Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 12

Tập 05 - Chương 4

Tháng Mười Hai cuối cùng cũng bước vào nửa cuối. Giữa lúc sự mong chờ Giáng sinh và kỳ nghỉ đông sắp tới dâng cao như thể nhịp sinh học đang ở giai đoạn đỉnh điểm, học viện cũng bình an đón ngày học cuối cùng trong năm, và cả lớp chìm trong bầu không khí phấn khích tột độ như những tù nhân sắp được ân xá vào ngày mai. Đó là chuyện của một ngày như thế.

Vào giờ nghỉ sau lễ bế giảng, tôi gục mặt xuống bàn như một con cá mái chèo bị ngư dân đâm xiên rồi lôi lên bờ.

「…Mệt quá đi mất…」

Tiếng thở dài mệt mỏi bất giác buột ra khỏi miệng tôi.

Đã vài ngày trôi qua kể từ vụ làm thêm ở nhà Tennoji, nơi mà cuối cùng tôi chỉ nhận được năm yên tiền lãi vì bà chị ngốc và cô bạn thân của bả. Suốt những ngày sau đó, tôi liên tục vùi đầu vào công việc ở công trường xây dựng, lựa chọn cuối cùng mà tôi (buộc phải) chọn, trải qua mỗi ngày trong tình trạng gần như kiệt sức, hay nói đúng hơn là thanh thể lực cứ chập chờn giữa vạch vàng và vạch đỏ.

「……」

Cảm giác mệt mỏi nặng như chì và cơn đau cơ buốt như sét đánh chực ập đến mỗi khi tôi lơ là. Chỉ cần ngồi trên ghế thôi mà xương cốt toàn thân đã kêu rôm rốp be bét như sắp đến hồi kết. Hừm... nghĩ lại mới thấy mình đúng là một công tử bột chính hiệu.

Khi tôi đang gục mặt xuống bàn, rũ rượi như một con hải cẩu đốm vào giữa mùa hè,

「──Chào buổi sáng, Yuuto-san」

Một giọng nói vang lên từ phía trên đầu.

Một giọng nói mà như mọi khi, chỉ cần nghe thôi là một tinh thần chiến đấu sánh ngang với thứ nước tăng lực nọ đã sục sôi từ tận đáy lòng.

「Hôm nay là ngày cuối cùng đi học rồi nhỉ. Anh vất vả rồi.」

Cô tiểu thư nguyên là hầu gái (công việc làm thêm đã kết thúc tốt đẹp hôm trước) với mái tóc bồng bềnh đang đứng đó, mỉm cười rạng rỡ như một đóa bách hợp trắng nở rộ.

「Haruka…」

「Từ mai là nghỉ đông rồi. Kỳ nghỉ cũng dài, không biết anh Yuuto định làm gì ạ── A…」

Đang mỉm cười trò chuyện, nhưng khi nhìn thấy mặt tôi, Haruka liền chuyển sang vẻ lo lắng.

「Anh ơi, anh có sao không ạ?」

「Hử?」

「Trông anh có vẻ mệt mỏi lắm…」

「A, à, không sao đâu.」

Tôi cười đáp lại để cô ấy không phải lo lắng thêm, nhưng cùng lúc đó, khớp khuỷu tay tôi kêu một tiếng “BỰC” kỳ quái.

「……」

「……」

「Anh ơi, hình như vừa có tiếng gì lạ lắm…」

「À, không, cái này là... phải rồi, là cái trò body percussion thịnh hành hồi xưa ấy mà.」

「A, vậy ạ? Woa, tuyệt quá. Hay thật đấy ạ.」

Haruka chắp tay trước ngực, mỉm cười tủm tỉm. Mà này, chính miệng mình nói ra nhưng mà cô ấy tin ngay tắp lự như vậy thì cũng có vấn đề đấy…

Trong lúc tôi đang mang một tâm trạng phức tạp khó tả,

「À phải rồi, em nghe Mika nói, ngày kia là tiệc Giáng sinh rồi nhỉ.」

「Ừm, à, phải rồi.」

「Em mong chờ lắm, ehehe♪」

Tiệc Giáng sinh.

Thứ Haruka đang nói đến là bữa tiệc tại gia do Mika tổ chức vào đêm Giáng sinh. Nghe đâu cả Mika, Hazuki-san và Nanami-san cũng tham gia, tôi được rủ cách đây ba ngày. Và không hiểu sao, địa điểm lại bị ép buộc chọn là nhà tôi. Lý do là vì 『Như thế mới có cảm giác ấm cúng, gần gũi chứ~♪』. Tôi chẳng hiểu “chứ~♪” là cái quái gì, nhưng mà thôi, đằng nào Ruko và Yukari-san cũng đi dự 『Đại hội thi uống rượu Giáng sinh ~Đốt cháy cái lạnh bằng cồn~』 nên cũng chẳng sao.

「Mika và mọi người có vẻ cũng mong chờ lắm. Họ đang hợp tác với chị Nanami để chuẩn bị nhiều thứ lắm đó. Chị ấy còn bảo: 『Phư phư phư, anh hai mà thấy cái đó là sẽ mừng đến chảy máu mắt cho xem~♪』」

「……」

Chẳng hiểu sao tôi chỉ có dự cảm chẳng lành về cái sự chuẩn bị của Mika và đồng bọn, nhưng bản thân bữa tiệc thì tôi rất mong đợi.

「Mong là sẽ có một bữa tiệc vui vẻ. Dù gì cũng là Giáng sinh mà.」

「Vâng ạ♪ Chúng ta hãy cùng nhau khuấy động không khí lên nhé.」

Haruka siết chặt hai tay, gật đầu lia lịa.

「Nogizaka-san ơi.」

Đúng lúc đó, có tiếng gọi Haruka từ cửa lớp.

「A, xin lỗi anh. Em có chút việc phải lên phòng giáo viên…」

「Hửm, vậy à?」

「Vâng ạ. Vậy em xin phép đi trước.」

Cô ấy lịch sự cúi chào,

「Hẹn gặp lại anh vào ngày kia ạ♪」

「Ừ, hẹn gặp lại.」

Haruka vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn.

Khi tôi vẫy tay tiễn cô ấy, cánh tay tôi kêu răng rắc. “Ặc…”

Tôi lại gục xuống bàn, toàn thân co giật quằn quại.

「──Thiệt tình, cứ cố tỏ ra mạnh mẽ.」

「…Hử?」

Lần này, giọng nói vang lên từ bên cạnh.

「Chỉ vì có Nogizaka-san ở đó mà cậu cũng không cần phải gắng gượng thế đâu. Miệng thì nói không sao nhưng trông chẳng giống không sao chút nào. Mà hình như còn tệ hơn trước nữa? Mặt cậu trông cứ vàng vọt như hạt dẻ bị suy dinh dưỡng ấy…」

「Shiina…」

Tôi nhìn sang, chẳng biết cô bạn hoạt bát thân thiện ngồi cạnh đã quay lại lớp từ lúc nào, đang chống nạnh nhìn xuống tôi.

「Công việc làm thêm vất vả đến thế cơ à? Tớ đã bảo là làm hỏng cơ thể thì chẳng được tích sự gì đâu mà.」

「À, ừm, cũng phải…」

Mấy ông chú ở công trường về cơ bản đều là người tốt, nhưng khổ nỗi bản thân công việc lại là lao động chân tay cực kỳ nặng nhọc. Khiêng bao đất, vung cuốc chim, vác gỗ tròn… bắt một kẻ có chỉ số bền bỉ hạng F như tôi không được mệt mới là chuyện lạ.

「Thế à, mà chắc cũng đành chịu thôi nhỉ. Vì Nogizaka-san mà. …Thích thật đấy Nogizaka-san, được người ta cố gắng đến thế.」

Shiina có vẻ hơi ghen tị.

「Một chàng trai cố gắng vì mình… tớ nghĩ con gái chỉ cần thế thôi là đã vui lắm rồi. Theo một nghĩa nào đó thì đó là ước mơ hay khao khát vĩnh cửu của con gái mà.」

「Là vậy sao?」

「Ừ, là vậy đấy. Con trai có lẽ hơi khó hiểu một chút. ──A, mà cậu đã mua quà gì rồi? Tớ cũng hơi tò mò.」

「Quà…?」

「Ừ, mua rồi đúng không?」

「…………」

Lời nói đó làm tôi sực nhớ ra.

Mình vẫn chưa mua món quà quan trọng nhất…

Mà khoan, đến cả tặng cái gì mình còn chưa quyết định nữa là…!?

Ngày nào cũng tất bật đi đi về về giữa nhà, trường và công trường, tôi đã hoàn toàn quên bẵng đi cái việc đáng lẽ ra phải là quan trọng nhất. Đúng là làm ngược ngạo, cầm đèn chạy trước ô tô, thương tật toàn thân ba tháng. Toi rồi… sắp đến Giáng sinh rồi mà chẳng còn thời gian nữa.

Việc chọn quà tốn kha khá thời gian là điều tôi đã trải nghiệm. Lần sinh nhật cô ấy, tôi và Mika đã mất gần như cả ngày để tìm kiếm. Nếu một kẻ không có chút khiếu thẩm mỹ nào như tôi làm một mình thì không biết sẽ ra sao nữa…

Khi tôi đang đau đầu vì vấn đề bất ngờ nảy sinh,

「…Hửm?」

Hình ảnh Shiina đang nghiêng đầu trước mặt lọt vào mắt tôi.

──Phải rồi, nếu nhờ sức của cô bạn thân thiện này…

Tôi nhìn vào mặt Shiina,

「──Này, Shiina. Ngày kia cậu có rảnh không?」

「Ngày kia? Ừm, là ngày hai mươi ba đúng không? Ừ, chắc là tớ không có việc gì đâu.」

Cô ấy vừa nói vừa lật lật cuốn sổ tay. Hừm, may quá.

「Vậy thì đi cùng tớ một lát được không? Chuyện là, tớ vẫn chưa quyết định mua quà gì cả. Nếu được thì tớ muốn nghe ý kiến của Shiina…」

「Ể, cậu vẫn chưa mua quà à?」

Shiina ngạc nhiên.

「À, ừm…」

「Oa, hết nói nổi. Ba ngày nữa là Giáng sinh rồi đấy? Thế mà cậu chẳng chuẩn bị gì cho đến lúc nước đến chân thế này…」

「……」

Tôi thừa biết mình ngốc hết chỗ nói nên chẳng thể phản bác được.

「Ừm, đi cùng thì cũng được thôi. Nhưng mà thay vì tớ, chẳng phải có người thích hợp hơn sao? Tớ cũng chưa biết nhiều về Nogizaka-san lắm…」

「Không, phải là Shiina mới được── hay nói đúng hơn, không phải Shiina thì không được.」

「Ể…」

Lần này, nhờ Shiina sẽ tốt hơn là hỏi Mika hay Hazuki-san.

Nếu nhờ vả họ một cách thiếu suy nghĩ, có khả năng Haruka sẽ phát hiện ra, mà dù không bị phát hiện thì cũng có khả năng tôi sẽ bị trêu chọc và đùa giỡn đủ kiểu. Hơn nữa, những món đồ nhỏ mà Shiina mua hồi lễ hội trường cũng rất có gu. Chắc chắn cô ấy sẽ là người thích hợp nhất cho việc này.

「Vậy… sao?」

「Ừ.」

Tôi gật đầu đáp lại. Shiina khẽ quay đi,

「Tớ… tớ hiểu rồi. Nếu tớ được thì…」

Cô ấy vừa nói vừa chọc hai ngón trỏ vào nhau, giọng nhỏ hơn thường lệ.

「Vậy à, cảm ơn nhé!」

「Ừ, ừm…」

Tốt, vậy là vấn đề quà cáp cũng coi như giải quyết được rồi.

Và thế là.

Tôi đã quyết định sẽ đi mua quà cùng Shiina vào ngày kia.

Và rồi, thứ Sáu ngày hai mươi ba tháng Mười Hai.

Tôi đang chạy hết tốc lực đến điểm hẹn với Shiina, hệt như Melos trong một tác phẩm văn học nào đó.

「Hộc hộc…」

Tôi thở hổn hển, guồng chân chạy hết sức.

Nguyên nhân của việc này hoàn toàn là do cái đồng hồ báo thức (loại đánh thức bằng tiếng chim hót trong trẻo) đã không reo. Mà không, có thể nó đã reo, nhưng ít nhất thì giọng hót thánh thót của chú chim鶯 đã không lọt vào tai tôi. Nói tóm lại── có lẽ vì mệt mỏi tích tụ nhiều ngày, tôi đã ngủ quên mất.

