Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 186

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1316

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1526

Mayoi Neko Overrun!

(Đang ra)

Mayoi Neko Overrun!

Matsu Tomohiro

Câu chuyện xoay quanh Takumi Tsuzuki, một chàng trai trẻ dành thời gian bên người bạn thuở nhỏ Fumino Serizawa tại quán cà phê Mèo Đi Lạc, và cùng bạn bè tại Học viện Umenomori. Một ngày nọ, chị gái c

93 51

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 195

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 36

Tập 15 - Chương 3

0

Đảo Happy Spring lần thứ hai, được bao trùm bởi một bầu không khí có phần hiểm ác.

Một hòn đảo mùa hạ vĩnh cửu nằm ngay dưới xích đạo.

Khu nghỉ dưỡng nhiệt đới, vốn được bao bọc bởi bãi cát, bầu trời xanh ngắt trải dài vô tận và mặt biển xanh biếc trong vắt có thể thấy cả cá nhiệt đới bơi lội, giờ đây trông như một căn cứ quân sự đang trong tình trạng giới nghiêm. Trực thăng và máy bay chiến đấu bay lượn khắp xung quanh, có lẽ là để tuần tra, thêm vào đó là những gã mặc đồ đen mặt mày bặm trợn (trông như đang cầm cả súng trường…) lảng vảng khắp nơi trên đảo.

「Chà, kinh thật…」

Nhìn khung cảnh bên dưới từ cửa sổ của chiếc chiến đấu cơ 『Kiyomizu-dera』 (dường như là chuyên cơ của Nanami-san), tôi bất giác buột miệng.

Trông chẳng khác nào một pháo đài quân sự đang trong tình trạng giới nghiêm.

Theo lời Mika và mọi người, hôn lễ của Haruka sẽ được cử hành tại… 『Phòng Nibelungen』, nằm ở nơi sâu nhất trong 『Lâu đài Valhalla』 sừng sững trên hòn đảo này.

「Rồi, cuối cùng cũng đến được đây nhưng… trước hết phải tìm cách nào đó vượt qua được mạng lưới cảnh giới kia đã nhỉ~」

「…Những kẻ phụ trách an ninh chủ yếu là nhóm『Hắc Khuyển Hellhound』. Tôi e là không đơn giản đâu ạ.」

「Tình hình khá là gay go đây~」

「──(gật)」

Mika và mọi người bàn luận.

Ừ thì, đó là một cảnh tượng đương nhiên thôi nhưng…

「U-uwaa… nơi này thật đáng kinh ngạc. Cả hòn đảo này đều là của nhà Nogizaka-san sao…」

「Hừm, nhưng mà cảm giác giống Angry Winter hơn là Happy Spring ấy. Trông như Alcatraz vậy~♪」

「Ry-Ryouko-chan, cậu mà cúi rạp người xuống để ngó ra như thế thì người ta sẽ nhìn thấy hết bên trong váy từ đằng sau đó…!」

「Hừm~, Mai-cchi đúng là tò mò về bên trong váy của người ta thật nhỉ~」

「Có thể nói rằng bên trong váy con gái chính là chốn đào nguyên vĩnh cửu mà con trai hằng tìm kiếm.」「Vừa là thiên đường, vừa là không tưởng, vừa là cõi Elysian.」「Ấy thế mà chúng ta chưa một lần nào được chiêm ngưỡng thánh địa của Sawamura-san. Đúng là tường đồng vách sắt…」

「Ahaha~, này Yuuto~, cảnh đẹp thật nhỉ~」

「…」

…Không, sao bọn họ lại ở đây?

Bên trong chiếc 『Kiyomizu-dera』 có sức chứa hai mươi người, ngoài Mika và mọi người ra… không hiểu sao còn có cả Shiina, đám Tam Ngốc và thậm chí cả Nobunaga.

「Ơ, nhưng mà Mika-chan và mọi người bảo bọn tớ đến cũng được mà… Nếu có việc gì có thể làm, tớ thật sự muốn góp sức…」

「Để mỗi Ayase-cchi nhận việc thì không công bằng đâu~. Bọn tớ cũng là bạn của Haruka-cchi mà~」

「T-tôi không biết mình có thể làm được gì, nhưng nếu có việc gì tôi có thể làm thì…」

「Vì Haru-haru, tớ sẽ cố gắng hết mình luôn~」

「Trước cơn nguy biến của Nogizaka-san, làm sao chúng tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được!」「Chính vì có Nogizaka-san mà những cuộc tranh luận mới trở nên sôi nổi!」「Heil Haruka-sama, Heil Haruka-sama!」

「Ahaha~, tớ vẫn luôn nói rằng, vì Yuuto, tớ sẽ đi đến bất cứ đâu mà~」

「…」

Mỗi người một câu.

…Thôi thì, nhượng bộ một trăm bước, coi như là thế đi.

「Hừm, cũng lâu rồi ta mới quay lại hòn đảo này. Lần trước đến đây đã là gần một năm trước rồi sao…」

「Ufufu~, không biết mình có được uống nhiều rượu ngon nữa không nhỉ~♪」

「…………」

…Khoan đã, hai người này thì thật sự có vấn đề rồi chứ?

Lúc chiếc chiến đấu cơ hạ cánh, Yukari-san không có ở lớp học, còn Ruko thì tôi nghĩ chẳng có lý do gì để có mặt ở đó cả.

Thế nhưng.

「Đừng nói những lời khách sáo như vậy. Nogizaka-san đối với tôi giờ đã là sự tồn tại ngang với em gái. Nghe tin về thời khắc quyết định của cuộc đời con bé, dù có phải bỏ lại mọi thứ, tôi cũng nhất định sẽ đến.」

「Chà chà~, chị đây mà ở lại thì sẽ thành vướng chân à~? Niềm vui duy nhất của chị bây giờ chỉ còn là được ngồi hàng ghế đầu xem cảnh “tốt nghiệp” cảm động của Yuu-kun và Haruka-chan thôi, nên cho chị đi với mà~」

「…」

「Thôi nào anh hai, đừng nghĩ ngợi phức tạp làm gì. Dù sao đi nữa, viện quân càng đông càng tốt mà, chắc thế♪」

「…….…….Cũng đúng……」

Giờ có nghĩ sâu hơn cũng vô ích, người đã đến đây rồi. Chỉ đành chấp nhận nó như một hiện tượng tự nhiên vậy.

「──Rồi, quay lại chủ đề chính nào~」

Mika nói với vẻ mặt nghiêm túc.

「Như tớ đã nói lúc nãy, để đến được 『Phòng Nibelungen』 nơi chị gái tớ đang ở, trước hết chúng ta phải đột nhập vào 『Lâu đài Valhalla』 kia. Để làm được điều đó, chúng ta phải tìm cách vượt qua vòng vây này…」

「Hừm…」

Tôi liếc mắt về phía hòn đảo từ cửa sổ của 『Kiyomizu-dera』.

Việc đột phá vòng phòng thủ nghiêm ngặt kia chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng.

Phải làm sao đây…

Ngay lúc đó.

『──Mika-sama, xin hãy giao nơi này cho chúng tôi』

Một giọng nói vang lên từ loa trong khoang máy bay.

Giọng nói từ bộ đàm này là… Ayame-san đang điều khiển 『Thủy Hoàng Đế』 sao?

『Ba chị em chúng tôi sẽ đi trước với ba chiến cơ để gây rối loạn hàng ngũ an ninh. Trong lúc đó, xin Mika-sama và mọi người hãy đổ bộ từ phía sau đảo.』

『Nhìn vào đội hình phòng thủ này, phía sau chắc chắn sẽ tương đối lỏng lẻo hơn ạ!』

『Mọi người cứ đi mà không cần ngần ngại gì nhé~!』

Cô ấy nói một cách cực kỳ thoải mái.

「Ơ, nh-nhưng, chỉ có mình Ayame-san và mọi người thì…」

『Xin đừng lo lắng. Với mức độ phòng bị đó, chỉ cần chúng tôi là đủ…』

『Bọn em đã quen với những trận không chiến nhiều chọi một như thế này rồi ạ!』

『Dễ như ăn cháo thôi~!』

「…」

Nghe những lời đó, Mika có vẻ đã do dự trong giây lát.

Nhưng rồi cô ấy ngẩng mặt lên.

「──Tớ hiểu rồi. Trông cậy vào các cậu, Ayame-san, Sara-san, Juri-san.」

Cô ấy đáp lại ngắn gọn.

『Xin cứ giao cho chúng tôi.』

『Chúng em sẽ mở đường ngay lập tức!』

『Mika-sama và mọi người cứ thong thả chờ đợi như đang ngồi trên một chiếc F22 Raptor nhé!』

Họ đáp lại bằng một giọng điệu vui vẻ.

『──Nào, đã đến lúc cho chúng thấy sức mạnh của ba chị em nhà Rokujou, những người từng được mệnh danh là “Ác quỷ Đen của Bầu trời Vanilla”.』

『Ừ, đi thôi!』

『Lên nào, hai chị ơi~!』

Cùng với những tiếng nói đó, ba chiến cơ 『Thủy Hoàng Đế』, 『Đông Tướng Quân』, và 『Đệ Lục Thiên Ma Vương』 lao thẳng vào giữa vòng vây của trực thăng và máy bay chiến đấu.

Ngay sau đó, ba chiếc máy bay lượn vòng trên không với những pha phối hợp nhịp nhàng như một thể sống.

Một trong những chiếc trực thăng đang tuần tra quanh đảo phát nổ.

「Ồ…」

Bắt đầu từ đó, những chiếc máy bay chiến đấu và trực thăng xung quanh lần lượt bị bắn hạ.

『Chúng em sẽ nhắm chính xác vào bộ phận động cơ và vũ khí thôi ạ. Hắc Khuyển Hellhound không phải là kẻ thù của chúng ta.』

『Em biết rồi mà, chị!』

『Phiền phức ghê, nhưng em vẫn bắn trật điểm yếu mà~!』

Chuyển động nhanh nhẹn của họ, ngay cả trong mắt một kẻ nghiệp dư như tôi, cũng hoàn toàn áp đảo──

「…Ba chị em nhà Rokujou, vốn xuất thân từ Không quân của một quốc gia nọ.」

「Ể?」

「…Họ đều là những thành viên ưu tú đến mức đã cùng nhau nhận được Huân chương Thập tự Không quân, một phần thưởng chỉ dành cho những người được chọn lọc. Đúng như lời họ nói, ngài không cần phải lo lắng.」

「V-vậy sao ạ…」

Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng lý lịch của họ thật đáng nể…

「Nào, vậy thì trong lúc Ayame-chan và mọi người đang gây rối, chúng ta đi thôi nào~♪」

Nanami-san, người đang nắm cần điều khiển, cất giọng vui vẻ.

Vút──ッ……!

「Oa, oái…!?」

『Kiyomizu-dera』 đột ngột ngoặt hướng.

「Mọi người hãy bám chắc vào nhé~. Tôi sẽ đi hơi mạnh bạo một chút đấy~♪」

「H-hơi mạnh bạo là…」

「Let’s go nào~♪」

「No-noaaaahhhhh!?」

Chiến cơ cứ thế tăng tốc mạnh mẽ.

Và bay thẳng một mạch về phía sau đảo.

1

「Đ-đầu mình vẫn còn quay mòng mòng…」

Tôi bước xuống từ 『Kiyomizu-dera』.

Vừa vịn lấy cái đầu đang lắc lư như thùng hàng trên chiếc xe máy giao soba, tôi vừa lẩm bẩm.

「Hừm~, anh hai vẫn say xe như ngày nào nhỉ~. Cứ thế này thì làm sao mà “cưỡi” các cô gái cho tốt được đây?」

「…Kẻ thống trị phương tiện cũng là kẻ thống trị phụ nữ, thưa ngài.」

「──(gật gật)」

「Ừm~, tôi đã cố gắng lái an toàn hết mức có thể rồi mà~」

「…………」

Thế mà gọi là an toàn á…

Tôi có cảm giác như máy bay đã nhào lộn ba vòng trên không, rồi đâm gần như thẳng đứng xuống mặt đất…

Shiina và mọi người cũng vậy.

「Ơ, lạ nhỉ…? Lúc về Hokkaido tớ cũng đi máy bay mấy lần rồi, nhưng máy bay có dữ dội thế này đâu nhỉ…?」

「M-mặt đất vẫn còn đang quay trong mắt em…」

「Ê, tớ thì lại thấy khá vui đó chứ~. Cứ như tàu lượn siêu tốc và tháp rơi tự do gộp lại một ấy~♪」

「Đúng không~♪ Cảm giác như một trò chơi cảm giác mạnh kiểu mới ấy~♪」

「T-tôi còn sống không đây…?」「B-bà tôi đang mặc đồ hầu gái vẫy tay từ bên kia sông…」「C-cận tử… Cận tử…」

…Thôi thì, việc cặp đôi nhà Sawa là Sawamura-san và Sawakita-san vẫn bình thản thì cũng tạm bỏ qua đi.

Sau màn trải nghiệm máy gào thét ngoài đời thực đó, chiếc 『Kiyomizu-dera』 chở chúng tôi và một chiếc chiến đấu cơ khác chở Minamo-san cùng các hầu gái khác đã hạ cánh an toàn xuống phía sau lâu đài mà không bị phát hiện.

「…Xin mời. Chúng ta có thể vào từ cổng sau này.」

Theo sự hướng dẫn của Hazuki-san, chúng tôi lẻn vào bên trong lâu đài từ một cổng sau có phần khiêm tốn hơn cổng chính.

『Lâu đài Valhalla』 vẫn uy nghi như mọi khi.

Trang nghiêm và vô cùng đường bệ.

Nhưng khác với lần trước, không khí bên trong lâu đài có phần nào đó bất ổn và không yên ả.

「Tuyệt quá… đúng là một tòa lâu đài thật này~…」

「Lần đầu tiên em được thấy một nơi như thế này… Nhưng mà không khí có vẻ căng thẳng và nặng nề quá…」

「Đúng đó~. Cảm giác gai người cứ như hồi tớ bắt nhím hoang bằng tay không ấy~」

「Cũng giống như lúc bắt cá nóc gai hoang bằng tay không nhỉ~」

Shiina và mọi người có lẽ cũng cảm thấy điều tương tự, nên họ đã nói vậy.

「Thế, thế, Hazuki-san, 『Phòng Nibelungen』 nơi chị gái tớ ở đâu vậy? Tớ cũng không rành cấu trúc chi tiết của nơi này lắm đâu~」

「…『Phòng Nibelungen』 là nhà nguyện ở sâu nhất trong lâu đài. Nếu đi thuận lợi, sẽ mất khoảng bốn mươi phút để đến nơi nhưng…」

「Chắc là sẽ không dễ dàng như vậy đâu~. Có lẽ an ninh tối đa cũng đã được bố trí bên trong lâu đài rồi~」

「──(gật)」

Họ nhìn nhau và nói.

Ừ thì, việc đi bộ bình thường mất bốn mươi phút thì khác gì hầm ngục cuối cùng đâu, nhưng tạm gác chuyện đó sang một bên.

Vậy là bên trong lâu đài cũng có lính canh sao…

Thế thì, ước tính ít nhất cũng phải mất gấp đôi, tệ hơn có thể còn nhiều hơn thế nữa.

Liệu có kịp không đây…

Ngay khi tôi đang vừa đi vừa nghĩ ngợi thì.

「…! Xin hãy nấp đi.」

「!」

Hazuki-san đột nhiên cất tiếng, như thể đã nhận ra điều gì đó.

Nghe vậy, chúng tôi vội vàng nấp sau bóng của một bức tượng rồng khổng lồ trong hành lang.

Nhìn về phía trước, tôi thấy ba bóng người mặc đồ đen, tay cầm bộ đàm, đang đi dáo dác xung quanh.

「B-bị phát hiện rồi sao…?」

「…Không sao đâu ạ. Với khoảng cách này thì vẫn còn nằm ngoài phạm vi dò tìm──」

Hazuki-san nhẹ nhàng thì thầm.

Nhưng.

「…! Bọn chúng nhận ra rồi sao? Không thể nào…」

Giọng của cô hầu gái trưởng kiệm lời vang lên đầy bất ngờ.

Nhìn lại, tôi thấy đám đồ đen đã hướng ánh nhìn qua cặp kính râm về phía chúng tôi.

Chúng rút ra thứ gì đó giống dùi cui đặc chủng từ trong áo và lao thẳng đến.

「…Xin hãy lùi lại!」

「Alice-chan, dùng song dực trận nào~!」

「──(gật!)」

Hazuki-san, Nanami-san và Alice, cả ba người đều rút vũ khí ra và lao lên phía trước.

