Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Tạm ngưng)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

78 1070

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

4 28

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

40 367

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

41 304

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

(Đang ra)

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

Uzo Toshimichi(有象利路)

Đây là câu chuyện về một người chồng không ngừng vướng vào rắc rối, nhưng vẫn ngày ngày cố gắng tiếp cận vợ, từng bước chinh phục trái tim của cô vợ nghiêm túc lạnh lùng này.

7 26

Tập 01 - Chương 6.1: Lễ hội tưng bừng, bất ngờ không ngừng I

Một trong ba sự kiện lớn tại Trường Trung học Natsuhama Central, một trường cấp tỉnh, là lễ hội văn hóa đầu hè.

Và hôm nay—cuối cùng—lễ hội văn hóa đó đã diễn ra.

Đám đông đã vào chế độ lễ hội từ sáng, nhưng… tôi thì sầu tới nỗi không nuốt nổi bữa sáng.

"Chị ơi. Xử nốt phần ăn sáng của em được không?"

"Ơ, thật hả? Ngon!"

Sau khi đưa phần bữa sáng còn lại cho chị, tôi về phòng thay đồng phục.

Vậy là đến rồi… lễ hội văn hóa.

Tôi đã luyện vai Bạch Tuyết hai tuần nay và đã quen được phần nào.

Tôi cũng thuộc hết lời thoại nên không có vấn đề gì về khoản đó, nhưng…

"Chết mất thôi… Mình lo quá."

Ngay cả tôi cũng không kìm nổi lo lắng.

Tôi sống cả đời với mục tiêu tránh những tình huống gây căng thẳng, nên đứng trên sân khấu trước mọi người là áp lực khủng khiếp.

Có lẽ bị lớp cô lập vì từ chối vai còn tốt hơn là ra đó giả gái làm Bạch Tuyết…

"Giờ hối hận cũng chẳng giúp được gì. Cứ diễn hai buổi và xong."

Dù sao thì khán giả cũng chẳng đến xem một gã giả gái như tôi – họ đến vì những người như Miyama ngực khủng hay các cô gái hoàng tử ngầu lòi như Kuroki và Yuria.

Tôi chỉ làm vai trò chúa hề. Chẳng cần phải căng thẳng.

"…Haiz. Em đi đây."

Chuẩn bị xong, tôi lấy túi và ra ngoài.

"Hả?"

Khi bước ra cửa, tôi thấy Kuroki và Yuria đợi trước cổng.

Họ đang trò chuyện và cười đùa trong khi đợi tôi.

Thật đấy à? Vở kịch còn chưa bắt đầu mà tôi đã được đối xử theo kiểu “hai hoàng tử đến đón”?

"…C-Chào buổi sáng, hai người."

"Chào buổi sáng, Ryouta!"

"Sáng vui, Ryouta. Hôm nay cậu hơi muộn."

Kuroki vui vẻ lạ thường, còn Yuria thì vẫn ngầu như thường lệ.

"Tớ tốn chút thời gian chuẩn bị, thế thôi."

"Chuẩn bị? Lễ hội văn hóa chứ có đi học đâu cần mang sách giáo khoa."

"Thôi nào, Yuria. Ryouta cũng là con trai, chắc cậu ấy có việc phải làm."

Kuroki cười khi bênh tôi.

Dù nói vậy nhưng tôi nghĩ cô ấy hiểu lầm rằng sáng nay tôi làm gì đó mờ ám… Kệ đi.

"Hai người thôi à? Miyama đâu?"

"Airi ngủ quên. Chắc lát nữa cô ấy đến."

Ngay ngày lễ hội mà ngủ quên… đúng là Miyama.

"Này, Ryouta? Cậu thấy hôm nay tớ có gì khác không?"

"C-Có gì khác…?"

Khi tôi nhìn Kuroki, cô ấy vuốt tóc ra sau tai và nở nụ cười quyến rũ.

Khuôn mặt cô ấy vẫn đẹp và tinh tế như mọi khi, mái tóc đen thẳng cũng như cũ, nhưng…

"Đây, nhìn đi. Môi tớ."

"Môi cậu?"

Cô ấy chỉ vào miệng khi nói.

À… giờ cô ấy nhắc… môi hơi đỏ.

"Vì hôm nay có cảnh hôn nên tớ đã dùng màu son yêu thích chỉ dành cho cậu thôi."

"HẢ!?”

Yuria và tôi đồng thanh hét lên.

"C-cậu đang nói cái quái—"

"Này, Rui! Cậu thực sự định hôn Ryouta thật à!?"

"Fufu… Đùa thôi, đùa thôi. Cảnh hôn chỉ là giả thôi mà Tớ chỉ dùng son yêu thích để tươi tắn chút thôi. Trời ạ, Yuria phản ứng ghê thế."

