0
Tháng Hai đã trôi qua được khoảng một tuần.
Đó là một ngày bình thường không có gì đặc biệt, khoảng bốn ngày sau khi tôi cùng Haruka đến thăm nơi gọi là『Công ty TNHH Three Piece Production』.
Lớp học vào giờ nghỉ trưa, như mọi khi, ngập trong những tiếng nói chuyện rôm rả của đám bạn cùng lớp vừa ăn cơm hộp, vừa ăn bánh mì.
「Rồi con cá mập đầu búa nó thế này...」
「Hiểu mà, hiểu mà. Thời đại của bộ cá mập mắt trắng rồi~」
「Thế à? Tao lại thấy cá mập yêu tinh mới là ngầu nhất chứ nhỉ.」
Những cuộc trò chuyện vu vơ đang diễn ra.
Thật sự chỉ là một khung cảnh giờ nghỉ trưa bình thường với những cuộc nói chuyện thường ngày không có gì đặc biệt.
Giữa lúc đó, tại một góc lớp, bộ ba ngốc nghếch đang,
「Này các cậu, ngày X sắp đến rồi! Cái ngày ngập tràn ước mơ, hy vọng và ánh hào quang của tương lai đối với toàn thể nam nhi chúng ta!」
「Vâng, đúng thế!」
「Chắc chắn rồi!」
「Chắc cũng không cần phải nói nữa nhỉ... Mười bốn tháng Hai chính là Valentine!」
「Nói đến Valentine là sô-cô-la... Nói đến sô-cô-la thì con gái dùng ruy băng quấn quanh người rồi phủ một lớp sô-cô-la lên, thật là có phong vị làm sao.」
「Chính là kiểu ‘Món quà là sô-cô-la và em♪’ chứ gì! Hiểu mà, hiểu chứ!」
「...」
Cả ba hăng say diễn thuyết, khoa chân múa tay một cách thừa thãi.
Mà thôi, bỏ qua cái nội dung hỗn loạn như mọi khi và cái sự vớ vẩn của chúng nó đi,
「...」
Mà nói mới nhớ, sắp đến Valentine rồi nhỉ...
Tôi bất giác nghĩ vậy.
Dạo gần đây bận rộn đủ thứ nên tôi đã quên bẵng mất chuyện đó, nhưng nghĩ lại thì cũng đến mùa ấy rồi.
Một từ mà nếu nhầm lẫn một chút thôi là có thể lẫn sang vành đai Van Allen (vành đai bức xạ bao gồm proton và electron bị giữ lại bởi từ trường của Trái Đất).
「…………」
Tóm lại là... tôi chẳng có kỷ niệm đẹp đẽ nào với nó cả.
Những ngày 14 tháng Hai từ trước đến nay hoặc là kết thúc mà chẳng có gì đáng để kể, hoặc là tôi nhận được sô-cô-la gọi là cho có lệ từ Ruko và Yukari-san rồi đến White Day lại bị đòi trả lễ bằng cách vắt kiệt sức lao động (lao động chân tay, hay còn gọi là sai vặt) đến mức khốn khổ, hoặc là bị Nobunaga dúi cho cả núi sô-cô-la nhờ chuyển hộ (chỉ vì cái mã ngoài của nó trông bảnh chọe nên được mấy người không biết bản chất của nó mê tít...). Dù thế nào thì cũng toàn chuyện bực mình. Yếu tố an ủi duy nhất có lẽ là việc Mahiro-chan, em gái của Nobunaga, năm nào cũng tặng tôi một chiếc bánh kem sô-cô-la tự làm rất dễ thương...
「...」
…Mà đúng là chẳng có ký ức nào ra hồn thật...
Nghĩ lại thì đúng là những ký ức chẳng có chút giá trị sản sinh nào, khiến tôi thở dài từ tận đáy lòng. Đúng là những kỷ niệm màu xám tro...
「...」
Năm nay, sẽ thế nào đây...
Tôi liếc nhìn về phía Haruka.
Tiểu thư lúc nào cũng tươi cười hồn nhiên (hôm nay là trực nhật) đang vui vẻ vừa ngân nga một giai điệu nhỏ vừa viết vài dòng vào sổ đầu bài.
「...」
Hừm, mong chờ một hộp sô-cô-la tự làm lộng lẫy đầy ắp tình cảm (có cả truffle) thì có lẽ là hơi ảo tưởng quá, nhưng một món quà ở cấp bậc cao hơn sô-cô-la xã giao một chút, cỡ sô-cô-la "tình đồng chí" (?) thì chắc cũng có thể kỳ vọng được... nhỉ.
「…………」
Không biết được...
Đối phương dù gì cũng là Haruka.
Có khả năng là con bé vốn chẳng hiểu rõ về Valentine, mà giả sử có hiểu đi nữa thì ngày 14 tháng Hai lại chính là ngày diễn ra buổi thử giọng (cho đủ người) kia. Haruka chắc cũng bận rộn đủ thứ với việc chuẩn bị này nọ, có lẽ chẳng có thời gian cho mấy sự kiện phù phiếm như vậy. Hình như con bé còn nói là hôm đó sẽ làm việc đến khá khuya...
Trong lúc tôi chống cằm suy nghĩ vẩn vơ,
「──A, này này, Yuuto ơi!」
「Ồ.」
Bất chợt có tiếng gọi.
Người gọi tôi là cô bạn thân thiện với mái tóc ngắn.
Từ phía sau lớp học cách khoảng hai mét, cô ấy đang vẫy tay về phía này cùng với Sawamura-san và Asahina-san.
「Hửm, có chuyện gì thế Shiina?」
Tôi quay lại đáp lời, cô ấy cười toe toét,
「Này Yuuto, sau giờ học hôm nay, cậu có rảnh không?」
Cô ấy nghiêng đầu hỏi.
「Hôm nay à?」
「Ừ, đúng rồi. Khoảng bốn giờ, nếu được thì đi karaoke chung không?」
「Karaoke?」
「Đúng đó, tớ nghĩ nếu có cả Ayase-cchi thì sẽ vui hơn.」
「N-nếu được thì Ayase-kun có đi cùng không ạ?」
Sawamura-san và Asahina-san cũng lên tiếng附 họa.
Hừm... Karaoke à.
Hơi đột ngột, nhưng dạo này cũng ít đi, lâu lâu đi một lần cũng không tệ.
Thế nên tôi đồng ý,
「Thật không? Tuyệt! Nghe chưa, Ryouko, Mai?」
「Ừ ừ, thế là dụ được Ayase-cchi rồi.」
「Đ-đúng vậy nhỉ.」
Cô ấy vui vẻ gật đầu với đám Sawamura-san.
Vẻ mặt tươi cười của Shiina đã hoàn toàn trở lại như bình thường.
Năng lượng tràn trề, độ thân thiện 145% như mọi khi... Hừm, mới cách đây không lâu, thái độ của cậu ấy có chút gì đó kỳ lạ khiến mình lo lắng, nhưng xem ra bây giờ đã ổn rồi.
Mà, để đến được trạng thái này cũng đã trải qua đủ thứ chuyện, từ sự cố gặp nhau ở suối nước nóng cho đến mâu thuẫn liên quan đến món cơm mực, nhưng có vẻ những khúc mắc đó đã được giải quyết ổn thỏa trong cuộc nói chuyện lần đến thăm bệnh. Tạm thời có thể yên tâm rồi.
Trong lúc tôi đang thầm gật gù suy nghĩ,
「A, này này, Haruka-chan đi cùng luôn không?」
「Ể?」
Sawamura-san bỗng lên tiếng.
Bất ngờ bị gọi tên, Haruka (đang vui vẻ viết sổ đầu bài) ngẩng mặt lên với vẻ hơi ngạc nhiên.
「Karaoke đó. Nè nè, chúng ta vẫn chưa đi karaoke chung với Haruka-chan lần nào đúng không. Nên tớ nghĩ nếu được thì đi chung. Nè, Mai cũng nghĩ vậy đúng không?」
「Ư-ừm, tớ muốn nghe Haruka-chan hát.」
Nghe lời Sawamura-san, Asahina-san cũng gật đầu.
Nghe vậy, vẻ mặt Haruka bừng sáng,
「Oa, karaoke ạ? V-vâng ạ, em vẫn chưa có kinh nghiệm, nên rất muốn đi thử... A!」
Rồi cô bé như chợt nhận ra điều gì đó.
Vẻ mặt hơi tiu nghỉu,
「A, xin lỗi ạ... Hôm nay em có việc bận mất rồi...」
「Ể, thật sao? Lớp học thêm hay gì đó à?」
「V-vâng, cũng gần giống như vậy ạ...」
Haruka gật đầu một cách mơ hồ.
Hiếm khi Haruka lại trả lời thiếu dứt khoát như vậy, có lẽ là vì “việc bận” chính là buổi huấn luyện trước kỳ thi kia. Về chuyện thử giọng, Kayahara-san đã dặn không được nói cho người khác biết, nên với bản tính thật thà của mình, Haruka đành phải trả lời như vậy.
「Thế à, tiếc nhỉ, nhưng nếu có việc thì đành chịu thôi.」
「Em xin lỗi ạ... Dù mọi người đã mất công rủ...」
「A, không sao không sao đâu. Lần sau bọn tớ lại rủ, lúc đó đi chung nhé!」
Sawamura-san vừa cười vừa xua tay trước mặt,
「Hừm, Haruka-chan không đi được à. Thôi thì đành vậy, không kén chọn người nữa, nhưng có thêm người sẽ vui hơn, ai đó cũng được... A, vậy thì, đám Nagai-ppe đi chung không?」
「Ể?」
「Ồ?」
「Á?」
Nghe tiếng gọi, bộ ba ngốc nghếch lập tức phản ứng.
「B-bọn tôi sao?」
「Ừ, đúng rồi đó. À, mà nếu có việc bận thì không sao đâu.」
「L-làm gì có việc bận nào!」
「K-không, dù có đi nữa thì cũng phải gác lại đã.」
「Dù trời mưa hay súng-giáo* có rơi xuống cũng nhất quyết đi! Ôi, thần linh ơi, Phật tổ ơi, đức mẹ Sawamura Maria ơi!」
(*Ghi chú: Nguyên tác là ガンランス - gunlance, một loại vũ khí trong game Monster Hunter.)
Chúng nhoài người ra khỏi bàn, hét lên với vẻ mặt khẩn thiết.
Này mấy cậu, bình thường mấy cậu cứ oang oang là chỉ hứng thú với thế giới 2.5D, thế mà đến khi mình thành người trong cuộc thì lại y như cái lần đi suối nước nóng sao...
Cảm giác như đang xem người đi bắt xác ướp lại tự biến thành xác ướp vậy.
