Ngày nghỉ bù sau lễ hội văn hóa.
Không hiểu sao, tôi lại đang ở dinh thự Nogizaka, trong 「Phòng Khổng Tước Thất Sắc」 (phòng khách).
「Thiệt tình, anh hai cứ làm người ta lo sốt vó. Có lúc em còn tưởng không biết mọi chuyện sẽ ra sao nữa đó~」
「Đúng vậy đó ạ~. Nhìn mà không tài nào ngồi yên được~, lúc Haruka-sama bật khóc, em đã suýt chút nữa lao ra từ sau lùm cây rồi đó ạ~」
「…Em đã lo lắng lắm đấy.」
「…」
Vừa được mời vào, tôi đã bị bắt ngồi quỳ ngay giữa phòng và nghe một tràng thuyết giáo như vậy.
Xung quanh tôi là ba người: Mika, Hazuki-san và Nanami-san.
Hình như đây là một buổi họp tổng kết cho cái gọi là 「Đại hội Lần thứ nhất Tìm cách giải quyết hiểu lầm giữa chị hai và anh hai」 được tổ chức hôm trước. Tôi đang ở nhà thảnh thơi nạp lại năng lượng đã tiêu hao trong lễ hội văn hóa ngày hôm qua (theo đủ mọi nghĩa), thì mấy cô hầu gái đột nhiên xuất hiện, bảo rằng Haruka gọi tôi. Tôi vội vã chạy đến thì lại gặp phải cảnh này đây.
「Không được đâu~, con trai là phải luôn nhạy bén để thấu hiểu cảm xúc của con gái chứ. Phải gọi là sao nhỉ, tinh ý? Hay là bản lĩnh đàn ông?」
「Vâng, hoàn toàn đúng như vậy ạ~. Đáng lẽ ra anh phải ra tay giải quyết trước khi cô chủ bật khóc mới phải~」
「…Đồ ngốc?」
「………」
Cả ba người cứ thế mặc sức tuôn ra những gì mình muốn nói.
Thật tình, tôi chỉ muốn té ngay khỏi cái cuộc họp bà tám giả hiệu này, nhưng theo lời Mika thì:
『Thôi nào, thôi nào, cứ ngồi xuống đi đã (ngồi quỳ). Chuyện chị hai muốn gặp anh là thật đó? Lát nữa anh bất ngờ vào phòng chị ấy thì chị sẽ vui lắm cho mà xem. Kiểu như một sự kiện bất ngờ ấy? Nhưng trước đó thì phải nghe bọn em nói chuyện đã nhé♪』
Vì thế, tôi đành phải bất đắc dĩ ngồi lì ở đây.
「Nghe cho kỹ đây, kỹ năng cơ bản của một người con trai, một là dịu dàng, hai là tinh ý, ba tư bỏ qua, năm là bản lĩnh. Anh hai vẫn còn thiếu hết mọi thứ trừ cái đầu tiên đấy, phải tự ý thức rõ điều đó đi chứ.」
「Chỉ có dịu dàng thôi thì không sống nổi đâu ạ~」
「…Đồ vô dụng?」
Nhưng mà cái màn lên lớp mini này đã kéo dài dằng dặc ba mươi phút rồi đấy. Nội dung thì cứ lặp đi lặp lại không có hồi kết. Tôi muốn họ kết thúc nhanh nhanh để còn đến chỗ Haruka cơ mà…
「Nhưng mà~, nếu Hazuki-san biết chuyện thì phải nói sớm hơn chứ~」
Mika khẽ phồng má, tỏ vẻ hơi bất mãn.
「Tụi em cứ đinh ninh là anh hai đã thành công trong sự kiện sữa bò và đang mặn nồng với chị hai rồi cơ. Ai dè sự thật lại là một tình cảnh éo le như vũng lầy thế này, nghe xong em sốc luôn đó.」
「Đúng vậy~, giữ cho riêng mình là không được đâu ạ~. Thông tin là phải chia sẻ cho mọi người cùng biết chứ~」
Nanami-san cũng làu bàu phàn nàn.
