Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 12

Tập 05 - Chương 3

0

「──Vậy thì, đã để ngài phải đợi lâu.」

Giữa không gian tĩnh lặng, một giọng nói hơi trầm vang lên.

Một chất giọng tuy lịch sự nhưng lại không mang mấy cảm xúc.

Nghe vậy, tôi lững thững đứng dậy khỏi chiếc ghế sô pha đặt giữa hành lang rộng thênh thang (trải thảm nhung đỏ).

「Đây là phòng phỏng vấn ạ. Tiểu thư đang đợi bên trong, nhưng xin ngài hãy cẩn thận đừng để xảy ra bất cứ sơ suất nào. Nếu làm tiểu thư phật ý, mọi chuyện sẽ kết thúc ngay tại đó.」

Vừa chỉ tay vào cánh cửa bên cạnh, ông quản gia mặc lễ phục buổi sáng vừa giải thích với vẻ mặt nghiêm túc.

「Vâng...」

「Là The End, là Omega, và là Catastrophe luôn đấy ạ.」

「...」

Sao toàn mấy từ chẳng lành thế này...

「...」

Mà, không thể phủ nhận là tôi cũng có chút lo lắng và bất an, nhưng làm gì cũng có lần đầu tiên bỡ ngỡ. Chuyện đó cũng tất yếu như thể gọi cà ri ở nhà hàng gia đình thì sẽ có dưa muối fukujinzuke đi kèm vậy. Nên thôi kệ đi.

Vấn đề còn lớn hơn là.

「...」

『Phòng Tuyển chọn Quản gia Tạm thời Nhà Tennōji』

Đó là dòng chữ (viết bằng bút lông) trên tờ giấy dán chình ình trước cửa phòng này.

「...」

Ủa... cái gì đây? Tuyển chọn quản gia tạm thời? Đúng là tôi đến đây để phỏng vấn, nhưng tôi chưa từng nghe nói đây là buổi tuyển chọn quản gia cả.

「Vậy, mời ngài vào.」

Trái ngược với sự hoang mang của tôi, cánh cửa khổng lồ trước mặt bỗng mở toang.

Kèn kẹt, tiếng gỗ rít lên.

「Mời ngài lối này.」

「...」

Tôi theo chân ông quản gia bước vào trong.

Bên trong căn phòng, cũng giống như hành lang, rộng một cách vô nghĩa, hay nói đúng hơn là được trang hoàng lộng lẫy và có vẻ tốn kém.

Diện tích lớn đến mức không chỉ chơi kickball mà đá bóng cũng được, một chiếc đèn chùm lấp lánh tỏa sáng rực rỡ, và một bức chân dung khổng lồ của một ông lão chắc phải cao đến mười mét. Ngay bên dưới bức chân dung trông như màn chiếu rạp phim ấy là một chiếc ghế lộng lẫy xa hoa như thể dành cho vương hầu quý tộc ở đâu đó ngự tọa──

「...Hừm, lại một kẻ trông nghèo kiết xác nữa đến à.」

Và rồi, một giọng nói trong trẻo vang vọng khắp căn phòng rộng lớn.

Giọng nói tuy không lớn, nhưng lại có một sức hút kỳ lạ khiến người khác phải lắng nghe.

Người đang ngạo mạn ngả ngớn trên chiếc ghế cỡ lớn dành cho quý tộc, nhìn xuống tôi như một nữ hoàng... lại là một cô bé với thân hình khá nhỏ nhắn.

「Mà, chắc cũng đành chịu thôi vì thời gian tuyển mộ chỉ có một ngày hôm nay. ...Hi vọng là khá hơn đứa đến trước một chút.」

Cô bé nheo mắt, buông một câu chán chường.

「Thôi nào tiểu thư, xin người đừng nói vậy. Vị lần này rất có triển vọng đấy ạ.」

「...Thật không đây. Trông mặt hắn ta rõ là một tên nhát cáy mà.」

「Con người không thể trông mặt mà bắt hình dong đâu ạ. Dù thoạt nhìn chỉ là một thường dân với gương mặt tầm thường đâu đâu cũng thấy, nhưng bên trong có thể lại là một viên kim cương sáng chói nếu được mài giũa. Dù cũng không thể phủ nhận khả năng chỉ là một cục carbon đơn thuần.」

「Hừm... Mà, sao cũng được, chuyện đó không quan trọng.」

「...」

Nghèo kiết xác, nhát cáy rồi sao cũng được, toàn là nói mình chứ ai. Mà này ông quản gia, ít nhất cũng phải bênh tôi một chút chứ...

「Tóm lại, bắt đầu nhanh đi. Ta không muốn tốn thêm thời gian vô ích cho chuyện này. Rõ chưa?」

「Vâng, thần đã hiểu. ──Vậy bây giờ xin được phép bắt đầu buổi phỏng vấn, có được không ạ?」

「Ơ, vâng...」

Tôi gật đầu trước lời của ông quản gia đang quay về phía mình.

「Vậy, buổi tuyển chọn quản gia tạm thời nhà Tennōji, xin được phép bắt đầu!」

「...」

Giọng ông quản gia vang lên sang sảng.

Và thế là cái gọi là 『Buổi Tuyển chọn Quản gia Tạm thời Nhà Tennōji』 bắt đầu──

Mà, để giải thích xem rốt cuộc chuyện này là gì, trước hết phải quay ngược thời gian lại một chút.

Thực ra, chính tôi cũng chưa nắm bắt được hoàn toàn tình hình, nên cũng không chắc có thể giải thích được toàn bộ sự việc hay không, nhưng nếu không làm vậy thì cũng chẳng đi đến đâu.

Mọi chuyện bắt đầu từ khoảng một giờ trước──

1

Thứ Sáu, ngày 9 tháng 12. 3 giờ 56 phút chiều.

Ngày hôm đó, như thường lệ, sau buổi sinh hoạt lớp đậm chất quấy rối tình dục của thầy phó chủ nhiệm (phần hỏi đáp về tiến độ theo bảng chữ cái của các cặp đôi trong lớp), kết thúc một ngày học, tôi vẫn mặc nguyên đồng phục và một mình đi dạo trên phố.

「...」

Đã năm ngày kể từ khi tôi đến quán cà phê hầu gái nơi Haruka làm thêm.

Cảnh vật xung quanh càng lúc càng đậm chất Giáng sinh, đâu đâu cũng tràn ngập ánh đèn trang trí, ông già Noel, và những cặp đôi mới yêu không thèm để ý đến xung quanh mà cứ quấn lấy nhau. Tóm lại, cả khu phố đều ngập trong không khí Giáng sinh, và số lượng những bức tượng ông già Noel mà Haruka từng khen là dễ thương cũng đã tăng lên gần gấp đôi.

「...」

Nhân tiện, hôm nay Haruka cũng đi làm thêm.

Dù bận rộn với đủ thứ chuyện học thêm và bài vở, nhưng cô ấy vẫn tranh thủ thời gian để chăm chỉ đến quán cà phê hầu gái mỗi ngày. Lần đầu nhìn thấy, bộ dạng hầu gái của cô ấy trông khá lúng túng, nhưng theo thông tin từ bọn Mika (hình như mỗi ngày đều có người thay phiên nhau đi do thám), thì bây giờ trông đã ra dáng hơn nhiều rồi.

「...」

Haruka đang cố gắng hết mình.

Hình ảnh chuyên cần của cô ấy giống như một chú sóc cần mẫn thu gom hạt dẻ cho mùa đông.

Kể từ ngày hôm đó, sau khi biết về công việc làm thêm và lý do của Haruka, tôi đã âm thầm quyết định một điều.

──Giáng sinh này, tôi cũng sẽ tặng Haruka một món quà.

Không phải bằng tiền tiêu vặt, mà là bằng chính sức mình làm ra, giống như Haruka.

Nhìn thấy Haruka cố gắng như vậy, tôi không thể nào cứ ung dung không làm gì, lười biếng ngủ nướng như một con chó Malta được nuông chiều.

Nhưng để làm được điều đó, trước hết cần phải có tiền.

Tuy nhiên, với tư cách là một học sinh cao trung và là người phụ thuộc trong gia đình, tôi lại không có tiền.

Thế nên, để xoay sở được khoản tiền đó, tôi đã mua một cuốn tạp chí tuyển dụng việc làm thêm và tìm kiếm xem có công việc nào phù hợp không, nhưng mà,

「Chà...」

Chẳng tìm thấy gì cả.

Tôi đã tìm suốt năm ngày nay, nhưng thứ duy nhất tìm được chỉ là công việc lao động khổ sai ở công trường xây dựng.

À không, bản thân tin tuyển dụng thì vẫn có. Nhưng với một học sinh cao trung như tôi, muốn kiếm được một khoản kha khá trong một khoảng thời gian giới hạn, thì số lượng công việc quả thực ít ỏi ngang với số bốt điện thoại công cộng còn sót lại ngày nay. À không, phải nói là gần như không có.

「...」

Đến nước này, chỉ còn cách đi vay tiền Ruko thôi sao. Nhưng làm vậy thì thật thiếu thành ý với sự cố gắng của Haruka...

「Hừm...」

Đúng lúc tôi đang vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ thì.

Một tấm bảng hiệu với màu sắc trang nhã đập vào mắt tôi.

『Tuyển gấp, việc làm thêm ngắn hạn! Công việc văn phòng, tạp vụ đơn giản. Sinh viên (học sinh cấp ba) được chấp nhận. Lương cao. Chi tiết thỏa thuận sau.』

「──!」

Tôi bất giác dừng bước.

Đó chính là công việc mà tôi đang tìm kiếm. Hoàn toàn trùng khớp. Cứ như thể đang được thần linh ban cho bánh ankoromochi vậy.

「...」

Tôi đẩy gọng kính và nhìn lại lần nữa cho kỹ.

──Việc làm ngắn hạn, nội dung là văn phòng và tạp vụ, chi tiết sẽ thỏa thuận... Hừm, có vẻ không phải là công việc gì mờ ám cả.

Trong đầu tôi chợt thoáng qua một vài quảng cáo tuyển dụng có phần báo động đỏ mà tôi đã thấy trong quá trình tìm việc (kiểu như 『Chỉ cần đứng yên, một ngày một vạn yên!』 hay 『Bảo mật tuyệt đối! Công việc đơn giản chỉ cần gọi điện thoại』 hoặc 『Bạn có muốn bán tài khoản ngân hàng của mình không!』). So với những thứ đó, công việc này tốt hơn gấp 3,2 lần (theo đánh giá của công ty tôi).

Chỉ có một điểm duy nhất khiến tôi bận tâm.

Một ông lão đứng nghiêm trang bên lề đường, tay cầm tấm bảng hình chữ nhật.

Trông ông ấy thế nào cũng là──

「...một quản gia, phải không?」

Mái tóc màu xám tro được chải ngược ra sau. Bộ vest trang trọng được mặc vừa vặn. Bộ ria mép được chăm chút kỹ lưỡng và cặp kính gọng tròn trên sống mũi.

Nói theo tiếng Anh là butler, còn tiếng Nhật thì không thể là gì khác ngoài quản gia.

「...」

Mà, ở Nhật Bản thời hiện đại này, nghề quản gia có thật sự tồn tại không vậy? Hay đây là người thật? Nhưng nếu bình tĩnh suy nghĩ lại, thì ngay gần đây cũng có hầu gái thật và vệ sĩ áo đen thật, nên có lẽ quản gia thật cũng không có gì là lạ.

「...」

Được rồi.

Quyết định vậy đi.

Tuy có hơi đáng ngờ một chút (chuyện quản gia), nhưng lần này tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ, giống như một đứa tiểu học phải gội đầu bằng loại dầu gội nó ghét vậy. Chắc họ cũng không ăn thịt mình đâu.

Tôi quyết tâm và bước tới.

