Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Tạm ngưng)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

78 1070

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

4 28

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

40 367

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

41 304

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

(Đang ra)

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

Uzo Toshimichi(有象利路)

Đây là câu chuyện về một người chồng không ngừng vướng vào rắc rối, nhưng vẫn ngày ngày cố gắng tiếp cận vợ, từng bước chinh phục trái tim của cô vợ nghiêm túc lạnh lùng này.

7 26

Tập 01 - Chương 5.1: Hẹn hò tại gia là bài ca hỗn loạn I

—Thứ Hai.

Như thường lệ, tôi đến trường sớm và ngồi ở bàn để đọc light novel… thế nhưng.

"Ryouta, Ryouta~! Bỏ phiếu cho lễ hội văn hóa đi. Cậu chọn gì?"

"Bỏ phiếu cho lễ hội văn hóa?"

Những từ ngữ thật xa lạ khiến tôi phải hỏi lại.

"Yuria, thành viên ban tổ chức lễ hội văn hóa, nói rằng thứ Hai chúng ta sẽ quyết định sẽ làm gì trong lễ hội ấy, nhớ không?"

Nhắc mới nhớ, họ có đề cập tới nó trong giờ sinh hoạt hôhôm thứ Sáu.

"Mở quán cà phê hoặc đóng kịch, đúng không? Chúng ta sẽ bỏ phiếu. Tớ nghĩ quán cà phê thì hay hơn~."

"Q-Quán cà phê…?"

Miyama… trong bộ đồ hầu gái…

Khoảnh khắc tôi tưởng tượng Miyama trong bộ đồ hầu gái, bộ ngực đầy đặn hơi lộ ra từ cổ áo, cảnh tượng được cô ấy phục vụ khiến tôi cười thầm.

"Này, Ryouta? Sao cậu cười thế?"

"…Quán cà phê có ngực khủng thì không tệ đâu."

"Hả?"

Trong khi Miyama còn đang bối rối, Yuria và Kuroki cùng nhau bước vào lớp.

Miyama lập tức quay lên và bắt đầu nói chuyện với cả hai.

"Chào buổi sáng, Yuria, Rui~!"

"Chào, Airi… Này, cậu vừa nói chuyện với Izumiya à?"

"Ồ, tớ chỉ bảo Ryouta bỏ phiếu cho quán cà phê cho lễ hội văn hóa thôi~!"

"…Ra vậy."

Yuria liếc tôi nhanh trước khi ngồi xuống bàn bên trái tôi.

Đúng như dự đoán, Yuria luôn lạnh lùng trước mặt hai người này… dù hôm qua cô ấy rất vui vẻ xem phim cùng tôi.

Khi tôi liếc Yuria thì Kuroki dừng lại ngay trước bàn tôi.

"Hehe, vậy cậu bỏ phiếu cho cái nào? Đóng kịch hay quán cà phê?"

"R-Ryouta!?"

Cả Miyama và Yuria đồng thời phản ứng khi Kuroki thoải mái gọi tôi bằng tên riêng.

Cùng lúc, Kuroki liếm môi với nụ cười tự mãn đáng ngại.

C-Chết tiệt, Kuroki! Cậu vừa làm mọi chuyện rối tung đó…!

"…"

"…"

Nhờ cái “Ryouta” của Kuroki, Miyama từ ghế trước và Yuria từ bên trái giờ đang đâm tôi bằng ánh mắt như dao găm lạnh lẽo.

Lý do mà tôi tương tác với cả ba cô gái xinh đẹp này là vì tôi biết bí mật của họ. Tuy nhiên, không ai trong số họ biết tôi nắm giữ bí mật của hai người còn lại.

Từ góc nhìn của họ, Kuroki thoải mái gọi tôi bằng tên riêng đã tạo ra một tình huống vô cùng đáng ngờ.

Bầu không khí ngượng ngùng này từng xảy ra khi Miyama vô tình gọi tôi là Ryouta trong lớp.

Dĩ nhiên, sự nghi ngờ của họ hoàn toàn chính đáng… vụ này căng rồi.

"Ê Rui, sao cậu cũng gọi cậu ấy là Ryouta? Hai người chưa từng nói chuyện lần nào hồi cấp hai đúng không?"

"Đúng thế, nhưng Airi gọi cậu ấy là Ryouta, nên tớ nghĩ mình cũng sẽ thử. Với lại, chẳng phải sẽ giúp cậu ấy thoải mái hơn nếu mọi người ngồi gần gọi cùng một cái tên thay vì khác nhau sao?"

Đúng là đồ thông minh và xảo quyệt… Cô ấy đưa ra một cái cớ nghe cực kì thuyết phục mà không có chút do dự.

Biểu cảm của cô ấy thật bình tĩnh. Nhưng chỉ có tôi biết là cổ cố ý làm thế.

Có lẽ cô ấy chỉ muốn gọi tôi bằng tên riêng trước mặt mọi người thôi.

Mức độ tính toán và lập kế hoạch này… Chính xác là điều khiến Kuroki đáng sợ. Một người cầu toàn đến tận xương.

“À, Yuria, cậu cũng nên gọi cậu ấy là Ryouta đi."

"Hả? T-Tớ?"

"Thử đi nào~."

Bị Kuroki thúc giục, Yuria ngập ngừng quay sang tôi.

"Vậy… R-Ryouta."

Yuria nói tên tôi và bĩu môi.

Cô ấy cố ý làm như chưa quen nói… Giả vờ tốt thật.

Và cứ thế, giờ tôi chính thức được cả ba người gọi là Ryouta ngay trong lớp mà không cần che giấu.

"Quay lại chủ đề chính đi. Ryouta, cậu bỏ phiếu cho cái nào? Kịch hay quán cà phê?"