Nghe vậy, Hazuki-san đáp:
「…Tôi vô cùng xin lỗi. Nhưng tôi đã phán đoán rằng chuyện lần này tốt hơn hết nên để Yuuto-sama tự mình giải quyết bằng chính sức lực của mình, không nên nhờ đến sự trợ giúp của người khác. Vì vậy tôi nghĩ rằng tốt nhất không nên để hai người biết cho đến phút cuối cùng…」
「Ừm~, thì em cũng hiểu điều đó~. Nhưng kết cục thì Hazuki-san vẫn ra tay giúp mà, phải không?」
「Em còn nghe nói chị đã kể cả chuyện của Eric-chan để động viên anh ấy nữa mà~」
「…Chuyện đó…」
Hazuki-san cúi mặt, trông có vẻ hơi ngượng ngùng. 「…Vì tôi… đã rất lo lắng.」
「Ừm~, nhưng chắc cũng đành chịu thôi nhỉ~. Dù gì thì anh hai cũng là người mà Hazuki-san yêu quý mà♪」
「Chuyện về Eric-chan ấy à~, là chuyện mà chị ấy chỉ kể cho những người chị ấy cực kỳ mở lòng thôi đấy nhé~?」
Mika và Nanami-san nhìn tôi với nụ cười đầy ẩn ý, còn Hazuki-san thì 「………」 im bặt.
Hừm, tuy không hiểu rõ lắm nhưng câu chuyện về Eric gì đó quan trọng đến mức là của gia bảo của Hazuki-san sao? Mà thôi, chuyện đó cũng khá phức tạp, và về cơ bản thì nó cũng là một câu chuyện hay. Giá như không phải là gấu.
「Mà, dù sao thì qua chuyện lần này cũng đã rõ một điều, đó là anh hai vẫn còn rất cần sự chỉ đạo của bọn em.」
Mika cười toe toét.
「Đúng vậy ạ~. Xin thất lễ nhưng Yuuto-sama vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm ạ~」
「…Tôi đồng ý.」
Nghe vậy, Nanami-san và Hazuki-san cũng quay sang nhìn tôi.
Ặc, linh cảm chẳng lành chút nào.
Ngay khi tôi liếc mắt về phía cửa, định chuồn đi trước khi lại vướng vào chuyện phiền phức nào đó, thì…
「Vậy nên, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu buổi hướng dẫn thực hành lần thứ hai. Chủ đề là 『Phương pháp xử lý đúng đắn dành cho anh hai khi bị chị hai bắt gặp đang tòm tem với một người bạn cùng lớp vào đêm trước lễ hội văn hóa』, đã được quyết định~♪」
「Hú hú~♪」
「…*Bộp bộp bộp bộp*.」
「…」
Muộn mất rồi.
Tôi cảm thấy mình giống như một vị tướng quân thời Chiến quốc vì chọn sai thời điểm rút lui mà bị dồn vào thế gọng kìm. Bên cạnh tôi, Mika lôi ra một cái loa và một chiếc ghế xếp từ đâu đó.
「Thế thì, chuẩn bị chuẩn bị nào♪ Anh hai dĩ nhiên vẫn đóng vai anh hai, vai chị hai là Hazuki-san. Còn vai cái chị tên Amamiya-san kia sẽ là Nanami-san nhé.」
Cô bé nói với vẻ vô cùng thích thú.
「Rồi, bối cảnh sẽ là… ừm, hình như theo lời Hazuki-san thì lúc anh hai định vồ lấy chị kia thì chị hai bước vào phải không… Vậy thì Nanami-san đứng ở đó đi. Còn Hazuki-san phiền chị ra ngoài phòng đợi đến lượt mình nhé.」
「Xin cứ giao cho tôi~」
「…Đã rõ.」
Hai cô hầu gái vui vẻ đáp lời. Tiện thể thì chỉ trong một khoảnh khắc (khoảng ba giây), cả hai đã thay từ bộ đồ hầu gái sang đồng phục học sinh. Mấy người là ninja đấy à…
「Nào, anh hai, chuẩn bị xong chưa? Chỉ cần anh hai sẵn sàng là chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào đấy.」
Mika quay sang tôi, nở một nụ cười rạng rỡ hết cỡ, sau lưng là cô hầu gái trưởng (trong bộ đồng phục) đang lúi húi đi ra khỏi phòng.
