Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Tạm ngưng)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

78 1070

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

4 28

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

40 367

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

41 304

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

(Đang ra)

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

Uzo Toshimichi(有象利路)

Đây là câu chuyện về một người chồng không ngừng vướng vào rắc rối, nhưng vẫn ngày ngày cố gắng tiếp cận vợ, từng bước chinh phục trái tim của cô vợ nghiêm túc lạnh lùng này.

7 26

Tập 01 - Chương 5.3: Hẹn hò tại gia là bài ca hỗn loạn III

"Ughhhh, Rui, cậu mạnh quá! Đấu thêm một trận nữa đi!"

"Hehe. Nếu cậu thua lần nữa thì cậu phải mát xoa vai cho tớ nhé?"

"Ehhh~!"

Cuối cùng, nhờ Kuroki, chúng tôi vượt qua được thảm họa Blu-ray mà không để Miyama nhận ra.

Giờ thì cô ấy và Kuroki đang bận chơi game đối kháng.

Yuria và tôi, không có gì làm, ngồi cạnh nhau trên giường và xem họ chơi.

"R-Ryouta…? Xin lỗi vì lúc nãy tớ có hơi gay gắt."

Đột nhiên, Yuria thì thầm xin lỗi.

"Đừng xin lỗi. Nghĩ mà xem—Tớ đã là một gã cô độc kỳ quặc rồi, nếu mọi người biết tớ xem cái đó, tớ sẽ còn kỳ quặc hơn."

"………"

"Yuria?"

"Thật ra… ừ-ừm, tớ cũng từng xem cái đó."

"Hả…?"

Lời thú nhận bất ngờ của cô ấy khiến tôi không thể giấu nổi sự ngạc nhiên.

Yuria… cũng xem “Màn trình diễn áo tắm với các cựu thần tượng khỏa thân! Chỉ là tai nạn thôi sao!?”?

Sao cô ấy lại thừa nhận!?

"Chẳng phải là do định mệnh ư?"

"Tớ thực sự không muốn gọi đây là định mệnh."

Từ giờ, Yuria nên bị cấm mắng tôi khi tôi đùa bậy. Chúng ta cùng một giuộc mà.

"Vậy cậu không chỉ thích vú 2D mà cậu thực sự xem mấy thứ đó, hả?"

"R-Ryouta, cậu có lẽ không biết, nhưng con gái cũng xem mấy thứ đó đấy. Ý là… Airi là kiểu ngây thơ dễ thương, còn tớ là kiểu có ham muốn mạnh mẽ."

Yuria lẩm bẩm và đỏ mặt.

Ham muốn mạnh mẽ…? Nghe… hơi căng. Cô gyaru này quá dâm đãng rồi.

"Ư, không nói chuyện này nữa! Người tớ toàn mồ hôi, áo lót sắp trong suốt rồi."

Cứ để nó trong suốt đi.

"Ryouta, tớ muốn hỏi cái này nữa.

"Hả? Gì mà đột nhiên thế?"

"Cuốn manga trên kệ cậu—Lucky & H ấy. Sao cậu không có tập 1?"

"Lucky & H… Tập 1?"

Tôi chả nhớ nữa.

"Sao tự nhiên cậu hỏi vậy? Tớ không nhớ nữa."

"…Ừ, chắc vậy. Dù sao cũng từ hồi tiểu học rồi mà."

Yuria nói với nụ cười gượng.

Tôi cũng nghĩ thế khi tìm quyển sách tranh Bạch Tuyết hôm nọ—Lucky & H đã mua từ lâu nên tôi chẳng nhớ gì.

Có lẽ tôi vứt đi vì làm bẩn. Hoặc cho Tanaka mượn, cả hai quên, và thành mượn vĩnh viễn.

Nhưng Tanaka là kiểu trả lại đồ mượn trong túi kẹo nên khả năng đó gần như bằng không.

Nếu không phải Tanaka, nghi phạm duy nhất là chị gái phiền phức của tôi… nhưng chị ấy là hủ nữ chính gốc, không đọc gì liên quan đến tình cảm nam nữ cả.