「Hí hí, phu phu…」

Nhân tiện, bây giờ là một giờ chiều.

Và giờ hẹn cũng là một giờ chiều.

Dù vẫn còn cách điểm hẹn khoảng hai cây số và chắc chắn đã trễ giờ, nhưng ít nhất tôi cũng muốn rút ngắn thời gian trễ lại. Tôi đâu phải bà chị ngốc nhà mình, tự mình nhờ người ta đi cùng mà lại đến muộn như sếp lớn thì thật quá tệ.

Và thế là tôi chạy, chạy và chạy thục mạng.

Sau khoảng mười lăm phút hộc tốc, cuối cùng tôi cũng đến được điểm hẹn.

Cửa Nam nhà ga gần nhất của cả tôi và Shiina.

Trước cây cột gần cổng soát vé nhất.

Shiina đã đến đó rồi.

Cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu sáng nữ tính, quàng khăn, và một chiếc váy trông có vẻ dễ hoạt động.

Chỉ là… xung quanh cô ấy có khoảng hai gã đàn ông trạc tuổi sinh viên đang cười một nụ cười còn nhẹ hơn cả não con chuồn chuồn, và có vẻ đang không ngừng bắt chuyện với Shiina.

「Này này, em xinh quá nhỉ?」

「Bao nhiêu tuổi rồi? Học sinh cấp ba à? Nếu rảnh thì đi uống trà với bọn anh không?」

「Ừm, xin lỗi nhé. Tớ đang đợi người.」

「Bạn trai à? Ê, nhưng mà nãy giờ có thấy ai đến đâu. Bị cho leo cây rồi còn gì?」

「Mặc kệ thằng cha bạc tình đó đi. Đi chơi với bọn anh đi.」

「Không, tớ đã bảo là…」

「……」

Có vẻ như cô ấy đang bị tán tỉnh.

Nghĩ lại thì, vì lúc nào cũng nhìn gần và cảm thấy quá thân thuộc nên tôi hay quên mất, nhưng Shiina cũng là một mỹ少女 cấp độ cao đấy chứ. Hừm…

Dù sao thì đây cũng không phải lúc để thong thả suy nghĩ. Shiina trông cũng có vẻ đang khó xử.

「Shiina.」

Tôi lên tiếng để giải cứu cô bạn thân thiện đang khổ sở đối phó với mấy gã trai tán tỉnh.

「A, Yuuto. Đây này, đây này!」

Nhận ra tôi, Shiina cười tươi vẫy tay rối rít.

「Xin lỗi. Tớ đến muộn.」

Tôi khẽ vẫy tay đáp lại rồi tiến đến.

「Chậc, cái gì đây, nó có người hẹn thật à?」

「Mà đây là thằng đó à? Trông rõ là không xứng, lại còn có vẻ yếu đuối nữa chứ.」

Hai gã kia tỏ vẻ ngạc nhiên.

「Thôi, trên đời này sở thích cũng đa dạng mà. Đi thôi, nó có bạn trai rồi thì hết việc của mình rồi.」

「Nhưng mà thằng đó thì chắc chắn tao đẹp trai hơn. Chậc, tiếc thật.」

「……」

Vừa lẩm bẩm như vậy, hai gã đó miễn cưỡng bỏ đi. Mà này, đừng có gọi người khác là “thằng đó” với “nó” như thế chứ.

Trong lúc tôi đang cảm thấy cực kỳ khó chịu.

「Yuuto, cậu muộn quá đấy. Tại cậu mà tớ mệt muốn chết đây này.」

「Ừm, à, xin lỗi.」

「Tớ vừa đến đã bị họ bắt chuyện rồi. Đã từ chối là đang có hẹn mà họ cứ dai như đỉa ấy.」

Cô ấy tỏ vẻ chán ngán. Vậy là tôi đã để cô ấy phải đối phó với mấy kẻ đó suốt mười lăm phút sao. Có lẽ tôi đã làm một việc rất tệ rồi.

「Nhưng mà mấy người đó thật sự bất lịch sự quá nhỉ.」

「Hửm?」

「Họ cứ nói xấu đủ thứ về Yuuto. Mấy người như thế thường chỉ được cái vẻ ngoài hào nhoáng chứ bên trong rỗng tuếch. Tớ đã định nói thẳng vào mặt họ rồi đấy.」

Cô ấy khoanh tay, bĩu môi.

「Tớ thấy Yuuto tốt hơn mấy người đó nhiều.」

「Ể…」

Câu đó có ý gì vậy.

Trong lúc tôi còn đang bối rối vì không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó,

「Thôi, chúng ta đi thôi. Cứ đứng đây mãi cũng chẳng được gì.」

「Ừm, à.」

「Tớ có một cửa hàng muốn giới thiệu. Ở đó bán đủ thứ đồ trang trí và phụ kiện dễ thương, tớ nghĩ chắc chắn sẽ tìm được món quà phù hợp.」

Shiina thúc giục bằng giọng nói hoạt bát như mọi khi.

「……」

Thôi, tuy không hiểu lắm nhưng có lẽ cũng không phải chuyện gì cần suy nghĩ sâu xa, tôi quyết định cho qua như dòng nước tuyết tan chảy ở Bắc Canada.

Cửa hàng mà Shiina giới thiệu nằm cách điểm hẹn hai ga tàu điện.

Đó là con phố tôi từng đến khi theo dõi Hazuki-san. Nằm trên một con hẻm nhỏ yên tĩnh, hơi khuất so với con đường chính.

Cửa hàng mang tên 『Clair de Lune』 lặng lẽ nép mình ở đó.

「Nào, đến rồi. Vào thôi.」

「Ừ.」

Được Shiina thúc giục, tôi bước qua cánh cửa gỗ nhỏ để vào trong.

Bên trong cửa hàng, thoạt nhìn có vẻ được lấp đầy bởi đủ loại tạp hóa và đồ vật nhỏ. Thú nhồi bông, đồ trang trí, phụ kiện được bày san sát nhau. Không gian trưng bày không quá rộng, nhưng nhờ có ô cửa sổ lớn bằng kính quay ra đường, ánh sáng bên ngoài tràn vào khiến không gian rất sáng sủa.

「Tuyệt đúng không, ở đây ấy.」

Shiina vui vẻ dang rộng hai tay.

「Tớ tình cờ tìm thấy lúc đi khám phá xung quanh khi mới chuyển đến, từ đó nó trở thành quán tủ của tớ luôn. Không chỉ có đồ trang trí mà còn cả phụ kiện nữa, nói chung là nếu muốn tìm mấy thứ kiểu này thì cứ đến đây là có hết. Tuy chưa phải là thương hiệu nổi tiếng gì nhưng rất được các bạn nữ yêu thích, có nhiều đồ đẹp lắm đó.」

「Hê…」

Quả thật là rất có không khí.

Ngay cả một kẻ mù tịt về nội thất và những thứ tương tự như tôi cũng có thể nhận ra cửa hàng này khác biệt so với những nơi khác. Nói cách khác, nó hẳn là phải rất có gu.

「Trước hết cứ đi xem một vòng đi. Xem nhiều thì mới dễ tìm được thứ mình thích chứ.」

「Cũng phải.」

Trăm nghe không bằng một thấy.

Tôi gật đầu, cùng Shiina đi sâu vào bên trong.

Phía trong cửa hàng được chia thành nhiều khu vực trên các kệ, mỗi nơi trưng bày rất nhiều thú nhồi bông hoặc đồ trang trí bằng thủy tinh.

「Cái nào được nhỉ…」

Về cơ bản, mấy thứ này nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi. Có quá nhiều thứ khiến tôi hoa cả mắt, hay đúng hơn là tôi còn chẳng biết thứ nào hợp gu con gái nữa.

Trong lúc tôi đang cầm bừa một món đồ nào đó lên xem hoặc ngước nhìn từ dưới lên,

「Này này, cái này được không? Dễ thương này.」

「Ồ, cái nào?」

Tôi nhìn vào thứ Shiina chỉ.

Ở đó là── một con thú nhồi bông cỡ vừa có ghi 『Di sản thiên nhiên quốc gia – Bé Cá Nước Ngọt Quý Hiếm』.

「……」

Ủa cái này… dễ thương… á?

Đôi mắt tròn và vô hồn, cái miệng có râu như cá chạch, thân hình thì có phần mập mạp.

Quả thật nếu nhìn theo một cách nào đó thì có lẽ nó cũng không phải là không dễ thương trong một ngày đẹp trời, nhưng về cơ bản thì nó trông như một con cá sông xấu xí chỉ có những người đam mê cá nước ngọt Nhật Bản mới ưa chuộng…

Thế nhưng, trên chiếc vây đuôi của con 『Di sản thiên nhiên quốc gia – Bé Cá Nước Ngọt Quý Hiếm』 lại có một tấm biển viết tay:

〝Cực kỳ nổi tiếng vì vừa kinh dị vừa dễ thương! Bán chạy cho học sinh cấp hai, cấp ba!〟

「……」

Có vẻ như là do tôi không hiểu, nhưng dạo gần đây mấy thứ kỳ quái thế này lại thịnh hành với các bạn nữ. Shiina cũng đang rất vui.

Ngoài ra, những con thú nhồi bông khác xung quanh cũng toàn những thứ kỳ lạ.

Ví dụ như 『Bé Thanh Long』.

Nguyên bản là một loại trái cây mà lại có gai nhọn hoắt thì cũng thôi đi, nhưng trên cùng một kệ lại có cả 『Bé Cá Nóc (phiên bản tự vệ)』 và 『Bé Nhím (phiên bản cảnh giác)』 trông gần như chẳng khác gì nhau thì tôi thấy có vấn đề đấy. Một bên là trái cây, một bên là cá, một bên là động vật có vú cơ mà.

Ngoài ra còn có nhiều sản phẩm kỳ dị khác nữa, nhưng tôi xin phép không miêu tả thêm.

Tóm lại là, trong khi về cơ bản gu thẩm mỹ ở đây rất tốt, chỉ có duy nhất khu vực này là tập trung những thứ phá cách và đầy cá tính.

Giữa lúc đó.

「Ồ…」

Như có một sức mạnh vô hình nào đó dẫn lối, một thứ đã lọt vào mắt tôi.

Bên kia kệ thú nhồi bông, trong khu vực phụ kiện.

Một chiếc nhẫn được đặt ở đó.

──Cái này, được đấy chứ?

Tôi gần như đã nghĩ vậy theo trực giác.

Chiếc nhẫn màu xanh đậm có tên 『Ánh Trăng』 rõ ràng đang tỏa sáng giữa những món đồ khác. Mà cũng có thể là do những thứ tôi nhìn thấy từ nãy đến giờ toàn là đồ quái dị.

Shiina cũng,

「Oa, cái đó dễ thương quá đi. Ừm, cả thiết kế lẫn kích cỡ đều có vẻ hợp với Nogizaka-san.」

Cô ấy vừa nói vừa gật gù.

「……」

Xem ra đây đúng là hàng tốt rồi.

Nghĩ vậy, tôi nhìn lại lần nữa, và hình ảnh chiếc nhẫn vừa vặn trên ngón tay Haruka hiện lên trong đầu. Ừm, rất hợp.

Vậy thì vấn đề còn lại là giá cả, con số ghi trên mác giá quả thật khá cao, nhưng với số tiền kiếm được từ những ngày lao động chân tay vừa qua thì vẫn dư dả.

「…Được.」

Quyết định rồi.

Giống như lúc chọn quà sinh nhật, khi chọn những thứ này, cảm giác đầu tiên hay ấn tượng ban đầu thường là quan trọng nhất.

「A, cậu chọn cái đó à?」

「Ừ.」

Trông có vẻ không còn nhiều hàng. Nếu để sau mà bán hết thì đúng là khóc không ra nước mắt.

Tôi cầm lấy chiếc nhẫn 『Ánh Trăng』 đang tỏa sáng lấp lánh rồi đi về phía quầy thu ngân.

「May quá nhỉ Yuuto, mua được món quà tốt rồi.」

「Ừ.」

Tôi vừa nhìn chiếc hộp vuông được gói cẩn thận trong tay vừa gật đầu với Shiina.

Nghe nhân viên cửa hàng nói thì chiếc nhẫn 『Ánh Trăng』 này được làm từ đá mặt trăng, và tên của nó được lấy từ tên cửa hàng. Dù giá cả không dễ mua, nó lại là sản phẩm giới hạn bán chạy nhất cửa hàng. Hơn nữa, nó còn có liên quan đến bản nhạc piano 『Clair de Lune』 của Debussy và bản sonata 『Ánh trăng』 của Beethoven, càng làm nó trở thành một món quà hoàn hảo cho Haruka.