"Ừ…"

Kuroki cười khúc khích khi trêu Yuria.

"Tại tớ chẳng biết cậu đang nói thật hay đùa nữa. Mà Ryouta, vừa nãy cậu trông có vẻ vui nhỉ?"

"L-làm gì có!"

"Fufu… có lẽ Ryouta muốn tớ cướp nụ hôn đầu chăng?"

"Không đời nào! Thôi, đi đến trường đi."

"Được rồi~!"

Theo lời thúc giục của tôi, cả đám bắt đầu đi đến trường.

Dù vậy… nụ hôn đầu à.

Nếu tính nụ hôn gián tiếp thì Miyama đã cướp danh hiệu đó của tôi rồi…

Tôi không nói chuyện đó đâu.

"Dù sao thì tớ rất hóng vở kịch đó. Ryouta trông khá dễ thương khi làm Bạch Tuyết lúc tập đúng không?"

"Chính xác! Cho tớ chụp cùng Ryouta lúc mặc trang phục nhé?"

"Dẹp."

Thời khắc đó sắp tới rồi, phải cố gắng tận hưởng khoảng thời gian yên bình này thôi.

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Có một cổng chào trang trí rực rỡ ghi “Lễ hội Văn hóa”, và học sinh chạy qua chạy lại trong hành lang để chuẩn bị.

Nó đã đến…

Hồi năm nhất, lớp tôi bán chuối socola, nhưng như thường lệ, tôi đi trốn và hầu như không tham gia.

Với người như tôi, lễ hội văn hóa thường là giả vờ xem kịch trong phòng gym rồi vật vạ đâu đó, hoặc lẻn vào lớp trống có điều hòa để đọc sách.

Năm ngoái, tôi đã trải qua mùa lễ hội như thế—nên năm nay phải đóng vai chính thì… tôi không tưởng tượng nổi.

Đã thế, tôi sẽ đóng kịch cùng đám con gái xinh đẹp mà tôi tưởng mình chẳng bao giờ liên quan…

"Mọi người trông bận rộn quá. Đúng là lễ hội văn hóa nhỉ?"

"Ừ, chắc vậy."

"Năm nhất cậu làm gì ở lễ hội thế Ryouta? Đi loanh quanh với Tanaka à?"

"Sao lại nhắc đến Tanaka?"

"Thôi nào, kể đi?"

Haiz… Kuroki bám dai quá nên tôi chắc là cứ trả lời thật cho mau.

"Chẳng có gì với Tanaka cả. Lớp tớ bán chuối socola, nhưng tớ cô độc đến mức không được xếp lịch trực. Tớ ở trong lớp đọc light novel cả ngày."

"Chà. Đúng là hành động của một kẻ mọt sách u ám nhỉ."

Vì tôi đúng là đỉnh cao của một kẻ mọt sách u ám.

"Fufu. Đúng là Ryouta."

"Kuroki, cậu đang chế nhạo tớ đúng không?"

"Không hề~ À, vì cậu đã thực thà kể sự thật nên tớ sẽ trả ơn bằng một giai thoại nhỏ."

"Giai thoại?"

"Thật ra, ở lễ hội năm ngoái, Yuria mặc đồ hầu gái, nhưng đùi cô ấy quá bự nên quần lót—"

"Rui! Đừng có nói nữa!"

Yuria lao đến bịt miệng Kuroki với tốc độ chớp nhoáng.

Ê! Quần lót của Yuria!?

Có lộ không!?

Kể nhanh đi, Kuroki!

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Ở lễ hội văn hóa trường này, mỗi lớp sẽ làm một trong ba loại sự kiện chính: kịch, triển lãm, hoặc quầy ăn.

Triển lãm và quầy hàng thường tổ chức trong lớp, còn kịch diễn ở phòng gym.

Năm nay, năm lớp—bao gồm lớp chúng tôi—diễn kịch, và năm lớp này cùng câu lạc bộ kịch tạo thành sáu nhóm, mỗi nhóm diễn một lần sáng và một lần chiều.

Nhân tiện, mỗi nhóm có tối đa 30 phút. Lạ thay, khi đứng trên sân khấu thì thời gian trôi chậm tới nỗi cứ như cả thế kỉ.

"Lớp mình bắt đầu chuẩn bị chưa?"

"Có lẽ rồi. Chúng ta là nhóm thứ hai đúng không? Nào, nhanh lên."

Bị Yuria thúc, chúng tôi bước nhanh đến lớp, nơi mọi người đang bận rộn chuẩn bị các thứ.

