Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 85

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Tập 04 - Chương 2

Đó là một ngày cuối tháng Mười, khi mùa thu đã đậm sắc, lũ dế và suzumushi đực bắt đầu rộn rã rúc lên những tiếng “pi pi rin rin”, dốc hết lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh vào cuộc cạnh tranh sinh tồn khốc liệt.

「E hèm, vậy thì hôm nay chúng ta sẽ quyết định tiết mục cho lễ hội văn hóa tổ chức vào tháng Mười một nhé.」

Shiina đứng trên bục giảng, vừa nhìn tờ giấy trên tay vừa nói và đảo mắt một vòng quanh lớp.

「Về nội dung tiết mục, về cơ bản không có giới hạn nào đặc biệt, miễn là không quá phản cảm so với tư cách học sinh. Gần như làm gì cũng được. Nên nếu có ý tưởng nào thú vị, mọi người cứ thoải mái phát biểu nhé.」

Nở một nụ cười rạng rỡ, cô cất giọng trong trẻo gọi các bạn trong lớp.

Hiện tại là tiết sinh hoạt lớp kéo dài đầu tiên.

Để quyết định xem sẽ tham gia lễ hội văn hóa diễn ra sau khoảng một tháng nữa với tiết mục gì, chúng tôi (tôi và Shiina), với tư cách là ủy viên ban tổ chức, đã bước lên bục giảng để xin ý kiến mọi người.

「Có ai có ý kiến gì không ạ? Bất cứ ý tưởng nào cũng được, cứ mạnh dạn nói ra thử xem sao.」

Trong khi Shiina đảm nhiệm vai trò người điều hành, tôi lại lẳng lặng nhận vai trò ghi bảng. Ban đầu, tôi mới là người được dự định làm MC, nhưng những ý kiến nồng ấm từ các bạn cùng lớp (chủ yếu là đám con trai) như 「Sáng sớm tinh mơ ai thèm nhìn cái mặt khó coi của một thằng con trai chứ」, 「Thà nghe giọng Shiina-chan còn hơn nghe giọng Ayase」, và 「Cái thằng rác rưởi bám víu lấy Haruka-sama thì cứ xó nào đó mà hì hục lau bảng đi cho khuất mắt」 đã khiến kế hoạch đó bị dẹp tan trong tích tắc như một cơn gió lốc mùa hạ, và thế là tôi vinh dự an vị ở vai trò ghi bảng. ... Nản không cơ chứ.

「Ừm, tiết mục à…」

「Làm cái gì thì hay nhỉ?」

Trước lời của Shiina, cả lớp bắt đầu xôn xao.

「Nè, Shiina-chan. Có thật là làm gì cũng được không?」

Một bạn trong lớp giơ tay lên hỏi.

「Tớ nhớ năm ngoái hình như có quy định là mỗi khối chỉ được tối đa ba gian hàng hay sao đó…」

「Ừ, nghe nói miễn không phải mấy thứ trái với thuần phong mỹ tục hay nguy hiểm về mặt đạo đức và xã hội thì cái gì cũng được tuốt. À, dĩ nhiên những thứ cần giấy phép thì vẫn phải xin phép nhé. Ban chấp hành đã nói vậy đó.」

「Hể, thật sao?」

「Đúng vậy, nên mọi người cứ tích cực đóng góp ý kiến nha!」

Shiina thân thiện đáp lại. Thái độ gần gũi của cô ấy cứ như thể cô đã ở trong lớp này từ nhiều tháng trước rồi.

Chỉ trong một tuần, Shiina đã hoàn toàn hòa nhập với cả lớp.

Vốn dĩ cô ấy đã có tính cách sôi nổi, vui vẻ, tốt bụng và thân thiện như một chú mèo quấn người. Ngay từ ngày đầu tiên chuyển trường, cô đã được cả nam lẫn nữ yêu mến, và giờ đây đã trở thành một thần tượng của lớp theo một nghĩa khác với Haruka.

「Thế thì diễn kịch có vẻ hay đấy nhỉ.」

「Mở gian hàng bán yakitori như bình thường chắc cũng được ha?」

「Nhà ma cũng hay mà?」

Hưởng ứng lời kêu gọi của Shiina, mọi người bắt đầu tích cực đưa ra ý kiến.

Giữa lúc lớp học đang rộn ràng trong không khí sôi nổi ấy,

「Ưm~, nếu làm gì cũng được thì chị đây muốn mở một quán bar visual kei quy tụ toàn các bé trai xinh xắn.」

Cô giáo dạy nhạc (fan cuồng visual kei), người mà mới hôm trước còn tưởng chết vì say xỉn, lên tiếng với gương mặt bóng lưỡng và đổi tư thế vắt chân trên ghế.

「Ừm~, ngoài ra thì có thể mở một quán nhậu buffet rượu. Hoặc là một cuộc thi thử rượu sake từ khắp các vùng miền trên cả nước nghe cũng đậm chất văn hóa đấy chứ~. Mà, nói chung cứ có rượu sake là chị không có gì để phàn nàn nữa.」

Cô ta nói những lời đó với vẻ mặt cực kỳ hứng khởi.

「...」

... Đúng là không chừa mà, con người này. Đến cả động vật hoang dã sống theo bản năng (như ngựa vằn hay hươu Yezo) cũng biết rút ra chút kinh nghiệm教訓 cơ mà.

「À, ờm, thưa cô, em nghĩ cái đó có lẽ là trái với thuần phong mỹ tục rồi ạ...」

Nhìn Yukari-san với đôi mắt lấp lánh, Shiina gượng cười nói.

「Ôi, thế à?」

「V-vâng, có lẽ vậy ạ.」

「Thế ư~, tiếc nhỉ, chị cứ tưởng đó là ý tưởng hay~. Ưm~, vậy thì nhượng bộ một chút, mở một quán bia ngoài trời nho nhỏ thì sao——」

「... Cô im lặng giùm em đi.」

Tôi thẳng thừng chặn họng cô giáo dạy nhạc nghiện rượu đang nói những lời càng lúc càng khó hiểu. Nếu cứ để con người này (hai mươi ba tuổi, độc thân, đang tìm bạn trai đẹp mã) mất kiểm soát thì thật sự sẽ không thể cứu vãn được nữa.

「Ể~, sao Yuu-kun lạnh lùng thế~」

Yukari-san bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.

「... Đây là ý kiến chính đáng với tư cách là ủy viên ban tổ chức lễ hội văn hóa.」

「Mư~, không biết từ bao giờ mà em lại cứng nhắc như đá thế nhỉ~. Hồi xưa em còn nói ‘Lớn lên em sẽ làm chồng của chị Yukari, rồi độc chiếm thân hình căng mọng như trái cây nhiệt đới của chị’ cơ mà~」

「...」

Tôi làm gì có nói cái câu nghe như lời của một ông chú trung niên đang trong kỳ động dục như thế.

Vả lại, mạch truyện trước sau hoàn toàn không ăn nhập gì cả. Đang bàn về tiết mục lễ hội văn hóa mà đột nhiên lại nhảy sang chuyện quấy rối tình dục, đúng là không thể hiểu nổi.

「... Shiina, cứ mặc kệ bà cô đó đi.」

「Ể, c-có được không?」

「Ừ. Chẳng sao hết.」

Tôi đã quá thấm thía cái việc nếu cứ hùa theo những lời nói bốc đồng của con người này thì sẽ chẳng bao giờ bàn xong chuyện, nên tôi quyết định cứ lơ đẹp như mọi khi và tiếp tục công việc ghi bảng của mình.

「Này Amamiya-san, quán kem thì sao?」

「Quán bánh crepe thì thế nào?」

「Đã bảo nhà ma là được rồi mà?」

Sau khi cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục cuối cùng cũng im lặng, những ý kiến nghiêm túc lại bắt đầu được đưa ra.

Và đúng lúc đó.

「Ừm~, thế thì ‘Quán cà phê cosplay’ thì sao nhỉ?」

Một giọng nói quen thuộc, vang một cách không cần thiết, vọng khắp lớp học.

「Nếu tổng hợp các ý kiến từ nãy đến giờ thì tớ nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất đó~. À, ‘Quán cà phê cosplay’ là một quán cà phê nơi các nhân viên mặc cosplay làm phục vụ~, chúng ta có thể bán kem, bánh crepe và yakitori trong thực đơn, cũng có thể hóa trang thành nhiều nhân vật khác nhau và diễn các vai khác nhau như trong kịch hay nhà ma nữa đó~. Cosplay là viết tắt của costume play, nói đơn giản là mặc những bộ trang phục dễ thương để vui chơi thôi~. Ví dụ như váy đen trắng có diềm xếp nếp, trang phục kiểu Nhật như hakama đỏ trắng, hay mũ hình động vật, thích mặc gì cũng được hết đó~」

Một tràng giải thích tuôn ra như thác đổ, không hề có một nhịp nghỉ hay chờ đợi phản ứng từ người nghe.

Nửa sau hoàn toàn là những lời thuyết giáo theo sở thích cá nhân của hắn, và chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là tên ngốc Nobunaga (hắn đã ngồi ở hàng ghế cuối cùng giữa lớp tự lúc nào).

「Hơn nữa~, điểm hay của ‘Quán cà phê cosplay’ là tỷ lệ thu hút khách cao hơn hẳn so với các quán cà phê thông thường đó~. Theo dữ liệu của tớ thì chênh lệch khoảng từ một phẩy năm đến gần hai lần lận~. Ưm~, có lẽ cho mọi người xem trực tiếp thì sẽ dễ hiểu hơn ha~.」

Nói rồi, Nobunaga đi thẳng đến giữa bục giảng (ngay cạnh Shiina), mặc kệ vẻ mặt ngơ ngác của cô ấy, hắn quay chiếc laptop đang cầm về phía các bạn trong lớp.

「Nhìn vào hai biểu đồ đường này chắc mọi người sẽ hiểu~, bên này là doanh thu trung bình của một quán cà phê thông thường, còn bên này là doanh thu của quán cà phê cosplay~. Đấy, thấy rõ một một luôn đúng không~. Đến đây thì mọi người hiểu rồi chứ~? Dù gì thì điều quan trọng nhất trong lễ hội văn hóa là một nội dung phù hợp cho một cuộc chiến ngắn hạn~, và về điểm này thì ‘Quán cà phê cosplay’ với sức hút tức thời và tính thời sự của nó là hoàn toàn phù hợp~. Chúng ta còn có thể tạo sự khác biệt với các lớp khác, đúng là một mũi tên trúng năm con chim~. Vậy thì không có lý do gì để không làm cả~.」

Nobunaga thao thao bất tuyệt với những con số và lời lẽ vô căn cứ y như mấy chương trình bán hàng đêm khuya đáng ngờ.

Và như để chốt lại, hắn nhìn quanh lớp và nói.

「Thế nào~? Tớ nghĩ đây là một ý kiến vừa mang tính xây dựng, vừa bảo thủ lại vừa xác đáng đó~.」

「...」

... Cái ý kiến điên rồ này mà xác đáng ở chỗ nào cơ chứ.

Mà khoan, “cosplay” là nói về *cái đó* đúng không? Cái thứ đã tạo ra một không gian khác biệt ở khu vực ngoài trời của “Comiket Mùa Hè” lần trước ấy. Đem cái đó vào lễ hội văn hóa trường học thì có hơi quá đáng rồi đấy.

Đúng như tôi dự đoán, đề xuất của Nobunaga khiến cả lớp xôn xao như một tổ quạ lúc rạng đông.

「Ể, quán cà phê cosplay là cái gì?」

「Không hiểu rõ lắm nhưng là cái đang hot bây giờ đúng không? Bắt trend như thế có ổn không nhỉ?」

「Nhưng nếu được mặc đồ dễ thương thì cũng hay mà?」

「Tớ thì miễn có bánh crepe là được…」

「Nếu là để các bạn nữ mặc thì tớ muốn đồ bơi trường học. (Tên ngốc A)」

「Liệu chiếc quần bloomers đã thất truyền có thể tái sinh không ạ? (Tên ngốc B)」

「Không, lúc này phải là bộ đồng phục thủy thủ đơn giản nhất chứ! (Tên ngốc C)」

Ý kiến phản đối và tán thành đan xen vào nhau.

Nhân tiện, việc Nobunaga, một học sinh lớp bên cạnh, lại ngồi đây thản nhiên phát biểu ý kiến mà không một ai thắc mắc, có lẽ là thành quả (?) từ những hành động kỳ quái thường ngày của cậu ta.

「E hèm… vậy vì đã có một vài đề xuất được đưa ra, tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu bỏ phiếu theo đa số.」

Shiina nói với cả lớp đang ồn ào.

「Để đảm bảo công bằng, chúng ta sẽ bỏ phiếu kín. Bây giờ mình sẽ phát giấy, mọi người hãy viết tiết mục mà mình muốn làm vào đó. Vậy mình xin phép phát giấy nhé.」

Sau khi cùng Shiina phát những tờ giấy bầu cử làm bằng giấy rơm và quay trở lại bàn giáo viên,

「Nè, Yuuto nghĩ cái nào sẽ được chọn?」

Shiina hỏi nhỏ, có vẻ hơi e dè Nobunaga vẫn còn ngồi chễm chệ trên bục giảng.

「Tớ thì thấy diễn kịch có vẻ khá thú vị, nhưng không biết sao đây.」

「Thế à…」

Nghe lời Shiina, tôi nhìn lên bảng đen.

Tổng cộng có bảy đề xuất được đưa ra.

Diễn kịch.

Gian hàng yakitori.

Nhà ma.

Quán bar visual kei (ghi cho có lệ).

Quán kem.

Quán bánh crepe.

Và quán cà phê cosplay.

Nếu phải chọn trong số này thì…

「Không chắc lắm, nhưng chắc là quán bánh crepe hay mấy cái tương tự thôi.」

「A, cậu cũng nghĩ vậy à? Mấy món đó có vẻ được yêu thích nhỉ.」

Shiina gật đầu.

Mà thôi, dù hơi tội cho Nobunaga đã cất công sang tận lớp này để hùng biện, nhưng chắc chắn là “Quán cà phê cosplay” sẽ không thể nào được chọn đâu. Có được ba phiếu (từ ba tên ngốc) đã là khá lắm rồi.

