Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Tạm ngưng)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

78 1070

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

4 28

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

40 367

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

41 304

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

(Đang ra)

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

Uzo Toshimichi(有象利路)

Đây là câu chuyện về một người chồng không ngừng vướng vào rắc rối, nhưng vẫn ngày ngày cố gắng tiếp cận vợ, từng bước chinh phục trái tim của cô vợ nghiêm túc lạnh lùng này.

7 26

Tập 01 - Chương 4.3: Bỗng nhiên được mến, tới bến lụi tàn? III

Khi bộ phim dài 120 phút kết thúc, trong tôi chỉ còn lại cảm giác xúc động kỳ lạ.

Tôi mong chờ các cảnh fanservice nhưng cốt truyện lại sâu sắc bất ngờ. Nó đào sâu lý do tại sao các nữ anh hùng chiến đấu với bộ ngực khủng, cũng như câu chuyện còn ẩn giấu—thực sự có một cốt truyện sâu sắc chứ không chỉ có mỗi nảy và lắc.

Và sau khi thấy quá nhiều nhân vật vú to trên màn ảnh, não tôi bắt đầu chập mạch. Rồi tôi tự nghĩ… sao Yuria vẫn mặc quần áo?

“Thật sự tuyệt vời. Tớ đã hiểu tại sao Milk có ngực khủng và cách biến sữa cô ấy thành vũ khí… tất cả những chi tiết được cài cắm hoàn hảo—thực sự khiến tớ muốn khóc.”

“Ồ… ừ…”

Sau khi xem phim, bọn tôi quyết định ghé Animate trong khu mua sắm gần ga để xem hàng Chichikyun.

Bọn tôi đã lên đầy đủ kế hoạch trước khi xem phim.

Khu mua sắm có nhiều cửa hàng, bao gồm cả khu trò chơi nơi tôi gặp Ichinose lần đầu. Animate ở tầng sáu, và khi thấy biển hiệu thì mắt cô ấy sáng lên như trẻ con bước vào công viên giải trí.

“Woa… thiên đường đây rồi.”

“Lần đầu cậu đến Animate à?”

“Đúng thế. Đi một mình thì sợ lắm.”

Tôi hiểu ý cô ấy.

Đối với Ichinose, vẻ ngoài gyaru nổi bật có lẽ khiến cô ấy quá lạc lõng, khó mà bước vào một mình. Ngay cả với tôi lần đầu vào Animate cũng cảm thấy như bước vào lãnh thổ thiêng liêng của otaku vậy—không thể tùy tiện bước vào.

Dĩ nhiên, khi quen rồi thì cứ như đi vào cửa hàng đồ ăn nhanh vậy.

“May mà hôm nay có cậu ở đây, Ryouta. Tớ thấy bớt căng thẳng hơn nhiều.”

“Ừ.”

Trời đất… Chưa ai từng dựa vào tôi vì bất cứ thứ gì trong đời. Chỉ nghe thế thôi đã khiến tôi vui đến mức suýt khóc.

“A! Có khu đặc biệt Chichikyun này!”

Ichinose lao đến một góc cửa hàng, nơi tập trung toàn bộ hàng Chichikyun, hào hứng cúi xuống xem.

Gần đây, sản phẩm của Animate nghiêng về phái nữ, nhưng việc Chichikyun có khu riêng cho thấy nó thực sự hot.

“Họ có tấm lót chuột ngực Milk! Và bình sữa mô phỏng ngực bộ khủng của cô ấy nữa!”

“Khoan, Chichikyun có nhiều hàng tới thế à?”

Tôi không biết họ chơi lớn tới vậy. Sốc ghê.

Ý tôi là… bình sữa ăn theo chủ đề ngực khủng là cái quái gì!? Cả người mua lẫn người bán chắc đều chập mạch rồi.

“Ryouta, tớ đi xem mọi thứ được không?”

“Ồ, được. Cứ thong thả.”

Có vẻ sẽ mất một lúc…

Tôi quyết định xem qua khu light novel trong khi cô ấy mua sắm.

Đọc xong bộ bú vếu rồi nên đã đến lúc tôi chọn một cuốn mới.

