Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 85

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Tập 05 - Chương 2

0

Đó là một ngày thứ Bảy đầu tiên của tháng Mười hai, khi những cơn gió thổi trên đường lẫn cơn gió của thế gian ngày một lạnh buốt như quả quýt đông lạnh bị bỏ quên trong tủ đá cả tháng trời, khi người đi đường bắt đầu trang bị nào khăn quàng, nào áo khoác, nào những bộ lông thú lòe loẹt đến mức chẳng rõ đâu mới là thân người, và khi cảnh sắc xung quanh bắt đầu nhuốm đậm màu đông.

Sau lễ hội văn hóa – sự kiện lớn nhất trong năm của trường, học viện đã quay trở lại với nhịp sống thường ngày.

「Này này, nghỉ đông đi đâu chơi không?」

「A, đi chứ đi chứ! Suối nước nóng thì sao?」

「Cả lũ đi trượt tuyết cũng hay đó.」

Trong lớp học buổi sáng, đây đó vang lên những cuộc trò chuyện rôm rả về kỳ nghỉ đông sắp tới. Một bên là những giọng nói vui vẻ, còn ngay bên cạnh, ba tên ngốc vẫn chẳng thèm để ý đến xung quanh, tiếp tục cuộc tranh luận nảy lửa về chủ đề 『Sự khác biệt về thị giác và xúc giác giữa chân trần và tất chân ở nữ sinh』. 「Tao vẫn cho rằng tất chân hơn chân trần. Với tao thì độ đậm nhạt của màu đen trên đôi tất...」 「Không, nói gì thì nói, vẻ đẹp khỏe khoắn của đôi chân trần vẫn có sức hút riêng...」 「Phải là tất cao đến đùi chứ...」

Một khung cảnh vô cùng bình thường.

Cuộc sống thường nhật đã trở lại.

Và điều đó cũng đúng với tôi và Haruka.

Những hiểu lầm nảy sinh từ sự bận rộn đến độ muốn mượn cả tay của mèo rừng Iriomote trong ban tổ chức lễ hội văn hóa, kéo theo đó là màn “milk play”, tư thế “ero mount position”, và rồi những hiểu lầm vừa nguy hiểm vừa phiêu lưu theo nhiều nghĩa khác cuối cùng cũng được giải quyết. Mối quan hệ giữa tôi và Haruka, từng mong manh như số lượng gấu trúc hoang dã, giờ đây đã trở lại như xưa.

Đôi lúc chúng tôi trò chuyện đủ thứ, đôi lúc lại cùng nhau về nhà, và cùng nhau chia sẻ “bí mật” của hai đứa.

Nhưng không phải mọi thứ đều y hệt như trước.

Có một vài điều đã khác đi so với trước lễ hội văn hóa, dù chỉ là một chút.

Và điều đó là──

「──A, Yuuto-san, chào buổi sáng ạ ♪」

Ngay lúc đó, một giọng nói cất lên từ bên cạnh.

Một chất giọng nữ cao trong trẻo thuộc hàng thượng phẩm, chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến tâm hồn như được tắm dưới vòi sen mát rượi.

Khi tôi quay lại, một siêu mỹ少女 với khí chất dịu dàng không hề thua kém giọng nói của mình đang đứng đó – một tiểu thư tài sắc vẹn toàn, thần tượng của trường với biệt danh 『Vụn Sao Bạc - Nuit Etoile』, Nogizaka Haruka.

「Haruka...」

「Hôm nay trời cũng đẹp nhỉ. Áp cao ở phía Tây, áp thấp ở phía Đông, đúng kiểu hình thái khí áp mùa đông luôn.」

Đáp lại tôi, Haruka mỉm cười và khẽ nghiêng đầu.

「Ự...」

Cử chỉ đáng yêu tuyệt vời đó khiến trái tim tôi bất giác quên mất nhiệm vụ cung cấp oxy cho não trong một khoảnh khắc. Chà, đúng là một nụ cười thiên thần, hay phải nói là một nụ cười chữa lành vô song, có thể khiến mười lăm trong mười người đi trên phố phải ngoái nhìn...

Khi tôi đang nghĩ vẩn vơ như thế, cảm giác như đang trong một giấc trưa dù mới chỉ là buổi sáng,

「A, ừm, Yuuto-san, anh sao thế ạ?」

「Hả?」

「Ừm, anh cứ nhìn chằm chằm em như vậy... A, k-không lẽ kiểu tóc của em có vấn đề gì ạ? Em mới cắt tóc mái ngắn đi khoảng ba milimet, l-liệu có thất bại không ạ?」

Cô ấy ngại ngùng đưa tay chạm nhẹ lên tóc.

「À, không, không phải thế đâu...」

Chỉ là tôi lỡ ngắm cô ấy đến ngẩn người thôi. Mà cô ấy cắt tóc thật à (ba milimet...).

Dù sao thì nhắc đến chuyện đó cũng hơi kỳ, nên tôi quyết định đổi chủ đề.

「À, mà có chuyện gì thế? Cậu tìm tớ có việc gì à?」

「A, v-vâng.」

Nghe tôi hỏi, Haruka hơi cúi mặt xuống, vẻ ngượng ngùng.

「Ừ-ừm, Yuuto-san, nếu được thì hôm nay chúng ta cùng về được không ạ?」

「Hôm nay à?」

「V-vâng, được không ạ? À, tất nhiên là nếu anh không có việc gì bận...」

Cô ấy vừa ngước lên nhìn tôi vừa bẽn lẽn.

Nét mặt ấy có vẻ gì đó thân mật hơn trước, tựa như một chú cún con đang làm nũng.

──Phải, sự thay đổi nhỏ chính là đây.

Có cảm giác rằng, dạo gần đây số lần Haruka chủ động bắt chuyện hay rủ tôi về cùng đã tăng lên so với trước kia.

Thực ra trước đây chúng tôi cũng có nói chuyện với nhau, nhưng chủ yếu là ở bên ngoài trường học. Trong trường, chỗ ngồi của chúng tôi khá xa nhau, hơn nữa bản thân Haruka về cơ bản lại khá thụ động, nên thật ra cơ hội trò chuyện không nhiều lắm. Nhưng gần đây, điều đó đang dần thay đổi.

Thêm vào đó, tôi còn có cảm giác rằng số lần chúng tôi vô tình chạm mắt nhau trong giờ học hay lúc nói chuyện cũng nhiều hơn. Mà có khi vế sau chỉ là do tôi tự ảo tưởng (ảo giác) cũng nên.

Dù sao đi nữa, sự thật là tôi cảm thấy khoảng cách giữa mình và Haruka đã được thu hẹp lại, dù chỉ một chút.

Liệu có phải những chuyện xảy ra trong lễ hội văn hóa đã ảnh hưởng đến việc này? Vì hỏi thẳng cũng hơi kỳ nên tôi không chắc thực hư ra sao, nhưng dù Haruka có ý thức hay vô thức quan tâm đến tôi nhiều hơn một chút thì vẫn là một điều đáng mừng. Nói trắng ra là tôi vui đến mức muốn nhảy bật cóc tại chỗ ngay bây giờ. Nhưng tôi không làm đâu.

Khi tôi đang miên man suy nghĩ,

「Ừm... Yuuto-san?」

「Hả?」

「Anh sao thế? Cứ ngẩn người ra...」

Tiếng gọi của Haruka đã kéo tôi lên từ biển suy tư như thể một con cá ngừ đại dương bị câu vậy.

「A, hay là anh có việc bận thật ạ? Nếu vậy thì...」

「Không, không phải đâu.」

「Ể, nhưng...」

Thấy vẻ mặt lo lắng của Haruka, tôi vội vàng giải thích.

「Vừa rồi... chỉ là tớ đang thiền một chút thôi. Hôm nay tớ rảnh lắm. Cực kỳ rảnh.」

「A, vậy ạ?」

Gương mặt Haruka thoáng vẻ yên tâm.

Mà cũng phải, làm sao tôi có thể từ chối lời mời hiếm hoi của Haruka chỉ vì vài việc vặt (ví dụ như cho bà chị nào đó và bạn thân của bả ăn) được chứ.

「Ừm, nên là không sao đâu. Không vấn đề gì hết.」

「Thật ạ? Woa, em vui quá...」

Haruka gật đầu thật mạnh, gương mặt rạng rỡ như hoa nở.

Chà, đáng lẽ người vui phải là tôi mới đúng, nhưng thấy phản ứng hồn nhiên của cô ấy, khóe miệng tôi bất giác cong lên như một ông cụ lần đầu thấy cháu nội.

Sau đó, chúng tôi tán gẫu một chút về bài học hôm nay, về mục bói toán của cô nàng hậu đậu Aki-chan, về thông tin con thú nhồi bông mới mà Hazuki-san vừa mua, rồi Haruka vẫy tay 「Vậy, lát nữa gặp lại nhé ♪」 và lóc cóc đi về chỗ của mình.

Còn về chuyện trên đường về chỗ, cô ấy quay lại nhìn tôi ba lần, và lần nào cũng đâm sầm vào bàn một cách ngoạn mục... thì thôi, cứ coi như tôi không thấy gì đi.

Sau khi tiễn Haruka như vậy, tôi đang sắp xếp lại sách giáo khoa (vứt bừa trên bàn) thì,

「Yo, Yuuto. Chào buổi sáng!」

Một giọng nói vang lên cùng với cú vỗ nhẹ vào lưng.

Tôi nhìn lại, lần này là cô bạn bàn bên năng động đang đứng đó với nụ cười rạng rỡ như một đóa bồ công anh khổng lồ.

「Shiina...」

「Hehe, sao nào, hôm nay vẫn khỏe chứ?」

Cô ấy chắc vừa mới đến trường, vừa cởi áo khoác và khăn choàng vừa bắt chuyện với tôi bằng giọng điệu thân thiện tràn đầy năng lượng như mọi khi.

「Ừm, cũng tàm tạm.」

Nghe tôi trả lời, Shiina nhíu mày, 「Hửm?」

「Ể, sao sáng ra mà trông cậu lửng lơ thế. Ăn sáng chưa đấy?」

「À, sáng nay tớ không có nhiều thời gian lắm...」

「Aizz, không được đâu. Bỏ bữa sáng không tốt cho cơ thể lẫn trí não đâu. Ừm, tớ gợi ý món cơm mực ống nhé? Chỉ cần hâm nóng là xong, vừa tiện vừa đủ dinh dưỡng, mà quan trọng nhất là ngon nữa ♪ Ừ, tớ thấy cơm mực ống là món ăn hoàn hảo đấy.」

Shiina gật gù lia lịa.

Chà, cô ấy nói nhiều thật. Mà dù cậu có lòng tốt giới thiệu nhưng nói thật, ăn cơm mực ống vào buổi sáng thì nặng bụng quá. Vị lại đậm nữa.

「Ể, thế á? Tớ ăn mỗi sáng luôn đó. Dạo trước tớ được gửi cho nhiều lắm. Gần đây ngày nào cũng là thiên đường cơm mực ống. À, Yuuto ăn không? Tớ có cả núi đây này, chia cho cậu một ít nhé?」

「Thôi, tớ xin kiếu...」

Nghe đến thế là tôi ngán cơm mực ống lắm rồi.

