Có một câu thành ngữ rằng, “muốn nhanh thì phải đi đường vòng”.
Câu này có nghĩa là khi đang vội, thay vì đi đường tắt thì chọn đường vòng đôi khi lại giúp ta đến đích nhanh hơn một cách bất ngờ. Từ đó suy rộng ra, khi tiến hành một việc gì đó, thay vì vội vàng chộp lấy những phương pháp dễ dãi trước mắt, thì cứ từ từ suy nghĩ, dù có hơi vòng vèo một chút nhưng hành động một cách thận trọng lại thường đem lại kết quả tốt đẹp hơn.
「…」
Tại sao đột nhiên tôi lại nói mấy lời này ư? Chuyện là cũng có nguyên do cả.
Mối quan hệ giữa tôi và Haruka.
Hay đúng hơn là vị thế của chúng tôi trong mối quan hệ đó.
Nó chính là một ví dụ điển hình cho câu “muốn nhanh thì phải đi đường vòng”.
Mà không, nào chỉ là đi đường vòng, có cảm giác như chúng tôi đang phải chạy thục mạng lên một chiếc cầu thang xoắn ốc mà mỗi vòng của nó dài đến phát sợ (chắc khoảng mười mét). Cứ phải xoay vòng vòng vòng vòng như con chuột hamster chạy trong bánh xe, nhưng mãi chẳng tiến lên cao hơn được chút nào.
Theo một nghĩa nào đó, có thể nói đây là tột cùng của sự chậm chạp như rùa bò.
「…」
…Tự mình nói ra mà thấy lòng trống rỗng ghê.
Mà thôi kệ, chuyện đó không phải lúc nào cũng chỉ toàn tác động tiêu cực.
Đúng là cầu thang xoắn ốc thì sẽ buộc ta phải quay vòng mãi ở một chỗ ở mức độ nào đó, nhưng một khi con đường vẫn còn nối tiếp, thì nói cách khác, chỉ cần ta tiếp tục đi vòng quanh thì chắc chắn vẫn đang đi lên.
Nó không giống như mấy bức tranh đánh lừa thị giác của Escher, nơi ta chỉ mãi mãi luẩn quẩn trong một tầng lầu duy nhất.
Tiến về phía trước một cách chậm rãi mà chắc chắn.
Đó là một yếu tố quan trọng tuy có phần nhàm chán trong những chuyện như thế này.
「…」
Mà thôi, lại như mọi khi, tôi lại lải nhải dông dài mấy chuyện khó hiểu rồi.
Tóm lại, điều tôi muốn nói là.
Với những sự kiện xảy ra trong kỳ nghỉ bốn ngày từ đầu đến giữa tháng một lần này, có lẽ chúng tôi đã leo lên được thêm một chút trên chiếc cầu thang xoắn ốc ấy (chắc cũng được năm mươi centimet)… là vậy đó.