Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

129 1251

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2222

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 24

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 5024

Tập 08 - Chương 2

Đó là một buổi sáng thứ tư giữa tháng một. Đêm hôm trước là phần hậu truyện ác mộng, khi mà chuyến du lịch suối nước nóng Shinshu ba đêm bốn ngày đầy ắp tai nạn và bão tuyết vần vũ (theo đúng nghĩa đen) vừa kết thúc êm đẹp, cứ ngỡ cuối cùng cũng về đến nhà thì mấy bà chị dở hơi lại bày đặt mở tiệc "mừng vất vả", để rồi mình bị lôi ra làm đồ nhắm, rót rượu phục vụ, cuối cùng bị hành cho tới tận hai giờ sáng.

Con đường đến trường như mọi khi.

Con dốc trên đường.

「Ồ.」

「~♪」

Giữa đám học sinh, tôi bắt gặp bóng lưng một tiểu thư bồng bềnh thoát tục đang đi cách đó không xa.

Nàng khoác chiếc áo choàng trắng và quàng khănマフラーcùng màu, tựa như hiện thân của sự trong sáng và đáng yêu vừa giáng trần.

Giữa khung cảnh buổi sáng có phần uể oải, vóc dáng tựa cực quang tỏa sáng lấp lánh của nàng dù cách xa trăm mét cũng dễ dàng nhận ra. Hừm, vẫn là vẻ dễ thương kiểu vũ khí laser đánh chặn cá nhân khuếch tán có thể công kích mọi phương vị (theo nghĩa tốt) như mọi khi…

………………

… Hự.

Toi rồi, toi rồi, định cất tiếng gọi mà lại bất giác ngẩn người ngắm nhìn mất toi mười giây. Có phải là tái ngộ người yêu hôn mê sau tai nạn giao thông một năm gì đâu, mới sáng sớm đã mê gái hết thuốc chữa thế này thì làm sao.

Tôi lắc cái đầu nhuốm sắc hồng của mình và tự kiểm điểm, thì—

「Ủa… có phải Yuuto-san không ạ?」

「Hử?」

「A, đúng là Yuuto-san rồi♪ Ehehe.」

Chắc là đã nhận ra tôi, Haruka quay người lại, gương mặt giãn ra mềm mại rồi vội vã chạy tới, hệt như một chú chim cánh cụt Rockhopper quấn quýt và đáng yêu.

Nụ cười ấy tựa như đóa hoa Dendrobium trắng muốt đang bừng nở.

「Ê, ê, Nogizaka-san đang cười với vẻ thân thiết thế kia kìa…」

「Nụ cười như ánh mặt trời ấy. Dễ thương quá…」

「Lại là thằng đó à…」

Những học sinh khác đi xung quanh thoáng xôn xao. Nếu lồng hiệu ứng âm thanh thì sẽ là kiểu 「…xì xào… xì xào…」.

「Chào buổi sáng, Yuuto-san. Lại gặp nhau rồi nhỉ♪」

「Ừm, à, chào buổi sáng, Haruka.」

Mặc kệ những lời xì xào xung quanh, Haruka chào tôi bằng một giọng vui tươi.

Mà nói cho chính xác thì mới cách nhau có mười bốn tiếng thôi. Dù sao thì hôm qua chúng tôi cũng chia tay lúc chiều muộn.

Mà thôi, chuyện vặt vãnh ấy không cần bới móc.

「Hôm nay trời cũng đẹp quá anh nhỉ. Không khí hơi khô một chút nhưng mấy chú chim nhỏ vẫn bay lượn thật khỏe khoắn…」

「À, ừ.」

Những câu chuyện phiếm thay cho lời chào.

Bản thân cuộc trò chuyện vẫn bình thường như mọi khi, không thể bình thường hơn được nữa.

Nếu ví như một bữa ăn kiểu Pháp, đây chính là món khai vị, và thông thường nó sẽ tiếp tục trôi chảy vào những câu chuyện tầm phào khác—

「A, ờ, ừm…」

「Ừm, à…」

Nhưng lần này thì khác.

Tiếp theo là một bầu không khí khó tả, vừa có chút bồn chồn, lại vừa ngượng ngùng.

Cả hai chúng tôi đều khẽ quay mặt đi, nhìn về một hướng vô định.

「A, l-lạ quá anh nhỉ…」

「À, ừm…」

Không, chuyện này không phải là do cái mặt tôi tự nhiên đã mang sẵn nét quấy rối tình dục khiến không khí trở nên khó xử đâu.

Chỉ là trong chuyến du lịch lần này đã có rất nhiều bất ngờ xảy ra—cụ thể hơn là cả hai đã nối khănマフラーvới nhau, cùng vào suối nước nóng, trải qua một đêm chỉ với một tấm chăn mỏng bên trong Douglas (bộ đồ thú bông cỡ lớn), và thêm nữa, dù không phải theo cái nghĩa sâu xa đó, nhưng mà, cái đó, ừm, cả hai đã nói thích đối phương. Lúc đó, vì đang trong không gian đặc biệt của chuyến du lịch nên không cảm thấy gì nhiều, nhưng một ngày sau, khi hai đứa một mình trong không gian thường nhật thế này và nhớ lại, không hiểu sao lại thấy ngượng chết đi được…

Haruka dường như cũng có cùng tâm trạng.

「Ơ, ừm…」

「A, à…」

Hai đứa tôi đứng đực ra giữa đường như đang xem mắt.

Những học sinh khác đi ngang qua còn xì xào hơn nữa, họ liếc nhìn chúng tôi với vẻ mặt nghi ngại: 「Hai đứa nó đang làm gì vậy?」, 「Thằng bốn mắt đó lại giở trò gì rồi phải không…」, 「Làm sao đây? Có nên báo cho đội cận vệ không?」.

「…」

Chà, chính tôi còn chẳng hiểu mình đang làm gì nữa. Cảm giác như không thể hiểu nổi hành động của chính mình…

Dù sao thì cứ đứng yên giữa đường thế này cũng chẳng đi đến đâu.

Thế nên,

「À, ừm, Haruka, hay là chúng ta cứ vừa đi vừa nói—」

Tôi vừa nói đến đó,

「—A, đ-đúng rồi ạ!」

「Hử?」

Haruka đột nhiên vỗ hai tay vào nhau trước ngực như vừa sực nhớ ra điều gì.

「A, x-xin lỗi anh, em đột nhiên hét lớn quá… Ừm, không hiểu sao tim em cứ đập thình thịch rồi người nóng ran lên, nên suýt nữa thì quên mất… Thật ra em có chuyện muốn nói với Yuuto-san.」

「Chuyện muốn nói?」

「V-vâng. Nói là chuyện muốn nói, hay là một lời nhờ vả thì đúng hơn…」

「?」

Chuyện gì vậy nhỉ. Mà, nếu là lời nhờ vả của Haruka thì hầu như tôi sẽ đồng ý ngay tắp lự, giống như phản xạ của con tôm hùm đất Nhật Bản khi thấy miếng mực khô hảo hạng treo trước mặt vậy.

「Ư-ừm thì…」

「Ừ.」

「Cái đó…」

「?」

「V-về chuyện…」

「??」

Haruka cúi đầu, hai tay đan vào nhau trước ngực một lúc, vẻ bồn chồn.

Rồi như đã quyết tâm, nàng ngẩng phắt đầu lên.

「A-anh Yuuto-san này, c-chủ nhật tuần này… Anh có thể đi hẹn, hẹn, hẹn hò với em được không ạ?」

「—Hả!?」

Nàng vừa nói vừa nắm chặt hai tay thành nắm đấm.

Gương mặt nàng đỏ bừng như một trái dâu Tochiotome chín mọng.

「…」

C-chuyện gì thế này?

Tôi choáng váng trước lời tỏ tình quá đột ngột, quá bất ngờ.

Không, nếu màng nhĩ của tôi không bị đông cứng vì cái lạnh mấy ngày nay, thì hình như tôi vừa nghe thấy từ "hẹn hò" thì phải… "Hẹn hò", tức là cái hẹn hò đó, không nhầm đâu nhỉ? Cái mà con trai và con gái đi chơi vui vẻ với nhau, tận hưởng tuổi thanh xuân bằng cả con người…

「…」

Không, không, không, kết luận bây giờ còn quá sớm. Với Haruka thì rất có khả năng là lại có sự kiện nào đó hệ Akiba, hay có món đồ nào đó mới ra mắt mà nàng muốn đi mua. Vả lại, trước giờ những lần đi chơi thế này đều có mục đích cả, chỉ là lần này tình cờ nàng dùng từ "hẹn hò" mà thôi… Ừm, đúng vậy, chắc chắn đó là đáp án cuối cùng. Đời làm gì có chuyện ngon ăn thế.

Tôi cố nén sự bối rối trong lòng, nhìn Haruka và hỏi:

「À, ừm, vậy đó là sự kiện gì thế?」

「Dạ?」

「Buổi ký tặng của diễn viên lồng tiếng, hay là concert của cô nàng hậu đậu Aki-chan, hay gì đó tương tự, phải không? Chắc là vậy rồi, đúng chứ?」

Tôi hỏi thử, và—

「…………(lắc lắc)」

Haruka khẽ lắc đầu.

「Hả, không phải à? Vậy là có món đồ anime nào muốn mua à…」

「…………(lắc, lắc lắc)」

Nàng lại lắc đầu.

Có cảm giác như lần này còn lắc mạnh hơn.

「Vậy thì…」

Là gì nhỉ. Những khả năng còn lại là quán cà phê nào đó thấy trên tạp chí (tai mèo hoặc hầu gái), hoặc khám phá một lĩnh vực mới mà tôi chưa biết…

Haruka cúi gằm mặt, cất giọng lí nhí như tiếng dê con kêu:

「L-lần này không phải là đi vì mục đích nào cả ạ…」

「?」

「L-lần này không phải là đi vì mục đích nào cả. M-mà là em chỉ đơn thuần… muốn đi chơi với Yuuto-san thôi ạ…」

「Hả?」

Nàng vừa nói vừa nhắm chặt mắt, gương mặt trông thật cố gắng.

「Em không biết dùng từ "hẹn hò" có chính xác không nữa. Nhưng khi em hỏi thử Mika thì em ấy bảo 『Chị hai à~, cái đó người ta gọi là hẹn hò đó~. Một buổi hẹn hò chính cống luôn đó♡ Hoặc gọi khác đi một chút thì là "rendezvous" chăng? Ya~n, rendezvous~で love love~♪』… N-nên em nghĩ chắc là vậy ạ…」

「…」

Lại là con nhóc hai bím tai thỏ ranh ma đó…

Nhưng bỏ qua chuyện đó, thì đúng là chuyện này không thể gọi là gì khác ngoài hẹn hò. Không ngờ Haruka lại chủ động nói ra một điều như thế này…

「À, v-vậy thì, nơi em muốn đi là "Cosmo World" ạ. Đó là một công viên giải trí ở Yokohama… Ừm, thật ra là em có được một tập vé ạ…」

「Vé?」

「V-vâng, đây ạ.」

Trên bàn tay nhỏ nhắn của Haruka đưa ra một cách rụt rè là mấy tấm vé trông như vé tàu điện, có in hình vòng đu quay.

「Ừm, em không rõ cơ chế của nó lắm, nhưng có vẻ như có cái này thì có thể chơi hầu hết các trò chơi ạ…」

Haruka vừa nói vừa liếc nhìn những tấm vé trong tay và mặt tôi.

Hừm, đúng là trông giống vé chơi trò chơi trong công viên giải trí thật. Nhìn sơ qua thì có đến sáu tấm, mỗi tấm trị giá ba nghìn năm trăm yên. Tôi không biết giá vé các trò chơi ở Yokohama Cosmo World là bao nhiêu, nhưng với số vé này thì chắc là không phải lo lắng gì. … Khoan, hình như Haruka nói là được người ta cho, ai cho vậy? Ba nghìn năm trăm yên nhân sáu là hai mươi mốt nghìn yên. Tuy là vé tập nên có thể đã được giảm giá, nhưng cũng không phải là rẻ…

「Này, Haruka, mấy tấm vé này…」

Thắc mắc nên tôi hỏi thử.

「À, vâng. Thật ra… là do Kayahara-san cho ạ.」

「Kayahara-san?」

Một cái tên lạ hoắc xuất hiện. Ai vậy nhỉ?

「À, ừm, là người đó ạ. Người đã đưa danh thiếp cho em lúc đi lễ đầu năm…」

「Lễ đầu năm…」

Tôi cố gắng đào bới lại ký ức như một con chuột chũi vụng về.

… À, là cái người cứ rụt rè bắt chuyện gần tượng Jizo cầu an đó sao. Hình như là từ công ty giải trí nào đó… Lúc đó có quá nhiều chuyện ấn tượng khác xảy ra nên tôi quên bẵng đi mất. Nhưng tại sao một người như vậy bây giờ lại cho vé công viên giải trí?

「Em cũng không rõ nữa ạ… Hôm qua cô ấy đột nhiên đến nhà em. Lúc đó cô ấy đã đưa cho em cái này… và nói rằng nếu được thì hãy rủ bạn bè đi chơi cho vui. Sau đó cô ấy chỉ nói vài chuyện phiếm và kể về chú chuột hamster Jangar mà cô ấy nuôi ở nhà rồi về ạ…」

「…」

Hừm, đúng là chẳng hiểu cô ấy đến để làm gì. Đến để khảo sát về hamster hay sao?

「À, ừm, vậy thì, anh thấy sao ạ…? N-nếu được thì anh đi cùng em, em sẽ rất vui ạ… À, đ-đương nhiên là nếu tiện cho Yuuto-san thôi ạ…」

Haruka cất giọng lo lắng.

「Không, không sao đâu. Anh sẽ đi.」

「Dạ…」

「Chủ nhật anh rảnh. Hiện tại cũng không có việc gì bận cả.」

Như tôi đã nói nhiều lần, những việc tôi phải làm vào ngày nghỉ chỉ là chuẩn bị đồ ăn cho mấy bà chị dở hơi và bà giáo viên âm nhạc biến thái, cùng với việc dọn dẹp, giặt giũ như một người quản gia. Những chuyện đó không đáng được gọi là việc bận. Hơn nữa…

「Đã là lời mời của Haruka thì sao có thể bỏ lỡ. Dù có việc bận thì anh cũng nhất định sẽ đi.」

Đó mới là lý do chính. Từ chối là chuyện không tưởng, cũng như con rùa Big Gamera (rùa tai đỏ) nhà tôi biết đi bằng hai chân và phun lửa ra từ miệng vậy.

