Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Tạm ngưng)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

78 1070

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

4 28

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

40 367

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

41 304

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

(Đang ra)

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

Uzo Toshimichi(有象利路)

Đây là câu chuyện về một người chồng không ngừng vướng vào rắc rối, nhưng vẫn ngày ngày cố gắng tiếp cận vợ, từng bước chinh phục trái tim của cô vợ nghiêm túc lạnh lùng này.

7 26

Tập 01 - Chương 4.2: Bỗng nhiên được mến, tới bến lụi tàn? II

Sau giờ học.

Cả ngày, tôi phải hứng chịu những ánh nhìn sắc lẹm từ cả hai bên… nhưng cuối cùng thì chẳng có gì xảy ra cả.

Hôm nay là thứ Sáu.

Và Chủ Nhật… tôi có buổi xem phim (hoặc tôi tự thuyết phục mình là thế) với Ichinose.

Vì tôi định mua vài bộ quần áo mới sau giờ học nên tôi cần ghé trung tâm thương mại gần ga.

Không đời nào tôi lại mặc chiếc hoodie cũ kỹ và quần jeans rộng thùng thình để đi chơi với gái.

Dù là otaku hướng nội, nhưng nếu đi cạnh một trong những cô gái xinh nhất trường thì ít nhất tôi phải đẹp trai một tí mới được.

Được rồi, việc đầu tiên—

“Cái gì vậy?”

Khi tôi ra đến cổng trường, Miyama bất ngờ thò đầu ra từ phía sau (cùng với cặp vếu nảy tưng tưng).

“Ôi, Ryouta! Cuối cùng cậu cũng đến~!”

“M-Miyama? Cậu làm gì ở đây?”

“Tớ đợi cậu! Tớ muốn thử Frappuccino mới của Starbucks!”

“…Frappuccino mới?”

“Dĩ nhiên~! Cậu hứa sẽ đi Starbucks cùng tớ sau giờ học mà? Và tất nhiên—cậu trả tiền!♡”

Ồ… đúng rồi.

Cô ấy từng lừa tôi để mua gì đó cho cô ấy hôm trước.

Có vẻ cô ấy rất thích đồ ăn miễn phí sau vụ cà ri katsu.

Nhưng… dễ thương là công lý, và ngực cũng là công lý.

Và đối với tình cảnh gia đình Miyama, nếu mua đồ ăn cho cô ấy đóng góp cho sự phát triển của thứ tuyệt vời đó… thì có lẽ đây là nghĩa vụ của tôi!

Ngoài ra, tôi cũng đã để dành thêm tiền để mua sắm hôm nay.

Được rồi! Tôi sẽ hoan hỉ trả tiền nếu điều đó giúp ngực cô ấy to hơn nữa!

“Hả? Sao thế, Ryouta? Tự dưng đơ ra vậy? …Cậu không muốn đi Starbucks với tớ à?”

“Như tiểu thư mong muốn!”

“Pfft… HAHA! Sao cậu nói như thể người hầu thế?”

Miyama ôm bụng cười.

“Haha, thấy chưa? Đó là điều tớ thích ở cậu, Ryouta ạ. Cậu dễ bị trêu quá.”

“T-Thật à?”

Tôi chỉ là một otaku hướng nội bình thường thôi…

“Tớ bảo cậu trả, nhưng… Cậu đã mua cà ri katsu cho tớ hôm trước, nên có lẽ lần này tớ sẽ trả.”

“KHÔNG! Tớ sẽ trả! Tớ phải nuôi dưỡng chúng!”

“Cái gì—nuôi dưỡng? Ý là sao?”

Chết.

Tớ vừa vô tình thốt ra ý định giúp ngực cô ấy to hơn sao?!

“À, bỏ qua đi! Nếu cậu đã nói thế thì tớ sẽ để cậu trả… Cảm ơn Ryouta.”

Miyama cười gượng rồi bước đi trước.

Nếu đi Starbucks thì chắc phải là cái gần trường…

Nghĩa là…

Khả năng cao ai đó trong trường sẽ thấy chúng tôi.

Và điều đó có nghĩa là thêm rắc rối.

Starbucks gần trường là tụ điểm của các cô gái trong khối.

Nơi này có không khí sang trọng, ấm cúng, và bên trong đầy những nữ sinh trung học sành điệu.

