Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Tạm ngưng)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

78 1070

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

4 28

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

40 367

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

41 304

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

(Đang ra)

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

Uzo Toshimichi(有象利路)

Đây là câu chuyện về một người chồng không ngừng vướng vào rắc rối, nhưng vẫn ngày ngày cố gắng tiếp cận vợ, từng bước chinh phục trái tim của cô vợ nghiêm túc lạnh lùng này.

7 26

Tập 01 - Chương 5.2: Hẹn hò tại gia là bài ca hỗn loạn II

Sau khi đưa Miyama về, con đường quen thuộc bỗng yên tĩnh lạ thường. Nó khiến tôi cảm thấy hơi cô đơn.

Miyama dù ồn ào và mát mát, nhưng cô ấy như một linh vật luôn tươi sáng và vui vẻ. Có cô ấy bên cạnh khiến mọi thứ thoải mái hơn.

Cô ấy cũng đối xử tử tế với cả một kẻ hướng nội như tôi. Cô ấy thật sự là một cô gái tốt.

Mải nghĩ về Miyama, tôi bỗng nhận ra mình đã về đến nhà.

"Em về rồi đây."

Khi bước vào phòng khách, tôi thấy chị gái mình nằm dài trên ghế sofa, chỉ mặc áo thun và đồ lót.

Haiz… So với Miyama thì đúng là thua xa về kích cỡ.

"Ồ, Ryouta à~? Chị ăn kem của em mất rồi."

"Cái gì cơ! Em đã để dành cây kem Häagen phiên bản giới hạn đó đấy! Bà chị thối!"

"Còn nữa—"

"Gì nữa?"

"Tanaka vừa ghé qua đây đó."

Tanaka? Sao lại thế?

Nghĩ lại thì chúng tôi chưa nói chuyện thêm câu nào từ lần trước trên sân thượng. Cả trên LINE cũng không.

Gần đây, tôi dành phần lớn thời gian với ba mỹ nhân nên chẳng có cơ hội nói về chuyện otaku với Tanaka.

"Em ấy bảo chỉ 'ghé qua cho vui,' nhưng nếu đã đến tận đây thì chắc chắn có lý do, đúng không?"

“Cũng đúng."

"Nhắn tin hỏi em ấy đi."

"Vâng, em sẽ hỏi."

Tôi nhắn cho Tanaka: "Muốn nói chuyện chút không?" rồi về phòng.

Trong khi đợi trả lời, tôi nhận được tin nhắn từ Kuroki. Hôm nay cô ấy lại gửi một bức ảnh.

"Không thể nào…! Đổi sang tóc đuôi ngựa à!?"

Đó là ảnh selfie của Kuroki nằm trên giường, mặc đồng phục với kiểu tóc hai bím.

Kuroki: "Hy vọng cái này sẽ tiếp thêm động lực để cậu cố gắng trong vở kịch. ♡ Hôm nay tớ cũng gửi ảnh cho cậu~ Tớ cá là cậu thích đồng phục và tóc hai bím đúng không, Ryouta?"

Cô gái này… hoàn toàn hiểu sở thích otaku.

Một cô gái dễ thương với tóc hai bím đã là đỉnh cao, nhưng khi gương mặt thanh lịch và lạnh lùng của Kuroki kết hợp với kiểu tóc đó thì sự tương phản khiến nó tuyệt hơn ngàn lần.

Đang lưu ảnh thì Tanaka trả lời.

Tanaka: "Được. Giờ tớ rảnh."

Thấy phản hồi, tôi gọi ngay.

"Tanaka, lâu rồi nhỉ."

"Ồ, chào! Lâu rồi không nói chuyện."

"Tớ nghe nói cậu ghé qua trước nhà tớ. Có chuyện gì không?"

"Chà, không quan trọng lắm, cơ mà… tớ nghe được một tin đồn kỳ lạ về lễ hội trường."

"Tin đồn kỳ lạ?"

Tôi có linh cảm xấu.

"Đại loại thì cậu đóng Bạch Tuyết, còn Ichinose và Kuroki đóng hoàng tử?"

Tanaka, đó không phải tin đồn. Đó là sự thật.

"Làm gì có chuyện đó nhỉ. Hoán đổi vai—không đời nào như thế được, đúng không?"

"…Tớ sẽ làm."

"Hả?"

"Tớ… sẽ đóng Bạch Tuyết, Tanaka."

"Ryouta, cậu điên à?"

Giọng hét kinh hoàng của Tanaka đâm thủng màng nhĩ và xé nát tinh thần tôi.

