0
Đã khoảng hai tuần trôi qua kể từ khi CLB『H&Y』quyết định “đứa con tinh thần”... sản phẩm sáng tạo của mình sẽ là một tựa game, theo lời của Haruka.
Đầu tháng Năm, ngay sau kỳ nghỉ lễ dài. Cứ ngỡ thứ vũ khí sinh học màu vàng mang tên phấn hoa liễu sam đã lắng xuống, thì phấn hoa họ lúa lập tức tấn công dồn dập, gieo rắc nỗi kinh hoàng không khác gì một thứ vũ khí virus gây đại dịch.
Và tôi... đang ở chính giữa một mớ hỗn loạn không gì sánh bằng.
『Nào~, mọi người~, sẵn sàng chưa~? Vậy thì, một~ hai~ ba~... Dojikko~♪』
「「「Dojikko—!!」」」
『Tokimeki Fortissimo~♪』
「「「Tokimeki Fortissimo—」」」
『Mang giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đến đây nào~♪』
「「「Mang giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đến đây nào!!!!」」」
「...」
Màn đối đáp có phần hơi “dị” đang diễn ra giữa sân khấu và hàng ghế khán giả ngay trước mắt tôi.
Một khung cảnh vô cùng náo nhiệt, vui vẻ, thậm chí có thể gọi là cuồng nhiệt...
「Ưm, ừm—, tuyệt thật nhỉ, kiểu như bị choáng ngợp luôn...」
Shiina đứng bên cạnh vừa nhìn quanh vừa thốt lên.
「Nói sao nhỉ, có vẻ sôi nổi hơn mình nghĩ. Mấy sự kiện kiểu này lúc nào cũng vậy sao ta—?」
「Hừm, ai mà biết được chứ...?」
「Nhưng mà mấy cái này so với lễ hội hay concert thì có là gì đâu chứ—. Mọi người quẩy nhiệt tình trông vui ghê—♪ Yay, Dojikko—♪」
「Ry-Ryoko-chan, cậu mà nhảy loi choi như thế trong khi đang mặc váy là lộ hết đó...」
Asahina-san (lo lắng cho tung tích chiếc váy của Sawamura-san) dè dặt nhắc nhở Shiina (đang bối rối) và Sawamura-san (vẫn vui vẻ như mọi khi).
「N-Này Ryoko, Mai đang khó xử kìa... Hừm, nhưng mà ra vậy. Nếu coi đây là một buổi concert thì chắc cũng bình thường nhỉ. Concert của Himemiya Miran cũng gần như thế này mà...」
「Ừ, chắc vậy rồi.」
「Đúng đó—♪ Này này, Shiina với Ayase-cchi và cả Mai nữa, đừng có co rúm lại thế chứ, nhảy Dojikko Jump lên nào—♪」
「Đ-Đã bảo rồi mà Ryoko-chan, cậu mà cứ nhảy lung tung như thế thì bên trong váy sẽ...」
Asahina-san lại cất giọng, vẻ càng thêm phiền não.
Chẳng rõ chúng tôi đang làm cái quái gì nữa... hành động nhảy tưng tưng của Sawamura-san khiến mọi thứ trở nên mờ mịt, nhưng đây là một sự kiện của 『Cô bé Hậu đậu Aki-chan』 đang được tổ chức tại Akihabara.
Một sự kiện bí mật với số người tham gia có hạn.
Và chúng tôi đang có mặt trong buổi tụ họp hiếm có đó.
『Tổ chức tôn giáo được miễn thuế, sư sãi hốt bạc~♪』
「「「Tổ chức tôn giáo được miễn thuế, sư sãi hốt bạc—!!」」」
「...」
Xung quanh là rất nhiều vị khách khác mặc những chiếc áo phông giống hệt nhau (trên áo có in dòng chữ 『Nộ Từ Cô Nương Dạ Lộ Tử Khổ』...).
Họ ngày càng trở nên cuồng nhiệt theo những lời hô hào từ sân khấu.
「T-Tuyệt thật, động tác của họ ngày càng dữ dội hơn...」
「Thích ghê thích ghê—, cái không khí cuồng nhiệt này nè—♪ Nhìn thôi cũng thấy tâm trạng phấn khích hẳn lên ấy—. Tới luôn, Dojikko Triple Axel nào—♪」
「K-Không được đâu, Ryoko-chan! L-Lộ hết rồi kìa...!」
「Ể, chừng này thì có sao đâu chứ—. Tớ đã điều chỉnh góc độ để chỉ có Ayase-cchi thấy được thôi mà—, đây nè—♪」
「T-Tớ nghĩ vấn đề không phải ở chỗ đó đâu...!」
「...」
Xung quanh đã hỗn loạn, mà bên này cũng hỗn loạn theo một nghĩa khác với cơn sốt một người của cô nàng tóc hai bím phiên bản nhà Hakujo.
Mà thôi, chuyện đó cũng như cơm bữa rồi nên không sao cả.
Tình hình hiện tại đúng là chẳng hiểu ra làm sao.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này ư, đó là vì──
「──Hả, cậu muốn tôi đi thay sự kiện của『Cô bé Hậu đậu Aki-chan』 vào cuối tuần?」
「...V-Vâng ạ...」
Đó là buổi chiều sau giờ học ba ngày trước, tôi nhận được lời đề nghị từ Haruka với giọng nói yếu ớt như sắp tan biến và khuôn mặt như ngọn nến sắp lụi tàn.
「...Đó là đặc quyền khi mua phiên bản giới hạn của đĩa DVD mới phát hành gần đây ạ... Vé tham dự đây ạ, nếu được thì cậu có thể đi thay tôi được không ạ...?」
「Tôi thì không sao cả...」
Nhưng tại sao lại phải đi thay Haruka?
Nếu đã vất vả có được tấm vé quý giá như vậy thì chính Haruka đi là được rồi, hay đúng hơn là thường thì ai cũng sẽ muốn đi chứ...
Đáp lại thắc mắc đó.
「...Tôi cũng muốn lắm ạ, nhưng... kịch bản... vẫn chưa tiến triển được gì ạ...」
Em ấy nói với một giọng còn não nề hơn.
「...」
...À à.
...Ra là vậy.
Kịch bản mà Haruka nhắc đến là kịch bản cho tựa game mà CLB 『H&Y』 đang thực hiện.
Mục tiêu hoạt động của câu lạc bộ vừa mới được quyết định gần đây.
Tạm thời thì sản phẩm sẽ là một tựa game, nhưng có vẻ như trước khi chuyển sang giai đoạn sản xuất cụ thể thì còn rất nhiều thứ cần chuẩn bị, và phần cốt lõi là kịch bản. Người phụ trách phần đó, tất nhiên, là Haruka, người am hiểu nhất về làm game (dù cũng không hẳn là chuyên gia), nhưng có vẻ tiến độ không được khả quan cho lắm...
「...Dòng chảy chính của câu chuyện thì đã quyết định rồi, nhưng một số sự kiện và tâm trạng của nhân vật vẫn chưa thể chốt được ạ. Ba ngày nay, tôi vẫn chưa hoàn thành được chỉ tiêu...」
「Chà, vậy sao...」
Giọng nói ấy gần như chỉ giống tiếng đập cánh của con phù du... Hừm, xem ra em ấy đang khá chật vật.
「Em không sao chứ...? Nếu vất vả quá thì tôi cũng có thể giúp một tay...」
Tôi thử đề nghị.
「Cảm ơn cậu ạ... Nhưng, xin hãy để tôi một mình thêm chút nữa. Tôi cảm thấy sắp nắm bắt được điều gì đó rồi ạ...」
「Hừm...」
Với một người không hiểu được sự khó khăn khi tạo ra một kịch bản như tôi, khi Haruka đã nói vậy thì tôi không thể ép buộc thêm.
「...Hiểu rồi. Nếu vậy thì tôi sẽ xem luôn cả phần của Haruka.」
「...Cảm ơn cậu... ...À, tấm vé này có thể cho tối đa năm người vào cổng, nên nếu được thì cậu hãy rủ ai đó đi cùng nhé... Sẽ có cả buổi biểu diễn trực tiếp của nghệ sĩ piano Pollini-sensei nên tôi nghĩ sẽ rất đáng xem đấy ạ... ...Vậy thì, tôi phải tiếp tục viết kịch bản đây, xin phép về trước ạ...」
Nói xong, Haruka lảo đảo bước ra khỏi lớp học, đôi vai rũ xuống như một chú cún con (giống Airedale Terrier) đang tập làm chó nghiệp vụ mệt lử sau buổi huấn luyện hàng ngày.
Hừm, tạo ra thứ gì đó từ con số không quả là một việc khó khăn. Giá mà mình cũng có thể giúp được chút gì đó...
「...」
Thôi thì, tạm gác chuyện đó sang một bên.
Đã được giao phó thế này thì tôi phải xem sự kiện của『Cô bé Hậu đậu Aki-chan』 thật kỹ, xem luôn cả phần của Haruka mới được. Hơn nữa, 『Cô bé Hậu đậu Aki-chan』 hình như là một câu chuyện về cô gái phép thuật, nên chắc chắn sẽ có ích cho việc làm game.
──Tuy nhiên, nên rủ ai đi cùng đây?
Vấn đề là ở đó.
Nhắc đến thể loại này, người đầu tiên tôi nghĩ đến là thằng bạn thuở nhỏ (trai thẳng) đã ngâm mình trong văn hóa Akiba đến tận não và không còn đường quay về, nhưng có lẽ Nobunaga chẳng cần đến thứ này cũng có thể vào cửa bằng cách quen mặt hay gì đó. Ở khu vực Akihabara, hắn còn được gọi bằng biệt danh 『Hoàng Đế』 cơ mà.
Vậy thì những người còn lại là...
「Yo, Ayase-cchi, lạ ghê, làm gì một mình thế—?」
「Hả?」
Đúng lúc đó, có người gọi tôi.
Quay lại, tôi thấy Sawamura-san, Asahina-san, Shiina và Sawakita-san, nhóm bốn người mới.
「Harukacchi về rồi mà cậu vẫn còn ở lại à—. Trông như một chú cún buồn thiu bị chủ bỏ lại ấy—. ...Ủa, thứ trên tay cậu là vé xem concert hay gì thế—?」
「Hử?」
「Đó đó, cái tấm vé đầy màu sắc kia kìa—. Concert à? Hay là phim?」
「À, không, cái này không phải...」
「?」
Tôi đưa tấm vé có hình minh họa cho họ xem và giải thích nội dung.
Thế rồi.
「Hê—, vậy à? Là sự kiện anime hả? Chẳng hiểu rõ lắm nhưng nghe có vẻ thú vị nhỉ—♪」
「Oa, sự kiện về cô gái phép thuật à...」
「Hả, có cả nghệ sĩ piano Pollini làm khách mời đặc biệt biểu diễn piano nữa à! Tuyệt thật!」
Phản ứng của họ hứng thú đến bất ngờ.
Có vẻ như mọi người quan tâm đến sự kiện『Cô bé Hậu đậu Aki-chan』này hơn tôi nghĩ.
Thế này thì có lẽ...
「──Mọi người có hứng thú không?」
「Ể?」
「Sự kiện này, Sawamura-san và mọi người có hứng thú không...?」
Tôi thử hỏi.
「A, ừ ừ—♪ Tớ thấy có vẻ vui đó—♪」
「Cô gái phép thuật, nghe hoài niệm quá nhỉ...」
「Nếu được nghe Pollini-sensei biểu diễn trực tiếp thì mình cũng muốn nghe thử—」
Mỗi người một câu đáp lại.
Ồ, thế này thì có lẽ được rồi.
Tôi hơi rướn người tới.
「Vậy nếu được thì mọi người đi cùng không? Tấm vé này hình như một vé có thể cho năm người vào đấy.」
「Ể, thật hả—? Ừ, vậy thì tớ đi, tớ đi—♪ Dĩ nhiên là đi rồi—♪」
「A, ừm. Nếu không làm phiền thì...」
「Ừm, vậy thì mình xin nhận lòng tốt của Yuto nhé—♪」
「...」
Những lời đáp như vậy quay trở lại.
Và Sawamura-san nhìn Sawakita-san, người nãy giờ im lặng đến lạ, rồi nói.
「──Ồ, Sacchī thì sao—? Không đi à—?」
「...Ể? A, ư~m, xin lỗi nha Muramura, Ayaaya, hôm đó tớ có chút việc bận rồi~」
「À, vậy à—?」
「Ừ, tớ có hẹn đi uống trà với bạn, là hẹn từ trước rồi nên không hủy được~. Mọi người đã mất công rủ mà tớ xin lỗi nhiều nhiều nha~」
「Ừm, không, đừng bận tâm.」
Nếu vậy thì cũng đành chịu thôi.
Tôi cũng thấy áy náy nếu cô ấy phải hủy một cuộc hẹn đã định để đi cùng chúng tôi.
「Vậy quyết định nhé—♪ Chủ nhật tuần này chúng ta sẽ quẩy hết mình ở sự kiện tại Akihabara—♪」
Sawamura-san vừa vung vẩy mái tóc hai bím vừa vui vẻ cất tiếng như mọi khi.
Hừm, không ngờ lại tìm được bạn đồng hành một cách bất ngờ như vậy.
1
Thì đó, vì những lý do như vậy mà chúng tôi đã quyết định tham gia sự kiện với đội hình này.
Akihabara vào một buổi chiều Chủ nhật.
Tại không gian sự kiện của tòa nhà UDX trước nhà ga,『Lễ hội Siêu Phép thuật của Cô bé Hậu đậu Aki-chan ☆ Đập tan trò lừa đảo "Mẹ ơi, cứu con" đó!!☆』đang được tổ chức.
『Nào~, thêm một lần nữa nào, Dojikko~♪』
「「「Dojikko—!!」」」
『Yowamushi Pianissimo~♪』
「「「Yowamushi Pianissimo—!!」」」
「...」
Trên sân khấu, sự kiện đang diễn ra (một cách sôi nổi) dưới sự dẫn dắt của nữ diễn viên lồng tiếng cho nhân vật Dojikko Aki-chan.