Thôi thì, chuyện đó để sau,
「Vậy quyết định thế nhé. Sau giờ học, mọi người cùng đến karaoke nào, let’s go!」
Sawamura-san đặt một chân lên ghế, dõng dạc tuyên bố.
Bên cạnh, Asahina-san kéo tay cô bạn, 「R-Ryouko-chan, cậu mặc váy mà tạo dáng thế kia không được đâu. S-sẽ bị thấy đó.」
Và kế bên nữa, Shiina cười có chút gượng gạo, 「A, a ha ha...」
Và thế là──việc bảy người chúng tôi gồm Sawamura-san, Asahina-san, Shiina, bộ ba ngốc nghếch, và tôi sẽ đi karaoke sau giờ học đã được quyết định.
1
「Vậy nhé Haruka... Để mỗi mình tôi đi chơi thì cũng thấy hơi áy náy, nhưng cậu cố gắng tập huấn nhé.」
「A, đ-đâu có đâu ạ. Chẳng có gì áy náy cả. Anh không cần để tâm đến em đâu, Yuuto-san cứ đi karaoke vui vẻ nhé ạ ♪」
Sau giờ học.
Tôi nói vậy với Haruka, người đang mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt tôi, rồi rời khỏi lớp học.
Dù có hơi áy náy, nhưng chính Haruka đã bảo tôi đừng bận tâm, nên nếu cứ để ý quá thì ngược lại sẽ không hay. Tốt nhất là không nên nghĩ ngợi linh tinh.
Nhân tiện, tôi đi một mình.
Chẳng hiểu sao mà mọi người đều có việc phải làm trước khi đến quán karaoke (Sawamura-san và Asahina-san có việc vặt ở câu lạc bộ, Shiina đi mua bản nhạc, còn bộ ba ngốc nghếch thì... tôi cũng không rõ), nên chúng tôi quyết định hẹn gặp ngay tại quán.
「Ừm, hình như là ở Basera thì phải...」
Tôi rời trường và đi thẳng đến nhà ga gần nhất.
Quán karaoke chúng tôi hẹn nằm trong khu mua sắm mái vòm, cách đây một trạm tàu điện.
Đó là khu phố sầm uất tập trung nhiều cơ sở giải trí và hàng quán nhất vùng này, và cũng là một trong những điểm lui tới thường xuyên của học sinh học viện Hakujou sau giờ học. Tôi cũng đã đến đó vài lần cùng Nobunaga và bộ ba ngốc nghếch.
「Hơi trễ một chút rồi...」
Tôi lẩm bẩm trong khi xem điện thoại.
Khi tôi đến nơi,『Karaoke Basera』, thì đã trễ hơn giờ hẹn khoảng năm phút.
Toàn những người thiếu kiên nhẫn, chắc mọi người đã bắt đầu hát rồi cũng nên.
Tôi vừa nghĩ vừa bước đi.
Phòng đã đặt là 303, nên tôi đi thang máy lên tầng ba, rẽ vào hành lang,
Đi bộ khoảng hai mươi bước thì đã thấy phòng.
Một phòng tám người, sức chứa khá là sít sao.
Tôi cứ ngỡ bên kia cánh cửa, một bữa tiệc thác loạn đã được Sawamura-san và bộ ba ngốc nghếch khởi xướng──
「──Ồ? Chỉ có mình Shiina thôi à?」
「A, Yuuto.」
Trong phòng chỉ có một mình Shiina.
Cô ấy vừa dùng ống hút chọc chọc ly soda dưa lưới có kem nổi, vừa lật giở cuốn danh sách bài hát một cách buồn chán. Không thấy bóng dáng Sawamura-san, Asahina-san hay bộ ba ngốc nghếch đâu cả.
「Mọi người chưa đến à?」
「A, ừ, có vẻ vậy. Đã đến giờ rồi mà... A.」
Đúng lúc đó, Shiina nhìn vào điện thoại và kêu lên một tiếng nhỏ.
「Mai vừa nhắn tin. Ừm, để xem nào...『R-Ryouko-chan giữa đường thấy quán buffet doner kebab nên đã lao vào thử thách rồi ạ... Bọn em sẽ đến muộn một chút...』cậu ấy viết thế...」
「...」
Chuyện là như vậy đấy.
Sawamura-san, chính cậu ấy là người rủ rê mà lại tự do tự tại như thế...
Đúng là hết nói nổi với cái tính tùy hứng của cậu ta.
「Thiệt tình Ryouko...」
Shiina cũng cười khổ một cách bất lực.
Hai chúng tôi nhìn nhau thở dài, thì,
*Rung rung rung rung...*
「...Hửm?」
Lần này, đến lượt điện thoại của tôi rung lên như một chú dê con dưới mưa.
Tôi lấy nó ra từ trong túi và xem.
Tin nhắn hiện ra là,
「『Trên đường đến đây, Ogawa bị xe ba bánh đụng phải! Vết thương không nặng, nhưng cú va chạm làm kính của Ogawa và khăn rằn của Nagai bay xuống sông, giờ cả bọn đang đuổi theo chúng! Vì vậy sẽ đến muộn một chút!』...」
Dòng chữ viết như vậy.
Này, bọn họ cũng đang làm cái quái gì vậy...
「Ể, Nagai-kun và mọi người cũng đến muộn sao?」
「À, có vẻ là vậy...」
Tôi đưa tin nhắn cho Shiina xem rồi gật đầu đáp lại.
Đúng là hết người này đến người khác.
Tôi đang nửa phần chán nản với tỷ lệ tập trung thấp và cái sự dị hợm của đám bạn cùng lớp thì,
「…………」
Shiina bỗng dưng im lặng.
Cô ấy khoanh tay, đưa tay lên miệng, cúi đầu với vẻ mặt trầm tư.
「? Sao thế, Shiina?」
Thấy lạ, tôi lên tiếng hỏi.
「Ể? A, k-không có gì đâu! Chỉ là đang suy nghĩ một chút thôi...」
「?」
「K-không có gì to tát đâu. C-cậu đừng để ý.」
Cô ấy xua xua tay rồi thì thầm. 「Không lẽ nào, nhỉ...」
「??」
Dù không hiểu lắm, nhưng nếu cô ấy đã bảo đừng để tâm thì có lẽ tôi không nên hỏi sâu thêm.
「À, vậy chắc Sawamura-san và mọi người còn lâu mới đến, chúng ta bắt đầu trước đi.」
Dù gì cũng bị giới hạn thời gian, đã đến quán karaoke thì không hát cũng phí.
「A, ư-ừm, đúng nhỉ. Bắt đầu thôi.」
Shiina gật đầu như muốn rũ bỏ điều gì đó,
Thế là, chúng tôi quyết định bắt đầu hát trước.
Chúng tôi vừa chuẩn bị micro vừa nói chuyện phiếm.
「A, mà nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên tớ đi karaoke với Yuuto nhỉ?」
Shiina chợt ngẩng đầu lên nói.
「Hửm, vậy sao?」
「Ừ, chúng ta hay nói chuyện về âm nhạc nên hơi ngạc nhiên, nhưng đúng là vậy đó.」
「Hừm...」
Nghe nói mới thấy, đúng là vậy thật. Tôi đã đi hát với đám bạn cùng lớp vài lần, nhưng với Shiina thì đây có lẽ là lần đầu tiên.
「Này, Yuuto thường hát bài gì?」
「Ừm, để xem. Chủ yếu là mấy bài mới ra hoặc nhạc phim...」
「Hể, vậy à? Còn『Chocolate Rockers』thì sao?」
「Không, bài đó khó lắm...」
Cả quãng giọng lẫn cách hát, dân nghiệp dư khó mà bắt chước được.
Chỉ riêng về điểm này, tôi thực sự nể phục Miran. Dù có lẽ cô ta cũng trạc tuổi chúng tôi, nhưng giọng hát và kỹ thuật để thể hiện hoàn hảo những bài hát đó thật đáng kinh ngạc. Còn về nội tâm và nhân cách thì, thôi, cứ tạm gác sang một bên đã.
「Fufun, vậy thì để tớ hát cho nghe nhé.」
Shiina nháy mắt một cái rồi nói.
「Ể?」
「『Chocolate Rockers』. Tớ hát khá là cừ đó ♪」
「Ồ, thật không?」
Nghe tôi hỏi, Shiina tự tin gật đầu,
「Ừ. A, nhưng mà chỉ hát không thì hơi chán nhỉ. Nhân tiện đây, hay là... Ừm, đúng rồi, chúng ta thi đấu đi, Yuuto?」
「Thi đấu?」
「Đúng vậy. Nè, máy này có chức năng chấm điểm đúng không. Dùng nó để xem ai được điểm cao hơn. Thi năm hiệp. Người thắng sẽ được ra lệnh cho người thua một điều. Sao nào?」
「Kiểu như một cuộc đối đầu ca hát à...」
Đây là một trò quen thuộc ở các quán karaoke, nhưng nghe cũng không tệ.
「Được thôi, đồng ý. Có vẻ vui đấy.」
「Đúng không, đúng không? Tớ biết là Yuuto sẽ nói vậy mà. Vậy, quyết định nhé ♪」
Cô ấy vui vẻ nói,
「Vậy tớ hát trước nhé! Ừm, bắt đầu từ bài nào đây. Bài này cũng hay, bài kia cũng muốn hát... Được rồi, của『Chocolate Rockers』, bài『Aimai Honey Beans』!」
Cô ấy nhanh chóng nhập mã bài hát.
Giai điệu rộn ràng, sôi động vang lên.
Shiina bắt đầu hát, vừa hát vừa nhún nhảy theo nhạc.
Và cuộc thi hát đã bắt đầu như thế──
「Yeah, chín mươi mốt điểm!」
「Chết tiệt, có bảy mươi hai điểm...」
「Tuyệt, chín mươi bảy điểm!」
「Bảy mươi bảy điểm...」
「Ừm, chín mươi lăm điểm!」
「...Bảy mươi lăm điểm............」
Kết quả là──
「Yeah! Tớ thắng rồi!」
「...Thua rồi...」
Nhìn vào quá trình thì cũng đủ hiểu, tôi đã thua toàn tập với tỷ số một thắng bốn thua.
「He he, xin lỗi nhé, Yuuto.」
「...」
Thua toàn tập, hay nói đúng hơn là thảm bại.
Không phải là tôi viện cớ, nhưng Shiina hát hay kinh khủng.
Kết thúc, bài nào cô ấy hát cũng khiến tôi phải thán phục với chất giọng và kỹ thuật điêu luyện, điểm số không bài nào dưới chín mươi. Trận duy nhất tôi thắng là khi hát cho vui bài Giao hưởng số 9 của Beethoven (chơi solo), không hiểu sao hôm đó tôi lại đạt được điểm cao nhất từ trước đến nay là chín mươi hai điểm, đúng là hết thuốc chữa...