「Y-Yuuto-san…」

Nghe những lời đó, Haruka ngước nhìn tôi, đôi mắt hơi ngấn nước.

Đôi mắt trong veo như của một chú cún con vừa được tỉa tót ở tiệm thú cưng và đang đợi chủ về nhà, ngây thơ đến mức… uầy, nhìn thẳng vào có chút ngượng ngùng.

Vì vậy, để che giấu sự ngượng ngùng, tôi nói:

「À, ừm, vậy thì tóm lại là chủ nhật này ở Yokohama nhé.」

「V-vâng ạ. Ở Yokohama-san ạ. Nhờ anh giúp đỡ ạ♪」

「À, ừ.」

Tôi đáp lại trong khi cảm nhận trái tim mình đang hoạt động một cách bất thường.

Và thế là, "buổi hẹn hò đầu tiên" của tôi và Haruka đã được quyết định.

***

Bốn ngày trôi qua nhanh như chớp.

Cuối cùng, hay nói đúng hơn là không biết phải nói sao, ngày hẹn cũng đã đến.

Chủ nhật, ngày hai mươi hai tháng một.

Nói một cách khác, là ngày X, vào lúc mười giờ ba mươi phút sáng.

Tôi đang đi bộ đến địa điểm hẹn, trước cổng Yokohama Cosmo World.

「…」

Bầu trời trong vắt như lớp nước trên cùng của ly Calpis pha loãng hết mức, không một gợn mây. Nhiệt độ hơi thấp nhưng vẫn ở mức trung bình hàng năm. Mặc áo khoác vào thì không có vấn đề gì.

Một thời tiết hoàn hảo để đi chơi.

Hay nói đúng hơn, là một ngày tuyệt vời để hẹn hò.

Nói thì nói thế, nhưng…

「…Hừm…」

Tôi lê bước như một con rùa Galapagos một trăm năm mươi tuổi, miệng phát ra những âm thanh não nề tựa tiếng vọng từ một đế chế cổ đại đã chìm sâu dưới đáy biển.

Không hiểu sao tôi không thể bình tĩnh được.

Không phải là không bình tĩnh, mà là tâm trạng căng như dây đàn, gần như là hoảng loạn.

「…」

Lý do thì rõ ràng và đơn giản.

"Buổi hẹn hò đầu tiên" với Haruka.

Áp lực và sự căng thẳng từ những từ đó đã khiến trái tim thủy tinh rẻ tiền giá ba nghìn yên (chưa thuế) của tôi tự động đập loạn nhịp ba mươi hai phách.

「…」

Tất nhiên không phải là tôi ghét hẹn hò với Haruka, và đây cũng không phải là lần đầu tiên hai đứa đi chơi riêng.

Không những không phải lần đầu, mà từ trước đến nay, chúng tôi đã cùng nhau đi Akihabara (hai lần), Comiket mùa hè, Comiket mùa đông, sự kiện diễn viên lồng tiếng, v.v… nhiều không đếm xuể trên một bàn tay. Có thể nói, tôi đã đạt đến cấp độ "chứng chỉ đi chơi cùng Haruka cấp ba" rồi.

Thế nhưng.

Nhưng mà.

Như Haruka đã nói, đây thực sự là lần đầu tiên hai đứa đi chơi mà không có mục đích cụ thể nào cả.

Huống chi lần này còn mang danh "buổi hẹn hò đầu tiên", thì độ khó đã tăng vọt đến mức không thể tin nổi. Tôi không thể để lộ bộ dạng xấu xí được, thành ra sáng nay tôi cứ bồn chồn như một con ngựa Shire đến kỳ động dục, cuối cùng phải ra khỏi nhà trước giờ hẹn đến hai tiếng…

「…………」

Nhưng đã đến nước này thì có vùng vẫy cũng vô ích.

Thôi thì, cứ liều một phen.

Mà, nếu thực sự liều mạng rồi tan thành mây khói thì cũng công cốc, nhưng đây chỉ là tinh thần quyết tâm thôi. Người ta cũng nói, lợn mà liều chết cũng có thể bay lên trời… (có chút không đúng).

Và cứ thế, tôi đã đến được địa điểm hẹn.

Một khoảng trống nhỏ trước cổng vào công viên giải trí đối diện với biển.

Nơi hẹn là dưới cây đèn đường ở đó.

Tuy nhiên, vẫn còn khoảng một tiếng nữa mới đến giờ hẹn.

May mắn là có mấy tảng đá có thể ngồi được, nên tôi định ngồi đây hít thở sâu, làm cho tâm trí bình tĩnh lại rồi chờ Haruka đến—

「…」

「…」

「A, ủa, Yuuto-san…?」

—nhưng tôi đã không có được sự thảnh thơi đó.

Dưới cây đèn đường đã hẹn.

Không hiểu sao ở đó… đã có Haruka đang đứng, hai tay chắp trước người.

「H-Haruka…?」

「À, v-vâng.」

「Hả, không, tại sao lại…」

Em ấy đã ở đây rồi à? Giờ hẹn chắc chắn là mười một giờ rưỡi mà. Lẽ nào tôi lại ngớ ngẩn nhầm giờ một tiếng…

Haruka có vẻ hơi ngượng, nói nhanh:

「À, ừm, là thế này ạ, sáng nay không hiểu sao em thức dậy sớm. E-em không rõ nữa, nhưng tim cứ đập thình thịch, nằm trên giường cũng không yên, ôm bạn gấu King Grizzly-kun mà cũng không đỡ hơn chút nào… Thế nên em dậy sớm chuẩn bị, nhưng đến hơn tám giờ là xong hết cả rồi, ở nhà cũng thấy bồn chồn không yên, nên dù hơi sớm em cũng đi luôn ạ.」

「V-vậy à…」

「V-vâng. À, còn Yuuto-san, sao anh lại đến sớm thế ạ…?」

「Hả? À, anh cũng gần giống vậy thôi.」

Tôi gật đầu đáp lại.

Nhớ lại thì trong chuyến du lịch Haruka cũng dậy sớm. Rồi em ấy đi dạo quanh lữ quán thì phải…

Chuyện mới xảy ra cách đây một tuần mà cảm giác như đã là chuyện của nửa năm trước, tôi miên man suy nghĩ, thì—

「E-ehe, chúng ta tâm đầu ý hợp quá nhỉ♪」

Haruka vừa nói vừa cười, có chút e thẹn.

Đó quả là một loại vũ khí, một nụ cười gần như là phạm quy, cứ thế xoáy sâu vào tận cùng lục phủ ngũ tạng—

… Uầy, d-dễ thương quá đi mất…

Cú sốc "Nụ Cười Ngây Thơ" ngay từ đầu đã khiến má tôi giãn ra, chảy nhão như tinh chất vani. Nguy rồi, hôm nay có khi mình chết thật mất…

Trang phục hôm nay của Haruka là một chiếc khănマフラーấm áp, chân váy, và áo khoác có lông vũ.

Cảm giác như phong cách thời trang mùa đông của một tiểu thư.

Những gam màu nhẹ nhàng, chủ đạo là trắng và hồng nhạt như phản ánh tính cách của chính em ấy, hợp đến mức không phải chỉ là hổ mọc thêm cánh mà phải là ma vương cầm cây đàn guitar đẫm máu. Đẹp đến độ có thể đem trưng bày ngay lập tức là điều dĩ nhiên, nhưng… hôm nay không hiểu sao trông em ấy có vẻ người lớn hơn một chút. Cứ như là khí chất của em ấy rất hợp với Yokohama vậy…

「Hừm, hừm…」

Là sao nhỉ? Có lẽ do môi trường lãng mạn, nên thơ như Minato Mirai, một nơi mà bình thường tôi không đến, đã tác động đặc biệt đến hệ thần kinh giao cảm của tôi chăng. Hay là còn có lý do nào khác…

「A, ư-ừm…」

Khi tôi đang ngây người ngắm nhìn như thế, Haruka bồn chồn cúi đầu xuống, vẻ ngượng ngùng. Chết rồi, ánh mắt vừa rồi của mình có hơi quấy rối không nhỉ.

Tôi vội vàng xua tay trước mặt.

「X-xin lỗi! Anh không có ý gì xấu đâu. Chỉ là, ừm, hôm nay Haruka trông có vẻ người lớn hơn mọi khi…」

「Dạ…」

「K-không chỉ vậy, anh còn thấy em dễ thương nữa, và cũng, cũng rất hợp. À, không, ý anh không phải là có ý đồ gì đâu…」

Tôi lúng túng không biết phải giải thích thế nào.

「…À, cảm ơn anh ạ.」

「Hả?」

「Đ-được anh nói vậy em vui lắm ạ… Thật ra bộ này, là em đã cùng Mika đi mua sắm để chuẩn bị cho hôm nay… B-bởi vì, dù gì cũng là "hẹn hò" mà, nên em đã cố gắng một chút ạ…」

Haruka ngước lên nhìn tôi, vui sướng như một con vật nhỏ được khen, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm.

Dáng vẻ đó cũng thật đáng yêu, đến mức tôi chỉ muốn ôm em ấy vào lòng rồi mang về nhà… mà, hình như từ nãy đến giờ tôi toàn nói những điều ngớ ngẩn.

「À, v-với lại…」

「?」

「V-với lại, ừm, Y-Yuuto-san, hôm nay trông anh cũng khác mọi khi. Trông có chút………… ngầu ạ.」

「Hả…」

Haruka hạ thấp giọng, nói một điều như vậy.

「Nhìn anh mà tim em cứ đập thình thịch… À, á, em đang nói gì thế này! A-anh đừng để ý ạ!」

「À, k-không…」

「…………(đỏ bừng)」

Haruka ngượng ngùng nhắm chặt mắt, cúi đầu xuống.

「…」

「…」

Hai chúng tôi im lặng một lúc.

Một lát sau,

「À, ừm, vậy thì, tuy hơi sớm nhưng chúng ta đi chứ?」

「V-vâng. Đ-đi thôi ạ.」

Cả hai cùng gật đầu,

vừa định bước về phía cổng vào công viên giải trí.

「—A, t-thật là trùng hợp, Nogizaka-san.」

「?」

Bất ngờ, một giọng nói vang lên từ phía sau.

Một giọng nói có chút dè dặt, hình như tôi đã nghe ở đâu đó.

Khi quay lại, ở đó là—

「C-chào cô. Lâu rồi không gặp, Nogizaka-san. Không ngờ lại gặp cô ở đây…」

「A, Kayahara-san…?」

Ở đó là người phụ nữ đeo kính mà tôi đã gặp trong buổi lễ đầu năm, và một người phụ nữ khác mà tôi chưa từng gặp.

「V-vé đã được sử dụng rồi nhỉ? A, cảm ơn cô. Tôi vui lắm.」

「A, k-không có gì đâu ạ. Dù gì cũng là quà cô đã tặng mà…」

Haruka lắc tay lia lịa trước mặt.

「À, k-không cần khách sáo đâu. Những thứ có thể hữu ích cho việc quảng bá— à không, những món quà như thế này thì ở công ty chúng tôi có rất nhiều…」

「?」

「Hả, câu vừa rồi, ừm thì… A, ừ, ờ, còn cậu trai bên cạnh, hình như là người đã đi cùng Nogizaka-san vào đêm giao thừa phải không? Xin tự giới thiệu lại, tôi là Kayahara Yayoi. Chào cậu.」

「Dạ? À, vâng. Em là Ayase Yuuto.」

Bị gọi đột ngột, tôi vội vàng chào lại.

「À, Ayase-kun nhỉ, rất vui được làm quen. À, còn đây là hậu bối cùng làm quản lý trong công ty với tôi…」

「Tớ là Kobayakawa Nozomi. Chào nhé~」

Cô ấy giơ ngón trỏ và ngón giữa lên trán, cười với tôi. Trông cô ấy có vẻ khá thoải mái.

「À, vâng, rất vui được làm quen. —Ừm, vậy tại sao cô Kayahara và mọi người lại ở đây ạ?」

Haruka nghiêng đầu hỏi.

Đó là một câu hỏi rất tự nhiên. Dù cô ấy là người đã cho vé, nhưng đó không phải là lý do để có mặt ở đây. Chẳng lẽ hai người họ đến công viên giải trí để chơi…

Kayahara-san không hiểu sao lại có vẻ hơi bối rối.

「V-việc này là, h-hôm nay tình cờ công ty chúng tôi có tham gia một sự kiện được tổ chức ở Queen's Square trong tòa nhà Landmark ngay gần đây, nên chúng tôi đến đây để giúp một tay. K-không có lý do gì đáng ngờ đâu ạ…」

「Sự kiện… ạ?」

「Ừ-ừm, đúng vậy. Dự kiến sẽ bắt đầu lúc ba giờ, nhưng chúng tôi còn phải khảo sát địa điểm, chuẩn bị và nhiều việc khác nữa, nên đã đến sớm một chút. Không phải là chúng tôi nhắm trước rồi chờ ở đây đâu nhé?」

Cô ấy cố gắng giải thích bằng cả lời nói và cử chỉ.

Hừm… không hiểu sao, nhưng có vẻ như hai người này cũng bận rộn và vất vả ghê.

Tôi và Haruka nhìn nhau.

「—A, đ-đúng rồi. N-này, nếu được thì lát nữa Nogizaka-san và mọi người có muốn đến xem sự kiện một chút không?」

Kayahara-san đột nhiên nói, như thể vừa nghĩ ra.

「Dạ?」

「Ừ-ừm, k-không có ý gì sâu xa đâu ạ? V-vì đó là sự kiện mà ai cũng có thể thoải mái tham gia, và chủ đề lại rất hợp với hẹn hò, nên tôi nghĩ hai người chắc chắn sẽ rất vui…」

「Hẹn, hò…」

Haruka giật mình! trước từ đó.

「Ủa, k-không phải sao? Tôi thấy hai người nói chuyện vui vẻ, thân thiết quá nên cứ tưởng là vậy…」

「A, e-em, em…」

Sau một hồi lúng túng vẫy tay loạn xạ, Haruka đỏ bừng mặt đến mức có thể rán trứng trên trán, rồi lí nhí: 「………… K-không phải là không phải, em nghĩ vậy… H-hay nói đúng hơn, chắc là vậy ạ…………」

Cậu ấy nói với giọng lí nhí như tiếng cừu non kêu.

