Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 85

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Tập 16 - Chương 5

Đó là một ngày tháng Mười hai, khi cái lạnh bắt đầu trở nên khắc nghiệt hơn và những thứ màu trắng cũng dần lất phất trên bầu trời. Ấy cũng là lúc người ta bắt đầu bận rộn với nào là sư phụ, nào là thầy giáo, nào là ông già râu trắng mặc đồ đỏ xứ Bắc Âu, tất cả đều đang trong tư thế sẵn sàng để bứt tốc hết sức mình.

「──Cái này để ở đây là được phải không ạ?」

Tôi chỉ vào chồng sách chất trước mặt và hỏi.

「...Vâng. Chồng sách đó cứ tạm thời gom lại ở đây giúp ạ...」

「Hiểu rồi, yoisho... tto.」

Cùng với tiếng hô, tôi nhấc một thứ trông như quyển album từ trên kệ xuống và đặt nó trên sàn.

Tất cả chúng đều rất dày và khá nặng, nhưng có lẽ nhờ thành quả của chương trình "Đế vương học" từ ông Gentou dạo gần đây mà thể lực của tôi đã cải thiện đôi chút, nên cũng không đến mức không thể tự mình mang nổi.

「...Thật sự xin lỗi ngài. Lẽ ra những việc lặt vặt thế này là của chúng tôi, những người hầu gái, không phải là chuyện làm phiền đến tay chủ nhân Yuuto-sama...」

「Không sao đâu mà. Dù gì thì tôi cũng đang đợi bọn Haruka về, với lại đây cũng là một bài tập thể lực tốt.」

Tôi vừa trả lời vừa đặt chồng sách tiếp theo xuống.

Đây là một nơi giống như nhà kho lớn nằm trong khuôn viên dinh thự Nogizaka.

Để giúp đỡ cho buổi tổng vệ sinh cuối năm đã hứa từ trước, tôi đang vận động cùng chị Hazuki-san và những người khác trong bộ dạng đặc trưng của ngày dọn dẹp: bộ đồ thể thao từ đầu đến chân và một chiếc khăn quấn trên đầu.

「...Ngài nói vậy chúng tôi mừng lắm ạ.」

「Cách ngài nói điều đó một cách trôi chảy thật sự rất ghi điểm trong vai trò một chàng trai đấy ạ~♪ Cảm ơn ngài nhiều, Yuuto-sama~♪」

「──(Gật gật♪)」

「Ấy, không có gì đâu...」

Mọi người nói với vẻ biết ơn thật sự, nhưng bình thường tôi đã được các chị hầu gái này chăm sóc không thể chu đáo hơn rồi, nên giúp đỡ một chút thế này cũng là chuyện đương nhiên.

「À, nếu được thì thùng các-tông đó để tôi mang cho. Đưa tôi nào.」

「...Không, cái đó để tôi...」

「Không sao đâu. Trông nó nặng lắm. Cứ để tôi.」

「...A...」

Tôi nhận lấy thùng các-tông từ tay chị Hazuki-san, người đang mang vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

Dù có cao cấp đến đâu về nhiều mặt thì chị trưởng hầu gái ít nói này cũng là phụ nữ. Việc nặng cứ để đàn ông đứng ra làm là chuyện đương nhiên rồi.

「Ôi chao, đây là lần đầu tiên tôi thấy chị Hazuki-san được giúp đỡ theo cách này đấy~♪」

「──(Gật gật♪)」

「...Đ-Đâu có...」

Chẳng hiểu sao mà chị trưởng hầu gái ít nói lại hơi đỏ mặt.

Cứ trò chuyện như vậy trong lúc chúng tôi vận chuyển những chồng sách.

「──Mà nói đi cũng phải nói lại, nhiều thật đấy nhỉ...」

Tôi bất giác thốt lên.

Trước mắt tôi là vô số giá sách cao ngất ngưởng như con hươu cao cổ trong vườn bách thú.

Cảnh tượng chúng xếp san sát nhau như một thư viện hay phòng tư liệu chuyên ngành nào đó quả thật là choáng ngợp.

「...Vâng. Đây là kho lưu trữ riêng của gia tộc Nogizaka. Nơi đây không chỉ lưu giữ những ghi chép liên quan đến tiểu thư Haruka-sama và Mika-sama, mà còn cả các tài liệu về đội hầu gái chúng tôi nữa. Nghe nói sau này tất cả sẽ được số hóa nhưng mà...」

「Hể...」

Nói cách khác, đây là không gian kỷ niệm của gia tộc Nogizaka.

Mình đường đường chính chính vào một nơi như thế này rồi còn dọn dẹp kiểm kê (?) có ổn không nhỉ...

「...Việc đó hoàn toàn không có vấn đề gì ạ. Nói ngài Yuuto-sama đã là một thành viên của gia tộc Nogizaka cũng không phải là quá lời đâu ạ.」

「Vâng ạ~. Vốn dĩ nơi đây chỉ những người có thứ hạng từ mười trở lên trong đội hầu gái mới được đặt chân vào, nhưng Yuuto-sama là chủ nhân đứng trên cả chúng tôi mà~♪」

「──(Gật gù)」

Mọi người khẳng định chắc nịch mà không hề do dự.

Chà, được nói một cách hiển nhiên như vậy khiến tôi có cảm giác như được công nhận, cũng có chút vui vui...

「Vậy thì nếu có gì cứ nói với tôi nhé! Tôi sẽ làm việc hết mình!」

「...Vâng. Trông cậy vào ngài ạ.」

「Rất ra dáng đàn ông đấy, Yuuto-sama~♪」

「──(Gật gật♪)」

Lắng nghe những lời của các chị Hazuki-san sau lưng.

Tất cả chúng tôi chia nhau ra tiếp tục dọn dẹp.

Đó là lúc tôi đang dọn dẹp ở khu vực sâu bên trong nhà kho.

「──Ồ?」

Tôi tìm thấy một thứ.

Sâu bên trong một chiếc hộp gỗ chứa nhiều sách và album.

Thứ nằm ở dưới cùng là...

「──Ể, đây chẳng phải là chị Hazuki-san sao? Còn người bên cạnh là chị Nanami-san...?」

「...Cái đó là...」

「A, ôi chao~, ngại quá đi♪」

Đó là một vài bức ảnh trong quyển album tôi tình cờ cầm lên.

Người trong ảnh... là chị trưởng hầu gái ít nói và chị hầu gái tươi cười (có lẽ thế) lúc còn nhỏ.

Cả hai trông khoảng năm, sáu tuổi, dáng vẻ hoàn toàn khác với bây giờ nhưng vẫn phảng phất nét quen thuộc.

「A, quả nhiên là hai người thật này? Chà, trẻ quá...」

「...Bức ảnh này có lẽ là từ khoảng hai mươi năm trước. Tôi nghĩ đây là thời điểm tôi còn sống ở nhà chính của ông Heizou-sama tại Hokkaido và lần đầu tiên đến thăm dinh thự Nogizaka này.」

「Tôi lúc đó cũng đang tu nghiệp ở nhà mình tại Kyoto~. Nhưng từ dạo ấy, thỉnh thoảng tôi vẫn lui tới 『Hang Gấu Trúc Đỏ』 như một phần của quá trình tu nghiệp làm bà chủ quán~. Lần đầu tôi gặp chị Hazuki-san cũng là vào thời gian đó, và đây có lẽ là tấm ảnh chụp lúc ấy~」

Vừa nhìn ảnh, cả hai vừa ngượng ngùng giải thích.

Hể, là ảnh từ xa xưa vậy cơ à...

Nghĩ lại thì chất ảnh có vẻ hơi cổ điển, và khung cảnh phía sau cũng có vẻ hơi khác so với dinh thự Nogizaka bây giờ. Hai mươi năm trước thì mình còn chưa ra đời nữa cơ.

Tôi vừa ngắm những tấm ảnh xưa cũ đã hơi ngả màu, vừa suy nghĩ miên man.

Trong lúc đó.

「Hử...?」

Tôi phát hiện ra một điểm kỳ lạ.

Trong một tấm ảnh có lẽ là ảnh chụp tập thể các chị hầu gái.

Trên mặt của một chị hầu gái trong đó... lại bị dán đè lên bằng tấm ảnh khuôn mặt A-tu-la dữ tợn của ông Gentou.

...Cái gì thế này?

Nhìn kỹ lại, tôi thấy có vài tấm ảnh tương tự. Giữa dàn hầu gái xinh đẹp và thanh lịch của nhà Nogizaka, việc có một chị hầu gái mang khuôn mặt của ông Gentou trông khá là rùng rợn... mà khoan nói đến chuyện đó đã.

「Ừm, cái này là...?」

Tôi lấy làm lạ, nhìn sang các chị Hazuki-san.

「...!?」「!?」「──!?」

「Ể?」

Phản ứng của họ kịch liệt ngoài sức tưởng tượng.

Chị Hazuki-san, chị Nanami-san và Alice, ba người thường ngày chẳng hề nao núng trước bất cứ chuyện gì, giờ đây lại đồng loạt mang vẻ mặt như vừa thấy pháp sư trừ tà trên biển vậy. Khoan, rốt cuộc đây là cái gì thế...? Một cuốn album kinh dị mà chỉ cần nhìn vào là tuổi thọ giảm mất ba năm à...?

「...」

「...」

「...」

Các chị Hazuki-san vẫn không trả lời.

Họ chỉ nhìn nhau, như thể đang do dự điều gì đó.

Hừm, chẳng lẽ đây là chiếc hộp Pandora của nhà Nogizaka không được phép mở ra...?