Trong nháy mắt, cuộc chiến ba chọi ba bắt đầu.

Dù sao thì, phe ta cũng là những cô hầu gái có thứ hạng cao và là chuyên gia trong chiến đấu.

Tôi đã nghĩ dù không phải là một chiến thắng dễ dàng, họ cũng sẽ vượt qua mà không gặp nhiều khó khăn, nhưng.

「…Khụ.」

「C-cái này khá là khó nhằn đây~」

「──(gật gật!)」

Mọi chuyện không hề suôn sẻ như vậy.

Cuộc chiến diễn ra giằng co, gần như có thể nói là ngang tài ngang sức.

「…Đây là đội『Hắc Lang Fenrir』.」

「Ể…?」

Hazuki-san nói trong khi che chắn cho chúng tôi ở phía sau.

Hắc Lang Fenrir…?

Tôi nhớ mang máng, không phải đám đồ đen được gọi là Hắc Khuyển Hellhound sao?

Đáp lại thắc mắc của tôi.

「…Hắc Lang Fenrir là một tổ chức cấp cao hơn Hắc Khuyển Hellhound. Đây là đội quân tinh nhuệ nhất trực thuộc Gentou-sama, và hầu hết bọn họ đều có xuất thân từ các đơn vị đặc nhiệm hoặc cơ quan tình báo của các quốc gia…」

「Một đội quân như vậy mà lại…」

Lúc Haruka bỏ nhà đến ở nhà tôi, hay lúc Haruka trốn khỏi bữa tiệc với tay nghệ sĩ dương cầm tên là thầy Polyp gì đó để đến Akihabara, cũng chẳng có đội quân nguy hiểm nào xuất hiện cả…

Điều đó có nghĩa là Gentou-san cũng đã nghiêm túc đến mức này sao…!

「…Nanami-san, Alice-chan, hãy chiến đấu hết sức. Nếu lơ là, chúng ta sẽ bị hạ gục…!」

「V-vâng, em đang làm thế đây~」

「──(gật gật!)」

Cuộc chiến tiếp tục trong khoảng mười phút.

Một cuộc giao tranh hỗn loạn giữa cưa máy, búa khổng lồ, trảm mã đao và dùi cui đặc chủng.

Nhưng rồi──

「…Kết thúc rồi.」

Hazuki-san, thở dốc, lạnh lùng tuyên bố.

Ba tên đồ đen bất tỉnh nằm sõng soài trên hành lang.

「C-chị có sao không? Có bị thương không ạ…」

Tôi chạy lại và hỏi.

「…Tôi không sao. Chỉ là──」

「?」

Hazuki-san trở nên nghiêm trọng.

「…Lần này chúng ta đã xoay xở được, nhưng tôi không ngờ Hắc Lang Fenrir lại xuất hiện. Nếu là Hắc Khuyển Hellhound thì còn đỡ… nhưng nếu phải đối đầu với Hắc Lang Fenrir với số lượng lớn, có lẽ chúng ta sẽ gặp rắc rối.」

「Chúng ta cũng không muốn bị tiêu hao quá nhiều sức lực trước khi đến được chỗ Haruka-sama~」

「──(gật gật)」

Họ nói với giọng điệu nghiêm túc.

Một đối thủ mà ngay cả Hazuki-san, Nanami-san và Alice, chuyên gia chiến đấu, cũng không thể dễ dàng đối phó sao…

Nhưng quả thật, sau khi chứng kiến trận chiến vừa rồi, tôi không thể không gật đầu đồng tình với lời họ nói.

Đội Hắc Lang Fenrir, những kẻ có thể chiến đấu ngang cơ với các cô hầu gái có thứ hạng cao. Nếu một đám như vậy ồ ạt kéo đến, có lẽ ngay cả những cô hầu gái trưởng kiệm lời với năng lực siêu phàm này cũng khó lòng đối phó được.

Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy bất an.

「…!」

Hazuki-san lại nhìn về phía hành lang với ánh mắt sắc bén.

Nhìn theo hướng đó──tôi thấy ba tên đồ đen khác, tay cầm dùi cui đặc chủng giống như đám lúc nãy, đang chạy về phía này.

「…Sao bọn chúng lại tập trung nhanh như vậy!」

「Có lẽ chúng đã báo cáo cho phòng liên lạc rồi~!」

「──(gật gật!)」

Ba cô hầu gái trở nên căng thẳng.

「…Dù sao đi nữa, đã bị phát hiện thì không thể bỏ qua được. Phải tìm cách đối phó thôi…」

Hazuki-san và mọi người định tiến lên thì.

「──Chỗ này, cứ để bọn này lo?」

Một giọng nói vang lên từ bên cạnh.

「Ể…?」

Người lên tiếng là… đám Tam Ngốc do Nagai dẫn đầu.

「Các cậu cứ đi trước đi. Chỗ này bọn tôi sẽ lo liệu.」

「Ể, c-cậu đang nói gì vậy…」

「Đúng như những gì tôi nói. Bọn tôi sẽ đối phó với đám đồ đen kia, trong lúc đó các cậu hãy đi tiếp đi.──Tất nhiên là chúng tôi sẽ không chiến đấu trực diện đâu. Không phải tự mãn gì, nhưng sức lực của chúng tôi hoàn toàn không đáng tin. Nhưng, việc dụ chúng và bỏ chạy thì chúng tôi vẫn làm được.」

「Chúng ta không thể lãng phí thêm thời gian và thể lực ở đây được, đúng không? Vậy thì, đã đến lúc chúng tôi ra tay rồi.」

「Yên tâm đi, không phải họ là người quen của Nogizaka-san sao. Dù có bị bắt thì chắc cũng không bị đối xử tệ đâu.」

「Đ-điều đó có thể đúng nhưng…」

Cũng không có gì đảm bảo rằng họ sẽ bình an vô sự.

Hơn nữa, chỉ nghĩ đến việc bị một đám nguy hiểm như Hắc Lang Fenrir truy đuổi ở một nơi xa lạ như thế này thôi cũng đã đủ rùng mình rồi…

「Đừng nói nữa, mau đi đi!」

「Thi thoảng cũng phải để chúng tôi thể hiện chứ!」

「Bọn này không thể để mỗi mình Yuuto được làm người hùng đâu!」

「Nagai, Ogawa, Takenami…」

Bình thường chỉ toàn tranh luận những chuyện vớ vẩn như sự kết hợp giữa đồ hầu gái và tất cao trên gối, hay váy đồng phục nên là loại trơn hay xếp ly thì tốt hơn, vậy mà ba tên này lại nói ra những lời như vậy…

Trước tấm lòng của họ, tôi không biết phải nói gì.

「──Này, bên này! Bọn tao có ảnh bí mật của Nogizaka-san mà chúng mày rất thích đây!」

「Nếu không đuổi theo, chúng tôi sẽ đem bán đấu giá trên mạng đấy!」

「Còn có cả video đặc biệt chuyển động mượt mà nữa đây!」

「…!」

Nghe những lời đó, sắc mặt của đám đồ đen thay đổi.

「Nhân lúc này, đi đi!」

「Nhất định phải cứu được Nogizaka-san nhé!」

「Và hãy nói với mọi người rằng chúng tôi là những người hùng. Mong muốn của chúng tôi chỉ có vậy thôi!」

「Ể, nh-nhưng mà…」

Tôi không biết phải làm gì.

「Anh hai, đi thôi! Ừm… đừng lãng phí tấm lòng của nhóm Tam Ngốc!」

「A…」

Mika nắm chặt lấy tay tôi và kéo đi.

Chúng tôi đổi hướng.

Và chạy vào hành lang ở phía đối diện với hướng mà đám Tam Ngốc đã bỏ chạy.

「Đám Tam Ngốc…」

Tôi thì thầm khi nhìn về phía ba người Nagai đã biến mất.

Hành lang phía trước đã tối om, không còn thấy bóng dáng của đám Tam Ngốc hay Hắc Lang Fenrir đâu nữa.

Mong là họ không sao…

「…Có lẽ họ sẽ ổn thôi, Yuuto-sama.」

「Hazuki-san…?」

「…Đúng như ba vị đó đã nói, Hắc Lang Fenrir là những người chuyên nghiệp. Họ sẽ không làm hại bạn học của Haruka-sama một cách vô cớ đâu ạ…」

「Đúng vậy~, tôi tin là họ đã được giáo dục kỹ lưỡng về mặt đó~. Phải không, Minamo-chan?」

「Vâng. Dù có bắt giữ, nhưng việc làm tổn thương những người dân thường không có khả năng chống cự gần như là điều không thể xảy ra.」

「Vậy sao ạ…」

Nếu cả ba cô hầu gái xếp hạng nhất, ba và tư trong đội hầu gái đều nói vậy thì chắc tôi có thể yên tâm được.

Vậy thì, tôi phải xốc lại tinh thần và nhìn về phía trước.

Tôi ngẩng đầu lên.

「──Vậy, bây giờ chúng ta sẽ làm gì? Cứ tiếp tục tiến về 『Phòng Nibelungen』 chứ…」

「…Không ạ. Trước hết, tôi nghĩ chúng ta nên chiếm lấy phòng liên lạc.」

「Phòng liên lạc?」

「…Vâng. Đó là phòng giám sát toàn bộ hoạt động theo dõi và an ninh trong Lâu đài Valhalla này. Có lẽ chúng ta đã bị phát hiện ngay khi bước vào lâu đài. Đám Hắc Lang Fenrir lúc nãy có lẽ cũng nhận chỉ thị từ đó để truy đuổi chúng ta.」

「…」

Đúng là nếu không giải quyết sớm chuyện đó thì sẽ rất phiền phức.

Nếu cứ bị những kẻ giống như Kẻ hủy diệt đó truy đuổi hết lần này đến lần khác thì không thể chịu nổi.

「Tôi hiểu rồi. Vậy phòng liên lạc đó ở đâu…」

「…Chúng ta đang trên đường đến đó. Tôi không biết có phải là họ đã nhắm đến hay không, nhưng nhóm Tam Ngốc đã dẫn dụ đám Hắc Lang Fenrir đi về hướng ngược lại với phòng liên lạc.」

「Một pha hỗ trợ tuyệt vời nhỉ~」

「──(gật gật)」

「…」

Vậy sao…

Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.

Ba tên đó tuy ngốc nhưng tôi có cảm giác họ lại có một cái duyên kỳ lạ ở những thời điểm kỳ quặc như vậy…

Dù sao đi nữa, chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này.

「──Vậy thì, chúng ta tiếp tục đi thôi. Đây là cơ hội mà Nagai và mọi người đã tạo ra cho chúng ta.」

「…Vâng.」

Nhận được cái gật đầu của Hazuki-san, chúng tôi tiếp tục tiến lên.

May mắn thay, chúng tôi đã đến được trước phòng liên lạc mà không chạm trán thêm bất kỳ tên Hắc Lang Fenrir nào khác.

Nhưng…

「…Không ổn rồi.」

「Có chuyện gì vậy ạ?」

「…Có lính canh ở trước phòng liên lạc. Chúng ta phải tìm cách nào đó xử lý bọn chúng…」

Quả thật, trước cửa có sáu tên đồ đen.

Mỗi tên đều cầm dùi cui đặc chủng hoặc súng điện, ánh mắt sắc lẹm qua cặp kính râm nhìn xung quanh.

Nếu không dụ được sáu tên đó ra khỏi cửa, việc vào trong sẽ rất khó khăn.

「Hừm~, giả vờ bị lạc đường rồi bắt chuyện thì có được không nhỉ~?」

「Ừm, liệu có thể kích hoạt chuông báo cháy để thu hút sự chú ý của chúng không ạ…?」

「Hay là để tớ dùng mỹ nhân kế dụ dỗ chúng nhé~?」

Mọi người bàn tán sôi nổi.

Giữa lúc đó.

「Ừm, ý kiến này có hơi phụ thuộc vào Hazuki-san và mọi người, nhưng liệu chúng ta có thể hạ gục chúng không ạ? Em biết là không dễ, nhưng xem trận vừa rồi thì em nghĩ không phải là không thể…」

Mặc dù đó không phải là một trận chiến dễ dàng, nhưng Hazuki-san và mọi người vẫn mạnh hơn về mặt thực lực.

Tôi nghĩ nếu dùng biện pháp mạnh bạo, có thể giải quyết được…

Nhưng Hazuki-san lắc đầu trước lời nói của tôi.

「…Đúng là có thể hạ gục chúng. Hắc Lang Fenrir là đối thủ khó nhằn nhưng không phải là không thể thắng… Tuy nhiên, số lượng quá đông. Vì quá đông nên nếu cố gắng khống chế, chúng tôi sẽ gây ra tiếng ồn, và có nguy cơ cửa sẽ bị khóa lại. Nếu cửa bị khóa từ bên trong, chúng ta sẽ không thể làm gì được nữa.」

Ra là vậy…

Vậy tức là chúng ta cần phải tìm cách dụ đám lính canh ra khỏi cửa, nhưng làm thế nào đây…

Trong lúc tôi đang đau đầu vì vấn đề nan giải trước mắt.

「──Phù, có lẽ đã đến lúc chị đây ra tay rồi~♪」

「Ể…?」

Một giọng nói vui tươi vang lên.

Người đang đặt ngón trỏ lên môi nhìn chúng tôi là──cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục trong bộ vest.

「Cứ để cho chị lo chỗ này nhé~. Chỉ cần dụ mấy anh chàng to con mặc đồ đen kia ra khỏi đó là được chứ gì~? Chị sẽ làm ngon ơ cho xem~♪」

「Ể, nhưng mà…」

Làm sao cô ấy có thể làm được điều đó…?

Dù sao cô ấy cũng là người lớn tuổi hơn, nhưng về mặt chiến đấu thì cô ấy còn vô dụng hơn cả tôi.

Nhưng.

「Chít chít chít, nghĩ vậy là hơi sớm đó nha~, Yuu-kun~. Này, trên đường đến đây, ở đại sảnh, có cái thứ to, đen bóng và oai vệ đó, nhớ không~♪」

「Cái thứ đó…?」

「Đúng, c-á-i đó~♪ Một chiếc đại dương cầm, thật bảnh bao~♪」

「Đại dương──à…」

Tôi nhớ là có thấy.

Nhưng mà dùng nó thì làm sao có thể xử lý được đám đồ đen kia chứ…

「Bây giờ chị sẽ quay lại đó và chơi cây đàn kia để dụ mấy chú sói trong mười phút~. Trong lúc đó, các cô hầu gái chiếm lấy phòng liên lạc là xong hết~♪」

「Ể, không, cái đó…」

Dù thế nào đi nữa thì cũng quá liều lĩnh.

Họ có thể sẽ đến kiểm tra vì nghi ngờ tiếng đàn, nhưng để dụ họ trong mười phút thì đúng là không thể──

「Cậu đang đánh giá thấp tiếng đàn của Yukari rồi đấy.」

「Ể…」

Người xen vào lúc này là Ruko.

「Tiếng đàn của Yukari là thứ âm nhạc duy nhất trên đời này mà tôi công nhận là chân chính. Tiếng đàn của Yukari khi cô ấy chơi hết mình có một ma lực kỳ lạ. Một sức hấp dẫn áp đảo, khiến người nghe không thể rời đi. Xin lỗi nhé, nhưng ngay cả Nogizaka-san cũng chưa thể sánh được với Yukari khi cô ấy chơi hết mình đâu… Dù cho đám Hắc Lang Fenrir kia không có một chút hứng thú nào với âm nhạc, một khi đã lắng nghe, chúng sẽ không thể dễ dàng rời khỏi đó được.」

「…」

Tiếng đàn của Yukari-san, nó giống như người thổi sáo thành Hamelin vậy sao…?

Bình thường cô ấy là một người suốt ngày say xỉn, kỹ năng sống bằng không, cứ như hiện thân của quấy rối tình dục vậy mà...

「Anh hai à, chuyện đó thì mình nhờ chị gái đây xem sao. Em thấy đây là cách chắc ăn nhất rồi...」

「Hừm...」

Đúng là không còn cách nào tốt hơn, đành phải tin vào tài năng piano của Yukari-san vậy...

「Em hiểu rồi. Yukari-san, nhờ chị cả nhé.」

「Rồi rồi~, cứ giao hết cho chị gái đây lo cho~♪」

「Không sao đâu. Tôi cũng sẽ đi cùng Yukari. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ dùng『Lưu Ly Độc Lâu』này đá bay kẻ địch cho mà xem.」

「Vậy chị đi một lát nhé~」

Nói rồi, Yukari-san và những người khác định quay lại đại sảnh.

