0
Hối hận là thứ luôn đến sau.
Hối hận.
Tiếng Anh gọi là regret.
Mà, bản thân chữ Hán của nó đã viết là “hối hận sau này” nên điều đó là đương nhiên, nhưng dẫu vậy tôi vẫn không thể không nhắc lại cái sự thật hiển nhiên ấy.
Không, đây chẳng phải là do tôi sa vào một tôn giáo bí ẩn nào đó, hay giác ngộ một triết lý kỳ diệu, lại càng không phải là đã nhận được sóng điện từ đáng ngờ từ vũ trụ hay gì.
Chỉ đơn giản là tôi vừa vấp phải một tình huống khiến bản thân phải suy ngẫm về ý nghĩa của hai từ đó mà thôi.
Ví dụ như là, cảm xúc của Haruka.
Những gì Haruka thực sự cảm nhận sâu trong trái tim mình.
Nếu tôi nhạy cảm hơn một chút với những điều đó, có lẽ sự tình đã không trở nên rối rắm đến thế. Có lẽ mọi chuyện đã có thể được giải quyết một cách êm đẹp hơn.
Hoặc xa hơn nữa, nếu lúc đó tôi có thể đuổi theo Haruka, chắc chắn tình hình hiện tại đã hoàn toàn khác.
Điều đó chắc chắn như việc măng mọc tua tủa trong rừng tre sau cơn mưa vậy.
Nhưng thực tế là tôi đã không thể đuổi theo Haruka.
Không thể thấu hiểu được cảm xúc của em ấy.
Và rồi mọi chuyện đã dẫn đến hiện tại.
Chính vì thế nên tôi mới hối hận.
Chính vì thế nên mới có những lời lảm nhảm vô nghĩa này.
Mà, nói dông dài cũng nhiều rồi.
Tóm lại, nếu không làm điều cần làm vào lúc cần làm, thì sau này sẽ gặp rắc rối đấy.
1
Ngày hai mươi bảy tháng mười một, Chủ nhật.
Ngày hôm đó, trời thu trong xanh và dễ chịu, tựa như một tấm kính pha lê được đánh bóng kỹ lưỡng.
「Chào buổi sáng, chuẩn bị gian hàng tới đâu rồi?」
「A, ngon lành rồi. Lớp cậu làm gì ấy nhỉ?」
「Lớp tớ làm nhà ma…」
Khi đi bộ trên hành lang, tôi nghe thấy những giọng nói vui vẻ như vậy vọng lại từ xung quanh. Hôm nay là ngày diễn ra『Lễ hội Hakuhou』, nên từ sáng sớm trong trường đã nhộn nhịp rất nhiều học sinh. Có người lẳng lặng làm những công việc cuối cùng, có người bị cuốn vào một cơn phấn khích kỳ lạ mà hét lên「Hú hú!」, có người lại hành động đáng ngờ vì quyết tâm hôm nay phải mời được cô bạn mình để ý nhảy một điệu folk dance. Cả ngôi trường, dù tốt hay xấu, đều được tô điểm một cách rực rỡ và tràn ngập sức sống khác hẳn ngày thường.
Một bầu không khí tươi sáng, tràn đầy năng lượng và hy vọng.
「…………」
Thế nhưng giữa khung cảnh đó, bước chân tôi tiến về lớp học lại nặng trĩu như một kẻ trốn thuế bị triệu tập đến cục thuế.
Lý do thì không cần phải nói. Chính là chuyện hôm qua.
Cái vụ tôi bị Haruka bắt gặp đang trong tư thế đè người đầy khêu gợi với Shiina, rồi em ấy bỏ chạy nhanh như thỏ.
──Haruka, hình như đã khóc…
Vì trời tối nên tôi không thể xác nhận rõ ràng, nhưng tôi chắc chắn đã thấy thứ gì đó lấp lánh rơi xuống từ mắt Haruka. Nếu cặp kính của tôi không bị hỏng vì chênh lệch nhiệt độ gần đây, thì đó… hẳn là nước mắt.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy một Haruka như vậy.
Haruka lúc nào cũng dịu dàng, như ánh nắng ấm áp của buổi chiều.
Haruka đó, đã khóc.
Em ấy đã rơi lệ, trong một hoàn cảnh không phải là tai nạn liên quan đến sở thích.
Rốt cuộc, tôi vẫn không hiểu lý do tại sao Haruka lại khóc, nhưng tôi có thể lờ mờ đoán được nguyên nhân là do tôi (chính xác hơn là do cái tư thế đè người đầy khêu gợi đó).
「…………」
Sau đó, khi tôi quay lại lớp và kể cho Shiina nghe chuyện đó (chuyện Haruka bỏ chạy),
『Chà, có lẽ mình đã làm cậu ấy hiểu lầm gì đó rồi…』
cô ấy nói với vẻ mặt áy náy.
Hiểu lầm.
Chắc là vậy thật sao?
Đến cả Shiina cũng nói vậy, xem ra cái tư thế đó chắc chắn đã khiến Haruka nhận thức sai lệch điều gì rồi. Nghĩ rằng em ấy ghen… thì có lẽ là quá tự mãn, nhưng chắc chắn là tôi đã làm em ấy giật mình.
「……」
…Mà, nghĩ lại thì cũng phải thôi. Vừa bước vào lớp học ban đêm đã đập ngay vào mắt cái cảnh đó, ai mà chẳng sốc. Người không sốc chắc chỉ có hạng người như con chị ngốc nhà tôi hay con bạn thân của bả, những kẻ chỉ biết sống theo tôn chỉ “thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn”. Và dĩ nhiên, Haruka ở một vị thế cách xa loại người đó như Trái Đất cách sao Diêm Vương.
「…………」
Dù sao đi nữa, khi gặp Haruka, trước tiên phải xin lỗi.
Mà cụ thể phải xin lỗi cái gì, như thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng vì nguyên nhân là ở tôi nên đó là đạo lý. Nếu tôi giải thích rõ ràng và thành tâm xin lỗi, chắc chắn Haruka sẽ hiểu thôi, ừm.
Trong lúc suy nghĩ miên man, tôi đã đến trước cửa lớp.
Cánh cửa lớp được trang trí lộng lẫy khác hẳn mọi ngày. Điều đó ngược lại còn gây áp lực vô hình lên tinh thần tôi. U, dạ dày hơi đau nhói…
Dẫu vậy, cứ đứng đây lề mề như một gã quản lý cấp trung mắc hội chứng sợ đi làm cũng chẳng giải quyết được gì.
「──Được rồi.」
Đi thôi.
Tôi hạ quyết tâm, mở toang cửa lớp như để thổi bay tâm trạng bất an nào đó──
「A, chào buổi sáng, Yuuto-san.」
「Ể…?」
Ở đó, đột nhiên lại là Haruka.
Vừa thấy tôi, em ấy đã nở một nụ cười rạng rỡ như thường lệ.
「Hôm nay là ngày chính thức của lễ hội văn hóa rồi nhỉ. Cùng cố gắng nhé.」
「A, ờ…」
Bất ngờ hay sao nhỉ… dáng vẻ đó hoàn toàn không khác gì mọi khi. Không, thậm chí còn có cảm giác vui vẻ và khỏe khoắn hơn bình thường.
「? Có chuyện gì sao ạ?」
「K-Không…」
Tôi vừa gượng cười đáp lại Haruka đang ngước nhìn mình một cách khó hiểu, vừa nghiêng đầu bốn mươi lăm độ trong lòng.
…Chuyện này là sao? Tại sao Haruka lại vui vẻ đến thế?
Tôi đã nghĩ ít nhất em ấy cũng sẽ buồn bã hơn, dù không đến mức bỏ chạy không nói một lời như hôm qua…
Thấy tôi bối rối, Haruka nói tiếp với giọng còn vui hơn,
「Không được đâu. Lễ hội văn hóa mà, anh phải vui lên chứ.」
「À, ừm.」
「Vâng, phải thế chứ. Cùng cố gắng lên nhé.」
Em ấy mỉm cười toe toét. Trên nét mặt đó, không hề có một chút dấu vết nào của nỗi buồn mà tôi thấy hôm qua.
「……」
Hừm, thực ra chỉ có mình tôi để tâm, còn Haruka lại không bận lòng đến thế sao? Hơi khó tin, nhưng nhìn bộ dạng của Haruka lúc này thì có lẽ chỉ có thể nghĩ như vậy. Nếu thế, tôi tự mình khơi lại chuyện cũ cũng kỳ… và cứ thế, tôi lỡ mất thời cơ xin lỗi trong lúc còn đang hoang mang.
「Haruka-senpai~, chào buổi sáng ạ~!」
Bất ngờ, một giọng nói trong trẻo hết mức có thể vang lên từ phía cửa lớp.
「Tâm trạng của chị thế nào ạ~? Oa, hôm nay chị vẫn xinh đẹp quá~」
「Ở một nơi huyền ảo thế này, vẻ đẹp của Haruka-sama lại càng tỏa sáng hơn. Này cô kia, tránh ra đi chứ.」
「…………Vướng víu.」
「Ặc!」
Chủ nhân của những giọng nói đó đẩy tôi sang một bên như đẩy rác rồi bu lại quanh Haruka như một đàn cá piranha,
「Nè nè, mà Haruka-senpai có tham gia cuộc thi hoa khôi không ạ?」
「Chắc chắn là có rồi ạ? Dù gì thì chị cũng đứng nhất vòng sơ khảo với số phiếu áp đảo mà.」
「…………Em muốn thấy dáng vẻ của Haruka-sama.」
「À, ờm…」
Không một lời báo trước, họ bắt đầu nói những chuyện như vậy.
Họ dồn dập tiến tới Haruka, người đang tròn mắt trước sự xuất hiện và yêu cầu đột ngột.
「Nhất định phải tham gia đi mà. Tụi em sẽ ủng hộ hết mình!」
「Không chỉ tụi em đâu, mà mọi người khác cũng đang mong chờ Haruka-sama tham gia lắm đó ạ.」
「…………Xin chị.」
「Ể, cái đó…」
Lúc đầu Haruka có vẻ bối rối trước lời đề nghị khá đơn phương đó, nhưng,
「M-Mình hiểu rồi. Nếu mọi người đã nói đến thế thì…」
có lẽ bị áp đảo bởi nhiệt huyết (khoảng ba trăm độ C) của đám tùy tùng, em ấy chớp chớp mắt rồi gật đầu.
「Yeah! Cảm ơn Haruka-senpai!」
「Tụi em sẽ chuẩn bị một bó hoa thật to ạ.」
「…………Vô cùng cảm kích.」
Đám tùy tùng reo hò ầm ĩ. Xem ra việc Haruka tham gia cuộc thi hoa khôi đã được quyết định chính thức.
「Hê, vậy là Nogizaka-san cũng tham gia thi hoa khôi à.」
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Quay lại, tôi thấy Shiina đang cầm một xấp giấy bên tay phải.
「Shiina…」
「Yo, chào buổi sáng, Yuuto.」
Shiina giơ tay chào tôi,
「Mà cũng phải thôi. Xinh đẹp như thế, nổi tiếng như thế, không tham gia mới lạ. Kiểu như cậu ấy không thi thì còn ai vào đây nữa chứ.」
Cô ấy gật gù.
Mà khoan, vừa rồi cô ấy nói Nogizaka-san『cũng』tham gia đúng không?
Tôi nhìn vào mặt Shiina,
「À, ừ, tớ cũng tham gia đấy. Vừa rồi cái người chụp lén hồi đó tới, bảo tớ đã được đề cử. Mai cũng tham gia, Satsuki với Yuki cũng nói sẽ ủng hộ, nên tớ nghĩ thôi thì cứ thử xem sao.」
「Hồ…」
Mà, Shiina cũng là một mỹ少女 có hạng. Dù mới chuyển trường chưa được bao lâu, việc cô ấy được đề cử cũng chẳng có gì lạ.
「Nếu được thì Yuuto cũng đến xem nhé. Nghe nói là từ hai giờ ở nhà thể chất, hình như tầm đó cậu rảnh mà đúng không?」
「À, đúng rồi.」
Thời gian nghỉ của tôi là từ một đến ba giờ chiều. Haruka cũng tham gia, nên dù có phải đặt cược con chị ngốc nhà tôi thì tôi cũng phải đến xem.
「…Mà này, Nogizaka-san còn để tâm chuyện hôm qua không?」
Lúc đó, Shiina hỏi nhỏ.
「Hình như cậu ấy đã hiểu lầm chuyện gì đó, phải không? Chuyện, chuyện thấy chúng ta hôm qua… Nên tớ hơi lo…」
「Không, có vẻ là ổn rồi.」
Giờ đây, Haruka đang mỉm cười giữa vòng vây của đám tùy tùng.
Tổng hợp lại phản ứng của em ấy từ nãy đến giờ, có lẽ cho rằng Haruka không mấy bận tâm là hợp lý nhất. Mà điều đó tốt hay xấu đối với tôi thì cũng hơi khó nói.
「Ể, thật sao?」
Shiina tỏ vẻ ngạc nhiên.
「Ừ, chắc vậy. Lúc nói chuyện cũng hoàn toàn bình thường như mọi khi mà.」
「Vậy à. Hừm, ra là thế…」
Cô ấy có vẻ đang suy tư, rồi lẩm bẩm.「Vậy có nghĩa là chuyện đó vẫn chưa chắc chắn lắm nhỉ…」
「?」
「A, không, không có gì. Mà này, về lịch làm việc hôm nay…」
「Hửm, có vấn đề gì à?」
「Cũng không hẳn là vấn đề, chỉ là xác nhận lại thôi. Cậu có rảnh không?」
「Ừ, được thôi.」
「May quá. Về thời gian nghỉ ở đây này──」
「Hừm hừm.」
Sau đó, trong lúc tôi và Shiina đang trao đổi về lịch trình hôm nay,
「Chào các em yêu~, chào buổi sáng sữa chua~♪」
Phó chủ nhiệm với trạng thái phấn khích kỳ lạ từ sáng sớm đã mở toang cửa bước vào lớp.
「Một buổi sáng thật đẹp~. Nắng mai rực rỡ chói chang, làm tâm trạng của chị đây cũng rạo rực rạo rực theo~♪」
「……」
Không lẽ cô ta uống rồi chứ.
「Hú hú, mọi người cứ ở yên đó nghe nhé~. Giờ chị gái xinh đẹp này sẽ giải thích mấy cái thông báo một cách thật sexy~ và beauty-full~ đây. Ừm thì~…」
Cô ấy bắt đầu giải thích trong trạng thái phấn khích tột độ.
…Mà nghĩ lại thì, cô giáo này lúc nào cũng thế.
Một cô giáo âm nhạc đáng thương không thể phân biệt được lúc tỉnh táo và lúc có cồn trong người.
2
『Sau đây, Lễ hội Hakuhou lần thứ ba mươi lăm xin được phép bắt đầu!』
Chín giờ năm mươi phút sáng.
Cùng với tiếng thông báo lớn vang vọng khắp trường, từ sân trường, những tràng pháo hoa xa hoa lãng phí có lẽ tốn đến một phần mười ngân sách hàng năm của trường đã được bắn lên rộn rã.
Đồng thời, từ sân thượng, một tấm biểu ngữ khổng lồ (viết bằng thư pháp điêu luyện) ghi『Lễ hội Hakuhou lần thứ ba mươi lăm』 được thả xuống, và cánh cổng đặt trước cổng trường được mở ra.
Trong tiếng reo hò của học sinh, lễ hội văn hóa cuối cùng cũng đã khai mạc.
「Rồi, bắt đầu rồi đó. Tự dưng tớ thấy hào hứng quá.」
Shiina đứng cạnh nói với vẻ mặt trẻ con.
「Mình đã làm hết sức có thể rồi, giờ chỉ việc chờ khách đến thôi nhỉ.」
「Ừ, đúng vậy.」
Việc chuẩn bị trong lớp đã hoàn tất, tôi có thể thấy các bạn cùng lớp mặc những bộ trang phục sặc sỡ đi lại xung quanh. Asahina-san trong bộ『Cô nàng hậu đậu Aki-chan phiên bản trang phục pháp thuật (by Nobunaga)』.『Chú chó trung thành』Yatsusaki-san trong bộ『Công chúa Nao-chan phiên bản chó phép thuật』. Hầu hết các bạn nữ khác cũng đều mặc trang phục gì đó. Shiina cũng đang mặc bộ trang phục gọi là『Cô nàng vô dụng Megu-chan phiên bản ác quỷ』.