「Mà này, cảm ơn cậu nhé. Nếu Shiina không giới thiệu cửa hàng đó thì tớ đã không tìm thấy nó. Tất cả là nhờ Shiina đấy.」

「Ể, không có gì đâu, đừng bận tâm.」

Shiina xua tay trước mặt.

「Không, tớ thật sự rất biết ơn. Cảm ơn cậu.」

「Thôi mà, tớ đã bảo là không có gì rồi…」

Cô ấy hơi ngượng ngùng quay mặt đi,

「Mà giờ làm gì tiếp đây? Có vẻ như chúng ta quyết định nhanh hơn dự kiến…」

「Ừm…」

Tối nay tôi có ca làm thêm cuối cùng, nhưng vẫn còn thời gian. Tôi đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho hai con cún đang nằm ườn ở nhà, mà giờ về nhà cũng lười, nên cá nhân tôi muốn giết thời gian ở đây cho đến lúc làm luôn nhưng…

「Này Shiina, cậu vẫn còn thời gian chứ?」

「Ể, ừm. Tớ thì không sao. Tối có lớp piano, nhưng mà muộn cơ.」

「Vậy à…」

Shiina cũng rảnh à. Vậy thì…

「Vậy mình đi dạo đâu đó loanh quanh không? Đằng nào cũng ra đến đây rồi mà.」

「Đi dạo? Ý cậu là đi chơi á?」

「Ừ.」

「Nhưng mà Yuuto, cậu không mệt à? Ở trường trông cậu như cây bìm bìm cả tuần không được tưới nước ấy…」

「Không, chuyện đó thì không sao đâu.」

Mệt thì đúng là mệt thật, nhưng không đến mức kiệt sức không đi nổi. Với lại bây giờ có về nhà thì cũng chỉ thêm mệt vì phải trông hai con cún đó thôi.

「Thế nên, sao nào? Tất nhiên nếu Shiina không thích thì tớ không ép.」

「Ừm…」

Shiina có vẻ đang suy nghĩ gì đó về lời đề nghị của tôi,

「──Cũng được đấy. Ý hay.」

Cuối cùng, cô ấy gật đầu dứt khoát.

「Nghĩ lại thì tớ với Yuuto cũng chưa từng đi chơi riêng với nhau nhỉ. Ừm, thỉnh thoảng thế này cũng không tệ.」

「Ồ, vậy là…」

「Ừm, chúng ta đi dạo loanh quanh đi.」

Cô ấy hơi nghiêng đầu,

「Được rồi, hôm nay chơi hết mình nào! Ô!」

Shiina cười tươi, vui vẻ tuyên bố.

「Vậy chúng ta đi đâu đây?」

Shiina hỏi với ánh mắt háo hức.

「Để xem… Shiina có muốn đi đâu không?」

Tôi không rành khu này lắm, nên nếu Shiina có mong muốn gì thì tôi cũng sẵn sàng chiều theo.

「Ừm, để xem nào, đi mua sắm ở cửa hàng cũng được, xem đĩa CD cũng hay… A, ăn bánh ngọt và uống trà ở Gingadou cũng được đấy. Ừm, làm sao đây…」

Cô ấy khoanh tay suy nghĩ. Có vẻ khó quyết định nhỉ.

「Vậy thì, đi hết tất cả thì sao?」

「Ể?」

「Không cần phải cố ép mình chọn một đâu, cứ đi dạo loanh quanh rồi thấy chỗ nào thích thì vào thôi, chẳng phải tốt hơn sao?」

Mà, nói vậy thì cũng chẳng khác gì đi dạo thông thường, nhưng tôi nghĩ dù chỉ đi bộ loanh quanh thôi thì đi cùng Shiina cũng sẽ không chán.

「A, ý hay đấy!」

「Đúng không?」

Shiina vui vẻ gật đầu trước lời đề nghị của tôi.

「Quyết định vậy nhé! Đi thôi, đi thôi!」

「Ơ…」

Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi, kéo đi một cách vội vã.

「Ừm, sao vậy?」

「Sao vậy là sao…」

Bị cô ấy khoác tay chặt như vậy, cái, cái cảm giác mềm mại chạm vào khiến tôi có hơi bận tâm…

Cảm thấy mặt mình nóng lên như bị rắc ớt bột, tôi trả lời,

「Ê, thế này là bình thường mà? Tớ đã nói rồi, nếu là Yuuto thì tớ không để ý đâu.」

「……」

Không, vấn đề là bên này để ý đấy.

「Thôi thôi, đừng để ý mấy chuyện đó nữa, đi nhanh lên. Phí thời gian lắm.」

Cô ấy vừa cười vừa thúc giục. Thiệt tình, cái tính thân thiện bùng nổ này vẫn không đổi…

Thôi kệ, Shiina đã hoàn toàn không để ý mà một mình tôi cứ lằn nhằn như một con heo lười biếng né máy chạy bộ thì cũng kỳ, nên tôi quyết định cứ để vậy.

Tôi để Shiina kéo tay đi dạo trên con phố đông đúc trước Giáng sinh.

「Oa, nhìn kìa, nhìn kìa, gà rán trưng bày ở kia trông ngon quá.」

「Ồ.」

「Kia kìa! Ông già Noel đang đá vòng cầu kìa!」

「Hừm.」

Shiina nói không ngừng, như mọi khi. Phải gọi là năng lực diễn thuyết vô tận mới đúng. Mika cũng là một cô nàng năng động, nhưng tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng khác biệt từ Shiina.

Sau một hồi vừa đi dạo phố vừa rôm rả như vậy,

「A, này này, mình vào thử chỗ này đi?」

Shiina dừng lại ở một nơi và nói.

「Trông có vẻ hay ho. Tớ chưa bao giờ vào những nơi như thế này cả.」

「Đây là…」

Nơi mà Shiina tỏ ra hứng thú là một trung tâm trò chơi điện tử.

Tuy nhiên, đây không phải là loại trung tâm game theo khuôn mẫu điển hình bị các vị tai to mặt lớn trong hội phụ huynh ghét bỏ, chỉ toàn máy chơi game, mà là một khu game giải trí lớn theo kiểu công viên giải trí đang thịnh hành gần đây. Hừm, đúng là thế này thì con gái cũng có thể vui chơi thỏa thích.

「Vậy vào đây nhé?」

「Ừm, phải thế chứ!」

Thế là chúng tôi bước vào khu game.

Trung tâm trò chơi này có cấu trúc ba tầng lầu cộng thêm một tầng hầm.

「Oa, rộng ghê nhỉ!」

Shiina thích thú nhìn quanh, cất tiếng.

「Với lại có nhiều trò giống như trò chơi cảm giác mạnh ghê. Trông không giống trung tâm game mà như một công viên chủ đề thu nhỏ vậy.」

「Ở Hokkaido không có những nơi như thế này à?」

「Ừm, không hẳn là không có, nhưng hồi ở bên đó tớ bận học piano rồi luyện tập naginata* nữa. Chắc là không có thời gian để đi.」

(*Naginata: một loại vũ khí cán dài của Nhật Bản.)

「Vậy sao?」

「Ừm, thì...」

Cô ấy nhìn xa xăm.

Hừm, xem ra Shiina cũng có nhiều chuyện vất vả nhỉ.

「Mà, kệ đi. Mau đi xem vòng quanh thôi. Có nhiều trò trông hay ho lắm đó.」

「Ơ…」

Tôi bị Shiina kéo tay đi sâu vào bên trong khu game.

「A, Yuuto, cái này là gì thế?」

「Đó là trò đập cá sấu. Cứ con cá sấu nào chui lên là đập túi bụi thôi.」

「Hê… Thế còn kia?」

「Trò bắn zombie. Cứ con zombie nào xuất hiện là bắn sạch.」

「Vậy à. Còn đằng kia?」

「Trò diệt quân xâm lược. Cứ có người ngoài hành tinh xâm lược nào xuất hiện là bắn hạ hết.」

「Sao trò nào cũng là diệt sạch sành sanh thế nhỉ…」

Sau khi chơi vài trò kinh điển nổi bật như vậy,

「Này này Yuuto, cái này chơi thế nào?」

「Hửm?」

Thứ tiếp theo mà Shiina để mắt tới là một máy game nhảy.

Đây là một series game nổi tiếng từng thịnh hành một thời, ngày nay ở bất kỳ khu game nào cũng phải có ít nhất một máy. Nhân tiện, tôi cũng từng bị Nobunaga rủ chơi thử, và lần đó tôi đã có một kỷ niệm cay đắng khi bị cậu ta cười vào mặt: 「Trông cậu cứ như con ếch trong tranh hí họa điểu thú* ấy, Yuuto ơi. Phải bắt nhịp uyển chuyển hơn nữa chứ.」 Bản thân kẻ nói câu đó, Nobunaga, lại ung dung đạt điểm cao chót vót nên tôi chẳng thể cãi lại câu nào, buồn thiu.

(*Chōjū-giga: một bộ tranh cuộn nổi tiếng của Nhật Bản, được cho là manga cổ nhất.)

Tôi giải thích sơ qua nội dung và cách chơi cho Shiina xong,

「Hê, trông hay đấy. Tớ thử chơi xem sao.」

Cô ấy nói với vẻ mặt vui thích.

「Yuuto, phiền cậu cầm giúp!」

「Ơ.」

Cô ấy vứt toẹt áo khoác và khăn choàng cho tôi rồi nhảy tót lên sàn game. Sau khi bỏ đồng một trăm yên vào khe xu bên cạnh máy, cô ấy khởi động chân tay tại chỗ như đang chuẩn bị.

「Ừm, độ khó của bài nhạc… không biết nữa, chắc là Normal đi.──Rồi!」

Cùng với tiếng nhạc nổi lên khi trò chơi bắt đầu, cô ấy bắt đầu chuyển động cơ thể theo điệu nhạc.

「Ồ…」

Những bước chân nhẹ nhàng.

Những vũ điệu lộng lẫy.

Cô ấy di chuyển uyển chuyển như dòng nước, giẫm lên các ô đèn trên sàn đúng lúc và liên tiếp thực hiện các combo. Hừm, quả không hổ danh là cô nàng năng động với phản xạ thể thao vượt trội, dù là lần đầu chơi mà trông đã ra dáng lắm rồi. Có lẽ do học piano nên cảm thụ nhịp điệu tốt cũng là một lợi thế. Trông cô ấy chẳng khác nào một vũ công chuyên nghiệp.

Từ xung quanh,

「Ô, cô bé kia, nhảy cừ thật?」

「Hả, đâu đâu.」

「À, cô bé tóc ngắn đằng kia à.」

Có lẽ bị thu hút bởi dáng vẻ của Shiina, khán giả bắt đầu tụ tập ngày một đông.

「Ghê thật. Mà không chỉ nhảy giỏi, trông còn dễ thương nữa chứ?」

「Đúng vậy. Trông như idol ấy.」

「Con nhà ai thế nhỉ? Lần đầu tiên thấy mặt luôn…」

Tôi nghe loáng thoáng những lời bàn tán như vậy. Xem ra ở đây Shiina cũng nổi tiếng ghê. Mà đúng là cô ấy dễ thương thật…

Nhưng dường như bản thân Shiina hoàn toàn không nghe thấy những lời đó, cô ấy vẫn tập trung vào điệu nhảy với vẻ mặt vui sướng.

Và bài nhạc cứ thế tiếp diễn mà không có một lỗi nào.

Tỉ lệ thuận với điều đó, số lượng khán giả xung quanh cũng ngày một tăng lên.

「Rồi, đây là đoạn cuối cùng!」

Kết thúc bằng một cú xoay người ngoạn mục, lần chơi đầu tiên của Shiina đã hoàn tất.

Nhìn lại thì từ đầu đến cuối không một lỗi, hoàn hảo.

「Yeah! Thấy sao hả Yuuto!」

Shiina nhảy tưng tưng tại chỗ vì vui sướng. 「…Ủa?」

Lúc này, cô ấy mới nhận ra đám đông khán giả đang vây quanh mình và tỏ ra ngạc nhiên.

「Ơ, ờm, gì thế này…?」

「Này này, em giỏi quá!」

「Em tên gì vậy?」

「Hay là em có lên TV không?」

「Ơ, hả?」

Trong lúc Shiina tròn mắt ngạc nhiên, mấy gã trai lại càng xáp lại gần.