Chẳng có một otaku hướng nội nào như tôi ở đây. Kể cả Tanaka, người thích những quán cafe anime, cũng chả bao giờ bước chân vào đây.

Tôi có được phép tồn tại ở nơi này không…?

Đây là một sự khác biệt giai cấp xã hội nghiêm trọng.

“Tớ lấy matcha và đào nhé~. Còn cậu thì sao, Ryouta?”

“H-Hả?”

“Tớ lấy cho cậu matcha và dưa nhé?”

“Ừ… À… Đ-Được thôi…?”

“Trời, sao cậu căng thẳng thế?”

Từ lúc bước vào quán, tôi đã cư xử kỳ lạ. Ngay cả khi gọi món, tôi cũng hoàn toàn cứng đờ người bên cạnh Miyama.

“Một matcha đào frappuccino, và một matcha dưa frappuccino đúng không ạ?”

“Đúng vậy!”

Tôi vẫn đờ người, nhưng nhờ Miyama mà tôi đã hoàn thành việc gọi món. Tôi trả tiền.

Với người hướng nội như tôi, Starbucks là lãnh thổ của kẻ thù—một trận đấu trên sân khách.

“Trời ạ. Ở Starbucks mà cậu căng thẳng vậy sao?”

“M-Miyama, cậu chẳng hiểu gì cả! Nơi này là chiến trường với người hướng nội! Ở đây toàn người hướng ngoại!”

“Hả? Hướng nội, hướng ngoại… Airi chẳng hiểu mấy thứ đó.”

Hừ… Đây là lý do mấy cô gái giàu có luôn trong nhóm mỹ nhân đấy…

“Nếu Airi là hướng ngoại, thì Ryouta, cậu cũng thế! Dù sao cậu cũng là bạn thân của tớ!”

“Không, tớ là hướng nội.”

“Tại sao chứ?!”

Khi đang nói chuyện, frappuccino của chúng tôi đã được đặt lên khay ở quầy nhận.

Tôi lấy khay và cùng Miyama tìm chỗ ngồi.

Trong lúc đó, tôi cảm nhận thấy ánh mắt của vài cô gái từ trường khóa chặt vào chúng tôi.

Làm ơn, đừng nghĩ chúng tôi đang hẹn hò nhé…

“Ngồi đây đi Ryouta.”

“Ồ, được thôi.”

Miyama chọn ghế đôi gần cửa sổ và ngồi xuống.

Tôi đặt khay lên bàn và ngồi đối diện cô ấy.

“Uống thôi!”

Miyama cầm frappuccino bằng cả hai tay và vui vẻ nhấm nháp.

Món này ngon đến thế sao?

Cái thứ này đầy kem tươi, có cả một miếng dưa trong đó, và xanh mướt vì matcha… Trông khá ảo ma.

“Này, mấy cô gái quanh đây chắc chắn nghĩ cậu là bạn trai tớ đấy?”

“Ừ… Hình như thế.”

“Tớ chưa từng có bạn trai nên cũng chẳng biết, nhưng trông chúng ta như đang hẹn hò thật à?”

Không đời nào. Thường thì là không… là điều tôi muốn nói, nhưng người tò mò thì thích làm ầm ĩ.

Mọi người chỉ muốn có chuyện để chém gió. Dù tôi là một gã ất ơ, lệch tông với Miyama thì họ vẫn sẽ nghĩ tôi là bạn trai cô ấy chỉ để vui miệng.

“Cậu thực sự chưa bao giờ có bạn trai à?”

“Dĩ nhiên không! Chuyện bạn trai chỉ là để che giấu cho công việc bán thời gian của tớ thôi!”

Với vẻ ngoài đó thì thường là phải có người yêu chứ, vậy nên tôi không biết cô ấy nói dối hay thật.

Nhưng nghĩ rằng cô dám nói dối chỉ để giấu công việc…

“Sáng nay, khi cậu gọi tớ là ‘Youta’ trước mặt Kuroki, tim tớ suýt ngừng đập.”

“Ồ, chuyện đó à? Rui bất ngờ hỏi tên bạn trai tớ là gì nên tớ hoảng. Tên đầu tiên bật ra trong đầu là ‘Youta,’ nên tớ buột miệng.”

“Cái logic gì vậy!?”

“Airi cũng không biết nữa! Với lại mục tiêu hôm nay không chỉ có frappuccino đâu nhé!”