Trong lúc tôi đang bối rối không biết phải làm sao với quả mìn mình vô tình giẫm phải.

「──Từ đây trở đi, để tôi kể cho ngài nghe, Yuuto-san.」

Bỗng một giọng nói vang lên từ đâu đó.

Một giọng nữ cao trong trẻo, dễ nghe và có phần nào đó giống Haruka.

「Chị Akiho-san...?」

Tôi quay lại... người đang đứng đó là chị Akiho-san.

Chị đang đứng lặng, mắt hơi nhìn xuống và dõi về phía này.

「...Akiho-sama. K-Không, nhưng mà...」

Trước vẻ mặt bối rối của chị Hazuki-san.

Chị Akiho-san lặng lẽ lắc đầu.

「...Tôi hiểu điều chị Hazuki-san muốn nói. Nhưng Yuuto-san cũng đã là một sự tồn tại có thể xem như thành viên của gia tộc Nogizaka rồi... Vậy thì, cậu ấy cũng có quyền và nghĩa vụ được biết chuyện này.」

「...Chuyện đó... vâng...」

Chị Hazuki-san gật đầu, vẻ mặt vẫn còn do dự.

Sau khi xác nhận, chị Akiho-san quay lại phía tôi.

「Yuuto-san... Chuyện tôi sắp kể, tuyệt đối không được nói cho người ngoài.」

「V-Vâng...」

「...Người trong ảnh là Sakurazaka Youko-san. Cô ấy là người mà tôi từng tin tưởng nhất, và cũng từng là một thành viên thuộc đội hầu gái của nhà chúng tôi.」

「Sakurazaka...」

...Chẳng lẽ là người có quan hệ gì đó với chị Hazuki-san?

Hay nếu truy ngược lại xa hơn thì là người quen của ông Heizou-san...?

Trong lúc tôi đang nghiêng đầu trước cái tên bất ngờ xuất hiện.

「...Đúng như ngài tưởng tượng. Youko-san là con gái của Heizou-san và là trưởng nữ nhà Sakurazaka, một người có thể xem như chị của Hazuki-san... Và khoảng hai mươi năm trước... cô ấy là người giữ vai trò phó trưởng hầu gái với thứ hạng số hai trong đội hầu gái.」

「Thứ hạng số hai...」

Đó là người mà đã có lần được nhắc đến...

Tôi bất giác ngẩng mặt lên nhìn lại chị Akiho-san.

「──Để tôi kể cho ngài nghe. Chuyện đã xảy ra vào hai mươi năm trước...」

Chị Akiho-san trang trọng mở lời.

──Hai mươi năm trước.

Thời ấy vẫn là những năm Chiêu Hòa, khi cả thế giới đang sôi sục trong cơn sốt của nền kinh tế bong bóng.

Nogizaka Akiho đang tựa lưng vào chiếc ghế sofa trong phòng riêng.

「Phù...」

Đó là thời gian nghỉ trà chiều, khi những tia nắng ấm áp chiếu rọi qua khung cửa sổ.

Trên chiếc bàn được sắp xếp gọn gàng trước mặt là tấm khăn trải bàn màu sắc trầm ấm, và trong chiếc tách sứ hình oval yêu thích của cô là thứ chất lỏng màu hổ phách đang được rót vào.

Akiho rất thích khoảng thời gian này.

Khoảng thời gian chậm rãi trôi giữa buổi chiều và hoàng hôn.

Đó là khoảnh khắc hạnh phúc quý giá, giúp cô giải thoát khỏi sự bận rộn của những buổi học và tiệc tùng hàng ngày.

Cô đặt chiếc tách đang cầm trên tay xuống bàn.

「──Ừm, ngon thật. Trà hôm nay là Darjeeling à?」

「...Vâng, thưa tiểu thư Akiho. Tôi đã đặc biệt đặt mua trà Second Flush cho ngày hôm nay đấy ạ.」

「Thế à, cảm ơn nhé♪」

Dĩ nhiên, có nhiều yếu tố làm nên khoảnh khắc hạnh phúc này.

Nội thất êm dịu, chiếc tách yêu thích, và loại hồng trà tươi mát làm lòng người phấn chấn.

Và trên hết... là sự hiện diện của người quan trọng ở bên cạnh.

「Nếu được thì Youko-san cũng ngồi đi. Uống cùng nhau nào.」

「...Không, nhưng mà...」

「Không sao đâu. Một buổi chiều tuyệt vời thế này, tôi muốn chia sẻ nó với người tôi yêu quý.♪」

「...Tôi hiểu rồi ạ.」

Người phụ nữ trong trang phục hầu gái mỉm cười dịu dàng rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện là Sakurazaka Youko.

Cô là một thành viên của đội hầu gái nhà Nogizaka, dù mới mười sáu tuổi bằng với Akiho nhưng nhờ tài năng xuất chúng, cô đã được giao cho vị trí phó trưởng hầu gái với thứ hạng số hai. Một số người còn ca ngợi sự tài giỏi của cô mà gọi cô là 『Người Hầu Gái Tối Thượng』.

Vì đã phục vụ cho nhà Nogizaka cùng với cha mình, trưởng quản gia Sakurazaka Heizou, từ khi Akiho còn nhỏ, nên hai người họ rất thân thiết với nhau.

「Ừm, món bánh scone này cũng tuyệt hảo. Tay nghề của Youko-san lại lên rồi đấy.」

「...Cảm ơn tiểu thư. Tiểu thư có muốn dùng thêm một tách nữa không ạ? Trà Second Flush năm nay có hương muscatel rất rõ, là một mẻ trà rất ngon đấy ạ.」

「Vậy à, cho tôi xin một tách nhé. Nhưng mà...」

「?」

「Trước đó... có lẽ nên mời những vị khách nhỏ vào đã nhỉ.♪」

Gần như ngay khi Akiho mỉm cười nói vậy.

Rầm, lạch cạch lạch cạch!

Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa mở ra.

Từ phía sau, hai bóng người nhỏ bé loạng choạng ngã nhào vào phòng.

「A, đau đau đau~... Đ-Đừng có đẩy chứ~, Hazuki-cha~n...」

「...K-Không phải tôi. Là Nanami-chan...」

Bóng người cất lên giọng nói đáng yêu.

Ngã chồng lên nhau ở lối vào phòng là hai cô bé mặc trang phục hầu gái nhỏ nhắn.

「...Tiểu thư đã nhận ra rồi sao.」

「Ừ, từ một lúc trước rồi.♪」

Akiho nghiêng đầu cười tinh nghịch.

Ngay cả một người không được huấn luyện đặc biệt như cô cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện đang rình mò bên ngoài cánh cửa từ nãy đến giờ.

Hai cô hầu gái nhỏ vội cúi đầu.

「...X-Xin lỗi tiểu thư...! Chúng tôi là hầu gái tập sự thuộc 『Hang Gấu Trúc Đỏ』... T-Tôi là Sakurazaka Hazuki ạ.」

「T-Tôi là Nanashiro Nanami ạ~.」

「Phư phư, ra vậy. Hazuki-chan và Nanami-chan nhỉ. Rất vui được gặp các em, chị là Nogizaka Akiho.」

「...V-Vâng! Rất mong được tiểu thư chỉ giáo...!」

「G-Gặp được tiểu thư là vinh hạnh của chúng em ạ~!」

Hai cô bé nói với vẻ bối rối.

Sau khi quan sát một lượt, Youko bên cạnh lên tiếng.

「...Nào, Hazuki, Nanami-san. Giải thích xem chuyện này là thế nào. Hai người vẫn còn đang trong quá trình tu nghiệp. Lẽ ra tôi đã nói không được vào khu nhà chính này rồi mà.」

「V-Vâng, chúng em biết điều đó nhưng~...」

「...C-Chúng em chỉ muốn được diện kiến dung nhan của vị chủ nhân mà chúng em sẽ phục vụ trong tương lai...」

Hai cô bé giải thích một cách khổ sở với vẻ mặt hốt hoảng.

Nhìn bộ dạng đáng yêu ấy, Akiho khẽ mỉm cười.

「Ra là vậy sao. Những cô hầu gái tương lai đáng yêu. Chị cũng rất vui khi được gặp mặt các em.」

「...A...」

「C-Cảm ơn tiểu thư nhiều ạ~...!」

Hai cô bé đáp lại một cách hết sức mình với vẻ mặt căng thẳng.

Dáng vẻ non nớt ấy khiến Akiho cảm thấy thật đáng yêu.

「Phư phư, cảm ơn các em. Chị rất vui vì tấm lòng của hai em. Dĩ nhiên, chị cũng rất mong chờ đến ngày hai em trở thành những hầu gái tài giỏi và xuất hiện trước mặt chị.──Nhưng mà nhé, có một người chị muốn các em quan tâm hơn cả chị nữa.」

「Hơn cả tiểu thư Akiho-sama sao ạ~?」

「Đúng vậy. Vài năm nữa, chắc chắn các em sẽ trở thành những hầu gái chính thức, những thành viên đáng tin cậy của gia tộc Nogizaka. Khi đó, chị muốn các em hãy giúp đỡ những đứa con của chị, chúng chắc hẳn sẽ ra đời vào lúc ấy.」

「...Con, ạ...?」

「Ừ, đúng vậy. Chị cũng chưa biết là khi nào nữa. Chị có thể nhờ các em được không?」

Cô vừa nói vừa dịu dàng xoa đầu hai cô bé.

Một lời hứa và một ước nguyện mang đầy kỳ vọng vào tương lai.

Trước những lời đó, hai cô hầu gái nhỏ gật đầu thật mạnh.

