0
Chuyện xảy ra khoảng ba tiếng đồng hồ sau khi tôi và Haruka kết thúc buổi sự kiện của diễn viên lồng tiếng và trở về lữ quán. Tại 『Phòng Inaho』, sau khi dùng xong bữa tối cũng xa hoa không kém gì bữa sáng (có cả bít tết bò Shinshu mọng nước và món thịt ngựa sống màu hồng tuyệt đẹp), chúng tôi đang rôm rả đi dọc hành lang trong lữ quán để trở về phòng của mình.
「A, này này mọi người ơi, có chuyện rồi! Nhìn kìa!」
「Hửm?」
Có lẽ vì món tráng miệng bánh pudding sữa tươi vắt buổi sáng đặc chế quá đỗi xuất sắc, cô bé tóc hai bím đang vui vẻ vung vẩy mái tóc của mình bỗng phát hiện ra điều gì đó rồi đột ngột cất tiếng.
「Kia kìa, ở đó! Căn phòng trong góc ấy. Chẳng phải là phòng bóng bàn sao? Ping pong♪」
「À, có vẻ là vậy.」
Ngón tay nhỏ xinh của Mika chỉ về phía trước.
Ở đó có một tấm bảng ghi tên phòng 『Phòng Ouka (Phòng bóng bàn)』.
「Woa~, woa~, đúng là mấy lữ quán kiểu này được trang bị đầy đủ ghê~. Quả không hổ danh là khu suối nước nóng~. Tuyệt vời, tuyệt vời! ── Này, này, nhân tiện đây, chúng ta chơi một trận đi?」
「Hả?」
Cô bé đột ngột đề nghị.
「Còn nhiều thời gian mà, với lại nhắc đến suối nước nóng thì phải là bóng bàn suối nước nóng chứ, đúng không? Mặc yukata chơi ping pong, có khi còn được thấy cảnh ‘lộ hàng’ nữa đó♪ Không chơi cái này thì sao gọi là đã đến suối nước nóng được. Phải rồi, mọi người có biết sáu điều luật của bóng bàn suối nước nóng không? ① Yukata phải xắn lên quá đầu gối, ② Mồ hôi của mình phải để đồng đội lau cho, ③ Yukata có bị xộc xệch cũng không được sửa lại, ④ Nếu bóng rơi vào trong áo đối phương thì con trai phải là người lấy ra, ⑤ Đi tất là tà đạo, ⑥ Nếu bóng bay ra ngoài sân thì khán giả phải dùng ngực để đỡ lấy. Chính là sáu điều đó đó~」
Cô em gái tiểu thư vừa ra sức kéo tay áo yukata của tôi, vừa hăng hái thao thao bất tuyệt về một thứ gì đó vô cùng bình dân. Mà con bé này trông có vẻ hăng hái ghê nhỉ. Thích bóng bàn đến vậy sao?
Trong lúc tôi còn đang có chút nghi hoặc,
「Ừm, thật ra thì Mika chưa chơi bóng bàn bao giờ cả.」
Haruka nhỏ giọng nói.
「Con bé cũng bận rộn đủ thứ... Dù rất muốn chơi từ lâu rồi nhưng có vẻ như chưa có cơ hội. Đặc biệt là con bé rất ao ước được chơi bóng bàn ở suối nước nóng... Hồi xưa mỗi lần xem tivi thấy cảnh chơi bóng bàn ở suối nước nóng là con bé lại luôn miệng bảo muốn chơi muốn chơi, có lẽ đây là phản ứng dồn nén lại thôi ạ.」
「Vậy à...」
Nếu thế thì việc con bé tích cực đến vậy cũng có thể hiểu được.
「Nè, nè, trông vui mà đúng không? Cho nên mọi người cùng chơi đi, bóng bàn suối nước nóng♪」
Mika nhìn quanh mặt mọi người rồi nói.
「Bóng bàn à. Lâu rồi mình cũng không chơi.」
「Mặc yukata chơi bóng bàn, nghe cũng có phong vị nhỉ.」
「Ừ ừ, chọn bóng bàn, Mika-chan vẫn đáng yêu như mọi khi nhỉ~」
Bọn Shiina lập tức tán thành,
「Woa, tuyệt quá~. Đúng là các chị, bắt nhịp tốt ghê~♪ A, các chị Ruko nữa, cũng được chứ ạ?」
「Hừm, thỉnh thoảng tham gia mấy trò tiêu khiển như vậy cũng không tệ.」
「Nhắc đến bóng bàn là phải nhắc đến trò chơi dành cho người-lớn♥ dùng gậy chọc vào bóng nhỉ~♪ Chị đây là cao thủ đấy nhé~」
Cặp đôi dở hơi lớn tuổi Ruko và Yukari-san (có vẻ như cuối cùng cũng đã từ bỏ vụ tắm rượu sake) cũng đồng ý.
「Yeah~♪ Giờ chỉ còn chị hai và anh hai nữa thôi nhưng...」
Con bé liếc nhìn về phía chúng tôi và hỏi.
Chà, nếu đã vậy thì tôi cũng không phiền tham gia. Dù sao thì ban ngày tôi cũng đã được mọi người giúp đỡ khá nhiều rồi. Coi như đây là một lời cảm ơn.
「Vâng, được ạ.」
「Ừ, chiến thôi.」
Nghe chúng tôi trả lời,
「Ehehe, tuyệt vời. Vậy là quyết định rồi nhé♪」
Mika vui sướng nhảy cẫng lên.
Cùng với đó, vạt áo yukata và hai bím tóc cũng vui vẻ đung đưa như thể đang thể hiện nội tâm của chủ nhân nó vậy.
Cứ như thế, trong chớp mắt, mọi người đã quyết định sẽ cùng nhau chơi bóng bàn.
Ấy vậy mà, đây lại chính là màn mở đầu cho một thảm kịch bi tráng (đối với tôi) đang chờ đợi phía sau... Lúc này, tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra được dù chỉ là một chút.
1
「Vậy thì bây giờ, xin được phép bắt đầu Giải đấu Bóng bàn Suối nước nóng Cúp Mika-chan Shinshu lần thứ nhất~♪」
Giọng của cô bé tóc hai bím vang lên thật dõng dạc.
Phòng bóng bàn, hay còn gọi là 『Phòng Ouka』, có không gian rộng bằng một lớp học và được đặt hai chiếc bàn bóng bàn.
Dụng cụ như vợt và bóng (bóng ping pong) cũng được chuẩn bị sẵn trong một chiếc giỏ ở góc phòng, để người chơi có thể tự do sử dụng.
「Hể, rộng phết nhỉ. Hừm, thế này thì có vận động hết sức chắc cũng không sao. Nên chọn vợt nào đây...」
「A, Shiina-chan, cậu có vẻ hăng hái nhỉ.」
「Tại Shiina thích vận động mà~. Tớ sẽ dùng cây vợt dọc này. Mika-chan chọn cái nào?」
「A, ừm thì...」
Bọn Shiina vừa vui vẻ cười nói vừa chọn vợt.
Nhân tiện, những người tham gia gồm có Haruka, Mika, Shiina, Asahina-san, Sawamura-san, Ruko, Yukari-san và tôi, tổng cộng tám người. Nhóm hầu gái của Hazuki-san sẽ làm trọng tài nên không tham gia, còn bộ ba ngốc nghếch thì nghe đâu đã đi đâu đó vừa squat nhịp nhàng vừa tranh luận về 『Mối tương quan giữa yukata, bóng bàn và chủ nghĩa thoáng thấy』.
Giữa lúc đó,
「A, ừm, thật ra em cũng là lần đầu chơi bóng bàn... ơ, ờm, thế này có được không ạ...」
「...」
「A, ơ, hình như có gì đó sai sai... C-Cầm như thế này...」
Haruka vừa nắm chặt cây vợt dọc kiểu ngược tay, vừa nhìn quanh quất như một chú vịt con đi lạc.
「Đ-Để ngón tay vào đây như thế này...」
「...Haruka, đó là cách cầm dùi đục nước đá đấy.」
Thấy vậy, tôi không thể không lên tiếng, Haruka liền vội vàng lúng túng đổi lại cách cầm,
「A, v-vậy ạ? Vậy thì như thế này...」
「...........Cái đó... chắc là cách cầm của môn đấu kiếm thì phải.」
Làm được điều đó với một cây vợt bóng bàn, theo một nghĩa nào đó cũng thật khéo léo.
「Không phải thế, mà là cầm như cầm bút chì thế này này...」
「A, v-vâng.」
「Rồi đặt nhẹ ngón tay vào đây...」
「N-Như thế này ạ? A, em cảm thấy mình bắt đầu nắm được bí quyết rồi ạ♪」
Trong lúc tôi đang thực sự đặt tay Haruka lên vợt để chỉ cho cô ấy cách cầm thì,
「Hừm~, anh hai chị hai vẫn thân thiết như mọi khi nhỉ.」
「Hử?」
「Ể?」
Mika cười toe toét nói.
「Hai người cứ sáp lại gần nhau tình tứ~. Phải nói sao nhỉ, cảm giác như kiểu chỉ bảo đặc biệt cầm tay chỉ việc, dìu cả eo ấy nhỉ? A~, nóng mắt nóng mắt quá đi.」
「C-Cái gì, đây chỉ là chỉ cách cầm vợt thôi mà...」
「Đ-Đúng vậy ạ. Đâu có gì, đâu có gì đặc biệt đâu ạ...」
「Hừ~m, ra vậy à. Hể~, hừ~m. Thôi được, nếu đã vậy thì em sẽ tạm coi là như vậy~♪」
「...」
Cái mặt đó chẳng có vẻ gì là ‘tạm coi là như vậy’ cả. Đúng là càng lớn càng tinh ranh hay phải gọi là bà cụ non đây...
Bên cạnh đó,
「...」
「Hửm, sao thế Shiina? Mặt cậu trông như cải bó xôi bị ngập mặn ấy.」
「Ể? À, k-không, không có gì đâu.」
「? Vậy thì tốt~. Vui lên nào~」
Bọn Sawamura-san cũng đang có một cuộc trò chuyện như vậy. Hừm, Shiina không khỏe ở đâu sao?
Và rồi, sau những màn chuẩn bị (?), trận đấu bóng bàn suối nước nóng đã bắt đầu.
Chúng tôi chia nhau ra hai bàn và tự do đánh qua lại.
「Tới đây, đập bóng!」
「Kya, R-Ryouko-chan, cậu mạnh quá...」
「A, xin lỗi~. Lâu rồi không chơi nên lỡ tay~」
「...Cú đập bóng hay lắm ạ.」
「Trời ơi~, cây gậy đen ngòm cắm phập vào ngực em rồi~」
Hoặc,
「Nào, tới đi chị hai.」
「V-Vâng. Ờ-ờm, để trả lại một cú cắt bóng thì phải dùng cổ tay...」
「A, tuyệt quá, chị cắt bóng được rồi kìa, chị hai!」
「...Cú cắt bóng hay lắm ạ.」
「Quả bóng trắng, quả bóng trắng đang giày vò cơ thể đẫy đà của chị đây...」
Và,
Đại khái là như vậy.
