Sau buổi sáng, chúng tôi được tự do đến buổi chiều.
Mọi người trong vở kịch thay lại đồng phục và đi thưởng thức lễ hội.
Tất nhiên, tôi cũng thay đồ trong nhà vệ sinh.
Haiz… Tôi thực sự không muốn tự làm xấu mình nữa. Chỉ cần chịu đựng một lần nữa thôi.
Sau khi thay xong và bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi thấy Kuroki và Miyama đợi trước cửa.
"Chào mừng trở lại. Cậu làm tốt lắm."
"Ryouta, cậu thật tuyệt vời!"
"À… c-cảm ơn."
Với tôi, đó chỉ là một vết đen dài trong cuộc đời mình, nên tôi không thể vui nổi…
"À đúng rồi. Tanaka nói rất muốn cậu ghé quán cà phê hầu gái đấy."
"Ồ, cũng được. Ichinose thì sao?"
"Yuria đang ở sau phòng gym để chụp ảnh với fan. Tớ cũng muốn chụp với cô ấy, nhưng đông quá!"
"T-Tớ hiểu rồi…"
Nghĩ lại thì ngay sau vở kịch, cô ấy bị đám con gái lôi đi như bị bắt cóc.
Vậy là vẫn chưa về…
"Ryouta, Ryouta! Yuria chắc còn lâu, nên đi xem quán cà phê hầu gái của Kanade trước đi!"
"Ừ… Tớ cần trả trang phục Bạch Tuyết trước. Các cậu đi trước đi—Tớ sẽ đuổi theo."
"Được rồi! Đi nào Rui!"
"Ừ. Nhưng nhớ đến sớm nhé Ryouta?"
Kuroki và Miyama cùng nhau bước vào trong tòa nhà trường học.
Sau khi trả trang phục vào chỗ, tôi đợi Yuria cạnh phòng gym.
Chốc sau, một nhóm con gái trông như fan cô ấy từ sau phòng gym đi ngang qua tôi.
"Này, chẳng phải cậu ta đóng Bạch Tuyết sao?"
"Đúng rồi! Này, này, chụp ảnh với bọn tớ được không?"
Các cô gái chỉ vào tôi và tiến đến.
Ư… thật sao? Làm trò trong vở kịch đã đủ tệ rồi—nếu họ chụp ảnh và đăng khắp mạng xã hội thì tôi chỉ còn nước trốn xuống địa ngục.
"Này, dừng ngay lập tức. Ryouta không chụp ảnh."
Yuria, giờ đã mặc đồng phục, bước giữa tôi và đám con gái.
Cô ấy đã thay xong, vác trang phục hoàng tử trên vai và tay cầm bốt.
"Nếu các cậu đăng ảnh tớ lên mạng thì không sao, nhưng Ryouta thì có lẽ không đâu. Tử tế chút nhé?"
"X-Xin lỗi!"
Đám fan hiểu chuyện đến bất ngờ, nhanh chóng rút lui sau khi bị Yuria mắng.
"…Trời, Ryouta đừng dễ dãi thế chứ."
"Sao lại là lỗi của tớ?"
"Cậu có vẻ mặt ‘tớ-không-ghét-đâu’ khi họ vây quanh."
"Chà… có lẽ vậy?"
"‘Có lẽ’ cái khỉ. Thật tình, Ryouta…"
Yuria thở dài ngao ngán.
Cái “Thật tình, Ryouta” là sao…?
"Nhưng cậu trông khá ổn trong vở kịch đấy. Cậu diễn tốt làm tớ cũng thư giãn hơn. Nhờ thế, tớ cũng đã dốc hết sức mình."
"…Thật sao?"
"Ừ. Dù thật ra tớ đã căng thẳng ngay trước khi lên sân khấu. Mọi người bảo tớ trông siêu căng trước khi bước ra."
Đúng thế—vẻ mặt cô ấy trong hậu trường thật sắc sảo, trông rất căng thẳng.
"Và… về nụ hôn tớ cho cậu…"
"…!"
Yuria đột nhiên nhắc tới chủ đề khó nói.
"Ừ, coi nó như… phần thưởng, nhé? Dù căng thẳng nhưng cậu đã cố gắng nên tớ nghĩ trêu cậu một chút cho cậu được thư giãn."
"V-Vậy thôi sao?"
"Ừ! Nên không có gì kỳ lạ đâu… Nhưng, cậu không vui khi tớ hôn à?"
