối hết. Một bất ngờ nho nhỏ em bày ra để làm anh ngạc nhiên thôi. Fufu, anh hoảng rồi à?」
Mika vừa nói vừa nở một nụ cười tinh nghịch.
「Tr-trò đùa gì chứ...」
「He he~, anh ngạc nhiên không? Hay là do bé Mika xinh đẹp với đôi mắt long lanh dưới gốc anh đào quá quyến rũ nên anh đã định ôm em luôn rồi? Fufu, tiếc quá~. Anh cứ ngoan ngoãn mà yêu đương với chị hai là được rồi~♪」
「Cái...」
Những lời nói nghe y như của một đứa con nít.
Chà, đúng là cô nàng hai bím thường ngày rồi...
「...Thiệt tình...」
Nghĩ lại thì đúng là ngốc khi đã có một thoáng nghiêm túc suy nghĩ về nó...
Cảm nhận một cơn đau đầu nhẹ sau gọng kính, tôi nghe thấy.
「A ha ha, xin lỗi nhé, anh♪」
Em ấy mỉm cười với tôi bằng một vẻ mặt vô cùng ngây thơ.
Tôi thầm thở dài trước phản ứng quá đỗi bình thường của em ấy.
「...À đúng rồi, anh, điều ước thứ hai, em nhờ anh được không?」
「Hả?」
Đột nhiên, em ấy đổi chủ đề và nói vậy.
「Thứ hai... à, là chuyện xoa đầu...」
「Vâng♪ Em muốn anh làm bây giờ. Xoa đầu em đi, xoa đầu em đi~♪」
Em ấy vừa vẫy vẫy hai bím tóc vừa đưa đầu lại gần.
Thật là đột ngột. Mà... cái tính tùy hứng này có lẽ chính là bản chất của cô nàng hai bím này rồi.
Dù sao thì, lời hứa vẫn là lời hứa.
「A, được rồi, được rồi.」
「Vâng, xoa xoa~♪」
「Đây, thế này được chưa —」
「Ưm...」
Đó là lúc tôi hơi cúi người xuống để đặt tay lên đầu cô nàng hai bím nhỏ bé.
—Chụt...♪
「!?」
Có thứ gì đó vừa chạm vào trán tôi.
Mềm mại, ấm áp... và có gì đó thật dễ chịu.
V-vừa rồi là...!?
Tôi vội vàng chỉnh lại gọng kính và nhìn vào mặt Mika.
Mika, người đang hơi nhón chân lên, giơ một ngón trỏ.
「He he~, vừa rồi... gọi là, một màn trả thù nho nhỏ chăng.」
「T-trả thù...?」
「Đúng vậy. Bé Mika vừa đáng yêu vừa xinh như thiên thần này đã cố gắng nhiều như vậy rồi, mà anh chẳng chịu "mika-mika" chút nào cả, nên đây là màn đáp lễ đó~♪」
「Hả...?」
「Mà, cũng giống như một lời tuyên bố quyết tâm và nghi thức thông qua thôi~♪ He he~, có tác dụng không~?」
「Ừ, à, ừm...」
Tôi chỉ có thể trả lời như vậy.
Bởi vì giọng nói đó vẫn là của cô nàng hai bím ngây thơ thường ngày, một giọng nói nhẹ nhàng đầy vẻ đùa cợt.
「A ha ha!♪」
Bên cạnh tôi, gương mặt của Mika cười như thể đã trút bỏ được điều gì đó.
Vẻ mặt tựa như bầu trời xanh mùa hạ, nhìn thẳng vào tôi.
Đó không giống Haruka, cũng không phải là của cô nàng hai bím chỉ biết vui vẻ thường ngày... mà đó là một nụ cười tôi chưa từng thấy trước đây, có lẽ là lần đầu tiên tôi đối diện với nụ cười thật sự của Mika...
「...」
Lồng ngực tôi bất ngờ đập thịch một tiếng.
Ư-ưm ưm, tôi biết rõ đây là một trò đùa, nhưng mà cái biểu cảm đó đúng là phạm quy mà...
Tôi bất giác xao động.
「Nhưng mà... vẫn còn tiếp đó. Nếu không tính chị hai ra thì người ở gần anh nhất có lẽ là em, với lại em là em gái của chị hai đấy nhé? Khả năng em trở thành một người phụ nữ tuyệt vời ngang tầm chị hai là hoàn toàn có thể đó♪ Đến lúc đó... chắc chắn anh cũng sẽ "mika-mika" đến tận xương tủy, mê mệt đến mềm nhũn luôn cho xem♪」
Em ấy vừa cười vừa giữ nguyên vẻ mặt khiến tim tôi hẫng một nhịp đó.
*
Trong lòng tôi có một chút đau nhói.
Nhói... nhói... cứ như thể chỗ đó bị thương vậy, nó đau âm ỉ.
「A~a, cuối cùng vẫn thành ra thế này à~...」
Tôi vừa siết chặt chiếc đai obi của bộ yukata vừa lẩm bẩm một mình.
「Người ta nói mối tình đầu thường không thành... đúng thật nhỉ...」
Một câu nói phổ biến trong xã hội.
Tôi đã biết từ lần đầu gặp mặt rằng bên cạnh anh luôn có chị hai.
Tôi biết rõ hơn ai hết rằng họ tin tưởng nhau, và thân mật dựa vào nhau.
Điều đó đã là một tiền đề rồi... và tôi cũng rất thích nhìn hai người họ như vậy.
Vì thế, tôi không hối hận về kết quả này.
Tôi đã yêu anh trong mối tình đầu, và tôi đã có thể thổ lộ tình cảm này... tôi không hề hối hận.