Giữa chừng có một người nào đó tự nhiên như hít thở mà đi quấy rối tình dục, nhưng đó đã là bệnh kinh niên (không thể chữa trị) của người đó rồi nên tôi quyết định không quan tâm, ít nhất là chỉ nhìn bằng ánh mắt thương hại mà thôi.
「Thế này thì sao, chị hai, ha!」
「P-Phải làm thế này... Eii!」
「Woa, cú này cũng đỡ được à. Yá!」
「Ờ-ờm, eii!── Bóng bàn vui thật đấy ạ.」
Chị em Haruka vui vẻ vung vợt.
Cả hai lúc đầu còn lóng ngóng, nhưng quả đúng là hai chị em tiểu thư vốn có năng khiếu thể thao. Chỉ cần được chỉ dạy một chút là họ đã tiến bộ vượt bậc, đặc biệt là Mika, chỉ sau một tiếng đồng hồ đã có thể đánh ngang ngửa với Asahina-san (người có kha khá kinh nghiệm chơi bóng bàn).
「Hehe~, thế này thì em cũng là cao thủ bóng bàn suối nước nóng rồi nhỉ. Sao, giỏi không? Giỏi không?」
Con bé vừa xoay vợt trên tay vừa vênh mặt tự đắc nói.
「Chỉ trong một tiếng mà đã giỏi thế này, có khi nào em là thiên tài không nhỉ♪ Chắc em không thua anh hai nữa đâu.」
「Chưa biết được đâu.」
Dù sao tôi cũng có mười năm kinh nghiệm chơi bóng bàn (được Ruko dạy từ hồi tiểu học). Cho dù cô bé tóc hai bím này có tốc độ tăng trưởng nhanh như mầm cải mọc trong mùa mưa dầm được tưới đẫm nước đi chăng nữa, thì tôi cũng không thể thua một người mới chơi được một tiếng đồng hồ được.
Nghe vậy, Mika thách thức nhoài người tới và nói:
「Vậy thì anh hai, chúng ta đấu đôi đi?」
「Đấu đôi?」
Con bé đề nghị.
「Đúng vậy, em sẽ cho anh hai thấy tận mắt tài năng nở rộ của em. Nhân tiện, sở dĩ em chọn đấu đôi là vì điểm thú vị nhất của bóng bàn suối nước nóng chính là đấu đôi♪ Sáu điều luật của bóng bàn suối nước nóng về cơ bản cũng là dành cho đấu đôi mà~」
「...」
...Là vậy sao?
Thấy tôi tỏ vẻ nghi hoặc,
「Là vậy đó. Và đội thua sẽ phải chịu hình phạt cũng là một thông lệ~. Nội dung thì đội thắng sẽ tùy ý quyết định. Sao nào anh hai, chơi hay không?」
「Hừm...」
Tôi suy nghĩ một lúc.
Mà thôi, cũng chẳng sao. Chỉ là một trò giải trí thôi, với lại dù là hình phạt nhưng vì cả hai bên đều có đồng đội nên chắc cũng không đến mức quá đáng.
「── Được rồi. Chơi thì chơi.」
「Ừ ừ, phải thế chứ♪ Vậy anh hai, ai sẽ là đồng đội của anh?」
「Để xem nào...」
Tôi nhìn quanh.
Các ứng cử viên là Haruka, Shiina, Asahina-san, Sawamura-san, Ruko và Yukari-san (hai người cuối thì khá là ngoài tầm với). Hừm, ai thì được nhỉ──
「A, ờm, nếu được thì em──」
Haruka định nói gì đó,
「A── Tớ chơi!」
Nhưng Shiina đã nhanh hơn giơ tay lên và nói.
「Ơ, ờm, không có ý gì sâu xa đâu. Chỉ là tớ giỏi mấy môn vận động thế này nên nghĩ là có thể giúp được cậu...」
「Ừm, được. Vậy nhờ cậu nhé.」
Tôi đáp lại, có chút bị khí thế kỳ lạ của cô ấy áp đảo.
「Ừm, vậy là anh hai sẽ cặp với chị Shiina. Còn em thì──」
「Đây đây! Tớ sẽ chơi!」
Người lập tức xung phong là Sawamura-san.
「Vì Mika-chan thì dù vào lửa ra nước tớ cũng làm hết~」
「A, vậy nhờ chị nhé, chị Ryouko.」
「Ừm, cứ giao cho chị~」
Sawamura-san gật đầu lia lịa.
Cứ thế, các cặp đấu đã được quyết định,
「Nhờ cả vào cậu nhé, Shiina.」
「A, ừ, cùng cố gắng nhé.」
「Tụi mình sẽ thắng nhanh gọn thôi~, chị Ryouko.」
「Ừ ừ, Mika-chan theo phong cách thể thao cũng đáng yêu ghê~」
Trận đấu bóng bàn suối nước nóng cược hình phạt đã bắt đầu.
Giai đoạn đầu diễn ra khá cân tài cân sức.
「Shiina, chỗ đó!」
「Ừm, eiya!」
Shiina di chuyển xuất sắc vung vợt,
「Chị Ryouko, nhờ chị~!」
「Rồi rồi~. Cứ để chị~」
Sawamura-san đánh trả lại quả bóng đầy uy lực đó.
Một trận đấu ngang tài ngang sức.
Mika chơi giỏi hơn tôi tưởng, nhưng ở thời điểm hiện tại vẫn ở mức có thể đối phó được.
Vấn đề thực sự lại là Sáu điều luật của bóng bàn suối nước nóng được áp dụng ưu tiên đặc biệt trong trường hợp đấu đôi,
「Nào nào, chị Shiina, theo điều thứ hai thì chị phải lau mồ hôi cho anh hai đi chứ.」
「Ể, a, tớ á?」
Hay,
「A, anh hai ơi~, bóng rơi vào trong yukata của em rồi. Lấy ra đi lấy ra đi~. Điều thứ tư đó~」
「T-Tôi á?」
Hay,
「Nào chị hai, bóng bay ra ngoài sân thì phải dùng ngực đỡ trực tiếp đó~」
「T-Tôi ạ? P-Phải làm sao đây── Kyaa!」
Hay,
「Ôi chà chà~, cử động một cái là bị xộc xệch mất rồi~」
「A, không được đâu chị Ryouko, sửa lại yukata bị xộc xệch là phạm luật đó~」
Toàn là những màn hành động màu hồng.
Bị bắt thò tay vào yukata của người khác rồi bị người khác thò tay vào, cố gắng dùng ngực đỡ bóng nhưng thất bại, rồi trang phục yukata của ba người còn lại trước mắt tôi cứ xộc xệch dần trở nên hớ hênh cứ lượn qua lượn lại... thành thật mà nói, tôi không thể tập trung vào trận đấu được.
Tuy nhiên, đó vẫn chỉ là màn dạo đầu.
Mà nói là dạo đầu thì cũng không hẳn là nhẹ nhàng, nhưng sau đó còn có một tình huống bất thường hơn nữa.
Sai lầm lớn nhất là,
「Nào nào~, vai cũng nóng lên rồi, chắc đến lúc phải nghiêm túc thôi~. Nếu thua thì Mika-chan sẽ bị phạt mất~.── Terya~, cú đập bóng nhảy cao!」
「U o!」
「A...」
Khi trận đấu sắp đến hồi kết.
Đột nhiên như thể có một vị thần kỳ lạ nào đó thức tỉnh, Sawamura-san đã thể hiện một trình độ điêu luyện đáng kinh ngạc.
「Nhận lấy đây, Sidewinder!」
「Gừ!」
「Oa...」
「Terya~, cú giao bóng hoàng tử!」
「Oái!」
「Kya...」
Cô ấy tấn công dồn dập với những cú vung vợt sắc bén, khác hẳn với những động tác khá là qua loa trước đó.
「Fufufu~, trông vậy thôi chứ hồi tiểu học tớ đã ở trong câu lạc bộ bóng bàn đấy~. Cũng khá nổi tiếng, trong lớp còn được gọi là ‘Nữ hoàng chạy chuồn sau khi bấm chuông’ cơ mà~」
「...」
Đó chẳng phải chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm gây phiền toái thôi sao.
Thôi thì tạm bỏ qua chuyện đó, không thể phủ nhận rằng Sawamura-san có thực lực vượt trội hơn hẳn so với những người còn lại,
Hai mươi lăm phút sau.
「...Đến đây thôi ạ. Với tỉ số set là 3-1, cặp đôi Mika-sama và Sawamura-sama đã giành chiến thắng.」
Giọng của Hazuki-san (trọng tài) vang lên một cách phũ phàng.
「...Chúng ta thua rồi.」
「Ừm...」
Dù cay đắng nhưng đây là một trận thua toàn diện. Không chỉ Sawamura-san, mà Mika cũng đã tiến bộ hơn dự đoán.
「Hehe~, thực lực của em thế nào?── Vậy thì anh hai. Theo đúng giao kèo, anh sẽ phải chịu hình phạt nhé?」
「...Ừ. Cứ nói đi.」
Đến nước này, tôi chỉ còn cách chấp nhận số phận như con chạch trong nồi lẩu yanagawa.
「Gì cũng được? Thật không?」
「Ừ, thật. Nam nhi nhất ngôn.」
Nghe vậy, Mika ngượng ngùng cúi đầu, hai tay đan sau lưng,
「Vậy, vậy thì...」
「?」
「Vậy, vậy thì... anh xoa đầu em rồi nói ‘em giỏi lắm’ được không?」
「...Hả?」
Trong một khoảnh khắc, tôi không hiểu mình vừa nghe thấy gì.
「Đ-Đã bảo là~, anh cứ, ừm, xoa đầu rồi nói ‘em đã cố gắng lắm rồi’ là được. Đó là hình phạt của anh hai.」
「Chỉ vậy thôi... có được không?」
Tôi đã nghĩ con bé tóc hai bím này sẽ yêu cầu một điều gì đó vô lý hơn nhiều (chẳng hạn như là ‘Vậy thì anh hai và chị Shiina hãy đóng một màn ‘không được mà, không được mà’ ngoài đời thực đi♪’)...
「Đ-Được mà. Vì em muốn thế.」
「Chà, nếu em đã nói vậy...」
Tôi từ từ xoa đầu hai bím tóc của con bé. 「Em đã... cố gắng lắm rồi.」
「E-ehehe~...♪」
Mika áp sát vào người tôi với vẻ mặt không thể nào vui sướng hơn.
「...Mika-sama có vẻ vui.」
「Mika-sama là kiểu người sẽ tiến bộ khi được khen ngợi mà~. Xin hãy yêu thương ngài ấy nhiều hơn nữa~」
「── (gật gật)」
Các cô hầu gái nói.
Chà, nếu con bé vui đến thế này thì có lẽ thua cũng đáng...
Tôi vừa mới nghĩ vậy thì,
「Phụt phụt phụt~, Ayase-cchi, xin lỗi vì làm phiền lúc đang vui vẻ nhé~, nhưng nếu cậu nghĩ mọi chuyện kết thúc ở đây thì nhầm to rồi đấy~」
Sawamura-san vừa nở một nụ cười gian tà vừa nói.
