Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 12

Tập 06 - Chương 4

Đó là một đêm đông với không khí trong lành đến lạ, chỉ năm giờ đồng hồ sau khi sự kiện Winter Comi kết thúc.

Đêm ba mươi mốt tháng Mười hai, Giao thừa, lúc chín giờ tối.

Tôi đang ở quảng trường trước một nhà ga nọ, cách nhà ga gần nhất khoảng một tiếng đi tàu.

Tôi vừa ngắm nhìn nhà ga với bức tường ngoài sơn màu đỏ tươi như quả tầm bóp chín mọng, cùng những nhóm người đang tụ tập cười nói vui vẻ xung quanh, vừa phà ra những làn hơi trắng xóa, tay thì cố sống cố chết mà xoa xoa miếng túi sưởi.

「L… lạnh quá…」

Tôi bất giác buột miệng.

Nơi này gần biển, giống như Big Sight ban ngày vậy, và những cơn gió biển cứ vù vù rít bên tai như lời thì thầm vui vẻ của oan hồn. Nói một cách khiêm tốn thì, ở đây lạnh vãi chưởng. Cứ như thể cái lạnh và khí buốt đang tay trong tay nhảy điệu rumba cuồng loạn vậy.

「…」

Vậy, tại sao tôi lại ở một nơi khiến người ta chỉ muốn chọn túi sưởi làm bạn đời như thế này? Lý do rất đơn giản.

Đó là để đi lễ chùa đầu năm cùng các bạn cùng lớp.

Một sự kiện đón năm mới và lễ chùa đầu năm đúng nghĩa.

Tôi không nhớ rõ ai là người đề xướng đầu tiên, nhưng cả lớp đã quyết định sẽ tụ tập vào đêm Giao thừa để cùng nhau đi lễ chùa, và ý tưởng đó đã được đa số tán thành.

「…」

… Bản thân chuyện đó thì chẳng có vấn đề gì.

Tôi nghĩ đây là một sự kiện khá vui, vả lại nếu ở nhà thì năm nào cũng chỉ có mỗi việc vừa xì xụp mì ly (phiên bản tăng 1,5 lần đậu phụ rán Inari) vừa xem chương trình ca nhạc cuối năm thôi, nên những buổi tụ tập thế này thì tôi nhiệt liệt chào đón.

Chỉ có duy nhất một vấn đề, đó là…

「Uầy, không ngờ mình lại nhầm giờ hẹn chứ…」

… chính nó.

Vẫn còn năm mươi phút nữa mới đến mười giờ, thời gian tập trung chính thức.

Xung quanh, những cơn gió lạnh vẫn rít lên vù vù, thổi táp vào cả nhà ga như một tiểu yêu gió bấc bất cần đời.

Thêm vào đó, quanh đây gần như chẳng có chỗ nào để trú lạnh.

Trong lúc tôi ngắm nhìn những người cũng đang chờ hẹn xung quanh lần lượt gặp được bạn bè rồi rời đi, tôi co rúm người lại và thực sự lo lắng rằng, cứ đà này, đến lúc các bạn cùng lớp tới nơi thì mình có khi đã biến thành một pho tượng Phật lạnh lẽo không nói không rằng mất rồi…

「──Ơ kìa, người đang đứng đó, có phải là Yuuto không?」

「…Hửm?」

Một giọng nói cất lên từ sau lưng tôi.

Đó là một giọng nói trong trẻo, quen thuộc, vang lên rõ ràng ngay cả trong cơn gió lộng.

A, cuối cùng vì lạnh quá mà mình nghe thấy cả ảo giác rồi à… Tôi nghĩ vậy rồi quay lại, và người đang đứng đó là cô bạn thân thiện ngồi bàn bên cạnh mà tôi đã không gặp suốt một tuần kể từ lễ bế giảng.

「Shiina…」

「A, đúng là Yuuto rồi. Cậu làm gì mà đến sớm thế? Tớ nhớ giờ hẹn là mười giờ mà nhỉ? Mà sao mặt cậu trông xanh xao như thuyền ma bị đoạt mất gáo múc nước thế kia…」

「Ừm, à, không sao đâu.」

Tôi buột miệng đáp lại một cách cứng rắn theo phản xạ, nhưng hai hàm răng lại va vào nhau lập cập như ngọn núi trong truyện cổ tích nơi con lửng chó trú ngụ.

Nghe thấy vậy, Shiina cười khổ.

「Trông chẳng ổn tí nào cả… A, đúng rồi, chờ tớ một chút.」

Cô ấy chạy đi đâu đó một cách vội vã rồi quay lại ngay lập tức.

「Đây này. Uống cho ấm nhé.」

「Ồ…」

Chắc là cô ấy đã cất công đi mua, Shiina đưa cho tôi một ly cacao nóng.

「A, ngại quá, cảm ơn cậu nhé.」

「Không có gì. Tại thấy cậu có vẻ lạnh.」

Cô ấy mỉm cười rạng rỡ. Shiina đúng là một người tốt…

Tôi cảm ơn sự quan tâm của cô ấy từ tận đáy lòng rồi đưa ly cacao lên miệng. Vị cacao ấm áp dường như thấm vào không chỉ cơ thể mà còn cả tâm hồn.

Khi tôi dần lấy lại được hơi người, tôi hỏi.

「──Mà này, sao chính Shiina cũng ở đây thế? Vẫn còn lâu mới đến giờ tập trung mà.」

Tôi hỏi thắc mắc căn bản nhất trong lòng. Chẳng lẽ Shiina cũng nhầm giờ giống tôi.

「Tớ á? Tớ ra khỏi nhà hơi sớm quá thôi. Cậu biết đấy, với những sự kiện vui thế này, không phải cậu sẽ cảm thấy không thể chờ đợi được dù chỉ một phút một giây sao? Tâm trạng giống như mấy đứa trẻ không ngủ được trước buổi dã ngoại ấy.」

「Ra vậy…」

Hừm, đúng là một lý do rất ra dáng cô nàng năng động thân thiện này.

「Nè, mà thay vào đó, tớ cũng muốn hỏi cậu từ nãy rồi, cái này, trông thế nào?」

「Hửm?」

「Ừm, tự mình hỏi mấy chuyện này thì có hơi vô duyên, nhưng mà, không có lời nhận xét nào thì cũng buồn lắm.」

Cô ấy chắp hai tay sau lưng, xoay một vòng rồi ngước nhìn tôi với vẻ hơi ngượng ngùng.

À mà giờ mới để ý thì cũng hơi kỳ, nhưng Shiina đang mặc một bộ furisode (muộn màng).

Đó là một bộ furisode nền trắng với hoa văn trang nhã. Chiếc đai lưng màu xanh đậm tạo ấn tượng mạnh, và trên mái tóc được ghim lại, có một thứ gì đó như trâm cài tóc đang điểm xuyết một cách duyên dáng. Tổng thể toát lên một cảm giác thanh khiết, hay nói đúng hơn là tràn đầy sức sống, rất hợp với cô nàng năng động này.

「Ừm, đẹp đấy chứ. Đặc biệt là cái thứ giống con chim sẻ trên đầu cậu.」

「Ể, thật không?」

「Ừ.」

「Hì hì, cảm ơn cậu. Đây là chiếc trâm cài tóc hình chim chích bụi mà bà tớ ở Hokkaido đã tặng nhân dịp sinh nhật. Tớ thích nó lắm, nên được cậu khen như vậy tớ cũng vui.」

「Ồ…」

Nhân tiện, chẳng liên quan gì nhưng món quà tôi nhận được từ ông bà vào sinh nhật năm ngoái là một set mười hộp natto trộn rơm (men natto vẫn còn sống!).

Khi chúng tôi đang trò chuyện như vậy, những gương mặt quen thuộc bắt đầu lác đác xuất hiện.

「Yo, đến sớm thế Ayase.」

「Đối với một người hay trễ nải như Ayase-kun thì hiếm thấy thật đấy. Chắc trời sắp mưa đá mất?」

「Thì thỉnh thoảng cũng có lúc này lúc khác chứ.」

Là bộ ba ngốc nghếch.

「Ya-hoo, đi lễ chùa đầu năm ngay sau bữa tiệc mừng Winter Comi kết thúc cũng ra gì phết đấy chứ.」

Là Nobunaga (dù ở lớp bên cạnh nhưng không hiểu sao lại xuất hiện một cách hiển nhiên).

「Uầy, lạnh quá. Cho tao một miếng túi sưởi đi…」

「Mà này, mày nói chuyện gì với Amamiya-san thế?」

Là mấy cậu bạn khá thân trong lớp.

Ngoài ra, Asahina-san và Yatsuzaki-san (cả hai đều mặc furisode), Chishiro, và các thành viên chủ chốt khác của lớp cũng bắt đầu lộ diện.

Và khi chỉ còn năm phút nữa là đến mười giờ,

「──A, c-chào buổi tối, mọi người.」

Một giọng nữ cao trong trẻo, khẽ rung động trong màn đêm, nhẹ nhàng vang lên.

Một giọng nói mà dù ở xa đến đâu, thính giác của tôi cũng tự động phản ứng như một phản xạ có điều kiện.

Khi tôi quay lại, ở đó… là bóng dáng Haruka trong bộ furisode rực rỡ, đang ngượng ngùng bước ra từ sau cây cột lớn trước cổng soát vé.

