0
『5, 4, 3, 2, 1…… CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!』
「Chúc mừng năm mới!」
Cùng với tiếng hô đếm ngược đầy hứng khởi, tiếng reo hò và vỗ tay đồng loạt vang lên từ khắp nơi.
Như thể để hưởng ứng, từ phía bãi biển, từng đợt pháo hoa được bắn lên trời rộn rã, Đùng! Đùng! Kèm theo đó là tiếng hô vang đây đó, nào là「Chúc mừng năm mới!」, nào là「Happy New Year!」, nào là「Vamolaaa!」.
Ồn ào và náo nhiệt.
Một bầu không khí đậm chất Giao thừa.
Xung quanh, đám bạn cùng lớp cũng đang,
「Năm nay cũng chiếu cố nhé.」
「Ừ, tớ mới là người phải nói câu đó.」
「Bởi vậy mới nói, để làm nổi bật cái gáy và cổ chân đó lên thì trước hết phải nói đến cách thắt đai obi đã...」
Mọi người lần lượt chúc Tết nhau (dù có vài đứa hơi dị hợm),
「Chúc mừng năm mới, Ryoko-chan, Shiina-chan.」
「Ừm, Mai cũng vậy nhé. Năm nay cũng giúp đỡ nhau nha.」
「A, chúc mừng năm mới. —Và, và cả, Yuuto nữa.」
「À, chúc mừng năm mới.」
Bọn Shiina cũng đang vui vẻ trò chuyện với nhau.
Nhân tiện, nếu hỏi Haruka đang ở đâu thì,
「Chúc mừng năm mới ạ, Haruka-senpai!」
「Năm nay cũng hãy chỉ ban phát nụ cười tuyệt vời đó cho bọn em thôi nhé.」
「…………Bọn em đang mong chờ lắm đấy ạ.」
「A, v-vâng ạ.」
Vẫn như mọi khi, cô ấy bị đám tùy tùng & đội cận vệ vây quanh, chẳng khác nào một con chim hoàng yến chanh lông xoăn cao cấp trong lồng, không có lấy một kẽ hở dù chỉ bằng cái lỗ kiến. Đúng là một bức tường bạch kim bảo vệ. Không, lần này tôi bắt đầu có cảm giác thật sự không thể nói chuyện với cô ấy một lời nào cho đến khi sự kiện kết thúc mất...
Trong lúc tôi đang ôm một cảm giác bất lực khi ngắm nhìn nụ cười của Haruka xa xăm mờ ảo như một ảo ảnh,
「Vậy thì sắp đến lúc đi lễ rồi, mọi người di chuyển vào trong khuôn viên đền đi nhé!」
Tiếng của một thằng bạn cùng lớp vang lên.
Xem ra cuối cùng cũng đến phần chính của chương trình, lễ chùa đầu năm.
「A, này, Yuuto cũng đi thôi. Mọi người bắt đầu đi rồi kìa.」
「...Ừ, đi thôi.」
Ít nhất thì tôi đã muốn được đứng cạnh Haruka khi làm lễ, nhưng thực tế là khả năng đó gần như không còn nữa, nên có bám víu vào một giấc mơ không thành cũng chẳng ích gì.
Tôi gật đầu đáp lại rồi cùng bọn Shiina cất bước.
Khu vực quanh bục làm lễ khá đông người, nhưng cũng không đến nỗi hàng người kéo dài ngoằn ngoèo như một bầy trăn lưới ở Comiket mùa đông.
Chỉ là mức độ đông đúc bình thường, kiểu như vẫn có thể đi được. Thậm chí con đường có các quầy hàng rong còn đông hơn.
Giữa dòng người đó, chúng tôi mất khoảng năm phút để đến được trước bục làm lễ,
Keng keng!
「Cầu mong năm nay sẽ là một năm tốt lành...」
「Con cầu cho gia đình mạnh khỏe và thế giới hòa bình.」
「Con cầu cho mọi cổ chân trên thế giới đều có kích cỡ lý tưởng...」
Vừa rung chiếc chuông có gắn dây, chúng tôi vừa hoàn thành buổi lễ một cách suôn sẻ cùng các bạn trong lớp (lại có vài đứa hơi dị hợm).
「May quá, chúng ta đã làm lễ xong rồi nhỉ.」
Asahina-san nói với vẻ nhẹ nhõm. 「Vì ngay sau Giao thừa nên em đã nghĩ sẽ đông hơn nhiều...」
「Ừm, đúng vậy nhỉ. A, mà này Shiina. Cậu cầu nguyện lâu thế, đã ước gì vậy?」
「Hả? K-Không có gì to tát đâu. Chỉ là mong năm nay cũng sẽ trải qua thật vui vẻ thôi...」
Nghe Sawamura-san nói, Shiina vội vàng ngẩng mặt lên.
「Ừm, có gì đó đáng nghi nha. Bí mật thứ hai của Amamiya Shiina chăng? Này, Mai cũng nghĩ vậy đúng không?」
「Ơ, không, em thì...」
「Nào nào, khai ra mau (chọc lét, chọc lét).」
「Này, Ryoko... D-Dừng lại, chỗ đó là điểm yếu của tớ... á...」
Bọn Shiina vui vẻ dính lấy nhau đùa giỡn. Chà, mới đầu năm mà đã thân thiết ghê.
Thôi thì, buổi lễ kết thúc một cách nhanh chóng mà không gặp phải rắc rối gì.
Ai làm lễ xong thì lần lượt quay lại quảng trường, đứng tán gẫu linh tinh hoặc nhấm nháp bánh mochi vừa được phát khoảng ba mươi phút.
「Thôi, đến lúc giải tán rồi. Phần chính là đi lễ cũng xong rồi, giờ cũng khá muộn rồi. Mọi người hôm nay vất vả rồi nhé!」
Một thằng con trai trong lớp hô lên.
Xem ra sau đó là giải tán tại chỗ, kiểu như hoạt động tự do. Mà có ở lại đây thêm cũng chẳng có gì để làm, nên đây là một quyết định hợp lý.
「Vậy, về thôi.」
「Ừ, cũng buồn ngủ rồi.」
「Có đứa nào đi tăng hai không?」
Các bạn cùng lớp cũng bắt đầu di chuyển.
Lũ Tam Ngốc và Nobunaga cũng,
「Được rồi, vậy đổi địa điểm và tiếp tục cuộc tranh luận thôi.」
「Đúng vậy, đêm nay chúng ta hãy thảo luận triệt để về gáy và cổ chân. Tôi sẽ không để các cậu ngủ đâu.」
「Ừ, ra quán ăn gia đình là được nhỉ?」
「Tớ thì ở đâu cũng được. A, Yuuto có đi không?」
「Không, tớ xin kiếu...」
Chúng vừa nói những câu dị hợm đó vừa rời đi,
Shiina cũng,
「A—vậy thì, bọn tớ cũng đi đây.」
「Ồ?」
「Bọn tớ sắp đi karaoke với Mai. Sau đó sẽ có một buổi tiệc ngủ ở nhà họ hàng của Mai. Hôm nay chắc sẽ thức trắng đêm.」
「Vậy à.」
「Ừm, dù sao cũng là năm mới mà.」
「Chậc chậc...」
Vẫn năng động và hoạt bát như mọi khi nhỉ.
「Hiểu rồi. Vậy gặp lại sau nhé.」
「Ừm, hẹn gặp lại. Bai bai.」
Cô ấy vừa nói vừa vẫy tay, đi được một đoạn lại quay lại vẫy tay thật mạnh một lần nữa, rồi cùng nhóm Asahina-san đi mất.
Các bạn cùng lớp khác cũng gần như đã lục tục ra về.
Không khí chung phảng phất một sự kết thúc của sự kiện, có chút gì đó trống vắng, cô đơn.
Cảm nhận được cái tâm trạng giải tán đó trên da thịt,
「Mình thì làm gì đây...」
Tôi vừa nhìn theo bóng lưng của các bạn cùng lớp rời khỏi khuôn viên đền vừa lơ đãng suy nghĩ,
—Phải rồi, Haruka thì sao nhỉ...?
Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu tôi. Haruka, người mà tôi gần như không thể tiếp xúc được từ khi sự kiện lễ chùa đầu năm bắt đầu. Đến giờ vẫn chưa có chút tương tác nào, nhưng biết đâu đây lại là cơ hội cuối cùng.
Nghĩ vậy, tôi mang theo một chút hy vọng mong manh, thử nhìn xem tình hình thế nào...
「Haruka-senpai, kế hoạch sắp tới của chị thế nào ạ?」
「Nếu không có gì thì hãy ở cùng bọn em đến sáng đi ạ.」
「…………Có một quán cà phê qua đêm rất tuyệt vời đấy ạ.」
「A, v-vâng, ờm...」
「...」
Thôi rồi.
Vẫn như mọi khi, hay nói đúng hơn là, cô ấy đang lúng túng giữa vòng vây của đám tùy tùng và tôi hoàn toàn không tìm được kẽ hở nào để bắt chuyện. Chậc, tôi đã mong rằng may mắn thì hai đứa có thể đi lễ lần hai với nhau, nhưng xem ra đó cũng là một nhiệm vụ bất khả thi rồi...
「............Về thôi.」
Bạn bè gần như đã về hết, cũng không thể lại gần Haruka được, ở lại đây thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ngoan ngoãn về nhà, đối phó với bà chị ngốc nhà mình và con bạn thân của bả, những người chắc chắn đang mượn cớ năm mới để nhậu nhẹt quậy phá, phun lửa hay vung kiếm (hàng thật) có lẽ vẫn còn hữu ích hơn (dù không biết sẽ sản sinh ra cái gì).
Nghĩ vậy, tôi lủi thủi bước về phía cổng đền.
Ra khỏi khuôn viên đền, xuống bậc thang đá, đến cổng torii. Cứ thế đi đến cây cầu cạn trước con đường có các quầy hàng rong.
Vùuuuuuu...
「...Lạnh quá.」
Gió biển thổi vào như thể có thù với cha mẹ mình.
Không biết có phải do ảo giác không mà tôi thấy nó lạnh và buốt hơn lúc nãy.
Người ta nói khi lòng lạnh thì nhiệt độ cảm nhận được cũng thấp hơn, đúng thật là vậy... Vừa nghĩ thế, tôi định tăng tốc bước chân,
Thì đúng lúc đó.
「Y-Yuuto-san!」
「Hả?」
Bất chợt, một giọng nói êm tai vang lên từ phía sau.
Tiếp theo là tiếng bước chân nhỏ lon ton. Cùng lúc đó, tay áo tôi bị ai đó kéo nhẹ một cách dè dặt.
Khi tôi quay lại, ở đó là—
「Hả... Haruka?」
「V-vâng ạ.」
Đó là bóng dáng của cô tiểu thư mặc furisode (con gái cả) đang thở hổn hển, bám vào tay áo tôi với vẻ mặt đầy cố gắng. 「T-Tốt quá, em đuổi kịp rồi...」
Cô ấy nói với vẻ mặt giống như một chú vịt con đuổi kịp đàn sau khi bị bỏ lại.
