0
Tôi tỉnh giấc trong không khí lành lạnh.
Cái không khí se lạnh thoang thoảng này hệt như cái lần tôi bị nhốt nhầm ba mươi phút trong tủ đông công nghiệp khi đang làm thêm ở kho hàng.
「Nưm...」
Vừa gượng người dậy khỏi tấm đệm, tôi vừa lơ đãng nhìn quanh. Cửa sổ mở toang, ba thằng ngốc đang ngủ say như chết trên chiếc ghế sofa và cái bàn xa lạ, cùng với bà chị ngốc và cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục (bộ yukata xộc xệch hết cả, hai tay nắm chặt hai chai rượu). Khung cảnh đó đập vào mắt khiến tôi nhớ ra, à, phải rồi, cả lũ đang đi du lịch với nhau mà...
「……」
Hôm qua đúng là đủ thứ chuyện mệt mỏi.
Vì nhiều lý do mà mãi đến chiều tối chúng tôi mới tới được lữ quán, nên cả bọn quyết định cứ nghỉ ngơi thong thả để chuẩn bị cho ngày hôm sau và nhanh chóng chuyển sang chế độ ở lì trong phòng... nhưng khổ nỗi, trong nhóm lại có một sinh vật nguy hiểm mà động cơ không phải là máu mà là cồn. Cứ như một lẽ tất nhiên, hay đúng hơn là một dòng chảy không thể tránh khỏi, vừa đặt hành lý xuống là cả bọn đã lao vào một trận nhậu tơi bời, và trừ Haruka với Shiina đã sớm đi tắm suối nước nóng, bữa tiệc đó bị cưỡng ép kéo dài đến tận nửa đêm (tại phòng đám con trai).
「Đau đầu vãi...」
Thế nên giờ tôi mới say sấp mặt theo đủ mọi nghĩa. Cả tinh thần lẫn thể xác đều kiệt quệ...
── Hay là ra ngoài đi dạo một chút nhỉ...
Tôi liếc nhìn đồng hồ, sáu rưỡi sáng.
Vẫn còn hơi sớm so với giờ ăn sáng mà lữ quán chuẩn bị.
Để đầu óc tỉnh táo lại cũng như thay đổi tâm trạng, ra ngoài phòng lang thang một chút hít thở không khí trong lành cũng tốt. Vì đủ thứ chuyện vớ vẩn mà tôi vẫn chưa ngắm nghía kỹ bên trong lữ quán nữa.
「……」
Đã quyết thì phải làm ngay.
Tôi kéo lê cái đầu ngái ngủ và bộ yukata xộc xệch ra khỏi phòng đám con trai──『phòng Thanh Trúc』.
Vì trời còn sớm nên hành lang vắng lặng như tờ, gần như không có một bóng người.
Hành lang mang phong cách nhà ở Nhật Bản, có cảm giác được xây dựng rất công phu.
Chỉ có điều là nó rộng vãi chưởng.
Đến giờ mới giải thích thì hơi muộn, nhưng chúng tôi đang ở một lữ quán suối nước nóng có tên là 『Du Cửu Quán・Sengokuya』.
Tổng cộng có hai mươi chín phòng, tám suối nước nóng, tòa nhà chính là một công trình kiến trúc bằng gỗ bốn tầng thuộc di sản văn hóa quan trọng, một nơi khá lớn so với các lữ quán kiểu này, và tương xứng với quy mô đó, kiến trúc bên trong cũng vô cùng lộng lẫy.
Nhìn đâu cũng thấy cảnh quan bắt mắt, hay nói đúng hơn là khắp nơi đều được trang trí cầu kỳ. Sàn nhà lát đá cuội được rải thêm sỏi, trên bức tường sơn đỏ treo những chiếc đèn lồng giấy. Gần trần nhà còn có cả mái hiên dù đang ở trong nhà, và giữa hành lang là một cây cột lớn tuyệt đẹp làm từ gỗ tuyết tùng.
「Vãi thật...」
Nhìn lại lần nữa, tôi có cảm giác như mình đã lạc vào thế giới cổ tích hay phim trường của một bộ phim cổ trang nào đó.
Trong lúc đang trầm trồ trước khung cảnh phi thường ấy và đi lang thang dọc hành lang,
「Ồ...」
Tôi bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
Một bóng người nhỏ nhắn đang đứng bên cửa sổ nhìn ra sân sau, lơ đãng ngắm nhìn qua ô kính.
Đó là tiểu thư nhà tôi (chị) trong bộ yukata.
「Yo, Haruka. Chào buổi sáng.」
「A, Yuuto-san♪」
Nhận ra tôi, Haruka lon ton chạy lại.
「Chào buổi sáng ạ. Một buổi sáng thật dễ chịu nhỉ.」
Em ấy nghiêng nhẹ đầu và nói. Hừm, kết hợp với bộ yukata hơi rộng, trông em ấy từ sáng sớm đã dễ thương như một nụ cây Fukinotou đang vươn mình chờ xuân qua kẽ tuyết vậy...
「Em làm gì ở đây sớm thế?」
「Dạ, không hiểu sao em lại tỉnh giấc sớm. Đây là lần đầu tiên em đi du lịch kiểu này nên chắc là do háo hức quá, năm giờ đã tỉnh như sáo rồi ạ... Mọi người vẫn còn đang ngủ nên em đi một vòng xem thử lữ quán.」
Em ấy có vẻ hơi ngượng ngùng, miệng khẽ mỉm cười "ehehe".
Nhân tiện, Haruka đang ở cùng phòng với Shiina, Asahina-san và Sawamura-san tại 『phòng Hồng Mai』. Vị trí phòng của họ ở khu nhà khác, ngăn cách với phòng chúng tôi bằng một hành lang có mái che. Bên cạnh phòng họ là 『phòng Đào Nguyên』 nơi Mika và nhóm bạn đang ở.
「Còn Yuuto-san thì sao ạ? Anh có việc gì cần làm à...」
「Ừm, anh cũng gần giống em thôi.」
Mặc dù lý do tôi tỉnh giấc chỉ đơn giản là vì phòng lạnh, còn ba thằng ngốc kia thì đang say khướt vì ngâm mình trong cồn.
「Mà chuyện đó để sau đi, hôm qua sao rồi, em đi suối nước nóng có thoải mái không?」
「A, vâng. Vui lắm ạ. Em được Sawamura-san rủ đi liền ba nơi, cả『Bồn tắm Thiên Tôn Giáng Lâm』 nữa... Hôm nay em định sẽ đi vào bồn tắm lộ thiên có thể ngắm tuyết rơi đấy ạ.」
「Ồ, vậy à?」
「Vâng♪」
Nụ cười đáng yêu như một đóa cúc bướm giữa cánh đồng.
Uhm, chỉ cần thế thôi cũng đủ để cái đầu đang vẩn đục như nước ép rau xanh tự làm vì cơn say của tôi được gột rửa sạch sẽ. Phải nói em ấy chính là một buồng oxy cao áp di động...
Trong lúc đang tận hưởng cảm giác hạnh phúc đó,
「……」
Tôi chợt nhớ ra một chuyện.
Đó là tờ rơi tôi tìm thấy ở sảnh hôm qua.
Tôi đã định nói cho Haruka biết, nhưng sau đó lại bị lôi ngay vào trận nhậu nên cuối cùng đã bỏ lỡ cơ hội, nhưng bây giờ xung quanh không có ai khác ngoài chúng tôi, đây là một dịp tốt.
Thế nên,
「──Này, Haruka.」
「Vâng?」
「Chuyện là, hôm qua anh có thấy một thứ ở sảnh──」
Tôi vừa mới bắt đầu câu chuyện,
「──Ủa, kia có phải là Yuuto và Nogizaka-san không?」
「Ể?」
Bất chợt, một giọng nói vang lên từ phía sau.
「A, đúng rồi! Chào buổi sáng, hai người dậy sớm nhỉ! Ra là vậy, không thấy Nogizaka-san ở trong phòng, thì ra cậu đang đi dạo.」
「Chào buổi sáng, Nogizaka-san, Ayase-san.」
「Hừm, sáng sớm tinh mơ mà Haruka-chan với Ayase-cchi đã ở riêng với nhau rồi cơ à. Hê, hô.」
Đó là bộ ba Shiina, Asahina-san và Sawamura-san.
Mỗi người đều mặc yukata và đang vui vẻ vẫy tay về phía chúng tôi.
「Ừm, chào, Shiina và mọi người cũng dậy sớm nhỉ.」
「Ừ, đi du lịch mà, không dậy sớm thì phí lắm.」
「Người ta vẫn nói dậy sớm thì lợi ba đồng mà.」
「Cả lũ tụ tập với nhau từ sáng sớm thế này đúng là chỉ có đi du lịch mới có. À, nhưng mà tớ vẫn thua Nogizaka-san rồi.」
Sawamura-san vui vẻ cười "ahaha". Đáp lại lời đó, Haruka @người dậy sớm chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy và liên tục tỏ ra khiêm tốn: 「K-không có chuyện đó đâu ạ...」.
「Nhưng mà tối qua đỉnh thật đấy. Chị của Yuuto với cô Yukari sôi nổi ghê.」
「Đúng vậy ạ, hai người họ còn định chơi oẳn tù tì cởi đồ nữa...」
「Còn bảo là phải đi khảo sát thực địa bên nhà tắm nam nữa chứ.」
Shiina và các bạn nhìn nhau rồi nói.
「Đừng nhắc lại chuyện đó nữa...」
Nói đúng hơn là hai con cá vây tay không hề có chút tiến bộ nào.
「Mà hai người đang làm gì ở đây vậy? Tập thể dục à? Sắp đến giờ ăn sáng rồi, nếu không có việc gì thì đi cùng bọn tớ luôn đi. Mika-chan và các bạn cũng bảo sẽ đến ngay thôi.」
「Nhà ăn hình như ở đằng kia đấy ạ.」
「Đi thôi, đi thôi♪」
「Ừm, à, được rồi.」
「Vâng ạ.」
Gật đầu, tôi định bước theo sau Shiina và mọi người đến nhà ăn, 『phòng Đạo Tuệ』,
「A, phải rồi. Yuuto-san, lúc nãy anh có định nói gì đó phải không ạ?」
「Ể?」
「Chuyện... ở sảnh có vấn đề gì ạ...」
Haruka vừa nghiêng đầu một cách đáng yêu vừa hỏi.
「Ừm, à, chuyện đó không sao đâu.」
「? Nhưng mà...」
「Không phải chuyện gì to tát đâu, em đừng bận tâm.」
Hơn nữa, đây không phải là chuyện có thể nói trước mặt Shiina và mọi người. Dù sao thì nó cũng liên quan đến bí mật của Haruka.
「À, này, mau lên kẻo không kịp kìa. Shiina và mọi người đi mất bây giờ.」
「A, vâng.」
Nói rồi tôi thúc giục em ấy, và cùng Haruka, người đang có một dấu chấm hỏi nhỏ lơ lửng trên đầu, tiến về phía 『phòng Đạo Tuệ』.
1
「Oa, mới sáng mà thịnh soạn ghê! Trông ngon quá!」
「Nhiều món ghê nhỉ. Không biết có ăn hết không đây...」
「Đúng là có nhiều đặc sản địa phương thật... A, có mực muối! Này mọi người, mực đấy, mực đấy!」
Tại một chiếc bàn ăn đặc biệt đặt quanh lò sưởi, Sawamura-san và các bạn reo lên những tiếng vui vẻ.
Trước mặt họ là vô số món ăn được bày biện thịnh soạn đến mức không thể tin đó là bữa sáng.
「Ừm~, đây chắc là dưa muối nozawana của địa phương đây~, muối vừa tới trông ngon quá~♪」
「Chắc là nhà làm ạ~. Màu sắc bóng bẩy đẹp mắt ghê~」
「── (gật gật)」
「... Nozawa-kun bị đem đi nấu... (ánh mắt đau khổ)」
Mika và nhóm bạn (Mika mặc yukata, Hazuki-san, Nanami-san và Alice vẫn mặc đồ hầu gái) đến sau một chút cũng hết lời khen ngợi.
Nhân tiện, những người có mặt ở đây hiện tại là mười một thành viên, trừ ba thằng ngốc.
Nghe nói ba thằng đó do không khỏe nên bỏ bữa sáng. Thì cũng phải thôi, tối qua lúc chúng nó đang vui vẻ bàn luận về chủ đề『Suối nước nóng tự nhiên, cô giáo và cặp đùi thấp thoáng sau khăn tắm』 ở một góc phòng thì bị Yukari-san tóm được, cô ấy bảo「Trước mặt các em có những bà chị sành điệu da thịt thế này mà thật là thất lễ quá đi~. Phải phạt thôi~♪」 rồi không hiểu sao lại ép chúng nó uống một lượng lớn rượu rắn habu, đặc sản Okinawa dù đang ở Shinshu...
