0
「──Hôm nay chúng ta ăn gì đây, Yuuto-san?」
「Ừm, để xem nào… Trời cũng bắt đầu lạnh rồi, có lẽ nên ăn món gì đó ấm ấm. Mà cá tuyết cũng đang giảm giá thì phải.」
「Oa, hay quá ạ♪」
Một góc siêu thị tấp nập người mua sắm cho bữa tối sau sáu giờ chiều.
Haruka và tôi đang đứng trước quầy cá tuyết Alaska có dán tấm biển 『Vấp ngã cũng đừng dậy tay không! Muốn bạn ăn no căng bụng nên đại hạ giá cá tuyết!』, cùng nhau trò chuyện.
「Nếu là món ấm nóng thì Ruko-san và Yukari-sensei đều thích món nào hợp với rượu… Món lẩu tuyết rơi dùng cá tuyết thì sao ạ?」
「Ồ, được đó. Nghe ngon đấy.」
「Vâng ạ♪」
Haruka mỉm cười vui vẻ bên cạnh những con cá tuyết tròn lẳn, béo ngậy.
Hôm nay là một ngày cuối tuần của tháng mười một.
Tuần này đến lượt Haruka sang nhà Ayase của tôi ở lại ba ngày hai đêm cho đến thứ Hai, và hai đứa đang cùng nhau lựa chọn nguyên liệu cho bữa tối.
「Món ăn kèm thì sao ạ? Vì có cá tuyết rồi nên làm món shirako trộn sốt ponzu…」
「Cả tempura nữa cũng hay đấy. Nếu được thì em làm giúp anh nhé…」
「Vâng ạ, cứ giao cho em♪」
Em ấy mỉm cười rạng rỡ.
Chà, mấy cuộc hội thoại kiểu này cũng có cảm giác ngọt ngào chua xót ghê. Hai đứa cùng nhau vui vẻ bàn luận chọn nguyên liệu cho bữa tối, cứ như là một cặp〝vợ chồng〟hay một đôi tình nhân vừa mới dọn về sống chung…
Nhìn Haruka vui vẻ cầm đủ loại nguyên liệu lên khoe với tôi, tôi bất giác mỉm cười.
「Còn cả vài món tráng miệng nữa… A, có táo Kougyoku này♪ Ngon lắm đó ạ, vị chua vừa phải♪」
Haruka sáng mắt lên khi thấy những quả táo nhỏ được bày trên kệ hoa quả.
「Ồ, vậy mua luôn nhé?」
「Eh, được không ạ?」
「Ừ, anh cũng muốn ăn thử.」
「Cảm ơn anh…♪ À, vậy sau khi ăn táo xong, em sẽ dùng vỏ để pha trà táo nhé? Vỏ táo Kougyoku là hợp nhất để pha trà táo đó ạ♪」
Nói rồi, em ấy cầm quả táo lên và mỉm cười.
Thật sự có thể tự nhiên trò chuyện thân mật thế này… đúng là hạnh phúc.
Sau khi mua sắm xong xuôi.
「──Giờ về thôi nhỉ, Haruka?」
「A, vâng ạ.」
Hai đứa tôi chuẩn bị sánh bước đi.
「À, ừm…」
「?」
Haruka có vẻ ngượng ngùng, ngước nhìn tôi như muốn nói điều gì.
「? Sao thế, Haruka?」
「À, ừm… Bây giờ, chỉ có hai chúng ta thôi ạ…」
「Chỉ có hai chúng ta… A.」
Ban đầu tôi không hiểu em ấy muốn nói gì, nhưng rồi nhận ra ngay.
Cũng phải thôi, về đến nhà là có hai bà chị say xỉn phiền phức cầm sẵn chai rượu một lít tám chờ sẵn, nên trong lúc này, khi chỉ có hai đứa, thì nên làm những việc chỉ có thể làm khi ở riêng càng nhiều càng tốt.
Tôi hắng giọng một tiếng rồi nắm lấy tay Haruka.
「──Thế thì, về thôi, 〝Harunyan〟.」
「A──」
Nghe vậy, Haruka chớp mắt nhìn tôi.
「V-vâng ạ… 〝Yuu-chan♪〟」
Em ấy vui vẻ gọi lại như thế.
──Đây là câu chuyện sau đó.
Là phần hai của câu chuyện hậu truyện về chúng tôi… Nogizaka Haruka và Ayase Yuuto, những người đã vượt qua bao trở ngại, thổ lộ tình cảm cho nhau và trở thành một cặp 〝vợ chồng〟.
1
Trước mắt tôi, Haruka đang đứng trong bếp với chiếc tạp dề trên người.
Đó là chiếc tạp dề màu hồng được điểm xuyết những họa tiết hoa sặc sỡ.
Một món đồ trông thật điệu đà, dễ thương, không hề hợp với nhà Ayase chút nào, nhưng lại là thứ mà hai chúng tôi đã cùng nhau đi mua để Haruka dùng mỗi khi sang ở lại như hôm nay.
「Hmm hmm hmm~… Nhân vật chính hôm nay là cá tuyết~…♪」
Em ấy ngân nga một giai điệu vui vẻ.
Vừa tủm tỉm cười, em ấy vừa thoăn thoắt đôi tay trong bếp.
*Tùng tùng tùng… Tùng tùng tùng…*
*Sôi sùng sục… Sôi sùng sục…*
Tiếng dao thớt và tiếng nồi lẩu sôi trên bếp vang lên.
Chà, thật tuyệt vời.
Bên ngoài trời đã tối và se lạnh, còn tôi thì đang ngồi trong căn phòng ấm áp, thong thả ngắm nhìn Haruka──〝vợ〟mình đang chuẩn bị bữa tối.
Đúng là hình ảnh thu nhỏ của một gia đình hạnh phúc.
Hơn nữa, bóng lưng như một cô vợ trẻ của Haruka trong chiếc tạp dề riêng càng khiến trái tim tôi đập rộn ràng…
Nhắc mới nhớ, lúc mua chiếc tạp dề đó cũng có một sự kiện nho nhỏ thì phải.
Tôi nhớ lại chuyện của khoảng hai tuần trước.
Thấy Haruka vui sướng mặc thử chiếc tạp dề, bà cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục hôm đó cũng đang uống rượu ở nhà tôi cùng bà chị ngốc đã nói.
『Này Haruka-chan~, em có muốn chị đây dạy cho cách mặc tạp dề đúng chuẩn của một người〝vợ〟không~?』
『Eh? Có cả cách mặc như vậy nữa ạ…?』
『Ừ, đúng rồi đó~♪ Là cách mặc truyền thống có từ xa xưa… Chị nghĩ Yuu-kun mà thấy là sẽ thích lắm cho xem~♪』
『Y-Yuuto-san sẽ…! Nh-nhất định nhờ chị ạ…!』
『Tinh thần tốt lắm~. Ufufu, lại đây nào~♪』
Sau cuộc trò chuyện đó, hai người họ biến mất vào phòng trong, năm phút sau mới quay lại.
『──Th-thế này có được không ạ…?』
『!?』
Haruka bước ra… trong bộ dạng chỉ-mặc-tạp-dề (?).
Phần lộ ra khỏi tạp dề là bờ vai, đôi cánh tay và bắp đùi trắng nõn. Nói cách khác, ngoài những chỗ được vải tạp dề che phủ ra thì tất cả đều là da trần. K-không, chẳng lẽ đây là bộ tạp dề khỏa thân mình từng thấy trong mơ…!?
『À, ừm… thế này có được không ạ…? Sao em cứ thấy man mát thế nào ấy…』
『Không sao, không sao đâu~♪ Không vấn đề gì hết~♪ Cảm giác man mát đó là do chữ cái đầu trong tình cảm〝suki〟dành cho Yuu-kun đang rỉ ra đó~♪』
B-bà này nói cái gì vậy…!?
Tôi choáng váng trước bộ não vẫn nồng nặc mùi cồn của bà cô giáo quấy rối, nhưng mắt lại cứ vô thức dán vào Haruka.
『A~, Yuu-kun đang nhìn Haruka-chan bằng ánh mắt dê xồm kìa~♪ Dê quá, dê quá~♪』
『C-cái, không phải…』
『Ufufu, không sao, không sao đâu~♪ Một thiếu niên trong tuổi dậy thì khỏe mạnh có hứng thú với mấy chuyện đó là tự nhiên mà~♪ N-h-ư-n-g, làm thế này thì có lẽ còn dê hơn nữa đó~♪』
Cùng với tiếng cười đó, Yukari-san kéo dây tạp dề của Haruka.
*Vụt…*
『!』
Thứ xuất hiện từ bên dưới là──
『…………』
Là Haruka trong bộ áo len hở vai và quần short.
『Fufufu~, em đang mong đợi cái gì thế hả, Yuu-ku~n♪』
『K-không…』
K-không, với tình huống vừa rồi thì một thằng con trai khỏe mạnh nào cũng chỉ có thể tưởng tượng ra một thứ duy nhất thôi…
Dù phản bác trong lòng, tôi vẫn cảm thấy hơi khó xử và liếc nhìn Haruka.
Nhưng đây cũng là lần đầu mình thấy Haruka mặc quần short. Thường ngày em ấy toàn mặc váy nên trông khá hiền lành… nhưng kiểu quần short năng động này cũng khỏe khoắn, đẹp đấy chứ…
『À, ừm…』
『Ara~, ánh mắt đó là ánh mắt: “Váy của Haruka-chan tất nhiên là tuyệt phẩm rồi, nhưng cặp đùi mũm mĩm khỏe khoắn lộ ra từ quần short cũng không tệ, chẹp chẹp…” chứ gì~♪ Đồ bốn mắt dâm ngầm~♪』
『T-tôi không có nghĩ “chẹp chẹp”!』
Đại loại là đã có chuyện như thế.
Sao mấy chuyện kiểu này bà chị lại nhạy bén thế không biết… mà thôi, kệ đi.
Sau chuyện đó, chiếc tạp dề họa tiết hoa này đã trở thành tạp dề riêng của Haruka và được để sẵn ở nhà tôi.
Khi tôi tỉnh táo lại, tiếng ngân nga, tiếng dao thớt và tiếng nồi lẩu của Haruka vẫn vang lên từ trong bếp.
Những âm thanh hạnh phúc vang lên theo nhịp.
Tôi vừa lấy chúng làm nhạc nền, vừa lơ đãng nhìn về phía bếp thì.
「──A, Yuuto-sa~n, anh nếm thử vị nước dùng này xem thế nào ạ?」
Haruka tất tả chạy tới.
Em ấy múc một ít súp trong nồi vào muôi rồi đưa ra trước mặt tôi: 「A~n♪」.
「Ừm, để xem nào… Ừm, được rồi đó. Ngon lắm.」
「Oa, thật không ạ? Em đã dùng tảo bẹ kombu mà anh thích để nấu cho vị nhạt một chút, may là hợp khẩu vị của anh…♪」
Em ấy cười, một nụ cười thật sự vui sướng từ tận đáy lòng.