「Ơ, khoan đã, sao em lại...」
Sao Haruka lại ở đây? Không phải em ấy đã đi đến quán cà phê qua đêm gì đó với đám tùy tùng rồi sao?
Trước câu hỏi của tôi,
「A, v-vâng, ờm, chuyện đó, thì là...」
「?」
「Ừm, là thế này ạ...」
Haruka ngập ngừng một lúc, rồi,
「Ờm, em đã được mời như vậy nhưng... e-em đã từ chối và quay lại ạ.」
「Hả, từ chối?」
「Vâng, là vì, em có chuyện muốn nói với Yuuto-san...」
「Hả?」
Nói chuyện... với tôi? Hình như lúc tập trung ở ga, trước khi đám tùy tùng chen vào, em ấy cũng định nói gì đó thì phải...
「V-vâng. —Ừm, Yuuto-san, lát nữa anh có thời gian rảnh không ạ...?」
「Ừm, thì, chắc là không sao đâu.」
Dù sao về nhà cũng chỉ có ngủ hoặc chơi với lũ cún. Thời gian của tôi thừa mứa đến mức bão hòa rồi.
「V-Vậy ạ... Ừm, nếu vậy thì...」
「?」
「Ờ-ờm thì là...」
Haruka cúi đầu, đan những ngón tay vào nhau trước ngực, rồi nhắm chặt mắt lại,
「Ừm, nếu vậy thì lát nữa... anh có thể cùng em đi ngắm bình minh đầu năm được không ạ?」
Cô ấy nói như thể đã lấy hết can đảm.
「Bình minh đầu năm?」
「V-vâng. Em nghe nói gần đây có một địa điểm ngắm bình minh đầu năm rất tuyệt vời. Là một nơi gọi là Mũi Ōse, nếu được thì em muốn cùng Yuuto-san đến đó...」
Cô ấy nói bằng một giọng điệu đầy cố gắng.
「Chuyện đó...」
Lẽ nào là cái mà Asahina-san đã nói lúc đến đây? Hình như có liên quan đến vị thần được thờ trong đền. Mà thôi, tôi cũng không nhớ rõ lắm.
「Đ-Được không ạ? Lẽ ra em nên mời anh sớm hơn, nhưng vì一直 không nói chuyện được với Yuuto-san nên mãi không có cơ hội... V-Vậy nên, nếu thật sự được thì...」
Cô ấy ngước nhìn tôi với vẻ mặt ngại ngùng, dè dặt.
Lời mời của Haruka.
Mà lại là chỉ có hai người.
Tuy đột ngột, nhưng chẳng có một lý do nào để tôi từ chối cả.
Thế nên,
「Không sao đâu.」
「Hả?」
「Hoàn toàn không sao hết. Bình minh đầu năm hay cào gấu gì đó, cái gì cũng được hết.」
Tôi đã nói như vậy. Đó cũng là mong muốn của tôi, và việc Haruka từ chối lời mời của đám tùy tùng (gần như là cấp độ chào hàng qua điện thoại hay lừa bán tranh) để chủ động mời tôi như thế này là chuyện chưa từng có trước đây.
「A...」
Haruka vui sướng đến nỗi đôi mắt tròn xoe.
「C-Cảm ơn anh nhiều ạ! Anh nói vậy làm em...」
「À, không cần cảm ơn đâu. Tớ cũng muốn đi mà.」
Đúng hơn, tôi mới là người phải nhảy điệu thổ dân Aborigine để cảm ơn đây này.
「Vậy đi thôi.」
「V-vâng ạ!」
Và thế là, tôi và Haruka quyết định sẽ cùng nhau đi ngắm bình minh đầu năm.
***
1
Địa điểm ngắm bình minh mà Haruka nói, Mũi Ōse, nằm cách ngôi đền chúng tôi vừa ở một đoạn.
Nó ở hướng rẽ trái sau khi đi qua con đường có các quầy hàng rong, thay vì băng qua cây cầu cạn.
Nghe nói nó nằm gần một tòa nhà là chi nhánh của ngôi đền mà chúng tôi đã làm lễ.
Từ đây đi bộ mất khoảng ba mươi phút, nhưng hiện tại mới hơn một giờ sáng một chút. Vẫn còn khá nhiều thời gian cho đến lúc mặt trời mọc, nên chúng tôi quyết định vừa đi vừa thong thả ngắm nghía các hoạt động (hay gì đó) đang diễn ra trên đường.
「Oa, bên này có nhiều tiết mục ghê...」
Haruka đi bên cạnh reo lên.
Đúng là năm mới có khác, khắp nơi đều tổ chức rất nhiều hoạt động.
Có vẻ như có cả múa mừng năm mới, múa lân, bán bùa hộ mệnh và mũi tên trừ tà, cùng nhiều nghi lễ Thần đạo và lễ trừ tà khác nhau.
「Tuyệt quá...」
Chắc hẳn những cảnh tượng này rất hiếm thấy với cô ấy, nên từ nãy đến giờ Haruka cứ luôn miệng trầm trồ, cái đầu nhỏ nhắn cứ xoay qua xoay lại đầy thích thú như một chú chim cánh cụt non lần đầu được ra mắt trên băng.
「Oa, Yuuto-san, nhìn kìa. Bên kia có bán kagami mochi hoành tráng ghê.」
「À, ừ nhỉ.」
「Ở đó có con lân đang cắn vào đầu người ta kìa. Không biết có đau không nhỉ...」
「Thật kìa. Nửa đêm nửa hôm mà ghê thật.」
「Đằng kia có người cưỡi ngựa bắn cung tên...」
「Kia là Yabusame... à?」
Những cuộc trò chuyện như thế trong khi cô ấy cứ túm nhẹ tay áo tôi.
Vẻ mặt ngây thơ đó thật vô cùng đáng yêu và xinh xắn... Nó khiến tôi một lần nữa xác nhận rằng, khoảnh khắc hạnh phúc nhất đối với tôi chính là được trải qua những giây phút thư thái, yên bình như thế này cùng Haruka, ừm.
Trong lúc tôi đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc không tên ấy thì,
「A, xin lỗi một chút ạ, hai bạn trẻ đang đi đằng kia ơi!」
Bất chợt có ai đó gọi chúng tôi lại.
Một giọng nói vô tư, có chút gì đó lề mề.
Gì thế nhỉ... tôi nghĩ bụng và quay lại, thì thấy một cô vu nữ đang đeo một cái ống hình lục giác giống như khẩu pháo nhỏ trên lưng. Trên đầu cô ta quấn một cái băng đô sặc sỡ có ghi dòng chữ『Vu nữ giao hàng tận nơi ♡』, và đang nở một nụ cười nhăn nhở đáng ngờ vẫy tay về phía chúng tôi.
Rõ ràng là một kẻ khả nghi.
「...」
Tạm thời cứ coi như không thấy gì đi.
「Ồ, Haruka, đằng kia có trò câu tôm hùm đất kìa.」
Tôi lập tức đánh mắt sang hướng khác, chỉ vào quầy câu tôm hùm đất ở hướng ngược lại với cô vu nữ đáng ngờ (mà cũng chẳng chắc có phải vu nữ thật không). 「Đi thử không? Trông có vẻ vui đấy.」
「Hả? Ừm, nhưng mà người kia...」
「Người nào cơ? Tớ có thấy gì đâu. Chắc là ảo giác đấy.」
「V-Vâng ạ...」
Tôi nói với Haruka rồi vội vàng định rời khỏi chỗ này,
「Khoan, khoan đã chứ!」
Nhưng đã bị chặn đường.
Cô vu nữ nhanh chóng di chuyển ra đứng chắn trước mặt chúng tôi, rồi lẩm bẩm cằn nhằn: 「Ít nhất cũng nghe tôi nói một câu chứ. Thiệt tình, đám học sinh trung học thời nay...」
So với cái thứ nặng nề cô ta đang vác trên lưng thì quả là một khả năng cơ động đáng nể.
「...」
...Mấy kiểu người thế này thì tôi không muốn dính dáng đến dù chỉ là một sợi chân lông, nhưng biết làm sao giờ...
「...Cô tìm chúng tôi có việc gì à?」
Đã thế này thì đành nhanh chóng nghe cho xong chuyện rồi đuổi đi vậy. Tôi nghĩ thế và miễn cưỡng hỏi,
「Chà, may quá anh đã hỏi! Nghe và kinh ngạc đi nhé, tôi là『Vu nữ giao hàng tận nơi』!」
「...Hả?」
「Tôi nói là,『Vu nữ giao hàng tận nơi』! Vì những người bận rộn hoặc do đông đúc mà không đến được quầy xin xăm ở chính điện, nên tôi đã không quản ngại mưa gió, đi khắp đông tây để bán xăm cho những người gặp khó khăn đó đấy, hừm hừm.」
「...」
Cô ta ưỡn ngực ra vẻ ta đây, nhưng đúng y như cái tên. Mà sự mờ ám thì không thể nào hơn được nữa...
Nhưng Haruka thì,
「Oa... chị là một người thật đáng kính.『Vu nữ giao hàng tận nơi』-san...」
Không biết phần nào trong câu chuyện vừa rồi đã chạm đến trái tim cô ấy (chắc là đoạn không quản ngại mưa gió...), nhưng Haruka tỏ ra vô cùng cảm kích. Haruka ơi...
「Ồ, khá lắm. Cô bạn gái hiểu chuyện ghê. Sao nào, nhân tiện thử một quẻ không? Là xăm đặc tuyển mang thương hiệu『Vu nữ giao hàng tận nơi』đấy?」
「A, vâng. Chúng ta thử đi anh, Yuuto-san ♪」
Cô ấy nói với đôi mắt lấp lánh.
「...」
Thôi thì... cũng được. Vẻ ngoài thì dị hợm vô cùng, nhưng ít nhất có vẻ cô ta bán xăm thật, mà chỉ xin xăm thôi thì chắc cũng không có hại gì lớn.
「Hiểu rồi. Vậy thử đi.」
「Vâng!」
Haruka ngây thơ gật đầu.
「Đã rõ. Hai người nhé. Vậy thì—」
Nói rồi, cô nàng tự xưng là『Vu nữ giao hàng tận nơi』cúi người về phía trước như thể đang chào, rồi lắc toàn bộ cơ thể qua lại,
Lắc rắc.
Sau đó, từ cái ống lớn trên lưng, một vật dài và mỏng như cây gậy dài khoảng một mét trồi ra.
「Rồi, đây là số của cô bạn gái... ừm, số bảy nhé. Còn đây là của cậu bạn trai... số bốn mươi bốn.」
「...」
Xem ra khẩu pháo nhỏ đó là cái ống đựng thẻ xăm.
Mà tại sao lại phải dùng cái thứ to tổ chảng vô dụng như thế chứ... hay là, thời buổi này dùng ống đựng thẻ xăm làm gì nữa... trong lúc tôi đang có cả tá điều muốn bắt bẻ thì『Vu nữ giao hàng tận nơi』lấy ra những tờ giấy cuộn màu trắng từ chiếc hộp gỗ trên tay,
「Vậy đây là quẻ xăm tương ứng với số của hai vị. Xin mời nhận ạ.」
Cô ta đưa cho mỗi người chúng tôi một tờ.
