0
『Đầu tiên, xin thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi khi phải nói lời từ biệt theo cách này』
Lá thư bắt đầu bằng câu đó.
『Tôi vô cùng áy náy khi phải bỏ dở nhiệm vụ giữa chừng, dù đã nhận được ơn huệ không sao đáp đền của tất cả mọi người trong nhà Nogizaka, đứng đầu là tiểu thư Haruka, tiểu thư Mika và tiểu thư Akiho. Tuy nhiên, vì một số lý do bất khả kháng, lần này tôi phải trở về nhà và gánh vác trọng trách của một bà chủ. Về việc này, quả thực là một quyết định vô cùng đường đột và không lời nào có thể tạ lỗi cho đủ… nhưng tôi xin phép được từ chức khỏi đội hầu gái. Tôi cũng vô cùng xin lỗi Hazuki-san. Những công việc cần bàn giao tôi đã ghi lại riêng, xin hãy lo liệu giúp. Cuối cùng, xin chúc mọi người luôn mạnh khỏe…』
〝Bà chủ đời thứ mười lăm của Quán trọ Kyoto Nanashiro, Nanashiro Nanami〟
Lá thư kết thúc như vậy.
「C-Chuyện này là…」
Tôi bất giác buột miệng trong khi vẫn cầm bức thư trên tay.
Nói một cách đơn giản, đây là thư từ biệt và đơn từ chức của Nanami-san… phải không?
Chuyện quá đột ngột khiến tôi chưa thể hiểu hết được, nhưng ngoài ra cũng chẳng thể nghĩ được gì khác. Nhưng tại sao lại đột ngột như vậy…
Trong lúc tôi còn đang bối rối trước diễn biến bất ngờ này,
「Sao lại thế này… Không thể như vậy được. Chẳng hề bàn bạc với chúng em một lời nào mà lại tự ý quyết định như vậy… hức…」
「Mika…」
Cô nàng hai bím thốt lên những lời như nghẹn lại.
「N-Như thế này chẳng khác nào một mảnh giấy nhắn máy móc cả… V-Với Nanami-san, chúng em chỉ là những người hời hợt đến thế thôi sao? Là những người không quan trọng sao? Này, anh hai, anh hai ơi… hức…」
Cô bé vừa hỏi vừa vùi mặt vào ngực tôi như đang bám víu lấy.
Đó là một vẻ mặt hoảng loạn mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Chắc hẳn điều đó chứng tỏ… cô bé đã yêu quý Nanami-san đến nhường nào. Hai người họ, theo một nghĩa khác với Haruka, giống như chị em ruột thịt vậy…
「…」
「A-Anh Yuuto…」
Haruka cũng quay sang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
Tôi đáp lại ánh nhìn bất an của cô ấy bằng ánh mắt như muốn nói 「…Anh không sao」, rồi hỏi:
「Chúng ta không thể liên lạc với Nanami-san được sao ạ?」
Tôi quay sang hỏi cô hầu gái trưởng ít nói đang đứng chờ bên cạnh.
Nhưng Hazuki-san chỉ lặng lẽ lắc đầu.
「…Vâng ạ. Từ lúc nãy tôi đã cố gắng gọi điện thoại di động nhưng không có tín hiệu kết nối…」
「Chị có biết cô ấy đang ở đâu không? Bằng cách dùng GPS hay gì đó mà mọi người vẫn thường dùng với chúng tôi…」
「…Rất tiếc là tất cả những thứ đó đều đã bị vô hiệu hóa, nên hiện tại thì… Quả là Nanami-san, có vẻ như cô ấy không hề sơ hở ở những điểm này.」
Cô ấy vừa nói vừa cụp mắt xuống.
「Vậy sao ạ…」
Tôi khẽ thở hắt ra trước những lời đó.
Xem ra những gì tôi có thể nghĩ ra ngay lập tức thì họ đều đã làm cả rồi.
「Anh hai… anh hai ơi… hức…」
「A-Anh Yuuto…」
Dưới ngực tôi là bóng dáng Mika đang vùi mặt và khẽ nức nở.
Bên cạnh, Haruka vẫn đang nhìn tôi chằm chằm như cầu khẩn với vẻ mặt đau buồn.
「…………」
Tại sao lại ra nông nỗi này…
Tôi bất giác cúi nhìn xuống sàn nhà và thầm nghĩ. Mới hôm qua thôi, chỉ mới một lúc trước thôi, chúng tôi còn cùng nhau cười đùa vui vẻ với cô hầu gái hay cười, còn cùng nhau trò chuyện…
「…Cùng nhau, trò chuyện…?」
Đến đây, tôi chợt nhận ra.
『──Thưa cậu chủ Yuuto, xin hãy chăm sóc cho tiểu thư Mika nhé~』
「A…」
Đó là chuyện của vài giờ trước.
Cuộc trò chuyện giữa tôi và Nanami-san ở sân trong vào đêm qua.
Ánh mắt cô ấy như đang nhìn về một nơi xa xăm dù đang ở ngay đó, rồi cả lời dặn dò hãy chăm sóc Mika nữa, tôi đã thấy có gì đó là lạ… Chẳng lẽ là đang ám chỉ chuyện này sao?
「…………」
「…Cậu chủ Yuuto?」
「Hả?」
「…Có chuyện gì vậy ạ? Sao cậu đột nhiên im lặng thế…」
Hazuki-san nhìn tôi đầy lo lắng khi thấy tôi đang đăm chiêu suy nghĩ.
「À, ờ, thì…」
「…?」
「Thật ra thì…」
Dù có chút do dự, nhưng tôi nghĩ mình nên nói ra chuyện này.
Bản thân tôi cũng vừa bối rối vừa kể lại chuyện đêm qua.
「…Nanami-san đã nói những lời như vậy sao…」
「T-Thật không? N-Nanami-san, chị ấy thật sự đã nói vậy sao…?」
「V-Vậy có nghĩa là, chị ấy đã quyết định trước việc này rồi sao ạ? Thế thì chuyến du lịch lần này cũng…」
「──(…)」
Mọi người nhìn nhau với vẻ mặt bối rối.
Dường như không ai có thể đoán được ý định thật sự đằng sau hành động quá ư đột ngột của cô hầu gái hay cười.
「…………」
Thú thật, tôi không biết rõ ngọn ngành.
Tôi không biết cô hầu gái hay cười đó đang nghĩ gì mà lại hành động như vậy.
Thế nhưng.
「…………」
Cứ thế này mà chia tay như trong thư viết thì không thể nào chấp nhận được…
Dù Nanami-san có lý do riêng của cô ấy, nhưng việc chỉ bị đơn phương thông báo chia tay mà không được nghe giải thích cặn kẽ rồi cứ thế 「Vâng, tạm biệt」 thì thật quá vô lý.
Hơn nữa, lúc đó… Nanami-san đã rơi lệ.
Chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua nên tôi không thể xác nhận rõ ràng, nhưng tôi chắc chắn đã nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh trên má cô ấy.
Thật tình cờ khi tôi nhận ra điều đó… Tôi cảm thấy nó phải có một ý nghĩa gì đó.
「…」
Nếu vậy thì… việc cần làm lúc này chỉ có một mà thôi.
Tôi nhìn vào mặt mọi người──
1
「──Mọi người, chúng ta thử đến chỗ Hina-san xem sao?」
「Hả?」
「Hina-san ấy. Đến chỗ cô ấy và hỏi thử về Nanami-san xem…」
Đó là điều đầu tiên tôi nghĩ đến.
Việc cần làm ngay bây giờ.
Trong tình hình hiện tại, khi mà chúng ta hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, có lẽ người gần gũi nhất với tung tích của Nanami-san chính là cô ấy. Nếu vậy thì dù chỉ hỏi thôi cũng đáng để thử, và biết đâu chúng ta còn có thể gặp trực tiếp Nanami-san.
「A, v-vâng ạ. Em nghĩ đó là một ý hay.」
「Nếu có thể tìm ra manh mối về Nanami-san thì chuyện gì em cũng làm!」
「…Tôi cũng đồng ý ạ.」
「──(gật gật)」
Haruka và những người khác cũng đồng tình.
「Ừm, quyết định vậy đi. Chúng ta đi thôi.」
Thế là chúng tôi quyết định tìm đến cô quản lý mà chúng tôi mới quen hôm qua.
Quầy lễ tân vắng tanh không một bóng người vào buổi sáng sớm.
Ở đó có bóng dáng Hina-san đang sắp xếp thứ gì đó trông như sổ đăng ký của nhà trọ.
「Thưa quý khách…」
Khi thấy chúng tôi, Hina-san khẽ cất tiếng, có vẻ ngạc nhiên.
「Chào buổi sáng. Ừm, chúng tôi có vài điều muốn hỏi…」
「Điều muốn hỏi…」
Nghe những lời đó, cô ấy chợt khựng lại.
Nhưng dường như đã đoán được ý định của chúng tôi ngay lập tức,
「…, …Là về chuyện của Nanami-chan── tiểu thư Nanami, phải không ạ?」
Cô ấy nhìn chúng tôi như thể dò xét.
Vẻ mặt có chút cảnh giác của cô ấy làm tôi hơi bận tâm, nhưng nếu cô ấy đã hiểu thì câu chuyện sẽ nhanh hơn.
「Vâng. Chuyện Nanami-san từ bỏ công việc hầu gái nhà Nogizaka để trở thành bà chủ là thật sao ạ?」
「Chuyện đó…」
「Em biết là có lý do riêng… là vì chuyện của quán trọ phải không? S-Sao Nanami-san lại đột ngột phải kế nghiệp bà chủ vậy? Tại sao chị ấy lại không thể gặp chúng em? Chỉ để lại một lá thư như thế rồi tự ý biến mất, bình thường Nanami-san sẽ không bao giờ làm vậy đâu…」
「…」
Mika cũng xen vào hỏi từ bên cạnh.
Trước hàng loạt câu hỏi, Hina-san dường như đang chìm vào suy tư.
Một khoảng lặng ngắn.
Nhưng câu trả lời tiếp theo lại là,
「──Xin lỗi, nhưng xin quý khách hãy về cho.」
「Hả…」
「Tôi không biết chi tiết về lá thư đã được để lại. Nhưng nếu tiểu thư Nanami đã viết như vậy, thì tôi cho rằng đó chính là ý muốn của cô ấy. Nếu thế, tôi không có quyền cũng như nghĩa vụ phải nói thêm bất cứ điều gì.」
Cô ấy vừa nói vừa nhìn thẳng vào chúng tôi.
「Chúng tôi hiểu điều đó. Nhưng…」
Dù chỉ một chút thôi── tôi định nói tiếp, nhưng lại bị ngắt lời một cách dứt khoát.
「Xin lỗi quý khách.」
「Tiểu thư Nanami là một người vô cùng cần thiết đối với chúng tôi, đối với quán trọ này… Có thể nói, cô ấy là báu vật của quán trọ. Việc tiểu thư nói rằng sẽ trở về là một điều may mắn đối với chúng tôi… Do đó, chúng tôi không có lý do gì để cản trở việc đó cả.」
Cô ấy nói với vẻ mặt vô cùng trang nghiêm.
Dù giọng điệu vẫn rất lịch sự, nhưng nó lại đi kèm với một ánh nhìn và cảm xúc mạnh mẽ chưa từng thấy.
Trước áp lực đó, chúng tôi có phần bị lấn át.
「──Tiểu thư sẽ chính thức kế nhiệm chức vụ bà chủ trong nghi lễ kế vị được tổ chức vào chiều tối nay tại khu nội viện 『Bắc Thần Điện』.」
「Hả?」
「Đó là việc đã được quyết định và phải được thực hiện… Dù cho ý muốn của tiểu thư có ra sao đi nữa, thì việc đó vẫn sẽ tiến hành. Do đó, từ đây trở đi, đây là vấn đề không liên quan đến quý vị, những người ngoài cuộc… không, thậm chí sự hiện diện của quý vị còn có khả năng trở thành vật cản đối với tiểu thư… Nói thẳng ra thì── quý vị đang gây phiền phức. Vì vậy, tôi xin nhắc lại lần nữa. Xin quý vị hãy về cho.」
Cô ấy vừa nói vừa nhìn thẳng vào chúng tôi với vẻ mặt như đã hạ quyết tâm.
「N-Này, dù sao đi nữa thì như thế cũng quá đơn phương rồi đấy? Người ngoài cuộc với gây phiền phức gì chứ, chúng tôi đã quen biết Nanami-san hơn mười năm rồi đó? Sao cô lại có thể nói như vậy…」
Mika vừa lay động mái tóc hai bím vừa tiến lại gần, nhưng Hina-san chỉ lặp lại lời xin lỗi mà không tiếp nhận thêm bất cứ điều gì.
「Xin lỗi quý khách.」
Từ vẻ mặt của cô ấy, trái ngược với thái độ có phần dè dặt, có thể thấy được một ý chí mạnh mẽ rằng cô ấy sẽ không bao giờ nhượng bộ trong vấn đề này.