「──À, đúng rồi. Em thấy có shirako ngon lắm nên sẽ cho thật nhiều vào đĩa của anh Yuuto-san nhé. Anh cứ mong chờ đi ạ♪」
Haruka ghé sát tai tôi thì thầm, rồi cô vợ mặc tạp dề lại tất tả quay về bếp.
Cảm giác cứ như một cặp vợ chồng son thật sự…
「Yaa~n, ngon quá~♪ Má em sắp rụng mất rồi~♪」
「Ừm, đúng là tuyệt phẩm. Vị thanh tao kiểu Nhật, hợp với rượu vô cùng.」
Yukari-san và Ruko vừa vùi mặt vào bát tô trước mặt (vì đĩa không đủ lớn thì phải…), vừa cất giọng reo hò vui sướng.
「Thế này thì tuyệt quá~n… không thể ngừng lại được~… ngấu nghiến ngấu nghiến…!」
「Đúng vậy… vừa ấm người, vừa hợp làm mồi nhắm… xuất sắc… sồn sột sồn sột…!」
「À, xin đừng vội ạ. Vẫn còn nhiều lắm ạ…」
「Thật không~? Thế thì cho chị đây đặt trước ba bát nữa nha~♪」
「Hừ, chỉ có Yukari là ăn gian. Nogizaka-san, tôi đặt trước! Bốn bát!」
Giữa lúc những con thú đói đang tranh giành nhau một cách trẻ con và xấu xí.
「Vâng, của anh Yuuto-san đây ạ♪」
「Ừm, cảm ơn.」
Tôi nhận lấy đĩa cá tuyết đầy ắp từ Haruka.
Trong đó, phần shirako tươi ngon được bày nhiều gấp đôi so với của Ruko và mọi người…
「Ồ, ngon quá…!」
「Có hợp khẩu vị anh không ạ…?」
「Ừm, vị rất vừa…!」
「Anh nói vậy em vui lắm ạ…♪」
Em ấy nghiêng đầu, tủm tỉm cười.
Tôi có thể cảm nhận được tấm lòng của Haruka trong đĩa thức ăn này (đặc biệt là ở phần shirako)…
Cứ để thế này cũng đã ngon lắm rồi, nhưng tôi nghĩ thêm một chút sốt ponzu vào sẽ tạo ra một hương vị khác biệt. Vì vậy, tôi định làm thế thì.
「──A, sốt ponzu ạ. Đây ạ♪」
「Ồ, cảm ơn em.」
Trước khi tôi kịp với tay, Haruka đã đưa cho tôi chai sốt ponzu. Chà, đúng lúc ghê.
Tôi thầm thán phục sự tinh ý của Haruka, ăn xong bát đầu tiên thì.
「À, Haruka, nếu được thì──」
「──Vâng, anh muốn thêm bát nữa đúng không ạ, Yuuto-san♪」
「Ồ, ngại quá.」
Lần này cũng vậy, trước khi tôi kịp nói gì, Haruka đã múc cho tôi một bát mới.
Hừm, có lẽ đây chính là cái gọi là thần giao cách cảm.
Hơn nữa.
「Ừm, Haru──」
「A, anh muốn chuyển kênh TV sang tin tức đúng không ạ, vâng ạ♪」
「Sao em biết hay vậy…」
Tôi bất giác thốt lên.
Chuyện này đã vượt qua cả mức độ tinh ý hay thần giao cách cảm rồi… có lẽ phải gọi là cấp độ đồng bộ luôn ấy chứ.
Thấy vậy, Yukari-san nói.
「Mà công nhận, Haruka-chan cũng đã quen với dáng vẻ của một cô vợ mới rồi nhỉ~♪」
「Eh, v-vậy ạ…?」
「Đúng rồi đó~♪ Hoàn toàn ăn ý với Yuu-kun rồi~. Đúng là một cô vợ mới đảm đang, đi đâu cũng không sợ xấu hổ~♪」
「Ừm, đúng vậy. Một cô vợ mới quá tốt so với Yuuto.」
「Em, ừm… (ngượng ngùng)」
Haruka xấu hổ cúi mặt xuống.
Dù ngượng ngùng nhưng trông em ấy không hề có vẻ khó chịu…
Thấy thế, mặt Yukari-san càng gian hơn.
「──Này, nếu đã thế này rồi thì hai đứa cứ đi〝đăng ký kết hôn〟thật luôn đi, thay vì chỉ là tiền hôn nhân~♪」
Bà chị đột nhiên nói ra một câu như thế.
「Eh…」
「C-chị nói gì vậy…」
「Vì hai đứa trông đã ra dáng vợ chồng lắm rồi đó~♪ Thậm chí còn ra dáng hơn cả vợ chồng thật ấy chứ~♪ Với tư cách là một người chị nhắm đến Yuu-kun từ xưa, chị thấy hơi phức tạp một chút, nhưng hai đứa hợp nhau lắm đó~♪」
「Đúng vậy. Dù tôi nghĩ Nogizaka-san là một cô dâu quá tốt so với Yuuto… nhưng nếu em ấy thật sự trở thành em dâu của tôi thì tôi cũng rất vui. Vô cùng hoan nghênh.」
Đến cả Ruko cũng nghiêm túc nói những lời như thế.
K-không, tất nhiên là về mặt tương lai, tôi cũng muốn làm điều đó càng sớm càng tốt, và được khen là hợp nhau thì tôi vui không gì tả xiết, nhưng như thế này thì đột ngột quá, còn phải xem cảm xúc và hoàn cảnh của Haruka nữa…
Thế nhưng, Haruka lại.
「──Đ-〝đăng ký kết hôn〟ạ…」
「Eh…?」
「Đ-đăng ký kết hôn là việc nộp đơn đăng ký kết hôn lên cơ quan nhà nước để chính thức xác nhận hôn nhân, đúng không ạ… E-em, em… em yêu anh Yuuto-san rất nhiều ạ… Yêu đến mức thấy anh thật đáng quý, không thể nghĩ đến ai khác ngoài anh nữa…」
「H-Haruka…」
「V-vì vậy, nếu anh Yuuto-san, nói là, không chê thì em…」
Nói rồi, em ấy đỏ bừng mặt, xấu hổ cúi gằm xuống.
Chuyện đó… tôi cũng cảm thấy y hệt như vậy.
Dù thức hay ngủ, tôi chỉ toàn nghĩ về Haruka, tôi yêu Haruka rất nhiều…
Vậy nên, không có chuyện tôi chê bai dù chỉ là một mẩu râu của con bọ chét, ngược lại tôi còn muốn nhào lộn năm vòng rồi hú lên『OAO OAO OA~N!』, sau đó nhảy santo quỳ xuống van xin nữa là đằng khác…
Vì vậy──
「Cảm ơn em… Haruka. Anh cũng yêu Haruka rất nhiều. Anh không còn nhìn thấy ai khác ngoài em nữa… Nếu Haruka đồng ý, anh muốn trở thành〝chồng〟thật sự của em ngay lập tức… muốn đăng ký kết hôn với em.」
「Yuuto-san…」
Nghe những lời của tôi, Haruka chớp đôi mắt to tròn.
「V-vâng ạ. Xin hãy để em trở thành〝vợ〟thật sự của anh Yuuto-san…」
Em ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và gật đầu thật mạnh.
「Harunyan…」
「Yuu-chan…♪」
「Harunyan…」
「Yuu-chan…♪」
「Harunyan…」
「Yuu-chan…♪」
「Harunyan…」
「Yuu-chan…♪」
Hai chúng tôi nhìn nhau đắm đuối qua nồi lẩu tuyết rơi cá tuyết (và cả shirako) đặt trên bàn.
「Ch-chà… Hai đứa mặn nồng từ lúc nào thế~♪ Yuu-chan với Harunyan…♪ Thôi thế này thì phải uống tới bến thôi~♪」
「Thế này gọi là lễ hỏi cũng được rồi. Ừm, hôm nay là một ngày đẹp trời. Thật đáng mừng. Cạn ly thôi!」
Bên cạnh, Yukari-san và Ruko vừa nói những lời như thế, vừa chế giễu và tu ừng ực chai rượu một lít tám trước mặt, nhưng thật lòng mà nói, tôi và Haruka chẳng bận tâm đến thảm cảnh của mấy bà nghiện rượu đó, vì trong mắt chúng tôi chỉ có đối phương mà thôi.
Bữa tối kết thúc trong không khí như thế (với shirako, đăng ký kết hôn và hội nghiện rượu).
Sau bữa ăn là khoảng thời gian thư giãn.
Lúc này, Haruka đang ở trong bếp pha trà táo sau bữa tối bằng những quả táo Kougyoku đã mua, còn trong phòng khách, Ruko và những người khác đang vui vẻ tiếp tục buổi nhậu.
「Hahaha, đáng mừng, đáng mừng! Trong một buổi tiệc chúc mừng thế này thì không thể thiếu rượu được. Ly tiếp theo, tiếp theo! Lần này là『Houou Biden』!」
「Ufufufufu~n, chị đây sẽ uống『Bishounen』,『Kudoki Jouzu』và『Irogonomi Henji』~♪ Đặt tên cho nó là set Boy Love rượu sake nha~♪」
Hai người họ đang quậy tưng bừng giữa những chai rượu sake có cái tên thật khoa trương.
「──Hừm, hình như ta có chuyện gì đó muốn nói với Yuuto thì phải…」
Ruko đột nhiên nói như vừa nhớ ra điều gì.
「? Gì thế?」
「…Chà, ta chắc là có chuyện gì đó, nhưng không nhớ ra nổi… Mà thôi, không nhớ ra được thì chắc cũng không phải chuyện gì to tát. Này, mau mang chai Hiyaoroshi tiếp theo ra đây!」
「Vâng vâng…」
Tôi thở dài đứng dậy.
Đúng là, uống nhiều rượu quá nên não thành tổ ong (không phải là bộ phận của lòng bò) rồi hay sao…?
Nhưng điều mà Ruko nói lúc đó.
Ngày hôm sau, tôi đã ngay lập tức nhận ra rằng đó là một chuyện quan trọng đến mức ít nhất cũng phải dí điện cho bà chị ngốc này một phát để bà ta nhớ lại.
2
Sáng rồi.
Một buổi sáng trong lành với tiếng chim sẻ líu lo.
Tôi vươn vai, ngồi dậy khỏi giường.
Tối qua, tôi và Haruka đã nói chuyện rất lâu.
Chúng tôi cùng nhau nghe bản nhạc mới của『Chocolate Rockers』và chỉ ra những bài hát yêu thích, xem album cũ của tôi và sôi nổi kể lại những câu chuyện ngày đó, rồi còn đấm lưng và mát-xa cho nhau trong bộ đồ ngủ…
Tôi cảm thấy mối quan hệ của mình với Haruka đã trở nên sâu sắc hơn một bậc qua khoảng thời gian riêng tư thoải mái đó, và cuối cùng, chúng tôi lại ngượng ngùng nói chúc ngủ ngon sau〝nụ hôn chúc ngủ ngon〟rồi mới đi ngủ (tất nhiên là mỗi người một phòng).
「Vui thật…」
Một cuộc sống có Haruka ở bên.
Giá như những ngày hạnh phúc như thế này cứ kéo dài mãi──tôi nghĩ.
