Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 12

Tập 10 - Chương 4

Trước mắt tôi là một ngọn tháp khổng lồ sừng sững!

Một ngọn tháp nhọn hiện đại, trông như một ngọn hải đăng cực lớn cao khoảng một trăm ba mươi mét.

Đài quan sát tít trên cao kia trông có vẻ hơi hợm hĩnh, đang nhìn xuống tôi.

「…」

…Mà, tại sao một thứ như thế này lại xuất hiện phía sau cặp kính hình chữ nhật của tôi nhỉ.

Tôi vừa lơ đãng ngước lên trời vừa miên man suy nghĩ.

Nếu trí nhớ của tôi không nhầm thì đây là ngọn tháp ở một nhà ga nọ của JR Tây Nhật Bản, cách Tokyo khoảng hai tiếng đi tàu Shinkansen, và vốn dĩ nó là thứ mà tôi sẽ chẳng bao giờ phải đứng nhìn như tượng địa tạng thế này nếu không có việc gì đặc biệt…

「Waaa, Kyoto, Kyoto, Kyoto~♪」

Giọng nói vui sướng của cô bé hai bím vang lên bên cạnh.

「Hê~, tuyệt thật đó~. Đây là tháp Kyoto sao~. Cao ghê~, dài ghê~, to ghê~♪」

「Mika à, em mà phấn khích quá là nguy hiểm đấy.」

「Vâng ạ~♪」

Mika ngoan ngoãn gật đầu trước lời nhắc nhở dịu dàng của Haruka.

Phía sau hai người là,

「…Kia là chiếc taxi có biểu tượng bốn lá nổi tiếng. Dễ thương thật đấy.」

「Ôi chà~, quả không hổ danh Hazuki-san, chị tinh mắt thật đấy ạ~.」

「──(gật gật)」

Hội các cô hầu gái quen thuộc đang thủng thẳng trò chuyện với nhau.

Và ngay cạnh họ là,

「Hô, ga Kyoto à. Hoài niệm thật, kể từ chuyến ngoại khóa hồi cấp hai thì phải.」

「Đúng thế nhỉ~, ký ức về một thời thanh xuân ngây thơ trong trắng của chị đây lại ùa về~.」

Bà chị ngốc và cô bạn thân của bả, những người mà cá nhân tôi chẳng muốn bị coi là đi chung nhóm chút nào, đang một tay cầm lon bia (một người còn cầm cả thanh katana), trông đã ngà ngà say dù mới ban ngày ban mặt.

Những người có mặt ở đây là Haruka, Mika, Hazuki-san, Nanami-san, Alice, Ruko, Yukari-san và tôi, tổng cộng tám người.

Chẳng hiểu sao, cái hội có thể nói là thiếu sự đồng nhất về mặt khách quan nhưng lại thừa mứa cá tính này lại đang sóng vai nhau đi bộ trước nhà ga Kyoto.

「Ừm~, anh hai à, sao anh lại làm cái mặt như cừu bị người ngoài hành tinh bắt cóc phanh thây thế kia~. Đã mất công đi du lịch Kyoto rồi thì phải vui vẻ từ tận đáy lòng lên chứ~♪」

Mika vừa kéo tay áo tôi vừa nói.

「…」

Mà thôi, cái chuyện nếu bị phanh thây thì chắc chắn toi mạng rồi cũng khỏi cần phải bắt bẻ làm gì.

Dù sao thì ý kiến đó cũng rất xác đáng.

Một Kyoto mùa đông với không khí trắng như khói. Bình thường cũng chẳng phải là nơi dễ đến, nên tốt nhất là cứ tận hưởng một cách hồn nhiên thay vì suy nghĩ mấy chuyện phức tạp.

Dù trong đầu hiểu rõ điều đó, nhưng vẫn có lý do khiến tôi không thể thẳng thắn vui mừng được, và nó nằm ở cái hoàn cảnh tôi bị lôi đến đây.

Chuyện xảy ra vào khoảng một tiếng trước──

Rung rung rung rung rung… Rung rung rung rung rung rung rung…

Một cơn rung động khe khẽ vang lên quanh đầu tôi.

Một cơn rung gián đoạn, tựa như loài hoa hồng nào đó.

「…Ưm…」

Thứ âm thanh vang vọng đến tận đáy tai khiến ý thức đang say ngủ của tôi bị đẩy nổi lềnh bềnh lên mặt biển, giống như con sứa vào mùa Obon vậy.

Tiếng gì thế này…?

Tôi nhắm mắt và tự hỏi trong lòng.

Chẳng lẽ lại là bà chị ngốc với cô bạn thân đang bày trò gì phiền phức cho hàng xóm (kiểu như trò ném đậu thật nhưng thay đậu bằng đạn BB và súng hơi) hay sao. Mới hôm qua, hai người đó còn tiệc tùng đến khuya, bắt người khác làm món takowasabi nhắm rượu rồi lại sai đi mua thêm rượu, ít nhất thì buổi sáng ngày nghỉ cũng phải để cho người ta ngủ yên chứ…

Khi tôi lơ mơ mở mắt trong trạng thái ý thức chỉ mới tỉnh được một phần, thứ hiện ra trước mặt là──

「A, ch… chào buổi sáng, Yuuto-san.」

「Ừm, cuối cùng anh cũng dậy rồi à? Chào buổi sáng, anh hai♪」

「…」

Đó là hình ảnh của hai chị em tiểu thư nhà Nogizaka, một người mỉm cười có chút ngượng ngùng và một người cười vô tư như mọi khi.

Cả hai đang cúi xuống nhìn tôi từ trên đầu.

「……………………」

………………

………

…À.

…Ấy.

Tình hình này tôi hoàn toàn không hiểu nổi.

Trong thoáng chốc, máu trong não tôi như ngừng chảy. Tại sao vừa mở mắt ra vào buổi sáng lại thấy ngay gương mặt của Haruka và Mika chứ…?

Hơn nữa, cái cảm giác mềm mại và ấm áp sau đầu này, chẳng lẽ là…

「A, ư, anh đừng cử động. Đầu anh rơi mất đấy.」

「Đúng đó~. Chị em em đã mất công cho anh gối đầu lên đùi rồi mà. Phải tận hưởng từ tận "ngũ tạng lục phủ" mới không phí chứ?」

「…」

Quả nhiên là vậy sao…?

Cái cảm giác vô cùng dễ chịu và yên bình này. Cùng với vị trí của Haruka và mọi người nhìn từ khuôn mặt tôi với mái tóc rối bù vì tật ngủ. Xét về tình hình thì không thể là thứ gì khác được.

Nhưng tại sao khi tỉnh dậy, tôi lại được hai vị tiểu thư gối đầu lên đùi chứ…?

Trước tình huống như bước ra từ một ảo mộng hão huyền này, tôi gắng sức khởi động lại bộ não đã gần như tê liệt và nhìn quanh.

Xung quanh là những chiếc ghế sofa trông cực kỳ êm ái và vô số đồ nội thất trang nhã.

Ít nhất thì có một điều chắc chắn, đây không phải là phòng của tôi…

「Ừm, đây là bên trong『Haru Ichiban』đấy.」

Như để trả lời thắc mắc của tôi, Mika lên tiếng.

「『Haru Ichiban』…?」

「Ừm, đúng vậy. Nói đơn giản thì là bên trong một chiếc trực thăng cao tốc? Nhân tiện, người lái là Sara-san đấy♪」

「Trực thăng cao tốc…」

Ủa, từ lúc nào vậy…?

Tối qua tôi vẫn ngủ bình thường trong phòng mình mà, phải không?

「Ừm~, chắc khoảng ba mươi phút trước thôi~. Em đã nhờ Hazuki-san, Nanami-san và Alice-chan khiêng anh từ phòng ra đó~. Ban đầu em định gọi anh dậy, nhưng mà anh hai ngủ say như một con lạc đà alpaca bất tỉnh vậy nên em không nỡ đánh thức♪」

Nghe lời Mika nói,

「…Dáng ngủ đáng yêu vô cùng ạ (má ửng hồng).」

「Cứ như một đứa trẻ sơ sinh vậy đó ạ~♪」

「──(gật gật)」

Cô trưởng hầu gái kiệm lời không hiểu sao lại đỏ mặt gật đầu, bên cạnh là cô hầu gái lúc nào cũng tươi cười và cô hầu gái chiến binh nhí trông cực kỳ vui vẻ. Mà thôi, đã có Haruka và mọi người ở đây thì sự hiện diện của hội hầu gái này cũng là điều dễ đoán, nhưng mà…

「Rồi, trên đường đi, em thấy chị Ruko và mấy người kia đang ngủ trên sàn phòng khách nên tiện thể rủ họ đi cùng luôn. Và giờ thì như anh thấy đấy. Do you understand?」

Cô bé vừa giơ ngón trỏ lên vừa hỏi xác nhận.

Mà kể cũng phải, ở góc tầm nhìn của tôi cũng có bóng dáng của Ruko và Yukari-san đang ngủ say như chết…

「…」

Thôi được rồi, tôi đã nắm được tình hình khách quan (còn việc có chấp nhận được trong lòng hay không lại là chuyện khác).

Tóm lại là trong lúc ngủ, tôi đã bị bắt cóc, vận chuyển và đưa lên trực thăng.

Cách làm thì vẫn bá đạo như mọi khi, nhưng đối với đội hầu gái nhà Nogizaka này thì chuyện đó cũng thường thôi, nên nếu cứ để tâm đến từng chút một thì chẳng sống nổi.

Nhưng tạm gác chuyện đó sang một bên, vẫn còn một điểm chưa rõ.

Đó là,

「…Vậy, chúng ta định đi đâu đây?」

Đã là trực thăng cao tốc thì chắc không phải có việc gì ở gần đây rồi.

Chẳng lẽ lại định lôi tôi đến London hay hòn đảo nào đó ngay xích đạo như lần trước nữa sao?

Có cô bé hai bím này nhúng tay vào thì chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra, khổ thế chứ.

Trong lúc tôi đang thầm lo lắng,

Mika mỉm cười và nói.

「Cái đó thì đến nơi anh sẽ biết, một bất ngờ thú vị nha~. A, nhưng lần này không xa lắm đâu. Chỉ là chúng ta sẽ cùng anh hai đi du lịch một chuyến hai ngày một đêm thôi mà.」

Và thế là, khi tôi kịp nhận ra thì mình đã ở Kyoto rồi.

「…………」

Trước mắt tôi là nhà ga Kyoto nhộn nhịp người qua lại và tháp Kyoto.

Mà, tất nhiên là tôi không ghét du lịch, và việc được hai tiểu thư Haruka và Mika cho gối đầu lên đùi thì, ừm, khụ, nói thật là một đặc ân lớn, nhưng đột nhiên bị ném vào tình huống này và bảo phải vui lên một cách thuần khiết thì tuyến yên của tôi cũng không theo kịp. Giá như có thêm chút thời gian chuẩn bị hay là màn dạo đầu gì đó…

Và vấn đề căn bản nhất là tại sao chúng tôi lại phải đến tận Kyoto, đó là vì.

「Ừm~, chuyện là, đây là lời mời của Nanami-san đó~.」

「…Của Nanami-san?」

Cô bé hai bím vừa nói vừa liếc sang cô hầu gái luôn tươi cười bên cạnh.

「Ừm, đúng thế. Nanami-san đã lên kế hoạch và đề xuất đó. Chị ấy sẽ dẫn chúng ta đi tham quan Kyoto, và còn cho ở miễn phí tại lữ quán của gia đình chị ấy nữa~.」

「Vâng ạ~. Thật ra thì gần đây, lữ quán nhà em vừa kỷ niệm ba trăm năm thành lập, và nhân dịp này có tổ chức nhiều sự kiện khác nhau ạ~. Vì vậy, em muốn mời Haruka-sama, Mika-sama và Yuuto-sama, những người đã luôn giúp đỡ em, đến thưởng thức Kyoto như một lời cảm ơn ạ~. Hơn nữa, gần đây Haruka-sama và Mika-sama cũng đã trải qua những ngày bận rộn~. Nên em đã mời mọi người lần này, cũng là để mọi người được thư giãn ạ~.」

Cô ấy vừa cười toe toét vừa nói.

「Hê…」

Ra vậy, cô hầu gái hay cười này xuất thân từ một lữ quán ở Kyoto à.

Mà hình như đó còn là một lữ quán lâu đời nổi tiếng đến mức không ai ở địa phương là không biết.

Tôi đã nghe chuyện này từ trước, nhưng lần nào nhìn thấy cũng thấy bản thân cô ấy và hình ảnh Kyoto chẳng ăn nhập gì với nhau, nên cũng không có cảm giác thực tế cho lắm.