「...」
「Oa, đây là quẻ xăm của『Vu nữ giao hàng tận nơi』-san...」
Trên cuộn giấy có hình minh họa một cô vu nữ đang tung cú đấm thẳng, khi chúng tôi cầm lấy,
「Cảm ơn quý khách đã ủng hộ. Hẹn gặp lại lần sau nhé.」
Nói rồi với một nụ cười,『Vu nữ giao hàng tận nơi』cúi đầu chào rồi lại biến mất vào đám đông.
「...」
...Tạm thời thì tôi nghĩ sẽ không có "lần sau" đâu...
「A, Yuuto-san, này, chúng ta cùng xem một lúc nhé? Cùng lúc đấy?」
「Ừm, à.」
Sau khi『Vu nữ giao hàng tận nơi』rời đi, nghe theo giọng nói vui vẻ của Haruka, tôi mở cuộn giấy trắng được đưa cùng lúc.
「Để xem nào... A, được rồi! Đ-Đại cát ạ!」
「Ồ.」
Vang lên là tiếng reo vui của Haruka.
Nhìn xem, đúng là trên lòng bàn tay Haruka có chữ Đại Cát. Chữ Lớn và chữ Tốt ghép lại. Quả là Haruka, đúng là may mắn, hay nói đúng hơn là cảm giác như cô ấy được các vị thần khác ngoài thần Hậu Đậu yêu mến vậy.
「Yuuto-san thì sao ạ? Cho em xem với.」
「Ừm, của tớ, để xem nào...」
Bên cạnh Haruka đang vui sướng, tôi nhìn vào quẻ xăm của mình—
「...」
「...」
「...Đại hung............」
Trên đó là một con số hiếm mà xét về mặt xác suất thì còn khó trúng hơn cả Đại Cát. Tờ giấy có vẻ hơi ố vàng so với của Haruka. Dường như nó còn tỏa ra một luồng khí đen nhàn nhạt. Mà Đại hung thật sự có tồn tại à. Tôi nghe nói có những nơi không cho quẻ này vào, nhưng việc chẳng màng đến sự chăm sóc tinh thần như thế này quả đúng là phong cách của『Vu nữ giao hàng tận nơi』...
「A, ờ, ừm, chuyện đó...」
Khi nhìn thấy chữ Đại hung to đùng được viết giữa tờ giấy, Haruka ban đầu có vẻ không biết nói gì,
「K-Không sao đâu ạ, Yuuto-san.」
「Hả?」
「D-Dù là Đại hung thì cũng không có nghĩa là cuộc đời đã kết thúc đâu ạ. Chỉ là vận mệnh trong một năm tới có hơi tệ một chút thôi...」
Rồi cô ấy rụt rè ngẩng mặt lên và nói.
「...」
「A, ừm, phải nói sao nhỉ, khi đã rơi xuống đáy rồi thì chỉ còn đường đi lên thôi ạ...」
「...」
「Người ta thường nói đời có bảy lần ngã tám lần đứng dậy, dù có ngã bảy lần gãy xương thì đến lần thứ tám đứng dậy, lúc đó chắc chắn đôi nạng sẽ trở nên quen thuộc như một phần cơ thể thôi...」
Cô ấy cố gắng giải thích bằng một giọng lắp bắp.
「............」
Thì, bản thân cô ấy chắc là định an ủi tôi, nhưng việc an ủi gần như chẳng có tác dụng gì quả thật rất giống Haruka (ngây thơ).
「Ờ-Ờm thì là...」
「À, không sao đâu. Tớ không để tâm.」
「Hả...」
Tôi ngăn Haruka định nói tiếp,
「Như Haruka nói đấy, nếu đã là tệ nhất rồi thì sau này chỉ có tốt lên thôi. Hơn nữa, người ta nói kết quả xấu chỉ cần buộc vào cành cây là sẽ ổn đúng không. Hình như là để giải hạn.」
「A, v-vâng! Đúng vậy ạ.」
Haruka gật đầu lia lịa,
「V-Vậy thì chúng ta buộc nó ngay đi ạ. Việc tốt không nên trì hoãn. À, kia có một cái cây trông có vẻ được đó ạ.」
「Ừ, đúng vậy.」
Bên vệ đường có một cái cây cao khoảng hai mét mọc thẳng đứng.
Chắc là cũng có vài người nghĩ giống chúng tôi, nên trên cây đã có vài quẻ xăm (còn có cả loại của『Vu nữ giao hàng tận nơi』nữa chứ...) được buộc vào, trĩu nặng như những đóa hoa trắng.
「Ừm, khoảng chỗ này nhỉ...」
Nhìn cái cây đang oằn mình dưới sức nặng của may mắn và oán niệm từ bao nhiêu khách đi lễ đầu năm, Haruka thì thầm.
「A, Yuuto-san, cho em mượn quẻ xăm với ạ.」
「Ồ?」
「Là thế này ạ, em định buộc quẻ Đại cát của em và Đại hung của anh lại với nhau. Như vậy thì chắc chắn chúng sẽ triệt tiêu lẫn nhau và trở về không...」
「À...」
Thì ra là vậy.
Thế thì cũng hợp lý, nhưng như vậy thì tôi không sao, chứ chẳng phải quẻ Đại cát của Haruka cũng sẽ bị quẻ Đại hung của tôi kéo theo mà mất hết tác dụng sao?
Trước thắc mắc của tôi, Haruka lại lắc đầu nguầy nguậy,
「Không sao đâu ạ. Một mình em Đại cát cũng chẳng có ý nghĩa gì... Hơn nữa, vận mệnh của Yuuto-san trở nên tốt đẹp hơn sẽ khiến em vui hơn nhiều.」
「Haruka...」
「Việc tốt thì nhân đôi, việc xấu thì chia nửa, ạ.」
Cô ấy mỉm cười hiền hậu. Ôi, thật là một cô gái tốt bụng...
「Vậy à. Thế thì nhờ em nhé.」
「Vâng. Vậy anh đợi một chút nhé. Em sẽ buộc ngay đây.」
Trong lúc tôi đang cảm động trước tấm lòng nhỏ bé ấy, Haruka nhận lấy quẻ xăm (Đại hung) từ tôi rồi với tay lên cành cây—
「Ưm, ưm, nào...」
Với tay—
「Ưm, ưm~...」
Với—
「A, còn một chút nữa...」
「...」
Xem ra chỉ còn một chút nữa là không tới.
Dù cô ấy đang cố gắng nhón chân hết sức, nhưng Haruka vốn dĩ không cao lắm. Hơn nữa, bây giờ cô ấy lại đang mặc bộ furisode khó cử động. Đối mặt với một cái cây cao hai mét có lẽ hơi quá sức.
「Ưm, ưm~... a, còn một chút nữa thôi... ạ...」
「...」
Mà thôi, cái dáng vẻ cố gắng hết mình đó cũng có nét đáng yêu như một chú sóc Ezo đang cố với lấy quả trên cây, nhưng cứ để mãi như vậy thì cũng không ổn.
Tôi bước lên ba bước,
「Này, có sao không đấy.」
「Hả?」
Tôi đỡ lấy cơ thể đang loạng choạng của Haruka từ phía sau.
「Em đang mặc kimono, ngã thì nguy hiểm lắm. Như thế này sẽ an toàn hơn.」
「...」
「Haruka?」
「A, k-không ạ...」
Nghe tôi nói, Haruka giật mình ngẩng mặt lên,
「V-Vâng ạ, nếu vậy thì, anh có thể giữ giúp em được không ạ? Chỉ một chút thôi là được rồi...」
「Ừ, cứ để tớ lo.」
Dù sao cũng là vì quẻ xăm Đại hung của tôi (thương hiệu『Vu nữ giao hàng tận nơi』) mà.
Tôi gật đầu đáp lại, đặt tay lên vai và eo Haruka.
Cùng lúc đó, một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng bay đến. Từ đầu ngón tay tôi truyền đến cảm giác mềm mại của Haruka, và ngay trước mắt là cái gáy trắng ngần của cô ấy lộ ra do mái tóc được búi cao.
「...」
...Khoan đã.
Lúc nãy tôi đã hành động theo phản xạ mà không suy nghĩ sâu xa, nhưng nghĩ lại thì hành động này có lẽ đang ở sát ranh giới báo động vàng rồi còn gì.
Haruka có lẽ cũng ý thức được điều đó,
「A, ừm, x-xin lỗi anh, đã để anh phải làm việc này...」
「Ừm, à, không sao.」
Cô ấy vừa liếc nhìn tôi vừa nở một nụ cười khó xử,
「C-có gì đó lạ lắm ạ. Em chỉ đang được anh đỡ giúp thôi mà...」
「Ừm, c-cũng phải ha.」
Cuộc trò chuyện cứ ngượng ngùng làm sao.
「Ơ, ờm...」
「A, à...」
Cuối cùng, bầu không khí kỳ quặc đó vẫn tiếp diễn cho đến tận khi chúng tôi buộc xong quẻ xăm.
**2**
Sau sự kiện rút quẻ xăm khiến tim tôi phải chạy không tải một cách kỳ lạ như thế, chúng tôi lại tiếp tục rảo bước bâng quơ trên con đường dẫn đến điểm ngắm mặt trời mọc đầu năm.
Con đường lát đá tấp nập những người trong trang phục furisode và montsuki.
Đã quá hai giờ sáng, nhưng có lẽ vì là năm mới nên mọi người đều định sẽ quậy tới bến, thành ra chẳng có dấu hiệu gì cho thấy đám đông xung quanh sẽ vơi bớt đi cả.
Không khí tràn ngập một sự náo nhiệt phấn khích, bao trùm khắp nơi.
「...」
Giữa khung cảnh đó, trái tim tôi vẫn còn đang xao động một cách khó tả.
Nên gọi đây là trạng thái hệ thần kinh tự chủ toàn thân đang hoạt động quá mức chăng?
Cảm giác mềm mại của Haruka lúc nãy vẫn còn vương trên tay tôi, và nếu nhắm mắt lại, hình ảnh gáy cổ trong ngần của em ấy lại hiện lên... Chậc, bình thường thì chỉ có thế này thôi sẽ không làm tôi để tâm đến mức này, nhưng có lẽ kimono của con gái đúng là một thứ có thể gây sát thương chí mạng cho đám con trai. Thế này thì mình cũng chẳng hơn gì ba thằng ngốc kia...
Trong khi tôi đang ưu phiền vẩn vơ, Haruka đi bên cạnh có lẽ vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, em ấy cúi mặt xuống với đôi má ửng hồng.
Một khoảng lặng có phần khó xử.
Để phá vỡ nó,
「A, à, Haruka.」
「À, ừm, Yuuto-san.」
「!」「!?」
Tiếng gọi chúng tôi định cất lên lại trùng vào nhau.
「S-sao thế?」
「A, ơ, a-anh Yuuto-san nói trước đi ạ.」
「Ể, thôi, Haruka nói trước đi...」
Và rồi những lời sau đó cũng y hệt nhau.
Một màn đối đáp vô nghĩa hết mức.
