0
Đó là chuyện xảy ra vào một ngày tháng Hai như bao ngày khác. Vài ngày đã trôi qua kể từ ngày 14 tháng Hai đầy sôi động và tương tác (?), với buổi thử giọng của Haruka và cả buổi qua đêm của Shiina, tháng Hai cũng đã bước từ trung tuần sang hạ tuần.
Một thoáng sau giờ học.
Tôi, trong bộ đồng phục trên đường từ trường về… chẳng hiểu sao lại đang đứng trước cổng trường Sơ trung Nữ sinh Tư thục Futaba.
「…」
Cánh cổng khổng lồ sừng sững như cung điện Versailles nào đó, chẳng có gì thay đổi so với lần trước tôi đến đây.
Nó vẫn ngạo nghễ tọa lạc ở đó, như thể muốn uy hiếp bất cứ ai tới gần!
Chỉ có điều, lần này khác ở chỗ──
「Oa, cánh cổng tuyệt vời quá anh nhỉ, Yuuto-san♪」
Một giọng nói trong trẻo vang lên, êm ái bên tai.
Một mùi hương hoa ngọt ngào nhẹ nhàng thoảng qua mũi.
Đó là sự hiện diện của vị tiểu thư (chị gái), người đang chắp hai tay trước ngực, ngước nhìn cánh cổng trường trước mặt.
「Chắc nó phải cao cỡ năm mét không nhỉ? Em đã từng thấy nó rồi, nhưng quả thật trông như một tòa lâu đài thời trung cổ vậy.」
「Ừm, à, đúng thế thật.」
Tôi gật đầu đáp lại Haruka, người đang nói với đôi mắt lấp lánh.
Mà, trong mắt tôi thì nó trông giống một pháo đài hay nhà tù nào đó hơn là một lâu đài, nhưng chắc là do cái trải nghiệm bị bắt giữ nho nhỏ lần trước thôi.
「Nhưng mà Mika, có chuyện gì không biết nữa. Tự dưng lại gọi cả em và anh Yuuto-san ra đây…」
Haruka vừa nói vừa nghiêng nhẹ đầu thắc mắc.
「Anh không biết. Nhưng mà chắc cũng không phải lý do gì to tát đâu?」
Tôi vừa đi vừa trả lời.
Theo kinh nghiệm từ trước đến giờ, những lần con bé hai bím đó réo gọi chưa bao giờ là một tình huống khẩn cấp theo đúng nghĩa đen cả.
Cứ nhìn lần triệu tập trước chuyến đi đảo Happy Spring và cả lần đến thăm trường Nữ sinh Futaba trước đây là biết.
Nhân tiện, như lời Haruka vừa nói, lý do hai chúng tôi lặn lội từ trường Hakujou đến đây, mất bốn mươi lăm phút đi tàu, là vì Mika gọi.
Hôm đó, khi tôi đang chuẩn bị về trong lớp học sau giờ tan trường, một cuộc điện thoại đột ngột gọi đến di động của tôi như sau:
『Halo halo~, anh hai, khỏe không~?』
『Mika à? Sao thế, tự dưng…』
『Ừm~, em có chuyện muốn nhờ anh hai với chị một chút~. Xin lỗi nhưng mà anh đến trường em ngay bây giờ được không?』
『Hả? Bây giờ á? Sao lại…』
『Chuyện chi tiết thì đến đây em sẽ nói~. Tóm lại là được không ạ? À, tiện thể trên đường đi mua giùm em bánh chiffon matcha của tiệm Ginka-dou được không? Loại nhân trà đen ấy. Thế nhé, em đợi~♪』
『A, này…』
『See you~♪』
『…』
Như mọi khi, con bé chẳng nói gì đến chuyện quan trọng, và cuộc gọi kết thúc như thế.
Thêm vào đó, việc màn hình chờ và giọng báo cuộc gọi của tôi lại bị tự tiện đổi thành hình con bé hai bím mặc đồ hầu gái và giọng 『Có cuộc gọi đến đấy, anh hai à~♪ Không mau bắt máy là hầu gái xinh xắn Mika-chan sẽ phạt anh đó nha~♪』 thì… tôi cũng chẳng còn sức mà bắt bẻ nữa.
「…………」
Và thế là, sau khi trải qua một quá trình mà cứ nhớ lại là da đầu tôi lại đau nhói.
Bây giờ tôi và Haruka đang đứng sóng vai trước cái cung điện Versailles giả cầy này.
「Tóm lại là cứ đi xem sao. Không hỏi thẳng Mika thì cũng chẳng biết được gì.」
「Vâng ạ. Đúng thế ạ.」
Chúng tôi cùng gật đầu với nhau.
Rồi cả hai並肩 sánh bước tiến về phía cổng trường.
──Mà nghĩ lại, không ngờ lại phải đi qua cái cổng trường trông như nhà tù Abashiri này một lần nữa.
Đây là nơi lưu giữ ký ức cay đắng về việc bị bảo vệ cưỡng chế bắt giữ rồi bị giam lỏng mất ba mươi phút.
Ký ức chẳng mấy vui vẻ chợt ùa về, nhưng mà lần này có Haruka đi cùng, vả lại cũng là lần thứ hai đến đây rồi, nên tôi nghĩ chắc sẽ không xảy ra chuyện như lần trước đâu, nên cũng yên tâm phần nào──
「Khoan đã, cậu kia!」
「Ể?」
──Ngay lúc tôi vừa nghĩ thế, một giọng nói trầm đục vang lên khắp xung quanh.
「Cậu làm cái mặt tỉnh bơ định đi qua đâu thế hả? Đây là trường nữ sinh đấy! Cậu là con trai đúng không!」
「Ơ, không, tôi là…」
「Đeo cái kính đáng ngờ thế kia, đúng là một tên khả nghi! …Hửm, mà cái mặt cậu trông quen quen. Hừ, đừng có tưởng lần trước may mắn thoát được thì lần này cũng dễ dàng qua mặt nhé! Mời cậu vào văn phòng nói chuyện một chút!」
「Nhưng, tôi được người quen ở đây gọi đến…」
「Người quen? Hừ, chắc lại là người quen trong tưởng tượng của cậu chứ gì! Chắc chắn là thế rồi!」
「Hả? Trong tưởng tượng là sa…」
Dù tôi cố gắng giải thích thế nào, hai chú bảo vệ trông như đấu sĩ La Mã cổ đại hoàn toàn không có ý định nghe tôi nói.
Đã, đã đến nước này thì chỉ còn cách──
「Haruka, giải thích giúp anh với! Nói là anh không phải người đáng ngờ đi──」
Tôi quay sang nhìn cô ấy định cầu cứu…
「──Hả, Haruka?」
Bóng dáng Haruka, người chỉ mới hai mươi giây trước còn đang tươi cười dịu dàng bên cạnh tôi, đã biến mất.
Nhìn kĩ thì không biết từ lúc nào, cô ấy đã đứng cách cổng trường một đoạn, đang bị một đám nữ sinh trung học (học sinh trường Nữ sinh Futaba) vây quanh với vẻ mặt bối rối.
「Oa, trang phục của chị đẹp quá. Cách phối màu thật tinh tế…」
「Hợp với chị lắm ạ!」
「A, ờ, ừm…」
「C-chị ơi, nếu được thì chị có thể làm onee-sama của em được không ạ…」
「T-tóc ạ, n-nếu được, chị có thể cho em xin một sợi được không ạ… hức…?」
「Đ-đây là số điện thoại di động của em. N-nếu được thì tối nay chị có thể mời em đi chơi…」
「À, ừm, cho nên, cái đó…」
「…………」
Trông cô ấy chẳng khác nào một thần tượng bị đám fan cuồng vây quanh.
Bị bao bọc trong một bầu không khí đậm chất trường nữ sinh hay nói đúng hơn là một không gian ngập tràn sắc hoa bách hợp, Haruka lộ rõ vẻ bối rối. V-vô ích rồi, tình hình này thì không thể cầu cứu được…
Và rồi,
「Hửm, nãy giờ ngươi nhìn đi đâu thế! ──Ngươi dám dùng ánh mắt dâm ô đó nhìn những chú chim non yêu kiều của ta à…!」
「Hả? Không, tôi không──」
「Im đi! Đôi mắt đó đích thị là mắt của một tên biến thái! Cứ vào văn phòng mà giải thích cho thỏa thích, đi mau!」
「Á, chờ──」
Hai tay tôi bị khóa chặt từ hai bên, khuỷu tay bị giữ cứng.
Cứ thế, tôi bị lôi xềnh xệch vào văn phòng──
Và rồi, trong suốt bốn mươi phút cho đến khi Haruka cuối cùng cũng thoát khỏi đám fan cuồng (?), nhận ra tôi đã biến mất và hốt hoảng đi tìm, tôi lại một lần nữa bị giam lỏng và tra hỏi.
1
「A ha ha, anh hai vất vả rồi nhỉ.」
Tại lớp học năm hai, lớp Tử Dương Hoa.
Mika chào đón tôi, người đang mệt lử, rũ rượi như con ốc sên bị rắc muối, bằng một nụ cười vui vẻ.
「Trường em vốn nổi tiếng với việc rèn luyện phẩm hạnh và sự trong sáng, nên đối với khách từ bên ngoài cũng hơi nghiêm khắc một chút~. Nhưng mà đây cũng là một trải nghiệm quý báu còn gì~. Bị bảo vệ ở đó bắt giữ hai lần trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, chắc anh hai là người đầu tiên đấy?」
「…」
Cái danh hiệu “người đầu tiên” này tôi chẳng vui chút nào…
Quãng thời gian đậm đặc và ngột ngạt bên cạnh mấy chú bảo vệ cơ bắp cuồn cuộn hệ thể thao đã vượt qua cả mức chấn thương tâm lý để trở thành PTSD rồi.
「Em, em xin lỗi ạ… Nếu em nhận ra sớm hơn…」
Haruka cúi đầu, vẻ mặt thực sự áy náy.
「Em lại không nhận ra anh Yuuto-san đã đi đâu mất…」
「À, không, trong trường hợp đó thì cũng đành chịu thôi.」
「Nhưng mà…」
Haruka vẫn nhìn tôi với ánh mắt hối lỗi. 「Không được, em vẫn phải nghiêm túc kiểm điểm ạ…」
Có vẻ cô ấy vẫn chưa thể chấp nhận được, nhưng bị cả một đám nữ sinh trung học vây quanh như thế thì đúng là không thể làm gì khác được. Ngược lại, chính tôi mới là người đáng trách vì đã không thể xử lý tình huống mà chỉ biết để bị bắt và giải đi.
Nhân tiện, trên đường đến lớp học, sức hút của Haruka cũng thật đáng nể.
Dù ở sân trường, sảnh ra vào, hành lang hay cầu thang, khắp mọi nơi, những ánh nhìn xung quanh cứ như những tia laser màu hoa bách hợp…
『Tuyệt vời quá… Vị tiểu thư xinh đẹp kia là ai vậy nhỉ…』
『Trông như một công chúa ở đâu đó…』
『Ngầu quá đi mất…』
『Chị ấy đến đây một mình có việc gì vậy nhỉ…?』
Một cơn bão của những lời tán dương và ngưỡng mộ.
Cô ấy nổi bật đến mức, tôi, người đứng cạnh bên, dường như đã bị hất văng ra khỏi tầm mắt, thậm chí là khỏi phạm vi nhận thức của mọi người. Mà thôi, thế còn hơn là bị coi như một tên biến thái vô điều kiện (cộng thêm bị đối xử như một con virus biết đi gây viêm kết mạc chỉ bằng cách nhìn vào) như lần trước…
「…」
Haruka là thế, nhưng ngay cả tôi, một kẻ鈍感 đần độn ngang tầm loài thằn lằn bay, cũng có thể cảm nhận được những ánh nhìn ngưỡng mộ và tán dương nồng nhiệt đang đổ dồn về cô ấy từ khắp nơi trong lớp học, như những vòi phun nước. Quả nhiên là lợi hại thật…
Trong lúc tôi đang một lần nữa thán phục sức ảnh hưởng toát ra từ vị tiểu thư (chị gái) vừa tài sắc vẹn toàn lại vừa hoàn hảo không tì vết, nhưng tính tình lại ngây thơ dịu dàng, thì
「Ya-hoo, anh hai, lâu rồi không gặp☆」
「Ồ.」
Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau.
