Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Tạm ngưng)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

78 1070

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

4 28

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

40 367

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

41 304

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

(Đang ra)

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

Uzo Toshimichi(有象利路)

Đây là câu chuyện về một người chồng không ngừng vướng vào rắc rối, nhưng vẫn ngày ngày cố gắng tiếp cận vợ, từng bước chinh phục trái tim của cô vợ nghiêm túc lạnh lùng này.

7 26

Tập 01 - Chương 4.1: Bỗng nhiên được mến, tới bến lụi tàn? I

Hí anh em. Thằng “trung bình otaku” Ryouta đây.

Với một otaku hướng nội như tôi, mọi người sẽ nghĩ rằng cuộc sống sau giờ học thường chỉ xoay quanh việc đến Animate hoặc nhốt mình trong phòng chơi game và xem anime, đúng không?

Đó chính xác là cách tôi sống trước đây... nhưng dạo này, nhiều chuyện đã xảy ra, và giờ thì...

“Chết tiệt, trả lời đống tin nhắn này sao giờ ta.”

Tôi đang cố trả lời các tin nhắn LINE.

Vừa về nhà từ trường, tôi ngồi phịch xuống ghế chơi game và lướt điện thoại. Chẳng mấy chốc, hộp thư LINE của tôi đã ngập tràn tin nhắn.

Thường thì tôi chỉ nhận tin từ mẹ hoặc chị gái nên sẽ bỏ qua tuốt. Nhưng lần này, người gửi là…

Ichinose: Này, tớ muốn bàn về bộ phim chúng ta chuẩn bị đi xem.

Miyama: Ryouta, nhìn này! Tớ tìm thấy một con bọ gỗ trên đường về từ chỗ làm!

Kuroki: (Gửi một hình ảnh.)

Tin nhắn từ ba mỹ nhân hàng S trong lớp cứ liên tục đổ về.

Tôi không thể nào bỏ qua chúng được

Ichinose: Tớ muốn xem Chichi-Kyun: The Movie, nhưng đi một mình thì ngại lắm… Cậu sẽ đi cùng tớ đúng chứ Izumiya?

Miyama: Aaa! Giờ tớ lại tìm thấy một con nòng nọc! Nó ghê thật, nhưng cũng có chút dễ thương!

Kuroki: (Gửi một hình ảnh)

Tin nhắn từ ba người này cứ liên tục nhảy không ngừng.

Ba ngày trước, người duy nhất tôi nhắn tin LINE là Tanaka, người bạn otaku của tôi. Và giờ, chỉ trong ba ngày, tôi nhận được tin từ ba cô gái khác nhau, trông có khác gì một thằng trap boy không.

Người ta nói một người đàn ông có thể thay đổi chỉ trong ba ngày… nhưng thế này thì lố quá.

Ugh, trả lời thật phiền phức...

Hơn nữa, tôi lo mình sẽ gửi vài câu ngớ ngẩn vì tính hướng nội của mình.

Có lẽ tôi nên hạn chế dùng emoji hơn, cũng như tránh dùng sticker liên quan đến anime với bất cứ ai không phải Ichinose…

Dù chỉ là mấy thứ đơn giản như vậy nhưng tôi vẫn lớ ngớ. Vậy mà ba mỹ nhân hàng đầu này cứ nhắn tin như thể khao khát sự chú ý vậy. Đúng là đời, chả biết cái gì sẽ xảy ra.

Ichinose: Sau khi xem phim, tớ muốn ghé Animate nữa. Tớ luôn muốn đi nhưng một mình thì thấy kỳ lắm.

Miyama: Wow, nhìn này! Cầu vồng! Ryouta, cậu có thấy nó từ cửa sổ nhà cậu không? Mưa tạnh rồi, và có một cầu vồng khổng lồ trên trời!!

Kuroki: (Gửi một hình ảnh)

Được rồi, để xem… Ichinose nói về phim, Miyama hành động như học sinh tiểu học với những cập nhật ngẫu nhiên, còn Kuroki… cái quái gì thế?

Cô ấy chỉ gửi hình ảnh mà không giải thích gì.

Bình thường thì Kuroki Rui luôn tỏa ra không khí đáng lo ngại, và giờ cô ấy còn gửi những tin nhắn bí ẩn nữa…?