“Hả, cậu muốn ăn gì nữa à?”

“Không phải vậy! Nhớ hôm trước chúng ta ăn trưa trong phòng học không? Cái ý mà tớ nghĩ ra ấy!”

Ý tưởng? À ừ.

Tôi cứ tưởng cái ý đó là gài cho tôi và Kuroki đi chung ô, nhưng hóa ra đó là ý của Kuroki.

Vậy nghĩa là 'ý tưởng tuyệt vời' của Miyama là một thứ hoàn toàn khác?

Cô ấy đặt cốc frappuccino xuống và lấy điện thoại từ cặp sách.

"Airi muốn Rui và Ryouta cũng hòa thuận với nhau!"

"Ừ… oke?"

"Và nếu Rui cũng muốn thế thì bước đầu tiên phải là giao tiết đúng cách!"

"Cậu nói nhầm rồi, là 'giao tiếp'."

"Ừ, đúng thế!"

Cái ý tưởng này sặc mùi đần độn…

Mà ý cô ấy về vụ giao tiếp là gì?

"Và thế là! Ý tưởng tuyệt vời của Airi là—bùm! 'Chiến lược giao tiết LINE tối thượng!'"

"Là 'giao tiếp', không phải 'giao tiế—' ê, cái gì cơ!?"

Miyama tự hào tuyên bố trong khi mở LINE trên điện thoại.

C-Cô ấy vừa nói 'Chiến lược giao tiếp LINE tối thượng' sao!?

"LINE giúp Ryouta và Rui dễ nói chuyện hơn, đúng không? Hai người có thể tìm hiểu nhau qua đó, và cuối cùng là ngoài đời thật! Hoàn hảo luôn!"

"Ồ…"

Quá viển vông. Quan trọng hơn là—

"Bước đầu tiên là lấy thông tin LINE!"

Việc tôi đã trao có sẵn số Line của Kuroki đã đủ chết rồi… Đằng này lịch sử trò chuyện của bọn tôi còn kinh khủng hơn.

Vì Kuroki đã gửi cho tôi mấy bức selfie nóng bỏng!!

"Nào, Ryouta, lấy điện thoại ra."

Nếu Miyama thấy bức ảnh đó… tôi sẽ tiêu đời.

"Tớ vừa gửi ID LINE của Rui cho cậu đó! Kết bạn với cô ấy và bắt đầu trò chuyện đi!"

Miyama hoàn toàn chẳng biết gì.

Sự quan tâm của Kuroki dành cho tôi chẳng chút lãng mạn chút nào—đó chỉ là nỗi ám ảnh cá nhân của cô ấy về sự hoàn hảo.

Để chứng minh, cô ấy thậm chí còn gửi ảnh khoe rốn, cố khiến tôi chú ý bằng mọi giá.

Và nếu Miyama thấy bức ảnh hở rún đó… thì life over.

Tôi phải đổi chủ đề. Ngay.

"Ryouta? Sao thế? Mau nhắn tin với Rui đi!"

Miyama Airi chỉ là… một đứa ngáo ngơ.

Giống như vụ việc bán thời gian của cô ấy vậy. Cô ấy thậm chí còn nói quá vụng, thiếu suy nghĩ về việc có bạn trai—một lời nói dối chắc chắn sẽ bị lộ. Và cô ấy cực kém trong việc che dấu.

Hơn nữa, chỉ trò chuyện qua LINE không thể khiến hai người thân thiết hơn đâu!

Đến lúc này… tôi không còn lựa chọn.

"Được rồi, được rồi, Miyama. Tớ sẽ nói chuyện với Kuroki… sau."

"Sau"—một cụm từ thường dùng trong đời sống và văn hóa otaku.

Khi một otaku được ai đó gợi ý về một anime hay nhân vật và trả lời, "Tớ sẽ xem sau!" thì có nghĩa là sẽ không bao giờ xem—chiêu bài này khá phổ biến không chỉ với otaku mà là với mọi người.

Được rồi, cứ gạt chuyện này đi và để nó chìm xu—

"Ơ!? Làm ngay bây giờ đi!"

Miyama hôm nay bướng ghê.

Ugh, phiền phức thật…

Tôi phải làm gì đây? Nếu cứ thế này thì tôi sẽ phải cho Miyama xem lịch sử trò chuyện với Kuroki mất!