Trông cứ như thể cậu ấy đang ngượng ngùng với chính từ 「hẹn hò」vậy... Chậc, bị để ý đến mức này thì đến cả tôi cũng thấy ngại theo...

Chắc mấy người Kayahara-san đứng xem xung quanh cũng có chung cảm nhận (?) đó, họ trông hơi bối rối.

「À, ừm, mình nghĩ là cậu không cần phải suy nghĩ căng thẳng đến thế đâu... Ờ, ờm, v-vậy thì sao nhỉ? Chỗ này ngay gần đây thôi, nếu, nếu không có gì bất tiện thì mình rất mong cậu sẽ đến...」

「Ơ, c-chuyện đó...」

Haruka vừa đưa hai ngón trỏ xoay xoay trước ngực vừa liếc mắt nhìn tôi.

Gương mặt đó rõ ràng là của một chú cún con đang e dè vẫy đuôi trước miếng gân bò đã được hầm kỹ hơn chín tiếng đồng hồ để khử sạch mùi tanh.

「── À, nếu được thì lát nữa chúng ta đi xem thử không?」

「Eh?」

「Cái sự kiện đó ấy. Trông có vẻ khá thú vị mà, phải không? Thấy bảo tổ chức ngay gần đây, đi xem thử cũng chẳng mất gì đâu.」

「Th-thật không ạ!」

「Ừm.」

Thực tế là trông cũng vui thật. Hơn nữa, nếu đã nói là hoàn hảo cho một buổi hẹn hò thì tôi càng là người muốn đề xuất nó.

Nghe tôi nói vậy, mặt Haruka bừng sáng.

「X-xin cảm ơn anh ạ! À, v-vậy thì... nếu được, lát nữa em xin phép được ghé qua ạ.」

「À, không, không, có thêm người bọn mình cũng vui lắm!」

Kayahara-san vừa gật đầu lia lịa vừa nở nụ cười thật tươi. Hừm, có gì đáng để vui mừng đến thế sao?

Sau đó, chúng tôi được giải thích sơ qua về địa điểm tổ chức sự kiện.

「V-vậy bọn mình sẽ chờ nhé...」

「Hẹn gặp lại sau nha~」

「V-vâng, em xin phép.」

「À, cảm ơn.」

Sau khi tạm biệt nhóm Kayahara-san đang vẫy tay rối rít, chúng tôi hướng về phía cổng vào khu vui chơi.

「Này, Kayahara-senpai. Chẳng phải là thay vì làm mấy trò vòng vo thế này, chị cứ nói thẳng ra là được rồi sao?」

「Eh?」

Sau khi chúng tôi rời đi.

Trước cổng vào giờ chỉ còn lại hai người, Kobayakawa-san lên tiếng.

「Em đang nói chị Nogizaka-san đó. Em nghĩ là nói thẳng toẹt ra hết mọi chuyện cho nhanh thì hơn.」

「K-không được đâu. Cậu ấy có vẻ không hứng thú với mấy chuyện này lắm, với lại gia đình cậu ấy cũng lớn và nghiêm khắc nữa, phải từ từ thuyết phục mới được...」

「Hừm, vậy sao ạ?」

「Đ-đúng vậy. Chúng ta không thể để vuột mất một tài năng hiếm có như thế được...」

Kayahara-san vừa siết chặt tay vừa nhìn trừng trừng về phía cầu Yokohama Bay Bridge.

Trong đôi mắt chị, một ngọn lửa hệt như bếp ga đang cháy bùng lên dữ dội.

**2**

「Oa, đây là khu vui chơi ạ...」

Vừa qua cổng vào, Haruka đã cất tiếng reo lên đầy xúc động.

「Có nhà ma, có vòng quay ngựa gỗ, có cả tàu lượn siêu tốc nữa... Còn có một vòng đu quay lớn có đồng hồ. Tuyệt quá...」

Mắt lấp lánh, cậu ấy nhìn quanh quất như một đứa trẻ.

Trông cậu ấy chẳng khác nào một chú hải cẩu con lần đầu tiên nhìn thấy cá nhiệt đới. Mà khoan, với phản ứng này thì lẽ nào...

「Haruka này, khu vui chơi thì...」

「A, vâng, đây là lần đầu tiên của em ạ. Từ trước đến giờ, ba em không tỏ vẻ hài lòng cho lắm... Ông bảo: 『Con không cần phải biết về những nơi dơ bẩn như thế, nơi mà nam nữ lén lút gặp nhau! T-tai hại cho ba cơ quan bán khuyên lắm!』...」

「...」

Đúng như mình nghĩ. Thôi thì tạm gác lại cái lý lẽ khó hiểu của ba Haruka, đến cả tàu Shinkansen cũng mới đi lần đầu thì chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên nữa.

「Em đã từng nghe kể về nó, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì thật sự rất cảm động... A, kia là cái gì vậy anh Yuuto? Trông nó có hình thù kỳ lạ quá...」

Ánh mắt Haruka cứ nhảy múa từ chỗ này sang chỗ khác.

Đó là một nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.

「À, cứ đứng nhìn mãi cũng không hay, chúng ta đi dạo một vòng xem sao.」

「A, v-vâng ạ. Ch-chúng ta nên đi cái nào trước ạ? Cái *cliff drop* đằng kia? Hay là cái *cycle monorail* ở đây cũng có nữa... (háo hức)」

Cậu ấy vừa ghì chặt tấm brochure hướng dẫn trước ngực vừa lộ vẻ mặt đầy tò mò.

「Để xem nào...」

Trong những trường hợp thế này, đi theo thứ tự nào là hợp lý nhất nhỉ? Đương nhiên đây là lần đầu tôi đến khu vui chơi với một cô gái nên chẳng biết gì cả. Chắc là combo dễ thương kiểu Cốc Xoay → Vòng Quay Ngựa Gỗ cho an toàn chăng? Hay là combo gào thét Xe Đụng → Tàu Lượn Siêu Tốc? Hoặc táo bạo hơn, combo kinh dị Nhà Ma → Ngôi Nhà Kinh Hoàng cũng không phải là không có khả năng...

「...」

Hừm, khó hơn mình tưởng. Mấy cô nhóc hai bím mà ở đây, chắc chắn chúng nó sẽ lại nói mấy câu tầm phào kiểu như 『Những lúc thế này thì cứ thành thật với con tim, nghe theo bản năng và dục vọng mà hóa thành quái thú là được đó, anh hai à~♪』...

「...Hả, mấy cô nhóc hai bím?」

Đến đây, tôi chợt nhớ ra một chuyện.

── Đúng rồi, từ trước đến nay, mỗi lần có chuyện thế này là y như rằng có Mika và đám kia theo dõi hoặc bám đuôi...

「...」

Tôi giật mình quay ngoắt lại nhìn xung quanh.

「? Anh Yuuto?」

Xung quanh chỉ có những cặp đôi nam nữ và các gia đình trông không có gì đáng ngờ.

Hiện tại thì không có bóng người khả nghi hay ánh phản quang nào từ ống kính cả, nhưng không thể lơ là cảnh giác được. Dù sao thì đối với đám hầu gái ấy, việc xóa đi sự hiện diện của mình chỉ là chuyện nhỏ, đặc biệt là mấy loại đồ hóa trang như linh vật thì có khả năng cô hầu gái trưởng im lặng kia đang biến hình (vì sở thích) nên không thể mất cảnh giác được...

Trong lúc tôi đang thăm dò xung quanh với tâm trạng của một con vịt trời bị thợ săn nhắm đến,

*Tèn ten ten tèn, tèn ten ten tèn~♪*

「!?」

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi tôi.

Một giai điệu nặng nề cứ xoáy vào bụng.

Đây là... bản 「Định Mệnh」 của Beethoven?

Đây là một bản nhạc nổi tiếng đến mức ngay cả một đứa mù âm nhạc gần như hết thuốc chữa như tôi (còn chưa phân biệt rõ dấu thăng và dấu giáng là gì) cũng biết, nhưng tôi chẳng hề nhớ mình đã cài đặt cái nhạc chuông này. Khoan, lẽ nào đây là...

「Anh Yuuto, 『Định Mệnh』 đang vang lên kìa...」

「Ừm, anh biết rồi.」

Vừa mang một dự cảm chẳng lành, tôi vừa mở máy ra xem.

「Halo halo~, anh hai, khỏe không~? Hôm nay cuối cùng cũng đến ngày quyết chiến rồi nhỉ~. Anh có đang tận hưởng trọn vẹn buổi hẹn hò mặn nồng tình tứ với chị em không đó~♪」

「...」

*Tút.*

Tôi đã dập máy theo phản xạ.

Phải nói là bản năng đã tự điều khiển ngón tay tôi thì đúng hơn...

*Tèn ten ten tèn, tèn ten ten tèn~♪*

Ngay lập tức, bản 「Định Mệnh」 lại vang lên.

「Anh Yuuto...?」

「............ Xin lỗi, hình như là của Mika, em đợi một chút nhé.」

「A, vâng ạ.」

Nói rồi, tôi đi ra một chỗ hơi xa rồi nhấn nút nghe, Haruka ngoan ngoãn nghiêng đầu.

Ngay lập tức, một giọng nói đầy năng lượng từ đầu dây bên kia bay tới.

「Thiệt tình~, anh hai, sao lại cúp máy~? Cuộc gọi thiên thần từ Mika sexy mà~」

「Xin lỗi, tự nhiên anh có dự cảm chẳng lành...」

Nó giống như linh cảm của một con bọ hung vậy (dù mùa đông chúng nó đang là ấu trùng).

Mà tuy chỉ là linh cảm thôi, nhưng chắc là không sai đâu. Với cái cô nhóc hai bím này, chắc chắn nó lại đang theo dõi và nghe lén từ đâu đó rồi chuẩn bị bảo tôi phải hành động tích cực hơn, hoặc phải thì thầm những lời nam tính hơn, kiểu kiểu thế.

Nhưng điều tôi nghe được từ đầu dây bên kia lại là:

「À, cái đó thì không sao đâu. Tụi em đang ở Kyushu mà♪」

「Hả?」

Một câu trả lời thản nhiên đến không ngờ.

Khoan, Kyushu á... là cái Kyushu đó hả? Nổi tiếng với xoài Apple, củ cải Sakurajima các kiểu ấy.

Tôi hỏi lại.

「Ừ, đúng rồi. Thật ra là con linh dương Impala mà em thuần hóa hôm trước hình như bị nhớ nhà~. Nên là em phải đi xem tình hình nó thế nào, từ hôm qua em đã cùng chị Maria đến sở thú ở Miyazaki rồi. Coi như là vừa tham quan vừa đi thăm bệnh ha? Giờ em đang chuẩn bị chăm sóc tinh thần một cách dịu dàng cho bé Ekaterina (hình như là tên con linh dương) đang bị tổn thương như một chiếc lông vũ rơi rụng đây. Cho nên lần này tụi em sẽ không quan sát—khụ, sẽ không âm thầm dõi theo một cách ấm áp và ghi lại kỷ niệm của hai người bằng chất lượng HD đâu, nên anh cứ yên tâm đi~♪」

「...」

Ra là khẩu vị của cô hầu gái y tế còn bao gồm cả loài động vật có vú thuộc họ trâu bò có nguồn gốc từ châu Phi à. Mà nào là linh dương Impala, nào là nhớ nhà, toàn mấy chỗ đáng để bắt bẻ, mà còn là phiên bản đặc biệt nữa chứ, nhưng vì đây là chuyện thường ngày rồi nên tôi sẽ lơ đẹp nó như màu lông của con công đực vào mùa sinh sản vậy.

「Hiểu rồi, vậy trước mắt Mika cứ cố gắng lo chuyện đó đi. Thế nhé, gặp lại sau—」

Tôi định nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

「Oa~, khoan đã khoan đã! Em gọi điện là để xác nhận tình hình của anh mà!」

「...」

Lại là chuyện đó.

Trong lúc tôi đang thở dài thườn thượt trong lòng,

「Vậy, vậy, anh hai, buổi hẹn hò với chị em thế nào rồi~? Đang trong quá trình mặn nồng nồng cháy hả? Hay là sắp bước lên nấc thang người lớn như cô bé Lọ Lem đầy ắp kỷ niệm? Á~♪」

Con bé hỏi với một giọng vui vẻ hết mức có thể.

「... Bình thường thôi. Đến giờ vẫn chưa có gì đặc biệt cả.」

「Ể~, vậy sao? Nhưng mà anh hai chắc cũng đang hơi lúng túng không biết phải làm gì trong buổi hẹn hò đầu tiên, đúng không? Kiểu như phân vân thứ tự đi các trò chơi này, hay không biết phải đối xử với chị em thế nào, hay là đang suy tính xem làm sao để dụ chị vào bảo tàng kho báu bí mật~」

「Grừ...」

Cái cuối cùng hoàn toàn là vu khống, nhưng khổ nỗi là tôi không thể phủ nhận phần đầu được.

「A~, biết ngay mà~. Em đã nghĩ một người thiếu quyết đoán như anh hai chắc chắn sẽ như vậy, ừm ừm.──Thế nên, cô giáo Mika đáng yêu đã quyết định sẽ giúp đỡ anh.」

「Giúp đỡ?」

「Đúng vậy. Em đã chọn ra những trò chơi hay ho có thể trở thành điểm nhấn cho buổi hẹn hò, còn kèm theo lời khuyên của cô giáo Mika nữa, một bản hướng dẫn hoàn hảo vừa được gửi qua mail cho anh đó. Có cái này rồi thì dù là anh hai nhút nhát như con tatu cuộn tròn cũng sẽ ổn thôi~♪」

「...」

Nhìn lại, trên màn hình điện thoại đã hiện thông báo có mail đến từ lúc nào.

Đúng là lần nào con bé này cũng nghĩ ra đủ thứ chuyện...

Trong lúc tôi đang nhìn chằm chằm vào màn hình với tâm trạng nửa ngán ngẩm nửa khâm phục,

「──Nhưng mà này, anh hai. Những lúc thế này, về cơ bản thì không nên suy nghĩ quá nhiều thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn đó?」

「Hả?」

「Cho nên á, em nghĩ anh cứ như bình thường là được rồi. Có cố gồng mình lên thì cũng chẳng có gì tốt đẹp đâu. Dù sao cũng là buổi hẹn hò đầu tiên mà, cứ tự nhiên là nhất, phải không?」

「Hừm...」

Đối với Mika thì đây là một ý kiến cực kỳ nghiêm túc.