Khi chúng tôi đang tán gẫu (chủ yếu là về cơm mực ống) thì,

「Ừm, mà sắp đến nghỉ đông rồi nhỉ. Nghỉ đông thì có nhiều sự kiện lắm. Giáng sinh, giao thừa, Tết... À, đúng rồi. Yuuto, Giáng sinh cậu định làm gì?」

Cô ấy chợt hỏi.

「Giáng sinh?」

「Ừ. Dịch ra tiếng Việt là đêm Thánh. Tiếng Nga là Noel.」

Hiện tại thì tôi hoàn toàn không có kế hoạch gì.

Nhắc mới nhớ, năm ngoái, tôi đã phải làm mồi nhậu liên tục cho bà chị ngốc nghếch và cô bạn thân của bả, những người chẳng thèm bận tâm đến những bản nhạc Giáng sinh trên phố mà chỉ lo chè chén rượu sake với shochu. Sau khi say xỉn, hát hò và quậy tưng bừng, hai kẻ ngốc ấy còn đòi 「Được rồi, đi săn Santa thôi!」 「Vâng, tiện thể bắt luôn mấy chú tuần lộc ikemen dễ thương nhé~♪」, tôi đã vất vả thế nào để ngăn họ lại cơ chứ. Chậc, giờ nghĩ lại vẫn thấy đau đầu...

「...」

Thôi, gạt ký ức đen tối 99% ca cao ấy sang một bên, năm nay hai kẻ ngốc kia hình như định tham gia cái gọi là 『Đại hội thi uống rượu Giáng sinh ~Đốt cháy cái lạnh bằng cồn~』 ở khu phố mua sắm gần nhà, nên hiện tại tôi đang rảnh. Tôi kể cho Shiina nghe chuyện đó,

「Hể, vậy á? Tớ cứ tưởng là...」

「?」

Tưởng là gì cơ?

「Hửm? Ưm ưm, không có gì. Chỉ là tớ thấy hơi bất ngờ thôi, ừm.」

「Bất ngờ?」

「Ể, à, mà, thôi kệ đi.」

Thấy tôi nghiêng đầu thắc mắc, Shiina liền xua tay lia lịa trước mặt.

「Mà nghỉ đông vui thật đấy. Này, Yuuto cũng nghĩ thế đúng không?」

「??」

Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng nếu cô ấy đã nói vậy thì tôi cũng không nên hỏi thêm làm gì.

Còn Shiina thì,

「...Có lẽ vẫn chưa quyết định nhỉ? Ừm, rốt cuộc là sao ta?」

cô ấy lẩm bẩm với giọng lí nhí.

Rồi giờ tan học cũng đến.

「A, vậy chúng ta đi thôi.」

「Vâng ạ ♪」

Sau khi dọn dẹp xong, tôi vội vàng dọn đồ vào cặp rồi cùng Haruka rời khỏi lớp.

「Hừ~, tên đó lại ép buộc Haruka-sama nữa rồi...」

「Định lẽo đẽo theo người về đến tận nhà sao? Chỉ cùng lớp với Haruka-sama thôi đã thấy phiền rồi.」

「............Muốn giết hắn ghê (thì thầm).」

Lúc đó, dù bị những ánh mắt hình viên đạn như dao găm của đám tùy tùng và đội cận vệ xung quanh chiếu vào, nhưng so với niềm vui tột độ khi được về cùng Haruka, thì những thứ đó cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt như nỗi buồn của những ông bố trong thiên hạ dù cưng chiều hết mực mà vẫn không được chú chó mình nuôi quấn quýt. Tôi quyết định mặc kệ và đi xuyên qua con đường hoa đầy những ánh mắt gai góc.

「Trời trở lạnh hẳn rồi nhỉ. Đúng là mùa đông... Này, hơi thở của em trắng xóa luôn này.」

Vừa ra khỏi cổng trường, Haruka vừa thở ra một hơi dài vừa mỉm cười ngước lên nhìn tôi.

「A, nhìn kìa. Có tượng ông già Noel dễ thương quá. Woa...」

Cùng với những bước chân lóc cóc như chim cánh cụt, chiếc cặp trên lưng và chiếc khăn quàng cổ đáng yêu của cô ấy khẽ đung đưa.

「Đúng là tháng Mười hai rồi nhỉ...」

Nhìn quanh, cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, mang đậm không khí mùa đông.

Những món đồ trang trí được treo khắp nơi trên phố. Dòng chữ 「Đại hạ giá mùa đông!」 trên các ô cửa kính trưng bày. Những bài hát Giáng sinh vang lên. Gương mặt của người đi đường dường như cũng rạng rỡ hơn trong không khí mùa đông tưng bừng này.

「Em thích mùa đông lắm. Cảm giác không khí trong lành và thanh khiết... Nhưng mà nếu lạnh quá thì ngón tay em sẽ bị cóng, lúc đó đánh đàn piano hơi khó một chút.」

Cô ấy chắp hai tay trước mặt và cười e hèm.

──Không biết Giáng sinh này Haruka định làm gì nhỉ?

Một câu hỏi chợt lóe lên trong đầu tôi.

Chắc là cô ấy sẽ trải qua một kỳ nghỉ lễ đúng chất tiểu thư danh giá, kiểu như 「Bắt tay với ông già Noel thật ở Phần Lan!」 hay 「Vừa ngắm gấu Bắc Cực và cực quang ở Bắc Cực vừa cho tuần lộc ăn!」 chăng? Hay là cô ấy sẽ mua lại cả một khách sạn để tổ chức tiệc tối sang trọng như hồi sinh nhật? Hoặc cũng có thể là cô ấy sẽ tổ chức một bữa tiệc ấm cúng tại nhà cùng Hazuki-san và mọi người.

「...」

Hừm, tò mò ghê...

Thôi thì thay vì cứ đoán già đoán non, cứ hỏi thẳng xem sao. Nội dung cũng chẳng có gì khó nói, suy nghĩ vẩn vơ cũng chẳng ích gì.

「Này, Haruka──」

「Vâng?」

Tôi quay sang định hỏi, và ngay khoảnh khắc đó.

「Ồ.」

「A.」

Xoẹt.

Trong lúc vung tay, tay tôi và tay Haruka đang đi bên cạnh đã chạm vào nhau.

「...」

「...」

Cảm giác mềm mại và lành lạnh.

Trong một thoáng, cả hai chúng tôi đều đứng hình, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Một lúc sau.

「──A, x-xin lỗi ạ!」

「Ể, k-không...」

Cùng với những giọng nói bối rối, chúng tôi vội vàng lùi lại.

「X-xin lỗi anh ạ. Em cứ lơ đãng...」

「À, không, là lỗi của tớ.」

...Chậc, nếu là mặt đối mặt vì sự cố nào đó thì không nói, đằng này chỉ là chạm tay một chút thôi mà sao cả hai đứa lại cứng đơ ra thế này? Mọi khi gặp chuyện thế này, Haruka vẫn tỉnh bơ mà hỏi 「Woof?」 cơ mà...

「T-tay của Yuuto-san hơi lạnh nhỉ.」

Haruka nở một nụ cười ngượng nghịu như để che giấu điều gì đó.

「À, ừ. Tay cậu cũng thế.」

「T-tại trời lạnh mà.」

「Đ-đúng rồi. Tại trời lạnh.」

「...」

「...」

Im lặng.

Tiếng ồn ào xung quanh bỗng trở nên thật lớn trong tai tôi, và dòng thời gian dường như trôi đi thật chậm.

「À, ờ, vậy đi thôi. Đứng giữa đường thế này phiền người khác lắm.」

「V-vâng ạ.」

Nghe câu nói có phần bối rối của Haruka, tôi cất bước đi.

Ngay lúc đó,

Phất.

Có thứ gì đó từ trong túi áo khoác của Haruka rơi xuống đất.

「Hửm, có gì rơi kìa?」

「Ể?」

「Gì đây? Trông như tờ rơi gì đó...」

「A, c-cái đó...」

Vẻ mặt Haruka bỗng trở nên hốt hoảng.

「?」

Tôi thấy lạ, nhưng vẫn thản nhiên nhặt nó lên.

──Tờ rơi rơi xuống lúc đó.

Chính nó đã trở thành một trong những yếu tố không nhỏ mang lại một bước ngoặt mới cho mối quan hệ của chúng tôi và lễ Giáng sinh, dù lúc đó tôi hoàn toàn không thể ngờ tới.

Trên tờ rơi, những dòng chữ tròn trịa đáng yêu viết:

『Tuyển hầu gái! Bạn có muốn khoác lên trái tim mình bộ đồng phục hầu gái không? ♪ 〝@home cafe〟』

1

Ngày hôm sau, tôi nằm dài trên giường lăn qua lăn lại như một con bò sữa sau bữa ăn, mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà có vết ố trông hơi giống mặt người.

Chủ Nhật, ngày 4 tháng Mười hai.

Bên ngoài, trời vẫn trong xanh và quang đãng như hôm qua, một ngày đông đẹp trời. Xuyên qua rèm cửa, những chú chim sẻ bay lượn trên bầu trời trong vắt, cất tiếng hót líu lo vô tư. Tiếng lũ trẻ hàng xóm vọng vào từ con phố bên ngoài cũng thật vui vẻ.

「...」

Nhưng trái ngược với thời tiết trong lành đó, lòng tôi lại có chút gì đó rối bời.

Cảm giác như có một đám khói thuốc diệt côn trùng len lỏi trong lồng ngực, tóm lại là có gì đó không thông suốt.

Nguyên nhân của sự rối bời này, tất nhiên là do chuyện xảy ra ngày hôm qua.

「...」

Tờ rơi mà Haruka làm rơi và câu chuyện cô ấy kể lúc đó.

Đã một ngày trôi qua mà chúng vẫn cứ lởn vởn trong đầu tôi.

「Haruka...」

Tôi lăn một vòng trên giường như một con nhộng bọ cánh cứng.

Giờ này Haruka đang làm gì nhỉ.

Trong đầu tôi chỉ toàn những suy nghĩ như vậy.

「............」

...Không được rồi.

Cứ bứt rứt mãi thế này cũng chẳng giải quyết được gì.

Giờ chỉ còn cách sắp xếp lại mọi chuyện một cách cẩn thận thôi.

Con đường về nhà ngày hôm qua.

Nội dung câu chuyện Haruka đã kể.

Tôi cố gắng nhớ lại.

Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra──

\*

「À, ừm, thật ra em đang định đi “làm thêm” ạ...」

Vừa nhận lại tờ rơi sặc sỡ từ tay tôi, Haruka vừa nói với vẻ hơi ngượng ngùng.

「Làm thêm?」

「V-vâng.」

Cô ấy khẽ gật đầu. 「Làアルバイト(arubaito) ạ.」

「Mà, sao đột nhiên lại...」

Tôi bất giác buột miệng.

Haruka, tiểu thư (con gái cả) của nhà Nogizaka vô địch thiên hạ, và công việc làm thêm. Sự kết hợp này quả là lệch tông, tựa như một đồng một yên đặt trên lưng một con mèo Ba Tư vậy.

「V-việc đó là...」

「Hửm?」

「Ừ-ừm, là vì... À, thực ra em có một thứ muốn mua ạ...」

Cô ấy vừa nói vừa đảo mắt lung tung. Hừm, chắc lại có món đồ gì mới liên quan đến sở thích của cô ấy đây. Thôi thì có vẻ cô ấy không muốn tôi hỏi sâu, nên tôi quyết định không đào bới thêm.