H-hỏi gì kì thế…
Là một gã độc thân u ám nên cái đó không phải là về vấn đề là vui hay không vui…
"Chà… Tớ chưa bao giờ được hôn, nên… thành thật thì tớ hơi hứng."
"Ơ-Ơ!? H-hứng!? Hứng cái quái gì cơ!?"
"Tớ chỉ nói thật thôi."
"Ughh, quên đi! Tớ không làm thế nữa!"
…Không biết tại sao nhưng hình như tôi đã làm cô ấy giận. Dù cô ấy là người tự dưng hôn tôi mà, sao cô ấy lại kích động thế?
"Này, Yuria, mấy người kia đã đến quán cà phê hầu gái của Tanaka rồi. Đi luôn không?"
"Q-Quán cà phê hầu gái? …Cà phê hầu gái, hả…"
"Sao, cậu không thích à?"
"Không phải tớ ghét… chỉ là tớ có vài ký ức xấu về đồng phục hầu gái."
"Ký ức xấu?"
"Cậu biết đấy, chuyện Rui suýt nhắc sáng nay ấy?"
Đợi đã—vụ quán cosplay mà mọi người gọi là “bi kịch cosplay của Yuria”!?
"Tớ cần nghe toàn bộ câu chuyện!"
"Phản ứng gì thế… Ughh, tớ thực sự không muốn kể nữa, nhưng kệ vậy."
Thở dài, Yuria bắt đầu giải thích.
"Năm ngoái, tớ định mặc đồ hầu gái cho quán cosplay, nhưng bộ tớ đặt online có váy siêu ngắn. Và, chà, đùi tớ hơi to đúng không?"
"Hơi" là một tính từ chưa đủ mạnh để miêu tả.
Đùi Yuria là bự nhất và gợi cảm nhất trong cái trường này.
"Tớ đã mua rồi và lười trả nên mặc nó vào ngày lễ hội. Nhưng đùi tớ thu hút quá nhiều chú ý. Một cô giáo lớn tuổi trong đội hướng dẫn học sinh bảo nó quá khiêu gợi và cấm tớ mặc. Tớ phải phục vụ khách trong bộ đồ thể dục cũ. Thật là xúi quẩy đi."
"T-Tớ hiểu rồi…"
Mọi bí ẩn đã được giải…
Nói chung, đùi Yuria tự động mang nhãn R18.
"Nhân tiện, liệu cậu có thể mặc lại bộ hầu gái đó không?"
"Cậu thực sự nghĩ tớ sẽ làm vậy à?"
"À, xin lỗi. Lỗi tớ."
Ánh mắt cô ấy đầy sát ý, nên tôi xin lỗi ngay. Sợ quá.
"Chà… tớ hiểu cậu đang nghĩ gì, Ryouta. Nên… nếu cậu đến nhà tớ lúc nào đó… có thể, có thể, tớ sẽ mặc nó chút xíu."
"Tớ sẽ đến."
"Eww, đừng trả lời nhanh thế chứ, tên ngốc này!”
––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––
Và thế là, buổi chiều đã đến.
Một lần nữa, tôi trở thành Bạch Tuyết…
Nhìn mình trong gương ở nhà vệ sinh, mặc đồ giả gái lần thứ hai trong ngày—Tôi bắt đầu thấy quen.
Và điều đó khiến tôi càng ghét bản thân hơn.
Thôi, xong buổi diễn này là tôi sẽ không bao giờ phải giả gái nữa. Cố lên tôi ơi.
Khi bước ra khỏi nhà vệ sinh nam, cùng lúc, một bóng đen xuất hiện từ nhà vệ sinh nữ bên cạnh—!
"Ôi? Chẳng phải Bạch Tuyết sao?"
Mặc bộ lễ phục đen tuyền và đôi bốt đen kêu lạch cạch, Hắc Kỵ Sĩ xuất hiện.
Một thanh kiếm dài đeo bên hông, áo choàng đen tung bay khi cô ấy xoay về phía tôi.
Nét mặt tinh tế của cô ấy tuyệt đẹp—vẻ đẹp song tính nổi bật.
Mái tóc đen thẳng buộc đuôi ngựa, tóc mái hất sang bên.
Đôi lông mày đen và ánh mắt sắc bén, như nhìn xuyên thấu tôi, khiến tôi lạnh gáy.
Đây là… trang phục hoàng tử của Kuroki Rui.
Nó được thiết kế tương phản với bộ hoàng tử trắng Yuria mặc trước đó.