「Sa-Sawamura-san?」
「Ryouko...?」
「Vẫn còn hình phạt của tớ mà~. Nếu cậu nghĩ chỉ cần sờ mó nhau như thế là xong thì quá ngây thơ rồi đấy~. Đã là hình phạt thì phải hoành tráng hơn chứ nhỉ~♪」
Đôi mắt cô ấy lấp lánh vẻ thích thú,
「Hehe~, hình phạt của tớ là~...」
Năm phút sau.
「Kya~, Yuu-kun đáng yêu quá~♪」
「Hể, không ngờ lại không có cảm giác gượng gạo gì nhỉ~. Kiểu này cũng được đấy chứ~」
「...」
Tiếng của Yukari-san và Sawamura-san đầy thích thú vang vọng trong 『Phòng Ouka』.
「Quả là chị em có khác, mặc đồ thế này trông hơi giống Ruko nhỉ~. Chị chỉ muốn mang em về phòng chị ngay lập tức thôi~」
「Hừ, ta không phải là cái thứ bốn mắt dị hợm này.」
「Ừ ừ, những người có sở thích đó chắc sẽ thích lắm đây~. Nhưng mà cá nhân tớ thì vẫn thích Shiina hơn~. Một người bạn cùng lớp thường ngày năng động bỗng bất chợt lộ ra vẻ ngượng ngùng, không thể cưỡng lại được... *chảy nước miếng*」
「...」
「S-Sao thế nhỉ, tự dưng thấy ớn lạnh...」
Những giọng nói đầy phấn khích.
Ở phía trước những tiếng reo hò đó... là tôi và Shiina trong bộ dạng hầu gái.
Tất nhiên đây không phải là chúng tôi mặc vì sở thích.
〝Mặc đồ hầu gái và nhảy điệu Hula.〞
Đó là hình phạt do Sawamura-san đề xướng.
Nhân tiện, bộ đồ hầu gái là đồ mượn (đồ dự phòng) từ Nanami-san và Hazuki-san.
「Yuuto-sama, Shiina-sama~, nếu hai vị thích thì chúng tôi xin tặng luôn đấy ạ~. Rất mong hai vị sẽ mặc cả khi ở nhà~」
「...Trên đó có in số sê-ri độc quyền của đội hầu gái đấy ạ.」
「── (gật)」
「............Không cần đâu ạ.」
Các cô hầu gái đề nghị như vậy.
Hơn nữa, Asahina-san và Mika cũng,
「C-Cái này... là sao nhỉ. Nhìn Ayase-kun trong bộ dạng hầu gái, tự dưng tim mình đập thình thịch...」
「C-Chị Mai, trong mắt chị có ánh sáng gì lạ lắm...…… N-nhưng em cũng hơi hiểu cảm giác đó... (vừa nói vừa liếc nhìn về phía này)」
「...」
Họ đang có một cuộc trò chuyện có phần nguy hiểm,
Và ngay cả tia hy vọng cuối cùng là Haruka,
「Ơ-ờm, Yuuto-san, trông rất hợp với anh đấy ạ. Vừa như in, c-cứ như là bộ đồ được may riêng cho Yuuto-san vậy.」
Cô ấy cố gắng mỉm cười và nói những lời như vậy. Tôi rất vui vì cô ấy đã gỡ rối giúp, nhưng lời gỡ rối đó gần như chẳng có tác dụng gì, quả thật rất giống Haruka...
「Nào nào Yuu-kun~, tạo dáng sexy hơn đi nào~♪」
「...Tha cho tôi đi...」
「N-Này Shiina, cậu đeo cái này được không? A, cái này gọi là tai mèo──」
「R-Ryouko, sao cậu lại có thứ đó...?」
「C-Cái cảm giác tim đập rộn ràng này là gì đây... (thình thịch)」
「Đ-Đó chắc chắn là bệnh rồi, chị Mai...」
Thời khắc bi kịch và hỗn loạn đó còn kéo dài một lúc nữa,
Và phải ba mươi phút sau tôi mới được giải thoát.
「...........Đi tắm thôi...」
Tại phòng bóng bàn nơi mọi người (đặc biệt là Yukari-san và Asahina-san) đã rời đi với vẻ mặt mãn nguyện,
Tôi, bị bỏ lại một mình, lẩm bẩm như vậy, cảm giác như thể vừa đánh mất một thứ gì đó quan trọng của con người.
2
Phòng tắm có vẻ được xây dựng rộng rãi hơn tôi nghĩ.
Tôi hướng đến bồn tắm lộ thiên tên là 『Suối nước nóng Setsugekka』.
Đây là một trong tám suối nước nóng trong lữ quán, và nghe nói là bồn tắm lộ thiên lớn nhất.
「Có vẻ vắng người...」
Trong phòng thay đồ không có ai khác.
Nhìn vào số lượng giỏ đựng đồ đang được sử dụng, có lẽ gần như không có ai đang tắm.
Chà, tâm trạng hiện tại của tôi là muốn ở một mình càng nhiều càng tốt.
Tôi nhanh chóng cởi yukata và kính, cho vào giỏ đựng đồ, cầm lấy khăn tắm rồi mở cửa kéo bằng kính ra. Vén tấm rèm noren bước ra ngoài, khung cảnh của bồn tắm lộ thiên đập ngay vào mắt tôi.
「Ồ, tuyệt thật...」
Phải nói là một cảnh tượng hùng vĩ.
Một bồn tắm lớn rộng bằng cả một khu vườn nhỏ. Bồn tắm hình quả bầu làm bằng đá có thể chứa được khoảng ba mươi người. Nước nóng màu trắng chảy như thác từ một miệng cấp nước to đùng trông hơi giống sư tử biển Merlion.
Khói bốc lên nghi ngút nên không nhìn rõ, nhưng đây đó trong bồn tắm có những tảng đá nhỏ nhô lên, tạo nên một không khí rất ra dáng một bồn tắm lộ thiên. Hơn nữa, trên các mép đá đó đây đó còn vương lại chút tuyết... Ra là vậy, nên mới có tên là Setsugekka (Tuyết Nguyệt Hoa)...
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa dội nước để rửa sạch mồ hôi, rồi từ từ ngâm chân vào làn nước nóng màu trắng sữa.
「Uầy, nóng...」
Nước hơi nóng.
Bình thường thì tôi sẽ phải pha thêm nước lạnh, nhưng với tâm trạng muốn làm mới bản thân thì nhiệt độ này lại rất phù hợp.
Tôi từ từ làm quen với cái nóng, tiến vào trong bồn tắm rộng lớn không một bóng người.
Hừm, dễ chịu thật...
Một cảm giác khoan khoái như thể nước nóng đang thấm sâu vào tận xương tủy.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đã đáng công lặn lội đến tận Shinshu rồi.
Trong lúc tôi đang tận hưởng trọn vẹn sức mạnh của suối nước nóng tràn ngập khắp cơ thể thì,
*Tõm.*
「Hửm?」
Tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng nước ở đâu đó gần đây.
Gần sau bóng của tảng đá hình quả trứng được đặt ở giữa bồn tắm.
「...?」
Có ai ở đó sao? Mà nãy giờ không thấy bóng dáng chúng nó đâu, chẳng lẽ là bộ ba ngốc nghếch đang tắm...?
Tôi tò mò nheo mắt nhìn.
Và rồi,
「...」
「...」
「Ô...」
「...Ể...」
Bên kia làn hơi nước... tôi phát hiện ra một hình bóng trông quen quen.
Lúc đầu, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vốn dĩ không có kính thì thị lực của tôi cũng chẳng khác gì con quạ giữa đêm, lại thêm làn hơi nước dày đặc như thể vừa cho nổ tung ba mươi quả pháo. Ở đó là động vật hay con người, huống chi là người quen, tôi gần như không thể nhận ra.
Cho nên,
「Sh-Shiina... hả?」
「Ể, Y-Yuuto...?」
Việc tôi mất đến cả một phút để nắm bắt tình hình, theo một nghĩa nào đó cũng là chuyện đương nhiên như chó St. Bernard quay về hướng tây thì đuôi nó sẽ chỉ về hướng đông vậy (đang hơi bị rối).
Shiina vội vàng đưa hai tay lên che ngực,
「Ể, s-sao cậu lại? T-Tại sao...?」
「K-Không, có hỏi tại sao thì...」
Đó mới là câu tôi muốn hỏi. Nếu tôi nhớ không lầm thì đây rõ ràng là khu tắm nam.
Và rồi,
「A, c-có lẽ nào Yuuto không biết? Bồn tắm ở đây là chế độ luân phiên nam nữ...」
「Hả?」
「Nghe nói là họ chia làm ba ca, tùy ngày mà dành riêng cho nam, riêng cho nữ, hoặc nam nữ luân phiên. Và hôm nay là ngày dành riêng cho nữ... Hôm qua lúc tới đây bà chủ đã giải thích cho em rồi nhưng...」
「...」
Mấy chuyện đó tôi nào có nghe thấy cái gì. Mà nói đúng hơn thì hôm qua bọn tôi đến muộn nên có gặp bà chủ quán trọ quái đâu.
Nhưng nếu đó là sự thật thì chẳng phải lỗi hoàn toàn là do tôi sao...
「X-Xin lỗi!」
「A, Yu-Yuto?」
Tôi hoảng hốt định lao ra khỏi bồn tắm như một chú mèo Doraemon bị lột da, thì...
Rì rầm ríu rít──
「!?」
Tôi cảm nhận được những giọng nói lạ lẫm và hơi người từ phía bên kia cánh cửa trượt.
Không chỉ một mà là vài người.
Nhìn qua tấm kính mờ, tôi thấy thấp thoáng mấy bóng người. Hự, đừng bảo là có khách khác vào đấy nhé...!?
Trong lúc tôi đang cuống cuồng,
「Yu-Yuto, bên này!」
「Hả?」
「Đến đây! Nhanh lên! Không khẩn trương là bị phát hiện đó!」
Giọng của Shiina vang lên.
「A, à à.」
Trong đầu tôi lúc này chẳng khác gì một mớ chập điện tóe lửa, tôi cứ thế làm theo lời cô ấy, chạy sâu vào bên trong bồn tắm.
「Đây, nhanh trốn vào sau tảng đá kia đi!」
「A-anh biết rồi.」
Cảnh tôi gần như cắm đầu bổ nhào vào sau tảng đá và cảnh vài nữ khách xuất hiện từ phía bên kia cánh cửa trượt diễn ra gần như đồng thời.
──Hú vía...
Tôi nấp sau tảng đá, vuốt ngực thở phào.
Chỉ chút nữa thôi là tôi bị tố cáo vì tội quấy rối rồi. Hay trong trường hợp này phải là tội trưng bày vật phẩm khiêu dâm nhỉ? Hay là tội phô bày nơi công cộng... mà thôi, tội nào cũng như nhau cả.
(Yuto, anh ổn không?)
Shiina liếc mắt về phía tôi, hỏi.
(Em nghĩ ở đây sẽ ổn thôi. Anh cứ im lặng đừng gây tiếng động nhé.)
(A, à...)
Tôi nấp sau lưng Shiina, lí nhí đáp lời.