Thôi đi, Tanaka! HP của tớ đã về 0 rồi!

"Cậu đóng Bạch Tuyết? Cậu giả gái?"

"A, im đi! Tớ bị ép phải làm! Tớ không có lựa chọn!"

"Tớ hiểu, đám hướng ngoại ép cậu."

Tanaka, cũng là người hướng nội, lập tức hiểu tình cảnh của tôi.

Đúng là chiến hữu hướng nội.

"Chà, tạm thời bỏ qua cái đó, cậu có biết rõ câu chuyện Bạch Tuyết không?"

"T-Tất nhiên rồi. Tớ từng đọc sách tranh về nó. Chắc nó vẫn trên kệ sách."

"Cái đó khá là… cổ tích đối với cậu đấy."

"’Với tớ' là sao?"

Càu nhàu về câu nói của Tanaka, tôi tiến đến trước kệ sách.

"Nói mới nhớ, quyển sách tranh đó đâu rồi?"

"Vì cậu đóng vai chính nên tìm và đọc lại đi."

"Ừ đúng."

Gần đây, kệ sách của tôi đầy manga từ trên xuống dưới, nên tôi không thể tìm thấy nó nhanh được.

Cũng lâu rồi chưa đọc sách tranh, có lẽ nó ở dưới cùng…?

"Bạch Tuyết, Bạch Tuyết… hử?"

Khi kiểm tra kệ dưới, tôi thấy một cuốn manga cũ.

Là “Lucky & H”, thứ tôi đọc hồi tiểu học.

Dù đăng trên tạp chí shounen nhưng nó có vài cảnh khá hở hang. Tôi từng lén đọc sau lưng bố mẹ.

Đợi đã, bộ này không phải có 18 tập sao? Tập đầu đâu?

“Thôi kệ."

"Ryouta, sao thế?"

"Không có chi, chị đừng lo."

Cuối cùng, dù tìm thế nào thì tôi cũng không thấy quyển sách tranh Bạch Tuyết.

Tôi đành đọc “Nàng bạch tuyết chuyển sinh—Nhà ngươi hôn ta chỉ để thông báo hủy hôn ư? Đùa đấy à?”, một tiểu thuyết lãng mạn mà Tanaka cật lực đề cử.

Sao lại ra nông nỗi này chứ…

Tôi đành mua tập đầu của Nàng bạch tuyết chuyển sinh dạng e-book.

"Cậu chỉ muốn viện cớ để tớ đọc cái này, đúng không?"

"Có thể coi là vậy! Gần đây, mô típ hủy hôn đang siêu hot đấy!"

"Ừ, tớ biết…"

Do truyện viết dưới góc nhìn nữ chính nên có nhiều mô tả về mấy gã cơ bắp hơn là cảnh nóng. Với tâm lý con trai tuổi teen như tôi, cái này đúng là chán phèo.

"Ryouta đóng Bạch Tuyết… Vậy là cậu theo hướng đó."

"Tớ bảo rồi, đám hướng ngoại ép tớ! Tớ không có lựa chọn!"

"Nhân tiện, hoàng tử là Kuroki và Ichinose, đúng không?"

"Ừ. Đúng thế."

Khi tôi trả lời, Tanaka phát ra một tiếng “Hừm…” kéo dài.

"Hai người đó đóng hoàng tử… chẳng phải hơi bất công sao?"

"Gì cơ? Không giống như bọn mình, hai người đó lỗi lắm."

"Đúng thế, nhưng… gần đây cậu với ba mỹ nhân ra sao rồi?"

"Ý cậu là gì? Chà… bọn tớ đi hẹn hò. Hẹn hò. Và hẹn hò thêm."

"Cậu chỉ đi hẹn hò à?! Thật luôn?! Chỉ có thế thôi?"

"Đại khái thế."

Tôi nói đầy tự hào, mũi hếch lên.

Được đi hẹn hò liên tục với ba cô gái xinh đẹp—Tanaka có lẽ là người duy nhất tôi có thể khoe.

Nếu khoe với đám con trai thì tôi sẽ bị đập cho má không nhận được mặt.

"Ryouta, cậu thay đổi thật rồi. Chẳng mấy chốc, cậu sẽ vứt bỏ cái vụ 'giữ zin đến tuổi 30' và ngừng nói chuyện với kẻ hướng nội như tớ."

"Sao cậu dỗi thế? Nghe này, một gã như tớ sẽ không tự dưng mất zin, hiểu chứ?"

"Kiểu gì chả thế."

Phản ứng đó là gì vậy?