Và──
「Oa, tuyệt quá ạ! Haruka-sama!」
「Vẻ đẹp của chị làm em chói mắt luôn đó!」
「…………Tuyệt vời.」
Nổi bật nhất, không ai khác chính là Haruka.
Em ấy đang mặc bộ trang phục『Cô nàng hậu đậu Aki-chan phiên bản thiên thần』lần trước.
Đứng giữa vòng vây của đám tùy tùng và đội cận vệ, mỉm cười có chút bối rối, hình ảnh đó tựa như một thiên thần thực sự bước ra từ manga, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người thấy lâng lâng như một dòng suối mùa xuân. Dễ thương quá…
Nhân tiện, trong lớp chỉ có một mình Haruka mặc trang phục này. Các trang phục khác có vài người mặc trùng, nhưng bộ trang phục thanh tao và đáng yêu, gợi nhớ đến một thiên thần giáng trần đúng nghĩa này, đã được quyết định là trang phục độc quyền của Haruka dưới sự tán thành áp đảo của cả lớp vì nó xứng đáng với『Tinh tú Bạc Nuit Étoile』.
「Hà, Nogizaka-san dễ thương thật… Nếu tớ là con trai, chắc tớ sẽ ôm chầm lấy cậu ấy mất…」
Bên cạnh, Shiina cũng thốt lên như vậy. Xem ra ngay cả cùng giới cũng thấy bộ dạng đó rất dễ thương.
Nếu có thể, tôi cũng muốn trực tiếp bắt chuyện, nhưng tự mình lao vào bức tường phòng ngự đó (đám tùy tùng & đội cận vệ & bạn cùng lớp) chẳng khác nào một chú chó Chihuahua đơn độc lao vào gây sự với bầy chó săn (chết tức tưởi). Tôi không muốn khởi đầu ngày lễ hội trọng đại bằng một cảnh tượng đẫm máu như vậy chút nào.
──Mà, lát nữa bắt chuyện cũng được.
Cùng làm trong một quán, kiểu gì chẳng có cơ hội. Hơn nữa còn có điệu folk dance đã hứa từ trước.
Nghĩ vậy, tôi quyết định tạm thời chỉ đứng nhìn từ xa và quay lại với công việc cuối cùng trước giờ mở cửa.
Và rồi, mười giờ sáng, giờ mở cửa cuối cùng cũng đã đến.
「Xin chào quý khách, quý khách đi mấy người ạ?」
Giọng nói của một bạn cùng lớp vang lên, và『Quán cà phê cosplay Marginal Symphony』chính thức khai trương.
Những vị khách đầu tiên là một cặp hai chàng trai trẻ.
「Xin lỗi, cho tôi món này và món này.」
「Vâng, một『Trà cầu vồng ma thuật』và một『Bánh crepe việt quất quyến rũ』ạ.」
Shiina là người ra nhận order. Cô ấy vừa vung vẩy chiếc đuôi và đôi cánh ác quỷ, vừa nhận đơn hàng với nụ cười rạng rỡ,
「Xin lỗi, cho một『Trà cầu vồng ma thuật』và một『Bánh crepe việt quất quyến rũ』ạ!」
「Rõ, một『Trà cầu vồng ma thuật』và một『Bánh crepe việt quất quyến rũ』nhé.」
「Ừ, nhờ cậu nhé!」
Cô ấy báo cho bạn cùng lớp phụ trách nấu nướng rồi quay lại chỗ tôi,
「Fufu, cảm giác này thích thật đấy. Cứ như mọi người đang thực sự cùng nhau kinh doanh một quán ăn vậy.」
cô ấy vui vẻ cười và nói.
Hừm, đúng là vậy thật. So với việc chỉ đơn giản là làm một gian hàng thông thường, việc mọi người cùng gọi nhau thế này tạo cảm giác đoàn kết hơn.
「Nào, cứ đà này mà cố gắng lên thôi!」
Shiina hô to một cách đầy năng lượng.
Và thế là,『Quán cà phê cosplay』chính thức đi vào hoạt động.
Lượng khách ban đầu cũng khá ổn, nhưng vẫn chưa đến mức gọi là đông đúc.
Có lẽ cái mác “dị” của quán cà phê『cosplay』đã cản chân khách, nên các bàn ghế có thể chứa tối đa ba mươi người chỉ có trung bình khoảng một nửa là có khách ngồi. Tỷ lệ xoay vòng bàn cũng không cao, các bạn nữ làm phục vụ cũng có vẻ hơi rảnh rỗi. Có lẽ nên ra ngoài mời thêm khách thì hơn… Trong lúc tôi đang nghĩ vậy,
「Fufuu, sắp đến lúc rồi nhỉ.」
「Nobunaga?」
Cậu bạn thuở nhỏ (lớp bên cạnh) mặc đồng phục bồi bàn vừa nhìn đồng hồ vừa nói.
「Tính tổng hợp tốc độ lan truyền thông tin và việc mọi người ra đường muộn vào buổi sáng ngày nghỉ thì… ừm, sắp rồi đó. Chuẩn bị bận rộn đi là vừa.」
「…Ý cậu là sao?」
Làm ơn giải thích sao cho người khác hiểu được đi.
「Ừm, tớ đã đăng thông tin về quán này lên mạng rồi. Rằng có một quán tập hợp toàn cosplay chất lượng cao, có đủ cả cô nàng bốn mắt, cô nàng hậu đậu tai chó, tiểu thư các kiểu. Tớ còn cài cắm vài người làm mồi nhử nữa, nên nếu không đông khách mới là lạ đó.」
「……」
Cậu ta nói những lời đó với một nụ cười rạng rỡ. Thằng này lúc nào cũng bày đủ trò…
Và đúng như lời Nobunaga nói, khoảng một tiếng sau khi mở cửa, lượng khách bắt đầu tăng vọt.
「X-Xin lỗi, tôi nghe nói ở đây có cosplay『Hani Tora』phải không ạ…?」
「Dễ thương quá. Có được chụp ảnh không ạ?」
「Đ-Đó là『Cô nàng vô dụng Megu-chan phiên bản ác quỷ』đúng không?」
Những câu hỏi như vậy là đương nhiên, nhưng,
「À, này này, nghe nói hồng trà ở đây ngon lắm đó. Mình vào uống thử đi.」
「Xin lỗi. Tôi nghe nói ở đây có thể ăn bánh Victoria phải không ạ…?」
「Mọi người có bán công thức không ạ?」
việc có thêm những vị khách như vậy có lẽ là một điều đáng mừng.
Các loại hồng trà và bánh ngọt đều do Haruka hướng dẫn nấu nướng một cách bài bản, nên thực sự rất ngon. Ngon đến mức có thể bán như sản phẩm trong các cửa hàng chuyên nghiệp. Có vẻ như chất lượng đó đã dần dần được đánh giá cao.
Dù vậy, đây vẫn là『Quán cà phê cosplay』.
Nhân vật chính vẫn là trang phục và người mặc chúng.
Về độ nổi tiếng, chủ yếu là Asahina-san, Yatsusaki-san, Mizutani-san và Shiina được yêu thích, nhưng trong số đó, sự chú ý dành cho Haruka là vô cùng lớn.
「Trời, dễ thương vãi…」
「Tuyệt vời thật, như thiên thần thực sự vậy…」
「Tớ cũng muốn mặc thử bộ đóจัง.」
Từ các bàn, tiếng gọi Haruka để đặt món vang lên không ngớt. Hiện tại em ấy cũng đang được một nhóm năm khách nam gọi và đang cố gắng hết sức để nhận đơn. Mà, em ấy đã dễ thương như thế, trang phục lại còn hợp đến không thể nào hợp hơn, nên cũng đành chịu thôi.
「──Hửm?」
Lúc đó, tôi cảm thấy có gì đó không đúng. Hình như nụ cười của Haruka có gì đó khác với mọi khi… Không, cũng không hẳn là có điểm gì cụ thể.
「…Chắc mình tưởng tượng thôi?」
Tôi nhìn lại lần nữa, và ở đó là nụ cười thường ngày của Haruka.
Hừm, chắc là do tôi tưởng tượng thật. Mà cũng chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, chẳng có căn cứ gì cả.
「Xin lỗi, cho một『Súp tình dược của cô nàng hậu đậu』ạ.」
「A, ờ.」
Tiếng gọi đặt món của một bạn nữ phục vụ kéo tôi về thực tại.
Mà, giờ là lúc làm việc, làm việc.
「──Phù.」
Đến khoảng quá trưa, lượng khách cuối cùng cũng đã vãn đi. Xét theo khung giờ, có lẽ mọi người đã đến các quầy hàng ăn uống thực thụ để ăn trưa. Tôi định tranh thủ nghỉ ngơi một chút trong khu vực dành cho nhân viên phía sau tấm vách ngăn, thì,
「Hửm?」
Tôi nhận ra phía ngoài quán có gì đó ồn ào. Vài bạn cùng lớp đang tụ tập sau tấm vách ngăn nhìn về phía bàn khách. Hừm, có rắc rối gì sao?
Tôi tò mò đi đến xem,
「…Ê, ê, có yakuza đến kìa.」
「A, cái đó, chắc chắn là họ rồi nhỉ?」
「Nhìn là biết ngay mà…」
Tôi nghe họ bàn tán như vậy.
「Mà còn dắt theo một cô bé dễ thương có bím tóc đôi với một cô hầu gái xinh đẹp nữa… Yakuza thời nay có sở thích kiểu đó à?」
「Còn có cả một người phụ nữ xinh đẹp mặc kimono nữa. Nhân tình hả? Mà khoan, hình như mình thấy người đó ở đâu rồi thì phải…」
「M-Miễn tưởng tượng đi? Hay mày có người quen trong giới yakuza à?」
Họ nhìn nhau với vẻ mặt lo lắng.
「D-Dù sao đi nữa, ai ra nhận order đi. Kìa, họ đang lườm mình đó…」
「Ặc, thật kìa. Mày đi đi.」
「K-Không đời nào. Mặc dù là quán cà phê mà họ lại gọi ramen rồi bảo『Quán này không nghe được khách gọi món à? Tao dìm chúng mày xuống vịnh Tokyo bây giờ!』rồi kiếm cớ gây sự thì sao!」
Các bạn cùng lớp đùn đẩy nhau vai trò nhận order (vật tế thần).
「……」
…Không.
Sao nhỉ, cái đội hình nhân vật đó làm tôi nhớ đến một gia đình duy nhất.
Với một linh cảm (mà gần như là chắc chắn), tôi ngó về phía bàn đó,
「…………」
Ở đó, chính là gia đình Nogizaka (cùng với cô trưởng hầu gái ít nói và cô hầu gái luôn mỉm cười), mà trung tâm là người đàn ông có khuôn mặt yakuza đang là tâm điểm của cuộc bàn tán. Haizz… quả nhiên là họ. Mà, tôi cũng không phải không hiểu cảm giác của người khác khi nhầm ông ấy với người trong giới đó…
Tôi nói với các bạn cùng lớp vẫn còn đang tranh cãi.
「…Để tôi đi.」
「Ể?」
「Mọi người quay lại làm việc đi. Không sao đâu.」
「Ê, ê, Ayase?」
「Không lẽ cậu định đi một mình à? Đừng, bị giết đó!」
「Lớp mình mà có người chết thì rắc rối to đó!」
Tôi lướt qua các bạn cùng lớp đang cố cản tôi với vẻ mặt tái mét, tiến về phía chiếc bàn ở trung tâm lớp học.
「…Xin chào quý khách.」
Tôi lên tiếng, tim đập có chút nhanh hơn,
「Hừ, chậm chạp quá! Ngươi có biết ta vào đây bao nhiêu phút rồi không? Với những quán thế này, tốc độ chính là sinh mệnh. Thế mà──Hử, là ngươi.」
Cha của Haruka ngước khuôn mặt cau có lên. Ánh mắt sắc như lưỡi đao hợp kim của ông khiến hệ thần kinh tự chủ của tôi phản ứng, và chân tôi tự động lùi lại hai bước.
「L-Lâu rồi không gặp bác ạ…」
Sau khi nhận ra tôi, cha Haruka vừa ngậm xì gà vừa gật đầu,
「…Hừm, ra vậy, ngươi là quản lý quán này à. Ra là thế, thảo nào làm ăn chẳng ra đâu vào đâu. Ta thấy cần phải dạy cho ngươi về kinh doanh học từ gốc đến ngọn mới được.」
「Dạ?」
「Lần tới hãy đến thư phòng của ta. Ta sẽ trực tiếp dạy cho ngươi.」
「V-Vâng ạ…」
Tôi đành gật đầu cho qua chuyện.
Mà công nhận ông bác này đáng sợ thật. Ngay cả một đứa đã gặp mấy lần như tôi còn thấy thế này, thì với đám bạn cùng lớp lần đầu diện kiến, chắc ông chẳng khác gì quái vật trong phim kinh dị. Bọn họ sợ đến mức run rẩy cũng là phải.
Khi tôi đang một lần nữa xác nhận lại mức độ kinh khủng của bố Haruka,
「A ha, chào cháu, Yuuto-san」
「A, anh~. Chào anh~♪」
「…...Hôm trước đã được anh chăm sóc rồi ạ」
「Chào anh ạ~」
Tiếp đó, nhóm của Akiho-san đồng loạt lên tiếng chào. Những giọng nói khiến lòng người bình yên trở lại. So với bố Haruka, người chỉ cần đứng đó thôi cũng đã tạo ra sự căng thẳng và áp lực vô ích cho xung quanh, thì họ đúng là một trời một vực, như thiên đường và địa ngục, như Cõi Trời và Cõi Âm.
「Woa~, anh~, bộ đồ đó hợp với anh ghê~」
Mika chỉ vào bộ đồng phục bồi bàn của tôi và cất tiếng.
「Hửm, vậy à?」
「Vâng, ngầu lắm~ đó. Đặc biệt là cái áo gilê ấy, trông như quản lý cửa hàng thật sự luôn」
「Vâng ạ~, cứ như là sinh ra để làm thuê vậy ạ~」
「…...Vừa như in」
「…...」
Lại một kiểu khen ngợi khó đỡ. Chắc bản thân họ chỉ đơn thuần là muốn khen thôi nhưng…
「Ừm, mà nhân tiện, chỉ có mình anh thôi à? Chị hai đâu rồi?」
Mika vừa nói vừa ngó nghiêng khắp phòng như một chú gà con bảy màu.
「À, Haruka đang nghỉ giải lao. Cậu ấy ra ngoài rồi」
「Ể, vậy sao?」
「Ừ」
Một vài thành viên chủ chốt như Haruka và Shiina đã bắt đầu nghỉ giải lao từ lúc nãy. Vì họ đã làm việc quần quật suốt cả buổi sáng nên tôi muốn họ tận dụng khoảng thời gian vắng khách này để thay đổi không khí và phục hồi lại sức lực, dù chỉ là một chút.
「Hừm~ tiếc ghê, em cũng muốn xem chị hai trong bộ dạng〝cốt-pờ-lây〟 nữa~. —— A, đúng rồi. Nói đến chị hai, anh~ ơi, hôm qua thế nào rồi?」
「Ể?」
Con bé ghé sát mặt vào tai tôi,
「Phù phù phù, thành quả của buổi hướng dẫn thực hành đã có ngay rồi đúng không? Chị hai đã tí tởn mang sữa với bánh mì tới chứ gì? Thiệt là tình~」
Mika vui vẻ nói những lời đó. Lẽ nào, con bé vẫn chưa nghe chuyện ngày hôm qua (tư thế cưỡi ngựa gợi tình → nước mắt → Haruka bỏ chạy) sao?
「Ừm ừm, sữa là một điểm cộng lớn đó nha. Dù sao thì đó cũng là đặc quyền đi kèm, được chụt chụt môi chị hai còn gì~…...」
「M, môi!?」
Ngay lúc đó, bố Haruka phản ứng kịch liệt với từ cấm mà Mika vừa thốt ra.
「Hả, h-h-hắn định làm gì môi của Haruka, th-th-th-thằng khốn kia…...」
「Ơ, k, không, cái đó…...」
Bị ông ấy mắng thì tôi cũng biết làm sao…...