May mắn thay, nhóm nữ khách kia có vẻ đang ngâm mình ở một nơi khá xa chỗ chúng tôi. Cứ thế này, chỉ cần không làm ồn hay cử động linh tinh thì chắc sẽ không bị phát hiện.
Tôi nín thở sau tảng đá, chỉ biết chờ cho thời gian trôi qua.
「...」
「...」
Chỉ biết cắm đầu chờ.
「...」
「...」
Hòa mình làm một với tảng đá và tiếp tục chờ.
Và hai mươi phút sau.
「Hay là chúng ta ra thôi nhỉ?」
「Ừ, tắm thích thật đấy.」
「Tiếp theo mình đến『Bồn Rượu Ngắm Tuyết』không?」
Vừa nói chuyện, nhóm nữ khách vừa rời đi.
「Phù...」
Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như đã thoát nạn rồi...
Shiina cũng nhìn sang tôi như thể trút được gánh nặng,
「Họ đi rồi... thì phải. Chắc là ổn rồi đó. Lúc ăn cơm em thấy lượng khách nữ ở đây cũng không nhiều lắm, với cả Ryoko và mọi người bảo sẽ đi đến『Bồn Hoa Điểu Phong Nguyệt』mà. Nhưng mà mấy người vừa rồi chắc vẫn còn ở phòng thay đồ, nên mình đợi thêm chút nữa rồi hẵng ra thì tốt hơn. Chỗ này là sau tảng đá nên có gì cũng khó bị phát hiện lắm.」
「T-Thế à...」
Có lẽ vì yên tâm đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, tôi bất giác ngả người dựa vào vách đá.
Từ lúc vào nhà tắm đến giờ, tôi lúc nào cũng trong trạng thái căng như dây đàn...
Cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, tôi đưa mắt nhìn xung quanh──
「...」
──Và, lúc đó tôi mới nhận ra.
Tình trạng của chúng tôi hiện giờ.
Đúng rồi, vì sự xuất hiện của nhóm nữ khách mà tôi đã quên mất, nhưng hiện tại, tôi và Shiina đều đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân, ngâm mình trong thứ chất lỏng màu trắng sữa (nước suối nóng), và hơn nữa, chúng tôi còn đang ở riêng với nhau trong một không gian kín là nhà tắm này...
「Á...」
Có vẻ như Shiina cũng đã nghĩ tới điều đó,
「Ơ, ừm, c-cái đó, anh đừng nhìn chằm chằm như vậy được không...」
「A, X-Xin lỗi! A-Anh sẽ nhắm mắt ngay... (định nói "nhắm" lại nói nhầm thành "đâm")!」
「Ể, ư-ừm, cũng không cần đến mức đó đâu...」
Chúng tôi vừa nói vừa đột ngột lùi ra xa nhau như thể đang dè chừng.
Khoảng cách chừng ba mét.
Đó là một khoảng cách gần đến mức có thể chạm tới nếu cả hai cùng vươn tay ra... nhưng không khí sao mà ngượng ngùng thế này.
Cứ như làn hơi nước bao phủ xung quanh đã biến thành một bức tường trắng vậy.
「...」
「...」
Tôi cố gắng bắt chuyện để phá vỡ tình trạng này, nhưng...
「À, ờ, nước ở đây trông giống Calpis nhỉ? Kiểu trắng đục ấy...」
「T-Thế à? Em thấy nó giống sữa chua Bulgaria hơn...」
「T-Thế à...」
「V-Vâng...」
「...」
「...」
「À, ờ, mình ra được chưa nhỉ?」
「A, kh-không biết nữa? Chắc phải đợi thêm chút nữa...」
「T-Thế à...」
「V-Vâng...」
「...」
「...」
Chẳng thể nào nói chuyện tiếp được...
Cuộc đối thoại của chúng tôi cứ như đang ném cho nhau những quả bóng nĩa và bóng knuckle (không thể bắt được).
「...」
Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này. Ở riêng với cô nàng thân thiện này mà lại bí từ đến thế thì quả là chưa từng có tiền lệ. Mà không khí nặng nề quá...
「...」
「...」
Bầu không khí ngượng ngùng tiếp diễn.
Hết cách, tôi định đánh bóng bộ bờm của chú sư tử Merlion ở trong cùng bồn tắm để bình tâm lại, thì,
「Ặc, oái, n-nóng!?」
Luồng nước nóng ào ào tuôn ra từ miệng chú sư tử khiến tôi quằn quại như một con ễnh ương hạ cánh nhầm xuống đường nhựa giữa mùa hè.
「N-Này, Yuto, anh làm cái gì vậy!?」
Shiina tỏ vẻ kinh ngạc, bì bõm chạy tới.
「À-à thì, anh định giao lưu với chú sư tử Merlion một chút...」
「Hả?」
「À, đừng để ý làm gì...」
「? Em không hiểu lắm nhưng... nước suối nóng thường có nhiệt độ khá cao, nên ở chỗ cửa phun ra sẽ rất nóng đấy. Anh phải cẩn thận khi lại gần chứ...」
「Thế à?」
「Vâng, với người thích suối nước nóng thì đây là kiến thức khá cơ bản đó.」
「...」
Lần đầu tôi mới nghe chuyện này... nhưng mà bình tĩnh nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được.
Trong lúc tôi đang gật gù, Shiina giơ ngón trỏ lên,
「Thế nên Yuto cũng phải chú ý nhé. Đã là onsen (nước nóng) rồi thì không thể sentaku (lựa chọn) ondo (nhiệt độ) được đâu.」
「...」
「...」
「...」
Húuuuu, tôi cảm thấy một luồng gió buốt giá thổi qua làn hơi nước.
Trong một khoảnh khắc, làn hơi nước lượn lờ xung quanh như thể biến thành một trận bão tuyết dữ dội.
Không, vừa rồi... mình không nghe nhầm đâu nhỉ?
Tôi có cảm giác như từ miệng cô nàng thân thiện này vừa tuôn ra một câu đùa nhạt nhẽo ở cấp độ của Hazuki-san...
Trong lúc lý trí của tôi chưa kịp phản ứng với sự việc bất ngờ này và rơi vào trạng thái ngừng suy nghĩ hoàn toàn, Shiina làm một vẻ mặt cực kỳ xấu hổ,
「N-Này, phản ứng gì đi chứ. Anh im lặng thế này em ngại lắm!」
「Ừ, a, à à.」
「T-Thấy không khí hơi căng thẳng nên em đã lấy hết can đảm nói ra để khuây khỏa mà... anh không cần phải làm cái mặt như con chim sẻ bị trúng đạn pháo sắt như thế chứ.」
Cô ấy cúi gằm mặt, hai ngón tay chọt chọt vào nhau trước ngực.
Dáng vẻ đó trông trẻ con một cách kỳ lạ...
「...」
「...」
Một lúc sau,
「...Phụt.」
「...Phì.」
「Phư phư, ahahahahaha.」
「Hahaha.」
Cả hai chúng tôi bất giác cùng bật cười.
「Gì thế này, thật kỳ cục. Sao chúng ta lại căng thẳng đến thế nhỉ?」
「Ừ, đúng vậy thật.」
Chúng tôi vừa cười vừa gật đầu với nhau.
Đó chính là bước ngoặt.
Như thể bầu không khí nặng nề cho đến lúc nãy chỉ là một lời nói dối, không gian xung quanh đã trở lại nhẹ nhàng như thường lệ.
「Cứ bình thường là được mà nhỉ. Chúng ta vẫn là chúng ta thôi.」
「Ừ.」
Từ đó trở đi, chúng tôi đã trở lại là chính mình.
「Thế rồi, lúc đó Mai suýt làm rơi quả trứng luộc suối nước nóng...」
「Thật à?」
「Vâng, nguy hiểm lắm, nhưng ngay trước khi nó chạm đất, Ryoko đã thể hiện một phản xạ kinh người và dùng miệng đỡ trực tiếp luôn. Cảnh đó đúng là ngoạn mục.」
「Sawamura-san đỉnh thật...」
Chúng tôi nói về những chuyện ban ngày,
「Nhắc mới nhớ, trận bóng bàn lúc nãy thật là kinh khủng...」
「Ừ, đúng là một tai họa...」
「A, nhưng mà Yuto dễ thương lắm đó♪ Kiểu kết hợp bất ngờ ấy.」
「...Thôi, làm ơn cho anh quên chuyện đó đi...」
「Ê, làm sao đây ta. Em lỡ chụp ảnh bằng điện thoại rồi, hay là đặt làm màn hình chờ luôn nhỉ.」
「Shiina...」
「Ahaha, đùa thôi đùa thôi. Tha cho anh, chỉ lưu vào thư mục yêu thích thôi♪」
Và rồi cùng cười gượng trước những ký ức cay đắng đến tột cùng vừa rồi.
Những cuộc trò chuyện thoải mái, không câu nệ.
Chúng tôi ngồi quay lưng vào nhau giữa bồn tắm rộng lớn, cùng nhau trò chuyện rôm rả về những câu chuyện không đầu không cuối.
Một làn gió dịu mát lướt qua nhà tắm lớn bao phủ trong hơi nước, làm nguội đi cơ thể đang hơi nóng bừng (không phải theo nghĩa bậy bạ đâu nhé) một cách vừa phải.
Một khoảng thời gian thật dễ chịu và yên bình.
Chúng tôi cùng nhau chia sẻ khoảnh khắc êm đềm đó,
「...」
「...」
Một lúc sau, sự im lặng lại chợt ghé thăm.
Nhưng nó khác với sự im lặng ngượng ngùng lúc trước, đây là một khoảng lặng bất chợt xuất hiện giữa cuộc trò chuyện, giống như một túi khí. Nó không hề khó chịu chút nào.
Chúng tôi tạm thời thả mình trong khoảng không đó.
Cảm nhận sau lưng là dòng nước nóng đang chảy và cảm giác mềm mại từ Shiina.
Những gì nghe thấy chỉ là tiếng nước chảy róc rách từ miệng chú sư tử Merlion và thỉnh thoảng là tiếng "cốc" của ống tre hứng nước vọng vào từ khu vườn.
Trong lúc đang thong thả lắng nghe những âm thanh đó,
「..................À, này Yuto.」
「Hửm?」
Như để phá vỡ sự tĩnh lặng đó, Shiina lên tiếng.
「Em có chuyện muốn hỏi một chút... được không?」
「Ừ, chuyện gì?」
Cô ấy muốn hỏi gì nhỉ? Trông có vẻ nghiêm túc lạ thường.
「V-Vâng, à thì...」
「...」
「Ơ-Ừm...」
「?」
Mãi mà cô ấy vẫn chưa nói được câu tiếp theo. Chà, Shiina mà cũng ấp úng thế này thì quả là hiếm thấy.
Trong lúc tôi đang nghiêng đầu chờ đợi,
「À, này!」
「Ừ, sao nào.」
Cô ấy đột nhiên đứng phắt dậy và quay về phía tôi.
Và rồi,
「Này, Yu-Yuto... có... đang hẹn hò với ai không?」
「!?」
Đó là một đòn tấn công bất ngờ.
