Cái thứ gọi là cuộc đời này vốn dĩ là không thể lường trước được.
Ví như có những ngày trời trong xanh quang đãng với xác suất mưa là không phần trăm, nhưng mưa đá hạt lớn lại đột nhiên trút xuống; hay một gã trưởng phòng kinh doanh đang trên đỉnh cao sự nghiệp với mười năm kinh nghiệm, kẻ vẫn luôn nghĩ mình là át chủ bài của cả ban, lại đột ngột bị điều đến một phòng ban ngồi chơi xơi nước. Thậm chí chuyện một chú gà con mới hôm trước còn kêu “chíp chíp” đáng yêu, mà ngay ngày hôm sau đã biến thành một con gà trống xác xơ kêu “cục tác” cũng có thể xảy ra.
Ngay cả những chuyện liên quan đến bản thân mình mà còn khó đoán định, khó mà biết trước được điều gì sẽ xảy ra.
Huống hồ chi là những việc liên quan đến một ai đó khác ngoài mình.
Một xã hội hiện đại khó lường.
「...」
Mà thôi, dĩ nhiên là có lý do cả khi tôi lại đi nói những lời ra vẻ tri thức như một tay học giả nào đó.
Đó là một vài sự kiện đã xảy ra với tôi và những người xung quanh, trong khoảng thời gian từ đầu tháng mười hai cho đến Giáng sinh.
Chuyện xảy đến với Haruka.
Chuyện xảy đến với chính tôi.
Và những chuyện xảy đến với mọi người xung quanh do ảnh hưởng từ những việc đó.
Tất cả những chuyện ấy đều là những sự kiện bất ngờ và khó đoán đối với tôi.
Mà nói đúng hơn thì kể từ khi gặp Haruka, theo một nghĩa nào đó, tôi có cảm giác như mọi thứ đều là một chuỗi những biến cố không thể lường trước, nhưng dẫu vậy, những sự việc gần đây vẫn đặc biệt hơn cả.
Có lẽ là do yếu tố thời điểm – Giáng sinh – đã gây ảnh hưởng.
Hoặc cũng có lẽ là do yếu tố địa lý – một nơi mà bình thường tôi chẳng bao giờ đặt chân đến – đã tác động.
Cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ, nhưng tóm lại là chuỗi sự kiện lần này đã để lại trong tôi rất nhiều ấn tượng.
「...」
...Thôi thì, tôi đã nói rất nhiều điều khó hiểu rồi.
Nói tóm lại, chỉ là vào tháng mười hai, khi mà cuối năm đã cận kề, thì như mọi khi, đủ thứ chuyện phiền phức lại xảy đến với tôi mà thôi.