Xin người, mong đây không phải là mấy bức ảnh bị nguyền rủa.

Tôi nhấn giữ đoạn chat để xem trước mà không mở ra… và—hả!?

Khoảnh khắc tôi nhấn giữ tin nhắn, mắt tôi suýt lòi ra.

“Cái quái gì đây…!?”

Hình ảnh Kuroki gửi—là một bức selfie khi cô ấy mặc đồng phục điền kinh.

Chắc cô ấy chụp sau một cuộc thi. Bình thường, cô ấy để tóc đen xõa ra, nhưng trong ảnh này thì cổ buộc tóc đuôi ngựa. Da thịt cô ấy lộ ra nhiều hơn bình thường.

Mặc bộ đồng phục xanh bó sát, dáng người mảnh mai của cô ấy hoàn toàn được phô ra.

Vì thiết kế đồng phục nên phần bụng của cổ lộ ra, để lộ vòng eo săn chắc và đường cong tuyệt đẹp của Kuroki Rui.

Đáng lẽ da cô ấy phải rám nắng vì tham gia điền kinh, nhưng không hiểu sao, bụng cô ấy trắng mịn và săn chắc không tưởng.

Và trên hết là—rốn của cô ấy.

Tôi không thể không nhìn.

Nếu chỉ là ảnh điền kinh bình thường thì tôi sẽ không quan tâm. Nhưng… chút rốn lộ ra này khiến tôi nuốt nước bọt.

Vì chiếc rốn hoàn hảo của cô ấy… có sức hút khó mà cưỡng lại được.

Nghĩ kỹ thì, những thứ thường không thấy nhưng thỉnh thoảng lấp ló—như rốn hay núm vú—có sức hấp dẫn tương tự. Nên việc tôi thấy nó cuốn là tự nhiên.

Chết tiệt… quá gợi cảm rồi…

Những bức ảnh này khiến tôi cảm nhận được điều gì đó về rốn của Rui. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy khía cạnh này của cô ấy cả.

Đường nét hoàn hảo của bụng cô ấy như đang trêu chọc điều gì đó sâu thẳm trong tôi, khiến tôi nghiến răng.

“Không… mình không thể phấn khích chỉ vì một bức selfie được… Như thế là thua rồi!”

Nhưng ngón tay tôi, vẫn nhấn trên màn hình, trượt vào—và vô tình mở đoạn chat.

Ôi không. Đã seen rồi!

Quá muộn… và Kuroki ngay lập tức nhắn tiếp.

Kuroki: Ô! Xem rồi à ♡ Cậu thấy tớ trong đồng phục điền kinh thế nào? Dễ thương hông?

Cô ấy xem chừng có vẻ rất thỏa mãn.

Chết tiệt… tôi mở chat ra là đã rơi vào tay cô ấy… hỏng rồi.

Kuroki Rui là người cầu toàn, và cô ấy ám ảnh với tôi—gã duy nhất từ cấp hai không tỏ tình với cô ấy. Cô ấy đang cố gắng khiến tôi yêu cổ.

Nói cách khác, tôi tuyệt đối không thể để cô ấy biết tôi có ham muốn với rốn của cổ.

Kuroki: Cậu có thể lưu ba bức ảnh đó nếu muốn. Cậu làm gì với chúng thì tớ cũng quan tâm đâu, nên đừng lo ♡

…Vậy cô ấy cố tình gửi ảnh selfie gợi cảm?

Dù cô ấy có ý gì thì tôi cũng sẽ tạm thời tắt thông báo LINE của Kuroki.

“Không thể tin Kuroki Rui lại tấn công mình mạnh mẽ thế này.”

Nội việc chia ô với cô ấy hôm trước chắc đã là một chuyện rất khủng đối với người khác.

Nếu Ichinose không chen ngang lúc đó… chuyện gì sẽ xảy ra?

Nghĩ lại, trước khi Ichinose gọi tôi, Kuroki sắp nói gì đó.

“Kể từ ngày đó, tớ đã…” …hay gì đó tương tự.

“Ngày đó” là gì?

Có chuyện gì xảy ra hồi cấp hai…?

“Mình chịu, nhưng có lẽ Tanaka biết gì đó.”