「A, phải rồi, Yuu-kun~♪」

「Hả?」

「Nhớ phải cứu được Haruka-chan đấy nhé~? Cướp một cô gái khỏi lễ cưới chính là con đường tỏa sáng của một người đàn ông đấy♪ À, lúc bế em ấy lên tay, đừng quên một nụ hôn nhé~♪」

「...」

Đúng là hết nói nổi, đến lúc thế này mà còn nói mấy lời quấy rối tình dục được...

──Nhưng mà, cảm ơn chị, Yukari-san.

「──Mà này Ruko, cậu cũng không cần phải đi theo đâu~♪」

「Hửm?」

Trong đại sảnh vắng lặng không một bóng người.

Yukari-san vừa nói vừa mở nắp cây đại dương cầm.

「Một mình chị là được rồi mà~? Chỉ là chơi piano một chút thôi. Chẳng phải Ruko nên đi cùng Yuu-kun thì hơn sao?」

「──Yuuto thì không sao đâu. Cậu ấy có em gái, các cô hầu gái, bạn cùng lớp, rất nhiều đồng đội đáng tin cậy. Từ đây trở đi, chắc cậu ấy không cần tôi giúp nữa đâu.──Với lại, Yukari, không có tôi thì cậu sẽ buồn lắm phải không?」

「Ê~, với tư cách là một người chị, mình vẫn muốn dạy cho Yuu-kun thêm nhiều bài học để trở thành một người đàn ông lắm đấy~♪」

Cô nháy mắt một cái.

「Nhưng mà thôi cũng được. Cứ như mọi khi, cùng Ruko làm gì đó cũng không tệ, và việc dùng thân mình dẫn dắt các cậu trai bước lên những nấc thang của người lớn chính là bổn phận của một người phụ nữ trưởng thành đó nha~♪」

「Hừ... đúng vậy đấy. Nào, sau một thời gian dài, hãy để ta say trong tiếng đàn của『Nhà Độc Tấu của Màn Đêm』đi.」

「Ừm~, Ruko khó tính lắm đây~. Nhưng chính vì thế nên mới đáng để cố gắng~♪」

「Fufu, tôi rất mong chờ.」

「Hiểu rồi♪──Nào, lâu lắm rồi mới làm chuyện này~♪ Chị đây sẽ bung hết sức mình đó nha~♪」

Cô vừa xắn tay áo lên vừa mỉm cười rạng rỡ.

Rồi từ tốn đặt những ngón tay lên trên bàn phím.

2

Thời gian để chiếm được phòng điều khiển chỉ vỏn vẹn khoảng năm phút.

Ngay sau khi tiếng đàn piano của Yukari-san từ phía đại sảnh vọng tới (dù ở đây tôi vẫn cảm nhận được sự tuyệt vời của nó...), năm trong số sáu tên áo đen đã rời khỏi cửa.

Xác nhận điều đó xong, Hazuki-san, Nanami-san và Alice nhanh như một cơn gió hạ gục tên còn lại, sau đó xông vào phòng điều khiển và vô hiệu hóa hai tên áo đen bên trong trong nháy mắt.

Chỉ tốn một khoảng thời gian bằng lúc chờ mì gói chín, việc chiếm giữ phòng điều khiển đã hoàn tất.

「...Với ưu thế về số lượng thì đây là chuyện đương nhiên.」

「Coi như gỡ gạc lại thể diện lúc nãy đi ạ~♪」

「──(Gật gật)」

Hazuki-san và những người khác nói như thể chẳng có gì to tát.

Quả nhiên các cô hầu gái này là những tài năng phi thường không hề kém cạnh Hắc Lang Fenrir...

「Ừm~, giờ có được phòng điều khiển rồi, mình làm gì đây? Mấy cái máy kỳ lạ này, phá hết đi nhé~?」

「...Không, làm vậy còn quá sớm.」

「Đúng vậy ạ~, tối thiểu là phải ngưng chức năng giám sát, nếu được thì hack luôn hệ thống để biến nó thành của chúng ta~」

「Việc hack không dễ dàng như vậy đâu. Nơi này là đảo Happy Spring, nên chắc chắn họ đang sử dụng hệ thống Wizard giống như nhà chính Nogizaka. Để phá vỡ lớp bảo mật đó thì...」

Minamo-san đáp lại lời của Nanami-san.

「Đúng vậy ạ~. Nếu thế thì có lẽ cách tốt nhất là ngưng chức năng giám sát, đồng thời phá hủy luôn như lời tiểu thư Mika nói để nghi binh ạ...」

Nanami-san vừa nói vậy vừa định vung cây búa lên thì.

「Fufufu, có vẻ cuối cùng cũng đến lượt tớ ra tay rồi nhỉ~♪」

Một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau.

Là cậu bạn thuở nhỏ (♂) đã im lặng đến đáng sợ suốt từ nãy đến giờ.

「Nobunaga...?」

「Mấy việc thế này cứ giao cho tớ đi~. Chỉ cần hack hệ thống ở đây là được chứ gì? Chắc là tớ làm được thôi~. Ừm, chỗ này làm thế này, chỗ kia làm thế kia...」

Không biết cậu ta lấy từ đâu ra một chiếc máy tính xách tay (hình nền toàn một màu da người...) và bắt đầu thao tác, đồng thời lấy điện thoại di động trong túi ra áp lên tai.

「A, alô~, Mahiro? Tớ đây~」

(...Hả? "Tớ" thì ai mà biết được là cái thằng cha nào... Khoan, Nobunaga?)

「Ừ, đúng rồi~. Tớ nè~. Chỗ này thì tớ mong cậu hiểu ra nhờ vào sợi dây tình anh em của chúng ta đấy~?」

(...Cái gì vậy, ghê quá đi)

「Thiệt tình~, Mahiro vẫn ăn nói khó nghe như mọi khi nhỉ~.──Thôi, cứ coi như đó là một phần của tính cách tsundere nên bỏ qua cho~... Mà này~, cái mà tớ nói hôm trước ấy, cậu chuẩn bị xong chưa~?」

(Hả? Chẳng hiểu gì cả, là cái vụ mày bảo tao nghịch cái máy tính trong phòng mày theo lời mày nói á? Cái đó thì được nhưng... Hả, quan trọng hơn, có phải Yuu-nii đang ở đó không!?)

「Cậu đoán đúng rồi đấy~. Ừ, cậu ấy đang ở đây~」

(...! Thế thì mau chuyển máy đi! Tớ đang thiếu hụt Yuu-nii trầm trọng! Khủng hoảng năng lượng Yuu-nii nghiêm trọng! Không có thời gian để nghe cái giọng như sóng độc thối rữa phát ra từ Nobunaga đâu...!)

「Sóng độc thối rữa thì quá đáng quá đấy~」

(Kệ đi! Nhanh lên!)

「Biết rồi biết rồi mà~.──Yuuto này~, một lát được không~?」

「Ơ, à. Người ở đầu dây bên kia là Mahiro-chan đúng không? Vậy thì...」

「Ừ, nhờ cậu~」

Tôi gật đầu rồi nhận điện thoại từ Nobunaga.

「Alô──」

(Yuu-nii? Có phải Yuu-nii không!?)

「À, ừm...」

(Oa, oa... Lâu rồi mới được nghe giọng của Yuu-nii! Tần số của Yuu-nii! Người tình trong mộng của đôi tai Yuu-nii!)

「...」

Vẫn tăng động như mọi khi nhỉ...

(Anh biết không, biết không, em đã muốn gặp Yuu-nii lắm lắm luôn! Lúc Nono gọi điện em đã không kìm được mà chạy thẳng đến phòng thu, rồi ngày Valentine em cũng đến tận nhà anh nhưng không gặp được, sau đó mỗi tuần em đều rình trước nhà anh ba lần, mỗi đêm nghĩ về anh mười lăm lần rồi mơ thấy mình cùng anh đi hưởng tuần trăng mật ở Okinawa, mỗi ngày em đều ngắm ảnh của anh trong album điện thoại một trăm tám mươi lăm lần, vậy mà lần nào cũng lỡ mất anh... Huhu, có lẽ nào Nữ thần Vận mệnh là một vị thần hay ghen tuông nên mới cố chia rẽ em và anh...?)

Một giọng nói buồn bã như của một chú cún con bị gửi ở khách sạn thú cưng cả tháng trời vọng tới.

U, ừm, không biết nữa nhưng có vẻ đã có nhiều chuyện xảy ra...

「Ơ, ừm, là do anh không tốt... Anh cũng muốn gặp Mahiro-chan lắm, nhưng mà...」

(Th, thật không!? À, không không, không sao đâu! Chỉ cần tấm lòng đó của anh thôi là trái tim em đã rung rinh rồi, và em nghĩ đây chắc chắn là thử thách của Nữ thần Vận mệnh để thúc đẩy cuộc tái ngộ lãng mạn của em và anh! Đây là định mệnh! Quả nhiên em và Yuu-nii được số phận sắp đặt để đến với nhau──)

Một giọng nói đầy phấn khích vẫn tiếp tục vang lên──

「Yuuto ơi~, nói chuyện vui vẻ thì tốt đấy, nhưng không có nhiều thời gian đâu nên vào việc chính đi~」

「Ơ, à, đ, đúng vậy nhỉ...」

Tôi gật đầu với Nobunaga.

「Này, Mahiro-chan.」

(Hả...?)

「Xin lỗi vì làm em mất hứng, nhưng anh có chuyện muốn nhờ.」

(Yuu-nii nhờ em á? G, gì vậy? Chuyện gì em cũng nghe!)

Một giọng nói đáp lại ngay tức thì.

Thấy em ấy hăng hái và mong chờ đến thế làm mình cũng thấy áy náy... nhưng tình hình là tình hình, chỉ còn cách đi thẳng vào vấn đề thôi.

「Cũng không phải chuyện gì to tát đâu...」

(V, vâng, gì ạ?)

「Xin lỗi nhé, nhưng em có thể nghe theo lời Nobunaga được không?」

(Hả...?)

「Anh biết là sẽ có những điều em không đồng ý... nhưng lần này em có thể làm theo lời Nobunaga được không? Đây là tình huống khẩn cấp.」

(...)

Nghe vậy, Mahiro-chan im lặng một lúc.

Nhưng ngay sau đó, như thể đã quyết tâm, cô bé thở ra một hơi dài.

(...V, vâng...! Em không hiểu rõ lắm, nhưng vì Yuu-nii thì... em có thể làm bất cứ điều gì, kể cả việc xóa sổ Nobunaga khỏi xã hội một cách không còn manh giáp♡)

Một giọng nói như vậy vọng ra từ điện thoại.

「Rồi, OK. Vậy thì bắt đầu thôi~!」

Giọng nói vui vẻ của Nobunaga vang lên (Như vậy có ổn không đây...?).

「Vậy thì Mahiro~, đầu tiên cậu khởi động hết mấy cái máy tính trong phòng tớ lên được không~. Tiếp theo, chạy cái ứng dụng tên là『NOBUNAGA ver8.0』rồi cho nó thường trú trên desktop~. Sau đó, gõ mấy lệnh mà tớ đọc bây giờ đây──」

(Ch-chờ đã, nói chậm thôi! Đúng là cái đồ nói nhanh vô ích... lẩm bẩm lẩm bẩm...)

Bên kia đầu dây, tôi nghe thấy tiếng Mahiro-chan di chuyển tất bật.

Cùng lúc đó, trước mặt tôi, Nobunaga gõ bàn phím máy tính và bảng điều khiển trong phòng với tốc độ chóng mặt, đồng thời còn thao tác song song cả điện thoại di động và smartphone. Hừm, mình chẳng hiểu cậu ta đang làm gì cả...

Cậu ta cứ thế làm việc như có tám tay sáu đầu một lúc.

Một lát sau.

「Rồi, thế này chắc là ổn rồi nhỉ~. Vậy thì──」

Cậu ta mỉm cười vui vẻ.

「Giờ Sôi Động... bắt đầu!」

Cùng với tiếng hô đó.

Nobunaga thao tác một thứ gì đó trông như một cái nút trên tay.

BỤP──

「Ồ...」

Vô số màn hình trong phòng phát ra một tiếng động rồi đồng loạt chuyển sang màu trắng, và ngay khoảnh khắc tiếp theo.

『Chào~, mọi người khỏe không~? Người thu hồi trái phiếu ma thuật trong tim mọi người, cô bé hậu đậu Aki-chan đây~♪ Đậu đậu~♪』

Tất cả đều biến thành màn hình chờ với hình ảnh anime mà tôi đã thấy ở đâu đó.

「Tốt, thành công rồi~♪ Hoàn hảo luôn~♪」

「À, Nobunaga, đây là...」

「Ừm~, tớ đã hack hệ thống và chuyển nó sang chế độ Aki-chan hậu đậu đấy~. Chắc là các tín hiệu truyền đến bọn áo đen cũng sẽ thành giọng của Aki-chan và Megu-chan thôi~♪ À, đừng lo, tớ sẽ phát những tín hiệu giả có vẻ đáng tin cậy để gây nhiễu loạn~」

「V, vậy à...」

Chẳng hiểu lắm nhưng cậu ta vẫn tỉ mỉ một cách kỳ lạ như mọi khi...

「...Không thể tin được, hệ thống Wizard lại bị phá vỡ trong thời gian ngắn như vậy...」

「T, tuyệt vời quá ạ~...」

「V, vị này là ai vậy ạ...?」

Bên cạnh, đám Hazuki-san cất lên những giọng nói không thể tin nổi.

Hừm, trông thì có vẻ cậu ta làm rất nhẹ nhàng, nhưng quả nhiên đây là một việc đáng kinh ngạc đến mức cả những cô hầu gái siêu phàm này cũng phải hết lời khen ngợi...

Trong lúc tôi còn đang không biết phải bình luận gì trước sự khủng bố ngoài sức tưởng tượng của cậu bạn thuở nhỏ có gương mặt hiền như bụt này thì.

「Nào, không sao nữa rồi. Cứ để chỗ này cho tớ, Yuuto và mọi người đi trước đi~」

「Một mình cậu có ổn không?」

「Ừm~, ở đây tớ có thể tự do điều khiển hệ thống giám sát và phòng thủ, cửa cũng có thể khóa từ bên trong, nên chắc chắn không sao đâu~」

「Vậy à...」

Nếu Nobunaga đã nói vậy thì chắc là vậy rồi.

Về phương diện này, lòng tin của tôi dành cho cậu bạn thuở nhỏ này đã không còn gì lay chuyển nổi.

「──Hiểu rồi, vậy chỗ này giao cho cậu!」

「Ừ, cố gắng lên nhé, Yuuto~!」

Lắng nghe tiếng Nobunaga vọng lại sau lưng.

Chúng tôi rời khỏi phòng điều khiển.

3

「──Từ đây đến『Sảnh Nibelungen』còn bao lâu nữa ạ?」

Vừa chạy trong hành lang có những bức tường gạch mộc thay cho những bức tường nội thất cao cấp được sơn phết trang nhã.

Tôi vừa hỏi Hazuki-san đang chạy song song bên cạnh.

「...Chúng ta đã vào khá sâu rồi. Theo lẽ thường thì chỉ cần đi thêm khoảng mười lăm phút nữa là đến, nhưng mà...」

「?」

Có vấn đề gì sao.

Tôi thắc mắc nhìn vào mặt Hazuki-san.

「...Bố cục trong lâu đài đã thay đổi.」

「Hả?」

「...Kết cấu bên trong lâu đài đã khác so với những gì tôi từng thấy. Một năm trước ở đây không có hành lang như thế này.」

「Một tòa『Lâu đài Valhalla』dành cho tiểu thư Haruka mà lại có một hành lang không được tu sửa thế này là chuyện không thể tưởng tượng được ạ~」

「Vị trí của phòng điều khiển lúc nãy cũng đã thay đổi một cách tinh vi.」

Các cô hầu gái lần lượt lên tiếng.

「Việc đó có nghĩa là...?」

「...Khả năng có thể nghĩ đến là sau bữa tiệc sinh nhật của tiểu thư Haruka, tiểu thư Akiho và những người khác đã xây dựng lại nó...」

「Hay nói đúng hơn, ngoài khả năng đó ra thì không còn khả năng nào khác~. Việc thay đổi kết cấu của『Lâu đài Valhalla』này chỉ có ngài Gentou, tiểu thư Akiho và tiểu thư Ouki mới làm được thôi ạ~」

「Gần như có thể khẳng định là như vậy.」

「.........」

Nói cách khác, Akiho-san và những người khác đã dự đoán được tình huống này sẽ xảy ra từ rất lâu rồi...

Khả năng những người biết rõ kết cấu lâu đài như Hazuki-san và nhóm của cô sẽ xâm nhập với tư cách là kẻ thù.