Tôi đã nghĩ vậy, thế nhưng——

『Diễn kịch: 0, Gian hàng yakitori: 0, Nhà ma: 0, Quán bar visual kei: 0, Quán kem: 0, Quán bánh crepe: 5, Quán cà phê cosplay: 24』

「...」

Nhìn kết quả bỏ phiếu được viết trên bảng (mà chính tôi là người viết), tôi không khỏi dụi mắt nghi ngờ.

Cảm giác cứ như thể vừa tận mắt chứng kiến một con ngựa nòi chui ra từ quả bầu vậy... Mà tại sao cái ý tưởng đậm chất sở thích và thị hiếu cá nhân của Nobunaga này lại được chọn chứ? Nếu không có lựa chọn nào sáng giá khác thì còn có thể hiểu, đằng này có cả một dàn ứng cử viên kinh điển của lễ hội văn hóa cơ mà…

Nhưng đôi khi thực tế còn kỳ quái hơn cả tiểu thuyết tự xuất bản.

Thực tế là trong số bốn mươi hai học sinh lớp Hai-Một (cộng một phó chủ nhiệm), có đến hai mươi bốn người đã viết “Quán cà phê cosplay” vào phiếu bầu. Vượt xa quá bán. … Hay là, có lẽ nào “Quán cà phê cosplay” này đã là một tiết mục lễ hội văn hóa được xã hội công nhận và chấp nhận rộng rãi mà tôi không hề biết?

「... Ừm...」

Trong lúc tôi đang trăn trở về khoảng cách giữa tiêu chuẩn mà mình hằng tin tưởng với thực tế xã hội,

「Ưm~, may quá may quá. Mọi người dù nói này nói nọ nhưng rốt cuộc vẫn thích ‘Quán cà phê cosplay’ nhỉ~.」

Nobunaga, người đang hài lòng ngắm nhìn kết quả bỏ phiếu bên cạnh tôi, nói một câu đầy ẩn ý.

「Chà, may là lớp này có nhiều người tinh tường thật đấy~. Nếu mọi người cứ tiếp tục giữ vững con mắt tinh đời tuyệt vời đó thì tớ cũng vui lắm~.」

Nobunaga mỉm cười nhìn quanh lớp.

「!?」

Bị ánh mắt của hắn quét qua, vài người trong lớp liền lập tức né tránh như một nhân chứng quan trọng vừa chạm mắt với một viên cảnh sát hình sự đang điều tra.

Rõ ràng là ánh mắt của những người đang sợ hãi một điều gì đó.

「...」

... Thằng này, chắc chắn đã giở trò sau lưng rồi.

Nhìn thấy cảnh đó, tôi càng thêm chắc chắn. Với năng lực thu thập và tận dụng thông tin đáng sợ của hắn, việc thao túng mười hay hai mươi lá phiếu chắc chắn còn dễ hơn cả cắt móng cho một chú mèo con mới đẻ.

Tôi nhìn Nobunaga bằng ánh mắt dành cho một kẻ tình nghi chắc chắn có tội.

「Ể~, sao ánh mắt của cậu đáng sợ thế~? Tớ chỉ nhờ vả mọi người một chút thôi mà~. Rằng tớ muốn làm ‘Quán cà phê cosplay’ trong lễ hội văn hóa nên sẽ rất vui nếu mọi người hợp tác~.」

「...」

Đối với mày thì đó là một lời đe dọa được bọc trong lớp vỏ nhờ vả thì có.

Dù sao đi nữa, kết quả đã có rồi, giờ nói gì cũng vô ích.

Thôi thì cơ bản nó vẫn là một quán cà phê, và không thể phủ nhận rằng một bộ phận trong lớp thực sự ủng hộ “Quán cà phê cosplay” (ví dụ như bộ ba ngốc nghếch, bộ ba ngốc nghếch, và bộ ba ngốc nghếch). Vậy nên, việc tôi lên tiếng phản đối lúc này cũng chẳng hay ho gì.

「Nào~, mọi người cùng nhau vui vẻ đưa ‘Quán cà phê cosplay’ lên một tầm cao mới nào~.」

Nobunaga (học sinh lớp bên) vui vẻ tuyên bố.

Và cứ thế, tiết mục của lớp tôi đã được quyết định là “Quán cà phê cosplay”. … Cảm thấy thế giới này sắp tàn theo nhiều nghĩa thật.

「Ừm, nếu là quán cà phê, thì đầu tiên chắc sẽ cần các loại dụng cụ ăn uống như tách, đĩa bánh nhỉ?」

Và thế là, trong giờ giải lao sau tiết sinh hoạt lớp kéo dài.

Tôi và Shiina đang bàn về kế hoạch tương lai cho “Quán cà phê cosplay”.

「Ngoài ra còn có túi trà lọc, muỗng trà nữa…」

「Chắc thế rồi. Cả máy pha cà phê nữa.」

「A, cũng có cả cái đó nữa nhỉ. Vậy thì việc đảm bảo có đủ những thứ đó là ưu tiên hàng đầu rồi. Thời gian cũng không có nhiều, nên phải tính toán sớm…」

「Ừ, đúng vậy.」

Lễ hội văn hóa sẽ diễn ra vào Chủ nhật thứ tư của tháng Mười một, tức là còn khoảng một tháng nữa. Nếu tính cả thời gian chuẩn bị và xin duyệt ngân sách thì càng bắt đầu sớm càng tốt.

「Nếu vậy thì… nè Yuuto, Chủ nhật tuần này cậu có rảnh không?」

「Chủ nhật? À, chắc là được thôi.」

Hiện tại tôi không có kế hoạch gì đặc biệt. Mà nói đi nói lại, kế hoạch ngày nghỉ của tôi chỉ có loanh quanh chăm sóc cái cục rác thải cỡ lớn suốt ngày lăn lộn ở nhà và cô bạn thân của nó, người gần như ngày nào cũng ghé chơi vì quá rảnh rỗi mà thôi, chết tiệt.

「Thế à. Vậy thì hôm đó chúng ta đi xem trước một vòng nhé?」

「Xem trước?」

Xem trước cái gì cơ?

「Ừm. Mua hay không thì chưa cần quyết định, nhưng nếu đi xem trước xem có thứ gì dùng được không thì sau này sẽ đỡ vất vả hơn, cậu không nghĩ vậy à?」

「À…」

Ra là vậy. Hừm, đúng là cũng có lý. Vì thế,

「Được rồi, vậy đi thôi.」

「Đúng là Yuuto có khác. Yosh, quyết định vậy nhé.」

Shiina vui vẻ gật đầu,

「Tiếp theo là đi đâu… Chắc là có thể kiếm được mấy cái tách giá rẻ ở cửa hàng giảm giá. Cùng lắm thì vẫn còn cửa hàng đồng giá 100 yên. Vậy thì… vấn đề còn lại là trang phục để ‘cosplay’, đúng không?」

Cô ấy vừa nói vừa hơi nghiêng đầu.

「Nhưng mà mấy thứ đó thì tìm ở đâu được nhỉ? Dù là mua hay thuê thì không biết có bán ở mấy cửa hàng bình thường không? Vả lại, tớ cũng không hiểu rõ ‘cosplay’ rốt cuộc là cái gì nữa… Yuuto, cậu có biết không?」

「Không, tớ cũng không biết.」

Mấy bộ trang phục sặc sỡ đó, tôi từng thấy người ta mặc ở Comiket Mùa Hè hay Akihabara, nhưng để giải thích nó là cái gì thì chịu, huống chi là biết nó bán ở đâu hay làm thế nào để có được. Mà tôi nghĩ người bình thường biết về mấy cái này cũng hiếm lắm.

「Ừm, làm sao đây. Nếu không biết cái này thì không thể tiến hành được…」

「Hừm…」

Đúng là như vậy. Đã là “Quán cà phê cosplay” thì trước hết phải giải quyết được phần “cosplay” đã. Nếu không thì đúng là làm việc ngược đời.

... Cứ cái đà này, dù không muốn lắm nhưng có lẽ đành phải hỏi Nobunaga thôi.

Vốn dĩ hắn là kẻ đã đề xuất ra cái “Quán cà phê cosplay” này. Chắc chắn hắn phải biết mọi thông tin liên quan đến nó, từ A đến Z, à không, từ một đến một trăm tám mươi sáu. Chỉ có điều, mỗi khi hỏi hắn về những chuyện kiểu này thì y như rằng sẽ được khuyến mãi thêm một mớ kiến thức vặt vãnh và bình luận cá nhân không cần thiết, hừm…

Tôi nhớ lại trải nghiệm đau khổ ngày nào, chỉ vì lỡ miệng hỏi cảm nhận về “Innocent Smile”, tôi đã bị hắn bắt cóc về phòng giam lỏng và bị ép đọc hết mấy chục cuốn tạp chí cũ (sặc sỡ một cách lạ lùng) trong gần nửa ngày, sau đó còn bị bắt thức trắng đêm xem một buổi chiếu DVD. Nghĩ đến đây, tôi đang nghiêm túc cân nhắc xem nên làm gì thì,

「Anh Yuuto, chị Amamiya.」

Bất chợt, một giọng nói trong trẻo như tiếng nước chảy từ vòi hoa sen vang lên.

Cùng lúc đó là tiếng bước chân tíu tít như một chú cún con đang chạy tới. Giữa chừng, chủ nhân của giọng nói suýt vấp phải cặp sách của ai đó để trên sàn, líu ríu kêu lên 「A, áu!」 rồi mới chạy đến chỗ chúng tôi.

「Haruka…」

「C-chào buổi chiều ạ.」

Là Haruka.

Cô ấy cúi đầu chào với vẻ mặt ngượng ngùng.

「Hai anh chị vừa rồi đã vất vả rồi ạ. À, hai người đang bàn về ‘quán cà phê cosplay’ ạ?」

「Ừm, à. Cũng tương tự thế.」

「A, quả nhiên là vậy ạ.」

Haruka bụm hai tay trước ngực.

「Nếu có gì em có thể giúp thì cứ nói nhé. Việc gì trong khả năng em cũng sẽ làm ạ.」

「Ể? À.」

「Chắc sẽ có nhiều việc vất vả nhưng chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé ♪」

Cô ấy siết chặt hai tay, nở một nụ cười ấm áp hết cỡ.

「Ơ, ờ.」

Trước sự đáng yêu đó, não tôi như bị cắt đứt hoàn toàn nguồn cung cấp ôxy trong giây lát, ý thức chao đảo. Vẫn là một vẻ dễ thương mang tính sát thương chiến lược như mọi khi.

Mà Haruka… trông cô ấy có vẻ vui ghê.

Trông cô ấy vui vẻ và mơ màng hơn thường ngày, cứ như thể có cả một vườn hoa rực rỡ (với những cánh bướm trắng bay lượn) đang hiện hữu xung quanh…

(——Này, cậu không thấy Nogizaka-san có vẻ vui một cách lạ lùng à?)

Shiina hỏi tôi với vẻ hơi bối rối.

(Tâm trạng có vẻ khác hẳn mọi khi, cứ như đang phấn khích ấy. Có chuyện gì à?)

Dường như trong mắt Shiina cũng thấy như vậy.

「Không, tớ cũng không rõ——」

Đang định nói thì một lời thì thầm của Haruka lọt vào tai tôi.

「Ehehe, ‘quán cà phê cosplay’ ạ. Không biết sẽ được mặc những bộ đồ dễ thương nào nhỉ… Mong chờ quá đi.」

「...」

「...」

「Không biết có trang phục hầu gái không nhỉ… Nếu có cả những chiếc váy lộng lẫy thì tốt quá…」

「...」

「...」

Chẳng lẽ Haruka… đang vui vì tiết mục của lễ hội văn hóa được quyết định là “Quán cà phê cosplay”?

Nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hồi ở Comiket Mùa Hè, cô ấy cũng đã say sưa ngắm nhìn những người cosplay với ánh mắt của một cô bé ao ước trở thành công chúa, và xét theo sở thích của Haruka, việc cô ấy hứng thú với những thứ như vậy cũng tự nhiên như một nữ nhân viên văn phòng mê yoga rồi bước tiếp theo là muốn đến Ấn Độ vậy.

「Thì ra Nogizaka-san thích đồ dễ thương đến thế à…」

Shiina thì thầm. Với Shiina, người không biết rõ sự tình, Haruka bây giờ chắc chỉ đơn thuần là một cô gái vui mừng vì được mặc đồ dễ thương thôi. Mà điều đó lại giúp tôi đỡ phải giải thích lằng nhằng nên cũng may.

「——Hử?」

Và rồi tôi chợt nảy ra một ý.

Cô tiểu thư mơ màng đang vui vẻ tưởng tượng về “Quán cà phê cosplay” trước mắt. Có lẽ nào Haruka…

「——Này Haruka, cho tớ hỏi chút được không.」

「Vâng ạ?」

Tôi vẫy tay ra hiệu cho Haruka đang vui vẻ.

「? Yuuto, đi đâu vậy. Chúng ta còn đang bàn dở mà…」

「Xin lỗi. Tớ sẽ quay lại ngay.」

「?」

Vì nội dung cuộc nói chuyện có thể liên quan đến bí mật của Haruka, tôi kéo cô ấy ra ngoài hành lang, cách xa Shiina một chút.

「Có chuyện gì vậy ạ, anh Yuuto?」

Haruka hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

Tôi hỏi cô ấy điều mình vừa nghĩ ra.

「Này Haruka, có khi nào cậu biết cửa hàng bán trang phục cosplay không?」

「Ể, của ‘cosplay’ ạ?」

「Ừ.」

Với vẻ phấn khích hiện tại và phản ứng của cô ấy hồi ở Comiket Mùa Hè, tôi nghĩ có thể cô ấy sẽ biết chút gì đó. Và khi tôi hỏi thử,

「À, vâng. Em nghĩ là em biết ạ.」

Haruka thản nhiên gật đầu.

「Thật không?」

「Ừm, có lẽ thôi ạ. Vì trước đây em có xem một số chuyên đề về ‘cosplay’ trên tạp chí ‘Innocent Smile’…」

「Ồ.」

Trúng phóc.