Một giọng nói khỏe khoắn có phần không hợp với trường nữ sinh. Cùng lúc đó, một sức nặng nho nhỏ đè lên cả hai cánh tay tôi.
Nhìn lại thì thấy,
「Hikari, Miu, Eri…」
「Vâng ạ. Chắc cũng khoảng một tháng rồi nhỉ, từ lần trước anh đến đây. Anh có khỏe không?」
「Nè nè, không được gặp tụi em, anh có buồn không?」
「Chào anh. Lâu rồi không gặp ạ.」
Đó là bộ ba nữ sinh trung học Hikari, Miu và Eri.
Cả ba chào hỏi tôi theo phong cách riêng chẳng hề thay đổi so với lần gặp trước. Hơn nữa, không hiểu sao Hikari và Miu lại còn đang bám lấy hai cánh tay tôi, treo cả người lên đó.
「N-này.」
Tôi bất giác cựa mình.
Thật tình tôi chẳng hiểu sao hai cô nhóc này lại phải bám vào tay tôi như thế.
「Ê~, có sao đâu ạ~. Coi như là chào hỏi, hay còn gọi là hai tay hai đóa hoa ấy mà?」
「Đúng đó~. Anh hai cũng vui mà, phải không~? Con trai được cưng chiều mới là oách chứ~」
「Hự…」
Trong tình trạng gần như bị ôm kiểu búp bê sống, hai cô nhóc vừa siết chặt tay tôi vừa vui vẻ nói. Hừm, đúng là bạn của con bé hai bím, vẫn tùy hứng như mọi khi…
「X-xin lỗi anh, Ayase-san. Hikari và Miu đã thất lễ rồi…」
Chỉ có Eri là tỏ vẻ áy náy, liên tục cúi đầu xin lỗi.
「Thôi mà, đừng cứng nhắc thế, cứ thoải mái tận hưởng đi ạ~. Đứng nói chuyện mãi cũng kỳ, mời anh ngồi xuống đi~☆」
「Đúng đúng, ngồi xuống đi~♪」
「A, này.」
Trong khi vẫn bị hai cô nhóc bám chặt như búp bê sống, tôi bị kéo đến ngồi vào một trong những chiếc ghế trống.
Nếu chỉ có thế thì cũng không có gì đáng nói, nhưng không hiểu sao cả hai lại cứ thế nhảy tót lên đùi tôi, với vẻ mặt như thể đó là điều hiển nhiên.
「Oa~, đùi của anh hai ngồi vẫn thích thật đấy~」
「Ê hê hê~, cái cảm giác mềm mềm vừa phải này đúng là không thể cưỡng lại được~」
「…」
…Này, đứng nói chuyện mãi cũng kỳ là nói về chính mình đấy à?
Mà trước đó, việc mặc định “ngồi xuống” = “ngồi lên đùi tôi” cũng đã có vấn đề rồi.
Cảm nhận sự mềm mại trên đùi mình, tôi cảm thấy có chút vô lý.
「A~, Hikari với Miu-cchi làm gì thế~. Đùi của anh hai là ghế chỉ định của tớ mà, tớ đã nói rồi còn gì~!」
Vừa nói thế, con bé hai bím cũng nhảy tót lên đùi tôi.
Cả ba bắt đầu tranh giành vị trí trên đùi tôi.
「Tớ đã nói rồi~, ở giữa là ghế ngả lưng chuyên dụng của tớ mà~」
「Ừm~, vậy tớ ngồi bên phải là được chứ gì~?」
「Thế thì Miu ngồi bên này~」
Này, từ khi nào mà đùi tôi trở thành ghế chỉ định của ba đứa này vậy? Tôi không phải là sofa người đâu…
Bỏ qua những suy nghĩ của tôi, ba cô nhóc cuối cùng cũng phân chia xong lãnh địa, mỗi đứa ngồi một bên, bắt đầu thoải mái thư giãn trên đùi tôi với vẻ mặt thỏa mãn.
Vừa cảm nhận mùi hương ngọt ngào và cảm giác của một cô bé mười bốn tuổi nữa trên đùi, tôi đang cảm thấy khá vô lý thì,
Săm soi…
「!」
Tôi nhận ra Haruka đang chớp chớp mắt nhìn về phía này.
Ánh mắt đó giống như của một nhà thực vật học đang quan sát một loài động vật mới.
「A, k-không, cái này là!」
Tôi vội vàng xua tay phủ nhận.
Chết rồi, mình đã gây ra hiểu lầm gì kỳ quặc sao?! Nhưng dù sao thì, về mặt khách quan, sự thật hiển nhiên là tôi đang để ba nữ sinh trung học ngồi trên đùi thư giãn, một hành vi trái với quy định (chỉ là về mặt khách quan thôi đấy!), nên tôi hoàn toàn không thể biện minh được.
Lưng tôi toát mồ hôi lạnh, nhưng Haruka chỉ nghiêng đầu một chút,
「Anh Yuuto-san quen các em Hikari-chan à♪」
Cô ấy mỉm cười nói.
「Ể…」
「Em không biết đấy. Anh cũng chưa từng nhắc đến… Nhưng trông mọi người thân thiết quá, thật là tốt ạ♪」
Hikari-chan à… Haruka biết Hikari và các bạn sao?
Trong lúc tôi đang thắc mắc trong lòng,
「Chị Haruka-oneesan, chào chị ạ~☆」
Hikari vui vẻ cất tiếng gọi từ trên đùi tôi.
「A, vâng. Lâu rồi không gặp các em.」
「Lần trước đến chơi, cảm ơn chị đã mang đồ ăn vặt đến ạ. Lần sau hãy nói chuyện nhiều hơn nữa nhé chị~」
「Trà của chị Haruka-oneesan ngon lắm luôn ấy~」
「Nếu được, em rất muốn chị chỉ cho bí quyết ạ.」
「À, không, có gì đâu…」
Haruka mỉm cười, có chút ngượng ngùng, rồi vui vẻ trò chuyện với cả Miu và Eri.
…Nghĩ lại thì Mika và ba đứa này là bạn bè cũng khá lâu rồi. Nếu vậy thì việc họ đã từng gặp gỡ hay tiếp xúc ở đâu đó trước đây cũng không có gì là lạ.
Nhìn cảnh Haruka, Hikari, Miu và Eri vui vẻ nói chuyện, một khung cảnh mà thoạt nhìn có vẻ hiếm có, tôi bất giác nghĩ rằng có lẽ các tiểu thư với nhau cũng dễ nói chuyện hơn thì phải…
「──À, mà này, anh hai. Về lý do hôm nay em gọi mọi người đến đây ấy~」
「Ồ.」
Mika đột ngột cất lời, ngước nhìn tôi từ giữa đùi.
「Ừm thì, hôm nay em gọi mọi người đến là vì có chuyện muốn nhờ anh hai và chị tư vấn~」
「Chuyện muốn nhờ tư vấn?」
「Vâng ạ.」
Cô bé vừa nói vừa nhảy khỏi đùi tôi. 「Nói đúng hơn là chuyện muốn nhờ giúp đỡ thì đúng hơn~」
「Nhờ giúp đỡ…?」
Hừm, con bé hai bím này mà lại nói thẳng ra những lời như vậy thì lạ thật. Nó vốn không phải kiểu người hay để người khác thấy điểm yếu hay mặt tiêu cực của mình.
「À, mà nói cho chính xác thì không phải là chuyện của riêng em đâu. Em cũng là người được nhờ tư vấn thôi~」
「?」
「Ừm~, từ đoạn này trở đi, để chính chủ nói chuyện thì tốt hơn nhỉ. Sẽ nhanh hơn. ──Nhờ cậu đấy, Eri-chan.」
「Ể?」
「A, vâng.」
Một giọng nói trong trẻo, dễ nghe vang lên.
Eri, người nãy giờ vẫn mỉm cười lắng nghe cuộc trò chuyện của Haruka và các bạn, rụt rè bước lên phía trước.
「Ừm, hôm nay xin lỗi mọi người ạ. Lại một lần nữa làm phiền mọi người đến đây…」
「A, không sao đâu…」
Chuyện đó thì không sao, nhưng mà.
Quan trọng hơn là chuyện muốn nhờ giúp đỡ là gì vậy?
Khi tôi hỏi điều đó,
「…À, thật ra là chuyện về câu lạc bộ lacrosse mà em đang tham gia ạ…」
Eri có chút ngập ngừng, mở lời.
「Lacrosse?」
Là cái môn thể thao dùng cái vợt giống vợt bắt bướm để chuyền bóng đúng không nhỉ?
Tôi không biết rõ lắm nhưng chắc là không sai đâu. Hừm, Eri tham gia câu lạc bộ như vậy à. Mà khoan, hình như trước đây Eri là chủ nhiệm của cái ‘Hội Nghiên cứu Văn hóa Nghệ thuật Sân khấu Hiện đại’ gì đó mà…
Trong lúc tôi đang hơi thắc mắc về sự thật có vẻ mâu thuẫn này,
「À, Eri-chan ấy, cậu ấy vừa tham gia ở bên kia, vừa làm đội trưởng ở câu lạc bộ lacrosse nữa đấy~」
「Ở trường Futaba, việc tham gia nhiều câu lạc bộ là tự do. Nhưng mà chỉ có Eri là kiêm nhiệm chủ nhiệm hai câu lạc bộ thôi đấy~」
「Giỏi ghê~, đúng là Eri-chan có khác~」
Mika, Hikari và Miu giải thích thêm. Hừm, ra là vậy à…
Trong khi tôi đang dần hiểu ra, Eri nói tiếp.
「…Thật ra, câu lạc bộ lacrosse đó hiện đang đứng trước nguy cơ giải thể. Từ sau khi các chị năm ba giải nghệ vào mùa hè, câu lạc bộ đã mất đi hẳn sức sống và nhiệt huyết… Số lượng thành viên cũng chỉ vừa đủ, và trong các trận đấu gần đây, chúng em đã thua liên tiếp mười chín trận… Cứ đà này thì việc bị cắt giảm kinh phí hoạt động là chắc chắn, hơn nữa nếu thua trận đấu tập sắp tới thì câu lạc bộ sẽ bị giáng xuống thành hội đồng sở thích…」
「Hừm…」
Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng nghe có vẻ nghiêm trọng thật. Ở trường nào cũng vậy, giữa một câu lạc bộ và một hội đồng sở thích có một sự chênh lệch khá lớn. Về thứ hạng, chúng khác nhau một trời một vực, như trứng cá tầm caviar và trứng cá tuyết mentaiko vậy.
Trong lúc tôi đang cảm thông với tình cảnh khó khăn mà cô bé vừa kể,
「Này, anh hai, chuyện mà bọn em muốn nhờ anh chị giúp đỡ chính là ở đó đấy.」
「Ể?」
Mika giơ một ngón tay lên và nói.
「Chắc anh hai cũng biết, một khi bị giáng xuống thành hội đồng sở thích thì sẽ rất vất vả đấy~. Phòng sinh hoạt cũng sẽ biến thành một nơi giống nhà kho, dụng cụ cũng toàn là đồ cũ hoặc dùng lại thôi. Đặc biệt là phòng sinh hoạt hiện tại của câu lạc bộ lacrosse có vị trí rất đẹp nên đang bị bà Oooku-sensei nhắm tới đấy~. Bà ta đang tìm cách đuổi khéo họ đi để xây phòng sinh hoạt thứ hai cho câu lạc bộ hot yoga mà bà ta làm cố vấn. Câu lạc bộ lacrosse hiện đang ở trong một tình thế nguy cấp chưa từng có. ──Vì vậy!」
「Hả?」
Khi tôi thốt lên, Mika chỉ thẳng vào mặt chúng tôi.
「Chính vì thế mà mũi tên đã nhắm vào anh hai và chị đấy. Em muốn nhờ sức mạnh của anh hai và chị giúp câu lạc bộ vượt qua cơn khủng hoảng này. Tất nhiên là được mà, phải không?」
Cô bé vừa nháy mắt vừa mỉm cười với chúng tôi.
「Hả? Khoan đã.」
Câu chuyện đang đi theo một hướng kỳ quặc.
Không, được nhờ giúp đỡ và đáp lại thì cũng không sao.
Dĩ nhiên đó là một việc không dễ dàng, nhưng nếu là lời nhờ vả của Eri, tôi cũng muốn giúp đỡ cô bé một chút.