「...」
「...」
Nãy giờ rốt cuộc chúng tôi đang làm cái quái gì thế này... Thời gian cứ thế trôi đi trong lúc tôi chỉ muốn tự cốc đầu mình, và chính lúc đó.
BỐP!
Bất thình lình, một cú va chạm như có thứ gì đó đâm vào lưng tôi.
「Oái!?」
Một đòn đánh bất ngờ.
Cú va chạm thì nhẹ thôi, nhưng vì nó quá đột ngột, cơ thể tôi cứ thế ngã lăn ra đất một cách thảm hại, quay tròn bảy vòng rưỡi như một con cuốn chiếu rồi thuận theo quán tính mà đập mặt vào bức tượng Địa Tạng (cầu an cho mẹ tròn con vuông) ven đường.
「A-anh Yuuto-san!」
「Ư, ư oooooo...」
Tôi bất giác rên lên. Ng-nguy rồi, vừa rồi trong một khoảnh khắc, tôi thực sự đã thấy một dòng sông trong vắt và cánh đồng hoa trải dài ở bờ bên kia...
「A-anh Yuuto-san, anh có sao không!?」
Haruka tất tả chạy lại gần.
「À, ừm, c-cũng tạm...」
Xem ra tôi vẫn còn sống. Dù có vẻ như đã đặt một chân đến cửa tử.
Trong lúc tôi đang giữ chặt mặt và cặp kính bị va đập để nén đau,
「Này cậu kia, đi đứng kiểu gì thế hả!」
Một giọng nói như vậy đột nhiên vang lên từ phía sau lưng.
Cùng lúc đó, một cô gái đội mũ lưỡi trai sụp xuống tận mắt tiến lại gần.
Xem ra cô ta chính là thủ phạm đã đâm vào tôi.
Vừa thấy tôi, cô gái đội mũ liền nói:
「Đừng có đờ người ra như vật cản thiểu năng thế chứ, bên này đang vội đấy!」
「...」
Bỗng dưng tôi bị coi như đồ vật. Mà còn là ở cấp độ của mấy cái cọc tiêu công trường hay bao tải đất nữa chứ.
「...Thiệt tình. Mà thôi cũng được. Tôi sẽ coi như mình vừa vấp phải đá bazan hay đá magma gì đó đi. Mà này, có bị thương không?」
「Hả? Chắc không.」
Bị hỏi đột ngột nên tôi không phục cho lắm, nhưng vẫn trả lời.
Trên đầu có nổi một cục u nhỏ, nhưng ngoài ra không có vết thương nào đáng kể. Dù sao thì ưu điểm duy nhất của tôi là bền như đồ chơi bằng nhựa mà.
「Vậy à, thế thì tốt.」
Cô gái đội mũ thản nhiên gật đầu.
「Vì nghe một tiếng động kinh khủng như dùng gươm gỗ phang thẳng vào quả dưa hấu, nên tôi đã nghĩ không biết cậu có bị lún hộp sọ không. À, dưa hấu mà tôi nói là dưa hấu có ruột đặc hẳn hoi nên cứ yên tâm nhé.」
「...」
Chẳng hiểu cô ta đang an ủi kiểu gì nữa. Không lẽ nào, nhưng có khi nào cô ta định bày tỏ sự lo lắng theo cách này không...?
Xét theo lẽ thường thì đây là một kiểu khen đểu không thể nào chấp nhận được, nhưng nếu nhìn vào những lời nói và hành động từ nãy đến giờ, khả năng đó lại cực kỳ cao. Thế nên tôi tạm gác lại việc bắt bẻ,
「...Mà rốt cuộc cô vội cái gì thế?」
「Hả?」
「Tôi hỏi là tại sao cô lại vội đến mức đâm vào người khác như thế. Mới đầu năm đầu tháng mà có chuyện gì gấp gáp à?」
Tôi thử hỏi nguyên nhân sâu xa dẫn đến vụ va chạm.
「Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu.」
「Có liên quan đấy. Nhờ ơn cô mà mới đầu năm tôi đã phải xoạc chân lộn nhào giữa đường đây này.」
「Chuyện đó thì có sao đâu. Cậu không bị thương thì cũng có mất mát gì đâu chứ.」
「Vấn đề không phải ở chỗ đó...」
「...」
「...」
Chúng tôi đứng đối mặt nhau. Ở giữa, Haruka lo lắng nhìn chúng tôi với vẻ mặt bối rối, 「À, ừm...」.
Tình trạng đó kéo dài một lúc,
「Tóm lại, chuyện này không liên quan đến— Á.」
「? Sao thế?」
Ngay lúc đó, cô gái đội mũ giật nảy mình như vừa phát hiện ra điều gì.
「Này cậu, làm vật che chắn cho tôi mau.」
「N-này?」
「Cứ làm đi!」
Cô ta tự ý trốn sau lưng tôi và Haruka mà không cần chờ câu trả lời.
Ngay sau đó, một người phụ nữ trông hiền lành, đeo kính, với dáng vẻ như đang tìm ai đó lướt qua trước mặt tôi.
「...Phù, có vẻ chị ấy đi rồi.」
Sau khi xác nhận, cô gái đội mũ bước ra từ sau lưng tôi.
「Vất vả cho cậu rồi. Được rồi đấy. Thật tình, Kayahara-san phiền phức quá đi mất...」
「Cô đã làm gì à? ...Gây thương tích? Phỉ báng?」
「...Không phải. Mà tại sao cậu lại có suy nghĩ đó vậy?」
「Hỏi tại sao à...」
Nhìn hành vi của cô ta từ nãy đến giờ thì ai cũng nghĩ đến chuyện đó thôi.
「Thôi kệ. Tóm lại tôi đi đây. —Cũng nên nói lời xin lỗi vì đã va phải và cảm ơn vì đã che giấu. Xin lỗi nhé, cảm ơn.」
「À, này—」
「Chào nhé.」
Cuối cùng, cô ta cởi mũ, cúi đầu ở một góc độ tinh vi đến mức khó mà nhận ra, rồi chạy biến vào đám đông.
Trong khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác như đã thấy một thứ gì đó như miếng dán hình ngôi sao lấp lánh trên mắt của cô ấy, nhưng chắc là tôi hoa mắt thôi.
「Rốt cuộc là chuyện quái gì vậy...」
「Ơ, ờm...」
Trong lúc tôi và Haruka nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra,
「À, x-xin lỗi ạ~, hai bạn đang đứng cạnh bức tượng Địa Tạng cầu an kia ơi.」
「Vâng?」
Có người gọi chúng tôi.
Nhìn lại thì đó là người phụ nữ đeo kính vừa đi qua lúc nãy. Có vẻ chị ấy đã quay lại, vừa thở hổn hển vừa tiến về phía chúng tôi.
「X-xin lỗi, hai bạn có thấy cô bé nào quanh đây không ạ? Đội mũ, có dán hình ngôi sao trên mắt, và ăn nói hơi khó nghe một chút...」
「Ơ, à...」
Đó chẳng phải là cô gái đội mũ lúc nãy sao?
Tôi bèn kể lại chuyện cô ta vừa chạy đi như trốn thoát chỉ vài giây trước.
「V-vậy ạ... Th-thật là, sắp đến giờ ghi hình rồi mà Miran lại... C-chắc là con bé ghét mình rồi... hức hức...」
「À, ừm...」
「...Hức...」
Trong lúc tôi đang bối rối không biết phải ứng phó thế nào với người phụ nữ (rõ ràng lớn tuổi hơn chúng tôi) đang sụt sùi đưa khăn tay lên mắt,
「A, x-xin lỗi. Tôi lại để hai bạn thấy cảnh khó coi ngay lần đầu gặp mặt...」
「Không, chuyện đó không sao ạ, nhưng...」
「Thực sự xin lỗi hai bạn nhé. Vậy tôi đi đây. Cảm ơn hai bạn nhiều—」
Nói đến đó, chị ấy dừng lại.
Chị ấy đưa tay lên gọng kính, rồi nhìn chằm chằm vào Haruka.
「Ơ, ờm, có chuyện gì sao ạ...?」
「A, x-xin lỗi. Ừm, bạn tên là gì nhỉ...」
「Ơ, t-tôi ạ? Tôi là Nogizaka...」
Nghe vậy, người phụ nữ vội vàng lấy ra một cuốn sổ tay,
「V-vậy à, Nogizaka-san. Ừm, Nogizaka-san đã thuộc công ty nào chưa—」
~~~♪
Đúng lúc đó, một đoạn nhạc chuông lạ tai vang lên.
Một âm thanh ở quãng cao nghe khá dễ chịu. Đây là... 『Sayonara Bitter Candy』?
Nghe thấy nó, người phụ nữ vội vã lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
「V-vâng, Kayahara nghe đây ạ... Vâng, vâng, em đang trên đường tìm con bé— Ể, thật sao ạ!? E-em hiểu rồi, em sẽ đến ngay. Ừm, địa điểm là...」
Sau khi nói chuyện một hồi, chị ấy cúp máy.
「A, x-xin lỗi nhé. Tôi phải đi rồi... À, ừm, ít nhất thì nhận lấy cái này được không, Nogizaka-san?」
「Ể?」
「Nếu thấy hứng thú thì cứ liên lạc với tôi nhé?」
Lấy một thứ trông như danh thiếp từ trong túi ra, chị ấy dúi vào tay Haruka, rồi cứ thế vội vã bỏ đi như bị ai đó hối thúc.
「À, ừm...」
Haruka nhìn xuống bàn tay mình với vẻ mặt khó xử.
Trên danh thiếp có ghi 『Công ty Three Peace Production - Quản lý trưởng Kayahara Yayoi』, cùng với nhiều thông tin khác như số điện thoại.
Chà, rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ? Từ cô gái đội mũ lúc nãy cho đến người phụ nữ này, tôi hoàn toàn không hiểu họ muốn làm gì. Mà thôi, Haruka trông cũng có vẻ bối rối, cả hai người họ cũng đã đi rồi, chắc chúng ta cũng chẳng cần dính líu thêm nữa...
Tôi kết luận như vậy và quyết định cho qua chuyện.
Thôi thì, sau khi trải qua một khoảng thời gian với hai con người khó hiểu đó (có lẽ nên cảm ơn họ vì nhờ thế mà bầu không khí kỳ quặc giữa tôi và Haruka đã được hóa giải), chúng tôi lại một lần nữa đi về phía điểm ngắm mặt trời mọc.
Nhưng trên đường đi, lần này,
「A, anh Yuuto-san, kia là gì vậy ạ?」
「Hửm?」
「Ở đằng kia ạ. Hình như có rất nhiều người đang tụ tập...」
Tôi nhìn về hướng Haruka chỉ.
Ở đó có một quầy hàng trông như được dựng lên tạm bợ, và những người có vẻ là nhân viên của đền thờ đang phát những chiếc cốc giấy.
「Ừm, hình như họ đang phát rượu ngọt thì phải.」
「Rượu ngọt ạ?」
「Ừ, chắc vậy. Mùi giống thế lắm.」
Có lẽ cũng giống như bánh mochi được phát ở bãi biển, họ đang phát miễn phí như một vật may mắn. Trong các sự kiện năm mới, nó cũng phổ biến như quầy takoyaki trong lễ hội mùa hè vậy.