Sau khi chọn đại một cuốn light novel dựa trên bìa, tôi quay lại kiểm tra Ichinose.

“Đã chọn được gì chưa?”

“Hmm. Ryouta, cậu nghĩ cái nào hay hơn—tấm lót chuột ngực hay bình sữa?”

Thông thường, khi con trai đi mua sắm với con gái, kiểu gì cũng sẽ có khoảnh khắc kiểu, “Bộ đồ nào dễ thương hơn?”

Với bọn tôi là… tấm lót chuột ngực với bình sữa.

Lựa chọn điên rồ gì thế này!?

“Ừm… tấm lót chuột chẳng phải thực tế hơn sao?”

“Ừ, nhưng tớ thật sự muốn trải nghiệm sữa của Milk."

Vì tôi đã xem Chichikyun nên tôi hiểu cô ấy nói gì, nhưng nếu Miyama hay Kuroki mà nghe cuộc nói chuyện này thì chắc họ đi đầu xuống đất.

Cuối cùng, Ichinose mua cả tấm lót chuột lẫn bình sữa.

“Phù. Mua được nhiều thật.”

Cô ấy vui vẻ rời Animate, ôm cái túi xanh thương hiệu của cửa hàng.

Cô ấy không chỉ là gyaru thích văn hóa otaku—cô ấy là một otaku chính gốc trong cái lốt gyaru.

Một gyaru ngực khủng, đùi múp cầm túi Animate… đúng là cảnh hiếm.

“…Khoan. Túi này có gì đó sai sai.”

“Hử? Bị thủng hay gì à?”

“Không, không có gì.”

Hả? Ý cổ là sao?

“Tiếp theo thì sao? Tớ muốn đi thêm một chỗ nữa.”

“Chỗ khác?”

Ichinose gật đầu và bắt đầu bước đi.

“Dĩ nhiên—khu trò chơi.”

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Theo gợi ý của Ichinose, bọn tôi quyết định ghé lại khu trò chơi hôm trước.

“Ryouta, chơi máy gắp thú nữa đi.”

“Được. Có figure nào cậu muốn không?”

“Dĩ nhiên.”

Cô ấy dẫn tôi đến máy và chỉ vào phần thưởng.

Lại một figure gái anime.

Như thường lệ, tôi chuẩn bị tư thế để chơi.

“Này, Ryouta.”

“Hử? Gì thế Ichinose?”

“Là Yuria. Tớ bảo cậu gọi thế rồi mà cậu cứ quên.”

“Tớ không quen gọi con gái bằng tên riêng. Khó lắm.”

“Vậy thì quen đi. Tớ thích được gọi là Yuria.”

“Cậu… thích à?”

Yuria… Yuria…

Gọi tên con gái một cách thoải mái vẫn khiến tôi căng thẳng.

Nhưng nếu Ichinose—không, Yuria—muốn tôi làm thế đến vậy… chắc tôi không còn lựa chọn nào khác.

“Y-Yuria… thế này ổn không?”

“Ừ, hoàn hảo. Nhưng buồn cười thật… Lần trước đến đây, bọn mình hoàn toàn xa lạ, vậy mà chỉ vài ngày sau, bọn mình đã là bạn thân đi chơi cùng nhau. Đúng là đời nhỉ?”

“Ừ… tớ cũng không nghĩ sẽ có ngày mình được nói chuyện thoải mái với cậu thế này, Yuria.”

Không chỉ cô ấy mà trong mơ tôi cũng không nghĩ mình sẽ thân với Miyama hay Kuroki.

“Này, Yuria… sao cậu trở thành otaku?”

“Cậu muốn biết tại sao tớ thành otaku?”

“Ừ. Tớ chỉ hơi tò mò về việc tại sao cậu lại mê anime thôi.”

Ban đầu tôi muốn tránh không hỏi quá nhiều về quá khứ của Yuria vì có vẻ cô ấy từng có quá khứ buồn.

Nhưng hôm nay, tôi quyết định đào sâu một chút.