「À, xin lỗi.」

Gạt bỏ chút do dự còn sót lại như một con tôm hùm lột xác, tôi cất tiếng gọi ông quản gia đang đứng nghiêm như tượng.

「Hử, có chuyện gì vậy ạ?」

「Tôi muốn hỏi một chút, công việc làm thêm ngắn hạn đó có yêu cầu đặc biệt gì không ạ?」

「Ồ, ngài là người muốn ứng tuyển sao?」

Cặp kính tròn của ông quản gia lóe lên.

「Vâng, vâng. Đại loại là vậy...」

「Hừm...」

Khi tôi gật đầu, ông quản gia vừa đưa tay lên gọng kính vừa nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi lẩm bẩm,

「Ra vậy, trông có vẻ không có vấn đề gì về sức khỏe, ngoại hình cơ bản cũng không tệ... Sức chịu đựng về mặt tinh thần thì chưa rõ, nhưng việc cùng độ tuổi có thể là một điểm cộng, lẩm bẩm...」

Sau khi lẩm bẩm những điều khó hiểu, ông ấy hỏi,

「...Xin mạn phép hỏi ngài một câu không liên quan, ngài có thích những chú mèo con vừa đỏng đảnh lại vừa ích kỷ không ạ?」

「Dạ?」

「Tôi hỏi là mèo con đỏng đảnh và ích kỷ ạ. Chúng khá là phiền phức, nhưng bù lại cũng có những điểm đáng yêu. Ngài không thích chúng sao?」

Ông ấy hỏi một câu như vậy.

「Không, cũng không phải là không thích, nhưng mà...」

「Ồ ồ, vậy giữa thời tiết mùa hè và mùa thu, ngài thích bên nào hơn ạ?」

「Ể?」

Lại một câu hỏi chẳng ăn nhập vào đâu.

「Mà, nếu phải chọn thì có lẽ là mùa thu...」

Tôi nghĩ vậy vì nó mát mẻ và dễ chịu hơn.

「Hừm hừm, ra là vậy, ra là vậy.」

Ông quản gia gật gù hài lòng.

Sau đó là một loạt các câu hỏi không mấy liên quan (như 「Chân tay ngài có khỏe không?」 hay 「Ngài đã bao giờ trị một con ngựa bất kham chưa?」) tiếp diễn,

「──Đỗ rồi.」

Khi câu hỏi thứ mười ba kết thúc (…à, tôi có đếm đấy), ông ấy đột nhiên nói vậy.

「...Hả?」

「Tôi nói là, ngài đã đỗ. Xin lỗi vì đã tự ý thử ngài, nhưng phần hỏi đáp vừa rồi cũng là để kiểm tra vòng một luôn đấy ạ.」

「Kiểm tra vòng một?」

Là mấy câu hỏi vô nghĩa vừa rồi sao?

「Vâng. Và ngài đã xuất sắc vượt qua tiêu chuẩn. Vậy nên bây giờ ngài có thể đi cùng tôi được không ạ? Chúng ta sẽ đến địa điểm phỏng vấn vòng hai. ──Come on!」

Ông quản gia búng tay một cái tách.

Ngay lập tức, từ đâu đó vang lên tiếng rít bánh xe chói tai, và một chiếc limousine màu đen xuất hiện ngay giữa con phố đông người qua lại.

「Mời ngài lên xe. Tôi sẽ đưa ngài đến địa điểm phỏng vấn.」

「...」

「Hử, ngài sao vậy? Đây là lần đầu ngài thấy xe limousine sao?」

「Không...」

Không phải là chuyện đó...

「Vậy mời ngài lên xe. Nào, nào.」

「A, ơ?」

Tôi bị đẩy vào xe trong khi vẫn còn đang ngơ ngác──

Cứ thế, tôi bị đưa lên chiếc limousine một cách nửa ép buộc, và xe chạy được khoảng mười phút.

Nơi chúng tôi đến là──

「...」

「Ngài có sao không ạ?」

「Bảo có sao không thì...」

──Một tòa nhà cực kỳ khổng lồ.

Một khu đất rộng lớn trải dài che khuất tầm nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Một cái cổng trông như cổng vào của một tòa thành nào đó. Và sừng sững bên trong là một dinh thự to lớn đến mức khó tin.

「...Cái gì thế này?」

Gần như không khác gì dinh thự Nogizaka, thậm chí có khi còn hơn. Không ngờ ở Nhật Bản, nơi đang phải vật lộn như một con cá trê sắp chết ngạt trong cuộc suy thoái kéo dài này, vẫn còn tồn tại một không gian giàu có xa xỉ đến tột cùng như vậy...

「Vậy mời ngài. Mời vào.」

「Ơ, à.」

Trong lúc tôi còn đang sững sờ đứng nhìn, cánh cổng mở ra với tiếng kêu Gô gô gô... một âm thanh nặng nề không nên có ở một cánh cổng.

Bên kia cánh cổng là một khung cảnh rộng lớn đúng như tôi dự đoán.

「Đây là dinh thự chính của nhà Tennōji, 『Vườn Kyokuten』. Tòa nhà kia là dinh thự chính, 『Thiên Địa Khai Tịch Quán』, và bên cạnh đó là──」

「...」

Ông quản gia vừa đi vừa giải thích gì đó, nhưng tôi chẳng nghe lọt tai được chữ nào. Không thể nào...

「Trước tiên chúng ta sẽ đến dinh thự chính, xin ngài chú ý đừng đi lệch khỏi con đường chính. Hệ thống laser chống trộm có thể sẽ kích hoạt đấy ạ.」

Nghe những lời dọa dẫm có phần đáng sợ đó, tôi đi bộ mất khoảng mười lăm phút qua một khu vườn trông như một công viên chủ đề thiên nhiên (còn có cả thác nước và hồ nhân tạo nữa chứ...), rồi bước vào trong dinh thự.

Bên trong dinh thự, quả nhiên cũng được xây dựng lộng lẫy không thua kém gì nhà Nogizaka.

Trần nhà cao đến mức phải ngẩng lên muốn mỏi cổ, những bộ áo giáp trông như có thể cử động vào ban đêm, và một chiếc bình gốm sặc sỡ mà chỉ riêng nó thôi cũng có thể mua được ba căn nhà của tôi (bao gồm cả đất). Đúng là chỗ có tiền thì có khác...

「Hãy đi sát sau lưng tôi. Nếu bị lạc, có nguy cơ ngài sẽ bị mất tích luôn trong này đấy ạ.」

「...」

Ông quản gia nghiêm mặt nhắc nhở. Ngay cả điểm đó (lạc trong nhà) cũng giống hệt nhà Nogizaka sao.

Và rồi, sau khi đi dọc hành lang bên cạnh sảnh chính, rẽ năm lần, lên xuống cầu thang ba lần, và qua hai ngã tư (?), (tổng thời gian di chuyển đến đây là hai mươi bảy phút),

「Đây là phòng phỏng vấn vòng hai ạ. Chúng tôi cần chuẩn bị một chút, xin ngài vui lòng ngồi đợi ở kia một lát được không?」

「Vâng, vâng...」

Tôi được chỉ ngồi vào chiếc sô pha đặt giữa hành lang rộng như một sảnh chờ,

「Vậy, khi nào chuẩn bị xong, tôi sẽ gọi ngài ngay. Xin phép──」

Nói rồi, ông quản gia biến mất ở cuối hành lang.

「...」

Tôi bị bỏ lại một mình, vẫn chưa hiểu rõ tình hình.

Và một lúc sau, tôi được gọi vào phòng──

2

──Mà, chuyện là như vậy đó.

Cứ thế, hiện tại tôi đang phỏng vấn xin việc làm thêm trong một căn phòng của dinh thự khổng lồ này, nhưng mà...

「...」

Như tôi đã nói lúc nãy, vấn đề lớn nhất là cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu rõ mình đang ứng tuyển vào công việc gì.

『Phòng Tuyển chọn Quản gia Tạm thời Nhà Tennōji』

...Không lẽ nào họ thực sự tuyển quản gia chứ?

Tuy khó tin đến chín phần, nhưng đã viết như vậy thì chắc là vậy rồi. Chắc không có chuyện treo biển tuyển chọn quản gia mà thực ra lại là tuyển thợ làm bánh mì Pháp đâu. Mà, nếu vậy thì cũng thú vị đấy.

Dù sao đi nữa, đã đến nước này thì không thể lùi bước được nữa.

Dù không biết điều kiện và nội dung công việc ra sao, nhưng cứ liều một phen thôi. Vì món quà Giáng sinh cho Haruka.

Trong lúc tôi đang đứng một mình giữa căn phòng rộng thênh thang và hạ quyết tâm,

「Vậy, ứng viên──Ayase Yuuto-kun, mời cậu bước lên phía trước.」

「...A, vâng.」

Theo lời ông quản gia, tôi bước lên phía trước như một binh sĩ yết kiến công chúa.

「Vị này là một trong những người thừa kế chính thức hiện tại của nhà Tennōji──Tiểu thư Tennōji Touka. Thưa tiểu thư, đây là ứng viên lần này.」

「À, xin chào...」

Tôi khẽ cúi chào cô bé đang ngả ngớn trên ghế, nhưng mà,

「...Hừm (phụt).」

Cô bé lập tức quay mặt đi (trong 0,1 giây) mà không thèm nhìn tôi.

Chà, phải nói là vô cảm hay đã đạt đến cảnh giới của lá chắn chống người lạ (có chức năng tự động tấn công) rồi đây. ...Mà khoan, tên của cô nhóc này, hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi thì phải. Tennōji Touka...?

Tôi cảm thấy có gì đó lấn cấn, nhưng nhờ vào trí nhớ cũng lờ mờ tương đương của mình mà không thể nào nhớ ra được.

「Vậy thưa tiểu thư, xin người bắt đầu phỏng vấn ạ.」

Ông quản gia nhẹ nhàng thúc giục.

Nghe vậy, cô bé đang ngả ngớn trên ghế──Tennōji Touka, liếc nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang nhìn một con cua nhỏ đôi khi lẫn vào trong bát súp miso nghêu, rồi phán.

「Để xem nào... trước hết, bắt chước con thằn lằn cổ diềm xem nào?」

「...Hả?」

Cô ta nói một câu như vậy đấy.

「Không nghe rõ à? Bắt chước thằn lằn cổ diềm. Ta bảo ngươi xoay ba vòng tại chỗ rồi kêu 『Pígii!』. Ta muốn nghe một tiếng kêu thật hay.」

「...」

...Còn nâng cấp thêm nữa chứ. Mà khoan, thằn lằn cổ diềm có kêu được không vậy?

「Này, làm nhanh lên. Thời gian không chờ đợi đâu, tên nhát cáy này.」

「Ực...」

Lý trí của tôi kịch liệt phản đối. Tại sao tôi lại phải đến đây phỏng vấn xin việc rồi bắt chước một con bò sát dị hợm từng nổi tiếng một thời chứ. Nhưng vì món quà Giáng sinh cho Haruka, đây là con đường duy nhất còn lại. Nếu phỏng vấn ở đây thất bại thì đúng là hết cách.

...Chỉ còn cách làm thôi, sao.

Tôi hạ quyết tâm và bước lên một bước.

Thành thật mà nói, tôi chẳng muốn làm chút nào, nhưng vì Haruka, dù là thằn lằn cổ diềm (loài bò sát có vảy, phân bộ thằn lằn, họ nhông) hay bất cứ thứ gì, tôi cũng sẽ hóa thành.

「...」

Với một quyết tâm gần như buông xuôi, tôi xoay ba vòng tại chỗ, buông thõng hai tay giữa hai chân đang dạng ra, trợn trắng mắt và lè lưỡi ra, rồi kêu lên, 「...Pígii!」

「...」

「...」

「...」

Im lặng.

...Làm rồi.