Haizz… xem ra họ định làm thật rồi. Cá nhân tôi thì thật tình chẳng có chút hứng thú nào, thậm chí còn thấy tụt cả mood, nhưng với cái khí thế hừng hực như ve sầu giữa hạ của mấy cô nhóc hai bím này, có lẽ tôi sẽ không được ra khỏi phòng cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành. Nếu đã vậy thì,
「…Hiểu rồi. Muốn làm gì thì làm đi.」
Kết thúc cho nhanh là thượng sách. Càng kéo dài thì tình hình càng trở nên tệ hơn như quả cầu tuyết lăn mà thôi.
Nghe vậy, Mika nói:
「A, vậy hả? Nanami-san chuẩn bị xong chưa?」
「Vâng, xong hết rồi ạ~」
Cô hầu gái tươi cười gật đầu.
「Ừm. Vậy thì bắt đầu nhé── êi♪」
「Oái!」
Cùng với tiếng hô dễ thương, lưng tôi bị đẩy một cái mạnh.
Dù là một cú đánh nhỏ và nhẹ nhưng lại là một đòn bất ngờ từ phía sau. Cơ thể tôi chao đảo về phía trước, đâm sầm vào Nanami-san (trong bộ đồng phục) đang đứng trên đường đi, rồi cả hai loạng choạng ngã xuống sàn.
「M… Mika!」
Tự dưng làm cái quái gì thế! Tôi bất giác hét lên.
「Ơ hay, chẳng phải mọi chuyện bắt đầu từ lúc anh hai đè lên chị Amamiya như một con thú phát tình sao? Thế thì phải bắt đầu từ trạng thái đó chứ sao nữa~」
Mika tỉnh bơ đáp.
「…」
Khoan đã, cái tiền đề đó có cần thiết không vậy? Mà còn con thú phát tình nữa chứ, này…
「Nào nào anh hai, phải áp sát vào hơn nữa mới được. Quan trọng là phải chân thực, chân thực đó.」
Mika tiếp tục nói năng tùy tiện. Đã thế, người trong cuộc còn lại là Nanami-san, dù đang bị tôi đè lên, vẫn chỉ cười toe toét và nói mấy câu qua loa như 「Yuuto-sama mạnh bạo cũng tuyệt vời lắm ạ~♪」.
「…」
Mọi chuyện rối tung cả lên.
Rối như thể tôi lỡ tay đổ nhầm cả chai nước mắm vào bát cơm trộn natto buổi sáng thay vì xì dầu vậy.
…Tôi muốn về.
Những chỉ thị khó hiểu như 「Anh hai, dẫn dắt em dịu dàng hơn đi!」「Em nghĩ vị trí hông nên cao hơn một chút ạ~」 cứ bay tới tấp từ trên xuống dưới. Ngay lúc tôi bắt đầu không hiểu nổi tại sao mình lại ở đây, thì.
*Cạch*.
Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra ở phía sau.
Cùng lúc đó là cảm giác có ai đó đang bước vào phòng.
A, đây chắc là Hazuki-san đóng vai Haruka rồi.
Nếu kịch bản diễn ra đúng như vụ đè người đầy gợi tình ngày hôm kia thì phải là như vậy. Thế thì, chỉ cần xử lý khéo léo với Hazuki-san, người có lẽ sẽ đánh rơi sữa bò và bánh mì, là buổi hướng dẫn thực hành ngu ngốc lần thứ hai này sẽ kết thúc──
Tôi ngẩng đầu lên với một sự nhẹ nhõm tột cùng, và.
Không hiểu sao ở đó lại là…
「…Ơ, ờm…」
Bóng dáng của Haruka đang đứng ngây ra với vẻ mặt ngơ ngác.
「…」
À ừm.
Tại sao Haruka lại ở đây?
