Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 12

Tập 16 - Chương 2

Lớp học buổi sáng ồn ào tiếng trò chuyện của bạn cùng lớp.

Nào là tiếng chào hỏi, nào là bàn tán về tiết học hôm nay.

Giữa không khí喧 náo đó, tôi cùng Haruka bước vào lớp.

「Ồ, chào buổi sáng, Haruka-chan, Ayase-cchi~♪」

Thứ đầu tiên chào đón chúng tôi là một giọng nói trong trẻo quen thuộc.

Chủ nhân của giọng nói đó là cô nàng hai bím phiên bản Hakujou đang vẫy tay lia lịa về phía này. Xung quanh còn có Sawakita-san, Shiina và Asahina-san.

Thấy chúng tôi lại gần, Sawamura-san liền nói.

「Trời ơi, vẫn thân nhau như mọi khi nhỉ~♪ Hai người cùng nhau đi làm có đôi có cặp đấy à~? Đồ đôi cuồng yêu lúc nào cũng như ở xích đạo quanh năm suốt tháng~♪」

「Ể……?」

「Kh, không phải……」

Bất thình lình, một câu trêu chọc đạt mức tối đa bay tới.

「Cái khoảnh khắc hai người bước vào là nhiệt độ lớp học tăng lên cả chục độ luôn ấy~. Kiểu như không khí nó khác hẳn luôn~♪ Mà tớ nhìn thấy hết rồi nhé~♪ Lúc đi đến đây hai người nắm tay nhau phải không~? Tưởng giấu giếm được mọi người xung quanh hay lắm à, nhưng đôi mắt soi thần kỳ của Ryoko-chan này không bị lừa đâu nhé~♪」

「Ơ, ờm, c, chuyện đó……」

「Ch, chuyện đó là do……」

Tạm gác lại chuyện đôi mắt soi thần kỳ có khác gì một tên chuyên chụp lén không đã.

Ôi trời, mới sáng sớm mà cậu ta đã tấn công dồn dập và hung hãn như mọi khi……

Trước chất lượng “hai bím” chuẩn không cần chỉnh đó, chúng tôi cứng họng chẳng biết đáp lời thế nào. Đúng lúc ấy, một cô nàng hai bím phiên bản Hakujou khác nhếch mép cười và tham gia vào.

「Hừm~, Muramura, chuyện đó là khó tránh mà~♪ Vì dù gì thì hai người này cũng là cặp vợ chồng son nóng hổi vừa mới tổ chức đám cưới xong mà~♪」

「A, phải ha phải ha~, thế thì đành chịu thôi~♪ Đã thề non hẹn biển trước mặt Chúa và Cha xứ thì dù là trên đường đi học cũng không thể một giây một phút nào tháo còng tay tình yêu ra được nhỉ~♪ Bị bắt vì tội lười bi-lười biếng yêu mất thôi~♪」

「Ơ, ờm…… (mặt đỏ bừng)」

「Ự, ự……」

Đ-Đúng là không nương tay chút nào……

Đòn tấn công kép của hai cô nàng hai bím nhà Sawa quả là một đòn chí mạng……

「Này, Ryoko, Sachiko, tha cho họ đi. Hai người họ đang khó xử kìa……?」

「Đ-Đúng đó…… Với lại Ryoko-chan, cậu mà vắt chân trên bàn như thế thì, ờm, sẽ bị, bị nhìn thấy đó……!」

Có lẽ vì không thể đứng nhìn được nữa nên Shiina và Asahina-san đã vào giải vây, nhưng cũng chẳng khác nào thịt bò Kobe đặt trên vỉ sắt nóng rẫy.

「Ê~, có sao đâu mà~♪ Coi như là chia sẻ hạnh phúc hay gì đó đi~, không có tí chuyện này thì bọn này thấy hơi khó ở đấy~. Với lại tớ giữ góc độ để váy không bị hở với ai ngoài Ayase-cchi rồi nên yên tâm đê~♪」

「Đúng đó~♪ Ai cũng yêu quý Ayase-cchi với Haruka-cchi hết á, nên đây chỉ là một biến thể nhỏ của tình yêu thôi mà~♪」

Cơn bão trêu chọc không có dấu hiệu dừng lại.

Khi chúng tôi chẳng biết đáp lời ra sao và hoàn toàn bất lực.

「──À, mà mà nhắc đến đám cưới mới nhớ~, Ayase-cchi lúc đó vất vả thật nhỉ~♪」

「Ể?」

Sawamura-san vỗ tay một cái như vừa sực nhớ ra điều gì rồi nói.

「Kia kìa, sau tiệc cưới đó. Tưởng hai người đi đâu mất rồi, ai ngờ lại bị tìm thấy ở công viên gần đó, rồi bị bố của Haruka-chan rượt cho một trận ra trò~」

「À, ừm……」

Là vụ đó à……

Dù mới chỉ khoảng một tuần trước, nhưng sao tôi lại cảm giác như đã sáu tháng trôi qua.

Sau khi tôi và Haruka, ờm, trao nhau nụ hôn đầu, chúng tôi đã bị ông Gentou (tay cầm kiếm Nhật) trông như một hung thần đang đổ lệ máu rượt đuổi──

「Chạy mất phải đến ba mươi phút chứ chẳng ít nhỉ~? Hình như chạy qua cả Ochanomizu đến Iidabashi, rồi bị tóm ở cổng một nhà xuất bản nào đó~」

「Bầu không khí lúc đó đằng đằng sát khí luôn ấy~♪ Mấy người trông như biên tập viên ở đâu đó cũng nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc. Lấy tay không đỡ kiếm thật à? Kiểu kiểu thế~♪」

「Kính của Yuuto vỡ làm đôi luôn mà……」

「V-Vâng, cảnh đó đúng là giật gân ạ……」

「……」

Tôi bất giác đưa tay lên gọng kính vừa mới sửa.

Mặc dù sau đó Hazuki-san cùng các cô hầu gái khác đã đuổi kịp và khống chế ông ấy nên mọi chuyện mới được giải quyết, nhưng lúc đó thật sự là ngàn cân treo sợi tóc……

Trong lúc tôi đang hồi tưởng lại cơn nguy hiểm đến tính mạng gần đây nhất và cảm thấy đắng ngắt như vừa uống trà diếp cá.

「──Thế, giờ vào vấn đề chính đây, Ayase-cchi và Haruka-chan, sự thật là thế nào hả~♪」

「Ể?」

Cậu ta lại gần và chọc chọc vào sườn chúng tôi rồi hỏi.

「Kia kìa, chân tướng tin đồn lúc đó đó~♪ Hai người cứ nói là 『Bí mật』, nhưng thật sự là đã hôn nhau rồi phải không~?」

「!!」

「!?」

S-Sao cái cô nàng hai bím đầu đạn hạt nhân này lại có thể hỏi thẳng một câu chí mạng như thế chứ!

Mà khoan, đừng nói cái màn đột ngột chuyển chủ đề sang cuộc khủng hoảng sau đám cưới lúc nãy chỉ là để dọn đường cho câu hỏi này đấy nhé……!

「Hừm~, tại bọn tớ có ai thấy được khoảnh khắc quyết định đó đâu~. Với tư cách là bạn bè thì phải có nghĩa vụ biết chứ nhỉ~♪ Nào nào, khai ra mau đi~♪」

「Hai người không có quyền giữ im lặng hay gọi luật sư đâu nhé~♪」

「Ơ, ờm, c, chuyện đó……」

「Ự……」

Chúng tôi lùi lại trước Sawamura-san và Sawakita-san đang tiến tới với đôi mắt sáng rực.

Kh-Không, việc hôn nhau là xuất phát từ tình cảm chân thành của chúng tôi, chẳng có gì mờ ám để phải giấu giếm cả…… nhưng mà công bố trước mặt mọi người ngay từ sáng sớm thế này thì có gì đó sai sai!

Tôi quay sang nhìn Shiina và Asahina-san (lương tâm của lớp) như một tia hy vọng cuối cùng để cầu cứu.

「……(nhìn, nhìn chằm chằm)」

「……(liếc, liếc qua)」

「…………」

Đến cả hai người họ cũng đang nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy tò mò.

Này, sao lại nhìn bọn tôi bằng ánh mắt như mấy chú chihuahua lần đầu tham dự đang chờ kết quả dog show thế kia……

Ôi, ôi, đúng là tứ bề thọ địch theo đúng nghĩa đen……

「Nào nào, cứ thành thật khai ra đi~♪ Nói ra là nhẹ lòng ngay~♪」

「Kia kìa~, sao rồi~? Hôn hay không hôn? Bên nào~?」

「C, chuyện đó, ờm, c, cái đó……」

「Ch-Chuyện là thế này……」

Trong lúc tôi và Haruka đang lúng túng ấp úng.

Thì đúng lúc đó.

*Rẹt.*

「……Nào~…… các em~…… bắt đầu sinh hoạt lớp thôi nào~……」

Cùng với giọng nói đó, cửa lớp được mở ra.

Yukari-san bước vào lớp với một giọng nói mệt mỏi rã rời như một miếng giẻ rách tả tơi.

「……Hà~, đúng là hôm qua uống quá chén rồi~…… Quán bar visual-kei yêu thích của cô tổ chức live kỷ niệm ba năm thành lập nên lỡ gọi hơi nhiều chai…… Phải kết thúc nhanh không là thành sư tử biển mất, nên các em mau về chỗ đi~……」

Cô uể oải lên tiếng, đôi mắt đờ đẫn như một con hà đồng chết khô quét một vòng quanh lớp.

Ồ, một vị cứu tinh say xỉn đã xuất hiện trong lớp học đằng đằng sát khí… tôi vừa nghĩ vậy thì.