Dù sao thì, nếu đã lên kế hoạch từ trước, thì thay vì hành quân thần tốc kiểu tối qua mới nghĩ ra rồi sáng nay thực hiện ngay và luôn như thế này, ít nhất cũng phải báo cho tôi trước (tối thiểu là ba ngày) chứ…

Khi tôi nói vậy,

「Ê~, em có liên lạc mà? Khoảng một tuần trước, em gọi vào di động của anh hai trước nhưng anh không nghe máy, nên em đã gọi cho chị Ruko, nhờ chị ấy nhắn lại cho anh mà~.」

「…………」

Tôi chẳng nghe được một mống nào về chuyện đó cả…

Chắc lại là quên béng đi hoặc thấy phiền phức nên không nói, kiểu gì cũng là vậy, nhưng mà cái sự lười biếng chẳng khác gì con lười hai ngón (họ lười) này cũng vừa vừa phải phải thôi chứ.

Trong lúc tôi nhìn bà chị ngốc đang nốc ừng ực lon bia (lon thứ sáu) và cười nói ầm ĩ với cô giáo viên âm nhạc thích quấy rối tình dục ở phía sau và thở dài từ tận đáy lòng,

「Nào nào, nói chuyện đến đây thôi, chúng ta đi được chưa ạ~. Yuuto-sama có rành về Kyoto không ạ~?」

Nanami-san mỉm cười hỏi.

「A, không ạ. Thực ra đây là lần đầu tiên của tôi…」

「Ôi, vậy sao ạ~? Ruko-sama và Yukari-sama có vẻ cũng không có nhiều kinh nghiệm, thế thì kể cả Haruka-sama và Mika-sama, hầu như mọi người đều là lần đầu trải nghiệm nhỉ~.」

Cô ấy vừa nhìn hai chị em tiểu thư bên cạnh vừa cười tinh nghịch.

「Ồ, Haruka và Mika cũng vậy à?」

「A, vâng ạ. Thật xấu hổ quá…」

「Đúng đó. Lần đầu đến Kyoto, lần đầu đến Kyoto~♪」

Cả hai cùng trả lời.

「Hê…」

Bất ngờ thật. Mà thôi, Mika thì không nói, chứ Haruka thì tôi cứ có cảm giác cô ấy rất am hiểu về những thứ liên quan đến Kyoto hay phong cách Nhật Bản. Hơn nữa, trường cấp hai tôi học thì hơi lập dị nên điểm đến là Atami, chứ trường học ở khu vực Kanto thì chuyến ngoại khóa hồi tiểu học hay cấp hai thường là Kyoto và Nara mà nhỉ.

Thì,

「A, ừm, em thì đã đi chuyến du lịch tám ngày ở Công quốc Monaco ạ…」

「Em thì đi Bắc Âu bảy đêm chín ngày~. Cực quang đẹp lắm đó~.」

「…」

Trước mặt tôi là hai tiểu thư nhà giàu.

Monaco hay cực quang gì đó, tôi chỉ được thấy trên TV và trong mơ thôi đấy…

Trong lúc tôi đang cảm thấy hơi phức tạp trước xã hội phân chia giai cấp vẫn tồn tại rành rành giữa người thường và tầng lớp thượng lưu, miệng thì cứ lẩm bẩm mấy câu như "phân biệt giàu nghèo là đúng",

「Mà, mà~, chuyện đó cũng có thể xảy ra mà~. Nhưng có vẻ như mọi người không rành về Kyoto lắm nhỉ~. Ufufu, như vậy thì người hướng dẫn như em mới có đất dụng võ chứ ạ~. Nhân tiện, mọi người có muốn đi đâu không ạ~?」

「A, em muốn đến chùa Kiyomizu! Em muốn thấy anh hai nhảy bungee từ vũ đài Kiyomizu~♪」

「Này…」

Cô muốn tôi lên báo đấy à…?

「Ừ, ừm, nếu được thì em muốn đến chùa Kinkaku-ji ạ. Đó là nơi mà Aki-chan đã đại náo trong bộ phim『Cô nàng hậu đậu Aki-chan~Hãy tiêu diệt băng nhóm lừa đảo hôn nhân! Phiên bản mỹ nhân kế~』…」

Đây là Haruka.

「Hừm, ta muốn đến những nơi liên quan đến Shinsengumi. Nhất định phải cảm nhận bằng da bằng thịt linh hồn nhiệt huyết của họ.」

「Chị thì chắc là Gion nhỉ~. Nói đến mỹ nhân thì phải là Gion, mà nói đến Gion thì phải là mỹ nhân chứ nhỉ~. Hợp với chị quá đi mà~♪」

Ruko và Yukari-san đưa ra những ý kiến tương đối bình thường so với họ,

Và không hiểu sao Alice lại gật đầu lia lịa 「──(gật gật!)」 ở bên cạnh. Mà, chắc không phải cô bé phản ứng với lời của Yukari-san đâu nhỉ…?

Giữa lúc đó,

「…Thành Nijo, quyến rũ thật.」

Cô trưởng hầu gái kiệm lời đang ôm khư khư cuốn sách hướng dẫn (『Sách hướng dẫn du lịch Kyoto☆ドキドキ胸きゅん』) trước ngực, lẩm bẩm. Người này, coi vậy mà lần nào cũng mong chờ mấy chuyến du lịch thế này lắm…

Thôi thì kệ đi.

Nghe xong những điều đó, Nanami-san mỉm cười gật đầu,

「Vâng ạ~, em đã nắm được đại khái yêu cầu của mọi người rồi ạ~. Ufufu, không sao đâu ạ~, tất cả những nơi mọi người vừa kể đều đã được bao gồm trong nội dung của tour『Cùng Nanami-san khám phá Kyoto đầy hấp dẫn: Có thể sẽ có chút bất ngờ đó nha~?』rồi ạ~.」

Nói rồi cô ấy mỉm cười với mọi người,

「Vậy thì chúng ta đi thôi nào~! Chuyến tham quan Kyoto của Nanami-san, do Nanami-san tổ chức và vì mọi người, let's go nào~♪」

Và thế là, chuyến tham quan Kyoto dưới sự dẫn dắt của cô hầu gái luôn tươi cười đã bắt đầu.

「Woa~, đây là chùa Kiyomizu sao~♪」

Mika nhoài người ra khỏi lan can gỗ đối diện với sườn dốc nhìn xuống thành phố Kyoto và cất lên giọng nói phấn khích (Lưu ý 1: Nguy hiểm, xin đừng bắt chước).

「Hê~, tuyệt quá, tuyệt quá~. Cảnh đẹp ghê~. Woa~, đúng là phần vũ đài được làm bằng gỗ thật này~.」

Nơi đầu tiên chúng tôi đến là chùa Kiyomizu theo yêu cầu của cô bé hai bím.

Một ngôi chùa nổi tiếng nằm cách ga Kyoto khoảng ba mươi phút đi xe và đi bộ về phía đông, có thể nói là ngôi chùa được biết đến nhiều nhất ở Nhật Bản.

Đúng như danh tiếng của nó, vũ đài Kiyomizu nổi tiếng quả thực là một tuyệt tác…

「Woa, tuyệt vời quá ạ… Cứ như thể đang mở ra về phía bầu trời vậy…」

Haruka cũng cất giọng đầy cảm động ở bên cạnh.

「Ufufu~, mọi người ngạc nhiên lắm ạ~? Chùa Kiyomizu này là một trong những địa điểm du lịch hàng đầu của Nhật Bản đó ạ~.」

「Nanami-san.」

Cô hầu gái luôn tươi cười giải thích từ bên cạnh.

「Đây là một ngôi cổ tự có lịch sử lâu đời, được cho là đã được xây dựng từ khoảng một nghìn năm trước, và cũng là một trong những Di sản Thế giới~. Vào thời Heian, người ta nói rằng ngay cả Sei Shonagon nổi tiếng cũng đã từng đến viếng chùa đấy ạ~.」

「Hê…」

Quả là rành rẽ.

Hầu như còn hơn cả hướng dẫn viên du lịch nữa. Mà thôi, trang phục là hầu gái nên cũng có cảm giác hơi kỳ quặc.

Trước suy nghĩ đó của tôi,

「Trông em thế này thôi chứ từ nhỏ em đã hay đến đây chơi rồi ạ~. Hầu như là sân nhà của em vậy~? Ghi nhớ lịch sử, các điểm du lịch và những nơi thú vị ẩn mình của Kyoto là điều cơ bản nhất đối với người làm trong ngành lữ quán ạ~.」

Cô ấy vừa cười vừa nghiêng đầu nói. Hừm, ra là vậy sao…

Bên cạnh tôi đang khẽ gật gù,

「…Nanami-san, cái tháp đằng kia là gì vậy ạ?」

「──(gật gật?)」

「A, vâng ạ~. Đó là ngôi tháp ba tầng ạ~. Cao khoảng ba mươi mốt mét, và là một trong những ngôi tháp ba tầng lớn nhất Nhật Bản ạ~.」

「Xin lỗi nhé, cô hầu gái, cô có biết kết cấu gỗ của vũ đài này được làm như thế nào không?」

「Này này cô hầu gái, cái thứ đang đứng sừng sững kia là gì thế~?」

「Vâng vâng ạ~, những thứ đó là~…」

Cô ấy lần lượt trả lời các câu hỏi từ Hazuki-san, Ruko và những người khác một cách trôi chảy. Đúng là đáng nể thật…

Và cứ thế, chúng tôi vừa trò chuyện vừa tham quan chùa Kiyomizu.

Nói đến chùa Kiyomizu, người ta thường nghĩ rằng chỉ có vũ đài Kiyomizu là đáng xem, nhưng thực tế ngoài ra còn có rất nhiều nơi khác để tham quan.

Thác Otowa, tượng Jizo lắc đầu, cây trượng của Benkei.

Và… đền Jishu ở phía bắc chính điện Kiyomizu.

Nơi đó nổi bật với chiếc cổng torii lớn, và nghe nói là một ngôi đền nổi tiếng về cầu duyên.

「Hê~, gần chùa Kiyomizu lại có một nơi như thế này sao~. Trông có vẻ vui nhỉ~♪」

Người cất giọng ngay khi nhìn thấy tấm biển "Thần kết duyên" bên cạnh lối vào là cô bé hai bím. Quả là người đứng đầu nhóm mười bốn tuổi đang trong độ tuổi tò mò, cô bé tỏ ra vô cùng hứng thú với những thứ như thế này.

「À~, đền Jishu này nổi tiếng là ngôi đền cầu duyên cổ nhất ở Kyoto ạ~. Vị thần chính được thờ ở đây là Okuninushi no Mikoto, vị thần của sự kết duyên, và có rất nhiều điểm cầu duyên lành ở khắp nơi, nhưng nổi tiếng nhất là『Hòn đá bói tình yêu』ạ~.」

「Thật sao? Woa~, thú vị quá~! Chúng ta đi thử đi, chị hai, anh hai♪」

「Ể? A, M… Mika.」

「A, này.」

Mika nắm chặt tay Haruka và tôi rồi chạy về phía cổng torii.

「Ôi ôi~, chờ em với ạ~.」

「…Tôi xin đi cùng.」

「──(gật gật)」

Nanami-san, Hazuki-san và Alice đi theo sau.

Nhân tiện, bà chị ngốc và hai cô bạn thân của bả thì chẳng có vẻ gì là sẽ đến đây mà vẫn ở lại vũ đài Kiyomizu để bắt đầu tiệc rượu (Lưu ý 2: Sẽ bị mắng đấy, xin đừng bắt chước). Mà, nói sao nhỉ, tôi lại nghĩ chính hai người họ (gái ế) mới là những người cần sự giúp đỡ của thần linh nhất.

Bên trong đền, quả không hổ danh là một địa điểm cầu duyên nổi tiếng, khắp nơi đều có những điểm cầu duyên lành, cầu tình yêu thành công.

「Woa, nhiều thật đấy ạ…」

Haruka vừa đưa tay lên miệng vừa nói.

Nhìn quanh, những gì đập vào mắt là『Trống hạnh phúc』,『Tượng Jizo tưới nước』,『Thần Okage Myojin』, vân vân.

Mỗi nơi đều có một dáng vẻ độc đáo thu hút ánh nhìn của người qua đường, và rất nhiều cô gái trẻ cùng các cặp đôi đang vui vẻ tụ tập.

「Cái kia là gì thế ạ? Trông giống như ngài Daikoku…」

「Trên đó viết là『Daikoku xoa đầu』. Cứ thử xoa xem sao?」

「Vậy sao ạ? A, cái ở đằng kia có phải là thẻ Ema không ạ?」

「Ừm, có vẻ là vậy.」

「Woa, thiết kế hình ngựa dễ thương quá ạ…」

Haruka vui vẻ reo lên.

