0
Sừng sững trước mắt tôi là một cánh cổng khổng lồ như tường thành.
Một cánh cổng kiểu Tây hiên ngang sừng sững, như thể muốn uy hiếp tất cả những ai dám đến gần.
Tuy không đến tầm cổng chào Khải Hoàn Môn như của nhà Nogizaka, nhưng xét theo tiêu chuẩn thông thường của một "cái cổng", nó xứng đáng được xếp vào cỡ XL. Chiều sâu chắc cũng ngót một mét, còn chiều cao thì nhẹ nhàng cũng phải ba mét. Đã thế, trên đỉnh bức tường bao quanh cổng còn giăng kín một lớp dây thép gai, kèm theo tấm biển có hình minh họa ghi: 『Coi chừng điện cao thế! Sẽ được diện kiến Đức Mẹ Đồng Trinh đấy!』
「…」
Ủa đây là cái chỗ quái nào vậy? Cung điện Versailles nào đó hả?
Nó được trang bị nghiêm ngặt đến mức khiến người ta bất giác lầm tưởng như vậy.
Thế nhưng, tấm biển tên cạnh cổng lại treo một cái tên thẳng thừng phủ nhận dòng suy nghĩ trong đầu tôi.
『Học viện Nữ sinh Tư thục Futaba - Khối Sơ trung』
Đó chính là tên của cái cung điện Versailles dỏm này.
Một ngôi trường dòng siêu tiểu thư danh giá với truyền thống khoảng tám mươi năm.
Quanh khu này, trường nổi tiếng là danh giá ngang ngửa với Học viện Nữ sinh Seijukan, đến mức người ta đồn rằng cứ ném một hòn đá là trúng ngay tiểu thư nhà tài phiệt, tiểu thư dòng dõi quý tộc cũ, hay tiểu thư nhà tư sản. Đúng là một thế giới khác biệt hoàn toàn với trần tục, một vườn hoa bí mật mà lẽ ra một thường dân chính hiệu như tôi cả đời cũng chẳng bao giờ có duyên đặt chân đến.
Lẽ ra là thế, nhưng—
「…Ừm…」
Tôi nhìn vào một góc chiếc cặp đi học mở hé một nửa rồi thở dài.
Bên trong là một chiếc túi giấy có ghi 『Meika Ginkadō』.
Đó là món đồ tôi vừa mua với giá 1280 yên (đã bao gồm thuế) trên đường đến đây, và giờ tôi phải mang cái túi giấy này đến chỗ cô nàng hai bím đang ở trong trường.
Mà tại sao tôi lại phải làm cái việc này ư, thực tình chính tôi cũng chẳng hiểu rõ nữa.
Kiểu như… do dòng đời đưa đẩy hay tình thế bắt buộc, lúc nhận ra thì đã thành ra thế này rồi.
「…」
Dù vậy, cũng có một sự việc xem như là khởi nguồn của mọi chuyện.
Hay nói đúng hơn là nguyên nhân khiến tôi bị lôi đến đây.
Chuyện bắt đầu từ một lúc trước—
「Nè nè onii-san, hôm nay anh có rảnh không?」
「Hả?」
Đó là cuộc gọi từ cô nàng hai bím cách đây đúng một tiếng đồng hồ.
Khi ấy là thứ Bảy, tôi vừa học xong tiết thứ tư và giờ sinh hoạt lớp, đang lề mề thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra khỏi lớp học thì con bé đột nhiên gọi đến (nhân tiện, nhạc chuông lại là đoạn voice mà tôi chẳng nhớ đã cài bao giờ: 『Onii-san, là cuộc gọi yêu thương từ bé Mika xinh xắn đáng yêu đây♪ Onii-san, là cuộc gọi yêu thương từ bé Mika xinh xắn đáng yêu đây♪』. Ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn tôi như thể đang nhìn một kẻ biến thái hết thuốc chữa đau rát thật sự…).
「Mà anh rảnh đúng không? Rảnh rỗi đến độ sắp lăn lộn trên đất như con thằn lằn cổ xếp bị mất cái cổ xếp luôn đúng không? Ừm ừm, không cần nói hết em cũng hiểu mà. Chiều thứ Bảy vốn đã uể oải, chị gái anh hôm nay hình như cũng có việc bận nên sau giờ học không có ở nhà, chắc chắn onii-san đang cô đơn một mình không biết làm gì cho hết thời gian đây mà.」
「…」
Chà, mở đầu ấn tượng thật đấy. Tự dưng biến người ta thành hiện thân của sự rảnh rỗi và thằn lằn cổ xếp (mà đúng là mình mới làm thế hôm trước thật…).
Tôi cầm điện thoại, mặt mày sa sầm lại.
「Và đây là tin mừng cho onii-san rảnh rỗi đây. Anh đến chỗ em chỉ bây giờ được không?」
「? Đến đâu?」
Con bé đột nhiên nói vậy.
「Hì hì, đến rồi sẽ biết. Bản đồ với đường đi em sẽ gửi qua mail cho~. Onii-san đang ở trường đúng không? Từ đó đi chắc không mất nhiều thời gian đâu, đến trước hai giờ là được. Lát nữa em sẽ cảm ơn đàng hoàng mà, được chứ? Quyết định vậy nhé♪」
「Này, anh đã nói là sẽ đi đâu—」
「Vậy em đợi nha~. Em sẽ cho anh xem một thứ rất hay ho, cứ mong chờ đi nhé♪ À, đúng rồi, tiện thể anh ghé qua tiệm Ginkadō trên đường mua giúp em hộp marron glacé được không? Hôm nay là Lễ hội Super Kuri Kuri mỗi tháng một lần nên chắc đang giảm giá đó~」
「À, này!」
「See~ you~ later~♪」
*Tút, tút, tút, tút…*
Nói xong những gì mình muốn, con bé đơn phương cúp máy.
Thiệt tình, vẫn tự tung tự tác như mọi khi…
「…」
Thì như tôi đã nói lúc nãy, sau giờ học tôi cũng chẳng có kế hoạch gì. Tôi không tham gia câu lạc bộ hay đi làm thêm, Haruka cũng vừa tan học là nói có việc rồi về mất. Bà chị ngốc nào đó và ông thầy giáo nhạc biến thái hôm nay nghe nói đi ăn lẩu cá mú, món đặc sản mùa đông, nên chắc cũng không cần chuẩn bị mồi. Do vậy, việc nghe theo lời nhờ vả của Mika vốn cũng chẳng có gì trở ngại, nhưng…
「…」
Sao tôi cứ có linh cảm chẳng lành thế này…
Dù vậy, nếu giờ cứ lờ đi như không có chuyện gì, sau này không biết sẽ bị con bé phàn nàn thế nào nữa. Có khi nó lại kéo theo hai cô hầu gái (x2) đáp trực thăng quân dụng đến đây như lần trước cũng nên.
Thôi thì… đành chịu vậy.
Tôi thở dài, nhấc cái mông nặng như thiên thạch của mình lên.
Và thế là, tôi rời khỏi trường học—
1
—Và giờ đây, tôi đang đứng trước vườn hoa bí mật này, tay kẹp nách thành quả của cái lễ hội Kuri Kuri gì đó.
Trong email được gửi đến ngay sau cuộc điện thoại có đính kèm một thứ gọi là bản đồ của Mika-chan.
Điểm đến được chỉ định trên đó chính là lớp 2 khoa Tử Dương Hoa của Học viện Nữ sinh Tư thục Futaba—lớp học của Mika.
Nghĩ lại thì, tại sao lại phải đến tận lớp học chứ không phải trước cổng trường, và tình cảnh của tôi bây giờ chẳng phải đúng là một tên sai vặt chính hiệu hay sao? Có cả tỉ thứ muốn bắt bẻ, nhiều như số sứa Echizen mắc vào lưới giăng cố định mùa đông vậy, nhưng nếu không gặp được cô nàng hai bím kia thì mọi chuyện cũng chẳng đi đến đâu.
「…Đi thôi.」
Tôi hạ quyết tâm, bước chân về phía cung điện Versailles dỏm.
Nhưng lúc này lại nảy sinh một vấn đề.
Hay nói đúng hơn là một trở ngại mơ hồ.
Đó chính là hệ thống nghênh đón (?) dành cho khách của Học viện Nữ sinh Futaba này.
Do có truyền thống lâu đời nên môi trường của ngôi trường tiểu thư này theo một nghĩa nào đó rất bài ngoại. Cụ thể, lập trường của họ là luôn đối đãi với khách từ bên ngoài bằng sự cảnh giác và nghi ngờ tối đa.
Nói một cách dễ hiểu thì—
「Cậu kia, đứng lại!」
「!」
Ngay khi tôi vừa đặt chân vào khuôn viên trường được ba centimet, một giọng nói đã vang lên.
Nhìn lại, hai chú bảo vệ trông vạm vỡ như chiến binh Sparta, tay cầm dùi cui, đang nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt dò xét một kẻ khả nghi.
「Sao cậu dám thản nhiên đi qua như vậy hả? Đây là trường nữ sinh đấy. Cậu là con trai mà.」
「À, ờm, không phải…」
「Trông đáng ngờ quá. Tạm thời mời cậu qua đây.」
「Ể? Không, không phải vậy, tôi được một người quen gọi đến—」
「Biết rồi, biết rồi. Kẻ khả nghi nào cũng nói thế. Có gì vào văn phòng nói chuyện từ từ. Đi nào.」
「Nhưng mà, tôi—」
Cứ thế, tôi bị áp giải đến một cái bốt gần đó gần như là bị bắt giữ.
Sau đó, tôi bị đưa vào một phòng riêng, bị đèn trắng chiếu thẳng vào mặt để thẩm vấn, rồi bị kiểm tra toàn thân bằng máy dò kim loại. Cuối cùng, tôi phải giải thích rằng mình là người có quan hệ với nhà Nogizaka mới được thả ra, nhưng cũng mất gần ba mươi phút bị giam giữ. Dài đằng đẵng…
Dù sao, thế vẫn còn may.
Tất nhiên nếu xét riêng thì chuyện này chẳng tốt đẹp chút nào, nhưng nhìn tổng thể thì vẫn có thể xem là trong phạm vi chấp nhận được.
Thử thách thật sự… chính là sau khi tôi vào được bên trong khuôn viên trường.
Bởi vì, đã là học viện nữ sinh thì đương nhiên học sinh chỉ toàn là nữ, và là một thằng con trai, dù nhìn từ góc độ nào tôi cũng là một phần tử lạc lõng rõ rành rành.
Vừa bước qua cổng, tiến vào sân trong nơi hoa hồng đỏ thắm đang đua nở (đúng là trường tiểu thư danh giá có khác…), thứ chào đón tôi, kẻ đang cầm hộp marron glacé, chính là—
「…」
*Xì xào, xì xào.*
Những phản ứng giống như một loại chất hóa học thường được dùng để đầu độc ở châu Âu thời cận đại.
(Nè nè, người đó là ai vậy ạ?)
(Tại sao một vị nam nhân lại ở đây…)
(Kia là đồng phục của Học viện Hakujou đúng không? C-có nên gọi giáo viên không nhỉ? À, c-cây sào khống chế ở đâu ấy nhỉ?)
Những lời thì thầm như thế vang lên từ xung quanh.
Ánh mắt đầy nghi ngờ, cách đối xử gần như là dành cho một loài thú quý hiếm trong vườn bách thú (như con kinkajou chẳng hạn).
「…」
—Chậc, khó xử quá đi mất…
Cảm giác ngột ngạt này giống hệt như hồi tiểu học, khi tôi thua oẳn tù tì và bị ép làm ủy viên y tế trong một ban chỉ toàn con gái. Cố gắng chịu đựng cảm giác đó bằng cả cơ thể, tôi tìm cách đi qua khu vực tủ giày và tiến vào trong tòa nhà.
Nhưng từ sân trong vào tòa nhà thì mật độ dân số càng cao, và tỷ lệ thuận với nó, những ánh mắt xem tôi như thú lạ cũng tăng lên—
(Á, hình như anh ta đang nhìn về phía này?)
(K-không được! Oooku-sensei đã dặn là nếu nhìn một vị nam nhân quá mười giây sẽ bị đau mắt hột đó…)
(S-sợ quá…)
「…」
(C-chị ơi…)
(K-không sao đâu em, đừng khóc. K-không có gì đáng sợ đâu.)