Nhưng mà cả Haruka và tôi đều không có kinh nghiệm gì về lacrosse cả.
Thôi thì cứ cho là Haruka với thần kinh vận động siêu phàm của mình có thể giúp được chút gì đó đi, nhưng tôi thì đến cả lacrosse là môn thể thao có bao nhiêu người chơi còn không biết. Vậy thì bảo tôi giúp cái gì được chứ…
Khi tôi nói ra điều đó, Mika nghiêng đầu.
「Ể~, nhưng mà chị dạo này hay xem tivi về lacrosse gì đó mà.」
「Ể, em đang nói đến ‘Câu lạc bộ Lacrosse Học viện Nocturne’ ạ?」
「A, đúng rồi, cái đó đó. Chị không biết rõ lắm nhưng mà chủ đề của nó là lacrosse đúng không? Thế thì chắc chị rành lắm nhỉ? Chắc đủ để làm huấn luyện viên luôn ấy chứ.」
Cô bé nói với vẻ mặt không chút nghi ngờ.
「Ể, chuyện đó, ờ, ừm…」
Trước những lời đó, Haruka bối rối nhìn tôi.
Thì đúng rồi. Nếu chỉ xem anime về lacrosse mà có thể làm huấn luyện viên được thì các vận động viên lacrosse chuyên nghiệp trên đời (tôi cũng không biết có hay không) sẽ mất hết mặt mũi. Cũng giống như 99% người hâm mộ bóng chày đêm không phải ai cũng là huấn luyện viên đánh bóng chuyên nghiệp.
「À, Mika này. Cái đó thì quả thật…」
Tôi định nói thay cho Haruka, người đang không biết phải trả lời thế nào, thì
「Làm ơn ạ! Nếu được, xin hãy giúp chúng em…! Bây giờ, chỉ cần có một tia hy vọng, dù là sự giúp đỡ nhỏ nhất, chúng em cũng rất cần ạ!」
Eri nói với vẻ mặt nghiêm túc.
「Ể, n-nhưng mà…」
「Em biết là em đang nhờ một việc phiền phức. Em cũng biết việc nhờ vả chị Haruka và anh Ayase là không đúng… Nhưng em vẫn muốn xin mọi người… Nếu không phải là không thể, xin hãy giúp chúng em…!」
Eri tha thiết cầu xin.
Hừm, bị nói đến mức này thì không thể làm lơ được. Huống chi Haruka, người không thể bỏ mặc người gặp khó khăn, lại càng không thể. Thực tế bây giờ cô ấy cũng đang bối rối, chỉ biết lí nhí 「Ể, ừm…」.
Trong lúc tôi và Haruka đang bối rối nhìn nhau,
「Ừm~, vậy thì, chị gái này, sao chúng ta không ra sân thử trước xem sao?」
「Ể?」
「Này nhé, cứ ngồi đây suy nghĩ như tượng Người Suy Tư của Rodin cũng chẳng đi đến đâu, chị cứ thử trải nghiệm lacrosse rồi hẵng quyết định cũng được mà. Mà em nghĩ là chị thì chắc chắn sẽ làm được thôi~. Chị chơi tennis với cưỡi ngựa giỏi thế cơ mà, về cơ bản thì môn thể thao nào chị cũng siêu cả mà~」
「À, v-vâng. Nếu chỉ là thử thôi thì…」
Haruka gật đầu trước đề nghị của Mika.
「Anh hai thấy thế được không? Tạm thời cứ thử trước đã rồi tính sau.」
「Ừm, à. Nếu Haruka nói được thì anh không có ý kiến.」
Dù sao nghe qua thì có vẻ cũng chẳng có việc gì cho tôi làm.
「Vậy quyết định thế nhé~. Vậy thì Eri-chan, dẫn mọi người ra sân được không~?」
「A, ừm.」
Eri gật đầu trước lời của Mika.
Và thế là, dù chúng tôi quyết định sẽ thử chơi lacrosse (?),
「…」
Thật lòng mà nói, tôi chẳng hề kỳ vọng chuyện này sẽ suôn sẻ chút nào cả──
「Oa… t-tuyệt quá ạ…」
Eri trong bộ đồng phục lacrosse thốt lên đầy ngưỡng mộ.
Tại một góc sân vận động, nơi các câu lạc bộ thể thao đang nhộn nhịp hoạt động sau giờ học.
Ở đó là… hình ảnh Haruka, tay cầm chiếc vợt lacrosse trông như vợt bắt bướm, đang di chuyển một cách nhẹ nhàng.
Sau khi rời khỏi lớp học, chúng tôi đã theo sự hướng dẫn của Eri đến góc sân trường, nơi luyện tập của câu lạc bộ lacrosse.
Và như đã bàn lúc đầu, Haruka đã bắt đầu thử chơi lacrosse (?).
Nói thế nào nhỉ──Haruka thật sự rất cừ.
Lúc đầu, cô ấy còn có chút rụt rè, 「Oa, oa, đây là cây cross lacrosse thật ạ. T-tuyệt quá, nó giống hệt cái mà Haruna-sama dùng…」,
「Ể, ừm, hình như Haruna-sama đã làm thế này…」
「Ồ.」
「Ở đây thế này, rồi xoay vào trong…」
Nhưng một khi cô ấy nắm chặt cây cross (trong lacrosse, người ta gọi cây vợt như vậy) và bắt đầu di chuyển──
「!」
「Oa, oa…」
Ngay cả tôi, một kẻ hoàn toàn ngoại đạo về lacrosse, cũng có thể nhận ra ngay lập tức, đó là những động tác tuyệt đẹp.
Những chuyển động cơ thể uyển chuyển và những bước chân thanh thoát đi kèm.
Cô ấy nhanh chóng làm quen với việc sử dụng cây cross, và giờ đây, trong khi vạt váy đồng phục tung bay, cô ấy đang điều khiển nó một cách tự do tự tại như thể đó là một phần tay chân của mình.
「T-tuyệt quá! Kỹ thuật dùng cross đó ngay cả sinh viên đại học cũng ít người làm được, vậy mà…」
「Chị Eri, c-chị ấy là ai vậy ạ…」
「Không phải là tuyển thủ đại diện hay gì đó chứ ạ?」
「T-tuyệt vời quá…」
Những thành viên khác của câu lạc bộ lacrosse có mặt ở đó cũng lần lượt cất tiếng tán dương.
Cuối cùng, buổi thử chơi lacrosse (?) cũng tạm kết thúc.
「Ôi, em bất ngờ quá! Haruka-san lại có thể giỏi đến mức này...」
「Ơ, v-vậy sao? À thì, em chỉ bắt chước theo chuyển động của Haruruna-sama thôi ạ...」
Haruka vừa nắm chặt chiếc vợt ngang hông, vừa bẽn lẽn trả lời.
Nói thì nói vậy, chứ bình thường đâu có dễ dàng như thế được. Hay đây chính là kỹ năng chỉ có được nhờ vào thần kinh vận động vốn đã vượt trội...
Bên cạnh, Mika cũng nói,
「Ừm ừm, em đã nghĩ là chị hai thì chắc chắn sẽ ổn mà~. Từ xưa chị ấy đã rất giỏi mấy môn thể thao kiểu này rồi, chỉ cần xem qua video hay TV thôi là đã nắm được gần hết các chuyển động cơ bản. Lần này em cũng đoán chắc là vậy~♪」
Đúng là đẳng cấp tiểu thư siêu việt của Haruka có những điểm không thể so sánh với người thường được mà...
Trong lúc tôi chỉ còn biết thán phục đứng nhìn, Eri đột nhiên cúi gập người.
「À, ừm, Haruka-san. Em xin chị một lần nữa ạ! Chị có thể làm huấn luyện viên cho câu lạc bộ lacrosse được không ạ?」
「Ơ, à, ừm...」
「Em không ngờ Haruka-san lại am tường về lacrosse đến vậy! Chị là người xuất sắc và hoa mỹ nhất trong tất cả những người em từng thấy... Nếu là Haruka-san, em tin chắc không có ai phù hợp hơn chị đâu ạ! Để có thể chiến thắng trận đấu tập sắp tới, xin chị hãy chỉ đạo cho chúng em!」
Eri cúi gập người, tha thiết khẩn khoản.
「À, ừm... e-em phải làm sao đây, Yuuto-san?」
Haruka ngước nhìn tôi với vẻ mặt "Em không biết phải trả lời thế nào".
「À, chẳng phải tốt sao. Tất nhiên là nếu Haruka thấy ổn thôi, nhưng anh cũng sẽ hợp tác hết sức mình.」
「Th-thật sao ạ? Ừm, vậy thì...」
「Th-thật sao ạ!?」
「V-vâng. Em không biết mình có thể làm được đến đâu, nhưng nếu được thì em xin phép hợp tác trong khả năng của mình ạ...」
「C-cảm ơn chị nhiều lắm! Chị thật sự đã cứu chúng em...」
Eri vừa nói vừa liên tục cúi đầu cảm ơn.
「Tốt quá rồi nhé, Eri-chan. À, tất nhiên là bọn tớ cũng sẽ giúp một tay nữa~」
「Vì Eri cả mà, phải không nào~」
「Ừm, Miu cũng sẽ cố gắng hết sức á~♪」
「Mika, mọi người...」
Eri nghẹn ngào vì xúc động.
Và thế là, tôi và Haruka đã trở thành huấn luyện viên tạm thời có kỳ hạn cho câu lạc bộ lacrosse.
**2**
「──À, Yuuto-san, hôm nay anh có thời gian rảnh không ạ?」
Vài ngày sau khi bắt đầu đến Học viện Futaba để giúp đỡ câu lạc bộ lacrosse, vào một buổi chiều sau giờ học.
Haruka hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
「Hôm nay à?」
「Vâng ạ. Anh có bận việc gì không ạ...」
「Không, anh không sao cả...」
Tôi đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần rồi, lịch trình sau giờ học của tôi chẳng qua chỉ là bị bà chị ngốc và cô bạn thân của bả (vân vân và mây mây). Hơn nữa, hôm nay câu lạc bộ lacrosse cũng nghỉ tập nên chẳng có vấn đề quái gì trong việc dành thời gian cả.
「Thật sao ạ? Ừm... vậy thì, anh có thể cùng em đến nhà em một lát được không ạ?」
「Đến nhà Haruka?」
「Vâng, thật ra là em có một vài suy nghĩ về câu lạc bộ lacrosse của Eri-chan... Em muốn nhờ anh giúp một tay về chuyện đó ạ.」
Cô ấy vừa nói vừa ngước lên nhìn tôi dò hỏi.
Nhờ giúp một tay sao...
「Chuyện đó... là về phương pháp tập luyện, đúng không?」
Nghe vậy, Haruka gật đầu.
「Vâng ạ. À thì, em muốn tìm một phương pháp tốt hơn hiện tại...」
「...」
Đúng như mình nghĩ.
Chuyện này tôi cũng đã lờ mờ đoán ra, và bản thân tôi cũng đang bận tâm về nó.
Tính đến hôm nay đã là ngày thứ tư tôi cùng Haruka tham gia vào buổi tập.
Nhờ sự chỉ đạo nhiệt tình của Haruka, thực lực của câu lạc bộ lacrosse tuy chậm nhưng cũng đã dần được nâng cao.
Một phần cũng là do thực lực ban đầu của họ, ngoại trừ đội trưởng Eri ra thì gần như tất cả đều là lính mới.
Đến cả việc cầm vợt cũng lóng ngóng, lúng túng. Việc nâng một người từ trình độ trung cấp lên cao cấp trong thời gian ngắn là rất khó, nhưng việc giúp một người mới bắt đầu đạt đến trình độ sơ cấp thì lại khả thi đến bất ngờ. Giống như việc một con tôm hùm khổng lồ dài một mét cần rất nhiều thời gian để lớn thêm thành một mét hai, nhưng một con tôm hùm nhỏ dài mười centimet thì lại chẳng mất bao lâu để dài ra thành mười hai centimet.
Nhưng tôi nghĩ, yếu tố lớn nhất chính là cách chỉ dạy của Haruka đã được các thành viên trong đội đón nhận.
Cô ấy vừa tự mình thực hiện động tác làm mẫu, vừa ân cần, tỉ mỉ và nhẹ nhàng chỉ bảo cho đến khi đối phương hoàn toàn hiểu rõ.