Tuy có cảm giác hơi mâu thuẫn với những lời nói trước đó nhưng vẫn là một quan điểm đúng đắn. Chậc, không biết tâm trạng con bé thay đổi thế nào mà lại lạ lùng thế này. Tôi vừa mới định nhìn nhận lại cô nhóc hai bím này (cao 1m47) rằng có lẽ nội tâm của nó cũng đã trưởng thành hơn một chút thì—

「Mà, thực ra lý tưởng nhất là vừa tự nhiên vừa tình tứ mặn nồng một cách nhẹ nhàng như cá ngừ vây xanh hô hấp bằng mang vậy đó~. Kiểu như đang đi thì vô tình vòng tay qua eo này, hay là lúc ăn kem thì đổi cho nhau để hôn gián tiếp này, hay vừa ngắm cảnh đêm vừa nói 『Anh muốn ngắm nhìn viên ngọc ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Haruka hơn là cảnh vật trước mắt...』 cũng được đó~. Rồi rồi, hai người cứ thế tựa vào nhau và biến mất vào màn đêm của thành phố. Chà~, người lớn quá đi~♪」

「...」

── Mình đã quá ngây thơ.

Ngây thơ như trái cherimoya có nguồn gốc từ Andes (loại quả được mệnh danh là kem của rừng xanh) vậy.

Ở đầu dây bên kia, Mika đang cười khúc khích và hét lên những tiếng a á a á. Mà khoan, cái đường lối suy nghĩ của cô nhóc hai bím này sao càng ngày càng giống bà cô giáo âm nhạc biến thái nào đó thế nhỉ? Nhớ lại thì hồi cấp hai bà cô đó cũng có lúc để tóc hai bím, không lẽ hai người đang đi theo cùng một cây phả hệ tiến hóa (theo nghĩa xấu) sao...

Trong lúc tôi đang cảm thấy bất an mơ hồ về tương lai của cô em gái mười bốn tuổi đang trong độ tuổi dậy thì của mình,

「Vậy nha anh hai, tóm lại là anh cứ thế mà cố gắng hết mình nhé. Tụi em đang mong chờ một diễn biến kiểu như có được một người anh rể tuyệt vời và vô đối đó~♪」

「À, này—」

「Bai bai~♪」

Nói rồi, điện thoại cúp máy.

「...」

Haizz...

Sao tự nhiên thấy mệt mỏi thế này...

Dù sao thì lời Mika nói cũng có một phần đúng.

Càng suy nghĩ nhiều chỉ càng lún sâu vào vũng lầy của mớ bòng bong suy nghĩ, rồi có lẽ sẽ tự hủy vì căng thẳng và áp lực. Trong tình hình hiện tại, có lẽ tốt nhất là không nên suy nghĩ những điều phức tạp, cứ thả lỏng và hành động như bình thường thôi.

「A, anh Yuuto, mừng anh đã quay lại. À, Mika nói gì vậy ạ...?」

「Ừm, à, không có gì to tát đâu. Quan trọng hơn là chúng ta sẽ đi từ đâu...」

「Eh? À, vâng.」

Thế nên tôi đề nghị cứ tạm thời không quyết định thứ tự, thấy chỗ nào thú vị thì cứ ghé vào xem thử. Đó là một đề nghị có phần hơi vô trách nhiệm, nhưng Haruka lại không chút do dự mà gật đầu với một nụ cười ngây thơ.

「À, vâng. Em đồng ý ạ. Như vậy mình có thể thong thả dạo chơi hơn, cảm giác thật háo hức ạ♪」

Cậu ấy vui vẻ đồng ý. Huhu, đúng là một cô bé ngoan ngoãn và thật thà...

「À, vậy thì, chúng ta đi thôi.」

「Vâng ạ♪」

Vậy là chúng tôi quyết định sẽ đi dạo một vòng trong công viên.

Cả hai cùng sánh bước trên con đường được lát gạch đầy màu sắc.

「Nhưng mà có nhiều trò chơi thật nhỉ. Em hoa cả mắt luôn...」

「Ừm, nhiều hơn anh nghĩ đấy...」

Đúng như lời Haruka nói, trong công viên có nhiều trò chơi hơn tôi tưởng.

Từ những trò chơi ngoài trời kinh điển như tàu lượn siêu tốc cho đến những trò trong nhà kiểu khu game thùng.

Từ gần cổng vào trông khu đất không rộng lắm, nhưng có vẻ nó sâu hơn mình nghĩ, và các trò chơi được bố trí khắp nơi một cách hợp lý.

Trong số đó, trò chơi đầu tiên mà Haruka tỏ ra hứng thú là,

「A, anh Yuuto, ở kia có mấy cái cốc lớn kìa!」

「Ừ, đúng rồi. Em có muốn thử không?」

「V-vâng, có ạ!」

Đó là trò Cốc Xoay.

Cậu ấy vừa reo lên vui sướng vừa kéo tay tôi đi tới chỗ những chiếc tách trà kiểu Tây bằng gốm sứ khổng lồ đầy màu sắc.

「Oa... cái này sẽ quay vòng vòng đúng không ạ?」

「Ừm, chắc là sắp bắt đầu rồi đấy.」

「Vâng ạ. Háo hức quá...」

Chẳng mấy chốc, cùng với tiếng nhạc vui tai, chiếc cốc bắt đầu từ từ quay.

「T-tuyệt quá, nó quay thật này!」

「Ừm.」

「Tuyệt vời... Chòng chành, bồng bềnh, cứ như đang ngồi trên thuyền Gondola ở Venice vậy...」

Cậu ấy hơi nhoài người ra, mê mẩn ngắm nhìn xung quanh.

Thôi thì chuyện đó không sao, nhưng mà,

「Haruka, anh biết là vui nhưng em phải vịn cho chắc vào, không thì nguy hiểm đấy.」

「Eh?」

「Nhìn thì có vẻ chỉ quay thôi nhưng nó lắc lư ghê lắm đó. Lơ là một cái là ngã ngay.」

「A, vâng. Em sẽ cẩn thậ— á, á」

Vừa dứt lời, có lẽ vì cơ thể nhẹ như lông bồ công anh của cậu ấy không chịu nổi lực ly tâm, Haruka chao đảo cả phần thân trên.

「── Ấy」

Tuy nhiên, so với cú nhào lộn trên không bốn vòng rưỡi quen thuộc thì cái này vẫn còn dễ thương chán. Tôi đã đỡ được vai cậu ấy trước khi cậu ấy mất thăng bằng và ngã xuống, cứu nguy thành công.

「Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?」

「A, v-vâng. Nhờ có anh nên...」

「Anh đã bảo rồi mà. Trông thì là một trò chơi dễ thương nhưng thực ra lại khá nguy hiểm đấy.」

Chính bản thân tôi hồi nhỏ cũng đã từng ngã sấp mặt, đâm thẳng vào cái tay cầm ở giữa cốc (và bị nứt kính), nên tôi đã có kinh nghiệm rồi.

「A, cảm ơn anh. Anh Yuuto đúng là đáng tin cậy thật.」

「À, không có gì đâu.」

「Đúng là Cốc Cà Phê, anh đã cứu (múc) em lên♪」

Cậu ấy mỉm cười với tôi.

Hừm, lời thoại thì hơi sượng (phải nói là ngang tầm với Hazuki-san), nhưng nụ cười của cậu ấy lại có sức chữa lành tột độ, khiến người ta quên đi điều đó.

Sau đó, chúng tôi kết thúc thời gian Cốc Xoay đầu tiên.

「Ehehe, vui quá anh nhỉ, Cốc Cà Phê~♪ Nó chuyển động nhiều hơn em tưởng, thật là thú vị.」

「Ừ, đúng vậy. Vậy chúng ta đi tiếp thôi. Vẫn còn nhiều trò chơi lắm.」

「Vâng ạ!」

Cùng với Haruka đang gật đầu, chúng tôi lần lượt đi hết các trò chơi khác.

「A, anh nhìn kìa, chiếc xe hình gấu trúc này kêu dễ thương quá.」

「... Có vẻ nó không kêu gâu gâu nhỉ.」

Chúng tôi trải nghiệm cưỡi gấu trúc trên một chiếc xe hình gấu trúc tên là Safari Pet (dành cho trẻ từ ba tuổi trở lên).

「A, cái ở đằng kia là gì vậy ạ? Có cả tượng người tuyết nữa...」

「Hình như là trò chơi trải nghiệm thế giới dưới không độ. Chắc lạnh lắm...」

Chúng tôi trải nghiệm Bắc Cực giả ở Ice World.

「Cái kia có phải là hải cẩu không ạ? Cái mũi hếch lên trông đáng yêu quá.」

「Đâu đâu... À, hình như là tàu lượn hình hải cẩu tên là North Pole.」

Chúng tôi trải nghiệm làm chủ hải cẩu trên một trò chơi hình hải cẩu đang ưỡn mình,

Đó là một khoảng thời gian vô cùng đa dạng.

「Anh Yuuto, khu vui chơi vui thật đó anh♪」

「Ừ, đúng vậy.」

「Nếu biết đây là một nơi tuyệt vời thế này, em đã đến sớm hơn. Không biết tại sao ba em lại phản đối nhỉ...」

Haruka vừa cười khúc khích vừa hơi nghiêng đầu.

Gương mặt ấy thật ngây thơ, sống động và vui vẻ... Hừm, xem ra quyết định không suy nghĩ những chuyện thừa thãi mà cứ tự nhiên là đúng đắn rồi.

Vừa xác nhận lại điều đó, chúng tôi vừa đi tiếp.

Và trò chơi thứ bảy mà chúng tôi ghé thăm kể từ Cốc Xoay đầu tiên.

Đó là một nhà ma có tên là 「Tân・U Linh Đường」.

「C-có cảm giác hơi rờn rợn nhỉ...」

Haruka vừa ngước nhìn tấm biển hiệu rùng rợn ở lối vào vừa thì thầm với vẻ lo lắng.

「Thì đây là nhà ma mà.」

Nhà ma mà không rùng rợn thì đúng là treo đầu dê bán thịt chó. Hoặc giống như một cửa hàng đồ chơi dễ thương mà không có thú nhồi bông.

「M-mình, mình sẽ vào đây đúng không ạ...?」

Haruka hỏi với vẻ sợ sệt. Trông mặt cậu ấy rõ là không muốn đi.

「Không, nếu em không muốn vào thì anh không ép...」

「K-không, em, em sẽ vào. Nh-nhắc đến khu vui chơi là phải nhắc đến nhà ma, nhắc đến nhà ma là phải nhắc đến khu vui chơi. Hai thứ đó có mối quan hệ không thể tách rời như Romeo và Juliet, và chị Hazuki cũng đã nói rằng... 『Không la hét như trong tranh của Munch ở nhà ma thì không thể coi là đã tận hưởng khu vui chơi đến tận xương tủy được』...」

「...」

Tôi có cảm giác đó là một kiến thức sai lệch thì phải.

Nhân tiện, đây là một trong những điểm mặn nồng mà Mika đã chọn ra.

Theo như email nhận được thì:

『Điểm mặn nồng ①: Nhà ma. Chị em cực kỳ yếu bóng vía với mấy cái này nên chắc chắn sẽ sợ hãi như một chú hươu con bị bỏ lại một mình trên vách đá và cất tiếng kêu ai oán, nên anh phải chăm sóc và trấn an chị ấy đấy. Đây là cơ hội để thể hiện sự nam tính và đáng tin cậy đó~♪』

Thì ra là thế.

Mà, trong lễ hội văn hóa lần trước, người sợ hãi như chú nai Bambi nghe thấy tiếng súng lại chính là cô nhóc hai bím ấy, nhưng nhắc đến chuyện đó ở đây thì thật mất hứng.

「Vậy, chúng ta vào thôi.」

「V-vâng...」

Chúng tôi đưa vé cho nhân viên ở quầy và cùng nhau bước vào bên trong, Haruka trông vẫn còn lo lắng.

Bên trong tòa nhà về cơ bản là tối đen như mực.

Đây có vẻ là một nhà ma dạng xe trượt, người chơi sẽ ngồi trên một chiếc xe được bao bọc bốn phía bằng lưới sắt và đi về phía trước. Nghe nói còn có hệ thống điều chỉnh độ sợ hãi từ cấp một đến cấp ba bằng công tắc trên tay.

「T-tối quá ạ...」

Vừa lên xe, Haruka đã cất tiếng căng thẳng và nắm chặt lấy tay áo tôi.

「T-trong bóng tối thế này, em lại nhớ đến lúc đó... cái ngày mà em và anh Yuuto cùng nhau đến trường vào ban đêm để trả lại Innocent Smile...」

「À...」

Là vụ đột nhập thư viện đêm đó sao.

Tuy đã là chuyện của tám tháng trước, nhưng nghĩ lại thì đó chính là khởi đầu cho việc tôi và Haruka trở nên thân thiết. Kể từ đó, tôi gọi Haruka là Haruka, và Haruka gọi tôi là anh Yuuto...

「Nhưng mà hoài niệm thật. Nhớ không nhầm thì lúc đó Haruka sợ đến bủn rủn chân tay, khổ sở lắm nhỉ.」

「A, eh...? C-chuyện đó...」

「Trông em sợ thật sự luôn ấy. Hình như phải mất năm phút mới đứng dậy được thì phải...」

「Th-thiệt tình, anh Yuuto xấu tính quá đi...」

Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện như vậy,

*Cạch.*

Chiếc xe bắt đầu chuyển động với một tiếng động nặng nề.

「N-nó, nó di chuyển rồi...」

「Ừm, thật này.」

Chiếc xe bốn mặt lưới sắt từ từ lao đi trong bóng tối.

Cảm giác khá là rùng rợn.

「Nhưng mà... em có cảm giác... an tâm hơn lúc đó.」

「Hả?」

「T-tuy vẫn sợ, nhưng mà đâu đó sâu trong lòng em lại cảm thấy ổn... Chắc là vì em biết anh Yuuto rất đáng tin cậy...」

Vừa nói, cậu ấy vừa nhẹ nhàng nép sát vào người tôi.

「Haruka...」

Đồng thời, một cảm giác mềm mại và một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng bay đến... Hừ, hừm, sao mà căng thẳng đủ đường thế này.

Trong lúc tôi đang do dự định đặt tay lên vai Haruka,

*~~~!*

「Á, á!」

Cùng với một hiệu ứng âm thanh rùng rợn, một vật gì đó giống như người bị đóng đinh xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Haruka hét lên và ôm chầm lấy tôi.