Không, đây là dinh thự Nogizaka nên việc Haruka ở đây là đương nhiên, nhưng ý tôi không phải thế. Ý tôi là tại sao Haruka, người đáng lẽ không biết có khách (là tôi) lại xuất hiện ở phòng khách, 「Phòng Khổng Tước Thất Sắc」 này.
「Ừm, ừm~, sao chị hai lại ở đây nhỉ~? Em nhớ là em không có nói anh hai sẽ đến mà…」
Có vẻ như sự xuất hiện của Haruka cũng nằm ngoài dự đoán của Mika. Cô bé nở một nụ cười bối rối rồi hỏi.
「Ơ, chị ư? Chị… chị nghe Sara-san nói là Yuuto-san đang ở đây nên mới đến…」
「Sara-san?」
Cái tên được nhắc đến là của cô hầu gái đã lái xe đưa tôi tới đây.
「V… vâng. Có gì không ổn ạ…?」
「Ra là Sara-san à~. Đúng là điểm mù mà~…」
Mika im lặng khoảng ba giây, rồi…
「Ừm~, nếu đã thế này thì… được rồi, nào anh hai, đây chính là lúc để tung ra câu thoại quyết định đấy. 『Người anh thật sự muốn đè lên chỉ có mình em thôi!』」
Cô bé vừa chỉ thẳng vào mặt tôi vừa hét lên.
Xem ra cô bé quyết định gạt mấy sự cố nhỏ nhặt sang một bên và tiếp tục buổi hướng dẫn thực hành một cách cưỡng ép.
「…」
Thì đúng là phong cách của Mika thật… nhưng dù gì thì cũng vô lý quá rồi, phải không?
* * *
「X… xin lỗi cậu. Hình như Mika đã gây ra nhiều phiền phức cho cậu rồi…」
「À, không sao đâu.」
「Thật lòng xin lỗi cậu… Con bé chắc cũng không có ý xấu đâu. Chỉ là vì nó quý mến Yuuto-san, nên là…」
Haruka cúi đầu xin lỗi lia lịa.
Địa điểm đã chuyển sang phòng của Haruka.
Sau đó, chúng tôi đã cùng Mika giải thích qua loa cho Haruka đang đứng hình, và bằng cách nào đó đã lấp liếm được mọi chuyện (kết luận vớ vẩn cuối cùng là tôi và Nanami-san đang chơi trò đấu vật chuyên nghiệp). Chúng tôi rời khỏi 「Phòng Khổng Tước Thất Sắc」 và đến phòng của Haruka.
Tiện thể thì Mika và những người khác không có ở đây.
Khi vừa ra khỏi phòng khách,
『Xin lỗi nhé, anh hai. Để tạ lỗi vì đã làm anh giật mình, em sẽ để hai người được ở riêng với nhau. Lần này em hứa sẽ không nhìn trộm đâu, nên cứ tận hưởng thời gian bên chị hai đi nhé.──Hay là nhân cơ hội này thành anh rể luôn đi? Kyaa♪』
Cô bé đã để lại những lời như vậy rồi biến mất. Vẫn như mọi khi, lắm lời kinh khủng, thiệt tình…
Dù sao thì, vì lẽ đó, hiện giờ tôi và Haruka đang ngồi cạnh nhau trên mép chiếc giường khổng lồ (có màn che).
「…」
Khi chỉ còn lại hai chúng tôi, không khí có chút ngượng ngùng khó xử. Dù gì thì mới ngày hôm qua tôi vừa nói ra những lời gần như là cầu hôn (cộng thêm một câu thoại xấu hổ không gì tả nổi). Thật ngại ngùng đến mức tôi không dám nhìn thẳng vào mặt Haruka…
「? Hửm, Yuuto-san, sao mặt cậu có vẻ đỏ thế… Cậu không sao chứ?」
「Ừ, à, ừm.」
「?」
Trái ngược với tôi đang có những hành động lúng túng đáng ngờ, Haruka lại tỏ ra bình thường hơn tôi tưởng. Cô ấy vẫn nở nụ cười tỏa ra ion âm như mọi khi, và ngơ ngác nhìn tôi.
