Trong đời người, có những thứ gọi là ngã rẽ.
Viết là phân kỳ điểm, nghĩa là nơi cuộc đời rẽ nhánh.
Trong tiếng Anh thì gọi là “turning point” (bước ngoặt).
Đúng như tên gọi của nó, đó chính là những thời điểm mà con đường ta đi phân nhánh, tác động sâu sắc đến quãng đời còn lại.
Trên con đường trưởng thành của mỗi người, ai rồi cũng sẽ phải đôi lần đối mặt với nó.
Thế nhưng, chẳng mấy khi chúng ta nhận ra mình đang đứng trước một ngã rẽ ngay tại thời điểm ấy.
Phần lớn trường hợp, ta chỉ đơn giản lướt qua những ngã rẽ mà không hề hay biết.
Ví như chuyện có cùng bạn học đi tìm chiếc ví bị mất hay không.
Hoặc giả như có la cà đâu đó trên đường tan học về nhà hay không.
Bản thân chúng chỉ là những tình huống hết sức đời thường, xảy ra như cơm bữa.
Nếu kể hết những chuyện nhỏ nhặt như thế thì có mà đến vô tận.
「...」
Nguyên nhân nào dẫn đến ngã rẽ ấy, phải đến sau này nhìn lại ta mới thấu tỏ. Nhưng một khi đã nhìn lại, ý nghĩa của ngã rẽ đó chắc chắn sẽ hiện lên rõ mồn một.
Nói theo hướng tiêu cực, đó là dạng thức tột cùng của “sự đã rồi”.
Nói theo hướng tích cực, đó là hình thái tối thượng của “kết quả tốt là được”.
Và đó chính là bản chất của những bước ngoặt trong cuộc đời.
「...」
Chà, chính tôi còn thấy sao hôm nay mình lại nói những lời khó hiểu hơn mọi khi thế này. Vừa trừu tượng một cách vô ích, lại còn vòng vo tam quốc. Có lẽ điều đó cho thấy chính bản thân tôi cũng đang hoang mang trước tình hình hiện tại.
Thôi thì, tóm lại điều tôi muốn nói là thế này.
Vào một ngày nọ trong kỳ nghỉ đông, khi năm cũ sắp qua.
Tôi và cả Haruka, có lẽ đã phải đối mặt với một sự kiện mà theo một nghĩa nào đó, có thể xem là ngã rẽ của cuộc đời.