Cô ấy ghen vì tôi “phản bội” liên minh hướng nội hay gì?

Có lẽ việc tôi khoe đã làm cô ấy hiểu lầm.

"Nghe này, Tanaka. Dù tớ đi hẹn hò với ba người đó thì tớ không hề có tình cảm với họ đâu."

"Hả? Là sao?"

"Họ thích người khác rồi."

"Họ… đã có người trong lòng?"

"Xem ra cả ba đều phải lòng một gã hồi nhỏ. Và giờ họ vẫn thích hắn. Nên ừ, tớ có thể đi chơi với họ, nhưng sẽ không bao giờ thực sự yêu ai. Chuyện đó không xảy ra đâu."

"Ồ, ra vậy… Haa…"

Chả hiểu sao Tanaka thở dài khi nghe vậy.

Có lẽ cô ấy nhẹ nhõm khi biết tôi vẫn là đồng loại.

"Dù có 1% cơ hội mà tớ được một trong ba người đó yêu thì tớ sẽ không bỏ rơi cậu đâu. Cậu là người bạn otaku duy nhất của tớ."

"Ryouta… Hehe, cậu đúng là không thay đổi."

"Hả? Có mà! Tớ đang đi hẹn hò với ba cô gái xinh đẹp đấy!"

"Nhưng nếu cậu không thành đôi với ai trong số họ, thì Ryouta, cậu sẽ zin cả đời."

Quá… chính xác… Tôi không thể cãi!

"Chà, tớ nghĩ thế cũng ổn."

"Là sao?"

"Không có gì! Tớ phải đi học thêm đây, tạm biệt!"

"À. Cảm ơn cậu, Tanaka. Nói chuyện với cậu thật sảng khoái vì chúng ta quen nhau từ lâu."

"………"

"Hử? Tanaka?"

"Vấn đề là thế đấy."

Lẩm bẩm điều đó, Tanaka đột nhiên cúp máy.

"…Ý cậu ấy là sao?"

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Vài ngày sau, trong giờ nghỉ trưa.

"Mọi người ơi, xong kịch bản rồi!"

Hino, một thành viên ban tổ chức lễ hội văn hóa, in bản sao trong phòng máy và tập hợp dàn diễn viên trước bảng để phát.

Vậy là kịch bản cuối cùng cũng xong.

Ban đầu, tôi không biết mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng nếu xong rồi thì thật nhẹ nhõm.

Tôi nhận kịch bản từ Hino và mở ra.

"Nhìn này Ryouta! Chú lùn của Airi có nhiều lời thoại quá!"

"Vậy thì cậu tốt rồi."

Miyama, đóng một trong bảy chú lùn, có vẻ là vài thủ lĩnh, nghĩa là cô ấy có khá nhiều lời thoại.

Có lẽ họ cho cô ấy vị trí này để thu hút fan Miyama khắp trường.

"Yay! Airi được nói nhiều!"

Hoàn toàn không biết động cơ đằng sau, Miyama trông thực sự vui.

Cô ấy quá vô tư. Trong khi đó, tôi chỉ muốn cắt bớt lời thoại của mình.

Đó là tất cả những gì tôi nghĩ trong khi lật qua kịch bản.

Đợi đã. Giờ nhìn kỹ vào dàn diễn viên…

Tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Vì vai đã hoán đổi giới tính, hoàng hậu độc ác (hoặc mẹ kế) cho Bạch Tuyết quả táo độc sẽ do Hino đóng.

Ngoài ra, mọi nhân vật khác đều là con gái.

Thợ săn giúp Bạch Tuyết trốn vào rừng? Con gái.

Bảy chú lùn, kể cả Miyama? Tất cả là con gái.

Và hoàng tử? Yuria và Kuroki.

Ê. Chẳng phải đây là phiên bản harem của “Bạch Tuyết” sao?

"Với vai hoàng tử, Ichinose sẽ diễn buổi sáng, và Kuroki buổi chiều. Mọi người hãy chuẩn bị nhé."

Khi Hino giải thích, Kuroki và Yuria khẽ gật đầu.

Vậy đúng là vai kép.

Yuria diễn trước, rồi Kuroki cuối cùng.

Tôi ước họ cũng sẽ làm thế với Bạch Tuyết…

"Này, Ryouta."

Khi tôi đang khó chịu thì bị Yuria gọi.

"Đây là lần đầu tớ diễn kịch, nhưng… tớ sẽ nghiêm túc. Nên cậu cũng phải thế."

"Ừ ừ…"

Nói xong, Yuria trở về chỗ.