Đó là một phương pháp giảng dạy mẫu mực.
Mà, tuy tôi có thoáng thấy trong ánh mắt của các thành viên nhìn Haruka đôi lúc ánh lên thứ ánh sáng màu hoa bách hợp mơ màng (Onee-sama...), nhưng dù sao thì kỹ thuật của họ cũng đang tiến bộ một cách vững chắc.
Dù vậy, vẫn chưa đủ.
Bởi vì trận đấu tập quyết định sự tồn vong của câu lạc bộ lacrosse sẽ diễn ra sau hai tuần kể từ ngày chúng tôi nhận lời giúp đỡ──tức là chỉ còn đúng mười ngày nữa.
Điều đó có nghĩa là, bằng cách nào đó chúng tôi phải tìm cách nâng cao trình độ của họ thêm vài bậc nữa trước thời hạn đó...
「Đúng là nếu cứ thế này... thì có lẽ gay go thật.」
Đó là cảm nhận thật lòng của tôi.
Theo lời Eri, đối thủ trong trận đấu tập sắp tới là một trường khá mạnh, một đội thường xuyên góp mặt tại giải đấu của thành phố. Dù cho phong độ của cả đội đang có chiều hướng đi lên, nhưng với tốc độ tiến bộ hiện tại, đó vẫn là một bức tường quá cao để có thể vượt qua...
Haruka có vẻ cũng đồng tình với tôi.
「...Vâng ạ. Eri-chan và mọi người đều đang rất cố gắng. Nhưng em nghĩ chỉ tập luyện một cách mông lung thôi thì không được. Chúng ta phải suy nghĩ đến cả những phương pháp hiệu quả hơn, hay phương hướng để phát huy tối đa sở trường của mỗi cá nhân...」
「Ừ, đúng vậy...」
Haruka nói đúng.
Lẽ ra những việc này là của cố vấn hay huấn luyện viên chuyên môn, nhưng chính vì không có ai nên họ mới phải nhờ đến chúng tôi.
「Và thế là, em đã nảy ra một ý tưởng ạ.」
「Ý tưởng?」
「Vâng. Để nói về ý tưởng đó, em muốn mời anh cùng đến nhà... Anh thấy sao ạ?」
Cô ấy ngước nhìn tôi, dè dặt hỏi.
...Hừm.
Tuy chưa rõ chi tiết, nhưng trong tình thế gần như bế tắc thế này, bất cứ điều gì có thể mang lại hiệu quả tích cực cũng đều đáng thử.
Tôi ngẩng lên.
「Được thôi, em nói cho anh nghe đi?」
Tôi gật đầu đáp lại ánh mắt nhìn thẳng của Haruka.
Và rồi chúng tôi cùng nhau đến dinh thự Nogizaka.
Đã khoảng một tuần rồi tôi mới quay lại dinh thự Nogizaka, và nó vẫn lộng lẫy như mọi khi.
「Anh cứ ngồi thoải mái đi nhé. Em sẽ đi pha trà ngay ạ♪」
「À, không cần khách sáo đâu.」
Tôi đáp lời rồi ngồi xuống chiếc sofa ở giữa phòng.
Trong lúc đang tận hưởng độ lún mềm mại mà chiếc sofa rẻ tiền nhà mình (9800 yên đã bao gồm thuế) không thể nào có được, Haruka đã nhanh chóng quay lại với một bình trà lớn và hai chiếc tách.
Cô ấy thành thạo rót trà từ bình vào tách, rồi chậm rãi bắt đầu câu chuyện.
「Về chuyện lúc nãy ạ──đây là ấn tượng của em sau bốn ngày quan sát, em thấy chuyển động của Eri-chan rất tốt. Cả thể lực cơ bản và kỹ thuật đều đủ cả... Các bạn khác cũng đã tiến bộ rất nhiều. Chỉ là, dường như sự phối hợp giữa mọi người vẫn chưa được tốt lắm...」
「Hừm...」
Tôi thì không nhận ra được đến mức đó, nhưng có lẽ nhận định của Haruka không sai. Theo lời Mika và mọi người, trong câu lạc bộ lacrosse chỉ có một mình Eri là học sinh năm hai, còn lại đều là năm nhất cả. Có lẽ vấn đề nằm ở mối quan hệ tiền bối - hậu bối, thêm vào đó, các học sinh năm nhất đơn giản là còn thiếu kinh nghiệm thi đấu thực tế nên khó mà phối hợp ăn ý được.
「Vì vậy em đã nghĩ. Để có thể chiến thắng trận đấu tập trong mười ngày tới, con đường ngắn nhất chính là mài giũa lối chơi phối hợp đồng đội mà Eri-chan là trung tâm...」
「Hừm...」
Đó là một ý tưởng hay.
Trong tình thế không có nhiều thời gian, nếu dàn trải ra quá nhiều thứ thì có khả năng mọi thứ sẽ trở nên dở dang. Tôi nghĩ tập trung vào một chủ đề và rèn luyện nó không phải là một ý tồi.
「Và thế là... để suy nghĩ về phương pháp tập luyện cho việc đó, có một thứ em muốn cùng xem với anh, Yuuto-san...」
「?」
Nói rồi, Haruka lấy ra một thứ.
Đó là... một chồng đĩa DVD với dòng chữ viết tay trên vỏ hộp 『Câu Lạc Bộ Lacrosse Học Viện Nữ Sinh Nocturne』.
「...」
Không, cái này chẳng phải là...
「? Yuuto-san?」
「Hả? À, không, cái này là?」
Dù đã mường tượng ra được, nhưng tôi vẫn hỏi lại để chắc chắn.
Haruka mỉm cười và đáp,
「Là đi-vi-đi của 『Câu Lạc Bộ Lacrosse Học Viện Nữ Sinh Nocturne』 ạ♪ Em đã ghi lại những tập chiếu trên TV... Nó giải thích khá nhiều về lacrosse, em nghĩ biết đâu chúng ta sẽ tìm được gợi ý nào đó, nên em muốn xem lại một lần nữa cùng với anh.」
「...」
...Thì ra là vậy.
Không biết lựa chọn này trong tình huống này có đúng đắn... không nhỉ?
Tuy có chút, hay đúng hơn là có rất nhiều điểm khiến tôi băn khoăn, nhưng nếu Haruka đã nói vậy thì biết đâu đây lại là một kho tàng kiến thức hiếm có năm sao cũng nên. Lần trước khi tham gia buổi lồng tiếng cho vai thằn lằn cổ diềm, tôi cũng có cảm giác lời thoại của các nhân vật khác có khá nhiều đoạn nói về lacrosse... (Ký ức khá cay đắng nên tôi cũng không nhớ rõ lắm...)
「...Anh hiểu rồi. Vậy, xem thôi.」
「Vâng ạ♪」
Haruka mỉm cười gật đầu.
Và thế là chúng tôi bắt đầu xem DVD 『Câu Lạc Bộ Lacrosse Học Viện Nữ Sinh Nocturne』, nhưng...
──Hai giờ sau.
「──Và thế là, lúc này Haruruna-sama đã nói ạ, 『Vẫn còn thời gian. Nếu bỏ cuộc... trận đấu sẽ kết thúc ngay tại đây』. Nghe vậy, các thành viên khác đã bừng bừng khí thế...」
「Ừ, à, à...」
「Sau đó mới thật sự tuyệt vời! Lời nói của Haruruna-sama đã kết nối trái tim mọi người lại làm một, và họ đã có một màn lội ngược dòng ngoạn mục trong thời gian bù giờ. Nhờ vậy mà họ đã tiến vào giải đấu cấp tỉnh...」
「T-thế à...」
「Nhân tiện, từ tập thứ mười này trở đi là phần giải đấu cấp tỉnh, cũng là cao trào lớn nhất của mùa đầu tiên ạ.」
Haruka giải thích với giọng điệu vô cùng nhiệt huyết.
Trông cô ấy vui vẻ và hạnh phúc đến mức tột cùng, giống như một chú chim cánh cụt Rockhopper đứng trước cây xúc xích cá, gần như sắp mất kiểm soát. Có vẻ cô ấy thực sự rất thích cái bộ anime 『Câu Lạc Bộ Lacrosse Học Viện Nữ Sinh Nocturne』 này. Nhớ lại đêm Valentine, lúc tôi đưa cho cô ấy kịch bản có chữ ký, cô ấy cũng đã vui mừng đến thế...
Mà, chuyện đó để sau.
Điều bất ngờ là nội dung của nó lại hữu ích hơn tôi tưởng.
Nội dung chính của bộ anime tập trung khá nhiều vào môn thể thao lacrosse (tất nhiên, nhìn tựa đề là biết), thêm vào đó là mục 『Khóa học lacrosse một phút ngay cả thằn lằn cổ diềm cũng làm được của diễn viên lồng tiếng Haruruna-sama』 ở cuối mỗi tập lại có tính thực tiễn và chuyên môn đến đáng kinh ngạc.
「Pha phối hợp trong cảnh đó có thể dùng được đấy chứ? Nếu đơn giản hóa đi một chút...」
「A, Yuuto-san cũng nghĩ vậy sao ạ?」
「Ừ, anh thấy có vẻ khả thi.」
「Thật sao ạ? May quá. Em cũng nghĩ vậy và đã thử suy nghĩ vài lối chơi tận dụng chiều cao của Eri-chan, nhưng một mình em không dám chắc...」
Haruka vui vẻ gật gù trước nhận xét của tôi.
「Tất nhiên chỉ thế này thôi thì vẫn chưa đủ. Nhưng ngoài ra em cũng đã đọc thêm nhiều sách và tài liệu liên quan đến lacrosse, nên nếu kết hợp và áp dụng chúng, em tin chắc sẽ có ích ạ.」
Cô ấy vừa nhìn tôi vừa mỉm cười nói thêm.
「Sách và tài liệu?」
「Vâng. Em đã mượn ở thư viện. Em nghĩ biết đâu sẽ tham khảo được chút gì đó.」
Tôi nhìn sang, trên bàn của Haruka là một chồng sách chuyên ngành dày cộp với những tựa đề như 『Lacrosse Toàn Thư』 hay 『Sinh Lý Học Thể Thao』.
Hừm, không ngờ cô ấy đã âm thầm chuẩn bị đến mức này. Đúng là nỗ lực thật...
Thấy tôi không khỏi thán phục trước sự nhiệt huyết đó, cô ấy nói.
「Bởi vì... em thật sự mong Eri-chan và mọi người sẽ cố gắng. Vì đánh mất thứ mình yêu thích, đánh mất nơi mình có thể vui vẻ chia sẻ sở thích đó, là một điều rất cô đơn...」
「Haruka...」
Cô ấy siết chặt tay trước ngực, thì thầm.
Phải rồi... Haruka cũng đã phải kìm nén sở thích của mình trong một thời gian rất dài. Lại còn không thể chia sẻ bí mật đó với bất kỳ ai, chỉ có một mình. Có lẽ, cô ấy đang nhìn thấy hình ảnh của chính mình ngày xưa trong câu lạc bộ lacrosse hiện tại.
Với một Haruka như vậy, tôi nói,
「Cố lên nào──Haruka.」
「Ể?」
「Nhất định phải giúp câu lạc bộ lacrosse tiếp tục tồn tại.」
「A──V-vâng ạ♪」
Haruka gật đầu thật mạnh.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục cùng nhau tìm kiếm phương pháp tập luyện.
「Ồ, chăm chỉ ghê nha~, chị hai, anh hai~♪」
「Hai người vất vả rồi ạ~」
「...Tôi có mang đồ ăn nhẹ đến.」
「──(gật gật)」
「Ồ, Mika.」
「Cả Nanami-san, Hazuki-san và Alice-chan nữa.」
Giữa chừng, chúng tôi còn được Mika và mọi người mang đồ ăn đến.
「Ê hê hê~, em nghe Hazuki-san nói anh hai với chị hai đang làm gì đó chỉ có hai người~. Em nghĩ biết đâu lại có sự kiện lãng mạn nào đó phát sinh nên mới nhân tiện mang đồ ăn đến xem sao~♪」
「Á, c-cái...」
「N-này, Mika.」
「Hừm~, có vẻ không phải bầu không khí đó nhỉ~. Thấy hai người cố gắng vì Eri-chan thì em cũng vui, nhưng mà hơi tiếc một chút~」
「Sự tiếc nuối đó hãy dùng bánh kẹo để xua tan đi ạ~. Toàn bộ là Yatsuhashi đặc sản Kyoto đấy ạ~. Có cả những vị hiếm như vị soda, mời mọi người dùng~」
「...Soda nên chắc sẽ ngon sô-đa, ạ.」
「──(gật gật)」
Chúng tôi lại có những màn đối đáp quen thuộc.