Cùng Haruka ngắm nhìn từng thứ một, chúng tôi tiến sâu vào trong đền.

「Ehehe, đi dạo thế này vui thật đấy ạ♪」

「Ừ, anh hiểu.」

Và sau khi đi bộ khoảng ba mươi phút.

Chúng tôi đã đến…『Hòn đá bói tình yêu』, nơi được cho là điểm nhấn đặc biệt trong số rất nhiều điểm cầu duyên.

Trước chính điện nơi người qua lại tấp nập, hai tảng đá lớn nằm sừng sững đối diện nhau.

「Về『Hòn đá bói tình yêu』này ạ~, người ta nói rằng nếu bạn có thể đi từ hòn đá này đến hòn đá kia trong khi nhắm mắt thì điều ước về tình yêu của bạn sẽ thành hiện thực~. Nếu đến được ngay trong lần đầu tiên thì tình yêu sẽ sớm thành, còn nếu nhận được sự giúp đỡ hay lời khuyên của người khác thì tình yêu sẽ thành nhờ sự giúp đỡ của người khác ạ~.」

Nanami-san mỉm cười giải thích.

Hừm, tóm lại đây là phiên bản tình yêu của những hòn đá cầu nguyện thường thấy, và quá trình đi đến hòn đá sẽ phản ánh trực tiếp kết quả. Khoảng cách thì không xa lắm, nhưng xung quanh có nhiều người đi lại, nên có vẻ cũng khá khó…

Trong lúc tôi vừa nhìn hòn đá được buộc dây shimenawa vừa nghĩ vậy,

「Ừm~, nhân dịp này, anh hai và chị hai thử xem sao~?」

「Ồ?」

「Ể?」

Mika đột nhiên nói vậy.

「Này, cơ hội tốt mà, sao hai người không nắm tay nhau cùng thử đi. Chẳng phải hai người đều có những điều ước tình yêu muốn thành hiện thực trong kỷ niệm của hai người ở Kyoto sao~?」

「Ể, à, chuyện đó thì…」

「Ể, kỷ niệm, ạ…?」

Trái ngược với tôi đang cảm thấy hơi bối rối, Haruka lại tỏ ra ngơ ngác trước những lời đó.

Trông cô ấy giống như một chú thỏ con lần đầu tiên nhìn thấy củ cà rốt vậy.

Thấy vậy, Mika thở dài một tiếng「Haizz~, cái bà chị ngây thơ này thiệt tình…」rồi vẫy tay,

「…Chị hai, lại đây một chút.」

「Ể, có chuyện gì sao ạ?」

「Cứ lại đây đi.」

「V… vâng…」

Cô bé ghé sát vào tai Haruka đang nghiêng đầu tiến lại gần, rồi thì thầm điều gì đó bằng một giọng nhỏ mà tôi không thể nghe thấy.

Nghe xong, mặt Haruka đỏ bừng như quả cầu lửa.

「Ể, ể, M… Mika, c… c… chuyện đó…!?」

「Ừm, đúng thế. Nếu nói là kỷ niệm của hai người thì có lẽ hơi khó cho chị, nhưng tóm lại là vậy đó. Nhưng nếu thế thì chị cũng hiểu rồi chứ?」

「Ể, à, ừm, chuyện đó…」

「Thế nào, thế nào? Nếu là chuyện đó thì chắc chị cũng có một hai điều muốn cầu nguyện chứ~?」

「…………(g… gật)」

Haruka ngượng ngùng gật đầu nhẹ.

Hừm, cô bé hai bím này đã nói gì vậy nhỉ…

Thấy tôi có vẻ mặt nghi ngờ,

「Này anh hai, chị hai chịu làm rồi đó~♪ Vậy thì dĩ nhiên là anh hai cũng vui vẻ nhận lời phải không~?」

「Ể? Không, tôi thì…」

Cũng không phải là tôi hào hứng đến mức đó.

Nhưng có vẻ như câu trả lời đó không làm hài lòng cô bé hai bím,

「Mư~, không được đâu anh hai. Những lúc thế này phải biết đọc tình hình và trả lời ngay lập tức chứ~. Đàn ông mà để phụ nữ mất mặt là tệ nhất đó?」

「Ư…」

Ngay cả cô hầu gái hay cười bên cạnh cũng,

「Đúng vậy ạ~. Đàn ông không biết đọc tình hình thì chỉ là đồ vô dụng hoặc là lươn giả mạo xuất xứ thôi ạ~. Biết đâu ngày hôm nay, ngày mà anh có thể cùng Haruka-sama thử thách với『Hòn đá bói tình yêu』này lại là cơ hội duy nhất thì sao ạ~. Hơn nữa, nếu hai người đến được với nhau trong chuyến du lịch Kyoto do em đề xuất thì đối với Nanami-san mà nói, đó cũng sẽ là một kỷ niệm khó quên ạ~. Yuuto-sama hãy thể hiện dáng vẻ tuyệt vời của một người đàn ông đích thực, hộ tống Haruka-sama và giành lấy vận mệnh tình yêu một cách ngoạn mục đi ạ~.」

Cô ấy khuyên tôi với một giọng điệu mạnh mẽ hơn mọi khi.

Cảm giác như cô ấy nói nhiều hơn bình thường, hừm, tôi không hiểu rõ lắm nhưng sao họ lại muốn tôi làm việc này đến vậy nhỉ…

「…………」

…Mà, thôi được rồi.

Tôi cũng tò mò về nội dung cuộc trò chuyện của Haruka và mọi người, nhưng bản thân tôi cũng không phải là không muốn làm. Hay đúng hơn là ban đầu vì bị nói nào là ước nguyện tình yêu này nọ nên tôi mới có chút kháng cự, chứ thực ra tôi cũng có hứng thú. Vì vậy, tôi gật đầu,

「Hiểu rồi. Nếu mọi người đã nói đến thế thì tôi sẽ thử.」

「Ừm, phải thế chứ♪ Vậy thì, trước tiên hai người nắm tay nhau~. Rồi đứng ở điểm xuất phát, từ đó nhắm mắt lại và sẵn sàng nhé. Chuẩn bị xong chưa~?」

「Ừm, xong rồi.」

「V… vâng ạ.」

「Rồi, bắt đầu nào! Cuộc hành trình bất tận trên con đường tình yêu của anh hai và chị gái──mang tên 『Chiến dịch chiếm lấy trái tim nồng cháy của nhau tại Tảng đá Tình duyên ♡』…… Bắt đầu!」

Giọng nói vui vẻ của Minatsu vang vọng dưới bầu trời Kyoto.

Và thế là, cuộc thử thách với cái gọi là 『Tảng đá Tình duyên』 đã bắt đầu.

「À, vậy mình đi thôi, Haruka.」

「V-vâng ạ. Xin nhờ anh ạ.」

Haruka đáp lại bằng một giọng đầy quyết tâm.

Sau khi xác nhận, tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và mảnh mai của cô ấy rồi bắt đầu bước đi.

「Ơ, ừm, đi thẳng phải không ạ? Cứ thế tiến lên...」

「Ừ, cứ vậy là được.」

Khoảng cách giữa hai tảng đá là một đường thẳng chừng mười mét.

Như đã nói lúc nãy, khoảng cách thì không xa lắm, nhưng đi thẳng trong lúc nhắm mắt lại khó đến không ngờ. Cảm giác như mất thăng bằng trong bóng tối vậy.

Trong lúc tôi vừa cẩn trọng bước đi vừa chú ý dưới chân,

「──Á!」

Haruka bên cạnh khẽ kêu lên.

「! Sao thế, em không sao chứ?」

「A, vâng, vâng ạ. Em hơi vấp một chút...」

Giọng cô ấy có vẻ hơi hoảng hốt.

Mà nền đá dưới chân cũng gập ghềnh ít nhiều. Dù cô ấy vốn có tố chất thể thao, nhưng với một cô nàng hậu đậu chính hiệu (thậm chí là siêu cấp) như Haruka thì chuyện này cũng không có gì lạ.

Dù sao đi nữa, nếu chỉ vấp thì không sao, chứ lỡ ngã thì nguy hiểm vô cùng.

Nếu vậy thì, lúc này──

「À, à này, Haruka.」

「Vâng ạ?」

「Ừm, thì... e-em có muốn nắm chặt hơn không?」

Tôi vừa nói vừa khẽ quay mặt đi (mà thôi, dù sao tôi cũng đang nhắm mắt, Haruka có thấy gì đâu).

「Ể...?」

「À, không, ý anh là, ngã bị thương thì nguy hiểm lắm. V-vậy nên để tránh điều đó thôi, chứ không có ý gì sâu xa đâu...」

「A...」

Nghe vậy, Haruka có vẻ bối rối trong chốc lát.

Nhưng rồi như nhận ra điều gì đó,

「V-vâng ạ...」

Cô ấy khẽ đáp lại, rồi tựa người vào và bám chặt lấy cánh tay tôi. 「X-xin lỗi đã làm phiền anh...」

Cùng lúc đó, một cảm giác mềm mại và mùi hương dịu dàng quen thuộc của Haruka mà tôi từng cảm nhận trong trực thăng bay đến bên mũi, trong lúc tầm nhìn của tôi đang bị che khuất...

「............」

Chà, chà, quả là gay go ở nhiều mặt...

Lý trí của tôi cũng sắp vấp ngã một cú trời giáng theo một nghĩa khác rồi (trong cuộc đời này).

Thấy tôi như vậy,

「Nhanh nào nhanh nào chị gái, phải bám chặt vào cơ・thể♪ của anh hai đi chứ. Phải nép vào, nép sát vào ~. Đã là hành trình bất tận cơ mà~♪」

「Lối đi đến lễ đường ở Kyoto đó ạ~♪」

「...Thiên đường đã mất của tình yêu.」

「──(gật gật)」

Đám người ngoài cuộc cứ tùy tiện reo hò. Hừ, vẫn là một lũ ngựa hoang vô trách nhiệm...

Trong lúc tôi đang nhắm mắt nhăn mặt,

「N-nhưng mà tay của Yuuto-san... ấm áp, quá ạ.」

「Ể?」

「Ấm áp và điềm tĩnh... Cảm giác rất đáng tin cậy, và không hiểu sao lại rất an tâm...」

「À, v-vậy sao?」

「Vâng ạ♪」

Cô ấy nói với một giọng mà dù không nhìn thấy, tôi cũng đoán chắc là một nụ cười rạng rỡ.

Chà, được em ấy thật lòng khen ngợi thì cũng vui, nhưng sao lại thấy ngượng ngùng thế này...

Và cứ thế, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình bất tận mà Minatsu đã nói.

「A, á!」

「──Ấy, em không sao chứ?」

「Vâng ạ. Vì đã có Yuuto-san đỡ em rồi...♪」

「À, ừm...」

Trên đường đi, Haruka lại mất thăng bằng vài lần, mỗi lần như vậy, cơ thể mềm mại của cô ấy lại đổ vào người tôi, khụ, khụ, tôi lại phải ôm lấy, nhưng sau đó cả hai đã có thể tiếp tục bước đi mà không vấp ngã (theo nhiều nghĩa).

Và rồi,

「──Ồ, cảm giác này, là đá sao?」

「Đ-được rồi! Chúng ta đã đến nơi rồi ạ!」

Chúng tôi đã đến được tảng đá bên kia một cách an toàn.

「Woa~, giỏi quá chị gái, anh hai! Giờ thì điều ước chắc chắn sẽ thành hiện thực rồi~♪」

「Chúc mừng hai người ạ~♪」

「...Tối nay phải ăn xôi đậu đỏ thôi.」

「──(gật gật gật)」

Bọn Minatsu cũng giơ cả hai tay lên chúc mừng.

「Làm được rồi nhé, Haruka.」

「Vâng ạ. Tất cả là... nhờ có Yuuto-san đấy ạ♪」

Haruka nghiêng đầu một cách đáng yêu, vui vẻ đáp lại lời tôi.

Nụ cười ấy vẫn luôn duyên dáng và dễ thương...

「À, ừm. Nhân tiện, rốt cuộc Haruka đã ước gì vậy?」

「Ể?」

「Điều ước ban đầu ấy. Em có nói gì đó với Minatsu mà, phải không?」

Tôi hỏi để che đi sự ngượng ngùng.

「A, c-chuyện đó thì...」

「?」

Trước câu hỏi của tôi, Haruka cứ bẽn lẽn một lúc.

Một sự do dự đáng yêu vừa e thẹn vừa ngượng ngùng.