(Hức… hức…)
「…………」
—Ủa tôi đã làm gì nên tội chứ…
Xung quanh, có người thì sợ hãi, người thì nấp sau vật cản, người thì bỏ chạy một cách lộ liễu, thậm chí có cô bé còn bật khóc chỉ vì chạm mắt tôi.
Hết chịu nổi rồi.
Chỉ đứng ở đây thôi mà tôi đã gần như thiếu oxy.
Đã đến nước này, tôi chỉ muốn nhanh chóng giao món đồ rồi thoát khỏi cái không gian giống như nước ngọt đối với cá biển này, nhưng…
「…Lớp của Mika ở đâu nhỉ…」
Ngay từ bước này tôi đã bị kẹt lại.
Không hề thua kém cánh cổng kiểu Versailles kia, tòa nhà của Học viện Nữ sinh Futaba cũng rộng lớn như một tòa lâu đài cổ.
Một tòa nhà sáu tầng theo phong cách Baroque (?), những cầu thang phức tạp, vô số phòng học và phòng chức năng xếp san sát nhau.
Hành lang thì dài đến mức có thể dùng làm đường chạy một trăm mét.
Thế nên tôi hoàn toàn không biết phải đi đâu. Thậm chí tôi còn chẳng nhớ mình đã đi theo lối nào để đến được đây nữa.
「…」
Biết làm gì bây giờ…
Xung quanh vẫn là những tiếng xì xào như thể đang bàn tán về một tên tội phạm.
Muốn nhờ giúp đỡ nhưng chẳng một ai thèm nhìn thẳng vào mắt tôi.
Ngay lúc tôi đang chống hai tay lên gối, cúi gằm mặt và tuyệt vọng trước tình cảnh tứ bề thọ địch,
Bỗng một cái bóng đổ xuống trước mặt tôi.
「—Xin lỗi, có phải anh đang tìm ai đó không ạ?」
「Ể…」
Theo sau đó là một giọng nói như vậy.
Một giọng nói trong trẻo, dễ nghe, nổi bật giữa những lời xì xầm vô tâm vẫn đang vang vọng khắp nơi.
Tôi ngẩng đầu lên với chút bối rối…
「Nếu em đoán sai thì xin lỗi ạ. Nhưng em thấy anh có vẻ đang gặp khó khăn… Anh là người nhà của học sinh ạ?」
Đứng đó là một cô gái có dáng người thanh mảnh.
Mái tóc dài mượt mà, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao hơn so với các bạn nữ khác, chắc cũng khoảng một mét bảy. Cô ấy nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt ánh lên vẻ mạnh mẽ và hỏi với một giọng điệu đĩnh đạc.
「À, không…」
Trong giây lát, tôi bị khí chất đĩnh đạc đó làm cho choáng ngợp. Mà khoan, cô gái này là học sinh sơ trung đúng không? Cả thái độ điềm tĩnh lẫn phong thái chững chạc đều không giống chút nào…
「? Có chuyện gì sao ạ?」
「Ừm, à, à à, xin lỗi. Không có gì đâu.」
「?」
Chẳng lẽ lại nói là mình đang ngẩn ngơ vì một cô bé sơ trung nhỏ tuổi hơn.
「Không, thật sự đừng để tâm. Chỉ là anh hơi lơ đãng chút thôi… À, mà anh không phải người nhà của học sinh…」
「Không phải người nhà ạ? Vậy thì…」
Một thoáng cảnh giác hiện lên trên khuôn mặt cô gái.
「À, không, nhưng anh không phải người đáng ngờ đâu. Không phải người nhà, nhưng mà, anh được một học sinh ở đây bảo đến…」
「Học sinh trường em ạ?」
「Ừ. Không biết em có biết không, là một cô bé hai bím tên Nogizaka học năm hai…」
「Ể, Nogizaka?」
Nghe thấy lời đó, cô gái khẽ giật mình. 「Nogizaka… là Nogizaka Mika đúng không ạ?」
「Em biết à? Con bé đó, ừm, trông nhỏ nhỏ…」
「À, vâng. Không chỉ biết mà em còn là bạn cùng lớp với Mika nữa… Xin lỗi, anh và Mika có quan hệ như thế nào ạ?」
Cô ấy nghiêng đầu hỏi.
「Ừm, à, chị của Mika là bạn cùng lớp với anh. Tụi anh học cùng lớp ở Học viện Hakujou.」
「Ể, vậy chẳng lẽ anh chính là 「onii-san」 kia—」
Cô gái như sực tỉnh, đưa tay lên che miệng.
「Hửm?」
「K-không, không có gì đâu ạ. À, vậy ra anh chính là vị 「khách mời đặc biệt」 mà Mika đã nói đến sao ạ? Em không nghĩ lại là một anh học sinh cao trung, nên lúc đầu không nhận ra…」
Cô ấy lấy lại bình tĩnh, một lần nữa nhìn về phía tôi.
「À, anh đến chỗ Mika đúng không ạ? Nếu được thì để em dẫn đường cho.」
「Ồ, được không?」
「Vâng, em cũng đang định quay về lớp.」
Cô ấy khẽ vuốt tóc ra sau rồi mỉm cười.
「Vậy thì phiền em quá. Nãy giờ anh lạc đường chẳng biết đâu mà lần…」
「Vâng ạ, đi thôi. Lối này ạ.」
Tôi đi theo sự dẫn đường của cô gái.
Cứ thế, tôi đã thoát khỏi tình trạng vừa là thú lạ vừa là kẻ lạc đường.
Cô gái đã bắt chuyện với tôi tự giới thiệu mình tên là Tōgasaki Eri.
Cô ấy và Mika học chung lớp từ năm nhất, thường cùng nhau đi học, ăn trưa, và đi chơi vào những ngày nghỉ.
「Trong buổi sinh hoạt đầu tiên khi nhập học, chỗ ngồi của chúng em ở cạnh nhau. Tên con bé bắt đầu bằng chữ 『No』 còn em là 『To』, nên vừa đúng một vòng của dãy…」
「Hể…」
「Mika thú vị lắm đấy ạ. Câu đầu tiên con bé nói với em là 『Woa, chị cao thật đó~. Chắc lấy đồ trên cao tiện lắm nhỉ~』…」
「…」
Ừm, nghe rất giống phong cách của cô nàng hai bím đó. Tôi có thể hình dung ra cảnh tượng lúc ấy.
Chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi dọc theo hành lang có trần nhà được lợp bằng kính màu.
Lớp học 2 khoa Tử Dương Hoa của Mika nằm ở cuối hành lang tầng hai, sau khi leo lên cầu thang.
「Đến nơi rồi ạ. Chắc là Mika vẫn còn ở trong…」
Eri bước vào và nhìn quanh lớp.
Quả nhiên, thủ phạm đã triệu hồi tôi đến đây, cô nàng hai bím, đang ngồi vắt vẻo trên bàn học cạnh cửa sổ, vừa đung đưa chân vừa vui vẻ trò chuyện với mấy bạn nữ khác.
「…Mika, tôi đến rồi đây.」
「Hửm~?」
Khi tôi lại gần và cất tiếng, Mika vẫn ngồi trên bàn, chỉ quay mỗi cái đầu về phía tôi.
「A, onii-san, cuối cùng anh cũng đến! Chậm quá đi~, em cứ nghĩ anh sẽ đến trước hai giờ cơ, vậy mà đã qua hai giờ mười lăm rồi~— Mà khoan, Eri-chan cũng đi cùng à?」
「Ừ. Mình tình cờ gặp anh ấy ở hành lang trên đường từ phòng giáo viên về.」
「Hể~, vậy à. Trùng hợp ghê~」
Con bé vừa hút rột rột hộp sữa giấy trên tay, vừa nở một nụ cười vô tư rồi nhảy phóc từ trên bàn xuống. Nhân tiện, thứ nó đang uống là 『Sữa Bò Mō Mō Super. Hàm lượng canxi gấp 1.5 lần (so với sản phẩm của công ty). Giúp phát triển vượt trội! Nhiều chỗ lắm!』. Này, đây chẳng phải là loại mà Touka cực kỳ yêu thích sao? Mấy đứa nhỏ con có điểm gì tương đồng với nhau à…
「A, onii-san, anh mua cả marron glacé cho em rồi nè~. Ừm ừm đúng nó rồi. Quả là onii-san, em thích cái tính chu đáo này của anh lắm đó~♪」
Con bé nhận lấy túi giấy đựng marron glacé, vui sướng nhảy tưng tưng.
Thôi thì chuyện đó cũng được.
「Mà có chuyện gì vậy? Tự dưng gọi anh đến tận đây…」
Chắc không phải con bé bắt tôi vượt qua quãng đường 45 phút đi tàu và đi bộ chỉ để giao hộp marron glacé đâu nhỉ.
Nghe vậy, Mika ngừng nhảy nhót.
「Ừm~, thì cũng có chút chuyện~. Như em nói lúc nãy, có chuyện muốn cho onii-san xem một thứ~」
「? Sao cứ úp úp mở mở thế.」
「Thôi mà, đừng vội. Hơn nữa dạo này chúng ta ít gặp nhau đúng không. Chắc onii-san cũng sắp lên cơn vật vì thiếu liều Mika xinh xắn đáng yêu rồi chứ gì? Kiểu như tay chân run rẩy, rồi gặp ảo giác ấy. Nè nè, cứ tự nhiên bổ sung đầy đủ liều Mika đi nhé. Ehe♪」
「…」
Gì mà 「ehe♪」 chứ…
Mà cái triệu chứng gần giống nghiện rượu đó là sao vậy.
Trong lúc tôi đang nửa phần chết lặng trước phản ứng cực kỳ khó đỡ của cô nàng hai bím,
「—À, xin lỗi, Nogizaka-san, vị này là…」
「Hửm?」
Tôi thấy mấy cô bạn nữ vừa nói chuyện với Mika đang nhìn về phía này với vẻ mặt khá nghiêm túc.
「V-vị đó là nam đúng không ạ? T-tại sao một vị nam nhân lại ở đây…」
「À, ừm, là… là người quen của Mika-san ạ…?」
「L-lần đầu tiên em được nhìn thấy một vị nam nhân ở khoảng cách gần như thế này…」
Họ túm tụm lại với nhau rồi rụt rè hỏi.
「A, phải rồi phải rồi. Tớ chưa giới thiệu với mọi người nhỉ. Ừm, đây là người quen của tớ~… Này onii-san, tự giới thiệu đi.」
「…Ể? À, anh là Ayase Yūto. Học năm hai ở Học viện Hakujou, là bạn của Mika. Rất vui được làm quen.」
Bị Mika huých vào sườn, tôi chào hỏi như vậy.
「A, v-vâng, ờ, ờm…」
「À, ừm, t-tôi là, ừm… c-cậu đi trước đi.」
「N-nhưng mà, làm sao để nói chuyện với con trai đây…」
Phản ứng nhận lại là sự bối rối xen lẫn ngượng ngùng.
Họ nhìn nhau, ngần ngại nhường nhau tự giới thiệu như những chú cừu non lần đầu bị xén lông. Chà, đúng là trường tiểu thư có khác. Phản ứng thật trong sáng, tươi mới như cỏ non mùa xuân…
Trong lúc tôi đang cảm động nhẹ trước bầu không khí đậm chất vườn hoa bí mật, khác hẳn với phản ứng xem tôi như thú lạ lúc trước,
「Chà~, không được rồi, những lúc thế này mọi người phải chủ động lên chứ~」
「Ừm ừm~, tiến lên tiến lên gogo đó~」
Hai giọng nói vang lên.
Giọng nói có vẻ khác biệt một chút so với nhóm bạn đang rụt rè kia.
Nhìn lại, hai cô bạn có vẻ hoạt bát hơn những người khác đã bước lên phía trước.
Hai người họ mỉm cười với tôi rồi nói,
「Em là Hatsuse Hikari, bạn của Mika. Mong được anh giúp đỡ nhé, Ayase-senpai. Cứ gọi em là Hikari được rồi ạ~☆」
「Ừm~, em tên là Fujinomiya Miu ạ~. Cứ gọi em là Miucchi hoặc Myu~ nhé~」
Nói rồi cả hai cúi đầu chào.