"Hả? Ừ… Miyama hỏi rồi, tớ chọn quán cà phê."

"Ồ, quán cà phê? Vậy lúc nãy cậu thực sự nói về lễ hội à Airi?"

"T-Tất nhiên rồi! Trời, Rui ơi đừng nghi tớ chứ~!"

Có vẻ Kuroki nghi ngờ mối quan hệ của tôi với Miyama.

Nghĩ đến việc không chỉ ăn cùng nhau ở căng tin, mà còn bị phát hiện ở Starbucks thì người ta làm sao mà không tò mò được…

"Airi và Ryouta bỏ phiếu cho quán cà phê nhỉ. Yuria, cậu là thành viên ban tổ chức, trước đây chẳng phải cậu nói thích đóng kịch hơn sao?"

"Ừ… Nếu làm quán cà phê thì thủ tục cho dịch vụ ăn uống phiền lắm… đã thế, mấy cái khảo sát thì… kinh khủng."

Khảo sát… À, hóa ra là vậy.

Đúng là thu thập giấy tờ để được phê duyệt là việc của ban tổ chức. Tôi hiểu tại sao cô ấy ghét nó.

"Còn cậu thì sao, Rui?"

"Tớ? Hmm, tớ vẫn đang phân vân."

Kuroki nói vậy trong khi liếc tôi.

A-ánh nhìn đó là sao…?

Khi tôi nhìn lại, cô ấy nở nụ cười rồi quay lại phía Yuria.

"Tớ nghĩ tớ sẽ bỏ phiếu cho đóng kịch vì Yuria."

"Ơ! Rui bỏ phiếu cho quán cà phê đi! Cùng làm hầu gái nào~!"

"Ơ? Tớ đâu dễ thương bằng Yuria hay Airi~."

Kuroki nói vậy trong khi nhìn thẳng vào tôi.

…Khoan, cô ấy biết tôi vừa nghĩ bậy về cặp vếu của Miyama và đùi của Yuria sao…?

Người tuyệt đẹp như Kuroki mà nói mình không dễ thương thì đúng là nực cười.

"Nếu Rui không dễ thương thì bọn tớ là Thị Nở à."

"Hehe, sao thế Yuria? Cậu khen tớ à?"

Kuroki bước gần Yuria và nhẹ nhàng nâng cằm cô ấy lên bằng tay trái.

"Được một gyaru sành điệu như cậu khen làm tớ ngại quá~."

"T-Tớ chỉ nói sự thật thôi."

"Này, Ryouta, Ryouta~! Cậu chắc không bỏ phiếu cho kịch à?"

"Gì thế Miyama? Tớ tưởng cậu muốn quán cà phê ngực khủng—ý tớ là, quán cà phê hầu gái?"

"Hmm. Nếu Yuria, người trong ban tổ chức, nói kịch dễ hơn thì tớ đoán tớ cũng bỏ phiếu cho kịch. Cái nào chả được."

"…Ừ, cậu nói đúng. Tớ cũng chọn thế."

Đóng kịch à…

Nữ chính có lẽ sẽ là Kuroki, và là một kẻ cô độc thì tôi có lẽ chỉ có chạy việc vặt.

Kuroki làm nữ chính…

…Sao tôi lại có cảm giác xấu về chuyện này thế nhỉ? Tôi lo xa quá à?

–––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Vì tiết hai môn Xã hội Hiện đại là tự học nên lớp quyết định thảo luận về lễ hội văn hóa.

Đại diện nữ của lớp không ai khác ngoài gyaru số một trường, Ichinose Yuria.

Mặt khác, đại diện nam là Hino Yamato, một kẻ hướng ngoại chính hiệu, đẹp mã và có tính cách lãnh đạo.

"Được rồi, hôm nay lại nói về lễ hội nhé! Lần trước, chúng ta đã thu hẹp xuống hai lựa chọn là đóng kịch hoặc mở quán cà phê. Mọi người đã về nhà nghĩ kỹ rồi đúng không?"

Dùng sức hút của bản thân mình, Hino dẫn dắt cuộc thảo luận cực kì trơn tru.

Trong khi đó, Yuria, người ghét nói chuyện với con trai, giữ im lặng và tập trung viết gì đó lên bảng để hỗ trợ cậu ta.

…Cô ấy vẫn không thể cởi mở với Hino ư?

Nếu nghĩ vậy thì có lẽ tôi thực sự khá tuyệt…

Tôi không sánh được với Hino về ngoại hình, chiều cao, hay kỹ năng giap tiếp. Thứ duy nhất tôi giỏi hơn là học hành.

Nhưng giỏi học chỉ khiến bạn thành mọt sách, nên không đời nào tôi vượt qua mấy người hướng ngoại trong lớp được.

Tôi luôn là otaku cô độc, đứng đáy trong hệ thống xã hội… nhưng ngay bây giờ, tôi đang đứng ở vị trí cao hơn bất kì đám hướng ngoại nào.

Nhờ đổi chỗ ngồi mà tôi đã ngồi cạnh Yuria, Miyama, và Kuroki.

Cách đây không lâu, tôi bị cả ba người làm cho sợ hãi, nhưng sau khi chia sẻ bí mật thì chúng tôi trở nên thân thiết hơn.

Tôi từng coi chỗ này như địa ngục, nhưng có lẽ đó lại là thiên đường ấy chứ.

"Được rồi, tớ phát phiếu bầu, mọi người viết lựa chọn của mình vào nhé."

Khi tôi đang tự mãn với sự vượt trội của chính mình, tôi nhận ra việc bỏ phiếu đã bắt đầu.

"Ryouta. Phiếu của cậu này."

Miyama, ngồi trước tôi, đưa tôi một mảnh giấy nhỏ. Tôi lập tức viết đóng kịch.

