Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 85

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Tập 05 - Chương 5

Tối om.

Trên dưới trái phải, mọi thứ đều đen kịt như phần sọc không trắng của một con ngựa vằn hoang dã, ngoài màu đen ra chẳng thấy gì khác. Hay đúng hơn là không có ánh sáng, không có màu sắc, đến một tiếng động nhỏ cũng chẳng nghe thấy.

Một màn đêm hoàn toàn tĩnh lặng.

Cứ như cái lần hồi bé tôi bị Ruko nhốt vào tủ quần áo vì cái trò "giả làm người lòng đất", rồi bị con bé quên bẵng đi và bỏ mặc ở đó suốt tám tiếng đồng hồ.

「……」

Mà không, đây là đâu nhỉ? Không lẽ đến tuổi này rồi mà Ruko lại thức tỉnh dòng máu người lòng đất một lần nữa… Nghĩ đến việc không thể hoàn toàn phủ nhận khả năng đó cũng thấy hơi rợn, nhưng may là hôm nay con bé ra ngoài chưa về, nên chắc là không phải rồi.

Nếu vậy thì tôi thực sự không biết đây là đâu nữa.

Trong giếng à, dưới đáy bẫy à, hay là ở một vương quốc màn đêm nào đó? Hừm, không rõ nữa…

Trong lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ.

*Phùm.*

Bất chợt, tay tôi cảm nhận được một thứ gì đó.

Ấm áp, mềm mại… và một cảm giác vô cùng dịu dàng.

──Cái gì đây?

Tôi cố nhìn nhưng không hiểu sao cơ thể không thể cử động. Nhưng khi chạm vào nó, lòng tôi lại bình yên đến lạ. Cứ như thể có một làn sóng dịu êm đang truyền thẳng vào người tôi vậy. Máy phát sóng siêu âm của cá heo à, hay là một loại thuốc an thần dạng tiếp xúc nào đó?

Thấy dễ chịu nên tôi thử nắm lấy, và nó cũng nắm lại tay tôi.

*Chặt.*

Hơi ấm càng lan tỏa.

Uầy, cảm giác này thích thật…

Chỉ cần cầm nó trong tay, tôi có cảm giác như cơ thể mình đang bồng bềnh trôi giữa không trung.

Cảm giác như đang lơ lửng trong làn nước ấm.

A, sướng quá đi…

Dần dần, ý thức của tôi trôi dạt lên trên──

「Yuuto-san!?」

「Hả…」

Khi tôi mở mắt, trước mặt là hình ảnh Haruka (trong bộ đồ ông già Noel) đang dùng cả hai tay nắm chặt tay tôi, mắt rưng rưng lệ.

「Y-Yuuto-san, anh không sao chứ!」

「Haruka…?」

「T-Tốt quá rồi, Yuuto-san, anh không sao…」

Cô ấy vừa nắm chặt tay phải của tôi vừa nói trong tiếng nấc. 「Thật tốt quá…」

「?」

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết trên đầu đang lơ lửng một dấu hỏi chấm to tướng, thì,

「Anh hai tỉnh rồi à!?」

Cùng với giọng nói đó là tiếng bước chân thình thịch, và lần này là một cô nhóc hai bím tóc mặt mày biến sắc lao vào từ cửa.

「Anh hai! Anh ổn không? Anh còn nhận ra em không?」

「Hử? À, ừm.」

「Thật không!? Vậy điều 110 Bộ luật Hình sự là gì? Căn bậc hai của bảy là bao nhiêu?」

「Hả? Không… Mấy cái đó anh chịu,」

Luật Hình sự thì tôi mù tịt từ đầu, còn căn bậc hai thì giỏi lắm đến ba với năm chứ bảy thì tôi chẳng nhớ chút nào.

Nghe vậy, Mika liền nói:

「A, ổn rồi. Vẫn là anh hai mọi khi…」

「Này…」

Câu đó có ý gì hả.

「May quá à~. Bếp thì chật, em cứ lo anh đập đầu vào bồn rửa rồi mất trí nhớ hay gì đó thì không biết làm sao~」

「Bếp? Đập đầu…? …A.」

Lúc này, ký ức của tôi mới dần dần quay trở lại.

Chuyện xảy ra chỉ mới vài phút trước.

Phải rồi, hình như trong lúc đang dự tiệc Giáng sinh, tôi ra bếp pha Calpis (loại dành cho khách), rồi đột nhiên mọi thứ xung quanh bắt đầu quay cuồng và cứ thế…

「…Chẳng lẽ mình, ngất đi à?」

Tôi nói ra suy đoán về những gì đã xảy ra với mình.

「Đúng rồi đó~. Chị Haruka phát hiện ra, lúc bọn em chạy tới thì thấy anh đang nằm duỗi thẳng cẳng trên sàn bếp, thỉnh thoảng còn giật giật như bị ma nhập nữa chứ…」

「……」

Cái kiểu ngã nghe thảm quá nhỉ…

「Gọi cũng không dậy, lay cũng không tỉnh. Nên mọi người mới phải khiêng anh về phòng. Mệt lắm đó nha, anh hai trông vậy mà nặng hơn em tưởng.」

「Thế à…」

Cuối cùng tôi cũng đã hiểu hết mọi chuyện. Tóm lại là tôi đã trải qua quá trình ngất xỉu → được phát hiện → được vận chuyển, và giờ đang nằm trên giường. Vậy là tôi đã gây khá nhiều phiền phức cho Haruka và mọi người rồi.

「Xin lỗi, đã để mọi người lo lắng…」

Nghe tôi nói lời xin lỗi, Mika chống hai tay lên hông:

「Biết thế là tốt. Thiệt tình, anh hai lúc nào cũng làm người khác lo sốt vó. Lần sau nếu định ngất thì phải nói trước một tiếng nhé. Em sẽ chuẩn bị sẵn một cái đệm lò xo ở chỗ anh ngã cho.」

「Ufufu~, miệng thì nói vậy thôi chứ Mika-sama đã lo lắng cho Yuuto-sama lắm đó~? Ngài ấy đã khóc lớn rằng:『A-anh hai chết rồi! Làm sao đây, làm sao đây! E-em không muốn kết thúc như thế này đâu~!』…」

「N-Nanami-san!」

Nghe những lời đó, mặt Mika đỏ bừng lên.

「N-Nói dối đó nha! Vừa rồi là Nanami-san nói bừa thôi, e-em đâu có khóc! Nghe rõ chưa, anh hai?」

「Ngại ngùng gì chứ~」

「Đ-Đã bảo không có mà!」

Mặt càng đỏ hơn, Mika lắc hai bím tóc lia lịa. Hừm, dù sao thì xem ra cô bé đã lo lắng cho tôi thật.

「Ufufu, Mika-sama lúc không thành thật cũng đáng yêu lắm đó~」

「Đ-Đã bảo là không phải mà!」

Một lúc sau, sau màn đối đáp dễ thương (?) với Nanami-san, Mika quay phắt lại phía tôi:

「T-Tóm lại là, bây giờ bọn em đang gọi bác sĩ đến, nên anh hai cứ ngoan ngoãn nằm yên trên giường nghỉ ngơi đi! Rõ chưaaaa?」

「À, ừm.」

Cô bé vừa nói vừa chỉ thẳng tay vào mặt tôi.

Bên cạnh đó,

「…Ngài không sao là tốt nhất rồi ạ.」

「──(gật gật)」

Cô hầu gái trưởng ít nói và cô hầu gái nhí cũng gật đầu như vậy.

「…………」

Trong suốt thời gian đó, Haruka vẫn rưng rưng nước mắt nắm chặt lấy tay tôi.

Và rồi, khoảng năm phút sau.

Người mà Mika gọi là "bác sĩ" đã đến, nhưng.

「……」

「Xin lỗi vì đã đến muộn. Chào mọi người── à không, giờ này phải là chào buổi tối nhỉ. Chào buổi tối, mọi người (mỉm cười)」

「……」

Không hiểu sao, người đang mỉm cười hiền dịu trong phòng tôi lại là một cô hầu gái mới.

Một cô hầu gái có mái tóc gợn sóng bồng bềnh trông rất hiền lành mà tôi chưa từng gặp. Ủa, không phải là gọi bác sĩ sao?

Thế rồi cô hầu gái mới đó nói:

「Rất vui được gặp ngài. À, ngài là Ayase Yuuto-sama phải không ạ? Tôi là Yukinohara Maria, xếp thứ năm trong đội hầu gái nhà Nogizaka. Tôi chủ yếu phụ trách việc chăm sóc sức khỏe cho mọi người.」

「A, ờ…」

「Từ nay mong được ngài chỉ giáo.」

Cô ấy mỉm cười dịu dàng và cúi đầu chào.

「Maria-san là bác sĩ đó. Chị ấy là trưởng ban y tế của nhà Nogizaka, chuyên quản lý sức khỏe hàng ngày và chăm sóc khi bọn em bị ốm. Hừm, giống như chị gái ở phòng y tế trường học ấy~」

Mika giải thích.

Ra vậy, tức là người này vừa là bác sĩ vừa là hầu gái, gọi là bác sĩ-hầu gái à. Mà không, hầu gái mà là bác sĩ thì phải là hầu gái-bác sĩ chứ nhỉ? Hừm, chẳng biết nữa…

Trong lúc cái đầu còn hơi ong ong của tôi đang bận tâm về một vấn đề thực sự vớ vẩn,

「Trong đội hầu gái ấy mà~, những người trong top mười đều có một lĩnh vực chuyên môn riêng đó ạ~. Ví dụ như Sara-chan ở vị trí thứ bảy chuyên về lái xe, Alice-chan ở vị trí thứ tám chuyên về chiến đấu, và Maria-san ở vị trí thứ năm chuyên về y tế, cứ như vậy đó~」

Nanami-san bổ sung.

「Nhân tiện, điều kiện để được xếp hạng từ vị trí thứ ba trở lên như Hazuki-san và chúng tôi là phải có khả năng toàn diện, xử lý được mọi việc một cách trung bình~」

「…Vâng.」

「……」

Thế à. Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng đội hầu gái nhà Nogizaka cũng có nhiều thứ phức tạp ghê…

Trong khi tôi đang một lần nữa thán phục sự sâu sắc của đội hầu gái tư nhân đa năng này (tỉ lệ chọi hơn 1 chọi 80),

「Vậy thì, sau khi đã tự giới thiệu xong, chúng ta vào việc chính nhé. ──Yuuto-sama, hay là ngài cứ trút bỏ xiêm y về với nguyên thủy đi ạ? (cười tươi)」

「Hả?」

Maria-san, với một nụ cười hiền đến mức con ruồi cũng không nỡ đập, lại nói ra những lời như vậy. 「Xin lỗi, cô vừa nói gì cơ…?」

「Tôi nói là chúng ta hãy trở về với hình hài lúc mới sinh ra đi ạ. Tôi sẽ rất vui nếu ngài nhanh chóng thực hiện (cười tươi)」

Cô ấy vừa cười toe toét vừa tiến lại gần.

「……」

Mới nhìn thì tưởng là người bình thường, nhưng xem ra cô này cũng là hầu gái nhà Nogizaka rồi…

Cảm giác của tôi lúc này giống như khi tìm thấy một cây cỏ bốn lá giữa đám cỏ ba lá, nhưng hóa ra vẫn chỉ là một cây cỏ ba lá bình thường.