Trong khi đó, hai thủ phạm đã uống (theo đúng nghĩa đen) như hũ chìm là Ruko-nee và Yukari-san (yukata vẫn xộc xệch) lại đang gắp lia lịa, nhét thức ăn vào bụng với một sức ăn kinh khủng như lợn Agu Nakijin chết đói: 「Hừm, ngon thật... nhồm nhoàm...」「Chị hạnh phúc quá... ngấu nghiến...」. Cái hệ thống trao đổi chất của họ hoạt động kiểu quái gì vậy...
「Ủa, sao thế anh hai, không có khẩu vị à? Món dưa muối nozawana này ngon lắm đó?」
「Ừm, à...」
Không phải là tôi không có khẩu vị, mà là do màn ăn uống của hai con thú hoang trước mặt khiến tôi hơi khó tiêu thôi.
Lấy lại tinh thần, tôi vươn tay lấy món dưa muối nozawana mà em ấy giới thiệu.
「Ồ, đúng là ngon thật.」
「A, anh hai thấy ngon không?」
「Ừ, anh thấy vị rất ngon.」
「Đúng không, đúng không, hehe~, người biết thưởng thức món này mới là dân sành ăn đó.」
Cô bé hai bím (mười bốn tuổi, học sinh lớp tám) nói với vẻ mặt biết tuốt.
「Anh ăn thêm không? Em gắp ra đĩa cho nhé? A, hay là để em đút cho anh nha♪」
「... Thôi, anh xin kiếu.」
Trong hoàn cảnh có cả Shiina và mọi người ở đây mà làm vậy thì đúng là một hành động quá sức liều lĩnh.
「Nhưng mà ngon thật. Cái hương vị đặc trưng này khó tả ghê... Haruka cũng thử xem?」
Tôi mời Haruka ngồi bên cạnh.
「A, vâng, em xin phép. ... Oa, ngon quá.」
「Đúng không?」
「Vâng. Vị rất dịu... A, Yuuto-san, anh thử món cá muối nướng này xem ạ? Hình như là cá hồi chấm đó.」
「Ồ, vậy anh lấy một xiên nhé.」
「Vâng♪」
Haruka mỉm cười rạng rỡ, đưa cho tôi một xiên cá đang cắm trên lò sưởi. Hừm, những dịp như thế này thật quý giá, bầu không khí ấm cúng thế này cũng tốt thật...
Và rồi, bữa sáng cứ thế trôi qua.
「Ừm, dưa muối nozawana ngon ghê. Đúng là món do Mika-chan giới thiệu có khác.」
「Vẫn là mực muối số một! A, cho tớ thêm một bát nữa được không?」
「... Nozawa-kun... (rưng rưng nước mắt)」
「... nhồm nhoàm, ừng ực, rôm rốp rôm rốp...」「... ngấu nghiến, ực ực, gò gụ gò gụ...」
Dù có một chút hỗn loạn nhẹ ở một vài chỗ, nhưng bữa ăn cũng đã kết thúc.
Sau đó, trong lúc uống trà sau bữa ăn (trà gạo lứt), chủ đề chuyển sang lịch trình cho ngày hôm nay.
「Vậy hôm nay chúng ta làm gì đây? Mọi người có muốn đi đâu không?」
Shiina (cuối cùng đã ăn thêm ba bát mực muối) nhìn quanh mọi người và hỏi.
Hôm nay và ngày mai chúng tôi có trọn vẹn một ngày tự do, nên sẽ quyết định dựa trên ý kiến của tất cả mọi người.
「Đây đây, cô Shiina ơi! Em muốn đến lò luộc trứng gần đây, nghe nói có thể trải nghiệm tự làm trứng suối nước nóng đấy ạ!」
Sawamura-san hăng hái giơ tay nói.
「Nhắc đến Shinshu mùa đông là phải nhắc đến trứng suối nước nóng hổi chứ! Cái thân hình đen sì đến mức sẫm màu đó trông ngon không thể tả, ngoài ra còn có cả những quán có thể uống trực tiếp nước suối nước nóng nữa. Hơn nữa, hình như bây giờ đang có chiến dịch gì đó, tất cả những người tham gia đều được tặng một cái móc khóa hình trứng suối nước nóng.」
「Hê, trứng suối nước nóng à...」
「Cũng hay đấy chứ ạ? Rất đặc trưng của phố suối nước nóng, em đồng ý với Ryoko-chan.」
「Đúng đó, ừm, ý kiến hay đấy.」
Asahina-san mỉm cười gật đầu, và Shiina cũng đồng tình.
「Yuuto và mọi người thì sao? Thế có được không?」
「Ừm, à...」
「? Có vấn đề gì à?」
「Không, không phải vậy nhưng mà...」
Tôi ngập ngừng trong giây lát. Trứng suối nước nóng cũng không tệ, nhưng tôi cũng hơi bận tâm về cái sự kiện kia (cái gì đó liên quan đến bài hát của nhân vật Nocturne Nữ Học viện). Mà nếu biết thì chắc chắn Haruka cũng sẽ muốn đi...
Nhưng,
「Oa, trứng suối nước nóng ạ? Trứng mềm mềm dai dai ngon lắm nhỉ.」
Haruka vừa nói vừa mỉm cười gật đầu. Hừm, nếu Haruka đã vui như vậy thì chắc tôi cũng không cần phải khăng khăng làm gì.
「Mika-chan và mọi người thì sao? Cô Yukari thì sao ạ?」
「Ừm~, trứng suối nước nóng à~. Ừ thì cũng là một lựa chọn kinh điển, nhưng chắc cũng được.」
「Chúng tôi thì Haruka-sama và Mika-sama đi đâu chúng tôi sẽ theo đó ạ~」
「... Hai vị ở đâu, đội hầu gái có mặt ở đó, thưa ngài.」
「── (gật gật)」
Mika và nhóm bạn có vẻ đồng ý, nhưng,
「Hừm, xin lỗi nhưng chúng tôi có thể đi riêng được không? Khó khăn lắm mới đến suối nước nóng, chúng tôi có vài việc muốn làm.」
「Gọi là khoảng thời gian tận hưởng của người lớn ấy mà~, một chút lãng mạn đó mà~」
「A, vậy ạ. Tiếc thật...」
Ruko-nee và nhóm của chị ấy có vẻ không tham gia. Mà dù có thắc mắc là lời hứa giám sát với tư cách người bảo hộ hôm qua đâu rồi, thì thả rông hai người lớn tuổi này chắc chắn sẽ yên bình hơn, nên tôi đành kính cẩn mặc kệ họ.
「Ừm, vậy quyết định thế nhé. Giờ mọi người về chuẩn bị, một tiếng nữa thay đồ rồi tập trung ở sảnh!」
Shiina tổng kết như vậy.
Và thế là, bữa sáng kết thúc.
「Anh hai, em nói chuyện một chút được không?」
「Hửm?」
「Em có chuyện muốn nói, bây giờ anh có rảnh không?」
Khi tôi đang định quay về phòng, cô bé hai bím gọi tôi lại.
「À, được thôi nhưng mà...」
Tôi vừa trả lời, Mika liền mỉm cười gật đầu.
「Ừm, tốt tốt, vậy phiền anh qua đây một chút nhé~」
「A, này.」
Em ấy tóm lấy tay tôi và kéo tôi đến một khu vực đối diện với 『phòng Thanh Trúc』.
Nơi đó là phòng của Mika và nhóm bạn, 『phòng Đào Nguyên』.
Và ở đó,
「Vâng~, chào mừng Yuuto-sama~」
「... Mời ngài vào.」
「── (gật gật)」
Là bộ ba hầu gái quen thuộc đang cúi đầu chào đón. Hừm, với cái dàn nhân vật thú vị này thì định nói chuyện gì đây?
Thấy tôi đang nghi hoặc,
「──Rồi, anh hai, giờ vào chuyện chính nhé... Nói thẳng luôn, anh định cứ để yên như vậy à?」
「Ể?」
Mika đột nhiên nói vậy rồi nhìn tôi từ dưới lên.
「Để yên như vậy... là có ý gì?」
「Đúng như lời em nói đấy. Chuyến du lịch suối nước nóng này, anh cứ thế này tận hưởng chuyến đi nhóm một cách thong thả nhàn nhã là thỏa mãn rồi sao? Vui vẻ hò hét với bạn bè cũng tốt, nhưng anh không muốn tạo ra những ký ức tình yêu ngọt ngào~ đáng yêu~ với chị ấy à? Bốn ngày ba đêm trôi qua vèo một cái thôi đó?」
「Chuyện đó thì...」
Đúng là tôi không phải không có suy nghĩ đó.
Dù là chuyến đi cùng mọi người, nhưng nếu có thể tạo ra một kỷ niệm đặc biệt gì đó với Haruka chỉ hai đứa thì tất nhiên là tốt nhất rồi, và cả cái sự kiện Nocturne Nữ Học viện kia nữa, thì, tôi cũng đã nghĩ là nếu có thể đi cùng Haruka hai người thì tốt (mà đằng nào cũng không thể rủ Shiina và mọi người đi được).
Nghe vậy, Mika chống tay lên hông, hai bím tóc tung bay một cách dứt khoát rồi 「bụp!」 một tiếng, em ấy chỉ thẳng ngón trỏ vào tôi.
「Vậy thì phải cố gắng hơn nữa chứ! Đây là chuyến du lịch suối nước nóng thời thanh xuân tươi đẹp đó? Cả đời không biết có lần thứ hai không đâu? Lúc này mà không tấn công tới tấp như một con cá sấu châu Mỹ đang động đực (hàng tự nhiên) thì còn đợi đến bao giờ mới thể hiện hả?」
「Không, cá sấu châu Mỹ thì...」
Lại một phép so sánh kinh khủng. Nhân tiện, loài cá sấu đó nổi tiếng vì được dùng làm đồ da như túi xách hơn là vì tính hung dữ của nó.
「Thì em biết anh hai nhút nhát và thụ động mà~. Nhưng con gái thì vẫn muốn người con trai của mình quyết đoán vào những lúc cần thiết. Bình thường là một chú chó cảnh ngoan ngoãn nhưng lúc cần thì phải biến thành một con chó giữ nhà hung dữ ấy~. Đặc biệt là hôm nay đi dạo phố suối nước nóng là một cơ hội lớn còn gì.」
「Thì có lẽ là vậy nhưng mà...」
Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì trên đời này đã chẳng có ai phải khổ sở...
Thấy tôi cứng họng,
「──Thế nên chúng em đã quyết định sẽ bày kế cho anh♪」
「Hả?」
Nói rồi, Mika cười toe toét một cách vô cùng vui vẻ.
「Pằng pa ka pằng~, từ bây giờ,『Hội nghị lần thứ nhất: Bằng mọi cách giúp anh hai và chị có khoảng thời gian đáng yêu chỉ hai người ở phố suối nước nóng』 xin được phép bắt đầu~♪」
「Pà phu~ pà phu~ tùng tùng~♪」
「... vỗ tay vỗ tay vỗ tay」
「── (gật gật gật gật)」
Em ấy nói ra một cái tên gợi lại cảm giác déjà vu đến lạ.
Có vẻ như đây mới là chủ đề chính.
「Như cái tên đã nói, đây là kế hoạch mà các cô bé Mika xinh xắn này sẽ cổ vũ cho anh hai, người đang quằn quại vì muốn được ở riêng với chị ấy. Đây là một dự án vĩ đại và sâu sắc với thời gian lên ý tưởng là sáu mươi lăm phút và kinh phí bốn trăm hai mươi yên (đã bao gồm thuế), nên anh phải run rẩy mà nghe đấy?」
「……」
Thì đúng là thời gian lên ý tưởng và kinh phí có vẻ đã được nâng cấp hơn một chút so với lần trước (sáu mươi phút, hai trăm mười yên)... nhưng dù sao thì nó vẫn bèo bọt cỡ một bát gyudon bình thường chứ có hơn gì đâu...?
