Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 12

Tập 04 - Chương 3

0

Cảnh sắc xung quanh ngày một nhuốm màu thu cũng là lúc nhiệt độ thấp nhất giảm dần, và cũng theo đó mà các sinh vật trong thành phố (nào là thằn lằn, nào là gấu chó, nào là bà chị ngốc nào đó yếu chịu lạnh) dần dà mất đi sức sống. Tháng mười một, không khí trong trường lại đột nhiên trở nên sôi động để chuẩn bị cho lễ hội sắp cận kề.

「Ê, lấy giùm tao cây đinh đằng kia coi!」

「Góc này ổn chưa nhỉ?」

Những tiếng gọi nhau vang vọng, xen lẫn tiếng búa gõ lách cách.

Cứ đến giờ nghỉ trưa hay sau giờ học là các lớp lại rục rịch chuẩn bị, trong lớp học và ngoài hành lang bắt đầu xuất hiện những tấm biển quảng cáo hay hình nộm bằng giấy bồi màu mè sặc sỡ vứt lăn lóc khắp nơi. Dưới sân trường, người ta còn luyện giọng rao hàng chẳng khác nào nhân viên của một quán bar chặt chém nào đó, còn trên sân thượng là một tấm băng rôn khổng lồ đang làm dở được đặt trên tấm bạt ni lông.

Bầu không khí có phần bồn chồn, xao xuyến, tựa như vườn thú trước mùa động dục.

Lớp tôi (lớp 1 năm hai) cũng không phải ngoại lệ.

Để hoàn thành gian hàng『Quán Cà phê Cosplay Marginal Symphony』, chúng tôi phải thay phiên nhau mỗi ngày thực hiện các công việc như học cách pha trà, làm bánh crepe, và may trang phục dựa trên vài mẫu mua ở『COSPA Gee! Store chi nhánh Akiba』(không hiểu sao Nobunaga lại là người chỉ huy chính).

「Ừm ừm, cái không khí mà cả lớp đồng tâm hiệp lực thế này trông vui thật đấy nhỉ~. Chỉ mới cách đây không lâu, chị đây cũng từng là một nữ sinh e thẹn ngại ngùng, cũng từng ở trong một bầu không khí y hệt thế này cơ mà~」

Vừa ngắm nhìn cảnh tượng chuẩn bị, cô giáo dạy nhạc kiêm phó chủ nhiệm quấy rối tình dục (người đã tốt nghiệp cao trung hơn năm năm trước) vừa thốt ra những lời trơ trẽn tột cùng, nhưng tôi cũng phải đồng ý với cái vế “trông vui thật”. Bầu không khí phấn chấn trước lễ hội này quả thật không tệ chút nào.

Dẫu vậy, cũng chẳng phải chỉ toàn chuyện vui.

Ngày diễn chính thức càng đến gần, công việc càng nhiều lên, và dĩ nhiên điều đó cũng đồng nghĩa với việc chúng tôi ngày càng bận rộn.

Và ngọn sóng bận rộn ấy ập thẳng vào chúng tôi (tôi và Shiina), những ủy viên ban tổ chức lễ hội văn hóa, như một cơn sóng thần.

Những buổi họp ủy ban diễn ra gần như mỗi ngày.

Giải đáp thắc mắc của bạn cùng lớp, giám sát tiến độ công việc.

Điều chỉnh ngân sách và thực hiện những việc lặt vặt.

Lịch trình làm việc chẳng khác nào một con kiến thợ, gần như không có lấy một giây để thở. Với một đứa có thể lực yếu như ve sầu mùa đông (tức là cực kỳ ít ỏi) như tôi thì quả là có chút vất vả.

Đặc biệt làช่วง đầu khi chưa quen việc, trông tôi hẳn thảm hại lắm, đến nỗi,

「Trông Yuto cứ như thể đất mùn trong bụi cây (kèm cả ấu trùng bọ cánh cứng) ấy nhỉ…」

Shiina đã nói với tôi như vậy. Ý cổ là tôi trông như sắp về với đất đến nơi rồi, mà kể cũng phải, có lẽ đúng là có những lúc mặt mũi tôi như vậy thật. Vất vả đến thế cơ mà.

Tuy nhiên, bản thân công việc trong ban tổ chức lại khá thú vị.

Cùng với một Shiina luôn lạc quan khuấy động lễ hội văn hóa là một điều rất vui, và hơn hết đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác cả lớp cùng nhau hướng về một mục tiêu. Hồi cấp hai, trường tôi về cơ bản không có lễ hội văn hóa, còn lớp tôi năm ngoái thì hoàn toàn chẳng có hứng thú gì, chỉ làm qua loa một cuộc khảo sát vớ vẩn kiểu như bảng xếp hạng côn trùng yêu thích theo giới tính rồi dán kết quả lên kín một bức tường trong lớp là xong.

Vì vậy, chuỗi ngày bận rộn hiện tại cũng có thể nói là không tệ. Thậm chí có thể nói là tôi khá thích nó.

Chỉ có điều, nếu phải nói ra một vấn đề, hay đúng hơn là một điều bất mãn──

「──Anh Yuto này.」

Vào giờ nghỉ trưa một ngày nọ.

Khi tôi đang cất dọn sách giáo khoa Lịch sử Thế giới dùng trong tiết bốn, Haruka bỗng gọi tôi. Tôi ngẩng mặt lên như một con hà mã vừa ngủ dậy.

「Ồ, Haruka. Có chuyện gì vậy?」

「À, ờm…」

「?」

Nghe tôi hỏi, Haruka có chút bẽn lẽn,

「À, ờm, nếu được thì… đã lâu rồi chúng ta không cùng ăn trưa, anh thấy sao ạ?」

cô bé nói một câu thật dễ thương.

「Ăn trưa á, với anh á?」

「Vâng, là vì… em lỡ làm hơi nhiều đồ ăn một chút…」

Cô bé rụt rè đưa ra một gói đồ, bên trong có lẽ là một hộp cơm nhiều tầng.

「Thế… thế nào ạ? Nếu được thì chúng ta lại ra sân trong cùng ăn…」

「Ồ, được đấy──」

Vừa định nói, tôi chợt nhớ ra một chuyện. Phải rồi, hôm nay mình có…

「? Anh Yuto?」

「À, à à. Xin lỗi em, hôm nay anh có buổi báo cáo của ban tổ chức mất rồi.」

Buổi báo cáo định kỳ của ban tổ chức lễ hội văn hóa, được tổ chức vào giờ nghỉ trưa thứ Hai và thứ Năm hàng tuần.

Lẽ ra tôi rất muốn cứ thế mà chuồn đi để tận hưởng bữa trưa hạnh phúc cùng Haruka, nhưng nếu chuyện đó mà vỡ lở, chắc chắn tôi sẽ bị các thành viên khác trong ban tổ chức (đa phần là đội Vệ binh Tinh tú Hoàng gia) treo giò cả về mặt tinh thần lẫn thể xác trong buổi họp tiếp theo. Tôi thực sự muốn tránh viễn cảnh bị treo ngược như người thật đó. Hơn nữa, Shiina cũng sẽ bị liên lụy.

「A, ra là vậy ạ…」

Haruka xịu mặt xuống.

「Nếu là vì ủy ban thì cũng đành chịu thôi ạ…」

「Anh thật sự xin lỗi, em đã mất công mời…」

「A, không, không sao đâu ạ. Anh Yuto đang rất cố gắng mà.」

Cô bé vội vã cố nặn ra một vẻ mặt tươi tỉnh. Chậc, cái biểu cảm đó trông như một chú cún con đang tuổi ăn tuổi lớn cố gắng hết sức để kiềm chế ham muốn được đi dạo vậy, nhìn mà đau lòng quá… Hay là mình liều một phen, nhờ Nobunaga thao túng thông tin rồi chuồn khỏi buổi họp luôn nhỉ──

「Yuto ơi!」

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ bên cạnh.

Một giọng nói tươi tắn và khỏe khoắn như mặt trời mùa hạ ở Okinawa.

「Cậu làm gì đấy Yuto? Nhanh lên không là muộn họp bây giờ.」

「À, ừ.」

Là Shiina.

Cô ấy đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi (dụng cụ viết, cơm hộp, đồ uống đầy đủ), đang đứng ở gần cửa lớp vẫy tay rối rít.

「Hiểu rồi. Đợi chút, tớ ra ngay.」

Tôi trả lời rồi quay lại phía Haruka. Tình hình này thì không trốn được nữa rồi.

「À, đó, chuyện là vậy đó.」

「A, không, không, anh đừng bận tâm ạ.」

「Anh thật sự xin lỗi. Anh nhất định sẽ bù cho em sau…」

Khi tôi đang thành tâm thành ý xin lỗi,

「…Này, tên đó không lẽ vừa từ chối lòng tốt của Haruka-sama sao?」

Lũ bạn cùng lớp (đội cận vệ và bè phái) xung quanh bắt đầu xì xào.

「Chỉ là một tên Ayase quèn mà ra vẻ ta đây à?」

「Một con khỉ mà cũng ảo tưởng à.」

「…………Hay là, khử hắn luôn đi.」

Những câu nói ngày càng đáng sợ hơn, kèm theo cả sát khí.

Này mấy người, tôi mà nhận lời thì các người cũng càu nhàu thôi chứ gì…

「Yuto, sắp hết giờ thật rồi đó!」

Shiina vẫy tay rối rít giục tôi.

「À, ừ. Vậy nhé Haruka, hẹn gặp lại──」

Tôi cố gắng không nhìn về phía đám tay chân đang phóng những ánh nhìn như sát thủ của một tổ chức giết người, rồi định bước về phía Shiina,

「A, anh Yuto!」

Haruka gọi giật tôi lại.

「Hử?」

Chuyện gì vậy?

Nhưng khi tôi quay lại, Haruka lại có vẻ mặt như sực tỉnh,

「A, ờ… không, không có gì đâu ạ. Ủy ban, anh cố gắng lên nhé.」

「? À, ừ.」

Rốt cuộc là sao nhỉ?

Mà giờ cũng chẳng có thời gian để đào sâu vào chuyện đó.

「Vậy, anh đi đây.」

「V-vâng. Anh đi cẩn thận ạ.」

Dù cảm giác như cả mảng đầu sau gáy bị níu lại bởi vẻ mặt vẫn còn như muốn nói gì đó của Haruka, tôi vẫn bước về phía cửa lớp.

──Đúng vậy, điều bất mãn duy nhất chính là đây.

Công việc của ban tổ chức quá bận rộn khiến tôi chẳng có mấy thời gian để nói chuyện với Haruka.

Gần đây cứ mãi như thế này, ở trường thì bận rộn với các buổi họp ủy ban và kiểm tra công việc của lớp nên chẳng thể yên ổn ăn trưa, còn ngày nghỉ thì lại bị lấp đầy bởi việc đi mua sắm hay làm việc ở nhà.

Thế nên, kể từ hôm đi Akihabara đến giờ, tôi gần như chẳng nói chuyện tử tế với Haruka được câu nào.

À thì cũng có chào hỏi những câu ngắn gọn như 「Chào buổi sáng」,「Chào」 hay 「Mai gặp lại」, nhưng thế thì đâu gọi là nói chuyện được. Chỉ là chào hỏi đơn thuần thôi.

Ấy vậy mà mình mới đang dần thân với Haruka hơn, tình cảnh này thật không thể chấp nhận được.

Hừm, mình thực sự muốn làm gì đó…

1

──Và trong lúc tôi cứ mãi suy nghĩ như vậy, khoảng một tuần đã trôi qua.

Vào một buổi chiều cuối tháng Mười Một.

「Ha~, xong rồi~」

Ngoài hành lang trước phòng họp, Shiina đứng bên cạnh tôi vươn vai một cái thật dài như một con mèo vừa ngủ dậy.

「Hôm nay cũng lâu ghê. Sao mà họp ủy ban lúc nào cũng có nhiều thứ phải quyết định thế nhỉ.」

「Ừ, đúng thật.」

Tôi gật đầu đáp lại.

Hôm đó sau giờ học cũng có buổi họp của ban tổ chức, sau khi thảo luận đủ thứ chuyện từ việc hỏi đáp về phân bổ ngân sách cho các lớp đến dự báo thời tiết ngày hôm đó như một hội nghị hòa bình ở Áo, buổi họp kết thúc khi trời đã về chiều, hay đúng hơn là gần như tối──khoảng hơn bảy giờ một chút.

「Vậy về thôi, Yuto. Nhanh lên không cổng trường đóng mất.」

「Ừ.」

Tôi và Shiina cùng đi về phía cổng trường rồi cứ thế lững thững rời khỏi trường. Vì đường về nhà của chúng tôi có một đoạn chung, nên vào những ngày có họp ủy ban, việc về cùng Shiina như thế này gần như đã trở thành thông lệ.

「Nè, lúc đó Mai bị ngã đó~」

「Ồ.」

「Vất vả lắm luôn. Mấy cái đồ trang trí hình mặt bí ngô trên kệ rơi xuống…」

Tôi vừa đi vừa trò chuyện với Shiina trên con đường đến trường đã chìm trong bóng tối.

Shiina nói nhiều, chủ đề cũng phong phú nên nói chuyện với cô ấy rất vui, nhưng… trong đầu tôi vẫn chỉ toàn hình bóng của Haruka.

──Hôm nay lại chẳng nói chuyện được mấy.