「H-Haruka, không sao đâu mà—」

「Không, em không muốn! Đ-đừng đến đây...!」

「H-Haruka...」

「Á, á! Mắt của anh Yuuto, mắt của anh Yuuto trông như người ngoài hành tinh vô cảm vậy...!」

「Đ-đó là kính của anh, Haruka...」

Ủa mà chẳng phải em ấy đã yên tâm hơn rồi sao? Thậm chí trông em ấy còn hoảng loạn và sợ sệt hơn ba phần so với lúc nãy... Lần này, tuy chỉ là đồ giả nhưng những bóng ma lượn lờ ngay trước mắt lại trông rất thật, nên có sợ đôi chút cũng là điều dễ hiểu, nhưng dù vậy thì tôi chẳng cảm nhận được chút "hiệu quả an tâm" nào mà Haruka đã nói cả.

「...」

...Mà, thôi, nghĩ sâu về chuyện này (giá trị tồn tại của mình) chỉ tổ thêm buồn nên cứ lờ đi vậy, dẫu sao tình hình hiện tại cũng không đến nỗi tệ.

Miệng thì nói vậy chứ Haruka vẫn cứ bám chặt lấy tôi không rời, mà một khi Haruka bám lấy thì tôi lại được cảm nhận cái cảm giác mềm mại đang nhẹ nhàng áp vào cánh tay... Chà, sao lại có cảm giác như đang ở chốn thiên đường thu nhỏ giữa nhà ma thế này...

Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ, chuyến xe dường như đã đến điểm cuối.

「Đến nơi rồi đó, Haruka.」

「...」

「...Haruka?」

「...」

Tôi gọi nhưng không có tiếng trả lời.

Thấy lạ, tôi nhìn sang thì chẳng thấy Haruka đâu, chỉ còn lại chiếc ghế ướt sũng... đùa thôi, làm gì có chuyện đó.

Haruka vẫn ngồi trên xe, cúi gằm mặt như thể đã hóa đá.

「? Sao thế? Không xuống là đi thêm vòng nữa đấy.」

Tôi nghiêng đầu thắc mắc.

「A-anh ơi...」

「?」

Haruka ngước lên nhìn tôi với đôi mắt long lanh như sắp khóc.

「E-em không xuống được. Ch-chân em mềm nhũn ra rồi...」

**3**

「Nh-nhà ma vui thật đấy anh nhỉ.」

Haruka vừa nói vừa ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

「H-hơi rùng rợn một chút, nhưng đó là một khoảng thời gian rất vui. E-em không sợ chút nào đâu ạ. Th-thật đấy.」

「...」

Miệng thì nói thế, nhưng tay phải em ấy vẫn đang nắm chặt lấy cánh tay tôi.

Thôi thì mắt em ấy vẫn còn hơi ngấn lệ, vì danh dự của Haruka, tôi sẽ không vặn vẹo thêm nữa. Vả lại, việc được khoác tay một cách tự nhiên thế này cũng là điều tôi rất hoan nghênh, ừm.

Cứ thế, trong trạng thái có thêm yếu tố khoác tay, chúng tôi tiếp tục chơi thêm vài trò nữa.

Nào là đu quay ngựa gỗ, nhà gương, rồi đến những trò kinh điển của công viên giải trí như tàu lượn siêu tốc và phòng bói toán.

Đặc biệt, hai trò sau cùng đều được nhắc đến trong bí kíp của Mika.

『Điểm hò hẹn ②: Tàu lượn siêu tốc. Người ta nói rằng cảm giác hồi hộp vì mạng sống bị đe dọa ở trên cao có thể bị nhầm lẫn với cảm giác rung động trong tình yêu. Đó chính là hiệu ứng cầu treo, nếu tận dụng tốt thì mối quan hệ của hai người có thể tiến thêm ba bậc trong nháy mắt đấy ♪』

『Điểm hò hẹn ③: Bói toán. Con gái ai cũng thích bói toán cả, nên nếu kết quả bói ra thật dễ thương thì có lẽ mối quan hệ của hai người sẽ sâu sắc hơn nhiều đó ♪ Mà này, kết quả tốt đẹp thì phải cố mà xoay xở để có được nhé~』

Đúng như lời quảng cáo (?), cả hai trò đều để lại nhiều ấn tượng và đầy ắp những sự cố bất ngờ.

Cụ thể là, Haruka tỏ ra khá dạn dĩ với tàu lượn siêu tốc, nhưng khi tàu lao xuống, lực ly tâm suýt làm quả chuối em ấy mang theo để ăn vặt bay ra khỏi túi, khiến tôi được một phen hú vía theo một nghĩa hoàn toàn khác. Còn ở phòng bói toán, có lẽ nhờ đã "cố gắng xoay xở" mà kết quả khá tốt đẹp, nhưng sau đó tờ giấy in kết quả lại bị gió thổi bay, và Haruka trong lúc cố nhặt nó đã suýt ngã xuống biển, làm tôi thót cả tim.

Sau khi chơi hết các trò đó, đã hơn một giờ chiều.

Bụng cũng bắt đầu đói, chúng tôi quyết định đến khu ẩm thực trong nhà của công viên để ăn trưa.

「Ở đây có vẻ nhiều món nhỉ...」

Khu ẩm thực được thiết kế khá rộng rãi với thực đơn phong phú, chủ yếu là các cửa hàng thức ăn nhanh. Chỗ ngồi cũng rất nhiều, trông có vẻ thoải mái.

「Em chọn món nào? Hình như có cả món Nhật và món Tây...」

Cá nhân tôi thì món nào cũng được.

Khi tôi hỏi vậy, Haruka hơi rụt rè nhìn tôi.

「À, ờm, nếu được thì em nhờ anh Yuuto quyết định ạ. Em không rành mấy chuyện này lắm...」

「Ừ, anh hiểu rồi. Vậy anh đi mua đồ ăn, Haruka giữ chỗ ở kia giúp anh được không?」

「A, vâng ạ.」

Tôi nhờ Haruka giữ chỗ rồi đi về phía quầy bán hàng. Hừm, chọn món nào đây. Có nhiều lựa chọn, nhưng chắc cứ mua những món an toàn như hamburger, khoai tây chiên, gà viên chiên và trà ô long là không sai được. Nếu tôi nhớ không lầm thì Haruka thích cá hơn thịt, nên món chính cứ chọn loại có cá là ổn.

「À, cho tôi gọi món.」

「Vâng, xin chào quý khách.」

「Ừm, cho tôi một burger Teriyaki, một Filet-O-Fish, một khoai tây chiên cỡ vừa và...」

Thế là tôi gọi một vài món trong thực đơn.

「Cảm ơn quý khách ạ~」

Tôi nhận đồ ăn và nụ cười miễn phí từ nhân viên, đặt lên khay rồi quay lại chỗ ngồi. Haruka đã chuẩn bị sẵn khăn giấy đợi tôi.

「A, anh về rồi, anh Yuuto.」

「Ừ, anh về rồi đây. Mấy món này được không? Anh chọn đại thôi. Burger Teriyaki và Filet-O-Fish, Haruka thích cái nào hơn?」

Tôi đưa hai chiếc hamburger ra, Haruka trông có vẻ hơi bối rối.

「A, ờm...」

「?」

「V-vậy thì... cho em xin chiếc có cá kia ạ.」

「Ừ, được thôi.」

Đúng như tôi dự đoán, em ấy đã chọn món cá.

Tôi đưa cho em ấy gói Filet-O-Fish và cốc trà ô long, còn khoai tây chiên và gà viên chiên thì đặt giữa bàn để cả hai cùng ăn.

「Vậy mình ăn thôi.」

「A, vâng ạ, em mời anh.」

Chúng tôi chắp tay rồi cùng nhau mở giấy gói burger Teriyaki và Filet-O-Fish.

Hương thơm của burger Teriyaki và cá phi lê trắng xộc lên mũi.

Nhưng Haruka lại không có vẻ gì là định ăn.

Em ấy chỉ đăm đăm nhìn qua lại giữa tay tôi và con cá sốt tartar đang lấp ló sau lớp bánh, ánh mắt đầy phân vân. Sao thế nhỉ? Hay là em ấy lại để ý đến cái burger Teriyaki hơn...

「? Sao thế, em không ăn à?」

Thấy lạ, tôi lên tiếng hỏi, Haruka liền ngẩng lên, bối rối nhìn quanh.

「A, không ạ...」

「? A, hay là em không thích món này? Nếu vậy để anh đi mua món khác...」

Tôi cầm khay lên định đứng dậy.

「A, kh-không phải thế đâu ạ. Chỉ là...」

「Chỉ là?」

「C-chỉ là...」

Nói đến đây, Haruka hơi ngượng ngùng nhìn tôi.

「Anh ơi, ờ... món này nên ăn như thế nào ạ?」

「Hả?」

Em ấy hỏi với một giọng cực kỳ nghiêm túc.

「Mình bóc từ trên xuống rồi ăn từng lớp ạ? Hay là cắt ra cho dễ ăn cùng với sốt...? Nhưng ở đây không có dao nĩa, ư-ưm...」

「...」

Haruka nghiêng đầu suy tư trước chiếc hamburger.

Thôi khỏi phải hỏi lại, đây chắc chắn là lần đầu tiên của em ấy... Mà cũng phải, Haruka và hamburger quả là một sự kết hợp lạ lùng như một khu vườn thuần Nhật với chiếc máy cắt cỏ của Mỹ vậy.

Vì thế,

「À, Haruka này, hamburger thì cứ cầm tay thế này...」

「Vâng?」

「Rồi cắn một phát thật mạnh vào là được.」

Tôi vừa giải thích vừa minh họa cách ăn.

「A, r-ra là thế ạ. Cứ thế ăn bánh mì cùng với đồ ăn kèm bên trong.」

「Đúng rồi.」

Dù tôi không chắc dùng từ "đồ ăn kèm" có đúng không nữa.

「E-em hiểu rồi. Ừm, thế này...」

Gật gù ra vẻ đã hiểu, Haruka lóng ngóng rụt rè cầm chiếc Filet-O-Fish lên rồi cắn một miếng nhỏ trông thật đáng yêu.

「A, ngon quá ạ.」

「Ồ, vậy à?」

「Vâng, đây là một sự kết hợp em chưa từng thử, hương vị rất mới mẻ... Thật không ngờ lại có món ăn như thế này, em như được mở mang tầm mắt vậy. Cảm ơn anh, anh Yuuto.」

Vừa nói, em ấy vừa chuyên tâm ăn chiếc Filet-O-Fish, cái miệng nhỏ nhắn nhai nhai trông như một chú hamster đang ăn hạt hướng dương. Dù chưa quen với việc ăn bốc nên động tác còn hơi gượng gạo, nhưng may là em ấy vẫn ăn được. Xem ra em ấy cũng khá thích hamburger...

Tôi cảm thấy mình như một ông bố đang dõi theo cô con gái ba tuổi của mình sau bao lần trầy trật cuối cùng cũng chịu chơi trong hộp cát, rồi định đưa chiếc burger Teriyaki của mình lên miệng.

「...」

Và rồi, tôi để ý thấy.

Hay nói đúng hơn là đập vào mắt tôi.

Trên đôi má bầu bĩnh đáng yêu của Haruka trước mặt... có một vệt sốt tartar nhỏ dính ở đó.

「...」

Thế này là sao đây, có phải do miệng Haruka bé như con hến trong khi chiếc hamburger lại to như con hến khổng lồ từ đảo Iriomote không? Hay đây là sự chống cự cuối cùng của chú cá chiên vàng rụm kia...

Thôi thì thực hư thế nào cũng mặc, tôi không thể để yên được. Haruka dường như đang mải chiến đấu với chiếc hamburger nên không hề nhận ra.

「À, Haruka, má em dính sốt tartar kìa.」

「Ơ?」

「Kia kìa, bên phải ấy.」

「Ơ, th-thật ạ? Ừm, ừm...」

Em ấy luống cuống định tự lau đi nhưng mãi không được.

「Haruka, không phải bên đó, bên phải của em cơ...」

「B-bên này ạ?」

「Không, thấp xuống một chút...」

「À, ờm, khoảng này...」

「Thấp quá rồi... A, thôi, để anh lau cho, ngồi yên nào.」

「Ơ...?」

Làm thế này nhanh hơn.

Tôi cầm một tờ khăn giấy trên bàn rồi đưa về phía mặt Haruka.

「A, au...」

Haruka ngượng ngùng cụp mắt xuống, ngoan ngoãn để tôi lau cho.

Cái đầu nhỏ của em ấy khẽ lắc lư theo từng chuyển động của tờ giấy.

「Đây, sạch rồi.」

「A, cảm ơn anh. Đã phiền anh quá...」

Em ấy vừa lí nhí cảm ơn vừa tỏ ra áy náy.

「Đâu có phiền gì. Chỉ lau một cái thôi mà.」

「Kh-không có đâu ạ, anh đã giúp em rất nhiều. Một mình em không thể nào lau được... Với lại tay của anh Yuuto, cảm giác rất dịu dàng...」

「Hả?」

「Dịu dàng, hay là ấm áp, giống như đang được bao bọc bởi đệm thịt ở chân của Charlesrose (giống Maltese), cún cưng của Runa-sama vậy...」

「V-vậy sao?」

「Vâng. E-ehehe ♪」

Em ấy cười toe toét.

Ặc, dù tôi không hiểu cái ví von cho lắm và cũng không nghĩ mình đã làm gì to tát đến mức đó, nhưng được khen thì cũng không tệ, nên tôi cứ vui vẻ nhận lấy vậy. Mà sao cuộc trò chuyện này lại khiến tôi ngượng ngùng thế nhỉ. Cứ như thể hai đứa mình đang hẹn hò vậy──

「...」

...Khoan đã, "cứ như thể" cái gì nữa, đây rõ ràng là một buổi hẹn hò mà!

Tôi bất giác tự cốc đầu mình. Đúng rồi, vì sự vui vẻ hồn nhiên của Haruka và bữa trưa thong thả mà tôi suýt nữa đã quên béng mất, nhưng đây chính là một buổi hẹn hò thực sự. Lại còn là buổi hẹn hò đầu tiên đáng nhớ nữa.

「...」

Hừm.

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên thấy ngượng chín cả mặt. Cảm giác như đang phê pha sau một đêm hát karaoke thâu đêm rồi đột nhiên bừng tỉnh vậy...

Vì ngại ngùng, tôi cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào Haruka.