Điều đó cũng có nghĩa là đám cưới của Haruka đã được lên kế hoạch từ rất lâu trước đó...

「...」

...Không được, không được!

Cứ suy nghĩ sâu xa là tâm trạng lại trở nên tiêu cực.

Mình đã quyết định sẽ không nghĩ đến những chuyện thừa thãi cho đến khi đến được chỗ Haruka cơ mà.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy như một con ngựa đua trước vạch xuất phát để xua đi những tạp niệm.

Đúng lúc đó, hành lang kết thúc.

Chúng tôi bước ra một nơi trông như một căn phòng rộng.

「Đây là...」

Đó là một căn phòng có gì đó kỳ lạ.

Rộng khoảng bằng hai lớp học và không có gì đặc biệt nổi bật.

Chỉ có điều, ở giữa phòng có một bức tượng nữ thần bị bịt mắt, tay trái cầm một vật trông như một cái cân.

「Ừm, cửa có vẻ ở đằng kia. Cứ mặc kệ bức tượng này mà đi tiếp là được nhỉ~?」

「...Không. Cửa đã bị khóa và không mở được. Có con đường nào khác không...」

「Ừm~, xem qua thì có vẻ không có thứ gì như vậy ạ~」

Nhìn kỹ xung quanh thì thấy có những vật trang trí bằng đá hình đôi cánh, hình thanh kiếm, hình trái tim...

「Ý là chúng ta phải chọn một trong những thứ này đặt lên cái cân kia cho nó cân bằng ạ~?」

「...Cũng có thể chúng chỉ là đồ giả. Khả năng là bản thân bức tượng đá không có ý nghĩa gì cả.」

「Tay phải cũng đang để trống, có phải mình phải đặt thứ gì đó vào đó không nhỉ~?」

Trong lúc mọi người đang bàn tán.

「──Đây là, nữ thần công lý trong thần thoại La Mã, Justitia...」

「Hả?」

Bỗng nhiên, Minamo-san thốt lên một câu như vậy.

「Dải băng bịt mắt và chiếc cân, cùng với bức tượng nữ thần bằng đồng... gần như chắc chắn rồi. Trong cuốn『Đấu tranh vì lẽ phải』của Rudolf von Jhering có viết: "Thanh gươm không có cán cân là sự bất lực, cán cân không có thanh gươm là bạo lực". Điều đó có nghĩa là...」

「Minamo-san...?」

「Thứ mà nữ thần nên cầm ở đây, chắc chắn phải là cái này...」

Cô gật đầu.

Sau đó nhặt vật trang trí hình thanh kiếm đang nằm trên sàn lên, và đặt nó vào tay phải của nữ thần.

CẠCH!

Cùng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên.

Ổ khóa của cánh cửa vốn đóng chặt như đá đã được mở.

「Tuyệt quá~, làm sao chị biết hay vậy, Minamo-san!」

「Em cứ tưởng đó là Cán cân Sự thật của Anubis nên đã nghĩ đến đôi cánh~」

「...Thật đáng ngưỡng mộ.」

「──(Gật gật)」

Mika và những người khác kinh ngạc nhìn về phía Minamo-san.

「Đây là biểu tượng công lý thể hiện sự công bằng của tư pháp. Nó cũng là bức tượng đồng ở Tòa án Tối cao và huy hiệu của luật sư, là kiến thức cơ bản mà bất kỳ ai làm trong ngành tư pháp cũng đều biết. ...Nhưng mà──」

「Minamo-san?」

Có điều gì đó không ổn.

Nếu để ý kỹ, tôi mới nhận ra rằng lẫn trong tiếng mở khóa cửa, những song sắt đã từ từ hạ xuống từ trần nhà, bao vây lấy Minamo-san. Đây là, một cái bẫy sao...?

「...Minamo-san, tôi sẽ cứu cô ngay bây giờ.」

「Alice-chan, chúng ta phá nó đi~!」

「──(Gật!)」

Hazuki-san, Nanami-san và Alice cố gắng phá vỡ song sắt.

Nhưng.

「──Hãy đi đi.」

「...Hả?」

「Cứ mặc kệ tôi ở đây và đi đi. Có lẽ đây là hợp kim siêu cứng được làm bằng cách nung kết vonfram cacbua và coban... Sẽ tốn khá nhiều thời gian để phá vỡ nó. Bây giờ thời gian rất quý giá. Tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này và đuổi theo sau.」

Cô bình tĩnh nói trong khi đưa tay lên gọng kính.

「...Nhưng mà.」

「Hãy đi đi.」

「...Tôi hiểu rồi.」

Hazuki-san gật đầu.

「...Chúng ta đi thôi.」

「Ơ, nhưng mà...」

「...Lời của Minamo-san là đúng. Chúng ta không còn thời gian nữa. Không sao đâu. Đối với đội hầu gái, tình huống như thế này là chuyện thường ngày ở huyện.」

「Hazuki-san... Em hiểu rồi.」

Tôi nhìn vào mắt cô hầu gái trưởng ít nói và gật đầu đáp lại.

Nếu chính Minamo-san và Hazuki-san đã nói vậy... thì có lẽ tôi nên ngoan ngoãn nghe theo.

Tôi nhìn thẳng vào mặt Minamo-san một lần cuối rồi bắt đầu chạy.

「Yuuto-sama... Chúc ngài may mắn.」

Từ phía sau lưng, tôi nghe thấy tiếng Minamo-san thì thầm.

「...Căn phòng vừa rồi là sao vậy ạ?」

Tôi vừa hỏi vừa cảm nhận căn phòng có bức tượng nữ thần đang xa dần.

「...Tôi không biết. Những thứ như vậy trước đây cũng không tồn tại.」

「Cứ như thể họ đang cố dùng bẫy để cầm chân chúng ta vậy~」

「──(Gật gật)」

「Bẫy...」

Đúng lúc đó, hành lang kết thúc, và một căn phòng mới lại hiện ra.

Thứ ở đó là──

「Đây là...?」

「Cái gì đây~? Búp bê gỗ...?」

Nghe lời Mika nói, mọi người đều hướng mắt về trung tâm căn phòng.

Trong căn phòng rộng bằng vài lớp học, có vô số người gỗ giống như trong các bộ phim kung fu Trung Quốc.

Hơn nữa...

「Oa! Mấy cái này, trên mặt đều vẽ hình bố. Ghê quá~...」

「Là người gỗ phiên bản ngài Gentou ạ~?」

「...Hay là búp bê nguyền rủa bằng gỗ kích thước thật?」

Mọi người vừa bàn tán vừa nhìn những người gỗ được xếp hàng từ xa.

Đúng lúc đó.

KÍT KÍT KÍT KÍT KÍT KÍT KÍT...

「!」

Tiếng động đó vang vọng khắp nơi.

Mắt của Gentou-san lóe lên ánh sáng đỏ, và... tất cả những người gỗ trong phòng đồng loạt chuyển động.

「C, chúng di chuyển rồi~! Ghê quá!」

「C, có vẻ cử động hơi giật giật nhỉ...」

「Trông như mấy con rối điều khiển không được tốt cho lắm...」

Bên cạnh những tiếng la của Mika và mọi người.

Những người gỗ tiếp tục xoay mặt về phía chúng tôi một cách kèn kẹt, rồi lao thẳng vào tấn công.

「...Cái này là...!」

「Là một loại automata dùng để đối phó với những kẻ xâm nhập chăng~?」

「──(Gật!)」

Vừa nói, Hazuki-san, Nanami-san và Alice vừa đánh ngã những Gentou-san (người gỗ) đang lao tới.

Dưới đòn tấn công mãnh liệt từ cưa máy, búa khổng lồ và trảm mã đao, đầu của Gentou-san (người gỗ) văng ra, lăn lóc trên mặt đất trong một tư thế thảm hại.

「Làm được rồi~♪ Quả nhiên là nhóm Hazuki-san~♪」

Mika reo lên vui mừng.

Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đó.

Dù có đánh ngã bao nhiêu đi nữa, những người gỗ mới vẫn liên tục rơi xuống từ trần nhà──

「...Thế này thì không có hồi kết đâu...!」

「Đúng là một vòng luẩn quẩn ạ~!」

「──(Gật!)」

Hazuki-san và những người khác cay đắng nói.

Sức mạnh của mỗi người gỗ không đáng kể, nhưng số lượng thì quá đông.

Dù có hạ gục ba hay bốn tên, tổng số lượng gần như không giảm đi.

Trong lúc đó, từ trần nhà, quân tiếp viện vẫn tuôn xuống như mưa, và chẳng mấy chốc, căn phòng đã chật ních những người gỗ mặt Gentou-san.

「Oa, đ, đừng tới đây, đừng tới đây~! Ghê quá~!」

「Gh, ghê quá... C, còn có cả những con di chuyển bằng bốn chân như Alien nữa kìa...!」

「S, Shiina~! Mực mà Shiina thích cũng di chuyển như vậy đúng không~! L, làm gì đi chứ~!」

「Đ, đừng có gộp chung mực với cái mặt ông chú ghê tởm này chứ...! M, mực là một sinh vật thiêng liêng hơn nhiều...!」

「Th, thật là ghê tởm quá...」

Mika, Shiina, Asahina-san và thậm chí cả Sawamura-san cũng liên tục la lên "ghê quá".

Bị làn sóng người gỗ ập đến, chúng tôi không thể di chuyển được tại chỗ.

「.........」

「Alice...?」

Đúng lúc đó, tôi để ý thấy cô hầu gái nhỏ nhắn bên cạnh đang siết chặt nắm tay.

Vẻ mặt cô bé nghiêm túc như đang suy nghĩ điều gì đó.

Nhưng rồi, cô bé ngẩng mặt lên.

「──(Gật!)」

VỤT!

Cô bé đánh ngã vài người gỗ trước mặt, rồi bước lên phía trước để tạo khoảng cách giữa chúng tôi và đám người gỗ.

Cùng lúc đó, một luồng khí tựa như lửa bùng lên từ khắp cơ thể cô bé.