Giới thiệu PV, phát biểu của người có vẻ là nhà sản xuất, rồi trình diễn ca khúc chủ đề.
Trong dòng chảy đó, có vẻ như họ đang tiến hành một buổi ghi âm công khai cho chương trình radio.
「Ủa, người kia có phải là người đã xuất hiện trong sự kiện lúc chúng ta giúp Maiba và các bạn trong chuyến đi học không...?」
「A, đúng rồi—, người có giọng hơi giống Yukari-sensei—♪」
「Oa... giống thật đó. Cứ như là cô Yukari đang ở đây vậy...」
Đúng như lời Shiina và mọi người nói, người đang điều khiển sự kiện trên sân khấu từ nãy đến giờ chính là người mà chúng tôi đã gặp ở Hokkaido lần trước.
Một nữ diễn viên lồng tiếng nhỏ nhắn với giọng nói đáng yêu. Lục lại trong trí nhớ nhỏ bé như con ve sầu Iwasakikusazemi (loài ve nhỏ nhất Nhật Bản) của tôi, hình như tên cô ấy là Matsuki Miyu-san thì phải.
Có vẻ như bản thân cô ấy cũng rất nổi tiếng, xung quanh vang lên những tiếng hô hào như 「Dễ thương quá!」, 「Xoay một vòng đi!」, hay 「Hoan hô tuổi 30!!」 khiến không khí vô cùng náo nhiệt. Hừm, ghê thật...
「...」
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa nhìn kỹ những tấm pop-up hay poster của 『Cô bé Hậu đậu Aki-chan』 được đặt khắp sân khấu.
Hôm nay tôi đến đây không chỉ để thay Haruka theo dõi sự kiện, mà còn với mục đích tìm hiểu sâu hơn về thể loại cô gái phép thuật.
Bởi vì tôi hoàn toàn mù tịt về việc cô gái phép thuật là cái gì.
Trong kiến thức ít ỏi của tôi, hình ảnh về cô gái phép thuật là những cô gái sử dụng hộp phấn hay gậy phép thuật kiểu cũ để biến hình và giải quyết những rắc rối nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày...
『Nghe rõ chưa, mọi người~? Khi thu hồi nợ, điều quan trọng là phải thu lãi trước để không làm giảm nợ gốc đấy nhé~♪』
『Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất thì không nói làm gì~, nhưng khi kê biên giấy tờ nhà thì việc có kèm theo quyền thuê đất định kỳ hay không chính là điểm mấu chốt để định giá đó nha~♪』
『Tóm lại, điều quan trọng là phải chiếm hữu tài sản trước đã~. Lý lẽ thì mặc kệ, cứ chiếm hữu đồ vật là sẽ phát sinh quyền chiếm hữu, như vậy là đã có lợi thế rồi đó~♪』
「…………」
...Khoan đã.
...Đây có thật là cô gái phép thuật không vậy?
Những gì họ làm từ nãy đến giờ chẳng khác gì đám đòi nợ thuê, chiếm hữu tài sản hay cho vay nặng lãi cả...
Cái logic phép thuật phũ phàng phản ánh tình hình xã hội hiện đại khiến tôi cảm thấy u sầu một cách khó tả, tôi thử nhìn xung quanh.
「Aki-cha—n! Đến thu hồi nợ của anh đi—!」
「Tặng em giấy chứng nhận quyền sử dụng đất của nhà anh này! Kèm theo cả tờ giấy đăng ký kết hôn có chữ ký của anh nữa!!」
「Phòng của tớ thì em cứ chiếm hữu bao nhiêu cũng được—! Thậm chí là hãy chiếm hữu một cách trữ tình đi—!!」
「Miyu Miyu, tớ yêu cậu—」
「...」
Có vẻ như họ chấp nhận điều đó mà không hề có một chút nghi ngờ nào.
Hừm, có lẽ các cô gái phép thuật thời nay là như vậy chăng. Cảm giác như đang xem một bộ phim về xã hội đen nào đó vậy... Khi tôi đang có một cảm giác khó tả, thì.
「Ừm, chuyện đó ấy à—. Nó liên quan đến sự biến đổi của thể loại cô gái phép thuật gần đây đó—」
「Hả?」
Một giọng nói vang lên từ bên cạnh.
「Đúng là trước đây, thể loại 『cô gái phép thuật hình người』 tương đối chuẩn mực chiếm đa số đó—. Cũng có một vài tác phẩm thuộc thể loại 『cô gái phép thuật từ thế giới phép thuật』 mang tính thử thách nhưng số lượng cũng không nhiều lắm—. Nhưng gần đây── đặc biệt là từ khoảng những năm 2000, một dòng chảy độc đáo khác biệt đã bắt đầu trở thành xu hướng chủ đạo—. 『Cô bé Hậu đậu Aki-chan』 có lẽ cũng được xếp vào loại đó—」
「Hê, ra là vậy à...」
Ra thế...
Tuy không hiểu rõ lắm nhưng nếu có những tình hình như vậy thì cũng có thể chấp nhận được. Hừm, lịch sử của các cô gái phép thuật cũng thật sâu sắc...
…………
……
…Khoan, cái giọng nói quen thuộc đến mức sắp mọc bạch tuộc trong tai này là!?
Tôi quay phắt sang bên cạnh và thấy.
「N-Nobunaga!?」
「Yaho, Yuto. Trùng hợp nhỉ—. Chào mừng đến với sự kiện đặc biệt của『Cô bé Hậu đậu Aki-chan』—!」
Đó là thằng bạn thuở nhỏ (trai thẳng) có khuôn mặt của một mỹ thiếu niên.
Hắn ta đang vẫy tay với nụ cười hiền lành vô hại như thường lệ, với vẻ mặt như thể việc hắn ở đây là điều hiển nhiên như không khí. ...Kh-Khoan đã, sao tên này lại ở đây? Rõ ràng là lúc nãy, chỗ đó là một ông chú đeo kính trông hiền lành đang thực hiện những động tác giống như một võ sư Thiếu Lâm Tự say xỉn theo nhịp điệu trên sân khấu mà...
「Ể—, tớ đã ở đây từ giữa chừng rồi mà—? Chắc là từ khoảng lúc Sawamura-san bắt đầu nhảy Dojikko Jump đó—」
「...」
Nói mới nhớ, giữa ông chú đó và chúng tôi có một khoảng trống nhỏ.
Tại sao xung quanh tôi lại có nhiều cao thủ thành thạo thuật di chuyển không tiếng động một cách vô ích như vậy nhỉ. Đúng là lãng phí tài năng hết sức...
Trong lúc tôi cảm thấy hơi đau đầu.
「Mà này Yuto, cậu có hứng thú với các cô gái phép thuật à—?」
「Hả?」
「Vì từ nãy đến giờ cậu cứ nhìn chằm chằm lên sân khấu rồi lẩm bẩm là cô gái phép thuật thế này thế kia mà—? Ừ ừ, cậu đã chú ý đến một điểm rất hay đấy, và tớ rất vui vì cuối cùng Yuto cũng đã tích cực tham gia vào thế giới này—! ──Và nè nè, như tớ đã nói lúc nãy, để nắm bắt được dòng chảy đáng chú ý của thể loại cô gái phép thuật gần đây thì có lẽ chúng ta cần phải nói một chút về định dạng gần đây—」
「...」
「Thì, không thể nói một cách chung chung được, nhưng như tớ đã nói lúc nãy, gần đây ngoài những tác phẩm cô gái phép thuật chuẩn mực, những thể loại mới như 『cô gái phép thuật chiến đấu』 cũng đang nổi lên—. Về cơ bản thì vẫn là thể loại cô gái phép thuật thông thường, nhưng phong cách lại mang yếu tố của shounen manga chính thống—. Như tớ đã nói lúc nãy, tớ nghĩ『Cô bé Hậu đậu Aki-chan』 chắc chắn được xếp vào loại này—. Ngoài ra, còn một thể loại khác, gần đây nhất là một tác phẩm cô gái phép thuật đen tối nổi tiếng, ban đầu thì là một câu chuyện vui vẻ tươi sáng, nhưng từ tập thứ ba trở đi lại có nhiều miêu tả thảm khốc và nặng nề...」
「...」
「Ngoài ra, một điều cần phải đề cập đến là bộ ba tác phẩm cô gái phép thuật tà đạo nổi tiếng với nội dung độc đáo, dành cho đối tượng người lớn—. Như là Nurse Witch, Bokusatsu Tenshi, và Nikutai Gengo chẳng hạn—. Cá nhân tớ rất thích chúng, DVD và boxset tớ đều mua đủ phiên bản giới hạn đầu tiên... bla bla bla... (dài nên lược bỏ)」
「…………」
Chà, tuy không hiểu rõ lắm, nhưng có lẽ tôi nên hiểu rằng thể loại cô gái phép thuật gần đây đã thay đổi khá nhiều so với ngày xưa?
Nào là thể loại chiến đấu, nào là những tác phẩm vô cùng thảm khốc.
Xu hướng là thứ luôn thay đổi theo thời gian, nên điều này có lẽ cũng là đương nhiên...
Trong lúc Nobunaga vẫn còn lải nhải một mình bên cạnh, tôi bâng quơ nghĩ về điều đó.
『Nào~. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu sự kiện dành cho khán giả tham gia nhé~♪ Đây là một cuộc thi oẳn tù tì mà ai cũng có thể tham gia~, người chiến thắng sẽ nhận được một món quà tuyệt vời là tấm bảng vẽ có chữ ký đặc biệt từ Aki-chan, nên mọi người hãy tích cực tham gia nhé~♪』
「Ồ」
Một giọng nói vang lên từ trên sân khấu.
Mải nghe bài giảng về cô gái phép thuật của Nobunaga (hắn vẫn còn đang nói một mình) nên tôi không tập trung vào sân khấu lắm, nhưng có vẻ như sự kiện sắp bắt đầu.
「Ồ—, oẳn tù tì kìa—♪ Vui ghê—♪ Fufufu—, đến lúc cho 『Nữ hoàng Oẳn tù tì của Hachioji』 này ra tay rồi—♪」
Sawamura-san vui vẻ xoay tròn cánh tay.
Khoan đã, đó chẳng phải là nữ hoàng đánh lộn thì có, tôi bỏ qua lời châm chọc đó và...
「...」
──Hừm, oẳn tù tì à.
Tôi không tự tin lắm, nhưng nếu giành được tấm bảng vẽ có chữ ký làm quà thì có lẽ Haruka sẽ rất vui. Được rồi, cố gắng hết sức thôi.
Tôi định bước lên phía trước thì.
「Ừm—, xung quanh toàn người cao nên không nhìn rõ phía trước gì cả—. Thế này thì không thể sử dụng tuyệt kỹ Phán đoán nước đi tiếp theo của đối phương từ ánh mắt và cử động của Sawamura-san được rồi—.──Ồ, đúng rồi—. Ayase-cchi—, cho tớ mượn vai một chút nhé—♪」
「Hả?」
Vụt♪
Cùng với một âm thanh nhẹ nhàng.
Sawamura-san đã nhảy lên vai tôi theo kiểu cõng trên vai.
「Ơ, này, thế này thì...」
「Hửm—? Là cõng trên vai đó—? Cậu không biết à—?」
「K-Không, tôi biết chứ...」
Điều tôi muốn nói không phải là chuyện đó.
Cái tư thế này giữa chốn đông người là sai trái hết sức... Hơn nữa, cõng trên vai có nghĩa là mặt tôi đang bị kẹp giữa đôi đùi trắng nõn mũm mĩm của Sawamura-san, và gáy tôi thì đang chạm vào thứ bên trong váy của cô ấy...
「Y-Yuto, cậu có sao không? Mặt cậu đỏ như quả ớt habanero chín mọng vậy...?」
「Ry-Ryoko-chan! Cậu mà làm thế thì những thứ bên trong váy sẽ...!」
Shiina và Asahina-san (có vẻ rất quan tâm đến nội dung bên trong váy của Sawamura-san) cũng nói vậy, nhưng.
「A, không sao không sao đâu—♪ Tớ đã kẹp chặt đầu của Ayase-cchi để không bị ngã rồi mà—♪」
「Đ-Đã bảo vấn đề không phải ở chỗ đó...」
Sawamura-san thì cứ như gió thổi qua tai. Th-Thật đúng là một cô nàng tóc hai bím đến cùng...
『Vậy thì cuộc thi oẳn tù tì bắt đầu nhé~♪ Nào~, Dojikko oẳn~ tù~ tì~♪』
「「「Dojikko oẳn tù tì—!」」」
「Dojikko oẳn tù tì—♪」
「...」
Cuối cùng, cuộc thi oẳn tù tì cứ thế bắt đầu trong tư thế tôi cõng cô ấy trên vai.
Và có lẽ là nhờ tuyệt kỹ Phán đoán nước đi của Sawamura-san đã phát huy tác dụng, cuộc thi đã kết thúc với chiến thắng của Sawamura-san.
Sự kiện kết thúc như vậy đó.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua trong nháy mắt.
「A—, vui quá—♪ Giữ được danh dự của Nữ hoàng Oẳn tù tì, đúng là hai tiếng đồng hồ ý nghĩa—♪」
「Ừ, buổi biểu diễn của Pollini-sensei rất tuyệt, nhưng những phần khác cũng rất phong phú và đáng xem! Mấy sân khấu thế này cũng vui thật nhỉ—♪」
「Cô gái phép thuật thời nay cũng, thú vị thật...♪」
Mà thôi, Shiina và mọi người trông cũng rất vui, nên có lẽ như vậy cũng tốt.
Hơn nữa.