「Đ-đồ biến thái! Lẽ ra ta nên thanh trừng ngươi ngay lúc đó mới phải…...」
Thấy bố Haruka đứng dậy, định rút thanh 『Tử Thi Lũy Lũy』 từ trong ngực áo ra,
「Thôi nào, bình tĩnh lại đi mình. Đây là trong trường học mà? Mọi người đều đang hoảng sợ cả rồi kìa」
「Kệ họ, sao mà bình tĩnh được──」
「Mì-nh」
Từ phía sau nụ cười của Akiho-san, một luồng sát khí lạnh buốt như dao cắt thoáng bốc lên. 「Em đang nói là, mình hãy bình tĩnh lại có được không ạ?」
「Ự…...」
Nhìn thấy cảnh đó, bố Haruka lập tức ngoan ngoãn như một con sư tử bị nhà huấn luyện thú tài ba lườm.
「Mình hiểu rồi chứ?」
「Ư, ừm…...」
Ông gật đầu lia lịa.
「Xin lỗi cháu nhé. Bác sẽ nói chuyện phải quấy với nhà bác」
Akiho-san vừa vỗ nhẹ vào lưng bố Haruka vừa mỉm cười. Vũ khí tối thượng bất bại của nhà Nogizaka, vẫn bất bại hơn bao giờ hết.
「Nè, nhân tiện, anh~ ơi, giờ anh rảnh không?」
Ngay bên cạnh nơi quyền lực của người cha vừa bị phế truất, Mika hỏi tôi.
「Ừm, để xem. Chắc khoảng mười phút nữa là đến giờ nghỉ của anh. Nói rảnh thì cũng rảnh…...」
「Thiệt hả? Vậy thì, anh dẫn đường cho bọn em trong trường được không? Đây mới là lần thứ hai bọn em vào trong trường thôi, nên dù có xem bản đồ cũng chẳng hiểu chỗ nào có cái gì cả~」
「Hừm…...」
Nghe lời Mika, tôi suy nghĩ về kế hoạch sắp tới.
Vẫn còn thời gian cho đến khi cuộc thi hoa khôi bắt đầu, và giờ nghỉ của tôi cũng không trùng với Haruka. So với việc lủi thủi đi lang thang trong trường như một con chó hoang không mục đích, thì đi cùng mấy cô bé tóc hai bím này chắc chắn sẽ vui hơn nhiều.
「Được rồi. Vậy đi thôi」
「Woa~, đúng là anh~ có khác. Vì vậy em mới thích anh đó~♪」
Gương mặt sáng bừng lên, Mika nhảy cẫng lên tại chỗ vui mừng.
「A, vậy thì chúng em xin đi cùng ạ~」
「…...Xin đi cùng」
Nanamisan và Hadukisan lặng lẽ đứng dậy khỏi ghế.
Nhưng bố Haruka và Akiho-san không hề có ý định nhúc nhích.
「À, ờm…...」
Tôi nhìn vào mặt bố Haruka, tự hỏi đây có phải là một hình thức quấy rối mới hay là một kiểu chơi ngược "bỏ mặc" gì đó không,
「Hừ, muốn đi thì mấy người cứ đi đi. Ta không thích mấy cái kiểu lễ hội ồn ào này lắm. Cho nên ta sẽ cùng Akiho ngồi đây, thong thả thưởng thức loại hồng trà mà Haruka đã hướng dẫn pha chế」
「…...」
Tôi thì nghĩ việc đó rõ ràng là cản trở kinh doanh (cản trở hoạt động kinh doanh bằng vũ lực) thì có…...
「Chuyện là vậy đó, nên Yuuto-san và mọi người cứ đi chơi vui vẻ, đừng bận tâm đến chúng tôi nhé」
「Dạ vâng…...」
Dù sao thì, nếu họ đã nói vậy thì tôi cũng nên ngoan ngoãn nghe theo. Akiho-san thì không nói, chứ nếu phải đi dạo trong trường cùng với người có cả ngoại hình lẫn nội tâm đậm chất yakuza như bố Haruka, thì chắc chắn tôi sẽ không thể yên lòng một giây phút nào, theo nhiều nghĩa.
「Vậy, tụi cháu đi đây ạ」
Khi tôi cúi đầu chào nhẹ và định rời khỏi lớp,
「A, Yuuto-san」
「Vâng?」
Akiho-san gọi tôi lại,
「Nhờ cháu chăm sóc Mika nhé. Bác tin là cháu, Yuuto-san, nhất định sẽ hộ tống con bé một cách tuyệt vời」
Cô ấy vui vẻ mỉm cười và nói vậy.
3
Thế là, tôi cùng nhóm Mika (kèm theo Hadukisan, Nanamisan) đi tham quan lễ hội văn hóa.
「Ừm~, có nhiều thứ ghê~」
Mika thích thú đảo mắt khắp nơi.
Vì đang giữa 『Lễ hội Hakuhou』 nên khung cảnh trong trường hoàn toàn khác với thường ngày, tỏa ra một bầu không khí náo nhiệt đúng chất lễ hội. Những tấm áp phích sặc sỡ dán đầy trên tường, tiếng mời chào vang lên rộn rã như tiếng dế mùa thu. Chắc là có nhiều lớp làm gian hàng ăn uống nên từ khắp nơi, mùi thơm hấp dẫn của mì xào yakisoba và gà nướng yakitori bay tới.
「Woa~, tuyệt quá. Anh~ ơi, cái kia là gì vậy?」
「Hửm, cái đó là quán gà nướng. 『Nỗi sầu muộn của Tử Xà Kê』」
「Nè, còn cái đằng kia thì sao? Có ghi là 『Phép màu của Bông Gòn Trắng』 kìa」
「À, cái đó chắc là kẹo bông gòn」
Cứ như vậy, tôi vừa trả lời câu hỏi của Mika, vừa đi dọc hành lang.
Thì, giữa đường,
「A, bạn kia ơi, bạn đang đi cùng các cô hầu gái đó~」
Một nữ sinh mặc kimono trắng gọi chúng tôi lại.
「Sao nào, ghé qua xem một chút không~? Gian hàng của lớp mình thú vị lắm đó」
「Gian hàng?」
Gian hàng gì cơ?
「Phu phu, nội dung thì là bí mật cho đến khi bạn đến tận nơi~. Nhưng tôi đảm bảo là sẽ rất thú vị. Đặc biệt là rất thích hợp để dẫn cô bạn gái dễ thương đằng kia đi cùng đó~」
「Ể, em á?」
「Đúng vậy~」
Cô ấy nói trong khi nhìn qua lại giữa tôi và Mika một cách đầy ẩn ý.
「Hừm~, ra vậy ra vậy. Đã được khen là dễ thương, xinh xắn~, kute~ đến mức có thể nhầm với thần tượng nào đó, thì không thể không đi được rồi~」
「…...」
Người ta đâu có nói đến mức đó.
Đúng là một tiểu thư có đôi tai tiện lợi thật.
「Vậy, sao nào? Nếu đi ngay bây giờ thì sẽ có nhiều ưu đãi lắm đó?」
「Nè, mình đi thử đi~, anh~」
Mika kéo tay tôi giật giật.
「Cũng được…...」
Dù sao thì cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đến, nếu Mika muốn đi thì cũng không sao.
Khi tôi gật đầu,
「Woa~, vậy quyết định rồi nhé」
「Vậy thì mời quý khách đi lối này ạ~」
Nữ sinh vui vẻ mỉm cười.
Và nơi chúng tôi được dẫn đến là,
『Ngôi nhà Kinh hoàng Chắc chắn Khóc thét · Kêu gào Thảm thiết (Chữ máu)』
thì phải.
「Đây là…... nhà ma à?」
「Vâng ạ~. Oan quá đi~, là vậy đó」
Cô bạn trả lời trong khi buông thõng hai tay xuống. Ra là vậy, thế có nghĩa bộ đồ cô ấy đang mặc là trang phục tang trắng. Do tâm trạng của cô ấy quá vui vẻ nên tôi không nhận ra, nhưng nhìn kỹ lại thì trên đầu cũng có gắn một miếng vải hình tam giác ngược.
「Vậy thì, cứ vào thử đã—— Hửm?」
「…...」
「Sao vậy, Mika?」
「Ể, s-sao cơ?」
「Trông em có vẻ không được khỏe…...」
Mặt con bé trông như một chú chó Yorkshire (một tuổi) trước khi tiêm phòng.
Nghe vậy, Mika lắc đầu quầy quậy,
「K-không có đâu. Nào đi thôi, anh~. Cả Hadukisan và Nanamisan nữa」
「Xin…...」
「…………」
「A ha ha~」
Con bé định tóm lấy cánh tay của cả ba người cùng lúc và xông vào 『Ngôi nhà Kinh hoàng Chắc chắn Khóc thét · Kêu gào Thảm thiết』, nhưng,
「A, xin lỗi. Theo quy định, mỗi lượt chỉ có thể vào hai người, nên phiền mọi người chia thành từng cặp được không ạ~?」
Cô bạn trong trang phục ma ngăn lại. Có vẻ như có giới hạn số người.
「Hai người một lượt à…... Làm sao đây?」
Tôi nhìn quanh nhóm Mika và hỏi,
「E-em thì đi với ai cũng được」
「Vậy ạ~, thế thì nhân dịp này, sao ngài Yuuto và tiểu thư Mika không đi cùng nhau ạ~? Chúng tôi sẽ vào sau ạ~」
「…...Mời đi trước」
Có vẻ là vậy. Thôi thì cũng là một sự kết hợp an toàn.
「Vậy đi thôi, Mika」
「V-vâng」
「Vâng ạ~, xin mời hai vị ạ~. Chúc quý khách đi vui vẻ~」
Nhận được lời hướng dẫn vui vẻ không hề hợp với nhà ma, tôi cùng Mika bước qua lối vào của 『Ngôi nhà Kinh hoàng Chắc chắn Khóc thét · Kêu gào Thảm thiết』 được tạo hình giống như miệng của một bộ xương khổng lồ.
Bên trong lớp học, đúng như tên gọi nhà ma, tối om.
「Hô…...」
Cũng chuyên nghiệp phết đấy chứ.
Nhờ hiệu ứng thị giác từ sự mờ tối, nó tạo ra một cảm giác áp đảo khó tin đối với một gian hàng lễ hội văn hóa. Có lẽ trình độ này có thể sánh ngang với những nhà ma được tổ chức trong các khu đặc biệt của trung tâm thương mại vào mùa hè.
「Ồ, cái đầu lâu ở đằng kia làm tốt thật đấy」
「…...」
「Mô hình cơ thể người ở kia cũng thật ghê…... mà khoan, cái đó là hàng thật à?」
「…...」
「Con zombie đang nằm ở kia cũng thú vị, cách thể hiện gương mặt tái nhợt rất tốt」
「…...」
Mà, sao từ nãy đến giờ Mika im lặng thế nhỉ. Ở những nơi thế này, tôi cứ nghĩ cô bé tóc hai bím này phải là người phấn khích và bám dính lấy người khác hơn ai hết chứ.
Và rồi, tôi cảm thấy có thứ gì đó siết chặt lấy đầu ngón tay mình.
「?」
Gì vậy, miếng konnyaku hay thứ gì đó quen thuộc trong nhà ma à? Tôi nghĩ vậy và nhìn xuống,
「…………Ư, ư ư~……」
Là Mika.
Con bé đang nhíu mày và rên rỉ, trong khi siết chặt tay tôi với một lực như thể đang đo sức mạnh tay vậy. Sao thế, đau bụng à?
「…...Mika?」
「A, k-không phải đâu? C-cái này là~」
Nhận ra ánh mắt của tôi, con bé vội vàng lắc đầu,
「Ờ, ờm~, em không sợ mấy cái này đâu nhé? Ừm, hoàn toàn không luôn. E-em có phải chị hai đâu chứ. Nhưng mà này, anh~ ở trong nơi tối om thế này chắc cũng cô đơn lắm nhỉ? V-vậy nên, Mika-chan dễ thương này sẽ nắm tay anh nhé」
「…...」
「L-là thật đó nha?」
「…...」
Ra là, sợ à…...
Mà, vì bình thường con bé toàn như vậy nên tôi hay quên mất, nhưng nghĩ lại thì cô bé tóc hai bím này cũng mới chỉ là một nữ sinh mười bốn tuổi thôi. Sợ ma, ở những điểm này thì quả thực là đúng với lứa tuổi.
「Anh hiểu rồi, hiểu rồi. Vậy cứ đi tiếp thế này nhé」
「V-vâng. Anh cứ nắm cho chắc vào nhé. K-không được buông ra đâu đấy?」
「Rồi rồi」
Và thế là, chúng tôi tiến về phía trước trong tình trạng dính như sam.
Đường ra khá dài, trên đường đi có rất nhiều người sói có răng nanh to tướng và cả những người phụ nữ miệng rách máu me xuất hiện, mỗi lần như vậy, những tiếng hét kỳ lạ như 「Kyau!」 hay 「Haun!」 lại vang lên từ bên cạnh, và tỷ lệ thuận với điều đó, diện tích bám dính vào tôi ngày càng lớn hơn, nhưng tôi sẽ không nói ra chuyện này.
「Ha…... ha…...」
Khi chúng tôi cuối cùng cũng đến gần lối ra, con bé đã ở trong tư thế gần như bám chặt lấy toàn thân tôi chứ không chỉ là ôm nữa.
「C-cuối cùng cũng kết thúc rồi~…...」
Mika vừa lách qua tấm rèm tối ở lối ra vừa nói với đôi mắt ngấn lệ. 「Ư ư~, dù chẳng đọc báo giao vào ban đêm, em vẫn cứ ngỡ mình bị giảm mất ba trăm ngày tuổi thọ…...」
Trông con bé gần như sắp ngã quỵ.
Nhìn thấy bộ dạng của chúng tôi, cô bạn ma làm nhiệm vụ mời khách mỉm cười và nói một câu.
「Thấy chưa, rất thích hợp để dẫn một cô bé dễ thương đi cùng mà đúng không~? Cái này gọi là hời quá rồi còn gì?」
「…...」
Ra là vậy. Ý là thế à. Sâu sắc thật…...
Đúng lúc đó, từ phía sau, một tiếng hét của đàn ông chói tai 「Ááá!!」 vang lên.
Một tiếng hét tuyệt vọng nhuốm đầy sự kinh hoàng, như thể vừa thật sự chạm trán với một tên sát nhân cầm móng vuốt khổng lồ.
Tiếp theo,
「C-c-c-…... có ma…...」
Người sói mà chúng tôi vừa thấy trong lớp học lảo đảo lao ra ngoài, rồi chạy thục mạng về một hướng vô định.
「C-cái gì? Có chuyện gì vậy, anh~?」
Với vẻ mặt lo lắng, Mika ngay lập tức nhảy bổ vào người tôi.
「Không biết…... Chẳng lẽ có ma thật?」
「C-có ma, lẽ nào…...」
「Ừ」
Tôi nhớ đã đọc ở đâu đó trong một cuốn sách rằng những nơi liên quan đến ma quỷ hay yêu quái như thế này thường dễ thu hút các linh hồn thật sự hay những thứ tương tự. Nghe nói chúng bị thu hút bởi những luồng ý niệm đó. Ngay cả trong phim ảnh, người ta cũng nói rằng trước khi quay phim kinh dị, họ luôn phải làm lễ trừ tà.
「C-chờ đã~, đ-đừng nói những điều đáng sợ như thế chứ~…...」
Mika vừa bám chặt lấy cơ thể tôi vừa lắc đầu với vẻ mặt gần như sắp khóc.
「Khoan đã, có cái gì đó đang đến」
「Ể?」
Tấm rèm tối che lối ra bắt đầu sột soạt.
Giữa những ánh mắt tập trung, thứ từ từ xuất hiện từ phía sau là──
「A ha ha~, mọi người sao thế ạ~」
「…...Bị nhìn chằm chằm như vậy (đỏ mặt)」
──Cô hầu gái tươi cười và chị hầu gái trưởng kiệm lời.
Không hiểu sao cả hai đều đang cầm vũ khí (?) là một chiếc búa khổng lồ và một chiếc cưa máy có hoa văn vân gỗ.
「Trông mọi người có vẻ nghiêm trọng quá, có chuyện gì xảy ra ạ~?」
「Chuyện gì là sao, vừa rồi, có người chạy ra từ bên trong…...」
Khi tôi nói vậy, Nanamisan từ từ nghiêng đầu,
「Ừm~, người ạ, có phải ý ngài là người sói không ạ~? Cái người có bộ răng nanh như hải mã ấy ạ~」
「Nanamisan, cô biết gì sao?」
「Hừm~, chúng tôi chỉ đang tiến hành công tác sửa chữa thôi mà ạ~」
Cô ấy đáp lại như vậy.