.........Mình làm thật rồi.

Trong lúc tôi đang bị bao trùm bởi một cảm giác mệt mỏi mơ hồ như thể vừa đánh mất một thứ gì đó quan trọng của con người, thì chỉ có ông quản gia là đang gật gù nhìn tôi với vẻ mặt 「Làm tốt lắm!」.

Một lúc sau.

「...Không ngờ ngươi lại làm thật đấy. Đầu óc ngươi có ổn không vậy?」

「...」

Chẳng phải chính cô bảo tôi làm sao!

Trong lúc tôi đang run lên vì tủi thân trước ánh mắt như đang nhìn một vật đáng thương,

「...Thôi được rồi. Ta công nhận.」

「Ể?」

「Cái mặt đó là sao? Ta nói là đỗ rồi. Tuy xấu xí, nhưng dù sao ngươi cũng đã làm được (con thằn lằn cổ diềm). ──Này, thay vì đứng đó, mau đi chuẩn bị đi. Quần áo đã được chuẩn bị sẵn trong phòng của ngươi rồi, trước hết hãy thay đồ rồi đến phòng ta sau mười lăm phút. Phải nhanh nhẹn để không làm mất mặt ta với tư cách là quản gia riêng của ta, rõ chưa. Chỉ cần muộn một phần nghìn giây thôi, ta sẽ dùng chùy gai đập chết ngươi đấy.」

「...」

「Rõ rồi chứ.」

Nói xong, Tennōji Touka hất mái tóc được buộc thành hai bím bên đầu và rời khỏi phòng mà không hề ngoảnh lại.

Nhưng mà.

「...Phòng của ngươi? Quản gia riêng của ta?」

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Trong lúc tôi vẫn đứng ngây ra như một con bù nhìn sau mùa gặt, chẳng hiểu gì sất, thậm chí còn không biết kết quả phỏng vấn ra sao, thì.

Ông quản gia thản nhiên nói một câu.

「À phải rồi, tôi vẫn chưa giải thích rõ ràng về nội dung công việc. Công việc của ngài là trở thành quản gia riêng và sống nội trú cho tiểu thư Touka đấy ạ.」

3

「.........」

...Đến đoạn này, hãy thử sắp xếp lại tình hình một chút.

Trong căn phòng (dành riêng cho tôi) được chuẩn bị ở sâu trong dinh thự, tôi vừa thay bộ đồng phục quản gia (vừa như in) cũng đã được chuẩn bị sẵn vừa suy nghĩ.

Tình hình hỗn loạn một cách tinh vi hiện tại.

Đầu tiên, hôm nay tôi đi tìm việc làm thêm. Vì không tìm được công việc nào có điều kiện tốt, tôi đi lang thang trên phố thì tình cờ thấy một ông quản gia cầm bảng hiệu tuyển một công việc bí ẩn. Cứ thế tôi đến dinh thự này để phỏng vấn, và phải bắt chước thằn lằn cổ diềm trước mặt một tiểu thư ngạo mạn. Không hiểu sao tôi lại đỗ phỏng vấn và trở thành quản gia làm thêm tại dinh thự này.

Và kết quả là, giờ đây tôi đang mặc bộ đồng phục quản gia này.

「...Chẳng hiểu gì sất.」

Với cái đầu cứng như đá bazan của tôi, dù có thể hiểu từng tình huống riêng lẻ, nhưng tôi hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa tổng thể của chúng. Mà, ngay từ đầu tại sao lại đột ngột bắt tôi sống nội trú mà không cho nói một lời nào, ngay tại điểm đó đã là khó hiểu rồi.

Dù vậy, để cố gắng nhận thức tình hình dù chỉ một chút, tôi vắt óc suy nghĩ.

Cốc, cốc.

Có tiếng gõ cửa phòng.

「Ngài đã thay đồ xong chưa ạ?」

Đó là giọng của ông quản gia.

「A, vâng.」

「Tôi vào nhé.」

Ông quản gia mở cửa bước vào, nhìn thấy bộ dạng của tôi thì trố mắt ngạc nhiên,

「Ồ, trông khá hợp với ngài đấy. Có một chút khí chất của kẻ phục tùng toát ra, hay phải nói là khí chất quản gia bẩm sinh... Tuy nhiên, nút thắt cà vạt hơi cẩu thả một chút thật đáng tiếc. Chỉ cần chỗ đó chỉn chu, thì đây đã là một phong cách phục tùng hoàn hảo không chê vào đâu được rồi.」

「...」

Có lẽ... ông ấy định khen tôi. Dù khách quan hay chủ quan, tôi đều chẳng thấy thế chút nào.

Trong lúc tôi đang sửa lại cà vạt với tâm trạng phức tạp,

「À, phải rồi, tôi vẫn chưa tự giới thiệu. Xin lỗi vì đã chậm trễ, tôi là Koinugawa Mudou. Hiện đang đảm nhiệm chức quản gia trưởng tại dinh thự chính nhà Tennōji. Rất mong được ngài chỉ giáo.」

Ông ấy cúi đầu chào với một góc nghiêng hoàn hảo.

「À, xin được ông giúp đỡ.」

Tôi vội vàng đáp lại. Theo vị trí của tôi hiện tại, quản gia trưởng chính là cấp trên. Lễ nghi tối thiểu là cần thiết.

Nhưng Mudou-san lại cười và nói,

「Ngài không cần phải quá câu nệ như vậy đâu. Ngài là quản gia riêng của tiểu thư Touka, sẽ làm việc độc lập theo một hệ thống khác với chúng tôi. Vì vậy, về mặt địa vị, tôi và ngài là ngang hàng.」

「Vâng...」

Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng có vẻ là như vậy.

「Vậy, trước khi đến chỗ tiểu thư, tôi xin phép được giải thích sơ qua về nội dung công việc. Ngài thấy sao ạ?」

Mudou-san hắng giọng một tiếng.

「A, rất mong được nghe.」

Đúng lúc tôi cũng đang muốn hỏi đây.

「Tôi đã hiểu, vậy thì... Công việc của ngài về cơ bản là chăm sóc các việc cá nhân cho tiểu thư Touka. Tạp vụ, việc vặt, việc lặt vặt... chỉ có vậy thôi. Ngài chỉ cần lo những việc liên quan đến tiểu thư Touka, còn những việc khác liên quan đến dinh thự thì hoàn toàn không cần động tay vào.」

「Vậy sao ạ?」

「Vâng. Chính vì vậy nên mới là quản gia riêng ạ. Có thể gọi là một lòng một dạ chăng. Vì đây là một vai trò quan trọng, nên xin cậu hãy dồn hết tâm huyết vào.」

Lão lại cúi đầu thật sâu. Chà, xem ra đây đúng là một công việc hệ trọng rồi. Nhưng mà,

「Vậy thì tại sao...」

Sao những quản gia chuyên nghiệp như ông đây lại không làm chứ? Đâu cần phảiわざわざ thuê một người làm thêm tạm thời từ bên ngoài làm gì.

Ngay lúc đó,

「...Bình thường tiểu thư Fuyuka không sống trong dinh thự này ạ.」

「Hả?」

「Hiện tại tiểu thư có việc riêng nên mới một mình quay về đây trong thời hạn mười ngày, còn nơi ở thường ngày của tiểu thư là một nơi khác. Vì vậy, trong dinh thự này không có quản gia riêng nào chuyên chăm sóc cho tiểu thư cả. Thêm vào đó, như cậu thấy đấy, tiểu thư là một người khá khó tính, nên những quản gia bình thường có hơi khó xử lý... Khụ, thất lễ, phải là không thể kìm hãm được nguồn năng lượng dồi dào của tiểu thư.」

「...」

Thì đúng là tính cách của vị tiểu thư kia có chút vấn đề thật, tôi cũng đã được đích thân trải nghiệm rồi (trải nghiệm làm thằn lằn cổ diềm).

「Do đó, lần này chúng tôi đã tuyển dụng người từ bên ngoài. Tôi nghĩ một người có tuổi tác gần gũi và chưa quen với việc phục vụ người khác sẽ phù hợp hơn. Tất nhiên, điều kiện tối thiểu là người đó phải lọt vào mắt xanh của tôi. Việc cậu phải ở lại đây cũng là một phần trong kế hoạch đó. Chỉ cần lơ là tiểu thư một chút thôi là không biết ngài ấy sẽ làm gì... À không, phải nói là ngài ấy có thể sẽ có những hành động ngoài dự đoán của chúng tôi...」

「...」

Ra là vậy.

Tuy có vài câu nghe hơi mờ ám, nhưng tôi cũng đã nắm được đại khái tình hình. Nếu thế thì việc thuê một quản gia riêng cho tiểu thư làm bán thời gian cũng hợp lý thôi. Hay nói cách khác, đó là điều tất yếu.

Nhưng mà, ở lại đây sao...

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi trải nghiệm việc này, nhưng chắc cũng không có gì bất tiện. Nghe nói tôi vẫn có thể đến học viện như bình thường. Thậm chí thời gian đi học còn ngắn hơn so với đi từ nhà, nên có khi lại khỏe.

「Trên đây là toàn bộ nội dung công việc. Cậu có câu hỏi nào không?」

「À, không ạ.」

Nghe lời của Mudou-san, tôi lắc đầu.

「Vậy sao. Thế thì tốt quá rồi.」

...Hửm, khoan đã, hình như mình quên cái gì đó thì phải...?

「Vậy thì chúng ta đi thôi. Phòng của tiểu thư Fuyuka cách đây bốn căn.」

Chà... Có hơi bận tâm thật, nhưng nếu đã không nhớ ra thì chắc cũng không phải chuyện gì to tát. Từ trước đến giờ toàn thế mà. Nên tôi quyết định không nghĩ nhiều nữa và đi theo sau Mudou-san.

Khi vừa ra khỏi phòng,

「...Tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu đấy.」

Mudou-san khẽ buông một câu như vậy.

「Hả?」

Lão vừa nói gì cơ? Kitai? Chắc không phải là khí thể hay kỳ thái đâu nhỉ... Lẽ nào là kỳ vọng?

Thấy tôi đang vặn vẹo cái cổ, Mudou-san lại một lần nữa nhìn thẳng vào tôi và nói,

「Tôi có cảm giác rằng cậu có sức mạnh để thay đổi điều gì đó. Chỉ là linh cảm của tôi thôi.」

「Vậy tôi xin phép dừng ở đây. Việc của tiểu thư Fuyuka, xin nhờ cậu cả.」

Ra khỏi phòng, đi dọc hành lang về phía tay phải khoảng tám mươi mét, trước một cánh cửa đặc biệt lớn, Mudou-san nói vậy rồi rời đi.

---Thôi được rồi.

Từ đây chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu trước cửa, như một con hà mã trước khi lặn xuống nước.

Dựa vào cuộc phỏng vấn ban nãy và những lời của Mudou-san, đối phương xem ra không phải dạng dễ đối phó. Chắc cần phải chuẩn bị tinh thần kha khá mới đối đầu được.

「...」

Được rồi.

Sau khi đã giác ngộ về nhiều mặt, tôi gõ vào cánh cửa trông có vẻ chắc chắn trước mặt.

Từ bên trong lập tức có tiếng trả lời.

「...Ai đó?」

「À, ừm, tôi là quản gia mới...」

「...À. Được rồi, vào đi.」

「...Xin thất lễ.」

Vừa nghĩ bụng "chính cô gọi tôi đến rồi còn hỏi ai đó cái gì", tôi vừa mở cửa mà không nói ra miệng.

Ngay khi vừa bước vào phòng,

「...Anh đến muộn quá nhỉ.」

「Hả?」

「Trễ ba giây. Tôi đã nói nếu muộn dù chỉ một phần mười giây thì tôi sẽ dùng trảm mã đao vặn cho anh không đứng vững được nữa mà, phải không? ...Anh chuẩn bị xong chưa?」

「Cái...」

Tôi làm quái gì có sự chuẩn bị đó. Mà tiện thể thì vũ khí cũng được nâng cấp từ lúc nào rồi (morning star → trảm mã đao).

