0
Nụ cười của Haruka.
Đối với tôi, đó là thứ luôn hiện hữu.
Chẳng biết từ lúc nào nó đã luôn ở cạnh bên, chỉ riêng sự tồn tại của nó thôi cũng đủ khiến cõi lòng tôi nhẹ bẫng… Nó gần như là không khí vậy (theo nghĩa tốt).
Đôi khi, vì một sự cố nhỏ mà nụ cười ấy có xa cách đi đôi chút, nhưng về cơ bản, nó luôn ở kề bên tôi trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
「……」
Chắc có người sẽ nghĩ tự dưng tôi lảm nhảm gì thế, nhưng đó là sự thật.
Là sự thật, và cũng là cảm xúc chân thành của tôi.
Có thể gọi đó là tấm chân tình không màu mè.
Và trong chuyến du lịch suối nước nóng lần này cũng vậy, nụ cười ấy vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Khi cô ấy tíu tít nhìn tàu Shinkansen, khi đôi mắt cô ấy lấp lánh tại sự kiện của diễn viên lồng tiếng, và cả khi cô ấy trong bộ yukata bay phấp phới, dồn hết sức mình vào trận bóng bàn với vẻ mặt nghiêm túc.
Nụ cười của Haruka, tựa như ánh mặt trời ấm áp không ngừng chiếu rọi, luôn ở đó.
「……」
Nhưng bây giờ thì khác.
Giữa cơn bão tuyết đang thổi táp bốn bề.
Giữa tiếng gió rít gào như muốn át đi mọi âm thanh.
Nụ cười ấy, giờ đây đang khuất lấp trước mắt tôi, hệt như vầng trăng bị mây đen che phủ.
「Em… phải làm sao đây…」
Một giọng nói như cố nặn ra từng chữ.
「Cứ thế này, em không còn mặt mũi nào để nhìn anh Yuuto-san nữa… Em không biết phải đối mặt với anh thế nào…」
「Haruka…」
「Chuyện đã thành ra thế này mà em không nhận ra ngay lập tức đã là quá bất cẩn rồi… vậy mà em lại chẳng thể làm gì để xoay chuyển tình thế…」
Trong đôi mắt cô ấy, những giọt lệ long lanh chực trào.
Tôi không biết phải làm gì.
Cũng chẳng biết nên giúp cô ấy thế nào.
Tất cả những gì tôi có thể làm là đứng chết trân bên cạnh… thậm chí nên nói lời nào tôi cũng không biết.
「……」
Tuyết vẫn thổi.
Giữa núi sâu chìm trong bóng tối.
Và Haruka đang quỳ gối trên mặt đất.
Đó là một cảnh tượng có thể gọi là sự cố lớn nhất và tình huống khẩn cấp nhất của chuyến đi này.
Và khởi nguồn của tất cả bắt đầu từ khoảng bảy tiếng trước──
1
Đó là vào lúc ba giờ chiều ngày mười sáu tháng Một (ngày lễ), ngày thứ ba của chuyến du lịch.
Trong tình trạng nới lỏng đai obi của bộ yukata, tôi đang thong thả thư giãn, toàn thân tận hưởng niềm hạnh phúc tột đỉnh trên đời này (…mình cũng rẻ rúng thật) với tiếng vù vù vù từ chiếc ghế massage điện (có chức năng tự động điều chỉnh vị trí vai) đặt ở không gian trò chuyện ngoài hành lang.
「Phù, hiệu quả thật…」
Những rung động tuyệt diệu không quá mạnh cũng không quá yếu đang xoa bóp từng ngóc ngách cơ thể tôi.
Hệ thống hoạt động chu đáo không quên chăm sóc cả phần thân dưới, từ đùi cho đến lòng bàn chân.
Chúng tác động một cách dễ chịu lên toàn bộ cơ thể đang mệt mỏi rã rời, kêu lên những tiếng răng rắc rệu rã gãy vụn! như một nhà máy tháo dỡ xe phế thải.
「…Chậc, không thể cưỡng lại được…」
Tôi bất giác thốt lên như vậy.
Cụm từ thiên đường massage (không có ý nghĩa mờ ám) quả thật rất phù hợp.
「…Không muốn rời khỏi đây nữa…」
Tôi thật lòng nghĩ vậy.
Cứ thế này biến chiếc ghế massage này thành nơi nương tựa cuối đời có khi cũng được… (nói quá)
Mà tại sao tôi lại đắm chìm trong khoái lạc của việc massage như một ông lão chín mươi tuổi đã kiệt sức thế này, thì cũng có lý do cả.
Nói là lý do thì cũng là một lý do chính đáng.
Sáng hôm nay.
Theo đề xuất của Sawamura-san (mà thực chất là một mình cô ấy tự biểu quyết thông qua): 「Nè nè, hôm nay mình đi thử cái『Thiên Không Niết Bàn Thang』này đi. Vốn dĩ mùa đông không mở cửa đâu, nhưng nghe nói bây giờ đang là đợt mở cửa giới hạn đặc biệt đó. Trong các suối nước nóng ở đây chỉ còn mỗi chỗ này là mình chưa đi thôi, không thể bỏ lỡ cơ hội này được, đúng không? Cho nên, đi thôi, quyết định vậy nhé, yeeeeah!」, chúng tôi đã phải dậy từ sáng sớm để đến một suối nước nóng bí mật nằm sâu trong núi.
Mà đó không chỉ là một suối nước nóng bí mật trong núi bình thường, mà là một suối nước nóng bí mật nằm sâu trong núi sâu.
Phải leo ngọn núi sau lưng lữ quán khoảng hai mươi phút, rồi đi cáp treo lên một ngọn núi cao hơn, từ đó lại đi bộ thêm mười lăm phút trên con đường núi hiểm trở ngập trong tuyết mới đến nơi, một vị trí mà gọi là chốn thâm sơn cùng cốc thì đúng hơn.
『Thiên Không Niết Bàn Thang』nằm ở đó.
「…Cái đó đúng là mệt thật…」
Bản thân suối nước nóng quả không hổ danh là bí mật, cả quang cảnh lẫn chất lượng nước đều thuộc hàng thượng phẩm, nhưng con đường đến đó thực sự rất vất vả. Lượt đi đã gian nan vì đường tuyết lại còn dốc đứng và đầy đá tảng, lượt về thì lại gặp phải một sự cố nhỏ.
Mà, mấy người năng động bẩm sinh như Sawamura-san và Misaka thì có vẻ rất vui…
「…Mình cũng có tuổi rồi chăng…」
Vừa lơ đãng nghĩ vậy, tôi vừa chuyển chế độ của ghế massage từ『Toàn thân xoa bóp kỹ lưỡng』sang『Tập trung cục bộ chuyên sâu』. Những kích thích dễ chịu hơn nữa bắt đầu tập trung vào vùng hông và mông của tôi.
「…Ôi trời…」
Một tiếng rên rỉ uể oải lại bật ra.
Trước mặt tôi là chiếc ti vi được lắp đặt riêng cho ghế massage. Trên màn hình, chị dự báo thời tiết với lúm đồng tiền duyên dáng đang mỉm cười giải thích:『Khu vực Nagano chiều tối nay có thể sẽ có thời tiết xấu. Khi ra ngoài, xin quý vị đừng quên mang theo giày đi tuyết──』. Từ trên trần nhà, ánh sáng gián tiếp dịu mắt chiếu xuống, và thoang thoảng bên tai là tiếng đàn koto với nhịp điệu chậm rãi đang được phát trong lữ quán.
「…Yên bình thật…」
Giữa không gian thư thái ấy, khi tôi đang thả mình theo những rung động của ghế massage, thì,
「Yaho~, anh hai, khỏe không~?」
Một giọng nói đầy sôi nổi, đủ sức phá tan không khí yên bình, đột nhiên vang lên.
Mở mắt ra, tôi thấy cô nàng hai bím năng động đang đi cùng với chị hầu gái trưởng kiệm lời, chị hầu gái hay cười và cô bé hầu gái nhỏ.
Vừa nhìn thấy bộ dạng như đã hòa làm một với chiếc ghế massage của tôi,
「…………Mà, trông có vẻ không khỏe lắm nhỉ. Thiệt tình, mới giữa trưa mà đã như ông già rồi~」
「Trông như một xác ướp mười năm tuổi đã rệu rã ấy nhỉ~」
「…Thiếu niên dị lão học nan thành.」 (T/N: Trẻ mau già, học khó thành)
「──(gật gật)」
「……」
Họ ngay lập tức tấn công tôi bằng một loạt lời nói.
「Mặc kệ tôi đi, tại tôi mệt mà…」
Trước lời phản kháng yếu ớt của tôi,
「Haizz~, anh cứ như vậy nên con đường trở thành anh rể của anh mới còn xa lắm đó. Chuyện hồi trưa cũng vậy, giá mà anh hai nhanh nhẹn hơn một chút thì mọi chuyện đã khác rồi~」
「Ư…」
Bị nói trúng tim đen, tai tôi nóng ran.
“Chuyện hồi trưa” mà Misaka nói là sự cố lúc nãy.
Trên đường trở về từ suối nước nóng bí mật đó. Haruka đã phát huy thuộc tính hậu đậu thường ngày của mình, vấp phải một cái rễ cây hình háng người nhô lên từ mặt đất và trượt chân. Lẽ ra, lúc đó tôi đang đi ngay trước mặt nên phải đỡ lấy cô ấy hoặc biến thành tấm nệm an toàn cho người thì mới phải, nhưng……… tiếc thay, với dây thần kinh vận động như quả cà tím héo của tôi thì đừng mong làm được chuyện đó, kết quả là cả hai đứa cùng nhau lăn lông lốc như hai quả sồi xuống sườn dốc phủ tuyết, và suýt nữa thì đâm sầm vào một cái cây khô nếu không được Hazuki-san cứu giúp.
「Con trai thì phải nhanh nhẹn hành động trong những lúc như thế chứ~. Nếu anh ngầu lòi tung một cú đá Lopez rồi nhẹ nhàng ôm lấy chị em thì chắc chắn đã ghi điểm rồi~」 (T/N: Lopez Kick, một chiêu trong series Kamen Rider)
「Grừ…」
Misaka không nương tay mà tiếp tục tấn công.
Tức thật, nhưng vì đó là sự thật nên tôi chẳng thể nói gì…
Thấy tôi câm nín như một con sò ngu ngốc bị móp,
「Thôi, dù sao thì lần sau nhớ cẩn thận đấy. Chăm chỉ tích điểm hằng ngày là con đường ngắn nhất để trở thành anh rể mà. ──Mà nè, chị em đâu rồi, anh có biết không?」
「Hả?」
Cô bé đột nhiên đổi chủ đề và hỏi một câu như vậy.
「Thì là chị em đó~. Em tìm nãy giờ mà không thấy, anh có gặp không?」
「Haruka? Không, tôi không thấy.」
Từ lúc trở về lữ quán, tôi gần như không rời khỏi đây (cái ghế massage), nhưng ít nhất trong phạm vi này thì tôi không hề thấy cô ấy.
Nghe vậy, Misaka có vẻ hơi ngạc nhiên,
「Ể, vậy sao. Hừm, chị ấy đi đâu rồi nhỉ…」
「Không có trong phòng à? Ở sảnh thì sao…」
「Ừm. Cả hai nơi em đều ghé qua trên đường tới đây rồi nhưng không có ai cả. Anh hai cũng không biết thì chắc là chị ấy đi mua sắm với chị Ryouko rồi ha? A~, uổng công em định rủ chị ấy đi suối nước nóng cùng~」
「Suối nước nóng? Lại đi nữa à…?」
Hôm qua thì khỏi nói rồi, sáng nay mới vừa ngâm mình chán chê ở suối nước nóng bí mật đó xong.
「Đúng vậy. Đã cất công đến Shinshu rồi thì phải tận hưởng đến tận xương tủy mới không uổng chứ. Em định trước khi về sẽ chinh phục hết một lượt nữa (vòng hai). ──À, nếu được thì anh hai cũng đi không? Tắm chung ở bồn tắm riêng tưとか♪」
「…Thôi, tôi xin kiếu.」
Suối nước nóng thì tôi đã no nê đủ thứ rồi.
「Vậy sao? Hừm, thôi được. Vậy nếu anh có gặp chị em thì nhắn lại là em đang đợi ở suối nước nóng nhé.」
「À, được rồi.」
「Nhờ anh nhé~. Vậy, gặp lại sau nha, anh hai♪」
「Nếu ngài muốn, lát nữa chúng tôi sẽ thực hiện một liệu trình massage đặc biệt theo kiểu hầu gái cho ngài~」
「…See you again.」
「──(gật đầu)」
Nói xong, Misaka và những người khác vui vẻ rời đi.