Ngày mai tôi sẽ hỏi cô ấy.

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Sáng sớm hôm sau.

Đi bộ dưới bầu trời u ám, tôi đến trường sớm hơn thường lệ và hướng đến nơi cô ấy sẽ có mặt.

Mục tiêu của tôi là gặp Tanaka Kanade, người bạn otaku và đồng môn cấp hai của tôi.

“Tanaka luôn đến trường sớm và ở đó trước giờ sinh hoạt đúng không nhỉ…?”

Tanaka Kanade là một otaku hướng nội giống tôi. Hơi lùn, mái tóc mái dài che mắt, lẩm bẩm với giọng nhỏ xíu khi ở gần người hướng ngoại—một trường hợp điển hình của người chỉ nói to khi ở chỗ riêng tư.

Nhưng ít nhất khi nói về anime và game, cô ấy nói chuyện như một danh hài chuyên nghiệp.

Như Kuroki, Tanaka là một trong số ít người từ trường cấp hai vào cùng trường cao trung với tôi. Và về học lực, cô ấy ngang ngửa Kuroki Rui—một học sinh xuất sắc.

Trong ba năm cấp hai, tôi và Tanaka cùng lớp, gắn bó với nhau nhờ văn hóa otaku mà chả quan tâm tới thế gian.

Nhưng từ khi vào cao trung, chúng tôi ở lớp khác nhau hai năm liên tiếp, và thế là cũng chẳng nói chuyện được mấy.

“Đến nơi rồi.”

Mái nhà được bao quanh bởi hàng rào lưới.

Vào giờ trưa, đây là điểm khá đông đúc, nhưng sáng sớm thì không có ai—quả là nơi trú ẩn hoàn hảo cho người hướng nội.

Tôi trèo lên thang dẫn đến mái nhà.

Và ở đó—ngồi chễm chệ—là một nữ sinh nhỏ nhắn đang cầm điện thoại.

“Ohhooo~! Ryouta đấy à! Lâu rồi không gặp!”image_rsrcEZ7.jpg

“Đừng bắt đầu nói chuyện với cái điệu cười ‘ohoho’ kỳ lạ đó.” 

“C-Cái cười ‘ohoho’ kỳ lạ?! T-Tớ có muốn làm thế đâu…!”

Lấp ló dưới mái tóc dài là cặp kính gọng đỏ.

Cô ấy nhỏ nhắn, nhưng hình như lại mặc đồng phục quá cỡ để phòng cho sự phát triển trong tương lai (hoặc chỉ để trông đẹp hơn). Dù đã là học sinh năm hai nhưng tay áo vẫn dài quá, che cả tay như để tăng tính dễ thương.

Cô ấy trông như trẻ con nhưng bên trong là một otaku cứng cựa… giống kiểu Thám tử Kudo Sh— .

“Lâu rồi không gặp.”

Tanaka Kanade—người bạn otaku duy nhất của tôi.

“Hôm nay trời nhiều mây thật.”

“Ừ. Cứ đà này thì có lẽ chiều sẽ mưa.”

“Có vẻ thế.”

Mới 7 rưỡi sáng. Còn một tiếng trước giờ sinh hoạt nên tôi nghĩ sẽ mình sẽ chill chill và nói chuyện với Tanaka một chút—khoan!

“Không, đó không phải lý do mình đến đây!!”

“Eek! Sao tự nhiên hét lên thế?! Cậu bị rối loạn cảm xúc à?”

“Không phải thế! Tớ không đến đây để nói chuyện kiểu vợ chồng già với cậu!”

“V-Vợ chồng già? Tớ, kết hôn với otaku hướng nội Ryouta ư? Không đời nào, thế thì kinh quá.”

“Cậu cũng là otaku hướng nội đấy!!”

Tanaka lè lưỡi tinh nghịch.

“Được rồi, được rồi, không đùa nữa. Có chuyện gì?”

Nói chuyện với Tanaka quá dễ dàng khiến tôi thả lỏng hơi quá.

Nhưng tôi thực sự cần vào vấn đề.

“Ừm, nghe này…”

“Sao?”

Nghiêng đầu nhẹ, cô ấy vuốt tóc mái sang bên.