「──Thôi, dậy nào.」
Bữa tối hôm qua gần như đều do Haruka lo liệu, để đáp lại, tôi sẽ làm gì đó cho bữa sáng trước khi em ấy thức dậy.
Với tâm trạng sảng khoái đó, tôi xuống tầng một thì.
「…………」
Trong phòng khách, Ruko và Yukari-san đang nằm vất vưởng trên sofa và sàn nhà như những con cá cần câu bị sóng đánh dạt vào bờ (đúng theo nghĩa đen).
「Lại uống thâu đêm nữa à…」
Vì tôi và Haruka đã sớm rút lên tầng hai nên không biết chuyện gì xảy ra sau đó, nhưng có vẻ là vậy.
Khẳng định hoàn toàn cho suy đoán đó, cùng với mùi cồn thoang thoảng là vô số chai rượu một lít tám vương vãi trên sàn phòng khách, đủ để chơi được hai ván bowling.
「…Ư, ư ưm… nước… nước đâu rồi… khát khô cả họng, chết mất…」
「…A, trời đất quay cuồng… bụng em sắp lộn ra ngoài rồi…」
Hai người họ rên rỉ với vẻ mặt không giống người trần.
Đúng là phá hỏng cả một buổi sáng trong lành…
Tôi chán nản tột độ với hai bà say rượu không biết hối cải này.
「Này, vào giường ngủ đi. Cứ thế này là cảm lạnh đấy.」
「Hừ, hừm… xin lỗi nhé…」
「Aan… sự dịu dàng của Yuu-kun thấm vào dạ dày đau ốm của chị quá~n…」
「Được rồi, đi nào.」
「A, aahh~n…」
「Ô, ôi, đừng có lắc mạnh thế… À… đúng rồi, chiều nay bố và mẹ sẽ về nhà một lát đó…」
「Hả, thật sao──」
…Hử?
Tôi đang lơ đãng nghe thì bỗng khựng lại.
──Khoan đã. Hình như vừa rồi có chuyện gì đó quan trọng thì phải…?
「Ruko, chị vừa nói gì…?」
「…Hừm, ta nói là bố và mẹ sẽ về… Tối qua có điện thoại, lúc đó em còn đang đi mua sắm chưa về nên ta quên báo…」
「…!」
Tôi lặng người đi trước lời nói đó.
Bố và mẹ về… có nghĩa là bố và mẹ sẽ về nhà này, đúng không?
Tại sao bà chị ngốc này lại quên béng đi một chuyện quan trọng như vậy cơ chứ…!
「…À thì bố mẹ đột ngột về nhà là chuyện thường ngày nên ta nghĩ cũng không có gì to tát lắm… À, ta cũng kể chuyện của Nogizaka-san rồi, bố mẹ nói là rất muốn gặp con dâu của Yuuto đó…」
「…!!」
Hơn nữa, mấy chuyện thừa thãi thế này thì lại báo cáo rất đầy đủ!
Không, tôi không có ý định giấu diếm chuyện của mình với Haruka. Tôi đã nói nhiều lần rồi, tình cảm đó không hề giả dối và sau này cũng sẽ không thay đổi. Nhưng đó là chuyện mà chúng tôi nên tự mình nói ra khi gặp mặt trực tiếp, chứ không phải để bà chị ngốc này báo trước qua điện thoại… Làm thế chỉ khiến mọi chuyện khó khăn hơn thôi.
「Th-thật là…!」
Dù sao thì bây giờ không phải là lúc để nói những chuyện đó.
──Bố mẹ sắp về.
Hơn nữa, họ còn biết rõ chuyện của Haruka (việc kết hôn).
Thế này thì chắc chắn phải chuẩn bị tinh thần để nghênh chiến rồi.
Mà họ về vào chiều nay, tức là gần như không còn thời gian nữa.
Phải nghĩ cách sắp xếp buổi gặp mặt giữa bố mẹ và Haruka cho tươm tất mới được…!
Trước tiên phải đánh thức Haruka dậy và giải thích tình hình… không, trước đó phải dọn dẹp cái bãi chiến trường này đã… mà không, trước cả việc đó… A, không biết nữa!
Trong lúc tôi đang bối rối không biết bắt đầu từ đâu.
「Fufu~, anh gặp rắc rối à, anh hai~♪」
「!」
Một giọng nói ngọt như dâu tây vang lên.
Tôi quay lại thì thấy──
「Fufufu~, được gọi là tới, có mặt liền~♪ Mika-chan ngọt ngào đáng yêu đã đến đây~♪ Có vẻ như mọi chuyện đang trở nên khẩn cấp nhỉ~. Này~, cứ gọi nhau là〝Harunyan♪〟〝Yuu-chan…♪〟như một cặp đôi ngốc nghếch cũng được thôi, nhưng cũng phải nghĩ đến những trường hợp bất thường như thế này chứ?」
「Mika…」
Ngồi trên sofa phòng khách là cô bé hai bím tóc cùng đám hầu gái theo sau.
Đúng là cái đám ồn ào này, lúc nào cũng xâm nhập vào nhà mà không một tiếng động.
Mà khoan… tại sao ngay cả chuyện ngày hôm qua (màn trở lại của〝Harunyan〟〝Yuu-chan〟), lúc em ấy không có ở đây, mà em ấy cũng biết thế!?
Đáp lại câu hỏi đó.
「Fufufu, dĩ nhiên là nhờ máy nghe trộm──à không, khụ khụ, chắc là nhờ sức mạnh của một cô em gái luôn nghĩ cho anh hai và chị dâu đó~♪」
「…」
Máy nghe trộm à…
Không biết nó gài ở đâu, nhưng đúng là không thể lơ là cảnh giác được…
Trong lúc tôi đang cảm thấy mệt mỏi với độ chuẩn bị kỹ lưỡng của cô em gái hai bím nguyên bản này thì.
「Mà, bỏ qua chuyện đó đi~, em nghe cả rồi, anh hai. Bố mẹ anh sắp về đúng không?」
「À, ừ…」
「Thế thì phải chuẩn bị cho tử tế chứ~. Không còn nhiều thời gian nữa đúng không? Này, việc dọn dẹp ở đây cứ để bọn em lo, anh mau đi gọi chị dâu đến đây đi~」
「…Cũng phải…」
Dù có nhiều điều không thỏa đáng, nhưng lúc này đành gác lại đã.
Tôi quyết định tạm thời bỏ qua việc truy cứu về sức mạnh em gái.
Tôi vội vã rời khỏi phòng khách và đi lên tầng hai gọi Haruka.
「──Sau đây, xin được bắt đầu,『Kế hoạch tác chiến lần thứ ba mươi lăm: Thể hiện tình cảm mặn nồng của chị dâu và anh hai để cho bố mẹ anh hai thấy rằng mối quan hệ của hai người vẫn tốt đẹp♪』!」
「Paffu~ paffu~ đùng đoàng~♪」
「…Hú hú~」
「──(vỗ tay bôm bốp)」
Cùng với giọng nói vô cùng vui vẻ của Mika.
Các cô hầu gái ném những mảnh hoa giấy và bắn pháo giấy khắp nơi.
「A, a…」
「Eh, ừm…?」
Cái gì thế này…?
Ngay khi tôi gọi Haruka và quay trở lại phòng khách.
Thứ chờ đợi chúng tôi là… một cảnh tượng chẳng khác nào một bữa tiệc (nhân tiện thì bà chị ngốc và bà cô giáo quấy rối vẫn nằm đó như những cái xác).
Mika nhếch mép cười với chúng tôi đang chớp mắt ngạc nhiên.
「Cái gì là cái gì, là họp tác chiến đó~♪ Chúng ta sắp phải nghênh chiến với bố mẹ anh hai, nên mọi người phải cùng nhau bàn bạc đối sách~」
「Họp tác chiến…?」
「Đúng rồi. Vì đây là lần đầu chị dâu ra mắt bố mẹ anh hai, có thể nói là một thời khắc quan trọng, đúng không? Và để bố mẹ anh hai công nhận mối quan hệ của hai người, em nghĩ cách tốt nhất là cho họ thấy hai người thân thiết đến mức nào để chứng minh sự đã rồi♪ Vì sự đã rồi còn mạnh hơn cả lễ hỏi mà?」
「Hừm…」
Dù tôi không hiểu cái ví dụ khó hiểu ở nửa sau cho lắm… nhưng những gì em ấy nói cũng có lý.
「...Khoan đã, 『Chiến dịch vĩ đại lần thứ 35 mang tên: Thể hiện cảnh mặn nồng cháy bỏng của chị gái và anh~san để PR cho phụ huynh của anh~san thấy hai người đang cơm lành canh ngọt♪』 (Dài quá...) là cái quái gì vậy...?」
Cái tên đó chẳng báo trước điềm lành nào cả.
Thấy mặt tôi tỏ vẻ ngờ vực.
「Phù phù phù, đó là bí mật kinh doanh. Cứ giao phó cho giáo sư Mika-chan này đi. Mà, tớ sẽ không làm gì xấu đâu♪ Thôi nào, vì mọi chuyện đã quyết nên chúng ta nhanh chóng bắt đầu thôi. Đầu tiên, anh~san và chị gái hãy nói ra những điểm mình thích ở đối phương đi nào♪」
「Hả?」
Con bé lại nói mấy chuyện khó hiểu rồi.
Sao lại phải chơi trò tự bêu xấu trước công chúng như thế chứ...
Mika liền đáp.
「Việc này có ý nghĩa cả đấy chứ? Bằng cách nêu ra những điểm mình thích ở đối phương, hai người sẽ một lần nữa xác nhận lại tình cảm của mình, đồng thời chọn lọc ra những điểm cần PR cho phụ huynh của anh~san. Một công đôi việc tuyệt vời và vô đối luôn♪」
「Chuyện đó thì...」
Đúng là có thể như vậy thật.
Nhưng mà chẳng phải nên có cách làm khác hay sao...
「Nhanh nào nhanh nào, không còn nhiều thời gian đâu, đừng câu nệ tiểu tiết nữa, cứ thực hành thôi! Đây là một phương pháp hữu hiệu đã được tâm lý học công nhận đấy nhé~♪」
「A, anh hiểu rồi.」
「V-vâng ạ...」
Con bé hai bím này vẫn cứ độc đoán như mọi khi.
Và thế là.
Chẳng hiểu sao... tôi và Haruka lại phải đứng nói ra những điểm mình thích ở đối phương.
「Nào, vậy thì anh~san trước nhé♪ Cố gắng kể ra thật nhiều điểm anh thích ở chị gái xem nào♪」
「À, ừm...」
Tự dưng thấy hồi hộp quá.
Tôi đứng đối diện Haruka.
