0
Vừa qua khỏi cổng soát vé, đập vào mắt tôi là một biển người.
Nói sao nhỉ, nghe cứ như đạo văn của một tác phẩm văn học thuần túy nào đó, mà hình như tôi cũng từng nói y chang câu này rồi thì phải, nhưng quả thật chẳng có cách diễn đạt nào khác hay hơn.
Trước ga Kokusai-Tenjijō thuộc tuyến Rinkai của Đường sắt cao tốc ven biển Tokyo.
Thứ Bảy, ngày 31 tháng 12. Bảy giờ hai mươi phút sáng. Bọn tôi đã ở đó.
「Oa, đông người quá…」
Haruka đứng bên cạnh đưa hai bàn tay bọc trong găng lên che miệng, thốt lên đầy kinh ngạc.
「Mọi người đến từ sớm thế này cơ ạ. Bảo sao hồi 〝Comiket Mùa Hè〟 chúng ta tập trung muộn nên mới tệ như vậy, em hiểu rồi…」
「Ừ nhỉ…」
Tôi bất giác gật đầu.
Đúng là với số người thế này vào giờ này, thì việc bọn tôi hẹn nhau lúc chín giờ lần trước và phải đối mặt với biển người khủng khiếp đến vậy cũng là điều hiển nhiên. Hiển nhiên như thể chọc vào một con bồ câu đang lượn lờ trong công viên thì nó sẽ kêu "cúc cù cu" vậy. Nhưng đúng là không ngờ mọi người lại tập trung từ sáng sớm thế này. Dù đã nghe kể, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn có cảm giác như đang ngắm cực quang đỏ rực…
Trong lúc cái đầu vẫn còn hơi lơ mơ chưa tỉnh ngủ đang vẩn vơ nghĩ ngợi, hai chúng tôi hòa vào dòng người đông đúc đang lúc nhúc di chuyển về phía Tokyo Big Sight.
Hàng người xếp trước cổng vào cũng quả là kinh khủng.
「B-Bên này cũng đông quá…」
「Ừm…」
「Có cả những người đang ăn lẩu nữa kìa. Không biết họ đến từ lúc mấy giờ nhỉ…?」
「Chịu…」
Hai đứa nhìn nhau. Đây là một cảnh giới gần như không thể tưởng tượng nổi.
「〝Comiket Mùa Đông〟, quả là thâm sâu khó lường…」
「Thật luôn…」
Dù chúng tôi có bàn tán về hàng người ấy một lúc như vậy, nhưng mục đích lần này của bọn tôi không phải là xếp hàng.
Đáng lẽ ra, bất cứ ai tham gia cái gọi là Comiket Mùa Đông này đều phải trải qua nghi thức rửa tội bằng việc xếp hàng, nhưng riêng lần này, bọn tôi lại có một chiêu lách luật.
Lối vào cho circle.
Nghe đâu những người tham gia các circle cần phải chuẩn bị trước giờ mở cửa, vì vậy họ có một lối đi riêng để vào trong mà không cần xếp hàng.
「…」
Cơ mà, để được vào bằng lối này thì chậm nhất là chín giờ phải có mặt tại hội trường (tức là phải dậy từ sáu giờ), điều này khá là khổ sở với một đứa không ưa dậy sớm như tôi… Nhưng nghĩ đến việc không phải đứng xếp hàng trong cái tiết trời lạnh giá này, tôi lại thấy biết ơn vô cùng.
「Ừm, chúng ta vào từ đằng kia phải không ạ? Lối vào ở chỗ đó, giống như hồi Comiket Mùa Hè…」
Haruka vừa so sánh với tấm bản đồ 〝Comiket Mùa Đông☆Bản đồ Circle〟 trên tay, vừa chỉ vào một góc của Big Sight.
Đó là tấm bản đồ hướng dẫn do Haruka tự làm như mọi khi, có hình linh vật Amasage (một loại họ hàng của Namahage) của thị trấn Yuza, tỉnh Yamagata đang cười một cách đáng sợ trên bìa làm dấu hiệu. Dĩ nhiên, tôi cũng có một bản.
「Ừ, hình như là vậy.」
Theo những gì nghe Nobunaga nói trước, thì dù là đi lối vào của circle, địa điểm cũng không khác mấy so với lối vào thông thường. Nghe nói giữa đường sẽ có một quầy tiếp tân để xác nhận thẻ ra vào của người triển lãm (kiểu như giấy thông hành), nhưng về cơ bản vẫn là đi từ cổng vào như bình thường.
「Thế, đi thôi.」
「À, vâng. Em cảm thấy hơi có lỗi với những người đang xếp hàng một chút…」
Haruka liếc nhìn hàng người dài dằng dặc phía bên kia hàng rào cọc tiêu, vẻ mặt đầy áy náy.
Thì đúng là vậy, nhưng đời là thế, biết sao được. Hè năm ngoái bọn tôi cũng đã phải xếp hàng còn gì.
Tự nhủ như vậy, chúng tôi tiến về phía cổng vào.
1
Thế là, chúng tôi bước vào bên trong Tokyo Big Sight lần thứ hai.
「Ồ…」
「Oa…」
Không khí hoàn toàn khác so với lần đến đây vào Comiket Mùa Hè.
Trong sảnh lớn rộng thênh thang với trần nhà cao vời vợi, những chiếc bàn làm việc và ghế xếp còn trần trụi được đặt rải rác khắp nơi. Trên đó chất đống những tờ rơi của nhà in và ban tổ chức sự kiện. Những cuốn doujinshi vừa mới được bóc khỏi thùng. Khắp nơi trong hội trường, những người có lẽ là thành viên của các circle và các nhân viên đang tất bật đi lại.
Tuy không đến mức cả sảnh chật cứng người như lần trước, nhưng không gian vẫn tràn ngập một thứ nhiệt khí kỳ lạ, một loại năng lượng nóng rực đang sôi sùng sục trong không khí.
「Đây là lối vào của circle sao…」
Cảm giác cứ như siêu thị trước giờ mở cửa, hay lễ hội văn hóa vào ngày hôm trước buổi biểu diễn chính thức vậy. Có điều, vì có tiếng xì xào và nhiều người qua lại hơn nên cảm giác cũng mạnh mẽ hơn.
「…」
「…」
Hai đứa tôi đứng sững một lúc, bị choáng ngợp bởi bầu không khí đặc biệt này.
Nếu như lần Comiket Mùa Hè tâm trạng của chúng tôi giống như dân nhà quê lần đầu lên tỉnh, thì lần này chắc giống một diễn viên kịch trẻ tuổi lần đầu đến đài truyền hình để tham gia một vai diễn quần chúng hằng mơ ước. …Mà thôi, tôi biết cả hai ví dụ đều vớ vẩn như nhau.
Hai đứa cứ thế đứng chết trân như tượng địa tạng ở cửa vào khu triển lãm mất vài phút.
「—Ấy, không phải lúc để làm thế này. Phải đi tìm circle mà Nobunaga đã dặn mới được…」
Tôi chợt nhớ ra mục đích chính khi đến đây.
Hôm nay bọn tôi đã phải dậy từ sáng sớm cũng là vì việc này. Quên mất thì đúng là lãng phí công sức.
「A, vâng, đúng rồi ạ. Ừm, tên circle là 『Quả quýt trên vỏ lon nhôm』 phải không ạ? Địa điểm là—」
Haruka cũng bắt đầu vừa ngẩng lên rồi lại cúi xuống tấm bản đồ 〝Comiket Mùa Đông〟 trên tay, vừa đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm.
Và rồi,
「—A, Yuuto-san, có phải chỗ kia không ạ? Chỗ ở giữa ấy…」
「Hử?」
Tôi nhìn về phía Haruka chỉ.
Đó là một góc trong khu vực được bao quanh bởi những chiếc bàn làm việc, trên mặt bàn có dán một mảnh băng keo ghi số gian hàng và dòng chữ 『Quả quýt trên vỏ lon nhôm』. Bên trong có một người phụ nữ đang làm việc gì đó.
「Ồ, chắc chắn là nó rồi. Đi thôi, Haruka.」
「Vâng.」
Chúng tôi cùng nhau tiến lại gần khu vực đó.
「À, xin lỗi.」
Tôi lên tiếng gọi người phụ nữ đang dọn một chiếc ghế xếp sang bên.
「Vâng?」
「Bọn em được Nobunaga—Asakura Nobunaga giới thiệu đến để giúp đỡ ạ…」
Đã ở đây thì chắc chắn là người của circle này rồi. Vì vậy, khi tôi nói thế, người phụ nữ liền mỉm cười rạng rỡ.
「A, vâng vâng. Em có nghe Nobunaga-san nói rồi ạ. Ừm, anh là bạn của cậu ấy, Ayase Yuuto-san, phải không ạ?」
「À, vâng.」
「Còn bạn bên cạnh là—」
「C-Chào chị ạ. Em đến để phụ giúp Yuuto-san…」
Haruka rụt rè định tự giới thiệu,
「Nogizaka Haruka-san, phải không ạ? Không sao đâu ạ, em cũng đã được nghe kể rồi.」
「Ể?」
Chị ấy đáp lại một cách thản nhiên. Là sao nhỉ? Lẽ ra Nobunaga không biết việc Haruka sẽ đi cùng chứ…
Lúc đó,
「Nobunaga-san có nói rằng, Ayase-san có lẽ sẽ dẫn theo một cô gái tên là Nogizaka-san đến phụ giúp. Nên em biết ngay ạ.」
「…」
Hắn ta đã nhìn thấu mọi chuyện sao? Thật luôn, cái thằng biến thái am tường mọi sự này rốt cuộc là sao vậy…
Trong lúc tôi đang một lần nữa cảm nhận sự đáng sợ của cậu bạn thuở nhỏ (♂) trông có vẻ hiền lành đến mức một con sâu cũng không nỡ giết,
「Vậy thì, hai em cứ vào trong gian hàng đi ạ. Chị sẽ giải thích sơ qua về công việc nhé.」
「À, vâng.」
「V-Vâng ạ, em hiểu rồi ạ.」
Được người phụ nữ mời, chúng tôi bước vào không gian được quây bằng những chiếc bàn làm việc.
Bên trong có đủ thứ đồ đạc như thùng các-tông, ghế xếp, nên khá là chật chội. Ba người đứng là đã thấy khít rịt.
「Ừm, vậy để chị tự giới thiệu lại lần nữa nhé. Chị tên là Kitakaze Minami. Chị có một circle tên là 『Alien VS Chocolate Parfait』 ở đằng kia, nhưng được Nobunaga-san nhờ đến đây để giải thích cho hai em những điều cơ bản về hoạt động của circle ạ.」
Người phụ nữ ấy—Kitakaze-san—chỉ tay về phía một gian hàng cách đó hai lối đi rồi cúi đầu chào.
「Ể, vậy chị không phải là người của circle này ạ?」
「Vâng. Chị chỉ là người hỗ trợ tạm thời, kiểu như người giải thích cho Ayase-san và các em thôi, một lát nữa chị sẽ phải quay về gian hàng của mình.」
「Vậy ạ…」
Tức là những việc như bán hàng và các thứ linh tinh khác bọn tôi phải tự mình xoay sở hết. Chà, xem ra vất vả hơn mình tưởng đây. Nobunaga chết tiệt…
「Vậy thì, về nội dung công việc hôm nay của hai em, ừm, sẽ là toàn bộ các hoạt động của một circle, bắt đầu từ việc bán hàng nhé.」
Kitakaze-san nói.