「Ừm, à, rất vui được làm quen.」
Xem ra cô bé năng động tên là Hatsuse Hikari, còn cô bé có vẻ thong thả là Fujinomiya Miu.
Cả hai tuy tính cách khác nhau nhưng có vẻ cùng tần số với cô nàng hai bím. Theo một nghĩa tốt, họ không giống tiểu thư cho lắm, hay nói đúng hơn là rất thân thiện.
「Nè nè Ayase-senpai, mà Ayase-senpai chính là 「onii-san」 đó ạ?」
「Ể?」
Cô bé năng động trong bộ đôi—Hikari—bất ngờ hỏi một câu như vậy.
「Đúng rồi đúng không ạ? Tại nãy giờ Mika cứ gọi anh là onii-san onii-san suốt! Woa~, là 「onii-san」 bằng xương bằng thịt~☆ Tuyệt quá tuyệt quá!」
「Ừm~, Miu cũng nghe nói rồi đó~. Là 「onii-san」 kia đây mà~」
Hai cô bé ré lên những tiếng vui vẻ.
Hưởng ứng theo đó, những lời xì xầm cũng vang lên từ các bạn nữ xung quanh: 「C-chị nghe không? Vị đó chính là 「onii-san」 đó…」 「Là người trong câu chuyện…」 「L-là người thật sao…」.
Hử, chuyện gì vậy? Mà 「onii-san」 thì chắc là không nhầm rồi, nhưng 「kia」 là sao…
Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ về cái định ngữ kỳ lạ được gắn với tên gọi của mình,
「N-này hai cậu! Đừng có nói bậy bạ~」
Mika hốt hoảng xen vào giữa.
「Ể~, tớ thấy có gì bậy bạ đâu~. Tại Mika lúc nào cũng kể chuyện vui vẻ như thế mà. Nào là onii-san xoa đầu vui lắm, rồi thì—」
「Oa oa oa oa!!」
Mika bỗng trở nên như một cái đài bị hỏng.
「?」
「C-cậu nói cái gì vậy chứ~! Thiệt tình, Hikari toàn nói linh tinh—」
「Ừm ừm~, Miu cũng, cũng có nghe chuyện đó~. Ngồi trong lòng onii-san vừa ấm vừa thích nữa~」
「Đ-đến cả Miucchi nữa!」
Con bé hai bím lại giật nảy lên.
「?」
「À~, k-không có gì đâu! O-onii-san đừng để tâm!」
Mika cuống cuồng vung vẩy hai tay, rối rít cả lên.
Tôi chẳng hiểu gì cả… nhưng có vẻ không nên đào sâu vào chuyện này thì hơn.
Nhưng hai cô bạn kia thấy vậy,
「Ha ha, ra là thế, thì ra là vậy~」
「Thì ra là vậy đó~」
「Ứ, c-cái gì chứ?」
Họ nhìn nhau cười nham hiểm,
「Không có gì~. À, đúng rồi. Hay là tụi mình cũng bắt chước Mika gọi anh ấy là onii-san luôn đi. Nhỉ, Miu?」
「Ừm~, là onii-san đó~」
Cả hai cùng gật đầu.
Những cô bạn khác đang rụt rè xung quanh cũng gật đầu theo: 「Ể, à, c-chúng em gọi là onii-san được ạ?」 「E-em hiểu rồi ạ.」 「O-onii-san… Á, g-gọi là onii-san…」.
Không hiểu sao nhưng chuyện đã được quyết định như vậy.
「A~, thiệt tình, Hikari với Miucchi… À, mà Eri-chan tự giới thiệu rồi đúng không?」
「Ừ, không sao đâu. Tớ xong rồi.」
Eri mỉm cười đáp lại lời của Mika,
「Hơn nữa Ayase-san đã đến rồi, chúng ta di chuyển thôi nhỉ? Ở trong lớp cũng không tiện nói chuyện…」
「A, đồng ý đồng ý. Để Oooku-sensei mà thấy có con trai ở đây là phiền phức lắm đó~」
「Khẩn cấp sơ tán~」
Hikari và Miu cũng đồng tình.
「À, ừm, đúng ha. Đi thôi.」
「? Đi đâu à?」
Đây không phải là điểm đến cuối cùng sao?
Nghe vậy, Mika nháy mắt một cái.
「Hì hì~, đến nơi bí mật của chúng tớ♪」
Con bé nói vậy rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
2
Và thế là, chúng tôi tạm biệt những cô bạn rụt rè còn lại trong lớp, năm người (Mika, Eri, Hikari, Miu và tôi) cùng nhau đi đến một nơi nào đó.
Trên đường đến đó, tôi cũng đã gặp phải một vài tình huống hiếm có.
「A, chào buổi trưa, Mika-senpai.」
「Senpai cũng đi sinh hoạt câu lạc bộ bây giờ ạ?」
「Tóc hai bím của Mika-senpai hôm nay cũng tuyệt vời lắm ạ!」
Những cô gái có vẻ là đàn em cất tiếng chào mỗi khi tôi và cô ấy đi lướt qua nhau trên hành lang.
Cứ mỗi lần nhìn thấy Mika, họ lại gọi Senpai, Senpai không ngớt, miệng nở nụ cười đầy ngưỡng mộ.
Mà khoan, thật ra chuyện đó cũng bình thường thôi.
Dù có thế này (cao một mét bốn bảy) thì Mika vẫn là học sinh năm hai, nên việc được các đàn em gọi là Senpai cũng chẳng có gì lạ cả. Chỉ là, khi nhìn cô nàng hai bím vốn là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm chúng tôi (gồm Haruka, Hazuki-san, Nanami-san, v.v…) lại được người khác gọi bằng senpai… cảm giác cứ sai sai thế nào, hay nói đúng hơn là có chút khó ở. Cứ như cái cảm giác khi phát hiện ra con mèo tam thể ngày thường chỉ hiền lành ngủ trưa ngoài hiên thực ra lại là trùm có tiếng trong khu phố vậy… (chắc là khác nhiều lắm nhỉ).
Thôi thì, chuyện đó cũng đủ làm tôi ngạc nhiên rồi,
nhưng chuyện gây sốc hơn nữa là.
「KAICHOU! MIKA KAICHOU!」
「Kaichou…?」
Một tiếng gọi bất ngờ vang lên khi chúng tôi đang đi trên hành lang tầng bốn.
Kaichou… Quái điểu? Hay là Khai trướng hoặc Hồi tràng…
Trong lúc tôi còn đang vò đầu bứt tai vì cái từ lạ hoắc vừa nảy ra trong đầu,
「Ừm, sao thế, có chuyện gì à?」
「Dạ, vâng ạ. Là về ngân sách của các câu lạc bộ thể thao năm tới, có một chỗ em tính mãi mà vẫn không khớp ạ…」
「Thật sao? Hừm hừm, để chị xem nào…」
Mika nhìn xuống tờ giấy với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy. Khoan đã, chẳng lẽ Kaichou có nghĩa là…
「À, Mika là Hội trưởng Hội học sinh đó anh.」
Hikari nói, như để khẳng định cho sự nghi ngờ của tôi.
「Mà còn là người đầu tiên trong lịch sử học viện đắc cử hai nhiệm kỳ liên tiếp từ năm nhất nữa đấy ạ. Cứ đà này thì nhiệm kỳ thứ ba liên tiếp cũng là chuyện chắc như bắp rồi.」
「Thật vậy sao?」
「Vâng, Mika nổi tiếng lắm lắm luôn! Dù là đàn anh đàn chị, đàn em hay bạn cùng khóa, ai cũng quý mến cậu ấy, các thầy cô cũng rất tin tưởng nữa. Mà cũng phải thôi, dung mạo thì đoan trang, tài sắc lại vẹn toàn, tính cách thì dễ gần như vậy mà. Theo một nghĩa nào đó thì cũng không có gì lạ. Nhưng mà, nghe nói còn có cả mấy thứ như fan club nữa đấy, họ gọi cậu ấy là 『Moonlight dưới trăng・Công chúa dâu tây』, nghe mà sốc luôn.」
「…」
Toàn là những cụm từ nghe quen quen ở đâu đó.
Mà chuyện đó để sau đi… Hội trưởng Hội học sinh à.
Nhắc đến hội trưởng là người ta nghĩ ngay đến một chức vụ cứng nhắc và nghiêm túc.
Thành thật mà nói, hình ảnh đó khác xa một trời một vực, hay đúng hơn là xa như mặt trăng với rùa cá sấu, so với hình ảnh thường ngày của cô nàng hai bím, một đứa loi choi như pháo chuột mất phương hướng… Nhưng khi nhìn Mika một tay cầm giấy tờ, vẻ mặt nghiêm túc trả lời câu hỏi, tôi lại bất giác nghĩ, như vậy cũng có cái hay của nó. Đây có phải là cái gọi là quen mắt rồi không…
Chẳng mấy chốc, cuộc trao đổi cũng kết thúc.
「Ừm, thế này chắc là ổn rồi. Nếu còn gì nữa thì cứ đến tìm chị bất cứ lúc nào nhé.」
「Dạ, vâng ạ. Em cảm ơn chị nhiều!」
Cô gái cúi đầu cảm ơn lia lịa rồi vui vẻ rời đi.
Mika dịu dàng nhìn theo bóng lưng cô bé.
Dáng vẻ đó có phần trưởng thành hơn một chút so với hình ảnh ồn ào và tất bật thường ngày… Hừm, tôi đã nghĩ em ấy chỉ là một cô nàng hai bím bé con ồn ào, nhưng có lẽ đã đến lúc phải nhìn nhận lại rồi…
…Tôi đang mải nghĩ ngợi thì Mika quay sang nhìn tôi chằm chằm.
「…Onii-san, anh đang nghĩ gì thất lễ phải không?」
「! K-Không có.」
「Hừm, thật không đó? Trông mắt anh có vẻ là như vậy mà…」
Mika chống hai tay lên hông, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Giác quan nhạy gớm…
Thế đấy, vừa khám phá ra một khía cạnh bất ngờ của cô nàng hai bím, chúng tôi vừa tiếp tục đi sâu vào trong khu nhà trường.
Và sau khi đi bộ khoảng năm phút từ phòng học,
「Ta da~, đến nơi rồi, onii-san.」
「Đây là…」
「Nói sao nhỉ, là đích đến cuối cùng của ngày hôm nay. Nơi tụ tập bí mật của bọn em đó.♪」
Ngón tay nhỏ bé của Mika chỉ về phía một tấm bảng màu kem.
Trên đó, bằng những nét chữ tròn trịa dễ thương, có ghi, 『CLB Nghiên cứu Văn hóa Nghệ thuật Sân khấu Hiện đại ♡』.
「『CLB Nghiên cứu Văn hóa Nghệ thuật Sân khấu Hiện đại』 là nơi nghiên cứu nghệ thuật sân khấu hiện đại dưới góc độ văn hóa đó anh.」
Mika vừa nói vừa lấy chìa khóa trong túi đồng phục ra mở cửa phòng sinh hoạt.
「Cụ thể hơn thì, hoạt động chính của bọn em là đi xem các vở kịch hay buổi biểu diễn ở nhà hát, hoặc là tra cứu tài liệu ở thư viện. À, dĩ nhiên bọn em cũng tự mình diễn nữa. Thỉnh thoảng thì có thuê DVD phim về xem.」
「Tất cả chúng em đều là thành viên câu lạc bộ ạ. Dù vậy thì ngoài chúng em ra, tính cả một người hôm nay nghỉ thì cũng chỉ có năm người thôi…」
「Trưởng câu lạc bộ là Eri đó. Còn phó câu lạc bộ là Mika, bọn tớ là thành viên thường thôi.」
「Ừm, vui lắm đó ạ. Lúc nào mọi người cũng cùng nhau uống trà~, ăn bánh kẹo~」
Eri, Hikari và Miu lần lượt bổ sung.
Mà khoan, sao mọi người cứ nói năng vòng vo phức tạp thế, nói tóm lại thì nó là…
「Câu lạc bộ kịch… chứ gì?」
Mà lại còn là loại khá thoải mái nữa chứ.
Đúng hơn thì, nó không phải là CLB kịch thì là gì.
Nhìn quanh phòng sinh hoạt, tôi thấy đầy rẫy những yếu tố chứng minh cho điều đó.
