Tạch tạch tạch tạch…
Tiếng mưa rơi lách tách vào cửa sổ đánh thức tôi dậy.
Bầu trời sáng nay phủ đầy mây xám dày đặc, cứ như thể mặt trời vẫn chưa mọc vậy.
“…Mới 6 rưỡi thôi sao?”
Tối qua, sau khi biết được bí mật về việc là otaku ngầm của Ichinose Yuria, tôi đã bị lôi vào một cuộc thảo luận về anime đến tận sáng sớm. Cô ấy thực sự nói rất nhiều về chúng, khác hẳn với một người hằng ngày trưng ra vẻ thiếu sức sống.
"Vẫn buồn ngủ ghê… có lẽ mình sẽ tiếp tục—"
"Này, Ryouta! Dậy đi! Chị ăn hết bữa sáng của em rồi!"
"Chị phải gọi em dậy sớm hơn chứ!?"
Và thế là tôi xách cái bụng đói tới trường.
––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––
Dưới cơn mưa, tôi đi bộ đến trường với chiếc ô trong tay.
Có vẻ mùa mưa chính thức bắt đầu từ hôm nay. Chắc tôi sẽ làm bạn với cái ô này trong vài tháng tới.
Đến trường, tôi đặt ô vào giá ở lối vào.
Tôi đã quấn băng keo in hình nhân vật anime quanh tay cầm nên khó có thể bị lấy trộm.
“Ô! Chào buổi sáng Izumiya.”
Khi tôi đang thay giày ở tủ đồ, một giọng nói vang lên phía sau.
Kuroki Rui chào tôi.
Mái tóc đen bóng mượt, gương mặt thanh tú và tinh tế, cùng khí chất hoàn hảo tuyệt đối. Cô ấy vẫn không để lộ chút sơ hở nào.
“Ồ-Ồ. Chào buổi sáng.”
Tôi bình tĩnh trả lời.
“Hôm nay mưa nhỉ?”
“À, ừ.”
Chúng tôi chỉ là hàng xóm trong lớp, vậy mà cô ấy lại bắt chuyện rất tự nhiên.
Cảm giác… gần gũi một cách kỳ lạ.
Kuroki luôn nói nhiều thế này sao?
“Ô! Chào buổi sáng, Rui!”
“Chào, Rui!”
Hai giọng nói nữa vang lên khi các thành viên còn lại của bộ ba mỹ nhân lớp đến.
“Chào buổi sáng. Hửm? Yuria, cậu thấy cô đơn nên rủ Airi đi bộ đến trường cùng à?”
“Không phải ngốc ạ. Ô của Airi hỏng nên tớ che giúp cậu ấy thôi.”
“Thôi nào, Yuria~ Cậu rõ ràng đã gọi tớ và rủ đi cùng mà!”
“Đừng chém gió nữa.”
Ichinose chọc má Miyama khi họ cãi vã.
Cùng lúc đó, cô ấy lén liếc về phía tôi.
Đúng rồi. Tôi phải cẩn thận để không để lộ chuyện hôm qua.
“Có chuyện gì à, Yuria?”
“Không có gì. Tớ vào lớp đây.”
Dù bị Kuroki hỏi, Ichinose giữ vẻ mặt bình thản và đi trước.
“Tớ hiểu rồi.”
“Rui? Cậu thấy có vấn đề gì à?”
“Ồ, không có gì. Đi thôi, Airi.”
Kuroki quay cười, nhưng trước đó, cô ấy liếc tôi một cái—và nhếch mép.
…Cái quái gì vậy?
––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––
Kuroki chỉ nói chuyện với tôi vào buổi sáng.
Sau đó, cô ấy không lại gần tôi nữa trong giờ nghỉ hay khi di chuyển giữa các phòng học.
Điều đó chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn.
Nếu cô ấy phát hiện ra mối liên hệ của tôi với hai người kia… thì tôi toi luôn.
Chắc chắn là mối quan hệ của tôi với Miyama và Ichinose chỉ thay đổi trong hai ngày qua nên không đời nào cô ấy biết được.
Nhưng IQ của Kuroki Rui ở một đẳng cấp khác.
Có tin đồn rằng cô ấy từng dự đoán chính xác các câu hỏi trong bài kiểm tra bằng cách phân tích xu hướng của giáo viên.