"Fufu, Ryouta trông sốc quá nhỉ."
"Chà… với khuôn mặt và vóc dáng như cậu thì dĩ nhiên là tớ sốc rồi."
Hông và đùi Kuroki vốn đã thon, nên dù mặc đồ nam vẫn không có chút lạc lõng nào. Thật ấn tượng.
Đây là hình mẫu siêu nhân hoàn hảo—Kuroki Rui.
"Thôi nào Ryouta. Đi thôi."
"Ừ."
Buổi diễn chiều trên sân khấu sắp bắt đầu—vòng hai của Bạch Tuyết.
Vì là lần thứ hai nên tôi không căng thẳng như trước.
"Này, Ryouta."
Khi tôi đứng hậu trường và hít thở sâu, Yuria gọi từ phía sau.
"Cậu căng thẳng à?"
"K-Không. Tớ ổn. Dù sao đây cũng là lần thứ hai rồi."
"Thật không? Tốt… À, nhìn kia."
"Hả?"
Khi nhìn theo ngón tay cô ấy, tôi thấy Miyama ở phía đối diện sân khấu, vẫy tay nhiệt tình với chúng tôi.
"Cậu ấy vô tư thật…"
"Đúng thế, nhưng tớ nghĩ sâu bên trong Airi là sự căng thẳng."
"Cậu nghĩ vậy?"
"Ừ. Ý là, cậu ấy luôn hoảng khi bị gọi ở lớp mà."
Chắc chỉ vì cổ không biết đáp án.
"Airi và Rui đều cố hết sức, nên Ryouta, cậu cũng phải dốc sức lần nữa."
"…Ừ."
Không sao. Tôi không sai lời thoại nào ở buổi đầu—mọi thứ hoàn hảo.
Chỉ cần làm lại y vậy. Chẳng có gì đáng sợ.
"Tiếp theo là Bạch Tuyết Hoán đổi Giới tính của lớp 2-B!"
Theo thông báo của người dẫn, tôi quay về sân khấu.
"Yuria… Tớ đi đây."
"Ừ. Cậu làm được mà."
Tôi bước lên sân khấu và tiến ra giữa.
Do tự tin vì là lần hai hoặc đã quen giả gái nên bước chân tôi giờ đã tự nhiên và điềm tĩnh hơn.
"Ngày xưa… ở một vương quốc xa xôi, có nàng công chúa da trắng như tuyết—Bạch Tuyết."
Như trước, ba ánh đèn từ tầng hai chiếu thẳng vào tôi.
Đèn sáng từng làm tôi khó chịu giờ chẳng ảnh hưởng gì.
Khán giả đông hơn trước.
Ghế đã hết, và khu đứng cũng chật học sinh.
Vậy là… hiệu ứng Kuroki Rui.
Dùng Yuria làm hoàng tử buổi sáng để lan truyền, và giờ chiều thì đưa ra Kuroki, cô gái nổi tiếng nhất trường.
Không lạ khi ý tưởng phân vai kép này thành công. Đám đông thực sự khủng khiếp.
Dù chịu áp lực mạnh mẽ nhưng tôi bình tĩnh tới lạ.
Chắc chắn tôi tự tin hơn nhờ lần đầu thành công.
Được rồi… Tôi làm được.
"Mỗi ngày trong lâu đài đều giống nhau, nhưng một ngày… tôi hy vọng gặp hoàng tử trên con ngựa trắng."
Tôi nghĩ mình nói mượt hơn lần trước.
Cảm giác tiến bộ, tôi qua hai cảnh mở đầu và vào cảnh rừng ở giữa.
"Thợ săn, được hoàng hậu ra lệnh giết Bạch Tuyết, dẫn cô vào rừng."
"Ôi, Bạch Tuyết tội nghiệp… Tôi sẽ nói với hoàng hậu rằng cô đã chết. Hãy chạy vào rừng đi."
Bạch Tuyết đi qua rừng, dẫn đến cảnh gặp Miyama và các chú lùn.
Khi liếc sang cánh gà, Miyama gật đầu chắc chắn với tôi.
"Ôi, ôi! Thật đáng yêu—ừ—"
Ngay khi Miyama và sáu chú lùn khác bước lên sân khấu—
Có tiếng tách và âm thanh nhựa lăn trên sân khấu.
Chắc khán giả không nghe, nhưng mọi người trên sân khấu lập tức hiểu chuyện gì, mắt mở to sốc.