Các cô gái thuộc câu lạc bộ văn hóa, phụ trách trang phục, đang kiểm tra lần cuối. Đám con trai câu lạc bộ thể thao, phụ trách đạo cụ và cảnh, đang kéo đồ đến phòng gym. Trong khi đó, trưởng ban sự kiện, Hino, và nhóm con gái otaku phụ trách đạo diễn và kịch bản đang bàn bạc vấn đề ánh sáng sân khấu.

Bạn bè cùng lớp bình thường chỉ giỏi chém gió mà giờ lại làm việc nghiêm túc lại càng thêm áp lực cho tôi với vai chính.

Chết tiệt… lại căng thẳng rồi…

"Yoo-hoo, các cậu!"

Một giọng bất ngờ vang lên từ phía sau—là Miyama.

"Trời, Airi, cậu muộn rồi. Hôm nay là ngày diễn đấy biết không?"

"Xin lỗi, xin lỗi."

Miyama xin lỗi trong khi vuốt mái tóc bù xù.

Ngủ quên ngay ngày lễ hội… đúng là Miyama.

“Ryouta, Ryouta! Tớ gặp đội trang phục lúc nãy, họ nói muốn cậu và tớ—Bạch Tuyết và chú lùn—đi quanh hành lang để thu hút mọi người!"

"Đ-Đi bây giờ á!? Sao không để cậu, Kuroki, và Ichinose cùng đi?"

"Hmm… hình như trang phục hoàng tử thuê từ chỗ cao cấp nên họ không muốn dùng ngoài sân khấu."

"Cái gì? Vậy Bạch Tuyết và chú lùn hóa trang rồi đi loanh quanh thì được nhưng hoàng tử thì không?"

"Ừ! Vì trang phục của chúng ta là đồ cosplay rẻ tiền mua từ Donki!"

Đó là sự thật đáng buồn của lớp tôi.

Kuroki và Yuria đều có fan trong lớp, nên phần lớn ngân sách trang phục đổ vào đồ của họ.

Ngược lại, trang phục Bạch Tuyết của tôi từ Donki…

"Được rồi, Ryouta và Airi—thay đồ thôi~!"

Bị Miyama lôi đi, chúng tôi đến đội trang phục đã sẵn sàng trong gym. Họ bảo chúng tôi thay đồ trong nhà vệ sinh.

Chỉ nghe thôi đã thấy mờ ám—giả gái trong nhà vệ sinh nam. Chả hiểu sao tôi cảm thấy có chút phấn khích khi thay đồ xong.

May mắn, Yuria đã xử lý lông chân tôi bằng kem tẩy trước, nên phần đó ổn…

Tôi nhìn mình trong gương.

Trang phục Bạch Tuyết rẻ tiền từ Donki.

Váy là kiểu A-line, phần trên cổ tròn màu xanh, váy vàng—phong cách Bạch Tuyết cổ điển. Tôi cũng được bảo đội tóc giả đen và băng đô đỏ.

Tôi là otaku nên làn da nhợt không bao giờ thấy nắng, và luôn gầy, nên nhìn mình thế này… có lẽ hơi giống con gái? 

"…Hừ, làm gì có chuyện đó."

"Ryouta—! Tớ có bảng quảng cáo rồi, chuẩn bị đi thôi!"

Giọng Miyama vang vào nhà vệ sinh nam.

Nếu có ai trong buồng vệ sinh thì chắc họ sẽ giật mình vãi đái vì tiếng hét của cô ấy.

Khi bước ra, tôi thấy Miyama đứng đó trong trang phục chú lùn.

Cô ấy đội mũ trùm đỏ và râu trắng bồng bềnh quanh miệng.

Nét duyên dáng như linh vật của Miyama đã khiến vẻ dễ thương tăng lên theo cấp số nhân… nhưng.

Khi tôi nhìn từ trên xuống dưới, phần “dễ thương” ấy đã biến mất.

Nhờ vòng một cực khủng, cúc trên cùng của cái áo khoác đỏ rực không cài được, và đùi quá múp khiến quần short bó chặt.

Ngực và đùi quá đồ sộ…

K-Không thể gọi đó là chú lùn được. Trông như nhân vật 17+ ấy. Nếu không cẩn thận, chúng tôi sẽ bị báo cáo mất.

"Khi mua trang phục này, chúng tớ đã chọn cỡ lớn nhất, nhưng ngực vẫn căng quá… Vì bộ ngực của tớ đúng không? Phiền ghê ta."

Miyama tự trách ngực mình.

Không—vấn đề không phải ngực Miyama.

Bộ ngực khủng của Miyama mang lại năng lượng (rất gợi cảm) cho mọi người. Chúng ngang tầm quốc bảo. Toàn dân Nhật nên tôn thờ cặp đào may mắn này.

"Miyama… cậu hoàn hảo lắm rồi. Chà, lớn hơn nữa thì tốt."

"Hả? Cậu nói gì?"

"À—đợi, đợi đã! Hai người! Quên cái này!"