「Phù phù phù, nào, cậu Yuuto thua cuộc sẽ phải làm gì đây ta?」
Shiina dí sát mặt vào tôi với nụ cười nham hiểm.
「X-xin nương tay...」
「Ể, làm gì đây ta? Còn tùy vào thái độ của Yuuto nữa đó nha.」
Một nụ cười tiểu quỷ phảng phất.
Mà thôi, dù có thể ra lệnh bất cứ điều gì, nhưng với tính cách của Shiina thì chắc cũng không đến nỗi quá đáng...
Dù vậy tôi vẫn hơi lo lắng, và rồi,
「Được rồi, quyết định rồi! Vậy thì...」
Đôi mắt Shiina lóe lên một cách thích thú──
「Vậy nhé Yuuto. Tớ có vài câu muốn hỏi, được không?」
──Shiina đề nghị như vậy.
「Hỏi? Chuyện đó thì không sao, nhưng...」
Sao đó lại là hình phạt được nhỉ?
Trong lúc tôi đang vò đầu bứt tai,
「Ừm, nói sao nhỉ, cho dù đó là những câu hỏi hơi khó trả lời, Yuuto cũng phải trả lời thật lòng. Không có quyền giữ im lặng đâu nhé ♪」
「Ra vậy...」
Nếu thế thì đúng là đủ để làm một hình phạt rồi.
「Vậy được chưa? Câu hỏi đầu tiên, tên người yêu đầu của Yuuto là gì?」
「Ực...」
Một câu hỏi khó trả lời ngay từ đầu.
Đúng là biết cách xoáy vào điểm yếu của một hình phạt.
「Nào nào, sao thế. Mau khai ra đi nào ♪」
Shiina vừa dùng ngón tay chọc chọc vào ngực tôi vừa hối thúc.
Ư ư, hết cách rồi sao...
Tôi quyết định,
「...-san...」
「Ể? Tớ không nghe thấy.」
「.... ...Yukari, san...」
Tôi gắng gượng nặn ra từng chữ.
「Ể, Yukari-san... không lẽ là Yukari-sensei?」
「...Ừ...」
Thật là một quá khứ đen tối và xấu hổ, nhưng đúng là vậy...
Lần đầu tôi gặp cô giáo âm nhạc thích quấy rối đó là khi tôi còn chưa vào tiểu học. Khi ấy, Ruko đang học cấp hai đã lần đầu dẫn bạn về nhà, và người đó là Yukari-san. Lúc đó, cô ta chưa bộc lộ bản chất thật của mình ra như bây giờ. Vẻ ngoài trông như một tiểu thư trong sáng, thanh tú (trước khi cô ta để kiểu tóc hai bím, hồi đó là vậy đó...) nên tôi đã bị lừa một vố đau...
「Hể, vậy sao? A, nhưng cũng không bất ngờ lắm. Yukari-sensei, chị ấy đẹp mà.」
「...」
Đẹp thì đẹp thật, nhưng cái nết thì...
Nhân tiện, khoảng một tháng sau khi quen biết, bản chất thật của cô ta đã bị phơi bày, và mối tình đầu của tôi đã tan thành mây khói, vỡ vụn như một ngôi sao băng vụt qua bầu trời đêm.
「Ừm, ra là vậy. Hiểu rồi, người yêu đầu của Yuuto là Yukari-sensei. Ghi lại, ghi lại... ♪」
「...」
Shiina vui vẻ giả vờ ghi chép vào một cuốn sổ tay.
「──Câu hỏi tiếp theo. Yuuto thích con gái tóc dài hay tóc ngắn hơn?」
「Ể?」
「Là độ dài của tóc đó. Dài và ngắn, cậu thích kiểu nào hơn?」
Cô ấy giơ một ngón tay lên, dí sát mặt vào tôi.
Hừm, với một cô nàng thân thiện như thế này mà lại hỏi một câu bất ngờ, hướng câu hỏi có vẻ giống với cô nàng hai bím kia quá...
Khi tôi chỉ ra điều đó,
「Ể, v-vậy sao? Tớ đâu có ý đó, chỉ là thỉnh thoảng tớ cũng muốn hỏi những chuyện như vậy thôi... K-không được à?」
「Không, không phải là không được, nhưng...」
Chỉ là thấy hơi lạ thôi.
「À, về chuyện tóc dài hay ngắn phải không? ──Thật lòng thì, tớ thích cả hai. Hay nói đúng hơn, tớ nghĩ hợp là được. Như Shiina chẳng hạn, tóc ngắn bây giờ cũng đẹp, mà tóc dài ngày xưa trong ảnh tớ thấy cũng rất hợp.」
「Ể...」
「Ừ, tớ nghĩ cậu hợp với cả hai kiểu.」
Tôi nói ra một cách tự nhiên, không hề có ý đồ gì.
Nhưng nghe câu trả lời đó, Shiina vội quay mặt đi, 「C-câu trả lời đó, gian lận quá...」
「?」
Cô ấy lẩm bẩm gì đó bằng một giọng rất nhỏ.
「K-không có gì. Th-thôi, câu này bỏ qua đi. Sang câu tiếp theo──」
Cô ấy khẽ lắc đầu định nói,
「À, chờ đã. Sẽ có bao nhiêu câu hỏi vậy?」
「Ể?」
「Số lượng câu hỏi đó. Chẳng lẽ là không giới hạn...」
Thế thì khắc nghiệt quá và sẽ không có điểm dừng.
Nghe vậy, Shiina gật đầu như đã hiểu,
「A, c-cũng đúng nhỉ. Ừ-ừm, đúng vậy. ──Được rồi, vậy thì, câu tiếp theo sẽ là câu cuối cùng nhé.」
「À, vậy thì tốt.」
「Ừ-ừm... Này, tớ hỏi một chuyện hơi lạ một chút được không?」
「? Tớ không hiểu lắm, nhưng được thôi?」
「V-vậy sao. Vậy thì──」
Cô ấy dừng lại một chút,
Rồi như đã quyết tâm, cô ấy siết chặt hai tay, nhìn thẳng vào mặt tôi và nói,
「À-à này, Y-Yuuto──bây giờ, có đang 'iu' ai không?」
「...Hả?」
Cô ấy bất ngờ hỏi một câu như vậy.
Tôi bất giác phát ra một âm thanh như cơ quan trong miệng dùng để nhai thức ăn.
「L-là người 'iu' đó. Ừ-ừm, kiểu như, người mà cậu để ý hay là người cậu thích ấy... A, k-không có ý gì sâu xa đâu nhé? C-chỉ là, tớ với Yuuto ít khi nói về chuyện này, nên t-tớ hơi tò mò thôi.」
Cô ấy vừa nói vừa xua tay lia lịa trước mặt với một tốc độ kinh hoàng.
「Ừm, à, à...」
Thì cũng không cần phải hoảng hốt giải thích đến thế, tôi cũng hiểu mà...
Hừm...
Người... mình thích sao.
Đương nhiên đó không phải là "thích" kiểu bạn bè hay "thích" kiểu gia đình, mà là "thích" theo kiểu khác giới, giữa nam và nữ đúng không...?
「...」
Người đầu tiên hiện lên trong đầu tôi, một cách tự nhiên, là... tiểu thư hậu đậu, ngây thơ.
Con gái cả nhà Nogizaka, người mà giờ này có lẽ đang được huấn luyện, kêu "meo meo" ở văn phòng của『Three Piece Production』.
Ngoài cô ấy ra, hiện tại tôi không thể nghĩ đến ai khác.
Nhưng mà chuyện đó... vẫn còn hơi, sao nhỉ, mơ hồ.
Không phải là không biết, mà chắc chắn rằng người chiếm phần lớn nhất trong trái tim tôi là Haruka. Chắc chắn rằng ứng cử viên số một cho câu trả lời này là Haruka. Nhưng thực tế là... bản thân tôi từ trước đến nay chưa từng có kinh nghiệm thực sự "thích" một ai. Cùng lắm chỉ ở mức độ như mối tình đầu với Yukari-san, hay là cô bạn ngồi cạnh bàn hồi cấp hai khiến tôi hơi để ý... Vì vậy, tôi không biết liệu cảm giác hiện tại này có thực sự cùng nghĩa với từ "thích" mà Shiina đang nói đến ở đây hay không.
Do đó, liệu tôi có thể công khai hay khẳng định điều đó một cách rõ ràng hay không...
「...」
Ư-ừm, không biết...
Không biết, hay nói đúng hơn là ở giai đoạn này tôi không thể đưa ra câu trả lời...
Trong lúc tôi im lặng vì không thể trả lời,
Shiina trước mặt tôi cúi đầu, nói bằng một giọng nhỏ hết mức có thể, 「...Q-quả nhiên, là Nogizaka-san, nhỉ...」
「Ể...?」
Cô ấy vừa nói gì vậy?
「A, th-thôi bỏ đi! Câu hỏi vừa rồi coi như không có!」
「Ể?」
「Không có, hay đúng hơn là, t-tớ rút lại! Q-quên nó đi!」
Loạng choạng vung hai tay, Shiina cố đứng dậy ngay tại chỗ.
「Á…」
Chân cô vướng vào trụ bàn.
Mất thăng bằng, cả người cô lảo đảo.
「Shiina!」
Tôi vội vã vươn tay ra định đỡ lấy, nhưng vì chính tôi cũng đang trong tư thế không vững nên chỉ có thể gắng gượng một cách gượng ép, không tài nào giữ được thăng bằng──
「Ặc, oái!」
「Kyaa!」
RẦM!
Cứ thế, cả hai chúng tôi ngã dúi dụi vào chiếc ghế sofa.
2
Một cảm giác mềm mại bao trùm lên cơ thể tôi.
Mềm mại và ấm áp như chiếc chăn lông ngỗng, lại phảng phất mùi hương dễ chịu của cam quýt.
Khi tôi mở mắt ra, thứ hiện diện ở đó là…
「Ồ…」
「A…」
Gương mặt nhỏ nhắn, thanh tú của Shiina.
Cô bé chớp chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác như thể trong thoáng chốc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng rồi ngay lập tức,
「A, x-xin lỗi!」
「K-không, là lỗi của tớ mới phải!」
Cả hai chúng tôi rối rít xin lỗi nhau.
Tư thế lúc này là tôi ở dưới, Shiina ở trên.
Nhìn từ ngoài vào, trông hệt như Shiina đang đè lên người tôi vậy, một tình huống chỉ đảo ngược trên dưới so với lần trước – tư thế đè người gợi tình nguyên bản… à không, tư thế đè người gợi tình ngược.
Nhưng có một điều duy nhất đã khác đi──
「…Ự…」
Đó là… phản ứng của Shiina.
Một phản ứng có phần bối rối, lại có chút gì đó xấu hổ.
Mặt cô bé đỏ bừng như đóa tường vi giữa mùa hạ, cúi gằm xuống như muốn tránh ánh mắt của tôi.