「À, ờm, những điểm anh thích ở Haruka là...」
「...V-vâng ạ...」
「Ừ-ừm thì...」
「...(T-thình thịch)」
「N-nói sao nhỉ... Anh thích, tất cả mọi thứ. Dịu dàng, chu đáo, nụ cười thì đáng yêu... Với lại, chỉ cần ở bên em thôi là anh đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Cả vẻ mặt lấp lánh khi em đắm chìm trong sở thích nữa, nhìn em như vậy cũng khiến anh cảm thấy tích cực hơn...」
「...」
「D-dĩ nhiên, cả, cả ngoại hình của em anh cũng thích. Mái tóc mượt mà chỉ nhìn thôi đã muốn chạm vào rồi, và anh cũng bị thu hút bởi đôi mắt to tròn trong veo của em. Giọng nói của em chỉ cần nghe thôi đã thấy lòng bình yên, cả cử chỉ vuốt tóc khi nói chuyện cũng rất đáng yêu...」
Vừa nói, tôi vừa cảm thấy mặt mình nóng ran như bị cào bằng ớt.
U-ưm, xấu hổ hơn mình tưởng.
Những điều tôi nói đều là thật lòng, đáng lẽ không có gì phải xấu hổ cả, nhưng khi nói ra thành lời thì sự ngượng ngùng lại như nhân lên gấp bội...
Bên cạnh, mặt Haruka cũng đỏ bừng như thể đang bốc hơi, cô ấy lí nhí 「A, au au...」 rồi cúi gằm mặt xuống.
「A~ trời ơi, ăn cẩu lương no luôn~. Nói sao nhỉ, tuy có hơi vụng về, nhưng qua đó em hiểu rõ là anh~san yêu chị gái nhiều đến mức nào rồi~♪」
「Đúng là mặn nồng quá đi~♪」
「...Nhìn hai người tình tứ đến mức em chỉ muốn đào một cái lỗ dưới sàn thôi.」
「──(Gật gật♪)」
Mika và mấy cô bé kia nói với vẻ thích thú ra mặt. Chết tiệt, rõ ràng là đang hả hê mà...
Trong lúc tôi và Haruka chỉ biết đỏ mặt cúi đầu, Mika nhìn chúng tôi và nói.
「Vậy thì tiếp theo là chị gái nhé. Chị cứ kể ra bao nhiêu điểm chị thích ở anh~san cũng được. Nào, bắt đầu♪」
「Ơ, à, v-vâng ạ...」
Nghe vậy, Haruka giật nảy mình.
「Ư-ừm... những điểm em thích ở anh Yuuto là...」
「...」
「V-và...」
「...」
「Đ-đúng vậy ạ... Em cũng, thích tất cả mọi thứ... ạ...っ...!」
Mặt đỏ bừng, cô ấy vừa nắm chặt lấy gấu váy bằng cả hai tay vừa nói.
「T-tất cả mọi thứ, em đều thích ạ...! T-thích tất cả đến mức không thể chọn được...っ...! Em thích sự dịu dàng và đáng tin cậy của anh, và cả vẻ ngầu của anh khi hết mình vì một điều gì đó nữa...! Cả lúc anh ngại ngùng chỉnh lại gọng kính, và vẻ mặt ấm áp khi nói chuyện với Mika và các bạn, t-tất cả...っ...」
Lời tỏ tình tuy ngắt quãng nhưng vô cùng chân thành.
Những lời nói đó thật tha thiết và thẳng thắn, khiến tôi cảm nhận được rằng Haruka thực sự nghĩ như vậy...
「H-Haruka...」
「A-anh, Yuuto...」
Chúng tôi bất giác nhìn nhau đắm đuối.
Thấy vậy, Mika và các cô bé khác.
「...Haizz, nói sao đây~, tuy là mình bày ra chuyện này, nhưng tự dưng thấy nó nhảm nhí thế nào ấy~」
「Ufufu, hai người nồng cháy quá đến mức không dám nhìn nữa rồi~♪」
「...Như đang ở ngay xích đạo của tình yêu vậy.」
「──(Gật gật)」
Họ vừa nói vừa lấy tay quạt quạt cho mình.
Grừ... bày trò ra rồi lại nói những lời tuỳ tiện như thế...
Nhân tiện, bên cạnh phòng khách, Ruko và Yukari-san vẫn đang 「...Ô, ôôô...」 「............Ọ, ọe...」 trong cơn vật vã sau chầu nhậu mà không hề bị phân tâm. Mấy người này cũng tuỳ hứng thật đấy...
「──Thôi nào, cứ để hai người thể hiện cảnh mặn nồng ở đây nữa cũng chẳng đi đến đâu, nên chúng ta sang bước tiếp theo thôi~. Phần tiếp theo mới là quan trọng, giống như phần gan trong món sashimi cá bò da vậy? Tạm thời hai người hãy làm nũng với nhau đi──」
Mika vừa giơ ngón trỏ lên định nói tiếp.
Thì đúng lúc đó.
Lạch cạch, sầm.
Tiếng mở khóa và tiếng mở cửa vang lên.
「Bố mẹ về rồi đây.」
「Hả?」
Từ phía lối vào, một giọng nói như vậy vọng đến.
***
### 3
「──Woa, hoài niệm thật. Lâu lắm rồi mới về lại nhà mình ha~」
「...Ừm.」
「Chắc cũng khoảng hai năm rồi nhỉ... Ôi chà chà, ở đây có cắm hoa đẹp quá này. Kyaa, đây cũng là một trong những lựa chọn của cô dâu nhà Yuuto trong lời đồn à?」
Giọng nói vọng vào chắc chắn là của bố mẹ tôi, đã lâu lắm rồi mới được nghe lại.
Ơ, c-chuyện gì thế này? Tôi nhớ là bố mẹ nói chiều mới về cơ mà, bây giờ mới chỉ hơn mười hai giờ trưa một chút...
Lúc này, Ruko, người nãy giờ vẫn đang gục mặt xuống bàn rên rỉ, lên tiếng.
「...A, hình như ta có nghe nói là về lúc trưa thì phải...」
「Hả?」
「...Tại ta không nghe rõ là chiều hay trưa nên cứ nói áng chừng là chiều cho chắc... Có vấn đề gì à...? ...Ọe...」
「...!?」
Gặp trường hợp này thì phải báo thời gian sớm hơn mới là nguyên tắc cơ bản của người đi làm chứ!
Thật tình, bà chị ngốc này đúng là cẩu thả hết mức mà...!
Thôi thì, bài diễn văn dành cho bà chị ngốc này cứ để sau vậy.
Trước mắt phải xử lý tình hình đã!
Trong lúc tôi đang cuống lên.
「...Thưa thiếu gia Yuuto, trước mắt cứ để chúng tôi ra nghênh đón ạ.」
「Ơ...?」
「Trong lúc đó, xin thiếu gia và mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng đi ạ~♪」
「──(Gật gật)」
「T-tuyệt quá, cảm ơn mọi người...!」
「...Không có gì đâu ạ, cứ giao cho chúng tôi.」
Nói rồi, chị Hazuki-san và các cô hầu gái khác tiến ra phía lối vào.
「...Mừng hai vị đã về.」
「Nếu được, chúng tôi xin phép được mang hành lý vào trong giúp ạ~」
「──(Gật gật)」
Trước sự chào đón đó.
「Woa, cảm ơn các cháu đã ra đón. Này này, bé nào là Haruka-chan thế? Cô bé người đẹp băng giá đeo kính kia à? Hay là cô bé tươi cười này? Hay là bé tí hon kia... chắc không phải rồi nhỉ?」
「...Vâng ạ. Chúng tôi là những người hầu phục vụ cho thiếu gia Yuuto và tiểu thư Haruka.」
「Nếu hai vị có bất kỳ yêu cầu gì, xin cứ tự nhiên sai bảo ạ~」
「──(Gật gật)」
「Ara, được cả hầu gái phục vụ nữa, thằng bé nhà mình cũng ra dáng người lớn rồi nhỉ.」
「...」
Cuộc đối thoại như vậy vọng lại từ phía cửa.
Hừm, xem ra bố mẹ vẫn cứ bình thản như mọi khi, thấy có hầu gái trong nhà mà cũng chẳng ngạc nhiên gì...
Dù sao thì, với tình hình này, có lẽ họ sẽ câu được chút thời gian. Nhân lúc này mình phải bàn với Haruka xem nên đối phó với cuộc viếng thăm đột ngột này thế nào...
「...Hửm, Haruka?」
Tôi nhìn sang bên cạnh thì không thấy Haruka đâu nữa.
Trong phòng khách chỉ còn lại cô bé hai bím đang nhâm nhi trà và hai bợm nhậu đang gục mặt trên bàn.
Haruka đi đâu rồi──
「──C-cháu chào hai bác lần đầu gặp mặt ạ...っ...!」
Một giọng nói như vậy vang lên từ phía lối vào.
Tôi vội vàng nhìn về phía đó... và thấy Haruka đang đứng với vẻ mặt vô cùng bấn loạn.
「H-Haruka!?」
Từ lúc nào vậy...!
Thấy tôi ngơ ngác chớp mắt.
「Ơ, chị gái vừa đi ra sau chị Hazuki-san và mọi người rồi đấy? Bảo là để chào hỏi bố mẹ anh~san♪」
「Hả?」
Chào hỏi? Một mình ư?
K-khoan, thế này có hơi nguy hiểm, ít nhất cũng phải đợi tôi đi cùng để giới thiệu ban đầu đã chứ...!
「Không sao đâu mà~. Em hiểu anh~san lo lắng, nhưng trông vậy thôi chứ chị gái có nhiều kinh nghiệm chào hỏi ở nhiều nơi lắm rồi. Lần này chắc chắn chị ấy cũng sẽ làm tốt thôi~♪」
Mika thì nói vậy.
Nhưng tôi lại có một lý do để lo lắng.
Đó là──
「Ch-cháu chào hai bác ạ. À, ch-cháu là Nogizaka Haruka...」
Haruka vừa nói với vẻ mặt như sắp ngất đến nơi, vừa bước lại gần.
Xoẹt...
「Ơ... Kyaa...!?」
Cùng với một tiếng động như loài chim nào đó, cô ấy trượt chân trên sàn nhà vốn chẳng có gì.
Haruka mất thăng bằng, hai tay quơ quơ loạn xạ rồi lướt đi trên sàn nhà ít ma sát như một viên đá trong môn bi đá trên băng.
「Haruka!」
──Lý do tôi lo lắng chính là đây.
Cái thuộc tính cô nàng hậu đậu thần thánh sẽ được phát huy càng mạnh khi tình hình càng cấp bách.
Nó gần như là một phép màu, một cái gì đó chỉ có thể gọi là "có duyên"... mà thôi, giờ không phải lúc nói mấy chuyện đó!
Tôi hét tên Haruka, đồng thời lao ra khỏi phòng khách (chỉ trong một giây).
Chụp!
Tôi đã kịp thời bắt được Haruka ngay trước khi cô ấy đâm mặt vào giá để dép đặt cạnh hành lang.
Nhưng.
「Ố, ố ố ố ố?」
Cái đà của cô nàng hậu đậu phiên bản cực hạn một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại.
Nó cuốn theo cả cơ thể tôi, rồi chúng tôi cứ thế trượt ngang theo quán tính.
Rầm rầm loảng xoảng!
Cứ thế, chúng tôi lao thẳng vào đống hành lý của bố mẹ đang chất ở lối vào.
「Đ-đau quá...」
「A, auu...」
Một cú va chạm long trời lở đất.