Một cô gái phụ trách đạo cụ chạy đến và đưa chúng tôi hai tấm bìa cứng, mỗi tấm cỡ một hộp nhỏ.

"Đây, cầm cái này khi đi quanh quảng cáo kịch nhé~!"

Trên bìa ghi nguệch ngoạc:

“Kịch lớp 2-B – Bạch Tuyết hoán đổi giới tính – Diễn lúc 10 giờ sáng ở phòng Gym!”

"Được rồi! Thu hút thật nhiều người bằng quảng cáo của chúng ta nhé!"

"Ừm…"

Khi thấy có người như Miyama trong vở kịch thì kiểu gì đám biến thái cũng sẽ kéo đến như nước.

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Sau khi đi vòng quanh trường để quảng cáo vở kịch, Miyama và tôi trở lại phòng gym.

Bên trong, các học sinh vẫn đang chăm chỉ với nhiệm vụ của mình.

"Chúng ta đi khắp nơi quảng cáo thật, nhưng… cậu nghĩ mọi người sẽ đến không?"

Miyama dừng ở cửa gym và thở dài.

Thôi nào, đám con trai chắc chắn sẽ đến… chỉ để xem bộ ngực khủng của Miyama.

Cộng thêm nữa là fan Yuria sẽ đến buổi sáng, và fan Kuroki sẽ ùa vào buổi chiều. Chắc chắn sẽ rất đông.

Còn tôi, nhân vật chính giả gái đóng vai trò chúa hề… 

Có chắc tôi là nhân vật chính không?

"Ryouta, cậu… có căng thẳng không?"

"C-Căng thẳng?"

"Ừ. Ý tớ là, chúng ta sắp diễn trên sân khấu thật đấy?"

"Chà… hơi hơi, tớ đoán vậy. Nhưng chẳng ai đến xem tớ đâu, nên… cũng không căng lắm. Haha."

Tôi cười như tự giễu.

Nhưng thay vì cười theo, Miyama nhìn tôi nghiêm túc lạ lùng.

"Tớ thì căng thẳng."

"Hả? Cậu?"

"Đây…"

Miyama nhẹ nhàng cầm tay phải tôi… và đặt—đợi, gì!?

Cô ấy ép tay tôi ngay dưới xương đòn trái, và lòng bàn tay với ngón út chạm vào độ cong mềm mại của vòng ngực đầy đặn.

Độ mềm mại này…!

Nếu trượt tay xuống chút nữa, đà này sẽ khiến tôi sờ hẳn vào đó!

"Tim tớ đập mạnh, thấy không?"

Đúng thế… nhưng thành thật, phần dưới của tớ còn đập mạnh hơn giờ.

Không, phải tập trung! Nếu có người thấy thì họ sẽ hiểu lầm mất!

Cuối cùng cũng nhận ra nguy hiểm, tôi vội rút tay.

"Tớ bình thường chẳng bao giờ căng thẳng… nhưng hôm nay thì có."

"T-Thật sao?"

"Ừ. Tớ đoán… tớ không muốn làm hỏng mọi thứ trước mặt cậu."

"T-Tớ?"

Sự thành thật bất ngờ của cô ấy khiến tôi ngỡ ngàng.

"Sao lại tớ? Tớ đâu có giận hay chế giễu nếu cậu làm hỏng chuyện."

"Tớ biết, nhưng…"

Miyama ngập ngừng như có gì nghẹn trong họng.

"…Cậu biết không, khi đến nhà cậu hôm nọ, tớ nhận ra một điều."

"Này! Hai người kia! Gần đến giờ tập trung rồi!"

Ngay lúc đó, Hino—mặc đồ hoàng hậu—gọi chúng tôi từ sân khấu.

"Đ-Được rồi! Tụi tớ đến đây! …Vậy cậu nhận ra cái gì? Ở nhà tớ?"

"Ughhh, không! Không có gì! Quên đi!"

"Hả? Nhưng—"

"Chỉ là—sau khi đến nhà cậu, tớ càng cảm thấy không thể thua cậu được! Thế thôi!"

Cô ấy tuôn ra một tràng, trang phục chú lùn rung rinh khi nhanh chóng chạy về sân khấu.

Tôi chẳng hiểu ý cổ là gì… Cô ấy vừa nói cảm thấy cạnh tranh với tôi?

"Ryouta!"

"Hử?"

Ngay khi định đi theo Miyama, ai đó gọi từ phía sau. Khi quay lại—

"…! Y-Yuria!"

Cô ấy đứng đó, mặc trang phục hoàng tử: áo khoác trắng với quần đỏ và bốt đen.

Mỹ phẩm của gyaru thường ngày biến mất, thay bằng kiểu khiến cô ấy trông như trai đẹp.

