Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 12

Tập 10 - Chương 2

Cảm giác cứ như bị một con cáo dùng câyハリセン(harisen - quạt giấy) vả thẳng vào má.

Tóm lại, tôi chẳng hiểu mô tê gì về những lời bà chị ngốc đang nằm ườn trong chiếc bàn sưởi kotatsu trước mặt nói ra cả.

Ngày mười bốn tháng hai.

Sau khi buổi thử giọng đầy gian nan của Haruka kết thúc và tôi trở về nhà, cảnh tượng đập vào mắt tôi là đây.

Không hiểu sao, cô bạn thân thiện mà tôi mới chia tay vài tiếng trước lại đang ngồi trong bàn kotatsu với nụ cười khó xử, bị bao vây bởi bà chị ngốc và đám bạn say khướt của bà ấy──

「Chẳng phải ta đã nói đi nói lại rồi sao? Amamiya-san hôm nay sẽ ở lại nhà chúng ta. Vì vậy, ngươi phải tiếp đãi con bé cho tử tế vào. Ta đang nói thế đấy. Ngươi không hiểu tiếng Nhật à?」

「Không, không phải thế...」

Chuyện đó thì tôi hiểu.

Không phải vậy, ý tôi là tôi chẳng hiểu cái quá trình nào đã dẫn đến một kết luận động trời với diễn biến siêu tốc như thế, hay đúng hơn là tại sao Shiina, người đáng lẽ đang xem buổi biểu diễn của『Chocolate Rockers』, lại ở đây.

Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chớp mắt sau cặp kính,

「Nè nha~, bé Shiina là ân nhân cứu mạng của bọn chị đó~」

Cô giáo dạy nhạc chuyên quấy rối tình dục một tay cầm chai rượu isshobin nói.

「Ân nhân cứu mạng...?」

「Đúng vậy đó~. Thật ra hôm nay, chị với Ruko đi uống ở một quán bên ngoài~. Rồi tự dưng, tuyết bắt đầu rơi, đúng không?」

「Thấy thế, ta đột nhiên muốn uống rượu ngắm tuyết. Sau khi mua bừa một ít rượu và đi lang thang, ta tìm được một công viên khá ổn, wahaha.」

「Thế là hai đứa chị quẩy tưng bừng ở đó~. Nhưng hình như giữa chừng, bọn chị ngủ quên mất~. Đúng lúc đó thì bé Shiina tình cờ đi ngang qua~」

「Và đã dịu dàng, chu đáo chăm sóc bọn ta. Một màn chăm sóc tuyệt vời đến mức ngươi cũng nên học hỏi một chút đi. Rồi con bé đưa bọn ta về tận nhà, và mọi chuyện là như vậy đó.」

Hai người vừa ngả ngớn trên chiếc ghế tựa không chân, vừa vênh váo nói những lời đó.

「...」

Không, tôi nghĩ đây chẳng phải chuyện đáng để ưỡn ngực tự hào đâu...

Mà thôi, bỏ qua chuyện đó.

「Vậy à, Shiina...?」

Vì ý kiến của mấy kẻ say xỉn có khả năng không đáng tin, tôi hỏi lại để xác nhận.

「Ư, ừm, đại khái là đúng rồi. Tớ tình cờ thấy hai người họ trên đường về từ buổi biểu diễn, nhưng trông cả hai có vẻ không bình thường chút nào... Ruko-san thì bị vùi trong tuyết gần một nửa người, rồi còn vung vẩy cái gì đó như là, kiếm? Còn cô Yukari thì nhìn người tuyết rồi nói『Ôi chà, Yuu-kun ở nhiều chỗ cứng đờ thế này cơ à~, ufufufufu~』với đôi mắt vô hồn trong khi định cởi quần áo, nên tớ nghĩ có lẽ không ổn lắm...」

「... ...T-Thế à, xin lỗi cậu...」

Với sức sống mãnh liệt của hai sinh vật cồn này thì có bỏ mặc họ một tiếng đồng hồ chắc cũng chẳng sao, nhưng xét đến thiệt hại gây ra cho xung quanh thì việc cô ấy đưa họ về nhà là một quyết định vô cùng sáng suốt. Thiệt tình, hai bà chị ngốc này...

Trong lúc tôi đang ngao ngán đến cùng cực trước hành vi của những đứa trẻ to xác đã thành niên được bốn năm,

「Vậy thì Yuuto, tớ sắp sửa──」

「Ồ.」

「Yuuto cũng về rồi, hay là tớ về đây... Mọi người như Ruko-san đã nói vậy, nhưng tớ vẫn thấy ngại lắm...」

Shiina nói rồi cầm lấy áo khoác và khăn choàng, định đứng dậy.

「Ủa, đi đâu đó, bé Shiina~?」

Soạt! Cô giáo dạy nhạc vẫn đang nằm ườn trong kotatsu bỗng chộp lấy mắt cá chân của Shiina như một thây ma.

「Ơ, đi đâu ạ, cháu định về nhà...」

「Nói gì vậy. Chẳng phải ta đã nói từ nãy rồi sao? Giờ đã muộn. Hơn nữa tuyết còn đang rơi, về bây giờ sẽ rất vất vả. Cứ ở lại đi.」

Ruko ngồi bên cạnh cũng nói chen vào.

「N-Nhưng như vậy ngại lắm ạ. Chuyện đột ngột quá có thể sẽ làm phiền mọi người...」

「Không cần lo cho bọn ta. Bọn ta chẳng phiền chút nào, nhà lại còn thừa phòng. Về phía gia đình, cứ để Yukari liên lạc là sẽ không có vấn đề gì. Dù gì nó cũng là giáo viên mà.」

「Đúng đó~, chị là cô giáo đó nha~♪」

Trong tư thế nằm sõng soài trên sàn, bà chị ngốc vừa uốn éo cơ thể như một đóa hoa nhảy múa thiếu nhịp điệu, vừa nói những lời đó.

「C-Chuyện đó thì đúng là vậy ạ... Nhưng ngày mai còn phải đi học, rồi đồng phục nữa...」

「Cái đó cũng không sao~. Nếu là đồng phục thì chắc vẫn còn bộ chị mặc hồi còn là nữ sinh cấp ba căng tràn sức sống đó~. Đúng không~, Ruko~?」

「Ừm, nhân tiện thì của ta cũng còn.」

Cả hai đồng thanh nói vậy.

Nhắc mới nhớ, tuy tôi hay quên nhưng hai người này vốn là cựu học sinh của học viện Hakujou mà...

「Thế là quyết định nhé. Được rồi, tối nay là tiệc chào mừng Amamiya-san! Quẩy lên nào! Ô!」

「H~ai, nhân dịp này chúng ta uống tới sáng luôn nhé~. Chị còn nhiều chuyện muốn hỏi bé Shiina lắm~, ufufu~♪」

Hai kẻ say xỉn giơ cao chai rượu isshobin lên trời.

「Ơ, ờm, được không, vậy ạ...」

Shiina ngước lên nhìn tôi như thăm dò.

「Thì, thật sự là trời cũng tối rồi, tuyết lại rơi khá dày. Nên nếu Shiina không nhất thiết phải về thì tớ cũng nghĩ ở lại sẽ tốt hơn.」

Giờ này thì tôi không thể đưa Shiina về tận chung cư được (vì không còn chuyến tàu nào), vả lại với thời tiết này, cũng không chắc tàu có chạy bình thường không. Dù có hơi khó chịu, nhưng nghe theo ý kiến của Ruko và mọi người có lẽ là lựa chọn khôn ngoan.

Nghe vậy, Shiina dè dặt gật đầu một cái,

「V-Vậy à. Nếu thế thì... tớ ở lại có được không?」

「Ừ, đừng khách sáo.」

「Ư-Ừm. Cảm ơn cậu.」

Shiina mỉm cười, trông có vẻ đã yên tâm hơn một chút.

Và cứ như thế, chuyện Shiina ở lại nhà tôi đã được quyết định cuối cùng.

「...Vâng... vâng, bên này không sao đâu ạ... Bố cũng phải giữ ấm rồi mới ngủ nhé? Chăn ở trong tủ đó, bố cứ dùng đi... Ơ, con đã bảo con không sao mà. B-Bố không cần phải nấu xôi đỗ đỏ chờ con đâu! Có gì con sẽ nhắn tin vào di động, con cũng đã xin phép người nhà ở đây rồi... Vâng, con biết rồi. Vậy chúc bố ngủ ngon.」

Nói xong câu cuối, Shiina đặt điện thoại lên bàn kotatsu.

「Sao rồi?」

「Ừm, không sao. Bố tớ hiểu chuyện ngay sau khi tớ giải thích. Chỉ có điều bố hơi hốt hoảng, có vẻ hơi cuống lên...」

Cô ấy vừa cười gượng vừa nghiêng đầu.

Mà cũng phải, với một ông bố chiều con gái thái quá và có chút "con gái-complex" (?) như bố Shiina thì...

「Hừm~, có vẻ cô Yukari không có đất dụng võ rồi~. Tiếc thật đó~」

Cô giáo dạy nhạc chuyên quấy rối gục mặt xuống bàn kotatsu như một con gấu trúc khổng lồ lười biếng nào đó, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

「...Tôi nghĩ nếu Yukari-san mà chen vào thì mọi chuyện chỉ thêm rắc rối thôi.」

「Ể~, tại sao~?」

「Tại sao cái gì chứ...」

Bộ dạng hiện tại của bà (áo xộc xệch, kẹp chai rượu isshobin vào ngực) đã nói lên tất cả rồi còn gì.

「Thôi thì, bỏ qua sự tồn tại của Yukari với tư cách là một giáo viên đi, vậy là việc Amamiya-san ở lại đã được quyết định dứt khoát rồi nhỉ. Này Yuuto, đồ ăn không đủ rồi. Đi làm thêm món gì đi.」

Ruko vừa vung vẩy chai rượu vừa ra lệnh.

「Rồi rồi...」

Thiệt tình, lúc nào cũng sai người như phá.

Tôi thở dài, định đứng dậy đi vào bếp thì,

「A, Yuuto. Tớ giúp cậu một tay nhé.」

「Ồ.」

「Tớ nghĩ nấu ăn thì có thêm người sẽ tốt hơn. Tớ không làm được gì to tát đâu, nhưng nếu có gì giúp được thì tớ sẽ làm hết.」

Shiina mỉm cười rạng rỡ và nói.

「Thật sao? Vậy thì phiền cậu giúp tớ một chút nhé?」

「Ừm!♪」

Nhận được câu trả lời vui vẻ của Shiina, tôi cùng cô ấy đi vào bếp, mặc kệ hai kẻ say xỉn không hề có ý định nhúc nhích khỏi bàn kotatsu.

Nhà bếp có lẽ đã bị càn quét từ trước, những chai rượu isshobin rỗng nằm la liệt (uống nhiều thế này rồi cơ à...), trông như có thể chơi bowling được.

「Vậy chúng ta làm món gì, Yuuto?」

Shiina nhìn tôi và hỏi.

「Ừm, chắc là lẩu hải sản đi. Vừa đúng hôm qua cá tuyết bạc (sản xuất ở Hokkaido) ở siêu thị giảm giá, mà mấy hôm nay Ruko với mọi người cứ kêu ầm lên là muốn ăn lẩu...」

Ngày nào họ cũng làm ầm ĩ lên như mấy con gà con ở hội chợ lớn quá khổ. Tôi thực sự muốn cho họ ăn gì đó để họ im lặng đi cho rồi.

「Ồ, lẩu hải sản à. Ừm, ngon đó. Rất hợp với những ngày lạnh như thế này nhỉ♪」

Shiina vui vẻ mỉm cười.

「Ừ, vừa cân bằng dinh dưỡng lại vừa làm ấm người.──À, xin lỗi, cậu lấy giúp tớ chai xì dầu đằng kia được không?」

「Vâng ạ.」

Cứ như thế, công việc chuẩn bị lẩu hải sản bắt đầu.