「Đầu tiên, để chuẩn bị cho giờ mở cửa lúc mười giờ, những nhiệm vụ trước mắt sẽ là 『xác nhận nội dung ấn phẩm mới』, 『chuẩn bị bán hàng tại gian hàng』, và 『nộp bản mẫu cho ban tổ chức』. Chị đã tóm tắt các bước cơ bản trong tờ giấy này, hai em xem qua nhé.」
「À, cảm ơn chị.」
「Sau khi mở cửa, công việc chính là bán doujinshi đã được trưng bày, việc này cũng không có gì khó cả. Giá đã được định sẵn, hai em cứ bán theo giá đó là được. À, nhân tiện, ấn phẩm mới của circle 『Quả quýt trên vỏ lon nhôm』 đã được chuyển đến đây rồi nhé.」
Chị ấy chỉ vào một thùng các-tông đặt ở góc gian hàng. Trong đó chứa đầy khoảng một trăm cuốn sách sặc sỡ sắc màu. Hừm, phải bán hết đống này sao…
「Ừm, một điểm cần lưu ý nữa là các em nên cố gắng bắt chuyện với tất cả những người tham gia ghé qua gian hàng nhé. Kể cả với những người không mua, các em cũng đừng quên nói một lời gì đó. Giao tiếp là rất quan trọng. À, và nên chuẩn bị nhiều tiền lẻ một chút. Nếu hết tiền thối sẽ gây phiền phức cho người mua đấy.」
「Vâng…」
「Ngoài ra thì…」
Sau đó, chúng tôi được giải thích một lượt về các quy tắc cơ bản của một circle.
「—Ừm, những điều cần nói chắc chỉ có vậy thôi.」
Mười phút sau.
Kitakaze-san mỉm cười và kết thúc buổi hướng dẫn.
「Vậy chị phải về đây, nhưng nếu có gì khó khăn, hai em đừng ngại qua hỏi chị bất cứ lúc nào nhé. Chị sẽ giúp.」
「À, vâng ạ.」
「C-Cảm ơn chị nhiều ạ.」
「Không có gì. Vậy chị đi nhé.」
Nói rồi, Kitakaze-san quay trở về gian hàng của mình.
「Chị ấy đi rồi…」
「Ừ.」
Tôi và Haruka thì thầm trong khi nhìn theo bóng lưng của Kitakaze-san.
Dù khóc hay cười hay mắt có tóe ra máu đi chăng nữa, từ giờ trở đi chỉ còn lại tôi và Haruka.
「—Nào.」
Tôi lấy lại tinh thần trước đống thùng các-tông và đồ đạc linh tinh trong gian hàng.
Mọi thứ đều là lần đầu tiên, nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài việc giải quyết từng việc một.
「Đầu tiên là chuẩn bị trong gian hàng…」
「A, v-vâng, đúng vậy ạ.」
Có lẽ do vẫn còn bị choáng ngợp bởi không khí xung quanh, Haruka, người trông có vẻ hơi mất hồn nãy giờ, liền gật đầu lia lịa với vẻ mặt căng thẳng.
「Ừm, ấn phẩm mới đã được xác nhận là đến rồi… Vậy em lấy chúng ra khỏi thùng được không ạ?」
「Ừ, chắc là được đấy.」
Những cuốn doujinshi (sặc sỡ) mà bọn tôi được giao phó chính là nhân vật chính của ngày hôm nay. Không có chúng thì chẳng làm được gì cả.
「Em hiểu rồi. Ừm, vậy thì…」
Haruka lấy một chồng sách ra khỏi thùng các-tông.
「Oa, đây là 〝doujinshi〟 của circle 『Quả quýt trên vỏ lon nhôm』 ạ…」
「Hửm?」
「Đẹp quá… Vẽ giỏi thật ạ. A, circle 『Quả quýt trên vỏ lon nhôm』 cũng vẽ truyện về HaniTora à. Tác giả hình như là Katatsumuri Maimai-san. Bé Meg ngốc nghếch đang trượt chân ngã và xoay ba vòng trên không trung này…」
Tôi ngó qua vai Haruka, người đang thốt lên đầy cảm động.
Đúng là hình minh họa trên bìa trông giống nhân vật bé Meg ngốc nghếch mà tôi từng thấy trong 『Innocent Smile』. Ngay cả tôi nhìn cũng nhận ra ngay. Hê, vẽ đẹp thật.
「Mà hình như mình phải đưa cho hai circle bên cạnh mỗi bên một cuốn phải không? Nhân tiện chào hỏi họ luôn…」
Tôi nhớ Kitakaze-san có nói thế trong lúc giải thích. Nghe đâu đó là phép lịch sự.
「A, đúng rồi ạ. Phải đi chào hỏi nữa…」
Haruka giật mình ngẩng đầu lên.
「V-Vậy thì việc đó cứ để em lo. Đây là công việc đầu tiên của em ạ.」
「Ồ, vậy à. Thế thì nhờ cậu nhé. Trong lúc đó tôi sẽ xếp doujinshi lên bàn.」
「V-Vâng ạ.」
Gật đầu một cái thật mạnh, Haruka đi sang circle bên cạnh.
「Ừm, ch-chào buổi sáng ạ. Bọn em là người của circle 『Quả quýt trên vỏ lon nhôm』 ở ngay bên cạnh…」
「A, chào buổi sáng. Hôm nay mong được giúp đỡ nhé!」
Hai cô gái (một đeo kính, một buộc tóc hai bên) đang làm việc bên cạnh cũng vui vẻ chào lại. Họ trông trạc tuổi bọn tôi, hoặc hơn một chút.
「V-Vâng, bọn em cũng vậy ạ. Ừm, nếu được thì mời chị nhận lấy cái này ạ…」
「Oa, là ấn phẩm mới. Cảm ơn nhé. Của bọn mình cũng vậy, nếu được thì mời cậu!」
「A, thật ngại quá ạ.」
Trong lúc tôi nghĩ họ đã trao đổi xong xuôi sau một hồi trò chuyện,
「Ủa, hình như còn một cuốn nữa thì phải?」
「Ể?」
「Kìa, cuốn ở góc bàn đó.」
Một trong hai cô gái chỉ tay ra sau lưng Haruka và nói.
「A, v-vâng. Cuốn em vừa đưa là ấn phẩm mới của circle 『Quả quýt trên vỏ lon nhôm』 ạ, còn, còn cái này là đồ cá nhân của bọn em, bọn em chỉ là người đến phụ giúp thôi ạ…」
Haruka trả lời một cách lúng túng.
Nhưng cô gái kia có vẻ chẳng hề bận tâm.
「Vậy sao? Nếu được thì cho bọn mình xem cuốn đó với được không?」
「Ể?」
「Nhân tiện nên mình muốn xem thử ấy mà. À, nếu không được thì thôi cũng không sao…」
「A, không, không có chuyện đó đâu ạ…」
Câu chuyện bắt đầu đi theo một hướng kỳ lạ.
「V-Vâng, đây ạ.」
Cuối cùng, có lẽ không chịu nổi sự nhiệt tình của hai cô gái, Haruka rụt rè đưa cuốn doujinshi của mình ra.
Đó là thành quả của gần một ngày trời nỗ lực hôm kia.
Nhân tiện, trên bìa là hình một con yêu quái Gashadokuro—à không, là bé Aki hậu đậu—đang vung một thứ trông như cây búa khổng lồ (Cây quyền trượng Magical Fortissimo) và tạo một dáng vẻ gì đó như đang đe dọa.
「…」
Xem ra phen này có vẻ không ổn theo nhiều nghĩa rồi—
—Tôi đã nghĩ vậy, nhưng,
「Oa, tuyệt quá. Đây là nhân vật trong 『Hunikami Triangle 1st』 phải không?」
「Ể?」
「Mình đoán đúng rồi à? Bọn mình cũng thích HaniTora lắm đó.」
「A, v-vâng, đúng vậy ạ!」
「!?」
Tôi suýt nữa làm rơi chồng doujinshi đang cầm trên tay xuống sàn.
—Không lẽ nào, cô ta nhận ra con yêu quái Gashadokuro kia là bé Aki hậu đậu sao…!?
Đó là một cú sốc.
Một cú sốc như thể bị ai đó dùng một quả bí ngô đặc ruột phang thẳng vào đầu.
Hừm, tôi vẫn nghĩ tranh của Haruka chỉ được mọi người công nhận là tranh vẽ yêu quái, nhưng có lẽ do bọn tôi không rành về lĩnh vực này (anime/manga) nên không hiểu, chứ người trong nghề nhìn vào là nhận ra ngay chăng—
Ngay khi tôi vừa nghĩ đến đó.
「Ừm, nhưng càng nhìn càng thấy đỉnh thật đó. Vẽ được『Ác quỷ』trong HaniTora một cách chân thực đến thế này cơ mà.」
Tôi nghe thấy một giọng nói.
「Ừ, con loại tử thần này trông dữ tợn như thật, còn con loại quỷ ăn thịt người này cũng kinh quá. Răng nanh với móng vuốt vẽ chi tiết ghê…」
「…………ác quỷ? răng nanh? móng vuốt? ???」
「…………」
…Xem ra tranh yêu quái của Haruka có thể trông giống nhiều thứ khác nhau tùy thuộc vào người xem. Giống như bài kiểm tra Rorschach vậy. …Có điều tất cả đều là sinh vật dị hình không phải người.
Dù sao thì, để thế này nữa cũng không ổn.
Trước khi sự bất đồng chết người trong nhận thức của đôi bên bị phơi bày, tôi vội vàng bước lên.
「A, ờ, Haruka, cho tôi nhờ chút được không?」
「? Vâng, có chuyện gì vậy ạ?」
「Ừm, có chút chuyện. Cậu qua đây được không?」
Tôi vẫy vẫy tay.
「? Em hiểu rồi. Xin lỗi ạ, vậy em xin phép—」
「A, vâng. Hôm nay chúng ta cùng cố gắng nhé.」
「Vâng, mong được giúp đỡ ạ.」
Haruka cúi đầu chào hai cô gái rồi lon ton quay về gian hàng.
「À, Yuuto-san, vậy anh có việc gì cần ạ…」
「Ừm, không, thôi, không có gì nữa đâu.」
「Ể…?」
Tôi vỗ nhẹ lên đầu Haruka đang ngơ ngác nhìn tôi. 「À, mà này—」
「Vâng?」
…Thì, tranh của Haruka đúng là có nhiều vấn đề, nhưng tôi hiểu rõ tình yêu chân thành của cậu ấy đối với việc vẽ vời trong suốt nửa năm qua, và thực tế là kỹ năng của cậu ấy không phải không có tiến bộ. Dội gáo nước lạnh vào lúc này thì cũng hơi kỳ. Rèn sắt khi còn nóng… hình như có gì đó hơi sai sai thì phải.
Tóm lại, tôi quyết định cho qua chuyện này.
Công tác chuẩn bị cứ thế tiếp diễn.
Ngoài việc sắp xếp gian hàng và chào hỏi các circle bên cạnh, còn có rất nhiều việc phải làm như bày doujinshi, dựng các tấm pop-up viết tay, nộp bản mẫu doujinshi cho nhân viên, cứ như một con kiến thợ trước kỳ ngủ đông (lao động 36 tiếng một ngày). Nhưng hai chúng tôi đã xoay sở được hết.
Và rồi,
「Xong… rồi ạ.」
「Ừm…」
Còn mười lăm phút nữa là đến giờ mở cửa (mười giờ).
Cuối cùng bọn tôi cũng đã hoàn thành mọi công việc chuẩn bị.
「Vất vả thật nhưng không ngờ cũng xong xuôi cả. Đúng là có công mài sắt có ngày nên kim…」
「Vâng, dreams come true, ạ♪」
Chúng tôi vừa nói vừa nhìn nhau.
Tuy có vài vấn đề phát sinh, nhưng những chỗ không hiểu thì hỏi Kitakaze-san, và bọn tôi đã vượt qua một cách suôn sẻ.