「...」
Dù dưới bất kỳ hình thức nào, tôi vẫn vui vì đã có thể nói ra tình cảm của mình.
Bây giờ tôi có thể thẳng thắn nghĩ như vậy.
Đó là suy nghĩ thật sự của tôi, nhưng...
Nhưng mà —
「Nhưng... đây vẫn chưa phải là kết thúc. Mối tình đầu của tôi đã kết thúc. Nhưng tình đầu kết thúc không có nghĩa là... tình cảm của tôi cũng kết thúc♪ Tình yêu dành cho anh từ bây giờ... không phải là mối tình đầu không thành, mà là bước tiếp theo. Nên vẫn chưa biết được đâu...♪」
Tôi nắm chặt tay lại.
Sự kết thúc của mối tình đầu, và sự bắt đầu của một tình yêu mới.
Đối thủ lớn nhất là chị hai, rồi còn có chị Shiina, chị Sawamura, và cả Eri-chan nữa, anh ấy tuy vậy mà cũng đào hoa lắm nên chắc sẽ vất vả đây.
Nhưng vẫn không phải là không có khả năng.
Từ đây mới là khởi đầu thật sự.
Mình nhất định sẽ bắn một phát "bằng!" vào trái tim anh, và khiến anh phải "mika-mika" cho xem...っ♪
Cứ mong chờ những gì sắp tới đi nhé, anh~♪
***
**7**
「Mika, anh Yuuto!」
Sáng hôm sau.
Khi chúng tôi được bà chủ tiễn ra khỏi nhà trọ, người chào đón chúng tôi là Haruka đang chạy vội về phía này, cùng với cô hầu gái trưởng ít nói, cô hầu gái hay cười và cô hầu gái nhỏ nhắn.
「Haruka...」
Haruka, trong chiếc áo len dài màu hồng và chân váy, chạy đến gần chúng tôi.
「Chào buổi sáng, anh Yuuto, Mika♪」
「Ừ, chào buổi sáng. Em cố tình đến đón à?」
「Vâng ạ. Em nghĩ hay là chúng ta cùng về... Nhưng hôm qua em đã rất ngạc nhiên, hai người đột nhiên chạy đi mất...」
Em ấy nói với vẻ mặt có chút bối rối.
「Ừm, xin lỗi. Chuyện đó có nhiều lý do...」
「Ưm~, xin lỗi chị hai, đã làm chị lo lắng.」
「A, không sao đâu ạ. Em đã nhận được liên lạc rồi... Với lại, Nanami-san cũng...」
「Hả, Nanami-san?」
「Vâng ạ. Ngay cả trước khi nhận được liên lạc từ anh Yuuto, cô ấy đã nói rằng chắc chắn Mika và mọi người có suy nghĩ riêng nên không cần lo lắng... Người thuyết phục bố mẹ đang định đi tìm hai người ngay lập tức cũng là Nanami-san...」
「Hả, vậy sao...?」
「Vâng.」
「...」
Nanami-san đã làm vậy sao...
Tôi bất giác nhìn ra sau lưng Haruka thì thấy cô hầu gái hay cười đang nhìn về phía này và nháy mắt một cái. Ưm... quả nhiên dù thế nào thì cô hầu gái này vẫn luôn quan tâm đến Mika.
「Nhưng mà Mika, nhà trọ này, lâu lắm rồi mới quay lại nhỉ♪ Em thấy sao?」
「À, vâng, tuyệt lắm ạ♪ Bà chủ vẫn tốt bụng như ngày nào.」
「Vậy sao, anh Yuuto cũng đã tận hưởng chứ ạ?」
「À, suối nước nóng rất tuyệt, anh đã thư giãn rất thoải mái.」
「Fufu, vậy thì tốt quá ạ♪」
Em ấy mỉm cười toe toét.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại Haruka.
「Vậy chúng ta về thôi nhỉ. Từ đây về Tokyo cũng khá xa.」
「Vâng, đúng vậy ạ♪」
Chúng tôi gật đầu đồng ý.
Tôi định bước đi cạnh Haruka đang mỉm cười và mọi người.
Và, đúng lúc đó.
「Anh, chị hai♪」
GRẬP!
「Oái!」「Kya!」
Một cú va chạm từ phía sau.
Tôi quay lại xem có chuyện gì thì... thấy Mika đang tươi cười ôm chầm lấy chúng tôi, hai tay nắm lấy tay tôi và Haruka rồi đu người vào giữa.
「N-này!」
「M-Mika?」
Sao đột nhiên lại thế này...?
Trước hành động bất ngờ của cô nàng hai bím, chúng tôi chỉ biết bối rối.
「E he he, em yêu cả anh và chị hai, yêu cả hai người nhiều lắm♪」
「Hả?」
「Ừm, ừm...?」
Gì vậy đột ngột thế...
「Fufu~, không có gì đâu~. Chỉ là nhìn hai người xong tự nhiên em lại nghĩ vậy thôi♪ Đúng là em vẫn thích nhìn anh và chị hai cười cùng nhau nhất. ...À, nhưng không phải vì thế mà tình cảm của em thay đổi đâu nhé? Chuyện nào ra chuyện đó mà~. E he he~♪」
Em ấy vừa cười toe toét vừa nói những lời như vậy.
Nụ cười đó tràn ngập cảm giác thành tựu như vừa hoàn thành một việc gì đó...
「A, à...,?」
「Ừm, ừm...?」
Không, cô nàng hai bím này muốn nói gì vậy nhỉ...?
Hoàn toàn không hiểu nổi.
Tôi và Haruka chỉ còn biết nhìn nhau mà thôi.