「...V-Vâng! Nhất định ạ...!」

「Chúng em xin nguyện dùng cả thân mình để phục vụ~!」

Hai cô bé đáp lại một cách đầy mạnh mẽ.

Trong căn phòng đã trở lại yên tĩnh sau khi những vị khách nhỏ ra về.

Akiho và Youko cùng nhau nâng tách trà.

「Phư phư, đáng yêu thật đấy♪ Không biết sau này các em ấy có trở thành những cô hầu gái chính thức đáng tin cậy như Youko-san không nhỉ.」

「...Vâng, tôi cũng mong là như vậy. ...Dù vậy, để đến được lúc đó thì còn cần một quá trình tu nghiệp dài. Đặc biệt là Hazuki vẫn còn non nớt lắm ạ...」

「Ôi chao, nghiêm khắc quá nhỉ.」

Lời nhận xét với tư cách phó trưởng hầu gái từ người bạn vốn dịu dàng và ôn hòa khiến cô bất giác bật cười.

Cô nhớ rằng một trong hai cô hầu gái nhỏ đó──Hazuki, là một người em gái của Youko, nên có lẽ lập trường người thân đã khiến cô ấy phải nói vậy.

Phản ứng hiếm thấy này khiến cô cảm thấy thật đáng yêu.

「...Nhân tiện, chính tôi mới là người ngạc nhiên đây.」

「Ngạc nhiên?」

「...Là cuộc trò chuyện với Hazuki và Nanami lúc nãy. Tiểu thư Akiho-sama lại nói về chuyện con cái...」

Youko nói với giọng hơi trêu chọc.

Quả thật, trước đây Akiho chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó.

Đừng nói là con cái, ngay cả chuyện tiền đề là hôn nhân hay hẹn hò cũng gần như không.

Có lẽ cô buột miệng nói ra điều đó là vì──

「...Có lẽ là vì cha tôi bắt đầu nói về chuyện xem mắt rồi chăng.」

Cô thì thầm, ánh mắt nhìn xa xăm.

Mới đây, sau sinh nhật lần thứ mười sáu.

Cha cô, người vừa mới kế vị trở thành gia chủ hiện tại và là Vương Quý đời thứ bảy của nhà Nogizaka, đã mang đến vài lời đề nghị xem mắt.

Đối tượng là những công tử của các gia tộc tài phiệt cũ danh giá.

Dù được bảo rằng đây chỉ là để tham khảo và xem qua thôi, nhưng vẫn có điều gì đó khiến lòng cô vướng bận.

「...Tôi hiểu cảm giác của cha. Là con gái và cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc Nogizaka, một ngày nào đó tôi sẽ phải kén rể. Nhưng chuyện đó không nhất thiết phải là ngay bây giờ, và hơn nữa tôi... tôi muốn tự mình quyết định người mình sẽ kết hôn.」

「...Tiểu thư Akiho-sama.」

「Vì hôn nhân là giấc mơ của mọi cô gái mà, đúng không?──Phư phư, dù nói vậy chứ tôi cũng chẳng có ai trong lòng cả đâu.」

Cô nháy mắt một cách tinh nghịch và cười.

Lúc đó, Youko hỏi.

「...Người đó thì sao ạ?」

「Người đó?」

「...Vâng. Người mà tiểu thư Akiho-sama đã nhắc đến ít lâu trước...」

「À, cái cậu ve sầu ấy.」

「...Vâng. Chính là cậu ve sầu đó.」

「Phư phư, phải rồi nhỉ...」

Người mà Youko đang nói đến là một chàng trai mà Akiho đã gặp chỉ vài ngày trước.

Đó là trên đường đi học về thì phải.

Bất chợt, Akiho dừng bước trước một cây sakaki ven đường.

Hoa đẹp quá...

Những bông hoa trắng nhỏ li ti, tuy không nổi bật nhưng vẫn nở rộ với một sự hiện diện vững chãi, như thể đang chúc phúc cho điều gì đó...

Trong lúc cô đang bị thu hút một lúc lâu.

『──Cô thích nó à?』

『Ể?』

Bỗng có người bắt chuyện với cô.

Nhìn sang bên cạnh, không biết đã ở đó từ lúc nào, người lên tiếng là một chàng trai đeo kính trong bộ đồng phục học sinh.

Dựa vào huy hiệu trên đồng phục, có lẽ cậu ta là học sinh của trường nam sinh gần đó.

Chàng trai bước một bước lại gần Akiho.

『Thấy cô cứ nhìn mãi. Muốn tôi hái cho không?』

Cậu ta nói với vẻ cộc lốc.

『A, không, không cần đâu ạ...』

Dù thấy hoa đẹp, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc hái chúng. Vị trí hoa khá cao để với tới, và hơn hết, cô nghĩ hoa chỉ đẹp khi chúng được nở trên cành...

Nhưng chàng trai lại nở một nụ cười thân thiện rồi nói.

『Đừng khách sáo. Tôi cũng muốn thử bắt một con xem sao.』

『A...』

Nói rồi.

Cậu ta vẫn đeo cặp trên vai, chạy về phía cái cây.

Vụt... Rè rè rè rè...!

Cậu ta nhảy lên tại chỗ và tóm gọn con ve sầu đang kêu inh ỏi trên thân cây bên dưới cành hoa.

『Này, cô muốn cái này đúng không? Thấy cô nhìn chằm chằm như thế mà.』

Cậu ta để con ve sầu đậu lên ngực áo Akiho.

『Ể, khoan đã...』

『Con ve này khỏe thật. Hợp với cô đấy. Thôi nhé.』

Nói xong, chàng trai liền chạy đi mất.

Chuyện đó chỉ diễn ra trong vòng năm phút.

Về cơ bản đó chỉ là một sự hiểu lầm của đối phương và chẳng có gì to tát, nhưng vẻ mặt của chàng trai lúc đó lại tươi mới và lạ lẫm đến mức nó cứ đọng lại trong trí nhớ cô, nên về nhà cô đã kể ngay cho Youko nghe.

「Phư phư, một người thú vị thật. Trông thì cộc cằn nhưng lại có nụ cười như trẻ con vậy.」

「...Hiếm khi thấy tiểu thư Akiho-sama nói về các vị công tử như vậy.」

「Vậy sao? ...Ừm, có lẽ vậy. Anh ta là kiểu người tôi chưa từng gặp bao giờ, nên tôi cũng muốn gặp lại thử.──Nhưng, nếu là kết hôn thì lại là một chuyện khác.」

Akiho nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp.

「Tôi sẽ kết hôn với ai, bây giờ tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Có thể đó thực sự là anh chàng ve sầu kia, cũng có thể là một người hoàn toàn khác. Hoặc cũng có thể là một trong những đối tượng xem mắt mà cha giới thiệu. Lựa chọn là vô hạn... tôi nghĩ vậy.」

「...Vâng, đúng vậy ạ.」

Tương lai rộng mở phía trước.

Nó cũng chính là số lượng những khả năng có thể tồn tại và số lượng những giấc mơ có thể nắm bắt.

Nhưng trong đó cũng có ngoại lệ.

「...Tuy nhiên, ít nhất thì chỉ có gã đó là không thể nào.」

「...Gã đó, sao ạ...」

Nghe những lời đó, vẻ mặt của Youko trở nên u ám.

Người mà Akiho và Youko đang nhắc đến là cùng một người.

Đó là ai ư...

Chính lúc đó.

Lạch cạch lạch cạch!

Từ bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng động lớn.

『X-Xin hãy dừng lại! Đó là phòng riêng của tiểu thư Akiho! Chỉ những người có phận sự mới được vào...!』

『Ta biết. Ngươi nghĩ ta là ai? Sẽ không có vấn đề gì đâu.』

『N-Nhưng mà...!』

「Giọng nói đó là...」

「...Tiểu thư Akiho-sama, xin hãy lùi lại.」

Giọng của Youko trở nên đanh lại, cô bước lên che chắn cho Akiho.

Tiếp theo, cánh cửa bật mở.

Và từ phía sau, một người đàn ông xuất hiện.

「──Chào, xin chào. Em có khỏe không, Akiho-san?」

「...Vốn dĩ là một buổi chiều yên bình và thanh thản, nhưng vừa rồi đã trở nên tồi tệ nhất rồi.」

「Ôi chao, gay gắt thật đấy.」

Người đàn ông gạt lời ngăn cản của cô hầu gái và xuất hiện từ sau cánh cửa, nở một nụ cười gượng.

Đi cùng với một vị quản gia già là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi.

Vẻ ngoài của anh ta trông rất sành điệu với mái tóc dài được vuốt ra sau. Mọi thứ anh ta mặc trên người đều là hàng hiệu, toát lên vẻ được nuôi dạy tử tế.

Tuy nhiên, nụ cười trên khuôn mặt anh ta lại có gì đó khinh miệt người khác...

「Có vẻ như ta không được chào đón, nhưng dù gì ta cũng là khách. Một tách trà chắc cũng không thành vấn đề chứ nhỉ?」

「...Tôi không thể công nhận kẻ bất lịch sự tự tiện bước vào phòng riêng của tiểu thư Akiho-sama mà không có hẹn trước là khách được. Xin hãy lập tức──」

Youko định nói tiếp.

「──Câm miệng. Ta đang nói chuyện với Akiho-san. Một con hầu gái quèn không được phép xen vào.」

「...Ực.」

Hắn ta chặn lời cô bằng một giọng nói lạnh lùng và ánh mắt như nhìn côn trùng.

Nhưng rồi hắn lập tức trở lại nụ cười ban đầu.