「Mà vẫn còn phần chính là bán hàng nữa…」
Dù vậy, nghe nói việc bán hàng cũng không quá vất vả. Về cơ bản cũng giống như làm thêm ở cửa hàng tiện lợi. Nhưng vì hàng hóa là đồ của người khác gửi bán nên tuyệt đối không được lơ là cho đến phút cuối cùng.
Bên cạnh, Haruka cũng nói,
「Làm người bán hàng ạ… Đây là lần đầu tiên em được giao một công việc vinh dự như vậy nên em hơi hồi hộp… nhưng em vẫn rất mong chờ.」
Gương mặt căng thẳng nhưng vẫn ẩn chứa sự phấn khích, cô bé siết chặt hai bàn tay.
Nhìn vẻ mặt như một chú cún con trước lần đầu được dắt đi dạo ấy, không hiểu sao tôi cũng cảm thấy hừng hực khí thế như một cây cải mầm đang lớn (trồng trên miếng bọt biển).
「…Cùng cố gắng nhé.」
「Vâng!」
Haruka vui vẻ gật đầu.
『—Đã để quý vị phải chờ lâu. Từ bây giờ, ngày thứ ba của Comiket Mùa Đông lần thứ tám mươi xin được phép bắt đầu.』
Gần như cùng lúc đó, một thông báo vang lên, và những tràng pháo tay lẹt đẹt bắt đầu nổi lên xung quanh.
「A, sắp bắt đầu rồi ạ.」
「Ừ.」
Một cảm giác hân hoan kỳ lạ như thể lễ hội sắp bắt đầu.
Các circle xung quanh cũng bắt đầu hoạt động một cách hối hả.
Và rồi cái gọi là Comiket Mùa Đông bắt đầu—
2
Khởi đầu là một trận địa chấn.
Một trận địa chấn như thể một người khổng lồ ánh sáng có hẹn giờ đang chiến đấu với một người ngoài hành tinh mặt ve sầu chỉ biết ra kéo khi chơi oẳn tù tì.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm… âm thanh từ phía cổng vào ngày một gần hơn.
「A, ờm, Yuuto-san, cái này là…」
「Ừ, chắc không thể nhầm được…」
Tôi nhớ lại sự việc ở Comiket Mùa Hè.
Cú xuất phát thần tốc.
Đó là hiện tượng đáng sợ xảy ra khi đám đông ở đầu hàng tranh nhau lao vào hội trường, tạo ra sự cộng hưởng từ tiếng bước chân của họ.
Chắc chắn, không, tuyệt đối là nó rồi.
Lần trước, vì bọn tôi cũng ở trong hàng nên không cảm nhận rõ lắm, cứ như một chiếc lá ẩn mình trong rừng, nhưng bây giờ khi ở vị thế chờ đợi, tôi mới thấy nó khủng khiếp đến mức nào. Đây gần như là một cảnh giới vượt ngoài tầm hiểu biết của con người.
Cuối cùng, nhóm người đi đầu cũng xuất hiện.
RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM!!
Một đám đông hơn trăm người, với vẻ mặt quyết tử, không thèm ngó nghiêng mà chạy thẳng một mạch qua hội trường về phía cuối nhà.
Chỉ trong nháy mắt.
Tiếp sau đó, như thể đuổi theo họ, thêm nhiều nhóm khác nữa,
RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM ĐẤY!
RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM ĐẤY!
RẦM RẦM RẦM RẦM ĐẤY!
Cũng lao qua như một đàn trâu rừng chạy trên thảo nguyên.
「…」
「…」
Kinh thật…
Tôi chỉ biết thốt lên như vậy.
Sảnh nhà rung chuyển.
Bụi cát bay mù mịt.
Từ khắp nơi vang lên tiếng nhân viên la hét 「Xin đừng chạy!」, nhưng không một ai thèm nghe.
Haruka bên cạnh cũng đang chết trân nhìn đám đông đang chạy ngang qua trước mắt, với vẻ mặt của một người dân xứ tuyết lần đầu chứng kiến Lễ hội Lăn Phô Mai nổi tiếng của Anh.
Ban đầu, khung cảnh chỉ có vậy.
Chỉ thấy những đám người dù đã vào trong hội trường nhưng vẫn tiếp tục chạy xuyên qua để ra ngoài. Gần như không có ai dừng lại bên trong.
Nhưng tại sao ai ai cũng chạy ra ngoài vậy? Không lẽ tất cả đều muốn đi vệ sinh, nếu không thì chẳng lẽ có sự kiện khai mạc gì đó à? Trong lúc tôi đang thắc mắc,
「À, ừm, chắc là mọi người đang đi xếp hàng ở các circle 〝lớn〟 đấy ạ.」
「Lớn?」
Có lẽ đã hoàn hồn, Haruka nói vậy.
「V-Vâng. Để mua được 〝doujinshi〟 của các circle lớn nổi tiếng như 『Nekobasu Tei』, mọi người phải xếp hàng ở bên ngoài. Như vậy sẽ dễ sắp xếp hơn, và nếu xếp hàng trong nhà thì hàng sẽ dài ra gây ùn tắc ạ…」
「Ra thế…」
Thì ra là vậy.
Nghĩa là đám đông đó sẽ được sắp xếp thành hàng lối hẳn hoi. Thật là hợp lý và thực tế theo nhiều nghĩa…
Tuy nhiên, tình trạng đó cũng không kéo dài mãi.
Khoảng ba mươi phút sau khi mở cửa, khi không khí trong hội trường dần lắng xuống, bóng người bắt đầu xuất hiện xung quanh gian hàng của chúng tôi.
「Xin mời vào ạ, ấn phẩm mới của 『Bé gối ác quỷ thức khuya』 có ở đây ạ.」
「Chỗ này một cuốn một trăm yên ạ, mời mọi người vào xem.」
「Có kèm theo CD chứa dữ liệu hình nền làm quà tặng ạ!」
Cùng với đó, những tiếng rao mời từ các circle xung quanh cũng vang lên.
Cảm giác như một trận chiến giảm giá ở khu phố mua sắm cuối năm.
「Hừm, chúng ta cũng phải cố gắng thôi.」
「A, vâng. Đúng vậy ạ.」
Để không thua kém xung quanh, chúng tôi cũng bắt đầu mời khách.
「A~, chào mừng quý khách~」
「Ừm, đây là ấn phẩm mới của circle『Quả Quýt trên Lon Nhôm』. Mời mọi người ghé xem ạ.」
Hai chúng tôi cùng nhau cất tiếng mời gọi những người đi ngang qua.
Quả không hổ là người đã có kinh nghiệm làm dịch vụ khách hàng từ quán cà phê cosplay trong lễ hội văn hóa cho đến quán cà phê hầu gái trước thềm Giáng Sinh, tài mời chào của Haruka ra dáng một cách đáng ngạc nhiên.
Giọng nói không quá lớn nhưng trong trẻo, dễ nghe và có sức lan tỏa.
Em vừa mở cuốn sách mẫu để người qua lại có thể nhìn rõ nội dung bên trong, vừa cất tiếng gọi họ với vẻ mặt đầy cố gắng.
Có lẽ nhờ vào "Lời thì thầm của Thiên thần" (dù chẳng thì thầm chút nào) của Haruka mà,
「À, xin lỗi, cho tôi xem một chút được không?」
「Cái này thuộc thể loại gì vậy ạ?」
「Cho tôi một cuốn nhé?」
Quầy hàng của『Quả Quýt trên Lon Nhôm』bắt đầu có người lác đác ghé lại.
Cứ ba mươi người đi qua thì có một người dừng lại, rồi cứ năm người trong số đó thì có một người cầm sách lên xem, và cứ ba người như vậy lại có một người quyết định mua.
Có thể coi là buôn may bán đắt.
Tuy nhiên, cũng không đến mức bận tối mắt tối mũi.
Xem ra, circle mà chúng tôi được giao phó không phải là một tên tuổi lớn, nói đúng hơn thì có lẽ vẫn còn là một circle mới nổi đang trên đà phát triển (?), nên chẳng có fan cứng nào coi đây là mục tiêu số một, cũng chẳng có fan cuồng nào sẵn sàng xếp hàng để mua cho bằng được.
Mà, như Haruka đã giải thích lúc nãy, vị trí này cách xa tít tắp khu vực cuối sảnh, nơi dành cho các circle lớn. Nghĩ vậy thì cũng phải thôi. Tiện đây, một kiến thức hoàn toàn vô bổ, nhưng khu vực cuối sảnh dành cho các circle lớn được gọi là〝Sát Tường〟, còn những nơi được vây quanh bởi bàn giấy cho các circle khác thì gọi là〝Giữa Đảo〟thì phải.
「……」
...Mà khoan, tại sao mình lại rành rọt về cái Comiket Mùa Đông này thế nhỉ?
Nào là〝Sát Tường〟, nào là〝Giữa Đảo〟... Lại còn cả việc thuộc lòng địa lý của Akihabara nữa chứ, tôi có cảm giác mình đang thực sự lún sâu đến ba mươi centimet trên đầu gối vào một cái đầm lầy không đáy. Hay là đã quá muộn rồi...?
「……」
Thôi thì, chuyện đó vẫn còn thời gian để cân nhắc.
Tạm thời, lần đầu tiên hợp tác cùng Haruka (nghe sao mà sâu sắc thế nhỉ...) cũng thật vui.
「A, Yuuto-san, em để doujinshi bổ sung ở đây nhé.」
「Ừ, ồ.」
「Xin lỗi anh, Yuuto-san, anh thối tiền thừa giúp em ạ. Ừm, một đồng 500 yên.」
「Rõ rồi.」
「Anh ơi, cái biển quảng cáo đằng kia bị nghiêng rồi ạ. Nếu được anh có thể sửa lại giúp em không...」
「Ừm, anh biết rồi.」
「A, Yuuto-san, anh đổ mồ hôi kìa.──Vâng, em lau xong rồi ạ.」
「À, c-cảm ơn em.」
「Dạ không có gì ạ ♪」
Những cuộc trao đổi như thế diễn ra giữa tôi và Haruka trong không gian chật hẹp.
Cảm giác như khoảng cách giữa hai chúng tôi ngày càng gần hơn (cả về vật chất lẫn tinh thần), hay là ý thức gắn kết ngày càng tăng cao... Cứ như một đôi vợ chồng son mới dọn về ở chung vậy.
「Ê hê hê, làm người bán hàng vui thật đấy anh nhỉ, Yuuto-san.」
「Ừ, đúng vậy.」
「Cứ như chúng ta đang cùng nhau quản lý một cửa hàng vậy. Ước gì một ngày nào đó em có thể cùng anh lập một circle thực sự...」
Haruka vui vẻ nói những lời ấy với vẻ mặt ngây thơ.
「……」
Hừm, thật lòng mà nói, ban đầu tôi đã nghĩ cái công việc bán hàng này có hơi phiền phức... nhưng có lẽ đây lại là một vị trí khá hời cũng nên.
Và thế là, khoảng một giờ đồng hồ đã trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu công việc bán hàng.
「Phù...」
Lúc đầu, vì chưa quen việc, tôi chỉ có thể tập trung hết sức để hoàn thành công việc trước mắt. Nhưng theo thời gian, tôi dần nắm được要領 và đến lúc này đã có chút thời gian rảnh rỗi để đưa mắt nhìn xung quanh.
「……」
Các circle ở hai bên cạnh và phía đối diện bên kia lối đi.
Vô số người tham gia chen chúc lấp đầy lối đi, và nếu nhìn kỹ, còn có cả các nhân viên đang đi lại khắp nơi trong hội trường.
Khung cảnh đâu đâu cũng tất bật.
Và vẫn như mọi khi, những người qua lại có đủ loại trang phục khác nhau.