Đúng là Haruka (?), dù chỉ là hỏi đại nhưng quả nhiên cái gì cũng nên thử hỏi một lần.

「Nếu được thì cậu có thể dẫn bọn tớ đến cửa hàng đó không?」

「Ể?」

「Chuyện là, vì chúng tớ định làm ‘Quán cà phê cosplay’, nên cần phải đi xem trước xem có những loại trang phục nào. Nhưng bọn tớ lại không biết những cửa hàng đó ở đâu cả, nên đang gặp khó khăn. Vì vậy nếu Haruka có thể chỉ cho bọn tớ thì sẽ giúp ích rất nhiều…」

「Ừm…」

Nghe lời tôi nói, Haruka hơi nghiêng đầu suy nghĩ.

「——Có phải là, anh Yuuto đang tin cậy vào em…」

「Hử?」

「A, k-không có gì ạ.」

Cô ấy lắc mạnh đầu.

「Ý em là, điều đó có nghĩa là em có thể giúp được gì đó cho anh Yuuto… phải không ạ?」

「Ừm, à, đúng vậy.」

Cách nói hơi khoa trương, nhưng đại loại là thế.

Nghe vậy, khuôn mặt Haruka bừng sáng.

「V-vâng. Nếu là em thì rất sẵn lòng đi cùng anh ạ!」

Cô ấy rướn người về phía trước và gật đầu thật mạnh. Ừm, sao mà hăng hái thế nhỉ. Mà thôi, đó cũng là chuyện tốt.

「À, vậy nhờ cậu nhé.」

「Vâng, cứ giao cho em ạ.」

Haruka nói với ánh mắt nghiêm túc.

「Vậy nếu được thì tớ muốn đi vào Chủ nhật tuần này…」

「Ể, Chủ nhật… ạ?」

Trong thoáng chốc, Haruka đứng sững lại.

「Ừ. Hửm, có khi nào cậu bận gì không? Nếu vậy thì——」

「A, k-không, em không sao ạ. Em không hề bận chút nào hết ạ!」

Haruka lắc đầu lia lịa với một khí thế đáng nể.

「Chủ nhật này tớ rảnh lắm luôn. Rảnh không có gì để làm hết. Chẳng có việc gì làm, chỉ biết giặt giũ cho bé gấu Teddy King Grizzly-kun thôi...」

「V-vậy à...」

*Cái cách tận hưởng ngày nghỉ như thế cũng có vấn đề đấy*, tôi suýt buột miệng trêu, nhưng rồi bị khí thế của cô ấy áp đảo nên đành gật đầu.

「À, vậy cứ coi như là ok nhé?」

「V-vâng. Ok không vấn đề gì ạ.」

Cô ấy gật đầu lia lịa. Tốt, vậy là phần 『Cosplay』 coi như cũng ổn.

「Yosh, vậy quay lại lớp thôi... À, đúng rồi.」

「Vâng?」

「Nhân tiện, cửa hàng đó ở đâu vậy?」

Đó thực sự chỉ là một câu hỏi tôi chợt nghĩ ra.

Tôi chỉ nghĩ đơn giản là nếu xa quá thì phải tính toán thời gian tập trung sớm hơn một chút.

Nhưng trước câu hỏi vu vơ đó, Haruka mỉm cười rạng rỡ,

「Là Akihabara, ạ.」

***

「Ể, cậu tìm được cửa hàng rồi à?」

「Ừ. Haruka tình cờ biết chỗ đó.」

Sau khi trở lại lớp học, tôi báo cáo lại đại khái tình hình cho Shiina. Tất nhiên, nếu giải thích quá chi tiết thì bí mật của Haruka có nguy cơ bị lộ, nên tôi đã nói qua loa cho xong chuyện.

「Hể, ra vậy. Nogizaka-san giỏi thật nhỉ. Vừa biết nhiều thứ, lại còn không bỏ qua việc cập nhật thời trang nữa.」

Shiina cũng không hỏi sâu thêm, chỉ gật gù thán phục. Mà có lẽ trong trường hợp này, thời trang không liên quan lắm đâu.

「Vậy có nghĩa là Nogizaka-san cũng sẽ đi cùng chúng ta vào Chủ nhật, đúng không? Thế mình hẹn mấy giờ, tập trung ở đâu đây?」

Thấy Shiina lôi sổ tay ra khỏi túi, tôi nói:

「À, về chuyện đó, tớ có một đề nghị.」

「Ể, đề nghị?」

「Ừ, hay là chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm phụ trách cosplay và một nhóm phụ trách bát đĩa cùng các đồ lặt vặt khác? Tớ nghĩ như vậy sẽ hiệu quả hơn...」

Đây là điều tôi đã suy tính từ lúc nghe Haruka nói về địa chỉ cửa hàng.

Vì điểm đến là nơi đó, nên việc để Shiina và Haruka đi cùng nhau có chút— à không, phải nói là rất đáng lo ngại. Nếu Haruka, một người không thể cưỡng lại những thứ thuộc loại đó, mà lại lao vào tấn công (cuồng loạn) như đã từng thể hiện ở Akihabara hay "Comiket mùa hè" lần trước, thì sở thích của cô ấy sẽ bị lộ ngay tắp lự. Mà có khi dù sở thích bị lộ thì Shiina vẫn sẽ đối xử bình thường, nhưng nếu có thể tránh được rủi ro thì vẫn hơn. Dù sao thì, đây cũng là『Bí mật』 của hai chúng tôi mà.

「Ừm...」

Shiina có vẻ đang suy nghĩ gì đó về đề nghị này, nhưng rồi...

「—Ừ, cũng đúng. Chắc chắn là chia nhau ra sẽ hiệu quả hơn là đi chung.」

...cô ấy chẳng có vẻ gì là bận tâm, chỉ mỉm cười vui vẻ. Nói chuyện nhanh gọn thật là may.

「Vậy quyết định thế nhé, nhóm lo vụ〝Cosplay〟giao cho Yuuto và mọi người được không?」

「Ừ, cứ giao cho tớ.」

「Ừm, vậy nhờ cậu nhé.」

Shiina cười gật đầu.

「Chúng ta cùng cố gắng nhé, Yuuto-san.」

Bên cạnh cô ấy, Haruka cũng nở một nụ cười rạng rỡ.

Thế là, chuyến đi đến Akihabara cùng Haruka vào Chủ nhật đã được quyết định.

**2**

Cái tiết trời ấm áp chẳng giống tháng Mười chút nào mấy hôm trước đã bay đi đâu mất. Hôm nay là một ngày đẹp trời, khiến người ta cảm nhận rõ mùa thu đã đến, cái mùa mà những con gấu trên núi bắt đầu tích trữ lớp mỡ dày dưới bộ lông để chuẩn bị cho kỳ ngủ đông sắp tới.

Ngày ba mươi tháng Mười, Chủ nhật.

Trước nhà ga Akihabara đông nghịt người như hà bám trên đá, tôi và Haruka đứng đó.

「Hôm nay trời đẹp thật may quá anh nhỉ.」

Haruka ngước nhìn bầu trời và mỉm cười dịu dàng.

「Đã mất công đi chơi thì trời đẹp vẫn vui hơn. Cảm giác cứ nao nao phấn chấn thế nào ấy.」

「Ừ, mấy hôm trước trời cứ âm u mãi...」

「Có lẽ do bình thường chúng ta ăn ở tốt đó anh.」

Haruka cười "ehehe". Chà, vẫn là nụ cười tươi tắn sảng khoái như mọi khi, thật sự chữa lành tâm hồn. Cảm giác như đang được ngắm thác Shiraito ở cự ly gần vậy.

「Vậy, chúng ta đi thôi, Yuuto-san.」

Haruka xoay người, vạt váy khẽ tung lên.

「Ừ, cửa hàng ở hướng nào vậy?」

「Dạ để em xem... Chắc là hướng đằng kia ạ.」

Haruka vừa lẩm bẩm vừa nhìn vào cuốn sổ tay cỡ B5 trên tay.

「Đầu tiên mình ra đường lớn, đi một đoạn rồi rẽ vào đường nhỏ. Cửa hàng mình cần tìm nằm trên con đường nhỏ đó. Đường đi có vẻ không khó tìm lắm, nhưng để không bị lạc, anh Yuuto cũng dùng bản đồ trên tay mình để〝kiểm tra〟nhé (cười tươi).」

「Ừ, à...」

Tôi vừa đáp vừa khẽ liếc đi chỗ khác, tránh ánh mắt của Haruka đang mỉm cười.

Cái gọi là『Bản đồ trên tay』mà Haruka nói chính là cuốn『Sổ tay mua sắm - phần 2』. Giống như lần trước, đây là cuốn sổ tay do Haruka tự làm, và cô ấy cũng đưa cho tôi một bản... nhưng nói sao nhỉ, nó vẫn chỉ trông như một bức tranh vẽ yêu quái (đầy màu sắc) đang quằn quại trong cơn ngộ độc thực phẩm tập thể. Có lẽ đây không chỉ là một kỹ năng đặc biệt, mà đã là một loại tài năng trời cho rồi.

「Vậy thì, đi nào!」

Haruka vừa đi vừa xoay tít bức tranh yêu quái, tôi bèn đi theo sau cô ấy (vì ngoài ra tôi cũng chẳng có cách nào khác).

Ra khỏi khu vực trước ga là con đường lớn ngay lập tức.

Con đường rộng thênh thang này trở thành phố đi bộ vào ngày nghỉ.

Tiếng nhạc hiệu từ các trò chơi và anime vẫn vang lên từ các cửa hàng, và cứ đi được mười bước là lại gặp các cô hầu gái tươi cười phát tờ rơi, hay những cô gái mặc trang phục đen tuyền với vô số diềm xếp nếp như búp bê phương Tây. Nơi này đúng là một không gian có đủ mọi thứ.

Vừa đi vừa nghĩ ngợi, tôi chợt thấy tấm biển hiệu màu xanh của cửa hàng『Animate chi nhánh Akihabara』mà tôi đã đến cùng Mika hôm trước ở phía bên kia đường. Ra vậy, cửa hàng chuyên đồ cosplay ở hướng này. À, hình như quanh đây cũng có mấy cửa hàng game lớn nữa thì phải—

「...」

—Ủa, mà tại sao mình lại biết những chuyện này nhỉ?

Tôi bất giác tự vấn lòng.

Dù năm nay đã đến Akihabara ba lần, nhưng chỉ thế thôi mà đã có thể kể tên các cửa hàng cụ thể sao? Mới cách đây không lâu, chỉ cần nhìn những đồ trang trí sặc sỡ của các cửa hàng là tôi đã thấy chóng mặt rồi. Thế này thì không phải là khả năng thích ứng cao, mà có vẻ như tôi đang thuận lợi bước chân vào con đường đó thì đúng hơn...

「...」

Trong lúc tôi đang cảm thấy phức tạp như thể đã lún một chân vào vũng lầy không đáy (có cá sấu ăn thịt người),

「............」

tôi nhận ra Haruka đang đi bên cạnh đã dừng lại tự lúc nào.

「Haruka?」

「...」

Tôi gọi nhưng cô ấy không đáp. Cô ấy đứng sững giữa đường như tượng Địa Tạng, mắt dán chặt vào một điểm. Chuyện gì vậy? Có gì ở đó à?

Tôi tò mò nhìn theo hướng mắt của Haruka. Ở đó—

「...」

—có một tấm biển quảng cáo hình người cao khoảng một mét rưỡi (màu sắc cực kỳ rực rỡ). Tấm biển lấp lánh những gam màu gốc chói mắt, trên đó có dòng chữ viết kiểu tròn trịa được trang trí cầu kỳ『POP hình người thật của bé Aki hậu đậu』.

...À, hiểu rồi.

Tôi ngay lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

Đây là chế độ ngắm bắn quen thuộc đã được kích hoạt. Phản xạ có điều kiện của Haruka mỗi khi tìm thấy thứ mình yêu thích. Theo kinh nghiệm, điều tiếp theo chắc chắn sẽ là một cú tấn công như chó Corgi thấy bạn hàng xóm thân thiết lúc đang đi dạo → sau đó là màn bỏ mặc tôi.

Tôi cảnh giác chờ đợi xem lúc nào Haruka sẽ lao tới, thì...

「...K-không được...」

...ngạc nhiên thay, cô ấy đã không tấn công.

Haruka vẫn đứng yên tại chỗ, cúi đầu xuống và lẩm bẩm như để kiềm chế bản thân.

「...Hôm nay mình đến để giúp đỡ công việc của anh Yuuto, không thể hành động tùy tiện gây phiền phức cho anh ấy được... nên phải nhịn...」

「...」

Có vẻ như Haruka đang cố gắng chống lại sự cám dỗ. Cô ấy vừa nắm chặt vạt váy bằng cả hai tay, vừa liếc nhìn tấm biển quảng cáo rồi lại lắc đầu nguầy nguậy và nhắm tịt mắt lại. Rồi lại mở mắt ra, nhìn về phía tấm biển... cứ lặp đi lặp lại như thế. Cảnh tượng đó, nhìn từ bên ngoài thì cũng có phần đáng yêu... nhưng với chính chủ là Haruka thì chắc cô ấy đang phải cố gắng hết sức và chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác.

Sau khi lặp lại hành động có phần kỳ quặc đó vài lần,

「—A, x-xin lỗi anh. Em lại đứng lại giữa đường. Chúng ta đi thôi, anh Yuuto.」

cô ấy nói, nở một nụ cười có chút gượng gạo.

「...Ổn không đó?」

Cũng đâu có vội vàng gì, hơn nữa đây mới là lần thứ hai trong đời Haruka đến Akihabara, nên nếu có tạt ngang một chút (tấn công) thì tôi cũng không phiền đâu.

Nhưng Haruka lắc đầu,

「K-không sao đâu ạ. C-cũng không phải thứ em muốn xem đến vậy, với lại đây là cơ hội hiếm có để em giúp ích cho anh Yuuto, em không thể phụ sự kỳ vọng đó được.」

「...」

Phụ sự kỳ vọng gì đó, tôi thấy có nói quá không.

Nhưng nếu Haruka đã nói đến thế, thì có lẽ tôi nên tôn trọng ý kiến của cô ấy. Không bị bỏ rơi giữa đường thì càng tốt.