Tôi vừa chỉnh lại gọng kính vừa ngóc đầu dậy từ đống hành lý.
「Ôi chà, màn chào đón hoành tráng ghê nhỉ~」
「...Lâu rồi không gặp, Yuuto.」
「À, vâng, chào mừng bố mẹ đã về...」
...Nói sao đây nhỉ.
...Đây chính là màn ra mắt "cô dâu" của Haruka tại nhà Ayase.
「C-cháu vô cùng xin lỗi ạ...っ! M-mới gặp mặt lần đầu mà đã thất lễ thế này...!」
Haruka nhắm chặt mắt, cúi đầu xin lỗi rối rít.
「C-cháu đã làm tung tóe hành lý của hai bác, lại còn gây phiền phức lớn cho anh Yuuto nữa...」
「Không, anh không sao đâu...」
「Đúng đó~, không sao đâu, đừng quá bận tâm về Yuuto làm gì. Chuyện đó cũng như một tai nạn thôi mà. Với lại, có một cô bé đáng yêu thế này làm vợ Yuuto, chỉ cần thế thôi là mẹ đã chẳng thèm để ý đến thằng bé nữa rồi♪」
Địa điểm đã quay trở lại phòng khách.
Bố mẹ ngồi ở ghế trên của bàn, đối diện với Haruka để nói chuyện.
「N-nhưng mà...」
「Thật sự không cần khách sáo đâu~. Dù sao cũng sắp thành con gái của bác rồi, cứ thoải mái thả lỏng vai mà nói chuyện đi cháu♪ Như thế bác cũng vui hơn. Nào, cứ gọi bác là mẹ đi♪」
「V-vâng...」
Haruka trả lời bằng một giọng lí nhí.
Tuy nói vậy nhưng có vẻ không dễ dàng gì.
Mức độ căng thẳng của Haruka, cộng thêm màn ra mắt hậu đậu ban nãy, đã gần như chạm nóc...
「Haruka-chan có sở thích gì không cháu?」
「A, v-vâng ạ, từ nhỏ cháu đã học piano...」
「Piano à? Hể, nó là thứ như thế nào thế?」
「V-vâng ạ. Ừm, nó được viết bằng chữ Hán là dương cầm, tức là cây đàn của phương Tây ạ...」
「Đ-đó là chữ Hán mà, Haruka...」
「Ơ? Ơ...?」
Cô ấy lại nhầm lẫn một cách ngớ ngẩn như mấy bà cụ thời Taisho.
「N-nè nè, Haruka-chan, bác nghe nói cháu nấu ăn giỏi lắm, cháu hay làm món gì nhất thế?」
「Ơ? À, ư-ừm, đó là...」
「À, hôm qua Haruka làm món Shirako Ponzu đúng không? Ăn kèm với lẩu...」
「A, vâng ạ. Dùng shirako của anh Yuuto ạ...」
「L-là shirako anh chọn cùng mà!」
Thiếu chút nữa là tôi bị biến thành kẻ có sở thích nấu nướng biến thái.
「À, ờm, mọi người uống trà nhé ạ... Á」
「Ối!」
「A-anh Yuuto...! X-xin lỗi anh, em đã làm gì thế này...! E-em sẽ lau ngay ạ...!」
「À, ừm, không sao đâu, anh tự lau được. Này, Haruka cũng bị dính một ít kìa. Lau đi không ướt hết đấy.」
「V-vâng, em xin lỗi ạ...!」
「Ara, có một cọng trà dựng đứng ở đũng quần Yuuto kìa. Thật là phong lưu♪」
Đang định rót trà cho mọi người thì cô ấy lại làm đổ hết lên đũng quần tôi.
Một màn trình diễn liên hoàn các pha hậu đậu.
Là sự kết hợp hoàn hảo giữa bản tính hay căng thẳng và thuộc tính hậu đậu của Haruka.
Đúng là một sân khấu hoàn toàn của Haruka (theo nghĩa xấu). Hừm, lâu lắm rồi mới thấy cô ấy bung hết tốc lực như vậy...
Nhân tiện, nãy giờ chỉ có mình mẹ tôi nói, còn bố tôi thì cứ khoanh tay im lặng với vẻ mặt cau có. Nhưng đây không phải là ông đang giận dữ hay có gì không vừa ý đâu... Bố tôi từ xưa đã giống như một pho tượng đá di động vậy. Ông là kiểu người khó gần theo một hướng khác với bố Gento-san, kiểu thợ thủ công xưa cũ và cứng đầu. Thành ra đến cả tôi cũng chẳng hiểu nổi ông đang nghĩ gì.
Có lẽ vì không thể đứng nhìn tình trạng của chị mình nữa, Mika bèn lên tiếng.
「──Nè nè, bố của anh~san và mẹ của anh~san làm nghề gì vậy ạ?」
「Hửm?」
「C-chẳng phải hai bác đi làm xa nhà suốt sao ạ? Cháu nghe nói hai bác đi nước ngoài, nhưng là làm gì vậy ạ?」
Mika nói vậy để chuyển chủ đề.
Ồ, hỗ trợ tốt lắm.
「À, hai bác là nông dân nuôi ong ở Argentina đấy.」
「Nông dân nuôi ông?」
「Đúng vậy. Là công việc nhân giống ong mật để sản xuất mật ong. Trong đó, hai bác tập trung nghiên cứu cải tạo giống ong. Argentina với địa hình cao rất phù hợp cho việc đó. Vị ngọt của mật ong làm ra ở đó có một sự thanh tao khác biệt.」
「Hê~, là ong mật ạ~」
Mika gật gù ra vẻ thán phục.
Đúng như mẹ vừa nói, bố mẹ tôi là nông dân nuôi ong.
Nghe nói ban đầu cả hai đều là nhà thực vật học, nhưng trong một lần đến Argentina nghiên cứu, họ đã bị loài ong mật cuốn hút và quyết định trở thành nông dân nuôi ong để nghiên cứu nâng cao chất lượng mật ong.
Họ còn mở một trang web bán hàng online, và có vẻ kinh doanh khá thuận lợi.
「Ừm, đại khái là vậy đó~. À, nhưng đừng lo. Bác sẽ không bắt Yuuto nối nghiệp hay đến Argentina đâu. Cứ yên tâm làm vợ của Yuuto đi nhé♪」
「Chị nghe chưa, chị gái♪ May quá nhỉ, mới cưới xong đã không phải chịu cảnh chồng đi công tác xa nhà~♪」
「A, v-vâng ạ...」
Haruka đáp lại lời trêu chọc của Mika một cách yếu ớt.
Sau đó, cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục một lúc.
「Haruka-chan, gần đây cháu có chuyện gì vui không? Bác thì thấy vui khi ghé qua Shin-Okubo trước khi về đây đấy~」
「Ơ, ưm, ưm...」
「Haruka, này, Comiket mùa hè đó...」
「A, vâng ạ, cháu và anh Yuuto đã cùng nhau làm con...」
「L-làm doujinshi chứ!」
「Ôi chà♪」
Tình hình vẫn không thay đổi: mẹ tôi thì một mình hào hứng nói không ngớt, bố tôi thì im lặng với vẻ mặt như tảng đá, còn Haruka thì lúng túng như một chú cún con đi lạc.
***
### 4
「C-chị gái à~, tình hình này hơi gay go đấy~」
Tại phòng của tôi trên tầng hai, sau khi rời khỏi phòng khách.
Mika đang khuyên răn Haruka với vẻ mặt nghiêm túc.
「Em hiểu là chị đang căng thẳng vì đột ngột phải đối mặt với bố mẹ anh~san, nhưng ít nhất cũng phải giữ bình tĩnh hơn một chút chứ. Như vừa rồi thì đúng là quá tệ hại rồi~」
「V-vâng ạ... Mika nói đúng...」
Nghe lời Mika, Haruka buồn bã cúi đầu.
Lúc này, trong phòng chỉ có chúng tôi.
Bố mẹ vì đã lâu mới về nhà nên vừa mới ra ngoài để đi chào hỏi hàng xóm. Thế nên chúng tôi tranh thủ thời cơ này để họp bàn tác chiến.
「Này, bây giờ chị cứ coi bố mẹ anh~san là mấy quả bí ngô Halloween đi~. Hoặc là viết chữ『Trick or Treat』vào lòng bàn tay rồi giơ ra để dằn mặt họ xem...」
「...」
Đó rõ ràng là đe dọa rồi... tôi bỏ qua lời trêu chọc đó.
「C-chuyện đó...」
Nghe vậy, Haruka nhắm chặt mắt.
「Chị hiểu mà... Nhưng... đó là bố mẹ của anh Yuuto. Là bố mẹ của〝chồng〟mình, người quan trọng hơn bất cứ ai khác, anh Yuuto... Chị cảm thấy hồi hộp và tim đập thình thịch còn hơn cả bất kỳ cuộc thi hay buổi biểu diễn độc tấu nào...っ...」
「Haruka...」
「Chị gái...」
Tôi hiểu cảm giác đó.
Lần đầu gặp mặt bố mẹ của người mình yêu (〝chồng〟mình).
Tôi cũng vậy, lần đầu gặp bố Gento-san và mẹ Akiho-san, tôi cũng đã bối rối đến mức gần như không nói được nên lời.
Nghe giọng nói như nén ra của Haruka, Mika khoanh tay suy nghĩ.
「Ừm, ừm~, em hiểu mà~. Nhưng cứ thế này thì sẽ bế tắc mất, thật khó chịu khi những điểm tốt của chị lại không được thể hiện ra~」
「Mika...」
「Chị gái có rất rất nhiều điểm tốt mà... Dù sao thì, cố lên chị! Chỉ cần thể hiện được con người thường ngày của mình thì chị tuyệt đối là một cô dâu trăm điểm không có gì để chê cả~! Cứ kết thúc như thế này, em cảm thấy như chị đang bị hiểu lầm, bực mình quá đi~」
「Đ-đúng vậy nhỉ... V-vâng, chị sẽ viết『Trick or Treat』vào lòng bàn tay và cố gắng...っ...!」
Haruka siết chặt hai tay.
Cô ấy trở lại chỗ ngồi với tinh thần hừng hực đó, nhưng.
「À, ờm, hai bác đi chào hỏi hàng xóm thế nào rồi ạ...? Đ-đã đi trả lễ chu đáo chưa ạ...」
「H-Haruka, không phải trả lễ! Là chào hỏi hàng xóm!」
「A, vâng, à, ừm, mang mì soba đến chào hỏi ạ...」
「C-cái đó anh nghĩ chỉ dành cho lúc chuyển nhà thôi...」
「A, au au...」
「............」
Cô ấy vẫn tệ hại như cũ.
Chắc Haruka đang cố gắng hết sức để hành xử như bình thường, nhưng càng ý thức về điều đó, cô ấy lại càng căng thẳng và luống cuống hơn.
「H-Haruka, trước tiên cứ bình tĩnh đã, nhé?」
「V-vâng ạ... Ừ-ừm, ưm, giơ『Trick or Treat』lên...」
「Cái đó thì không được làm!」
Tôi cũng đã cố gắng hỗ trợ hết mức có thể, nhưng tình hình vẫn không khá hơn là bao.