Nhưng rồi, cô ấy ngước nhìn tôi từ dưới lên,

「Ừm, ừm... là bí mật ạ♪」

Và mỉm cười với một vẻ mặt có chút tinh nghịch.

Cứ như thế, sau khi tham quan chùa Kiyomizu-dera xong, chúng tôi tiếp tục đi thăm thú nhiều nơi khác ở Kyoto.

「W-woa... Chùa Vàng thật đây này. Chính tại bên bờ ao Kyoko-chi này, nơi mà cô nàng hậu đậu Aki-chan đã ném một chai bom xăng thần kỳ vào điện Xá Lợi, khiến nó cháy rụi hoàn toàn, rồi cùng Meg-chan vạch trần âm mưu lừa đảo hôn nhân...」

「Cháy rụi? Lừa đảo hôn nhân?」

「Vâng ạ. Ngầu lắm đó ạ, chị ấy đã dõng dạc nói với kẻ xấu định lừa mình rằng 『Cái trái tim bọ xít xanh hôi hám của ngươi cứ cháy rụi cùng cái chùa vàng chóe của bọn trọc phú kia đi!』...」

「B-bọ xít xanh...」

Tại chùa Kinkaku-ji, tôi được Haruka kể về chiến công hiển hách (?) của cô nàng hậu đậu Aki-chan.

「Đền Seimei này cũng có chút duyên nợ với nhà Nogizaka đó ạ~」

「Ể, thật sao ạ?」

「Vâng~, Iwai-chan──Hinasaki Iwai-chan, người đứng thứ mười trong đội hầu gái nhà Nogizaka và phụ trách các nghi lễ, thường được nơi này chiếu cố lắm ạ~. À, còn chiếu cố như thế nào thì là bí mật kinh doanh ạ~」

「V-vậy ạ...」

Tại đền Seimei ghé ngang, tôi lại được nghe những câu chuyện hậu trường bất ngờ về các cô hầu gái.

「...Lâu đài Nijō, quả là gợi cảm.」

「À, Hazuki-san...?」

「...Có chuyện gì sao?」

「...Không ạ...」

Tôi thoáng thấy được sở thích bất ngờ của cô hầu gái trưởng ít nói.

「Thế nào, thế nào, anh hai. Bọn em, những maiko xinh đẹp và duyên dáng đây? Dễ thương không? Đáng yêu không?」

「A, ừm, ừm, có... kỳ cục lắm không ạ...?」

「À, không, anh thấy hợp lắm. Trông như công chúa thật vậy...」

「A, cảm ơn anh ạ...」

「...」

「...」

「Anh hai ơi~, còn em thì saoo~?」

Tại Gion, chúng tôi được chiêm ngưỡng các cô gái trải nghiệm làm maiko và mặc trang phục jūnihitoe.

Tất cả đều rất náo nhiệt, và có phần hối hả──nhưng đó là một khoảng thời gian vô cùng ý nghĩa và vui vẻ.

Và rồi.

「Phù...」

Tôi ngả người trên chiếc ghế sofa êm ái và thở ra một hơi.

Hiện tại, sau khi kết thúc chuyến tham quan, chúng tôi đang trên xe đến lữ quán, nơi nghỉ chân của ngày hôm nay.

Bên trái tôi, Haruka đang mỉm cười dịu dàng, tỏa ra ion âm (hàng thiên nhiên), còn bên phải, Minatsu có lẽ đã mệt nên đang tựa vào vai tôi ngủ ngon lành, thở đều đều.

Trên ghế sofa đối diện (ghế được bố trí đối mặt nhau...), Hazuki-san và Alice đang rót trà từ một chiếc ấm, còn ở hàng ghế sau, Ruko và Yukari-san đang tổ chức một bữa tiệc rượu như thường lệ, đến mức tôi còn chẳng buồn nhắc họ nên tự trọng hơn khi ở trên xe nữa.

Mà người lái xe là Naha-san.

Lẽ ra việc lái xe là nhiệm vụ của Sara-san, cô hầu gái chuyên lái xe, nhưng nghe nói vì đường đến lữ quán hơi khó tìm, và thêm nữa là 「Đưa tiểu thư Haruka và mọi người đến lữ quán của nhà mình mà tôi lại không cầm lái thì thật là thất lễ~」 nên cô hầu gái tươi cười này đã nhận nhiệm vụ cầm lái.

「Từ đây trở đi đường có thể hơi xóc một chút, nên mọi người hãy bám chặt nhé~」

「A, vâng.」

Cô ấy lên tiếng từ ghế lái.

Về Naha-san, có một điều khiến tôi hơi ngạc nhiên trong chuyến tham quan Kyoto ngày hôm nay.

Nói là ngạc nhiên thì đúng hơn là bất ngờ.

Đó là,

『A, không phải là Naha-san sao? Chà, hiếm khi thấy cô đến đền của chúng tôi nhỉ.』

『Cô về từ lúc nào vậy?』

『Về thì phải gọi một tiếng chứ.』

『Ồ, hay là cuối cùng cô đã quyết định kế thừa gia nghiệp rồi...?』

Ở khắp mọi nơi chúng tôi đến, cô ấy liên tục được người xung quanh bắt chuyện.

Đi đâu cũng được chào đón nồng nhiệt, đến mức số nơi không có ai chào còn ít hơn.

Tôi không rõ chi tiết lắm, nhưng có lẽ vì là người thừa kế của một lữ quán lâu đời nổi tiếng nên ai cũng biết mặt. Dù sao thì đó cũng là một cảnh tượng để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.

Trong lúc tôi đang mông lung suy nghĩ,

「A, thấy rồi kìa~」

「Ồ...」

Naha-san đột nhiên nói.

Tôi quay đầu nhìn sang bên cạnh, qua cửa sổ xe là một bóng hình to lớn hiện ra giữa núi rừng.

「Nơi quý vị đang thấy chính là lữ quán mà hôm nay tôi xin được mời mọi người đến nghỉ chân ạ~. Mạn phép giới thiệu, đây là nhà của tôi, tên là 『Lữ quán Nanashiro』 ạ~」

Cùng với lời giới thiệu của Naha-san,

Nơi nghỉ chân của chúng tôi hôm nay và cũng là nhà của cô hầu gái tươi cười đã hiện ra trước mắt.

Lữ quán chúng tôi đến──Lữ quán Nanashiro, hoành tráng hơn tôi tưởng rất nhiều.

Một kiến trúc thuần Nhật đầy thi vị, được xây dựng ven sông, tựa như len lỏi vào trong núi.

Dù là một kẻ ngoại đạo, tôi cũng có thể thấy đây là một công trình được xây dựng rất công phu, chỉ cần nhìn từ xa cũng biết đó là một kiến trúc hàng đầu. Thật khó diễn tả, nhưng cảm giác như nó toát ra một khí chất khác biệt...

Và khi bước vào trong, một cảnh tượng còn ngoạn mục hơn đang chờ đợi chúng tôi.

「Ồ...」

Một kiến trúc tao nhã, đậm chất phong tình, xuyên suốt một phong cách Nhật Bản.

Ngay từ lối vào đã là một sàn đất nện tataki tuyệt đẹp và một khu vườn trong nhà khiến người ta phải trầm trồ, và ở phía cuối hành lang, tôi còn thoáng thấy một thứ gì đó giống như một bức tượng Fudō Myō-ō khổng lồ.

Dù khác với kiểu lữ quán tôi từng ở trong chuyến du lịch suối nước nóng, nhưng chắc chắn đây là một trong những cơ sở lưu trú đẳng cấp nhất mà tôi từng đặt chân đến.

「Woa, tuyệt vời quá ạ...」

「Ồ~, vẻ đẹp của Nhật Bản đây mà~♪」

「...Một công trình kiến trúc tuyệt vời.」

「──(gật gật)」

「Chà, món bubuzuke này ngon thật. Quả không hổ danh Kyoto, đúng là tốn rượu mà.」

「Đúng vậy đó~, món lươn chính gốc như này ở Tokyo khó mà ăn được lắm nha~♪」

Haruka và những người khác cũng đồng loạt thốt lên kinh ngạc (trừ hai kẻ say xỉn không biết đọc bầu không khí phía sau).

「...」

Tuyệt thật...

Tôi có nghe nói đây là một lữ quán lâu đời nổi tiếng, nhưng không ngờ lại đến mức này.

Trong lúc tôi còn đang sững sờ trước bầu không khí hoành tráng vượt xa sức tưởng tượng,

「Xin lỗi~, có ai ở đây không ạ~?」

Naha-san gọi vào phía trong từ lối vào.

Hửm, khách (dù gì cũng là khách) đã đến nơi mà chẳng thấy ai ra đón nhỉ.

「──Xin lỗi quý khách, tôi ra ngay đây ạ.」

Một giọng nói đáp lại từ phía sau quầy lễ tân.

Người bước ra là một phụ nữ ngoài hai mươi, có mái tóc dài và vẻ ngoài điềm tĩnh. Khi thấy mặt Naha-san, cô ấy,

「Ể? Naha-chan──」

「Vâng~, là Naha-san đây ạ~」

「N-Naha-cha──Tiểu thư Naha!? Người đã về rồi sao ạ!?」

Cô ấy kêu lên kinh ngạc rồi vội vàng chạy đến.

Như phản ứng với giọng nói đó,

「Ể? T-tiểu thư Naha!」

「Người thực sự đã về rồi!」

「Chúng tôi vẫn luôn chờ người về ạ!」

Không biết từ đâu, những cô phục vụ mặc kimono và các đầu bếp mặc tạp dề kappōgi lần lượt kéo đến. Woa, đông người thế này sao...

Thấy tôi có chút choáng ngợp trước dòng nhân viên ồ ạt kéo đến, Naha-san nói,

「Mọi người, tôi rất vui khi mọi người nói vậy, nhưng bây giờ đang có mặt tiểu thư Haruka và các vị khách khác ở đây ạ~. Trước hết, xin mọi người hãy ý thức rõ điều đó~」

Cô ấy nhìn quanh những người đang tụ tập và nói với giọng nhắc nhở.

「A, x-xin lỗi ạ!」

「Vì được nhìn thấy tiểu thư Naha nên chúng tôi đã lỡ...」

「X-xin lỗi vì đã làm ồn ạ!」

「V-vậy chúng tôi sẽ quay lại chào hỏi sau nhé.」

Ngoại trừ người phụ nữ tóc dài ra đầu tiên, các cô phục vụ và đầu bếp khác nhanh chóng giải tán như ong vỡ tổ.

Nhìn cảnh đó, Naha-san quay lại phía chúng tôi với vẻ mặt hơi phức tạp,

「Xin lỗi mọi người nhiều~, chúng tôi đã có hành động thất lễ~」

「A, không đâu...」

Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng có lẽ điều đó cho thấy Naha-san được mọi người xung quanh yêu mến đến nhường nào. Dù có thất lễ đi nữa thì đối tượng cũng là chúng tôi, nên tôi không nghĩ đó là chuyện cần phải để tâm.

Khi tôi nói vậy,

「Xin lỗi, anh nói vậy tôi cũng nhẹ nhõm~.──A, để tôi giới thiệu nhé~, ừm~, cô bé này tên là Hina-chan~」

Cô ấy chỉ vào người phụ nữ đứng bên cạnh,

「──Lần đầu gặp mặt. Tôi là Yachiyo Hina. Gia đình tôi đã phục vụ tại Lữ quán Nanashiro này với tư cách là quản gia từ đời cụ cố của tôi. Tôi còn nhiều thiếu sót, mong được mọi người giúp đỡ.」

Tiếp lời, người phụ nữ tóc dài tự giới thiệu và đặt tay xuống sàn, từ từ cúi đầu.

「Ể? À, tôi là Ayase Yuuto. Đây là chị tôi Ruko và bạn của chị ấy, Yukari-san...」

「Em là Nogizaka Haruka ạ. Rất mong được chị giúp đỡ.」

「Em là em gái, Nogizaka Minatsu~♪ Mong được chị giúp đỡ nhé, chị gái.」

「...Tôi là Sakurazaka Hazuki, cùng đội hầu gái với Naha-san. Đây là Alice-chan.」

「──(gật gật)」

「Cảm ơn mọi người đã trịnh trọng giới thiệu.」

Người phụ nữ──Hina-san, cúi đầu một cách ái ngại.

「Hina-chan là bạn thuở nhỏ của tôi đó ạ~. Chúng tôi là bạn cùng bàn từ hồi bé~」

「Vậy sao ạ?」

「Vâng. Tôi và tiểu thư Naha học cùng lớp từ tiểu học.」

「Ồ...」

Tôi bất giác thốt lên.

Ra là cô hầu gái tươi cười này cũng có thời còn là học sinh tiểu học. Cảm giác như chuyện ở một thế giới khác, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi...