「──Ối, xin lỗi nhé. Bị một con hầu gái thấp hèn chen ngang nên ta lỡ lời. Vậy thì sao nào, Akiho-san, em vẫn chưa có ý định đáp lại tình cảm của ta sao? Tấm lòng chân thành muốn kết hôn với em của ta.」

「...Về vấn đề đó, tôi đã từ chối thẳng thừng rất nhiều lần rồi mà.」

Cô dứt khoát trả lời.

Tên của người đàn ông đó là Higashimamiya Reiichi.

Hắn là người thừa kế của gia tộc Higashimamiya, một trong Ngũ Đại Danh Gia ngang hàng với nhà Nogizaka và nhà Tennouji... và cũng chính là 'gã đó' mà Akiho và mọi người vừa nhắc đến.

Akiho đã gặp hắn tại một bữa tiệc trước đây, và Reiichi đã đơn phương phải lòng Akiho từ lúc đó, liên tục cầu hôn cô như thế này.

Tuy nhiên, Akiho không thể nào có cảm tình với người đàn ông ngạo mạn và hay coi thường người khác này.

Ngay từ trước khi gặp, cô đã nghe vài tin đồn không hay về hắn, và ấn tượng sau khi gặp mặt trực tiếp cũng chẳng hề thay đổi được điều đó.

Chỉ riêng việc hắn khinh miệt Youko là "hầu gái quèn" đã là không thể chấp nhận được rồi.

Hơn nữa, gia tộc Higashimamiya mà Reiichi thuộc về cũng có nhiều tin đồn mờ ám.

Gia tộc Higashimamiya vốn là một trong những gia tộc lâu đời nhất trong Ngũ Đại Danh Gia, chuyên về lĩnh vực tài chính, nhưng nghe nói những năm gần đây cách làm ăn của họ ngày càng quá đáng, thậm chí còn nhúng tay vào các biện pháp cưỡng ép bằng bạo lực và những việc gần như là phạm pháp...

Chính vì vậy mà Akiho không thèm để ý đến Reiichi.

「Tôi không có ý định kết hôn với anh. Và đương nhiên cũng không có ý định hẹn hò với tiền đề đó. Nếu đã hiểu rồi thì phiền anh về cho? Tôi còn muốn tiếp tục buổi trà chiều của mình.」

「Em không có ý định mời ta tham gia──」

「Tôi từ chối.」

「Chà chà, bị ghét rồi đây.」

Reiichi nhún vai thở dài.

「Ta không ghét những cô gái mạnh mẽ đâu nhé. ...Nhưng mà, nếu em cứ bướng bỉnh quá thì có thể sẽ gặp chuyện không hay đấy?」

「...Ý anh là sao?」

「Ai biết được? Ta chỉ nói trước là thứ ta muốn, ta sẽ có được bằng bất cứ giá nào.──Nhưng thôi, hôm nay ta về đây. Cứ coi như được gặp mặt em là ta mãn nguyện rồi. Hẹn gặp lại nhé.」

Nói rồi.

Reiichi dẫn theo quản gia và rời đi.

「──Phù.」

Đợi cho bóng lưng của hắn khuất hẳn, Akiho mới thở phào.

「Đúng là một gã đàn ông đáng ghét. Dám tỏ thái độ đó với Youko-san. Bảo sao mình không thể nào ưa nổi.」

「…Dạ không, tôi…」

Youko lắc đầu.

「…Nhưng những lời cuối cùng của gã đó, em thấy rất đáng lo. Những lời đó có thể coi như một lời đe dọa…」

「Chuyện đó… chẳng phải là em lo xa quá rồi sao?」

Dù nhân cách có tệ đến đâu thì hắn ta cũng là người của một trong Ngũ Đại Danh Gia. Chắc hắn sẽ không làm chuyện gì tự bôi tro trát trấu vào tên tuổi của mình đâu.

「…Nếu được như vậy thì tốt quá ạ.」

Youko thở ra một hơi, giọng nói thoáng chút bất an.

Thế nhưng.

Lúc này, Akiho và những người khác nào hay biết, chỉ vài ngày sau, những lời đó sẽ không còn là nỗi lo vu vơ nữa.

Trong một khoảng thời gian sau đó, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

Những ngày tháng vẫn trôi qua tĩnh lặng và yên bình như thường lệ.

Akiho cùng Youko trải qua những buổi chiều êm ả.

「…Akiho-sama, hôm nay tôi đã nướng thử bánh gatô sô-cô-la ạ.」

「Ồ, thật sao? – Ngon quá, sự cân bằng giữa vị ngọt và đắng của sô-cô-la thật tuyệt diệu.」

「…Cảm ơn người. Lần tới, tôi muốn thử sức với bánh Sachertorte ạ.」

「Ừ, ta mong lắm đấy♪」

Cô còn vui vẻ bàn luận về tương lai với những cô hầu gái nhỏ như Hazuki và Naba.

「Akiho-sama ơi~, hôm trước người có nói chuyện con cái, vậy người đã quyết định tên cho các bé chưa ạ~?」

「Tên ư? Ừm… Ta vẫn chưa quyết định chắc chắn, nhưng ta muốn dùng chữ Xuân và chữ Hạ.」

「…Xuân và Hạ ạ?」

「Đúng vậy đó. Này nhé, tên ta là Akiho (Thu Tuệ) nên sẽ là Xuân, Hạ rồi Thu. Mùa đông thì hơi lạnh nên ta không thích lắm, đành bỏ ra ngoài… Em không thấy như vậy cũng hay sao?」

「…Vâng, vâng ạ. Thật tuyệt vời…」

「Quả là một ý tưởng rất tao nhã ạ~♪」

「Phư phư, cảm ơn các em♪」

Mọi người cùng nhau chúc mừng sinh nhật Youko.

「– Chúc mừng sinh nhật, Youko-san♪」

「「「Chúc mừng sinh nhật ạ!」」」

「…Đây là…」

「Ufufu, hôm nay là sinh nhật của Youko-san đấy. Có vẻ như em đã quên bẵng đi, nhưng nhân dịp này, chị đã chuẩn bị bánh kem để mọi người cùng chúc mừng♪」

「…Akiho-sama, mọi người…」

「Chúc mừng sinh nhật, Youko-san.」

「…Ch-chúc mừng sinh nhật, Youko-nee sama…」

「Chúc mừng sinh nhật vui vẻ ạ~♪」

「…Cảm ơn mọi người. Đây là lần đầu tiên tôi được đón sinh nhật trong không khí náo nhiệt thế này…」

Đó là một khoảng thời gian thật vui vẻ.

Có Akiho, có Youko, có Hazuki và Naba đang cười đùa.

Những tháng ngày tưởng chừng như sẽ kéo dài mãi mãi.

Đó là những ngày hạnh phúc tột cùng… và là ký ức vui vẻ cuối cùng của Akiho và Youko–

– Sự việc xảy ra vào khoảng ba tuần sau đó.

Tại Học viện Nữ sinh Tư thục Seijukan mà Akiho đang theo học.

Chuyện xảy ra ngay sau khi giờ học thể dục kết thúc.

「…Không có…」

Akiho lên tiếng trong khi tay vẫn đang lục lọi bên trong tủ đồ.

Chiếc đồng hồ quả quýt mà đáng lẽ cô đã cất trong tủ đồ ở lớp học.

Nó… đã biến mất.

「…Rõ ràng mình đã để nó ở đây mà…」

Cô tìm lại một lần nữa, nhưng vẫn không thấy.

Đó là một chiếc đồng hồ quả quýt có vẻ ngoài hơi cổ điển, được khắc dòng chữ『A・N』bên trong nắp.

Là món quà sinh nhật bảy tuổi mẹ tặng cho Akiho, và cũng là… kỷ vật duy nhất của bà.

Mẹ của Akiho đã qua đời vì bạo bệnh khi cô lên mười.

Vốn dĩ sức khỏe bà không được tốt… nên đã không thể sống lâu hơn.

Vì vậy, Akiho luôn trân trọng chiếc đồng hồ hơn bất cứ thứ gì, bình thường luôn mang theo bên mình, nhưng hôm nay tiết thể dục là bơi lội, nên cô đành phải cất nó vào tủ đồ.

「? Có chuyện gì vậy, Akiho-san?」

「Trông sắc mặt cậu không được tốt lắm…」

「Cậu không khỏe ở đâu à…?」

Các bạn cùng lớp lo lắng hỏi han.

「A, không có gì…」

Akiho buột miệng trả lời.

Cũng chưa chắc là đã mất, vả lại cô không muốn khiến mọi người lo lắng vô ích.

Nếu đồ của Akiho bị mất thì sẽ gây ra một trận xôn xao lớn. Cô muốn tránh tình huống đó nếu có thể.

「…」

Vả lại, dù không muốn nghĩ tới… nhưng có lẽ cô phải tính đến khả năng có ai đó đã lấy nó đi.

Chiếc đồng hồ quả quýt biến mất khỏi tủ đồ.

Không biết đó là do người ngoài gây ra – hoặc đây là điều cô không muốn nghĩ đến nhất – là do một người nào đó trong học viện, dù là trường hợp nào đi nữa thì đó cũng là một khả năng thật đáng buồn…

「…………」

Trong lúc Akiho đang đặt tay lên miệng suy tư.

「Ưm, xin lỗi…」

「?」

Một giọng nói nhỏ nhẹ lọt vào tai cô.

Người lên tiếng là Sonomura Yuriko.

Cô là bạn cùng lớp với Akiho từ khi vào trung học, cũng là người có mối quan hệ tương đối thân thiết với Akiho ngoài đời. Chỉ là dạo gần đây, có lẽ do bận rộn nhiều việc nên cô ít khi xuất hiện tại các buổi tiệc hay tiệc trà ngoài học viện.