Căn phòng câu lạc bộ rộng bằng một phòng học đặc biệt, có phần nhỉnh hơn phòng học thông thường một chút.
Khắp nơi trong phòng là đủ loại trang phục sân khấu, các đạo cụ nhỏ như bảng clapboard, rồi những tấm ván ép vẽ phông nền. Nhìn sâu vào trong nữa, tôi thấy một bộ tóc giả uốn ngược kiểu Bach mà tôi từng thấy ở đâu đó, được đặt hờ hững trên đầu một bức tượng gấu mèo Shigaraki khổng lồ (…À, ra là lấy từ đây).
Nhưng Mika lại lắc mái tóc hai bím nguầy nguậy.
「Sai rồi sai rồi, hoàn toàn sai! CLB Kịch là CLB Kịch, còn CLB Nghiên cứu Văn hóa Nghệ thuật Sân khấu Hiện đại là CLB Nghiên cứu Văn hóa Nghệ thuật Sân khấu Hiện đại mà.」
「Nhưng mà…」
「Nhưng nhị gì chứ. Onii-san vẫn chưa hiểu gì cả. Nếu anh cứ tùy tiện đánh đồng như vậy thì sẽ thất lễ với cả CLB Kịch và CLB của bọn em đó, anh biết không?」
「…」
Xem ra cô nàng này có những sự cố chấp kỳ lạ ở những điểm cũng kỳ lạ không kém. Mà với tôi thì sao cũng được.
「Tóm lại, CLB của bọn em không phải CLB Kịch mà là CLB Nghiên cứu Văn hóa Nghệ thuật Sân khấu Hiện đại. Anh đừng quên đó. Okie?」
Cô ấy vừa giơ ngón trỏ lên vừa nhấn mạnh.
「Ừ, à.」
「Ừm, hiểu là tốt rồi. Vậy thì, uống trà đã nhé? Đằng nào onii-san cũng mất công mua marron glacé đến đây rồi, chúng ta nghỉ một lát đi. Có trà mận rong biển với trà Phổ Nhĩ đó?」
「Cái đó cũng được, nhưng mà đã đến lúc nói cho anh biết đến đây để làm gì chưa──」
「Thì em đã bảo là uống trà xong sẽ nói mà. Thiệt tình, onii-san cứ nôn nóng quá đi. Con trai mà cái gì cũng vội vàng thì không được con gái thích đâu đó?」
Mika nhún vai, nói với giọng khuyên răn.
Khoan đã, cái gì cũng vội vàng là sao…
「…. ….Vậy thì, cho anh một ly trà mận rong biển được không?」
「Okie. Đợi em một chút nhé♪」
Nở một nụ cười và nháy mắt, Mika đi về phía chiếc bình thủy ở góc phòng. Haizz…
Rồi, lần này thì,
「Này này, Ayase onii-san cũng đừng đứng mãi thế, ngồi đi ngồi đi.」
「Bên này bên này~, ngồi đây này~」
Hikari và Miu vẫy tay từ cạnh chiếc ghế sofa gần cửa sổ.
「Ừm, à, ờ.」
Xem ra phòng sinh hoạt này còn có cả sofa nữa.
Tôi cứ thế đi đến chỗ sofa và ngồi xuống, hai cô bé cũng nhanh nhảu ngồi xuống hai bên, kẹp tôi ở giữa. Chà, gần quá…
「Này này Ayase onii-san. Trường của anh là trường nam nữ học chung đúng không ạ. Trường nam nữ học chung thì cảm giác thế nào hả anh?」
「Hả?」
「Bọn em từ hồi tiểu học đã học ở Futaba rồi nên không biết. Có phải ngày nào cũng có nhiều chuyện kích thích lắm không ạ? Hay là quá khích ạ? Kyaa☆」
「Có con trai học cùng thì không khí sẽ thế nào nhỉ? Có bồng bềnh lãng đãng, có hoàng tử bạch mã cưỡi voi ma mút đi lại như vua chúa Ấn Độ không ạ?」
Cả hai đều hau háu nhìn tôi, mắt sáng long lanh.
「Hừm, em nói vậy thì anh cũng…」
Bỏ qua chuyện tôi không hiểu Miu đang nói cái quái gì, thì thật ra cũng chẳng có gì thú vị để kể cả. Hay đúng hơn là, một thằng như tôi từ tiểu học đã học trường nam nữ học chung thì hoàn toàn không hiểu được sự đặc biệt (?) của nó.
Trong lúc tôi đang lúng túng không biết trả lời thế nào,
「A, em cũng muốn nghe chuyện đó. Onii-san, bình thường ở trường anh làm gì thế?」
Mika bưng trà mận rong biển đến, vừa nói vừa nhảy thẳng lên đùi tôi một cái *phụp*.
「A, một mình Mika thật không công bằng!」
「Chơi xấu quá~」
「Hì hì~, kệ chứ. Đây là ghế đặc biệt của em mà, đã quyết định từ lâu rồi~♪」
Mika vừa lắc mái tóc hai bím vừa làm vẻ mặt có chút đắc ý.
「A, nếu cậu nói vậy thì tớ cũng ngồi lên. Ei☆」
「Miu cũng, Miu cũng~」
「A, này, này.」
Cả hai tranh nhau chen vào ngồi lên đùi tôi.
Lẽ ra ba người ngồi trên một cái đùi (của tôi) là chuyện không thể nào, nhưng vì đây là một binh đoàn nữ sinh trung học cơ sở vốn tương đối nhỏ con, dẫn đầu là cô nàng hai bím (cao một mét bốn bảy), nên dù chật như nêm với công suất 180%, họ vẫn xoay xở ngồi vừa.
「Ch-chật quá đi~. Ba người thì đông quá rồi~」
「Ể, tớ lại thấy thế này mới cảm nhận được thân nhiệt của nhau, cảm giác gắn kết hơn.」
「Ồ~, ngồi cũng êm phết nhỉ~」
Ba người mỗi người một ý.
Từ cơ thể họ thoang thoảng mùi hương ngọt ngào như kẹo bánh.
Hơn nữa, vì họ cứ cựa quậy trên ghế sofa, nên những chiếc váy ngắn cũng hơi xộc xệch, vạt váy cứ chực hất lên hất xuống một cách mờ ám… Uầy, dù đối phương chỉ là đám học sinh trung học năm hai (x3) mới cởi bỏ cặp sách đến trường được hai năm, nhưng mà thế này thì đúng là khó xử không biết nên nhìn đi đâu…
Trong lúc tôi đang bối rối trước sự táo bạo của mấy cô bé mười bốn tuổi,
「Ơ, Ayase onii-san, sao mặt anh đỏ thế?」
「! Kh-không có…」
「Thật sao? Hừm, trông đỏ lắm mà, hay là do ánh sáng nhỉ. À, mà quay lại chuyện trường nam nữ học chung đi ạ. Trường đó thế nào hả anh? Có vui không?」
「À, cái đó thì…」
「Mà nhân tiện, onii-san có bạn gái chưa ạ?」
「Hể?」
Lần này, câu hỏi được ném ra tới tấp và bất ngờ.
「Thì là bạn gái đó, bạn gái đó. Nói kiểu khác là người tình ngọt ngào chăng? Em nghe nói 80% những người học trường nam nữ học chung đều có đôi có cặp rồi.」
「Ch-chuyện đó chắc chắn là truyền thuyết đô thị rồi…」
Ít nhất thì nó không hề đúng với những đứa xung quanh tôi (Nobunaga, tam ngốc, Yukari-san, v.v…).
Nhưng có lẽ họ lại hiểu nhầm lời tôi theo một nghĩa khác.
「Chà, vậy là Ayase onii-san thuộc loại bất tài vô dụng đang nổi trong thiên hạ à? Uwaa.」
「Hự…」
「Ể~, ra là vậy à~, onii-san là đồ bất tài vô dụng à~. Tội nghiệp quá~」
「Ực…」
「Mà nhắc đến onii-san là nhắc đến đồ bất tài vô dụng, nhắc đến đồ bất tài vô dụng là nhắc đến onii-san mà. Kiểu như chú chó Hachiko tập sự, tuy đã cố gắng nhưng vẫn thiếu một bước cuối cùng~」
「Ặc…」
Ba nhát chí mạng liên tiếp như cú xoay tử thần của cá sấu.
Đúng là không suy sụp không được…
「A, onii-san trông có vẻ buồn rồi.」
「Bọn mình nói hơi quá rồi thì phải~. Onii-san dễ tổn thương lắm, ngoan nào, ngoan nào.」
「Không sao đâu~. Nếu đến ba mươi tuổi mà vẫn không ai thèm ngó ngàng tới thì~, Miu sẽ làm vợ anh cho~」
Vừa nói thế, ba người họ lại bắt đầu xoa đầu và áp tay lên má tôi.
Đúng là một màn vừa đấm vừa xoa bằng roi gai và kẹo vị dưa lưới.
Khoan đã, có phải mình đang bị xoay như dế không…? Lũ-lũ học sinh trung học ngày nay…!
Tôi nắm chặt ly trà mận rong biển (trên thân ly có khắc chữ “Nhẫn Nại”), run rẩy trong nỗi tủi hờn, thì,
「Nào mọi người… đến đó thôi.」
「Ồ…」
Một bàn tay cứu rỗi đã chìa ra.
Đó là Eri, người nãy giờ vẫn im lặng ngồi trên chiếc sofa đối diện.
「Ayase-san đang khó xử đó. Anh ấy đã mất công đến đây, chúng ta không nên thất lễ như vậy… Em xin lỗi, Ayase-san.」
Eri nhìn quanh mặt Mika và các bạn rồi nói như để răn dạy.
Hừm, trong cái đám tiểu quỷ này thì cô bé quả là sự tồn tại có lương tâm duy nhất. Nói sao nhỉ, trông ra dáng một tiểu thư biết điều nhất, giống như Haruka bỏ đi phần ngây thơ lơ đãng và thêm vào sự chín chắn vậy…
Tôi đang thán phục sự tinh tế của cô bé thì,
「Ể, em thấy thế này có sao đâu. Mà Eri cũng ngồi đi chứ?」
「Hả?」
「Này, vẫn còn một chút chỗ trống mà. Hay là tất cả chúng ta cùng chiếm lĩnh luôn đi.」
「Đúng đó đúng đó~, Eri-chan cũng lại đây đi~」
「Ể, c-chị cũng phải ngồi sao…?」
Eri có vẻ bối rối trước lời mời,
nhưng rồi cô bé liếc nhìn tôi,
「X-xin lỗi. V-vậy thì, em xin thất lễ, một chút thôi…」
Eri rụt rè ngồi xuống khoảng trống còn lại trên đùi tôi.
Cảnh tượng bốn người ngồi trên một cái đùi, một sự quá tải chưa từng thấy trong lịch sử, đã hoàn thành. Mà rốt cuộc là ngồi hết cả đám à…
Sau một hồi duy trì trạng thái đó (bốn người ngồi),
「Ừm~, thôi thì cũng đã tận hưởng xong đùi của onii-san rồi, chúng ta vào vấn đề chính thôi nhỉ.」
Mika vừa nói vừa nhảy khỏi đùi tôi.
「Vấn đề chính?」
「Ừm, đúng vậy. Mục đích chính mà bọn em mời onii-san đến đây.」
À, cuối cùng cũng đến. Nãy giờ toàn mấy sự kiện bên lề không liên quan dồn dập làm tôi quên béng mất.
「Ừm thì, bọn em mời onii-san đến là vì… ta da~, cái này đây!」
「Hửm…?」
Thứ mà Mika lấy ra từ sau lưng cùng với hiệu ứng âm thanh.
Đó là──
「『Romi×Juri 2008』…? Gì đây, kịch bản à?」
「Bingo~♪ Đây là vở kịch bọn em sẽ diễn trong buổi công diễn định kỳ sắp tới. Nên bọn em muốn anh xem và cho nhận xét.」
「Công diễn định kỳ…」
「Xin lỗi anh ạ. Vì đây là lần đầu tiên chúng em làm về chủ đề tình yêu, nên rất muốn nghe cảm nhận của một người con trai. Thế rồi Mika bảo là có một người rất hợp…」
「Em nghĩ đằng nào onii-san cũng rảnh mà. Thay vì lãng phí thời gian rảnh rỗi đó, em nghĩ nên mời anh đến làm khách mời đặc biệt luôn. Vừa giúp onii-san hết rảnh rỗi, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn♪」
「…」
Đã bảo đừng có nói tôi rảnh suốt thế mà.