Tôi lại được Haruka rủ ăn trưa như lần trước, nhưng vì được hội trưởng ban tổ chức nhờ đi photo tài liệu dùng cho buổi họp sau giờ học (sai vặt), tôi đã không thể đi được. Khi tôi giải thích lý do, Haruka vẫn cười và nói không sao đâu, nhưng… dù vậy, việc phải từ chối lời mời của em ấy vẫn khiến tôi đau như cắt từng khúc ruột.

Ngoài ra, tôi cũng gần như không có thời gian tiếp xúc với Haruka, ngoại trừ những lời chào hỏi.

Đã bao nhiêu ngày liên tiếp tôi không nói chuyện với Haruka rồi nhỉ? Công việc thì biết làm sao được, nhưng vẫn thấy buồn rầu quá.

Khi tôi đang thở dài một hơi não nề như dấu chân voi ma mút trong lòng,

「──uto, Yuto này.」

「…À, hả?」

Bất thình lình, khuôn mặt xinh đẹp của Shiina hiện ra ngay trước mắt tôi.

「C-có chuyện gì vậy?」

Khoảng cách quá gần khiến cơ tim không tự chủ của tôi trong giây lát lại chuyển động một cách kỳ lạ.

「? Có chuyện gì là câu của tớ mới đúng chứ. Tớ gọi cậu nãy giờ đó. Mặt cậu cứ như thể chỉ có mỗi linh hồn là bay đến thế giới khác rồi ấy.」

「À, à à, xin lỗi.」

Xem ra tôi đã mải mê chìm đắm trong dòng suy nghĩ tiêu cực mà không nghe Shiina nói gì. Không được, không được. Dù có bận tâm đến mấy, nhưng khi đang đi cùng Shiina mà lại chỉ nghĩ đến Haruka thì quả là thất lễ.

Tôi cố gắng thay đổi tâm trạng một chút rồi quay sang phía Shiina.

「À, thật sự xin lỗi. Tớ hơi mệt một chút.」

「Ê, cậu có sao không?」

「À, không có gì to tát đâu. Mà có chuyện gì vậy?」

Tôi hỏi lại, Shiina hơi nghiêng đầu,

「À, ừm. Yuto này, bây giờ cậu có chút thời gian rảnh không?」

「Bây giờ á? Chắc là… không sao đâu.」

Bây giờ là 7 giờ 15 phút. Vẫn chưa muộn lắm.

Tôi cũng không có việc gì gấp phải về nhà ngay, điều duy nhất đáng lo là bữa tối của Ruko, nhưng may mắn là vẫn còn lại món cà ri gà (món khoái khẩu của nó) làm từ tối qua. Dù sao thì chỉ việc hâm nóng lại món đó, chắc bà chị vô dụng (23 tuổi, độc thân, thư ký giám đốc) có kỹ năng nấu nướng thoái hóa đến mức của loài lưỡng cư kia cũng làm được thôi.

「Thật không? Vậy thì đi cùng tớ một chút được không? Thật ra tớ có một đĩa CD muốn mua, nhưng mà tớ vẫn chưa rành mấy cửa hàng ở khu này lắm…」

「CD à…」

Hừm, đúng là khu phố mua sắm trước nhà ga dù chẳng rộng rãi gì nhưng lại lộn xà ngầu một cách vô ích vì cái “Kế hoạch Tái phát triển Hạnh phúc trước nhà ga” do ông thị trưởng hiện tại khởi xướng để lấy lòng cử tri. Chắc là với Shiina, người mới chuyển đến đây được khoảng một tháng, việc tìm kiếm sẽ khá khó khăn.

「Hiểu rồi, được thôi.」

Nghe tôi trả lời,

「Tuyệt vời, quả là Yuto! Cảm ơn cậu nhé!」

Shiina nhảy tưng tưng tại chỗ vì vui sướng. Chiếc khăn quàng và chân váy dưới lớp áo khoác khẽ bay lên theo từng cú nhảy. Chậc, cả Mika lẫn Shiina, những cô gái lúc nào cũng năng nổ dường như đều có xu hướng nhảy cẫng lên như thỏ vào mùa sinh sản mỗi khi có chuyện vui. Trong xã hội hiện đại đầy rẫy những điều khắc nghiệt này, việc biểu lộ cảm xúc một cách phong phú là điều tốt, nhưng cũng vì thế mà tôi hơi khó xử không biết nên nhìn vào đâu…

Tôi vừa khẽ liếc mắt đi chỗ khác để tránh Shiina đang còn nhảy tưng tưng, vừa hỏi.

「A-hèm. Mà, CD gì vậy? Chắc là nhạc cổ điển hay gì đó à?」

Vì sở thích của cô ấy là piano nên tôi cứ ngỡ chắc là thể loại đó, nhưng,

「Không, không phải đâu.」

Shiina lắc đầu một cách dứt khoát.

「À, tất nhiên tớ cũng nghe nhạc cổ điển. Nhưng cái tớ muốn mua hôm nay là loại khác cơ. Cậu có biết không, đĩa đơn『Sayonara Bitter Candy』của nhóm『Chocolate Rockers』ấy…」

Shiina nhắc đến một bài hát của một nghệ sĩ dạo gần đây hay được phát trên các kênh truyền thanh. Hình như ca sĩ chính là một cô gái con lai vừa từ Anh về, và rất được một bộ phận người hâm mộ âm nhạc yêu thích. Mức độ nổi tiếng trong công chúng thì không cao lắm, nhưng giai điệu pop và lời ca có phần dễ đồng cảm khá hay, và đối với bản thân tôi thì đó là một ca khúc đang trên đà nổi lên gần đây.

「À, đúng là bài đó hay thật. Kiểu như rất bắt tai ấy.」

Tôi gật đầu, Shiina ngạc nhiên,

「Ể, Yuto cũng thích bài đó à? Hay cậu là fan của họ?」

「Cũng có thể nói vậy. Không đến mức là fan, nhưng tớ nghĩ đó là một bài hát hay.」

「Hê, vui ghê. Cảm giác như tìm được đồng bọn ấy.」

Cô ấy cười toe toét.

「Nè nè, Yuto còn nghe thể loại nhạc nào khác nữa?」

Cô ấy ngước lên nhìn tôi và hỏi.

「Hửm, tớ nghĩ là cũng bình thường thôi. Mấy bài trên TV hay nhạc phim chẳng hạn…」

「Vậy à? Death metal thì sao?」

「…」

…Này, tôi đã bảo là “bình thường” rồi mà sao cô lại nghĩ đến cái đó đầu tiên thế? Mà cái thể loại nhạc có từ “Death” đáng sợ như vậy trong tên thì trong mắt xã hội chung đâu được gọi là bình thường chứ.

「Ể, tớ thấy cũng hay mà. Tớ không ghét đâu nhé?」

「Ờ thì, tớ cũng không nghĩ là nó tệ, nhưng mà…」

「Những lúc chán nản mà nghe thì thấy sảng khoái hẳn ra ấy. Kiểu như nhất kích tất sát hủy diệt~ ấy. Ahaha♪」

「…」

Ahaha♪ cái gì mà ahaha♪.

Xem ra gu âm nhạc của cô gái thân thiện này rộng một cách đáng kinh ngạc theo nhiều nghĩa. Từ nhạc cổ điển đến death metal. Đúng là bao trọn cả hai thái cực của thế giới âm nhạc.

Cứ như thế, chúng tôi vừa trò chuyện sôi nổi (?) vừa rảo bước trên con đường đến trường,

Và chẳng mấy chốc đã đến cửa hàng CD có nhiều lựa chọn nhất trong khu này, nằm trong một trung tâm thương mại trước nhà ga.

「Hê, ra là nó ở một nơi như thế này à. Tớ không biết luôn đó.」

Shiina ngạc nhiên thốt lên.

「Ừm, bình thường thì khó mà biết được.」

Không hiểu sao cửa hàng CD này lại nằm cùng tầng với khu vực tổ chức các hội chợ đặc sản trên toàn quốc. Chắc là do vấn đề ngân sách hay mặt bằng nên đành chịu, nhưng việc CD được bán chung trên một tầng nồng nặc mùi mực nướng, đậm chất hải sản thì chỉ có dân địa phương hay những người có tư duy cực kỳ linh hoạt mới biết được.

「Ừm, không ngờ lại có một cửa hàng CD ở một nơi hẻo lánh thế này… À, nhưng món mực nướng kia trông ngon quá.」

Shiina reo lên khi nhìn thấy những xiên mực nướng được bày bán trước cửa hàng. Đúng là có thực mới vực được đạo, mực nướng quan trọng hơn cả CD…

「Ừm, thơm quá. Nhìn thôi mà bụng đói cồn cào, cứ như thể cơ thể đang đòi hỏi phải nạp mực nướng vào để vui lên ấy…」

Shiina cứ nhìn chằm chằm vào món mực nướng như bị một lực hút kỳ lạ nào đó kéo lại.

「Này Shiina, cậu đến đây để mua CD mà.」

「Ừ, thì đúng là vậy, nhưng…」

「Tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng để lần sau đi. Ăn bây giờ là tối không ăn được gì đâu đấy.」

「…Mừ~」

Shiina tiếp tục lườm nhau với món mực nướng một lúc,

「…Cậu nói đúng. Ừm, tớ hiểu rồi…………」

rồi cuối cùng có vẻ như đã từ bỏ, cô ấy nói với vẻ mặt vô cùng buồn bã. 「Tạm biệt nhé, mực nướng…」

「…」

Này, không cần phải làm vẻ mặt bi thương đến thế đâu.

Mà nghĩ lại, đây rõ ràng là một buổi đi chơi sau giờ học chỉ có hai đứa con trai con gái, vậy mà chủ đề đầu tiên lại là món mực nướng, chẳng giống cuộc trò chuyện của hai học sinh trung học đang tuổi mới lớn chút nào.

Và rồi, chúng tôi đã nhanh chóng tìm thấy đĩa CD cần tìm.

「A, có rồi, đây này.」

Đó là khu vực dành cho các nghệ sĩ nổi bật, tập hợp những ca khúc đang gây chú ý gần đây.

Ở vị trí dễ thấy nhất chính là đĩa CD mà Shiina đang tìm.

「May quá, cuối cùng cũng tìm thấy rồi. Đĩa này hình như khá hiếm hàng, ở Otaru tớ đi đâu cũng hết sạch.」

Shiina vui vẻ nói.

「Thiết kế bìa đĩa này cũng đẹp nữa chứ. Kiểu dễ thương, đáng yêu, tạo cảm giác muốn cầm lên xem thử ấy.」

「Hể…」

「A, vẫn còn cả bản giới hạn nữa kìa, oa, tuyệt quá!」

Nói mới nhớ, tôi cũng chưa có đĩa CD này.

Tôi tò mò không biết cái bìa đĩa mà Shiina khen hết lời trông như thế nào, bèn bất giác đưa tay ra định cầm lấy đĩa CD đang được trưng bày,

「Ô…」

「Aっ」

Tay tôi và tay Shiina, người cũng tình cờ định lấy đĩa CD cùng lúc, chạm vào nhau.

Cảm giác hơi lạnh và mềm mại,

「X-xin lỗi!」

Đây chính là cái gọi là tình huống “tay chồng tay” vừa vui vừa ngượng trong trò chơi karuta.

Tôi vội vàng rụt tay lại, Shiina nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu,

「? Cậu có gì mà phải vội vàng thế? À, hay là móng tay tớ quệt vào cậu à?」

「Không, không phải thế…」

「Vậy à? Thế thì sao?」

Shiina ngơ ngác.

「À, kiểu như là… dù gì tớ cũng là con trai mà lại chạm vào tay con gái thì không hay lắm…」

Tôi ấp úng.

Cũng chẳng có chuyện gì to tát, nhưng đối với một đứa về cơ bản không quen với những việc như thế này (tiếp xúc cự ly gần loại ba với con gái), chỉ thế này thôi cũng đã đủ để kích thích thùy trán của tôi rồi.

Nghe vậy, Shiina,

「A, cậu bận tâm chuyện đó à? Ahaha, có sao đâu.」

cô ấy nói và cười một cách thản nhiên.

「Cái gì mà ‘có sao đâu’ chứ…」

Không, tôi nghĩ đối với một học sinh trung học mười bảy tuổi đang trong giai đoạn dậy thì thì đó là một vấn đề tương đối lớn đấy.

「Ừm, thì tớ cũng nghĩ không phải là ai chạm vào cũng được đâu. Nhưng nếu đối phương là Yuto thì tớ không bận tâm lắm đâu.」

「Ể?」

「Kiểu như bị cậu chạm vào cũng không thấy khó chịu, hay là cậu cứ chạm vào bao nhiêu cũng được ấy? Này.」

「Ê, ê này.」

「Này, này♪」

Shiina nắm lấy tay tôi, đặt lên tay mình rồi cười khúc khích.

「Thấy chưa, chuyện này có gì to tát đâu đúng không? Nên Yuto cũng đừng bận tâm quá nhé♪──Thôi, tớ đi mua CD đây, cậu đợi một chút nhé.」

「Ơ…」

「Tớ đi đây~」

Nói rồi, Shiina cười tươi, cầm lấy đĩa CD chạy đến quầy thu ngân.

Bỏ lại tôi vẫn còn đang trong tình trạng hỗn loạn.

「…Không hiểu nổi.」

Rốt cuộc Shiina muốn làm gì vậy?