Và nếu điều đó xảy ra…

"Hả? Ryouta… cái quái gì đây?"

“K-Không…không phải như cậu nghĩ đâu!"

“Khoan… đừng nói là cậu nhận ảnh từ Rui và dùng chúng để… cậu biết đấy, ấy ấy mỗi đêm? Ghê quá. Đừng nói chuyện với tớ nữa, đồ biến thái! Otaku thật kinh tởm!"

Chắc chắn sẽ như thế!

Nếu Miyama ngây thơ, thuần khiết nói như vậy với tôi… tôi sẽ suy sụp đến mức chỉ còn cách trở thành hikikomori.

Để tránh số phận đó, tôi phải động não. Tôi cần một lối thoát—cách nào đó để Miyama không thấy bức selfie gợi cảm của Kuroki…!

"Đ-Đúng rồi! Tớ vừa nhớ ra… Kuroki đang ở câu lạc bộ lúc này!"

"Ồ, đúng ha. Rui có thể đang tập luyện."

"Nếu tớ nhắn tin khi cô ấy bận thì chắc cô ấy cũng chả trả lời ngay. Tớ sẽ thử nhắn sau."

"Ơ, nhưng vẫn…"

"Đừng lo! Tớ sẽ gửi cậu bằng chứng bọn tớ nói chuyện sau! Cứ để lần sau nhé, được không?"

"Hmm… ừ, chắc vậy cũng hợp lý. Rui nói cô ấy có một giải đấu lớn sắp tới nên thôi, cứ thế đi."

Cuối cùng, Miyama cũng chịu thua.

Nếu Kuroki không ở câu lạc bộ điền kinh thì chắc chắn tôi toi rồi.

Tớ thở phào và nhấp một ngụm frappuccino.

"Tớ muốn thấy hai người trò chuyện trực tiếp cơ… Chán ghê."

"Miyama, sao cậu cứ cố ghép đôi tớ với bạn bè cậu thế? Cậu cũng làm thế với Ichinose rồi."

"Ừ… lần này, một phần là vì Rui có vẻ thích cậu."

"Một phần?"

"Airi chỉ muốn mọi người hòa thuận thôi!"

M-Mọi người… hòa thuận?

"Nếu Ryouta thân với Yuria và Rui thì chúng ta có thể có một cuộc sống học đường vui vẻ! Trông cậu luôn hơi xa cách, suốt ngày đọc light novel, nên tớ nghĩ, vì chúng ta ngồi gần nhau, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cậu hòa nhập với bọn tớ sao."

Miyama trông hơi ngại khi nói vậy, rồi nhấp thêm một ngụm frappuccino.

Nếu phải sửa lại ấn tượng ban đầu về cô ấy… Miyama không chỉ ngây ngô. Cô ấy còn thực sự rất tốt bụng. Và có lẽ vì quá tốt mà cô ấy suy nghĩ về mọi thứ theo cách quá tử tế.

"Cậu không cần lo. Dù không thân với Yuria và Rui, tớ vẫn thích nói chuyện với cậu mà."

"Thật không? Cậu vui khi đi chơi với Airi?"

"Ừ. Tớ không giải thích chính xác được tại sao, nhưng… ừ, đúng thế."

Có thể không phải kiểu "vui" mà Miyama tưởng tượng, nhưng thật ra, ngắm nhìn… thân hình đầy đặn của cô ấy nảy nảy trông khá thú vị.

"Ồ, ra vậy… Vậy thì quên những gì tớ nói lúc nãy đi."

"Hả?"

"Chuyện LINE đó. Ryouta không cần ép buộc bản thân nói chuyện với Rui đâu. Có thể chúng ta sẽ không bao giờ biết cô ấy thực sự cảm thấy thế nào, nhưng miễn là Ryouta vui với Airi, thế là được! Cậu hạnh phúc khi ở với Airi, đúng không?"

"Ừ… ừ, nhưng…"

"Vậy từ giờ, Airi sẽ làm cuộc đời học sinh của cậu siêu vui luôn!"

Miyama nở nụ cười rạng rỡ như mặt trời khi tuyên bố vậy.

Cô ấy có thể nói bất cứ thứ gì theo cách thẳng thắn mà không chút ngại ngùng… thật sự đáng kinh ngạc.