Thiệt tình, năng động thật…
Đúng là một tiểu thư hoạt bát lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và phấn chấn.
Tôi khẽ cười trừ rồi dùng điều khiển tăng nhẹ sức mạnh massage lên.
「……」
Mà Haruka không có ở trong phòng sao.
Nếu nói là lạ thì cũng có chút lạ.
Buổi sáng lịch trình khá dày đặc, và với tính cách của Haruka thì tôi cứ nghĩ buổi chiều cô ấy sẽ thảnh thơi thưởng thức trà chiều hoặc ngủ trưa ở phòng hay sảnh lữ quán.
Dù vậy, lúc này tôi cũng chỉ nghĩ là “à, thì cũng có lúc như vậy…” rồi không để tâm nữa──
Một tiếng sau.
Khi tôi vẫn đang phó mặc thân mình cho chiếc ghế massage,
「Nè, Ayase-cchi, có thấy Haruka-chan không?」
「…Hử?」
Lần này là ba người Sawamura-san đến.
「Tụi tớ đang định đi suối nước nóng, định rủ cậu ấy đi cùng mà tìm hoài không thấy đâu hết trơn~」
「Cậu ấy cũng chưa về phòng nữa. Nên tụi mình mới nghĩ có khi nào cậu ấy đang ở cùng Ayase-kun không… Phải không, Shiina-chan?」
「……」
「Shiina-chan?」
「Ể? A, ư, ừm, đúng vậy.」
Trước lời nói của Asahina-san, Shiina giật mình ngẩng mặt lên.
Mà nói mới nhớ, không hiểu sao hôm nay trông Shiina cứ là lạ từ sáng. À không, chính xác hơn là từ tối qua. Cứ có cảm giác xa cách thế nào ấy, hoặc là lúc chạm mắt thì lại lảng đi một cách khó xử… Hừm, không lẽ vẫn còn để bụng chuyện ở suối nước nóng tối qua sao? Nhưng chuyện đó đáng lẽ đã được giải quyết ngay tại chỗ rồi mà…
Tuy có chút bận tâm nhưng tạm thời gác chuyện đó qua một bên,
「Haruka không đi cùng mấy cậu à, Sawamura-san? Lúc nãy Misaka cũng đi tìm cậu ấy đó…」
「Ể, không, không phải đâu~. Tụi tớ mới vừa đi mua sắm “giả bộ” ở cửa hàng lưu niệm gần đây mà~. Mà tớ cũng định rủ Haruka-chan đi, nhưng mà hình như từ lúc từ『Thiên Không Niết Bàn Thang』về là không thấy cậu ấy đâu hết~」
「Vậy sao?」
「Ừm~, Ayase-cchi cũng không biết à~?」
「Ừ, à.」
Như đã nói với nhóm Misaka lúc nãy, tôi không hề thấy.
Khi tôi trả lời như vậy, Sawamura-san nghiêng đầu,
「Vậy à~, tớ cứ tưởng Ayase-cchi sẽ biết chứ~. ──Mà, tiếc thật nhưng không có thì đành chịu thôi~. Nếu cậu có gặp Haruka-chan thì nói lại là tụi tớ đã đi suối nước nóng rồi giúp tớ nhé~?」
「À, được thôi.」
「Ừm, nhờ cậu. Bai bai~」
「Tôi xin phép.」
「À, ch-chào cậu.」
Nói rồi, nhóm Sawamura-san rời đi.
Xung quanh chỉ còn lại sự tĩnh lặng và tiếng vù vù vù của chiếc ghế massage.
「……」
Hừm, Haruka vẫn chưa về phòng à. Mà nếu không đi cùng nhóm Sawamura-san thì nghĩa là cô ấy đang đi đâu đó một mình sao? Theo như tôi biết thì Haruka hiếm khi hành động một mình lắm…
Dù có hơi lo lắng, nhưng biết đâu cô ấy đang mua một món đồ nào đó không muốn người khác thấy (chẳng hạn như móc khóa phiên bản rau Nozawana giới hạn của Shinshu có hình bé hậu đậu Aki-chan) ở cửa hàng lưu niệm thì sao. Chưa biết rõ sự tình mà suy nghĩ sâu xa quá cũng không hay.
Nghĩ vậy, tôi lại tăng sức mạnh của máy massage lên.
Thêm một tiếng nữa trôi qua.
Khi tôi vẫn đang phó mặc toàn thân cho chiếc ghế massage rung vù vù vù,
「Nè Yuu-kun~, có biết Haruka-chan ở đâu không~?」
「…Hửm?」
Lần thứ ba đến là bộ đôi lớn tuổi Yukari-san và Ruko.
「Buổi chiều cuối cùng này chị định rủ con bé đi suối nước nóng để các cô gái tâm sự da thịt với nhau mà tìm đâu cũng không thấy~ … Mà nè, Yuu-kun đang ngồi trên thứ có vẻ sướng ghê ta~♪ Những rung động lan tỏa khắp cơ thể đang kích thích và xoa bóp những chỗ tích tụ đủ thứ trong người một cách nhạy cảm…」
「……」
Tại sao người này làm gì cũng thành quấy rối tình dục được vậy…
Trước tài năng quấy rối tình dục bẩm sinh đã quá quen thuộc này, tôi không còn thấy kinh ngạc nữa mà ngược lại còn có chút khâm phục. Dù không có một chút kính trọng nào.
Mà thôi, gác món quà quấy rối siêu việt theo nghĩa xấu của cô giáo biến thái này qua một bên,
「Mọi người cũng tìm Haruka à?」
Tôi thấy lo. Vì đây đã là lần thứ ba liên tiếp, sau nhóm Misaka và nhóm Sawamura-san.
「Hửm? Ta không hiểu ý ngươi khi nói “cũng” là sao, nhưng chuyện chúng ta đang tìm Nogizaka-san là sự thật. Một sự thật không thể chối cãi.」
Ruko gật đầu.
「Tuy cách nói của Yukari có hơi… nhưng ta muốn cùng Nogizaka-san, người đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, đi ngâm mình ở suối nước nóng để thắt chặt tình thân. Cô ấy không có trong phòng nên chúng ta đã tìm ở những nơi đáng chú ý trong lữ quán. Vậy sao, Yuuto, ngươi có thấy Nogizaka-san không?」
「Không, không thấy. Lần cuối tôi thấy cô ấy là lúc từ suối nước nóng về.」
「Vậy à…」
Ruko khẽ thở dài,
「Thôi, tiếc thật nhưng không tìm thấy thì đành chịu. Vậy, nếu ngươi có gặp Nogizaka-san thì hãy nhắn lại rằng chúng ta đang ở suối nước nóng, nếu cô ấy muốn thì cứ đến.」
「À, được rồi.」
「Trông cậy vào ngươi đó. Này Yukari, đi thôi.」
「Á, cho chị thêm chút nữa~」
「Được rồi, đi nhanh lên. “Một chút” của cô không đáng tin.」
「Iya~, Ruko hư quá đi~…」
Cô ấy kéo Yukari-san, người đã hoàn toàn nghiện massage ở bên cạnh (xin nhắc lại là không có ý nghĩa mờ ám), đi về phía phòng tắm.
「…………」
Vừa nhìn theo họ, tôi vừa giảm nhẹ sức mạnh massage.
Thú thật, tôi bắt đầu thấy lo rồi.
Nói là lo, hay đúng hơn là cảm thấy có gì đó không ổn.
Đã gần ba tiếng kể từ khi chúng tôi trở về từ suối nước nóng bí mật đó.
Trong suốt thời gian ấy, không một ai thấy bóng dáng Haruka.
「…………」
Mà Haruka cũng đã mười bảy tuổi rồi. Không còn là trẻ con, nên việc không thấy bóng dáng một lúc có lẽ bình thường không cần phải lo lắng đến vậy. Nhưng──
「….Vì là Haruka mà…」
Vốn dĩ cô ấy là một tiểu thư đãng trí, lại còn nhận được sự ưu ái hết mực của thần hậu đậu. Lo lắng là không bao giờ thừa. Ngoài trời tuyết cũng đã bắt đầu rơi, không có gì lạ nếu cô ấy bị trượt ngã trên con đường đêm trơn trượt rồi lăn một vòng lớn, cắm mặt vào người tuyết bên đường, hay nhầm một cái hồ đóng băng là đường rồi rơi tõm xuống.
…Hừm.
Có lẽ tôi nên đi tìm cô ấy chăng.
Hay là nên nghĩ rằng Haruka cũng có lúc muốn ở một mình và nên ấm áp quan sát từ xa?
「……」
Khi tôi đang đắn đo không biết đâu là câu trả lời đúng,
「A-anh hai!」
「A, Ayase-cchi!」
「Hửm?」
Những tiếng gọi đó vang vọng khắp hành lang, hòa cùng tiếng rung của ghế massage.
Nhìn ra thì thấy Misaka và Sawamura-san đang hớt hải vẫy tay. Hửm, hai cô nàng lúc nào cũng năng động và tự tại này mà lại hốt hoảng thế này thì đúng là hiếm. Có chuyện gì vậy?
Cả hai thở hổn hển chạy đến,
「C-có chuyện lớn rồi~ ! Ở trong phòng chị Ryouko, người ta tìm thấy cái này nè~」
「Hả?」
「Đ-đây này, đây này, lúc nãy mọi người đang chơi ném gối thì tìm thấy cái này trong phòng──」
「…?」
Họ thậm chí còn chưa kịp thở đã chìa ra một thứ gì đó giống như một tờ giấy.
Gì vậy, tìm thấy bùa trừ tà sau khung tranh treo tường à?
Tôi vừa nghĩ vẩn vơ một điều đậm chất tâm linh như thế, vừa thản nhiên nhìn vào mảnh giấy ghi chú trong tay Sawamura-san.
「!? Cái này…」
Thì thấy ở đó,
Bằng những nét chữ bút lông vô cùng điêu luyện,
『Em đi lên núi một lát. Em sẽ về ngay, xin đừng tìm em. Haruka』
Một dòng chữ ngắn gọn được viết như vậy.
2
Mười lăm phút sau.
Tại sảnh, tất cả mọi người trừ Haruka đều đã có mặt: Misaka, Shiina, Asahina-san, Sawamura-san, Hazuki-san, Nanami-san, Alice, Ruko, Yukari-san, bộ ba ngốc và tôi.
Ai nấy đều mang vẻ mặt bối rối.
Nguyên nhân không cần phải nói cũng biết, chính là mảnh giấy ghi chú đặt trên bàn.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào mảnh giấy chỉ vỏn vẹn 10x10 centimet đó.
「…Vậy, Sawamura-sama, có phải mảnh giấy này đã được để lại trong phòng của quý vị không?」
「V-vâng.」
Sawamura-san gật đầu trước câu hỏi của chị hầu gái trưởng kiệm lời.
「Tụi tớ không biết nó ở đó từ lúc nào nữa… Có vẻ như nó được đặt gần máy sưởi nên bị gió thổi bay rồi lọt vào dưới miếng bánh gạo xì dầu trong đĩa bánh kẹo có sẵn trong phòng. Ban đầu tụi tớ không hề để ý…」
「Sau khi đi tắm về, tình cờ Shiina-chan đã tìm thấy nó.」
「A, t-tại tớ đói bụng nên định ăn một chút trước bữa tối…」
Asahina-san và Shiina tiếp lời.
Xem ra mọi chuyện là như vậy.
Nhưng cái sự bất cẩn này (để lại giấy ghi chú rồi bị gió máy sưởi thổi bay xuống dưới miếng bánh gạo xì dầu trong đĩa bánh kẹo) thật đúng là kiểu của Haruka…
Khi tôi đang một lần nữa thán phục (?) sự hậu đậu của Haruka thì,
「…Dù sao đi nữa, nét chữ này chắc chắn là của Haruka-sama. Và những lời nói về việc đi lên núi… Liên quan đến điều này, sau khi cho mọi người xung quanh xem ảnh của Haruka-sama để hỏi thăm, chúng tôi đã biết được rằng có vẻ như Haruka-sama đã một lần nữa đi đến ngọn núi có suối nước nóng bí mật mà chúng ta đã đến vào ban ngày.」
Chị hầu gái trưởng kiệm lời nghiêm nghị nói.