…Ở đây, dù có cố nài nỉ thêm nữa thì người này cũng sẽ không thay đổi thái độ đâu.
Nếu vậy thì,
「…Tôi hiểu rồi.」
「A-Anh hai?」
「Chúng ta về phòng thôi. Xin lỗi đã làm phiền cô từ sáng sớm.」
Cứ đôi co ở đây cũng chỉ tổ tốn thời gian.
「A-Anh hai, tại sao chứ!? Chuyện của Nanami-san vẫn còn…」
「Nghe lời anh đi.」
Tôi dỗ dành Mika đang lớn tiếng, rồi chào Hina-san và rời khỏi quầy lễ tân.
Vừa về đến phòng, Mika đã quay sang nhìn tôi với giọng gay gắt.
「T-Tại sao lúc đó anh lại lùi bước hả, anh hai! Bị nói là người ngoài cuộc, không liên quan mà cứ thế bỏ đi là sao… hức!」
「Không, chuyện đó là vì…」
「N-Nếu đã vậy thì em sẽ đi một mình! Anh có cản cũng vô ích thôi! Em sẽ xông thẳng vào từ chính diện!」
Cô bé hăng hái tuyên bố, khuôn mặt phấn khích như một chú mèo con bị thắt nơ bướm trên ria mép, mái tóc hai bím vung vẩy.
「N-Làm vậy cũng đâu được…」
Đó chẳng khác nào đi gây sự cả, mà vốn dĩ với cái thân hình nhỏ bé này (1m47) của cô nàng hai bím, có dùng sức cũng chỉ tổ bị nhân viên tống cổ ra ngoài là cùng.
Thay vào đó, điều cần làm bây giờ là xác nhận ý định thật sự của Nanami-san.
Cô hầu gái hay cười đó đang nghĩ gì.
Thuyết phục Hina-san thêm nữa cũng chẳng có kết quả. Nếu vậy, cách duy nhất còn lại là gặp trực tiếp Nanami-san và xác nhận ý định của cô ấy.
Để làm được điều đó,
「Khu nội viện 『Bắc Thần Điện』, cô ấy đã nói vậy nhỉ…」
Nơi mà Nanami-san sẽ thực hiện nghi lễ (?) kế nhiệm chức bà chủ.
Đó hình như là tên của khu nhà riêng thuộc Quán trọ Nanashiro nằm gần tòa nhà chính này.
「V-Vâng ạ. Nanami-san… đang ở đó phải không anh?」
Haruka khẽ gật đầu.
「Ừ…」
Điều chúng ta cần làm nhất bây giờ là bằng cách nào đó đến được cái nơi gọi là 『Bắc Thần Điện』 và gặp Nanami-san.
Chỉ có điều, đó là một việc vô cùng khó khăn. Dù có đến được 『Bắc Thần Điện』 cũng không chắc có thể gặp được Nanami-san, mà vốn dĩ họ cũng chẳng đời nào dễ dàng cho những kẻ mà Hina-san gọi là 『người ngoài cuộc』 và 『gây phiền phức』 như chúng ta đi qua…
「…Nhưng mà, không thể vì thế mà bỏ cuộc được…」
「Hả?」
Mika đứng bên cạnh bỗng thì thầm.
「…Em biết trong tình hình hiện tại thì việc gặp Nanami-san rất khó. Huống chi là xông thẳng vào thì càng không thể. Nhưng nếu không gặp Nanami-san, không gặp và nghe chị ấy giải thích rõ ràng thì em không thể chấp nhận được…」
Cô bé mím chặt môi và nói như thể đang nén lại cảm xúc.
「Mika…」
Vẻ mặt ấy vô cùng nghiêm túc và chân thành…
「…Đúng vậy nhỉ.」
Mika nói đúng.
Đã không có lựa chọn nào là bỏ cuộc và quay về, thì dù cho tình huống này có khó như việc một con gấu trúc đỏ đứng thẳng bất động trong năm phút, chúng ta vẫn phải làm.
Vì vậy, tôi nói:
「──Được rồi, đi thôi.」
「Hả…」
「Bằng mọi giá, chúng ta sẽ đột nhập vào cái nơi gọi là 『Bắc Thần Điện』 đó và nói chuyện với Nanami-san. Cách làm thì mọi người cùng nhau nghĩ là được.」
Tôi vừa nói với Mika vừa xoa nhẹ lên đầu cô bé.
「Đ-Đúng vậy ạ. Nếu mọi người cùng chung sức thì chắc chắn sẽ ổn thôi. One for all, all for one!」
「…Dù chỉ là chút sức mọn, tôi cũng xin được góp sức.」
「──(gật gật)」
Haruka và những người khác cũng lên tiếng ủng hộ.
「A…」
Nghe những lời đó, Mika chớp chớp mắt.
Một thoáng, cô bé có vẻ mặt như không hiểu mình vừa được nghe những gì.
Nhưng rồi ngay lập tức, vẻ mặt cô bé bừng sáng.
「Ư-Ừm, đúng rồi nhỉ. Nếu những cô gái xinh xắn và thông minh như chúng ta hợp sức lại thì chuyện này dễ như bỡn, phải không? Đ-Được rồi, cố lên nào!」
Cô bé vung tay lên với giọng nói đã lấy lại được chút tinh thần.
「Này này anh hai, nếu đã vậy thì em vừa nghĩ ra một ý rất hay này♪」
「Hửm?」
「Là kế hoạch để gặp Nanami-san đó. Nói tóm lại, chỉ cần chúng ta lẻn vào được cái nơi gọi là 『Bắc Thần Điện』 đó là được, phải không?」
Cô bé ngước nhìn tôi từ dưới lên và hỏi.
「Ừm, à. Đúng là vậy.」
Dù có nhiều vấn đề, nhưng trước hết phải bắt đầu từ đó.
Nghe vậy, Mika giơ ngón trỏ lên.
「Vậy thì thế này thì sao? Đầu tiên nhé, anh hai và chị sẽ đóng giả làm vợ chồng♪ Để chúng ta có thể vào 『Bắc Thần Điện』 với tư cách khách trọ.」
「Vợ chồng…?」
Cô bé đưa ra một đề nghị như vậy.
「Ừ, đúng rồi. Đến nghỉ ở một quán trọ có không khí tuyệt vời thế này, chẳng phải thường là nhóm các cô gái, cặp đôi hoặc vợ chồng sao? Vậy thì không có lý do gì lại không tận dụng điều đó cả. Lần này có anh hai ở đây nên không thể giả làm nhóm các cô gái được. Vì vậy, theo phương pháp loại trừ, chỉ còn lại lựa chọn cuối cùng là vợ chồng thôi. Sau khi giả làm khách trọ và lẻn vào trong, chúng ta sẽ di chuyển trong quán trọ sao cho không bị phát hiện và cố gắng liên lạc với Nanami-san càng nhanh càng tốt. Thế là xong chuyện. Anh hiểu chưa?」
Cô bé nghiêng đầu và xác nhận.
Kế hoạch của cô bé đại khái là như vậy.
Ừ thì, về cơ bản thì cũng có lý và tôi gần như không có ý kiến gì…
「Tại sao lại là vợ chồng…?」
Chỉ có điểm đó là tôi thấy lấn cấn.
Thì là, ngay từ đầu, lựa chọn đã bị giới hạn trong cặp đôi hoặc vợ chồng đã có chút gì đó không ổn, nhưng theo lý lẽ đó thì cặp đôi cũng chẳng có vấn đề gì. Hay đúng hơn, xét đến tuổi tác của chúng tôi thì dù nghĩ thế nào đi nữa, đó vẫn là lựa chọn hợp lý hơn.
Trước thắc mắc của tôi, cô nàng hai bím thản nhiên đáp:
「Ê~, tại vì như vậy thì em không đi cùng được~」
「Mika…?」
「Ừm. Tại vì nếu là một cặp đôi mà lại có con gái đi cùng thì không tự nhiên, đúng không? Mà, cũng không phải là hoàn toàn không thể, nhưng vợ chồng thì sẽ tự nhiên hơn~」
Cô bé vừa nhìn tôi vừa dùng ngón tay xoắn xoắn lọn tóc hai bím của mình.
「…」
Khoan đã… hình như cô bé vừa tự nhiên nói từ con gái thì phải?
Nếu tai tôi không tự dưng biến thành chảo vệ tinh và bắt đầu thu nhận mấy sóng lạ thì tôi chắc chắn đã nghe thấy như vậy.
Để chắc chắn, tôi hỏi lại.
「Ừm, em có nói mà? Anh hai và chị là một cặp vợ chồng trẻ nồng thắm, còn em là con gái một của hai người. Vì cô con gái cưng Mika-chan xinh xắn, đáng yêu, dễ thương, nên cả nhà ba người chúng ta cùng nhau đi du lịch Kyoto♪」
「…………」
Tạm bỏ qua việc xinh xắn, đáng yêu và dễ thương gần như cùng một nghĩa.
…Khoan đã.
Thiết lập đó có phần bay xa quá, hay nói đúng hơn là không thể nào…
Vốn dĩ việc tôi và Haruka là vợ chồng đã khiến người ta phải nhíu mày rồi, đây lại còn như đổ thêm dầu vào lửa, hay đúng hơn là dùng súng phun lửa đốt đá nóng nữa chứ.
Trong lúc tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, cô bé nói tiếp:
「Ừm~, không được sao? Nếu anh nhất quyết muốn, thì em và chị có thể cùng đóng vai người yêu của anh cũng được. Nhưng như vậy thì anh hai sẽ trở thành một tên Sở Khanh bệnh hoạn dắt hai cô gái vào quán trọ đó? Một tên cặn bã tồi tệ nhất đùa giỡn với trái tim của hai chị em? Anh thấy vậy cũng được à?」
「Không, dĩ nhiên là không được, nhưng…」
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vợ chồng (kèm con gái) cũng có vấn đề của nó.
Chẳng lẽ không có thiết lập nào khá hơn một chút sao?
「A~, Haruka, em nói gì đi chứ…」
Tôi cầu cứu cô vợ trẻ sẽ có con gái mười bốn tuổi ở cái tuổi này, nhưng…
「V-Vợ chồng…? E-Em và, ừm, a-anh Yuuto…? …À, n-nhưng, đây là cách để chúng ta gặp Nanami-san phải không ạ? C-Chỉ là, ừm, đóng giả thôi, chứ không có ý nghĩa sâu xa gì đặc biệt cả… n-nhưng mà vợ chồng…」
「…」
Viện quân đang trong tình trạng hỗn loạn.
Cô ấy có vẻ không nghe thấy lời tôi nói, mặt đỏ bừng như say rượu, hai tay áp lên má và tỏ ra bối rối. Không phải, vấn đề bây giờ không phải là chuyện đó…
「…………」
…Haizz.
…Mà thôi, đến nước này thì cũng đành chịu vậy.
Chắc chắn là chúng ta không có nhiều thời gian để lựa chọn phương án, và nếu bỏ qua cái danh xưng vợ chồng thì bản thân kế hoạch cũng khá hợp lý. Hơn nữa, Mika, người lúc nãy còn có vẻ hơi chán nản, nhờ tập trung vào kế hoạch này mà dường như đã lấy lại được khoảng hai phần ba tinh thần rồi. Dù tình hình có hơi oái oăm, nhưng cô nàng hai bím này cứ vui vẻ tươi cười như thường lệ thì vẫn hợp hơn, và cũng làm cho không khí xung quanh dịu đi.
Tôi thầm cười khổ rồi gật đầu.
「…Anh hiểu rồi.」
「Hả?」
「Vợ chồng, đã rõ. Cứ làm theo kế hoạch đó đi.」
Nghe lời tôi, vẻ mặt Mika bừng sáng,
「──Vâng ạ! Phải thế chứ! Nhờ cả vào anh nhé,〝bố♪〟」
Cô bé vừa ôm chặt lấy cánh tay tôi vừa gọi như vậy.
「…」
Nhân tiện, việc tôi đã lỡ rung động trước một tiếng〝bố♪〟đó, đến nỗi những dây tơ lòng sâu thẳm nhất cũng bị gảy lên như tiếng đàn hạc Bắc Âu… hừm, là một bí mật.
2
「──Vậy thì, đã quyết định rồi thì chúng ta chuẩn bị ngay thôi! Hazuki-san, nhờ chị nhé.」
「…Tôi đã rõ ạ.」
Nghe lời Mika, cô hầu gái trưởng ít nói bước lên một bước.
「…Chúng ta nên làm thế nào ạ? Vì là vai người cha nên có lẽ nên trang điểm theo phong cách chững chạc…?」
「Ừm, đúng vậy. Em không rành về trang điểm cho nam giới lắm, nhưng chắc là làm cho giống bố là được phải không? Những chi tiết nhỏ em giao cả cho Hazuki-san đó♪」
「…Tôi hiểu rồi ạ. Vậy tôi xin phép.」
Cô ấy gật đầu rồi tiến lại gần tôi với bộ dụng cụ trang điểm trên tay.