Và thời gian cứ thế trôi đi vùn vụt──
「──Ừm, được nói chuyện nhiều thứ vui lắm♪ Cảm ơn cháu nhé, Haruka-chan.」
「A, v-vâng ạ...」
Nghe lời mẹ nói, Haruka gật đầu với vẻ mặt không biết nên nói gì.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Haruka và bố mẹ tôi đã kết thúc một cách──cháy không hết mình.
「Nào, vậy thì mẹ đi chuẩn bị bữa tối, lâu rồi không làm. Haruka-chan cũng ở lại ăn chứ?」
「...Vâng ạ... nếu được ạ...」
Cô ấy trả lời bằng một giọng yếu ớt.
Thôi thì, lần đầu gặp mặt của Haruka và bố mẹ tôi... nói một cách thiên vị thì chắc được khoảng sáu mươi điểm. Hoàn toàn là một màn luống cuống của Haruka mà kết thúc...
「...」
Nhưng ban đầu thì cũng chỉ thế này thôi.
Dù cô ấy có căng thẳng và lúng túng suốt buổi, nhưng nhìn ở một góc độ khác thì đó là biểu hiện của sự nghiêm túc, và điều đó chắc bố mẹ tôi cũng hiểu.
Chuyện này sẽ không thể trở thành lý do để họ nói gì về mối quan hệ của chúng tôi được... tôi đã nghĩ vậy.
Nhưng đó là một suy nghĩ vội vàng.
Khi mọi người đang chuẩn bị đứng dậy để di chuyển đến nhà bếp.
「...Yuuto, đừng lấy cô bé này.」
「Hả?」
Giọng nói nặng trịch vang vọng khắp phòng khách.
Trong một thoáng, tôi tưởng mình nghe nhầm.
Là lời nói của người bố cứng nhắc như tượng đá, người mà bình thường gần như không bao giờ mở miệng.
Nhưng bố tôi lại nhìn về phía tôi một lần nữa.
「...Con không nghe thấy à? Ta nói là đừng lấy cô bé này. Còn quá sớm để quyết định cô bé này là đối tượng kết hôn.」
「Ch-chờ đã! Tự dưng sao bố lại nói vậy...」
Tôi nhìn thẳng vào mặt bố và nói lại.
Không lẽ vì Haruka căng thẳng không thể đối đáp trôi chảy nên ông mới nói vậy ư?
Nếu thế thì đó chỉ là một đánh giá hời hợt, chỉ nhìn vào bề ngoài của Haruka... hoàn toàn sai lầm.
Nhưng trước lời phản bác đó của tôi, bố nói.
「...Ta không nói về chuyện đó. Đúng là cách đối đáp của cô bé đó chưa được tốt. Nhưng ta cảm nhận được rằng trong mọi tình huống, cô bé đều đã cố gắng hết sức mình. Ta đã cảm nhận đủ về nhân cách của cô bé.」
「Vậy thì tại sao...!」
Tôi không hiểu.
Ngoài chuyện đó ra, Haruka còn có điểm nào thiếu sót nữa chứ!?
Tôi bất giác nhoài người về phía trước.
「...Không phải là vấn đề của cô bé, mà là của con, Yuuto.」
「Hả...?」
Của tôi...?
Lúc này, bố nhìn thẳng vào mặt tôi.
「...Yuuto, con chưa thể dựa dẫm vào cô bé này.」
「Hả...?」
Ông nói ngắn gọn bằng một giọng nặng nề.
「...Từ lúc về nhà đến giờ, ta đã quan sát mọi tương tác giữa hai đứa. Từ màn chào hỏi ở cửa, cho đến những cuộc trò chuyện nhỏ nhặt chỉ có hai đứa. Con chỉ chăm chăm vào việc làm sao để hỗ trợ cô bé, làm sao để chìa tay giúp đỡ. Điều đó tốt. Trong tình huống này thì cũng không thể tránh khỏi. Nên ta không có ý định đề cập đến chuyện đó. ...Nhưng còn chiều ngược lại thì sao?」
「Ngược lại...?」
「Đúng vậy. Ta không hề thấy một khoảnh khắc nào con tìm kiếm sự hỗ trợ từ cô bé này. Từ đầu đến cuối, con đều cố gắng tự mình giải quyết mọi chuyện, và không hề có ý định dựa dẫm vào cô bé. Dù đáng lẽ phải có những lúc như vậy. Điều đó chẳng phải là minh chứng cho việc con chưa thể dựa dẫm vào cô bé này hay sao?」
「Chuyện đó...」
Đúng là có thể như vậy thật...
Nhưng chỉ vì thế mà suy ra chuyện dựa dẫm hay không, rồi phát triển câu chuyện đến mức này thì cũng...
「...Dựa dẫm, chính là mở lòng mình ra.」
「...」
「...Con từ xưa đã vậy rồi. Không giỏi làm nũng với ai, cũng gần như chẳng bao giờ chịu nhờ vả người khác. Nhưng ta nghĩ chuyện đó cũng có một phần trách nhiệm của bọn ta. Từ nhỏ, bọn ta đã hay đi làm vắng nhà, không thể dạy dỗ con cho đủ đầy về cách dựa dẫm vào người khác. Vì thế nên con mới không chịu nhờ cậy mọi người xung quanh, chẳng thèm nũng nịu, rồi quen thói tự mình xoay sở mọi chuyện. Bản thân việc đó không hẳn là xấu, đôi khi nó còn là một ưu điểm, thúc đẩy sự tự lập và độc lập, nên ta sẽ không nói nhiều. Nhưng...」
「...」
「...Nhưng cái gọi là〝hôn nhân〟, cái gọi là〝vợ chồng〟, chỉ thực sự thành hình khi cả hai có thể dựa dẫm, nũng nịu và mở lòng với nhau. Chỉ có một trong hai thì chẳng khác nào chiếc xe thiếu một bánh. Nếu không có sự tương tác qua lại ấy, mối quan hệ đó sẽ không còn là sự gắn kết của tình cảm và duyên phận, mà chỉ đơn thuần là sự tồn tại song song giữa bản năng làm cha và sự phụ thuộc. Như vậy là không đủ.〝Hôn nhân〟 không chỉ có lý tưởng... mà đôi khi còn cần đến sự khắc nghiệt của thực tế. Vì thế... với một mối quan hệ thiếu đi điều đó, ta không thể dễ dàng đồng ý cho kết hôn được.」
Ông nói thẳng, mắt nhìn thẳng vào tôi.
Thật tình, sống đến từng này tuổi... đây là lần đầu tiên tôi nghe bố nói nhiều đến vậy.
Những lời của người bố ít nói và cứng đầu.
Chắc hẳn... ông đã lo lắng cho chúng tôi đến mức ấy. Bố tôi tuy cố chấp nhưng tuyệt đối không phải người hay gây khó dễ hay nói những lời như vậy chỉ vì cảm tính cá nhân.
「...」
...Làm nũng, à...
Tôi hiểu những gì bố nói.
Đó đúng là yếu tố mà tôi còn thiếu.
Đúng như lời bố, từ xưa tôi đã không giỏi nhờ vả người khác, và về cơ bản, những gì tự mình làm được thì tôi đều tự mình xoay sở. Thì đấy, những người lớn tuổi xung quanh tôi toàn là một dàn chẳng đáng tin cậy chút nào, nào là bà chị ngốc, nào là con bạn thân của bả...
Với Haruka cũng vậy... có lẽ tôi chưa bao giờ làm nũng một cách rõ ràng cả.
Bản thân điều đó là một sự thật không thể chối cãi.
「...」
Nhưng.
Dù là vậy.
Chuyện đó... không phải là vấn đề lớn.
Tôi hiểu lý lẽ của bố khi ông xem trọng việc làm nũng.
Trong〝hôn nhân〟, việc dựa dẫm lẫn nhau quả thật cần thiết, và đó sẽ là một chỉ số dễ nhận thấy.
Nhưng... đó không phải là tất cả.
『Không làm nũng』không đồng nghĩa với『Không mở lòng với nhau』.
Đúng là tôi có thể không thể hiện sự nũng nịu ra mặt, nhưng tôi có thể khẳng định rằng trái tim tôi và Haruka đã hòa chung một nhịp. Tôi có thể tự tin nói rằng chúng tôi đã mở lòng với nhau. Hơn nữa, cho dù... dù chỉ là giả dụ thôi... nếu điều đó vẫn chưa đủ, thì tôi tin rằng chúng tôi đã xây dựng được một nền tảng đủ vững chắc để có thể vun đắp nó qua thời gian bên nhau sắp tới.
...Nếu là tôi của trước đây, của một thời gian ngắn trước đây thôi, có lẽ tôi đã lại phiền não ở đây rồi.
Có lẽ tôi đã hoang mang vì không thể tin vào chính mình.
──Nhưng bây giờ thì khác.
Sau hơn một năm rưỡi trải qua biết bao chuyện cùng Haruka, sau〝lễ cưới〟ấy và cả những giằng xé nội tâm trước đó.
Tôi đã có được sợi dây liên kết〝bền chặt〟với Haruka.
Vì vậy, đến bây giờ, những chuyện như thế không thể nào làm trái tim tôi lung lay được nữa.
Tình yêu tôi dành cho Haruka, và mong muốn được cùng cô ấy đi đến cuối cuộc đời... không hề có một chút do dự.
「──Bố.」
「...Hử?」
「Con, không, chúng con──!」
Tôi định nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, thì...
「──X-Xin hãy đợi đã!」
...một giọng nói từ bên cạnh đã cắt lời tôi trước.
Người đang siết chặt hai tay và cất tiếng... là Haruka.
「Haruka...」
「Con... con hiểu những gì bác trai nói ạ... Đ-Đúng là, có lẽ con vẫn chưa đủ bản lĩnh để anh Yuuto có thể nũng nịu với con... có lẽ con vẫn chưa đủ đáng tin cậy...」
「...」
「C-Con chỉ là một kẻ non nớt và chưa trưởng thành... và đó là một sự thật không thể chối cãi. ...Nhưng!」
Đến đây, Haruka ngẩng phắt mặt lên, nhìn thẳng vào bố tôi.
「Nhưng... nhưng... tình cảm con dành cho anh Yuuto là hoàn toàn chân thật ạ...! Anh ấy là người con yêu thương hơn bất cứ ai, là người quan trọng hơn bất cứ ai... Con... con... y-yêu anh ấy, và con tin rằng, a-anh ấy chắc chắn cũng có cùng suy nghĩ như vậy...! Và tương lai mà chúng con đang cùng hướng tới, con tim chúng con đang cùng chung một nhịp đập, con tin từ tận đáy lòng là như vậy. Vì thế, nếu con chưa đủ bao dung để anh Yuuto có thể nũng nịu... thì con sẽ cố gắng để trở nên xứng đáng với điều đó ạ...! Con sẽ liều mạng nỗ lực để trở thành người〝vợ〟xứng đáng với anh Yuuto...! Để có thể dệt nên tương lai cùng anh ấy...!」
「...」
Một tiếng hét thẳng thắn và chân thành.
Đó là những lời nói mang theo cảm xúc mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi, nếu so với một Haruka thường ngày vốn khiêm tốn và trầm lặng.