「Anh hiểu rồi, vậy đi thôi.」

「V-vâng ạ!」

Nói rồi, Haruka bắt đầu chạy bước nhỏ như muốn rũ bỏ hình ảnh của『bé Aki hậu đậu』đang mỉm cười về phía này.

「...A, kia chẳng phải là... mô hình phiên bản giới hạn của『Ác ma thức khuya Pirou-chan』sao...」

Đúng là đường lớn có khác, các cửa hàng ở đây có mặt tiền và sản phẩm vô cùng phong phú.

「Bên kia là tập truyện mới nhất có chữ ký của『CLB Bóng vợt Học viện Nocturne』... còn bên này là tấm tapestry phiên bản đầu của『Apricot de Gangster』...」

Và khi sản phẩm phong phú, đồng nghĩa với việc có nhiều thứ lọt vào tầm ngắm của Haruka hơn.

Trong khoảng cách chỉ chừng năm mươi mét, chúng đã xuất hiện trước mắt chúng tôi không biết bao nhiêu lần.

「...Không được... không được đâu mà...」

Mỗi lần như thế, Haruka lại nghiêm túc dừng lại và đắn đo, nhưng cô ấy chưa một lần nào tấn công (cuồng loạn) cả.

「...Hộc... hộc...」

「...Em ổn không đấy?」

「V-vâng. Em hoàn toàn ổn ạ.」

Dù cô ấy nói vậy trong khi thở hổn hển và thi thoảng lại ngoái đầu nhìn lại đầy tiếc nuối, trông chẳng thuyết phục chút nào, nhưng vì có vẻ cô ấy đang rất cố gắng nên tôi quyết định không nói gì thêm.

「A, chỉ còn một chút nữa thôi ạ. Chỉ cần đến được cửa hàng thì chắc chắn sẽ ổn thôi. Nên phải cố chịu đến lúc đó...」

Cô ấy hướng về phía trước với giọng nói bi thảm như một nhà leo núi bị lạc trong núi tuyết đang cố tìm đến căn lều trú ẩn khẩn cấp.

「...」

Thật sự là, ngoài việc cổ vũ "Cố lên" ra, tôi chẳng biết nói gì hơn.

Cứ thế, chúng tôi đi đi dừng dừng, vừa đi được một lúc lại dừng (là Haruka dừng), cuối cùng cũng đến được trước cửa hàng chuyên đồ cosplay—『COSPA G-Store chi nhánh Akiba』.

「...」

「...」

Tại đó, cửa ải cuối cùng và cũng là lớn nhất (đối với Haruka) đang chờ đợi chúng tôi.

「A... đ-đây là...」

Tầng một của một tòa nhà sáu tầng có hình dáng thon dài.

Thứ chào đón chúng tôi trong lối đi hẹp bắt buộc phải đi qua để lên『COSPA G-Store chi nhánh Akiba』ở tầng hai... chính là những chiếc hộp nhựa hình vuông mà có lần Haruka đã mê mệt đến mức tiêu tốn hết khoảng bốn nghìn yên tiền tiêu vặt.

「...」

Mà số lượng còn không hề tầm thường. Chúng được xếp chồng lên nhau thành nhiều tầng, chen chúc dọc hai bên lối đi sâu chừng năm mét. Nhìn sang phải cũng Gachapon, sang trái cũng Gachapon, Gachapon khắp nơi. Ước chừng cũng phải có đến năm mươi cái.

Tôi tự hỏi tại sao lại có thứ này (Gachapon) ở một nơi như thế này (lối đi), nhưng nhìn kỹ lại thì thấy một tấm biển lớn ghi『Tầng 1 - Hội quán Gachapon』treo ở vị trí dễ thấy bên ngoài. Hóa ra đây vốn dĩ là một nơi như vậy. Một nơi thế này lại có thể tồn tại bình thường giữa thành phố, quả không hổ danh Akihabara.

「A, a... có phiên bản mới của『Bé Aki hậu đậu』này, còn bên này là Natsumi-chan của trường đối thủ trong『CLB Bóng vợt Học viện Nocturne』...」

Và đứng trước vô số máy Gachapon đó, Haruka đang vô cùng dằn vặt.

Sau khi đã chịu đựng biết bao cám dỗ và tưởng rằng đã đến được vùng an toàn, đòn tấn công Gachapon này quả là một cú đánh bất ngờ.

「K-không được... mình đã làm tốn thêm thời gian của anh ấy rồi, không thể để lịch trình trễ thêm nữa... A, nhưng kia là『Mang về đi! Wasabi-chan』...」

Cô ấy lắc đầu quầy quậy,

「Đ-đúng rồi. Không nhìn là được. Nếu không thấy thì chắc chắn sẽ ổn...」

Haruka nhắm tịt mắt lại,

「N-nào, chúng ta đi thôi, Yuuto-san.」

「À, Haruka...」

cô ấy gọi tôi rồi định cứ thế bước đi—

「Aư!」

*Rầm.*

Cô ấy đâm sầm trán vào máy Gachapon.

Một cú va chạm ngoạn mục, đến mức nếu có khán giả xung quanh chắc họ đã ném xu ra rồi.

「Đ-đau quá...」

...Thì rõ rồi, đi trong cái hành lang hẹp này mà nhắm mắt thì thế là phải.

Tôi vừa thầm trêu, vừa đưa tay ra cho Haruka đang ôm trán, rơm rớm nước mắt ngồi thụp xuống.

「...Nào. Đứng dậy được không?」

「A, x-xin lỗi anh ạ.」

「Có bị thương... không nhỉ.」

Vầng trán bị va đập có hơi đỏ lên, nhưng chắc cũng không đến mức gọi là bị thương.

「E-em không sao. Quan trọng hơn là em lại làm phiền anh rồi...」

Haruka cúi đầu lia lịa với vẻ mặt áy náy. Chuyện đó thì không sao, nhưng...

「Này, nếu em muốn chơi đến thế thì không cần phải nhịn đâu.」

「Ể?」

「Gachapon ấy. Hôm nay mình cũng không vội, chơi một chút cũng không sao đâu?」

「K-không, không được đâu ạ!」

Nhưng Haruka lại lắc đầu nguầy nguậy từ chối.

「〝Gachapon〟là một thứ đáng sợ. Một khi đã bắt đầu chơi, em sẽ không thể dừng lại cho đến khi có được thứ mình muốn... Nó giống như việc một khi đã bắt đầu bóp những cái bọc xốp bong bóng trong hộp bánh kẹo thì sẽ không thể dừng lại được—」

「...」

Haruka giải thích với vẻ mặt nghiêm túc. Cách ví von có hơi bình dân một chút, nhưng đúng là chỉ cần nhìn Haruka lần trước (mải mê suốt một tiếng đồng hồ) là tôi đã hiểu quá rõ rồi.

「Nhưng cứ thế này thì không biết em sẽ đâm vào bao nhiêu lần nữa...」

Hay nói đúng hơn, với sự hậu đậu của Haruka, việc có thể đến được đích một cách an toàn hay không cũng rất đáng nghi ngờ.

Thế rồi,

「A, nếu vậy... anh có thể nắm tay em được không ạ?」

「Hả?」

Với đôi má hơi ửng hồng, Haruka đột nhiên nói một câu như vậy.

「A, ý-ý em là, để anh dắt em đi cho khỏi va vào đâu khi nhắm mắt ạ...」

「À...」

Ra là vậy.

Đúng là nếu làm thế thì có thể đi mà không bị va đập. Một ý tưởng hay thì đúng là hay thật... nhưng việc phải làm đến mức này cho thấy núi Gachapon này hấp dẫn đến mức nào trong mắt Haruka. Mà đối với Haruka, nó chắc giống như một bầy vịt trời béo ngậy (nhân năm mươi con) đang cõng trên lưng hành lá Shimonita hảo hạng cùng chiếc nồi cổ có hiệu suất truyền nhiệt một trăm hai mươi phần trăm mà kêu quàng quạc ấy mà...

「Ừ, anh hiểu rồi. Nếu em thấy thế được thì cứ làm vậy.」

「V-vâng ạ.」

Tôi đưa tay phải ra, Haruka rụt rè nắm lấy và khẽ nép vào người tôi.

Cùng lúc đó, một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng bay quanh. Mùi hương hoa cỏ thanh thản. Tôi vẫn luôn thắc mắc, tại sao Haruka lúc nào cũng có mùi thơm như vậy nhỉ.

Cảm thấy tim mình đập có chút bất thường, tôi thúc giục Haruka.

「À, vậy đi thôi.」

「V-vâng, nhờ anh cả ạ...」

Haruka gật đầu rồi nhắm mắt lại.

Và rồi hai chúng tôi cùng nhau tiến vào thung lũng Gachapon.

「K-không nhìn là được... không nhìn là được...」

「...」

「Không có gì cả... ở đây không có gì hết...」

「............」

Bước chân của Haruka, người cứ lẩm bẩm như đang niệm kinh, còn chậm hơn cả bước đi của một con rùa tai đỏ.

Cuối cùng, để đi qua một lối đi chỉ dài chừng năm mét, chúng tôi đã mất khoảng mười lăm phút.

**3**

Và, cửa hàng chuyên đồ cosplay đó đúng là nằm trên tầng hai.

「Đ-đến nơi rồi ạ. Đây là『COSPA G-Store chi nhánh Akiba』.」

Vẫn bám chặt vào tay tôi, Haruka thở ra một hơi thật dài.

「Cuối cùng cũng đến được đây... quả là một chặng đường dài...」

「...」

Về mặt khoảng cách, nó chỉ cách ga Akihabara chừng hai trăm mét, nhưng đối với Haruka, có lẽ nó còn dài hơn cả Con đường Tơ lụa (khoảng sáu nghìn km) (về mặt tinh thần). Thật không biết nên nói là vất vả cho em rồi hay nói gì khác đây...

Trong lúc tôi thầm gửi lời an ủi đến Haruka, người đang mang vẻ mặt của những kẻ theo đuổi ước mơ vừa hoàn thành một việc lớn lao, thì...

「A, nhưng vẫn còn quá sớm để nghỉ ngơi. Công việc của mình là phải hướng dẫn mọi thứ trong cửa hàng một cách chu đáo.」

Haruka vừa lẩm bẩm như tự nhủ với bản thân, vừa quay lại đối diện với tôi,

「—À, Yuuto-san. Anh có gì không hiểu không ạ? Em đã tìm hiểu rất nhiều rồi, nên nếu được thì anh cứ hỏi bất cứ điều gì nhé.」

「Ồ, vậy à?」

「Vâng, em đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi ạ.」

Cô ấy mỉm cười, hơi ưỡn ngực ra một cách tự tin. Hiếm khi thấy Haruka có cử chỉ đắc ý như vậy, nhưng dù thế nào đi nữa, cô ấy vẫn rất đáng yêu, đó chính là điểm làm nên một Haruka.

「Ừm, vậy em giải thích tổng quan được không? Hiện tại anh chẳng biết gì về cửa hàng này cả.」

Hơn cả việc có gì không hiểu, tôi đang ở mức không biết mình không hiểu cái gì, nên tôi đã yêu cầu như vậy.

「A, vâng. —À, đây là『COSPA G-Store chi nhánh Akiba』, một cửa hàng chuyên về trang phục〝cosplay〟ạ. Đúng như tên gọi, sản phẩm chính là trang phục〝cosplay〟, nhưng nghe nói họ cũng bán cả các mặt hàng phụ kiện và đồ lặt vặt khác nữa.」

Cô ấy vừa lật lật cuốn『Sổ tay mua sắm - phần 2』trên tay (vẫn là thứ mà tôi không thể giải mã), vừa giải thích.

「Ngoài ra thì... a, toàn bộ một tầng này đều là cửa hàng ạ.」

「Hể...」

Nghe lời Haruka, tôi một lần nữa nhìn quanh tầng này.

Đó là một không gian rộng gần bằng một lớp học, không quá rộng cũng không quá hẹp.

Nhìn quanh, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là các sản phẩm trưng bày ở khu vực lối vào. Một bộ đồ trông như kimono màu đen đang được mặc cho một con ma-nơ-canh tóc vàng. Phía sau đó, ở chính diện là một cái bệ chất đầy các mặt hàng mới ra mắt, xung quanh là những chiếc áo thun in hình và quần lót.

「Đông người thật đấy nhỉ...」

Nói là bất ngờ thì có lẽ hơi thất lễ, nhưng bên trong cửa hàng rộng khoảng năm mươi mét vuông này có rất nhiều người chen chúc. Một chàng trai trẻ đang ngắm áo thun, một cô bé khoảng tuổi học sinh cấp hai đang cầm một chiếc cốc sứ. Một cặp đôi đang vui vẻ xem chiếc áo khoác được trưng bày. Khách hàng chính có vẻ là nam giới, nhưng tỷ lệ khách nữ cũng không hề thấp.

Bầu không khí trong cửa hàng cũng rất bình thường. Ban đầu, vì là cửa hàng chuyên đồ cosplay nên tôi cũng có chút đề phòng, nhưng khi thực sự bước vào thì cũng không có gì đặc biệt khác lạ, không khí rất thoải mái, gần giống như những cửa hàng quần áo cũ ở đâu đó. Hừm, tôi đã nghĩ nó sẽ có cảm giác "không tiếp khách vãng lai" hơn. Có chút sốc văn hóa.

「Vậy, trang phục cosplay quan trọng nhất thì ở đâu?」

Nhìn lướt qua, khu vực quanh lối vào chủ yếu là các vật phẩm nhỏ như phụ kiện. Tôi không thấy thứ gì trông giống trang phục『Cosplay』ngoài bộ kimono cạnh thang máy.

Nghe vậy, Haruka lại nhìn vào cuốn『Sổ tay mua sắm - phần 2』,

「Dạ... chắc là ở đằng kia ạ.」

Cô ấy chỉ về phía sâu bên trong cửa hàng và nói.