「Nè Yuuto, đĩa này tớ để ở đây được không?」

「Ừ, cảm ơn cậu.」

「Gia vị này tớ cắt rồi phân loại ra từng thứ nhé? À, hay là vẫn nên để trong tủ lạnh thì hơn?」

「Ừm, không sao đâu. Cứ phân loại ra đi.」

「Rõ rồi, vậy tớ để bên kia nhé.」

Công việc tiến triển thuận lợi với sự giúp đỡ của Shiina, người vừa nhanh nhẹn đáp lời vừa phụ giúp tôi nhiều việc.

Hình ảnh đó thật mới mẻ.

Không phải là một Shiina nhanh nhẹn thì mới mẻ (về cơ bản Shiina lúc nào cũng vậy), mà việc có một người khác đứng cùng trong căn bếp nơi tôi thường nấu ăn một mình là một cảnh tượng thật lạ lẫm. Hơn nữa, người đó lại là cô bạn thân thiện thường ngồi cùng bàn trong lớp, cảm giác lại càng đặc biệt hơn...

「...」

Khi tôi bất giác dõi theo hình bóng của cô ấy,

「Ừm, có chuyện gì sao, Yuuto?」

「Hả?」

「Tớ thấy cậu cứ nhìn bên này, có việc gì à? Cần lấy mirin không?」

「À, k-không, không có gì đâu.」

Tôi vội lắc đầu.

Đúng là tôi có nhìn cô ấy một chút, nhưng nói ra điều đó có vẻ hơi ngượng ngùng...

「Vậy à? Thế thì tốt...」

Shiina nghiêng đầu một cách đáng yêu rồi quay lại bồn rửa, 「──À, mà này Yuuto, không liên quan lắm nhưng cái tạp dề đó hợp với cậu ghê.」

Rồi cô ấy nói với một nụ cười tinh nghịch.

「Hả?」

「Cái tạp dề cậu đang mặc ấy. Trông hợp lắm.」

「Ơ, cái này à?」

「Ừm, tớ để ý từ nãy rồi. Cảm giác cậu mặc rất quen, mà họa tiết cũng dễ thương nữa, cứ như một người chồng đảm đang vậy♪」

「Người chồng đảm đang...」

...Khoan đã, thế chẳng phải là trông giống "ông chú nội trợ" sao?

Sao tôi có cảm giác như đang bị chê khéo vậy...

Có lẽ nhận ra vẻ mặt phức tạp của tôi, Shiina cười và lắc đầu,

「A, không không. Ý tớ không phải vậy──Dù đúng là không thể phủ nhận có chút ra dáng nội trợ──nhưng đó là theo nghĩa tốt mà. Tớ thấy những bạn nam biết nấu ăn và làm việc nhà rất ngầu đó.」

「T-Thật à?」

「Ừm, tớ thích lắm♪」

Cô ấy mỉm cười rạng rỡ và nói.

Cái này... chắc là đang khen mình, nhỉ?

Tôi không rõ lắm, nhưng nếu vậy thì có lẽ nên thành thật chấp nhận. Dù vậy, nó vẫn khiến tôi có chút ngượng...

Trong lúc tôi còn đang lúng túng không biết phải phản ứng thế nào,

「──Ủa, chẳng lẽ Yuuto, cậu đang ngượng à?」

「Hử?」

「A, đúng rồi kìa. Ngượng rồi, ngượng rồi. Fufu, dễ thương ghê.」

Shiina cười toe toét, hai tay chắp sau lưng và ngước nhìn tôi từ dưới lên.

「K-Không phải thế...」

「Ể, không phải à? Sao mặt cậu đỏ như con mực đom đóm muối xổi thế kia?」

Cô ấy còn chọc chọc vào sườn tôi với nụ cười tinh quái.

Một vẻ mặt vui vẻ hiếm thấy.

「Đ-Đã bảo là...」

「Có gì đâu mà phải ngượng chứ. Tớ thật sự nghĩ những điều đó rất tuyệt mà.」

「À, à, t-thôi được rồi. Dù sao thì cũng nhanh làm lẩu đi.」

「Fufu, vâng ạ~♪」

Shiina cất lên một giọng nói đầy phấn khích. Hừ, cảm giác như mình đã thua cuộc...

Dù vậy, những cuộc trò chuyện vu vơ như thế này khi cả hai cùng làm việc thật sự rất vui.

Vốn dĩ, tôi chưa bao giờ kề vai sát cánh nấu ăn cùng ai như thế này, và có lẽ vì đối phương là Shiina nên mới vậy. Ở bên cạnh một cô bạn thân thiện, luôn vui vẻ, hoạt bát và hợp cạ, tôi cảm thấy rất thoải mái.

Cứ thế, chúng tôi tiếp tục chuẩn bị nồi lẩu,

「Này Yuuto, vẫn chưa xong à! Nhanh lên! Bụng ta đói đến mức nhìn ngực của Yukari trước mặt ra quả dưa lưới rồi đây này!」

「Chị không đợi được nữa đâu~. Nhịn lâu quá chị sắp phụt ra luôn rồi~ (dịch vị)」

「...」

Xen giữa là tiếng đũa gõ vào chai rượu isshobin và giọng nói của hai bà chị ngốc đang ăn vạ như trẻ con từ phía bàn kotatsu (nếu vậy thì phụ một tay đi chứ...), chúng tôi vẫn tiếp tục công việc của mình.

「Yuuto, t-tớ chuẩn bị bếp ga được chưa?」

「À, phiền cậu. Hình như hết ga rồi, cậu thay giúp tớ được không?」

「Ừm, rõ rồi.」

Sau khoảng ba mươi phút làm việc liên tục.

Và rồi,

「──Được rồi, thế này là xong.」

「Wow, trông ngon quá~♪」

Nồi lẩu hải sản (có cá tuyết bạc) đã hoàn thành một cách mỹ mãn.

「Ồ, cuối cùng cũng tới rồi! Lẩu! Lẩu!」

「Trên đời này chỉ cần có lẩu, rượu và những chàng trai dễ thương là chị đây không cần gì khác nữa~」

Khi chúng tôi bê nồi lẩu đã nấu xong ra, hai kẻ say xỉn đang biến thành đống rác cồng kềnh trong bàn kotatsu bỗng bật dậy như mấy con khỉ đầu chó trong sở thú đến giờ cho ăn.

「Hừm, thơm quá. Mùa đông quả nhiên là phải có lẩu... gatsu gatsu... bari bari...」

「Đúng vậy đó~. Nhắc đến mùa đông là phải nhắc đến trai đẹp và lẩu chứ~... musha musha... mogu mogu...」

Họ vừa reo lên vui sướng vừa lao vào chén sạch những loại hải sản đang nổi trên mặt lẩu.

Cái khí thế ấy chẳng khác gì những con hải cẩu (kẻ thù của ngư dân) đang càn quét biển Okhotsk giữa mùa đông giá rét.

「K-Kinh thật, cô Yukari và mọi người...」

「Thôi, cậu đừng để ý đến họ làm gì...」

Trông thì khó coi thật đấy, nhưng ít nhất trong lúc đang được cho ăn thì đám đói khát này cũng sẽ yên lặng được một chút.

「V-Vậy à... A, vậy, vậy thì, chúng ta cũng ăn thôi nhỉ.」

「Ừ, đúng vậy.」

Chúng tôi gật đầu với nhau.

Bên cạnh những con mãnh thú biển đang phô diễn bản năng hoang dã về ăn uống, chúng tôi cũng bắt đầu ăn lẩu.

「A, con mực nang này ngon quá.」

Shiina đưa tay lên che miệng và thốt lên.

「Ồ, thật à? Mực ống bên này cũng ngon lắm. Thịt dai giòn sần sật.」

「Là cái mà cậu đã phải vất vả rửa đúng không. Vừa lạnh vừa nhớt nên bị trượt...」

「Ừ, nhưng nhờ vậy mà luộc lên ngon hơn hẳn.」

「Hehe, quả nhiên là mực có khác, công sức chuẩn bị chu đáo đã được đền đáp nhỉ.」

Chúng tôi nhìn nhau và cùng cười.

Thôi thì, chuyện toàn nói về mực cứ coi như là một câu chuyện vui vậy.

「Fufu, nhưng cảm giác hơi lạ. Cứ như thế này, vào đêm Valentine, lại được ở lại nhà Yuuto.」

Shiina bỗng cất lên một giọng nói vui vẻ.

「Vốn dĩ đây là lần đầu tiên tớ đến nhà Yuuto, vậy mà ngay trong lần đầu tiên đó lại được cùng nhau ăn lẩu và chén mực, cũng thú vị thật nhỉ.」

「Đúng vậy...」

Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó.

Vài giờ trước, khi chia tay nhau ở nhà hát, tôi chẳng thể nào tưởng tượng được mọi chuyện lại trở nên bất thường và ngoài dự đoán như thế này. Đúng là kế hoạch thì chưa phải là quyết định mà (có hơi khác một chút nhỉ).

「Nhưng mà như thế này cũng hay ghê. Cảm giác ấm áp, thư thái... Chắc là do tác dụng của nồi lẩu nhỉ?」

「Ừ, chắc chắn là vậy.」

Tôi vừa gắp một miếng mực nang ở giữa nồi, vừa gật đầu đáp lại.

Thời gian yên bình khi hai người (cộng thêm hai con mãnh thú biển) cùng nhau quây quần bên nồi lẩu.

Đúng như lời Shiina nói, nó có một sự ấm áp và vô cùng dễ chịu──

Khi tôi đang đắm chìm trong bầu không khí thư thái đó,

「Này Yuuto, con tôm này là gì đây!」

「...」

Tiếng của con hải cẩu từ bên cạnh bay tới cắt ngang.

「Vỏ vừa khó bóc, thân lại nhỏ xíu, bóc thịt ra rõ phiền phức. Bóc rồi tách thịt ra cho ta ăn đi. À, nhớ tách riêng phần gạch đấy.」

「Nè Yuu-kun~, cái đầu cá tuyết bạc này nhiều xương mà cứng quá~. Vừa cứng vừa sắc làm chị sắp la lên luôn rồi~. Nên là gỡ thịt ra, bỏ xương đi rồi đút cho chị ăn đi~」

「...」

Hai kẻ say xỉn vừa vung vẩy con tôm mũ ni đỏ au (sản xuất ở Ogasawara) và cái đầu cá tuyết bạc (sản xuất ở Hokkaido), vừa gào lên những lời đó.

...Thiệt tình, hai cái sinh vật háu ăn này. Phá hỏng hết cả không khí thư giãn. Tôi đã cố gắng làm cho dễ ăn bằng cách rạch sẵn vỏ, gỡ xương nhiều nhất có thể rồi mà...

Dù vậy, nói những lời đó với hai đứa trẻ to xác này cũng chỉ như dùng máy đóng đinh vào tương miso mà thôi.

Tôi thầm thở dài một hơi nặng trịch như đá hoa cương, định miễn cưỡng làm theo yêu cầu ngớ ngẩn đó thì,

「──Đây ạ, Ruko-san. Em bóc vỏ rồi.」

「Ồ...」

「Ồ, cảm ơn cháu nhé.」

「Cô Yukari cũng vậy ạ. Xương đầu cá phức tạp nên em không lấy hết được, nhưng những cái lớn em đã gỡ ra rồi ạ.」

「A~n, cảm ơn bé Shiina nhiều nha~♪」

Shiina đã hành động trước tôi.

Cô ấy khéo léo dùng đũa đáp ứng yêu cầu của hai bà chị vô dụng.

「Shiina...」

「A, xin lỗi, tớ đã tự tiện làm vậy. Có phải tớ đã xen vào chuyện của cậu không?」

「Ơ, không, không hề. Mà ngược lại, xin lỗi cậu nhé, đã làm phiền cậu...」

Với người nào khác ngoài tôi, người đã quen với những mệnh lệnh vô lý của hai người này, thì đây chẳng khác gì một lời phàn nàn.

Nhưng Shiina lại lắc đầu quầy quậy,

「Không đâu, không sao cả. Tớ thích làm những việc vì người khác như thế này mà.」

Cô ấy vừa mỉm cười vừa nói một cách vui vẻ.