Thấy tôi á khẩu,

「...Hừ, đùa thôi.」

Cô ta cười như thể đang nhìn một loài vi sinh vật hạ đẳng,

「...Đừng có chuyện gì cũng cho là thật chứ. Đúng là đơn bào như amip. Có cần phân bào không?」

「...」

Tôi chẳng thấy giống đùa chút nào cả.

「Mà cô định đứng sững ở đó đến bao giờ thế hả? Mau đóng cửa lại rồi vào trong đi. Đúng là chẳng nhanh nhạy gì cả.」

「...........」

Người vừa kiếm cớ chặn tôi lại ngay khi tôi vừa bước vào là cô mà... Tôi nuốt ngược lời cằn nhằn vào trong, làm theo lời cô ta, đóng cửa rồi đi vào.

Bên trong căn phòng được bài trí vô cùng đơn giản.

Chỉ có những đồ nội thất và vật dụng sinh hoạt tối thiểu. Chỉ vậy thôi. Căn phòng vốn đã rộng, nên trông càng thêm trống trải.

「...」

Và ở chính giữa, người đang khoanh tay ngả ngớn trên ghế là Tennouji Fuyuka.

Dù mặc một bộ đồ khá dễ thương với áo len trắng bông xù và váy đen, nhưng thái độ của cô ta lại trịch thượng một cách chẳng hề tương xứng khi nhìn tôi.

「Nào... anh là quản gia riêng của tôi từ hôm nay nhỉ. Tên gì ấy nhỉ?」

「Ừm, à, là Ayase Yuuto--- à không, ạ.」

「Hừm...」

Tennouji Fuyuka nheo mắt lại như đang đánh giá một chiếc TV LCD mới,

「Ayase Yuuto--- tên khó đọc ghê. ...Quyết định rồi, từ hôm nay anh là Rodriguez.」

「Hả?」

「Là Rodriguez. Đừng bắt tôi nói lại lần thứ hai.」

「...」

Con nhỏ đó dám nói những lời như vậy.

Ủa logic gì vậy? Chắc lại kiểu tên con chó ngày xưa từng nuôi đây mà, nhưng Rodriguez còn khó đọc hơn nhiều ấy chứ...

Tuy nhiên, với tư cách là một quản gia được thuê, tôi không thể nói thẳng ra điều đó.

「À, nghe như tên chó ấy nhỉ--- à không, ạ.」

Thế nên tôi chỉ châm chọc một cách nhẹ nhàng,

「Sai rồi. Rodriguez là tên con thằn lằn cổ diềm tôi từng nuôi. Cái diềm cổ với góc độ tuyệt diệu và đôi chân sau thon dài của nó đẹp lắm... Anh được mang tên của nó là phúc đức lắm rồi đấy.」

「Thằn... thằn lằn cổ diềm...」

「Sao, không phục à? Không thích thì lấy tên con Wooper Looper cũng được. Mà con đó tên là Zangief.」

Cô ta nói thẳng thừng. Không một chút do dự hay áy náy nào.

「...........」

...Ít nhất thì tôi đã hiểu quá rõ rằng tính cách và gu đặt tên của con nhỏ này có vấn đề trầm trọng. Thấm đến tận xương tủy rồi.

Mình phải đối phó với nó cả tuần sao... Khi tôi đang cảm thấy có chút tuyệt vọng thì,

「Với lại, anh không cần phải dùng kính ngữ gượng gạo làm gì. Tôi chẳng mong chờ một người làm thêm quèn lại làm được mấy chuyện cao sang đó. Vả lại, tuy chỉ là Rodriguez nhưng anh cũng là senpai mà.」

「Hả? Senpai?」

Tôi không nhớ mình có đứa kouhai nào tính cách mục ruỗng thế này cả.

Thế rồi Fuyuka gật đầu như thể đang nhìn xuống tôi,

「Đúng vậy. Tôi đã xem sơ yếu lý lịch rồi. Anh là học sinh năm hai của học viện Hakujou đúng không? Vậy thì là senpai còn gì. Dù có là kẻ tầm thường đến đâu, sinh ra trước thì vẫn là senpai.」

「Hả, vậy Tennouji là học sinh năm nhất của Hakujou à?」

「Đúng vậy. Anh không biết sao? Dù tôi còn bị bắt tham gia cái trò ồn ào vớ vẩn lần trước, gọi là gì ấy nhỉ, cuộc thi hoa khôi thì phải.」

「...À.」

...Tôi nhớ ra rồi.

Bảo sao trông quen quen, thì ra con nhỏ này là đứa năm nhất đã tham gia cuộc thi hoa khôi đó. Hình như được gọi là 『Công chúa Băng giá Tuyệt đối linh độ』, và nghe đồn đã bỏ cuộc giữa chừng vì một lý do trời ơi đất hỡi nào đó kiểu như "chán rồi nên về".

「Còn một điều nữa. Khi gọi tôi thì hãy gọi bằng tên. Tôi không thích bị gọi bằng họ Tennouji.」

「À, ừ.」

Nhưng cho đến khi được nói, tôi hoàn toàn không nhận ra cô ta là kouhai. Lý do có lẽ là...

「...Gì?」

「À, không, tại tôi cứ tưởng...」

「Tưởng gì cơ?」

「À thì, tôi cứ nghĩ em cỡ học sinh trung học thôi. Hoàn toàn không ngờ lại kém mình một tuổi.」

Bởi vì xét về chiều cao, vị tiểu thư Băng giá này gần như không khác gì cô nhóc hai bím tóc nào đó (cũng là tiểu thư). Chắc chưa được một mét rưỡi. Nên tôi cứ nghĩ nhiều nhất cũng chỉ cỡ lớp tám.

「Cái...」

Nghe vậy, mặt Fuyuka đỏ bừng lên,

「A-ai là con lùn Koropokkuru còi cọc nằm gọn trong lòng bàn tay hả! Đồ Rodriguez mà láo...」

「Hả? Không, tôi có nói đến mức đó đâu...」

「Có nói! Không, ánh mắt của anh nói thế! ...Đã vậy thì tôi sẽ ép hành tây rồi xịt thẳng vào nhãn cầu anh cho biết...」

「...」

Con nhỏ này đang lẩm bẩm mấy thứ nguy hiểm gì vậy, nhưng tóm lại là cô tiểu thư này có mặc cảm nào đó về chiều cao của mình.

Miệng lưỡi và thái độ thì gần như tệ hại nhất có thể, mà hóa ra cũng có lúc đáng yêu ghê... Khi tôi đang nghĩ vậy và mỉm cười một chút,

「N-nhìn chằm chằm vào mặt người khác đến bao giờ hả! Cứ như đang bị liếm khắp người bằng ánh mắt ấy, khó chịu kinh khủng! Đồ bốn mắt biến thái! Đồ bệnh hoạn, đi vấp nắp cống chết đi!」

「Gì, cái...」

Hết chuyện để nói rồi hay sao mà nó lại phun ra những lời như thế.

「...(phụng phịu)」

Cuối cùng, cô ta quay mặt đi như một con mèo đang giận dỗi.

「...」

Tôi xin rút lại lời nói lúc nãy.

Đúng là con nhỏ này chẳng có chút đáng yêu nào cả.

Và cứ thế, cuộc sống làm quản gia ở lại đầy gian nan của tôi đã bắt đầu.

Đúng như ấn tượng từ lần gặp đầu tiên (bị ép bắt chước thằn lằn cổ diềm, bị đặt tên là Rodriguez), hay đúng hơn là không hề đi ngược lại với ấn tượng đó chút nào, công việc làm quản gia cho Fuyuka vô cùng khắc nghiệt.

Mà không, về cơ bản công việc chỉ là làm các việc vặt quanh Fuyuka (nấu ăn, dọn dẹp...) và chăm sóc một chút, nhưng vấn đề lớn lại nằm ở chính vị tiểu thư kia (chủ yếu là về mặt tính cách). Việc vặt không thể nào chỉ là việc vặt đơn thuần được.

Ví dụ như vào bữa sáng, khi cơn buồn ngủ vẫn còn vương vấn.

「...Tôi muốn ăn cá nướng và canh trong.」

「Hả?」

Trong phòng ăn, khi tôi đang nướng bánh mì và thịt xông khói theo sách hướng dẫn (Cẩm nang quản gia hoàn hảo), cô ta vừa dậy đã đột ngột yêu cầu như vậy.

「Anh không nghe thấy à? Cá nướng và canh trong. Làm ngay đi, Rodriguez. Bữa sáng của người Nhậtやはり phải là đồ ăn kiểu Nhật chứ nhỉ.」

「...」

Tôi đành phải thay đổi kế hoạch và làm theo lời cô ta.

「...Rodriguez, đây là gì vậy?」

「Gì là sao, là cá nướng và canh trong---」

「Thất vọng thật đấy!」

Cô ta đập bàn một cái rầm.

「Nói đến cá nướng thì phải là cá mòi dầu chứ! Sao lại dùng cá mòi tròn hả! Có phải đồ nhắm rượu đâu.」

「Hả, không phải...」

Cô nói vậy chứ cá mòi tròn rẻ hơn mà vị cũng chẳng khác mấy. Hơn nữa, vì là bữa sáng nên tôi nghĩ cá mòi tròn nhỏ hơn sẽ hợp hơn.

「Không phải với không phải cái gì! Tôi thích cá mòi dầu, đó là món khoái khẩu của tôi! Thôi đi, Rodriguez chỉ cần câm miệng và ngoan ngoãn làm theo lời tôi là được rồi!」

「...」

「Đúng là... Nghe cho rõ đây, lần sau mà còn dọn ra món này thì tôi sẽ lột sạch đồ của anh rồi ném vào quan tài sắt đấy!」

「...........」

Thế là ngay từ sáng sớm, tôi đã phải tham gia một lớp học nấu ăn vô cùng nguy hiểm.

Hay ví dụ như vào một buổi chiều nắng đẹp, khi gà cũng đang gà gật trong chuồng rơm.

「...Tôi muốn cưỡi ngựa.」

「Hả?」

Khi công việc quản gia vừa xong một giai đoạn và tôi đang nghỉ ngơi trong phòng, tôi đột nhiên bị gọi bởi câu nói đó.

「Đi nào, Rodriguez. Theo tôi.」

「Khoan, đợi đã...」

「Ồn ào. Anh đừng có lằng nhằng nữa, cứ im lặng đi theo tôi là được.」

Tôi bị lôi đi gần như là cưỡng ép đến chuồng ngựa (tất nhiên là nó nằm ngay trong khuôn viên dinh thự).

「...」

「...」

「Nào, dắt con ngựa dễ thương kia lại đây.」

「Chờ, chờ chút! Con đó thì dù thế nào cũng...」

Nơi Fuyuka chỉ là một con ngựa lông đen to tổ bố đang thở phì phò như động cơ xe đua F1 và dùng chân trước cào cào mặt đất. Trông nó gần như là một sinh vật khác rồi...

「Nhanh lên. Ngựa cũng giống chó thôi mà. À mà tôi có xem TV nói rằng để giao tiếp với động vật thì nên cắn nhau đấy. Nè, tôi cho anh rau củ, món khoái khẩu của Hắc Vương (tên con ngựa), dùng cái này mà thu hút sự chú ý của nó rồi làm cho tốt vào.」

「...........」

Và thế là tôi phải thực hiện một màn giao lưu kiểu vương quốc động vật nào đó với một con ngựa điên.

Hay ví dụ như vào mười hai giờ đêm, khi cả cây bìm bìm và cây si cũng đã chìm vào giấc ngủ.