"Cậu định đọc Lucky & H à? Nếu muốn thứ gì đó tương tự thì tớ mới mua một đống Inago 1000% đấy."

"À-Không! Nó chỉ vô tình đập vào mắt tớ thôi."

"Thật không?"

"Ừ. Thôi, tớ nên vào chơi trước khi Airi giận dỗi."

"Giận dỗi?"

Theo lời Yuria, tôi liếc nhìn hai người chơi game. Bên cạnh khuôn mặt vui vẻ của Kuroki, là Miyama phồng má, lườm cô ấy.

"Tch, hai mươi trận thua liên tiếp…! Ư, Rui, nhẹ tay với tớ đi!"

"Heh."

Cô gái cầu toàn chết tiệt…

Dù bình thường trông hiền nhưng cô ấy dường như không chịu thua bất cứ thứ gì.

"Airi, cậu không cần căng thẳng thế đâu. Trời ạ, cậu thật trẻ con vậy Rui."

"Này, Yuria! Nếu Rui là trẻ con thì tớ là trẻ sơ sinh à?"

"À—chà."

Yuria ngập ngừng, còn tôi không khỏi nghĩ “ừ, đúng rồi đó”.

"Sao không chơi gì đó mà cả bốn cùng tham gia được? Party game ấy? Nào, Ryouta, chơi với bọn tớ đi!"

"C-cũng được, nhưng… các cậu thực sự không đọc kịch bản à?"

"Không."

Haiz… Tôi biết mà.

Mấy người này chẳng có chút lo lắng nào với lễ hội văn hóa.

Hay… tôi nghiêm túc quá?

Chà, với đám hướng ngoại này, lễ hội chỉ là một bữa tiệc khác—chẳng cần căng thẳng.

"Này, Ryouta, Ryouta~! Tớ muốn vứt rác, lấy thùng rác giúp tớ được không?"

"Thùng rác? Ồ, được."

Theo yêu cầu của Miyama, tôi lấy thùng rác từ góc phòng.

"Cảm ơn, Ryouta… Hả? Túi trong thùng rác này…"

"Túi? Ồ, tớ thường lót túi để thùng không bẩn ấy mà."

"…Ừm."

"Hả? Sao thế, Miyama?"

"Ơ? K-Không có gì! Tớ chỉ nghĩ túi xanh này thì hơi hiếm!"

Cô ấy nói khi nhìn chằm chằm vào túi Animate.

Túi hiếm? Trong một cửa hàng đầy dân mọt anime thì cái đó bình thường đúng không?

"Thôi được rồi, chơi gì đây? Tớ thì cái gì cũng được."

"Tớ muốn chơi Life Sugoroku! Có vẻ bốn người có thể chơi cùng nhau đấy!"

"Hử, Ryouta, không ngờ cậu có party game. Thật bất ngờ."

"Ư…"

Chết tiệt, Kuroki… Cậu làm như tôi không có vì cô độc vậy.

Mà nói thật thì tôi chỉ thỉnh thoảng chơi game này với gia đình nên cô ấy cũng không sai.

"Tớ nghĩ game này cũng cho người chơi cưới nhau, đúng không?"

"H-Hả… V-Vậy à…?"

"Hmm… Rui, cậu biết nhiều thật."

Nhờ lời nói không cần thiết của Kuroki mà Miyama và Yuria ngượng hết rồi kìa.

Không khí gì thế này…?

Và thế là với không khí căng thẳng kì lạ, trò Life Sugoroku bắt đầu.

Game cho người chơi trải nghiệm các sự kiện cuộc đời, từ hoạt động câu lạc bộ, thi cử đến cưới hỏi và nuôi con.

Tất nhiên, tôi hầu như không chơi mấy cái party game như này, thỉnh thoảng thì chơi với gia đình thôi. Chưa bao giờ tôi có thể tưởng tượng mình lại ngồi chơi với nhóm này.

Miyama, Yuria, và Kuroki ngồi trên gối trước TV, còn tôi ngồi trên giường phía sau với tay cầm.