Dù vậy, lý do này tử tế hơn tôi tưởng rất nhiều.
Nếu là vậy thì cũng đáng công tôi đến đây, dù đã phải trải qua màn hỏi cung và đối xử như thú lạ.
「Vậy, sao nào? Anh giúp chứ, onii-san?」
「Ừm, à. Được thôi. Dù anh là dân nghiệp dư về kịch nên có lẽ không đưa ra nhận xét gì to tát được đâu…」
「A, anh đừng bận tâm chuyện đó ạ. Dù sao chúng em cũng không tham gia cuộc thi nào cả, nên một ý kiến không quá chuyên môn lại càng quý giá ạ.」
Eri nói.
「Nói tóm lại là onii-san không cần phải nghĩ gì phức tạp đâu.──Giờ thì bọn em đi thay đồ chuẩn bị một chút, anh đợi nhé♪」
Nói rồi, bốn cô bé đi về phía một góc phòng được ngăn lại bằng rèm, có lẽ là khu vực thay đồ.
Giữa chừng, Mika quay lại,
「…À, em nói trước, không được nhìn trộm đâu đấy nhé♪」
「…Làm gì có chuyện đó.」
Trong trường hợp này, đó là một hành vi phạm tội rành rành.
Mà cô nàng này đúng là càng lớn càng khôn ranh…
3
Vở kịch có tên 『Romi×Juri 2008』 có vẻ là một tác phẩm tự sáng tác của nhóm Mika.
Nó được tái cấu trúc từ tác phẩm văn học kinh điển 『Romeo và Juliet』, phóng tác theo phong cách Nhật Bản hiện đại, kể về một nam chính và nữ chính là học sinh trung học bị trêu đùa bởi một tình yêu không được chấp thuận, lúc thì lướt qua nhau, lúc thì không, lúc thì xa cách, lúc thì không.
Thoạt nghe thì có vẻ giống một bộ manga thiếu nữ nào đó, nhưng trong lúc chờ nhóm Mika thay đồ, tôi đã lướt qua kịch bản và ngạc nhiên khi thấy nội dung bên trong được xây dựng khá chắc chắn. Dù không rành về kịch, nhưng tôi nghĩ với một câu lạc bộ của học sinh trung học mà làm được thế này thì cũng đáng nể rồi.
Nhưng điều gây ấn tượng đặc biệt nhất với tôi là,
〝Kịch bản: Mika Nogizaka〟
có ghi như vậy.
「…」
Cô nàng hai bím còn làm được cả chuyện này sao. Mà nghĩ lại thì từ trước đến nay, qua những màn hướng dẫn kỹ năng thực tế trên trời dưới biển, cô ấy cũng đã đề xuất những ý tưởng dàn dựng kỳ quặc (như sữa Anpan hay mù tạt tươi) rồi… Có lẽ đó cũng là nhờ có nền tảng như thế này. …Mà nghĩ đến đó thì ngược lại, tôi lại thấy bất an cho vở kịch lần này.
Đúng lúc đó, tấm rèm của phòng thay đồ được kéo ra *soạt* một tiếng, và nhóm Mika xuất hiện từ phía sau.
「Để anh đợi lâu, onii-san. Bọn em thay đồ xong rồi.」
「Ồ…」
Bốn cô bé mười bốn tuổi đã khoác lên mình những bộ trang phục phù hợp với vai diễn của mình.
Mika mặc một bộ đồng phục thủy thủ khác với bộ của học viện Futaba, Eri mặc một bộ blazer nam màu xanh đậm, còn Hikari và Miu thì trong trang phục thường ngày đơn giản. Vì bối cảnh là trường trung học hiện đại, nên hầu hết trang phục đều là đồng phục và thường phục.
「Hì hì~, thế nào, thế nào? Có hợp không anh? Lần đầu tiên em mặc thế này trước mặt onii-san đó~」
「Bị… bị con trai nhìn thế này có chút xấu hổ…」
「Em muốn nghe cảm nhận của Ayase onii-san ghê☆」
「Sao ạ~? Miu có quyến rũ không~?」
Xem ra, trong việc phân vai, Eri đóng vai nam chính, Mika đóng vai nữ chính, còn các vai khác do Hikari, Miu và một thành viên hôm nay vắng mặt đảm nhận. Không có gì bất ngờ, mà là một sự lựa chọn khá hợp lý──tôi đã nghĩ vậy, nhưng,
「Ừm~, thật ra ban đầu em viết kịch bản với ý định để Eri-chan đóng vai nữ chính cơ~」
「Thế rồi lại không có ai đóng được vai nam chính. Thì đó, nói ra hơi ngại nhưng bọn em lùn mà. Thế nên đành gấp rút để Eri đóng vai chính.」
「Eri-chan~, cao ráo đẹp trai mà nhỉ~」
Hừm, ra là có chuyện như vậy.
Mà đúng là Eri búi tóc cao, mặc blazer trông ra dáng một mỹ nam. Vốn dĩ đã có nét sẵn nên dù mặc gì cũng tỏa sáng như ngọc mắt mèo, quả là hợp với cụm từ “mỹ nhân giả trai”…
「…Này onii-san. Anh đang cười dê cái gì thế~?」
「Ể? Đâu, có phải thế đâu…」
「Chẳng phải là thế thì là gì, trông anh cứ như một thằng nhóc nhà quê uống quá nhiều nước để chống say nắng mùa hè ấy…──Mà, thôi kệ đi. Giờ bọn em bắt đầu đây, anh xem cho kỹ nhé.」
「À, ờ.」
「Nào mọi người, diễn thôi!」
Sau khi hô hào nhau,
vở kịch của CLB Nghiên cứu Văn hóa Nghệ thuật Sân khấu Hiện đại do các cô nàng hai bím dẫn đầu đã bắt đầu──.
「──Hà~, chắc là như vậy đó. Mệt quá~」
Ba mươi phút sau.
Kết thúc phần diễn, Mika thở ra một hơi thật dài rồi ngã phịch xuống ghế sofa như thể trút hết sức lực.
「Đúng là có người xem thì kiểu gì cũng căng thẳng nhỉ. Cảm giác như tiêu hao năng lượng gấp đôi bình thường ấy~」
「Ừ, Mika, hôm nay diễn hơi cứng hơn mọi khi đó. Kiểu như sự gượng gạo nó hiện hết ra người ấy.」
「Đúng đúng rồi, có lẽ là vì có onii-san xem nên mới căng thẳng chăng~?」
「Th-thôi chuyện đó được rồi… Mà, thế nào hả onii-san? Anh thấy sao?」
Mika ngồi dậy khỏi ghế sofa và hỏi.
「Ừm, không phải là tốt sao?」
「Ể, thật không?」
「Ừ. Anh không rành về kỹ thuật chi tiết, nhưng ít nhất thì anh thấy rất thú vị.」
Đó không phải là lời nói khách sáo.
Toàn bộ vở kịch có diễn xuất và cấu trúc ổn định, có nhiều đoạn khiến tôi bất giác bị cuốn hút. Diễn trong lúc căng thẳng mà được như vậy thì cũng giỏi lắm rồi.
「Woa~, được anh nói vậy thì cũng đáng công cho anh xem rồi~♪」
「Này này Ayase onii-san, diễn xuất của em thế nào ạ?」
「Miu cũng đã cố gắng lắm đó. Khen em đi, khen em đi~」
Hikari và Miu cũng cười tươi nói.
Nhưng giữa lúc đó,
「…………」
Chỉ có Eri là có vẻ mặt không vui.
Cô bé đứng tách ra khỏi vòng tròn của mọi người, cúi gằm mặt, tay nắm chặt kịch bản.
「?」
Có chuyện gì sao? Có điều gì khiến cô bé bận tâm à?
Trong lúc tôi đang thắc mắc,
「Ơ, Eri-chan, sao thế?」
Mika có lẽ cũng nghĩ giống tôi, liền cất tiếng hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
「A, vâng…」
「?」
「Ừm thì, là thế này…」
Eri có vẻ do dự một lúc, rồi như thể đã quyết tâm, cô bé bắt đầu nói.
「…Ayase-san, diễn xuất của em, thế nào ạ?」
「Ể? Anh thấy tốt mà…」
Diễn xuất của Eri cũng không có vấn đề gì, cũng như ba người kia.
Thậm chí, tôi còn nghĩ cô bé đã hoàn thành tốt vai nam chính khó nhất. Nếu phải chỉ ra một điểm, thì có lẽ biểu cảm hơi cứng một chút, nhưng đó cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Nhưng Eri lại lắc đầu nguầy nguậy.
「…Thật sự, là vậy sao ạ? Em, em không hiểu…」
「Không hiểu?」
Không hiểu cái gì chứ?
「…Em không hiểu được cảm xúc của cậu nam chính. Em không thể nào nắm bắt được cảm giác thích một người đến mức như vậy là như thế nào… Vì, em, em gần như chưa từng nói chuyện với con trai bao giờ…」
Cô bé vừa nói vừa hơi cúi đầu.
「Em cảm thấy có gì đó không đúng ở điểm đó. Thật ra hôm nay em nhờ Mika mời một người con trai đến cũng là vì em đã bận tâm chuyện này từ lâu… Em muốn hỏi ý kiến của một người con trai thực sự, để biết cảm xúc của một người con trai khi yêu là như thế nào.」
Lời nói chất chứa nỗi lòng.
Hừm, nếu nói vậy thì đúng là bắt một cô gái phải suy diễn tâm trạng phức tạp của một chàng trai để diễn thì có lẽ là khó thật. Nếu bảo tôi làm ngược lại, chắc tôi cũng bó tay.
Tuy nhiên, dù diễn xuất không có vấn đề gì đặc biệt, mà cô bé vẫn bận tâm đến mức này, xem ra Eri có tính cách rất nghiêm túc, đúng như vẻ bề ngoài.
「Ayase-san nghĩ sao ạ? Cảm giác của một người con trai khi thích ai đó và không thể nhìn thấy ai khác ngoài người đó, rốt cuộc là như thế nào ạ?」
「À, không…」
Tôi nghẹn lời trong giây lát.
Theo một nghĩa nào đó, đây là một câu hỏi cực đoan và đi thẳng vào vấn đề.
Tôi đang lúng túng không biết nên trả lời thế nào,
「À, nếu vậy thì, anh Ayase đã mất công đến đây rồi, sao chúng ta không nhờ anh ấy diễn mẫu cho xem thử nhỉ?」
「Hả?」
Hikari đột nhiên nói.
「Thì đó, cảnh mà Eri đang gặp khó khăn ấy, sao không nhờ anh Ayase diễn mẫu cho xem? Chị nghĩ Eri xem xong có thể tham khảo được đó.」
「A~, ý hay đó chứ. Miu cũng đồng ý~」
Miu lững thững giơ tay lên.
「Đó đó, Miu cũng nói vậy rồi, anh thấy sao hả anh Ayase? Diễn mẫu đi mà anh~」
「Ể, không…」
Như tôi đã nói lúc nãy, về kịch nghệ thì dù là xem hay diễn, tôi cũng hoàn toàn là một kẻ nghiệp dư. Kinh nghiệm duy nhất có thể kể đến chắc là hồi mẫu giáo đóng vai cây sồi trong vở kịch của trường. Một kẻ như tôi mà diễn mẫu thì chẳng giúp ích được gì đâu…
Thế nhưng Eri lại nhoài người tới,
「À, ừm, nếu được thì, anh có thể giúp em được không ạ?」
「Ồ?」
「Diễn mẫu ạ, nếu không phiền thì em cũng rất mong anh giúp đỡ. Thật sự là, bây giờ chỉ cần có thứ gì giúp được là em đều muốn bám víu vào…」
「Ể, à…」
Vẻ mặt cô bé trông nghiêm túc hết mức có thể.
Chắc là đang phiền não lắm, sự khẩn thiết toát ra từ đôi mắt đang nhìn thẳng vào tôi. Hừm, đã nói đến mức này thì không làm không được rồi.
「Đ-Được rồi. Nếu chỉ là diễn thử thì anh sẽ làm.」
「Thật ạ!」
「Ừ, nhưng đừng có kỳ vọng gì nhé. Anh nghiệp dư thật đấy.」
「Em cảm ơn anh nhiều!」
Eri cúi đầu thật sâu.