「A, ờ, ờm...」

Có lẽ sự bối rối kỳ lạ này đã lây sang cả Haruka, em ấy cũng từ từ... quay đi chỗ khác.

「A, s-sao thế nhỉ. C-có gì đó là lạ. Cảm giác ngượng ngùng quá...」

「Ừ, à, ờ...」

「...」

「...」

Cả hai chúng tôi đều im lặng, mỗi người nhìn một hướng.

Hừm, cái bầu không khí ngọt ngào, thơ mộng, cứ như chạm vào là tan chảy này là sao đây nhỉ...

「M-mình ăn tiếp đi ạ? Để nguội sẽ có lỗi với người đã làm ra món ăn này...」

「Ừ-ừ, đúng vậy.」

Thôi thì bỏ qua cái thắc mắc là đồ ăn nhanh gần như đều do máy móc làm ra cả.

Cuối cùng, cái không khí kỳ lạ đó cứ kéo dài cho đến khi chúng tôi ăn xong burger Teriyaki và Filet-O-Fish.

**4**

Sau bữa trưa, chúng tôi quyết định đi đến sự kiện mà Kayahara-san đã nói.

Sự kiện đó được tổ chức ở Queen's Square vào lúc ba giờ.

Xét về thời gian, chúng tôi nhận ra rằng nếu không đi ngay thì sẽ không kịp.

「Ừm, lối này phải không anh?」

Haruka vừa xoay xoay tấm bản đồ khu vực vừa hỏi tôi.

Đúng như lời Kayahara-san nói, địa điểm tổ chức sự kiện ở ngay gần công viên giải trí.

Đó là một khu quảng trường nhỏ nằm cách cổng ra phía đối diện với cổng vào chúng tôi đã đi lúc nãy khoảng năm phút đi bộ, băng qua một cây cầu.

Nơi đó dường như chính là Queen's Square.

「Em nghĩ là ở quanh đây... Kayahara-san và mọi người ở đâu nhỉ? Đông người quá nên em không thấy rõ...」

Haruka ngó nghiêng xung quanh.

Nhân tiện, Yokohama Cosmo Park không thu vé vào cổng, nên việc ra vào khá tự do, không cần làm thủ tục rườm rà mỗi lần ra vào. Hừm, thế giới ngày càng tiện lợi thật.

「Anh không rõ, nhưng chắc là ở phía thoáng đãng đằng kia nhỉ? Đã là sự kiện thì phải cần không gian rộng rãi chứ.」

「A, đúng rồi ạ. Mình đến đó xem thử nhé?」

「Ừ.」

Khi hai chúng tôi đang bàn bạc,

「A, chị Nogizaka ơi~」

「?」

Một giọng nói vang lên từ đâu đó.

Nhìn sang, tôi thấy Kayahara-san đang vẫy tay lia lịa ở một khu đất trống cách đó khoảng hai mươi mét.

「Ở-ở đây, ở đây ạ! A-anh chị đến rồi ạ! E-em cảm kích quá!」

「A, vâng.」

「E-em sẽ qua đó ngay! Ngay lập tức, một giây thôi ạ!」

Kayahara-san chạy vội về phía chúng tôi với vẻ mặt cực kỳ bối rối.

「A, cảm ơn hai người nhiều! N-nào, sự kiện đang diễn ra ở đây, mời anh chị vào ạ!」

Cô ấy vừa nói vừa kéo mạnh tay Haruka với vẻ mặt phấn khích, thở hổn hển.

「A-anh ơi...」

Haruka hoang mang nhìn tôi, vẻ mặt đầy bối rối.

Em ấy dường như đã bị choáng ngợp hoàn toàn trước sự tăng động như một chú hamster đói bụng được cho cả núi hạt hướng dương của Kayahara-san. Thôi thì cũng khó trách, nhưng tôi không thể để mặc em ấy được.

Tôi tiến lên nửa bước.

「À, cho hỏi sự kiện này là về cái gì vậy ạ?」

「Ơ?」

「Sự kiện ấy, chúng tôi vẫn chưa được nghe giải thích nó là gì...」

Tôi thay mặt Haruka đang bối rối để hỏi.

「A, v-vâng. X-xin lỗi, đúng là vậy. À, ờm, thực ra hôm nay là một chuyên mục đặc biệt của một tạp chí. Chúng tôi đang thực hiện một sự kiện chấm điểm thời trang và phỏng vấn các cặp đôi đến Minato Mirai, đồng thời chụp ảnh họ với khung cảnh Yokohama làm nền. Đó là tạp chí 『Vozue』, kh-không biết hai bạn có biết không?」

Vừa nói, Kayahara-san vừa lục lọi trong túi và lôi ra một thứ trông như một tạp chí thời trang cao cấp.

Bìa tạp chí là hình ảnh một cặp nam nữ tóc vàng mắt xanh đang cười rạng rỡ với nhau, để lộ hàm răng trắng bóng. Với một kẻ thường chỉ đọc những tạp chí thông tin như 『The Televi-John』 hay 『Tokyo Moon Walker』 như tôi, thứ này quả thực là hoàn toàn xa lạ.

Nhưng Haruka thì lại,

「Ơ, 『Vozue』 ạ? E-em biết ạ. Tạp chí này thường được đặt trên kệ trong phòng khách nhà em... À, ờm, thỉnh thoảng em cũng có đọc. Đây là một cuốn sách rất tuyệt vời ạ.」

「A, th-thật sao? Thật ra chị có quen biết với ban biên tập ở đó nên thường cùng họ tổ chức các sự kiện. C-chị cũng có tham gia một chút vào việc sản xuất nội dung...」

「Th-thật vậy ạ? Oa...」

Em ấy khẽ thốt lên với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Dường như giữa họ đã hình thành một mối quan hệ tin tưởng mà tôi không thể hiểu nổi.

「A, v-vậy đó, lần này cũng là một phần trong số đó. Ý tưởng của sự kiện là mời một vài cặp đôi đến đây làm người mẫu độc giả để chụp ảnh, ngoài ra còn có các người mẫu chuyên nghiệp giới thiệu về các cửa hàng và địa điểm. Công ty của chị cũng có vài người mẫu đến đây, nên bọn chị cũng đi theo...」

「...」

Quả thật, xung quanh có những người trông như nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh cho các cặp đôi và người mẫu. Chắc họ là những người tham gia sự kiện này.

「A, v-vậy nên, chị Nogizaka và bạn có muốn tham gia cùng không?」

「Ơ?」

「N-nếu được thì hai bạn có thể tham gia sự kiện cùng bọn chị, nhận chấm điểm thời trang và trả lời phỏng vấn không ạ? S-sẽ không tốn nhiều thời gian của hai bạn đâu...」

Cô ấy nhoài người về phía trước, mời mọc chúng tôi.

「A, ờm...」

「D-dù sao cũng là một cơ hội tốt, cũng là duyên phận mà. À, nếu hai bạn lo lắng về thông tin cá nhân thì không sao đâu ạ. Chúng tôi sẽ quản lý rất nghiêm ngặt, nếu cần thì tên tuổi cũng có thể để ẩn danh. H-hơn nữa, chúng tôi chụp ảnh rất nhiều người ở đây nên không chắc là ảnh của hai bạn có được đăng hay không...」

「À, nhưng mà...」

「X-xin hai bạn đó! Đã cất công đến đây rồi thì nếu không phải là không thích thì xin hãy tham gia đi mà...! H-hơn nữa, đây cũng sẽ là một kỷ niệm cho buổi hẹn hò của hai bạn đấy...」

「Ơ, k-kỷ niệm...!」

Nghe đến từ đó, Haruka liền giật nảy mình!

Vẻ mặt em ấy rõ ràng là đang rất hứng thú.

Thấy vậy, Kayahara-san chớp lấy thời cơ, nắm chặt cả hai tay Haruka.

「Đ-đúng, đúng vậy, là kỷ niệm đó! S-sau khi chụp xong, bọn chị sẽ tặng hai bạn tấm ảnh làm quà kỷ niệm. Cơ hội để lưu giữ kỷ niệm buổi hẹn hò thành một vật cụ thể không có nhiều đâu! T-tuyệt vời lắm phải không?」

「C-chuyện đó thì đúng là...」

「Đúng không, đúng không, phải không nào?」

「...」

Haruka có vẻ phân vân một lúc lâu.

Cuối cùng,

「Anh ơi, anh Yuuto, nếu được thì chúng ta cùng tham gia nhé...?」

Em ấy ngước lên nhìn tôi như thể đang dò ý.

Với tôi thì, vốn dĩ đã định tham gia sự kiện này rồi, nên nếu Haruka đã muốn thì chẳng có lý do gì để tôi phản đối cả.

「Ừ, được thôi. Mình thử xem sao.」

「A──」

Nghe tôi đồng ý, gương mặt Haruka sáng bừng lên vì vui sướng.

「V-vâng! Ừm, vậy thì cho chúng em tham gia một chút ạ...」

「Th-thật sao! V-vậy thì mời hai bạn qua bên này! Bọn chị đã chuẩn bị máy ảnh và thiết bị sẵn rồi...」

「V-vâng ạ.」

「Tôi hiểu rồi.」

Theo chỉ dẫn của Kayahara-san, chúng tôi di chuyển đến khu vực trống trải.

Và thế là, buổi chụp ảnh sự kiện bắt đầu.

「À, vậy chúng tôi phải làm gì đây? Cứ đứng đại ở đâu đó là được...?」

「A, x-xin lỗi. Như vậy cũng được, nhưng trước tiên chị có thể chụp riêng từng người được không?」

「Ơ?」

Kayahara-san đột nhiên nói vậy.

「À, ờm, cuối cùng thì vẫn sẽ chụp chung hai người, nhưng trước hết, để luyện tập và chuẩn bị, chị nghĩ nên chụp riêng từng người thì sẽ tốt hơn. Đ-được không ạ?」

「Dạ...」

Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng nếu vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì.

Haruka dường như cũng không phản đối, em ấy gật đầu lia lịa: 「A, vâng. Nếu anh Yuuto đồng ý thì...」

「A, cảm ơn hai bạn. V-vậy thì nhờ Ayase-kun trước được không?」

「À, vâng. Tôi hiểu rồi.」

Tôi gật đầu, đi theo Kayahara-san và một người phụ nữ trông như nhiếp ảnh gia đến khu vực chụp ảnh là một khoảng không gian thoáng đãng. Từ phía sau, Haruka cổ vũ tôi: 「A-anh Yuuto, cố lên ạ.」

「V-vậy thì em cứ đứng đại ở đó rồi tạo dáng nhé? Kiểu như đang nhìn ra biển ấy.」

「A, vâng.」

Nghe vậy, tôi đặt chân phải lên một cái cọc neo gần đó, rồi đặt khuỷu tay phải chống cằm lên trên.

「V-vậy thì mình chụp nhé. Chị nhiếp ảnh gia, x-xin nhờ chị.」

「OK, một cộng một là~?」

「Ơ, h-hai~?」

*Tách tách.*

Tiếng hô của chị nhiếp ảnh gia, câu trả lời ngớ ngẩn của tôi và âm thanh của chiếc máy ảnh Polaroid vang lên.

「V-vâng, xong rồi ạ.」

「Ơ, nhanh vậy sao?」

「V-vâng. Vì chỉ là luyện tập thôi mà...」

「Dạ...」

Chắc là vậy rồi.

Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng, giống như một chai nước có ga bị để mở cả ngày vậy, trong khi đó,

「V-vậy thì tiếp theo, xin mời chị Nogizaka ạ.」

「A, v-vâng.」

Haruka bước lên phía trước với vẻ mặt căng thẳng.

Ngay lập tức, khung cảnh xung quanh trở nên tất bật lạ thường.

Những người trông như trợ lý cầm tấm hắt sáng và các loại thiết bị khó hiểu bắt đầu di chuyển vội vã, cùng với những chỉ thị của Kayahara-san.

「A, ch-chỗ đó, điều chỉnh hướng sáng cho đúng đi.」

「A, VÂNG.」

「Kh-không được, đứng ở đó sẽ tạo ra một cái bóng dài ba milimét ở đầu ngón chân của chị Nogizaka...」

「X-XIN LỖI.」

「...」

Sao tôi có cảm giác sự đối xử khác nhau một trời một vực như lâu đài trên không và đế chế dưới lòng đất thế nhỉ, hay là do tôi tưởng tượng?

Sự chuẩn bị ngay từ khâu đầu tiên đã khác hẳn, và chị nhiếp ảnh gia đang cầm một chiếc máy ảnh to vật vã như khẩu súng tiểu liên... Hừm, thôi thì trình độ của một đối tượng được chụp ảnh như tôi và Haruka vốn đã chênh nhau đến năm bậc. Có lẽ việc mong muốn được đối xử như nhau đã là quá tự phụ rồi.

Trong lúc đó, công tác chuẩn bị chụp ảnh dường như đã hoàn tất.

「Vậy thì mình bắt đầu chụp nhé~」

「V-vâng, ạ.」

Cùng với giọng nói đó là tiếng màn trập vang lên rộn rã *basha basha basha!* và những yêu cầu của nhiếp ảnh gia như 「Nhìn về phía này đi ạ」.

Nhưng──

「A, ờm, chị Nogizaka ơi... chị có thể thả lỏng biểu cảm hơn một chút được không...」

「V-vâng. N-như thế này ạ? (*cứng đơ*)」

「Ư-ừm, l-làm sao nhỉ, nếu chị có thể cười một cách tự nhiên hơn thì tốt quá...」

「T-tự nhiên, ạ? Ừm... (*gượng gạo*)」

「...」

Trước mắt tôi là nụ cười có phần cổ xưa của Haruka.

À, phải rồi, dù thế nào thì Haruka cũng rất dễ bị khớp trước đám đông. Lần thi piano ở London ngày trước, em ấy cũng đã cứng đơ đến phút cuối, làm tôi lo sốt vó.

「Ch-chuyện này phải làm sao đây... Vốn dĩ cô bé đã rất xinh đẹp nên dù biểu cảm có hơi cứng một chút cũng không sao, nhưng để thu hút được càng nhiều người càng tốt thì có được một nụ cười thật đẹp vẫn hơn cả... lẩm bẩm...」

「À, chị ơi...」

「! A, x-xin lỗi. Ch-chúng ta nghỉ một lát được không? Chị muốn suy nghĩ một chút...」

「A, v-vâng.」

Đáp lại lời nói vội vã của Kayahara-san, Haruka gật đầu với vẻ hơi bối rối rồi lóc cóc quay trở lại chỗ tôi.