Trang phục fantasy sặc sỡ, đồng phục thủy thủ tự thiết kế, trang phục hầu gái kinh điển.
Thậm chí còn có một cô gái mặc đồng phục, tóc đỏ, tay cầm một thanh katana (kèm theo một mặt dây chuyền đá quý).
Chà, phải nói là một cảnh tượng hùng vĩ theo một nghĩa nào đó. Tôi đã tưởng mình đã quen với những cảnh này sau Comiket Mùa Hè và những lần khám phá Akihabara, nhưng vẫn không kìm được mà đưa mắt dõi theo.
Trong lúc lơ đãng ngắm nhìn khung cảnh đó,
「...Hửm?」
Tôi phát hiện ra một thứ gì đó kỳ lạ.
Một bóng hình tròn vo đứng một mình cạnh cửa cuốn cách gian hàng của chúng tôi khoảng ba mươi mét.
「Kia là...」
Một con hamster, đúng không nhỉ?
Đôi mắt tròn xoe, đôi tai tròn vành vạnh. Nhưng đó không phải là một con hamster bình thường, mà là một con hamster mặc trang phục kigurumi, đeo kính và mang theo một chiếc cưa máy bên hông. Trên ngực nó có ghi dòng chữ『Đấm Bốc@Hamu Jirou』.
「……」
Khoan đã, kia chẳng phải là...
「……」
「……」
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
「……」
「…………Phụt.」
Ủa sao lại đỏ mặt ngượng ngùng thế kia...
Trong lúc tôi còn đang sững sờ trước con hamster đang đưa hai tay (có đệm thịt) lên má làm vẻ e thẹn thì,
「A~, không được đâu Hazuki-san, sao lại đứng ngẩn người ở đó chứ!」
Một giọng nói vang lên.
「Dù có cải trang rồi cũng không được đâu ạ~. Hành động bí mật là nguyên tắc cơ bản của một hầu gái mà~.」
「──(Gật gật)」
Tiếp đó, một cô bé hai bím trông quen quen, một chị hầu gái luôn mỉm cười (mặc thường phục) và một cô hầu gái nhỏ nhắn (cũng mặc thường phục) tất tả chạy đến bên con hamster. Trên tay mỗi người đều cầm một chiếc máy quay video đời mới nhất (có khả năng quay kép trên cả đĩa cứng và DVD).
「Nào, đi thôi~. Lối này, lối này.」
「Bên kia có một điểm quay phim tuyệt vời lắm ạ, chúng ta có thể từ đó mà lặng lẽ quan sát~」
「──(Gật gù)」
Ba người họ kéo đuôi con hamster rồi vội vã biến mất vào trong đám đông.
「……」
...Phải rồi nhỉ.
Nghĩ kỹ lại thì mình đã đứng ngay cạnh xem họ làm doujinshi, mấy cô bé hai bím với trí tò mò sôi sục đến độ có thể gây ra một vụ nổ hơi nước (lần này còn tăng thêm một người) làm sao mà chịu ngồi yên được.
「…………」
Chắc chắn sau này mình sẽ bị họ cho xem lại đoạn phim này rồi trêu chọc đủ điều... Vừa cảm thấy hơi u sầu, vừa nảy sinh nghi ngờ rằng có khi nào Hazuki-san thực ra lại là người thích mặc kigurumi không, tôi quyết định vờ như không thấy gì cả và quay trở lại công việc bán hàng.
Chuyện là vậy, công việc bán hàng (phần nào đó) vẫn diễn ra khá suôn sẻ, thế nhưng...
Chỉ có một vấn đề duy nhất.
Nói là vấn đề thì cũng không hẳn, mà là một mối lo ngại vừa tế nhị vừa mong manh.
「……」
Đó chính là doujinshi của Haruka (『H&Y』, giá 100 yên, tổng số 10 cuốn).
Bên cạnh chồng doujinshi của『Quả Quýt trên Lon Nhôm』đang vơi đi đều đặn, chỉ có chồng sách của Haruka vẫn chất đống như những lá bắp cải bị ế, không hề có dấu hiệu bán được.
Dù không nói ra, nhưng có vẻ Haruka cũng đang để tâm đến chuyện đó, cứ mỗi lần có người đi qua trước chồng doujinshi,
「...(giật mình)」
em lại phản ứng,
Khi có ai đó dừng lại,
「...(thình thịch thình thịch)」
em lại tỏ ra bồn chồn không yên,
Và khi một trong số họ định cầm sách lên xem,
「...(cạch!)」
em lại đứng bật dậy khỏi ghế làm những khách hàng xung quanh giật mình. Phản ứng của em quả thật rất dễ đoán.
Mà, tôi cũng hiểu cảm giác của em.
Dù gì đây cũng là cuốn doujinshi đầu tay, muốn nó bán được cũng là lẽ thường tình. Tôi hiểu rõ điều đó. Hiểu thì hiểu, nhưng...
「……」
Nhưng thực tế lại quá phũ phàng.
Sự thật là cho đến bây giờ, chưa có một cuốn nào được bán ra.
Cũng có người cầm lên xem, nhưng lại không tiến xa hơn được nữa.
Dù vẫn có những phần khác, nhưng cơ bản nội dung vẫn là yêu quái Gashadokuro hay quái nhân Aka Manto. Để được công chúng đón nhận thì quả là một chuyện khó...
「……」
...Hừm, không biết có cách nào giúp em ấy được không.
Tôi vừa nhìn cô tiểu thư đang có vẻ hơi buồn rười rượi trong không gian của circle, vừa nghĩ.
Haruka cũng đã cố gắng nhiều như vậy, dù không thể bán hết sạch thì ít nhất cũng mong bán được một cuốn...
Dù nghĩ vậy, nhưng một kẻ mù tịt về lĩnh vực này như tôi hoàn toàn không biết phải làm gì cụ thể,
「Muu...」
Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ trước chồng tuyển tập tranh minh họa của Haruka (80% là tranh yêu quái) sừng sững như một bức tường thành,
「Yo, Yuuto, cố gắng lên nhé~!」
「!?」
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên lọt vào tai tôi.
Một giọng nói vừa to vừa vang một cách không cần thiết.
Chủ nhân của chất giọng sôi nổi này, người mà giọng nói có thể vang lên rõ mồn một ngay cả trong một hội trường đông đúc ngột ngạt khí CO2, nói một cách khiêm tốn thì trong những người tôi biết chỉ có một.
Và không hề phụ sự dự đoán của tôi,
「Yo, khỏe không? Ừm ừm, trông ra dáng người bán hàng phết nhỉ~. Cứ như một người hầu giá rẻ bị mua về từ một làng quê thời Edo ấy nhỉ~」
「Nobunaga...」
Từ phía bên kia đám đông, cậu bạn thân từ thuở nhỏ (♂) của tôi vừa vẫy tay lia lịa vừa xuất hiện.
「Sao rồi, công việc ổn chứ? Mà là Yuuto thì chắc kiểu gì cũng ổn thôi, nhưng mà tớ cũng hơi lo lắng nên──」
「──Thôi được rồi, lại đây một chút.」
「Hử~?」
Để nhanh chóng cách ly mầm mống gây bất an về nhiều mặt, tôi kéo cậu ta ra một nơi hơi xa gian hàng, ngoài tầm mắt của Haruka.
「Sao thế~, mặt cứ như vừa thấy Tsuchinoko ấy~. Có chuyện gì vui à~?」
「Chuyện gì vui cái gì chứ... Mà, cậu đến đây làm gì?」
Vốn dĩ chẳng phải cậu ta nói hôm nay bận không thể lo xuể nên mới nhờ tôi phụ trách circle hay sao?
Khi tôi ném ra một câu hỏi mang tính cốt lõi, Nobunaga thản nhiên trả lời,
「Làm gì á, chuyện đó rõ ràng quá rồi còn gì~, đến xem tình hình chứ sao~. Tớ rảnh được một chút nên qua đây~. Đã giao phó cho cậu rồi thì tớ vẫn lo lắm, cũng hơi lo không biết có ổn không nhưng mà~...」
Nói rồi, cậu ta cười toe toét,
「Ừm, thoáng nhìn qua thì có vẻ ổn đấy chứ~. Cả ấn phẩm mới lẫn ấn phẩm cũ đều bán được khá nhiều~. Quả không hổ là Yuuto, đúng là nhân tài ba tháng mới có một mà tớ đã nhìn trúng~. Nếu rèn luyện thêm thì sẽ ra gì lắm đấy~. Sao, có định ra mắt chính thức với tư cách một circle không~?」
「……」
Ba tháng mới có một, một khoảng thời gian nghe sao mà lửng lơ. Mà nói chung, có được khen là nhân tài như vậy tôi cũng chẳng vui vẻ gì, hơn nữa bây giờ tương lai cuốn doujinshi của Haruka còn đáng lo hơn tương lai của tôi nhiều──
「...Hửm?」
──Và rồi, tôi nảy ra một ý.
Cuốn doujinshi không bán được của Haruka và cậu bạn thân otaku vô cùng tùy hứng trước mặt.
Đây có lẽ là một sự kết hợp nồi nào úp vung nấy theo một nghĩa nào đó.
「Nobunaga, đợi tớ một lát.」
「Hử~?」
Tôi bảo Nobunaga đang nghiêng đầu thắc mắc đứng yên tại chỗ, rồi quay lại quầy hàng, rút một cuốn『H&Y』từ trong chồng sách vẫn còn nguyên ra và hỏi,
「Này, cậu thấy cuốn doujinshi này thế nào?」
Tôi đưa nó cho Nobunaga và hỏi.
Tuy tính cách có nhiều vấn đề, nhưng về lĩnh vực này thì kiến thức của cậu ta không ai sánh bằng. Nếu có thể nghe được ý kiến gì đó, biết đâu tôi sẽ nắm bắt được cơ hội để phá vỡ tình hình hiện tại.
「A, đây là doujinshi của nhóm Yuuto à~. Hừm, để xem nào~...」
Nobunaga lật qua lật lại xem một lúc.
「...Thế nào?」
「Ừm, để xem nào~. Thật lòng mà nói thì vẫn còn ở mức non tay lắm~. Nét vẽ cơ bản thì khá ổn, nhưng vẫn cảm thấy có sự do dự trong nét bút~. Tô màu cũng chưa được tốt lắm~」
Cậu ta nói với vẻ mặt nghiêm túc.
「Thôi thì bỏ qua phần kỹ thuật, bố cục cũng hơi non một chút~. Dù là một tuyển tập tranh minh họa, nhưng nếu sắp xếp thứ tự các trang có liên quan đến nhau hơn một chút thì sẽ dễ hiểu và trông đẹp hơn đấy~.」
「Vậy à...」
Nếu một kẻ đã đạt đến đỉnh cao của giới otaku, gần như trở thành một vị thần của thế giới mới như cậu ta mà đã nói vậy, thì chắc là vậy rồi. Thế thì bán được cuốn này quả là khó...
Thấy tôi có chút chán nản, cậu ta nói,
「Nhưng mà nhé~, có một điểm được đánh giá cao đấy~.」
「Hả?」
「Nhân vật ở đây là『Princess Nao-chan phiên bản Cún』đúng không~? Nhân vật này khá ít người biết đến nên không có nhiều người vẽ đâu~. Những người vẽ phiên bản Công chúa gốc hay phiên bản Phù thủy phép thuật thì khá nhiều, nhưng phiên bản Cún thì chắc là không nổi tiếng lắm nên hiếm khi thấy lắm~.」
「...Thế à?」
Tôi cũng không rõ nữa.
