Con người ta thường không nhận ra tầm quan trọng của những thứ ở ngay bên cạnh mình.
Đó có thể là một món đồ nào đó, là không khí vô hình, hay đôi khi là chính gia đình mình.
Thứ gì sẽ rơi vào trường hợp đó thì còn tùy thuộc vào mỗi người.
Thế nhưng, có một điểm chung duy nhất.
Đó là khi ta sắp đánh mất chúng.
Khi thứ vốn tồn tại như một lẽ hiển nhiên sắp sửa tan biến, sắp sửa rời xa vòng tay ta… lần đầu tiên ta mới nhận ra chúng là những gì không thể thay thế được.
Nói sao nhỉ, kiểu như “quá muộn rồi” hay là phiên bản nâng cấp của “tức anh ách mà chẳng làm được gì” (chắc là không đúng lắm).
「…」
Mà, chuyện đó để sau đi.
Dù thế nào đi nữa, đó vẫn là những tình huống nên tránh nếu có thể.
Bởi một khi chúng thực sự xảy ra thì sẽ vô cùng phiền phức… và khiến ta phải hối hận khôn nguôi.
Chỉ là, đôi khi chúng cũng tạo ra những kết quả tình cờ.
Việc suýt đánh mất lại ngược đời giúp ta nhận ra sự tồn tại của thứ đã ở đó.
Biết đâu đó lại là cái mà người ta gọi là “trong cái rủi có cái may”, nhưng cái đầu có chỉ số đường huyết hơi thấp của tôi chẳng hiểu rõ mấy chuyện này cho lắm.
「…」
Thiệt tình, chính tôi cũng thấy lần nào mình cũng vòng vo tam quốc không chịu nổi, nhưng tóm lại điều tôi muốn nói là.
Đối với tôi, cô tiểu thư mơ màng đã trở thành một sự tồn tại không gì có thể thay thế được.
Và chỉ đến khi cô ấy sắp đi xa, sắp tan biến khỏi cuộc đời tôi… thì tôi mới lần đầu nhận ra được tình cảm của chính mình, chỉ có vậy thôi.