Không chỉ vậy, cô ấy còn thống trị mọi sự kiện trong các cuộc thi điền kinh Junior Olympic và đạt hạng A trong kỳ thi thử đại học Tokyo năm nhất trung học.
Một Yamato Nadeshiko thiên tài chính hiệu.
Chỉ những người có thứ mà cô ấy không có mới có thể nói chuyện ngang hàng với cô ấy.
Miyama Airi - người sở hữu vòng ngực khủng không ai sánh bằng.
Ichinose Yuria - người có phong cách gyaru hiện đại mà Kuroki không có, cộng thêm cặp đùi nguy hiểm.
Họ có những đặc điểm độc đáo, tuyệt đối. Đó là lý do họ tự tin giao tiếp ngang hàng với Kuroki.
Và nếu Kuroki biết rằng tôi - một otaku đáy xã hội - đang giữ bí mật của họ, chắc chắn cổ sẽ tra hỏi tôi vì lợi ích của những người bạn quý giá của mình.
Nếu cuộc nói chuyện sáng nay là để thăm dò…
Hm, tôi có linh cảm xấu về chuyện này.
Khả năng khác là Ichinose hoặc Miyama đã nói với Kuroki về tôi.
Có thể họ đã tâm sự với cô ấy về việc tôi biết bí mật của họ.
Nhưng như thế thì có khác gì tự bắn vào chân mình đâu, và tôi không muốn tin họ sẽ làm vậy.
“Này Ryouta.”
Khi tôi ngồi ở bàn và chìm trong suy nghĩ sau tiết bốn, một giọng nói khẽ vang lên từ ghế trước.
Miyama quay lại và ra hiệu cho tôi.
Giờ nghỉ trưa đã bắt đầu, và cả Ichinose lẫn Kuroki đều đã đi.
“Xem LINE của cậu đi. Gặp tớ ở đó nhé.”
Trước khi tôi kịp lấy điện thoại thì Miyama cũng đã đứng dậy và ung dung rời đi.
Lại chuyện gì nữa đây
Miyama: Ăn trưa ở lớp trống trên tầng ba nhé~! Yuria bận với ủy ban lễ hội văn hóa và Rui-chan có cuộc họp câu lạc bộ, nên Airi cô đơn lắm~
Cô ấy còn gửi thêm một sticker bạch tuộc giận dữ như thể đang hờn dỗi.
Lại một lời mời ăn trưa à?
Nhưng lần này, cô ấy chọn nơi không ai thấy… Có phải cô ấy đang thận trọng không?
Khoan—lớp trống?
Nghĩa là chúng tôi sẽ hoàn toàn ở một mình.
Liệu có phải… Miyama đã bị sự nam tính của mình hớp hồn?
…Ừm, chắc chắn là không rồi.
Càng ngẫm nghĩ, tôi càng nhận ra rằng mình chẳng có chút sức hút nào.
Dù vậy… ăn trưa một mình với Miyama à?
Giá mà có chuyện gì đó hay ho xảy ra và tôi được chạm vào…
Xua đi những suy nghĩ bậy bạ, tôi đi mua một viên cơm nắm từ căng tin.
Không, không—bây giờ không phải lúc mơ mộng. Tôi cần tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra với Kuroki đã.
Hôm qua, Miyama đã giúp tôi giải quyết vấn đề với Ichinose. Có lẽ tôi nên nói chuyện với cô ấy lần nữa.
––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––
Tầng ba chủ yếu là các phòng học khoa học và kinh tế nên ngoài lúc có lớp học thì nơi này khá vắng vẻ.
Khoan, phòng này chẳng phải luôn bị khóa sao?
Tò mò, tôi nắm tay nắm cửa—và nó mở ra trơn tru.
Bên trong chỉ có khoảng sáu bộ bàn ghế. Không còn gì khác.
“Cậu đến muộn rồi đấy Ryouta~.”
Miyama đã ở đó, vui vẻ thưởng thức bữa trưa của mình.
“X-Xin lỗi.”
Tôi đặt viên cơm nắm xuống cạnh cô ấy.
“Lại chỉ có thế thôi à?”
Nhận thấy bữa ăn tối giản của tôi, cô ấy nhìn tôi lo lắng.