「...Alice-chan?」

「Hả, ý em là cứ để cho em lo và đi trước đi ạ~?」

「──(Gật!)」

Cô bé gật đầu một cách mạnh mẽ.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo.

~~~!

Vô số vũ khí (ngoài trảm mã đao còn có cả katana, giáo, rìu và cả một cây gậy có gắn đinh) hiện ra từ khắp cơ thể, và cô bé lao vào đám người gỗ như một quả cầu lửa.

Một đòn tấn công mãnh liệt đủ để thổi bay tất cả chúng đã rẽ đôi biển người gỗ, tạo ra một con đường dẫn đến cánh cửa trong giây lát.

「Tuyệt vời...」

「Alice-chan, em ấy nghiêm túc rồi ạ~...」

「...Lâu lắm rồi tôi mới thấy. Chế độ siêu cấp của Alice-chan.」

「...」

Lại có cả chế độ đó nữa à...

Nhưng những chuyển động vừa rồi quả thực sắc bén và mạnh mẽ hơn hẳn cô hầu gái nhỏ nhắn thường ngày. Đúng là hầu gái chuyên về chiến đấu có khác...

Giữa lúc đó, Alice quay lại nhìn chúng tôi.

「──Bruder.」

「Hả...?」

「──Yuuto-sama... đã đối xử tốt với em... Yuuto-sama... em thích ngài... Cho nên, sẽ không để... ai cản đường...」

「...」

「...Em... sẽ bảo vệ Yuuto-sama... Yuuto-sama... hãy tranh thủ lúc này... đi trước đi...!」

「Alice...!」

Ánh mắt cô bé vô cùng nghiêm túc.

Một ánh sáng thể hiện sự quyết tâm và ý chí mạnh mẽ mà cô hầu gái ít nói này đã cho thấy.

Giờ có nói gì đi nữa, Alice cũng sẽ không thay đổi ý kiến của mình đâu.

Vậy thì──chỉ còn cách cảm ơn lòng tốt của cô bé và tiếp tục tiến lên.

「Cảm ơn em, Alice!」

「──(Gật)」

Tôi nói lời cảm ơn chân thành với cô hầu gái nhỏ đang một mình đứng giữa đám người gỗ rồi chạy ra khỏi phòng qua lối ra đã được mở khóa.

Con đường tiếp theo vẫn là hành lang với những bức tường gạch mộc.

Vừa chạy trên nền đất cứng, tôi vừa suy nghĩ.

Dù sao thì──

「Cái vừa rồi là gì vậy ạ...? Cả căn phòng của Minamo-san lúc nãy nữa...」

「...Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ thấy những thứ như vậy. Nhưng mà...」

「?」

「...Có lẽ phía trước vẫn còn những căn phòng tương tự. Rõ ràng chúng được tạo ra để bắt giữ những kẻ xâm nhập...」

「...」

Không lẽ nào...

Nhưng, đúng như Hazuki-san đã lo ngại.

Không chỉ có hai nơi đó có cấu trúc kỳ lạ.

Những căn phòng có bẫy vẫn tiếp tục xuất hiện phía trước.

Và mỗi lần như vậy, một cô hầu gái lại hy sinh thân mình để chúng tôi đi trước.

Trong căn phòng chứa đầy nguyên liệu và công thức nấu ăn, nơi cánh cửa sẽ không mở ra nếu không làm được một món ăn đặc biệt theo chỉ định.

「...Ch, chỗ này cứ để tôi lo ạ... Yuuto-sama và mọi người hãy đi trước đi...」

Cô Koayu-san dùng kiến thức nấu nướng siêu việt của mình để làm ra món ăn trong nháy mắt.

Tại căn phòng có khí gas gây mê phun ra từ một bức tượng người đàn ông cầm trượng.

「Bức tượng này là của thần y dược Asclepius. Biểu tượng của Asclepius là cây trượng mà ngài cầm trong tay... Nếu vậy thì nguồn năng lượng phun ra khí gas này hẳn là nằm ở đó.」

Cô Maria-san đã tạm thời chặn được khí gas.

Tại căn phòng có một câu đố được tạo ra từ mô hình phân tử và ký hiệu nguyên tố.

「...Cái này có vẻ là một câu đố kết hợp giữa bảng tuần hoàn nguyên tố và cấu trúc phân tử. Nếu đổi hết tất cả tên nguyên tố ở đây thành số, rồi áp dụng công thức theo một quy tắc nhất định dựa vào mô hình phân tử, thì sẽ ra mật khẩu để nhập vào khóa điện tử của cánh cửa...」

Cô Rio-san đã phân tích được cách mở khóa cửa ra.

Tại căn phòng bị bao phủ bởi vô số những lá bùa và gương, bị một sức mạnh kỳ lạ giam giữ không cho thoát ra ngoài.

「Đây là Ngũ mang tinh kết giới trong Âm dương thuật. Nó khuếch đại sức mạnh bằng gương, biến một thứ vốn dùng để ngăn chặn sự xâm nhập từ bên ngoài thành thứ không cho phép thoát ra từ bên trong. Nếu vậy, tôi chỉ cần vào phần lõi của thuật pháp để trực tiếp điều khiển và đảo ngược nó là được...」

Cô Iwai-san đã phá giải kết giới và để chúng tôi đi trước.

Những cách giải quyết tuyệt vời tận dụng đặc tính của mỗi người.

Chỉ là ở mỗi phòng, cũng giống như trường hợp của cô Minamo-san lúc đầu, đều có một cái bẫy sẵn sàng tóm lấy người đã giải được cơ quan...

Khi tôi nhận ra thì chẳng biết từ lúc nào, những cô hầu gái còn lại chỉ còn hai người là Hazuki-san và Nanami-san.

「...Cái này, chẳng lẽ...」

Hazuki-san thốt lên như vậy.

「? Có chuyện gì vậy ạ, Hazuki-san?」

「...Chuỗi cạm bẫy đầy đặc trưng từ đầu đến giờ, cứ như là...」

「...?」

「...Không, không có gì đâu ạ. Chúng ta nên nhanh chân đi tiếp thì hơn.」

「Ơ? V-vâng!」

Được thúc giục, tôi bước nhanh hơn.

Bên cạnh tôi lúc ấy.

「...Mong rằng, đó chỉ là lo bò trắng răng...」

Hazuki-san thì thầm khe khẽ.

Sau khi vượt qua những căn phòng đầy cạm bẫy như thế, chỉ còn lại tám người chúng tôi là Hazuki-san, Nanami-san, Mika, Shiina, Asahina-san, Sawamura-san, Sawakita-san và tôi.

Số người đã giảm xuống chưa đến một nửa so với lúc xông vào.

Chúng tôi tiến lên theo hai hàng, dẫn đầu là Hazuki-san và Nanami-san.

「...Chắc là sắp đến『Căn phòng của Nibelungen』rồi ạ. Dù cấu trúc đã thay đổi nhưng kích thước tổng thể của tòa thành thì vẫn vậy... Dựa vào đó để suy ra thì khu vực sâu nhất đáng lẽ phải ở ngay gần đây...」

「Vậy sao...」

「...Vâng.」

Chỉ còn một chút nữa thôi sao...

Đường đến đây thật dài, nhưng chỉ một chút nữa thôi là có thể đến được chỗ Haruka.

Phải nhanh chóng đến đó và kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt...!

Nhưng đúng lúc đó.

「...!」

Hazuki-san thét lên một tiếng sắc lẻm.

Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của cô ấy... thì thấy một đám người mặc đồ đen đang chạy về phía này.

Đó là một đám đông mà chúng tôi chưa từng thấy trước đây.

Ước tính sơ sơ cũng phải có hai mươi người.

Tất cả bọn họ... đều là Hắc Lang Fenrir sao...?

「...Cái này, quả nhiên là.」

「Có lẽ gay go rồi đây~...」

Hazuki-san và Nanami-san cũng tỏ vẻ mặt cay đắng.

「L-làm sao đây~, Hazuki-san, Nanami-san?」

「...Với số lượng đó thì khó mà chạy thoát được. Chỗ này cứ để tôi và Nanami-san cầm chân chúng. Yuuto-sama và mọi người hãy nhân lúc đó tiến đến『Căn phòng của Nibelungen』.」

「Ơ, n-nhưng mà...」

「...Xin hãy đi đi ạ. Chúng tôi sẽ không cầm cự được lâu đâu.」

「Bọn em sẽ dùng hết sức mình để câu giờ cho mọi người~」

Hai người họ định cầm cưa máy và búa khổng lồ tiến lên che chắn cho chúng tôi.

「──Chờ đã!」

Một giọng nói vang vọng khắp nơi.

Một giọng nói như ẩn chứa sự quyết tâm.

Người vừa cất tiếng là... Shiina.

「Chỗ này... mình sẽ ở lại. Hazuki-san và Nanami-san hãy đi trước cùng Yuuto và mọi người đi. Khi chưa biết phía trước còn có gì thì hai người là rất cần thiết.」

「S-Shiina!?」

C-cậu ấy đang nói gì vậy?

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thế này mà một người bình thường như Shiina lại đòi ở lại một mình, thật là liều lĩnh...

Nhưng trước lời nói của tôi, Shiina lại lắc đầu.

「Để mình, ở lại đi.」

「Ơ...?」

「Mình muốn làm vậy. Những người khác... Nagai-kun, cô Yukari, Ruko-san, cả các cô hầu gái nữa, mọi người đã cố gắng đến thế... Mình đã nói những lời ra vẻ với Yuuto mà lại chẳng làm được gì, chỉ là gánh nặng thì... mình không muốn như vậy đâu...!」

「Shiina...!」

「Không sao đâu, Yuuto. Vì mình có cái này──」

Vừa mỉm cười, cô ấy vừa rút cây naginata ra khỏi chiếc túi dài đeo trên lưng.

「Và cả── trái tim thiếu nữ tuyệt vời và vô địch... luôn coi trọng Yuuto nữa♪」

「C-cậu đang nói gì vậy...」

Trước nụ cười và những lời nói bất ngờ đến đột phá của cô ấy, tôi nghẹn lời không biết đáp lại ra sao.

「──Này Yuuto, dù mình đã bị cậu từ chối... nhưng đến bây giờ mình vẫn luôn coi trọng cậu đấy?」

「Ơ...?」

「Là một sự tồn tại quý giá, quan trọng, không thể thay thế và mình vô cùng yêu mến... Mình mong... người quan trọng ấy sẽ được hạnh phúc. Mình mong cậu sẽ nói ra được tình cảm của mình với người cần nói. Đó là vì nghĩ cho Yuuto, cũng là vì nghĩ cho Nogizaka-san... và cũng là ước nguyện của chính mình. ──Thế nên, chỗ này mình không nhường được.」

「Shiina...」

「Hãy để mình cũng được cố gắng vì Yuuto đi mà! ──Nào, mau đi nhanh lên! Có lẽ cậu quên rồi nhưng... mình cũng là sư phạm đại của môn phái naginata Amamiya Shintou đấy!」

Cô ấy đứng chắn phía trước để mở đường cho chúng tôi.

Đã nói đến nước này rồi... thì sao có thể không đi được nữa...

「...Tớ hiểu rồi. Trông cậy vào cậu đấy, Shiina.」

「Ừ, cứ giao cho tớ!」

Tôi gửi lời cảm ơn từ tận đáy lòng đến Shiina, người đang làm động tác chào bằng cách đặt tay ngang thái dương, rồi định đi tiếp.

「Chờ đã Shiina, bọn tớ cũng sẽ ở lại!」

「Ơ...?」

「Có thể sẽ là gánh nặng... nhưng mà...」

「Tớ không thể để Shiina-cchi một mình được~♪」

「Ryoko, Mai, Sachiko...」

Shiina chớp chớp mắt trước lời nói của nhóm Sawamura-san.

「Sự tình là vậy đó Ayase-cchi, nên bọn tớ sẽ ở lại đây. Ayase-cchi và mọi người cứ đi trước đi. Gửi lời hỏi thăm Haruka-cchi giúp bọn tớ nhé~♪」

「X-xin hãy nhất định cứu Nogizaka-san ra...」

「Gặp lại sau nha~♪」

Tất cả đồng loạt mỉm cười.

Họ đã nói như vậy.

──Rầm.

「Ha, haa... haa... m-một tên...」

Tôi thở hổn hển, nhìn xuống tên Hắc Lang Fenrir mà bốn người chúng tôi phải hợp sức mới hạ gục được.

「V-vậy là còn khoảng mười chín tên nữa...? Tính ra mỗi người phải xử năm tên nhỉ...?」

「K-khó nhằn hơn mình tưởng... Cứ nghĩ có cái này do Nanami-cchi đưa thì sẽ ổn thôi chứ...」

「Đ-đúng vậy nhỉ, c-cái máy đen giật điện này, mạnh thật đấy...」

「Ừm~, cái mà Mai-cchi đang gắn ở đầu naginata là súng điện, cái mura-mura đang dùng là dùi cui điện, còn cái tớ đang dùng chắc là súng Taser~...?」

Nhóm Sawamura-san thở hổn hển nói.

Nhìn họ, Shiina lên tiếng.

「Xin lỗi nhé... lại để cả Ryoko và mọi người dính vào chuyện này...」

「Không sao không sao đâu. Bọn tớ không thể để Shiina một mình được, với lại tớ cũng muốn giúp sức cho Ayase-cchi mà.」

「V-vâng... Em nghĩ Ayase-kun, à thì, cậu ấy đang rất cố gắng. Nếu chúng em có thể giúp được gì đó...」

「Ayase-cchi trông có vẻ vất vả nhỉ~ ──Với lại, đã là người Shiina-cchi thích thì sao mà không giúp được chứ~♪」

「Ơ, này, này...」

「Fufufu~, không cần nói hết tớ cũng hiểu mà~♪ Ayase-cchi là người tốt mà nhỉ~. Tớ hiểu tại sao Shiina-cchi lại có cảm tình với cậu ấy rồi~... Cơ mà, người thích Ayase-cchi hình như không chỉ có mỗi Shiina-cchi đâu nhỉ~♪」

「Ơ...?」

「C-cái gì chứ...?」

「Fufu, không có gì đâu~♪」

Trước nụ cười đầy ẩn ý của Sawakita-san, Asahina-san và Sawamura-san bối rối lên tiếng.

「D-dù sao thì, chuyện đó để sau đi, giờ phải lo xem làm thế nào với đám ông chú trước mặt này đã! Nếu không làm gì thì tuyến phòng thủ này sẽ bị chọc thủng ngay lập tức đấy!」

「V-vâng. Như vậy thì nguy mất...」

「Đúng đó~, giờ chuyện này ưu tiên hơn~」

Sawakita-san cũng đồng tình.

「──Tạm thời, hãy cố gắng hạ gục càng nhiều tên càng tốt, và cầm chân chúng ở đây càng lâu càng tốt! Nếu mọi người cùng hợp sức thì chắc chắn sẽ làm được... Chân của một con mực thì không mạnh, nhưng mười cái chân hợp lại sẽ thành một con mực khổng lồ bất khả chiến bại đấy!」

「Ô-ô!」「P-phải cố gắng thôi...!」「Ví dụ thì không hiểu lắm nhưng mà cố lên~!」

Ba người còn lại hưởng ứng theo tiếng hô của Shiina.

Họ đang cố gắng cầm chân đám Hắc Lang Fenrir đang tấn công như một bầy sói có kỷ luật với số lượng áp đảo.

「──Ta không biết các ngươi là ai, nhưng cầm cự được đến đây là giỏi lắm.」

「Ơ...?」

Một giọng nói trong trẻo vang vọng khắp nơi.

「Nghe tin Rodriguez gặp nguy nên ta đã đến... Hừ, xem ra bản thân hắn lại không có ở đây. Ta đến muộn một chút rồi sao.」

Ở đó là một cô bé nhỏ nhắn.

Bên cạnh là một quản gia đứng tuổi đeo kính, cô bé khoanh tay, đảo mắt nhìn quanh như một nữ hoàng.

「...Thôi được. Dù gì cũng sẽ gặp sau thôi. Bây giờ cứ quét sạch lũ chó ở đây đã.」

「Ừm, xin hỏi, cô là...?」

Trước kẻ đột nhập bất ngờ, Shiina bẽn lẽn hỏi với giọng điệu không biết phải làm sao.

「...? Ngươi không biết ta sao? Hừ, bọn thường dân ngu dốt đúng là phiền phức. Được thôi, hãy nhớ cho kỹ──」

「?」

Nói rồi, cô bé bước lên một bước, giơ thẳng ngón tay chỉ.

「──Tên ta là Tennouji Touka. Là người kế vị đứng đầu gia tộc Tennouji và là ngôi sao sáng chói của gia tộc đó... và cũng là tên của kẻ rồi đây sẽ chinh phục thế giới!」

「À, vâng...」

「Vốn dĩ ta không tuân theo ai cả. Nhưng ta nợ Rodriguez. Không ngoa khi nói rằng nếu không có gã đàn ông đó thì đã không có ta của ngày hôm nay. Tennouji Touka này không bao giờ quên ơn đã nhận... Vì vậy ta đã hứa. Rằng khi gã đàn ông đó... Ayase Yuuto cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ đến. Và bây giờ, ta sẽ thực hiện lời hứa đó. ──Koinukawa!」

「──Vâng, thưa tiểu thư Touka.」

Giọng nói ấy vang lên dõng dạc khắp đại sảnh.

Dẫn đầu là vị quản gia đứng tuổi đeo kính, rất nhiều người đàn ông mặc đồ quản gia xuất hiện từ đâu đó và lao về phía đám Hắc Lang Fenrir.

「Tuyệt vời...」

「Wa, một đội quân quản gia kìa.」

「Toàn một màu đen...」

「Không hiểu lắm nhưng chắc là phe ta nhỉ~?」

Quản gia và đám người mặc đồ đen lao vào một trận hỗn chiến.

Ban đầu thế trận có vẻ cân bằng, nhưng nhờ ưu thế về số lượng, phe quản gia dần dần đẩy lùi được đám Hắc Lang Fenrir.

「Không quân và hải quân cũng sẽ sớm bắt đầu tấn công. Đó sẽ là sự yểm trợ đắc lực cho Ayase-sama và mọi người.」