「À thì… tôi hiểu là ngài ngại, nhưng đây là để khám bệnh ạ.」

「Hả?」

「Dù là dùng ống nghe hay sờ nắn, nếu ngài không cởi quần áo ra thì tôi không thể khám được…」

Maria-san nói với vẻ mặt hơi khó xử.

「A, à à, ra là vậy…」

「? À, ra là vậy… nghĩa là sao ạ?」

「À, không có gì đâu ạ.」

Tự dưng lại nói về việc trở về với nguyên thủy nên tôi mới giật mình… Mà không, tôi đâu có nghĩ gì bậy bạ đâu nhé?

「Rồi, vì Maria-san sắp khám bệnh rồi nên mọi người ra ngoài đi nhé~」

「Ơ? A, v-vâng!」

「A, đ-đúng nhỉ. Có bọn mình ở đây thì anh ấy khó cởi đồ.」

「──(g-gật gật)」

Nghe lời của Nanami-san, ba người Haruka với ba vẻ mặt đỏ bừng khác nhau vội vã rời khỏi phòng.

Trong khi đó, cô hầu gái hay cười và cô hầu gái trưởng ít nói thì vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ như linh vật của một chuỗi gà rán nổi tiếng nào đó──

「Nanami-san, Hazuki-san?」

「Vâng~?」

「À, hai người không ra ngoài sao?」

Dù là để khám bệnh nhưng tôi cũng phải cởi trần. Càng ít phụ nữ càng tốt chứ…

「À, vâng~. Bọn tôi thì không sao đâu ạ~. Hơn nữa bọn tôi còn phải phụ giúp Maria-san nữa~」

「…Cần phải ở lại.」

「……」

「Xin ngài cứ coi chúng tôi như khí CO2 mà cởi đồ thoải mái đi ạ~」

「…Cởi đồ không phải là một hành động đáng xấu hổ.」

「……」

Xem ra là vậy. Eo ơi, khó xử chết đi được…

「Vậy tôi bắt đầu khám nhé. Tôi sẽ đặt ống nghe, xin ngài hãy cởi cúc áo trên ra.」

「À, vâng.」

「Ngoan lắm. Bây giờ ngài hít một hơi thật sâu nhé.」

「Thế này ạ?」

Bên cạnh tôi đang nghiêm túc khám bệnh,

「Woa~, Yuuto-sama, lưng ngài rộng ghê~」

「…Lưng rộng là minh chứng của một người đàn ông…………(lấp lánh~)」

Hai cô hầu gái đang vui vẻ reo hò bằng những giọng nói trong trẻo. Này, thế còn việc phụ giúp thì sao…

「……」

Và cứ thế, sau khi kết thúc buổi khám bệnh chẳng khác nào một màn trình diễn phô bày thân thể trước đám đông,

「──Có lẽ là do làm việc quá sức ạ. Có dấu hiệu sốt nhẹ, suy nhược và thiếu máu do lao lực. Có lẽ những yếu tố này kết hợp lại đã khiến ngài bất tỉnh tạm thời.」

Đó là kết luận của Maria-san.

「Đây không phải là một căn bệnh cụ thể nào nên không quá nghiêm trọng, nhưng tôi đã tiêm cho ngài một mũi bổ sung dinh dưỡng. Để chắc chắn, tôi khuyên ngài nên nghỉ ngơi yên tĩnh trong ngày hôm nay. (cười tươi)」

「Nghỉ ngơi…」

Thế còn bữa tiệc với Haruka và mọi người thì sao…

「Hừm, tiếc thật nhưng xem ra bữa tiệc phải kết thúc ở đây rồi~」

Mika, người đã quay lại ngay khi buổi khám bệnh kết thúc, vừa khoanh tay vừa nói.

「Đêm vẫn còn dài nhưng sức khỏe của anh hai là trên hết. À, cái này gọi là gì nhỉ… Vô giá?」

「Đúng vậy ạ~. Có giá trị không thể mua được bằng tiền… phải không ạ~?」

「…Đồng ý.」

「──(gật)」

Ừ thì, có cảm giác hơi lệch tông một chút, nhưng Nanami-san, Hazuki-san và Alice đều gật đầu đồng tình.

Và Haruka cũng,

「Sức khỏe của Yuuto-san là quan trọng nhất. Dù sao thì bây giờ anh hãy nghỉ ngơi đi…」

Với vẻ mặt lo lắng như chim mẹ lo cho chim non mất tích, cô ấy vừa nắm chặt tay phải của tôi vừa nói. Uầy, sự dịu dàng của mọi người thật ấm lòng…

Cứ như vậy, mọi người ở bên cạnh tôi một lúc, rồi

「──Thôi được rồi, cũng muộn rồi, ở lâu lại làm anh hai mệt thêm, chúng ta về thôi.」

Mika nhìn quanh mọi người và nói.

「Đúng vậy ạ~, thế thì tốt hơn~」

「…Quạ kêu rồi, về thôi.」

「──」

Nanami-san và những người khác cũng định làm theo,

「A, nhưng mà hôm nay chị Ruko không về phải không? Thế thì có lẽ nên có người ở lại chăm sóc anh hai nhỉ?」

Mika nói như thể vừa nhớ ra.

「À, không, không sao đâu.」

「Thật không?」

「Ừ. Giờ chỉ hơi choáng váng một chút thôi, chắc là ổn.」

Tôi đã gây đủ phiền phức cho họ rồi, không muốn làm họ tốn thêm công sức nữa. Dù cũng có chút bất an, nhưng bác sĩ bảo chỉ là lao lực thôi nên chắc không chết được đâu.

「Nên mọi người cứ về đi. Anh tự lo được.」

Vì vậy, tôi đã nói thế.

Nhưng ngay lúc đó,

「K-Không được!」

──Một giọng nói vang lên.

Giọng nói không lớn, nhưng đủ mạnh mẽ để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt tại đây.

Chủ nhân của giọng nói đó là── Haruka.

「Haruka?」「Chị hai?」「…Haruka-sama?」「Ara ara~?」「──?」

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

「K-Không được xem thường việc lao lực! Lao lực là nguyên nhân của mọi bệnh tật… Lần trước, trên TV cũng có nói. Thầy Bach vì lao lực mà ngất đi, nhưng vì cố gắng tiếp tục sáng tác mà cuối cùng đã qua đời… Chị Runa cũng đã hối hận về điều đó mãi. N-Nếu như Yuuto-san cũng đi vào vết xe đổ của thầy Bach, thì em, em…」

「Ơ, này…」

「V-Vì thế, em…」

Những gì cô ấy nói có lẽ không sai, nhưng tôi nghĩ cũng không cần phải đẩy vấn đề đi xa đến thế… Tuy nhiên, trước vẻ mặt tha thiết của cô ấy, khi đang dùng tay ôm chặt lấy thân mình, tôi không thể nói được gì.

「…」「…」「…」「──」

Mika và những người khác cũng ngây người ra nhìn cô tiểu thư vốn luôn lơ đãng (hiện đang trong trạng thái kích động).

Chẳng bao lâu sau, có lẽ Haruka cũng nhận ra ánh mắt của mọi người xung quanh và nội dung những lời mình vừa nói.

「…………A.」

Cô ấy giật mình như vừa tỉnh mộng,

「X-Xin lỗi vì đã lớn tiếng…」

Cô ấy đỏ bừng mặt, thu mình lại và cúi đầu, 「N-Nhưng em thực sự rất lo lắng. Trời đã tối thế này rồi mà để Yuuto-san, người đang không khỏe, ở một mình trong nhà thì… Vì thế, em sẽ không về. Em sẽ ở lại chăm sóc anh. Bình thường em đã được anh giúp đỡ rất nhiều rồi, nên ít nhất cũng phải làm được điều này… K-Không được ạ…?」

「Ơ, chuyện đó…」

Thành thật mà nói, tôi rất vui vì tình cảm của Haruka, nhưng đây không phải là chuyện có thể dễ dàng gật đầu.

Thấy tôi do dự, Mika nói:

「Hừm, được mà. Nếu chị hai đã muốn ở lại đến thế thì anh cứ ngoan ngoãn nhận lòng tốt đi. Anh hai cũng đâu có thấy phiền khi có chị ấy ở đây, phải không?」

「Chuyện đó thì đúng, nhưng sẽ làm phiền Haruka…」

「Chị hai thì làm gì có chuyện thấy phiền. Chị ấy đã tự mình muốn ở lại rồi, hơn nữa lại còn là vì anh hai quan trọng nữa chứ.」

「Hừm…」

「Đ-Đúng vậy! Không có chuyện phiền phức gì đâu ạ!」

Haruka cũng nhoài người về phía trước và quả quyết.

Bị nói đến nước này, tôi cũng không tìm được lý do gì để từ chối dứt khoát nữa.

「…Anh hiểu rồi. Vậy thì, nhờ em nhé?」

「Hả?」

「Ở lại, bên cạnh anh được không?」

「V-Vâng! Không sao đâu ạ. D-Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng tuyệt đối không rời xa anh!」

Nghe lời tôi nói, Haruka gật đầu thật mạnh. Mà này, cũng không cần phải quyết tâm đến mức đó đâu.

「Ừm, vậy quyết định thế nhé♪」

Mika gật gù, hai bím tóc cũng lắc theo chiều dọc.

「Chuyện của ba mẹ cứ để em lo. Em sẽ giải thích mọi chuyện ổn thỏa. Vả lại, đằng nào thì hai người hôm nay cũng không về đâu.」

「A, xin lỗi em. Nhờ em cả nhé.」

Haruka cúi đầu chào.

「Này này, chị hai.」

「Vâng?」

「Lại đây một chút.」

「?」

Mika dẫn Haruka, người đang nghiêng đầu thắc mắc, đến một góc phòng rồi thì thầm vào tai cô ấy.

「──A, v-vậy ạ?」

「Ừm, cho nên, gonyo gonyo…」

「L-Lại có quy định như vậy… v-vâng, em hiểu rồi. Vậy thì…」

「Chi tiết chị đã viết nhanh vào đây rồi. Nhớ đọc kỹ sau nhé~」

Cô bé đưa cho Haruka một thứ trông giống như một cuốn sổ tay.

「──Rồi, phần còn lại giao cho chị hai, chúng ta về thôi. Bai bai, anh hai.」

「Xin phép ngài~」

「…Xin ngài hãy bảo trọng.」

「──(cúi đầu)」

Nói rồi, Mika, Nanami-san, Hazuki-san, Alice và Maria-san rời khỏi phòng.

Nhưng giữa chừng,

「A, đúng rồi anh hai.」

「Hử?」

Cô nhóc hai bím tóc quay lại với một nụ cười ranh mãnh,

「Chỉ có hai người thôi nhưng đừng có mà tấn công chị ấy đấy. Có chuyện gì là bọn em sẽ đến ngay lập tức đó nha♪」

「……」

Con nhóc ranh này…

Và thế là, tôi và Haruka ở lại một mình với nhau.

「……」

「……」

Không hiểu sao tôi thấy bồn chồn.