"Airi sẽ học nhiều vì tớ muốn giàu!"

"Wow, hoàn toàn trái với đời thực."

"Cậu vừa nói gì hả Yuria?"

"Không gì hết. Tớ sẽ đi theo thực tế và tập trung cải thiện ngoại hình. Còn cậu, Rui?"

"Hmm… tài năng, chắc vậy."

Ừ… đúng kiểu Kuroki.

Trong Life Sugoroku, có bốn chỉ số chính—Học lực, Thể thao, Ngoại hình và Tài năng. Tùy cách phân bổ mà nghề nghiệp và sự kiện khi trưởng thành sẽ thay đổi.

Tôi chọn cách cân bằng, nhưng ba người họ có sở thích riêng.

Chà, trong thực tế thì Miyama và Yuria đã max chỉ số ngực và đùi rồi.

Khi tôi lén nhìn những “tài nguyên” ấn tượng của họ, Yuria lập tức lườm sắc lẹm như cảm nhận được suy nghĩ của tôi.

Sợ quá sợ quá.

Sau giai đoạn học đường để tập trung xây thông số, chúng tôi đến giai đoạn trưởng thành, nơi có việc làm và cưới hỏi.

"Học đường xong, giờ là giai đoạn trưởng thành… Airi không có tiền!”

Đây là phần tôi lo nhất.

Giai đoạn trưởng thành có “Ô Cưới” mà Kuroki nhắc trước khi bắt đầu.

Đặt chân vào Ô Cưới cho phép người chơi cầu hôn nhau, bất kể giới tính.

Tôi tự hỏi ba người họ sẽ làm gì.

"Hmm… vì chúng ta đóng công chúa và hoàng tử trong kịch, có lẽ tớ nên cầu hôn Ryouta, hoàng tử thân yêu của tớ~."

"Hả!?"

Yuria phản ứng ngay lập tức với lời Kuroki bằng chất giọng cao vút.

"Sao thế, Yuria? Có vấn đề gì à?"

"K-Không hẳn. Nếu Rui làm, thì… tớ đoán tớ cũng chọn Ryouta với lí do tương tự."

"Là sao!?"

"Chà, nếu vậy thì Airi cũng sẽ cầu hôn Ryouta!"

"N-Này, các cậu—!"

Khoảnh khắc Kuroki nhắc người chơi có thể cưới nhau, tôi đã có linh cảm xấu. Nhưng không ngờ chuyện này xảy ra.

Dù chỉ là game, song tôi bị ba mỹ nhân hàng đầu lớp cầu hôn.

Khó chọn quá!

Như kiểu vừa vào game Pokémon mà đã được chọn ba Pokémon huyền thoại vậy.

Tôi nghe được một giọng nói trong đầu, “Chọn một trong ba cô gái xinh đẹp này đi, chàng trai trẻ~.”

"Ryouta-kun, nếu cưới tớ, cậu sẽ không phải làm việc ngày nào cả. Tớ sẽ chăm sóc cậu~."

"Đợi đã Rui, tuyên bố kiểu sugar mommy gì thế?"

"Vì rõ ràng tớ là vận động viên Olympic tương lai mà."

"Thật không công bằng! Dùng kỹ năng đời thực để lôi kéo là chơi bẩn! Vậy, vậy—nếu Airi và Ryouta cưới, tớ sẽ nấu món ngon mỗi ngày cho cậu! Tớ nấu ăn giỏi lắm!"

"T-Tớ cũng làm việc nhà được! Và… tớ muốn có con."

Sao họ đột nhiên cạnh tranh thế…?

Cứ thế, một cuộc chiến bất ngờ nổ ra.

Nhưng dù họ nói gì thì đây chỉ là game. Chẳng liên quan đời thực.

Dù vậy… cưới một trong ba người ư?

Nếu cưới Kuroki… số phận tôi sẽ hoàn toàn trong tay cô ấy.

Dù là chồng, nếu trái ý cô ấy chút thôi thì tôi chắc chết.

Dù vậy, cô ấy chắc chắn sẽ hỗ trợ tài chính giúp tôi cả đời.