「Vất vả cho em rồi, Haruka. Chắc mệt lắm nhỉ.」

「V-vâng ạ. Chẳng hiểu sao em lại thấy căng thẳng quá đi mất…」

「À, ừm.」

「Bị các anh nhiếp ảnh gia chĩa máy ảnh thẳng vào mặt như thế này, kể từ hồi lễ Shichi-Go-San đến giờ em gần như chưa trải qua lần nào… nên có cảm giác không được tự nhiên cho lắm.」

Cô bé vừa đặt tay lên ngực vừa khẽ thở ra.

Xem ra Haruka đã hơi mệt mỏi tinh thần rồi.

Mà cũng phải, bị người ta chĩa cái máy ảnh to đùng như thế vào mặt mà vẫn giữ được tinh thần như bình thường thì đúng là chuyện không tưởng. Vốn dĩ, nếu sống một cuộc đời bình thường thì mấy chuyện chụp ảnh này đâu có mấy khi xảy ra, mà nhìn kiểu gì thì Haruka cũng không phải tuýp người giỏi nổi bật trước đám đông. Mệt là phải.

Có điều, chúng tôi đã cất công đi hẹn hò lần đầu mà lại để em ấy mệt mỏi thế này thì cũng không hay cho lắm…

「──Em có sao không, Haruka?」

「Dạ?」

「Nếu em thấy mệt quá thì không cần phải cố gắng đâu…」

Tuy sẽ không thể tham gia sự kiện được nữa, nhưng chuyện đó cũng đâu có gì to tát. Vốn dĩ nó cũng chỉ là tiện thể, là một phần phụ thôi mà.

Thế nhưng, nghe tôi nói vậy, Haruka liền lắc đầu quầy quậy.

「Em ổn mà. Em đâu có cố gắng gì đâu ạ. Vui lắm đó anh.」

「Nhưng mà…」

「Đúng là em có hơi căng thẳng, nhưng những trải nghiệm thế này hiếm khi có được, nên đây là một cơ hội tốt ạ. Với lại──」

「?」

「Với… với lại, em nghĩ đây là một cơ hội hiếm có. Được chụp ảnh cùng anh Yuuto ở một nơi lãng mạn thế này… Không có gì tuyệt hơn để… làm một kỷ niệm cho buổi hẹn hò đầu tiên của em và anh Yuuto…」

「Haruka…」

「Thế nên em thấy vui lắm. Em không nghĩ là mình đang cố gắng đâu ạ.」

Nói rồi, cô bé mỉm cười rạng rỡ.

Đó là một nụ cười tỏa nắng từ tận đáy lòng.

「──Vậy à. Nếu Haruka đã nói vậy thì…」

「Vâng. Chúng ta hãy cùng nhau tạo nên một kỷ niệm thật tuyệt vời nhé ♪」

Cô bé vừa siết chặt hai bàn tay giơ lên trước ngực, vừa gật đầu một cách mạnh mẽ.

Cách chỗ chúng tôi chừng hai mươi mét,

「N-này, anh nhiếp ảnh gia!」

「Vâng?」

「B-bây giờ chính là cơ hội đó! Khoảnh khắc vàng! C-cô Nogizaka đang có một nụ cười vô cùng tuyệt vời kìa!」

「Ơ, nhưng họ đang nói chuyện mà? Hơn nữa, với bố cục này thì kiểu gì cậu con trai kia cũng lọt vào khung hình… Như vậy có được không ạ?」

「Đ-được! C-chuyện đó sau này chỉnh sửa hay làm mờ gì đó là được hết. Th-thật ra thì tôi muốn ảnh chụp riêng cô Nogizaka thôi, nhưng t-trong lúc này thì không thể đòi hỏi nhiều được… V-vậy nên cứ chụp đi. A, n-nhớ đừng để hai người họ phát hiện nhé. Nếu họ nhận ra thì có lẽ sẽ hỏng hết cả đấy…」

「V-vâng, nếu vậy thì…」

Tách tách tách.

Tiếng máy ảnh khẽ vang lên.

「Ư-ừm… ừm… quả nhiên là đẹp thật. Đ-đây mới chính là biểu cảm thật sự của cô Nogizaka… Biểu cảm rạng rỡ mà tôi đã thấy vào đêm giao thừa…」

Vừa ngắm nhìn, cô ta vừa chắp hai tay trước ngực một cách say sưa.

Một lúc sau, khi đã chụp xong một lượt,

「N-nhưng mà, cô Nogizaka chỉ nở nụ cười đẹp nhất khi ở bên cạnh cậu Ayase thôi nhỉ… Điểm đó có hơi đáng lo một chút… N-nhưng không sao, việc xuất hiện trước đám đông cứ trải nghiệm nhiều lần là sẽ quen thôi, ư-ừm.」

Cô ta vừa lẩm bẩm, vừa gật gù như thể đã tự mình thấu tỏ mọi chuyện.

「A, cảm ơn anh chị rất nhiều. N-nhờ có anh chị mà sự kiện đã rất sôi nổi, chuyên mục trên tạp chí có lẽ cũng sẽ thành công tốt đẹp.」

「A, không có gì đâu ạ… Bọn em mới là người phải cảm ơn vì đã nhận được những bức ảnh tuyệt vời thế này…」

Haruka vừa lắc đầu quầy quậy vừa đưa mắt nhìn xuống tấm ảnh trên tay.

Thứ được nâng niu trên đó là tấm ảnh hai chúng tôi chụp chung với hậu cảnh là tòa tháp Landmark Tower. Đó là một tấm ảnh được hoàn thiện chuyên nghiệp, là món quà kỷ niệm khi tham gia sự kiện.

「Em sẽ trân trọng tấm ảnh này. Em sẽ lồng nó vào chiếc khung ảnh yêu thích nhất và đặt ở nơi sáng nhất trong phòng.」

「V-vậy ạ. T-thấy cô bé vui đến vậy chúng tôi cũng mừng lắm.」

Kayahara-san cúi đầu lia lịa.

「A, ờm, vậy chúng tôi xin phép đi trước…」

「À, cảm ơn chị đã giúp đỡ nhiều.」

「A, ư-ừm. Hôm nay thật sự cảm ơn hai em nhiều. H-hẹn gặp lại nhé, Nogizaka-san, Ayase-kun.」

Sau khi cúi đầu chào Kayahara-san đang vẫy tay lia lịa, chúng tôi rời khỏi đó.

「Sự kiện vui thật anh nhỉ.」

Trên vỉa hè cách Queen's Square một quãng, Haruka nói.

「Rất mới mẻ và là một trải nghiệm vô cùng thú vị. Em mừng vì mình đã mạnh dạn tham gia.」

「Ừ, có lẽ vậy.」

Dù sao thì đó cũng là một khoảng thời gian khá vui vẻ.

Chúng tôi đã có được những trải nghiệm mới và còn nhận được cả ảnh nữa. Mà, sau buổi chụp hình, Haruka có vẻ khá vất vả với việc kiểm tra thời trang rồi trả lời khảo sát các kiểu.

「Rồi, giờ chắc mình quay lại công viên giải trí thôi. Cũng khá muộn rồi.」

「Vâng ạ. Vâng, chúng ta đi thôi.」

Haruka mỉm cười gật đầu.

Rồi chúng tôi đi qua cổng vào ban nãy và một lần nữa trở lại bên trong công viên.

Đã hơn bốn rưỡi chiều, Minato Mirai chìm trong khung cảnh hoàng hôn.

「Oa, ánh hoàng hôn phản chiếu khắp nơi lấp lánh quá…」

「…」

「Cứ như một nơi hoàn toàn khác so với lúc nãy… Thật là mê mẩn làm sao.」

Haruka vừa đưa tay che miệng, vừa nhìn ngắm xung quanh và thốt lên.

Quả thật, khung cảnh chìm trong sắc cam bao trùm khắp nơi trông khác hẳn với công viên giải trí đông đúc người qua lại chỉ mới lúc trước.

「──Tiếc thật, nhưng chắc trò tiếp theo là trò cuối cùng rồi. Nếu về muộn quá, chị Hazuki và mọi người sẽ lo lắng đấy.」

「Vâng ạ. Thật đáng tiếc…」

「Em có muốn chơi trò nào không? Mà anh nghĩ chúng ta cũng đi gần hết rồi…」

Vì đã đến từ buổi sáng nên nhìn qua bản đồ công viên, chúng tôi gần như đã chinh phục hết tất cả các trò chơi.

Bỗng, Haruka rụt rè giơ tay.

「A, vâng. Có một trò ạ.」

「Hửm, trò nào vậy?」

Vẫn còn trò nào nữa sao?

Trước ánh mắt ngơ ngác của tôi,

「Dạ, là… vòng đu quay… ạ.」

Cô bé vừa ngước nhìn tôi một cách e dè vừa nói.

「Em nghe nói cảnh vật nhìn từ trên đỉnh rất đẹp, nên từ lâu em đã muốn đi thử một lần. Thế nên nếu được, em muốn chúng ta đến đó ạ…」

「Vòng đu quay à…」

Đúng là một ý tưởng hay.

Đó là vòng đu quay có gắn đồng hồ lớn nhất thế giới, nằm ở vị trí nổi bật nhất trong công viên, nhìn xuống toàn cảnh bên dưới.

Với độ cao 112,5 mét, tầm nhìn từ trên đó chắc chắn là tuyệt hảo, và nghe đâu nó rất được lòng tất cả du khách đến đây (bản đồ viết thế).

Trong lời khuyên của Mika cũng có đoạn,

『Điểm tình tứ cực đỉnh☆: Vòng đu quay. Điểm nhấn cao trào tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Vừa ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp, tình cảm của hai người cũng sẽ cùng nhau tỏa sáng như những viên ngọc lấp lánh trước mắt, rồi cứ thế trao nhau nụ hôn đầu tiên… Kyaa♪』

Con bé đã viết những thứ như thế…

「Ừm, được thôi, đi nào. Giờ này chắc là thời điểm thích hợp, có lẽ sẽ ngắm được cả cảnh đêm nữa.」

「A, vâng ạ!」

Khuôn mặt Haruka sáng bừng lên vẻ vui sướng thật sự.

Thật lạ là chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt đó thôi, tôi cũng cảm thấy như mình đang hạnh phúc lây.

「Oa… đẹp quá anh ơi…」

Nhìn xuống cảnh vật bên dưới qua ô cửa sổ, Haruka thốt lên đầy cảm động.

「Đẹp hơn nhiều so với những gì em tưởng tượng… Chỗ kia là gì vậy anh? Biển lấp lánh quá.」

「Chắc là cầu Yokohama Bay Bridge đấy. Xét về vị trí thì anh nghĩ là nó.」

「Vậy ạ? Cầu Bay Bridge-san…」

Haruka nheo mắt lại, vẻ say sưa hơn nữa.

Đúng như lời Haruka nói, cảnh đêm nhìn từ vòng đu quay quả là tuyệt phẩm.

Với độ cao 112,5 mét, tầm nhìn đã ở mức đỉnh cao, lại thêm ánh đèn từ các tòa nhà và xe cộ nhấp nháy khắp nơi, trông chẳng khác gì một màn trình diễn ánh sáng. Có thể nói, đây là khung cảnh hoàn toàn xứng với hai từ "huyền ảo". Lẽ ra, đây phải là một tình huống khiến người ta dán mắt không rời.

「…」

Thế nhưng, thực tế thì có một thứ khiến tôi bận tâm hơn cả cảnh đêm.

Nói là bận tâm, hay đúng hơn là tâm trí tôi cứ tự động hướng về phía đó.

Đó là──

「Anh Yuuto nhìn kìa. Kia chắc là Queen's Square lúc nãy đó anh.」

「Ừm, à.」

「Nhìn từ đây trông nhỏ bé quá. Lúc nãy em còn thấy nó rộng thế cơ mà…」

「…」

──Bóng dáng Haruka đang áp sát vào cửa sổ, cách tôi khoảng một mét.

Không, không phải Haruka đang làm gì đặc biệt cả.

Chỉ là, nói sao nhỉ, tuy hiện tại chúng tôi đang ở trong cabin của vòng đu quay, nhưng theo một nghĩa nào đó, đây cũng là một không gian kín, và trước mắt là một cảnh đêm lãng mạn đang trải ra hết mức có thể. Dù không phải như lời khuyên có phần “dị” của Mika, nhưng tôi không thể không để tâm đến nhiều thứ được.

「…」

…Hừm.

Tự mình thấy mình cũng “dị” thật…

Khi tôi đang ngồi đối diện và trăn trở với những suy nghĩ đó thì,

「──-san, anh Yuuto?」

「Ối!?」

Bất thình lình, khuôn mặt Haruka đã ở ngay trước mặt tôi.

Một khoảng cách cực gần, chỉ chừng ba mươi centimet.

「C-có chuyện gì vậy, Haruka?」

「Dạ? À không, em gọi anh từ nãy mà không thấy anh trả lời…」

Haruka nghiêng đầu, vẻ hơi bối rối.

Xem ra, tôi đã chìm vào thế giới riêng của mình lúc nào không hay.

「À-à, vậy à. Xin lỗi em.」

「?」

「À, không có gì. Mà có chuyện gì sao?」

Tôi lắc đầu rồi hỏi lại.

「A, không ạ, em thấy có một con tàu lớn ở đằng kia nên định chỉ cho anh xem── Ủa, anh Yuuto, môi anh…」

Nói đoạn, Haruka rướn người về phía trước thêm nửa bước.

「Bị chảy máu kìa. Sao vậy anh?」

「Hả…」

Tôi đưa tay lên sờ thử thì đúng là có chảy một ít máu. Chắc là do khô quá nên bị nẻ rồi. Thời tiết vốn đã hanh khô, lại thêm tình trạng hơi căng thẳng từ nãy đến giờ. Da thịt thiếu vitamin E mà lại mất nước quá nhiều thì cũng khó tránh. Thôi thì mấy cái này cứ quẹt đại đi là xong thôi… Tôi định đưa tay lên thì,

「A, đ-đừng ạ. Phải xử lý cẩn thận chứ──」

Tôi bị cản lại.

Nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, Haruka khẽ lắc đầu.

「À thì, môi là nơi rất nhạy cảm nên không được đối xử thô bạo đâu ạ. Cho nên… anh đừng cử động nhé.」

「Ơ──」

Cô bé lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc khăn tay trắng tinh, rồi cẩn thận lau môi cho tôi. Cảm giác mềm mại của lớp vải cao cấp chạm vào môi tôi.