Nhân tiện, việc hoàn toàn không hỏi ý kiến của tôi, người sắp được trang điểm, đã là chuyện như cơm bữa rồi, hay là đến lúc tôi nên lên tiếng nhỉ?
「…Thưa cậu chủ Yuuto, xin đừng cử động. Suýt nữa tôi đã cạo mất lông mày của cậu rồi.」
「…Vâng.」
Dù cảm thấy có chút không cam lòng, tôi vẫn gật đầu mặc cho họ làm gì thì làm.
「…Tóc thì nên vuốt ngược ra sau. Thêm vào đó, tôi nghĩ gắn thêm râu sẽ tạo ra vẻ uy nghiêm.」
「…」
「…Vest thì nên mặc loại hai hàng khuy. Loại đặt may riêng. Ngoài ra, để tạo vóc dáng chững chạc thì nên mặc thêm bộ đồ độn cơ thể đặc chế…」
「…………」
Cứ thế, công việc trang điểm được tiếp tục.
Và mười phút sau.
「…Xong rồi ạ.」
Hazuki-san đưa tay lên trán quệt mồ hôi với vẻ mặt hài lòng. 「…Là một tác phẩm tự tin của tôi.」
「Oa~, tuyệt quá, tuyệt quá. Trông không giống anh hai chút nào♪」
「──(gật gật)」
「…………」
Mika và Alice thốt lên.
Tôi nhìn vào gương… và thấy một hình ảnh hoàn toàn khác của mình so với chỉ mười mấy phút trước.
Mái tóc vuốt ngược ra sau bằng sáp và keo xịt. Bộ vest đắt tiền và bộ đồ độn cơ thể được chuẩn bị làm trang phục. Hơn nữa, vì thấy vẫn chưa đủ chững chạc, tôi còn được gắn thêm râu giả và một cặp kính râm ngầu. Cái dáng vẻ này, phải nói sao đây…
「T-Tuyệt quá ạ, trông giống hệt như ba vậy…」
Haruka thốt lên kinh ngạc.
Đúng vậy, vẻ ngoài của tôi đã thay đổi như thể trước và sau khi sử dụng một sản phẩm nào đó… trông gần như một phiên bản nhái cỡ nhỏ của ông Gentou vậy.
「Hê~, không ngờ anh hai lại có khung xương nam tính như vậy đó~. Vốn dĩ mặt anh đã đẹp rồi nên em cứ nghĩ anh giống con gái hơn cơ~」
「Không biết vài năm nữa anh Yuuto có trở nên giống ba không nhỉ…」
「…Tuy là do chính tay mình làm nhưng thật không ngờ lại đến mức này. Cứ như đang nhìn thấy ngài Gentou thời còn trẻ vậy.」
「──(gật gật)」
「…」
Đó có được coi là một lời khen không nhỉ?
Nghĩ đến vị thế của ba Haruka trong nhà Nogizaka hiện tại (thấp nhất trong hệ thống phân cấp), tôi cảm thấy có chút phức tạp.
「Rồi, anh hai xong rồi, tiếp theo đến lượt chị nhé. Đến giờ biến hình rồi~♪」
「A, vâng ạ.」
Haruka khẽ gật đầu, rồi cùng Hazuki-san, Mika và Alice bước vào phòng bên cạnh được ngăn cách bởi một tấm fusuma.
「Không được nhìn trộm đâu đấy? Khác với con trai, việc chuẩn bị của con gái rất tinh tế đó.」
「Biết rồi mà…」
Tôi tiễn cô nàng hai bím vừa nói những lời đó, rồi ngồi xuống tấm đệm zabuton trong bộ dạng mang phong cách ông Gentou.
Trong khi tôi khó khăn điều chỉnh tư thế trên tấm đệm vì bộ đồ độn và vest quá căng cứng, thì từ phía bên kia tấm fusuma, tiếng cười nói vui vẻ của Haruka và mọi người vọng lại.
「Chị thì phải làm sao cho thật người lớn, thật sexy và xinh đẹp nhé♪」
「A, ơ, ừm…」
「…Tôi hiểu rồi ạ. Chủ đề là sang trọng và quyến rũ, phải không ạ?」
「Đúng đúng, đại loại là vậy.」
「──(gật gật)」
「…」
Cô nàng hai bím và cô hầu gái trưởng ít nói đó định làm gì vậy nhỉ…
Tôi cảm thấy có chút bất an và chờ đợi họ trang điểm xong.
Và hai mươi phút trôi qua.
「A, x-xin lỗi đã để mọi người chờ…」
Bất chợt, tấm fusuma trước mặt tôi được kéo ra.
Cùng với Mika và Hazuki-san đang vui vẻ, bóng dáng Haruka e dè xuất hiện từ phía bên kia──
「A…」
「Ơ, ờm, th, thế nào ạ...?」
Đó là Haruka—nhưng lại trông không giống Haruka.
Lối trang điểm và mái tóc bồng bềnh khiến cô trông có vẻ người lớn hơn thường ngày.
Cô đang mặc một chiếc áo len có vẻ chất lượng và một chiếc váy dài hơn đầu gối một chút.
Vẻ ngoài vừa lộng lẫy vừa giữ được nét thanh lịch, có phần khêu gợi mà lại nữ tính ấy, cứ như phiên bản Âu phục của chị Akiho vậy, à không, có lẽ cũng khác, giống như một phong cách tiểu thư thứ ba hoàn toàn mới mà tôi chưa từng thấy trước đây...
「...」
「Ủa~, sao thế anh hai, đơ ra như miếng thạch sương sâm phơi khô ngoài biển thế kia~♪」
「Ơ, à, kh, không có gì.」
「Bị hút hồn rồi chứ gì~? Ừm ừm, em hiểu mà, em hiểu mà. Này, hai người đừng có ngại ngùng nữa. Vợ chồng cả mà♪」
「Ồ...」
「A...」
Với vẻ mặt nhăn nhở, Mika đẩy mạnh vào lưng Haruka khiến cô lảo đảo bước về phía trước.
Cứ thế, cô hơi mất thăng bằng rồi ngã nhào vào vòng tay tôi, lọt thỏm một cách gọn gàng.
Khuôn mặt chúng tôi chạm trán cự ly gần loại ba.
「A, a~...」
「Ơ, ờm, cái đó...」
「À, à à...」
Ư ư, mặt gần quá...
Cả hai chúng tôi đều không biết phải xử sự ra sao, cứ đơ ra như cặp bánh kagamimochi sau ba ngày Tết.
「À, ừm...」
「?」
Và rồi, Haruka đột nhiên ngẩng mặt lên.
Cứ ngỡ cô vừa quyết tâm điều gì đó khi nhắm chặt mắt lại, thì...
「..., ..., à, ưm, ph, phu quân... ạ...」
「!」
Cô đột ngột thốt ra những lời như vậy.
「Tr, trang phục của Haruka, có kỳ không ạ? Có, có hợp với sở thích của phu quân không ạ? Ph, phu quân...」
Cô vừa siết chặt hai tay thành nắm đấm vừa nói với vẻ mặt vô cùng cố gắng.
「...」
Phản ứng này quả là ngoài dự đoán, hay đúng hơn là lệch hẳn 375 độ về phía trên bên phải so với những gì tôi tưởng tượng.
Phản ứng bất ngờ như cây gậy quét nhà chui ra từ bụi rậm này khiến cho mạch suy nghĩ sâu trong não tủy của tôi thoáng chốc như bị tắc nghẽn mạch máu.
Thấy tôi như vậy, cô nói:
「Ơ, à, ừm, không được ạ...? Em nghĩ là, v, vợ chồng thì phải gọi là 〝phu quân〟... Với lại, dì của Runa-sama cũng gọi như vậy...」
「À, kh, không」
Không có gì là không được cả.
Chẳng những không được mà còn là cách gọi đầy mê hoặc đến bất ngờ, khiến sống lưng tôi có cảm giác rờn rợn theo một cách khoái cảm...
「Ơ, ờm...」
「V, vâng...」
「...」
「...」
Chúng tôi bất giác đỏ mặt rồi im bặt.
Nhìn cảnh tượng đó, Mika gật gù hài lòng.
「Trời ơi~, hai người vẫn cứ mặn nồng như ngày nào~♪ Rồi, giờ đến lượt mình~. Chị có thể trang điểm cho em theo kiểu trẻ con để trông giống con gái của anh chị được không? Cứ thế này thì sức hút của một người phụ nữ trưởng thành mà Mika-chan không thể che giấu sẽ tuôn trào ra mất, không giống con nít đâu~♪」
Trước những lời đó,
「...Mika-sama, cứ để nguyên như vậy là được rồi ạ.」
「Hả...?」
Hazuki-san thản nhiên nói.
「...Không cần trang điểm gì đặc biệt đâu ạ. Chỉ cần thay đổi trang phục và kiểu tóc một chút là đủ rồi.」
「...」
Trước câu trả lời đó, Mika giật nảy mình. 「...Ý, ý chị là em trẻ con chứ gì~...?」
「...Ể? Không, không phải vậy đâu ạ...」
「Thế, thế thì là ý gì? Chị giải thích cho tôi hiểu xem nào, trong vòng năm trang giấy bản thảo 400 chữ thôi!」
「...Ch, chuyện đó...」
Hazuki-san bối rối không biết trả lời sao.
Dù miệng thì phủ nhận nhưng thực chất thì đúng là như vậy. Mà con bé hai bím này nhỏ con thật (nhắc lại lần nữa là 1m47) mà nhỉ...
「Hừ, hừm~, Hazuki-san thật là vô duyên~. Chả hiểu gì về tâm tư của một quý cô tuổi mới lớn gì cả. Đ, đúng là tôi có hơi thấp hơn chiều cao trung bình một chút thật nhưng mà~... lầm bầm... lầm bầm...」
「...X, xin vô cùng xin lỗi.」
Cô hầu gái trưởng kiệm lời cúi đầu buồn bã như một chú chó Labrador bị mắng.
Người này cũng không biết nói dối nhỉ...
「Nhân tiện, Hazuki-san và mọi người định làm gì ạ?」
Sau khi hoàn thành công việc trang điểm và chỉ đạo diễn xuất (?), tôi chợt thắc mắc nên đã hỏi.
Mỗi người trong số họ đều lớn tuổi hơn tôi và nhỏ tuổi hơn Mika.
Với thiết lập là một cặp vợ chồng có một cô con gái, việc họ đi cùng chúng tôi sẽ rất vô lý.
Nghe vậy, cô hầu gái trưởng kiệm lời đang dọn dẹp đồ trang điểm liền lặng lẽ ngẩng đầu lên.
「...Chúng tôi sẽ đột nhập từ phía sau.」
「...Phía sau?」
Lại một từ ngữ nghe có vẻ không được đàng hoàng cho lắm xuất hiện.
「...Vâng. Chúng tôi sẽ đột nhập vào bên trong biệt quán từ một hướng khác với Haruka-sama và Yuuto-sama, để thu thập thông tin và hỗ trợ. Hành động bí mật là một kỹ năng và nguyên tắc cơ bản của một hầu gái.」
「──(gật gật gật)」
Cô hầu gái nhí cũng gật đầu lia lịa.
「...」
Không, đó là kỹ năng cơ bản của ninja hay điệp viên chứ không phải hầu gái, với lại hướng khác rốt cuộc là hướng nào, có cả núi Shinkōzan những điều tôi muốn bắt bẻ... nhưng việc xác nhận lại điều đó với những cô hầu gái vượt ngoài khuôn khổ và lẽ thường này có lẽ cũng chỉ là chuyện tầm phào.
Tôi đành tự thuyết phục bản thân rằng chuyện nó là như vậy.
「Tôi hiểu rồi. Nhờ cả vào mọi người...」
「...Đã rõ.」
「──(gật gật)」
Cô hầu gái trưởng kiệm lời và cô hầu gái nhí đồng loạt cúi đầu đáp lại.
Mấy cô hầu gái này vẫn còn nhiều phần bí ẩn như hộp đen quá...
「Nào, chúng ta đi thôi, anh hai, chị hai!」
Mika giơ cao nắm đấm lên trời.
「Chúng ta sẽ tập hợp sức mạnh của mọi người, tìm và đưa Nami-san trở về. Kế hoạch mang tên 『Dự án gia đình hạt nhân - Nami-san trở lại』!」
Giọng nói đầy quyết tâm của Mika vang vọng khắp phòng.
「Ừ, làm thôi.」
「V, vâng ạ. Em sẽ cố gắng hết sức.」
「...Dù chỉ là sức mọn, chúng tôi cũng xin được góp sức.」
「──(Gật!)」
Tiếp sau đó là giọng của tôi, Haruka, Hazuki-san và Alice.
Và thế là, chiến dịch đột nhập vào nơi gọi là 『Bắc Thần Điện』 đã bắt đầu.
Lúc con bé hai bím tuyên bố "sức mạnh của mọi người~", tôi có cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó... nhưng thôi, nếu không nhớ ra được thì chắc cũng không phải chuyện gì to tát.
3
Vậy là, khi đột nhập vào nơi gọi là 『Bắc Thần Điện』, điều tôi lo lắng nhất là liệu chúng tôi có thể qua được cửa hay không.