「…」
Hừm, nhưng mà đúng là bình thường thật. Bình thường đến mức này làm tôi có chút bất an không biết chuyện ngày hôm qua có thật sự xảy ra không. Chắc không phải đâu, nhưng nhỡ đâu đó chỉ là một giấc mơ giữa ban ngày của tôi khi bị dồn vào đường cùng như một con gà bị con mèo rừng Iriomote (loài ăn thịt) nhắm trúng thì sao…
Trong lúc tôi đang bị những suy nghĩ hoang tưởng và đa nghi ám ảnh, thì…
「──Này, Yuuto-san, cảm ơn cậu vì chuyện ngày hôm qua nhé.」
「Hả?」
Haruka đột nhiên nói vậy.
「A, x… xin lỗi vì đột ngột quá. Tự dưng nói thế này, cậu sẽ ngạc nhiên lắm phải không?」
「À, không…」
Chuyện đó thì không sao, nhưng mà…
「Nhưng mà tớ… đã rất vui. Khi Yuuto-san nói rằng… cậu muốn ở bên cạnh tớ…」
「Haruka…」
Má Haruka thoáng ửng hồng.
「X… xin lỗi cậu. Nhưng đây là lần đầu tiên tớ được nghe những lời như vậy. Cho nên tớ nhất định phải nói lời cảm ơn cho đàng hoàng…」
Haruka cười bẽn lẽn.
Chẳng lẽ Haruka cũng có cùng cảm xúc với mình sao, tôi vừa nghĩ vậy── thì.
「Tớ cũng muốn Yuuto-san sẽ luôn ở bên cạnh tớ. Giống như Mika, Hazuki-san, Nanami-san, Sara-san, hay như ba mẹ vậy…」
Cô ấy mỉm cười nói.
「…」
…Hình như có gì đó sai sai thì phải.
Hừm, tôi bắt đầu có cảm giác sắc thái giữa người truyền đạt và người tiếp nhận có chút khác biệt. Hay đúng hơn là khác biệt rõ ràng.
…Nhưng mà thôi, dù sao đây cũng là Haruka mà. Tạm thời, chỉ cần xác nhận được tầm quan trọng của Haruka và làm hòa được với cô ấy là tốt rồi. Dù dưới hình thức nào, việc Haruka bắt đầu để ý đến tôi một chút cũng có thể coi là một bước tiến.
Khi tôi đang tự kết luận một cách có phần tiêu cực, thì…
「…Nhưng, tại sao lại thế nhỉ?」
Haruka khẽ lẩm bẩm.
「Hửm?」
「Lúc nãy khi nhìn thấy Yuuto-san và Nanami-san chơi trò “đấu vật chuyên nghiệp”… lồng ngực tớ lại thấy hơi nhói lên một chút.」
「Ơ…」
「L… lạ thật nhỉ. Yuuto-san và Nanami-san thân thiết với nhau, đáng lẽ tớ phải vui mừng mới phải… Nhưng không hiểu sao lồng ngực tớ lại…」
Nói đến đó, Haruka ngẩng mặt lên và khẽ níu lấy vạt áo tôi.
「H… Haruka?」
「A, x… xin lỗi cậu. K… không hiểu sao nữa. Tớ không biết tại sao, nhưng tớ lại muốn đến gần Yuuto-san hơn. X… xin lỗi cậu!」
Haruka vội vàng định lùi ra.
「…À, không, không sao đâu.」
「Hả?」
「Với lại, tớ cũng đã nói là muốn ở bên cạnh cậu mà. Muốn ở bên cạnh cũng gần như có nghĩa là muốn ở gần, à, ừm, nói tóm lại là tớ cũng muốn như thế này…」
「Yuuto-san…」
Gương mặt Haruka dường như bừng sáng lên.
「V… vậy thì cho tớ xin phép một chút ạ.」
「À, ừ. Không chỉ một chút mà bao nhiêu cũng được. Cứ tự nhiên đi.」
「V… vâng.」
Trước những lời nói có phần khó hiểu của tôi, Haruka rụt rè nhẹ nhàng nép vào.
Cô ấy tựa đầu lên vai tôi, và dùng cả hai tay ôm chặt lấy cánh tay tôi.