Thế là không hiểu sao tôi lại phải diễn mẫu, nhưng mà… tôi đến tận trường nữ sinh (mà lại còn là cấp hai) để làm cái quái gì thế này.
「À, chuẩn bị xong chưa?」
「A, ư-ừm. Tớ thì xong rồi.」
Năm phút sau.
Trước mặt tôi, người đang mặc chiếc áo blazer mượn của Eri, không hiểu sao lại là Mika trong bộ đồng phục thủy thủ, đang gật đầu với vẻ mặt căng thẳng.
「B-Bên này lúc nào cũng sẵn sàng rồi. Ready to spark? Kiểu kiểu thế?」
「Ừm, cứ diễn một mạch từ đầu đến cuối cảnh này là được đúng không? Cứ thế một lượt cho đến hết nhỉ…」
「Vâng, nhờ anh ạ.」
Tái hiện lại phân cảnh mà Eri đang bận tâm.
Đó là cảnh nhân vật chính và nữ chính xác nhận tình cảm dành cho nhau dưới cơn mưa tầm tã. Vì là tình cảm của cả hai nên tất nhiên phải có bạn diễn, và thế là cô nàng hai bím đã được yêu cầu vào vai nữ chính. Lúc mới nghe chuyện đó, Mika không hiểu sao lại có chút bối rối, 「Ể, t-tớ diễn á? Cái cảnh đó á? V-Với anh hai…?」, nhưng rồi cô bé nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vừa lắc hai bím tóc vừa gật đầu.
「Vậy bắt đầu nhé. Mika và anh Ayase chuẩn bị xong cả chưa? Ba, hai, một… Diễn!」
Hikari gõ thanh clapboard.
Trong thoáng chốc, cả phòng câu lạc bộ chìm vào tĩnh lặng.
Và rồi,
『Em… không hiểu nữa.』
Mika chậm rãi cất lời thoại đầu tiên của cảnh.
『Không hiểu…?』
『Vâng, em không hiểu… Em…』
『…』
『Em… em… có được phép thích anh không?』
Cô bé vừa siết chặt hai tay trước ngực vừa nhìn thẳng vào tôi.
『Em xin lỗi… đã đến tận đây rồi mà giờ lại nói những lời này. Nhưng, nhưng mà, em thấy bất an quá. Vừa bất an vừa hoang mang… Bởi vì…』
『…』
『Bởi vì… bởi vì em vẫn chưa nghe được từ chính miệng anh. Tình cảm của anh, em vẫn chưa nghe anh nói thành lời…』
Vừa dứt lời, Mika đã lao cả người vào ôm chầm lấy tôi.
Mà thì, đó cũng là diễn biến được ghi trong kịch bản… Hừm, không hiểu sao khi cô nàng hai bím vốn lúc nào cũng ôm tôi một cách cực kỳ vô tư lại làm điều tương tự với vẻ mặt nghiêm túc, cảm giác cứ là lạ thế nào ấy.
『Thật ra em biết đây là điều không được phép. Thích anh, người đang thích chị ấy, là phạm luật… Nhưng xin anh… hãy cho em nghe đi. Nếu không thì em… em cảm thấy như mình sẽ đi đâu mất…』
『… Được rồi.』
Tôi vừa nhìn xuống gương mặt Mika vừa gật đầu đáp lại.
Dừng lại một nhịp,
Rồi tôi nói lời thoại tiếp theo của nhân vật chính được viết trong kịch bản.
Lời nói sẽ là cao trào của phân cảnh này.
『… Anh cũng… thích em. Thích em từ tận đáy lòng. Vì vậy… anh muốn được ở bên em mãi mãi.』
『…』
『Đó là… tình cảm thật lòng của anh.』
『… (gật đầu)』
Mika im lặng gật đầu.
Đôi tay nhỏ bé đang vòng sau lưng tôi siết chặt thêm một chút.
Và cứ thế, hai người bước vào cảnh nhìn nhau đắm đuối…
…………
……
Rồi, thứ đang chờ đợi sau đó… thực ra lại là một cảnh hôn.
Trong kịch bản, trang đó còn được ghi chú hơi “ba chấm” rằng:〝Cảnh hôn nồng cháy. Hôn… hôn… Kyaa~♪〟.
Thôi thì tạm gác lại cái tính mê trai không thuốc chữa của cô nàng hai bím được thể hiện ngay cả trong kịch bản này, diễn mẫu thì chắc chẳng ai làm đến mức đó đâu. Dù nói là hôn thì chắc cũng chỉ là diễn thôi, nhưng mà làm chuyện đó ở một nơi thế này (trường cấp hai giữa ban ngày ban mặt) thì cũng không nên.
Vì vậy, tôi định nhanh chóng kết thúc màn diễn mẫu này,
Chằm chằm…
「!」
Ngay lúc đó, tôi nhận ra Eri đang nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức nghiêm túc.
Một ánh nhìn như không muốn bỏ lỡ bất cứ nhất cử nhất động nào của tôi. Một ánh mắt tha thiết đến mức không thể hơn được nữa, rõ ràng là không hề nghĩ rằng màn diễn mẫu sẽ kết thúc ở đây (trước cảnh hôn).
── Uầy, đừng nói là…
Một dự cảm không lành mơ hồ xuất hiện, tôi nhìn sang bên cạnh thì thấy Hikari và Miu cũng đang ở đó (chắc là vì một sự tò mò khác), mắt sáng lên đầy phấn khích, bắn về phía tôi ánh nhìn kiểu “Tới luôn đi, tới luôn đi☆”.
「…」
Ba ánh nhìn bay tới từ phía sau chéo bốn lăm độ.
Mặc dù mục đích của mỗi người mỗi khác, nhưng tất cả đều đang thúc giục tôi tiếp tục màn diễn mẫu sang bước tiếp theo.
Và đòn kết liễu là,
「Ch-Chằm chằm…」
Không hiểu sao… ngay cả cô nàng hai bím trước mặt tôi cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt như thể thúc giục.
Cô bé hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lên, và sâu trong đôi mắt ấy như đang nói rằng:〝Đ-Đây là cảnh như vậy mà, p-phải làm cho đàng hoàng chứ, không thì có lỗi với Eri-chan lắm? V-Vả lại đây chỉ là diễn thôi, chứ có ý nghĩa sâu xa gì đâu nhé…!〟— Tôi có cảm giác như vậy. Mà cũng có thể là do tôi tự tưởng tượng.
「…………」
Tóm lại, tình hình lúc này đúng là tứ diện sở ca.
Tôi cảm thấy không thể không diễn tiếp được nữa rồi.
Mà… chắc không sao đâu.
Dù là hôn nhưng cũng chỉ là diễn thôi mà. Nếu cứ bị ám ảnh bởi con chữ rồi ý thức một cách kỳ quặc thì ngược lại sẽ chẳng ra đâu vào đâu. Được rồi, cứ làm cho nhanh gọn như khoai tây chiên mới rán thôi.
Quyết định xong, tôi từ từ đặt tay lên vai Mika.
「!」
Bịch, tôi cảm nhận được ở đầu ngón tay mình một cảm giác cơ thể cô bé khẽ run lên như con cá mòi bị giật dây câu.
Ngay khi tôi đang từ từ ghé mặt lại gần—
Binh bong binh bong~♪
Chiếc loa trên tường vang lên.
『Xin thông báo. Em Nogizaka Mika lớp 2 Ajisai… Em Nogizaka Mika lớp 2 Ajisai… nếu còn ở trường, xin vui lòng đến phòng giáo viên. Xin nhắc lại… lớp 2 Ajisai—』
Một thông báo như vậy được phát ra.
「…」
「…」
「…A, c-có chuyện gì nhỉ? Chắc là liên quan đến Hội học sinh lúc nãy chăng?」
Sau vài giây im lặng, Mika như chợt nhớ ra điều gì đó rồi nói.
「Ai biết được… nhưng mà cứ đến xem thử thì hơn, đúng không?」
「A, ư-ừm, đúng vậy nhỉ. V-Vậy, tớ đi một lát nhé. Eri-chan, phần còn lại nhờ cậu!」
「A, vâng.」
Nói xong, cô bé vội vã chạy ra khỏi phòng câu lạc bộ.
Trông có vẻ hối hả một cách kỳ lạ.
「A~a, đang đến đoạn hay mà tiếc ghê~」
Hikari và những người khác đang xem xung quanh tiếc nuối xúm lại.
「Chỉ một chút nữa là xong cảnh hôn rồi. Anh Ayase, phí quá đi mất.」
「Nhưng mà, nhưng mà, Miu thấy hồi hộp lắm đó. Cứ tưởng là hai người hôn thật luôn cơ~. Eri-chan thấy sao?」
「A, vâng. Kiểu như là, rất mới mẻ ạ. Em cảm giác như mình đã hiểu ra một chút về cái không khí của một người con trai khi nghĩ về ai đó.」
「À, vậy à?」
「Vâng, rất hữu ích cho em ạ.」
Cô bé gật đầu lia lịa với vẻ mặt vui sướng.
Thôi thì… dù chỉ như vậy mà giúp được gì đó cho cô bé thì cũng tốt rồi.
4
Sau đó, buổi tập kịch tiếp tục mà không có sự cố nào xảy ra.
Sau khi chờ Mika quay lại từ phòng giáo viên, bốn thành viên của Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa Nghệ thuật Sân khấu Hiện đại lại tiếp tục diễn.
Có vẻ như màn diễn mẫu vừa rồi đã có chút tác dụng, trong những cảnh diễn sau đó, Eri cũng đã nhập vai nhân vật chính với vẻ mặt bớt đi phần nào sự do dự so với trước.
Và cứ như thế, thời gian trôi qua—
『Thông báo đến toàn thể học sinh. Đã gần đến giờ tan học. Những học sinh còn ở trong trường hãy nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc và ra về. Xin nhắc lại. Đã gần đến giờ tan học—』
Chẳng biết từ lúc nào đã đến giờ tan học.
「A, đã giờ này rồi à~」
Mika ngước nhìn đồng hồ treo trên tường và cất tiếng.
「Ưm~, tiếc thật đấy~. Tớ vẫn còn nhiều thứ muốn cho anh hai xem và muốn nói chuyện với anh nữa~」
「Đúng là khi vui thì thời gian trôi nhanh thật nhỉ. Tớ cứ có cảm giác như anh Ayase mới đến được khoảng ba mươi phút thôi ấy.」
「Miu cũng vậy~, muốn chơi với anh hai thêm nữa cơ.」
Hikari và Miu cũng nói với vẻ luyến tiếc,
Eri liền trấn an,
「Ừm, tớ hiểu cảm giác của mọi người, nhưng hôm nay phải kết thúc ở đây thôi. Chúng ta dọn dẹp đi trước khi bị các thầy cô nhắc nhở.」
「Vâng~ ạ.」
Và thế là mọi người bắt đầu dọn dẹp.
Cất các đạo cụ đã dùng trong buổi diễn về vị trí cũ, cất trang phục vào tủ quần áo.
Mọi người phân công nhiệm vụ, cùng nhau làm việc.
「A, Hikari, cậu đặt giúp tớ cái nồi lẩu Thành Cát Tư Hãn kia lên trên kệ được không?」
「Hiểu rồi, Eri-chan!」
「Miu sẽ cất khẩu Tokarev đằng kia nhé.」
「Anh hai, giúp em một tay với cái này được không~?」
「Ừ, được thôi.」
Công việc dọn dẹp gần như chín phần mười là lao động chân tay.
Sau cùng, khi tôi và Mika hai người bê bức tượng lửng chó gốm Shigaraki (không hiểu sao lại được dùng trong đoạn cao trào của vở kịch…) trả về phòng chuẩn bị bên cạnh phòng câu lạc bộ rồi quay lại, thì…
「—Hử, Eri-chan? Mọi người đâu rồi?」
「Hửm?」
Eri và những người khác đã biến mất.
Phòng Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa Nghệ thuật Sân khấu Hiện đại vắng tanh không một bóng người.
Nhìn lại thì thấy trên bàn có một mảnh giấy nhớ.