Để Haruka lo những việc lặt vặt xung quanh còn tôi thì như một chú chim nhỏ mệt mỏi sau khi bay, thong thả nghỉ ngơi… làm gì có chuyện đó.

Bởi vì hoàn cảnh là như vậy.

Bây giờ là chín giờ tối.

Trong một căn phòng chật hẹp, tôi đang nằm trên giường, còn bên cạnh là Haruka đang chăm chú sửa lại mép chăn. Điều đó có nghĩa là Haruka đang ở trong một khoảng cách mà chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới (trong tầm búng tai), và trong phòng thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của cô ấy…

「……」

A, hình như tôi lại sắp sốt cao hơn rồi.

Đối với một nam sinh mười bảy tuổi khỏe mạnh một cách vô ích cả về thể chất lẫn tinh thần, tình huống này đúng là hành hạ mà. Ban đêm, trong phòng riêng, chỉ có hai người với một cô gái (lại còn trong bộ đồ ông già Noel mini). Hơn nữa, người ở đây lại là Haruka. Nói sao nhỉ, dopamine và endorphin trong não tôi cứ thế mà tuôn trào không ngừng.

Trong lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ, Haruka mỉm cười và nói:

「? Sao vậy Yuuto-san? Anh có cần gì không ạ?」

「À, không có gì.」

「Nếu có gì cần, anh cứ nói nhé. Hôm nay em sẽ là tay chân của Yuuto-san.」

Cô ấy siết chặt hai tay thành nắm đấm và nói. Uầy, thật là đáng yêu…

Trước hình ảnh cô tiểu thư ngây thơ 100% thành phần tự nhiên này, tôi lại cảm thấy tự chán ghét bản thân mình, một kẻ đầy ô uế và vẩn đục.

「A, Yuuto-san. Nếu được, em có thể xem xét tình trạng sức khỏe của anh bây giờ được không ạ?」

「Hả?」

「À, đó là một phần của việc chăm sóc ạ. Em muốn làm bất cứ điều gì có thể cho sức khỏe của Yuuto-san…」

Haruka dè dặt đề nghị.

「Việc đó thì không sao nhưng…」

Hay đúng hơn là cầu còn không được. Chỉ cần cô ấy ở bên cạnh là đã đủ rồi, đằng này lại còn chăm sóc nữa, thật là chu đáo hết mức.

──Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng.

Haruka đột nhiên lon ton lại gần tôi và chìa trán ra.

「Vậy thì… à, trước hết em xin phép đo nhiệt độ cho anh ạ. ──Xin anh đưa trán ra.」

「…Hả?」

Trong một khoảnh khắc, tôi không hiểu mình vừa nghe thấy gì.

「À, là nhiệt độ ạ. Nếu không biết tình trạng hiện tại thì không thể lập kế hoạch cho tương lai được…」

「Ừ thì anh hiểu, nhưng…」

Không phải thế, điều tôi muốn hỏi là tại sao lại là trán chạm trán chứ không phải là cặp nhiệt độ hay dùng tay.

Nghe vậy, Haruka nói:

「Ơ, nhưng khi phụ nữ đo nhiệt độ cho các quý ông thì việc chạm trán vào nhau là tiêu chuẩn mà, phải không ạ?」

「……」

「Trong cuốn "Hướng dẫn chăm sóc bệnh nhân" gia truyền của nhà Nogizaka mà Mika vừa đưa cho em có viết như vậy… Có gì sai sao ạ?」

Cô ấy vừa nhìn cuốn sổ tay vừa nói với vẻ mặt bối rối.

…Ra là vậy. Hành động mờ ám của Mika lúc nãy là vì thế này đây. Con nhóc hai bím đó lại bày trò gì không biết nữa…

Trong lúc tôi đang ngán ngẩm trước sự già đời của cô bé,

「Vậy nên là── em xin phép.」

「Ơ…」

「Anh đừng cử động nhé.」

Sau khi gỡ miếng dán hạ sốt trên trán tôi, Haruka dùng cả hai tay nhẹ nhàng ôm lấy má tôi.

*Áp sát.*

Chưa kịp để tôi lên tiếng, chiếc trán đáng yêu của cô ấy đã áp vào trán tôi.

「…!」

Một cảm giác mềm mại, và hơi lành lạnh.

Cùng lúc đó, nhịp tim tôi tăng vọt lên chín mươi sáu nhịp một phút.

「À thì… hình như góc mặt khi đo phải là hai mươi độ lấy trán làm gốc…」

「…………」

Những lời lẩm bẩm đó có lẽ lại là một phần trong kế hoạch của Mika, nhưng lúc này điều đó không còn quan trọng nữa. Hay đúng hơn là tôi không còn tâm trí để ý đến.

Trước mặt tôi, ở một khoảng cách mà hơi thở gần như hòa vào nhau, là khuôn mặt của Haruka.

Hàng mi dài, đôi mắt to màu hổ phách, đôi môi nhỏ màu anh đào đang khẽ lay động như muốn mê hoặc tôi.

──N-Này, tình huống quái quỷ gì đây?

Tôi bất giác tự hỏi lòng mình.

Theo một nghĩa nào đó, tình huống này còn kích thích hơn cả việc hai người nhìn nhau đắm đuối trên bãi biển. Cứ như là, sữa chua dính trên nắp hộp lại ngon hơn sữa chua trong hộp vậy.

Hơn nữa, nghĩ kỹ lại thì đây có phải là lần đầu tiên tôi nhìn chằm chằm vào mặt Haruka ở một nơi sáng sủa và gần như thế này (khoảng cách gần như bằng không) không nhỉ? Một trải nghiệm đầu đời thật chóng mặt. Hừ, ý thức được điều này lại khiến các tế bào sốt trên toàn thân tôi hoạt động một cách thừa thãi…

「Ể? Sao em có cảm giác nhiệt độ của anh đang tăng lên nhỉ…」

Vẫn áp trán, Haruka khéo léo nghiêng đầu.

「À, chắc là em nhầm thôi.」

「Nhưng mà…」

「Chắc là kiểu như sốt vì suy nghĩ nhiều ấy mà, không cần phải lo đâu.」

「?」

Tôi nói vậy, nhưng có lẽ vì nghi ngờ, Haruka lại càng ấn mạnh trán mình vào trán tôi hơn.

Theo đà, một phần má mịn màng của cô ấy cũng chạm vào má tôi.

「A, nà…」

「Hừm, em vẫn thấy hơi nóng. Mà mặt anh cũng đỏ lên rồi…」

「──!」

Đến đây là giới hạn của tôi rồi.

Tôi hơi mạnh bạo một chút, đẩy Haruka, người vẫn đang áp trán và nhìn tôi chằm chằm, ra.

「T-Tóm lại là anh không sao. Có hơi sốt một chút nhưng không đến nỗi nào đâu.」

「Vậy ạ?」

「À, ừm.」

Cô nghiêng đầu ngơ ngác trước lời tôi nói. Có vẻ như cô hoàn toàn không ý thức được hành động mình đang làm (áp trán, cọ má).

「À thì… Em không hiểu rõ lắm, nhưng nếu anh không sao thì tốt rồi ạ. Ehehe.」

Cô nở một nụ cười dịu dàng.

Nụ cười ấy tựa như một chú cún con đang làm nũng, khiến người nhìn bất giác phải mỉm cười theo.

「…」

Thôi thì, những điều tôi muốn bắt bẻ nhiều như mưa sao băng Sư Tử… nhưng mà vì dễ thương nên bỏ qua vậy.

「──Vậy tiếp theo, em xin phép được ngủ cùng anh nhé.」

「Hả?」

Sau khi màn đo nhiệt độ, thứ đã đẩy tôi đến giới hạn chịu đựng theo nhiều nghĩa, kết thúc, đó là điều Haruka buột miệng nói ra tiếp theo.

「Đây là〝Sổ tay hướng dẫn chăm bệnh〟tập hai~ ạ. Để hạ sốt thì cần giữ ấm cơ thể và nghỉ ngơi yên tĩnh, và hơi ấm da người là thích hợp nhất cho việc đó.」

Cô vừa nhìn vào cuốn sổ tay vừa mỉm cười. Trên gương mặt ấy không hề có một chút nghi ngờ nào đối với cái gọi là 〝Sổ tay hướng dẫn chăm bệnh〟vô cùng đáng ngờ này.

「Vì vậy cho nên… à thì, tuy em còn nhiều vụng về nhưng mong anh chiếu cố ạ.」

Cùng với câu thoại không biết là đúng hay sai này, cô vén mép chăn lên rồi 「Nào, nào」 chui vào trong.

「K-Khoan, chờ chút đã.」

「Dạ?」

Tôi vội vàng ngăn cô lại.

「Không, ý tôi là, không cần phải làm đến mức đó đâu, tôi ổn mà.」

Giữ ấm cơ thể thì đúng là có lý, nhưng nếu vậy thì còn vô số cách khác như đắp thêm chăn, dùng túi chườm nóng, hay thậm chí là đốt bộ pyjama. Đây đâu phải núi tuyết mùa đông, chẳng có lý do gì phải dùng đến thứ vũ khí tối thượng là hơi ấm da người cả.

Tôi đã nói như vậy, nhưng…

Nhưng Haruka lại,

「K-Không được ạ, hôm nay anh phải nghe lời em.」

Cô lắc đầu với một giọng điệu mạnh mẽ hiếm thấy.

「Em… em đã không hề nhận ra anh Yuuto đang cố gắng quá sức. Lần đầu tiên em mới biết anh đã làm việc bận rộn mỗi ngày đến mức gục ngã vì lao lực. E-Em không muốn chuyện như thế xảy ra nữa. Lúc nhìn thấy anh Yuuto ngã quỵ, tim em như đau thắt lại, cảm tưởng như sắp vỡ tan ra…」

「Ự…」

「V-Vì vậy, xin anh hãy ngoan ngoãn để em chăm sóc. C-Chỉ riêng chuyện này, em không thể nhượng bộ được.」

「…」

「…………Hức.」

「…」

Bị nhìn chằm chằm bằng đôi mắt ngấn lệ như thế, tôi cảm thấy mình như đang làm chuyện gì xấu xa vậy.

「…」

…Chắc là hết cách rồi.

「…Tôi hiểu rồi.」

「Dạ?」

Tôi gật đầu.

「Tôi sẽ làm theo lời Haruka nói. Cứ làm đi.」

「A…」

Ngủ chung giường quả là một màn kịch nguy hiểm, nhưng chắc sẽ không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra đâu. Chỉ cần tôi hóa thành con quỷ của lý trí và giữ vững phong thái của một quý ông là được.

──Tôi đã nghĩ vậy, nhưng…

「V-Vậy thì, em xin làm phiền ạ.」

Haruka vén chăn lên rồi rụt rè chui vào nằm cạnh tôi.

Cái gọi là〝ngủ cùng〟(ngủ bên cạnh nhau, theo từ điển) này, có sức công phá lớn hơn tôi tưởng rất nhiều.

「…」

Một mùi hương hoa cỏ không thể diễn tả được lướt qua khoang mũi, tiếng thở nhè nhẹ, và hơi ấm lan tỏa qua lớp không khí trong chăn.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến tim tôi đập thình thịch thình thịch như sắp chết máy và bốc cháy đến nơi.