Thấy tôi chết lặng vì đủ mọi lý do,
「Rồi rồi, đừng để ý tiểu tiết nữa, bắt đầu hướng dẫn thực hành thôi. Tình huống mà chúng em đã nghĩ ra cho anh hai lần này. Tên nó là 『Cảnh mọi người đang dạo phố suối nước nóng thì giữa chừng anh hai và chị rẽ vào một con hẻm (không phải hẻm cuộc đời đâu nhé♪) rồi ở riêng với nhau, cuối cùng còn trốn luôn vào Bảo tàng Báu vật Bí mật』!」
「……」
Bảo tàng Báu vật Bí mật... Con bé tai to hơn tuổi này có hiểu ý nghĩa của nó không vậy?
「Rồi, về phần diễn viên thì dĩ nhiên vai anh hai là anh hai rồi. Vai chị ấy, lần này sau một quá trình tuyển chọn nghiêm ngặt (chuối lộn ma thuật), Hazuki-san đã đồng ý cởi một lớp áo. Nhờ chị nhé, Hazuki-san♪」
「... Thần đã nhận lệnh.」
Nghe vậy, Hazuki-san nhẹ nhàng bước lên phía trước, rồi không hiểu sao lại từ từ đưa tay lên cúc áo trước của bộ đồ hầu gái (!?) rồi tuột nó xuống đất...
「... Thần đã cởi một lớp áo.」
「……」
Bên dưới bộ đồ hầu gái được cởi bỏ là tân hầu gái trưởng trong bộ yukata của lữ quán.
... Không, cô này, chỉ vì màn trình diễn này mà cố tình mặc yukata bên trong bộ đồ hầu gái à? Đúng là một sự cầu kỳ vô ích hay nói thế nào đây...
「Rồi vai chị Shiina và vai chị Asahina sẽ do Nanami-san đảm nhiệm. Vai chị Sawamura sẽ do Alice-chan đóng. Hai người, ổn chứ?」
「Vâng~, cứ để cho chúng em~. Chúng em cũng sẽ cởi một lớp áo nhé~」
「── (gật gật)」
Bên này, cô hầu gái tươi cười và cô hầu gái nhỏ nhắn cũng cởi bỏ bộ đồ hầu gái một cách đầy ẩn ý. Mà một Asahina-san náo nhiệt và một Sawamura-san ít nói như vậy cũng lạ thật.
「Rồi, diễn viên đã đủ cả, bắt đầu thôi. Đầu tiên là cảnh mọi người đang đi lang thang trong phố suối nước nóng. Chuẩn bị xong chưa? Ba, hai, một... Diễn♪」
Mika ngồi trên chiếc ghế xếp lấy ra từ đâu không biết, một tay cầm loa và ra lệnh.
Và buổi hướng dẫn thực hành bắt đầu──
「Rồi, anh hai, đến đó, nắm tay chị rồi rẽ vào con hẻm!」
Khi tôi đang diễn cảnh đi loanh quanh trong phòng, tôi đột nhiên bị ra lệnh như vậy.
「Không, bảo rẽ vào hẻm thì...」
Trong căn phòng chỉ rộng vỏn vẹn mười chiếu tatami này thì phải làm thế nào đây.
「Ừm~, chỗ đó thì, cứ dùng cảm giác để bù vào? Kiểu như đừng suy nghĩ mà hãy cảm nhận? À, nhân tiện, đừng nắm tay quá chặt nhé. Cơ thể con gái mỏng manh lắm đó. Nhưng mà nắm quá yếu cũng không được, nên phải dùng một lực vừa phải như lúc bắt một con lươn đang lẩn trốn ấy♪」
「……」
Một người không phải thợ bắt lươn như tôi thì làm sao mà hiểu được...
「Thôi được rồi, cứ thực hành đi. Rồi, với vẻ mặt dứt khoát, nói『Haruka, qua đây! Cứ tin anh và đi theo anh!』」
「............ Haruka, qua đây. Cứ tin anh và đi theo anh.」
Bỏ qua việc phản bác, tôi nắm lấy tay Hazuki-san và giả vờ rẽ vào con hẻm (tưởng tượng).
Nhưng vì phòng chật nên ngay lập tức đụng phải tường (thật) và không thể tiến xa hơn.
Dù vậy, Mika vẫn có vẻ hài lòng.
「Ừm ừm, cứ thế đi. Tiếp theo, chị sẽ vô tình giẫm phải một cọng dưa muối nozawana rơi dưới chân rồi ngã sóng soài. Và anh hai sẽ đỡ lấy chị──」
「Chờ đã, sao lại là dưa muối nozawana...」
「Ể~, vì đây là Shinshu mà? Cứ đi trên đường là có dưa muối nozawana hoặc mù tạt rơi vãi đầy chứ sao?」
「Đó là định kiến thì có...」
Nếu người dân địa phương nghe được câu này thì chắc chắn sẽ phàn nàn ầm ĩ.
「Vậy à? Thôi kệ, cứ coi như bối cảnh nó là vậy đi. Nào, tiếp tục đi, tiếp tục đi.」
「……」
... Thôi thì, nếu Mika và mọi người đã thấy ổn thì tôi cũng không nói gì nữa.
「Rồi, Hazuki-san, nhờ chị diễn cảnh ngã nhé. Là cú ngã của chị ấy nên càng hoành tráng càng tốt♪」
「... Thần đã rõ.」
Nghe lời Mika, Hazuki-san khẽ gật đầu.
「............ To.」
Cùng với một tiếng kêu, chị ấy nhảy lên không một tiếng động.
Giữa không trung, chị ấy xoay tròn sáu vòng rưỡi (kèm theo ánh mắt) một cách điêu luyện với tốc độ chóng mặt, sau đó còn thêm một cú xoắn như một mũi khoan hiệu suất cao, rồi tiếp đất trên chiếu tatami với một tư thế hoàn hảo đạt điểm mười ở một góc độ tuyệt vời.
Thân thủ đó gần như của một ninja hay một chuyên gia đặc biệt nào đó (trong thế giới ngầm).
「Oa~, quả là Hazuki-san có khác~. Thân thủ tuyệt vời quá ạ~」
「── (gật gật!)」
「……」
「Này~, anh hai phải đỡ lấy chị chứ~. Lý tưởng nhất là lao tới đỡ theo kiểu bế công chúa đó~」
「... Không, không thể nào...」
Cái chuyển động siêu phàm, tiên phong đó thì làm sao mà tôi đỡ nổi chứ.
「Ài~, mấy chuyện đó phải dùng tinh thần mà giải quyết chứ~. Hoặc là bằng tình yêu? Đây là cảnh quan trọng để thử thách tình yêu của anh dành cho chị gái đó~」
「Đó không phải tình yêu, chỉ là thể lực đơn thuần thôi…」
「Thiệt tình~, anh lại nói mấy câu chẳng có chút mộng mơ nào thế~. Không được đâu, con trai mà không có ước mơ và sự lãng mạn thì chỉ là sinh vật phù du thôi đó?」
「…」
Thế mình cùng đẳng cấp với mấy con sứa biển hay tôm khỉ à…
「Mà thôi kệ đi~. Giờ cứ thế này cũng được, miễn là lúc diễn thật bắt được chị ấy là không có vấn đề gì. Nào, tiếp tục thôi. Rồi, anh trai sẽ phủi chỗ wasabi dính trên đầu chị gái đi!」
「Hả, wasabi?」
Lại một từ ngữ khó hiểu nữa xuất hiện.
「Đúng vậy đó. Cú ngã vừa rồi đã khiến chị gái lao thẳng mặt vào đống wasabi vừa thu hoạch xong chất dưới mái hiên. Cho nên anh vừa phủi nó đi vừa nói 『Em không sao chứ? Wasabi trông như kẹp tóc của em vậy』」
…À à, ra là bối cảnh nó như vậy. Nhưng mà hình tượng của Haruka từ nãy đến giờ có hơi kỳ quặc nhỉ. Mà thực ra thì mấy chuyện đó (trượt vỏ rau nozawana và cắm đầu vào đống wasabi) có vẻ con nhỏ đó cũng làm thật.
Dù sao thì bây giờ có bắt bẻ cũng chẳng để làm gì, nên tôi quyết định tiếp tục.
「…Em không sao chứ? Wasabi trông như kẹp tóc của em vậy.」
「…Xin lỗi anh ạ.」
Tôi đặt tay lên đầu Hazuki-san, người không hiểu sao lại đang tỏ vẻ xấu hổ, rồi giả vờ phủi wasabi đi.
Ngay lúc đó, Mika thấy vậy liền đứng bật dậy khỏi ghế,
「Được rồi, anh trai, tới câu thoại quyết định đây! Anh hãy nhìn thẳng vào mắt chị gái rồi nói:『──Haruka, đã đến nước này thì hãy ăn wasabi của anh đi! Đây chính là tấm lòng của anh! Ban đầu có thể sẽ hơi cay và đắng… nhưng dần dần em sẽ nghiện nó cho mà xem!』」
「Nói thế quái nào được!」
Mà cái quái gì thế! Về mặt ngữ cảnh thì điểm chung duy nhất chỉ là wasabi thôi đấy!
Với lại giờ tôi mới nhận ra, vai của Shiina và Asahina-san do Nanami-san thủ vai, còn vai của Sawamura-san do Alice thủ vai, tất cả đều chẳng có tác dụng gì sất… Họ chỉ đứng xem xung quanh và hò hét một cách vui vẻ thôi. Mà ngay từ đầu việc đi chệch hướng thế này cũng có ý nghĩa gì đâu chứ…
「Ể~, sao lại không? Cái này cũng giống mấy câu cầu hôn hay có như là 『Mỗi ngày hãy để anh ăn món em nấu nhé!』 thôi mà. Theo một nghĩa nào đó thì đây là cao trào để tạo nên kỷ niệm đó? À, để cho có cảm giác chân thực thì em đã chuẩn bị wasabi thật rồi đây. Nè♪」
Nói rồi, cô ấy đưa cho tôi một củ wasabi to tổ chảng. Chắc không phải đâu, nhưng lẽ nào đây là chi phí cho lần này (420 yên đã bao gồm thuế) sao…
「Nào nào, anh trai, nhanh lên~!」
「Đây là lúc để thể hiện bản lĩnh đàn ông đó~」
「──(gật gật)」
「…(ánh mắt tràn đầy mong đợi)」
Tất cả bọn họ dùng ánh mắt để thúc giục tôi, kẻ đang cảm thấy tuyệt vọng về mọi mặt.
Haiz… Thôi thì cứ làm cho xong để kết thúc tất cả mọi chuyện vậy.
Tôi hạ quyết tâm như thể sắp nhảy bungee từ trên vũ đài Kiyomizu,
「………………Haruka, đã đến nước này thì hãy ăn wasabi của anh đi. Đây chính là tấm lòng của anh. Ban đầu có thể sẽ hơi cay và đắng, nhưng dần dần em sẽ nghiện nó cho mà xem (đọc như trả bài).」
Vừa nói tôi vừa chìa củ wasabi về phía Hazuki-san.
Chính lúc đó.
Soạt.
Cửa fusuma ở lối vào đột nhiên mở ra, và một người bước vào trong.
「Hừm hừm hưm~, rượu sake ở Shinshuu──à không, sự lãng mạn của người lớn ở đây đúng là ngon tuyệt vời nhỉ~. Trong đó tuyệt nhất là buổi sáng vừa ngâm mình ở onsen vừa uống rượu, nhưng mà quên mất đồ nhắm cho cuộc vui thế này thì chị đây vẫn còn non và xanh lắm… ủa, không phải là Yuu-kun đó sao♪」
「Y-Yukari-san?」
「Sao thế~, mặt mũi nghiêm trọng vậy làm gì trong phòng của bọn chị──」
Ngay lúc đó, lời của Yukari-san (hai tay cầm hai chai rượu) bỗng dừng lại.
Ánh mắt của cô ấy đổ dồn vào chúng tôi.
Tình hình hiện tại.
Tôi và Hazuki-san đang đối mặt nhau trong một căn phòng kín.
Hazuki-san thì mặc bộ yukata hơi xộc xệch một chút, có lẽ là do ảnh hưởng của cú xoay sáu vòng rưỡi (kèm theo liếc mắt) vừa rồi.
Còn trên tay tôi là một củ wasabi to tổ chảng đang chĩa thẳng về phía cô ấy.