「Theo em tìm hiểu, khu vực gần lối vào chủ yếu là góc trưng bày sản phẩm mới và phụ kiện. Nên có lẽ trang phục〝cosplay〟nằm ở phía bên đó...」

「Hô.」

Xem ra trong cái tập hợp tranh vẽ yêu quái A Tỳ Địa Ngục và yêu ma quỷ quái (sặc sỡ) này không chỉ ghi lại lộ trình, lời giải thích về cửa hàng mà còn có cả sơ đồ chi tiết bên trong. Tìm hiểu kỹ càng đến mức này quả đúng là Haruka. Có cái này và bản『Sổ tay mua sắm - phần 1』bình thường thì chắc chắn sẽ nắm rõ địa lý Akihabara. ...Mặc dù tôi không đọc được.

「Vậy mình qua đó xem thử nhé.」

「Vâng ạ.」

Haruka gật đầu, và chúng tôi cùng nhau đi vào sâu bên trong cửa hàng.

Thứ hiện ra ở đó là—

「Ồ!」

「Woa...」

Haruka thốt lên một tiếng reo vui.

Ở đó là đủ loại trang phục cosplay, từ đồng phục đủ màu sắc, trang phục hầu gái, phục vụ cho đến trang phục miko, nói chung là tất cả các loại trang phục có thể nghĩ đến.

「Tuyệt quá... có rất nhiều quần áo dễ thương.」

Mắt Haruka long lanh như những đứa trẻ từ đất liền lần đầu tiên nhìn thấy biển.

「Cứ như một thế giới trong mơ vậy... thật may vì mình còn sống, haa...」

「...」

Mặc dù tôi nghĩ thế giới trong mơ gì đó có hơi cường điệu, nhưng tôi cũng không phải không hiểu cảm xúc của Haruka.

Vô số trang phục được bày ra trước mắt.

Có những bộ được treo trên móc, có những bộ được mặc cho ma-nơ-canh—cách trưng bày rất đa dạng, nhưng bộ nào cũng được làm rất công phu, chỉ cần ở đó thôi cũng tự nhiên thu hút ánh nhìn. Ngay cả tôi, một người không đặc biệt hứng thú với những thứ này, cũng cảm thấy muốn cầm lên xem thử... đại loại là vậy.

「Thật sự tuyệt vời quá...」

Một lúc lâu, Haruka dường như đã chìm đắm hoàn toàn trong biển cảm xúc trước những bộ trang phục.

「—A! Kia chẳng phải là bộ đồ phi hành gia trong『Magical☆Dinner』sao? Bên kia còn có cả bộ đồ ma pháp của『Bé Aki hậu đậu』nữa... woa... (loạng choạng)」

Cuối cùng, giới hạn của cô ấy đã bị phá vỡ, và cô ấy bắt đầu bước đi lảo đảo vào sâu bên trong khu vực trưng bày trang phục, như một con bướm xanh bị hương hoa quyến rũ. Cũng phải thôi, cô ấy đã phải nhẫn nhịn rất nhiều rồi. Chắc là phản ứng ngược thôi.

Tôi cũng đi theo sau Haruka, tiến vào khu vực cosplay với rất nhiều trang phục được trưng bày.

「Này này, Yuuto-san nhìn này. Bộ trang phục này dễ thương lắm đó ạ♪」

Với nụ cười rạng rỡ như hoa nở bung tràn cả khung hình, Haruka chỉ cho tôi một trong những bộ đồng phục treo trên móc.

「Đây là đồng phục trong『Học viện Nocturne』, điểm đặc trưng của nó là cách phối màu ở phần tay áo này ạ. Còn bộ này thì...」

「……」

Trông nhỏ vui thật đấy.

Vẻ mặt của Haruka khi cầm bộ trang phục lên tay trông hoạt bát đến mức tôi chưa từng thấy bao giờ. Đúng là tìm được người hợp việc, như thể chim cánh cụt Rockhopper tìm thấy băng trôi vậy.

「Bộ miko này cũng dễ thương, mà bộ đồ hầu gái đằng kia cũng tuyệt nữa… A, bộ này em thấy có vẻ hợp với Yuuto-san lắm. Anh thấy sao?」

Nói rồi, Haruka cầm một bộ đồ trông như quân phục màu xanh đậm với các đường sọc trắng lên và hỏi tôi.

「Hửm, vậy à?」

「Vâng, em nghĩ vậy. Phải rồi, anh đừng cử động nhé.」

「Hả?」

Haruka mỉm cười toe toét rồi ướm bộ quân phục lên trước người tôi.

「Woa, đúng thật mà. Anh trông giống như học sinh năm nhất lần đầu mặc đồng phục vậy, hợp lắm luôn.」

「……」

「Dễ thương lắm đó (cười toe toét).」

Đấy có phải là một lời khen không vậy…?

Trái ngược với nụ cười tựa nắng xuân của Haruka, tâm trạng của tôi lại khó tả vô cùng.

Sau đó, hai chúng tôi tiếp tục lang thang xem các bộ trang phục và phụ kiện khác một lúc.

Haruka vui vẻ cầm hết thứ này đến thứ khác lên, còn tôi thì đáp lời nhỏ.

Nếu nhìn thoáng qua thì cứ như thể hai chúng tôi đang hẹn hò bình thường vậy── à mà thôi, cái nơi này là cửa hàng chuyên đồ cosplay, và thứ Haruka đang cầm trên tay là một bộ trang phục cosplay sặc sỡ, nên vốn dĩ nó đã chẳng bình thường chút nào rồi, nhưng tạm gác chuyện đó qua một bên── tôi vẫn cảm thấy có một niềm hạnh phúc nho nhỏ len lỏi trong lòng. Dù sao thì, cũng đã lâu rồi tôi mới có khoảng thời gian thế này với Haruka.

Trong lúc tôi đang tận hưởng niềm hạnh phúc giản dị đó,

「Yuuto-san, bộ này thì sao ạ?」

Haruka cầm một bộ trang phục lên và cho tôi xem.

「Hả?」

「Bộ đồ này, em nghĩ nó sẽ hợp với “quán cà phê cosplay” của lớp mình…」

「Quán cà phê cosplay…」

Câu nói đó khiến tôi sực nhớ ra mục đích ban đầu khi đến đây.

À, phải rồi nhỉ. Hôm nay mình đến đây để khảo sát cho tiết mục lễ hội văn hóa mà. Khoảng thời gian bên Haruka vui quá nên tôi đã quên béng đi mất.

「Anh thấy sao? Em nghĩ nó siêu ciu-te và đáng iêu luôn đó… À, nhân tiện, bộ này tên là『Dojikko Aki-chan phiên bản thiên thần』xuất hiện trong『Hanikami Triangle 1st』đấy ạ♪」

Thứ mà Haruka vừa cười vừa đưa cho tôi là một chiếc váy bồng bềnh lấy tông màu kem làm chủ đạo. Phía sau lưng còn có thứ gì đó trông như một đôi cánh thiên thần.

「Hừm…」

Đúng là bộ này có thể hợp với “Quán cà phê cosplay” thật.

Trông nó rất dễ thương, nên chắc chắn các bạn nữ trong lớp sẽ không phản đối đâu. Ừ thì, cái tên nghe hơi kỳ cục, và mấy đường xẻ ở những góc hiểm hóc hay phần ngực khoét sâu thì cũng hơi… nhưng nếu nhìn theo hướng khác, chúng lại là yếu tố làm tăng thêm sự dễ thương.

「Được rồi, vậy chọn bộ này làm trang phục chính nhé── Hửm?」

「…………」

「Haruka?」

Tôi chợt nhận ra Haruka đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào chiếc váy có cánh.

「…Thích quá đi, bộ này…………」

「Haruka?」

「Vâng, càng nhìn càng thấy nó dễ thương thật sự… Đường may ở đây đẹp quá…」

Tôi gọi lại lần nữa, nhưng có vẻ nhỏ không nghe thấy mà chỉ lẩm bẩm một mình. Đôi mắt nhỏ cứ như một nàng công chúa đang ngắm nhìn những vì sao xa xôi.

「……」

Cái này, chẳng lẽ…

「Này Haruka, có phải em──」

Để xác nhận phỏng đoán vừa nảy ra trong đầu, tôi định lên tiếng gọi nàng công chúa vẫn đang ngẩn ngơ nhìn chiếc váy có cánh thì.

「Thưa quý khách, quý khách có muốn thử đồ không ạ?」

Một nữ nhân viên mỉm cười bước tới và hỏi.

「Hả, th-thử đồ ạ?」

Haruka phản ứng rất mạnh với câu nói đó.

「Vâng. Nếu quý khách có hứng thú, sao không mặc thử xem sao ạ? Các khách hàng khác cũng thử đồ rất thoải mái mà.」

「Đ-đ-đ-đâu có, e-em đâu dám làm chuyện tày trời như vậy…」

Nhỏ hoảng hốt lắc đầu quầy quậy rồi lùi lại.

「? Em nghĩ sẽ rất hợp với quý khách đấy ạ. Hay là thế này, phòng thử đồ ở đằng kia, nếu được em xin phép dẫn đường ạ?」

「Ơ, nh-nhưng mà, chuyện đó…」

Haruka bối rối liếc nhìn tôi. Nhưng nhìn cái dáng vẻ như thỏ con trước vườn cà rốt của nhỏ lúc nãy thì rõ ràng là trong lòng nhỏ đang rất muốn thử.

「Cứ thử đi xem sao? Em muốn mặc thử mà, đúng không?」

Thế là tôi khuyên nhỏ.

「K-không, chuyện đó, thì là…」

Lúc đầu Haruka còn bối rối, nhưng rồi,

「…………………………………… E-em, muốn thử ạ.」

Nhỏ vừa nói vừa vùi mặt vào chiếc váy có cánh rồi ngại ngùng gật đầu. À, đúng như mình nghĩ. Mà cũng đâu cần phải ngại đến mức đó nữa chứ.

「Em hiểu rồi. Vậy mời quý khách đi lối này ạ.」

Vừa nhìn Haruka với ánh mắt trìu mến, nữ nhân viên vừa định dẫn nhỏ đến phòng thử đồ thì,

「A, mời bạn trai đi cùng luôn ạ. Dáng vẻ dễ thương trong bộ cosplay yêu thích, tất nhiên là phải muốn cho bạn trai xem đầu tiên rồi, nhỉ?」

Cô ấy nói với giọng đầy ẩn ý.

「Hả, b-b-b-bạn trai gì chứ…」

Mặt Haruka càng đỏ hơn, trông như quả anh đào của tỉnh Yamagata. 「Y-Y-Yu-Yuuto-san, a-anh ấy là…」

「Thôi mà, không cần phải giấu đâu ạ. Nhìn hai người thân thiết với nhau từ nãy đến giờ là em biết rồi. Là tình iu, đúng không?」

Nữ nhân viên giơ ngón cái lên và cười.

「……」

Sao mình cứ có cảm giác phong thái của người này giống hệt bà chủ cửa hàng đồ cưới hôm nọ nhỉ. Chẳng lẽ những người làm trong ngành dịch vụ khách hàng đều thuộc tuýp này cả sao?

「Vâng, vậy mời một người vào phòng thử đồ ạ.」

Vừa đẩy lưng Haruka đang hoảng loạn, nữ nhân viên vừa tiến về phía phòng thử đồ ở góc sàn với vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.

「……」

Tôi bị bỏ lại một mình,

「A, bạn trai chờ ở ngoài một chút nhé. Có thể anh cũng muốn vào chơi trò thay đồ cùng bạn gái, nhưng tiếc là phòng thử đồ ở đây chỉ dành cho một người thôi ạ♪」

「……」

…Ai thèm làm chuyện đó chứ.

Trong lúc Haruka thay đồ, dĩ nhiên tôi phải đứng ngoài phòng thử đợi.

「……」

Chẳng hiểu sao, tôi thấy bồn chồn kinh khủng.

Mà cũng phải thôi, bên kia tấm màn mỏng manh này là Haruka đang thay đồ cơ mà. Dù không thể nhìn thấy trực tiếp, nhưng khoảng cách gần đến mức chỉ cần vươn tay là chạm tới, và nếu căng tai ra lắng nghe, tôi có cảm giác như nghe thấy cả tiếng sột soạt của quần áo nữa──

「……」

A, không được, không được!

Cứ đứng yên trước phòng thử đồ là những ảo tưởng của tuổi dậy thì cứ tuôn ra như nước, không cách nào kìm lại được, nên tôi quyết định đi xem loanh quanh mấy bộ trang phục hay đồ trang điểm để đánh lạc hướng.

Vô số bộ đồ hầu gái, đồng phục, và trang phục phục vụ bàn chiếm gần một nửa không gian của cửa hàng.

Ừ thì, mấy thứ này theo một nghĩa nào đó cũng là mảnh đất màu mỡ cho trí tưởng tượng bay xa, nhưng vẫn còn khá hơn nhiều so với việc đứng bứt rứt trước phòng thử đồ.

Tôi cố gắng giữ cho tâm trí trống rỗng, đi lang thang xung quanh với tâm thế của một nhà sư tu hành đang đi vãn cảnh chùa chiền.

Nhờ vậy mà một lúc sau, trái tim đang đập loạn xạ như động cơ chạy không tải của tôi cũng dần bình tĩnh lại, và tôi có thể quan sát xung quanh với một chút thư thái.

「Đúng là có đủ thứ thật…」

Nhìn lại lần nữa, tôi phải kinh ngạc trước sự phong phú và đa dạng của các loại trang phục. Cảm giác như khoảng sáu mươi phần trăm trang phục cosplay của cả Nhật Bản đều tập trung ở đây vậy.

──Mà tiện thể, không biết giá cả thế nào nhỉ?

Tôi chợt nghĩ.

Nghĩ kỹ lại thì đó là một yếu tố cực kỳ quan trọng đối với điều kiện cho tiết mục lễ hội văn hóa. Với ngân sách có hạn, dù mua hay thuê thì cũng chẳng đi đến đâu nếu không biết giá. Ấy vậy mà tôi cứ mải mê ngắm nụ cười của Haruka và sự dễ thương của các bộ trang phục, đến nỗi chẳng để ý gì đến chuyện đó. Thậm chí, mới lúc nãy tôi còn quên mất mình đến đây để làm gì nữa cơ mà.