「Oa, rượu ngọt...」
Nghe vậy, Haruka nhìn quầy hàng với ánh mắt đầy hứng thú. Trông y hệt ánh mắt của một đứa trẻ đang ao ước món cơm chan trà vị wasabi dành cho người lớn.
Vì thế,
「...Em muốn uống thử không?」
「Ể?」
「Nếu em tò mò đến thế thì anh đi lấy cho. Cũng vừa lúc người bắt đầu lạnh rồi, mà rượu ngọt thì là món không thể thiếu khi đi lễ đền đầu năm mà.」
「Ơ, n-như vậy có được không ạ?」
「Được chứ.」
Nói đúng hơn thì vì là phát miễn phí nên thực ra chỉ là đi lấy về thôi.
Tôi chạy đến quầy hàng, nhận hai chiếc cốc giấy đang bốc hơi trắng, rồi quay lại chỗ Haruka.
「Đây, cẩn thận nóng nhé.」
「A, vâng, em cảm ơn anh.」
Haruka vui vẻ nhận lấy cốc giấy, rồi nhấp một ngụm nhỏ.
「Thế nào?」
「Oa, ngon quá ạ...」
Em ấy nghiêng cốc, cổ họng khẽ động khi nuốt từng ngụm nhỏ.
「Không ngờ rượu ngọt lại ngon đến thế này. Lúc uống ở nhà em không thấy vậy...」
「Mấy món này thì uống ở ngoài trời lúc nào cũng ngon hơn uống trong nhà mà.」
Chắc là do phong cảnh hay không khí ảnh hưởng. Theo một nghĩa nào đó thì cũng giống như hiệu ứng giả dược chăng?
Nghe vậy, Haruka nói,
「Đúng vậy ạ, có lẽ đó cũng là một lý do...」
「?」
「Nhưng em nghĩ không chỉ có thế. Nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì có anh Yuuto-san ở cùng. Vì người ở bên cạnh em là anh Yuuto-san...」
「Ể?」
Em ấy cúi mặt xuống, có chút ngượng ngùng, rồi bất chợt nói ra những lời như vậy.
「Vì có anh Yuuto-san ở cùng nên em mới thấy ngon. Nếu chỉ có một mình, hay đi cùng người khác thì chắc chắn sẽ không như vậy đâu. Đây cũng là nhờ có anh Yuuto-san cả.」
「Ơ, nà...」
Tôi bất giác nghẹn lời. Ấy, đột nhiên bị nói như vậy thì...
Mà gò má của Haruka đang ửng hồng, trông có phần quyến rũ. Điều đó lại càng khiến lời nói của em ấy thêm tác động...
Trong lúc tôi đứng đực ra bên đường như một pho tượng đạo tổ thần không biết phải phản ứng thế nào,
「............Thật ra em đã luôn muốn được ở cùng anh Yuuto-san như thế này.」
「Ể?」
Haruka khe khẽ nói.
「Từ lúc đi đến đền thờ đã vậy rồi. Em đã muốn được nói chuyện nhiều hơn, muốn cùng anh đi dạo quanh các quầy hàng. Em cũng muốn cùng anh đón khoảnh khắc đếm ngược nữa...」
「...」
「Nhìn anh Yuuto-san ở xa, không hiểu sao em cứ thấy bồn chồn, trong lòng cứ xôn xao... Em biết là mình đang ích kỷ... nhưng đó là cảm xúc của em.」
「Haruka...」
Haruka hạ thấp giọng, đôi má càng thêm ửng đỏ.
Vẻ mặt của em ấy nghiêm túc hơn bao giờ hết, khiến tôi hiểu rõ rằng em ấy thực sự nghĩ như vậy.
「A, x-xin lỗi anh. Tự nhiên em lại nói những lời kỳ lạ... Ư-ừm, đột nhiên bị nói thế này chắc anh cũng khó xử lắm nhỉ. Chắc là em hơi say rồi...」
「À, không.」
Tôi chẳng có chút nào khó xử cả.
Ngược lại, biết rằng Haruka cũng có cùng suy nghĩ với mình, niềm vui trong tôi phồng lên như túi kêu của con ễnh ương ngày mưa. Thật đấy, tâm trạng tôi giờ đang tốt đến mức có thể vật ngửa bức tượng Địa Tạng ngay tại đây bằng một đòn German suplex.
Nhưng có lẽ Haruka ngượng lắm,
「T-thật sự xin lỗi vì đã nói những lời kỳ quặc. À, ừm, em đi vứt cốc giấy đây ạ. Của anh Yuuto-san đưa em luôn.」
「Ơ...」
Cầm lấy hai chiếc cốc giấy đã uống cạn, em ấy vội vã đi về phía thùng rác gần đó,
Và rồi tôi phát hiện ra một miếng rong biển (đặc sản vùng biển) nằm ngay trên đường đi của em ấy.
「A, Haruka—」
「Ể?」
Tôi cất tiếng gọi nhưng đã quá muộn.
Haruka đang chạy, ở đó có một miếng rong biển, làm sao chúng có thể không va vào nhau được.
「Kyaa!」
Và dự đoán của tôi đã đúng một cách hoàn hảo, một tiếng hét vang lên và cơ thể Haruka bay lên không trung.
Bộ furisode sặc sỡ xoay ba vòng rưỡi trong màn đêm (kỷ lục đứng thứ hai).
「Chết tiệt...!」
Tôi dậm chân lao đi. Có kịp không... đây!
Liếc nhìn miếng rong biển (đã mềm oặt) bị văng ra ven đường do ma sát, tôi dùng đôi chân thiếu vận động của mình, vừa lảo đảo vừa chạy hết tốc lực đến điểm rơi dự kiến.
「...Ực!」
Ngay trước khi cơ thể đang xoay tròn của Haruka rơi xuống đất, tôi trượt người nằm ngửa ra, và đã thành công trở thành một tấm đệm đỡ cho em ấy.
「E-em có sao không, Haruka?」
「Ơ, a, v-vâng.」
「Vậy à...」
Nếu em ấy không bị thương thì tốt rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm (là lồng ngực tôi ấy) và định đứng dậy.
「...」
「Haruka?」
Lúc đó, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn với Haruka.
Em ấy đang dùng cả hai tay ôm lấy cơ thể, người khẽ cựa quậy.
「Sao thế? A, hay là em thấy lạnh à?」
「À, ờm...」
Thấy lạ, tôi lên tiếng hỏi, Haruka ngẩng mặt lên với vẻ bối rối.
「?」
「À, ừm, thật ra là...」
Em ấy ngập ngừng một lúc, rồi cuối cùng thì thầm vào tai tôi bằng một giọng nhỏ.
「C-có vẻ như... bộ furisode của em bị xộc xệch mất rồi.」
「Xộc xệch?」
「V-vâng. Chắc là do cú ngã lúc nãy...」
Em ấy nói, giọng đầy ngượng ngùng.
**3**
「Chỗ này chắc được rồi... nhỉ?」
Tôi vừa thì thầm vừa quan sát xung quanh.
Một ngôi nhà gỗ trông gần như bỏ hoang, không một bóng người.
Đây là một quán ăn ven biển không còn được sử dụng ở bãi cát gần đó. Vì Haruka nói không thể chỉnh lại trang phục xộc xệch trước mặt người khác, chúng tôi đã đi tìm một nơi thích hợp và tình cờ thấy chỗ này.
「Xin lỗi, có ai ở đây không ạ?」
Tôi mở cánh cửa kéo có vẻ là lối vào và thử cất tiếng gọi, nhưng không có ai trả lời.
Thứ đáp lại tôi chỉ là bóng tối và tiếng vang giọng khàn của chính mình.
「Có vẻ ổn rồi. À, cẩn thận dưới chân nhé.」
「X-xin lỗi anh...」
Cùng với Haruka đang mang vẻ mặt hơi lo lắng, tôi bước vào trong.
Bên trong, được bao quanh bởi những cánh cửa chớp, là một không gian rộng khoảng mười tấm chiếu tatami. Có lẽ vì mùa này ít được sử dụng nên bụi bặm và mạng nhện giăng đầy khắp nơi. Dù không thể nói là thoải mái, nhưng ít nhất cũng đủ để chỉnh lại trang phục.
「À, vậy anh ra ngoài đợi nhé...」
Nói rồi, tôi vội vàng định rời đi.
「A, a-anh Yuuto-san, chờ đã ạ.」
「Ể?」
「À, ừm, nếu được thì anh có thể ở lại cùng em được không ạ? Tại vì, một mình em thấy sợ lắm...」
Một giọng nói như thế níu tôi lại từ phía sau.
「Ể, không, nhưng mà...」
Tôi bối rối trước lời đề nghị bất ngờ.
Đã gọi là xộc xệch thì chắc chắn là phom dáng của bộ kimono đã bị hỏng, và để chỉnh lại nó thì có lẽ ít nhiều cũng phải cởi kimono ra làm này làm kia. Không, trong tình huống đó mà tôi, một thằng con trai, lại ở cùng một không gian thì nguy hiểm lắm chứ chẳng đùa?
——Tôi nghĩ vậy, nhưng,
「L-làm ơn ạ. Ở một mình trong nơi tối tăm thế này, thì, thì...」
「Ực...」
Bị Haruka với đôi mắt hơi ngấn nước nói như vậy, tôi khó lòng mà từ chối. Nhớ lại thì hồi ở thư viện đêm hôm đó hay lúc em ấy ở lại nhà tôi cũng vậy, hình như em ấy sợ những nơi tối tăm như thế này.
Vì thế,
「...A-anh hiểu rồi. Nếu là anh thì được thôi.」
「A, cảm ơn anh. Chỉ cần anh ở đây là em an tâm rồi...」
Haruka cúi đầu với vẻ mặt như thực sự được cứu rỗi. Thôi... chắc cũng không sao đâu.
Và thế là, việc chỉnh lại trang phục bắt đầu.
「V-vậy, anh chờ em một chút nhé. Em sẽ làm xong ngay thôi...」
「Ừm, à.」
「Thực sự đã làm phiền anh rồi ạ...」
Sau khi tiễn Haruka, người cúi chào nhẹ một cái rồi vội vã đi vào sâu trong phòng, tôi quay lưng lại.
Soạt... soạt soạt...
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng vải sột soạt.
「...」
Tất nhiên là tôi đang quay lưng lại với Haruka và còn nhắm mắt nữa, nên không chắc đây có phải là tiếng vải hay không. Không chắc, nhưng... xét theo diễn biến và tình hình từ nãy đến giờ thì gần như không thể sai được. Mà em ấy đang chỉnh lại trang phục mà...
Vào đôi tai tôi, giờ đã nhạy như một chiếc ăng-ten parabol thu tín hiệu,
「A, nó xộc xệch hơn em nghĩ... Chắc phải cởi hết ra mới được...」
「...」
「Ừm, đầu tiên là chỗ này thế này...」
Lại thêm tiếng sột soạt... soạt một tiếng nữa vang lên. Chắc là em ấy đang cởi ra thật rồi... nhỉ.