"Ơ…"
Đúng vậy—một cúc trên bộ đồ chú lùn đỏ rực của Miyama bung ra.
THẬT ĐẤY À MIYAMA!? CẬU LÀM GÌ VẬY!?
Chúng tôi đã lo liệu quần áo cô ấy có chịu nổi vì ngực quá to hay không, thế mà nó lại hỏng ngay lúc này…
Cúc trên cùng đã mở từ trước, và giờ cúc thứ hai đi tong, ngực cô ấy hoàn toàn lộ ra—khe ngực hiện rõ.
Vòng ngực trắng ngần, rung rinh thường giấu dưới đồng phục giờ phô bày, cùng thoáng áo lót trắng hoa văn, khó mà che được.
Mạch máu hiện rõ trong khe ngực. Thật sự là quá khiêu gợi rồi.
Cảm ơn Chúa vì tôi mặc váy. Nếu mặc quần thì ngày mai tôi sẽ thành hikikomori mất.
Ngay cả mặt Miyama cũng đỏ rực giống màu áo khoác.
Bình thường, tôi sẽ reo hò vì khoảnh khắc may mắn này, nhưng lần này, tôi thấy thương cô ấy hơn.
Giờ, cô ấy không phải “chú lùn ngực to” nữa mà là hoàn toàn lộ ngực.
Khán giả, đúng như dự đoán, họ không giấu nổi phản ứng.
Tôi rất muốn giúp cô ấy, nhưng… kịch phải tiếp tục.
"Q-Quần áo thanh lịch và nét mặt tinh tế—chắc chắn là Bạch Tuyết? Thật may mắn! Xin mời nghỉ ngơi ở nhà chúng tôi!"
Dù Miyama rõ ràng run và nói như robot, cô ấy vẫn tiếp tục. Khá là chuyên nghiệp đó chứ.
Tiếp theo là Bạch Tuyết được đón vào dàn harem, nhưng lần này do quá xấu hổ, Miyama che ngực bằng tay trong khi massage vai tôi.
"Ryouta… đừng nhìn ngực tớ nữa."
Cô ấy thì thầm từ phía sau khi massage vai.
Dù cậu nói gì thì tớ vẫn sẽ nhìn. Khà khà.
Nhờ sự cố gắng của Miyama, cảnh harem vẫn thành công.
"Vậy thì, Công chúa Bạch Tuyết, chúng tôi phải đi làm đây. Hãy trông nhà nhé."
"Được rồi… Mọi người hãy cẩn thận nhé."
Xong đoạn nói chuyện giữa tôi và các chú lùn, cảnh kết thúc, và chúng tôi vào phần cuối.
"Xin lỗi… Tôi gặp chút vấn đề. Cô giúp được không, cô gái?"
Hoàng hậu, do Hino đóng, bước vào nhà.
Rồi, như trước, cậu ấy đưa quả táo độc.
Ăn cái này xong… là cảnh cuối.
Từ cánh gà, Kuroki nhìn tôi với nụ cười nhẹ.
Tôi không biết cô ấy nghĩ gì… nhưng giờ tôi chỉ cần ngủ.
Tôi giả vờ cắn táo, lảo đảo, ngã xuống giường và nhắm mắt.
"Kuhihi! Bạch Tuyết chết rồi! Táo độc của ta là số một thế gian!!"
Đợi đã, sao cậu ấy đổi lời thoại rồi?
Khi hoàng hậu Hino rời đi, tiếng bốt vang lên thay thế.
Lạch cạch, lạch cạch—tiếng ai đó đến gần.
“UWOOOOHHH!!”
Tiếng reo hò từ khán giả ầm lên.
Dù nhắm mắt, tôi vẫn cảm nhận được—bóng hình mạnh mẽ đó.
Cuối cùng, Kuroki Rui bước lên sân khấu.
"Hừ… Ta chỉ đi chơi trong rừng thôi, ai ngờ lại có ngôi nhà đây chứ."
Như lúc tập, diễn xuất của cô ấy hoàn hảo.
Kuroki hoàn toàn nhập vai.
Đây là màn trình diễn của người luôn theo đuổi sự hoàn hảo…
Dù nhắm mắt, tôi vẫn bị choáng ngợp.
So với những gì tôi diễn thì nó khác biệt như trời và đất…
Cảnh tiếp theo cùng cô ấy… Tôi có thể theo kịp không?
Tôi sợ những gì sắp tới quá.