Sau khi thu phiếu và đếm, kết quả được công bố.

"Được rồi, đây là kết quả. Lớp 2-B chúng ta sẽ làm… kịch!"

Khi Hino công bố, cả lớp vỗ tay.

Ồ, cuối cùng đóng kịch cũng thắng.

Miyama và Kuroki nhìn nhau và mỉm cười.

Vì Yuria, đại diện ban tổ chức, đã nói là đóng kịch thì dễ hơn nên có vẻ ai cũng hài lòng với kết quả.

Tình bạn của họ đẹp thật.

"Chúng ta đóng kịch, vậy nên đã tới lúc suy nghĩ xem nên diễn gì rồi. Ai có gợi ý—"

Trước khi Hino nói xong, một cánh tay giơ lên từ ghế bên phải tôi.

K-Kuroki…?

“Viết một kịch bản mới toanh sẽ tốn quá nhiều thời gian chuẩn bị, nên tớ nghĩ một tác phẩm kinh điển sẽ là tốt nhất. Chẳng hạn như Bạch Tuyết… mọi người nghĩ sao?”

B-Bạch Tuyết…?

Cái chuyện về một cô gái ăn táo, ngất xỉu, và không tỉnh dậy trừ khi được hoàng tử đẹp trai hôn ấy hả? Nó chỉ là số phận bi thảm của một phụ nữ muốn trèo cao, thất nghiệp với tiêu chuẩn phi thực tế thôi mà?

Sao lại đề xuất vở kịch có cảnh hôn chứ…? Chẳng ai xem kịch đâu, Momotaro hay gì đó là đủ rồi!

“Ô! Bạch Tuyết! Ý tưởng hay lắm! Tuyệt vời! Mọi người nghĩ sao?”

Hino lập tức cổ vũ Kuroki rồi quay sang lớp.

“Ừ, nếu Kuroki đã nói thế thì tớ đồng ý!”

“Tớ cũng thế, tớ cũng thế!”

“Tớ ủng hộ!”

“Tớ muốn được đánh thức bằng nụ hôn của Kuroki-san!”

“TỚ CŨNG THẾ!!”

Một vài gã thực sự quá khích, nhưng gần như cả lớp đều gật đầu đồng ý.

Vậy đây là… sức ảnh hưởng tối cao của Kuroki Rui à?

Nếu Kuroki Rui nói phải, thì là phải. Nếu cô ấy nói trái, thì là trái.

Là lớp trưởng và cô gái nổi tiếng nhất trường, lời Kuroki Rui trở thành ý kiến của tất cả mọi người.

“Được rồi, Bạch Tuyết nhé!”

Một tràng vỗ tay nữa vang lên.

Lớp chúng ta có Miyama Airi, mỹ nhân hiếm có ngàn năm… Vậy chẳng phải nên viết một vở kịch mới về nữ anh hùng ngực khủng và thêm chút nóng bỏng sao?

Có lẽ ý tưởng đó còn khuya mới được duyệt.

Khi tôi đang mơ mộng một thứ bất khả thi thì cô nàng ngực khủng trước mặt đột nhiên quay lại với nụ cười rạng rỡ.

“Này này Ryouta! Vở kịch Bạch Tuyết này, chúng ta cùng làm chú lùn nhé!”

“Chú lùn? Làm quái gì có chú lùn nào như cậu.”

“Hả? Nhưng chú lùn dễ thương mà!”

Cậu. Không. Phải. Chú lùn.

Dù nhìn thế nào thì… cậu cũng là một titan ngực khủng.

“Và còn nữa—làm một vở kịch bình thường sẽ rất chán nên tớ có đề xuất.”

…Lại một đề xuất nữa?

Đúng là Kuroki, người cầu toàn đến tận xương.

Có lẽ cô ấy muốn tự đóng Bạch Tuyết—

“Con trai sẽ đóng công chúa và con gái đóng hoàng tử! Mọi người nghĩ sao?”

…Hả?

Vậy cô ấy nói chúng ta nên hoán đổi vai nam và nữ?

“Bạch Tuyết hoán đổi giới tính… Nghe hay đấy!”

“Tớ cũng ủng hộ!”

“Nghe vui đấy!”

Như thường lệ, đám NPC trong lớp đồng ý ngay tắp lự, và cứ thế, ý tưởng “Bạch Tuyết hoán đổi giới tính” của Kuroki được chấp nhận.

Xong việc đó, bước tiếp theo là phân vai.

Để chọn vai Bạch Tuyết (nam) và Hoàng tử (nữ), con trai và con gái tách ra thảo luận.

Con gái, chọn hoàng tử, tụ tập ở hành lang, còn con trai, chọn Bạch Tuyết, ngồi gần cửa sổ.

…Hoán đổi giới tính à?

Con gái có thể thấy vui, nhưng với con trai thì chỉ có xấu hổ.

Dù vậy, vì họ đã đồng ý với ý tưởng của Kuroki nên tôi nghĩ một gã hướng ngoại thích thể hiện sẽ xung phong làm Bạch Tuyết—

Tôi đã nghĩ thế.

“Chuyện này hơi khó với con trai, đúng không…?”

“Ừ. Một trong số chúng ta thực sự phải đóng Bạch Tuyết.”

“Ăn mặc như con gái thì xấu hổ chết mất.”

Đám con trai bắt đầu phàn nàn.

Có vẻ ngay cả đám hướng ngoại, vốn mù quáng đồng ý với Kuroki, giờ cũng đang bối rối về gợi ý của cô ấy.

Có lẽ họ chỉ đồng ý vì hùa theo đám đông và không muốn phản đối trước mặt cô ấy.