Trong lúc tự kiểm điểm lại bản thân vì đã hoàn toàn chìm đắm trong men tình, tôi vô tình nhìn vào bảng giá của một bộ đồ hầu gái trước mặt, và,

「…Hả?」

Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ có phải kính mình bị nứt rồi không.

Thậm chí tôi còn mong là nó bị nứt thật.

…Hình như tôi vừa thấy có đến bốn số không, hay là mình hoa mắt nhỉ?

Tôi trấn tĩnh lại và cầm bộ đồ miko bên cạnh lên.

「……」

Số lượng số không vẫn không thay đổi.

「…Đắt vãi…………」

Nhưng nghĩ lại thì cũng phải thôi.

Ngay cả đồng phục học sinh, mua một bộ cũng bay mất vài tờ Fukuzawa Yukichi rồi. Đặc biệt là những bộ trang phục “cosplay” như thế này, chắc hẳn mỗi bộ đều được làm rất tỉ mỉ và đầu tư, nên giá cao cũng là điều dễ hiểu. Mà dù có hiểu thì túi tiền của mình có theo kịp hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

「Hừm…」

Trong lúc tôi đang suy ngẫm về sự tỉ mỉ của các nghệ nhân trang phục và sự cân bằng của kinh tế thị trường.

Một tiếng soạt mở rèm vang lên từ phía sau.

「X-xin lỗi đã để anh chờ lâu…」

Tiếp theo đó là một giọng nói có phần rụt rè.

Khi tôi quay lại, người bước ra từ phòng thử đồ một cách ngập ngừng và bẽn lẽn chính là──

「X-xin lỗi ạ. Bộ đồ này có thiết kế em không quen nên thay hơi lâu một chút… A-anh thấy sao ạ?」

Haruka, trong bộ váy có cánh.

「……」

Chiếc cài tóc màu kem đồng bộ với trang phục. Những đường diềm xếp nếp dễ thương. Đôi cánh thiên thần nhỏ xinh mọc ra từ sau lưng. Đường xẻ tà ở một góc độ tinh tế làm tôn lên vẻ đáng yêu cho chiếc váy bồng bềnh. Hơn nữa, phần ngực khoét sâu để lộ làn da trắng như tuyết mới rơi── nói một cách khiêm tốn và kiềm chế nhất có thể, thì nó hợp một cách kinh khủng.

「A, c-có kỳ không ạ?」

「……」

「Ư-ừm, Yuuto-san…?」

「Hả? À, ừ.」

Giọng nói của Haruka kéo tôi về thực tại.

Có vẻ như vì nó quá hợp một cách phi thường mà ý thức của tôi đã bay đến tận cõi Niết Bàn xa xôi trong vài giây.

「Không sao đâu, hợp lắm.」

「Th-thật không ạ?」

「Ừ, cứ như một thiên thần thật sự… Nói chung là hoàn hảo.」

「A… Cảm ơn anh ạ!」

Nhỏ cười một cách thật sự vui sướng, rồi có chút ngập ngừng nhìn tôi,

「N-nè, anh xem đi. Bên trong chiếc váy này cũng được làm rất tỉ mỉ và dễ thương đấy ạ.」

Nói rồi, nhỏ cởi áo khoác ngoài ra, để lộ phần bên trong (?) của chiếc váy.

Đôi vai trần lộ ra hoàn toàn.

Phần ngực được thiết kế vừa dễ thương, vừa khéo léo làm nổi bật những đường cong tự nhiên.

Và trên hết, là Haruka đang ngước nhìn tôi với gương mặt hơi ửng hồng và có chút ngượng ngùng.

「……」

Nguy rồi… Dễ thương chết người. Nếu sự dễ thương mà có sức sát thương thì chắc chắn nó đã ở cấp độ có thể giết người bảy lần. Mà nói đúng hơn, chính tôi đây đã suýt thăng thiên đến ba lần rồi, nên không sai vào đâu được. Đây đúng là một loại vũ khí giết người rồi.

「E-ehehe♪」

Trong khi tôi đang nghĩ vẩn vơ, đứng ngây ra như phỗng trước một Haruka đang vui vẻ cầm vạt váy và chỉnh lại vị trí của đôi cánh thì,

「Chào buổi trưa!」

「!?」

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc nào đó vang lên, không cho tôi kịp phản ứng đã đập thẳng vào tai.

「Có Kosuzume-san bên bộ phận PR ở đây không? Hôm nay tôi đến để họp bàn kế hoạch cho sản phẩm mới đây này!」

Giọng nói vang và to một cách thừa thãi, dù người nói chắc chỉ đang ở gần cửa ra vào mà chúng tôi đứng tít trong góc cửa hàng cũng nghe thấy. Diễn biến này, chẳng lẽ lại giống như lần trước──

「…Trốn thôi, Haruka.」

Bản năng của tôi ngay lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo, tôi đẩy lưng Haruka rồi lao vào phòng thử đồ.

「Ơ? Oái!」

Haruka kêu lên một tiếng nhỏ.

「C-có chuyện gì vậy ạ, Yuuto-san?」

「Xin lỗi, tình hình khẩn cấp.」

Tôi nói với Haruka đang tròn mắt ngơ ngác, rồi nhanh chóng kéo rèm lại.

Ngay sau đó, tiếng nói chuyện vang lên từ ngay phía bên kia tấm rèm.

「A, chào mừng ngài, Asakura-sama. Chúng tôi đã đợi ngài.」

「Chào buổi trưa, Kosuzume-san. Tôi mang kế hoạch sản phẩm mới mà hôm trước mình đã nói đến rồi đây.」

「Ể, thật sao ạ?」

「Ừ, lần này là một sản phẩm tôi rất tự tin đấy. Nó là loại “Áo phông lửng” theo phong cách『Dojikko Aki-chan』…」

Đúng là tên Nobunaga rồi.

Tôi liếc nhìn ra ngoài qua khe hở của tấm rèm và thấy hắn đang vui vẻ nói chuyện với một nữ nhân viên mặc chiếc áo khoác kiểu quân phục màu xanh lá có ghi chữ「SIDE-3」. Chết tiệt, sao lần nào hắn cũng xuất hiện ở nơi chúng tôi đến vậy? Chỉ có thể là hắn cố tình nhắm vào chúng tôi thôi?

Dù có càu nhàu thế nào đi nữa thì sự thật là hắn đang ở đây rồi.

Rõ ràng nếu bị phát hiện thì sẽ lại phiền phức. Vậy thì chỉ còn cách cố gắng ẩn mình trong này (phòng thử đồ) cho đến khi hắn rời đi.

Nhưng có một vấn đề bất tiện.

「Ư-ừm…」

Vốn dĩ phòng thử đồ này không được thiết kế cho hai người.

Và khi có nhiều hơn số người cho phép trong một không gian chật hẹp dưới một mức nhất định, thì dĩ nhiên là phải đứng sát vào nhau như trên tàu điện giờ cao điểm──

「Ư-ừm, Y-Yuuto-san…」

Kết quả tất yếu là tôi đang ở trong tư thế ôm chặt Haruka vào lòng.

「Ưm…」

Một tiếng rên khe khẽ khổ sở thoát ra từ miệng Haruka.

「X-xin lỗi, chật quá…」

「A, k-không sao đâu ạ…」

Dù nói vậy, nhưng vẻ mặt Haruka vẫn trông rất khó chịu.

Về phần mình, tôi cố gắng dùng cả hai tay, hai chân và hông để chống vào tường nhằm tạo không gian cho Haruka, nhưng vấn đề về thể tích tuyệt đối là không thể giải quyết. Thậm chí, tôi càng cử động thì tay chân, ngực và hông của tôi lại càng vướng víu phức tạp vào những, ờ thì, đủ mọi bộ phận nhạy cảm trên cơ thể Haruka.

Khỉ thật, muốn giải quyết chuyện này thì phải bẻ các khớp xương ngược lại khoảng ba mươi độ so với góc hoạt động bình thường mất…

Vấn đề không chỉ có thế.

「Ưっ…」

Ngay trước mắt tôi là Haruka trong bộ váy có cánh (với sự dễ thương đủ sức giết người), ở một khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim của nhau đập, đang nhìn tôi chằm chằm với đôi má ửng hồng và đôi mắt long lanh.

「A… ưm…」

Đã thế, thỉnh thoảng, hơi thở đầy quyến rũ thoát ra từ đôi môi nhỏ xinh của nhỏ lại phả vào tai tôi…

「……」

Đối với một chàng trai mười bảy tuổi khỏe mạnh, đây là một tình huống quá sức khắc nghiệt và nguy hiểm.

「……」

「A…」

「……」

「Ưm, ư ư…」

Tình trạng đó kéo dài khoảng năm phút.

──C-chắc mình sắp không chịu nổi nữa rồi…

Ngay khi sức chịu đựng của tôi ở nhiều phương diện đã sắp đến giới hạn,

「Nào, hai em thay đồ xong chưa?」

「!?」

Tấm rèm đột ngột bị kéo toạc ra.

Ở phía bên kia tấm rèm, dĩ nhiên là bóng dáng của nữ nhân viên với nụ cười toe toét.

「A, không, đây là…」

「C-chuyện đó, thì là…」

Chết rồi, phải viện cớ gì đây? Thật ra tôi mắc chứng sợ không gian rộng (ngược với chứng sợ không gian hẹp). Tôi đang giúp cô ấy tháo đôi cánh sau lưng. …Không được, lý do nào cũng nghe ngu ngốc hết.

Trước bộ dạng cứng đờ như quýt đông lạnh hai tiếng trong tủ đá của chúng tôi,

「Ôi chà, hai em lại chơi trò thay đồ cho nhau rồi à?」

「…Hả?」

Nữ nhân viên giơ ngón trỏ lên.

「Thôi nào, bạn trai không được đâu nhé, dù có thấy bạn gái dễ thương đến mức ham muốn tuổi trẻ trỗi dậy thì cũng không được làm ở đây. Con gái coi trọng không khí lãng mạn lắm đấy.」

Cô ấy nói với vẻ mặt cực kỳ vui vẻ. …Mà tôi nghĩ có chuyện đáng để chỉ ra hơn thế đấy chứ.

Nhân tiện, khi chúng tôi bước ra khỏi phòng thử đồ thì bóng dáng của Nobunaga đã biến mất tự lúc nào.

Bản thân điều đó là may mắn, nhưng cái gã đó, càng không thấy mặt thì lại càng khiến người ta lo lắng không biết hắn đang giở trò gì. Tôi thấy nghi ngờ nên đã khéo léo hỏi nữ nhân viên.

「Ngài Asakura sao ạ? Ngài ấy nói phải tham dự một cuộc họp cấp cao, nên đã cùng Kosuzume bên bộ phận PR của chúng tôi đến trụ sở chính rồi ạ. A, không lẽ hai người là người quen sao? Ngài ấy tuyệt vời lắm đúng không ạ♡」

Đó là câu trả lời tôi nhận được.

Nói sao nhỉ… Gã đó đúng là cái gì cũng làm được.

Một lúc sau.

Khi chúng tôi rời khỏi cửa hàng『COSPA G-Store Akiba』, trời đã ngả về chiều.

Mặt trời màu cam đã nghiêng về phía tây, và số người đi lại trên đường dường như cũng đã giảm bớt. Chúng tôi vào cửa hàng lúc khoảng ba giờ chiều, vậy là đã ở trong đó hơn hai tiếng đồng hồ.

Kết quả là, về trang phục cosplay, chúng tôi đã quyết định mua một vài bộ, bao gồm cả chiếc váy có cánh để làm mẫu, còn lại sẽ tự may. Nếu có thể mua hết thì tốt nhất, nhưng với mức giá đó thì việc mua đủ cho cả lớp là điều không thể. Sau khi nói chuyện với Shiina qua điện thoại, chúng tôi đã đi đến kết luận đó.

「Dù sao thì, hôm nay nhờ có Haruka mà anh được giúp đỡ nhiều thật.」

「Vâng ạ?」

Tôi lên tiếng gọi Haruka, người đang ôm khư khư chiếc túi giấy đựng bộ váy có cánh trước ngực và đi lon ton bên cạnh tôi.

「Nếu không có em thì ngay cả việc tìm cửa hàng cũng đã khó khăn rồi, lại còn được em giúp chọn trang phục nữa. Cảm ơn em nhé.」

「A, không, không có gì đâu ạ…」

Haruka vẫy tay lia lịa trước mặt.

「Em cũng rất vui mà. Hơn nữa, nếu có thể giúp được gì cho Yuuto-san thì em mừng lắm. Em lúc nào cũng được anh chăm sóc… nên em vẫn luôn nghĩ, không biết có việc gì mình có thể làm được không.」

「Haruka…」

「Vì vậy anh đừng bận tâm ạ.」

Nhỏ cười “ehehe” và nói. Nụ cười hồn nhiên như một chú cún con của nhỏ khiến má tôi bất giác giãn ra.

──Mà thôi, dù có nhiều chuyện xảy ra nhưng công việc của hôm nay đã hoàn thành tốt đẹp.

Chúng tôi đã mua được trang phục mẫu và vạch ra được hướng đi cho việc tổ chức “Quán cà phê cosplay”. So với mục đích ban đầu chỉ là đi khảo sát thì như vậy đã là quá tốt rồi. Giờ chỉ cần đưa Haruka về rồi về nhà thôi.

──Tôi đã nghĩ vậy, nhưng.

Cha-cha-cha-chan, cha-cha-cha-chan, cha-cha-cha-cha-cha-chan♪

Đột nhiên, một âm thanh inh ỏi vang lên từ trong túi quần tôi.

Là bản nhạc『Thiên đường và Địa ngục』.

「……」

Nhạc chuông này…

Tôi lấy điện thoại ra, và trên màn hình, đúng như dự đoán, là dòng chữ『Mika-chan sexy♡』cùng với bức ảnh của một cô bé hai bím đang quấn khăn tắm và tạo dáng hôn gió (chẳng hiểu sao nó đã bị đổi từ lúc nào).

「……」

Trong một thoáng, tôi bị cám dỗ bởi suy nghĩ cứ coi như không thấy gì rồi lén lút đút lại điện thoại vào túi, nhưng nếu làm vậy thì chắc chắn một trận khủng bố cuộc gọi như quỷ dữ sẽ lại chờ đợi tôi.