Màn hóa trang được thực hiện bởi cô hầu gái trưởng kiệm lời dưới sự chỉ đạo của con bé hai bím.
Liệu màn cải trang này (một cặp vợ chồng mười sáu và mười bảy tuổi cùng cô con gái mười bốn tuổi) có thể đánh lừa được nhân viên của lữ quán hay không... nhưng điều đó lại bất ngờ trở thành một nỗi lo hão, hay đúng hơn là hoàn toàn không thành vấn đề.
Một phần cũng là vì người trực quầy của 『Bắc Thần Điện』 không phải là Hina-san.
Phản ứng của cô phục vụ phòng khi chúng tôi đi qua sảnh lữ quán là:
「Mừng quý khách đã về. Quý khách đi dạo ạ?」
「A, v, vâng.」
「Sáng sớm đã vất vả rồi ạ. Gia đình mình trông vui vẻ quá nhỉ.」
「Ơ, vâng, cũng thường thôi ạ.」
「Đúng đó, con yêu ba lắm~♪」
「N, này...」
「Hi hi, gia đình mình thân thiết quá nhỉ. Thật đáng ghen tị.」
「X, xin lỗi...」
Chỉ nhẹ nhàng như vậy thôi.
Với thái độ hoàn toàn tự nhiên, không bị nghi ngờ hay dò xét gì cả, chúng tôi đã dễ dàng vào trong với tư cách là những vị khách vừa đi dạo về.
「Thành công rồi, chị hai, anh hai. Cửa ải đầu tiên đã vượt qua~」
「Vâng, chúng ta làm được rồi.」
「Ừ, suôn sẻ hơn anh nghĩ.」
Tôi gật đầu đáp lại Mika (cô con gái yêu quý) đang ôm chặt cánh tay tôi và ngước nhìn lên.
Mà suôn sẻ đến mức cảm thấy hơi hụt hẫng hay dễ dàng quá, nhưng cứ coi như kỹ thuật trang điểm của cô hầu gái trưởng kiệm lời kia thật sự đỉnh cao đi.
Và thế là, chúng tôi đã đột nhập thành công.
『Bắc Thần Điện』, biệt quán của Lữ quán Nanashiro, được thiết kế theo chủ đề nhà tắm công cộng.
Giờ chỉ cần nhanh chóng tìm ra Nami-san và hỏi rõ sự tình, nhiệm vụ sẽ hoàn thành... đáng lẽ là vậy...
「Ơ, ờm, Nami-san, chị ấy ở đâu nhỉ...?」
Mọi chuyện không hề đơn giản như thế.
「Hừm, hừm~, em cứ tưởng chỉ cần vào được bên trong là sẽ tìm thấy ngay...」
「Ơ, ờm, có rất nhiều phòng ạ...」
「Hừm...」
Tôi đã nghĩ chỉ cần đột nhập thành công vào bên trong biệt quán là sẽ tìm thấy Nami-san ngay lập tức... nhưng xem ra đó là một suy nghĩ quá ngây thơ.
Bên trong quá rộng, chúng tôi không biết cô hầu gái mỉm cười đang ở đâu.
Nghĩ lại thì, ngay cả tòa nhà chính đã nguy nga tráng lệ đến thế. Biệt quán 『Bắc Thần Điện』 cũng rộng lớn và phức tạp như một nhà tắm trong bộ anime nào đó—
「...」
──Kể từ khi đột nhập, một tiếng đã trôi qua.
Chúng tôi chỉ biết đi qua đi lại giữa sảnh chờ (?) mang đậm phong cách Nhật Bản được trang trí thống nhất.
「S, sao mà rộng thế này? Nhìn bản đồ hướng dẫn cũng chẳng hiểu gì cả...」
「Phức tạp như mê cung ma thuật của Aki-chan hậu đậu vậy. Ơ, ờm, cầu thang này thông với hành lang kia...」
「Hừm...」
Chúng tôi chụm đầu vào nhau, ôm đầu bế tắc.
Từ lúc đó đến giờ, chúng tôi đã đóng giả vợ chồng để Haruka (ph, phu quân...♡) hỏi thăm các cô phục vụ phòng, đóng giả cha con để cùng Mika (ba ơi~♪) hỏi chuyện các đầu bếp trong nhà bếp, và thậm chí đóng giả một gia đình để hỏi thăm các gia đình khác trong khu trông trẻ (ra mắt khu trông trẻ thay vì ra mắt công viên!), nhưng vẫn chưa thể xác định được Nami-san đang ở đâu.
「B, biết thế này, đáng lẽ phải hỏi cho được địa chỉ chính xác của Nami-san từ cái cô Hina kia thì tốt rồi~...」
「V, vâng ạ...」
「Grừ...」
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tôi vừa chỉnh lại mái tóc vuốt ngược không quen và cặp kính râm, vừa thở dài.
「...Hửm?」
Và rồi, một hình ảnh chợt lọt vào tầm mắt tôi.
Ở bên cạnh cầu thang phía cuối hành lang nhìn từ sảnh.
Đó là bóng lưng của một người phụ nữ mặc kimono, nổi bật với mái tóc dài đến thắt lưng và chiếc kẹp tóc đặc trưng...
「Nami... san?」
「Ể?」
「Vừa nãy hình như có bóng người giống Nami-san ở đằng kia...」
「Ể, đ, đâu!?」
Con bé hai bím bật dậy.
「Không, ở chỗ cầu thang đằng kia──」
「N, Nami-san!」
Chưa đợi tôi nói hết câu, Mika đã tung mái tóc hai bím và lập tức chạy đi.
「A, ch, chờ đã!」
「M, Mika!」
Tôi và Haruka vội vàng đuổi theo sau.
「N, nhanh lên, nhanh lên, anh hai, chị hai!」
「Này, chờ một chút đã. Chỉ là thoáng thấy thôi, chưa chắc đã thật sự là Nami-san đâu...」
「Kệ đi! Chỉ cần có một chút khả năng, cứ xông vào đã!」
Nói rồi cô bé lại chạy đi.
Mà, cũng đúng thật...
Vừa trao đổi như vậy, chúng tôi vừa theo sau Mika.
Dường như bóng người giống Nami-san đã xuống cầu thang và đi về phía tầng hầm.
「Bên này, anh hai, chị hai!」
「À, ừ.」
「Nhanh quá, Mika...」
Mika dẫn đầu, mái tóc hai bím tung tăng theo từng bước chạy như một chú thỏ, lao xuống cầu thang.
Phía trước là... một dải dây thừng ngăn cách và tấm biển ghi 『Miễn phận sự cấm vào』 dựng bên cạnh.
Nhưng con bé hai bím chẳng hề bận tâm, một hơi nhảy qua nó.
「Đằng kia! Chị ấy vào phòng kia rồi!」
Cô bé vẫy tay gọi tới tấp từ phía bên kia sợi dây.
Đó là một căn phòng ở cuối hành lang tối om.
Xem ra đó chính là đích đến.
「Nami-san ở đây sao...?」
「Ch, chị ấy có ở đây không ạ...?」
「Đi thôi, anh hai, chị hai!」
「Ồ...」
Mika vừa hô lên vừa xông lên trước, mạnh bạo mở cánh cửa kéo bằng gỗ có khung lưới chắc chắn và bước vào trong.
「N, Nami-san!」
Thế nhưng──
「Kh, không có ai...?」
「Ể?」
「Ờm, Nami-san đâu ạ...?」
Trong phòng không có một ai.
Chỉ có sự tĩnh lặng và một không gian trải chiếu tatami rộng khoảng mười chiếu.
Rốt cuộc là sao đây... trong lúc chúng tôi đang đứng sững giữa phòng,
*Cạch!*
「!」
Một âm thanh như vậy vang lên từ phía sau.
Tiếng của một ổ khóa nào đó vừa được đóng lại.
Quay lại thì thấy──
「──Xin lỗi mọi người.」
「Ể...?」
Mái tóc dài đến thắt lưng.
Bộ kimono màu trầm không mấy nổi bật.
Và chiếc kẹp tóc đặc trưng giống hệt của Nami-san... đó chính là Hina-san.
「Ể, tại sao...?」
Tại sao Hina-san lại ăn mặc như vậy và ở đây...?
Trước vẻ mặt kinh ngạc của chúng tôi,
「Xin lỗi, nhưng cho đến khi nghi thức kế vị kết thúc, phiền mọi người hãy ở yên trong này.」
「Hả...?」
Hina-san nghiêm nghị nói.
「Tôi nói là, cho đến khi nghi thức kế vị kết thúc, xin hãy ở trong này. Dù có vẻ như mọi người đã suy tính đủ đường, nhưng tôi không thể để mọi người cản trở việc tiểu thư Nami trở thành bà chủ được...」
「Cái...」
Trong tay Hina-san đang cúi mắt là chiếc chìa khóa của một ổ khóa bấm.
Và rồi, não tôi cuối cùng cũng hiểu được tình hình hiện tại.
Nói tóm lại... chúng tôi đã bị bà quản lý này nhốt vào đây rồi sao?
「Vậy có nghĩa là, Nami-san lúc nãy...」
Trước câu hỏi của tôi, Hina-san gật đầu.
「──Vâng, là tôi cải trang. Cải trang... tôi đành phải dùng cải trang để đối phó.」
「...Chết tiệt. Quả nhiên là bị lộ rồi...」
Tôi đã thấy lạ khi mọi chuyện lại suôn sẻ đến mức này.
Nhưng Hina-san lắc đầu.
「Không, màn cải trang của mọi người rất hoàn hảo. Nếu chỉ có vậy thì tôi đã không phát hiện ra. Nhưng có sự chênh lệch giữa số lượng khách trọ ghi trong sổ và số người thực tế có mặt trong lữ quán. Vì vậy, tôi đã có thể nhận ra.」
「...」
Cô ta đã phát hiện ra việc chúng tôi đột nhập từ một chi tiết như vậy sao...
Số lượng khách thực tế trong lữ quán không phải là thứ có thể dễ dàng kiểm tra được...
Trong lúc tôi còn đang kinh ngạc trước năng lực ngang ngửa đội hầu gái nhà Nogizaka của bà quản lý trước mặt,
「Nhưng tôi không ngờ mọi người lại cải trang đến mức này để gặp tiểu thư Nami. Tôi đã nghĩ rằng nói đến thế là mọi người sẽ từ bỏ... nhưng cảnh giác không thừa quả là đúng đắn. Thú thật, tôi đã có chút xem thường mọi người.」
「Đó là chuyện đương nhiên! Vì chúng tôi muốn gặp Nami-san mà. Vì chị ấy, chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì!」
Mika lớn tiếng đáp lại.
Trước những lời đó, Hina-san nói:
「Kể cả khi đó là điều mà tiểu thư Nami không mong muốn sao?」
「Ể...?」
「Tiểu thư Nami đã không gặp mọi người mà chỉ để lại một lá thư. Dù có thể nói trực tiếp nhưng cô ấy đã không chọn làm vậy. Mọi người không nghĩ rằng đó chính là cách thể hiện ý chí gián tiếp của tiểu thư sao?」
Cô ta vừa nhìn chúng tôi vừa nói một cách thản nhiên.
「Ch, chuyện đó, nhưng, nhưng...」
Mika cứng họng.
Nói đến đó, Hina-san tiếp:
「...Lẽ ra làm đến mức này là đã vượt quá chức trách của tôi... Là sự ích kỷ của cá nhân tôi... Tôi là Yachiyo Hina... với tư cách là người theo hầu và luôn bảo vệ nhà Nanashiro, một người được ban cho họ Yachiyo, có lẽ đây là một hành động không phù hợp... Nhưng, tôi muốn tiểu thư Nami...」
Cô ta cúi mặt xuống sàn, thì thầm bằng một giọng nhỏ đến mức nghe được hay không, 「Tôi muốn Nami-chan... trở về...」
Đó là... một vẻ mặt vừa đau khổ, vừa cô đơn.
「──Câu chuyện đến đây là kết thúc. Xin lỗi, nhưng tôi phải đi đây. Ngay sau khi nghi thức kế vị kết thúc, tôi sẽ thả mọi người ra. Sau đó, dù có bị mắng mỏ thế nào tôi cũng xin nhận. Vì vậy, bây giờ xin hãy thứ lỗi cho sự thất lễ này.」
「A, chờ đã──」
「Xin thất lễ.」
Nói rồi, Hina-san quay lưng bỏ đi không một lần ngoảnh lại.
Tất nhiên──cánh cửa vẫn bị khóa.
「Chết tiệt, vẫn không mở được...」
Tôi đặt tay lên cánh cửa kéo bằng gỗ đã bị đóng chặt và buột miệng nói.
Dù tôi đã thử đẩy và kéo, nhưng ổ khóa cửa vẫn cứng như gọng kìm của một đô vật, không hề có dấu hiệu nhúc nhích.
「Có lối ra nào khác không ạ...?」
Haruka vừa nhìn quanh vừa nhỏ giọng hỏi.