Vậy là sự đồng ý của họ đã phản tác dụng. Không ngạc nhiên lắm—họ đều muốn lấy lòng Kuroki mà.

Nhưng Kuroki Rui là kiểu con gái biết con trai có động cơ thầm kín và lợi dụng nó để thúc đẩy kế hoạch của mình.

Tôi không biết cô ấy nghĩ gì, nhưng giờ đã quá muộn để rút lui… Chúng ta hoàn toàn rơi vào bẫy cô ấy rồi.

“Kuroki đề xuất vở kịch thì nghĩa là cô ấy sẽ không vào vai hoàng tử nhỉ?”

Khi Hino nói thế, đám con trai xung quanh cau mày bối rối.

Kuroki không đóng hoàng tử? Tôi đã nghĩ cô ấy sẽ nhận vai chính, nhưng…

“Nghĩ đi—Kuroki-san sắp thi Inter-High rồi. Cô ấy đã thống trị các giải quốc gia từ cấp hai và đang hướng tới chiến thắng thứ năm liên tiếp. Cô ấy không có thời gian để đóng vai chính trong một vở kịch lễ hội trường đâu.”

Có lý.

Kuroki Rui luôn bận rộn. Dù tài năng thế nào thì cô ấy cũng không đủ thời gian làm vai chính trong kịch lớp.

Vậy nghĩa là cô ấy không định tham gia vở kịch và chỉ đưa ý tưởng cho vui?

Lời Hino ngụ ý thế. Nhưng liệu Kuroki có thật sự thao túng cả lớp chỉ để giải trí?

“Nếu Kuroki không làm vai chính, thì nữ chính có lẽ sẽ là Miyama—vì cô ấy có bạn trai—hoặc Ichinose, vì có tin đồn cô ấy hẹn hò với người trường khác.”

Một gã trong nhóm hướng ngoại lẩm bẩm với vẻ mặt chua chát.

Miyama đã nói dối về việc có bạn trai, nhưng giờ có vẻ Yuria cũng bị đồn là đã có người thương.

Vì Yuria lạnh lùng với con trai nên cũng không lạ khi họ nghĩ cô ấy có bạn trai trường khác hoặc người lớn hơn.

“Tớ chịu.”

“Tớ cũng thế.”

“Nếu Kuroki làm hoàng tử thì tớ có lẽ sẽ làm, nhưng…”

“Một kẻ hầu như tớ sẽ vui vẻ nhận vai nếu Airi là hoàng tử, nhưng nếu không thì tớ sẽ phản bội lòng trung thành của mình mất…”

Đám hướng ngoại và otaku phiền phức từ chối vai, lắc đầu.

Chẳng ai đề xuất bốc thăm cho công bằng, nghĩa là họ thực sự không muốn làm.

Dĩ nhiên, tôi hiểu cảm giác của họ.

Nếu Hino đúng và Kuroki không làm hoàng tử, thì đám con trai thích cô ấy không có lý do để nhận vai.

Còn với những người thích Miyama hay Yuria, quá rủi ro để đóng Bạch Tuyết mà không chắc cô gái mà mình yêu thích là hoàng tử.

Vì không ai xung phong…

Nên rõ ràng người chịu đòn chính là–

“Ê, Izumiya làm Bạch Tuyết thì sao?”

Kẻ bị cô lập. Người trung lập, không bè phái với ai.

Nói cách khác—tôi.

"Cậu có điểm cao nhất trong này nên cậu chắc giỏi nhớ lời thoại lắm!"

"Ừ, có lý! Cậu thông minh mà! Nào, làm đê~!"

…Điểm số thì liên quan cái quái gì đến chuyện này?!

Tôi muốn phản đối—tôi chắc chắn mình không muốn đóng Bạch Tuyết.

 

Nhưng nếu một kẻ cô độc như tôi phản kháng thì… Chà, không cần nói cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

"Cậu nghĩ sao, Izumiya?"

Hino, thủ lĩnh của đám con trai, quay sang tôi.

Khi Hino đã ép rồi thì từ chối càng khó hơn.

Vậy đây là bản chất thật của cậu ta… Bình thường tỏ ra tốt bụng, nhưng khi hoạn nạn thì cậu ta cũng như đám còn lại thôi.

"T-Tớ…"

Đợi đã, đợi đã! Đây là vai Bạch Tuyết!

Không đời nào tôi đủ khả năng để đóng vai chính trong một vở kịch!

Tôi phải từ chối! Đừng nhượng bộ!

Trong đầu, tôi tưởng tượng mình kiên quyết từ chối Hino—

Nhưng thay vào đó—

"Đ-Được thôi."

"Hả?"

"Được, tớ làm! Tớ sẽ là Bạch Tuyết!"

"OOOOOOOOHHHHHHHHH!!!!"

Cuối cùng, tôi chịu thua trước áp lực.

Trời ơi, tôi đần quá. Sao không thể nói không chứ…?!

Đám con trai bùng nổ trong tiếng reo hò và vỗ tay.

Buồn ghê. Tôi chưa bao giờ cảm thấy chán như này khi được khen.

Và cứ thế, tôi chính thức được chọn làm Bạch Tuyết.

Sau đó, nhóm con gái cũng quyết định xong vai chính, và đã đến lúc công bố cả hai.

Yuria và Hino đứng trước bảng đen.

"Được rồi, công bố vai chính nào! Vai Bạch Tuyết thuộc về… Izumiya!"

Ngay lập tức, mọi ánh mắt trong lớp đổ dồn vào tôi.

…Ai đó làm ơn chôn tôi với.

"Ryouta, tuyệt quá! Chúc mừng, chúc mừng! Làm vai chính chắc thích lắm!"

Cô gái vú to ồn ào ngồi trước mặt tôi cười vô tư, hoàn toàn không biết tôi cảm thấy thế nào.