“Ừ-Ừ.”
Đúng là tôi đang rỗng túi, nhưng mà dù có tiền thì tôi cũng chỉ ăn rất ít.
Trong khi đó, Miyama lại đang thưởng thức một suất cà ri katsu khác – lần này là bản mang đi.
Rốt cuộc thì cô ấy yêu cà ri katsu tới mức nào vậy?
“Cậu thực sự đến khu trò chơi hôm qua à?”
“Ừ, cậu đã nói vậy thì tớ phải đi xem chứ.”
“Nếu cậu không muốn thì cũng đâu cần phải đi.”
“Thật à?”
“Ừ. Cậu khá nghiêm túc nhỉ~.”
Cô ấy cười toe toét, nhét thêm một miếng cà ri vào miệng.
Đó là lời khen hay đá đểu thế nhỉ.
“Này Ryouta. Cậu thích Yuria à?”
“C-Cái gì!? Làm gì có!”
“Thật ư? Cậu luôn lén nhìn cô ấy nên tớ tưởng vậy.”
Ôi không… Tôi tưởng chỉ mỗi Ichinose bắt được tôi lén soi đùi cổ, nhưng hóa ra còn một nhân chứng khác nữa.
Chắc tôi nên tiết chế lại… giữa đùi và ngực.
“Ra là thế. Tớ tưởng cậu thích Yuria nên cố giúp ấy mà.”
“G-Giúp?”
“Ừ. Lúc đầu tớ định đến khu trò chơi hôm qua cơ. Nhưng sau khi cậu nhắc đến chuyện với Yuria thì tớ nghĩ sẽ để cậu đi thay. Cứ tưởng mình đã làm bà Tơ rồi chứ~.”
Bà Tơ cái quái gì
Nếu Miyama đi thay tôi, bộ ba mỹ nhân của lớp có thể đã tan rã ngay lúc đó.
“Nhân tiện, ai nói với cậu về việc Ichinose ở khu trò chơi thế?”
“Một người bạn ở lớp khác. Cậu ấy sống ở thành phố bên và thấy Yuria đi vào khu trò chơi. Một người bạn khác cũng xác nhận điều đó nên tớ khá tò mò.”
“Hử… cậu có nhiều bạn nhỉ.”
“Cái gì!? Mặt tớ nhỏ mà! Tớ dùng con lăn massage mỗi ngày đấy! Thấy chưa, thấy chưa!”
Miyama cuống cuồng chỉ vào mặt mình như cố chứng minh.
Ý tôi đâu phải thế…
“Nhưng Yuria không có ở đó mà? Có lẽ nào bạn cậu nhầm?”
“Ừm…”
“Mà nếu có hỏi thẳng Yuria thì cô ấy cũng không thừa nhận việc ghé qua nơi đó đúng không?”
“Có lẽ không.”
Ừ, chắc chắn không.
Không đời nào Ichinose nói, “Tớ đến đó để câu cái figure gái anime ngực bự.”
“Ồ đúng rồi! Ryouta~. Sáng nay, trước khi Airi và Yuria đến trường, cậu có nói chuyện với Rui không?”
“…Hả?”
“Tớ tò mò lắm! Cậu và Rui nói gì vậy?”
Khoan.
Vậy Miyama gọi tôi đến đây chỉ để biết chuyện đó?
Và không ở căng tin, mà ở một lớp trống, chỉ có hai người?
Chắc tôi là người duy nhất biết bí mật của Miyama.
Nếu cô ấy thấy tôi nói chuyện với Kuroki thì việc cô ấy lo lắng cũng dễ hiểu.
Vậy… cô ấy vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi.
Cũng không thể trách được.
“Cậu nghĩ tớ sẽ đi kể bí mật của chúng ta sao? Có phải vì thế mà cậu đang thử tớ?”
“Hả? Cái gì? Sao tự nhiên lại nói về bí mật thế?”
Miyama nhìn tôi ngơ ngác trong khi vẫn đang ngậm thìa trong mồm.
“Ừm, ý tớ là… nếu cậu nghĩ có khả năng tớ đã nói với cô ấy thì chẳng phải cậu đang cố tìm hiểu sao?”