「Hả, đến ngọn núi đó?」
「…Vâng. Tuy không rõ lý do, nhưng có người đã trông thấy một người giống Haruka-sama mặc thường phục đang hối hả đi về hướng đó. Thông tin này được điều tra bằng mạng lưới thông tin của đội hầu gái nên có độ tin cậy tương đối cao.」
「……」
「Tại sao lại đến một nơi như vậy…」
Chắc không phải lại đi tắm suối nước nóng đâu nhỉ. Cáp treo cũng đã ngừng hoạt động lúc năm giờ chiều, hơn nữa khu vực xung quanh suối nước nóng đó về đêm vốn cấm vào mà. Chẳng có lý do gì để đi đến đó vào giờ này cả. Vậy thì tại sao…
Những người xung quanh, cả Misaka, cũng bắt đầu xôn xao.
「Thiệt tình, chị em đang nghĩ gì vậy không biết~. Ngoài trời còn đang có tuyết rơi nữa…」
「A, b-biết đâu, biết đâu chị ấy muốn dùng tuyết mới rơi để làm đá bào ăn thì sao~」
「C-chỉ có Ryouko-chan mới nghĩ ra chuyện đó thôi…」
「Nogizaka-san…」
Khi mọi người đang bàn tán về hành tung của Haruka thì,
『──Sau đây, chúng tôi xin thay đổi chương trình để phát tin tức thời tiết.』
「?」
Một giọng nói vang lên từ chiếc ti vi đặt ở góc sảnh.
『Vào lúc hơn bảy giờ tối hôm nay, cảnh báo tuyết lớn đã được ban hành ở phía bắc tỉnh Nagano. Người dân sống trong khu vực lân cận xin hãy hết sức cẩn thận và hạn chế ra ngoài khi không cần thiết. Đồng thời, cảnh báo gió mạnh cũng đã được ban hành, đặc biệt nguy hiểm ở các khu vực miền núi. Xin nhắc lại, hiện tại cảnh báo tuyết lớn đã được ban hành ở phía bắc tỉnh Nagano──』
「……」
「……」
Cả sảnh chìm trong tĩnh lặng.
Ê này… chuyện này thật sự không ổn rồi phải không?
Khi chúng tôi bất giác nhìn nhau,
「…Dù sao đi nữa, chúng tôi sẽ đi tìm Haruka-sama ngay bây giờ.」
「Hả?」
Hazuki-san lên tiếng, như thể phá vỡ sự im lặng.
「…Một khi đã biết được điểm đến, chúng tôi không thể đứng yên quan sát được nữa. Như quý vị đã nghe, thời tiết cũng không thuận lợi, và nghe nói khu vực đó về đêm đèn đóm đều tắt, gần như tối đen như mực. Còn có nguy cơ gặp phải động vật hoang dã như gấu… Chúng ta cần phải tìm và bảo vệ Haruka-sama càng sớm càng tốt.」
「Chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa Haruka-sama trở về ngay~」
「──(gật)」
Nanami-san và Alice tiếp lời.
「A, v-vậy thì bọn tớ cũng──」
Shiina định nói, nhưng bị ngắt lời.
「…Không, không cần đâu. Đây là công việc của đội hầu gái.」
「Ể, n-nhưng…」
「Trong trường hợp này, nếu những người không có kinh nghiệm tùy tiện vào núi sẽ có nguy cơ gặp nạn lần hai đó~. Về điểm này, chúng tôi đã quen với những tình huống khẩn cấp như thế này rồi~」
「──(gật)」
「V-vậy sao…」
Bị nói như vậy, Shiina thất vọng hạ thấp giọng.
Tôi hiểu lý lẽ của Hazuki-san.
Chắc chắn để giải quyết những tình huống bất thường như thế này thì những người có kinh nghiệm và kỹ năng đặc biệt như nhóm Hazuki-san là phù hợp nhất. Có lẽ lựa chọn đúng đắn là giao cho họ và chúng tôi, những người nghiệp dư, nên lặng lẽ chờ họ trở về.
Nhưng──
「…Vậy thì, chúng tôi đi đây.」
「Mọi người cứ chờ ở lữ quán nhé~」
「──(gật)」
Nhưng dù vậy, tôi──
「……」
Tôi siết chặt tay phải,
Và khi Hazuki-san và những người khác đang định hướng ra cửa chính của lữ quán, tôi đã hét lớn về phía sau lưng họ.
「Xin hãy đợi đã! Tôi cũng──tôi cũng sẽ đi cùng!」
「Ể, Yuuto?」
「Anh hai?」
Shiina và Misaka cùng lúc ngạc nhiên nhìn tôi.
「Xin mọi người đấy! Hãy cho tôi đi cùng! Tôi biết là mình không xứng, nhưng… tôi cũng muốn đi tìm Haruka. Tôi không thể ngồi yên được!」
Đó là suy nghĩ của tôi. Dù không rõ lý do, nhưng Haruka đang một mình làm gì đó trên núi giữa trời tuyết thế này. Để mặc cô ấy mà chỉ ngồi chờ nhóm Hazuki-san trở về ở lữ quán… tôi không thể làm được.
「…Yuuto-sama…」
Hazuki-san quay lại nhìn tôi với vẻ khó xử. 「…Nhưng, như tôi đã nói lúc nãy, rất nguy hiểm…」
「Con hiểu mà! Ban ngày còn khắc nghiệt như thế, con biết núi tuyết ban đêm nguy hiểm đến mức nào... Vả lại, con không chắc mình đi theo thì giúp được bao nhiêu... Nhưng con thật sự không thể bỏ mặc Haruka... không muốn bỏ mặc cậu ấy! Con xin mọi người, con hứa sẽ không trở thành gánh nặng đâu ạ...!」
「............」
「Ôi dào~...」
「──」
Chị Hazuki và những người khác lộ vẻ bối rối.
Và rồi, ngay lúc đó.
「──Nói hay lắm.」
Một giọng nói như vậy vang vọng khắp nơi.
「Không phải tốt sao? Dù thế nào thì Yuuto, nếu ở thời Edo, cũng đã là một nam tử trải qua lễ thành đinh. Một nam tử đã nói đến mức đó rồi. Các cô hầu gái, xin các cô đấy, hãy cho nó đi cùng đi. Mọi trách nhiệm tôi sẽ gánh hết.」
「Chị cũng xin các em nhé~. Yuu-kun chắc chắn sẽ ổn thôi mà.」
「Ruko-san, Yukari-san...」
Là bộ đôi lớn tuổi nhất.
Hai người họ nói với chị Hazuki bằng một vẻ mặt người lớn mà bình thường tôi không thể nào tưởng tượng ra được. Ra là hai người này cũng có thể làm ra vẻ mặt như vậy...
Trước bầu không khí chưa từng thấy đó, chị Hazuki và những người khác im lặng một lúc với vẻ mặt như đang suy tính điều gì đó.
Và rồi,
「............ Được rồi ạ.」
「Ể?」
「...Vậy thì, chúng tôi xin nhận sự giúp đỡ của chỉ riêng cậu chủ Yuuto. Tuy nhiên, xin hãy hứa rằng cậu sẽ không bao giờ hành động liều lĩnh.」
Chị ấy nhìn thẳng vào tôi và nói.
「A... Cảm ơn chị rất nhiều!」
「...Không đâu ạ, người phải nói lời cảm ơn chính là chúng tôi, vì cậu đã lo lắng cho tiểu thư Haruka đến như vậy. ──Nào, thay vì chuyện đó, xin cậu hãy chuẩn bị ngay lập tức. Sự việc có thể gấp rút từng giây từng phút.」
「A, không sao đâu ạ. Con chỉ cần thay bộ yukata là có thể đi ngay lập tức.」
「...Tôi hiểu rồi. Vậy thì năm phút nữa chúng ta sẽ xuất phát, sau khi thay đồ xong xin cậu hãy đến sảnh chính.」
Nói rồi, chị Hazuki và những người khác cúi đầu chào một cái rồi đi về phía sảnh chính.
──Tốt rồi.
Sau khi xác nhận điều đó, tôi cũng định quay về phòng để thay đồ,
thì tay áo yukata bị kéo nhẹ lại.
「Hửm?」
Nhìn lại, người kéo là cô bé hai bím.
Con bé vừa ngước nhìn tôi vừa siết chặt tay áo,
「Anh hai, chị của em... trông cậy vào anh đó.」
「Ể...」
「Anh hãy... đưa chị ấy trở về an toàn nhé. Giờ chỉ còn trông cậy vào mấy anh thôi...」
「Mika...」
Ngay cả Sawamura-san và các bạn khác cũng,
「Haruka-chan không chỉ quan trọng với Ayasecchi mà còn là bạn thân của bọn tớ nữa đấy nhé.」
「Hãy cùng Nogizaka-san trở về an toàn nhé.」
「Yuuto... Tớ tin cậu chắc chắn sẽ tìm thấy Nogizaka-san.」
Họ nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Mọi người, thật sự rất coi trọng Haruka...
Tôi hiểu điều đó một cách sâu sắc.
Vì vậy, tôi,
「──Ừ, anh hiểu rồi. Anh nhất định sẽ đưa Haruka trở về an toàn.」
「Anh hai...」
「Ayasecchi...」
「Ayase-kun...」
「Yuuto...」
Hứa như vậy xong,
tôi vội vã đi về phía phòng của mình, 「Phòng Thanh Trúc」.
3
Cảnh vật giữa núi đã hoàn toàn thay đổi so với lúc ban ngày.
Vù vù vù vù vù...!!
Vang vọng bên tai là tiếng tuyết rơi giống như tiếng pô xe của một đám giang hồ rú ga hết cỡ.
Bóng tối bao trùm khắp nơi và một màu trắng của bão tuyết che kín tầm nhìn.
Cứ như thể xung quanh bị bao phủ bởi một màn khói trắng, chỉ cần lơ là một chút là sẽ không biết mình đang ở đâu ngay.
Nhân tiện, vị trí hiện tại là khu núi sâu có 「Suối Nước Nóng Niết Bàn Thiên Không」.
Vì cáp treo đã ngừng hoạt động, nên chị Hazuki và những người khác đã kiếm được một chiếc xe trượt tuyết (loại lớn) ở đâu đó để đến đây.
「...Vậy thì, chúng ta hãy chia nhau ra để tìm kiếm tiểu thư Haruka. Xin mọi người hãy cẩn thận đừng đi quá xa nhau. Và cũng đừng quên liên lạc định kỳ ba mươi phút một lần.」
「Rõ rồi ạ~」
「──(gật)」
Chị Nanami và Alice gật đầu trước lời dặn dò của chị Hazuki.
「...Cậu chủ Yuuto cũng được chứ ạ? Nếu được, xin cậu hãy trả lời──」
「...A, vâng, cái đó thì không sao nhưng mà...」
「...? Có chuyện gì sao ạ?」
Chị Hazuki nghiêng đầu.
Bản thân những lưu ý được đưa ra không có vấn đề gì, nhưng có một điều khác mà tôi nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Đó là,
「Tại sao chúng ta lại phải ăn mặc thế này...?」
Tôi vừa chỉ vào bản thân trong bộ dạng gấu Bắc Cực (Douglas), vừa hỏi cô hầu gái trưởng ít nói trong bộ dạng người tuyết, cô hầu gái hay cười trong bộ dạng thỏ tuyết, và cô hầu gái nhỏ cũng trong bộ dạng thỏ tuyết.
「...Cậu hỏi tại sao, thì là để giữ ấm ạ.」
「Trong cơn bão tuyết này, quả thật chỉ mặc trang phục hầu gái thôi thì chúng tôi cũng thấy khổ sở lắm ạ~. Nên chúng tôi đang mặc những chiếc áo khoác chống lạnh đặc chế của đội hầu gái đó~」
「──(gật gật)」
Đó là câu trả lời tôi nhận được.
「...Bộ Douglas của cậu chủ Yuuto cũng là một món đồ chống lạnh hạng nhất đấy ạ. Tôi nghĩ cậu đã tự mình trải nghiệm điều đó vào hôm trước rồi.」
「...」
Ừ thì, đúng là vậy thật.
Bộ Douglas này trông vậy mà nhẹ, khó trượt ngã và dễ cử động hơn tôi tưởng. Hơn hết, vì là lông thú nên độ ấm của nó thì miễn chê. Chắc hẳn bộ người tuyết và thỏ tuyết cũng vậy.
Chỉ là, dù về mặt chức năng là thế nhưng về mặt hình ảnh thì có vấn đề lớn, hay nói đúng hơn, vì chúng tôi là một tổ đội kỳ quặc gồm gấu Bắc Cực, người tuyết, và hai con thỏ... Mà này, nếu bị thợ săn phát hiện thì có bị bắn không nhỉ...?
Khi tôi đang cảm thấy hơi mất tinh thần, vai tôi được vỗ nhẹ,
「──Nhảy.」
「...」
Alice trong bộ dạng tai thỏ vừa kiễng chân lên vừa xoa đầu tôi.