Hử? Vậy nghĩa là Miyama không phải vai chính?

Vậy nghĩa là…

"Vai hoàng tử là… tôi—?"

Vậy là Yuria thật…?

Đứng trước bảng, Yuria nhìn về phía tôi và nói—

"Và Rui. Là vai kép."

"…HẢẢẢ!?"

Cả lớp bùng nổ trong sự ngỡ ngàng, hàm đám con trai đồng loạt rớt xuống sàn.

"C-Cậu đùa à…"

Dĩ nhiên tôi cũng thế.

–––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Sau khi Yuria công bố vai hoàng tử được chia làm đôi, lớp học rơi vào tình trạng hoài nghi và bối rối.

Nhưng ngạc nhiên là không một gã nào lên tiếng phàn nàn.

Có lẽ vì, giống như việc chúng ta có Bạch Tuyết hoán đổi giới tính, phàn nàn sẽ đồng nghĩa với việc chống lại Kuroki… và chẳng ai muốn làm thế.

Dù vậy, tôi nghĩ chả ai ngờ được điều này. Khi thông báo ập tới, tôi cảm nhận được ánh mắt đám con trai chậm rãi chuyển sang tôi.

Ghen tị. Đố kỵ.

Họ nghĩ đáng lẽ họ nên xung phong.

Với đám con trai, đây là cơ hội vàng—cơ hội được gần gũi hai cô gái xinh đẹp nhất lớp. Nhưng thay vào đó, cơ hội rơi vào tay kẻ như tôi, một gã hướng nội.

Nếu đời tôi là câu chuyện về nghiệp báo, đây chắc chắn là khoảnh khắc “đáng đời” lớn nhất. Nhưng thật lòng thì tôi cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn.

Ý là, nó đỡ hơn nhiều so với việc phải diễn cùng người hoàn toàn xa lạ, và tôi rất mừng. Nhưng Yuria và Kuroki…?

Tôi lén liếc sang phải. Kuroki đang nhìn chằm chằm bảng đen, hoàn toàn vô cảm.

Tôi nghĩ cô ấy sẽ vui khi được vai chính, có lẽ còn cười nữa. Nhưng ngạc nhiên thay, cô ấy chẳng tỏ ra hài lòng.

Có chuyện gì xảy ra khi họ chọn vai sao?

Nếu có mâu thuẫn giữa Yuria và Kuroki thì… tò mò ghê.

"Được rồi, vậy Bạch Tuyết là Izumiya, vai hoàng tử thuộc về Kuroki và Ichinose. Vì thời gian có hạn, giờ hãy mau phân các vai còn lại nào. Tiếp tục—"

Vậy là Hino tiếp tục phân vai, và chẳng bao lâu, các vai còn lại đã được quyết định.

Dù có giờ nghỉ và ăn trưa sau đó, nhưng tôi vẫn không có cơ hội nói chuyện với hội ba cô gái kia.

Và từ những gì tôi nghe lỏm thì họ cũng không nhắc đến vở kịch trong khi nói chuyện. Điều đó khiến tôi càng tin rằng chắc chắn có chuyện giữa Yuria và Kuroki.

Sau giờ học.

Chẳng có kế hoạch gì nên tôi cứ lang thang—cho đến khi nhận ra mình đứng trước một tiệm sách.

K-Không phải tôi nghĩ về Yuria và Kuroki hay gì đâu! Tôi hoàn toàn không lo cho họ! Tôi chỉ đến mua light novel thôi! Và nếu tình cờ gặp cô ấy đúng giờ tan ca, thì… chỉ là trùng hợp!

…Hoặc ít nhất đó là những gì tôi tự nhủ thế khi bước vào.

"Chào mừng! Ồ, cậu là bạn của Miyama—"

Khi bước vào tiệm sách Tsutaya, chị thu ngân—một phụ nữ tóc vàng—ngẩng lên và lập tức nhận ra tôi.

Chị ấy là quản lý tiệm, người từng nhầm tôi có mối quan hệ nam nữ với Miyama khi tôi biết bí mật của cô ấy.

"Ồ, đến thăm bạn gái khi cô ấy làm việc à? Bạn trai tốt bụng quá~!"

Tôi sẽ rút lại câu nói vừa nãy.

Cô ấy vẫn nghĩ tôi và Miyama là một cặp.

"Ừ, không, em không đến gặp Miyama—"

"Đúng giờ lắm! Đợi đấy một chút."

Trước khi tôi nói xong, cô quản lý tóc vàng biến vào phòng sau và quay lại ngay—kéo theo Miyama.

"Hả? Ryouta? Cậu làm gì ở đây thế? Đợi… chuyện gì vậy chị?"

"Hôm nay ít khách nên em có thể về sớm. Đừng lo, chị sẽ chấm công như bình thường."

"Đợi đã, nhưng—"

"Em làm việc chăm chỉ quá rồi. Đi chơi với bạn trai đi!"

Tính cả chuyện hôm trước thì có vẻ chị ấy rất tốt bụng.

"Chà, nếu chị đã nói vậy thì… Cảm ơn chị!"

Miyama chấp nhận lời đề nghị không do dự.

"Ryouta, để tớ thay đồ đã. Đợi đây!"

"Ừ, được."

Và cứ thế, buổi “hẹn hò” sau giờ học thứ hai với Miyama—(không phải tôi lên kế hoạch sẵn đâu!)—sắp bắt đầu.

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

"Cảm ơn đã đợi! Được rồi, đi thôi, Ryouta!"

"Ừ."

Tôi rời tiệm cùng Miyama trong bộ đồng phục. Không có đích đến cụ thể, chúng tôi cứ hướng về phía ga.