Đó là một nụ cười hồn nhiên, cho thấy cô ấy thực sự nghĩ như vậy.

「Hừm, Amamiya-san đúng là một cô bé chu đáo. Khác hẳn với cái tên K.O.S.M đeo kính không biết đọc không khí kia. Ta thực sự muốn có một đứa em gái như cháu.」

Ruko vừa nhai miếng tôm mũ ni đã được bóc vỏ, vừa gật gù nói.

Mà khoan, ai là K.O.S.M đeo kính chứ (với lại sao bà biết cái tên đó vậy...), tôi tạm bỏ qua câu hỏi đó.

──Đúng vậy.

Shiina rất tinh ý, hay nói đúng hơn là rất chu đáo.

Lúc chuẩn bị lẩu cũng vậy, cô ấy đã dọn đĩa ra, lấy gia vị giúp tôi vào những thời điểm vô cùng hợp lý, đúng lúc tôi cần. Hơn nữa, cô ấy làm điều đó một cách tự nhiên và tế nhị. Sự quan tâm đó dường như đã ăn sâu vào con người cô ấy một cách rất tự nhiên...

Ngay cả bây giờ, khi nhìn cô ấy chủ động vớt bọt trong nồi lẩu, tôi lại một lần nữa thán phục sự tinh tế vừa vặn và tự nhiên ấy.

「...Hừm, rốt cuộc thì con trai vẫn thích những cô gái chu đáo, hiền dịu như thế này hơn nhỉ~... haa~...」

「?」

Rồi đột nhiên, cô giáo dạy nhạc chuyên quấy rối ngồi bên cạnh lại thở dài một hơi sầu muộn, chẳng hợp với tính cách của cô ta chút nào.

「Chu đáo, ngoan ngoãn, dễ thương... Cảm giác như được gãi đúng chỗ ngứa ấy... Đàn ông ai cũng thế nhỉ... Lúc mới quen thì cứ nói『Vẻ đẹp không màu mè, tự nhiên của em thật tuyệt』, thế mà chỉ cần để lộ một chút con người thật của mình ra là lại lật mặt như lật bánh tráng, lạnh lùng ngay được~... hức.」

「...」

Cô ta vừa nốc một ngụm rượu từ chai isshobin, vừa nói như trút giận.

Có vẻ như cô ta lại gây ra chuyện gì rồi. Mà chắc cũng như mọi khi, say xỉn, lảm nhảm, bán khỏa thân rồi biểu diễn màn phun lửa sở trường thôi.

「Huhu, tại sao lại thành ra thế này nhỉ... Chắc là do Nữ thần Hạnh phúc cũng là một nữ thần, nên mới khắt khe với những chị gái xinh đẹp, thành ra lúc nào mình cũng cô đơn một mình... Về nhà chẳng có ai. Ăn cơm một mình, người nói chuyện chỉ có những anh chàng đẹp trai trên TV... Thế nên mới định nuôi một bé vẹt xinh xắn làm bạn cho đỡ buồn thì căn hộ lại cấm nuôi thú cưng~...」

「...」

「Muốn quên đi nỗi cô đơn nên vào nhà tắm hát tình ca thì hàng xóm lại phàn nàn ồn ào... Muốn quên đi nỗi buồn nên uống rượu thì lại nhầm ngày đổ rác chai lọ rồi bị chủ nhà mắng... Cuối cùng, người an ủi mình chỉ có mỗi Teppei-kun trong bể cá (cá vàng, đực)... Mỗi ngày đều là những ngày tháng xám xịt... Con người cứ thế này mà già đi sao... Nếu vậy thì cuộc sống như thế, chị không chịu nổi nữa... Một đêm của tuổi hai mươi tư, trái tim sắp tan vỡ đến nơi rồi... hức, hức, oaoa...」

Cô ta vừa nắm chặt chai rượu isshobin trong tay phải, vừa gục mặt xuống bàn kotatsu.

Trông như đang khóc.

Mà là khóc thật.

Hừm, người này cũng có nhiều nỗi niềm chất chứa nhỉ. Dù hầu hết có vẻ là do tự làm tự chịu.

Trong lúc tôi đang nhìn cô giáo dạy nhạc chuyên quấy rối còn sáu năm nữa là bước sang tuổi ba mươi, chưa có bạn trai, đang khóc lóc thảm thiết (nhân tiện thì cô bạn thân cùng hoàn cảnh của cô ta ngồi bên cạnh vẫn đang chén tôm mũ ni ngon lành không thèm để ý), và cảm thấy có chút thông cảm,

「...Nhưng cứ thế này thì không được rồi. Khóc lóc cũng chẳng giải quyết được gì, cũng không thể cứ mãi chán nản được. Phải thoát ra khỏi vòng xoáy tiêu cực này ở một thời điểm nào đó.──Ừ, đúng vậy. Chị quyết định rồi. Chị sẽ làm vợ của Yuu-kun!」

「Hả?」

Đột nhiên cô ta lại nói ra một câu chẳng đâu vào đâu.

「Vì nếu thế thì chị sẽ không còn một mình nữa...! Rồi Yuu-kun sẽ ở chung, nấu cơm, dọn dẹp, giặt giũ cho chị, chăm sóc chị cả đời luôn~♪」

「...」

...Khoan, chờ đã.

「Mỗi sáng sẽ được đánh thức một cách dịu dàng~, buổi trưa sẽ được làm và mang cơm hộp đến cho~, rồi buổi tối sẽ được chuẩn bị một bữa tối ngon lành và nước tắm~... A, một cuộc sống màu hồng rực rỡ. Chị nghĩ chắc chắn sẽ rất vui. Được không~? Nhé, nhé~?」

Cơn nức nở lúc nãy biến đi đâu mất, cô ta sà vào người tôi như một con hải cẩu đòi ăn.

Mà cái đó đơn giản chỉ là không muốn làm việc nhà thôi chứ gì. Hơn nữa, ở thời điểm hiện tại, chín mươi phần trăm công việc đó (nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp) đã là tôi làm rồi còn đâu...

Nhưng cô giáo dạy nhạc ngập trong cồn chẳng thèm để ý đến những lời cằn nhằn trong lòng tôi,

「Nhé, được không Yuu-kun~♪ Nếu em lấy chị làm vợ, để đáp lại, chị sẽ làm cho em một chuyện rất là t-u-y-ệ-t-v-ờ-i~♪ Em muốn gói ngọt ngào~? Hay là gói bánh mì nướng mật ong siêu cấp? Thích gì cũng có luôn~」

Cô ta vừa thì thầm vào tai tôi vừa ngả người ôm lấy tôi. Haizz, phiền phức quá đi...

「……Vậy nên──」

Tôi định phủi tay như muốn xua đuổi con đỉ vàng óng ả Atami phiền phức kia đi, nhưng,

「──Ch, chờ một chút, x, xin hãy đợi đã!」

「Ồ?」

「Ara~n?」

「Mự?」

Đúng lúc đó, một giọng nói ngăn cản từ một nơi không ngờ tới.

Giọng nói phát ra gần như là ngay bên cạnh tôi.

Và chủ nhân của nó là──

2

「À, ừm, ừm thì……」

「Shiina……?」

──Cô bạn thân thiện luôn kè kè cái vá múc bọt.

Tay phải nắm chặt lấy cán vá, cô nàng nhìn thẳng vào tôi với vẻ bối rối.

「À, ừm thì, t, tôi không hiểu rõ lắm, nhưng, t, tôi nghĩ chuyện đó hơi sai sai thì phải. V, vì, hai người là thầy với trò mà. Chuyện đó, k, kết hôn hay sống chung gì đó, t, trước hết là không ổn rồi……」

「……」

「H, hơn nữa, không chỉ có vậy, cái quan trọng nhất trong chuyện này là cảm xúc của cả hai người…… V, vậy nên, chỉ dựa vào thế, thế này thôi mà quyết định thì không tốt đâu…… À, mình đang nói cái gì vậy trời……」

Vừa nói, cô vừa cúi gằm mặt, đỏ ửng như trái ớt chuông.

Mụ, hiếm khi thấy Shiina bối rối thế này……

Và nhìn thấy cảnh đó, cô giáo dạy nhạc tệ hại kia với đôi mắt lờ đờ,

「Sao~, Shiina-chan, chẳng lẽ em muốn làm cô dâu thay cho chị sao~?」

「Hả?」

Cô ta vừa cười nham nhở vừa thốt ra một câu như vậy.

「Vì việc chị làm cô dâu của Yu-kun là không được, vậy chẳng phải là ý em muốn nói vậy sao~? 『Chị Yūkari xinh đẹp, dịu dàng, tốt bụng không xứng với Yu-kun đâu~, hãy để em làm cô dâu thay chị~』, đúng không~, hic」

「E, e hèm, kh, không, t, tôi không có ý đó……」

「Ara~n, không phải sao~? Ư~m, chị cứ tưởng mình ngửi thấy mùi tình yêu thoang thoảng đâu đó chứ~. Thôi kệ đi~, nếu không phải thì chị sẽ làm cô dâu của Yu-kun thôi mà~. Đúng không, Yu-kuu~n♡」

「Ư, uầy!」

Lần này thì cô ta lại cởi phăng quần áo rồi lao vào ôm chầm lấy tôi.

「Nè nè~, có sao đâu có sao đâu~. Dù miệng nói thế nào thì cơ thể vẫn thành thật mà~. Chúng ta cùng nhau sống trọn đời đi~♪」

「Nh, nhưng mà……」

Cái thứ gọi là sống trọn đời, hay còn gọi là chế độ gia trưởng nô lệ (nấm mồ của cuộc đời) này, tôi từ chối thẳng thừng còn không kịp ấy chứ.

Cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục với khuôn mặt đỏ bừng vì rượu và độ quái ác tăng gấp ba ngày thường (áo xộc xệch → gần như bán khỏa thân) đang cố gắng vùng vẫy để thoát ra,

Đúng lúc đó,

Kíu……

「?」

Tôi cảm thấy có gì đó kéo kéo ở sau lưng.

Không mạnh lắm nhưng chắc chắn là một cảm giác có ý chí.

Nhìn lại thì……Shiina đang cúi gằm mặt, nắm chặt lấy vạt áo tôi, mặt còn đỏ hơn lúc nãy.

「Shiina?」

「…………っ (Đỏ bừng)」

Cô nàng gục mặt xuống, tránh ánh mắt của tôi rồi khẽ lắc đầu.

「Ara, chẳng lẽ Shiina-chan muốn giành phần hả~? Làm cô dâu ấy」

「……A, e……Kh, khụ……」

「Ừ ừ, chị hiểu rồi~. Không cần nói hết ra đâu, thanh xuân quá đi~, hic. Chị thấy tim mình rung rinh luôn đó. Được thôi được thôi~, nếu em đã muốn vậy thì hôm nay chị sẽ nuốt nước mắt nhường cho em~. Cái này gọi là gì nhỉ~? Hoán đổi~?」

「……」

Không, tôi chả hiểu gì cả từ cái tiền đề ấy chứ, hay nói đúng hơn là tôi nghi ngờ không biết người này có thực sự đậu kỳ thi tuyển giáo viên (đặc biệt là môn tiếng Anh) hay không, mặc kệ tôi đang nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi hoặc,

「Rồi rồi, cả hai xếp hàng ngang ra đây nào~. Đã là cô dâu thì có nghĩa là hai người là vợ chồng mới cưới, phải dính sát vào nhau hơn nữa chứ~♪」

「Ô……」

「A……」

Tôi bị cô ta túm lấy tay kéo đi, cả hai bị ép ngồi sát cạnh nhau.

Khoảng cách gần đến mức chỉ cần động đậy một chút là hơi thở sẽ hòa vào nhau.

Cả hai chúng tôi vô thức nghiêng mặt xuống góc 45 độ.