Tôi hoàn toàn không lường trước được, cứ như đang chuẩn bị đỡ một cú thọc thẳng thì lại ăn ngay một cú móc ngược từ thế nhảy cóc vậy.
Trong lúc tôi đang chết đứng trước nội dung quá đột ngột của câu hỏi mặc dù đang ở trong suối nước nóng,
「À, k-không có ý gì lạ đâu! Chỉ là, Yuto ít khi nói về mấy chuyện đó, nên em hơi tò mò thôi... V-Ví dụ như... là... Nogizaka-san, chẳng hạn?」
「Hả?」
「T-Tại hai người trông thân thiết, lại hay đi cùng nhau, hôm nay còn đi đến cả nhà trưng bày bảo vật quý hiếm nữa...」
「A, à, chuyện đó...」
Một câu hỏi cực kỳ khó trả lời.
Nếu hỏi tôi và Haruka có đang hẹn hò không, thì câu trả lời chắc chắn là không. Ít nhất là về mặt hình thức thì chúng tôi không phải mối quan hệ đó. Nhưng dù về mặt hình thức là vậy, nếu xét về thực chất xem có phải là hoàn toàn không có ý gì với nhau không, thì câu trả lời cũng chắc chắn là không, và nói đi cũng phải nói lại, tình hình hiện tại cũng không thể nào tự tin nói có được...
「............」
Ưm.
Không biết.
Nói là không biết thì cũng không đúng, mà là chính bản thân tôi, người trong cuộc, cũng không thể đo lường và sắp xếp được tình trạng hiện tại là như thế nào...
............
..................
Dù sao đi nữa, tôi cũng phải trả lời Shiina.
Thế nên,
「À, tạm thời thì anh không hẹn hò với ai cả.」
「Ể, thật sao!?」
Vừa dứt lời, một tiếng nước "bõm" vang lên cùng với phản ứng đầy kịch tính của cô ấy.
「Có cần phải ngạc nhiên đến thế không...」
「A... Tại em cứ nghĩ Yuto đang hẹn hò với Nogizaka-san...」
Cô ấy lí nhí nói.
「À, chuyện đó thì...」
Đó chính là điểm tinh vi nhất.
Nhưng lúc này, ngoài việc trả lời như vậy để cho qua chuyện ra, tôi chẳng thể làm gì khác. Tôi cũng không muốn nói những điều thiếu suy nghĩ với Shiina...
Thấy tôi lúng túng,
「...Vậy à, thế thì vẫn còn cơ hội nhỉ...」
「? Em vừa nói gì à?」
「A, k-không có gì! Em chỉ đang suy nghĩ linh tinh thôi!」
「??」
「Đ-Đừng để ý! Thật sự không có gì đâu!」
Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng nếu Shiina đã nói vậy thì chắc là vậy.
「A, v-vậy thì chúng ta ra thôi nhỉ? Ngâm lâu quá mà bị say nước nóng thì cũng không tốt.」
「Ừm, à, đúng vậy.」
「Vậy anh đợi một chút nhé. Em nghĩ là ổn rồi, nhưng để chắc chắn, em sẽ ra xem phòng thay đồ còn ai không──」
Vừa nói dứt lời, ngay khi Shiina định bước ra khỏi bồn tắm.
「Ơ kìa~, hình như có ai trong đó à~?」
「!?」
Một giọng nói vang lên từ phía bên kia cánh cửa trượt.
Khác với lúc nãy, lần này rõ ràng là một giọng nói quen thuộc.
「Hình như tớ nghe thấy tiếng người, không biết là ai nhỉ? Chắc là chị Ruko-nee-san và mọi người à?」
「Ể, nhưng Ruko-san và cô Yukari nói là sẽ đến『Bồn Rượu Ngắm Tuyết』mà ạ...」
「A, chắc là Shiina đó. Lúc nãy cậu ấy có nói là sẽ đến bồn này mà. Đúng không, Mai?」
「Vâng, em nghĩ chắc là Shiina-chan.」
「Thế à? A, xin lỗi Naba-san, cậu cầm hộ tớ chai dầu gội được không?」
「Xin cứ giao cho em~」
「...Rãnh ngang là dấu hiệu của dầu gội.」
「──(gật)」
「...」
C-Đây chẳng lẽ là...
Chẳng còn thời gian để tôi có cảm giác chẳng lành nữa,
Ngay sau đó, cánh cửa trượt "soạt" một tiếng mở ra, và từ phía bên kia, vài bóng người xuất hiện.
3
「A, đúng là Shiina rồi. Sao, thích không~?」
「Chào~, chị Shiina-onee-san, khỏe không~?」
「A, v-vâng, chào chị Amamiya-san.」
「Ryo-Ryoko, cả mọi người nữa... Ể, s-sao mọi người lại...? Rõ ràng là mọi người đã đến『Bồn Hoa Điểu Phong Nguyệt』mà...」
「Ừ, đúng rồi đó. Nhưng màせっかく nên bọn tớ nghĩ hay là mình đi thử các bồn khác xem sao, nên cũng đến đây luôn. Đặc biệt là『Bồn Tuyết Nguyệt Hoa』này, ngày mai là không vào được nữa rồi.」
Người vào là nhóm của Haruka.
Nói cho chính xác... có lẽ là Haruka, Mika, Hazuki-san, Naba-san, Alice, Sawamura-san, và Asahina-san, cả bảy người. Lý do tôi nói "có lẽ" là vì từ vị trí hiện tại của tôi, gần như chỉ có thể phân biệt được giọng nói mà thôi──
(N-Này, Yuto, anh đừng cử động lung tung!)
(Hự, x-xin lỗi.)
Shiina lí nhí nhắc nhở.
Vị trí của tôi hiện tại.
Đó là ở phía sau của Shiina, người đã lùi lại gần cuối bồn tắm hình quả bầu... trong một khoảng không gian nhỏ hẹp sau thác nước tuôn xối xả từ miệng vòi cấp nước giống Merlion, chỉ nhô nửa mặt lên khỏi mặt nước, gần như là trong trạng thái của một con quái vật biển nhút nhát. Khác với lúc nãy, vì sự việc diễn ra quá đột ngột, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc làm như vậy.
「Sao hả Shiina~. Nước nóng thế nào~?」
「A, ư-ừm, tuyệt lắm. Hơi nóng một chút, cảm giác rất ra chất suối nước nóng.」
Cô ấy vừa nhanh chóng che đầu tôi, vừa trả lời Sawamura-san đang tiến lại gần bồn tắm.
「Hừm, thế à~. Để xem nào~」
「A...」
Nói rồi, vừa dội nước, Sawamura-san vừa bước vào bồn.「A, đúng là hơi nóng thật này~」
Bên cạnh cô ấy,
「Nhanh lên nào chị hai, vào đi.」
「A, đ-đừng đẩy. C-chị vào ngay đây...」
Haruka đang được Mika thúc giục, có vẻ đang rón rén duỗi mũi chân ở mép nước (mép bồn?). Có vẻ như cô ấy thuộc tuýp người phải từ từ kiểm tra nhiệt độ mới có thể ngâm mình vào nước nóng.
「E-Etou, đầu tiên là từ từ dội nước lên những chỗ xa tim nhất...」
「Trời ơi chị hai, lâu quá đi~」
Mất nguyên một phút Haruka mới ngâm mình vào bồn tắm.
Sau đó, Asahina-san và các cô hầu gái cũng nối gót.
Chẳng mấy chốc, bồn tắm lúc nãy còn rộng rãi và như thể được bao trọn, giờ đã chật ních người (hay nói đúng hơn là toàn con gái).
「Oa, nước thích thật đấy ạ...」
「Rộng nữa chứ~. Cảm giác như có thể bơi được ấy~」
「Ai đến suối nước nóng cũng đều làm thế ít nhất một lần mà. Bơi bướm này, bơi nghệ thuật này~. Nhỉ, Mai.」
「Ry-Ryoko-chan, mông hở kìa...」
Những cuộc trò chuyện vui vẻ vang lên.
Qua tấm màn nước tuôn ra từ miệng chú sư tử Merlion, tôi nghe được những mảnh đối thoại đó. Mà khoan, dù đã đảm bảo đường thở tối thiểu, nhưng tình trạng thiếu oxy vẫn không thay đổi, cộng thêm nước nóng đổ xuống đầu nữa nên khá là khó chịu...
Trong lúc tôi đang cố gắng chịu đựng dòng nước nóng tuôn xối xả lên đỉnh đầu,
「A, mà sao Shiina lại ở xa thế?」
「Ể!?」
(!!)
Sawamura-san vừa nhìn về phía này vừa chỉ ra.
「Đừng ở góc đó nữa, lại đây chơi đi chứ~. Cứ một mình lủi thủi ở đó thì không giống Shiina chút nào~.──A, hay là cậu ngại khoe thân hình trần trụi à~?」
「Ể? Không phải thế...」
「Không được không được~. He he~, những lúc thế này phải quyết tâm và có những mối quan hệ trần trụi chứ. Mai cũng giúp một tay nào~」
「A, ể, v-vâng.」
「Ch-Chờ đã...」
Sawamura-san cười nhếch mép, lội bì bõm đến đây, cùng với Asahina-san mặt đầy bối rối, kéo mạnh tay Shiina.
(Ặc, oái!?)
Vì ảnh hưởng của việc đó, mặt nước gợn sóng mạnh, nước nóng bắn thẳng vào mắt và mũi tôi đang lộ ra. Grừ, nước có chứa lưu huỳnh ngấm vào niêm mạc cay xé...
Hơn nữa, thiệt hại (?) không chỉ có thế.
Việc Sawamura-san và mọi người đến gần Shiina cũng đồng nghĩa với việc họ đến gần tôi hơn, và khi họ đến gần tôi hơn, trong làn nước trắng sữa, thỉnh thoảng lại thấp thoáng những thứ màu da không nên thấy...
「K-Không phải thế đâu! Không phải như vậy, c-cái này là... đúng rồi, say nước nóng, em hơi bị say nước nóng một chút, bên này có gió nên hơi mát hơn nên em mới ở đây thôi!」
Shiina vội vàng lên tiếng.
「Ể, thật à~? Có sao không~?」
「Say nước nóng nguy hiểm lắm đấy ạ.」
「A, kh-không sao đâu! Chỉ là hơi choáng một chút thôi...」
「Thế à~. Vậy thì tốt rồi~」
「Chị nhớ đừng cố quá nhé.」
Sau khi bị thuyết phục bởi những lời đó, cả hai quay trở lại vòng tròn của mọi người. Hừ, đủ mọi nghĩa thì đều là tình thế nguy cấp...
Tạm thời tôi thở phào nhẹ nhõm (vẫn trong trạng thái quái vật biển).
Tuy nhiên, tình hình cũng không khá hơn chút nào.
Xung quanh tôi vẫn là nhóm của Haruka, trong trạng thái mà Sawamura-san gọi là "thân hình trần trụi" (dù với thị lực của tôi thì cũng chỉ thấy mờ mờ thôi...), và tôi vẫn phải tiếp tục nín thở ẩn mình sau thác nước như một chiếc tàu ngầm.