「…」
「…」
Tệ hơn nữa là, đằng sau Yukari-san,
「Hử, sao vậy Yukari? Có chuyện gì à?」
Bà chị ngốc (cũng cầm hai chai rượu trên tay) xuất hiện,
「Y-Yuu-kun… Yuu-kun đang… cầm một củ wasabi mới hái (dài ba mươi centimet, đường kính hai mươi centimet) để áp sát cô hầu gái… Mà lại còn là một củ sần sùi trông kích thích như thế nữa chứ… Thích quá đi à~♪」
「A, cái…」
「Cái gì!? Yuuto, mới sáng sớm mà mày đã giở cái trò phản xã hội này ra à!」
Bà chị ngốc rút thanh〝Ruri Dokuro〟bên hông ra rồi kề vào cổ tôi. Không, tôi nghĩ mình chẳng có lý do gì để bị một người hiện thân cho tính phản xã hội như bà chị ngốc này – người lúc nào cũng kè kè thanh katana Nhật và định uống rượu từ sáng sớm – giáo huấn cả… nhưng đôi mắt chị ta đã nhuốm màu cồn rồi, nên tôi phán đoán rằng chống cự một cách dại dột lúc này sẽ rất nguy hiểm.
「K-Không, cho nên cái này là… H-Hazuki-san, chị cũng nói gì đi chứ!」
「…………Yuuto-sama, (mùi wasabi) thật là kích thích (má ửng hồng).」
「Này, cái đó──」
Tuy không phải nói dối nhưng sao lại nói một câu dễ gây hiểu lầm như vậy chứ!
「M-Mika! Cả mấy đứa cũng nói gì đi… ơ, biến đâu mất rồi!」
Tôi nhìn lại thì thấy mấy cô nhóc hai bím đã đột ngột biến mất khỏi phòng tự lúc nào. Chết tiệt, chúng nó chạy mất rồi…
「Khốn kiếp, đã có Nogizaka-san rồi mà còn dám động tay động chân với cô hầu gái đó à… Tao sẽ chém cho mày một nhát để mày không bao giờ dám nổi hứng tà dâm nữa!」
「Cô hầu gái và wasabi tươi… không biết cậu ấy có đang ở độ tuổi tìm thấy khoái cảm trong mối quan hệ lập dị mà chỉ dân chuyên mới hiểu nổi này không nhỉ~. Tuổi trẻ đúng là thích thật~…」
「Đ-Đã bảo là…」
Không phải như vậy mà…
Nhưng bà chị ngốc đang hưng phấn và cô giáo âm nhạc thích sàm sỡ đang phiêu diêu ở một thế giới khác nào có thèm nghe.
Cuối cùng, phải mất trọn mười phút sau đó tôi mới giải quyết được hiểu lầm này.
**2**
Khu phố suối nước nóng gần lữ quán rất đông đúc nhộn nhịp, một phần cũng vì hôm nay là Chủ nhật.
Trên con dốc lát đá tương đối hẹp, người ta đi thành hàng ngang, và trước những cửa hàng lưu niệm san sát nhau hai bên đường, rất nhiều người đang dừng chân. Từ những nhóm đông người ồn ào náo nhiệt cho đến một cô gái có vẻ u sầu đang một mình tựa vào thành cầu ngắm sông, quang cảnh thật đa dạng. Thậm chí còn có cả một ông chú mặc yukata khoác áo ngoài, đi guốc geta lộc cộc trong thời tiết lạnh giá này.
Ngoài ra, khắp nơi trong thị trấn, những con sông bốc hơi nước trắng xóa mang theo mùi lưu huỳnh thoang thoảng cùng những tòa nhà có kiến trúc độc đáo cũng hiện ra, tạo nên một khung cảnh đậm chất phố suối nước nóng.
「Ừm~, tuyệt thật nhỉ. Đến những nơi thế này mới có cảm giác là mình đang đi suối nước nóng.」
Sawamura-san vừa vươn vai vừa nói.
「Cảm giác vừa cổ kính vừa retro này thật không thể cưỡng lại được~. Thích quá đi~」
「Đúng vậy ạ. Có cảm giác không khí ở đây thật khác biệt.」
「Cứ như một khu nghỉ dưỡng chữa bệnh từ thời xa xưa ấy nhỉ. À mà, Ryoko, chị biết là em đang vui nhưng đừng có nô đùa quá mà ngã đấy nhé. Tuyết vẫn còn khá nhiều đó.」
「Vâng ạ~, em sẽ cẩn thận, Shiina-sensei~」
Nhóm Shiina đang trò chuyện sôi nổi như vậy.
Bên cạnh đó, nhóm của Mika cũng,
「Này này, nhìn kìa! Có một con khỉ đang vừa cào cấu mặt vừa quằn quại dưới sông kìa~」
「Ôi chao~, có vẻ nó đang cố bắt một con cua~. Nhưng có vẻ nó đã thua và bị kẹp vào mặt rồi~」
「…Cuộc chiến Khỉ Cua phiên bản đời thực.」
「──(gật gật)」
Họ ríu rít với những giọng nói trong trẻo, với độ phấn khích tăng hơn ba mươi phần trăm so với thường ngày (dù hai người phía sau hơi khó nhận ra).
Trong khi đó, tôi thì,
「Mọi người năng nổ thật đấy…」
Tâm trạng của tôi cứ như núm vú (tên Tây là rau diếp) phơi dưới nắng, dở dở ương ương.
Nói sao nhỉ, cả thể xác lẫn tinh thần tôi đều đã rã rời. Mà thôi, mới sáng sớm đã bị lôi vào một chuyện rủi ro cao mà lợi ích bằng không như vậy, cũng đành chịu thôi…
Trong lúc tôi đang mang tâm trạng đó ngắm nhìn nhóm Shiina đang vui vẻ đi trước, Haruka đi bên cạnh đã lên tiếng.
「? Sao vậy ạ, Yuuto-san? Trông anh có vẻ mệt mỏi lắm…」
「Ừm, à, cũng hơi hơi…」
Vụ wasabi vừa rồi xem ra đã bào mòn sức lực tinh thần của tôi nhiều hơn tôi tưởng. Mới đầu ngày thứ hai của chuyến đi mà đã cảm thấy kiệt sức rồi.
「Anh có thật sự ổn không ạ? Trông anh cứ như một chú chó Husky Siberia ở ngay dưới xích đạo vậy…」
「Ừm, không sao đâu… Xin lỗi đã làm em lo lắng.」
Tôi giơ tay lên và mỉm cười đáp lại Haruka đang có vẻ mặt lo lắng.
Thấy vậy, có lẽ Haruka đã nghĩ rằng tôi đang cố tỏ ra ổn,
「À, ờm, em sẽ rất vui nếu anh vui vẻ lên. Dù sao đây cũng là chuyến đi mà chúng ta được đi cùng nhau mà…」
「Hả?」
「A, ý em là, em nghĩ không có nhiều cơ hội để được đến những nơi như thế này cùng với Yuuto-san. Năm nay chúng ta đã lên năm ba rồi… Cho nên, gọi là kỷ niệm đặc biệt khi được đi cùng nhau, hay nói đúng hơn là, em mong Yuuto-san cũng có thể nghĩ rằng mình đã có một khoảng thời gian vui vẻ…」
Cô ấy vừa nói những lời thẳng thắn đó, vừa dùng hai tay bao bọc lấy tay tôi.
「Haruka…」
──Thì ra em ấy đã nghĩ như vậy sao…
Ánh mắt tôi bất giác bị hút vào khuôn mặt của Haruka.
Kỷ niệm khi được đi cùng nhau.
Biết được Haruka cũng có suy nghĩ giống mình, tôi cảm thấy vui vui thế nào ấy…
Trong lúc tôi đang có chút cảm kích trước tấm lòng bất ngờ của Haruka thì,
「──Hê hê, anh trai, xiêu lòng trước sức mạnh chữa lành của chị gái rồi hả~?」
「Hử, Mika.」
Cô nhóc hai bím đã lùi lại đây tự lúc nào, đang nhìn tôi với nụ cười trêu chọc.
「Hai người lén lút nói chuyện gì với nhau thế~. Mé mép anh cứ dài ra như người đang múa điệu vớt lươn vậy đó♪ À, nhưng mà thân mật giữa đường giữa chợ thì cũng nên chừng mực thôi nhé~. Dù gì đây cũng là chốn công cộng mà~」
「Không, không phải thế…」
「L-Làm gì có chuyện đó…」
Haruka đỏ bừng mặt và vội rụt tay lại.
Sau đó, Mika thì thầm vào tai tôi,
「Fufu~, có vẻ tiến triển tốt đấy chứ, anh trai♪ Giờ chỉ cần thực hiện những gì em đã chỉ dẫn thôi. Khu này có nhiều hẻm với ngõ nhỏ lắm nên cơ hội cũng nhiều. Cứ chọn đúng thời điểm, bọn em sẽ hỗ trợ hết mình và lo liệu hậu cần cho hai người luôn. Cố lên nhé, mục tiêu thẳng tiến viện bảo tàng bí bảo thôi nào~♪」
「…」
Sao từ nãy đến giờ con bé này cứ ám ảnh cái viện bảo tàng bí bảo thế nhỉ. Thích nó đến mức nào vậy trời…
Mà thôi kệ chuyện đó.
Sau khi nghe được những lời chân thành của Haruka, có một điều tôi đã xác nhận lại một lần nữa.
Nói đúng hơn là, một điều tôi đã quyết tâm.
Đó là,
──Có lẽ, mình thực sự muốn tạo ra kỷ niệm chỉ riêng hai đứa với Haruka…
Đó là điều tôi đã suy nghĩ từ lúc tìm thấy tờ rơi của sự kiện đó.
Không, nói đúng hơn là, tiềm thức của tôi đã mong chờ điều đó từ lúc quyết định đi du lịch.
Giờ đây, nó đã trở thành một điều chắc chắn trong tôi.
Cùng Haruka trải qua một khoảng thời gian không thể nào quên.
Không phải vì bị Mika xúi giục, cũng không phải vì có sự kiện… mà là tôi muốn làm điều đó bằng chính ý chí của mình.
「…」
「? Sao vậy ạ, Yuuto-san?」
Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của tôi, Haruka ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
「…………Haruka.」
「Vâng ạ?」
Haruka ngây thơ nghiêng đầu.
──Được rồi.
Tôi đã hạ quyết tâm.
Tôi hít một hơi thật sâu và chậm rãi như một con hà mã vừa ngủ dậy,
Rồi nắm lấy bàn tay trắng nõn, thanh mảnh của Haruka,
「A, Y-Yuuto-san?」
「──Xin lỗi nhé, bên này!」
Tôi rẽ vào một con hẻm nhỏ gần đó và bắt đầu chạy thẳng.
「A, hả? Ơ, ờm…?」
Haruka kêu lên một cách kinh ngạc.
「Ể, anh trai?」
Tiếp theo là giọng của Mika,
「N-Này, anh trai? Anh đi luôn đó à? E-Em còn chưa ra hiệu mà~. Với lại viện bảo tàng bí bảo không phải hướng đó đâu~! Anh trai ơi!」
Ngay sau đó, giọng nói hốt hoảng đó đuổi theo sau lưng, nhưng tôi không quan tâm và tiếp tục chạy──
「Hộc, hộc…」
「À, ừm…」
「Đến đây chắc là được rồi…」
Tôi chạy qua mấy con hẻm một cách tùy tiện, băng qua hai con đường tương đối rộng,
Và dừng lại sau khoảng năm phút chạy hết tốc lực.
Phong cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi so với nơi chúng tôi vừa ở, những tòa nhà và dãy phố cũng khác hẳn.
Trong khi tôi đang điều chỉnh lại nhịp thở hổn hển như một con chó trong ngày hè oi ả, lờ mờ nhận ra khung cảnh đó ở khóe mắt,
「Ơ, ờm, Yuuto-san, có chuyện gì vậy ạ…」
Tôi nhận ra Haruka đang nhìn tôi với vẻ mặt vừa bối rối vừa hoang mang.
Một biểu cảm cho thấy cô ấy hoàn toàn không nắm bắt được tình hình.
Có vẻ cô ấy đã bị bất ngờ đến mức không nói nên lời.
Hừm… Có vẻ như mình đã hành động quá táo bạo mà không suy nghĩ kỹ, chỉ chạy trốn theo cảm tính.
Tôi có chút yếu lòng và thiếu tự tin vào hành động của mình, nhưng nếu chùn bước ở đây thì cũng chẳng đi đến đâu.
Tôi lấy lại tinh thần,
「À, ờm, thật ra thì, hôm qua anh đã tìm thấy cái này…」
「Hả?」
Tôi lấy tờ rơi về sự kiện ca khúc chủ đề của nhân vật Haruna-sama ra khỏi túi và đưa cho Haruka.
Ngay lập tức, khuôn mặt Haruka rạng rỡ hẳn lên,
「Woa! Đây là sự kiện của Haruna-sama phải không ạ? Ơ, ơ, không lẽ được tổ chức vào hôm nay ạ? L-Lại còn ngay tại nơi tổ chức chuyến dã ngoại mùa đông nữa… Ở-Ở đâu vậy ạ!?」
Cô ấy nhoài người về phía trước với giọng nói vô cùng vui sướng.