Thêm vào đó, giường của tôi chẳng phải giường đôi, mà là loại giường đơn giá rẻ được chọn cho hợp với nhà ở chật hẹp của Nhật, đến ngủ một mình còn thấy hơi tù túng. Dù có co người lại đến đâu thì một phần cơ thể vẫn sẽ chạm vào Haruka, huống hồ nếu trở mình một cái thì có lẽ tôi sẽ lao thẳng vào người cô ấy như vũ bão… Nói sao nhỉ, tôi đang ở trong tình trạng đến cử động tay chân một centimet cũng không dám.

Giữa lúc đó,

「À, ờm, độ ấm trong giường thế nào ạ? Trong〝Sổ tay hướng dẫn chăm bệnh〟chỉ ghi là『Hãy ngủ cùng trong chăn của bạn trai và sưởi ấm bằng hơi ấm da người nhé♪』, em không hiểu rõ lắm…」

「À, c-chắc là được rồi.」

Tôi trả lời một cách mơ hồ trước câu hỏi ngập ngừng của Haruka. Hay đúng hơn, trong tình trạng này mà cô ấy còn làm gì thêm nữa thì theo nhiều nghĩa, tôi sẽ đến giới hạn mất.

Khi tôi đang cố gắng chịu đựng, cứng người như khúc gỗ,

「A, mùi của anh Yuuto…」

Haruka thì thầm.

「Hả?」

「Trong chăn có mùi của anh Yuuto. Cho đến khi chui vào em mới nhận ra…」

「Ặc, v-vậy sao? Tôi mới phơi hôm kia mà…」

Hay là lúc đập chăn chưa đủ mạnh?

Nhưng Haruka lại nói,

「Mùi gì thế này… thật dịu dàng. Cảm giác vừa hoài niệm lại vừa khiến em rất bình tâm.」

「A, ờ…」

「Ehehe, đang sạc năng lượng ạ.」

「…」

…Chà, đáng yêu chết đi được!

Mà nói thế thì tôi biết đáp lại sao đây.

Trước một tôi như vậy, Haruka khẽ mỉm cười nũng nịu rồi nắm lấy vạt áo pyjama của tôi.

「Ự, ực…」

Cái này chẳng khác nào màn tra tấn tinh thần phiên bản nâng cấp cả.

Thêm nữa, từ nãy đến giờ, để tránh những tiếp xúc cơ thể không cần thiết, tôi đã phải gồng mình không cử động, khiến các khớp và cơ bắp gần như đã tới giới hạn. K-Cứ thế này thì tay chân tôi sẽ bị chuột rút mất. Nằm trên giường mà bị chuột rút cả tứ chi thì còn gì thảm hại hơn…

「…」

Đã đến nước này thì ít nhất cũng phải đổi tư thế. Dù là kế sách cuối cùng, nhưng nó sẽ giúp tôi thoải mái hơn một chút. Nghĩ vậy, tôi dồn sức vào toàn thân, và đúng lúc đó.

Ọt, ọt ọt ọt ọt ọt!

Âm thanh đó vang vọng khắp không gian chật hẹp trong chăn.

「…」

「…」

「À, ờ, cái này là…」

Nguồn phát là cái bụng phẳng lì, chẳng có sáu múi hay thậm chí là hai múi của tôi.

──Một tiếng bụng reo vang dội.

Nhắc mới nhớ, cũng đã khá lâu kể từ bữa ăn cuối cùng. Nhưng đâu cần phải reo lên đúng lúc này chứ…

Thế nhưng Haruka lại khúc khích cười,

「Tiếng to quá… Anh Yuuto, anh đói rồi phải không ạ?」

「Ừ, thì…」

Dù vậy, chính tôi cũng phải công nhận đó là một âm thanh ồn ào đến mức muốn bịt tai lại.

Khi tôi đang ngại ngùng ở một góc chăn,

「À… nếu được thì em nấu gì đó cho anh nhé?」

Haruka vừa nhìn mặt tôi vừa nói.

「Ể, được không?」

「Vâng. Trong〝Sổ tay hướng dẫn chăm bệnh〟tập ba cũng có mục về bữa ăn ạ.」

「…」

Còn có cả thứ đó nữa sao…

「À, vậy thì nhờ cô nhé. Cứ dùng tạm những thứ có trong tủ lạnh là được.」

「Rõ ạ♪」

Nói rồi, Haruka nhảy khỏi giường.

「…」

Hừm, vừa nhẹ nhõm lại vừa có chút tiếc nuối, quả là một tâm trạng phức tạp.

「Đây ạ.」

「Ồ.」

Thứ Haruka làm cho tôi là một nồi cháo đất đầy ắp.

Đó là món cháo trứng được rắc đầy trứng và hành lá. Hơi nóng bốc lên nghi ngút tỏa ra một mùi hương vô cùng hấp dẫn, dường như có thể khơi dậy cơn thèm ăn đang âm ỉ trong dạ dày vốn đã yếu đi vì sốt, tựa như một con rắn pháo hoa được châm lửa.

「Thế nào ạ, em đã nấu nhạt để dễ ăn hơn khi anh đang mệt, nên không biết có ngon không…」

「Không, trông ngon lắm.」

「Dạ, v-vậy ạ?」

「Ừ.」

Vả lại, tài nấu nướng của Haruka đã được bảo chứng. Chắc chắn không chỉ trông ngon mà thực tế cũng rất ngon.

「Tôi ăn được chưa? Bụng tôi đói cồn cào rồi…」

「A, vâng. Mời anh.」

Trước lời nói của tôi, Haruka khẽ gật đầu,

「Vậy thì──A, a~n.」

Cô ấy dùng đôi tay có phần ngượng nghịu, từ từ đưa muỗng về phía tôi.

「…」

「À, ờm, anh không ăn ạ?」

Cô ấy hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

…Thôi thì, cũng chẳng cần phải hỏi nữa, đây có lẽ là tiêu chuẩn toàn cầu về việc ăn uống trong cái gọi là〝Sổ tay hướng dẫn chăm bệnh〟kia. À, mà vốn dĩ nhà Nogizaka đã có gia huấn (do Akiho-san đặt ra) như vậy rồi thì phải. Dù sao thì, đến giờ phút này, tôi sẽ không ngạc nhiên, không hề ngạc nhiên trước những chuyện thế này đâu.

「A, hay là nóng quá ạ? Xin lỗi anh, em sẽ thổi nguội ngay. Phù~, phù~…」

「…」

Không phải chuyện đó đâu mà.

Nhưng trước một Haruka đang hết lòng tin tưởng và chăm chỉ thổi nguội, việc bắt bẻ lúc này quả thật là vô duyên.

Vì vậy,

「Đây ạ, nguội rồi. A, a~n.」

「Ừ, ừm.」

Tôi tự nhủ rằng đây là chuyện đương nhiên, rồi ngoan ngoãn mở miệng đón nhận chiếc muỗng được đưa tới.

「M-Mời anh.」

Haruka nhẹ nhàng đưa phần cháo trứng đã nguội vừa độ vào miệng tôi, giống như một cô bé tiểu học đang cho chim chào mào đến sân nhà ăn.

「T-Thế nào ạ?」

「Ừ, ngon lắm.」

「Oa, thật ạ?」

Gương mặt Haruka bừng sáng.

「T-Tốt quá rồi. Em đã lo không biết có nấu ngon không… À, anh ăn nhiều vào nhé♪ Em đã nấu rất nhiều đó.」

「Ừm, cảm ơn nhé.」

Cứ như thế, tôi ăn hết nồi cháo trong khi màn「phù~ phù~」và「a~n」đầy mê hoặc cứ lặp đi lặp lại.

Chỉ trong khoảng mười phút, nồi đất đã nhanh chóng trống không.

「Cảm ơn vì bữa ăn. Ngon tuyệt.」

「Chỉ là bữa ăn đạm bạc thôi ạ.」

Haruka cười “ehehe” rồi cúi đầu chào.

「Vậy thì em đi dọn nồi và bát đĩa nhé. Được không ạ?」

「A, phiền cô quá.」

「Không đâu ạ, anh Yuuto cứ nghỉ ngơi đi nhé.」

Cô đặt nồi đất và đĩa nhỏ lên khay, vừa ngân nga bản "Für Elise" vừa đi về phía cửa.

Đúng lúc đó.

「Á…」

Vấp phải cuốn tạp chí đặt trong phòng (『Kiếm thuật ám sát vui vẻ ~Từ mai bạn cũng là sát thủ Nhật Bản~』, do Ruko để quên), Haruka lảo đảo mất thăng bằng.

Tầm nhìn vụng về của Haruka: chỉ nhìn phía trước mà không để ý dưới chân.

Cùng lúc đó, chiếc khay trên tay cô rung lên như chế độ im lặng của điện thoại, nồi đất và chiếc đĩa nhỏ bay lên không trung. Quỹ đạo của chúng hướng thẳng về phía Haruka… Không xong rồi, cứ đà này nồi đất sẽ rơi thẳng vào đầu Haruka mất!

「──!」

Thật lòng mà nói, tôi không muốn thấy cảnh hài hước như vậy, và hơn hết, cái nồi đất đó khá nặng. Nếu bị va trúng, dù là Haruka cũng khó mà yên ổn. Tôi dùng toàn bộ sức bật của mình (khoảng năm centimet), với sức bật nhanh như ếch cây chưa từng có, phóng ra khỏi giường.

「Haruka!」

「Ể…」

Tôi vòng tay qua người Haruka đang loạng choạng như một con quay mất đà, rồi kéo mạnh về phía mình.

「Kya…」

Gương mặt Haruka tròn xoe mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một cảm giác nhẹ hơn cả sợi tơ cây dương lướt qua cánh tay tôi.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nồi đất và chiếc đĩa rơi xuống vị trí Haruka vừa đứng, phát ra tiếng loảng xoảng liên hồi.

「Phù…」

Suýt chút nữa là xong.

Lần ở quán cà phê hầu gái thì không kịp, nhưng lần này tôi đã ngăn chặn được thảm họa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện đã ổn thỏa.

「…」

「…」

Và rồi, tôi nhận ra.

「À, anh ơi…」

Haruka nhìn lên từ bên dưới tôi với vẻ bối rối.

Kéo mạnh về phía mình dĩ nhiên là kéo Haruka về nơi tôi đang đứng, và nơi tôi đang nằm cho đến tận lúc nãy là trên giường… Kết quả là cơ thể Haruka đã nằm gọn trên giường.

Nói một cách đơn giản, theo góc nhìn khách quan, tôi đã kéo Haruka lên giường, áp sát và đè cô ấy xuống.

「!? À, không, cái này…」

Tôi hoảng loạn như một người mê nhiếp ảnh bình thường bị nhầm là kẻ chụp lén ở bãi biển mùa hè và bị cảnh sát thẩm vấn.

「Em, em hiểu mà. Anh Yuuto đã cứu em đúng không ạ? Lúc em sắp vấp ngã…」

「À, ừ. Đúng vậy.」

「V-Vâng, đúng thế ạ.」

Chính xác hơn là tôi đã ngăn cô ấy bị nồi đất úp lên đầu, nhưng đó là một sự khác biệt không đáng kể trong tình huống này.