「Ư fufufufu~, thật là ngây thơ quá đi~. Chị nhìn mấy cảnh này mà thấy vui hẳn lên luôn đó~. Rồi rồi, vậy thì trước hết là màn chơi cơ bản của vợ chồng mới cưới, màn âu yếm màu hồng đào~! Cả hai hãy âu yếm, yêu đương, quấn quýt lấy nhau đi~!」

Thôi đừng có mà "màn chơi" nữa……

Hay nói đúng hơn là người này hết thuốc chữa rồi.

Rượu, vận xui và mạch quấy rối tình dục bẩm sinh đã nhuộm tế bào não của cô ta thành một màu hồng chóe rồi.

Nếu đã như vậy thì thứ duy nhất còn có thể trông cậy vào là──

「R, Ruuko, nói gì đi chứ!」

Đến nước này thì tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.

Về mặt con người thì cô ta cũng thuộc dạng đồng đẳng với cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục, nhưng cô chị ngốc này lại nghiêm khắc một cách vô ích với những thứ như trinh tiết hay đạo đức (trừ những chuyện liên quan đến bản thân), nên tôi đành cầu cứu thử xem……

「Ừm~? Chả phải tốt sao? Hic」

Và đó là câu trả lời tôi nhận được.

「Chuyện Yūkari trở thành em vợ là không thể nào, còn Ama-miya-san thì như đã thấy đấy, là một cô bé rất ngoan. Chắc là em ấy đang để ý đến Yūkari và chiều theo cô ta thôi. Nói vậy cũng có lý ha, hic」

「……」

Hay nói đúng hơn là cô ta còn say hơn cả cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục nữa rồi.

Trong khi bị bao quanh bởi một chai rượu một sho và những vỏ tôm Asahi chất thành nấm mồ, cô ta đang nhìn tôi với đôi mắt mất tiêu cự gấp sáu lần bình thường. Mà cái quái gì cái "con thú ăn kiến Daigorou" nữa chứ……

Trong lúc tôi đang chìm trong cảm giác tuyệt vọng,

「A ha ha ha~, vậy thì xin mời đôi tân hôn~♪」

Cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục vừa cười khoái trá vừa tuyên bố như vậy.

「Nè nè~, nhanh lên nào~. Trước hết, chúng ta hãy bắt đầu màn âu yếm màu hồng đào cơ bản nhất của các cặp vợ chồng mới cưới, vừa gọi nhau bằng những biệt danh yêu thương vừa 『a~』 cho nhau ăn nào~♪」

「Hả?」

「Biệt danh……?」

Lại nói cái gì khó hiểu nữa rồi……

「Đúng đó~. Cả hai hãy vừa gọi nhau bằng những biệt danh yêu thương, đậm chất vợ chồng mới cưới vừa đút cho nhau ăn đi~. Trong trường hợp này thì trước mắt, Shiina-chan sẽ gọi Yu-kun là 『anh yêu~♡』 hoặc 『Yu-chan~♡』 rồi ân cần đút cho anh ấy ăn, đó là kiến thức cơ bản đấy~」

「……」

Cái gì vậy trời……

Thứ thường thức ở cái thế giới quấy rối tình dục nào thế không biết.

Trong lúc tôi đang ngơ ngác,

「E~, Yu-kun không hợp tác gì cả~. Hay là cứng nhắc quá~. Con trai chỉ cần cứng ở chỗ đó thôi là đủ rồi~」

「……」

Cô ta vừa vặn vẹo người vừa lèm bèm những lời như vậy.

Tôi nghĩ người này nên bị xe ngựa đâm cho một phát rồi đầu thai lại đi thì hơn.

「A~n, sao lại làm mặt đáng sợ thế~. Cô giáo đang hy sinh thân mình để chỉ dẫn cho Yu-kun và mọi người để sau này có gặp phải những tình huống phiêu lưu như thế này cũng không bỡ ngỡ đó thôi~. Cô đã cố gắng vì những học sinh yêu quý đến thế này rồi mà, chẳng lẽ tình cảm này không được truyền đạt sao~……」

「……」

「Buồn quá……buồn quá đi……aa, tan hoang lớp học……Nếu mọi người không làm thì có lẽ cô không còn tự tin để tiếp tục làm giáo viên nữa đâu……hức hức……」

Lần này thì cô ta lại giở trò khóc lóc ra. Thiệt tình, rõ ràng là diễn kịch cả thôi mà cái chỗ này lại cứ tỉ mỉ một cách vô ích……

「……Haiz, nên tôi đã nói bao nhiêu lần rồi là……」

Tôi vừa thở dài từ tận đáy lòng vừa định khuyên nhủ, thì,

「À, e, ừm thì, t, tôi không nghĩ vậy đâu ạ!」

「Hả?」

Shiina lên tiếng.

「À, thì, em nghĩ cô Yūkari là một giáo viên tốt. Cô rất chu đáo, bài giảng cũng dễ hiểu nữa, từ khi em chuyển trường đến cô đã giúp đỡ em rất nhiều. V, vậy nên chuyện cô bỏ nghề giáo viên, thì……」

Cô nàng vừa bối rối vừa nhìn xung quanh để tìm kiếm sự đồng tình.

Cô nàng đang tin sái cổ là cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục kia đang buồn thật.

「À, Shiina, cái này thì là──」

Tôi vừa xoa xoa thái dương vừa định giải thích, thì,

「Thật sao? Em thật sự nghĩ vậy sao?」

「Hả?」

Yūkari-san đột ngột đứng dậy và nắm chặt lấy tay Shiina.

「Em thật sự thật sự nghĩ vậy từ tận đáy lòng sao? Vậy có nghĩa là nhiệt huyết làm giáo viên của chị đã được truyền đạt rồi đúng không~? Ừ ừ, chị vui quá~. Vậy có nghĩa là em cũng sẽ chơi trò tân hôn đúng không~?」

Cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục vừa đẩy gọng kính lên vừa ép sát lại gần.

「À, e, ừm thì……?」

「Vì nhiệt huyết của chị đã được truyền đạt mà, chẳng phải là có nghĩa như vậy sao~? Thôi nào thôi nào, nhanh gọi bằng biệt danh rồi đút cho nhau ăn đi~. Nếu em không làm thì chị sẽ buồn rồi suy sụp mất~!」

Cô ta vừa vung vẩy chai rượu một sho trên tay vừa lăn lộn dưới sàn.

Trước hành động quá trẻ con (hay đúng hơn là con nít……) đó, Shiina khẽ nhăn mặt như đang suy nghĩ gì đó,

Và rồi, như thể đã quyết tâm, cô nàng,

「À, thì, Yuuto……」

「Ồ?」

「E, ừm thì……」

Cô nàng vừa ngập ngừng vừa nhìn tôi một cách rụt rè,

「A, a~n……“Anh yêu”……」

Cô nàng vừa thăm dò tình hình vừa đưa ra gắp một miếng gân mực đặt trên bàn.

Một cách gọi mà bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ được thốt ra, một danh xưng siêu giới hạn tình huống.

「……」

Mự, mựu, nó bám vào tai mình hơn mình nghĩ đấy, hay nói đúng hơn là, nó có sức công phá lớn đấy. Dù chỉ là cách gọi thay đổi thôi mà, chỉ vậy thôi mà mình đã cảm thấy nó tươi mới hay nói đúng hơn là có cái gì đó hơi hơi nhột nhột rồi……

「À, thì, Yuuto……?」

「E, à, à」

……Ấy, không được không được. Vì tác dụng phụ nằm ngoài dự đoán mà suy nghĩ của mình đã bị treo máy mất rồi.

Tôi vội vàng lắc đầu rồi nhận lấy miếng gân mực từ đôi đũa của Shiina.

「T, thế nào?」

「Ngon đấy, mực ngon」

Như tôi đã nói rồi đấy, miếng gân mực dai dai tạo cảm giác nhai rất tốt.

Nhưng Shiina lại khẽ lắc đầu,

「À, kh, không phải vậy……」

「Hả?」

「L, là em làm như vừa nãy có ổn không ấy mà? C, có phải em nên gọi anh là "anh yêu" không thì, ổn hơn……?」

Cô nàng vừa ngước nhìn tôi với đôi má hơi ửng hồng vừa hỏi.

「À, kh, không, không có vấn đề gì đâu」

「E, v, vậy sao?」

「À, à. Kiểu nó mới lạ ấy mà」

「V, vậy ạ, may quá」

Shiina đặt tay lên ngực và mỉm cười nhẹ nhõm.

Biểu cảm đó khác với cô bạn thân thiện thường ngày, mà mang dáng vẻ của một cô gái, giống như lúc hát karaoke hôm nào đó……không hiểu sao ngực tôi lại cảm thấy có cái gì đó rộn ràng.

「Iya~n, chịu không nổi nữa~. Cái cảm giác chua ngọt của trái cây chưa chín tới này, cái波動青春 tuổi xuân thì rung rinh này làm cái đồng hồ thanh xuân trong lòng chị rung bần bật luôn đó~♡」

Bên cạnh chúng tôi, cô giáo dạy nhạc say xỉn (ồn ào quá……) đang ôm chai rượu một sho và quằn quại.

「Hay quá hay quá tuổi thanh xuân ơi~, giá mà chị trẻ hơn năm tuổi thì~……hức. ──Nào, nếu đã vậy thì chúng ta tiếp tục luôn thôi~! Màn chơi tân hôn thứ hai. Shiina-chan hãy gối đầu lên đùi Yu-kun rồi xoa đầu anh ấy luôn đi~♪」

「Hả?」

Khoan đã.

Cái người này vừa thản nhiên nói ra cái gì là "thứ hai" vậy trời.

「E~, vì mọi người đã hăng hái như vậy rồi nên không thể nào kết thúc chỉ bằng mấy cái màn dạo đầu này được chớ~. Vì là vợ chồng mới cưới nên, cá nhân chị thì chị muốn mọi người đi thẳng đến đêm tân hôn luôn cơ~♪」

「…………」

Người này nên bị xe bò tông rồi luân hồi chuyển kiếp đi thì hơn.

「Dù sao thì cứ làm đi~。Mấy chuyện lặt vặt thì không quan trọng đâu cứ làm đi~」

「Ô……」

Tôi lại bị kéo tay một lần nữa.

Tôi bất ngờ bị kéo nên mất thăng bằng rồi ngã ngửa xuống đùi Shiina.

Bộp.

Cảm giác mềm mại và mùi hương dịu nhẹ gợi nhớ đến họ cam quýt thoang thoảng qua mũi.

「Rồi rồi, Shiina-chan hãy xoa đầu Yu-kun đi~」

「À, dạ?」

「Thôi nào thôi nào nhanh lên~. Hãy thể hiện tình yêu thương như mèo cái chải lông cho mèo đực đi~♪」

「À, dạ, vâng」

Có lẽ do bị cuốn theo khí thế của Yūkari-san đang nói như thể đó là chuyện đương nhiên nên Shiina gật đầu.

Và,

X, xoa đầu……

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cảm giác dịu dàng đó khẽ lay động mái tóc có phần hơi thẳng của tôi.

「Sh, Shiina?」

「E, ừm thì, em làm thế này có ổn không……ạ……?」

Cô nàng vừa xoa xoa đỉnh đầu tôi vừa hỏi.

「À, dạ, không, cảm giác thì thoải mái thật nhưng……」

Bàn tay không quá mạnh cũng không quá yếu tạo ra một lực vừa phải, đem đến cảm giác thoải mái.

Nhưng tôi nghĩ vấn đề ở đây không phải là chuyện đó thì phải……

Nhưng Shiina lại giãn cơ mặt,

「Th, thật ạ? Em, em thấy vui quá. Ehêhê……」

Cô nàng nở một nụ cười vô cùng vui vẻ.

Ưーm, có vài điều mình muốn vạch trần lắm, nhưng……nhìn khuôn mặt của Shiina thì mình bỗng thấy mấy cái chuyện đó cũng không quan trọng lắm nữa.

Cảm giác mềm mại và ấm áp của chiếc đùi ở sau đầu.

Cảm giác bàn tay Shiina đang vừa cười vừa xoa đầu tôi một cách dịu dàng.