「Nếu được thì nhảy thêm lần nữa cho bọn anh xem đi.」

「Được mà, phải không? À, tiền xu thì bọn anh bỏ cho.」

「Cho anh chụp ảnh được không?」

「A, ờ, ừm…」

Bị dồn vào thế khó, Shiina lúng túng nhìn quanh một lượt rồi chạy về phía tôi.

「Yuuto, đi thôi!」

「Hả?」

Cô ấy cứ thế nắm tay tôi và bắt đầu chạy thục mạng.

「Chờ chút đã cô bé!」

「Mà thằng cha kia là thằng nào thế? Dám chiếm dụng một mình!」

「Ít nhất cho bắt tay một cái đã chứ!」

Những tiếng nói đó vẫn vọng lại.

Nhưng Shiina không hề ngoảnh lại──

「Hộc hộc…」

「Hộc hộc, đến đây chắc là ổn rồi…」

Một công viên nhỏ cách trung tâm game không xa.

Đến đây, Shiina mới dừng chạy.

「Xin lỗi nhé, bắt cậu phải chạy…」

「Kh-không sao…」

Nói thật thì đây là lần thứ hai trong ngày tôi phải chạy nước rút, thể lực của tôi bị bào mòn gần hết như cá bào, nhưng trong cái tình huống bị đám người hâm mộ vây quanh như một gravure idol mới nổi thì cũng đành chịu thôi.

「Tớ không quen với mấy chuyện như vậy. Chắc họ cũng không có ý xấu gì đâu nhưng…」

「Vậy à.」

Mà tôi nghĩ chắc cũng chẳng mấy ai quen được.

「Mà thôi, ngồi xuống đã được không? Mệt quá rồi.」

「A, ừm, cũng phải.」

Tôi và Shiina cùng ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó.

「Mà này Shiina, cậu nhảy giỏi thật đấy.」

「Ể, vậy sao?」

「Ừ. Hay là cậu từng học rồi?」

Dù là lần đầu chơi game, nhưng nếu có kinh nghiệm nhảy thì có lẽ cũng có thể làm được đến mức đó.

Nhưng Shiina lắc đầu,

「Không không, làm gì có. Tớ chưa từng nhảy nhót gì bao giờ. Vừa rồi là lần đầu tiên đấy.」

「Thật sao?」

「Ừ. Nhưng mà nó cũng hơi giống với cách di chuyển chân trong naginata nên chắc nhờ vậy đấy.」

Cô ấy cười ha ha. Vừa chưa từng chơi game, vừa chưa từng nhảy mà có thể nhảy được đến thế sao. Ghê thật…

「A, mà vận động rồi chạy làm tớ khát nước quá. Tớ đi mua gì đó, Yuuto uống gì không?」

「Hử, vậy để tớ đi cho.」

「Ể, nhưng mà…」

「Không sao đâu, Shiina cứ ngồi đây đi.」

Tôi giữ Shiina đang ngại ngùng ngồi lại trên ghế, rồi đi về phía máy bán hàng tự động gần đó.

「Một lon cola với một lon trà là được nhỉ.」

Tôi mua bừa hai loại đồ uống an toàn rồi định quay lại.

「Kyaaaa!!」

「!?」

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng hét của Shiina.

G-gì vậy!? Shiina mà cũng phải hét lên thế này, lẽ nào có kẻ biến thái xuất hiện? Không, nhưng nếu chỉ có thế thì Shiina có thể dễ dàng đánh bại hắn. Vậy thì chẳng lẽ là cướp hoặc một tên điên cuôn dao nào đó…

「Shiina!!」

Tôi vội vàng quay lại. Và ở đó.

「Đ-đừng lại đây…」

Là hình ảnh Shiina đang ngồi bệt xuống đất và lùi lại như bị thứ gì đó dồn vào chân tường.

Và trước mặt cô ấy là một gã côn đồ khổng lồ cao phải đến hai mét, với đôi mắt hoàn toàn mất trí, đang vung vẩy hung khí như muốn quét sạch mọi thứ xung quanh──────

「…」

────Không phải như vậy, mà là một chú chó chihuahua mini dễ thương cao khoảng ba mươi centimet với đôi mắt tròn xoe, đang vẫy đuôi tít mù như sắp rụng.

「…À, Shiina, đây là?」

「Y-Yuuto!?」

Khi nhận ra tôi, Shiina liền chạy thẳng đến.

「C-cứu tớ với! Tớ đang ngồi trên ghế thì đột nhiên con chó dữ này lao vào tấn công…」

「Ể, chó dữ?」

「Đ-đúng vậy! Nhìn kìa, bây giờ nó vẫn đang nhìn chằm chằm vào đây với đôi mắt sắc lẻm như sư tử rình mồi…!」

Cô ấy nói với ánh mắt cầu cứu, gần như bám chặt vào tay tôi. Vẻ mặt của cô ấy vô cùng nghiêm túc và hoảng hốt.

「…」

Tôi nhìn lại chú cún con (cao ba mươi centimet) đang ngồi ngay ngắn nhìn lên chúng tôi.

Đôi mắt tròn xoe, đôi tai vểnh lên dễ thương, vẻ mặt khiến người ta muốn che chở. Thêm vào đó, nó còn kêu “Ẳng ẳng” một cách đáng thương như đang làm nũng. Không, nhìn kiểu gì thì đây cũng đâu phải chó dữ chứ…?

「T-tớ chỉ sợ chó thôi! H-hồi nhỏ tớ từng bị một bầy chó tấn công…」

「…」

「L-lúc đó tớ đã nghĩ mình chết chắc rồi…! Cả bầy trèo lên người tớ, vẫy đuôi như để dọa dẫm, rồi liếm láp mặt tớ như đang nếm thử…」

Thế không phải là được yêu quý sao?

Mà thôi, dù sao đi nữa thì việc sợ hãi đến mức này trước một con vật nhỏ không biết là chó hay sóc cũng hơi quá rồi.

「Y-Yuuto à…」

Tuy nhiên, Shiina vẫn dán chặt vào người tôi và ngước lên nhìn với vẻ mặt gần như sắp khóc. Thôi thì nỗi sợ của mỗi người chỉ người đó mới hiểu. Giống như người Tohoku thích natto không thể hiểu được cảm giác của người Kansai ghét natto vậy.

「Được rồi. Lùi lại một chút đi.」

「Ể…」

Tôi đẩy Shiina đang run rẩy ra sau lưng, rồi nhặt chú chihuahua đang lè lưỡi thở hổn hển dưới chân lên và nhẹ nhàng bế nó. Chú chihuahua thân thiện này ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay tôi.

「Đây, bắt được rồi. Giờ thì ổn rồi chứ?」

「Th-thật không…?」

Cô ấy rụt rè ló đầu ra với vẻ mặt sợ hãi.

「Ừ. Tớ đang bế nó đây nên không sao đâu.」

「T-tốt quá…」

Cuối cùng Shiina cũng thở phào nhẹ nhõm. 「T-tớ sợ thật sự đấy.」

「Mà con chó này từ đâu ra nhỉ?」

Nó có vòng cổ nên không giống chó hoang, nhưng lại không thấy ai có vẻ là chủ nhân ở gần đây cả…

「T-tớ không biết. Tự nhiên nó chạy từ phía trong phố ra…」

「Hừm…」

Vậy thì chắc là chó lạc.

Tôi tìm xem có manh mối nào không thì nhận ra trên vòng cổ của chú chihuahua có ghi gì đó. Chữ nhỏ khó đọc, nhưng sau khi chỉnh lại tiêu cự của kính và nhìn kỹ, tôi thấy có dòng chữ 『Pet Shop Inu Mamire』.

「Đây là…」

「A, x-xin lỗi, anh chị ơi!」

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía lối vào công viên.

「Bé đó là chó nhà em ạ! Giữ nó lại giúp em với!」

「Ể?」

Người vừa lên tiếng là một phụ nữ đeo tạp dề trắng tinh.

Cô ấy vội vã chạy lại gần đây.

「Tìm thấy rồi… Thiệt tình, làm người ta lo quá đi mất.」

「Ẳng…」

Cô ấy ôm chặt chú chihuahua đang vẫy đuôi và nói.

「…?」

Trong lúc chúng tôi đang nghiêng đầu thắc mắc,

「Là hai bạn đã bảo vệ bé này ạ. Cảm ơn hai bạn nhiều!」

「À vâng…」

「Thật ra bé này là…」

Nghe kể, chú chihuahua này thuộc về cửa hàng thú cưng 『Pet Shop Inu Mamire』 gần đó. Trong lúc nó đang tắm nắng trước cửa hàng, cô nhân viên này chỉ lơ là một chút──cụ thể là lúc cô vào bếp để chắt nước cho món mỳ spaghetti sốt trứng cá tuyết (cỡ siêu to đặc biệt)──thì nó đã nhanh như gió chạy mất, và cô đã tìm nó suốt từ lúc đó.

「Bé này thích phụ nữ lắm, cứ thấy là lao vào ngay. Chắc là nhờ cô hầu gái ít nói hay đến cửa hàng cưng nựng nó đây mà? Hừm…」

「…」

Hình như cô ấy vừa nói một điều gì đó đáng bận tâm ở cuối câu, nhưng thôi, cứ coi như không nghe thấy đi.

**3**

Cứ như vậy, vụ náo loạn với chú chihuahua, nơi tôi được chứng kiến một khía cạnh bất ngờ của Shiina, đã kết thúc.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau đi dạo nhiều nơi khác.

Đi mua sắm cùng Shiina ở các cửa hàng, ăn đồ ngọt ở Ginkadou, rồi mua đĩa CD.

Chúng tôi lang thang trong thành phố, ghé vào hiệu sách, rồi đến cửa hàng nhạc cụ.

Chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng đó vẫn là một khoảng thời gian vui vẻ.

「Oa, đã giờ này rồi sao.」

Shiina nhìn đồng hồ và ngạc nhiên thốt lên.

「Nhanh thật đấy, cảm giác như mới đây thôi mà. Đúng là thời gian vui vẻ trôi nhanh như tên bắn nhỉ.」

「Đúng vậy.」

Quả thực, mấy tiếng đồng hồ trôi qua trong chớp mắt. Cảm giác như chỉ mới một tiếng trôi qua.

「Mà này, Shiina mấy giờ có buổi học piano?」

「Ừm, hôm nay là sáu giờ. Sớm hơn mọi khi một chút.」

「Vậy sao. Thế thì sắp phải giải tán rồi nhỉ.」

Bây giờ là gần năm giờ. Tính cả thời gian di chuyển nữa thì khá sát giờ rồi. Tôi có cảm giác muốn đi lang thang với Shiina thêm một chút nữa, nhưng đành chịu thôi.

「Vậy thì ra ga đã nhé.」

「Ừm.」

Chúng tôi đi bộ trên con đường lúc nãy đã đi qua.

Con đường dẫn ra ga có vẻ nhộn nhịp hơn lúc đến.

Chắc là họ đã sắp đặt các dàn đèn trang trí một cách khéo léo để thu hút ánh mắt vào buổi tối. Đèn trên cột điện, cây ven đường và tường các tòa nhà đang nhấp nháy liên tục với đủ loại màu sắc. Cây lớn trước nhà ga cũng được trang trí lộng lẫy, và trên đỉnh cây, một ngôi sao nổi bật đang lấp lánh tỏa sáng.

「Đẹp quá…」

Shiina thốt lên khe khẽ.

「Đây là lần đầu tiên tớ thấy cảnh này… Cứ như ánh sáng đang rơi từ trên trời xuống vậy… Đúng chất Giáng sinh.」

「Ừ.」

Đẹp thật.

Thường thì tôi không mấy hứng thú với những thứ này, nhưng nó đẹp đến nỗi khiến tôi phải dừng chân ngắm nhìn.

Trong lúc cả hai đang say sưa ngắm nhìn khung cảnh có phần ảo diệu đó,

「A, anh chị ơi!」

Một giọng nói từ đâu đó vang lên.

Nhìn lại, dưới gốc cây được chiếu sáng có vài quầy hàng bán phụ kiện, và người phụ nữ vừa gọi chúng tôi có vẻ là chủ của một trong số đó.