「Tự nhiên tôi muốn uống sữa nóng『Moo Moo Milk - 100% sữa tươi tự nhiên』. Mua về trong vòng hai mươi phút.」

「...Hả?」

Tôi đang ngủ thì bị dựng dậy, rồi bị ra lệnh bằng một giọng điệu vô cùng trịch thượng.

「...Mà, sữa thường không được à?」

Trong tủ lạnh có mà.

「Bác bỏ. Bây giờ tôi đang có tâm trạng muốn uống『Moo Moo Milk - 100% sữa tươi tự nhiên』. Tôi thèm đến mức nếu không uống sẽ không ngủ ngon được. Không chấp nhận bất kỳ loại đồ uống nào khác. Đừng có lằng nhằng nữa, mau đi đi.」

「...」

「Đi đi, Rodriguez!」

「...........」

Kết quả là, sau khi chạy khắp các cửa hàng tiện lợi và siêu thị 24 giờ gần đó, cuối cùng tôi cũng tìm thấy『Moo Moo Milk - 100% sữa tươi tự nhiên』ở cửa hàng thứ mười một, nhưng khi trở về thì Fuyuka đã ngủ say tít rồi.

Tóm lại, những ngày như thế cứ tiếp diễn.

Ra là vậy, thế này thì đúng là quản gia bình thường khó mà xử lý nổi thật. Thật lòng mà nói, ngày nào tôi cũng stress đến mức tóc mái muốn xẹp xuống. Cảm giác như mình đã thấm thía được sự vất vả của việc đi làm đến tận xương tủy.

「---Này Yuuto, dạo này trông cậu mệt mỏi quá.」

Vào giờ nghỉ trưa một ngày nọ, khoảng ba ngày sau khi tôi bắt đầu làm việc ở nhà Tennouji.

Thấy tôi gục mặt xuống bàn như một con gấu chó trong mùa đông để hồi phục thể lực (và tinh thần), Shiina có chút lo lắng hỏi.

「Sao thế? Dạo này trường cũng toàn học nửa buổi, đâu có vất vả lắm đâu nhỉ. Có chuyện gì à?」

「...À thì, cũng nhiều chuyện.」

Tôi trả lời qua loa.

Không thể nào nói rằng mình đang phải đau đầu từ sáng sớm vì sự khác biệt tinh vi giữa cá mòi dầu và cá mòi tròn, hay phải cắn yêu một con ngựa điên (đầu tôi còn chảy máu), hay phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi giữa đêm để mua sữa được. Mà tôi cũng chẳng muốn nói.

「Hừm, nhiều chuyện à... À.」

Bỗng nhiên, Shiina nheo mắt cười ranh mãnh,

「Hay là do Nogizaka-san? Chà chà---」

「Hả?」

「Yuuto mà lại nghiêm túc đến thế, thì chắc là chuyện gì đó liên quan đến Nogizaka-san phải không? Sắp đến Giáng sinh rồi, chắc là đang cố gắng đặt chỗ ở một nhà hàng sang trọng nào đó đúng không nè?」

Cô ấy vừa cười toe toét vừa dùng khuỷu tay huých huých vào sườn tôi.

「À, ừm thì...」

Tuy nguyên nhân trực tiếp khiến tôi mệt mỏi (Fuyuka) thì không phải, nhưng động cơ sâu xa của việc này (Haruka) thì lại hoàn toàn đúng. Nên tôi không biết phải nói gì, đang lưỡng lự thì,

「Ể... không lẽ là thật à?」

Shiina trợn tròn mắt, như thể vừa chứng kiến một con chó đi đường nhặt được cục vàng.

「À, ừm.」

Cũng gần gần đúng. Ít nhất cũng gần như bướm phượng đen và bướm phượng thường.

Nghe vậy, Shiina bỗng có vẻ mặt hơi phức tạp,

「Ừm, ra là vậy à... ...Chậc, tớ chỉ đùa có bảy phần thôi mà.」

「?」

「À, không có gì đâu.」

「Chẳng hiểu gì cả... Mà thôi, chuyện này cậu giữ bí mật với Haruka giúp tớ được không?」

「Với Nogizaka-san à?」

「Ừ.」

Đến giờ Haruka vẫn chưa biết tôi đang làm thêm ở nhà Tennouji. Bản thân tôi cũng cố gắng tiếp xúc sao cho không bị lộ, và Haruka cũng bận rộn với công việc ở quán cà phê hầu gái nên không để ý lắm. Nếu được thì tôi muốn giữ bí mật cho đến ngày hẹn (Giáng sinh).

「Ừm, cũng được thôi nhưng mà...」

Shiina hơi bối rối lắc đầu.

「Tớ không biết cậu đang làm gì, nhưng cũng vừa phải thôi nhé. Nếu để đổ bệnh thì công cốc cả đấy.」

「À, cái đó thì không sao đâu.」

Tôi gật đầu đáp lại.

Mà thôi, đối thủ là vị tiểu thư Băng giá kia thì cũng chẳng biết được.

Sau đó, những ngày làm quản gia khắc nghiệt khiến tôi mệt rã rời vẫn tiếp tục thêm vài ngày nữa (vòng lặp vô tận: nhà Tennouji → học viện → nhà Tennouji).

Vào một ngày nọ, khi đã qua được khoảng hai phần ba thời hạn một tuần của công việc làm thêm.

「...Anh cũng kiên trì thật đấy.」

Khi tôi đang lau chùi bức tượng A Tu La (cười, lạnh lùng, tức giận) đã được tháo rời ở hành lang sau khi nhận được yêu cầu bất thình lình như mọi khi là 「...Tôi có tâm trạng muốn vừa ngắm tượng Phật lấp lánh sáp bóng vừa uống trà」, Fuyuka nhìn tôi với vẻ mặt ngán ngẩm và bắt chuyện.

「Fuyuka...」

「Những người trước đây nhanh thì một tiếng, lâu nhất cũng chỉ nửa ngày là bỏ cuộc. Trông thì chỉ là một gã bốn mắt bình thường mà lại có nghị lực đến bất ngờ, hay chỉ đơn giản là một tên ngốc tốt bụng?」

「...」

Vẫn độc mồm độc miệng như mọi khi. Mà cặp kính thì liên quan quái gì chứ.

「Thì... tôi cũng quen với mấy yêu cầu vô lý rồi.」

Tôi vừa dùng giẻ lau phần vương miện lục giác của tượng A Tu La vừa trả lời. Mà phần lớn là nhờ hai cô nhóc hai bím tóc nào đó.

「Hừm...」

Fuyuka nheo mắt nhìn tôi đầy nghi hoặc,

「Mà thôi, sao cũng được. Dù sao cũng chỉ qua lại trong một tuần. Cứ cố gắng làm việc, cống hiến hết mình như con ngựa kéo xe bị treo củ cà rốt cao cấp của vùng Hokuriku trước mặt đi.」

Cô ta buông những lời sắc như dao, có thể làm tổn thương bất cứ thứ gì chạm vào, rồi quay gót bỏ đi, nhưng,

「A, này, hướng đó---」

「Hả?」

Nơi Fuyuka đang bước tới có đặt một trong những bàn tay phải của tượng A Tu La đã được tháo rời (không hiểu sao lại đang giơ ngón giữa lên như khiêu khích).

「---!?」

Và vị tiểu thư trời trên đất dưới duy ta độc tôn, luôn cho rằng không có chướng ngại vật nào trên đường đi của mình (theo mọi nghĩa), tất nhiên là không nhận ra và đâm sầm vào nó.

Rầm rầm loảng xoảng!

Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp hành lang rộng thênh thang.

Chà, không biết có phải những tiểu thư như Haruka đều có sẵn thuộc tính hậu đậu không nhỉ? Hay là quả báo? ...À mà, giờ đâu phải lúc nói mấy chuyện đó.

「Em không sao chứ?」

「T-tại sao lại có một miếng gỗ bẩn thỉu đặt ở đây hả! Rodriguez, giải thích đi!」

「Tại sao à...」

Là do tôi đang tháo dỡ theo lệnh của Fuyuka mà. Hơn nữa nó cũng không phải đột nhiên xuất hiện, mà đã ở đó từ đầu rồi.

「Kh... Đ-đồ đáng ghét...」

Vẫn ngồi bệt dưới sàn, Fuyuka căm phẫn lườm bàn tay phải của tượng A Tu La (đang giơ ngón giữa).

「Nào, dù sao cũng đứng dậy đi đã. Tự đứng được không?」

「K-không sao đâu. Chừng này thì có là gì... Ực.」

Fuyuka gạt tay tôi ra, cố tự mình đứng dậy, nhưng rồi lại nhăn mặt.

Nhìn kỹ thì có lẽ do bị trầy lúc ngã, đôi vớ cao đến gối của em ấy bị rách và máu đang chảy ra từ đầu gối.

「Này, chảy máu rồi kìa.」

「Đ-đừng chạm vào. Đã bảo là không sao rồi mà.」

Em ấy lắc mái tóc buộc hai bên và lườm tôi một cái sắc lẻm.

「Không sao cái gì mà không sao. Có hộp cứu thương hay gì không?」

「Chừng đó thì có. Hình như ở trên kệ trong phòng ăn riêng của tôi---」

「Phòng ăn à. Đợi chút nhé.」

「A---」

Tôi đỡ Fuyuka, người đang định tự đi lấy, ngồi xuống chiếc ghế gần đó, rồi chạy đến phòng ăn (phòng riêng của Fuyuka).

Phòng ăn vắng lặng không một bóng người.

Tôi nhanh chóng tìm thấy hộp cứu thương trên tầng cao nhất của chiếc kệ đặt ở góc căn phòng rộng lớn.

---Đây rồi.

Tôi cầm lấy chiếc hộp có dấu chữ thập đỏ và chạy như bay trở lại,

「A, Rodriguez...」

「Nào, đưa chân ra đây.」

「Hả?」

Tôi nắm lấy chân của Fuyuka, người đang ngơ ngác mắt tròn xoe, và nhìn vào vết thương.

「---Ực, a-anh làm gì thế...!?」

「Phải chữa trị đàng hoàng chứ. Máu chảy rồi kìa, chân đẹp thế này mà để lại sẹo thì uổng lắm.」

「---!?」

Fuyuka hiếm hoi lộ vẻ bối rối,

「A-anh nói gì vậy. Đẹp cái gì chứ, m-một tên Rodriguez quèn như anh mà dám nói mấy lời xấc xược thế...!」

「Thôi nào, sẽ hơi rát một chút đấy.」

「A, n-này, đ-đợi đã...」

Lúc đầu em ấy còn la lối om sòm, nhưng dần dần Fuyuka nói ít đi, và cuối cùng im bặt như một chú mèo con bị bắt làm vật thế chấp cho món nợ.

「...」

「...」

Trong sự tĩnh lặng, tôi lẳng lặng tiếp tục chữa trị.

Một lúc sau.

「...........Tại sao lại làm đến mức này?」

「Hả?」

Fuyuka khẽ thì thầm.

「Công việc của anh là quản gia riêng của tôi... nên chỉ cần nghe lời tôi là được rồi mà. Chính tôi đã nói không cần làm, đã nói là không sao rồi, tại sao lại...」

「Dù em có nói vậy thì...」

Tôi không phải là kẻ vô nhân tính đến mức có thể bỏ mặc một người đang bị thương ngay trước mắt--- dù cho người đó có ăn nói và thái độ tệ đến đâu, thì vẫn là một cô gái.

Nhưng Fuyuka,

「...Thế thì lạ lắm.」

「Hả?」

「Bởi vì con người chẳng phải sẽ không hành động nếu không có lợi ích sao. Từ trước đến nay vẫn luôn là vậy. Cả những kẻ xung quanh tôi, cả cuộc sống phiền phức trong dinh thự này, tất cả đều thế... ---Cả lão già yêu quái khốn kiếp đó, cũng đã đối xử với mẹ tôi như vậy...」

「Thì chuyện đó...」

Ở một khía cạnh nào đó, có lẽ điều đó cũng đúng. Mấy chuyện về lão già khốn kiếp hay mẹ em ấy thì tôi không hiểu rõ.