Nó có hiệu quả thư giãn hơn mình nghĩ đấy, hay nói đúng hơn là, mình cảm thấy rất bình tĩnh──

「……」

Dù mình không thích bị cuốn theo những suy nghĩ kỳ quặc của Yūkari-san cho lắm, nhưng, cái kiểu này cũng không tệ nhỉ……

Trong lúc tôi đang chìm trong một cảm giác như đang mơ,

「Ư~m, chị thấy thiếu thiếu gì đó~」

Thì, cái cô giáo dạy nhạc với não ngâm rượu kia lại bắt đầu lẩm bẩm cái gì đó.

「Vừa gọi nhau bằng biệt danh yêu thương vừa xoa đầu nhẹ nhàng. Dù đây phải là những yếu tố cơ bản của một cặp vợ chồng mới cưới, nhưng về mặt hình ảnh lại có cái gì đó không đủ hay sao~? Thứ gì còn thiếu ở một cặp vợ chồng mới cưới, thứ gì còn thiếu nhỉ……à, chị hiểu rồi!」

Rồi cô ta vỗ tay một cái,

「Thứ còn thiếu là trẻ con đó~, thiếu trẻ con~!」

「Hả?」

「Nói đến vợ chồng mới cưới thì đương nhiên phải có con rồi chứ~. Bé bi đó!」

Cô ta vừa nói ra một điều nhảm nhí với khuôn mặt như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng hay ho lắm ấy. Không, cái đó đơn giản là cưới chạy bầu thôi chứ……

Bên cạnh tôi, người đã quá mệt mỏi để vạch trần mọi thứ và im lặng,

「Ừ, đúng vậy, chắc chắn là vậy rồi~. Một bé bi đáng yêu nũng nịu với ba và mẹ……đó mới là mảnh ghép cuối cùng còn thiếu đó~. Quyết định vậy đi, vậy thì ở đây chị sẽ đóng vai bé bi quyến rũ và đáng yêu~. Bubu~☆」

「E, kya!」

Chưa kịp phản đối mấy cái tính từ ở vế sau,

Cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục đã vừa phát ra một giọng nói ngu ngốc vừa ôm chầm lấy Shiina.

「Y, Yūkari-sensei!?」

「Wa~, mềm mại thích quá đi~. Ngực của mama, làm Yukari thấy bình tĩnh~」

「À, thì, sensei, c, cô đang làm gì vậy──」

「Không phải sensei đâu~. Bây giờ chị là bé bi của papa và mama, Y・u・k・a・r・i☆ Nè mama~, Yukari đói bụng rồi~. Yukari muốn uống sữa của mama~☆」

「Hả? À, ch, chờ một chút, đừ……」

「Nè, cho Yukari uống đi mà~, mama~☆」

「K, không được……ch, chỗ đó thì……khụ……」

「Này, cô làm cái trò gì vậy hả!?」

Tôi vội vàng kéo cái con biến thái (tự xưng là bé bi) đang ôm chặt và lao thẳng đến bộ ngực của Shiina rồi vùi mặt vào trong quần áo ra.

「Thì sao, chẳng phải là ngực sao~? Nói dễ hiểu hơn thì là cho con bú~? Vì là bé bi nên đương nhiên là phải thèm sữa mẹ rồi chứ~?」

「……」

Đừng có mà theo đuổi sự chân thật chỉ ở những chỗ cục bộ như vậy.

「Tóm lại là~, bây giờ chị đang vô cùng muốn được sờ ngực của Shiina-chan đó~。 Chị đã lén đánh giá và thấy ngực của em còn to hơn mình nghĩ đó~. Hơn nữa, nó còn có hình dáng rất đẹp nữa chứ~, ực……」

「……」

Cô ta đang liếm láp toàn thân (chủ yếu là ngực) của Shiina với ánh mắt của một con dơi mặt ngựa (thích chuối) đang rình mò con mồi. Đến giới hạn rồi……

「Sh, Shiina, lại đây!」

「Hả? Á──」

Nếu mình còn ở lại đây nữa thì sẽ nguy hiểm theo nhiều nghĩa mất.

Tôi túm lấy tay Shiina đang che ngực trần và chạy ra khỏi phòng khách.

「A~n, mọi người đi đâu vậy~. Ngực~, ngực của chị~! Cái ngực quyến rũ, nảy nở của tôi~~!」

Tiếng gọi đòi ngực (tệ hại thật……) của cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục vang lên từ phía sau, nhưng đương nhiên là tôi làm ngơ như một trong ba con khỉ che mắt.

「T, tạm thời cứ đến phòng của tôi trên tầng hai đã!」

「À, ư, vâng!」

Cả hai cùng gật đầu, và tạm thời quyết định khẩn cấp tẩu thoát đến phòng tôi ở tầng hai.

Tiện thể nói thêm là trong suốt chuỗi hành động ầm ĩ đòi ngực vừa rồi,

「Hừm, một đêm tuyệt vời……」

Ruuko vẫn vừa uống rượu Daiginjou một sho vừa nhâm nhi tôm Asahi với vẻ mặt chẳng liên quan đến mình.

3

「Aー……Tôi thật sự xin lỗi!」

Tôi vừa chống tay xuống sàn vừa cúi gập đầu trước Shiina.

「Đang vui vẻ ăn lẩu thì không biết từ lúc nào lại bị bắt tham gia vào một cái trò hề biến thái khó hiểu……」

「À, dạ, ừm thì……」

Shiina ngập ngừng một cách khó xử.

Đến nước này thì tôi chẳng có tư cách gì để bào chữa cả.

Cái màn chơi tân hôn hồi đầu thì thôi đi (không, cái đó một mình nó thôi cũng đủ tệ rồi), so với cái đó thì cái chuyện hồi nãy là tệ nhất. Theo một nghĩa nào đó, cho dù bị kiện tội quấy rối tình dục thì mình cũng không nói được gì ấy chứ……

「Nh, nhưng mà không sao đâu. T, tại em hơi bất ngờ nên đã la lớn lên một chút, nhưng đối phương là cô Yūkari-sensei mà……」

「Nhưng mà……」

「K, không cần để ý đâu ạ. Em không sao mà」

「Em nói vậy thì tôi đỡ áy náy……」

Tôi vừa cúi đầu thêm một lần nữa vừa thở dài bất lực.

Tiện thể nói thêm là ngay cả bây giờ thì cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục (bé bi biến thái) vẫn đang đập cửa rầm rầm và rên rỉ những lời dâm ô như một con zombie erotica ngoài kia. Tôi nghĩ cô ta nên vượt qua Niết bàn và bay đến tận cùng của kiếp sau thì hơn……

「Tôi sẽ nhắc nhở cái con quỷ quấy rối tình dục say xỉn đó sau…… Thiệt tình, có cho nó nhịn ăn tối ba ngày cũng đáng……」

「À, v, vậy nên, em thật sự không sao đâu. Giữa chừng Yuuto cũng đã ngăn cô lại rồi mà」

Shiina vừa cười vừa lắc đầu để trấn an, 「V, với lại, cái chuyện bị gọi là cô dâu ấy ạ……thì em, thấy hơi vui một chút, nên……」

「? Em nói gì à?」

「! Kh, không! Em không nói gì hết! Do Yuuto nghĩ nhiều thôi!」

「??」

「T, thế này có phải là phòng của Yuuto không ạ?」

Cô nàng vừa quay lưng lại với tôi vừa đảo mắt nhìn quanh phòng rồi cất tiếng.

「Ừ, à. Đây là lần đầu Shiina vào phòng tôi mà ha?」

Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa có nhiều cơ hội để mời mọi người đến nhà chơi, hay nói đúng hơn là số con gái đã từng vào phòng tôi cũng không nhiều lắm ấy chứ. Haruka, Minatsu, mấy cô hầu gái Hazuki-san, rồi Ruuko và Yūkari-san nữa là hết.

「Vâng ạ. Nhưng anh dọn dẹp sạch sẽ ghê ha. Vì bố em rất bê bối nên em cứ tưởng phòng của con trai lúc nào cũng lộn xộn, nhưng hoàn toàn không phải vậy ha」

「Ể, vậy sao?」

Cá nhân tôi thì tôi không hề ý thức được là mình đang dọn dẹp gì cả, chỉ là từ nhỏ đến lớn tôi đã chứng kiến hai người gần như là hoàn toàn biến cả căn nhà thành một đống rác di động nếu không ai trông chừng, nên chỉ cần bắt đầu bừa bộn quá mức là tôi lại phản xạ có điều kiện và muốn dọn dẹp ngay thôi mà.

Nhưng Shiina lại gật gù lia lịa,

「Cái mức ngăn nắp như thế này thì ngay cả phòng con gái cũng khó mà có được ấy chứ? Em muốn cho bố và thằng em ở nhà em học hỏi theo quá」

「Mự, mựu……」

Không hiểu sao hôm nay tôi lại được khen ở những chỗ không ngờ đến, khó ứng xử ghê. Mặc dù tất cả những cái khen đó đều tập trung vào chuyện nhà cửa hoặc mấy cái thứ mang tính chất đảm đang thì hơi hơi kỳ cục thật.

Trong lúc tôi đang cảm thấy hơi hơi khó tả,

「Nhưng mà anh giỏi thật đó ha. Mấy cái chỗ khuất mắt cũng được lau sạch sẽ hết, kệ sách cũng được dọn dẹp gọn gàng nữa…… À, đúng rồi, em nghe nói là con trai hay giấu mấy cuốn sách khiêu dâm ở mấy chỗ như giữa mấy cuốn bách khoa toàn thư ấy, Yuuto thì sao ạ~?」

Cô nàng vừa nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt có phần tinh nghịch.

「Àー, tôi không biết là em đang mong đợi cái gì đâu, nhưng tôi không có giấu mấy thứ đó đâu」

「Vậy ạ?」

「Ừ, tiếc thật」

Hay nói đúng hơn là cho dù có giấu thì tôi cũng sẽ không giấu ở những chỗ dễ thấy như vậy. Đột nhiên bị mấy cô nàng tóc hai bím tập kích hay đám chị ngốc đột nhập vào cũng có thể xảy ra mà.

「Eー, chán quá à. Em nghĩ con trai thì có mấy thứ đó thì cũng bình thường thôi mà──ủa, cái này là gì đây?」

「?」

Ngay lúc đó, Shiina chỉ tay vào phía trong cùng của kệ sách như thể vừa phát hiện ra gì đó.

「Cái gì vậy ta? Ừm, trông như là DVD vậy đó, mà tiêu đề là……『Cùng anh trai♡』!?」

「!!」

Cái đó là!?

「C, cái này là……? N, như là mấy em gái cấp hai mặc đồng phục, làm những cái tư thế khác nhau với khuôn mặt ngại ngùng ấy…… Ch, chẳng lẽ Yuuto!?」

「K, không phải vậy mà! Cái đó không phải là cái loại đó đâu, mà là, cái gì mà……」

Cái DVD mà Shiina đang cầm trên tay.

Đó là video hình ảnh của Nono-chan, bé Nonohara Nono, người mà tôi mới quen gần đây (một dạng phiên bản video của sách ảnh thần tượng).

Không, đương nhiên là tôi không vui vẻ sung sướng mua nó vào ngày phát hành rồi, mà là khi tôi đến văn phòng của em ấy vài lần thì tình cờ được em ấy bảo là "À, em tặng cái này cho Yuu-nii nè. Cái này chủ yếu dùng để quảng bá, hàng hiếm lắm đó ạ".

Thì, đúng là sau khi em ấy đoạt giải Grand Prix ở 『Flash & Fresh Girls Caravan☆』 và chính thức bước trên con đường trở thành một thần tượng, thì cái DVD này có thể sẽ trở thành một thứ quý giá và khó có được theo nhiều nghĩa……nhưng bây giờ cái chuyện đó không quan trọng!