Cả Mika lẫn Shiina, suy nghĩ của những cô gái thân thiện thật sự rất khó hiểu.

Cảm thấy mệt mỏi kinh khủng, trong lúc chờ Shiina, tôi quyết định ngồi nghỉ ở chiếc ghế dài dùng để nghỉ ngơi cùng tầng.

「Hự…」

Tôi ngồi xuống ghế với một tiếng kêu như ông già. Chiếc ghế nhựa rẻ tiền này không thể nói là ngồi thoải mái được, nhưng đối với cơ thể đang tích tụ đủ loại mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần của tôi lúc này thì sao cũng được.

「Phù…」

Khi tôi đang ngả người vào ghế như một ông bố vừa đi làm về,

「…」

「…」

「…Hửm?」

Không biết đã ở đó từ bao giờ, tôi nhận ra một cậu bé khoảng hai, ba tuổi đang đứng gần chiếc ghế dài, ngay cạnh máy bán hàng tự động, nhìn chằm chằm về phía tôi. Tuổi này thì không thể ở đây một mình vào giờ này được. Hay là bị lạc?

「Cháu sao thế?」

「…」

Thấy lo, tôi cất tiếng hỏi, nhưng cậu bé chỉ im lặng nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt như vừa bị một người Mộc tinh có vũ trang bắt chuyện.

「Cháu đi một mình à? Bố mẹ cháu không đi cùng sao?」

「Mẹ?」

「Đúng rồi, mẹ cháu…」

「Mẹ…」

Vừa nói đến đó, đôi mắt cậu bé bỗng ầng ậng những giọt nước mắt to như hạt ngô.

「Mẹ… đâu…?」

「Chết」

「Mẹ ơi~… Mẹ ơi~, oaaaaaa~」

Xem ra tôi đã gãi đúng chỗ ngứa. Phản ứng với từ “mẹ”, cậu bé đột nhiên khóc ré lên như dầu mè bốc cháy.

「Này, này, đừng khóc mà.」

「Oaaaaaa~」

Tôi vội vàng chạy lại nhưng cậu bé không nín. Cứ đứng chôn chân tại chỗ mà gào khóc.

「Chết rồi… Đ-đúng rồi, bây giờ chú làm trò vui cho xem nhé.──N-này, ú òa man rợ.」

Để dỗ cậu bé nín khóc, tôi liền làm một trò mua vui trong các bữa tiệc mà bà chị ngốc và bạn thân của bả đã dạy, nhưng,

「Oa, oaaaaaaa!!」

Hoàn toàn phản tác dụng.

Cậu bé không những không nín mà còn gào khóc điên cuồng như vừa nhìn thấy quỷ Namahage ở cự ly gần. Hừ, mặt tôi không được lòng trẻ con đến thế sao? Hơi sốc đấy…

「V-vậy còn trò này thì sao, búng tai bò sữa.」

「Oaaaaaa!」

「C-còn cái này──」

「Gyaaaaaaaa!」

Sau đó tôi đã thử nhiều trò khác nhưng cậu bé hoàn toàn không có dấu hiệu nín khóc, ngược lại còn bắt đầu la hét như thể sắp bị giết đến nơi, cuối cùng gần như rơi vào trạng thái hoảng loạn.

「Hừ, phải làm sao bây giờ…?」

Tôi chưa bao giờ dỗ trẻ con nên hoàn toàn không biết phải làm gì. Hơn nữa, nhìn từ bên ngoài thì tình cảnh này giống như tôi đang bắt nạt cậu bé, nên từ nãy đến giờ ánh mắt sắc như tên tẩm độc (độc ếch) của những khách hàng đi ngang qua cứa vào người đau rát…

Khi tôi đang tuyệt vọng đến tận cùng,

「Xin lỗi~. Yuto, đợi lâu không?」

Một giọng nói cứu rỗi vang lên.

「Xin lỗi vì đã đến muộn nhé. Tớ vẫn cứ băn khoăn về món mực nướng đó nên đã mua luôn rồi. Này, cái này này. Tớ mua hai xiên nên Yuto cũng ăn──Ơ, cậu đang làm gì vậy?」

「Sh-Shiina.」

Trông cô ấy chẳng khác nào nữ thần Aphrodite chốn địa phủ (với món cơm mực trên tay phải).

「Thằng bé bị sao vậy? Sao lại khóc dữ thế, cứ như vừa thấy thứ gì ám ảnh cả đời ấy…」

「Cậu về đúng lúc lắm. C-Cứu tớ với!」

「?」

Lúc này, tâm trạng của tôi còn muốn khóc hơn cả cậu bé đang gào khóc trước mặt. Tôi bèn giải thích sự tình cho Shiina (tay phải cầm cơm mực) nghe.

「──Hừm hừm, ra là vậy. Tổng hợp tình hình thì có vẻ cậu bé này bị lạc rồi nhỉ.」

「À, ừ, chắc là thế.」

「Vậy à…」

Trong khi cậu bé vẫn đang khóc ré lên không ngớt, Shiina nói 「Xin lỗi, cầm giúp tớ cái này nhé,」 rồi trao hộp cơm mực cho tôi.

「Nào, ngoan nào ngoan nào, con trai phải mạnh mẽ lên chứ, đừng khóc nữa.」

Cô ấy ngồi xổm xuống, hạ tầm mắt ngang với cậu bé rồi nhẹ nhàng xoa đầu nó. Ngay lập tức,

「…Hức.」

Cậu bé bỗng dưng nín bặt, dù trước đó chẳng lời dỗ dành nào có tác dụng. Chà, mình dỗ mãi không được mà con bé này lắm trò thật…

「Ừm, thế chứ, ngoan lắm. Giờ ổn rồi nhé.」

Khi Shiina mỉm cười bế cậu bé lên, nó nghiêng đầu một cách đáng yêu.

「…mẹ?」

「Hả?」

「Mẹ ơi~♪」

Đột nhiên, cậu bé nhoẻn miệng cười rồi chủ động ôm chầm lấy cô ấy.

「Á, này, đừng động đậy nhiều thế chứ.」

「Mềm quá… giống hệt mẹ…」

Cậu bé dụi mặt vào ngực Shiina, cất giọng đầy khoan khoái.

「Này, này, nhột quá đi mất.」

「Ngực~」

Không những thế, nó còn dùng cả hai tay vục vào ngực Shiina mà sờ soạng. Chà, đáng ghen tị quá… à không, thật là ngây thơ trong sáng làm sao…

「N-Này!」

Gương mặt Shiina thoáng ửng hồng.

「Thôi, không được đâu. Con hư quá đấy nhé.」

Cô ấy búng nhẹ vào trán cậu bé rồi cười như đang dỗ dành.

「Ư~… A.」

Cậu bé tỏ vẻ hơi bất mãn nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười trở lại.

「Ba ơi~」

「Hả?」

Lần này, nó lại níu lấy tay áo đồng phục của tôi mà nói.

「Mẹ ơi~, ba ơi~♪」

Trong khi lọt thỏm trong vòng tay Shiina (theo đúng nghĩa đen), cậu bé toe toét cười kéo tay áo tôi.

Xung quanh vang lên những tiếng xì xào:

「Hi hi, dễ thương quá đi, mấy đứa nhỏ đó.」

「Không lẽ họ là ba mẹ thật nhỉ?」

「Ừm, kết hôn thời sinh viên à… Hay đấy chứ, đúng là tuổi thanh xuân.」

「Ê, không thể nào đâu. Thằng con trai trông mặt vô dụng thấy rõ mà…」

Tôi nghe thấy những lời bàn tán như thế. Đúng là đồ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, tự dưng đi nói người không quen biết vô dụng là sao chứ. Mà đúng là ngày xưa bói tướng ở khu game thùng, tôi cũng từng bị phán là 「Anh có tướng của một samurai bại trận tan tác trong trận chiến」 thật…

「Rồi, ngoan ngoãn nào, phải làm một đứa trẻ ngoan nhé.」

Không màng đến những lời thì thầm bên ngoài, Shiina vẫn dịu dàng nói với cậu bé.

「Mà này, em trai tên gì thế? Chị tên là Shiina đấy.」

Mà công nhận, dáng vẻ dỗ trẻ con của Shiina trông chuyên nghiệp thật. Phải nói là bản năng làm mẹ trỗi dậy, hay là nữ tính đến mức không thể tưởng tượng nổi nếu so với dáng vẻ năng động thường ngày của cậu ấy nhỉ…

「Hửm, gì thế?」

「À, không có gì.」

Chắc là nhận ra ánh mắt của tôi, Shiina ngẩng mặt lên.

「Tớ chỉ nghĩ là cậu có vẻ quen dỗ trẻ con nhỉ.」

「À, cái này hả? Ừm, tại tớ có em gái với em trai. Hồi xưa tớ hay làm thế này lắm. Nên trông trẻ con là nghề của tớ đấy.」

「Vậy à…」

Thế thì cũng dễ hiểu cho cái tài dỗ trẻ thành thạo này. Chắc là kinh nghiệm lâu năm đây mà.

Sau đó một lúc, hai đứa tôi cùng nhau chơi với cậu bé.

Một lát sau thì tìm được mẹ của nó.

Nghe nói là trong lúc đang mua sắm, chị ấy chỉ lơ là một chút là thằng bé đã đi lạc mất.

「T-Thật sự cảm ơn hai em rất nhiều. Chị không biết phải nói lời cảm ơn thế nào cho phải…」

Người mẹ ôm chặt con trai vào lòng, cúi đầu thật sâu.

「A, không có gì đâu ạ.」

「Tụi em cũng không làm gì to tát đâu ạ.」

Trong vòng tay người mẹ đang liên tục cúi đầu cảm ơn, cậu bé nói:

「Bai bai, mẹ, ba~」

「Này con, phải gọi là chị và anh chứ.」

「Không đâu, là mẹ và ba mà~」

Đến tận lúc cuối cùng, cậu bé vẫn gọi chúng tôi là ba mẹ.

「Hi hi, dễ thương thật đấy.」

Shiina vẫy tay cho đến khi không còn thấy bóng cậu bé nữa, rồi dịu dàng nheo mắt lại.

「Tớ thích trẻ con lắm. Vừa dễ thương lại vừa ngoan ngoãn. Tớ đã nghĩ sau này kết hôn nhất định phải có con. Có hai đứa con trai với hai đứa con gái thì tốt nhỉ.」

「Hừm…」

Đúng là Shiina sẽ trở thành một người mẹ tốt.

「Thôi, chúng ta đi nào. À, nhưng trước đó phải ăn cơm mực đã. Để nguội là không ngon đâu. Yuuto cũng ăn chứ?」

「Ờ, thì…」

Nếu cậu cho thì tớ xin nhận.

「Đây, phần này là của Yuuto nhé. Mời mọi người ăn♪」

Cô ấy bắt đầu ăn cơm mực với vẻ mặt tràn đầy sức sống.

「Ừm, ngon quá♪ Cơm mực đúng là phải của Hokkaido mới ngon. A~, hạnh phúc thật.」

「…」

Mà kể cũng lạ, vừa nãy còn tưởng bản năng làm mẹ trỗi dậy, giờ lại thành bùng nổ cơn thèm ăn. Cái sự khác biệt này đúng là kinh thật.

Cuối cùng, cả hai chúng tôi cùng ăn món cơm mực đã hơi nguội, rồi chia tay nhau ngày hôm đó.

**2**

Thêm một tuần nữa trôi qua.

Tôi và Haruka vẫn chẳng thể nói chuyện tử tế với nhau, thời gian thì cứ trôi vèo vèo như nước chảy. Hạn chót cho lễ hội văn hóa chỉ còn chưa đến mười ngày, việc chuẩn bị cho quán cà phê cosplay 『Marginal Symphony』 đang bước vào giai đoạn cuối cùng.

Nhân tiện, 『Marginal Symphony』 là tên của xưởng ma thuật mà nhân vật chính 『cô bé hậu đậu Aki-chan』 sử dụng trong bộ game 『Hanikami Triangle 1st』, vốn là nền tảng để xây dựng quán cà phê này. Dĩ nhiên, cha đẻ của cái tên này kiêm tổng chỉ đạo sản xuất chính là Nobunaga. Lúc đó, dù tôi chẳng hỏi, cậu ta vẫn thao thao bất tuyệt kể cho tôi nghe nội dung của 『Hanikami Triangle 1st』 (mà còn kể chi tiết trong khoảng ba tiếng đồng hồ), xin được nói thêm ngoài lề.

「À, chỗ trang trí đó treo cao lên một chút. À, bên kia thì dịch sang phải thì đẹp hơn. Rồi thì──」

Tiếng của Shiina vang vọng khắp phòng học sau giờ tan trường.

Hiện tại, tiến độ chậm nhất chính là công việc trang trí nội thất cho quán cà phê do Shiina phụ trách.

Vì lấy hình mẫu là một xưởng ma thuật nên nội thất dự kiến sẽ được làm rất cầu kỳ. Chẳng hạn, cái nồi dùng để đựng món 『Súp Tình Dược của cô bé hậu đậu』 trong thực đơn là một cái vạc khổng lồ như của phù thủy, đèn trang trí trong quán là những chiếc đèn cổ mô phỏng đồ cổ. Toàn bộ lớp học sẽ được trang trí theo phong cách trung cổ để tạo cảm giác như đang ở trong xưởng.