Áo khoác trắng có thêu vàng, cổ đứng với sọc đỏ vàng, và trang trí vai vàng. Quàng ngực là dải lụa đỏ—rất hoàng tử.

Để trông nam tính hơn, Yuria buộc tóc dài thành đuôi ngựa và để rũ qua vai phải. Cặp đùi múp bó chặt trong quần bó màu đỏ, tạo đường nét mượt mà hơn. 

Nhìn từ đầu đến chân, đúng là đùi cô ấy vẫn hơi đầy đặn—nhưng cô ấy ngầu gấp hơn tôi gấp trăm.

"Thế… tớ trông thế nào? Khá ngầu?" 

"Cậu ngầu gấp trăm lần tớ ngày thường. Cảm giác như cậu đã tiến hóa tới một tầng cao mới vậy. Tớ thua mọi mặt."

"T-Thật sao? Tớ rất vui khi nghe vậy~"

Yuria cười hạnh phúc.

"Mà, cậu… cũng khá dễ thương, cậu biết không? Ví như cái nơ đỏ này này."

"Hả?"

Tôi thực sự không cần lời khen gượng ép, ngượng nghịu kiểu như cặp đôi tuổi teen trong rom-com sến súa đâu…

"Thế thì, Bạch Tuyết… ta hộ tống nàng đến sân khấu nhé?"

"Ừ ừ."

Theo lời Yuria, cả hai bước song song về sân khấu.

Giờ diễn đã điểm…

Hino, đang đứng trên sân khấu, bước đến chỗ chúng tôi.

"Izumiya… cậu…"

"Gì? Nếu định nói tớ trông kinh thì cứ nói luôn—"

"Cậu biết không… cậu khá dễ thương đấy."

Hino nói với chút ngại ngùng, mắt lướt khắp bộ đồ giả gái của tôi.

Chả hiểu sao tôi lại ngửi thấy mùi dầu ăn trong không khí.

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Sau đó, chúng tôi tập trung trên sân khấu để kiểm tra lần cuối. Xong xuôi, cả lớp 2-B ngồi xuống ghế gấp dọc tường phòng gym, đợi lớp trước hoàn thành vở kịch.

Tôi cũng ngồi xuống, chỉnh lại váy áo, mắt dán lên sân khấu.

Đèn phòng gym mờ đi.

Rồi—đèn sân khấu và ánh đèn từ tầng hai chiếu sáng các diễn viên.

Buổi diễn đầu tiên, của lớp 1-A, bắt đầu. Vở kịch: “Rashomon”.

Vậy là bắt đầu rồi…

Chờ đến lượt chúng tôi, tôi cảm giác như mình đang bám víu sự sống.

Xem kịch của người khác từ từ bên dưới chỉ khiến tôi thêm căng thẳng.

Tôi tưởng mình đã bình tĩnh chút, nhưng…

Xem vở kịch của lớp khác, 30 phút trôi qua nhanh như chớp.

Khi họ kết thúc, một thành viên ban tổ chức lễ hội gọi chúng tôi, và lớp tôi được dẫn ra hậu trường.

Yuria, đóng vai hoàng tử, và Miyama, đóng vai chú lùn, trông bình tĩnh đến lạ. Còn tôi thì không. Tôi cứ nhìn lại lời thoại trong tờ giấy.

"Haiz… tự tin đâu mất rồi."

Chắc Shinji cảm thấy thế này trước khi vào EVA-01.

Bị ép vào vai không muốn, mặc bộ đồ bó chặt… Tôi giống hệt vậy. Bị đẩy vào phần chẳng ai muốn, mặc quần áo không ai thích.

Lúc này, tôi là Shinji.

"Fufu. Ryouta, cậu căng thẳng quá nhỉ?"

Không biết từ bao giờ, Kuroki đã đứng cạnh tôi. Cô ấy nhìn mặt tôi với vẻ thích thú.

Kuroki Rui… nguồn gốc mọi hỗn loạn này.

Cô ấy có thể trông như Ayanami Rei, nhưng bên trong thì 100% là Gendo.

"Sao thế?"

"K-Không gì. Chỉ… nếu tôi làm gì sai trên sân khấu thì đừng trêu, được chứ?"

"Trông tớ giống kiểu người bắt nạt kẻ làm hỏng việc sao?"

"Chà… cậu thật sự tính toán và hơi kỳ cục mà."

"Mồ, tớ không kỳ cục! Tớ chỉ cầu toàn, thế thôi."

Ừ, tôi biết cô ấy cầu toàn. Chỉ là thái độ của cổ đôi khi rất khó chịu khi theo đuổi sự hoàn hảo…

"Vở kịch sẽ trôi đi nhanh lắm, nhưng… cậu vẫn căng thẳng?"

