0
Đó là một ngày đầu tháng Ba, khoảng hai tuần đã trôi qua kể từ cuối tháng Hai đầy ắp những biến cố bất ngờ, nào là vấn đề Shiina ở lại qua đêm, nào là chuyện câu lạc bộ bóng vợt có nguy cơ bị giải thể, rồi đến cả việc Nanami-san ở Kyoto phải kế thừa vị trí bà chủ quán. Cái lạnh có lúc tưởng chừng như khắc nghiệt cũng đã dần dịu đi, báo hiệu một mùa xuân đang đến gần.
Khi ấy vẫn còn sớm, mới tám giờ sáng.
Dù tiết trời dạo này phần lớn đều quang đãng, nhưng một ngày trong xanh tuyệt đối như hôm nay quả thực hiếm thấy. Bầu trời trải rộng trên đầu, bên kia lớp kính, xanh trong vắt đến vô tận, như thể đang âm thầm gieo vào lòng người một niềm kỳ vọng mơ hồ nào đó…
「Là Super Marimo Brothers đó, Yuuto-san♪」
「Hả?」
Haruka ngồi bên cạnh tôi, đôi mắt lấp lánh lạ thường, cất lên một câu nói chẳng mấy ăn nhập với bầu trời rạng rỡ kia.
「Đó là một cặp linh vật của địa phương, gồm Marimo-san và Souji-san đó ạ. Trông họ rất đáng yêu và dễ mến… Em cũng thích Marimokkori-san lắm, nhưng em nghĩ hiện tại thì cặp đôi này vẫn là tuyệt nhất ạ♪」
「À, có phải cái mà lần trước em nói là đang thích gần đây không…」
「Vâng ạ♪ Em chắc chắn năm nay họ sẽ nổi tiếng cho xem♪」
Con bé vừa gật đầu lia lịa vừa siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm.
Sâu trong đôi mắt ấy, một ánh lục bảo lấp lánh vui tươi tựa như những viên tảo marimo tươi rói đang chìm dưới đáy hồ Akan.
「…」
Không hiểu nổi tại sao mới sáng sớm tinh mơ mà chúng tôi lại nói chuyện này nữa, nhưng không phải là cô tiểu thư ngây thơ, mơ màng bên cạnh tôi đã bị linh hồn của một cặp anh em marimo đáng ngờ nào đó nhập vào đâu──
「Nhưng mà em vui thật sự…♪ Không ngờ mình lại được đi Hokkaido trong chuyến du lịch tốt nghiệp…」
Giọng Haruka hớn hở, con bé hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
「Đây là nơi em luôn muốn đến một lần từ trước rồi, nên em mong chờ lắm, từ tối qua đã thấy háo hức rồi… A, anh nhìn kìa! Nhiều máy bay quá. Có đủ các loại kích cỡ và màu sắc khác nhau… Không biết chúng ta sẽ đi chiếc nào nhỉ…?」
「Ừm, chắc là chiếc kia thì phải? Cái chiếc màu trắng dài dài ấy…」
「Woa, là chiếc đang được kết nối đằng kia ạ? To thật đấy… (thình thịch)」
Lướt qua tầm mắt là vô số máy bay mang những ký hiệu ba chữ cái như JAL hay ANA.
Một trong số đó chính là chuyến bay 703 mà chúng tôi sắp sửa lên…
「…」
──Thì, chuyện là như vậy đó.
Tôi và Haruka hiện đang ở sân bay Haneda đông đúc người qua lại.
Chúng tôi tập trung tại cửa ngõ hàng không nằm ven biển Tokyo này để chuẩn bị lên đường tới Hokkaido cho chuyến du lịch tốt nghiệp kéo dài tám ngày bảy đêm.
Vì là chuyến du lịch của trường nên dĩ nhiên không chỉ có hai chúng tôi. Xung quanh là rất nhiều học sinh của học viện Hakujou và những gương mặt thân quen đang ríu rít trò chuyện vui vẻ…
「Nào, từ hôm nay là bắt đầu chuyến đi Hokkaido mà tớ mong đợi bấy lâu rồi đó! Tớ sẽ trượt tuyết thỏa thích, câu cá hồi, cho gấu ăn, tận hưởng Hokkaido đến tận xương tủy luôn! Cố lên!」
「Ryo, Ryouko-chan, tớ biết là cậu háo hức rồi, nhưng không được đi ván trượt trong sân bay đâu…」
「Mư, vậy à?」
「Ừ, ừm… Coi, coi kìa, mọi người xung quanh đang nhìn đó… Hơn nữa, tớ nghĩ mang theo cần câu cũng không ổn đâu…」
「Ê, chừng này thì có sao đâu chứ. Đây là cần câu tre tự chế thân thiện với môi trường mà. Nè, Shiina cũng nghĩ vậy đúng không?」
「Hả? A, ờ, ờm, tớ nghĩ Mai nói đúng đó…」
「Buu, cả Shiina cũng vậy nữa.」
Ở một sảnh chờ cách đó không xa, Sawamura-san, Asahina-san và Shiina đang trò chuyện như thế.
Sawamura-san vẫn tăng động đúng chất cô nàng tóc hai bím, mà thật chứ, nếu mang mấy thứ đó lên máy bay thì chắc chắn sẽ bị người ta nhìn bằng ánh mắt cau có như củ ngưu bàng chưa gọt vỏ cho xem…
「Hừm, quả nhiên đồng phục của nữ tiếp viên hàng không… không thể chê vào đâu được.」
「Đúng vậy. Đường cong của đôi chân ẩn sau lớp tất mỏng ấy thật quyến rũ và mê hoặc, khiến cho lý trí của chúng ta phải chao đảo…」
「Đây đã là cảnh giới của nghệ thuật rồi. A, tôi muốn được kẹp giữa tam giác cấm địa được tạo nên bởi cặp đùi và chiếc váy đó quá…!」
「…」
Tụ tập ở một góc như mọi khi là bộ ba dở hơi Nagai, Ogawa và Takenami, đang bàn luận về cái gọi là “Mối tương quan giữa tất chân, đôi chân đẹp của nữ tiếp viên hàng không và nền kinh tế Nhật Bản”.
Vẫn chẳng hiểu rốt cuộc chúng nó muốn làm gì, nhưng thôi, cứ mặc kệ là được, miễn mình không đụng vào thì cũng vô hại.
「Woa, kia là chiếc Jumbo phiên bản Dojikko Aki-chan kìa. Hừm, nhưng mà nước sơn có vẻ hơi cẩu thả nhỉ. Đối với một sản phẩm sự kiện thế này thì cũng算是 làm tốt rồi, nhưng nếu giao cho tớ thì tớ đã hoàn thiện nó một cách hoàn hảo rồi.」
Kế bên đó, cậu bạn thanh mai trúc mã (♂) mười năm của tôi, dù học lớp khác nhưng không hiểu sao lại nghiễm nhiên trà trộn vào lớp tôi, đang lẩm bẩm những câu khó hiểu.
「…」
Ngoài ra, còn có các bạn cùng lớp đang vui vẻ giở sách hướng dẫn và trò chuyện thân thiết với nhau 「Này này, cậu muốn đi đâu nhất?」「Tớ á? Ừm, để xem nào, chắc là Bảo tàng Hộp nhạc Otaru chăng?」, có nhóm lại đang tụ tập chơi trò Yamonote phiên bản Hokkaido, còn cô phó chủ nhiệm ngớ ngẩn dạy môn Âm nhạc thì đang oang oang 「Ufufu~, nói đến Hokkaido thì dĩ nhiên phải là hải sản rồi~♪ Nào cua, nào nhím biển, nào tôm, nào trứng cá hồi, nào sò hokki… Cả những anh chàng đẹp trai ở Susukino nữa chứ, đang giơ cả hai tay chào đón mình đó~♪ Chị đây từ tối qua đã mong chờ đến mức không ngủ được, nốc cạn cả ba chai sake luôn đó~♪」.
「…」
Dù mỗi người biểu hiện một kiểu, nhưng có một điểm chung trên gương mặt ai nấy, đó là đều ánh lên niềm mong đợi cho chuyến du lịch tốt nghiệp sắp bắt đầu.
Không khí có chút gì đó bồn chồn, hay nói đúng hơn là một cảm giác náo nức theo chiều hướng tích cực (cơ mà cái dáng vẻ phấn khích quá đà hơn cả học sinh của cô giáo dạy nhạc kia thì cũng nên xem lại).
「…」
Và tôi cũng không ngoại lệ.
Đây là sự kiện lớn nhất của đời học sinh, diễn ra vào cuối năm lớp 11.
Tôi có linh cảm rằng một điều gì đó đầy bất ngờ và ấn tượng sắp sửa xảy ra…
Trong lúc tôi đang lơ đãng ngắm nhìn khung cảnh vui tươi trước mắt,
「──Mong rằng đây sẽ là một chuyến du lịch tốt nghiệp đáng nhớ nhé, Yuuto-san♪」
「Hả?」
Haruka mỉm cười nói với tôi.
「Dù gì đây cũng là trải nghiệm chỉ có một lần trong đời. Hokkaido cùng với mọi người──cùng với Yuuto-san… Em nghĩ sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể tạo ra thật nhiều kỷ niệm quý giá không thể nào quên…♪」
「Haruka…」
「E, ehehe…♪」
Con bé cười hiền, rồi hơi ngượng ngùng nép vào người tôi.
Trông con bé lúc này hệt như một chú cún con đang làm nũng, với vẻ mặt cho thấy sự tin tưởng hơn bao giờ hết…
Chà, chà, phản ứng này đúng là khiến tim mình xao xuyến.
Tôi thầm nghĩ trong khi cảm nhận sự mềm mại từ cánh tay con bé chạm vào và hương hoa dịu nhẹ thoang thoảng.
Tôi có cảm giác rằng, sau bao nhiêu chuyện ở Kyoto, mối quan hệ giữa tôi và Haruka lại có thêm một chút thay đổi. Nói rõ là gì thì tôi cũng không biết, nhưng hình như con bé đã chủ động làm nũng với tôi nhiều hơn, hay nói đúng hơn là đã thể hiện tình cảm quý mến của mình một cách thẳng thắn hơn…
Trước cơn mưa dễ thương như trận mưa sao băng Perseus của cô tiểu thư mơ màng, khi tôi đang cảm thấy như bị một thiên thạch đâm sầm vào tim thì,
「Hừm, Ayase-cchi và Haruka-chan đang tình tứ gì với nhau đó hả?♪」
「Hả?」
Chắc là đã từ bỏ đôi ván trượt và chiếc cần câu, Sawamura-san trong bộ đồng phục không “phụ kiện” đi kèm, vui vẻ lên tiếng.
「Tớ nhìn từ nãy giờ rồi nhé, hai người cứ như đang tạo ra thế giới và không khí riêng của mình ấy~♪ Thiệt tình, thân nhau quá đi mất à. Nhưng mà tình tứ thì cũng được thôi, cơ mà đây là sân bay đó nha. Phải biết kiềm chế một chút chứ~♪」
「Ơ, ơ? T, t-t-t-tình tứ gì chứ, làm, làm gì có chuyện đó…」
「Đú, đúng vậy, bọn tớ đâu có…!」
Chúng tôi đồng thanh định phản bác, nhưng,
「Ê, còn chối nữa à. Nhìn kiểu gì cũng thấy hai người như thể thế giới này chỉ có hai ta, giống một cặp vợ chồng son lâu năm vậy đó. Ghen tị ghê, này này~♪」
Con bé cười ranh mãnh, vừa nói vừa chọc chọc vào trán tôi và Haruka.
「V, vợ chồng, ạ…!?」
「Đúng đó. Mà là một cặp vợ chồng trẻ mới cưới, đang nồng nàn tình yêu ấy.」
「V, vợ chồng trẻ… Y, Yuuto-san và, em… (mặt đỏ bừng)」
Mặt Haruka đỏ lựng như một quả cà chua bi chín mọng, sắp ăn được rồi.
Con bé hoàn toàn rơi vào trạng thái tê liệt.
「Đã, đã bảo là…」
Tôi cố gắng giải thích thay cho Haruka, nhưng,
「A~, thiệt tình, nồng thắm quá đi mất. Dù đang là mùa đông mà quanh đây cứ như hòn đảo nhiệt đới mùa hạ quanh năm vậy đó. Đồ cặp đôi ngốc hạnh phúc này~♪」
「…」
Con bé chẳng thèm nghe.
Hừ, sao mấy cô nàng tóc hai bím ai cũng tự tung tự tác, chẳng chịu nghe người khác nói gì thế này? Hay là hai cái bím tóc đó có gắn mạch điện chặn lời nói của người khác vậy…
Trong lúc tôi đang thầm thở dài trước cái kiểu ngang tàng không thua kém gì cô nàng hai bím nhỏ con nguyên bản ở học viện Futaba,
「…」
「Sao thế, Shiina-chan?」
「Hả?」
「Trông cậu có vẻ không được khỏe… Hay là bị đau bụng à…?」
「À, không, không phải đâu! Tớ không có khó chịu gì cả…」
「…?」
「A, ờ, ờm, chắc là tại hôm qua tớ lo nghĩ về chuyến đi nên không ngủ được nhiều, thành ra hơi lơ đãng một chút thôi. A,ahaha.」
Ở phía sau, tôi nghe thấy Shiina và các bạn đang nói chuyện với nhau như vậy.
Hừm, sao thế nhỉ. Con bé có chuyện gì bận tâm sao?
Trong lúc tôi đang có chút hoài nghi,
「Nào~, các em ơi~, sắp đến giờ lên máy bay rồi đó~♪ Chúng ta sẽ vào từ cổng đằng kia, nên các em hãy xếp hàng ngay ngắn và lần lượt đi vào nhé~. …Ufufu, chỉ một chút nữa thôi~. Bên kia cánh cổng ấy là vô số hải sản và trai đẹp đang chờ đợi chị đây~♪」
Giọng nói phấn khích một cách lệch lạc của cô giáo dạy nhạc quấy rối (dù sao cũng là phó chủ nhiệm lớp tôi) vang lên.
「Ố ồ~, nhảy một cú thần kỳ đến Hokkaido trong mơ thôi!」
Nghe thấy hiệu lệnh đó, sự hứng thú của Sawamura-san lập tức chuyển hướng, con bé lao thẳng về phía cổng lên máy bay.
「A, Ryo, Ryouko-chan, không được chạy…」
「Ê, không sao đâu, không sao đâu! Nào, Shiina và Mai cũng đi thôi!」
「A…」
「Chờ, chờ tớ với, Ryouko-chan.」
Con bé kéo tay Shiina và Asahina-san rồi tăng tốc hơn nữa.
Suýt thì va vào những bạn cùng lớp khác cũng đang đi về phía cổng, nhưng con bé đã lạng lách né tránh một cách nhẹ nhàng thừa thãi, rồi xông vào đầu tiên.
Đúng là tự do tự tại hết chỗ nói…
「…Thôi, chúng ta cũng đi đi.」
「A, vâng, vâng ạ.」
Haruka, mặt vẫn còn ửng đỏ, gật đầu.