“Tớ chưa từng kể chuyện này… và thật ra tớ không nhớ rõ mọi thứ vì đã lâu rồi.”

Yuria cười hơi ngại ngùng khi tiếp tục.

“Chuyện xảy ra hồi tớ học tiểu học.”

“Lâu thế sao!?”

“Ừ. Tớ đang chơi ở công viên gần nhà như mọi ngày thì ai đó đưa tớ một cuốn manga.”

“Manga?”

“Đó là manga shounen—hơi tục một chút. Sau khi đọc, tớ hoàn toàn bị mê hoặc. Và, ừm, một trong những nữ chính là gyaru và tớ rất ngưỡng mộ cô ấy. Chắc đó là lý do tớ trở thành thế này.”

V-Vậy, gyaru số một trường, Ichinose Yuria… được định hình bởi một cuốn manga!?

Thật quá bất ngờ.

“Vậy là nhờ cuốn manga đó mà cả ‘Gyaru Yuria’ và ‘Otaku Yuria’ ra đời?”

“Hmm… Ừ, có thể nói thế.”

Ai đã trao cho cô gái tuyệt đẹp này, được ban phước với bộ ba hoàn hảo: gương mặt, ngực, đùi, thuộc tính “gyaru” và “otaku” thì tôi thật biết ơn họ.

“Dù vậy, kiểu người đáng ngờ nào lại đưa manga shounen cho một đứa trẻ tiểu học ở công viên thế?”

“Không không không, không phải người lớn. Là một đứa trẻ, cỡ tuổi tớ.”

“Trẻ con!?”

“Ừ. Cậu ta chỉ ngồi một mình trên ghế, đọc manga nên tớ rủ chơi cùng. Bọn tớ chơi với nhau, và khi cậu ta đi, cậu ta tặng tớ cuốn manga làm quà chia tay.”

“Hử… Ra vậy…”

Một đứa trẻ tiểu học đọc manga bậy bạ à…?

Vậy trên đời này còn một đứa trẻ khác ngoài tôi đã tiến bộ đến thế ở tuổi đó.

Hồi nhỏ, tôi cũng không thể đọc mấy loại manga đó ở nhà nên thường lén mang ra ngoài.

Đứa trẻ đó chắc cũng vậy.

Nghe chuyện của Yuria, tôi thấy thật hoài niệm.

“Còn cậu, Ryouta? Sao cậu trở thành otaku?”

“T-Tớ? Ừ… ừm…”

“Hử?”

“Y-Yuria! Tớ sắp câu được figure này rồi!”

“Ồ, thật không? Cậu mới dùng 400 yên thôi đó? Giỏi thật.”

Tôi nhanh chóng đổi chủ đề về máy gắp thú.

Ừm… không đời nào tôi kể được lý do mình trở thành otaku.

Vì lý do của tôi… tởm hơn của cô ấy nhiều.

Mọi thứ bắt đầu từ thời mẫu giáo—khi tôi ngồi lên đùi chị họ. Chị ấy có ngực khủng, đùi múp. Khoảnh khắc đó khơi dậy nỗi ám ảnh suốt đời với ngực và đùi, cuối cùng dẫn tôi đến với thế giới 2D.

Không đời nào tôi dám kể chuyện đó.

Tôi đã phát triển cái tính biến thái của mình từ quá sớm.

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Với cái túi đầy merch Chichikyun và một figure gái anime trong tay, Yuria và tôi đến sân ga.

“Hôm nay thật sự tuyệt. Cảm ơn Ryouta.”

“T-Tớ mừng là cậu thấy vui.”

Lần hẹn hò đầu tiên… Yuria thấy hài lòng thì chắc là tôi đã làm tốt?

“À, nhân tiện, đừng gọi tớ ‘Yuria’ trước mặt Airi hay Rui đấy.”

“Đầu tiên cậu bảo gọi Yuria. Giờ lại bảo đừng? Phiền ghê.”

“Tớ không ngại nếu cậu gọi thế, nhưng… chẳng phải nếu Airi hay Rui hiểu lầm thì sẽ khó giải thích sao~?”

“Làm ơn để tớ gọi cậu là Ichinose thôi.”