Cô ấy chắc chắn vào đại học hàng đầu, tiếp tục sự nghiệp điền kinh, và có thể thành vận động viên Olympic. Từ đó, cô ấy sẽ có việc làm ở công ty cao cấp… hoặc trở thành người nổi tiếng hay người mẫu.

Ngay cả ở cấp ba thì ngoại hình và vóc dáng cô ấy đã ở đẳng cấp khác. Nếu tiếp tục, cô ấy sẽ trở thành mỹ nhân đỉnh cao tuyệt đối.

Một người vợ hoàn hảo, chẳng có gì để phàn nàn.

"Sao thế Ryouta?"

"À, ừm… không có gì."

Kuroki luôn bí ẩn. Tôi vẫn không đọc được trong đầu cô ấy nghĩ gì. Nếu mất cảnh giác, cô ấy có lẽ sẽ kiểm soát tôi.

Mặt khác, Miyama dễ bảo hơn.

Tính cách cô ấy đơn giản, suy nghĩ luôn nói thẳng. Chưa kể cái đó của cô ấy nữa. Nếu đã lớn thế này ở cấp ba thì tương lai chúng sẽ thế nào?

Ừ, tốt. Cứ phát triển đi.

Và cưới nghĩa là sẽ làm mấy chuyện đó, đúng không?

Được toàn quyền chơi với chúng sẽ mang tới hạnh phúc tột độ cho bất kỳ gã nào.

Hơn nữa, với hoàn cảnh của Miyama, tôi cảm thấy có một thôi thúc mãnh liệt muốn chăm sóc cô ấy.

Ừ… Tôi muốn để cô ấy ăn bất cứ thứ gì, bao nhiêu tùy thích…

"Ryouta, ánh mắt cậu đang dần trở nên biến thái đấy."

"Á, á, á!"

Yuria, ngồi cạnh tôi, đột nhiên véo má tôi.

Cô ấy nghĩ tôi nhìn chằm chằm Miyama à?

Sao cô ấy ám ảnh với chỗ tôi nhìn thế?

Vậy… nếu tôi cưới Yuria?

Chúng tôi có sở thích tương đồng, và với một gã gần như từ bỏ cuộc sống như tôi, tính cách chị cả của Yuria có thể hợp.

Cộng thêm, cặp đùi đó dễ dàng cộng cả triệu điểm cho cô ấy.

Nhưng còn một vấn đề: nếu cô ấy không làm gyaru sau cưới thì sao?

Vợ là một cựu gyaru thì đúng là thể loại tôi thích, nhưng nếu người đẹp như Yuria bỏ phong cách gyaru, cô ấy sẽ chỉ thành một người vợ hoàn mỹ, không tì vết.

Một mặt, tôi muốn thấy điều đó… nhưng mặt khác, tôi cũng muốn Yuria mãi là gyaru. Trong đầu, phe ủng hộ cựu gyaru và phe gyaru vĩnh cửu đang đụng độ kịch liệt.

Chà, cuối cùng, tranh cãi luôn kết thúc bằng chân lý: Đùi múp là số một.

"…Hả?"

"Mmm……"

Khi tôi mải mê mơ mộng về kịch bản cưới xin, ba cô gái quay sang nhìn tôi đầy nghi ngờ.

"Ryouta? Cậu chọn ai?"

"Nào, nhanh lên!"

"Hehe… Không cần nghĩ nhiều, đúng không?"

Đ-Đợi chút…

Dưới ánh nhìn kỳ vọng của họ, đầu óc tôi quay cuồng.

C-Chỉ là game thôi.

Chọn Kuroki thì tôi sẽ không được sống dễ dàng. Chọn Miyama thì tôi sẽ không có đống tài sản kếch xù. Và nếu chọn Yuria thì cổ sẽ không cho tôi nghịch cặp đùi múp míp đó!

Tôi nên làm gì…?

Nếu chọn một, hai người còn lại chắc chắn sẽ khinh tôi. Đặc biệt là Kuroki—cô gái cầu toàn.