「Này này Ayase-cchi—, nếu được thì tớ cho Ayase-cchi tấm bảng vẽ có chữ ký này nè—♪」
「Ể, được sao...?」
「Ừ, không thành vấn đề—♪ Cậu cứ tặng cho Harukacchi để lấy lòng là được rồi—♪」
「V-Vậy à, vậy thì xin lỗi nhé, tôi không khách sáo đâu...」
「Ừ—, cầm lấy đi—♪ ...Nhưng mà, chỉ vì là Ayase-cchi nên tớ mới cho đó nha.」
「Hả?」
「Ừm, không có gì đâu—. Này này, cầm lấy đi đồ trộm cắp—♪」
「Ừm, à...」
Nói vậy, Sawamura-san đưa cho tôi tấm bảng vẽ có chữ ký cũng là một điều may mắn.
Tuy có cảm giác thái độ của Sawamura-san hơi lạ, nhưng nhờ vậy mà tôi đã có một món quà tuyệt vời cho Haruka ngoài những câu chuyện về sự kiện. Thật phải cảm ơn Sawamura-san...
Chuyện đã ổn thỏa như vậy.
「Vậy thì, chúng ta đã tụ tập đông đủ thế này rồi mà về ngay thì cũng phí, hay là đi uống trà một chút đi—♪」
「Ừ, cũng hay đó.」
「Mình cũng thấy hơi khát nước ạ...」
Theo đề nghị của Sawamura-san, chúng tôi quyết định sẽ đi uống trà ở đâu đó rồi mới giải tán.
Nhưng trên đường đi.
「Ủa—? Người ở đằng kia có phải là Sacchī không?」
「Hả?」
Sawamura-san nói trong khi nhìn vào một quán cà phê ở bên kia đường.
「Kìa kìa—, đúng là cậu ấy rồi—♪」
Ở phía cô ấy chỉ là Sawakita-san trong bộ thường phục.
Phía sau ô cửa sổ của một quán cà phê có không khí khá sang trọng, cô ấy đang nói chuyện gì đó với một vài cô gái khác với vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy ở trong lớp học.
Đồng phục của những cô gái đó, hình như là...
「Đó là các bạn học của Học viện Nữ sinh Seijukan đúng không ạ...?」
Asahina-san khẽ nói.
Đúng vậy, bộ đồng phục nổi bật đó là của Học viện Nữ sinh Seijukan.
Trông nó gần như là một bộ váy công chúa, và khá nổi tiếng ở khu vực này. Ba tên ngốc kia cũng đã từng bàn tán về nó trong một cuộc tranh luận bên lề lần trước.
「Ừm, có vẻ là vậy nhỉ. Mà là trường Seijukan à? Ở khu này thì đây là vườn hoa của những tiểu thư thanh lịch, lộng lẫy và xinh đẹp sánh ngang với Học viện Nữ sinh Himenomiya và Học viện Nữ sinh Futaba đấy nhỉ~♪ Liệu có phải là người mà cô ấy nhắc đến trong cuộc hẹn hôm nay không ta? Sacchii mà cũng có người quen nhà giàu cỡ đó sao~♪」
Cô nàng vừa nói vừa lắc lắc mái tóc hai bím.
「Vậy giờ tính sao, tính sao, ra bắt chuyện thử không?」
「Thôi, tớ nghĩ không nên thì hơn. Chúng ta có quen họ đâu, với lại trông họ đang nói chuyện gì đó có vẻ nghiêm túc lắm…」
「Ừm, tớ nghĩ làm phiền họ thì không hay đâu…」
「Vậy à. Nếu Shiina và Mai đã nói thế thì chắc là vậy rồi. Thế thì lát nữa tớ sẽ gửi mail cho cậu ấy sau nhé~♪ Chúng ta đi quán cà phê hầu gái để trải nghiệm cảm giác làm chủ nhân đi~♪」
Ô! – cô nàng giơ cao cánh tay rồi cất bước.
Shiina và Asahina-san cũng nối gót theo sau.
「…」
…Chà, mà là trường Seijukan sao.
Ngoài bộ đồng phục nổi bật và việc Haruka từng theo học ở đó cho đến hết cấp hai, một ngôi trường toàn siêu tiểu thư, thì thú thực tôi chẳng biết gì nhiều. Nhưng có lẽ vì vụ của Haruka mà tôi chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về nó cả. Dù biết đó chỉ là định kiến thôi.
「Này, Ayase-cchi. Cậu đứng đờ ra đó một mình làm gì thế? Bọn tớ bỏ cậu lại đấy nhé.」
「A, xin lỗi. Tớ tới ngay.」
…Mà, có nghĩ ngợi vẩn vơ cũng chẳng được gì.
Dù mình có nghĩ thế nào ở đây thì cũng không có câu trả lời, và trong quãng đời còn lại chắc tôi cũng chẳng có cơ hội nào chạm mặt mấy cô siêu tiểu thư của trường Seijukan đâu.
Tôi tự nhủ thầm trong lòng như vậy.
Và rồi đuổi theo nhóm Sawamura-san.
2
Một tuần đã trôi qua kể từ sự kiện 『Cô bé Hậu đậu Aki-chan』 với đủ thứ hỗn loạn về cô gái phép thuật và trò cõng kiệu.
Đó là một buổi chiều sau giờ học ấm áp vào khoảng giữa tháng Năm.
Hôm đó, nghe nói phần sườn chính trong kịch bản của Haruka đã hoàn thành nên sau khi tan học, tôi và cô ấy đang ngồi đối mặt nhau trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
「Vậy, cậu bảo là kịch bản xong rồi à…」
「V-vâng. Ừm, nó đây ạ…」
「….…Hả?」
「Ư, ưm…」
Bịch!
Nói rồi, thứ Haruka lấy ra là một chồng giấy dày cộp cỡ cuốn danh bạ điện thoại.
Nó được buộc lại bằng một sợi dây xỏ qua lỗ đục ở góc trên bên trái, và trên bìa có ghi 『Cô gái Phép thuật Deadly☆Chikaris』.
「…À, đây là…?」
Dù biết câu trả lời chỉ có một, tôi vẫn thử hỏi cho chắc.
Và đúng như dự đoán, câu trả lời tôi nhận được là:
「A, vâng. Là kịch bản game mà em đã nói đấy ạ. (mỉm cười)」
「…」
…Đúng là vậy mà.
Thoạt nhìn, nó giống như một vật phẩm chống đạn hay một thứ vũ khí cùn nào đó, nhưng với mạch câu chuyện hiện tại thì không thể là thứ gì khác được.
Trong lúc tôi còn đang không biết phải nói gì, Haruka tiếp lời:
「A, nhưng không phải là chúng ta sẽ sử dụng nguyên xi cái này đâu ạ…」
「…Không dùng nguyên xi?」
「Vâng ạ.」
Nghĩa là sẽ chọn lọc một vài phần trong này để làm kịch bản hay sao?
Chắc là vậy rồi. May quá, may quá, không thể nào dùng hết cả đống này được—
「Đây là tài liệu設定, chủ yếu giới thiệu về nhân vật và thế giới quan ạ. Nó có vai trò phụ, hay nói đúng hơn là bổ sung thôi… Còn phần chính của câu chuyện thì ở đây ạ…」
Rầm! Rắc!
Nói rồi, cô ấy đặt một chồng giấy còn dày hơn lên bàn. Khoan, âm thanh vừa rồi không giống tiếng giấy đặt lên bàn chút nào…
「…」
Chà, Haruka vốn là người nghiêm túc, một khi đã quyết tâm thì, dù tốt hay xấu, có hơi (nói giảm nói tránh) không để ý đến xung quanh.
Thôi thì tạm gác chuyện đó sang một bên.
Giờ cứ tiếp tục câu chuyện đã.
「…À, vậy kịch bản đó có nội dung thế nào?」
「A, vâng ạ.」
Nghe câu hỏi đó, Haruka khẽ nở một nụ cười vui sướng.
「Cốt truyện là thể loại cô gái phép thuật như em đã nói lần trước. Là câu chuyện về quá trình trưởng thành trong một mùa hè của một cô gái phép thuật mang trong mình một bí mật…」
「Hừm hừm.」
「Một ngày nọ, một tinh linh đến từ thế giới phép thuật xuất hiện trước mặt một nữ sinh trung học bình thường. Tinh linh đó đề nghị cô gái ký một giao ước để trở thành cô gái phép thuật…」
「Ra là vậy…」
Tóm tắt lại câu chuyện của Haruka thì có vẻ như thế này.
Nhân vật chính là một nữ sinh trung học bình thường tên 『Chika』.
Vào một ngày hè, cô được một tinh linh hình ốc biển đến từ thế giới khác lựa chọn, và trở thành một cô gái phép thuật chiến đấu chống lại các tộc người khổng lồ, long tộc và hổ tộc độc ác đang âm mưu thống trị thế giới (Lưu ý: Vũ khí là gậy bóng chày gỗ. Cô chiến đấu chủ yếu bằng cách vung gậy trong các trận cận chiến).
Chika đã luôn ngưỡng mộ các cô gái phép thuật kể từ một sự kiện thời thơ ấu (khi cô đang khóc vì cãi nhau với bố mẹ, cô đã được một người tặng cây gậy phép để dỗ dành).
Nhưng kể từ khi bị bạn bè chế giễu về điều đó hồi cấp hai, cô đã giữ nó làm bí mật.
Ngay cả sau khi trở thành một cô gái phép thuật, cô vẫn giữ bí mật.
Người duy nhất biết chuyện này là 『Yukito』, một cậu bạn cùng lớp đã tình cờ thấy cô biến hình trong một sự kiện nọ, và cả hai đã phải vật lộn rất nhiều để giữ gìn 『bí mật』 đó.
Hai người cùng chia sẻ một 『bí mật』.
Sau khi vượt qua vô số khó khăn như trách nhiệm của một cô gái phép thuật và việc giữ bí mật, cuối cùng Chika đã thú nhận với mọi người rằng mình là một cô gái phép thuật và lao vào trận chiến định đoạt vận mệnh thế giới.
Và vào đêm Thất Tịch, khi mọi chuyện kết thúc, hai người đã thổ lộ tình cảm của mình với đối phương—
「…」
Về cơ bản, câu chuyện vẫn theo mô-típ cô gái phép thuật tiêu chuẩn, nhưng đồng thời lồng ghép nhiều yếu tố của thể loại 『cô gái phép thuật đối kháng』 đang thịnh hành gần đây, và còn thêm cả concept 『giải phóng bí mật』 mà Haruka muốn thể hiện.
…Dù là vô tình hay hữu ý, chắc chắn Haruka đã lồng ghép bản thân mình vào câu chuyện này. Bí mật về việc nhân vật chính ngưỡng mộ cô gái phép thuật có lẽ tượng trưng cho sở thích otaku của Haruka. …Tuy nhiên, tôi vẫn không hiểu tại sao với một câu chuyện như vậy mà tập tài liệu thiết lập lại dày đến thế.
「Chúng ta sẽ làm game dựa trên cái này đúng không? Cách làm cụ thể thì sao…?」
「A, vâng ạ. Em đã tìm hiểu nhiều rồi, và có một cuốn sách rất hay về vấn đề này, em định sẽ tham khảo nó ạ…」
「Ồ…」
Soạt.
Lần này, một vật trông như cuốn sách nhỏ được đặt lên bàn với một âm thanh khá nhẹ nhàng.
Trên đó có ghi 『Cách làm game Doujin đến Hải quỳ cũng hiểu』.
「Ừm… Đây là cuốn sách do cùng một ban biên tập với nơi đã xuất bản 『Innocent Smile』 ạ. Dựa trên cuốn sách này, em đã tổng hợp lại những gì em biết và tìm hiểu được theo cách của riêng mình…」
「Hô…」
Cuốn sách hướng dẫn được mở ra.
Khi cùng nhau xem, có vẻ như quy trình sắp tới sẽ diễn ra như sau:
・Hoàn thiện kịch bản
↓
・Thu thập tài liệu và đi thực tế cho các sự kiện
↓
・Tạo hình nền, minh họa nhân vật và CG sự kiện. Sáng tác nhạc.
↓
・Lập trình
↓
・Gỡ lỗi (Debug). Chơi thử (Test play). Kiểm tra lần cuối.
↓
・Ghi ra đĩa CD-ROM.
Ngoài ra, dù được trình bày dưới dạng biểu đồ cho tiện theo dõi, nhưng có vẻ như những công việc này về cơ bản phải được tiến hành song song hết mức có thể.
「…」
Chà, cũng nhiều việc phết nhỉ…
Không biết liệu hai người có làm nổi không đây? Hơn nữa, cái phần minh họa với CG ở giữa kia, không lẽ Haruka định tự mình…
Trước thắc mắc của tôi.
「A, ư, ừm, phần minh họa thì em nghĩ là sẽ ổn thôi ạ. Vẽ minh họa thì, ừm, em có chút năng khiếu ạ (ngượng ngùng).」
「Hả?」
…Cậu ấy vừa nói gì vậy?
「À, là thế này ạ, em đã vẽ và lưu lại rất nhiều tranh gốc rồi nên có thể dùng chúng… (ngượng ngùng ngượng ngùng)」
「…………」
…Cái gọi là khác biệt quan điểm trên đời có lẽ là thế này đây…
Cá nhân tôi nghĩ phần minh họa mới là vấn đề lớn nhất, hay nói đúng hơn là cửa ải khó nhằn nhất… Kh-không, tranh của Haruka là yêu quái… khụ, ác ma… khụ khụ… à không, ý tôi là nó độc đáo, và khá kén người xem ấy mà.
「Ngoài ra, về hệ thống cơ bản thì có vẻ sẽ ổn nếu chúng ta tải và sử dụng các script engine miễn phí. Còn hình nền thì có thể xử lý ảnh chụp để trông giống tranh vẽ, hoặc hoàn thiện theo phong cách tranh màu nước cũng được ạ. Nhạc nền và hiệu ứng âm thanh thì có rất nhiều tài nguyên miễn phí, còn phần thiếu thì chúng ta có thể tự sáng tác…」
「…」
Về phần minh họa thì vẫn còn chút bất an, nhưng tầm nhìn của cô ấy thì vô cùng rõ ràng… tôi nghĩ vậy.
Những việc cần làm đã được xác định, và con đường để đạt được chúng cũng rất dễ hiểu.