「……Ủa~, Yuu-kun với Haruka-chan, vẫn thân thiết như mọi khi, à không, phải nói là cái không khí như cặp vợ chồng đầu gối tay ấp lâu năm ấy nhỉ~…… À, mà lúc ở trường thì phải kiềm chế không được hôn sâu như lần đó đâu đấy~…… Kẻo cô lại phải phụ đạo riêng vì tội quan hệ nam nữ không trong sáng mất~……」

「……」

……Chỉ có khoản quấy rối tình dục là người này không bao giờ quên, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Nói sao nhỉ…… Lớp 3-3 Học viện Hakujou vẫn cực kỳ bình thường như mọi ngày.

***

Các tiết học buổi sáng kết thúc, giờ nghỉ trưa đã đến.

Năm mươi phút nghỉ ngơi ồn ào với tiếng ăn trưa và trò chuyện rôm rả.

Giữa lúc đó── tôi và Haruka rời khỏi lớp và đến phòng âm nhạc.

Kể từ sau đám cưới, chúng tôi đã có thói quen ăn trưa cùng nhau tại phòng âm nhạc, và hôm nay cũng vậy, chúng tôi đang định dùng bữa trưa do Haruka chuẩn bị (trong hộp sơn mài) cạnh cây đàn dương cầm, thì──

「……Sao em lại ở đây?」

Tôi bất giác thốt ra câu đó.

Trên tấm thảm ăn trưa màu hồng trải cạnh cây đàn dương cầm.

Một bóng hình nhỏ nhắn đang ngồi chễm chệ ở đó một cách hết sức tự nhiên.

「Hửm, sao thế anh hai? Mặt anh trông như con chó Malta vừa đi đường vừa vớ được thỏi vàng ấy~♪」

「……」

Đó là cô nàng hai bím nhỏ xinh (phiên bản gốc) với nụ cười tươi rói.

Em ấy ngồi giữa tấm thảm ăn trưa, ngước nhìn tôi và nhồm nhoàm gắp miếng sushi Inari trong hộp.

Xung quanh em ấy, tất nhiên, còn có cả cô hầu gái trưởng kiệm lời, cô hầu gái hay cười, và cô hầu gái nhí……

「……Không, ý anh là sao em lại ở đây?」

Đây là phòng âm nhạc của Học viện Hakujou và đang là giờ nghỉ trưa.

Mấy cô hầu gái thì không nói làm gì, nhưng cô nàng hai bím này phải có trường của mình chứ……

Nhưng đáp lại lời tôi, Mika chỉ mỉm cười rạng rỡ.

「Ể~, có sao đâu~♪ Này nhé, chị và anh hai kết hôn thành 『vợ chồng』, nghĩa là anh hai đã trở thành anh rể của em, và cũng có nghĩa là chúng ta đã trở thành một gia đình, đúng không? Gia đình ăn cơm cùng nhau là chuyện bình thường mà~?」

「……Đây là khoảng thời gian đoàn viên quý báu.」

「Hợp tác để tạo nên một khoảng thời gian gia đình vui vẻ cũng là một nhiệm vụ quan trọng của một hầu gái~♪」

「──(gật gật)」

「……」

……Điều tôi muốn nói không phải là chuyện đó.

Mà dù sao đi nữa, có bắt bẻ những chuyện này thì cũng chẳng khác nào đọc kinh cho bò Wagyu thượng hạng nghe.

Tôi khẽ thở dài.

「……Haizz, được rồi. Nhớ là hết giờ nghỉ trưa phải về đấy.」

「Vâng vâng, cái điểm linh hoạt chấp nhận thực tại này của anh hai, em nghĩ đó là một điểm cộng cho một người chồng tốt đấy~♪」

Cô nàng hai bím gật gù hài lòng như một người huấn luyện hamster đang nhìn chú hamster Jungar ưu tú của mình.

「Vậy thì, một lần nữa…… bắt đầu bữa trưa nào~♪」

Giờ nghỉ trưa cùng chị em nhà Nogizaka và ba cô hầu gái đã bắt đầu.

Bản thân bữa trưa vẫn diễn ra như thường lệ.

Vẫn là màn tấn công 「A~n♪ (×5)」 như mọi khi, hay là khi Mika và những người khác xúi giục Haruka liếm hạt cơm dính trên miệng tôi và cô ấy ngượng ngùng nói 「G, gâu……♪」, rồi chúng tôi còn bị bắt chơi trò Pocky phiên bản chân cua hoàng đế (đã luộc).

Đó là một khoảng thời gian yên bình không ngớt tiếng cười.

「……」

……Mà, nói gì thì nói, được dành thời gian vui vẻ bên mọi người, kể cả Mika và các cô hầu gái, thế này cũng rất vui.

Cô nàng hai bím hay các cô hầu gái đều là những người tôi rất thân và hợp cạ, đông người thì câu chuyện càng thêm rôm rả.

Chỉ có điều là hơi ồn ào quá mức…… và mức độ sành sỏi chuyện người lớn thì hơi bị cao, có thể coi là một khuyết điểm nhỏ.

「Đây ạ, mời anh, Yuuto-san♪」

「Ừm, cảm ơn, Haruka.」

「Dạ, không có gì đâu ạ♪」

Tôi vừa vẩn vơ nghĩ ngợi vừa ăn miếng cá tuyết nướng sốt Miso mà Haruka đút cho tôi theo kiểu 「A~n♪」.

「…………Nhìn~……」

「Hửm?」

Tôi nhận ra cô nàng hai bím đang nghiêng đầu nhìn tôi.

「Sao thế, Mika?」

「Hừm~, không phải là sao thế mà là~」

「?」

Thấy tôi có vẻ thắc mắc, Mika vỗ tay một cái rồi cười rạng rỡ.

「──Này này, hai người~♪ Em có một đề nghị nhỏ, được không~♪」

「Hửm?」

「Dạ?」

Em ấy vừa nói vừa lắc lư hai bím tóc của mình.

Đề nghị……?

「Đúng vậy~♪ Này nhé, vì đã trở thành 『vợ chồng』 rồi, nên sao chúng ta không thử đổi cách xưng hô cho phù hợp nhỉ~?」

「Ể?」

「Cách xưng hô, ạ……?」

「Đúng thế~. Vẫn gọi là 『Haruka』, 『Yuuto-san』 như trước cũng được, nhưng như thế không thấy hơi cô đơn sao? Để kỷ niệm việc tiến từ 『trên tình bạn dưới tình yêu』 lên thành 『vợ chồng』, em nghĩ thử tạo ra một chút thay đổi cũng hay mà~♪ Đấy, có nhiều cách lắm, như là 『anh yêu』, 『honey』, 『Yuu-chan』, 『Haru-nyan』 hay là 『Da~rling♪』 chẳng hạn~♪」

Em ấy nói với một nụ cười ranh mãnh, đầy tinh quái.

「……」

……Tưởng em ấy đang suy nghĩ gì, hóa ra là chuyện này. Mà mùi bom sành sỏi chuyện người lớn lại sắp phát nổ rồi……

Thấy vẻ mặt có phần khó xử của tôi.

「Nào nào, cứ thử đi mà. Cứ làm thử xem sao, nhé♪」

「À, v, vâng……」

「Ừm, nếu chỉ là thử thì……」

Tôi và Haruka gật đầu với nhau.

「Ơ, ờm…… Vậy thì, em xin phép thử nhé?」

「À, ừm……」

Chúng tôi đối mặt, nhìn thẳng vào mắt nhau.

Ôi, ôi, sao lại thấy hơi căng thẳng thế này……

Tôi bồn chồn bất giác chỉnh lại kính, còn Haruka thì ngước nhìn tôi chăm chú rồi ngượng ngùng cất lời.

「……A, anh yêu……♪」

「Ồ……」

「……Da, darling……♪」

「Ồ ồ……」

「……Y, Yuu-chan……♪」

「Ồ, ồ ồ……」

Tim tôi như bị một mũi tên xuyên qua!

Giọng nói ngập ngừng của Haruka khi cô ấy đỏ mặt gọi tôi.

Nó vừa giống như tiếng của một chú cún con đang làm nũng, lại vừa y hệt một cô dâu mới e thẹn lần đầu cất tiếng gọi chồng……

Ôi trời, cảm giác này thật mới mẻ và tuyệt vời……

Tôi không ngờ chỉ thay đổi cách xưng hô thôi mà lại có thể xúc động đến thế này.

Trong lúc tôi đang quằn quại trong lòng vì sức công phá của từ 『Yuu-chan♪』 mà Haruka vừa tung ra.

「Ơ, ờm……」

「Hửm?」

「Ơ, ờm…… ch, chuyện đó, giờ đến lượt Yuu-chan ạ……」

Cô ấy siết chặt hai tay trước ngực và ngước nhìn tôi.

「Ể? À, à, phải rồi nhỉ……」

Vì đây là một trò chơi (?) gọi tên nhau, nên dĩ nhiên là sẽ đến lượt tôi.

Tôi gật đầu đáp lại lời Haruka rồi hắng giọng một cái.

「À, ừm……」

「……」

「……H, honey……」

「……V, vâng ạ.」

「……M, my sweetheart……」

「…………Vâng.」

「……H, Haru-nyan……」

「…………!」

Ự, ự, ngượng chết đi được, cảm giác như bị xịt bình xịt hơi cay (thành phần chính là ớt) vào mặt vậy……

Cảm giác ngượng ngùng này còn hơn cả lần đầu tiên tôi gọi Haruka là 『Haruka』 thay vì 『Nogizaka-san』.