Ừm, có vẻ như dự đoán ban đầu của tôi đã đúng, sự kiện này hoàn toàn hợp gu Haruka, trúng ngay hồng tâm rồi.
「Có vẻ như nó được tổ chức ở gần đây. Nếu được thì anh muốn chúng ta cùng đi. Em thấy sao, bây giờ đi luôn nhé?」
「T-Thật ạ! V-Vâng, em muốn đi ạ! Em rất muốn đi! À, nhưng mà…」
Đến đó, cô ấy bỗng nhận ra điều gì đó, nét mặt chùng xuống,
「Phải nói với Amamiya-san và Mika thế nào đây ạ… Em đã nói là sẽ đi làm trứng suối nước nóng cùng mọi người rồi…」
「À, ừm.」
Đương nhiên là sẽ vướng phải vấn đề này rồi.
Tôi ngập ngừng một chút rồi nói,
「Về chuyện đó… Anh nghĩ cũng hơi có lỗi với Shiina và mọi người, nhưng hay là chúng ta cứ đi riêng như thế này đi?」
「Hả?」
Tôi nhìn vào mặt Haruka và đề nghị như vậy.
「Chỉ cần gửi mail cho mọi người là chắc sẽ ổn thôi. Vả lại, sự kiện này là bí mật nên cũng không thể nói ra được, đúng không?」
「C-Chuyện đó thì đúng là vậy… nhưng mà, như vậy có được không ạ? Làm vậy…」
Haruka tỏ ra bối rối.
「…Sau này anh sẽ xin lỗi mọi người. Chắc chắn Mika và những người khác cũng sẽ giúp chúng ta giải thích…」
「N-Nhưng mà…」
「Với lại………… anh thực sự muốn đi cùng với một mình Haruka thôi.」
「Hả…?」
Lời nói của Haruka chợt ngưng lại.
「Lúc nãy em đã nói về kỷ niệm, đúng không? Kỷ niệm đặc biệt khi cùng nhau đi du lịch. Chuyện đó… anh cũng có cảm giác giống vậy. Anh muốn tạo ra một kỷ niệm khó quên với Haruka. Và để làm được điều đó, thì phải là hai chúng ta…」
「Yuuto-san…」
Tôi nhìn thẳng vào mắt Haruka và nói.
Ài, tự mình nói ra mà thấy xấu hổ quá đi. Sau này nghĩ lại chắc chắn sẽ quằn quại vì ký ức đỏ mặt xấu hổ này cho mà xem. Nhưng đây là những suy nghĩ thật lòng của tôi lúc này, nên đành chịu thôi.
「Vậy, không được sao? Nếu Haruka không muốn thì anh sẽ không ép…」
「A, ơ, ờm…」
Một khoảng lặng ngắn.
Rồi Haruka cúi mặt xuống, có chút ngượng ngùng,
「………………k-không phải là không được ạ. Hoàn toàn, một chút, chẳng có gì là không được cả… V-Với lại, thì, e-em cũng, muốn, ở riêng với, Yuuto-san………… có lẽ vậy ạ…」
Cô ấy nói với giọng lí nhí như sắp tan biến.
「Haruka…」
「V-Vậy nên… xin hãy… chiếu cố cho em…」
E dè, nhưng với một ý chí rõ ràng… Haruka cúi đầu chào.
「──À, vậy, chúng ta đi chứ?」
「V-Vâng ạ!」
Haruka gật đầu thật mạnh.
Và thế là, hai chúng tôi bắt đầu sóng bước bên nhau.
**3**
Thế là chúng tôi vừa hướng đến hội trường, vừa ghé qua một vài nơi trên đường như các cơ sở suối nước nóng.
Theo như tờ rơi, trên con đường dẫn đến hội trường có rất nhiều địa điểm liên quan đến Haruna-sama, nên chúng tôi quyết định sẽ ghé qua những nơi đó trên đường đi.
「Woa… ấm quá ạ♪」
Và đây là một trong những nơi đó.
Haruka vui vẻ cất tiếng trong khi ngâm chân vào bồn ngâm chân miễn phí giữa phố.
「Có lẽ Haruna-sama cũng đã sưởi ấm như thế này để xua tan mệt mỏi sau chuyến dã ngoại mùa đông, phải không ạ? Nghĩ vậy em lại thấy xúc động vô cùng…」
「…」
「Ehehe, em đang làm giống hệt Haruna-sama đấy ạ♪」
Cô ấy vừa nói vừa khẽ vẫy đôi chân thon dài lộ ra từ dưới váy.
Hừm, xem ra đối với Haruka,〝Haruna-sama〟cũng là một nhân vật mà cô ấy yêu mến, chỉ sau〝Aki-chan hậu đậu〟.
「Nhưng mà ngâm chân cũng thú vị thật nhỉ. Mọi chỗ khác đều mặc quần áo mà chỉ có chân được ngâm trong suối nước nóng, cảm giác thật kỳ diệu.」
「Đúng vậy, có cảm giác hơi nhột một chút thì phải…」
「Cũng hơi giống cảm giác ăn kem trong phòng ấm có bàn sưởi kotatsu nhỉ.」
Chúng tôi vừa thong thả trò chuyện như vậy, vừa ngâm chân khoảng mười lăm phút.
「Phù, thật dễ chịu. Giờ đi tiếp thôi nhỉ.」
「Vâng, Yuuto-san♪」
Sau khi rời khỏi bồn ngâm chân, chúng tôi còn ghé qua một ngôi đền gần đó và lượn lờ các cửa hàng lưu niệm.
Tại ngôi đền mà Haruna-sama đã đến cầu nguyện cho chức vô địch giải đấu cấp tỉnh,
「A, nhìn kìa, có tượng chó đá Komainu kìa anh.」
「Ồ, thật vậy.」
「Không biết chó Komainu có sủa ‘gâu’ không nhỉ? À mà em nghe Hazuki-san nói, gấu trúc khi phấn khích cũng sủa ‘gâu’ đó anh.」
「Thật sao?」
「Vâng. Nghe nói rất dễ thương, như cún con vậy ạ♪」
「…Dù thuộc họ nhà gấu…」
Cứ tưởng đang nói về chó Komainu, ai ngờ câu chuyện lại rẽ sang gấu trúc khổng lồ lúc nào không hay.
Còn tại cửa hàng lưu niệm nơi Haruna-sama đã mua một bức tượng sơn dương Nhật Bản bằng gỗ để làm quà cho gia đình,
「Này, Yuuto-san. Anh thấy cái này có hơi giống anh không?」
「Hửm?」
「Đây này, cái ‘Hoàng tử cá hồi cầu vồng’ này. Có nét gì đó hao hao…」
「Vậy sao? Anh chẳng thấy thân quen gì cả…」
「Giống mà. Nhất là khóe miệng đầy khí phách, giống y hệt luôn, ufufu♪」
「Hừm…」
Chúng tôi đã bàn luận về ‘Hoàng tử cá hồi cầu vồng’ trước một linh vật dễ thương hay không cũng chẳng rõ.
Chúng tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ chỉ có hai người.
Tuy ngắn ngủi nhưng lại vô cùng trọn vẹn.
Cứ thế, chúng tôi tiếp tục đi,
「──Ồ, sắp đến nơi rồi thì phải.」
「A, thật không ạ?」
「Ừ.」
Không biết từ lúc nào mà chúng tôi đã đến khá gần hội trường.
Nhìn vào bản đồ sơ lược trên tờ rơi, hội trường thị trấn chỉ cách đây khoảng năm phút đi bộ dọc theo bờ sông.
「Woa, sắp được gặp Haruna-sama rồi…」
Haruka khẽ thốt lên.
「Không biết sẽ là sự kiện như thế nào nhỉ. Haruna-sama sẽ mặc trang phục gì đây… hồi hộp quá…」
「Ừ, mong chờ thật đấy.」
Chúng tôi vừa trò chuyện, vừa cùng nhau bước đi trên con đường ven sông hơi mờ ảo trong làn hơi nước bốc lên.
Giữa lúc đó,
「Hắt xì!」
Một âm thanh dễ thương vang lên từ bên cạnh tôi.
Nghe như tiếng chim líu lo bị vấp.
Tôi nhìn sang,
「A, x-xin lỗi anh ạ…」
Là Haruka, cô ấy đang ngước nhìn tôi, tay che miệng đầy vẻ ngượng ngùng.
Xem ra đó là tiếng hắt xì của Haruka.
「Em không sao chứ? Hay là bị lạnh…」
Nghĩ lại thì cũng đã khá lâu kể từ lúc chúng tôi ra khỏi bồn ngâm chân. Đã vậy còn đi dọc bờ sông nên gió cũng khá mạnh, có thể cơ thể em ấy đã bị lạnh rồi.
Nhưng Haruka lại nói,
「A, e-em không sao đâu ạ. Chỉ là lỡ hắt xì một cái thôi…」
「Nhưng mà…」
「T-Thật sự không sao mà. Em không thấy lạnh chút nào đâu… hắt xì!」
「…」
「…」
…Chẳng ổn chút nào cả.
Thôi thì tạm gác chuyện tiếng hắt xì của em ấy dễ thương không chịu nổi sang một bên, tôi không thể để yên thế này được.
Tôi dừng lại ngay tại chỗ,
「──Này, quàng cái này vào đi.」
「A…」
Tôi tháo chiếc khăn quàng đang quấn quanh cổ mình như một con rắn chuông rồi choàng vào cổ Haruka.
「Thế nào, giờ thì không lạnh nữa chứ? Cổ là nơi dễ bị lạnh lắm đấy.」
「V-Vâng, ấm lắm ạ. Vẫn còn hơi ấm của Yuuto-san nữa… À, n-nhưng mà, như vậy thì Yuuto-san sẽ lạnh mất…」
「Anh không sao đâu. Anh mặc khá nhiều lớp áo, với lại anh cũng chịu lạnh giỏi mà.」
「Nhưng mà…」
「Đừng bận tâm, không vấn đề gì đâu.」
「…」
Haruka có vẻ đang suy nghĩ gì đó một lúc,
「V-Vậy thì, em nghĩ làm thế này sẽ được ạ. ──E-Ei!」
「Ơ…」
Cùng với tiếng hô đó,
Haruka nhón chân lên một chút rồi choàng một nửa chiếc khăn qua cổ tôi.
「S-Sao ạ? Như thế này thì không chỉ em mà cả Yuuto-san cũng ấm, vấn đề được giải quyết trọn vẹn rồi.」
「C-Chuyện đó thì đúng nhưng…」
Về mặt đạo đức và luân lý thì có hơi vấn đề thì phải. Mà em ấy học được kỹ năng cao cấp (?) này ở đâu vậy…
Thấy tôi có chút dao động,
「À, ờm, sáng nay Mika đã chỉ cho em ạ. Trong gia huấn nhà Nogizaka, chương〝Mùa đông〟có viết rằng:『Khi một cô gái và một chàng trai cùng đi dưới trời đông với một chiếc khăn quàng, họ phải gắn kết thân mật với nhau và chia sẻ hơi ấm đó~♪』…」
「…」
Con nhóc hai bím đó, mấy chuyện như thế này thì lại chỉ dẫn cẩn thận ghê…
「À, ừm, em có làm gì sai không ạ? A, hay là khăn quàng phải thắt nơ con bướm mới đúng…」
「K-Không…」
Không phải vấn đề đúng sai gì đâu…
Mà thôi, thế này cũng được, hay phải nói là cực kỳ được. Dù sao thì việc hai người cùng quàng chung một chiếc khăn có độ dài giới hạn đồng nghĩa với việc phải đứng sát vào nhau, mà phải đứng sát vào nhau thì tất nhiên Haruka sẽ ở gần tôi như một cuộc chạm trán cự ly gần loại ba…
「E-Ehehe, ấm quá anh nhỉ, Yuuto-san♪」
Một nụ cười hoàn toàn an tâm như chú chó Dachshund mini đang đùa giỡn với tấm chăn điện.
Nụ cười ấy dường như có phần nũng nịu hơn so với lúc ở cùng mọi người, và nó gợi lên một không khí thân mật như đêm giao thừa sang ngày đầu năm mới…
「…」
Hừm, lòng mình sao mà bình yên đến lạ…
Tôi đang tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi này, ngập chìm trong đó đến tận cổ (theo đúng nghĩa đen).
Chính lúc đó.