“Haaah… Ryouta, cậu thực sự không hiểu Airi đúng không? Tớ không làm mấy chuyện phức tạp thế đâu. Nếu tớ nghĩ cậu làm lộ bí mật thì tớ sẽ hỏi thẳng cậu!”
“Ồ… thật sao?”
“Ừ! Điều tớ thực sự muốn biết là tại sao Rui sáng nay lại vui thế.”
V-Vui…?
Là sao?
Tôi cố nhớ lại cuộc trò chuyện với Kuroki sáng nay.
Nhưng tôi khá chắc cô ấy không có gì khác lạ…
“Thấy chưa, Rui luôn siêu nghiêm túc khi nói chuyện với con trai.”
“N-Nghiêm túc?”
“Như kiểu, cô ấy có ánh mắt Tôi hoàn toàn không quan tâm đến điều cậu nói’ ấy.”
“Vậy… ý cậu là Kuroki coi thường con trai?”
“Hmm, không giống Yuria thực sự không thích con trai, Rui kiểu… cô ấy nghĩ họ thấp kém hơn mình ấy?”
Cô ấy thấy con trai thấp kém…?
“Vậy mà khi nói chuyện với cậu thì cô ấy trông thực sự vui vẻ.”
“T-thật à?”
“Tớ cũng nghĩ thế vào hôm đổi chỗ. Cô ấy có vẻ vui khi giới thiệu cậu với chúng tớ.”
Giờ cô ấy nhắc… khi Kuroki giải thích rằng chúng tôi học cùng trường cấp hai, cô ấy có vẻ vui tới kỳ lạ.
“Tớ hiểu rồi! Rui chắc chắn thích cậu!”
Cô nàng vút o ngốc nghếch này đang nói cái gì vậy?
“Đó là lý do cô ấy chỉ dịu dàng khi nói chuyện với cậu! Chắc chắn là thế!”
“Khiếp, nghĩ xa quá đó… Kuroki và tớ chẳng hề có tương tác nào trước khi đổi chỗ cả.”
“Nhưng các cậu học cùng trường cấp hai, đúng không!? Có lẽ cô ấy đã bí mật phải lòng cậu từ hồi đó! Kyaa~!”
Miyama thốt lên một tiếng ré, ôm má như một fangirl đang yêu.
“Ô! Tớ vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời~!”
Ôi không.
Ôi không không không.
Tôi có linh cảm rất xấu về chuyện này.
––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––
“Được rồi, Ryouta~! Airi về lớp trước đây! Nhớ trả chìa khóa cho phòng giáo viên nhé~!”
Sau khi ăn xong, Miyama chạy đi, bộ ngực khủng của cô ấy nảy tưng tưng.
Cô ấy cứ nhắc tới “ý tưởng tuyệt vời” của mình, nhưng… cổ đang toan tính gì?
Quen với con nhỏ này đúng là sai lầm.
Tôi chỉ hy vọng cổ không ném cho tôi một quả bom khác như với Ichinose.
Nhưng mà nghĩ kĩ thì… Kuroki thích tôi ư?
Xác suất đó còn thấp hơn trúng số.
Dù vậy… việc Kuroki cư xử khác với tôi… đúng là hơi kỳ.
Có lẽ cô ấy tử tế như thế là vì chúng tôi học cùng trường cấp hai?
Chịu.
Trường cao trung của chúng tôi, Natsuhama Central, là một trong những trường công lập hàng đầu của tỉnh. Nó khá xa trường cấp hai cũ của tôi, và chỉ một vài người từ đó vào được.
Ngoài tôi và Kuroki, thì chỉ có một người nữa từ trường cấp hai của tôi ở đây là Tanaka, người bạn otaku của tôi ở lớp bên.
Hầu hết bạn cùng lớp cũ của tôi đã cố vào trường này nhưng không được.
Nghĩ lại thì… làm sao một người như Miyama – hiện thân của kiểu người ngốc nghếch ngực khủng – lại vào được?
Thôi kệ đi.
Kuroki có lẽ chỉ đối xử khác với tôi vì tôi là một người quen từ hồi cấp 2.
Ừm, làm quái gì có chuyện như Miyama nghĩ cơ chứ.
“Hah… đừng xem thường bản năng otaku dày dạn của tôi. Tôi không phải hạng mọt sách ảo tưởng đâu.”