Không, có lẽ cô bé định động viên tôi, nhưng sao tôi lại càng cảm thấy mất sức hơn... Với lại, tiếng nói đầu tiên tôi nghe được từ cô hầu gái nhỏ lại là thế đấy. Nhảy...
「...Vậy, hãy bắt đầu tìm kiếm. Chúng ta sẽ đi dần từ dưới lên trên.」
Và thế là, cuộc tìm kiếm Haruka bắt đầu.
Bốn người (nhìn bên ngoài là bốn con vật) chia nhau ra bốn hướng đông tây nam bắc, tìm kiếm trong khu vực được phân công.
Một công việc đòi hỏi sự kiên trì, đi bộ trong phạm vi được giao, cất tiếng gọi và dùng đèn pin soi rọi xung quanh, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài đáng yêu như gấu Bắc Cực, người tuyết, và thỏ tuyết.
「Haruka!」
「...Haruka-sama.」
「Haruka-sama~, người ở đâu vậy~?」
「──Nhảy.」
Bốn giọng nói như vậy vang vọng xung quanh.
Tuy nhiên, ngọn núi rất rộng.
Thêm vào đó là cơn bão tuyết dữ dội như thể vùng áp thấp này đang nổi điên. Dù có cất tiếng gọi thì cũng bị át đi ngay lập tức, và dù có cố tìm dấu chân thì chỉ năm phút sau, nơi đó đã trở thành một mặt tuyết mới tinh. Tìm được cô ấy không phải chuyện dễ dàng.
「Chết tiệt...」
Ba mươi phút trôi qua nhanh chóng, chúng tôi tập trung lại để liên lạc định kỳ lần đầu tiên.
「Bên này không có ạ.」
「...Bên này cũng không tìm thấy.」
「Bên này cũng vậy ạ~」
「──Nhảy.」
Sau khi báo cáo cho nhau,
「...Vậy thì, hãy tiếp tục tìm kiếm.」
Chúng tôi đổi địa điểm và lại bắt đầu tìm kiếm.
Tìm kiếm trong khu vực mới suốt ba mươi phút,
「Không tìm thấy...」
「...Bên này cũng vậy.」
「Giống vậy ạ~」
「──Nhảy.」
Kết quả vẫn như cũ.
Và rồi lại tiếp tục tìm kiếm.
Chúng tôi lặp lại điều đó nhiều lần, nhưng vẫn không tìm thấy Haruka.
「Haruka...」
Những lời bất lực bất giác thốt ra từ miệng tôi.
Đã gần hai tiếng trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu tìm kiếm.
Phạm vi tìm kiếm ngày càng mở rộng, và xung quanh ngày càng sâu trong núi, tuyết càng dày hơn.
Thật sự cô ấy đang làm gì ở một nơi như thế này? Hơn nữa, ra đi với trang phục thường ngày có nghĩa là cô ấy không có trang bị chống lạnh đàng hoàng. Làm sao có thể chịu đựng được trong cơn bão tuyết này...
「............」
Một suy nghĩ tồi tệ thoáng qua trong đầu tôi.
Nhưng tôi ngay lập tức lắc đầu như điên để xua nó đi. Không được, không được, người ta nói tâm bệnh là gốc của mọi bệnh tật, suy nghĩ tiêu cực thì kết quả thường chẳng ra gì.
Tôi lấy lại tinh thần, định tiếp tục tìm kiếm thì,
「!」
Tôi đột nhiên có cảm giác vấp phải thứ gì đó.
Cảm giác giống như hồi nhỏ chơi ngoài đồng rồi bị thụt vào ổ chuột chũi.
「Oái!?」
Cứ thế, tôi mất thăng bằng và ngã sấp mặt vào tuyết một cách thảm hại.
「Đ-Đau quá...」
Cú va chạm đã tạo ra một thứ kỳ quặc nhất trên đời: bản in mặt của một người đeo kính đội đầu gấu Bắc Cực.
「Rốt cuộc là cái gì...」
Tôi vừa chỉnh lại gọng kính bị lệch vừa nhìn xuống chân.
Và rồi,
「──Cái gì, một cái hố?」
Nguyên nhân tạo ra bản in mặt gấu Bắc Cực đeo kính là một cái hố nhỏ đường kính khoảng năm mươi centimet, sâu ba mươi centimet. Xem ra chân tôi (có đệm thịt) đã thụt vào đây một cách ngoạn mục.
「Tại sao lại có thứ này...」
Trông không giống một cái hố tự nhiên chút nào.
Rõ ràng nó được tạo ra bởi một lực tác động từ bên ngoài.
Nhìn quanh, có vô số những cái hố tương tự.
Những cái hố có lẽ do thứ gì đó đào lên, và những ụ tuyết nhỏ có lẽ được tạo ra lúc đó.
「Cái quái gì đây...」
Và rồi, tôi nghĩ ra một điều.
──À phải rồi, gấu hay đào hố dưới đất để cất giữ thức ăn chúng kiếm (săn) được...
「............」
Một tưởng tượng chẳng lành hiện lên trong đầu tôi. Hình như vùng này có gấu ngựa sinh sống...
Ngay lúc đó,
Soạt soạt soạt............
「!」
Tiếng gì đó như đang đào bới, lẫn trong tiếng bão tuyết vọng đến tai tôi.
Mà còn rất gần. Có lẽ ở khoảng cách chưa đầy mười mét.
...Ch-Chẳng lẽ là gấu...?
Tôi bất giác thủ thế.
Nhưng bộ dạng hiện tại của tôi là một con gấu Bắc Cực. Nếu may mắn, khả năng được xem là đồng loại có lẽ cũng ngang với tỷ lệ tăng lãi suất cơ bản của Ngân hàng Nhật Bản dạo gần đây (0.1~0.2%).
「...」
Dù sao thì cũng phải xem xét tình hình đã.
Nếu thật sự là gấu thì phải báo cho chị Hazuki và những người khác, còn nếu không, thì chắc chắn có một sinh vật nào đó──một sinh vật nào đó đang chăm chỉ đào hố trong bão tuyết ở phía bên kia bức màn tuyết này. Dù là gì đi nữa, cũng cần phải xác định danh tính của nó.
「...」
Tôi hạ thấp người, cố gắng không gây ra tiếng động và tiến lại gần hướng có âm thanh.
Một bước, rồi lại một bước.
Tôi thận trọng thu hẹp khoảng cách.
Di chuyển chậm như rùa (à không, là gấu chứ) gần như là bò trườn.
Và cuối cùng, tôi đã đến được nơi có thể nhìn thấy cái bóng đó.
Soạt soạt soạt soạt soạt............
Tiếng đào hố lúc nãy còn rất nhỏ, giờ đã có thể nghe rõ.
「...」
Tôi nheo mắt nhìn. Cái bóng bí ẩn (đoán là gấu) đang đào đất ở khoảng cách chỉ cần nhảy tam cấp là tới.
Trông có vẻ nhỏ hơn tôi tưởng, nhưng vì bão tuyết nên tôi không thể nhìn rõ hình dạng của nó, vẫn chưa thể lơ là cảnh giác.
「...」
Tôi vừa cảnh giác vừa từ từ chiếu đèn pin.
Một vầng sáng tròn nhỏ xé toang màn đêm,
và ở đó──
「...」
「Hộc... hộc...」
Ở đó............ là hình ảnh một tiểu thư (dịu dàng) với vẻ mặt vô cùng khổ sở đang hết mình đào hố trong tuyết.
4
「...」
「Hộc... hộc...」
「............」
「Ơ, ừm, chắc là quanh đây thôi mà... Hộc... hộc...」
「............」
Haruka mải mê đào hố.
Cô ấy dường như không hề nhận ra sự có mặt của tôi ở gần.
「...............Cậu đang làm gì vậy, Haruka...?」
Tôi bất giác lên tiếng,
「Ể? A, vâng, em đang tìm đồ một chút... Ơ, g-gấu-san!?」
Cô ấy biến sắc và hét lên.
「A, ừm, ừm, t-tôi không phải người khả nghi đâu ạ. T-Tôi không làm rơi đồ và cũng không mang theo mật ong, v-với lại...」
「Ể? Không, tôi là... à, a.」
Tôi nhớ ra bộ dạng hiện tại của mình.
Quả thật, hình ảnh tôi (với bộ Douglas) đang bò trên bốn chân, hơi thở gấp gáp và hạ thấp người tiến lại gần, trông không khác gì một con gấu Bắc Cực đang nhắm vào con mồi.
「Àー, không phải, là tôi, tôi đây, Yuuto đây!」
Tôi vội vàng cởi phần mũ trùm đầu ra và để lộ khuôn mặt đeo kính.
「Ể... Yu-Yuuto-san...?」
「Ừ, đúng rồi. Không phải gấu đâu.」
「Yuuto-san...」
Có lẽ cuối cùng cũng nhận ra, Haruka ngồi phịch xuống đất như thể trút được gánh nặng.
Mà tôi có cảm giác cô ấy đã nhầm lẫn con gấu Bắc Cực với một con gấu hiền lành sống trong khu rừng hoa nào đó hay một con gấu tròn trịa màu vàng thích mật ong, nhưng nếu bắt bẻ chuyện đó thì sẽ dài dòng lắm nên tôi quyết định bỏ qua.
Một lúc sau, Haruka rụt rè ngẩng mặt lên,
「Ừm, Yuuto-san, tại sao anh lại ở đây...?」
「Tại sao à, câu đó tôi phải hỏi cậu mới đúng. Tự nhiên biến mất, làm mọi người lo lắng lắm đấy.」
「A...」
Haruka lộ vẻ mặt sực tỉnh.
「Tại sao cậu lại ra ngoài một mình? Lại còn trong cơn bão tuyết thế này nữa...」
「Đ-Đó là...」
Haruka ngập ngừng.
「Cậu có sao không? Tuyết phủ nhiều thế này...」
「A...」
Tôi dùng tay phải có đệm thịt và móng vuốt để phủi tuyết bám trên đầu và áo khoác của cô ấy.
「Chắc cậu lạnh lắm nhỉ? Sao lại để đến mức này...」
「A, ư, ừm, em vẫn ổn ạ. Có lẽ vì sinh năm con cừu nên em khá là chịu lạnh được...」
「...」
Tôi thấy nó chẳng liên quan gì cả. Mà cừu không có lông thì cũng đâu chịu lạnh giỏi đến thế.
Tôi thầm bắt bẻ trong lòng rồi đưa tay phải ra,
「Mà thôi, dù sao thì cậu không sao là tốt rồi. Dù gì cũng về thôi. Chị Hazuki và mọi người cũng ở đằng kia, ai cũng lo lắng cả. Nào──」
「A...」
Nhưng Haruka lại tỏ vẻ hơi do dự trước bàn tay được đưa ra, 「X-Xin lỗi anh, em vẫn chưa thể... trở về được ạ.」
「Ể?」
Cô ấy đã nói như vậy.
Giọng nói tuy nhỏ nhưng chứa đựng một ý chí rõ ràng.
「Không thể về là sao...? Tại sao?」
Chẳng lẽ cô ấy định qua đêm ở đây.
Trước sự khó hiểu của tôi,
「E-Em có một món đồ cần tìm ạ. N-Nó, nó là một thứ rất quan trọng...」
「Vậy à? Thế thì tôi sẽ giúp. Cậu đang tìm gì vậy?」
「A, ư, ừm...」
Nhưng rồi Haruka lại ngập ngừng,
「?」
「N-Nó...」
「Hửm?」
「N-Nó là...」
Cô ấy bối rối một lúc như một đứa trẻ cố giấu đi cây kèn clarinet không thể phát ra các nốt đô, rê, mi, pha, son, la, si.
Cuối cùng, cô ấy như nặn ra từng chữ và nói.
「...Là『Ánh Trăng』ạ...」
「Ể...?」
「...Là『Ánh Trăng』mà Yuuto-san đã tặng em... món đồ em đang tìm ạ.」
「『Ánh Trăng』...」
Một từ bất ngờ khiến tôi lặng đi trong giây lát. 『Ánh Trăng』... Đương nhiên là 『Ánh Trăng』 đó rồi, cái đã biến thành hình dạng dây chuyền. Tìm món đồ đó nghĩa là sao?
Trước sự bối rối của tôi,
「............Em nhận ra chuyện đó ngay sau khi từ『Suối Nước Nóng Niết Bàn Thiên Không』về lại lữ quán.」
Haruka bắt đầu kể một cách rời rạc.
「Khi về đến phòng và đang thay đồ, em mới nhận ra. Sợi dây chuyền đã bị đứt, và『Ánh Trăng』lẽ ra phải ở đó đã biến mất... Em đã tìm ngay lập tức. Nhưng không thấy ở đâu cả... Em hiểu rằng, chắc là lúc đó, lúc em bị ngã trên đường về từ suối nước nóng, nó đã gặp vấn đề gì đó. Ngoài lúc đó ra, em không thể nghĩ đến tình huống nào khác...」
「...」
Là sự cố hạt dẻ đó sao...