Nhưng để tiếp tục game, tôi phải chọn ai đó.

Không thể giải quyết được vấn đề này… Không thể.

Vú bự? Gyaru múp? Hay cô gái cầu toàn thích tự chụp ảnh với cái rốn quyến rũ?

Giờ đã đến nước này… tôi không còn lựa chọn nào ngoài đưa ra quyết định.

 

"Vậy… tớ chọn—"

Ánh nhìn của cả ba khóa chặt vào tôi—đúng lúc đó.

"Ư-Ừ, xin thứ lỗi–A!"

Tự dưng cánh cửa bật mở, và một hình bóng nhỏ nhắn thò đầu ra với cặp kính đỏ trên mặt.

“Tanaka?”

Không phải người nhà.

Là bạn otaku của tôi—Tanaka Kanade.

Vì là hè nên cô ấy không mặc áo dài tay rộng thùng thình như thường lệ, nhưng thân hình nhỏ bé đó vẫn lọt thỏm trong đồng phục. Khoảnh khắc cô ấy nhận ra tình hình trong phòng, mắt cô ấy mở to, và cô ấy hoàn toàn đóng băng.

"À-À… A-a-a-babababa—"

"N-Này, Tanaka?"

"R-Ryouta thực sự đang chuẩn bị fours–!!"

"LÀM GÌ CÓ!!!"

Vì lý do nào đó, Tanaka hoảng loạn và đưa ra kết luận cực kì bậy bạ.

Cô ấy hiểu lầm rồi.

"Thực sự cái gì chứ!?"

"T-Tớ… gặp chị cậu gần ga. Chị ấy đưa tớ chìa khóa và bảo, ‘Đừng hỏi, cứ vào đi.’"

“Bà chị thối tha…"

Tôi đang thắc mắc làm sao Tanaka vào được nhà tôi vì không đời nào cô ấy có chìa khóa dự phòng.

Hóa ra là vậy.

Chị tôi chắc chắn nghĩ tôi sắp fourXXXX với ba người họ nên nghĩ, “Thôi thì ném luôn Tanaka vào cho vui!”

"Hả? Tanaka đúng không? Cậu ở lớp Airi năm ngoái!"

"Ồ, ừ! Cậu là cô gái luôn đọc sách đúng không nhỉ?"

"Hehe… Vậy Tanaka, sao cậu có thể ung dung bước vào nhà Ryouta như thế?"

Ánh nhìn của ba mỹ nhân chuyển từ tôi sang Tanaka.

Trong đó có một người đang tỏa ra khí thế cực kì đáng sợ…

"Ư-Ừ, ừm… T-Tớ chỉ là một cô gái hướng nội thấp kém, không bạn bè, siêu nhỏ bé, nên hít thở chung không khí với các mỹ nhân hướng ngoại rực rỡ như các cậu là hoàn toàn không phù hợp, và, ừm—"

Tanaka bắt đầu tuôn ra những lời khó hiểu với tốc độ chóng mặt, cả người cô ấy run lên vì hội chứng sợ xã hội.

Cô ấy hoảng loạn quá mức.

Ngay cả tôi hướng nội cấp cao cũng không hoảng thế.

Nhưng… vậy là cô ấy có chút liên kết với ba người này nhỉ?

Nếu thế thì tôi không còn cách nào ngoài dựa vào cô ấy thôi.

Sự xuất hiện đột ngột của Tanaka cho tôi lựa chọn thứ tư trong tình huống bất khả kháng này.

Và không, lựa chọn đó không phải cưới Tanaka Kanade.

Không, lựa chọn thứ tư hiện ra trong đầu tôi là—

"Được rồi, Tanaka! Đây, cầm tay cầm và chơi thay tớ đi!"

"Hả? Đ-Đợi đã Ryouta!?"

"Thích làm gì thì làm! Tớ, ừm… phải đi vệ sinh!"

"Này, Ryouta—!"

"Ryouta, quay lại đây ngay!"

Bằng cách ném quyết định tối thượng cho Tanaka, tôi thành công tránh được việc chọn lựa.