「X-xin chào ạ. Xin lỗi vì đã đến muộn…」

「Ồ…」

Một bộ kimono có màu sắc trầm lắng, nhưng không hề đơn điệu mà lại có hoa văn trang nhã, thu hút ánh nhìn của người đối diện. Mái tóc được búi gọn gàng. Gương mặt khả ái không hề kém cạnh trang phục. Dáng vẻ đó có phần gợi nhớ đến Akiho-san, nhưng lại mang một sức quyến rũ khác, một sức quyến rũ đặc trưng của Haruka, tựa như một đóa hoa bách hợp trắng nở rộ, tuôn trào như dòng suối Lourdes…

「…」

Tôi bất giác quên cả lời nói, đứng sững như bức tượng ông già râu trắng của một hãng gà rán nọ.

Đúng là màn ra mắt của nhân vật chính.

Không, nếu kimono có sức công phá, thì bộ đồ này có lẽ đủ sức hạ gục một con gấu đen Mỹ đang tuổi ăn tuổi lớn bảy lần mất.

Haruka rón rén lại gần tôi.

「À, ừm, Yuuto-san, trông em có kỳ không ạ…? Em không quen mặc thế này ra ngoài cho lắm…」

「…」

「Mọi năm em chỉ mặc trong nhà vào dịp năm mới thôi. Nên em hơi lo không biết có ổn không…」

「…」

「Ơ, ừm, Yuuto-san?」

「Ể? À, à…」

Bị giọng nói thăm dò của Haruka kéo về, ý thức của tôi cuối cùng cũng trở lại với thực tại. Chết thật, chết thật, cú sốc mãn nhãn này đã khiến tinh thần bé nhỏ của tôi tạm thời bị tan vỡ cấu trúc trong giây lát.

Tôi hắng giọng một cái.

「À, ừm, thì, sao nhỉ, anh nghĩ là nó rất hợp với em.」

「T-thật không ạ?」

「Ừ, ừ. Kiểu như… d-dễ thương lắm.」

Vốn từ của tôi nghèo nàn như học sinh tiểu học, nhưng tôi không biết nói gì khác hơn.

「A, cảm ơn anh ạ! May quá, được anh nói vậy em cũng yên tâm hơn…」

Haruka mỉm cười, trông thực sự hạnh phúc.

Nụ cười đó dễ thương, đáng yêu và ngọt ngào không thể tả… Nó khiến tôi có dự cảm rằng sự kiện lễ chùa đầu năm lần này sẽ có điều gì đó tốt đẹp, một dự cảm cứ phun trào như mạch nước phun.

Haruka cũng nói:

「Em đã rất mong chờ buổi lễ chùa tối nay. Đây là lần đầu tiên em tham gia một sự kiện như thế này… A, đúng rồi, Yuuto-san. Anh có biết, ở gần đây có một──」

Ngay lúc cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ và định nói điều gì đó,

BỐP!

Một thứ gì đó như viên đạn đã chen vào giữa chúng tôi.

Tôi bị hất văng ra vì lực đẩy, cơ thể lăn lóc trên mặt đất khoảng hai mét.「Oái!」

Tiếp theo đó,

「Waa, Haruka-senpai, chào buổi tối!」

「Từ lúc nghỉ đông đến giờ không được gặp chị, em nhớ chị muốn chết.」

「…………Một ngày dài tựa ngàn thu.」

Những giọng nói trong trẻo hết mức có thể vang lên.

「Chị mặc furisode ạ? Đẹp quá!」

「Đúng là Haruka-sama mặc gì cũng hợp nhỉ. Tóc búi lên trông cũng quyến rũ nữa chứ.」

「…………Cứ như là danh bút không chê bút lông vậy.」

「Ể? À, ừm…」

Đó là đám tùy tùng thường ngày.

Chúng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái đến tôi, kẻ vừa bị hất văng ra, mà bắt đầu túm tụm lại quanh Haruka. Cứ như một bầy bồ câu đói khát xông vào một đứa trẻ đang cầm bỏng ngô.

「Hà, Nogizaka-san nổi tiếng thật đấy nhỉ…」

Shiina thốt lên kinh ngạc.

「…」

Không chỉ là nổi tiếng, mà câu hỏi lớn nhất là tại sao đám nhóc năm nhất này lại có mặt một cách tự nhiên trong buổi tụ tập của lớp chúng tôi (năm hai)…

Thôi thì, sự kiện lễ chùa đầu năm đã bắt đầu như thế.

Lúc đó, tôi hoàn toàn không thể lường trước được rằng, khoảng bảy giờ đồng hồ sắp tới sẽ vô tình thay đổi mối quan hệ giữa tôi, Haruka và Shiina theo nhiều nghĩa một cách đột ngột và bất ngờ.

1

Khi giờ hẹn đã qua và tất cả các bạn cùng lớp (cộng thêm Nobunaga và ba cô bé tùy tùng) đã có mặt đầy đủ, chúng tôi bắt đầu lững thững đi về phía ngôi đền trên ngọn đồi cao, điểm đến của buổi lễ chùa đầu năm.

Con đường ven biển tràn ngập không khí lễ hội với các quầy hàng rong.

Giữa đám đông những người cũng đi lễ chùa đầu năm như chúng tôi, khoảng ba mươi bạn cùng lớp chia thành các nhóm nhỏ bốn, năm người và cùng nhau bước đi.

「Oa, đông người quá nhỉ.」

Shiina đang đi bên cạnh tôi thốt lên kinh ngạc.

「Đây là lần đầu tiên tớ thấy đông người thế này đấy. Có khi còn đông hơn cả lễ hội tuyết Sapporo nữa…」

Đúng là rất đông. Và càng đến gần ngọn đồi có ngôi đền cùng cây cầu tàu phía trước, số người càng tăng lên theo cấp số nhân. Không khéo số lượng này có thể sánh ngang với cả Winter Comi.

Lúc đó, Asahina-san đi bên cạnh nói thêm.

「Ừm, nhưng chắc cũng không còn cách nào khác đâu ạ. Đây là một địa điểm lễ chùa đầu năm nổi tiếng trong vùng mà…」

「Hửm, Mai, cậu biết rõ về vùng này à?」

「Vâng, em đã sống ở đây cho đến khi tốt nghiệp tiểu học. Nên cũng biết một chút… Có thể nói, đây là quê cũ của em.」

Asahina-san vừa cười e thẹn vừa khẽ gật đầu.

Nghe nói nhà nội của cô ấy ở vùng này, và dù đã chuyển đến sống ở trung tâm thành phố, cô ấy vẫn thường xuyên quay lại đây.

「Nhưng em nghĩ chọn nơi này là đúng rồi. Vì đây không phải là ngôi đền nổi tiếng nhất nên vẫn còn ít người hơn, hơn nữa còn có một câu chuyện rằng nếu ngắm bình minh đầu tiên ở mũi đất gần đây thì cả năm đó sẽ được hạnh phúc đấy ạ.」

「Hê, vậy à?」

「Vâng, nghe nói có liên quan đến vị thần được thờ trong đền…」

「Đúng là Mai, biết rõ thật đấy.」

「A, không, không có gì đâu ạ…」

Trước lời khen của Shiina, Asahina-san ngượng ngùng đỏ mặt.

Nhân tiện, những người đang đi xung quanh tôi hiện giờ là Shiina, Asahina-san, và bạn của cô ấy là Sawamura-san, cả ba người đang đi thành một hàng ngang. Cách đó không xa, bộ ba ngốc nghếch đang cùng Nobunaga thảo luận sôi nổi về 『Tầm quan trọng của gáy và mắt cá chân của phụ nữ mặc kimono trong văn hóa Nhật Bản』.

Còn Haruka thì ở cách đó khoảng mười mét.

「Haruka-senpai, nhìn kìa, biển được chiếu đèn đẹp quá!」

「Cứ như đang chúc phúc cho chúng ta vậy.」

「…………Huyền ảo quá.」

「Ể, à, v-vâng. Đúng vậy nhỉ.」

Cô ấy vẫn bị đám tùy tùng vây quanh.

Đám tùy tùng đáng sợ nhất tỏa ra một luồng khí tức kiểu〝Đừng hòng có đứa nào bén mảng lại gần bọn tao, nghe chưa!〟

Thêm vào đó, vòng ngoài còn có mấy cậu bạn cùng lớp vây quanh như thể đang bảo vệ Haruka. Đó chắc hẳn là các thành viên của đội cận vệ Tinh Vân. Hình như lớp mình có khá nhiều thành viên phe vũ trang thì phải…

「…」

Giá mà có thể cùng đi với tất cả mọi người, bao gồm cả Haruka, nhưng với tình hình này thì có lẽ một thời gian nữa cũng khó mà lại gần được. Hay nói đúng hơn là không có một chút đảm bảo nào cho tính mạng nếu lại gần. Cứ như trong game, một con slime đi tấn công công chúa được bảo vệ bởi dũng sĩ cấp 99 vậy (= chết ngay lập tức).

Trong lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ và nhìn từ xa,

「Sao thế Yuuto, đứng ngẩn ra vậy.」

Shiina gọi tôi.

「Trông cậu không được khỏe lắm, thiếu ngủ à? Hay vẫn còn lạnh?」

「Ừm, à, không.」

Tôi không thể nào nói ra rằng mình đang cảm thấy buồn bã như một con slime khi nhìn Haruka được.