Nhưng vẫn còn một điều khiến tôi thắc mắc.

「...Sao lại là quán cà phê hầu gái?」

「Ể?」

「Sao lại chọn một nơi đặc biệt như thế...」

Chính là nó.

Dòng chữ trên tờ rơi 『Tuyển hầu gái! Bạn có muốn khoác lên trái tim mình bộ đồng phục hầu gái không? ♪ 〝@home cafe〟』 (màu sắc rực rỡ).

Nếu chỉ muốn làm thêm, có rất nhiều nơi bình thường và phổ biến hơn mà. Chẳng cần phải chọn một nơi làm việc độc lạ như vậy, giống như chọn một con kẹp kìm hươu cao cổ giữa bầy bọ cánh cứng.

Nghe vậy, Haruka nói:

「──Đó là ước mơ của em ạ.」

「Ước mơ?」

「Vâng. Từ lần em cùng Yuuto-san đến Akihabara... Không, còn trước cả lúc đó nữa, từ khi lần đầu tiên em xem giới thiệu về “maid cafe” trên tạp chí 『Innocent Smile』, em đã luôn muốn trở thành một cô hầu gái...」

「...」

「Và em đã chắc chắn hơn sau lễ hội văn hóa lần trước, tại quán “cà phê cosplay”. Em nhận ra rằng nếu đi làm, em muốn làm ở một nơi như thế. Không khí ở đó rất vui, và, ừm, em cũng rất vui khi thấy nụ cười của khách hàng...」

Cô ấy mỉm cười nói.

「Vậy à...」

Một tiểu thư có hầu gái riêng lại muốn trở thành hầu gái, nghe có vẻ hơi ngược đời, nhưng nếu bản thân Haruka đã muốn vậy thì tôi cũng không có quyền gì để nói ra nói vào.

「Tớ hiểu rồi. Vậy thì cố lên nhé. Tớ sẽ cổ vũ cậu.」

「V-vâng ạ!」

Nghe lời tôi nói, Haruka gật đầu thật mạnh.

\*

──Đó là toàn bộ câu chuyện.

Và hôm nay chính là ngày đi làm đầu tiên của Haruka.

...Không biết Haruka thế nào rồi nhỉ.

Tôi không thể ngừng lo lắng về điều đó.

Dù đã có chút kinh nghiệm phục vụ và nấu nướng ở quán cà phê cosplay trong lễ hội văn hóa, nhưng về cơ bản Haruka vẫn là một cô nàng hậu đậu. Không phải là cô ấy không có tố chất thể thao, mà là tính cách của cô ấy quá dễ cuống, dẫn đến việc mắc lỗi. Rất có thể cô ấy đang mắc lỗi liên tục cũng nên.

「...」

Bà rà bà rà bà rà.

Hoặc cũng có thể, với tính cách ngơ ngác và chậm chạp của mình, Haruka đang bị một vị khách xấu tính nào đó trêu chọc, và đang lúng túng như một chú cún con bị giấu món đồ chơi yêu thích ở nơi không thể với tới.

Bà rà bà rà bà rà.

Chà, lo quá đi mất...

Bà rà bà rà bà rà bà rà!

Tâm trạng này giống như một ông cụ đang dõi theo đứa cháu ba tuổi lần đầu đi mua đồ một mình? Không, hình như có gì đó sai sai. Hừm...

Bà rà bà rà bà rà bà rà bà rà bà rà!!

「............」

...Mà khoan, cái gì vậy? Nãy giờ bên ngoài cứ bà rà bà rà ồn ào thế nhỉ. Người ta đang suy nghĩ nghiêm túc mà. Hay là giữa ban ngày ban mặt có thằng điên nào đang lên cơn xả súng máy?

Tôi hơi bực mình, định ra ban công xem nguồn gốc của tiếng ồn thì.

「Yaho~, onii-san~♪」

Soạt!

「Oái!?」

Cửa sổ đột nhiên mở toang ngay trước mặt tôi, như thể đã ra tay trước.

Xuất hiện từ phía sau ô cửa là cô bé hai bím quen thuộc.

「C-cái...」

「Hửm? Phản ứng đó không được hay lắm đâu nha~. Nhìn thấy mặt một cô gái mà lại làm cái mặt như đầu lân thế kia thì bất lịch sự lắm đó?」

Tôi đơ người trước sự xuất hiện đột ngột của cô bé, còn cô bé thì vừa chỉ vào mặt tôi vừa nói những lời đó.

Tiếp đó, từ phía sau,

「Đúng vậy đó~, vi phạm quy tắc của một quý ông rồi~」

「...Không được đâu ạ.」

Cô hầu gái tươi cười và cô hầu gái trưởng kiệm lời lần lượt ló đầu ra với phong thái như mọi khi.

「............」

Tôi ngây người nhìn lên trời, chẳng biết phải bắt bẻ từ đâu, thì thấy một chiếc trực thăng đang lơ lửng, phát ra tiếng bà rà bà rà, cùng với một chiếc thang dây thả xuống. Xem ra họ đến bằng thứ đó.

「Này onii-san, mấy cô Mika-chan xinh đẹp đã cất công đến đây rồi thì phải dọn dẹp mấy cuốn sách hơi “đen tối” dưới gầm giường rồi pha trà mời khách chứ. Tiện thể có thêm bánh quy của Pygmalion hay bánh ngọt của Gingadou thì sẽ được cộng điểm đó.」

「Tiếp đãi và quan tâm là những điều cơ bản của một chàng trai mà~」

「...Là phép lịch sự của các đấng mày râu ạ.」

Nói những lời tự tung tự tác như vậy, mấy cô bé hai bím lần lượt trèo qua cửa sổ vào phòng. Mika thì ngồi phịch xuống giường (giường của tôi), còn Nanami-san và Hazuki-san thì di chuyển đến hai bên cô bé (vị trí cố định của hầu gái).

「...」

Họ vẫn chẳng thèm để ý đến hoàn cảnh của người khác, nhưng chuyện này đã là cơm bữa rồi. Giống như một con gà công nghiệp đập cánh thì sẽ va mỏ vào con gà bên cạnh, là chuyện thường ngày ở huyện. Bây giờ mà còn thắc mắc thì cũng chẳng đi đến đâu.

「...Vậy, có chuyện gì?」

Tôi bỏ qua chuyện đó và vào thẳng vấn đề.

Kinh nghiệm từ vụ bị bắt cóc ở London hay màn milk play đã cho tôi biết rằng mỗi khi ba người này đột ngột xuất hiện thì y như rằng có chuyện chẳng lành, nhưng tôi vẫn phải hỏi cho có lệ.

Nghe vậy, Mika đặt ngón tay lên môi, khẽ nghiêng đầu.

「Ừm~, không hẳn là có chuyện gì. Bọn em định đi xem tình hình của chị hai một chút. Dĩ nhiên là onii-san cũng đi cùng, đúng không?」

「Của Haruka?」

Lẽ nào là...?

「Ừm, đúng vậy đó. Đến『@home cafe』 ở Akihabara ♪」

Khoan đã, Mika và mọi người cũng biết chuyện làm thêm à? Tôi cứ nghĩ cô ấy giữ bí mật mà...

Như đọc được suy nghĩ của tôi, Mika cười ha hả.

「Chị ấy tưởng là giấu được bọn em, nhưng rõ rành rành ra thế cơ mà~. Vì chị ấy để tờ rơi chình ình trên bàn phòng khách mà. Cùng với cả hồ sơ xin việc đã điền xong nữa chứ. Bọn em đã lén đặt lại vào phòng chị ấy rồi, nên chắc bố không biết đâu~」

「...」

Lại là kịch bản này.

Đúng là bất cẩn một cách đáng kinh ngạc. Haruka ơi là Haruka...

「Thế nên là, đi thôi~! Nào nào anh hai, mau chuẩn bị đi chứ.」

「Khoan, chờ chút đã.」

「?」

Tạm thời thì tôi đã hiểu được sự tình, nhưng trước đó vẫn có chuyện cần phải xác nhận.

「Này, chúng ta... có nên đi xem không?」

「Ể, tại sao? Anh không muốn thấy chị hai trong bộ đồ maid à?」

「Không, không phải ý đó...」

Chuyện muốn xem hay không muốn xem là ham muốn cá nhân của tôi, cứ tạm gác nó sang một bên (à không, đương nhiên là tôi muốn xem chết đi được rồi), nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác Haruka sẽ thấy xấu hổ khi bị người khác thấy mình đang làm việc. Đặt vào vị trí ngược lại, có lẽ tôi cũng sẽ bối rối. Hơn nữa, ngay ngày đầu tiên đi làm mà đã có người nhà đến trêu chọc, lỡ như Haruka bị quán có ấn tượng không tốt thì chẳng phải sẽ bất lợi sao?

Tôi nói với Mika như vậy, con bé liền đáp:

「A~ thì ra là chuyện đó. Không sao không sao đâu. Em đã nghĩ đối sách cả rồi♪」

「Đối sách?」

「Đúng vậy. Anh hai, mặc cái này vào đi.」

「Đây là...」

Vừa cười toe toét, Mika vừa đưa cho tôi... một bộ tóc giả màu trắng được uốn xoăn tít ra ngoài, cùng một bộ trang phục trông có vẻ lỗi thời với những chi tiết diềm xếp nếp rõ ràng là không cần thiết về mặt công năng.

「Cải trang bằng cái này là ổn thỏa ngay! Chị hai chắc chắn đang luống cuống lắm nên sẽ không nhận ra đâu.」

「── Khoan đã.」

Cái bộ tóc giả kiểu Mozart (kỷ niệm 250 năm ngày sinh) và bộ lễ phục đuôi tôm trông như đồ trang trí trong phòng âm nhạc này là sao đây?

Trước lời phàn nàn của tôi,

「A, tiếc quá. Cái đó không phải Mozart mà là theo phong cách của Bach. Cùng là trường phái cổ điển nhưng thời đại khác nhau khá xa đó, anh đừng nhầm lẫn chứ?」

「...」

Mấy cái khác biệt đó có đếch gì quan trọng đâu cơ chứ.

「Thôi, chuyện nhỏ bỏ qua đi. Cứ mặc vào trước đã. Hazuki-san, Naba-san♪」

「...Vâng ạ (háo hức).」

「Yuuto-sama, xin ngài đừng cử động~」

「Ơ, này!」

Nghe tiếng gọi của Mika, Hazuki-san và Naba-san (trên tay là bộ tóc giả và lễ phục đuôi tôm) với vẻ mặt có phần vui sướng tiến lại gần.

── Mười phút sau.

「Ưm~, trông không giống Bach lắm mà cứ như Schubert ấy nhỉ~」

Nhìn tôi bị ép mặc bộ tóc giả uốn xoăn và lễ phục diềm xếp nếp, Mika lẩm bẩm với vẻ mặt có gì đó sai sai.