Cảm giác nhẹ như lông vũ và hương thơm thoang thoảng dịu dàng.
「E… ehehe. Cơ thể của Yuuto-san ấm thật đấy.」
「V… vậy à?」
「Vâng, ở thế này tớ thấy thật bình yên…」
Nụ cười của Haruka khi ngước nhìn tôi và nói những lời vui vẻ ấy còn đáng yêu hơn bất kỳ Haruka nào tôi từng thấy trước đây──
…Chết rồi.
Lý trí của tôi đang lung lay dữ dội như một căn hộ ọp ẹp xây dưới gầm cầu vượt.
Mà khoan, lần này sẽ không có ai phá đám (với cây thương khổng lồ, sắc nhọn, đường kính khoảng năm mét) như Mika và những người khác nữa. Tôi liếc nhìn xung quanh cũng không thấy có dấu hiệu nào, cũng không cảm nhận được có ai đang ẩn nấp ở đâu đó.
Điều đó có nghĩa là.
C… có lẽ nào, hôm nay chính là ngày──
Niềm hy vọng mong manh đó bắt đầu sủi bọt trong thùy trán của tôi như những gốc tự do.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo,
*RẦM!*
Cửa phòng bị mở tung ra một cách dữ dội.
「Haruka, ba vào đây!」
Một giọng nói trầm hùng nghe như có thể vang thấu đến tận xương tủy. Tiếp đó, người xuất hiện là ba của Haruka.
「!?」
Cả hai chúng tôi giật bắn mình, vội nhảy lùi về hai đầu giường.
「Ta nghe nói tên nhóc đó đang ở đây! Mới hôm qua ta nói mà hôm nay đã đến ngay, cái thằng ranh con thời nay mà cũng có chút khí phách đấy chứ. Ta cũng không ghét những kẻ như vậy── Hử, hai đứa đang làm gì thế?」
「A, k… không, chuyện này…」
「Hai nam nữ trên giường… không lẽ nào nhà ngươi lại định làm chuyện bất chính với Haruka đấy chứ──?」
Ông ấy ném về phía tôi một ánh nhìn sắc như dao cưa.
「K… không phải, không phải ạ!」
Nếu nói ra sự thật, có lẽ đầu tôi sẽ bị bổ đôi như một quả dưa hấu trong trò đập dưa mất, nên tôi đành cố gắng che đi Haruka đang im lặng với khuôn mặt đỏ bừng khỏi tầm mắt của ba cô ấy và ra sức biện minh.
May mắn thay, hay phải nói là thoát chết trong gang tấc, ba của Haruka dường như không để ý đến điều đó (Haruka mặt đỏ như gấc).
「──Hừm. Nếu không có gì thì thôi. Vậy thì mau đi theo ta.」
「Hả?」
Đi đâu cơ ạ?
「Cái mặt đó là sao? Chẳng phải nhà ngươi đến đây để thỉnh giáo ta về kinh doanh học sao? Không phải à? Đi nào. Thư phòng của ta ở bên này.」
「Ơ, không, thưa bác…」
Tôi bị túm lấy cánh tay và lôi đi xềnh xệch.
Haruka, vẫn còn ngồi ở mép giường với khuôn mặt hơi ửng đỏ, nói:
「Y… Yuuto-san, cậu với ba tớ thân nhau ghê nhỉ. Cứ đi đi, không cần lo cho tớ đâu ạ.」
Thân nhau á, chắc chắn là không phải rồi…
Nhìn xuống tôi đang trong trạng thái gần như chết lặng, ba của Haruka bẻ các đốt ngón tay kêu răng rắc.
「Fufufu, lâu rồi mới có buổi huấn luyện. Tay chân ta ngứa ngáy quá. Hôm nay ta sẽ từ từ, cẩn thận, kỹ lưỡng dạy dỗ cho ngươi hết mức thời gian cho phép, cứ mong chờ đi.」
「…」
Ông ấy cười khoái trá.
Điều duy nhất tôi có thể làm lúc này…
Là cầu nguyện với Chúa để có thể sống sót trở về từ thư phòng của ba Haruka.
END