“M-Mọi thứ tớ sắp nói là thật, okay?”

“Wow, kịch tính quá ha?”

Không phải tôi đang làm quá.

Chỉ là không đời nào cô ấy tin rằng chỉ trong một tuần, tôi đã làm thân với cả bộ ba mỹ nhân lớp mình.

“Trong lớp tớ có nhóm con gái—Ichinose, Miyama, và Kuroki. Cậu học cùng lớp với họ năm ngoái, đúng không?”

“Ồ, ừ. Bộ ba mỹ nhân bất khả xâm phạm của lớp. Giờ họ cùng lớp với cậu à?”

“Ừ, chính xác.”

“Hử. Nhưng cậu và tớ là otaku hướng nội, còn ba người đó ở một chiều không gian hoàn toàn khác. Hai nhóm sẽ không bao giờ hòa lẫn, đúng không? Đừng nói là… họ xúc phạm cậu hay gì nhé?”

Giả định như thế cũng bình thường. Nhưng không, Tanaka. Không phải thế.

“V-Vấn đề là… tớ đã thân với cả ba người họ.”

“…Cái gì?”

Tanaka phản ứng đúng như dự đoán.

Cô ấy tháo kính gọng đỏ, lau trên đồng phục, rồi đeo lại.

“Cậu? Thân thiết? Với ba cô gái nổi tiếng nhất lớp?”

“Ừ, cậu nghĩ tớ nói dối cũng không sao đâu. Mọi chuyện bắt đầu khi chúng tớ đổi chỗ, và tớ bị bao vây bởi họ. Rồi, ừm… nhiều chuyện xảy ra, và tự dưng chúng tớ thân nhau.”

“Hừ… hahaha…?”

Tanaka mím môi như vừa nuốt phải thứ gì kỳ lạ và nhìn tôi với vẻ bối rối.

“Ừm, để tớ hỏi… Ryouta, gần đây thói quen ảo tưởng của cậu nặng lên rồi à?”

“Tớ biết cậu sẽ không tin mà!”

“Rõ ràng?! Làm sao một otaku hướng nội, đang trên đường trở thành trai tân cả đời và phù thủy NEET lại thân thiết với một nhóm các cô gái nổi tiếng được?!”

Trời ạ, cô ấy nghĩ tệ về tôi quá… Có khi người khác còn nghĩ tốt hơn về tôi.

“K-Khoan, Ryouta! Có phải họ đang tống tiền cậu không?! Họ bắt cậu mua đồ, lấy đồ của cậu, hay gửi tin nhắn kỳ lạ à?!”

…Ừ thì, Miyama bắt tôi mua cà ri katsu, Ichinose lấy (hoặc đúng hơn là tôi đưa) một phần thưởng từ máy gắp thú, và Kuroki đã gửi tin nhắn lạ.

“K-Không phải vậy! Tớ không thể nói chi tiết, nhưng sự thật là tớ đã thân với họ! Giờ chúng tớ là bạn! Cậu và tớ quen nhau đủ lâu mà—ít nhất hãy tin tớ đi chứ!”

“…Cậu và tớ… Ừ, được rồi. Tạm thời tớ tin cậu. Nói tiếp đi.”

Tanaka gật đầu ngập ngừng nhưng vẫn giữ ánh nhìn nghi ngờ.

Cũng không trách cô ấy được.

“Vậy là cậu biết Kuroki trong nhóm đó à? Hồi cấp hai, hình như mọi chàng trai trong khối đều tỏ tình với cô ấy đấy.”

“Ồ, chuyện đó. Ừ, tớ nhớ có chút tin đồn rằng cậu là người duy nhất không tỏ tình.”

“K-Khoan, tin đồn?! Làm sao mọi người biết tớ không tỏ tình?! Có ai đi hỏi từng gã một à?!”

“Ừ thì, hồi cấp hai, có một quy tắc giữa các cô gái.”

“Q-Quy tắc?”

“Ừ. Trong số các cô gái khối chúng ta, có thứ gọi là ‘Danh sách Các Chàng Trai Tỏ Tình Với Kuroki Rui.’ Vì mọi gã trong lớp đều mê mẩn cô ấy nên gây ra rất nhiều bất tiện cho các cô gái khác. Chuyện mọi chàng trai đều thích cùng một cô gái thực sự rất bất thường.”