Trên đó viết:
『Tụi này chợt nhớ ra có chút việc nên về trước đây. Mika với anh Ayase lo khóa cửa nhé☆』
Hừm, chắc là có việc gấp gì đó chăng? Vội vàng quá, nhưng mà công việc dọn dẹp thì gần như đã xong với con lửng chó kia rồi nên cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Mika thì,
「Trời ơi~, Hikari với mọi người lại làm chuyện thừa thãi rồi…」
「?」
「C-Cứ hăng hái đi đầu làm mấy cái chuyện này. Có nhiều việc khác phải làm hơn mà… l-lẩm bẩm…」
Cô bé nhìn chằm chằm vào mảnh giấy nhớ với vẻ mặt khó chịu. Có chuyện gì vậy nhỉ?
「Sao thế, có chuyện gì à?」
Tôi thấy lạ nên hỏi thử.
「Ể? À, k-không có gì đâu! T-Thay vào đó, giờ chỉ còn khóa cửa với quét dọn sơ qua thôi, mình làm nhanh cho xong đi.」
「Ừ, ừm, đúng vậy.」
Tôi gật đầu đáp lại.
Hai chúng tôi quét sàn nhà bằng chổi và đóng cửa sổ.
Chỉ còn lại những công việc hết sức đơn giản nên chưa đầy mười phút đã xong xuôi cả.
「Ha~, vậy là xong rồi nhỉ.」
「Đúng thế. Thôi, cũng muộn rồi, về nhanh thôi—」
Ngay lúc tôi nhấc chiếc cặp để trên bàn lên và định nói câu đó.
Cốc cốc!
Cửa phòng câu lạc bộ đột nhiên bị gõ mạnh.
Hử, ai vậy? Lẽ nào Eri và mọi người quên đồ gì đó rồi quay lại? Nhưng nếu vậy thì cách gõ cửa hơi thô bạo quá… Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi thì một cánh tay đột nhiên giật mạnh tôi sang bên cạnh, 「Anh hai, bên này!」.
Và ngay khoảnh khắc tiếp theo,
「Vẫn còn người ở đây à!」
Rầm! Cánh cửa bị mở tung ra một cách mạnh bạo.
Từ phía bên kia cánh cửa, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đeo kính xuất hiện với vẻ hăm hở như một con bò tót đang thở phì phò. Chắc là giáo viên đi tuần tra, bà ta vừa đẩy gọng kính một cách sắc lẹm vừa đảo mắt nhìn quanh phòng với ánh mắt nghiêm khắc.
(Ái chà… đúng lúc lại gặp phải cô Ooku…)
Từ khe hở phía trên chiếc tủ đựng đồ dọn dẹp, nơi Mika vừa kéo tôi vào trong tích tắc, cô bé nhìn ra phòng câu lạc bộ và thở dài.
(Cô Ooku?)
(Vâng, cô Ooku Madoka. Ba mươi hai tuổi, độc thân, sở thích là lớp yoga hàng tháng và mua sắm online. Cô ấy là một người siêu cứng nhắc, kiểu như đã dâng hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp giáo dục và cho Chúa. Cô ấy cực kỳ khó tính về các quy tắc và đạo đức~)
(…)
Đúng là một bà cô khó tính điển hình. Quả không hổ danh trường nữ sinh quý tộc…
(Thêm nữa, cô ấy chẳng mấy khi chịu nghe người khác nói đâu. Nên là anh hai à, nếu bị phát hiện thì sẽ rắc rối lắm đấy. Chắc là chỉ còn cách nấp ở đây đợi cô ấy đi thôi.)
(Đành vậy…)
Chắc chắn đó là cách an toàn nhất.
Chẳng dại gì mà đâm đầu vào chỗ chết (à mà nói đi nói lại thì bây giờ đang là mùa đông chứ).
Mặc dù đã quyết định nín thở chờ cho cô Ooku đi khỏi,
Nhưng có một vấn đề.
Nơi chúng tôi đang trốn.
Vốn dĩ tủ đựng đồ không được thiết kế để hai người cùng vào một lúc, không gian cao một mét tám, sâu năm mươi centimet rõ ràng đã quá tải—
(N-Này anh hai! Anh vừa giẫm vào chân em đấy…)
(X-Xin lỗi, nhưng tại nó chật quá.)
Bên trong tủ chật ních như một hộp sushi battera.
Tình hình là Mika đang co một chân lên, và cơ thể tôi bao gồm cả phần hông đang bị kẹp cứng vào khoảng trống đó (?). So với tình trạng hiện tại thì chúng tôi lại đang tiếp xúc khá là thân mật… h-hừm, hình như trước đây tôi cũng từng có một màn tương tự với Haruka trong phòng thử đồ của một cửa hàng cosplay ở Akihabara thì phải. Sao mình lại có duyên với mấy cái màn thân mật trong không gian chật hẹp thế này nhỉ…
(Đ-Đã bảo là đừng có cử động lung tung mà~)
(X-Xin lỗi, nhưng anh không còn cách nào khác…)
(E-Em biết nhưng mà… a, c-có cái gì đó cứng cứng đang cấn vào hông em—Ể, a-anh hai, đừng nói là!?)
(K-Không phải! Là cái thắt lưng! K-Không phải thứ đó đâu!)
(? Thứ đó là thứ gì? Không phải là điện thoại hay gì à?)
(Ể, à, k-không…)
Chúng tôi cứ lúi húi và có một cuộc trao đổi hơi ngớ ngẩn trong tủ như vậy.
Trong lúc đó, cô Ooku đã kiểm tra bên trong khu vực thử đồ, nhìn ra sau ghế sofa, và thực hiện nhiều màn kiểm tra soi mói khác.
Một lúc sau,
「…Có vẻ không có ai. Tôi cứ ngỡ là nghe thấy tiếng động, chắc là tôi nhầm. Mà kể cũng lạ, điện thì không tắt, chìa khóa thì để hớ hênh rồi cứ thế mà về… Đúng là không thể chấp nhận được. Chính vì thế này mà kỷ luật trong trường mới lỏng lẻo, rồi dẫn đến nền giáo dục Nhật Bản sụp đổ, rồi tuổi kết hôn của tôi cũng bị trì hoãn… bla bla bla bla bla bla bla bla…」
Cô ta vừa liên tục đẩy gọng kính bằng ngón tay vừa lẩm bẩm một mình rồi rời khỏi phòng câu lạc bộ.
「Phù…」
Sau khi xác nhận tiếng giày cao gót ngoài hành lang đã xa dần, hai chúng tôi lồm cồm bò ra khỏi tủ. Sao mà mệt thế này…
Tạm thời thì đã thoát nạn, nhưng với cái kiểu đó thì không biết khi nào cô ta sẽ quay lại.
Tốt hơn hết là nên nhanh chóng rời khỏi đây trước khi gặp phải ai khác.
「Mika, về nhanh thôi.」
Tôi thúc giục cô nàng hai bím và định bước ra khỏi cửa.
「…Hử?」
Cạch cạch.
Tôi nhận ra tay nắm cửa không xoay được.
「Cái này…」
Hình như… cửa đã bị khóa rồi.
「Ặc, cô Ooku, cẩn thận quá khóa luôn cả cửa rồi đi sao!?」
Mika hốt hoảng chạy lại.
「Phòng này ấy, nếu bị khóa từ bên ngoài thì không mở được từ bên trong đâu. Cho nên Eri-chan và mọi người mới để chìa khóa lại mà…」
「Vậy à?」
「V-Vâng…」
Ừ thì, loại phòng này thỉnh thoảng cũng có.
「A~, gay go rồi~. Chỗ này ngoài cửa ra thì không có lối thoát nào khác, nên thế này thì hết cách rồi… Tầng bốn nên cũng không thể ra bằng cửa sổ được, cặp sách thì để trên lớp nên cũng không có điện thoại… L-Làm sao đây, anh hai…?」
Mika vừa run rẩy hai bím tóc vừa ngước nhìn tôi đầy lo lắng.
Hừm, đúng là tình hình khá bế tắc đây. Trong phòng không có điện thoại bàn hay điện thoại nội bộ, còn điện thoại của tôi thì lại là loại có camera nên vì lý do phòng chống quay lén, người ngoài không được phép mang vào, đã bị bảo vệ tạm giữ lúc tôi vào trường. Có thể nói mọi phương thức liên lạc với bên ngoài gần như đã bị cắt đứt.
Tuy nhiên,
「Thôi… rồi sẽ có cách thôi.」
「Ể…?」
「Biết đâu lát nữa lại có người đến đi tuần, hơn nữa lúc vào đây anh có ghi tên vào sổ ở cổng trường rồi, nếu ở mãi không ra thì có thể họ sẽ đến kiểm tra.」
「N-Nhưng mà…」
「Đừng lo. Nếu vẫn không được thì tệ nhất, cứ phá cửa ra là xong.」
Cách làm có hơi bạo lực và bất hợp pháp, nhưng nếu tôi đứng ra nhận lỗi thì chắc cô nàng hai bím sẽ không bị mắng.
Dù sao đi nữa, nếu đã muốn thì có vô số cách.
Tôi vừa nói vừa vỗ nhẹ vào đầu cô nàng hai bím đang lo lắng.
「Anh hai… bình tĩnh thật đấy.」
「Ừm, vậy sao?」
「Vâng, cảm giác rất là, người lớn~」
Mà thì, nói gì thì nói, từ trước đến giờ tôi cũng đã gặp phải đủ thứ tình huống éo le rồi. Nếu là một tình huống không gian kín tương tự thì vụ bị nạn trên núi tuyết lần trước còn liên quan trực tiếp đến tính mạng (theo cảm nhận chủ quan của tôi), nên còn cấp bách hơn nhiều.
「…Ừm, nhưng mà đúng là vậy. Quả thật hoảng loạn cũng chẳng giải quyết được gì, em sẽ tin anh hai và nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.」
「Ừ, cứ làm thế đi.」
「Nếu không được thì anh phải chịu trách nhiệm đấy nhé♪」
Cô bé cười tinh nghịch rồi khẽ tựa người vào tôi.
Cứ thế, chúng tôi quyết định ngồi chờ xem sao.
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, ngước nhìn vầng trăng đang bắt đầu mờ ảo bên ngoài cửa sổ.
「Mà nghĩ lại, cảm giác đã lâu lắm rồi mới chỉ có hai anh em mình như thế này nhỉ~」
Mika bỗng nói.
「Hửm, vậy à?」
「Vâng. Chắc là từ lần đi mua quà sinh nhật cho chị hai đến giờ. Chuyện đó cũng lâu lắm rồi nhỉ~」
「Đã lâu vậy rồi sao…」
Sinh nhật Haruka là tháng Mười – tức là gần bốn tháng trước.
Đúng là từ đó đến giờ, tôi và Mika chưa làm gì riêng với nhau. Phần vì bận rộn đủ thứ chuyện, phần vì cô nàng hai bím này lại hay đi cùng mấy cô hầu gái, nên tình huống chỉ có hai người thật bất ngờ là lại không có.
「Cho nên thỉnh thoảng thế này cũng hay. Cảm giác như được độc chiếm anh hai, lời quá đi chứ. Chắc phải cảm ơn cô Ooku một chút mới được♪」
Cô bé cười, có chút ngượng ngùng.
Hừm, về điểm này thì tôi cũng hơi đồng tình. Mặc dù sự việc bắt nguồn từ một sự cố bất thường, nhưng thỉnh thoảng dành thời gian thư thả bên cô nàng hai bím thế này cũng không tệ. Dù sao thì nói chuyện với Mika cũng rất vui.
Khi tôi đang nghĩ vậy,
「Thế nên, thế nên, bây giờ chỉ có hai chúng ta thôi đó~」
「Hửm?」
「Đã・bảo・là, bây giờ ở đây chỉ có em và anh hai thôi đó? Only you and me?」
「? Ừ thì anh biết mà…」
Bị nhốt chung thì tất nhiên là chỉ có hai người rồi.
Nghe vậy, Mika đưa hai tay lên má, vừa ngượng ngùng vặn vẹo người,
「Trời ơi~, anh chán ghê~. Ở trong trường học ban đêm, chỉ có hai người với một thiếu nữ mỏng manh yếu đuối… Đây chẳng phải là một tình huống tuyệt vời mà bất cứ chàng trai nào cũng từng mơ ước sao? Này này anh hai, anh không thấy hồi hộp à? Hay là rạo rực? Kyaa~♪」
Cô bé bắt đầu nói mấy thứ ba chấm.