「Vì vậy, em đã quyết định đi thẳng đến ngọn núi. Nhờ cái cây khô suýt va vào lúc đó mà em đã đoán được vị trí gần đúng, và em nghĩ nếu không nhanh lên thì nó sẽ bị tuyết vùi mất... Nhưng em vẫn chưa tìm thấy...」
...Thì ra là vậy, tôi dần dần hiểu ra tình hình.
Tóm lại, Haruka đã làm rơi『Ánh Trăng』, và để tìm lại nó, cô ấy đã mất công mất sức một mình đến tận đây ư...? Nhưng nếu vậy thì──
「Nếu vậy thì cậu cứ nói với tôi là được mà... với lại cũng đâu cần phải cố đến mức này để tìm...」
Đáng lẽ có nhiều cách khác, như là mọi người cùng nhau tìm.
Nhưng Haruka lại lắc đầu nguầy nguậy,
「Đây là chuyện xảy ra do sự bất cẩn của em. Em không thể vì chuyện như vậy mà làm phiền mọi người được. Hạt giống mình tự gieo thì mình phải tự gặt lấy ạ...」
「Nhưng mà──」
「V-Với lại...」
「?」
「V-Với lại... đây là『Ánh Trăng』quý giá mà Yuuto-san đã tặng em. Là món quà đầu tiên mà một người con trai không phải gia đình tặng cho em. Vì vậy, em nhất định... muốn tự mình tìm thấy nó.」
「Ể...」
「Em xin lỗi... Em biết là mình ích kỷ. Nhưng đối với em, đây là một việc rất quan trọng...」
Cô ấy nắm chặt hai tay trước ngực và ngước nhìn tôi.
「...Xin lỗi anh. Vì vậy em chưa thể về được. Cho đến khi tìm thấy『Ánh Trăng』...」
「Haruka...」
Nói rồi, Haruka lại bắt đầu đào bới nền đất phủ đầy tuyết.
Đôi bàn tay nhỏ bé như lá phong đỏ, không đeo cả găng tay.
Bằng đôi tay đã đỏ ửng vì lạnh, cô ấy hết mình gạt đi lớp tuyết trước mặt.
「Nó phải ở quanh đây thôi ạ. Em biết chắc điều đó...」
「...」
Soạt soạt soạt...
「Nơi em trượt chân là ở đó, còn cái cây em suýt va vào thì ở đây, nên...」
「...」
Soạt soạt soạt...
Trong bóng tối, âm thanh hòa lẫn với tiếng bão tuyết vang lên.
Cùng với đó, những cái hố nhỏ giống như tôi đã thấy lúc nãy lần lượt được tạo ra.
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái...
Nhưng『Ánh Trăng』vẫn không xuất hiện.
Chỉ có tuyết trắng tinh và những cành cây, lá khô lẫn trong đó.
「...」
Dần dần, vẻ mặt của Haruka bắt đầu lộ ra sự sốt ruột.
Một vẻ mặt phức tạp, pha trộn giữa sốt ruột và bất lực.
Và rồi,
「Em... phải làm sao đây...」
Một giọng nói như nặn ra từ cổ họng Haruka.
「Cứ thế này thì em không còn mặt mũi nào nhìn Yuuto-san nữa... không biết giấu mặt vào đâu...」
「Haruka...」
「Để xảy ra chuyện thế này mà không nhận ra ngay đã là bất cẩn rồi... Lại còn không thể làm gì để khắc phục nữa...」
Trong mắt cô ấy, những giọt lệ lấp lánh chực trào.
Tôi không biết phải làm gì.
Cũng không biết phải giúp cô ấy thế nào.
Tất cả những gì tôi có thể làm là đứng lặng bên cạnh... thậm chí còn không biết nên nói lời gì.
「...N-Nhưng không được, chắc chắn nó phải ở đây. Nếu bỏ cuộc lúc này...」
Soạt soạt soạt...
「Nếu bỏ cuộc... thì mọi thứ sẽ kết thúc...」
Soạt soạt soạt...
「Haruka, đủ rồi...」
「...」
Soạt soạt soạt...
「Đủ rồi... Cứ tiếp tục như vậy thì tay của Haruka sẽ...!」
Tôi không thể để đôi tay quý giá dùng để chơi dương cầm của cô ấy bị hành hạ thêm nữa.
Không thể chịu đựng được nữa, tôi lao tới và vòng tay ra sau lưng Haruka như thể muốn ôm lấy cô ấy. Đúng lúc đó.
「............Xin người, hãy nghe con...」
「Ể...」
「............Thần linh ơi, xin người... chiếc nhẫn đó,『Ánh Trăng』đó... thật sự, thật sự là một thứ rất quý giá...」
「...」
「...Vì vậy... vì vậy xin người... hãy cho con tìm thấy nó... hãy cho con lấy lại nó... con xin người──!...」
Haruka nhắm nghiền mắt lại như thể đang cầu khẩn.
Từ khóe đôi mắt đẹp của cô ấy, một giọt sáng lấp lánh rơi xuống mặt tuyết.
Giọt nước mắt trong suốt rơi xuống làm tan chảy một chút tuyết, để lộ ra hình dạng của vật đang bị chôn vùi bên trong.
Và thứ đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo ở đó là──
「Ánh... trăng...」
「Ể...?」
Haruka thì thầm.
Thứ đang tỏa ánh sáng xanh lam nhạt trong lớp tuyết tan chảy vì một giọt nước mắt.
Đó không thể nhầm lẫn được... chính là『Ánh Trăng』nhỏ bé có đường kính khoảng hai centimet.
「A...」
Haruka đưa hai tay lên che miệng với vẻ mặt không thể tin được.
Rồi, cô ấy cẩn thận gạt tuyết đi như thể đang khai quật hóa thạch,
bằng một động tác nhẹ nhàng như đang cầm một vật dễ vỡ, cô ấy nhặt『Ánh Trăng』lên từ trong tuyết,
「A, có rồi... có rồi ạ... cuối cùng thì... may quá...」
Cô ấy nắm chặt nó trong hai lòng bàn tay, và ôm vào lòng như thể đang bao bọc lấy nó.
Đó là một vẻ mặt giống như một nàng công chúa tìm thấy kho báu.
「Yu-Yuuto-san, em tìm thấy rồi... Món quà... quý giá, rất quý giá mà Yuuto-san đã tặng em,『Ánh Trăng』...」
Với một khuôn mặt nửa khóc nửa cười, Haruka quay lại nhìn tôi, trông thực sự rất vui mừng.
「Em sẽ không bao giờ rời xa nó nữa đâu... Em sẽ luôn mang nó bên mình mọi lúc mọi nơi. Từ chào buổi sáng đến chúc ngủ ngon, em sẽ sống cùng『Ánh Trăng』này mãi mãi...」
「Ừ, tốt quá rồi nhỉ.」
「V-Vâng ạ!」
Cô ấy gật đầu lia lịa với một khí thế như đuôi của một chú cún con đang mừng rỡ.
Hình ảnh đó vô cùng đáng yêu, và cũng thật kiên cường đến mức khiến tôi phải ngỡ ngàng...
「............」
Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh đó... tôi lại vô cùng muốn ôm lấy Haruka.
Haruka, người đã không quản ngại đôi tay mình đỏ ửng mà tiếp tục đào trong tuyết lạnh.
Haruka, người đã coi trọng『Ánh Trăng』mà tôi tặng đến mức như vậy.
Điều đó khiến tôi cảm thấy cô ấy đáng yêu vô cùng.
Không, trong bộ dạng Douglas này thì trông tôi chỉ như một con gấu đói trước kỳ ngủ đông đang tấn công người khác vì thèm ăn mà thôi, nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé đó.
「Haruka...」
Tôi bước về phía trước một bước.
「Yuuto-san...?」
「Haruka, tôi...」
Tôi vừa định vươn đôi tay có đệm thịt ra thì,
「Oái!?」
Lớp tuyết dưới chân tôi đột nhiên sụt xuống.
「Yu-Yuuto-san!?」
「...!?」
Vì trời tối nên tôi không nhìn rõ, nhưng xem ra ngay bên cạnh tôi là một vách đá.
Trông không cao lắm, nhưng nếu rơi xuống thì chắc cũng khá đau.
Vì vậy,
「Hự...!?」
Tôi dồn sức vào hông và trụ lại.
Nhờ tận dụng cả đệm thịt và móng vuốt có tác dụng chống trượt mà tôi đã đứng vững được,
「A──kya, kyaa!」
「Haruka!?」
Lần này, Haruka, người đang vươn tay ra để cứu tôi, lại mất thăng bằng và nghiêng người về phía vách đá.
「Khự──!」
Tôi vươn tay ra.
Nhưng bàn tay có đệm thịt và lông chỉ vô ích cắt vào không khí,
kết quả là,
「Owa...!?」
「Kya, kyaa!」
Cứ thế, hai chúng tôi quấn lấy nhau và lăn xuống con dốc phủ đầy tuyết.
「Đ-Đau quá...」
「A-Anh có sao không, Yuuto-san!」
Giọng nói lo lắng của Haruka vọng xuống từ phía trên người tôi.
「A, ừ, tạm ổn...」
Tôi vừa trả lời vừa ngồi dậy.
Nhờ lớp lông dày có khả năng chống va đập tuyệt vời của bộ Douglas mà tôi gần như không bị thương gì.
「Haruka mới là người có sao không? Có bị thương ở đâu không...?」
「A, em không sao ạ. Tại vì, Yuuto-san đã che cho em...」
「Vậy à...」
Thế thì tạm thời yên tâm rồi.
Nếu Haruka mà bị thương thì tôi sẽ áy náy đến mức không dám ngẩng mặt ra khỏi bộ Douglas mất.
Tuy nhiên──
「Leo lên đây có vẻ khó đây...」
Tôi ngước nhìn vách đá vừa rơi xuống và bất giác lẩm bẩm.
Một con dốc cao hai mươi mét, dốc khoảng bốn mươi lăm độ.
Tuyết không có thì còn đỡ, chứ trong tình hình này, phải nói là gần như không thể quay trở lại con đường phía trên từ đây.
「……Có vẻ như chúng ta nên đi đường khác. Tuy không chắc lắm, nhưng hướng kia là nhà trọ, nên có lẽ nếu vòng qua lối này thì sẽ ổn thôi. Đến được đó chắc là có thể hội ngộ với cả bọn Hazuki-san nữa.」
「E-Em xin lỗi…」
「Không, là lỗi của anh. Mà nói đúng hơn thì cũng tại anh trượt chân…」
Nói toạc ra thì là do tôi đã ôm một suy nghĩ có phần tà đạo, nhưng mà, thôi thì cứ cho qua chuyện đó ở đây vậy.
「Dù sao thì cứ đi tiếp đã. Cứ đứng yên một chỗ thế này chỉ càng thêm lạnh thôi.」
「A, vâng.」
Nói rồi, tôi cùng Haruka bắt đầu đi vào con đường (hay đúng hơn là một nơi trông giống con đường) ngay bên cạnh.
Chà, dù không phải đường chính quy nhưng chắc cũng sẽ ổn thôi──Tôi đã nghĩ đơn giản như vậy, nhưng…
Chẳng bao lâu sau, tôi đã phải nhận ra rằng sự kết hợp giữa màn đêm và bão tuyết không hề ngọt ngào như món bánh castella đào đặc sản Nagasaki.
Mười phút sau.
「…Lạ thật. Đáng lẽ phải là hướng này chứ nhỉ.」
「Hay là mình rẽ phải ở kia ạ? Em có thấy cáp treo ở đó…」
「Hừm…」
Đó là cuộc đối thoại giữa chúng tôi.
「…Hay là vẫn đi thẳng ở đây nhỉ? Không, hay là hơi sang trái một chút…」
「Ơ, ừm, em nghĩ có lẽ là cảm giác đó ạ…」
「Hừm…」
Theo kế hoạch thì chỉ cần đi thêm một chút là sẽ thấy ngay con đường quay trở lại vách đá, vậy mà mãi chẳng thấy bóng dáng con đường đó đâu cả.
Không những thế,
「…Sao mình có cảm giác đường càng lúc càng hiểm trở nhỉ, hay chỉ là do mình tưởng tượng thôi…?」
「K-Không ạ, em cũng nghĩ vậy…」
「Mà cây cối cũng có vẻ nhiều lên nữa chứ…」
「V-Vâng ạ…」
「…」
「…」
「Chẳng lẽ nào đây là…」
Chúng tôi nhìn nhau.