“…Ừ, tớ đoán nó khá là điên rồ.”

Dù là con trai, tôi cũng thấy điều đó không bình thường.

“Ý cậu ‘bất tiện’ là gì?”

“Ừ thì, nếu Kuroki nổi tiếng thế thì nghĩa là các chàng trai mà những cô gái khác thích sẽ không để ý đến họ, đúng không?”

“Ừ, tớ hiểu điều đó có thể xảy ra.”

“Vì vậy, để biết crush của mình đã bị Kuroki từ chối chưa, các cô gái chia sẻ thông tin trong một nhóm LINE và lập danh sách. Trước khi hành động, họ kiểm tra danh sách để xem mục tiêu của mình đã tỏ tình và bị từ chối chưa.”

“…Cậu đùa à.”

Tôi thực sự sốc—việc này quá phức tạp đối với học sinh cấp hai.

Con gái thực sự đi xa đến vậy sao…? Đáng sợ thật.

Nhưng nghĩ lại thì Kuroki Rui là một ngoại lệ, một sự tồn tại bất thường, nên việc các cô gái khác nghĩ ra đối sách thế này cũng hợp lý.

“Tớ là một kẻ cô độc, nên chỉ tình cờ nghe về danh sách trong giờ thể dục. Và tớ vô tình nghe được rằng cậu là người duy nhất không tỏ tình. Nhưng thật ra, vì cậu chỉ là một otaku hướng nội nên chẳng ai quan tâm, và tin đồn nhanh chóng chìm xuống.”

…Đau lòng thật. Là con trai nên lòng tự trọng của tôi bị tổn thương, nhưng tôi không thể phủ nhận điều đó.

“Khoan, vậy cậu chỉ nghe về mà chưa từng thấy danh sách à?”

“Hả? Tớ?”

“Ý tớ là, dù cậu là otaku hướng nội, cậu vẫn là học sinh cấp hai đang dậy thì, đúng không? Cậu phải thích ít nhất một hoặc hai gã chứ. Cậu không muốn kiểm tra xem họ có trong danh sách không à?”

“Ư-Ừ… ừm… Tớ…”

Tanaka tháo kính và lau lại, nhìn chằm chằm tôi.

Cô ấy luôn có thói quen này—mỗi khi bối rối hay ngạc nhiên, cô ấy lập tức lau kính.

Cô ấy đang giấu gì sao?

“T-Tớ… ừm… tớ không cần kiểm tra, hay đúng hơn, tớ đã biết…”

“Hả?”

“Ý tớ là—ừ—đúng thế! Tớ chỉ trung thành với các chàng trai 2D thôi! Hồi đó, tớ mê các nhân vật trong game otome, và giờ tớ thích V-tuber! Và dĩ nhiên, cậu cũng thế, đúng không Ryouta?”

“Ừ, ừ. Chắc chắn rồi.”

…Vậy Tanaka luôn chỉ thích 2D à?

Nghĩ lại thì đây có lẽ là lần đầu tôi nói chuyện với cô ấy về chuyện tình cảm.

Tôi luôn nghĩ cô ấy có thể thích một gã nổi tiếng trong lớp, nhưng… có lẽ một khi đã mê thế giới 2D thì không có đường quay lại với 3D.

“Ừ, chắc cậu và tớ chẳng thay đổi gì nhỉ?”

“……”

“Hử? Tanaka?”

“…Mmm.”

“C-Cái gì? Sao cậu phồng má? Tớ nói gì làm cậu bực à?”

“Không có gì! Chẳng phải cậu đang hỏi tớ gì đó về Kuroki sao? Quay lại chuyện đó đi.”

“Ồ, đúng rồi!”

Giờ không phải lúc lạc đề.

“Hình như Kuroki để ý tớ từ hồi cấp hai. Vì tớ là gã duy nhất không tỏ tình, và cô ấy quá cầu toàn nên cổ cực khó chịu. Khi nhắc đến chuyện đó, cô ấy nói gì đó như, ‘Kể từ ngày đó…’ Nhưng tớ không biết cô ấy ám chỉ ‘ngày đó’ là gì. Cậu có đoán được gì không?”