Nghĩ lại thì có khả năng cô ấy sẽ không quyết định mà chỉ đợi tôi về.

Nếu thế, tôi sẽ không thể chạy trốn nữa. Tôi sẽ phải đối mặt trực tiếp với nó.

Nhưng khi quay lại từ phòng tắm, thứ chờ tôi là địa ngục thực sự.

"C-Cái quái… gì thế này…?"

Trong phòng, Tanaka nằm trên đùi Miyama và cầm tay cầm.

"Ohoo~. Airi, cậu cho tớ ăn đồ vặt tiếp nhé~?"

"Trời, Tanaka à, cậu hư quá! Đây, nói ‘ahh’ nào~!"

Tanaka và Miyama cư xử như cặp vợ chồng mới cưới ngập trong ngọt ngào.

Tôi liếc màn hình TV.

Hiển nhiên, Tanaka đã thay tôi đưa ra lựa chọn tối thượng và cưới Miyama trong game.

Và vì lý do nào đó mà cảnh này diễn ra.

Tanaka hoàn toàn được Miyama cưng chiều.

Bất công quá…!

Đổi chỗ với tớ, Tanaka! Ngay!

Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy hối hận vì đã vứt bỏ lựa chọn của mình.

"Này, Ryouta… cô gái này đúng là kỳ quặc."

"Chịu thôi. Tanaka mất hết ý thức về khoảng cách khi quen ai đó."

"Ryouta, đuổi Tanaka ra. Ngay."

 

"Cậu hôm nay khắc nghiệt thế."

Tôi đã thành công thoát khỏi việc phải lựa chọn…

Nhưng đổi lại, Tanaka bị các mỹ nhân cạch mặt chỉ vài phút sau khi vào nhà tôi.

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Dù có sự xâm nhập bất ngờ của Tanaka (hay đúng hơn là tôi ném game cho cô ấy), Life Sugoroku vẫn tiếp tục đến cuối.

Kuroki, không cưới ai sau khi tôi bỏ chạy, theo đuổi con đường “Nhà phát minh” với sự tận tụy mãnh liệt, cuối cùng đạt thành công lớn và thắng game với tổng giá trị tài sản khổng lồ.

Trong khi đó, vì Tanaka thay vai tôi nên tôi cưới Miyama.

Trong game, tôi thành “Nhân viên công ty,” còn Miyama thành “Người mẫu.”

Chúng tôi có sáu đứa con, kích hoạt vô số sự kiện yêu đương.

Xếp hạng cuối: vị trí thứ hai.

Còn Yuria…

"S-Sao… sao tớ lại thành… diễn viên hài…?"

Yuria nhắm đến nghề “Người mẫu” trong giai đoạn chọn việc nhưng thất bại ở vòng roulette.

Cô ấy thử nhắm đến “Phát thanh viên” làm phương án dự phòng… nhưng cũng thất bại.

Cuối cùng, Yuria buộc phải chọn giữa hai nghề ngẫu nhiên—“Diễn viên hài” hoặc thất nghiệp làm “NEET.”

Thế là cô ấy miễn cưỡng chọn “Diễn viên hài.”

Cổ cuối cùng cũng đạt được mục tiêu làm nữ phát thanh viên giống mấy bình luận viên nổi tiếng, nhưng… sau chuỗi bất hạnh kể trên thì cô ấy về bét.

"Hehe, Yuria, có lẽ cậu nên cân nhắc làm diễn viên hài đi?"

"Im đi! Đừng có lên mặt chỉ vì cậu được làm nhà phát minh…! Và đợi đã—Airi! Chẳng phải cậu muốn giàu sao!?"

"Yuria à, Airi đã nhận ra rằng… Tình yêu quan trọng hơn tiền bạc~! Đúng không, Kanade?"

"Đúng!! Tớ sẽ dành cả tấm lòng cho cậu, Airi!!"

…Tanaka đúng là kỳ quặc.

Nhưng đây là lần đầu tôi thấy cô ấy hòa hợp với những người con gái khác.

Hồi cấp hai, tôi là người bạn duy nhất của cô ấy.