「...Hừ, cũng tàm tạm.」

Nghe những lời đó, cô bé vuốt mái tóc được buộc thành hai bím.

「...Nào, Ayase Yuuto, sân khấu đã được dựng lên rồi đấy. Tiếp theo sẽ làm gì... có lẽ là tùy thuộc vào bản lĩnh của ngươi. Rodriguez thì cứ làm theo kiểu của Rodriguez đi, cứ lấm lem bùn đất mà cố gắng hết sức là được.」

Cô bé thì thầm như vậy khi hướng ánh mắt về phía cuối hành lang.

「──Hắt xì!」

「...Ngài có sao không ạ, Yuuto-sama?」

「Ơ? À, không, tôi không sao. Tự nhiên mũi thấy ngứa ngứa...」

「...Ngài bị cảm rồi sao ạ?」

「Không, chắc là không phải đâu ạ. Lạ thật...」

Vừa chạy vừa đưa tay lên mũi, tôi trả lời.

Nếu không phải cảm cúm thì là sốt phấn hoa hay dị ứng gì đó chăng...? ──Mà bây giờ chuyện đó đâu có quan trọng...!

Tôi lắc đầu.

「Quan trọng hơn là, Hazuki-san,『Căn phòng của Nibelungen』...!」

「...Chắc là ngay phía trước thôi ạ. Tôi có nhớ kiến trúc quanh đây. Sau khi đi qua đại sảnh tiếp theo sẽ là『Căn phòng của Nibelungen』...」

「Vậy sao...!」

Nghe những lời đó, chân tôi bất giác bước nhanh hơn.

Vì cả Shiina và mọi người đã liều mình để chúng tôi đi tiếp, tôi phải đến chỗ Haruka càng sớm càng tốt...!

Với tâm trạng sốt ruột, tôi bước chân vào đại sảnh.

Và, đúng lúc đó.

「...! Yuuto-sama!」

「Hả?」

Keng!!

Một tiếng kim loại va vào nhau vang lên.

Cùng lúc đó, Hazuki-san chen vào trước mặt tôi. C-cái gì vậy...?

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

「──Hô, không ngờ ngươi lại phản ứng kịp với đòn vừa rồi. Tay nghề khá lên rồi đấy, Hazuki.」

「...Ông là!」

Hazuki-san cất tiếng.

Đứng trước ánh mắt nghiêm nghị của cô ấy là... một người đàn ông lớn tuổi, to con, tay cầm một thanh katana, khoác trên mình bộ trang phục quản gia màu xanh sẫm lộng lẫy.

Người này, hình như là...

「...Heizou-sama.」

Hazuki-san cay đắng thốt lên.

Đúng rồi... người này là Sakurazaka Heizou-san. Hình như trong bữa tiệc sinh nhật của Haruka, ông ấy đã đóng vai thế thân cho Ouki-san, đồng thời cũng là tổng quản gia của nhà Nogizaka...

──Và không chỉ có vậy.

Phía sau Heizou-san to lớn là một bóng người sừng sững như một ngọn núi, tỏa ra một áp lực khổng lồ.

Dáng hình ấy không thể nào nhầm lẫn được──

「...Gentou-san!」

「...Các ngươi đến được đây là giỏi lắm.」

Một giọng nói trầm thấp, rung động không khí như thể vang vọng từ sâu trong bụng, dội khắp căn phòng.

Trong một khoảnh khắc, tôi còn có cảm giác như cả căn phòng rung lên như có động đất.

「...Ta không ngờ các ngươi thật sự đến được đây. Dù có sự giúp đỡ của Hazuki và những người khác thì cũng thật sự nằm ngoài dự đoán của ta. Ta công nhận sự kiên trì đó của ngươi. Rằng tình cảm và sự gắn bó của ngươi với Haruka không phải là không có. ...Nhưng chỉ với từng đó thì không thể để ngươi đi qua đây được. Lễ cưới của Haruka sắp bắt đầu rồi. Một nghi thức thiêng liêng nơi con bé sẽ kết duyên và thề nguyện trọn đời với bạn đời của mình. Ta sẽ không để ai phá đám. Đó mới chính là hạnh phúc của Haruka...!」

「...!」

Hạnh phúc của Haruka, thật là ích kỷ...!

Còn chưa biết cảm xúc của Haruka ra sao mà hạnh phúc cái nỗi gì! Phải làm sao đó đưa Haruka ra ngoài trước khi buổi lễ chính thức bắt đầu...!

Hazuki-san và Nanami-san cũng vậy.

「...Dù là Gentou-sama, nhưng nếu ngài cản trở hạnh phúc của Haruka-sama thì chúng tôi buộc phải đánh bại ngài...!」

「Xin hãy tránh đường cho ạ~!」

Hai người họ cầm vũ khí định lao lên.

「──Hazuki, Nanami-san, đối thủ của hai người là chúng ta.」

「...Khự.」

「...Heizou-sama~...」

Trước mặt họ là Heizou-san và ba người đàn ông trung niên mặc đồ quản gia đen kịt đứng chặn đường.

Những quản gia mặc đồ đen đó tuy cử chỉ ôn hòa nhưng lại toát ra một khí chất phi thường...

「...Heizou-sama là thủ lĩnh của Hắc Lang Fenrir ạ.」

「Hả?」

「...Là tổng quản gia trực tiếp phục vụ Ouki-sama, và cũng là người sử dụng mạnh nhất nhà Nogizaka, người chỉ huy đội Hắc Lang Fenrir. Có lẽ những người xung quanh đều là những thành viên lão làng được tuyển chọn kỹ lưỡng trong Hắc Lang Fenrir. Tôi có thể cảm nhận được qua khí tức của họ.」

「...」

Họ là những kẻ mạnh cỡ Tứ Thiên Vương ở đâu đó sao...

Hơn nữa, theo những gì tôi nghe được trước đây, Heizou-san là người đã cùng Ouki-san nhặt và nuôi nấng Hazuki-san. Liệu cô ấy có thể chiến đấu với một người như vậy không...?

Thế nhưng Hazuki-san và những người khác.

「...Chúng tôi sẽ cố gắng đẩy lùi Heizou-sama và những người khác. Và cũng sẽ đánh bại Gentou-sama để mở đường đến với Haruka-sama...!」

「Yuuto-sama xin hãy lùi lại ạ~」

Họ không chút do dự tiến lên che chắn cho tôi.

Trên khuôn mặt họ hiện rõ một quyết tâm không thể lay chuyển...

「...」

Tôi rất vui vì tình cảm của Hazuki-san và mọi người.

Một sự giác ngộ mạnh mẽ rằng họ sẽ chiến đấu chống lại cả Gentou-san, người đáng lẽ là chủ nhân của họ, và cả Heizou-san, người đã nuôi nấng họ.

Sự giác ngộ ấy thấm sâu vào tim tôi đến mức suýt chút nữa tôi đã dựa dẫm vào nó...

「...」

Nhưng.

Không, chính vì thế.

Tôi──

「...Hazuki-san, Nanami-san, cảm ơn hai người rất nhiều vì đã giúp đến tận đây.」

「...Yuuto-sama?」

「Yuuto-sama~?」

「Hazuki-san và Nanami-san xin hãy lo liệu Heizou-san và Hắc Lang Fenrir. Tôi nghĩ đó cũng là một việc khó khăn, nhưng chỉ việc đó thôi xin hãy trông cậy vào hai người. ──Còn tôi.」

Nói rồi, tôi nhìn thẳng vào mắt Hazuki-san và Nanami-san.

「──Sẽ lo liệu Gentou-san và đi tiếp.」

「...!」「!?」

Tôi nói ra điều đó với một quyết tâm mạnh mẽ.

──Để đến được đây, bộ ba ngốc nghếch, Yukari-san, Ruko và Nobunaga đã hỗ trợ hết mình. Đội hầu gái đã dùng toàn bộ khả năng của mình để mở đường. Ở căn phòng ngay trước đây, Shiina và mọi người đã liều mình để chúng tôi đi tiếp.

Vậy thì bây giờ đến lượt tôi phải liều mình... không thể hiện bản lĩnh đàn ông lúc này thì còn lúc nào nữa.

Hơn nữa, đối thủ là cha của Haruka và là người cực kỳ yêu chiều con gái, Gentou-san. Việc đối đầu như thế này... có lẽ là con đường không thể tránh khỏi.

「...Yuuto-sama.」

「Yuuto-sama~...」

「Anh hai...!」

Hazuki-san và mọi người nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

「Không sao đâu ạ. Tôi... sẽ làm được thôi.」

「...Tôi hiểu rồi ạ.」

「Bọn em sẽ cầm chân Hắc Lang Fenrir~. Sẽ không để một ai đến gần Yuuto-sama đâu~」

「A-anh hai... đừng bị thương nhé...?」

Tôi gật đầu đáp lại những lời động viên của Mika và những người khác.

Tôi hướng bước chân về phía trước cánh cửa ra vào đại sảnh, nơi Gentou-san đang đứng.

「Hô... một mình đến sao.」

「...」

Gentou-san vẫn đứng đó với một áp lực vô cùng áp đảo.

Một áp lực đâm vào da thịt khiến tôi khó thở chỉ vì đối mặt.

Kh-cơ thể mình cứng đờ...

Tôi cố gắng hết sức để bước về phía trước, chống lại đôi chân chỉ muốn lùi lại.

「Gentou-san... xin hãy cho tôi qua. Tôi, phải đến chỗ của Haruka...!」

「...Ta đã nói lúc nãy rồi, đó là chuyện không thể. Nếu nhất định muốn đi thì cứ đợi sau khi buổi lễ kết thúc.」

「...Dù thế nào ông cũng không chịu tránh đường sao?」

「...Đừng lằng nhằng nữa. Ngươi tránh ra đi.」

「Nếu vậy thì──」

「...」

「Nếu vậy thì... tôi sẽ đi bằng vũ lực!」

Tôi cố gắng chạy thật nhanh để vượt qua Gentou-san.

「──Ta đã nói là không cho phép rồi mà!」

「...!」

Cốp...!

Một tiếng động chói tai vang lên bên cạnh đầu tôi.

Cùng lúc đó, một cú sốc không thể tả nổi ập vào mặt tôi.

Thế giới quay một vòng, và cùng với một cú va chạm mạnh, cảm giác lạnh lẽo của sàn nhà áp vào má tôi.

Phải mất đến mười giây── tôi mới nhận ra mình đã bị đấm.

「A-anh hai! B-bố làm gì vậy! T-tự nhiên lại đánh người như thế...!」

Tiếng hét của Mika vang vọng khắp đại sảnh.

「...Mika, con im đi.」

「Ơ...!?」

「Đây là vấn đề giữa ta và Ayase Yuuto! Có thể nói là cuộc chiến giữa hai người đàn ông... Dù là con cũng không được xen vào. Nào Ayase Yuuto, nếu muốn qua đây thì cứ xông lên đi. Nếu là đàn ông... thì hãy dùng nắm đấm của mình để nói lên suy nghĩ của bản thân!」

「Khự...」

...Quả nhiên... không thể đi qua một cách dễ dàng sao...!

Dù đã đoán trước được điều đó... nhưng tôi không ngờ ông ta lại dùng vũ lực đến mức này ngay lập tức. Kh-phần mặt bị đấm của tôi đau ê ẩm...

Tôi không thể đứng dậy được trong khi vẫn đang cố giữ cái đầu choáng váng của mình.

「...Không làm được sao. Hừ, đúng là đồ nhụt chí. Chả trách lại nói ra những lời nhỏ nhen như mình không có tư cách ở bên cạnh Haruka.」

「Cái...!」

「Ta nghe rồi. Nghe nói ngươi đã lảm nhảm những lời thảm hại như mình không có gì trong tay hay không có tư cách đứng ngang hàng với Haruka. Tất cả những thứ đó chỉ là sự ngụy biện. Không, nói là ngụy biện cũng còn quá lời, đó chỉ là biểu hiện của sự non nớt... là sự tự mãn trẻ con nảy sinh chính vì tình cảm của ngươi dành cho Haruka còn nửa vời!」

「Không phải thế...! Tôi với Haruka──」

Tôi định phản bác.

「──Im đi!!」

Cốp!!

「Gự...!」

Một cú đấm như tảng đá lại bay đến.

Tôi không thể tránh kịp và hứng trọn vào bụng, rồi gục xuống tại chỗ thành hình chữ "c".

「Gự... a...」

Cú sốc quá mạnh khiến tôi không thở được.

Toàn bộ không khí trong phổi bị đẩy ra ngoài, và tôi lăn lóc trên mặt đất như một con rối mất đi điểm tựa.

Với tôi như vậy, Gentou-san nói.

「──Này Ayase Yuuto... ngươi có hiểu việc bảo vệ một người phụ nữ của nhà Nogizaka có nghĩa là gì không?」

「Ơ...?」

「Kẻ muốn nên duyên với một người phụ nữ của nhà Nogizaka phải tự mình giành lấy tư cách xứng đáng vào bất cứ lúc nào. Luôn tiến về phía mục tiêu trước mắt, mài giũa bản thân, rèn luyện, và hoàn thành nó nhanh nhất có thể. Đó gần như là một nghĩa vụ. Là một việc hiển nhiên phải làm, và không có thời gian để than thở về sự thiếu năng lực của bản thân. Nếu không đủ sức thì phải làm cho đủ, nếu có thiếu sót thì phải khắc phục. Phải tiếp tục làm điều đó ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm như thể đó là hơi thở của mình, không ngừng nghỉ!」

「Kh...」

「Nói rằng mình không có gì trong tay, không có gì đáng tự hào, đó là bằng chứng của sự ngây thơ! Là bằng chứng của sự thiếu quyết tâm! Ngươi đã làm gì để bù đắp cho sự thiếu hụt đó? Ngươi đã nỗ lực đến mức điên cuồng, đến mức nôn ra máu chưa? Chưa! Vậy thì với trình độ đó mà dám ra vẻ nói mình không có tư cách... thật nực cười hết sức! Ngươi nghĩ ta có thể giao Haruka cho một kẻ nửa vời như ngươi sao!」

Gầm! Gốp!

Cùng với những lời nói nặng nề, những cú đấm lại bay tới.

Mỗi cú đấm đều nặng như một khối chì, một cú đấm sắt nặng nề như chính lời nói.

Cơn mưa đòn dữ dội đến mức tôi suýt ngất đi.

「N-này...!! Dù thế nào thì bố cũng làm quá rồi đấy!」

「...」

「N-Nanami-san, giúp anh hai với! Cứ thế này anh hai... s-sẽ chết mất!」

「...」

「N-Nanami-san...?」

「Điều đó... tôi không thể làm được ạ.」

「Ơ...?」

「Tất nhiên, việc đẩy lùi Hắc Lang Fenrir ngay bây giờ để giúp Yuuto-sama là rất khó khăn. Nhưng trước hết... đây là cuộc chiến của Yuuto-sama.」

「L-là sao ạ? Em không hiểu~...」

「Đây là... một lĩnh vực mà chúng ta không được phép can thiệp vào. Dù ai đó từ bên ngoài có can thiệp, dù có giải quyết bằng sự giúp đỡ của chúng tôi, thì điều đó cũng không mang lại lợi ích gì cho Yuuto-sama cả...」

「N-Nanami-san...」

「Chúng ta... chỉ có thể đứng nhìn thôi ạ.」

Tôi cảm nhận được những giọng nói đó trong ý thức mơ hồ của mình.

Cuối cùng, cơn mưa đòn cũng dừng lại.

Nhìn xuống tôi đang nằm gục trên mặt đất qua cặp kính râm bằng đôi mắt nghiêm nghị, Gentou-san thì thầm.

「...Bị đánh đến mức này mà vẫn không gượng dậy được sao. Thật thảm hại. ...Hừ, xem ra Hazuki, Nanami và cả Haruka đã nhìn nhầm người rồi.」

「...」

「Đúng là mắt nhìn người của Haruka cũng lu mờ đi rồi. Con bé vốn đã có phần mơ mộng và ngây thơ, nhưng không ngờ lại đi bênh vực một kẻ ngu xuẩn đến thế này... Đúng là nỗi ô nhục của gia tộc Nogizaka. Là con gái của ta, thật đáng xấu hổ.」

「…!」

Cái… gì chứ…

「Ta nói con bé là nỗi ô nhục. Nói là vết nhơ cũng được. Một sản phẩm thất bại không hơn không kém.」

「…!」

Câu nói đó… không thể nào bỏ qua được…!

Chuyện của mình thì sao cũng được… nhưng những lời lăng mạ nhắm vào các chị hầu gái như Hazuki-san và Nanami-san, và trên hết là Haruka… mình không thể chấp nhận được!

「…Hô, ngươi nổi giận ư. Nhưng ngươi làm được gì nào? Ngươi yếu đuối, nhỏ nhen, hèn kém, chỉ là một sự tồn tại bé mọn chẳng đáng để tâm.」

「Yếu đuối và bé mọn… chuyện đó chính tôi là người hiểu rõ nhất…」

「Hửm…?」

「Nhưng… đúng là tôi có thể thảm hại và vô dụng, có lẽ chẳng làm được nhiều điều…」

「…」

Tôi gắng gượng gượng dậy cơ thể đau nhức.

「Nhưng khi những người quan trọng của mình… người mình yêu thương bị coi thường, thì tôi không thể nào im lặng được!!」

Rắc…!!

Một cảm giác cứng như đá truyền lại từ nắm đấm của tôi.

Cảm giác nặng trịch vang dội từ cánh tay lên đến tận vai.

Đưa tay lên gò má chỉ hơi ửng đỏ, Gentou-san nhếch mép cười khẩy.

「…Hô, cú đấm vừa rồi không tồi đâu.」

「…」

「Nhưng… vẫn còn nửa vời lắm!!」

RẮC…!!

「!?」

Đáp lại là một cú đấm còn dữ dội hơn.

Cú va chạm mạnh đến mức trước mắt tôi tối sầm lại trong giây lát, suýt chút nữa lại ngã quỵ.

Nhưng mà.

「Đúng là tôi có thể nửa vời… có thể còn thiếu nỗ lực và quyết tâm! Nhưng tôi không thể lùi bước ở đây được…!」