“Heh. Biết ngay mà.”

Chỉ vụ “Ryouta”’ với Miyama đã khiến Kuroki điên cuồng tra khảo tôi.

Nếu tôi đột nhiên gọi Yuria bằng tên riêng thì chắc chắn mọi chuyện sẽ bung bét hết.

“Tuần sau tớ bận chuẩn bị lễ hội văn hóa, nhưng chúng ta vẫn sẽ đi chơi tiếp nhé?”

Yuria nói với nụ cười nhẹ.

So với trước đây, cô ấy có vẻ thể hiện nhiều biểu cảm dịu dàng hơn.

Và thế là, buổi hẹn đầu tiên của tôi kết thúc.

Bọn tôi lên cùng chuyến tàu để về, nhưng Yuria xuống trước nên bọn tôi chia tay trên tàu.

Ngay khi cô ấy xuống và cửa đóng, tôi thở phào.

“Haaah… Căng thật…”

Nhưng thật ra cũng… vui.

Khi tận hưởng cảm giác của một ngày trọn vẹn, tôi xuống tàu.

…Hoặc ít nhất, tôi tưởng thế.

Khi tàu dừng, tôi thấy ai đó ngồi trên ghế ở sân ga.

Một cô gái xinh đẹp với hàng mi dài, lặng lẽ đọc tiểu thuyết.

Khi tàu đến, một cơn gió thổi qua sân ga.

Mái tóc đen thanh lịch của cô ấy bay trong gió, và các trang sách vang lên xào xạc.

Ban đầu, ánh mắt cô ấy khóa chặt vào cuốn sách, mắt hơi nheo lại.

Nhưng rồi dần dần, mắt cô ấy hướng lên.

Cuối cùng, cô ấy nhìn thẳng vào tôi.

Áo khoác điền kinh. Quần short.

Không cần nói nhiều, Yamato Nadeshiko ngồi đó là Kuroki Rui.

“Ồ… fufu.”

Chắc cô ấy vừa tập điền kinh xong.

Và giữa cả đống nơi thì cô ấy lại chọn chỗ ngay trước toa tàu mà tôi bước ra.

Thấy tôi, cô ấy đóng sách và từ từ đứng lên.

“Thật trùng hợp, Ryouta.”

Psshh! Tiếng cửa tàu đóng vang lên sau lưng.

Thế quái nào… Kuroki lại ở đây!?

“Mặc đẹp thế. Ryouta… có phải cậu vừa đi hẹn hò không?”

“T-Tớ không đi hẹn hò!”

“Thật không~? Nhưng… cậu có mùi con gái trên người mà.”

“Đ-Đó là từ quán café hầu gái.”

“Café hầu gái?”

“Ừ! Otaku luôn đi café hầu gái vào Chủ Nhật! Vì bình thường không được con gái chú ý nên bọn tớ rất muốn được những cô hầu gái phục vụ! Chỉ thế thôi! Hiểu không!?”

Tớ cố gắng hạ thấp bản thân, hy vọng khiến Kuroki mất hứng với mình.

Nếu tôi tỏ ra như một thằng otaku thất bại, ngay cả cô ấy cũng phải—

“Ồ… Ryouta thật tội nghiệp.”

“Đ-đúng vậy. Nên hãy để thằng otaku này yên—”

“Fufu. Nếu vậy… sao bọn mình không đi hẹn hò nhỉ?”

“H-Hẹn hò!?”

Kuroki, dù tôi đã diễn “vừa từ café hầu gái về”, nhưng vẫn mời tôi đi hẹn hò.

Cô ấy hành động như thương hại tôi—như thể cô ấy buộc phải dành thời gian với thằng otaku đáng thương chỉ giao tiếp được với con gái bằng cách trả tiền.

Cô ấy cố gắng khiến tình huống trông như đang miễn cưỡng chiều tôi.

…Cô ấy cố ý làm thế sao?

“Cậu không cần phải cảnh giác thế. Đã tối rồi, chỉ là đi dạo quanh ga cùng nhau thôi.”

“K-Kuroki… tại sao cậu làm vậy?”