「Ừm, không sao thì tốt rồi. Nè, mà nãy giờ bọn tớ đang bàn, giờ mình đi dạo quanh mấy quầy hàng rong một chút không?」

「Quầy hàng rong?」

「Ừ, Mai giới thiệu đấy. Vùng này vào đêm Giao thừa có rất nhiều cửa hàng thú vị được mở ra. Ví dụ như cái kia kìa.」

Chỉ vào một trong những quầy hàng đang xếp hàng, Shiina vui vẻ nói.

Ở đó có một tấm biển lớn kèm ảnh (mực nang thật) ghi: 『Niềm vui mỗi năm một lần! Món đặc sản địa phương nổi tiếng, trò vớt mực nang!』

「…」

Không, vớt mực á…

「Này, mình chơi thử đi? Dù gì cũng là mực đấy, là mực đấy. Không thể bỏ lỡ được!」

「…」

Dù cậu có nói với ánh mắt trong veo không một gợn mây như pha lê mới được đánh bóng thì cũng… Mà đúng là cô nàng nghiện mực thật…

Dù sao thì, đề nghị này cũng không có vấn đề gì.

Cả lớp đã đi tản mạn rồi, và gần như là hoạt động tự do cho đến khi đến điểm hẹn là ngôi đền. Các bạn cùng lớp khác cũng đang thong thả đi dạo qua các quầy hàng rong.

Thế nên,

「…Ừ nhỉ. Ghé qua một chút vậy.」

Tôi trả lời. Chẳng cần phải vội vàng đến đền trước mọi người làm gì.

「Tuyệt, quyết định vậy nhé!」

Nghe câu trả lời của tôi, Shiina nhảy cẫng lên vui sướng.

Tôi chỉ nghĩ trong đầu rằng nhảy nhiều quá vạt áo furisode sẽ bị nhăn mất… Dù sao thì, chúng tôi quyết định đi dạo quanh các quầy hàng rong một chút.

Đúng như lời Shiina nói, các quầy hàng rong quả thật có nhiều thứ thú vị.

Bắt đầu từ trò vớt mực nang, rồi đến câu cua, bắt lươn.

Chúng giống với các gian hàng ở lễ hội hơn là các cửa hàng trong đêm Giao thừa. Có lẽ vì ở ven biển nên các món ăn liên quan đến hải sản khá nhiều. Nơi nào cũng đông đúc, ồn ào và không có sự thống nhất, nhưng chúng đều có một điểm chung là toát lên một bầu không khí kỳ lạ khiến người ta cảm thấy phấn chấn khi nhìn vào.

「Waa, mực kìa, mực kìa!」

Và giữa những quầy hàng đó, nơi Shiina lao đến đầu tiên, không ngoài dự đoán, chính là quầy 『vớt mực nang』.

「Fufufu, chờ nhé. Chị sẽ bắt được các em ngay thôi.」

Với một vẻ mặt vô cùng vui vẻ, cô ấy đưa chiếc vợt hình nón lướt trong bể nước, hướng về phía những loài thân mềm biển đang lơ lửng.

Trông cô ấy hệt như một chú vẹt nhỏ được tự do bay lượn trên bầu trời.

「Shiina-chan, cậu ấy thích mực thật nhỉ…」

「Hình như móc khóa điện thoại của cậu ấy cũng là hình con mực thì phải…」

Nhìn cảnh tượng đó, Asahina-san và các bạn cũng chớp mắt ngạc nhiên. À thì, nữ sinh trung học và con mực cũng là một sự kết hợp lạ lùng như gấu trúc đỏ và tên lửa Tomahawk vậy mà…

Trước mặt chúng tôi, những người đang có chút ngỡ ngàng,

「Ta da, được rồi!」

「Ồ, khá lắm cô bé.」

「Ể, thật không ạ? Yo, hốp!」

「Đúng vậy, yo, đúng là cao thủ vớt mực!」

「Hì hì, cảm ơn chú.」

Sau mười phút vừa trò chuyện qua lại một cách kỳ lạ với ông chú chủ quầy vừa chơi đùa với những con mực.

「Hà, bắt được nhiều quá. Bội thu, bội thu♪」

「…」

Và đó là Shiina, sau khi bắt được khoảng ba con mực và đang vô cùng vui vẻ.

「Vui thật đấy. Cảm ơn mọi người đã chờ tớ nhé.──Các bạn mực cũng cảm ơn nhé. Tớ sẽ không quên các cậu đâu, bai bai.」

Cô ấy cười toe toét rồi thả những con mực trở lại bể nước. Ra là hệ thống cơ bản giống như trò vớt cá vàng, bắt rồi thả tùy ý. Dù là mực…

「Vậy mình đi tiếp nhé. Này, Mai, có chỗ nào hay ho để đi không?」

「Ể, à, vâng.」

Bị hỏi đột ngột, Asahina-san tròn mắt ngạc nhiên.

「À, ừm, vậy thì quán oden thì sao ạ?」

「Quán oden?」

「Vâng. Đó là một cửa hàng giữ gìn hương vị truyền thống lâu đời, củ cải ở đó ngon lắm ạ.」

「A, nghe hay đấy.」

「Ừ, củ cải ngon mà. Tớ cũng thích.」

Sawamura-san cũng đồng ý với đề nghị của Asahina-san.

「Vậy, vậy thì em sẽ dẫn đường ạ. Lối này.」

Và thế là, nơi tiếp theo chúng tôi đến là một quầy oden do Asahina-san giới thiệu.

Thoạt nhìn, nó trông giống như một quán nhậu được bao quanh bởi những tấm bạt xanh dưới gầm cầu vượt.

Nhưng mùi thơm thoang thoảng trong không khí và bầu không khí cổ kính toát ra từ quán cho thấy đó là một địa điểm đáng thử.

「A, xin lỗi ạ. Cho cháu bốn củ cải.」

「Ồ, Mai-chan, lâu rồi không gặp. Hôm nay đi lễ chùa đầu năm à?」

Một ông chú có vẻ là chủ quán ló mặt ra khi nghe giọng Asahina-san.

「Vâng ạ. Cháu đi cùng với bạn ở trường.」

「Hê, vậy à. Thế thì chú khuyến mãi cho một ít nhé. Đây này.」

「A, cảm ơn chú ạ.」

Asahina-san nhận bốn củ cải cộng thêm bốn quả trứng cút từ ông chú có vẻ quen biết,

「Đây, mời mọi người.」

rồi chia cho mỗi người chúng tôi một phần.

「A, đúng thật. Ngon quá.」

「Nước dùng đậm đà mà lại mọng nước. Ừm, Mai, giỏi lắm.」

「Công nhận ngon thật. Có vị của củ cải không thuốc trừ sâu.」

Lần lượt là nhận xét của Shiina, Sawamura-san và tôi.

「A, t-thật không ạ?」

「Ừ, cảm ơn cậu, Mai.」

Món oden củ cải được mọi người khen ngợi.

Mà cảnh bốn học sinh trung học tụ tập trong một gian hàng bạt xanh ăn oden củ cải vào đêm Giao thừa cũng khá là siêu thực, nhưng mà thôi, về cơ bản thì mọi người (kể cả tôi) đều đang phấn khích vì không khí Giao thừa nên không ai để ý.

「Yo-sh, cứ đà này mình đi tiếp thôi!」

Cứ thế, chúng tôi tiếp tục đi qua một vài quầy hàng rong nữa.

Bắt đầu từ các cửa hàng bán đồ ăn, rồi đến trò tách kẹo, vớt hải sâm, và bắn súng.

Nơi nào cũng khá đông đúc và chen chúc, khá vất vả, nhưng đó vẫn là một khoảng thời gian vui vẻ.

Nhân tiện, trong lúc đó, tôi đã vài lần thoáng thấy bóng dáng Haruka trong đám đông ở các quầy hàng rong.

Tôi đã thử gọi cô ấy với suy nghĩ rằng biết đâu có thể đi cùng nhau,

「A, Haruka-senpai, đằng kia có vẻ có thứ gì đó thú vị kìa!」

「Ể?」

「Haruka-sama, cái kia là gì vậy ạ?」

「A, v-vâng. Chắc đó là trò ném vòng…」

「…………Haruka-sama, hay là bốn chúng ta ra chỗ tối kia đi?」

「Ể, ừm, cái đó…」

nhưng mỗi lần như vậy, đám tùy tùng lại chen ngang như mười ngọn giáo vùng Aizu, và mọi chuyện đều không thành công.

Haruka có lẽ đã nhận ra chúng tôi và cũng liếc nhìn về phía này vài lần, nhưng vì tính cách cơ bản là hiền lành và dè dặt, cô ấy không thể phớt lờ khi bị đám tùy tùng kéo đi mạnh. Mà nghĩ đến tính cách dịu dàng của Haruka thì cũng không khó hiểu…

「Trông Nogizaka-san có vẻ vất vả nhỉ…」

Asahina-san cũng nói với vẻ mặt phức tạp. Hừm, đúng là từ góc nhìn của một cô gái cũng thấy vậy sao…

Tôi muốn làm gì đó, nhưng với tình hình này thì cũng đành chịu, nên tôi tạm thời từ bỏ ý định gọi Haruka và quay lại với việc dạo quanh các quầy hàng rong.

Chúng tôi tiếp tục khám phá một vài cửa hàng thú vị mà mình chưa đi qua.

Và cuối cùng, chúng tôi đến một quầy mực nướng (lại là mực…).