「Chỗ này thì thế này...」
「...」
「Cái này thì thế kia... a, kyaa!」
Lúc đó, một tiếng hét nhỏ vang lên. Gì vậy, có chuyện gì sao?
「Có sao không, Haruka!」
Tôi nén lại ham muốn quay đầu, vừa nhắm mắt vừa gọi.
「Ể? À, v-vâng. Em chỉ lỡ giẫm phải vạt áo thôi ạ...」
「Vạt áo? V-vậy à...」
「A, xin lỗi anh, đã làm anh lo lắng...」
「À, không, không sao đâu.」
Chính tôi cũng không hiểu mình đang nói cái gì không sao, nhưng cứ trả lời đại vậy.
Và tôi lại tiếp tục nhắm mắt, đứng chờ gần cửa.
「...」
Nhưng mà không nhìn thấy được thì ngược lại lại càng kích thích trí tưởng tượng một cách kỳ quặc. Trong bóng tối, một không gian tự do theo một nghĩa nào đó, ảo tưởng——hay đúng hơn là đôi cánh tưởng tượng đang vỗ phần phật một cách vô ích như một con chim hải âu ngốc nghếch...
Trái ngược với nội tâm của tôi, sau đó,
「Ừm, kéo chỗ này ra... á!」
「!?」
「E-em kéo mạnh quá nên nó tuột ra mất rồi...」
Hay là,
「Kya, lạnh quá...!」
「!?」
「R-ra là có giọt nước mưa đọng lại nhỏ xuống...」
Hay là,
「Hya!?」
「!?」
「T-tự nhiên lại có mạng nhện ở đây...」
Cứ như thế,
Những tình huống liên tục kích thích tuyến yên của tôi một cách tai quái.
Thú thật là tôi cực kỳ tò mò chuyện gì đang diễn ra ở phía sau... Nhưng dù sao đi nữa, phải nhịn, phải nhịn. Haruka vì tin tưởng tôi nên mới chỉnh lại trang phục dưới cùng một mái nhà (?), tôi không thể làm gì bôi tro trát trấu vào lòng tin đó được.
「...」
Nhịn nào nhịn nào. Dù có chuyện gì cũng không quay lại, không quay lại...
「Ừm...」
Đúng rồi, cứ coi như mình đang ở trong tâm trạng của người thợ săn được con hạc trả ơn trong truyện "Tsuru no Ongaeshi"... mà khoan, kết cục là ông ta nhìn trộm và hỏng hết mọi chuyện mà nhỉ? Chậc, thế thì không được rồi.
「Ơ, ờm...」
「...」
Vậy thì phải nghĩ cách khác thôi. Hay là mình thử thay đổi tư duy, lâu rồi chưa đếm số nguyên tố, cũng là một ý hay. Ừm, bắt đầu từ 0 nhỉ? Hay là 1? ...Hình như lần trước mình cũng vướng ở chỗ này.
「A-anh Yuuto-san...?」
「...」
Hừm, đánh lạc hướng cũng khó thật đấy...
Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ với cái đầu ít dung lượng của mình,
「Ừm... xong rồi ạ.」
「...Hả?」
「Việc chỉnh lại trang phục... đã hoàn tất rồi ạ.」
Một giọng nói như vậy.
Quay lại nhìn, tôi thấy Haruka đã mặc lại bộ furisode một cách chỉnh tề.
Có vẻ như trong lúc tôi đang trong tâm trạng của một nhà sư tu hành đối mặt với bát nhã thang, việc chỉnh sửa trang phục đã xong xuôi từ lúc nào.
「Ồ... v-vậy à.」
「Vâng, nhờ có anh Yuuto-san ở gần nên em không thấy sợ nữa ạ ♪」
Em ấy nói thế với nụ cười hoàn toàn an tâm như một chú kangaroo con trong túi của kangaroo mẹ. Đúng là lòng mẹ con không thấu...
「À, vậy chúng ta đi thôi.」
Nhìn thấy vậy, tôi tự kiểm điểm bản thân vì đã suy nghĩ toàn những điều vớ vẩn, rồi nói.
「A, vâng.」
Ngay lúc Haruka định gật đầu.
Cạch.
「!?」
Ngay bên cạnh lối vào, trong bóng tối, một tiếng động như thế vang lên.
「A-anh Yuuto-san, tiếng vừa rồi...?」
Haruka quay lại nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
「Hình như có tiếng động. Gió hay gì đó chăng?」
「E-em không biết...」
Em ấy định bước lại gần tôi.
Cạch, lách cách...
Lại có thêm những tiếng động đáng ngờ.
「Anh Yuuto-san!」
「Cái gì thế...?」
Và khoảnh khắc tiếp theo,
Xào xạc xào xạc...
Cùng với tiếng động đó, một thứ gì đó từ trong bóng tối nhảy ra.
「Kyaa!」
「!?」
Cùng lúc đó, Haruka hét lên một tiếng thất thanh rồi ôm chầm lấy tôi.
Sự việc quá bất ngờ khiến tôi không kịp phản ứng và mất thăng bằng——
Rầm! một tiếng.
Tầm nhìn của tôi tối sầm lại trong giây lát.
——Khi tôi tỉnh táo lại, gương mặt vô cùng thanh tú của Haruka đang ở ngay trước mắt tôi, trong tư thế ngã đè lên người tôi.
「A, x-xin lỗi anh!?」
「À, k-không...」
Cả hai chúng tôi đồng thanh nói.
「C-cái gì vậy ạ, vừa rồi...?」
「Anh không biết. Hình như có cái gì đó nhảy ra...」
Trong tư thế chồng lên nhau, chúng tôi quay đầu lại, và ngay bên cạnh,
Xào xạc xào xạc...
Một con cua to cỡ hai mươi xăng ti mét sồn sột bò ngang qua, thoăn thoắt di chuyển những chiếc chân đầy sung sức.
「……」
「……」
Hóa ra bóng ma chỉ là một con cua mokuzugani.
Đúng là vùng biển có khác, cua bò vào tận trong nhà.
「T-Thì ra là bạn cua ạ…」
「Xem ra là vậy…」
Mà sao dạo này mình có duyên với cua thế nhỉ…
Tôi thở dài khi nhớ lại nào là suất ăn gạch cua, nào là con cua vô tình nhặt nhầm.
Dù sao thì nguyên nhân cũng đã được làm rõ.
Vậy thì chẳng có lý do gì để chúng tôi cứ mãi giữ cái tư thế đè ngược đầy khêu gợi này nữa (dù cá nhân tôi thấy hơi tiếc, hoặc cũng không tiếc lắm).
Tôi định cứ thế ngồi dậy để trở về vị trí cũ.
「……」
「……」
Không hiểu sao mặt Haruka lại đỏ bừng.
Hồng như sắc hoa anh đào, tựa như một con cá Ugui mùa xuân vậy.
「A, ừm, Yuuto-san…」
「Hửm, c-có chuyện gì?」
「…K-Không hiểu sao người em nóng quá. Em bị làm sao thế này…?」
「!?」
C-Câu đó có nghĩa là gì?
Tôi bối rối trước những lời nói bất ngờ.
Thì đúng là dù sao đây cũng là trong nhà, và cơ thể của chúng tôi đang dính chặt vào nhau như hai lát bánh sandwich, nên việc thân nhiệt của cả hai truyền cho nhau và tăng lên khoảng một độ so với bình thường cũng không có gì lạ. Nhưng dẫu vậy, bây giờ đang là mùa đông, lại còn ở trên bãi biển lộng gió lạnh. Trong hoàn cảnh này mà thấy nóng thì rốt cuộc là bị làm sao…
「……」
…Bình tĩnh nào.
Hãy thật bình tĩnh và phân tích tình hình hiện tại.
Bờ biển đêm khuya.
Không gian kín chỉ có hai người.
Trước mắt là khuôn mặt thanh tú, ửng hồng của Haruka.
Câu trả lời được suy ra từ tất cả những điều này là…
「……」
…Thôi rồi.
Những tưởng tượng màu hồng mà tôi đã kìm nén một lần, nay lại như phượng hoàng tái sinh từ tro tàn, tung hoành trong tâm trí tôi.
「H-Haruka…」
「Y-Yuuto-san…」
Haruka ở trên, tôi ở dưới, mắt chúng tôi giao nhau.
Tiếng tim đập của chính mình vang dội bên tai.
Máu trong người dồn lên mặt như thể tôi là một ông bố bị cao huyết áp.
「──」
Đột nhiên, Haruka nhắm mắt lại.
Hàng mi dài rung động.
Bờ mi trắng ngần lộ ra.
Nét mặt ấy như thể phó mặc tất cả cho dòng chảy của khoảnh khắc này.
「!?」
Nhìn thấy cảnh đó, có thứ gì đó trong tôi như vỡ bung ra.
C-Đây rồi, nếu lúc này không xông lên thì không phải đàn ông…!
Trong đầu, tín hiệu điện tóe lên như kẹo nổ.
Tôi định cứ thế thuận theo đà hưng phấn mà ngẩng mặt lên, thì…
「…………khò」
Rụp.
Cơ thể Haruka đột nhiên mất hết sức lực.
「…Hả?」
「…………」
「À, ừm, Haruka…?」
Tôi gọi nhưng không có tiếng trả lời. Toàn thân cô ấy thả lỏng, ngã rũ rượi về phía tôi.
「Này, Haruka, em có sao không!」
「……」
「Haruka!」
Em ấy bị làm sao thế này!? Chẳng lẽ vì nhìn kính của mình ở cự ly gần quá nên bị ánh sáng phản chiếu làm cho mắc chứng nhạy cảm với ánh sáng hay sao…
Tôi đỡ lấy cơ thể mềm oặt của Haruka dậy, cố gắng hết sức chăm sóc cô ấy, và…
Lúc đó.
Tôi nhận ra.
「Sù… sù…」
Một âm thanh như thế đang vang lên.
Và một mùi rượu ngọt thoang thoảng.
──Hử, khoan đã, lẽ nào đây là…
Một khả năng lóe lên trong đầu tôi.
Quá trình dẫn đến tình huống này và thể chất của Haruka. Giả thuyết được suy ra từ đó. Nhưng chẳng lẽ chuyện như vậy lại có thể xảy ra thật sao?
Nhưng xét tình hình hiện tại thì chỉ có thể nghĩ đến khả năng đó mà thôi.
Tôi bất giác thốt ra khả năng ấy.
「Say… rồi ngủ luôn à…」
**4**
「E-Em thực sự xin lỗi ạ!」
「À, không sao đâu.」
「K-Không ngờ em lại uống nhiều rượu đến mức ngủ thiếp đi như vậy…」
Haruka cúi đầu lia lịa, trông có vẻ hối lỗi từ tận đáy lòng.
Một giờ đã trôi qua kể từ lúc đó.
Haruka, người đã ngủ say sưa như nàng Bạch Tuyết sau khi ăn táo, cuối cùng cũng tỉnh dậy cách đây không lâu. Ngay khi vừa tỉnh, có lẽ đã nhận thức được tình trạng của mình (say rồi ngủ), cô ấy đỏ bừng mặt và bắt đầu xin lỗi, cứ thế cho đến tận bây giờ.