「Hay là tại cặp kính nhỉ~? Nhưng mà anh hai không có kính thì lại không giống anh hai nữa. Hừm...」

「...」

Mika nghiêng mái tóc hai bím suy nghĩ một lúc, rồi nói:

「Mà, kệ đi. Không sao không sao đâu, chị hai thích cả Bach lẫn Schubert mà.」

「Nhân tiện, Schubert-san đã qua đời ở tuổi ba mươi mốt trong sự tiếc thương của mọi người đấy ạ~」

「...Ngài ấy đã về với Chúa (chắp tay).」

「...」

Vấn đề không phải ở chỗ đó. Mà câu nói của Naba-san và Hazuki-san có an ủi được chút nào đâu...

Tôi nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình mà chỉ biết thở dài.

Mái tóc xoăn trắng, bộ lễ phục đuôi tôm sặc sỡ quá mức, và cặp kính gọng đen (mặc định) lạc quẻ một cách kỳ lạ với tổng thể. Thật sự bắt tôi đi ra ngoài đường với bộ dạng này sao? Đây đâu còn là cải trang nữa, nó gần như là một trò cosplay rồi. Chỉ có khả năng giữ ấm là có vẻ cao một cách vô ích...

「Rồi, lo lắng cũng được giải quyết rồi, chúng ta đi thôi nào♪ Đi chơi, đi chơi~」

「── Chờ đã, Mika và mọi người không cải trang à?」

Tôi lại một lần nữa chặn Mika và những người khác đang định vui vẻ rời khỏi phòng.

Một mình tôi cải trang lồng lộn thế này, mà Mika và mọi người cứ giữ nguyên như vậy thì hoàn toàn vô nghĩa.

Nghe vậy, Mika nói:

「A, đúng nhỉ. Vậy thì em làm nhanh gọn...」

Nói rồi, con bé tháo hai bím tóc, nhanh chóng búi lên và đội một chiếc mũ, rồi đeo thêm một cặp kính Nobita màu xanh lá nhạt đáng yêu.

「Rồi, xong♪」

「...」

Này, sao tôi thì phải mặc bộ đồ kỳ quái, hay nói đúng hơn là lập dị, gần như hóa trang (mất mười phút để mặc) thế này, mà em thì lại đơn giản như vậy chứ? Đã thế Hazuki-san và những người khác vẫn mặc nguyên đồ maid...

「A, chúng tôi thì không sao đâu ạ~. Chúng tôi sẽ không vào quán mà chỉ đợi ở ngoài thôi~」

「...Maid mà vào maid café thì sẽ gây ra nhiều chuyện ‘maid-phiền’ lắm ạ.」

「...」

「...Có chuyện gì sao ạ?」

「Không có gì...」

...Hazuki-san, có lẽ chị ấy muốn nói là "chuyện phiền phức"...

Dù sao thì, sự tình là như vậy.

「Nào, xuất phát thôi~!」

「Chúng ta đi nào~」

「...Let's go, ạ.」

「...」

Mang theo một nỗi bất an không gì sánh bằng, tôi cùng Mika và những người khác rời khỏi nhà.

Maid café nơi Haruka làm việc──『@home cafe』, nằm ở một địa điểm cách ga Akihabara khoảng năm phút đi bộ.

Nó còn gần ga hơn cả『Animate chi nhánh Akihabara』hay『COSPA G-Store Akiba』mà tôi từng đến trước đây. Đó là một tòa nhà lớn, nằm ở đoạn rẽ vào từ con đường chính vốn trở thành phố đi bộ vào cuối tuần. Nghe nói quán nằm trên tầng bảy của tòa nhà đó.

Rời khỏi nhà, chúng tôi đi theo sự chỉ dẫn của hai cô hầu gái, tiến vào khu phố Akihabara và hiện đang đứng ngay dưới chân tòa nhà ấy.

「Hừm, maid café đó nằm trong tòa nhà này à~」

Mika vừa ngước nhìn tòa nhà to lớn, vừa đưa tay lên che trán.

「Vâng, đúng vậy ạ~」

「...Kết quả điều tra của chúng tôi không có gì sai sót.」

Naba-san và Hazuki-san đồng thanh đáp.

「Hình như tầng năm và tầng sáu cũng có quán tương tự thì phải. Cùng một hệ thống chăng?」

Đúng như lời Mika nói, có vẻ như tầng năm là một tiệm đồ ngọt maid (?) và tầng sáu là cửa hàng bán đồ lưu niệm maid (?). Bảng chỉ dẫn cạnh thang máy ghi như vậy.

「Vâng, có vẻ là vậy ạ~. Tất cả các cửa hàng ở các tầng trên của tòa nhà này dường như đều do cùng một tập đoàn điều hành. Dù sao thì đây cũng là công ty lớn nhất trong ngành maid café mà~. À, đây là chuyện ngoài lề, nhưng nghe nói có rất nhiều người muốn làm maid ở đây, nên tỷ lệ chọi là từ một trên năm mươi đến một trên tám mươi đấy ạ~」

「...Nhân tiện, tỷ lệ để vào đội hầu gái nhà Nogizaka (không phân cấp) cũng gần tương đương như vậy.」

Hazuki-san vừa đẩy gọng kính vừa bổ sung.

「...」

Tôi nên ngạc nhiên về chuyện nào đây.

「Vậy đi thôi, anh hai.」

「Ừ.」

Được Mika thúc giục, tôi bước vào trong tòa nhà.

「Xin hãy đi thong thả ạ~」

「...Chúc ngài may mắn.」

Từ phía sau, tiếng của cô hầu gái tươi cười và chị trưởng hầu gái ít nói (phức tạp thật) vang lên, tiễn chúng tôi đến maid café, nơi có vô số maid đang chờ đợi.

Nghe tiếng thang máy kêu “vùn vùn vùn” lên đến tầng bảy, một cửa tiệm trông có vẻ đúng là nó liền đập vào mắt chúng tôi.

Một tấm bảng thực đơn đơn giản có ghi『Mừng chủ nhân, tiểu thư đã về♪』, cùng một cánh cửa tự động dán đầy áp phích và hình minh họa sặc sỡ.

Rõ ràng, phía sau cánh cửa đó chính là điểm đến của chúng tôi,『@home cafe』.

「Nào anh hai, chuẩn bị tinh thần xong chưa?」

「...Ổn rồi.」

「Yosh, đột kích thôi~!」

Cùng với Mika đang vui vẻ hô lên, chúng tôi bước qua cánh cửa tự động.

Thứ hiện ra ở phía bên kia là──

「Mừng chủ nhân, tiểu thư đã về!」

「Quý khách có mấy người về nhà ạ?」

「Bây giờ chúng em có thể hướng dẫn quý khách vào chỗ ngay ạ~」

── Cứ như một thế giới khác.

Ngay khi bước vào quán, những giọng nói ngọt ngào dễ nghe lập tức vang lên. Tiếng nhạc sôi động đang phát. Tiếp đó, rất nhiều cô hầu gái trong những bộ trang phục maid đáng yêu đồng loạt chào đón chúng tôi.

「A, à, ừm...」

Thấy tôi bối rối trong bộ dạng Bach, các cô hầu gái cúi chào một cái rồi nói:

「Hai vị phải không ạ? Xin mời ngồi vào bàn này ạ♪」

「A, ờ...」

「Vâng ạ~」

Với một nụ cười, họ hướng dẫn chúng tôi đến một chiếc bàn gần đó.

「Khi nào quyết định xong món, xin hãy gọi chúng em bằng chiếc chuông kia ạ.」

「A, vâng.」

「Chúc quý khách có thời gian vui vẻ~」

Sau khi đặt thực đơn xuống và cúi chào lịch sự, họ quay trở lại quầy với giọng nói vui vẻ.

「Oa~, bên trong quán cũng dễ thương ghê~」

Mika vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh quán.

Nội thất của quán chủ yếu sử dụng tông màu hồng và kem, rộng khoảng bằng một lớp học. Có lẽ nhờ ánh đèn dịu nhẹ mà tổng thể tạo cảm giác rất ấm cúng. Ở phía trong có một khu vực trông giống như sân khấu, và trên tường có lắp một màn hình khổng lồ. Trên màn hình, rất nhiều cô hầu gái đang hát và nhảy.

「Hể...」

Đây là lần thứ hai tôi đến một nơi gọi là maid café, nhưng không khí ở đây khác hẳn với quán của cô hầu gái tai mèo.

Cảm giác có phần thân thiện và dễ chịu hơn... à mà, đây chỉ là cảm nhận của tôi thôi, khó mà diễn tả bằng lời được.

Nhìn quanh quán thêm một chút, tôi thấy trên các bức tường dán vô số áp phích và ảnh (nhiều tấm có ghi『Tuyên ngôn Maid hoàn hảo』). Trong số đó có một khu vực dành cho shikishi. Hừm, có rất nhiều chữ ký và tranh vẽ của người nổi tiếng. Quả nhiên là công ty lớn nhất trong ngành, có lẽ đây là một quán nổi tiếng được nhiều giới chú ý. Ồ, và trên cùng còn có một tấm ảnh được lồng trong khung vàng, ghi là『Kỷ niệm ngài về nhà, vị chủ nhân tối cao của các chủ nhân♪』...

「...Khoan đã.」

Không biết có phải mắt tôi có vấn đề không, mà sao tôi thấy người trong ảnh quen quen.

Trong bức ảnh (chất lượng cao, in được trăm năm), khuôn mặt của chàng trai đang bắt tay thật chặt với một người phụ nữ xinh đẹp mặc vest. Nếu cặp kính của tôi không bị đóng băng và nứt vỡ do cái lạnh gần đây, thì trông nó rất giống với khuôn mặt bảnh bao của thằng bạn thân mười năm (♂) nào đó của tôi.

「...」

...Thôi, cứ coi như chưa thấy gì đi.

Vì sự bình yên trong tâm hồn, tôi quyết định như vậy và đưa mắt trở lại bàn.

Nhân tiện, đây là chuyện tôi nghe được sau này, người phụ nữ chụp ảnh cùng thằng ngốc Nobunaga đó hình như là giám đốc (đại diện theo pháp luật) của maid café này. Mối quan hệ của hắn ta đúng là sâu không lường được...

「Mà chị hai ở đâu nhỉ~? Anh hai, anh tìm thấy chưa?」

Ngồi đối diện tôi ở chiếc bàn được hướng dẫn, Mika vừa uống nước ừng ực vừa hỏi.

「Ừm, chưa.」

Tôi đã tìm từ nãy đến giờ, nhưng trong quán toàn là hầu gái. Tìm thế nào cũng không ra được. Giống như mò kim đáy bể vậy, à không, là tìm một viên sapphire giữa một biển aquamarine.

Trong lúc tôi đang căng mắt như diều hâu rà soát giữa rừng hầu gái thì,

「A, kia rồi kia rồi! Anh hai, ở đằng kia kìa!」

「Hử?」

Mika vừa giật giật bộ tóc giả uốn xoăn của tôi vừa kêu lên.

Ở hướng ngón tay con bé chỉ.

Ở đó── là Haruka trong bộ trang phục maid.

Dù hơi xa chỗ chúng tôi ngồi nhưng không thể nào nhầm được.

Chiếc cài tóc trắng tinh như tuyết đầu mùa ở Canada. Bộ trang phục hầu gái màu tím nho nhạt. Chiếc váy bồng dài đến gối xòe ra.