"Tất nhiên! Cậu nghĩ tớ là người như nào vậy?"

Tôi là gã cô độc, ảm đạm, otaku, độc thân vĩnh viễn!

"Ể~? Nhưng Ryouta mà tớ biết can đảm hơn thế nhiều."

"G-Gì? T-Tớ làm sao cơ?"

"Thôi nào, cậu nói chuyện với tớ, Yuria, và cả Airi bình thường mà."

…Chà, nếu cô ấy nói thế thì chắc tôi cũng hơi táo bạo thật.

Mặc dù chủ yếu là vì tôi biết bí mật không thể nói ra của họ.

"Vẫn không tự tin à? Vậy thì—nếu buổi diễn buổi sáng tốt đẹp… tớ sẽ thật sự hôn cậu trong buổi chiều."

"…Hả?"

Đ-Đợi, Kuroki vừa nói… hôn thật?

"Pfft, đ-đừng đùa tớ! Trêu một otaku độc thân ảm đạm ngay lúc này—"

"Được rồi, lớp 2-B! Vào vị trí~!"

Một cô gái trong ban tổ chức lễ hội thì thầm gọi chúng tôi.

"Đ-Đã đến giờ rồi hả? Này, Kuroki—"

"Fufu. Đùa thôi đùa thôi. Tớ nghĩ nó có thể giúp cậu bình tĩnh chút."

"C-Cái quái…"

Kuroki trêu tôi ngay trước giờ mở màn.

Nhưng… tôi đã thấy thoải mái hơn–chỉ một chút—thật sự là một chút xíu—nhờ những lời đó.

"Cảm ơn cậu, Kuroki."

"Không có gì."

Tôi chân thành cảm ơn, và cô ấy cũng trả lời chân thành.

Trời… cổ thật sự làm tôi rối trí.

Khi nhóm trước kết thúc và đạo cụ được dọn, tôi bước lên sân khấu.

Đèn trên sân khấu và tầng hai sáng lên, một giọng nữ bắt đầu dẫn chuyện.

"Ngày xửa ngày xưa… trong một vương quốc, có nàng công chúa xinh đẹp với làn da trắng như tuyết…"

Ba luồng sáng từ tầng hai hội tụ chiếu thẳng vào tôi—Bạch Tuyết. 

Ughh, không chỉ sáng mà nó còn nóng nữa.

Khán giả nhìn tôi, có lẽ vì bối rối với ngoại hình này, nhưng vẫn xem.

Ánh mắt họ pha lẫn tò mò và kỳ vọng.

Tốt thôi. Nhìn thoải mái đi… Tôi đã chuẩn bị tinh thần chịu nhục. Cái này đã đạt tới cấp độ chụp ảnh để tống tiền rồi.

Diễn xuất của tôi tệ, giọng điệu cứng nhắc, và nói không được to.

Nhưng… tôi sẽ làm tới cùng.

Chỉ cần xong việc này và về với cuộc sống yên bình vô lo!!

Khi tiếng xì xào khán giả giảm dần, tôi mở miệng nói câu thoại đầu tiên.

"M-Mỗi ngày trong lâu đài đều buồn tẻ, nhưng… một ngày nào đó, tôi hy vọng gặp một vị hoàng tử trên con ngựa trắng!"

Nói thế trước đám đông là đỉnh cao của sự nhục nhã.

Nhưng khi vở kịch bắt đầu—như Kuroki nói—tôi bình tĩnh đến bất ngờ.

Mọi lo lắng và bồn chồn trước khi lên sân khấu tan biến, lời thoại tự nhiên tuôn ra.

Khi diễn… có lẽ tôi không căng thẳng như tưởng.

Sau khi xong cảnh mở đầu nơi Bạch Tuyết sống yên bình trong lâu đài, tôi rời sân khấu để chuyển cảnh.

Phần tiếp là khoảnh khắc kinh điển nơi mẹ kế, hoàng hậu, nhìn vào gương hỏi, “Ai đẹp nhất trần gian?”

Hoàng hậu do Hino đóng, và vì Bạch Tuyết không xuất hiện nên tôi có thời gian để thở.

Phiên bản Bạch Tuyết của chúng tôi gồm sáu cảnh chính.

Cảnh mở đầu trong lâu đài, tiếp theo là cảnh hoàng hậu hỏi gương…

Rồi phần giữa—cảnh thợ săn, theo lệnh hoàng hậu giết Bạch Tuyết, thả cô vào rừng, rồi cảnh cô lẻn vào nhà các chú lùn và sống cùng họ.

Sau đó là cao trào: hoàng hậu đến nhà lùn, lừa Bạch Tuyết ăn táo độc, và kịch kết thúc với nụ hôn của hoàng tử.

Nói cách khác, còn bốn cảnh chính.