「Lúc nãy anh đã lau cho em rồi, nên giờ chúng ta huề nhé ♪」

Cô bé vừa mỉm cười, vừa thoăn thoắt đôi tay.

「Chỗ này nữa── Rồi, sạch rồi ạ. Giờ anh nên thoa một ít son dưỡng. Nếu cứ để khô thế này sẽ lại bị nẻ nữa đó.」

「A, c-cảm ơn em.」

Tôi gật đầu, lòng có chút xao động.

Mà nói vậy chứ, tôi làm gì có mấy thứ mỹ phẩm như son dưỡng.

Thấy vậy, Haruka đặt ngón tay lên miệng, rồi nói.

「Vậy ạ? A, nếu được thì anh dùng cái này đi ạ.」

Lần này, cô bé lấy từ chiếc túi xách bên cạnh ra một thỏi son dưỡng.

Đó là một thỏi son màu cam xinh xắn, trên đó có dòng chữ『Uruoi Lip・Pure Water %』.

「Ơ, à, không…」

「?」

Dù được mời nhưng tôi cũng khó xử lắm.

Bởi vì nó được lấy ra từ túi của Haruka, nghĩa là đó là thứ Haruka vẫn thường dùng. Và nếu là thứ Haruka thường dùng, nghĩa là phần đầu son thường xuyên tiếp xúc với môi của Haruka, và điều đó có nghĩa là lớp son ở đầu thỏi son đó gần như tương đương với đôi môi của Haruka một cách gián tiếp…

「…………」

Trong lúc tôi đang hoang mang tột độ một mình, Haruka có lẽ đã hiểu lầm điều gì đó, cô bé vỗ tay một cái.

「A, đúng rồi nhỉ. Không có gương thì tự mình thoa cũng khó. Xin lỗi anh, em không để ý đến chuyện đó…」

「Ơ…」

「À thì, em xin thất lễ một chút ạ.」

Cô bé mở nắp thỏi son rồi đưa thẳng về phía môi tôi.

「K-khoan, H-Haruka──」

「A, anh đừng cử động. Sẽ bị lem đó ạ.」

「K-không, ý anh là…」

Thoa thoa.

Không chờ tôi nói hết câu, Haruka đã áp thỏi 『Uruoi Lip・Pure Water %』 lên vết nẻ của tôi.

Cảm giác mềm mịn như kem chạm vào đầu môi.

Thỏi son dưỡng với đầu son hơi tròn, mượt mà và ẩm ướt như lớp kem tươi hảo hạng, lại còn mang một mùi hương thoang thoảng giống hệt Haruka… Aaa, có lẽ ngày mai dù có bị một đàn trâu rừng Mỹ giày xéo đến nát bươm như giẻ lau rồi thăng thiên, tôi cũng không còn gì hối tiếc… Giữa lúc tôi đang chìm trong cảm giác mơ màng đó thì.

Chao đảo.

Bất chợt, cabin vòng đu quay hơi rung lắc.

「Hử?」

「A…」

Có lẽ là do bị gió tạt. Bình thường thì đây chỉ là một cú rung lắc thường thấy, không có gì đáng kể, nhưng với Haruka, người đang trong tư thế cúi về phía trước để thoa son cho tôi, thì nó lại là một cú sốc lớn.

「Kya, kyaa!」

Cô bé kêu lên một tiếng thất thanh rồi lảo đảo.

Sau khi quơ quơ hai tay trong không trung như để tìm chỗ bám, Haruka mất thăng bằng… rồi ngã bổ nhào lên người tôi đang ngồi.

「Ối…」

「A…」

Kết quả là chúng tôi rơi vào một tư thế gần giống như các cặp đôi hay ngồi đối mặt nhau trên ghế dài.

Haruka ngồi gọn trên đùi tôi, hai tay quàng qua cổ. Phần xương hông của tôi bị đùi em ấy ép vào, và mái tóc mượt mà thoang thoảng hương hoa của em ấy khẽ rũ xuống má.

Nhân tiện, thỏi son dưỡng đã bay khỏi tay Haruka trong cú lắc vừa rồi và đang cắm trên đỉnh đầu tôi, nhưng chuyện đó tạm thời cứ để sang một bên đã.

「A, x-x-xin lỗi anh!」

「A, kh-không sao…」

「C-chuyện đó, x-xin lỗi anh! E-em sẽ đứng dậy ngay ạ…」

Haruka cuống cuồng vung vẩy hai tay, cố gắng đứng dậy, nhưng vì chúng tôi đang ngã chồng lên nhau trong không gian chật hẹp của cabin nên không tài nào làm được.

「H-Haruka, em không cần phải vội thế đâu, không sao mà.」

「Ơ, n-nhưng mà, c-cứ thế này sẽ làm anh mỏi lưng…」

「L-lưng anh không sao đâu…」

À thì, có một cảm giác gì đó mềm mại và dễ chịu đang chạm vào vùng eo của tôi, nên theo một nghĩa khác, có thể nói là đang có gánh nặng đấy, nhưng ít nhất, cái vấn đề trọng lượng mà Haruka đang lo lắng thì hoàn toàn không có.

「N-nhưng mà, không thể như vậy được…」

Haruka lại cố gắng cử động.

Và rồi, chúng tôi nhìn vào mắt nhau.

Một sự giao thoa hoàn hảo như ngón tay của mấy sinh vật trong bộ phim về người ngoài hành tinh nào đó.

「…」

「…」

Cả hai chúng tôi bất giác đỏ mặt rồi im bặt.

Bởi vì tình hình hiện tại là thế này đây.

Địa điểm: Cabin vòng đu quay (phòng kín) sau khi mặt trời đã lặn và trời tối hẳn.

Trạng thái: Haruka và tôi đang ngồi đối diện nhau, quấn lấy nhau.

Tình huống: Vòng đu quay đang ở ngay đỉnh, và phải mất vài phút nữa mới xuống được mặt đất.

「…………」

C-cái này… chẳng phải là một tình huống đậm chất thanh xuân hay sao?

Hay đúng hơn, nó chẳng là gì khác ngoài điều đó.

Chính lúc ấy.

Khẽ.

Như thể đã quyết tâm điều gì, Haruka với khuôn mặt đỏ bừng nhắm mắt lại.

Rồi cô bé hơi ngẩng mặt lên, từ từ tiến lại gần tôi.

「!?」

C-cái này…!?

Lồng ngực tôi bất giác rung lên bần bật! (theo kiểu lên cơn đau tim).

Một hành động bất ngờ của Haruka.

Không, nếu là trước đây, có lẽ cô bé chỉ đơn giản là không chịu nổi bầu không khí lãng đãng xung quanh mà nhắm mắt lại một cách vô thức thôi. Và thực tế đúng là như vậy. Thế nhưng, Haruka của hiện tại đã bắt đầu hiểu được phần nào khái niệm về “thích”. Nếu vậy, hành động này cũng có một ý nghĩa nhất định──?

──N-nếu đã thế thì ở đây…

Mình có nên tiến tới như một con Chupacabra đang lên cơn thèm máu không nhỉ?

Về mặt tình huống thì đây đã là loại thượng hạng nhất rồi, và biết đâu, lớp son dưỡng bị tách rời trên môi hai chúng tôi đang tìm kiếm sự đoàn tụ và hút lấy nhau.

「…」

──Đ-được rồi.

──Lúc này mà không tiến tới thì không phải đàn ông.

Tôi quyết tâm.

Tôi định liều mình rướn người tới vì sự tiến triển phức tạp theo nhiều nghĩa của tình hình hiện tại và vì sự đoàn tụ của thỏi son dưỡng──

Reng reng reng reng, reng reng reng reng♪

「!?」

Ngay khi khuôn mặt Haruka chỉ còn cách chừng mười centimet, một âm thanh như thế bỗng vang lên từ trong túi quần tôi.

Một giai điệu nặng nề, xoáy vào ruột gan.

Không cần xác nhận lại cũng biết… đó là bản 『Định Mệnh』 của Beethoven.

「…」

「…A, anh Yuuto ơi, 『Định Mệnh』 đang réo…」

Haruka, người đã mở mắt tự lúc nào, lên tiếng.

「…. Ừm, à, à…」

Cảm thấy mình như một con lừa bị giật mất củ cà rốt ngay trước vạch đích, tôi lấy điện thoại ra và áp vào tai.

Ngay lập tức, một giọng nói khỏe khoắn đến thừa thãi vang lên từ đầu dây bên kia.

「Yê~, anh hai, mọi chuyện với chị dâu tiến triển tốt đẹp chứ? Hai người đi vòng đu quay chưa? Có làm theo lời khuyên tuyệt vời của em Mika mà hôn nhau chưa~, kyaa♪」

「…」

Vẫn là con bé tóc hai bím tự tung tự tác như mọi khi.

Trong lúc tôi cảm thấy mệt mỏi từ tận đáy lòng,

「Ủa, hay là phản ứng này có nghĩa là chưa làm gì à~? Tịt ngòi? Hay xịt ngòi? Mồ~, đúng là đồ vô dụng~. Chị dâu đã nhắm mắt rồi ghé mặt lại gần rồi mà, phải không?」

「Ừ thì đúng là thế, nhưng…」

Nếu cứ có cơ hội là mọi việc sẽ thành công thì cái xã hội phân chia giai cấp hiện nay đã không tồn tại. Hơn nữa, nếu không có cuộc điện thoại này, thì có lẽ giờ này những lớp son dưỡng bị chia cắt đã có một cuộc đoàn tụ cảm động rồi cũng nên… à mà khoan đã.

Câu nói vừa rồi của Mika.

Không, bỏ qua chuyện vô dụng hay không, tại sao con bé tóc hai bím này lại biết chuyện Haruka đã nhắm mắt và ghé mặt lại gần tôi chứ!?

Thì ra,

「Hừm~, tại vì em đã chỉ cho chị ấy mà~♪ Em bảo là 『Lúc chỉ có hai người trên vòng đu quay, chị cứ nhắm mắt lại rồi ghé mặt lại gần anh hai một chút xíu thôi là sẽ có chuyện tốt xảy ra đó~♪』」

「…Hả?」

「Thì đó~, là bước cuối cùng để hoàn thiện điểm tình tứ mà em đã chỉ cho chị ấy. Để anh hai dễ trở thành anh rể hơn đó mà♪ Nhưng mà lạ thật nha~, con trai bình thường mà gặp cảnh đó thì không thể nào không đổ được chứ~」

「…………」

…Thì ra là vậy.

Bảo sao Haruka lại làm như thế. Dù đã biết xu hướng hành động của mấy đứa em tóc hai bím từ trước, nhưng tôi đã quá bất cẩn khi hoàn toàn quên mất khả năng chúng đã nhồi nhét những kiến thức thừa thãi đó vào đầu em ấy…

「Này này, thế kết quả thế nào? Hay là thật ra mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp?」

「…」

Toàn thân tôi mất hết sức lực.

Sau đó, Mika có vẻ vẫn nói gì đó, nhưng tôi kết thúc cuộc gọi mà chẳng nhớ được gì nhiều.

「…」

「Anh Yuuto ơi, Mika nói gì vậy ạ…」

「…. Không…」

Tôi không thể nào nói ra được.

Nhưng trước mắt, tôi chỉ nói với em ấy rằng không cần phải nhắm mắt nữa.

「Ơ, vậy ạ? Nhưng mà, Mika bảo là nhất định phải làm như vậy mới tốt mà…」

「…」

Haruka trông có vẻ khó hiểu, giống như một con cáo fennec vừa bị gặm nhẹ vào má, nhưng nếu để em ấy làm thế lần nữa thì cơ thể này của tôi không chịu nổi đâu. Đúng là giống như bị nhét vào một cái bao đầy rắn biển Irabu sống vậy.

Trong lúc tôi gục vai xuống và thở dài thườn thượt,

「Nhưng mà──Em cũng cảm thấy mình hơi hiểu những gì Mika nói.」

「Hả?」

Haruka khẽ hạ giọng, nói lí nhí.

「Lý do tại sao nên nhắm mắt khi chỉ có hai chúng ta, ạ. Ch-chuyện tốt là gì thì em không hiểu lắm… N-nhưng mà khi chỉ có hai người mà mặt anh Yuuto lại ở gần thế này… m-mở mắt ra thì, xấu hổ lắm ạ.」

「Haruka…」

Nói mới nhớ, dù sao thì tư thế của chúng tôi vẫn là ngồi đối mặt nhau.

Haruka, với khuôn mặt hơi ửng hồng, đang ngồi gọn gàng trên đùi tôi và ngước nhìn tôi từ khoảng cách cực gần.

Để tình trạng này tiếp diễn nữa thì không ổn chút nào… Tôi định sửa lại tư thế thì,

「A, anh Yuuto ơi, em có một thỉnh cầu ạ…」

「Hửm?」

「Th-thêm một chút nữa… c-cứ như thế này có được không ạ?」

「Hả!?」

Haruka lại nói ra một điều như vậy.

「A, x-xin lỗi anh. Ch-chuyện đó, e-em biết đây là một yêu cầu ích kỷ, hay đúng hơn là vô phép. N-nhưng mà, em muốn cứ như thế này thêm một chút nữa, được chạm vào anh Yuuto…」

「…」

「Ch-chẳng hiểu sao em thấy rất bình yên, hay đúng hơn là rất dễ chịu… A, t-tất nhiên là nếu anh Yuuto không phiền ạ… N-nếu không được thì──」

「A, kh-không…」

Không đời nào có chuyện tôi từ chối cả. Nói đúng hơn, cá nhân tôi rất hoan nghênh yêu cầu này.

「Th-thật ạ?」

「Ừm, à, ừ.」

「C-cảm ơn… anh ạ.」

Nghe tôi trả lời, Haruka nở một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng.

「Ê-hê hê♪ Mùi của anh Yuuto…」

Cô bé vừa thì thầm bên tai tôi, vừa dựa sát vào người tôi một cách nũng nịu.

「…」

Thôi thì, tuy đã xảy ra đủ thứ chuyện, nhưng chỉ cần được tận hưởng cử chỉ làm nũng này của Haruka (cùng với, ừm, cú tiếp xúc gián tiếp qua thỏi son dưỡng) là đã đủ để coi đây là một ngày ý nghĩa rồi.

Bên ngoài cửa sổ, cảnh đêm của Minato Mirai đang lấp lánh tỏa sáng.

Và cứ như thế.

Buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi ở Yokohama Minato Mirai đã kết thúc.