"Hơn nữa, Airi và Ryouta đã có một bí mật nên có thể coi chúng ta có một mối quan hệ đặc biệt! Dĩ nhiên là chúng ta phải hòa thuận rồi!"

"Ừ… ừ."

Dù vậy, Miyama có lẽ không có biết cảm xúc lãng mạn là gì.

Nếu tôi không phải kiểu otaku hướng nội hay overthinking thì có lẽ tôi đã phải lòng cô ấy chỉ vì sự chân thành đó.

"Ryouta giữ bí mật cho Airi, và Airi làm cuộc đời học đường của Ryouta vui. Đôi bên cùng có lợi!"

Thật ra, tôi là người duy nhất được lợi… nhưng mà kệ đi.

"Này, Ryouta, để tớ thử frappuccino dưa của cậu!"

"Của tớ? Đợi đ—"

Trước khi tôi kịp phản ứng, Miyama đã giật cốc matcha dưa của tôi và hút lấy một ngụm mà không do dự.

Ối dồi ôi! Đó là nụ hôn gián tiếp đấy!!

"Mmm! Cái dưa cũng ngon! Ryouta muốn thử matcha đào của Airi không?"

"K-Không! Vấn đề là—đó là nụ hôn gián tiếp đấy!"

"Hả? Cậu là kiểu người để ý mấy chuyện đó à?"

"Dĩ nhiên tớ để ý chứ! Ống hút của tớ—!"

"Tớ thì chả quan tâm."

Miyama Airi là kiểu người, một khi đã thành bạn thì sẽ hoàn toàn bỏ qua mọi khoảng cách cá nhân và sự khó chịu.

Không, không, không! Dù cậu ấy không bận tâm thì người bình thường ít nhất sẽ phải do dự trước một nụ hôn gián tiếp chứ! Người bình thường ấy!

"Tớ đổi đồ uống với Yuria và Rui suốt nên chẳng nghĩ gì. Nhưng nếu nó làm phiền cậu thì tớ lấy ống hút mới nhé?"

"K-Không, không sao. Cứ tiếp tục đi."

"Sao giờ cậu nói lịch sự thế?"

Cô ấy trả lại cốc frappuccino cho tôi.

M-Miyama vừa uống từ ống hút này… và giờ nó quay lại với tôi… Nghĩa là—

Nụ hôn gián tiếp! Với một mỹ nhân ngực khủng như Miyama!

Tôi đã sống cả đời—hơn một thập kỷ—mà chưa có nụ hôn đầu, và giờ đột nhiên số phận cho tôi một cơ hội để hôn gián tiếp!?

Tôi căng thẳng, nuốt nước bọt và từ từ nâng cốc frappuccino để hút—

"Ê, hai người đang làm cái quái gì thế?"

Giọng gyaru quen thuộc vang lên từ phía sau.

Không cần quay lại, tôi cũng cảm nhận được sự hiện diện của cặp đùi đó.

T-Tại sao… Ichinose Yuria lại ở đây!?

"Ô! Yuria! Có chuyện gì thế?"

Miyama vui vẻ chào cô ấy, dù tôi có thể nghe thấy cút căng thẳng trong giọng nói.

"'Có chuyện gì thế?’ cái quần. Tớ vừa thấy cậu đưa đồ uống cho thằng cha này. Tớ mới là người phải hỏi chuyện gì đang xảy ra thế?"

Ánh mắt sắc lẹm của Ichinose khóa chặt vào tôi như thợ săn nhắm con mồi.

"Cái này bị tịch thu! Tớ uống sẽ thay."

"Aa…"

Ichinose giật cốc frappuccino của tớ và hốc một ngụm lớn không mà do dự.

Và cứ thế… giấc mơ thoát khỏi kiếp trai tân của tôi tan vỡ.

"Mà sao hai người lại xách nhau ra Starbucks thế? Đầu tiên là vụ ‘Ryouta’ sáng nay, giờ lại thế này… Đừng nói hai người đang hẹn hò nhé?"

"Không, không, không hẳn! Ryouta chỉ đãi Airi một cốc frappuccino như lời cảm ơn, thế thôi!"

"Cảm ơn? Có thật không, Ryouta?"

"Ừ… trên lí thuyết là thế—hả?"

K-Khoan… Ryouta!? Lại gì nữa đấy Ichinose!?