Phải nói thế nào nhỉ, bộ dạng đó... cực kỳ đáng yêu, quyến rũ, và thừa sức kích thích tâm hồn chủ nhân (?) trong tôi.

「Oa~, quả nhiên chị hai hợp với đồ maid ghê~. Dễ thương quá♪」

「...」

Đáng yêu đến mức gần như lóa mắt, và dễ thương...

「Hồi lễ hội văn hóa có cái gì ấy nhỉ, cosplay? Cái đó cũng đẹp, nhưng cái này lại có một vẻ dễ thương khác hẳn. Là sao nhỉ, có lẽ do tông màu trầm hơn một chút chăng? Anh hai thấy sao?」

「...」

Thật sự thì tôi cũng chẳng biết mình đang muốn nói gì nữa, nhưng tóm lại là Haruka-trong-bộ-đồ-maid là thiên hạ đệ nhất, là một sự kết hợp hoàn hảo...

「Này, anh hai?」

「── Hả, à, ừ.」

Tiếng gọi của Mika làm tôi bừng tỉnh. Có vẻ như sức mạnh maid (?) tỏa ra từ Haruka trong bộ đồ maid đã khiến ý thức của tôi bay đến tận tầng bình lưu.

Phản ứng của tôi khiến Mika cười nham hiểm.

「Ha ha~, anh hai, anh đang ngắm đến ngẩn người ra đúng không?」

「Ể, đâu có.」

「Không cần giấu đâu. Mũi anh dài ra như con voi ma mút thời kỳ đỉnh cao ấy. A ha ha, anh hai đúng là dễ đoán thật~」

「Ực...」

Tôi muốn phản bác, nhưng thực tế là tôi đã bị hút hồn đến mức gần như mất đi ý thức, nên chỉ đành im lặng.

Trong lúc tôi đang bất lực chịu đựng ánh mắt trêu chọc của Mika,

「Á!」

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng của Haruka.

Tôi nhìn sang xem có chuyện gì, thì thấy Haruka đang đứng trước một chiếc bàn với vẻ mặt bối rối. Hình như trong lúc phục vụ, cô ấy đã làm đổ tách trà, và giờ đang lúng túng trước vũng nước tràn trên bàn.

「Haruka...!」

Tôi bất giác đứng dậy, định chạy đến. Nhưng,

「Không được đâu, anh hai.」

Thật bất ngờ, người kéo tay áo tôi lại chính là Mika.

「Mika?」

Cô bé hai bím (à không, bây giờ thì không phải) lắc đầu nguầy nguậy với vẻ mặt hơi nghiêm túc.

「Đây là lỗi của chị hai, nên phải để chị hai tự giải quyết mới đúng. Chúng ta giúp thì sẽ không tốt cho chị ấy. Em nghĩ công việc là như vậy đó. Em nói sai sao?」

「Chuyện đó...」

Đúng là như vậy. Nhưng bỏ mặc người đang gặp khó khăn ngay trước mắt thì...

「Vả lại, không sao đâu. Nhìn kìa, các cô maid khác đang giúp chị ấy rồi.」

「Ể?」

Nghe lời Mika, tôi nhìn lại thì thấy các cô hầu gái khác đang tập trung quanh Haruka đang hốt hoảng.

「Không sao chứ, Haruka-chan?」

「A, vâng, vâng, em xin lỗi ạ.」

「Mới làm mà mắc lỗi thì không có gì xấu cả. Ai mà chẳng vậy, ban đầu đâu ai làm được hoàn hảo đâu. Vấn đề là cách xử lý sau đó thôi.」

「Nè, bọn chị sẽ dọn dẹp cùng em, nên trước hết em phải xin lỗi chủ nhân đã.」

「A, cảm ơn chị, Yuri-san, Sara-san.── Em vô cùng xin lỗi, thưa chủ nhân.」

Haruka liên tục cúi đầu, và vị khách cười nói: 「À, không sao, không sao.」

Có vẻ như cô ấy đang khá hậu đậu, nhưng mọi người xung quanh đang giúp đỡ rất tốt.

「Thấy chưa, nên em mới nói anh hai đừng nhúng tay vào mà.」

「Hừm...」

Dù có cảm giác hơi thua cuộc, nhưng lời của Mika hoàn toàn đúng.

「Anh hai lo lắng thái quá thôi. Này, người ta vẫn thường nói đó thôi, yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi mà, à không, thương con thì hãy cho nó du hành vũ trụ bằng tàu con thoi chứ♪」

Mika nói vậy rồi cười toe toét.

「Nào, chúng ta gọi món thôi, anh hai.」

「Ừm, cũng được.」

Nói mới nhớ, từ lúc vào quán đến giờ bận rộn đủ thứ chuyện nên vẫn chưa gọi món.

Tôi cầm lấy tờ thực đơn trên bàn và xem nội dung. Hô, lại có rất nhiều món ăn với những cái tên cổ tích kỳ lạ.『Mì Ý kem nấm (vị tiều phu)』,『Bánh kem Yorkshire Terrier』,『Trứng chiên của cô hầu gái bạn yêu thích』. ...Này, cái món『Bánh kem Yorkshire Terrier』này, chẳng lẽ nguyên liệu là chó sục Yorkshire thật à?

Trong lúc tôi đang có những suy nghĩ cổ tích đen tối một cách kỳ lạ,

「Fufufu~, em nghĩ ra một ý hay rồi♪」

Mika vừa nhìn thực đơn vừa cười nhếch mép như một tiểu ác ma vừa nghĩ ra kế hoạch gì đó. ...Con bé định làm gì đây? Tạm thời thì tôi chỉ có dự cảm chẳng lành...

「Xin lỗi~!」

Con bé rung chiếc chuông đặt trên bàn để gọi hầu gái. Và rồi,

「Chị ơi~, chị... à không, chị hầu gái tóc dài đằng kia ơi~」

「Hả, cái gì?!」

Không thể tin được, cô hầu gái mà Mika gọi lại chính là Haruka.

「A, vâng ạ. Xin chờ một lát. Tôi sẽ đến ngay ạ.」

Haruka, đang trên đường dọn bát đĩa, quay lại trả lời.

(Này, này, Mika!)

(Hử? Sao thế, sao anh lại làm cái vẻ mặt như thần tượng bị phát hiện gian lận tuổi vậy?)

(Sao thế cái gì mà sao thế...)

Không, dù thế nào thì chuyện này cũng tệ lắm rồi. Dù Haruka có đang căng thẳng, cộng thêm tính cách vốn đã hơi ngơ ngác, và bộ dạng của tôi thì theo phong cách Baroque lập dị, nhưng tiếp xúc ở khoảng cách gần thế này thì bị phát hiện là điều tất nhiên... đáng lẽ là vậy.

Tuy nhiên.

「X-xin lỗi đã để quý khách đợi lâu, thưa chủ nhân, thưa tiểu thư.」

── Không bị phát hiện.

Sau khi dọn dẹp bát đĩa, Haruka lóc cóc chạy đến.

Nhìn thấy bộ dạng của chúng tôi, cô ấy hoàn toàn không có vẻ gì là dao động── à không, có vẻ cô ấy vẫn đang căng thẳng── nhưng vẫn tiếp khách như với những người khác.

Không đời nào một người như Haruka lại có thể làm một việc khéo léo như cố tình giả vờ không nhận ra chúng tôi, nên có lẽ cô ấy thực sự không nhận ra.

「...」

Ưm, có lẽ nào bộ dạng này (Bach giả) lại hợp với tôi một cách đáng kinh ngạc hơn tôi tưởng? Nghĩ lại thì trên đường đến đây, tôi cũng không thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh nhiều đến mức đáng ngạc nhiên, và khi vào quán cũng không ai đề cập gì. Mà, có lẽ chuyện đó là do khu phố này (Akihabara) có chút đặc biệt...

Dù sao đi nữa, có một điều chắc chắn là Haruka không nhận ra.

「Xin lỗi~, cho em món『Trứng chiên của cô hầu gái bạn yêu thích』này được không ạ?」

「A, ừm, món『Trứng chiên của cô hầu gái bạn yêu thích』ạ? Về gia vị thì quý khách muốn thế nào ạ?」

Trước đơn đặt hàng của Mika, Haruka quỳ gối xuống sàn, cố gắng hết sức để trả lời.

「Về gia vị thì cho em thật ngọt nhé~♪」

「Thật ngọt... vâng ạ. Vậy xin cho tôi biết tên của người đặt món được không ạ?」

「Ể?」

「Tên của chúng tôi?」

Cô ấy nhìn qua lại giữa hai chúng tôi và hỏi. Lại có cả hệ thống này nữa à.

「A, vâng, là tên ạ. Để tôi viết lên trứng chiên bằng sốt cà chua.」

「Ư, chuyện đó...」

Tôi cứng họng. Không thể nào lại đi nói tên thật ở đây được.

Thế rồi Mika,

「Vâng ạ~, vì anh này ăn nên ghi là Bach giùm em nhé~♪」

Con bé vừa cười toe toét vừa nói ra một câu như vậy.

「Bach-san...」

Vừa lẩm bẩm như vậy, Haruka vừa nhìn chằm chằm vào mặt tôi với ánh mắt ngơ ngác. Chết rồi, không lẽ cái tên thẳng tuột đến mức đó đã khiến cô ấy nghi ngờ rồi sao.

Một lúc sau, Haruka như nhận ra điều gì đó, lấy tay che miệng.

「L-lẽ nào bạn là──」

「!?」

Chết, bị phát hiện rồi sao?

Tôi bất giác ôm lấy cái đầu được bao bọc bởi mái tóc xoăn, thì,

「── Viện trưởng của học viện Nocturne ạ?」

「Hể?」

Từ miệng Haruka thốt ra một câu như vậy.

「Là "cosplay" thầy Bach trong anime『CLB Lacrosse học viện Nocturne』đúng không ạ! Oa, hợp với bạn lắm đó!」

Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi với đôi mắt lấp lánh.

「A, à, ừ, cũng tàm tạm.」

Tuy không hiểu rõ lắm nhưng có vẻ cô ấy đang tự hiểu lầm theo hướng có lợi cho tôi, nên cứ thuận theo vậy.

「Em biết ngay mà! Vậy thì tên này được đúng không ạ?〝Thầy Bachha〟」

「Ừm, à, ừ, chắc vậy.」

Tôi gật đầu khi nhìn vào chữ được viết trên giấy ăn.

馬覇 (Bachha – Mã Bá).

Không, chỉ nhìn mặt chữ thì trông cứ như một võ tướng Tam Quốc nào đó. Mặc dù thực tế tôi chỉ là một gã Baroque giả cầy đội tóc giả uốn xoăn và mặc lễ phục đuôi tôm.

「Em hiểu rồi ạ. Vậy xin quý khách vui lòng chờ một lát. Em sẽ đi làm ngay ạ♪」

Với giọng nói có phần vui tươi, Haruka đi vào phía trong quầy.

「Thấy chưa, không sao cả đúng không, anh hai.」

Sau khi xác nhận Haruka đã đi khuất, Mika (người cũng không bị phát hiện cho đến cuối) nháy mắt một cái với vẻ mặt đắc thắng.