「C-Cảm ơn anh. Nhờ anh mà em được cứu. ──À, em tệ quá, vẫn hậu đậu như mọi khi.」

「Ể, không, không có chuyện đó đâu.」

「S-Sẽ bị chị Aki-chan hậu đậu cười cho mất thôi.」

Cô ấy cười “ahaha”.

「…」

「…」

Nhưng sau đó cuộc trò chuyện bị ngắt quãng, cả hai đều im lặng.

「…」

「…」

Không khí trở nên có chút khó xử và kỳ lạ. Hơn nữa, do lực ngã nhào xuống giường, quần áo (của Haruka) ở vài chỗ đã hơi xộc xệch…

「…」

「…」

A~, lúc này nên làm gì đây nhỉ?

Nó có phần giống với tư thế "nhạy cảm" lần ở lễ hội văn hóa, nhưng lần này còn thêm yếu tố địa lý nguy hiểm là trong phòng không có ai và trên giường. Có thể gọi đây là tình thế "đè ngã nhạy cảm" đã đến hồi gay cấn. Đây không phải lúc để nói mấy câu như "tập luyện võ tự do" gì đó.

Tiếng tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, vang dội đến tận sâu trong não như một trận động đất.

Ngay bên dưới là gương mặt thanh tú của Haruka (trong bộ đồ ông già Noel váy ngắn) với đôi má ửng hồng.

Lúc đầu, Haruka nhìn tôi với vẻ bối rối, nhưng sau vài lần chớp mắt… cô ấy đột nhiên nhắm chặt mắt lại như thể đã chấp nhận điều gì đó.

「!?」

Căn phòng tĩnh lặng.

Đêm Giáng Sinh. Hai người trên giường.

Trước mắt tôi là hình ảnh Haruka trong bộ đồ ông già Noel đang nhắm mắt.

Đây có phải là ý chỉ của Chúa trong đêm Giáng Sinh: 「Hãy làm theo những gì con muốn!」?

「…」

Ấy, không được, không được!

Haruka chỉ ở lại để chăm sóc tôi thôi. Nếu tôi hiểu lầm một cách ngớ ngẩn và biến lòng tốt của Haruka thành con số không, thậm chí là số âm, thì sẽ hỏng bét hết. Nhưng mà, cô ấy nhắm mắt lại có nghĩa là đồng ý không? Không không, có thể cô ấy chỉ đang ngạc nhiên hoặc khuôn mặt căng thẳng của tôi quá khó coi khiến cô ấy sợ hãi thôi. Không được hành động vội vàng.

…Hừm.

Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy mình đang lún sâu vào vũng lầy của suy nghĩ. Mà lần nào cũng vậy, tôi cứ lặp đi lặp lại một vòng luẩn quẩn. Chẳng tiến bộ gì cả…

Những suy nghĩ miên man.

Trong lúc đó, mặt tôi ngày càng nóng lên──

「──Ơ?」

Bất chợt, tầm nhìn của tôi mờ đi.

Căn phòng trở nên trắng xóa như phòng xông hơi đá nóng, và cơ thể tôi mất hết sức lực.

「A, Yu-Yuuto-san?」

Có lẽ nhận ra sự bất thường của tôi, Haruka mở mắt và lo lắng nhìn lên từ bên dưới.

「Anh ơi, anh sao vậy, trông anh có vẻ…」

「À, ừm, tôi ổn mà.」

Tôi nói vậy để không làm cô ấy lo lắng thêm, nhưng Haruka lại biến sắc.

「K-Không ổn đâu ạ. M-Mắt, mắt anh biến thành hình vuông rồi!」

「Ể, không, cái này…」

Là kính mắt mà.

Nhưng Haruka dường như đang vô cùng hoảng loạn.

「À, à thì, l-lúc này phải làm sao…!?」

Cô ấy vừa luống cuống hoảng hốt vừa nói.

***

3

Cơn choáng váng đột ngột dường như là do thiếu máu, giống như bị xây xẩm mặt mày.

Chắc là do tôi đang nằm yên như xác ướp trên giường rồi đột nhiên đứng dậy và thực hiện những động tác vô cùng mạnh mẽ (đối với tôi), khiến máu dồn lên não đột ngột làm cơ thể bị sốc. Cũng khó trách được.

Dù sao thì cũng chỉ là thiếu máu. Tôi đã quá rõ nguyên nhân nên bản thân nó không phải là vấn đề gì to tát.

Tuy nhiên, Haruka vẫn đang trong cơn hoảng loạn,

「C-Chuyện lớn rồi! Anh Yuuto sắp chết…!」

Cô ấy nói với vẻ mặt gần như sắp khóc.

「Không, không đến mức nghiêm trọng thế đâu…」

「P-Phải hô hấp nhân tạo nhanh lên… À, không, trường hợp này là xoa bóp tim? Hay là sốc điện tạm thời…」

「Nghe tôi nói đã…」

「… (lo lắng, lo lắng)」

Sau đó, tôi đã cố gắng giải thích và để chứng minh mình ổn, tôi còn biểu diễn một màn trồng chuối ngược trên giường, cuối cùng Haruka cũng chịu tin. Bây giờ cô ấy đã bình tĩnh lại và đang dọn dẹp nồi đất vương vãi trong phòng. Dù vậy, cô ấy vẫn không cho tôi ra khỏi giường.

「A, Yuuto-san, cuốn tạp chí này em nên để ở đâu ạ?」

Haruka cầm trên tay cuốn『Kiếm thuật ám sát vui vẻ ~Từ mai bạn cũng là sát thủ Nhật Bản~』, nguyên nhân của sự náo loạn (?) vừa rồi, và hỏi tôi.

「Cuốn tạp chí này thật đáng sợ. Trang nào cũng có hình đầu lâu và vết máu…」

「…Tạm thời, cô cứ vứt nó đi là được.」

「Ể, nhưng mà…」

「Cái thứ ghê rợn đó, đốt đi rồi chôn sâu dưới đất cũng được.」

「V-Vâng ạ…」

Em không hiểu lắm nhưng tạm thời sẽ để ở đầu giường nhé, Haruka nói vậy rồi nhẹ nhàng dọn cuốn『Kiếm thuật ám sát vui vẻ ~Từ mai bạn cũng là sát thủ Nhật Bản~』khỏi sàn nhà.

Cứ như thế, việc dọn dẹp hậu quả của cú vấp ngã bất thành của Haruka đã xong.

Sự tĩnh lặng lại một lần nữa bao trùm căn phòng.

「…」

「…」

Hừm, nhưng khi không có việc gì làm và chỉ có hai người, thật bất ngờ là chẳng có gì để nói. Không phải là không có chủ đề, mà là không khí không thích hợp để nói những chuyện phiếm vu vơ (như là "cái chăn bay mất rồi!"). Không khí có chút gì đó hơi hường phấn, có lẽ một phần lớn là do dư âm của tình thế "đè ngã nhạy cảm" lúc nãy.

Haruka dường như cũng cảm thấy vậy,

「A, c-có gì đó lạ quá. S-Sao thế này nhỉ?」

「Đ-Đúng vậy. Lạ thật.」

「Ph-Phải ạ…」

「…」

「…」

Cuộc trò chuyện không thể tiếp tục…

「A, Yuuto-san, c-cơ thể anh ổn chứ ạ?」

「Ừ, ừm. Vốn dĩ cũng không có gì to tát mà.」

「V-Vậy ạ.」

「À, ừm, đã làm cô lo lắng rồi.」

「K-Không ạ…」

「…」

「…」

Những cuộc đối thoại có phần gượng gạo cứ tiếp diễn một lúc.

「À, nếu chán thì bật chút nhạc không? Hoặc cô cứ lấy tạm quyển sách nào đó đọc cũng được.」

「Sách ạ?」

「Ừ. Chẳng có gì hay ho đâu nhưng…」

Để khuấy động bầu không khí kỳ lạ đang bao trùm căn phòng, tôi đã nói vậy.

「A, v-vậy thì…」

Nghe vậy, Haruka đi về phía giá sách. Cô vừa vòng tay ra sau lưng vừa hơi cúi người nhìn vào giá sách.

「Anh ơi, cái này là gì ạ?」

「Hửm? À, đó là…」

Thứ Haruka chỉ vào là một cuốn album.

Đó không phải là kỷ yếu tốt nghiệp tiểu học hay trung học, mà chỉ là một cuốn album bình thường. Nó cũng khác với cái gọi là nhật ký trưởng thành, chỉ đơn thuần là một bộ sưu tập khá tùy tiện những bức ảnh được chụp vào những dịp khác nhau.

「Nếu được thì em xem thử được không ạ? Em hơi tò mò.」

「Tôi không phiền đâu nhưng…」

Cũng không có gì thú vị đâu?

Thế nhưng Haruka lại vui vẻ sáng mắt lên,

「Cảm ơn anh. Vậy em xin phép xem nhé.」

Cô lấy cuốn album từ giá sách ra và bắt đầu lật từng trang một cách cẩn thận.

「Oa, dễ thương quá♪」

「Hử.」

「Đây là anh Yuuto đúng không ạ? Anh bị con cua kẹp ở đây này.」

「À, ừm, thì là thế…」

Đó là một bức ảnh cũ. Là lúc con Ruko làm thí nghiệm để xác nhận xem trong trò oẳn tù tì thì “búa” có thực sự mạnh hơn “kéo” không. Nói là thí nghiệm cho oai chứ thực ra nó chỉ bắt một con cua lông ở con sông gần nhà rồi cho kẹp vào tay tôi thôi. Cua lông ĐẤU với tôi. Kết quả thì không cần nói cũng biết. Tôi vẫn nhớ mình đã suýt khóc vì vừa đau vừa chảy máu tay.

Khi tôi kể lại sự tình cho Haruka,

「Đúng là Ruko-san có khác ạ. Tự mình kiểm chứng những điều mà chúng ta thường cho là hiển nhiên… thật tuyệt vời.」

「…」

…Thôi thì, tôi cũng phải công nhận con ngốc đó tuyệt vời theo nhiều nghĩa. Mà nó đâu có dùng tay mình, chính xác là nó dùng〝tay tôi〟để làm thí nghiệm đấy chứ.

Trong khi tôi nhìn vết sẹo cũ vẫn còn mờ mờ (khoảng một phần mười milimet) và thở dài trên giường khi nhớ lại chuyện xưa,

「À, hai người dễ thương thường chụp chung này là ai vậy ạ…?」

Lần này cô ấy nhìn một bức ảnh khác và hỏi.

「À, đó là Nobunaga và em gái nó, Mahiro-chan. Hình như là ảnh lúc cả hai gia đình đi sở thú cùng nhau.」

「Nobunaga… là Asakura-san ạ?」

「Ừ, là bạn thuở nhỏ của tôi.」

Dù tôi không muốn thừa nhận.

Nhưng nhìn lại những bức ảnh cũ, Nobunaga và Mahiro-chan hồi nhỏ trông giống chị em hơn là anh em. Lại một lần nữa tôi phải công nhận rằng, cái gã đó nếu không cử động và im lặng thì đúng là một mỹ nam, thật tình.