"Trời ạ, Yuria ơi là Yuria. Sao tự dưng nghiêm túc với chuyện này quá vậy."

Kuroki nhìn Yuria bước đi, rồi quay sang tôi.

"Ryouta, chúng ta là cặp đôi định mệnh… Hãy tận hưởng vở kịch này hết mức có thể nhé?"

"H-Hả? Ý cậu là sao?"

"Như lời tớ nói thôi. Chúng ta là hoàng tử và Bạch Tuyết, được định mệnh dẫn lối gặp nhau."

Lời Kuroki luôn đầy ẩn ý.

Cặp đôi định mệnh à?

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Các tiết học chiều nhàm chán trôi qua trong khi tôi tập trung đọc kịch bản.

Tôi chưa diễn kịch từ hồi mẫu giáo, và giờ còn phải đóng vai nữ chính nữa

Nghĩa là tôi phải cố gắng gấp bội.

Vì là vai chính nên tôi có nhiều lời thoại… Nếu không thuộc kỹ, tôi có thể đơ ra trên sân khấu.

Mải mê với kịch bản, tôi hầu như không để ý tới việc tiết cuối đã sắp hết.

Chuẩn bị lễ hội văn hóa hôm nay thì không cần thiết phải tham gia vì Hino bận.

Sau khi bị kéo đi chơi mấy ngày liền, tôi phải tận dụng cơ hội để về nhà và tập trung học lời thoại.

Khi thu dọn đồ, tôi thấy Miyama tụ tập với Yuria ở chỗ Kuroki.

"Này, này! Vì hôm nay không cần phải tham gia chuẩn bị lễ hội, sao chúng ta không cùng học kịch bản nhỉ? Rui, hôm nay cậu nghỉ câu lạc bộ điền kinh đúng không?"

"Ừ, tớ rảnh."

"Yay! Vậy qua nhà cậu có được không?"

"Nhà tớ, hả…"

Kuroki ngập ngừng, rồi liếc sang tôi, dù tôi đang dọn đồ trong im lặng.

C-Cái gì?

Giả vờ tập trung vào túi, tôi nghe lén.

"Ừm… Nhà tớ hôm nay hơi khó. Bố tớ dùng phòng chính để tiếp khách, và, chà… phòng tớ, ừ… hơi bừa."

Dù nói thế nhưng Kuroki cứ lén liếc tôi.

N-nhìn tôi làm gì?!

"Tớ hiểu… Nhà Airi nhỏ và bừa bộn nên không mời ai được. Còn cậu thì sao Yuria?"

"À… Phòng tớ cũng không được."

Yuria cười gượng.

Phòng cô ấy chắc đầy hàng Chichikyun.

Nếu ai thấy bình sữa Milk trong đó, cô ấy sẽ từ “Nữ hoàng Gyaru” thành “Gyaru Bỉm Sữa” ngay lập tức.

Tôi cũng chẳng có tư cách phán xét, phòng tôi đầy thứ mà tôi không muốn ai thấy.

"Vậy nhà hàng gia đình thì sao?"

"Ưm… lần trước đi thì toàn đám côn đồ từ Tây Trung xí chỗ. Ồn ào lắm. Dù Rui khiến họ im ngay lập tức."

"Rui lúc đó ngầu lắm! Làm cả đám côn đồ im bặt ngay!"

"Hehe. Chẳng có gì đâu."

Kuroki đã làm gì với đám côn đồ đó?

Tò mò thật đấy…

"Nếu nhà hàng gia đình không được thì quán cà phê nhé?"

"Nhưng nếu đi quán cà phê, thì có thể học sinh đã chiếm hết chỗ rồi… Và nếu đi, Airi chắc lại gọi ba cốc frappuccino."

"T-Tớ không thế đâu! Uống nhiều vậy vỡ bụng mất!"

Miyama phản đối, mặt đỏ lên.

Tôi không ngạc nhiên nếu cô ấy uống được nhiều đến thế.

"Giờ sao? Vì Rui được nghỉ nên cậu chọn chỗ nào cũng được."

"Ừ, tớ cũng thế! Rui muốn sao Airi theo vậy. Có thể thử quán karaoke mới gần ga hoặc đi bowling cũng được."

"Airi ơi. Hôm nay phải học kịch bản chứ có phải đi chơi đâu."

"Bo~o, Yuria, cậu đúng là ngoan quá thể. Nhưng một cô gái nghiêm túc như cậu sao hôm nay mặc quần lót lòe loẹt thế?"

"Cái gì—?!"

…Cái gì!?