「Yuuto-sama, anh đang nghĩ điều gì thất lễ phải không ạ~?」

「Ể? A, kh-không hề...」

「Vậy sao ạ~? Tôi có cảm giác như vậy đó~」

「...」

Linh cảm tốt thật...

Trong lúc tôi đang kinh ngạc trước Giác quan thứ bảy của cô hầu gái chỉ có nụ cười là không đổi trước mặt,

「──Vâng, đúng vậy nhỉ~. Hina-chan cũng đã tự giới thiệu một cách đàng hoàng rồi, tuy vẫn còn trong bộ dạng này, nhưng có lẽ tôi cũng nên chào hỏi một cách chính thức~」

「Ể?」

Nói rồi, Naha-san chỉnh lại tư thế.

Trong khoảnh khắc, vèo... không khí xung quanh thay đổi như thủy triều rút.

Cảm giác như nhiệt độ giảm đi một chút, một bầu không khí căng thẳng và nghiêm túc.

Trong bầu không khí đó, Naha-san nhìn thẳng vào chúng tôi với một vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, rồi thực hiện một động tác uyển chuyển, đặt ba ngón tay xuống sàn,

「Kính chào quý khách đã đến với Lữ quán Nanashiro. Tôi là Nanashiro Naha, người đại diện cho nữ chủ của lữ quán này. Tuy còn non trẻ và có nhiều thiếu sót, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để phục vụ quý khách một cách chu đáo nhất. Rất mong nhận được sự giúp đỡ của quý khách.」

Nói rồi, cô ấy cúi đầu thật sâu.

Chúng tôi được dẫn đến một căn phòng tên là 『Nanatsuyume』 trong tòa nhà chính của lữ quán.

Đó là một căn phòng thuần Nhật rộng khoảng ba mươi chiếu, hướng ra phía sông.

Căn phòng trông có vẻ cao cấp này có thể được chia thành hai không gian bằng một tấm cửa lùa fusuma ở giữa, một thiết kế rất thực dụng, có thể biến thành hai phòng riêng khi ngủ.

Tôi nói "tòa nhà chính" là vì Lữ quán Nanashiro này, ngoài tòa nhà chính, còn có hai tòa nhà riêng biệt là 『Hokushin-den』 và 『Nanmon-den』, để phân biệt với chúng. Nghe nói các tòa nhà riêng này nằm cách tòa nhà chính một đoạn, nhưng cả hai đều có quy mô tương đương tòa nhà chính, khiến tôi phải tự hỏi, rốt cuộc nó rộng đến mức nào chứ...

「Nhưng mà Naha-san lúc nãy làm tớ bất ngờ ghê~」

Minatsu vừa phịch một cái ngồi xuống tấm đệm zabuton vừa nói.

「Cứ như một người khác ấy, không khí hoàn toàn khác luôn~. Cứ như một bà chủ lữ quán thực thụ vậy~」

「Ừ, đúng thế...」

Mà thôi, chẳng cần "cứ như", cô ấy chính là người thừa kế của một lữ quán mà.

Dù vậy, quả thật tôi đã rất ngạc nhiên trước cảnh tượng lúc nãy.

Bầu không khí lúc đó khác hẳn những gì tôi từng thấy, hoàn toàn khác với cô hầu gái tươi cười thường ngày──

Tuy nhiên, tôi chỉ cảm thấy sự khác biệt đó trong khoảnh khắc chào hỏi.

Sau đó, cô ấy lại trở lại với phong thái của một cô hầu gái tươi cười vui vẻ, thân thiện, hướng dẫn chúng tôi một cách đơn giản về lữ quán và giải thích các tiện nghi. Có lẽ là do đã lâu mới trở về nhà nên cô ấy hơi căng thẳng... chăng? Mà tôi cũng không rõ nữa.

「Em nghĩ, có lẽ là do chị ấy đã trở về lữ quán chăng ạ? Theo tinh thần nhập gia tùy tục...」

「...Có thể là một trò phạt nào đó.」

「──(gật gật)」

Haruka và những người khác cũng có vẻ không nắm bắt được ý đồ thực sự.

「Chà...」

Sự thật là thế nào nhỉ?

Trong lúc chúng tôi đang vắt óc suy nghĩ và bàn tán,

Cốc, cốc.

Có tiếng gõ vào cửa fusuma của phòng.

「Tiểu thư Haruka, tiểu thư Minatsu, Yuuto-sama~, tôi vào được không ạ~?」

「A, vâng ạ.」

「Vào đi~」

「Được ạ.」

「Vậy thì, tôi xin phép~」

Một giọng nói vui tươi vang lên và chính cô hầu gái tươi cười đó mở cửa bước vào.

「Ừm, bữa tối và phòng tắm đã sẵn sàng nên tôi đến gọi mọi người ạ~. Nếu được, xin mời mọi người đến phòng ăn ạ~」

「A, vâng.」

「Ufufu, món ăn thì tuyệt hảo rồi, nhưng phòng tắm là một bồn tắm lộ thiên lớn mà lữ quán chúng tôi rất tự hào, nên mọi người hãy mong chờ nhé~」

Nói xong một cách vui vẻ, Naha-san rời khỏi phòng.

「Ừm~, lại như bình thường rồi nhỉ~. Cách nói chuyện cũng hoàn toàn trở lại như cũ rồi~」

Minatsu nghiêng đầu cùng với hai bím tóc của mình.

「Đúng thế...」

Không thể nhầm được, hoàn toàn là cô hầu gái tươi cười thường ngày.

Mà thôi, dù có cảm thấy khác lạ thì cũng chỉ trong chốc lát, chắc cũng không cần phải suy nghĩ sâu xa làm gì.

Khi tôi vừa kết luận như vậy,

「Fufufu~, mà này anh hai, anh có nghe không?」

「Ể?」

Minatsu nhìn tôi từ dưới lên với một nụ cười ranh mãnh.

「Đừng có "ể"~. Chuyện Naha-san vừa nói ấy. Là phòng tắm, phòng・tắm♪ Mà chị ấy còn nói là lộ thiên nữa, này này, không lẽ là tắm chung sao~?」

「Hả...?」

「Thì lữ quán mà có bồn tắm lộ thiên thì phải là tắm chung chứ? Chà~, làm sao đây~. Lỡ mà thân hình sexy nuy~đì~ của Minatsu-chan làm anh hai phải say đắm ngất ngây thì ngại lắm~♪」

Cô bé vừa làm động tác vuốt tóc vừa nháy mắt một cái.

「N-này Minatsu!」

Trước phát ngôn 145% bậy bạ đó, Haruka mặt hơi đỏ lên, trách mắng「C-cấm đó!」, nhưng cô nàng hai bím hoàn toàn lơ đi,

「À~, hay là anh hai chỉ thích mỗi chị gái thôi nhỉ~?」

「Ể?」

「Thì đúng mà~. Lúc tập lacrosse hôm nọ, anh chẳng có vẻ gì hứng thú với bên trong váy bọn em cả, thế mà với chị gái thì lại như một con lươn biển biến thái đang hừng hực trước món khoái khẩu vậy~」

「Kh-không, cái đó là...」

「M-Minatsu!」

Haruka càng đỏ mặt hơn, cao giọng quát.

Thấy chúng tôi như vậy,

「...Nghe nói không phải là tắm chung.」

「Ể?」

「...Xin lỗi vì đã làm phiền lúc mọi người đang sôi nổi. Nhưng tôi đã hỏi Naha-san lúc nãy, phòng tắm tuy là lộ thiên nhưng không phải là tắm chung ạ.」

Cô hầu gái trưởng ít nói lẳng lặng nói.

Ra là chị ta đã lặng lẽ đi xác nhận chuyện đó...

「À, vậy sao~. Tiếc quá anh hai ơi, không có tắm chung đâu nhé♪」

「...Tôi chẳng thấy tiếc gì cả.」

Tôi vừa đẩy gọng kính vừa trả lời.

Mà thực ra trong chuyến du lịch suối nước nóng lần trước, dù là bất khả kháng, chúng tôi cũng đã làm chuyện tương tự rồi còn gì... Khụ, khụ.

M-mà thôi, chuyện đó để sau.

Thế là, trước mắt, chúng tôi đi đến phòng ăn để dùng bữa tối.

「Phù...」

Tôi thở ra một hơi, một tay cầm ly nước cam lạnh.

Nơi đây là khu nghỉ ngơi trong lữ quán.

Vì đối diện với cửa sổ nhìn ra khu vườn trong nhà nên nơi này mát mẻ hơn những chỗ khác một chút, không khí trong lành thật dễ chịu cho cơ thể đang hơi nóng lên sau khi tắm.

「Thiệt tình, cái con bé hai bím đó...」

Tôi vừa rót thứ nước cam có hàm lượng nước ép 36% khá là nửa vời vào cổ họng, vừa bất giác lẩm bẩm một mình.

Nguyên nhân của tiếng thở dài tất nhiên là chuyện xảy ra trong nhà tắm lúc nãy.

Nhà tắm công cộng lớn mà chúng tôi đến sau bữa ăn.

Nó được làm bằng đá, rộng đến mức có thể chơi cầu mây, và đúng như Hazuki-san nói, là bồn tắm lộ thiên nhưng không phải là tắm chung. Không phải, nhưng... có một chút vấn đề.

Vì giữa nhà tắm nam và nữ chỉ có một tấm ván ngăn cách.

Mà tấm ván đó chỉ cao khoảng hai mét.

Với một bức tường phòng ngự (?) mỏng manh như vậy, tất nhiên nếu muốn thì giọng nói có thể nghe rõ mồn một...

『Ya-hô~, anh hai, có nghe không~? Bây giờ chị gái đang ngâm mình trong bồn tắm trong bộ dạng Eva không một mảnh vải che thân đó~♪』

『M-Minatsu!』

『Ê~, có sao đâu~, dù gì cũng đâu có nhìn thấy trực tiếp đâu mà~... Ơ, chị gái, không lẽ chị lại lớn hơn nữa rồi à?』

『Ể?』

『Ngực ấy... trước kia cũng lớn rồi nhưng đâu có đầy đặn đến thế này đâu nhỉ? Chị biến nó thành cỡ kinh khủng này từ lúc nào vậy...? H-huhu~, sao chị em với nhau mà... c-chị gái gian lận quá~!』

『A, này, Minatsu! Đ-đừng có sờ... a, ya, á...』

『...』

Những gì tôi nghe được chỉ toàn là những cuộc đối thoại như vậy.

Dù không nhìn thấy trực tiếp, nhưng chính vì không nhìn thấy nên trí tưởng tượng lại được dịp bay cao bay xa, những hình ảnh không đâu cứ lượn lờ trong đầu...

「............」

Thành ra tôi chẳng được nghỉ ngơi thoải mái chút nào. May mà không có khách khác ở đó...

Trong lúc tôi đang tái xác nhận sự tự do vô lối của cô em gái không hề thay đổi chút nào dù đã đến Kyoto,

「A... Yuuto-san.」

「Ồ...」

Có tiếng người gọi tôi từ phía sau.

Quay lại nhìn thì... Haruka trong bộ yukata khoác thêm áo choàng, vừa mới tắm xong.

「A, c-chị tắm xong rồi ạ? Bồn tắm thích thật chị nhỉ.」

Cô ấy vừa nói vừa cúi đầu hơi ngượng ngùng, nở một nụ cười mỉm.

「Ừm, à, ừ. Thế còn bọn Mika thì sao?」

「A, v-vâng ạ. Mika thì bảo là『P-phải thúc đẩy trao đổi chất để lớn lên mới được! Thanh lọc cơ thể đó!』 rồi vào phòng xông hơi đá nóng trong nhà, còn Hazuki-san và Alice-chan cũng ở lại cùng em ấy. Em thấy hơi choáng nên đã ra trước ạ.」

「Vậy à?」

「V-vâng.」

Nghe nói mới để ý, mặt Haruka có vẻ hơi ửng hồng.

Đôi má mềm mại phơn phớt sắc hồng đào.

Hơn nữa, Haruka vừa tắm xong trông cứ ấm áp thế nào ấy, lại còn thoang thoảng mùi dầu gội và dầu xả dịu nhẹ, tựa như hương hoa e ấp nở, lan tỏa khắp không gian...

「? Ơ, ờm, có chuyện gì vậy ạ, Yuuto-san?」

「! À, k-không có gì.」

Tôi vội lắc đầu nguầy nguậy.

Nhắc mới nhớ, trong chuyến du lịch suối nước nóng lần trước, vì bận đối phó với Umi-bouzu này nọ mà cuối cùng tôi cũng chẳng được thấy bộ dạng của Haruka sau khi tắm. Tuy đã thấy cô ấy mặc yukata lúc chơi bóng bàn, nhưng đó đâu phải là lúc mới tắm xong...