「Anh không biết. Nhưng trông thì đây chỉ là một căn phòng bình thường. Lại còn ở dưới hầm nên không có cửa sổ...」
「Đúng vậy ạ...」
Dường như đây là phòng nghỉ tạm của nhân viên hay gì đó.
Trong căn phòng kiểu Nhật trải chiếu tatami rộng khoảng mười chiếu chỉ có bàn, đệm ngồi và chăn nệm, ngoài ra không có gì đáng chú ý.
Giá như có cửa sổ hay những căn phòng khác thì đã có thêm lựa chọn...
Thế này thì... có lẽ chỉ còn cách hành động phá hoại thôi.
Tôi cởi bỏ chiếc áo lót vướng víu và cặp kính râm.
「Tóm lại, bây giờ chỉ có cách xử lý cánh cửa này thôi. Dù là mở hay phá, một mình anh khó làm được, nên chúng ta phải hợp tác.」
「A, v, vâng ạ.」
「Xin lỗi nhưng Mika cũng giúp một tay nhé──Mika?」
「...」
「?」
Lúc này, tôi mới nhận ra con bé hai bím im lặng lạ thường.
Bình thường trong những tình huống thế này, nó phải là người phản ứng đầu tiên...
「Mika?」
「...」
Thấy lạ, tôi gọi lại lần nữa nhưng không có tiếng trả lời.
Nhìn kỹ thì thấy cô bé đang ngồi co ro ở một góc phòng, hai tay ôm gối, mặt cúi gằm—
「Sao vậy? Em không khỏe à?」
Tôi cúi xuống định đưa tay ra thì,
「...Nami-san, có phải không muốn chúng mình đến không?」
「? Ể?」
Cô bé hơi ngẩng mặt lên và thốt ra một câu nhỏ như vậy.
「Nhốt chúng mình vào một nơi thế này, ý là vậy đúng không? Dù không muốn thừa nhận, nhưng giống như Hina-san nói, là vì chị ấy không muốn chúng mình đến chỗ chị ấy...」
「Không, chuyện đó...」
「N, Nami-san, có phải đã ghét mình rồi không? Có phải chị ấy không muốn ở cùng mình nữa không? V, vì mình toàn nhõng nhẽo... nên chị ấy ghét mình rồi phải không? Hức, hức...」
「Mika...」
「Hức... hức...」
Tôi nghe thấy tiếng nức nở.
Con bé hai bím đó, đang vùi mặt vào ngực tôi mà khóc nức nở, chẳng màng đến ánh mắt của người xung quanh.
「Anh hai... anh hai... hức, hức...」
「...」
──Cũng phải thôi.
Dù có ra vẻ người lớn đến đâu, con bé hai bím này cũng mới chỉ là một cô bé mười bốn tuổi học lớp tám.
Cô hầu gái mỉm cười thân thiết như chị em bỗng dưng biến mất theo cách đó, lại còn bị Hina-san nói những lời như vậy, sợi dây cảm xúc mà cô bé đã cố gắng căng ra đến tận bây giờ bị đứt phựt cũng không có gì lạ.
「...」
「...Hức... ư ư... hức...」
Mika cố nén tiếng khóc.
Nhìn cảnh đó... tôi thấy hơi tức giận.
Lồng ngực tôi tràn ngập một cảm giác khó chịu.
Nami-san, người đã biến mất khỏi chúng tôi không một lời từ biệt. Dù có lý do gì, dù có bí mật không thể nói ra, ít nhất cũng nên nói rõ ràng với Mika chứ. Những chuyện khác thì thôi, nhưng riêng chuyện này thì tôi không thể chấp nhận được.
「...」
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mika đang khóc nức nở trong lòng mình, và nói với giọng có phần nhấn mạnh:
「...Không có chuyện đó đâu.」
「Ể...?」
「Chuyện Nami-san ghét Mika là tuyệt đối không có. Anh có thể đảm bảo.」
Tôi nhìn thẳng vào mắt Mika và nói.
Cô hầu gái mỉm cười xếp thứ ba trong đội hầu gái nhà Nogizaka.
Cô ấy luôn ở bên cạnh Mika, luôn đặt Mika lên hàng đầu trong mọi hoàn cảnh. Cô ấy coi trọng Mika hơn bất cứ thứ gì. Dù chỉ đứng nhìn từ xa, tôi cũng cảm nhận rõ điều đó. Nami-san đó mà lại có tình cảm như vậy với Mika... thì thà tin mặt trời mọc ở phương Bắc rồi lặn ở phương Nam còn hơn.
「A, anh hai...」
「Cho nên, cái đó... Tình hình hiện tại chắc chắn là do thông tin bị nhiễu loạn, hoặc lời nhắn bị tam sao thất bản như trò truyền tin...」
Nói đến đó tôi lại bí từ.
Chết tiệt, những điều muốn nói đang xoắn xuýt trong đầu như hình dạng của cây nhang muỗi ngày xưa, nhưng lại không thể diễn đạt thành lời...
「À, cho nên là...」
Trong lúc tôi đang nghiến răng vì sự tắc nghẽn lưu thông máu trong não mình và cố gắng truyền đạt, thì Haruka từ bên cạnh nhẹ nhàng đưa tay ra.
Cô mỉm cười dịu dàng, ánh mắt hiền từ như ra hiệu "Cứ để em",
「──Mika, Nami-san không hề ghét em đâu.」
「Ể...」
Cô vừa xoa đầu em gái một cách dịu dàng vừa chậm rãi nói.
「Chị cũng có cùng ý kiến với Yuuto-san. Nami-san rất coi trọng Mika. Nói ra có hơi kỳ, nhưng chị nghĩ chị ấy đã đối xử với em như một người em gái thực sự. Tình cảm đó của Nami-san... Chị nghĩ rằng hơn ai hết, chính Mika phải là người tin tưởng vào điều đó.」
「Ch, chuyện đó, nhưng...」
「Mika rất quý Nami-san, phải không? Vậy thì, nếu lỡ vì một lý do nào đó mà phải xa Nami-san, em có nghĩ rằng mình không muốn Nami-san đến tìm mình không?」
「Ch, chuyện đó, làm gì có chuyện em nghĩ vậy! Không muốn Nami-san đến, chuyện đó...」
「Đúng không nào? Vậy thì──Nami-san chắc chắn cũng vậy.」
「A...」
Nghe những lời đó, Mika giật mình ngẩng phắt đầu lên.
「Haruka nói đúng đó. Không đời nào Nami-san lại ghét em. Mika, chỉ có em mới phải tin vào điều đó.」
Tôi nhẹ nhàng nói để trấn an cô bé.
Mika ngước nhìn tôi, vai run lên, đôi mắt to tròn lại ngấn lệ.
「Ch, chị hai... anh hai... em, em...」
「Không sao đâu. Cứ khóc khi em muốn khóc... Nước mắt chính là những mảnh vỡ của đá quý chứa đựng tình cảm dành cho người đó mà...」
「Huhu, oaaaaa...」
Có lẽ không thể kìm nén được nữa, Mika lại vùi mặt vào lòng chúng tôi.
Cô bé vừa bám chặt vào ngực cả tôi và Haruka, vừa khóc nức nở.
Đó là một bộ dạng yếu đuối mà con bé hai bím thường ngày mạnh mẽ gần như chưa từng thể hiện.
「...」
Và gương mặt của Haruka đang dõi theo cô bé.
Nàng dịu dàng nheo mắt, trìu mến vuốt đi vuốt lại mái tóc được tết thành hai bím của cô bé.
Đó cũng là… gương mặt của một người chị đang ấm áp dõi theo em gái mình.
「──Cảm ơn chị, cảm ơn anh~. Nhờ hai người mà em đã vực dậy được một chút rồi.」
Sau một lúc khóc thỏa thích.
Mika, người vẫn đang vùi mặt vào ngực chúng tôi, vừa dụi mắt vừa ngẩng đầu lên.
「Ừm, hai người nói đúng. Cứ ủ rũ mãi thì cũng chẳng giải quyết được gì nhỉ. Thời gian cũng không còn nhiều nữa, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây và đến chỗ Naba-san thôi.」
Cô bé nắm chặt tay, ngước nhìn chúng tôi với ánh mắt mạnh mẽ.
Trên gương mặt ấy đã không còn vẻ lo âu hay do dự như lúc nãy nữa.
「À, phải rồi nhỉ.」
「Vâng, phải cố gắng lên ạ.」
Chúng tôi nắm tay nhau và cùng gật đầu.
「Dù sao đi nữa, chúng ta phải tìm cách thoát khỏi căn phòng này. Đây là thời khắc quyết định.」
「Vâng ạ!」
「Ừm, em sẽ không chịu thua đâu!」
Cả ba chúng tôi cùng hô lên.
Rồi trong lúc chia nhau tìm kiếm lối thoát,
*Cạch.*
「?」
Tôi có cảm giác như vừa nghe thấy một tiếng động từ đâu đó.
「Vừa rồi có tiếng gì phải không?」
「? Ể, có ạ?」
「Tớ cũng không nghe thấy gì cả…」
Dù tôi hỏi Haruka và Mika, câu trả lời nhận được cũng chỉ có vậy. Hửm, là do mình tưởng tượng à…?
Và rồi,
*Cạch cạch!*
「Ồ.」
「A.」
「Ơ…」
Tiếng động lại vang lên lần nữa.
Lần này thì có vẻ cả Haruka và Mika cũng đã nhận ra.
「Hình như tiếng động phát ra từ phía trần nhà thì phải…」
「Ừ, ừm…」
「Hay, hay là có chuột ạ…?」
Cả ba chúng tôi cùng ngẩng cổ nhìn lên.
Thì bỗng,
*Rầm rầm rầm!*
「!?」
Cùng lúc đó, một mảng trần nhà bung ra, và có thứ gì đó nhảy xuống.
Hai bóng đen xoay ba vòng rưỡi trên không (có cả động tác xoắn người) rồi đáp đất một cách hoàn hảo…
「…Thưa quý vị, đã để mọi người phải đợi rồi.」
「──(gật gật)」
「Hazuki-san! Alice!」
Đó là cô hầu gái trưởng ít nói và cô hầu gái nhí quen thuộc.… Có điều, không hiểu sao cả hai đều mặc trang phục màu đen, trong bộ dạng của một “kunoichi”.
「…」
「…」
「…」
Cả gian phòng chìm vào một khoảng lặng khó tả.
「…」
「…」
「…Chị ơi, sao hai người lại mặc đồ như vậy ạ?」
Tôi thay mặt cho tất cả mọi người ở đây (Haruka, Mika, và tôi) cất tiếng hỏi.
Bộ nhẫn phục năng động toàn màu đen cùng với quần tất đen. Trâm cài trên tóc và một thanh đoản kiếm đeo bên hông. Trông họ chẳng khác nào những “kunoichi” trên truyền hình.
Đáp lại câu hỏi đó, Hazuki-san nói:
「…Bởi vì nói đến đột nhập thì phải là ninja ạ.」
「…Hả?」
「…Nói đến đột nhập là ninja, nói đến ninja là kunoichi, nói đến kunoichi là đột nhập… Ba yếu tố này có mối quan hệ tam giác vàng không thể tách rời.」
「…………」
Chị ta thản nhiên nói những lời đó.
Không, rõ ràng là cô hầu gái này mê cosplay mà…
Mà thôi, dù có cả núi thắc mắc, nhưng lúc này hãy tạm gác lại việc truy cứu sở thích cá nhân của cô hầu gái trưởng ít nói này sang một bên.
「…À, dù sao thì cũng cảm ơn hai người đã cứu. Vì nhiều chuyện xảy ra nên mới thành ra thế này…」
「…Chúng tôi đã nắm rõ toàn bộ sự tình rồi ạ.」
「Ể?」
Hazuki-san cất lời.
「…Chuyện mọi người bị Yachiyo-sama nhốt ở đây, thật lòng xin lỗi nhưng chúng tôi đã chứng kiến hết rồi ạ. Chúng tôi muốn cứu mọi người ngay lập tức, nhưng vì ưu tiên việc để Yachiyo-sama tự do hành động nên kết quả là việc giải cứu Haruka-sama và mọi người bị trì hoãn.… Nhưng nhờ vậy, chúng tôi đã xác định được nơi ở của Naba-san.」
「Của Naba-san!?」
「…Vâng. Sau khi rời khỏi đây, chúng tôi đã theo dõi dấu vết của Yachiyo-sama và nắm được vị trí chính xác. Naba-san không có ở đây. Cô ấy đang ở một biệt viện khác, trong một gian phòng riêng tại『Điện Nam Môn』, chuẩn bị cho nghi thức kế thừa chức bà chủ sắp diễn ra.」
「Ể…」
Chuyện đó có nghĩa là…
「…Vâng. Có lẽ thông tin về việc nghi thức được tổ chức tại『Điện Bắc Thần』chỉ là một cú lừa do Yachiyo-sama tung ra.」
「…」
Là vậy, sao…?