…Chà, thấy cảnh này thì tôi đã hiểu tại sao cô ấy ít bạn.

"Nhưng nói thật thì tớ muốn cậu chọn chứ không phải Kanade."

Miyama cười toe toét và liếc tôi.

"L-là sao?"

"Vì tớ thực sự muốn biết Ryouta sẽ chọn ai trong bọn tớ~!"

Ngay khi Miyama nói, Yuria và Kuroki gật đầu đồng tình như thể nói “Chính xác!”

Nhưng dù cô ấy có nói thế…

"Nếu tớ phải chọn…"

"Gì thế? Cậu có vấn đề gì với bọn tớ à?"

"Không! Không phải thế! Ý tớ là, thôi nào—phải chọn một trong ba mỹ nhân hạng S của lớp ư? Quá khó! Tớ không thể chọn nổi!"

"…!"

Cả ba mở to mắt trước lời tôi nói.

Vẻ nghi ngờ trước đó biến thành bối rối, và họ nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Tôi vừa nói gì lạ à?

"Wow… Ba người dễ dãi thật."

"Im đi, Tanaka."

"Tanaka, ngậm mồm vào."

"Tanaka, cậu phiền quá."

"A–mình bị hành quyết công khai…! Airi, gọi tớ bằng tên như trước đi!"

Tôi chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng vì các cô gái đang vui vẻ nói chuyện với nhau nên tôi chỉ đứng nhìn.

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

"Nào mọi người, chắc nên về thôi. Ở lâu quá thì lại bất lịch sự với gia đình Ryouta."

Khi mặt trời lặn, Kuroki cuối cùng lên tiếng kết thúc buổi tụ tập.

"Ehh~? Airi muốn ngủ lại!"

"Chắc chắn không được!"

"Ừ, nếu Airi ở lại thì Ryouta có thể làm mấy trò biến thái đấy."

Yuria lườm tôi sắc lẹm.

C-Cái gì, Yuria? Cô ấy nhìn tôi như tội phạm vậy… (Đúng là tôi từng có tiền án kiểu đó, nhưng mà…)

"Được rồi, về thôi. Cảm ơn Ryouta."

"Ừ."

Tôi đi cùng họ ra cửa để tiễn.

"Từ mai, chúng ta cần tập trung chuẩn bị lễ hội văn hóa. Nếu không học kịch bản thì chúng ta sẽ không thể kịp buổi diễn được."

"Ừ, ừ, hiểu rồi."

"Hẹn gặp lại, Ryouta~!"

Sau khi nhìn họ rời đi, tôi thở dài, buông lỏng vai và quay vào nhà.

Trời ạ… một buổi chơi bời sau giờ học điên rồ.

Được rồi… về tới phòng, nơi vẫn còn vương mùi hương của các cô gái xinh đẹp…

Tôi sẽ không làm gì kỳ lạ đâu—

"Này, Ryouta."

"…!?"

Một giọng nói bất ngờ từ sau khiến tôi giật mình.

Khi quay lại, tôi thấy Kuroki đang đứng đó.

"Tớ quên đồ trong phòng cậu… Tớ vào lại được không?"

Kuroki Rui.

Dù ba người kia đã rời đi, nhưng cô ấy quay lại và nói quên gì đó.

Cô ấy đã ở sau tôi mà tôi không nhận ra, khiến tôi giật mình khi quay người lại.

"Q-Quên gì…? Cậu không nói dối đúng không?"

"Thật mà Ryouta. Sao thế? Cậu không tin tớ à?"

"K-Không phải thế, nhưng…"

Xét theo tính cách thường ngày, Kuroki là kiểu người sẽ làm bất cứ thứ gì để đạt được điều cô ấy muốn.

Chính cô ấy đề nghị đến đây ngay từ đầu. Phải có động cơ thầm kín nào đó.

Kuroki không bao giờ làm gì mà không có lý do.

Ngẫm lại thì… cô ấy bình tĩnh đến lạ lùng trong suốt thời gian ở đây.