「...」

Nhìn lại lần nữa, cảnh tượng trước mắt thật mãn nhãn vô cùng.

Trong lúc tôi chỉnh lại gọng kính để tận hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc từ trên trời rơi xuống này thì,

「A, Y-Yuuto-san...」

「! G-gì vậy?」

Haruka có vẻ hơi bối rối nhìn lên tôi. Úi, ch-chết rồi, không lẽ ánh mắt có phần đen tối của mình đã bị lộ ra rồi sao?

Thế nhưng, trái với dự đoán của tôi, Haruka rụt rè liếc nhìn tôi rồi hỏi,

「À, ờm, bây giờ anh có rảnh không ạ...?」

「Hả?」

「À, là thời gian đó ạ. Kiểu như là free-time...」

Cô ấy vừa nói lí nhí vừa bồn chồn.

「Chắc là anh rảnh...」

「Nếu, ờm, nếu được, thì em nghĩ hay là chúng ta cùng nhau đi dạo trong lữ quán...」

「Đi dạo...?」

「V-vâng ạ. A, à không, không phải đi dạo cũng được ạ. Chỉ là dạo này có nhiều chuyện bận rộn quá, em không có dịp nói chuyện nhiều với Yuuto-san, nên em nghĩ nếu hai đứa mình có thể thong thả ở bên nhau thì tốt quá...」

「A...」

Đó cũng là điều tôi đang nghĩ.

Từ sau vụ lùm xùm buổi thử giọng, rồi lại đến chuyện làm trợ thủ cho câu lạc bộ lacrosse và đủ thứ khác, tôi đã không có thời gian để nói chuyện tử tế với Haruka. Vì vậy, tôi cũng đã muốn tìm một lúc nào đó để hai đứa có thể trò chuyện đàng hoàng.

Không ngờ Haruka cũng nghĩ giống mình...

「À, ờm, anh thấy sao ạ...? A, t-tất nhiên là nếu anh không bận gì thôi ạ...」

「Anh không bận gì đâu!」

Tôi trả lời ngay lập tức.

Làm gì có lý do nào để từ chối, dù chỉ nhỏ bằng sợi lông của con Koropokkuru.

Nghe vậy, gương mặt Haruka bừng sáng,

「A, vâng ạ♪」

Cô ấy gật đầu thật mạnh với nụ cười sung sướng từ tận đáy lòng.

Thế là tôi và Haruka quyết định dành thời gian bên nhau.

Chúng tôi cứ thế đi dạo vu vơ khắp lữ quán rộng lớn.

「A, Yuuto-san, kia là gì vậy ạ?」

「Hửm? À, không phải là tượng Bất Động Minh Vương sao? Lúc đến đây anh có thấy lướt qua...」

「Oa, thanh kiếm Độc Cô của ngài ấy đẹp quá...」

Chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn bức tượng Minh Vương võ dũng, gân cốt cuồn cuộn được đặt ở nơi giống như một đại sảnh.

「Yuuto-san, Yuuto-san, cái này dễ thương quá ạ♪」

「Để xem nào... Đặc sản Kyoto 『Bé Lươn Hamo-kichi đãng trí』... C-có dễ thương không vậy?」

「Dễ thương chứ ạ♪ Đôi mắt của bé ấy siêu kute luôn... À, hay là chúng ta mua một cặp nhé?」

「Hả? À, ừm, nếu Haruka muốn thì...」

「Ehehe, đồ đôi rồi nhé♪」

Rồi chúng tôi mua một cặp móc khóa giống hệt nhau ở cửa hàng lưu niệm trong lữ quán.

「A, chào buổi tối.」

「Chào buổi tối. Nếu tôi không nhầm thì là—Haruka-sama và Yuuto-sama, phải không ạ?」

「Vâng ạ. Ừm—chị có vẻ bận rộn nhỉ.」

「Vâng. Dạo này có nhiều chuyện quá... Nhưng nhờ có tiểu thư Nanami đến giúp mà tôi cũng đỡ hơn nhiều.」

「Ồ...」

「Tiểu thư Nanami đối với lữ quán này là một sự tồn tại độc nhất vô nhị...」

Rồi chúng tôi trò chuyện với Hina-san đang làm việc ở quầy lễ tân về Nanami-san.

Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những khoảnh khắc thật đa dạng.

「Chỉ cần được ở bên Yuuto-san thôi là em đã thấy hạnh phúc lắm rồi ạ♪」

「Haruka...」

Đã lâu lắm rồi mới có khoảng thời gian chỉ có hai đứa với Haruka.

Dù chẳng làm gì đặc biệt, chỉ là những giây phút bình dị vu vơ... nhưng đúng như lời Haruka nói, đó là khoảng thời gian viên mãn và hạnh phúc vô cùng.

Dẫu vậy, chúng tôi không thể cứ thế này mãi...

「—À, hay là chúng ta về phòng thôi. Nếu về muộn quá có khi bọn Mika lại lo.」

「A, vâng. Tiếc thật, nhưng đành chịu thôi ạ.」

Chúng tôi cùng gật đầu,

Rồi hai đứa cùng nhau bước trên hành lang dẫn về phòng.

Mặc dù chuyến đi này có một khởi đầu khá đường đột và ép buộc (bị bắt cóc bằng trực thăng tốc độ cao), nhưng tôi đã nghĩ rằng nó sẽ cứ thế trôi qua trong yên bình, không gặp phải sự cố lớn nào.

「...」

...Nhưng xem ra mọi chuyện không suôn sẻ như vậy.

「...」

「...」

Thứ đang chờ chúng tôi khi trở về phòng.

Đó là... hai tấm nệm được xếp sát vào nhau một cách thiếu tự nhiên, như một cặp chim uyên ương đang làm tổ.

4

「...」

「...」

Tạm thời, chúng tôi chỉ biết im lặng.

Hai tấm nệm được xếp sát cạnh nhau ngay trước mắt chúng tôi.

Đến cả gối cũng được đặt cạnh nhau một cách cẩn thận, nhìn kiểu gì cũng rõ ràng là dành cho một cặp đôi...

「...」

「...」

「...」

「...À, ờ... c-cái này là...」

Biết giải thích thế nào bây giờ.

Trong lúc tôi đang lúng túng không biết xử lý ra sao,

「À, ờm, cái này có nghĩa là chúng ta sẽ ngủ chung phải không ạ...?」

Haruka đã nói trước cả tôi.

「Là chúng ta sẽ, ờm, ngủ chung một tấm nệm, sát cạnh nhau...」

「À, ch-chà, chắc là vậy đó...」

Dù vậy, đó chỉ là một sự gợi ý ngầm, nói trắng ra thì chỉ là một quy tắc bất thành văn.

Chúng tôi chẳng có nghĩa vụ gì phải tuân theo nó cả. Mà nếu cứ ngây thơ làm theo thì, cái đó, sẽ có nhiều chuyện nguy hiểm lắm.

Vì vậy, tôi cố gắng tìm cách lấp liếm cho qua chuyện,

Nhưng,

「Em, em hiểu rồi ạ. Nếu không phiền, em xin phép được ngủ cùng anh...」

「Hả...」

Haruka đã đáp lại như thế.

Một câu trả lời... ngoài dự đoán.

「À, ờ, Haruka, em có hiểu, chuyện đó không...?」

Tôi cố gắng sắp xếp lại cái đầu đang hơi rối loạn của mình rồi hỏi.

「V-vâng. Là được ngủ cùng với Yuuto-san phải không ạ? N-nếu vậy thì... em vui lắm. V-vì nó gần giống với điều em đã ước ở『Hòn đá bói tình duyên』tại chùa Kiyomizu hồi trưa...」

「Hả...?」

Tại sao『Hòn đá bói tình duyên』lại xuất hiện ở đây...?

Thấy tôi có vẻ mặt nghi hoặc,

「À, là Mika đã bảo em thế ạ.『Ừm~, chị không cần phải nghĩ phức tạp về kỷ niệm của hai người làm gì đâu~. Trường hợp của chị hai thì cứ nghĩ về những điều chị muốn làm, những điều chị mong ước với anh hai là được mà♪ V-ví dụ như là, c-cái đó đó~』... V-vậy nên, em đã ước như vậy. Điều em muốn làm, điều em mong ước với Yuuto-san...〝Hôm nay con muốn được ở bên Yuuto-san mãi mãi ạ〟...」

「............」

Không, thì đúng là nếu ngủ chung thì sẽ được ở bên nhau mãi mãi rồi...

Nhưng không phải, vấn đề ở đây là Haruka hiểu được bao nhiêu về ý nghĩa của việc, khụ, ngủ chung. Mà tất nhiên là tôi rất vui khi Haruka có những mong muốn như vậy với mình.

Thế nên,

「À, Haruka này.」

「Vâng?」

「Nói sao nhỉ, cái đó...」

Tôi thử hỏi em ấy về ý nghĩa của việc đó (ngủ chung),

「Ơ, ngủ chung là hai người cùng nghỉ ngơi trên cùng một tấm nệm phải không ạ? Cái đó, gọi là gì nhỉ, ngủ cạnh nhau ạ...?」

「............」

...Đúng là không hiểu thật rồi...

Mà cũng phải, Haruka vốn ngây thơ trong sáng, lại còn có chút ngốc nghếch mà...

Dù vậy, tôi không thể cứ thế chấp nhận lời nói đó mà ngủ chung được, nên chỉ còn cách đánh trống lảng hoặc lấp liếm cho qua chuyện thôi.

Tôi ho khan mấy tiếng,

「À, ờ, ý anh là, trên đời này ấy, ngủ chung có nghĩa là phải tiếp tục làm việc đó cả đời...」

「Ơ...?」

「Một khi nam nữ đã qua đêm trên cùng một tấm nệm, thì từ đó về sau họ phải luôn ngủ trên cùng một tấm nệm. Vì vậy, trong những tình huống như thế này, chúng ta phải quyết định thật cẩn thận...」

Tuy có hơi khác, à không, khác rất nhiều, nhưng với một Haruka ngây ngô về những chuyện này như cá vàng thì có lẽ thế này cũng đủ hiệu nghiệm. Vả lại, theo một nghĩa nào đó thì cũng không sai.

Tôi nghĩ rằng nói đến mức này thì Haruka sẽ rút lui, ai ngờ,

「...Được... ạ...」

「Hả?」

「À, ờm... e-em... không sao đâu ạ... C-cùng một tấm nệm, m-mãi mãi cũng được... V-với Yuuto-san thì, em, e-em, muốn ở bên anh mãi mãi...」

「...」

Câu trả lời tôi nhận được lại là như thế.

Em ấy nhắm nghiền mắt, nói với khuôn mặt đỏ bừng như sắp bốc hơi.

「............」

...K-khoan đã?

Em ấy có thực sự hiểu ý nghĩa của việc đó không? Vì ngủ chung một tấm nệm mãi mãi tất yếu sẽ dẫn đến việc sống chung một nhà, sống chung một nhà có nghĩa là ở bên nhau suốt ngày đêm, mà ở bên nhau suốt ngày đêm có nghĩa là cuộc sống của tôi sẽ luôn tràn ngập hình bóng của Haruka, cả cuộc đời tôi sẽ luôn là một mùa xuân nở rộ...

Á, không được, chính tôi cũng không biết mình đang nói gì nữa rồi.

Một loạt những diễn biến hoàn toàn bất ngờ khiến cho các nơ-ron thần kinh trong não tôi rối tung cả lên.

Mà cũng phải thôi, làm sao trách được.

Ngay cả bây giờ, hình ảnh Haruka ngồi ngay ngắn trên nệm trong bộ yukata (lại còn là vừa tắm xong) với khuôn mặt đỏ như quả anh đào, cố gắng bày tỏ lòng mình, đã vượt qua ngưỡng dễ thương để trở nên đáng yêu vô cùng, đến mức chỉ cần em ấy ở đó thôi cũng đủ để mọi cuộc chiến tranh trên thế giới này biến mất...

「...!」

「? Y-Yuuto-san?」

Tôi không thể chịu đựng được nữa.

Lý trí mang tên "giữ nguyên hiện trạng" đã đến giới hạn của nó.

Khi tôi kịp nhận ra... thì tôi đã ôm chầm lấy Haruka.

「Y-Y-Y-Y-Yuuto-san!?」

「...」

Từ cánh tay, tôi cảm nhận được hơi ấm mềm mại và dễ chịu của Haruka.

Mùi dầu gội từ mái tóc còn hơi ẩm sau khi tắm gội phả vào mũi tôi nồng nàn hơn lúc nãy.