Bất chấp tình cảnh khổ sở của tôi, những cuộc trò chuyện vui vẻ "bì bõm, ríu rít" vẫn tiếp diễn.
「Mà nhìn thế này mới thấy, đúng là Haruka-chan và Mika-chan là chị em có khác nhỉ~」
「Ể?」
「Sao thế chị Ryoko-onee-san, tự nhiên lại...」
「Ừm, tại Mika-chan lúc xõa tóc trông giống hệt Haruka-chan luôn. Cứ như là phiên bản thu nhỏ của Haruka-chan vậy đó~」
「Ể, thế ạ? E hèm.」
Mika đưa tay ra sau gáy, cười ngượng ngùng.
「Ừ, đúng là đáng mong đợi tương lai ghê. Chắc chỉ một thời gian nữa thôi là Mika-chan cũng sẽ trở thành một mỹ少女 giống như Haruka-chan nhỉ~. Đúng là, giống nhau từ đầu đến chân... a.」
Đến đó, lời của Sawamura-san dừng lại.
Đồng thời, mắt cô ấy dán chặt vào một bộ phận nào đó của cô bé tóc hai bím.
Nơi mà ánh mắt ấy hướng đến là──
「...Ch-Chị Ryoko-onee-san, ánh mắt đó là sao thế ạ~...?」
「A, ư-ừm~, không có gì~」
Ánh mắt của Sawamura-san vội vàng lảng đi.
Chỉ ngay trước đó thôi, nó đã hướng thẳng vào bộ ngực, cũng giống như chiều cao, nhỏ nhắn của Mika.
「H-Hừ, chuyện này bây giờ là bất khả kháng mà! Là bất khả kháng! Em vẫn đang trong tuổi dậy thì, rồi sẽ lớn nhanh như thổi thôi──」
Mặc dù cô bé vung vẩy hai tay, mạnh mẽ khẳng định,
「...Lúc tiểu thư Haruka bằng tuổi tiểu thư Mika thì đã lớn hơn ít nhất ba cỡ rồi ạ.」
「Chiều cao cũng hơn một mét năm mươi thì phải~」
「──(gật gật)」
「A, ơ, ờm...」
「...Ự.」
Nghe lời chứng (?) của ba cô hầu gái, Mika đứng hình.
「C-Chuyện đó thì so với chị hai thì đương nhiên là lép vế hơn rồi... N-Nhưng em cũng không đến nỗi tệ đâu... Hơn nữa, ngày nào em cũng uống『Sữa Moo Moo・100% Sữa tươi nguyên chất』mà...」
「A, kh-không sao đâu~. Dù có hơi nhỏ (ở nhiều chỗ) một chút thì Mika-chan vẫn rất dễ thương mà~」
「Đ-Đúng vậy ạ. Mika-chan có cái đẹp riêng của Mika-chan.」
Sawamura-san và Asahina-san lên tiếng an ủi,
「Ể, th-thật ạ?」
「Thật mà~. Nè, da dẻ thì mịn màng trơn láng thế này cơ mà~, thích ghê~. Chà~♪」
「A, n-này chị onee-san...」
Bị Sawamura-san bất ngờ ôm chầm lấy, Mika thốt lên bối rối.
「Ừm, đúng là độ đàn hồi và săn chắc này đúng là hàng thượng hạng. Mềm mại nhưng không bị chảy xệ, giống như đậu phụ cao cấp trong nhà hàng vậy♪」
「Ch-Chờ đã...」
「Ừm, gì cơ? Choucho? Ừ ừ, da của Mika-chan đẹp như cánh bướm cải trắng vậy đó~」
「Nya, nya~!?」
Hoàn toàn không thể chống cự, Mika chỉ biết lúng túng.
「Ara ara~, tiểu thư Mika đang bị trêu ghẹo kìa~」
「...Thành trò tiêu khiển rồi.」
「──(gật gật)」
「............(Haruka mặt đỏ bừng)」
Cứ như thế, sau khi sờ mó chán chê cơ thể Mika,
「Ha~, mãn nguyện mãn nguyện♪ Cảm giác như lên thiên đường, trẻ ra được năm tuổi ấy nhỉ~. Thôi, đi tắm thôi nào~」
Có vẻ như đã thỏa mãn, Sawamura-san buông cô bé ra và nói. Bên cạnh đó, cô bé tóc hai bím đang tựa vào Naba-san, vừa lẩm bẩm「...Hừ, đúng là mình không trị được chị onee-san này mà...」vừa dùng tay viết chữ「の」lên tảng đá.
「Mọi người cũng đi chứ~? Tắm cho nhau đi nào~」
「Vâng. A, Shiina-chan thì sao ạ...?」
「A, ơ, ờm, tớ tắm rồi nên không sao đâu. Mọi người cứ đi đi.」
「Thế à~, vậy thì thôi~」
「Chị nhớ cẩn thận đừng để bị say nước nóng nữa nhé.」
「Ư-Ừm, cảm ơn đã lo lắng.」
Shiina gật đầu.
Sau khi xác nhận, những người còn lại lần lượt bước ra khỏi bồn tắm.
「Phù...」
Nhìn nhóm Haruka rời khỏi bồn tắm, hướng về phía khu vực tắm gội qua màn nước mờ ảo, tôi thở phào nhẹ nhõm sau lưng Shiina.
Một khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Dù vẫn phải duy trì trạng thái quái vật biển, nhưng có nhóm Haruka ở gần hay không, mức độ căng thẳng khác nhau một trời một vực.
Trong lúc tôi nhô miệng lên khỏi bồn tắm, hơi thả lỏng một chút thì...
(Yuuto, cậu ổn chứ...?)
Shiina hỏi khẽ, mặt vẫn hướng về phía trước.
(Trông cậu nãy giờ không nhúc nhích gì cả, không sao chứ? Có mệt không?)
(À, ừm, vẫn tạm...)
Đầu óc có hơi quay cuồng, nói không mệt là nói dối, nhưng vẫn ở mức có thể duy trì trạng thái thủy quái Umi-bozu được.
(Vậy à. Thế thì... cậu có di chuyển một chút trong trạng thái đó được không?)
(Hả?)
(Bây giờ mọi người đều đang ở khu tắm tráng, nên hay là mình tạm ra khỏi bồn nước nóng, men theo mấy tảng đá để di chuyển đến tảng đá lớn đằng kia? Cứ ở đây có khi lại xảy ra chuyện như lúc nãy, còn ở đó thì tớ nghĩ đủ chỗ cho một người trốn đấy. Rồi khi mọi người quay lại bồn, mình có thể nhân lúc đó đi vòng qua phía sau khu tắm tráng để đến phòng thay đồ, có lẽ sẽ không bị phát hiện mà thoát ra được...)
Cô bé vừa nói vừa liếc mắt về phía khu tắm tráng.
(Di chuyển à...)
Đó quả là một ý tưởng hấp dẫn. Dù có chút rủi ro nhưng nếu thành công, tôi có thể tiếp cận lối ra (phòng thay đồ) trong nháy mắt. Cứ tiếp tục làm thủy quái Umi-bozu ở đây thì sớm muộn gì cũng tèo là sự thật, vậy nên cũng đáng để thử một phen.
Vì thế,
(Hiểu rồi. Tớ sẽ cố thử xem sao.)
(Ừm, rõ rồi. Vậy thì để tớ dẫn đường cho đến khi ra khỏi bồn nước nóng nhé. À, tớ nghĩ là không sao đâu nhưng để khó bị phát hiện hơn, hay là cậu đội cái này lên đi. À, về phía tớ thì, không được nhìn đâu đấy.)
(Cái chậu tắm à...)
Thôi thì có còn hơn không.
(Vậy đi nào. Chắc cậu không thấy đường phía trước đâu nên cứ bám vào tay hoặc lưng tớ mà đi theo nhé.)
(Ừ, nhờ cả vào cậu.)
Tôi gật đầu đáp lại và bắt đầu cuộc di chuyển quyết tử.
Đầu tôi nhô lên khỏi mặt nước như quái vật hồ Loch Ness, che đi bằng chiếc chậu tắm, tôi cẩn trọng nhưng cũng đầy táo bạo lẻn đi theo sự dẫn đường của Shiina, và rồi──
(Á!? Nà-này, Yuuto, chỗ đó sai rồi! Không phải lưng!)
(Hả, a, xi-xin lỗi.)
Tôi vội vàng nắm lại chỗ khác, nhưng,
(Ch-chỗ đó cũng sai... thậm chí còn trực diện hơn lúc nãy... Á...)
(!? X-xin lỗi! Tớ không cố ý! Mà nói mới nhớ tớ cũng thấy có gì đó mềm mềm...)
(Trời đất ơi! Tớ biết là thế nhưng mà...)
Shiina đỏ bừng mặt, lườm tôi đầy ngượng ngùng.
Và rồi,
「Ủa, Shiina sao thế?」
「Hả?」
Cảm nhận được điều bất thường (?), Sawamura-san vừa nói vừa ngó vào trong bồn tắm.
「Mặt em đỏ bừng thế kia, bị say nước nóng à? Mà sao bên cạnh em lại có cái chậu tắm úp ngược trôi lềnh bềnh thế kia?」
「A, c-cái này...」
Shiina hốt hoảng nhìn qua lại giữa Sawamura-san và cái chậu tắm (là tôi).
Rồi cô bé nói,
「À, ờm, đây là... phải rồi, là bài tập thể dục dưỡng sinh! Bài tập thể dục với chậu tắm! Nó lợi dụng lực đẩy của không khí trong chậu, nghe nói còn có hiệu quả giảm cân nữa...」
Dù đó là một lời bào chữa khá gượng ép,
「Hừm, vậy à. Nhưng mà chị nghĩ Shiina đâu cần phải giảm cân đâu nhỉ.」
Sawamura-san có vẻ đã tạm chấp nhận.
Cô ấy khẽ nghiêng đầu rồi quay trở lại khu tắm tráng.
「Haizz...」
(Nguy hiểm thật...)
Chút nữa là bị bại lộ vào thời điểm tệ hại nhất rồi.
(C-cũng tại Yuuto sờ vào chỗ lạ nên mới...)
(Ư, xi-xin lỗi...)
(Đ-được rồi, nhưng mà, n-nhớ cẩn thận đấy...)
Dù gặp phải sự cố như vậy, chúng tôi vẫn di chuyển khỏi bồn tắm một cách an toàn và thành công đến được rìa một tảng đá khuất gần lối ra vào.
(Cố lên nhé. Từ đây tớ không hỗ trợ được nữa đâu...)
(Ừm. Cảm ơn cậu.)
Tôi gật đầu đáp lại, rồi men theo những tảng đá từ chỗ khuất này sang chỗ khuất khác, đi một vòng lớn để di chuyển đến tảng đá gần lối ra mục tiêu. Nhân tiện, những tảng đá trên đường đi cao khoảng tám mươi centimet, nên tôi phải khom lưng đi như một chú vịt.
Và cuối cùng tôi cũng đến nơi.
──Phù, đến được đây rồi thì chắc là ổn... Khoan, tảng đá này nhỏ hơn mình tưởng.