「Công tác sửa chữa?」
「Vâng ạ~. Thực ra trên đường đi, chúng tôi tình cờ phát hiện ra một vài chỗ lắp đặt bối cảnh không được chắc chắn cho lắm ạ~. Để nguyên như vậy có vẻ nguy hiểm nên chúng tôi đã nghĩ sẽ sửa lại giúp, nhưng không hiểu sao người sói đi ngang qua đó, vừa nhìn thấy chúng tôi đã hét toáng lên rồi chạy đi đâu mất ạ~」
「…...」
「Không biết anh ta vội vàng chuyện gì thế nhỉ~?」
Nguyên nhân đã rõ.
Đúng là, "chân tướng ma quỷ, hóa ra là hầu gái".
「…...Lẽ nào, chúng tôi đã xen vào chuyện không đâu rồi ạ?」
Hadukisan lí nhí. 「…...Chúng tôi chỉ là có ý tốt thôi mà…………」
「Không, không phải là xen vào chuyện không đâu…...」
Trời ạ, trong bóng tối đó mà có mấy cô hầu gái lạ mặt cầm cưa máy với búa khổng lồ, vừa gõ cành cạch vừa cưa roẹt roẹt để hợp tác làm việc thì ai mà không sợ chứ. Chắc sắp thành truyền thuyết đô thị kiểu 『Kinh hoàng, những cô hầu gái vung búa và cưa máy trong nhà ma ở lễ hội văn hóa!』 mất.
「…...Em, có lẽ em bắt đầu thấy hơi đồng cảm với anh người sói đó rồi」
「…...Đồng cảm」
Tôi và Mika cùng gật đầu.
「Nào~, đi chỗ khác thôi, đi thôi!」
Ngay khi cách nhà ma khoảng mười mét, Mika, như một chiếc trực thăng điều khiển từ xa (năm mã lực) vừa được thay pin, đã lấy lại năng lượng và hối thúc.
「Đã đến đây rồi thì phải vui chơi hết mình chứ, không thì lỗ lắm đúng không? Con người có vui vẻ thì hệ miễn dịch mới tăng, ít bị cảm cúm chứ.…………N-nhà ma ấy à, mấy cái đó là tà đạo cả, ừm」
Như thể để rũ bỏ điều gì đó, con bé nói vậy rồi chạy đi.
「Nàoooo~, anh~ và mọi người cũng nhanh lên~. Em bỏ lại đó nha~」
「Haizz…...」
Tôi cười khổ trước Mika, cô bé như một chú gấu con hoang dã được thả về tự nhiên. Con bé đã hoàn toàn trở lại như bình thường rồi. Mới lúc nãy còn ngoan ngoãn đến thế cơ mà.
「Phu phu phu, tiểu thư Mika trông có vẻ vui hơn mọi ngày nhỉ~」
Nanamisan mỉm cười và bắt chuyện với tôi.
「Vậy sao? Tôi thấy bình thường con bé cũng vậy mà」
Cái tính cách lúc nào cũng tăng động và cao hứng của Mika chẳng khác gì thường ngày cả. Nếu có khác thì chắc chỉ là kiểu mùa hè hay mùa đông mà thôi.
「Không phải vậy đâu ạ~. Được cùng ngài Yuuto đi dạo lễ hội văn hóa, tiểu thư Mika đang rất rất vui đó ạ~」
「Vậy à…...」
「Ngài Yuuto cũng là con trai, nên phải nhận ra những điều đó chứ ạ~? Đó là điều cơ bản đó ạ~」
Cô hầu gái tươi cười vừa nói vừa giơ ngón trỏ lên. Dù có được nói vậy thì tôi cũng chẳng thể nào phân biệt được cô bé tóc hai bím của thường ngày và cô bé tóc hai bím của hiện tại khác nhau ở điểm nào.
Dù sao thì, sau đó tôi cùng nhóm Mika đi dạo quanh một vài lớp học.
「A, cho em cái này~. À, cả xiên hành kia nữa. Món takoyaki đằng kia trông cũng ngon quá~」
「Em ăn nhiều thật đấy…...」
「Ừm~, tráng miệng thì nên ăn sô-cô-la chip hay chuối sô-cô-la đây ta~. Cả hai đều trông ngon quá, khó bỏ quá đi…... Thôi, quyết định rồi, em sẽ lấy cả hai. À, thanh toán thì cứ tính hết cho anh~ trai này là được ạ~♪」
「N-này, chờ đã──」
「Vâng ạ, tổng cộng là một nghìn hai trăm yên. Mời anh thanh toán nhé,〝anh~ trai〟」
「Ự…...」
Đi đến đâu, Mika cũng ăn gà nướng, ăn kem, ăn takoyaki, và trông con bé vô cùng mãn nguyện.
「A~, ngon quá. No căng luôn♪ Không ăn nổi nữa đâu~」
Mika cười một cách thỏa mãn từ tận đáy lòng.
「Còn ví tiền của anh thì không phải bụng rỗng nữa mà là đang trong tình trạng chết đói rồi đây này…...」
Ba tờ Dr. Noguchi (tám mươi phần trăm tiền tiêu vặt tháng này) mà tôi đã chuẩn bị nhiều hơn một chút cho lễ hội văn hóa, đã biến mất trong nháy mắt. Hay nói đúng hơn là chúng đã thay đổi hình dạng và nằm gọn trong bụng cô bé tóc hai bím trước mặt tôi.
「Thôi mà~, thôi mà~, có sao đâu. Anh~ là người lớn hơn mà. Hơn nữa, được đi dạo lễ hội văn hóa cùng một mỹ少女dễ thương như thế này, anh~ cũng vui đúng không♪」
「…...」
Gọi là đi dạo chứ, trừ nhà ma ra, tôi có cảm giác gần như chỉ toàn xem cảnh cô bé tóc hai bím này ăn gì đó thôi…...
Trong lúc đi dọc hành lang, khi tôi đang suy ngẫm sâu sắc về sự tương xứng giữa những gì mình nhận được và mất đi trong một giờ vừa qua,
「A~, Yuuto kìa~」
「?」
Lại có người gọi tôi từ đâu đó. Lần này còn gọi đích danh nữa chứ.
「Bên này, bên này~, ơi!」
Tôi lần theo hướng phát ra giọng nói, và ở đó có,
「Cậu làm gì ở đây thế~? A, sướng nha~, dẫn theo cả hai cô hầu gái luôn~」
một nữ sinh nhỏ nhắn trong trang phục có vẻ diềm dúa. Cô ấy đang mỉm cười thân thiện và vẫy tay lia lịa về phía tôi. Mà cũng khá dễ thương nữa.
「…...Anh~, người đó là người quen của anh à? Lại là gái mới à?」
Mika bên cạnh tôi lườm xéo và nói vậy. Lại là sao chứ…...
「Anh có nhiều điều muốn bắt bẻ câu nói đó lắm…... nhưng trước mắt thì, anh không biết là ai」
「Không biết, ý anh là người con gái đó á?」
「Ừ. Chắc là nhầm người thôi」
Tôi có cảm giác hình như đã gặp ở đâu đó, nhưng ít nhất là trong vùng ký ức của tôi không tồn tại nhân vật nào trùng khớp. Về cơ bản, tôi không có nhiều người quen là nữ, nên nếu đã gặp một lần thì không thể quên được, do đó khả năng cao là nhầm người.
Tôi giải thích như vậy,
「Hừm~, ý anh là, có quá nhiều cô gái anh từng quen nên không thể nào thu hẹp phạm vi được, phải không?」
Tôi nhận lại một câu trả lời như thế.
「Sao lại thành ra thế…...」
「Ể~, vì anh~ là anh~ mà. Anh~ có vẻ hay vô tình chọc vào mấy điểm kỳ lạ của con gái lắm」
「…...」
…...Thôi được rồi.
Chắc là nói gì bằng lời cũng vô ích thôi.
「À, xin hỏi bạn là…...?」
Để rửa sạch nỗi oan ức ướt đẫm này, tôi quyết định hỏi thẳng chính chủ cho nhanh. Cách này hiệu quả hơn nhiều so với việc cố gắng dựa vào trí nhớ gần như chỉ bằng một con tắc kè của tôi.
Khi tôi lại gần và hỏi, nữ sinh đó hơi nghiêng đầu một cách duyên dáng,
「Ể~, không nhận ra sao~? Lạnh lùng quá à. Chúng ta còn là bạn bè đã từng tắm chung nữa đó~」
「!?」
T-tắm!?
「A-anh~ trai!?」
Mika trợn trừng mắt. 「V-vấn đề đó thì dù có thế nào em cũng thấy không ổn đâu!」
「K-khoan đã. Dù có nói thế thì, anh thật sự không biết mà」
「Ngài Yuuto, đến nước này mà còn cố giấu diếm thì không tốt đâu ạ~」
「…...Khuyên ngài nên thành thật khai báo」
Đến cả hai cô hầu gái cũng nói vậy. Thật sự không biết thì làm sao được chứ…...
Trong lúc tôi đang đau đầu với hai vấn đề là sự thiếu tin tưởng vào bản thân mình và làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh này,
「Ừm~, chắc là trong bộ dạng này thì khó nhận ra nhỉ~」
Giọng của nữ sinh đó bỗng trầm xuống một chút.
「Này, là tớ đây, tớ đây~, Yuuto~」
「Ể?」
Cái giọng to đặc trưng không lẫn vào đâu được. Lẽ nào tên này…...
「Nobunaga…... à?」
「Đúng rồi~. Cuối cùng cũng nhận ra rồi à~?」
"A ha ha~", nữ sinh đó vừa cười một cách ngây thơ vừa tháo tóc giả ra. Dù đã trang điểm nên khó nhận ra, nhưng nhìn kỹ lại, người trước mặt đúng là tên ngốc Nobunaga.
「Thiệt hả trời…...」
Không thể tin được, hoàn toàn không nhận ra…...
「Hà~, ra là con trai ạ~. Ngay cả tôi cũng không nhận ra đó ạ~」
「…...Là do tôi sơ suất」
Cả hai cô hầu gái đều lí nhí có vẻ hơi tiếc nuối.
「Mà, khi mặc đồ cosplay thì việc hóa thân hoàn toàn là cơ bản mà~. Nếu trang điểm đậm hơn một chút, tớ còn tự tin là cả bố mẹ anh em cũng không nhận ra được ấy chứ~」
Nobunaga thản nhiên nói vậy. Không, nhưng mà không bị cả Hadukisan, người sở hữu kỹ năng siêu phàm này, nhận ra thì là cấp độ gì đây trời…... Mà trước đó,
「…...Rốt cuộc thì, sao cậu lại ăn mặc như thế này?」
Tôi nghĩ ngay từ đầu vấn đề đã nằm ở chỗ đó rồi.
「Hửm? Tại sao á, dĩ nhiên là để quảng cáo rồi. Từ giờ đến chiều vẫn còn có thể thu hút thêm khách mà. Để có thêm dù chỉ một khách hàng, bọn này phải đi phát tờ rơi rồi mời gọi chứ sao. Để một cô gái đóng vai hầu bàn qua đây thì lãng phí lắm.」
「…」
Những lời hắn nói quả thực rất đúng đắn... Thôi kệ đi. Dù gã này có giả gái hay làm gì thì cũng chẳng liên quan trực tiếp đến tôi.
「A, onii-san, sắp đến giờ rồi đó.」
Mika vừa nói vừa nhìn vào chiếc điện thoại màu hồng.
「Cuộc thi hoa khôi, hình như là từ hai giờ đúng không? Nếu tính cả việc giữ chỗ thì không đi ngay là không kịp đâu.」
「Hừm, đã đến giờ này rồi sao?」
Có vẻ như ngôi nhà ma và Nobunaga đã chiếm của tôi nhiều thời gian hơn dự tính.
「À, vì vậy nên bọn tôi đi đây.」
「Ừm, cuộc thi hoa khôi à? Nếu có thời gian, lát nữa mình cũng thử ghé qua xem sao.」
Nobunaga khẽ lẩm bẩm,
「Thôi, vậy nhé, bái bai.」
Nói rồi, hắn vẫy tay lia lịa y như lúc mới đến và chuẩn bị rời đi.
「À, phải rồi Yuuto. Mahiro đang tìm cậu đấy.」
Hắn nói như thể vừa sực nhớ ra.
「Mahiro-chan?」
「Ừm. Lúc nãy con bé có đến quán. Mình vừa gọi thì bị nó mắng cho một trận:『Hôm nay em đến để gặp Yuunii lâu ngày mà, đừng có làm phiền, đồ anh ngốc này! Mà đừng có bắt chuyện với em. Em không muốn bị người ta nghĩ mình quen biết anh đâu!』. Chắc đây là kiểu giao lưu ấm áp của anh em nhà mình đó.」
「…」
Tôi cảm thấy nó chẳng ấm áp chút nào, càng không phải là giao lưu, nhưng vấn đề này thuộc về quan điểm cá nhân nên tôi không động vào nữa. Về cơ bản, gã này là một tên cuồng em gái mà.
「Mà, chắc hôm nay không gặp được đâu. Mahiro vừa mù đường lại còn xui xẻo đến mức tuyệt vọng nữa. Chắc giờ này con bé đang lang thang ở phía bên kia trường rồi.」
「Vậy à...」
Đã lâu không gặp nên tôi cũng muốn gặp con bé một chút, nhưng nếu Mahiro mà gia nhập vào nhóm hiện tại (Mika, Hazuki-san, Nanami-san) thì tôi có cảm giác sẽ xảy ra chuyện lớn. Thế nên có lẽ như vậy cũng tốt.
「Thôi, gửi lời hỏi thăm của tôi đến con bé nhé.」
「Ừm, nhận lệnh.」
Nói xong, lần này Nobunaga thực sự bước về hướng ngược lại với chúng tôi.
Tôi có cảm giác hắn đang vô tình thu hút những ánh nhìn nóng bỏng của các nam sinh đi trên đường, nhưng thôi, cứ coi như tôi không để ý vậy.
4
Nhà thi đấu, nơi diễn ra cuộc thi hoa khôi, ngập tràn một bầu không khí nóng hầm hập đến ngột ngạt, cứ như đang ở Đông Nam Á (Thái Lan chẳng hạn) vào giữa mùa hè.
Dù sao thì đây cũng là một sự kiện không rõ là chính thức hay không chính thức, nhưng theo một nghĩa nào đó, nó có thể được coi là sự kiện lớn nhất của lễ hội trường, nên chẳng có gì lạ khi nó hoành tráng đến mức dường như khoảng bảy phần mười số người trong trường đều tập trung ở đây. Từ lối đi thông thường ở tầng một cho đến hàng ghế quan sát ở tầng hai, đâu đâu cũng chật cứng người.
「Oái!」
Nhìn sang phải hay trái cũng đều là người, người và người. Tiến thêm một bước cũng khó khăn.
「Vâng ạ, Mika-sama, Yuuto-sama, lối này ạ.」
「...Xin hãy cẩn thận để không bị lạc.」
Giữa nhà thi đấu chật ních người như một cây xúc xích Đức chính hiệu, hai cô hầu gái lại lách qua một cách nhẹ nhàng như thể được trang bị thiết bị điều khiển không gian. Đúng là mấy người này không phải dạng vừa...
「Ha~, cuối cùng cũng đến nơi...」
Cuối cùng cũng đến được hàng ghế đầu, Mika thở hắt ra một hơi thật dài.
「Ừm~, năm ngoái đã ghê rồi, năm nay còn ghê hơn nữa. Người đông như kiến ấy.」
「Năm ngoái?」
「Vâng. Năm ngoái chúng em cũng đến xem. Vì chị gái em tham gia.」
「À, ra là vậy.」
Nhắc mới nhớ, quán quân năm ngoái là Haruka thì phải. Lúc đó tôi đang phải trông gian hàng của lớp (khảo sát về côn trùng) nên không đến xem được, thành ra không biết trực tiếp mọi chuyện đã diễn ra thế nào.
「Ghê lắm đó~. Gần như là sân khấu độc diễn của chị ấy luôn. Chị ấy thì cứ luống ca luống cuống khổ sở lắm, nhưng mà, hehe.」
Chắc là nhớ lại chuyện cũ, Mika vui vẻ mỉm cười. Tôi có thể hình dung ra cảnh tượng lúc đó một cách rõ mồn một.