「Xin lỗi ạ, cho cháu bốn xiên mực nướng!」

Như một lẽ dĩ nhiên, Shiina vui vẻ lao tới, rồi nói,「Đây, mọi người. Mực nướng nóng hổi. Tớ mời nhé♪」

「Ồ, ngại quá.」

「Cảm ơn, Shiina-chan.」

「Cảm ơn nhé, Shiina.」

Cô ấy chia những xiên mực nướng (nướng than hoa chính hiệu) trên tay cho mọi người.

Và rồi,

「Ơ, Shiina-chan, chiếc nhẫn dễ thương quá…」

「Ể?」

「A, chiếc nhẫn cậu đang đeo ở ngón giữa ấy. Tớ thấy nó dễ thương quá.」

Nhìn vào chiếc nhẫn trên tay phải của Shiina, Asahina-san nói.

「Ể, đâu đâu? A, đúng thật, dễ thương quá! Này này, cậu mua ở đâu thế?」

Sawamura-san cũng tò mò nghiêng người tới.

Chiếc nhẫn đang lấp lánh cùng với xiên mực nướng trên tay phải của Shiina.

Không, chẳng lẽ đó chính là chiếc nhẫn Stella Ring mà mình đã tặng hôm trước…?

「Ừm, cái này thì…」

Lúc này, Shiina liếc nhìn tôi. Rồi cô ấy nháy mắt một cách tinh nghịch.

「Ừm, xin lỗi, bí mật nhé. Kiểu như là bí mật ấy.」

「Ể, ể, thế có nghĩa là…?」

「Nghe sâu sắc quá. Ý cậu là sao, Shiina? Này này, đừng giấu nữa, nói cho bọn tớ biết đi, này— (chọt chọt)」

「Không phải ý đó đâu mà. Kyaa, đừng mà, thôi đi.」

Dù Asahina-san và Sawamura-san vẫn tiếp tục gặng hỏi, Shiina chỉ cười và lảng đi mà không trả lời.

Cuối cùng, có vẻ như họ cũng đã bỏ cuộc.

「Em hiểu rồi. Đó là bí mật của Shiina-chan nhỉ…」

「A—, tiếc quá, tớ muốn biết bí mật của Amamiya Shiina mà.」

Hai người đồng thanh nói với vẻ tiếc nuối.

「Xin lỗi nhé. Thay vào đó, lần sau tớ sẽ chỉ cho cậu một quán đồ ngọt kiểu Nhật siêu ngon. Tha cho tớ nhé? Hửm?」

「Ư, ừm…」

「Hứa rồi đó nha.」

Họ gật đầu với nhau như thế.

「Ừm, vậy chắc cũng đến lúc tới đền rồi nhỉ. Tụi mình cũng đã thưởng thức đủ các loại quầy hàng rồi, mãn nguyện ghê.」

「Vâng, đúng vậy ạ.」

「Vui lắm đó, cảm ơn nha, Mai.」

Vừa gặm mực nướng, bốn chúng tôi lại bắt đầu hướng về phía ngọn đồi có ngôi đền.

Giữa đường, tôi khẽ bắt chuyện với Shiina.

「À, hình như tớ đã khiến cậu phải bận tâm rồi.」

「Hửm?」

「Chuyện chiếc nhẫn ấy, cảm ơn cậu đã giữ im lặng…」

Chuyện tôi tặng nó cũng không phải là điều gì đáng xấu hổ nếu bị lộ ra, nhưng chắc chắn sẽ kéo theo đủ thứ phiền phức. Asahina-san thì không nói làm gì, nhưng Sawamura-san có vẻ là người khá thích hóng hớt.

「Không, không sao đâu. Nếu giải thích chuyện đó thì cũng phải giải thích luôn cả việc Yuuto mua quà Giáng sinh cho Nogizaka-san nữa nhỉ. Tớ nghĩ con trai chắc không muốn bị người khác biết những chuyện như vậy lắm đâu. Sai sao?」

「À, không, không sai chút nào.」

Quả là Shiina. Cô ấy rất thấu hiểu những chuyện như thế này.

Trong lúc tôi còn đang thán phục,

「…Với lại, cá nhân tớ cũng có cảm giác muốn giữ nó làm bí mật…」

Tôi thoáng nghe thấy một giọng nói lẩm bẩm điều gì đó.

「Hửm, cậu vừa nói gì à?」

「Ơ, k-không, không có gì đâu.」

Shiina vội vàng lắc nhẹ đầu.

「Hơn nữa, mình đi nhanh lên một chút đi. Nếu muộn quá có khi mọi người sẽ lo lắng đấy.」

「Ừ, cũng đúng.」

Tôi gật đầu đáp lại, rồi chúng tôi băng qua con đường với những quầy hàng rong, hướng về phía cây cầu nối để đến ngôi đền.

2

Sau khi đã dành thời gian ở các quầy hàng, chúng tôi cũng đến được quảng trường ngay trước ngôi đền, nhưng vì vẫn còn khoảng một tiếng nữa mới đến lúc đếm ngược sang năm mới, nên chúng tôi quyết định tạm thời tự mình giết thời gian.

Bọn Shiina thì,

「Ê, vậy à? Mai với mọi người thích vị nào?」

「Ừ-ừm, chắc là matcha nhỉ?」

「Tớ thì thích dâu tây. Cái vị chua chua ngọt ngọt đó thật không thể cưỡng lại được.」

Đang sôi nổi bàn về tiệm bánh crepe mới mở trước ga tàu gần trường nhất.

「Thế nên mới nói, cái gáy trắng ngần thấp thoáng qua kẽ hở của bộ kimono ấy mới chính là tuyệt tác nghệ thuật hạng nhất…」

「Không, phải là mắt cá chân chứ. Không thể nói về vẻ đẹp của kimono mà bỏ qua vẻ đẹp và sự mảnh mai của nó được.」

「Cả hai chứ. Cả gáy và mắt cá chân đều là những yếu tố quan trọng không thể thiếu đối với một cô gái trong trang phục kimono.」

「Tớ thì cứ là 2D thì thích tuốt.」

Ngay bên cạnh, bộ ba ngốc nghếch và Nobunaga vẫn đang hăng say tranh luận một cách vô bổ về “Tầm quan trọng của gáy và mắt cá chân của phụ nữ mặc kimono trong văn hóa Nhật Bản”.

Nhân tiện, xung quanh Haruka vẫn như mọi khi, một đám người hâm mộ bám riết lấy cô ấy như lũ hàu bám vào đá, tình hình là đến việc tiếp cận trong bán kính năm mét cũng khó.

Dù vậy, tôi vẫn thử cố gắng tiếp cận,

「Aaa, senpai Haruka sắp bị tấn công kìa!」

「Xin đừng lại gần, đồ biến thái.」

「…………Anh là một con gián.」

Ngay lập tức, những lời lẽ đối xử như tội phạm, như đồ biến thái, và còn tệ hơn cả con người đáp trả lại như một khẩu súng tiểu liên làm tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần, khiến nỗ lực của tôi thất bại hoàn toàn. Một thất bại thảm hại đến mức không thể tìm thấy một tia hy vọng nào.

「À, ừm, mọi người ơi, Yuuto-san không phải người như vậy đâu…」

Haruka lúng túng nói giúp tôi, nhưng đám đông hâm mộ hoàn toàn vờ như không nghe thấy.

「Nào, chúng ta đi lối này đi, Haruka-senpai.」

「Chỉ cần lọt vào tầm mắt của tên đó thôi cũng đủ làm Haruka-sama bị vấy bẩn rồi.」

「…………Đồ đàn ông rác rưởi.」

「À, ơ, ừm…」

Họ mạnh bạo đẩy lưng Haruka đi, dẫn cô ấy đến một nơi khuất tầm nhìn.

Hơn nữa, Đội Cận vệ Hoàng gia Tinh Tú nhìn thấy cảnh đó cũng kéo tôi ra một góc khuất, nắm lấy vai tôi rồi dặn dò.

「Nghe này, Haruka-sama là ‘Tinh Tú Bạc Nuit Étoile’──là thần tượng của mọi người. Không phải là người mà một kẻ như Ayase được phép chạm vào đâu.」

「Hôm nay thì ngoan ngoãn một chút đi, nhé?」

「Nếu mày làm gì lạ, bọn tao sẽ cuốn mày vào chiếu rồi ném xuống vịnh Sagami đấy (cười tươi).」

「…」

Hoàn toàn trái ngược với tình hình hạnh phúc ngập tràn cho đến tận Winter Comiket, giờ tôi chẳng những không thể lại gần Haruka, mà đến cả việc nhìn vào mắt cô ấy cũng không thể.

Cảm giác như trong suốt sự kiện đi lễ đầu năm này, điều duy nhất tôi có thể làm với Haruka là hít thở chung một bầu không khí trong cùng một tỉnh (rộng khoảng hai nghìn bốn trăm ki-lô-mét vuông)…

Đành chịu, tôi ngồi một mình ở một góc quảng trường, đang nói chuyện với một chú chó nằm dài có vẻ buồn chán (Cuộc đời thật vất vả nhỉ…), thì nghe thấy giọng của một cậu bạn cùng lớp (không phải thành viên Đội Cận vệ Hoàng gia Tinh Tú).