「…Xin lỗi một chút. Hình như là Mika gọi.」

Tôi đành phải nghe máy.

「Hả, là Mika ạ…?」

Sắc mặt Haruka có vẻ thay đổi một cách kỳ lạ. Gì vậy? Có chuyện gì sao?

Dù có chút nghi ngờ, nhưng để dập tắt bản nhạc『Thiên đường và Địa ngục』đang réo rắt, tôi vẫn đặt ngón tay lên nút nghe.

「A lô, tôi nghe──」

「Anh hai, chị hai đang ở đó đúng không!?」

Ngay khi tôi vừa áp điện thoại vào tai, tiếng hét của Mika đã dội thẳng vào màng nhĩ.

「A lô, có nghe thấy không? A lô? Nếu nghe thấy thì lặp lại ba lần tại chỗ là『Mika-chan đáng yêu, Mika-chan dễ thương, Mika-chan sexy』đi…」

「…Không cần làm thế tôi vẫn nghe thấy.」

Này, nhân lúc hỗn loạn mà cái con bé hai bím này định bắt mình nói gì thế.

「A, th-thế à? Vậy thì phải trả lời nhanh hơn chứ. Con trai là phải phản ứng nhanh nhạy với mọi việc chứ!」

「……」

Tôi bị mắng.

Mà chính cô còn chẳng cho tôi lấy một giây để trả lời.

「…Thế, có chuyện gì?」

Nếu cứ để yên thì câu chuyện lại bay đi đâu mất như mọi khi, nên tôi hỏi thẳng.

「Hả?── A, đúng rồi! Anh hai, mau đưa chị hai rời khỏi đó ngay đi!」

「Hả?」

Tự dưng lại nói thế.

「Chỗ đó là Akihabara đúng không? Ở đó không ổn đâu, mau chạy đi!」

「Bảo tôi rời đi thì…」

Tôi không hiểu em ấy đang nói gì nên nghiêng đầu thắc mắc.

「Nếu ở đó, hai người sẽ bị ba tìm thấy đấy!」

「Hả?」

「Mới nãy, ba đã dẫn theo mấy người của『Chó đen Hellhound』đến đó rồi! Ba đang hăng lắm, nên nếu bị tìm thấy bây giờ thì sẽ rắc rối to đấy. Cho nên tạm thời hãy lánh đi đâu đó để xem tình hình đã──」

「Chờ đã, rốt cuộc em đang nói cái gì vậy…」

Hoàn toàn không hiểu gì cả. Tại sao ba của Haruka lại đến đây một chuyện, mà tại sao chúng tôi lại phải rời khỏi đây cũng là một chuyện khác tôi chẳng thể nào hiểu nổi.

Đúng lúc đó,

「Chị hai, đáng lẽ hôm nay phải đi dự tiệc đó!」

Mika hét lên ở đầu dây bên kia.

「Dự tiệc?」

「Vâng, đúng vậy. Nghe nói có một nghệ sĩ piano nổi tiếng tên là thầy Pollini đã đích thân hẹn gặp, lịch hẹn là vào buổi chiều. Ba cũng mong chờ lắm…」

「……」

Chiều nay ư… đã qua rồi mà?

Mà vốn dĩ, thời gian chúng tôi hẹn gặp nhau chính là buổi chiều. Vậy có nghĩa là, Haruka, chẳng lẽ…

Như để khẳng định dự đoán của tôi, Mika nói tiếp.

「Nhưng chị hai lại đến chỗ anh rồi, đúng không? Em thì đoán là chắc có chuyện gì đó quan trọng liên quan đến anh hai nên đã giả vờ không biết… nhưng chị ấy lại để quên bản nháp của『Cẩm nang mua sắm phần 2』trên bàn phòng khách, thế là bị ba phát hiện mất──」

「……」

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra Mika đang nói gì.

Tóm lại là thế này ư? Hôm nay đáng lẽ Haruka có lịch hẹn đi ăn với ông thầy Polyp gì đó, nhưng nhỏ đã bùng hẹn để đi Akihabara với tôi, và ba của Haruka biết chuyện nên đã nổi trận lôi đình và đang trên đường đến đây── vậy à?

「……」

…Này, chuyện này khá là nghiêm trọng đấy chứ?

Ít nhất thì đây không phải là lúc để thảnh thơi chìm đắm trong hạnh phúc.

「──Cho nên, mau rời khỏi đó đi! Tụi em cũng đang trên đường đến đó. Nếu gặp nhau thì chắc sẽ ổn thôi, nên trong lúc đó, anh hai cố gắng lên nhé!」

「A, ừ, anh hiểu rồi.」

Bây giờ chỉ có thể làm vậy thôi.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Mika, tôi nói,

「Haruka, đi thôi.」

「Hả?」

Tôi định tạm thời lánh vào một quán cà phê nào đó gần đây, thì,

VROOOOOOM!!

「!」

Đột nhiên, một chiếc xe màu đen (trông cực kỳ hầm hố) lao ra trước mắt chúng tôi như một con ngựa bất kham.

「Cái…」

Gì thế này!?

Nhưng tôi còn chẳng có thời gian để hét lên một tiếng cho ra hồn, ngay sau đó, những chiếc xe sơn đen tương tự cũng xuất hiện từ phía sau và hai bên, phanh gấp ken két, chặn hết mọi lối tiến và lối thoát còn lại của chúng tôi.

Khi tôi kịp nhận ra, chúng tôi đã bị bao vây tứ phía chỉ trong nháy mắt.

「...Tìm thấy rồi.」

Và rồi, cánh cửa của chiếc xe đỗ ngay trước mặt từ từ mở ra.

Cùng với giọng nói như thể vọng lên từ tận cùng địa ngục, người xuất hiện từ bên trong chính là──

「Ch-cha...」

Đó là cha của Haruka, người trông như thể vừa triệu hồi một Ma Vương cuồng nộ vào thân mình. Trán ông hằn lên những đường gân xanh thô kệch, nửa thân trên để trần, quấn vải trắng, một bộ dạng gần như y hệt mấy tay anh chị trong giới giang hồ, đang lườm tôi chằm chằm.

「Quả nhiên là ngươi ở cùng nó... Mẹ kiếp, cái thằng khốn ngoại đạo này...」

Chưa hết, tay phải ông còn cầm một vật giống như thanh kiếm gỗ dài khoảng một mét. Bề mặt nó có khắc dòng chữ "Nam mô A di đà Phật", chính là thứ mà người ta hay gọi là gậy rèn luyện tinh thần hay đại loại thế... Có điều, đường kính của nó to hơn gấp đôi bình thường, lại còn có thêm mấy cái gai xù xì trông rất đáng sợ.

「...Không ngờ trong một ngày quan trọng thế này mà ngươi lại cả gan bắt cóc Haruka, dẫn nó đến một nơi đáng ngờ như vậy... Ta đã công nhận ngươi được một chút, nhưng xem ra đó cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi!」

Khoác lên mình một luồng sát khí khiến khung cảnh xung quanh như thể méo đi, cha của Haruka từ từ tiến lên một bước. Rõ ràng là ông định giải quyết mọi chuyện ngay tại đây.

「Ch-cha ơi, không phải vậy đâu ạ! Người sai là con, còn Yuuto-san thì...」

「Đứng yên đó, thằng ranh! Cái tinh thần thối nát đó của ngươi... ta sẽ dùng chính cây 『Tử Thi Lũy Lũy』 này để đập thẳng vào mà rèn lại cho ngươi!」

Dù Haruka có gào lên, nhưng cha cô, trong trạng thái kích động tột độ khi vung cây gậy rèn luyện tinh thần (hình như tên là 『Tử Thi Lũy Lũy』), dường như đã chẳng còn nghe thấy gì nữa. Với bộ dạng mà một con hổ Bengal đang độ sung sức nhất cũng phải cụp đuôi bỏ chạy, ông từng bước nặng nề tiến về phía này.

...Gay rồi, cứ thế này thì dù chỉ là một phần vạn, nhưng có khả năng Haruka cũng sẽ bị cuốn vào.

「...Haruka, lùi lại đi.」

「? Y-Yuuto-san?」

「Chỗ này cứ để tôi lo.」

Nói gì với cha của Haruka trong trạng thái đó (Berserker phiên bản đời thực) cũng vô ích thôi. Nếu vậy, thà để ông ta tập trung sự chú ý vào mục tiêu là tôi còn hơn.

「Ơ, nhưng...」

Tôi dứt khoát đẩy Haruka, người đang mang vẻ mặt bối rối, ra phía sau rồi đứng đối diện với cha cô.

「...Hô, đã chuẩn bị tinh thần rồi sao?」

Sát khí ngùn ngụt như một con dã thú hoang dã. Thật lòng là tôi sợ chết khiếp, nhưng lúc này không thể lùi bước được.

「...Gentou-san. Những gì ông nói đều đúng cả.」

「Hử?」

「Chuyện hôm nay Haruka không có lỗi. Người có lỗi... là tôi, người đã ép con bé đi cùng.」

「Y-Yuuto-san, anh đang nói gì vậy...」

「Không sao đâu mà.」

Bây giờ nghĩ lại, ngay từ lúc nhờ Haruka dẫn đường đến cửa hàng, thái độ của con bé đã có gì đó là lạ. Dáng vẻ như đang bận tâm, do dự điều gì đó... Con bé đã thể hiện những cử chỉ như vậy. Nhưng tôi lại cho rằng đó chỉ là mình tưởng tượng rồi chẳng nghĩ sâu xa. Đó là sai lầm đầu tiên. Hơn nữa, vấn đề căn cơ ngay từ đầu là, với cái kiểu nhờ vả coi như người ta đã đồng ý như thế, một cô gái yếu đuối trước sự thúc ép như Haruka làm sao có thể từ chối được. Lẽ ra tôi phải nhận ra điều đó ngay từ đầu.

Vì thế.

「Nếu ông có gì bất mãn... thì cứ trút hết vào tôi đây.」

Ít nhất thì cơn thịnh nộ của cha Haruka lúc này, tôi phải là người gánh lấy.

「...Ra thế, ngươi thừa nhận hành vi sai trái của mình sao. Cũng can đảm đấy.」

Cha của Haruka khẽ đung đưa người.

「Ít ra còn khá hơn mấy tay chính trị gia nào đó cứ lảm nhảm mấy lời bao biện vô nghĩa. Chỉ riêng cái khí phách đó, ta công nhận cho ngươi.──Nhưng mà.」

Ông vung cao cây 『Tử Thi Lũy Lũy』,

「Đã dám nói đến thế, thì chắc ngươi cũng sẵn sàng ăn một hai quả đấm sắt rồi chứ gì!」

「Y-Yuuto-san!」

「Nghiến răng vào!!」

「...Ực.」

"Đấy đâu phải là ‘đấm sắt’..." tôi thầm phản bác trong đầu, rồi nhắm mắt lại để chuẩn bị cho cú va chạm từ 『Tử Thi Lũy Lũy』 chắc chắn sẽ ập đến ngay sau đó──

Khoảnh khắc tiếp theo,

KENG!

Một tiếng kim loại sắc lẻm vang vọng trong tai tôi.

「Hả...」

Không lẽ đây là tiếng xương sọ mình vỡ vụn... chắc là không phải đâu nhỉ?

Tôi run rẩy mở mắt ra, và ở đó...

「Yuuto-sama, đã để ngài phải đợi rồi~」

「...Chúng tôi đã đến muộn, xin thành thật xin lỗi.」

「Hả...?」

Chị hầu gái tươi cười và chị hầu gái trưởng kiệm lời đang đứng đó, đủ cả hai người.

Họ dùng một chiếc búa và một chiếc cưa máy từ hai bên để chặn cây 『Tử Thi Lũy Lũy』 của cha Haruka, rồi mỉm cười hiền hậu nhìn tôi. Khoan, tại sao hai người này lại ở đây...?

「Các ngươi... định làm cái gì?」

Ánh mắt của cha Haruka (qua cặp kính râm) càng trở nên sắc lẹm.

「Tại sao lại cản đường ta? Thân là hầu gái, các ngươi dám chống lại chủ nhân là ta, đó là điều không thể chấp nhận được. Thế mà các ngươi──」

「Là tôi nhờ họ đấy, mình à.」

Một giọng nói dịu dàng vang lên, cắt ngang lời của cha Haruka.

「Là tôi đã nhờ Hazuki-san và những người khác. Nhờ họ hãy bảo vệ Yuuto-san.」

「Hử...」

Nhìn ra, chẳng biết từ lúc nào, một chiếc limousine trắng muốt đã rẽ đám xe đen đang vây quanh chúng tôi mà đỗ lại. Và người đứng cạnh đó là──chị Akiho trong bộ kimono. Bên cạnh, Mika đang tươi cười vẫy tay đầy năng lượng, 「Yaho~♪」.

「Akiho...」

「Thật tình, lúc nào mình cũng hấp tấp như vậy. Còn chưa nghe rõ câu chuyện từ hai đứa mà đã đùng đùng dùng vũ lực, dù có thế nào thì cũng là quá hung hăng rồi đấy?」

「Không, đó là, nhưng mà...」

Cha Haruka cứng họng. Xem ra ông vẫn yếu thế trước mỗi chị Akiho.

「Tóm lại, trước hết hãy nghe các con nói đã. Mọi chuyện sẽ bắt đầu từ đó.」

Nói rồi, chị Akiho quay hẳn người về phía Haruka.

「Nào Haruka, chuyện này là thế nào đây con? Nếu có lý do gì, hãy kể cho mẹ nghe một cách rõ ràng đi.」

「À...」

Nghe lời chị Akiho, Haruka hơi cúi mặt xuống.

「Ặc, lý do lý trấu gì chứ, tất cả đều do thằng ngoại đạo kia bày ra──」

Khi cha Haruka hét lên và định vung cây 『Tử Thi Lũy Lũy』 lên một lần nữa thì,

「Mình cứ im lặng một chút đi nào.」

「Ự...」

Một cú chọc địa ngục hoàn hảo của chị Akiho đã đâm thẳng vào yết hầu ông với tốc độ mắt thường không thể theo kịp.

Phát ra một tiếng kêu như cóc chết, cha Haruka ngã vật ra bất tỉnh tại chỗ.