Đúng là năng lực đọc hiểu tài liệu và tổng hợp mọi thứ của Haruka thật xuất sắc.
「…」
Dù sao thì, đã đến nước này thì chỉ còn cách cố gắng hết sức thôi.
Vòng tròn (circle) đầu tiên của tôi và Haruka.
Đứa…〝con chung〟của hai người.
Tuy còn nhiều điều chưa biết, nhưng nếu hai chúng tôi cùng nhau hợp tác và cố gắng thì chắc chắn sẽ ổn thôi.
Ch-chuyện nuôi con… là của cả hai người mà!
Và thế là, công cuộc làm game của 『H&Y』, của tôi và Haruka, đã bắt đầu.
「…」
Nó vất vả hơn tôi tưởng.
Tóm lại là có quá nhiều việc phải làm.
Từ đọc kỹ kịch bản, thu thập tài liệu, đi thực tế cho các thứ, rồi lập trình.
Cứ xong một việc là việc khác lại ập đến, khiến chúng tôi bận tối mắt tối mũi.
「Haruka, ảnh làm nền cho đoạn này…」
「A, vâng, có chuyện gì vậy ạ?」
「…Không, có thứ gì đó giống ma lọt vào ảnh này…」
「Ể? A, đây là Hazuki-san ạ. Đây là bức ảnh em chụp trong chuyến dã ngoại hồi tiểu học, chị ấy đã bí mật đi theo ạ…」
「…Nghe cậu nói thì đúng là vậy thật…」
Vừa rùng mình khi thấy chị quản gia ít nói (với cặp kính lóe sáng) trông như một bóng ma dưới hiên của một ngôi đền đã sập tối, chúng tôi vừa lựa chọn ảnh để làm nền.
「Yuuto-san, phần kịch bản ở đây, ý nghĩa đã được truyền tải rõ ràng chưa ạ?」
「Ừm, để xem nào… Chika-chan hoàn toàn bị thuần hóa…? Th-thú cưng…?」
「A, k-không phải ạ…! Đ-đó là lỗi gõ nhầm từ `thay đổi`…」
「V-vậy à…」
「V-vâng… (mặt đỏ bừng)」
Trong lúc kiểm tra kịch bản, suýt chút nữa Chika-chan đã trở thành cô bạn gái thú cưng.
「Ừm… đ-đoạn script ở đây là hành động tiếp theo của Chika-chan…」
「Ừm, không phải đâu, Haruka. Đó là hành động của tên côn đồ xuất hiện trong cùng cảnh.」
「Ể…? A, đ-đúng thật rồi! Chika-chan đang dùng cây gậy gỗ phép thuật điên cuồng đập nát chiếc Rolls-Royce…」
「Thời tận thế à…」
Trong lúc học cách lập trình trên script engine, Chika-chan đã nổi điên.
Mỗi ngày đều trôi qua như thế.
Đó là những ngày bận rộn đến không có thời gian để thở, đặc biệt là Haruka, cô ấy phải làm việc song song với các buổi luyện tập và học thêm hàng ngày, một lịch trình dày đặc mà người ngoài nhìn vào cũng thấy rõ.
Thế nhưng, Haruka lại nói:
「Ừ-ừm, nuôi con vốn vất vả mà ạ… V-với lại, đây là con chung với Yuuto-san… em muốn chăm sóc nó thật cẩn thận (má ửng hồng).」
Chà, đúng là mỗi ngày đều rất vất vả, nhưng không hiểu sao mỗi khi nghe câu nói đó, mọi mệt mỏi của tôi dường như tan biến.
Bản thân việc làm những điều mới mẻ này cũng rất tươi mới và vui vẻ, và hơn hết, không có lý do gì tôi lại không cảm thấy có động lực khi được cùng Haruka cố gắng hướng tới một mục tiêu chung (〝đứa con chung〟). Giống như một con ngựa được treo trước mặt củ nhân sâm Triều Tiên cao cấp (còn được gọi là nhân sâm Cao Ly, có loại trị giá đến mười triệu yên).
Hơn nữa, việc ngày nào cũng làm việc như thế này đồng nghĩa với việc thời gian ở bên Haruka cũng tăng lên.
「C-cảm giác này thật tuyệt… Được làm việc chung với Yuuto-san như thế này…」
「Ừm, đúng vậy.」
「Ở bên cạnh Yuuto-san, em cảm thấy rất ấm áp. Cứ như chúng ta là một cặp vợ chồng đang cùng nhau làm việc vậy…」
「Hả…?」
「A, k-không ạ! Ừm, k-không có ý gì sâu xa đâu ạ…!」
「À, ừm, tớ hiểu mà.」
「Ừm… s-sao thấy kỳ lạ quá…」
「Đ-đúng vậy, kỳ lạ thật…」
「…」
「…」
Đôi khi cũng có những lúc hai đứa mặt đỏ bừng rồi im lặng như thế.
Mà, dù có những sự kiện vừa vui vừa ngượng như vậy.
Về cơ bản, chúng tôi vẫn tập trung cao độ vào công việc.
「Haruka, tài liệu tham khảo cho cây gậy phép của Chika-chan ở đây được không?」
「A, ừm, đó là Escaliborg của thiên sứ diệt sát-chan ạ. Cây gậy phép thì ở đây…」
「…Hai cái này có gì khác nhau à?」
「Ể, khác hoàn toàn ạ. Escaliborg là cây gậy hợp kim niken có răng cưa lởm chởm, còn cây gậy phép là gậy gỗ đóng đinh. Đối với loài thú biển thì chúng khác nhau như hải cẩu và sư tử biển vậy ạ…」
「V-vậy à…」
「A, Yuuto-san, về phần text ở đây…」
「Hừm hừm…」
Mỗi ngày đều trôi qua như thế.
Và kể từ khi tôi và Haruka chính thức bắt tay vào việc làm game—thoáng cái đã một tháng trôi qua.
「X-xong rồi…」
「Ồ…」
Hai chúng tôi cùng thốt lên trước màn hình trong phòng nghe nhìn của trường sau giờ học.
Trên đó là một màn hình game theo phong cách tiểu thuyết.
Sau một tháng—cuối cùng, chương trình cho đến đoạn mở đầu của 『Cô gái Phép thuật Deadly☆Chikaris』 đã hoàn thành.
「W-woa… Ch-Chika-chan đang nói chuyện… Hiệu ứng âm thanh và hoạt ảnh lúc dùng gậy phép cũng đã hoàn thành…」
「Ừ, đúng vậy…」
Trên màn hình trước mắt, Chika-chan đang vung vẩy cây gậy phép biến hình nhận được từ tinh linh hình ốc biển.
Đó là một cảm giác xúc động nho nhỏ.
Tất nhiên vẫn còn rất nhiều chỗ cần sửa, và phần minh họa nhân vật hiện đang được tạm hoãn nên chúng tôi đang sử dụng kết hợp giữa bóng đen và tranh của Haruka, nhưng dù vậy nó vẫn đủ để trông giống một trò chơi hoàn chỉnh.
「…」
Niềm vui của sự sáng tạo có lẽ là thế này đây…
Trong một thoáng, tôi đắm chìm trong cảm giác bùi ngùi khi nhìn Chika-chan đi nhầm tàu trên màn hình. Chà, cảm giác như mình vừa hoàn thành một việc gì đó lớn lao…
「…」
Tuy nhiên, có một điều khiến tôi hơi lo lắng.
Đó là thời gian đã bỏ ra cho đến nay.
Để hoàn thành từ phần mở đầu của kịch bản đến đoạn giới thiệu, chúng tôi đã mất khoảng một tháng.
Kịch bản 『Cô gái Phép thuật Deadly☆Chikaris』 mà Haruka viết có tổng cộng bốn chương. Mỗi chương có dung lượng kịch bản tương đương hoặc nhiều hơn phần mở đầu, và cuối cùng còn có cả phần kết (epilogue)…
「…」
…Với tốc độ này, liệu có kịp thời gian không?
Đó chính là vấn đề.
Tất nhiên, trong một tháng vừa qua, chúng tôi đã phải học những kiến thức cơ bản về làm game và còn bỡ ngỡ với những công việc mới lạ nên tốn nhiều thời gian hơn bình thường. Từ giờ trở đi có lẽ sẽ suôn sẻ hơn. Nhưng liệu có thể hoàn thành chương trình cho bốn chương còn lại và phần kết trong khoảng một tháng rưỡi nữa không thì có vẻ rất khó khăn…
「…」
…Hừm.
Hy vọng đây chỉ là mối lo của riêng tôi.
Nhưng khi tôi thử nói chuyện này với Haruka.
「Đ-đó là… quả thực có lẽ là vậy ạ. Em đã cố gắng hết sức để làm đến đây nên không còn tâm trí để ý xung quanh, nhưng giờ xem lại lịch trình thì thời gian quả thực rất eo hẹp…」
「Chà…」
Vậy là đúng như mình nghĩ.
Kiểu gì thì với tiến độ này cũng không ổn phải không…?
「Có cách nào không? Để rút ngắn thời gian sản xuất…」
「…Em nghĩ có thể đối phó bằng cách cắt bỏ một vài sự kiện hoặc rút ngắn kịch bản. Nhưng mà…」
「…」
Ừ thì… chẳng ai muốn làm thế cả.
Đã đi được đến đây rồi thì ai cũng muốn hoàn thành nó một cách trọn vẹn, và hơn hết, đây còn là 〝đứa con chung〟của hai người. Nhưng thực tế thì phải làm sao đây…
「Hay là nhờ ai đó giúp đỡ…? Nhưng làm đến mức đó thì…」
「V-vâng ạ… Có thể sẽ làm phiền mọi người mất…」
「Hừm…」
Thật sự không biết phải làm sao…
Trong lúc tôi và Haruka đang nhìn nhau vò đầu bứt tai.
「—Ừm, nếu vậy thì, để bọn tớ giúp một tay được không?」
「Hả?」
Một giọng nói vang lên từ phía cửa phòng nghe nhìn.
Khi chúng tôi quay lại, người ở đó là—
「Hê hê, gọi là tới liền đây~♪ Lovely Yoshiko-chan đây~♪」
「Nogizaka-san và mọi người đang gặp khó khăn phải không? Bọn tớ giúp được gì không?」
「Tớ không làm được gì nhiều nhưng… tớ muốn làm những gì có thể vì Haruka-chan và mọi người.」
「Haru-haru với Aya-aya, đang làm chuyện vui ghê ta~♪ Cho bọn tớ tham gia với~♪」
Sawamura-san, Shiina, Asahina-san và Sawakita-san.
Thêm vào đó là ba tên ngốc và Nobunaga, tổng cộng là tám người.
「Mọi người, sao lại…?」
「Ể, sao lại á? Ayase-cchi và mọi người đang gặp khó khăn mà, đúng không? Muốn giúp đỡ là chuyện đương nhiên của bạn bè mà~♪」
「Chuyện đó thì đúng, nhưng…」
Vấn đề là làm sao họ biết chúng tôi đang gặp khó khăn.
Về cơ bản, chúng tôi đã định làm việc này trong im lặng…
Nghe vậy, Sawamura-san giơ một ngón trỏ lên.
「Ừm, bọn tớ cũng không cố tình im lặng đâu, nhưng bọn tớ biết hai cậu đang làm gì đó với nhau từ một thời gian trước rồi. Chỉ là thấy hai cậu có vẻ rất nghiêm túc nên bọn tớ quyết định quan sát đã. Nhưng dạo gần đây trông hai cậu có vẻ vất vả, nên bọn tớ nghĩ đã đến lúc bọn tớ ra tay rồi~♪」
「Bọn tớ có thể giúp được gì không? Nếu cần bọn tớ cởi đồ ngay tại đây, bọn tớ sẽ lập tức cởi hết!」
「Vì Nogizaka-san, chúng tôi không ngại phơi bày thân thể này!」
「Cast off! Cast off!」
「Phư phư phư, nếu Yuuto chịu đi theo con đường này thì tớ sẵn lòng làm bất cứ điều gì.」
Mọi người nhao nhao nói.
「A…」
「Mọi người…」
Nghe những lời đó, tôi và Haruka đều lặng đi.
—Đúng vậy.
Haruka—chúng tôi còn có những người bạn đáng tin cậy như thế này cơ mà.
Những người bạn hiếm có… dù biết sở thích của Haruka vẫn đối xử với cô ấy như không có gì thay đổi.
Vậy mà chúng tôi lại nghĩ rằng nhờ họ giúp đỡ là làm phiền… nghĩ lại thấy hơi xấu hổ.
Tôi và Haruka nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
「Ừ-ừm, bọn mình nhờ mọi người được không…?」
「Chuyện là, bọn tớ đang làm một game về 『Cô gái Phép thuật』…」
Nghe những lời đó.
「Game? Cô gái phép thuật? Hê, nghe hay ghê, hay ghê~♪」
「Ừm, sự kiện lần trước cậu rủ tớ đi cũng vui lắm, tớ cũng muốn thử làm xem sao!」
「Nếu tớ có thể giúp được gì thì…」
「Lập trình thì tớ biết một chút nên có thể giúp được đó~♪」
Họ nói vậy mà không hề do dự.
Đúng là những người bạn tốt…
「—Hiểu rồi. Vậy thì, xin lỗi nhưng nhờ mọi người vậy.」
「Nh-nhờ mọi người giúp đỡ ạ…」
「Ồ, cứ giao cho bọn tớ~♪」
Họ vui vẻ đáp lại.
Và thế là, chúng tôi quyết định sẽ nhờ nhóm Sawamura-san giúp đỡ.
「Ừm ừm, vậy thì khi mọi chuyện đã được thống nhất, tớ có một đề xuất, được không?」
「Đề xuất?」
Nobunaga bỗng lên tiếng.