「T, tóm lại là, hiểu lầm thôi! Cái này không phải là thứ đáng ngờ gì cả, với lại không phải tôi mua mà là chính chủ tặng cho tôi nên……」

Tôi cố gắng giải thích, thì,

「K, không sao đâu ạ. Em hiểu Yuuto là người có sở thích như thế nào mà, vì chúng ta là bạn mà……」

「Hả? Kh, không phải vậy mà……」

「Ư, ừ. Mỗi người đều có một gu riêng mà…… Nhắc mới nhớ, Yuuto cũng rất thân với Minatsu-chan, chẳng lẽ là vì tận sâu bên trong anh cũng có cái gu đó nên mới vậy hả ta……」

Cô nàng vừa nói vừa nhìn xa xăm.

「Đ, đúng rồi mà……」

N, nguy rồi, chẳng lẽ mình sắp bị dán cho một cái nhãn kỳ lạ sao……?

Dù vậy, trước bằng chứng vật chất (về mặt ngoại hình) cực kỳ đanh thép ngay trước mắt, tôi cũng không thể phản bác quá mạnh mẽ được. Không, dĩ nhiên là thứ trong tay tôi không phải loại dành cho những người có sở thích đặc biệt đó (bỏ qua tiêu đề và vẻ ngoài), mà chỉ là một đĩa DVD quảng cáo bình thường thôi.

Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ xem phải giải thích thế nào, giống như một nhà sư khổ hạnh đối diện với bình rượu,

「...Phụt.」

「Hả?」

Thì Shiina bật ra một hơi thở nhẹ.

「Phụt, phì phì, ahaha... Đùa thôi mà. Không cần phải làm vẻ mặt nghiêm túc thế đâu, tớ hiểu mà.」

「Đ-Đùa...?」

Nghe vậy, Shiina dùng tay quệt nước mắt,

「Ừ, đúng thế. Tớ biết thừa Yuuto không có sở thích kiểu đó mà. Chắc là cậu được ai đó cho tiện tay thôi, đúng không? Nhưng mà Yuuto thú vị thật đấy. Trông cậu cuống lên thật sự luôn. Hay là cậu thực sự có sở thích đó?」

Cô nàng vừa cười trêu chọc vừa nói.

「...」

Bị lừa rồi...

Bị lừa hoàn toàn rồi...

Không ngờ rằng, nếu là Mika hay Sawamura-san thì không nói làm gì, nhưng cô nàng thân thiện này lại có thể tung ra một chiêu nhỏ nhặt như vậy...

Nhìn cô nàng thân thiện vẫn đang tiếp tục cười khoái trá trước mặt, tôi cảm thấy đắng lòng và nói:

「A, th-thôi được rồi mà. Nào, trả lại đây!」

Tôi định nhanh chóng thu hồi lại nguồn cơn của trò đùa này,

「Ể, vẫn còn sớm mà. Cho tớ xem thêm chút nữa đi♪」

「Kh-Không được! Thôi, trả đây.」

「Ê, đừng nói thế chứ. Hay là nhân tiện tớ chụp một tấm gửi cho Ryouko-chan nhé, ảnh chất lượng cao luôn♪」

「Á, c-cái đó thì không được đâu!」

Nếu để cô ấy làm vậy, sau này tôi không biết sẽ bị trêu chọc và nói những gì nữa.

Chúng tôi vừa nói vừa giằng co cái đĩa DVD.

Tôi vươn tay ra thì Shiina lại lùi người lại một khoảng tương ứng. Khỉ thật, trận này mình không thể thua được...

「N-Nào, mau bỏ cuộc đi!」

「Ê, người phải bỏ cuộc là Yuuto đó. Nếu nhất định muốn lấy lại thì thử giành lấy xem nào.」

「C-Cậu nói đấy nhé? Chỉ riêng cái này thì tớ không nhượng bộ được đâu, t-tớ sẽ làm thật đấy.」

「Ahaha, được thôi. Cứ tới đi.」

Cái đĩa DVD ở giữa cứ thế bị đẩy qua kéo lại.

Một cuộc công방 giằng co một tiến một lùi.

Và đúng lúc đó.

*Rơi*.

「A!」

「Ồ.」

Có lẽ do lúc di chuyển tới lui trong khi vẫn cầm nó, Shiina đã tuột tay làm rơi chiếc đĩa DVD.

Mất đi điểm tựa, chiếc đĩa DVD được bọc trong hộp dĩ nhiên tuân theo lực hút của Trái Đất và rơi xuống.

「...Ực.」 「...Á.」

Tôi vươn tay ra định chụp lấy nó, và Shiina cũng vươn tay ra để không làm rơi nó,

*Chạm...*

Ngay đúng khoảnh khắc nó sắp rơi xuống sàn, tay của chúng tôi chồng lên nhau.

「Ô...」

「A...」

Một cú chạm đúng lúc một cách hoàn hảo.

Trong khoảnh khắc, cả hai chúng tôi đều ngừng chuyển động.

「À, ờ...」

「A, ờ, ừm...」

Mắt chúng tôi giao nhau.

Vai kề vai.

Khi tôi nhận ra thì cơ thể chúng tôi đã ở khoảng cách cực gần, gần như chồng lên nhau──

Tình trạng này còn hơn cả việc tay chạm tay đơn thuần... mà gần như là chúng tôi đang nhìn chằm chằm vào mặt nhau qua chiếc đĩa DVD.

「...」

「...」

Sự im lặng bao trùm.

Một sự im lặng như thể không gian xung quanh đã biến thành chân không.

Cả hai chúng tôi cứ thế đối mặt nhau qua chiếc đĩa DVD ở giữa, cứng đờ như bê tông đã để ngoài trời vài giờ.

Sau một lúc,

「A, x-xin lỗi!」

「A, kh-không sao!」

Cả hai chúng tôi đồng thời lùi lại như thể nhảy bật ra.

Vì chuyển động đột ngột, chiếc đĩa DVD mất đi điểm tựa và rơi *bịch* xuống sàn.

「À, cái đó, ừm, có thể nói đây chỉ là tình cờ thôi...」

「Ừ-Ừm, tớ cũng hiểu mà...」

「...」

「...」

Cả hai chúng tôi đều không nói được lời nào tiếp theo.

Bầu không khí trở nên có chút khó xử, ngượng ngùng, vô cùng kỳ cục.

「...」

Chà, bình thường thì một cú va chạm đột ngột và bất ngờ thế này cũng không đến mức khiến tôi phải bận tâm, nhưng có lẽ là do dư âm từ cuộc đối thoại về chuyện làm cô dâu của gã thầy giáo nhạc sàm sỡ lúc nãy. Cứ như là trong một khoảnh khắc vô tình, công tắc nhận thức không cần thiết lại bị bật lên...

「...」

「...」

Lại một khoảng lặng nữa.

Khi tôi nhận ra, không biết từ lúc nào giọng nói dâm dục của gã thầy giáo nhạc sàm sỡ bên ngoài cửa cũng đã không còn nghe thấy nữa (có lẽ ông ta đã bỏ cuộc và quay lại với bàn rượu rồi chăng).

Sau một hồi im lặng như thế,

「──A, đ-đúng rồi. Ừ-ừm, DVD, t-tớ trả lại cậu nhé.」

「Hả?」

Shiina lên tiếng như thể muốn xua tan bầu không khí kỳ lạ.

「X-Xin lỗi nhé, tớ không có ý định gửi mail thật đâu, chỉ là lỡ đùa hơi quá...」

「Ừm, à, àà.」

Chuyện đó thì tôi biết...

Trong lúc tôi đang định nhận lại với cảm giác mơ hồ khó tả,

Một thứ gì đó rơi *soạt* ra từ trong hộp DVD.

「Ồ.」 「A.」

Thứ rơi ra là một mảnh giấy ghi chú. Đó là tấm thiệp mà Nono-chan đã đính kèm khi đưa cho tôi chiếc đĩa DVD này, trên đó có dòng chữ viết tay dễ thương đậm chất con gái: 『Thỉnh thoảng anh hãy liên lạc với Mahiro nhé. Em ấy buồn lắm vì chẳng được gặp anh Yuu-nii chút nào đâu ạ』.

「Mahiro, chan...?」

Nhìn thấy nó, Shiina tỏ vẻ ngạc nhiên.

──À, phải rồi. Shiina không biết chuyện này nhỉ.

「Ừm, Mahiro-chan──Asakura Mahiro-chan là em gái của Nobunaga đấy.」

「Nobunaga... là Asakura-kun?」

「Ừ, nhỏ hơn tớ một tuổi, là bạn thuở nhỏ của tớ. Bọn tớ thân nhau từ hồi mẫu giáo, cách đây không lâu vẫn thường đi chơi cùng nhau. Con bé cũng là bạn cùng lớp với người đã đưa tớ cái đĩa DVD này... Cơ mà gần đây, nói sao nhỉ, toàn lỡ dịp nên ít gặp nhau lắm...」

Mà đó không phải là lỡ dịp nữa, có lẽ đã thuộc về phạm trù định mệnh (theo nghĩa xấu) rồi.

Thực ra hôm nay Mahiro-chan cũng đã cất công đến nhà tôi để tặng sô cô la, nhưng không may lúc đó tôi lại đang đi xem live show nên không có nhà. Nghe Ruko và mọi người nói, con bé đã cố gắng đợi đến sát giờ giới nghiêm, nhưng cuối cùng vì hết thời gian nên đã phải bỏ cuộc và lủi thủi ra về. Thật có lỗi quá...

「Lỡ dịp, sao...」

Shiina thì thầm như đang nghiền ngẫm điều gì đó. 「Tớ hiểu cảm giác đó...」

「?」

「Thời điểm thực sự quan trọng nhỉ. Nếu không đúng lúc thì mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả...」

「Shiina?」

Có chuyện gì vậy nhỉ?

Tôi thắc mắc gọi cô ấy,

「A, k-không, không có gì đâu. Tớ chỉ đang suy nghĩ chút thôi...」

Cô ấy vừa nói vừa xua xua tay trước mặt.

「Nhưng mà... đúng thế nhỉ. Có lẽ cơ hội đã đến rồi, nếu lãng phí thì... không được, nhỉ.」

「?」

「Này──Yuuto?」

Shiina dừng lại một chút.

Rồi cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi,

「Cậu biết không, từ bây giờ cho đến khi tớ nói được... cậu có thể nhắm mắt lại một chút được không?」

Cô ấy nói như thể đã quyết tâm điều gì đó.

「Nhắm mắt?」

「Ừ. Ừm, chắc là khoảng mười phút thôi...」

「Mười phút...」

「Không được, sao...?」

「Không phải là không được nhưng...」

Trong khoảng thời gian dài như vậy, bị bịt mắt thì cô ấy định làm gì chứ?

Thấy vẻ mặt đầy nghi vấn của tôi,

「Cái đó... là bí mật. Mở mắt ra rồi cậu sẽ có bất ngờ, nhé.」

「Chà...」

Mà đối phương là Shiina chứ không phải cô nàng hai bím (phiên bản tiểu thư & học viện Hakujou), nên chắc sẽ không có chuyện trong lúc mình nhắm mắt bị lục soát nhà cửa, hay bị bỏ mặc chơi trò bịt mắt quên trời đất gì đâu, nhưng dù sao vẫn thấy tò mò.

Thấy vẻ mặt có phần ngờ vực của tôi, Shiina nói:

「V-Vậy... được chứ? T-Tuyệt đối không được mở mắt đâu nhé. Nếu mở mắt giữa chừng... có lẽ tớ sẽ g-ghét Yuuto luôn đấy...」

Cô ấy vừa nói vừa nhắm chặt mắt lại, mặt đỏ bừng.

...Chuyện gì vậy nhỉ?

Tôi có một cảm giác thật lạ. Giống như lúc nãy, dáng vẻ của Shiina khi ngượng ngùng nhìn tôi trông nữ tính hơn bao giờ hết, và nó mang một bầu không khí khác lạ hệt như lần ở phòng karaoke, lúc mà, ừm, chúng tôi rơi vào tư thế đè ngược đầy gợi tình đó, nói một cách thẳng thắn thì... thật dễ thương.

「...」

...Hự.