「──Hửm?」
Tôi cảm nhận được một luồng khí tức nào đó.
Như thể có ai đó đang nhìn từ đâu đó, hay nói cách khác là tôi cảm nhận được một ánh nhìn…
Thấy nghi nghi, tôi quay lại nhìn.
「……」
Có một… sinh vật kỳ lạ nào đó đang đứng ở đó.
Mà có nên gọi đó là sinh vật không nhỉ. Thân hình trông như hai viên bánh dango to nhỏ chồng lên nhau. Toàn thân trắng muốt, đội một chiếc mũ chóp nhọn màu xanh lam có chóp mũ chẻ làm đôi. Quanh cổ là chiếc khăn quàng cùng màu xanh với mũ, trên đó có dòng chữ 「Hee-Ho」.
Nói tóm lại… đó là một người tuyết.
Hay nói đúng hơn, rõ ràng đó là chị hầu gái trưởng ít nói đang mặc một bộ đồ thú hình người tuyết.
「…………」
Chắc là chị ấy bị Mika xúi giục nên mới bám theo chúng tôi. Bằng chứng là trên tay chị còn cầm cả một cái máy quay phim (loại mới nhất có hỗ trợ Blu-ray).
Người tuyết (Hazuki-san) len lén di chuyển từ bóng râm của tòa nhà này sang bóng râm của tòa nhà khác.
「…… (Nhìn chằm chằm~)」
Có lẽ vì tuyệt đối tự tin vào tài cải trang (?) của mình, chị ấy chẳng có vẻ gì là nhận ra mình đã bị phát hiện, cứ thế mải miết quay chúng tôi. Không, chị thật sự nghĩ rằng mặc bộ đồ đó thì sẽ không bị lộ đấy à…
「……」
「? Có chuyện gì vậy, Yuuto-san?」
「Ừm, không có gì.」
Tôi lắc đầu với Haruka, người đang ngước nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
Tuy hơi áy náy với Hazuki-san, người đã cất công mặc bộ đồ đó để bám theo chúng tôi đến tận đây, nhưng một khi đã quyết tâm tạo ra kỷ niệm đặc biệt với Haruka trong ngày hôm nay thì tôi không muốn bị báo cáo (quay phim) thêm nữa.
「……」
Đành phải tìm cách cắt đuôi chị ấy thôi.
Tôi đã quyết định như vậy.
Dù đây là lần đầu tiên tôi phải cắt đuôi người khác, nhưng nếu đối thủ chỉ có mình chị hầu gái trưởng ít nói thì vẫn có cách.
Tôi hít một hơi thật sâu, chỉ tay lên trời phía sau Hazuki-san và hét lên:
「A, Wasabiina-chan đang bị UFO bắt cóc kìa!」
「……!?」
Nghe tiếng hét đó, Hazuki-san ngay lập tức quay mặt lại.
── Tốt, chính là lúc này!
「Haruka, chạy thôi em──」
Tôi định nhanh chóng nấp vào bóng râm nào đó thì,
「Ể, oái, Wasabiina-chan ở đâu ạ!? Ph-phải cứu em ấy trước khi bị bắt cóc chứ!」
「……」
Bên này cũng bị lừa nốt. Mà Wasabiina-chan nổi tiếng thật đấy…
「……Wasabiina-chan không sao đâu. Quan trọng hơn, đi lối này.」
「A, vâng?」
Tôi thúc giục Haruka, người vẫn đang chớp mắt ngơ ngác,
rồi cả hai cứ thế trong tình trạng nối liền với nhau (bằng khăn quàng cổ), tiến về phía địa điểm tổ chức sự kiện.
Hazuki-san không đuổi theo.
4
「Oa… Xếp hàng đông quá ạ…」
「Ừ, đông thật…」
Trước nhà văn hóa thị trấn, nơi tổ chức sự kiện, người người xếp hàng dài đặc kín, nhìn đâu cũng thấy biển người.
「Có cả những người đang cầm bong bóng mô phỏng cây vợt lacrosse của Haruna-sama nữa… Hình như đằng kia còn đang bán cả goods…」
「À…」
Dù đang là giữa mùa đông nhưng không khí nơi đây lại tràn đầy sự náo nhiệt và sôi động kỳ lạ, cứ như thể phiên bản thu nhỏ của Comiket mùa hè hay mùa đông vậy (dù tỉ lệ nam giới có hơi cao hơn một chút).
Hừm, mình đã nghĩ một sự kiện tổ chức ở nơi phải đi tàu địa phương mất cả tiếng đồng hồ như thế này thì cùng lắm chỉ đông kha khá chứ không đến mức vắng tanh, nhưng xem ra không thể xem thường sự nổi tiếng của cô nàng Haruna-sama này được. Haruka cũng thích cô ấy nữa mà…
Trong lúc tôi đang hơi choáng ngợp trước sự đông đúc ngoài dự kiến thì,
「Ủa, người đứng đó có phải là Yuuto không nhỉ?」
「!?」
Bất thình lình, một giọng nói oang oang dội vào tai tôi.
Một giọng nói mà ở trường tôi đã nghe quen đến phát ngán, quen đến mức tai mọc cả bạch tuộc đốm xanh (loài có nọc độc cực mạnh), một giọng nói đáng lẽ không bao giờ có thể nghe thấy ở đây (Nagano), một giọng nói có sức xuyên thấu đến mức nổi bật giữa đám đông thế này.
Chủ nhân của giọng nói này chỉ có thể là──
「A, đúng là cậu rồi. Oa, gặp nhau ở đây đúng là trùng hợp ghê.」
「Nobunaga!? ──!」
Tôi phản ứng ngay lập tức.
「X-xin lỗi Haruka, anh đi mua nước uống một lát!」「Ể?」「Anh sẽ quay lại ngay!」
Nói xong, tôi liền quay sang:
「Nobunaga, ra đây một lát!」
「Hửm?」
Tôi tóm lấy cánh tay Nobunaga, người vừa xuất hiện từ trong đám đông với nụ cười toe toét, và kéo cậu ta ra một nơi khuất tầm nhìn của Haruka (đằng sau tấm biển quảng cáo Haruna-sama khổng lồ gần đó).
「Gì thế? Vừa gặp đã làm cái mặt như mới thấy skyfish rồi lôi xềnh xệch tớ ra đây là sao?」
「C-cậu, sao cậu lại ở đây…?」
Tôi hỏi, lòng có chút bối rối trước sự xuất hiện đột ngột của cậu bạn thuở nhỏ (♂).
Thế rồi,
「Sao lại ở đây à, cậu hỏi lạ thế. Đang ở địa điểm tổ chức sự kiện thì dĩ nhiên là đến sự kiện của Haruna-sama rồi.」
「……」
Ừ nhỉ, cũng phải.
Nhớ lại thì cậu ta có nói cuối tuần này có việc bận không thể bỏ được… Hóa ra là việc này.
「Mà tớ thấy chuyện Yuuto ở đây còn đáng ngạc nhiên hơn ấy. Chẳng phải cậu bảo đi du lịch à? Sao lại ở một nơi thế này?」
「À, chuyện đó thì…」
「A, tớ hiểu rồi. Cuối cùng thì Yuuto cũng đã tích cực tham gia cả những sự kiện ở tỉnh lẻ như thế này rồi à. Có lẽ công sức truyền đạo bao năm nay của tớ sắp đơm hoa kết trái rồi đây. Ừm ừm, tốt lắm, tốt lắm.」
Nobunaga tự mình kết luận mà chẳng thèm nghe tôi nói hết câu.
Mà thôi, thế còn tốt hơn nhiều so với việc bị hỏi xoáy đáp xoay về tình hình hiện tại.
「Nhưng mà Yuuto cũng nhanh nhạy phết đấy. Sự kiện này đáng đi lắm. Bởi vì thị trấn này được cho là hình mẫu của địa điểm tập huấn mùa đông của Haruna-sama đấy. Kiểu như hành hương về đất thánh ấy, nên là không khí còn sôi động và người đến còn đông hơn cả những sự kiện bình thường nữa. À, tất nhiên không thể không kể đến các seiyuu tham gia rồi. Dàn khách mời cũng hoành tráng lắm…………… bla bla bla………… (đoạn này dài nên xin được tóm tắt) ……………Thêm vào đó, set list của sự kiện lần này cũng rất đặc biệt. Nhất là độ chân thực của gimmick mô phỏng tháp đồng hồ của học viện………… (tiếp tục tóm tắt) …………Đó là lý do tại sao một sự kiện ở tỉnh lẻ mà lại đông người đến vậy đấy. À mà này Yuuto, vé vào cửa của cậu số bao nhiêu? Muốn đứng hàng đầu thì chắc phải trong khoảng mười số đầu mới được đấy.」
「Vé vào cửa?」
Một từ khóa mới toanh xuất hiện.
「Đúng rồi, vé vào cửa. Cái vé nhận được khi mua character song của Haruna-sama ở một số cửa hàng nhất định ấy. Ủa, đừng nói là cậu không biết nhé?」
「……」
Dĩ nhiên là tôi làm quái gì biết thứ đó…
Nhớ lại thì hình như ở lối vào có treo một tấm bảng ghi chú gì đó về vé vào cửa, nhưng tôi cứ nghĩ là mua tại chỗ nên cũng chẳng để tâm lắm. Nhưng nghe Nobunaga nói thì có vẻ như cái vé vào cửa đó là thứ phải có từ trước, nếu không thì gay go à?
Thấy tôi im lặng trước một sự thật bất ngờ, cậu ta nói:
「Hừm, ra là vậy. Mà người mới không biết mà cứ thế đến thẳng địa điểm tổ chức cũng là chuyện thường thôi. Thế thì tớ cho cậu cái này này.」
「Ể?」
「Có cái này là ổn hết.」
Nói rồi, Nobunaga tháo thứ đang đeo trên cổ mình ra và đưa cho tôi.
Đó là một tấm thẻ có ghi dòng chữ 『Invitation@Nocturne』.
「Cái này là…」
「Thì, như cậu thấy đấy, là thẻ thông hành. Có một tấm này là mấy người vào cũng được, không thành vấn đề. Mà có khi còn được ngồi ghế đặc biệt ở hàng trước ấy chứ.」
「Không, nhưng đưa cái này cho tớ rồi thì cậu…」
Chẳng phải cậu sẽ không vào được sao?
Nhưng Nobunaga lắc đầu.
「A, không cần lo đâu, tớ ổn mà. Tớ vào hậu trường chỉ cần trình mặt là được.」
「……」
Cậu ta nói tỉnh bơ. Gì chứ, trình mặt là được á…
「…Có được không đấy?」
「Ừ, được mà được mà. Vì Yuuto cả thôi. Nhân dịp này, tớ sẽ rất vui nếu cậu càng ngày càng dấn thân sâu hơn vào con đường này.── A, thôi tớ phải đi đây. Còn phải đi chào hỏi nhiều người nữa. Yuuto cũng vui vẻ với Nogizaka-san nhé.」
Nói rồi, Nobunaga bỏ đi với nụ cười hiền lành như mọi khi, một nụ cười mà đến con ruồi cũng chẳng nỡ giết.
「……」
Thật tình, mối quan hệ của cậu ta rộng đến mức nào trên thế giới này vậy nhỉ? Dù sao thì kết quả là tôi đã có được vé vào cửa, hay đúng hơn là thẻ thông hành, nên thật sự rất cảm kích…
Tôi trở về chỗ Haruka với tâm trạng hơi phức tạp.
「A, mừng anh đã quay lại, Yuuto-san. Anh đã mua được nước chưa ạ?」
「Ừm, à.」
Haruka chào tôi với nụ cười rạng rỡ.
Mà thực ra tôi có mua được đâu.
「À, quan trọng hơn là sắp đến giờ rồi. Chúng ta đã cất công đến đây kịp giờ, vào trong nhanh thôi.」
「A, vâng, đúng vậy ạ.」
Chúng tôi gật đầu đồng ý,
rồi cùng nhau bước vào nhà văn hóa thị trấn.
Nhân tiện, lúc ở cửa vào, người soát vé nhìn thấy tấm thẻ thông hành treo trên cổ tôi liền nói 「A, là người quen của vị ấy…」 rồi đối đãi một cách cực kỳ trang trọng (đãi ngộ siêu VIP)… nhưng thôi, tôi quyết định không bận tâm đến chuyện đó.