Những yêu cầu quá mức này đều do tên ngốc Nobunaga đề xướng nhằm tái hiện thế giới trong game một cách chân thực nhất có thể, và đã nhận được sự đồng tình của cả lớp (một cách ép buộc).

「Ừm, đúng rồi. Tông màu bên đó cứ để nó cũ cũ là được…」

「Yo, tiến độ thế nào rồi?」

Tôi lên tiếng gọi Shiina đang bận rộn làm việc.

「A, Yuuto. Ừm, cũng tàm tạm thôi.」

Nhận ra tôi, Shiina vừa cười gượng vừa trả lời.

「Cứ thế này thì chắc sẽ sát nút lắm. Cái vạc lớn này khá khó làm──」

Cô ấy vừa nói vừa nhìn cái vạc phù thủy mà họ đang làm.

「Vậy à…」

Nhìn cái thứ trông gần giống như bồn tắm Goemon này, tôi cũng thấy là vất vả thật. Nói là cái nồi chứ trông chẳng khác nào đang làm một cái thùng phuy.

Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào cái vạc còn dang dở, Shiina chợt nói với vẻ mặt có lỗi:

「Xin lỗi nhé, Yuuto.」

「Hả?」

「Vì tớ cứ phải tập trung vào việc này nên việc kiểm tra tiến độ chung gần như giao hết cho Yuuto rồi phải không? Thật ra tớ đã định hoàn thành bên này sớm hơn để sang phụ cậu…」

「À…」

Tưởng chuyện gì, ra là chuyện đó.

「Không sao đâu. Đừng bận tâm. Đó là bằng chứng cho thấy Shiina đang rất cố gắng mà.」

「Nhưng mà…」

「Bù lại thì tớ không có công việc chuyên môn nào cả. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau thôi.」

「Yuuto…」

Cuối cùng thì việc phân chia công việc cũng không thay đổi được là bao. Nói đúng hơn thì có khi Shiina vẫn còn bận hơn tôi.

「Thôi, chuyện là vậy đó. Cứ cố gắng lên nhé.」

「Ừm, cảm ơn cậu!」

Tôi gật đầu đáp lại câu trả lời đầy năng lượng của Shiina rồi đi xem xét các công việc khác.

Ngoài nhóm nội thất của Shiina, còn có nhóm chuyên làm trang phục và nhóm chuyên pha trà, làm bánh crepe. Cả hai nhóm này đều cần dụng cụ nên họ làm việc bên ngoài lớp học.

Trước tiên, tôi quyết định ghé qua nhóm trang phục.

Địa điểm hoạt động của nhóm trang phục là phòng nữ công gia chánh, vì ở đó có thể sử dụng máy may.

「Ừm, để xem nào. Đôi cánh ác quỷ đó nên gắn cao hơn năm centimet thì đẹp hơn đó.」

「Ể, thế này hả?」

「Sai rồi sai rồi! Làm thế thì góc của cái đuôi sẽ bị lệch đó. Tỉ lệ vàng cân bằng giữa cánh, đuôi và sừng chính là sự kết hợp tuyệt vời nhất để tôn lên vẻ đẹp của cô bé ác quỷ Megu-chan mà!」

「N-Nói vậy thì tớ cũng chịu…」

Nhân tiện, kẻ đứng đầu vừa nói những điều khó hiểu vừa chỉ đạo đám con gái trong lớp chính là tên ngốc Nobunaga (lớp bên cạnh). Dù nhân cách có nhiều vấn đề, nhưng kiến thức về lĩnh vực này của cậu ta lại phong phú một cách vô dụng, tay chân lại khéo léo một cách bất ngờ, và trên hết là bản thân cậu ta rất nhiệt tình nên chúng tôi đã giao phó cho cậu ta.

「Tình hình sao rồi, Nobunaga?」

Tôi hỏi người bạn thuở nhỏ đã mười năm mà vẫn chưa thấy được giới hạn của cậu ta, kẻ vừa đưa ra những chỉ dẫn chi tiết cho mọi người xung quanh, vừa tự mình may vá với tốc độ nhanh đến hoa cả mắt (cậu ta học được kỹ năng này ở đâu vậy?).

「Ừm, không ổn lắm. Mọi người chẳng hiểu cosplay là cái gì cả. Trang phục cosplay không chỉ là một tập hợp của chỉ và vải, mà khi làm ra nó, ta cần phải có tình yêu và sự tôn trọng tuyệt đối dành cho nhân vật gốc.」

「…」

「Nhưng chỉ thế thôi cũng chưa đủ. Vừa phải trung thành tái hiện hình dáng cơ bản của nhân vật gốc bằng tình yêu và sự tôn trọng, vừa phải khéo léo thay đổi một vài chi tiết để thể hiện ý đồ của người làm ra nó…」

「…Thôi, cậu cố gắng nhé.」

Những gì cậu ta nói vẫn khó hiểu như mọi khi, nhưng dù sao đây cũng là nhóm có tiến độ nhanh nhất nên tôi không bắt bẻ gì thêm mà rời khỏi phòng nữ công gia chánh.

「Giờ thì, còn lại──」

Điểm đến cuối cùng là phòng thí nghiệm khoa học.

Ở đây, nhóm phụ trách nấu nướng, pha trà và làm bánh crepe đang làm việc.

「À, ừm, bí quyết để pha trà ngon là không mang nước sôi đến chỗ ấm, mà là mang ấm đến chỗ nước sôi. Cách này là để nước không bị nguội đi, nghe đơn giản nhưng khá hiệu quả đó…」

「Hể, ra là vậy. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thật.」

「Giỏi quá đi, tớ toàn uống trà đóng chai nên chẳng biết gì về mấy cái này cả.」

「Đúng là Nogizaka-san có khác nhỉ.」

「A, k-không, cũng không có gì to tát đâu ạ…」

Nhóm này chủ yếu là các bạn nữ, đứng đầu là Haruka và Asahina-san. Không khí rất hòa thuận, mọi người trông có vẻ vui vẻ khi làm việc.

「Ngoài ra, tùy vào từng loại trà mà sẽ có nhiệt độ thích hợp nhất để lá trà nở ra. Điều này cũng làm thay đổi hương vị khá nhiều. Tớ đã tổng hợp lại thành một bảng công thức đơn giản, nếu được thì mọi người hãy tham khảo nhé.」

「Oa, có cả hình minh họa nữa này.」

「Cái con Yeti này dễ thương quá đi.」

「Ừ, người tuyết mà lại đội dung nham sôi sùng sục trên đầu, trông cũng duyên ghê.」

Bên cạnh đám con gái đang ríu rít,

「Ể? Yeti ư? Đây là một chú chó Maltese đang uống trà mà…」

Chỉ có Haruka là đang nghiêng đầu thắc mắc một mình.

「…」

Xem ra tài vẽ vời quái dị của cậu ấy vẫn không đổi, nhưng có lẽ nó sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng trà, nên cứ coi như không có chuyện gì xảy ra mà cho qua thôi (chủ nghĩa dĩ hòa vi quý).

Thấy Haruka đang cầm bảng công thức với dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu, tôi lên tiếng:

「Vất vả cho cậu rồi. Có vẻ mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi nhỉ.」

「Ể?」 cậu ấy khẽ kêu lên một tiếng rồi quay lại nhìn tôi.

「A, Yuuto-san. Anh vất vả rồi ạ.」

Cậu ấy cúi đầu chào.

「Ừm, anh đi kiểm tra à?」

「À, cũng gần như vậy.」

Hơi khác một chút, nhưng cũng na ná.

「Mà này, ly trà đó là do Haruka pha à?」

Tôi chỉ vào chiếc cốc đang tỏa hơi thơm ngát trên bàn thí nghiệm và hỏi.

「À, vâng. Đúng vậy ạ…」

「Thảo nào. Trông ngon quá. Đúng là Haruka có khác.」

Nghe tôi nói vậy, Haruka ngượng ngùng đáp:

「K-Không đâu ạ, em chỉ pha theo cách thông thường thôi… À, đ-đúng rồi, nếu được thì Yuuto-san có muốn uống thử không ạ?」

「Ồ, được chứ?」

「Vâng. Em cũng vừa định thử với nhiều loại lá trà khác nhau.」

Đó quả là một lời đề nghị đáng mừng.

Các nhóm khác tôi cũng đã xem qua cả rồi, ngồi đây nghỉ một chút chắc cũng không sao. Biết đâu đây lại là cơ hội để tôi và Haruka có thể nói chuyện lâu hơn.

「Vậy thì cho anh xin một ly nhé.」

Thấy tôi gật đầu, Haruka vui hẳn lên.

「Vậy em pha ngay đây ạ. Anh muốn dùng Assam hay Earl Grey ạ?」

「À, vậy cho anh loại Little Grey gì đó…」

「Vâng, là Earl Grey ạ.」

Ngay khi cậu ấy đang vui vẻ cầm lấy ấm trà,

『Binh boong ba boong~♪』

Một âm thanh vui tai vang lên từ chiếc loa thông báo gắn trên tường.

Tiếp theo là,

『Thông báo gọi học sinh. Mời em Ayase Yuuto, lớp 2-1 khối Cao trung. Người nhà của em, cô Ayase Ruko, đang gọi điện thoại. Yêu cầu em đến phòng giáo viên ngay lập tức. Xin nhắc lại. Mời em Ayase Yuuto, lớp 2-1 khối Cao trung──』

「…」

「…」

Đúng là phá đám…

Cái thời điểm này đúng là khiến tôi chỉ muốn giả vờ như không nghe thấy gì.

Mà người gọi lại chính là bà chị ngốc đó lại càng làm tôi chán nản hơn. Chắc chắn không phải chuyện gì to tát nên tôi chỉ muốn lờ đi, nhưng khổ nỗi bà chị lại là một trong những người thân có tên trong hồ sơ nộp cho trường nên không thể làm thế được.

「…Xin lỗi. Chuyện là vậy đó.」

「A, không sao đâu ạ…」

Nghe tôi nói vậy, Haruka thoáng cúi đầu xuống rồi lại ngẩng lên ngay.

「Là điện thoại của Ruko-san mà, biết làm sao được. Chị ấy đã phải gọi đến tận trường thì chắc là chuyện quan trọng lắm. Anh mau đi đi ạ.」

「Ừ, trà thì để lần sau nhé.」

「Vâng ạ, nhất định.」

「Vậy anh đi đây.」

Tôi vẫy tay chào lại Haruka đang vẫy tay nhè nhẹ, rồi hướng đến phòng giáo viên.

…Nói sao nhỉ, đúng là xui xẻo thật.

Nhân tiện, nội dung cuộc gọi của Ruko là như sau:

『Hôm nay chị về hơi muộn. Nên chú ghi lại chương trình “Đại Edo Liệt Truyện Đồ Tể~Đêm nay đao lại nhuốm máu~” lúc chín giờ nhé. Cứ ghi vào cuốn băng có nhãn “Đồ tể” ở chế độ tiêu chuẩn là được. À, đừng quên cắt quảng cáo đấy. Hiểu chưa?』

「…」

Đúng như tôi dự đoán, chẳng có gì tốt đẹp cả. Mấy chuyện này thì gửi mail hoặc nhờ chị Yukari nhắn lại là được rồi chứ.

Nghĩ đến việc cơ hội nói chuyện hiếm hoi với Haruka bị phá hỏng chỉ vì chuyện này, trong một khoảnh khắc, tôi đã thực sự muốn ghi đè lên đó chương trình chiếu cùng giờ là “Khóa học sở thích・Môn bóng đá cầu vui vẻ tập 1~Hãy làm bạn với trái bóng~”, nhưng nếu làm vậy thì tính mạng của tôi có nguy cơ bị nghiền nát như con rệp dưới tay con khỉ nên tôi đành ngậm ngùi từ bỏ và ghi hình theo lời chị ta. …Chết tiệt.

Sau đó, những ngày bận rộn vẫn tiếp tục.

Công việc của ủy viên ban tổ chức, chuẩn bị cho quán cà phê cosplay, và đủ thứ việc lặt vặt khác.

Công việc cứ chất chồng lên nhau, không có cả thời gian để thở.

Trong suốt thời gian đó, tôi vẫn không có cơ hội nói chuyện lâu với Haruka, và thời gian cứ thế trôi đi.

Có lần tôi rảnh rỗi nên rủ cậu ấy về cùng, nhưng lúc đó Haruka lại có việc bận không thể bỏ được. Nghe nói là có lịch hẹn ăn tối lại với thầy Polyp nào đó.

Hừm, vụ này có lẽ phải nghiêm túc nghĩ cách gì đó thôi. Lịch trình của hai đứa cứ lệch nhau một cách hoàn hảo. Đúng là sao quả tạ chiếu mệnh hay sao ấy… Cứ đà này, không chừng ngay cả trong ngày lễ hội văn hóa, cũng có thể xảy ra sự cố nào đó khiến tôi không thể vui vẻ bên Haruka. Dù đã hứa sẽ khiêu vũ cùng nhau, tôi tuyệt đối phải tránh tình huống đó.

Được rồi.

Đã đến nước này thì phải theo tinh thần “có công mài sắt, có ngày nên kim”!

Chỉ cần quyết tâm làm mọi việc suôn sẻ, chắc chắn sẽ thành công──

──Tôi đã tự lên dây cót tinh thần như một võ sĩ samurai hai trăm năm trước, nhưng xã hội vật chất hiện đại không dễ dàng như vậy.