Lúc đầu tôi không để ý, nhưng chả biết từ lúc nào, Ichinose đã gọi tôi là ‘Ryouta’ như thể đã quá quen.

"Được rồi… Airi, chúng ta đi."

"Ờ ừ!"

Nói xong, Ichinose xoay gót rời khỏi Starbucks.

"Cảm ơn Ryouta! Gặp sau nhé!"

"Ừ…"

Miyama trông vẫn hơi bối rối nhưng nhanh chóng chạy theo Ichinose.

Và cứ thế… lần đầu tiên đi chơi với một cô gái sau giờ học của tôi kết thúc trong chớp mắt.

Còn lại một mình ở Starbucks, tôi ngồi đó, chìm trong suy nghĩ, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Rồi đột nhiên, điện thoại tôi rung lên với thông báo từ LINE.

Ichinose: Xin lỗi nếu Airi ép cậu trả tiền. Từ giờ tớ sẽ gọi cậu là “Ryouta”. Cậu cũng có thể gọi tớ là “Yuria”.

Có vẻ Ichinose nghĩ Miyama bắt tôi trả tiền đồ uống và đang xin lỗi vì chuyện đó.

Sự hiểu lầm này thực ra có lợi cho tôi nên không cần sửa… nhưng tại sao cô ấy lại gọi tôi là “Ryouta”!?

Đã thế, cô ấy còn bảo tôi có thể gọi cổ là “Yuria”…?

"Và ngày kia bọn mình sẽ đi xem phim cùng nhau… Rốt cuộc sẽ thế nào đây?"

–––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Và cứ thế, Chủ Nhật đầy căng thẳng đến.

Hôm nay… tôi đi hẹn hò. Với một cô gái. Vào cuối tuần.

Giờ hẹn là 10 giờ sáng. Vì đi với Ichinose nên tôi cố chăm chút ngoại hình, chuẩn bị sớm, rồi rời nhà.

Bọn tôi đã hẹn gặp nhau ở nhà ga thành phố bên.

Nơi đó chắc mang nhiều ký ức đau thương với Ichinose vì đó là nơi tôi phát hiện bí mật của cô ấy.

Dù vậy, cô ấy vẫn đề nghị đến rạp chiếu phim ở đó.

Nếu một gyaru như Ichinose bị bắt gặp xem “Chichikyun”—một bộ phim rất đáng lo ngại—tại rạp ở đây, các mối quan hệ xã hội của cô ấy sẽ đi tong. Đi xem ở nơi khác có lẽ là lựa chọn duy nhất.

Tôi lên tàu từ ga gần nhà và đến điểm hẹn.

Sau khi đến, tôi đứng trước ga và đợi Ichinose.

Vài phút sau, nàng gyaru quen thuộc xuất hiện.

"Xin lỗi Ryouta. Cậu đợi lâu chưa?"

Hôm nay, Ichinose mặc áo crop top trắng, khoác ngoài là áo cardigan trắng đen đơn sắc, cùng với quần short denim cạp cao—cặp đùi múp của cô ấy hoàn toàn lộ ra, và nó thật sự… quá tuyệt vời.

Đây chính là phong cách gyaru hoàn hảo.

Cặp đùi cô ấy được phô ra tới độ có thể nói là đang khiêu khích người khác.

"Oi. Đừng nhìn chằm chằm nữa. Tớ nhắc cậu bỏ thói đó rồi mà."

Ichinose dùng cả hai tay nắm mặt tôi và nâng lên.

Tự nhiên, ánh nhìn của tôi chuyển từ đùi sang mặt cô ấy.

"Khi nói chuyện, nhìn vào mặt tớ, không phải chân."

"X-Xin lỗi."

"Sao cậu cứ nhìn đùi tớ thế? Sở thích của cậu à?"

"Ừ."

"Trả lời nhanh vậy, đồ biến thái."

Dĩ nhiên, bị xúc phạm cũng là sở thích của tôi nên tôi không thể nhịn được cười. Trời ạ, mình đúng là biến thái thật.

"Haa… Thôi, kệ. Chỉ tớ được biết chuyện này thôi đấy. Nếu Rui hay Airi phát hiện, cậu sẽ chết."

"Ờ…"

"Vậy nên đừng nhìn nữa!"

Mỗi khi mắt tôi bắt đầu lướt xuống, Ichinose lại đẩy mặt tôi lên.