「Và sau đây, sự kiện『CLB Lacrosse Học viện Nữ sinh Nocturne Tư thục~Kỷ niệm phát hành Character Song của Haruna-sama!!』xin được phép bắt đầu♪」
Cùng với giọng nói thông báo sự kiện bắt đầu, một tràng pháo tay như bão táp cùng những tiếng reo hò như 「Uooo!」, 「Noto-Mami~!」 hay 「Dễ thương quá!!」 vang lên khắp nơi.
Không khí đặc trưng cứ như một buổi lễ nào đó.
Bên trong hội trường về cơ bản được che rèm tối om, chỉ có sân khấu được thiết kế theo phong cách học viện nữ sinh là được đèn chiếu sáng. Trên đó, seiyuu của Haruna-sama cùng một vài seiyuu khác và một người đàn ông có vẻ là nhà sản xuất kiêm MC đang giới thiệu về bài hát đang được phát.
「Oa, bắt đầu rồi ạ♪ Tuyệt quá, các seiyuu của Haruna-sama thật sự đang ở ngay trước mắt…」
Haruka nói với vẻ mặt say sưa, đôi mắt lấp lánh.
Đến đây tôi mới biết, hóa ra sự kiện lần này có vẻ sẽ diễn ra theo kiểu các seiyuu của Haruna-sama vừa trò chuyện vừa hát.
Tôi cứ tưởng là sự kiện của Học viện Nữ sinh Nocturne nên chắc sẽ có buổi chiếu anime hay gì đó, nhưng xem ra không phải vậy. Mà thôi, tôi cũng chẳng rành về mấy sự kiện kiểu này. Nên thế cũng được.
Vấn đề là,
「Này Haruka, seiyuu này…」
「Vâng?」
「Không, ý anh là… giọng chị ấy không giống hệt giọng em sao?」
Chính là điều đó.
「Ể, vậy ạ?」
「Ừ.」
Người seiyuu đang thủ vai Haruna-sama, Noto Mamiko, hiện vẫn đang vui vẻ trò chuyện trên sân khấu.
Haruka có vẻ chẳng tự giác được chút nào, nhưng nếu tai tôi không hỏng như một cái tai nghe bị rè thì giọng họ thật sự giống hệt nhau.
Một giọng nói thì thầm hơi trầm tĩnh và rất êm tai. Chất giọng mang âm hưởng chữa lành như thể chứa cả ion âm, đến mức lúc chị ấy chào hỏi, tôi đã giật mình và bất giác phải nhìn qua nhìn lại giữa sân khấu và gương mặt Haruka ngồi cạnh.
「Ơ, ừm, em cũng không rõ nữa… Nhưng nếu đó là thật thì em vui lắm ạ. Vì em rất thích Haruna-sama…」
Cô bé cười, có chút ngượng ngùng.
Vẻ mặt và giọng nói đó lại đáng yêu và thanh tú vô cùng… cứ như thể bên này cũng là một hiện thân chữa lành vừa giáng trần, không hề kém cạnh…
Bị kẹp giữa hai giọng nói thiên thần, một trên sân khấu và một ngay bên cạnh, tôi bất giác thả lỏng gò má như một con hải cẩu New Zealand đang tắm nắng. Rồi, giọng nói của người MC vang lên bên tai tôi:
「Và bây giờ, chúng ta sẽ chuyển sang phần đố vui Haruna-sama quen thuộc. Các câu hỏi sẽ do chính Haruna-sama đưa ra, và người trụ lại cuối cùng sẽ nhận được chữ ký của Haruna-sama, nên mọi người hãy cố gắng lên nhé!」
Có vẻ như trong lúc tôi đang thảnh thơi làm hải cẩu New Zealand thì phần giao lưu trên sân khấu đã tiến triển và chuyển sang chương trình tiếp theo.
「Oa, sắp có trò đố vui đó, Yuuto-san♪」
「Có vẻ vậy.」
Đố vui Haruna-sama (nghe tên này quen quen ở đâu đó…).
Tên gọi thì hơi kỳ, nhưng về cơ bản thì nó là một trò đố vui Đúng/Sai đơn giản. Người tham gia sẽ sử dụng một tấm bảng được chuẩn bị sẵn ở mỗi ghế, trên đó có in dấu O (Đúng) và X (Sai) ở hai mặt, và trả lời bằng cách giơ mặt có đáp án mà mình cho là đúng lên.
「Hơn nữa, nếu trụ lại đến cuối cùng còn được nhận chữ ký nữa… Ph-phải cố gắng mới được!」
「Ừm, ừ.」
Haruka siết chặt hai nắm tay. Trông con bé hăng hái thật…
「Vậy thì chúng ta bắt đầu phần đố vui. ──Haruna-sama, xin mời!」
「A, vâng♪」
Đáp lại lời MC, seiyuu thủ vai Haruna-sama bước lên một bước. Cùng lúc đó, những tiếng reo hò『Oooooo!!』vang dội từ khắp các hàng ghế khán giả.
「Sau đây là câu hỏi đầu tiên. Mọi người đã sẵn sàng chưa ạ?」
Ngay lập tức, những tiếng hô『Sẵn sàng rồi!』vọng lại.
「Ừm, câu đầu tiên để khởi động nhé. Người mẹ của chị gái sống cạnh nhà em họ Akio của tôi, Haruna, đã từng theo học tại Học viện Tư thục Serenade. Đúng hay Sai?」
「……」
Câu hỏi đầu tiên mà đã chi tiết và lắt léo quá. Mà tôi thì chẳng biết gì về cô nàng Haruna-sama này cả nên cũng không rõ, nhưng liệu có ai biết được câu này không?
Thế rồi,
「Là O (Đúng) ạ, Yuuto-san.」
「? Haruka, em biết à?」
「Vâng. Em nhớ là trong phần A của tập 4, Haruna-sama đã nói chuyện đó qua điện thoại. Em nghĩ là không sai đâu ạ.」
Haruka vừa gật đầu lia lịa vừa nhẹ nhàng giơ tấm bảng O lên.
Mà ngoài Haruka ra, cũng có nhiều người không chút do dự chọn đáp án O. Hừm, với fan thì mức độ này vẫn dễ như ăn kẹo à…?
Chẳng mấy chốc, thời gian suy nghĩ đã hết.
「Vâng, hết giờ rồi ạ. Mọi người đã có câu trả lời chưa? Có lẽ câu đầu tiên hơi đơn giản nhỉ. Vậy thì, đáp án mà mọi người đang mong chờ là── O ạ. Xin chúc mừng những ai đã chọn O♪」
Người seiyuu công bố với một nụ cười rạng rỡ.
「Oa, được rồi, đúng rồi ạ!」
Haruka nhảy cẫng lên vui sướng. Quả không hổ danh là Haruka, dù thế nào thì con bé vẫn trả lời đúng một cách xuất sắc.
「Sau đây là câu hỏi thứ hai. Trong những lời động viên tôi nói với các thành viên trong đội ở trận chung kết giải đấu mùa hè, từ『chiến thắng』được sử dụng tổng cộng ba lần. Đúng hay Sai?」
「Ừm, lúc đó hình như là… Yuuto-san, lần này vẫn là O ạ.」
「Ừm, à.」
Haruka lại giơ tấm bảng O lên một cách dứt khoát.
「Mọi người đã xong chưa ạ? Đáp án của câu hỏi thứ hai là── O ạ. Xin chúc mừng những ai chọn O!」
Lần này cũng vẫn đúng.
Và cứ thế, trò đố vui Haruna-sama tiếp tục diễn ra.
Mười phút sau.
「──Và sau đây sẽ là câu hỏi cuối cùng. Trước hết, xin chúc mừng tất cả mọi người đã trụ lại đến đây♪」
Chẳng biết từ lúc nào mà đã đến câu hỏi cuối cùng.
Hiện tại, những người còn lại bao gồm cả Haruka (và tôi) là khoảng năm người.
Xét đến việc ban đầu có khoảng 200 người tham gia thì chỉ riêng việc này đã là một thành tích đáng nể rồi.
「Vậy, chúng ta cùng đến với câu hỏi cuối cùng. Chú chó Malta tên Charlesrose mà tôi đang nuôi trong lúc đi dạo đã tình cờ nhặt được một lá thư bong bóng. Người gửi thư, Kanako-sama, trong nửa năm đã sử dụng năm loại bút máy là: Montblanc, Aurora, Faber-Castell, Caran d'Ache, và Visconti. Vì là câu cuối nên có hơi khó một chút, nhưng mọi người hãy cố gắng nhé. Nào, Đúng hay Sai?」
「…………」
Cái gì vậy trời.
Tôi hoàn toàn không hiểu gì sất. Mà câu hỏi đã ở cái tầm như mật mã rồi.
「Ơ, ừm, ừm, hình như cái đó bắt đầu từ tập sáu…」
Bên cạnh, Haruka đang nhắm mắt, vò đầu bứt tai suy nghĩ. Dù đã vượt qua các câu hỏi trước một cách khá thuận lợi, nhưng câu này xem ra không dễ nhằn.
「Montblanc ở tập tám, Faber-Castell ở tập mười một… a, nhưng hình như tập mười ba là Caran d'Ache, tập mười lăm là Aurora và Visconti, và trong phần chuyển cảnh của tập hai mốt là Parker Duofold………… Em-em biết rồi, là X ạ, Yuuto-san!」
「Ừm, ồ.」
Tôi làm theo Haruka, người đã chọn X sau một hồi đắn đo, và giơ tấm bảng X lên.
Chỉ có chúng tôi là chọn X.
「Vâng, hết giờ. Mọi người đã chắc chắn chưa ạ? Cả những người chọn O và những người chọn X đều không hối hận chứ. Vậy thì đáp án của câu hỏi cuối cùng là──」
「……」
「Đáp án là…」
「……Thình thịch, thình thịch…」
「……」
Một khoảnh khắc im lặng.
Và rồi,
「Đáp án là── X!」
Lời tuyên bố vang lên dõng dạc.
Cả hội trường vang lên tiếng xì xào『Ồ!!』.
「Đ-được rồi! Đúng rồi ạ, Yuuto-san!」
Haruka bên cạnh phấn khích nắm chặt lấy tay tôi.
Đó là khoảnh khắc chiến thắng của Haruka (và tôi) được định đoạt.
「Ehehe… Chữ ký của Noto Mamiko-san…」
Trên con đường ven sông đã nhuốm màu hoàng hôn.
Haruka ôm khư khư tấm giấy có chữ ký vào ngực, hạnh phúc thở ra một hơi.
「Em sẽ xem đây là báu vật. Em sẽ lồng khung, đặt đèn chiếu gián tiếp rồi trân trọng treo ở nơi dễ thấy nhất trong phòng. Haizz…」
「Tốt quá nhỉ, có được thứ em thích rồi.」
「Vâng, cứ như mơ vậy ạ. Mà em còn được bắt tay chị ấy nữa…」
Haruka trả lời với nụ cười rạng rỡ.
Sau đó, qua thêm một phần giao lưu, một phần hỏi đáp với các seiyuu, sự kiện đã kết thúc tốt đẹp bằng một buổi bắt tay với tất cả những người tham gia.
Buổi bắt tay được tổ chức tại một khu vực trên sân khấu, kèm theo những đoạn hội thoại ngắn.
Cuộc trao đổi giữa Haruka và người seiyuu lúc đó diễn ra như sau:
「A, ừm ừm, e-em…」
「A, bạn là người chiến thắng trò đố vui lúc nãy phải không? Chúc mừng nhé, bạn giỏi quá♪」
「V-vâng vâng ạ! Ừm, c-chữ ký thật sự cảm ơn chị rất nhiều ạ. Em-em sẽ rất trân trọng nó…」
「A, đừng… Bạn ngẩng đầu lên đi. Nó không phải là thứ gì to tát đến thế đâu…」
「Kh-không đâu ạ, nó rất to tát. Nó là một thứ vô cùng tuyệt vời ạ.」
「À, ừm, cảm ơn bạn. Được bạn nói vậy mình cũng vui lắm…」
Cả hai cứ cúi đầu chào nhau một cách lịch sự như vậy.
Việc hai giọng nói giống hệt nhau cùng e dè với nhịp điệu tương tự là một cảnh tượng kỳ lạ, có phần gây ảo giác.
Không chỉ có thế,
「V-vậy thì, từ giờ mong chị sẽ tiếp tục cố gắng! Em-em sẽ luôn ủng hộ chị ạ!」
「A, vâng. Cảm ơn bạn nhiều nhé.」
Khi cả hai cùng định chào nhau,
Cốp.
「Áu.」
「Á.」
「……」
Đúng lúc đó, cả hai cùng cúi đầu và đâm đầu vào nhau.
Cả hai rơm rớm nước mắt, tay ôm đầu.