「Ừm~. Nhưng theo tớ thì phải vẽ cả phiên bản này mới đúng là『Princess Nao-chan』chứ~. Tớ nghĩ cũng có những người khác nghĩ vậy~. Suy cho cùng thì thứ cần thiết nhất trong một cuốn doujinshi chính là tình yêu dành cho nhân vật đó mà~. Có tình yêu ở đó thì tự nhiên sẽ muốn vẽ tất cả các phiên bản thôi~. Theo nghĩa đó thì cuốn sách này hoàn hảo luôn~. Tớ cảm nhận được tình cảm được gửi gắm ở khắp mọi nơi~.──Mà này, về『Princess Nao-chan』này nhé~, cậu có biết không~? Thực ra có một thiết lập ẩn đấy~...」
「……」
「Đã là công chúa thì đương nhiên là một nàng công chúa rồi, nhưng thực ra xuất thân của cô ấy lại có một bí mật~. Việc đó còn liên quan đến cả hệ thống của vương quốc phép thuật nữa cơ~. Mà chuyện đó cũng không đơn giản chút nào, cuối cùng còn liên quan đến cả lý do tồn tại của『Ác ma』nữa đấy~. Nhưng chưa hết đâu nhé~, hơn nữa còn~... bla bla bla…………」
「…………」
「...bla bla bla... lược bỏ đoạn sau...」
「…………」
Trong lúc tôi đang suy tính xem nên trục vớt cưỡng bức cậu bạn thân ngốc nghếch đã lạc vào thế giới riêng của mình như mọi khi ở đoạn nào,
「A, ở đây rồi! Thấy rồi, tìm thấy anh rồi, Nobunaga-san!」
Lần này, một giọng nói khác lại vang lên.
「Hử~?」
Những người hớt hải chạy đến có vẻ là nhân viên, mặc áo khoác jumper.
Khi họ trông thấy Nobunaga,
「Anh làm chúng tôi khó xử quá, tự nhiên biến mất như vậy!」
「Tiếp theo là cuộc họp với đại sứ thiện chí đến từ Papua New Guinea đấy ạ!」
「Với tư cách là thành viên ủy ban giám sát đặc biệt của Comiket Mùa Đông, anh cần phải có ý thức hơn một chút chứ...」
Họ đồng thanh nói những lời như vậy. Ủy ban giám sát đặc biệt...?
「A, xin lỗi xin lỗi~. Tớ có chút việc quan trọng~. Ừ, tớ sẽ đi ngay đây~.」
Nghe vậy, Nobunaga cười "a ha ha" và vui vẻ đáp lại,
「Ừm, vì vậy nên tớ phải quay lại rồi~. Thực ra tớ muốn nói chuyện kỹ hơn về『Princess Nao-chan』lắm nhưng mà~...」
「……」
Không, cái đó thì tôi hoàn toàn không cần.
「Vậy gặp lại sau nhé~. Yuuto và Nogizaka-san cũng cố gắng lên nhé──A, đúng rồi.」
「Hửm?」
Nói rồi Nobunaga quay lại như vừa nhớ ra điều gì đó.
「Này~, tớ muốn xác nhận một chuyện, Mahiro không đến đây đúng không~?」
「Mahiro-chan?」
Tại sao lại nhắc đến tên em ấy ở đây?
「Ừm~, thật ra tớ cũng đã dẫn Mahiro theo để phụ xách đồ và làm mấy việc vặt khác~. Lúc đầu em ấy cũng phản đối như mèo sắp bị tắm, nhưng khi nghe nói Yuuto làm người bán hàng thì mắt sáng rực lên~. Từ tối qua đã hừng hực khí thế lắm rồi đấy~. Nhưng giữa chừng em ấy lại bị lạc và mất tích~. Thế có nghĩa là bây giờ em ấy đang lang thang ở sảnh Tây à~?」
「……」
Bị lạc giữa một mớ hỗn độn như thế này, quả là không may mắn chút nào, Mahiro-chan...
「Mà, nếu em ấy không đến đây thì thôi vậy~. Gặp lại sau nhé~」
Nói rồi, Nobunaga cùng các nhân viên biến mất vào trong đám đông.
「……」
Vẫn như mọi khi, chỉ có cậu ta là tôi không thể hiểu nổi...
***
3
Cứ như vậy, khoảng hai giờ đồng hồ đã trôi qua kể từ khi mở cửa.
Đồng hồ đã điểm quá trưa một chút.
Tôi và Haruka vẫn đang chăm chỉ làm công việc bán hàng tại quầy của circle──tưởng là vậy, nhưng,
「Vẫn đông khủng khiếp nhỉ...」
「Đúng vậy ạ... Không biết có khoảng bao nhiêu người nhỉ?」
Vì một lý do nào đó, chúng tôi lại đang cùng nhau đi dạo trong hội trường, tay cầm tấm bản đồ〝Fuyu Comi Map〟.
「Một không gian rộng lớn thế này mà có từng này người. Có khi phải đến một vạn người ấy ạ...」
「Có khi còn hơn ấy chứ. Nơi này vẫn còn sảnh bên cạnh mà phải không? Thế thì chắc phải gấp đôi.」
「A, đúng rồi ạ.」
Những cuộc trò chuyện thư thái như vậy diễn ra.
Không khí trôi qua thật chậm rãi, hoàn toàn khác với khoảng thời gian tất bật vừa rồi.
Vậy, tại sao chúng tôi, những người đáng lẽ đang bán hàng tại quầy của circle, lại có thể làm việc này? Lý do rất đơn giản.
Khoảng ba mươi phút trước, việc bán doujinshi của『Quả Quýt trên Lon Nhôm』tạm thời đã ổn định, trong lúc chúng tôi đang nghỉ xả hơi và kiểm tra doanh thu tại quầy thì Kitakaze-san đã đến và nói,
『Hai người đã phải vất vả từ sáng rồi nhỉ. Nên là sao hai người không đi nghỉ một chút đi? Trong lúc đó, tôi sẽ trông quầy cho~』
Thật lòng mà nói, vấn đề doujinshi của Haruka (vẫn chưa bán được) vẫn còn đó, và tôi cũng cảm thấy áy náy khi phải nhờ Kitakaze-san, người về cơ bản không liên quan gì đến『Quả Quýt trên Lon Nhôm』, làm những việc như vậy. Nhưng thực tế là chúng tôi đã làm việc không ngơi nghỉ kể từ khi vào cửa buổi sáng, đến nỗi còn chưa đi giải quyết nỗi buồn (giống như loài chim trĩ Nhật Bản hay làm) tử tế. Hơn nữa, nghe nói Kitakaze-san đã bán hết doujinshi và có khá nhiều thời gian rảnh, nên chúng tôi quyết định nhận một chút lòng tốt của cô ấy.
「A, Yuuto-san, anh nhìn đằng kia kìa. Là『Fuji Tsubo Kikai Matsuuiin』đó ạ.」
「Hửm?」
「Woa, hàng dài quá ạ. Không biết có ấn phẩm mới không nhỉ...? A, bên kia có『Passing Rim』, bên này thì có『Gekka Sabou』...」
Haruka đảo mắt khắp nơi, đôi mắt lấp lánh.
Vẻ mặt em lúc đó giống như một nàng công chúa đứng trước một cánh đồng hoa bạt ngàn...
「……」
Hừm, quả thực đi nghỉ ngơi là một quyết định đúng đắn. Dù em ấy không tự mình nói ra, nhưng chắc chắn Haruka cũng muốn đi dạo quanh hội trường Comiket Mùa Đông. Vốn dĩ đó cũng là mục đích của em ấy mà.
Tôi nhìn Haruka đang hạnh phúc với tâm trạng bình yên và nói,
「Vậy chúng ta đi đâu đây? Anh đi đâu cũng được. Anh sẽ đi cùng em đến bất cứ nơi nào em muốn, cho đến khi em thỏa mãn.」
「Th-thật được không ạ?」
「Ừ.」
「Woa, làm sao đây, em cũng muốn đến『Shuraba Keikaku』, rồi cả『GRNADA LEVEL』nữa, cũng không thể quên『Twinkle Heart.』──A, nhưng mà.」
「Hửm?」
Nói đến đó, Haruka chợt có vẻ mặt như nàng Lọ Lem nhận ra đã gần đến mười hai giờ đêm.
「Nhưng có lẽ chúng ta không có đủ thời gian đâu ạ... Lần này chúng ta đến để giúp đỡ circle, nên không thể thong thả quá được...」
「Mừ...」
Chuyện đó... đúng là vậy.
「Vì vậy, lần này em sẽ từ bỏ việc mua sắm. Dù có hơi tiếc nuối...」
「À, nhưng mà em muốn đi dạo nhiều nơi mà, phải không? Đã cất công đến đây rồi mà...」
「Ơ, cái đó, thì, nhưng mà...」
Em cúi đầu, ngập ngừng. Với tính cách của Haruka, em ấy sẽ không bao giờ thể hiện ra ngoài, nhưng trong thâm tâm, chắc chắn em ấy muốn được tự do tung tăng khắp Comiket Mùa Đông như một chú thỏ được mời vào vườn cà rốt.
Vì vậy, tôi đã đề nghị thế này.
「──Vậy thế này thì sao, chúng ta sẽ chỉ đến một nơi mà Haruka muốn đến nhất thôi.」
「Ơ...?」
「Đúng là đi hết tất cả thì có hơi quá, nhưng nếu chỉ một nơi thì sẽ không tốn nhiều thời gian đâu. Cùng lắm là ba, bốn mươi phút thôi.」
「Việc đó, nh-nhưng...」
「Thế nào? Anh nghĩ làm vậy cũng không có tội lỗi gì đâu.」
「A, ờ, ừm...」
Haruka có vẻ lưỡng lự một lúc.
「…………Em, em làm vậy có được không ạ?」
「Hửm?」
「Dạ, cái đó, em lại được ích kỷ như vậy...」
「Ích kỷ cái gì chứ.」
Chuyện này có đáng gì để gọi là ích kỷ đâu.
Khi tôi gật đầu, Haruka,
「A, cảm ơn anh nhiều ạ! Em, em thật sự rất vui...」
Em vừa ngại ngùng cảm ơn vừa cúi đầu liên tục như một con vật nhỏ.
Hừm, vẫn khiêm tốn và dè dặt như mọi khi... Lần này, Haruka đã bị cuốn vào chuyện của tôi, nên tôi nghĩ em ấy có thể đòi hỏi quá đáng hơn một chút cũng được mà.
Dù sao thì, việc cần làm đã được quyết định.
「Vậy thì đi thôi.──A.」
Đang định bước về phía circle mà Haruka nhắm tới, tôi chợt nhận ra một điều và dừng lại.
「? Có chuyện gì vậy ạ?」
「À, không.」
「?」
「...Cái đó, để đề phòng thôi.」
Dù có hơi do dự, tôi vẫn chìa tay phải ra. Không, đây là, chỉ vì ở đây quá đông người nên để tránh bị lạc thôi, chứ không có ý gì khác đâu, ừm.
Nhìn thấy vậy, Haruka ngây người ra một lúc như nàng tiên cá lần đầu tiên nhìn thấy mặt đất, nhưng rồi có lẽ em đã nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa của nó,
Lần này, không như hồi Comiket Mùa Hè, em không hề nói "gâu" hay "thêm nữa", và càng không nói "kya~in",
「…………X-xin, xin nhờ anh ạ.」
Em vừa hơi đỏ mặt, vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
「……」
「……」
Cảm giác mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay.
「V-vậy, đi thôi nhỉ? Hướng đó đúng không?」
「V-vâng, là hướng đó ạ.」
Chúng tôi cứ thế bước đi có phần ngượng nghịu.
...Sao thế nhỉ?
Tình huống thì cũng giống hệt như hồi Comiket Mùa Hè, nhưng sao lại cảm thấy ngượng ngùng và căng thẳng một cách kỳ lạ hơn lúc đó, bàn tay đang nắm lấy nhau cũng cảm thấy ấm áp một cách lạ thường.