Chạy vào rừng, gặp lùn, ăn táo và chết, rồi nằm thư giãn—nói thẳng ra là là thất nghiệp. Chỉ có đợi nụ hôn từ hoàng tử. Thế thôi.

Khi cảnh hoàng hậu kết thúc, kịch chuyển sang cảnh trong rừng.

"Thợ săn, được hoàng hậu ra lệnh giết Bạch Tuyết, đưa cô vào rừng."

Theo dẫn chuyện, cảnh chuyển sang phần Bạch Tuyết được thợ săn thả.

Tôi được một cô gái từ câu lạc bộ thể thao đóng thợ săn dẫn lên sân khấu vào “rừng”.

“Ôi, Bạch Tuyết tội nghiệp… Tôi sẽ nói với hoàng hậu rằng cô đã chết, nên làm ơn, trốn vào rừng đi.”

Khi cảnh đó kết thúc, tiếp theo là cô ấy…

Đúng rồi—từ lúc tập, có một người diễn tệ như tôi dù đã cố gắng rất nhiều.

Bảy chú lùn (toàn con gái) xuất hiện từ cánh gà.

Giữa trung tâm, đứng kiêu hãnh, là chú lùn đỏ rực: Miyama Airi.

Mũ trùm đỏ và râu trắng quanh miệng.

Áo khoác đỏ của cô ấy vẫn để cúc trên cùng mở, lộ chút khe ngực giữa cặp ngực khủng.

Dù đã hoán đổi giới tính nhưng mọi thứ trước đó vẫn tương đối lành mạnh…

Còn giờ thì có cảm giác như một nữ hoàng nội y bất ngờ xuất hiện trong chương trình thiếu nhi mang đậm tính giáo dục.

“Ôi, chiếc váy đáng yêu thế? Khuôn mặt đáng yêu thế? Đợi chút, chẳng phải Ryouta—ấy lộn, Bạch Tuyết sao!? Thật may mắn! Xin mời nghỉ ngơi trong ngôi nhà nho nhỏ của chúng tôi!”

Cô ấy chắc chắn nhớ thoại, nhưng mỗi khi gặp câu phức tạp thì cổ lại nghiêng đầu bối rối, thậm chí còn suýt nói sai tên. Airi Kẻ Hủy Diệt Kịch Bản đã xuất hiện.

Và ngay cả trong buổi diễn thật thì vẫn thật hỗn loạn!

Tiếp theo là cảnh Bạch Tuyết sống với các chú lùn, được bảy người cưng chiều trong khi ngồi trên ghế.

“Bạch Tuyết, bữa tối sẵn sàng. Đây, nói ‘ahh’ nào.”

“Bạch Tuyết? Để tôi massage vai nhé~”

“Bạch Tuyết~, tiếp theo hãy làm sạch tai nhé~?”

Trong truyện gốc, tôi khá chắc Bạch Tuyết mới là người làm việc nhà…

Nhưng chẳng hiểu sao, ngôi nhà của những chú lùn này đã trở thành một cảnh harem.

Tôi đã cảm thấy có gì đó sai sai với cái kịch bản này rồi… Sao tự dưng lại có cảnh harem như này?

"Bạch Tuyết sống yên bình và vô tư trong nhà các chú lùn. Nhưng một ngày…"

Cuối cùng, cảnh Bạch Tuyết ăn táo bắt đầu.

Hoàng hậu, do Hino đóng, vào nhà của người lùn với mũ trùm đen, đến gần tôi—Bạch Tuyết—với quả táo độc.

Được rồi, ăn táo và bắt đầu chợp mắt thôi.

Ngay lúc đó—tôi thoáng thấy Yuria đang đợi ở cánh gà để ra sân khấu.

Ánh mắt cô ấy sắc hơn bình thường—không phải cái lườm lạnh lùng, mà là sự tập trung mạnh mẽ.

Hồi cô ấy nói sẽ nghiêm túc… cô ấy thực sự nghiêm túc. Mắt cô ấy giờ mang một loại năng lượng khác.

“Đây, ăn một miếng đi.”

Với vai Bạch Tuyết, tôi nhận quả táo độc từ hoàng hậu cải trang thành bà lão.

“Đây là cảm ơn vì đã giúp ta. Nào, cô gái, thử đi.”

Đến rồi—cao trào.

Ăn cái này xong, chỉ còn nằm trên giường và đợi.

“…!”

Tôi giả vờ cắn táo, rồi ôm cổ họng và ngã ra giường.

Giường làm từ thảm gym và bìa cứng, và khi nằm, tôi nhận ra nó… ựa, nó toàn mùi mồ hôi. Thật sự kinh khủng. Tôi tưởng mũi mình chết luôn rồi chứ.