「Đi hẹn hò hả? Tuyệt quá, hai người đẹp đôi ghê.」

「Ơ.」

「Ể?」

Chúng tôi bất giác nhìn nhau. Hẹn hò ư…

Với chúng tôi như vậy, cô ấy nói tiếp:

「Nhân đây, hai người mua gì đó làm kỷ niệm đi? Đêm trước đêm Giáng sinh mà lãng mạn thế này, em giảm giá tất cả các mặt hàng 10% luôn.」

Cô ấy nói với một giọng điệu cực kỳ thân thiện. Đêm trước đêm Giáng sinh mà lãng mạn, thật là biết cách ép người ta mua hàng…

「A, nhưng mà có nhiều thứ hay ho ghê. Oa, cái này trông dễ thương này.」

「Ố, chị đây có mắt nhìn ghê. Đó là nhẫn Stella, sản phẩm bán chạy nhất của cửa hàng em đấy ạ.」

「Hê, vậy sao.」

Nhìn chiếc nhẫn lấp lánh phản chiếu ánh đèn, mắt Shiina cũng sáng lên rực rỡ không kém.

「Thế nào ạ? Mua bây giờ em giảm thêm 10% nữa, thành 20% luôn?」

「Ể, giảm 20%?」

「Vâng, cơ hội hiếm có đấy ạ. Mua là hời luôn.」

「Ừm…」

Shiina tỏ vẻ phân vân.

Hừm, xem ra cô ấy khá thích chiếc nhẫn Stella này. Nếu vậy thì──

「…Nếu được thì để tớ mua cho nhé?」

「Ể?」

「Tớ tặng cậu cái đó?」

Nghe lời tôi nói, Shiina tròn mắt,

「Th-thôi, không cần đâu, ngại lắm.」

「Đừng khách sáo. Cũng không đắt lắm đâu, coi như là lời cảm ơn vì hôm nay cậu đã đi cùng tớ vậy.」

Thực tế thì hôm nay nhờ có Shiina mà tôi đã được giúp đỡ và cũng rất vui. Tặng một món quà cảm ơn thế này chắc cũng không sao.

「Thật sự… được không?」

「Ừ.」

「Vậy thì… tớ nhận nhé.」

Shiina nói, giọng có chút ngượng ngùng nhưng từ tận đáy lòng lại vô cùng vui sướng.

「Vâng ạ, cảm ơn quý khách đã mua hàng!」

Giọng nói vui mừng của cô chủ cửa hàng vang vọng dưới bầu trời mùa đông.

「Hai người muốn gói lại hay đeo luôn ạ?」

「Ừm, vậy đeo luôn đi.」

「Vậy ạ. Mời chị.」

Xem ra cô ấy quyết định không gói lại mà đeo chiếc nhẫn vừa mua luôn.

Cách quầy hàng một chút,

「Yuuto… cảm ơn cậu nhé.」

「Hửm?」

Nói rồi, Shiina nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa tay phải.

Rồi cô giơ thẳng tay đeo nhẫn lên cao, với phông nền là dãy phố rực rỡ được chiếu sáng bởi đèn trang trí,

Và nói với một nụ cười rạng rỡ.

「Tớ nhất định sẽ trân trọng nó!」

Đêm đó.

Sau khi chia tay Shiina, làm xong ca làm thêm cuối cùng, và đối phó xong với hai gã say (đương nhiên là đang nhậu) đang chờ sẵn ở nhà, tôi trở về phòng và nằm vật ra giường.

「Hà…」

Một hơi thở như hồn lìa khỏi xác bất giác thoát ra khỏi miệng tôi.

Cơ thể tôi đã mệt mỏi đến cực điểm.

Chuyện đi mua sắm với Shiina thì không nói, nhưng combo làm việc ở công trường rồi trông chừng hai gã ngốc sau đó thật sự quá sức đối với cơ thể yếu ớt như dế mèn của tôi lúc này. Cảm giác như chút thể lực còn sót lại đã bị vắt kiệt.

「Phù…」

Nhưng mục tiêu đã hoàn thành.

Tôi nhìn chiếc hộp được gói cẩn thận đặt trên bàn.

Nhẫn đá mặt trăng, 『Ánh sáng của Mặt trăng』.

Tôi đã mua được quà cho Haruka rồi, giờ chỉ cần đợi đến bữa tiệc ngày mai thôi.

「…」

Tôi lăn người trên giường.

──Mà không ngờ Shiina lại sợ chó đến thế.

Tôi bất giác nhớ lại và bật cười gượng.

Cảnh tượng chỉ mới tám tiếng trước.

Cô nàng năng động tưởng chừng không sợ bất cứ thứ gì lại trở nên như con thỏ Amami Kuro-usagi bị cầy mangut lườm trước một chú chihuahua cực nhỏ.

Có thể nói việc được thấy một khía cạnh bất ngờ như vậy cũng là một trong những thu hoạch của ngày hôm nay.

「…」

Dù sao thì ngày mai cũng là đêm Giáng sinh.

Là đỉnh điểm của mọi sự kiện trong một tháng qua.

Là ngày mà tất cả thành quả của những nỗ lực đó sẽ được thể hiện.

「…Đi ngủ thôi.」

Chỉ còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng nữa là đến thời khắc quyết định. Hôm nay phải nghỉ ngơi sớm để dưỡng sức.

Tôi đắp thêm ba lớp chăn lên cơ thể vẫn đang kêu răng rắc và chìm vào giấc ngủ.

Và cuối cùng, đêm Giảng sinh cũng đã đến──

**4**

Thứ bảy, ngày hai mươi bốn tháng mười hai.

Hôm đó trời trong xanh đến lóa mắt, một ngày đông đẹp trời đến mức ông già Noel có lẽ cũng sẽ cùng tuần lộc ra phơi nắng trước hiên nhà.

「Nào mọi người ơi~, chuẩn bị xong hết chưa~?」

Giọng nói vui tươi của cô nàng tóc hai bím vang vọng khắp phòng khách nhà tôi.

「Ou, ổn rồi.」

「Ổn rồi ạ.」

「…Okです.」 (*Ok desu/Ok ạ*)

「Bất cứ lúc nào cũng được~」

Chúng tôi trả lời,

「E~ hèm. Vậy thì, bây giờ tôi xin được phép bắt đầu 『Bữa tiệc Giáng sinh nồng cháy lần thứ nhất do Mika-chan sản xuất』.──Merry Christmas~♪」

『Merry Christmas!』

Tất cả mọi người cùng hòa giọng theo tiếng tuyên bố cao vút của cô nàng tóc hai bím.

Đồng thời, mỗi người đứng dậy khỏi ghế và chạm ly, báo hiệu bữa tiệc bắt đầu.

Một bữa tiệc tại gia do Mika tổ chức.

Những người tham gia bao gồm Haruka, Mika, Hazuki-san, Nanami-san, Sara-san, ba chị em hầu gái lái xe, cô bé hầu gái Alice, và thậm chí cả Akiho-san và Gentou-san cũng có mặt.

Tổng cộng mười một người (tính cả tôi) quả là một đội hình đông đảo.

Gần như là những thành viên trong bữa tiệc mừng sinh nhật của Haruka.

Nhân tiện, địa điểm tổ chức vẫn là nhà tôi như kế hoạch ban đầu.

Tuy nhiên, so với số lượng người tham gia, ngôi nhà mười hai năm tuổi còn nợ hai mươi ba năm tiền vay của tôi quá chật chội, nên chúng tôi đã tạm thời dỡ bỏ giá sách giữa phòng khách và phòng ăn (Hazuki-san và mọi người đã giúp) để hợp nhất hai phòng lại với nhau.

「Nào, mọi người cứ ăn uống, vui chơi thỏa thích đi~! Hôm nay là lễ hội mà~!」

「Nói thẳng ra là tửu trì nhục lâm* đấy ạ~」

(*Tửu trì nhục lâm: ao rượu rừng thịt, điển tích chỉ sự xa hoa, trụy lạc.)

Giọng nói của cô nàng tóc hai bím và cô hầu gái luôn mỉm cười xuyên qua không gian bữa tiệc có phần đông đúc. Dù mới hai giờ chiều mà không khí đã sôi động hết mức.

「Khỏe thật…」

Đối với một người vẫn còn đang mệt mỏi sau bốn, năm ngày qua như tôi, không thể không cảm thấy có chút ghen tị. Trong lúc tôi đứng từ xa quan sát họ,

「A, Yuuto-san, để em lấy gà tây cho anh nhé?」

Haruka ngồi bên cạnh xắn tay áo len lên và hỏi.

「Ồ, phiền em quá.」

「Dạ không ạ. Sốt vị mâm xôi được không ạ?」

Cô ấy mỉm cười gật đầu và lấy giúp tôi một phần từ con gà tây quay khổng lồ (do Mika mang đến) được đặt chễm chệ giữa bàn ăn. Món chính này khiến tôi có cảm giác như đang nhầm lẫn với lễ Tạ ơn hay gì đó, nhưng thôi cứ tạm thời không để ý đến.

「Đây ạ, mời anh♪」

「Ừm, cảm ơn.」

Tôi nhận lấy miếng gà tây có rưới thứ chất lỏng màu tím đỏ và cho vào miệng. Hừm, đây là lần đầu tôi ăn món sang chảnh như gà tây, nhưng cũng ngon phết. Sự hòa quyện giữa vị cay được tẩm ướp sẵn và vị chua ngọt của sốt thật là…

Trong lúc tôi vừa nhai gà tây vừa suy nghĩ,

「…Hửm?」

「…(nhìn chằm chằm~)」

Tôi nhận ra Haruka đang mỉm cười nhìn mình. Gì vậy? Chẳng lẽ sốt dính lên kính của tôi, biến nó thành kính màu à?

Tôi bèn hỏi thử,

「A, không, không phải vậy đâu ạ.」

Haruka vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, 「Chỉ là…」

「Chỉ là?」

「Chỉ là, em nghĩ những lúc thế này, thật là tuyệt…」

Cô ấy nói với ánh mắt như một người sa mạc đang nhìn về phía một ốc đảo xa xăm.

「Cùng mọi người dự tiệc Giáng sinh. Vui lắm đúng không ạ. Đây là lần đầu tiên em được tham gia một sự kiện như thế này.」

「Vậy sao?」

「Vâng ạ. Những bữa tiệc chính thức hay tiệc chiêu đãi mang tính nghi lễ thì em đã từng tham dự, nhưng đây là lần đầu tiên em được trải qua một cách thong thả và thân mật với những người quan trọng như thế này. Vì vậy em thực sự rất vui…」

Cô ấy mỉm cười hạnh phúc.

「…」

…Vậy ra đối với Haruka, ngay cả một bữa tiệc Giáng sinh đông vui bình thường (dù thành phần tham gia không bình thường lắm) cũng là trải nghiệm lần đầu tiên sao.

Nghĩ đến đó, tôi lại có cảm giác muốn làm cho cô ấy vui hết mức có thể.

「Vậy thì hôm nay phải tận hưởng hết mình nhé.」

「Vâng ạ!」

Tôi và Haruka cụng ly. Chiếc ly phát ra một tiếng “keng♪” trong trẻo.

Sau một lúc dành thời gian trò chuyện với Haruka về những chuyện thường ngày không có gì đặc biệt.

「Ehehe~ Anh hai à, anh đang vui chứ?」

「Hửm?」

Người cất tiếng gọi là cô bé hai bím, mặc một chiếc áo len đôi với chị gái mình.

「Bữa tiệc Giáng Sinh do Mika-chan này sản xuất, nếu không tận hưởng cho đàng hoàng là thành người không ra gì đâu đấy nhé?」

「À, vui lắm.」

「Oa, thật ạ? Em vui quá~」

Cô bé nở một nụ cười rạng rỡ, hai bím tóc vẫy vẫy.「Nhưng lát nữa còn có một sự kiện vui hơn nữa đang chờ đấy, nên cứ mong chờ đi nhé♪」

「?」

Cái gì vậy nhỉ?

「Nè, anh hai. Nhân tiện thì chân của anh có khỏe không?」

Mika đột ngột đổi chủ đề.

「Hả?」

「Thì là cái chân ấy. Tiếng Anh là... leg? Nhân tiện thì không phải loại thực vật đâu nhé.」

「Không, cái đó thì anh hiểu nhưng...」

Vấn đề không phải ở đó, mà là ý đồ của câu hỏi khó hiểu này là gì. Thấy tôi vặn cổ như một con ngỗng,

「Được rồi mà. Yes? Hay là No~? Nào trả lời đi, trả lời đi.」

「Ừm, anh nghĩ nó cũng bình thường thôi.」

Nghe vậy, Mika cười toe toét.

「Vậy à. Thế thì──♪」

「Ơ?」

Chóc.

Cô bé nhảy phóc lên như một chú thỏ rồi ngồi gọn vào lòng tôi, khi tôi đang ngồi trên ghế.