Ngày hôm đó, chúng tôi đã thảo luận về phương pháp tập luyện cho đến tận khuya.
**3**
Ngày hôm sau.
「T-tuyệt vời quá, Haruka-san, Ayase-san! Phương pháp tập luyện được ghi chi tiết đến mức này...」
「Hai người đã cố gắng vì chúng em đến vậy sao, huấn luyện viên... (mắt long lanh)」
「Quả là huấn luyện viên Haruka diễm lệ của chúng ta... (mắt lim dim)」
「Em cảm động quá... (mắt mơ màng)」
Eri và các thành viên câu lạc bộ lacrosse cất tiếng thán phục khi xem cuốn sổ tự chế ghi nội dung luyện tập──『Cẩm nang Lacrosse Vui vẻ』.
Thế là, kế hoạch tập luyện mới mà tôi và Haruka cùng nhau xây dựng có vẻ đã được đón nhận khá nồng nhiệt.
「Hê~, đây là thứ mà hai người làm hôm qua à~. Giỏi ghê~, cả anh hai và chị hai. ...Dù hình minh họa tử thần vung lưỡi hái ở góc bìa trông hơi kỳ cục.」
「Ừm, tuyệt lắm ạ. Rất dễ hiểu☆」
「Anh hai cũng ra dáng phết đấy chứ.」
Mika và mọi người cũng lên tiếng khen ngợi.
「Vậy, chúng ta bắt đầu buổi tập được chưa ạ? Từ hôm nay, chúng ta sẽ tập trung vào các kỹ thuật phối hợp. Chi tiết có trong trang năm của『Cẩm nang Lacrosse Vui vẻ』 ạ...」
Haruka nhìn quanh và cất tiếng gọi.
Buổi tập luyện với 『Cẩm nang Lacrosse Vui vẻ』 mới đã bắt đầu.
「...」
Buổi tập gần như chỉ diễn ra dưới hình thức thi đấu.
Vì không còn nhiều thời gian cho đến ngày đấu tập, chúng tôi quyết định rằng việc tập trung vào các bài tập đồng đội mang tính thực chiến sẽ hiệu quả hơn là các bài tập cá nhân cơ bản.
Chúng tôi chia thành đội của Eri và các thành viên câu lạc bộ lacrosse, đối đầu với đội hỗn hợp gồm Haruka, Mika, Hikari, Miu và cả tôi (không hiểu sao...). Cả hai đội liên tục thi đấu các trận nhỏ.
Đội hỗn hợp của chúng tôi gần như toàn là tay mơ về lacrosse, nhưng Haruka, như thường lệ, đã ở một đẳng cấp có thể nói là giỏi nhất trong số tất cả những người có mặt ở đây (kể cả Eri). Các thành viên còn lại như Mika và Hikari cũng có thần kinh vận động tốt, nên tổng thể thực lực của hai đội gần như ngang ngửa nhau.
「Đi đây~, đòn tấn công của Mika-chan xinh đẹp~♪」
「Nè nè~, bên này bên này~, tớ rảnh nè~☆」
「Miu cũng, Miu cũng muốn chạm vào bóng á~」
Đám con gái bím tóc mười bốn tuổi tung tăng chạy khắp sân, váy đồng phục bay phấp phới.
Nhân tiện, đội của Eri mặc đồng phục lacrosse, còn nhóm hỗ trợ của Mika thì cứ mặc nguyên đồng phục. Nghe đâu chính các cô bé nói rằng: 「Tại đồ thể dục xấu lắm~」. Chuyện đó thì không sao, nhưng...
「...」
...Mất tập trung quá...
Mặc nguyên đồng phục có nghĩa là bên dưới vẫn là váy. Không chỉ trong các trận đấu nhỏ, mà ngay cả bây giờ khi đang tập các bài phối hợp riêng lẻ, trước mắt tôi vẫn là những tà váy ngắn bay phấp phới...
「...À, Mika này. Hay là em đi thay đồ đi?」
「Hả, sao vậy?」
Nghe tôi nói, Mika đang nghỉ giải lao gần đó và lấy nước, liền nghiêng đầu thắc mắc.
「Sao là sao, bộ dạng đó của em, nói sao nhỉ, có nhiều điểm hơi... kỳ. Người ngoài nhìn vào, sẽ thấy, ừm, ngại lắm...」
Có rất nhiều vấn đề đấy.
Ấy vậy mà cô bé bím tóc này lại hiểu lầm thế nào,
「Ha ha~, ra là vậy~♪ Tức là anh hai đã bị vẻ quyến rũ sexy và khêu gợi của các em Mika xinh đẹp kích thích, khiến cho ham muốn và dục vọng thú tính ngủ sâu trong lồng ngực bùng cháy lên, đúng không nà~?」
Cô bé nhăn nhở cười, nói một câu hết sức ngớ ngẩn.
「Ừm ừm, ra vậy ra vậy. Cuối cùng anh hai cũng đã hiểu được sức hấp dẫn của một người phụ nữ thực thụ rồi nhỉ~. Hơi muộn một chút, nhưng mà, nhận ra được là tốt rồi, ừm. Nè nè, có thấy ngại không, có thấy ngại không?」
Cô bé vừa dùng ngón tay nhón lấy mép váy, vừa phất phất khiêu khích.
「Kh-không, không phải ý đó...」
Nhưng Hikari và những người khác nghe thấy cũng xen vào,
「Hê~, ra là vậy sao, không ngờ anh hai lại phấn khích đến thế...」
「Ừm ừm~, em hiểu cảm giác đó mà. Nhưng không sao đâu. Con gái tụi em á, trong những lúc thế này đều có kỹ thuật để không bị lộ hàng đâu à.」
Hai cô bé vừa gật gù vừa nói với giọng thích thú. Ôi trời, hai người này vẫn cứ trẻ con y hệt cô bé bím tóc kia...
Nhưng mặc kệ những lời than thở trong lòng tôi, cả ba người lại càng phất váy mạnh hơn. Vừa làm vừa cười khúc khích vui vẻ.
Thấy cảnh ồn ào đó, tôi mệt mỏi thở dài trong lòng, đưa tay day day thái dương thì,
*Bịch.*
「Unya」「Á」「Đau」
「Ồ」
Một tiếng kêu nhỏ (x3) vang lên bên cạnh.
Quay lại nhìn, thì ra Mika, Hikari và Miu, trong lúc vừa cười nhăn nhở vừa đi giật lùi về phía tôi, đã va vào nhau giữa sân.
「Này, có sao không?」
Cứ làm mấy trò con bò thừa thãi nên mới mất tập trung là phải.
Dù nghĩ rằng một nửa là do tự làm tự chịu, tôi vẫn định đỡ ba cô bé đang ngồi bệt dưới đất dậy thì,
「Hự...」
Tay tôi bất chợt khựng lại.
Đã bảo rồi mà, do cú va chạm và ngã xuống, váy của cả ba bị tốc lên, để lộ ra phần đùi và những vùng nhạy cảm bên trên...
「À, n-này, mau đứng dậy đi.」
Thế nên tôi mới bảo thay đồ thể dục đi mà.
Tôi vừa cố tình điều chỉnh tiêu cự của kính đi chỗ khác, vừa định đưa tay ra lần nữa thì,
「...Anh hai, đồ biến thái.」
「Hả?」
Mika nhanh chóng chỉnh lại váy rồi nói một câu như vậy.
「...Lúc nãy, anh nhìn rồi đúng không? Còn giả vờ liếc đi chỗ khác nữa.」
「Hả? À, không.」
Đúng là tôi có liếc đi, nhưng do góc sáng nên tôi không thấy rõ điểm nhạy cảm đâu.
Nhưng nghe vậy, Hikari và Miu cũng nói,
「Vậy sao ạ? Ra là vậy, anh hai có sở thích như thế... ...Nhưng mà, đã nhìn rồi thì phải chịu trách nhiệm đi nhé.」
「Ừm, chịu trách nhiệm đi, phải cưới tụi em làm vợ đó.」
Cả ba đồng thanh nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm trọng. Chịu trách nhiệm thì tôi biết làm gì đây.
Nhưng mặc kệ lời phản bác của tôi,
「Huhu, anh hai là loại biến thái nhìn chằm chằm vào chỗ nhạy cảm của những cô bé ngây thơ đáng yêu rồi làm như không có gì sao? Em nhìn lầm anh rồi...」
「Anh hai, đồ tồi...」
「Đồ bỉ ổi, cặn bã, rác rưởi của xã hội á...」
Mika và đồng bọn vừa giả vờ khóc lóc vừa nói những lời tùy tiện.
Hừ, hừm, tôi đâu có lỗi gì (tôi nghĩ vậy), nhưng nhìn cảnh này sao lại thấy có cảm giác tội lỗi len lỏi trong lòng thế này. Hình như ánh mắt của các thành viên câu lạc bộ lacrosse khác nhìn tôi cũng có vẻ đau điếng...
「À, nên là, lúc nãy là...」
Trong lúc tôi đang cảm thấy như bị ngồi trên một tấm chiếu đầy kim châm,
「──Đùa thôi~♪」
「...Hả?」
Mika ngẩng phắt lên, toe toét cười nói.
「Hi hi hi~, anh tin thật à? Thật sự định chịu trách nhiệm cưới tụi em làm vợ luôn sao~? Ê hê hê, thiệt tình~, anh hai ngây thơ quá đi~♪」
「Tụi em biết thừa là anh có nhìn thấy gì đâu~. Với lại, nếu là anh hai thì dù có bị nhìn thấy cũng không sao đâu ạ~☆」
「Ừm ừm, nếu là anh hai thì Miu cũng thấy được á. Chỉ cần anh nói một tiếng là em ok liền à~♪」
「…………」
Không chỉ Mika, mà cả Hikari và Miu cũng bồi thêm mấy câu.
Hoàn toàn là giọng trêu chọc, đùa cợt.
Khỉ thật... mình lại bị đám học sinh cấp hai trêu đùa cho đến mức không còn manh giáp...
Trong lúc tôi đang cảm thấy vô cùng bẽ bàng trước thất bại thảm hại dưới đòn công kích không thương tiếc của đám nhóc nhỏ hơn ba tuổi,
「Hừm~, nhưng mà phản ứng của anh chán quá à~. Cứ như bóng đèn huỳnh quang sắp cháy ấy, rõ ràng là sắp được chiêm ngưỡng tư thế sexy của các em Mika-chan đáng yêu rồi mà~. Chắc là nếu không phải chị hai thì anh hai không có hứng thú nhỉ~」
「Ể?」
「Ừm, đúng rồi~, những lúc thế này cứ thử là biết ngay~.──Chị haiiii~」
Nói rồi, cô bé vẫy tay gọi lớn.
Đáp lại tiếng gọi, Haruka chạy lại phía chúng tôi, 「Vâng?」
「Ừm, có chuyện gì vậy Mika? Có vấn đề gì sao...」
Ngay khi Haruka vừa nghiêng đầu bước đến bên cạnh,
*Phất.*
「!?」
Mika nhếch mép cười, nhón lấy mép váy của Haruka rồi tốc lên.
Tà váy đồng phục mùa đông hơi dày phấp phới bay, trong một khoảnh khắc, đôi chân trắng ngần khỏe khoắn và vùng cấm địa phía trên nó đã lộ ra một cách không phòng bị──
「M-M-M-M-Mika!? Em làm gì vậy!?」
Trong thoáng chốc, mặt Haruka đỏ bừng lên, cô vội vàng kêu á một tiếng rồi dùng cả hai tay giữ chặt váy.
「Ừm~, chị hỏi gì á, tại vì anh hai muốn xem cảnh sexy của chị nên em chỉ giúp anh ấy thực hiện ước muốn thôi mà~」
「Y-Yuuto-san mà lại, kh-kh-không thể nào...」
「...」
「Mà chắc cũng không cần thử đâu nhỉ~. Chỉ cần nhìn thôi là đã rõ rành rành ra rồi. Nhỉ, anh hai?」
「...」
「Anh hai à.」
「... Hả? A, c-cái gì?」
Tiếng gọi của Mika khiến tôi giật mình tỉnh lại.