Nhưng thật kỳ lạ, tôi không thể phủ nhận rằng cách gọi này lại rất hợp……

「……H, Haru-nyan……」

「……Y, Yuu-chan……♪」

「……Haru-nyan.」

「……Yuu-chan♪」

「Haru-nyan……♪」

「Yuu-chan……♪」

「Haru-nyan……♪」

「Yuu-chan……♪」

「Haru-nyan……♪」

T-Thật sự là gây nghiện……

Mỗi lần Haruka ngượng ngùng gọi 『Yuu-chan♪』, mỗi lần tôi thốt ra từ 『Haru-nyan♪』, sâu trong lồng ngực tôi lại có một cảm giác nhồn nhột nhưng vô cùng mãn nguyện. Giống như, tôi muốn cứ thế này mãi, gọi tên nhau mãi không thôi……

「Haru-nyan……♪」

「Yuu-chan……♪」

「Haru-nyan……♪」

「Yuu-chan……♪」

「Haru-nyan……♪」

「Yuu-chan……♪」

「Haru-nyan……♪」

「Yuu-chan……♪」

「Haru-nyan……♪」

「Yuu-chan……♪」

Cứ như đang ăn bánh phồng tôm ở đâu đó, càng ăn càng ghiền không dừng lại được……

Bên cạnh chúng tôi.

「……Hà~, hai người này đúng là cứ hở ra là chìm vào thế giới riêng~」

「Thôi mà, kệ họ đi ạ~. Điều đó chứng tỏ họ rất thân thiết mà~♪」

「……Một cặp đôi cuồng yêu tuyệt vời.」

「──(gật gật♪)」

「Chuyện đó thì em biết rồi~. Nhưng ngày nào cũng phải chứng kiến cảnh này thì cảm giác như ăn bánh dâu daifuku với bánh kếp bơ sau khi đã ăn bánh sô cô la tráng miệng ấy~. Trời ơi~, no căng cả bụng~」

Mika lắc đầu chán nản nói.

***

Tan học.

「──Vậy mình về thôi, Haruka.」

「Vâng ạ♪」

Tôi gọi Haruka, người đang cất sách giáo khoa vào cặp bên cạnh, và nhận lại một câu trả lời cùng nụ cười rạng rỡ.

Kể từ khi trở thành 『vợ chồng』, không chỉ đi học và ăn trưa cùng nhau, mà nếu Haruka không có việc bận (như họp ủy ban hay học piano với Yukari-san), chúng tôi cũng sẽ cùng nhau về nhà.

Lý do lớn nhất cho việc này, ờm, là vì tôi muốn dành nhiều thời gian bên Haruka nhất có thể, nhưng ngoài ra còn có một lý do tiện lợi khác──

Đúng lúc đó.

「──A, Yuuto, Nogizaka-san, cho mình hỏi chút được không?」

「Hử?」

Ngay khi chúng tôi định rời khỏi lớp, có người đã gọi chúng tôi lại.

Quay lại thì thấy Shiina đang chạy về phía này.

「Ừm, có chuyện gì vậy, Shiina?」

「Amamiya-san?」

「Ừ, xin lỗi đã gọi hai người lại lúc sắp về.── À, đột ngột quá nhưng mà Chủ nhật tuần sau nữa hai người có rảnh không?」

「Tuần sau nữa?」

Chắc là được thôi……

Tuần sau tôi phải giúp dọn dẹp nhà Nogizaka, nhưng hình như tuần sau nữa thì không có gì đặc biệt cả. Nếu không có kế hoạch đột xuất nào thì chắc là không vấn đề gì.

Nghe câu trả lời của tôi, mặt Shiina sáng lên.

「A, may quá. Chuyện là hôm đó tớ sẽ tham gia một cuộc thi piano.」

「Ồ, thật sao?」

「Ừm, cũng không phải cuộc thi lớn gì đâu. Nhưng lần này trong ban giám khảo có một nghệ sĩ piano mà tớ rất ngưỡng mộ, nên tớ muốn cố gắng một chút. Đấy, nếu được thì tớ muốn vào trường nhạc, và tớ cũng muốn làm một công việc liên quan đến âm nhạc……」

「……」

「À…… mà, chuyện đó không quan trọng nhỉ, a ha ha……♪ ──Vậy, hai người thấy sao, nếu được thì tớ muốn Nogizaka-san và Yuuto cũng đến xem. Tất nhiên là nếu hai người có hứng thôi……」

Cậu ấy hơi ngập ngừng ngước nhìn chúng tôi.

Không phải là có hứng hay không, mà nếu là chuyện đó thì chúng tôi rất sẵn lòng.

「Ừm, không vấn đề gì. Hơn nữa, hãy để bọn tớ đến cổ vũ cậu.」

「Vâng, em rất muốn đi ạ♪」

Nghe chúng tôi trả lời vậy, Shiina nở một nụ cười rạng rỡ.

「Woa, thật sao? Cảm ơn nhé! Thực ra một mình tớ thấy hơi lo. Vậy quyết định thế nhé! Khi nào có vé vào cửa tớ sẽ đưa cho.── Vậy nhé, hôm nay tớ còn có buổi học nữa. Hẹn gặp lại ngày mai!」

Nói rồi Shiina vẫy tay lia lịa và chạy đi một cách đầy năng lượng.

Hừm, Shiina cũng đang cố gắng nhỉ.

Cậu ấy đã suy nghĩ nghiêm túc về tương lai của mình và đang nỗ lực hành động để hướng tới nó. Mình cũng phải cố gắng để không bị thua kém mới được.

Tôi vừa nghĩ vẩn vơ về điều đó vừa hình dung lại bóng lưng của cô bạn thân thiện đã vui vẻ vẫy tay rời khỏi lớp.

「──Vậy, chúng ta cũng đi thôi nhỉ.」

「Vâng ạ♪」

Tôi cùng Haruka, người đã gật đầu đáp lại với một nụ cười, rời khỏi lớp.

Chúng tôi ra khỏi trường và đi về nhà.

Trên đường đi, giống như lúc đi học, chúng tôi lén lút nắm tay nhau, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp và hạnh phúc. Rồi Haruka lại phấn khích khi thấy poster quảng cáo anime mới của 『Cô bé hậu đậu Aki-chan』 dán trên tàu điện, cô ấy thở hổn hển 「Hà hà…… Aki-chan…… hà hà……♪」 như một chú cún con trước miếng sườn, rồi lại trầm trồ khi thấy máy bán hàng tự động có thể dùng thẻ PASMO, cô ấy thốt lên 「Th-Thành tựu của văn minh……!」 và mua liền hai lon Cherry Coke.

Đi từ trường khoảng ba mươi phút.

Nơi tôi và Haruka đến là──

「……Mừng hai vị đã về, Haruka-sama, Yuuto-sama.」

「Cháu về rồi đây ạ, Hazuki-san♪」

「A, chào chị.」

Cô hầu gái trưởng kiệm lời mà chúng tôi mới gặp cách đây năm tiếng đồng hồ đang cung kính cúi đầu ở cửa── dinh thự Nogizaka.

「……Các tiết học buổi chiều thế nào ạ? Tôi nghe nói có một bài kiểm tra nhỏ môn tiếng Anh.」

「Vâng, nhờ ơn chị mà cháu làm tốt lắm ạ♪」

「……Vậy thì tốt quá. Còn Yuuto-sama thì sao ạ?」

「À, vâng. Cháu cũng tạm ổn……」

Không, Haruka về đây là chuyện đương nhiên vì đây là nhà cô ấy, nhưng tại sao tôi lại ở đây ư, đó là vì nhà Ayase của tôi đã bị cháy rụi do sự bất cẩn của chị tôi và bạn thân của chị ấy trong lúc say xỉn (như là dùng súng phun lửa chẳng hạn), và kết quả là tôi trở thành một đứa trẻ không nhà không cửa phải ở nhờ nhà Nogizaka…… không phải là như vậy.

「Vậy, em có buổi học cưỡi ngựa nên xin phép đi trước ạ. Hôm nay anh Yuuto sẽ……」

「Ừm, hôm nay anh sẽ ở chỗ ông Gentou cả ngày. Tuần này là combo ba môn Luật học, Quản trị kinh doanh và Kinh tế học mà.」

「Vậy ạ…… Anh cố gắng lên nhé♪」

「À, Haruka cũng vậy nhé.」

Tôi đáp lại Haruka, người đang nắm chặt hai tay thành nắm đấm, và vẫy tay chào.

Đây── chính là lý do.

Lý do tôi đến dinh thự Nogizaka.

Đó là để rèn luyện bản thân…… để có đủ phẩm chất của một người đàn ông xứng đáng để bảo vệ những người phụ nữ trong gia đình Nogizaka── với tư cách là 『chồng』 của Haruka.

Ngày hôm đó…… sự quyết tâm mà ông Gentou đã hỏi tôi trong trận ẩu đả trên đảo Happy Spring.

Lời quát tháo rằng nếu có thiếu sót gì thì phải nỗ lực đến chết để bù đắp.

Để thực hiện điều đó, sau đám cưới tôi đã nhờ ông Gentou rèn luyện lại từ đầu, và ông ấy đã nhếch mép cười như thể đã đoán trước được và nói 「……Hô, được thôi, nhưng 『Đế vương học』 của ta không dễ đâu đấy?」. Kể từ ngày đó, gần như mỗi ngày tôi đều đến dinh thự Nogizaka để tham gia các khóa huấn luyện khác nhau.

「Hazuki-san, ông Gentou đã đến chưa……?」

「……Vâng. Ngài ấy đã đợi Yuuto-sama trong 『Gian La Sát Kim Cương』 được một tiếng rồi ạ.」

「…….……Vậy ạ.」

「……Hôm nay ngài ấy có vẻ cũng rất hăng hái. Yuuto-sama, chúc ngài may mắn.」

「……Vâng.」

Tôi đáp lại Hazuki-san, người đang lặng lẽ cúi đầu, và tiến về phía 『Gian La Sát Kim Cương』.

Đó là một căn phòng với cánh cửa được trang trí lộng lẫy, cách sảnh vào khoảng mười phút đi bộ.

Khi tôi mở cửa bước vào.

「……Muộn rồi đấy, Yuuto.」

「Ông Gentou……」

Ông Gentou đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế da sang trọng với vẻ uy nghiêm.

Ông ngẩng mặt lên, liếc nhìn tôi qua cặp kính râm.