Cảm giác mềm mại chạm vào chân tôi, cùng lúc đó một mùi hương ngọt ngào phảng phất tựa như của Haruka lan tỏa đến.

「Này, này.」

「Ehehe~, thỉnh thoảng thế này cũng được mà. Dù gì hôm nay cũng là đêm Giáng Sinh mà~. Gọi là vô lễ vô lộc gì đó nhỉ? Goro goro~♪」

Cô bé nheo mắt đầy vui sướng rồi cọ má vào tôi. Hừm, lúc nãy tôi cũng nghĩ rồi, nhưng sao em ấy cứ tăng động lạ thường.

「Này Mika, Yuuto-san đang khó xử đấy...」

Haruka dè dặt nhắc nhở, nhưng

「Ê~, nhưng em muốn làm thế mà. Anh hai cũng thấy được mà, phải không?」

「Ư, ừm...」

Mà, cũng không nặng gì đặc biệt (thậm chí còn quá nhẹ là đằng khác), vả lại việc con bé quý mến mình cũng là một điều đáng mừng, nên bản thân chuyện này cũng không có gì đáng để từ chối cả.

Nhưng có một vấn đề.

Đó là.

「…………(Rầm rầm rầm rầm rầm)」

Ánh mắt đằng đằng sát khí đang găm thẳng vào tôi từ phía chéo.

Bố của Haruka, người đang ngồi ở phía đối diện qua chiếc bàn, đang lườm tôi qua cặp kính râm bằng đôi mắt tựa như lưỡi hái của tử thần trong đêm tối.

「Hửm? Bố làm sao thế, mặt mũi kỳ cục vậy?」

Mika nhìn gương mặt của bố Haruka với vẻ ngờ vực.

「Hừ, c-cái gì mà không có gì chứ. Thân là nhị tiểu thư nhà Nogizaka mà lại có hành động vô liêm sỉ như vậy trước mặt mọi người...」

「Hừm~, vậy sao?」

「Với, với lại nếu con muốn ngồi lên đùi thì đâu cần phải là của tên đó, của bố cũng được mà...」

「Ê~, không thèm đâu~. Đùi của bố vừa thô vừa cứng, ngồi không có sướng tí nào~. Của anh hai thích hơn.」

Mika bĩu môi quay đi.

「M-Mika?」

「Với lại con cũng chẳng muốn ngồi lên đùi bố đâu~. Nhỉ, anh hai. Goro nya~♪」

「C-Cái gì...」

Gương mặt của bố Haruka trong thoáng chốc suy sụp thảm hại.

「...Đ-Đồ khốn, tất cả cũng là tại mày...!!」

Ông ta lườm tôi với một khí thế như thể sắp lôi thứ gì đó nguy hiểm từ trong áo ra ngay lập tức. ...Không, sao tôi cứ có cảm giác rằng nỗi buồn không biết trút vào đâu của một ông bố bị cô con gái tuổi mới lớn lạnh nhạt đang chĩa hết về phía mình thế nhỉ.

Đúng lúc đó,

「Thôi nào, thôi nào, có sao đâu anh. Mika trông cũng đang vui mà.」

Akiho-san đã nhẹ nhàng đỡ lời.

「Mika cũng không còn là trẻ con nữa, nên những lúc có bữa tiệc thoải mái thế này, em nghĩ cứ để con bé làm những gì nó muốn thì tốt hơn?」

「Nhưng, nhưng mà...」

「Nhưng nhị gì chứ. Anh mà cứ bảo bọc quá mức là sẽ bị ghét đấy.」

「Gừ, gừm...」

Câu nói đó khiến khí thế của bố Haruka yếu đi một chút, nhưng

「Đ-Được thôi. Nếu em đã nói đến thế thì lần này ta sẽ nhắm mắt cho qua. ──Tuy nhiên, mày! Nếu mày dám giở trò gì với Mika thì ta sẽ đập vỡ cặp kính đó, chỉ để lại cái gọng thôi đấy!」

Ông ta lập tức nói vậy.

Ánh mắt ông ta hoàn toàn nghiêm túc.

「Oa, tuyệt quá~. Thế thì em không khách sáo nữa nhé~♪ ──エイッ♪」

Với một giọng nói vui vẻ thực sự, Mika càng ngả người sâu hơn vào lòng tôi. Trạng thái dính sát đến mức không một con kiến nào có thể lọt qua, gần như là một cái ôm hoàn hảo.

「Ehehe~」

「À, à...」

Trước trạng thái hạnh phúc từ trên trời rơi xuống này, tôi không biết nói gì.

「Ôi chao, hai đứa đẹp đôi quá nhỉ. Cứ như anh em ruột thật vậy. Ufufu.」

Dù Akiho-san vừa nói vậy vừa cười vui vẻ,

「…………(Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm)」

Bố Haruka, hai tay đan vào nhau trước trán, vừa rung bàn một cách bồn chồn vừa tiếp tục lườm chằm chằm về phía này (chính xác thì chỉ có mình tôi).

「...」

Nói sao nhỉ.

Chắc người ta gọi đây là cảm giác thiên đường và địa ngục cùng ập đến một lúc.

Và mười lăm phút trôi qua trong trạng thái bị kẹp giữa cây kẹo siêu cấp và cây roi điện.

「...」

Tôi đang một mình trong căn bếp tựa như gian bếp tích hợp dỏm của nhà mình.

Tôi đã nói rằng mình sẽ ra làm món gì đó ăn nhẹ rồi đi ra đây.

Mà dù Mika có đang ở trong chế độ mèo con siêu nũng nịu đi nữa, thì cũng chẳng có con người nào có thể tiếp tục hô hấp qua da một cách bình thường khi cứ phải hứng chịu cái sát khí, hay nói đúng hơn là thứ gần như chướng khí, từ người bố Haruka giống như trùm mafia kia. Thẳng thắn mà nói thì đáng sợ quá. Có lẽ đây là một phản xạ tự nhiên của một sinh vật luôn đặt việc duy trì sự sống lên hàng đầu.

Vả lại, trên thực tế, việc chuẩn bị đồ ăn thức uống vốn là nhiệm vụ của tôi.

Tuy có rất nhiều hầu gái chuyên nghiệp và giỏi giang trong việc này, nhưng dù sao đây cũng là nhà của tôi, và khi không có Luco ở đây thì trên danh nghĩa chủ nhà chính là tôi. Chừng đó việc thì nên làm.

Thế là, khi tôi đang lấy rau chân vịt ra khỏi tủ lạnh và rửa bằng nước,

「Ôi chao, Yuuto-san vất vả rồi.」

Akiho-san với nụ cười tươi tắn duyên dáng vén tấm rèm bước vào bếp.

「Lúc nãy xin lỗi nhé. Gây ồn ào quá. Hễ cứ dính đến Haruka và Mika là người đó lại sôi máu lên ngay...」

「À vâng, thì...」

Gọi là sôi máu thì không đúng, tôi có cảm giác máu ông ta đã sôi trào, bốc hơi và sắp gây ra một vụ nổ hơi nước thì đúng hơn.

Mà chuyện đó thì thôi.

「À, nhân tiện cô có việc gì không ạ?」

Tôi hỏi.

Chắc cô ấy không đến đây chỉ để đỡ lời cho ông Gentou đâu nhỉ.

Nghe vậy, Akiho-san mỉm cười nhẹ,

「Đúng là có việc nhỉ? Chị định vào giúp một tay. Chị nghĩ nếu cứ để một mình Yuuto-san lo hết việc vặt thì sẽ vất vả lắm.」

「Ơ, nhưng...」

Để Đệ nhất Phu nhân của nhà Nogizaka lừng lẫy phải làm việc bếp núc, lại còn trong cái gian bếp vừa chật chội vừa tù túng của nhà tôi, tôi thấy ngại vô cùng.

「Đừng khách sáo. Chị rất thích nấu ăn. Vả lại chị cũng muốn có dịp được từ từ nói chuyện riêng với Yuuto-san. Ufufu.」

「Ơ...」

Nói chuyện riêng ư...

Thấy tôi vẫn chưa hiểu rõ tình hình, Akiho-san mỉm cười, đứng cạnh tôi, xắn tay áo kimono, buộc dây tasuki và bắt đầu thoăn thoắt dùng dao. Quả không hổ là hiệu trưởng của một trường dạy nấu ăn, tay nghề điêu luyện không chê vào đâu được. Trong nháy mắt, mớ rau chân vịt đã được cắt xong.

「Em định làm món nibitashi đúng không? Thế thì phải làm nước dùng trước đã. Có nước dùng không em?」

「À, v-vâng. Nước dùng ở đây ạ...」

「Nước dùng nên làm đậm vị một chút sẽ ngon hơn đấy. Nếu là dashi cá ngừ bào thì cho chừng này là được...」

「À, ra là vậy ạ?」

「Phải, với lại rau chân vịt sau khi luộc xong nên rưới một chút nước tương lên ngay để thấm gia vị thì tốt hơn. Không thì sẽ bị nhạt đi đấy.」

「Hê...」

Trong lúc chúng tôi đang nấu nướng như vậy,

「Này, Yuuto-san.」

「Vâng?」

「Mấy đứa nhỏ dạo gần đây trông vui vẻ lắm đấy.」

「Hả?」

Akiho-san, người đang dùng cốc đong để pha nước dùng, đột nhiên nói vậy.

「Haruka thì ngày nào mặt cũng hạnh phúc như đang ở giữa một cánh đồng hoa oải hương, còn Mika thì bình thường đã thế rồi nên có lẽ khó nhận ra, nhưng con bé chỉ toàn nói chuyện về〝anh hai〟với chị thôi đấy.」

「...」

「Không chỉ vậy đâu. Hazuki-san và Nanami-san có vẻ cũng có thiện cảm với em. Chuyện hiếm lắm đấy nhé? Hazuki-san mà lại kể chuyện của Eric-chan cho một người đàn ông nghe.」

「Ơ, à...」

Tôi không biết nên đáp lại thế nào.

Xem ra câu chuyện về Eric này nọ thực sự đã ghi điểm rất cao.

Mà thôi, bị nói thẳng vào mặt như thế này cũng thấy ngượng ngượng. Cảm giác như bị cù vào lòng bàn chân khi không thể cử động được. Có lẽ một phần cũng là do đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện riêng với Akiho-san.

Thấy tôi hơi quay mặt đi vì ngượng, Akiho-san nói:

「──Yuuto-san, nhờ em chăm sóc mấy đứa nhỏ nhé.」

Cô ấy quay thẳng về phía tôi, cúi đầu thật sâu và nói.

「Mấy đứa nó thực sự rất quý Yuuto-san. Nên nếu có thể, em có thể đáp lại tình cảm đó không? Chị không nói là mãi mãi. Nhưng ít nhất trong khoảng thời gian chúng còn có thể chia sẻ cùng em, chị mong em hãy cho chúng những kỷ niệm vui vẻ.」

「Akiho-san...」

「Đó là một nguyện vọng nhỏ nhoi của một người mẹ.」

Cô ấy mỉm cười dịu dàng. Qua biểu cảm đó, tôi cảm nhận được cô ấy thực sự quan tâm đến Haruka và những người khác như thế nào.

Vì vậy.

「...Vâng. Em hiểu rồi ạ.」

Tôi cũng ngừng tay đang dùng đũa khuấy chảo, và đáp lại một cách nghiêm túc hết mức có thể. Tôi nghĩ đây là lúc nên làm như vậy.

「Cảm ơn em, Yuuto-san.」

Akiho-san gật đầu.

「Ừm, quả nhiên Yuuto-san là một người tuyệt vời đúng như chị nghĩ. ──À, đúng rồi.」

「?」

Rồi Akiho-san nheo mắt cười một cách tinh nghịch.

「Chị quên chưa nói, nhưng dĩ nhiên là chị cũng rất thích Yuuto-san đấy nhé. Ufufu♪」

Cô ấy nói vậy và cười một cách thực sự vui vẻ.

Sau khi hoàn thành món rau chân vịt hầm với sự hướng dẫn (?) của Akiho-san và trở lại phòng khách, tôi không thấy Haruka và Mika đâu nữa, thay vào đó là các cô hầu gái đang tụ tập quanh bàn.

「A, Yuuto-sama đã về rồi~」

「...Xin chào, ngài đã vất vả rồi.」

「Đó là món rau chân vịt hầm phải không ạ~?」「Oa, trông ngon quá」「Quả là Yuuto-sama có khác.」

「──(Gật)」

Nanami-san, Hazuki-san, cùng ba chị em hầu gái lái xe (Ayame-san, Sara-san, Juri-san) và Alice lên tiếng.