「…」
「…」
「À, ờm…」
Thật lòng mà nói, chuyện này khá là bất ngờ.
Bất ngờ, hay đúng hơn là một phản ứng hoàn toàn ngoài dự đoán.
Bởi vì theo như tôi đoán, với một cô nàng thân thiện như thế này, hẳn cô bé sẽ trưng ra bộ mặt “có chuyện gì sao?” rồi cười tươi tỉnh bơ và đáp lại rằng: 「Ể, mấy chuyện này có sao đâu. Chỉ là vô tình đè người ta hoặc bị người ta đè thôi mà〜」. Tính cách của Shiina từ trước đến giờ là vậy, và lúc ở lễ hội văn hóa khi rơi vào tư thế đè người gợi tình, cô bé cũng đã phản ứng như thế.
Thế nhưng, phản ứng thực tế tôi nhận được lại là──
「…」
「…」
Một bầu không khí vô cùng khó xử bao trùm căn phòng.
Một cảm giác ngượng ngùng, không thoải mái, chẳng biết phải diễn tả thế nào.
À, là nó đây mà. Giống hệt cái cảm giác xuất hiện thoáng qua lúc ở suối nước nóng và lần đi thăm bệnh trước… Không, có lẽ còn hơn cả lúc đó nữa…
Mà không chỉ có vậy.
Còn có một tình tiết khác biệt hoàn toàn so với những tình huống tương tự trước đây.
Đó là,
「…………」
…Hừm, hừm, là sao đây nhỉ.
Nét mặt của Shiina… trông có vẻ khác hẳn mọi khi.
Trông nữ tính hơn, người lớn hơn, hay nói đúng hơn là có một vẻ gì đó gợi cảm đến lạ lùng… Ư, khó diễn tả quá, nhưng tóm lại là cảm giác rất khác, rất lạ…
「…………」
Tim tôi đập thình thịch thình thịch! tạo ra những rung động mơ hồ.
Tôi có thể nghe thấy tiếng mạch máu sau tai đập thình thình thình thình!
Thú thật là tôi chẳng biết phải làm gì.
Chẳng biết phải xử lý tình huống này thế nào.
Và có vẻ như Shiina cũng vậy.
「……………… (Mặt đỏ bừng)」
Cô bé cứ nằm đè lên người tôi, cứng đờ như một pho tượng mới tạc.
Thực ra, chỉ cần Shiina hoặc tôi cử động một chút thôi là có thể dễ dàng thoát khỏi tình trạng này, nhưng không hiểu sao cả hai chúng tôi đều không làm được…
「…………」
「…………」
…Ư, ừm.
Thật sự thì phải làm sao bây giờ?
Trong lúc tôi vẫn đang rối bời với cái đầu quay cuồng, cảm nhận sự mềm mại của Shiina trên cơ thể mình──đặc biệt là quanh vùng hông, thì,
「…」
「…」
Tình trạng đó đã kéo dài bao lâu rồi nhỉ.
Cuối cùng,
「Yu… Yuuto…」
Một lời nói nhỏ thoát ra từ môi Shiina.
「! Gì, gì thế?」
「À, ờm, cậu này…」
Gương mặt cô bé trông thật tha thiết.
Cô bé cố gắng hết sức nhìn tôi, định nói điều gì đó, nhưng rồi lại lập tức lắc đầu nguầy nguậy như đang do dự, khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt nhắm nghiền.
「…」
Trời, thật sự là sao đây, cái phản ứng như chú chim non mới nở, chạm vào là vỡ này…
Một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy ở cô nàng thân thiện này.
Sự khác biệt quá lớn so với thường ngày khiến tôi không chỉ bối rối mà gần như rơi vào trạng thái hoảng loạn, thì,
「Y-Yuuto, t-tớ…」
「H-hả?」
Shiina lại mở miệng lần nữa.
「À, tớ nè, chuyện là tớ thích Yuuto…」
「…」
「T-tớ thích Yuuto…!」
Đến đó, cô bé ngừng lại.
Một khoảng lặng kéo dài chừng năm giây.
Và rồi, như thể đã quyết tâm, cô bé nhắm chặt mắt lại.
「…!」
Cứ thế… gương mặt thanh tú ấy từ từ tiến lại gần tôi.
「!?」
Tôi bất giác giật nảy mình.
K-khoan đã, c-chuyện này là sao đây!?
Trong phút chốc, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Chẳng hiểu mô tê gì cả. Đương nhiên rồi, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ rơi vào tình trạng bị một cô gái đè người theo kiểu ngược, rồi còn bị nhắm mắt dí mặt lại gần như thế này (dĩ nhiên là chưa rồi), nên tôi hoàn toàn không biết phải làm gì.
「…」
Nhưng dù có viện cớ thế nào đi nữa, tình hình vẫn không thay đổi.
Gương mặt Shiina trước mắt tôi vẫn đang nghiêng dần và từ từ áp sát lại…
…Hừm, hừm, c-có lẽ tôi cũng nên thuận theo mà nhắm mắt lại, hay là nên kháng cự (?) bằng cách ngẩng đầu lên và húc nhẹ (?) một cái đây…?
Trong lúc đầu óc rối như tơ vò của tôi đang nghĩ đến những điều vô nghĩa,
thì đúng lúc đó.
Cạch!
Bất thình lình, tôi nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng.
「!」「!?」
Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được sự hiện diện của vài người.
Và ngay sau đó, những người lao vào phòng là──
3
「Hey, đợi lâu chưa! Các fan trên toàn thế giới của Ryoko-chan đây, ba nghìn năm trăm người đã chờ đợi sự xuất hiện của chúng tớ rồi đây này! Sao nào sao nào? Shiina và Ayase-cchi có làm gì tình tứ với nhau không đấy?」
「!!」「!?」
──Đó là giọng nói lúc nào cũng tăng động của Sawamura-san.
Mà không chỉ có Sawamura-san.
Phía sau cô ấy là Asahina-san với vẻ mặt có chút khó xử, và cả bộ ba tên ngốc đang nhe răng cười khoái trá.
Sawamura-san và mọi người đáng lẽ đã đi ăn Doner Kebab, còn bộ ba tên ngốc thì đáng lẽ đang đi tìm mắt kính và khăn rằn, vậy mà lại tập hợp lại đúng lúc thế này.
Chuyện này, không lẽ nào…
「Hửm? Sao hai người lại ngồi xa nhau thế? Chẳng lẽ kế hoạch của Ryoko-chan có tên ‘Chiến dịch lớn chơi khăm trong phòng karaoke DE dokidoki・Mật danh là Doner Kebab♪’ nhằm để Shiina và Ayase-cchi ở riêng với nhau hòng tạo ra những khoảnh khắc lãng mạn rung động đã thất bại rồi sao?」
Sawamura-san vừa nghiêng đầu vừa nói những lời đó.
「…」
…Quả nhiên là vậy.
Giờ nghĩ lại thì đúng là giống kiểu trò đùa mà Sawamura-san hay bày ra thật…
「X-xin lỗi hai cậu nhé, Shiina-chan, Ayase-kun. Là do Ryoko-chan cứ nằng nặc đòi làm…」
Asahina-san áy náy cúi đầu lia lịa. 「T-tớ biết là lừa hai cậu là không tốt, nhưng, nhưng tớ không cản được…」
Bên cạnh đó, bộ ba tên ngốc lên tiếng,
「Hừ, trông có vẻ thú vị nên bọn này cũng tham gia thôi.」
「Mà bị để riêng gần một tiếng đồng hồ mà không có biến cố gì xảy ra, Ayase-kun đúng là nhát gan thật đấy.」
「Kiểu nhân vật không thể làm vai chính trong game hay tiểu thuyết được. Mà có làm thì cũng chỉ thẳng tiến đến kết cục tồi tệ thôi. Đồ phá hoại flag.」
「…」
Mấy người này muốn nói gì thì nói nhỉ…
Nhân tiện, ngay trước khi Sawamura-san và những người khác bước vào, chúng tôi đã phản ứng nhanh như hợp kim nhớ hình dạng khi gặp nhiệt, tức thời tách nhau ra, và đã thành công thoát khỏi tư thế đè người gợi tình ngược.
「Ơ kìa? Nhưng mà nhìn kỹ thì cả hai đều mặt đỏ hết cả rồi kìa. Ồ♪ Hay là thực ra cũng có chuyện gì đó xảy ra rồi hả?」
Sawamura-san liếc nhìn chúng tôi với ánh mắt thích thú.
「! C-cậu nói gì thế Ryoko? K-không có gì hết á?」
「Đ-đúng thế! Chẳng có chuyện gì lạ cả!」
Thực ra thì nếu hỏi có chuyện gì thì đúng là đã có tư thế đè người gợi tình ngược và sau đó là sự phân vân có nên húc đầu (?) hay không, nhưng đó là những chuyện tuyệt đối không thể để bị phát giác ở đây được.
Thấy chúng tôi đồng loạt lắc đầu, Sawamura-san lại nheo mắt nhìn một cách nghi ngờ, nhưng,
「K-kìa Ryoko-chan. Shiina-chan và mọi người đã nói không có gì rồi mà, cậu đừng hỏi dai nữa.」
「Ể, nhưng mà…」
「Đ-đã lỡ lừa Shiina-chan và mọi người rồi, giờ mà còn thế này nữa thì không hay đâu…」
「… Hừm, cũng phải ha. Tớ hiểu rồi.」
Nhờ sự can thiệp kịp thời của Asahina-san, cô ấy có vẻ đã chấp nhận. Phù, nguy hiểm thật…
「Thế thì, tuy có hơi tiếc một chút nhưng vụ này đến đây là hết nhỉ.──Rồi, từ giờ chúng ta sẽ tận hưởng karaoke đúng nghĩa nào, dzô!」
Sawamura-san giơ cao chiếc micro cá nhân không biết đã mang theo từ lúc nào.
Chà, xem ra mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp…
Tuy tôi cũng muốn phàn nàn một tiếng về việc bị lôi vào kế hoạch kỳ quặc này, nhưng bây giờ cảm giác nhẹ nhõm vẫn lấn át tất cả.
Thế là, cơn khủng hoảng tạm thời đã qua đi, và sự kiện chính, buổi hát karaoke của bảy người, đã bắt đầu.
「Hừm, hát bài gì đây ta. Quân ca thì hôm trước hát rồi, mà nhạc enka gần đây lại không phải gu của mình lắm.」
「Thế thì đồng dao thì sao? À, Shiina-chan và mọi người đã hát bài gì thế?」
「Ể? À, ừ-ừm, bọn tớ hát ‘Chocolate Rockers’ hay sao ấy.」
「À, Shiina-chan thích thể loại đó à?」
「Ừm, tớ có đủ hết CD của họ luôn.」
Những cuộc trò chuyện bình thường diễn ra.