「Ôi chao, hình như mình hơi quá tay rồi. Nhưng có mình ở đây thì không thể bình tĩnh nói chuyện với Haruka và các con được, nên mình cứ yên lặng một chút nhé.」

Chị Akiho vẫn giữ nụ cười trên môi mà thản nhiên nói những lời như vậy. Người phụ nữ này chắc chắn là người mạnh nhất, cả về mặt thể chất...

Trong lúc cha Haruka đang trợn trắng mắt và bị Hazuki-san cùng những người khác lôi xềnh xệch vào lề đường, chị Akiho tiếp tục.

「──Nào Haruka, kể mẹ nghe đi. Tại sao con lại tự ý nghỉ buổi tiệc chiêu đãi?」

「D-dạ là...」

「Lần trước chúng ta đã hứa rồi mà, phải không? Mẹ sẽ hoàn toàn công nhận sở thích của con, nhưng với điều kiện là nó không gây ảnh hưởng đến các lớp học năng khiếu và việc học ở trường. Chuyện lần này, chẳng phải là đã vi phạm điều đó rồi sao?」

Giọng điệu thì ôn tồn, bề ngoài thì mỉm cười, nhưng trong mắt chị Akiho ánh lên một tia nhìn nghiêm túc. Một tia nhìn như muốn nói rằng những câu trả lời qua loa cho xong chuyện sẽ không được chấp nhận đâu.

Haruka im lặng cúi đầu một lúc, rồi...

「C-con đã rất vui ạ...」

Cuối cùng, con bé bắt đầu nói, giọng như nặn ra từng chữ.

「Con vui?」

「Vâng... c-chuyện lần này là lần đầu tiên Yuuto-san nhờ vả con. Con, đây là lần đầu tiên được ai đó tin tưởng nhờ vả như vậy... nên con rất vui... hức.」

「Haruka...」

Vừa lau những giọt nước mắt chực trào ra, Haruka tiếp tục.

「Việc nghỉ buổi tiệc chiêu đãi là một điều rất không phải, con biết ạ. Nhưng mà, c-công việc hôm nay đối với con rất quan trọng, con thực sự rất muốn làm...」

Con bé ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt chị Akiho.

Thảo nào cứ khăng khăng dùng từ "công việc", ra là con bé đã nghĩ như vậy...

「C-con xin lỗi... Vì vậy, người sai là con. Yuuto-san chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ của một thành viên ban tổ chức lễ hội văn hóa mà thôi...」

「Này, khoan đã. Người sai là tôi! Là tôi đã ép con bé làm chuyện này...」

「Y-Yuuto-san? K-không phải đâu ạ. Hôm nay đến đây là do ý của em...」

「Thì đó là do...」

Ngay lúc chúng tôi sắp có một cuộc tranh cãi nho nhỏ,

「Rồi rồi, hai đứa, cãi nhau như vợ chồng son đến đây thôi nhé.」

Chị Akiho vỗ tay bôm bốp và mỉm cười rạng rỡ.

「Mẹ biết là hai đứa thân thiết với nhau, nhưng đây là đường công cộng mà. Mấy chuyện như vậy hãy để dành khi chỉ có hai đứa thôi nhé.」

「Ư...」

「A...」

Chúng tôi nhìn nhau rồi đỏ bừng mặt.

「Nhưng mà, nhờ vậy mẹ cũng đã hiểu được đại khái sự tình rồi. Cảm xúc, suy nghĩ và lý do hành động của Haruka và Yuuto-san.──Và cả việc, hai đứa đều rất quan tâm đến nhau nữa, nhỉ.」

Chị Akiho tinh nghịch đặt tay lên má. Cả tôi và Haruka đều không nói được lời nào.

「Vậy nên, dựa trên những điều đó, mẹ sẽ đưa ra phán quyết của mình về chuyện lần này nhé.」

Nói rồi chị Akiho nhìn Haruka.

「──Nào Haruka, mẹ đã hiểu con nghĩ gì mà lại hành động như hôm nay. Bản thân cảm xúc đó là một điều rất tốt, và mẹ cũng có thể hiểu được. Nhưng, điều đó không thay đổi sự thật rằng con đã vi phạm lời hứa. Con có hiểu điều đó không?」

「V-vâng ạ...」

Haruka gật đầu với vẻ mặt buồn thiu.

「Hành động của con lần này đã gây phiền toái cho rất nhiều người. Tất nhiên là cả thầy Polini, người đã rất mong chờ buổi tiệc hôm nay, và cả rất nhiều người khác nữa. Con có hiểu điều đó không?」

「...Vâng, con hiểu ạ.」

Haruka trả lời ngắn gọn.

「Thật không?」

「V-vâng ạ!」

Gương mặt Haruka rất nghiêm túc.

Chị Akiho nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

「...」

「...」

Khoảng một phút trôi qua.

Cuối cùng, chị Akiho khẽ mỉm cười.

「──Vậy thì tốt rồi.」

Chị trở lại với gương mặt hiền hậu thường ngày và gật đầu nói.

「Chuyện hôm nay tuy là vi phạm lời hứa, nhưng chỉ cần con hiểu được điều đó thì chắc sẽ không tái phạm nữa đâu. Vì vậy, nể tình cảm của hai đứa, lần này mẹ sẽ đặc biệt bỏ qua cho nhé. Mẹ cũng không muốn bị ngựa đá đâu, u-phu-phu.」

「M-mẹ ơi...」

「Chị Akiho...」

「Tuy nhiên, từ lần sau đừng để xảy ra chuyện như thế này nữa. Có chuyện gì thì phải nói trước, nếu không chúng ta cũng chẳng biết đường nào mà xử lý đâu. Con nhớ chưa?」

「V-vâng ạ.」

Trước lời nói dịu dàng của chị Akiho, Haruka gật đầu thật mạnh.

「Tốt quá rồi, chị hai, anh hai~」

「Chúc mừng hai người ạ~」

「...Mọi chuyện ổn thỏa là tốt nhất rồi ạ.」

Mika và những người khác tươi cười chạy lại. Chà, vậy là lần này cuối cùng cũng đã êm xuôi...

──Tưởng vậy mà không phải vậy.

「Thôi, chúng ta về đây... nhưng Haruka, con phải hoàn thành trọn vẹn công việc đến cuối cùng rồi mới được về đấy nhé.」

「Hả?」

Chị Akiho mỉm cười rạng rỡ.

「Công việc ấy, phải là đi về nhà cùng nhau một cách vui vẻ thì mới gọi là hoàn thành công việc chứ.」

Nói câu cuối cùng đó, chị nháy mắt một cái.

5

Chị Akiho và mọi người đã về, chỉ còn lại tôi và Haruka ở Akihabara.

Trời đã sẩm tối, trước nhà ga, một bầu không khí có phần ngượng ngùng lan tỏa sau những lời nói đầy ẩn ý mà chị Akiho để lại. Giữa lúc đó,

「À, ừm, hôm nay thực sự xin lỗi anh ạ. Lại để xảy ra chuyện như thế này...」

Haruka rụt rè mở lời, giọng đầy áy náy.

「Em đã nghĩ là mình có thể giúp ích được cho Yuuto-san... nhưng kết quả lại gây thêm phiền phức cho anh. E-em đúng là vô dụng quá. Cứ thế này thì sẽ bị『Haru na Runa』-sama cười cho mất.」

Con bé cười ha hả một cách gượng gạo.

「Haruka...」

Làm gì có chuyện phiền phức cơ chứ. Tôi đã nghĩ từ trước rồi, nhưng Haruka có xu hướng tự ti hay đánh giá thấp bản thân mình quá. Vì vậy,

「À, không có chuyện vô dụng đâu.」

Tôi nói.

「Hả?」

「Như lúc nãy tôi đã nói, hôm nay nhờ có Haruka mà tôi thực sự được giúp đỡ rất nhiều. Nếu không có Haruka thì tôi đã không thể chọn được bộ trang phục cosplay một cách suôn sẻ như vậy đâu.」

Đó là sự thật. Hay nói đúng hơn, nếu không có sự giúp đỡ của Haruka, có khi tôi còn chẳng biết đến sự tồn tại của cửa hàng 『COSPA Geestore Akiba』 nữa là.

「N-nhưng mà...」

「Với lại, đúng là tôi đã không đủ chu đáo. Nếu tôi nghĩ cho Haruka nhiều hơn một chút, có lẽ đã không xảy ra chuyện như thế này. Về phía tôi cũng có lỗi.」

「A, ơ...」

Khi tôi cúi đầu, Haruka trông có vẻ sửng sốt.

「Thế nên, coi như là lời xin lỗi hay cảm ơn cũng được... lần này có chuyện gì tôi có thể làm cho em không?」

Haruka đã biết là sẽ bị chị Akiho và cha mình nổi giận mà vẫn đi khảo sát cùng tôi hôm nay. Để đáp lại điều đó, nếu có thể làm gì cho con bé, tôi rất muốn làm.

「K-không cần đâu ạ, cảm ơn gì chứ...」

「Gì cũng được. Đưa đón em về nhà cả tuần (kèm xách cặp) cũng được luôn.」

「A-anh nói vậy thì... ...A.」

Đến đó, Haruka trông như vừa nhớ ra điều gì.

「Ồ, có chuyện gì à?」

「À, k-không, cái đó...」

「Cứ nói đi. Thật sự là gì cũng được hết.」

「E-em...」

Haruka ngập ngừng, hai ngón tay đan vào nhau trước ngực.

「V-vậy thì, em nhờ một chuyện được không ạ?」

「Được chứ. Đừng nói một, mấy chuyện cũng được.」

Bình thường Haruka gần như không bao giờ đòi hỏi gì. Nhân cơ hội này, nếu có gì tôi có thể nghe, tôi muốn lắng nghe.

Và rồi,

「...Điệu nhảy dân gian.」

「Hả?」

「Ở lễ hội văn hóa, có điệu nhảy dân gian phải không ạ? Nếu anh có thể cùng tham gia với em thì em sẽ vui lắm...」

Con bé nói lí nhí, vẻ xấu hổ, mặt hơi cúi xuống.

Điệu nhảy dân gian mà Haruka nói đến là một sự kiện lớn được tổ chức hàng năm tại lễ hội bế mạc sau lễ hội văn hóa. Các cặp nam nữ sẽ nhảy cùng nhau quanh đống lửa trại, một sự kiện gây nhức mắt hay nói đúng hơn là gần như tra tấn đối với những học sinh độc thân. Nhân tiện, năm ngoái tôi chỉ có thể cùng đám Nobunaga và lũ Tam Ngốc buồn bã chơi trò xúc cát (đặt một que củi lên đống cát, lần lượt lấy cát đi, ai làm que củi đổ trước là thua) quanh ngọn lửa rực cháy, nên nếu được tham gia thì tôi cũng muốn lắm, nhưng mà...

「Khoan... nhưng mà, tôi thì có được không?」

Với Haruka thì chắc chắn có cả tá người mời nhảy điệu dân gian. Cớ gì lại phải chọn một thường dân không biết nhảy nhót gì như tôi chứ...

Nhưng Haruka lại nhìn thẳng vào mắt tôi và gật đầu quả quyết.

「Vâng ạ. Em muốn là Yuuto-san. Hay nói đúng hơn, nếu không phải là Yuuto-san thì...」

Đến đó, con bé ngập ngừng.

「...Nếu không phải là Yuuto-san thì... ...em không muốn, ạ.」

Con bé đã nói với tôi như vậy.

「Haruka...」

「............Ưm, không được, ạ...?」

「Sao có thể!」

Tôi vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.

Không được ư, làm gì có chuyện đó. Chỉ là nó quá bất ngờ và vui mừng đến mức não tôi có chút chấn động nhẹ mà thôi.

Trước ánh mắt ngước lên nhìn tôi đầy lo lắng của Haruka, tôi đáp.

「À, à, tôi hiểu rồi. Nếu em không chê thì tôi rất sẵn lòng.」

「Th-thật không ạ?」

Gương mặt Haruka như bừng sáng lên.

「Ừ, mong được em giúp đỡ.」

Khi tôi nói vậy, Haruka gật đầu thật mạnh.

「Vâng ạ, em cũng vậy!」

Con bé làm lại cái tư thế kỳ lạ là dùng hai tay nhón hai bên mép váy (hình như là tư thế Hani Tora thì phải?) và nở một nụ cười rạng rỡ.

Chà, lần này cũng có đủ chuyện xảy ra.

Và như thế, chuyến thám hiểm Akihabara lần thứ hai cùng Haruka đã kết thúc.

Nhân tiện, đây hoàn toàn là chuyện bên lề.

Cùng thời điểm đó, trong chiếc limousine trắng (sở hữu của chị Akiho), một cuộc trò chuyện như sau đã diễn ra.

「──Ủa? Mẹ ơi, mẹ có thấy hình như mình quên gì đó không?」

「Quên gì sao? Ôi chao, có chuyện gì thế con?」

「Ừm~, cảm giác như có gì đó vướng vướng, kiểu như lúc đi du lịch mà quên cho cá vàng ở nhà ăn ấy~...」

「Chắc chỉ là cảm giác thôi ạ~? Tôi không nghĩ chúng ta có quên gì đâu~」

「...Không có ạ.」

「Hử, vậy hả? Ừm, nhưng nếu Hazuki-san và mọi người đã nói vậy thì chắc là vậy nhỉ. A, phải rồi Hazuki-san, tối nay ăn gì thế?」

「...Tối nay là món mì Ý mực ạ. Ngoài ra còn có các món ăn kèm như vẹm hấp rượu vang──」

「Thật hả? Oa~, món đó ngon lắm đó nha. Háo hức ghê~」

「Tôi sẽ trổ hết tài nghệ để nấu cho mọi người ạ~」

Cứ thế, cuộc trò chuyện chuyển sang thực đơn bữa tối hôm đó.

Và trên con đường ở Akihabara,

「Hử... đây là đâu? Tại sao ta lại ngủ ở một nơi như thế này...」

Cha của Haruka, người đã bị quên lãng hoàn toàn không chỉ bởi gia đình mà còn cả bởi những người hầu gái phục vụ mình, được cho là đã một mình lẩm bẩm như vậy.