Hai chúng tôi sóng bước, cùng nhau đi qua cổng.
1
Giờ mới giải thích thì hơi muộn, nhưng chúng tôi sắp bắt đầu chuyến du lịch tốt nghiệp kéo dài tám ngày bảy đêm.
Điểm đến là Hokkaido, và mục đích của chuyến đi, theo như nhà trường nói, là để học hỏi những khám phá mới thông qua việc tiếp xúc với văn hóa và phong tục đa dạng ở nhiều vùng đất khác nhau.
Lịch trình sơ bộ như sau: ngày đầu tiên tự do tham quan quanh Sapporo.
Ngày thứ hai, ba và bốn là học tập trải nghiệm tại các nông trại, cảng cá và khu chợ.
Ngày thứ năm là ngày tự do, bao gồm cả nghỉ ngơi.
Ngày thứ sáu và thứ bảy là tự do tham quan khu vực Otaru và Niseko.
Nhìn chung, thời gian tự do hoạt động khá nhiều, chắc là do phong cách của học viện Hakujou. Giống như cô giáo dạy nhạc quấy rối là một minh chứng điển hình, ngôi trường này có những quy định (hay đại loại thế) khá thoải mái.
Thôi thì, đó là chuyến du lịch tốt nghiệp.
Một chuyến đi dài ngày kéo dài khoảng một tuần.
Không chỉ số ngày dài, mà việc lịch trình có cả thứ Bảy và Chủ Nhật cũng khá hiếm.
Nghe nói làm vậy là có ý nghĩa, để học sinh có thể tiếp xúc với cuộc sống ngày nghỉ của người dân địa phương, điều mà chỉ đi vào các ngày trong tuần sẽ không thấy được. Tôi thấy lý do này cũng hợp lý.
Dù sao thì cũng là vậy.
Từ hôm nay cho đến thứ Sáu tuần sau, tổng cộng tám ngày, chúng tôi sẽ ở Hokkaido.
Chuyến bay đến Hokkaido mất khoảng một tiếng rưỡi.
Chín mươi phút trôi qua trong nháy mắt, tôi ngồi nói chuyện với Haruka ở ghế bên cạnh về Super Marimo Brothers và Marimokkori, tán gẫu với hội Sawamura-san và chơi cờ tướng quân (không hiểu sao Asahina-san lại mang theo), và nhìn bộ ba dở hơi vẫn đang ba hoa những chuyện ngốc nghếch như thường lệ.
Sau đó, chúng tôi hạ cánh xuống sân bay New Chitose, di chuyển bằng tàu JR khoảng ba mươi phút.
Bây giờ, chúng tôi đang đứng ở một khoảng sân rộng trước ga Sapporo.
「──Woa, đây là Hokkaido sao ạ…」
Vừa ra khỏi nhà ga, Haruka đã thốt lên một tiếng thán phục khe khẽ, làn hơi trắng phả ra từ miệng.
「T, tuyệt quá… Thời điểm này mà vẫn còn lạnh và tuyết vẫn còn đọng lại… Hơn nữa, không khí có cảm giác rất trong lành…」
「Ừ, đúng vậy.」
Tôi vừa gật đầu đồng tình với lời Haruka vừa đáp lại.
Đúng là cảm giác không khí ở đây hoàn toàn khác với Tokyo. Luồng khí lạnh chạm vào da mặt y hệt như đang giữa mùa đông. Nhìn vào bảng nhiệt độ kỹ thuật số đặt bên bức tường của một tòa nhà hơi phủ tuyết trắng, tôi thấy đang là âm hai độ C. Gần như là nhiệt độ của mùa đông khắc nghiệt hay trong tủ đông vậy.
Chà, lạnh thế này lại thấy muốn có chú gấu trắng Douglas hôm nọ để làm đồ giữ ấm ghê…
Trong lúc tôi đang ngắm nhìn đường phố Sapporo vẫn còn trong tiết đông giá (theo tiêu chuẩn Tokyo) và suy nghĩ vẩn vơ,
「Nào~, các em nghe đây~. Chúng ta sẽ xác nhận lại lịch trình từ bây giờ nhé~」
Yukari-san vỗ tay hai tiếng và gọi chúng tôi.
「Ừm~, từ giờ trở đi về cơ bản sẽ là hoạt động theo nhóm nhé~. Các em hãy chia theo nhóm đã định sẵn và tham quan thành phố Sapporo theo lịch trình đã nộp~. Các thầy cô sẽ không đi cùng, nhưng trong lúc tham quan, các em phải ý thức mình là học sinh của học viện Hakujou và không gây phiền phức cho người xung quanh nhé~. Sau khi tham quan xong, sáu giờ hãy tập trung tại sảnh khách sạn~. Nếu bị trễ, phải nhớ liên lạc vào điện thoại di động của cô~. Nếu không liên lạc mà không có mặt đúng giờ sẽ làm phiền mọi người đấy, nên các em hãy chú ý điều đó nhé~」
Cô nháy mắt một cái rồi nhìn quanh.
Ồ, hiếm khi thấy cô ấy nói năng ra dáng giáo viên thế nhỉ… tôi vừa nghĩ vậy thì,
「──Thôi thì, những thông báo cứng nhắc đến đây là hết~. Đã cất công đến Hokkaido rồi, các em hãy tự tạo nên những kỷ niệm hồng cho riêng mình và tận hưởng chuyến đi nhé~. Một lịch trình cứng nhắc như bị trói bằng dây thừng thì chẳng có gì vui cả~. Cô cũng dự định sẽ tự do tận hưởng hết mình đây~. ──Thôi, giải tán~♪」
「…」
Tiếng của Yukari-san, người mà nếu không thêm vào mấy câu quấy rối thừa thãi đó thì cũng đã nói được những điều khá hay ho, vang lên,
「Này này, đi đâu trước đây?」「Cứ theo thông lệ là từ Tháp đồng hồ thì sao nhỉ?」「Tớ muốn đến Đài quan sát núi Moiwa~」「Đi ăn ramen đi, ramen!」
Các bạn cùng lớp xung quanh chia thành từng nhóm rồi lần lượt tỏa ra khắp thành phố Sapporo.
「Được rồi, vậy chúng ta cũng xuất phát thôi!」
Như không muốn thua kém, Sawamura-san giơ nắm đấm lên trời đầy khí thế và hô to.
「Quân đoàn chinh phạt khu vực Sapporo, phân đội Sawamura xuất kích! Tớ sẽ làm đội trưởng, Shiina, Mai và Haruka-chan làm tham mưu nhé. Còn Ayase-cchi và mấy cậu kia là binh nhì lo việc do thám kiêm tạp vụ! Nào, chào!」
「A, vâng. Ch, chào, ạ!」
Haruka ngoan ngoãn giơ tay phải lên ngang đầu.
Thôi thì bỏ qua chuyện tham mưu hay binh nhì, nhóm của chúng tôi, như Sawamura-san vừa tuyên bố, gồm tám người: Haruka, Shiina, Sawamura-san, Asahina-san, bộ ba dở hơi, và tôi.
Một nhóm tám người gồm bốn nam và bốn nữ.
Thành phần cũng như mọi khi, và người chỉ huy tạm thời là Sawamura-san.
「Nào, vậy chúng ta đi đâu trước đây? Đầu tiên chắc là suối nước nóng Utoro nhỉ? Chúng ta hãy cùng tắm suối nước nóng ngoài trời với gấu đi!」
Trước sự phấn khích của Sawamura-san,
「Ryo, Ryouko-chan, suối nước nóng Utoro ở bán đảo Shiretoko lận đó…」
「Hả, vậy à?」
「Ừ, ừm. Tiếc thật nhưng…」
Asahina-san nói với vẻ đầy áy náy.
「Mư, dám cãi lời thượng cấp à! Phải phạt mới được, này này!」
「A, á, Ryo, Ryouko-chan, đừng lấy kính của tớ…」
Asahina-san la lên, hai tay khua loạn xạ.
「Chậc, ra vậy. Đành phải từ bỏ Utoro thôi. À, vậy thì hồ Mashu sương mù nổi tiếng thì sao? Chúng ta hãy cùng nhau chìm trong sương mù và tận hưởng cảm giác u sầu đi!」
「A, c, cái đó cũng ở phía đông Hokkaido lận…」
「Ê, vậy hả?」
「Ừ, ừm…」
「Hừm, ra là thế à. Hokkaido cũng khó nhằn ghê nhỉ.」
Sawamura-san nói với giọng có chút trầm ngâm,
「Được rồi, vậy thì đây là chắc ăn nhất này. Ooma thì sao? Chúng ta sẽ lên thuyền đánh cá ở Ooma và câu một con cá ngừ vây xanh!」
「C, cái đó thậm chí còn không phải ở Hokkaido nữa rồi…」
Asahina-san nói với vẻ mặt tuyệt vọng.
「…」
Không, chắc chắn Sawamura-san chỉ nói cho vui miệng thôi mà…
Hơn nữa, chuyện Ooma thuộc Aomori thì thời nay đến học sinh tiểu học chắc cũng biết.
Thế nhưng, trước lời nói của Asahina-san, Sawamura-san lại tỏ ra vô cùng sốc,
「K, không thể nào, cả Ooma cũng không được sao… Hừ, bị chiếu tướng mất rồi. Mai, Shiina, phần còn lại nhờ cả vào hai cậu…」
「Hả, t, tớ á…? Ờ, ờm… tớ không rành về Hokkaido lắm, mà Ryouko-chan lại bảo là cậu ấy đã tra cứu hết rồi, tuyệt đối không được xem tạp chí thông tin gì cả nên…」
「A, tớ cũng lần đầu đến đây. Nếu là Otaru và khu vực xung quanh gần nhà thì tớ còn biết, chứ Sapporo thì quả thực nằm ngoài tầm hiểu biết của tớ…」
Bị hỏi đột ngột, Asahina-san và Shiina nhìn nhau với giọng yếu ớt.
Bên cạnh đó, bộ ba dở hơi không được hỏi cũng tự động lên tiếng,
「Nhân tiện, bọn này ngoài việc nghiên cứu vẻ đẹp đôi chân của các nữ tiếp viên hàng không, phương pháp chinh phục bồn tắm lộ thiên ở nhà trọ và các trò chơi tiệc tùng nam nữ hỗn hợp vào ban đêm ra thì không hề tra cứu bất cứ thứ gì khác!」
「Đó là tất cả cho chuyến đi của bọn này!」
「Trước con đường cầu đạo vô tận của chúng ta, những thứ phù phiếm như tham quan là không cần thiết!」
Chúng nó tuyên bố những điều đó với giọng đầy tự tin.
Không, tôi nghĩ đó không phải là lúc để ưỡn ngực tự hào đâu…
Thôi thì, bỏ qua mấy lời tuyên bố của ba tên ngốc đó.
Vấn đề là phải làm gì với tình hình hiện tại.
Một tình huống chí mạng đột nhiên xảy ra: không ai biết thông tin chi tiết về Sapporo.
Ngay từ lúc bắt đầu, phân đội Sawamura đã rơi vào hỗn loạn, và rồi,
「──À, ừm, nếu được thì, cái này có được không ạ…?」
「Hả…?」
Một nữ thần cứu rỗi đã xuất hiện.
Là cô tiểu thư mơ màng vẫn đang đứng im trong tư thế chào nãy giờ.
Haruka bước lên nửa bước, rụt rè giơ tay,
「Ờ, ờm, thật ra vì có thời gian nên em đã làm một cuốn ‘Cẩm nang du lịch tốt nghiệp’ ạ. Vì là đồ tự làm nên em rất ngại, nhưng em đã tìm hiểu khá nhiều nên mong là sẽ giúp được mọi người một chút…」
「Hả, cẩm nang? Đâu, đâu… Ồ! Trông tuyệt vời quá!」
Sawamura-san nhận lấy cuốn sổ nhỏ và reo lên.
「A, t, tuyệt quá ạ… Dù viết rất nhiều nhưng lại dễ hiểu và chi tiết…」
「Thật đó… làm tốt quá chừng. Có cả chỗ để ghi tên nữa… Nogizaka-san, cái này cậu tự làm một mình sao?」
Asahina-san và Shiina cũng hỏi với vẻ mặt kinh ngạc,
「A, vâng, vâng ạ. Tại vì, em rất mong chờ chuyến du lịch tốt nghiệp này…」
Con bé vừa trả lời một cách ngượng ngùng, vừa xoay xoay mấy ngón tay trước ngực.
Hừm, đúng là Haruka rất thích làm mấy thứ cẩm nang kiểu này.
Từ Comiket mùa hè, Comiket mùa đông cho đến chuyến đi suối nước nóng. Tôi nhớ là, ngoại trừ việc hình minh họa có hơi, khụ, kỳ quái một chút, thì nội dung lúc nào cũng được làm cực kỳ tốt. Vốn dĩ con bé đã là một tiểu thư tài sắc vẹn toàn, làm gì cũng giỏi. Việc soạn một cuốn cẩm nang du lịch chắc cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nghĩ vậy, tôi cũng lật lật xem qua. Ồ, làm tốt thật. Không chỉ Sapporo mà còn có cả phần giải thích về toàn bộ Hokkaido, rất dễ hiểu. Phần hình minh họa, vốn là một yếu tố khá chí mạng, cũng đã được làm dịu đi rất nhiều nhờ việc sử dụng kết hợp hình ảnh ở nhiều nơi…
「…Hửm?」
Lúc đó tôi mới nhận ra.
Mà cuốn cẩm nang này, sao lại có mấy chỗ được đánh dấu kỳ lạ vậy nhỉ? Một sinh vật có ba mặt giống như thần Asura đang vung một thanh kiếm đẫm máu với nụ cười tàn bạo… Lướt qua thì thấy dường như cẩm nang của hội Sawamura-san không có mấy cái này…
Trong lúc tôi đang nghiêng đầu trước sinh vật kỳ lạ vừa phát hiện,
「A, Y, Yuuto-san…」
「Hửm?」
Haruka lén lút ghé sát mặt vào tôi.
「À, ừm, thật ra cẩm nang của Yuuto-san là, bản đặc biệt ạ…」
「Bản đặc biệt?」
「V, vâng. Cái đó, là bản duy nhất trên đời em làm chỉ dành cho Yuuto-san… Em đã đánh dấu các địa điểm của Dojikko Aki-chan ở Hokkaido đó ạ…」
「Địa điểm của Dojikko Aki-chan…」
Khoan, lẽ nào con quỷ thần mặt Asura này chính là Dojikko Aki-chan… sao?