Quần lót của Yuria… lòe loẹt!?

Miyama! Kể thêm đi! Tớ cần chi tiết!

"Đ-Đừng nói mấy thứ như thế, đồ ngốc!"

"Ngghh—! T-Từ từ, xin lỗi, Yuria!"

Miyama, bị kẹp cổ, vùng vẫy dưới tay Yuria, mặt méo mó vì đau.

Và ngay lúc đó, tôi nhận ra—Miyama với vòng ngực khủng đang ép vào cặp đùi múp của Yuria.

K-Không thể nào…!

Vóc dáng bốc lửa của Miyama và cặp đùi huyền thoại của Yuria—kết hợp với nhau!

Đây là… phép màu…!

"…Hả?"

Khi tôi nhìn chằm chằm vào khung cảnh đó, tôi đột nhiên nhận ra—Kuroki đã đứng ngay trước mặt tôi.

"Hehe…"

Với nụ cười đáng ngại, Kuroki quay sang hai cô gái đang cãi nhau.

"Được rồi, hai cậu, dừng lại. Tớ quyết định nơi đi rồi."

Yuria thả Miyama, người hổn hển thở.

"Vậy đi đâu, Rui? Karaoke?"

"Không. Tớ nghĩ… chúng ta nên đến nhà Ryouta."

"…"

"…"

"…"

“Hả!”

Nụ cười vừa nãy của Kuroki… hóa ra là vậy?!

Chết tiệt…!

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Cả ba mỹ nhân đã quyết định tới nhà tôi nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi bộ về cùng họ.

…Tại sao chuyện này lại xảy ra chứ?

Dù có vội về nhà, tôi cũng không đủ thời gian để giấu hết đống hàng otaku đáng xấu hổ trong phòng.

Tôi thường khá thoải mái với bộ sưu tập light novel của mình—thậm chí chẳng buồn bọc bìa.

Nhưng để ba người này thấy không gian riêng tư của tôi? Chết ngắc.

Đây là tình huống romcom harem điển hình—dẫn ba cô gái xinh đẹp vào phòng ngủ—vậy mà tôi chẳng thể vui nổi.

Nếu họ đến từng người một thì tôi còn xử lý được. Tôi sẽ chuẩn bị tinh thần và cư xử bình thường.

Nhưng cả ba cùng lúc? Tôi chắc chắn sẽ để lộ điều gì đó.

Ít nhất, tôi cần cảnh báo Yuria đừng phản ứng với đống hàng anime của tôi.

"Cảm giác hơi lạ khi đi về cùng nhau thế này nhỉ?"

"Đã lâu rồi ba đứa mình không đi bộ về cùng nhau. Rui ngày nào cũng bận tập luyện."

"Xin lỗi nhé. Tớ biết lịch điền kinh khiến tớ xa cách các cậu nhiều. Yuria, cậu có cô đơn khi không có tớ không?"

"K-Không hề!"

"Hehe… chắc rồi."

Cả ba cười nói khi đi trước tôi.

Chỉ đi cùng nhau thôi, tôi đã cảm nhận được họ thu hút bao nhiêu sự chú ý.

Một nhân viên văn phòng trên đường về, một người trung niên chạy bộ, một bà già dắt chó, và cả đám trẻ tiểu học—tất cả đều lén nhìn khi đi ngang qua.

Đó là mức độ nổi bật của ba người này.

Với vẻ đẹp thanh lịch của Kuroki, vóc dáng bốc lửa của Miyama, và vị thế nữ hoàng gyaru số một trường của Yuria thì chẳng có gì ngạc nhiên.

Còn tôi, kẹt giữa ánh hào quang của họ, thật lạc lõng.

Một gã hướng nội ảm đạm, mọt sách như tôi chẳng có lý do gì để ở trong tầm mắt của họ.

Vì thế, tôi lẽo đẽo theo sau, cúi đầu giả vờ như người dưng.

"Này, Ryouta!"

"H-Hyah?!"

Miyama đột nhiên gọi, khiến tôi phát ra âm thanh kỳ dị, the thé.

"Ryouta… hét gì thế?"

"Cậu căng thẳng à?"

Yuria và Kuroki cùng quay lại nhìn tôi.

"T-Tớ không căng thẳng! Nhưng… các cậu chỉ đến để đọc kịch bản, đúng không? Xong rồi các cậu về hết, phải không?"

"…"

Cả ba im lặng như thể đã tập dượt trước.

Mấy cô gái này… họ định ở lại đấy à?

"Này, này! Ryouta có máy chơi game đúng không? Airi muốn chơi!"