「Chị hai rất ngơ ngác trong những chuyện như thế này. Mà, cái vụ thầy Bach gì đó thì em cũng không hiểu rõ lắm.」

「Hừm...」

Vậy ra là tôi vẫn còn đánh giá thấp sự ngơ ngác tự nhiên của Haruka. Mà, nghĩ lại thì chuyện đó cũng có vấn đề của nó.

Một lúc sau, món『Trứng chiên của cô hầu gái bạn yêu thích』cùng với những món khác được mang ra.

「Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu. Đây là món trứng chiên đặc biệt ạ.」

Một chiếc đĩa được đưa ra với những động tác cẩn trọng.

Và thứ nằm gọn gàng trên đó là...

「...」

「...」

Một thứ gì đó giống như mô hình ba chiều khuôn mặt của một sinh vật không xác định. Lớp da màu vàng với hai chiếc sừng nhọn hoắt. Dưới đôi mắt đỏ ngầu là cái miệng rách toác đang nhỏ máu tươi. ...À, hình như có một con yêu quái nào đó giống thế này. Tên nó là Lôi Thú hay gì đó thì phải.

「............Này, anh hai, cái này...」

「Đừng nói nữa. Anh biết rồi...」

Tôi trấn an Mika đang thì thầm.

Đúng vậy, tôi biết đây là một món ăn được làm từ vài quả trứng chiên, và nó là một nhân vật (sinh vật) nào đó. Và tất nhiên, nó không được làm ra với ý định tạo hình Lôi Thú (yêu quái). Chỉ là tôi hoàn toàn không biết nó là nhân vật (sinh vật) gì mà thôi.

Mặc kệ chúng tôi, Haruka nói:

「Đây là khuôn mặt của một chú thỏ được làm từ trứng chiên ạ. Là một chú thỏ tuyết đó♪」

...Thì ra là con thỏ.

Có vẻ như khả năng hội họa siêu việt (theo một nghĩa nào đó) của Haruka được áp dụng cho mọi thứ cô ấy vẽ, bất kể chất liệu là gì.

Thật kỳ lạ, ngay cả dòng chữ sốt cà chua『Thầy Bachha♡』viết bên cạnh trông cũng giống như một thông điệp cuối cùng (viết bằng máu) hoặc một lời đe dọa giết người.

「Xin mời thưởng thức ạ (cười tươi).」

「...」

Thôi thì, dù bề ngoài có thế nào đi nữa, bên trong vẫn là món trứng chiên do Haruka làm. Về hương vị thì có thể nói là được đảm bảo.

Tôi dùng đũa gắp phần sừng của Lôi Thú (tai thỏ) lên, và từ từ đưa vào miệng.

「Mùi vị thế nào ạ?」

「NGON...」

「T-thật không ạ?」

「Ừ. Một hương vị rất dịu dàng (khác hẳn với vẻ bề ngoài).」

「A, cảm ơn anh nhiều ạ!」

Gương mặt Haruka bừng sáng.

Đó là một nụ cười khiến lòng người thanh thản, hoàn toàn trái ngược với con Lôi Thú (chú thỏ) trông cực kỳ hung ác, như thể đã ăn thịt vài người, đang nhếch mép một cách đáng sợ trên tay tôi.

「Anh cứ ăn tự nhiên nhé♪ Em nghĩ chú thỏ cũng sẽ rất vui nếu được thầy Bach ăn đó.」

「Ừ.」

Cứ thế, chúng tôi vừa trò chuyện vừa xử lý xong con Lôi Thú (chú thỏ).

「Vậy, xin mời quý khách tiếp tục ạ♪」

Sau khi xác nhận điều đó, Haruka mỉm cười vui vẻ rồi quay trở lại quầy.

「Hừm.」

Nhìn cảnh tượng đó, Mika cười nham nhở.

「C-cái gì thế.」

「Không có gì~. Em chỉ nghĩ là, nụ cười của chị hai chính là gia vị tuyệt vời nhất đối với anh hai mà thôi.」

Con bé nói với một giọng đầy ẩn ý.

Cứ như vậy, thời gian ở quán cà phê hầu gái trôi qua một cách thong thả.

Tôi ăn món trứng cuộn hình yêu quái── khụ, khụ, nhầm, là hình con thỏ do Haruka làm, và cũng gọi thử vài món khác trong thực đơn. Món nào trông cũng rất độc đáo, có vẻ ngoài hiếm thấy ở những nơi khác, nhưng vị lại khá ngon.

Nhân tiện, sau lần đó thì Haruka không đến bàn của chúng tôi nữa.

Sau khi rời bàn chúng tôi, cô ấy liên tục được các bàn khác gọi và bận rộn chạy đi chạy lại. Dường như cô ấy vẫn còn làm hỏng vài việc, nhưng dần dần cũng quen việc hơn, và trông ra dáng hơn hẳn.

「Haruka, cậu ấy đang cố gắng thật nhỉ...」

Có thể thấy rõ cô ấy đang cố gắng hết sức để hoàn thành công việc của một hầu gái dù chưa quen. Nhìn dáng vẻ đó, tôi cảm nhận được sự nỗ lực hết mình, thật đáng quý.

「Ừm, cứ đà này thì chị ấy sẽ ổn thôi nhỉ.」

Mika vừa nói vừa nhồm nhoàm ăn món『Bánh Yorkshire Terrier』(một loại bánh có hình mặt chó Yorkshire Terrier, chứ không phải làm từ chó Yorkshire Terrier).

「Onii-san cũng được ngắm chị ấy trong bộ đồ hầu gái, lại còn được ăn món trứng cuộn tình yêu do chính tay chị ấy làm nữa nên chắc là mãn nguyện lắm nhỉ. Đến đây cũng đáng mà, phải không?」

「...」

Gì mà tình yêu chứ. Mà thôi, dù sao thì cũng vui, nên tôi đồng ý với phần "đến đây cũng đáng".

Vừa vẩn vơ nghĩ vậy, tôi vừa đưa muỗng『Parfait sô-cô-la hơi đắng một chút』lên miệng, thì,

「Thưa quý vị, đã để mọi người đợi lâu! Nào, bây giờ, buổi giao lưu tại『@h~ome Cafe』xin được phép bắt đầu ạ~♪」

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Cùng lúc đó, đèn trong quán hơi tối lại, và hai cô hầu gái bước lên sân khấu ở cuối quán. Hử, có vẻ như sắp có sự kiện gì đó... Khoan, một trong hai cô hầu gái chẳng phải là Haruka sao.

Trong lúc tôi còn đang ngạc nhiên thì cô hầu gái nói,

「Chương trình hôm nay của chúng ta là『Oẳn tù tì Moe Moe』. Mời tất cả mọi người cùng tham gia ạ.」

「? Oẳn tù tì Moe Moe?」

Cái tên gì mà nghe sặc mùi “ấy” thế này.

「Để tôi giải thích qua một lượt cho các cậu chủ và tiểu thư lần đầu đến đây ạ. Trước tiên, mời mọi người nắm tay trái thành nắm đấm, tay phải xòe ra, rồi dùng tay phải bao lấy tay trái ạ.」

「?」

Không hiểu lắm nhưng tôi vẫn làm theo lời cô ấy. Tay phải xòe ra úp lên nắm đấm tay trái... Gì đây, trông hơi giống kiểu chào của Thiếu Lâm Tự thì phải?

「Ừm~, cái gì thế nhỉ, giống trò múa rối bóng không?」

Ở phía đối diện, Mika cũng đang nghiêng đầu ngắm nghía bàn tay chắp lại của mình từ nhiều góc độ.

Lúc đó, cô hầu gái trên sân khấu nói,

「Vâng, mọi người xong cả chưa ạ~? Giờ thì hãy nhìn thẳng vào bàn tay đang chắp lại đi ạ~. Trông giống hệt ký hiệu @ trong “@h~ome” rồi đúng không nào~」

Ồ, ra là vậy.

Tôi bất giác gật gù thán phục.

「Đó là tư thế cơ bản ạ. Sau đó chúng tôi sẽ hô khẩu hiệu, xin mọi người hãy hô theo nhé~. Nhân tiện, người sẽ chơi cùng quý vị hôm nay chính là Haruka-chan ạ~. Vỗ tay nào~」

「M-Mong mọi người chỉ giáo.」

Theo lời giới thiệu của cô hầu gái kia, Haruka bước lên một bước. Có vẻ như cô ấy sẽ là người ra oẳn tù tì.

「Haruka-chan sẽ oẳn tù tì với mọi người, ai thua hoặc hòa thì xin mời ngồi xuống. Chỉ người thắng mới được đi tiếp. Và người trụ lại cuối cùng sẽ nhận được một phần quà vô cùng đặc biệt ạ~」

「Hể~, còn có cả quà nữa cơ à~」

Mika cất giọng.

「Có vẻ là vậy.」

Nhưng chắc đây chỉ là một trò tiêu khiển nho nhỏ thôi, nên có lẽ phần quà cũng chẳng có gì to tát. Chắc chỉ là phiếu miễn phí một ly hồng trà hay phiếu giảm giá một trăm yên gì đó thôi? Tôi đã nghĩ vậy.

「Phần quà chính là quyền được chụp ảnh cùng Haruka-chan của chúng ta ạ~. Tất nhiên là ảnh chụp riêng hai người. Mọi người hãy cố gắng chiến thắng nhé~」

「Ảnh chụp cùng Haruka (trong trang phục hầu gái)...」

Lòng tôi xao động. Cái này thì... có lẽ tôi hơi muốn.

「Vậy xin mời mọi người đứng dậy. Chúng ta sẽ bắt đầu vòng đầu tiên ạ~」

Theo sự dẫn dắt của cô hầu gái, khẩu hiệu được hô lên,

「Vâng, xin mời mọi người tạo dáng ký hiệu @. Sẵn sàng cả chưa ạ~? Vậy thì... Nào, tại @h~ome, oẳn tù tì moe moe... oẳn tù tì, ra cái gì ra cái này!」

『Oẳn tù tì, ra cái gì ra cái này!』

Giọng của những vị khách khác trong quán hòa cùng.

Theo đó, tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà ra bao.

Nhân tiện, nghe nói khi con người chơi oẳn tù tì mà không tính toán chiến thuật gì, xác suất ra bao là cao nhất.

Haruka ra búa.

「Vâng~, Haruka-chan ra búa ạ. Vậy xin lỗi những ai ra búa và kéo, mời mọi người ngồi xuống ạ.」

Theo lời cô hầu gái dẫn chương trình, vài vị khách xung quanh ngồi xuống với vẻ mặt tiếc nuối.

「A~, mình cũng thua rồi~」

Mika dường như cũng không thắng, cô bé ngồi phịch xuống ghế với vẻ hơi cay cú.

「Đến nước này thì phải trông cậy vào onii-san cố gắng thôi~. Em muốn xem ảnh chụp chung của chị Haruka trong bộ đồ hầu gái với onii-san trong bộ dạng Bach lắm đó~」

「Dù em nói vậy thì...」

Tôi cũng muốn chụp ảnh với Haruka (trong trang phục hầu gái), nhưng oẳn tù tì hoàn toàn là do may rủi. Có cố gắng cũng chẳng thay đổi được gì.