「Ê, nghe nói ở bờ biển đằng kia đang phát bánh mochi mới giã đấy!」

「Vẫn còn khá lâu mới đến lúc đếm ngược, chắc mọi người cũng đói rồi. Ai đi lấy về đi?」

「Ồ, hay đó.」

「Nhưng ai đi bây giờ?」

Vừa nói, vài người vừa tụ tập lại một cách ồn ào.

「Bánh mochi thì chắc cũng không nhiều đâu. Tạm thời một hai đứa con trai đi là đủ rồi nhỉ?」

「Ừ. Oẳn tù tì quyết định đi.」

「À, thế cũng được.」

Mọi chuyện có vẻ đã được quyết định như vậy.

「Ê, con trai tập trung lại đây chút! Quyết định người đi lấy bánh mochi đây!」

Tiếng gọi vang lên hướng về các bạn học đang ở xung quanh.

Nghe vậy, đám con trai lững thững tập trung lại.

Tôi cũng tạm biệt chú chó (đang dùng chân sau gãi gãi cằm) rồi đi về phía mọi người đang tụ tập.

「Vậy giờ cả đám cùng oẳn tù tì, ai thua trụ lại cuối cùng sẽ đi lấy, được chứ?」

Cả đám con trai tập trung lại đều gật đầu đồng ý.

Chà, tôi cũng có chút tự tin vào trò oẳn tù tì. Lần trước ở “@home cafe” trong trò “Moe Moe Oẳn Tù Tì” gì đó, nói gì thì nói tôi vẫn bất bại. Nên chắc là không sao đâu──

──Nghĩ vậy thật là quá ngây thơ.

Ba phút sau.

「Vậy, người đi lấy bánh được quyết định là Ayase nhé.」

「Ừ, cũng hợp lý thôi.」

「Trông cậy vào cậu đấy, Ayase. Dù sao thì cậu cũng đang rảnh mà.」

「…」

Trước mặt tôi là một kẻ thua cuộc đã thảm bại năm ván liên tiếp.

Có vẻ như vận may oẳn tù tì bẩm sinh của tôi đã bị dùng hết sạch sành sanh không còn một mảnh vào lần đó rồi. Buồn hết sức…

Một bàn tay vỗ vào vai tôi lúc này đang chùng xuống.

「Cố lên nhé. À, tiện thể mua luôn cả đồ uống về đi. Đây, danh sách mọi người gọi này.」

Cậu ta dúi vào tay tôi một mẩu giấy ghi tên các loại nước ngọt.

Đúng là đòn đánh bồi.

「Haizz…」

Nói là bất đắc dĩ thì không còn gì bất đắc dĩ hơn, nhưng đã thua thì đành chịu vậy.

Thở dài một hơi nặng trĩu như vonfram, tôi đành phải hướng ra bờ biển để lấy bánh mochi mới giã (ba mươi phần) cùng các loại đồ uống khác.

Nơi phát bánh mochi là bờ biển ngay gần con đường có các quầy hàng mà chúng tôi vừa đi qua nãy giờ──chỉ cần đi bộ một chút trên bãi cát sau quầy mực nướng là tới.

Con đường ven biển mà mới ba mươi phút trước tôi vừa đặt chân đến.

Biết thế này thì lúc đi dạo các quầy hàng lúc nãy ghé qua đây luôn cho rồi… Mang trong mình nỗi hối hận còn hơn cả lễ hội Nebuta Aomori trong số các lễ hội muộn màng, tôi lờ đờ đi lang thang trong đám đông như một thây ma thì,

「Chờ đã, Yuuto!」

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Một giọng nói trong trẻo, vang và đầy sức sống. Đây là lần thứ hai trong ngày tôi được gọi bằng giọng nói này.

「Shiina…?」

Quay lại, quả nhiên là bóng dáng cô nàng thân thiện đang chạy về phía tôi. Dù đang mặc kimono nhưng cô ấy vẫn chạy rất tốt, quả không hổ là người có đai trong môn naginata với thần kinh vận động tuyệt vời. Tôi dừng lại chờ cô ấy bắt kịp, và Shiina nhanh chóng chạy tới.

「A, may quá, đuổi kịp rồi. Cậu đi nhanh thật đấy. Mới đó đã không thấy đâu nữa…」

「Hửm, vậy sao?」

Tôi không tự ý thức được điều đó.

Nhưng có lẽ lớn lên cùng những người thân và bạn thân của họ, những người từ nhỏ đã chẳng bao giờ để ý đến tốc độ đi bộ của người khác, thì sẽ thành ra như vậy. Bởi vì nếu đi chậm là sẽ bị bỏ lại không thương tiếc…

「…」

Thôi, bỏ qua một trong vô số những quá khứ cay đắng với lũ chó đó đi.

「Mà có chuyện gì vậy? Hay là cậu quên gọi món gì à?」

Tôi hỏi thì Shiina lắc đầu quầy quậy.

「A, không, không phải vậy đâu. Không phải gọi thêm món gì cả.」

「? Vậy thì sao?」

Tại sao cô ấy lại vội vã đuổi theo tôi như vậy? Hả, lẽ nào là một trò chơi trừng phạt gì đó?

Thế rồi Shiina nói:

「Tớ nghĩ là mình đi cùng nhau đi.」

「Ể?」

「Tại vì một mình Yuuto sẽ vất vả lắm, đúng không? Dù là bánh mochi phát miễn phí nhưng ba mươi phần thì cũng nhiều lắm đấy, tớ sẽ giúp một tay.」

「Ơ, không, nhưng mà…」

Người thua oẳn tù tì là tôi mà…

「Không sao, không sao đâu. Dù sao thì vẫn còn thời gian mới đến lúc đếm ngược mà. Cứ ngồi yên một chỗ tớ thấy không được tự nhiên cho lắm. Với lại…」

「Với lại?」

「Ehehe, thực ra tớ lại thèm mực nướng một chút nữa. Tiện thể mua luôn.」

「…」

Cô nàng thân thiện này thật sự thích mực nướng ghê…

Nhưng dù sao đi nữa, tấm lòng muốn đi cùng tôi của cô ấy khiến tôi rất vui. Thật lòng mà nói, đi một mình giữa đám đông náo nhiệt này cũng có chút gì đó vô vị, hay đúng hơn là một cảm giác hơi cô đơn.

Vì vậy,

「Vậy thì, xin lỗi nhé. Cậu giúp tớ một chút được không?」

「Ừm! Không chỉ một chút đâu, tớ sẽ giúp hết mình. Cứ giao cho tớ♪」

Cô ấy siết chặt tay phải với một nụ cười rạng rỡ.

Một biểu cảm khiến người nhìn cũng cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Thật sự, tôi có cảm giác mình đã được cô nàng thân thiện này giúp đỡ rất nhiều về mọi mặt.

Việc nhận bánh mochi không mất nhiều công sức và thời gian.

Thoạt nhìn thì một khối gạo nếp ba mươi phần có vẻ vất vả, nhưng khẩu phần của mỗi người thực chất chỉ là một chiếc bánh mochi nhỏ hình tròn đường kính khoảng năm centimet. Tổng cộng lại cũng chỉ nặng khoảng ba kilôgam. Vì ba mươi chiếc bánh được dồn vào một túi nên khá cồng kềnh, nhưng cũng không đến mức một người không mang nổi.

Thời gian cũng chỉ mất khoảng mười lăm phút.

「Ừm, xong nhanh hơn mình nghĩ nhỉ.」

Shiina vừa nói vừa vươn vai, tay vẫn cầm túi ni-lông đựng mực nướng (ba xiên bốn trăm năm mươi yên).

「Tớ cứ nghĩ sẽ mất nhiều thời gian hơn, nhưng không ngờ lại suôn sẻ thế. Chắc là do không đông người lắm nên cũng may.」

「À, nhưng cũng là nhờ có Shiina giúp đỡ đấy. Cảm ơn nhé.」

Trên thực tế, điều đó có ý nghĩa rất lớn. Không chỉ về mặt sức lao động mà còn về mặt tinh thần.

Nhưng Shiina lại lắc đầu nguầy nguậy.

「Không có đâu mà. Tớ có làm gì đâu. Là nhờ Yuuto cố gắng cả đấy.」

「Hửm? Không, không có chuyện đó đâu.」

「Là thật mà. Hơn nữa, tớ tự nguyện đi theo mà. Tự dưng cậu nói thế làm tớ ngượng lắm đó.」

Cô ấy bối rối xua tay trước mặt. Vẻ mặt đó trông như thể cô ấy thực sự tin như vậy từ tận đáy lòng. Chà, Shiina đúng là một người tốt.

「Thôi, thôi, đừng để ý đến tớ làm gì, đi thôi. Mình còn phải mua đồ uống nữa mà.」

Tôi cảm thấy thích thú trước vẻ mặt đỏ bừng vì không quen được khen của Shiina, rồi xốc lại túi bánh mochi (ba mươi cái) và bắt đầu đi trên bãi cát.

Bãi cát đông nghịt người.

Chúng tôi băng qua đám đông, leo lên cầu thang để quay lại con đường có các quầy hàng, mua đủ các loại đồ uống được nhờ rồi lại đi ngược lại con đường cũ.

Trên đường đi,

「Biển đêm có gì đó thật tuyệt nhỉ…」

Khi đến cây cầu nối dẫn lên ngọn đồi có ngôi đền, Shiina đột nhiên dừng chân và lẩm bẩm.