「Ừm. Nè, hay là chúng ta thử phát hành ở 『NatsuComi』 đi?」
「Hả?」
「Tớ nghe nói các cậu định tham gia 『ComiKya』, nhưng sao không đặt mục tiêu chính là 『NatsuComi』 ấy? Còn 『ComiKya』 thì dùng để quảng bá, phát hành bản thử nghiệm chẳng hạn. Như vậy sẽ có nhiều thời gian hơn, quy mô lại lớn hơn nên tớ nghĩ sẽ là một màn ra mắt hoành tráng cho circle của Yuuto và mọi người đó.」
「Chuyện đó…」
Đúng như cậu ta nói.
Tôi nghe nói 『NatsuComi』 là một trong hai lễ hội lớn nhất nước cùng với 『FuyuComi』, và Haruka chắc cũng có nhiều kỷ niệm với 『NatsuComi』.
Nhưng mà.
「—Nhưng không phải những đơn đăng ký như vậy phải làm từ trước rất lâu sao?」
Tôi không chắc, nhưng hình như tôi đã từng nghe nói phải đăng ký trước hơn nửa năm. Bây giờ thì chắc không kịp nữa rồi.
Nghe vậy, Nobunaga thản nhiên lắc đầu.
「À, chuyện đó thì không sao đâu. Tớ nghĩ lần này chắc chắn Yuuto và mọi người cũng sẽ tham gia nên đã đăng ký thêm một suất rồi.」
「Hả?」
「Cho nên là đã đăng ký xong rồi đó. Ngay từ hồi FuyuComi lần trước tớ đã biết hết mọi chuyện sẽ thành ra thế này rồi, nên đã đăng ký luôn lúc đó, hahaha!」
「…」
Cậu chuẩn bị chu đáo đến mức nào vậy hả…
Thôi thì, năng lực hành động hay khả năng thu thập thông tin đáng sợ của cậu bạn thuở nhỏ này tôi cũng không lạ gì nữa, nên đành chấp nhận nó là như vậy.
—Dù sao thì, nền tảng đã được dựng xong.
Tâm huyết của Haruka muốn thành lập một circle.
Những người bạn sẵn sàng giúp đỡ tâm huyết đó.
Và nơi để công bố thành quả.
Vậy thì—chỉ còn một việc duy nhất là tiến thẳng đến mục tiêu mà thôi.
「Vậy thì, chúng ta cùng nhau làm game nào! Cố lên nhé~♪ Cố lên, cố lên, yeah~♪」
「「「「Yeah!」」」」
Tiếng hô của mọi người hòa cùng lời hiệu triệu của Sawamura-san.
Và thế là, với sự giúp đỡ đáng tin cậy này, công cuộc làm game của chúng tôi lại tiếp tục.
3
Từ khi có Sawamura-san và Shiina giúp đỡ, lịch trình làm game đã trở nên suôn sẻ hơn rất nhiều.
Con đường và cách thức để hoàn thành vốn đã khá rõ ràng nhờ cuốn 『Cách làm game Doujin đến Hải quỳ cũng hiểu』, thứ duy nhất thiếu hụt chính là số lượng, hay nói đúng hơn là nguồn nhân lực. Và nhờ có mọi người, vấn đề đó đã được giải quyết.
「Ừm, nhạc nền dùng ở đây là bản 『Pavane for a Dead Princess』 của Ravel được không?」
「A, vâng ạ. Có một bản miễn phí nên chị có thể dùng bản đó ạ…」
「Vậy à, hiểu rồi♪ —A, nhưng nếu được thì để tớ đánh piano cho nhé? Tớ vừa mới tập gần đây nên vẫn còn nhớ nốt.」
「Th-thật không ạ? Nếu được thì nhờ chị ạ…」
「Ừm, cứ để tớ lo♪」
「Này, Yuuto, ảnh làm nền cho cảnh Chika-chan bị lạc ở ga Shinjuku ở đâu vậy?」
「Ừm, ảnh đó hình như ở trên bàn đằng kia đó.」
「Vậy à, cảm ơn nhé.」
「Siêu nhiếp ảnh gia! Siêu nhiếp ảnh gia!」
「Mai, Sacchii, hai cậu thấy tư thế này thế nào? Dùng cho cảnh Chika-chan vô tình tung cú đá xoay vào tượng cú ở Ikefukuro được không?」
「A, Y-Yoshiko-chan, cậu mà giơ chân cao thế là bị thấy đó…」
「Ồ~, đẹp đó, đẹp đó~♪ Tớ chụp lại nhé~♪」
Mọi việc cứ thế tiến triển.
Đúng là những người bạn thân đã quen nhau hơn một năm, tinh thần đồng đội của họ thật hoàn hảo.
Và mặc dù đã phần nào lường trước được, nhưng lợi ích từ việc Nobunaga gia nhập quả thực vô cùng lớn.
「À, cái script ở đó ấy, dùng cái này sẽ đơn giản hơn đó.」
「Muốn làm cho chuyển động đó mượt hơn thì có một chút mẹo đấy. Đầu tiên là bắt đầu từ việc chuyển đổi định dạng của file nhạc đi đã.」
「Cái ảnh nền này nếu xử lý bằng Photoshop thì mình nghĩ là dùng được không vấn đề gì đâu.」
Đúng là màn thể hiện sức mạnh của một người địch vạn người.
Chỉ một mình cậu ta đã đảm nhiệm được vai trò của lập trình viên, giám đốc âm thanh, và cả đạo diễn nữa.
Hơn nữa, ngay cả vấn đề nan giải nhất là phần hình ảnh minh họa cũng được giải quyết.
「À, ừm, hình minh họa thì cứ để tớ lo. Dù sao thì mình nghĩ là có hình ảnh vẫn tốt hơn là chỉ để bóng đen như thế này. À, không sao đâu, không sao đâu, tớ sẽ giữ nguyên nét vẽ cơ bản của Nogizaka-san và biến tấu lại cho nó thật ổn.」
「Biến tấu á...」
Tôi đã tự hỏi không biết cậu ta định "thanh tẩy" nó theo kiểu gì đây...
「Rồi, xong rồi nè. Thế này có được không?」
「Ồ...」
Nhìn thành phẩm mà tôi bất giác thốt lên như vậy.
Đó là bức hình minh họa mới đã được remake lại bởi bàn tay của Nobunaga.
Một sự biến tấu tuyệt vời, vừa giữ lại được đâu đó nét vẽ trong bức hình gốc của Haruka, lại vừa loại bỏ được hoàn toàn cái cảm giác yêu ma quỷ quái đáng lo ngại trước đó. Nobunaga đúng là đáng gờm...
Haruka dường như cũng hài lòng không thể hơn với thành phẩm này.
「T-Tuyệt vời quá ạ... Vừa có chút hoang dã lại vừa tinh tế...」
Em ấy cảm động đến mức đó. Hừm, không biết nên mừng hay nên lo đây...
Dù sao thì, cứ như vậy, việc sản xuất game đã tiến triển một cách cực kỳ thuận lợi.
Thuận lợi và trôi chảy.
Sự giúp đỡ của nhóm Sawamura-san đã phát huy hiệu quả tức thì, với tiến độ này thì có lẽ chúng tôi sẽ hoàn thành sớm hơn một chút và vẫn còn dư thời gian. Chà, sức người quả thật vĩ đại...
Không chỉ dừng lại ở đó.
Mika và những người khác có lẽ đã nghe thấy chuyện khi chúng tôi đang làm việc trong phòng của Haruka.
「Hừm~, anh hai chị hai, mọi người đang làm một chuyện thú vị như làm game mà sao không rủ bọn em với~? Mọi người đã chán cơ thể của Mika-chan rồi sao...?」
「Yuuto-sama, đúng là đồ cặn bã hạ đẳng nhất~♪」
「...Tôi không nhớ đã nuôi dạy con bé thành ra thế này...」
「──(gật gật)」
「...」
Vừa nói vậy, họ vừa kéo đến chỗ chúng tôi.
Vẫn như mọi khi, phải nói là bọn họ càng lúc càng lanh tai theo nhiều nghĩa... Thôi thì, tuy có rất nhiều chỗ tôi muốn bắt bẻ, nhưng tóm lại là cô bé tóc hai bím cùng ba cô hầu gái kia cũng quyết định sẽ giúp một tay.
Tốc độ sản xuất game lại càng được đẩy nhanh hơn.
「Chị hai ơi, em có thể làm gì không~? Việc gì em cũng làm hết~♪」
「À, vâng. Nếu vậy thì phiền em chọn giúp chị bộ thường phục cho bé Chika-chan trong game được không...」
「Vâng ạ~, cứ để Mika-chan lo cho~♪」
「...Thưa mọi người, tôi đã mang trà và bánh kẹo đến rồi ạ.」
「Có cả bánh nướng Scone mới ra lò nữa đó ạ~♪」
「──(gật gật)」
「Oa, trông ngon quá~♪」
「Hầu gái, trà và bánh nướng Scone... Chỉ cần sự kết hợp kinh điển mà vàng mười này thôi là đủ để xua tan mọi mệt mỏi rồi...」
「Quả đúng là những thiên thần áo đen giáng trần chứ không phải thiên thần áo trắng!」
「Thiên thần hầu gái! Thiên thần hầu gái!」
Mỗi ngày đều trôi qua như thế.
Vào giờ giải lao và giờ nghỉ trưa ở trường thì chúng tôi làm việc tại lớp học hoặc phòng nghe nhìn, còn sau giờ học thì tập trung ở dinh thự nhà Nogizaka hoặc nhà tôi để tiếp tục công việc.
Giữa lúc đó.
Vào một ngày tháng Bảy, khi phần chính của game đã hoàn thành được khoảng tám phần, Sawamura-san đã đưa ra một đề nghị.
「Này này, hay là chúng ta tự làm một yếu tố bonus đi?」
「...Yếu tố bonus?」
「Ừ, đúng rồi đó~♪」
Tại một góc phòng nghe nhìn vào buổi chiều thứ Bảy sau giờ học.
Cô ấy tập hợp Shiina, Sawamura-san, Asahina-san, tôi và Nobunaga lại, rồi nói với vẻ đầy hứng khởi.
「Yếu tố bonus là sao?」
「Ủa, thì là cái đó đó. Chẳng phải rất hay có sao, cái kiểu nội dung phụ được mở khóa sau khi phá đảo phần chính ấy. Tớ nghĩ nếu game này cũng có cái đó thì hay biết mấy~♪ Nè Asakura-cchi, làm được mà phải không?」
「Ừm, hoàn toàn không thành vấn đề! Dễ như ăn bánh uống pudding moe buổi sáng thôi ấy mà? Lát nữa chỉ cần thêm mấy hình nhân vật đứng, chỉnh lại chương trình, sửa âm thanh rồi thêm lồng tiếng một chút là xong thôi mà.」
「...」
Chẳng phải đó là cả một núi công việc hay sao?
Mà thôi, kỹ năng siêu phàm của cậu bạn thuở nhỏ (♂) này trong lĩnh vực này thì giờ có nói cũng thừa, và vì chính cậu ta đã nói vậy nên chắc là không sao thật.
Vậy nên, chuyện đó thì ổn rồi.
「À, nhưng mà nếu vậy thì chẳng phải nên báo cho Haruka một tiếng sao?」
Dù là yếu tố bonus thì nó vẫn là một phần của game, và Haruka, với tư cách là người sản xuất chính, nên được biết.
Thế nhưng, đáp lại lời tôi.
「Ừm không, tớ định giữ bí mật chuyện này với Haruka-cchi.」
「Bí mật?」
「Ừ, bí mật~♪ Coi như là một món quà chúc mừng game hoàn thành từ bọn tớ đi? Bọn tớ sẽ giữ im lặng với Haruka-cchi cho đến khi game xong, rồi cuối cùng sẽ gửi đến cậu ấy lời chúc mừng từ tất cả mọi người~♪ Kiểu như cho một nhân vật phụ chỉ có trong phần bonus xuất hiện và để nhân vật đó nói thay ấy. Nếu làm quá thì sẽ thành trò đùa nội bộ, nhưng nếu làm theo hình thức gửi tặng cho bé Chika-chan trong game thì tớ nghĩ sẽ ổn thôi~♪」
「Lời chúc mừng...」
Ra là vậy, ý cậu ấy là thế...
Đúng là một ý tưởng thú vị cho phần bonus, và cũng là một bất ngờ đầy tinh tế dành cho Haruka. Nếu vậy thì tôi cũng không có lý do gì để phản đối việc hợp tác mà không nói cho Haruka biết. Có thể coi đây là "bí mật" của chúng tôi dành cho Haruka.
Nhưng có một điều tôi vẫn thắc mắc.
Đó là...
「Gửi tặng cho bé Chika-chan là sao? À, ừm, người mình muốn chúc mừng là Haruka cơ mà?」
Trước câu hỏi đó.
「Hả, tại vì bé Chika-chan này chính là Haruka-cchi mà, phải không?」
「Hả?」
Lời nói của Sawamura-san khiến tôi sững người trong giây lát.
「À, ừm, cậu vừa nói gì cơ...?」
「Tớ nói là, chẳng phải Chika-chan chính là Haruka-cchi sao? Đây là nhân vật mà Haruka-cchi đã gửi gắm lập trường của mình vào mà, đúng không?」
「Chuyện đó, thì...」
Ừ thì... nếu nói thẳng ra thì đúng là như vậy.
Nhưng tại sao chứ.
「Sao cậu biết được...? Tớ nhớ là cả Haruka lẫn tớ đều chưa từng nói một lời nào về chuyện đó mà...」
Nghe vậy, Sawamura-san làm một vẻ mặt thực sự khó hiểu.
「Hả? Ayase-cchi, cậu nghiêm túc đó à? Chuyện đó thì không cần hỏi cũng biết mà. Nhìn vậy thôi chứ tớ cũng chơi với Haruka-cchi được một năm rồi đó? Nhìn là biết liền mà.」
「V-Vậy sao...?」
Thế rồi cả Shiina và những người khác cũng.
「Ừm, xin lỗi. Tớ cũng nhận ra...」
「À, ừm, mình cũng vậy...」
「A ha ha...」
Họ lần lượt nói vậy (chỉ có Nobunaga là trông có vẻ không hiểu rõ lắm).