“Làm sao tớ biết được?! Liên hệ duy nhất của tớ với Kuroki là tên chúng tớ luôn cạnh nhau trên bảng xếp hạng, hoặc khi gặp nhau trong các thông báo hội học sinh thôi!”

“…Ừ, cũng đúng.”

“Cậu thực sự quan tâm đến cái ‘ngày đó’ à?”

“Dĩ nhiên. Kuroki có vẻ biết gì đó nhưng tớ không có manh mối. Và để rõ ràng, tớ chắc chắn không có khoảnh khắc kiểu rom-com nào với cô ấy hồi cấp hai. Tớ chưa từng cứu mạng gái xinh hay gì cả.”

“Ừ, tớ đoán thế… Ý tớ là, cậu, cứu Kuroki Rui? Đó là—khoan.”

“Gì thế, Tanaka?”

“À… không, chỉ là… tớ nghĩ mình nhớ ra gì đó rồi… Đó là… ừ… tớ nghĩ…”

Tanaka bắt đầu lẩm bẩm một mình, cố nhớ lại điều gì đó.

Cô ấy biết gì ư? Tôi chẳng biết nữa, nhưng…

“Ryouta-kun. Có một chuyện tớ nghĩ đến.”

“Có hả?”

Tanaka gật đầu, như đang ghép các mảnh kí ức lại với nhau.

“Hồi cấp hai, tớ ở trong ban phát thanh. Bọn tớ phụ trách tổ chức sự kiện, lo micro, lắp đặt thiết bị sân khấu. Nghĩa là trong các buổi lễ, tớ luôn ở hậu trường. Nhưng tại lễ tốt nghiệp năm thứ hai… có một chuyện xảy ra.”

“Chuyện gì vậy…?” 

“Ừmm… Ngay trước khi đọc bài diễn văn chia tay, Kuroki—đại diện học sinh—đã quên tờ giấy diễn văn ở phòng hội học sinh.”

“Thật á? Kuroki á?”

 “Ừ. Hồi năm hai, cô ấy vừa làm Chủ tịch Hội học sinh vừa là đội trưởng đội điền kinh. Cô ấy bận kinh khủng nên ghi nhớ toàn bộ bài nói mà không có ghi chú là rất khó. Hậu trường lúc đó loạn như cào cào luôn.”

 …Chuyện đó thực sự có thật ư?

 Nghĩ lại thì hồi năm hai, Kuroki vừa là Chủ tịch Hội học sinh vừa là đội trưởng đội điền kinh. Cô ấy luôn trông như có cả tá việc, nhưng với một người hoàn hảo như vậy thì đây quả là một sai sót bất ngờ.

 “Lễ tốt nghiệp đó còn một sự cố nữa, đúng không Ryouta?”

 “À… ừ. Cái đó thì tớ nhớ.”

Đó là… sự cố trong lễ tốt nghiệp năm thứ hai.

Vì học sinh năm hai không có vai trò gì nên bọn tôi chỉ ngồi đó lắng nghe. Và, ừm… tôi ngủ gật.

Việc ngủ gật không phải vấn đề. Nhưng ngay lúc đó—không biết sao, cơ thể tôi cứ trượt xuống... khi mở mắt ra thì tôi đã ngã nhào khỏi ghế.

Và phần tệ nhất đã tới: chuyện xảy ra ngay sau phần gọi tên học sinh tốt nghiệp, khi cả hội trường im lặng. Thế là mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về chỗ tôi

Tôi tưởng mình đã trở thành trò cười, nhưng rồi cô chủ nhiệm chạy đến và chả hiểu tại sao cô cứ tưởng tôi bị bệnh. Chẳng mấy chốc, tôi bị đưa đến phòng y tế. Dù không có gì bất thường, bác sĩ trường vẫn chẩn đoán tôi bị mất nước nhẹ.

Đó chỉ là ngủ gật thôi! Nhưng vì hiểu lầm đó mà tôi gây ra một vụ náo loạn. Người duy nhất biết sự thật… là Tanaka.

“Nhưng ‘cuộc giải cứu khẩn cấp do ngủ gật’ của tớ liên quan gì đến việc Kuroki quên giấy diễn văn?”