「Có chuyện gì vậy, Yuriko-san? Cậu có việc gì cần tìm mình à?」

「A, chuyện là…」

「?」

「Ờ, ừm…」

Sonomura Yuriko tỏ vẻ ngập ngừng muốn nói điều gì đó một lúc.

「Kh-không, không có gì đâu… Xin lỗi cậu nhé…!」

「…?」

Rồi cô ấy vội lắc đầu và bỏ đi.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy nhỉ…?

Dù lấy làm lạ trước hành động khó hiểu của bạn cùng lớp, suy nghĩ của Akiho nhanh chóng quay trở lại với tung tích của chiếc đồng hồ quả quýt.

Rốt cuộc, chiếc đồng hồ vẫn không được tìm thấy.

Ngoài tủ đồ, cô đã tìm kiếm tất cả những nơi có thể nghĩ đến, nhưng không nơi nào có chiếc đồng hồ màu đồng đỏ quen thuộc.

Nếu cô làm rơi ở đâu đó, hẳn đã có người nhặt được và gửi lại cho Akiho hoặc giáo viên.

Vậy thì, có lẽ suy đoán có ai đó đã lấy nó đi là… hợp lý nhất.

「…」

– Nhưng tại sao…

Chiếc đồng hồ quả quýt bị mất dù đặc biệt với Akiho, nhưng nó không phải là thứ quá đắt tiền.

Nếu mục đích là trộm cắp, hẳn phải có những thứ khác bắt mắt hơn…

Cô vừa đi trên đường về nhà vừa băn khoăn.

「– Ồ, lại gặp nhau rồi.」

「Hả…?」

Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau.

Cô quay lại… và người đứng đó chính là "chàng trai ve sầu" lần trước.

「Lâu rồi không gặp. Cậu lại đang ngắm ve sầu à?」

「A, không ạ…」

「? Sao vậy, mặt mày ủ rũ thế. Có chuyện gì à?」

「Không, không phải chuyện đó…」

「?」

Sau một thoáng do dự, Akiho đã kể hết mọi chuyện cho cậu con trai đó.

Chuyện chiếc đồng hồ quả quýt mà cô hằng trân trọng đã biến mất. Chuyện mẹ cô mất sớm. Chuyện chiếc đồng hồ đó là kỷ vật của mẹ cô.

Cô cũng không hiểu tại sao mình lại kể những chuyện như vậy cho một người mới gặp chưa lâu, thậm chí còn chưa biết tên. Nhưng có lẽ việc không tìm thấy chiếc đồng hồ đã khiến cô mệt mỏi, cộng với việc cậu trai này toát lên một bầu không khí thân thiện dễ gần, đã ảnh hưởng đến quyết định của cô.

「Vậy à…」

Nghe xong câu chuyện, cậu trai nhắm mắt lại.

「Đúng là xui xẻo thật. Hay nói đúng hơn là không may… Thủ phạm có thể là một kẻ lạ mặt nào đó, cũng có thể là người trong nội bộ. …Nhưng giả sử là do ai đó trong nội bộ làm, tôi nghĩ chắc hẳn họ cũng có lý do bất đắc dĩ nào đó.」

「Lý do…?」

「Ừ, một lý do khiến họ buộc phải làm vậy… một hoàn cảnh không thể tránh khỏi. Tôi không nghĩ có ai lại thích đi lấy đồ của người khác. Huống hồ là đồ của bạn cùng lớp – một người thân cận. Vì vậy, chắc chắn có một lý do không thể tránh được. Suy nghĩ như vậy chẳng phải sẽ có tính xây dựng hơn sao?」

「Điều đó…」

Đúng là như vậy.

Chưa biết thực hư ra sao, nhưng nếu đã không biết, thì thay vì nghĩ đến những khả năng xấu rồi chán nản, thì suy nghĩ tích cực hơn một chút chắc chắn sẽ tốt hơn.

Akiho khẽ gật đầu.

「…Cậu nói đúng. Cảm ơn cậu. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút rồi.」

「Vậy thì tốt quá rồi. Không có gì đâu.」

Cậu trai đáp lại với một nụ cười rạng rỡ.

Nụ cười thẳng thắn ấy như đã cứu rỗi tâm hồn cô đôi chút.

Nhưng điều đó nhanh chóng bị đảo lộn.

「– Chà, chào cô, Akiho-san.」

「…!」

Một giọng nói chen ngang ngay sau đó.

Khi cô quay lại, người đứng đó chính là gương mặt mà cô không muốn thấy nhất lúc này – Higashimiya Reiichi, đi cùng một lão quản gia.

「Chào cô, hôm nay lại được ngắm nhìn gương mặt yêu kiều của cô, tôi vui lắm. – Ồ, trông cô có vẻ buồn bã nhỉ. Có chuyện gì sao? Nếu là chuyện tôi có thể giúp được thì cứ tâm sự nhé?」

「…Không liên quan đến anh.」

「Ôi, sợ quá sợ quá. Nhìn mặt cô thế này, có lẽ nào – cô vừa làm mất thứ gì đó quan trọng chăng?」

「!」

Tại sao hắn lại biết!

Thấy Akiho có phản ứng với lời nói của mình, Reiichi nói tiếp.

「Ấy ấy, tôi không biết chi tiết đâu nhé? Chỉ là nhìn biểu cảm của cô nên tôi đoán vậy thôi. Nhưng biết đâu thứ gì đó quan trọng của Akiho-san lại bị ai đó đánh cắp mất rồi. …Ví dụ như con gái của nhà Sonomura, người có cha đầu tư thất bại ở nước ngoài và đang gánh một món nợ khổng lồ chẳng hạn.」

「…!」

「Ha ha ha, tất nhiên chỉ là nếu thôi nhé.」

Hắn nói với một nụ cười nhạt.

Đằng sau nụ cười đó, không hề che giấu màu sắc chế giễu, như thể khẳng định những gì hắn nói là sự thật…

「…Anh đúng là đồ…!」

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Chắc chắn gã này đã xúi giục Sonomura Yuriko lấy đi chiếc đồng hồ quả quýt của Akiho.

Cô vốn đã nghĩ hắn là một kẻ hèn hạ, nhưng không ngờ hắn lại đi xa đến mức này…

Bên cạnh Akiho đang câm lặng vì tức giận.

「…Này, có phải mày đã cướp đi thứ quan trọng của cô ấy không?」

「Hử, mày là thằng nào?」

「…Thằng nào không quan trọng! Tao hỏi mày có cướp đi không!」

「Hừ, tao không có nghĩa vụ phải trả lời một kẻ như mày. …Nhưng, nếu đúng là vậy thì sao?」

「Còn phải hỏi – trả lại đây!」

「Ồ?」

Cùng với tiếng hét phẫn nộ, cậu trai định lao vào Reiichi.

「…Bạo lực là không nên, thưa cậu.」

Viên quản gia đứng sau Reiichi đã hành động.

Lão ta lướt trên mặt đất, chen vào giữa Reiichi và cậu trai, rồi không một tiếng động, vặn ngược cánh tay của cậu.

「…Ực, ch-chết tiệt…」

「Đúng là, lũ người hạ đẳng này thật đáng ghét. Hở một tí là dùng đến bạo lực. Ngu xuẩn hết chỗ nói.」

Hắn buông lời khinh bỉ bằng ánh mắt như nhìn một con sâu bọ.

「– Nào, Akiho-san.」

「…?」

「Tôi có một đề nghị thế này… nếu cô muốn lấy lại thứ quan trọng đó, tôi có thể giúp một tay đấy? Nhà Higashimiya chúng tôi rất giỏi trong việc tìm kiếm những món đồ bị đánh cắp như vậy. Tôi có thể tìm ra nó ngay lập tức.」

「Anh nói cái gì…!」

「Tuy nhiên, để được vậy, cô phải chấp nhận đề nghị mà tôi đã nói trước đây. Sức mạnh của nhà Higashimiya… chỉ dành cho người trong nhà mà thôi.」

「…」

Cuối cùng Akiho cũng hiểu được ý đồ của Reiichi.

Nói tóm lại… hắn đang nói rằng nếu muốn lấy lại chiếc đồng hồ quả quýt, cô phải trở thành hôn thê của hắn.

Chính hắn đã dùng Sonomura Yuriko để sai đi ăn cắp, vậy mà giờ còn trơ tráo đến mức này.

Sự trơ trẽn của hắn khiến Akiho không nói nên lời.

「…À, tôi cũng không yêu cầu cô phải trả lời ngay bây giờ. Nhưng nên quyết định càng sớm càng tốt nhé. Nếu để thời gian trôi qua quá lâu, không chừng thứ quan trọng đó sẽ bị phá hỏng hoặc tuồn đi nơi khác mất. …Hơn nữa, biết đâu những thứ quan trọng khác cũng sẽ biến mất theo thì sao.」

「…!」

「Vậy nhé. Tôi chờ tin tốt từ cô.」

Nói xong, Reiichi cùng viên quản gia rời đi.

Nhìn bóng lưng của hắn, cậu trai tức tối méo mặt.

「Khỉ thật… Vô dụng quá. Nếu mình mạnh hơn một chút…」

「Đành chịu thôi ạ. Đối phương là quản gia trưởng của nhà Higashimiya, một vệ sĩ chuyên nghiệp. Nhưng mà…」

「?」

「Nhưng… việc anh nổi giận vì tôi, tôi rất vui. Cảm ơn anh.」

「A, à, không có gì…」

Cậu trai ngượng ngùng quay mặt đi.