Tảng đá trông có vẻ to từ trong bồn tắm, khi lại gần mới thấy nó nhỏ bất ngờ, nếu ngồi bình thường thì tay chân sẽ lòi cả ra ngoài. Không còn cách nào khác, tôi đành phải gập tay chân đủ kiểu để vừa với hình dạng của tảng đá... Kết quả là tôi đang ở trong một tư thế kỳ quái, trông như tư thế 'Mệnh' của một tên biến thái.
Ực, thế này thì cũng đau ra phết...
Các khớp xương của tôi kêu răng rắc như đang than khóc vì tư thế vô lý này.
Trong lúc tôi đang khổ sở, những tiếng cười nói vui vẻ vẫn vọng lại từ khu tắm tráng.
「Ơ, ờm, muốn mở nước thì vặn cái này... Áu!」
「N-Nogizaka-san? C-cô có sao không?」
「A, v-vâng...」
「Chị hai à... Định mở vòi nước mà lại thành mở vòi sen, đúng là pha xử lý cồng kềnh quá đi...」
Xem ra Haruka lại hậu đậu nữa rồi.
「X-xin lỗi, đã làm mọi người náo loạn... T-tôi sẽ tắt ngay đây... Háu!」
「C-cô không sao chứ!?」
「Lần này thì đập đầu vào vòi sen...」
(............)
Vẫn như mọi khi nhỉ, Haruka...
Trong lúc tôi đang thán phục theo một nghĩa nào đó với sự hậu đậu vẫn không hề thay đổi ngay cả trong phòng tắm của cô ấy thì,
「Thôi nào, Haruka-chan đáng yêu quá đi mất, này này〜♪」
「A, S-Sawamura-san?」
Một giọng nói như thế vang lên.
「Đã bảo cứ gọi là Ryoko-chan được rồi mà〜. Mà nói đúng hơn thì được gọi như thế chị lại vui hơn đó〜. Nhưng mà thật tình, sao em lại đáng yêu thế chứ? Đáng yêu đến mức chị muốn mang về nhà luôn rồi đây này〜」
「Ơ, à, ừm, chị đang làm gì... Kyaa!」
Lần này có vẻ cô ấy đang ôm chầm lấy Haruka.
「Woa, quả nhiên da của Haruka-chan cũng mịn màng ghê〜. So với Mika-chan cũng không hề kém cạnh chút nào, với lại... To ghê〜」
「Á, à, c-chuyện này trong phòng tắm là không được đâu ạ...」
「Thôi mà thôi mà〜, đừng cứng nhắc thế chứ〜♪ Khó khăn lắm mới được đi suối nước nóng, phải có những màn skinship ngọt ngào như thế này chứ〜」
「N-nhưng mà... A, ch-chỗ đó...」
「He he〜, có sao đâu nào, có sao đâu nào〜♪」
「Kh-không được... Em thấy toàn thân bủn rủn... Á...」
Những âm thanh màu hồng phấn mà bình thường không thể nghe được đang vọng tới. Chúng khiến tôi bất giác phải vểnh tai to như voi ma mút để nghe... Kh-khụ. Mà nói mới thấy, Sawamura-san đang thản nhiên chinh phục cả hai chị em. Ngầu thật...
Sau khi tận hưởng cơ thể của Haruka trong một lúc (Ghen tị thật...),
「Mà này Haruka-chan〜, em với Ayase-cchi có quan hệ gì vậy?」
「Ha... ha... Hả?」
(Ồ?)
Bất chợt dừng bàn tay đang di chuyển một cách đáng ngờ, Sawamura-san hỏi một câu như vậy.
「Ừm, chị hơi tò mò chút thôi〜. Trông hai đứa có vẻ thân nhau quá mà〜. Mika-chan thì gọi là Onii-san, còn quen biết cả mấy chị hầu gái nữa, nghĩa là mối quan hệ đã ở mức thân thiết cả gia đình rồi đúng không? Hôm nay lúc ban ngày hai đứa cũng biến đi đâu mất tiêu cùng nhau còn gì〜」
「Ơ, cái đó, chuyện đó là...」
「Có mùi gì đó mờ ám lắm nha〜. ...Hay là hai đứa đang hẹn hò với nhau hả〜?」
「H-hả!?」
Trước câu nói đó, Haruka phản ứng như giấy cảm quang tiếp xúc với ánh sáng.
「Ủa ủa〜, mặt đỏ bừng rồi kìa〜. Lẽ nào trúng tim đen rồi? Trúng phóc luôn hả? He he〜」
「Kh-không, c-chuyện đó, ừm...」
Haruka cuống quýt xua tay loạn xạ.
Thấy Haruka như vậy, Sawamura-san càng lấn tới. 「Hô hô〜」
「À, chị Ryoko này〜, chị hai em...」
Mika định nói đỡ cho chị mình, nhưng,
「Ừm〜, mà nói mới nhớ Mika-chan cũng rất quấn quýt Ayase-cchi đấy chứ〜. Lúc nãy được xoa đầu trông em vui lắm mà〜」
「Hả? Ch-chuyện đó thì...」
「Nghĩ lại thì trên tàu Shinkansen lúc đi cũng thế thì phải〜. Còn được cõng nữa chứ〜」
「Ư...」
Có lẽ Sawamura-san đúng là thiên địch, Mika không thể nói thêm được gì và im bặt.
「Này này, thế nào rồi hả〜? Ở đây chỉ có con gái thôi mà, có gì đâu mà phải giấu. Ít nhất thì Haruka-chan, em thích Ayase-cchi đúng không〜?」
「Ơ, t-tôi...?」
「Ừ, thích. Hay còn gọi là yêu đó〜. Thế nào, thế nào hả〜?」
「Ch-chuyện đó... t-tôi...」
Haruka cúi gằm mặt, đỏ bừng cả lên, ngượng ngùng không nói nên lời.
Vẻ mặt e thẹn ấy đáng yêu vô cùng, cộng thêm ảnh hưởng của khung cảnh bồn tắm lộ thiên, đôi má hây hây ửng hồng của cô ấy toát lên vẻ ngọt ngào và đâu đó còn có chút quyến rũ...
「............」
...Nhưng đây có lẽ không phải lúc để thong thả suy nghĩ những chuyện như vậy.
Haruka định trả lời câu hỏi này như thế nào đây.
Có thể nói đây là câu hỏi đảo ngược lại với câu hỏi của Shiina dành cho tôi lúc nãy.
Nói là tò mò hay gì đó, tôi bất giác dồn sức vào phần hông đang tạo thành hình chữ 'Mệnh' sau tảng đá.
「T-tôi...」
「...」
「...」
「T-tôi, chuyện đó... về Yuuto-san...」
「...」
「...」
Tĩnh lặng.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Haruka.
Đúng lúc đó.
Rầm rầm rầm!
Một âm thanh gợi nhớ đến món đồ chơi của trẻ con vang lên ngay bên cạnh tôi.
Nhìn lại, ngay cạnh tảng đá nơi tôi đang ẩn nấp, trong đống chậu tắm và ghế tắm được chất thành núi... chị hầu gái trưởng kiệm lời đang bị chôn vùi trong đó.
「H-Hazuki-san, chị sao vậy〜?」
Trước câu hỏi của Mika, đại diện cho thắc mắc của mọi người,
「...Không, không có gì to tát. Chỉ là tôi tưởng có phòng xông hơi nên định bước vào.」
Cô ấy vừa nói với vẻ mặt vô cảm, đầu vẫn đội một cái chậu tắm.
「À, nói mới nhớ, Hazuki-san, chị không có kính thì gần như không nhìn thấy gì xung quanh nhỉ〜」
「Hả?」
「Thị lực của chị ấy dưới 0.1 đấy ạ〜. Đặc biệt là ở đây hơi nước mù mịt nên tầm nhìn gần như bằng không〜. Việc nhầm đống chậu tắm màu nâu với phòng xông hơi có lẽ cũng không có gì lạ〜」
Nanami-san giải thích. Xem ra cô ấy đã nhầm núi chậu tắm được xếp chồng lên nhau là phòng xông hơi. Nhưng mà chị hầu gái kiệm lời này với phòng xông hơi, thật là một sự kết hợp lệch pha quá sức...
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy thì,
「A, ờ, ờm, chị có sao không ạ, Hazuki-san?」
「Nghe tiếng to lắm đó〜. Giống như lúc ném bowling được strike vậy.」
「──(Gật, gật)」
Haruka và những người khác chạy lại gần.
──Ch-chết rồi!
Như đã nói lúc nãy, đống chậu tắm mà Hazuki-san lao đầu vào nằm ngay sát tảng đá nơi tôi đang nín thở ẩn nấp như một tên stalker trong truyền thuyết đô thị trốn dưới gầm giường. Việc mọi người tập trung lại chỗ đống chậu tắm đồng nghĩa với việc tôi có nguy cơ bị phát hiện.
「...!」
Tôi vội vàng giải tán tư thế 'Mệnh' và bắt đầu di chuyển.
Tôi bò bằng bốn chi men theo mấy tảng đá, hệt như một con kỳ giông khổng lồ, cố gắng quay trở lại bồn tắm theo con đường ngược với lúc đến.
Trong cái rủi có cái may, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Hazuki-san nên tôi đã không bị phát hiện giữa chừng, nhưng,
(...Tớ về rồi đây, Shiina...)
(À, mừng cậu trở lại...)
Kết quả là, tôi lại một lần nữa phải lặn xuống bồn tắm trong trạng thái chẳng biết là xác chết trôi sông hay là thủy quái Umi-bozu nữa.
Đúng là màn "quay về điểm xuất phát ngay trước vạch đích" trong Cờ Tỷ Phú. Mà thôi, ít ra không phải đi vào nông trại nghèo đói cũng là may rồi...
Và cuối cùng, sau đó tôi không có thêm cơ hội nào để thoát ra nữa.
「Vậy chúng ta lên thôi nhỉ〜」
「A, vâng, cũng được ạ.」
「Thích thật đó chị hai〜」
「À, v-vâng.」
Trong suốt khoảng thời gian Haruka và những người khác tắm tráng xong rồi quay lại bồn tắm cho đến lúc họ đi lên, tôi chỉ biết làm bạn với chú sư tử Merlion và tiếp tục hóa thành thủy quái Umi-bozu.
***
4
Tiếng nước ọp ẹp tuôn ra từ miệng bức tượng nhái Merlion lặng lẽ vang vọng.
Trong phòng tắm bao phủ bởi hơi nước trắng xóa, dòng nước nóng màu trắng đục cũng đang khẽ gợn sóng.
「Chắc là ổn rồi nhỉ...」
「...」
Hiện tại, trong bồn tắm lộ thiên chỉ có Shiina và tôi (đã giải trừ trạng thái Umi-bozu).
Shiina đang từ trong bồn tắm ngó ra xem xét tình hình ở phòng thay đồ, còn tôi thì đang dựa vào tảng đá bên cạnh, người rã rời như một con cá nục khô đang được phơi nắng bên bờ biển, cố gắng hạ nhiệt cơ thể.