“Ryouta à, cú ngã ngoạn mục của cậu và vấn đề bài diễn văn của Kuroki tưởng chừng là hai việc khác nhau, nhưng thực ra… chúng liên quan. Cậu đã giải quyết vấn đề của Kuroki mà không biết đấy.”

“…Cái gì?”

“Cậu ngã ngay sau phần gọi tên đúng không? Vì thế, buổi lễ bị tạm dừng vài phút. Trong thời gian đó, ai đó đã chạy đến phòng hội học sinh và lấy tờ giấy diễn văn.”

…Vậy ý cô ấy là—tôi đã gián tiếp cứu Kuroki ngày hôm đó?

“Vậy… ‘ngày đó’ mà cô ấy nói đến…”

“Đây chỉ là suy đoán của tớ, nhưng… tớ nghĩ cô ấy ám chỉ lễ tốt nghiệp đó.”

Kuroki chắc nghĩ lúc đó tôi đã cứu cổ, và từ đó cô ấy để ý tôi. Rồi cô ấy nhận ra tôi là chàng trai duy nhất không tỏ tình với cô ấy…

…Khoan. Từ từ đã.

Lễ tốt nghiệp đó là cuối năm hai. Nếu đó thực sự là lúc cô ấy bắt đầu để ý tôi…

Nghĩa là cổ đã theo dõi mình suốt hai năm sao?!

“Ô! Chúng ta nên về lớp thôi. Đi nào.”

“Ừ…”

Vừa cố xử lý mọi chuyện trong đầu, tôi rời sân thượng cùng Tanaka.

Khi đến tầng học sinh năm hai, cô ấy quay sang tôi trước khi vào lớp.

“Dù vừa nghe những chuyện như vậy nhưng cậu sẽ không định tỏ tình với Kuroki đúng không?”

“Hả?! T-Tất nhiên không!”

“Đ-Đúng thế! Ý tớ là, làm gì có chuyện cậu tỏ tình người khác nhỉ?”

Dù cô ấy không sai…Cơ mà sao nghe như xúc phạm thế?

Với người như tôi, tỏ tình còn chẳng phải là một từ trong từ điển của mình.

“Thôi, tớ đi đây.”

“Cảm ơn cậu, Tanaka.”

Và thế là chúng tôi tạm biệt.

Nhờ Tanaka, mọi thứ bắt đầu rõ ràng hơn.

Tôi vẫn chưa hoàn toàn chắc liệu lễ tốt nghiệp đó có phải là sự kiện Kuroki ám chỉ không, nhưng ít nhất giờ tôi đã có manh mối. Tôi sẽ phải tìm cách cảm ơn Tanaka cho đàng hoàng thôi.

Tôi trở lại lớp với tâm trạng nhẹ nhõm trong lòng.

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi bước vào—

“Này, cậu ôn văn học cổ điển chưa, Airi? Còn cậu thì sao, Rui?”

“Tớ học rồi. Còn cậu, Airi?”

“Chẳng học gì cả. Rui ơi cho tớ chép bài cậu nhé~.”

“Không đời nào.”

Bộ ba mỹ nhân đang trò chuyện thoải mái tại bàn họ—tính cả bàn tôi nữa.

Và người đang chiếm ghế tôi… là Miyama.

Ôi không. Sao lại thế này?

Đây là cơn ác mộng tồi tệ nhất của người hướng nội: Tình huống ‘Ờ, đó là chỗ của tớ mà…’.

Có nên giết thời gian ở đâu đó cho đến khi vào lớp không?

Không… Chỉ còn hai phút nữa là tới giờ sinh hoạt. Nếu không ngồi xuống sớm thì còn chết nữa.

Miyama chắc sẽ nhường nếu mình tiến đến.

Khi tôi ngập ngừng bước tới, mắt tôi chạm phải mắt cô ấy.

Nào, Miyama… Nhường đi…!

Như nghe thấy lời cầu xin thầm lặng của tớ, cô ấy chớp mắt như đã nhận ra vấn đề.

“Ô, đúng rồi! Đây là chỗ của cậu, Ryouta! Xin lỗi, xin lỗi~.”

Miyama đứng dậy để nhường—

…Khoan đã.

Cô ấy vừa gọi tôi là Ryouta.