Chậc, tôi cứ tưởng đây là hiện trường của một trận chiến sống mái đẫm máu giữa các ma thần hiếu chiến nào đó chứ…
「Ờ, ờm… Thật ra Hokkaido là bối cảnh của bộ phim điện ảnh Dojikko Aki-chan, ‘Dojikko Aki-chan phiên bản Hokkaido~ Triệt phá đường dây buôn lậu cua Hanasaki bằng chiến dịch cài người!~’ đó ạ. Ở nhiều nơi có các địa điểm mà Aki-chan và các bạn đã hoạt động… Cho nên, em nghĩ, sẽ thật tuyệt nếu có thể cùng Yuuto-san đến thăm một chút những nơi gắn liền với Aki-chan…」
Con bé nói với giọng ngày một nhỏ hơn, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
「…」
Ra vậy. Chuyện là thế.
Thế thì đúng là một sản phẩm đặc biệt khác hẳn những cái còn lại, và nếu là chuyện liên quan đến sở thích của Haruka thì đương nhiên không thể ghi vào cẩm nang của hội Sawamura-san được.
Tôi khẽ gật đầu,
「Vậy à. Anh hiểu rồi. Vậy thì chuyện này… là bí mật của riêng chúng ta nhé.」
「Hả…?」
「Đây là những điểm chỉ được đánh dấu trong cẩm nang của anh và Haruka thôi đúng không? Cho nên, là bí mật.」
「A…」
Nghe lời tôi nói, Haruka ban đầu chớp chớp mắt kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, con bé nở một nụ cười rạng rỡ,
「V, vâng, là bí mật, ạ♪」
Con bé siết chặt hai tay thành nắm đấm trước ngực, với vẻ mặt hệt như một chú chó Mameshiba con đang vẫy đuôi lia lịa.
Hừ, hừm, quả nhiên là dễ thương thật…
Dường như một vầng hào quang đặc biệt, nơi cô đọng lại từng nét dễ thương và đáng yêu trong mỗi cử chỉ, đang tuôn trào như dòng nước ngầm dưới chân núi Phú Sĩ. Gần như là một cơn sốt của sự đáng yêu.
Trong lúc tôi đang tan chảy như que kem khoai lang trước vẻ dễ thương vô đối ấy,
「Haruka-chan! Tuyệt vời!」
「A, ái」
Bất ngờ, Sawamura-san từ bên cạnh lao tới ôm chầm lấy cô ấy.
「Giỏi quá, giỏi quá đi! Quyển sổ tay này đúng là tuyệt cú mèo! Thiệt tình, em đúng là một cô bé toàn tài mà!」
「A, kh, không đâu ạ, có gì đâu ạ...」
「Có đó chứ! Tương lai của biệt đội Sawamura coi như vững như bàn thạch rồi. Tốt lắm, để ghi nhận công lao này, từ giờ ta sẽ bổ nhiệm Haruka-chan làm phó đội trưởng biệt đội của chúng ta! Phó đội trưởng, chào nghiêm đội trưởng đi nào!」
「A, v, vâng ạ!」
Haruka vội vàng giơ tay chào một cách dứt khoát lần nữa.
Hừm, đúng là một cô bé ngoan ngoãn...
Thế là, dù có chút rắc rối lúc ban đầu, chuyến tham quan Sapporo của biệt đội Sawamura bằng cách nào đó cũng đã bắt đầu.
Một nhóm tám người với Sawamura-san là đội trưởng và Haruka là phó đội trưởng.
Với Sawamura-san (chẳng biết tí gì về Sapporo) hăng hái dẫn đầu, cả nhóm sải bước trên những con đường vẫn còn phủ tuyết của Sapporo, dựa vào 『Cẩm nang chuyến dã ngoại』 do Haruka tự tay làm.
「Haruka-chan, đây là đâu thế?」
「Dạ... đây là đài quan sát Hitsujigaoka Sapporo ạ.」
「Hitsujigaoka à?」
「Vâng ạ. Nghe nói vào những ngày hè đẹp trời, những chú cừu sẽ được thong thả chăn thả ở đây... Nơi này nổi tiếng với câu danh ngôn 『boys be ambitious』 của ngài Clark ạ.」
「Ồ, đúng thật này. Đứng trông oai ra phết nhỉ.」
Chúng tôi trò chuyện như vậy tại một nơi giống như công viên, trên một ngọn đồi có tầm nhìn thoáng đãng đậm chất Hokkaido, với bức tượng đồng của tiến sĩ Clark,
「Đây là tháp đồng hồ Sapporo nổi tiếng ạ. À, tên gọi chính thức của nó là Cựu võ đường trường Nông nghiệp Sapporo, và bên trong có trưng bày các công trình di sản văn hóa của Sapporo cùng lịch sử của trường Nông nghiệp Sapporo...」
「A, ra là nó có tên chính thức như vậy. Lần đầu mình mới biết đó.」
「Cậu tìm hiểu kỹ đến thế cơ à? Thật am hiểu quá. Ngay cả người Hokkaido cũng ít ai biết đâu...」
「A, c, có gì đâu ạ...」
Trong lúc ngước nhìn tòa nhà có gắn đồng hồ được xây dựng trong thành phố, Haruka lại được Asahina-san và Shiina khen ngợi khiến cô bé bẽn lẽn,
「Ố, ramen kìa! Toàn là ramen thôi! Hahaha, đây chính là lời thách thức gửi đến Ryoko-chan này, người được mệnh danh là 『Người đàn ông Ramen của quận Toshima』, đúng không? Một trận đấu tàn bạo khiến máu sôi thịt nhảy!」
「Ry, Ryoko-chan! Đừng có dùng đòn khóa lạc đà với Nagai-kun chứ...」
「C, cậu ấy sùi bọt mép rồi kìa!」
「...Ọc... ọ ọ ọ ọ ọ ọ... (Sắp chết rồi)」
Hay như tại nơi gọi là Cộng hòa Ramen Sapporo, họ lại lao vào một trận chiến tay đôi (mà cái biệt danh của Sawamura-san chắc chắn phải có nguồn gốc khác chứ nhỉ...).
Ngoài ra, chúng tôi còn đi tham quan sân vận động Sapporo Dome và công viên Shiroi Koibito nữa.
Nửa đầu chuyến đi quả là có nội dung phong phú.
「Hihi, vui quá anh nhỉ, Yuto-san.」
「Ừ. Nhưng mà Haruka, em rành thật đấy. Chắc là vất vả lắm mới tìm hiểu được đến mức này, phải không?」
Tôi thật lòng nghĩ vậy nên vừa đi vừa hỏi, Haruka liền đỏ mặt bẽn lẽn.
「A, kh, không ạ. Em làm vì thích mà... Với lại, không phải tất cả đều do một mình em làm đâu ạ. Hazuki-san đã chỉ cho em rất nhiều...」
「Hazuki-san?」
Cô trưởng hầu gái kiệm lời đó lại am hiểu về Hokkaido sao?
Haruka gật đầu một cái.
「Vâng ạ. À, Hazuki-san là người Hokkaido ạ. Chị ấy nói là đã sống ở đây cho đến khi lên cấp hai, nên rất rành rọt... Chị ấy còn chỉ cho em rất nhiều thông tin về những địa điểm ít người biết mà nếu chỉ tìm hiểu thông thường thì không thể nào biết được.」
「Hể...」
Đó quả là một sự thật bất ngờ.
Hình ảnh cô trưởng hầu gái kiệm lời đó với Hokkaido quả thật không liên quan đến nhau cho lắm.
Nhưng nghĩ lại thì, hình như có lần chị ấy đã mua cho tôi món cà ri gấu làm quà về quê nghỉ hè thì phải. Da chị ấy cũng trắng, đúng kiểu người từ phương Bắc... Hừm, nghĩ vậy thì có lẽ cũng không có gì lạ.
Nhưng mà hết cô hầu gái hay cười lần trước rồi đến cô trưởng hầu gái kiệm lời lần này, đội hầu gái nhà Nogizaka đúng là toàn những bí ẩn.
Sau những cuộc trò chuyện như vậy, chuyến tham quan Sapporo của chúng tôi vẫn tiếp diễn.
Tham quan nhà máy bia, lên đỉnh tháp truyền hình Sapporo, dạo chơi công viên Odori và nhiều nơi khác.
Một khoảng thời gian sôi nổi, không ngớt tiếng cười.
「Oa, bia tươi trông như nước trái cây màu lúa mạch có ga, có vẻ ngon quá đi! Cái từ "tươi" nghe cũng hay nữa. Này, này, uống một chút chắc không sao đâu nhỉ?」
「Ể? Kh, không được đâu, rượu bia phải đủ hai mươi tuổi mới được uống...」
「V, với lại, tớ nghĩ cái này không phải để bán đâu...」
Sawamura-san vẫn giữ nguyên vẻ phấn khích không đổi, không ngừng quậy phá, còn Asahina-san và Shiina thì luôn phải theo sau để dọn dẹp.
Bên cạnh đó, bộ ba ngốc nghếch thì,
「Hừm... Vòng một của mấy chị gái trong trang phục thỏ thật tuyệt vời.」
「Ừ, phải nói là ở cấp độ di sản văn hóa rồi.」
「Đó là ngọn núi tuyết vĩ đại chứa đựng giấc mơ của đàn ông. Đến đây thật không uổng công...」
Họ lại tiếp tục những cuộc trò chuyện ngớ ngẩn như thường lệ.
「...」
Nhìn chung, đó là một khung cảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Nhưng giữa lúc đó.
Có một điều duy nhất khác với mọi khi.
Đó là lúc chúng tôi đang di chuyển giữa các địa điểm tham quan, khi tôi đi cách nhóm Sawamura-san một chút──
「Yuto-san, đó là bảo tàng nghệ thuật Miyanomori Sapporo. Nghe nói là địa điểm mà anh Marimo trong Marimo Brothers giới thiệu đó ạ.」
「Vậy sao?」
「Vâng. Đó là một bảo tàng nghệ thuật chủ yếu trưng bày các tác phẩm nghệ thuật đương đại từ nửa sau thế kỷ XX trở đi... A──」
「Ồ...」
Chạm.
Tay của tôi và Haruka, hai người tình cờ đi cạnh nhau, đã khẽ chạm vào nhau.
Một sự tiếp xúc ngẫu nhiên do sự cố.
Không, đó thực sự chỉ là một cái chạm vô tình, không chủ đích. Nếu là Haruka bình thường, cô ấy chắc chắn sẽ cuống quýt nói: 「A, e, em xin lỗi ạ...!」 rồi vội vàng rụt tay lại.
「...」
Thế nhưng, Haruka cứ thế đỏ mặt,
Khẽ...
「!」
Và trong lúc thốt lên một tiếng 「──!」 đầy ngượng ngùng... cô bé đã nhẹ nhàng nắm tay tôi lại.
「H, Haruka!?」
Tôi bất giác thốt lên vì phản ứng bất ngờ đó.
「──Ể? A, x, x-x-xin lỗi anh...! À, ừm, không hiểu sao, em, em lại muốn làm vậy... Em, em xin lỗi ạ. Em sẽ buông ra ngay đây...!」
「A, kh, không!」
「Ể...?」
「Đối với anh thì không sao đâu, hay nói đúng hơn là...」
Nếu Haruka không phiền, thì chẳng có lý do gì để tôi từ chối cả...
「À, ừm. Nếu em không thấy phiền thì cứ giữ thế này thêm một chút...」
Tôi vừa đẩy gọng kính, vừa hơi quay đi chỗ khác và nói.
Nghe vậy, Haruka nở một nụ cười rạng rỡ.
「V, vâng...! S, sao em có thể phiền được ạ! T, thậm chí em còn muốn được như thế này mãi... E, ehehe...♪」
Cô bé vừa cười bẽn lẽn vừa siết nhẹ ngón út và ngón áp út của tôi.
Hừm... Haruka hôm nay có vẻ hơi chủ động nhỉ.
Nụ cười của em thật chói lóa, khoảng cách giữa hai cơ thể đứng cạnh nhau thật gần, trông em có vẻ đáng yêu hơn gấp ba lần bình thường...
Kh, không, Haruka lúc nào cũng đáng yêu cả.
Nếu so với cá cảnh thì em ấy dễ thương cỡ cá thần tiên.
Chỉ là hôm nay, vẻ đáng yêu đó dường như còn được mài giũa thêm, trở nên hết công suất...
「C, cảm giác thật kỳ lạ... Chỉ cần ở bên cạnh anh Yuto, chỉ cần chạm vào anh, mặt và cơ thể em lại nóng lên, tim thì đập thình thịch như sắp vỡ tung... M, mặc dù đang ở Hokkaido...」
「Haruka...」
「T, tại sao lại thế nhỉ...? C, cảm giác này, là lần đầu tiên, em có...」
Dù đang nhắm nghiền mắt vì xấu hổ, nhưng cô bé vẫn siết nhẹ bàn tay đang nắm lấy tay tôi.
Thái độ nũng nịu ở sân bay cũng vậy, không hiểu sao không khí hôm nay khác hẳn mọi khi. Chắc một phần là do chuyến dã ngoại khiến tâm trạng em có chút phấn chấn, nhưng cảm giác như em đã trở nên thành thật hơn trong việc thể hiện cảm xúc của mình...
Nhân tiện, trên ngón áp út bàn tay trái của Haruka đang e dè tựa vào người tôi, chiếc nhẫn 『Ánh trăng』 đang tỏa sáng.
Đó là chiếc nhẫn đá mặt trăng nhỏ mà tôi đã tặng Haruka vào dịp Giáng sinh.
Chỉ là một điều nhỏ nhặt, nhưng việc em tự nhiên đeo nó khiến tôi cảm thấy vui vui thế nào ấy...
「T, tay của Yuto-san, ấm quá ạ...」
「V, vậy sao?」
「V, vâng. Rất ấm áp, giống như chiếc túi sưởi mà mình ôm vào giường trong một ngày lạnh giá, thật ấm cúng và dễ chịu...」
「H, hừm...」
「...」
「...」
「...♪」
Haruka vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ tựa vào người tôi.
Cuối cùng, cho đến khi nhóm Sawamura-san quay lại, chúng tôi vẫn nắm tay nhau đi dạo trên những con phố của Sapporo.
2
「Hà, đi được nhiều nơi ghê.」
Sawamura-san giơ hai tay lên trời rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa trông có vẻ mềm mại và cất tiếng.
「Đúng là Hokkaido có khác. Chỉ riêng Sapporo thôi mà đã rộng lớn và có bao nhiêu là địa điểm tham quan, đúng như câu nói "Hokkaido Dekkaido". Nhưng mà, có thể dẫn các thành viên trong đội đi khắp nơi, đội trưởng này thấy mãn nguyện lắm, ừm ừm.」
Cô ấy nở một nụ cười mãn nguyện như vừa hoàn thành một việc trọng đại.
Mà khoan, người hướng dẫn và giải thích gần như là Haruka, còn cô nàng tóc hai bím phiên bản Hakujo này ngoài đòn khóa lạc đà ra thì hình như chẳng làm gì cả... thôi, giờ mà bắt bẻ thì đúng là kẻ phá đám, chắc vậy.
Nên chuyện đó cứ cho qua đi.
Tóm lại, hiện tại chúng tôi đang ở sảnh của 『Khách sạn Ryuhyo』, nơi chúng tôi dự định nghỉ lại đêm nay.