"Có chuyện gì vậy Ryouta? Tớ rất bất ngờ khi cậu đột nhiên xuất hiện ở chỗ này đấy."

"X-Xin lỗi, Miyama. Thật ra tớ muốn hỏi khi nào cậu tan ca để nói chuyện sau giờ làm, nhưng… chị quản lý hơi…"

"Không sao đâu! Được nghỉ sớm mà vẫn được trả lương thật quá tuyệt! Với lại, được đi chơi với cậu khiến tớ càng vui hơn!"

"M-Miyama…"

Cô ấy cười toe toét, hoàn toàn không biết những lời đó khiến tim người ta đập mạnh thế nào.

Cô ấy vui vẻ, năng động, và luôn nhìn mọi thứ theo hướng tích cực. Chỉ cần nói chuyện với cô ấy đã khiến tôi thoải mái hơn rồi.

Chưa kể, chà… “cái đó” của cô ấy đúng là… gây phân tâm.

"Vậy, chúng ta đi đâu đây? Muốn tới một trong những chỗ yêu thích của tớ không?"

"Chỗ yêu thích của cậu?"

"Ừ! Gần đây có một chỗ mà hồi nhỏ tớ thường đến. Lâu rồi không quay lại nên tớ muốn đi quá."

"T-Tớ hiểu. Vậy thì đi thôi.”

Với đích đến đã định, tôi để Miyama dẫn đường.

"Vậy cậu muốn nói gì à? Tin tốt hay tin xấu thế?"

"Tớ cũng không chắc nữa… Tớ muốn hỏi về vở kịch."

"Vở kịch?"

Tôi gật nhẹ, cuối cùng cũng đi vào trọng tâm.

Nếu không làm rõ bây giờ thì cảm giác bất an này sẽ tiếp tục làm phiền tôi.

Và… tôi cực kỳ tò mò về chuyện gì đã xảy ra giữa Yuria và Kuroki.

"Vai hoàng tử thuộc về Ichinose và Kuroki làm vai kép… nhưng lúc quyết định thì chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ồ, tớ hiểu. Cậu tò mò vì Yuria và Rui cùng nhận vai à?"

"Ừ, đại khái thế. Nhưng tớ không quen bạn nữ nào để hỏi—chỉ có cậu, Miyama…"

"Hehe, chỉ có tớ hả? Nghe thế tớ vui lắm~"

Cười rạng rỡ, Miyama hích vai trái cô ấy vào vai phải tôi khi đi cạnh nhau.

Cô ấy thật sự luôn khiến mọi thứ trở nên bớt căng thẳng.

"Cậu muốn biết làm sao mà bọn tớ chọn như vậy đúng không?"

“Ừ."

"Lúc đầu, khi chọn hoàng tử, mọi người đều đẩy cho Rui."

Ừ… hợp lý.

Kuroki Rui là người đề xuất toàn bộ ý tưởng, và hơn nữa, cô ấy gần như hoàn hảo—vẻ đẹp không tì vết, tài năng đỉnh cao.

Dù là vai nam thì tôi cũng chả biết ai hợp hơn cô ấy.

"Nhưng rồi Yuria nói, ‘Rui sắp tham gia Inter-High rồi,’ và cô ấy lo cho Rui, nên tự nguyện nhận vai. Yuria thực sự tốt bụng."

Vậy là như Hino đã nói, mọi người đều lo về giải đấu…

"Vậy sao lại thành vai kép? Từ những gì cậu nói, nghe như Yuria—à, ý tớ là Ichinose—đáng lẽ được vai chứ."

"Ừ, đó mới là vấn đề. Sau đó, tụi tớ chia thành hai nhóm—một bên muốn Rui diễn, bên kia ủng hộ quyết định của Yuria."

"H-Hả?"

Sao lại thành thế?

Lý do của Yuria hoàn toàn hợp lý. Nếu muốn tốt cho Kuroki thì phải đồng ý với cô ấy chứ.

Hội fan của Kuroki nhất định muốn thấy cô ấy làm hoàng tử bằng mọi giá sao?

"Cuối cùng, vì không ai đạt đồng thuận nên họ quyết định để vai kép. Như thế, khối lượng công việc của Rui giảm và Yuria vẫn diễn được. Với lại, có hai vai chính sẽ tăng khả năng quảng bá nên kết quả là vậy."

"Đúng là loạn tùng phèo… Kuroki không nói gì sao?"

"Rui nói với Yuria rằng cổ có thể cân bằng được giữa việc diễn kịch và tham gia điền kinh, nhưng… vì nhiều người muốn Yuria diễn nên cổ không thể phản đối gay gắt được."

Vậy là có vài kẻ nổi loạn trong lớp đủ can đảm để chống lại Kuroki cơ à?

Mà cuối cùng thì Kuroki vẫn nhận vai hoàng tử. Cái đó… thật sự làm khó tôi.

"Chuyện là thế đấy. Sẽ khó khi diễn đối diện cả với hai, nhưng đừng lo! Tớ sẽ hỗ trợ cậu bằng vai chú lùn!"

"Ừ… cảm ơn, Miyama."

Đúng rồi, nghĩ lại, Miyama cũng được vai cô ấy muốn—chú lùn (và là chú lùn ngực khủng nhất).

Chà, nghĩ đến… vóc dáng của cô ấy thì đóng vai nam có lẽ hơi khó.

Nhưng Yuria cũng có vòng ngực ấn tượng nên điều đó cũng không hẳn là đúng.

"Ô, nhìn kìa! Đến chỗ yêu thích của tớ rồi!"

Miyama dừng lại trước một cửa hàng và chỉ vào biển hiệu.

"Chỗ này là yêu thích của tớ—tiệm dagashi cổ!"

Tiệm… dagashi?