「Mà, nhưng năm nay chắc chị ấy cũng sẽ lại vô địch thôi. Có thể là do em thiên vị người nhà, nhưng em nghĩ không có nhiều người có thể thắng được chị ấy nếu đối đầu trực diện đâu.」
Hừm, không biết có đúng vậy không.
Bản thân tôi cũng tin rằng Haruka sẽ giành giải nhất, nhưng gã Nobunaga lại nói rằng mặt bằng năm nay rất cao. Hơn nữa năm nay còn có cả Shiina (một mỹ少女 hoạt bát khác hẳn Haruka). Thế nên có lẽ khoảng cách sẽ không lớn đến vậy đâu.
Trong lúc tôi đang tự mình phân tích vu vơ,
「Hử, người đứng đó là Yuuto phải không?」
Hôm nay đã là lần thứ bao nhiêu rồi nhỉ? Tôi lại bị gọi tên từ đâu đó.
「Ồ, đúng là cậu rồi. Hừm, người đi cùng là em gái của Nogizaka-san nhỉ.」
Người đang lớn tiếng gọi từ khoảng cách ba mét là bà chị nhà tôi, trong bộ vest công sở.
「A, Ruko-onee-san cũng đến ạ?」
「Ừ. Vì ta nghe nói Nogizaka-san có thể sẽ tham gia. Nếu vậy thì làm sao ta có thể không đến xem được chứ?」
Chị ta vừa nói vừa gật đầu. Chẳng liên quan gì, nhưng không hiểu sao tôi cứ có ảo giác rằng bà chị ngốc này đang dắt một thanh katana bên hông. Tôi thành tâm mong đó chỉ là ảo giác, nhưng sự thật là một khoảng trống không người bán kính một mét đang hình thành xung quanh chị ta đã thẳng thừng phủ nhận mong muốn đó. Xin chị đấy, đừng gây ra chuyện gì rồi để tôi phải đến bảo lãnh chị về nhé...?
Mặc cho tâm trạng lo lắng tột độ của tôi, Ruko vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên.
「Hừm, các cô hầu gái kia, lâu rồi không gặp. Cảm ơn vì đã luôn chăm sóc cho đứa em ngốc nhà tôi.」
「Dạ không có chi~, chúng em mới là người được giúp đỡ ạ~.」
「...Yuuto-sama đã đối xử rất tốt với chúng tôi.」
Chị ta vui vẻ chào hỏi Hazuki-san và những người khác. Thiệt tình, chẳng biết lòng người ta đang nghĩ gì...
Tôi thầm thở dài.
Ngay lúc đó.
BỤP!
Đột nhiên, toàn bộ đèn trong nhà thi đấu đồng loạt tắt ngấm.
Xung quanh chìm vào bóng tối trong giây lát, rồi chỉ có khu vực quanh sân khấu vẫn còn hạ rèm được chiếu sáng trắng. Và rồi,
「Thưa quý vị, đã để mọi người phải chờ lâu. Sau đây, xin được phép khai mạc Cuộc thi hoa khôi Lễ hội Hakuhou lần thứ ba mươi lăm!」
Một giọng nói qua micro vang lên từ trên sân khấu.
Tiếp theo, bức màn từ từ được kéo lên, và từ phía sau, một người đàn ông mặc tuxedo xuất hiện. Hơn nữa, nhìn quen quen, hình như là một trong những gã chụp trộm lần trước thì phải.
Người đàn ông mặc tuxedo ho khan một tiếng,
「À, năm nay mặt bằng thí sinh cao hơn mọi năm, nên vòng sơ khảo cũng vô cùng khó khăn. Sau đây, tôi xin giới thiệu tám thí sinh đã vượt qua cuộc chiến cam go đó!」
WOA!! Tiếng hò reo vang lên từ khắp nơi. Không khí sôi động thật.
「Đầu tiên là thí sinh mang số báo danh 1. 『Cô nàng bốn mắt nhưng lại là phó chủ nhiệm câu lạc bộ naginata』, Asahina Mai, lớp 2-1!」
「X-xin mọi người chiếu cố ạ...」
Asahina-san bước ra từ cánh gà sân khấu.
「Tiếp theo là thí sinh mang số báo danh 2. 『Á quân năm ngoái』, Sumitomo Miya, lớp 3-1!」
「Xin mọi người chiếu cố nhé.」
「Thí sinh mang số báo danh 3. 『Công chúa náo loạn』, Orikawa Tomoe, lớp 3-2!」
「À, mọi người, xin chiếu cố nhé~♪」
「Thí sinh mang số báo danh 4. 『Học sinh chuyển trường rực lửa』, Amamiya Shiina, lớp 2-1!」
「Xin chiếu cố!」
「Thí sinh mang số báo danh 5. 『Công chúa Băng giá・Độ không tuyệt đối Blizzard』, Tennouji Touka, lớp 1-3!」
「............*phì* (quay mặt đi không nói gì)」
「Thí sinh mang số báo danh 6. 『Chú chó trung thành』, Yatsusaki Setsuna, lớp 2-1!」
「A, x-x-xin mọi người chiếu cố ạ... oáp! (có vẻ đã cắn vào lưỡi)」
「Thí sinh mang số báo danh 7, suất tham gia đặc biệt. 『Mãi mãi tuổi mười bảy (tự xưng)』, Kamishiro Yukari-sensei!」
「Chào~, chị gái xinh đẹp mà mọi người mong chờ đã xuất hiện đây~」
Tên của các thí sinh lần lượt được xướng lên, và cùng với đó họ xuất hiện trên sân khấu. Tôi có cảm giác một người cuối cùng có gì đó hơi lạ, nhưng tạm thời cứ coi như mình không nghe thấy gì.
「Và thí sinh mang số báo danh 8──」
Đến đây, nam sinh MC tạm dừng.
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng... tiếng trống dồn dập vang lên từ đâu đó.
Như hòa theo nhịp điệu rộn ràng ấy, nam sinh MC vung tay thật cao,
「『Nụ Tuyết Bạc Nuit Étoile』 và 『Công chúa trên phím đàn Lumière du Clavier』, 『Quán quân năm ngoái』, Nogizaka Haruka-sama!!」
BỤP!
Ngay lập tức, sân khấu được chiếu sáng bởi ba luồng đèn sân khấu, và ở trung tâm, bóng dáng Haruka trong chiếc váy thiên thần hiện ra.
「A, x-xin mọi người chiếu cố ạ.」
Bị choáng ngợp bởi bầu không khí, Haruka rụt rè cúi đầu.
Đúng là nhà vô địch năm ngoái, cách đối xử cũng có chút khác biệt so với các thí sinh khác. Mà, việc chỉ có mình cô ấy được gọi bằng "-sama" có lẽ là do sở thích cá nhân của MC.
Cứ như vậy, toàn bộ tám thí sinh đã xếp hàng trên sân khấu.
「Woa, ai cũng xinh quá nhỉ~」
Mika đứng cạnh tôi thốt lên.
Đúng là những người được đề cử tham gia cuộc thi hoa khôi, ai cũng là những mỹ少女 xinh đẹp và cá tính (dù có một người hơi có vấn đề về tuổi tác), và việc tám người cùng đứng trên sân khấu thật là một cảnh tượng ngoạn mục.
Nhân tiện, lớp tôi có bốn người tham gia là Asahina-san, Shiina, Yatsusaki-san, và Haruka. Cả bốn người đều mặc trang phục họ đã mặc ở lớp. Nhưng mà nghĩ lại, trong số tám thí sinh mà một nửa là từ lớp mình thì cũng ghê gớm thật.
「Vâng. Bây giờ khi tất cả các thí sinh đã có mặt đông đủ, trước hết, chúng tôi muốn mỗi người tự giới thiệu về bản thân. Xin mời thí sinh số 1, Asahina Mai-san.」
「À, v-vâng. Ừm...」
Được MC thúc giục, Asahina-san (mặc trang phục pháp sư) bước lên một bước.
「Ừm, không biết tại sao em lại đứng ở đây, nhưng em sẽ cố gắng hết sức mình, mong mọi người chiếu cố ạ.」
Những tiếng vỗ tay vang lên cùng với những lời cổ vũ như "Woa!" hay "Dễ thương quá!".
「Vâng, xin cảm ơn. Tiếp theo, xin mời thí sinh số 2, Sumitomo Miya-san.」
「Vâng.」
Và rồi, thí sinh số 2 Sumitomo-san và số 3 Orikawa-san lần lượt hoàn thành phần chào hỏi một cách suôn sẻ.
「Vậy, xin mời thí sinh số 4, Amamiya Shiina-san.」
Đến lượt Shiina (mặc trang phục ác quỷ).
「Lần đầu gặp mặt, em là Amamiya Shiina ạ. Sở thích là piano và naginata, châm ngôn sống là『Tiên hạ thủ vi cường』. Em mới chuyển trường từ Hokkaido đến cách đây không lâu nên còn nhiều điều chưa biết, nhưng em sẽ cố gắng hết sức, mong mọi người ủng hộ ạ!」
Nói một hơi xong, cô ấy cúi gập người chào khán giả một cách đầy năng lượng.
「Ồ!」「Hay lắm!」「Cố lên!」「Thích mấy cô nàng năng động ghê!」
Xung quanh vang lên những tiếng hò reo và vỗ tay lớn hơn hẳn lúc trước. Có vẻ như đến thời điểm này, Shiina đang được đánh giá cao nhất.
Tiếp theo là thí sinh duy nhất của khối lớp một năm nay, 『Công chúa Băng giá・Độ không tuyệt đối Blizzard』 Tennouji Touka, và bạn cùng lớp 『Chú chó trung thành』 Yatsusaki-san.
「Chào~, các em. Hôm nay có khỏe mạnh mà ××× không nào~?」
Đến lượt cô giáo quấy rối tình dục nào đó, nhưng như mọi khi, cái điệu bộ ngớ ngẩn không thể tả nổi của cô ta khiến tôi muốn bỏ qua.
Và rồi, cuối cùng cũng đến lượt Haruka.
「Và giờ chúng ta sẽ đến với người cuối cùng. Thí sinh số 8, quán quân năm ngoái, Nogizaka Haruka-sama, xin mời!」
「A, ờm, ờ...」
Haruka bối rối trước màn giới thiệu hoành tráng, cô ấy lo lắng nhìn quanh nhà thi đấu như một chú cún con lạc mẹ.
「Em là Nogizaka Haruka, lớp 2-1 ạ. L-lần này được có mặt ở đây, em cảm thấy rất vui. Em còn nhiều thiếu sót, nhưng em sẽ cố gắng hết sức mình, mong mọi người sẽ ủng hộ em ạ.」
Cô ấy cúi đầu chào.
「Kya~, Haruka-sama~!」
「Ngây thơ quá đi mất! Muốn mang chị về nhà nuôi quá đi mất!」
「............Tuyệt vời...」
Những tiếng reo hò ỏn ẻn của đám fan và đội cận vệ lấp đầy cả nhà thi đấu.
Nhân tiện, có vẻ như cách tự giới thiệu của cô ấy có gì đó hơi sai sai, nhưng có lẽ đó là điều không nên để ý.
「──Hừm, đúng là mặt bằng khá cao thật.」
Sau khi phần tự giới thiệu kết thúc, Ruko khẽ lẩm bẩm.
「Nhìn chung, chất lượng khá đồng đều và ổn định ở mức cao, toàn những người ở thang điểm 80-90 trên 100 cả.」
Chị ta bình phẩm một cách ra vẻ ta đây.
「Nhưng với mức này thì chiến thắng của Nogizaka-san vẫn là chắc chắn. Cô bé đó nổi trội hơn hẳn một bậc. Về nhì chắc là đứa năm nhất gì đó tủ lạnh nhân bánh pudding, và đứa cùng lớp với cậu, con bé gì đó phóng hỏa.」
「...」
Là 『Công chúa Băng giá・Độ không tuyệt đối Blizzard』 và 『Học sinh chuyển trường rực lửa』 đấy.
Như mọi khi, khả năng nhận diện những người mình không quan tâm của chị ta thật là tuyệt vời. Mà với Shiina thì đến cái tên chị ta chỉ nhớ đúng mỗi chữ đầu là "hỏa" (honoo).
「Được rồi, phần tự giới thiệu đã kết thúc. Tiếp theo, chúng ta sẽ có một phần hỏi đáp ngắn gọn. Xin mời thí sinh số 1──」
Giọng MC vang vọng.
Cứ như vậy, cuộc thi hoa khôi tiếp tục diễn ra suôn sẻ──
「Và bây giờ, các thí sinh sẽ thể hiện tài năng đặc biệt của mình!」
Phần chính của chương trình, màn trình diễn tài năng, đã bắt đầu.
Trình diễn tài năng, đúng như tên gọi, là phần mà mỗi thí sinh sẽ tự quảng bá bản thân bằng tài năng của mình trong một khoảng thời gian giới hạn.
Từng người một xuất hiện trên sân khấu và thể hiện tài năng của mình.
「V-vậy thì, em xin phép bắt đầu.」
Thí sinh số 1, Asahina-san, biểu diễn một bài múa naginata.
Tiếp đến, thí sinh số 2 Sumitomo-san múa truyền thống Nhật Bản, số 3 Orikawa-san biểu diễn ảo thuật bàn cờ.
「Tiếp theo, xin mời thí sinh số 4, Amamiya-san.」
「Vâng ạ!」
Lại đến lượt của Shiina.
Sau khi đáp lời một cách đầy năng lượng, Shiina bước đến cây đàn piano khổng lồ đặt ở góc sân khấu (cái mà Haruka đã dùng trong buổi họp toàn trường sau kỳ nghỉ hè) và bất ngờ bắt đầu chơi.
「Ừm~, đúng là người về nhì trong một cuộc thi, chơi hay thật đấy~」
Nghe giai điệu bắt đầu vang lên, Mika khoanh tay.
「Mà em có cảm giác âm thanh còn hay hơn lần trước nữa. Không biết có chuyện gì xảy ra không nhỉ?」
「Em nhận ra à?」
「Vâng. Dù sao thì em cũng học nhạc từ nhỏ, lại còn hay nghe chị gái em chơi piano nữa~. Nhân tiện, đây là bài『Barcarolle』của Chopin đấy. Nghe nói là ông Chopin đã sáng tác bài này trong lúc đang tan nát cõi lòng vì thất tình và bệnh tật, nó được lấy cảm hứng từ những chiếc thuyền gondola ở Venice, hoặc cũng có thể không.」
「…」
Nghe vậy thì con thuyền gondola đó có vẻ sắp chìm đến nơi rồi.
Mà thôi, bỏ qua nguồn gốc buồn thảm của bài hát, bản thân màn trình diễn rất tuyệt vời.
Lối chơi của Shiina cũng có sức lôi cuốn như Haruka vậy. Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng có lẽ đó chính là cái mà người ta gọi là tài năng.
「Xin cảm ơn mọi người đã lắng nghe!」
Sau khi kết thúc bài hát và cúi chào, một tràng pháo tay lớn lại vang lên, giống như lúc cô ấy tự giới thiệu.
「Bạn của onii-san nổi tiếng quá nhỉ.」
「Ừ, có vẻ vậy.」
Lượng tiếng vỗ tay đến giờ cũng không kém Haruka là bao. Cứ đà này, dù không giành được chức vô địch, có lẽ cô ấy cũng sẽ tiến rất xa.
Nhân tiện, thí sinh số 5 Tennouji-san và số 6 Yatsusaki-san đã quyết định bỏ cuộc. Nghe nói người trước bình luận là "Chán rồi... Về thôi", còn người sau thì "Tài năng... em không có (hức)". Lý do của cả hai đều thật là cực đoan theo hai hướng khác nhau.
Và rồi đến cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục số 7.
「Nào~, để chị gái đây cho các em xem tài năng của chị nhé~♪」
Cùng với câu nói đó, cô ta đột ngột nốc cạn một chai vodka 97 độ, rồi trong tình trạng bán khỏa thân định phun lửa, và bị cưỡng chế đuổi khỏi sân khấu ngay lập tức. Thời gian trụ lại chỉ có ba mươi giây. Mà không chỉ cuộc thi hoa khôi, tôi chỉ mong cô ta không bị đuổi việc luôn thôi.
Thôi, chuyện đó cũng không quan trọng lắm.
Sau Yukari-san, cuối cùng cũng đến lượt Haruka.
「Ờ, ờm... Em cũng xin phép được chơi piano ạ.」
Cô ấy rụt rè cúi đầu ở giữa sân khấu, rồi bước những bước chân ngượng nghịu về phía cây đàn piano.