Nơi này trông giống một lữ quán kiểu Nhật hơn là một khách sạn.
Sau đó, chúng tôi còn đi tham quan thêm một vài địa điểm trong thành phố Sapporo như Đại học Hokkaido và Tòa nhà văn phòng chính phủ cũ của Hokkaido (một lịch trình khá là gấp rút...), và bây giờ chúng tôi đang đợi ở đây, điểm tập trung cuối cùng trong ngày.
「Vui thật đấy, Shiina-chan.」
「Ừ, có nhiều địa điểm thú vị quá, đi mỏi cả chân luôn.」
「Nhưng mà Hokkaido đúng là hoành tráng thật... Đường phố cũng rộng nữa... À, ngày thứ sáu chúng ta sẽ đến Otaru, nơi có nhà của Shiina-chan đúng không? Mong chờ quá đi...」
「Ừ, ừm, nhưng mà cũng không có gì đáng mong đợi lắm đâu. Ngoài kênh đào và bảo tàng hộp nhạc ra thì cũng khá là bình thường thôi...」
Asahina-san và Shiina cũng đang trò chuyện như vậy.
Xung quanh, những bạn cùng lớp khác vừa trở về cũng đang vui vẻ tán gẫu.
Nhân tiện, đã qua giờ tập trung là sáu giờ chiều được hai mươi phút rồi.
Sảnh khách sạn chỉ còn lác đác vài người, các lớp khác đã điểm danh, xác nhận lịch trình và về phòng hết rồi.
Vậy tại sao chỉ còn lại lớp chúng tôi bị kẹt ở đây, đó là vì cô phó chủ nhiệm ngớ ngẩn của lớp vẫn chưa trở về──
「À~n, xin lỗi cả lớp mèo nhé~. Cô đến muộn mất rồi~♪」
Và rồi, một giọng nói vui tươi chẳng thèm để ý đến không khí vang lên.
Nhìn ra thì thấy cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục với đôi má hồng hào một cách kỳ lạ đang đứng ở lối vào sảnh, tay đặt lên đầu làm điệu bộ 「Tehe♪」.
「Dù biết là không kịp giờ rồi, nhưng mà món 『Hải sản miền Bắc thập cẩm kiểu Marimokkori』 do anh đầu bếp đẹp trai giống Wentz-kun ở quán cuối cùng làm ra ngon quá đi mất~♪ Mà nó lại còn hợp với rượu sake địa phương nữa chứ~. Đúng là không thể ngừng lại được, chị đây sắp lên đỉnh tới nơi rồi~♪」
「...」
Trong một câu nói thôi mà người này đã nhét bao nhiêu từ ngữ có vấn đề về cơ bản của một giáo viên vào vậy nhỉ...
「Mà, chuyện đó cứ coi như được tha thứ nhờ sự quyến rũ của chị đây nhé~.──Nào, chúng ta hãy nhanh chóng xác nhận lịch trình nào~. À, điểm danh phiền phức quá nên các em tự làm đi nhé~. Sau đây còn có đêm Susukino tuyệt vời đang chờ chị nữa~」
Cô ta nói một tràng với vẻ mặt không hề hối lỗi.
「Ừm, đầu tiên, sau khi về phòng cất đồ, các em sẽ ăn tối tại nhà ăn từ bảy giờ nhé~. Sau đó là đi tắm~. Bể tắm lộ thiên ở tầng một, giờ tắm của lớp chúng ta là nam từ tám giờ đến chín giờ và nữ từ chín giờ đến mười giờ, nên hãy tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân đúng giờ nhé~. À, mà nếu có ai nhìn trộm là cô sẽ trừng phạt đó nha~♪ Sau đó, mười một giờ tắt đèn, nên hãy kết thúc các cuộc hẹn hò~ và ngoan ngoãn đi ngủ~. Hết rồi đó~」
Nói xong một hơi.
「──Hihi, sắp tới là thời gian dành cho người lớn của chị rồi~. Một cuộc phiêu lưu ngọt ngào, tim đập rộn ràng... A, lãng mạn của thiếu nữ~♪」
Rồi cô ta rời khỏi khách sạn, loạng choạng như một người cá trót lên bờ đang bò lết trở về nơi sâu thẳm.
「...」
Đến đâu cũng vậy nhỉ, cô giáo này...
Đúng là một hình mẫu người lớn vô dụng và cẩu thả. Có lẽ các giáo viên khác cũng đã từ bỏ về con người vô dụng này theo nhiều nghĩa, nên gần như mặc kệ cô ta.
Tôi thở dài ngao ngán trước hành động kỳ quặc của cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục (hai mươi bốn tuổi, chưa có bạn trai) mà tôi đã quen biết hơn mười năm.
「Thôi, về phòng thôi...」
Đúng lúc tôi định nhấc hành lý lên để di chuyển như các bạn cùng lớp khác.
Giật giật.
「...Hửm?」
Có ai đó kéo vạt áo đồng phục của tôi từ phía sau.
Nhìn lại thì thấy Haruka đang ngồi xổm ở đó, e dè nhìn lên và nắm lấy áo tôi.
「? Haruka, sao vậy em?」
Trò bắt chước yêu quái kéo tay áo đang là mốt... chắc không phải rồi.
Haruka khẽ nói nhỏ.
「Anh Yuto-san, bây giờ anh có thời gian không ạ...?」
「Thời gian?」
「V, vâng ạ. Có được không ạ...?」
Cô bé ngước nhìn tôi và hỏi bằng một giọng rụt rè. Hừm, vẫn còn hơn ba mươi phút nữa mới đến giờ ăn tối nên chắc là không sao.
Tôi trả lời như vậy.
「Thật ạ? A, v, vậy thì em làm phiền anh một chút được không ạ...? Em có chuyện muốn nói...」
「Chuyện muốn nói?」
「V, vâng. Nếu được ạ...」
Cô bé nói với vẻ thăm dò.
「À, được chứ. Có chuyện gì khó khăn à?」
「A, ừm...」
「?」
「D, dạ...」
Haruka có chút bối rối.
Nhưng rồi, như thể đã quyết tâm, cô bé ngẩng mặt lên.
「──Ừm, không phải ở đây, mà em muốn nói chuyện riêng với anh Yuto-san...」
Cô bé nhắm chặt mắt và nói.
「Ể...?」
Riêng... hai người?
Tôi bất giác hỏi lại, Haruka khẽ gật đầu.
「V, vâng ạ. Ở chỗ có mọi người, em ngại lắm... Cho nên, nếu được thì sau khi cất hành lý cũng được ạ, anh có thể gặp riêng em được không ạ...」
「...」
Đó là một lời đề nghị bất ngờ.
Kh, không, nội dung của lời nói thì cũng không có gì đặc biệt cả. Chỉ đơn thuần là một lời mời nói chuyện. Nhưng nếu cộng thêm mức độ nũng nịu và hành động hơi chủ động của Haruka từ đầu ngày đến giờ thì nó lại mang một ý nghĩa khác. Không dưng mà tim tôi lại tập thể dục nhịp điệu...
Trong lúc tôi đang chết lặng trong giây lát.
「À, ừm, anh bận lắm ạ...? N, nếu vậy thì...」
「A, không, anh rảnh mà!」
「Ể...?」
「Anh không bận chút nào cả! Anh còn đang định chơi trò giành ghế với bộ ba ngốc nghếch cho đỡ chán đây này!」
Thực tế là từ giờ đến bữa tối là thời gian tự do, và nếu là lời mời của Haruka thì dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ ưu tiên hàng đầu.
Nghe vậy, Haruka thở phào nhẹ nhõm, hai tay đặt trước ngực.
「A──Cảm ơn anh. Anh nói vậy em mừng lắm...」
Cô bé cúi đầu chào.
「V, vậy, em sẽ đợi anh nhé.」
Rồi như một chú chồn sương nhút nhát, cô bé nhanh chóng rời khỏi đó.
「...」
Tôi đứng ngây người như một con bù nhìn, nhìn theo bóng lưng của em.
Nơi Haruka hẹn tôi là một căn phòng ở khu nhà phụ của khách sạn.
Đó là một phòng tiệc nhỏ rộng khoảng hai mươi chiếu.
Đèn tắt, căn phòng hơi tối, không có một bóng người...
「...」
Hừm, nói chuyện ở một nơi thế này, là chuyện gì nhỉ?
Bây giờ mới thấy, đã đến mức này thì không thể nào chỉ là chuyện phiếm được. Hình như tôi đã từng thấy cảnh này trong phim hay kịch rồi thì phải. Một cô gái gọi một chàng trai đến một nơi vắng người để làm gì đó. Suy ra từ đó thì...
「...」
──Kh, không không.
──Chờ đã.
Tôi tự vặc lại suy nghĩ của mình, lắc đầu lia lịa như một miếng thạch mới làm.
Vốn dĩ em ấy chỉ gọi mình đến để nói chuyện thôi mà, mình nghĩ nhiều quá rồi! Có thể chỉ là căn phòng em ấy chọn ngẫu nhiên không có ai thôi...
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nó có thể mang một ý nghĩa đặc biệt nào đó...
Hừm...
Th, thật không hiểu nổi...
Tôi bối rối vì không đoán được ý đồ của Haruka.
Ploong...♪
「...Hửm?」
Bất chợt, một âm thanh như vậy lọt vào tai tôi.
Một giai điệu du dương, mềm mại. Đây là... tiếng đàn piano?
Tôi nhìn quanh và hướng mắt về phía phát ra âm thanh.
Và ở đó──
「Ồ...」
Là cây đàn piano đặt ở góc phòng──và hình bóng Haruka đang chơi đàn.
Có lẽ đó là cây đàn piano có sẵn của khách sạn.
Em đang nhắm mắt tĩnh lặng, hai tay nhảy múa trên phím đàn như lướt trên những con sóng âm thanh.
「...」
Tôi lặng người trước cảnh tượng đó.
Trong căn phòng hơi sáng nhờ chút ánh trăng lọt qua cửa sổ, và Haruka với vẻ mặt nghiêm túc đang chơi đàn dưới ánh trăng đó.
Cảnh tượng này cứ như một phân cảnh trong phim...
「A──Yuto-san.」
「Ồ...」
Và rồi, tiếng đàn dừng lại.
Có lẽ đã nhận ra sự có mặt của tôi, Haruka khẽ cất tiếng, rồi bước xuống khỏi cây đàn và đi về phía tôi.
「Anh đã đến rồi, Yuto-san.」
「Ừ, à.」
「Cảm ơn anh. Em vui lắm ạ♪ À, bản nhạc em vừa chơi là 『Vocalise, Op. 34 No. 14』 ạ. Đây là phiên bản chuyển soạn cho piano của Rachmaninoff, là bản nhạc mà Aki-chan đã chơi trong buổi biểu diễn ở Hokkaido...」
「V, vậy sao.」
Tôi trả lời, giọng có hơi ngắc ngứ.
Hừm, không biết nên đối đáp thế nào đây, tự dưng thấy căng thẳng ghê. Mà tôi biết là do tôi tự nghĩ linh tinh rồi tự hoảng lên thôi...
Tôi cố che giấu sự bồn chồn trong lòng, hắng giọng một cái.
「À, ừm, Haruka.」
「Vâng?」
「Cái đó. Chuyện em muốn nói là...」
Tôi gợi chuyện, Haruka có vẻ hơi lúng túng, đáp 「A, v, vâng ạ...」.
「Thật ra... em có một thứ muốn nhờ anh Yuto-san nhận lấy ạ.」
「Thứ muốn nhờ anh nhận?」
「V, vâng...」
Cô bé vừa đan hai ngón tay vào nhau một cách bối rối trước ngực, vừa ngước nhìn tôi. 「Là một thứ rất quan trọng ạ...」
Rồi, với vẻ căng thẳng, cô bé tiến lên phía trước.
──Phắt...
Cứ thế nhắm mắt lại, rồi nhẹ nhàng ngẩng mặt lên.
Một biểu cảm như thể phó mặc tất cả cho tôi.
「...」
C, chuyện này là sao...?
Trong thoáng chốc, đầu óc tôi trở nên hỗn loạn.
Tình huống diễn ra trước mắt.
Haruka nói có thứ muốn tôi nhận lấy rồi nhắm mắt lại.
Điều đó có ý nghĩa gì... tôi hoàn toàn không hiểu.
「...」
「...」
Hừ, hừm.
Giờ có lẽ hơi muộn, nhưng trong những lúc thế này, quay về cơ bản và phân tích tình hình một lần nữa chắc là tốt nhất.
Tôi hít một hơi thật sâu và xem xét lại tình huống hiện tại.
【Diễn biến sự việc】
・Đầu tiên, Haruka gọi tôi đến đây nói là có chuyện muốn nói.
・Nơi hẹn là một căn phòng ở khu nhà phụ.
・Chuyện muốn nói là, có một thứ gì đó muốn tôi nhận lấy.
【Tình hình hiện tại】
・Haruka đang nhắm mắt trước mặt tôi.
・Vẻ mặt ngượng ngùng, bối rối. Căn phòng chỉ có hai người.
・Và thứ muốn tôi nhận... có vẻ là một thứ rất quan trọng đối với Haruka.
Đáp án được suy ra từ những yếu tố này chính là──
「...!」
Đ, đây chẳng lẽ là...!?
Đôi môi của Haruka bất chợt hiện lên trong đầu tôi.
Đôi môi mềm mại, căng mọng màu hoa anh đào.
Trong quá khứ, sự mềm mại đầy ấn tượng đó đã từng tiếp xúc với má tôi, nhưng không lẽ nào lần này lại là trực tiếp...
「...!」
Kh, không thể nào, Haruka thì làm sao có chuyện đó được!
Một tiểu thư ngây thơ, trong sáng, có chút ngốc nghếch. Không lẽ nào thứ muốn trao lại là đôi mô──khụ, khụ, không thể có cái kết như vậy được.
Nhưng mà, trên đời này cũng không thể nói chắc được điều gì là tuyệt đối...
「...」
...Th, thật không hiểu nổi.
Những suy nghĩ cứ dồn dập trong đầu như những con sóng của biển Okhotsk mùa đông, tôi gần như hoảng loạn.
Th, thôi được rồi, đã đến nước này thì chỉ còn cách phó mặc cho số phận thôi...!
Đến đây rồi mà còn giãy giụa cũng vô ích. Tôi giờ như con cá thầy tu bị treo trước mặt người đầu bếp vậy.
「...」
──Đ, được rồi.
Tới thì tới (?), tôi không sợ!
Tôi quyết tâm một cách vô lý, nhắm chặt mắt và chìa cằm ra như một bức tượng Moai trên đảo Phục Sinh.
Phù...
Bất chợt, tôi cảm thấy có thứ gì đó được đặt lên đầu mình.
「...?」
C, cái gì đây...?
Cảm giác mềm mại, nhưng... ít nhất, cái đó, nó không phải là thứ mà tôi đã tưởng tượng.
Trong lúc tôi đang bối rối vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra,
「À, anh mở mắt ra được rồi ạ...」
Giọng nói nhỏ nhẹ của Haruka vang lên.