「Vậy ạ… À, có nghĩa là Asakura-san biết về anh Yuuto hồi nhỏ. Thích thật…」

「Hửm, vậy sao?」

「Vâng. Vì em chỉ biết anh Yuuto của gần đây thôi. Cho nên, em có chút ghen tị.」

「…」

Bị nói như vậy với nụ cười trên môi khiến tôi thực sự ngại ngùng.

Nhưng có lẽ điều đó cũng đúng. Tôi cũng chỉ biết Haruka từ khi vào cấp ba, và hơn nữa, tôi chỉ mới biết được con người thật của cô ấy, không phải là 『Nữ thần Sao bạc Nui Étoile』, cách đây khoảng nửa năm. Có thể nói tôi gần như không biết gì về cô ấy trước đó.

「…Lần sau, cho tôi xem album của Haruka nhé.」

「Vâng, em rất sẵn lòng ạ♪」

Cứ thế, chúng tôi lật từng trang album.

「──A.」

Tay Haruka dừng lại lần thứ ba.

「Hửm, sao thế?」

「…」

Thứ Haruka đang nhìn là một bức ảnh chụp cảnh Giáng Sinh.

Tuy không nhiều, nhưng đó là những bữa tiệc Giáng Sinh mà tôi đã tổ chức hai, ba lần cùng Ruko, Yukari-san và đám Nobunaga hồi nhỏ. Nếu bộ não xốp xếch của tôi nhớ không lầm thì lần cuối cùng là vào khoảng lớp tiểu học – cách đây chừng mười năm.

「Trông vui quá…」

Nhìn thấy nó, Haruka thì thầm.

「Thật tuyệt khi mọi người cùng nhau tận hưởng Giáng Sinh… Trông thật ấm cúng, đáng yêu, chỉ nhìn thôi cũng khiến em cảm thấy háo hức theo.」

「Haruka…」

Đến đây tôi mới nhớ ra.

Đúng rồi nhỉ. Đây là lần đầu tiên Haruka có một Giáng Sinh vui vẻ bên mọi người. Vậy mà nó lại kết thúc một cách dở dang như thế…

Dù không nói ra, nhưng chắc chắn Haruka cũng cảm thấy không cam lòng về chuyện đó. Nếu vậy thì──

「Này Haruka… cô có thật sự muốn tổ chức tiệc Giáng Sinh cho đến cùng không?」

「Dạ?」

「Em có muốn vui vẻ quậy tới đêm như lời Mika nói, thay vì kết thúc một cách dở dang như thế không?」

Cái đó chẳng phải dở dang nữa, mà gần như là một cú treo máy rồi tắt nguồn đột ngột của máy tính vậy. Cảm giác bực bội không sao tả xiết khi đang lúc cao trào thì lại thế.

「Chuyện đó... nhưng mà, cũng đành chịu thôi ạ. Ai cũng có thể đổ bệnh mà. Thế nên em không nghĩ nó dở dang hay gì đâu ạ.」

Haruka mỉm cười hiền hậu nói với tôi.

Nhưng mà.

「Haruka... Anh xin lỗi nhé.」

「Yuuto-san...?」

「Vậy mà lại là bữa tiệc Giáng sinh đầu tiên của em, thế mà chỉ vì anh ngã bệnh mà hỏng hết cả...」

Đúng là sức khỏe không phải thứ có thể điều khiển bằng ý chí cá nhân, nhưng nguyên nhân sâu xa dẫn đến trận ốm này là do tôi phải đi làm thêm bục mặt (quản gia sống tại nhà, làm bạn với cuốc chim và bao đất ở công trường), mà đó là lỗi của tôi. Nếu tôi để tâm đến món quà sớm hơn thì chắc chắn đã không ra nông nỗi này.

Thế nên.

「──Nè, em không cần phải lo cho anh đâu, hay là bây giờ quay lại mở tiệc cùng với Mika và mọi người đi?」

「Eh?」

「Vẫn chưa muộn lắm đâu, anh cũng đỡ nhiều rồi, một mình anh tự lo được. Nếu giờ em về nhập bọn với Mika thì vẫn thừa sức tiếp tục cuộc vui lúc nãy mà. Em thấy sao?」

「Yuuto-san...」

Tôi tự thấy đây quả là một ý tưởng tuyệt vời. Như vậy thì Haruka cũng có thể kết thúc bữa tiệc Giáng sinh đầu tiên của mình một cách vui vẻ. Tôi đã nghĩ vậy──

Thế nhưng Haruka chỉ im lặng lắc đầu nguầy nguậy,

「...Không ạ, em không thể chấp nhận đề nghị đó được.」

「Hả...?」

「Em rất vui vì tấm lòng của Yuuto-san. Rất vui, nhưng... em nghĩ như vậy có chút không đúng.」

「Không đúng...?」

「Vâng.」

Em gật đầu chắc nịch.

Ủa sao vậy? Cái gì không đúng chứ?

Trong lúc tôi đang bối rối vì không hiểu lời Haruka nói,

「...Nè, Yuuto-san. Anh tin vào ông già Noel đến năm bao nhiêu tuổi ạ?」

「Hả?」

Haruka đột nhiên hỏi một câu như vậy.

「Ông già Noel đó ạ. Đến năm bao nhiêu tuổi ạ?」

「Ừm, à, chắc là cho đến lúc học mẫu giáo thì phải?」

Tuy chẳng hiểu sao tự nhiên lại nói chuyện này, nhưng tôi vẫn cứ trả lời.

Tôi nhớ hồi đó, bố mẹ đã gọi một ông già Noel phái cử (lương 1200 yên một giờ) đến để làm chúng tôi vui, nhưng con bé Ruko (lúc đó đang học tiểu học) lại tưởng nhầm là kẻ khả nghi rồi hét lên 「Nu, kẻ khả nghi toàn thân nhuốm đỏ màu máu tươi! Ta sẽ biến ngươi thành rỉ sét trên thanh đao này!」, sau đó dùng thanh kiếm gỗ (quà lưu niệm Kyoto) đang cầm trên tay đập cho một trận tơi bời. Kể từ đó, mọi giấc mơ và hy vọng về ông già Noel trong tôi đều tan thành mây khói.

「Em thì đến tận năm lớp sáu ạ. Cũng khá muộn anh nhỉ.」

Em vừa nói vừa cười có chút ngượng ngùng.

「Ừm... chắc vậy.」

Trường hợp đầy bạo lực và sang chấn tâm lý như của tôi thì đặc biệt, nhưng thường thì bọn trẻ sẽ tự biết sự thật về ông già Noel vào khoảng những năm đầu tiểu học.

「Có lẽ em tin đến tận tuổi đó là vì bản thân em đã muốn tin vào sự tồn tại của ông già Noel. Vì em rất thích ông già Noel...」

Em nói, ánh mắt hơi xa xăm như đang hồi tưởng lại quá khứ.

「Năm nào em cũng mong chờ. Có mấy lần em cố gắng không ngủ để đợi ông già Noel đến đặt quà bên gối, và cũng có mấy lần em đã thoáng thấy bóng ông trong cơn mơ màng. Em có cảm giác như lần nào ông già Noel cũng xoa đầu em khi em đang ngủ. Em đã tin đó là ông già Noel thật sự, và nghĩ rằng đến Giáng sinh ông sẽ lại đến, nên năm nào em cũng mong ngóng.」

「...」

「Chuyện xảy ra vào một năm nọ. Em rất muốn được gặp ông già Noel... nên đã làm một việc.」

「Một việc?」

「Vâng. Hồi đó trên tạp chí 『Innocent Smile』 có một bộ manga tên là 『Cách bắt ông già Noel』. Trong đó có viết: 『Ông già Noel là cư dân của thế giới cổ tích. Vì vậy, để bắt được ông, cần phải giăng một cái bẫy đáng yêu nào đó có thể lay động trái tim cổ tích của ông』. Và em đã làm theo.」

Em nói với vẻ hơi khó xử.

Mà, dù có nhiều điểm muốn bắt bẻ, nhưng ngay từ lúc nói đến mấy từ như bắt giữ hay cái bẫy thì tôi đã thấy nó hoàn toàn xa rời với hai chữ “cổ tích” rồi.

Haruka tiếp tục.

「Y như trong manga, em đã chuẩn bị một con thú nhồi bông để lay động trái tim cổ tích. Đó là chú gấu Teddy King Grizzly-kun mà em yêu thích. Cách làm em cũng bắt chước y hệt. Em đặt Grizzly-kun vào một cái nồi trên bếp, bên cạnh để một tờ giấy ghi 『CỨU VỚI, TỚ SẮP BỊ ĂN THỊT RỒI!』. Em còn buộc một sợi chỉ vào Grizzly-kun, làm sao cho khi lấy cậu ấy ra khỏi nồi thì chuông sẽ reo lên. Và rồi── tiếng chuông đã vang lên.」

「...」

Thật sự có người mắc bẫy à...

「Mình sắp được gặp ông già Noel rồi! Nghĩ vậy, em vui sướng nhảy ra khỏi giường. Nhưng người ở đó là... một người em rất quen, đang mặc đồ ông già Noel và lúng túng ôm chặt Grizzly-kun trong tay.」

「Người đó...」

Haruka khẽ gật đầu,

「Ông già Noel... chính là Hazuki-san ạ.」

「...」

...Đúng như mình nghĩ.

「Em đã rất sốc. Vì cho đến lúc đó, em vẫn tin rằng ông già Noel thực sự tồn tại. Nhưng... em đã nhận ra ngay sau đó.」

「Nhận ra?」

「Vâng. Ông già Noel thực ra không có thật. Người mà em vẫn tin là ông già Noel chính là Hazuki-san hóa trang hàng năm. Nhưng... ông già Noel do Hazuki-san hóa trang, đối với em, chính là ông già Noel thật sự.」

Em đặt hai tay lên trước ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

「Đó là một điều đơn giản nhưng vô cùng quan trọng... Không phải vì có ông già Noel nên mới là Giáng sinh, mà đối với em, việc Hazuki-san đến và tặng quà chính là Giáng sinh. Em đã nhận ra điều đó.」

Nói đến đây, Haruka ngẩng mặt lên.

「Cũng giống như vậy, bữa tiệc Giáng sinh đối với em là phải có Yuuto-san. Tiệc Giáng sinh mà không có Yuuto-san thì không còn là tiệc Giáng sinh nữa... Bởi vì Yuuto-san là ông già Noel, là tất cả Giáng sinh của em... Khoảnh khắc này, tại nơi đây, được ở bên Yuuto-san chính là Giáng sinh năm nay của em.」

Nhìn thẳng vào mắt tôi, Haruka dứt khoát nói.

「Haruka...」

「Vì vậy, xin anh đừng nói những lời như là không cần lo cho anh nữa...」

「...」

「Làm ơn ạ...」

「...」

...Thì ra là vậy. Mình không hề tự mãn, nhưng đối với Haruka, “mọi người” chính là bao gồm cả mình, Mika, Hazuki-san, Nanami-san, Akiho-san và Gentou-san. Chết thật, có lẽ vì bị ốm nên mình đã trở nên yếu đuối hơn một chút.