「Cảm giác như sắp bị hút vào vậy, có gì đó rất kỳ diệu. Có khi tớ chỉ muốn ngắm mãi thôi.」

「À, tớ cũng hiểu cảm giác đó.」

「Ơ, thật sao?」

「Ừ, có chút gì đó thần bí, hay là mộng ảo…」

「Oa, Yuuto cũng nghĩ vậy à. Hì, vui ghê, có người cùng suy nghĩ với mình.」

Shiina nhảy cẫng lên một cách thực sự vui sướng.

Dù đang mặc kimono, cô ấy vẫn là một cô gái năng động thích nhảy nhót.

Và rồi, trong khi đang nói những chuyện như vậy và cùng Shiina ngắm biển đêm một lúc,

「──Ơ, đằng kia có vẻ sáng nhỉ?」

「Hửm?」

「Kia kìa, đằng đó. A, hình như có một cái sân khấu.」

「Sân khấu?」

「Ừ, đúng vậy.」

Shiina chỉ tay về phía bãi biển xa xa và nói.

「Họ dựng một cái lớn ở bãi biển. Hình như mọi người cũng đang tụ tập… Không biết là gì nhỉ, có khi nào là live đếm ngược không? Ơ, người ở đó là…」

Shiina nhoài người ra khỏi lan can cầu, đưa tay lên che trán.

「Này, nguy hiểm đó, Shiina.」

「Không sao đâu. ──Hơn nữa, này, kia có phải là… Himemiya Miran không? Ca sĩ chính của ‘Chocolate Rockers’…」

「Ồ?」

Shiina vừa nhắc đến tên một nghệ sĩ đang nổi tiếng gần đây. Đó là nhóm nhạc mà Shiina rất hâm mộ, và tôi cũng khá thích, chúng tôi đã từng sôi nổi bàn về họ một lần trước đây.

「Đó, đúng rồi mà! Kiểu tóc và miếng dán hình ngôi sao ở khóe mắt đó chắc chắn không lẫn vào đâu được!」

「Cậu tinh mắt thật. Tớ chẳng thấy gì cả…」

Tôi biết là có người ở đó, nhưng từ đây khoảng cách quá xa nên không thể xác nhận rõ ràng được.

「Nhìn vậy thôi chứ thị lực của tớ cả hai mắt đều là 2.0 đấy. A, mà không ngờ họ lại tổ chức live đếm ngược ở một nơi như thế này. Không biết gì luôn. Thiếu thông tin quá đi.」

Shiina nói với vẻ mặt tiếc nuối.

Chắc là buổi live đã bắt đầu, màu sắc của những ngọn đèn trên sân khấu đổi sang màu xanh lam và xanh lục nhạt, và một giọng hát quen thuộc vang lên. Đây chắc hẳn là bài hát trong đĩa đơn gần đây nhất của họ, ‘Tạm biệt Kẹo Đắng’.

「Ồ, thật này. Đúng là ‘Chocolate Rockers’ thật.」

「Đã bảo mà. Tớ tự tin vào mắt mình lắm đó. ──Này, mình nghe một chút được không?」

Shiina hiếm hoi nhìn lên tôi với ánh mắt cầu xin.

「Cũng được thôi. Dù sao mình cũng mua đồ xong sớm hơn dự kiến, nghe một chút chắc không sao đâu.」

「Oa, tuyệt vời! Quả là Yuuto.」

Nói rồi, Shiina chống hai khuỷu tay lên lan can của cây cầu được ánh đèn mờ ảo chiếu sáng, đặt cằm lên lòng bàn tay và nhắm mắt lại. Có vẻ như cô ấy đã chuyển sang chế độ thưởng thức nghiêm túc. Tôi cũng đứng bên cạnh và nhắm mắt lại.

「Ừm, đúng là một bài hát hay. Cả lời và giai điệu đều thấm sâu vào lòng người…」

「Ừ, đúng vậy.」

「Cảm giác như đang ở trong một giấc mơ…」

「…」

Vừa trò chuyện, chúng tôi vừa thả mình theo giai điệu nhẹ nhàng đang vang lên.

「──Mà nói mới nhớ, bài hát này, Yuuto đã đi mua đĩa CD cùng tớ nhỉ.」

「Ừm, à, đúng rồi.」

Nếu không nhầm thì là trên đường về sau khi chuẩn bị cho lễ hội văn hóa.

「Lúc đó là tháng mười một, vậy là đã khoảng một tháng rưỡi rồi nhỉ… Cảm giác như mới hôm qua, thời gian trôi nhanh thật đấy.」

Shiina nhìn xa xăm.

「Lúc đó có một đứa bé đi lạc khóc lóc, vất vả lắm đấy. Nếu không có Shiina thì tớ cũng bó tay rồi.」

Không khéo còn bị gọi cảnh sát cũng nên. Nhìn khách quan thì hoàn toàn là cảnh tôi đang làm một cậu bé khóc.

「Ahaha, đúng rồi, đúng rồi. Lúc đó trông mặt Yuuto mới giống sắp khóc ấy. Cứ như có hai đứa trẻ con vậy.」

「Này, ác quá đấy.」

「Thôi nào, giữ được tâm hồn trẻ thơ mãi là một điều tốt mà, ừm♪」

「Hừm…」

Dù nói vậy, nhưng bị Shiina nói thì tôi không hề cảm thấy khó chịu. Ngược lại, những câu nói đùa vu vơ như vậy lại rất vui… Có lẽ đây là do tính cách cực kỳ thân thiện của Shiina chăng.

「Nhưng mà đúng là đã có nhiều chuyện xảy ra nhỉ. Từ lúc quen Yuuto đến giờ cũng đã hai tháng… à, lần đầu gặp là ở cuộc thi mùa hè, nên chính xác là khoảng nửa năm rồi nhỉ?」

「Vậy à.」

Mà, lần đầu gặp nhau, tôi cũng không bao giờ mơ đến việc sẽ tái ngộ ở Akihabara, hay thậm chí là gặp lại nhau trong cùng một lớp với tư cách là học sinh chuyển trường.

「Fufu, chắc là tớ với Yuuto có duyên với nhau đấy. Giờ đây mình cũng đang đứng cạnh nhau thế này mà.」

「Không biết nữa…」

Nhưng có một điều chắc chắn là tôi rất vui vì đã được quen biết Shiina.

Shiina vui vẻ, thân thiện, nói chuyện cùng rất vui, và hơn hết là không khiến tôi cảm thấy gượng gạo. Chắc là sẽ không bao giờ hết chuyện để nói với cô nàng thân thiện này, mà dù có như vậy đi nữa, chắc chắn tôi cũng sẽ không cảm thấy khó xử. Có lẽ đó là một bầu không khí thoải mái ngay cả khi không có lời nói.

「Thế nên là──」

「À, đúng rồi──」

Một lúc sau, chúng tôi cứ vừa trò chuyện phiếm vừa thả mình theo giai điệu,

Và khi một bài hát kết thúc,

「──Thôi, mình về thôi. Để muộn quá cũng không hay.」

「Ừm, đúng vậy nhỉ. Dù muốn nghe nữa nhưng nói ra thì không có điểm dừng mất.」

Nói rồi, ngay lúc Shiina định cầm túi mực nướng lên và bước đi.

Đột nhiên, từ phía ngọn đồi có ngôi đền, một người đàn ông chen qua đám đông và đi vào hướng của Shiina. Hắn ta lẩm bẩm 「Chết rồi, live bắt đầu rồi… phải nhanh lên…」 rồi chen vào phía Shiina──

「A…」

Tôi không kịp lên tiếng.

Rầm!

「Á!」

Va chạm trực diện với người đàn ông, cơ thể Shiina bị văng sang một bên. Tiếp theo là tiếng “tõm” của một vật gì đó rơi xuống nước. Mất thăng bằng, Shiina ngồi phịch xuống đất, còn người đàn ông kia cứ thế bỏ đi mà không một lời xin lỗi.

「Cậu có sao không, Shiina!」

Tôi vội vàng chạy lại.

「A, ừm. Chắc là không sao. Tớ đã kịp đỡ rồi.」

「…Chết tiệt, cái gã đó là ai vậy.」

Từ gã chen hàng ở Comiket mùa hè, ở đâu cũng có những kẻ phiền phức như vậy. Mà, Shiina không bị thương cũng đã là may rồi.

「Đứng dậy được không? Này, vịn vào đây──Shiina?」

Tôi đưa tay ra cho Shiina đang ngồi bệt dưới đất và nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cô ấy đang đưa tay lên đầu với vẻ mặt bàng hoàng.

「Sao vậy!? Hay là cậu bị thương ở đâu đó…」

Tôi vội đưa tay đặt lên vai Shiina.

「Cây trâm…」

「Ể?」

「Cây trâm của bà tớ… mất rồi.」

Shiina nói với vẻ hoảng hốt hiếm thấy.

Trên đầu cô ấy, cây trâm vốn lấp lánh mờ ảo dưới ánh trăng cho đến tận lúc nãy đã biến mất.

3

「L-làm sao bây giờ, Yuuto. Cây trâm…」

「Bình tĩnh lại đi. Chắc là nó bị rơi ra lúc va chạm thôi. Chắc chắn không đi xa đâu.」

Tôi cố trấn an Shiina đang ngước nhìn tôi với vẻ mặt sắp khóc.

Mà nghĩ lại, lúc va chạm tôi có nghe thấy tiếng một vật gì đó rơi xuống nước. Có lẽ là nó rồi. Nếu vậy, khả năng cao là nó đã rơi xuống biển bên dưới.