Xoảng, cả nhà thi đấu bỗng im phăng phắc như tờ.
Trong bầu không khí trang nghiêm như ở một nhà thờ nào đó, Haruka nhắm mắt lại để tập trung, thở ra một hơi dài, rồi nhẹ nhàng đặt những ngón tay thon thả như cá trắng lên phím đàn.
Giai điệu lặng lẽ vang lên.
Tôi đã nghĩ Haruka cũng sẽ chơi một bản nhạc cổ điển giống Shiina, nhưng,
「Đây là...」
Thứ tôi nghe được là một giai điệu có cảm giác khác hẳn với nhạc cổ điển.
Không khí của bài hát có vẻ hơi pop, dễ đi vào lòng người. Có lẽ nhờ đã nghe Haruka và Shiina chơi đàn vài lần, tôi cũng đã có thể nhận ra được điều đó.
「Một bài hát thật hay... rất hợp với Haruka-senpai.」
「Mê mẩn quá đi mất.」
「............Thật cảm động...」
Đám fan thở dài thán phục.
Đúng là một bài hát hay. Đẹp đẽ, da diết, nhưng lại có chút gì đó buồn bã... Nghe nó khiến tôi có cảm giác man mác buồn...
「──Hửm?」
Nhưng mà, hình như mình đã nghe bài này ở đâu đó rồi?
Cảm giác du dương, dễ nghe này cứ vương vấn đâu đó trong ký ức của tôi.
Tôi vắt óc suy nghĩ, nhưng có lẽ các khớp thần kinh trong não tôi kết nối kém quá, nên dù cảm thấy sắp nhớ ra rồi mà lại không thể nhớ ra được.
「Ngh...」
Tôi đang gầm gừ với cảm giác khó chịu y như khi ăn sushi cuộn tay rồi bị rong biển dính vào vòm họng mà gỡ mãi không ra, thì,
「Hửm, onii-san, sao anh lại kêu như trâu rừng vậy. Đau bụng à?」
「Không, chỉ là anh có cảm giác đã nghe bài này ở đâu đó rồi.」
「Vậy sao? Nếu thế thì chắc là bài hát thuộc thể loại chị ấy thích thôi? Em thì không rành lắm.」
「Sở thích của Haruka... A.」
Câu nói đó của Mika làm một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.
Phải rồi, là nó. Bài hát từ chiếc hộp nhạc tôi tặng Haruka trong tiệc sinh nhật. Hình như tên nó là bài hát kết thúc của anime『Hanikami Triangle 1st』. Chắc chắn là nó rồi.
Nhưng mà.
「...Bài hát này, có buồn đến thế này không nhỉ?」
Đó là điều khiến tôi thắc mắc.
Giai điệu vang lên lúc đó, giai điệu mà Haruka đã hát. Đó là một bài hát hay, nhưng chắc chắn không phải là một bài hát buồn.
Nghĩ vậy, tôi nhìn lên và thấy vẻ mặt của Haruka cũng có chút u buồn. Không, bề ngoài thì cô ấy vẫn đang cười. Nhưng dường như đằng sau đó, cô ấy đang phải cố gắng chịu đựng một điều gì đó...
「...」
Chuyện này là sao?
Tôi đang bối rối vì không hiểu được ý nghĩa đằng sau biểu cảm và giai điệu của Haruka, thì,
「Hê, đây là bài hát kết thúc của『Hani Tra 1st』đúng không nhỉ?」
Không biết đã đến từ lúc nào, Nobunaga (đã cởi bỏ đồ giả gái) đang khoanh tay đứng cạnh tôi và gật gù.
「Đây là bài hát mà Aki-chan chơi khi quyết đấu với người bạn thân Megu-chan, trong lúc nghĩ về Ken-kun, cậu bạn thanh mai trúc mã mà cậu ấy yêu mến đó. Nó cũng được dùng làm nhạc nền trong lúc quyết đấu nữa.」
「...Thật vậy à?」
「Ừm. Mà thú vị thật nhỉ. Amamiya-san cosplay『Cô bé hậu đậu Megu-chan phiên bản ác quỷ』, còn Nogizaka-san thì cosplay『Cô bé vụng về Aki-chan phiên bản thiên thần』, rồi cả hai cùng chơi piano. Cứ như một cảnh trong anime thật vậy. Ừm, hay ghê.」
「Ể...」
Nghe vậy, tôi chợt nhớ ra.
Nội dung của『Hanikami Triangle 1st』mà Nobunaga đã kể cho tôi nghe (ép tôi nghe) khi chuẩn bị cho『Quán cà phê cosplay』.
「Ừm, thì nội dung cũng chỉ là một bộ anime thiếu nữ phép thuật thường thấy thôi. Nhân vật chính là cô bé Aki-chan, chỉ giỏi mỗi chơi piano còn làm gì cũng thất bại, và có tình cảm thầm kín với cậu bạn thanh mai trúc mã Ken-kun. Một ngày nọ, Aki-chan gặp một chú chó biết nói kỳ lạ. Chú chó đó tự xưng là công chúa của vương quốc phép thuật, đã trốn sang thế giới này để thoát khỏi『ác quỷ』, và tình cờ phát hiện ra Aki-chan có tố chất làm pháp sư nên đã cầu cứu. Aki-chan đồng ý và bắt đầu dùng trái tim thiên thần để chiến đấu với『ác quỷ』, và lúc đó cô bé đã mặc rất nhiều trang phục khác nhau... vân vân và mây mây...
──(đến đây hắn đã thao thao bất tuyệt về trang phục suốt một tiếng đồng hồ nên lược bỏ)──
Rồi, một hôm, Aki-chan gặp một cô bé tên Megu-chan cũng hay thất bại giống mình và hai người trở thành bạn thân. Megu-chan lờ mờ nhận ra bí mật phép thuật của Aki-chan nhưng vẫn giả vờ không biết và âm thầm giúp đỡ bạn. Nhưng rồi một ngày, Megu-chan lại đem lòng yêu Ken-kun. Megu-chan bị giằng xé giữa tình bạn với Aki-chan và tình yêu. Lỗ hổng trong trái tim cô bé đã bị『ác quỷ』lợi dụng và biến cô thành một pháp sư bóng tối. Hai người bạn đi hai con đường khác nhau, trở thành kẻ thù. Cuối cùng, mọi chuyện kết thúc bằng một trận quyết đấu trong nước mắt của hai người... vân vân và mây mây...──(phần sau toàn là những cảm nhận siêu cá nhân của Nobunaga, không liên quan đến nội dung nên lược bỏ)」
Hình như đó là nội dung của câu chuyện.
Mà, nội dung có rất nhiều điểm để bắt bẻ, nhưng lúc này chuyện đó không quan trọng.
Vấn đề là bài hát mà Haruka đang chơi, và cảnh phim mà nó được sử dụng.
Tình cảm của nữ chính được gửi gắm trong bài hát đó.
Không thể nào Haruka lại không biết điều đó.
「Haruka...」
Một khả năng hiện lên trong đầu tôi.
Tôi mong là không phải.
Nhưng ngoài ra không còn cách giải thích nào khác.
Lúc đó, lời nói của Haruka ngày nào đó đột nhiên hiện về.
『Yuuto-san, anh có biết không? Âm sắc của đàn piano có thể phản ánh nội tâm của người chơi──những tâm tư, tình cảm của người đó vào thời điểm ấy đấy ạ.』
Đó là lời cô ấy nói khi chúng tôi nghe Shiina chơi piano trong phòng nhạc.
Quan điểm rằng âm sắc phản chiếu tâm hồn của người chơi.
「...!」
Đó chính là đòn quyết định.
Haruka chẳng hề không bận tâm về chuyện hôm qua. Cô bé chẳng hề không suy nghĩ gì cả. Không những thế──
Chẳng mấy chốc, phần trình diễn của Haruka đã kết thúc.
Haruka mỉm cười, cúi đầu chào rồi biến mất vào sau cánh gà sân khấu.
Xung quanh, những tràng pháo tay và tiếng hoan hô vang lên như bão táp, nhưng thật tình chúng chẳng lọt vào tai tôi.
Trong đầu tôi lúc này chỉ có biểu cảm đau buồn của Haruka.
Và ẩn sau đó, là cảm xúc thật sự của cô bé.
──Dù thế nào đi nữa, mình phải gặp Haruka.
Đó là việc cần ưu tiên hàng đầu, trên hết mọi thứ khác.
Tôi không còn nhớ rõ những gì đã diễn ra sau đó.
Chỉ biết khi tôi định thần lại, mọi tiết mục đã kết thúc một cách suôn sẻ, và cuộc thi sắc đẹp cũng đi đến hồi kết.
「Và bây giờ, xin quý vị hãy dành một tràng pháo tay thật lớn cho Nogizaka Haruka-sama, người đã xuất sắc giành ngôi vị hoa khôi, tiếp nối thành công từ năm ngoái!」
Kết quả, không ngoài dự đoán, là chiến thắng của Haruka.
Một chiến thắng tuyệt đối, bỏ xa người về nhì.
Nhân tiện, nghe nói Shiina về nhì cũng giành được số phiếu đáng kể, còn Asahina-san thì đoạt giải tư, nhưng lúc này có chuyện quan trọng hơn những điều đó.
「Oa, chị hai giỏi quá đi♪ Đúng là chị em có khác, tối nay phải ăn mừng bằng cơm đậu đỏ mới được. Bạn của anh hai cũng giành giải Á khôi thì phải… Ơ, anh hai, anh đi đâu vậy?」
「Xin lỗi, anh có việc gấp.」
「Hả, việc gấp ạ?」
「Ừ!」
Ngay khi lễ trao giải và các phần khác kết thúc, cuộc thi sắc đẹp vừa hạ màn, tôi đã lao đi như một viên đạn đại bác về phía phòng chờ của thí sinh (căn nhà lắp ghép tạm bợ bên cạnh nhà thể chất).
Bằng mọi giá, tôi phải xác nhận với Haruka.
Về cảm xúc tận sâu trong lòng cô bé đối với sự cố đêm qua (tư thế đè người nhạy cảm).
Nếu như nụ cười ban sáng chỉ là lớp vỏ bọc được gượng ép tạo ra để che giấu đi tất cả──
「Haruka!」
Trước căn nhà lắp ghép, tôi trông thấy bóng lưng Haruka vừa bước ra từ lối vào. Cô bé đang mặc bộ váy thiên thần màu kem đính lông vũ. Dù nhìn từ xa và qua cặp kính, tôi không thể nào nhầm được.
「Haruka!」
Tôi gọi tên cô bé một lần nữa.
「Hả?」
Lần này dường như đã nghe thấy, Haruka quay lại nhìn tôi, đôi mắt mở to.
「A, Yuuto-san? Có chuyện gì mà anh vội vàng thế ạ…?」
Cô bé lon ton chạy lại gần. Trên gương mặt vẫn là nụ cười tương tự như tôi đã thấy ban sáng, nhưng… giờ đây tôi đã nhận ra rõ ràng nó khác hẳn so với nụ cười thường ngày. Chết tiệt, tại sao đến giờ mình mới nhận ra chứ. Tôi tức điên với cái thái độ vô lo vô nghĩ như một con vịt công nghiệp của mình vài tiếng trước.
「Haruka…」
Dù chưa hỏi nhưng câu trả lời đã rõ mười mươi, nhưng tôi vẫn phải nói ra. 「…Anh có chuyện muốn hỏi.」
「Vâng? Chuyện gì vậy ạ?」
Trước Haruka đang nghiêng đầu mỉm cười trên bề mặt, tôi chậm rãi mở lời.
「…Là chuyện hôm qua.」
「Hả…?」
「Về chuyện hôm qua, có vài điều anh muốn hỏi── không, muốn nói với em… Được không?」
Ngay lập tức, gương mặt Haruka đông cứng lại như băng.
「Ưm… chuyện hôm qua, là…」
「Đúng vậy đó. Về chuyện mà em đã trông thấy… vào tối hôm qua…」
「A, ờ…」
Biểu cảm của Haruka dần trở nên u ám như bầu trời trước cơn mưa rào.
Thật lòng, tôi đau đớn khi phải khiến Haruka có vẻ mặt như vậy, nhưng nếu không giải quyết tận gốc vấn đề ở đây thì mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu.
「Dù sao thì em hãy nghe anh nói đã. Chuyện hôm qua thực ra là──」
Tôi tiến lại gần Haruka để giải thích, thì…
「…………Đừng… ạ.」
Một giọng nói như nặn ra từ cổ họng Haruka.
「Haruka?」
「…Em không muốn………… Em không muốn…」
Cô bé lùi lại hai, ba bước như đang sợ hãi điều gì đó.
「…Em không muốn… nghe đâu ạ. E-Em không muốn nghe. T-Tuy em không hiểu rõ lắm… nhưng em không muốn nghe về chuyện đó.」
「A──」
Từ đôi mắt to trong veo của Haruka, từng giọt, từng giọt lệ lăn dài. Một sự sụp đổ còn dữ dội hơn cả những gì tôi thấy đêm qua.
「──!」
Haruka đưa hai tay lên che mắt, rồi quay người bỏ chạy.
「Haruka!」
Tôi hét lớn tên cô bé, nhưng Haruka vẫn chạy đi mà không ngoảnh lại.
「Chết tiệt!」
Nếu không đuổi theo lúc này, mọi chuyện sẽ lại như hôm qua.
Tôi đuổi theo Haruka đang chạy về phía khu nhà học, nhưng──
「Á, này, làm cái gì vậy!」
「A, x-xin lỗi.」
Thật không may, đám đông vừa rời khỏi hội trường cuộc thi sắc đẹp đã đổ ra như thác lũ, chặn kín cả lối đi.
「Đau quá, đi đứng không nhìn đường à!」
「Xin lỗi, tôi đang vội…」
Và dĩ nhiên, tôi không có đủ khả năng thể chất để khéo léo lách qua dòng người này mà chạy hết tốc lực──
Trong lúc bị đám đông xô đẩy, bóng lưng Haruka đã biến mất khỏi tầm mắt tôi tự lúc nào.
5
Tôi đã xông vào khu nhà học để tìm Haruka, nhưng nơi này cũng giống như sân trường, đầy ắp người, cả học sinh lẫn khách tham quan, nên việc tìm thấy Haruka quả thực không dễ.
Chiều cao của Haruka không quá thấp như Mika (siêu nhỏ con) nhưng chắc chắn cũng không phải là cao. Khi đã lẫn vào giữa đám đông thế này, việc tìm kiếm chỉ bằng ngoại hình là vô cùng khó khăn.
Kể cả khi dựa vào chiếc váy đính lông vũ để tìm, thì trong một ngày đặc biệt như lễ hội văn hóa, có rất nhiều người ăn mặc kỳ lạ, hay nói đúng hơn là khác thường. Giống như cô bạn ma nữ hay Nobunaga lúc nãy vậy. Do đó, manh mối này cũng chẳng giúp ích được gì.
「Haruka, em ở đâu…」
Tôi đã đi một vòng quanh khu nhà học, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy Haruka.
「Hay là em ấy đã về lớp rồi…?」
Trong tình cảnh hỗn loạn này, nơi Haruka có thể đến chắc chỉ có vậy.
Thế là tôi quay về lớp một lần để hỏi các bạn cùng lớp,
「Xin lỗi, có ai thấy Haruka không?」
「Nogizaka-san à? Ừm, mình không thấy.」
「Hừm, mình cũng không thấy thì phải.」
「Xin lỗi nhé, tớ không biết.」
「Tớ ở quán từ khoảng một giờ đến giờ, nhưng hình như cậu ấy chưa về đâu?」
Đó là tất cả những gì tôi nhận lại.
「Vậy à…」
Xem ra cô bé cũng chưa về lớp.
Đến đây, dấu vết của Haruka đã hoàn toàn biến mất.
Không chỉ vậy, từ ba giờ tôi còn phải nhận ca làm ở quán cà phê cosplay, nên cũng không thể tiếp tục đi tìm được nữa. Chết tiệt, đây đâu phải lúc làm những chuyện này…
Đúng lúc đó,
「Này, Yuuto, có phải cậu đang có việc gấp không đấy?」
「Hả?」
Không biết đã ở đó từ bao giờ, Nobunaga hỏi tôi với vẻ mặt thản nhiên.