Sự việc quá đỗi gây sốc khiến đầu óc tôi trong giây lát như bị hút sạch không khí, trở thành một cái túi chân không.
Thấy vậy, Mika lại cười toe toét,
「Ưm~, không có gì~. Em chỉ tái xác nhận lại một lần nữa là nếu chị là mồi câu thì anh hai sẽ cắn câu lia lịa thôi mà♪」
「Đúng đó. Mắt anh ấy dính chặt luôn mà☆」
「Ừ ừm~, đó hoàn toàn là ánh mắt của một kẻ biến thái đóぉ.」
Ba cô bé mười bốn tuổi ríu rít nói những lời đó. Chậc, chậc, nói gì mà tùy tiện thế chứ...
「A, à, thôi nào. Dù sao thì cũng tiếp tục luyện tập thôi! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.」
「Đ-đúng vậy! Q-quay lại luyện tập thôi ạ!」
Tôi và Haruka đồng thanh đáp lại,
「Vâng~ ạ♪」
「Hiểu rồi a~☆」
「Rõ rồi đóぉ♪」
Ba người họ trả lời với vẻ mặt cực kỳ vui sướng.
Thiệt tình, không biết chúng nó có hiểu thật không nữa...
Thôi thì, cứ thế chúng tôi tiếp tục buổi tập,
「Vâng, bây giờ sẽ là thời gian nghỉ giải lao nhé. Mọi người đã vất vả rồi ạ♪」
Cùng với tiếng của Haruka, giờ nghỉ giải lao đã đến.
Đó là khoảng thời gian nghỉ ngơi chừng ba mươi phút giữa hai hiệp tập.
Mỗi người tìm một chỗ ngồi tùy thích, vừa thong thả thư giãn cơ thể vừa trò chuyện.
Bản thân nó là một khung cảnh nghỉ giải lao bình thường.
Chỉ có duy nhất một thứ, lạc lõng như cái lò sưởi đặt giữa sa mạc...
「...」
Mà tại sao giữa sân thể dục lại có cái bàn có chân chứ. Lại còn được phủ một tấm khăn trải bàn sang trọng, trên có đặt cả hoa nữa. Kèm theo đó là một bộ trà chiều đầy đủ dành cho các tiểu thư gồm tách trà, bánh ngọt...
「...」
...Chậc, nhìn bao nhiêu lần cũng không quen nổi cái cảnh này.
Có lẽ trong các buổi tiệc trà của tiểu thư thì đây là chuyện thường tình, nhưng đối với một thường dân ăn sâu vào từng tế bào như tôi thì nó ở mức độ sốc văn hóa nhẹ.
Tôi vừa nhìn Haruka, Mika, Hikari và Miu đang vui vẻ trò chuyện, vừa nghĩ ngợi thì,
「...Hửm?」
Lúc đó tôi mới nhận ra.
Giữa câu lạc bộ lacrosse, nhóm bốn người của『Hội Nghiên cứu Văn hóa Nghệ thuật Sân khấu Hiện đại』vốn đã nổi bật, nhưng trong số họ... lại không thấy bóng dáng của Eri đâu cả.
Hừm, rõ ràng lúc nãy con bé còn ở cùng mọi người mà, đi đâu rồi nhỉ?
Tôi vừa uống trà nóng trong tách vừa vặn vẹo cổ suy nghĩ.
Và rồi,
「Hửm, sao thế anh hai? Mặt mày khó đăm đăm như con koala đang uống nước như điên sau khi được cứu khỏi cháy rừng vậy.」
Mika một tay cầm chiếc bánh muffin cam, vừa tiến lại gần vừa tò mò hỏi.
「À, không có gì đâu.」
「Hừm. A, hay là anh đang nhớ lại cảnh thoáng thấy của chị lúc nãy? Quả là anh hai, đã ghi lại rõ nét trong bộ nhớ não rồi nhỉ~♪」
「Kh-không phải thế...」
Mà thôi, chuyện đó bỏ qua đi.
Tôi hắng giọng một tiếng rồi hỏi về Eri,
「À~, ừm. Dạo này Eri-chan hay ngồi một mình suy nghĩ lắm~」
Mika đáp lại với tông giọng hơi trầm xuống một chút.
「Đó, chắc anh hai cũng biết rồi, Eri-chan cực kỳ nghiêm túc luôn á~. Kiểu người hay ôm đồm mọi thứ vào mình ấy? Chắc là cậu ấy đang cảm thấy rất có trách nhiệm với tình hình hiện tại của câu lạc bộ lacrosse.」
「Hừm...」
Thì tình hình hiện tại cũng khá là cheo leo (mà cũng gần như là vách đá dựng đứng rồi) mà.
Trong lúc tôi đang khoanh tay suy nghĩ,
「A, đúng rồi. Anh hai ơi, hay là anh đi động viên Eri-chan đi.」
Mika bỗng đề nghị.
「Động viên... Anh á?」
「Ừm, đúng vậy. Chắc chắn bây giờ Eri-chan cũng đang một mình ủ rũ đấy. Nếu anh hai nói gì đó với cậu ấy, chắc cậu ấy sẽ vui lắm đó~」
「Em nói vậy chứ...」
Tôi và Eri cũng đâu có thân thiết gì cho cam.
Gặp nhau cũng chỉ mới vài lần trước đây và lần này, nói chuyện đàng hoàng thì chỉ có lần về vở kịch hôm trước thôi. Bảo một người như tôi đi động viên thì...
「Ừm~, chắc chắn là anh hai thì sẽ ổn thôi. Dù sao anh cũng là tay sát gái bẩm sinh được cả Nanami-san, Hazuki-san và Alice-chan công nhận mà, với lại chỉ mới gặp vài lần mà đã được Hikari và Miu-cchi quý mến đến thế cơ mà~」
「Sát gái cái gì chứ...」
Mấy cô hầu gái đó擅 tự công nhận cái gì sau lưng người khác vậy.
Hơn nữa, Hikari và Miu thì xét theo nhiều nghĩa, về mặt tính cách, tôi thấy hai đứa đó là ngoại lệ.
Nhưng Mika hoàn toàn không để tâm,
「Thôi nào, nhanh lên đi~. Hay là anh hai vẫn chưa nhận ra tiềm năng sát gái của mình nhỉ~. Mà, nói chung là không có vấn đề gì đâu~」
「À, n-này!」
Cô bé với mái tóc hai bím vừa lắc lư vừa đẩy mạnh vào lưng tôi.
Mà thôi, nói chuyện với Eri thì cũng chẳng sao cả.
「À, được rồi, anh biết rồi. Anh sẽ thử xem sao nên đừng đẩy nữa.」
「Thật không? Oa~, quả là anh hai sát gái. Đúng là sát gái của những tay sát gái mà~♪ Nhờ anh cả vào tuyệt kỹ sát gái đó nhé~」
「...」
Đã bảo đừng có sát gái, sát gái mãi thế chứ.
Lòng đắng như ngải cứu mới hái, tôi bắt đầu cất bước đi tìm Eri.
Sau khi tìm quanh, bất ngờ là tôi thấy Eri ngay lập tức.
「Ồ...」
Gần một nhà kính lớn, cách sân tập một quãng.
Bên cạnh đó, với vẻ mặt đầy chuyên tâm, cô bé đang vung vợt... đó chính là Eri.
「...」
Ra là đang luyện tập một mình ở đây.
Nghiêm túc hay là chăm chỉ đây... Mà vốn dĩ trình độ của Eri đã thuộc hàng top trong câu lạc bộ rồi. Tôi nghĩ con bé không cần phải cố đến thế đâu...
Tôi bất giác dừng bước suy nghĩ thì,
「──Ơ? Ayase-san... phải không ạ?」
Dường như đã nhận ra tôi, Eri lên tiếng gọi trước.
「Ừm, à.」
「Anh làm gì ở đây vậy ạ...?」
Con bé vừa nghiêng đầu thắc mắc vừa lon ton lại gần.
「Làm gì á, câu đó phải để anh hỏi chứ...」
「Dạ?」
「Em làm gì một mình ở đây thế? Mọi người đang nghỉ giải lao mà...」
Nghe tôi hỏi vậy, Eri hơi cúi mặt xuống,
「Chuyện đó thì đúng là vậy ạ... Nhưng mà không hiểu sao em không ngồi yên được. Nếu có thời gian nghỉ, em nghĩ mình phải luyện tập để giỏi hơn một chút...」
「Hả?」
「Bởi vì câu lạc bộ ra nông nỗi này là do đội trưởng như em đã không làm tròn trách nhiệm...」
Con bé vừa nói nhỏ dần vừa nở một nụ cười có chút buồn bã.
Đúng như lời Mika nói, con bé đang cảm thấy rất có trách nhiệm với tình hình hiện tại. Tôi không phải là không hiểu cảm giác đó, nhưng...
「Dù vậy thì...」
Cũng không cần phải một mình tách khỏi mọi người để tự luyện tập ngay cả trong giờ nghỉ giải lao thế này chứ.
Trước lời nói của tôi, Eri khẽ lắc đầu,
「Với lại... không chỉ có vậy đâu ạ. Vì em... thật sự rất thích lacrosse. Có lẽ đây chỉ là sự ích kỷ của em, nhưng em không muốn mất đi câu lạc bộ... Em không muốn mất đi nơi mà mọi người có thể vui vẻ, tự do chơi môn lacrosse mình yêu thích.」
Con bé nói với giọng có chút mạnh mẽ hơn.
Vẻ mặt con bé lúc đó rất nghiêm túc, và vô cùng chân thành.
「Em thật sự rất biết ơn Haruka-san và Ayase-san. Nếu không có hai người giúp đỡ, chắc chắn câu lạc bộ lacrosse đã không thể làm gì được, mà chỉ có thể chờ đợi ngày bị giáng xuống thành hội đồng好 thôi...」
「Không, chuyện đó...」
Haruka thì không nói, chứ tôi thì cảm thấy mình hoàn toàn chẳng giúp được gì cả. Vốn dĩ tôi chẳng biết gì về lacrosse, việc duy nhất tôi làm là giúp đóng cuốn『Cẩm nang lacrosse vui vẻ』(dập ghim). Ngoài ra thì chỉ đảm nhận vai trò goalie (giống như thủ môn trong bóng đá, tuyệt đối không phải là biệt danh đáng yêu của con gorilla) như một bức tượng Tanuki trong quán mì soba.
Nhưng khi tôi nói vậy, Eri lại lắc đầu nguầy nguậy,
「──Kh-không phải vậy đâu ạ!」
「Ồ?」
「Những việc Ayase-san đã làm, em đều biết ạ. Tất nhiên là cả việc anh xem chúng em luyện tập mỗi ngày và lên kế hoạch... Nhưng không chỉ vậy, em còn biết anh đã chuẩn bị dụng cụ và dọn dẹp sau buổi tập ở những nơi mọi người không thấy, cả việc san bằng và dọn dẹp sân nữa. Mika, Hikari và Miu cũng chính vì Ayase-san như vậy nên mới tin tưởng anh...」
Con bé đáp lại với giọng mạnh mẽ hơn tôi nghĩ.
Sự bất ngờ đó khiến chính người được nói như tôi phải vô thức đẩy lại gọng kính.
「──A, x-xin lỗi anh. Em lỡ kích động quá...」
「À, không sao.」
「Nhưng em thật sự nghĩ như vậy. Em thật lòng rất biết ơn Ayase-san...」
「Hừm...」
Cá nhân tôi không nghĩ mình đã làm gì to tát cả. Mà trong số thành viên tham gia luyện tập chỉ có mình tôi là con trai, nên việc đi đầu trong mấy việc nặng hay việc bẩn thỉu cũng là điều hiển nhiên mà...
Khi tôi nói vậy,
「...Ayase-san, anh thật tốt bụng.」
「Hả?」
「Lần trước khi anh xem chúng em diễn kịch và cả lần này nữa... Em cảm thấy mình đã hiểu ra một chút vì sao Mika và các bạn lại tin tưởng anh như vậy. Kiểu như chỉ cần có anh ở gần là cảm thấy an tâm... .........Giá mà em được gặp anh sớm hơn...」
Con bé lẩm bẩm.