「...」
Chà, chà, nên nói là mọi người thật sắc sảo hay là họ đã thực sự quan sát Haruka kỹ đến vậy. Mình vẫn còn non quá...
Trong lúc tôi đang tự kiểm điểm về sự non nớt của mình.
「Thì đó, vì vậy nên tớ muốn làm theo hướng đó, được chứ?」
「Ừ, được thôi. Tớ nghĩ đó là một ý tưởng hay.」
「Yossh, đã có được sự chấp thuận của Ayase-cchi~♪ ...Phư phư phư, vậy nên, tớ có chuyện này muốn bàn bạc một chút, được không?」
「Bàn bạc?」
「Ừ. Nè, chỉ liệt kê mấy lời chúc mừng thôi thì chẳng có gì thú vị cả. Thế nên tớ định thêm vào một chút yếu tố vui chơi~♪ Và tớ muốn Ayase-cchi cũng hợp tác trong chuyện đó~♪」
「...」
...Gì thế nhỉ.
...Cái điệu cười nham hiểm đó, sao tôi có cảm giác chẳng lành chút nào.
Và không hề phụ lòng cái linh cảm 120% của tôi.
Sawamura-san đã nói ra những lời sau đây bằng một giọng điệu vô cùng vui vẻ.
「Tèn ten ten~♪ Từ bây giờ, Ayase-cchi sẽ đóng vai bạn trai của bọn tớ và phải mài giũa trình làm bạn trai của mình thông qua rèn luyện thực tế~♪」
...Ý của Sawamura-san là thế này.
「Ừm, nói sao nhỉ, có một trò chơi khá nổi dạo trước ấy~♪ Cái trò mà cùng nhau hẹn hò, đi đến Atami rồi tổ chức lễ cưới ấy. Hình như là『Ra mắt bạn gái quốc dân!!』thì phải? Tớ nghĩ nếu thử làm một cái gì đó tương tự trong phần bonus thì sẽ thú vị lắm~♪」
「...」
Không, đó là cái gì vậy...?
Dù có nói là nổi tiếng thì tôi cũng chẳng hiểu gì sất...
Chỉ có Nobunaga là.
「Ừ ừ, Sawamura-san hiểu biết ghê! Lấy cảm hứng từ đó thì không biết chừng cậu cũng có tố chất bên này đấy! Sawamura-san chọn cô nào làm vợ thế? Nghe nói mấy chị gái lớn tuổi khá được yêu thích, nhưng tớ thì vẫn là fan của cô bé tsundere kia! Cái đoạn ban đầu thì lạnh lùng nhưng dần dần cởi mở và cho thấy con người thật của mình ấy, không thể chịu nổi luôn! Về event thì event giấc mơ về chú mèo bị bỏ rơi là đỉnh nhất... bla bla bla...(lược bớt)」
「...」
Không, đã bảo là nghe giải thích cũng chẳng hiểu gì mà...
Shiina và những người khác trông cũng có vẻ không hiểu cô bạn tóc hai bím phiên bản Hakujo này đang nói gì.
Trong lúc chúng tôi đồng loạt nghiêng đầu thắc mắc.
Sawamura-san hoàn toàn không để tâm mà giơ cao cánh tay một cách đầy năng lượng (hoàn toàn không nghe Nobunaga nói. Bên này cũng tự tung tự tác theo ý mình...).
「──Vậy nên, hôm nay chúng ta sẽ đi thực tế tại địa điểm luôn nhé~♪」
Cô ấy đột ngột tuyên bố.
「Hả, đi thực tế?」
「Đúng rồi đó~♪ Để tạo ra một tác phẩm hay thì bối cảnh thực tế là tuyệt đối cần thiết, với lại người ta chẳng hay nói ‘nghĩ là làm’ sao~♪ Nên là chúng ta sẽ đi ngay bây giờ~♪ Tớ cũng đã báo với Haruka-cchi là hôm nay sẽ đi thu thập tư liệu rồi nên mọi thứ đều ổn cả~♪ Nào, xuất phát thôi~♪」
「...」
Đúng là chỉ có mấy kế hoạch vô bổ kiểu này là cô ấy chuẩn bị chu đáo...
Tôi đã tự hỏi liệu cô ấy có thể dùng cái năng lượng hành động phi thường đó vào việc gì có ích cho xã hội hơn không... nhưng ở đây chẳng có ai thắng nổi sự áp đảo của Sawamura-san cả.
Cứ thế, chúng tôi rời trường, lên tàu điện.
「.........」
──Và bây giờ, chúng tôi đang ở Atami để thực hiện cái gọi là chuyến đi thực tế.
「Nào, vậy thì bắt đầu màn chính thôi! Tên là『Love Priceless』đó~♪」
「K-Không ngờ lại đến tận Atami thật...」
「C-Cậu định làm thật hả, Ryoko-chan...?」
「Đâu cần phải làm đến mức này chứ...」
Trước vẻ mặt nửa kinh ngạc của Shiina, Asahina-san và tôi.
「Tất nhiên rồi~♪ Mất công đi tàu 40 phút từ Tokyo đến Atami mà~♪ Nhưng vì không có nhiều thời gian nên chúng ta sẽ làm cùng lúc cả ba người luôn. Nè, trên đời còn có người chơi ba máy DS cùng lúc cơ mà. Giọng nói thì đã có máy ghi âm thu lại, còn tình hình thì Asakura-cchi đang lấy mẫu rồi, nên cứ thoải mái tự do mà làm, không cần lo lắng chi tiết đâu~♪ Ayase-cchi thì cố gắng hết mình để nâng cao trình làm bạn trai của mình đi nhé~♪ Rồi, bắt đầu!」
Cô ấy vui vẻ tuyên bố.
Dù chẳng hứng thú gì cho cam... nhưng cái trò『Love Priceless』đã bắt đầu.
「Nào, Ayase-cchi, cậu sẽ ‘cưa đổ’ ai trước đây? Ai cũng được, tha hồ mà chọn nhé~♪」
「À, ừm...」
「Nhanh lên nào. Cứ thế này nên mới bị gọi là tên sở khanh, thiếu quyết đoán, tên biến thái ngầm rồi còn là tên biến thái đeo kính đấy~♪」
「...」
Trừ cái thứ hai ra thì mấy cái còn lại hoàn toàn là lời nói thừa thãi.
Vốn dĩ đây là lần đầu tôi đến Atami, vậy mà chẳng có chút thời gian thảnh thơi nào, lại bị cuốn vào cái tình huống chẳng hiểu ra làm sao này, rốt cuộc tôi phải làm gì đây...
Trong lúc đang đi dạo trên bãi cát có những hàng cây chắn gió và thầm thở dài.
「A...」
「Ồ...」
Bất chợt, tôi chạm mắt với Asahina-san đi bên cạnh.
Một sự giao nhau gián tiếp qua hai cặp kính.
Đó thực sự chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
「──Ồ, mục tiêu chinh phục đầu tiên là Mai à?」
「Hả?」
「Ra vậy ra vậy, lựa chọn đầu tiên của Ayase-cchi là cô bạn cùng lớp đeo kính có chút đáng yêu à~♪ Phư phư phư, thưa quý khách, ngài đã để mắt đến một đối tượng rất tốt đấy~♪」
Vừa nói, Sawamura-san vừa đẩy tôi về phía Asahina-san.
Kết quả là tôi và Asahina-san đứng đối diện trực tiếp với nhau...
「...」
「...」
「...」
Chà, chà, hình như đây là lần đầu tiên tôi nhìn kỹ mặt Asahina-san như thế này.
Bình thường cô ấy khá là e dè, và có cảm giác như luôn nấp sau bóng của Sawamura-san...
Tôi vừa căng thẳng lại vừa không biết nên nói gì...
「À, ừm, cảm giác là lạ nhỉ...」
「À, v-vâng, đúng vậy ạ...」
「...」
「...」
「...Ừm, Asahina-san ở trong câu lạc bộ Naginata phải không? Câu lạc bộ thế nào rồi? Có thành viên mới nào không...?」
「À, vâng, vâng. May mắn là đã có khoảng năm bạn mới vào ạ...」
「V-Vậy à...」
「V-Vâng ạ...」
「...」
「...」
Hừm, cuộc trò chuyện không kéo dài được...
Cảm giác như cả hai chúng tôi đều ném bóng đi chệch mục tiêu một cách tinh vi...
Giữa lúc đó.
Loạng choạng.
「Á...」
「Ồ...」
Có lẽ do bị lún chân xuống bãi cát dài vô tận, Asahina-san hơi vấp ngã.
Cô ấy mất thăng bằng và ngã chúi về phía trước.
Ngay khi cô ấy sắp ngã.
「Này, không sao chứ?」
Tôi nắm lấy tay cô ấy và đỡ cô ấy dậy thành công.
「A... V-Vâng ạ. Cảm ơn anh...」
Cô ấy nói lời cảm ơn một cách ái ngại.
Và rồi, tôi nhận ra vẻ ngoài của Asahina-san có chút khác lạ.
Do cú vấp vừa rồi, cặp kính của cô ấy đã rơi ra, để lộ khuôn mặt thật (?) bên dưới...
「Á, x-xin lỗi ạ...」
「Hả? K-Không...」
Tôi nghĩ cũng không có gì phải xin lỗi cả.
Mà nói mới để ý, đây cũng là lần đầu tôi thấy Asahina-san bỏ kính ra...
Trong lúc tôi đang cảm thấy có chút mới mẻ.
「.........L-Là lần đầu tiên, ạ...」
「Hả?」
「...À, ừm, ngoài anh em trai ra, Ayase-kun là người con trai đầu tiên thấy em bỏ kính ra... v-vậy nên em mới luống cuống...」
Nói rồi, cô ấy ngượng ngùng vội vàng đeo lại kính.
Chà, bị nói như vậy khiến tôi cũng thấy ngượng ngùng theo...
Trong lúc cả hai chúng tôi đều ý thức về nhau và im lặng.
「Ồ, không tệ chút nào nha~♪ Chính là nó, tớ muốn có một event ngọt ngào chua chát như thế này, giống như một cặp đôi tiểu học lần đầu ý thức về nhau trong tuổi dậy thì ấy~♪」
「Học sinh tiểu học gì chứ...」
「R-Ryoko-chan...」
「Ừ ừ, khởi đầu thuận lợi đấy~♪ Vậy thì tiếp theo đến lượt tớ. Nè nè, cậu có thể chọc chọc vào ngực tớ cũng được đó~♪」
「Hả...?」
...Cô nàng tóc hai bím phiên bản Hakujo này đột nhiên nói gì vậy.
「Là touch event đó~♪ Bình thường thì dùng bút cảm ứng, nhưng trong trường hợp này là chơi thực tế nên cậu có thể dùng ngón tay để chạm vào ngực, môi, hay chỗ này chỗ nọ của nhân vật bị chinh phục đó~♪ Cứ tự nhiên đi! Đây là trò chơi mà~♪」
「...」
...Cái trò『Love Priceless』này là game mờ ám gì à...?
Trái ngược với suy nghĩ trong lòng tôi, Sawamura-san lại ưỡn ngực ra với đôi mắt lấp lánh đầy mong đợi. Xem ra nếu tôi không thực hiện một hành động chạm nào đó thì cô ấy sẽ không chịu thôi...
Tôi thầm thở dài một hơi thật dài.
「...Hiểu rồi, tớ tới đây.」
「Ừ ừ, nhào vô~♪」
「...」
Sau một nhịp... tôi từ từ dùng ngón tay chạm vào phần mềm mại mà bình thường tôi không thể chạm vào của Sawamura-san.
Phúng phính, phúng phính...♪
Cảm giác đàn hồi và dễ chịu truyền qua đầu ngón tay. Chà, không ngờ lại mềm đến vậy...
「...T-Thế này được chưa?」
「...」
「...V-Vẫn chưa đủ à? Vậy thì...」
「...」
「...T-Thế này vẫn chưa được sao? Vậy thì...」
「Bùー, sao lại là má chứ. Tớ đã nói là ngực hoặc môi mà.」
「Không, làm thế thì không được...」
Làm trò trâu bò nơi công cộng (dù chính chủ đã đồng ý) thì kiểu gì cũng có nguy cơ bị bắt tại trận...
Trước lời nói đó.
「...Chậc... Nếu là Ayase-cchi thì tớ đã thực sự đồng ý rồi mà.」
「?」
「...Không có gì đâu. Ra vậy ra vậy, tên sở khanh tự nhiên này đang tiến hóa và trưởng thành theo cách này đây.」
「??」
Tôi không nghe rõ nên chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc.
「Ừm, nhưng mà, nếu lùi bước ở đây thì danh tiếng của ‘Thợ săn tình ái Hachioji’ sẽ bị hủy hoại mất. Cho nên...」
「?」
「He he~♪」
Cô ấy cười toe toét.
「──Eiyaa~♪」
「Oái!?」
Phập♪
Cô ấy nắm lấy tay tôi rồi cứ thế áp nó vào ngực mình.
C-Cô làm cái quái gì vậy!?
「He he, đã có được cú chạm của Ayase-cchi~♪ Thế nào thế nào? Hưng phấn không~♪」
「...」
Hưng phấn cái gì mà hưng phấn...
Đúng là hành động của cô nàng tóc hai bím phiên bản Hakujo này lúc nào cũng đột ngột...
「Nè nè, cứ thành thật đi mà? Hưng phấn đúng không? Huyết áp với đủ thứ khác tăng vọt làm tên biến thái đeo kính ngầm này rạo rực rồi hả? He he~♪」
「.........」
Chà, vẫn nói năng tùy tiện như mọi khi...
Tôi biết đó là phong cách của cô bé tóc hai bím này, nhưng có gì đó không ổn, và đôi khi tôi cũng muốn trả đũa lại ít nhất một lần...
Vậy nên tôi ho khan một tiếng.