Tôi tưởng sẽ là gì đó như Starbucks, nhưng…

Thay vào đó, chỗ yêu thích của Miyama hóa ra là một tiệm kẹo cổ gần ga.

"Tiệm dagashi!? Không phải… quán cà phê hay gì sao?"

"Ừ! Dagashi siêu rẻ nên tớ mua được rất nhiều đồ ăn vặt! Tớ thích lắm~"

T-Tôi hiểu rồi… Cô ấy từng trải qua quãng thời gian khó khăn về mặt tài chính.

"Hồi nhỏ, tớ hay đến một tiệm dagashi gần nhà! Nhưng tiệm đó đóng cửa… nên giờ, chỗ gần ga là điểm đến thường xuyên của tớ!"

"Hử. Vậy cậu đến đây sau giờ làm à?"

"Ừ! Tớ luôn mua, kiểu, mười thanh Umaibo hay que Kinako trước khi về!"

Ra vậy… hóa ra vóc dáng Miyama thực ra được làm từ dagashi…

Nếu thế, chúng ta cần cho học sinh cấp hai và cấp ba trên cả nước ăn dagashi.

Một xã hội ngực khủng. Chiến lược quốc gia rất đáng triển khai.

"Ryouta? Sao tự nhiên cậu nghiêm túc thế?"

"À, không, tớ đang nghĩ về… chính trị."

"Chính trị!? Woa, cậu giỏi thật! Nghĩ được cả mấy chuyện phức tạp thế cơ á!"

"A-Ahaha…"

Suýt nữa bị bắt quả tang vì nghĩ mấy thứ đê tiện.

Khéo léo che giấu suy nghĩ, tôi theo Miyama vào tiệm.

Khi tôi kéo cửa trượt, một chiếc chuông gió nhỏ kêu leng keng, và một ông cụ hiền hậu, có lẽ là chủ tiệm, chậm rãi từ phòng bước ra.

"Vậy đây là… tiệm dagashi."

Kẹo syrup cổ điển, kẹo gummy hình bàn tay, bánh gạo đủ màu… cả trò chơi xổ số, phần thưởng dây kéo, và phi tiêu—mọi thứ mang nét quyến rũ hoài cổ của tiệm kẹo kiểu xưa.

Những tấm poster phai màu phủ cửa sổ, và góc tiệm có một máy arcade đầy bụi, trông như chưa được đụng đến mấy năm rồi.

Nhìn giá, hầu hết mọi thứ từ 10 đến 30 yên—khác xa so với giá cả tăng vọt hiện nay.

Cả nơi này có nét quyến rũ cổ xưa. Thật tuyệt khi những chỗ như này vẫn tồn tại.

"Ryouta, đây là lần đầu cậu vào tiệm dagashi à?"

"Không hẳn, hồi nhỏ, tớ hay đạp xe đến một tiệm hơi xa nhà."

"Ồ! Vậy cậu quen rồi?"

"Chà… ừ, nhưng lâu rồi tớ không đến."

Hồi tiểu học, tôi là đứa mê bánh xốp.

Mỗi khi anime hay tokusatsu yêu thích ra dòng bánh xốp mới, tôi sẽ lao đến siêu thị hay tiệm dagashi mua sạch.

Tôi với lấy một thanh bánh xốp trên kệ cao trong khi hoài niệm về những kỉ niệm cũ.

Kệ càng cao, giá càng đắt—đây là món đắt hơn bình thường, 100 yên.

Nhìn số hàng còn lại, có vẻ nó không bán chạy lắm.

"Ô! Cậu lấy bánh xốp à?"

"Ừm, không, tớ chỉ xem thôi."

"Bánh xốp ngon lắm!"

Miyama có vẻ rất hào hứng với chúng.

Nói thật thì hầu hết mọi người không mua vì muốn ăn bánh xốp. Tất cả là vì món quà sưu tầm bên trong.

"Tớ có rất nhiều kỷ niệm với bánh xốp."

"Thật á?"

"Ừ. Trước đây tớ kể rồi đó, tớ nghèo lắm, nên tớ chỉ thỉnh thoảng vào dagashi mua đồ ăn vặt thôi…"

Miyama cầm thanh bánh xốp Sentai từ tay tôi và bắt đầu nói đầy hoài niệm.

"Những ngày không mua được đồ ăn, tớ chỉ ngồi trên băng ghế đỏ trước tiệm dagashi và nhìn mọi người ăn. Nhưng một ngày… một cậu bé cầm túi xanh đột nhiên ngồi cạnh và cho tớ một thanh bánh xốp!"

"Cậu… bé cầm túi xanh?"

Nghe quen thế nhỉ.

Khi nghe chuyện của Miyama, cảm giác déjà vu mơ hồ ập đến.

Trước kia tôi cũng nghe về cậu ta rồi thì phải… hay chỉ là tưởng tượng?

"Cậu bé có vẻ chỉ muốn sticker bên trong, nên đưa tớ phần bánh xốp. Hôm đó tớ vui lắm…"

image_rsrcEZA.jpg

Miyama nói với giọng như sắp khóc.

Thanh bánh xốp đó quan trọng với cô ấy đến thế sao?

"Vì nghèo nên tớ bị bắt nạt, chẳng ai đồng trang lứa tốt với tớ cả. Tớ nghĩ cậu bé đó từ trường tiểu học khác, nhưng… từ ngày đó, tớ đã yêu cậu ấy rồi. Vì thế đến tận cấp ba, tớ chẳng hứng thú với con trai khác… hay có bạn trai."

"R-ra là vậy…"

Chết tiệt… gã đó may thế!

Nếu Miyama vẫn yêu hắn thì khi gặp lại nhau, chắc chắn họ sẽ hẹn hò, và hắn sẽ có cả đời để—AAAAAAAAAAAA tôi không muốn tưởng tượng tiếp nữa.