Vẫn không tìm ra được giải pháp chắc chắn nào, tôi và Haruka vẫn không thể nói chuyện với nhau, và ngày tháng cứ thế trôi đi.

Và vào ngày thứ Sáu, hai ngày trước lễ hội văn hóa.

「Anh về rồi…」

Hôm đó, tôi cũng phải họp ủy ban ban tổ chức đến chiều tối, trong tình trạng mệt mỏi rã rời cả về thể chất lẫn tinh thần, tôi trở về nhà. Khi mở cửa phòng, người chào đón tôi là.

「A, onii-san về muộn quá nhỉ.」

「Anh muốn dùng trà hay cà phê ạ~?」

「…Mừng anh đã về.」

「…」

Một cô bé hai bím tinh nghịch đang mỉm cười nâng tách trà, một cô hầu gái vui vẻ và một cô hầu gái trưởng ít nói.

**3**

Căn phòng rộng khoảng bảy chiếu của tôi hiện đang rơi vào tình trạng hơi quá tải dân số do những vị khách không mời mà đến.

「Hê~, đây là phòng của onii-san à. Lần trước đến dự tiệc lẩu không được xem, nhưng không ngờ lại gọn gàng ghê ha~. Em cứ tưởng phòng con trai phải bừa bộn lắm chứ.」

「Vâng, rất ngăn nắp đó ạ~. Hoàn toàn có thể cho điểm đậu nhé~.」

「…Điểm A cộng.」

Ba người vừa uống trà vừa cười nói vui vẻ. Trông họ hoàn toàn thoải mái.

「…Thế, sao mấy người lại ở đây?」

Sau khi ba người họ đã bình phẩm xong về phòng của tôi, tôi bèn hỏi.

「Ể, sao là sao, tụi em đến bằng chiếc “Kuroshinju” của chị Sara đó. Từ nhà em đến đây mất khoảng hai mươi phút thì phải. À, nhân tiện “Kuroshinju” là chiếc xe mà onii-san đã đi lần trước đó.」

「…Ý anh không phải thế.」

Ý tôi là tại sao cả ba người (Mika, Hazuki-san, Nanami-san) lại có mặt ở đây (trong phòng tôi) chứ. Chà, hình như cách đây không lâu cũng có một cuộc đối thoại tương tự thì phải.

「Không sao đâu ạ~, về những thứ mà Yuuto-sama giấu dưới gầm giường hay trong ngăn kéo bàn, chúng tôi sẽ giữ bí mật với Haruka-sama~」

「…………Không biết là phúc.」

「Ồ, onii-san nói gì thì nói cũng là con trai nhỉ~. À, cả thứ này và thứ kia nữa…」

「…」

Cả ba người cứ tự do nói những gì mình thích. Này, nhân lúc người khác đi vắng sao lại tự tiện lục soát nhà người ta thế hả…

「…Mà nếu chỉ đến chơi thôi thì về đi.」

Tôi nói bằng giọng lạnh lùng hết mức, Mika bèn chống hai tay lên hông.

「Mồ, onii-san phũ phàng quá đi~. Thấy hai người gặp nguy hiểm nên bé Mika dễ thương này mới đến giúp mà~」

Cô bé nói một câu như vậy.

「…Nguy hiểm?」

「Đúng vậy. Dạo này onii-san với onee-chan không gặp nhau nhiều đúng không? Cứ như là đang dần xa cách ấy. Thế nên tụi em mới đến để cho lời khuyên đây~. Onee-chan cũng buồn lắm đó.」

「Buồn ư… Haruka á?」

「Ừm, chị ấy không nói ra đâu. Nhưng ngày nào cũng thở dài nhìn chiếc hộp nhạc onii-san tặng, rồi cứ mỗi lần nhắc đến onii-san là lại phản ứng thái quá, thì không muốn biết cũng phải biết thôi.」

「…」

…Ra là vậy.

Mình đã khiến Haruka phải buồn lòng rồi.

「Onii-san cũng tệ lắm đó. Onee-chan đã lấy hết can đảm mời anh ăn trưa, vậy mà chỉ vì bị bạn cùng lớp, cũng là ủy viên ban tổ chức lễ hội văn hóa là Amamiya-san gọi đi họp ủy ban mà đã dễ dàng từ bỏ. Những lúc như thế, anh phải vứt bỏ tất cả mọi thứ để ưu tiên đến với onee-chan chứ. Con gái lúc nào cũng chờ đợi người con trai chọn mình đó, biết không?」

Mika ghé sát mặt lại gần tôi. Cách diễn đạt lại quá đà một cách vô ích, nhưng những gì cô bé nói lại chói tai vô cùng.

「Onii-san hiểu không hả?」

「À, ừ, về chuyện đó thì anh biết mình sai rồi, nhưng──Hả?」

Đến lúc đó, tôi mới nhận ra.

…Mà tại sao Mika và những người khác lại biết chuyện đó (chuyện bữa trưa) chứ? Mà còn biết rất cụ thể nữa. Haruka đã nói là không kể cho ai mà…

Dường như đã đọc được suy nghĩ qua nét mặt của tôi,

「Phì phì phì, onii-san, đừng coi thường tụi em nhé.」

Mika vừa vẫy ngón trỏ chít chít vừa cười đầy thách thức.

「Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đúng không? Chuyện gì về onii-san và onee-chan tụi em cũng đã điều tra xong hết rồi đó♪」

「Không có gì mà đội hầu gái không biết đâu ạ~」

「…Thu thập thông tin là một trong những hoạt động phụng sự cơ bản ạ.」

「…」

Thế nên đó là quy tắc cơ bản chỉ giới hạn trong đội hầu gái nhà Nogizaka thôi chứ… có cãi lại thì cũng chẳng đi đến đâu. Bàn luận về những kỹ năng siêu việt vượt xa cả kỹ năng hầu gái của những người này chỉ tổ tốn công vô ích…

Thấy tôi chỉ biết thở dài, Mika nháy mắt một cái rồi nói:

「Thôi, tóm lại là tụi em đã đến đây để giải cứu hai người khỏi nguy cơ tan vỡ. Và bước đầu tiên là──」

Cô bé hít một hơi thật sâu.

「Tèn ten ten, từ bây giờ, em xin được tổ chức 『Hội nghị lần thứ nhất bàn cách giải quyết sự xa cách giữa onee-chan và onii-san』~♪」

Cô bé nói những lời đó với vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.

「Pà phu~ pà phu~ đùng đùng~♪」

「…Bốp bốp bốp bốp.」

Nanami-san và Hazuki-san cũng phụ họa bằng hiệu ứng âm thanh, khiến cho không khí thêm phần màu sắc. Mà ngay lúc này, tôi chỉ muốn nói là làm ơn về cho nhanh.

「Ừm~, như tiêu đề đã nói, đây là một kế hoạch nhằm cứu vãn vận mệnh tan vỡ của onii-san và onee-chan bằng những ý tưởng tuyệt vời của bé Mika. Đây là một dự án lớn, lên ý tưởng trong một tiếng, chi phí hai trăm mười yên (đã bao gồm thuế), nên anh phải lắng nghe cho kỹ vào đấy nhé?」

「…」

Sao mà cấp độ nguy hiểm tự dưng lại nâng từ “tan vỡ” lên “diệt vong” thế này, mà mấy câu này còn khiến tôi muốn lôi từ điển ra tra lại nghĩa của từ “dự án lớn” nữa chứ.

Dù sao đi nữa, có lẽ cứ ngoan ngoãn lắng nghe là lựa chọn an toàn nhất lúc này.

Kinh nghiệm từ trước đến giờ đã cho tôi biết mười mươi rằng, dù tôi có nói gì đi chăng nữa, mấy cô nhóc hai bím này cũng sẽ làm cho bằng được điều chúng muốn. Nếu vậy, cách khôn ngoan nhất là cứ để chúng làm những gì mình thích rồi nhanh chóng tiễn chúng đi cho khuất mắt.

「…Anh hiểu rồi. Anh sẽ nghe, nên cứ nói đi.」

「Ừm, ngoan lắm ngoan lắm. Thế mới là anh hai chứ. Con trai mà biết nghe lời thì sẽ được yêu quý đấy, biết không?」

Mika gật đầu vẻ mãn nguyện.

Mà công nhận lần nào cũng vậy, chúng nó thật sự nghĩ ra đủ thứ chuyện.

「Vậy thì, bước đầu tiên để hóa giải hiểu lầm. Trước hết chúng ta hãy bắt đầu với phần hướng dẫn thực hành nhé.」

「…Hướng dẫn thực hành?」

「Đúng vậy đó♪」

Mika mỉm cười rạng rỡ.

Chẳng hiểu sao, ngay từ phát súng đầu tiên đã có một dự cảm cực kỳ tồi tệ…

「Ừm, để em xem nào, để rút ngắn khoảng cách trái tim đã xa cách vì hiểu lầm, điều cần thiết nhất chính là phải có những ứng xử thích hợp trong những tình huống thích hợp. Vì vậy, để có thể hành động đúng đắn trong những tình huống ‘cấp bách’, cách tốt nhất là để cơ thể tự ghi nhớ. Kiểu như là, phản xạ có điều kiện ấy? Chú chó của Pavlov ấy?」

Mika nghiêng đầu, xoay một vòng.

Có lẽ cô nhóc không dùng sai từ đâu, nhưng không hiểu sao cái ví dụ đó lại khiến tôi cảm thấy bất an không thể tả.

「Thôi, tóm lại là bây giờ chúng ta sẽ làm những chuyện như thế nhé. Vậy thì, đây là tình huống mà bọn em đã nghĩ ra vì anh hai. Tèn ten, có tên là 『Cảnh chị gái mang đồ ăn đến cho anh hai đang ở lại trường chuẩn bị cho lễ hội văn hóa đến tận đêm khuya』!」

「…」

Chẳng hiểu sao, nhưng mà cảnh này cụ thể đến phát sợ.

「Tất nhiên anh cũng biết rồi đấy, anh hai sẽ đóng vai anh hai. Còn vai chị gái, lần này sau một quá trình tuyển chọn nghiêm ngặt (chơi trò Magical Banana), chị Hazuki-san đã được chọn. Nhờ chị cả đấy, Hazuki-san♪」

Mika vui vẻ nói.

「…Xin hãy chỉ giáo.」

「…」

Không hiểu sao, Hazuki-san trong bộ đồng phục của trường Shirashiro đã đứng ở đó. Bộ trang phục hầu gái đã được thay bằng đồng phục, và chiếc mũ prim trên đầu cũng đã đổi thành một chiếc cài tóc giống như cái Haruka vẫn hay dùng. Mà thôi chuyện cô ấy kiếm đâu ra mấy thứ đó cũng lạ rồi, nhưng cô ấy thay đồ từ lúc nào vậy? Nếu tôi nhớ không lầm thì chỉ mới ba giây trước, cô ấy vẫn đang mặc bộ đồ hầu gái quen thuộc mà…

「…Bí mật kinh doanh ạ.」

「Ơ, tôi đã nói gì đâu…」

「…Bí mật kinh doanh ạ.」

「Không, ý tôi không phải…」

「…Bí mật kinh doanh ạ.」

「…」

Thôi được rồi, có vẻ là như vậy. Cứ cố chấp vào chuyện này thì câu chuyện sẽ chẳng đi đến đâu, nên tôi quyết định nén chặt thắc mắc này xuống đáy lòng như muối dưa.

「Nào, bắt đầu thôi. À, anh hai cứ giả vờ đang làm việc gì đó loanh quanh ở khu đó đi. Còn Hazuki-san thì cứ làm theo những gì đã luyện tập nhé.」

Mika, không biết lấy ra từ đâu chiếc loa megaphone, ngồi xuống một chiếc ghế xếp và bắt đầu nhanh nhẹn chỉ đạo.

「Rồi, ba, hai, một, bắt đầu!」

Cô nhóc tuyên bố với một nụ cười rạng rỡ.

Và thế là, cái gọi là hướng dẫn thực hành đã bắt đầu.

「Phù, mệt thật đấy…」

Tôi ngồi vào chiếc bàn quen thuộc của mình, vừa gọt bút chì roèn roẹt bằng cái gọt bút chì điện, vừa lẩm bẩm một cách bâng quơ.

「Mình đã ở lại làm từ nãy đến giờ mà công việc vẫn chưa xong… Bụng cũng đói rồi, lúc này mà có ai mang đồ ăn đến thì tốt biết mấy…」

「Rồi, cắt!」

Giọng Mika vang lên.

「Không được, không được, chẳng thấy có chút nhiệt huyết nào cả. Chuyển động thì như con rái cá sắp chết, lời thoại thì cũng qua loa…」

「Em nói vậy thì anh cũng chịu…」

Đột nhiên bị lôi vào cái gọi là hướng dẫn thực hành mà không có một lời giải thích, lại còn chẳng có chỉ dẫn cụ thể nào, tôi hoàn toàn không biết phải làm gì cả.

「Nghiêm túc lên nào anh hai. Anh phải thể hiện tình yêu dành cho chị gái ra mặt trước chứ. Cứ thế này thì không thành diễn viên cừ khôi được đâu?」

「…」

Mà tôi có muốn trở thành diễn viên quái đâu.

「Thôi nào, không sao đâu mà~」

Đúng lúc đó, Nanami-san lên tiếng.