「…………」

「Tôi biết mình không thể cứ như thế này mà ở bên cạnh Haruka được! Tôi cũng biết mình phải nỗ lực! Chuyện đó, từ xưa tôi đã thấm thía đến tận xương tủy rồi!」

Bốp…!

Tôi dồn sức vào lời nói và đấm trả lại.

「…Nếu đã biết vậy thì cứ nỗ lực đi! Nếu đã biết mình thiếu sót điều gì thì cứ nghiền nát thân mình ra mà bù đắp đi! Thời điểm con người ta quên đi nỗ lực, quên đi việc ngẩng cao đầu chính là lúc họ chết đi!」

Cốp!

「A, tôi sẽ làm cho ông xem…! Nếu điều đó là cần thiết để được ở bên cạnh Haruka, thì dù là đổ mồ hôi máu hay nuốt bùn đất, bất cứ điều gì tôi cũng sẽ làm!」

Rắc!

「Hừ, nói miệng thì ai chẳng nói được! Những lời sáo rỗng không đi đôi với hành động thì cũng như không… Nhưng… tốt lắm. Thứ ta chờ đợi chính là cảm xúc mộc mạc như thế! Không phải những lời hoa mỹ sáo rỗng bên ngoài, mà là cảm xúc trần trụi thực sự từ sâu thẳm trong tim ngươi…! Nếu không nghe thấy điều đó thì làm sao hiểu được gì!」

「Hiểu… cái gì chứ…!」

Bốp…!

Cốp…!

Rầm…!

Đó chẳng còn là gì khác ngoài một trận ẩu đả.

Không còn lý trí, logic hay suy tính, chỉ đơn thuần là sự va chạm giữa ý chí và ý chí.

Cả Gentou-san và tôi đều không còn quan tâm đến xung quanh, chỉ thuận theo cảm xúc mà vung nắm đấm vào nhau.

「Hừ, trông thư sinh vậy mà cũng khá đấy! Nhưng vẫn chưa đủ đâu, nắm đấm cỡ đó thì không thể hạ gục ta được!」

「Ge, Gentou-san mới là người vì tuổi tác nên đã mệt rồi, uy lực giảm đi rồi đấy…!」

「Hึッ, thằng nhãi ranh này ăn nói ghê gớm thật!」

Rắc! Bốp! Bốp…!

Những cú đấm cứ thế được tung ra và đáp trả.

Cả hai chúng tôi đã không còn đếm được mình đã đấm đối phương bao nhiêu cú nữa.

Nhưng tỉ lệ nghịch với điều đó, những lời trao đổi ngày một ít đi, và trong đại sảnh tĩnh lặng, dần dần chỉ còn vang vọng tiếng va chạm nắm đấm của tôi và Gentou-san.

Mika đứng bên cạnh chứng kiến cảnh đó.

「Sao, sao thế nhỉ…? Chuyện này rõ ràng là rất kỳ quặc, đáng lẽ mình không nên nhìn mới phải chứ…」

「Mika-sama…?」

「Hai người họ… trông có vẻ… rất vui…」

——Cứ như vậy, không biết đã bao lâu trôi qua.

Khoảng thời gian mà hai tâm hồn trần trụi không chút che đậy va chạm vào nhau.

Nhưng rồi——khoảng thời gian đó cũng đến lúc kết thúc.

Cả hai chúng tôi đều tơi tả, thở dốc bằng vai, đứng đối diện nhau.

「…Ayase Yuuto, ta hỏi ngươi.」

「…?」

「…Ngươi có quyết tâm cùng Haruka bước đi trên một con đường không? Quyết tâm chân thành để bảo vệ người phụ nữ của gia tộc Nogizaka mà ta vừa nói… sự giác ngộ không thể quay đầu để rèn giũa bản thân và tự đặt ra những ràng buộc khắc nghiệt vì Haruka… ngươi có không?」

「…………」

Trước câu hỏi đó, tôi nhắm mắt lại và ngước nhìn lên trời.

Cùng Haruka bước chung một con đường.

Không ngừng nỗ lực để có thể tiếp tục đứng bên cạnh cô ấy.

Câu trả lời cho điều đó là——

「——Đúng là, tôi có thể vẫn còn rất non nớt…」

「Hửm…?」

「…Một kẻ non nớt và đầy thiếu sót, có lẽ không phải là người xứng đáng để sánh bước bên Haruka… nhưng!」

Tôi nhìn thẳng vào mắt Gentou-san.

「——Tôi muốn cùng Haruka bước đi trên một con đường! Để có thể tiếp tục ở bên cạnh Haruka từ nay về sau, để cùng cô ấy bước đến tương lai, tôi muốn đánh cược tất cả những gì mình có, dốc toàn tâm toàn ý để đối mặt! Không——tôi sẽ làm được! Sự giác ngộ cho điều đó… tôi đã có rồi!」

「…Vậy sao.」

Nghe những lời đó, Gentou-san lặng lẽ thở ra.

Một hơi thở như thể đã chấp nhận điều gì đó, đã quyết định điều gì đó, và xen lẫn một chút cô đơn.

Rồi ông ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào tôi.

「…Vậy thì ta không còn gì để nói nữa! Hãy cho ta thấy quyết tâm của ngươi! Ayase Yuuto——nếu tình cảm của ngươi là thật, thì hãy dùng chính thân mình mà chứng minh điều đó đi!!」

Ông dang rộng hai tay và hét lên.

Tôi dồn hết sức lực cuối cùng, đạp mạnh xuống đất và lao về phía ông.

「Ư… Ưoooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo!!」

Tiếng gầm thét trào dâng từ sâu trong lồng ngực.

Tôi dồn tất cả cảm xúc của mình vào đó.

Và tung ra cú đấm toàn lực về phía Gentou-san.

Bốp…!…!!

Một cảm giác nặng trĩu chưa từng có truyền lại từ nắm đấm.

Không chỉ nặng về mặt vật lý——mà còn nặng trĩu cả về mặt cảm xúc.

Đó có thể là sức nặng từ quyết tâm của tôi… cũng có thể là sức nặng từ sự bao dung của Gentou-san, người đã đón nhận nó.

Rồi Gentou-san lặng lẽ mở miệng.

「…Một cú đấm… tuyệt vời.」

「…」

「…Sự giác ngộ của ngươi——ta đã nhận được rồi. Một sự giác ngộ vững chắc, không còn chút do dự và thẳng tắp, chạm đến tận trái tim…」

Loạng choạng…

Cơ thể to lớn như ngọn núi của ông nghiêng đi.

Chiếc kính râm rơi xuống sàn, và Gentou-san quỳ một gối xuống.

「A…」

「…Đi đi. Ta không đứng dậy được nữa. Ngươi đã thắng… Ayase Yuuto đã đánh bại Nogizaka Gentou một cách ngoạn mục.」

「…」

Gentou… san…

Nghe những lời đó, một cảm xúc dâng trào trong tôi.

Gentou-san, người lúc nào cũng nghiêm khắc và chưa bao giờ công nhận tôi, vậy mà lại nói những lời như thế…

「…………」

Xúc động sâu sắc trước tình cảm đó.

Tôi gượng dậy cơ thể đang lảo đảo của mình.

Nhìn xung quanh, Hazuki-san và Nanami-san vẫn đang đối đầu với Heizou-san và bầy Hắc Lang Fenrir.

Nhưng khi nhận ra ánh mắt của tôi, họ nhìn về phía này, giơ ngón tay cái lên và gật đầu đáp lại…

「…Tôi hiểu… rồi.」

Đáp lại họ, tôi hướng chân về phía cánh cửa sau lưng Gentou-san.

Dồn hết sức đạp mạnh xuống đất, tôi bắt đầu chạy mà không hề ngoảnh lại.

「Nhất định… tôi sẽ đưa Haruka trở về!」

Hét lên như vậy, tôi rời khỏi đại sảnh.

Trong khi đó.

Gentou-san cứ thế ngã ngửa ra sàn, và với vẻ gì đó mãn nguyện, ông lẩm bẩm.

「…Đi đi, Yuuto… con trai ta…」

Ngay khi rời khỏi đại sảnh——『Sảnh Nibelungen』 hiện ra trước mắt tôi.

Một không gian rộng bằng sân trường, nằm ở cuối một hành lang thẳng, mở ra bầu trời như một khu vườn sau.

Ở đó có một nhà nguyện lộng lẫy với những bức tường ngoài màu trắng tinh… đứng sừng sững với vẻ trang nghiêm, xứng đáng là nơi định đoạt tất cả.

Haruka đang ở đó…!…!

「——Haruka!」

Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng.

Thúc giục cơ thể đau nhức khắp nơi những cú roi cuối cùng, tôi chạy đến lối vào… rồi dùng hết sức BẦM! một tiếng mở toang cánh cửa cao ngất được sơn trắng.

Đập vào mắt tôi là——

「…!」

Đó——đúng là một khung cảnh đám cưới.

Một nhà nguyện trang nghiêm và linh thiêng, với trần và cửa sổ được phủ kính màu.

Ở nơi sâu nhất của kiến trúc Gothic dài và hẹp là một bệ thờ được trang trí bằng cây thánh giá, từ đó hai hàng ghế dành cho khách mời trong trang phục chỉnh tề được xếp dọc hai bên lối đi.

Và người đứng trước bệ thờ là…

「…Haruka!」

Là Haruka, trong bộ váy cưới trắng tinh.

Vì khoảng cách còn xa, có lẽ cô ấy vẫn chưa nhận ra tôi, vẫn lặng lẽ đứng nhìn về phía bệ thờ mà không quay lại.

「Haruka…!…!」

Nhìn qua thì buổi lễ vẫn chưa kết thúc!

Nếu bây giờ xông vào và đưa cô ấy ra ngoài thì có lẽ vẫn còn kịp…!

Với cảm xúc dâng trào, tôi định chạy về phía Haruka.

Nhưng người đứng chặn đường tôi là——

「…Cuối cùng cậu cũng đã đến được đây rồi nhỉ.」

「…Akiho… san…!…!」

Là Akiho-san, trong bộ kimono.

Bà khoanh tay chặt trước đai áo, lặng lẽ nhìn tôi như thể muốn nhìn thấu cả tâm can.

「Akiho-san… xin hãy tránh đường. Xin hãy để cháu đến chỗ Haruka…!」

「…」

「Akiho-san…!」

「…………」

Nghe lời tôi nói, Akiho-san lặng lẽ nhắm mắt lại.

Rồi bà ngẩng mặt lên như thể đã công nhận điều gì đó.

「——Yuuto-san. Việc cậu có thể đến được đây, bản thân nó đã nói lên nội tâm của con người cậu rồi.」

「Ể…?」

「Nhờ sự giúp đỡ của những người thân thiết, gia đình, bạn bè cũ và mới, những người có mối liên hệ lâu đời, và rất nhiều người quý mến cậu, cậu đã đến được đây. Toàn bộ đội hầu gái cũng đã công nhận cậu là người xứng đáng để phụng sự. Nếu không, cậu đã không thể đến được đây. Và có lẽ cả Gentou… chồng tôi cũng đã công nhận cậu… ——Với một người đã vượt qua vô số cửa ải như cậu, đến nước này rồi tôi cũng không định nói nhiều nữa.」

「…」

「Tôi chỉ muốn hỏi cậu một điều duy nhất——」

Đến đây, Akiho-san ngừng lời.

Bà im lặng như thể đang dồn nén một điều gì đó sâu sắc.

Rồi với ánh mắt tĩnh lặng, bà nhìn thẳng vào mắt tôi.

「——Đối với cậu, Haruka rốt cuộc là gì?」

「!?」

Bà hỏi một cách trang nghiêm.

Đó là một câu hỏi vô cùng ngắn gọn và đơn giản… nhưng tôi hiểu rõ, đó vừa là câu hỏi đầu tiên, vừa là câu hỏi cuối cùng, và cũng là câu hỏi chứa đựng tất cả ý nghĩa.

「…………」

Tôi nhắm mắt lại, trấn tĩnh tâm trí.

Nghiền ngẫm câu hỏi của Akiho-san trong đầu.

Đối với mình, Haruka là gì.

Đối với tôi, Haruka là… sự tồn tại như thế nào.

Tôi tự hỏi lòng mình, tự tìm kiếm trong tâm trí…

「Đối với cháu, Haruka là…」

「…」

「Haruka là…」

「…」

Tôi ngẩng mặt lên.

「Đối với cháu, Haruka… ban đầu chỉ là một niềm ngưỡng mộ.」

Tôi bắt đầu lặng lẽ bộc bạch lòng mình.

——Haruka đối với tôi, đã luôn là một sự tồn tại để ngưỡng mộ.

Một thần tượng của trường, văn võ song toàn, tài sắc vẹn toàn.

Một sự tồn tại trên mây với vô số biệt danh như 『Ngôi Sao Bạc Nuit Étoile』 hay 『Công Chúa Trên Phím Đàn Lumière du Clavier』.

Tình cờ, tôi đã cùng chia sẻ "bí mật" với một tiểu thư hoàn hảo đáng ngưỡng mộ như vậy, và chúng tôi đã trải qua rất nhiều thời gian bên nhau.

Cùng đi mua sắm ở Akihabara.

Lần đầu tham gia Comiket mùa hè.

Hóa trang cho tiết mục ở lễ hội văn hóa.

Quán cà phê hầu gái nơi Haruka làm thêm.

Cùng nhau giúp đỡ circle ở Comiket mùa đông.

Lần đầu tiên đi "hẹn hò" ở Akihabara.

Lần thứ hai tham gia Comiket mùa hè với circle do chính mình tổ chức.

Kể ra thì không bao giờ hết.

Trong suốt một năm rưỡi qua, khi cùng nhau trải qua khoảng thời gian liên quan đến vô số "bí mật"… dần dần, niềm ngưỡng mộ ấy đã biến thành một cảm xúc khác.

「…Cháu không biết từ lúc nào. Có thể là từ vài tháng sau khi quen nhau, cũng có thể là từ lúc Haruka lần đầu tiên cho cháu thấy sự yếu đuối của cậu ấy, hoặc có lẽ là ngay từ lần đầu gặp mặt… nhưng, tình cảm của cháu dành cho Haruka đã thay đổi, không còn là sự ngưỡng mộ nữa.」

Từ một đóa hoa trên cao không thể với tới, tôi bắt đầu quan tâm đến nội tâm của Haruka.

Không biết từ lúc nào, mắt tôi đã luôn dõi theo cô ấy.

Không có một biến cố kịch tính nào cả, thực sự là khi tôi nhận ra thì mọi chuyện đã như vậy…

「…」

Tôi đã không thể gọi tên được cảm xúc đó trong một thời gian dài.

Cảm giác không thể rời mắt khỏi Haruka… cảm giác muốn được chia sẻ nhiều thời gian hơn nữa với cô ấy.

Không hiểu điều đó có ý nghĩa gì, lồng ngực tôi chỉ cảm thấy mơ hồ khó chịu và đầy bối rối.

Nhưng… khi đến đây, cảm xúc đó đã hiện ra một hình hài rõ ràng.

Từ một sự tồn tại đáng ngưỡng mộ thành một sự tồn tại khiến tôi quan tâm.

Từ một sự tồn tại khiến tôi quan tâm thành một sự tồn tại mà tôi muốn chia sẻ thời gian cùng.

Và từ một sự tồn tại mà tôi muốn chia sẻ thời gian cùng… đã trở thành một sự tồn tại mà tôi muốn sánh bước bên cạnh——một sự tồn tại mà tôi muốn cùng bước đi từ nay về sau với một tình cảm chắc chắn, tôi đã có thể nhận thức rõ ràng điều đó.

「——Cùng Haruka bước đi trong tương lai… cháu biết điều đó không hề dễ dàng. Cháu chỉ là một người bình thường, không có tài cán gì đặc biệt. Nếu suy nghĩ một cách thông thường thì cháu không có tư cách để sánh bước bên cạnh Haruka…」

「…」

「Nhưng mà——」

Tôi ngắt lời và ngẩng mặt lên.

——Trên con đường đến đây, rất nhiều người đã dạy cho tôi.

Hazuki-san… đã dạy rằng điều quan trọng không phải là xuất thân hay gia thế, mà là tình cảm của chính mình.

Mika… đã dạy rằng sự tồn tại của tôi có ý nghĩa như thế nào.

Ruko… đã dạy rằng đôi khi lựa chọn lùi bước cũng có thể là câu trả lời đúng.

Shiina… đã dạy rằng điều cần phải quan tâm nhất chính là cảm xúc của Haruka.

Bộ ba ngốc nghếch, Nobunaga, Sawamura-san và Yukari-san, cùng mọi người trong đội hầu gái… đã dạy rằng tôi không hề đơn độc.

Và Gentou-san… đã dạy rằng để biến tình cảm và tương lai mong muốn của mình thành hiện thực, cần phải nỗ lực đến chết đi sống lại. Và với nỗ lực đó, ta có thể vượt qua cả những ngọn núi lớn tưởng chừng như không thể.

「…………」

Không chỉ có thế.

Những kỷ niệm tôi đã có với Haruka trong suốt một năm rưỡi qua.

Từng kỷ niệm một giờ đây đang tỏa sáng trong tôi như những vì sao lấp lánh.

——Yuuto-san♪

——Yuuto-san, nhìn này, là figure hiếm của bé ngốc Aki-chan đó♪

——Ư ư… doujinshi em muốn mua đã bán hết rồi…

——Thật sự, Yuuto-san giống như một hoàng tử vậy♪

——Em cũng muốn Yuuto-san ở bên em mãi mãi. Giống như chị Mika, chị Hazuki, chị Nanami, chị Sara, hay mẹ và cha…

——Em… sẽ không bao giờ quên Giáng sinh năm nay. Giáng sinh được ngắm tuyết cùng Yuuto-san thế này…

——Ha, happy new year… ạ♡

——Sao nhỉ… chỉ cần được bao bọc trong vòng tay của Yuuto-san, em lại cảm thấy thật an lòng. Cảm giác rất yên bình, chỉ cần thế thôi là sâu trong lồng ngực đã ấm áp trở lại rồi…

——Nhưng, em có thể cười tươi thế này… em nghĩ là nhờ có Yuuto-san.

——À, ừm, hôm, hôm nay là ngày 14 tháng 2. Tức, tức là cái ngày mà người ta gọi là "Va-len-thai-nờ" đó… Cho, cho nên em đã thử làm sô-cô-la…