Chinh phục một mỹ nhân ngực khủng như Miyama chỉ với một thanh bánh xốp… Quá bất công.

Nếu hắn không xuất hiện thì có khi tôi thay thế được vị trí đó… Chết tiệt, một thằng phế vật như tôi thì làm sao có thể thay thế được hắn chứ.

Kìm nén sự thất vọng trong lòng, tôi mua thanh bánh xốp đó cùng một chai ramune.

Trong khi đó, Miyama mua mười thanh Umaibo.

"Này, đã ở rồi thì ăn trên băng ghế ngoài kia đi!"

"Ồ, được."

Theo lời gợi ý, tôi ngồi xuống băng ghế đỏ dài trước tiệm.

Ăn vặt với bạn ở tiệm dagashi… là trải nghiệm mà hồi nhỏ tôi chưa từng có.

"Mmm~ Umaibo là nhất~!"

Miyama há to miệng, vui vẻ cắn thanh Umaibo.

Vụn rơi xuống vòng ngực quá khổ, làm bộ đồng phục bị bẩn một chút.

Vòng một lớn đến mức vụn không chạm đất… Tuyệt vời.

"Mmm~ Đã quá Umaibo ơi!"

Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy.

Dĩ nhiên là không phải mấy cái lí do kì quặc… cơ mà, hơi gợi cảm. Không—xóa câu đó đi. Rất gợi cảm.

"Ryouta? Sao cậu nhìn tớ chằm chằm thế?"

"À-À, không có gì đâu! Đợi—má!"

Bị hoảng nên tôi cố mở chai ramune trong khi nhìn đi chỗ khác, và thế là nước có ga phun ra, tràn đầy tay.

"Ư, giờ dính hết rồi…"

"Pfft—cậu làm gì thế!? Buồn cười quá~!"

Miyama bật cười nhưng vẫn lấy khăn giấy từ túi, đưa tôi vài tờ.

"Đây, lau tay đi. Cậu không thích bị ướt đúng không?"

"Ồ. Cảm ơn Miyama."

Cô ấy thật sự tốt bụng.

Ban đầu, có lẽ cô ấy có ấn tượng xấu về tôi vì tôi là otaku. Nhưng sau khi dành nhiều thời gian cùng nhau thì chúng tôi đã thân thiết hơn.

Nhưng… Miyama đã có hoàng tử bánh xốp.

Có lẽ cô ấy không xem tôi là con trai.

Yuria và Kuroki cũng thế.

Dù tôi đã hòa hợp với họ, cả hai đều đã phải lòng người khác trong quá khứ.

Yuria có hoàng tử manga, và Kuroki có hoàng tử cứu mèo.

Đến năm hai cấp ba, hầu hết mọi người đã có mối tình đầu và thường có người họ thích.

Một gã yếu đuối, bình thường như tôi chẳng có cơ hội với ai…

"Haizz…"

"Ryouta~ Tớ muốn ăn bánh xốp của cậu~!"

"Wafer? Ồ, ừ. Tớ chỉ muốn sticker bên trong, nên cậu ăn bánh đi."

Tôi mở gói bánh xốp, lấy sticker và đưa bánh xốp cho Miyama.

Tôi đưa… nhưng Miyama không lấy ngay.

"Hả?"

"………"

"N-Này, Miyama?"

"Ừ… cảm giác quen ghê. Giống hệt cách nói."

"Cái gì?"

"K-Không sao! Tớ xin nhé!"

Miyama lấy bánh xốp từ tôi và cắn một miếng lớn.

"Á hự hự! Hựa, tớ hít phải vụn và sặc."

"Chết chưa? Quả báo đó. Đây, uống ramune của tớ đi."

"À, cảm ơn, Ryouta."

Miyama lấy chai nước và tu ừng ực.

"Phù—! Sống lại rồi. Ryouta quả đúng là cứu tinh của tớ!"

"Thôi nào, sặc chút thì chẳng có gì to tát đâu."

"Không, tớ nghiêm túc mà. Có lẽ Ryouta thực sự là cứu tinh của tớ… Có lẽ thế."

"?"

Miyama không nở nụ cười vô tư thường thấy mà thay vào đó là một nụ cười trầm lặng, có chút trưởng thành khi trả lại chai nước.

"Cảm ơn, Ryouta."

"Ừm."

Miyama lúc nãy có gì đó… rất khác biệt.

Khuôn mặt cô ấy như đã đưa ra quyết định.

Để qua một bên, chai nước này… chẳng phải đây là cơ hội thứ hai cho nụ hôn gián tiếp kể từ hồi ở quán cà phê ư?

Lần trước, Yuria chen ngang, nhưng nếu uống bây giờ, thì với Miyama… Hôn…!

Tôi kiểm tra xung quanh trước khi tu sạch chai nước.

Nước có ga làm tôi rát cổ, nhưng môi tôi vẫn run vì phấn khích.

Tôi làm được rồi… Tôi thực sự làm được!

Nụ hôn đầu của Miyama không phải với Hoàng tử bánh xốp—mà là với tôi, Ryouta!

"Này, Ryouta…"

"Hử?"

Khi tôi đang lạc trong những suy nghĩ ngớ ngẩn, Miyama lên tiếng.

"Ừm… không có gì!"

"Hả? Là sao?"

"Không có gì thật mà! Mau uống hết soda để cùng về nhà đi. Cậu đưa tớ về nhé."

"Được thôi, nhưng…"

"Yay!"

Vừa nãy cô ấy trông như muốn nói gì đó thì phải… gì thế nhỉ?

Miễn không phải vụ nụ hôn gián tiếp thì tôi sẽ ổn – đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới.