Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 85

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Tập 09 - Chương 5

Đầu óc tôi quay cuồng.

Cứ như thể tôi bị ép dí trán vào gốc cây gậy bóng chày kim loại dựng trên đất rồi xoay hai mươi vòng tại chỗ, sau đó phải vừa bắt chước khỉ đầu chó vừa lộn mèo xoạc chân mười lần liên tiếp (tôi từng bị Ruko say xỉn bắt làm thế đấy…), đầu óc tôi rối tung rối mù.

「…」

Nói sao nhỉ, tôi đang trong trạng thái gần như không thể suy nghĩ mạch lạc.

Tôi không biết phải suy nghĩ về cái gì và như thế nào.

Tế bào não màu dâu tằm trông như một con hải quỳ đang vào mùa sinh sản của tôi hoàn toàn không thể theo kịp sự thật bị ném vào mặt một cách quá đột ngột.

Chà, đột nhiên nói thế này chắc cũng chẳng ai hiểu đầu cua tai nheo gì.

Hẳn là hoàn toàn vô nghĩa.

Chỉ là chính bản thân tôi… cũng chẳng biết phải xử lý tình hình trước mắt ra sao nữa.

「…」

Tiếng ồn ào của giờ nghỉ giải lao quen thuộc vẫn văng vẳng bên tai.

Những cuộc tán gẫu thật sự vô thưởng vô phạt về chương trình TV hôm qua hay về tiết học tiếp theo.

Sawamura-san và Asahina-san đang vui vẻ cười đùa với nhau, còn lũ ba thằng ngốc thì đang say sưa bàn luận về cái gọi là『Mối tương quan giữa vị ngọt của sô cô la và cơ thể phụ nữ』, và không hiểu sao Nobunaga cũng nhập bọn với vẻ mặt tỉnh bơ.

Nhưng ngay cả những điều đó tôi cũng cảm thấy như chuyện ở một thế giới xa xôi nào đó. Chà, tự mình thấy mình cũng bệnh nặng thật…

「…」

Thôi thì, lời mào đầu hay giải thích có hơi dài dòng rồi.

Nguyên nhân khiến tôi lảm nhảm nãy giờ… tất nhiên là do câu chuyện nghe được từ Kayahara-san vào tối hôm qua.

Sự thật được nói ra khi hai chúng tôi ở riêng trong phòng họp, vây quanh bởi những tấm áp phích và biển quảng cáo của Haruka.

Một ngày đã trôi qua mà nó vẫn mắc kẹt trong đầu tôi như một con sứa Echizen dính vào lưới giăng sẵn.

「…………」

Câu chuyện mà Kayahara-san đã kể.

Nội dung của nó là──

「──À, nói thẳng ra nhé. Chúng tôi đang định cho Haruka-chan ra mắt với tư cách là một idol.」

「Hả…」

Trong phòng họp tĩnh lặng,

đó là những lời đầu tiên thốt ra từ miệng Kayahara-san với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy.

「Và, và đó không chỉ là một idol bình thường, mà là một đại idol tầm cỡ quốc dân, được mọi thế hệ, già trẻ trai gái ai ai cũng biết đến. Không phải là một món đồ thời thượng nổi lên rồi chìm xuống theo trào lưu nhất thời, mà là một sự tồn tại bất biến lưu danh đến mười năm, hai mươi năm sau.」

「Sự tồn tại, bất biến…?」

「Đú, đúng vậy. A, Ayase-kun cũng hiểu mà, đúng không? Haruka-chan có tài năng đó. Một tài năng gần như là trời phú──khả năng thu hút rất nhiều người một cách cực kỳ tự nhiên bất kể tuổi tác hay giới tính, và mang lại cảm giác ấm áp, thư thái. H-Hơn nữa, con bé còn biết chơi piano, giọng hát cũng thuộc hàng thượng thừa…. Diễn xuất thì có hơi ấy ấy một chút… nhưng nhờ ý tưởng tuyệt vời của Tsukasa-sensei mà đã khá hơn nhiều rồi. K-Không còn lỗ hổng nào nữa, có thể nói là vững như bàn thạch rồi đó.」

「Chuyện đó thì…」

Những điều đó… quả thực là đúng.

Tài sắc vẹn toàn, phẩm hạnh đoan chính, tính cách tốt đẹp.

Thực tế là Haruka được cả nam lẫn nữ trong trường yêu mến, và cũng rất được lòng các giáo viên cùng những người có liên quan khác. Tôi tin chắc nếu con bé ra ứng cử chức hội trưởng hội học sinh thì sẽ đắc cử với số phiếu áp đảo.

Nhưng từ đó mà đột nhiên chuyển sang idol này nọ thì… thật sự là sét đánh ngang tai.

Thấy tôi không nói nên lời, Kayahara-san tiếp tục.

「Buổi audition lần này…『Flash & Fresh Girls Caravan☆』, là một bước đệm để thành công trong thế giới này đó. Nếu có thể giành được giải Grand Prix, con bé sẽ ngay lập tức nhận được sự chú ý cực lớn từ nhiều phía. Như vậy thì việc leo lên hàng top chỉ trong một thời gian ngắn sau khi ra mắt không còn là giấc mơ nữa… Tôi nghĩ chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội này.」

「Vậy, chuyện cần người cho đủ số là…」

「Xin lỗi cậu nhé. Đó chỉ là một cái cớ thôi. Haruka-chan đã được đăng ký tham gia audition với tư cách là một thí sinh chính thức, và… việc con bé giành được Grand Prix cũng đã được quyết định rồi.」

「! Chuyện đó…」

Tôi bất giác nín lặng.

Không lẽ nào… là dàn xếp kết quả?

Trong phim ảnh hay kịch thì chuyện này thường thấy, nhưng không ngờ ngoài đời thật cũng có…

Kayahara-san không khẳng định cũng không phủ định thắc mắc của tôi.

「Tài năng của Haruka-chan là của hiếm. Và để quảng bá nó một cách rầm rộ ngay sau khi buổi audition kết thúc mà không bị chậm trễ, chúng ta cần phải chuẩn bị trước. Dĩ nhiên, dù không cần sự hậu thuẫn đó thì Haruka-chan chắc chắn cũng sẽ leo lên được đỉnh cao. Nhưng phương châm của tôi là việc gì làm được thì cứ làm…」

Bà vừa siết chặt tay vừa mạnh mẽ tuyên bố.

「N-Nhưng mà…」

「Chúng tôi biết đó là một cách làm có phần ép buộc. Cũng biết đó không phải là một cách làm đáng khen ngợi. Nhưng mà, phát triển những tài năng cần được thế giới biết đến là sứ mệnh của chúng tôi. Tìm kiếm những viên ngọc thô và đưa chúng ra thế giới… Đó là việc có ích cho xã hội, và suy cho cùng cũng là vì lợi ích của chính Haruka-chan.」

「Vì Haruka…?」

「Đúng vậy. Tất cả đều vì Haruka-chan… là những việc có lợi cho Haruka-chan!」

Bà nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Ánh mắt ấy, dù qua hai lớp kính, vẫn ánh lên sự nghiêm túc thực sự. Tôi có thể cảm nhận được rằng bà hành động hoàn toàn vì lợi ích của Haruka.

「…」

──Tạm thời, tôi đã hiểu được đại khái tình hình.

Kayahara-san và những người khác đang nghĩ gì, và định làm gì.

Tôi hiểu rằng lý lẽ của họ có sự chính đáng nhất định──hoặc ít nhất cũng có đủ cơ sở và logic để bản thân họ tin là như vậy.

Nhưng vấn đề là──

「…. ….Haruka có biết chuyện này không ạ?」

Đó là điều quan trọng nhất.

Ý chí của Haruka, người trong cuộc.

Nếu những gì Kayahara-san và những người khác đang nghĩ đi ngược lại với điều đó… thì tất cả chỉ là sự áp đặt lòng tốt mà thôi.

Trước câu hỏi của tôi, Kayahara-san im lặng một lúc.

Nhưng rồi, như thể đã quyết tâm, bà nói:

「──À, à à, có chứ. Haruka-chan… tất nhiên là đã chấp nhận rồi.」

Bà nhìn thẳng vào cặp kính của tôi và nói.

「Chuyện đó… là thật sao ạ?」

「Ư-Ừm, l-là thật đó. C-Con bé rất hăng hái.」

「Vậy, sao ạ…」

Haruka đã đồng ý──

Haruka, người trước giờ vốn có phần nhút nhát, nay lại chủ động muốn làm gì đó…

Nếu vậy thì có lẽ tôi không còn gì để nói nữa. …Ít nhất là, vào lúc này, ở nơi này.

「…………」

Tôi im lặng không biết phải nói gì.

「C-Cậu hiểu những gì chúng tôi đang cố gắng làm rồi chứ…」

「…」

「À, ừm, không có ý kiến phản đối tức là cậu đã hiểu rồi, tôi có thể hiểu như vậy được không?」

Kayahara-san vừa nói vừa thăm dò thái độ của tôi.

Nhưng tôi không thể đáp lại lời bà.

「A, cảm ơn cậu. Tôi rất vui vì cậu đã hiểu. ──À, v-vậy thì, liên quan đến chuyện đó… tôi có hai việc muốn nhờ Ayase-kun.」

「Nhờ vả, sao ạ…?」

「Ừ, ừ. Cậu nghe giúp tôi được không? À, à này, trước hết, tôi muốn cậu giữ kín chuyện hôm nay với Haruka-chan. Nếu con bé biết chuyện được chuẩn bị đủ thứ như thế này từ trước buổi audition, tôi nghĩ điều đó chỉ gây thêm áp lực không cần thiết thôi…」

「…」

Chuyện đó… chắc là vậy rồi.

Đối với một Haruka luôn khiêm tốn trong mọi việc, việc biết rằng mình được kỳ vọng nhiều đến thế chắc chắn sẽ chỉ là một yếu tố tiêu cực.

「Đ-Đó là một việc. V-Và còn một việc nữa…」

Nói đến đây, Kayahara-san ngập ngừng.

「?」

「À, ừm, chuyện này hơi khó nói… nhưng trong một thời gian, cậu có thể giữ khoảng cách với Haruka-chan được không?」

「Hả…?」

Bà vừa nói gì cơ…?

「B-Bởi vì, cậu biết đấy, tôi muốn con bé tập trung vào buổi audition trong thời gian này…. Các buổi luyện tập con bé cũng đã có thể tự mình thực hiện mà không cần dựa vào Ayase-kun nữa, b-bây giờ là cơ hội để con bé tự lập. C-Có thể nói đây là thời điểm để Haruka-chan tự đưa ra quyết định, và sẽ thật tốt nếu cậu không cản trở quyết định đó…. V-Vì vậy, ngay cả vào ngày audition, tôi hy vọng cậu tuyệt đối đừng đến địa điểm tổ chức…」

Bà vừa giải thích vừa liếc nhìn sắc mặt tôi.

Nhưng tôi gần như không nghe thấy những lời đó của Kayahara-san.

「…」

Giữ khoảng cách… với Haruka…?

Ý nghĩa của những lời đó.

Chẳng phải là… Haruka không cần tôi nữa sao?

「A, t-tất nhiên là tôi biết mình đang đòi hỏi một việc ích kỷ. V-Vì vậy, không hẳn là để đền bù đâu, nhưng tôi định sẽ có sự bù đắp tương xứng. ──Đ-Đầu tiên, cậu nhận cái này được không?」

「Hả…」

Bà vừa nói vừa đưa ra một thứ.

Thứ ở đó… là hai tấm vé.

「V-Vào cùng ngày đó, Miran sẽ có một buổi live bí mật ở một địa điểm khác. Đây là vé ngồi đặc biệt dành cho người có liên quan. N-Này, Ayase-kun, cậu là fan của Miran đúng không? Dù gì cũng là Valentine, c-cậu dùng cái này mời cô bé nào đó đi cùng thì sao? V-Với lại là ghế hạng nhất, nếu cậu cần thêm thì tôi có thể chuẩn bị bao nhiêu cũng được…」

「…」

Đó chẳng phải là buổi live mà Shiina nói muốn đi sao?

Buổi live diễn ra vào ngày 14 tháng 2. Thời gian có một phần trùng với buổi audition…

Trong lúc đầu óc rối bời suy nghĩ, Kayahara-san dúi mạnh tấm vé vào tay tôi.

「D-Dù sao thì cứ nhận đi? Nhé? K-Không cần thì cậu cứ vứt đi cũng được. C-Cứ giữ lấy cũng đâu có mất gì, đúng không?」

Bà nói với một nụ cười gượng gạo.

Những gì được nói sau đó, tôi không còn nhớ rõ lắm.

Hình như là những lưu ý chi tiết về kế hoạch sắp tới và việc cấm tiết lộ ra ngoài, nhưng gần như không có gì đọng lại trong đầu.

Nhưng kết quả là tôi đã gần như chấp nhận lời đề nghị của Kayahara-san, và trong tay tôi giờ là hai tấm vé xem live ngày 14 tháng 2.

「…」

Như vậy… có ổn không?

Tôi cúi nhìn đôi tay đang nắm chặt trên bàn và tự hỏi.

Lựa chọn được đưa ra chỉ khoảng mười bốn giờ trước.

Liệu nó có thật sự đúng đắn…

「──-san.」

「…」

Chắc chắn nếu Haruka mong muốn đi theo con đường đó thì tôi nên hợp tác.

Và việc con bé nên tập trung cho đến buổi audition cũng là một ý kiến chính đáng.

Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phải giữ khoảng cách với Haruka…

「──Yuuto-san.」

「…」

Và giữ khoảng cách thì dĩ nhiên là thời gian gặp gỡ và nói chuyện với Haruka sẽ ít đi.

Thời gian bên Haruka ít đi.

Nghĩ đến điều đó, lồng ngực trị giá một pound của tôi lại dấy lên một cảm giác xao động khó tả…

「──-san, Yuuto-san?」

「…A, hả?」

Đến lúc đó tôi mới nhận ra.

Vai tôi bị lay nhẹ. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt của Haruka đang chớp chớp mắt nhìn mình.

「Haru, ka…?」

「Anh có sao không ạ? Em đã gọi mấy lần rồi, nhưng trông anh cứ như người trên mây…」

「A…」

Xem ra ý thức của tôi đã bay tít lên tận tầng bình lưu rồi.

「A~, xin lỗi nhé. Tôi đang mải suy nghĩ chút chuyện…」

「Suy nghĩ, ạ?」

「Ừm, à à.」

Chà… là chuyện về chính cô tiểu thư mơ màng đang đứng trước mặt tôi đây.

Đương sự chẳng hề hay biết gì, mỉm cười và nói,

「À này, Yuuto-san. Buổi lồng tiếng hôm qua thế nào ạ?」

「Hả?」

Con bé vừa vui vẻ áp sát mặt lại gần vừa hỏi.

「Buổi lồng tiếng ở studio ấy ạ. Anh đã đến đó đúng không? Ừm, em đã định nói chuyện với anh từ hôm qua, nhưng chúng ta lại lỡ mất nhau rồi. Sau đó em có nghe Kayahara-san nói lại.」

「…」

Ra là mọi chuyện được giải thích như vậy.

Hôm qua tình hình lộn xộn nên cuối cùng tôi về mà không gặp được Haruka, có vẻ như Kayahara-san đã xử lý (?) phần đó.

「À, vậy thì sao ạ? Em đã rất mong được nói chuyện với anh về việc đó…」

Haruka ngây thơ nghiêng đầu, nở một nụ cười với tôi.

Nhưng đúng lúc đó,

*Reng reng reng reng♪*

Tiếng chuông báo hiệu vang lên từ chiếc loa gắn trên tường.

「A, đã đến giờ này rồi…」

Haruka tiếc nuối nhìn đồng hồ.

「Tiết tiếp theo là Âm nhạc, phải chuyển phòng học nên chúng ta phải chuẩn bị sớm thôi ạ… ──A, đúng rồi, hôm nay anh đi luyện tập cùng em được không? Em nghe nói hôm nay chỉ có luyện thanh thôi nên sẽ không ra ngoài. Nếu được, em muốn chúng ta có thể nói chuyện về buổi lồng tiếng ở đó…」

「Luyện tập…」

「Vâng ạ♪ Anh thấy sao?」

Con bé cười toe toét và hỏi.

Đó là một lời mời mà bình thường tôi sẽ đồng ý ngay tắp lự như một đàn cá sòng nhỏ tranh mồi.

Nhưng tôi lại khẽ lắc đầu trước những lời đó.

「──Này Haruka.」

「Vâng?」

「Mỗi ngày bây giờ──có vui không?」

「Dạ?」

「Chuyện đó, dù không có tôi… cũng ổn chứ…?」

Trước câu hỏi đột ngột, Haruka trông có vẻ hơi ngạc nhiên.

Nhưng rồi con bé gật đầu lia lịa.

「V-Vâng ạ. Mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm, nhưng cũng chính vì thế mà, em có cảm giác như mình có thể gửi gắm tình cảm, hay đúng hơn là tâm tư của mình vào đó… Em không biết phải nói thế nào cho đúng, nhưng em cảm thấy rất vui và hạnh phúc. ──H-Hơn nữa, chuyện này em không thể dựa dẫm vào anh Yuuto-san mãi được…」

「?」

「A, k-không có gì đâu ạ. Nhưng mà các buổi luyện tập rất vui. Đó là những việc em chưa từng làm bao giờ, rất mới mẻ, và cũng giúp em thay đổi không khí…」

Khuôn mặt Haruka khi vừa nói vừa cười trông thật sự tràn đầy sức sống.

Chắc hẳn những ngày này thực sự rất vui.

「…」

…Vậy, à. Không thể, dựa dẫm vào tôi, sao…

Tôi gật đầu trong lòng.

Nếu Haruka mong muốn điều đó, thì chắc chắn đó là điều tốt cho con bé.

Vậy thì tôi nên thẳng thắn ủng hộ con bé mà không cần suy nghĩ những chuyện thừa thãi.

Còn chuyện thời gian gặp nhau ít đi nên có chút cô đơn hay việc mình không còn cần thiết nữa khiến lòng có chút bâng khuâng, thì cứ chịu đựng như con cóc bị tảng đá đè trên đầu là được.

「…」

Tôi ngẩng mặt lên.

「…. À, xin lỗi nhé. Hôm nay tôi có chút việc bận rồi.」

「Dạ?」

「Tôi phải làm món Phật Khiêu Tường theo yêu cầu của Ruko và mọi người. Vì thế tôi phải đến khu phố Tàu để mua cồi sò điệp khô… Nên tôi nghĩ là không đi luyện tập cùng được. Xin lỗi nhé.」

Tôi giơ một tay lên trước mặt và nói.

「A, vậy ạ…」

Haruka lập tức xịu mặt xuống.

Ư ư, đừng làm cái mặt như chú vịt trời con bị bỏ lại bên mương nước thế chứ, đau lòng lắm, nhưng vì tương lai của Haruka thì đành chịu vậy.

「Xin lỗi nhé. Tôi sẽ bù cho cậu sau…」

「A, k-không ạ. Nếu anh có việc bận thì cũng đành chịu thôi ạ. Em mới là người phải xin lỗi vì đã đột nhiên nói những lời tùy tiện…」

「À, không…」

「A, vậy em đi lấy sách giáo khoa và sáo recorder đây ạ. Anh chờ một chút nhé.」

Nói rồi Haruka mỉm cười một cách tiếc nuối và lạch bạch chạy về bàn của mình để lấy sách.

Tôi nhìn theo bóng lưng đó và nghĩ.

「…」

Như thế này… là được rồi, đúng không?

Để Haruka tập trung vào buổi audition, tôi sẽ giữ khoảng cách một thời gian.

Dù không thể ở bên cạnh hỗ trợ, nhưng tôi sẽ âm thầm cổ vũ từ xa.

Điều đó chắc chắn không sai.

Chắc là thế, nhưng…

「…………」

Vậy tại sao… lòng tôi cứ mơ hồ mờ mịt như hồ Mashu vào một ngày sương mù thế này nhỉ?

* * *

Tan học.

「Vậy em xin phép về trước nhé, Yuuto-san.」

「Ừ, luyện tập tốt nhé.」

「Vâng ạ♪」

Haruka đáp lại lời tiễn của tôi bằng một nụ cười rồi rời khỏi lớp học.

「Nào…」

Tuy nói với Haruka như vậy, nhưng về cơ bản tôi là một kẻ rảnh rỗi sau giờ học nên đương nhiên chẳng có việc gì khác ngoài việc về nhà.

Tuy nhiên, nếu rời lớp ngay thì có khả năng sẽ đuổi kịp Haruka, nên tôi đã lười biếng giết thời gian bằng cách lau bụi trên kính và gỡ xơ vải trên áo khoác.

「──Ủa, Yuuto. Cậu vẫn chưa về à?」

「Hửm?」

Có tiếng gọi từ phía sau.

Người gọi tôi là cô nàng thân thiện.

Chắc là đến phiên trực nhật nên cô ấy tiến lại gần, một tay cầm cây lau nhà thay vì cây naginata.

「Lúc nãy tớ thấy Nogizaka-san đi về phía cửa ra vào nên cứ tưởng cậu về cùng cậu ấy rồi chứ…」

「Không, Haruka có vẻ có việc bận nên về trước rồi.」

「Vậy à? Dạo này trông Nogizaka-san bận rộn nhỉ. Lần đi karaoke trước cậu ấy cũng có vẻ có việc bận…」

Cô ấy vừa làm vẻ mặt có chút nghi hoặc vừa nghiêng đầu suy nghĩ.

「À, thì có vẻ cậu ấy có nhiều việc lắm.」

Chuyện công ty quản lý và buổi audition dĩ nhiên là bí mật, nên tôi chỉ có thể nói qua loa cho xong chuyện.

Tuy nhiên, Shiina dường như không để tâm lắm.

「Ừm, cũng đúng nhỉ. Nghe nói Nogizaka-san học thêm nhiều thứ lắm, chắc là vất vả lắm đây.」

「Ừ, chắc vậy…」

Mà dạo gần đây thì không chỉ là học thêm thôi đâu…

Trong lúc tôi đang cảm thấy hơi phức tạp trước lời nói bâng quơ của Shiina thì,

「──A, n-này, Yuuto.」

「Hửm?」

「Ừm, chuyện đó, cậu có còn nhớ lời hứa không, nhỉ…?」

Shiina đột nhiên hạ thấp giọng hỏi.

「Lời hứa?」

「Ừm, c-chuyện đó đó. Chuyện mình đã hứa hôm trước, ngày mười bốn ấy…」

「À à.」

Tưởng chuyện gì.

「Không sao đâu. Tớ nhớ rõ mà.」

Chuyện mới chưa đầy năm ngày mà đã quên thì đầu tôi đúng là não gà gô thật rồi.

Nhưng nghe câu trả lời đó, Shiina có vẻ vui mừng.

「T-Thế à. Vậy thì tốt rồi, cảm ơn cậu nhé, ừm.」

「?」

Cô ấy gật đầu với vẻ nhẹ nhõm vô cùng.

Hừm, chẳng lẽ trong mắt cậu ấy, bộ não của tôi giống con cockatrice đến mức không đáng tin cậy vậy sao…?

Sự thật này lại khiến tôi cảm thấy phức tạp theo một nghĩa khác.

「À, này, nhân tiện tớ hỏi một chút được không?」

Shiina lại hỏi.

「Ừm, gì thế?」

「Yuuto… có ghét món ăn nào không?」

「Món ăn?」

「Ư-Ừm. Ví dụ như không ăn được đồ ngọt, hay không thích các loại quả mọng…」

「? Không, tớ chẳng ghét món nào cả.」

Đồ ngọt hay trái cây, tôi đều cực kỳ thích. Không kén ăn là một trong số ít những ưu điểm của tôi.

Nghe vậy, Shiina nhẹ nhõm đặt tay lên ngực.

「T-Thế à. Vậy thì tốt rồi, ừm.」

「?」

「A, k-không có gì đâu. T-Vậy gặp lại sau nhé! Tớ mong đến ngày mười bốn lắm đó!」

「? À ừ.」

Nói rồi Shiina vẫy cả tay và cây lau nhà, nhanh chóng rời đi.

Hừm, chẳng hiểu cậu ấy muốn làm gì nữa…

* * *

Và cứ thế, sau khi chia tay Shiina, tôi cũng lục đục ra về.

Đã khoảng ba mươi phút kể từ khi Haruka rời lớp, tôi đoán là giờ này sẽ không đuổi kịp con bé nữa.

Tôi chào hỏi qua loa vài người bạn cùng lớp gặp trên hành lang rồi thay giày ở cửa ra vào. Vừa ngắm nhìn câu lạc bộ nghiên cứu tiếng Nga đang gào thét「Khorosho! Khorosho! Khoroshoooo──!!」 ở bên cạnh, tôi vừa băng qua sân trường.

Ngay khi định bước ra khỏi cổng trường thì,

「A, cuối cùng cũng tới rồi~! Anh trai~, chậm quá đó~」

「?」

Tôi bị gọi lại.

Cái giọng ngọng líu ngọng lô quen thuộc, nói không ngoa thì ba ngày lại nghe một lần này là──

「Mika…」

「Anh làm gì vậy? Lớp học đã kết thúc lâu rồi mà. Bắt một "quý cô" chờ đợi là không được đâu nha~. Chị của em đã ra từ lâu rồi đó.」

Đó là cô bé buộc tóc hai bím trong bộ đồng phục.

Hai bên là chị hầu gái tươi cười và chị hầu gái trưởng kiệm lời, theo sau là cô hầu gái bé nhỏ. Con bé chống nạnh và ngước cái đầu nhỏ nhắn lên nhìn tôi, phồng má「Mư~」.

「Không, dù em có nói vậy thì…」

Cái vế ai là "quý cô" thì tạm bỏ qua, nhưng anh có được báo trước là em sẽ đến đâu, nên đành chịu thôi.

Thế nhưng Mika lại lắc đầu thở dài.

「Thiệt tình~, anh trai vẫn như mọi khi nhỉ~. Những lúc như thế này thì phải thẳng thắn xin lỗi chứ. Con gái chỉ muốn nghe những câu như『Xin lỗi vì đã để em chờ. Nhưng anh sẽ lấp đầy trái tim em bằng tình yêu của anh để bù lại khoảng thời gian chờ đợi này…』thôi. Không biết đọc không khí như vậy thì mãi mãi chỉ ở cấp một trong vai anh rể thôi đó?」

「Con trai không biết đọc không khí thì chỉ là rác thải phóng xạ hoặc gạo nhiễm độc thôi ạ~」

「…Là người vô dụng.」

「──(gật gật)」

「…」

Ba cô hầu gái cũng gật đầu đồng tình.

Đúng là lo chuyện bao đồng…

「….Mà này, hôm nay có việc gì vậy?」

Chắc không phải là em ấy cố tình dẫn cả Hazuki-san, Naba-san và Alice đến chỉ để thuyết giáo tôi một trận đâu nhỉ.

Nghe vậy, Mika liền xoay hai bím tóc một vòng.

「Ồ, quả là anh trai. Mấy khoản này thì anh nhạy bén ghê♪」

「Nói là nhạy bén thì không bằng nói là kinh nghiệm…」

Kinh nghiệm thực tế từ trước đến nay đã dạy cho tôi điều đó. Một kỹ năng chẳng vui vẻ gì.

「Mà, chuyện nào cũng được. Dù sao thì nói chuyện nhanh gọn cũng đỡ mất công~. ──Vậy thì, đi cùng em một chút nhé?」

「? Đi đâu?」

「Cứ đi đi. Đến nơi sẽ biết. Nào, Naba-san, Hazuki-san, Alice-chan.」

「Vâng ạ~, chúng ta đi thôi, Yuuto-sama~」

「…Không sao đâu ạ. Sẽ không đáng sợ đâu.」

「──(gật gật)」

「A, này…」

Hai bên sườn và sau lưng tôi bị giữ chặt (mà thật ra sau lưng chỉ là Alice đu lên thôi).

Và thế là tôi bị áp giải đi như một người ngoài hành tinh nào đó.

Nơi tôi bị dẫn đến là… phòng của tôi.

Một khung cảnh quen thuộc đến mức ngày nào cũng ngủ dậy và nhìn thấy nên đã phát ngán.

Đúng là đến đây thì sẽ biết, nhưng…

Mà đến phòng tôi để làm gì cơ chứ?

Mặc kệ vẻ mặt nghi hoặc của tôi, cô bé hai bím nhỏ nhắn đảo mắt nhìn quanh.

「Ừm~, cảm giác lâu lắm rồi mới đến phòng anh trai nhỉ~. Khoảng một tháng rưỡi rồi? Nhưng vẫn gọn gàng như thường lệ, chán ghê~」

「…」

Vừa vào phòng người ta mà đã nói chán này chán nọ.

「Chẳng có tấm ảnh bí mật nào với chị của em, cũng chẳng có tệp tin bí mật nào chụp trộm Mika xinh xắn này, hừm, nơi giấu sách bậy bạ cũng không có gì thay đổi~. Mư~, đúng là chán thật mà~」

Vừa nói, con bé vừa bắt đầu lăn lộn trên giường của tôi.

「A, này!」

「Oa~, mềm mịn ghê~. Với lại... hê hê~, là mùi của anh hai~♪」

Con bé cứ thế lẩm bẩm trong khi lăn lộn trên tấm futon dù vẫn đang mặc bộ đồng phục váy.

Thiệt tình, phòng người khác mà cứ tự nhiên như ở nhà mình... à không, còn thoải mái hơn cả phòng mình ấy chứ...

Nhân tiện thì bên cạnh con bé hai bím còn có cả cô hầu gái nhí cũng đang lăn qua lăn lại... nhưng thôi, cứ coi như chuyện đó là bình thường đi.

「...Haizz. Rốt cuộc thì có chuyện gì?」

Cảm thấy mệt mỏi rã rời, tôi hỏi.

Tuy chỉ là tôi đoán thôi, nhưng chắc không phải hai đứa này đổi địa điểm từ cổng trường đến tận phòng tôi chỉ để nhảy lên giường rồi lăn lộn như thế này đâu nhỉ.

Nghe vậy, Mika ngồi bệt trên giường, ngước nhìn tôi.

「Chuyện gì ư? Phù phùn~, chuyện đó đã được quyết rồi còn gì~. Nè anh hai, hôm nay là ngày mấy?」

「? Ngày mười một tháng hai, nhưng mà...」

Nhân tiện thì hôm nay còn là thứ Bảy, chỉ học nửa buổi.

Nhưng chuyện đó thì sao chứ?

「Không phải là thì sao đâu~. Đúng như anh hai nói, hôm nay đã là ngày mười một tháng hai rồi đó? Đã qua mười một ngày của tháng hai rồi đó? Chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày mười bốn tháng hai mặn nồng sến súa với chị hai thôi đó! Anh hiểu ý em chứ?」

Con bé vừa nói vừa chỉ thẳng vào mặt tôi.

「...」

Ngày mười bốn tháng hai bên Haruka...

Cụm từ đó khiến tôi sững lại trong giây lát.

Một cảm giác bồn chồn khó tả, y như lúc ở lớp học, lại trỗi dậy trong lồng ngực... nhưng tôi không thể để lộ ra mặt lúc này, nên đành tạm thời gạt nó sang một bên.

「Chắc chắn là anh hai chưa chuẩn bị gì hết phải không~? Không được đâu nha, Valentine đối với con gái là một ngày kỷ niệm chỉ có một lần trong năm đó. Vì vậy, để anh hai vô phương không phải luống cuống như mấy người đánh xe ngựa thời xưa vào ngày mười bốn tháng hai sắp tới, hôm nay các cô giáo Mika-chan đặc biệt sẽ đến đây để hướng dẫn thực hành cho anh♪」

「...」

Con bé hắng giọng ra vẻ rồi ưỡn bộ ngực lép kẹp tương xứng với chiều cao của mình.

Sao mà... tôi lại có linh cảm chẳng lành quen thuộc mỗi khi chuyện này xảy ra thế nhỉ.

Không phụ lòng giác quan thứ sáu của tôi, con bé tuyên bố:

「Chính vì vậy, sau đây chúng ta sẽ bắt đầu buổi『Hướng dẫn cách các cặp đôi trải qua một Valentine nồng thắm. ~Phiên bản Bão Táp Cuồng Nộ~』♪」

「Bùm bùm chíu chíu♪」

「...*vỗ tay vỗ tay vỗ tay*」

「──(gật gật)」

Các cô hầu gái vỗ tay hoan hô.

「...」

Haizz, lại là cái trò này...

Tôi thở dài não nề.

Nghe cái màn dạo đầu khoa trương này là tôi biết thể nào cũng có chuyện rồi mà...

Trong lúc tôi đang não nề như mớ rau cải bị rắc muối biển phơi khô tự nhiên của Kagoshima lên trên, con bé tiếp tục:

「Đúng như cái tên, đây là kế hoạch mà các cô giáo Mika-chan sexy sẽ hướng dẫn một cách người lớn cho anh hai, người mà nếu cứ thế này thì Valentine sẽ thành Vành đai Van Allen mất. Đây là một dự án hoành tráng và vĩ đại chưa từng có, với ba mươi phút lên ý tưởng và chi phí một nghìn hai trăm yên (đã bao thuế), nên anh phải mở to mắt ra mà tiếp nhận đó, hiểu chưa?」

「...」

Ủa, chi phí tăng mà thời gian lên ý tưởng lại giảm à? Thời gian suy nghĩ giảm mà ngân sách cần thiết lại tăng, tôi thấy đây là cái kiểu thất bại tệ hại nhất, giống hệt chính trị Nhật Bản thời nay vậy...

Mặc kệ tôi, con bé tiếp tục:

「Vậy thì bắt đầu thôi nhỉ? Về phân vai, vẫn như mọi khi, vai anh hai tất nhiên là của anh hai, còn vai chị hai lần này sau một cuộc thẩm định nghiêm ngặt (trò Gocello, một biến thể cờ Reversi năm màu) đã được giao cho Hazuki-san. Được chứ?」

「...Tôi không có vấn đề gì ạ.」

「...Dù anh có nói không muốn thì cũng phải làm thôi, phải không...?」

Tôi không nghĩ mình có quyền từ chối ngay từ đầu.

「Hê hê~, đúng vậy đó. Vì tụi em muốn làm mà~. Anh hai cũng dần hiểu ra rồi đó nhỉ♪」

Con bé hai bím mỉm cười đắc ý và gật gù.

「Vậy quyết định rồi nhé. Vai anh hai là anh hai, vai chị hai là Hazuki-san, buổi hướng dẫn thực hành, bắt đầu──」

Ngay khi con bé định tuyên bố,

──*giật giật.*

「...Hửm?」

Con bé nhận ra điều gì đó rồi quay lại.

Người ở đó là... cô hầu gái nhí nãy giờ vẫn đang ôm gối của tôi, nằm ngửa trên giường và đung đưa chân.

Cô bé đang dùng vẻ mặt nghiêm túc kéo tay áo đồng phục của tôi.

「Hửm, sao thế, Alice-chan?」

「──(gật gật)」

Đáp lại câu hỏi của Mika, cô bé vẫy vẫy hai tay và chỉ vào mặt mình một cách rất nhiệt tình.

「Ể, không lẽ Alice-chan muốn làm sao?」

「──(gật gật gật gật!)」

Cô bé gật đầu lia lịa.

Xem ra đúng là như vậy rồi.

「Hê~, hiếm khi Alice-chan lại nói thế nhỉ~. Chắc là em ấy thích anh hai lắm đây~. Ừm, nhưng chị nghĩ cũng được đó~. Hazuki-san, được không ạ?」

「...Tôi thì không sao ạ.」

Hazuki-san điềm tĩnh trả lời.

「Vậy quyết định rồi nhé. Alice-chan, nhờ em được không?」

「──(gật gật!)」

Alice vui vẻ gật đầu.

「Rồi, diễn viên đã có đủ, chúng ta vào vai chính thôi~♪ Anh hai cũng chuẩn bị xong chưa?」

「Ừ, à...」

Mà chuẩn bị cái gì chứ, vẫn chẳng có kịch bản gì cả... thôi, chắc đó là mặc định rồi.

「Được rồi, đầu tiên là cảnh chị hai ngồi trên giường đợi anh hai đến nhé. Ba, hai, một── Diễn!」

Tiếng bảng đạo diễn vang lên, và buổi hướng dẫn thực hành lần thứ ba (phiên bản Alice) bắt đầu.

「Vậy thì, trước hết là lượt của chị hai! Chị hai sẽ ngượng ngùng đưa sô-cô-la cho anh hai vừa mới bước vào phòng!」

「──(gật gật!)」

Nhận chỉ thị từ Mika, cô hầu gái nhí gật đầu mạnh mẽ, rồi lục lọi trong chiếc hộp đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh để lấy thứ gì đó ra.

Chắc là sô-cô-la định đưa cho tôi. Mà không, nếu đó là viên cà ri dạng rắn hình sô-cô-la thì đúng là phiền hết chỗ nói, nhưng chắc không phải vậy đâu. Tôi định đưa tay ra nhận thì...

「!」

Tôi khựng lại.

Hay nói đúng hơn là buộc phải khựng lại.

Bởi vì viên sô-cô-la tròn trông có vẻ đắt tiền được lấy ra từ hộp... không biết bằng cách nào lại đang được ngậm gọn gàng trong miệng của cô hầu gái nhí trước mặt tôi.

「…………」

Chẳng lẽ là...

Tôi quay phắt lại nhìn con bé hai bím.

「Này này anh hai! Anh làm gì thế~. Cứ thế nhận sô-cô-la từ miệng chị hai đi chứ! Vừa nhận vừa nói 『Anh hiểu rồi... Tình cảm của Haruka, anh sẽ nhận bằng đôi môi hào hoa này!』, nhận một cách xoáy sâu vào, khoét sâu vào!」

「...」

Xem ra là đúng kịch bản rồi.

Mà vốn dĩ đây đã là buổi "hướng dẫn thực hành" nên tôi cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra bình thường... nhưng thế này thì quá đáng lắm rồi.

Đối phương là một cô hầu gái nhí ngây thơ trong sáng.

Những lần trước với Hazuki-san (sữa & bánh anpan, dưa cải muối Nozawana & mù tạt) tôi đã thấy khó chịu lắm rồi, nhưng làm chuyện này với một cô bé còn nhỏ hơn cả Mika khiến tôi cảm thấy tội lỗi quá mức. Hay nói đúng hơn, nếu có ai bắt gặp cảnh này thì chắc chắn sẽ là combo báo cảnh sát → bị bắt → lên báo và ngồi tù.

Nhưng mà...

「──(nhìn chằm chằm~)」

Trước mặt tôi là đôi mắt của cô hầu gái nhí đang nhìn thẳng vào mình như thể đang mong chờ điều gì đó.

Hơn nữa, xung quanh còn có...

「Nào~, anh hai nhanh lên~. Chị hai đang đợi cú tấn công bằng môi nóng bỏng của anh đó!」

「Để con gái phải chờ thì không ra dáng con trai đâu ạ~♪」

「...Mất tư cách quý ông rồi đấy.」

Tiếng của mấy đứa thích hóng chuyện đang vui vẻ nói những lời như vậy.

「…………」

...Haizz...

Thiệt tình, mấy con nhóc hai bím tai vểnh nhiều chuyện này...

Tôi giơ tay theo tư thế Glico trong lòng, rồi nói:

「Hiểu rồi. Làm là được chứ gì...」

「Ừ, đúng rồi. Hiểu nhanh đấy chứ. Nào, nhanh lên~♪」

「Trong những tình huống thế này, cách xử lý nhanh chóng và thông minh sẽ làm phái nữ vui lòng đấy ạ~」

「...Miệng của Alice-chan trông cô đơn quá.」

「...『Anh hiểu rồi... Tình cảm của Haruka, anh sẽ nhận bằng đôi môi hào hoa này』」

Tôi vừa lẩm bẩm vừa từ từ đưa mặt lại gần.

Khuôn mặt thanh tú như búp bê Pháp của cô hầu gái nhí đang tiến sát lại.

「Gư, gưư...」

Cố gắng không để ý đến điều đó và tránh bất kỳ va chạm vô tình nào, tôi hết sức cẩn thận ngậm lấy viên sô-cô-la từ miệng cô hầu gái nhí trước mặt.

「...」

「──(đỏ mặt)」

Thấy má Alice thoáng ửng hồng, tôi lùi mặt ra.

「Phù, phù...」

Cùng với hơi thở giao nhau, viên sô-cô-la đã được chuyển an toàn vào miệng tôi.

Viên sô-cô-la tròn trông có vẻ đắng nhưng lại có nhân kem tan chảy, rất ngọt.

「Haizz...」

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là đưa mặt tới lui khoảng sáu mươi centimet thôi mà sao cảm giác mệt rã rời... Không phải thể lực mà là tinh thần bị bào mòn nghiêm trọng...

Nhưng niềm vui khi mọi chuyện kết thúc cùng với vị ngọt của sô-cô-la chỉ là thoáng chốc.

「Ừm, biểu cảm hơi cứng một chút nhưng cũng tạm được. Nhưng mà anh hai, đừng nghỉ ngơi vội, giờ đến lượt anh đó! Cầm quả chuối sô-cô-la này lên và nói 『Đây là tấm lòng cảm ơn của anh... Hơi sớm cho Valentine Trắng, nhưng hãy ngậm đầy miệng quả chuối sô-cô-la chứa đựng tình yêu và đam mê của anh đi!』!」

Con bé hai bím cầm loa hét lên như vậy.

「Khoan đã!」

Cái quái gì thế!?

Ý tưởng này đúng là một bước nhảy vọt, à không, gần như là một cú bẻ lái siêu gắt.

Trong lúc tôi còn đang sững sờ đến mức ngớ ngẩn, Nanami-san đã đưa cho tôi ba quả chuối sô-cô-la và nói: 「Mời anh dùng ạ~♪」

Hơn nữa, lớp sô-cô-la được phủ lên lại là sô-cô-la trắng, thật không biết nói gì hơn...

「Không sao đâu! Lần này sang chảnh với ba quả lận, nhưng đây là chuối đảo Okinawa được bán hạ giá ở siêu thị gần nhà nên chi phí hoàn toàn không có vấn đề gì! Mà đây là hàng nội địa nên độ an toàn cũng được đảm bảo đó♪」

「Không, vấn đề không phải ở đó...」

「Lo lắng chuyện quả chuối làm gì, nhanh lên đi! Chị hai đang đợi nhiệt huyết từ anh hai đó!」

「...」

...Haizz, nói gì bây giờ cũng như nước đổ đầu vịt.

Tôi chẳng hề muốn làm, thậm chí còn đang lùi bước với tốc độ kinh hoàng, nhưng dù sao cũng chẳng có ai thấy. Tốt nhất là nên dứt khoát làm cho xong chuyện.

Tôi nửa buông xuôi, nói:

「...A... 『Đây là tấm lòng cảm ơn của anh... Hơi sớm cho Valentine Trắng, nhưng hãy ngậm đầy miệng quả chuối sô-cô-la chứa đựng tình yêu và đam mê của anh đi』」

Tôi chìa ba quả chuối sô-cô-la (dài khoảng ba mươi centimet) đang nhỏ giọt sô-cô-la trắng về phía cô hầu gái nhí đang há miệng nhỏ như chú chim non chờ mồi.

Đúng lúc đó.

*Cạch!*

Cửa phòng bật mở, và một người đột nhiên bước vào.

「Nè Yuu-kun~, đói bụng quá~. Làm món gì nhắm đi~. Chị đây không chịu được nữa rồi~」

「Mà chị đã bảo lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn đồ nhắm rồi mà. Bọc trứng cá muối mua hôm trước đâu rồi? Chị đã dặn phải lột lớp vỏ mỏng ra và chuẩn bị sẵn để ăn rồi mà.」

「! Yukari-san, Ruko!?」

Là cặp đôi lớn tuổi nhất.

C-Cái gì, hai người về từ lúc nào vậy?

Lúc nãy tôi nhìn thì không thấy mà...

Nhưng chưa kịp giải đáp thắc mắc, ánh mắt của cả hai đã đổ dồn về phía chúng tôi.

Tình hình hiện tại:

Tôi và Alice đang đối mặt nhau trên giường.

Trên tay tôi là quả chuối sô-cô-la to và dài (phủ đầy sô-cô-la trắng).

Và không hiểu sao, má của Alice lại hơi ửng hồng.

「...」

「...」

「...」

Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc.

Một sự im lặng gần như đóng băng.

Và rồi...

「Y-Yuu-kun... Yuu-kun... không chỉ thỏa mãn với hầu gái mà còn ra tay với cả bé gái ngây thơ── kh-không, còn chìa ra quả chuối đang dựng đứng nữa chứ...!」

「Ng-Ngươi... đã sa đọa đến mức này sao! Chuyện này không thể nào bỏ qua được!」

「K-Khoan, không phải, chuyện này là...」

「K-Không sao đâu, Yuu-kun! Lolicon là một căn bệnh! Không phải lỗi của Yuu-kun đâu, phải không? Nào, để chị đây dùng cơ thể như quả dưa lưới này giúp em phục hồi và trở về con đường đúng đắn của một người thích phụ nữ lớn tuổi hơn...」

「Tái sinh thành một con hoẵng (họ hàng nhà hươu) thì có lẽ bản tính của ngươi sẽ khá hơn một chút. Nào, chuẩn bị tinh thần đi!」

Cô giáo dạy nhạc thích quấy rối vừa nói vừa ưỡn ngực ra, còn bà chị ngốc của tôi thì rút thanh Ruri Dokuro từ hông.

「Ch-Chờ đã── A-Alice! Alice cũng đừng im lặng nữa, giải thích đi chứ...」

Tôi cầu cứu Alice trước mặt, nhưng...

「──(gật gù?)」

「!?」

Cô hầu gái nhí không hiểu rõ tình hình, chỉ ngơ ngác liếm láp quả chuối sô-cô-la một cách ngon lành. Th-Thôi rồi, tiêu rồi...

N-Nếu đã vậy thì chỉ còn cách...

「M-Mika! Mika, mấy đứa cũng nói gì đi chứ... hả, lại biến mất rồi!」

Nhìn lại thì mấy đứa hai bím đã biến mất khỏi phòng tự lúc nào, y như lần đi du lịch ở Shinshu với món mù tạt. T-Thiệt tình, chạy trốn thì nhanh hết biết...

Cuối cùng, không một ai bênh vực cho tôi, và tôi đã mất khoảng mười lăm phút để giải thích mọi hiểu lầm.

3

「Haizz...」

Tôi mệt mỏi rã rời, ngả người vào lưng ghế.

Vẫn là phòng tôi như lúc nãy.

Các thành viên gồm Mika, Hazuki-san, Nanami-san, Alice, và tôi, trừ hai người say rượu.

「Đúng là một phen hú vía...」

Tôi day day thái dương và thở dài thườn thượt.

「Thôi mà thôi mà, hiểu lầm đã được giải quyết rồi thì tốt rồi còn gì. Ruko-onee~san và những người khác giờ cũng đang ngoan ngoãn ăn tối ở dưới nhà rồi.」

Mika, người đã quay lại ngay khi Ruko và những người khác rời đi, vừa liếm quả chuối sô-cô-la (phủ đầy sô-cô-la trắng) còn thừa bên cạnh vừa cười gượng.

「Đó chỉ là kết quả thôi mà...」

Quá trình để đi đến kết quả đó mới là tồi tệ nhất.

Nhìn chiếc váy bị vứt trên giường và thanh katana cắm vào tường, tôi lại càng cảm thấy chán nản với độ ngốc nghếch của chị gái và hai người bạn thân của chị ta.

「Mà nè nè anh hai, tối ngày mười bốn anh hẹn hò với chị hai ở đâu vậy~?」

「Hả?」

Mika vừa hỏi vừa nở một nụ cười tinh nghịch.

「Thì là ngày Valentine đó. Hai người hẹn gặp nhau ở đâu? Chị hai không chịu nói cho em biết gì cả~. Một nhà hàng sang trọng? Hay đơn giản là phòng của chị hai? Hay là giống như vừa rồi, ở phòng của anh hai...? Rồi trong buổi hẹn hò thật, hai người có định áp dụng những gì hôm nay đã làm để đút sô-cô-la cho nhau không? H-Hay là vừa thì thầm những lời yêu thương vừa trực tiếp đưa vào miệng rồi mớm cho nhau... á-áaa~♪」

Con bé vừa nói vừa áp hai tay lên má, vặn vẹo người.

「…………」

Nhưng tôi không thể trả lời ngay được.

Lịch trình ngày mười bốn tháng hai.

Đúng như tôi đã nói lúc nãy, nếu cứ thế này thì đó sẽ là một ngày mà tôi không gặp Haruka...

Dường như nhận ra vẻ mặt của tôi...

「? Không phải sao? Hai người sẽ gặp nhau vào ngày mười bốn chứ.」

Mika ghé sát mặt vào tôi với vẻ mặt khó hiểu.

「...Không... anh nghĩ là ngày mười bốn Haruka có nhiều việc bận.」

Hiện tại, tôi chỉ có thể trả lời như vậy.

Nghe lời tôi nói...

「Ể, làm gì có chuyện đó. Dù có chuyện gì xảy ra thì chị hai cũng sẽ để trống ngày mười bốn mà. Vì chị hai, vì anh hai mà──」

「Mika-sama~」

「──A. Ấy, không có gì đâu.」

Bị Nanami-san gọi tên, Mika vội vàng đưa tay lên che miệng.

「?」

「Ê hê hê~☆」

Mika cười gượng gạo để che giấu.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lòng tôi vẫn cứ chùng xuống.

Chìm nghỉm như con tàu Titanic.

Ngày hôm đó, Haruka sẽ giành giải nhất trong buổi thử giọng, và có lẽ sẽ cứ thế mà tiến thẳng trên con đường trở thành thần tượng...

「Này... Haruka, vẫn muốn trở thành thần tượng, phải không...」

「Hả?」

「...Không, không có gì. Đừng để tâm.」

Tôi đã lỡ lời.

Nghe thấy vậy...

「Gì cơ, thần tượng? Anh nói gì vậy, anh hai?」

「À, không...」

Bị nhìn chằm chằm, tôi ấp úng.

Rồi Mika vỗ tay trước ngực.

「À~, không lẽ anh đang nói về buổi thử giọng đó?」

「!」

Con bé vừa nói vừa lắc lư hai bím tóc.

Bị nói trúng tim đen, tôi không thể trả lời ngay được.

Mika thở dài như thể chán nản.

「Thiệt tình, đang yên đang lành lại nói chuyện gì vậy chứ... Em không hiểu tại sao anh lại nói thế, nhưng mà chị hai làm sao mà nghĩ như vậy được~」

「Hả?」

Con bé nhìn thẳng vào mắt tôi và nói dứt khoát.

「Em đã nói rồi, không thể có chuyện đó được. Anh nghĩ chị hai thực sự muốn trở thành thần tượng sao? Bình thường đã bận rộn với các buổi học rồi, giờ lại còn bị gò bó thời gian, càng không có tự do, lại còn khó gặp anh hai nữa chứ? Hơn nữa, một người nhút nhát, rụt rè như chị hai mà lại tự mình muốn làm gì đó trước mặt mọi người, anh nghĩ có thể sao?」

Con bé nhún vai cười.

「Mà nè, nếu lỡ như chuyện đó xảy ra thật, anh thấy vậy là được à?」

「Hả?」

「Chị hai trở thành thần tượng, anh sẽ cứ im lặng nhìn thôi sao? Không làm gì hết à? Chị hai sẽ đi xa lắm đó?」

「Chuyện đó...」

Làm sao mà được chứ.

Không được, nhưng...

Tôi không biết trả lời thế nào, đành im lặng.

「Vậy thì cứ thế là được rồi còn gì. Đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Nếu chị hai có vẻ sắp trở thành thần tượng, anh cứ như hoàng tử bạch mã đến ngăn lại là được. Như vậy chị hai chắc chắn sẽ quay về bên anh thôi♪」

Mika kết luận bằng một câu 「Đáp án cuối cùng~♪」 và nháy mắt với tôi.

「Anh hai hôm nay sao ấy nhỉ~」

Trên đường trở về dinh thự Nogizaka.

Mika vừa nói vừa nhìn vào mặt ba cô hầu gái đang đi xung quanh.

「Đúng vậy ạ~. Trông anh ấy có vẻ như người mất hồn~」

「...Cử chỉ đáng ngờ.」

「──(gật gật)」

Các cô hầu gái cũng gật đầu đồng tình.

Thấy vậy, Mika khoanh tay trước ngực.

「Mọi người cũng thấy vậy à~. Mà anh ấy còn nói mấy chuyện lạ lùng như chị hai thành thần tượng này nọ nữa? ...Hơi đáng lo nhỉ~」

「...Nếu cô chủ muốn, tôi sẽ thử điều tra một chút ạ?」

「Ể?」

「...Đúng như Mika-sama nói, có gì đó không ổn. Tôi nghĩ chúng ta nên điều tra một chút.」

「Đúng vậy nhỉ. Nhờ chị nhé, Hazuki-san?」

「...Xin cứ giao cho tôi. Nhưng vì đây là việc gấp, tôi có thể nhờ Nanami-san, Minamo-san, và Alice-chan giúp được không ạ?」

「Ừm, được thôi. Được mà, phải không?」

Nghe Mika nói vậy...

「Vâng~, không vấn đề gì ạ~. Tôi sẽ nói lại với Minamo-san~」

「──(gật gật!)」

「...Tôi đã hiểu. Vậy chúng tôi sẽ tiến hành theo kế hoạch.」

Họ nhìn nhau và gật đầu.

Và rồi, ngày mười bốn tháng hai cuối cùng cũng đến──

4

Ngày mười bốn tháng hai.

Hôm đó, nhiệt độ xuống thấp từ sáng, trời nhiều mây.

Sau giờ học, tôi về nhà một lần rồi thay thường phục, và giờ... tôi đang đứng một mình trước nhà ga cách nhà năm trạm.

「...」

Chỉ một lát nữa là năm giờ chiều.

Tất nhiên, mục đích của tôi là hẹn gặp Shiina.

Buổi hòa nhạc của『Chocolate Rockers』mà chúng tôi đã hẹn.

Tôi đang đứng đây đợi Shiina đến để cùng tham gia.

「…………」

Những người đi lại trước mặt tôi ai nấy đều có vẻ mặt vui vẻ.

Vì là ngày Valentine, nên không ngạc nhiên khi có nhiều cặp đôi ríu rít hạnh phúc, tỏa ra hào quang màu vàng hoa cải, nhưng ngay cả những người độc thân khác cũng đa phần đều đi lại với vẻ mặt vui tươi.

Một khung cảnh hạnh phúc.

Nhưng trái ngược với điều đó, lòng tôi cứ bồn chồn như đám tảo bẹ non trôi dạt giữa những con sóng dữ của biển Nhật Bản.

Nguyên nhân là... những lời Mika nói hôm trước.

『Em không hiểu tại sao anh lại nói thế, nhưng mà chị hai làm sao mà nghĩ như vậy được~』

『Em đã nói rồi, không thể có chuyện đó được. Anh nghĩ chị hai thực sự muốn trở thành thần tượng sao?』

『Chị hai trở thành thần tượng, anh sẽ cứ im lặng nhìn thôi sao? Không làm gì hết à? Chị hai sẽ đi xa lắm đó?』

「...」

Một loạt những câu nói đó.

Chúng cứ xoay vòng trong đầu tôi như một chiếc máy giặt hiệu suất cao đời mới.

──Haruka sẽ đi xa.

Đi đến một nơi xa xôi, trở thành một sự tồn tại trên mây mà tôi không thể với tới.

Càng nghĩ, những đám tảo bẹ non trong lòng tôi càng sinh sôi nảy nở...

「...」

Liệu lựa chọn của mình có thực sự đúng đắn không...

Tôi bất giác nghĩ vậy.

Dù không thể ở bên cạnh ủng hộ, nhưng tôi sẽ cổ vũ cho Haruka từ xa bằng mọi cách có thể.

Giữ một khoảng cách nhỏ để không cản trở quyết định của Haruka.

Tôi đã nghĩ đó là điều đúng đắn.

Tôi đã nghĩ đó là điều tốt cho Haruka.

Nhưng những lời Mika nói đã làm lung lay tận gốc rễ suy nghĩ đó...

「…………」

Aaa, không hiểu nổi!

Vốn dĩ cái đầu này đã không hợp với việc suy nghĩ, lần này lại còn có cảm giác như có những yếu tố khác xen vào. Yếu tố cảm xúc, hay là cái cảm giác bồn chồn khó hiểu trong lòng này cũng khiến tôi bận tâm...

Trong khi tôi đang gào thét trong lòng và vò đầu bứt tai...

「──X-Xin lỗi, đợi lâu không!」

「Ồ...」

Một giọng nói vang lên cùng với một cái vỗ vai từ phía sau.

Tôi quay lại và thấy cô bạn thân thiện với vẻ mặt hớt hải.

Cô ấy vừa thở dốc vừa chắp hai tay trước mặt, ngước nhìn tôi.

「T-Tớ đến muộn, xin lỗi nhé! T-Tại tớ chuẩn bị hơi lâu...」

「À, không, không sao đâu.」

Thực tế, giờ hẹn là năm giờ, và bây giờ vẫn chưa quá một phút.

「Th-Thế à, may quá.」

Shiina cười và nói. Trông cô ấy hôm nay có vẻ nữ tính hơn mọi khi.

Chiếc áo khoác màu kem nhạt, khăn choàng màu xanh lam nhạt. Váy hơi ngắn và đôi bốt có gắn lông. Thứ đang lấp lánh trên ngón giữa tay phải của cô ấy... lẽ nào là chiếc nhẫn Stella mà tôi đã tặng trước đây?

Tạm thời, dù gu thời trang của tôi có tệ ngang loài bò sát đi nữa thì nhìn qua cũng biết trang phục của cậu ấy hôm nay đẳng cấp và sành điệu hơn hẳn mọi khi. Hừm... có lẽ vì đây là buổi biểu diễn của ban nhạc 『Chocolate Rockers』 yêu thích nên cậu ấy đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn chăng?

Như để khẳng định suy nghĩ đó của tôi,

「Cậu biết không, tớ đã mong chờ buổi biểu diễn hôm nay lắm đấy! Tớ đã suy nghĩ đủ thứ và phấn khích suốt từ ba hôm trước, hôm qua còn gần như chẳng ngủ được chút nào, ehehe.」

Cậu ấy vừa đan tay trước ngực vừa vui vẻ cười với tôi.

Nụ cười ấy thật sự rạng rỡ và tràn đầy sức sống. Một nụ cười tự nhiên, đầy năng lượng đến mức khiến người đối diện cũng bất giác muốn mỉm cười theo...

「...」

Nhìn dáng vẻ vui sướng ấy của cậu, tôi cố gắng gạt đi những cảm xúc rối bời trong lòng.

「À, về chuyện đó. Thật ra thì... tớ cũng có vé được tặng.」

「Hả?」

「Đây này...」

Tôi cho cậu ấy xem tấm vé dành cho người trong ngành mà Kayahara-san đã đưa.

Shiina ngạc nhiên đưa tay lên che miệng.

「Hả!? C-cái này chẳng phải là vé mời đặc biệt dành cho người trong ngành sao? Ơ, t-tại sao? Sao Yuto lại có thứ này?」

Cậu ấy hỏi dồn dập với giọng đầy phấn khích.

「Ừm, à, thì... hình như Ruko được người quen cho...」

「T-thật vậy sao?」

「À, ừ.」

Tất nhiên là tôi đã bị dặn phải giữ bí mật chuyện liên quan đến Kayahara-san, nên đành phải nói vậy.

「À, cũng đúng nhỉ. Ruko-san đang làm thư ký giám đốc mà. Chắc cũng có cơ hội nhận được những thứ như thế này nhỉ? ── À, nhưng mà có được không? Tớ chẳng liên quan gì mà lại được mời thế này...」

「Không sao đâu. Dù sao cũng có tận hai vé, với lại Shiina cũng đâu phải người không liên quan.」

Nghe tôi đáp lại, gương mặt Shiina bừng sáng.

「Vậy à, cảm ơn cậu!」

Cậu ấy nói với nụ cười rạng rỡ.

「Vậy đi thôi. Hình như năm rưỡi bắt đầu mà nhỉ. Chúng ta cũng không có nhiều thời gian đâu.」

「Ừ, đúng vậy!」

Chúng tôi cùng gật đầu,

Rồi cùng Shiina hướng đến địa điểm tổ chức buổi biểu diễn.

---

Địa điểm tổ chức là một nơi cách nhà ga khoảng mười phút đi bộ.

Đó là một live house khá lớn, trông có vẻ sành điệu.

Có lẽ khán giả đã bắt đầu vào cửa, vì trước lối vào đã có rất đông người tụ tập.

「Ở đây nhỉ. Oa, đông người quá. Tất cả họ đều đến xem 『Chocolate Rockers』 sao...」

「À, có vẻ là vậy.」

「Vậy à... 『Chocolate Rockers』 quả nhiên lợi hại thật... ── Ừm, nhưng chắc chắn sẽ là một buổi biểu diễn rất vui đây♪」

Shiina mỉm cười rạng rỡ.

Chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi qua quầy tiếp tân để vào trong.

Bên trong live house cũng chật kín người.

Nghe nói nơi này có sức chứa khoảng năm trăm người, và toàn bộ đều là vé đứng.

Trong số đó, ghế đặc biệt lại nằm ngay chính giữa sân khấu, ở hàng đầu tiên.

「Oa, tuyệt quá! Được xem ở khoảng cách gần thế này...」

Shiina nhoài người ra lan can và reo lên vui sướng.

「Ồ, đúng thật.」

Tầm nhìn quả thực là tuyệt nhất.

Từ hàng đầu tiên không có gì che chắn, có thể nhìn rõ mồn một mọi thứ trên sân khấu. Thậm chí, tầm nhìn còn tuyệt đến mức có thể trông thấy cả khu vực hậu trường phía sau.

「Cả miếng huy hiệu này nữa, trông rất ra dáng người trong ngành, phải không? Lại còn được nhận trước cả setlist nữa chứ. Tớ cảm kích quá đi mất!」

Shiina vui vẻ cười, tay cầm miếng huy hiệu chứng nhận dành cho người trong ngành và tờ giấy ghi setlist của ngày hôm nay mà chúng tôi nhận được ở quầy lễ tân.

Hừm... thấy cậu ấy vui đến vậy, tôi cũng thấy vui lây một chút.

Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện,

「── A, nhìn kìa, hình như sắp bắt đầu rồi đấy!」

「Ồ.」

Shiina cất tiếng.

Gần như cùng lúc, đèn trong hội trường phụt tắt.

Một khoảnh khắc chìm trong bóng tối.

Và ngay giây tiếp theo, một ánh đèn sân khấu chói lòa chiếu rọi vào trung tâm, và như để hưởng ứng, tiếng nhạc trầm hùng vang lên.

Một lát sau... Miran xuất hiện từ cánh gà.

Tức thì, những tiếng hò reo 「Oa!」 vang dội khắp nơi.

「Oa, là bài 『Tomadoi Bitter Tune』 kìa, Yuto!」

Shiina phấn khích reo lên.

「Ừ.」

Giai điệu vang lên là một bài hát quen thuộc.

Đó là một bản nhạc sôi động mới phát hành cách đây vài tuần, cũng là bài mà tôi đã nghe vài lần ở nhà Shiina hôm trước.

Giờ đây, nó đang vang vọng bên tai tôi qua phần trình diễn live của ban nhạc.

「Xem trực tiếp đúng là đỉnh thật! Cảm giác mạnh mẽ hơn hẳn...」

「Đúng vậy...」

Tôi gật đầu đồng tình với Shiina.

Đây là lần đầu tiên tôi được nghe một buổi biểu diễn live ở khoảng cách gần như thế này, và nó ấn tượng hơn tôi tưởng rất nhiều.

Trên sân khấu, Miran và 『Chocolate Rockers』 đang hát hết mình.

Hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào của một cô nàng tự cao tự đại, ngông cuồng coi trời bằng vung như khi ở trạng thái bình thường, đây chính xác là Himemiya Miran của 『Chocolate Rockers』 mà người ta vẫn thấy trên màn hình TV.

Các fan thì tạo sóng người hoặc vẫy gậy phát sáng (mấy thanh que dùng trong tiệc tùng, bẻ ra sẽ phát sáng) theo giọng hát của Miran.

Tất cả những điều đó như đang dội thẳng vào tim tôi...

Tôi gần như bị choáng ngợp bởi bầu không khí có phần khác thường này.

Và, đúng lúc đó.

「!」

Tôi có cảm giác như mình vừa chạm mắt với Miran trên sân khấu.

Dường như cô ấy đang nhìn tôi bằng một ánh mắt nghiêm khắc, như thể đang trách móc sự hiện diện của tôi ở đây...

「...」

Có lẽ chỉ là tôi tưởng tượng.

Có thể chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi ánh mắt chúng tôi vô tình gặp nhau.

Nhưng ánh mắt đó... đã khiến tôi nhớ lại một chuyện.

「...」

Đó là ngày tôi nghe Kayahara-san kể về kế hoạch dành cho Haruka.

Khi tôi kết thúc cuộc nói chuyện với Kayahara-san và bước ra khỏi phòng họp, Miran đã đứng đó với vẻ mặt nghiêm nghị──

* * *

「── Này cậu, nói chuyện chút đi.」

Vừa thấy tôi bước ra từ phòng họp, Miran đã nói vậy.

「Hả?」

「Tôi nói là có chuyện muốn nói. Dù sao thì lát nữa cậu cũng chẳng có kế hoạch gì, phải không? Vậy thì không vấn đề gì rồi. Đi theo tôi.」

「À, này.」

Cô ấy cứ thế sải bước đi mà không thèm đợi tôi trả lời.

Thiệt tình, cô ta lúc nào cũng tự làm theo ý mình...

Dù cảm thấy có chút vô lý nhưng tôi cũng không còn hơi sức đâu mà từ chối, nên đành lẳng lặng đi theo.

Nơi cô ấy dẫn tôi đến là một khu vực nghỉ ngơi có đặt vài chiếc ghế sô-pha và một máy bán hàng tự động.

Miran im lặng mua một lon nước từ máy bán hàng rồi dúi vào tay tôi.

「A, cảm ơn nhé...」

Dù thứ được đưa cho lại là một lon Anpasa, nhưng tôi vẫn lịch sự nhận lấy.

Thế nhưng, Miran lại nheo mắt trước phản ứng của tôi.

「Hà? Cậu nói gì vậy? Ai bảo tôi khao cậu? Trả tiền đây.」

「...」

Vậy thì đừng có tự tiện chọn cái thứ này (Anpasa) cho tôi chứ...

Dù cảm thấy cực kỳ khó chịu, tôi vẫn đưa cô ấy tám mươi yên (giá nội bộ trong công ty).

Nhận lấy tiền, Miran tựa lưng vào máy bán hàng, thở dài một hơi rồi nói,

「── Vậy là, mọi chuyện rốt cuộc vẫn thành ra thế này nhỉ.」

「Hả?」

「Tôi đang nói về con bé Haruka ấy. Sẽ tham gia buổi thử giọng, đúng không? Mà còn là suất đặc biệt, được sắp đặt sẵn để giành giải Grand Prix nữa.」

「!」

Sao cô ấy lại biết chuyện đó...

Thấy tôi ngạc nhiên, Miran nhún vai.

「Tôi tình cờ nghe được khi đang tìm Yayoi. Đoạn mà nói về buổi thử giọng gì đó. À, đừng hiểu lầm. Không phải nghe lén đâu, tôi đứng đường hoàng trước cửa nghe đấy.」

「...」

Vấn đề không phải ở chỗ đó...

「Cái mặt đó là sao? Mà thôi, dù không nghe ở đây thì tôi cũng đoán được, với tính của Yayoi thì mọi chuyện thế nào cũng sẽ diễn ra theo hướng này thôi.」

Cô ấy vừa thở dài vừa nói.

「! Chuyện đó, nghĩa là sao...」

Giọng điệu của cô ấy cứ như thể đã đoán trước được tất cả.

Tôi bất giác định hỏi lại, nhưng Miran đã không trả lời câu hỏi đó.

「...Vậy, cậu định làm gì?」

「Hả...?」

「Tôi hỏi cậu định làm gì. Cứ thế nghe theo lời Yayoi, chỉ đứng nhìn con bé Haruka đó ra mắt thôi sao?」

「Chuyện đó... nếu là vì Haruka, thì tôi...」

...chỉ có thể làm vậy.

Nhưng Miran lại khịt mũi trước câu trả lời đó.

「Hừ, ra là đồ nhát gan, Ayase Yuto. Tôi cứ nghĩ cậu ít ra cũng phải có chút xương sống chứ. Mà thôi, cậu có là đồ nhát gan hay đồ bỏ đi thì vốn cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi cũng chẳng rảnh rỗi đến mức đi quan tâm mấy chuyện đó. ── Nhưng mà này.」

Nói đến đó, cô ấy dừng lại một chút.

「Dù gì thì chúng ta cũng không phải là người hoàn toàn xa lạ. Cậu cũng hay nói chuyện thân thiết với Nono, và, với tư cách là quản lý thì cũng đã làm việc khá tốt. Vì vậy... tôi sẽ cho cậu một lời khuyên nhỏ.」

Miran nhìn thẳng vào mắt tôi.

「── Cứ thế này, cậu chắc chắn sẽ phải hối hận. Một sự hối hận cỡ như con cá cần câu bị câu nhầm, quằn quại trên thuyền đánh cá vì không chịu nổi sự thay đổi của áp suất nước ấy.」

「Hả...?」

「...Không, không chỉ mình cậu đâu. Có lẽ cả con bé Haruka đó nữa...」

Cô ấy nói, ánh mắt có chút xa xăm.

「Hối, hận...?」

Nghĩa là sao...?

Thấy tôi bối rối, cô ấy nói tiếp.

「Đúng như nghĩa đen của nó thôi. Hối hận là hối hận. Không hơn không kém. Nhưng chỉ có điều đó là chắc chắn không sai, tôi xin quả quyết như vậy.」

「...」

Điều đó... có nghĩa là nếu cứ để Haruka ra mắt như thế này thì tôi sẽ hối hận sao?

Cách nói có hơi vòng vo, nhưng có lẽ ý là vậy.

Nhưng tại sao...

「Tại sao lại nói với tôi... những chuyện này...?」

Tôi không hiểu.

Miran là nghệ sĩ thuộc 『Công ty quản lý Three Peace』, đáng lẽ phải đứng về phía Kayahara-san mới đúng. Như chính cô ấy đã nói, dù tôi có quen biết một chút thì cũng chẳng có lý do gì để cô ấy phải làm đến mức này. Vậy mà cô ấy lại nói cứ như thể việc để Haruka ra mắt là một điều tồi tệ...

「...」

Trước câu hỏi của tôi, Miran im lặng một lúc.

Một sự im lặng mang tính cưỡng ép, như thể từ chối mọi lời nói từ phía tôi.

Nhưng rồi, cô ấy từ từ ngẩng mặt lên.

「...Giống nhau... thôi.」

「Hả...?」

「...Tôi cũng giống như con bé Haruka đó. Vào thời khắc phải quyết định, chỉ có thể một mình...」

Cô ấy nói như thể trút ra một hơi thở dài.

「Giống nhau, là sao...?」

Cô ấy đang nói về chuyện gì vậy?

Thấy tôi ngày càng hoang mang,

「...Nói hơi nhiều rồi. Phần còn lại tự cậu suy nghĩ đi. Người không biết suy nghĩ thì cũng chẳng khác gì cỏ dại... ── Nhưng tôi sẽ nói cho cậu biết điều này. Nếu không suy nghĩ, cậu sẽ hối hận. Nếu không nhận ra sự thật và cảm xúc ẩn sau những suy nghĩ đó, cậu chắc chắn sẽ trở thành con cá cần câu bị kéo lên bờ đấy.」

Miran nói với ánh mắt nghiêm nghị.

* * *

「── này, Yuto──」

「...Hả?」

Khi tôi nhận ra thì Shiina đã đứng bên cạnh lay vai tôi từ lúc nào.

「Cậu sao vậy? Tự nhiên im bặt... trông sắc mặt cậu không được tốt lắm. A, hay là cậu bị ngộp vì không khí nóng nên thấy khó chịu trong người...」

「Hả?」

「C-cậu ổn chứ? Có cần ra ngoài nghỉ một lát không, hay để tớ đi mua nước nhé?」

Cậu ấy lo lắng đặt tay lên lưng tôi.

「A, à, xin lỗi. Không phải vậy đâu.」

「Thế, à...?」

「Ừ, chỉ là tớ chợt nhớ ra một chuyện...」

「Nhớ ra, một chuyện...?」

Shiina nhìn tôi với vẻ mặt nghi hoặc.

「À, k-không. Không có gì to tát đâu. Chỉ là, có một chuyện tớ hơi bận tâm chút thôi...」

「...Vậy, à.」

Shiina lí nhí đáp lại.

Gương mặt cậu ấy thoáng hiện lên một vẻ gì đó vừa như muốn nói lại thôi, vừa như ẩn chứa một nỗi bận lòng.

「...」

Dù thấy có lỗi với Shiina vì đã làm cậu ấy lo lắng... nhưng đầu óc tôi lúc này lại tràn ngập những lời Miran đã nói khi đó.

Những lời đầy quả quyết rằng nếu tôi không làm gì và cứ để Haruka ra mắt, tôi sẽ phải hối hận.

Và cả câu nói đầy ẩn ý rằng cô ấy cũng giống như Haruka.

Chúng có nghĩa là gì...?

Liệu chúng có liên quan gì đến tình trạng của Haruka hiện giờ và cảm giác rối bời trong lòng tôi không...

「...」

...Tôi vẫn không biết.

Dù đã suy nghĩ suốt từ ngày hôm đó, nhưng ý nghĩa thật sự của chúng vẫn còn là một ẩn số.

Nhưng tôi có cảm giác đây là một điều vô cùng quan trọng.

Quan trọng đến mức có thể thay đổi hoàn toàn hiện trạng của tôi và Haruka...

Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ như đang đứng trước một câu đố sắp giải được mà vẫn chưa giải được,

Bất chợt, tiếng nhạc đang vang lên trong hội trường ngừng lại.

「...?」

Một sự dừng đột ngột không hề báo trước.

Và ngay khi ánh đèn sân khấu chiếu vào Miran,

『── Mọi người ơi, cho mình hỏi chút được không? Hôm nay, trước khi đến với bài hát tiếp theo, mình có một vài điều muốn nói.』

Giọng nói ấy vang vọng khắp hội trường.

Một giọng nói trong trẻo, vang đến tận từng ngóc ngách.

Đây là... MC sao?

Tôi không rõ lắm, nhưng xét theo không khí thì có lẽ là vậy.

Thế nhưng, lời tuyên bố đó lại khiến cả hội trường có chút xôn xao.

「? Có chuyện gì sao?」

Tôi thắc mắc quay sang nhìn Shiina bên cạnh.

「À, ừm. Không phải là có chuyện gì, mà là... trong các buổi biểu diễn của 『Chocolate Rockers』, việc có phần MC như thế này khá là hiếm.」

「Vậy à?」

「Ừ, thường thì chỉ có trước bài cuối hoặc trước phần encore thôi. Có khi còn không có nữa...」

Cậu ấy vừa nói vừa nghiêng đầu khó hiểu.

Với một người lần đầu đi xem biểu diễn như tôi thì không biết, nhưng xem ra tình hình hiện tại có một chút bất thường.

Giữa lúc xung quanh vẫn còn đang hơi xôn xao, Miran bước lên thêm một bước.

『Việc đột nhiên bắt đầu như thế này ở đây có lẽ đã làm mọi người ngạc nhiên. Nhưng lần này, mình có một câu chuyện rất muốn mọi người lắng nghe... Nếu có thể, mình sẽ rất vui nếu mọi người chịu đựng sự ích kỷ này của mình một lát.』

Cô ấy vừa đưa mắt nhìn khắp hội trường vừa nói.

Lời nói đó khiến sự xôn xao xung quanh càng lớn hơn.

「Câu chuyện muốn được lắng nghe...」

Rốt cuộc là chuyện gì chứ?

Cũng như những khán giả khác, tôi đang cảm thấy rất tò mò, thì

『Điều mình muốn mọi người lắng nghe hôm nay── chính là về cơ duyên đã đưa mình đến với con đường ra mắt.』

Miran nói với một giọng điệu có phần trang trọng.

Cơ duyên, ra mắt...?

『Mình ra mắt cách đây ba năm── mọi chuyện bắt đầu khi mình tình cờ đi dạo cùng bạn trên phố và được người quản lý hiện tại bắt chuyện mời làm người mẫu. Sau khi được mời, mình đã may mắn vượt qua buổi thử giọng và quyết định ra mắt... Khoảng thời gian từ lúc được mời đến lúc ra mắt rất ngắn, thực tế chỉ khoảng một tháng thôi.』

「Hả...」

Những lời đó khiến tôi bất giác thốt lên.

Chuyện đó, chẳng phải gần như giống hệt tình cảnh của Haruka sao...

Hay đúng hơn là, cấu trúc cơ bản từ được mời → thử giọng → ra mắt ngay lập tức gần như là một sự trùng khớp hoàn hảo.

Những lời cuối cùng của Miran lúc đó lại hiện lên trong đầu tôi.

〝Tôi cũng giống như con bé Haruka đó...〟

「...」

Điều đó có nghĩa là, Miran cũng đã trải qua con đường gần như y hệt Haruka hiện giờ...

Trước sự bối rối của tôi, Miran tiếp tục nói.

『Đó thật sự là một tháng trôi qua trong chớp mắt, có lẽ là một tháng trôi nhanh nhất trong cuộc đời mình cho đến lúc đó. Một tháng trôi qua như bay. Nhưng đó không hề là một tháng nhạt nhòa, mà trong suốt quá trình đó, mình đã phải đấu tranh rất nhiều... Mình đã nhiều lần trăn trở, không biết con đường mình đang đi có thật sự đúng đắn hay không, lựa chọn của mình có đúng hay không. Vô số những lựa chọn và quyết định... Chính nhờ có những quyết định như vậy mà bây giờ mình mới có thể đứng ở đây── hát trước mặt mọi người.』

「...」

Quyết định.

Đó là từ mà cô ấy cũng đã nói lúc đó.

『Việc lựa chọn một điều gì đó... mình nghĩ đó là một việc rất quan trọng. Vô cùng quan trọng và là một gánh nặng đối với người đó... Chính vì vậy, có lẽ có những người nghĩ rằng những quyết định như vậy phải do một mình bản thân đưa ra. Một mình, không dựa dẫm vào ai. ...Mình nghĩ đó cũng là một câu trả lời. Không phải đúng hay sai, mà là một cách tồn tại. Nhưng mình cũng nghĩ rằng đó không phải là tất cả. Bởi vì chính trong những lúc phải đưa ra quyết định trọng đại như thế này... đôi khi chúng ta lại cần đến những cảm xúc chân thật, không tô vẽ từ những người xung quanh.』

「!」

Câu nói đó lại khiến cả hội trường xôn xao.

Một sự xôn xao như sóng lớn vỗ vào bờ hồ Léman.

Nhưng trước những phản ứng đó, cô ấy không hề tỏ ra nao núng.

『Những người xung quanh nghĩ gì về quyết định đó, họ đang dõi theo với tâm trạng như thế nào... Việc không có cơ hội để biết điều đó, việc tự mình quyết định mà không biết được tâm tư của những người xung quanh, đôi khi sẽ dẫn đến bất hạnh. Điều đó sẽ để lại hối tiếc cho cả bản thân người đó và cả những người xung quanh. ...Dù kết quả có ra sao đi nữa.』

「...」

Đứng dưới ánh đèn sân khấu, Miran vẫn bình thản nói.

Dáng vẻ cô ấy vô cùng điềm tĩnh, không có gì là đặc biệt... nhưng không hiểu sao tôi không thể rời mắt.

『Trong số những người đang có mặt ở đây... có lẽ cũng có những người đang phải đối mặt với những quyết định như vậy. Có lẽ có những người có người thân đang đứng trước quyết định mà không biết phải làm gì. Những người không thể thành thật với cảm xúc của mình── đang chần chừ tại chỗ.』

Nói đến đó, Miran nhìn về phía tôi.

「!」

Đó là một ánh mắt không chút do dự, nhìn thẳng vào tôi.

Lần này không phải là một ánh mắt mơ hồ như lúc nãy, mà là một ánh mắt rõ ràng, chắc chắn đang khóa chặt vào gương mặt và cặp kính của tôi.

Rồi không qua micro, cô ấy thì thầm với âm lượng vừa đủ cho hàng ghế đặc biệt ở dãy đầu nghe thấy 「...Hiểu chưa? Đồ cá cần câu,」

『Những người như vậy── hãy một lần nữa đặt tay lên ngực và suy ngẫm về cảm xúc thật sự của mình. Về quyết định, và về ý nghĩa của những gì mà lựa chọn đó mang lại... Nếu làm vậy, mình tin rằng các bạn chắc chắn sẽ tìm thấy một điều gì đó mới mẻ. ── Dành cho những người như thế, với hy vọng có thể tiếp thêm chút sức mạnh... mình xin gửi tặng bài hát này. Một ca khúc mới... 『Surechigai Chocolate Kiss』!』

Cùng với tiếng hô đó, tiếng nhạc vang lên.

Và bài hát bắt đầu trong tiếng hò reo của khán giả xung quanh... chính là bài hát chủ đề của 『Học viện Nữ sinh Nocturne』 mà tôi đã nghe trong buổi lồng tiếng hôm đó.

---

「Hê, ra là vậy. Phần MC này là để giới thiệu bài hát mới nhỉ.」

Shiina gật gù như đã hiểu ra.

「Ừ, nếu vậy thì việc tự nhiên có phần MC ở đây cũng dễ hiểu thôi. Nhưng mà cái đoạn cuối nói về con cá cần câu gì đó là sao nhỉ? Tớ có cảm giác như cậu ấy vừa nhìn về phía này vừa nói... mà, Yuto?」

「...」

「Sao vậy? Sao mặt cậu trông đăm chiêu thế...? ...Hay là, cậu vẫn còn chuyện gì bận tâm, phải không...?」

「...」

Trước câu hỏi của Shiina, lần này tôi không thể trả lời rằng không có gì to tát.

Những lời Miran đã nói.

Ý chí để đưa ra quyết định, và tình cảm của những người xung quanh ủng hộ điều đó.

Chúng chính xác là tình cảnh của Haruka và tôi lúc này...

「...」

── Rốt cuộc thì mình đã muốn làm gì?

Cảm xúc chân thật mà Miran đã nói đến.

Tình cảm tôi dành cho Haruka và điều đang kìm nén nó lại.

Đó là──

「...」

Nhắm mắt lại, hình ảnh hiện lên là nụ cười của Haruka.

Một nụ cười ngây thơ lúc nào cũng ở bên cạnh, nở một cách dịu dàng, mang lại cho tôi sự bình yên và an lòng.

Nụ cười đó có thể sẽ không còn được thấy nữa.

Có thể sẽ trở thành một thứ xa tầm với, như mặt trăng và ánh sáng của nó trên bầu trời.

── Haruka, sẽ không còn ở bên cạnh mình nữa...?

「...!」

Khi nghĩ đến khả năng đó, lần đầu tiên tôi đã nhận ra một điều.

Tôi hiểu những gì Mika đã nói.

Tôi cũng hiểu những gì Miran đã nói.

Nhưng.

Nhưng hơn tất cả,

Thứ đang đập mạnh nhất trong sâu thẳm trái tim tôi là.

「...」

── Chính mình muốn được ở gần Haruka...

Đó là câu trả lời.

Thứ vẫn luôn mơ hồ, rối bời trong lòng tôi.

Thứ mà chính tôi cũng cố gắng lảng tránh.

Không chỉ vì Haruka có thể không thật sự mong muốn điều đó,

Không chỉ vì tôi muốn giúp đỡ gì đó cho lựa chọn của Haruka,

Mà sâu thẳm trong đó, chính là mong muốn của bản thân tôi, rằng tôi không muốn rời xa Haruka── một mong muốn có thể gọi là ích kỷ── mới là cội rễ của tất cả.

「...」

── Mình... phải đến chỗ Haruka.

Dù kết quả có ra sao, trước khi Haruka đưa ra quyết định, tôi muốn truyền đạt cho cậu ấy biết cảm xúc này của mình!

Tôi nhìn đồng hồ.

Đã hơn bảy giờ tối. Buổi thử giọng đã bắt đầu được một lúc rồi.

Nếu không nhanh lên, nó sẽ kết thúc.

Kết thúc của buổi thử giọng... đồng nghĩa với việc Haruka sẽ giành giải Grand Prix. Một khi đã như vậy thì tôi sẽ chẳng thể làm gì được nữa.

Tôi ngẩng mặt lên với một sự quyết tâm.

「... ...Shiina.」

「Hửm?」

「...À, này...」

Tôi nhìn thẳng vào mắt Shiina, định nói ra sự tình.

Tôi thật sự xin lỗi Shiina... nhưng tôi không thể ở lại đây thêm nữa.

Nhưng trước khi tôi kịp nói lời tiếp theo, Shiina như đã hiểu ra điều gì đó, khẽ thở ra một hơi.

「...Đi đi, Yuto.」

「Hả?」

「Cậu có chuyện bận tâm, phải không? Nhìn cậu cứ là lạ từ nãy đến giờ là tớ biết mà. ...Là Nogizaka-san, đúng không?」

「! Chuyện đó...」

Đúng là vậy, nhưng mà...

「Đúng là vậy thật à. Dạo gần đây Nogizaka-san có vẻ bận rộn lắm. Hình như cũng không có thời gian nói chuyện với Yuto nữa, nên tớ đã nghĩ chắc là có chuyện gì đó. Mà, đoán trúng phóc thế này thì tâm trạng cũng hơi phức tạp một chút...」

「...」

「Cậu không cần lo cho tớ đâu. Dù sao ban đầu chúng ta cũng chỉ hẹn nhau một tiếng, mà nhờ Yuto tớ mới được xem 『Chocolate Rockers』 ở hàng ghế đặc biệt thế này, tớ mãn nguyện lắm rồi!」

「Shiina...」

「Này, nhanh lên đi! Tớ đã đến đây rồi thì sẽ ở lại xem hết buổi biểu diễn── à, mà」

「?」

「Nhưng mà... cậu nhận cái này được không?」

「Hả...?」

Nói rồi, Shiina đưa ra một thứ.

Đó là một gói giấy xinh xắn được gói như một món quà.

「Cái này...」

「Nè, hôm nay là ngày 14 tháng 2 mà. Thì, là, sô-cô-la tớ làm đó. Đây là lần đầu tiên tớ tự tay làm sô-cô-la nên có thể không được ngon lắm... nhưng nếu cậu nhận nó thôi thì tớ cũng vui rồi.」

Cậu ấy vừa cười có chút ngượng ngùng vừa dè dặt đưa túi giấy ra.

「Shiina...」

Cậu ấy còn chuẩn bị cả thứ này sao... Nói sao nhỉ, cô bạn thân thiện này thật là...

Tôi cẩn thận nhận lấy gói giấy đó.

「Cảm ơn nhé. Tôi xin nhận tấm lòng của cậu. Và... thật sự xin lỗi! Món nợ này nhất định một ngày nào đó tôi sẽ trả...」

「Ài, thôi đi. Đã bảo không sao rồi, mau đi đi!」

「T-Tôi biết rồi! Vậy nhé!」

Bỏ lại giọng nói của Shiina sau lưng, tôi rời khỏi live house vẫn đang ngập tràn trong tiếng hoan hô.

「Haizz, lại bị đá rồi...」

Sau khi tôi rời khỏi live house.

Tại hàng ghế khán giả chỉ còn lại một mình, Shiina khẽ thì thầm như vậy.

「Đúng là thời điểm tệ hại, hay phải nói là xui xẻo đây... Nhưng mà... tranh thắng bại vào lúc Nogizaka-san đang gặp chuyện thì thật không công bằng chút nào. Ừm, nên thế này chắc là tốt rồi...」

Tôi nghe nói địa điểm của buổi tuyển chọn nằm ở một nơi không xa live house cho lắm.

Đó là một khách sạn cao cấp nổi tiếng trong cùng quận.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì từ đây chạy đến đó chỉ mất khoảng mười lăm phút.

「Hộc... hộc...」

Tôi cứ thế chạy trong màn đêm của thành phố.

Tôi chạy thục mạng, guồng chân hết tốc lực đến mức chúng sắp biến thành cây gậy gỗ Hinoki (sức tấn công bằng hai).

──Haruka...

Giữa lúc những bông tuyết trắng bắt đầu khẽ lất phất rơi từ bầu trời tự lúc nào, trong đầu tôi chỉ hiện lên mỗi hình bóng ấy.

Chỉ duy nhất nụ cười tựa ánh dương của một tiểu thư ấm áp, ngọt ngào.

Tại sao mình không nhận ra sớm hơn chứ?

Cảm xúc vẫn luôn âm ỉ sâu trong lồng ngực này.

Ước muốn được ở bên cạnh Haruka.

Nếu vậy thì tôi đã có thể làm gì đó trước khi mọi chuyện trở nên gấp gáp thế này rồi...!

Tôi vừa chạy vừa bị dằn vặt bởi cảm giác tự trách.

Lúc này, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc liên tục chuyển động đôi chân như một con ngựa kéo xe đã được huấn luyện thuần thục.

Và rồi──

「Hộc... hộc... hộc... hộc... t-tới... nơi rồi...」

Chạy với một tốc độ tối đa chưa từng có trong khoảng tám phút.

Cuối cùng tôi cũng đến được khách sạn, nơi cần đến.

「N-Nếu không nhầm thì địa điểm là...」

Hẳn phải là một sảnh lớn nào đó.

Tôi lắc đầu nhìn quanh.

Nhưng nói là sảnh lớn chứ không chỉ có một, tìm mãi không thấy.

「Chết tiệt...」

Đây không phải là lúc để lề mề thế này...!

Cảm giác sốt ruột cứ quay cuồng trong tâm trí tôi.

Ngay lúc đó,

「──Ô kìa, người đứng đó chẳng phải là Yuu-kun sao~?」

Một giọng nói cất lên.

Dù điệu bộ có vẻ dễ thương, nhưng đó là một giọng nói cực kỳ trầm và đầy vẻ hoang dã.

Khi quay lại, người đứng ở đó là... một ông chú cơ bắp cuồn cuộn mặc bộ tuxedo bó sát người.

「Iwashiro-sensei...」

Thật lòng mà nói, đây là người mà tôi khá e ngại... nhưng lúc này, dù là ông chú này cũng là một manh mối quý giá.

「Iwashiro-sensei! Haruka, buổi tuyển chọn được tổ chức ở đâu vậy ạ?」

Tôi vừa chạy tới vừa hỏi.

「Ối chà, ngại quá đi à♪ Đã bảo cứ gọi tôi là Tsukasa rồi mà. Yuu-kun thật là xấu tính quá đi~」

「V-Vâng, cháu hiểu rồi ạ. Vậy buổi tuyển chọn ở đâu ạ...」

Tôi tiến sát lại ông chú đang uốn éo cơ thể một cách kinh dị.

「Địa điểm buổi tuyển chọn à? À, nếu là nó thì ở「Đại Thiên Không」phía trước kia kìa. À, hay là cháu đến cổ vũ cho Haruka-chan à? Đúng rồi nhỉ, Haruka-chan đã cố gắng lắm đấy. Dù giải Grand Prix có hơi khó, nhưng có lẽ con bé sẽ vào được vòng trong đó~」

「...」

Xem ra người này không được biết về những chuyện phía sau buổi tuyển chọn. Vậy thì chuyện này gần như là do một mình Kayahara-san quyết định sao...

Tuy cũng tò mò về những chuyện đó, nhưng lúc này cứ gác lại đã.

「Cháu cảm ơn thầy! Cháu xin phép!」

Tôi nói lời cảm ơn rồi chạy đi.

「À, này... Thôi nào, vội vàng quá đi~. Ufufu, nhưng điểm đó cũng dễ thương ghê~. Thật sự là, muốn ăn tươi nuốt sống luôn vậy đó♪」

Về câu cuối cùng, vì nghe đáng sợ quá nên tôi tạm coi như mình chưa nghe thấy gì.

Tôi chạy dọc hành lang, rẽ ở một góc cua rồi lại tiếp tục chạy thẳng.

「Hộc... hộc... hộc...」

Và... cuối cùng cũng đã đến nơi.

Một tấm biển lớn ghi『Địa điểm tổ chức Flash & Fresh Girls Caravan☆』.

Và cánh cửa bên cạnh đó.

「...」

Bên kia là Haruka...

Haruka...!

Với một quyết tâm vững chắc, tôi mở cánh cửa dày cộp ra, và cảnh tượng hiện ra là──

「A...」

──Là hình ảnh của Haruka trong một bộ váy lộng lẫy, tỏa sáng rực rỡ.

Có lẽ đang trong phần thi diễn xuất, cô ấy đứng giữa sân khấu, vừa khoa tay múa chân vừa nói những lời thoại gì đó.

Phía sau sân khấu, những cô gái khác có vẻ là thí sinh đang xếp hàng, trong số đó có cả Nono-chan.

「Haruka...」

Haruka đang diễn hết mình giữa sân khấu.

Dù thỉnh thoảng tôi có hơi để ý đến động tác như thể liếc nhìn vào tay, nhưng phần diễn xuất của cô ấy về cơ bản rất trôi chảy, là một màn trình diễn đĩnh đạc không hề có chút dấu vết nào của dáng vẻ lo lắng, bối rối như mấy hôm trước.

「...」

...Quả thật, có lẽ mình không cần phải ở gần để hỗ trợ Haruka nữa.

Dù không có một người như mình, Haruka vẫn có thể tự mình làm được mọi thứ.

Thế nhưng──

「...」

Tôi cố gắng rẽ qua đám đông khán giả và báo chí để tiến lại gần sân khấu.

「──A, Ayase-kun!?」

Một giọng nói cất lên.

Một giọng nói rụt rè, nhưng lúc này tôi lại cảm nhận được ý chí mạnh mẽ ẩn sau đó.

Người đứng đó dĩ nhiên là...

「Kayahara-san...」

Nữ quản lý đeo kính của『Three Piece Production』.

「C-Cậu làm sao vậy? T-Tại sao lại ở đây...? Ờ, ừm, không phải cậu đã đến live của Miran sao? K-Không, chuyện đó không sao cả...」

Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn tôi dò xét.

Người này có lẽ là kẻ chủ mưu đứng sau kế hoạch cho Haruka ra mắt.

Để đến được với Haruka... trước hết phải vượt qua người này đã.

「Kayahara-san. Tôi có chuyện muốn nói... với cô.」

「C-Chuyện? V-Với tôi? Chuyện gì vậy nhỉ...?」

Kayahara-san nghiêng đầu thắc mắc.

「.... ...Xin lỗi, tôi vẫn không thể nghe theo lời đề nghị của cô được.」

「Ể?」

「...Là lời đề nghị trước đây. Tôi quả nhiên... không muốn Haruka trở thành thần tượng!」

「!?」

Nghe những lời đó, sắc mặt của Kayahara-san thay đổi.

「Ch-Chờ đã! C-Cậu nói vậy là có ý gì? K-Không muốn con bé trở thành thần tượng... Chuyện này, là vì Haruka-chan mà?」

「...Có lẽ đúng là như vậy. Trở thành thần tượng là vì lợi ích của Haruka... Và người đưa ra quyết định cuối cùng là Haruka... Có lẽ, điều đó không sai.」

「V-Vậy thì...」

「Nhưng trước đó... trước khi Haruka quyết định, tôi muốn nói cho cô ấy biết cảm xúc của mình!」

「!」

Tôi nhìn thẳng vào mắt Kayahara-san và tuyên bố.

Dù cho lựa chọn của Haruka là gì, tôi chỉ muốn nói ra cảm xúc của mình.

Tôi chỉ muốn nói ra ước muốn được ở bên cạnh cô ấy.

Đó là cảm xúc chân thật của tôi.

「N-Nhưng mà, chuyện đó...」

「...Tôi hiểu những gì Kayahara-san muốn nói. Nhưng tôi... chỉ có thể nghĩ ra cách này thôi.」

「A-Ayase-kun...?」

「.... Xin lỗi, tôi đi đây!」

「A, ch-chờ đã, A-Ayase-kun!」

Tôi dứt khoát gạt tay Kayahara-san đang cố ngăn cản trong bối rối, rồi hướng về phía sân khấu.

Tôi gần như dùng sức mạnh để gạt phăng vòng tay của những người có vẻ là nhân viên công ty đang đuổi theo từ phía sau, chạy xuyên qua đám đông khán giả và những phóng viên đang cầm máy ảnh lăng xăng khắp nơi, cuối cùng cũng──đến được phía dưới sân khấu nơi Haruka đang đứng.

──Haruka.

Trước mắt tôi là hình ảnh Haruka đang tiếp tục diễn xuất.

Cô gái đã ở gần tôi nhất trong mười tháng qua, nhưng giờ đây lại như sắp đi đến một nơi xa nhất.

Hướng về phía cô gái ấy... tôi gào lên bằng tất cả sức lực của mình.

「Haruka──!」

「Ể...?」

Đó là giọng nói lớn nhất mà tôi có thể phát ra lúc này.

Haruka trên sân khấu thoáng chốc ngơ ngác nhìn quanh.

Nhưng rồi cô ấy nhanh chóng nhận ra tôi.

「Ể? Y-Yuuto-san? Là Yuuto-san phải không ạ? C-Cậu làm sao vậy ạ?」

Với vẻ mặt ngạc nhiên, cô ấy chạy đến mép sân khấu.

「Haruka... tôi nhất định có chuyện muốn nói, có điều muốn thổ lộ với em!」

「V-Vâng. Chuyện gì vậy ạ?」

Cô ấy nghiêng đầu, đôi mắt chớp chớp.

Hướng về phía Haruka, tôi nói,

「Tôi... tôi không muốn em đi đến một nơi xa xôi!」

「Ể?」

「Tôi... không muốn em tham gia một buổi tuyển chọn như thế này. Tôi không muốn em giành được giải Grand Prix! ...Dĩ nhiên tôi biết nói thế này là ích kỷ. Có lẽ nó đang cản trở ước muốn của em... Nhưng, nhưng tôi không muốn em đi xa! Dù biết là ngang ngược, nhưng tôi muốn em ở gần tôi──ở bên cạnh tôi trong tầm tay mà tôi có thể che chở!」

Tôi hét lên, cảm nhận cổ họng mình khô khốc.

Đó là một tiếng gào thét từ tận đáy lòng.

Là những lời nói tuôn ra từ những cảm xúc dâng trào trong lòng ngực.

Là tình cảm của tôi dành cho Haruka──là chính nó.

「A...」

Trước lời tỏ tình đó, Haruka đưa tay lên che miệng, đứng sững sờ tại chỗ một lúc lâu.

Một khoảnh khắc im lặng dài như vô tận.

Nhưng rồi,

「............V-Vâng ạ. Em cũng... muốn ở bên cạnh Yuuto-san.」

「Ể...」

Cô ấy nhìn thẳng vào tôi rồi khẽ gật đầu.

「E-Em không muốn đi đến một nơi xa xôi, rời xa Yuuto-san. L-Lúc nào em cũng muốn ở gần anh, để có thể cảm nhận được anh ở bên cạnh...」

Cô ấy nói với đôi má ửng hồng.

Điều đó... có nghĩa là cô ấy đã hiểu được cảm xúc của tôi, phải không...?

Tình cảm của tôi, đã đến được với cô ấy──

「Vậy thì, em sẽ không làm thần tượng nữa...」

...đúng không?

Tôi tiến lại gần sân khấu, rụt rè định xác nhận lại.

「Ể...? À, ừm, thần tượng là gì vậy ạ...?」

Haruka làm một vẻ mặt ngơ ngác và nói.

「.... Hả...?」

「Thần tượng, ý anh là những thần tượng xuất hiện trên TV ấy ạ? Ừm, tại sao em lại trở thành người đó ạ? Em không hiểu lắm...」

Cô ấy hỏi lại với một giọng điệu như thể đó là chuyện của người khác.