「Ừm, tại mặt cậu trông giống như ‘cậu bạn thuở nhỏ Ken-kun’ bị dồn vào đường cùng ấy mà. Tớ cứ nghĩ không biết cậu có chuyện gì gấp không.」
「Chuyện đó…」
Đúng là vậy, nhưng tôi không thể kể chi tiết cho Nobunaga được. Chuyện này liên quan sâu sắc đến ‘bí mật’ và sự riêng tư của Haruka.
Thấy tôi im lặng, cậu ta nói tiếp,
「Hừm, xem ra là có chuyện thật rồi. À, cậu không cần kể chi tiết đâu. Chắc cũng là chuyện khó nói mà. Nếu vậy thì cứ để đây cho tớ, Yuuto đi đi.」
「…Được không đó?」
Tôi nhìn vào gương mặt cậu bạn thuở nhỏ đang nở nụ cười như mọi khi.
「Ừm. Vì Yuuto cả mà. Quán xá cứ để tớ lo cho.」
「Nobunaga…」
Tôi thật sự cảm kích trước tấm lòng của cậu ta. Dù hành động thường ngày có hơi vấn đề, nhưng nói gì thì nói, cậu ta vẫn là một thằng bạn tốt.
「Thôi nào, đi nhanh đi. Cậu đang vội mà, phải không?」
「À, ừ. Xin lỗi nhé, mang ơn cậu!」
「Không có gì đâu. Bù lại, lần sau giúp tớ vài chuyện là được.」
Lắng nghe giọng nói vui vẻ của Nobunaga sau lưng, tôi lao ra khỏi lớp.
Đã đến nước này, chỉ còn cách lật tung mọi ngóc ngách lên để tìm.
Tôi lùng sục khắp những nơi Haruka có khả năng đến.
Sân trường.
Nhà thể chất.
Sân trong.
Phòng nhạc.
Sân thượng.
Nhưng không nơi nào có bóng dáng Haruka.
Hỏi những học sinh ở gần đó, cũng chẳng có ai báo là đã thấy cô bé.
──Tìm Haruka lại khó đến thế này sao?
Tôi nhận ra điều đó một lần nữa.
Từ trước đến nay, luôn là Haruka chủ động đến gặp tôi. Khi tôi nhận ra, cô bé đã ở bên cạnh. Tôi đã quen với tình trạng đó… phải chăng tôi đã lầm tưởng rằng việc Haruka ở bên mình là điều hiển nhiên?
「…Chết tiệt!」
Nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của Haruka lướt qua tâm trí tôi.
Tôi muốn gặp Haruka.
Dĩ nhiên tôi muốn gặp để xin lỗi, nhưng hơn thế nữa, tôi chỉ đơn giản là muốn được ở bên Haruka. Tôi muốn nhìn thấy nụ cười từ tận đáy lòng của cô bé.
Thế nhưng, trái với nỗi lòng của tôi, thời gian cứ trôi đi,
『Lễ hội Hakuhō lần thứ ba mươi lăm xin được kết thúc tại đây. Xin chân thành cảm ơn quý vị đã đến tham dự. Những ai còn trong khuôn viên trường xin vui lòng nhanh chóng di chuyển đến lối ra gần nhất──』
Cuối cùng, thông báo ấy cũng vang lên từ loa phát thanh.
Trong lúc mải miết chạy khắp trường, tôi đã không nhận ra lễ hội văn hóa đã kết thúc.
「…Haizz.」
Một tiếng thở dài nặng trĩu thoát ra khỏi miệng tôi.
Rốt cuộc, tôi đã không thể cùng Haruka tận hưởng lễ hội. Giờ chỉ còn lại đêm hội bế mạc…
「…Đêm hội bế mạc?」
Một khả năng chợt lóe lên trong đầu tôi.
Phải rồi, biết đâu…
Ngay khoảnh khắc đó, đôi chân tôi đã bắt đầu chuyển động.
Đúng vậy, vẫn còn một khả năng cuối cùng.
Lời hứa về điệu nhảy folk ở Akihabara.
Vẫn còn lời hứa đó.
Chúng tôi đã hứa rồi, chắc chắn em ấy sẽ đến.
Với một tia hy vọng mong manh, tôi chạy hết tốc lực về phía sân trường, nơi tổ chức điệu nhảy folk.
Tại sân trường, mọi người đang chuẩn bị cho đêm hội bế mạc và lửa trại.
Lửa sẽ được thắp lên ngay khi đêm hội bắt đầu, nên đã có khá đông học sinh tụ tập. Chắc cũng phải ba, bốn trăm người.
「Haruka?」
「Này, gì thế?」
「A, xin lỗi, tôi nhầm người.」
Tôi lùng sục tìm kiếm bóng dáng Haruka giữa đám đông.
「Xin lỗi──」
「Hử, ai vậy?」
「A, không, tôi nhầm.」
Nhưng vẫn không tìm thấy Haruka.
Có lẽ do mệt mỏi hoặc trời tối dần khiến thị lực giảm sút, mà tôi còn gọi nhầm cả những người có kiểu tóc giống Haruka hay những cô nàng Haruka-giả có đôi cánh sau lưng giống đà điểu. Tình trạng này có lẽ đã đến hồi mạt kỳ rồi.
Đến đây cũng không có sao…
Tinh thần tôi lại chìm xuống nặng nề như chiếc mỏ neo của một con tàu lớn.
Đây là hy vọng cuối cùng của tôi.
Gương mặt vui sướng của Haruka lúc chúng tôi hứa hẹn. Tôi đã nghĩ rằng dù có chuyện gì xảy ra, ít nhất em ấy cũng sẽ đến đây…
Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Bây giờ tôi mới nghĩ lại. Rốt cuộc thì điều gì đã sai?
Những lần lỡ nhịp trước lễ hội, cái tư thế đè người nhạy cảm.
Nếu nghĩ về nguyên nhân, cũng có thể kể ra vài điều… nhưng vấn đề lớn nhất có lẽ chính là bản thân tôi, người đã không nhận ra mình đã làm tổn thương Haruka.
Haruka đã cố tỏ ra vui vẻ một cách khác thường.
Haruka không hề đả động gì đến chuyện hôm qua.
Dù là vô tình hay hữu ý, đó có lẽ là dấu hiệu mà Haruka, trong cơn tổn thương, đã gửi cho tôi theo cách của riêng em ấy.
Thế nhưng tôi đã không đón nhận nó, mà còn lờ đi một cách ngoạn mục.
Đúng là một pha strike out để lỡ bóng rõ mười mươi.
Từ xưa tôi đã bị chê là chậm tiêu, là ngơ ngác, nhưng chưa bao giờ tôi căm ghét sự ngốc nghếch của mình như hôm nay.
Nếu có thể quay lại vài giờ trước, dù có phải hứng một cú bóng chết vào mặt, tôi cũng quyết đón lấy nó…
Trong lúc tôi đứng chết trân một mình ở góc sân trường và suy nghĩ vẩn vơ,
「──Ơ, người đang đứng đó có phải Yuuto không?」
Một giọng nói vui tươi tràn đầy năng lượng mà dạo gần đây tôi hay nghe vang lên.
「A, đúng là Yuuto rồi. Cậu làm gì mà đứng thẫn thờ ở đây thế?」
「Shiina…」
Tôi quay lại, trước mặt là Shiina trong bộ đồng phục.
「Mặt cậu trông như sắp nôn ra hồn ma đến nơi rồi kìa, có sao không? Thấy không khỏe à?」
「À, không, tớ ổn…」
Tôi lắc đầu, Shiina nói: 「Vậy à? Thế thì tốt…」 rồi,
「Phải rồi, cậu có xem cuộc thi sắc đẹp không? Tớ đoạt giải Á khôi đấy. À, dĩ nhiên hoa khôi là Nogizaka-san rồi. Cậu ấy đỉnh thật nhỉ. Tớ không biết là bài gì, nhưng có thể chơi hay đến thế thì đúng là chỉ biết thán phục──」
Cô ấy bắt chuyện với tôi một cách vui vẻ, bằng cái giọng điệu tươi tắn thường ngày. Nhưng xin lỗi Shiina, bây giờ tôi không có tâm trạng để thong thả tán gẫu. Tôi còn phải đi tìm Haruka.
「Xin lỗi, tớ có chút──」
Khi tôi vừa định nói,
「À, đúng rồi. Này Yuuto, cậu có rảnh không?」
「Hả?」
「Ừm, nếu được thì nhảy điệu folk cùng tớ được không? Khó khăn lắm mới gặp nhau ở đây mà.」
Cô ấy nói với vẻ hơi ngượng ngùng.
「Điệu nhảy folk à…」
Lời đề nghị đó khiến tôi rất vui.
Nếu là tôi của một năm trước, tôi trước khi quen Haruka, chắc tôi đã mừng rỡ chộp lấy cơ hội này như cá diếc mùa đông thấy mồi câu.
Nhưng bây giờ──
「Xin lỗi, tớ vẫn còn việc phải làm…」
Dù khả năng cao là lời hứa với Haruka đã không còn, nhưng nếu tôi lập tức nhận lời mời của Shiina, thì với tư cách là một con người, một người đàn ông, thật không ra làm sao cả.
「A, vậy à. Thế thì đành chịu thôi.」
Nghe câu trả lời của tôi, Shiina vui vẻ nói, vẻ không mấy bận tâm.
「Thật sự xin lỗi. Đó là việc tớ nhất định phải làm…」
「À, đừng bận tâm. Tớ cũng không có mời nghiêm túc gì đâu, nếu vậy thì tớ sẽ đi xem cùng bọn Mai thôi.」
「Vậy à…」
Nếu vậy thì tốt…
「Thôi, tớ đi đây. Tớ phải nhập bọn với Mai đã.」
「Ừ, thật sự xin lỗi.」
「Không sao, không sao mà. Vậy nhé, hẹn gặp lại.」
Shiina vẫy tay rồi bước về phía đám lửa trại (sắp được thắp lên).
──Thật sự xin lỗi cậu, Shiina.
Nhìn theo bóng dáng cô ấy, tôi lại tiếp tục chạy đi tìm Haruka.
Trong khi đó, Shiina đang đi về phía lửa trại,
「Aizz, bị từ chối mất rồi.」
Cô vừa nhìn lên trời với vẻ mặt hơi tiếc nuối, vừa đan hai tay sau gáy và lẩm bẩm như vậy.
Nếu Haruka không ở sân trường, nơi diễn ra đêm hội bế mạc, thì chỉ còn có thể là trong khu nhà học.
Tôi lại một lần nữa lùng sục kỹ càng những nơi đáng chú ý trong khu nhà cao trung mà tôi đã đi qua lúc trước. Với vận rủi đến mức tuyệt vọng trong việc tìm Haruka dạo gần đây, khả năng chúng tôi đi lướt qua nhau không phải là không có.
「Ở đây… không có.」
Tôi bắt đầu từ tầng một, dùng chiến thuật càn quét từng tầng một lên trên.
「Bên này cũng không xong rồi…」
So với lúc tìm kiếm trước đó, số người đã giảm đi đáng kể nên việc tìm kiếm cũng dễ dàng hơn, nhưng để kiểm tra tất cả các lớp học mà không bỏ sót cũng tốn không ít thời gian và công sức.
Thế nhưng dù đã làm đến vậy, tôi vẫn không tìm thấy Haruka.
Thậm chí còn không tìm thấy manh mối nào liên quan đến cô bé.
Cuối cùng, tôi đã lên đến tận sân thượng.
「Không có… à.」
Tôi lẩm bẩm một mình trên sân thượng vắng người, trong làn gió lạnh lẽo, mờ tối.
Dưới sân trường, đêm hội bế mạc có lẽ đã bắt đầu, tiếng reo hò vui vẻ của học sinh hòa cùng giai điệu của bản nhạc Oklahoma Mixer vọng lên đến tận đây.
──Chắc không phải em ấy đã về rồi đâu nhỉ.
Tìm kiếm đến mức này mà không thấy bóng dáng đâu, có lẽ chỉ còn khả năng đó.
Trở về nhà sau một hồi lỡ nhịp.
Nhưng mà, Haruka có vẻ không ghé qua lớp, mà không ghé qua lớp tức là không thể thay đồng phục được, tôi không nghĩ một Haruka nhút nhát như vậy lại dám mặc bộ váy đính lông vũ về nhà. Nhưng mà, nếu dùng xe hơi thì có thể giải quyết được vấn đề đó──
「Vô dụng rồi…」
Dòng suy nghĩ của tôi hoàn toàn rơi vào một vòng lặp.
Như một con chuột bạch bị đặt trên vòng Mebius, tôi cứ ngu ngốc chạy vòng quanh một chỗ.
Thật sự phải làm sao bây giờ. Ngay khoảnh khắc tôi gần như bỏ cuộc, thở dài và tựa tay lên lan can,
「…Ngài đang tìm Haruka-sama, phải không ạ?」
「!」
Bất chợt, một giọng nói vang lên bên tai tôi.
Một giọng nói tĩnh lặng và điềm đạm như tuyết rơi trong đêm.
「…Chào buổi tối, Yuuto-sama.」
「C-cô Hazuki…」
Người đứng đó là chị hầu gái trưởng ít nói của nhà Nogizaka.
Vẫn với vẻ mặt vô cảm như thường lệ, cô đứng đó như hòa mình vào cảnh vật.
「…」
Thật tình, tại sao người này lúc nào cũng có thể xuất hiện sau lưng mình mà không một tiếng động hay dấu hiệu gì thế, hay đúng hơn là cô đã đứng sau lưng tôi từ bao giờ vậy, tôi có cả núi câu hỏi muốn hỏi, nhưng lúc này có một chuyện đáng quan tâm hơn.
「…Ngài đang tìm Haruka-sama, phải không ạ?」
Phải rồi, chính là câu nói đó.
Tại sao người này lại biết tôi đang tìm Haruka? Kể từ lúc chia tay ở hội trường cuộc thi sắc đẹp đến giờ tôi chưa gặp cô ấy, cũng không tiếp xúc với Mika hay Nanami-san. Dù cho hầu gái nhà Nogizaka có sở hữu năng lực siêu phàm đến mức khó tin, nhưng việc biết được chuyện này trong thời gian ngắn như vậy mà không có nguồn tin nào thì quả thực là khó, có lẽ vậy.
Sau đó,
「…Tôi đã nắm được toàn bộ sự tình.」
「Hả…」
「Chuyện đã xảy ra giữa Haruka-sama và Yuuto-sama vào ngày hôm qua, tâm trạng của Haruka-sama, và tình hình hiện tại ra sao, tuy có phần mạo muội nhưng tôi đều đã biết cả rồi ạ.」
Cô Hazuki thông báo một cách điềm tĩnh, bằng một giọng nói nhẹ nhàng.
「…」
Chuyện này là sao? Chẳng lẽ, cô đã nghe từ Haruka à?
Như để trả lời cho thắc mắc trong lòng tôi,
「…Vì tôi đã chứng kiến tất cả.」
「Hả?」
「…Thành thật xin lỗi, nhưng tôi đã thấy toàn bộ. Thực ra lúc đó, tôi đã bí mật đi theo để bảo vệ Haruka-sama. Dù sao thì đường đi đến trường vào ban đêm cũng rất nguy hiểm. Đúng lúc đó tôi lại gặp phải cảnh tượng như vậy, nên không thể ra mặt được…」
Thì ra là vậy.
「…」
「…Tôi vô cùng xin lỗi.」
Chứng kiến từ đâu cơ chứ… mà hỏi người này câu đó chắc cũng là thừa thãi. Trên gác xép, trong tường, hay bất cứ đâu cũng đều có thể.
Dù sao thì tôi cũng đã hiểu ra vấn đề.
Nếu vậy thì việc người này biết tôi đang tìm Haruka cũng không có gì lạ.
Vậy thì,
「Haruka… đang ở đâu ạ?」
Tôi nên hỏi điều đó.
Trước câu hỏi của tôi, cô Hazuki lặng lẽ nhìn vào mặt tôi và nói:
「Trước khi trả lời câu đó… tôi có một điều muốn nói với Yuuto-sama.」
「Điều muốn nói?」
「Vâng.」
Cô gật đầu và tiến lại gần tôi một bước.
「…Điều tôi muốn nói với Yuuto-sama chỉ có một, đó là về cách đối diện với Haruka-sama. Như Mika-sama đã nói, tôi sẽ không yêu cầu ngài phải đặt Haruka-sama lên trên hết mọi thứ. Về mặt thực tế, điều đó gần như là không thể. Nhưng──」
Đến đó, cô Hazuki ngừng lại một chút.