Giữa lúc đó,
「Hừm, nhưng mà nghĩ lại thì đông người thế này mà chỉ hát không thì chán quá nhỉ. Hay là mình chơi game gì đi?」
Sawamura-san đột nhiên đề nghị.
「Game?」
「Ừ, đúng rồi.」
「G-game gì cơ, Ryoko-chan?」
Đáp lại câu hỏi của Asahina-san,
「Xem nào. Hôm nay khá đông người nên chấm điểm hơi phiền… à, hay là mình chơi giới hạn thể loại đi? Người thắng oẳn tù tì sẽ được chỉ định một thể loại mình thích, rồi mọi người sẽ phải hát theo thể loại đó. Người nào không hát được sẽ bị những người còn lại phạt một hình phạt, thế nào?♪」
Một đề nghị được đưa ra với gương mặt không thể vui hơn.
Sự khắc nghiệt của việc người thua sẽ bị tập thể tấn công cho thấy tính cách “chơi tới bến” theo nhiều nghĩa của Sawamura-san.
「Vậy thì quyết định thể loại đầu tiên nhé. Nào mọi người, oẳn tù tì, ra!」
Theo tiếng hô của Sawamura-san, tất cả mọi người có mặt đều ra tay.
Và thế là, đại hội karaoke giới hạn thể loại kèm hình phạt đã được tiến hành.
Mà tôi nào có ngờ được, đây chính là khởi đầu cho cơn ác mộng theo nhiều nghĩa khác nhau…
Người thắng đầu tiên là Asahina-san.
「Okê, vậy bắt đầu từ Mai nhé. Cậu chọn gì nào, Mai?」
「A, v-vậy thì, ờm… thể loại là ballad, được không?」
Cô ấy rụt rè lên tiếng.
「Rõ rồi! Vậy thì đại hội karaoke giới hạn thể loại, bắt đầu với ‘Ballad’!」
Cùng với lời tuyên bố của Sawamura-san, đại hội karaoke đã bắt đầu.
Người hát đầu tiên là Asahina-san.
Với một lời 「X-xin phép ạ…」 khiêm tốn, cô ấy đưa micro lên miệng một cách nhẹ nhàng và cất lên một ca khúc mới nổi trong một bộ phim truyền hình gần đây với giọng hát mượt mà.
Tiếp theo là Sawamura-san.
「Hừm, tới đây!!」
Cô ấy vừa vung vẩy giá đỡ micro vừa hát một cách sôi nổi.
Màn trình diễn hào nhoáng với những động tác thừa thãi của cô ấy hoàn toàn không hợp với ballad, nhưng kỹ năng (hay đúng hơn là thanh quản?) của một người sở hữu cả micro riêng không phải dạng vừa, cô ấy đã xử lý gọn gàng một bài hát khó với nhiều nốt cao thấp.
Sawamura-san hát xong,
「Vậy tiếp theo là lượt của Shiina nhé. Nào nào, hãy thể hiện một bản ballad tình cảm, gợi cảm và não nề để làm Ayase-cchi mê mẩn đi nào!」
Cô ấy đột nhiên nói vậy.
「Ể? Y-Yuuto!?」
「Đúng đúng, kiểu như ‘Khóa chặt trái tim chàng bằng khẩu tiểu liên tình yêu của thiếu nữ♪’ ấy?」
Sawamura-san cười toe toét với phong thái nhẹ nhàng như mọi khi, rồi làm động tác giương súng (mặc dù là tiểu liên nhưng lại làm động tác ngắm bắn của súng trường).
Tuy nhiên, trước những lời đó, Shiina lại,
「A, ờ, ờm…」
「? Hửm, sao thế, Shiina?」
「A, k-không có gì! Đ-đúng rồi nhỉ, p-phải hát một bài thật hay để khóa chặt tim cậu ấy mới được!」
Shiina lắc đầu nguầy nguậy và vội vàng cầm lấy micro.
Trước phản ứng của Shiina, Sawamura-san chỉ làm mặt khó hiểu 「Hửm?」.
Đến lượt của Shiina.
Bài hát Shiina chọn là một ca khúc khá nổi tiếng.
Đó là một bài hát dạo này hay được phát trên radio, nội dung về một mối tình mùa đông buồn. Không khí bao trùm toàn bộ bài hát trong trẻo một cách lạ thường, rất hợp với giọng của Shiina.
「…」
Tôi vừa nhìn Shiina hát với hai tay cầm micro, vừa bất giác nghĩ.
──Mà kể ra… lúc nãy trông Shiina thật sự khác hẳn…
Cái khí chất tỏa ra từ cô bé cũng khác, có vẻ gì đó nữ tính lạ thường…
Đó là một ấn tượng mà tôi chưa bao giờ có về Shiina từ trước đến giờ. Rốt cuộc nguyên nhân là gì nhỉ… Hay đúng hơn là nếu lúc đó Sawamura-san và mọi người không đến thì sau đó sẽ ra sao…
Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ,
thì tôi và Shiina chạm mắt nhau.
「Ồ.」
「!」
Đó chỉ là một sự tình cờ, nhưng… Shiina khi nhận ra tôi, đã giật nhẹ vai một cách ngượng ngùng rồi quay mặt đi hướng khác.
「…」
Hừm, hừm, quả nhiên là có gì đó không ổn.
Cảm giác như đang nhìn một chú cún con vốn thân thiện bỗng dưng lại ngại người lạ vậy.
Nhưng điều khó hiểu nhất là…
「…………」
Chính trái tim của tôi lại nghĩ rằng──Shiina như thế này, có lẽ cũng không tệ.
Shiina thân thiện và dễ gần thường ngày cũng tốt, nhưng một Shiina nữ tính như thế này lại có một vẻ đẹp khác, có vẻ đáng yêu. Cảm giác rất mới mẻ…
「…」
…Này, mình đang nghĩ cái quái gì thế này!?
Tôi lắc mạnh đầu để xua đi những suy nghĩ kỳ quặc.
Không được, không được, đây chắc là dư âm của tư thế đè người gợi tình ngược lúc nãy và chuyện sau đó vẫn còn sót lại đây mà.
Trong lúc tôi tiếp tục lắc đầu để xua đi những suy nghĩ kỳ quặc,
「──-cchi, Ayase-cchi à.」
「Hả?」
「Hửm, có nghe không đấy? Đến lượt Ayase-cchi rồi đó? Mà cậu có sao không? Sao đầu cậu cứ lắc lấy lắc để như búp bê Nhật bị ám vậy?」
Khi tôi nhận ra, Sawamura-san đã đứng trước mặt, vẫy vẫy tay trước kính của tôi.
「A, à, xin lỗi. Tôi không sao.」
Tôi vội vàng trả lời.
Có vẻ như trong lúc mải suy nghĩ, đã đến lượt tôi.
「Xin lỗi. Giờ tôi tìm ngay đây… Ballad đúng không, à, ừm?」
「Ơ kìa, chẳng lẽ Ayase-cchi không có bài nào để hát à?」
Sawamura-san cười nham hiểm.
「Ự…」
Trúng tim đen rồi.
Vốn dĩ tôi đã không có nhiều bài ballad trong danh sách của mình, mà những bài tủ thì đã hát hết lúc đấu với Shiina rồi…
「Đ-đợi chút. Tôi sẽ tìm ra ngay…」
「Được rồi. Cho cậu mười giây đó♪」
「M-mười giây á?」
Tôi bất giác hoảng hốt,
「Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm…」
Đồng hồ đếm ngược tàn nhẫn đã bắt đầu,
「Đ-đợi đã, ít nhất cũng phải một phút chứ──」
「Bốn, ba, hai, một…」
「B-bởi vậy──」
「──Không!」
「A…」
Tiếng hô kết thúc vang lên.
「Mười giây, hết rồi nhé?」
Sawamura-san cười toe toét, một nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.
「Phù phù phù. Thế này có nghĩa là Ayase-cchi đã thua rồi nhỉ? Nói cách khác là kẻ thua cuộc Ayase-cchi. Ừm ừm, là vậy đó♪」
Cô ấy vừa vỗ vai tôi bôm bốp vừa nói.
4
「Nào, thế thì phạt Ayase-cchi cái gì đây ta.」
Sawamura-san nở một nụ cười gian xảo với vẻ mặt vô cùng sung sướng.
「Hì hì, hóng ghê. Nào nào, Shiina, Mai, cả đám Nagaippe nữa, cứ nói thẳng ra không cần khách sáo đâu nhé. Hôm nay là ngày xõa hết mình, nói chuyện không cần kính ngữ, nước uống miễn phí mà.」
Cô ấy vừa nhìn quanh mặt Shiina và mọi người vừa nói.
「…」
Thú thật… hình phạt từ Shiina và Asahina-san không có gì đáng sợ.
Hình phạt từ hai người có lương tri nhất trong nhóm này, có lẽ nội dung cũng sẽ ở mức chấp nhận được.
Bộ ba tên ngốc cũng, xem như an toàn. Tuy họ có những đòi hỏi kỳ quặc khi dính đến tai mèo hay trang phục hầu gái, nhưng ngoài những thứ đó ra thì họ lại khá thờ ơ và qua loa.
Vậy nên, tạm gác chuyện đó sang một bên,
「…………」
Vấn đề là… người còn lại.
Cô nàng hai bím tóc phá phách, vô tư và không giới hạn của học viện Hakujou.
Chỉ riêng Sawamura-san trước mặt tôi đây──là tôi không thể nào đoán được cô ấy sẽ nói ra điều gì.
Và dự đoán của tôi, cứ những lúc có điềm chẳng lành thế này là lại trúng phóc.
Tôi đã vượt qua những hình phạt tương đối nhẹ nhàng như dự đoán của Shiina và Asahina-san, là uống một hơi hết một cốc cola và thắt nút cuống cherry bằng miệng.
Cũng đã qua được yêu cầu cực kỳ qua loa của bộ ba tên ngốc: 「Hình phạt của Yuuto à? Gì cũng được. Chẳng có gì chán hơn là xem con trai bị phạt cả. Thôi thì làm một trò hài nào đó đi」.
Và người cuối cùng chờ đợi tôi… là Sawamura-san.
「Hừm, mọi người nhẹ tay quá. Đã là hình phạt thì phải hardcore và ngoạn mục hơn chứ, không thì lại thất lễ với Ayase-cchi. Ừm ừm, đúng là phải để Ryoko-chan đi đầu trong việc tấn công hủy diệt rồi. Tới đây!」
Vừa đứng lên ghế sofa (bị Asahina-san cản lại: 「H-hành động xấu lắm, Ryoko-chan…」), cô ấy vừa tự tin tuyên bố nội dung hình phạt.
Đó là…
「Ayase-cchi sẽ phải mát-xa thư giãn đầy quyến rũ và mê hoặc cho ba đứa con gái bọn tớ! Dĩ nhiên là phải dùng toàn thân, thân thể chạm thân thể nhé♪」
「…」
…Là nó.
Đúng là trúng giải độc đắc theo nghĩa xấu, mà ngay từ đầu, cái ý nghĩa của “dùng toàn thân, thân thể chạm thân thể” tôi còn chẳng hiểu…
Nhưng cô ấy hoàn toàn không thèm để ý đến phản ứng của tôi.
「Nào, vậy bắt đầu từ Mai nhé. Này Mai, dạo này cậu cứ kêu mỏi vai suốt đúng không. Nhân cơ hội này, hãy để Ayase-cchi mát-xa cho cậu thật kỹ, thật sâu, thật thấm, xoa bóp đến tận xương tủy đi nào.」
「Ể, a, ờ, nh-nhưng mà…」
「Thôi nào, được mà được mà.」
「A…」
Bị Sawamura-san đẩy lưng, Asahina-san rụt rè bước lên phía trước.
…Thôi thì, cách diễn đạt có hơi đáng lo, nhưng nếu chỉ là đấm bóp vai thôi thì so với những hình phạt của Sawamura-san, cái này vẫn còn nhẹ chán.
Vì vậy,
「À, vậy thì làm thôi.」
「Ể?」
「Đấm bóp vai, cậu có sao không?」
「A, ư-ừm. Xin nhờ cậu.」
Asahina-san e thẹn vén mái tóc trên vai ra trước rồi quay lưng lại, tôi đặt tay lên vai cô ấy.
Và cứ thế bắt đầu mát-xa,
「Ể, c-cái gì thế này…? T-thích quá…」
Chỉ sau khoảng mười giây, Asahina-san đã thốt lên như vậy.
「Ể, thật á, Mai?」
「Ừ-ừm. C-cứ như là cậu ấy bấm đúng vào những chỗ dễ chịu ấy, cảm giác như toàn thân được thả lỏng ra… Hưm… ưm…」
Cô ấy khẽ thở ra, nheo mắt lại như đang chịu đựng điều gì đó.
Hừm, hừm, vậy sao? Tôi cũng đâu có làm gì đặc biệt…
「Hê, Ayase-cchi, cậu cũng thạo mát-xa ghê nhỉ. Chắc là đã xoa bóp những chỗ nhạy cảm của bao nhiêu cô gái rồi đúng không? Thiệt tình, đồ lăng nhăng♪」
「K-không phải vậy.」
Nói sao nhỉ, tuy không hiểu rõ lắm, nhưng có lẽ đây là thành quả (phụ phẩm) của việc bị Ruko và Yukari-san ép mát-xa mỗi ngày.
Hai bà chị ngốc đó cứ hở ra là lại bắt đấm vai rồi xoa chân. Đặc biệt là Yukari-san, bà chị ấy còn kết hợp cả tấn công quấy rối tình dục kiểu 「Nè Yuu-kun à~, mát-xa vai cho chị thật nhẹ nhàng đi~. Nè, ngực của chị to như quả dưa lưới Andes ngon lành đến độ chín mọng, nên là mỏi lắm, mỏi lắm luôn đó~♪」, thật là phiền phức.
Thôi thì, tóm lại, có lẽ nhờ sự rèn luyện (bắt buộc) hàng ngày đó mà kỹ năng mát-xa của tôi đã được bồi dưỡng một cách tự nhiên. …Dù quá trình chẳng vui vẻ gì.
Khi tôi giải thích điều đó,
「Hô, vậy à? Nhưng mà nhận định của tớ là cậu đã quen với việc đụng chạm cơ thể phụ nữ là không sai rồi nhé. Ừm ừm, đồ kính râm biến thái♪」
「…………」
Muốn nói gì thì nói…
Thế là, màn đấm bóp vai cho Asahina-san đã kết thúc.
「Vậy tiếp theo là tớ nhé. Hì hì, kỹ thuật mát-xa dâm đãng đã làm Mai mê mẩn, để tớ nếm thử xem nào. À, nhưng nói trước là tớ chịu mát-xa giỏi lắm đó? Hồi cấp hai tớ còn được mệnh danh là ‘Ryoko-chan, tay đua ghế mát-xa’, khiến các cửa hàng điện máy trong khu phải khiếp sợ đấy nhé.」
Nói một cách tự tin như vậy, Sawamura-san kéo nhẹ khóa áo đồng phục xuống một chút rồi nằm sấp xuống ghế sofa.
Không, đó chỉ đơn giản là một vị khách phiền phức thôi… tạm gác chuyện đó sang một bên.
Với tư thế này, không lẽ nào…
「Ừm, đúng thế. Dạo này lưng với hông tớ hơi mỏi nên nhờ cậu mát-xa vùng đó nhé. Nhờ cậu đó, Ayase-cchi♪」
「…」
Quả nhiên là vậy…
Mà ở vị trí đó, theo tư thế thì, nếu làm vậy, tôi sẽ phải ngồi lên người Sawamura-san. Và ngồi lên có nghĩa là sẽ có nhiều va chạm hơn…
「Nào nào, nhanh lên nhanh lên. Lưng của tớ đang chờ đó.」
Nhưng có vẻ như Sawamura-san chẳng hề quan tâm hay đã biết tỏng chuyện đó rồi (tôi có cảm giác vế sau đúng hơn), cô nàng vừa đập chân bình bịch vừa hối thúc.
Aizz, hết cách rồi.
Cũng giống cô nàng hai bím ở đâu đó, cô nàng hai bím này có lẽ cũng chẳng ăn thua dù có nói miệng thế nào đi nữa.
Thế nên tôi đành từ bỏ lựa chọn từ chối, vừa bắt đầu mát-xa vừa cố gắng chú ý hết mức để không tiếp xúc thừa thãi.
「──Ồ, được đó, được đó. Ừm ừm, màn dạo đầu cũng khá đấy, không tệ đâu. Nhưng mới có thế này thì chưa sánh bằng cỗ máy đời mới nhất『Temomir đệ thất』mà tớ mới lái thử hôm trước đâu, nên từ giờ mới là màn trình diễn thực sự đây… hử?」
Ngay lúc đó, Sawamura-san giật nảy mình.
「A… n-này… Này, c-chỗ đó… đã quá…」
「…」
「Ể, c-cái gì thế này? K-không thể nào… T-thật sao? Đ-đây là tay người phải không…? A… ưm… C-cơ mà, mới có thế này thì đừng hòng tớ chịu thua. T-tớ vẫn còn niềm kiêu hãnh của một『Tay đua ghế mát-xa Yoshiko-chan』…」
「…」
「N-niềm kiêu hãnh… a, ư, ưm… kh-không được…」
Cô nàng vừa uốn éo cơ thể vừa rên lên những tiếng khêu gợi.
Theo đà đó, khóa kéo của bộ đồng phục đã được kéo xuống lại càng tụt thêm, để lộ làn da trắng ngần sau lưng lúc ẩn lúc hiện… nhưng thôi, tôi sẽ cố không để tâm đến chuyện đó.
「…」
Tôi tiếp tục công việc trong khi cố gắng đưa ý thức về con số không.
Năm phút sau.
Trước mắt tôi là một Sawamura-san đang nằm bẹp trên ghế sofa, thở hổn hển 「Haa… haa…」 (quần áo thì có hơi xộc xệch ở vài chỗ).
「G-ghê thật đó, Ayase-cchi. Không ngờ lại đến mức này… T-tớ thua rồi…」
Cô nàng vừa chỉnh lại phần ngực áo đồng phục, vừa ngước nhìn tôi với vẻ mặt có phần hối tiếc và đôi má hơi ửng hồng.
Không, tôi nghĩ đây không phải vấn đề thắng thua đâu…
「Nhưng mà tớ đã có chút nhìn khác về Ayase-cchi rồi đó. Từ giờ tớ sẽ gọi cậu là『Vua Bậc Thầy Mát-xa Dụ Gái』, viết tắt là『KOSM』」
「…」
Xin cậu đừng làm thế…
Thấy tôi nhăn mặt, cô ấy nói.
「Rồi, eo của tớ đã được thỏa mãn rồi, cuối cùng chính là Shiina nhỉ. Ừm, đến giờ đã có vai của Mai, eo của tớ rồi… Ừm, vậy thì Shiina sẽ là chân! Mát-xa từ trên xuống dưới, xoa bóp thật đều và kỹ lưỡng vào!」
「Hả?」
「Ể?」
Tiếng của tôi và Shiina trùng khớp một cách hoàn hảo.
「Tớ đã bảo là chân mà, chân đó. Shiina vừa mới bị trẹo chân cách đây không lâu, tiện thể kiểm tra tình hình luôn, quá hợp lý còn gì♪」
Cô nàng nói với vẻ mặt như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
C-cơ mà, chân ư…
Thoạt nhìn thì có vẻ dễ hơn so với mát-xa eo, nhưng thực tế thì hoàn toàn không phải vậy. Khác với vai hay eo, chân không có quần áo che nên bắt buộc phải tiếp xúc trực tiếp để mát-xa, hơn nữa, cái gì nhỉ, do đặc thù trang phục là váy đồng phục, nó có thể dẫn đến nhiều chuyện phức tạp hơn là mát-xa quanh eo…
Thế nhưng, Sawamura-san lại đáp lại lời phản bác của tôi bằng một vẻ mặt thản nhiên.
「? Có vấn đề gì sao? Chạm vào chân hay chạm vào vai thì cũng là cùng một cơ thể thôi mà, có khác gì nhau đâu.」
「Không, khác hoàn toàn đấy chứ…」
Sao cô nàng này lại có thể qua loa đến vậy?
「Không sao, không sao đâu. Nếu chỉ có thế thì chẳng có vấn đề gì sất! Thôi nào Shiina, ngoan ngoãn đi.」
「Ể, n-này, Yoshiko? Kyaa!」
Nói rồi, Sawamura-san lao vào tấn công (?) Shiina.
Cả hai vật lộn rồi cùng ngã nhào xuống ghế sofa, Sawamura-san gần như cưỡng ép cởi giày và tất của Shiina ra.
Sau đó, cô nàng quay Shiina về phía tôi với một nụ cười toe toét.
「Rồi, chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Nào, Ayase-cchi, tiến lên!」
「…」
Không, không phải tiến lên…
Nhưng… trên thực tế, việc tránh thực hiện màn mát-xa chân này có lẽ là bất khả thi rồi.
Tôi không nghĩ Sawamura-san (phiên bản cô nàng hai bím của học viện Hakujou) sẽ rút lại lời mình, và đến nước này thì cả ba tên ngốc vốn chỉ lẩm bẩm trong góc phòng bỗng dưng cũng hùa vào nói những câu khó hiểu như 「Ồ, có thể chạm vào đôi chân ngọc ngà của Amamiya-san!」「Chân của một cô gái năng động chính là lãng mạn của đàn ông!」「Mỹ nhân chân dài! Mỹ nhân chân dài!」. Chỉ có Asahina-san là nói giúp 「Y-Yoshiko-chan, như thế có hơi quá không…」 nhưng… nói thật thì sức ảnh hưởng cũng không đáng kể.