Có lẽ cùng một lúc, trong đầu cả hai đã hiện lên một từ.
Đó là──
「Chẳng lẽ chúng ta… sắp gặp nạn rồi sao…?」
5
Xung quanh là một màu trắng xóa.
Nhìn phải, nhìn trái, nhìn lên, nhìn xuống, tiện thể nhìn chéo sáu mươi lăm độ cũng chỉ thấy một biển màu trắng mênh mông.
Thứ khác có thể nhìn thấy chỉ là vài cái cây khô đứng rải rác đây đó.
Tình hình đang dần trở nên tồi tệ hơn cả lúc trước.
Sau khi nhận ra khả năng gặp nạn, chúng tôi đã cố gắng tìm đường quay lại lộ trình chính quy bằng cách đi bộ không ngừng.
Thế nhưng, càng đi chúng tôi lại càng không biết mình đang ở đâu…
Càng bước, cảnh vật xung quanh lại càng thay đổi…
Ngay cả chiếc cáp treo lúc nãy còn thấy được, giờ cũng đã không còn tăm hơi.
「…」
「…」
Vù vù vù vù vù! Tuyết và gió quất vào mặt.
Một bức màn trắng xóa che phủ tầm nhìn.
Có lẽ thay vì nói là *sắp* gặp nạn, nói chúng tôi đang trong quá trình *gặp nạn* thì đúng hơn.
「Em ổn không, Haruka?」
「A, v-vâng.」
Tôi lên tiếng hỏi Haruka bên cạnh.
Dù cô ấy mỉm cười đáp lại lời tôi, nhưng cơ thể lại đang run lên bần bật. Nghĩ lại thì trang phục của Haruka chỉ là thường phục khoác thêm áo choàng. Dưới chân cũng là đôi bốt bình thường chứ không phải loại chuyên dụng cho núi tuyết. Quần áo bị ướt sẽ dễ bị mất nhiệt hơn, nên việc cô ấy kiệt sức hơn tôi, người đang mặc bộ Douglas chống lạnh cấp một, cũng không có gì lạ.
…Tình hình này có lẽ gay go thật rồi…
Cứ đi lang thang vô định thế này, tôi thì không sao nhưng Haruka sẽ gục mất. Phải tìm được một con đường tử tế hoặc một nơi nào đó để nghỉ ngơi mới được…
Nhưng cả hai việc đó đều không thể giải quyết ngay lập tức.
Vì vậy, ưu tiên hàng đầu lúc này là cơ thể của Haruka.
「Haruka, cái này…」
「Vâng?」
「Em mặc cái này vào đi. Chắc sẽ ấm hơn một chút đấy──」
Tôi định cởi chiếc Douglas ra và đưa cho cô ấy thì,
「──Hử?」
Bất chợt, có thứ gì đó lọt vào tầm mắt tôi.
Một thứ trông giống như một tòa nhà lờ mờ ở phía xa.
「Này Haruka, cái kia là…」
「Ể?」
「Có phải là căn nhà gỗ trên núi không? Kia kìa, bên cạnh cái cây đó.」
Trong ánh đèn pin, một hình bóng đen mờ ảo hiện ra.
Nó trông giống như một căn nhà gỗ nhỏ được xây giữa những hàng cây.
「A, v-vâng. Em nghĩ đó là một căn nhà nhỏ.」
「Ồ, đúng vậy thật nhỉ?」
Xem ra đó không phải là ảo giác mà chỉ mình tôi thấy do tuyết bám vào kính.
「Đi thử xem sao. Mấy chỗ như vậy thường có sẵn thiết bị cho người gặp nạn. Có thể chúng ta sẽ nghỉ ngơi được.」
「V-vâng!」
Tôi nắm tay Haruka và bắt đầu chạy bước nhỏ.
Tôi có cảm giác như vừa nhìn thấy một chút ánh sáng hy vọng.
Bên trong căn nhà gỗ, đương nhiên, tối om.
Một không gian lạnh lẽo, tối đen như mực, không có điện đóm gì cả.
Vì vậy, trước tiên tôi dùng đèn pin soi xung quanh tìm kiếm thứ gì đó có thể thắp sáng.
Lần mò trong bóng tối, tôi nhanh chóng tìm thấy một thứ trông như đèn bão và một can dầu hỏa bằng nhôm.
「Yuuto-san, cái này…」
「À, có cái này thì──Làm thế này… được rồi.」
「Oa, sáng quá…」
Haruka thốt lên khi nhìn thấy ánh sáng của chiếc đèn lồng chiếu ra một vòng tròn mờ ảo.
Bên trong căn nhà là một không gian rộng khoảng mười tấm chiếu tatami.
Hay nói đúng hơn là một căn phòng nhỏ trải chiếu tatami, có thêm cả đệm ngồi và chăn. Giữa phòng còn có một cái lò sưởi cũ.
「Ừm, đây là…?」
Haruka đặt ngón tay lên miệng, một dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu cô ấy.
「Hử, là lò sưởi mà? Sao vậy?」
Đó là loại lò sưởi kiểu cũ có nhiều ống gắn vào, hay thấy trong các lớp học tiểu học và trung học ngày xưa.
Haruka gật đầu lia lịa,
「A, đây là lò sưởi ạ. Lần đầu em thấy đấy. Trông ngầu ghê♪」
「…」
Xem ra tiểu thư đây là lần đầu tiên nhìn thấy lò sưởi.
「Hình dạng nó phức tạp ghê… Không có cả ổ cắm nữa, không biết dùng thế nào nhỉ? Đổ dầu vào rồi đốt lên ạ?」
「…………」
Lại còn nói mấy câu có phần nguy hiểm nữa chứ.
「Không phải thế, cái này là…」
「?」
Nói bằng miệng thì lâu, làm luôn cho nhanh. Tôi dùng chiếc bơm đơn giản đi kèm với can để đổ dầu vào lò, rồi nhấn công tắc đánh lửa. Cùng với tiếng động cơ ì ạch, lò sưởi bắt đầu hoạt động, và chẳng mấy chốc, những ngọn lửa nhỏ bắt đầu xuất hiện bên trong.
「A, thì ra là dùng như thế này ạ? Trông giống như lò phản ứng năng lượng của một con robot khổng lồ…」
Haruka say sưa ngắm nhìn ngọn lửa đang bùng cháy.
Chà, ai có cảm nhận thế nào thì tùy…
「…」
Dù sao thì.
Tuy đã có lò sưởi để sưởi ấm, nhưng vấn đề vẫn còn chồng chất.
Quan trọng nhất là do bị bão tuyết vùi dập trên đường đến đây, cả người tôi ướt sũng, nhiệt độ cơ thể cũng đã xuống thấp như tượng sáp ở Bảo tàng tượng sáp Tháp Tokyo. Nếu không làm gì đó ngay, tôi có thể bị cảm lạnh và gặp đủ thứ vấn đề về sức khỏe. Haruka lúc nãy cũng vừa hắt xì một tiếng "hắt xìu" nho nhỏ.
「…」
Tôi suy nghĩ.
Quần áo ướt sũng.
Cơ thể lạnh cóng vì điều đó.
Để giải quyết những vấn đề này, tôi phải làm gì đây──
「…………」
Chỉ có một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi.
Một phương pháp truyền thống (?) từ xa xưa, một cách làm mang tính "phép trừ" chứ không phải "phép cộng", có thể thực hiện được dù không có nhiều đồ đạc.
Dù có hơi ngần ngại khi nói ra… nhưng trên thực tế, đó là một cách cực kỳ hiệu quả để phá vỡ tình thế hiện tại.
「…………」
──Đành phải làm thôi, sao…
Khả năng cao là chúng tôi sẽ phải ở lại đây cho đến sáng, nên không thể cứ để tình trạng này tiếp diễn.
Tôi đứng dậy với vẻ quyết tâm,
hướng về phía Haruka vẫn đang giơ tay về phía lò sưởi với đôi mắt lấp lánh,
「──Haruka.」
「Vâng?」
「Haruka──Cởi đồ ra đi!」
Tôi nói thẳng vào mặt cô ấy.
「Ể?」
Mặt Haruka đỏ bừng lên như quả mơ ngâm tía tô Kishu Nankou loại hảo hạng ủ mười năm.
「Ể, ể? A, ừm, c-chuyện đó là sao ạ…」
「Đúng như lời anh nói. Có lẽ em sẽ hơi, à không, sẽ rất ngại, nhưng đây là cách tốt nhất bây giờ. Nên làm ơn đi, hãy tin anh và cởi đồ ra!」
Tôi vừa nói vừa tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt Haruka.
「Ể, ể, ừm, ừm…」
Trước đề nghị đó, ban đầu Haruka cứ bồn chồn, lúng túng, vẻ mặt thay đổi liên tục,
「Ể, ể, v-vậy, ừm… C-cởi ra nghĩa là cởi bỏ quần áo khỏi người phải không ạ? C-cởi ra và cứ như vậy… Q-quả thật có chút ngại ngùng… n-n-nhưng, n-nếu Yuuto-san đã nhất quyết muốn như vậy thì em không từ chối đâu ạ…」
Nhưng cuối cùng, như thể đã giác ngộ được điều gì đó, cô ấy đặt tay lên ngực và ngượng ngùng đáp.
「…」
Đến lúc này, tôi cảm thấy có gì đó sai sai trong việc giao tiếp giữa chúng tôi.
Một sự khác biệt cơ bản về nhận thức, một sự vênh nhau chí mạng.
「À… Haruka. Nói trước để em biết, không phải anh đề nghị chuyện này vì sở thích cá nhân đâu nhé.」
「Ể!?」
「Để làm ấm cơ thể đang lạnh và làm khô quần áo ướt thì chỉ có cách này thôi, nói cách khác thì đây là một biện pháp sơ tán khẩn cấp…」
「A…」
Gương mặt đỏ bừng của Haruka thoáng chốc trở lại bình thường, rồi lại đỏ lên hơn cả lúc trước.
「──A, v-vâng, đúng vậy ạ. Vì tuyết nên quần áo đã ướt hết cả rồi, cứ thế này thì thân nhiệt sẽ giảm mất. Q-quả thật nếu cứ mặc thì không thể làm khô quần áo được…」
Cô ấy lắc đầu lia lịa,
「E-em hiểu rồi. E-em sẽ làm theo lời Yuuto-san.」
「V-vậy sao…」
「…」
「…」
「Ơ, ừm…」
「Hử, à, à, xin lỗi! Anh sẽ làm tấm che ngay đây.」
Tạm thời, tôi dùng sợi dây và tấm chăn có sẵn trong căn nhà để làm một vách ngăn, tạo ra hai không gian thay đồ đơn giản cho hai người.
「V-vậy thì…」
「À, ừ, lát nữa gặp lại nhé.」
Chúng tôi nói với nhau như vậy rồi mỗi người đi vào không gian của mình.
Và rồi thời gian thay đồ bắt đầu (à mà không, chỉ cởi ra chứ không thay, nên nói chính xác là thời gian cởi đồ).
Tôi cũng bắt đầu cởi quần áo ướt để giữ ấm, nhưng…
「…」
Soạt… soạt…
Những âm thanh như vậy vọng lại từ phía bên kia vách ngăn.
Âm thanh sột soạt của vải vóc, hay đúng hơn là chẳng thể nào khác ngoài tiếng sột soạt của vải vóc.
Và song song với đó, trên sợi dây làm vách ngăn, từng chiếc áo, chiếc quần còn ướt sũng, nhỏ giọt (?), được vắt lên──
「…………」
…
…………
…………………Hừm.
Thật tình là không thể bình tĩnh nổi…
Cảm giác cứ như một con dơi ăn quả mặt ngựa bị bắt phải "chờ" trong khi trước mặt là quả chuối yêu thích của nó.
Không, đây không phải lần đầu tôi gặp tình huống thế này. Gần đây nhất là ở nhà nghỉ ven biển trong chuyến đi lễ đầu năm, tình cảnh cũng tương tự, và lần đó cũng đủ giật gân rồi… Nhưng lúc đó khoảng cách giữa chúng tôi xa hơn một chút, và dù Haruka có cởi bộ kimono ra thì nó cũng sẽ quay trở lại với cơ thể cô ấy.
Nhưng bây giờ thì khác.
Quần áo được cởi ra sẽ bị cách ly để phơi khô, kết quả là số lượng quần áo che thân Haruka đang giảm dần theo từng giây. Hơn nữa, thỉnh thoảng tôi lại thoáng thấy hoặc không thấy được đôi chân của cô ấy từ dưới tấm vách ngăn tạm bợ… Nghĩ đến đó, cảm giác căng thẳng (?) đã khác hẳn──à không, khác cả một trời một vực.