「──À, ừm, đúng vậy, có lẽ tớ đã hưng phấn.」
「Hả?」
「Bất ngờ là rất tuyệt. Tim đập thình thịch, nếu được thì tớ còn muốn chạm thêm lần nữa. Được không?」
Tôi nói ra một cách nửa liều lĩnh.
Chắc cũng chỉ như muối bỏ bể hay thậm chí là dùng bình xịt phun sương vào thiên thạch siêu nóng chảy khi đối đầu với cô nàng tóc hai bím phiên bản Hakujo này, nhưng thế này thì ít ra cũng có chút phản công... Tôi nghĩ vậy và nhìn vào mặt Sawamura-san.
「.........(đỏ bừng)」
「Hả?」
Không ngờ hiệu quả lại vô cùng lớn.
Sawamura-san mặt đỏ bừng như một con cua nhện (đặc sản Shizuoka) vừa bị luộc chín, cô ấy mất hết lời nói, chỉ cúi gằm mặt và quay đi.
Ừm, ừm, phản ứng này thì lại quá bất ngờ...
「À, ừm, Sawamura-san...?」
「.........Hả? À, c-có chuyện gì vậy, Ayase-cchi?」
「K-Không, không phải có chuyện gì, mà là...」
「À, c-cậu lại hưng phấn nữa hả? K-Không được đâu! Chuyện đó, có thể là do tớ đã kích thích thú tính mãnh liệt đang ngủ yên trong người Ayase-cchi, nhưng, đây là nơi công cộng mà...」
「...」
Chà, thế này thì phải làm sao đây...
Cảm giác như thò tay vào quả bầu thì có một con nhân mã chui ra...
Tôi đứng bối rối trên bờ biển Atami, dưới cái nhìn của bức tượng đồng mang phong cách cú đá xoay của Kim Sắc Dạ Xoa.
Asahina-san và Shiina cũng.
「C-Cậu không sao chứ, Ryoko-chan...?」
「H-Hiếm thấy ghê, Ryoko lại bối rối đến thế...」
「...」
Họ cũng trông có vẻ không biết phải làm gì.
Đến nước này thì chỉ còn cách trông cậy vào tia hy vọng cuối cùng, tôi quay sang phía Nobunaga, người duy nhất có lẽ sẽ không bối rối trong tình huống này và đang lấy mẫu dữ liệu.
「Phư phư, đã mất công đến hành hương thánh địa thì phải chụp ảnh kỷ niệm chứ. Mà đây là lần thứ 18 rồi nhưng mỗi lần đến lại cho mình những nguồn cảm hứng khác nhau. Đúng là siêu phẩm game có khác~♪」
Cậu ta đang một mình vui vẻ với chiếc máy chơi game cầm tay có bút cảm ứng.
V-Vô dụng...
Dù sao thì, trong khi diễn ra những màn đối đáp như vậy, chuyến đi thực tế cho yếu tố bonus vẫn tiếp tục.
Chúng tôi vội vã đi qua các điểm tham quan của Atami, giữa chừng Sawamura-san cũng đã lấy lại được vẻ hoạt bát thường ngày.
Và cuối cùng, tất cả chúng tôi đã ghi lại lời chúc mừng dành cho Haruka.
「He he, Haruka-cchi... nhầm, Chika-chan, chúc mừng game đã hoàn thành nhé~♪ Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên tớ làm một cái gì đó cùng với Haruka-cchi, nhưng mà nó rất thú vị và phấn khích~♪」
「À, ừm, ừm, chúc mừng bạn. Tớ nghĩ chúng ta đã tạo ra một game nữ pháp sư rất thú vị...」
「Tuy chỉ là hai tháng ngắn ngủi, nhưng rất vui♪ Tớ muốn làm lại một lần nữa! Lần sau tớ muốn thử cùng chơi piano với Nogizaka-san!」
Đó là những lời nhắn của mỗi người gửi đến Haruka.
Do dung lượng dữ liệu, mỗi người chỉ có thể ghi âm khoảng ba mươi giây, nhưng tất cả đều tràn đầy tình cảm ấm áp dành cho Haruka mà chỉ có thể thể hiện ở nơi đây...
「...」
Thật tuyệt, những khoảnh khắc thế này...
Tôi nghĩ thầm khi nhìn cảnh mọi người đang vui vẻ nói chuyện trước ống kính máy quay.
Thật sự được bao bọc trong một không khí dịu dàng và chan chứa tình cảm...
「...」
...Đúng rồi.
Nếu vậy thì mình cũng... Mình cũng có điều muốn nói với Haruka, bằng cách mà chỉ mình mới có thể làm được.
Chỉ riêng mình giữ trong lòng... "bí mật" của riêng mình dành cho Haruka.
Mình... muốn nói ra điều đó.
Tôi bước lên một bước.
「À, Nobunaga, cho tớ hỏi chút được không?」
「Hửm, gì thế?」
「──Tớ có một việc muốn nhờ. Cậu nghe được không?」
**4**
Sau đó, việc sản xuất game vẫn tiếp tục.
Mỗi ngày, tất cả mọi người đều dốc sức cho giai đoạn cuối cùng, hướng tới mục tiêu là『Comiket Mùa Hè』.
「Âm thanh hiệu ứng ở đây là file『Vung gậy bóng chày hết sức』này đúng không?」
「À, ừm, tớ nghĩ là ổn đó, Shiina-chan.」
「Này này, tớ vừa chơi thử nửa đầu chương hai, đoạn này là Chika-chan cho một tên côn đồ trong thành phố ăn một cú đấm ngược vào mặt đúng không?」
「Ể, không phải đâu~. Chỗ đó là đòn Shining Wizard mà~?」
「À, vâng ạ. Cảnh đó đúng là vậy ạ...」
Ngày tháng trôi qua như bay, trường học đã bước vào kỳ nghỉ hè, nhưng mọi người vẫn đồng lòng nhất trí, cùng nhau vượt qua giai đoạn cuối cùng của việc sản xuất game.
Và rồi, vào giữa tháng Tám, một ngày trước khi『Comiket Mùa Hè』diễn ra.
「X-Xong rồi ạ...!」
Tiếng của Haruka vang vọng khắp phòng khách dinh thự Nogizaka.
Ngay sau đó.
「Làm được rồi!」「Xong rồi!」「C-Chúng ta đã làm được...」「Haru-haru muôn năm~♪」
Những tiếng nói phấn khởi của nhóm Sawamura-san vang lên theo.
Sau khoảng ba tháng sản xuất.
Cuối cùng... mọi công đoạn của『Nữ Pháp Sư Tử Thần☆Chikaris』đã hoàn tất.
「Cuối cùng cũng xong rồi~♪ Nhưng cảm giác vừa dài lại vừa ngắn thật kỳ lạ~♪ Kiểu như là hai tháng cực kỳ ý nghĩa ấy.」
「Ừ, nhưng mà tớ thấy thật tốt khi được làm cùng với Nogizaka-san♪」
「Rất vui ạ...」
「Lại muốn làm nữa ghê~, Haru-haru~♪」
Nhóm Sawamura-san vui vẻ reo hò.
Nhìn thấy dáng vẻ của mọi người.
「À, ừm…… Mọi người, thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều. Nếu không có sức của mọi người, em tuyệt đối không thể nào đi được đến đây…」
「Thôi mà thôi mà, có gì đâu~♪ Chúng ta là bạn bè mà~♪」
「Đúng đó, lúc khó khăn thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.」
「Bọn tớ cũng rất vui mà…」
「Đúng đúng, đừng bận tâm đừng bận tâm~♪」
「Vì Nogizaka-san thì kì nghỉ hè coi như bị chó cắn cũng vứt đi hết!」
「Đúng hơn thì chúng tôi là chó của Nogizaka-san!」
「Heil Nogizaka-san!」
「Vui lắm đó, ahaha~」
Mọi người nhao nhao đáp lại bằng những lời như vậy.
Nghe thế, Haruka hơi rưng rưng nước mắt.
「C-Cảm ơn mọi người…… Mọi người nói vậy em vui lắm…… À, về việc vận chuyển hàng vào hội trường ngày mai, em định sẽ tự tay mang vào. Nên nếu được, mọi người hãy ở lại nhà em tối nay nhé.」
「Ồ, được không đó~?」
「Dạ được ạ♪ Từ đây đến Big Sight cũng gần hơn, với cả em nghĩ mai chúng ta cùng đi từ nhà em sẽ tiện hơn…」
「Tuyệt vời~♪ Ngủ lại, ngủ lại nhà Harukacchi~♪」
「Đây là lần đầu mình đến nhà Haruka-chan đó…」
「Hay là chúng ta cùng nhau nấu cơm đi? —— À, phải gọi điện cho bố một tiếng đã…」
「Khó có dịp thế này, chúng ta tám chuyện con gái đi~ Girls talk~♪」
Thế là mọi chuyện cứ thế diễn ra, và tối nay mọi người quyết định ở lại dinh thự nhà Nogizaka.
Không khí vui vẻ cứ như ngày cuối của một đợt tập huấn nào đó.
Theo dòng chảy đó, bữa tối mang một bầu không khí tựa như một bữa tiệc khao nho nhỏ.
Mọi người tụ tập trong phòng khách, vừa kể về những vất vả đã qua, vừa hừng hực khí thế cho ngày mai, cùng nhau chuyện trò rôm rả.
「Lúc đó vất vả ghê nhỉ~. Shiina dùng nhầm hiệu ứng âm thanh~♪」
「À, cái đó là do Ryouko cũng nhầm hình ảnh…」
「Thành ra cảnh Chika-chan đang làm động tác 『gachon』 luôn…」
「Bù bù~, hai người sai bét hết rồi~♪」
「Ufufu♪」
Đó là một khoảng thời gian thân mật không ngớt tiếng cười.
Hơn nữa, hai cô nàng hai bím (đời đầu) cũng hăng hái không kém.
「Nè nè anh hai, anh đang ngơ ngác cái gì thế~? Nếu rảnh thì cùng cô nàng Mika xinh xắn này mở một buổi họp kiểm điểm chỉ có hai chúng ta đi~♪」
「N-Này, đừng có nhảy bổ vào người anh!」
「Ê~, có sao đâu, chừng này thôi mà♪ Em có bảo là muốn là-muốn-làm-em-bé♪ như chị hai đâu~♪ Cọ cọ~♪」
「Đ-Đã bảo là…」
「Ufufu, hai người vẫn thân thiết như mọi khi nhỉ~♪」
「…Điều luật về hành vi dâm ô (thì thầm)」
「—— (gật gật♪)」
「Đ-Đừng có vừa cười nhăn nhở vừa nhìn như thế rồi làm ơn ngăn con bé lại đi!」
T-Thiệt tình cái đám hai bím này…
Nhân tiện, bên cạnh màn nhốn nháo đó.
「Hahaha! Nhà Nogizaka-san đúng là lúc nào cũng có sẵn rượu ngon nhỉ! Chai Kakunkou này đúng là tuyệt phẩm!」
「Thôi nào chị ơi, nhiều quá làm em hoa hết cả mắt~♪ Kubota cũng ngon, Koshi no Kanbai cũng tuyệt, mà em cũng thích cả Daiginjo của Sawanotsuru nữa~♪」
「…」
Về chuyện tại sao bà chị ngốc nhà mình và cô bạn thân giáo viên dạy nhạc thích quấy rối của bả (mình có mời đâu) lại thản nhiên ngồi uống rượu như đúng rồi ở đây… thì thôi, mình quyết định không nghĩ sâu về nó nữa. …Thiệt tình, cứ ở đâu có rượu là hai người này lại chui ra.
「——Phù.」
Tôi chống tay lên hông và thở ra một hơi.
Phòng khách đã tắt đèn và trở nên tối om.
Bữa tối, mà từ giữa chừng đã biến thành một bữa tiệc linh đình bởi hai kẻ ngốc nào đó, đã kết thúc, và giờ đây phòng khách của dinh thự Nogizaka được bao trùm trong tĩnh lặng.
Xung quanh vương vãi những chai rượu rỗng, những bịch bánh Happy Turn chỉ còn lại vụn bánh, và cả một con mực khô nguyên con.
Nhìn quanh, tôi thấy bóng dáng của Sawamura-san và mọi người đang nằm la liệt ngủ khắp nơi.
「Ư, ưm, Ayase-cchi…… C-Chỗ đó mà chạm vào là NG đó…… a, ưm……」
「Y-Yuuto, c-cái đó không được đâu…… N-Này, chúng ta là bạn bè mà…」
「A, y-yan… Ayase-kun…… Đ-Đừng nhìn, mà…」
「Y-Yuuto… Không được… Chúng ta đều là con trai mà…?」
「T-Tôi không có sở thích đó…」
「Xúc xích Frankfurt… Frankfurt…」
「…………」
Thôi thì tạm gác chuyện Sawamura-san và bộ ba ngốc nghếch kia đang mơ cái giấc mơ quái quỷ gì sang một bên.
…Haruka đi đâu rồi nhỉ?
Tôi đảo mắt tìm kiếm bóng dáng cô tiểu thư ngây thơ lơ đãng.
Hồi cuối bữa tối (bữa tiệc), hình như tôi thấy em ấy đang vừa cười vừa ăn lẩu sô cô la cùng Shiina và những người khác…
Tôi vừa thu dọn những chai rượu rỗng dưới chân vừa tìm kiếm bóng dáng Haruka.
「…Yuuto-san, anh còn thức không ạ?」
「Ồ.」
Một giọng nói vang lên từ phía cửa ra vào.
Tôi quay lại và thấy Haruka đang đứng đó, tay cầm một chiếc chăn mỏng, mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái với áo cardigan và váy.
「Em đã đi đâu vậy? Anh không thấy em đâu nên đang tìm…」
「A, dạ. Em đi lấy chăn mỏng và gối cho mọi người. Cứ thế này có lẽ mọi người sẽ bị cảm mất…」
「À, ra vậy à…」
Đúng là Haruka, lúc nào cũng chu đáo.
「Vậy thì để anh giúp em một tay. Nhiều người làm sẽ nhanh hơn mà.」
「A, vâng. Nhờ anh ạ.」
Hai chúng tôi cùng nhau đắp chăn cho Sawamura-san và những người khác đang ngủ.