「Đúng là diễn xuất của cậu chủ Yuuto tệ thật đấy ạ~, nhưng được chứng kiến một diễn viên dở tệ như củ cải Sakurajima biến thành một ngôi sao lừng danh dưới bàn tay của đạo diễn cũng là một cái thú đấy ạ~」

Cô ấy vừa cười toe toét vừa nói những lời đó. Đây đâu phải là chương trình kiểu vậy.

「Hừm, cũng đúng nhỉ. Thôi thì, điều quan trọng là sau khi chị gái xuất hiện… Vậy thì, trong cảnh tiếp theo, nhân vật chính của chúng ta, chị Hazuki-san trong vai chị gái, sẽ xuất hiện.」

Mika búng tay một cái, cánh cửa phòng học mở ra, và Hazuki-san (đang mặc đồng phục) đang chờ sẵn ngoài hành lang từ từ bước vào. Hazuki-san (đang mặc đồng phục) ngẩng mặt lên với những chuyển động như một con gà mới ngủ dậy rồi,

「…Cậu chủ Yuuto, tiến độ công việc của cậu thế nào rồi ạ?」

cô ấy lẩm bẩm với vẻ mặt vô cảm.

「…」

Ủa, nhân vật vẫn là Hazuki-san một trăm phần trăm mà…

「Này anh hai, lúc này anh phải nói ‘Haruka, sao em lại ở đây vào giờ này?’ chứ.」

Mika hét qua loa. Có vẻ như đoạn đó phải lờ đi. …Thôi được rồi, sao cũng được.

「…Haruka, sao em lại ở đây vào giờ này?」

「…Em nghe nói cậu chủ Yuuto đang cố gắng đến khuya nên đã mang đồ ăn đến ạ. Nếu được, xin cậu hãy nhận cho—」

「Đồ ăn?」

「…Vâng. Là cái này ạ. Bánh mì nhân đậu đỏ (90 yên đã bao gồm thuế) và sữa (120 yên đã bao gồm thuế). Mời cậu.」

Với vẻ mặt vô cảm, cô ấy đưa cho tôi một cái bánh mì nhân đậu đỏ nghiền và một chai sữa, loại hiếm thấy thời nay. Có vẻ đây chính là chi phí (tổng cộng 210 yên đã bao gồm thuế) mà cô ấy nói lúc nãy. Lèo tèo thật…

「Cảm ơn, cứu anh rồi.」

Tôi nói lời cảm ơn và nhận lấy, Hazuki-san hơi cụp mắt xuống.

「…Không có gì ạ, có thể giúp ích cho cậu chủ Yuuto là hạnh phúc vô bờ của một người hầu gái.」

「…」

…Lại còn nói hầu gái nữa, thế này có ổn không vậy?

Tôi liếc nhìn về phía Mika thì thấy cô nhóc chẳng có vẻ gì là để tâm, tay vẫn lật lật một thứ trông như kịch bản. Có vẻ là ổn rồi.

「…Vậy thì, tôi xin phép.」

Sau khi dùng hai tay nhón lấy vạt váy đồng phục và cúi đầu chào (tôi đoán là bắt chước “tư thế Honey Trap” sở trường của Haruka), Hazuki-san quay gót bước đi.

「Ừm, mai gặp lại nhé.」

Tôi định vẫy tay chào lại thì,

「Chờ một chút! Cắt, cắt!」

Tiếng phàn nàn như tên bắn của Mika lại vang lên. Lần này lại là gì nữa đây?

「Anh hai, sao lại để chị ấy đi một cách im lặng như thế! Hãy nghĩ kỹ về tình huống đi chứ? Anh nghĩ chị gái đã cất công đến trường vào ban đêm để làm gì?」

「Làm gì á, chẳng phải là để đưa đồ ăn sao?」

Mà tôi nghĩ đó đâu phải là Haruka, đó hoàn toàn là Hazuki-san (mặc đồng phục) thì đúng hơn.

Nghe vậy, Mika lắc mạnh hai bím tóc.

「Sai sai, sai hoàn toàn rồi~. Đồ ăn chỉ là cái cớ thôi, chị gái đến đây là để gặp anh hai. Vậy mà anh chỉ nhận đồ ăn rồi tạm biệt, đúng là chậm tiêu như khủng long Brontosaurus~」

「Nhận đồ xong rồi vứt đi, như vậy là không được đâu ạ~. Đàn ông không biết đọc vị tình hình thì chỉ là rác thải công nghiệp hoặc rác hữu cơ thôi đấy ạ~?」

Cô hầu gái tươi cười nói ra những lời sắc như dao găm mà nụ cười vẫn không tắt.

「Tóm lại là làm lại. Lần này làm cho đàng hoàng vào đấy, anh hai.」

「À, ừm.」

Mà tại sao tôi lại bị mắng nhỉ? Dù cảm thấy cực kỳ vô lý, tôi vẫn gật đầu chịu thua trước khí thế của Mika. Đã đến nước này thì chỉ còn cách chiều theo tới cùng thôi.

「Tốt lắm. Vậy thì Hazuki-san, bắt đầu lại từ cái đoạn có tư thế kỳ quặc đó đi.」

「…Tôi hiểu rồi.」

Chị trưởng hầu gái ít nói gật đầu một cái.

「…Vậy thì, tôi xin phép.」

Cô ấy lặp lại lời thoại ban nãy và một lần nữa nhón lấy vạt váy.

「Rồi, anh hai, giữ chị ấy lại!」

「À, à—, nếu được thì, em có muốn cùng uống sữa không? Một mình anh uống thì nhiều quá.」

Lời mời vừa buột ra khỏi miệng, chính tôi cũng thấy nó ngớ ngẩn không để đâu cho hết, nhưng,

「…Vâng.」

Hazuki-san lại ngoan ngoãn đáp lại và ngồi xuống bên cạnh tôi.

Cứ thế, cô ấy im lặng nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

「À, ừm…」

Tôi đang bối rối không hiểu ý nghĩa của ánh nhìn như chim non kia thì,

「Anh hai, uống một nửa chai sữa đi!」

「Hả?」

「Rồi đưa nửa còn lại cho chị gái. Anh vừa mới nói còn gì. Cùng nhau uống sữa. Chị gái đang đợi đó!」

「Cái…」

Chờ đã, cái màn uống sữa này là sao?

「Nào, chống tay lên hông rồi tu một hơi ừng ực đi!」

「Cô chủ Haruka đang đợi đấy ạ~」

「…(nhìn chằm chằm~)」

Hai áp lực hữu hình và một áp lực vô hình đang dồn đến từ ba phía. Hự… Chẳng lẽ mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo sao…?

「Nhanh lên, nhanh lên~, một hơi, một hơi♪」

「Cậu chủ Yuuto~, nam nhi hữu ngôn hữu hành đấy ạ~」

「…………(nhìn chằm chằm~)」

「…」

…Hiểu rồi, làm là được chứ gì, làm thì làm.

Chẳng hiểu sao uống có nửa chai mà cũng phải tu một hơi, nhưng không khí lúc này không cho phép tôi từ chối nữa.

Tôi đành phải mở cái nắp hình đồng mười yên ra, uống hết nửa chai sữa rồi đưa phần còn lại cho Hazuki-san.

「…Mời em.」

「…Tôi xin phép.」

Nhận lấy chai sữa trong suốt bằng cả hai tay, Hazuki-san bắt đầu lặng lẽ uống sữa, cúc cúc.

「Tốt~, giờ là màn kết cuối cùng đây, anh hai!」

Mika giơ cao chiếc loa và hét lớn.

Kết thúc á, vẫn còn định bắt tôi làm gì nữa sao? Thật tình thì chỉ với màn uống sữa vừa rồi thôi, thanh kiệt sức tinh thần của tôi đã đầy ắp rồi…

「Sau khi chị gái uống xong sữa, anh hãy nói thế này. ‘Ồ, Haruka. Sữa dính trên miệng em kìa.’」

「Nhưng có dính đâu…」

Vì cô ấy uống từng ngụm nhỏ như dê con nên đôi môi của Hazuki-san vẫn hồng như hoa anh đào. Haruka thật chắc cũng sẽ như vậy. Mà, hình ảnh Haruka uống sữa đóng chai cũng khó mà tưởng tượng ra được.

「Mô~, tiểu tiết quá đi~. Mấy chuyện đó sao cũng được.」

Mika bĩu môi.

「Thực tế có dính hay không đâu phải vấn đề lớn. Đây chỉ là bước đệm cho đòn cuối cùng thôi mà. Nào, hiểu rồi thì ‘Ồ, Haruka. Sữa dính trên miệng em kìa.’ Rì-pít-áp-tơ-mi~」

「…………‘Ồ, Haruka. Sữa dính trên miệng em kìa.’」

Tôi chẳng còn suy nghĩ gì nữa, đầu óc trống rỗng, chỉ biến những lời nghe được thành lời thoại.

「…Ở đâu vậy ạ? Tôi không thấy.」

Hazuki-san lấy khăn tay ra làm động tác lau miệng.

「Rồi, anh hai, ngay lập tức tung ra câu thoại quyết định! ‘Vậy à. Vậy thì để anh lau cho. —Bằng môi của anh.’」

「…………‘Vậy à. Vậy thì để anh lau cho. —Bằng môi của anh.’…………Này!」

Định bắt tôi nói cái gì thế hả!

Nhìn sang Mika sau khi thốt ra câu thoại đậm chất tội phạm, mà nếu nói ở nơi công cộng chắc chắn sẽ bị cảnh sát tóm ngay tại trận,

「Được mà~. Nhà Nogizaka có gia huấn rằng 『Sau khi uống sữa xong, vết sữa dính trên miệng các cô gái phải được các quý ông dùng chính đôi môi của mình lau sạch sẽ♪』 đấy.」

「…」

Cái gia huấn đó, chắc chắn là mới được bịa ra trong vòng ba ngày nay…

「Không sao đâu mà. Bị anh hai làm vậy chị gái cũng không ghét đâu. Hai người còn là kiểu gỡ hạt cơm dính trên má cho nhau ăn cơ mà♪」

「Ufufu, cảnh đó xem bao nhiêu lần vẫn thấy hay nhỉ~」

Mika và Nanami-san vừa cười toe toét vừa nhìn nhau.

「Vì vậy, lét-gô! Hôn chụt một cái đi, chụt một cái.」

「Chụt chụt cũng được đấy ạ~」

Họ vừa dùng những từ tượng thanh kỳ quặc để gây áp lực, vừa,

「…Xin hãy chỉ giáo.」

Ngay cả chính Hazuki-san cũng nói một câu như vậy với vẻ mặt nghiêm túc.

「Ch-chờ đã, nói vậy thì…」

Khó xử quá. Thực sự rất khó xử.

Trong lúc tôi đang bối rối không biết phải làm sao, Hazuki-san lại ngẩng mặt lên. 「…」

Trước mắt tôi là gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của Hazuki-san.

Đôi mắt to sau cặp kính của cô ấy khép lại, rồi từ từ tiến lại gần.

「…」

C-chẳng lẽ làm thật sao?

Dù là hướng dẫn thực hành nhưng thế này thì quá đáng rồi chứ!? Bởi vì lau môi bằng môi, chuyện đó, nó còn ghê gớm hơn nhiều so với việc làm ‘cái đó’ một cách thẳng thắn, và nói sao nhỉ, nó đã thuộc về một lĩnh vực chơi bời nào đó, hay nói đúng hơn là tôi sắp khai mở ra một thế giới mới nào đó…

Nhưng trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ, gương mặt của Hazuki-san đã ngày một gần hơn.

Và khi đôi môi xinh xắn của cô ấy chỉ còn cách khoảng một quả bóng bàn—

「Chào em~, Yuu-kun~, chúc em một buổi tối zui zẻ~♪」

「!?」

Cánh cửa đột ngột mở toang, và cô giáo dạy nhạc quấy rối thò mặt vào.

Người phụ nữ xuất hiện cùng một câu đùa ông chú cực kỳ nhạt nhẽo này có lẽ lại đến như một con linh cẩu đốm trên thảo nguyên để kiếm bữa tối, như mọi khi. Chuyện đó thì không sao.

「Hôm nay có món gì ngon nào~? Chị đây đang ở độ tuổi thèm món gan cá angler hấp rượu sake— ơ?」

Lúc đó, có vẻ cô ấy cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của Hazuki-san (đang mặc đồng phục) đang ngẩng mặt lên như cầu xin điều gì đó trước mặt tôi.

「…」

「…」

Một khoảng lặng trôi qua. Và rồi,

「…Không sao đâu. Dù Yuu-kun có sở thích gì đi nữa, chị đây cũng sẽ không bỏ rơi em đâu.」

cô ấy giơ ngón tay cái lên và nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ.