「T-Tại sao ư... V-Vì, tham gia buổi tuyển chọn này chẳng phải là vì chuyện đó sao...」

Trước lời nói của tôi,

「?? Ừm, chẳng phải buổi tuyển chọn này chỉ mang tính hình thức thôi sao ạ? Cái đó, em không tiện nói lớn tiếng nhưng em chỉ tham gia cho đủ số lượng thôi... Lúc Yuuto-san đi cùng em cũng đã nghe họ nói vậy rồi mà? Có gì nhầm lẫn sao ạ?」

Haruka nghiêng đầu, nói một cách khó hiểu.

Chuyện này... kỳ lạ quá.

Nói là kỳ lạ, hay đúng hơn là cuộc nói chuyện hoàn toàn không khớp nhau. Cứ như thể Haruka chưa từng nghe chuyện mình sẽ trở thành thần tượng...

「...!」

Chưa từng nghe?

Đến đây, một khả năng chợt lóe lên trong đầu tôi. Một khả năng gần gũi nhất mà trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến. Chuyện này... không lẽ nào là thật sao...!?

Tôi bất giác quay lại nhìn Kayahara-san.

Nữ quản lý đeo kính liền lộ vẻ mặt hốt hoảng.

「C-Chết rồi. H-Hay là bị phát hiện rồi...!」

Cô ta vội vàng quay mặt đi.

Rồi hoảng hốt quay sang một bên,

「Đ-Được rồi. Đ-Đến nước này thì chuyện đó chỉ là vấn đề nhỏ thôi! D-Dù quá trình thế nào, chỉ cần công bố thì sẽ không thể rút lại được nữa.──N-Nozomi-chan!」

「V-Vâng~」

Nhận lệnh của Kayahara-san, Kobayakawa-san đứng bên cạnh lấy điện thoại di động ra áp vào tai và ra hiệu gì đó.

Ngay sau đó,

『──Sau đây, chúng tôi xin được tiến hành công bố giải Grand Prix của『Flash & Fresh Girls Caravan☆』năm nay. Kính mời quý vị khán giả chú ý lên trung tâm sân khấu.』

「!?」

Một thông báo như vậy vang vọng khắp hội trường.

Haruka vẫn còn trên sân khấu, vậy mà họ định ép buộc công bố kết quả sao?

Cái cách làm gượng ép hay đúng hơn là gần như cưỡng bức này.

Điều đó khiến tôi tin chắc. Chuỗi sự kiện này quả nhiên là do Kayahara-san và những người khác sắp đặt──

「Ch-Chết tiệt!」

Dù sao đi nữa, nếu để họ công bố thì coi như chiếu tướng.

Tôi định xông lên sân khấu hay làm trò bắt chước thằn lằn cổ xòe trước micro để ngăn chặn, nhưng,

「N-Nhân viên an ninh! B-Bắt cậu bé kia lại cho tôi! Cậu ta là người ngoài──à, không, là kẻ khả nghi!」

「Cái gì...」

Không biết đã gọi từ lúc nào, theo lệnh của Kayahara-san, vài người đàn ông vạm vỡ tập trung quanh tôi.

「Th-Thả ra! Thả tôi ra! Phải ngăn việc công bố lại...!」

「Im đi! Đồ khả nghi này!」

「Kẻ theo dõi hay gì đây? Đeo cái kính đáng ngờ thế kia...」

「Ngoan ngoãn đi! Mày đã bị bắt rồi!」

Nhưng với sức tay ngang ngửa loài chuột lang nước của tôi thì không thể nào địch lại những người đàn ông trông gần như gấu ngựa này, và chỉ trong nháy mắt, tôi đã bị khống chế tại chỗ mà không thể làm gì được.

「Y-Yuuto-san!」

Tôi nghe thấy tiếng Haruka hét lên từ trên sân khấu, nhưng không thể làm gì được.

『Thưa quý vị, xin hãy chú ý! Lần này có tổng cộng mười thí sinh lọt vào vòng chung kết. Họ đều là những ứng cử viên nặng ký đã vượt qua những vòng thẩm định gắt gao. Và người được chọn cho giải Grand Prix danh giá trong số đó là──』

Cùng với giọng nói đó, tiếng trống dồn dập hoành tráng vang lên trên sân khấu.

Và khi nó dừng lại,

『Xin được công bố! Giải Grand Prix năm nay là!』

Một thông báo vang lên to hơn hẳn.

Hết rồi──nghĩ vậy, tôi nhắm mắt lại. Ngay khoảnh khắc tiếp theo,

thứ lọt vào tai tôi là,

『──Giải Grand Prix năm nay thuộc về──thí sinh mang số báo danh 3, Nonohara Nono-san!』

「Ể...?」

...một giọng nói như thế.

「Nono-chan...?」

Quả thật, thông báo đã nói như vậy.

Như để chứng minh điều đó, trên sân khấu, Nono-chan đang được ánh đèn sân khấu chiếu rọi, vừa lộ vẻ mặt không thể tin được vừa cất lên tiếng reo vui mừng.

「C-Chuyện gì thế này!? T-Tại sao lại là Nono-chan chứ không phải Haruka-chan...」

Kayahara-san thốt lên kinh ngạc.

Bên cạnh, Kobayakawa-san cũng đang lắc đầu qua lại bối rối với vẻ mặt "T-Tôi không biết~".

「...」

Chuyện này... rốt cuộc là sao...

Trước mặt tôi, người đang ngây ra vì sững sờ,

「──Ừm, anh đã cố gắng lắm đó, onii-san♪」

Một giọng nói vang lên.

Một giọng nói ngọng nghịu quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Giọng nói mà tôi mới nghe ba ngày trước là...

「Mika...?」

「Đúng rồi, onii-san. Sweet Mika-chan đã xuất hiện rồi đây~♪ Kiểu vậy đó?」

Một cô bé buộc tóc hai bím trong bộ thường phục đang đứng đó.

Không, không chỉ có cô bé ấy.

Xung quanh còn có Hazuki-san, Nanami-san, Alice, và Minamo-san, những thành viên cấp cao của đội hầu gái nhà Nogizaka đều có mặt đông đủ.

「Chuyện này, tại sao...」

Trong lúc tôi chỉ biết sững sờ vì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra,

「Fufun~, dạo gần đây thấy onii-san có vẻ gì đó là lạ~. Nên em đã nhờ Hazuki-san và mọi người điều tra một chút đó~」

Mika ưỡn bộ ngực nhỏ nhắn của mình ra một cách đắc ý.

「Điều tra...?」

「...Vâng. Tất cả nội tình của công ty cổ phần『Three Piece Production』và các hoạt động đối ngoại của họ.」

「Và kết quả thật đáng kinh ngạc~. Không thể tin được là họ lại bí mật lên kế hoạch để cho Haruka-sama ra mắt như vậy~」

「──(gật gật)」

「Mà, dường như tất cả đều là do Kayahara-sama ở kia tự ý quyết định.」

Hazuki-san, Nanami-san, Alice, và Minamo-san lần lượt giải thích.

「Vậy, kết quả này là...」

「Vâng~, chúng tôi đã có chút tác động~. Thực ra chúng tôi chỉ xóa bỏ hồ sơ đăng ký của Haruka-sama, và biến cô chủ đúng nghĩa đen thành người tham gia cho đủ số lượng thôi~. Do đó kết quả này hoàn toàn là thực lực của người đang nhận giải trên sân khấu đó ạ~」

Nanami-san nói với một nụ cười rạng rỡ.

Nói cách khác, suất đặc biệt của Haruka đã bị loại bỏ, và buổi tuyển chọn được diễn ra một cách công bằng, kết quả là Nono-chan đã giành được giải Grand Prix sao...?

Tuy vẫn còn cảm giác như bị cáo lừa, nhưng xem ra không sai vào đâu được.

「...」

──Tốt quá rồi.

Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tuyển chọn dường như cũng đã diễn ra một cách đúng đắn, và tình huống tồi tệ nhất là Haruka bị ép ra mắt làm thần tượng mà không hề hay biết cũng đã được tránh khỏi. Tạm thời coi như mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa... nhưng chưa kịp nghĩ xong thì,

「──Ch-Chờ đã!」

Ngay lúc đó, Kayahara-san, người đã im lặng từ nãy đến giờ, lên tiếng.

Với cặp kính trễ xuống và mái tóc rối bù, cô ta tiến lại gần tôi,

「T-Tôi không biết các người đang nói gì, nhưng đ-đừng có coi thường người khác! Dù kế hoạch để con bé giành giải Grand Prix đã thất bại, nhưng không thể lùi lại được nữa! Chúng tôi đã quảng bá ở khắp nơi, đã làm rất nhiều video quảng cáo, poster, và cả pamphlet để phân phát cho Haruka-chan rồi! M-Mấy thứ chuẩn bị này thì phải làm sao đây!? B-Bằng mọi giá, Haruka-chan phải ra mắt, nếu không chúng tôi sẽ gặp vấn đề về các kế hoạch sau đó, rồi vốn đầu tư, rồi tổn thất nữa!」

「...!, cô đang nói cái gì tùy tiện vậy...」

Những thứ đó chẳng phải là tự làm tự chịu sau khi tự ý hành động mà không có sự đồng ý của người trong cuộc sao. Lẽ ra cô ta không có chút quyền nào để phàn nàn cả.

Trong lúc tôi đang phẫn nộ trước những ý kiến quá ích kỷ,

「À rá~, nếu là chuyện đó thì không cần phải lo lắng đâu ạ~」

「Ể?」

「Những khiếu nại mức độ đó, chúng tôi cũng đã lường trước rồi ạ~」

Cô hầu gái tươi cười búng tay một cái.

Ngay lập tức,

「!」

Một đoạn video đột nhiên được phát ra từ màn hình lớn trên sân khấu.

Trên đó... là video quảng cáo của Nono-chan đang nói về cách ăn món hoya yêu thích của mình.

「Ể? C-Cái này là...」

Kayahara-san lộ vẻ mặt sững sờ.

「...Tất cả các tài liệu quảng bá liên quan đến Haruka-sama, chúng tôi đã chịu trách nhiệm sửa đổi toàn bộ.」

「Vất vả lắm đó ạ~. Để đảm bảo thí sinh nào giành được giải Grand Prix cũng được, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn các phiên bản sửa đổi cho tất cả các trường hợp~」

「──(gật gật)」

「Nhờ vậy mà hai ngày nay chúng tôi phải thức trắng đêm.」

「...」

Xem ra họ đã tạo ra video quảng cáo, poster và các tài liệu quảng bá cho tất cả các thí sinh để thay thế cho những thứ của Haruka.

Quả nhiên là đội hầu gái nhà Nogizaka, không biết làm cách nào nhưng ghê thật...

「K-Không thể nào...」

Nghe những lời đó, Kayahara-san như thể kiệt sức, khuỵu xuống tại chỗ.

Giọng nói cuối cùng của cô ta yếu ớt như tiếng ve sầu cuối hạ, quả thực là một dáng vẻ đã cạn kiệt cả tinh thần lẫn thể xác.

Nhìn thấy cảnh đó, Mika nói,

「Ừm~, tuy có hơi tội nghiệp, nhưng ai bảo lại tự ý định cho chị gái em ra mắt làm gì, nên phải chịu đựng chừng này thôi~. Mà bị thế này vẫn còn may chán đó? Nếu chuyện này bị bố phát hiện trước chúng em, thì còn có chuyện kinh khủng hơn nhiều đó.」

「...」

Ừ thì, đúng là thế thật.

Cái ngày mà ông Gentou-san cuồng Haruka đó mà biết chuyện này (lừa Haruka ra mắt làm thần tượng), thì chắc chắn chó săn địa ngục với quân đội tư nhân sẽ được huy động tổng lực gây ra một cơn đại hoảng loạn. Không khéo, có khi chính『Three Piece Production』sẽ biến mất khỏi thế giới này cũng nên.

「──Mà, dù sao thì, vậy là mọi chuyện thực sự đã được giải quyết ổn thỏa rồi nhỉ, onii-san♪」

Vừa liếc nhìn sân khấu đang sôi động với giải Grand Prix của Nono-chan và video quảng cáo (do đội hầu gái làm), Mika vừa nói.

「Ừm, à, đúng vậy...」

Dù vậy, cuối cùng thì tôi cũng chẳng làm được gì.

Ngay từ đầu Haruka đã không có ý định làm thần tượng, người ngăn chặn âm mưu của Kayahara-san là Hazuki-san và mọi người, còn việc tôi đã làm chỉ là xông vào buổi tuyển chọn một cách vô ích và gây náo loạn. Thật là, đúng là vô dụng mà...

「Ừm~, em không nghĩ vậy đâu~」

「Ể...?」

「Nếu không có onii-san, có lẽ chúng em cũng không nhận ra tình hình này đâu. Với lại nhé, trong mọi việc, kết quả không phải là tất cả đâu. Việc đã cố gắng hết mình vì người mình yêu thương, quá trình đó mới là quan trọng. Cảm xúc đó của onii-san, cảm xúc muốn được ở bên cạnh chị gái mãi mãi, em nghĩ là đã được truyền tải một cách trọn vẹn rồi đó. Phải không, chị gái♪」

「A, ờ, ừm...」

Trước lời nói của Mika, Haruka cúi gằm mặt đỏ bừng. 「V-Vâng ạ... c-cái đó, đã, đã truyền tải được rồi ạ...」

「A, à...」

T-Thì ra là vậy. Ngẫm lại thì đúng là tôi đã thuận theo đà mà buột miệng nói ra những lời như cầu hôn... Không, nội dung nói ra đúng là thật lòng của tôi, nhưng việc hét lên với một tiếng gào thét đến mức đó trước mặt bao nhiêu người thì hoàn toàn không cần thiết chút nào...

「...」

「...」

Cả hai người, một trên sân khấu, một ở dưới, cùng đỏ mặt.

「Thiệt tình~, hai người lúc nào cũng ngây thơ ngây thơ quá đi~♪」

「Hai người bình thường đã tình tứ như vậy rồi, giờ này mà còn ngại ngùng vì chuyện cỏn con đó làm gì chứ ạ~」

「...Tâm đầu ý hợp.」

「──(gật?)」

「Lần đầu tiên tôi được thấy vẻ mặt như vậy của Haruka-sama.」

Mika và các cô hầu gái nói với giọng trêu chọc.

Thêm vào đó, không biết hiểu lầm gì mà khán giả xung quanh cũng vỗ tay về phía chúng tôi...

Ưư, cảm giác như bị dán thẳng ớt bột lên mặt vậy...

──Thôi thì, tuy đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy.

Nhưng dù sao đi nữa, buổi tuyển chọn cũng đã kết thúc một cách có thể nói là vẹn cả đôi đường cho hầu hết các bên.