"Ôi? Một mỹ nhân ở đây sao."
Dù nhắm chặt mắt, tôi vẫn biết—tiếng bốt của cô ấy đến gần.
C-Cô ấy đến rồi…
Tim tôi đập nhanh—không phải vì căng thẳng mà là hoảng loạn.
Khi nụ hôn kết thúc, đến lượt thoại tôi.
“Nàng không thở nữa ư!? Ta phải cứu nàng ngay!"
Tôi cảm nhận mùi hương Kuroki đến gần.
Hương trái cây thơm tho, sảng khoái.
Tôi hé mắt chút xíu.
Kuroki… giả hôn hoàn hảo.
Mặt cô ấy tới gần, nhưng môi không chạm tôi.
Dù khán giả reo hò phấn khích thì cứ nhìn kỹ sẽ thấy rõ chỉ là diễn.
Đúng—cô ấy giả vờ.
Kuroki, luôn theo đuổi sự hoàn hảo, không phá chuẩn mực của mình vì chuyện này.
Đó là sự hoàn hảo cô ấy tìm kiếm.
Kuroki ngẩng lên.
Cùng lúc, tôi ngồi dậy.
"…Tỉnh rồi sao, Công chúa?"
Tất nhiên—Kuroki Rui, người cầu toàn, đã hoàn toàn nhập vai.
Vậy thì, tôi cũng phải đạt mức hoàn hảo của cô ấy.
"C-Cảm ơn, Hoàng tử. Nụ hôn của ngài đã đánh thức ta—"
Đúng lúc đó, đèn sân khấu đột nhiên tắt.
"Ơ…?"
Cúp điện bất ngờ khiến tôi khựng giữa câu.
Chắc chắn cái này không có trong kịch bản.
Tôi nhìn sang cánh gà, và dù trong bóng tối, tôi vẫn thấy đội hậu trường đang hoảng loạn.
Có thể cầu dao ngắt hoặc ai đó bấm nhầm công tắc… Tôi không biết, nhưng phải đợi thôi.
"Kuroki, đợi đèn sáng lại đi", tôi thì thầm.
Nhưng Kuroki không đáp.
Chà… quả là Kuroki. Chắc cô ấy đang bình tĩnh đánh giá tình hình. Không cần lo.
Sau một lúc, đèn từ từ sáng lại trên sân khấu.
Khán giả đang xì xào cũng im lặng khi sân khấu sáng.
Mọi thứ có vẻ bình thường, nên… bắt đầu lại.
"C-Cảm ơn, Hoàng tử. Nụ hôn của ngài đã đánh thức ta."
"…………"
…Hả? Kuroki?
Cô ấy đáng lẽ phải đáp, “Chẳng có gì. Ta chỉ bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của nàng,” rồi chuyển sang cảnh cầu hôn cuối—nhưng…
Kuroki chỉ đứng im trước giường.
…Không thể nào. Cô ấy quên lời thoại à?
Thôi nào. Đây là Kuroki Rui. Không đời nào cô ấy quên lời thoại… đúng không?
Nhìn kỹ, tôi thấy mồ hôi chảy trên trán Kuroki.
Vẻ mặt nghiêm nghị không chút bối rối, nhưng… với tôi, đang đối mặt, cô ấy trông như gặp rắc rối to.
Nhưng Kuroki Rui luôn hoàn hảo nên tôi không chắc liệu cô ấy thực sự quên hay chỉ là phần diễn xuất.
Dù vậy… nếu cô ấy quên thật, thì người duy nhất giúp được giờ là tôi.
Vấn đề là giúp thế nào.
Tôi có thể thì thầm, nhưng khoảng cách từ sân khấu đến khán giả rất ngắn, dù thì thầm cũng có thể vang to. Nếu khán giả nghe thấy thì họ sẽ biết là Kuroki quên thoại.
Nếu vậy thì một người cầu toàn như cổ sẽ bị tổn thương vĩnh viễn.
Vậy thì, tôi có thể tự ứng biến… Không, không được.
Nếu Kuroki thật sự hoảng thì làm vậy sẽ tệ hơn.
Đầu tiên, tôi cần làm cô ấy bình tĩnh và đưa kịch về đúng kịch bản.
Nghĩa là… phải đánh cược.
Trong tình huống này, chỉ có một cách truyền lời thoại từ khoảng cách gần nhất mà không để khán giả nghe.