「H-hiểu lầm rồi!」

「Không sao đâu, không cần phải giấu chị. Chơi trò đồng phục và phục tùng là con đường ảo mộng mà cậu con trai nào ở tuổi này cũng từng đi qua. Phải nói sao nhỉ, nghi lễ trưởng thành ngọt ngào và chua chát của tuổi thanh xuân chăng?」

「K-không phải thế…」

Tôi phản bác lại cô giáo dạy nhạc quấy rối đang nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng kỳ lạ. 「H-Hazuki-san, chị cũng nói gì đi chứ.」

「…………Xin hãy nhẹ nhàng lúc ban đầu (má ửng hồng).」

「A, c-cái…」

L-lại nói những câu gây hiểu lầm như vậy…

「A, vậy là trong lúc chị không biết, Yuu-kun cũng đã leo lên bậc thang trưởng thành với tốc độ ba bậc một lần rồi nhỉ~. Hơi buồn một chút…」

「B-bởi vậy tôi mới nói…」

「Mối tình cấm đoán với cô hầu gái… lại còn chơi trò đồng phục nữa… Tuổi trẻ thật tuyệt vời…」

Yukari-san đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Chịu rồi…

Để giải tỏa sự hiểu lầm (ảo mộng) của cô giáo dạy nhạc quấy rối đã hoàn toàn lạc trôi sang thế giới bên kia, tôi đã mất khoảng một tiếng đồng hồ sau đó.

Và sau đó, cái gọi là buổi hướng dẫn của Mika và những người khác vẫn tiếp tục bằng cách này hay cách khác.

「Ừm, luyện tập đến đây chắc là ổn rồi.」

「Đúng vậy ạ~, thế này thì em nghĩ là ok rồi ạ~」

「…Hoàn hảo ạ.」

Cuối cùng, khi chúng tôi hoàn thành tất cả các chương trình học (?), trời đã hơn mười giờ đêm.

「…Cuối cùng cũng xong.」

Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Bắt đầu từ hướng dẫn thực hành, rồi đến bài kiểm tra viết và vấn đáp.

Tôi về nhà lúc hơn bảy giờ, vậy là tôi đã phải tham gia vào cái mớ hỗn loạn vô nghĩa này gần ba tiếng đồng hồ. Mà tôi cũng rảnh thật…

「Vậy thì anh hai, cũng muộn rồi nên bọn em về đây. Để không bao giờ quên những gì đã học hôm nay, anh nhớ phải ôn lại ít nhất ba lần trước khi đi ngủ nhé~」

「…Xin hãy ôn lại bài.」

「À, nói trước cho chắc, là ôn lại bài đấy ạ~? Không phải là báo thù hay tiểu bang Phúc Châu đâu nhé~」

「…」

Mấy chuyện đó tôi biết rồi.

Thấy tôi đã mệt rã rời cả về thể chất lẫn tinh thần, chẳng còn hơi sức đâu mà bắt bẻ,

「Vậy nhé anh hai, hãy mong chờ ngày mai đi♪」

「Gút-nai ạ, cậu chủ Yuuto~」

「…Chúc cậu có một giấc mơ đẹp.」

Cuối cùng, không hiểu sao ba người họ lại nhìn nhau cười rồi ra về.

…Mà này.

Rốt cuộc ba người đó muốn làm cái quái gì vậy nhỉ?

Và rồi ngày hôm sau đã đến.

Thứ Bảy, ngày 26 tháng 11.

Cuối cùng cũng đến ngày áp chót của lễ hội văn hóa, trong lớp học, cả lớp đang đồng lòng tiến hành những khâu chuẩn bị cuối cùng cho ngày chính thức, hệt như một đàn kiến quân đội xây tổ.

「Này, cậu giữ giúp tấm ván ép bên đó được không?」

「Tớ đã nói rồi, để quả bí ngô ở đó nguy hiểm lắm. Phải đặt ở chỗ nào vững hơn chứ.」

「Nè, có ai biết ấm trà ở đâu không?」

Tiếng các bạn cùng lớp vang lên khắp nơi.

Không chỉ vậy,

「Ừ, đúng rồi~. Phần cúc áo ở tay áo đó phải làm thật cẩn thận nhé~. Vì đó là điểm nhấn đấy~」

「À, bảng công thức được dán ở đó ạ. Ừm, xin hãy để chiếc khăn phủ ấm trà đó vào kệ ở phía bên kia ạ.」

Nhóm của Nobunaga và Haruka, những người vốn làm việc ở phòng kinh tế gia đình và phòng thí nghiệm, hôm nay cũng đã tập trung tại lớp học, thực hiện những công đoạn hoàn thiện cuối cùng ở khắp nơi.

Công việc chung diễn ra đây đó, kéo theo những tiếng nói trao đổi không ngớt.

Sự đoàn kết của cả lớp giờ đây đã lên đến đỉnh điểm.

「Ừm ừm, tuyệt vời~. Đúng là không khí của tuổi thanh xuân~. Chị đây cũng muốn tham gia cùng các em ghê. Chắc chỉ cần mặc đồng phục vào là không ai phân biệt được chị với các bạn khác đâu nhỉ, hí hí♪」

Cô giáo phó chủ nhiệm ngốc nghếch vẫn cứ thản nhiên nói những lời không chỉ trơ trẽn mà còn gần như mặt dày mày dạn, và vẫn như mọi khi, chỉ ngồi trên ghế uể oải nhìn. Mà thực ra nếu cô ấy tham gia vào thì chẳng những không giúp được gì mà còn có khả năng gây thêm phiền phức (như quấy rối, quấy rối, và quấy rối) và trở thành gánh nặng, nên việc cô ấy ngồi yên một chỗ là tốt nhất rồi.

Thôi thì, khoảng thời gian làm việc vui vẻ và ồn ào ấy cứ thế tiếp diễn.

Và rồi,

「Rồi, mọi người vất vả rồi~. Toàn bộ công việc đến đây là kết thúc!」

Tiếng của Shiina vang vọng khắp lớp học.

Nhờ sự nỗ lực của cả lớp, đến khoảng năm giờ chiều, tất cả công việc đã hoàn thành một cách tốt đẹp.

「Mọi người, thật sự đã vất vả rồi!」

Shiina nói với các bạn cùng lớp đang chìm trong tiếng hoan hô và thở phào nhẹ nhõm.

「Giờ chỉ còn lại mấy việc lặt vặt và dọn dẹp đơn giản thôi, nên bọn tớ tự lo được. Hôm nay mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt, và ngày mai chúng ta cùng cố gắng nhé!」

Đó chính là lời giải tán.

「Vậy nhé, Shiina-chan.」

「Đừng làm việc quá sức đấy nhé?」

「Shiina-chan, vất vả rồi~」

Các bạn trong lớp vừa chào Shiina, vừa lần lượt rời khỏi lớp học với vẻ mặt mãn nguyện như thể vừa hoàn thành một việc lớn, giống như hình ảnh trước→sau khi sử dụng.

Giữa lúc đó,

「Yuuto-san, cậu đã vất vả rồi.」

「Ồ, Haruka.」

Haruka, sau khi đã chuẩn bị đồ đạc ra về, tươi cười lon ton chạy lại gần.

「Cuối cùng cũng đến ngày mai rồi nhỉ, lễ hội văn hóa. Em đang cảm thấy hơi hồi hộp.」

Cô ấy nói với một nụ cười rạng rỡ.

「Ừ. Cuối cùng cũng đến được đây.」

「Cũng lâu thật đấy nhỉ. Cả tháng nay chúng ta chỉ toàn chuẩn bị…」

Haruka nhìn xa xăm một chút rồi nói,

「Nhưng em rất mong chờ ‘quán cà phê cosplay’. Mọi người đã cố gắng đến thế này, chắc chắn sẽ thành công thôi nhỉ.」

「Ừ, không sao đâu.」

「Vâng.」

Cứ như vậy, tôi và Haruka nói chuyện một lúc.

Về những chuyện xảy ra trong lúc làm việc hôm nay, và về những kỳ vọng cho lễ hội văn hóa ngày mai.

Nghĩ lại, đã bao lâu rồi tôi mới có thể nói chuyện đàng hoàng với Haruka hơn ba phút như thế này nhỉ. Cảm giác như lần hai đứa đi Akihabara đã là chuyện của quá khứ xa xôi. Cái này người ta gọi là gì nhỉ, định luật Janet? Hình như có chút không đúng.

Dù sao đi nữa, chúng tôi đã đứng nói chuyện phiếm như vậy một lúc.

Rồi cuối cùng,

「A, vậy thì em xin phép về trước nhé. Yuuto-san vẫn còn công việc, nếu em còn giữ cậu lại nữa thì sẽ làm phiền mất.」

「Ừm, à—」

Dù có chút lưu luyến nhưng đúng là như vậy.

Việc dọn dẹp lớp học thì không có gì to tát, nhưng ngoài ra chúng tôi còn có công việc của ban tổ chức. Mấy việc đó thì tốn khá nhiều thời gian.

「Xin lỗi nhé.」

「Không, không có gì đâu ạ. Hơn nữa, cậu hãy cố gắng làm việc nhé. Em sẽ luôn âm thầm cổ vũ cậu.」

Nói rồi, Haruka cúi đầu chào và rời khỏi lớp với những bước chân lon ton như lúc đến.

「—Được rồi, bắt tay vào việc thôi.」

Haruka đã cổ vũ cho mình, mình phải cố gắng thôi.

Shiina có vẻ cũng đã nói chuyện xong với các bạn cùng lớp và đi về phía tôi,

「Ừ, đúng vậy. Trước hết hãy làm xong việc của ban tổ chức đi. Chắc là bên đó sẽ tốn thời gian hơn.」

「Ừ.」

Tôi gật đầu đáp lại và cùng Shiina tiến đến phòng chuẩn bị của ban tổ chức để hoàn thành công việc cuối cùng.

Khi chúng tôi làm xong tất cả công việc của ban tổ chức (chủ yếu là chạy vặt) và quay trở lại lớp học, bên ngoài trời đã tối mịt.

「Tốn thời gian hơn mình nghĩ nhỉ. Tớ đã tưởng sẽ nhanh hơn một chút cơ.」

Shiina thở ra một hơi, nở một nụ cười gượng.

「Ừ. Nhưng giờ chỉ còn dọn dẹp nữa thôi. Nhanh chóng làm cho xong nào.」

「Ừ, rõ rồi!」

Trong bóng tối, dưới ánh sáng lờ mờ của những ngọn đèn, tôi và Shiina bắt đầu dọn dẹp trong lớp học.

Lớp học, sau khi tất cả công việc đã hoàn thành, giờ đây đã mang một bầu không khí như một xưởng chế tác ma thuật.

Những tấm rèm tối màu treo xung quanh. Những ngọn đèn leo lét. Những vật trang trí được chế tác công phu.

Tất cả chúng tôn lên vẻ đẹp của nhau, biến lớp học quen thuộc thành một không gian ảo mộng, phi thực tế.

Hừm, tuy là lớp của mình, nhưng phải công nhận là làm khá tốt đấy chứ.

「Ừm…」

Tôi để ý thấy Shiina đang lẩm bẩm điều gì đó trong khi nhìn vào một góc lớp.

「? Sao vậy?」

Khi tôi hỏi, Shiina làm vẻ mặt hơi đăm chiêu.

「Ừm, cái đáy của cái vạc lớn này này. Trông có vẻ như lớp sơn đang bị tróc ra…」

「Ở đâu cơ?」

「Ừ, ở chỗ này này.」

Cô ấy chỉ vào phần đáy bên phải của chiếc vạc. Quả thực, nếu để ý kỹ thì đúng là có một chút sơn bị bong ra, nhưng ở mức độ mà nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.

「Chừng này thì không sao đâu? Cũng không nổi bật lắm mà.」

「Ừm, cũng đúng, nhưng mà không hiểu sao tớ cứ thấy bận tâm…」

Đứng trước chiếc vạc, Shiina đắn đo một lúc,

「—Được rồi, tớ quyết định rồi. Tớ sẽ sửa lại một chút.」

cuối cùng cô ấy gật đầu dứt khoát và nói.

「Shiina?」

「Dù không nổi bật nhưng khiếm khuyết vẫn là khiếm khuyết. Dù sao thì chiếc vạc này cũng là do tớ phụ trách, hơn nữa nếu cứ để thế này mà về thì tớ sẽ càng bận tâm hơn. Đã làm đến đây rồi thì tớ muốn tạo ra thứ tốt nhất có thể.」

Cô ấy cười tươi với vẻ mặt vô tư.

Chà, cô bạn thân thiện này đúng là lúc nào cũng lạc quan và suy nghĩ tích cực. Thẳng thắn đến mức này nhìn cũng thấy dễ chịu.

「A, Yuuto về trước cũng được. Đây là việc của tớ, nên để tớ tự lo mới phải phép.」

Nói rồi, Shiina quay mặt về phía chiếc vạc lớn,

「Vậy nhé, ngày mai cùng cố gắng nào.」

「A, này.」

Cậu ta mỉm cười toe toét rồi một mình bắt đầu chuẩn bị sơn phết.

「Ừm, để sơn lại chỗ kia thì phải đặt phía này xuống trước...」

Một tay cầm chổi sơn, cậu ta định nhấc chiếc vạc lớn lên nhưng có vẻ không giữ được thăng bằng vì quá nặng, trông mặt mũi nhăn nhó rõ khổ sở. Dù có khỏe mạnh, mạnh mẽ và tràn đầy năng lượng đến đâu thì Shiina cũng là con gái. Nâng một mình cái thứ trông như nồi tắm Goemon này chắc chắn là quá khó.

Thế nên.

「──Nè, tôi giữ ở đây là được chứ?」

「Yuto?」

Khi tôi đỡ lấy đáy vạc từ phía sau, Shiina ngẩng lên nhìn tôi với vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.