Nhân tiện, lý do vì sao Shiina cũng ở đây là vì,
Khi ra về, Asahina-san và Sawamura-san đã hỏi 「Ủa Shiina-chan, em không lên à?」, và cô bé đã trả lời,
「V-vâng, em muốn ngâm thêm một chút nữa. Xin lỗi nhưng mọi người cứ đi trước được không ạ?」
「À, vâng, em hiểu rồi ạ.」
「Shiina thích tắm ghê nhỉ〜. Nhưng mà nhớ lên sớm đó nha〜. Lại bị say nước nóng nữa thì phiền lắm đó〜」
「Vâng, em sẽ ra ngay thôi.」
Nói vậy rồi, cô bé đã ở lại.
Tất nhiên là để giúp tôi thoát khỏi đây một cách an toàn.
「Yuuto, đợi thêm chút nữa nhé. Tớ sẽ ra phòng thay đồ xem mọi người đã về phòng chưa.」
「Ừ, à...」
Quả thật tôi đã sắp đến giới hạn rồi.
Tính từ lúc Haruka và những người khác vào, tôi đã ngâm mình trong bồn tắm gần một tiếng đồng hồ (dù có di chuyển giữa chừng) và duy trì trạng thái Umi-bozu. Thể lực yếu như hơi thở của con bọ hung của tôi giờ đây đã như ngọn đèn trước gió. Huhu, nóng quá đầu óc quay cuồng cả lên...
Một lúc sau, có vẻ Shiina đã kiểm tra xong phòng thay đồ và quay trở lại.
「Yuuto, ổn rồi đấy. Mọi người đi hết rồi, bây giờ ra ngoài chắc là an toàn.」
「...Ừm... à...」
「...Yuuto? Cậu nghe thấy không?」
「...」
「...Yuuto?」
Không biết có phải tôi tưởng tượng không mà âm thanh xung quanh nghe vang vọng một cách lạ thường, còn giọng của Shiina thì như ở đâu đó rất xa. Mà dù có hơi nước đi nữa thì phòng tắm này có trắng toát thế này không nhỉ...?
「Yuuto, cậu sao vậy? Mắt cậu trông vô hồn như mắt cá nóc bị câu lên vậy...」
「............」
「N-này, cậu có sao không!? Yuuto!?」
「..................」
Cảm giác bị lay người dữ dội.
Nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mặc cho người ta rung lắc.
Trong tầm nhìn đang bị rung lắc ấy, thứ lọt vào mắt tôi là bầu trời đầy sao trải rộng phía trên làn hơi nước.
Bên cạnh chòm sao Bắc Đẩu, tôi thấy một ngôi sao trắng đang tỏa sáng rực rỡ một cách lạ thường.
──A, ngôi sao đẹp thật...
Giữa bầu trời đêm trong vắt của vùng Shinshu, ngôi sao ấy nổi bật lên như đang nhấp nháy một cách lộng lẫy.
Cứ như thể nó đang vẫy tay mời gọi tôi đến.
Trong ý thức mơ hồ, tôi lơ đãng nghĩ vậy,
「Yuuto! Tỉnh lại đi! Này, nếu nghe thấy thì trả lời đi!」
「............」
Ngay khi tôi nhận ra đó chính là thứ mà người ta hay gọi là Sao Báo Tử, ý thức của tôi cũng chìm vào một màu trắng xóa.
***
Trắng xóa.
Mọi thứ đều trắng xóa.
Tầm nhìn bị bao phủ hoàn toàn bởi một luồng sáng trắng toát, cơ thể có cảm giác như đang lơ lửng bồng bềnh giữa không trung, tóm lại là mọi thứ đều trong trạng thái phiêu du.
──Hừm, giống như lúc mình ngất đi vào dịp Giáng Sinh nhỉ...
Trong ý thức chập chờn, tôi nghĩ vậy.
Lần đó, khi tôi mở mắt ra thì thấy Haruka (trong bộ đồ ông già Noel) đang đứng đó với vẻ mặt như sắp khóc...
...
............
Lần này thì sao nhỉ...?
Tôi không biết.
Chỉ là──
............
...
Dễ chịu quá...
Một làn gió nhẹ nhàng phất phơ từ trên đầu tôi thổi xuống. Dưới gáy là cảm giác gì đó rất mềm mại và dễ chịu.
Một lúc sau, ý thức của tôi dần dần tỉnh lại, dù chỉ một chút.
Trong tầm nhìn vẫn còn chưa rõ ràng, lờ mờ hiện ra trần nhà màu trắng và bóng dáng của một người nào đó.
Ở đó là...
「Cậu ổn không, Yuuto?」
「...Ừm, à...」
Tôi trả lời trong lúc ý thức vẫn còn chưa rõ ràng.
Tầm nhìn gần như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, tôi không thể nhận ra người trước mặt mình là ai.
Chỉ biết đó là một người nào đó tôi quen...
「Tổn rồi nhưng... có hơi... mơ màng...」
「À, không cần cố gắng đâu. Cậu vừa mới bị say nước nóng nặng đấy...」
「...Ừm, à...」
Tôi trả lời trong ý thức mơ hồ.
...Sao mà, buồn ngủ thế này...
Cảm giác như đang được đung đưa trong một chiếc nôi êm ái.
Cơn buồn ngủ như những con sóng vỗ bờ, dần dần bao trùm lấy tâm trí tôi...
Ý thức của tôi một lần nữa quay trở về với luồng sáng trắng.
「Yuuto?」
「............」
「Cậu ngủ rồi à?」
「............」
Tôi biết có người đang nói gì đó với mình từ phía trên, nhưng không thể nhận thức được nội dung.
Cảm giác như đang mơ giữa ban ngày vậy.
Trong ý thức phân tán và rời rạc như kính vạn hoa,
「...Phải ra tay trước, đúng không nhỉ...」
Cùng với lời thì thầm nhỏ bé ấy,
Khẽ, khẽ.
Một bóng đen đổ xuống mặt tôi, và rồi bên má phải... tôi có cảm giác như có thứ gì đó mềm mại chạm vào.
Nó rất mịn màng, có chút lành lạnh... và là một cảm giác rất dễ chịu.
「Ừm............ Hửm...?」
「Á...」
Khi tôi mở mắt, trần nhà trắng xóa và khuôn mặt lộn ngược của Shiina đập vào mắt tôi.
「Đây là...? Rốt cuộc mình bị sao...?」
「A, Y-Yuuto, cậu tỉnh rồi à.」
Shiina đang lộn ngược gọi tôi với giọng có chút hốt hoảng.
「Shiina, chuyện này là...?」
「A, ừm, là thế này──」
Thấy tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Shiina bắt đầu giải thích.
Xem ra tôi đã bị say nước nóng đến ngất đi, và khi đang sắp trở thành xác chết trôi sông thật sự thay vì là thủy quái Umi-bozu trong bồn tắm, cô ấy đã vội vàng cứu tôi lên và đưa đến đây. Và hiện tại, tôi đang nằm trong góc phòng thay đồ, được Shiina trong bộ yukata cho gối đầu lên đùi và dùng quạt giấy quạt cho mát, là như vậy đấy──
「Vậy à... là Shiina chăm sóc cho mình...」
「A, ư-ừm...」
「Xin lỗi, đã gây ra nhiều phiền phức cho cậu quá...」
「Kh-không, không có gì đâu. Không phải là phiền phức hay, ch-chuyện gì tương tự như thế cả.」
Shiina lắc đầu lia lịa.
Không hiểu sao mặt cô bé trông có vẻ hơi ửng hồng.
「? Sao thế? Mặt cậu có vẻ hơi đỏ thì phải...」
「!?」
Tôi vô tình hỏi vậy, Shiina liền tỏ ra bối rối,
「Kh-không có gì đâu! Ch-chỉ là do mới tắm xong nên mặt vẫn còn hơi nóng thôi...!」
「?」
「Th-thật sự không có gì đâu mà! Kh-không phải là có chuyện gì xảy ra đâu... Th-thôi, tớ đi đây... !」
「A, này, Shiina...」
「B-bái bai──!」
Nói rồi, cô bé ba chân bốn cẳng chạy đi mất.
「............」
Còn lại mình tôi, chỉ biết ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô bé.
Hừm.
Chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả...
Thôi thì, hôm nay đã xảy ra đủ thứ chuyện (thật sự đấy...), cứ tưởng rằng những sự cố đến đây là kết thúc.
Nhưng vào phút cuối cùng, cơn nguy khốn tồi tệ nhất trong ngày vẫn đang chờ đợi tôi.
Sau khi Shiina rời đi, tôi nhanh chóng mặc yukata vào và lén lút định rời khỏi phòng thay đồ (nhà tắm nữ), thì trước mặt tôi,
「La la la〜♪ Hôm nay lại có rượu ngắm tuyết vui ghê〜♪」
「Hừm,『Bồn tắm Tuyết Nguyệt Hoa』à. Cũng có phong vị ra phết đấy chứ...」
「Hự!?」
Cô giáo dạy nhạc biến thái và bà chị ngốc nghếch tay cầm khay và bình rượu xuất hiện.
「Hửm? Ôi chà, không phải là Yuu-kun sao〜. Em đang làm gì ở đây thế? A, lẽ nào không kìm được lòng mà thực hiện ước mơ, lãng mạn và lẽ sống của mọi thằng con trai là đột nhập một mình vào nhà tắm nữ à〜?」
「Cái gì! Em lại nữa à...」
「Ơ, không, không phải──」
──Mặc dù tình huống này trông không khác gì chuyện đó (đột nhập một mình vào nhà tắm nữ) cả.
「Hừm〜, Yuu-kun cũng lớn rồi nhỉ〜. Chị đây thì không sao đâu〜. Nào, vào tắm chung rồi làm chuyện vui vẻ thôi〜♪」
「Hừm, cả chuyện với chị hầu gái lúc trưa nữa, hành động của em dạo này có hơi quá trớn rồi đấy... Xem ra với tư cách là chị, chị phải dạy dỗ em một bài học mới được.」
「À, kh-không, em đã bảo là chuyện này có lý do sâu xa mà...」
「Chị biết mà〜. Nỗi niềm của tuổi thanh xuân lúc nào cũng sâu và đậm mà nhỉ〜. Không sao đâu〜, chị sẽ dùng sự mềm mại của mình để bao bọc lấy tất cả sự lãng mạn đang tuôn trào và đi trước của con trai cho〜♪」
「Lý do thì để sau khi chị cho em một trận nhớ đời rồi nghe cũng được. Thật tình, đường đường là em trai của mình mà lại dính vào tội ác biến thái thế này, thật đáng buồn...」
Luồng khí màu hồng và luồng sát khí màu đen kịt đang ập đến từ hai phía.
「...」
Ngôi sao báo tử kia là có ý này à...?
Bị kẹp giữa hai luồng khí đó, tôi cảm thấy tuyệt vọng và lờ mờ nghĩ vậy.
Nhân tiện, đây là một kiến thức nhỏ như hạt đậu nành.
Sao Báo Tử, tên chính thức là Alcor trong chòm sao Đại Hùng, là một ngôi sao có thật, và không cần phải là người sắp chết mà người bình thường vẫn có thể nhìn thấy rõ mồn một.
...Mà không, thực tế thì bây giờ tôi sắp chết thật rồi.