Quyết tâm, tôi từ từ đứng dậy từ giường, đưa tay đặt lên vai Kuroki—rồi nhẹ nhàng đẩy cô ấy xuống giường.
Cùng lúc, tôi đưa mặt gần cô ấy, như sắp hôn, và để tóc giả dài rũ xuống như rèm, che tầm nhìn từ cả hậu trường.
Như dự đoán, tiếng reo phấn khích vang lên từ khán giả và cánh gà.
Tốt. Vậy không ai nhận ra Kuroki quên lời thoại—không một khán giả, không một bạn cùng lớp nào biết.
Họ chỉ nghĩ tôi ứng biến và mạnh mẽ đẩy Kuroki xuống trong cao trào.
"Ryouta…?"
Với mặt chỉ cách vài phân, tôi nhìn thẳng Kuroki.
"Kuroki, nghe này. Câu thoại tiếp là, ‘Chẳng có gì. Ta chỉ bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của nàng.’ Khi đứng dậy, cứ diễn như không có gì. Vậy sự hoàn hảo của cậu sẽ nguyên vẹn—hiểu không?"
"…Sự hoàn hảo… Ừ."
Kuroki mỉm cười nhẹ, rồi tự ngồi dậy. Tôi lùi lại để cô ấy đứng, và chúng tôi lại đối mặt.
Giờ cuối cùng có thể vào cảnh cầu hôn cuối.
Trong khoảnh khắc, tôi tưởng mọi thứ sụp đổ—nhưng bằng cách nào đó, chúng tôi vượt qua.
"Fufu… Được công chúa hôn say đắm thế… Ta thật vinh dự."
…Hả? Đợi đã, câu thoại gì thế?! Chúng ta có làm vậy đâu!
Kuroki, giờ vào guồng, thả một câu về nụ hôn—và khán giả gào lên cuồng nhiệt.
Này này này! Buổi sáng đâu có thế! Việc công chúa đẩy hoàng tử xuống đã khiến mọi người tưởng rằng nụ hôn thật sự xảy ra!
Tôi liếc sang cánh gà, thấy Yuria và Miyama lườm tôi với lông mày cau lại.
Ựa… lát nữa tôi tiêu chắc.
"Cứu nàng chẳng là gì. Ta chỉ… bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của nàng."
Dù vậy, Kuroki đã hoàn toàn hồi phục.
Cứ như thể khoảnh khắc quên lời thoại là chỉ là diễn… Chà, nếu không ai nghi ngờ thì chắc nó chẳng còn quan trọng.
“T—Ta trân trọng cuộc gặp định mệnh này… và thề sẽ yêu ngài suốt đời.”
Với câu thoại cuối từ tôi, vở kịch cuối cùng khép lại.
––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––
Không cần kể chi tiết chuyện sau buổi diễn.
Con gái lớp tôi reo, “Izumiya táo bạo quá!” trong khi con trai gào lên “Đồ khốn!” và “Đừng tự mãn!”… Đúng là một mớ hỗn độn.
Và Yuria bảo, “Sau khi thay đồ, cậu phải giải thích mọi thứ. Chi tiết.” Ựa. Sợ quá.
Nhưng không ai nhắc chuyện Kuroki quên lời thoại. Nghĩa là… sự hoàn hảo của cô ấy vẫn nguyên vẹn.
Vậy thì tôi ăn mắng cũng đáng.
Tôi trả trang phục Bạch Tuyết cho đội trang phục lớp và đi đến cửa, nơi Yuria và những người khác đáng lẽ đợi.
"Xin lỗi vì để mọi người—hả?"
Khi đến đó, chỉ có Kuroki đợi.
Cô ấy đã thay lại đồng phục và bước đến với nụ cười nhẹ.
"Yuria và Airi đợi chúng ta trên sân thượng. Tớ bảo họ chúng ta sẽ mang đồ ăn và tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở đó."
"Cái gì thế, thật sao…? Tớ phải lấy đồ đã."
Khi tôi quay đi, Kuroki lặng lẽ nắm tay tôi, dừng lại.
"Ryouta-kun, về lớp một chút. Tớ muốn nói chuyện."
––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––
Vì lớp 2-B diễn kịch ở phòng gym nên lớp bị khóa, nhưng Kuroki có chìa khóa vì là lớp trưởng.
"Sao phải nói chuyện trong lớp?"
"……"
"Này, Kuroki."
Phớt lờ tôi, Kuroki mở khóa và bước vào. Tôi không còn cách nào ngoài theo.