「……Hôm nay là ngày thứ bảy rồi nhỉ. Một tên yếu ớt xanh xao mà cũng dai dẳng phết. Ta cứ tưởng ngươi đã sợ hãi mà bỏ chạy rồi chứ.」

「……Cháu sẽ không bỏ chạy đâu ạ. Vì đây là chuyện cháu tự đề nghị, và hơn hết……」

「?」

「……Đây là điều cần thiết để được ở bên Haruka.」

Nghe những lời đó, ông Gentou nhếch mép cười.

「……Phư, nói hay lắm. Vậy thì bắt đầu phần hôm nay thôi.」

Tất cả các kiến thức cơ bản của 『Đế vương học』 đều do một mình ông Gentou đảm nhiệm.

Từ những kiến thức phổ thông cần có với tư cách là 『chồng』 của gia đình Nogizaka, đến Kinh tế học, Quản trị kinh doanh, Luật học, Ngoại ngữ. Thuật đàm phán, thuật hùng biện và thuật nắm bắt lòng người. Thậm chí còn cả cách sử dụng súng và kiếm, binh pháp, cách điều khiển máy bay chiến đấu và võ thuật thực chiến.

Tất nhiên, các lĩnh vực chuyên môn khác thì được Hazuki-san, Nanami-san, các cô hầu gái như Alice và những người mặc đồ đen như Heizou-san hỗ trợ, nhưng người dành thời gian nhiều nhất bên tôi và đáng được gọi là thầy thì chính là ông Gentou.

「……Chỗ đó sai rồi. Ta đã dạy trong buổi hướng dẫn hôm kia rồi mà……? (Viên bi óc chó dùng để massage tay đang bị ông mân mê bỗng nứt ra một tiếng *rắc*)」

「A, vâng. Biện pháp ngoại lệ pháp luật trong luật hình sự là lý do loại trừ trách nhiệm──」

「SAI BÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉT!! Ta đã phải nói bao nhiêu lần rằng biện pháp vượt luật không phải là thứ dựa trên quy định của pháp luật, mà là căn cứ loại trừ tính trái pháp luật dựa trên sự diễn giải hả! (Thứ gì đó vỡ tan tành)」

「V-vâng! Ừm, bởi vì tính trái pháp luật bị loại trừ nên cấu thành tội phạm sẽ không được thành lập và...」

「ĐỒ NGU NÀÀÀÀÀÀÀÀYYYY!! Ta đã nói rằng chỉ cần thỏa mãn các yếu tố trong điều luật là tự khắc cấu thành tội phạm rồi cơ mà hảảảả! Cái đầu của ngươi chỉ là cái gác kính thời trang thôi ààààààà!! (Bốp! Mặt bàn nứt toác sau cú đấm)」

「Em, em xin lỗi...」

「Thật tình, chút kiến thức cơ bản thế này mà cũng không nhớ cho ra hồn!! Lũ cá thần tiên còn dễ dạy hơn ngươi đấy, đồ óc bã đậuuu!! (Chiếc bàn gãy làm đôi một cách ngoạn mục)」

Những lời lẽ cay nghiệt đi kèm với ngôn ngữ cơ thể quá mức dữ dội.

Hơn nữa, trong lúc dạy, khoảng cách gương mặt của ông cứ sát lại gần một cách kỳ lạ, mà cái bản mặt đó thì lại đáng sợ như một ông trùm mafia sắp bước vào một cuộc thanh trừng...

Nhưng mà.

Dù vậy nhưng.

Tôi biết rằng, ẩn sâu trong đó... không chỉ có sự nghiêm khắc.

Bác Genfuyu đáng lẽ phải rất bận rộn vì công việc mà phải bay khắp thế giới, vậy mà bác vẫn tranh thủ những lúc rảnh rỗi trong lịch trình để chỉ dạy trực tiếp cho tôi gần như mỗi ngày. Dù luôn miệng gào thét, bác vẫn kiên nhẫn chỉ bảo cho đến khi tôi nắm vững được mục đó mới thôi. ...Dù khó mà nói thẳng ra trước mặt (vì sợ), nhưng tôi thực sự biết ơn bác vì điều đó hơn bất cứ điều gì.

「...Yuuto, ta đã dạy ngươi hôm qua rồi còn gì, cuộc tranh luận về『hành vi tự do trong nguyên nhân』ở chỗ đó là rất quan trọng...?」

「À, v-vâng, cái này cũng là căn cứ loại trừ tính trái pháp luật...」

「HOÀN TOÀN SAI BÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉT! Ta đã nói đây được xem là căn cứ loại trừ trách nhiệm theo thuyết phổ biến rồi cơ màààààà!」

「...」

...Mà, thôi thì, tôi vẫn mong bác có thể thay đổi phương châm giáo dục kiểu Sparta quá mức, hay nói đúng hơn là không tốt cho tim mạch này một chút.

「...Phù.」

Tôi thở hắt ra một hơi, lún cả người vào chiếc ghế sofa có cảm giác mềm mại, dễ chịu cho cột sống.

Sau khi kết thúc buổi "Đế vương học" một thầy một trò kéo dài khoảng ba tiếng với bác Genfuyu.

Tôi nằm dài người ra trên khu vực bàn ở đại sảnh, trông như một con robot nào đó với tâm hồn của một ông già bảy mươi ba tuổi bên trong.

「Ủa chà, anh hai mệt rồi ha~」

Mika ngồi cạnh bên, vừa nghiêng tách trà hương hoa vừa cất tiếng hỏi.

「Ừ, hôm nay khá là đuối...」

「Ừm~, tại hôm nay lại là một buổi "Heavy Object" mà lị~. Em ở tận đây mà còn nghe thấy tiếng hét của ba nữa đó. Chắc tại ba vui quá vì ngày nào anh hai cũng chịu khó đến, nên mới hăng hái quá mức như vậy đó~」

「...Ngài Genfuyu hễ gặp được người mình quý mến là lại càng phấn chấn hơn bình thường ạ.」

「Và có lẽ ngài ấy cũng thấy vui nữa chăng~? Ngài Genfuyu lúc nào cũng nói muốn có một cậu con trai trai tráng có thể cùng ngài ấy bàn chuyện bằng nắm đấm và rượu mà~♪」

「──(Gật gật)」

Các chị Hazuki gật gù phụ họa theo lời của Mika.

Hừm, con trai à...

Tôi có cảm giác mình không phải là một người tuyệt vời đến thế đâu...

Nhân tiện, Haruka dường như vẫn chưa trở về sau buổi tập.

Nghe nói buổi học đàn hạc grand, buổi tập thứ ba trong ngày của cô ấy, đang bị kéo dài.

Dù sao thì việc về trễ thế này cũng không có gì lạ, có những hôm cô ấy về nhà sau tám giờ tối là chuyện thường. Tôi vốn nghĩ mình biết Haruka bận rộn đến mức nào, nhưng khi tận mắt chứng kiến thế này, tôi lại một lần nữa nhận ra làm trưởng nữ nhà Nogizaka thật vất vả.

Trong lúc tôi đang thầm thán phục sự chăm chỉ một cách tự nhiên trong các công việc thường ngày của một tiểu thư.

「Nè nè anh hai, nếu không có việc gì đặc biệt thì đi tắm trước bữa tối đi~. Ở cùng với ông ba nóng tính suốt một thời gian dài, anh cũng muốn tắm rửa cho sảng khoái đúng không?」

「Ừ, chắc vậy...」

Đúng là tôi cũng đã đổ mồ hôi, và cảm nhận được sự mệt mỏi tích tụ trong từng ngóc ngách của cơ thể.

Haruka có vẻ cũng chưa về, nên tôi quyết định nghe theo lời cô bé.

「Ừm, anh đi nhé~♪ Biết đâu lại có một bất ngờ nào đó đang chờ, đủ để thổi bay hết mọi mệt mỏi trong ngày lên thiên đường luôn đó~. Ní hí hí♪」

「?」

Tôi có hơi để tâm đến nụ cười đầy ẩn ý của Mika, nhưng tạm thời không hỏi thêm gì mà đi thẳng đến phòng tắm.

Chỉ tính những phòng tôi biết thì dinh thự Nogizaka có đến năm phòng tắm.

Hai phòng tắm riêng cho gia đình, hai phòng tắm chung cho khách, và một phòng tắm bí mật nào đó.

Tôi bước vào phòng tắm số một, nơi dành riêng cho gia đình Nogizaka.

「Vẫn hoành tráng như mọi khi...」

Phòng thay đồ đã được thiết kế như một salon hạng sang nào đó thì thôi không nói làm gì.

Bản thân phòng tắm cũng được làm hoàn toàn bằng đá cẩm thạch, gợi nhớ đến thời La Mã cổ đại, chỉ có thể dùng hai từ "choáng ngợp" để miêu tả.

Bể tắm rộng mênh mông ngút tầm mắt, phải cỡ một cái nhà thi đấu thể thao. Ở giữa bể là một bức tượng thần Vệ Nữ đứng trong vỏ sò (?). Lần đầu nhìn thấy, tôi còn tưởng đây là một cái hồ nước nhỏ nào đó.

「Phù...」

Tôi tiến ra gần giữa bể rồi ngâm mình xuống làn nước ấm đến vai.

Nước tắm dường như được lấy từ một nguồn suối nước nóng nào đó, nên nó thấm đẫm vào cơ thể mệt mỏi một cách khoan khoái lạ thường.

「Cực lạc...」

Cảm giác cứ như sắp được thăng thiên theo đúng nghĩa đen (không phải theo nghĩa bậy bạ đâu nhé).

Tôi dùng khăn lau cặp kính mờ hơi nước, duỗi chân thư giãn giữa làn khói trắng xóa.

──Chũm...

「?」

Một tiếng nước như vậy vang lên từ phía sâu trong bể tắm.

Tiếng gì vậy...?

Tôi nghiêng đầu nhìn quanh. Tạm thời không thấy có gì bất thường, nhưng với một cái bể rộng thế này, có khi nào một chú chim cánh cụt suối nước nóng nào đó đang lén lút ở ké một góc bể cũng không chừng. Nghĩ vậy, tôi tiến lại gần phía có tiếng động.