Mà kể cũng lạ, bà chị ngốc nhà tôi cứ vừa cầm chai rượu vừa đi loăng quăng, đắp chăn cho mấy lần là lại đá phăng đi hết… mà thôi, hai người đó chắc cũng chẳng có duyên nợ gì với mấy thứ như cảm lạnh, nên kệ vậy.
Chẳng mấy chốc việc đó cũng xong.
「——Phù, vậy là xong cho mọi người rồi nhỉ.」
「Dạ. Giờ thì ngài cảm lạnh cũng không đến gần được nữa.」
「Sao đây, chúng ta cũng đi ngủ thôi nhỉ?」
「A…」
「?」
Khi tôi hỏi vậy, Haruka khẽ chớp mắt.
「À—— ừm, nếu anh vẫn chưa buồn ngủ, không biết anh có thể dành cho em một chút thời gian được không ạ…? Nếu được, có một nơi em muốn cùng anh đến…」
「Nơi em muốn đến?」
「Dạ. L-Liệu có được không ạ…?」
Em ấy khẽ ngước nhìn tôi và hỏi.
Tôi không biết em ấy muốn đi đâu, nhưng giờ cũng còn sớm nên chắc không vấn đề gì. Hơn nữa, nếu có thể kéo dài thời gian ở bên Haruka thì đó là điều mà tôi còn cầu không được.
Vậy nên.
「Ừm, được thôi. Đi đâu vậy em?」
「A, t-thật không ạ…?」
「Ừ.」
「A, cảm ơn anh. Ừm, vậy mời anh lối này——」
Theo sự thúc giục của Haruka, hai chúng tôi rời khỏi phòng khách.
Chúng tôi bước đi trên hành lang hơi mờ tối, chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn gián tiếp.
Nơi chúng tôi đến, là phòng của Haruka.
「? Nơi em muốn đến là phòng em à?」
「A, không ạ. Đây chỉ là đường đi qua thôi ạ… Ở bên này ạ.」
「?」
Nói rồi, Haruka ra khỏi phòng và tiến ra ban công.
Rồi em ấy đi thẳng đến cuối ban công, đặt tay lên lan can, và bắt đầu trèo lên mái nhà với tiếng「nhổm… nhổm…」.
「H-Haruka?」
E-Em ấy định làm gì vậy?
Tôi bất giác hỏi, Haruka mỉm cười toe toét.
「A, điểm đến là ở đây ạ. Trên mái của ban công…」
「R-Ra vậy sao? …Có ổn không đó?」
「A, dạ, không sao đâu ạ. Từ nhỏ em đã làm thế này nhiều lần rồi♪」
Mà, đúng là phản xạ vận động của Haruka không tệ.
Đúng hơn là không những không tệ mà còn khá cao. Chỉ là khi kỹ năng hậu đậu được kích hoạt thì tất cả những thứ đó đều bị xóa sổ không còn một mảnh.
Tôi vừa ngước nhìn bóng dáng Haruka đang trèo lên với những cử động nhẹ nhàng, vừa nghĩ vậy.
「…Hửm?」
Và rồi, một thứ đập vào mắt tôi.
Mái nhà tất nhiên là ở phía trên ban công, và Haruka đang mặc váy trèo lên phía trên ban công nơi tôi đang đứng, điều đó có nghĩa là, tùy vào góc độ mà bên trong đó có thể thấy hoặc không thấy…
「!?」
「? Anh sao vậy ạ?」
「K-Không, không có gì! Chỉ là ánh trăng hơi chói mắt thôi…」
「??」
「À-à, đ-đừng bận tâm. Chuyện của anh thôi.」
Tôi vội vàng xua tay để che giấu.
「Ơ, ừm…? ——A, ở đây ạ.」
「Ừ, à.」
Được Haruka, người đang nghiêng đầu một cách dễ thương, kéo tay, tôi cũng trèo lên mái nhà.
Thứ ở phía trước là——
「Ô——」
Trong một thoáng, tôi lặng đi.
Ở đó——là một thế giới đầy sao đến nghẹt thở.
Vô số tia sáng bạc tuôn trào.
Trong màn đêm thoát khỏi ánh đèn nhân tạo, vòng xoáy của dải ngân hà lấp lánh trải dài vô tận…
「…Tuyệt quá…」
Tôi bất giác thốt lên.
Một thiên cầu hùng vĩ và rộng lớn trải ra trên đầu.
Cảm giác như thế giới của những vì sao và mặt đất đã hòa làm một…
Khi tôi còn đang sững sờ trước khung cảnh huyền ảo và thần bí trải ra trước mắt.
「Đây là… một nơi『bí mật』đấy ạ.」
「『Bí mật』?」
Haruka khe khẽ nói.
「Dạ. Bố, mẹ, Mika, Hazuki-san, Nanami-san, Minamo-san, và cả Alice-chan cũng không biết, đây là nơi『bí mật』chỉ của riêng em… Từ xưa, mỗi khi có chuyện gì, em đều đến đây ngắm sao. Khi buồn, khi vui, khi có chuyện gì đặc biệt… Cùng với những chú gấu bông Victora mà Hazuki-san tặng, và cả『Innocent Smile』mà em nhận được từ người ấy vào ngày hôm đó…」
「…」
Là một nơi đặc biệt đến vậy sao…
Đến cả Gentou-san, Akiho-san, rồi cả Hazuki-san và Mika cũng không biết.
「Một nơi như thế… em đưa anh đến có được không? Dù sao nó cũng là『bí mật』mà…」
Nghe lời tôi nói, Haruka khẽ lắc đầu.
「…Yuuto-san là… đặc biệt, nên…」
「Ể…」
「Y-Yuuto-san… là đặc biệt ạ… Là người đặc biệt, quan trọng, và không thể thay thế… V-Vì vậy, em muốn anh được thấy… Nơi『bí mật』không thể thay thế của em…」
「Haruka…」
「…!…」
Mặt em ấy đỏ bừng như một trái dâu tây Benihoppe mới hái (sản xuất tại Shizuoka).
Dáng vẻ ấy ngây thơ và đáng yêu đến mức không gì sánh bằng… khiến tôi có một thôi thúc muốn ôm chầm lấy em ấy ngay lập tức… Ư-ừm, sâu thẳm trong lồng ngực tôi đang đập thình thịch như trống bụng của một con lửng chó vào mùa giao phối vậy, ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG! Cứ như đang lên cơn sốt…
「…」
「…」
Chúng tôi cứ thế ngồi cạnh nhau trong im lặng.
「…A, Y-Yuuto-san, anh có biết câu chuyện về Altair và Vega không ạ?」
「Altair và Vega?」
Haruka lên tiếng như để khuấy động không khí.
「Dạ. Chúng còn được gọi bằng tên khác là Hikoboshi và Orihime…」
「——À à.」
Cái đó thì tôi biết.
Đúng hơn là chẳng người Nhật nào lại không biết truyền thuyết về Orihime và Hikoboshi.
Câu chuyện tình yêu có chút buồn của lễ Thất Tịch, một nét đặc trưng của đêm hè.
Nhưng khi được gọi bằng tên các vì sao thế này thì quả thật cũng bất ngờ.
Tôi hơi ngạc nhiên trước tên gọi chính thức lần đầu được nghe của một câu chuyện quen thuộc.
「Anh xem đi ạ. Những ngôi sao đang sáng ở đằng kia chính là chúng. Cùng với Deneb của chòm Thiên Nga, Altair của chòm Thiên Ưng và Vega của chòm Thiên Cầm đã tạo nên Tam giác mùa hè… Dòng sông sao ở giữa chính là Dải Ngân Hà. Tuy đã muộn hơn một tháng so với lễ Thất Tịch thông thường, nhưng nghe nói cũng có những vùng lấy ngày mùng bảy tháng tám âm lịch làm lễ Thất Tịch. Và đó cũng là ngày『Chika-chan』và『Yukito-san』cùng nhau ngắm nhìn bầu trời đêm, ví nhau như Orihime-san và Hikoboshi-san…」
「Ồ…」
Hướng Haruka chỉ là một dòng chảy sao hiền hòa chia đôi bầu trời.
Đó là một quần thể các vì sao lấp lánh sắc xanh, trắng, tím, trông thật sự như có một dòng sông đang chảy trên bầu trời đêm…
「Yuuto-san, anh có biết không ạ? Hikoboshi-san và Orihime-san đã kết hôn rồi đó ạ.」
「Ể, thật sao?」
「Dạ. Họ là một cặp vợ chồng rất hòa thuận… Nhưng vì quá đắm chìm trong cuộc sống hôn nhân ngọt ngào mà chểnh mảng công việc, hai người đã khiến cha của Orih-san là Thiên Đế nổi giận và bị chia cắt. Kết quả là, họ chỉ có thể gặp nhau một năm một lần…」
Ừm, tôi cứ tưởng họ là người yêu chứ…
Mà tôi còn nghĩ đây là một cuộc tình bi thảm, ai dè họ bị chia cắt vì lý do đó. Nghe hơi buồn nản.
Thấy tôi có chút chạnh lòng.
「——Nhưng em lại nghĩ, đó là một câu chuyện có chút khác biệt ạ.」
「Haruka?」
「Chắc chắn Hikoboshi-san và Orihime-san đã rất trân trọng nhau. Họ yêu thương và quý mến nhau đến mức không còn nhìn thấy bất cứ điều gì khác xung quanh…」
「…」
「Là một sự tồn tại không thể thay thế mà họ muốn bảo vệ bằng mọi giá… Có lẽ… hai người họ đã có một『bí mật』nào đó. Một『bí mật』mà không thể nói với ai, kể cả với cha là Thiên Đế, một『bí mật』chỉ của riêng hai người…」
「『Bí mật』… À, có lẽ là vậy.」
Giống như vô số những bí mật mà Haruka và tôi đang cùng nhau chia sẻ.
「…Fufu♪」
「…Haha.」
Chúng tôi nhìn nhau và cùng cười.
Truyền thuyết về Orihime và Hikoboshi chỉ của riêng Haruka và tôi.
Sự thật thì không ai biết, nhưng——nghĩ như vậy thì sẽ thơ mộng hơn, phải không?
「Mà nói đến Orihime và Hikoboshi… ——Nếu vậy thì…」
「?」
「Thưa nàng Orihime, nếu được, tại hạ có thể xin được ở bên nàng thêm một lát nữa không?」
「A…」
Nghe những lời đó, gương mặt Haruka rạng rỡ một cách vui mừng.
「Vâng… thưa chàng Hikoboshi♪」
Em ấy trả lời và khẽ tựa đầu vào vai tôi.
Chúng tôi cứ thế ngồi cạnh nhau trên mái nhà một lúc lâu mà không nói lời nào.
Xung quanh chỉ có tiếng côn trùng rả rích và âm thanh của không khí mà màn đêm mang lại.
Từ trên trời, ánh sáng của vô số vì sao và ánh trăng trắng nhạt dịu dàng bao bọc lấy chúng đang tuôn xuống…
Thật yên tĩnh.
Đó là một khoảng thời gian yên tĩnh và bình yên đến lạ thường.
Bình yên đến mức tôi gần như quên mất mình đang ở trên mái nhà phòng của Haruka…
Giữa lúc đó.
「Yuuto-san… Em… được gặp anh, em thật sự rất hạnh phúc…」
「Haruka…」
「Một năm qua kể từ khi gặp anh… em đã nhận được vô số niềm vui, sự hân hoan và ấm áp… Nhiều đến mức em tự hỏi, liệu mình có hạnh phúc đến thế này được không…」
「…」
Em ấy nói với vẻ mặt mãn nguyện từ tận đáy lòng, rồi khẽ nép vào người tôi như một chú cún con làm nũng.
Hơi ấm khiêm nhường của Haruka và mùi hương dịu dàng, thư thái lan tỏa từ nơi chúng tôi chạm vào nhau.
Tất cả đều trong trẻo đến mức như thấm thẳng vào trái tim tôi…
——Sau khi『Comiket mùa hè』ngày mai kết thúc, mình sẽ tỏ tình với Haruka…
Tôi thở ra về phía những vì sao, một suy nghĩ chợt đến thật tự nhiên.
Một cảm xúc trào dâng từ sâu thẳm trái tim, như dòng nước suối tuôn ra từ kẽ đá.
Không, có lẽ tôi đã quyết định làm vậy từ rất lâu rồi.
Có lẽ mọi thứ đã thành hình ở nơi sâu thẳm nhất trong lồng ngực.
Chỉ là… tôi đã đi một con đường vòng để nhận ra điều đó mà thôi.
「Haruka…」
「Vâng, có chuyện gì ạ?」
「…」
Tôi quay sang nhìn Haruka.
「Ngày mai… chúng ta cùng cố gắng nhé.」
Tôi dồn hết tâm tư vào giọng nói và thốt lên.
Nghe những lời đó, Haruka chớp mắt vài cái.
Nhưng rồi em ấy ngay lập tức nhìn thẳng vào mắt tôi và gật đầu.
「——Vâng ạ. Nếu cùng với Yuuto-san… em cảm thấy mình có thể làm được bất cứ điều gì♪」
Em ấy mỉm cười với tôi, một nụ cười rạng rỡ.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục ngắm sao cho đến khi vài vệt sao băng vụt qua, nhuộm trắng cả màn đêm.
Nhưng cùng lúc đó.
Trong căn phòng khách yên tĩnh, một cuộc trò chuyện như thế này đang diễn ra… mà chúng tôi hoàn toàn không hay biết.
「——A, alô, là tớ đây. Xin lỗi vì gọi cậu muộn thế này. …Ừm… Ừm… Đúng vậy, ngày mai. Có lẽ khoảng trưa mai sự kiện sẽ tạm lắng xuống, nên tớ sẽ liên lạc lúc đó. Ừm… Không sao đâu, lúc đó thì… có lẽ tớ sẽ cho cậu gặp… Haru-haru…」