Bà ta đã phải làm đến mức đó chỉ để không cho chúng tôi gặp Naba-san ư? Nhưng tại sao lại…
Trong lúc tôi còn đang rối bời không hiểu nổi suy nghĩ của bà trưởng quản đã nhốt chúng tôi,
「…Không còn thời gian nữa. Chúng ta sẽ đến chỗ Naba-san ngay bây giờ.」
「Ể?」
「…Nghi thức kế thừa sắp bắt đầu rồi. Chúng ta phải tìm cách tiếp xúc và nói chuyện với Naba-san trước khi nó diễn ra.」
Cô hầu gái trưởng trong bộ dạng kunoichi hối thúc.
「…Chị nói phải.」
Bây giờ phải lo chuyện đó trước đã.
Việc tìm hiểu ý đồ hay suy tính của Hina-san cứ để sau.
「…Mời đi lối này. Thoát ra từ đây có thể đến gần『Điện Nam Môn』ạ.」
Hazuki-san vừa nói vừa chỉ vào cái lỗ trên trần nhà mà chị ta vừa chui ra.
「Tôi hiểu rồi, đi thôi.──Vậy thì, Haruka và Mika đi trước đi…」
Tôi định để hai tiểu thư leo lên trước,
「Hửm, sao thế Haruka, Mika? Nhanh lên nào.」
「Ể, à, ờm, cái đó…」
「…Anh~ đi trước đi.」
Không hiểu sao hai chị em lại cứ lúng túng cúi gằm mặt xuống.
「Ể? Không phải Haruka với Mika chiều cao hơi… à mà thôi. Sẽ khó leo lắm, nên hai em lên trước đi──」
「Ch-chuyện đó lúc này không sao đâu! A-anh cứ leo lên trước đi mà!」
「V-vâng ạ. Em cũng… muốn nhờ Yuuto-san đi trước…」
「?」
Cả hai đồng thanh nói vậy.
Tôi chẳng hiểu sao họ lại từ chối quyết liệt đến thế, nhưng thôi cứ làm theo lời họ và leo lên trước. Khi đó, tai tôi loáng thoáng nghe thấy,
「Đ-đúng là, anh~ đúng là chẳng tinh ý gì cả…」
「Ể, ờm, c-chuyện đó…」
「??」
Giọng Mika chu môi nói, tay sau lưng giữ lấy chiếc váy ngắn bồng bềnh, và giọng Haruka thì đầy ngượng ngùng.
4
「…『Điện Nam Môn』ở phía này ạ.」
Sau khi chui qua lối đi hẹp trên gác mái và ra ngoài.
Chúng tôi đang chạy trên mái nhà của lữ quán, hướng về phía 『Điện Nam Môn』, nơi nằm ở phía đối diện với 『Điện Bắc Thần』 qua khu nhà chính.
「Ch-chúng ta phải đi qua đây sao, Hazuki-san?」
「…Vâng. Tuy có hơi nguy hiểm, nhưng đây là con đường ngắn nhất để đến đích ạ.」
Hazuki-san đáp lại, tà áo “kunoichi” trông rất dễ vận động khẽ bay trong gió.
Con đường chúng tôi đang đi.
Đúng là nó có vẻ là đường tắt đến cái nơi gọi là『Điện Nam Môn』, nhưng cũng là một chặng đường khá gian nan.
Chúng tôi phải vừa đi vừa gạt những cành cây vướng trên mái nhà, rồi lại nhảy từ chỗ cao xuống chỗ thấp, cứ như đang tham gia một trò chơi vận động vậy.
「Hộc… hộc…」
Thật lòng mà nói, với một kẻ có thần kinh vận động và thể lực hơi kém như tôi thì khá là mệt, nhưng nhờ có sự hỗ trợ của Hazuki-san và mọi người mà tôi vẫn cố gắng vượt qua được.
Người có vẻ vất vả hơn lại là Haruka và Mika.
Không, về cơ bản thì hai chị em tiểu thư có thần kinh vận động tốt nên di chuyển trên mái nhà khéo hơn tôi nhiều. Chỉ là cái sự vất vả của họ lại nằm ở một khía cạnh hoàn toàn khác…
「A──kya, kyá!」
Vừa nói xong thì Haruka đã khẽ kêu lên.
Một tiếng kêu gần như là hét.
Nhìn sang thì thấy em ấy đang loay hoay khổ sở, cố gỡ vạt váy bị mắc vào cành cây.
「A, đừng, đ-đừng nhìn mà…」
「Ể, à, x-xin lỗi!」
「Anh~, đừng có nhìn bằng ánh mắt dê xồm thế!」
「À, ờ.」
Bị hai chị em nhắc nhở, tôi vội quay mặt đi.
Vấn đề là ở đây.
Vì cả hai đều đang mặc những bộ váy hay đầm xòe. Cứ bị vướng vào cành cây như lúc này hoặc gặp khó khăn khi nhảy từ chỗ cao xuống, trông họ có vẻ rất vất vả.
Nhân tiện, tính đến lúc này thì Haruka đã gặp tình huống tương tự ba lần, còn Mika là hai lần.
Có lẽ thấy thương cho hai người, Hazuki-san đề nghị:
「…Nếu được, tôi có thể cho hai vị mượn bộ đồ “kunoichi” này ạ?」
「Ể, à, ơ, ờm…」
「Hừm, hừm~, chắc bọn em xin kiếu thôi~…」
「…Vậy sao. Thật đáng tiếc.」
Cũng đã có một cuộc trao đổi như thế diễn ra.
Tôi cũng xin ghi chú thêm rằng Hazuki-san, người bị từ chối một cách khéo léo, trông có vẻ tiếc nuối hơn cả lời nói của chị ta.
Thì đó, cứ lộn xộn như vậy mà chúng tôi tiếp tục tiến lên,
「…Đã thấy rồi ạ.」
「! Kia là…」
「…Vâng. Gian phòng riêng của『Điện Nam Môn』──nơi Naba-san đang đợi.」
Hazuki-san thì thầm trang trọng.
Thứ hiện ra trước mắt chúng tôi là một gian phòng riêng nhỏ hơn nhiều so với nhà chính hay 『Điện Bắc Thần』… và hình bóng Naba-san đang ngồi sâu bên trong.
Cô hầu gái tươi cười mà chúng tôi gặp lại sau gần mười hai tiếng… trông như một người hoàn toàn khác.
「…」
Gian phòng riêng của『Điện Nam Môn』mở rộng ra phía vườn.
Xung quanh, có lẽ là để chứng kiến nghi thức, có sự hiện diện của Hina-san, cùng rất nhiều các cô phục vụ và nhân viên khác.
Giữa khung cảnh đó, là hình bóng Naba-san… khoác trên mình bộ kimono được may đo tinh xảo có thể nhận ra từ xa, với vẻ mặt nghiêm trang, cúi đầu trầm mặc.
Đó không phải là cô hầu gái tươi cười hoạt bát, thân thiện phục vụ cho nhà Nogizaka, mà chính là gương mặt của một ứng cử viên bà chủ cho một lữ quán lâu đời, truyền thống ở Kyoto…
「…………」
Trong khoảnh khắc, tôi bất giác chần chừ không dám cất tiếng gọi.
Nhưng,
「Naba-san!!」
Với cô bé hai bím, điều đó dường như chẳng phải là rào cản.
Vừa chạy về phía gian phòng, cô bé vừa lớn tiếng gọi tên cô hầu gái tươi cười một lần nữa.「Naba-san! Em đến đón chị đây!」
Nghe thấy giọng nói đó, sắc mặt của Naba-san, vốn đang vô cảm, đã thay đổi.
「! Mika-sama, cả Haruka-sama và Yuuto-sama nữa, mọi người…」
「Nói cho em biết đi, Naba-san! Rốt cuộc là có chuyện gì? Chị nói nghỉ việc hầu gái để kế thừa lữ quán là sao? Em… không hiểu gì cả! Em không hiểu! Chị hãy nói cho em nghe bằng chính miệng của chị đi!」
「Mika-sama…」
Trước lời kêu gọi tha thiết đó, vẻ mặt của Naba-san trong giây lát dường như đã trở lại thành cô hầu gái tươi cười mà chúng tôi biết.
Nhưng rồi chị ấy ngay lập tức lại khoác lên mình một bầu không khí xa cách, giống như lúc chào hỏi khi chúng tôi mới đến lữ quán.
「──Tôi xin lỗi, mọi chuyện đúng như trong lá thư đó ạ.」
「Ể…?」
Nói rồi, chị ấy cúi đầu thật sâu.
「Tôi phải kế thừa và bảo vệ lữ quán này với tư cách là một bà chủ. Vì vậy, tôi không thể tiếp tục công việc hầu gái được nữa…. Ngoài ra thì…」
Trước câu trả lời đó, Mika nói:
「Như vậy là sao chứ!? Ch-chẳng lẽ chị đã chán làm hầu gái rồi sao? Vì em cứ hay nhõng nhẽo nên chị thấy chán ghét──」
「Không phải vậy!」
「Ể…」
Trước những lời đó, Naba-san bất ngờ cao giọng.
「Không phải… không phải… đâu ạ. Mika-sama, Haruka-sama, Hazuki-san, các chị em trong đội hầu gái, và cả mọi người trong nhà Nogizaka đã đối xử rất tốt với tôi. Đó là những ngày tháng rất hạnh phúc… tôi chỉ có lòng biết ơn, chứ không bao giờ có chuyện chán ghét cả…」
「V-vậy thì tại sao…」
Trước câu hỏi của Mika với giọng run rẩy,
「Chuyện đó──tôi không thể trả lời được.」
Naba-san vừa cúi mắt vừa đáp.
「T-tại sao? Tại sao lại không thể trả lời? Là chuyện đến em mà chị cũng không thể nói được sao…?」
「Tôi xin lỗi…」
Naba-san vừa lí nhí vừa cúi gằm mặt,
「Chỉ là… tôi có thể nói điều này. Đây là chuyện không thể tránh khỏi. Tôi không thể để lữ quán có lịch sử ba trăm năm này kết thúc ở đời mình… Vì thế, có những thứ tôi buộc phải từ bỏ.」
Chị ấy nói như đang cố nén chịu điều gì đó.
「…」
Tôi không hiểu rõ lắm… nhưng có nghĩa là có lý do nào đó mà đến giờ phút này chị ấy vẫn không thể nói ra sao?
Từ những gì đã xảy ra và biểu cảm của Naba-san, tôi chỉ có thể nghĩ như vậy.
Nhưng trước những lời đó, Mika nói:
「Nh-như vậy… như vậy là không được… Naba-san…」
Cô bé ngồi phịch xuống đất, vừa lắc đầu vừa lắc cả hai bím tóc như thể đang phản đối.
Gương mặt cô bé đau đớn đến mức như sắp khóc òa lên lần nữa…
「…Mika-sama, xin hãy lùi lại.」
「Hazuki-san…?」
Người bước lên một bước từ bên cạnh là cô hầu gái trưởng ít nói.
「…Tôi không chấp nhận.」
「Ể…?」
「…Với tư cách là hầu gái trưởng của nhà Nogizaka, tôi không bao giờ chấp nhận một hành vi tự tiện không một lời giải thích, khiến cho Haruka-sama và Mika-sama phải buồn bã như thế này…. Hơn nữa, đội hầu gái nhà Nogizaka không phải là nơi có thể dễ dàng rời đi chỉ bằng một lá thư để lại.──Nếu chị vẫn nhất quyết muốn vậy…」
Nói đến đây, Hazuki-san lập tức thay đổi từ bộ dạng “kunoichi” sang trang phục hầu gái, rồi rút một chiếc cưa máy từ túi trước của bộ đồng phục.
Và rồi chị ta cầm lấy một bộ đồng phục hầu gái khác──có lẽ là bộ mà Naba-san đã gửi trả lại cùng lá thư──,
「…Thì hãy thuyết phục được tôi trước đã.」
Chị ta ném nó về phía Naba-san và tuyên bố.
Trước những lời của Hazuki-san,
「──Tôi hiểu rồi.」
「N-Naba-san?」
「Đúng là mọi chuyện đều cần phải có một sự kết thúc rõ ràng… Nếu đó là điều không thể tránh khỏi… tôi xin chấp nhận thử thách.」
Naba-san đáp lại và bắt lấy bộ đồng phục hầu gái,
Chị ấy cũng biến đổi từ kimono sang đồng phục hầu gái trong chớp mắt, rồi từ đâu đó rút ra một chiếc búa và vung lên.
「…Tôi tới đây.」
「──Đang mong chờ đây ạ.」
Sau một lời trao đổi ngắn gọn,
Ngay lập tức, hai bóng người giao nhau giữa khu vườn.
「!?」
*Keng! Keng!*
Tiếng kim loại chói tai vang lên và những tia lửa tóe ra.
Cùng lúc đó, không khí xung quanh rung chuyển vì chấn động, dư chấn của nó khiến những viên sỏi nhỏ bắn tung tóe.