Tôi nghe theo và mở mắt ra, thứ ở đó là──
「... Mũ len...?」
Đó là một vật đội đầu được làm bằng len. Mà cũng không phải mũ len bình thường, nó là cái gọi là mũ trùm đầu, loại mà bọn cướp ngân hàng hay không tặc hay đội. Mà tại sao lại đưa cho tôi thứ này chứ...
「Thật ra, chiếc mũ trùm đầu này rất đặc biệt ạ...」
Haruka nói.
「Trong bộ phim 『Cô bé hậu đậu Aki-chan』, đây là 『chiếc mũ trùm đầu thề nguyện』 mà Aki-chan tự tay đan tặng cho Ken-kun, người mà cô bé rất yêu...」
「Ể?」
Rất, yêu?
Tôi bất giác phản ứng với từ đó.
「Lo lắng cho Ken-kun phải lên con tàu đánh bắt cua của nhóm buôn lậu để làm mồi nhử, Aki-chan đã tặng nó. 『A, anh cẩn thận nhé, Ken-kun. N, nhưng có cái này thì sẽ không sao đâu! Dù anh có bị lộ là gián điệp, chỉ cần không bị nhận mặt thì sẽ ổn thôi!』, cô bé đã nói như vậy...」
「...」
「Đó là một cảnh rất cảm động ạ...」
「...」
... V, vậy sao?
Sao tôi thấy nó giống một màn kịch siêu thực thì đúng hơn...
Thế nhưng Haruka thì,
「Em cực kỳ thích phân cảnh đó luôn... Mỗi khi xem, em lại có cảm giác như chính mình được Aki-chan tiếp thêm dũng khí vậy. Cho nên... em muốn tặng cái này cho Yuuto-san... Phân cảnh mà em vô cùng yêu thích, đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần... trong đoạn cao trào nhất đó, những cảm xúc mà Aki-chan đã cố gắng hết sức mình để truyền tải, c-cái đó... cho Yuuto-san mà em... yêu mến...」
「Haruka...」
「A-anh có thể... nhận nó được không ạ...?」
Em ấy ngước nhìn thẳng vào tôi, chìa chiếc mũ ra với vẻ mặt vô cùng tha thiết.
Nếu chỉ nhìn vào món đồ thôi thì nó có hơi kỳ quặc, nhưng đối với Haruka, đây là cách em ấy thể hiện trọn vẹn tấm lòng của mình.
Nếu đã vậy thì—
「Cảm ơn nhé, Haruka.」
Tôi nhận lấy chiếc mũ trùm đầu từ tay Haruka rồi đội lên.
「『Mũ trùm đầu thề ước』. Anh sẽ trân trọng nó.」
「A...」
Tôi vừa nói vừa vỗ nhẹ lên đầu Haruka, đoạn mỉm cười đáp lại.
Nghe những lời đó, Haruka chớp chớp mắt.
「A, cảm ơn anh ạ! T-tốt quá rồi...」
Em ấy nở một nụ cười rạng rỡ, trông thật sự vui mừng từ tận đáy lòng.
Đáng lẽ ra người nhận là tôi mới phải là người cảm ơn, đúng là một cô bé ngây thơ, thẳng thắn và tốt bụng...
Trong lúc tôi còn đang cảm động trước nụ cười trong sáng thuần khiết của Haruka,
「A, thật ra còn một món nữa em muốn đưa cho anh...」
「Hử?」
Tôi thoáng nghe thấy một giọng nói lí nhí.
「Nhưng mà cái đó thì... k-không, không có gì đâu ạ. Anh đừng bận tâm.」
Em ấy lắc đầu nguầy nguậy rồi cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hừm, bảo là có chút tò mò thì cũng đúng, nhưng vì vốn dĩ tôi cũng không nghe rõ, nên nếu Haruka đã bảo đừng bận tâm thì tôi cũng không nghĩ tới nữa.
「Vậy à. Thế thì chúng ta quay lại thôi nhỉ. Sắp đến giờ cơm tối rồi.」
「A, vâng ạ. Ăn tối, nhỉ.」
Chúng tôi gật đầu đồng tình, rồi tự lúc nào cả hai đã nắm lấy tay nhau, cùng trở về tòa nhà chính.
Và cứ thế, ngày đầu tiên của chuyến dã ngoại trôi qua.
Tuy cũng có vài phen vội vã khiến tim tôi đập thình thịch, nhưng nhìn chung đó là một khoảng thời gian bình yên.
Tôi nghĩ, đối với ngày đầu tiên thì mọi chuyện đã diễn ra khá suôn sẻ.
Thế nên tôi đã mong rằng mọi chuyện cứ bình yên như thế này cho đến hết...
Nhưng cuộc đời này vốn chứa đầy những yếu tố bất thường.
Không bao giờ đi theo đúng ý mình muốn, đó mới là cuộc đời — và đặc biệt là cuộc đời của tôi.
**3**
「Phù...」
Sau gáy tôi, chiếc máy mát xa đang kêu vù vù như tiếng gầm chiến thắng của một thứ gì đó.
Những rung động truyền thẳng vào vai, hông, tay chân như thấm sâu vào da thịt.
「Sống lại rồi...」
Tôi bất giác thốt lên.
Sáu con lăn đang âm thầm hoạt động sau lưng như thể đang bao bọc lấy cơ thể rã rời của tôi.
Bây giờ là chín giờ tối.
Tại khu mát xa ở một góc sảnh khách sạn, tôi đang nằm dài thườn thượt như một con thằn lằn cổ diềm vừa chạy hết tốc lực một trăm mét.
Giờ tắm của hội con trai vừa kết thúc, bây giờ là hai tiếng tự do cho đến lúc tắt đèn. Lũ ba tên ngốc cùng phòng cũng đã đi đâu đó trong khi vẫn đang tranh luận (?) về một vấn đề vớ vẩn nào đó như thường lệ. Tôi cũng chẳng có việc gì làm. Đây là khoảng thời gian hoàn hảo để thư giãn và xua tan mệt mỏi của cả một ngày.
「Cứ như thiên đường...」
Những con lăn được điều khiển bởi chức năng mát xa tay của chiếc ghế đang nhẹ nhàng xoa bóp các cơ bắp mệt mỏi của tôi.
Một khoảnh khắc thư giãn cho cả thể chất lẫn tinh thần.
Khi tôi đang chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ như một con lười vào ban ngày bởi những rung động dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể,
「Mồ, Onii-san vẫn cứ như ông già như mọi khi nhỉ~」
Tôi thoáng nghe thấy một giọng nói bên tai.
Một giọng nói ngọt như kẹo, quen thuộc, dễ nghe và có chút ngọng nghịu.
「...」
...À, hình như mình nghe thấy giọng của cô bé hai bím nguyên bản. Dạo này chẳng hiểu sao cứ khoảng ba ngày là tôi lại nghe thấy giọng nói này một lần. Nhưng đến cả trong mơ cũng nghe thấy thì có lẽ nào mình sắp phát bệnh hội chứng cô bé hai bím rồi sao... Trong lúc tôi đang nghĩ vậy,
「Như thế là không được đâu~. Đêm đầu tiên của chuyến dã ngoại quý giá mà lại như một ông cụ có cả chắt, hết cả nhựa sống, chỉ làm bạn với ghế mát xa~. Lần đi du lịch suối nước nóng trước cũng thế, chả thấy có chút động lực nào cả~」
「Đúng vậy ạ~. Điềm tĩnh thì tốt, nhưng những chàng trai quá hiền lành thì sẽ không được đánh giá cao đâu ạ~」
「...Một chút thú tính vừa phải là điều cần thiết đối với một người đàn ông.」
「—(gật gật)」
Tiếp theo đó là bốn giọng nói (và một cái gật đầu) tự do bình phẩm vang lên bên tai tôi.
Hừm, thật là thừa thãi quá mức, mà sao giấc mơ này lại thật đến thế nhỉ... Tôi lờ mờ mở mắt ra, và đứng ở đó là—
「A, cuối cùng anh cũng dậy rồi. Ngủ nướng đấy à, Onii-san♪」
「Chào buổi sáng~, Yuuto-sama~」
「...Ngủ say như một con tuần lộc trong kho thóc vậy.」
「—(gật gù)」
「...」
Cô bé hai bím đang cười toe toét, chị hầu gái trưởng ít nói và chị hầu gái tươi cười như thường lệ, cùng với cô bé hầu gái chiến binh tí hon.
「.... ...À thì...」
Tôi chết lặng.
Thật tình, theo nhiều nghĩa thì tôi chẳng biết phải bình luận thế nào. Tại sao cái bộ tứ ồn ào này lại ở đây chứ...?
Trước câu hỏi đó của tôi, Mika trả lời:
「Ehehe, vì tụi em lo cho Onii-san nên đến đây luôn ạ♪」
Cô bé vừa nháy mắt vừa thản nhiên đáp.
Này, không phải là 「Đến đây luôn ạ♪」 đâu!
Cái giọng điệu đó cứ như cô bạn thuở nhỏ nhà bên rảnh rỗi nên sang ăn cơm vậy. Mà hôm nay là ngày thường mà, còn trường cấp hai thì sao...
「Chuyện đó không thành vấn đề đâu ạ~. Bọn em đã tham gia đủ sáu tiết học, sau đó Ayame-chan đã lái chiếc『Thủy Hoàng Đế』đến đây với tốc độ siêu thanh ạ~」
「...Từ dinh thự Nogizaka đến Hokkaido mất khoảng ba mươi phút.」
「—(gật gật)」
「...」
Thời gian đó gần như không khác gì thời gian từ nhà tôi đến trường nhỉ? Thậm chí còn nhanh hơn là đằng khác. Đáng sợ thật,『Thủy Hoàng Đế』...
Trong lúc tôi còn đang nửa phần ngạc nhiên nửa phần ngao ngán trước tính năng vượt trội của chiếc chiến đấu cơ nhà Nogizaka, tôi hỏi,
「Vậy cả bốn người đến đây làm gì...?」
Làm gì mà phải đến tận Hokkaido này chứ?
Chắc không phải lý do chỉ đơn giản là 「Đến đây luôn ạ♪」 đâu nhỉ.
Nghe vậy, cô bé hai bím vỗ tay trước ngực.
「A, đúng rồi đúng rồi. —À thì, thật ra bọn em đến để đưa đồ bỏ quên.」
「Đồ bỏ quên?」
「Ừm, đúng vậy. Đồ bỏ quên quan trọng của chị em.」
「Của Haruka...」
Lại giống như lần đi suối nước nóng trước, em ấy lại gây ra chuyện gì sao. Haruka, trông vậy thôi chứ đãng trí vô cùng, lại còn là một cô nàng hậu đậu chính hiệu nữa...
Trước phản ứng của tôi, Mika đột nhiên trở nên nghiêm túc.
「...Đây là một vấn đề rất tế nhị đấy.」
「Hả?」
「Một vụ việc tế nhị, nhạy cảm và trữ tình. Nếu không có thứ này, chị em sẽ gặp chuyện lớn đó.」
「Chuyện, lớn?」
「Ừm, đúng vậy. Có thể gọi là đại sự của một thiếu nữ, hay một cuộc khủng hoảng nhỏ...」
Cô bé khoanh tay, ra vẻ nghiêm trọng.
Tôi không hiểu rõ chi tiết, nhưng đến mức cô bé hai bím này phải nói vậy thì chắc là chuyện nghiêm trọng lắm? Rốt cuộc Haruka đã quên cái gì vậy?
Trước cái nhíu mày của tôi,
「Cái đó là bí mật. Vì liên quan đến sự riêng tư của chị em nên em không nói được. Nhưng em có thể khẳng định chắc nịch rằng đó là một thứ vô cùng quan trọng đối với một cô gái!」
Cô bé nhoài người về phía trước, nói với vẻ quả quyết.
Vẻ mặt cô bé rất chân thành và nghiêm túc, hiếm thấy ở cô nhóc hai bím này... Hừm, xem ra đây thật sự là một tình huống khẩn cấp rồi.
「Vì thế, Onii-san. Bọn em muốn anh đi giao thứ đó ngay bây giờ. Em nghĩ nếu không có nó ngay lập tức thì sẽ rất phiền phức.」
「Hừm...」
Nếu đã vậy thì tôi không ngại giúp đỡ.
Nhưng nếu nó quan trọng đến thế thì...
「Thay vì anh đi, chẳng phải để Mika và mọi người trực tiếp giao thì sẽ tốt hơn sao?」
Tôi nghĩ cách đó vừa chắc chắn vừa nhanh gọn hơn.
Nhưng trước câu hỏi đó, cô bé hai bím và những người khác đều lắc đầu.
「Ưm~, cái đó thì hơi khó~」
「? Tại sao?」
「Vì bọn em là người ngoài mà. Về cơ bản là những người không nên có mặt ở đây.」
「Vị thế của bọn em cũng khó xử như một người con rể ở nhờ nhà vợ trong một căn nhà hai thế hệ vậy ạ~」
「...Là sự bất thường.」
「—(gật gật)」
「...」
Này, tôi nghĩ đây không phải lúc để nói mấy chuyện đó đâu. Đặc biệt là với tiểu thư (con gái thứ) và những người bạn vui vẻ này, những người có sở trường là xâm nhập trái phép và hành động bí mật.
Nhưng dù sao, nếu là đại sự của Haruka thì tôi không thể đứng yên nhìn được.
「—Anh hiểu rồi. Nếu anh làm được thì cứ giao cho anh.」
Đừng nói là thằn lằn cổ diềm, tôi còn có thể giả làm rồng Komodo nữa kìa.
Nghe tôi trả lời,
Mika và những người khác cười toe toét.
「Vậy thì nhờ anh ngay bây giờ nhé~. Chị em chắc đang tắm đó. Anh hãy nhanh chóng mang đến đó như một chú chó trung thành trong phim Hollywood nhé♪」
「...Hả?」
Cô bé hai bím này vừa nói gì vậy?
Khi tôi còn đang không tin vào tai mình,
Mika mỉm cười, lắc lắc ngón tay rồi nói lại một lần nữa.
「Thì là, phòng tắm đó, p-h-ò-n-g t-ắ-m. Bọn em đã điều tra rồi, chị em và mọi người đang tắm, nên em mới nói anh hãy trực tiếp đến đó và giao đồ bỏ quên~♪」
Phía sau tấm kính mờ đục là những tiếng cười khúc khích vui vẻ của các cô gái.
Phòng thay đồ, chỉ cách nhà tắm nữ—khu vườn cấm—đúng một tấm ván.
Những âm thanh đó như tiếng gọi từ chốn bồng lai tiên cảnh, khơi dậy bản năng hoang dã ít ỏi còn sót lại trong tôi.
「Nào nào Onii-san, đừng chần chừ nữa, mau hoàn thành nhiệm vụ đi nào♪」
「Đích đến ở ngay trước mắt rồi đó ạ~」
「...Haruka-sama đang đợi ngài.」
「—(gật gù)」
Từ phía sau, cô bé hai bím và những người khác vừa nói vừa đẩy mạnh vào lưng tôi.