"Ê, Miyama! Chúng ta vừa nói về chuyện này mà!"

"Ôi, đừng cáu kỉnh thế, Ryouta. Chơi chút thì có sao đâu?"

"Ừ. Cùng đi chơi—đừng căng thẳng thế, được chứ?"

Hả?

Kuroki vừa nói đi chơi?

Đợi chút… họ có định đọc kịch bản thật không?

"Này, ghé cửa hàng tiện lợi đi!"

"Đúng vậy! Mua đồ ăn vặt và nước uống luôn."

"Đúng rồi. Đi nào, Ryouta!"

"…Ugh."

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Sau khi ghé cửa hàng tiện lợi, cả đám về tới nhà tôi, tay xách đầy túi.

"Phòng cậu ở đâu thế Ryouta?"

"P-Phòng tớ ở tầng trên, bên phải sau khi lên cầu thang… nhưng—"

Trước khi lên cầu thang, tôi bước tới trước ba cô gái và chặn đường.

"Làm ơn. Cho tớ ba phút thôi. Tớ thực sự cần dọn phòng."

"Không. Để bọn tớ vào luôn đi."

"Ừ! Airi muốn ngồi nghỉ cơ!"

"Ryouta-kun? Dù có bừa bôn thì tớ không ngại đâu."

"Tớ thì ngại!"

Phòng tôi không hẳn là thảm họa, nhưng chắc chắn không ở trạng thái sẵn sàng cho con gái vào.

Biết đâu nó còn… có mùi lạ hay gì đó.

"Được rồi. Ít nhất để bọn tớ đợi ngoài phòng cậu, được chứ? Bọn tớ sẽ đứng yên."

"Ơ? Ừ… được thôi."

Theo yêu cầu của Yuria, tôi dẫn cả ba lên tầng.

Đến cửa phòng, tôi nhắc lại họ đợi bên ngoài trước khi bước vào.

Không đời nào tôi đủ thời gian giấu hết mô hình và tranh treo tường, đã thế, tôi chẳng có chỗ cất chúng.

Họ đã biết tôi là otaku, nên giờ không phải ưu tiên cái đó…

"Mình cần bình xịt khử mùi ngay bây giờ!"

Tôi vớ lấy bình xịt khử mùi mà tôi thường xịt khắp phòng sau khi… ừm… làm vài hoạt động nhất định, và bắt đầu xịt như thể mạng sống của mình phụ thuộc vào nó.

Mùi ổn ổn là được!

"Được rồi, ba phút hết rồi! Bọn tớ vào đây!"

"H-Ê! Miyama!"

Tôi khá chắc chưa đủ ba phút, nhưng Miyama vẫn xông vào.

Yuria và Kuroki theo sau, và cả ba bắt đầu quan sát phòng tôi.

"Vậy đây là phòng Ryouta-kun…"

"Wow. Chỗ này đầy đồ đạc."

Những tấm tranh treo có hình minh họa đáng ngờ phủ kín tường, kệ thép ba tầng chất đầy mô hình chiếm một góc, và kệ sách khổng lồ ghi “Tường Light Novel” trải dài năm tầng.

Đây là lãnh địa thần thánh với bất kì otaku nào.

Ngay cả tôi cũng hơi xấu hổ khi để họ thấy không gian riêng tư của mình.

"Phòng Ryouta tuyệt quá! Wow, nhìn đống tranh cuộn ảnh gái treo khắp nơi kìa!"

…Tranh treo. Gọi là tranh treo. Nhưng đúng là không sai.

"Hmm. Tớ biết rồi, nhưng cậu đúng là otaku hạng nặng nhỉ?"

Yuria nói như thể cô ấy hoàn toàn khác tôi, nhưng thật ra—phòng cô ấy có lẽ cũng như thế thôi.

Tôi chỉ hy vọng hôm nay cô ấy không vô tình tự lộ ra điều đó.

"Snnff… Hả? Sao nặng mùi khử mùi thế?"

"Tớ vừa xịt. Sợ phòng bốc mùi."

"Ơ? Airi thích mùi của Ryouta mà."

…Mùi của tôi? Cô ấy thích nó á?

"Đúng không, Yuria? Ryouta chẳng phải có mùi rất dễ chịu sao?"

"Chà… ừ. Tớ không ghét."

Tôi không hiểu nổi. Tôi có mùi như nào chứ?

"Này, uống nước ép mua lúc nãy đi. Tớ khát quá."

Kuroki lấy chai nước táo hai lít từ túi mua sắm.