Nhưng Mika lại nói,

「Không sao đâu, onii-san chắc chắn sẽ thắng mà! Bởi vì bộ tóc giả đó chính là『Fortune Bach』huyền thoại, được lưu truyền qua nhiều thế hệ nhà Nogizaka, mang lại may mắn cho người đeo nó! Nếu thế mà còn không thắng được nữa thì chỉ có thể nghĩ rằng vận may của onii-san tệ đến mức chí mạng, tuyệt đối ngang ngửa với thần nghèo đói thôi, ừm.」

「...」

... Nói dối.

「Vậy chúng ta đến với vòng hai ạ~」

Giọng nói vui vẻ của cô hầu gái vang lên, và vòng tiếp theo bắt đầu.

「Nào, tại @h~ome, oẳn tù tì moe moe... oẳn tù tì, ra cái gì ra cái này!」

『Oẳn tù tì, ra cái gì ra cái này!』

Lại một lần nữa chẳng suy nghĩ sâu xa, lần này tôi ra kéo.

Haruka ra bao.

「Vâng~, xin mời những ai ra bao và búa ngồi xuống ạ.」

「Woa~, tuyệt quá, onii-san!」

Tiếng reo hò của Mika vang đến. Hừm... thật ra mình giỏi oẳn tù tì à? Hay chỉ đơn giản là những người xung quanh quá yếu? Giữa lúc mọi người lần lượt ngồi xuống, tôi vẩn vơ nghĩ vậy thì,

「Ừm, còn lại là... hai vị ạ.」

Một giọng nói vang lên.

「À~, vậy thì hai vị còn lại sẽ bước vào vòng chung kết. Hai vị sẽ đối đầu trực tiếp trước mặt Haruka-chan, nên xin mời lên sân khấu ạ~」

「Hả?」

Nghe lời cô hầu gái, tôi nhìn quanh thì thấy ngoài tôi ra, chỉ còn một người nữa đang đứng. Hơn nữa, có vẻ như trận cuối cùng sẽ diễn ra trên sân khấu.

「Onii-san, còn một trận nữa thôi. Cố lên~!」

「Ờ, ờm.」

Nhận lấy lời cổ vũ của Mika sau lưng, tôi bước lên sân khấu.

Đối thủ của tôi là một người đàn ông trông có vẻ là khách quen của quán.

「Vậy thì, trận đấu giữa hai cậu chủ đây xin được phép bắt đầu ạ~. Cả hai vị đã sẵn sàng chưa ạ?」

「A, vâng.」

「Ổn cả ạ.」

Tôi và người đàn ông gật đầu.

「Hiểu rồi ạ. Vậy thì bây giờ, trận chung kết xin được bắt đầu──」

「...」

............ Tĩnh lặng............

Tiếng của cô hầu gái khiến cả quán trong thoáng chốc im phăng phắc.

「Nào, tại @h~ome, oẳn tù tì moe moe... oẳn tù tì, ra cái gì ra cái này!」

『Oẳn tù tì, ra cái gì ra cái này!』

Theo trực giác, tôi đưa tay ra một cách vô thức.

Tôi ra búa.

Và đối thủ của tôi ra... kéo.

「Xin chúc mừng! Người chiến thắng là Bach-sensei đây ạ~♪」

『Ồ!!』

Cùng với lời tuyên bố của cô hầu gái, những tiếng hoan hô và tràng pháo tay như bão táp nổi lên xung quanh.

Thắng... rồi sao?

Tôi bất giác so sánh tay mình (nắm đấm) với tay đối thủ (càng cua).

「Woa~, tuyệt quá, onii-san♪」

Từ phía ghế ngồi, tôi nghe thấy giọng nói của Mika.

Đó là khoảnh khắc tôi giành được quyền chụp ảnh cùng Haruka (phiên bản hầu gái).

「Vậy thì, xin được tặng cho Bach-sensei người chiến thắng một tấm ảnh kỷ niệm cùng Haruka-chan. Haruka-chan, nhờ em nhé~」

「A, v-vâng ạ.」

Cầm tấm bảng có ghi『Quyền chụp ảnh kỷ niệm』trên tay, tôi đứng ở giữa sân khấu. Haruka lon ton bước đến bên cạnh tôi.

「M-Mong thầy chỉ giáo ạ.」

「Ừm, à.」

Cô ấy mỉm cười với tôi. Chắc hẳn cô ấy đã thở phào nhẹ nhõm vì đã hoàn thành tốt vai trò dẫn dắt trò oẳn tù tì, nên vẻ mặt cũng có phần mãn nguyện. Đó là một nụ cười khiến người ta bất giác muốn xoa đầu.

「Rồi, tôi chụp nhé~. Mọi người chuẩn bị xong chưa ạ~?」

Cô hầu gái giơ máy ảnh kỹ thuật số lên và gọi.

「V-vâng!」

「A, được rồi ạ.」

Tôi và Haruka đứng cạnh nhau, quay mặt về phía ống kính.

「Ừm, vậy thì... A, Haruka-chan, em lùi lại một chút được không~? Phần vai hơi bị khuất một chút rồi.」

「Ể, v-vậy ạ?」

「Ừ. Nên lùi lại một chút xíu thôi.」

「A, v-vâng.」

Nghe lời cô hầu gái, Haruka luống cuống lùi lại.

Chính lúc đó.

「Á──」

「!」

Trong lúc vội vàng lùi lại, chân Haruka bị vấp và bước hụt ra khỏi mép sân khấu.

Cơ thể Haruka chao đảo, mất thăng bằng nghiêm trọng.

「Chết──!」

Tôi vội vàng đưa tay ra, nhưng mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, trong gang tấc tôi đã không kịp.

「Kya!」

Hoàn toàn mất tư thế, Haruka la lên trong khi tay chân khua khoắng loạn xạ, rồi không hiểu sao lại lộn ngược ra sau bốn vòng rưỡi trên không (ngang bằng kỷ lục)... rồi đập gáy vào quầy bar.

Cú Triple Axel (cộng một) và bổ nhào.

Lực va chạm khiến ly trà táo (nóng) trên bàn bay lên, đổ vào váy của một cô hầu gái đứng gần đó.

「Á──」

Cô hầu gái đó theo phản xạ nhảy lùi lại, và nơi cô ấy tránh tới lại chính là nút điều chỉnh âm lượng của dàn loa dùng cho màn hình. Cú va chạm đã xoay nút vặn theo chiều kim đồng hồ.

Âm lượng bị ép lên mức tối đa ngay lập tức, chiếc loa hú lên một tiếng rồi phát ra một sóng âm kinh hoàng khắp quán, làm rung chuyển chồng bát đĩa được cất trong bếp phía sau quầy, khiến vài chiếc rơi xuống.

Nơi chúng rơi xuống, thật không may, lại là chỗ có hai cây xúc xích dùng để nấu ăn. Bị kẹp giữa đĩa và thớt, ma sát khiến hai cây xúc xích văng ra, xoay tít mù rồi cắm thẳng vào mũi của người đầu bếp nam đang đứng gần đó.

「Gự...」

Với hai cây xúc xích đường bệ mọc ra từ mũi, người đàn ông trợn trắng mắt vì sốc, lảo đảo đi lang thang xung quanh như một con Sahagin bị đưa lên cạn, rồi ngã quỵ xuống đất.

Và nơi anh ta ngã vào... oái oăm thay, lại chính là công tắc của chuông báo cháy.

*Tách.*

Công tắc đã bị nhấn.

Sau một khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi.

*Reng reng reng reng reng reng reng reng reng reng reng reng reng reng!!*

Tiếng chuông báo động inh ỏi vang lên.

「C-Cái gì thế!?」

「K-Không phải là cháy đấy chứ!?」

「Nguy rồi, phải chạy thôi!」

Cùng lúc đó, cả quán náo loạn như thể vừa chọc vào ổ cá mập ăn thịt người đang ngủ.

Tiếng la hét vang lên khắp nơi.

「...」

Chuyện này không còn là lúc để chụp ảnh nữa rồi.

Bắt đầu từ một sự hậu đậu nho nhỏ của Haruka, cuối cùng lại leo thang thành một cuộc gọi khẩn cấp.

Trời ạ, đây là hiệu ứng cánh bướm hay cỗ máy Rube Goldberg ở đâu ra vậy...

「A, c-chuyện đó, tôi...」

Haruka ngồi dậy từ đống đổ nát ở quầy bar, ngơ ngác nhìn quanh khung cảnh hỗn loạn trong quán.

Như thể xát thêm muối vào vết thương, chuông báo động vẫn tiếp tục inh ỏi.

**5**

「Chào mừng cậu chủ, tiểu thư đã về. Chúng tôi luôn mong chờ lần trở về tiếp theo của ngài ạ♪」

Giọng nói lanh lảnh của các cô hầu gái vang vọng khắp quán cà phê.

Mười lăm phút sau sự kiện sụp đổ cửa tiệm nho nhỏ do Haruka gây ra.

Bên trong quán đã hoàn toàn trở lại vẻ yên tĩnh vốn có và tiếp tục hoạt động.

Vụ náo loạn đã được giải quyết ngay sau đó.

Vốn dĩ chuông báo động vang lên là do một sự cố bất thường (sự hậu đậu của Haruka) chứ không phải có rắc rối gì, hơn nữa nhờ sự hỗ trợ và hành động nhanh chóng của các cô hầu gái khác, nên dù ồn ào nhưng không có thiệt hại thực tế nào đáng kể, và quán đã thoát khỏi tình trạng hỗn loạn.

「Hà~, đúng là chị ấy mà...」

Mika thở dài thườn thượt, tay đẩy gọng kính hóa trang.

「Em biết là chị ấy hậu đậu rồi, nhưng không ngờ lại gây ra chuyện như thế ở đây~. Vượt qua cả mức kinh khủng rồi, ở một khía cạnh nào đó thì đây là tài năng đấy chứ, đúng kiểu Nữ hoàng Hậu đậu luôn.」

「...」

Cái tên đó thì tôi không bàn, nhưng lần này thì tôi hoàn toàn đồng ý với Mika.

Thảm cảnh lần này có quy mô lớn nhất trong số những lần hậu đậu mà tôi từng chứng kiến (ngang hàng với vụ phá hoại một nửa thư viện).

Có lẽ sự căng thẳng và mệt mỏi do lần đầu đi làm thêm đã ảnh hưởng đến cô ấy, nhưng dù vậy thì chuyện này vẫn quá sức tưởng tượng. Cứ như thể cô ấy nhận được tất cả sự ưu ái của Thần Hậu Đậu vậy.

「Haruka...」

Tôi bất giác thốt lên.

Tôi lo không biết Haruka đang thế nào trong tình huống này. Dù không cố ý nhưng cô ấy đã gây ra một vụ náo động lớn như vậy. Chắc chắn cô ấy đang lo lắng đến mức còn sâu hơn cả cái hố mà người đàn ông biết được bí mật tai lừa của nhà vua đã đào.

Tôi nhìn quanh tìm kiếm Haruka thì,

「...」

Ở đó, tôi thoáng thấy bóng dáng Haruka lặng lẽ bước ra ngoài qua cửa tự động.

Cô ấy định đi đâu? Chắc vẫn chưa hết giờ làm thêm mà...

「──Xin lỗi một chút.」

「? Onii-san?」

Thấy lo, tôi đuổi theo cô ấy ra khỏi quán.

Mika đã nói tôi không nên xen vào chuyện công việc của Haruka, nhưng quả thật lần này tôi không thể làm ngơ.