Câu cuối con bé nói nhỏ quá nên tôi không nghe rõ... Nhưng được một nữ sinh trung học đối diện khen là đáng tin cậy này nọ cũng thật là ngượng ngùng.
「À, tóm lại là thế này. Anh biết là trận đấu sắp đến nên em cảm thấy nôn nóng, nhưng anh nghĩ em nên thả lỏng một chút thì hơn. Cố quá mà bị thương thì công cốc cả thôi.」
「...Anh nói đúng ạ. Vâng. Nếu Ayase-san đã nói vậy thì em sẽ làm thế.」
Eri nhìn thẳng vào mắt tôi và ngoan ngoãn trả lời.
Chậc... Tôi không biết lời nói của mình có giúp ích được bao nhiêu, nhưng nếu con bé thấy khá hơn một chút thì tốt rồi.
Và cứ như thế, ngày tháng trôi qua trong nháy mắt.
Cuối cùng... ngày thi đấu giao hữu cũng đã đến.
4
Hôm đó trời đẹp từ sáng.
Bầu trời một màu xanh trong vắt, không một gợn mây trong tầm mắt.
Nhiệt độ không quá thấp cũng không quá cao, có thể nói là một ngày tuyệt vời cho môn lacrosse (?).
Trong khung cảnh đó, tại sân của trường đối thủ, nơi diễn ra trận đấu... tất cả thành viên câu lạc bộ lacrosse và nhóm hỗ trợ chúng tôi đã tập trung đông đủ.
「M-mọi người, kh-không sao đâu ạ. B-bình tĩnh lại, chúng ta hãy hít thở sâu nào. Ch-chỉ cần thể hiện những gì đã luyện tập là được mà...」
Haruka nhìn quanh mọi người và nói bằng giọng run rẩy.
「Chị ơi... người cần bình tĩnh là chị đó.」
「Ể? Ch-chị đang rất bình tĩnh mà? À, I'm, b-be quietです.」
「Hoàn toàn vô vọng luôn...」
Mika tỏ vẻ chán nản.
Thì Haruka vẫn như thường lệ, căng thẳng đến mức hóa đá trước những dịp quan trọng như thế này (dù bản thân không phải là người ra sân), nhưng các thành viên khác của câu lạc bộ lacrosse lại có vẻ bình tĩnh đến không ngờ.
「Chúng em sẽ cố gắng hết mình vì huấn luyện viên Haruka, người đã tận tâm vì chúng em♡」
「Nếu có thể dâng tặng chiến thắng này cho huấn luyện viên Haruka thì...♡」
「Hà hà... Huấn luyện viên Haruka... Huấn luyện viên Haruka... Huấn luyện viên Haruka... Hà hà...♡」
「...Em yêu chị...♡」
Mà, dù cảm giác hướng đi của sự bình tĩnh có gì đó sai sai, nhưng so với vị huấn luyện viên đối tượng của họ đang căng cứng vì lo lắng thì vẫn tốt hơn chán.
Vậy nên, chuyện đó cứ để vậy đi.
Thực ra... có một chuyện đáng lo hơn thế nhiều.
Đó là,
「Ừm~, Eri-chan, muộn quá nhỉ~」
Mika vừa nhìn đồng hồ vừa khẽ nói.
Hiện tại là hơn một giờ chiều.
Còn khoảng năm mươi phút nữa là trận đấu bắt đầu.
Nhưng, nhân vật chính là Eri vẫn chưa đến.
「Sao vậy nhỉ~? Eri rất đúng giờ trong những chuyện này mà~」
「Ư~m, hay là cậu ấy ngủ quên nhỉ?」
Hikari và các bạn cũng lo lắng nhìn nhau.
Và đúng lúc đó.
~~~♪
Nhạc chuông điện thoại từ đâu đó vang lên.
「A, là Eri-chan gọi.」
Mika lấy chiếc điện thoại màu hồng từ trong túi ra và áp lên tai.
「Alô, Eri-chan? Sao thế? Cậu đang ở đâu? Nhanh lên không thì trận đấu sắp bắt đầu rồi──Hả, tàu điện bị dừng ư?」
Lúc đó, giọng Mika thay đổi.
「Mất điện nên toàn tuyến tạm ngừng hoạt động...? Hả, mà sao cậu lại ở ga trước Học viện nữ sinh Futaba? Cậu nói là tập luyện đến phút chót thì vợt bị gãy nên phải quay lại trường lấy đồ dự phòng à... T-tóm lại, nếu vậy thì bắt taxi đi... Hả, taxi cũng kẹt cứng, không thể nào đi được ư? Nên cậu sẽ chạy bộ đến đây? Hả, nh-nhưng mà, đó là ga trước Futaba đúng không? Từ đó mà chạy thì──」
「...」
Tôi nghe được cuộc trò chuyện đó.
Dù không rõ chi tiết, nhưng qua những mẩu đối thoại nghe được, có vẻ như tàu điện đã gặp sự cố và bị dừng lại, khiến con bé bị mắc kẹt.
「Alô, alô Eri-chan? ──A, mất tín hiệu rồi...」
Mika vừa nhìn điện thoại vừa thất vọng nói.
Cô bé có vẻ đang gọi lại vài lần nhưng không kết nối được.
「──Này, Mika. Eri đang ở đâu vậy?」
Tôi hỏi cô bé hai bím đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
「Ể, cậu ấy nói là ở ga gần trường mình nhất...」
「Vậy à...」
Cái tên mà Mika vừa nói là tên một nhà ga cách đây ba trạm.
Khoảng cách chừng mười cây số. Đúng là nếu chạy bộ thì chỉ kịp đến lúc trận đấu sắp kết thúc, một vị trí thật sự tuyệt vọng.
Nhưng──
「──Vậy thì, anh sẽ đi đón con bé.」
「Hả?」
「Hôm nay anh đến đây bằng xe đạp. Nếu đạp hết tốc lực thì chắc sẽ vừa kịp giờ bắt đầu.」
Tình hình có vẻ khó khăn, nhưng không phải là không có cơ hội.
Eri cũng đang chạy từ phía đó đến đây, nên nếu tính đơn giản thì tốc độ sẽ là tốc độ xe đạp cộng với tốc độ chạy của Eri. Chính là cái gọi là bài toán hai người đi ngược chiều.
「Ch-chuyện đó thì có lẽ đúng... Nhưng, từ ga trước Học viện nữ sinh Futaba đến đây đi tàu mất khoảng mười phút đó? Dùng xe đạp cũng là một quãng đường khá xa đấy...」
「Anh biết. Nhưng nếu không làm những gì có thể thì chỉ còn lại hối tiếc thôi.」
Mọi người đã cố gắng luyện tập đến mức này, nếu để Eri không kịp đến và thua cuộc thì có hối hận cũng không xuể.
「A-anh hai...」
「Anh hai...」
「Anh hai...」
Mika, Hikari và Miu đồng thanh gọi,
「Y-Yuuto-san...」
「Không sao đâu, Haruka. Anh nhất định sẽ đưa Eri về!」
Tôi đáp lại Haruka, người đang nắm chặt hai tay với vẻ mặt lo lắng nhất,
「Mọi người cứ chuẩn bị và khởi động đi!」
Nói rồi, tôi lao như bay ra khỏi cổng trường.
「Hộc... hộc...」
Mồ hôi toàn thân tuôn ra như thác Niagara.
Nhịp thở của tôi không chỉ là thở bằng vai nữa mà cảm giác như đang thở bằng cả cơ thể, phổi và tim đã hoạt động đến 180% công suất.
「Hộc, hộc... Phùùù...」
Chậc, chậc, dạo này sao tôi thấy mình ngày càng phải vận động thể lực nhiều thế nhỉ... Như lần chạy hết tốc lực trong buổi thử vai của Haruka, rồi cả lần này nữa. Thế mà thể lực cơ bản của tôi vẫn còm cõi như con ếch cây mùa khô hạn, thật đáng tiếc không gì bằng.
「Hộc hộc... N-nhiều dốc quá...」
Hơn nữa, con đường này cũng khá là vất vả.
Vì là trong nội đô nên có rất nhiều đoạn dốc, mà lại toàn là dốc lên gắt nữa chứ. Đi bộ thì không sao chứ đi xe đạp thì thật sự khổ. Mà thôi, nghĩ đến lúc về là dốc xuống bù lại thì cũng đỡ hơn một chút...
Tóm lại, tôi cứ thế đạp hết ga hết số.
Và sau ba mươi phút liên tục đứng đạp, ngồi đạp,
「! Eri!」
Cuối cùng tôi cũng thấy bóng dáng của Eri.
Con bé đeo một cái túi lớn có cây vợt thò ra, đang chạy hết sức trên vỉa hè ven đường.
「Eri, bên này!」
「Hả? A, Ayase-san?」
Eri nhận ra tôi và kêu lên một tiếng ngạc nhiên.
Tôi dừng xe đạp bên cạnh con bé,
「Anh đến đón em đây, lên xe đi!」
「H-hả, đến đón, ể, ể?」
Vẻ mặt con bé tỏ rõ sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thì phản ứng đó cũng là điều dễ hiểu, nhưng bây giờ không có thời gian để giải thích.
「Chuyện gì thì vừa đi vừa nói! Mau lên xe đi!」
「A, v-vâng!」
Dù có vẻ chưa nắm được tình hình, Eri vẫn gật đầu thật mạnh rồi leo lên yên sau.
Sau khi cố định túi xách và các vật dụng vào giỏ xe và yên sau, tôi lại đạp hết tốc lực trên con đường vừa mới đến.
「A, ừm, Ayase-san, tại sao lại...?」
「Ừm, à. Anh nghe Mika kể lại tình hình, rồi nghĩ là nếu làm vậy có thể rút ngắn được chút thời gian nên đến đón em.」
Chân vẫn không ngừng đạp, tôi giải thích sơ qua lý do mình đến đây.
Nghe xong, giọng Eri trở nên áy náy,
「R-ra là vậy ạ... X-xin lỗi anh, lại làm phiền Ayase-san nữa rồi...」
「Hả?」
「Em không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này... X-xin lỗi anh... Em đã cố gắng tự mình giải quyết... Em thật là vô dụng...」
Con bé buồn bã nói──
「Phiền phức gì chứ, hoàn toàn không có chuyện đó đâu.」
「Dạ...?」
「Ừ, hoàn toàn không. Đúng là không thể nói là không vất vả, nhưng đây là việc anh nghĩ nên làm, muốn làm. Tuyệt đối không phải bị ép buộc đâu.」
Đó không phải là lời an ủi hay gì cả.
Tôi không hề nghĩ việc giúp Eri là phiền phức hay rắc rối. Rốt cuộc, tôi chỉ tự nguyện giúp đỡ vì muốn cổ vũ cho một Eri chân thành và chăm chỉ, đó là một công việc chứ quyết không phải là phiền toái.
「Hơn nữa, việc có nguy cơ mất đi nơi mình có thể làm điều mình thích là một chuyện rất đau khổ. Nếu có thể, anh cũng muốn ủng hộ em.」
Tôi có thể hiểu được cảm giác đó.
Mà, thực ra lời này là tôi học lỏm từ Haruka.
「Thế nên Eri không cần phải cảm thấy áy náy một chút nào cả. À, tất nhiên nếu không phải là cảm giác tội lỗi mà chỉ đơn thuần là biết ơn thì anh rất hoan nghênh.」
「A, Ayase-san...」
Một giọng nói run rẩy khẽ vang lên.
Đồng thời, tôi cảm giác như bàn tay đang vòng qua eo từ phía sau lưng siết chặt lại.
Cảm giác mềm mại chạm vào lưng, một mùi hương hoa cỏ nữ tính nhẹ nhàng thoảng đến mũi tôi.
「Cảm ơn... anh. Đ-được anh nói như vậy, em đã thấy rất vui rồi...」
「...」
「V-vui quá... L-làm sao đây, cảm giác thật kỳ lạ... Lồng ngực em cứ như được lấp đầy...」
Con bé nói với giọng hơi nghẹn ngào.
Nghe vậy, tôi bất giác nghĩ.
...Hừm, ngoài việc là một tiểu thư chính hiệu, tài sắc vẹn toàn, tôi cảm thấy tính cách cơ bản của cô bé này có phần giống Haruka. Bề ngoài thì tỏ ra rất vững vàng nhưng lại không tự tin vào bản thân, rồi khi có chuyện gì xảy ra thì lại tự trách mình trước. Có lẽ vì thế mà tôi càng không thể bỏ mặc được...