Khóa xong lớp, tôi mang chìa khóa trả cho phòng giáo viên.
––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––
Suốt buổi chiều, tôi không nhìn đùi Ichinose dù chỉ một lần. Nghĩa là tôi thực sự tập trung trong lớp.
Và cuối cùng thì cũng hết ngày.
Giờ thì… làm gì sau giờ học nhỉ?
Hai ngày qua có quá nhiều việc — mua light novel ở Tsutaya, rồi đến khu trò chơi ở thành phố bên cạnh.
Có lẽ hôm nay tôi nên về thẳng nhà.
Trời đang mưa, và tôi cũng hết tiền rồi.
Sau khi thu dọn đồ đạc, tôi đi về phía cổng trường.
Cơ mà tôi vẫn không biết “ý tưởng tuyệt vời” của Miyama là gì.
Cô ấy đang lên kế hoạch gì vậy?
“…Ô, cậu đây rồi.”
Khi đến cổng, tôi khựng lại.
Kuroki đang đợi.
Và trong tay cô ấy—là một chiếc ô.
Không phải cái ô vớ vẩn nào.
Mà là ô của tôi.
Cái có băng keo in hình nhân vật anime quấn quanh tay cầm.
“K-Khoan, đó là… của tớ mà.”
Tôi không hiểu.
Nhưng không thể nhầm được – Kuroki Rui đang đứng đó, cầm ô của tôi và đợi tôi.
“K-Kuroki…?”
Tại sao cô ấy đứng đấy với cái ô của tôi?
Tôi hoàn toàn chết lặng với đôi giày trong tay.
Bình tĩnh nào. Chắc là có nhầm lẫn gì rồi.
Có lẽ cô ấy vô tình lấy nhầm—
“Tớ đợi cậu mãi đấy Izumiya à.”
…Không.
Chắc chắn không nhầm.
Việc cô ấy cầm ô của tôi đã quá rõ ràng rồi.
“Airi nói cậu ấy có hẹn và rất cần ô, nên tớ đã cho cậu ấy mượn ô của tớ.”
Tôi chưa kịp hỏi thì Kuroki đã bắt đầu giải thích như thể độc thoại.
“Hóa ra là cái con nhỏ ngực bự đó…”
Chết tiệt, Miyama! Cô lại bày trò gì nữa vậy!
Có lí do nào để tôi không bóp cậu không hả! Ít nhất phải cho tôi sờ một cái đấy.
“Nhưng sau khi cho cậu ấy mượn thì tớ nhận ra mình không có ô để về. Vậy nên Airi nói, ‘Đừng lo, Ryouta sẽ cho cậu mượn ô của cậu ấy!’. Có lẽ là vì chúng ta học cùng trường cấp hai và đi chung đường về.”
…Thế à?
“Xin lỗi vì đã lôi cậu vào chuyện này.”
Ôi, cậu ấy xin lỗi ư?
Tôi đã bị gài.
Miyama tin rằng Kuroki có tình cảm với tôi nên đã dựng lên toàn bộ chuyện này.
Cô ấy thực sự ép tôi và Kuroki phải cùng nhau đi về dưới một chiếc ô.
Tôi có thể thấy được gương mặt tự mãn của Miyama, “Ehehe, nhiệm vụ hoàn thành~!”
Được rồi. Đây chắc chắn là lỗi của cô ta.
Nhưng dù đã nghe giải thích thì vẫn có thứ gì đó không đúng.
“Thề luôn, Airi đúng là hết cứu rồi… Cậu ấy mê bạn trai quá… Tớ muốn thấy ảnh của anh ta ghê.”
Đó là… làm sao Kuroki biết đó là ô của tôi?
“Nào, chúng ta đi chứ?”
“……À ờ.”
Không từ chối được. Nếu làm vậy thì mối quan hệ giữa hai chúng tôi sẽ trở nên phiền phức hơn.
Và dù tôi không giỏi giao tiếp với Kuroki thì tôi cũng không muốn mâu thuẫn với bạn bàn bên trong mấy tháng tới.
Nhưng… tại sao lại là tôi?
Kuroki có thể đi chung ô với người khác mà?
Tại sao lại là tôi?