Ôi dồi ôi!

Tớ suýt hét lên vì hoảng loạn.

Tại sao lại gọi thế trước mặt Ichinose và Kuroki chứ!

“—Ryouta? Hả? Airi, cậu gọi Izumiya bằng tên riêng à…?”

“—!!”

Kuroki phản ứng nhanh như chớp, và bầu không khí lập tức đóng băng.

Nếu chỉ là lỡ lời thì có thể chấp nhận được… Nhưng Kuroki Rui với trí tuệ sắc bén thì không đời nào bỏ qua chuyện này.

“—Này, tại sao thế, Airi?”

Cô gái được trời ban cho mọi thứ trừ ngực khủng và đùi múp này sẽ không để chuyện này qua mắt đâu.

Hơn nữa, Kuroki đã biết từ bạn trong đội điền kinh rằng tôi và Miyama đã ăn cùng nhau ở căng tin.

Cổ nghi ngờ cũng không lạ.

Ánh mắt cô ấy sắc lạnh, đen tối và giông bão như bầu trời u ám hôm nay.

“Àa! T-Tớ chỉ—! Tớ luôn gọi con trai bằng tên riêng! Chỉ là thói quen từ các mối quan hệ cũ thôi!”

Miyama lập tức bịa ra chuyện.

Cứu nguy hay lắm, Miyama! Thông minh đột xuất vậy!

Cứ tưởng như thế là xong thì—

“Hmmm. Vậy, Airi, cậu gọi bạn trai mình là gì?”

“Ơ? Ừm…”

Miyama vừa cứu nguy hoàn hảo thì đột nhiên khựng lại.

“Y-Youta…?”

NÀY! Sao cậu lại chọn tên gần giống tôi thế?!

“Ryouta và Youta… Hai tên này hơi giống nhau nhỉ?”

Ánh mắt Kuroki chuyển thẳng sang tôi.

Không! Không phải tôi! Đừng suy diễn nữa!

Tớ lắc đầu quầy quậy, cố gắng phủ nhận bất kỳ mối liên hệ nào mà cô ta có thể nghĩ ra.

Rồi tự dưng tôi cảm thấy một ánh nhìn sắc lẹm khác—lần này từ Ichinose.

C-Cả Ichinose nữa à…?

“Airi, không ngờ cậu lại nói tên bạn trai mình ra.”

“Ừm, tớ chỉ nghĩ… có lẽ Yuria không thích mấy cuộc nói chuyện kiểu đó…”

“…Kệ đi. Airi, nếu cậu không về chỗ sớm thì giáo viên sẽ la đấy.”

“Đ-Đúng rồi!”

Nhờ Ichinose, cuộc trò chuyện cuối cùng cũng kết thúc.

Phù… Ichinose như dầu bôi trơn trong bộ ba này vậy.

Kuroki quá thông minh và luôn bám vào từng chi tiết, trong khi Miyama bất cẩn và bịa chuyện liên tục.

Nếu để hai người đó tự do, có lẽ họ sẽ tranh cãi mãi. Sự hiện diện của Ichinose rất quan trọng.

Thở phào nhẹ nhõm, tớ ngồi xuống ghế mình.

Vì Miyama vừa ngồi đó nên mùi nước hoa ngọt ngào của cô ấy vẫn thoảng qua, và ghế vẫn còn chút ấm.

Miyama không chỉ ngực khủng… mà mông cô ấy cũng bự ghê. Ghế ấm thật chứ…

“……”

Khoảnh khắc ý nghĩ đó lướt qua, tôi lại cảm thấy một ánh nhìn dữ dội từ bên phải.

Chết tiệt… Kuroki vừa đọc được suy nghĩ của tôi về mông Miyama sao?!

Trong cơn hoảng loạn, tôi đột nhiên cảm nhận một ánh nhìn khác—lần này từ bên trái.

“Cậu thực sự quá đào hoa rồi. Sao lại thân với cả Airi nữa chứ?”

Ichinose lẩm bẩm với giọng trầm, thở dài ngao ngán.

Cả Ichinose…?

Chà, có lẽ tôi đáng bị vậy.

Tôi vừa nhận ra sức nặng của việc bị cuốn vào bí mật riêng của từng người.