“Làm gì?”

“Ý tớ là, tớ chỉ là một kẻ hướng nội thấp kém. Ngay cả với cậu, người ám ảnh với sự hoàn hảo, thì thế này là hơi quá, đúng không?”

“…Cậu có vui không?”

“H-Hả?”

“Khi thấy tớ ngồi trên ghế ấy… điều đó có khiến cậu vui không?”

Kuroki lại ngồi và mỉm cười nhìn tôi.

Cô ấy cố ý làm thế.

“Một buổi dạo tối nhé?”

Tôi vẫn không hiểu tại sao Kuroki khăng khăng đòi làm chuyện này.

Nhưng tôi không vô tâm đến mức lạnh lùng nói “Không, tớ về đâu.” sau khi được mời trực tiếp như vậy.

Ý là, nếu cô ấy đã đi xa tới thế thì làm sao tôi từ chối được…?

“Được thôi. Tớ không biết như này có gọi là hẹn hò không, nhưng… dù sao bọn mình cũng đi cùng đường.”

“Fufu."

“…Sao cậu cười?”

“Ồ, không có gì~. Đi thôi.”

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Bọn tớ qua cổng ga và đi dọc con phố.

Thay vì mùi nước hoa ngọt ngào thường thấy, Kuroki có mùi tươi mát như từ xịt khử mùi.

Nét mặt của cô ấy vẫn nổi bật—mũi thẳng hoàn hảo, mi dài không tưởng.

Đi cạnh cô ấy, tôi đã hiểu tại sao cô ấy được gọi là mỹ nhân huyền thoại

Cô ấy có thể hơi cầu toàn và kỳ lạ, nhưng đúng là… Kuroki ở một đẳng cấp khác.

“Ô! Mèo con.”

Khi đi ngang công viên ven đường, Kuroki phát hiện một con mèo hoang lẻn vào.

Không do dự, cô ấy quay người đi theo nó vào công viên.

“N-Này, Kuroki!”

Tôi vội chạy theo.

Cúi xuống, cô ấy tặc lưỡi nhẹ, gọi mèo như chuyên gia.

Đó là một con mèo tam thể ục ịch.

Chả dễ thương tí nào.

Vậy mà ngay cả với con mèo mũm mĩm này, Kuroki vẫn có thể xử lý dễ dàng, vuốt ve bộ lông xù của nó.

“Cậu thích mèo à?”

Tớ ngồi xuống cạnh cô ấy và hỏi.

“Hmm… Nếu phải chọn giữa Ryouta và mèo thì tớ chọn mèo.”

T-Tôi bị một con mèo đánh bại!?

“Ôi không, cậu trông thất vọng chưa kìa.”

“Không nhé!”

“Fufu. Cậu ghen với mèo sao? Ồ, hay cậu… muốn tớ xoa bụng cậu nữa?”

“Tuyệt đối không.”

Tớ nuốt xuống ý muốn nói “Tớ muốn thấy rốn cậu” và giữ mặt nghiêm túc.

“Fufu. Nhưng với tớ, mèo…rất đặc biệt.”

“Đặc biệt?”

“Ừ… Tớ từng có một con. Giờ không còn nữa.”

W-Woa. Tự nhiên không khí nặng nề ghê.

Tôi vừa giẫm phải mìn sao?

“Nhưng nhờ con mèo đó, tớ có được thứ đặc biệt khác. Vì thế tớ luôn biết ơn nó và yêu mèo.”

Thứ đặc biệt khác?

Tôi không biết ý cô ấy là gì, nhưng… lại một bí ẩn khác của Kuroki đã xuất hiện.

“Này, Kuroki. Tớ biết cậu thích mèo, nhưng về nhà được chưa?”

Cô ấy đã vuốt ve mèo được một lúc rồi, nên tội vội giục.

“Ryouta, cậu ghen tị vì tớ chú ý mèo hơn cậu à?”

“Không phải! Hôm nay tớ cũng mệt rồi, và cậu chắc cũng mệt sau buổi tập điền kinh.”

“…Cậu nói cũng có lý.”