「À, ờm, c-cái này, là, là sao ạ...?」

「Haruka... cảm ơn em.」

「Ơ...?」

「Vì đã nói muốn ở bên anh mãi mãi. Cái đó, ờ thì, a-anh cũng có cảm giác tương tự, anh cũng muốn ở bên cạnh Haruka nhiều nhất có thể...」

Đó là những lời thật lòng của tôi.

Trải qua buổi thử giọng và những hiểu lầm trong thời gian đó, tôi đã nhận ra được tình cảm sâu thẳm trong trái tim mình.

—Mình muốn Haruka ở bên cạnh, và mình muốn được ở bên cạnh Haruka.

Tình cảm ấy trào dâng từ sâu trong lồng ngực tựa như dòng nước biển sâu, đó chính là điều tôi mong muốn mãnh liệt nhất lúc này.

「Y-Yuuto-san...」

「Haruka...」

「............」

Haruka nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Gương mặt em ấy tựa như một chú cún con chấp nhận tất cả.

Tôi ôm Haruka một lần nữa, rồi cứ thế ngả người xuống nệm—

RẦM! LOẠNG XOẠNG RẦM RẦM!

「!!」「!?」

Những âm thanh đó vang dội khắp phòng.

Ngay sau đó, từ phía cửa giấy của phòng bên cạnh, một tiếng「Ái!」vang lên cùng với những tiếng ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG! như có thứ gì đó ngã chồng lên nhau rồi lăn ra ngoài.

Kẻ xuất hiện đương nhiên là... cô nàng hai bím, chị hầu gái trưởng kiệm lời và cô bé hầu gái nhỏ con (như thường lệ, trên tay họ là máy quay phim @chuẩn Blu-ray).

「...」

「...」

Trước đòn tấn công bất ngờ này, chúng tôi không nói nên lời.

「À, hehe~, c-chị làm phiền rồi, à...?」

「...X-xin mời, cứ tự nhiên tiếp tục ạ.」

「—(gật, gật)」

Cả ba đồng thanh nói (à không, Alice chỉ gật đầu).

「............」

...Chà.

...Đúng rồi. Ngay từ lúc thấy tấm nệm được xếp kiểu cặp đôi bất thường, đáng lẽ tôi phải nhận ra khả năng có bàn tay của cô nàng hai bím này nhúng vào rồi. Nhưng vì tình hình quá sốc, hay đúng hơn là quá kích thích, nên tôi đã hoàn toàn loại nó ra khỏi vùng nhận thức của mình...

「À, chị không có ý xấu đâu? Kiểu như là, bọn chị chỉ muốn thực hiện nguyện vọng của chị hai theo cách của mình thôi...」

「...Là, giao tấm chân tình ạ.」

「—(gật, gật, gật, gật)」

Mika và đồng bọn tiếp tục bào chữa.

Mà ở tình huống này (tay cầm máy quay phim) thì nói gì cũng như đổ nước ion kiềm vào dung nham nóng chảy mà thôi...

Chính lúc đó.

Chớp... chớp...

「?」

Ánh đèn trên trần nhà bỗng nhấp nháy vài lần.

Thứ ánh sáng chập chờn như ánh đom đóm.

Và rồi khoảnh khắc tiếp theo.

Phụt...

「!」

Cùng với âm thanh nhỏ đó,

Tất cả đèn trong phòng đồng loạt tắt ngấm.

「Y-Yuuto-san...?」

Haruka cất giọng sợ sệt.

「Cái này... là cúp điện sao?」

Tôi bất giác nhìn quanh.

Không lẽ nào, đây cũng là một phần trong kế hoạch của cô nàng hai bím kia... chắc không phải đâu nhỉ?

Nhưng trong bóng tối, Mika và đồng bọn cũng đang,

「C-cái gì, sao vậy? S-sao lại tối om thế này~? T-tớ sợ tối lắm~ Anh hai ơi, chị hai ơi~...」

「...Mika-sama, hãy bình tĩnh. Tôi nghĩ đây chỉ là cúp điện thôi, có lẽ sẽ sớm có lại ngay.」

「—(gật, gật)」

Dựa vào cuộc đối thoại đó, có lẽ không phải do họ.

Vậy thì đây là cúp điện thật sao...

Nguyên nhân thì không rõ, nhưng chắc là vậy. Nếu thế thì bây giờ tốt nhất là không nên hoảng loạn mà cứ bình tĩnh theo dõi tình hình.

「Y-Yuuto-san...」

「Không sao đâu, đừng lo.」

Tôi đặt tay lên đầu Haruka, người đang lo lắng nép vào tôi, và trấn an em ấy.

「À, nhưng có lẽ đâu đó sẽ có đèn pin dự phòng. Để anh thử tìm xem.」

「A, v-vâng ạ.」

Chúng tôi gật đầu,

Rồi cả hai bắt đầu quờ quạng tìm kiếm trong phạm vi có thể với tới.

「Hừm, không có...」

Thường thì những thứ này hay được đặt ở đầu giường.

Tôi dùng tay rà soát bức tường và sàn nhà gần chỗ trải nệm,

「—!」

Bỗng nhiên, Haruka khẽ kêu lên.

「? Em sao vậy?」

「À, Yuuto-san, vừa rồi anh có nghe thấy tiếng gì lạ không ạ...?」

「Tiếng lạ?」

「V-vâng ạ. Giống như tiếng một người phụ nữ đang thổn thức...」

「? Không...」

Tôi không nghe thấy gì...

Hay là do tôi tập trung tìm đèn pin quá nên không để ý.

Thấy tò mò, tôi liền lắng tai nghe.

Và rồi,

............ưu.........ư ư ư ư ư ư ư.........

「!」

「A-anh nghe thấy rồi phải không? Một giọng than vãn nghe thật buồn thảm, như thể đang chán ghét cõi đời này...」

「À, ừ.」

Tuy không rõ đó có phải là tiếng người không, nhưng đúng là có một âm thanh kỳ lạ vang lên.

Một âm thanh khi trầm khi bổng, khiến lòng người bất an.

「...Không phải là tiếng gió hay tiếng mèo sao?」

「L-liệu có phải vậy không ạ? H-hay là, ma ạ...」

「Không thể nào...」

Về cơ bản, tôi không tin vào những hiện tượng siêu nhiên như ma quỷ, nên tôi khá nghi ngờ.

Trong lúc tôi đang nhíu mày quan sát tình hình,

「Oa, oa~!!」

「!」

Lần này là tiếng hét thất thanh của Mika vang lên trong bóng tối.

「A-anh hai... chị hai... c-cái đó...」

「?」

Tôi nhìn về phía đó xem có chuyện gì thì thấy—

............Sột... soạt soạt............sột soạt soạt.........

「!?」

Là một cái bóng kỳ dị in trên cửa giấy dưới ánh trăng.

Bóng hình lờ mờ của một cơ thể mảnh khảnh cùng mái tóc xõa tung như rong biển. Trông như một thiếu nữ trẻ thất tình, đang bị ngọn lửa hận thù thiêu đốt, lê mái tóc dài bước đi...

「C-cái này...」

「Q-quả nhiên là, m-ma ạ...」

Haruka run rẩy bám chặt lấy tôi.

「P-phải làm sao đây... Y-Yuuto-san... Yuuto-san...」

「...」

Quả thật tình hình lúc này đã vượt quá tầm hiểu biết của tôi.

Chắc chắn đang có một hiện tượng bất thường nào đó xảy ra ngay trước mắt.

Nhưng cho dù tình huống trước mắt có khó hiểu đến đâu... vẫn có một điều chắc chắn.

Đó là—

「...Anh sẽ bảo vệ em.」

「Ơ...?」

「...Không sao đâu. Dù có chuyện gì xảy ra, anh nhất định sẽ bảo vệ Haruka. Vì vậy... em không cần phải sợ.」

Tôi ôm chặt lấy Haruka và nói.

Dù hiện tượng trước mắt là do ma quỷ hay oán linh gây ra, tôi cũng sẽ liều mình bảo vệ Haruka. Dù có bị nguyền rủa khiến cặp kính dính chặt vào mặt cả đời, tôi cũng sẽ đứng trước Haruka. Đó là niềm tin của tôi.

「Yuuto, san...」

「Không sao đâu.」

Tôi nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của Haruka và nói lại một lần nữa.

Vì Haruka, tôi sẽ không bao giờ lùi bước, dù đối thủ là ai đi chăng nữa.

Tôi thầm thề một lần nữa trong lòng rồi đối mặt với cái bóng bên kia cửa giấy,

「...Đến nước này thì không còn cách nào khác.」

「...Hazuki-san?」

Trong bóng tối, chị hầu gái trưởng kiệm lời khẽ nói.

「...Vì Haruka-sama và Mika-sama. Có hơi mạnh tay, nhưng tôi sẽ tiêu diệt tất cả. Alice-chan.」

「—(gật, gật)」

Cùng với giọng nói đó, tôi nghe thấy tiếng lạch cạch như đang lấy thứ gì đó ra.

Tiếp theo, những tiếng CHOEN CHOEN CHOEN CHOEN CHOEN CHOEN...! vô cùng ồn ào vang lên trong bóng tối.

「...Lên nào.」

「—(gật!)」

Họ ra hiệu cho nhau,

Rồi cùng lúc bật người nhảy lên.

Với tốc độ chớp nhoáng, họ chém đôi cánh cửa giấy, chĩa cưa máy và cạnh tay vào cái bóng đen đang đứng phía sau.

「...Đến đây là hết.」

「—(gật!)」

「...!」

Cái bóng bị kẹp giữa chị hầu gái trưởng kiệm lời và cô bé hầu gái nhỏ con.

Người ở đó là...

「...Cô là.」

「—(gật?)」

「A, ara ra~, bị phát hiện mất rồi à~」

「N-Nanami... san...?」

Là chị hầu gái tươi cười đang nở một nụ cười khó xử.

Chị ấy mặc một bộ đồ trắng như kimono bên ngoài bộ đồng phục hầu gái, một tay giữ bộ tóc giả dài rối bù, đứng sững sau cánh cửa giấy với vẻ mặt ngượng ngùng.

「...」

...Vậy tức là, con ma đó chính là Nanami-san...?

Dựa vào tình hình thì không còn khả năng nào khác.

Nhưng tại sao chị hầu gái tươi cười này lại làm chuyện này...

Thấy chúng tôi sững sờ nhìn nhau,

「À, ờm thì~, cái này là vì Haruka-sama và Yuuto-sama ạ~」

Chị ấy vừa cười ha hả có phần ngượng nghịu, vừa bắt đầu giải thích.

「Thì đó, chẳng phải đây là chuyến du lịch Kyoto hiếm có sao~. Người ta nói rằng ở nơi xa lạ, nam nữ thường cởi mở hơn, và trong những tình huống giới hạn, mối quan hệ giữa nam nữ sẽ xích lại gần nhau hơn rất nhiều~. Tôi nghĩ rằng đây là cơ hội để mối quan hệ của hai vị tiến thêm một bước, dù chỉ là một chút~」

「Ơ...」

「Nói tóm lại, đây là một sự kiện bất ngờ do Nanami-san dàn dựng ạ~? Nói một cách dễ hiểu hơn thì là『CHIẾN DỊCH CHƠI KHĂM TẠI LỮ QUÁN・MỐI LƯƠNG DUYÊN BẮT ĐẦU TỪ CON MA DẠO ẤY♡』ạ~」

「............」

Nói cách khác, toàn bộ chuỗi sự kiện này (phần sau) đều là do Nanami-san sắp đặt sao...?

Dù không muốn thừa nhận lắm, nhưng tóm lại thì là như vậy.

Như để khẳng định suy nghĩ của tôi, Nanami-san nháy mắt một cách tinh nghịch,

「Nhưng mà công sức lên kế hoạch và thực hiện cũng đáng lắm chứ ạ~. Không khí đã trở nên rất tuyệt, lại còn được nghe những lời nói thật素敵 của Yuuto-sama nữa~♪」

「A...」

Lời nói đó làm tôi nhớ lại những lời mình đã nói lúc nãy.

Ối, không, nếu tính cả phần do bọn Mika dàn dựng (tấm nệm kiểu cặp đôi) thì chẳng phải tôi đã nói ra những lời cực kỳ xấu hổ và không thể để người khác nghe thấy hay sao? Hình như tôi đã nói nào là ở bên nhau mãi mãi, rồi là dù có chuyện gì cũng sẽ bảo vệ em ấy...

「À, đúng rồi nhỉ~. Anh hai, anh vừa nói mấy câu ghê gớm lắm đó nha~♪」

「...Nếu muốn, bây giờ hai vị tiếp tục cũng không sao ạ.」

「—(gật gật♪)」

「Ực...」

Đến cả bọn Mika cũng ném về phía tôi những nụ cười ấm áp đến khó chịu.