“Kuhihi! Bạch Tuyết chết rồi! Giờ ta là người đẹp nhất thế gian! URAAAAAAAA!!”

Với diễn xuất kịch tính và tàn nhẫn, hoàng hậu Hino rời sân khấu.

Tôi nằm đó, nhắm mắt, đợi trong bóng tối nụ hôn của hoàng tử. Nhanh lên, Yuria…

“Ngựa ta đưa ta đến khu rừng này… nhưng gì đây? Một ngôi nhà?”

Ngay khi nghĩ thế, tiếng bốt vang lên trên sân khấu.

Tiếng hét vang từ khán giả.

Yuria có nhiều fan nữ thế sao!?

Bình thường, Yuria là gyaru đùi múp với miệng lưỡi sắc sảo, nhưng cũng có tính bảo vệ—kiểu như chị cả.

Chắc điều đó đánh trúng tâm lý vài cô gái.

“Một ngôi nhà lạ đầy đồ nội thất nhỏ… và ôi? Gì đây? Một mỹ nhân…?”

Khi giọng và bước chân Yuria đến gần, cô ấy cúi nhìn mặt tôi.

“Nàng không còn hơi thở ư? Ta phải cứu nàng thôi!”

Với đôi mắt nhắm chặt, mùi nước hoa của Yuria càng trở nên rõ ràng hơn—Tôi biết cô ấy ngay trước mặt.

Có nên hé mắt chút không nhỉ… Hả?

Khuôn mặt Yuria đang ở trên tôi.

Cô ấy đổ mồ hôi, có lẽ vì đèn sân khấu nóng, và mắt cô ấy lấp lánh như sắp khóc.

“Ryouta… xin lỗi, nhắm mắt lại đi.”

Yuria chắc nhận ra tôi hé mắt, vì cô ấy thì thầm và từ từ cúi gần hơn.

Tiếng reo hò từ fan khán giả vang lên.

Cô ấy có thực sự hôn tôi hay không thì không ai biết – để lại cho khán giả một nụ hôn Schrödinger đích thực.

“…!”

Hơi thở Yuria cọ vào sống mũi tôi.

Mặt cô ấy… gần quá.

Trong lúc tập, cô ấy chỉ giả hôn và nhanh chóng qua câu thoại tiếp theo.

“…Cậu biết không,”

"Hả?"

"Tớ luôn nghĩ mình khá gan dạ. Nhưng… khi thực sự nhìn mặt cậu thế này, tớ nhận ra… tớ không thể làm một điều bất công như thế.”

B-Bất công? Hả? Bất công cái gì?

Do mắt vẫn nhắm, tôi không hỏi được—chỉ có thể nghe cô ấy nói.

Tôi không hiểu ý cô ấy… Chẳng lẽ cổ độc thoại à?

Rồi bất ngờ—cái gì đó mềm chạm vào má tôi.

Hơi ẩm, ấm, và mềm… Đợi chút, không thể nào—

“…!!”

Sốc không tin nổi, tôi bật dậy khỏi giường.

C-Cảm giác trên má vừa nãy…

Không nhầm được… Đó là một nụ hôn, đúng không?

"Tỉnh rồi ư, công chúa?"

Yuria cười ngọt ngào, như chẳng có gì xảy ra.

Tôi vừa bị Yuria hôn má và hoàn toàn rối bời vì sốc.

Môi cô ấy—môi cô ấy—chạm vào má tôi!

Ở khoảng cách đó, tôi cảm nhận được hơi ấm cơ thể, hơi thở nhè nhẹ, và độ mịn của da—tất cả từ môi cô ấy.

Dù chỉ là má, với tôi, nụ hôn đó mãnh liệt như trên môi. Và ngay giữa vở kịch—Tôi không nghĩ được gì ngoài môi Yuria.

Môi cô ấy mềm kinh khủng…!

Với một gã độc thân u ám như tôi, hôn má cũng là kích thích quá mức. Máu trong người dồn hết xuống dưới, nhưng may là tôi mặc váy nên chẳng ai thấy cái cục đó.

Nếu tôi là hoàng tử mặc quần bó thì sẽ là đại thảm họa. Tí thì chết.

“Cô cảm thấy thế nào?”

"À, ừm..."

Chết tiệt. Đến lượt thoại tôi.

“C-Cảm ơn, Hoàng tử. Nụ hôn của ngài đã đánh thức ta.”

Sau đó, tôi tiếp tục diễn trong mơ màng vì dư âm nụ hôn.

Căng thẳng bay sạch, tôi không tập trung được gì ngoài môi Yuria nữa.

“T—Ta trân trọng cuộc gặp định mệnh này… và thề sẽ yêu ngài suốt đời.”

Khi câu thoại cuối cùng được thốt ra, màn kịch buổi sáng khép lại.