Sau lý lẽ của tôi, Kuroki cuối cùng cũng đứng lên.

“Tạm biệt, mèo con.”

Cô ấy vuốt nó lần cuối đầy tiếc nuối trước khi rời đi.

Kuroki đúng là khác biệt.

Bình thường, cô ấy thanh lịch, kín đáo, tao nhã.

Nhưng khi ở với tôi, cổ cởi mở hơn rất nhiều.

Có lẽ chỉ là bản tính cầu toàn khiến cô ấy muốn chinh phục tôi, nhưng… chỉ có thế thôi sao?

“Này, về chuyện cậu nói lúc nãy… cái ‘có được thứ đặc biệt khác’ là gì?”

“…Cậu thật sự muốn biết à?”

“Ừ. Cậu để lửng nên giờ tớ hơi tò mò.”

Kuroki có thói quen bắt đầu cuộc nói chuyện đầy ý nghĩa rồi cắt ngang, để lại toàn câu hỏi.

Nếu không hỏi bây giờ thì chuyện này sẽ mãi là bí ẩn.

Kuroki gật nhẹ rồi lên tiếng.

“Hồi tiểu học… mèo của tớ đột nhiên bệnh nặng. Bọn tớ phải đưa nó đến bác sĩ thú y giỏi nhất ở thành phố bên.”

Ồ… vậy cô ấy nói về con mèo đã mất trước đó.

“Cuối cùng, nhờ bác sĩ đó, con mèo đã hồi phục và vấn đề bệnh tật được giải quyết. Nhưng… vấn đề đã xảy ra trên đường về.”

“Trên đường về?”

“Cậu biết bãi đỗ xe nhiều tầng trước ga ở thành phố bên không? Khi mẹ tớ lái xe ra, con mèo đột nhiên nhảy ra khỏi cửa sổ xe và chạy mất.”

“Ôi trời, tệ thật.”

“Ừ. Tớ hoảng lắm nên mẹ con tớ tìm mèo trong khi tớ khóc. Xe ra vào từ mọi hướng trong bãi đỗ, và tớ sợ nó bị cán đâu đó… nhưng rồi—”

Kuroki nhìn chằm chằm tôi.

S-Sao tự nhiên lại nhìn tôi thế…?

“Một cậu bé xuất hiện trước mặt tớ và mẹ.”

“Cậu bé?”

“Cậu ấy vác mèo của tớ trên vai, tay phải ăn bánh xốp, tay trái cầm túi xanh.”

“Nghe có vẻ hơi kì nhỉ.”

“Đúng. Nhưng với tớ, cậu ấy trông thật ngầu.”

Kuroki đưa tay che miệng, cười khẽ như đang hồi tưởng.

K-Không, chẳng có gì ngầu cả…!

“Cậu ấy ở đó vì việc của mẹ. Sau khi trả mèo, cậu ấy đi ngay nên tớ không biết tên. Nhưng điều đó khiến cậu ấy càng ngầu hơn, chẳng nói nhiều, chỉ biến mất thế thôi.”

Đó là thứ cô ấy thấy ngầu? Cảm nhận của Kuroki có hơi kì quái…

“Vậy, thứ ‘đặc biệt’ khác của tớ là cậu bé đó đó. Hài lòng chưa?”

“Ừ. Cảm ơn vì đã kể.”

“Thế thôi à?”

“Hả? Ừ, đúng thế.”

Trong khi bọn tôi nói chuyện, biệt thự nhà Kuroki đã hiện ra.

“…Ryouta, nếu cậu để tớ đi, cậu có thể sẽ hối tiếc.”

“Là sao—”

“Cảm ơn vì đã đưa tớ về. Buổi dạo này như hẹn hò vậy, và tớ rất vui khi được nói chuyện như này.”

Kuroki mở cổng biệt thự và bước vào.

“Tớ sẽ gửi cậu vài bức ảnh sau nhé?”

Cô ấy quay lại, nháy mắt với góc nghiêng hoàn hảo trước khi biến mất.

Tôi không thể từ chối. Có lẽ tôi thực sự là một tên biến thái thất bại…