「...Cậu đâu cần phải ngạc nhiên như thể vừa thấy một con kỳ nhông khổng lồ (di sản thiên nhiên quốc gia) ở con mương gần nhà vậy chứ. Tôi giúp thì có gì lạ lắm sao?」

「Nhưng mà, cậu bảo tôi cứ về đi cũng được mà...」

Shiina lí nhí đáp lại bằng một giọng nhỏ nhẹ hiếm thấy.

「Thôi đừng khách sáo. Dù gì tôi cũng là một ủy viên ban tổ chức, với lại──」

Nói ra điều này có hơi ngượng một chút, nhưng thôi, lúc này cũng đành chịu vậy.

「Với lại?」

「──Shiina là bạn tôi mà. Thấy bạn bè gặp khó khăn mà bỏ mặc thì đâu có bình thường.」

「Yuto...」

Shiina chớp mắt nhìn thẳng vào mắt tôi.

「Thế nên cứ để tôi giúp. Chẳng phải lúc nãy chính cậu cũng nói sao, nếu cứ thế này bỏ cậu lại mà về thì tôi càng bận tâm hơn đấy.」

「...」

Shiina im lặng một lúc, cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, rồi,

「Yuto... đúng là người tốt nhỉ.」

Cậu ta nở một nụ cười rạng rỡ và nói.

「Nhắc mới nhớ, lần đầu gặp nhau cậu cũng đã cố sống cố chết tìm bản nhạc cho Nogizaka-san nhỉ. Rõ ràng không phải chuyện của mình mà mặt mũi lại trông nghiêm túc đến thế. Rồi cả lúc bị mình lôi vào ban tổ chức Lễ hội văn hóa nữa, cậu cũng chẳng tỏ vẻ khó chịu chút nào mà còn cười và nhận lời... Cậu đúng là người có thể tự mình làm điều gì đó vì người khác.──Tớ thấy những điều đó, ngầu lắm đấy biết không?」

「...Đừng có chọc tôi nữa.」

「Ể, tớ có chọc cậu đâu. Tớ nói thật đấy.」

Shiina nghiêm túc rướn người về phía trước mà nói.

「...」

Đây là lần đầu tiên tôi được một cô gái nói những lời như vậy, tôi bất giác cảm thấy mặt mình nóng bừng như chiếc tiểu long bao vừa ra lò. Uầy, ngượng chết đi được...

Ngay lúc đó.

「A, chẳng lẽ Yuto đang ngại hả? Dễ thương ghê~♪」

「C-cái gì, không phải...」

「Hi hi, trúng tim đen rồi nhé. Mặt cậu đỏ bừng rồi kìa.」

Shiina cười như một người chủ nuông chiều đang cưng nựng chú hamster cưng của mình.

Khỉ thật, đúng là tôi đang ngượng thật nên chẳng thể phản bác mạnh mẽ được...

「N-nè, đừng có nói nhảm nữa, làm tiếp đi. Không nhanh lên là không xong đâu.」

「Vâng ạ, rõ thưa ngài, giáo quan♪」

Shiina vừa cười khúc khích vừa vui vẻ giơ tay lên. Thiệt tình, không biết có hiểu thật không nữa...

Cảm giác đắng nghét như vừa bị ép uống một thang thuốc bắc đặc sệt, tôi định nhấc chiếc vạc lên lần nữa thì,

「...Hửm?」

Chính là lúc đó.

Loạng choạng.

Chắc là nó không được cố định chắc chắn. Tôi thấy mô hình cây mặt người khổng lồ (xấu trai) dựng ngay sau lưng Shiina đang nghiêng đi một góc lớn. Mô hình lắc lư tới lui rồi cứ thế từ từ đổ ập xuống chỗ Shiina──

「Shiina!」

「Ể?」

Tôi lao ra theo phản xạ.

Nếu là trong phim thì có lẽ lúc này tôi đã trình diễn một cú xoay người ba vòng rưỡi trên không thật đẹp mắt, nhưng tiếc là dù có ưu ái nhìn nhận thế nào đi nữa thì dây thần kinh vận động không vượt quá mức tiêu chuẩn của tôi chẳng thể nào làm được chuyện đó. Tất cả những gì tôi có thể làm là bổ nhào lên người Shiina đang tròn mắt ngạc nhiên, rồi lăn lông lốc một cách thảm hại trên sàn như một con cuốn chiếu trong mùa sinh sản.

「N-này, Yuto──Kyaa!」

Shiina hét lên một tiếng.

Cũng nhờ màn vận động kiểu cuốn chiếu của tôi mà may thay, mô hình đã đổ lệch đi một chút so với Shiina.

Phù, may quá, coi như cũng ổn thỏa...

Tôi thở phào một hơi rồi ngẩng đầu lên──

「...」

「...」

Trước mắt tôi, chỉ cách vài centimet, là khuôn mặt của Shiina.

「!?」

Hơn nữa, khi tôi nhận ra thì cơ thể chúng tôi gần như đang dính chặt vào nhau. Cảm giác mềm mại của Shiina truyền thẳng đến tay và chân tôi... Chưa hết, có lẽ do lúc lăn, vạt váy của cậu ta đã bị hất lên một chút, để lộ ra cặp đùi trắng trẻo khỏe khoắn.

「Ơ, ờm...」

Đến cả Shiina cũng phải đỏ mặt quay đi.

「X-xin lỗi, chuyện này là do...」

Tôi vội vàng định giải thích thì Shiina lắc đầu,

「A, k-không, đừng bận tâm. Yuto cứu mình mà, đúng không?」

「À, ừ.」

「K-không sao đâu. Mình hiểu mà. A, a ha, nhưng mà cũng hơi hồi hộp một chút.」

「V-vậy à.」

「Ừ-ừm.」

「...」

「...」

Cứ thế, một sự im lặng kỳ quặc bao trùm lấy không gian.

Một lúc sau.

「À, này Yuto.」

「Hử, c-có chuyện gì?」

「X-xin lỗi nhưng cứ thế này thì hơi... ngại. C-cậu đang đè lên ngực mình.」

「Ể? A, à, xin lỗi! Tôi xuống ngay──」

Tư thế của tôi lúc này là đang ngồi trên người Shiina, có thể gọi là một tư thế cưỡi ngựa đầy gợi tình.

Nghĩ kỹ lại thì, nếu lỡ có ai nhìn thấy chúng tôi trong tình cảnh này (tư thế cưỡi ngựa gợi tình), không biết họ sẽ hiểu lầm đến mức nào nữa. Tệ hơn, có khi lại có tin đồn kiểu như 「Ở trường học ban đêm, Ayase đột nhiên bị dục vọng thú tính trỗi dậy không thể kiềm chế đã lao vào tấn công Amamiya-san, rồi làm trò X Y Z...」 cũng chẳng có gì lạ──

Loảng xoảng!

「!?」

Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng đổ vỡ đột ngột vang lên từ phía sau.

Một âm thanh chói tai vang vọng khắp phòng học vốn đang tĩnh lặng.

Tôi quay lại và thấy──

「Ha-Haruka...?」

「…………」

Ở cửa lớp, Haruka đang đứng đó với vẻ mặt sững sờ nhìn chúng tôi. Dưới chân cậu ấy là một chai sữa vỡ và một chiếc bánh anpan. Sữa chảy ra lênh láng, nhuộm trắng sàn nhà.

「K-không, chuyện này là...」

Trong đầu tôi nảy ra vài câu hỏi, nào là "Tại sao Haruka lại ở đây vào giờ này?", nào là "Sao lại có sữa chai với bánh anpan?", nhưng nói thẳng ra thì chúng chẳng phải vấn đề lớn.

Vấn đề là tình trạng của chúng tôi hiện giờ (tư thế cưỡi ngựa gợi tình).

Nhìn từ ngoài vào, tư thế đầy nguy hiểm về mọi mặt này, tỏa ra mùi tội lỗi nồng nặc, chính là một quả bom tai tiếng có thể gây ra vô số hiểu lầm và đẩy tôi đến bờ vực của sự hủy diệt.

──L-làm sao đây!?

Trong thoáng chốc, đầu óc tôi hoảng loạn và không thể suy nghĩ được gì.

1. Giải thích mọi chuyện từ đầu.

2. Nói dối qua loa cho xong chuyện.

3. Bảo là đang luyện tập Vale Tudo.

Những lựa chọn hiện lên trong đầu tôi đều ngu ngốc như vậy đấy.

Nhưng nghĩ lại thì Haruka cực kỳ ngây thơ trong những chuyện thế này, và lần đầu tôi đến dinh thự Nogizaka, cậu ấy cũng chẳng có phản ứng gì với màn ôm ấp nhảy bổ vào người của Mika. Thế nên biết đâu lần này cũng không sao đâu──Ngay khi dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi đi đến một kết luận tương đối lạc quan thì,

「A, ờ, à, cái đó...」

Nhưng ngoài dự đoán, Haruka đỏ bừng mặt,

「X-xin... xin lỗi!」

「Ể, này, Haruka?」

Cậu ấy quay gót và chạy đi như một con thỏ trắng bị cá mập voi truy đuổi. Ể, tại sao chứ? Tại sao Haruka lại chạy? Hả?

「Yuto, mau đuổi theo đi!」

「Ể? A...」

Giữa lúc tôi còn đang ngơ ngác vì tình huống quá đột ngột, giọng của Shiina vang lên.

「Ở đây cứ để tớ lo! Dù sao thì Yuto cũng phải đuổi theo Nogizaka-san, nhanh lên!」

「Đuổi theo...」

Đến lúc này, máu trong não tôi mới bắt đầu lưu thông lại bình thường một chút.

Đ-đúng rồi, tuy chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu Haruka đã chạy đi thì phải đuổi theo thôi!

「A-anh hiểu rồi. Xin lỗi nhé!」

Tôi cảm ơn Shiina rồi dốc toàn lực lao ra khỏi lớp học.

Cuối cùng, tôi bắt kịp Haruka sau khi ra khỏi lớp, chạy dọc hành lang, xuống cầu thang, qua một hành lang nữa và đến ngay trước cửa ra vào.

Mất nhiều thời gian như vậy là do chân Haruka nhanh hay do thể lực tôi quá yếu, tôi có cảm giác vế sau đúng hơn rất nhiều... Dù sao đi nữa, tôi vội gọi Haruka khi cậu ấy đang khom người, lóng ngóng thay giày ở chỗ tủ giày.

「Haruka!」

「Ể...」

Nhận ra tôi, Haruka ngẩng lên kinh ngạc.

「A, Y-Yuto-san...」

「Haruka, đợi đã! Dù sao thì cũng nói chuyện đã──」

Nhưng chưa đợi tôi nói hết lời, cậu ấy đã vội vã đứng dậy.

「T-tôi xin phép!」

「Ch-chờ đã, nghe tôi nói đã!」

Ngay khi cậu ấy định chạy đi thì,

「──Kyaa!」

Cậu ấy vấp phải bậc thềm ở cửa ra vào và loạng choạng mất thăng bằng.

「──!」

Tôi dùng sức mạnh phi thường như lúc hoạn nạn lao vút đi, đạp chân xuống sàn nhà.

「A...」

Với một phản xạ thần kinh gần như kỳ tích đối với tôi, tôi đã kịp thời tóm lấy một cánh tay của Haruka ngay trước khi cậu ấy ngã ngửa ra sau, và cứu được cậu ấy.

「Phù, nguy hiểm thật. Suýt chút nữa là ngã rồi đấy.」

Tôi lên tiếng khi Haruka ngồi bệt xuống sàn.

「...」

「Cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không...」

「…………」

Nhưng Haruka chỉ quay mặt đi và không trả lời. Hừm, cậu ấy giận thật rồi sao?

「À, chuyện lúc nãy, phải nói sao nhỉ, không phải như cậu nghĩ đâu. Chỉ là tai nạn hay sao đó...」

Lời đó không hề nói dối. Cái cảnh lúc nãy (tư thế cưỡi ngựa gợi tình) hoàn toàn là một tai nạn. Tôi có thể thề với Chúa về điều đó.

「T-tóm lại là, không có gì mờ ám đâu...」

「...」

Haruka im lặng một lúc rồi,

「──V-vâng, em hiểu mà.」

Cậu ấy vừa nói vừa khẽ quay mặt đi, nặn ra một nụ cười gượng gạo.

「C-chắc chắn là có lý do gì đó phải không ạ? Có lý do nên mới thành ra như vậy... Em hiểu mà. Vâng, điều đó... thì, em... hiểu... mà...」

「Haruka?」

「...Ơ, tại sao.........」

Từ bên cạnh, tôi thoáng thấy có thứ gì đó lấp lánh chảy xuống từ đôi mắt Haruka.

Vài vệt sáng lấp lánh dưới ánh trăng.

Đây, chẳng lẽ là...

Tôi định nhìn kỹ mặt cậu ấy, nhưng Haruka giật mình lắc đầu.

「K-không có gì đâu ạ. Thật sự không có gì cả. X-xin anh đừng bận tâm.」

「Không, nhưng mà──」

「T-tôi xin phép!」

Nói rồi, Haruka đứng dậy và chạy đi mất.

Một cú nước rút như thể đang chạy trốn khỏi thứ gì đó.

Lần này, tôi không thể đuổi theo được nữa.

「Haruka...」

Thứ còn lại sau cùng chỉ là cảm giác nơi cánh tay Haruka.

Và nụ cười như mếu như khóc của cậu ấy dưới ánh trăng.

Và rồi Lễ hội văn hóa bắt đầu──