Trong lúc tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn có cái lỗ để nhảy cắm đầu xuống,

「A... n-nhưng mà, em đã rất vui ạ...」

「Ơ...」

「V-vì Yuuto-san đã nói rằng dù có chuyện gì cũng sẽ bảo vệ em... Hơn nữa, Yuuto-san lúc đó, trông thật oai phong...」

「Haruka...」

「Rất tuyệt vời, ạ...」

Haruka mặt đỏ bừng, hai tay vân vê trước ngực, những lời em ấy nói... có lẽ là sự cứu rỗi duy nhất lúc này.

Bên cạnh đó, vẫn như thường lệ,

「Oa, hú hú! Sao mùa đông mà trong phòng này lại cứ như miền nhiệt đới mùa hạ thế nhỉ~♪ Thật là, lúc nào cũng như đảo Mùa Xuân Hạnh Phúc trên đường xích đạo vậy~♪」

「...Nóng quá ạ.」

「—(gật gật)」

Cô nàng hai bím với gương mặt nham nhở vẫn tiếp tục trêu chọc một cách cực kỳ vui vẻ... nhưng tôi quyết định sẽ lơ chúng đi như tảng băng trôi trên biển Okhotsk giữa mùa đông.

Bên tai tôi, tiếng đồng hồ tích tắc... tích tắc... vang lên.

Trước mắt, trần nhà đen kịt trải ra như một hố đen.

Tôi lấy điện thoại ra xem, đã hơn mười hai giờ đêm một chút.

Bình thường thì đây là lúc tôi đang chuyển từ giai đoạn ngủ sâu sang ngủ mơ...

「...」

...Không ngủ được.

Cơn buồn ngủ hoàn toàn không ghé thăm.

Hay đúng hơn là não tôi đang ở trong trạng thái từ chối tiếp khách.

Nguyên nhân thì đã quá rõ ràng.

Chỉ cần nghĩ đến việc Haruka đang ngủ trong bộ yukata ngay phía bên kia tấm cửa giấy này thôi. Cộng thêm vụ suýt ngủ chung trên tấm nệm cặp đôi lúc nãy, rồi đến cái gọi là『CHIẾN DỊCH CHƠI KHĂM TẠI LỮ QUÁN・MỐI LƯƠNG DUYÊN BẮT ĐẦU TỪ CON MA DẠO ẤY♡』của Nanami-san, các tế bào não màu bùn của tôi đã ở trong trạng thái tỉnh táo cực độ.

「............」

...Thôi rồi.

Tôi đã thử đếm số nguyên tố, thử chơi nối chữ một mình để chìm vào giấc ngủ, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì.

「…Hay là đi dạo một chút nhỉ…」

Nếu không làm dịu cái đầu đang nóng bừng này đi, có lẽ tôi sẽ cứ nhìn trân trân lên trần nhà cho đến sáng mất.

Nghĩ vậy, tôi khoác chiếc áo choàng bên ngoài bộ yukata, mở cửa fusuma rồi bước ra hành lang.

Bên trong lữ quán về đêm tĩnh lặng như tờ.

Đương nhiên là chẳng có bóng người nào đi lại, chỉ có ánh đèn dự phòng được lắp đặt đó đây dọc hành lang cùng ánh đèn thoát hiểm ở gần cửa ra vào khẩn cấp là đang tỏa sáng mờ ảo tựa những ngọn đuốc.

「Yên tĩnh thật đấy…」

Vừa lẩm bẩm, tôi vừa thong thả dạo bước trong lữ quán.

Hành lang lát ván được xây dựng theo phong cách thuần Nhật.

Khi tôi vừa đến một khúc quanh,

「…Hử?」

Tôi chợt thấy một bóng người.

Ở nơi giao nhau giữa hai hành lang, người ta đã tận dụng không gian để tạo ra một khoảng sân trong.

Và ngồi trên một tảng đá ở góc sân đó, ngước nhìn lên bầu trời… là Nanami-san.

Hừm, giờ này rồi mà chị ấy còn làm gì ở đây nhỉ. Hay là cũng giống mình, không ngủ được nên đi dạo chăng.

「Nanami-s…」

Tôi định cất tiếng gọi thì, 「A…」

Tôi bất giác dừng lại giữa chừng.

Hay nói đúng hơn là không thể không dừng lại.

Bởi vì… dưới ánh trăng xanh nhạt soi rọi từ khoảng không thông tầng, gương mặt nghiêng của chị ấy trông hoàn toàn khác hẳn với vẻ tươi cười thường ngày của một cô hầu gái.

Tôi không thể diễn tả được nó khác ở điểm nào.

Nếu nói đó là một khác biệt nhỏ nhặt thì cũng đúng, mà nếu nói mọi thứ đều lạ lùng thì tôi cũng sẽ gật đầu đồng ý.

Nhưng nếu buộc phải nói ra, thì cảm giác khác lạ này… gần giống nhất với cảm giác tôi thoáng có được lúc chị ấy chào hỏi khi chúng tôi mới đến lữ quán.

「…」

Hừm, rốt cuộc là có gì không ổn nhỉ…

Trong lúc tôi còn đang chần chừ vì cảm giác lạ lùng khó hiểu ấy,

「──Ara, chẳng phải là Yuuto-sama đó sao?」

「A…」

Nanami-san đã nhận ra và lên tiếng gọi tôi trước.

「Giờ này rồi ngài còn làm gì thế ạ? Ngài không ngủ được sao?」

「À, vâng, cũng có thể nói là vậy…」

Tôi trả lời, giọng có chút ấp úng.

「Ufufu~, hay là do ngài vẫn không thể quên được cảm giác khi chạm vào Haruka-sama ban nãy, nên mắt và nhiều chỗ khác vẫn còn tỉnh táo chăng?」

「Hả? K-không phải!」

Tôi bất giác nghẹn lời.

S-sao chị ta lại biết được chứ!?

Thấy tôi luống cuống vì bị đoán trúng phóc, chị ấy nói tiếp:

「Fufufu, chuyện cỏn con thế này Nanami-san nhìn thấu hết đấy ạ~. Đâu phải vô cớ mà tôi đã quan sát Yuuto-sama suốt nửa năm qua đâu~♪ ──Nhưng tôi cũng hiểu cảm giác của Yuuto-sama mà~. Bởi vì── hôm nay thật sự rất vui, phải không ngài?」

Chị ấy đột ngột thay đổi tông giọng rồi mỉm cười.

「Mọi người cùng nhau tham quan Kyoto, cùng cười đùa vì những chuyện nhỏ nhặt… Ở đó có Mika-sama đang cười, Haruka-sama và Yuuto-sama đang mỉm cười, bên cạnh còn có Hazuki-san và Alice-chan nữa… Đó quả thật là một ngày hạnh phúc không lời nào diễn tả hết~.」

「Nanami-san?」

Tôi lại cảm thấy có gì đó khác lạ trong dáng vẻ của cô hầu gái tươi cười này.

Nụ cười có phần cô đơn hiện lên khi chị nheo mắt lại, trông cứ như thể đang hoài niệm về một ký ức xa xôi không bao giờ trở lại…

「…?」

Trong khoảnh khắc, tôi dường như thấy có gì đó lấp lánh trên má chị.

Một giọt nước mắt phản chiếu ánh trăng, khẽ tỏa sáng.

Nhưng khi tôi sửa lại gọng kính rồi nhìn kỹ một lần nữa, nó đã biến mất.

…Là mình hoa mắt sao?

Ở đây khá tối, có lẽ mình đã nhìn nhầm thứ gì đó. Hoặc là…

Trong lúc tôi còn đang phân vân thật giả,

「──Yuuto-sama, xin hãy chăm sóc cho Mika-sama nhé.」

「Hả?」

Nanami-san đột nhiên nói vậy rồi cúi đầu chào tôi.

「Tôi cũng lo lắng cho Haruka-sama, nhưng có lẽ dù tôi không nói gì thì Yuuto-sama cũng sẽ tự mình lo liệu mọi chuyện cho cô ấy~. Nhìn hành động và lời nói của Yuuto-sama lúc nãy là tôi biết ngay~. Hơn nữa còn có cả Hazuki-san ở bên cạnh~. Nhưng── với Mika-sama thì lại khác~. Trông vậy thôi chứ Mika-sama là một cô bé rất cô đơn và thích được cưng chiều đấy ạ~. Chỉ là điều đó hơi khó nhận ra và cũng khó truyền đạt mà thôi~.」

「À vâng…」

Chuyện chị ấy quan tâm đến Mika thì tôi hiểu rồi.

Nhưng tại sao lại nói chuyện đó vào lúc này…?

Trong khi tôi còn đang hoàn toàn không hiểu gì,

「Thôi nào~, có lẽ tôi nên đi nghỉ đây ạ~. Cũng khuya rồi, thức nữa sẽ ảnh hưởng đến ngày mai~. Tôi biết trong đầu Yuuto-sama đang tràn ngập hình ảnh này nọ của Haruka-sama, nhưng ngài cũng nên đi ngủ sớm đi thì hơn đấy ạ~♪」

「A, nà…」

「Ufufu, vậy chúc ngài ngủ ngon~」

Vừa cười, Nanami-san vừa rời khỏi khoảng sân trong.

Cái vẻ tùy hứng và thích trêu chọc người khác ấy, hoàn toàn là của cô hầu gái tươi cười thường ngày.

「…Mình cũng nên quay về thôi.」

Dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng cuộc trò chuyện với Nanami-san dường như đã giúp tôi thấy hơi buồn ngủ. Tôi có cảm giác nếu bây giờ nằm xuống futon, dù không ngủ say như chết thì cũng có thể có một giấc ngủ yên lành.

「…」

──Mà nói đi cũng phải nói lại, Nanami-san hôm nay lạ thật.

Lúc thì phấn khích quá đà, lúc lại đột nhiên nghiêm túc. Cứ như thể không thể nắm bắt được chị ấy vậy. Mà thôi, tôi cũng không diễn tả được.

「…」

Mà, xét theo một khía cạnh nào đó, việc không hiểu được chị ấy cũng là chuyện thường ngày rồi.

Dù trong lòng vẫn còn chút vướng mắc, lúc đó tôi đã không nghĩ ngợi nhiều mà quay gót về phía hành lang dẫn đến phòng mình.

5

Buổi sáng bắt đầu bằng một sự náo loạn.

Khi hai phần ba ý thức của tôi vẫn còn chìm trong cõi mộng, bên tai đã văng vẳng những tiếng la hét và tiếng chân chạy huỳnh huỵch.

Tất cả dường như đều phát ra từ căn phòng kế bên, cách một lớp cửa fusuma.

「Ừm…」

Mới sáng sớm mà có chuyện gì vậy…?

Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ, kim chỉ sáu rưỡi sáng. Cũng không thể nói là quá sớm, nhưng chắc chắn chưa phải giờ dọn dẹp.

Tôi lắc cái đầu vẫn còn lơ mơ buồn ngủ, đeo chiếc kính để cạnh gối rồi bước ra khỏi futon.

Tôi gõ cửa fusuma rồi ló đầu vào phòng bên cạnh.

「Có chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì sao…?」

「A-Anh hai!」

「?」

Vừa mở cửa ra, Mika với mái tóc hai bím rối tung đã nhào tới chỗ tôi.

「C-có chuyện rồi! C-có chuyện lớn rồi, a-anh hai!」

「Hả? N-này…」

Cô bé vừa kêu lên vừa ôm chầm lấy tôi.

Trong mắt con bé dường như đang ngấn những giọt lệ lớn… Gì thế này, có chuyện gì vậy?

「Chuyện lớn… là chuyện gì?」

「N-Nanami-san, Nanami-san…!…」

「Nanami-san?」

「H-hu hu…」

Dù tôi có hỏi, con bé cũng chỉ liên tục gọi tên cô hầu gái tươi cười đó mà không nói thêm được gì.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô nàng tóc hai bím này như vậy.

Đành chịu, tôi quay sang nhìn đám Haruka.

「Rốt cuộc là có chuyện gì…?」

「A, v-vâng, c-chuyện là…」

Haruka ngẩng lên với vẻ mặt hốt hoảng, ánh mắt lo âu nhìn tôi.

Rồi,

「N-Nanami-san… đã biến mất rồi ạ.」

「Hả?」

「S-sáng nay khi thức dậy, em đã thấy cái này đặt trước cửa phòng…」

Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của Haruka.

Ở đó có một bức thư và một bộ đồng phục hầu gái được gấp gọn gàng.

Chúng nằm im lìm ở đó, như thể đang nói lời từ biệt với chúng tôi.