Thì tôi cũng biết Haruka không uống được rượu qua lần uống Shanmeri trong bữa tiệc sinh nhật rồi, và việc này vẫn tốt hơn nhiều so với việc em ấy bị ốm thật rồi ngất đi. Dù vậy, quả thật tôi không ngờ rượu ngọt (gần như không có cồn) lại có thể khiến em ấy thành ra như thế, nên lúc đầu cũng hơi hoảng…
「Hơn nữa, em có thực sự ổn không? Nếu vẫn thấy không khỏe thì chúng ta có thể quay về…」
「Vâng, em ổn ạ. Chắc là gan của em đã làm việc chăm chỉ nên sau khi ngủ dậy em thấy khỏe hơn nhiều rồi.」
Cô ấy nắm chặt bàn tay trước ngực.
「Với lại… cơ hội được ngắm bình minh đầu năm cùng Yuuto-san, em không muốn vì chuyện này mà bỏ lỡ. Một năm chỉ có một lần thôi ạ.」
「Haruka…」
「Vậy nên anh đừng lo cho em, nhé?」
Haruka nói một cách tha thiết. Không ngờ em ấy lại coi trọng cơ hội ngắm bình minh đầu năm cùng mình đến vậy…
「Anh hiểu rồi. Nhưng nếu thấy không khỏe thì phải nói ngay nhé. Anh sẽ làm bất cứ điều gì có thể.」
Nếu vậy thì tôi cũng phải đáp lại tấm lòng đó. Bằng mọi giá tôi sẽ cùng Haruka ngắm bình minh đầu năm.
「Vậy đi thôi.」
「A, vâng.」
Lấy lại tinh thần, tôi cùng Haruka đang mỉm cười rời khỏi quán ăn ven biển.
Chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là đến thời gian dự báo bình minh (của cục khí tượng).
Kể cả khi đi chậm một chút để ý đến Haruka vừa mới tỉnh rượu (?), chúng tôi vẫn có đủ thời gian.
Chúng tôi rời bãi cát, quay lại con đường ven biển và đi lên vùng đất cao.
Càng đến gần địa điểm ngắm bình minh──mũi Ouse, bóng người xung quanh càng thưa thớt dần.
Dòng người lúc nãy còn đông nghịt cả vỉa hè, giờ đây cứ ba mươi mét mới thấy một người. Bầu không khí có thể nói là vắng vẻ.
「Ừm, hình như đây là một địa điểm ít người biết đến ạ.」
Haruka giải thích.
「Thế nên cũng không có nhiều người đến đây… Nghe nói càng đi sâu vào thì đường càng khó đi hơn…」
「Vậy à?」
「Vâng ạ.」
Đúng như lời Haruka nói, càng đi sâu con đường càng chuyển từ dễ đi sang hiểm trở.
Từ con đường lát đá đến con đường sỏi không được trải nhựa. Rồi đến con đường mòn dốc đầy cỏ dại mọc um tùm.
Khung cảnh xung quanh cũng dần trở nên xanh tươi, bao bọc bởi cây cối.
「Em có sao không, Haruka?」
Tôi lên tiếng hỏi Haruka đang vừa đi vừa để ý bước chân bên cạnh.
「Ơ, a, vâng.」
「Em vừa mới khỏe lại thôi đấy. Đừng cố quá.」
Vốn dĩ con đường này đã rất khó đi, huống chi em ấy còn mặc furisode và đi guốc zori, trông có vẻ rất vất vả. Cứ như thể mặc váy dạ hội đi leo núi mùa đông vậy. Nhìn về phía trước, con đường có vẻ còn hiểm trở hơn…
Nhưng Haruka lại nói:
「E-Em không sao ạ. Chừng này chẳng là gì cả. Dù sao thì em cũng khá tự tin vào thể lực của mình đấy.」
「Nhưng mà…」
「Với lại, chỉ còn một chút nữa là đến mũi Ouse rồi ạ…」
Có lẽ vì không muốn tôi lo lắng, dù suýt vấp phải đá và loạng choạng, em ấy vẫn ngẩng cao đầu và nở một nụ cười. Mặc dù nhìn khách quan thì trông chẳng ổn chút nào…
「……」
…Hết cách rồi.
Đây là tuyệt chiêu mà tôi muốn niêm phong đến phút cuối cùng vì nó khá xấu hổ và gây áp lực tinh thần, nhưng tình huống này mà không dùng thì còn đợi đến lúc nào.
Tôi quyết tâm,
「──Haruka.」
「A, vâng. Anh gọi em?」
「Ừm thì──」
Tôi đến gần Haruka,
「Ơ, Y-Yuuto-san?」
Rồi bế bổng thân hình nhỏ bé của em ấy lên bằng cả hai tay.
「A, ơ, cái này, ơ, sao ạ!?」
「À, cứ kệ đi. Haruka cứ ngoan ngoãn là được.」
Dù Haruka nói là ổn, nhưng rõ ràng con đường phía trước không thể đi được với bộ kimono. Nhẹ thì kimono sẽ rách tả tơi, nặng thì Haruka có thể bị ngã và bị thương. Dù thế nào tôi cũng muốn tránh tình huống đó. Vì vậy, đây là cách duy nhất tôi có thể làm cho Haruka.
「Thế này thì mặc kimono cũng không sao rồi. Sẽ không nguy hiểm nữa.」
「N-N-Nhưng mà…」
「Nhé?」
Trước đề nghị đó, Haruka vùng vẫy tay chân trong vòng tay tôi một lúc,
「E-Em hiểu rồi… E-Em xin nhờ anh vậy.」
Cuối cùng, dù mặt đỏ bừng, em ấy cũng đồng ý.
「Được rồi, đi nào.」
「V-Vâng.」
Thế là, từ đó chúng tôi chủ yếu di chuyển trong tư thế bế công chúa.
Tuy nhiên, bế công chúa suốt cả quãng đường thì cũng không thể, nên tùy vào địa hình mà tôi chuyển sang cõng hoặc bế ngang cho phù hợp.
「Y-Yuuto-san, anh có sao không ạ? Có… có nặng không ạ…」
「Không sao đâu. Chẳng nhằm nhò gì cả.」
Tôi mỉm cười trả lời Haruka đang lo lắng.
Thực ra thì nó không hề đơn giản như vậy (không phải Haruka nặng mà đơn giản là vì thể lực yếu như ngỗng nuôi của tôi), nhưng trước mặt Haruka, ra vẻ một chút chắc cũng không sao.
「Dù sao thì anh vẫn ổn. Nên Haruka cứ yên tâm làm công chúa đi.」
「Ơ, nhưng mà…」
「Nhé?」
「…A, v-vâng ạ.」
Haruka gật đầu.
Ban đầu em ấy có vẻ bối rối, nhưng giờ đã im lặng phó mặc, nép chặt vào lòng tôi.
Cứ như thế, chúng tôi đi qua con đường mòn, băng qua cây cầu treo, vượt qua bãi đá gập ghềnh…
Và cuối cùng, chúng tôi đã đến được đích, mũi Ouse──
**5**
「Đến nơi rồi…」
「Woa…」
Haruka thốt lên một tiếng thán phục trong vòng tay tôi.
「Tuyệt vời quá, đúng là một tuyệt cảnh…」
「Ừ…」
Đúng như lời Haruka nói, trước mắt chúng tôi là một khung cảnh đến nghẹt thở.
Vách đá sừng sững đối diện với biển. Bầu trời trải rộng và đường chân trời chìm trong bóng tối ở phía xa. Dù vẫn còn một lúc nữa mới đến bình minh, nhưng chắc chắn khi thời khắc đó đến, đó sẽ là một cảnh tượng hùng vĩ.
「Đây là mũi Ouse… nơi mà mẹ đã nói đến…」
Haruka nhẹ nhàng nhảy xuống đất từ vòng tay tôi và từ từ tiến đến rìa mũi đất.
「Haruka, đừng ra gần vách đá quá, nguy hiểm đấy.」
「A, vâng. Em sẽ cẩn thận ạ.」
Em ấy quay lại đáp lời.
Dù rìa vách đá đã có lan can chống rơi, nhưng với khả năng hậu đậu siêu phàm của Haruka, cẩn thận nhắc một câu vẫn hơn.
Tôi cũng đi theo sau Haruka một chút, tiến về phía vách đá.
Mũi đất, nơi Haruka muốn đến để ngắm bình minh.
Gần vách đá có một ngôi miếu nhỏ cũ kỹ. Có lẽ đây là chi nhánh của ngôi đền mà chúng tôi đã viếng đầu năm. So với đằng kia thì chỗ này khá giản dị, nói thẳng ra là tồi tàn…
Trong lúc tôi đang ngắm nhìn nó với cảm giác xót xa như đang xem một di sản văn hóa bị cả thế giới lãng quên,
「Yuuto-san… hôm nay thực sự cảm ơn anh rất nhiều.」
「Hửm?」
Haruka đột nhiên quay về phía tôi và cúi đầu một cách trang trọng.
「Nhờ có Yuuto-san mà em đã đến được đây. Mũi Ouse… nơi em hằng mong ước được đến. Em vô cùng biết ơn.」
「À, không có gì đâu.」
Tôi cũng chẳng làm gì to tát cả. Vả lại, chính tôi cũng muốn cùng Haruka ngắm bình minh, nên em ấy không cần phải cảm ơn trịnh trọng như vậy.
Nhưng Haruka lại lắc đầu nguầy nguậy,
「Không phải đâu ạ. Nếu không có Yuuto-san… nếu không có cái “bế công chúa” của anh, em đã không thể đến được đây. Hơn nữa… việc cùng anh đến đây có một ý nghĩa đặc biệt.」
「Hả?」
Ý nghĩa đặc biệt…? Đây là lần đầu tôi nghe thấy điều này. Đến đây, ngoài việc ngắm bình minh ra còn có ý nghĩa gì khác sao?
Thấy tôi đang ngơ ngác với dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu,
「Một năm qua… thực sự đã có rất nhiều chuyện xảy ra.」
「Ồ?」
「Một năm kể từ khi gặp Yuuto-san… đối với em, đó là một năm vô cùng mới mẻ. Một năm tươi mới và đặc biệt mà em sẽ không bao giờ quên…」
「…Haruka?」
Em ấy tự nhiên sao vậy, lại còn hồi tưởng quá khứ…
Haruka tiếp tục.
「Lúc đầu là sự ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì bị anh phát hiện ra bí mật… Nhưng Yuuto-san không cười nhạo hay chế giễu em vì có sở thích khác người, mà lại nói rằng cứ là chính mình là được rồi. Đó là lần đầu tiên em nhận được phản ứng như vậy, và… đó là một phản ứng khiến em rất vui.」
「……」
「Không chỉ có vậy. Anh còn chiều theo những yêu cầu ích kỷ của em… Em đến được Akihabara, tham gia được “Natsukomi”, giúp được các circle ở “Fuyukomi”… tất cả đều là nhờ có Yuuto-san ở bên cạnh. Có thể nói không quá rằng, có được em của ngày hôm nay thực sự là nhờ có anh…」
Haruka đang kể lại những chuyện của năm nay── à không, năm ngoái rồi.