Không được, không được, mình đang nghĩ gì thế này!

Shiina chỉ đang định làm gì đó cho mình thôi mà...

Tôi nhắm chặt mắt lại như muốn xua đi những suy nghĩ không đâu trong đầu.

「À, ờm, thế này được chưa?」

「Ừ-Ừm. Cứ thế nhé... đợi tớ một chút.」

Cùng với giọng nói của Shiina, tôi nghe thấy tiếng cửa mở *cạch*.

Hử, cô ấy ra khỏi phòng à?

Thị giác bị che khuất khiến thính giác của tôi trở nên nhạy bén hơn. Chẳng mấy chốc, tôi nghe thấy tiếng bước chân *cộc cộc* lên cầu thang, rồi lại một tiếng mở đóng cửa khe khẽ vang lên.

Sự hiện diện của Shiina đã quay trở lại trong phòng.

Tôi nghe thấy tiếng sột soạt, nhưng không biết cô ấy đang làm gì.

「...」

Chà, vì không nhìn thấy nên càng thấy tò mò...

Tôi cứ ở trong trạng thái tối tăm như thế, chỉ nghe thấy những âm thanh lặt vặt một lúc,

Và sau khoảng đúng mười phút,

「──Cậu mở mắt ra được rồi đấy.」

「Ồ.」

Tôi nghe thấy giọng nói của Shiina.

「Mình chuẩn bị, xong rồi.」

「A, à.」

Tôi làm theo lời Shiina và mở mắt ra.

Và thứ hiện ra trước mắt tôi là──

4

「Oa...」

Thứ hiện ra trước mắt tôi... là vô số ánh sáng được thắp lên đây đó trong tầm nhìn tối đen.

Trong căn phòng đã tắt điện, một màu đen kịt, những ánh sáng màu cam và vàng lấp lánh như đang ganh đua nhau, nổi bật lên một cách lộng lẫy như một tiết mục biểu diễn nào đó.

「Đây là...」

Một cơn lũ ánh sáng bao phủ bóng tối.

Đó là một khung cảnh huyền ảo đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta phải thở dài.

「Ừm, đây là, màn trình diễn ánh nến đấy.」

「Ánh nến...?」

「Ừ. Thật ra thì, trong buổi live của『Chocolate Rockers』sau khi Yuuto đi rồi, họ đã có một màn trình diễn tương tự thế này. Ánh sáng của hội trường tắt đi, trong bóng tối mịt mùng, từng ngọn nến lần lượt được thắp lên... Cả hội trường, phải có đến hàng trăm ngọn nến lấp lánh, và giữa khung cảnh đó, Himemiya Miran đã hát bài hát mới trong phần encore,『Meguriai Candle on the Cake』... Nó đẹp và lãng mạn lắm... tớ đã nghĩ là muốn cho Yuuto xem. Thế nên tớ đã thử bắt chước một chút...」

「...」

「Nhưng mà quả nhiên tớ không thể chuẩn bị đến hàng trăm cây nến được, và việc thắp từng cây một cũng là không thể. Hơn nữa, những cây nến này là do tớ tình cờ tìm thấy trước khi Yuuto về, được Ruko-san cho phép dùng, là loại dùng cho bàn thờ Phật...」

Cô ấy cầm hộp nến (trên đó có ghi chữ 『Của hàng bàn thờ Phật Haseyama』) và cười "ahaha".

「Shiina...」

「Ừm, dù có hơi vội vàng, và trông cũng có chút kỳ quặc... nhưng, tớ sẽ rất vui nếu cậu có thể trải nghiệm được dù chỉ một chút cảm giác tuyệt vời đó.」

Trước sự ngạc nhiên đến không nói nên lời của tôi, cô ấy mỉm cười nói vậy.

Nụ cười đó quả thực là một nụ cười thẳng thắn, cho thấy cô ấy thật tâm nghĩ như vậy...

「...」

Màn trình diễn ánh nến này có thể vụng về so với tiết mục chuyên nghiệp trong buổi live show, và đúng là do đặc tính của nến, nó cũng có chút gì đó mang yếu tố của một buổi kể chuyện ma.

Về mặt kỹ thuật và dàn dựng, có lẽ nó không thể so sánh với bản gốc.

Nhưng những điều đó... chỉ là vấn đề nhỏ nhặt mà thôi.

Tấm lòng của Shiina, người đã muốn cho tôi xem khung cảnh này.

Hành động của Shiina, người đã cố gắng hết sức để thực hiện điều đó.

Điều đó thấm sâu vào trái tim tôi hơn bất cứ thứ gì... và khiến tôi cảm thấy thật hạnh phúc.

Trong lúc tôi đang cảm thấy ấm lòng,

「A, và còn một thứ nữa.」

「Hả?」

「──Ừm, đây này.」

Một chiếc túi giấy xinh xắn được Shiina đưa ra từ sau lưng.

Đó là... chiếc túi giấy đựng sô cô la vừa mới được đặt trên bàn lúc nãy, thứ mà tôi đã nhận từ Shiina một lần vài giờ trước.

「Sô cô la, Valentine. Lúc đó mọi chuyện hơi rối ren nên mới vội vàng như vậy, nên tớ nghĩ nếu được thì vẫn muốn trao cho cậu một cách đàng hoàng.」

「Sô cô la...」

「Ừ-Ừm. Tuy vẫn là nó, và ngày cũng đã qua rồi nên nói đúng ra thì không còn là Valentine nữa, nhưng...」

Nói rồi cô ấy ngập ngừng,

「Cậu có thể... nhận lại một lần nữa được không?」

Cô ấy đưa thẳng ra trước mặt tôi với vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Dù mỉm cười nhưng gương mặt vẫn lộ rõ vẻ căng thẳng.

Dù là một câu hỏi... nhưng với câu hỏi đó, tôi thậm chí không cần suy nghĩ đến một phần triệu giây để đưa ra câu trả lời.

「──Dĩ nhiên rồi.」

「Ể...?」

「Ngày tháng không quan trọng. Tớ xin trân trọng nhận lấy. Cảm ơn nhé.」

「A, v-vâng.」

Trước Shiina đang chớp chớp mắt và gật đầu,

「Này, tớ mở ra xem được không?」

「A, đ-được chứ. Ừm, vì là lần đầu tiên làm sô cô la nên, tớ hơi ngại...」

「Ừm, vậy thì──」

Tôi mở gói giấy ra trước mặt Shiina đang hơi cúi đầu.

Từ bên trong gói giấy được bao bọc cẩn thận và xinh xắn là những viên sô cô la handmade được tạo hình tinh xảo thành nhiều hình dạng khác nhau.

「Ồ... tuyệt quá.」

「Ể, k-không có đâu mà.」

「Không, tớ thấy thiết kế này làm tốt lắm đấy.」

Có những hình dạng quen thuộc như hình ngôi sao và mặt trăng, cũng có cả hình trái tim. Mà, xen lẫn trong đó rõ ràng còn có cả sô cô la hình sinh vật sống dưới nước mười chân nào đó, nhưng cái đó thì, đúng là phong cách của cô nàng mê xúc tu này thật.

「Tớ ăn thử được không?」

「A, ư-ừm. M-Mời cậu.」

Sau khi được Shiina gật đầu xác nhận,

Trong ánh sáng dịu nhẹ của vô số ngọn nến, tôi đưa viên sô cô la đang mờ ảo hiện ra lên miệng.

「Ồ... Ngon.」

「Ể, th-thật sao?」

「Ừ, thật sự là lần đầu cậu làm à? Tớ không nghĩ vậy đâu.」

Đó là những lời từ tận đáy lòng tôi.

Viên sô cô la được cho là handmade.

Vị ngọt vừa phải, không quá nhạt cũng không quá đắng, dường như đang thấm dần vào cơ thể một cách dễ chịu.

「Ê-êhêhê... Dù chỉ là lời khen xã giao, nhưng được nghe vậy, tớ cũng vui lắm...」

Shiina đặt hai tay lên ngực, cười khe khẽ với vẻ thực sự hạnh phúc.

「Đây là lần đầu tiên tớ làm sô cô la... nhưng hơn thế nữa, từ trước đến nay, tớ chưa bao giờ làm thứ gì mà lại nghĩ về một ai đó nhiều đến thế...」

Một vẻ mặt kỳ lạ, như đang khóc lại như đang cười.

Biểu cảm đó vô cùng ấn tượng, và không biết tại sao lại khiến... nhịp tim tôi tăng tốc một cách dữ dội.

「...」

...Chuyện gì vậy nhỉ?

Cứ như là từ sau vụ ở phòng karaoke, với những chuyện như 『gọi tên thân mật & đút cho ăn』 rồi 『gối đầu lên đùi & xoa đầu』, đôi lúc tôi lại thấy biểu cảm của Shiina khác hẳn so với trước đây. Dù bản thân Shiina chẳng hề thay đổi gì cả...

「...」

Chà, thật sự thì chuyện này là sao...?

Một ấn tượng hoàn toàn mới mẻ về cô nàng thân thiện này mà tôi chưa từng có trước đây.

Trong lúc tôi đang bối rối trước phản ứng khó hiểu của lồng ngực mình,

「A, Yuuto, nhìn kìa!」

「Hử?」

Shiina khẽ kêu lên.

「Xem kìa, cái đó.」

「Ồ...」

Bức tường mà Shiina đang chỉ.

Trên đó, viên sô cô la trên tay tôi được ánh nến chiếu vào, hắt bóng lên tường rực rỡ như một ngôi sao trong múa rối bóng.

「Tuyệt thật, đẹp quá...」

「Ừ, đẹp lắm... Giống như thế giới trong những câu chuyện cổ tích tớ từng xem hồi nhỏ...」

Cả hai chúng tôi đều thì thầm như vậy và thở ra.

Những ngôi sao và mặt trăng phản chiếu lên tường nhờ nguồn sáng từ ngọn lửa bập bùng.

Cảnh tượng đó, có thể nói, vô cùng huyền bí, giống như một bầu trời đêm thu nhỏ chỉ dành riêng cho căn phòng này.

「──Yuuto, hôm nay cảm ơn cậu nhé.」

「Ể?」

Shiina bất chợt thì thầm.

「Do đưa đẩy mà tớ lại đến làm phiền vào đêm khuya thế này, lại còn được đãi một bữa lẩu, chỉ vậy thôi đã là nhờ vả cậu rồi, vậy mà cậu còn chiều theo sự ích kỷ của tớ nữa...」

「K-Không có đâu.」

Hoàn toàn không có chuyện đó.

Ngược lại, chính tôi mới là người phải cảm ơn sâu sắc hơn cả hẻm núi Grand Canyon vì cô ấy đã trông chừng mấy bà chị ngốc của tôi, chịu đựng hành vi ngang ngược của gã thầy giáo nhạc sàm sỡ, và còn cho tôi xem một khung cảnh tuyệt vời như thế này nữa.

Khi tôi nói ra điều đó,

「....Yuuto quả nhiên, thật dịu dàng...」

「Hả?」

「Ừ, tớ thực sự nghĩ vậy. Dịu dàng và ấm áp... Và khi ở bên cậu thế này, không biết sao tớ lại cảm thấy rất bình yên. Giống như cảm giác lòng mình trở nên thanh thản và tự nhiên vậy...」

Cô ấy vừa nói vừa khẽ mỉm cười.

「Th-Thật sao?」

「Thật mà. Có lẽ cậu không tự nhận ra, nhưng ngay từ đầu Yuuto đã như vậy rồi. Luôn dịu dàng và rất tinh tế. Lúc nào cậu cũng suy nghĩ cho người khác khi hành động, nhưng điều đó lại khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu...」

「Ch-Chà...」

Những lời nói liên tiếp của Shiina khiến tôi không biết phải phản ứng thế nào.

G-Gì vậy, hôm nay là đại hội tâng bốc tôi hay sao? Nếu vậy thì nó khá hiệu quả đấy...

Trong lúc tôi đang bối rối trước những đòn tấn công bất ngờ liên tiếp,

「...Một Yuuto như vậy, tớ──」

「?」

Nói đến đây, Shiina dừng lại.

Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi.

Và rồi, như thể vừa ngẩng mặt lên một chút,

「──Tớ, thích cậu.」

Cô ấy nói như thể thở ra một hơi nhẹ.

Đó thực sự là một lời nói bâng quơ, nhẹ như hơi thở của một chú chim non.

「...」

...

...

...

Trong một thoáng, tôi không hiểu mình vừa nghe thấy gì.

Lời nói của Shiina.

Không, âm thanh thì tôi đã nghe thấy rồi, nhưng não tôi dường như không thể chuyển đổi ý nghĩa của nó một cách trơn tru.

Trước mặt tôi lúc này, Shiina nói lại một lần nữa,

「Tớ... thích Yuuto. Có lẽ, là từ khá lâu rồi.」

「Ể, à... hả?」

Những lời nói hoàn toàn nằm ngoài dự đoán khiến suy nghĩ của tôi tạm thời chập mạch.

Thích... là sơ hở, hay cái cày, hay phong cách trà đạo... không phải chứ?

Trong một thoáng, những ý nghĩ đó lướt qua đầu tôi.

Nhưng xét theo ngữ cảnh thì chúng đều không hợp lý. Không hợp lý thì thôi, đặc biệt là hai từ sau cùng còn chẳng phải là từ thường dùng trong giao tiếp hàng ngày.

Do đó, hai ứng cử viên sau bị loại ngay lập tức.

Và ứng cử viên đầu tiên, trong trường hợp này, rõ ràng là không phù hợp.

Vậy thì, ứng cử viên còn lại là... 『thích』.

「...」

K-Không, chuyện đó là sao chứ...!?

Từ 『thích』 có rất nhiều ý nghĩa, từ cấp độ cá cam trở thành cá cam lớn, cho đến cấp độ cá cam vàng, muôn hình vạn trạng...

「...」

Tôi gần như không hiểu được ý nghĩa của nó.

Nhưng không hiểu sao... tôi cảm thấy mặt mình nóng ran.

Không chỉ mặt. Toàn bộ dòng máu trong cơ thể tôi như thể bị cho vào lò vi sóng và đun sôi, đập thình thịch một cách kỳ lạ.

「...」

C-Chuyện gì thế này?

Cảm giác như bị say nắng, toàn thân nóng bừng lên.

Nó khác với cơn sốt khi bị cảm hay đau cơ, một cảm giác kỳ lạ...

*Bừng bừng...*

「...」

Tôi gần như không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.

Hoàn toàn không nhận ra được nguyên nhân của cơn nóng này là gì.

Chỉ có điều chắc chắn là, trước gương mặt nghiêm túc của Shiina đang nhìn chằm chằm vào tôi, có một thứ gì đó trong tôi đang phản ứng lại...

*Bừng bừng bừng...*

「...」

Shiina vẫn im lặng, chăm chú nhìn tôi.

Ánh mắt thẳng thắn của cô ấy như thể đang trực tiếp nói điều gì đó với trái tim tôi...

Và chỉ cần cảm nhận điều đó, tôi lại thấy cơ thể mình nóng lên hơn nữa.

*Bừng bừng bừng bừng...!*

「...」

Th-Thật sự thì chuyện này là sao nhỉ?

Nghĩ mãi cũng không ra.

Nóng đến mức như thể có lửa đang bùng cháy từ mặt đến toàn thân──

*Bừng bừng bừng bừng bừng bừng bừng bừng!*

「...Khoan, nó cháy thật kìa!?」

「Ể!?」

Tôi chợt chuyển hướng nhìn.

Nhìn lại thì không biết từ lúc nào, một cây nến đã bị đổ và đang bén lửa sang tấm rèm.

「Kya, kyaa!?」

「Ch-Chết rồi! N-Nước, nước!」

Cả hai chúng tôi vội vàng hành động.

「Ừ-Ừm, l-lấy ở đâu bây giờ!? T-Tủ lạnh? Hay-Hay là phòng tắm──」

「B-Bình tĩnh lại! K-Khi thế này thì mở cửa sổ ra rồi ném tuyết vào là được...!」

Cả hai chúng tôi đều rơi vào trạng thái hoảng loạn nhẹ.

Gần như trở thành một bầy ngựa vằn bị sư tử tấn công.

May mắn thay, ngay sau đó tôi nhớ ra sự tồn tại của bình chữa cháy mà Ruko và Yukari-san từng ôm về nhà khi say xỉn bên ngoài, nhờ đó mà mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa. Không biết họ lấy nó từ đâu ra, nhưng mấy kẻ say xỉn vô dụng đó thỉnh thoảng cũng có ích nhỉ...

「Phù...」

Tôi cầm bình chữa cháy và thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống sàn.

Ngọn lửa đã được dập tắt hoàn toàn, tấm rèm chỉ bị cháy sém một chút ở mép, nhưng xung quanh thì bột trắng từ bình chữa cháy vương vãi khắp nơi, trông khá thảm hại.

「X-Xin lỗi nhé, Yuuto! Nếu tớ không nghĩ ra chuyện này thì...」

Shiina chắp hai tay trước mặt và cúi gập đầu xin lỗi.

「À, không, tớ cũng có lỗi vì đã lơ đãng...」

Thực tế là tôi hoàn toàn không nhận ra cho đến khi ngọn nến đổ và suýt gây ra hỏa hoạn.

Vì vậy, đây không phải lỗi của ai cả, chỉ đơn giản là do xui xẻo hay thời điểm không tốt thôi.

Do đó, chuyện này tạm gác lại.

Quan trọng hơn... có một điều khiến tôi bận tâm.

Đó là──

「À, chuyện lúc nãy cậu nói... là sao?」

「A, ể...?」

「Ừm, cái đó, trước khi ngọn nến bị đổ...」

Những lời mà Shiina đã nói.

Ý nghĩa và ý định của những lời đó.

Ngay cả bây giờ... tôi vẫn không hiểu.

「A, c-cái đó...」

Trước câu hỏi của tôi, Shiina lúng búng, hơi cúi mặt xuống.

Một sự do dự, bối rối như đang lạc lối.

Nhưng rồi, như thể vừa ngẩng mặt lên,

「C-Cái đó thì, c-chỉ là theo đúng nghĩa đen, thôi...」

「Hả?」

「V-Vì, hôm nay, tớ là, ừm, c-cô dâu, của Yuuto mà. L-Lại còn là vợ chồng son nữa. Cô dâu thích chồng mình là chuyện đương nhiên thôi.」

Cô ấy vừa nói vừa cười như để che giấu điều gì đó.

Cô dâu... sao?

Không, đó là chuyện mà gã thầy giáo nhạc sàm sỡ đã nói lúc nãy...

「Đ-Đúng vậy. Ừ-Ừm, tớ chỉ nghĩ là, nói thế cho hợp với không khí thôi, ch-chứ không có ý gì sâu xa đâu...」

「À, à à, ra là vậy sao...」

Là phần nối dài của những phát ngôn điên rồ (của gã thầy giáo nhạc sàm sỡ) về vợ chồng son và cô dâu.

Nếu vậy thì... lời nói lúc nãy cũng có thể hiểu được, phải không?

Về lý thuyết thì đúng là như vậy. Chắc là đúng rồi nhưng... tại sao trong lòng mình cứ cảm thấy không thoải mái chút nào nhỉ. Không, thật ra mình cũng không rõ lý do, chỉ là có thứ gì đó cứ vướng bận trong lòng, hừm...

Trong lúc tôi đang cảm thấy hơi khó chịu mơ hồ,

「──Ô là la~, đang làm gì thế~, Yuu-kun~」

「! Yukari-san」

Chỉ một câu chào hỏi thường ngày thôi mà chất giọng quấy rối đó lại lần nữa vọng vào từ phía bên kia cánh cửa.

「Mới lúc nãy còn thấy hai đứa rúc trong phòng yên ắng không cho ai vào, thế mà giờ lại ầm ĩ loạn xạ cả lên, chẳng lẽ hai đứa đang làm chuyện gì không thể cho các chị đây biết à... Á, á á á, có chất lỏng màu trắng trên rèm cửa kìa! Giọt bắn màu trắng tinh túy phụt ra từ vật thể to dày, đo đỏ đen đen mà Yuu-kun đang cầm đã làm bẩn khuôn mặt của Shiina-chan~!」

「...」

Đến phút cuối cùng mà người này vẫn không nói được câu nào nên hồn...

Sự cạn lời trong tôi đã gần như chuyển hóa thành trạng thái buông xuôi mặc kệ,

「D-Dù sao thì, chúng ta dọn dẹp đi, Yuuto. Bột trong bình chữa cháy, em nghĩ nên lau sạch càng sớm càng tốt...」

「Ừm, à, cũng phải...」

Tôi gật đầu trước lời của Shiina,

Tạm thời lơ đẹp cô giáo âm nhạc thích quấy rối đang lải nhải mấy lời bậy bạ khó hiểu trong cơn phấn khích một mình và bắt đầu dọn dẹp căn phòng.

Chúng tôi chia nhau ra lau dung dịch chữa cháy, lau lại những chỗ bẩn bằng nước,

Đó quả là một cảnh tượng có thể bắt gặp ở bất cứ đâu (à không, nói chính xác thì có lẽ cũng không phải là cảnh tượng dễ thấy đến thế).

Cũng chẳng có gì đặc biệt cả nhưng...

「……………」

Nhưng tại sao lại thế này nhỉ.

Bóng dáng và cả nét mặt của Shiina đang cần mẫn giúp tôi dọn dẹp ở bên cạnh... trông lại có gì đó khác hẳn so với trước đây.

──Tại sao đến cuối cùng mình lại không thể nói ra được?

Trong lúc lau dung dịch chữa cháy vương trên rèm cửa, tôi tự hỏi lòng mình.

「...」

Những lời định nói với Yuuto.

Những tâm tư trong lòng──định thổ lộ cùng cậu ấy.

Tại sao đến phút cuối cùng, mình lại lấp liếm cho qua...

Chính tôi cũng không hiểu nổi.

Chỉ là khi tôi định nói tiếp, thanh sô-cô-la và chiếc đĩa CD tình cờ đặt trên bàn đã đập vào mắt tôi.

Chắc chắn đó là──do... đưa cho cậu ấy...

「...」

──Mình hiểu rồi.

Tôi có cảm giác mình đã hiểu ra một chút lý do tại sao lại không thể nói ra được.

Không chỉ vì tôi sợ bị từ chối khi thổ lộ tình cảm của mình,

Cũng không chỉ vì tôi sợ mối quan hệ hiện tại sẽ tan vỡ nếu bị từ chối,

Mà chắc chắn là vì có một điều gì đó còn vướng bận──một điều khiến tôi bận tâm từ tận sâu trong đáy lòng.

Điều khiến tôi bận tâm.

Đó là──Nogizaka-san.

Sự tồn tại của cô ấy, người luôn mỉm cười bên cạnh Yuuto.

Cứ thế hành động một mình mà không đối diện với điều đó, tôi cảm thấy mình thật gian xảo.

Thật không công bằng.

「...」

Bởi vì tôi vẫn chưa nói ra.

Với người có lẽ cũng mang trong mình tình cảm giống như tôi... tôi vẫn chưa nói ra tâm tư này.

Nogizaka-san lúc nào cũng tươi cười và ngây thơ trong trắng.

Chắc hẳn cô ấy chẳng mảy may nhận ra tình cảm của tôi đâu.

Và... biết đâu chừng, cả tình cảm của chính bản thân cô ấy nữa.

Nhưng có một điều tôi có thể khẳng định.

Tình cảm của cô ấy chắc chắn đang hướng về Yuuto.

Tuy không trực tiếp xác nhận nhưng tôi vẫn biết. ...Không, chính vì tôi cũng mang trong mình một nỗi niềm tương tự, nên tôi mới có thể hiểu được...

「…………」

Hai người cùng dành tình cảm cho một chàng trai.

Nếu vậy thì.

Điều đầu tiên tôi cần phải làm là──