"À, Ryouta cho mượn vài cái cốc được không?"

"Ồ, đúng rồi. Tớ đi lấy đây."

…Đợi đã.

Nếu tôi đi, ba người này sẽ ở lại trong phòng tôi.

Tôi tin họ không lục lọi, nhưng…

"Sao thế, Ryouta-kun?"

"À… Cứ lấy gối rồi ngồi đợi đi."

Tôi miễn cưỡng xuống tầng lấy cốc.

…Thật sự ổn không nhỉ?

Nhưng do tôi là chủ nhà nên để khách đi lấy thì thật bất lịch sự.

…Ừm. Chắc ổn thôi.

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Trong bếp, tôi lấy bốn cái cốc và một đĩa từ tủ, đặt lên khay rồi mang lên.

Hy vọng ba người kia không táy máy gì khi tôi đi vắng.

Phòng tôi có thể đầy treo đầy tranh anime và mô hình, nhưng thứ nguy hiểm thật sự—eroge, Blu-ray, lót chuột có ngực—luôn được giấu sâu dưới gầm giường khi không dùng.

Không thể để mẹ tôi tìm thấy khi dọn phòng được.

Miễn không ai kiểm tra dưới giường thì tôi an toàn.

…Dù vậy, phản ứng của họ với phòng tôi làm tôi ngạc nhiên.

Tôi không lo về Yuria—cô ấy cũng otaku như tôi.

Nhưng Miyama và Kuroki? Họ chẳng mê mấy thứ này.

Tôi nghĩ họ sẽ thấy kỳ lạ, song… họ không tỏ ra ghê tởm chút nào.

Đặc biệt là Miyama.

Trước khi thành bạn, cô ấy ghét otaku.

Nhưng từ khi nói chuyện, cô ấy chẳng còn thái độ đó.

Liệu một otaku hướng nội như tôi có thể hòa hợp với những cô gái như họ?

"Hòa hợp, chà…"

Trước đây, tôi không tưởng tượng nổi cảnh mình thân thiết với những cô gái xinh đẹp này.

Mải nghĩ, tôi đến phòng và mở cửa.

"Này, tớ lấy cốc rồi—hả?"

Khi bước vào, cả ba đang… thư giãn.

Miyama ngồi trên gối trước TV, chân gập lại.

Yuria ngồi trên ghế chơi game, lướt điện thoại.

Còn Kuroki, lơ đãng nhìn quanh phòng, ngồi trên giường tôi.

"Ồ, Ryouta, cậu quay lại rồi!"

"Cảm ơn nhé."

May là Kuroki có vẻ không phát hiện gì dưới giường.

Và mọi thứ khác trông… không bị động đến.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Tớ rót nước ép nhé?"

"Tớ giúp nữa."

Kuroki lấy khay từ tôi, và cô ấy với Yuria bắt đầu mở nước ép và đồ ăn vặt.

Họ thoải mái thật. Họ hay làm thế này à?

"Này, Ryouta! Máy chơi game của cậu không bật được!"

Miyama, đang nghịch tay cầm SP5 trước TV, gọi tôi với vẻ bĩu môi.

"Cậu đã quay sang chơi game rồi à? Chẳng phải chúng ta phải học kịch bản sao?"

"Ừ, nhưng tớ muốn chơi!"

"Haiz… Kiểu gì chuyện này cũng xảy ra mà."

Tôi nhặt dây nguồn SP5 và cắm vào.

Cứ đà này thì hôm nay sẽ chỉ là một buổi chơi game.

"Cậu hay chơi game gì, Ryouta? Game bắn súng à?"

"FPS làm tớ chóng mặt nên tớ không chơi. Chủ yếu là RPG. Gần đây, tớ chơi—"

Từ từ đã. Gần đây?

Lần cuối tôi dùng SP5 là khi nào?

Ồ, đúng rồi. Lần cuối là khi tôi lấy Blu-ray đó và… xem trước…

Đợi đã. ĐỢI ĐÃ.

Chết tiệt.

Ngay bây giờ, trong SP5 của tôi vẫn còn đĩa “Màn trình diễn áo tắm với các cựu thần tượng khỏa thân! Chỉ là tai nạn thôi sao!?”

Giờ không phải lúc giải thích cái đó là gì. Điều quan trọng là—

"Ô! Game cuối cùng chạy rồi!"

"Đ-Đợi, Miyama—!"

"Hử? Này, cái gì đây ‘Màn trình diễn áo tắm với các cựu thần tượng khỏa thân! Chỉ là tai nạn thôi sao!?' Tiêu đề kỳ quá."