Cô ấy ngồi vào bàn, nên tôi ngồi chỗ thường lệ bên cạnh.
"Vậy, muốn nói gì?"
"Cậu biết rồi, đúng không?"
"Chà… Tớ đoán được mà."
"Heh. Vậy trước hết… cảm ơn vì cứu tớ lúc đó."
Kuroki nhìn thẳng tôi khi nói lời cảm ơn.
"Vậy… cậu thực sự quên lời thoại hả?"
"Chà, ai mà biết được?"
"Là sao?! Lúc đó tớ hoảng lắm đấy cậu biết không!"
"Fufu… nhưng vẫn… cảm ơn cậu."
Lời cảm ơn chân thành khiến tôi ngỡ ngàng, và tôi cũng không muốn nói thêm về vụ này nữa.
Nếu vụ đó là diễn thì chắc cô ấy không cảm ơn thế này.
"Cậu cứu tớ nhiều lần rồi."
"Nhiều lần? Đợi… cậu nói về lần ở năm hai trung học trong buổi tốt nghiệp à?"
"Cậu vẫn nhớ ư? À, cậu nghe từ Tanaka ở câu lạc bộ phát thanh đúng không?"
"Ừ. Hôm đó, cậu quên bài phát biểu đại diện học sinh nhỉ? Nhưng do tớ ngã bệnh, lễ bị hoãn vừa đủ thời gian để kịch bản được mang đến."
"Đúng thế."
Tôi bất ngờ khi Kuroki—người như cô ấy—mắc lỗi, và càng sốc khi biết tôi vô tình cứu cô ấy.
"Tớ vừa thành chủ tịch hội học sinh, và còn bận với câu lạc bộ nữa nên chưa xem bài phát biểu. Khi nhận ra kịch bản không trong túi, tớ đã sợ hãi tột độ. Tớ nghĩ mọi sự hoàn hảo mình xây dựng sẽ sụp đổ trước mọi người… Tớ chưa bao giờ hoảng đến thế."
Ngay cả Kuroki… cũng có lúc như vậy hả.
"Nhưng nhờ cậu, tớ được cứu. ‘Tớ hoàn hảo’ hiện tại… chỉ có vì cậu, Ryouta. Nếu lúc đó tớ làm hỏng chuyện và mất tự tin, có lẽ tớ không phải là tớ hôm nay."
"…Kuroki."
"Vậy nên… cảm ơn lần nữa vì lúc đó nhé."
"Ư, n-nghe này, cái đó chỉ là tai nạn thôi."
Bối rối vì lời cảm ơn và nụ cười thuần khiết, tôi không khỏi xấu hổ.
"Lại tsundere rồi."
"Tớ không tsundere!"
Khi tôi phủ nhận, Kuroki cười khúc khích.
Phần nào trong tôi là tsundere?
"Nhưng thật ra, đó không phải lần duy nhất cậu cứu tớ."
"Hả? Tớ không nghĩ ra lần nào khác…"
"Cậu làm sao nhớ được. Lần kia là… hồi tiểu học."
"T-Tiểu học? Chúng ta không học cùng trường mà."
"Đúng vậy. Nhưng… nhớ chuyện con mèo tớ kể không?"
Chuyện mèo… À đúng, cô ấy nhắc từng có mèo. Đợi chút—
"Là lần cậu mất mèo ở bãi đỗ xe gần ga ở thành phố bên?"
"Ừ. Lúc tớ kể, cậu hầu như không phản ứng gì nên tớ không nói thêm… nhưng cậu bé cứu mèo của tớ hôm đó—chính là cậu."
"Tớ á?!"
Cậu bé cứu mèo của cô ấy… là tôi!?
Tôi không thể hiểu nổi. Ý là, hồi nhỏ tôi hay đến thành phố đó để chạy việc vặt cho gia đình, nhưng… chuyện đó xảy ra thật sao?
"Có lẽ cậu không nhớ nhỉ? Nhưng… Ryouta-kun, hồi tiểu học, cậu có thói quen giữ bảng tên trên người ngay cả khi đi chơi sau giờ học đúng không?"
"G-Gì—! Sao cậu biết?!"
Đúng thế. Hồi đó, tôi thường quên tháo bảng tên đính trên ngực và đi chơi mà vẫn đeo. Tôi bị mắng suốt vì chuyện đó.
Nhưng nếu cô ấy biết…
"Đợi, ý là… khi cứu mèo của cậu thì tớ vẫn đeo bảng tên à?"