Nhà cô ấy là một dinh thự lớn kiểu truyền thống gần khu tôi.
Đúng là về mặt logic thì kế hoạch của Miyama rất hợp lý.
Nhưng dù thế thì tại sao một người như cô ấy lại muốn đi bộ về nhà với một kẻ hướng nội đáy xã hội như tôi?
“Tớ cầm ô được không?”
Ngay trước khi bước ra khỏi cổng trường, Kuroki mở ô của tôi.
“Cậu dùng chiếc ô này từ hồi cấp hai, đúng không?”
“Hả? Ờm… ừ.”
“Fufu… biết ngay mà.”
LÀM SAO CẬU BIẾT ĐƯỢC CHUYỆN ĐÓ!?
Cô ấy xoay tay cầm một cách thoải mái. “Hừm… chiếc ô này khá lớn.”
“T-Tớ sẽ cầm.”
“Hmm, cậu ga lăng thật.”
Tôi lấy ô từ Kuroki rồi che cho cô ấy.
“Xin phép nhé~.”
“……”
Tôi quá căng thẳng nên chả nói được gì.
Trước khi đổi chỗ thì chúng tôi chưa từng nói với nhau câu nào, vậy mà bây giờ chúng tôi lại đang đi bộ về cùng nhau.
“Này Izumiya.”
Ngay khi bắt đầu đi, Kuroki, bước bên cạnh, ngước nhìn tôi với ánh mắt bình tĩnh thường lệ.
“Gần đây cậu có bạn gái đúng không?”
Tôi sững sờ.
Câu hỏi quá bất ngờ khiến tôi hoàn toàn khựng lại.
“Là Yuria? Hay Airi?”
“K-Không, không, không! K-Không đời nào một kẻ hướng nội như tớ có thể hẹn hò với các cô gái như Miyama hay Ichinose được!”
“Hoảng loạng quá mức, bình thường im lặng nhưng đột nhiên nói nhanh, tay run khi cầm ô… Kết luận: nói dối.”
Kỹ năng suy luận sắc bén kinh khủng—cậu là thám tử à!?
“Nói mau, tại sao cậu nói dối tớ? Chúng ta học cùng trường cấp hai mà, đúng không? Đúng không~?”
Kuroki nghiêng người, thu hẹp khoảng cách vốn đã quá sát giữa chúng tôi.
Học cùng trường không có nghĩa là chúng ta thân đâu nhé!?
Mưa khiến tôi không thể lùi, mặt tôi nóng ran khi cố giữ vững vị trí.
“Tớ không nói dối! Tớ không hẹn hò với ai cả!”
“Vậy… sao cậu thân thiết với Airi thế?”
“Miyama?”
“Hôm qua, cậu ăn trưa với Airi ở căng tin, đúng không? Bạn tớ ở đội điền kinh nói với tớ. Hai người thân nhau tới mức nào?”
Vậy bữa trưa của tôi với Miyama đã là chuyện ai cũng biết rồi ư?
“Nào, trả lời đi.”
Đây là điều làm Kuroki bận tâm sao?
Chắc nếu bạn thân đột nhiên thân thiết với một kẻ hướng nội thì cô ấy sẽ lo lắng.
“Đó chỉ là… trả ơn thôi. Hôm trước tớ gặp Miyama ở một cửa hàng và cậu ấy nhường cho tớ thứ mà tớ rất muốn.”
Cái đó không phải nói dối.
Tôi đã gặp cô ấy ở một cửa hàng (nơi cô ấy làm việc), và cô ấy nhường tôi thứ tôi rất muốn (cuốn light novel đó).
“Thật à? Giữa cậu và Airi không có gì hả?”
“Dĩ nhiên là không. Miyama đời nào thích một thằng như tớ chứ.”
“Fufu… Tớ hiểu rồi. Thật nhẹ nhõm.”
Kuroki thở phào, đặt tay lên ngực.
Chắc chắn cô ấy thực sự lo cho bạn thân của mình khi dính phải kẻ vô danh tiểu tốt như tôi.
Trông cô ấy thật thuần khiết và xinh đẹp, gần như là nghệ thuật—như được tạc từ cẩm thạch vậy.
Một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành…
Chuyện cô ấy đi bên tôi cứ như một giấc mơ vậy.