「……」
...Chắc chắn là do khí hậu mùa đông có áp suất không khí cao hơn mùa hè đã ảnh hưởng đến hệ thần kinh tự chủ của tim và toàn bộ cơ thể, khiến chúng hoạt động bất thường, ừm.
Tạm thời tôi quyết định nghĩ như vậy để tự trấn an mình.
Và, trong số vô vàn các circle, nơi mà Haruka chọn đến là『Neko Bus Tei』.
「Lại một hàng dài khủng khiếp...」
Đó là một〝circle lớn〟thuộc khu vực〝Sát Tường〟, lần trước cũng là một hàng siêu dài, người đông nghịt như những cây xúc xích Frankfurt. Lần này cũng không khác, náo nhiệt như một miếng thịt heo muối cao cấp với chất lượng thịt hảo hạng.
「Đây là cuối hàng rồi sao...」
「A, vâng. Em nghĩ vậy ạ.」
Tôi và Haruka vừa gật đầu với nhau, vừa nhận tấm biển ghi「Cuối hàng đây Nyan ♪」từ người phía trước và đứng vào cuối hàng (bên ngoài sảnh).
Nhân tiện, hàng dài khoảng ba mươi mét, có rất nhiều người tham gia cả nam lẫn nữ đang xếp hàng, trong đó còn có cả những người trông giống người nước ngoài (mà lại toàn là những anh chàng đẹp trai). À phải rồi, ở khắp nơi trong hội trường cũng thấy nhiều người đến từ các quốc gia khác nhau, làn sóng quốc tế hóa đã ồ ạt tràn đến cả những nơi như thế này rồi sao.
Vừa vơ vẩn nghĩ mấy chuyện đó, tôi vừa thả mình trôi theo dòng người đang xếp hàng.
Tốc độ của hàng người này phải nói là chậm như sên bò, hay đúng hơn là như voi đi.
「Mãi chẳng nhúc nhích gì nhỉ…」
「Vâng ạ, vì đây là gian hàng của một circle nổi tiếng mà anh…」
Thôi thì tôi cũng đã quen với việc xếp hàng từ lần trước, và lần này mới là lần xếp hàng đầu tiên. Xét về mặt thể lực đơn thuần thì vẫn còn ổn chán.
Chỉ có một vấn đề duy nhất.
Đó là.
「…」
Húuuuuuuuuu…!
Cái lạnh thấu đến tận xương tủy.
Ngoài điều kiện thời tiết tháng Mười Hai, có lẽ còn do yếu tố địa lý của vùng đất lấn biển này, ngọn gió biển thổi vào lạnh buốt như những con sóng dữ dội của Biển Nhật Bản mùa này (à mà không, đây là Vịnh Tokyo chứ) cứa vào da thịt. Việc để quên áo khoác ở khu vực circle quả là một đòn đau. Mà nói thật là lạnh vãi…
Để cải thiện tình hình dù chỉ một chút, tôi bắt đầu rung người nhè nhẹ như chế độ im lặng của điện thoại di động, cố gắng tự phát nhiệt, thì,
「Anh Yuuto-san ơi… anh có ổn không ạ? Trông anh có vẻ lạnh lắm…」
Haruka lo lắng lên tiếng hỏi.
「Ừm, à, cũng hơi hơi thôi.」
Thật ra là tôi đang chết cóng đây, nhưng trước mặt Haruka trông vẫn còn khá ổn, tôi không thể dễ dàng than vãn được. Đây là chút sĩ diện đàn ông nhỏ nhoi như giọt nước mắt của con chim ruồi vậy.
Nghe vậy, Haruka nói,
「A, nếu vậy thì cái này thì sao ạ?」
「Hử?」
「Ơ, ừm, ui, ui…」
Vừa nói cô bé vừa lôi từ chiếc túi đang cầm trên tay ra một bình giữ nhiệt màu hồng dễ thương.
「Là hồng trà ấm đấy ạ. Em nghĩ ở hội trường chắc sẽ lạnh lắm nên đã pha sẵn mang theo…」
「Ồ…」
Tôi bất giác thốt lên. Đúng là con thuyền cứu sinh giữa lúc nguy nan.
Vô cùng cảm kích trước sự chu đáo của Haruka, tôi đang sung sướng nhận lấy thì,
「A, ư, ừm, thật ra vẫn còn nữa ạ.」
「Hả?」
「Em còn làm cả đồ ăn nhẹ nữa. Vì em nghĩ công việc của người bán hàng sẽ rất bận rộn, nên em đã chuẩn bị thứ gì đó có thể ăn nhanh…」
Cô bé lại rụt rè đưa ra một chiếc túi giấy cũng màu hồng.
Bên trong là một món tráng miệng trắng tinh như được bao bọc bởi tuyết trắng.
「Món này gọi là 『Salon d’hiver』, một món tráng miệng có nghĩa là 『Lễ hội mùa đông』 ạ. Đây là sản phẩm nổi tiếng của tiệm Ginka-dou, em được họ chỉ cho cách làm và có biến tấu một chút… Món này vừa có thể làm việc khác vừa ăn được, em nghĩ nó rất hợp với một ngày bận rộn như hôm nay.」
「…」
Ra vậy, Lễ hội mùa đông. Quả thật là một cái tên hợp với Winter Comiket này không thể nào hơn được nữa. Trông cũng rất ra dáng mùa đông. ──Trong lúc tôi đang gật gù thán phục,
「V-vậy nên──Nào, anh “a~n” đi ạ.」
「Hả?」
「L-là “a~n” đó ạ. Ừm, anh có thể mở miệng ra được không ạ…」
Haruka vừa nói, vừa dùng những ngón tay thon dài của mình nhẹ nhàng nhón một miếng 『Salon d’hiver』 cỡ vừa ăn.
「…」
…Khoan, khoan đã.
Thế này thì không ổn chút nào. Đúng là từ trước đến nay tôi cũng đã trải nghiệm màn “a~n” đầy mê hoặc này không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng đó chỉ là “a~n” gián tiếp thông qua những vật trung gian như đũa hay thìa, còn kiểu “a~n” trực tiếp từ tay Haruka vào miệng tôi như thế này thì đây là lần đầu tiên. Cùng là “a~n” nhưng sức công phá và độ sát thương khác nhau một trời một vực.
Có thể nói, nếu kiểu trước chỉ là một cây dùi cui cảnh sát thông thường thì kiểu sau chính là một cây roi điện đời mới nhất có chức năng giật điện vậy.
Nhưng dù cho đây là vũ khí tối thượng có thể khiến người ta chết điếng nếu ăn phải, thì đứng trước một Haruka đang cố gắng hết sức để “a~n” cho mình, tôi cũng không nỡ lòng nào từ chối.
「…」
…Biết sao giờ.
Mà thôi, bản thân việc được “a~n” đáng lẽ phải được chào đón bằng cả thể xác lẫn tâm hồn chứ đừng nói đến chuyện từ chối. Cứ coi như chuyện này là như vậy đi.
「A-anh biết rồi. A-A~n…」
Thế là tôi ngoan ngoãn mở miệng, và,
「A, a~n…」
Haruka đưa miếng 『Salon d’hiver』 vào miệng tôi với động tác ngượng nghịu như một đứa trẻ mẫu giáo lần đầu cho ngựa ăn cà rốt.
Nhân tiện thì tôi chẳng cảm nhận được mùi vị gì sất.
Cứ như thế, vừa uống hồng trà vừa trải nghiệm kiểu “a~n” mới, chúng tôi tiếp tục kiên nhẫn xếp hàng.
「Yuuto-san, sắp tới rồi ạ.」
「À, có vẻ vậy nhỉ.」
Khoảng hai mươi phút sau, khi chúng tôi cuối cùng cũng đến được gian hàng của 『Neko Bus Tei』, thứ đang chờ đợi chúng tôi là,
「──Xin chúc mừng! Hai vị là những khách hàng kỷ niệm thứ 4444 của circle chúng tôi hôm nay! Hoan hô hoan hô hoan hô!」
Giọng nói vui tươi của một cô bé bán hàng tai mèo.
「Ơ, ừm, cái này là…」
「Kỷ niệm…?」
Bất ngờ bị rơi vào tình huống này, chúng tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mắt đảo như rang lạc.
「Ừm, là thế này ạ, hiện tại bên em đang đếm số lượng khách hàng, và với những con số đẹp──những số chẵn đặc biệt, chúng em sẽ tặng ấn phẩm mới và quà lưu niệm! Hai vị đã may mắn trúng giải đó ạ!」
「Q-quà lưu niệm, ạ…?」
「Số chẵn đặc biệt…?」
「Vâng ạ! Vì vậy, để làm kỷ niệm, tác giả sẽ ký tặng và vẽ chân dung cho hai vị! Xin mời, Shaa-san.」
「Ơ…」
「A, chào hai bạn.」
Người được cô bé bán hàng gọi bước ra từ phía sau gian hàng là một người đàn ông trông quen quen. Hình như người này…
「A, là người ở Summer Comiket lần trước…」
Haruka ngạc nhiên đưa tay lên che miệng.
Đúng rồi. Lần đó chỉ là thoáng qua và gần như không nói chuyện gì, nhưng người này chắc chắn là người đàn ông đã cố tình đuổi theo để đưa doujinshi cho chúng tôi.
Trước mặt chúng tôi đang bối rối, người đó nói,
「Vậy thì tôi vẽ ngay nhé. Ừm, tên hai bạn là…」
「A, N-N-Nogizaka, H-H-Haruka ạ.」
「Ừm, ơ, là Ayase Yuuto nhưng…」
「Nogizaka Haruka-san và Ayase Yuuto-san nhỉ. Được rồi, đợi tôi một chút nhé.」
Anh ta vừa gật đầu vừa cười nhẹ, rồi bắt đầu lướt bút chì trên cuốn sổ phác thảo. Tiếng bút sột soạt. Nét vẽ của anh ta vô cùng điêu luyện, đến nỗi một người không rành như tôi cũng phải công nhận là nó vô cùng điêu luyện.
「Sướng thật, hai người đó…」
「Tôi cũng muốn được vẽ…」
「Thật lãng phí cho một tên bốn mắt như hắn.」
Xung quanh vang lên những tiếng ghen tị (và cả những lời phàn nàn về tôi),
「Lạ thật. Lẽ ra đây là lần đầu tiên tôi vẽ hai bạn, nhưng sao tôi lại có cảm giác như đã vẽ các bạn từ nhiều năm trước rồi. Cứ như tay tôi tự nhiên chuyển động vậy…」
「A, v-vâng ạ.」
「A, à…」
Và người đàn ông đó vừa lia bút vừa lẩm bẩm như vậy.
Hừm… chuyện gì thế này nhỉ.
Và cứ thế, bức phác thảo được tiến hành.
Mất khoảng năm phút để hoàn thành bức chân dung.
Trong suốt thời gian đó, Haruka cứng đờ từ đầu đến cuối như một miếng thạch rau câu tự làm bị cho quá nhiều gelatin.
「Ehehe, là tranh chân dung có chữ ký của Shaa-san…」
Haruka ôm bức chân dung có chữ ký vừa nhận được vào lòng và hạnh phúc lẩm bẩm.
「Không ngờ không chỉ nhận được doujinshi mà còn cả một món quà tuyệt vời như thế này nữa… Cứ như là mơ vậy.」
「Tốt quá nhỉ, Haruka.」
「Vâng ạ!♪」
Cô bé gật đầu với nụ cười rạng rỡ như đóa quỳnh nở về đêm.
Sau đó, chúng tôi được chính tay người đàn ông đó trao tặng bức chân dung có chữ ký, lại còn nhận được cả ấn phẩm mới, nên Haruka vô cùng vui vẻ. Bây giờ cô bé vẫn đang vừa đi vừa ngân nga bài hát 『Cô gái có mái tóc màu lanh』 với nụ cười trên môi.