Làn hơi nước trắng xóa bốc lên mù mịt như một bức tường chắn tầm nhìn.

Thứ ở phía bên kia bức tường khói đó là──

「...Yuuto-san...?」

「Hả...?」

Thứ lọt vào tai tôi là một giọng nói quen thuộc, êm ái.

Người đang chớp chớp mắt nhìn tôi từ phía bên kia làn hơi nước... là Haruka.

「Ha-Haruka!?」

Trong thoáng chốc, đầu óc tôi trở nên trắng xóa hơn cả làn hơi nước.

Kh-không, tại sao Haruka lại ở đây!? Không phải cô ấy nói buổi tập kéo dài và chưa về sao!? Tôi hoàn toàn không hiểu tình hình lúc này.

Mà trước hết, đây là phòng tắm, có nghĩa là việc trút bỏ hết quần áo là mặc định, và nếu việc trút bỏ hết quần áo là trạng thái bình thường thì dĩ nhiên Haruka ở bên kia làn hơi nước cũng đang trong bộ dạng nguyên sơ như lúc mới chào đời──

「──K-Kyaaaa!」

「!? X-Xin lỗi! A-Anh sẽ đập nát cặp kính ngay lập tức!」

Tôi hoảng hốt định đập cặp kính vào góc vỏ sò của bức tượng Vệ Nữ cho nó vỡ tan tành.

Nhưng──

「...K-không sao đâu ạ...」

「Hả?」

「...X-xin lỗi anh, vì em đã bất ngờ hét toáng lên... A-anh hãy giữ gìn cặp kính nhé... V-việc đó, tuy có hơi xấu hổ, nhưng... nhưng nếu là Yuuto-san thì không sao đâu ạ...」

「K-không, dù em nói vậy...」

Tuy có hơi nước và làn nước đục, nhưng về cơ bản thì cả hai đều đang hoàn toàn khỏa thân. Tình huống này dù thế nào cũng không ổn.

Thế nhưng, đáp lại lời tôi, Haruka nói:

「K-không sao đâu ạ... h-hay nói đúng hơn là, cứ tự nhiên đi ạ...! B-bởi vì... chúng ta là〝vợ chồng〟mà...!」

「...」

Cô ấy vừa nói vừa nhắm tịt mắt lại.

Ừ-ừm, bị nói đến mức này rồi mà còn từ chối dứt khoát thì có khi lại làm Haruka tổn thương. Hơn nữa, nếu, nếu tình huống cho phép thì việc được tắm cùng Haruka cũng là điều tôi vô cùng chào đón...

Vì vậy.

「A-anh hiểu rồi. Vậy thì, cho anh vào tắm cùng nhé...」

「V-vâng...」

Sau khi xác nhận Haruka đã gật đầu trong làn hơi nước.

Thế là, tôi và Haruka cùng nhau tắm.

Chúng tôi ngồi quay lưng vào nhau giữa bể tắm rộng lớn, dưới sự chứng giám của nữ thần Vệ Nữ trong vỏ sò, ngâm mình trong làn nước đục.

「N-nước ấm thật đấy...」

「A, v-vâng... Nghe nói chất nước ở đây là suối natri bicarbonat, có tác dụng làm mịn da và chữa các bệnh về viêm dạ dày, đường ruột...」

「V-vậy sao...」

「Vâng...」

「...」

「...」

Tr-trời ơi, căng thẳng quá đi mất...

Tôi co người ngồi trong bồn tắm, cố gắng kìm nén trái tim tuổi mới lớn nhạy cảm đang đập thình thịch một cách vô ích.

「À-ừm, tại sao Haruka lại ở đây...?」

「Ơ, a, v-vâng. Em đã trở về sau buổi tập khoảng một tiếng trước, nhưng vì nghe nói Yuuto-san vẫn đang luyện tập với ba nên Mika đã khuyên em đi tắm trước, và thế là...」

「...」

Lại là trò của con bé hai bím tóc tinh ranh đó...

Thảo nào nó cứ cười đầy ẩn ý rồi nói nào là bất ngờ này nọ...

Tôi thầm ngao ngán trong lòng trước những trò vặt vãnh vô bổ như mọi khi của cô bé.

「──À, ừm, Yuuto-san, nếu được thì để em kỳ lưng cho anh nhé...?」

「Hả?」

Haruka, với nửa khuôn mặt ngâm dưới nước, dè dặt hỏi.

「L-là lưng đấy ạ... Chỗ mà bây giờ em và Yuuto-san đang chạm vào nhau, là phần đối diện với ngực và bụng ạ...」

「Ơ, không, cái đó thì anh hiểu...」

Ý tôi không phải thế, mà là tại sao cô ấy lại đột nhiên đề nghị chuyện đó.

Nghe vậy, Haruka nói với giọng nhỏ hơn nữa.

「Ừm... em nghĩ, nói đến tắm rửa thì〝vợ〟phải kỳ lưng cho〝chồng〟để thể hiện sự biết ơn với công sức thường ngày của anh ấy... Trong tập mới nhất của『CLB Lacrosse Học viện Nocturne』mà em đọc gần đây, chị Haruna cũng nói vậy ạ... Hơn nữa, trông em thế này thôi chứ kỳ lưng giỏi lắm đấy ạ...? Lúc em thực hành trong buổi trải nghiệm nghề nghiệp hồi cấp hai, chú chó Maltese tên Mel-kun đã rất vui ạ...」

「...」

Chuyện đó dù nhìn thế nào cũng là kỹ thuật của một người cắt tỉa lông chó thì tạm gác lại.

Nếu cô ấy đã nói đến vậy... tôi cũng có chút muốn nhờ thử. Được con gái kỳ lưng trong phòng tắm là một trong một trăm lẻ tám ước mơ của một thằng con trai, mà đối phương lại là Haruka thì... đó là một giấc mơ trở thành sự thật đến mức tôi có thể vui sướng phát khóc.

Thế nên, sau một hồi đắn đo, tôi khẽ gật đầu đáp lại.

「──Ừm, vậy, vậy nhờ em nhé?」

「Vâng ạ♪」

Tôi gật đầu đáp lại Haruka, người đã vui vẻ trả lời.

Tôi cố gắng không nhìn vào vùng đất cấm được che giấu sau làn hơi nước trắng xóa và bước lên khu vực tắm tráng (tất nhiên Haruka đã quấn khăn tắm).

「V-vậy thì... anh ngồi ở đây giúp em nhé ạ.」

「À, ừ.」

Sau khi xác nhận tôi đã ngồi xuống ghế, Haruka tạo bọt thật mịn từ loại sữa tắm trông đắt tiền như lụa.

「Vậy thì... em bắt đầu nhé?」

「Ờ...」

Chà... chà...

Cô ấy cẩn thận kỳ cọ lưng tôi.

Ồ, cảm giác này khá là...

Mềm mại và mượt mà.

Chiếc khăn chạm vào lưng tôi với một lực vừa phải, không quá mạnh cũng không quá yếu, rất dễ chịu. Giờ thì tôi đã hiểu một chút cảm giác của chú chó Mel-kun rồi...

Chà... chà...

Hừm, dễ chịu thật... Việc được kỳ lưng lại thích đến thế này sao...

Quả đúng là cảm giác cực lạc...

Trong lúc tôi đang mơ màng vì sự khoan khoái của việc được kỳ lưng.

「Lưng của Yuuto-san rất có chiều sâu ạ...」

「Hả, v-vậy sao?」

「Vâng... Cảm giác khi chạm vào rất đậm đà và tròn vị... Kỳ lưng cho anh khiến em cảm thấy rất bình yên♪」

「H-hừm...」

Vậy sao nhỉ.

Đây có lẽ là lần đầu tiên lưng tôi được đánh giá như một món cà ri nào đó.

Nghĩ lại thì, tôi hay gội đầu hay kỳ lưng cho người khác, chứ việc được ai đó làm cho mình thì có lẽ không nhiều.

Nói sao nhỉ, tình huống này dù theo nghĩa nào cũng rất chênh vênh, và nếu bị bác Genfuyu bắt gặp thì chắc chắn sẽ bị xử trảm ngay tắp lự, nhưng có lẽ những tương tác như thế này cũng có thể gọi là sự gắn kết của〝vợ chồng〟chăng...

Tôi vừa cảm nhận cảm giác chiếc khăn di chuyển lên xuống trên lưng bởi những ngón tay thanh tú của Haruka, vừa suy nghĩ miên man.

「C-cảm giác thế này thật vui ạ...」

「Hả?」

「V-việc cả hai chúng ta đều không mặc gì đúng là có hơi xấu hổ một chút... nhưng mà, việc có thể kỳ lưng cho〝chồng〟như thế này là một niềm vui tuyệt vời không gì sánh được của một người〝vợ〟ạ. Có thể gọi đó là đặc quyền của〝vợ〟chăng... Hơn nữa, em cảm thấy hạnh phúc chính vì có thể cảm nhận được điều đó...」

「Haruka...」

「Ehehe...♪」

Cô ấy mỉm cười và tiếp tục chăm chỉ kỳ cọ lưng tôi với vẻ mặt thật sự vui sướng.

Nói ra điều này có lẽ hơi sáo rỗng và nghe như khoe khoang nên cũng có chút ngượng ngùng.

Nhưng tôi nghĩ, một người〝chồng〟được〝vợ〟hết lòng kỳ lưng cho cũng hạnh phúc không kém phần đâu...

3

Sau khi tắm xong, mọi người cùng nhau ăn tối.