Liệu mục tiêu thật sự của cô ấy… là được ở riêng với tôi?

"Hehe… Ryouta, cậu đang mong gì à?"

"M-mong…?"

"Chẳng hạn như… nghĩ rằng tớ giả vờ quên gì đó, để có thể ở riêng với cậu trong phòng và làm gì đó biến thái?"

Cô ấy hơi nheo mắt, giọng bình tĩnh đến đáng sợ.

"C-Cái gì!? T-Tớ không bao giờ—!"

Suy đoán của cô ấy quá chính xác khiến tôi lúng túng.

Nếu cô ấy nói chi tiết đến thế thì có phải cô ta đang thực sự giả vờ quên gì đó và muốn tiến tới với tôi?

Ngày này cũng tới rồi sao…Ngày tốt nghiệp… Bằng cử nhân mất zin…?

"Hehe, tiếc quá. Tớ thực sự quên đồ. Và tớ sẽ không làm mấy chuyện biến thái mà cậu hy vọng đâu."

"…Hả?"

"Xin lỗi vì làm cậu tưởng bở~! Tớ chỉ lấy đồ rồi đi thôi."

C-Cô gái này…!

Bất kỳ gã nào cũng sẽ dao động sau khi nghe thế.

Trong một khoảnh khắc, cảm xúc tôi bùng lên, và tôi cảm thấy máu dồn mạnh lên đầu trên và… đầu dưới.

Nhưng tôi cố giữ bình tĩnh.

Giữ bình tĩnh.

Nếu để bị cuốn vào lời ngọt ngào của Kuroki bây giờ, tôi sẽ chết – về cả tinh thần lẫn thể xác.

Tôi để Kuroki vào, và cả hai cùng lên cầu thang.

"Hôm nay vui đúng không, Ryouta? Mấy người kia cũng vui lắm. Cậu có vui không?"

"Tớ? Chà… chắc là không tệ lắm."

Tôi không thể nói mình thực sự vui.

Nếu thừa nhận, tôi có linh cảm cô ấy sẽ đến nhà tôi mỗi ngày.

"Mà Kuroki, cậu không ghét à?"

"Ghét cái gì?"

"Việc các cậu tới phòng tớ ấy."

"Sao lại thế?"

"Sao—? Chà…"

Chúng tôi lên đến đầu cầu thang và vào phòng tôi và tiếp tục nói chuyện.

"Ý tớ là, chẳng ai muốn vào phòng một otaku đúng không? Và với cậu… tớ nghĩ có lẽ cậu chỉ ép mình vì cần ‘chinh phục’ tớ hay làm gì đó cho cái ‘hoàn hảo’ của cậu. Nhưng giờ, cậu không thấy mình làm quá sao—"

"Cậu vẫn chưa hiểu đúng không?"

Cắt lời tôi, Kuroki nhặt điện thoại từ dưới gối và nói.

"Đúng là tớ đã từng nói, ‘Tớ cần cậu cho sự hoàn hảo của tớ’ dưới cái ô đó. Nhưng ý tớ… là để giữ vững sự hoàn hảo, tớ cần cậu."

Cô ấy cần tôi để giữ vững sự hoàn hảo?

Tôi không hiểu cô ấy muốn nói gì.

"Tớ tưởng cậu sẽ hiểu ngay, vì cậu thông minh lắm… nhưng có lẽ không phải vậy. Thật đáng tiếc."

"C-Ý cậu là gì?"

"Nhưng mặt đó của cậu cũng… fufu."

Kuroki lẩm bẩm một mình trước khi lướt qua tôi và rời phòng.

"Tớ sẽ nói ý nghĩa của nó sau lễ hội văn hóa. Nên hãy cố hết sức cho vở kịch, nhé… Công chúa?"

"Ờm… ừ."

Dù cô ấy đã đi nhưng những lời bí ẩn của cô ấy vẫn vương trong tâm trí tôi.

Kuroki… cô ấy không quên gì nữa, đúng không?

Giữ vững tinh thần cảnh giác, tôi trở lại phòng một mình và lặng lẽ cầm kịch bản đọc.