Quãng thời gian thay đồ đầy kích thích này.
Bảo tôi phải bình tĩnh và lặng lẽ quan sát như một vị Phật đã giác ngộ thì thật là chuyện không tưởng.
Chẳng bao lâu, tất cả quần áo đã được vắt lên vách ngăn.
「X-xin lỗi đã để anh chờ, Yuuto-san…」
Haruka e dè xuất hiện từ phía bên kia.
Trên người cô ấy, đương nhiên là không có một mảnh vải… chỉ có một tấm chăn được quấn quanh người một cách kín đáo như một chiếc khăn tắm.
「Ồ…」
Tôi bất giác không nói nên lời.
Làn da trắng ngần thấp thoáng sau những kẽ hở của tấm chăn.
Đôi mắt ươn ướt ngước nhìn tôi cùng mái tóc hơi ẩm.
Sức tấn công khủng khiếp đó không ngừng trêu ngươi trái tim trong trắng đầy nhựa sống tuổi mười bảy của một nam sinh trung học khỏe mạnh như thể đang dùng một nhành cỏ đuôi mèo màu hồng… tôi cảm thấy một cú sốc như thể bị ai đó dùng xà beng đập thẳng vào não. Chết rồi, cái này gần như có thể gọi là vũ khí tối thượng rồi…
Nhân tiện, tôi cũng đã cởi hết quần áo ướt nên tình trạng cũng tương tự, nhưng chuyện đó giờ chẳng quan trọng nữa.
Tôi cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập thình thịch thình thịch như một dàn trống bị một tay trống đang lên high nện vào.
「À, à, tiếp theo là vào trong chiếc Douglas…」
Tôi định mở miệng để nói bước tiếp theo.
Vì sức khỏe của chính tôi, và vì sự bình yên cho trái tim tôi, tôi muốn Haruka nhanh chóng chui vào trong chăn hoặc trong chiếc Douglas để giữ ấm cơ thể.
Nhưng Haruka,
「A, v-vâng, em biết rồi.」
「Ể?」
「V-việc tiếp theo phải làm trong tình huống này, phải không ạ? Ừm, ừm…」
Cô ấy tự mình bước lên nửa bước, bắt đầu nói,
「V-vậy, ừm, trong những lúc thế này, chúng ta nên ôm sát vào nhau để chia sẻ thân nhiệt cho nhau, phải không ạ? Y-Yuuto-san và em… E-em biết mà!」
「Hả!?」
Cô ấy đột nhiên nói ra một điều kinh khủng như vậy.
「K-không sao đâu ạ. D-dù có hơi xấu hổ, nhưng nếu là với Yuuto-san thì… V-với lại đây là cách giải quyết hiệu quả nhất khi bị hạ thân nhiệt trên núi mùa đông, đúng không ạ? Để sưởi ấm cơ thể một người thì thân nhiệt của một người khác là hiệu quả nhất… T-trước chuyến đi, em đã được Hazuki-san dạy như vậy ạ…」
「…」
Nhắc mới nhớ, cô hầu gái trưởng ít nói đó, hôm kia khi đi trên đường núi cũng có nói những điều tương tự. Nhưng mà cô ấy đã dạy Haruka những gì thế này…
Trong khi tôi đang hơi dao động và thầm thở dài,
「V-vậy nên không sao đâu ạ. Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. T-tất cả đã sẵn sàng ạ!」
「Ể? À, không.」
Dù cô ấy có nói tất cả đã sẵn sàng đi nữa…
Tôi lại thấy vô cùng khó xử.
Chỉ là, tôi cũng từng nghe nói rằng trong những trường hợp như thế này (gặp nạn trên núi mùa đông), việc chia sẻ thân nhiệt thực sự có hiệu quả. Thôi thì, cũng có chăn rồi, mà quan trọng nhất là Haruka đã nói ổn, nên nếu chỉ là cùng nhau vào trong chiếc Douglas… có lẽ cũng được… chăng?
Tôi liếc nhìn Haruka.
「…(nhìn, nhìn chằm chằm~)」
Đó là đôi mắt của một chú chồn sương con hoàn toàn tin tưởng vào chủ nhân.
Một đôi mắt không hề nghi ngờ gì về việc sắp xảy ra.
…Đành chịu thôi.
Đến nước này──đành phải quyết tâm vậy.
「──A-anh hiểu rồi.」
「Ể?」
「V-vậy thì, vào cùng nhau nhé?」
「A, v-vâng.」
Nghe lời tôi, Haruka rụt rè ngồi xuống,
「T-tuy em còn nhiều thiếu sót, n-nhưng mong anh chiếu cố…」
Cô ấy vừa chắp ba ngón tay xuống đất vừa cúi đầu.
「À, à, anh cũng vậy, mong em chiếu cố.」
「V-vâng.」
Sau màn đối đáp có gì đó sai sai,
cả hai cùng chui vào trong chiếc Douglas──
「…」
「…」
Là một sự im lặng.
「…」
「…」
Bên trong chiếc Douglas là một sự im lặng có phần xa cách và ngượng ngùng.
Không có cuộc trò chuyện nào, cả hai chỉ để ý đến vị trí của nhau, thỉnh thoảng lại liếc nhìn mặt nhau rồi trao đổi những câu như 「A, ơ, ừm…」, 「À, kh-không…」.
「…」
「…」
Tình huống tương tự như khi tôi và Shiina ở riêng trong suối nước nóng ngày hôm qua, nhưng lại có gì đó khác biệt, và sự căng thẳng còn lớn hơn gấp nhiều lần.
Chà, hoàn cảnh là thế (hai người ở riêng trong căn nhà gỗ trên núi ban đêm trong tình trạng như lúc mới sinh. À mà, cách diễn đạt này nghe dâm quá…), nên bảo không căng thẳng cũng là chuyện không thể. Nhưng tôi có cảm giác như nghe được nhịp tim của Haruka từ phía bên kia tấm chăn mỏng đang dính sát vào người, hay đúng hơn là nhịp tim của tôi đang truyền thẳng sang cô ấy…
「…」
「…」
Bên ngoài, bão tuyết vẫn đang gào thét dữ dội như kẻ thù không đội trời chung, và những cơn gió lùa qua khe hở thỉnh thoảng lại làm ánh đèn bão chập chờn.
「…」
…Uầy, phải làm gì bây giờ?
Cứ thế này, trái tim tôi, vốn đang hoạt động tích cực hơn lúc nãy như một tay trống, sẽ văng ra khỏi lồng ngực mất.
Sự căng thẳng đã sắp đạt đến giới hạn rồi.
Dù có là quỷ hiện ra hay con rắn bạch tạng may mắn của Iwakuni xuất hiện, tôi cũng phải làm gì đó với tình huống này…
──Được rồi.
Tôi đã quyết định.
Để phá vỡ tình hình hiện tại, tôi định hỏi cô ấy về loài cá biển sâu yêu thích để khơi mào câu chuyện.
Và, đúng lúc đó,
Soạt soạt soạt soạt…
「…」
「…」
Một âm thanh dễ thương như tiếng kêu của một chú chim kiwi Úc non vang lên bên trong chiếc Douglas.
Âm thanh đó dễ thương đến nỗi trong giây lát tôi không nhận ra đó là tiếng gì.
Nguồn phát ra âm thanh đó là──
「X-x-xin lỗi ạ…」
Haruka nói với một giọng lí nhí.
「À, ừm, vì căng thẳng quá nên bụng em nó kêu ạ…」
「À…」
Nhắc mới nhớ, từ bữa trưa đến giờ chúng tôi chưa ăn gì cả. Cơ thể réo gọi vì đói cũng không có gì lạ. Mà hóa ra Haruka cũng căng thẳng à──
Đúng lúc đó, tôi nhớ ra một chuyện.
「Ồ, nói mới nhớ, hình như…」
「Ể?」
「Ở đây có cái đó…」
Tôi thò tay vào túi của chiếc Douglas.
Đúng như dự đoán, ở đó có một túi nhỏ đựng những viên đậu ngào đường Hokkaido nhiều màu sắc.
「Đậu ngào đường đây. Anh được Hazuki-san cho vào ngày đầu tiên đến nhà trọ.」
「Oa…」
Haruka khẽ thốt lên.
「Em ăn không? Nó ngọt nên sẽ giúp em đỡ mệt đấy.」
「A, vâng ạ!」
Nhờ đó, bầu không khí có phần kỳ quặc đã trở lại bình thường.
Chúng tôi vừa ăn đậu ngào đường vừa trò chuyện rôm rả về những chuyện không đâu.
「Thế rồi nhé, lúc đó con Gamera nhà anh vừa trượt vừa xoay ngang năm vòng…」
「Oa, vậy ạ? Hi hi.」
「Nhân tiện, Haruka thích loài cá nào trong số các loài cá biển sâu? Anh thì thấy mấy con phát sáng như Gaussia rất ngầu…」
「A, vâng. Em thì thích cá nhám voi ạ. Cái miệng to của nó dễ thương lắm…」
Chuyện về con rùa tai đỏ tôi đang nuôi, rồi về loài cá biển sâu yêu thích, đủ thứ chuyện.
Bầu không khí hòa nhã như thường lệ.
Sau một hồi trò chuyện vu vơ như vậy,
「──Ừm, Yuuto-san.」
「Hử?」
「Ừm… trong lúc thế này, em hỏi một chuyện hơi lạ có được không ạ?」
「Hử?」
Haruka đột nhiên trở nên nghiêm túc và nói như vậy.
「Là một chuyện rất lạ, và, có lẽ không phù hợp với hoàn cảnh này…」
「Không sao đâu. Chuyện gì vậy?」
Dù nói là lạ, nhưng vì là Haruka nói, nên chắc cũng không phải là những câu như 「Này này anh trai, anh trai thích bộ đồng phục chị gái vừa cởi ra hay chị gái vừa cởi bộ đồng phục ra hơn nào~♪」 hay 「Cho em biết nơi sản xuất nấm đùi gà yêu thích của Yuu-kun đi~,お願い~♪ của chị gái nè♪」.
Vì vậy, tôi gật đầu một cách thoải mái.
Thế nhưng, Haruka lại nói,
「Ừm… Yuuto-san, có đang hẹn hò với ai không ạ?」
「!?」
Cô ấy tung ra một cú đấm xoáy thẳng vào tim tôi.
Đó là câu hỏi gần như giống hệt câu mà Shiina đã hỏi.
Nhưng vì người hỏi là Haruka, một người có thể nói là khá ngây thơ, hay thậm chí là ngốc nghếch trong những chuyện thế này, nên ý nghĩa chứa đựng trong lời nói đó lại khác đi rất nhiều. K-không, Haruka, tại sao em lại hỏi chuyện đó…?
Trong lúc tôi đang cực kỳ bối rối,
「A, v-vậy, ừm, không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu ạ. Chỉ là cách đây không lâu em có nghe một câu chuyện tương tự nên hơi tò mò thôi…」
「Ể…?」
「Em không hiểu rõ lắm… Hẹn hò, hay là thích… rốt cuộc là những thứ như thế nào ạ…?」
Cô ấy vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tôi.
Chẳng lẽ em ấy đang nói về cuộc trò chuyện trong suối nước nóng hôm qua sao…?
Chuyện mà Sawamura-san rất hứng thú trong khi đang thực hiện những hành động giao tiếp cơ thể táo bạo.
Nhắc mới nhớ, lúc đó vì sự xuất hiện của Hazuki-san với chiếc chậu tắm mà mọi chuyện cuối cùng trở nên mơ hồ… Không biết Haruka nghĩ gì về chuyện đó.
Haruka tiếp tục.
「Ừm, em nghĩ là em hiểu ý nghĩa của từ hẹn hò. Là khi một người đàn ông và một người phụ nữ có mối quan hệ thân mật với nhau phải không ạ? Chẳng hạn như cùng nhau viết nhật ký trao đổi…」
「…」
…Tôi có cảm giác là em ấy chưa hiểu rõ lắm thì phải.
「Em hiểu ý nghĩa của những từ đó… không, em đã nghĩ là mình hiểu. Tức là hiểu về mặt lý thuyết… Nhưng khi nó trở thành một tình huống liên quan đến bản thân, em lại hoàn toàn không hiểu gì cả…」
「?」
Vậy là sao?
Sau đó, như thể đã lấy hết can đảm, Haruka ngẩng phắt mặt lên,
「E-em đã bị Sawamura-san nói. R-rằng, c-chẳng phải, l-là, e-em, đang thích Yuuto-san sao…」
「!」
Cô ấy vừa nói vừa siết chặt hai tay.