「X-xin lỗi anh... Em không có ý định khóc đâu...」
「À, không sao đâu. Mà, em không cần phải gồng mình lên đâu.」
「V-vâng... Cảm ơn, anh...」
Eri im lặng một lúc, bờ vai run lên.
Tiếng khóc nhỏ trong khi trán tựa vào lưng tôi.
Tôi thì vẫn nhìn thẳng về phía trước và tập trung đạp xe nên không trực tiếp thấy được, nhưng qua cảm giác truyền đến từ sau lưng thì tôi có thể đoán được phần nào.
──Cô bé này trông có vẻ chững chạc nhưng vẫn chỉ là một nữ sinh trung học mà thôi.
Vốn dĩ là một cô bé mười bốn tuổi còn non nớt và bất ổn.
Chỉ cần một tác động nhỏ là phần yếu đuối bộc lộ ra cũng không có gì lạ.
Vì thế, tôi,
「──Eri nên thả lỏng vai một chút thì hơn.」
「Dạ...?」
「Kiểu như, em có thể ích kỷ hơn một chút, dựa dẫm vào người khác nhiều hơn một chút không được sao? Một mình cố gắng cũng tốt, nhưng Eri vẫn còn là một cô bé mà...」
Nhìn thấy dáng vẻ đến lúc này vẫn còn nghẹn ngào một cách khách sáo của con bé, tôi thật sự nghĩ như vậy.
Đúng như lời Mika nói, bản chất con bé sinh ra đã là một người luôn cố gắng...
Vừa cảm nhận sức nặng trên lưng, vừa miên man suy nghĩ,
「...〝a, anh hai〟...」
「Hả...?」
Tôi có cảm giác như nghe thấy một giọng nói thầm thì như vậy.
Tôi bất giác giảm tốc độ đạp một chút, quay lại nhìn thì Eri như bừng tỉnh, đưa tay lên che miệng,
「A, x-xin lỗi anh! T-thất lễ quá ạ, g-gọi người lớn hơn như vậy...」
「À, kh-không sao.」
Bị gọi như vậy thì cũng chẳng có vấn đề gì... Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên một chút, và một cảm giác ngưa ngứa khác hẳn khi bị Mika và các bạn gọi chạy dọc sống lưng...
「A, à, vậy là, được rồi.」
「Dạ...」
「Ừm, cứ gọi như vậy đi. Cứ thoải mái gọi anh như Mika và các bạn là được...」
「A...」
Nghe lời tôi nói, Eri có vẻ hơi bối rối một lúc,
「V-vâng. Em, em hiểu rồi, 〝anh hai〟...」
Con bé liền gật đầu nhỏ rồi đáp lại.
Dù có chút ngượng ngùng, nhưng giọng nói nghe có vẻ vui.
「...」
「...」
Thì đấy, sau một cuộc trò chuyện có chút ngượng ngùng như thế, tôi vẫn tiếp tục đạp hết tốc lực,
Và chúng tôi quay lại được địa điểm thi đấu đúng năm phút trước khi trận đấu bắt đầu.
「Y-yosh... Đến... nơi rồi!」
Tôi thở không ra hơi, gần như thiếu oxy, dừng xe trước cổng trường.
「A, Ayase-san!?」
「K-không sao đâu...」
Tôi gần như tựa vào chiếc xe đạp, đáp lại giọng nói của Eri.
Chặng về từ một người thành hai người đạp, quả thật vất vả hơn tôi tưởng.
Bản thân Eri nhẹ hẫng như lông chim sẻ, nhưng đống hành lý lacrosse đi cùng mới là thứ của nợ. Chúng vừa cồng kềnh khó giữ thăng bằng lại vừa nặng hơn tưởng tượng, nên dù có được con dốc xuống hỗ trợ, đây vẫn là một công việc cực kỳ nặng nhọc.
Nhờ vậy mà thanh thể lực của tôi gần như đã chạm vạch đỏ.
「Nhưng… nhưng mà mặt anh xanh mét cả rồi… Lại còn vã mồ hôi nữa… Ph-phải đến phòng y tế thôi…」
「Không… không sao đâu… Chuyện của anh mặc kệ đi, em mau đến chỗ Mika và chuẩn bị đi…!」
「Nhưng mà…」
「Đ-đã mất công đến kịp rồi thì đừng để nó trở nên vô ích chứ…!」
Chỉ còn năm phút nữa là trận đấu bắt đầu.
Nghe lời tôi nói, Eri tỏ vẻ phân vân trong giây lát.
Rồi như đã quyết tâm điều gì, cô bé ngẩng mặt lên.
「V-vâng ạ! E-em sẽ cố gắng hết mình! Vì cả〝A-anh trai〟nữa, em nhất định sẽ chiến thắng!」
Nói rồi, cô bé cầm hành lý và chạy về phía sân trường.
Tôi nhìn theo bóng lưng Eri, rồi dựa người vào chiếc xe đạp đã dựng chân chống và đổ gục xuống.
Tầm nhìn qua cặp kính có hơi mờ đi, đầu óc cũng có chút mông lung, nhưng nghỉ một lát chắc sẽ khỏe lại thôi. Nguyên nhân có lẽ là do thiếu máu vì bình thường ít vận động.
「Cố lên nhé…」
Tôi thì thầm trong cơn mơ màng.
Chắc chắn Eri sẽ làm được thôi. Cô bé đã nỗ lực đến thế cơ mà, không có lý nào công sức đó lại không được đền đáp.
Tưởng tượng đến kết quả tốt đẹp sẽ đến trong vài giờ nữa, tôi bất giác mỉm cười.
Một nhóm nữ sinh trung học (chắc là học sinh trường này?) đi ngang qua tôi lúc đó.
「K-kìa, cái người đó, sao lại vừa nhìn bọn mình vừa cười rồi thở hổn hển thế…」
「H-hay là biến thái…?」
「Đ-đeo cặp kính trông đáng ngờ ghê… H-hay là đi gọi thầy cô nhỉ…?」
Họ vừa thì thầm với nhau như vậy vừa chạy đi như chạy trốn.
「…」
Không lẽ kính của mình trông biến thái đến thế sao…
**5**
「──Vậy thì, để chúc mừng sự tồn tại của Câu lạc bộ Lacrosse Học viện nữ sinh Futaba, cạn ly~♪」
「Cạn ly~☆」
「Cạn ly đó~」
「À, cạn ly ạ.」
Sau giọng nói đầy hứng khởi của Mika là tiếng của bộ ba 『Hội nghiên cứu Văn hóa Nghệ thuật Sân khấu Hiện đại』, rồi đến các thành viên câu lạc bộ lacrosse.
Địa điểm là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ lacrosse trong khuôn viên Học viện nữ sinh Futaba.
Một bữa tiệc mừng chiến thắng nho nhỏ đang được tổ chức tại đây.
「Nhưng mà Eri-chan tuyệt thật đấy~ Cứ như là〝ba đầu sáu tay〟vậy, di chuyển như thần luôn~」
「Ừ ừ, tớ nhìn mà ngẩn cả người luôn đó~☆」
「Ngầu ghê ha~」
Mika và các bạn thi nhau khen ngợi.
「À, đ-đâu có… Với lại, cũng nhờ có sự chỉ dạy của Haruka-san nên em mới làm được đến thế, chứ em thì…」
「À, ờ, c-chị đâu có…」
Haruka vội vàng vung vẩy tay trước mặt, và rồi,
「Có chứ ạ! Chính vì có huấn luyện viên Haruka mà bọn em mới có thể cố gắng được đến vậy ♡」
「Huấn luyện viên Haruka muôn năm ♡ Huấn luyện viên Haruka muôn năm ♡」
「Huấn luyện viên Haruka, em yêu chị… ♡」
「Làm ơn hãy cưới em… huấn luyện viên Haruka… ♡」
Các thành viên câu lạc bộ xung quanh đồng loạt nhìn cô ấy với ánh mắt si mê.
Quả nhiên vẫn nổi tiếng ghê…
「Anh cũng nghĩ Haruka đã rất cố gắng mà. Em nên tự hào về điều đó hơn.」
「Yuuto-san…」
Haruka vui vẻ ngước nhìn tôi.
Trận đấu tập cuối cùng cũng kết thúc với chiến thắng thuộc về đội của Eri tại Học viện nữ sinh Futaba.
Đó là một trận đấu sít sao với những màn lội ngược dòng liên tiếp, nhưng nghe nói cuối cùng, một pha phối hợp đã được luyện tập kỹ càng đã thành công mỹ mãn và ghi bàn quyết định. …“Nghe nói” là bởi tôi không được xem khoảnh khắc đó. Lý do là vì tôi đã bị giáo viên do đám nữ sinh trung học gọi đến áp giải về phòng giáo vụ.
Và rồi, với một người như tôi,
「Nhưng mà anh trai à~, anh đúng là hay để sổng ở những lúc quan trọng nhất nhỉ~. Đưa được Eri-chan đến nơi là tốt rồi, nhưng cái kết lại chẳng đâu vào đâu cả~」
「Đúng đó~. Nhưng mà cái điểm vô dụng đó cũng giống anh trai thật~☆」
「Con nít càng vô dụng lại càng đáng yêu đó~」
Mika, Hikari và Miu đồng thanh giáng đòn kết liễu.
Chậc, đám nhóc mười bốn tuổi này vẫn độc miệng như bát canh Tom Yum vậy…
Trong lúc tôi đang cảm thấy mặn chát như vừa phải nếm rau băng sống (một loại rau mới có muối đọng trên bề mặt),
「──À, 〝A-anh trai〟thì, em nghĩ không phải vậy đâu ạ.」
「──Ờm, ờ, Yuuto-san không hề vô dụng chút nào đâu ạ…」
「Ồ?」
Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
「〝A-anh trai〟đã giúp đỡ bọn em rất nhiều. Nếu không có〝anh trai〟thì chắc bọn em cũng chẳng biết phải làm sao…」
「Y-Yuuto-san đã rất cố gắng ạ. Chính vì có Yuuto-san mà em mới có thể nỗ lực làm huấn luyện viên được…」
Đó là Eri và Haruka.
Cả hai cùng lên tiếng bênh vực tôi với nội dung khá giống nhau.
Nhìn hai người họ, Mika nói:
「Trời ơi~, Eri-chan với chị hai đáng yêu ghê~♪ Lại còn làm vẻ mặt nghiêm túc để yểm trợ cho anh trai nữa chứ~. Anh trai quan trọng với hai người đến thế cơ à~?」
「A, ờ, ch-chuyện đó…」
「A, ờm, ờm, chuyện đó…」
Nghe những lời đó, hai cô tiểu thư đồng loạt bối rối, ấp úng.
Hai người này đúng là giống nhau thật…
「Ừm~, mà nói mới nhớ, Eri-chan, từ lúc nào em lại gọi anh trai là〝anh trai〟vậy?」
「Ể…?」
「Hôm qua vẫn còn gọi là Ayase-san mà nhỉ? Bọn chị nói mãi mà em chẳng chịu đổi. Mà cách nói chuyện của em cũng bớt cứng nhắc rồi đó~」
「À, c-chuyện đó…」
Eri lại càng ấp úng hơn.
Mika nhìn cô bé rồi cười nham hiểm.
「Hô~, ra là vậy ra là vậy♪ Lại chọc đúng huyệt rồi à~.──Thiệt tình, anh trai đúng là đồ sát gái mà.」
「Hả…?」
「Anh đã đưa cả Eri-chan vào nanh vuốt của mình từ lúc nào thế~. Bởi vậy nên mới không thể rời mắt khỏi anh được mà~」
Vừa nói, cô bé vừa dùng hai tay véo má tôi thật mạnh (nhân tiện thì đau phết đấy…).
「Oa~, má anh trai cũng mềm ghê nhỉ~☆」
「Giống bánh daifuku đó~」
Hikari và Miu cũng hùa theo.
「…………」
Biết nói sao đây… cuối cùng thì mình vẫn bị đối xử như thế này à…
Cứ như vậy,
hơn hai tuần làm viện trợ cho câu lạc bộ lacrosse đã kết thúc một cách tốt đẹp, cùng với đôi má bị véo của tôi.