「…」
──Đành phải làm thôi, sao.
Dù có hơi rắc rối, nhưng nói cho cùng thì đây cũng chỉ là mát-xa. Nếu nghĩ vậy thì chẳng có gì mờ ám cả… chắc thế. Shiina tuy có vẻ bối rối nhưng cũng không đến mức toàn tâm toàn ý phản đối. Tốt hơn hết là không nên suy nghĩ phức tạp, cứ làm cho nhanh gọn lẹ như xây hàng rào quanh dinh thự thôi.
Tôi hạ quyết tâm.
「À, Shiina…」
「Ể…?」
「Cái đó, nếu Shiina không thấy phiền, thì tớ nghĩ mình sẽ làm… được không?」
「Ể? À, ư-ừm… C-cái đó, tớ thì…」
Cô ấy vừa cúi gằm mặt vừa nói lí nhí một cách ngượng ngùng.
Có vẻ như là đã đồng ý.
「Vậy… tớ làm nhé?」
「… (gật, gật)」
Sau khi xác nhận Shiina đã gật đầu, tôi cúi người xuống trong tư thế hơi quỳ trước mặt Shiina đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.
Trước mắt tôi là đôi chân trắng trẻo và khỏe khoắn của Shiina.
Đôi chân thon gọn, săn chắc ấy trông đẹp đến mức khiến người ta phải do dự dù chỉ là chạm vào…
Dù có chút ngập ngừng, tôi vẫn… đặt tay lên đôi chân ấy.
「Ư, ưm…」
Shiina khẽ rên lên.
「Th-thế nào…?」
「A… h-hình như, dễ chịu lắm…」
「V-vậy sao?」
「Ư-ừm… c-cảm giác như, nó lan tỏa khắp cả hông và chân, và… ư… a…」
Đó là phản ứng mà tôi nhận được.
Mỗi khi tôi ấn ngón tay xuống, đôi chân của Shiina lại khẽ cựa quậy.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc vạt váy cứ phấp phới, ẩn hiện ngay trước cặp kính của tôi, và những thứ nằm trên đường kéo dài của đôi chân sâu bên trong đó cũng lúc ẩn lúc hiện… G-gừ, việc này đúng là có hại cho sự lành mạnh của lý trí mà…
Mặc kệ tôi đang căng như dây đàn theo nhiều nghĩa, Sawamura-san và Asahina-san vẫn thản nhiên bình luận.
「Ồ, quả không hổ danh là ngón tay vàng của Ayase-cchi. Có tác dụng ghê, có tác dụng ghê.」
「M-mình chưa bao giờ thấy biểu cảm này của Shiina-chan…」
「Q-quanh đây có sao không?」
「Ư-ừm… không sao, hay đúng hơn là… A, c-chỗ đó…! Chờ đã, c-chỗ đó là… ư…」
「! V-vậy bên này thì sao?」
「A… ya… b-bên đó cũng… …ư!」
Shiina vừa dùng hai tay siết chặt vạt váy trước, vừa đau đớn quằn quại.
「X-xin lỗi! Chẳng lẽ tớ làm đau cậu à?」
「A, k-không, k-không phải thế…」
「?」
「Đ-đau thì đúng là có đau… nhưng, nhưng mà, c-cực kỳ, dễ chịu…」
Cô ấy đỏ bừng mặt, nhắm nghiền mắt lại rồi nói, 「C-cảm giác này, là lần đầu tiên của tớ… c-cảm giác, vừa đau vừa sướng…」
Cô ấy vừa thở dốc vừa nói một cách ngượng ngùng.
Hừm, sao cô ấy lại có biểu cảm quyến rũ và mơ màng như bị cái gì đó bỏ bùa thế nhỉ…
Càng khiến tôi phải để ý hơn…
Màn mát-xa chân cứ thế tiếp diễn, bào mòn thanh sinh mệnh lý trí của tôi theo nhiều cách khác nhau.
「Phù, phù… Thế này chắc là đã xong gần hết rồi…」
Ngay khi tôi vừa xoa bóp xong hầu hết các vị trí trên chân và định thở phào nhẹ nhõm kết thúc,
「Ể, vẫn chưa đâu Ayase-cchi! Vẫn còn chỗ cuối cùng đấy!」
「Ể?」
「Nơi mà Ayase-cchi sẽ bộc phát ngón tay vàng cuối cùng… chính là huyệt đạo làm đẹp nằm ở phần đùi trong!!」
Sawamura-san vừa gác một chân lên bàn vừa tuyên bố.
「Đ-đùi trong!?」
C-cô nàng hai bím phiên bản học viện Hakujou này đang nói cái quái gì vậy!
Không cần phải nói, đùi trong chính là một vùng nhất định ở mặt trong của đùi. Nhưng đó là vị trí khá cao trên chân, và tám phần mười trong số đó là vùng cấm bị che khuất dưới váy…
Ngay cả Shiina cũng phải,
「Y-Yoshiko! Dù thế nào đi nữa thì cái đó…」
Cô ấy đỏ bừng mặt phản đối, nhưng,
「Không sao, không sao đâu. Tớ sẽ cân nhắc đến ranh giới nguy hiểm, với lại sẽ đuổi lũ Nagai ra ngoài. Nếu chỉ có Ayase-cchi thấy thì Shiina cũng không đến nỗi không muốn mà, đúng không?」
「Ể, c-cái đó…」
Thấy Shiina trong thoáng chốc cứng họng, Sawamura-san cười nham hiểm.
「Đấy đấy, Shiina cũng đâu có ghét bỏ gì đâu. Giờ chỉ còn tùy thuộc vào quyết tâm của Ayase-cchi thôi. Cố lên, cố lên nào♪ Chỉ cần trượt ngón tay lên trên một chút là được thôi mà!」
「L-lên trên cái gì chứ…」
Hiện tại, hai tay tôi đang dừng lại ở vị trí ngay trên đầu gối Shiina một chút.
Chỉ cần dịch chuyển lên dọc theo chân thêm mười lăm centimet nữa là sẽ chạm đến vùng tử địa là lớp vải váy.
Tôi bối rối không biết phải làm sao, bất giác nhìn sang mặt Shiina.
「À, S-Shiina…?」
「A… ừm… c-cái đó…」
Ban đầu Shiina còn bối rối lắp bắp, nhưng rồi như thể đã quyết tâm điều gì đó, cô ấy im lặng, rồi… nhắm mắt lại như thể phó mặc tất cả cho tôi.
「!」
T-tôi không hiểu… nhưng đây thực sự là đồng ý sao?
Trước mắt tôi là Shiina đang nhắm nghiền mắt, má ửng hồng.
Bên cạnh là Asahina-san với vẻ mặt lo lắng và Sawamura-san với đôi mắt sáng lấp lánh. Còn ba tên ngốc thì đã sớm bị Sawamura-san đuổi ra khỏi phòng.
Mọi tình huống… đều khẳng định cho suy đoán đó.
「…」
Tôi vừa bối rối dùng khả năng nhận thức tình hình để xác nhận mọi thứ… vừa khẽ di chuyển ngón tay lên trên.
Cơ thể Shiina giật nảy! một cái để phản ứng lại chuyển động đó, và từ đôi môi nhỏ nhắn màu hoa anh đào của cô ấy, một tiếng thở dài「Ưm…」 khe khẽ thoát ra.
「! A, k-không ổn rồi sao!?」
「…」
Tôi lại nhìn sang tình hình của Shiina, nhưng không có câu trả lời từ chối nào cả.
Cô ấy chỉ vừa ngọ nguậy đôi chân như đang cố chịu đựng điều gì, vừa lắc đầu quầy quậy. C-cái này là sao…?
「Không sao đâu! Đó là dấu hiệu đồng ý của con gái đó! Thấy chưa, người ta chẳng hay nói ngoài miệng thì không không nhưng trong lòng lại thích thích còn gì!」
「C-câu đó có lẽ hoàn toàn khác đó, Yoshiko-chan…」
Những tiếng nói từ bên ngoài vọng vào.
L-là vậy, sao?
Tôi hầu như không để tâm đến những lời đó, tiếp tục từ từ trượt ngón tay lên trên.
Đầu ngón tay tôi cảm nhận được làn da mịn màng, dễ chịu của Shiina.
Trước mắt tôi là đôi chân khỏe khoắn đang khép chặt một cách ngượng ngùng.
Và văng vẳng bên tai là những tiếng rên kiềm chế thỉnh thoảng lại vang lên「…ưm… ưm ưm…」.
「…」
──Gừ… c-cái này khá là nguy hiểm rồi đây… (với lý trí của tôi).
Không, tôi đã cố gắng tránh nhìn để không thu nhận thêm những thông tin thừa thãi, nhưng làm vậy thì ngược lại, cảm giác từ đầu ngón tay lại truyền thẳng đến các dây thần kinh một cách chân thực, vô tình khơi dậy những ảo mộng không cần thiết…
Tôi bất giác dừng chuyển động của ngón tay lại.
「M-mày làm gì đấy Ayase-cchi! Đã đến nước này thì chỉ có tiến tới thôi chứ! K-kìa, chỗ đó kìa! Còn ba centimet nữa! Dồn hết sức vào, làm với quyết tâm tử vì đạo đi!!」
「Y-Yoshiko-chan, mắt cậu đáng sợ quá…」
Sawamura-san vừa vung vẩy hai tay vừa thúc giục tôi với một giọng điệu cực kỳ phấn khích. Không phải cô đã nói là sẽ cân nhắc đến ranh giới nguy hiểm sao…!
Tôi vừa lơ mơ nghĩ ra những lời phàn nàn đó trong đầu, vừa tiếp tục di chuyển ngón tay.
「…」
Và… cuối cùng tôi cũng đã đến gần địa điểm mục tiêu.
Phần đùi trong gần phía trên.
Trước mắt tôi là… chướng ngại vật cuối cùng, chiếc váy đồng phục.
Cảm giác mềm mại của lớp vải chạm vào đầu ngón tay.
「…………」
──Đ-được mà, phải không?
Tôi nuốt nước bọt.
Đến đây rồi thì chỉ cần một hành động nữa là chạm tới điểm ngọt ngào.
Và ngay khi ngón tay tôi sắp sửa luồn vào trong váy…
「A… kh-không được, quả nhiên là không được!」
「!」
Shiina hét lớn.
Cô ấy vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa đứng dậy, dùng cả hai tay giữ chặt vạt váy.