Dáng vẻ ấy thật kiên định và thẳng thắn, hoàn toàn trái ngược với không khí lạnh lùng và tàn nhẫn mà Reiichi tỏa ra…

Nhìn thấy vậy, lòng Akiho nhẹ đi đôi chút.

「– Nhân tiện, tôi vẫn chưa tự giới thiệu. Tôi là Nogizaka Akiho, học sinh năm nhất khoa Cao học, Học viện Nữ sinh Seijukan. Rất hân hạnh được làm quen.」

「Ừm, à, ừ.」

Nghe những lời đó, cậu trai gật đầu một cách vụng về.

Cậu ta.

「Tôi là Gentou. Oogane Gentou, học sinh năm ba trường Cao trung Shitakusa dưới kia. Rất vui được gặp, cô.」

đã đáp lại như vậy.

「…Chúng ta không thể nhắm mắt làm ngơ trước chuyện này được…!」

Trong một căn phòng của dinh thự Nogizaka, nơi không khí nặng nề đang bao trùm.

Giọng nói sắc lạnh của Youko vang lên.

「…Những hành động của hắn từ trước đến nay đã quá quắt lắm rồi, vậy mà lại dám động đến chiếc đồng hồ quả quýt mà Akiho-sama trân quý hơn bất cứ thứ gì, đây chẳng khác nào một lời tuyên chiến với nhà Nogizaka! Chúng ta phải đáp trả một cách cứng rắn…!」

「Nhưng hiện tại Ouki-sama đang ở nước ngoài… đối phương dù sao cũng là nhà Higashimiya, một trong Ngũ Đại Danh Gia, nên việc chúng ta tự ý gây hấn không phải là sách lược hay…」

「Hành động này có thể bị xem là vượt quá quyền hạn của một hầu gái…」

「…Đối phương đã cướp đi vật quan trọng nhất của Akiho-sama và là kỷ vật của Honami-sama! Nếu làm ngơ trước chuyện này thì chúng ta còn là hầu gái để làm gì nữa…!」

Trước những lời lẽ tiêu cực, Youko vung tay và cao giọng.

Tại『Phòng Vô Ngã Phụng Công』của khu nhà hầu gái Nogizaka, một cuộc họp đang được tổ chức để bàn cách đối phó với tình hình hiện tại.

Hiện tại, gia chủ Ouki và quản gia trưởng Sakurazaka Heizou cùng lực lượng chủ lực của Hắc Lang Fenrir đều đang ở nước ngoài.

Vì vậy, quyền quyết định phương hướng tại đây thuộc về mười hầu gái có thứ bậc, những người quản lý các hầu gái khác, và người đứng đầu trong số họ, mẹ của Youko, hầu gái trưởng Sakurazaka Kazuha.

「Tôi hiểu những gì Youko-san muốn nói. Nhưng đó chỉ là suy đoán và không có bằng chứng…」

「Chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng Sonomura Yuriko đã hành động một mình.」

「Nếu vậy, tôi nghĩ chúng ta không nên có những hành động thiếu suy nghĩ vào lúc này…」

「…Chuyện đó, nhưng mà…」

Trước lời nói của Shinonome Touko, thứ hạng tư, Nagumo Satsuki, thứ hạng năm, và Nishiogi Satomi, thứ hạng bảy, Youko nghiến răng.

Ý kiến của các hầu gái về cách đối phó với nhà Higashimiya đã chia làm hai.

Một bên là phe ôn hòa của Shinonome Touko, chủ trương tạm thời theo dõi và xem xét động thái của đối phương.

Một bên là phe đối kháng của Youko và Kuzuryuu Anna, thứ hạng tám, chủ trương phải đáp trả quyết liệt.

Cả hai bên đều không ai nhường ai, khiến cuộc họp rơi vào bế tắc.

「– Mọi người, xin hãy giữ trật tự.」

Người lên tiếng là hầu gái trưởng với thứ hạng cao nhất – Sakurazaka Kazuha.

Bà nhìn vào mắt từng người một.

「– Sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng, tôi hiểu mọi người đều không thể giữ được bình tĩnh. Nhưng mọi người đang quên mất một điều quan trọng… trong tình huống này, điều chúng ta phải quan tâm nhất chính là tâm trạng của Akiho-sama.」

「…A…」

Nghe thấy giọng nói đó, tất cả các hầu gái đều quay lại.

Ở phía đó… Akiho đang đứng lặng với vẻ mặt đau buồn.

「– Akiho-sama, xin hãy cho chúng tôi biết. Người nghĩ sao về chuyện này? Chúng tôi… sẽ hành động theo ý muốn của người.」

「…….Tôi…」

Trước câu hỏi đó, Akiho im lặng.

Nhưng rồi, cô ngẩng mặt lên.

「…Tôi nghĩ, lúc này chúng ta nên dừng lại. Đúng là những lời của Higashimiya Reiichi đó gần như đã là bằng chứng không thể chối cãi… …Nhưng chúng ta không có bằng chứng… bằng chứng cho thấy gã đó đã cướp đi chiếc đồng hồ của mẹ tôi… Không có bằng chứng thì không thể dùng biện pháp mạnh được… Hơn nữa… nếu kỷ vật của mẹ trở thành nguyên nhân gây ra tranh chấp, mẹ cũng sẽ rất buồn. Vì vậy…」

Cô ngừng lại một lúc.

「Vì vậy, tôi… sẽ chịu đựng. Nhưng tôi không có ý định bỏ qua chuyện này. Sau này, tôi sẽ đến nhà Higashimiya để chính thức xác nhận sự thật. Nhưng… tôi sẽ không làm gì hơn thế nữa.」

「– Đó có phải là ý muốn thật sự của người không?」

「…Vâng.」

Nghe những lời đó, Kazuha gật đầu thật sâu.

「– Tôi đã hiểu. Mọi người cũng nghe rồi chứ? Chúng ta sẽ không hành động trong chuyện này. Đây là quyết định cuối cùng của đội hầu gái.」

Giọng nói của Kazuha vang lên.

Cuộc họp kết thúc.

「…Akiho-sama…!」

「Youko-san…」

Ra khỏi『Phòng Vô Ngã Phụng Công』đến hành lang.

Youko với vẻ mặt căng thẳng gọi Akiho.

「…Akiho-sama, người thực sự chấp nhận như vậy sao…! Chuyện bất công thế này…」

「…」

「…Chỉ cần người nói một lời, chúng tôi – không, tôi, sẽ bất chấp mọi khó khăn để giải quyết tình huống này…! Chỉ cần… chỉ cần một lời của người, tôi sẽ trở thành ngọn giáo và chiếc khiên của người…!」

Đó là một tiếng hét chân thành và tha thiết.

Akiho im lặng trước những lời đó.

Nhưng rồi.

「…………Em cũng, cũng uất ức lắm chứ…!」

「Akiho-sama…」

「…K-kỷ vật duy nhất của mẹ bị người ta lợi dụng, bị biến thành món đồ chơi để thỏa mãn dục vọng của gã đó… B-bên trong đó… còn có tấm ảnh cuối cùng em chụp cùng mẹ… vậy mà nó lại rơi vào tay một kẻ như thế… Nhưng… nhưng em không thể làm gì được… Trong tình hình không có bằng chứng xác thực thế này, em không thể tùy tiện làm lớn chuyện… huhu…」

「…」

「…Youko-san… em nên làm gì đây…? Cứ thuận theo lòng mình… thuận theo cảm xúc, đối đầu trực diện với gã đó sao? Huy động đội hầu gái để trút giận lên hắn sao…? Em không biết… em không biết nữa… huhu…」

Cô ôm chầm lấy Youko, khóc nấc lên như cố kìm nén tiếng khóc.

Nhìn Akiho như vậy, Youko chỉ dịu dàng ôm lấy cô.

Một cái ôm như chị dành cho em, như mẹ dành cho con, và như một người bạn thân dành cho người bạn thân không thể thay thế của mình.

Thời gian trôi qua bao lâu không rõ.

Youko nhìn thẳng vào mắt Akiho với ánh mắt hiền từ.

「…Akiho-sama.」

「…Hả…?」

「…Người không cần phải lo lắng gì cả. Chiếc đồng hồ đó, tôi nhất định sẽ lấy lại. Bằng bất cứ giá nào…」

「Youko-san, ý chị là sao…?」

「…Tôi xin phép.」

Nói rồi Youko rời khỏi vòng tay của Akiho.

Cuối cùng, cô quay lại nhìn Akiho.

「…Akiho-sama, xin người hãy hạnh phúc nhé.」

Ngày hôm đó.

Một lá thư thông báo về việc Youko từ chức hầu gái thứ hạng hai của đội hầu gái nhà Nogizaka đã được gửi đến chỗ Kazuha.

Higashimiya Reiichi đang rất phấn khởi.

Thứ hắn khao khát sắp thuộc về tay hắn.

So với một Reiichi luôn có được mọi thứ mình muốn ngay lập tức, lần này có hơi tốn thời gian… nhưng đó là một con mồi xứng đáng.

Nogizaka Akiho, trưởng nữ nhà Nogizaka.

Một thiếu nữ sở hữu vẻ đẹp và tài năng hiếm có.

Chỉ một người có phẩm chất tỏa sáng như vậy mới xứng đáng là bạn đời của kẻ được chọn như hắn.

Nếu thế vẫn chưa đủ, hắn có thể dồn ép thêm nữa.

Sonomura Yuriko, bạn cùng lớp của Akiho, đã hoàn toàn nghe theo lời hắn, và sẽ làm bất cứ điều gì hắn ra lệnh. Nếu cô ta vẫn không gật đầu, hắn sẽ dùng đến biện pháp hiệu quả hơn. Chỉ cần một trong những cô hầu gái gặp phải "tai nạn bất hạnh" nào đó, dù cô gái mạnh mẽ kia có cứng đầu đến đâu cũng sẽ phải thay đổi suy nghĩ.