Không như Miyama và Ichinose, Kuroki không có ngực hay đùi vĩ đại, nhưng gương mặt cô ấy ở một đẳng cấp khác.
Càng nhìn, tôi càng bị cuốn hút.
“Cậu biết không… nói ra thì hơi xấu hổ, nhưng tớ luôn là người cầu toàn.”
Có vẻ đã thoải mái hơn, Kuroki bất ngờ bắt đầu nói về mình.
“Học tập, khả năng thể thao, cách mọi người—bố mẹ, giáo viên, bạn cùng lớp—nhìn tớ… mọi thứ phải hoàn hảo.”
À… Tôi hiểu rồi.
Ý cô ấy là “Nếu Airi hẹn hò với một kẻ thất bại như cậu thì cũng sẽ làm hỏng hình ảnh hoàn hảo của tớ.”
Ừ thì có tin tốt cho cậu đây, Kuroki.
Tôi chắc chắn không có gì với Ichinose hay Miyama—
“Đó là lý do tớ mừng vì cậu không trở thành người yêu của Airi.”
Mưa nặng hạt hơn.
Dưới chiếc ô, ngay trước cổng trường, chúng tôi dừng lại và đối diện nhau.
“Ý cậu là sao?”
Tôi hỏi, và Kuroki mỉm cười.
“Cậu biết không… hồi cấp hai, cậu là chàng trai duy nhất không tỏ tình với tớ.”
Tôi… là người duy nhất…?
Ê nha.
Nghĩa là mọi thằng đực ở trường cấp hai của chúng tôi đều đã tỏ tình với Kuroki à!?
Tôi không biết tại sao cô ấy nói điều này.
Nhưng cách cô ấy nói…
Giống như kiểu cô ấy ám chỉ rằng vì tôi chưa tỏ tình nên “sự hoàn hảo” của cô ấy chưa trọn vẹn.
Có đúng vậy không?
Mọi chàng trai trong trường chúng tôi đã tỏ tình với cô ấy?
Nghe vô lý quá.
Thật không thể tin nổi.
Nhưng cái kì lạ nhất là vì chính Kuroki Rui nói điều đó nên tôi thực sự tin cô ấy.
“Ahh, cậu đang nghi ngờ tớ à?”
“K-Không, tớ—”
“Tớ nói thật đấy. Mọi chàng trai ở trường cấp hai của chúng ta đều tỏ tình với tớ ít nhất một lần. Tất cả—trừ cậu.”
Kuroki mỉm cười tinh nghịch, nhếch khóe môi theo cách… rất xảo quyệt.
Nụ cười ấm áp như nắng mai hoàn toàn lạc lõng trong một ngày mưa.
“Tớ c-có một câu hỏi… Còn những gã đã có bạn gái thì sao?”
“Ồ, họ chỉ hẹn hò với các cô gái khác sau khi bị tớ từ chối thôi. Fufu… họ đều muốn thịt thăn nhưng phải chấp nhận những miếng rẻ tiền như kalbi và ribeye. Tình yêu thật tàn nhẫn, cậu không nghĩ vậy sao?”
…Điều tàn nhẫn duy nhất ở đây là cái ẩn dụ chết tiệt của cậu!!!
Tôi siết chặt nắm đấm, kiềm chế cơn thôi thúc muốn phản bác.
“Nhưng Izumiya thì khác đúng không? Cậu còn chẳng thèm liếc nhìn miếng thịt. Cậu giống như một loài ăn cỏ hơn… Đó là điều làm cậu khác biệt với những gã ăn thịt khác.”
Ăn cỏ…? Tôi á?
Nếu mà nói về vút o và đùi múp thì không thằng nào ăn được như tôi đâu nhé.
“Này Izumiya, thực ra cậu cũng thích tớ, đúng không? Cậu chỉ quá ngại để tỏ tình, phải không?”
“…X-Xin lỗi, nhưng tớ không cảm thấy thế.”
“Cậu thích tớ, đúng không? Nào, thừa nhận đi.”
Kuroki sấn tới gần hơn và nở nụ cười rực rỡ.
Cô gái này… Cô ấy đang cố làm trái tim tôi rung động bằng sức mạnh tuyệt đối, tất cả vì khuynh hướng cầu toàn của cô ấy.