「N-này, chờ một chút...」
Tôi gồng chân trụ lại, cố gắng nói.
Đây rõ ràng là phạm tội mà. X-xâm nhập vào phòng thay đồ nữ chứ...
Nhưng Mika lại nói,
「Không sao đâu~. Mục đích của anh không phải là nhìn trộm, mà là có đại nghĩa — khụ, mục đích là giao đồ bỏ quên cơ mà~. Chỉ cần đi lượn một vòng trong phòng thay đồ, lục lọi đồ đạc của các bạn nữ, rồi ném món đồ bỏ quên vào giỏ của chị em là hoàn thành nhiệm vụ thôi? Dễ ẹc♪」
「Thế thì càng không được!」
Tôi có cảm giác hành động đó đã vượt qua ranh giới tội phạm một hai lần rồi thì phải.
「Với, với lại tại sao tôi lại phải giao đồ đến tận nơi này chứ. Đợi một chút, sau khi Haruka tắm xong rồi đưa cũng được mà...」
「Ưm~, thế thì muộn mất. Như em đã nói lúc nãy, đây là tình huống báo động đỏ. Là một tình huống khẩn cấp, tranh thủ từng giây từng phút đó!」
Cô bé giơ ngón trỏ lên, dí sát mặt vào tôi ra vẻ cảnh cáo.
Hừm, vậy thì món đồ bỏ quên đó là cái gì chứ? Cái thứ gì mà phải mạo hiểm đến thế (như tiền án của tôi chẳng hạn) để giao nó cơ chứ...
Thấy tôi có vẻ nghi ngờ,
「Thì em đã nói là bí mật rồi mà. Em chỉ có thể nói rằng đó là một thứ rất quan trọng đối với con gái, đồng thời là thứ muốn giấu các bạn nam thôi. A, hay là~, Onii-san là một tên biến thái muốn nhìn chằm chằm vào thứ mà con gái xấu hổ muốn giấu đi sao?」
「Ực...」
Bị nói như vậy, tôi không thể hỏi thêm được nữa.
「Nào, dông dài đủ rồi~. Tóm lại, vì chị em, anh đi đi~. Đi đi, Onii-san♪」
「Oái!?」
Lưng tôi bị đẩy một cái mạnh.
Và tôi bị đẩy thẳng vào phòng thay đồ.
「Vậy thì cố lên nhé~. Không sao đâu, không sao đâu, dễ lắm. Chỉ cần như một chú chó trung thành, dùng mũi tìm ra giỏ đồ của chị em rồi làm việc cần làm là được thôi~♪」
「A, chờ đã—」
「Adios~♪」
Cùng với lời chào kiểu Tây Ban Nha vui vẻ đó, cánh cửa kéo đóng sập lại. Ch-chúng chặn đường lui của mình rồi...
「Khốn kiếp...」
Tôi có cảm giác mình đang bị cô bé hai bím giật dây, nhưng đã đến nước này thì cũng đành chịu.
Việc giao món đồ bỏ quên này chắc chắn là vì Haruka, nên tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể. Đánh nhanh thắng nhanh thôi.
Tôi hạ quyết tâm, một tay cầm túi giấy chứa món đồ bỏ quên, xông vào phòng thay đồ.
Nhân tiện, lúc đó, tôi đã đội chiếc mũ trùm đầu mà Haruka vừa tặng.
Thế này thì lỡ có bị ai đó phát hiện, ít nhất cũng không bị lộ mặt. Đúng là phải cảm ơn cậu Ken đã làm mồi nhử trong vụ tàu công nông cua (?) thật.
「Mà bảo mình tìm giỏ đồ của Haruka trong đống này...」
Phải làm thế nào đây?
Phòng này có vô số giỏ đựng đồ, mà tôi cũng chẳng có thời gian hay tâm trí để kiểm tra từng cái một. Dùng mũi để phân biệt thì lại càng không thể. Hơn nữa, đây đó lại thấp thoáng những thứ màu trắng hay màu hồng mà tôi không nên nhìn thấy—
「Ực, hự...」
Đây chẳng khác nào địa ngục màu hồng đầy mê hoặc.
Chỉ cần ở đây thôi, bản năng của tôi đã bị kích thích một cách vô ích, và lý trí thì như muốn tan chảy...
Nhưng một sự việc khác đã giáng thêm một đòn chí mạng vào tôi, lúc này đang ở trong trạng thái hỗn loạn.
Tôi vẫn đang đội mũ trùm đầu, lúng túng vì chưa tìm ra cách giải quyết.
Sau lưng tôi,
*Kéo*.
Tiếng động đó vang lên, và cánh cửa phòng thay đồ đột ngột mở ra.
「?」
Hửm, Mika và những người khác sao? Chắc là thấy tôi khổ sở quá nên đến giúp...
Tôi quay lại để xác nhận.
Nhưng người bước vào từ phía bên kia là—
「!?」
Là Shiina, trong bộ đồng phục.
「Ặc, ôi!!」
Tôi phản xạ cúi người xuống, nhanh như một con kỳ nhông bị kẻ thù săn đuổi, trườn vào khe hở nhỏ dưới kệ giỏ đồ. Ực... Một cử động đột ngột mà bình thường tôi không bao giờ làm khiến vùng thắt lưng của tôi kêu *rắc* một tiếng kỳ lạ, nhưng bây giờ không phải lúc để bận tâm đến chuyện đó.
T-tại sao lại là Shiina? Chẳng phải cậu ấy đang tắm cùng Haruka và những người khác sao? Mà khoan, trước đó, Mika và những người khác đang làm gì...!?
Trong lúc tôi từ trạng thái hỗn loạn chuyển sang hoảng loạn,
「Ô, có phải Shiina không đấy? Muộn thế?」
Một giọng nói vang lên từ phía sau tấm kính mờ.
「Có việc gì à? Không nhanh là hết nước nóng đấy~♪」
「Nước nóng thích lắm đó, Shiina-chan.」
Đ-đây là giọng của Sawamura-san và Asahina-san, phải không?
「A, ừ. Tớ đang tìm đồ một chút. Nhưng mà thế à? Tớ vào ngay đây, đợi tớ nhé~」
Shiina trả lời một cách vui vẻ, rồi bắt đầu cởi bộ đồng phục ngay trước mặt tôi.
「!!」
Tiếng sột soạt... của vải vóc vang lên khi chiếc váy đồng phục nhẹ nhàng rơi xuống sàn.
Chỉ riêng điều đó đã đủ làm tôi chấn động đến mức tưởng như tròng kính sắp vỡ, nhưng mặc kệ tôi, Shiina vẫn tiếp tục cởi thêm nhiều thứ khác, và theo đó, một thứ màu trắng thấp thoáng... K-không, tôi không có nhìn! Hoàn toàn chỉ là phán đoán dựa trên âm thanh và cảm nhận thôi!
「...」
「Haizz, ngày đầu tiên sắp hết rồi... Nhanh thật, mà hôm nay lại chẳng có cơ hội bắt chuyện gì cả... Ừm, phải gột rửa tâm trạng để ngày mai cố gắng mới được!」
Nói rồi Shiina gật đầu một cái thật mạnh, sau đó biến mất vào phòng tắm nữ.
May mắn là tôi không bị phát hiện, nhưng...
「.........」
K-không thể được!
Trong tình huống hiểm nghèo như đi trên sợi dây thừng đường kính ba centimet này, việc tìm ra giỏ đồ của Haruka và lén bỏ món đồ bỏ quên vào đó là điều bất khả thi đối với tôi.
Khi tôi gần như hết hơi quay trở lại lối vào phòng thay đồ, Mika từ trong bóng tối bước ra, hai tay chống hông thở dài,
「Hà~, vẫn không được à~. Em đã cố tình tạo cơ hội cho Onii-san thể hiện và hưởng lợi rồi mà~」
「Có lẽ rào cản hơi cao một chút ạ~」
「...Thật đáng tiếc.」
「—(gật gật)」
「...」
Đ-đâu phải vấn đề đó đâu.
Ít nhất nếu nhận ra Shiina sắp đến thì cũng phải báo cho tôi một tiếng hoặc giữ chân cậu ấy lại chứ...
「Ê~, tại vì đột nhiên chị Amamiya lại đi đến mà~. Nếu bị phát hiện chúng em ở đây thì giải thích cũng phiền phức lắm, nên đành chịu thôi~」
「...」
Tôi nghĩ nếu tôi bị phát hiện trong phòng thay đồ thì còn khó giải thích hơn nhiều...
「Mà này Onii-san, em thất vọng về anh đó. Em đã nghĩ dù nói gì đi nữa thì anh cũng sẽ hành động như một con cá búa hăng máu cơ~」
「Ư, chuyện đó...」
「Thế này thì đành phải dùng kế hoạch B thôi~. Bỏ qua việc tiếp xúc trong phòng tắm, anh hãy đến phòng của chị em rồi lén bỏ vào túi của chị ấy đi.」
「Hả...? Như vậy có được không...?」
「Ừm. Cũng hơi suýt soát, nhưng nếu là ngay sau khi tắm xong thì chắc vẫn kịp.」
「V-vậy thì sao không...」
Nói sớm hơn đi chứ.
Việc lẻn vào phòng thay đồ, tìm giỏ đồ và ném đồ vào so với việc vào một căn phòng không có ai và nhẹ nhàng đặt đồ xuống, độ khó khác nhau một trời một vực như tầng bình lưu với tầng manti vậy.
Trước lời phản bác của tôi, Mika đáp:
「Ưm~, tuy là kịp, nhưng không phải là an toàn tuyệt đối đâu. Có nó ngay khi vừa ra khỏi phòng tắm vẫn tốt hơn mà. Kiểu như là phương án tốt hơn chứ không phải tốt nhất?」
「Hừm...」
Tôi không hiểu lắm, nhưng mà đúng là vậy à?
「Đúng vậy đó. Nào, hiểu rồi thì xông vào đi~. Nhưng lần này bọn em không đi cùng được đâu. Onii-san phải tự mình đi đó nhé?」
「Hả?」
Tại sao?
「Tại vì bọn em sắp phải về rồi~. Hôm nay em có hẹn gọi điện cho Eri-chan vào buổi tối. Nếu trễ là bị Eri-chan giận đó~」
「Là thời gian cuối cùng để quay về ạ~」
「...Là giới hạn thời gian.」
「—(gật gù)」
「...」
Này, không phải là 「mà~」 đâu.
「Vì vậy, mọi chuyện còn lại trông cậy vào vai Onii-san đó. Cố lên nhé~♪」
「Cố lên ạ~」
「...Chúc ngài may mắn.」
「—(gật gật)」
「A, này...!」
Chỉ nói bấy nhiêu, Mika và những người khác đã bỏ đi.
「.........」
Tôi bị bỏ lại một mình, cùng với chiếc túi giấy trong tay phải.
Bảo tôi phải làm gì bây giờ...
Tuy nhiên, tôi cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà quay lại ghế mát xa được.
Đây là món đồ bỏ quên của Haruka, thứ mà nếu không có sẽ gây ra đại sự của một thiếu nữ.
Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ giao nó.
「...Đành phải làm thôi, nhỉ.」
So với việc lẻn vào phòng thay đồ thì việc này vẫn đỡ hơn một chút.
Tôi tự nhủ như vậy rồi tiến về phía phòng của Haruka và những người khác.
Trong phòng của Haruka và những người khác, đương nhiên là không có ai.
Căn phòng kiểu Nhật tối om, không một bóng người.
Tất cả đèn đều đã tắt, tĩnh lặng như ngôi trường lúc nửa đêm mà tôi từng đột nhập.
「...À, x-xin làm phiền...」
Tôi thử cất tiếng gọi, nhưng đương nhiên không có ai trả lời.
Chỉ có sự im lặng và tiếng *vù vù* vô hồn của chiếc tủ lạnh đang hoạt động đáp lại.
「...」
Hừ, nghĩ lại thì đây cũng là một hành vi xâm nhập trái phép ra trò đấy chứ? Tuy ngưỡng cửa có thấp hơn phòng thay đồ & dù có lý do đi nữa thì việc tự ý vào phòng vẫn không thay đổi. Nếu bị phát hiện, chắc chắn tôi sẽ không thoát được yên ổn, rõ như xem pháo hoa tên lửa vậy.
「.... ...L-làm nhanh rồi chuồn thôi.」
Tôi lẩm bẩm với chính mình rồi tiến vào trong phòng.
「Ừm, túi của Haruka ở đâu nhỉ...」
Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là một chiếc túi màu trắng, trên quai có gắn phụ kiện hình cây vợt lacrosse.
Tôi nhớ rất rõ vì sáng nay ở sân bay, em ấy đã vui vẻ nói 「Chiếc túi này giống hệt chiếc mà Runa-sama đã dùng trong trại huấn luyện đó ạ♪」. Với đặc điểm đó thì chắc sẽ dễ tìm thôi...
Tôi vừa nhớ lại hình dáng đặc trưng của chiếc túi vừa tìm kiếm.
Và rồi,
「—Oái!?」
Tôi vấp phải thứ gì đó và mất thăng bằng.
Vì mất đà, tôi suýt ngã sấp mặt, bất giác làm rơi chiếc túi giấy đang cầm xuống sàn. Nguyên nhân là do bộ ván trượt tuyết mà Sawamura-san mang theo sao? Kh-khá tối nên phải cẩn thận mới được...
Trong lúc lấy lại thăng bằng, tôi cúi xuống nhặt chiếc túi giấy.
「...」
Động tác của tôi chợt dừng lại.
Không, đúng hơn là tôi buộc phải dừng lại.
Bởi vì, miệng túi giấy đã hé mở một chút sau cú rơi.
Và thứ tôi thoáng nhìn thấy từ bên trong là... một mảnh vải mỏng, bồng bềnh, có viền ren.
Đó là loại vải lụa cao cấp, mịn màng, được gấp nhỏ gọn.
「.........」
...Khoan đã.
...Đây là cái gì?
Suy nghĩ của tôi quay cuồng trong đầu.
『Thứ vô cùng quan trọng đối với con gái』và『Thứ mà nếu không có sẽ gây ra đại sự của một thiếu nữ』mà Mika đã nói.
Một thứ khẩn cấp đến mức phải giao ngay mà không đợi Haruka tắm xong.
Và mảnh vải mỏng, bồng bềnh này.
Đáp án được suy ra từ đó là...
「Cái thứ quái quỷ gì thế này!」
Gương mặt cười toe toét của cô bé hai bím hiện lên trong đầu, và tôi bất giác hét lên.
Bởi vì... rõ ràng là cô ta biết mà vẫn làm!
Trời ạ, nếu để các bạn nữ khác phát hiện tôi mang theo thứ này, tôi chắc chắn sẽ bị coi là một tên biến thái cặn bã ngay tại chỗ. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình...
「.........」
T-tóm lại, phải bình tĩnh.