「Phư phư phư…」

Dù sao thì cũng sắp xong rồi.

Chỉ một chút nữa thôi là viên ngọc xinh đẹp đó sẽ thuộc về hắn.

Hắn mân mê chiếc đồng hồ quả quýt trong tay, chìm đắm trong viễn cảnh tương lai không xa.

– Và chính lúc đó.

ĐÙNG…!

Một tiếng nổ chói tai vang vọng khắp dinh thự.

「Cái gì…?」

Tâm trạng tốt đẹp bị phá hỏng, mặt Reiichi nhăn lại.

Chắc là lũ người hầu lại làm hỏng chuyện gì rồi. Nếu vậy, lát nữa phải trừng phạt chúng thật nặng mới được.

Trong tai Reiichi.

「C-có chuyện rồi, Reiichi-sama! Có kẻ đột nhập…!」

「Kẻ đột nhập…?」

「V-vâng…! Có kẻ đã cho nổ cổng chính và đột nhập vào…」

「Từ cổng chính, sao… hắc.」

Hắn suýt nữa thì bật cười.

Lại có kẻ ngốc nào đó dám đột nhập vào dinh thự chính của nhà Higashimiya được canh phòng nghiêm ngặt này từ cổng chính ư?

Với tâm trạng chán nản, hắn liếc nhìn ra phía cổng chính từ cửa sổ.

Cánh cổng sắt vốn đóng chặt giờ đang bốc lên ngọn lửa lớn, nhuộm đỏ cả màn đêm.

Trên nền lửa đó, bóng dáng của kẻ đột nhập hiện ra…

「Là nó…!」

Hắn nhận ra bóng dáng đó.

Hình như là cô hầu gái luôn đứng cạnh Nogizaka Akiho. Tên là Sakurazaka Youko thì phải.

…Không lẽ cô ta một mình xông vào đây ư? Để lấy lại chiếc đồng hồ quả quýt đã cướp từ Nogizaka Akiho…?

「…Hắc, hahahahahaha! Đồ hầu gái ngu ngốc. Ngu cũng có mức độ thôi chứ! Một mình xông vào đây thì định làm gì chứ. Sẽ bị bắt lại ngay thôi!」

「– Chuyện đó thì chưa chắc đâu ạ.」

「Hử?」

Quay lại, người lên tiếng là quản gia Tougou.

Lão là quản gia lâu năm nhất của nhà Higashimiya, từng có kinh nghiệm làm lính đánh thuê và vệ sĩ cho yếu nhân ở nước ngoài, thực lực cũng được coi là hàng đầu. Ngay cả một Reiichi hiếm khi công nhận người khác cũng phải nể trọng lão ta.

「Ý ông là sao, Tougou?」

「Cô hầu gái đó là người của nhà Sakurazaka. Nhà Sakurazaka là một gia tộc kiệt xuất mà trong thế giới của chúng ta không ai không biết… Hơn nữa, cô gái tên Youko đó còn được ca tụng là thiên tài bất thế trong số họ, được mệnh danh là『Thiên Bẩm Anh』. Có lẽ cô ta sẽ vượt qua được vòng vây an ninh và đến được đây.」

「Vô lý…」

Dù có tài năng đến đâu, cũng chỉ là một con đàn bà.

Làm sao có thể vượt qua được bức tường an ninh nghiêm ngặt của dinh thự chính nhà Higashimiya để đến được chỗ Reiichi…

Nhưng mà.

『X-xin lỗi! Cổng chính, đã bị xuyên thủng…!』

『Kẻ đột nhập đang tiến thẳng theo hành lang! Đ-đã hạ gục đội bảo vệ và đang tiến thẳng đến phòng riêng của Reiichi-sama…!』

『B-bảo vệ ở tầng một đã bị tiêu diệt toàn bộ…! K-không thể tin được… là quái vật sao…!』

Những báo cáo khó tin liên tục truyền đến từ bộ đàm.

「C-cái gì? N-nói là toàn bộ bị tiêu diệt sao? Đội bảo vệ có đến sáu mươi người cơ mà…」

「Có nghĩa là ngài đã giẫm phải đuôi hổ rồi. Hơn nữa, đó là đuôi của một con Bạch Hổ mạnh mẽ, tài năng và hung dữ nhất.」

「V-vô lý, chỉ một con nhóc đó mà…」

Hắn lảo đảo lùi lại.

Mặc kệ tiếng rên rỉ tuyệt vọng của Reiichi.

RẦM…!

「!」

Cánh cửa bị mở tung ra với một tiếng động lớn vang vọng khắp phòng.

Người xuất hiện từ phía sau cánh cửa là…

「…Xin thất lễ.」

Đó là Youko trong bộ trang phục hầu gái, tay cầm một chiếc cưa máy và một cây búa.

Dù một mình đến được đây, cô không hề bị một vết thương nào, hơi thở cũng không hề rối loạn.

「M-mày…」

Sau khi xác nhận chiếc đồng hồ quả quýt trong tay Reiichi, Youko thở khẽ.

「…Quả nhiên là ở đây. Xin hãy trả lại chiếc đồng hồ quả quýt của Akiho-sama.」

「H... hức...」

Khuôn mặt vô cảm của cô ấy đang tiến thẳng về phía này.

Nhưng Tougou đã không một tiếng động đứng chắn ngang con đường đó.

「Ô, ôô, Tougou!」

「...Xin hãy tránh đường.」

「Nếu tôi nói là tôi từ chối thì sao?」

「...」

「Từ lần đầu tiên trông thấy ngài ở dinh thự nhà Nogizaka, tôi đã muốn được giao đấu với ngài một lần rồi. Ở đây, ngài có thể chấp nhận lời thách đấu này của lão già này không?」

「...Tôi không muốn những cuộc tranh đấu vô ích. Ngài có thể ngoan ngoãn tránh đường được không?」

「Nếu không đánh bại được tôi thì ngài đừng hòng chạm được một ngón tay vào cậu chủ Reiichi đâu?」

「.... ...Đành chịu vậy.」

Cô vừa cúi mắt xuống vừa khẽ thốt lên.

Youko giương chiếc cưa máy và cây búa mà mình đang cầm trên tay lên.

「Fufufu... Phải thế chứ.」

Đáp lại, Tougou nâng cây trượng trong tay phải lên trước người. Một lưỡi dao phóng ra từ đầu trượng, lóe lên sắc lẹm dưới ánh đèn chùm.

「Tôi xin phép.」

「...」

Sau lời tuyên bố ngắn gọn đó.

Youko và Tougou đồng thời đạp mạnh xuống sàn.

Khoảng cách được rút ngắn trong chớp mắt.

Từ cây trượng giấu kiếm của Tougou, phần lưỡi dao được đâm ra về phía Youko với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, bắn ra như được đẩy bởi một chiếc lò xo.