「Phù phù phù, thế nào hả anh hai, thiên đường đang chờ đợi đúng không~?」

「...Mika, em cố tình sắp đặt để chúng ta chạm mặt nhau đúng không?」

「Đ-đúng vậy, em quá đáng lắm...」

「Ừm~, xin lỗi xin lỗi~♪ Nhưng mà nhưng mà, không thể phủ nhận là đã rất vui đúng không~? Một buổi hẹn hò không người quấy rầy trong phòng tắm chỉ có hai người♪ Cả hai người đều ghi rành rành trên mặt là đã có những khoảnh khắc yêu đương chơm chơm mặn nồng rồi kìa~♪」

「Ch-chơm chơm gì chứ...」

「M-Mika... đáng ghét...!」

Trước phản ứng đỏ mặt của chúng tôi.

「Vậy sao vậy sao, quả nhiên là một khoảng thời gian yêu đương quý giá ha~♪ Chị hiểu rồi nên thôi được rồi~♪」

「Tình trong như đã mặt ngoài còn e, nhỉ~♪」

「...Hai vị thật hòa hợp, thật đáng mừng.」

「──(Gật gật♪)」

Mika và mọi người trêu chọc chúng tôi.

Ngồi cạnh đó, chị Akiho nói.

「Ôi chà, có chuyện vui thế à♪ Thế thì mẹ phải về sớm hơn mới phải. Nếu vậy mẹ đã có thể cùng kỳ lưng cho Yuuto-san và được xem cận cảnh rồi♪」

「M-mẹ ơi...!」

「Phù phù, đùa thôi♪」

Chị ấy tinh nghịch mỉm cười.

Một cuộc trò chuyện thân mật, không chút khách sáo.

Nhân tiện, bác Genfuyu không có mặt ở đó (nghe nói sau buổi "Đế vương học" bác đã bay đến Manhattan để làm việc. Thật vất vả...). Thay vào đó, bà chị ngốc nào đó và cô bạn thân giáo viên âm nhạc biến thái của chị ta bỗng dưng xuất hiện từ đâu không rõ, ăn uống ngấu nghiến như thú hoang「Ngồm ngoàm... ngồm ngoàm...」「Ực ực... ực ực...」, nhưng cảnh tượng đó gần đây đã trở nên quá đỗi bình thường nên không ai thèm bận tâm mà cứ tự nhiên lờ đi.

「À, mà tiện nói, cái mặt nạ Tengu kỳ lạ treo ở hành lang kia sao rồi?」

Mika vừa ăn món tôm hùm nướng đặc biệt của chị Koayu vừa hỏi.

「Chắc lại là do ngài Genfuyu mua về phải không ạ~? Gần đây ngài ấy có vẻ rất say mê những món đồ cổ dân tộc~」

「Vậy à? Thiệt tình, cái ông này... Từ xưa đã thích mấy thứ kỳ quặc như vậy rồi...」

「Hừm~, nhưng mà cái mặt nạ Tengu đó, em thấy có chút gì đó giống anh hai ghê~♪ Nhất là cái chỗ mặt lúc nào cũng đỏ bừng nhưng lại bất ngờ rất dũng mãnh đó~♪」

「Hả, vậy sao...?」

「Vâng, giống y đúc luôn~♪」

「A, quả thật nghe vậy em cũng thấy có chút giống ạ♪」

「Hừm...」

Không biết nên vui hay nên buồn vì điều đó đây, thật là một cảm giác khó tả.

Và cứ thế, bữa tối kết thúc sau những cuộc trò chuyện như vậy.

「Nè nè, anh hai, hôm nay anh cũng ở lại nhà em đúng không? Trước khi đi ngủ mình chơi game đi, chơi game~♪」

「Ừm, được thôi.」

「Yeah~♪ Hôm nay chơi gì đây ta~. Uno cũng được, bài Tây cũng được, chơi lại Cờ Tỷ Phú cũng vui, à, mà Numeron cũng khó bỏ qua ghê~♪」

Cô bé hai bím tóc vui vẻ reo lên.

Cách nói của cô bé cứ như thể việc tôi ở lại dinh thự Nogizaka đã trở thành thông lệ... và thực tế đúng là như vậy.

Có lẽ đây là thay đổi lớn nhất kể từ sau lễ cưới đó... Hiện tại, tôi và Haruka đang qua lại nhà nhau và ở lại với tần suất khoảng hai, ba lần một tuần.

Nửa đầu tuần tôi sẽ đến nhà Nogizaka, còn nửa cuối tuần thì Haruka sẽ đến nhà Ayase.

Tất nhiên, nói là ở lại nhưng cũng không có nghĩa là chúng tôi ngủ chung hay chung chăn chung gối gì cả. Nói sao nhỉ, đây cũng là một phần của〝Đế vương học〟, hay có thể xem như là một buổi diễn tập cho việc chung sống sau này khi chúng tôi tổ chức một lễ cưới thực sự, chứ không phải là một lễ cưới giả nữa... Vì thế, nó không hơn không kém, và phòng ngủ đương nhiên là hoàn toàn riêng biệt. ...Th-thật đó!

「Nào nàoooo~, anh hai, đừng có làm cái mặt kỳ cục như cá nóc rồi hớn hở nữa, mau đến phòng chị đi~! Đêm không dài đâu nha~」

「R-rồi rồi, đừng kéo nữa.」

「Chị cũng nhanh lên nhanh lên~♪」

「Vâng, chị đến ngay đây♪」

Tôi trấn an Mika đang hối thúc, rồi đứng dậy khi cả hai nắm lấy tay tôi từ hai bên.

Mika siết chặt tay tôi và nói.

「Hì hì~, cảm giác này thích ghê~♪ Cứ như là gia đình thật sự vậy~♪」

Cô bé vừa ngân nga hát vừa nói.

Và rồi, cả ba người cùng các chị hầu gái đi đến phòng của Haruka.

Đó là một căn phòng với chiếc giường lớn có màn trướng trông như dành cho một nàng công chúa ngủ, cùng với những món đồ nội thất được sắp đặt tinh tế và trang nhã (mặc dù trên tường thì dán đầy poster của『Bé ngốc Aki-chan』và『CLB Lacrosse Học viện Nocturne』, còn trên kệ thì bày la liệt các món đồ lưu niệm).

「Nào, bắt đầu thôi~♪ Mọi người ơi, tối nay chúng ta quẩy với Numeron nhé~♪」

「Vâng ạ♪」

「Ừ, rõ rồi.」

Chúng tôi ngồi thành vòng tròn trên giường và bắt đầu chơi Numeron theo yêu cầu của Mika.

Nhân tiện, Numeron là một trò chơi từng xuất hiện trên TV cách đây không lâu, trong đó hai người chơi đối đầu nhau, cố gắng đoán bốn con số bí mật của đối phương. Trò chơi tuy đơn giản nhưng khi chơi lại thấy khá là sâu sắc.

Từ lúc tình cờ xem được chương trình đó cùng nhau, Mika đã mê tít và nó trở thành mốt của riêng cô bé.

「Ừm~, 4285.」

「Hừm, 1 Eat 2 Bite (một số đúng cả vị trí, hai số đúng nhưng sai vị trí).」

「Ồ, gần đúng rồi nha~. Vậy thì 5218 thì sao~♪」

「Grừ, trúng rồi (Numeron)...」

「Hì hì~, lại là em thắng rồi nhé~♪ Vậy thì anh hai, để phạt, anh phải nghe theo một yêu cầu bất kỳ của em. Được không?」

「Grừ, grừừ...」

Tỷ số từ nãy đến giờ là hai thắng, mười tám thua.

Một thành tích có thể nói là thảm bại.

Nhân tiện, không hiểu sao mà chỗ ngồi chỉ định của Mika lại là trên đùi tôi.

「Ehehe~, ngồi trên đùi anh hai vẫn thoải mái như mọi khi~♪ So với giường của hãng Simmons hay ghế hạng nhất thì em thích chỗ này hơn~♪」

「Này, đùi anh không phải là ghế sofa đâu...」

「Ể~, không phải à~? Em cứ tưởng đây là ghế ngả lưng chuyên dụng của Mika-chan chứ~♪」

Nói rồi, cô bé càng đẩy người tôi ngửa ra sau, dụi dụi má vào bụng tôi.

「N-này...」

「Ehehe~, ngả lưng ra thành giường sofa luôn~♪」

Hành động như một chú mèo con đang làm nũng.

Mỗi lần cô bé dụi má, hai bím tóc lại rung rinh, và cùng với đó, một mùi hương ngọt ngào và dịu dàng giống hệt của Haruka thoang thoảng bay tới, khiến lồng ngực tôi có cảm giác gì đó xốn xang... Mà, đó là một mùi hương dễ chịu tôi rất thích, và việc được cô bé quấn quýt như thế này cũng không tệ chút nào...

「Này Mika, ngả lưng quá sẽ làm Yuuto-san khó xử đấy...」

Haruka nhẹ nhàng nhắc nhở, nhưng.

「Ể~, có sao đâu mà~. Chị lúc nào cũng có thể nằm ườn ra nũng nịu anh hai như thế, nhưng em thì chỉ có những lúc thế này mới có cơ hội thôi đó~♪」

「Hả? N-nằm ườn ra nũng nịu, c-chị đâu có, đâu có như vậy...」

「Ồ, đỏ mặt rồi kìa~♪ Trúng tim đen rồi hả~?」

「Ôi chà Haruka-sama~, hơi nước đang bốc lên từ mặt người kìa~♪」

「...Cảnh báo hơi nước bốc lênです.」

「──(Gật gật♪)」

「Ừm, cái đó, thì...」

Trước những lời trêu chọc từ mọi phía, Haruka đỏ bừng mặt, bẽn lẽn cúi đầu.

Trong lúc đó.

「...A~a, giá mà cứ được như thế này mãi thì tốt biết mấy~... Anh hai lúc nào cũng ở bên cạnh, cho mình nằm ườn trên đùi, rồi xoa đầu... Một khoảng thời gian thật ấm áp và hạnh phúc...」

「Hửm? Em vừa nói gì à?」

「Ừm ưm, không có gì đâu. Chuyện của em thôi~」

「?」

Tôi có cảm giác như Mika vừa lẩm bẩm điều gì đó... nhưng không nghe rõ.