Dù nó có là một món đồ nguy hiểm cấp độ bom tấn đi chăng nữa, chỉ cần không bị ai nhìn thấy thì sẽ không có vấn đề gì. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ một cách êm thấm mà không bị ai phát hiện, mọi chuyện sẽ kết thúc trong hòa bình—
Đúng lúc đó.
「Thế nên mới nói, sữa bò tươi là nhất nhỉ~」
「!?」
Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai tôi.
Từ bên ngoài phòng, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là tiếng nói chuyện của Sawamura-san và Haruka.
Đ-đừng nói là họ đã quay lại rồi nhé!?
Không, nhanh quá đi! Mới nãy họ vẫn còn đang ngâm mình trong bồn tắm cơ mà...
Dù sao đi nữa, nếu bị phát hiện trong tình trạng này (đội mũ trùm đầu, đột nhập và lảng vảng trong phòng nữ, lại còn cầm theo... của Haruka), cuộc đời tôi chắc chắn sẽ lao dốc không phanh!
「...!?」
N-nguy rồi, nguy to rồi!
T-tóm lại, phải trốn ở đâu đó!
Tôi liếc nhìn xung quanh như một con linh dương bị dồn vào đường cùng.
Căn phòng rộng khoảng mười lăm chiếu, không quá lớn.
Nơi có thể trốn trong phòng này chỉ có—
「.........」
Khốn—c-chỉ còn chỗ này thôi!
Tôi lập tức quyết định,
*Kéo*.
「...!」
Cùng lúc với tiếng cửa fusuma được kéo ra, tôi đã lao ngay vào chiếc tủ âm tường trước mặt.
**4**
「Phù, sảng khoái ghê~♪」
Giọng của Sawamura-san là thứ đầu tiên lọt vào tai tôi.
「Đúng là Hokkaido có khác, nhà tắm cũng to vật vã nhỉ. Mà hình như còn là suối nước nóng nữa cơ.」
「Fufu, Ryoko-chan, cậu cứ ngâm mình trong bồn suốt thôi nhỉ.」
「Tớ còn lo cậu bị ngâm đến nhũn cả người ra rồi đấy.」
Theo sau đó là giọng nói vui vẻ của Asahina-san và Shiina,
「Tại, tại vì đây là suối nước nóng nổi tiếng có tác dụng làm đẹp da mà. Phải cảm nhận axit hyaluronic và collagen bằng cả cơ thể chứ không thì phí lắm. Haruka-chan cũng nghĩ vậy đúng không?」
「A, vâng ạ. Nhờ suối nước nóng natri hydro carbonat mà em có cảm giác da mình trở nên mịn màng hơn hẳn♪」
Giọng nói cuối cùng vang lên là của Haruka.
Ư ư, đúng là Haruka cũng ở đây mà…
Trong tình cảnh này, có thể nói cô ấy là người tôi không muốn gặp nhất, xếp hạng No.1 luôn ấy chứ… Mà thôi, đây là phòng của Haruka nên việc cô ấy quay về là đương nhiên rồi.
Tôi he hé cửa tủ, liếc nhìn tình hình trong phòng.
Qua khe hở chỉ chừng năm centimet, tôi có thể lờ mờ thấy bóng dáng của Haruka và mọi người.
Ai nấy đều đang mặc yukata sau khi tắm, toàn thân tỏa ra hơi nóng hôi hổi.
「Ừm, ngon quá đi. Cái cảm giác được uống một ly thế này sau khi tắm đúng là không thể cưỡng lại được.」
「Ryoko-chan, cậu đúng là thích uống sữa sau khi tắm thật nhỉ.」
「Nhưng tớ cũng hiểu cảm giác của Ryoko. Sữa uống sau khi tắm đúng là đặc biệt thật.」
「Ufufu, đúng vậy ạ♪」
Giữa khung cảnh ấy, Haruka nở một nụ cười hồn nhiên.
Trông mọi người thật hòa thuận và vui vẻ.
「…」
Hừm, trái ngược hẳn với tình cảnh của mình (đang nín thở ôm gối ngồi một góc trong tủ)…
Chắc là vì đây là đêm đầu tiên của chuyến du lịch nên họ có chút phấn khích và háo hức. Họ vui vẻ như thể chẳng có cô gái nào gặp phải chuyện hệ trọng là để quên đồ cả…
(…Hửm?)
…Khoan đã.
Haruka đang đứng trước mắt mình, mặc yukata và cười nói vui vẻ.
Thoạt nhìn, nụ cười ấy trông chẳng có gì khác thường cả.
Nhưng món đồ quan trọng bị để quên vẫn đang nằm trong tay tôi, điều đó có nghĩa là… c-chuyện đó, là thế này, Haruka bây giờ, tôi không muốn nghĩ đến nhưng chẳng lẽ cô ấy không mặc—
(!!)
Tôi lắc mạnh đầu qua lại để xua đi những ảo tưởng.
Không, đây không phải là lúc để nghĩ về những chuyện mạo hiểm đủ đường như thế này! Phải biết xem thời điểm và hoàn cảnh chứ!
Thế nhưng, khuôn mặt của Haruka nhìn qua khe tủ, nếu quan sát kĩ thì không biết là do vừa tắm xong hay do thiếu vắng thứ đang ở trong tay tôi mà trông nó cứ đỏ ửng đầy vẻ ngượng ngùng…
(…………Hả.)
Đ-đã bảo đây không phải lúc để nghĩ về những chuyện đó mà!
Tôi lại lắc mạnh mặt mình một lần nữa, cố làm cho những tưởng tượng vớ vẩn chết tiệt bay hơi hết. Khỉ thật, nhưng sao mình cứ tò mò không chịu được…!
Mặc kệ những phiền não đang trỗi dậy trong tôi, bên ngoài tủ, Sawamura-san và mọi người vẫn đang cười nói vui vẻ.
「A~, nhưng mà nước tắm thích thật đấy. Khách thường hình như được vào tắm tự do đến ba giờ sáng, hay là lát nữa mình lại lẻn vào tắm tiếp nhỉ.」
「Ufufu, cậu đúng là thích thật đấy… A, Ryoko-chan, không được ngồi khoanh chân khi đang mặc yukata đâu… S-sẽ bị thấy đó.」
「Ê, có sao đâu. Toàn là con gái với nhau cả mà.」
「C-chuyện đó thì đúng nhưng mà…」
「Thôi nào, đừng cứng nhắc thế chứ. Có phải Ayase-cchi đang trốn trong tủ kia nhìn trộm đâu mà lo.」
(!?)
Đ-đột nhiên cô nói gì vậy, Sawamura-san!?
Tôi bất giác run bắn cả người trong tủ.
Một câu nói trúng phóc đến từng chi tiết.
K-không lẽ nào, cô ấy biết mà còn cố tình nói vậy chứ…? Nếu suy nghĩ bình thường thì không thể nào, nhưng với cô nàng hai bím tóc phiên bản Hakujou, người luôn nằm ngoài phạm trù của lẽ thường theo nhiều nghĩa, thì tôi không dám chắc.
Trong lúc tôi còn đang cảm thấy hồn bay phách lạc vì câu nói trời ơi đất hỡi đột ngột ấy thì,
「À, nhưng mà nếu là Ayase-cchi thì cũng được thôi. Bị cậu ấy nhìn thấy cũng chẳng sao.」
「Eh?」
「R-Ryoko?」
Nghe thấy câu đó, Haruka và Shiina đồng thời giật nảy mình.
「C-chị Sawamura-san, ý chị là…」
「N-nếu là Yuuto thì cũng được, nghĩa… nghĩa là sao ạ…?」
Cả hai cùng nhoài người về phía trước và đồng thanh hỏi lại.
Trước phản ứng có phần nghiêm trọng của họ,
「Ê, tại vì tớ thích Ayase-cchi mà♪」
Sawamura-san vừa vung vẩy hai bím tóc vừa nói.
「!!」
「!?」
Haruka và Shiina làm một vẻ mặt như bị điện giật.
「C-chị, chị, S-Sawamura-san! C-chuyện đó, chuyện đó là…!」
「R-Ryoko! C-cậu nói thật à!?」
Một phản ứng có vẻ hốt hoảng.
Trước hai người Haruka và Shiina đang dồn dập hỏi với vẻ sốt sắng,
「Ừm, tớ không rõ là thật hay gì nhưng tớ không nói dối đâu. Tại vì Ayase-cchi cứ nhanh nhẹn hoạt bát thế nào ấy, nhìn cậu ấy không thấy chán mà còn thú vị nữa. Với lại cậu ấy còn tiện đủ thứ với KOSM nữa, nên tớ khá là thích đấy♪」
(…)
Cái đó thì có khác gì thích một con hà mã đang tắm trong sở thú hay một cái ghế mát-xa hiệu suất tốt đâu cơ chứ…
Trong lúc tôi đang cảm thấy phức tạp không biết mình đang được khen hay không,
「…」
「…」
「Ơ, hai người sao thế? Sao lại làm cái mặt như chim cánh cụt Humboldt bị bắn bằng súng cá trích vậy?」
「A, k-không có gì đâu ạ!」
「Ư-ừm, không có gì đâu!」
Haruka và Shiina đồng loạt xua tay lia lịa.
「Hừm?」
Sawamura-san nghiêng đầu nhìn họ với vẻ mặt khó hiểu.
「A, ờ, ờm… M-mình trải futon ra nhé.」
Như để phá tan bầu không khí có phần kì quặc, Haruka đề nghị với một chút vội vã.
「A, em cũng giúp một tay, Haruka-chan.」
「A, tớ cũng—」
Asahina-san và Shiina vừa định nói thì,
「A, k-không sao đâu ạ. Em đã học thuộc cách trải futon rồi ạ.」
Haruka mỉm cười nói rồi vội vàng đứng dậy,
Và cứ thế tiến lại gần phía tủ quần áo.
Rồi khoảnh khắc tiếp theo.
Soạt…
Cánh cửa tủ trước mặt tôi từ từ được kéo ra,
「…」
「…」
Và chúng tôi đã chạm mắt nhau một cách hoàn hảo.
Một sự giao thoa không thể nào chuẩn hơn được nữa.
Haruka chớp chớp mắt, làm một vẻ mặt như vừa thấy cá Napoleon trên bãi biển Enoshima vậy.
「…」
「…」
「…A, à, chào buổi tối…」
Và khoảnh khắc tiếp theo,
RẦM!
Cánh cửa trượt bị đóng lại với một lực kinh hoàng.
「Ừm, sao thế Haruka-chan?」
「A, k-không có gì đâu ạ!」
「Thế à? Trông cậu cứ như vừa phát hiện ra Ayase-cchi đang ôm gối ngồi một mình buồn bã trong tủ vậy?」
「!! K-không có chuyện đó đâu…!」
「? Hừm? Thôi cũng được. Nếu một mình cậu vất vả thì tớ giúp cho nhé?」
「A, k-không sao đâu ạ!」
Haruka vừa xua tay lia lịa vừa trả lời,
rồi vừa lùi dần lại vừa xoay lưng về phía tủ và dựa vào cánh cửa.
(A-anh Yuuto? Là anh Yuuto đúng không ạ…?)
Cô ấy thì thầm qua cánh cửa sau lưng mình.
(A, à…)
(S-sao anh lại ở đó ạ…?)
(À, ừm, chuyện này có nhiều lí do lắm…)
(L-lí do ạ…?)
(Ừm…)
Nói thẳng ra là do món đồ Haruka để quên.
Nhưng trong tình cảnh này thì không nên nói ra thì hơn. Thứ đó vốn dĩ đã nhạy cảm, có thể cô ấy sẽ cảm thấy có lỗi một cách không cần thiết.
(T-tóm lại là xin lỗi em. Anh không thể nói chi tiết được. Giờ em đừng hỏi gì cả thì tốt hơn…)
(A, v-vâng. Em hiểu rồi ạ. Nếu anh Yuuto đã nói vậy thì em tin anh. Chắc hẳn phải có lí do nào đó bất khả kháng đúng không ạ…?)
(X-xin lỗi em…)
Không thể giải thích được lí do thật sự khiến tôi cảm thấy day dứt, nhưng lúc này đành chịu vậy.
(V-vậy thì anh Yuuto. Từ giờ, ờm, anh định làm thế nào ạ…? Anh không thể cứ ở mãi trong này được, đúng không ạ…?)
(À, ừ. Anh đang muốn tìm cách thoát ra ngoài mà không bị Sawamura-san và mọi người phát hiện…)
Vấn đề là tôi hoàn toàn không nghĩ ra được cách nào cả.
Lối ra vào duy nhất đã bị chặn, tình hình hoàn toàn bị phong tỏa.
Thế rồi, Haruka như đã quyết tâm điều gì đó, cô ấy gật đầu một cái 「V-vâng!」 và nói,
(E-em hiểu rồi. V-vậy thì cứ để em lo ạ.)
(Hả?)
(Ờ, ờm, lát nữa em sẽ trải futon ở gần tủ, anh hãy cố gắng di chuyển từ trong tủ vào đó nhé. Cửa ra vào ở ngay gần tủ. Nên nếu anh đi từ đó, xuyên qua trong futon đến cửa ra vào thì em nghĩ anh có thể ra khỏi phòng mà không bị phát hiện đâu ạ…)
(Ồ.)
Ra là vậy.
May mắn thay, vị trí của cái tủ đúng như lời Haruka nói, ở rất gần lối ra vào. Nếu nhờ cô ấy trải futon ở gần đó rồi mình di chuyển thẳng từ trong tủ vào trong futon, sau đó cứ men theo trong futon để đến được lối ra vào thì có lẽ sẽ thoát ra được mà không bị phát hiện.
(Đúng là Haruka có khác. Cứu anh một bàn thua trông thấy…)
(A, k-không có gì đâu ạ.)
Giọng cô ấy nhỏ đi một chút vì ngượng ngùng,
(—A, anh Yuuto. Không sao đâu ạ.)
(Hả?)
(X-xin anh đừng lo lắng. Đ-don’t worry~, ạ. D-dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng sẽ bảo vệ anh Yuuto…)
(Haruka…)
Cô ấy vừa nói vừa nắm chặt lấy tay tôi qua khe tủ.
Giọng nói ấy thực sự là đang lo lắng cho tôi… mà thôi, nếu đây không phải là tình cảnh mình đang đột nhập vào phòng con gái như một kẻ ngoại tình thì chuyện này đã vui hơn nhiều rồi, nhưng không nên nói ra.
Trước mặt tôi, người đang nín thở trong tủ, Haruka nhanh nhẹn trải bốn tấm futon cho cả Sawamura-san và mọi người, rồi chính cô ấy cũng chui vào trong đó.
(N-nào, vào đi ạ, anh Yuuto.)
(A, ừ.)
Một lối thoát được tạo ra qua tấm chăn.
Tôi cúi người xuống để không bị Sawamura-san và mọi người phát hiện, rồi chui từ trong tủ vào trong futon.