Youko chỉ cần nghiêng đầu là đã né được nó.

~~~!

Đó là chuyện xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc.

Một cuộc giao tranh chớp nhoáng chỉ bằng một cái chớp mắt.

Giây tiếp theo.

「Vô... vô lý... mạnh đến mức này, sao...」

Phịch──

Gương mặt ông lộ rõ vẻ như vừa thấy một điều không thể tin nổi.

Với đôi mắt mở to kinh ngạc, Tougou đổ gục xuống sàn nhà.

「...Dao Spetsnaz sao? Quả là một người sử dụng điêu luyện. Nếu ông trẻ hơn hai mươi tuổi, có lẽ tôi đã gặp nguy hiểm rồi.」

Youko nói vậy rồi.

「...Nào, Higashimamiya Reiichi. Chỉ còn lại một mình cậu thôi. Xin hãy trả lại chiếc đồng hồ quả quýt.」

「H... Híiiii...!」

「...Xin hãy trả lại.」

「Đ-Được rồi! L-Là lỗi của tôi! Tôi sẽ trả lại chiếc đồng hồ này, tha cho tôi đi...!」

「...Cậu có hứa sẽ không bao giờ lại gần Akiho-sama nữa không?」

「H-Hứa! Tôi hứa! Cho nên...」

「...」

Cô im lặng nhận lấy chiếc đồng hồ quả quýt từ tay Reiichi.

Youko định cứ thế rời khỏi đó.

Nhưng ngay khoảnh khắc Youko quay lưng đi.

「Đ-Đồ ngu... Chết đi!」

「...」

Reiichi với mái tóc rối bù, tay cầm dùi cui điện lao tới.

Nhưng.

「...Quả nhiên cậu vẫn là một kẻ hạ đẳng.」

「Hả...?」

BỐP...!

Cùng với tiếng động chát chúa đó.

「Ọ... ọe!!」

Lãnh trọn một cú đá vòng cầu của Youko vào mặt, Reiichi bị đá bay thẳng vào tường.

Cơ thể cậu bay đi như một mảnh rác trong gió.

Sau khi đập mạnh vào tường rồi rơi xuống sàn, Reiichi quằn quại trong đau đớn và không thể cử động.

「...」

Youko chậm rãi tiến lại gần Reiichi.

「...Cậu cần phải bị trừng phạt.」

「D-Dừng...」

「...Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.」

Cô vung cao cây búa và chiếc cưa máy lên.

「C-Cứu, c-cha ơi... G-Gyaaaaaaaa...!」

Trong dinh thự đang bốc cháy tứ phía, tiếng la hét thảm thương của Higashimamiya Reiichi vang vọng khắp nơi.

Vào ngày hôm đó, gia tộc Higashimamiya đã── mất đi tám phần mười sức mạnh của mình.

Tòa nhà bị phá hủy một nửa. Chín phần mười chức năng phòng vệ bị mất.

Trong số sáu mươi người làm nhiệm vụ canh gác, bốn mươi hai người tàn phế, mười lăm người nhập viện, ba người bị thương nhẹ.

Tougou Ichirou, quản gia trưởng, đã nhân cơ hội này để nghỉ hưu.

Higashimamiya Reiichi, người thừa kế tiếp theo, được cho là đã được tìm thấy trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, trên người chỉ còn một manh quần lót, mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, lưng tựa vào một lỗ hổng lớn và những vết nứt trên tường.

7

「...Đ-Đã có chuyện như vậy xảy ra sao ạ...」

「Ừm...」

Akiho-san lặng lẽ gật đầu trước lời nói của tôi.

Ừ-ừm, phải nói là nó kịch tính hơn hay là bạo lực hơn so với dự đoán của mình đây...

「S-Sau đó thì sao ạ? Cái đó, sự trả thù của Higashimamiya Reiichi ấy...」

「À, dĩ nhiên rồi, cha của Reiichi, tộc trưởng nhà Higashimamiya, đã mặt cắt không còn giọt máu xông vào dinh thự nhà Nogizaka. Nhưng có lẽ Youko-san đã đoán trước được điều đó. Trước khi đột nhập vào nhà Higashimamiya, cô ấy đã gửi thư thông báo cho cả năm đại gia tộc rằng mình đã từ chức hầu gái nhà Nogizaka. Vì vậy, hành động của Youko-san được xem là không liên quan đến nhà Nogizaka... Cha của Reiichi đã phản đối, cho rằng điều đó là vô hiệu, nhưng vốn dĩ nhà Higashimamiya đã bị cô lập trong số năm đại gia tộc kể từ khi Reiichi được chọn làm người thừa kế, nên không có ai đứng ra bảo vệ họ cả.」

「...」

「Tuy nói vậy, nhưng bên này cũng không phải là hoàn toàn vô sự. Tên của Youko-san đã bị xóa khỏi danh sách đội hầu gái nhà Nogizaka, hơn nữa vị trí hạng hai cũng trở thành điều cấm kỵ và bị bỏ trống vĩnh viễn... Chuyện là như vậy đấy.」

「...」

Thì ra là có một câu chuyện như vậy...

Vị trí hạng hai bí ẩn của đội hầu gái nhà Nogizaka.

Không ngờ sự thật đằng sau vị trí khuyết đó lại có quy mô lớn đến thế...

Khoan đã, nhưng vẫn còn vài điều bí ẩn nhỉ?

Chuyện có năm gia tộc lớn và cả cái tên nhà Higashimamiya bây giờ mình mới nghe lần đầu...

Trước thắc mắc đó của tôi.

「Những gì Youko-san làm không chỉ có vậy đâu. Cùng lúc đột nhập vào nhà Higashimamiya để lấy lại chiếc đồng hồ quả quýt, cô ấy còn tịch thu các tài liệu và hồ sơ ghi lại những việc làm bất chính của họ và công bố tất cả. Kết quả là nhà Higashimamiya dần mất đi quyền lực... và ba năm sau đó thì thực tế đã bị giải thể. Ngũ đại gia tộc trở thành Tứ đại gia tộc, và chỗ trống đó được các gia tộc mới nổi như nhà Takajou và một số gia tộc tầm trung khác cùng nhau gánh vác.」

「...」

C-Chuyện này... quả thực là hùng tráng.

Mình biết năng lực của đội hầu gái rất cao cấp và ưu tú, nhưng chuyện này thì đúng là vượt trội hơn hẳn. Quả không hổ là người tồn tại như một sư phụ (?) của Hazuki-san và Nanami-san...

「...」

Nhưng người tên Youko-san đó đã hoàn toàn bảo vệ được Akiho-san.

Nhìn vào kết quả thì có vẻ hơi quá tay, nhưng nếu cứ để mặc nhà Higashimamiya đó thì chắc chắn họ sẽ lại tìm cách gây hại cho Akiho-san và mọi người. Với thủ đoạn hèn hạ và mờ ám đó của họ thì không thể sai được.

Vì vậy, một cuộc phản công nửa vời sẽ chỉ phản tác dụng, mình có thể hiểu được sự cần thiết phải ra tay triệt để.

Hazuki-san và Nanami-san cũng vậy.

「...Youko-san là một hầu gái tuyệt vời trong số những người hầu gái. Cô ấy đã hy sinh tất cả vì chủ nhân của mình, Akiho-sama, rồi lui về ở ẩn... Cô ấy chính là tấm gương mà chúng tôi phải noi theo.」

「Không chỉ mạnh mẽ, chị ấy còn dịu dàng, chu đáo và đầy ắp sự quan tâm... Chúng tôi nghĩ rằng đến bây giờ mình vẫn chưa thể sánh được với chị ấy đâu~」

Họ lần lượt nói.

Người tên Youko-san đó hẳn là một người rất tuyệt vời.

Nếu được, mình thật sự muốn được gặp cô ấy một lần...

「Sau đó chị có gặp lại Youko-san không ạ...」

「...Chị không gặp lại. Ngày hôm sau khi vụ náo động đó xảy ra, chiếc đồng hồ quả quýt, kỷ vật của mẹ chị, đã được đặt nhẹ nhàng trên bàn của chị. Chỉ có vậy thôi...」

「Vậy sao ạ...」

Vậy là cô ấy đã biến mất khỏi cuộc đời Akiho-san mà không hề lộ diện lần cuối...

Tôi không biết phải nói gì, Akiho-san nhìn về phía xa xăm.

「...Thật sự, hai mươi năm trước khi Youko-san luôn ở bên cạnh mỉm cười với chị, cảm giác như một giấc mơ vậy. Theo chỉ thị phải xóa tên cô ấy khỏi lịch sử đội hầu gái, tất cả ảnh của Youko-san đều đã bị thế này... nhưng vẫn còn lại một tấm. Đó chính là── tấm này.」

「Ồ...」

Akiho-san lấy chiếc đồng hồ quả quýt từ trước ngực ra.

Bà mở chiếc nắp màu đồng đỏ và lấy ra một trong hai tấm ảnh bên trong.

Trong đó là hình ảnh của Akiho-san thời trẻ được một cô hầu gái nhìn ngắm một cách dịu dàng, cô hầu gái ấy có nét gì đó giống với Hazuki-san.

8

──Kể từ đó đã hai mươi năm rồi sao...

Trở về phòng riêng.

Akiho ngồi xuống chiếc ghế sofa nơi họ đã cùng nhau trải qua những ngày tháng đó và thở ra một hơi thật sâu.

Ngày mà cô đã mất đi Youko để đổi lấy sự sụp đổ của nhà Higashimamiya.

Sau khi Youko biến mất, Akiho đã trải qua những ngày tháng u sầu.

Đêm không ngủ được, ăn uống cũng chẳng thấy ngon miệng.

Hazuki và Nanami lo lắng nên gần như ngày nào cũng lén Kazuna đến thăm cô, và cả "Chàng Ve Sầu"── người đó nữa, nghe chuyện cũng đã mang theo một con ve sầu đến thăm.

Phải mất khoảng một tháng sau khi Youko đi, cô mới có thể trở lại với cuộc sống bình thường.

Thời gian trôi qua, cô đã có thể chấp nhận sự thật rằng Youko không còn ở đây nữa... nhưng dù vậy, cảm giác trống rỗng như thể một thứ gì đó quan trọng đã biến mất khỏi trái tim cô vẫn không hề nguôi ngoai.

Những ngày không có Youko.

Nó giống như đang sống qua những ngày tháng không màu sắc...

Nhưng── một ngày nọ, một bức thư đã được gửi đến.

Đó là một bức thư đơn giản chỉ đính kèm một đóa hoa, cũng không ghi tên người gửi, nhưng cô biết ngay nó được gửi từ ai.

Bông hoa được đính kèm là hoa Angraecum.

Ý nghĩa của loài hoa đó là『Lúc nào cũng ở bên em』.

Không ai khác... chính là từ người mà Akiho đã hết lòng mong đợi.

Kể từ ngày đó, hàng năm vào ngày sinh nhật của Akiho, một đóa hoa Angraecum luôn được gửi đến cùng với một tấm thiệp chúc mừng.

Số hoa đó vừa rồi đã lên đến hai mươi bông.

Nghe phong thanh đâu đó... Youko hiện đang làm một công việc tự do ở một thành phố cách đây không xa và sống rất khỏe mạnh.

「...」

Đã hai mươi năm kể từ đó.

Người ta nói mười năm là một thập kỷ, vậy là đã hai thập kỷ trôi qua.

Có thể người ta sẽ nói bây giờ đã quá muộn, nhưng có lẽ đây là lúc để thử thay đổi điều gì đó.

Nhìn những đứa con gái yêu quý... Haruka và Mika, cùng với người mà chúng yêu thương nhất là Yuuto đang phấn đấu cho tương lai của chính mình, cô lại có được cảm giác tích cực như vậy.

Quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai phía trước thì có thể.

Thời gian đã mất không thể lấy lại, nhưng ta có thể tạo ra một khoảng thời gian mới.

Cô nghĩ đó sẽ không phải là một con đường bằng phẳng nhưng...

「...Phải rồi, một tương lai như vậy, có lẽ cũng không tệ đâu nhỉ.」

Cô siết chặt chiếc đồng hồ quả quýt đeo trước ngực.

Akiho lẩm bẩm như thể không nói với ai cả.

HẾT