「À, Haruka và những người khác...」

「Tiểu thư Haruka và tiểu thư Mika hiện đang chuẩn bị cho sự kiện chính ạ~. Vì vậy chúng tôi đã mượn một căn phòng, và hai người đang ở đó ạ~」

「Sự kiện chính?」

Chẳng lẽ là cái mà Mika đã nói lúc nãy?

「Vâng~, em, Hazuki-san và Alice-chan cũng sẽ cùng tham gia đấy ạ~♪」

「...Thật thất lễ, nhưng chúng tôi xin được tham gia.」

「──(Gật gật)」

Ra là vậy.

Tôi thắc mắc liệu có ý đồ gì không khi ba chị em hầu gái lái xe không tham gia, nên hỏi thử thì nhận được câu trả lời cười gượng: 「Chúng tôi chuyên về việc lái xe hậu cần nên~」「Những việc hào nhoáng như vậy thì hơi...」「Chúng tôi xin phép từ chối ạ」. Xem ra cái sự kiện chính đó khá là hào nhoáng. Mà, ngay từ lúc cô bé hai bím bảo cứ chờ xem thì tôi đã chắc chắn nó không phải là thứ gì đó hiền lành, nền nã rồi.

「Nhân tiện, Yuuto-sama đã nói chuyện gì với Akiho-sama vậy ạ~?」

Nanami-san hỏi một câu chẳng hề mào đầu.

「Hả?」

「Akiho-sama đã đi về hướng đó mà~. Em đã nghĩ không biết hai người có chuyện gì quan trọng không~. Hay là chuyện người nối dõi giữa ngài và tiểu thư Haruka ạ~?」

「Phụt!」

Tôi suýt nữa thì phụt hết không khí trong phổi ra ngoài. Cái, cái gì, nối dõi...

「Ara~, không phải sao ạ~?」

「K-Không phải...」

Cô này đang nói cái gì vậy!

「Vậy sao ạ~? Em cứ tưởng là chuyện đó~...」

「K-Không...」

「Cũng sắp đến lúc có những cuộc nói chuyện như vậy rồi mà~. Thật sự không phải sao ạ~?」

「B-Bảo là...」

Trong lúc tôi đang hỗn loạn vì không biết phải giải thích thế nào cho phải,

「Đùa thôi mà♪」

「...Hả?」

「Yuuto-sama vẫn chưa đạt đến giai đoạn đó đâu ạ~. Về nhiều mặt thì còn quá sớm, hay nói đúng hơn là thời điểm chưa chín muồi mà~」

「…………」

Cô ấy nói vậy với một nụ cười toe toét. Không, dù là đùa thì cũng đau tim quá đấy...

Thấy tôi làm mặt sưng sỉa,

「Fufu, ngài hãy cố gắng để sớm đạt đến cảnh giới đó nhé~. Đội hầu gái chúng tôi là những người phục vụ tiểu thư Haruka và tiểu thư Mika. Vì vậy, chúng tôi là đồng minh của Yuuto-sama, người mà hai tiểu thư hoàn toàn tin tưởng ạ~」

「À vâng...」

「Và về mặt cá nhân, em cũng ủng hộ Yuuto-sama đấy ạ~. Em nghĩ có thể giao phó mọi thứ cho ngài cũng được~」

「...Tôi cũng vậy.」

「──(Gật)」

Tiếp lời Nanami-san, Hazuki-san và cả Alice cũng nói vậy.

Hừm, đột nhiên bị nói như vậy cũng thấy ngượng quá...

「Thôi thôi, vậy thì chúng tôi cũng xin phép đi chuẩn bị đây ạ~」

「...Hẹn gặp lại ngài sau.」

「──(Cúi đầu)」

Nói rồi, Nanami-san và những người khác rời khỏi phòng khách.

「...」

Rốt cuộc, tôi vẫn chẳng hiểu mấy cô hầu gái muốn nói gì.

**5**

「Ơ, ờm, vậy thì bây giờ, chúng tôi xin phép được bắt đầu sự kiện chính.」

Khoảng mười phút sau khi Nanami-san và những người khác biến mất ra khỏi phòng.

Sara-san (có vẻ không quen với vai trò MC như thế này), tay cầm một chiếc micro nhỏ không biết đã được chuẩn bị từ lúc nào, rụt rè bước lên phía trước, và đọc một cách ngượng nghịu tấm giấy ghi chú trong tay còn lại.

「Sự kiện lần này là một tiết mục đặc biệt và tuyệt vời do tiểu thư Mika sản xuất. Xin quý vị hãy chuẩn bị tinh thần để thưởng thức. Vậy thì, tiểu thư Mika──xin mời!」

Cô ấy giơ tay về phía lối vào phòng khách.

Cùng lúc đó, ánh đèn trong phòng khách vụt tắt, tiếp theo đó là tiếng cồng vang lên thật rộn rã từ đâu đó, BAAAAA───────NG.

Và xuất hiện từ phía bên kia cánh cửa phòng khách là──

「Merry~ Christma~s♪」

「...(Im lặng và xấu hổ)」

「Cái...」

──Mika và Haruka, trong trang phục ông già Noel.

「Đây là sự kiện chính của tiểu thư Mika và tiểu thư Haruka... ờm,〝Lễ hội Santa trong ngọn lửa bùng cháy, Mika-chan Santa và Haruka-chan Santa đã đến thành phố của chúng ta♪〟」

Cả hai đều mặc bộ đồ Santa đỏ trắng kinh điển, đội một chiếc mũ Santa hơi lớn, đi đôi ủng đỏ đồng bộ, và trên tay cầm những chiếc bánh kem Giáng Sinh đủ màu sắc. Mà, dù có đôi chút muốn nói về việc váy của bộ đồ Santa này sao mà ngắn thế... nhưng mà như vậy lại vô cùng mãn nhãn──kh-khụ, dễ thương nên tôi quyết định sẽ không bắt bẻ nữa.

「Ehehe~, anh hai thấy sao? Dễ thương không? Vui đến mức mắt chảy cả máu ra chưa? À, mà nói đúng hơn là mũi nhỉ~♪」

Vừa nói vậy, Mika vừa cười toe toét tiến lại gần.

「Này nhìn đi, cái này là bọn em tự làm đấy. Mấy chỗ bông xù này cảm giác thích ghê không~? Em đã thử hình dung ra một con bọ tuyết đấy~」

「À, ừ.」

Không, anh hiểu là em muốn khoe bộ trang phục tự làm, nhưng đừng có vừa nói vừa dùng tay nâng vạt váy lên như thế, anh không biết nhìn vào đâu nữa...

Nhưng có lẽ cô bé đã hiểu lầm sự bối rối tuổi mới lớn của tôi thành sự thiếu hứng thú,

「Hừm~, phản ứng gì mà chán thế~. Mắt cứ lạng qua lạng lại như bơi bướm ấy... à, ra là vậy~」

Rồi Mika nở một nụ cười gian xảo,

「Dù gì thì đối với anh hai vẫn phải là chị em mới được nhỉ. ──Này chị, đã có dịp diện đồ đẹp thế này thì phải cho anh hai xem cho đàng hoàng chứ♪」

「Ơ, à, v-vâng.」

Bị cô bé hai bím đẩy ra, Haruka rụt rè bước lên phía trước.

Một tay cô ấy giữ vạt váy có đính bông trắng, tay còn lại giữ chiếc mũ rộng thùng thình chực rơi, rồi dè dặt ngước nhìn tôi.

「Ơ, ờm... thế nào ạ?」

「À, ờ...」

「Em, em là ông già Nô-en ạ. Ơ, ờm... me-merry christmas, ạ?」

Cô ấy ngượng ngùng e thẹn, rồi dùng ngón tay nhón hai bên vạt váy một cách duyên dáng (tư thế〝hani-trap〟lâu ngày không gặp).

「...」

...Chết rồi.

Cái này gần như không phải là tặng quà nữa mà là "em chính là món quà đây", và nếu cứ để thế này thì lý trí của mình sẽ bị thổi bay tan tành như thuốc nổ được châm ngòi vậy... không, tôi biết rõ là mình đang rối loạn, nhưng tóm lại là nó dễ thương đến mức không thể tin được.

「À, h-hợp lắm đấy. Rất đẹp.」

Tạm thời không biết phải nói gì nên tôi đáp lại như vậy.

「Th-Thật ạ?」

「À, ừ. Rất đẹp.」

「C-Cảm ơn anh! Được Yuuto-san nói như vậy, chỉ thế thôi tim em đã đập thình thịch rồi...」

「...」

「...(Cúi đầu, má ửng hồng)」

Dáng vẻ e thẹn đó cũng lại dễ thương... khiến lồng ngực tôi đập thình thịch như sắp nổ tung. Trong tầm mắt tôi giờ chỉ còn lại hình ảnh của Haruka (trong bộ đồ Santa). Hừm, sao mà... ngại quá.

「...」

「...」

Trong lúc chúng tôi đứng đối diện nhau trong im lặng.

「A~a, hai người lại tạo ra thế giới riêng rồi kìa. Mùa đông mà nóng quá~」

「Tiểu thư Haruka, Yuuto-sama~, xin đừng quên chúng tôi nhé~」

「──(Gật gật)」

Mika với đôi mắt sắc lẹm, cùng Nanami-san và Alice đang đứng sau lưng cô bé, thò đầu ra từ bên cạnh.

「Ơ, à, ồ.」

「V-Vâng.」

Chúng tôi vội vàng quay về phía đó.

「Trang phục của chúng em thế nào ạ~?」

「──Nhìn chằm chằm~(Ánh mắt chờ đợi câu trả lời)」

「À, không, cả hai người đều hợp lắm đấy ạ.」

Nhân tiện thì Nanami-san và Alice đang mặc đồ tuần lộc.

Một bộ đồ thú nhồi bông màu nâu nhạt có sừng. Cả hai đều rất hợp──đặc biệt là cô bé hầu gái Alice thì hợp vô cùng, dễ thương đến mức có thể bị một nhà sưu tập thú nhồi bông nguy hiểm nào đó nhắm tới thật sự.

──Đến đây thì vẫn ổn.

Nói đến Giáng Sinh là phải có Santa, mà nói đến Santa là phải có tuần lộc. Hai thứ này có thể nói là có một mối quan hệ không thể tách rời. Vì vậy có tuần lộc cũng không có gì lạ.

「...」

Nhưng không hiểu sao trong số đó lại lẫn vào... một con gấu trắng.

Đó là chị trưởng hầu gái ít nói, khoác trên mình bộ trang phục (lông thú) trắng muốt.

「………………Gào~(Nghiêm túc)」

「…………」

Thôi thì cũng là động vật mùa đông, nên thế này cũng được... chăng? Không, gấu trắng và tuần lộc rõ ràng là mối quan hệ giữa kẻ săn mồi và con mồi mà. Mà khoan, thỉnh thoảng tôi lại quên mất nhưng cô này là trưởng hầu gái đứng đầu, quản lý toàn bộ đội hầu gái nhà Nogizaka đấy...

「...」

Trong lúc tôi đang cảm thấy phức tạp không biết thế giới này có ổn không,

「Ôi chao, mọi người dễ thương quá nhỉ. Ufufu, cứ như là búp bê và thú nhồi bông vậy.」

Akiho-san vừa mỉm cười vừa bước lại gần.

「Mẹ cũng mặc không? Vẫn còn dư nhiều trang phục lắm đấy~」

「Ừm, nếu trẻ ra được mười tuổi thì mẹ sẽ nghĩ lại.」

Akiho-san cười gượng,

「Không không~, Akiho-sama thì bây giờ vẫn hoàn toàn ổn mà~」

「...Tôi nghĩ là hoàn toàn có thể ạ.」

「──(Gật gù)」

「Ôi chao, có tâng bốc mẹ thì cũng chẳng được gì đâu. Ufufu.」

Cứ thế, không khí trở nên vui vẻ trong bầu không khí hòa thuận.

Nhưng có một người lại không hài lòng với tình hình này.

「Các, các con, ăn, ăn mặc cái kiểu gì thế này! Cái, cái gì thế, bộ trang phục như ở câu lạc bộ nào đó...」

Đó là bố của Haruka.

Mặt ông ta đỏ rực như dung nham của một ngọn núi lửa vừa phun trào, hai tay vung vẩy, chân thì dậm bình bịch.

「Ch-Chẳng lẽ tiếp theo con định quấn ruy băng quanh ngực rồi nói『Món quà là... em đây』sao! Kh-Không, không được, hành vi trơ trẽn không hợp với một người con gái như vậy! Ai cho phép chứ ta thì không──」

「...」

Ý tưởng của ông ta giống hệt tôi lúc nãy. Khoan, ý tưởng của mình giống với ông chú bố Haruka (hơn mình khoảng ba con giáp) đang nổi điên sao. Hơi nản...