"Ừ. Viết rõ bằng hiragana—‘Izumiya Ryouta.’"
Dù cô ấy đúng hay không thì mọi bằng chứng đều khớp quá.
Cô ấy thậm chí nhớ tên tôi từ bảng sau ngần ấy thời gian… trí nhớ Kuroki thật sự đỉnh.
"Tớ hồi đó rất buồn, khóc vì nghĩ mất mèo mãi. Nhưng cậu bắt nó và cứu tớ… Ân tình này tớ không bao giờ quên được."
Cô ấy dường như đang thưởng thức những kí ức xưa cũ, rồi nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, ấm áp.
"Nhưng nghĩ mà xem, tớ không thể ngờ ‘Izumiya Ryouta’ giúp tớ hồi đó lại cứu tớ lần nữa ở trung học…”
Vậy tôi, gã cô độc u ám, vô tình cứu Kuroki vĩ đại tới hai lần…? Chết tiệt. Tự hào về tôi trong quá khứ quá.
Vậy là mọi thứ từ quá khứ đã kết nối đến tận bây giờ…
"Đợi chút. Kỳ lạ nhỉ? Cậu biết tên tớ trước khi vào trung học, đúng không? Sao đến năm hai cao trung mới nói chuyện với tớ?"
"C-Chà cậu biết đấy, luôn có khả năng chỉ là người trùng tên. Hơn nữa, hồi đó tớ… ừm, vẫn chỉ là thiếu nữ. Tớ chưa hẳn là hoàn hảo theo cách đó."
Đó, không nghi ngờ gì, chính là điều khó hiểu nhất Kuroki Rui từng nói.
Cách đó? Cách nào!?
…Chà, kệ. Không phải hồi đó tôi muốn cô ấy nói chuyện với mình hay gì đâu.
"Và đó là kết thúc giờ kể chuyện!"
"Thế thôi á?"
"Nhưng giờ cậu hiểu những gì tớ nói trước đây rồi đúng không? Khi tớ nói cần cậu để giữ sự hoàn hảo ấy? Chỉ cần ở bên cậu… Tớ cảm thấy có thể mãi là phiên bản hoàn hảo của mình. Luôn luôn. Mãi mãi. Suốt đời…"
S-Suốt đời…? Đừng bảo tớ…
"Vậy, Ryouta… Tớ muốn cậu ở bên tớ. Mãi mãi nhé?"
"Đ-Đợi… ở bên cậu…?"
Đó là… Tỏ tình!?
Ý là… Tôi sắp hẹn hò với Kuroki!?
K-Không không, khoan khoan! Từ từ! Đợi đã đợi đã!
Dĩ nhiên tôi rất vui khi hẹn hò với cô gái siêu xinh Kuroki, nhưng từ con số 0 mà thành cặp đôi thế này… quá nhanh! Tim tôi chưa sẵn sàng!
"Ryouta…"
Kuroki thì thầm nhẹ, và ghé sát tai tôi.
Hơi thở ngọt ngào cọ vào da tôi.
Dái tai tôi như bốc cháy—Tôi cảm nhận nó đỏ rực dù không có gương.
Khoảng cách này… không còn nghi ngờ gì nữa. Cô ấy sắp hôn tôi.
Từ lời tỏ tình “Tớ muốn cậu ở bên”… thẳng đến nụ hôn táo bạo, kịch tính.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, não tôi khó theo kịp—nhưng cũng nghĩa là cảm xúc của cô ấy hoàn toàn, rõ ràng hướng về tôi.
Kuroki Rui… có tình cảm mạnh mẽ với tôi.
Nếu người như cô ấy sẵn sàng đi xa vậy, thì ngay cả otaku u ám như tôi cũng phải nhận lấy thôi.
Được rồi, Kuroki. Tớ sẽ đón nhận cảm xúc của cậu—tới đi!
Tôi hồi hộp mím môi và nhắm mắt.
Rồi cô ấy ghé sát hơn và—
"Cuộc bầu cử hội học sinh năm nay—nếu tớ thắng và thành chủ tịch, tớ muốn cậu làm phó chủ tịch."
"…………Hả?"
Lời thì thầm bên tai, như gạch đập vào mặt, là… một yêu cầu. Từ Kuroki.
"C-Cậu muốn… tớ? Làm phó chủ tịch hội học sinh?!"
Tôi có linh cảm rằng một thứ gì đó bất ổn sắp xảy ra một lần nữa.