Quả thật, so với Summer Comiket đầy rẫy sự cố và vội vã, lần này có thể nói là một kết quả tốt đẹp, không thể nào mỹ mãn hơn. Việc cô bé vui mừng như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Tạm thời, một trong những mục tiêu của lần này đã hoàn thành.
「…」
Vậy thì, vấn đề còn lại chỉ còn một.
Chính là doujinshi của Haruka.
Cuốn 『H&Y』 có lẽ vẫn đang chất đống như núi.
Để Winter Comiket của Haruka có thể trôi qua một cách vui vẻ đến cuối cùng, tôi phải làm gì đó với đống đó.
Không biết cô bé có biết được suy nghĩ trong lòng tôi hay không,
「Yuuto-san, buổi chiều chúng ta lại cố gắng bán hàng tiếp nhé.」
「Ừm, à, được thôi.」
Tôi gật đầu đáp lại Haruka đang cười rạng rỡ, và nghĩ rằng mình phải cố gắng để không làm vẩn đục nụ cười tựa ánh nắng ấm áp này… Vừa nhen nhóm lại quyết tâm, tôi trở về gian hàng thì.
「…」
Không hiểu sao, đống doujinshi của Haruka trên bàn đã biến mất sạch sẽ.
**4**
「Cái này…」
「Ơ, ừm…」
Tôi và Haruka đều chết lặng.
Nếu đây là do khách hàng ùn ùn kéo đến như vũ bão và bán hết sạch trong lúc chúng tôi đi vắng, thì chẳng có gì để phàn nàn cả. Thậm chí đó còn là một chuyện đáng mừng đến mức tôi có thể biểu diễn màn Dempsey Roll ngay tại chỗ.
Nhưng tiếc thay, có vẻ như không phải vậy.
「A, h-hai bạn về rồi à…」
Kitakaze-san chạy lại với giọng nói như sắp khóc.
「Ừm, chuyện này là sao vậy ạ…」
Tôi vừa hỏi vừa nhìn quanh gian hàng giờ đã bừa bộn như thể một chiếc hộp đồ chơi của một gia đình có năm đứa trẻ sinh năm bị lật tung.
Kitakaze-san liền nói,
「T-thật ra, một lúc sau khi hai bạn đi nghỉ, đã có một sự cố nghiêm trọng xảy ra, và chúng đã bị cướp đi mà không nhận được tiền…」
「Hả?」
「Cướp…?」
Nghe có vẻ không yên ổn chút nào.
「X-xin lỗi… Tớ không làm được gì cả, chỉ có thể đứng nhìn doujinshi của Nogizaka-san bị lấy đi ngay trước mắt…」
「Không, không phải lỗi của cậu đâu.」
Đối thủ là một kẻ hung bạo đến mức làm náo loạn cả gian hàng thế này thì cũng đành chịu.
「Vậy thủ phạm là kẻ như thế nào ạ? Nhân dạng thì sao…」
Dù sao thì cũng phải biết điều đó đã. Phải thông báo cho mọi người xung quanh chú ý hoặc báo cho nhân viên để tìm cách xử lý…
「V-vâng. Ừ, ừm, hình như mặt hơi dài và mắt rất sắc…」
「Hừm hừm.」
「Nhìn chung có ấn tượng sắc sảo. Thân hình gọn gàng, đặc biệt là cái đuôi có bộ lông rất đẹp…」
「Ra vậy, ấn tượng sắc sảo và đuôi đẹp… mà, đuôi á?」
「V-vâng.」
Kitakaze-san gật đầu lia lịa, 「Lông xù và mượt lắm ạ. Có vẻ như được chăm sóc rất kỹ…」
「…」
Không, cái đó thì…
Một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi, và,
「L-là một con chó rất to. Lông dài màu nâu, khoảng sáu mươi centimet…」
「Hể…?」
「Cún con…?」
Tiếng của tôi và Haruka hòa vào nhau.
「V-vâng. Có lẽ là giống Golden Retriever ạ. Khi tớ đang mở cuốn 『H&Y』 mẫu trên bàn để xem thì nó đột nhiên lao thẳng đến đây, quậy tưng bừng trong gian hàng, rồi ngoạm hết số doujinshi trên bàn và cứ thế bỏ đi…」
「Cái…」
Tôi bất giác á khẩu.
Cái quái gì vậy?
Chó mà lại đi cướp doujinshi, tôi chẳng hiểu gì sất. Mà nếu đó là sự thật thì tại sao ở một nơi như thế này lại có chó cơ chứ? Rõ ràng là bầu không khí ở đây cấm tiệt việc mang động vật vào mà…
Lúc đó,
「A, ở đằng kia ạ!」
Kitakaze-san lên tiếng và chỉ tay.
Gần cánh cửa cuốn dẫn ra bên ngoài, cách gian hàng một chút.
Nhìn sang đó, quả thật có một con chó lớn lông màu nâu nhạt.
Tai cụp, đuôi vẫy lia lịa. Có lẽ là chó nhà nên trên chiếc vòng cổ được quấn cẩn thận có ghi chữ to 「MASARU」, và trong miệng nó, dù nhìn từ xa vẫn có thể nhận ra, là tập tranh minh họa đặc trưng của Haruka (x10) đang được ngoạm chặt.
「…」
Đúng là chó thật…
Không phải tôi nghi ngờ Kitakaze-san, nhưng cho đến khi tận mắt chứng kiến thì tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra và có chút bán tín bán nghi. Nhưng doujinshi này lại được chó yêu thích chứ không phải người nhỉ…
「…」
Dù sao thì cũng không thể để yên như vậy được.
Đó dù gì cũng là tập tranh minh họa của Haruka, bị một con chó cướp đi mà không bán được một cuốn nào rồi mất tích luôn thì còn gì là trò cười nữa. Với một người đã quen với việc đối phó với hai con chó giả hiệu ở nhà, tôi nhất định phải bắt được nó…
「Y-Yuuto-san?」
Thấy tôi chồm người về phía trước, Haruka nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
「…Không sao đâu.」
「Hả?」
「Đừng lo, anh nhất định sẽ lấy lại sách của Haruka. Anh hứa đấy. Cho nên em đợi anh một lát nhé, được không?」
Tôi đặt tay lên hai vai Haruka và nói.
「Y-Yuuto-san…」
Haruka nghẹn ngào.
Nếu thứ bị lấy đi không phải là doujinshi (tranh yêu quái) của Haruka và thủ phạm không phải là một con chó (Masaru) thì đây có lẽ đã là một cảnh khá cảm động, nhưng biết sao được, đây là thực tế.
「Vậy, anh đi đây. Em trông gian hàng một lát nhé.」
「V-vâng. Anh cũng thượng lộ bình an nhé…」
「Ừ, cảm ơn.」
Tôi gật đầu đáp lại Haruka đang chắp tay trước ngực như cầu nguyện, rồi lao đi đuổi theo con chó (Masaru).
Và ba mươi phút sau.
「…Hộc, hộc… bắt… bắt được rồi…」
Từ tòa nhà phía Đông nơi có gian hàng của chúng tôi, tôi đã chạy một quãng đường dài tổng cộng khoảng một cây số đến khu vực triển lãm ngoài trời (quảng trường cosplay), và cuối cùng cũng đã bắt được Masaru.
Đó là một chặng đường dài.
Giữa đường tôi bị Masaru đang chạy trốn đá hậu một cú làm rơi cả kính, phải mất khoảng năm phút bò lết trên sàn tìm 「Kính đâu, kính đâu…」, rồi trong đám đông tưởng chừng đã túm được đuôi nó thì lại là đuôi chó của một cô gái đang cosplay, suýt nữa thì bị coi là biến thái và bị gọi cảnh sát, lại còn bị mọi người xung quanh nhìn bằng ánh mắt hiểu lầm và thành kiến là một gã bốn mắt điên rồ đang ngược đãi động vật, cuối cùng mới tóm được nó.
「…」
Thật sự là một chặng đường dài. Chủ yếu là về mặt tinh thần.
Nhưng cũng đáng công, bây giờ Masaru đang ngoan ngoãn cụp tai và đuôi trong vòng tay tôi, kêu 「Gâu…」.
「Haizz…」
Nhưng tại sao một con chó lại…
Tôi nghĩ thầm khi nhìn vào cuốn doujinshi của Haruka rơi trên mặt đất.
Nếu là thịt bò khô, thức ăn cho chó cao cấp nhất, hay một cô chó cái gợi cảm thì còn hiểu được, chứ một con chó tha cái này đi thì có được ích lợi gì đâu chứ.
Có lẽ nó đã mệt, Masaru nằm ngửa, lè lưỡi thở hổn hển để giải nhiệt. Tôi vừa nhìn nó vừa thắc mắc, thì,
VÙ!
Đột nhiên, một cơn gió mạnh từ biển thổi tới.
Cơn gió mạnh đến nỗi tôi phải nhắm mắt lại.
Bị ảnh hưởng bởi cơn gió, cuốn doujinshi của Haruka bị lật từng trang, để lộ ra một trang đôi nào đó.
Và khi nhìn thấy nó, Masaru đột nhiên──
「Oẳng, oẳng oẳng oẳng!」
「! N-này…」
「Oẳnng! Gâu, gâu, oẳnnnggg!」
Nó lại bắt đầu giãy giụa toàn thân về phía cuốn doujinshi như thể cồn công nghiệp lại bắt lửa.
「Này, bình tĩnh lại đi!」
「Gâu, oẳnnggggg!」
Tôi cố gắng trấn an nó nhưng nó hoàn toàn không nghe lời.
C-cái gì vậy!? Rốt cuộc cuốn doujinshi này của Haruka có cái gì… chứ!?
Tôi vừa cố gắng giữ chặt con Masaru đang giãy giụa điên cuồng, vừa liếc nhìn trang sách đang mở.
Ở đó có,
「………………Chó?」
Có một con chó.
Nhưng là một con chó trong tranh minh họa.
Hình như đây là cái gọi là 『Princess Nao-chan phiên bản chó』 thì phải…
「…」
「Gâu, gâu, gâuuu!!」
…Không lẽ nào.
Chẳng lẽ nó phản ứng khi nhìn thấy cái này sao…?
「Hộc, hộc, oẳnnnnng!!」
「…」
Thật khó tin, hay đúng hơn là tôi không muốn tin, nhưng có vẻ đúng là vậy rồi. Mà nói thật, với người thường thì cũng khó mà phân biệt được đây có phải là chó hay không, nhưng có lẽ đây là bản năng hoang dã chăng. Dù gì nó cũng là con đực mà…
「………………」
Tôi đứng ngây người một lúc, tay vẫn giữ chặt Masaru đang quằn quại một cách đáng thương, thì,
「Ủa, kia không phải là 『Princess Nao-chan phiên bản chó』 sao?」
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ đám người qua lại.
「Đúng rồi. Hóa ra cũng có circle vẽ cái này à.」
「Ở đâu thế? …『H&Y』? Chưa nghe tên này bao giờ…」
「Nhưng mà vẽ cũng đẹp đấy chứ. Còn vẽ cả găng tay hình đệm chân chó cho phiên bản chó nữa.」
Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng có vẻ họ đang nói về tập tranh minh họa của Haruka. Phiên bản chó…?
「…A.」
Nghe thấy vậy, tôi chợt nảy ra một ý.
Đúng rồi, Nobunaga cũng từng nói. Rằng Princess Nao-chan phiên bản chó rất quý hiếm hay gì đó. Nếu vậy thì──
「…」
Dù sao thì cũng đáng để thử.
「──Được rồi.」
Vậy thì phải nhanh chân lên.