——À, ừm, nếu như vì một lý do nào đó mà em phải đi đâu đó thật xa… thì lúc đó, à, ừm, a, anh có đuổi theo em không ạ…? Anh có nói rằng anh cần em không ạ…?

——Một năm qua… là một năm thật tuyệt vời. Một năm học lớp 11 được ở bên cạnh Yuuto-san, thật rực rỡ và lấp lánh… em nghĩ đó chắc chắn sẽ là khoảng thời gian em không bao giờ quên trong đời.

——Em… rất thích Yuuto-san♪

——Chính vì có Yuuto-san ở đây… nên em mới có thể mỉm cười như thế này.

——Chuyện này là bí mật của hai chúng ta… là 『Bí mật của Ayase Yuuto và Nogizaka Haruka』 nhé♪

「…」

Chỉ cần nhắm mắt lại, những ngày tháng bên Haruka lại hiện về không ngớt.

Vô số nụ cười và hạnh phúc mà Haruka đã trao cho tôi.

Tất cả những điều đó đối với tôi… đều là báu vật quý giá nhất.

Vì vậy, tôi.

「Đối với cháu… Haruka là——」

Tôi hít một hơi thật sâu như thể muốn hội tụ tất cả cảm xúc.

Những mảnh vỡ của ánh sáng lấp đầy lồng ngực cùng với không khí.

Tôi dồn tất cả những ánh sáng đó vào cảm xúc và lời nói.

Với tất cả tâm tư của mình, tôi đã nói ra câu trả lời từ tận đáy lòng.

「Đối với cháu, Haruka là… tất cả!」

「…」

「Là sự tồn tại duy nhất không thể thay thế… là người mà cháu muốn cùng bước đi trên một con đường, dù phải đánh cược cả cuộc đời này! Cháu xem Haruka là sự tồn tại quan trọng hơn bất cứ điều gì! Cháu không thể tưởng tượng được một cuộc sống thường nhật mà không có Haruka nữa…! Cháu——yêu Haruka!」

Tình cảm trào dâng từ sâu thẳm lồng ngực.

Đó là ước nguyện và khát khao từ tận đáy lòng tôi… tôi có thể ưỡn ngực mà nói rằng đó là tình cảm chân thật không một chút dối lừa.

「…Vậy sao.」

Trước tiếng hét của tôi, Akiho-san lặng lẽ gật đầu.

Bà ngẩng mặt lên như để xác nhận điều gì đó, và hướng về phía tôi một ánh mắt hiền hòa nhưng ẩn chứa một luồng sáng sâu thẳm không thể dò được.

Ánh mắt đó——tôi vẫn tiếp tục nhìn thẳng đáp lại.

Vì tôi cảm thấy rằng làm như vậy là cách tốt nhất để truyền tải tình cảm của mình.

「——Đôi mắt của cậu đã trở nên tốt hơn rồi đấy, Yuuto-san.」

「Ể…?」

「Một đôi mắt thẳng thắn và không chút do dự… Ý chí dồn nén trong giọng nói cũng khác hẳn so với lúc chúng ta nói chuyện qua điện thoại cách đây không lâu. Với cậu của bây giờ, có lẽ tôi có thể giao phó Haruka được rồi.」

「Akiho-san…」

「…Haruka cũng đã nói điều tương tự đấy.」

「Ể…?」

「Tôi đã hỏi con bé, đối với con Yuuto-san là gì. Đối với Haruka, Yuuto-san là sự tồn tại như thế nào… câu trả lời của con bé lúc đó… fufu, giống hệt như cậu bây giờ vậy. Yuuto-san là sự tồn tại quan trọng và không thể thay thế… con bé không thể tưởng tượng được một cuộc sống hàng ngày mà không có Yuuto-san. Con bé muốn cùng với Yuuto-san… mãi mãi sánh bước bên cạnh từ nay về sau, con bé đã nói vậy đấy.」

「Haruka…」

Cô ấy đã nói những lời như vậy sao…

Chưa kịp cảm động trước sự thật đó.

「——Nào, đi đi. Từ đây trở đi, Yuuto-san, là con đường mà cậu phải tự mình đi. Hãy đi và truyền đạt hết tình cảm đó cho Haruka đi.」

「Akiho-san… v, vâng ạ!」

Tôi gật đầu thật mạnh, rồi bắt đầu chạy trên lối đi giữa hai hàng ghế.

Con đường hôn lễ dẫn đến bệ thờ được trải thảm đỏ rực.

Cứ mỗi bước chân, bóng dáng Haruka lại gần hơn trước mắt.

Và rồi——

「——Haruka!」

「…?」

「——Harukaaaaaa!!」

Tôi hét lên tên của cô gái trong bộ váy cưới đang đứng trước mặt… tên của người quan trọng nhất không thể thay thế.

「…Ể, Yu, Yuuto-san…?」

Haruka quay lại nhìn tôi với vẻ mặt như không thể tin vào những gì mình đang thấy.

Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô ấy với một tình cảm mãnh liệt.

Dồn hết sức lực vào sâu trong lồng ngực.

「Haruka! Anh… anh yêu Haruka…」

「Ể…」

「Anh yêu Haruka…! Anh muốn cùng em sánh bước bên nhau mãi mãi! Vì vậy… hãy đi cùng anh nhéeeee!!」

Tôi gầm lên một tiếng, đến mức khản cả cổ.

Các vị khách mời xung quanh đều tròn mắt nhìn tôi như thể có chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi chẳng hề bận tâm.

「…………」

Nghe những lời của tôi, Haruka ngạc nhiên chớp mắt.

Một cái chớp mắt như thể đang nghiền ngẫm ý nghĩa của những lời nói gây sững sờ đó.

Nhưng ngay lập tức, cô ấy gật đầu thật mạnh.

「——V, vâng ạ! E, em cũng rất yêu Yuuto-san! Em muốn cùng Yuuto-san… mãi mãi sánh bước bên cạnh anh!」

「A…」

Cô ấy vừa đưa tay lên che miệng, vừa đáp lại với đôi mắt ngấn lệ.

「Ha, Haruka…」

「Yu, Yuuto-san… anh đã đến… đến tận nơi xa xôi này, với cơ thể tơi tả như vậy…」

「Dĩ nhiên là anh sẽ đến… vì Haruka, dù là bất cứ đâu, dù là tận cùng thế giới anh cũng sẽ đến…!」

「Vâng…!…」

Tôi ôm chặt lấy Haruka khi cô ấy lao vào lòng mình.

Cơ thể nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay tôi truyền đến hơi ấm, nhịp tim và hương thơm dịu dàng của cô ấy…

「…E, em đã… đã rất cô đơn… Từ, từ ngày hôm đó… sau "Comiket mùa hè" mà em không thể gặp được Yuuto-san… em đã luôn… Mẹ và cha đã nói với em… rằng đây là điều cần thiết… rằng nếu tình cảm của Yuuto-san và em là thật thì chắc chắn sẽ gặp lại nhau… N, nhưng, e, em đã luôn lo lắng không biết Yuuto-san có thật sự đến không… có làm đến mức này vì một người như em không… em đã luôn, luôn bất an…」

「Haruka…」

「Nh, nhưng… ngay khoảnh khắc này đây, tất cả những điều đó đã tan biến hết rồi… Yuuto-san đang ở đây… hơi ấm và mùi hương của Yuuto-san đang ở đây… chỉ cần vậy thôi, là tất cả đã đủ đầy rồi…」

「…」

Cô ấy nghẹn ngào nói.

Tuy không rõ tình hình cụ thể, nhưng chắc hẳn Haruka cũng đã phải trải qua rất nhiều lo lắng…

Nhưng… tôi sẽ không bao giờ để cô ấy phải trải qua cảm giác đó lần nữa.

Sẽ không bao giờ… để cô ấy phải cảm thấy cô đơn.

Tôi siết chặt vòng tay quanh cơ thể Haruka một lần nữa với quyết tâm từ tận đáy lòng.

「Haruka… anh sẽ không bao giờ buông tay nữa… dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng tuyệt đối sẽ không buông tay đâu…!」

「Vâng… vâng… anh hãy giữ chặt lấy em mãi nhé…」

Chúng tôi nói với nhau như vậy và ôm chặt lấy nhau.

Tôi cảm nhận được thân nhiệt của Haruka và Haruka cảm nhận được thân nhiệt của tôi…

Khoảnh khắc đó dường như vừa là vĩnh cửu——vừa là chớp mắt.

——Lách tách, lách tách, lách tách…

Không biết ai là người bắt đầu vỗ tay đầu tiên.

Lách tách… lách tách lách tách lách tách…!

「Ồ…」

「A…」

Lách tách lách tách lách tách lách tách lách tách!

Những tiếng vỗ tay lác đác từ các vị khách xung quanh ban đầu còn nhỏ, dần dần lớn lên thành một làn sóng vỗ tay ấm áp…

「A, à…」

「Ừ, ừm…」

Lách tách lách tách lách tách lách tách lách tách lách tách!

Khi chúng tôi nhận ra, 『Sảnh Nibelungen』 đã ngập trong một cơn bão vỗ tay.

Tôi và Haruka không biết phải làm vẻ mặt gì cho phải.

Chính lúc đó.

「——Chờ, chờ một chút đã! Cô nghĩ chuyện này có thể được chấp nhận sao!?」

「Ể?」

Một giọng nói ái chói xen vào.

Người lên tiếng là… một cô gái có vẻ tiểu thư mà tôi chưa từng gặp.

Cô ta đang lườm chúng tôi với ánh mắt không thể nào hung dữ hơn, và hét lớn điều gì đó.

「Cô, cô… có bị điên không!? Xông vào một lễ cưới và phá hỏng mọi thứ như thế này…! H, hơn nữa, cái màn tỏ tình nhạt nhẽo và ngu ngốc đến mức không thể tả nổi vừa rồi là gì chứ… c, cái trò hề này không thể nào được công nhận đâu!」

「Setsugetsuka… san…」

「Setsugetsuka…?」

Hình như mình đã nghe cái tên này ở đâu đó…

Cô gái được gọi là Setsugetsuka kia vò đầu bứt tóc, nói tiếp.

「Chết tiệt, chỉ còn một chút nữa thôi! Chỉ một chút nữa là em trai ta sẽ vào ở rể nhà Nogizaka này, còn ta với tư cách là chị nó sẽ nắm thực quyền sau lưng... Cứ thế là ta đã có thể mượn thế lực nhà Nogizaka làm hậu thuẫn, trục xuất con ranh đáng ghét kia và giành lại bá quyền của nhà Tennōji rồi chứ...!」

「Hả? Thế nghĩa là──」

Ngay lúc tôi còn đang nhíu mày vì không hiểu cô ta đang nói gì.

Đoàng...…!

「!?」「!」「!!」

Bất thình lình, một tiếng nổ vang trời dội lại.

Mái nhà nguyện như thể bị thổi bay trong chốc lát... và một chiếc máy bay chiến đấu đã đâm thẳng vào đó.

Phần mái vòm mở ra bầu trời giờ đã bị lấp kín, chiếc máy bay cắm thẳng vào trần nhà.

「Cái… quái…」

Diễn biến đột ngột đến mức tôi chỉ biết chết lặng.

Giữa khung cảnh ấy, người bước ra từ chiếc chiến đấu cơ là──

「...Hừm, lâu rồi không gặp nhỉ, Rodriguez.」

「Cô, cô là...」

Đó chính là tiểu thư Blizzard với mái tóc hai bím không thể nào quên──Tennōji Tōka.

Bên cạnh cô là quản gia Koinukawa-san đang cúi mình kính cẩn.

Không, tại sao cái cô 『Công chúa Băng giá Tuyệt đối linh độ - Blizzard』 này lại ở đây chứ...

Trong lúc tôi vẫn còn đang ngơ ngác vì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

「Tôi đến để trả món nợ lần trước. Nhờ có màn trình diễn của cậu mà tôi đã thoát khỏi tình thế hiểm nghèo... Nếu cứ thế làm ngơ món nợ này thì sao có thể gọi là người thừa kế chính thống của nhà Tennōji được chứ. ...Vả lại, có vẻ như người nhà ngốc nghếch của tôi cũng dính dáng một chút vào chuyện này nhỉ.」

Cô ấy liếc mắt sang cô gái tên Setsugetsuka, người đã đứng không vững vì chấn động vừa rồi.

Cô gái kia mặt mày tái mét, lắp bắp 「A, a oa oa...」 trông chẳng khác nào một con linh dương chạm mặt sư tử trên thảo nguyên. ...Xem ra cô ta có ám ảnh tâm lý nặng nề với tiểu thư Blizzard này thì phải.

「...Mà thôi kệ đi. Chuyện này lát nữa tôi sẽ từ từ hỏi tội cơ thể cô ta sau. ──Quan trọng hơn, Rodriguez, cậu đã đạt được mục đích một cách an toàn rồi chứ?」

「Ơ, à, ừm...」

「Thế à, vậy thì tốt rồi. Chỗ này cứ để tôi lo, cậu đi đi.」

「Hả...?」

「Tuy không biết tường tận sự tình, nhưng cậu đến đây để cướp dâu đúng chứ? Tôi sẽ dọn dẹp hậu quả, cứ đi mà tận hưởng tuần trăng mật nho nhỏ đi. Này, tôi cho cậu mượn chiếc 『Lãnh nguyên vĩnh cửu』 này đấy.」

Cô ấy nhẹ nhàng nhảy từ trên máy bay xuống đất, mái tóc hai bím và chiếc váy khẽ bay lên.

Mà thôi, chuyện tôi đến đây cướp dâu có lẽ hơi sai sự thật một chút, nhưng tạm bỏ qua đã.

Tôi nhìn quanh, bên trong nhà nguyện đã biến thành một đống đổ nát sau cú tấn công của chiếc chiến đấu cơ. Các vị khách mời hoảng loạn chạy tứ phía. Akiho-san thì có vẻ thích thú, tay che miệng mỉm cười 「Ôi chao...」, trong khi đám người mặc đồ đen vội vã chạy đến chỗ chị ấy.

「…………」

...Đúng là lúc này nên chuồn khỏi đây thì hơn.

Tôi quay sang phía Haruka.

「──Haruka, đi thôi!」

「A, v-vâng ạ!」

Tôi bế thốc lấy Haruka, người vẫn còn đang chớp mắt ngơ ngác.

Cứ thế trong tư thế bế công chúa, hai chúng tôi cùng nhảy lên máy bay.

「──Nào, Koinukawa, việc điều khiển nhờ cả vào ông nhé. Cứ tùy ý bay lượn một vòng cho họ.」

「──Tuân lệnh. Vậy mời hai vị ngồi xuống. Chúng ta đi đây, hai vị.」

「A, v-vâng!」

「R-rõ rồi ạ!」

Sau khi thấy chúng tôi gật đầu.

Chiếc máy bay như mọc thêm cánh, bay vút lên trời cao.

「Ch-chờ một chút! C-cô nghĩ tôi sẽ để các người đi dễ dàng như vậy──」

「Ồn ào. Cô im miệng lại cho tôi!」

「H-hí!」

「...」

Từ phía dưới dường như vọng lên tiếng của Tōka và tiếng hét của cô gái kia... nhưng mà cứ mặc kệ đã.

Chiếc máy bay chở chúng tôi cứ thế thẳng tiến lên bầu trời, nhanh chóng gia tăng độ cao.

Xuyên qua tầng khí quyển, xuyên qua những đám mây, 『Lâu đài Valhalla』 và hòn đảo Happy Spring thoáng chốc đã chỉ còn là những chấm nhỏ li ti.

「Oa, oaa... tuyệt quá...」

「Ừm, đúng thế thật...」

Tôi đáp lại giọng nói vui mừng của Haruka bên cạnh.

Vừa ngắm nhìn khuôn mặt cô ấy, tôi chợt nghĩ.

──Hình như ngày xưa, mình đã xem cảnh này trong một bộ phim nào đó thì phải.

Một bộ phim cũ của Mỹ, kể về một người đàn ông xông vào nhà thờ giữa lúc lễ cưới đang diễn ra, gạt phăng cha mẹ hai bên đang cố cản đường để cướp cô dâu đi.

Hai người chạy ra khỏi nhà thờ, nhảy lên một chiếc xe buýt đi ngang qua rồi cứ thế bỏ trốn──kết cục của phim là như vậy.

Thế nhưng trong cảnh cuối cùng, gương mặt người đàn ông từ vui mừng dần chuyển sang lo lắng.

Điều đó không chỉ thể hiện nội tâm của nhân vật chính, mà còn cho thấy tương lai phía trước của hai người sẽ chẳng hề bình yên...

「…………」

...Không phải là tôi không lo lắng.

...Không phải là tôi không sợ hãi tương lai.

Chúng tôi không thể biết điều gì đang chờ đợi phía trước, mà kể cả có biết thì cũng có vô số chuyện không thể nào tránh khỏi. Chắc chắn sau này, giữa chúng tôi sẽ nảy sinh đủ thứ vấn đề. Giống như từ trước đến giờ vẫn vậy.

Đó là sự thật không thể chối cãi.

Nhưng mà──

「──Yuuto-san♪」

Thế nhưng──

「──Yuuto-san, nhìn kìa! Ở giữa hai hòn đảo kia có cá heo đang nhảy lên đó... giống hệt liệu pháp cá heo ma thuật dành cho con nợ trong phim 『Aki-chan cô nàng hậu đậu』 vậy...♪」

「Ừm, đúng thế nhỉ.」

「Vâng♪ Thật là tuyệt vời...♪」

Thế nhưng, chỉ cần có nụ cười này của Haruka ở bên cạnh... tôi lại có cảm giác mình có thể vượt qua bất cứ chuyện gì.

Chỉ riêng điều đó... tôi có thể tự tin mà nói.

Vì vậy, tôi siết chặt tay Haruka.

「Haruka──Chúng ta đi thôi!」

Đáp lại lời tôi.

Haruka nở một nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy.

「──Vâng. Nếu cùng với Yuuto-san, thì đi bất cứ đâu em cũng đi...♪」

Cô ấy đã trả lời không chút do dự.

Như thể để chúc phúc cho chúng tôi, hàng loạt vỏ lon buộc bằng dây vào gần cánh đuôi máy bay kêu lên những tiếng loảng xoảng, lanh lảnh... và chiếc máy bay cứ thế càng bay cao, bay xa hơn nữa trên bầu trời.