"……"

"……"

"Hả?!"

Khoảnh khắc Miyama đọc to tiêu đề, cả phòng đóng băng.

Ôi, không.

Bộ não tôi chập mạch.

Nội dung yêu thích của tôi vừa bị lộ trước mặt các bạn—là con gái.

"R-Ryouta… Cậu…"

Yuria, mặt đỏ au, run rẩy nhìn tôi.

"Này Airi? Tự nhiên tớ muốn có đá. Cậu xuống bếp lấy ít đá đi trong khi bọn tớ chuẩn bị đồ ăn vặt nhé?"

"Được!"

Chả hiểu sao, Kuroki nhanh chóng đẩy Miyama ra khỏi phòng như thể muốn đưa cô ấy khỏi hiện trường.

Và cứ thế, cô ấy rời đi như chú cún con hào hứng đuổi theo đĩa frisbee.

"Rồi, Ryouta giải thích đi?"

Khi Miyama rời đi, Kuroki quay sang tôi với nụ cười.

Nụ cười này chắc chắn không chỉ là một nụ cười bình thường.

Cảm nhận nguy hiểm tức thì, tôi bản năng quỳ xuống trước TV theo kiểu seiza.

Với Yuria và Kuroki ngồi trên, đây chính thức là một buổi thẩm vấn.

"Ryouta… sao cậu xem thứ biến thái này?! Thậm chí còn mua nó?! Chẳng phải mọi thứ giờ đều online sao?!"

"Ừ, chà, tớ là kiểu người thích xem trên màn hình lớn…"

"Cái gì—?!"

"Hehe. Đúng là Ryouta."

"Rui! Sao cậu bình tĩnh thế?!"

Trong khi Yuria rối tung lên thì Kuroki bình tĩnh lạ lùng.

Cô ấy gần như hiểu tôi rất rõ, như thể biết hết thói quen của tôi.

Không, không, không. Cô ấy tưởng biết rõ tôi lắm à?!

"Vậy… Ryouta. Cậu thường làm gì với cái này?"

"Ch-Chà, còn làm gì với nó nữa…?"

"Cậu thật sự thừa nhận luôn?"

"Thôi nào, Yuria. Ryouta là một thiếu niên. Xem thứ này hoàn toàn bình thường mà."

"Sao cậu hành xử như kiểu hiểu rõ Ryouta thế? Hai người chỉ là bạn cấp hai đúng không?"

"Ơ? Ch-Chà, Ryouta và tớ là… cậu biết đấy?"

Kuroki nhìn tôi—ánh mắt đầy ẩn ý khiến dạ dày tôi quặn lên.

N-Này! Cậu định ám chỉ cái gì?!

"Đ-Đợi đã. Hai người, kiểu như… bí mật hẹn hò à?"

"Không phải! Tớ và Rui chỉ học cùng cấp hai thôi!"

"Phét. Rui siêu lạnh lùng với con trai, còn với cậu thì khác."

"Hehe. Chà, nếu nói thế thì Yuria, cậu cũng lạnh lùng với con trai đấy thôi. Nhưng với Ryouta thì hợp nhau lắm, đúng không?"

 

"T-Cái đó… không liên quan! Tớ chỉ đi với Ryouta vì vụ kịch này thôi… G-giờ nói về cậu và Ryouta đi!"

Hai người bắt đầu ném những câu châm chọc và dò xét câu trả lời.

Cả hai có lẽ nghĩ mình là người duy nhất hiểu tôi.

Tôi là người duy nhất biết về sở thích otaku của Yuria.

Tôi cũng là người duy nhất biết bản chất mưu mô, cầu toàn của Kuroki.

Chẳng trách cả hai đều nghĩ rằng họ hiểu tôi.

…Trời ạ, mấy lời mập mờ của Kuroki khiến cuộc trò chuyện này phức tạp quá.

Lúc này, tôi thà bị nướng vì đống Blu-ray bí mật còn hơn.

…Đợi đã.

Đợi đã.

Kuroki cố ý làm thế à?

Cô ấy làm lộn xộn vụ này là để đánh lạc hướng Yuria khỏi vấn đề Blu-ray…?

Ngay khi tôi nhận ra chiến lược tiềm năng của cô ấy—

BANG!

Cửa bật mở.

"Mọi người! Tớ lấy đá rồi! Giờ nhanh lên, chơi game Áo tắm nào!"

"CHÚNG TA KHÔNG CHƠI ĐÂU!"

"Hả?"

Miyama vẫn nghĩ nó thực sự là game.