Nhưng không phải tất cả mọi thứ đều như vậy.

「Anh cũng không phải không hiểu điều Fuyuka nói... nhưng chắc chắn cũng có những trường hợp không phải như thế. Không phải ai cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân. Chắc chắn vẫn có những người hành động mà không bị chi phối bởi những cảm xúc đó.」

Nếu không thì xã hội này làm sao vận hành được. Chuyện đó ngay cả học sinh tiểu học cũng biết.

Nhưng Fuyuka lắc đầu,

「Không hiểu... tôi không hiểu được, những chuyện như thế...」

「...」

Chà, lệch lạc thật. Tiểu thư nào cũng thế này sao? Mà không, Haruka lại là một tiểu thư dịu dàng, mơ màng trái ngược hoàn toàn, nên chắc chỉ có Fuyuka là trường hợp đặc biệt thôi.

Một lúc sau, Touka vẫn cứ im lặng như thế.

Và rồi,

「……Tôi về phòng đây.」

「Ê, khoan đã.」

「Tạm thời thì tôi cảm ơn vì đã trị thương cho tôi. …Nhưng đừng có được voi đòi tiên. Rodriguez thì vẫn mãi là Rodriguez thôi. Không hơn không kém…」

Nói rồi, cô bé quay trở về phòng mình với vẻ mặt có phần cô đơn.

Chà chà, chuyện ban nãy là sao nhỉ.

Một lúc sau khi Touka rời đi.

*Cốc cốc.*

Tôi đã bôi sáp, lắp ráp xong bức tượng Ashura và vừa về đến phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

? Lần này là gì nữa đây?

Tôi mở cửa ra và──

「Yaho~, anh trai~♪」

「Trông anh vẫn khỏe mạnh là em mừng rồi~」

「Mika, Nanami-san!」

Thò đầu ra từ phía bên kia là cô nàng hai bím ồn ào và cô hầu gái tươi cười.

Trông họ vẫn vui vẻ một cách đáng kinh ngạc như mọi khi, vừa mỉm cười vừa vẫy tay.

「Khoan, tại sao…」

Hai người này lại ở đây? Đây là dinh thự nhà Tennoji mà nhỉ?

「Tại sao ư, đương nhiên là vì em lo cho anh rồi. Đột nhiên lại đi làm thêm ở một nơi thế này mà chẳng thèm bàn với tụi em một tiếng. …Với cả, cứ để mặc anh là có khi anh lại thân thiết với cô gái nào khác mất~」

「Hả?」

「Vừa nãy trông hai người cũng có vẻ thân mật đấy chứ ạ~. Không được đâu nhé~? Sự dịu dàng vô căn cứ đôi khi lại chính là lưỡi dao hắc ám làm tổn thương tất cả mọi người đấy~」

「Cái…」

Không lẽ nào, hai người đã thấy cuộc nói chuyện lúc nãy với Touka rồi sao!?

Hoàn toàn bơ đẹp thắc mắc của tôi, cả hai vừa ríu rít vừa bước vào phòng.

「Ừm~, dù sao thì cũng quả là〝Nhà Tennoji ở phía Tây〟ngang hàng với〝Nhà Nogizaka ở phía Đông〟nhỉ~. Mất khá nhiều thời gian để vượt qua hàng rào an ninh đấy ạ~」

「Đúng thật ha~. Với Nanami-san mà nói thì算是 chật vật lắm rồi nhỉ?」

「Vâng ạ~. Có lẽ là do tôi vẫn còn thiếu tu luyện~. Nếu là Hazuki-san thì chắc hẳn cô ấy đã dùng cưa máy chém một nhát gọn gàng hơn nhiều rồi~」

Hai người vui vẻ cười khúc khích.

Hừm, xem ra họ cũng đã vất vả, nhưng việc vượt qua được mà bộ đồ hầu gái không dính một hạt bụi nào quả nhiên cho thấy đây cũng là một cô hầu gái siêu năng lực. Quả không hổ danh…

「…」

…Khoan, không phải thế!

Vấn đề lớn nhất bây giờ là tại sao cô nàng hai bím ồn ào và cô hầu gái tươi cười này lại ở đây (phòng quản gia tạm thời độc quyền trong nhà Tennoji).

「Hửm~? Đã bảo rồi mà. Vì em lo cho anh trai đó.」

Cô nàng hai bím trả lời.

「Không phải chuyện đó…」

Mà là tại sao hai người lại biết tôi đang sống và làm việc ở đây.

Nghe vậy, Mika đáng yêu nháy mắt một cái.

「Bọn em chuyện gì về anh cũng biết hết đó♪」

「Anh đừng xem thường khả năng thu thập thông tin của đội hầu gái nhé~」

「…」

Nhắc mới nhớ, mấy cô hầu gái này có kỹ năng đó thì phải.

Như hồi lễ hội văn hóa lần trước, có lẽ đây là chuyện không nên đào sâu vào nữa. Tôi thở dài, gần như đã đạt đến cảnh giới buông xuôi thì,

「──Hử?」

Tôi chợt nhận ra.

Hình như… có một gương mặt lạ thì phải?

「──」

Một cô bé tóc vàng mắt xanh biếc trạc tuổi học sinh tiểu học, trông như búp bê Tây phương, đang nấp sau lưng Nanami-san và chỉ để lộ nửa khuôn mặt.

Đây là lần đầu tôi gặp mặt, nhưng nhìn bộ đồng phục hầu gái đặc trưng của nhà Nogizaka (có phải không thì tôi không biết) thì chắc cô bé cũng là người có liên quan. Là ai vậy nhỉ?

Thấy tôi đang nghiêng đầu thắc mắc, Mika bèn vỗ tay một cái.

「À phải rồi, đây là lần đầu anh gặp nhỉ?」

「À vâng, đây là Alice-chan ạ~. Em ấy đứng thứ tám trong hàng ngũ đội hầu gái, chuyên phụ trách hộ vệ yếu nhân, canh gác, và phá hủy cứ điểm của thế lực thù địch, là một hầu gái chiến đấu ạ~. Từ trước đến nay em ấy đã bảo vệ nhà Nogizaka khỏi rất nhiều người đáng sợ ở khắp nơi đấy ạ~. À, nhân tiện Alice là biệt danh, còn tên thật của em ấy là Alistia Rein ạ~」

「──(gật)」

Cô bé vẫn nấp sau lưng Nanami-san, im lặng gật đầu một cái.

「…」

Một cô bé tí hon thế này mà? Mà thôi, đội hầu gái nhà Nogizaka mà bị vẻ ngoài đánh lừa thì mệt lắm nên tôi sẽ không bàn sâu về điểm này, nhưng tôi thấy đó không còn là hầu gái nữa mà là SP hay lính đánh thuê thì đúng hơn… Cơ mà tại sao lại phảiわざわざ dẫn theo một cô hầu gái có sức chiến đấu dồi dào như vậy đến đây?

「Ừm~, thật ra chỉ cần một mình tôi là đủ rồi ạ~. Nhưng nhà Tennoji dạo này có vẻ lộn xộn đủ chuyện, nên lần này để cẩn thận hơn, tôi đã dẫn theo Alice-chan ạ~」

Nanami-san vừa nói vừa đưa ngón tay lên miệng.

「Lộn xộn?」

「Vâng ạ~, gia chủ Tennoji Tenzen vừa mới qua đời ở tuổi một trăm bốn mươi bảy cách đây vài tháng với một cái chết siêu đại thọ, nên dường như họ đang tranh chấp về vấn đề thừa kế ạ~」

「Tranh chấp thừa kế…」

Là cái mà hay thấy trên phim truyền hình ấy hả?

「Đúng vậy ạ~. Mọi chuyện rối rắm như hắc ín cô đặc, nghe đâu sau lưng còn có cả tranh giành quyền lực huynh đệ tương tàn nữa~. Hơn nữa, Touka-san mà Yuuto-sama đang đi theo, cô ấy vốn có hoàn cảnh phức tạp, lại còn chắc chắn nắm giữ quyền thừa kế thứ ba, nên chắc hẳn cũng gặp không ít khó khăn~. Việc cô ấy ở lại dinh thự này, nơi mà bình thường cô ấy vẫn né tránh, suốt mười ngày có lẽ cũng liên quan đến chuyện đó~」

「…」

Thì ra là có chuyện như vậy. Nếu thế thì chuyện Touka nói về lợi ích này nọ lúc nãy cũng liên quan đến việc này sao? Thậm chí có lẽ cái tính cách đầy vấn đề của cô ta cũng là do bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh phức tạp đó…

「…」

…Không.

Cái đó chắc là bản chất rồi.

Mà, chuyện thừa kế di sản của Touka có nhiều uẩn khúc và cũng sẽ trở thành một vấn đề khá lớn, nhưng thực tế đó không phải là chuyện tôi can dự sâu vào, mà lại là một câu chuyện khác.

「Nhưng mà anh trai, nếu vất vả như vậy thì anh làm việc cho nhà Nogizaka là được rồi mà~」

「Hả?」

Mika bỗng nói vậy.

「Có nhiều việc lắm đó? Nếu anh muốn làm quản gia thì nhờ Heizou-san chỉ cho là được, như vậy thì anh có thể ở bên cạnh chị và em mọi lúc rồi còn gì.」

「Không…」

Nếu vậy thì thành ra tôi lại nợ nhà Nogizaka đủ mọi thứ mất. Haruka còn đang tự lập làm việc ở quán cà phê hầu gái, chỉ mình tôi lại hưởng thụ trong một môi trường dễ chịu như thế thì có gì đó không đúng.

「…………Nếu muốn, em có thể cho anh làm quản gia riêng của em cũng được mà.」

「? Em vừa nói gì à?」

Tôi có cảm giác như vừa nghe thấy cô bé lẩm bẩm gì đó nên hỏi lại, Mika liền quay mặt đi có vẻ hơi dỗi.

「Ưm ưm, không có gì đâu~. Thôi, nếu anh trai đã quyết định như vậy thì em nói gì cũng vô ích nhỉ. Nè, thay vào đó mình nói chuyện gì vui hơn đi!」

「Ừ, được thôi.」

Sau đó, Mika và mọi người kể đủ thứ chuyện, từ mẫu điện thoại di động đang thịnh hành ở trường cấp hai của họ cho đến tình hình các món ngọt gần đây, toàn những chuyện có thể nói là vặt vãnh, rồi ra về. Cô hầu gái nhí tên Alice kia cuối cùng cũng chẳng nói một lời nào… Hừm, bên này cũng vậy, chẳng hiểu họ đến đây để làm gì nữa.

5

Cứ như thế, cuộc sống quản gia của tôi vẫn tiếp diễn.

「…Phù.」

Hôm nay cuối cùng cũng là ngày thứ sáu.

Và hôm nay vẫn là một ngày làm quản gia sai vặt như mọi khi.

Sáng sớm bị bắt làm món cá cam Nhật sốt teriyaki, sau giờ học bị đẩy cho việc chăm sóc con bò nổi điên, và nửa đêm lại phải chạy đi mua bánh cheesecake hiếm của tiệm Ginkadou.

Chỉ là, kể từ ngày hôm đó, tôi có cảm giác thái độ của Touka đã thay đổi một chút.

À không, những mệnh lệnh vô lý như một bạo chúa của cô ta vẫn y như cũ. Nhưng xen vào đó, cô ta bắt đầu nói những chuyện bình thường và đôi lúc còn thoáng nở nụ cười.