「…Chị khá lắm.」
「Hazuki-san cũng vậy. Quả không hổ danh là người giỏi nhất đội hầu gái.」
Dưới bầu trời mùa đông khi mặt trời đã xế bóng và ánh trăng mờ ảo đang dần tỏ rạng, hai cô hầu gái đối mặt nhau, cưa máy và búa ghì chặt vào nhau.
「…Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên chúng ta đấu với nhau thật sự nhỉ.」
「Vâng, trong các buổi huấn luyện chiến đấu chúng ta luôn dừng lại đúng lúc. Nhưng mà──」
「…!」
Đột nhiên, Naba-san trượt phần đầu tù của chiếc búa để tấn công vào tay đối phương.
Hazuki-san nghiêng phần tay cầm của chiếc cưa máy để đỡ đòn,
「Ngây thơ quá đấy!」
「…Ự!」
Naba-san xoay cổ tay, dùng nguyên lý đòn bẩy để đẩy phần cán búa ra.
Đòn tấn công đó tưởng chừng đã xuyên qua lớp phòng thủ của cưa máy và nhắm thẳng vào vai cô hầu gái trưởng ít nói,
Nhưng mà,
「…Với mức độ này, thì không trúng được tôi đâu.」
「!」
Hazuki-san ngay lập tức cúi người xuống để tránh đòn,
Ngược lại, chị ta tận dụng phản lực, vung cưa máy từ dưới lên về phía Naba-san đang mất thăng bằng.
Một đòn tấn công sắc lẻm đúng như nghĩa đen.
「──Ự!」
Lưỡi cưa sượt qua hông, xé toạc một mảng nhỏ trên bộ đồng phục của Naba-san.
Nhưng đồng thời, cú vung búa của chị ấy cũng sượt qua vai Hazuki-san, khiến một mảnh vải từ đồng phục của chị ta bay lơ lửng trong không trung.
「…Tay nghề của chị đã tiến bộ rồi.」
「Không bằng Hazuki-san đâu.」
Họ đối mặt nhau ở khoảng cách khoảng một mét, vừa thì thầm vừa,
「…Hự!」
「Hà!」
Lại lao vào nhau, làm rung chuyển cả không khí.
Sự giao tranh dữ dội của cưa máy và búa lại một lần nữa thắp sáng khu vườn đang dần chìm vào bóng tối bằng những tia lửa…
「…」
Cuộc đối đầu kịch liệt giữa hai thành viên đứng thứ nhất và thứ ba trong hàng ngũ đội hầu gái nhà Nogizaka đang diễn ra ngay trước mắt.
Với những người thường như chúng tôi, cuộc giao đấu của các cao thủ với tốc độ ngày càng tăng này đã không còn có thể theo kịp được nữa.
Những gì chúng tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy là ánh sáng của cưa máy và búa lóe lên lúc chốc nhát, và hình ảnh hai cô hầu gái trong chế độ chiến đấu, tà váy bay phần phật khi họ tung ra những cú đá và đòn tấn công…
「…………」
Thật sự không biết phải nói gì nữa…
Trong khi tôi chỉ biết đứng chết trân trước trận chiến giáp lá cà siêu phàm (cưa máy VS búa) ngay trước mắt,
「…, …Tại sao…」
「?」
「…Tại sao, lại thành ra thế này…」
Tôi nhận ra Mika bên cạnh đang thì thầm, bờ vai run lên bần bật.
「T-tại sao… Tại sao Naba-san và Hazuki-san lại phải làm thế này…? T-tớ… tớ chỉ muốn Naba-san trở về thôi mà… chỉ muốn chị ấy ở bên cạnh và cùng cười với tớ thôi mà…」
「Mika…」
「…Thế này… không được đâu… Tớ, tớ thích cả Naba-san và Hazuki-san mà… Tại sao, lại thành ra thế này…」
Cô bé nhắm chặt mắt lại như thể muốn trốn chạy khỏi cảnh tượng trước mặt.
「…Cứu tớ… Cứu tớ với… anh~ ơi…」
Cô bé thốt lên như thể vắt kiệt từng lời từ sâu trong cổ họng.
Vẻ mặt ấy là một lời cầu cứu tha thiết, đau đớn đến mức không nỡ nhìn…
「…………」
──Phải rồi.
Thật sự… chúng ta đang làm cái gì thế này?
Chúng ta đâu có phủ nhận lẫn nhau, tất cả đều chung một suy nghĩ cơ mà, tại sao lại thành ra thế này chứ…!
「…Thật nực cười…」
「Y-Yuuto-san?」
「…Chuyện này, tuyệt đối là nực cười…!」
Chính tôi cũng không thể kìm nén được cảm xúc của mình.
Khi nhận ra thì cơ thể tôi đã tự động di chuyển.
Tôi chạy thẳng về phía hai cô hầu gái đang tiếp tục trận chiến.
「Y-Yuuto-san!?」
「…Ự!」
Tôi lao vào giữa hai người họ, mặc cho tiếng hét của Haruka vang lên sau lưng,
「Naba-san! Hazuki-san!」
「──Ự, Y-Yuuto-sama!?」
「…Không được đâu ạ. Bây giờ thì──!」
Tiếng hét của hai cô hầu gái.
Cùng lúc đó, từ hai bên, cưa máy và búa lao tới với một tốc độ kinh hoàng.
「Y-Yuuto-san!!」
Tiếng hét của Haruka vang vọng khắp khu vườn,
「Chết tiệt…!?」
Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần cho cú va chạm sắp tới (cưa máy & búa).
Tuy nhiên──
「…Ể?」
Cú sốc được dự đoán đã không xảy ra.
Nhìn lại… thì thấy chiếc cưa máy và chiếc búa đang cắm chéo xuống đất, tránh cơ thể tôi trong gang tấc.
Dường như, vào giây phút cuối cùng, hai cô hầu gái đã kịp thời làm chệch quỹ đạo vũ khí của mình.
「…Ngài có sao không, Yuuto-sama!」
「──Ngài đang làm trò liều lĩnh gì thế này!? May mà trượt đấy, chứ nếu không thì không chỉ bị thương là xong đâu!」
Hai cô hầu gái biến sắc mặt, chạy lại phía tôi.
Nhưng.
「…Chuyện đó, không quan trọng.」
「Ể?」
「Tôi nói là chuyện của tôi không quan trọng! Quan trọng hơn, bây giờ có việc khác cần phải làm mà!」
Tôi bất giác hét lớn.
Tôi… có chút tức giận với tình hình hiện tại.
「Hai người có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của Mika không…! Mika… Mika yêu quý Naba-san lắm đấy!? Cô bé coi chị như chị em ruột thịt đấy!? Thế mà lại bị nói lời chia tay mà không được cho biết lý do, lại còn phải chứng kiến cảnh này ngay trước mắt…」
「Ch-chuyện đó…」
「Việc chúng ta cần làm bây giờ không phải là chuyện này…! Không phải là chuyện làm Mika buồn…! Nếu có thời gian làm những chuyện vô bổ này, thì chẳng phải nên cố gắng giải thích tình hình cho Mika, dù chỉ một chút thôi sao!」
Tôi gào lên từ tận đáy lòng.
Thành thật mà nói, có lẽ đó là một lời khẳng định hoàn toàn không xem xét đến hoàn cảnh hay lý do của Naba-san… nhưng lúc đó, trong đầu tôi chẳng còn nghĩ được gì khác.
「…A-anh~…」
Cách đó không xa, Mika đang nhìn tôi, giọng run run.
「…………」
Trước những lời đó, Naba-san im lặng.
Chị ấy cắn chặt môi như đang cố nén điều gì đó, mắt nhìn xuống đất.
Nhưng rồi, chị ấy nắm chặt tay lại trong khi vẫn cúi gằm mặt,
「T──Tôi cũng vậy!」
「Ể?」
「Tôi cũng không muốn thế này! Làm sao tôi muốn phải chia tay mọi người được! Làm sao tôi không muốn được mãi mãi phục vụ bên cạnh Mika-sama và Haruka-sama được chứ!」
Chị ấy gào lên như vắt kiệt từng lời từ sâu trong lồng ngực.
「Nhưng, nhưng… biết làm sao được chứ! Không còn cách nào khác mà! Bởi vì có những lý do… khiến tôi không thể làm vậy được…!」
Đó là một giọng nói đầy dữ dội chưa từng thấy… một tiếng hét như thể bùng nổ tất cả những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu.
「Biết làm sao được…」
Chị ấy cứ nói vậy từ nãy đến giờ, nhưng rốt cuộc là sao?
Lúc đó,
「──Mẹ tôi, đã ngã bệnh.」
「Ể…?」
「Mấy hôm trước, tôi nhận được tin mẹ tôi bị ngã bệnh vì làm việc quá sức. Mẹ tôi phải nằm liệt giường không thể cử động, và cứ thế này thì lữ quán sẽ không thể tiếp tục hoạt động… Vì vậy… tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cách này. Là con gái duy nhất, tôi phải trở về và kế thừa vai trò bà chủ… Với những kỷ niệm vui vẻ cuối cùng cùng mọi người trong lòng, tôi chỉ còn cách biến chuyến đi Kyoto này thành ký ức vui vẻ cuối cùng, và trở lại làm bà chủ từ một người hầu gái…」
Chị ấy cúi đầu nói, như thể đang chịu đựng điều gì đó.
「…………」
Thì ra đã có chuyện như vậy…
Nhưng,
「Vậy thì tại sao lại không nói…」
Chuyện đó cho chúng tôi.
Nếu chị nói ra, chúng tôi đã có thể có những cách làm khác rồi.
Trước câu hỏi đó, Naba-san trả lời:
「Tôi… không muốn làm phiền mọi người. Mika-sama và mọi người đều rất tốt bụng… nếu tôi nói ra, chắc chắn mọi người sẽ làm bất cứ điều gì để giúp tôi. Vì vậy…」
Nói đến đó,
「N-Naba-san là đồ ngốc!!」
「Ể…」
Cô bé hai bím đứng bên cạnh, đột nhiên hét lên.
「Ngốc, là đồ đại ngốc! Tại sao chị lại nói làm phiền chứ!? Chuyện đó là đương nhiên mà! Naba-san là gia đình, là người quan trọng, nên khi gặp khó khăn thì giúp đỡ là chuyện đương nhiên mà! Chị thật sự nghĩ rằng em sẽ thấy đó là phiền phức sao!?」
「Chuyện đó…」
「Như thế mới là phiền phức đấy! Cái gì là phiền, cái gì không là do em tự quyết định! Tự chị quyết định rồi tự mình chấp nhận, em không hiểu nổi chuyện đó!」
Đó là tiếng hét từ tận đáy lòng.
Sau khi hét lên một tràng, hai bím tóc vung vẩy,
「Nh-nhưng… nghe được điều đó, em đã yên tâm hơn một chút.」
「Ể…?」
「Naba-san… không phải là chị ghét làm hầu gái, đúng không? Không phải là chị… ghét em… đúng không…?」
「Ch-chuyện đó, làm sao có được chứ! Tôi thích công việc hầu gái, và hơn thế nữa tôi rất yêu quý Mika-sama! Tôi muốn được làm hầu gái của Mika-sama mãi mãi!」
「N-Naba-san…」
Đó là cú hích cuối cùng.
「Naba-san… Na-Naba-san…!」
「M-Mika-sama…」
Cả hai như thể đã buông bỏ được sợi dây căng thẳng, dựa vào nhau, nước mắt lưng tròng rồi ôm chầm lấy nhau.
「X-xin lỗi chị, Naba-san, vì đã nói chị là đồ ngốc…. Nhưng, nhưng em, em thích Naba-san… em không muốn Naba-san đi…」
「Không đâu ạ, là tôi mới phải… xin lỗi. Tôi đã không nghĩ đến cảm xúc của Mika-sama, đã tự tiện hành động theo phán đoán của mình…」
Hai người vừa xin lỗi nhau vừa nắm lấy tay nhau.
Chính vào lúc đó.
「──Ra vậy. Đó mới là những suy nghĩ thật sự của con sao, Nami」
「Ể……?」
Một giọng nói như thế vang vọng khắp khu vườn của 『Điện Nam Môn』.
Đó là một giọng nói trong trẻo, cao và thanh thoát.
Khi tôi đưa mắt nhìn theo nơi phát ra giọng nói, người đang ở đó là──
5
「Ta đã hiểu rõ cảm xúc của con rồi. Cả suy nghĩ của con đối với công việc hầu gái, lẫn tình cảm dành cho Mika-chan……」
Người đang ở đó là một phụ nữ mặc kimono có gương mặt rất giống với Nami-san.
Với dáng vẻ thanh cao, bà nghiêng đầu và nhìn về phía này từ trong phòng bằng một biểu cảm dịu dàng.
Tôi chợt có một suy đoán, người này lẽ nào…
「Người đó là……?」
「A, vị đó là bà chủ đời thứ mười bốn của Lữ quán Nanashiro ở Kyoto, Nanashiro Nanase-sama. Người là… mẫu thân của tiểu thư Nami ạ」
「Mẫu thân…」
Lời nói của Hina-san từ bên cạnh khiến dòng suy nghĩ của tôi ngưng lại trong giây lát.