Tôi nhặt hết những cuốn doujinshi rơi trên mặt đất, rồi chạy như bay về phía gian hàng.… Để bán được những cuốn doujinshi của Haruka vẫn chưa bán được một cuốn nào.
Nhân tiện, chuyện này cũng chẳng quan trọng lắm.
Nghe nói Masaru được chủ nhân thích cosplay dắt đến để làm nhân viên cosplay nhân vật chó, và sau đó đã được nhân viên đưa về với chủ một cách an toàn. Nghe nói chủ nhân của nó đã bị nhắc nhở nghiêm khắc, nhưng theo một nghĩa nào đó thì đó cũng là gieo nhân nào gặt quả nấy thôi.
**5**
Nói tóm lại, dự đoán của tôi đã hoàn toàn chính xác.
Chiến dịch mang tên 『Mê mẩn vì chó (tạm thời)』.
Sau đó, tôi nhanh chóng quay trở lại gian hàng, giải thích ngắn gọn tình hình cho Haruka, người đang cố gắng che giấu vẻ mặt lo lắng để tiếp tục công việc bán hàng (Chó đang là mốt đấy!), rồi bắt đầu quảng cáo bằng cách mở trang có hình 『Princess Nao-chan phiên bản chó』.
「Ấn phẩm mới đây ạ, mời mọi người xem qua! Có cả 『Princess Nao-chan phiên bản chó』 đấy ạ!」
「Ơ, ừm, đã có 『Princess Nao-chan phiên bản chó』 rồi ạ.」
Lúc này, doujinshi của 『Vỏ lon nhôm và quả quýt』 đã gần như bán hết, nên chúng tôi tập trung hoàn toàn vào 『H&Y』.
Chúng tôi cố gắng hết sức quảng bá 『Princess Nao-chan phiên bản chó』 với những người đi qua.
Nhưng chỉ như vậy thôi thì vẫn còn yếu.
Thời gian còn lại cho đến khi đóng cửa cũng không còn nhiều, nếu chỉ nhắm vào những người đi ngang qua gian hàng thì có nguy cơ không đạt được mục tiêu bán được cuốn đầu tiên. Nhu cầu về 『Princess Nao-chan phiên bản chó』 dường như cũng không nhiều đến thế.
Cho nên,
「…Chỉ còn cách này thôi.」
Tôi quyết định.
Tôi muốn giữ bí mật này như một vũ khí bí mật cho đến cuối cùng, nhưng giờ thì không còn cách nào khác.
「Haruka, đợi anh một chút.」
「Hả?」
「Anh sẽ đi kéo thật nhiều khách về ngay!」
Tôi để lại Haruka đang ngơ ngác chớp mắt ở gian hàng, rồi cầm một cuốn doujinshi mẫu và chạy đi.
Nơi tôi hướng đến là hành lang nối giữa các tòa nhà, nơi có lẽ tập trung đông người nhất trong nhà triển lãm.
Tại đó, tôi mở cuốn doujinshi mẫu mang theo, hít một hơi thật sâu, rồi,
「──Mời mọi người xem qua! Tại gian hàng 『Vỏ lon nhôm và quả quýt』 chúng tôi có bán cuốn sách mật ong hổ có đăng hình 『Princess Nao-chan phiên bản chó』 ạ!」
Tôi hét lên.
Tôi hét lên như một diễn viên hài mới vào nghề, vắt kiệt giọng từ trong dạ dày.
「Có 『Princess Nao-chan phiên bản chó』, 『Princess Nao-chan phiên bản chó』 ạ! Chó! Chó!」
Thật lòng mà nói, việc phải gào lên những câu nói kỳ quặc này trước mặt đông người mà không thấy xấu hổ thì là nói dối… nhưng nhờ trải nghiệm làm quản gia ở nhà Tennoji (với thằn lằn cổ diềm các kiểu), tôi đã có sức đề kháng với những trò xấu hổ này, và nghĩ rằng làm vậy sẽ được thấy nụ cười của Haruka thì tôi cũng không bận tâm lắm. Đây là việc nhỏ trước đại sự thôi.
「Chỉ cần xem qua thôi cũng được ạ! 『Princess Nao-chan phiên bản chó』. Làm ơn đấy ạ!」
Và trong một khoảng thời gian ngắn sau đó.
Với quyết tâm sẽ nói hết từ 『Princess Nao-chan phiên bản chó』 của cả cuộc đời (có lẽ sẽ phải nói đến một ngàn lần), tôi tiếp tục quảng cáo, và kết quả là──
──Một tiếng rưỡi sau.
「B-bán được rồi ạ…」
Nhìn vào chồng sách đã vơi đi một chút so với ban đầu, Haruka rưng rưng nước mắt với vẻ mặt đầy cảm xúc.
「Mà còn tận ba cuốn lận… Cứ như là mơ vậy… Em có được hạnh phúc như thế này không ạ.」
Cô bé chắp hai tay trước ngực và thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Không biết có phải nhờ hoạt động quảng cáo hết mình của tôi đã có hiệu quả hay không, mà cuốn doujinshi của Haruka, vốn im hơi lặng tiếng đến mức không biết có còn thở hay không, đã bán được tận ba cuốn.
「Tốt quá nhỉ, Haruka. Em vất vả rồi.」
Tôi lên tiếng,
「Yuuto-san… c-cảm ơn anh ạ. Tất cả là nhờ có anh đấy ạ. E-em, em không biết phải nói gì nữa… hức…」
「Không có đâu. Là do Haruka đã cố gắng vẽ nên mới được vậy. Anh có làm gì to tát đâu.」
「K-không ạ. Nếu không có anh Yuuto-san thì mọi chuyện đã không được như thế này. Nhờ anh đã tìm đủ mọi cách nên mới có được kết quả ngày hôm nay. …Anh Yuuto-san thật sự giống như một hoàng tử vậy. Bất cứ khi nào em gặp khó khăn, anh đều giúp đỡ… luôn là người vững chãi nhất nâng đỡ em…」
Ehehe, cô bé vừa khóc vừa cười và nói những lời như vậy.
「…」
Tôi cảm thấy có chút nói quá, nhưng thấy cô bé vui mừng đến vậy thì tôi cũng không còn gì vui hơn. Đúng là bõ công gào thét về chó.
「À, à, thôi thì dù sao cũng vạn tuế. Đầu xuôi đuôi lọt mà.」
「Vâng. Thực sự cảm ơn anh rất nhiều.」
Haruka gật đầu thật mạnh,
Và rồi,
『Bây giờ là bốn giờ chiều, Winter Comiket xin được kết thúc toàn bộ lịch trình ba ngày. Xin chân thành cảm ơn.』
Một thông báo vang lên.
「A…」
「Winter Comiket cũng kết thúc rồi nhỉ…」
「Vâng ạ…」
Haruka trông có vẻ hơi buồn.
Cứ như thế, chúng tôi đã thành công bán được những cuốn doujinshi đầu tiên của Haruka.
Winter Comiket lần này, cũng đầy rẫy những sự cố (?), đã kết thúc.
Việc chào hỏi và dọn dẹp sau đó mất khá nhiều thời gian, dù được Kitakaze-san giúp đỡ rất nhiều, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng chỉ rời khỏi Big Sight sau năm giờ.
「À, Haruka. Hôm nay em thật sự vất vả rồi.」
Tôi lên tiếng với Haruka đang tung tăng bước đi bên cạnh với vẻ mặt mãn nguyện.
「Toàn là những việc không quen nên chắc là mệt lắm nhỉ. Cảm ơn em nhé.」
「Không đâu ạ, em đã rất vui. Anh Yuuto-san mới là người vất vả ạ.」
Nụ cười hiền hậu, dịu dàng lại trở về trên môi cô bé.
Trên tay cô bé là một chiếc túi giấy sặc sỡ chứa sáu cuốn 『H&Y』.
Nghe nói những cuốn doujinshi còn dư sẽ phải tự mang về, và kết quả là, với tổng doanh số ba cuốn, phần lớn số 『H&Y』 đã được mang về nhà. Nhân tiện, không phải bảy cuốn mà là sáu cuốn là vì tôi đã nhờ Haruka cho tôi một cuốn. Dù bìa là yêu quái Gashadokuro, nhưng nghĩ lại thì đây là kỷ vật đầu tiên mà tôi và Haruka cùng nhau làm ra. Ít nhất thì tôi cũng muốn giữ nó cẩn thận.
Cứ như thế, chúng tôi cùng nhau đi bộ với đống 『H&Y』.
Khi chỉ còn một đoạn ngắn nữa là đến nhà ga,
「──Yuuto-san, hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều.」
Haruka nghiêm túc chắp hai tay lại trước người rồi cúi đầu một cách trịnh trọng.
「Ể?」
「Hôm nay em vui lắm ạ. Em đã được phụ bán hàng cho nhóm tác giả mà mình ngưỡng mộ, lại còn mua được ấn phẩm mới của 『Nekobasutei』 và cả tranh chân dung có chữ ký nữa. Tất cả là nhờ có anh Yuuto-san đấy ạ.」
「Đâu, có gì đâu mà...」
Mà đúng hơn, người phải nói lời cảm ơn phải là tôi mới đúng. Dù được nhờ vả đột ngột nhưng con bé không hề tỏ vẻ khó chịu mà còn vui vẻ nhận lời, để rồi vì thế mà chẳng thể đi xem các nhóm tác giả khác cho tử tế...
「Anh mới là người phải cảm ơn Haruka. Nhờ có em mà anh mới hoàn thành tốt công việc giúp đỡ nhóm tác giả mà mình được nhờ. Em đã giúp anh rất nhiều. Cảm ơn nhé.」
Tôi cúi đầu nói.
「A, c-có gì đâu ạ, anh ngẩng đầu lên đi. Sao anh Yuuto-san lại phải làm thế...」
「Không, nhưng mà...」
「Người đã vất vả vì em đủ điều chính là anh Yuuto-san cơ mà...」
「Cho nên mới nói người đó phải là Haruka chứ...」
「Bởi vậy mới—」
「Thế nên—」
Cứ thế, hai đứa chúng tôi đứng song song cúi đầu lia lịa như một cặp gà mổ thóc.
Và rồi,
「...Haha.」「...Ufufu.」
Không biết ai bắt đầu trước, cả hai đứa cùng bật cười. Mà này, chúng tôi đang làm cái quái gì giữa đường thế này (lại còn là ở Tokyo Big Sight nữa chứ). Mà thôi, có lẽ như thế này mới đúng là phong cách của chúng tôi.
「Thế này đi, chuyện hôm nay coi như chúng ta huề nhé.」
「Vâng, đúng vậy ạ. Coi như huề ạ♪」
Nói rồi, cả hai chúng tôi lại cùng nhau cười thêm lần nữa.
「Vậy thì, đi thôi. Hôm nay phải về sớm, không thì buổi tối sẽ “ấy ấy” lắm.」
「Vâng. Rõ rồi ạ.」
Chúng tôi cùng gật đầu, rồi sóng vai nhau bước về phía nhà ga.
Từ trên cao, những vệt nắng màu cam nhạt dịu dàng rót xuống.
Tôi đang định lên đường về nhà với tâm trạng phấn chấn như thế thì—
「...」
「...」
「...Không nhúc nhích được chút nào...」
「Ơ, ờm...」
Tôi chợt nhớ ra một điều mà mình đã quên béng đi mất: nhà ga gần nhất sau sự kiện sẽ trở nên siêu đông đúc, chẳng khác gì một trò chen lấn phiên bản khổng lồ.
Và chướng ngại vật lớn nhất trong ngày hôm đó đã hiện ra chắn trước mặt chúng tôi: một dòng người dài vô tận.
Cuối cùng, để lên được tàu điện (tuyến Rinkai), chúng tôi đã phải mất thêm ba mươi phút nữa.