Lúc đầu tôi còn nghĩ chắc cô ta lại đang âm mưu chuyện gì chẳng tốt đẹp, nên đã cảnh giác như một con mối trắng châu Phi bị bầy thú ăn kiến bao vây, nhưng có vẻ không phải vậy.

Hừm, quả nhiên cuộc nói chuyện về lợi ích lúc đó đã ảnh hưởng gì đó sao? Nhưng cô ta đâu có giống kiểu người tinh tế đến thế…

「…」

Dù sao thì, công việc này tối nay là kết thúc rồi.

Chuyện của Touka mà Nanami-san kể, và cả những lời nói đầy ẩn ý mà cô ta buột miệng lúc đó cũng khiến tôi bận tâm thật, nhưng có lẽ những chuyện đó không phải là việc tôi nên can dự quá sâu. Thân là một quản gia làm thuê có thời hạn mà đi quá sâu vào chuyện đó thì thật quá vô lý.

Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ và dọn dẹp căn phòng đã ở nhờ suốt một tuần,

「?」

Bỗng nhiên, chiếc đèn trên đầu (loại giống như đèn chùm nhỏ) chớp tắt.

Nó nhấp nháy như ngọn nến sắp tàn.

Gì vậy… Ngay khoảnh khắc tôi vừa nghĩ thế.

*Phụt.*

Tất cả đèn trong phòng đồng loạt tắt ngóm. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cả dinh thự chìm trong bóng tối. Hừm, cúp điện hay gì đó chăng?

Trong lúc tôi đang quan sát xung quanh và tìm xem có cái đèn pin nào không thì,

*Bịch bịch,* có tiếng động gì đó vọng lại từ phía hành lang.

Tiếp đó,

「Ro-Rodriguez, ngươi có trong đó không, mở cửa ra!」

*Rầm rầm rầm!* Cánh cửa bị đập mạnh.

Ngay sau đó, không đợi lấy một giây,

「Ngươi không nghe thấy ta bảo mở cửa ra sao!」

*Rầm!* Cùng với một tiếng động chói tai, cánh cửa bị đá văng ra.

Đồng thời, một con bò lao ra từ bóng tối.

「!?」

Cái gì đây!? Chẳng lẽ là UMA・Quái vật tiểu Minotaur được cho là sống trong các dinh thự kiểu Tây cổ xưa…

「…」

…Không phải.

Đứng ở đó là Touka, trùm một thứ gì đó bằng vải trông như bộ pyjama hay áo choàng hoạ tiết bò sữa từ đầu xuống, đang ngước nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ.

「C-cái gì… vậy?」

「Không…」

À, đây là cái kia thì phải. Hình như là "áo choàng bò sữa" có thể nhận được khi trúng giải đặc biệt đính kèm trong hộp "Sữa tươi nguyên chất % Mò~ Mò~"…

「À, mà chuyện này là sao vậy. Cúp điện à?」

Tôi quyết định tạm thời không bình luận về bộ dạng kỳ quặc đó và hỏi, Touka như đã lấy lại bình tĩnh, đáp:

「T-tôi không biết. Tất cả đèn trong dinh thự đều tắt nên tôi nghĩ là vậy, nhưng đáng lẽ phải có nguồn điện dự phòng chứ…」

「Touka cũng không biết à.」

Vậy thì tôi làm sao mà biết được.

「…Thôi, kệ đi. Lát nữa sẽ có lại thôi. Chúng ta có làm ầm lên cũng chẳng được gì. Ngồi im chờ đi.」

Nói rồi, Touka ngồi phịch xuống giường tôi như thể đó là một hành động hết sức hiển nhiên.

「N-này, Rodriguez cũng ngồi xuống đi. Trong lúc chờ có điện lại, ta sẽ nói chuyện với ngươi.」

「Hả?」

「Ta nói là nói chuyện. Ngươi chán lắm đúng không?」

「…」

「…」

「…」

「C-cái ánh mắt đó là sao…?」

「Không…」

Tôi im lặng lắc đầu.

Cả cú đột kích như con trâu nhỏ lúc nãy nữa, xem ra cô tiểu thư bò sữa này sợ bóng tối thì phải.

Tôi thầm cười khổ trong lòng (nếu nói ra không biết sẽ bị chửi rủa thế nào nữa), rồi ngồi xuống bên cạnh Touka.

「N-này, mấy chuyện vớ vẩn đó kệ đi, nói gì đi chứ. Chuyện gì cũng được miễn là giúp ta quên đi── à không, bây giờ ta tình cờ có hứng thôi, nên chuyện gì ta cũng sẽ nghe cho ngươi.」

Cô ta vừa nói vừa quay mặt đi.

Giọng điệu hiếm khi có phần dịu dàng và đáng yêu hơn bình thường. Mà chắc đơn giản là vì bóng tối do cúp điện thôi.

Dù sao thì, nếu vậy có một điều tôi muốn hỏi.

「──Này, tại sao Touka lại quay về dinh thự này?」

「Hả?」

「Cô đâu có muốn sống ở đây đúng không? Vậy tại sao…」

Theo lời Mudou-san thì bình thường cô ta sống ở một nơi khác, và bản thân Touka trông cũng không có vẻ gì là vui thích với cuộc sống ở đây. Không, ngược lại, tôi thấy dường như cô ta còn cảm thấy chán ghét nữa là đằng khác. Vậy mà tại sao cô ta lại cố tình quay về? Điều đó khiến tôi không thể không thắc mắc.

「…Ngươi nghe từ Koinukawa à?」

「Ừ, à, cũng có thể nói là vậy.」

「Thế à…」

Touka thở dài.

「Cũng được thôi. Cũng chẳng phải chuyện gì cần phải giấu giếm. ──Nghe đây, Rodriguez. Ta quay về cái dinh thự khiến ta bực mình này là vì…」

Cô ta ngắt lời một lúc, rồi nhìn thẳng vào mặt tôi với ánh mắt nghiêm túc (dù vẫn đang trùm "áo choàng bò sữa"),

「…Vì điều đó cần thiết cho mục đích của ta.」

「Mục đích?」

「Phải.」

「Mục đích là…」

Thấy tôi nghiêng đầu thắc mắc.

「Ngươi… tại sao lại chọn công việc này?」

「Hả?」

「Hẳn là có rất nhiều công việc khác tốt hơn mà. Vậy mà ngươi lại cố tình chọn công việc này, hẳn là cũng có mục đích gì đó. Ta nói sai sao?」

「Chuyện đó thì…」

Đúng là vậy, nhưng chuyện về Haruka tốt nhất là không nên nói ra.

「Rodriguez chắc cũng có nhiều lý do riêng nhỉ. Ta sẽ không hỏi sâu về chuyện đó. Cũng chẳng quan tâm. Nhưng cũng giống như vậy, ta cũng có mục đích của mình. Vì mục đích đó, ta nhất định phải có được sức mạnh của nhà Tennoji. Ta không thể nhường nó cho những kẻ ngu ngốc hữu danh vô thực khác. Và để làm được điều đó, ta cần phải quay về dinh thự này. Chỉ vậy thôi.」

Cô ta mạnh mẽ tuyên bố.

「Sức mạnh của nhà Tennoji…」

Lúc đó, lời của Nanami-san lần trước lại hiện lên trong đầu tôi.

*『Gia chủ Tennoji Tenzen vừa mới qua đời ở tuổi một trăm bốn mươi bảy cách đây vài tháng với một cái chết siêu đại thọ, nên dường như họ đang tranh chấp về vấn đề thừa kế ạ~』*

「…」

Có lẽ sức mạnh của nhà Tennoji chính là quyền thừa kế hay quyền thừa kế tài sản của nhà Tennoji mà Nanami-san đã nói. Điều đó cũng khớp với từ "tranh chấp thừa kế".

Nhưng.

「Vậy… cô định làm gì?」

Rốt cuộc thì mục đích mà Touka muốn đạt được đến mức đó là gì? Với địa vị tiểu thư nhà Tennoji hiện tại, hầu hết mọi chuyện đều có thể thực hiện được mà.

「Chuyện đó, còn phải hỏi sao.」

Touka liền dùng móng guốc bò sữa chỉ thẳng vào mặt tôi.

「──Chinh phục thế giới!」

Cô ta tuyên bố một cách dứt khoát. …Không, với con người này thì có khi làm thật cũng nên.

「Tóm lại là vậy đó. Để đạt được mục đích của ta, sức mạnh của nhà Tennoji là không thể thiếu. Chính vì vậy ta mới quay lại cái dinh thự chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy tức tối muốn đá bay mấy bức tường xung quanh này. Là vì cuộc họp định kỳ của hội đồng thừa kế. Hiểu chưa?」

「…V-vậy à.」

Thôi thì, cứ cố gắng hết sức nhé.

Tôi định trả lời như vậy với cảm giác cực kỳ mệt mỏi,

Thì.

*Goong, goong, goong…*

Lúc đó, một âm thanh như tiếng chuông vang vọng khắp dinh thự. Gì vậy, có sự kiện gì sắp bắt đầu à?

「Đây là…」

Vẻ mặt của Touka thay đổi.

「Sao vậy?」

「…Là chuông báo động khẩn cấp. Hơn nữa, cách rung chuông này có nghĩa là──」

「A, này!」

Touka đứng dậy, chạy vội ra hành lang tối om. Cùng lúc đó,

*『Khẩn cấp, khẩn cấp! Phát hiện có kẻ xâm nhập trong dinh thự. Ước tính hai người, cả hai đều mang theo vũ khí. Chúng đã đánh bại lực lượng an ninh và đang tiến vào trong. Toàn thể nhân viên, vào tư thế chiến đấu khẩn cấp. Xin nhắc lại, phát hiện có kẻ xâm nhập trong dinh thự…』*

Một giọng nói như vậy vang lên từ các ống truyền tin khẩn cấp (loại thường thấy trên tàu ngầm) được bố trí khắp nơi trong khu đất.

「Kẻ xâm nhập…」

「…Có vẻ là vậy.」

Touka gật đầu, không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên.

「Bình tĩnh thật đấy…」

Dù thần kinh có thép đến đâu, thì "kẻ xâm nhập" là một từ ngữ nguy hiểm không thường được sử dụng, đáng lẽ cô ta phải ngạc nhiên hơn một chút chứ.

「Có gì đâu. Chuyện này xảy ra như cơm bữa mà. Bây giờ có hoảng hốt cũng chẳng được gì.」

「…Như cơm bữa?」

「Phải, những người thân thích điên khùng ghét ta nhiều lắm. Nhiều như số lượng vi khuẩn tồn tại trên thế gian này vậy. Nên từ nhỏ đến lớn chuyện này đã là chuyện thường ngày ở huyện rồi.」

「…」

Mà, với tính cách ngông cuồng vô pháp vô thiên của cô ta thì việc có nhiều kẻ thù là điều dễ tưởng tượng hơn cả việc gấu Bắc Cực sợ nóng… nhưng việc đã quá quen với tình huống thế này có gì đó không ổn. Tôi không diễn tả được, nhưng có cảm giác gì đó rất khó chịu.

「Này, Touka…」

Tôi không biết nên nói gì, nhưng vẫn bất giác cất tiếng gọi.

「Tiểu thư Touka, ngài không sao chứ!」

Một tiếng gọi xen vào lời tôi.

Người xuất hiện từ phía bên kia hành lang vừa vẫy tay vừa chạy đến là Mudou-san. Một tay ông cầm đèn pin, vừa thở hổn hển vừa chạy về phía chúng tôi.

「Ồ, ngài không sao! Cậu Ayase cũng vậy. May quá…」

「Chuyện gì thế này? Kẻ xâm nhập thế nào rồi?」

Trước câu hỏi của Touka,

「A, phải rồi! Hai vị, mau chạy đi!」

Mudou-san như vừa nhớ ra, hét lớn.