「Khò... khò...」

Mika đang khẽ ngáy trên đùi tôi.

Lồng ngực nhỏ bé của cô bé nhấp nhô theo từng nhịp thở.

Ngay sau khi trận Numeron thứ năm mươi tám bắt đầu, có lẽ vì đã quá sức nô đùa với thân hình nhỏ bé, cô bé đã lăn ra ngủ như một chú mèo con mệt lử sau một ngày vui chơi.

Nhìn cô bé hai bím tóc, chị Nanami nói:

「Ừm~, mỗi khi có ngài Yuuto ở đây là Mika-sama lại hăng hái hơn bình thường mà~♪ Chắc là người đã mệt rồi~. Giờ này chắc trong mơ người cũng đang nằm ườn nũng nịu ngài Yuuto đấy ạ~♪」

「Đ-đâu có...」

「Khò... khò... Anh hai, phải ở bên em mãi... đừng đi nhé...」

「Ôi chà~, vừa nói xong đã ứng nghiệm rồi, nhỉ~♪」

「...」

Chị ấy vừa liếc nhìn tôi vừa cười đầy thích thú.

Nhân tiện, bàn tay của Mika, người vẫn đang ngủ say, như để khẳng định lời nói của chị Nanami, đang nắm chặt lấy tay áo pijama của tôi.

「Mika thật sự rất quý mến Yuuto-san nhỉ. Nhìn thế này cứ như hai anh em ruột thân thiết, khiến em có chút ghen tị đấy ạ♪」

「Cả Haruka nữa...」

「Ufufu♪」

Cô ấy mỉm cười ấm áp, hướng ánh mắt về phía gương mặt say ngủ của Mika.

「Vậy thì tôi xin phép đưa Mika-sama về phòng ngủ nhé~♪ Dù tôi hiểu cảm xúc của Mika-sama, nhưng cứ để thế này mãi cũng không được~♪」

Chị Nanami nhẹ nhàng bế Mika lên tay và rời đi.

「...Vậy thì, chúng thần cũng xin phép đi tuần tra đây ạ. Đã khá muộn rồi. Chúc hai vị ngủ ngon, Yuuto-sama, Haruka-sama.」

「──(Gật đầu)」

Tiếp đó, chị Hazuki và Alice cũng rời khỏi phòng.

Và thế là, trong phòng chỉ còn lại tôi và Haruka.

「À...」

「Chỉ còn lại hai chúng ta thôi... nhỉ.」

Trong căn phòng rộng chừng ba mươi chiếu tatami, chỉ còn lại hai bóng hình lờ mờ hiện ra.

Chỉ mới vài phút trước còn ồn ào náo nhiệt với sáu người, giờ đây đã chìm vào tĩnh lặng.

「H-hơi lạ nhỉ. Tự dưng yên tĩnh hẳn...」

「V-vâng...」

「...」

「...」

Cả hai chúng tôi đều im lặng một cách khó xử.

──Ừ-ừm, giờ nên làm gì đây. Cũng đã khá muộn rồi, theo lẽ thường thì tôi nên quay về phòng mình là lựa chọn an toàn nhất.

Nhưng mà.

Dù đầu óc nghĩ vậy... tôi lại cảm thấy có chút tiếc nuối nếu cứ thế này mà về.

Mà, cũng không có lý do gì sâu xa đâu. Chỉ là, tôi muốn được cùng Haruka chia sẻ thêm một chút khoảng thời gian của ngày hôm nay...

Vì vậy.

「Haruka... em còn thời gian không?」

「Hả...?」

「À, à không, cũng không hẳn là có chuyện gì. Chỉ là, anh nghĩ cứ thế này về phòng đi ngủ thì có hơi tiếc…」

「A…」

Nghe vậy, Haruka cũng đan hai tay vào nhau trước eo.

「Cái đó… em cũng đang nghĩ y hệt vậy. Em muốn được ở cùng Yuuto-san thêm một chút nữa trong đêm nay…」

「Vậy, sao…」

「V-Vâng…」

Cô bé vừa nói những lời đó vừa ngượng ngùng đỏ mặt.

Không ngờ Haruka cũng có cùng suy nghĩ với mình, sao mà cảm động ghê gớm…

「Vậy thì—thêm một chút nữa thôi nhé…」

「Vâng ạ…」

Haruka gật đầu đáp lời.

Thế là, khoảng thời gian—chỉ dành cho hai chúng tôi đã bắt đầu.

Một hiệp phụ… bất ngờ ập đến.

Cơ mà, nên làm gì bây giờ?

Dù câu nói muốn ở lại phòng thêm chút nữa chỉ là lời buột miệng, nhưng tôi cũng chưa nghĩ sâu xa đến thế.

Chỉ đơn giản là tôi muốn được ở cùng Haruka mà thôi…

Và rồi.

「A… nếu vậy thì em có một việc muốn làm, có được không ạ…?」

「Ồ, thật sao?」

「V-Vâng… liệu có được không ạ…?」

「Ừm, không sao đâu.」

Tôi vừa nói vừa gật đầu đáp lại.

Dù không biết là chuyện gì, nhưng nếu là việc Haruka muốn thì tất cả đều được tuốt.

Nghe vậy, Haruka khẽ gật đầu.

「Ư-Ừm… anh có thể, dạ dà cùng em được không ạ…?」

「!」

C-Cô bé đang nói cái gì vậy, đột ngột thế!?

D-Dạ dà ư, con bé có hiểu mình đang nói gì không vậy?

Đó chẳng phải là cái mà người ta hay gọi là, ừm, một phong tục đêm tân hôn cổ xưa khi người phụ nữ qua đêm cùng người đàn ông, và cũng là đỉnh cao của cái mà Mika nói lúc nãy, cái màn thân mật quấn quýt ấy sao…

Thế nhưng, Haruka lại trưng ra vẻ mặt ngơ ngác.

「À, ừm… em nghĩ là chúng ta có thể chui vào trong chăn… rồi cùng nhau đọc 『Nụ Cười Ngây Thơ』 ạ…」

「Hả…?」

「Dạ dà, có nghĩa là ở bên cạnh nhau suốt đêm, cùng nhau trò chuyện vui vẻ, phải không ạ…?」

Cô bé ngước nhìn tôi với vẻ mặt đầy thắc mắc.

「…」

…Chà, đúng là xét theo nghĩa đen của từ thì cách giải thích đó mới là chính xác, nhưng bị dùng trong hoàn cảnh này thì một thằng con trai mười bảy tuổi có những tưởng tượng lệch lạc cũng là điều khó tránh khỏi—dù chẳng biết cái lời bao biện này là dành cho ai.

Nếu là chuyện đó (cùng nhau đọc 『Nụ Cười Ngây Thơ』 trong chăn) thì chẳng có lý do gì để do dự cả.

「…A-Anh hiểu rồi. Chúng ta cùng nhau dạ dà nhé.」

「A…」

—Và thế là, chúng tôi quyết định sẽ “dạ dà”.

Căn phòng tắt đèn tối om, chỉ có một ngọn đèn nhỏ được thắp lên.

Đó là một chiếc đèn xông tinh dầu hình cây đàn piano.

Chúng tôi đặt nó cạnh giường, rồi trùm chăn kín đầu để ánh sáng không lọt ra ngoài, chỉ chiếu sáng không gian quanh hai đứa.

Tư thế của chúng tôi là tôi ôm Haruka từ phía sau, bên trên lại có thêm một lớp chăn bao phủ, tạo thành một không gian nhỏ tựa như một căn cứ bí mật hay một chiếc lều.

「—Hồi nhỏ, em thường hay trùm chăn và đọc 『Nụ Cười Ngây Thơ』 như thế này ạ.」

Nằm gọn trong vòng tay tôi, Haruka khẽ bắt đầu câu chuyện.

「Căn phòng tĩnh lặng sau khi cả nhà đã ngủ say… bên trong tấm chăn này lại càng yên ắng hơn nữa… Không gian nhỏ bé ấy chính là cả thế giới của em. Dù chẳng hề rộng lớn nhưng chỉ cần ở trong đó là lòng em lại bình yên, một thế giới chỉ thuộc về riêng em…」

「Vậy sao…」

Bây giờ nghĩ lại cứ như chuyện từ xa xưa lắm rồi, nhưng sở thích này của Haruka đã là một “bí mật” với gia đình trong một thời gian khá dài.

Cô bé chẳng kể với ai, cứ một mình ôm giữ lấy nó…

Nghĩ vậy, không gian nhỏ bé được tạo thành bởi tấm chăn và ngọn đèn này dường như trở nên thật đặc biệt. Tựa như nó đang tái hiện nơi sâu thẳm nhất trong trái tim Haruka…

Căn phòng chìm trong tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng tích… tắc… của chiếc đồng hồ.

Không gian phép thuật khép kín này chỉ thuộc về hai chúng tôi, và thỉnh thoảng, hương thơm từ mái tóc mới gội của Haruka lại phảng phất qua chóp mũi khiến tim tôi giật thót.

Giữa không gian ấy, chúng tôi cùng nhau chia sẻ ánh đèn leo lét và lật từng trang của cuốn 『Nụ Cười Ngây Thơ』.

「—Em thấy thật kỳ diệu làm sao… Được ở cùng Yuuto-san… như một cặp “vợ chồng” và cùng nhau đọc 『Nụ Cười Ngây Thơ』 trong chăn thế này…」

「Ừm, đúng là vậy thật…」

「Mới chỉ một tuần trước, em và Yuuto-san vẫn chưa phải là “vợ chồng”, và một tháng trước đó nữa, chúng ta thậm chí còn chưa “hẹn hò”. À không, nếu nói ra thì chỉ mới khoảng một năm rưỡi trước, chúng ta còn chưa hề quen biết nhau… Ấy vậy mà bây giờ, chúng ta lại có thể ở bên nhau mỗi ngày ở khoảng cách gần nhất, điều đó khiến em vô cùng hạnh phúc và vui sướng…」

Haruka khẽ nói, như thể đang nhấm nháp từng câu chữ.