Tay cô ấy mềm mại và mịn màng—cảm giác này không tệ lắm.

"Nếu cậu cứ nhìn đùi tớ trong rạp thì tớ sẽ chọc mù mắt cậu."

"Đ-Được rồi…"

Tôi thật sự mừng vì Ichinose là một gyaru dễ thấu hiểu.

"Được rồi, tới rạp thôi."

Đúng 10 giờ sáng, bọn tôi bắt đầu đi bộ đến rạp chiếu phim.

Vì rạp không gần ga nên phải đi xa một đoạn.

Trên đường, bọn tôi gặp khá nhiều phụ nữ—nhưng so với họ, Ichinose có gương mặt đẹp nhất và vòng eo mảnh nhất.

Nhìn cô ấy thế này… Chết tiệt. Cô ấy thực sự ở một đẳng cấp khác của sự dễ thương.

Hơn nữa, cô ấy không chỉ là gyaru dễ thương mà cổ còn có phẩm chất hiếm có, rất được săn đón, đó là tốt với otaku.

Một sự tồn tại chỉ có trong truyền thuyết.

"Gì thế, Ryouta? Lại nhìn tớ nữa. Lần này là đùi à?"

"K-Không! Cậu nghĩ tớ là người như nào chứ!?"

"Một otaku biến thái thích nhìn đùi."

"Ừm, cũng đúng."

"Đợi đã, cậu không được đồng ý nhanh thế chứ!"

Ý là… với tiền sử của tôi thì phủ nhận thế quái nào được.

"Này, Ryouta. Tớ hỏi cái này được không?"

"C-Cái gì?"

"Hôm nay… cậu trông… hơi ngầu."

Tôi? Ngầu?

Đó… có lẽ là lần đầu một phụ nữ—ngoài mẹ tôi—nói thế với tôi.

Nghĩ lại thì lần cuối ai đó gọi tôi như thế là…

Ừ. Ngày đầu tiểu học.

"Ryo, chụp ảnh trước cổng trường nào!"

Mẹ tôi đã thúc tôi chụp ảnh kỷ niệm ở lễ nhập học.

"Wow, Ryo ơi, con trông ngầu lắm! Nào, cười lên!"

Hồi đầu tiểu học, mẹ vẫn cố gắng nuôi dạy tôi.

Giờ bà mê chơi cầu mây với bạn bè hơn, nhưng hồi đó, bà là một người mẹ tốt và chu đáo.

Nhưng lần này, Mẹ—hãy tự hào về con. Ngay cả con cũng được gyaru nổi tiếng nhất trường gọi là ngầu.

Điều đó khiến mắt tôi rưng rưng.

"Ê… cậu khóc à? Sao thế?"

"Chỉ là… tớ…"

"Aaagh, trời ạ. Đây, dùng đi."

Ichinose thở dài và lấy một chiếc khăn tay trắng từ túi đưa cho tôi.

“Cậu phiền phức chẳng kém gì Airi. Trưởng thành lên, cậu đâu phải trẻ con.”

“Trẻ… con chơi…?”

“KHÔNG! Sao cậu nghe thành thế!? Cậu có lau tai sạch sẽ không đấy?”

“ASMR lau tai!?”

“Haaah… Đúng là hết cứu tên otaku này.”

Ichinose thở dài ngao ngán, vai trĩu xuống.

“Thôi, tớ cũng chẳng nói được gì. Tớ cũng là otaku mà.”

“Ê, vậy cậu có thích ASMR lau tai không?”

“Không phải thế!”

Vậy là cô ấy không nghe ASMR lau tai…

“Nhân tiện, Ryouta. Nghĩ lại thì… khi biết tớ là otaku, cậu không thấy tớ kinh tởm hay gì sao?”

“Cậu? Kinh tởm? Sao tớ phải thấy thế?”

“Ừ thì… ý tớ là, từ góc nhìn của cậu, tớ chắc hẳn là một sự mâu thuẫn kỳ lạ. Một gyaru nhưng lại giống cậu. Chẳng phải điều đó khiến tớ hơi… phiền phức sao?”

Phiền phức? Tôi chưa từng nghĩ thế dù chỉ một lần.

“Càng nghĩ, tớ càng tự hỏi cậu thực sự thấy tớ như nào.”