「Hiện tại, đội quản gia trong dinh thự đang ứng chiến, nhưng kẻ xâm nhập mạnh một cách bất thường. Chỉ với nhân lực ở đây có lẽ không ngăn được──」

*RẦM!!*

Ngay sau khi Mudou-san nói xong.

Cánh cửa ở cuối hành lang, nối liền với sảnh chính, bật tung ra.

Phía bên kia là một bóng người đang từ từ tiến lại gần. Vì tối nên không nhìn rõ, nhưng tay người đó đang cầm một vật gì đó giống thanh kiếm đang phát sáng mờ ảo.

「Chết tiệt… Đã vào đến đây rồi sao…!」

Mudou-san vừa càu nhàu vừa rút từ trong người ra một vật thể giống như dùi cui cảnh sát đặc biệt, rồi đứng trước mặt chúng tôi.

「Chỗ này cứ để tôi cầm cự! Hai tiểu thư hãy nhân lúc đó mà chạy đi──」

Ông ta lao thẳng về phía kẻ xâm nhập, nhưng.

「Gr, Gừ!?」

「Mudou-san!」

「X-xin hãy… chạy đi…」

Ông ta đã bị một đòn của kẻ xâm nhập đang tiến tới hạ gục một cách dễ dàng.

「Không thể nào… Koinukawa cũng đã được huấn luyện bài bản mà. Sao lại dễ dàng như vậy…」

「…」

Nói cách khác, kẻ xâm nhập không phải dạng tầm thường.

Đã đến nước này thì chỉ còn cách đưa Touka chạy trốn thôi. Không giống như đội hầu gái nhà nào đó, tôi hoàn toàn không có sức chiến đấu, nên chỉ có thể làm được chừng đó.

Nhưng ngay khi tôi định rời khỏi đây,

「Bò…」

Kẻ xâm nhập từ trong bóng tối phía trước nhìn về phía này và lẩm bẩm.

「Bò… thịt bò… thăn ngoại…………」

Đôi mắt hắn ta lóe lên một cái, rồi,

「………………Xin phép nhé, *chảy nước miếng*」

「!?」

Hắn ta lao thẳng về phía Touka. Chết tiệt, quả nhiên là kẻ khả nghi nhắm vào Touka vì chuyện thừa kế sao!?

「Rodriguez, ngươi chạy đi! Mục tiêu của hắn là ta. Dù không biết là loại vô danh tiểu tốt nào, nhưng không cần phải để ngươi bị cuốn vào.」

「Làm sao mà mặc kệ được chứ!」

「A…」

Tôi nắm lấy tay Touka và chạy về hướng ngược lại với cửa liên lạc.

「Ro-Rodriguez, tay ta đau…」

「Ráng chịu đi! Có cằn nhằn thì để sau!」

Bây giờ bằng mọi giá phải chạy trốn đã.

Tôi dồn hết sức lực chạy về phía lối ra.

Nhưng kẻ xâm nhập với tốc độ kinh hoàng như bà già phản lực trong truyền thuyết đô thị đã đuổi kịp ngay lập tức.

「Bít tết… hamburger… cà ri bò…………」

「!?」

Vừa lẩm bẩm như vậy, hắn ta vừa vung tay phải cầm vũ khí về phía Touka.

「Khự…!」

*Keng.*

Tôi vội vàng tháo cánh tay phải (đang giơ ngón giữa) của bức tượng Ashura gần đó ra đỡ đòn.

「Rodriguez!」

Nhưng sức của kẻ xâm nhập quá mạnh, tôi không cản nổi.

Thanh kiếm từ từ ép sát lại.

Không được rồi…!

Ngay khoảnh khắc tôi đã chuẩn bị tinh thần.

「………………Ư ư」

Cùng với một giọng nói uể oải như chai soda hết gas, áp lực trên tay phải của tôi đột nhiên yếu đi.

「…?」

*Bịch.*

Bóng người đó ngã xuống tại chỗ như thể hết pin.

Chuyện… gì đã xảy ra vậy?

Tôi nhìn vào bóng người đã ngã.

Nhìn kỹ lại thì đó là…

「…………Ruko!?」

「…Đói…… quá… đi………」

Đó chính là bà chị của tôi đang trợn trắng mắt.

Tay phải chị ta cầm một thanh katana (chắc là thanh Ruri Dokuro), tay trái ôm bụng, miệng lẩm bẩm như nói mê: 「…………Cơm… bò… không có gì ăn…」

「…À.」

Nhắc mới nhớ, vì đột nhiên phải ở lại đây làm việc, tôi đã hoàn toàn quên chuẩn bị đồ ăn cho Ruko trong thời gian tôi đi vắng. Hình như đồ ăn nấu sẵn, đồ ăn liền, cả món mực nhồi cơm chỉ cần hâm nóng cũng không còn. Tôi đã thấy quên quên cái gì đó mà…

Nếu vậy thì kẻ xâm nhập còn lại…

Một dự cảm chẳng lành thoáng qua đầu tôi, ngay khoảnh khắc tiếp theo,

*『Thông báo đến tất cả các thành viên. Đã bắt giữ thành công một trong những kẻ xâm nhập. Kẻ xâm nhập là một phụ nữ trẻ tuổi, tay cầm chai rượu, miệng phun lửa trong khi la hét những lời lẽ trái với thuần phong mỹ tục. Xin nhắc lại, kẻ xâm nhập bị bắt giữ là…』*

Một thông báo như vậy vang lên từ ống truyền tin.

「…………」

Dự cảm của tôi đã hoàn toàn chính xác.

6

「…Xin lỗi. Quả thực, tôi không còn lời nào để nói nữa.」

Sáng hôm sau.

Tôi đang cúi gập đầu trước Touka và Mudou-san.

「Mọi hành vi vô kỷ luật của người nhà ngớ ngẩn đó đều là trách nhiệm của tôi. Thành thật vô cùng xin lỗi…」

Cuối cùng, danh tính của những kẻ xâm nhập là bà chị ngốc của tôi bị cơn đói làm cho mất trí và cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục.

Hỏi ra mới biết, vì quá đói không chịu nổi, chị ta đã lần theo chút dấu vết và mùi của tôi còn sót lại để đến dinh thự nhà Tennoji này. Trời ạ, chó nghiệp vụ hay gì. Rốt cuộc, vụ mất điện cũng là do Ruko quậy phá làm hỏng bảng điện trong dinh thự. Thiệt tình, sao không dùng năng lực đó vào những việc khác (chủ yếu là sinh hoạt hàng ngày: nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp) đi chứ…

「…Thôi được rồi, không sao đâu.」

「Đúng vậy ạ. Các quản gia bị hạ gục cũng đều chỉ bị đánh bằng sống kiếm thôi ạ…」

Touka và Mudou-san nói với vẻ mặt không mấy bận tâm.

「Với lại cũng thú vị phết đấy chứ. Nhờ vậy mà quãng thời gian ở lại cái dinh thự nhàm chán vớ vẩn này cũng có thêm chút kích thích.」

「Chuyện này cũng là một bài học đắt giá cho chúng tôi. Để chuẩn bị cho những sự cố bất thường, chúng tôi sẽ phải rèn luyện nhiều hơn nữa…」

「…」

Thôi thì, nếu họ đã nói vậy thì bên này cũng đỡ áy náy hơn hẳn.

──Dù sao đi nữa, vụ việc lần này cũng coi như đã được giải quyết êm thấm.

Mình cũng đã thân thiết hơn với Fuyuka được một chút, và sau khi kết thúc công việc làm thêm ăn ở tại nhà một tuần, mình chắc cũng đã kiếm đủ vốn để mua quà Giáng sinh cho Haruka rồi. Giờ chỉ cần về nhà và đi mua quà thôi.

Tôi đã nghĩ vậy, nhưng──

「Đây là tiền thù lao lần này của cậu.」

「…………Hả?」

Phong bì lương tôi nhận từ Mudou-san.

Thứ bên trong nó là… chỉ độc một đồng năm Yên.

「…」

Tôi thử lộn ngược chiếc túi lại và giũ giũ, nghĩ rằng có nhầm lẫn gì đó, nhưng thứ rơi ra chỉ có không khí và bụi bặm. Chẳng thấy bóng dáng cụ Yukichi đáng kính mà tôi hằng mong đợi đâu cả.

「…………」

Hoàn toàn không hiểu nổi tình hình, tôi nhìn Mudou-san, thì ông nói với vẻ mặt vô cùng áy náy.

「…Thật sự xin lỗi cậu, nhưng đó là toàn bộ thù lao của cậu Ayase lần này.」

「Tuy cậu đã bảo vệ tiểu thư Fuyuka, nhưng tôi cũng rất khổ tâm khi phải nói ra điều này… Chi phí sửa chữa các thiết bị mà chị gái cậu đã phá hủy, viện phí cho những quản gia bị đánh gục, cùng đủ các loại chi phí phát sinh khác, sau khi trừ đi tất cả thì chỉ còn lại số tiền đó thôi ạ.」

「Cái…」

「Xin lỗi cậu. Dù vậy chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức để tạo điều kiện thuận lợi nhất có thể rồi. Nhưng thiệt hại quả thực là quá lớn…」

「Nghe nói sáu mươi phần trăm thiết bị trong dinh thự bị phá hủy hoàn toàn rồi đấy. Ghê gớm thật, từ trước đến giờ anh là người thứ ba phá hoại được hệ thống an ninh của nhà Tennouji đến mức này đó.」

Fuyuka cũng nói thêm vào.

「…」

…Cái bà chị ngốc này.

Trong lúc tôi đang chết lặng trước hành vi tàn phá như một con lợn lòi vô cùng phiền phức của bà chị ruột mình, thì Fuyuka bất ngờ hỏi:

「Mà này Rodriguez… anh tên gì?」

「Hả?」

「Tên của anh đó. Không lẽ tên thật của anh là Rodriguez thật à?」

Con bé này nói gì vậy. Đương nhiên là không rồi… mà khoan, con bé này thật sự không nhớ tên mình cho đến tận bây giờ ư…

「…Ayase Yuuto.」

「Vậy à, Ayase Yuuto.」

Tôi trả lời với cảm giác có chút không cam lòng, Fuyuka từ từ ngẩng mặt lên và nói với ánh mắt cương trực.

「…Ayase Yuuto. Tôi sẽ không quên chuyện ngày hôm qua. Sẽ không quên việc anh đã cứu tôi. Tôi hứa. Sau này, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với anh, nếu anh gặp phải nguy hiểm, thì tôi──Tennouji Fuyuka, sẽ dốc toàn lực để giúp đỡ anh.」

Trong đôi mắt ấy không hề có một chút dao động hay do dự nào.

「Fuyuka…」

「…À, mà đừng có hiểu lầm đấy nhé. Tôi chỉ là không thích mắc nợ người khác thôi. Người sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo của nhà Tennouji không thể nào mang nợ một thường dân được, đúng không? Chỉ có vậy thôi. Nếu anh mà hiểu lầm lung tung là tôi sẽ dùng thanh Claymore phang cho đến khi bay sạch ký ức đấy.」

「…」

「…C-cái vẻ mặt đó là sao hả. Thôi đi nhanh đi, chướng mắt quá (phụng phịu)」

Cô bé quay mặt đi, đôi má hơi ửng hồng.

Đúng là đến phút cuối cùng vẫn không chịu thành thật chút nào. Mà thôi, như vậy mới đúng là con bé.

「Vậy, tôi xin phép.」

「Mong rằng chúng ta sẽ có ngày gặp lại.」

「…(Quay mặt đi, không nói lời nào)」

Và thế là tôi rời khỏi dinh thự nhà Tennouji.

Cứ như vậy.

Công việc làm thêm quản gia riêng cho Fuyuka kéo dài một tuần đã kết thúc, và dù chẳng hề mong muốn chút nào, tôi lại phải bắt đầu tìm một công việc mới.