Đúng như lời cô bé nói, đó quả là một cuộc gặp gỡ định mệnh kỳ lạ.

Hai con người trước đó chẳng hề có một điểm chung nào.

Một tiểu thư tài sắc vẹn toàn, hoàn hảo không tì vết và một gã thường dân chẳng có lấy một điểm gì nổi bật.

Nếu không có một chút trêu đùa của số phận, nếu không có “bí mật” cần phải sẻ chia, thì hai đường thẳng ấy có lẽ đã chẳng bao giờ giao nhau.

Nghĩ lại thì việc tôi có thể cùng Haruka trải qua những khoảnh khắc này như một cặp “vợ chồng”, có lẽ chính là một phép màu nho nhỏ được tạo nên từ vô số sự tình cờ và những lựa chọn…

「…Ước gì chúng ta có thể tiếp tục cùng nhau trải qua những ngày bình dị như thế này mãi về sau nhỉ…」

「Ừ, anh cũng mong vậy…」

Tôi thực sự nghĩ như thế.

Cùng nhau sống những ngày bình thường, cùng cười vì những chuyện không đâu, và cùng chia sẻ những khoảnh khắc không gì thay thế được.

Cứ thế cùng nhau chầm chậm già đi thì còn gì tuyệt vời hơn.

Chắc hẳn những ngày tháng tưởng chừng như bình thường vào thời điểm đó, khi nhìn lại sẽ trở thành những khoảnh khắc quý giá không gì thay thế được, và những mảnh ghép nhỏ bé ấy cứ thế chồng chất lên nhau sẽ biến chúng tôi trở thành một cặp “vợ chồng” thực sự. Giống như lá rụng tích tụ lại rồi cuối cùng tạo nên cả một khu rừng.

Vừa cảm nhận hơi ấm nhỏ bé nhưng rõ ràng của Haruka trong vòng tay, tôi vừa vẩn vơ suy nghĩ thì.

「V-Với lại…」

「?」

「C-Cái hoàn cảnh hiện tại này, cũng là một khoảng thời gian quý giá bên Yuuto-san ạ… L-Là cái mà lúc nãy Mika nói, cái màn, th-thân mật quấn quýt, ấy ạ…」

Cô bé vừa nói vừa vùi mặt vào ngực tôi một cách mềm mại.

Ôi, ôi trời, đáng yêu chết mất…

Sự đáng yêu này nếu ví với tôm thì đã vượt qua cả tôm mẫu đơn hay tôm nho, phải ở đẳng cấp tôm hùm Ise rồi.

Sự đáng yêu vượt ngưỡng giới hạn ấy khiến tôi chỉ muốn ôm chầm lấy cô bé rồi đè xuống giường ngay lập tức.

Và nếu có thể, tôi muốn được cứ thế này cùng em cho đến sáng… nhưng chắc chắn là không được rồi. Bố Gentou cũng nói là sáng mai ông sẽ về.

Thế nên, tôi cố gắng dùng hết lý trí của mình.

「—À, ờm, anh cũng muốn được ở thế này mãi lắm nhưng mà…」

「…?」

「Cái đó… chắc anh phải về phòng thôi. Cũng muộn lắm rồi…」

「A, vâng, cũng đúng ạ…」

Nghe lời tôi nói, Haruka có vẻ hơi thất vọng, thiểu não cúi đầu.

「Không sao đâu mà. Ngày mai sẽ đến nhanh thôi. Lúc đó chúng ta lại được gặp nhau mà.」

「Vâng ạ… Chỉ là một khoảng thời gian ngắn thôi nhỉ…—A, n-nhưng mà…」

「?」

「T-Trước đó, chỉ một việc thôi ạ…」

「Hửm?」

Chuyện gì vậy nhỉ?

Trong lúc tôi còn đang nghiêng đầu thắc mắc.

「Ừ-ừm… để em có thể cảm nhận được dư âm của Yuuto-san ngay cả trong lúc ngủ…」

Nói rồi, cô bé gật đầu như thể tự nhủ với bản thân.

Haruka chống gối trong chăn, khẽ nhón người lên.

—Chụt…♪

「!?」

Một cảm giác mềm mại và ấm áp chạm vào môi tôi.

Cùng lúc đó, một hương thơm ngọt ngào và dịu dàng tựa trái đào trắng khẽ quấn quýt nơi đầu môi.

「…À, ừm, là nụ hôn chúc ngủ ngon, ạ…」

Mặt đỏ bừng, Haruka nói với giọng lí nhí gần như tiếng chim sẻ hót.

「…」

「…」

「…」

「Ừ-Ừm… c-cái đó, là, nụ hôn chúc ngủ ngon, ạ…」

「…」

Có lẽ thấy lạ khi tôi đờ người ra, Haruka đã trịnh trọng nhắc lại lần nữa, nhưng đáng tiếc là đầu óc tôi hoàn toàn không thể tiếp thu nổi.

Tư duy hoàn toàn tê liệt.

Hôn… hông… hổng… hống… HÔN…

Những từ ngữ đó cứ xoay vòng trong đầu tôi.

Chỉ có một điều duy nhất tôi hiểu được… đó là Haruka đang đặt ngón tay lên môi và ngước nhìn tôi trông đáng yêu và đáng quý vô cùng, và tôi chỉ muốn dùng hết sức lực để ôm chầm lấy em ngay lúc này…

「…」

「…」

「…」

「…À, ờ, cái đó, là…」

「…V-Vâng…」

Lời tiếp theo bật ra từ con người đang vô cùng bối rối của tôi là.

「…Cái đó, là, một lần có lẽ không đủ hay sao ấy…」

「Ể?」

「A-Anh cũng—hôn em có được không?」

Đó là một câu nói mà chính tôi cũng thấy mình thật là một kẻ liều lĩnh hết thuốc chữa.

「A—」

Nghe câu đó, mặt Haruka càng đỏ hơn, cô bé lúng túng bối rối.

Nhưng rồi em ngẩng mặt lên.

「…Vâng ạ (mặt đỏ bừng)」

Haruka vừa ngượng ngùng, vừa có vẻ vui sướng, nhắm chặt mắt lại rồi khẽ gật đầu.

「Ngủ ngon…」

「Ngủ ngon ạ…」

—Chụt…♪

Sau khi trao nhau “nụ hôn chúc ngủ ngon” lần thứ hai trong ngày.

Một ngày của chúng tôi cuối cùng cũng đã kết thúc.

Tối nay—có lẽ mình sẽ có một giấc mơ đẹp…

***

4

「—Chào buổi sáng, Yuuto-san♪」

「—À, ừ, chào buổi sáng, Haruka.」

Sáng hôm sau.

Cả hai chúng tôi chào nhau với một cảm giác hơi ngượng ngùng.

「À, ờm, hôm qua vui thật nhỉ…」

「V-Vâng ạ. Đó là một buổi dạ dà rất tuyệt vời ạ…」

「…」

「…」

Cứ thế, cả hai bất giác im lặng.

Dù đã qua một đêm, nhưng dư âm của “nụ hôn chúc ngủ ngon” tối qua dường như vẫn còn đọng lại…

Cả hai chúng tôi đều cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng đồng thời cũng bối rối không biết phải xử trí thế nào với bầu không khí đã trở nên thân mật hơn.

「—A, chào buổi sáng, anh hai, chị dâu♪」

「!」「!?」

Ngay lúc đó, Mika trong bộ đồng phục hớt hải chạy tới từ phía cuối hành lang.

Sự xuất hiện đúng lúc của cô bé tóc hai bím khiến cả hai chúng tôi giật nảy mình.

「À, ừ, chào buổi sáng.」

「Ch-Chào buổi sáng, Mika.」

「Hừm, hai người vẫn tình tứ từ sáng sớm nhỉ~♪ Tình tứ từ sáng đến tối, cứ như kẹo Kintaro, cắt khúc nào cũng ra hình tình tứ ấy~ À, mà đúng rồi, hôm qua em ngủ quên mất lúc nào không hay~ Sau đó anh chị đã làm gì thế? Không phải là lại thân mật quấn quýt đấy chứ~?」

「L-Làm gì có chuyện đó! Bọn anh đi ngủ ngay mà…!」

「V-Vâng ạ! Ngủ rất say ạ!」

「Hừm, sao em thấy mắt hai người cứ đảo liên tục thế nhỉ… mà, thôi kệ vậy~♪」

Cô bé lấy tay che miệng, cười tủm tỉm nhìn chúng tôi.

Grừ, con bé tóc hai bím này vẫn nhạy bén ở mấy chỗ không đâu như mọi khi…

Trước hai chúng tôi đang cứng họng.

「…Chào buổi sáng, Yuuto-sama, Haruka-sama, Mika-sama. Bữa sáng đã được chuẩn bị xong rồi ạ. Mời mọi người qua đây.」

「Bữa sáng hôm nay là món trứng bác đặc biệt của Koayu-chan đó ạ~♪」

「—(gật gật♪)」

Các chị hầu gái lên tiếng gọi.

「Oa, thật sao thật sao? Em thích món đó lắm~♪ Nào, đi thôi đi thôi, anh hai, chị dâu♪」

「Ừ, anh đến ngay đây.」

Tôi gật đầu đáp lại rồi nhìn theo bóng lưng Mika đang tung tăng chạy đi.

Vừa nhìn khung cảnh bình dị ấy, tôi vừa nghĩ.

—Hôm nay, một ngày nữa lại bắt đầu như thế này.

Một ngày quý giá mà tôi và Haruka trải qua cùng nhau.

Hy vọng rằng ngày hôm nay cũng sẽ là một ngày vui vẻ như những ngày đã qua.

「Vậy thì—chúng ta đi thôi.」

「Vâng ạ♪」

Chúng tôi mỉm cười và gật đầu với nhau.

Rồi cả hai tay trong tay, cùng hướng về phía phòng ăn.