「T-Tóm lại là mau mặc thêm cái gì vào đi. Đ-Đây, ta cho mượn áo khoác của ta. Cái này là loại chống đạn nên có thể chống lại cả ánh mắt như viên đạn magnum của tên đàn ông kia...」

Trước cơn giận dữ ngày càng leo thang (theo hướng tiêu cực) của bố Haruka,

「Mồ~, ồn ào từ nãy đến giờ~. Con ghét ông bố không biết đùa.」

Mika nói một cách chán nản.

「G-Ghét...?」

「Đúng vậy. Đã là tiệc Giáng Sinh rồi mà cứ cằn nhằn mãi~. Chị cũng nghĩ vậy mà, phải không~?」

「À, ờ, ờm...」

Bị hỏi đột ngột, Haruka luống cuống,

「Con nghĩ là, nói ghét thì hơi quá, nhưng con mong bố có thể rộng lượng hơn một chút ạ...」

「A, c-cái, Haruka...」

Nghe những lời đó, bố Haruka làm bộ mặt bi thảm như thể thế giới sắp tận,

「K-Không chỉ Mika mà cả Haruka cũng………… Ôi, đồ khốn, tất cả là tại con ve nhà (lớp hình nhện phân lớp ve bộ ve bét phân bộ ve mạt thuộc họ ve ký sinh lớn) kia... đã thế này thì──」

Ông ta ôm đầu lắc như điên,

「Ch-Chết chung thì thôi... Ta sẽ đập vỡ kính của mày rồi thiêu luôn cả cặp kính râm của ta!」

「Ặc?」

Ông ta lôi thanh 『Tử Thi Lũy Lũy』 từ trong áo ra rồi lao thẳng tới. Nguy rồi, m-mình sẽ bị giết mất!?

──Đúng lúc đó,

「Ôi chao, mẹ đã nói là hôm nay không được quậy phá rồi mà, đúng là hết nói nổi. Đành vậy thôi. ──Alice-chan.」

「──(Gật)」

Nghe lời Akiho-san, cô bé hầu gái đang trong bộ đồ tuần lộc uống sô cô la nóng khẽ gật đầu,

Và ngay khoảnh khắc tiếp theo.

「Gô bô!?」

Một bóng dáng màu nâu với hai chiếc sừng lóe lên với tốc độ ánh sáng, và ngay trước mắt tôi, bố Haruka đang vung thanh 『Tử Thi Lũy Lũy』 lên, đã ngã gục xuống đất với một tiếng kêu kỳ lạ gợi nhớ đến một loại củ nào đó có vị nồng.

「Vất vả cho em rồi, Alice-chan.」

「──(Gật)」

Trước những lời động viên của Akiho-san, cô hầu gái bé con vừa nhấm nháp ly cacao nóng vừa khẽ gật đầu. Xem ra cô bé vừa làm gì đó trong khoảnh khắc vừa rồi. Đúng là một nữ hầu chiến đấu có khác. Nhưng mà, có cảm giác cách đối xử với bố Haruka ngày càng trở nên cẩu thả thì phải.

「Ự, a...」

「...」

Nhìn bố Haruka (hiện là gia chủ nhà Nogizaka, người có thể tự do ra vào cả Lầu Năm Góc lẫn MI5 của Cục Tình báo Anh) đang co giật đành đạch trên sàn như một con tôm hùm isebi bị làm sống, tôi bất giác nảy sinh một chút lòng thương hại.

6

Cứ như vậy, bữa tiệc Giáng sinh tiếp tục diễn ra, nhìn chung thì thong thả và ấm cúng, nhưng ở một vài góc thì lại đằng đằng sát khí.

Chúng tôi ăn bánh, thưởng thức các món ăn, uống nước và trò chuyện về đủ mọi thứ, rồi cùng nhau vui vẻ cười đùa.

Đó là một khoảng thời gian vui vẻ không gì sánh bằng.

Giữa chừng, Akiho-san và Gentou-san (đang bất tỉnh) nói là có việc bận nên đã lên chiếc trực thăng quân dụng do Ayame-san lái để về trước (hình như là có một buổi dạ tiệc Giáng sinh do Akiho-san chủ trì). Dù vậy, với những thành viên luôn trong trạng thái phấn khích tự nhiên, đứng đầu là cô nàng hai bím lúc nào cũng ồn ào và cô hầu gái luôn tươi cười, bữa tiệc vẫn không hề bớt đi sự náo nhiệt.

「Nào~, ông bố ồn ào cũng về rồi, từ giờ chúng ta quẩy lên thôi~♪」

Mika, vẫn trong bộ đồ ông già Noel, vừa giơ một tay lên trời vừa dõng dạc tuyên bố.

「Hôm nay chúng ta sẽ quẩy banh nóc cho đến khi mặt trời mọc! Em đã phải sắp xếp lịch trình cẩn thận lắm đấy. Chính vì thế... he he he, đêm nay em sẽ không để anh ngủ đâu, onii-san~♪」

「Đúng vậy đó~. Chúng ta quẩy hết mình đi thôi~!」

「...Thức trắng, không nghỉ.」

Tôi chẳng hiểu cái đoạn "chính vì thế" nó liên quan ở chỗ nào, nhưng xem ra mọi chuyện là như vậy.

Mà thôi, dù sao thì hôm nay và cả ngày mai tôi cũng chẳng có kế hoạch gì sất, nên bản thân chuyện đó cũng chẳng thành vấn đề.

「Xin lỗi anh, Mika và mọi người đã tự ý quyết định...」

Nhìn mấy cô nàng hai bím đang hăng hái quá mức, Haruka áy náy nói.

「Đây là nhà người khác mà các cậu ấy lại làm ầm lên như vậy...」

「Không, anh không bận tâm đâu.」

「Ể?」

「Chừng này thì anh chẳng thấy phiền chút nào, ngược lại còn thấy náo nhiệt và vui nữa.」

Hơn nữa, nhờ ơn mấy bà chị ngốc nhà tôi mà nhà này lúc nào cũng ầm ĩ như vậy rồi. Giờ có ồn ào thêm cũng chẳng sao cả.

「Vậy ạ? Anh nói vậy làm em nhẹ nhõm quá...」

Gương mặt cô ấy trông nhẹ nhõm đi phần nào. Mà tôi nghĩ đây cũng chẳng phải chuyện Haruka phải để tâm đến thế.

「Nào, chúng ta cũng nhập cuộc thôi. Giáng sinh mà, chơi hết mình một chút chắc cũng không bị trời phạt đâu.」

Tôi định dẫn Haruka vào vòng quay喧 náo nhiệt thì,

「A, anh Yuuto...」

Kéo nhẹ, vạt áo tôi bị túm lại từ phía sau.

「Hửm?」

Có chuyện gì vậy?

Khi tôi quay lại, Haruka ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt như đã quyết tâm điều gì đó.

「E-etto, lát nữa anh có thể dành cho em một chút thời gian được không ạ?」

「Thời gian?」

「V-vâng. Kiểu như là... em có chuyện muốn nói riêng với anh, và cũng có món đồ muốn tặng anh nữa...」

Cô ấy vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Hừm, đây có lẽ nào là màn dạo đầu cho tiết mục trao đổi quà tặng đầy rung động con tim chăng?

「À, được thôi.」

Dù là chuyện gì thì tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối, nên tôi gật đầu.

「Thật ạ!」

Gương mặt Haruka bừng sáng lên.

Về phía tôi, tôi cũng nghĩ tặng quà lúc chỉ có hai người sẽ tốt hơn.

「Vậy thì một nơi nào đó yên tĩnh sẽ tốt hơn nhỉ? ...Phòng anh có được không?」

「V-vâng ạ!」

Mà với cái đà hăng hái của Mika và mọi người thì cũng không chắc phòng tôi có giữ được sự yên bình không nữa, nhưng ít ra vẫn đỡ hơn những chỗ khác.

「Ừm, vậy thì ở phòng anh──」

Ngay khi tôi định gật đầu,

「Này onii-san, onee-chan, hai người làm gì ở góc đó thế~!」

Giọng Mika oang oang qua micro từ giữa phòng khách vọng tới.

「Bọn em sắp tổ chức đại hội karaoke đây, hai người đừng nói chuyện riêng nữa mà mau lại đây đi~」

「A, vâng~」

「Ờ.」

Cả hai chúng tôi đồng thanh trả lời.

「Vậy thì, để sau nhé. Đợi mọi người lắng xuống một chút rồi mình lên phòng.」

「Vâng, em hiểu rồi ạ.」

Chúng tôi gật đầu thống nhất, rồi cùng nhau tham gia đại hội karaoke.

Và rồi, đại hội karaoke bắt đầu được khoảng ba mươi phút.

Cảm thấy khô cổ, tôi ra bếp để bổ sung nước, nhân tiện cũng chuẩn bị đồ uống (Calpis) cho Haruka và mọi người.

「Độ đậm thế này chắc được rồi...」

Tôi rót dung dịch màu trắng sữa vào ly theo tỉ lệ vàng, một phần Calpis và ba phần nước.

「Giờ thì, nước, nước nào...」

Từ phòng khách, tôi có thể nghe thấy giọng hát karaoke đầy hứng khởi của Mika và những người khác.

Mika hát một bài pop đang thịnh hành, Nanami-san thì hòa âm cùng, Haruka chọn một bài hát Giáng sinh quen thuộc, còn Hazuki-san thì không hiểu sao lại hát bài 『Ma Vương』 của Schubert. Cảnh một con gấu trắng Bắc Cực oai vệ với bộ lông tuyệt đẹp đang nắm chặt micro mà cất lên một khúc ca cổ điển thật là... siêu thực.

Vừa nghe Hazuki-san hát 「Cha ơi~, cha ơi~♪ (giọng mỹ miều)」, tôi vừa rót nước vào từng chiếc ly.

──Cảm giác này, cũng tuyệt thật.

Chẳng phải chỉ riêng Haruka, mà chính tôi cũng nghĩ như vậy.

Nhìn lại những mùa Giáng sinh gần đây, hầu hết đều rất bết bát, điển hình là năm ngoái phải chăm sóc cho bọn Luko. Chỉ toàn là tụ tập qua loa với đám bạn cùng lớp rồi chém gió thâu đêm ở nhà hàng gia đình, bị Nobunaga lôi đi tham gia mấy sự kiện giới hạn vớ vẩn, hay là chơi Cờ Tỷ Phú triền miên với bộ ba ngốc nghếch.

À thì, mấy chuyện đó cũng có cái vui riêng, nhưng chẳng thể nào sánh được với bữa tiệc tại nhà lần này.

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tôi được trải nghiệm một Giáng sinh đúng nghĩa như thế này. Đặc biệt là hình ảnh Haruka trong bộ đồ ông già Noel, hay là Haruka trong bộ đồ ông già Noel, và cả Haruka trong bộ đồ ông già Noel nữa.

「...」

Thôi khỏi cần bắt bẻ kiểu "chẳng phải toàn là Haruka trong bộ đồ ông già Noel sao?".

Được rồi.

Mải suy nghĩ vẩn vơ, cũng đến lúc phải quay lại nếu không muốn bị Mika cằn nhằn.

「Yoisho.」

Tôi nhấc chai Calpis lên với một tiếng kêu ra dáng ông già và cất vào tủ lạnh. Ngay khi tôi định quay lại chiếc bàn có khay đựng ly,

──Chính lúc đó.

Loạng choạng.

Thế giới bỗng nghiêng hẳn sang một bên.

「...Ể?」

Tiếp theo, thế giới nghiêng ngả đó bắt đầu quay vòng vòng. G-gì thế này? Từ bao giờ nhà mình biến thành một ngôi nhà ma quay cuồng solo thế này?

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ,

「C-cái...」

Toàn thân tôi mất hết sức lực và ngã quỵ xuống sàn.

Cảm giác lạnh lẽo chạm vào má.

Giống như một bóng đèn sợi đốt sắp cháy, ánh sáng dần tắt lịm khỏi tầm mắt tôi.

Giữa lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã đang tiến về phía này.

「A, anh Yuuto, nếu được thì em giúp anh một tay──Ể, Y-Yuuto-san!?」

Giọng nói hoảng hốt của Haruka vang lên từ xa.

「Y-Yuuto-san... C-có ai không, mau tới đây! Anh Yuuto, anh Yuuto...!」