Và điều đó... khiến tôi vô cùng hạnh phúc.
Những gì Haruka đang nói──nội dung của tương lai mà cô ấy tin tưởng, hoàn toàn giống hệt với tôi.
Con đường hai người cùng sánh bước, nếu có khó khăn gì thì hai người sẽ cùng nỗ lực giải quyết.
Điều đó khiến tôi vui hơn bất cứ thứ gì, và thấy vững lòng hơn bất cứ ai.
Bởi vì đó chính là... sợi dây liên kết bền chặt giữa chúng tôi.
「Haruka...」
Tôi vui mừng cảm nhận được sự gắn kết vững chắc trong tâm hồn giữa tôi và Haruka.
Tôi định đặt tay lên vai cô ấy.
「V-Vì thế...!」
「Ồ?」
Haruka lại cất cao giọng một lần nữa.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt như chú chim non lần đầu quyết định bay lên bầu trời.
Gì thế, có chuyện gì vậy...? Tôi chớp mắt ngạc nhiên.
「──A-Anh Yuuto cũng... xin hãy... làm nũng với em đi ạ...!」
「Hả...」
Cứ ngỡ cô ấy vừa nói vậy.
Haruka, với khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên dang rộng hai tay.
Ghìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Cô ấy ôm chầm lấy tôi đang đứng cạnh bằng tất cả sức lực.
「H-Haruka...!?」
「E-Em sẽ nỗ lực để trở thành một người〝vợ〟tuyệt vời để anh Yuuto có thể nũng nịu...! V-Vì thế anh Yuuto cũng... xin hãy làm nũng một chút đi ạ...!」
「Ơ, ờ?」
「Để "sự cộng tác làm nũng" thành công thì không chỉ cần có người cho làm nũng mà còn phải có cả người làm nũng nữa ạ... N-Nào, xin mời anh cứ thoải mái làm nũng bằng cả cơ thể mình đi ạ...! N-Nào nào, ngoan ngoan... không sao đâu ạ, vì〝Yuu-chan〟là một cậu bé ngoan mà, không có gì phải sợ đâu ạ...!」
「Ờ, này...」
「K-Không sao đâu ạ... Cứ yên tâm giao phó mọi thứ cho em... N-Nào nào, ngoan, ngoan, ngoan...〝Yuu-chan〟là một cậu bé ngoan biết làm nũng đấy nhé... anh cứ rên ư ử cũng được đấy ạ...?」
Cô ấy vừa gãi cằm tôi nhè nhẹ, vừa siết chặt vòng tay hơn nữa.
「K-Không phải...」
Tôi nghĩ ý của bố không phải như thế này...
Cái công thức làm nũng = ôm chặt và dỗ dành (kèm gãi cằm) cứ như thể đang đối xử với cún con hay một loài động vật nhỏ nào đó, hoặc như ý tưởng của một vị vua mạt chược ở vương quốc động vật nào đó, tôi cảm thấy có gì đó sai sai một cách chết người.
Nhưng lồng ngực của Haruka đang ôm chặt lấy tôi thật ấm áp và thơm tho... không hiểu sao lòng tôi lại bình yên đến lạ và chỉ muốn phó mặc bản thân mình như thế này, đó cũng là sự thật...
「Ngoan ngoan... nào, cứ yên tâm rên ư ử như thế đi ạ... Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn ở ngay bên cạnh〝Yuu-chan〟...」
「A──à...」
「Ngoan ngoan... giỏi lắm, giỏi lắm ạ...」
「...」
Hừm, hừm... thế này có khi lại hay cũng nên...
Trong lúc tôi đang mơ màng như đang rên ư ử trước màn dỗ dành (kèm gãi cằm) tuyệt diệu của Haruka.
「...Ha, hahaha!」
Bỗng một tràng cười vang lên, khuấy động cả phòng khách.
Tôi nhìn sang... bố tôi, người thường ngày có khuôn mặt cứng như đá, đang ôm bụng cười ngặt nghẽo.
「B-Bố...?」
「...Haha, hahahahaha...!」
Tiếng cười lớn vang vọng khắp phòng khách.
Sau khi cười một trận thỏa thích.
「...R-Ra là vậy, dỗ dành à. Không ngờ con bé lại chơi chiêu này. Bất ngờ đến độ đúng là sét đánh ngang tai.──Nhưng hiệu quả thì ngoài sức tưởng tượng nhỉ. Lần đầu tiên ta thấy bộ dạng bệ rạc thế này của thằng Yuuto đấy. Ra vậy, nếu nó không chịu làm nũng, thì cứ ôm chầm lấy thằng đầu gỗ này là xong, à.」
「...」
Này, đầu gỗ á...
Tôi đã không muốn thừa nhận cái danh xưng đó rồi, mà giả như có đúng đi nữa, thì rõ ràng phần đó là do di truyền từ bố mà ra chứ đâu.
Thấy vẻ mặt sưng sỉa của tôi.
「...Xem ra, ta đã nhìn lầm rồi.」
「Hả?」
「...Có vẻ ta vẫn chỉ nhìn thấy bề nổi. Ta xin rút lại những lời vừa rồi. Yuuto, con và cô Nogizaka đây đã thật sự mở lòng với nhau. Trước cả chuyện nũng nịu hay không──mà thôi, vẻ mặt của con lúc này đúng là nũng nịu hết cỡ rồi──hai đứa dường như đã có một sợi dây liên kết còn bền chặt hơn thế nữa. Ta đã nói những lời vô duyên rồi, xin lỗi nhé.」
「Đấy, em đã bảo rồi mà. Haruka-chan là một người〝vợ〟tuyệt vời mà ♪ Em hiểu anh lo lắng, nhưng có cần thiết phải đặt ra mấy phép thử thừa thãi đó không chứ ♪」
「...Ừm, đúng vậy. Con bé là một người〝vợ〟không ai hợp với thằng Yuuto hơn được nữa.」
Bố gật đầu thật sâu trước lời mẹ nói.
「A...」
Nghe những lời đó, Haruka đưa hai tay lên che miệng.
「A──con cảm ơn ạ...! Được nghe những lời như vậy, con thật sự không biết nói gì hơn... Đ-Để không phải xấu hổ với tư cách là〝vợ〟của... anh Yuuto... từ nay về sau con sẽ cố gắng hết sức mình ạ...!」
「...À, nhờ cả vào cháu.」
「Ufufu, nhanh nhanh gọi mẹ là mẹ đi nhé ♪」
Bố và mẹ đã trả lời như vậy.
Hừm, tuy không hiểu rõ lắm nhưng có vẻ như cuối cùng hai người cũng đã chấp thuận...
Nhìn cảnh tượng mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp trước mắt, tôi tạm thời cảm thấy nhẹ nhõm.
「...Nào Yuuto, dẫn đường đi.」
「Hả?」
Bố tiến lại gần và nói.
Dẫn đường á, đi đâu cơ?
Thấy vậy, bố nhìn vào mặt tôi.
「...Ta đã thấy được sự gắn kết〝vợ chồng〟của hai đứa rồi. Vậy thì, chuyện phải làm tiếp theo đã rõ ràng rồi chứ.」
「Chuyện phải làm ạ...?」
Thấy tôi nghiêng đầu thắc mắc, ông cười nhếch mép.
「──Nào, dẫn bọn ta đến nhà cô Nogizaka đi. Phải đến chào hỏi bố mẹ vợ con chứ... gia đình của người sẽ trở thành〝vợ〟của con trai ta.」
Ông vừa nói vừa vỗ mạnh vào vai tôi.
**5**
「Vậy thì, để chúc mừng chị và anh rể đã được bố mẹ anh rể chấp thuận... cạn ly~♪」
「「「Cạn ly!」」」
Cùng với lời hiệu triệu của Mika.
Tại dinh thự nhà Nogizaka, bữa tiệc giao lưu giữa hai nhà Nogizaka và Ayase sắp sửa bắt đầu.
Trong một bầu không khí có phần trang nghiêm, ngoại trừ cô bé hai bím tóc đang cười tươi một cách hồn nhiên.
Trên một phía của chiếc bàn khổng lồ trong Đại sảnh Kỷ niệm Đệ nhất của nhà Nogizaka,『Gian phòng Cực Đại Thiên Không Thành』, là ông Gentou, bà Akiho, Mika và Haruka.
Phía còn lại là bố, mẹ, Ruko, chị Yukari và tôi.
Xung quanh họ, các hầu gái do cô Hazuki và cô Nanami dẫn đầu đang đứng xếp thành một hàng dài.
「...Lần này, chúng tôi xin cảm ơn vì đã chấp nhận chuyến viếng thăm đột ngột của chúng tôi. Rất xin lỗi vì đã đến chào hỏi muộn. Tôi là Ayase Kunisada, bố của Yuuto. Sau này mong được mọi người chiếu cố.」
「Tôi là Ayase Ruriko, mẹ của Yuuto. Mong mọi người sẽ yêu thương thằng bé ạ.」
「Hừm, xin nhận lời chào hỏi trang trọng này. Tôi là Nogizaka Gentou. Bố của Haruka.」
「Tôi là Nogizaka Akiho, mẹ của Haruka. Rất vui được gặp anh chị.」
Hai bên thông gia cúi đầu chào nhau qua chân nến trên bàn.
Có lẽ do ảnh hưởng từ ngoại hình dữ dằn của ông Gentou và bố tôi, trông cứ như một buổi kết giao huynh đệ của băng đảng yakuza nào đó...
「A~, cả hai bên đều cứng nhắc quá đi à. Nào, dù gì đây cũng là ngày kỷ niệm đáng mừng của cả nhà Nogizaka và nhà Ayase, chúng ta vui vẻ lên đi chứ~. Hôm nay xõa đi, xõa hết mình đi~♪」
「...Mika, không thể như vậy được. Đây là một cột mốc quan trọng giữa nhà Nogizaka và nhà Ayase chúng ta. Phải tiến hành một cách nghiêm ngặt theo nghi thức, nếu không sẽ thất lễ với bên kia.」
「...Không, chúng tôi thấy thoải mái hơn nếu làm vậy. Chúng ta hãy coi trọng tình cảm chân thành hơn là hình thức.」
「...Hừm, nếu ngài đã nói vậy.」
Ông Gentou gật đầu đáp lại lời bố tôi.
「Vậy thì, trước hết hãy bắt đầu bằng một ly rượu. Chắc ngài cũng uống được chứ?」
「...Dĩ nhiên rồi. Tôi xin nhận.」
Hai người cụng ly rượu được rót đầy ắp.
Không hiểu sao, góc đó ngày càng giống một buổi kết nghĩa huynh đệ của yakuza.
「A, rượu vang này ngon quá~♪ Thật đậm đà.」
「Là vang đỏ Bordeaux ạ. Rất hợp với các món thịt.」
「Ừm ừm, hợp lắm. A, nếu được thì chị thử loại vang Argentina này xem, là quà của tôi đấy. Ngon lắm đó~」
「Ồ, vậy thì tôi phải bảo họ mang phô mai xanh ra làm món ăn kèm mới được ♪」
Bên cạnh đó, bà Akiho và mẹ tôi tay cầm ly rượu vang, trò chuyện tao nhã như những quý bà Shiroganeze.