「──Chỉ mong ngài đừng chọn sai, vào thời điểm cần phải lựa chọn.」
「Thời điểm… cần lựa chọn?」
「…Vâng.」
Cô Hazuki khẽ gật đầu.
「Ngày xưa tôi… cũng đã từng ở trong hoàn cảnh tương tự như Yuuto-sama bây giờ. …Đó là chuyện của ba năm về trước, khi Eric, người tôi vô cùng yêu quý, suýt nữa đã biến mất khỏi cuộc đời tôi.」
「Eric…」
Là tên của một người đàn ông. Có lẽ nào là người yêu cũ của cô ấy…?
「…Tôi sẽ không kể chi tiết về chuyện đó. Vì ở đây, nó không cần thiết. Chỉ là, tôi đã không thể nhận ra thời điểm cần phải lựa chọn. Vào lúc cần phải hành động, tôi đã không thể làm được. Và kết quả là… Eric đã rời xa tôi.」
「…」
「Một ngày nọ, Eric bỗng dưng biến mất khỏi cuộc đời tôi… Khi nhận ra rằng sự tồn tại mà tôi ngỡ sẽ luôn ở đó thực ra không phải vậy, tôi đã rất đau khổ. Và tôi đã hối hận. Tại sao lúc đó mình không hành động, tại sao mình không làm những gì có thể làm, tôi đã tự dằn vặt như thế.」
「Cô Hazuki…」
「Nỗi hối hận của lúc đó… đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên.」
Có lẽ đang nhớ lại chuyện xưa, cô ấy nhìn xa xăm. Biểu cảm đó đong đầy một nỗi u buồn sâu thẳm mà tôi chưa từng thấy trước đây… khiến tôi thậm chí ngần ngại cất lời.
Một lúc sau, cô Hazuki ngẩng gương mặt đang cúi gằm lên,
「…Chính vì vậy, tôi không muốn Yuuto-sama phải trải qua cảm giác giống như tôi. Cái cảm giác đau khổ vì đã chọn sai thời điểm quyết định của tôi lúc đó…」
「…」
Vậy à… ngay cả chị hầu gái trưởng ít nói, trông có vẻ chẳng liên quan gì đến chuyện lãng mạn này, thực ra cũng đã trải qua nhiều vất vả. Tôi không biết người tên Eric đó quan trọng với cô Hazuki đến mức nào, nhưng qua cách cô kể, tôi có thể hiểu được rằng cô đã cảm thấy hối hận sâu sắc đến nhường nào vào lúc đó.
「Xin lỗi, đã để cô phải kể lại chuyện buồn…」
Tôi xin lỗi.
「…Không sao ạ.」
Cô Hazuki lặng lẽ lắc đầu.
「Nhân tiện thì sau đó, tôi đã mua được Eric một cách an toàn tại một buổi đấu giá.」
Cô ấy đã nói như vậy.
「…Hả?」
Đấu giá? Đấu giá ư, là cái đó à?
「…Là ‘Sàn đấu giá YABEE!’ ạ.」
「…」
「…」
「Ừm, cô Hazuki này, Eric đó là…」
Tôi có cảm giác rằng có một sự hiểu lầm rất lớn giữa chúng tôi.
「…Đó là một chú gấu bông Teddy phiên bản giới hạn được bán vào thời điểm đó. Đôi tai vểnh lên và đôi mắt có hồn trông rất oai vệ và đáng yêu, nhưng… với số tiền tiết kiệm của tôi lúc bấy giờ thì không thể nào mua được.」
「…」
…Là chuyện về một con thú nhồi bông.
Ủa vậy thì đâu phải là chọn sai thời điểm quyết định gì đâu.
Trong lúc tôi còn đang phân vân không biết đây có phải là một câu chuyện cảm động hay không, thì
「…Haruka-sama đang ở sau nhà thể chất ạ.」
Cô Hazuki nói.
「…Ngài hãy đến đó đi ạ. Haruka-sama bây giờ… chắc chắn đang cần Yuuto-sama.」
Cô ấy nhìn thẳng vào tôi, và siết chặt tay tôi.
「Cô Hazuki… Vâng.」
Tôi gật đầu đáp lại.
Thôi thì, bỏ qua chuyện của Eric, tôi đã hiểu điều cô Hazuki muốn nói. Hãy hành động khi cần phải hành động. Chắc chắn cô ấy muốn nói điều đó.
「Vậy, tôi đi đây.」
「…Vâng. Chúc ngài mọi điều may mắn.」
Tôi quay lưng lại với cô Hazuki đang cúi đầu chào, định rời khỏi sân thượng thì,
「──À, mà này cô Hazuki.」
「…Vâng.」
Trước khi đến chỗ Haruka, có một điều tôi nhất định phải hỏi.
Một điều mà tôi đã tò mò không thể chịu nổi kể từ lúc bị cô ấy gọi ở đây. Đó là──
「…Tại sao cô lại mặc đồng phục thế ạ?」
「…」
Đúng vậy, không hiểu sao bộ dạng của chị hầu gái trưởng ít nói này lại là bộ đồng phục của Hakujou, giống hệt như lúc thực hành hướng dẫn kỹ năng. Không biết đây là cải trang để trà trộn vào đêm hội bế mạc, hay chẳng lẽ cô ấy thực sự thích nó…?
Nghe vậy, cô Hazuki có vẻ hơi ngượng ngùng, quay mặt đi và,
「………Bí mật kinh doanh ạ.」
Cô ấy trả lời ngắn gọn như vậy.
6
Ngay khi vừa đến phía sau phòng thể dục, thứ tôi nghe được là tiếng của một chiếc hộp nhạc.
Một giai điệu vừa hay vừa buồn mà tôi có cảm giác đã từng nghe, hay đúng hơn là chỉ mới vài tiếng trước tại phòng thể dục.
Lần theo âm thanh khe khẽ đó, tôi thấy Haruka trong bộ váy có cánh đang ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ.
Đây là──
「Haruka…」
「A…」
Khi nhận ra tôi, Haruka hốt hoảng đóng sập nắp vật trên tay lại.
Giai điệu chợt tắt.
Vật hình cây đàn dương cầm trông quen mắt đó, chính là chiếc hộp nhạc tôi đã tặng em ấy làm quà sinh nhật.
「Em ở tận đây à… Anh tìm mãi đấy.」
Phía sau phòng thể dục hoàn toàn vắng bóng người.
Nơi này vốn dĩ ban ngày đã chẳng có mấy ai qua lại, giờ khi mặt trời đã lặn thì lại càng không một bóng người. Nếu không được Hazuki-san chỉ cho thì chắc chắn tôi đã không thể nào tìm ra.
「Yuuto-san…」
Haruka ngẩng mặt lên, nhìn tôi với một vẻ mặt phức tạp, chẳng rõ là đang khóc hay đang cười.
Gương mặt ấy khiến lồng ngực tôi bất giác nhói đau.
Rốt cuộc Haruka đã ở đây từ khi nào? Em ấy đã ở đây một mình với tâm trạng ra sao, với vẻ mặt thế nào?
Càng nghĩ, tôi lại càng thấy day dứt khôn nguôi.
Tôi chầm chậm tiến lại gần Haruka.
「Anh ngồi cạnh… được không?」
Tôi hỏi.
「A…」
Haruka khẽ kêu lên, thoáng chốc lộ vẻ bối rối, nhưng rồi em ấy lập tức gật đầu.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ.
Bên cạnh là Haruka trong bộ váy thiên thần.
Chỉ cần em ấy ở đó thôi cũng đủ để một hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng bay tới.
Sau một lúc im lặng, tôi lấy hết can đảm mở lời.
「Haruka này… Hôm qua anh xin lỗi.」
「Ể…」
Haruka ngạc nhiên nhìn tôi.
「Chuyện tối qua ấy. Em đã cất công mang đồ ăn đến cho anh, vậy mà mọi chuyện lại thành ra kỳ quặc…」
「A, ừm…」
「Không, không chỉ có vậy. Kể từ chuyện đó cho tới tận bây giờ, còn đủ thứ chuyện khác nữa… Chuyện là, anh cũng không biết phải bắt đầu xin lỗi từ đâu… nhưng tóm lại là anh xin lỗi!」
Tôi cúi đầu với tất cả sự chân thành của mình.
Đó là điều duy nhất tôi có thể làm lúc này.
Nhưng trước lời nói của tôi, Haruka bối rối xua tay.
「K-Không phải đâu ạ, đó không phải lỗi của Yuuto-san. V-Vậy nên anh đừng xin lỗi mà.」
「Nhưng mà…」
Dù không cố ý, nhưng tôi đã để em ấy thấy mình trong cái tư thế nhạy cảm khó đỡ đó, mà cũng chẳng thể giải thích cho đàng hoàng được. Chưa hết, sau đó tôi còn thản nhiên như không, chẳng hề nhận ra rằng Haruka đã bị tổn thương.
Nhưng Haruka lại lắc đầu nguầy nguậy.
「K-Không phải đâu ạ. Em, không phải vì chuyện đó…」
「Ể…?」
Haruka có vẻ đã đăm chiêu suy nghĩ một lúc, rồi em ấy thốt lên.
「Chuyện lúc đó… chính em cũng không hiểu rõ nữa.」
「Không hiểu rõ?」
「…Vâng ạ.」
Em ấy khẽ gật đầu.
「Tại sao lúc đó em lại chạy trốn khỏi Yuuto-san, tại sao nước mắt lại tuôn rơi… chính em cũng hoàn toàn không hiểu. Chỉ là, lúc đó, khi thấy Amamiya-san và Yuuto-san, lồng ngực em cứ nhói lên rồi trở nên khó thở… và rồi khi em nhận ra thì đã chạy đi mất──」
「…」
「Cảm giác thật kỳ lạ, vừa đau thắt lồng ngực, lại vừa thấy buồn bã. Cứ như thể em vừa đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng… Đây là lần đầu tiên trong đời em có cảm giác này, đến nỗi em không biết phải đối mặt với Yuuto-san bằng vẻ mặt nào nữa. Vì vậy, em đã cố gắng mỉm cười để ít nhất không làm anh thấy khó chịu… hức…」
Giọng Haruka nghẹn lại.
「N-Nhưng mà, chuyện đó cũng không được. Sau khi cuộc thi hoa khôi kết thúc, Yuuto-san đã đến gặp em, và ngay khoảnh khắc anh nói 『Chuyện hôm qua』… thì những gì xảy ra lúc đó bỗng hiện về trong đầu em. Lồng ngực em lại đau nhói, và em thấy thật khó khăn để tiếp tục ở lại đó…」
「Haruka…」
「Đ-Đến giờ em vẫn không hiểu tại sao lại như vậy. Nhưng không hiểu sao em cứ có cảm giác như Yuuto-san đã đi về một nơi nào đó thật xa… sụt sịt… e-em xin lỗi.」
Haruka nói, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi.
Chuyện đó… có nghĩa là em ấy cũng có chút để ý đến mình, phải không?
「…」
Tôi vui lắm.
Nói thẳng ra là tôi vui đến mức muốn lộn một vòng tại chỗ (dù có làm được đâu).
Đã nửa năm kể từ khi tôi và Haruka cùng nhau chia sẻ một 『bí mật』 và thường xuyên hành động cùng nhau. Đến lúc này, tôi có cảm giác như mình cuối cùng cũng đã thoáng thấy được một chút tấm lòng chân thật của em ấy.
Thế nên, để đáp lại, tôi cũng nói.
「…Anh sẽ không đi đâu cả.」
「Ể…」
「Anh sẽ không đi đâu hết. Ít nhất là cho đến khi Haruka nói không muốn nữa, anh sẽ không rời xa em. Bởi vì──」
Tôi ngắt lời một chút.
「Bởi vì── anh muốn ở bên Haruka.」
Tôi thổ lộ.
A~, sao mình thấy câu thoại này nó ngượng nghịu hơn mọi khi thế nhỉ. Mà mình lỡ nói theo cảm tính mất rồi, nhưng tùy cách hiểu thì có khi người ta lại nghĩ đây là lời cầu hôn ấy chứ? Không, nội dung thì không sai đâu, nhưng có lẽ đã có cách nói khác tốt hơn.
「…」
Hừm, không lẽ mình lại làm hỏng chuyện rồi sao… Tôi nơm nớp lo sợ nhìn về phía Haruka.
「…………muốn… ạ…」
「Ể…?」
Haruka khẽ gật đầu.
「Vâng… em cũng… em cũng muốn được ở bên Yuuto-san. Mãi mãi, cho đến khi nào anh nói không muốn nữa, thì em vẫn muốn ở bên anh…」
Em ấy đã nói những lời như thế.
「Em không muốn phải có cảm giác đó một lần nào nữa… cái cảm giác như thể Yuuto-san đã đi về nơi nào đó thật xa, em ghét cảm giác đó lắm…」
「Haruka…」
Em ấy vừa nức nở khóc, vừa liên tục gật đầu.
Tôi dịu dàng vòng tay qua vai Haruka.
Khoảnh khắc tay tôi chạm vào, vai em ấy khẽ giật lên một chút, nhưng Haruka không hề né tránh mà cứ thế tựa vào lòng tôi.
Rồi em ấy từ từ ngẩng mặt lên.
「Y-Yuuto-san… Yuuto-san…」
Có lẽ những cảm xúc dồn nén bấy lâu nay đã cùng lúc vỡ òa.
Bám chặt lấy ngực tôi, Haruka bật khóc thành tiếng.
Đó là khoảnh khắc Haruka bộc lộ cảm xúc mãnh liệt nhất mà tôi từng thấy.
Không biết đã bao lâu trôi qua như thế.
「…Em bình tĩnh lại chưa?」
「…………Dạ, rồi ạ.」
Có lẽ đã lấy lại được bình tĩnh, Haruka vừa vùi mặt vào ngực tôi, vừa ngại ngùng gật đầu. Tôi liền nói với em.
「…Vậy thì, nhảy nhé?」
「Ể?」
Haruka nghiêng đầu.
「Điệu nhảy dân vũ. Chúng ta đã hứa rồi mà, đúng không?」
「A, v-vâng ạ.」
Haruka vừa chớp chớp đôi mắt vẫn còn hoe đỏ vừa định gật đầu.
「A, n-nhưng mà buổi khiêu vũ kết thúc rồi…」
「Không sao đâu.」
「N-Nhưng như vậy thì không có nhạc…」
「Nhạc thì, có mà.」
「Ể?」
Tôi mở nắp của vật hình cây dương cầm trên tay Haruka đang ngơ ngác.
Giai điệu vang lên.
Một thanh âm dịu dàng, trong trẻo bắt đầu ngân vang khắp không gian.
「Oa…」
Haruka thốt lên.
「Thấy sao? Đây cũng là một bản nhạc đàng hoàng mà.」
「Yuuto-san── V-Vâng ạ!」
Haruka gật đầu thật mạnh.
Và rồi, hòa theo điệu nhạc, chúng tôi bắt đầu khiêu vũ.
Dưới ánh trăng, một điệu nhảy dân vũ chỉ có hai người với nhạc đệm là âm sắc của chiếc hộp nhạc.
「Ehehe, Yuuto-san, anh nhảy tệ quá.」
「Hừ, biết sao được. Đây là lần đầu tiên trong đời anh làm chuyện này mà…」
Năm ngoái, tôi chỉ ngồi tán gẫu lê la với lũ tam ngố và Nobunaga bên cạnh đống lửa trại, ngắm nhìn mấy cặp đôi hạnh phúc mà thôi.
「Vậy thì anh cứ giao cơ thể cho em đi ạ.」
Em ấy nói với giọng có chút nũng nịu.
「N-Này, ở đây phải bước như thế này này.」
「Hừ, hừm…」
Dưới sự chỉ dẫn của Haruka, tôi di chuyển đôi chân theo một nhịp điệu không quen thuộc.
Giữa ánh sáng trắng đang tuôn đổ, trong khi chúng tôi đang lóng ngóng nhảy múa như thế, thì ở một lùm cây cách đó khoảng năm mét về phía sau.
「Ừm ừm, chị giỏi lắm.」
「Cảm giác như đang nhìn đứa con gái yêu trưởng thành vậy đó~」
「…Chúc mừng hai người.」
Sau này tôi mới được kể lại, rằng có một cô nàng hai bím và hai cô hầu gái ở đâu đó đã lén lút trò chuyện như vậy.
Dù sao thì.
Điệu nhảy hòa giải của chúng tôi cứ thế tiếp diễn cho đến khi tiếng nhạc của chiếc hộp nhạc kết thúc.