「X-xin lỗi! Q-quả nhiên là tớ không thể! Kh-không thể, hay nói đúng hơn là bất khả thi!」
「S-Shiina?」
「Đ-đi xa hơn nữa có cảm giác không đúng, hay là, đây không phải nơi để làm chuyện này… ư! T-tớ ra ngoài hít thở không khí một chút! ──T-thật sự xin lỗi!」
「A…」
Vừa dứt lời, cô ấy đã chạy biến ra khỏi phòng như thể đang bỏ trốn, không cho tôi kịp gọi lại.
「Chà, hình như mình hơi quá trớn rồi thì phải.」
Sawamura-san làm vẻ mặt tiếc nuối.
「Hmm, mình cứ nghĩ đối phương là Ayase-cchi thì sẽ không sao chứ. Hừm, có lẽ mình đã đánh giá hơi thấp tình hình, hay là vẫn còn quá sớm nhỉ.」
Cô nàng vừa rên rỉ vừa khoanh tay lại.
「Thôi, đã thế này thì đành chịu. ──Này này Ayase-cchi, còn không mau đuổi theo Shiina đi!」
「Ể?」
Bị nói đột ngột, tôi bất giác kêu lên.
「Những lúc thế này, dịu dàng an ủi một cô gái là vai trò của con trai, đó là quy tắc rồi. Thông lệ quốc tế, chân lý của thế giới đấy?」
「L-là vậy sao?」
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy điều này…
「Đúng vậy đó. Thôi, đi nhanh đi, đi nhanh đi.」
「Ừm, à, ờ.」
Tôi gần như bị đuổi ra khỏi phòng.
Mà thôi, tôi cũng lo lắng cho tình hình của Shiina nên cũng không sao cả.
Nhân tiện, bên ngoài phòng,
「Đùi của Amamiya-san…」
「Vùng lãnh địa tuyệt đối được tạo nên bởi váy và đôi chân ấy, muốn thấy quá…」
「Tại sao chỉ có bọn này phải chịu cảnh này chứ…」
「…」
Ba tên ngốc bị đuổi ra khỏi phòng lúc nãy đang ngồi bó gối thành một vòng tròn, ủ rũ trò chuyện với nhau… Thôi, cứ coi như không thấy gì đi.
5
Ra khỏi quán, tôi tìm thấy Shiina ngay lập tức.
Trong một con hẻm sâu nằm trên con phố rẽ ra từ đại lộ.
Ở đó… có bóng dáng của cô nàng thân thiện đang tựa lưng vào máy bán hàng tự động, như thể đang thở dài lên trời.
「Shiina…」
Nghe tiếng gọi, Shiina giật mình quay lại.
「A, Yu-Yuuto…」
「À, cậu không sao chứ? Cái đó, lúc nãy…」
「Ư-ừm…」
Cô ấy khẽ đáp lại, rồi có chút khó xử quay mặt đi trong giây lát.
Nhưng rồi cô ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần và mỉm cười.
「À, ừm, l-lúc nãy xin lỗi nhé. Tự dưng lại chạy ra ngoài… Tớ làm mất hứng mọi người rồi nhỉ. Lát nữa tớ phải xin lỗi bọn Yoshiko mới được…」
Cô ấy cười gượng gạo「ahaha…」với vẻ mặt như thể mình đã gây ra chuyện.
Dáng vẻ đó có chút suy sụp, không giống với cô nàng thân thiện thường ngày.
「Shiina…」
「M-mình cũng làm khó Yuuto rồi nhỉ… Tự dưng lại nói không được trước mặt bọn Yoshiko. Ch-chắc đã làm cậu xấu hổ lắm…」
Cô ấy nói bằng giọng lí nhí đầy áy náy.
Nhưng,
「Không… chuyện đó phải là lỗi của tớ mới đúng.」
「Ể…?」
「Shiina không có lỗi. Lẽ ra tớ phải là người dừng lại, hay đúng hơn là dừng việc mát-xa lại trước khi mọi chuyện đi xa đến thế.」
Dù đây là một trò chơi trừng phạt và tôi cũng bị khí thế kỳ lạ của Sawamura-san cuốn theo đến mức không còn biết gì, nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì lẽ ra tôi nên cưỡng ép thay đổi nội dung trò chơi, hoặc làm trò giả vờ chơi đàn theremin để lấp liếm cho qua chuyện trước khi sự việc tiến triển đến mức đó.
「Thế nên xin lỗi… Có thể nói là, tớ đã không suy nghĩ.」
「Ể, đ-đừng nói thế, đừng xin lỗi mà. Yuuto chỉ đang chịu phạt thôi mà, tớ nghĩ đó là chuyện không thể tránh khỏi…」
Dù Shiina nói vậy,
「Không, đó không thể là lý do được…」
Suy cho cùng, đó cũng chỉ là một lời bao biện.
「Yuuto…」
「Thế nên tớ thật sự xin lỗi. Chỉ điều đó thôi, hãy để tớ được xin lỗi. ──À, với lại, vốn dĩ bị tớ mát-xa đến tận chỗ đó, đúng là không thể chấp nhận được mà. Cảm giác như, thà nghĩ là bị một con Chiwawa lai (giống chó lai đang thịnh hành gần đây) cắn còn đỡ hơn ấy nhỉ, haha…」
Đó là một câu nói đùa tôi định dùng để làm dịu đi bầu không khí căng thẳng──
「K-không phải vậy!」
「Ể?」
Bỗng nhiên, Shiina cất cao giọng.
「T-tớ không hề ghét việc được Yuuto mát-xa, hay, hay là việc bị cậu chạm vào đùi, h-hoàn toàn không phải vậy đâu! Kh-không phải thế, ch-chỉ là, vì có mọi người ở đó nên tớ thấy xấu hổ thôi… N-nếu không phải trong hoàn cảnh đó, nếu là Yuuto thì tớ thậm chí còn… á!?」
Đến đó, như thể nhận ra điều gì, Shiina hốt hoảng đưa tay lên che miệng.
Mặt cô ấy lập tức đỏ bừng lên như nước sôi trên vùng cao nguyên.
「…」
K-không, cái đó có nghĩa là…
「…」
「…」
「A, à…」
Tôi nên phản ứng thế nào đây.
Tôi đờ người ra như một con bồ câu Nhật Bản bị bắn bởi một khẩu súng săn nạp đậu thay vì đạn, còn cô ấy thì,
「A, kh-không phải! L-lời vừa rồi…」
「Ể?」
「L-lời vừa rồi chỉ là, cách nói thôi… ──Ư-ừm, à, ừm, cái đó, quả nhiên là chuyện lúc nãy có hơi xấu hổ một chút…!」
「Ừm, à, à, đ-đúng vậy nhỉ…?」
「Ư-ừm, m-một chút hay đúng hơn là rất nhiều… V-vậy nên…」
「?」
Cô ấy ngập ngừng một lúc, rồi nói,
「V-vậy nên──đ-để đền đáp lại, cậu có thể nghe một yêu cầu của tớ được không…?」
Cô ấy vừa ngước lên nhìn tôi vừa rụt rè nói.
「Yêu cầu?」
「Ư-ừm, đúng vậy…」
Là gì nhỉ?
Mà, nếu là Shiina thì hầu hết mọi chuyện đều ổn thôi.
Sau đó, Shiina hơi ngẩng mặt lên.
「À, này… ngày mười bốn tháng hai, cậu có rảnh không…?」
「Ể…?」
Cô ấy vừa nói vừa liếc nhìn cặp kính của tôi như để dò xét.
Ngày mười bốn tháng hai.
Như tôi đã nói cách đây không lâu… đó là ngày diễn ra vòng thi chính thức của Haruka.
Thế nên, nếu bị trùng lịch thì cũng khá là phiền phức…
Thấy tôi có chút đắn đo, Shiina hoảng hốt xua tay trước mặt.
「A, kh-không phải đâu. Nói là ngày mười bốn tháng hai nhưng không phải là cả ngày đâu… V-vốn dĩ còn phải đi học nữa, nên, kh-không phải vậy…」
「Ể?」
「À, này, buổi chiều tối hôm đó có buổi biểu diễn của『Chocolate Rockers』. V-vậy nên, cái đó, tớ đã nghĩ là nếu chúng ta có thể đi cùng nhau… À, n-nhưng nếu cậu bận thì tớ không ép đâu, n-nếu cậu có việc gì vào buổi tối thì chỉ cần đi cùng tớ một tiếng đầu tiên cũng được, vậy đó…」
Cô ấy vừa vẫy tay lia lịa vừa nói một tràng nhanh.
Lời giải thích đó khá lộn xộn, không giống với Shiina chút nào… nhưng chính vì thế mà tôi hiểu được cô ấy đang cố gắng hết sức để mời tôi.
「…」
──Khoảng một tiếng sao.
Tôi nhớ là buổi audition diễn ra khá muộn vào buổi tối, tuy không quá dư dả thời gian nhưng nếu vậy thì chắc là không sao.
Vì thế,
「──Tớ hiểu rồi.」
「Ể…」
「Chiều tối ngày mười bốn nhỉ? Vậy thì được thôi. Nếu Shiina muốn, hãy cho tớ đi cùng nhé.」
「A…」
Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt Shiina bừng sáng.
「Ư-ừm! Cảm ơn cậu, Yuuto!」
Cô ấy gật đầu một cách vô cùng vui sướng.
Nụ cười đó thật sự rạng rỡ… tôi không hiểu rõ lắm, nhưng có thứ gì đó trong lồng ngực tôi như khẽ rung động. Hửm?
「Rồi, chúng ta quay lại thôi nhỉ. Chắc bọn Sawamura-san cũng đang lo lắng lắm.」
「A, ư-ừm. Đúng vậy nhỉ.」
Shiina gật đầu đáp lại.
Hai chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, quay trở lại quán.
Khuôn mặt của Shiina lúc đó, trông có vẻ rạng rỡ hơn thường ngày.
Nhân tiện, khi chúng tôi quay lại phòng,
「A,『KOSM』về rồi kìa.」
「…」
Chào đón chúng tôi là câu nói đó của Sawamura-san.
「Về nhanh hơn tớ nghĩ đấy. Ừm ừm, có vẻ như cậu đã an ủi Shiina ổn thỏa rồi, giỏi lắm,『KOSM』.」
「Đối với mày thì làm tốt lắm,『KOSM』.」
「Cũng có thể coi là đạt yêu cầu,『KOSM』.」
「Tao có chút nhìn khác về mày rồi đấy,『KOSM』.」
Không biết đã vào phòng từ lúc nào, cả ba tên ngốc cũng hùa vào nói theo.
「…………」
Kết quả là trong vài ngày sau đó, mỗi khi tôi chạm mặt Sawamura-san hay ba tên ngốc ở lớp học, hành lang hay trên đường đi học, tôi lại tiếp tục bị gọi là『KOSM』.