「...Anh xin lỗi.」

「Eh?」

「Em nói đúng. Anh đã hiểu lầm rồi. Anh xin lỗi...」

「A, k-không, anh đừng xin lỗi mà. Em không có ý đó đâu ạ...」

Haruka lắc đầu nguầy nguậy vẻ bối rối.

「──Với lại, Giáng sinh vẫn chưa kết thúc đâu ạ.」

「Hả?」

「Em... vừa nảy ra một ý. Anh đợi em một chút được không ạ?」

「Cũng được thôi, nhưng...」

Em ấy định làm gì vậy?

Trước sự thắc mắc của tôi,

「Bí mật ạ♪」

Em trả lời,

「A, trước khi em chuẩn bị xong anh không được ra xem đâu nhé. Yuuto-san cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi ạ.」

Haruka tất tả chạy ra khỏi phòng. Chậc, không hiểu gì cả...

Dù sao thì Haruka đã bảo tôi đợi, nên tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Đằng nào cũng không có gì làm, cứ đọc tạm cuốn sách (『Kiếm thuật ám sát vui vẻ ~ Cùng trở thành sát thủ Nhật Bản ngay ngày mai ~』) để giết thời gian trong lúc chờ đợi vậy.

...

...

Mười lăm phút trôi qua.

「...」

Haruka vẫn chưa quay lại.

Không biết em ấy đang làm gì mà lâu thế. Mình cũng bắt đầu chán việc học cách chém người rồi đây...

...

...

Thêm mười lăm phút nữa trôi qua.

Haruka vẫn chưa trở lại.

「...」

Sao buồn ngủ thế này...

Một cơn buồn ngủ mơ hồ, hay nói đúng hơn là cảm giác như con quỷ ngủ đang dùng cây đinh ba đâm chọc vào gáy tôi, lan ra khắp cơ thể.

Mà kể ra hôm nay cũng là một ngày đủ thứ chuyện. Cơ thể mệt mỏi rã rời cũng không có gì lạ. Chắc mình nên nghỉ một chút trước khi Haruka quay lại.

Quyết định vậy, tôi nhắm mắt lại được mười giây.

「Khòòò...」

Ý thức của tôi cứ thế chìm sâu xuống đáy biển của giấc ngủ, lờ đờ như một con cá bơn chẳng có chút sinh khí.

**4**

Không biết đã bao lâu trôi qua kể từ đó.

「Hót-tô, hô-kê-kyô♪ Hót-tô, hô-kê-kyô♪」

「Ưm...」

Tiếng hót véo von trong trẻo của chú chim oanh vang lên bên tai, lay động ý thức của tôi.

「Hót-tô, hô-kê-kyô♪ Hót-tô, hô-kê-kyô♪」

「...」

「Hót-tô, hô-kê-kyô♪ Hót-tô, hô-kê-kyô♪ Hô-kê-kyô-hô-kê-kyô-hô-kê-kyô-hô-kê-kyô-hô-kết-hô-kết-hô-kết...!」

Ồn quá đi mất...

Tôi huy động toàn bộ ý thức mơ màng vẫn còn muốn chìm trong giấc ngủ, lồm cồm đưa tay về phía đầu giường và nhấn nút tắt ở sau lưng chú chim oanh.

Sự im lặng trở lại.

Ý thức của tôi lại một lần nữa sắp chìm vào thế giới của những giấc mơ──

「Hô-kê-kyô-hô-kê-kyô-hô-kê-kyô-hô-kê-kyô-hô-kê-kyô-hô-kết-hô-kết-hô-kết...!」

「.........」

「Hô-kê-kyô-hô-kê-kyô-hô-kê-kyô-hô-kê-kyô-hô-kê-kyô-hô-kết-hô-kết-hô-kết-hô-kêêê!! (Chức năng báo lại)」

「............Đ- đồ ồn ào!」

Tôi ném thẳng chiếc gối vào con chim oanh đang hót như điên dại.

Bụp!

Sau tiếng động khô khốc đó, chú chim oanh xoay năm vòng rưỡi trên chiếc tủ đầu giường, cuối cùng cố chấp hót thêm một tiếng 「Hô-kết!」 rồi mới chịu im.

「Thiệt tình...」

Tôi ngồi dậy trên giường.

Lúc cần thì chả được tích sự gì, mà mấy lúc vớ vẩn thế này thì lại hót hay lạ thường. Cuối cùng cũng được yên tĩnh, nhưng nhờ nó mà tôi tỉnh ngủ hẳn...

「...Hửm, tỉnh ngủ? ...À.」

Lúc này tôi mới nhận ra là mình đã ngủ quên.

Chết rồi, mình ngủ say luôn rồi à?

Tôi vội vàng cầm con chim oanh lên xem, đồng hồ chỉ hơn mười một giờ rưỡi đêm. Chỉ định chợp mắt một chút mà lại ngủ say mất cả tiếng đồng hồ.

「Haruka...?」

Mà em ấy về chưa nhỉ?

Tôi nhìn quanh.

Thì,

「Suu...」

Tôi phát hiện ra Haruka (trong bộ đồ Noel) đang ngủ ngon lành, người dựa vào thành giường. Em cuộn mình trong chiếc chăn bông yêu thích, ngủ say sưa như một chú cún con đang hoàn toàn yên tâm.

「Haruka...」

「...」

Tôi gọi nhưng không có tiếng trả lời.

Nhớ lại thì tiếng la hét loạn xạ của con chim oanh lúc nãy em ấy cũng gần như không có phản ứng gì, chắc hẳn em đã mệt lả đi vì chăm sóc tôi.

「...」

Mà ngủ không phòng bị gì cả, thật là...

Tôi thầm nghĩ khi ngắm nhìn tiểu thư đang ngủ say sưa.

Đây là do mình không được em ấy coi là một người đàn ông, hay là kết quả của sự tin tưởng tuyệt đối, hay là trước đó em ấy vốn không có chút miễn dịch nào với những chuyện như thế này... Chắc là thiên về vế sau nhiều hơn rồi.

Dù sao đi nữa, trước mắt tôi là một cảnh tượng hiếm có khó tìm.

Gương mặt đáng yêu của Haruka khi ngủ, bờ vai nhấp nhô theo từng nhịp thở.

Tôi ngắm nhìn một lúc, chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc, thì,

「...Ưm.........」

Haruka khẽ rên lên một tiếng, như thể đã cảm nhận được sự hiện diện của tôi.

「A, chào buổi sáng ạ...」

Cuối cùng cũng tỉnh, em từ từ ngẩng mặt lên, vừa dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ vừa nói.

「Xin lỗi, anh làm em thức giấc à?」

「Eh... thức giấc...?」

Em chớp mắt một cái trước lời nói của tôi.

「Eh...? A, em ngủ quên mất ạ?」

Em hốt hoảng nhìn quanh quất rồi cất tiếng.

「X-xin lỗi anh ạ. Em chuẩn bị xong quay lại thì thấy Yuuto-san đang ngủ, nên em đợi anh dậy rồi ngủ quên lúc nào không hay...」

「À, không sao đâu.」

Tôi cũng vừa ngủ say sưa nên có tư cách gì mà nói người khác. Hơn nữa còn được ngắm gương mặt đáng yêu lúc ngủ của Haruka, kể ra còn lời chán.

「Mà em chuẩn bị gì vậy? Thấy có vẻ lâu lắm...」

Tôi hỏi vào vấn đề chính.

「A, đ-đúng rồi. Để xem giờ... A, may quá, vẫn còn kịp.」

Haruka nhìn đồng hồ chim oanh rồi thở phào nhẹ nhõm.

「Giờ?」

「Vâng. Anh Yuuto-san ơi, em tắt đèn trong phòng được không ạ?」

「Đèn? Anh không phiền đâu nhưng...」

Em ấy định làm gì nhỉ?

Trong lúc tôi còn chưa hiểu ý đồ của em, Haruka đã tắt đèn, rồi đứng cạnh cửa sổ đối diện giường.

「Vậy em bắt đầu đây, Yuuto-san.」

「Ừm, được.」

Tuy chẳng hiểu là bắt đầu cái gì nhưng tôi vẫn gật đầu.

「──Merry Christmas♪」

Cùng với tiếng nói đó, em kéo rèm cửa ra.

「Ồ...」

Thứ ở bên kia tấm rèm.

Đó là vô số những ánh đèn trang trí đủ màu sắc lấp lánh trong đêm tối.

Chúng tỏa sáng lung linh, đẹp đẽ như thể mang cả thế giới thần tiên vào đời thực.

「Cái này...」

Hình như những ánh đèn này được treo trên cây thông (trông hơi thiếu dinh dưỡng) mọc ngoài sân.

Nhưng sao lại có cái này? Mới lúc nãy thôi làm gì có thứ này đâu. Chẳng lẽ nào──

Tôi nhìn cô tiểu thư đang ngơ ngẩn mỉm cười bên cửa sổ.

「A, s-sao ạ? Có ra không khí không anh?」

Em ấy ngước lên nhìn tôi, có chút e thẹn.

「Cái này... do Haruka làm à?」

「V-vâng ạ. Em nghĩ dù ở trong phòng thì ít nhất cũng nên có chút không khí Giáng sinh... Như thế này thì có thể cùng Yuuto-san đón Giáng sinh rồi phải không ạ? May quá, vẫn kịp trước khi sang ngày mới.」

「...」

Dù là cái cây còi cọc thiếu dinh dưỡng nhưng nó cũng cao hơn hai mét. Vậy mà trong bóng tối thế này, với thân hình nhỏ bé đó, em đã một mình trang trí hết sao?

「Haruka...」

Lúc nãy tôi không để ý, nhưng giờ nhìn kỹ lại thì trên tay em có rất nhiều vết xước nhỏ. Chắc hẳn em đã rất vất vả với công việc không quen tay này. Dù tay là thứ quý giá đối với người chơi dương cầm như em...

Trong lúc tôi đang cảm động trước tấm lòng của Haruka,

「A, v-với lại ạ. Để tăng thêm không khí Giáng sinh, em đã thử dùng bộ trang phục mà Mika và mọi người để lại lúc nãy.」

「Hả?」

「Là bạn tuần lộc ạ.」

Em đội chiếc sừng màu nâu lên đầu.

「G-gâu.」

「...」

Cái đó là chó mà...

Mà kể cả có đội sừng tuần lộc lên bộ đồ ông già Noel thì cũng chẳng có tác dụng gì mấy.

Dù vậy, cái dáng vẻ hai tay giữ sừng trên đầu để không bị rơi xuống, vừa kêu gâu gâu vừa vẫy đuôi của em trông vô cùng đáng yêu và ngây thơ. Đến mức tôi cảm thấy mấy cái chi tiết nhỏ nhặt như đó là tuần lộc hay chó cũng chẳng quan trọng nữa (à không, cũng không nhỏ lắm). Thật kỳ lạ.

「...Cảm ơn em nhé, Haruka.」

「Eh?」

「Vì đã cố gắng đến thế này...」

「A...」

Tôi bước đến bên cạnh Haruka, xoa đầu mái tóc mọc sừng của em. Mái tóc mềm mại, chạm vào rất thích. Haruka có chút xấu hổ, nhưng lại có vẻ rất thoải mái, em nheo mắt cười 「Ehehe...」.