Này, hai người này không chỉ giống giọng nói mà cả tính cách có phần lơ đãng cũng giống nhau nữa… nhưng chắc đây không phải là lúc nên đào sâu vào chuyện đó.
Mà, mọi chuyện là như vậy đó.
Dù có xảy ra nhiều chuyện bất ngờ, nhưng về cơ bản không khí rất thoải mái và dễ chịu, có thể nói đó là một sự kiện mà chúng tôi đã có khoảng thời gian rất trọn vẹn.
Có lẽ Haruka cũng đã rất vui,
「Hôm nay em đã rất vui. Tất cả là nhờ có Yuuto-san đã rủ em đi… Em thật sự cảm ơn anh rất nhiều.」
Nói rồi, cô bé cúi đầu chào tôi.
「À, không có gì.」
Nói gì thì nói, tôi cũng đã khá tận hưởng sự kiện này, mà vốn dĩ ban đầu tôi cũng gần như ép con bé đi cùng. Có lẽ người phải nói lời cảm ơn nên là tôi mới đúng.
Nhưng đáp lại tôi, Haruka nói:
「Không đâu ạ. Em thật sự đã rất vui, và chính bản thân em cũng muốn đi cùng Yuuto-san mà… Hơn nữa…」
「?」
「……Em đã có được kỷ niệm…」
「Ể?」
Haruka buông một câu bâng quơ.
「Một kỷ niệm đặc biệt… Em đã có nó. Một kỷ niệm đặc biệt khi đi du lịch cùng Yuuto-san. Không chỉ riêng sự kiện của Haruna-sama đâu ạ. Cùng nhau ngâm chân nước nóng, đi viếng đền, xem quà lưu niệm… Tất cả đều là những trải nghiệm lần đầu tiên của em. Chắc chắn… em sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay.」
「Haruka…」
「Vì vậy, em vẫn muốn là người nói ra điều này. Hôm nay nhờ có Yuuto-san mà em đã có một ngày thật hạnh phúc. Em cảm ơn anh.」
Haruka nắm chặt lấy tay tôi và mỉm cười rạng rỡ.
Hừm, bị nói thế này thì tôi chẳng còn gì để nói nữa. Những điều tôi muốn nói đều đã bị con bé nói hết rồi.
「Vậy thì chúng ta về thôi chứ ạ? Mặt trời cũng đã lặn rồi.」
「Ừ, à. Đúng vậy.」
「Chúng ta đi thôi ạ.」
Tôi bước đi song song bên cạnh Haruka.
Dù không còn gì để nói bằng lời, nhưng vẫn có những việc tôi có thể làm.
「À, này Haruka.」
「Vâng?」
「Cái đó, không phải là em đang lạnh sao?」
「Ể?」
Haruka ngơ ngác nhìn tôi.
「À, ý anh là, anh nghĩ có lẽ em đang lạnh. Trời cũng về chiều rồi, nhiệt độ cũng giảm đi nhiều, nên là, cổ em…」
「? Dạ không, nhờ ở trong hội trường ấm áp nên giờ em không thấy lạnh lắm đâu ạ── Á.」
Đến lúc này, có lẽ Haruka đã hiểu điều tôi muốn nói.
「A── V-vâng. H-hơi… lạnh một chút, ạ.」
Nói rồi, cô bé gật đầu và khẽ nép cơ thể nhỏ bé của mình lại gần tôi hơn.
「À, v-vậy thì phải làm cho ấm lên thôi.」
「V-vâng…」
「V-vậy, đi thôi.」
Sau khi xác nhận, tôi tháo một nửa chiếc khăn quàng đang quấn như con rắn cạp nia trên cổ mình ra, rồi lại nhẹ nhàng choàng nó lên cổ Haruka.
「À, đ-được chưa. Thế này là ổn rồi nhỉ.」
「Vâng. Rất… ấm ạ.」
Bóng hình cả hai hòa làm một, ngăn cách bởi chiếc khăn quàng cổ.
Cứ thế, chúng tôi nối liền với nhau bằng chiếc khăn, bước đi trên con đường về lữ quán.
Tôi có cảm giác như qua một chiếc khăn quàng, không chỉ cổ mà cả trái tim của chúng tôi cũng được kết nối… mà nói thế này thì nghe sến súa quá, đúng là xấu hổ chết đi được.
5
「A~, anh hai về rồi~!!」
Ngay khi chúng tôi vừa bước qua cửa lữ quán, một cô bé hai bím tóc đã hét lớn và chạy ào tới.
「Anh đi đâu làm gì đến tận giờ này thế~! Tự ý lẻn đi mà không có tín hiệu của bọn em, cũng không đến bảo tàng kho báu, Hazuki-san cũng nói là bị cắt đuôi giữa chừng… Sau đó bọn em phải giải thích với mọi người mệt lắm đấy biết không~」
「À, ừm…」
「Thiệt tình, đúng là vô trách nhiệm mà~. Chỉ gửi một cái mail『Mọi chuyện trông cậy vào em』, rồi biến đi đâu làm gì đến tận giờ này hả~?」
「Chuyện đó thì…」
Tôi giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Mika, người đang phụng phịu tức giận.
Nghe xong, Mika tỏ ra có chút hờn dỗi.
「……Hai người đã làm những chuyện đó à. Nếu là chuyện liên quan đến bí mật của chị hai thì em hiểu là không thể nói cho mọi người được… Nhưng ít nhất cũng phải nói cho bọn em biết chứ…」
Cô bé vừa nói vừa quay mặt đi, phồng má.
「Anh thật sự xin lỗi. Nhưng anh nhất định muốn đi cùng Haruka, chỉ hai người thôi…」
「Em xin lỗi ạ. Nhưng em vẫn muốn ở bên Yuuto-san…」
Lời xin lỗi của tôi và Haruka trùng khớp với nhau.
Nghe vậy, Mika thở dài.
「Haizz~, thôi được rồi. Vốn dĩ chính bọn em là người xúi anh chị lẻn đi, mà mục đích ở riêng với chị hai xem ra cũng đã đạt được rồi còn gì~」
「Ồ…」
「Mika…」
「…………Với lại, nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc đó của chị hai, em còn nói được gì nữa chứ.」
「? Em nói gì cơ?」
「Ừm~ ừm, không có gì đâu. Chỉ là em nghĩ anh hai vẫn cứ là một tay sát gái tự nhiên thôi mà」.
「??」
Ý là sao?
Tôi nghiêng đầu vì không hiểu ý của cô ấy thì,
「Nhưng Yuto-sama, anh giỏi thật đó~. Vậy mà anh lại có thể cắt đuôi được Hazuki-san cơ đấy~」.
「──(gật gật!)」
Nami-san và Alice cùng lên tiếng rồi tụ tập lại.
「Đó không phải là chuyện dễ làm đâu nha~. Khả năng theo dõi của Hazuki-san là đỉnh nhất trong toàn đội hầu gái, từng được gọi là "Hazuki rùa hoa" nữa đó~」.
「──(gật gật gật!!)」
「…………Tôi thật không còn mặt mũi nào」.
Không hiểu sao người quản lý đội hầu gái ít nói vẫn còn đang mặc đồ người tuyết, buồn bã trả lời như vậy. …Rốt cuộc thì người này vẫn thích mặc đồ thú bông mà…
Thôi, dù sao thì.
「À, ừm, chuyện đó thì nên nói sao nhỉ…」
Có thể nói là do Wasabina-chan thắng, hoặc do Hazuki-san thích những thứ kì quái nên tự diệt.
Dù sao thì tôi cũng không làm gì cả.
Tôi đang vò đầu bứt tai không biết phải giải thích thế nào thì,
「A, Yuto, anh về rồi à!」
Có lẽ là vừa ra khỏi phòng, Shina mặc yukata vẫy tay gọi tôi từ phía bên kia hành lang.
Mmm, sao từ ngày đầu tiên đến hôm nay, tôi toàn bị chất vấn ở sảnh thế này.
Shina chạy lon ton đến,
「Anh không sao chứ? Hành lý có lấy lại được không? Em nghe nói là anh gặp chuyện lớn lắm……」.
「Hả?」
Hành lý? Là chuyện gì vậy?
Tôi ngoẹo cổ,
「Lúc trưa em giật mình vì thấy anh đột nhiên biến mất, nhưng Mika-chan nói là, "À~, ừm~ thì là vầy nè, anh hai ngơ ngơ như nước ngọt hết ga rồi đi bộ trên đường, bị khỉ giật mất hành lý rồi cứ thế đuổi theo luôn. Chị hai lo lắng nên cũng đi theo luôn. Rồi trên đường đi thì hai người tìm thấy bảo tàng bí mật rồi lẻn vào đó nghỉ ngơi gì đó. Ưm, em nghe nói là có liên lạc như vậy đó……" gì đó」.
「……」
Không, việc cô ấy giúp tôi nói đỡ thì tôi cảm kích thật đấy, nhưng thật lòng mà nói thì cái nội dung đó (vào bảo tàng bí mật nghỉ ngơi……) có ổn không vậy……
Có thể gây ra hiểu lầm lớn đó……
Quả nhiên,
「A, vậy, vậy thì bảo tàng bí mật có vui không……?」.
「Hả?」
「Thì là, anh và Nogi-zaka-san vào, v, vào bảo tàng bí mật……」.
Shina có vẻ hơi khó nói, hỏi tôi chuyện đó.
「Ờ, cái đó thì……」.
「A, k, không cần phải cố nói nếu như anh cảm thấy khó xử đâu. T, tại vì, hai người ở riêng trong bảo tàng bí mật mà. Chỉ là em hơi tò mò nên hỏi thôi……」.
「……」
Không, em đừng có làm cái mặt lo lắng như kiểu cô em gái tình cờ tìm thấy sách khiêu dâm dưới gầm giường phòng anh trai trong lúc dọn dẹp nhà cửa như vậy chứ……
Tuy vậy, tôi cũng không thể kể sự thật (cái gọi là sự kiện Runa-sama mùa xuân) được.
Tôi cố gắng lấp liếm cho qua chuyện,
「Ô, quý khách, xin đừng làm vậy!」
Lần này lại có tiếng nói vọng ra từ hướng nhà tắm lớn ở cuối hành lang.
「Ở chỗ chúng tôi không có tắm rượu sake, xin hãy kiềm chế những hành vi thô lỗ như vậy!」
「Ê~, chỉ làm một chút thôi thì có sao đâu chứ~. Gọi là lãng mạn của người lớn đó~, rượu là đầu của trăm thứ thuốc mà~, trên đời này cũng có tắm rượu vang nữa mà~, chị đây thấy hứng thú nha~♪」
「Không cần lo lắng, rượu sake dùng sẽ do tôi tự bỏ tiền ra chuẩn bị. Nhìn đây này. Đây là loại rượu quý hiếm mà mỗi năm chỉ sản xuất được vài chục chai, "Lễ hội khỏa thân gấu trắng" đó」.
「K, không phải là vấn đề đó mà……」.
「…………」
「Yuto, cái vừa rồi là……」.
「……. ……Ừ」.
Trong khoảnh khắc tôi đã muốn làm như không nghe thấy gì rồi về thẳng phòng.
Không ngờ lũ cún thả rông đó lại đang làm cái quái gì thế này……
「Đã bảo là~, thử một chút thôi thì có sao đâu chứ~. Nếu rượu sake không được thì dùng sâm panh cũng được đó~. À, anh biết không? Sâm panh nếu viết bằng tiếng Nhật thì sẽ là tam tiên tửu đó, ba cái roi nghe có vẻ nguy hiểm nhỉ~, hihi♪」
「Sao? Cô nói là "Lễ hội khỏa thân gấu trắng" không đủ hay sao? Mmm, nếu vậy thì đành vậy, tôi sẽ lấy "Lỏa vương giáng lâm" bí tàng ra vậy……」.
「V, vì vậy nên tôi mới nói là……」.
「…………」
Mấy tên bợm rượu lại bắt đầu nói ra những điều khó hiểu.
Vì sự an toàn của bản thân nên tôi muốn cứ thế mặc kệ bọn họ, nhưng trong những việc liên quan đến ăn uống và rượu chè thì đám người đó mà bị bỏ mặc thì sẽ gây ra chuyện cực kỳ nguy hiểm.
「Haa……」.
──Chẳng lẽ tôi phải ra tay thôi sao……
Cuối cùng.
Tôi đành phải dỗ dành, xoa dịu con chị ngốc đang hai tay ôm rượu sake làm ầm ĩ, cùng với gã giáo viên âm nhạc quấy rối tình dục, rồi bắt họ về phòng.