「…Không, chẳng có gì cả.」
Tôi đáp ngay lập tức.
Mà trước đó, thiếu nữ mỏng manh yếu đuối là ai thế?
「Ể~, gì vậy? Mà đứng trước một Mika-chan dễ thương thế này mà không có phản ứng gì hết, anh hai, có phải anh có vấn đề ở đâu đó không?」
Mika làm mặt sưng sỉa.
「Em nói vậy thì anh cũng chịu…」
「Hừ~, vậy thế này thì sao? Này này, sexy chưa?」
Cô bé đan hai tay sau đầu, vừa nháy mắt lia lịa vừa ưỡn ngực tạo dáng.
「Ngoài ra cái này cũng ngầu lắm nè? Dáng của báo hoa mai đó? Gào~♪」
「…」
Không, nhìn không giống báo hoa mai mà chỉ như một chú mèo con đang vươn vai sau khi ngủ dậy thôi…
Khi tôi buột miệng đưa ra một lời nhận xét lạnh lùng như vậy,
「N-Như thế này vẫn không được à? V-Vậy thì…」
Cô nàng hai bím chắc có điều gì đó không thể nhượng bộ, bắt đầu lật lật vạt váy, rồi vắt chéo chân trên bàn, làm đủ thứ trò. Nhưng mà—
「…Hừm…」
Không hiểu sao tôi chẳng có cảm giác gì cả.
Hành động của cô nàng hai bím cứ có cảm giác lệch pha, kiểu như hành động và ngoại hình không khớp với nhau.
Khi chúng tôi đang làm vậy, cuối cùng Mika cũng nổi điên.
「Đ-Đây là một sự sỉ nhục! Em cảm thấy mình đã thua với tư cách là một người phụ nữ, một con người!」
「Đừng có suy nghĩ to tát thế chứ…」
「Hừm, đây là một cuộc chiến! Một cuộc chiến đặt cược lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của em và anh hai! Đã đến nước này thì—」
「?」
Cô bé nhắm chặt mắt lại,
「Đ-Đã đến nước này thì—chiêu cuối cùng. Eiyaa!」
「!?」
Vừa hét lên một tiếng kỳ lạ, hành động tiếp theo của cô nàng hai bím là… vung vẩy hai bím tóc rồi tấn công trực diện.
「Oái!?」
Dù cô nàng hai bím có nhỏ con và siêu nhẹ cân đi chăng nữa, đây vẫn là một đòn tấn công hoàn toàn bất ngờ. Tôi bị một lực va chạm mềm mại đập thẳng vào ngực… và cứ thế bị đẩy ngã ngửa ra, tiếp đất an toàn trên ghế sofa.
「E-Em làm cái gì vậy, đột ngột thế!」
Tôi vừa chỉnh lại chiếc kính bị lệch vì cú va chạm vừa rồi, vừa ngước lên phản đối cô nàng hai bím đang ngồi trên bụng mình.
「C-Cậu làm cái gì vậy, đây là biện pháp cuối cùng đó. Là đối sách sau cuối dành cho anh hai, người dù thế nào cũng không chịu để ý đến em. M-Mẹ cũng nói rồi mà, 『Ara, những lúc các quý ông không chịu để ý đến mình ư? Ừm, những lúc như thế thì cứ im lặng mà đè họ xuống là được, ufufu♪』 đấy...」
「...」
Không, Akiho-san, sao mẹ lại nói mấy câu dễ gây tranh cãi như thế...
Tôi nhớ lại nụ cười ngây thơ của người mẹ hai con nhà Nogizaka rồi thầm thở dài trong lòng.
「S-Sao rồi, a-anh có thấy hồi hộp chút nào không?」
「Hả?」
「Đ-Đã bảo là, anh có hồi hộp không? Em hỏi thế đó. N-Nãy giờ em đã làm đủ thứ rồi mà mặt anh hai cứ tỉnh bơ à... C-Cả lúc diễn tập mẫu cũng thế, anh cứ hời hợt hay đúng hơn là rất lạnh nhạt. T-Trong khi em đã phải cố gắng hết sức, vậy mà chỉ mình anh hai là chẳng hề hấn gì...」
Nói đoạn, Mika hơi ngoảnh mặt đi.
「Như thế... không công bằng, đúng không?」
Cô buông một câu lẩm bẩm.
Vẻ mặt ấy trông trưởng thành hơn bao giờ hết, đến mức khiến tôi bất giác nín thở... Chậc, cảm giác tim mình vừa đập lệch một nhịp.
Hơn nữa, nghĩ lại thì tư thế hiện tại của chúng tôi cũng khá là...
Hai chân cô ấy dạng thành hình chữ bát từ đầu gối trở xuống, và cô ấy đang ngồi đè lên bụng tôi trong bộ đồng phục, một tư thế cưỡi ngựa đầy khêu gợi. Thêm vào đó, dưới ánh trăng mờ ảo hắt vào từ cửa sổ, đôi mắt có phần ngấn nước của Mika trông lại có vẻ quyến rũ...
Quả nhiên là... không thể nói tôi hoàn toàn không có cảm giác gì được.
「V-Vì thế...」
「Hửm, hửm?」
「V-Vì thế, em quyết định sẽ làm cho anh hai cũng phải hồi hộp như em. Đến mức tim đập thình thịch liên hồi, nhịp tim tăng đến mức đáng lo ngại luôn. V-Và rồi──」
Nói xong,
Mika dùng hai tay kẹp lấy mặt tôi từ hai bên rồi mạnh bạo kéo sát lại gần mình.
「V-Và rồi... em sẽ khiến anh dù ngủ hay thức cũng không thể quên được em... để trong lòng anh hai chỉ toàn là hình bóng của em thôi... Em sẽ... sẽ khiến anh phải “Mika-Mika” luôn...!」
Cô dõng dạc tuyên bố với khuôn mặt đỏ bừng.
Âm thanh ấy vang vọng khắp phòng câu lạc bộ, để lại một tiếng eco.
「...」
Ái chà, phải làm sao bây giờ đây.
Cái cách Mika đỏ mặt như quả dâu tây Hime chín mọng của Nhật rồi cố gắng hết sức trông thật mới mẻ, khiến tôi không thể rời mắt, nhưng mà cơ bản thì dù có bảo là sẽ khiến tôi phải “Mika-Mika” thì tôi cũng chẳng hiểu đó là cái gì. Mà trước hết, tại sao tôi lại bị một cô gái hai bím tóc kẹp mặt như bị kẹp ê-tô ở một nơi thế này, tình huống này đúng là khó hiểu hết sức, đến mức tôi còn chẳng biết lẽ tồn tại của mình là gì nữa...
Tôi rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Đúng lúc đó.
「Ừm thì~, xin lỗi vì đã làm phiền giữa lúc không khí đang vui vẻ ạ~」
「!?」「!!」
Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau.
Cái giọng vừa uể oải vừa thong thả này, lẽ nào...
Tôi giật mình quay lại thì đúng như dự đoán... một cô hầu gái luôn tươi cười và một cô hầu gái nhí trong bộ trang phục quen thuộc đang đứng cạnh nhau.
「N-Nanami-san, Alice-chan!?」
Mika giật bắn mình! Buông tay khỏi mặt tôi rồi đứng dậy. 「S-Sao vậy? Sao hai người lại ở... ở đây...?」
Trước câu hỏi của Mika,
「Vâng ạ~, đã đến giờ cơm tối mà vẫn chưa thấy Mika-sama về nên chúng tôi đến xem tình hình ạ~。À mà~, không lẽ chúng tôi đã làm phiền lắm sao ạ~?」
「──(gật?)」
Cô hầu gái nghiêng đầu một cách vui vẻ với nụ cười thường trực.
Không, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh hay thậm chí là tiếng mở cửa nào cả. Mà khoan, làm thế nào hai người này mở được cánh cửa đã khóa vậy chứ...
Trước kỹ năng siêu phàm không chỉ riêng của chị trưởng hầu gái mà là của cả đội hầu nhà Nogizaka, chúng tôi chết lặng.
「Ừm thì~, nếu vậy thì xin hai vị cứ tự nhiên không cần để ý đến chúng tôi đâu ạ, xin mời cứ tiếp tục ạ~。Cứ làm theo những gì Mika-sama muốn, cứ việc khiến cậu chủ phải “Mika-Mika” đi ạ~♪」
「──(gật gật)」
「K-Không...」
Mika hoàn toàn chết đứng, không nói nên lời.
Mặt cô ấy đỏ bừng lên với tốc độ chóng mặt, cứ như ấm siêu tốc dùng áp suất...
「Mika-sama~?」
「──(gật?)」
「Nh... Nh...」
「Nh? Thịt... viên... ạ~?」
「──(gật gật?)」
「Nh... Nh... Nh...」
Và rồi,
「Nhá~~~!!!!」
Tiếng hét thất thanh gần như sắp khóc của cô vang vọng khắp sân trường.
5
「M-Mình không biết Nanami-san nữa đâu!」
Trên đường từ trường về nhà.
Mika vừa đi bên cạnh vừa phồng má giận dỗi, mặt vẫn còn đỏ ửng.
「C-Chuyện mọi người lo lắng đến đón em, em vui và cảm thấy được cứu giúp lắm chứ? N-Nhưng mà sao lại xuất hiện đột ngột như dọa ma người ta thế~。N-Nếu có ở đó thì cứ nói một tiếng, em cũng sẽ...」
「A ra ra~, chúng tôi cũng đã gõ cửa rồi mà ạ~」
「──(gật)」
Nanami-san vừa đưa tay lên má vừa nhẹ nhàng nghiêng đầu.
Nhìn thấy vậy, Mika thở dài một cách mệt mỏi.
「Haizz... Em cảm thấy mình hiểu được cảm giác của chị một chút rồi...」
「À thì, nhưng mà kết quả vẫn tốt còn gì. Chúng ta đã thoát ra ngoài an toàn mà...」
Tôi lên tiếng an ủi Mika đang ủ rũ buông thõng vai.
Sau đó, dưới sự dẫn đường của cô hầu gái luôn tươi cười và cô hầu gái nhí, chúng tôi đã thành công ra về một cách yên bình mà không bị thầy hiệu trưởng hay các giáo viên khác phát hiện (cổng trường cũng cứ thế mà qua).
「Ưm~, chuyện đó thì đúng là vậy, nhưng mà~...」
Mika lộ vẻ mặt phức tạp. Trông cô ấy vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được. Tôi cũng hiểu cảm giác đó...
「Thôi, mấy chuyện lặt vặt thì quên đi, hôm nay về nhà cứ thong thả ăn cơm là được──」
Tôi định an ủi cô ấy thêm một chút.
「──Vậy thì anh hai, bế em đi.」
「Hả?」
Cô ấy đột nhiên nói vậy.
「Thì là bế đó. Chỉ cần từ đây về đến nhà là được rồi~. Anh hai cũng là con trai mà, chừng đó thì làm được đúng không?」
Không, tôi chẳng hiểu cái từ "vậy thì" nó liên quan ở chỗ nào cả.
Thấy tôi còn đang bối rối, Mika đã nhảy chồm lên, 「Nào nào, nhanh lên~」. Tôi cũng không thể đẩy cô ấy ra, kết quả là bị ép vào tư thế bế một cách nửa cưỡng ép.
「N-Này...」
「Ê hê hê~, bế, bế~♪」
Cô ấy vừa ngân nga vừa lắc lư hai bím tóc.
Mà, cái kiểu nhõng nhẽo này của cô ấy cũng như mọi khi thôi...
Trong lúc tôi vẫn còn cảm thấy có gì đó không thỏa đáng,
「Em vẫn chưa bỏ cuộc đâu đấy nhé~」
「Ể?」
「Chuyện làm cho anh hai phải hồi hộp bứt rứt ấy. Một ngày nào đó, bằng sức quyến rũ siêu cấp và vĩ đại của em, em nhất định sẽ khiến anh phải “Mika-Mika” đến tận xương tủy luôn cho xem♪」
Vừa nằm gọn trong vòng tay tôi, cô ấy vừa làm tay thành hình khẩu súng.
Sau khi bắn một phát 「bằng♪」 về phía này, cô ấy vui vẻ mỉm cười.