Tôi cứ xoa đầu Haruka trong bộ dạng tuần lộc lai chó như thế một lúc,

「Anh Yuuto-san này.」

「Hửm?」

「Còn cái này nữa ạ...」

Haruka rụt rè đưa cho tôi thứ gì đó.

「À, ừm, là q-quà Giáng sinh ạ. Vì là Giáng sinh mà, nên em cũng có chuẩn bị...」

「Ồ.」

Đây là món quà mà em ấy đã vất vả làm thêm ở quán cà phê hầu gái để chọn đây mà...

「Anh mở ra được không?」

「Vâng, xin mời anh.」

Được sự cho phép, tôi mở chiếc hộp được gói rất đẹp ra.

「Đây là...」

Thứ bên trong là... một chiếc mặt dây chuyền có thiết kế đặc trưng ở phần đầu.

「Là mặt dây chuyền được thiết kế theo mô-típ kính viễn vọng ạ. Chẳng hiểu sao em lại nghĩ nó sẽ hợp với Yuuto-san...」

「Ồ.」

Ở cửa hàng tôi đến cùng Shiina cũng có bán loại vòng cổ hình kính vạn hoa, còn cái này thì là phiên bản kính viễn vọng.

「S-sao ạ? Đây là lần đầu tiên em mua quà cho con trai nên, không biết anh có thích không...」

「Thích chứ!」

Là quà của Haruka cơ mà. Chỉ riêng điều đó thôi đã đủ để tôi muốn cất nó vào một cái két sắt khổng lồ chống cháy chống động đất (loại ở ngân hàng) để bảo quản vĩnh viễn rồi. Mà thực tế thì, bỏ qua giá trị gia tăng đó, tôi cũng thấy thiết kế này rất có gu.

「Cảm ơn em nhé. Anh sẽ giữ gìn cẩn thận.」

「A... V-vâng ạ!」

Tôi cảm ơn, Haruka vui sướng gật đầu. Dabei người vui phải là tôi mới đúng chứ.

Dù sao thì, giờ đến lượt tôi.

Tôi quay mặt về phía Haruka.

「À, mà này, không phải là quà đáp lễ đâu, nhưng anh cũng có quà cho em.」

「Eh?」

「Là cái này...」

Tôi đưa chiếc túi giấy đựng chiếc nhẫn cho Haruka, người đang ngạc nhiên.

「A...」

「Em mở ra xem đi. Mà, cũng không phải thứ gì to tát đâu.」

「V-vâng ạ.」

Haruka cẩn thận bóc từng lớp giấy gói như thể đang cầm một báu vật quốc gia.

「Woa...」

Gương mặt em dần bừng sáng như một đóa hoa đang nở rộ.

「Chiếc nhẫn đẹp quá... 『Clair de Lune』... Ánh trăng, phải không ạ?」

「Ừ, hình như là vậy.」

「A, cảm ơn anh ạ! Em sẽ xem nó như báu vật!」

Em nở nụ cười rạng rỡ như hoa, liên tục cúi đầu cảm ơn.

「Anh ơi, em đeo thử được không ạ?」

「À, tất nhiên rồi.」

「A, nhưng mà, nếu được thì...」

「?」

Nói đến đây, Haruka hơi cúi mặt xuống.

「Em sẽ... rất vui nếu được Yuuto-san... đeo cho ạ.」

「Hả?」

Tôi ư? Đeo chiếc nhẫn này cho em ấy ư?

Tôi có hơi bối rối trước lời đề nghị đột ngột,

「A, e-em đang nói gì vậy chứ. T-tự mình đeo là được rồi ạ. X-xin lỗi, tự nhiên em lại nói những lời kỳ lạ...」

「À, không, được mà.」

「Eh?」

「Đeo nhẫn thôi chứ gì? Oke thôi.」

Dù có hơi ngượng ngùng, nhưng nếu Haruka đã muốn thì tôi cũng không từ chối. Dù gì cũng là Giáng sinh mà.

Trước Haruka đang lúng túng, tôi lấy chiếc nhẫn 『Ánh trăng』 ra khỏi hộp,

「Merry Christmas, công chúa của anh.」

Tôi quỳ một gối xuống trước mặt Haruka, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay thon dài, trắng như sóng biển của em.

Ánh sáng lấp lánh của đèn trang trí hòa quyện cùng ánh sáng của chiếc nhẫn, trở thành một.

Haruka trong một lúc cứ ngơ ngác nhìn tôi và chiếc nhẫn, như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rồi.

「V-vâng ạ. M-Merry Christmas ạ♪」

Em trả lời bằng một nụ cười rạng rỡ.

Đó là nụ cười đẹp nhất trong cả ngày hôm nay.

Dành cho chúng tôi.

「A, anh nhìn kìa!」

「Ồ...」

「Kia kìa, tuyết rơi...」

Haruka reo lên vui sướng, chỉ tay ra ngoài cửa sổ.

Ở đó, những tinh thể trắng xóa đang rơi xuống, như thể chúc phúc cho tất cả mọi thứ trong đêm thánh này.

「Đẹp quá...」

Haruka đưa tay lên che miệng, thốt lên khe khẽ.

「Không ngờ lại là Giáng sinh trắng... Cứ như một món quà từ bầu trời vậy...」

「Ừ...」

Đúng vậy thật.

Vô số những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm cùng ánh đèn trang trí rực rỡ trước mắt.

Tuyết rơi trên nền hai luồng sáng ấy.

Đúng như lời Haruka nói, vẻ đẹp đó không quá lời khi gọi là một món quà từ thiên đường.

「...Hửm?」

Hình như vừa rồi tôi cảm thấy có gì đó rất không ổn giữa cụm từ mình vừa nghĩ ra và cảnh tượng trước mắt... Mà, chắc là do mình tưởng tượng thôi.

Trong lúc tôi đang ngắm nhìn lại cảnh tượng như mơ đang trải ra trước mắt.

「Yuuto-san...」

「!?」

Haruka đột nhiên nép sát vào người tôi.

「Em... sẽ không bao giờ quên Giáng sinh năm nay. Giáng sinh đầu tiên được ở bên mọi người... và Giáng sinh được ngắm tuyết cùng Yuuto-san như thế này...」

「Haruka...」

「Em ở yên thế này... thêm một chút nữa được không ạ?」

「À── được.」

Sau khi gật đầu, tôi có hơi do dự... nhưng rồi vòng tay qua vai Haruka, kéo em lại gần hơn một chút. Haruka cũng tỏ ra hơi ngại ngùng, nhưng rồi nhanh chóng chấp nhận 「...(gật)」.

「...」

「...」

Hơi ấm của Haruka trong vòng tay tôi.

Cảm giác mềm mại, chỉ cần chạm vào là lòng thấy bình yên.

「Em hạnh phúc lắm...」

「...」

Haruka thì thầm, người tựa vào ngực tôi.

Một không khí kỳ lạ trôi qua, như thể khoảng cách giữa hai chúng tôi đã gần lại.

Cả hai đều không nói thêm lời đặc biệt nào, nhưng tôi có thể cảm nhận được trái tim chúng tôi đang hòa chung một nhịp. Như thể có điều gì đó còn hơn cả lời nói đang kết nối chúng tôi...

Thời gian trôi đi thật chậm.

Bóng đêm bao trùm xung quanh cũng trở nên thật dịu dàng.

「...」

「...」

Ước gì khoảnh khắc hạnh phúc này có thể kéo dài thêm một chút nữa── Ngay khoảnh khắc tôi vừa nghĩ vậy.

「──Về rồi đây!」

Cùng với tiếng nói đó, tôi nghe thấy tiếng cửa chính bị mở ra một cách thô bạo.

「Ặc?」

「!?」

Hai chúng tôi hoảng hốt, bật người ra xa nhau cả mét.

「Chị gái yêu quý của ngươi về rồi đây. Mau chuẩn bị tiệc rượu và làm mồi nhắm ngay!」

「Chị cũng về rồi đây~♪ Me-ry~ Christopher~ Columbus~」

Tiếp theo đó là một cuộc hội thoại ngu không thể tả.

「Giọng nói đó...」

Nghe thế nào cũng là của bà chị ngốc và cô giáo dạy nhạc biến thái bạn thân của bả. Nhưng sao đúng lúc này chúng nó lại về? Chẳng phải hôm nay chúng nó đi cái sự kiện uống rượu có tên điên điên gì đó và không về nhà sao?

Thì ra,

「Đúng là vớ vẩn, chỉ có từng đó rượu mà đã hết sạch thì còn nói chuyện gì nữa. Cái gì mà 『Đại hội thi uống rượu Giáng sinh ~ Thiêu rụi cái lạnh bằng cồn ~』 chứ. Cái tên kêu mà chả có gì.」

「Đúng thế~. Ít nhất cũng phải chuẩn bị cho mỗi người khoảng năm mươi hũ rượu chứ. Chị đây đang thiếu thốn đến mức người nóng ran cả lên rồi đây này...」

「Hô, vậy thì hôm nay uống vodka nhé? Ta nhớ là có trữ sẵn một tá Spritus.」

「Woa, được đó~♪ Lâu rồi không cho cô thấy tuyệt kỹ 『Vũ điệu lễ hội lửa』 nhỉ~」

「...」

Thì ra là vậy.

Đến cả 『Đại hội thi uống rượu Giáng sinh ~ Thiêu rụi cái lạnh bằng cồn ~』 cũng không lường trước được tửu lượng phi thường của hai người này. Cũng phải thôi.

「Tóm lại là uống thôi! Này, Yuuto đâu rồi! Mày ở đó phải không. Mau ra đây chuẩn bị các thứ đi. Không ra là tao lại xông vào nhà nào đó bây giờ!」

「Chị muốn ăn món cá hồi nướng muối của Yuu-kun~」

Cùng với tiếng người, âm thanh của thứ gì đó bị gõ vào kêu 「Keng keng keng!」 vọng lên từ dưới nhà. Chắc là họ đang dùng đũa gõ vào cốc hay gì đó. Lớn tồng ngồng mà hành xử chẳng khác gì đám con nít (cấp một). Thiệt tình, hai người đó thật là…

「Là Ruko-san và Yukari-sensei nhỉ…」

「À, chắc là họ rồi…」

Nói rồi, tôi và Haruka nhìn nhau.

「…Haha.」

「…Ufufu.」

Chẳng hiểu sao, cả hai chúng tôi đều bất giác bật cười.

Mà… có lẽ đây cũng chính là cách kết thúc Giáng sinh rất riêng của chúng tôi chăng.

「Thôi, đi lo cho bọn họ thôi.」

「A, Yuuto-san cứ ngủ tiếp đi ạ. Em sẽ ra tiếp họ…」

「Không, anh ổn rồi. Tự dưng thấy khỏe hẳn lại ấy mà.」

「Ể, thật sao ạ?」

「Ừ.」

Trong lúc túi bụi đủ thứ chuyện, cảm giác sốt và mệt mỏi đã bay biến đi đâu mất từ lúc nào không hay.

「Vậy, chúng ta cùng đi nhé?」

「Được thôi.」

Chúng tôi cùng gật đầu, rồi hướng về phòng khách, nơi có hai chú cún đói bụng đang chờ đợi.