「Hahahaha! Đáng mừng, đáng mừng! Thế là đã được hai nhà công nhận rồi!」
「Thế này là có thể đường đường chính chính uống ở nhà Haruka-chan rồi nhỉ~♪ Từ trước đến giờ cứ thấy hơi ngại ngùng phải giữ kẽ suốt~」
「Ừm, đúng vậy. Cứ tự nhiên mang ly riêng của mình đến thôi.」
Xa hơn trên sàn nhà, Ruko và chị Yukari vẫn đang mở tiệc hai người ồn ào như thường lệ, hệt như ở Kabukicho.
Kiểu gì nhỉ, chia thành ba nhóm ba phong cách khác nhau rồi...
「Tốt quá nhỉ, chị và anh rể ♪ Cuối cùng cũng được bố mẹ anh rể cho phép rồi ♪」
「Mika...」
「Ừm ừm, giữa chừng cứ tưởng toang rồi chứ, nhưng kết quả tốt là được. Cũng là nhờ có『Kế hoạch Lớn lần thứ Ba mươi lăm của Mika-chan nhằm thể hiện cảnh chị và anh rể yêu thương mặn nồng để bố mẹ anh rể thấy quan hệ hai người đang viên mãn ♪』cả đấy nhé ♪」
「Anh thấy cái đó chẳng có tác dụng gì mấy... nhưng anh rất biết ơn sự giúp đỡ của các em. Cảm ơn nhé.」
「Cảm ơn em, Mika ♪」
「Hì hì~, không có chi~♪」
Mika gãi đầu và cười vui vẻ.
Dù cách làm có nhiều điểm đáng chê, nhưng không thể phủ nhận rằng Mika và mọi người đã cố gắng rất nhiều.
Sau đó, bữa tiệc vẫn tiếp tục.
「...Ừm, rượu ngon.」
「Đây là rượu quý của một xưởng rượu tôi rất tâm đắc. Gạo được xay đến mức tối đa và được tinh luyện kỹ lưỡng để tạo ra hương vị trong vắt này... Sao, ngon chứ?」
「...Ừm, không chê vào đâu được. ...Giống như con gái của ngài vậy.」
「Hửm?」
「...Một cô con gái tuyệt vời. Tôi đã quan sát cả ngày hôm nay, con bé hiền hòa, dịu dàng, lễ phép mà lại luôn hết mình... Có được một người phụ nữ tuyệt vời như vậy làm con dâu, tôi thật sự rất vui mừng.」
「Không, chuyện đó... à, đúng là vậy thật. Haruka là niềm tự hào của chúng tôi. Điều đó không có gì phải nghi ngờ.」
「...Ừm, hẳn là vậy rồi.」
「Và... không phải là tôi nịnh hót gì đâu nhưng... ừm, sao nhỉ, tôi thấy cậu Yuuto cũng là một chàng trai đáng nể. Dù vẫn còn chưa hoàn thiện, nhưng một người đàn ông có khí phách như cậu ấy rất hiếm có. Đây hẳn là thành quả giáo dục của hai vị.」
「...Không, chúng tôi gần như chẳng làm gì cả. Thằng bé tự mình trở thành như vậy đấy.」
「Vậy à... không, có lẽ đúng là như vậy thật.」
「...」
Từ góc của nhóm yakuza, tôi còn nghe loáng thoáng được những cuộc trò chuyện có phần ngượng ngùng như thế.
Hừm, hừm, vui thì vui thật đấy, nhưng mấy chuyện này tôi mong họ nói ở chỗ nào mà người trong cuộc không nghe thấy thì hơn...
「──Phù.」
Tôi thở ra một hơi, lưng tựa vào lan can trước mặt.
Rời khỏi bàn tiệc.
Tôi và Haruka đã đến một ban công cách sảnh chính một đoạn đi bộ ngắn.
「Mọi người sung sức thật. Ồn ào quá...」
「Vâng, sôi động lắm ạ...♪」
Chúng tôi trò chuyện như vậy trong khi nhìn về phía『Gian phòng Cực Đại Thiên Không Thành』.
Bữa tiệc trong đại sảnh vẫn đang tiếp diễn.
Nhóm yakuza, nhóm quý bà Shiroganeze, nhóm say xỉn, và thêm cả nhóm ồn ào của Mika.
Tiếng nói cười vui vẻ của mỗi nhóm vọng lại từ xa.
Chúng tôi đã thoát khỏi sự喧噪 đó để đến đây, có thể từ từ nói chuyện riêng với nhau.
「Ban ngày thì không đến nỗi, nhưng về đêm thì trời đã se lạnh rồi nhỉ.」
「Ừ, đúng vậy.──Này, cầm lấy.」
「A──em cảm ơn ạ...♪」
Tôi cởi áo khoác ngoài và choàng lên lưng Haruka, người chỉ đang mặc một bộ đồ ở nhà.
Tôi đứng cạnh cô ấy và nhẹ nhàng nắm lấy tay, Haruka cũng có chút ngần ngại nhưng rồi「A...」và nắm lại tay tôi.
「Sao đẹp quá anh nhỉ...」
「Ừ, như những viên đá quý vậy.」
「Vâng, cứ như thể chúng đang trút xuống...」
Cả hai cùng ngắm bầu trời và trò chuyện.
Đó là một khoảng thời gian yên bình, nơi không khí thư thái trôi đi một cách chậm rãi...
「............」
Mà, cuối cùng cũng đến được đây rồi...
Nhìn những ngôi sao lấp lánh trên đầu, tôi bất giác thở dài một tiếng.
Sự cho phép của bố mẹ hai bên.
Khoảng một tháng sau〝lễ cưới〟với Haruka, khi đã có được sự chấp thuận của cả hai gia đình, một cột mốc quan trọng đã qua, tôi có cảm giác như mọi chuyện cuối cùng cũng đã ổn thỏa.
Sự kiện sau màn trao đổi ở đảo Happy Spring và sau〝lễ cưới〟.
Chúng cuối cùng đã kết thúc, và một giai đoạn mới sắp bắt đầu.
Có thể nói là sự khởi đầu của kết thúc, và là kết thúc của sự khởi đầu.
「...」
Nhưng vẫn còn... một việc tôi muốn làm.
Nói là muốn làm, hay đúng hơn là một việc tôi nghĩ mình phải làm.
Việc tôi và Haruka đến đây──thực ra cũng là để thực hiện việc còn dang dở đó.
「──Này, Haruka.」
「Vâng?」
Thế là, với một quyết tâm nhất định, tôi hít một hơi thật sâu vào lồng ngực.
Nhìn thẳng vào mắt Haruka.
「...Nói sao nhỉ, những gì anh nói lúc đó là thật lòng đấy.」
「Hả...?」
Tôi nói, như thể cất lên từ tận đáy lòng.
「Chuyện đó... là chuyện anh nói trong bữa tối hôm qua. Anh muốn... đ-〝đăng ký kết hôn〟với em...」
「A...」
──〝Đăng ký kết hôn〟.
Nộp giấy đăng ký kết hôn, để cuộc hôn nhân được công nhận về mặt pháp lý.
Đó là những lời mà chị Yukari và Ruko đã nói trong lúc say theo thói quen... nhưng bản thân việc đó hoàn toàn không đi ngược lại với ý định của tôi.
Tôi yêu Haruka.
Yêu thương, trân trọng em hơn bất cứ ai... và muốn được ở bên em mãi mãi.
Và để làm được điều đó,〝đăng ký kết hôn〟là một bước không thể thiếu...
Vì thế, tôi đã quyết tâm.
「Haruka──anh có một thứ muốn em nhận lấy.」
「Hả...?」
Haruka chớp chớp mắt.
Và tôi... đã trao cho cô ấy thứ mà tôi đã chuẩn bị từ trước.
「C-Cái này là...」
Haruka làm vẻ mặt ngạc nhiên.
Trong tay cô ấy là một tờ giấy.
Đó là một tờ đơn đăng ký kết hôn... to cỡ một bộ hồ sơ xin việc.
「A-Anh, Y-Yuuto, cái này...」
「Thật ra... anh đã chuẩn bị nó từ một thời gian trước. Anh đã mong rằng sẽ có một ngày có thể trao nó cho em như thế này... Ừm, những phần của anh, anh đã điền hết cả rồi. Giờ chỉ cần em viết tên mình vào... là hoàn thành thôi.」
「A...」
Haruka chớp mắt.
Đây chính là... việc còn dang dở của tôi.
Có lẽ theo nhiều nghĩa, chúng tôi vẫn chưa thể thực sự kết hôn.
Việc〝đăng ký kết hôn〟thực tế có thể sẽ khó khăn.
Nhưng dù cho việc thực hiện chúng một cách thực tế là không thể, thì ít nhất, tôi cũng muốn thể hiện quyết tâm của mình đối với Haruka một cách hữu hình, như một lời hẹn trước.
「...T-Tất nhiên không cần phải là ngay bây giờ. Khi nào em thực sự cảm thấy sẵn sàng điền vào tờ đơn này là đủ rồi. Nhưng anh muốn em giữ tờ đơn đăng ký kết hôn này... để chứng minh rằng tình cảm của anh là thật.」
Đó là những lời từ tận đáy lòng tôi.
Là quyết tâm không một chút dối trá từ sâu thẳm trái tim.
Nhưng trước những lời đó của tôi, Haruka.
「Câu trả lời của em đã được quyết định rồi ạ.」
「Hả...?」
「Câu trả lời của em... là đây.」
Cô ấy mỉm cười nói.
Soạt soạt soạt...
Không một chút do dự, cô ấy điền tên mình vào mục『Người vợ』.
「Người mà em muốn kết hôn... người mà em muốn ở bên mãi mãi... ngoài anh Yuuto ra em không thể nghĩ đến ai khác. Tình cảm đó, dù là lúc nào, kể cả bây giờ, cũng không hề thay đổi... Vì vậy... đây là câu trả lời của em ạ ♪」
「Haruka...」
「E-Ehehe...♪」
Cô ấy vừa cười ngượng ngùng, vừa nép sát vào tôi một cách nũng nịu.
Trên gương mặt ấy không hề có một chút do dự nào...
「──Cảm ơn em, Haruka...」
「Đó là lời em phải nói mới đúng... Được gặp anh Yuuto, được anh Yuuto trở thành〝chồng〟của em, em có cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ...」
Cô ấy vừa siết chặt lại tay tôi vừa ngước lên nói.
Hừm, hừm, được em nói đến mức đó thì với tư cách là〝chồng〟, tôi thật mãn nguyện hay sao nhỉ...
「À, ờ... nói sao nhỉ, không diễn tả được, nhưng từ nay mong em giúp đỡ nhé.」
「Vâng, em cũng vậy ạ.」
「Ừ-ừm... À, nhưng mà chuyện hôm nay──」
Đến đây, cả hai cùng im lặng.
Nhìn vào mặt nhau, chúng tôi cùng nói.
「──Là『bí mật』, nhỉ.」
「──Là『bí mật』, ạ ♪」
**Hậu truyện kết thúc**