Mẫu thân… nghĩa là mẹ đúng không? Mà, dù nhìn thế nào đi nữa thì trông bà cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi đầu là cùng. Cả Akiho-san nữa, chẳng lẽ phu nhân trẻ của những gia đình danh giá toàn là thế này cả sao…
Trước tôi, người đang thất kinh đến không nói nên lời,
「Rất vui được gặp mọi người. Tôi là Nanashiro Nanase. Là mẹ của Nami đang ở kia, và là bà chủ đời thứ mười bốn của Lữ quán Nanashiro ở Kyoto. Mong được mọi người chiếu cố nhé」
Bà vừa mỉm cười hiền hậu vừa cúi đầu chào chúng tôi.
「A, dạ, chúng tôi mới phải…」
「Ư, ờm, em là Nogizaka Haruka ạ. Rất mong được bà chiếu cố ạ!」
Tôi và Haruka vội vàng chào lại.
Cơ mà khoan đã. Là mẹ của Nami-san, vậy chẳng phải là người mẹ được nhắc đến trong câu chuyện lúc nãy sao? Nếu vậy thì theo lời Nami-san, đáng lẽ bà ấy phải làm việc quá sức đến mức không thể đi lại được cơ mà…?
Nami-san đã nói ra thắc mắc đó của chúng tôi.
「A, thưa mẫu thân, tại sao… ạ? Đáng lẽ người phải gục ngã vì làm việc quá sức và không đi lại được cơ mà…」
Thế nhưng,
「Xin lỗi con nhé, đây là vì ta── muốn biết được tâm tư thật sự của con」
「Ể…」
Câu trả lời nhận được lại là như thế.「Tâm tư, thật sự…?」
「Phải, đúng như vậy. Là thái độ và tình cảm của con đối với công việc hầu gái ấy」
「C-Chuyện đó…」
Trước vẻ mặt khó hiểu của Nami-san,
「Chà, nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ.──Phải rồi, có lẽ khởi đầu là từ những lá thư con gửi hàng tháng chăng」
Mẹ của Nami-san──Nanase-san bắt đầu chậm rãi kể.
「Những lá thư kể về cuộc sống thường ngày ở Tokyo, tại nhà Nogizaka. Qua từng câu chữ trong thư, ta có thể cảm nhận được rằng con đang rất vui với công việc hầu gái. Rằng con rất yêu quý Mika-chan, cô chủ mà con được giao phụ trách, và cả những người xung quanh Mika-chan cũng vô cùng trân trọng con. Chính vì vậy, ta đã rất phân vân」
「Phân vân ạ…?」
「Đúng vậy. Con là con gái một của gia tộc Nanashiro này. Là người kế vị của lữ quán đã có ba trăm năm lịch sử, số phận trở thành bà chủ đã được định đoạt ngay từ khi con mới chào đời… Vốn dĩ, việc con làm hầu gái cũng là một phần của quá trình tu luyện phụng sự để trở thành bà chủ. Con còn nhớ chứ?」
「Chuyện đó…」
Nami-san ngập ngừng trong giây lát.
Đó là một sự thật lần đầu tôi được nghe. Chà, tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao một người thừa kế của lữ quán lâu đời lại đi làm hầu gái, thì ra là vậy…
「──Thế nhưng, ta không muốn trói buộc con bằng những thứ đã được định sẵn từ khi mới sinh ra. Ta muốn con tự quyết định mình sẽ làm gì, sẽ sống như thế nào theo ý chí của bản thân. Dù sao con cũng là đứa con gái một yêu quý của ta, ta muốn con được sống theo cách mình muốn」
「Thưa mẫu thân…?」
「Đừng hiểu lầm nhé. Việc ta muốn con kế vị vai trò bà chủ cũng là sự thật. Nhưng mà, ta không muốn con làm việc đó với một tâm thế nửa vời. Dĩ nhiên, công việc hầu gái cũng vậy. Chính vì thế, lần này──」
Đến đây, Nanase-san ngừng lại một chút.
Rồi bà nhìn thẳng vào mắt Nami-san,
「──Ta đã quyết định thử thách tấm lòng của con. Khi con phải đối mặt với tình thế buộc phải kế thừa lữ quán, khi con phải đặt vai trò hầu gái và vai trò bà chủ lên bàn cân… xem con, và những người xung quanh con, sẽ hành động như thế nào」
Bà nói với một tông giọng nghiêm nghị hơn đôi chút.
「…………」
Vậy có nghĩa là, toàn bộ chuỗi sự kiện lần này đều do Nanase-san sắp đặt ư…?
Như để khẳng định cho thắc mắc của chúng tôi,
「Và rồi con đã chọn làm một cô hầu gái. Con đã hét lên từ tận đáy lòng rằng muốn được ở bên cạnh Mika-chan, muốn làm hầu gái của Mika-chan. Tình cảm đó không chỉ là bề ngoài, mà là những gì con thực sự nghĩ, đến mức ta là người đứng bên quan sát cũng cảm nhận được sâu sắc」
「Thưa, thưa mẫu thân, con…」
Nami-san định nói điều gì đó,
「Không sao đâu. Ta hiểu cảm xúc của con rồi. Dĩ nhiên ta vẫn chưa từ bỏ hy vọng con sẽ quay về lữ quán với tư cách bà chủ đâu, và lúc đó ta sẽ rất chào đón. Vì vậy, hãy ở lại thêm một chút nữa… và hoàn thành trọn vẹn công việc của một cô hầu gái đi nhé」
Như để bao bọc lấy những lời sắp nói ra, Nanase-san dịu dàng cất tiếng.
Đó là giọng nói của một người mẹ vô cùng ấm áp, vô cùng dịu dàng, chấp nhận tất cả mọi thứ của con gái mình.
「Vâng ạ… Con hiểu rồi…」
Nami-san đưa tay lên miệng, nghẹn ngào đáp lời.
Bà lại nhìn cô với ánh mắt ấm áp một lần nữa, rồi nói.
「Cả các cháu nữa, xin lỗi nhé. Đã kéo các cháu vào chuyện này. Tên của mọi người ta đều đã nghe Nami kể rồi. Yuuto-san, Mika-chan, Haruka-chan, Hazuki-chan và Alice-chan. Ta cũng muốn biết, khi Nami đột nhiên biến mất như vậy, những người xung quanh sẽ phản ứng ra sao, và Nami với tư cách một cô hầu gái được mọi người nhìn nhận như thế nào」
「À, không có gì đâu ạ…」
「Chuyện đó, ờm…」
「Ừm, ừm~, nếu Nami-san thấy ổn thì tớ cũng thấy ổn thôi ạ…」
「…Tất cả đều vì Haruka-sama và Mika-sama」
「──(gật gật)」
Trước chúng tôi, những người đang hơi bối rối vì bị hỏi đột ngột.
「Cảm ơn các cháu, nghe các cháu nói vậy ta cũng nhẹ nhõm. Sau đây ta sẽ gửi lời xin lỗi chính thức đến nhà Nogizaka. Và còn một điều nữa ta phải xin lỗi các cháu.──Con hiểu mà phải không, Hina-chan」
「Ể?」
Lúc đó, được Nanase-san gọi tên, Hina-san đang đứng hầu bên cạnh liền bước lên phía trước.
「Con đã nhốt mọi người dưới hầm khi họ định đuổi theo Nami, và còn nói những lời quá đáng nữa nhỉ. Ta biết con rất trân trọng Nami. Nhưng mà… ta nghĩ làm vậy là hơi quá rồi đó」
「…Vâng ạ…」
Cô đáp lại bằng một giọng lí nhí với vẻ mặt nghiêm túc.
Chà, chẳng lẽ tất cả những âm mưu đó đều do một mình cô này tự quyết định sao? Bảo sao mà phần đó lại có cảm giác gượng ép đến lạ…
「…Xin lỗi mọi người…」
Hina-san lí nhí cất lời.
「…Em biết mình đã làm sai. …Nhưng, nhưng mà, em… chỉ muốn tiểu thư Nami, muốn Nami-chan quay về… …B-bởi vì Nami-chan trông rất vui với công việc hầu gái… em đã nghĩ có khi nào chị ấy đã quên mất lữ quán, quên mất cả em rồi không…」
「Hina-chan…」
「…Hức, hức…」
「…」
Trước Hina-san đang run lên từng hồi, Nami-san từ từ tiến lại gần.
Rồi cô nhẹ nhàng ôm chầm lấy thân hình ấy.
「Không có chuyện đó đâu ạ~」
「Ể…」
「Em sẽ không bao giờ quên Hina-chan đâu~. Bởi vì dù có xa cách, Hina-chan vẫn là người bạn quan trọng của em mà~」
「N-Nami-chan…」
Hina-san ngẩng mặt lên, ôm chầm lấy ngực Nami-san và bật lên tiếng nấc nghẹn ngào.
Dáng vẻ ấy trông hệt như một đứa trẻ…
Rốt cuộc thì, cô ấy cũng chỉ yêu quý cô hầu gái tươi cười này giống như chúng tôi mà thôi… Nghĩ vậy, tôi thấy mình không nỡ trách cô ấy nữa…
「…」
Thôi thì, dù đã có nhiều chuyện xảy ra… nhưng thế này coi như mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Phía lữ quán cũng đã sáng tỏ mọi chuyện, và Nami-san cũng sẽ an toàn trở về nhà Nogizaka, trở về bên Mika với tư cách một cô hầu gái. Có thể nói kết quả thật mỹ mãn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt,
「Mọi người ơi… lần này thật sự cảm ơn mọi người nhiều lắm ạ~」
Nami-san quay về phía chúng tôi và cúi đầu chào.
「Đã gây ra đủ thứ phiền phức cho mọi người, lại còn để mọi người phải đuổi theo đến tận đây~…」
「À, không, bọn tôi cũng đâu…」
Làm được chuyện gì to tát đâu cơ chứ.
「Đúng đó. Với lại Nami-san là người nhà mà, không cần phải bận tâm đâu~」
「V-vâng ạ. Sao có thể gọi là phiền phức được ạ, chuyện đó…」
「…Là một thành viên của đội hầu gái, tôi chỉ làm việc tất nhiên phải làm mà thôi」
「──(gật gật gật)」
Mika và những người khác cũng nói như vậy.
Thế nhưng, cô hầu gái tươi cười trước mặt lại lắc đầu,
「Không đâu ạ, chuyện nào ra chuyện đó ạ~. Việc em đã gây phiền phức cho mọi người là không thay đổi~… Hơn nữa, đây không phải là lời xin lỗi, mà là tấm lòng biết ơn của em ạ~. Là sự biểu lộ từ tận đáy lòng của niềm vui sướng và hạnh phúc… Xin hãy để em được nói lời cảm ơn~」
Nói rồi cô lại cúi đầu một lần nữa.
Mà, nếu đã nói vậy thì chúng tôi cũng vui lòng nhận…
「Đặc biệt là Yuuto-sama, lần này em thật sự đã được anh giúp đỡ rất nhiều ạ~. Những lời anh nói khi chen vào giữa em và Hazuki-san, đã thực sự chạm đến trái tim em đó~」
「À, cái đó thì kiểu như…」
Chỉ là thuận theo cảm xúc và tình thế thôi, chứ tôi cũng chẳng suy nghĩ sâu xa gì cả. Hơn nữa, giờ nghĩ lại, hình như tôi cũng đã nói những lời khá thất lễ thì phải…
「Không có chuyện đó đâu ạ~. Anh thật nam tính và oai phong, làm tim em cứ xao xuyến~♪. Vì vậy──」
「?」
Nói đến đó, Nami-san ngừng lại một chút,
「Em có hơi áy náy với Haruka-sama và Mika-sama một chút~… nhưng xin hãy cho phép em được thể hiện lòng biết ơn của mình nhé~」
「Ể…」
Cô mỉm cười rạng rỡ,
Khoảnh khắc tiếp theo,
*Ôm chầm…*
Toàn thân tôi được bao bọc bởi một cảm giác ấm áp, mềm mại và thơm ngát.
「Ể, ể?」
Trong thoáng chốc, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trước mắt tôi là bộ ngực của bộ đồng phục hầu gái và gương mặt Nami-san ở cự ly rất gần.
Với cảm giác mềm mại như được bao bọc và hơi thở có thể cảm nhận ngay bên cạnh… cuối cùng tôi cũng nhận ra mình đang được cô hầu gái tươi cười này ôm.
「N-Nami-san!?」
「N-Này, cậu đang làm gì thế hả~!」
Haruka và Mika đồng thanh hét lên.
Trong khi đó, cô hầu gái tươi cười nở một nụ cười rạng rỡ không hề thua kém biệt danh của mình,
「Em yêu anh nhiều lắm, Yuuto-sama~♡」
Cô nói bằng một chất giọng dịu dàng không gì sánh bằng.
Và thế là, dù đã có nhiều chuyện xảy ra,
Cuối cùng thì chuyến đi Kyoto lần này cũng như vụ lùm xùm kế vị bà chủ của Nami-san đã chính thức khép lại một cách êm đẹp.