Bên trong tấm futon mềm mại, hơi ấm của Haruka làm nó ấm lên một chút, đồng thời mùi hương hoa cỏ dịu dàng của cô ấy thoang thoảng kích thích khứu giác của tôi… không, tôi biết đây không phải lúc để nghĩ về những chuyện đó, nhưng mà vẫn không thể không để ý được.
Hơn nữa, nếu tôi căng mắt nhìn qua cặp kính, thì trước mắt tôi là, ờm, cái đó, là cặp đùi và chân của Haruka được bao bọc trong chiếc yukata có vạt áo hơi hé ra…
(…)
…K-không.
…Haruka bây giờ không giống như mọi khi đâu, nhỉ…?
Tôi phải nhắc lại rằng cô ấy đang trong tình trạng quên mất một món đồ hệ trọng của con gái.
Vậy thì thứ trước mắt tôi đây là, ờm, không mặc—có nghĩa là…
(…………)
Đ-đã bảo đang nghĩ cái gì thế hả!
Haruka đang cố gắng hết sức để giúp mình, thế này thì bất kính quá rồi!
Tôi vừa ôm đầu trong tấm futon ngập tràn hương thơm ngọt ngào và những phiền não, vừa quằn quại như một nhà triết học đang trăn trở về chân lý của thế giới thì,
(A, anh Yuuto… a-anh đừng cử động nhiều quá được không ạ…)
(Hả?)
(V-vì chật nên em nghĩ cũng không thể tránh khỏi, nhưng mà, ờm, h-hơi thở của anh làm em nhột quá ạ…)
(A, à, xin lỗi!)
Tôi vội vàng cố gắng trấn tĩnh lại nhịp thở hổn hển của mình.
Tuy nhiên, vì tôi là một động vật có vú cần thở bằng phổi chứ không phải một loài cá thở bằng mang, nên không thể nào ngừng thở hoàn toàn được…
(Ờ, ờm, anh Yuuto, đ-đằng đó là… h-hông của em ạ…)
(X-xin lỗi! V-vậy nếu anh quay sang đây thì…)
(A, ch-chỗ đó là… đ-đùi trong ạ… a, ya…)
(H-hừm…)
Tôi cố gắng hết sức để thay đổi vị trí cơ thể, nhưng mỗi lần như vậy, Haruka lại quằn quại một cách đau khổ. K-không, tôi không cố ý, tôi không cố ý đâu mà…
Trong lúc tôi đang cảm thấy phức tạp với đủ thứ cảm xúc hỗn độn,
「Ủa, Haruka-chan, sao mặt cậu đỏ bừng thế kia?」
「A, ờ…?」
Sawamura-san, người đang ôm gối lăn lộn trên futon, buột miệng nói.
「Trông cậu như quả anh đào ngon mắt ấy. Bị say hơi nước à? Mà sao futon trông có vẻ phồng lên lạ thế?」
「A, ờ, ờm, c-cái này là…」
Haruka cứng họng.
Cô ấy ngượng ngùng khép đùi lại, khiến mặt tôi càng bị áp sát vào hơn.
Nhưng rồi, cô ấy vỗ tay một cái như vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời,
「A, thật ra là, sau bữa tối em đã ăn hơi nhiều đồ tráng miệng ạ…!」
K-không, cái đó thì không thể nào…
Cứ như con sói giả làm bà ngoại trong truyện Cô bé quàng khăn đỏ ấy…
Thế nhưng, trước câu trả lời đó, Sawamura-san,
「À, ra thế. Ừm ừm, tớ hiểu, tớ hiểu mà! Ăn nhiều quá thì đành chịu thôi. Bữa tiệc buffet đồ ngọt hấp dẫn sau một bữa ăn ngon đúng là kẻ thù của phụ nữ mà!」
Cô ấy gật đầu lia lịa tỏ vẻ thấu hiểu rồi giơ nắm đấm lên trời.
(…)
Như vậy mà cũng được sao…
Trong lúc tôi vẫn chưa hết hoang mang,
「Nè, Haruka-chan, đai yukata của cậu bị tuột ra kìa?」
「Eh?」
「Kia kìa, ở mép futon ấy. Dù gì cũng đi ngủ rồi thì không có đai sẽ thoải mái hơn, để tớ tháo ra cho nhé.」
Lần này, cô ấy lại chĩa mũi dùi vào chuyện đó.
Cô ấy vừa nhoài người tới vừa kéo mạnh.
Hừm, khoan đã, đó không phải là của Haruka mà là đai yukata của tôi mà!
「A, ờ, ờm ạ…!」
Haruka dường như cũng nhận ra và cố ngăn Sawamura-san lại nhưng đã quá muộn.
「Đây rồi! Câu được một con đai của Haruka-chan rồi!」
「A…!」
Sawamura-san vui vẻ kéo mạnh như ông lão nào đó đang cố nhổ củ cải.
Haruka dùng cả tay và chân để giữ người tôi lại để tôi không bị kéo ra ngoài cùng với cái đai (c-cơ mà thế này thì mặt mình lại bị kẹp giữa đùi cô ấy, cũng mệt đấy…!), nhưng cũng không ăn thua.
Với đà đó, không chỉ cái đai (của tôi) mà cả tấm chăn đắp bên trên cũng bị lật lên,
để lộ ra bộ dạng trông như tội phạm của tôi đang đội mũ trùm đầu và thở hổn hển giữa hai đùi của Haruka—
(…!!?)
Thôi xong rồi—ngay khoảnh khắc tôi nghĩ vậy.
Reng reng reng reng reng reng!
Một âm thanh đột ngột vang lên từ trên trần nhà.
「Eh, sao thế?」
「T-tớ không biết, nhưng mà chuông báo động đang kêu kìa…?」
「R-Ryoko-chan, cậu lại làm gì rồi à…?」
「K-không phải tớ!」
Mà thôi, lời nói đó của cô ấy cũng chẳng có sức thuyết phục cho lắm.
Sự cố bất ngờ khiến cả căn phòng trở nên có chút hỗn loạn.
『Hiện tại, chuông báo động của hệ thống báo cháy lắp đặt trong tòa nhà đã được kích hoạt. Tạm thời chưa xác nhận được có hỏa hoạn, nhưng để đề phòng, xin quý khách vui lòng sơ tán xuống sảnh tầng một. Xin nhắc lại, hiện tại, chuông báo động của hệ thống báo cháy lắp đặt trong tòa nhà—』
Tiếp theo đó là một thông báo như vậy.
Có vẻ như chuông báo cháy trong khách sạn đang kêu.
「C-cháy kìa, phải chạy thôi!」
「B-bình tĩnh nào Ryoko-chan. Họ nói là chưa xác nhận được có hỏa hoạn mà…」
「Cũng không thấy có khói, nếu hoảng loạn thì ngược lại còn nguy hiểm hơn đấy.」
「Ư-ừm. Bình tĩnh, không hoảng loạn, khẩn trương thoát hiểm! Nào, Haruka-chan cũng đi thôi!」
「A, v-vâng ạ.」
Haruka, bị Sawamura-san kéo tay, hướng ánh mắt về phía tôi trong futon,
(A, a-anh Yuuto…)
(Không sao đâu, mọi người ra ngoài rồi anh sẽ theo sau ngay!)
(V-vâng ạ.)
Dù vẫn còn chút lo lắng, Haruka cũng theo Sawamura-san và mọi người rời khỏi phòng.
「—Đ-được rồi.」
Nhân lúc đó, tôi cũng vội vàng ra khỏi futon và rời khỏi phòng.
Nhân tiện, lúc đó tôi cũng không quên để lại túi giấy chứa món đồ bị bỏ quên vào trong túi xách của Haruka. Phải rồi, nếu không hoàn thành việc này thì tôi còn không hiểu mình đã mạo hiểm vượt qua bao nhiêu hiểm nguy để lẻn vào căn phòng này làm gì nữa.
Và, nguyên nhân của vụ ồn ào này là.
Nghe nói là do ông thầy giáo dạy nhạc biến thái sau khi say xỉn về phòng đã hứng chí phun lửa bằng rượu vodka (năm phát liên tiếp), và hệ thống báo cháy đã cảm nhận được ngọn lửa đó và kích hoạt.
Ông ta bị nhân viên khách sạn nhắc nhở nghiêm khắc, bị thầy chủ nhiệm khối mắng cho một trận tơi bời, hơn nữa còn bị nghiêm cấm uống rượu trong suốt chuyến đi, và phải ngồi quỳ seiza suốt đêm ở hành lang khách sạn với vẻ mặt buồn bã.
…Cái ông thầy đó đúng là hết thuốc chữa mà. Mà thôi, riêng lần này thì sự vô dụng của ông ta đã cứu tôi một mạng.
5
Sáng hôm sau.
「A, chào buổi sáng ạ, anh Yuuto.」
「Haruka…」
Tại sảnh khách sạn trước giờ khởi hành, Haruka đến bắt chuyện với tôi.
「Ờ, ờm, hôm qua anh không sao chứ ạ? Em không thể xác nhận đến cuối cùng được…」
「À, nhờ em mà anh được cứu rồi.」
Sau đó, cuối cùng tôi đã thành công sơ tán xuống sảnh tầng một mà không bị ai phát hiện, mọi chuyện đều ổn cả.
「Vậy ạ. Thế thì tốt quá rồi…」
Haruka thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt cô ấy trông như thật sự nhẹ nhõm từ tận đáy lòng… Hừm, đúng là cô ấy đã lo lắng cho mình thật. Vừa vui vừa cảm kích…
Dù sao thì món đồ bỏ quên cũng đã được gửi đến nơi an toàn.
Vậy là những ngày tiếp theo của chuyến đi có thể tiếp tục mà không cần phải lo lắng gì nữa. Tạm thời thì có thể yên tâm được rồi… Trong lúc tôi đang nghĩ vậy thì,
「A, đ-đúng rồi ạ.」
「Hửm?」
「Ờm, anh Yuuto… Thật ra hôm qua, có một thứ em chưa thể đưa cho anh được…」
「Eh?」
Haruka vừa nhìn thẳng vào tôi vừa nói.
「Thật ra em đã muốn đưa nó cùng với『Chiếc mũ trùm đầu của Lời thề』… Lúc đó em đã nghĩ là mình quên mất rồi và đã từ bỏ, nhưng sáng nay tìm lại thì thấy nó ở sâu trong túi xách.」
「…」
Sâu trong, túi xách…?
Không lẽ nào, cô ấy đang nói về món đồ bỏ quên hôm qua sao? Không, nhưng mà cái đó thì… là cái đó mà đúng không? Muốn đưa cái đó cho mình… hả? Hả? K-không, mình hoàn toàn không hiểu tại sao lại có kết luận đó nhưng tóm lại là không ổn rồi!?
「C-cái đó có phải là thứ phải đưa ngay tại đây không thì sẽ không xong không!?」
Trước câu hỏi bất giác của tôi,
「Eh? …A, v-vâng ạ. N-nếu có thể thì em rất mong anh nhận lấy. Dù, dù có hơi xấu hổ ạ…」
「K-nhưng, nhưng mà…!」
Như thế không ổn đâu?
Tại vì món đồ bỏ quên đó là… cái đó mà, đúng không?
Mở ra ở nơi công cộng thì sẽ là một vấn đề lớn, à không, dù không phải nơi công cộng thì mình nghĩ cũng có đến mười tám phần là có vấn đề, tóm lại là không ổn chút nào…
Trong lúc tôi còn đang chết đứng vì không biết phải đối phó thế nào, Haruka không hề để tâm,
「Anh Yuuto… x-xin hãy nhận lấy ạ…」
Cô ấy vừa làm vẻ mặt e thẹn vừa từ từ đưa tay xuống gấu váy.
K-không lẽ nào… không lẽ nào… n-ngay tại đây, cởi ra—
「K-không được! V-vậy là không ổn đâu! Không ổn đâu mà, Haruka—」
Tôi vội vàng cố ngăn cô ấy lại nhưng đã không kịp.
Trước mắt tôi đang vô cùng hoảng loạn, Haruka nhấc váy của mình lên và…
…………
…………
…nhấc lên và…
…………
…
…đã không làm vậy.
「…Hể?」
Với khuôn mặt đỏ bừng, Haruka thản nhiên cho tay vào túi váy rồi lấy ra một mảnh vải.
Thứ xuất hiện là… một chiếc khăn tay, hơi lớn một chút.
「Ờ, ờm, đây là chiếc khăn tay mà Aki-chan đã đưa cho Ken-kun khi cậu ấy trở về từ con tàu đánh cua trong tình trạng bê bết máu sau khi nhiệm vụ nằm vùng thất bại ạ. Đây là một vật phẩm chủ chốt quan trọng trong câu chuyện, tồn tại như một cặp với chiếc mũ trùm đầu em đã đưa ngày hôm qua…」
「…………」
「Đó là『Chiếc mũ trùm đầu của Lời thề』và『Chiếc khăn tay của Lời hứa』ạ. Khi hai thứ này được đặt cùng nhau, tình cảm của Aki-chan và Ken-kun mới thật sự giao hòa… Anh Yuuto?」
「Eh, a…」
Giọng nói khó hiểu của Haruka kéo tôi về thực tại.
Trước mắt tôi là một chiếc khăn tay.
Một mảnh vải lụa mỏng manh, có vẻ đắt tiền, được đính những đường diềm ren.
Vậy thì, món đồ mà Haruka để quên là…
「…………」
…Bị lừa rồi.
…Cái cô nàng hai bím tóc đó, chắc chắn là biết mình sẽ hiểu lầm nên mới cố tình đưa nó một cách mập mờ như vậy mà…
Tôi bất giác làm một vẻ mặt bất mãn,
「A, ờm… Anh không thích nó ạ…?」
「Eh?」
「『Chiếc khăn tay của Lời hứa』… không hợp với sở thích của anh Yuuto ạ…」
「A, không. Không phải vậy đâu…」
Cứ như là mở hộp châu báu ra thì thấy toàn đá quý thật chứ không phải khói trắng vậy.
…Mà, thôi cũng được.
Kết luận lại là mình cũng không bị tố cáo như một tên tội phạm, và Haruka cũng đang vui vẻ thế này.
Nếu chỉ nhìn vào hiện tại thì kết quả của việc mình đã làm là không thể tốt hơn được nữa.
Tôi gật đầu nhẹ rồi nhận lấy『Chiếc khăn tay của Lời hứa』từ Haruka,
「? Ờ, ờm, anh Yuuto…?」
「Khăn tay—cảm ơn em nhé.」
「Eh?」
「Anh rất vui vì tấm lòng của Haruka. Anh sẽ trân trọng nó cùng với chiếc mũ.」
「A…」
Nghe những lời đó, gương mặt Haruka bừng sáng.
Cô ấy khẽ nép sát người vào tôi một chút,
rồi nắm chặt cả hai tay tôi và nói với một nụ cười rạng rỡ.
「Chúng ta hãy cùng nhau tạo nên một chuyến đi học thật vui vẻ nhé—anh Yuuto♪」
Và thế là, ngày đầu tiên của chuyến đi học, một ngày đầy biến động ngay từ đầu, đã kết thúc.