Đâu rồi? Chắc chắn cô ấy đã đi hướng này mà...

Tôi đảo mắt khắp nơi.

Thang máy trước cửa quán. Cầu thang thoát hiểm ngay cạnh thang máy. Phía trên đó một chút.

「──A.」

Haruka──đang ở đó.

Cô ấy ngồi bệt xuống cạnh cầu thang, vùi đầu vào giữa hai đầu gối đang ôm chặt. Đôi vai nhỏ bé của cô ấy khẽ run lên.

(Haruka...)

「A──」

Khi tôi đến gần, Haruka giật mình ngẩng đầu lên.

「Bach... sensei............」

Ánh mắt như một con thú nhỏ hoảng sợ.

Trong khoảnh khắc, tôi không biết phải ứng phó thế nào.

「À, ờ...」

「...」

「Ừm, là Haruka-san, phải không?」

「............ Vâng............」

Một giọng nói yếu ớt như sắp tan biến đáp lại. Hừ, đôi mắt cô ấy trông vô hồn quá...

「Phải nói sao nhỉ, lúc nãy vất vả cho cậu rồi. Có nhiều chuyện không may mắn quá nhỉ...」

「...」

「À, tôi không phải là không hiểu cảm giác của cậu, nhưng tôi nghĩ cậu không nên suy sụp quá. Dù sao cậu cũng không cố ý, và kết quả là cũng không gây ra náo động gì lớn...」

「...」

Im lặng.

Haruka không trả lời.

「...」

「...」

Chúng tôi đã im lặng như vậy bao lâu nhỉ.

Cuối cùng.

「...Lúc nào cũng vậy............」

Haruka thì thầm.

「Hả?」

「...Lúc nào tôi cũng như vậy... lúc nào cũng mắc lỗi lớn vào những thời điểm quan trọng... hậu đậu, vô dụng, chỉ toàn gây phiền phức cho người khác, chẳng có điểm nào tốt cả... hức...」

Giọng Haruka pha lẫn tiếng nức nở. Hừm, có vẻ như cô ấy thực sự suy sụp rồi.

Tuy nhiên, dù ở khía cạnh nào đi nữa, tôi cũng không thể hoàn toàn đồng tình với những lời tiêu cực đó.

Tôi bước thêm một bước lại gần Haruka, nhìn thẳng vào mặt cô ấy.

「Không có chuyện đó đâu. Lúc nãy các chị hầu gái tiền bối cũng nói rồi mà? Người mới mắc lỗi là chuyện không thể tránh khỏi. Quan trọng hơn là cách đối phó với lỗi lầm đó và rút kinh nghiệm cho tương lai.」

「...」

「Hơn nữa, theo như tôi thấy thì cậu đã làm rất tốt. Món trứng cuộn rất ngon, và cậu cũng đã hoàn thành tốt vai trò trong trò oẳn tù tì. Ngoại trừ chuyện chụp ảnh kỷ niệm, tôi nghĩ không có vấn đề gì cả.」

「...」

「Vậy nên không cần phải tự trách mình chỉ vì một lỗi lầm như thế đâu.──À không, tự trách cũng được, nhưng vì thế mà phủ nhận tất cả những gì mình đã làm thì có vẻ không đúng lắm thì phải?」

Chết tiệt, không thể diễn đạt trôi chảy được. Nhưng sự thật là Haruka đã cố gắng hết sức theo cách của mình, và có rất nhiều điểm tốt. Vì vậy, điều duy nhất tôi có thể làm là ít nhất hãy nói cho Haruka biết điều đó.

「Phải nói sao nhỉ, ít nhất thì tôi, ừm, tôi thấy rất vui vì đã có thể trải qua thời gian cùng Haruka-san.」

「Hả...」

Nghe lời tôi nói, Haruka có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong một lúc,

「A...」

Rồi cô ấy từ từ ngẩng mặt lên. 「...A, t-tôi............ Cảm ơn anh... Nghe anh nói vậy dù chỉ một chút thôi............」

Cô ấy đưa hai tay lên che miệng, những giọt nước mắt bắt đầu lã chã rơi.

「Hức... hức... huhu............」

Chà, lúc này nên làm gì đây. Lẽ ra một người đàn ông nên im lặng đưa ra chiếc khăn tay để lau nước mắt cho cô ấy. Nhưng không may, trong túi tôi chỉ có một gói khăn giấy rẻ tiền... Lần nào cũng thế này, tôi thấy mình thật thảm hại, nhưng đành chịu thôi. Tôi gấp gọn tờ khăn giấy và đưa ra.

「N-Nên lau nước mắt đi. Cứ để vậy mắt sẽ đỏ lên đấy...」

「A, x-xin lỗi anh, đã để anh phải bận tâm...」

「Không, không cần để ý đâu.」

Dù sao cũng chỉ là khăn giấy bỏ túi thôi mà.

「Hức............ A, khoan đã?」

「Hử?」

「À, ừm, anh là...」

Lúc đó, Haruka lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

「...Yuuto-san?」

「!?」

Cô ấy đột nhiên thốt ra một câu như vậy. Chết rồi, lần này bại lộ thật rồi sao!?

Nhưng Haruka ngay lập tức lắc đầu như thể nghĩ lại,

「A, k-không thể nào được nhỉ. X-xin lỗi anh. Tôi nhầm rồi. Sao vậy nhỉ, tự nhiên tôi lại cảm thấy anh ấy giống một người tôi quen...」

「...」

Có vẻ như không phải.

Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại có thể nghĩ tên Bach giả này là tôi dù chỉ trong thoáng chốc, chuyện này có chút đáng lo, nhưng dù sao đi nữa, đào sâu vào chủ đề này cũng chẳng có ích gì. Tôi quyết định đổi chủ đề.

「Này, tại sao Haruka-san lại cố gắng đến vậy?」

「Hả?」

「Vất vả đến thế, lại còn cố gắng làm thêm hết mình...」

Chẳng lẽ có món đồ nào đó mà cô ấy muốn đến vậy sao. Lại là mô hình phiên bản giới hạn của『Dojikko Aki-chan』à? Hay là đĩa CD nhạc phim phiên bản đầu của『Học viện Nocturne』gì đó?

Nhưng câu trả lời từ Haruka lại là một điều hoàn toàn bất ngờ.

「...Em muốn mua một món quà.」

「Quà?」

「...Vâng. Anh biết đấy, sắp đến Giáng sinh rồi phải không ạ? Em thực sự muốn tự mình tặng quà cho một người. Người đó đã luôn giúp đỡ em rất nhiều, nên để thể hiện lòng biết ơn, em muốn dùng chính sức mình mua quà chứ không phải dùng tiền tiêu vặt...」

「Vậy thì...」

Chẳng lẽ người đó là...

「Là người lúc nãy em nói có chút giống Bach-sensei. Anh ấy rất tốt bụng, ngầu và... là một người tuyệt vời ạ.」

Cô ấy cười ngượng ngùng.

Phần cuối câu nói có chút ngập ngừng, nhưng tôi có thể cảm nhận được ý chí rõ ràng của Haruka trong đó.

「...」

Vậy có nghĩa là, lý do Haruka đột nhiên muốn đi làm thêm là...

Tôi không biết phải nói gì, đang lúng túng thì cô ấy nói,

「...Cảm ơn anh. Nhờ có Bach-sensei mà em cảm thấy khá hơn một chút rồi.──Em sẽ quay lại làm việc đây ạ.」

「A, à.」

「Thực sự cảm ơn anh rất nhiều.」

Haruka cúi đầu chào rồi quay trở lại quán, nhưng tôi thì chẳng còn tâm trí đâu nữa.

Mục đích thực sự của việc Haruka đi làm thêm.

Là để tự mình mua một món quà cho Giáng sinh.

──Haruka, cậu ấy đã nghĩ đến chuyện đó sao...

Trong khi tôi chỉ mới băn khoăn xem Haruka sẽ trải qua Giáng sinh như thế nào, hoàn toàn không nghĩ sâu xa đến mức đó.

...Làm sao đây nhỉ.

Cứ để một mình mình thảnh thơi như thế này có ổn không... tôi cảm thấy một cảm giác gì đó giống như sốt ruột.

「──Thôi, mình về đi. Tự nhiên quán đông hẳn lên, mà mình cũng đã ngắm được dáng vẻ hầu gái của chị ấy rồi, coi như đã đạt được mục đích nhỉ.」

「...Ừm, à, đúng vậy.」

Sau khi tiễn Haruka và quay lại bàn, Mika nói vậy. Tôi uống nốt phần hồng trà còn lại rồi đi thanh toán.

「Chào mừng cậu chủ, tiểu thư đã về♪」

「Cảm ơn quý khách ạ♪」

「Chúng tôi luôn mong chờ lần trở về tiếp theo của ngài♪」

Lắng nghe những giọng nói lanh lảnh của các cô hầu gái sau lưng, lòng tôi vẫn cứ rối bời.

「...」

Cứ thế này có ổn không.

Haruka đang cố gắng đến thế, còn mình lại chẳng làm gì cả, liệu có ổn không.

Không, không thể ổn được.

Không ổn chút nào... nhưng dù vậy, mình có thể làm được gì đây──

「...」

Vừa suy nghĩ như vậy, vừa bước ra khỏi thang máy, thứ tôi nhìn thấy là.

「...」

「...」

「Vâng~, đây là thông tin của quán ạ~. Mời quý khách nhất định ghé thăm nhé~♪」

「...Mời anh (vẻ mặt vô cảm).」

Là hình ảnh một cô hầu gái tươi cười và một cô hầu gái trưởng ít nói đang phát tờ rơi trên phố.

「Hai người đang làm gì vậy...?」

Khi tôi hỏi, hai cô hầu gái xoay tà váy,

「A, Mika-sama, Yuuto-sama~. À~, chúng tôi đang âm thầm chờ hai vị ra ở đây ạ~」

「...Tôi cũng không rõ lắm, nhưng có vẻ chúng tôi bị nhầm thành nhân viên làm thêm của quán này.」

「Vì được đưa tờ rơi, nên chúng tôi tiện thể phát luôn ạ~」

「... (Lặng lẽ gật đầu).」

「...」

Xem ra, họ đã bị nhầm với nhân viên làm thêm phát tờ rơi. Mà thôi, với bộ dạng này (trang phục hầu gái) mà đứng ở nơi này (trước quán cà phê hầu gái) thì bị nhầm cũng phải... khoan đã, hai người này đã đứng đây suốt sao? Chẳng lẽ tình trạng quán đột ngột đông nghẹt trước khi chúng tôi rời đi là do chuyện này...

「Nhưng mà thế này cũng thú vị ạ~♪ Fufu, làm tôi nhớ lại thời còn là thực tập sinh trong đội hầu gái. Còn được nhờ chụp ảnh nữa chứ~」

「...Nhớ lại rồi (mắt lấp lánh).」

「...」

Thôi thì, nếu họ thấy vui là được rồi.

Tóm lại là như vậy.

Ngày làm thêm đầu tiên của Haruka (tại quán cà phê hầu gái) và chuyến đi tham quan của chúng tôi đã kết thúc bằng việc các cô hầu gái thật đi phát tờ rơi cho quán cà phê hầu gái, công việc vốn dĩ thuộc về những nhân viên làm thêm.