「Q-quả thật là em thích Yuuto-san. Ở bên cạnh anh, em thấy rất vui và tâm hồn thật bình yên… em lúc nào cũng muốn ở bên anh. Nhưng em có cảm giác những gì Sawamura-san nói lại có gì đó khác…」
「Ể, không…」
Nói là khác thì có lẽ cũng khá là khác đấy…
「P-phải làm sao đây ạ? C-cảm giác thích của em, tình cảm thích của em… có khác với những gì mọi người thường nhận thức không ạ? Và──」
「Ể, à, à…」
「Và… ừm, cái đó………… e-em, em… có phải là đang thích Yuuto-san không ạ?」
Cô ấy vừa nói vừa cố gắng dồn tôi vào thế bí, mặt đỏ bừng.
Không, em hỏi anh câu đó thì anh cũng khó xử lắm…
Đúng lúc đó.
Vù vù vù vù vù!!
Một cơn gió cực mạnh thổi bên ngoài căn nhà, và do gió lùa vào, ngọn đèn bão phụt tắt.
「!?」「!」
Bên trong căn nhà ngay lập tức chìm vào bóng tối.
「Y-Yuuto-san…」
Trong căn nhà tối om, Haruka lo lắng ôm chặt lấy cánh tay tôi.
「À, không sao đâu. Chắc là do gió làm tắt lửa thôi. Anh sẽ thắp lại ngay, em chờ một chút nhé──」
Tôi nói vậy rồi định bước ra khỏi chiếc Douglas.
「K-không được ạ!」
「Oái?」
Mắt cá chân tôi bị túm chặt lại.
Nhìn lại thì thấy Haruka đang nhoài nửa người ra khỏi chiếc Douglas và bám chặt vào chân tôi.
「Haruka…?」
「K-không được… x-xin anh đừng đi… b-bị bỏ lại một mình ở nơi thế này thì…」
「Không, anh chỉ đi thắp lại đèn thôi mà…」
Khoảng cách chỉ khoảng hai mét.
Thế nhưng Haruka,
「H-huhu… (rưng rưng)」
Cô ấy gần như sắp khóc, lắc đầu lia lịa.
Vẻ mặt sợ hãi của cô ấy trông vô cùng nghiêm túc… Nhìn thấy thế, tôi mới chợt nhớ ra, à phải rồi, Haruka vốn cực kỳ yếu bóng vía ở những nơi tối tăm trong không gian kín, hay những chỗ gợi cảm giác như trong một câu chuyện ma quái. Hồi ở ngôi nhà ven biển cũng vậy mà.
「……」
Mà thực ra, không có đèn đóm thì cũng không đến nỗi bất tiện lắm.
Dù gì chúng tôi cũng đâu có đi lại loanh quanh trong căn chòi, mà lò sưởi thì vẫn hoạt động bình thường, nên có lẽ cả hai sẽ chỉ ở yên trong lòng Douglas cho đến sáng. Việc không nhìn thấy được xung quanh có hơi bất an một chút, nhưng rồi mắt cũng sẽ quen với bóng tối và vấn đề sẽ được giải quyết thôi.
Vậy nên,
「──Anh hiểu rồi.」
「Ể…?」
「Anh hiểu rồi. Vậy anh sẽ không đi đâu hết. Sẽ không rời khỏi đây.」
「A-Anh nói thật chứ ạ…?」
「Ừ, thật mà.」
「A, cảm ơn anh nhiều ạ…」
Nói rồi, cô ấy áp sát cả người vào tôi, tựa như muốn dựa dẫm hoàn toàn.
Chỉ đến lúc đó, tôi mới nhận thức lại được tình trạng hiện tại của cả hai.
Bên trong chiếc túi ngủ Douglas chật hẹp.
Haruka đang nép mình bên cạnh, như thể phó mặc cả thân mình cho tôi.
Hơn nữa, cả tôi và Haruka đều đang trong tình trạng nguyên sơ nhất, chỉ quấn độc một tấm chăn.
Thêm vào đó, có lẽ vì cử động nhiều nên tấm chăn che thân Haruka đã có chút xộc xệch.
「……」
Tình thế này khá là éo le đây.
Trái tim tôi lại bắt đầu đập loạn nhịp.
Máu giàu hemoglobin được bơm đến tận cùng các mao mạch trên khắp cơ thể, khiến toàn thân tôi nóng bừng lên, hệt như cái lần bị bọn Luko ép ăn Bhut Jolokia (một loại ớt còn cay hơn cả Habanero).
Đây gần như là trạng thái phấn khích nhẹ rồi.
Ngay trước khi tôi bắt đầu lo sợ một cách nghiêm túc rằng mình sẽ cứ thế bùng cháy theo nhịp đập này mà kiệt sức,
「…Sao thế này, em thấy… bình yên lắm ạ.」
「Ể?」
Haruka bất chợt thì thầm.
「Em cũng không biết nữa… Chỉ cần được bao bọc trong vòng tay của Yuuto-san là em lại cảm thấy thật an tâm. Cảm giác thật thanh thản, và chỉ cần như vậy thôi, sâu trong lồng ngực em cũng cảm thấy ấm áp lạ thường…」
「Haruka…」
「Đây có phải là cái ‘thích’ mà Sawamura-san nói đến không ạ? Em vẫn chưa hiểu rõ lắm… nhưng mà thấy lạ lắm. Một hơi ấm cứ từ từ lan tỏa trong lồng ngực, dịu dàng và ấm áp như khi được cuộn mình trong tấm đệm bông vừa mới phơi nắng… Cảm giác này có gì đó khác với cái ‘thích’ mà em dành cho Mika, Hazuki-san, Nanami-san, hay mẹ…」
「……」
「Em muốn… được ở mãi thế này…」
Bàn tay đang nắm lấy tay tôi siết chặt hơn.
「……」
À, ra là vậy, tôi nghĩ thầm.
Haruka vẫn chỉ như một chú chim non thôi. Một chú chim non vừa mới chui ra khỏi vỏ trứng… và mới chỉ bắt đầu nhận ra rằng cái gọi là ‘thích’ có nhiều dạng khác nhau, từ ý nghĩa rộng là tình cảm dành cho gia đình, cho đến ý nghĩa hẹp hơn, là thứ tình cảm giữa một chàng trai và một cô gái. Nếu ví như cá thì chắc là từ giai đoạn Wakashi chuyển sang Inada.
Nghĩ vậy, những nhịp trống trần tục dồn dập trong tim tôi bỗng nhanh chóng lắng xuống.
Và như một lẽ đối nghịch, tình yêu thương dành cho Haruka lại trỗi dậy trong lòng tôi.
──Phải rồi.
Có lẽ ở giai đoạn này, đây là điều tốt nhất. Như tôi đã từng nghĩ trước đây, không cần phải ép buộc làm gì. Cứ từ từ tiến bước theo nhịp độ của riêng mình, không cần vội vã.
Vì thế, tôi,
「…Anh nghĩ bây giờ như vậy là được rồi.」
「Ể…」
「Anh nghĩ hiện tại chỉ cần cảm giác đó thôi là đủ. Những chuyện sau này, cứ từ từ tìm hiểu cũng không muộn mà.」
Tôi nói, nhìn thẳng vào mắt Haruka.
Cảm giác như vậy mới đúng là Haruka.
「Yuuto-san…」
「Vậy nên Haruka cứ là chính em như thế này là được. Anh… ờm, nói sao nhỉ, anh thích một Haruka như vậy.」
「A…」
Haruka chớp chớp mắt một lúc như để nghiền ngẫm ý nghĩa trong lời nói của tôi.
Rồi, gương mặt cô ấy bỗng bừng sáng.
「──V-Vâng ạ! Em cũng thích Yuuto-san.──Em rất thích anh ạ♪」
Cô ấy nói, với một nụ cười rạng rỡ như hoa nở, tựa như có thể biến cả không gian xung quanh thành một cánh đồng hoa tulip đỏ thắm.
**6**
Sáng hôm sau.
Khi tôi tỉnh giấc trong chiếc túi ngủ Douglas bởi tiếng chim sẻ lích chích… bên ngoài trời đã quang đãng.
Bầu trời xanh trong không một gợn mây.
Ánh mặt trời chói lọi chiếu rọi khắp nơi, phản chiếu trên cánh đồng tuyết trắng xóa, lấp lánh và rực rỡ.
「Một ngày mùa đông đẹp trời đến nao lòng…」
Trận bão tuyết dữ dội ngày hôm qua cứ như một lời nói dối. Thật không hiểu trận bão tối qua là cái gì nữa…
Vừa lẩm bẩm một mình, tôi vừa nhìn sang bên cạnh.
Ở đó là,
「Suu… suu…」
Là hình ảnh Haruka đang say ngủ, với nhịp thở đều đều và bình yên.
Dáng hình cô ấy cuộn tròn, được bao bọc bởi chiếc túi ngủ Douglas và tấm chăn.
Trông cô ấy hệt như nàng công chúa ngủ trong rừng, đang mơ một giấc mơ hạnh phúc… Ôi chà, cứ thế này mình lại muốn ngắm mãi không thôi.
Vậy là, đến giờ chiêm ngưỡng.
Tôi lặng ngắm gương mặt say ngủ của Haruka từ bên cạnh với một cảm giác bình yên trong khoảng năm phút.
Rồi nhịp thở của cô ấy dần trở nên không đều, và đôi mắt từ từ mở ra.
「Chào buổi sáng… Haruka.」
「Ể? Oa… a…」
Nghe tôi gọi, có vẻ như vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cô ấy chỉ ngơ ngác chớp chớp mắt một lúc.
「──A, ch-chào buổi sáng ạ! Ph-Phải rồi, chúng ta…」
Cô ấy vội vàng ngồi bật dậy, luống cuống chỉnh lại tư thế.
「Em-Em xin lỗi! Trong hoàn cảnh thế này mà em lại cứ thản nhiên ngủ say sưa…」
「Ừm, không sao đâu.」
「Th-Thật ra em đã định dậy sớm hơn, nhưng mà ở trong lòng cậu Douglas và vòng tay của Yuuto-san dễ chịu quá… Em-Em thật là tệ quá đi…」
「À, đừng bận tâm làm gì.」
Cũng nhờ thế mà mình mới được ngắm gương mặt lúc ngủ như một nàng công chúa nhỏ chứ sao.
「A, v-vậy trận bão tuyết thế nào rồi ạ? Và vị trí của căn chòi này…? Chúng ta phải nhanh chóng quay về với mọi người…」
Cô ấy hỏi dồn dập một cách hốt hoảng.
「À, Haruka này, về chuyện đó…」
「?」
「Thật ra thì──」
Vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi làm là nhìn ra ngoài cửa sổ… và tôi đã phát hiện ra một điều.
Nói đúng hơn là một sự thật bất ngờ được phơi bày một cách đơn phương.
Đó là──
「Ngay trước mặt chúng ta… có vẻ như là một lữ quán đấy.」
「…Dạ?」
「Không, ý anh là, ngay trước mặt chúng ta là cửa sau của lữ quán…」
「…………」
Haruka đơ mặt ra, vẻ mặt như muốn hỏi ‘anh đang nói cái gì vậy?’.
Mà, ban đầu chính tôi cũng không thể tin được.
Ai mà ngờ được căn chòi trên núi mà tôi cứ ngỡ đang nằm sâu trong rừng, thực chất chỉ vì bão tuyết che khuất tầm nhìn mà thôi, còn nó lại được dựng ngay sau lưng lữ quán nơi chúng tôi đang ở.
「Ể, ừm, thế có nghĩa là…」
「…. Ừm…」
Có lẽ đây là nhà kho hay gì đó của lữ quán.
Nói cách khác, kết quả là chúng tôi đã tự mình xuống núi thành công và thoát khỏi tình trạng bị nạn, nhưng lại hoàn toàn không nhận ra điều đó, cứ mang tâm trạng của người bị nạn mà trải qua một đêm trong căn chòi trên núi (cũng là nhà kho) này.
「……」
「……」
Một khoảnh khắc im lặng.
Rồi,
「──Phì.」
「──Ha ha.」
Cả hai nhìn nhau và bất giác cùng bật cười.
「Thiệt tình… chúng ta đã làm cái quái gì thế này nhỉ?」
「Đúng vậy ạ. Bị nạn ngay sau lưng lữ quán…」
Một lúc lâu, tiếng cười ấm áp bao trùm lấy không gian bên trong căn chòi.
Và rồi,
「──Đi thôi. Chắc mọi người đang lo lắm đấy.」
「Vâng ạ!」
Chúng tôi cùng gật đầu.
Cùng với bộ quần áo đã khô cong sau một đêm, chúng tôi tay trong tay rời khỏi căn chòi trên núi (cũng là nhà kho).