Quỹ đạo của một năm bắt đầu từ cuộc gặp gỡ ở thư viện.
Mối quan hệ kỳ lạ được kết nối bởi việc chia sẻ bí mật. Và những sự kiện khác nảy sinh từ đó.
Đi mua sắm ở Akihabara, đến thăm nhà Nogizaka, sự cố lộ catalogue.
Lần đầu trải nghiệm Natsukomi, ở lại nhà tôi một chút, xung đột với bố Haruka.
Pha “a~n” sau kỳ nghỉ hè, tiệc sinh nhật ở đảo Happy Spring, những hiểu lầm trong lễ hội văn hóa và sự hàn gắn.
Và mới đây là trải nghiệm quán cà phê hầu gái, bữa tiệc Giáng sinh với Santa váy ngắn, rồi cả việc chăm sóc tôi ốm sau đó.
「……」
Nghe lại thì đúng là đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Thêm vào đó còn có những chuyện liên quan đến Mika, Hazuki-san, và Nanami-san, đúng là một năm đầy sóng gió, bão táp.
Trong lúc tôi đang hoài niệm về một năm đã qua,
「…Vì vậy, em muốn cùng Yuuto-san đến đây. Cùng nhau đến nơi đặc biệt này…」
Haruka nắm chặt hai tay trước ngực và nói.
「Nơi đặc biệt sao…」
Lúc nãy em ấy cũng có nói, nhưng ở đây có gì sao?
Trước câu hỏi của tôi,
「Ngôi đền ở đây… nghe nói là nơi se duyên ạ.」
「Hả?」
「Ừm, nói chính xác hơn thì vị thần được thờ trong đền là thần se duyên và cầu mẹ tròn con vuông. Và nơi này là vùng đất thiêng của vị thần đó──mũi Ouse, cũng là mũi Ouse (*mũi đất hẹn hò*), và có một truyền thuyết rằng nếu hai người cùng nhau ngắm bình minh ở đây và làm một việc, họ chắc chắn sẽ đến được với nhau…」
Haruka nói với ánh mắt như đang nhìn về một nơi xa xăm.
「……」
Ra là vậy. Nhưng mà thần se duyên và cầu mẹ tròn con vuông, đúng là một vị thần thẳng thắn và dễ hiểu.
Thôi thì chuyện đó để sau.
Tôi đã hiểu đây là một ngôi đền se duyên. Và cũng biết có một truyền thuyết liên quan đến bình minh. Vấn đề là, Haruka biết điều đó mà vẫn dẫn tôi đến đây có nghĩa là…
「……」
…Không, không, còn quá sớm để kết luận. Chó Maltese vội vàng thì sẽ được ít đồ ăn vặt hơn. Lần trước mình cũng đã hiểu sai ý nghĩa của từ “vợ chồng” rồi…
Trong lúc tôi lắc đầu quầy quậy,
「Và nơi này… còn có một điều đặc biệt khác nữa ạ.」
「Một điều nữa?」
「Vâng.」
Haruka từ từ gật đầu,
「Đây là nơi mà bố và mẹ em đã cùng nhau ngắm bình minh khi họ còn là sinh viên… trước khi kết hôn.」
「Hả…」
Bố của Haruka và Akiho-san ư?
「Nghe nói họ đã đến đây vào lúc bằng tuổi chúng ta bây giờ. Mẹ em đã nói: ‘Hãy dẫn người mà con thực sự muốn ở bên đến đây. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mọi chuyện đã được định sẵn như vậy rồi, ufufu’.──Thế nên em đã quyết định. Em sẽ cùng người mà em luôn muốn ở bên… cùng Yuuto-san đến đây và ngắm bình minh…」
「Haruka…」
Không ngờ em ấy lại nghĩ như vậy. Vậy thì sự nỗ lực hết mình để đến được đây đều là vì thế sao…
Hình ảnh Haruka đầy cố gắng hiện lên trong đầu tôi.
Haruka không hề bỏ cuộc dù sức khỏe không tốt.
Haruka quyết tâm đi qua con đường hiểm trở dù mặc bộ furisode khó di chuyển.
Giờ tôi mới cảm nhận được ý nghĩa đằng sau những hành động đó,
「…………Yuuto-san, anh thấy sao ạ?」
「Hả?」
「…E-Em muốn cùng Yuuto-san đến đây, cùng nhau ngắm bình minh. Và bây giờ em vẫn nghĩ như vậy. N-Nhưng mà, có phiền cho anh không ạ? Em đã không nói rõ mọi chuyện mà cứ tự ý kéo anh theo…」
Em ấy hỏi với giọng nhỏ hơn một chút.
Làm gì có chuyện phiền phức chứ.
Tấm lòng chân thành của Haruka.
Ngay cả khi cái “muốn ở bên” đó có ý nghĩa giống như từ “vợ chồng” hôm trước (khả năng này là cực kỳ cao), thì đó vẫn là những lời nói khiến tôi vô cùng vui mừng.
Vì vậy.
Tôi.
「──Anh cũng có cùng suy nghĩ.」
「……Hả?」
「Anh cũng giống Haruka. Anh cũng muốn cùng Haruka ngắm bình minh, và suy nghĩ đó không hề thay đổi sau khi nghe câu chuyện của em. Chắc chắn không hề phiền chút nào.」
Tôi đã nói như vậy.
Với tất cả sự nghiêm túc và chân thành của mình.
「Thế nên khi Haruka nói vậy, anh đã rất vui. Vui vì em muốn cùng anh ngắm bình minh…」
「A…」
「Cảm ơn em, Haruka.」
Đó là những lời nói thật lòng, không chút dối trá của tôi.
「Y-Yuuto-san…」
Haruka với đôi mắt ngấn lệ từ từ bước lại gần tôi.
Tôi cũng định bước lên để đón lấy em,
thì đúng lúc đó.
Một tia sáng chiếu qua sau lưng Haruka.
Tia sáng mờ ảo ấy như một đường kẻ xé toang màn đêm, trải dài theo phương ngang, rồi từ từ biến thành hình quạt và lan tỏa lên bầu trời.
「Ô…」
「A…」
Và một quả cầu ánh sáng nhô lên từ phía sau đường chân trời.
Vòng tròn ánh sáng với đường viền nhòe đi trên mặt nước, bao hàm nhiều màu sắc như vàng, cam, da cam và đỏ, dần dần hiện ra trước mắt chúng tôi.
Nó như thể đang chúc phúc cho chúng tôi──
「Đây là, bình minh ở mũi Ouse…」
「Tuyệt quá…」
Nó còn hơn cả những gì tôi tưởng tượng.
Một dòng thác ánh sáng choáng ngợp tràn ngập tầm mắt.
Một vầng hào quang vô tận bao trùm cả thế giới.
Tôi và Haruka cùng nhau bị cuốn hút bởi cảnh tượng thần bí đó.
「Bố và mẹ cũng đã thấy cảnh này nhỉ…」
「Ừ…」
「Nhìn thấy cảnh này, hai người đã nghĩ gì nhỉ… Có phải cũng bị vẻ đẹp của nó làm choáng ngợp không…」
「Ai mà biết được…」
Bố Haruka và Akiho-san cảm thấy thế nào khi ngắm bình minh này, thực sự một người ngoài như tôi hoàn toàn không thể biết được.
Nhưng có một điều tôi đã quyết định sau khoảnh khắc này.
Có một điều đã khắc sâu trong tim.
Đó là tình cảm của tôi dành cho Haruka.
Tôi đã thề với lòng mình rằng, chừng nào Haruka còn mong muốn, tôi sẽ cố gắng ở bên cạnh em ấy, sẽ dùng toàn bộ sức lực để dõi theo em.
Khi đó,
「…À, ừm Yuuto-san, em nhờ anh một việc được không ạ?」
「Hửm?」
Haruka đứng bên cạnh tôi bỗng nói vậy.
「Đ-Đó là việc mà bố và mẹ em đã làm ở đây khi ngắm bình minh. Một việc liên quan đến truyền thuyết se duyên. Em… em cũng có thể làm theo được không ạ?」
Em ấy rụt rè hỏi ý tôi.
Việc mà bố Haruka và Akiho-san đã làm sao. Tôi không biết đó là gì, nhưng chắc cũng không có vấn đề gì. Chắc không phải là bắt tôi nhảy bungee không dây từ vách đá xuống đâu nhỉ.
「À, được thôi.」
「A, th-thật ạ? Ừm, vậy thì anh có thể nhắm mắt lại một chút được không ạ…」
「Ừm, được rồi. Chỉ cần nhắm mắt thôi đúng không.」
Tôi nhắm mắt lại theo lời em ấy nói. Không biết em ấy định làm gì nhỉ. Chắc không phải là đá vào sau đầu gối tôi đâu…
Ngay khoảnh khắc tiếp theo khi tôi vừa nghĩ vậy,
「H-Happy new year… ạ♡」
Cùng với giọng nói đó của Haruka,
Chụt.
Tôi cảm thấy có thứ gì đó vô cùng mịn màng, vô cùng mềm mại, thoáng chốc chạm vào má mình.
「……」
「……」
「……」
C-Cái vừa rồi là…!?
Tôi lập tức mở bừng mắt, nhìn Haruka.
Ở đó, Haruka đang đỏ mặt hơn bao giờ hết, dùng tay áo kimono để che mặt. V-Vậy là cái vừa rồi…
「À, ừm…」
「…………(đỏ mặt tía tai)」
「À, phải nói sao đây…」
「…………(vẫn đỏ mặt)」
「Ừm thì…」
「…………(đỏ mặt hết mức có thể)」
Tôi không biết phải nói gì, còn Haruka thì đỏ như con tôm luộc.
Tình trạng đó kéo dài một lúc.
「…………Tạm thời, cảm ơn em.」
Tôi hoàn toàn không chắc câu trả lời này có đúng không, nhưng tôi đã nói vậy.
「A, ơ…」
「…Tuy hơi bất ngờ một chút, nhưng anh đã rất vui.」
「A…」
Lúc đầu, Haruka vẫn giữ nguyên khuôn mặt đỏ như dâu tây và chớp mắt liên tục,
nhưng rồi,
「V-Vâng ạ. K-Không có gì đâu ạ, em cũng vậy.」
Em ấy vừa cúi đầu lia lịa vừa đáp lại một câu hơi sai ngữ pháp tiếng Nhật.
「Haha…」
「Ufufu…」
Cuộc đối thoại có phần kỳ quặc đó khiến cả hai chúng tôi đều bật cười.
Bầu không khí yên bình như thường lệ đã quay trở lại, chầm chậm bao trùm lấy chúng tôi.
「──Thôi, chúng ta về thôi nhỉ.」
「Vâng, Yuuto-san.」
Và không ai bảo ai, chúng tôi tự nhiên nắm lấy tay nhau.
Dưới ánh bình minh rọi từ phía sau, bóng của hai chúng tôi mờ ảo hiện lên──
Tạm thời.
Tôi thầm cảm ơn ánh sáng màu cam của bình minh đã giúp Haruka không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng như sắp bốc hơi của mình.