「Dù sao thì cũng xuống dưới đó xem thử đã. Hình như có lối xuống ở đằng kia.」

「V-vâng.」

Tôi dắt Shiina vẫn còn đang hoang mang, cả hai cùng đi xuống bãi cát dưới gầm cầu.

「Từ vị trí đó thì chắc là quanh đây…」

「V-vâng, chắc vậy.」

Ngay bên dưới chỗ chúng tôi vừa đứng.

Dù là biển nhưng trong cái rủi có cái may, khu vực đó lại là vùng nước cạn. Độ sâu chỉ khoảng hai, ba mươi centimet. Ánh đèn từ lan can chiếu xuống làm mặt nước sáng mờ ảo, và sóng cũng tương đối lặng.

「Thế này thì chắc được…」

「Ể?」

「Tạm thời tớ sẽ xuống nước tìm thử. Xin lỗi, cậu cầm giúp tớ cái này.」

Trong tình huống này, điều tra thực địa (?) là cách nhanh nhất.

Tôi đưa túi ni-lông đựng bánh mochi mới giã (x30) cho Shiina, cởi giày và tất, xắn quần lên rồi đi thẳng ra mép nước.

「Ơ, Y-Yuuto, cậu định làm gì vậy?」

「Thì tớ xuống nước tìm trực tiếp. Trời tối mà. Không dùng tay mò mẫm thì sao mà biết được.」

「Dùng tay mò mẫm… Cậu định xuống biển sao? Liều quá!」

Shiina hét lên.

Không, tôi cũng biết là liều mà. Chỉ đứng không thôi mà da thịt đã như con gà thiến Pháp bị vặt trụi lông trong cái thời tiết này. Nước ở dưới đó lạnh như kỷ băng hà thế nào thì không cần nói cũng biết.

Nhưng mà.

「Là đồ quan trọng… đúng không?」

「Ể?」

「Cây trâm đó. Cậu nói đó là vật quan trọng mà bà cậu tặng mà. Đã biết nó rơi ở đó rồi thì bằng mọi giá phải tìm cho được chứ.」

Nếu nó chìm đâu đó ngoài khơi xa không thể cứu vãn, hay bị cả đàn cá voi sát thủ tha đi ngay trước mắt thì tôi cũng đành chịu. Nhưng đây không phải là trường hợp đó. Ít nhất cũng biết nó đang ở ngay trước mắt, không thể nào chỉ vì lý do lạnh hay rét mà trơ mắt nhìn nó mất đi được.

「Y-Yuuto…」

「Cậu cứ ở đó đợi đi. Tớ sẽ tìm ngay thôi.」

「A──」

Không đợi Shiina trả lời, tôi bước chân xuống nước.

「──!」

Ngay lập tức, một cảm giác buốt nhói xuyên thẳng lên đỉnh đầu. Một cơn đau buốt như khi ăn đá bào quá nhanh vào mùa hè. Tôi chỉ muốn quay đầu bỏ chạy lên bờ ngay lập tức.

「…」

…Cố lên, cố lên.

Nếu lùi bước lúc này, chắc chắn sẽ không bao giờ có thể xuống lại được nữa. Với lại, chắc sẽ quen ngay thôi. Tâm tĩnh thì lửa cũng mát. ──Hửm, nhưng câu đó có nghĩa là tập trung tinh thần thì có thể chịu được nhiệt, chứ không có nghĩa là có thể vượt qua cái lạnh nhỉ? Vậy có lẽ con người yếu đuối trước cái lạnh hơn là cái nóng chăng. Chà…

「…」

…Đây không phải lúc để suy nghĩ vẩn vơ như thế.

Tôi lắc đầu thật mạnh để xua đi những suy nghĩ vẩn vơ.

Phải nhanh chóng tìm thôi, dù sóng có nhỏ nhưng không biết chừng nó sẽ bị cuốn ra xa.

Tôi lấy lại tinh thần, đưa tay vào làn nước tối và đục ngầu. Vẫn lạnh vô cùng, nhưng cú sốc đầu tiên (?) đã làm cảm giác của tôi gần như tê liệt nên cũng không còn để ý nhiều nữa.

Vừa khom lưng, tôi vừa mò mẫm trên nền cát mịn để tìm vật bị chìm.

「…Hửm?」

Lúc đó, tôi cảm nhận được một vật gì đó cứng và sần sùi.

Nhặt nó lên,

「…Không phải cái này.」

Thứ nhô lên khỏi mặt nước là một chú cua đang hăng hái khua đôi càng trong cái lạnh này. Chắc nó cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng hoang dã khi đối mặt với tôi, người mới đây vừa thưởng thức một bữa tiệc cua gạch đầy đủ, nên nó còn phun cả bọt từ miệng ra như để dọa dẫm.

「…Về lại biển đi.」

Tôi dịu dàng dùng cả hai tay vớt con cua đang liều chết giãy giụa lên, thả nó về lại với nước, rồi tiếp tục tìm kiếm.

Tôi thọc tay vào cát, gạt rong biển sang một bên, rồi luồn tay vào khe đá.

Một công việc đơn giản và tẻ nhạt.

「…Hửm?」

Bất chợt, đầu ngón tay tôi lại chạm phải một vật gì đó cứng cứng.

Không giống như cậu bạn cua lúc nãy, cảm giác lần này rõ ràng là một món đồ nhân tạo, có lẽ là một thứ trang sức nào đó.

Lần này trúng rồi! …Dù chỉ là một thoáng mừng rỡ,

「…Đây là…………」

Thứ tôi lôi lên lại là một mặt dây chuyền có đường kính khoảng mười centimet. Trên bề mặt viên ngọc có khắc dòng chữ 「Love Forever」, và bên trên đó là những dòng chữ trông đến rùng rợn, có lẽ đã bị ai đó dùng dao hay thứ gì tương tự cố tình cạo lên: 「Đồ phản bội! Đã nói là sẽ cưới nhau cơ mà! Tao nguyền rủa mày!」.

「………… Thôi, cứ coi như chưa thấy gì đi.」

Tôi lẩm nhẩm Bát Nhã Tâm Kinh trong lòng rồi lặng lẽ liếc mặt dây chuyền ra khỏi tầm mắt. Nam mô.

「Không có…」

Dù sau đó tôi đã dồn toàn lực tìm kiếm nhưng vẫn chẳng thể tìm thấy thứ mình cần.

Mấy thứ kỳ quặc thì vớ được cả đống, nhưng cây trâm quan trọng nhất thì lại bặt vô âm tín.

Mà cũng phải, tầm nhìn dưới nước gần như bằng không, lại thêm việc vị trí đánh rơi cũng chỉ là phỏng đoán áng chừng. Tình cảnh này chẳng khác nào mò một chiếc kính áp tròng (loại cứng) bị rơi trong hồ bơi cả.

「…」

Nhưng tôi không thể bỏ cuộc.

Nếu bỏ cuộc thì trận đấu sẽ kết thúc ngay tại đây, là game over.

「──Được rồi.」

Tôi lấy lại tinh thần và bắt đầu tìm kiếm một lần nữa.

「Chắc chắn là quanh đây thôi mà…」

Tôi cố gắng vực dậy cơ thể đã lạnh cóng (nhất là quanh vùng hông) và đang cân nhắc có nên mở rộng phạm vi tìm kiếm ra một chút nữa không, thì,

「Thôi, thôi đủ rồi Yuto!」

「Ể?」

Từ trên bãi biển, tiếng hét của Shiina vọng lại.

「Nếu cứ tiếp tục thì cậu sẽ gặp chuyện mất! Nên là thôi được rồi. Cảm ơn cậu. Chỉ cần tấm lòng của Yuto là đủ rồi…」

「Shiina…」

「Mau lên bờ đi! Giờ cậu đang run cầm cập thế kia kìa, không làm ấm người là chết cóng đấy!」

Cô ấy hét lên với vẻ mặt hết sức lo lắng.

Chắc hẳn cô ấy đang quan tâm đến tôi đến nhường nào.

Thế nhưng.

「…Cậu thật sự thấy ổn với điều đó sao?」

「Ể?」

「Nó là vật quan trọng mà, đúng không? Lúc nãy cậu còn bối rối đến thế cơ mà──」

Lần đầu tiên tôi thấy Shiina, người vốn chẳng bao giờ để lộ mặt yếu đuối, lại có vẻ mặt như vậy. Một vẻ mặt chực khóc và như sắp tan biến đến nơi. Đó chắc chắn là minh chứng cho thấy tình cảm của Shiina dành cho cây trâm ấy mạnh mẽ đến nhường nào.

「Cái, cái đó thì đúng, nhưng mà…」

「Thế nên đừng bận tâm đến tôi. Chừng này chẳng là gì cả.」

So với tình cảm của Shiina, cái eo lạnh cóng của tôi chỉ là chuyện cỏn con. Nói “chẳng là gì” thì có lẽ hơi quá, nhưng chắc chắn một điều rằng tôi chẳng hề có một chút ý định bỏ cuộc nào.

Tôi quay lưng về phía Shiina, một lần nữa thọc tay vào nước.

Cái lạnh buốt lúc đầu, giờ tôi gần như chẳng còn cảm thấy gì nữa.

Và rồi──

「Tìm thấy rồi…」

Ở giữa một bãi đá, cách không xa nơi tôi đã đoán.