Ichinose từng ám chỉ trước đây cô ấy có mâu thuẫn với bạn bè.

Có lẽ vì thế mà cô ấy bất an về những chuyện như này.

Nếu vậy, tớ nên nói thẳng cảm nghĩ của mình.

“Tớ nghĩ… tớ biết ơn.”

“Biết ơn? Vì cái gì?”

“Ý là, không có nhiều cô gái hiểu được một người như tớ. Việc cậu là một gyaru hiểu chuyện đã khiến tớ thực sự hạnh phúc.”

“Chỉ thế thôi là đủ à?”

“Ừ ừ.”

Khi tớ nói, Ichinose mím môi, phát ra tiếng “Hừm” nhỏ.

“Vậy mà dù tớ bảo cậu gọi là Yuria thì cậu vẫn gọi ‘Ichinose’.”

“Ồ. Xin lỗi, Ichino—”

“Yuria.”

“Y-Yuria…-chan?”

“Đừng thêm ‘-chan’. Nghe ghê lắm.”

Quá nhiều yêu cầu… Nhưng sao đó, tôi cảm thấy khoảng cách giữa bọn tôi đã thu hẹp khá nhiều.

Bầu không khí thật thoải mái, nhưng… bọn tôi sắp xem Chichikyun, một bộ phim hành động cực lố với những bộ ngực khủng.

“Tớ rất muốn được thấy sữa của bé Milk trên màn ảnh rộng!”

Ngay khi đến rạp, Ichinose bày tỏ sự phấn khích tột độ.

Chắc cô ấy là gyaru duy nhất trên thế giới mong chờ sữa của nhân vật mà mình yêu thích bắn tứ tung.

Bọn tôi ngồi vào ghế đã đặt trước.

Xung quanh chỉ toàn những otaku nặng đô. So với họ, tôi và Ichinose nổi bật như những cá thể lạc loài.

“Bọn mình… có hơi lạc lõng ở đây không?”

“Ừ, khá chắc là thế.”

“Ryouta, bình thường cậu trông thế này khi đi mấy sự kiện à?”

Cô ấy chỉ tay về một anh chàng to lớn ở hàng đầu, mặc áo in dòng chữ Haa Haa đầy tự hào.

Một otaku anime điển hình.

Thật không công bằng khi nói mọi otaku đều như vậy… nhưng thực tế thì trong rạp hiện giờ đầy những ông chú mặc áo như thế.

“Tớ không tới mức đó, nhưng… thỉnh thoảng tớ cũng mặc như thế.”

“Thật hả? Vậy sao hôm nay cậu không mặc?”

“Ừ… ừm…”

Tôi ngập ngừng.

Nếu tôi nói rằng vì mình quá hào hứng do lần đầu đi chơi với con gái nên đã ăn mặc như đi hẹn hò, chắc chắn cô ấy sẽ thấy tôi kinh tởm…

Nghĩ lại thì tôi đã hơi lâng lâng trước khi đến đây.

“Sao? Tại sao không?”

“Ừm… vì… tớ sẽ đi cạnh cậu.”

“Đi cạnh tớ? Liên quan gì?”

“Ý-Ý tớ là… một otaku không thể đi cạnh mỹ nhân như cậu với mấy cái áo như thế được. Và nếu tóc tai tớ bù xù thì tớ nghĩ sẽ bất lịch sự với cậu.”

“…………”

Ichinose đột nhiên im lặng, quay mặt về phía màn hình.

Tôi… vừa làm cô ấy giận sao?

“N-Này? Ichinose—?”

 

“Ryouta… cậu thực sự nghĩ tớ là mỹ nhân à?”

“Dĩ nhiên! Sao cậu hỏi vậy!?”

“T-Tớ biết! Ý tớ là, đối với mọi người, rõ ràng là tớ dễ thương hơn. Tớ biết rồi, nhưng…”

“Nhưng?”

“Chỉ là… cậu cũng nghĩ thế nhỉ.”

Là sao nữa?

Khoan, cô ấy nghĩ tôi thấy cổ dễ thương là kinh tởm à?

“Và còn nữa! Cậu lại gọi tớ là Ichinose!”

“Ồ, x-xin lỗi… Y-Yuria.”

“Ừ, phải thế chứ.”

Cô ấy gật đầu hài lòng.

Trời ạ… Yuria cũng đòi hỏi cao như Miyama vậy.