Từ đó, cây trâm hình chim莺 tỏa sáng màu xanh biếc dịu nhẹ đã hiện ra.

「Này, thấy rồi đây!」

「Y… Yuto…」

Tôi bì bõm lội nước quay lại chỗ Shiina, rồi nhẹ nhàng đặt cây trâm tìm được lên tay cô ấy.

「Là cái này đúng không? Cây trâm của bà cậu.」

「A…」

Shiina đưa hai tay lên che miệng, vẻ mặt như không thể tin vào những gì mình đang thấy.

「Đ… Đúng rồi, đúng rồi nhưng… Nhưng mà Yuto ngốc quá. Lạnh cóng đến thế này mà…」

「A, à thì…」

Chuyện đó thì tôi cũng không thể phủ nhận được.

「Nhưng, nhưng mà… cảm ơn cậu. Tấm lòng của Yuto, mình vui lắm…」

Shiina nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi, giọng nghẹn lại rồi tựa đầu vào tôi. Bàn tay cô ấy ấm áp như một chiếc túi sưởi vừa được đun sôi, và từ nơi chúng tôi nắm lấy nhau, dường như tình cảm của cô ấy đang thấm trực tiếp vào tôi vậy.

「…」

「…」

Ba phút trôi qua trong tình trạng đó.

Hừm, đúng là tôi đã hành động theo cảm tính, nhưng giờ bình tĩnh nghĩ lại thì tình huống này cũng khá là ngượng ngùng. Hình như Shiina còn đang khóc thút thít nữa…

Đúng lúc đó.

~~~♪

Theo gió, một giọng hát khe khẽ vọng lại từ phía sân khấu.

「Ồ…」

「Bài này…」

Đó là một bài hát mới của 『Chocolate Rockers』.

Một ca khúc vừa mới phát hành cách đây vài ngày, hình như tựa đề là… 『Hộp Đường Kỷ Niệm』.

Đó là một bản ballad có nhịp điệu chậm rãi nhưng vẫn đầy nồng nàn, và như bị hút hồn, cả hai chúng tôi đồng thời ngẩng đầu lên.

「Bài hát hay quá…」

「Ừm…」

Giọng hát trong trẻo cứ thế vang lên.

Toàn bộ lời bài hát đều bằng tiếng Anh nên tôi không hiểu chi tiết, nhưng hình như nội dung là về việc “chỉ cần không bỏ cuộc thì không có gì là không thể”.

「Không từ bỏ, một ý chí mạnh mẽ, nhỉ…」

Bên cạnh, Shiina khẽ lẩm bẩm.

「Shiina?」

「Ừm, đúng thế nhỉ, có lẽ đó là điều quan trọng nhất…」

「?」

Shiina nhìn ra biển khơi xa xăm như thể vừa nhận ra điều gì đó.

Tôi không thể hiểu được cô ấy đang nghĩ gì qua nét mặt nhìn nghiêng ấy.

Sau đó, cả hai chúng tôi cứ im lặng như vậy, lắng nghe giọng hát cho đến khi bài hát kết thúc.

「Thôi, lần này thì phải quay lại thật rồi. Cây trâm cũng tìm thấy rồi, mà còn một chút nữa là đến giờ đếm ngược rồi.」

「A, ừm.」

Sau một hồi loay hoay, giờ chỉ còn khoảng mười phút nữa là đến giờ đếm ngược. Chúng tôi đã rời quảng trường hơn ba mươi phút rồi. Nếu không quay lại ngay thì gay go thật.

「Đi nhanh một chút đi. À, túi mực nướng bên đó đưa tôi cầm cho. Mặc furisode mà vừa cầm túi vừa chạy trên bãi biển thì vất vả lắm.」

「…」

「Shiina?」

「…………」

Không có tiếng trả lời.

Tôi nhìn thì thấy Shiina vẫn đứng sững ở mép sóng, hai tay nắm chặt tà áo furisode và cúi gằm mặt. Hử, có chuyện gì sao?

「Sao thế? Lại làm rơi thứ gì nữa à?」

「…」

「Shiina?」

Tôi thấy ngờ vực và định bước lại gần thì,

「──À, này, Yuto!」

「Hửm, ừ?」

Shiina đột ngột ngẩng phắt đầu dậy như một món đồ chơi có lò xo.

「Gì thế?」

Tôi vừa ngạc nhiên trước phản ứng bất ngờ của cô ấy, vừa hỏi lại.

「À, ờ, ừm…」

「?」

「Y… Yuto này…」

「Hử?」

「Cái đó, này…」

「??」

「Ờ, ừm, là thế này…」

Shiina, người mà lúc nào cũng dứt khoát theo đủ mọi nghĩa, hôm nay lại ấp úng một cách lạ lùng. Cảm giác như có cả một bộ juunihitoe vướng trong miệng cô ấy vậy. Hừm, hay là cô ấy muốn nói nhưng lại không nỡ nói ra chuyện cặp kính của tôi đã bị hơi muối từ gió biển làm cho trắng xóa…?

Tôi thử tháo kính ra kiểm tra bề mặt, nhưng có vẻ nó vẫn ổn. Vậy thì rốt cuộc là sao…

Trong lúc tôi đang vò đầu bứt tai,

「À… x-xin lỗi. T-thôi, không có gì đâu.」

「Hả?」

「Ừm, k-không có gì đâu. Mình chỉ gọi cậu lại một chút thôi. Đừng bận tâm nhé.」

Cô ấy lắc đầu nguầy nguậy rồi nói.

「? Chẳng hiểu gì cả…」

Thôi thì nếu Shiina đã nói vậy thì chắc là vậy. Kinh nghiệm cho tôi biết rằng đào sâu vào những chuyện thế này thường chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp (như vụ của Mika hôm kia chẳng hạn).

「Vậy đi thôi. Này, cứ đưa túi mực nướng cho tôi trước đã.」

「À, ừ, ừm.」

Tôi nhận lấy túi mực nướng từ Shiina rồi rảo bước trên bãi biển quay về lối cũ.

Tiếng bước chân lạo xạo trên cát vang lên.

Mặt trăng dường như đang tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt hơn thường lệ.

Và Shiina thì,

「…Chết rồi. Công tắc… có lẽ đã bật mất rồi.」

Vừa lẩm bẩm như thế, cô ấy vừa nhẹ nhàng đưa tay chạm vào cây trâm của mình.

**4**

「Muộn quá đấy. Làm cái quái gì thế, Ayase?」

「Không nhanh lên là bắt đầu đếm ngược bây giờ.」

「Còn kéo cả Amamiya-san theo nữa chứ, rốt cuộc là làm gì vậy?」

Vừa quay lại quảng trường, chúng tôi đã bị dội cho một tràng những lời lẽ lạnh như đá khô.

「Có lấy được mochi không đấy? Nước uống đâu?」

「Mà chỗ phát ở ngay kia mà, đúng không? Sao lại tốn thời gian đến thế?」

「Chắc không phải là mày giở trò gì với Amamiya-san đấy chứ?」

Một combo ba đòn gồm cằn nhằn và la ó.

Thì cũng đúng là chúng tôi đã mất quá nhiều thời gian một cách vô ích mới quay lại được, nên tôi cũng không trách họ được…

「À, này, chuyện Yuto về muộn là do tớ──」

Shiina định lên tiếng giải thích từ bên cạnh, nhưng,

「À, xin lỗi nhé. Tại tôi thấy một con rùa biển đang đẻ trứng trên bãi biển.」

「Ể…?」

「Đúng lúc nó đang đẻ quả trứng cuối cùng, nên tôi đã nằng nặc rủ Shiina đi cùng. Vì thế nên mới muộn thế này, xin lỗi mọi người.」

「Yuto…」

Tôi ngắt lời cô ấy rồi bước lên phía trước. Chẳng cần phải nói ra sự thật làm gì. Cùng lắm cũng chỉ bị cằn nhằn vài câu thôi, cứ nhận hết lỗi về mình là xong chuyện.

「Hừm, rùa biển đẻ trứng à…」

「Thật ra là đang ngắm mấy cặp đôi thì có?」

「Thôi, miễn là về kịp thì sao cũng được.」

Các bạn cùng lớp cũng không nói gì thêm.

Tôi liền chia mochi và nước uống đã lấy được cho mọi người.

「…………」

「Shiina-chan, sao thế, cứ ngẩn người ra vậy?」

「A, ể?」

「Có chuyện gì à? Hình như má cậu hơi đỏ thì phải…」

「Trông không giống Shiina bình thường chút nào, kiểu lạ lùng ít nói ấy.」

「À, k-không, không có gì đâu.」

Tôi nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện giữa Shiina và mấy cô bạn của Asahina-san, rồi định đưa mochi và nước cho Haruka thì,

「Tôi không cần nhận thứ gì từ tay cậu cả!」

「Bọn tôi sẽ đưa cho chị ấy, nên là cậu đừng có lại gần.」

「………… Cậu là vi khuẩn HP.」

「…」

Đến cuối cùng vẫn là phản ứng như thế.

「À, cái đó, chuyện là…」

「Nào, Haruka-senpai, chúng ta ra đằng kia cùng ăn mochi nhé.」

「Chị thích kinako hay anko ạ?」

「………… Trộn cả hai cũng ngon lắm đấy ạ.」

Haruka bị họ lôi đi một cách đầy áp đặt.

Và rồi, buổi đếm ngược cuối cùng cũng sắp bắt đầu──