Tôi thừa nhận—Kuroki đẹp đến mức kinh ngạc. Và thật lòng, mùi hương từ mái tóc đen dài của cô ấy làm đầu óc tôi rối bời và tim đập liên hồi.
“Nào, cứ nói cậu thích tớ đi.”
“Đó là lý do tớ—”
Tôi cố lùi lại khi cô ấy bất ngờ thu hẹp khoảng cách, nhưng mưa khiến tôi không có chỗ trốn.
“Hehe, giờ mới nhận ra sao?”
“Không đời nào… cậu—”
Vì chúng tôi chung ô nên nếu một người đứng lại thì người kia cũng không đi đâu được. Nói cách khác, tôi đã bị mắc kẹt.
“Được rồi! Từ giờ, chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhé!”
Kuroki nở nụ cười nhếch mép lớn nhất trong ngày khi tuyên bố.
“Luật rất đơn giản. Cho đến khi cậu nói ‘Tớ thích cậu’ với tớ, tớ sẽ không bước thêm bước nào nữa. Nếu cậu không nói, chúng ta sẽ đứng đây cả ngày. Tớ không thấy phiền đâu.”
“C-Cậu đùa à?! N-Này, tớ về đây!”
“Ôi không… mưa đang dần nặng hạt rồi. Cậu thực sự để một cô gái đứng một mình trong cơn mưa này sao? Izumiya… thật tàn nhẫn.”
C-Cô gái này…! Cô ấy thực sự muốn tôi tỏ tình đến thế sao?!
“Cậu chọn gì nào? Cậu sẽ để tớ đứng một mình ở cổng trường dưới mưa, hay chỉ cần tỏ tình và kết thúc chuyện này?”
Tôi—tôi phải làm gì đây…? Kuroki đúng là một cô gái hoàn hảo, nhưng bị ép tỏ tình thế này thì thật quá sai trái.
“Thôi đừng đùa tớ nữa. Tớ từ chối nói tớ thích cậu, và dù tớ có nói thì cậu cũng không vui khi nghe một lời tỏ tình vì bị ép đúng không?”
Tôi tấn công cô ấy bằng logic thuần túy, cố gắng rút chân ra khỏi hố sâu… nhưng—
“Nếu… tớ vui thì sao?”
“Cái gì? Vô lý vừa thôi—!”
“Tớ nghiêm túc đấy. Vì kể từ ngày đó, tớ—”
Đúng lúc đó, chuyện xảy ra.
Một bàn tay thon thả, sơn móng màu xanh nhạt, bất ngờ vươn ra và nắm vai Kuroki từ phía sau.
“Trời ạ, Rui… cuối cùng tớ tìm được cậu—Ủa.”
Tôi quay lại và ngay lập tức bị chào đón bởi cặp đùi múp lấp ló dưới váy.
Cặp đùi đó… Là Ichinose!
Dù hôm nay tôi đã cố gắng không nhìn lén trong lớp thì hình ảnh đùi cô ấy đã khắc sâu vào trí nhớ của tôi rồi.
“Tại sao cậu lại đi về với Izumiya? Cậu hứa đi về với tớ mà. Nếu muốn tán thì chọn người khác đi.”
“C-Cậu và Kuroki có kế hoạch đi về cùng nhau à…?”
“Airi mượn ô của Rui vì cậu ấy đi hẹn với bạn trai, nên tớ và Rui đồng ý đi về cùng nhau. Tớ bảo cậu ấy đợi một lúc để tớ hoàn thành việc cho ủy ban lễ hội văn hóa đã… vậy mà cậu ấy lại đứng dưới ô của cậu.”
Có gì đó không đúng lắm.
Trước khi rời cổng trường, Kuroki nói với tôi “Miyama bảo tớ đi về với cậu.”
Nhưng giờ, Ichinose lại nói điều hoàn toàn khác.
“Nào, Rui… đi thôi.”
Ichinose kéo Kuroki vào ô của cô ấy rồi rời đi.
Ừm… nhờ Ichinose mà cuộc đối đầu với Kuroki bị cắt. Chắc tôi nên biết ơn cô ấy rồi.
Ngay khi tôi bước đi thì điện thoại tôi rung lên trong túi.
Một thông báo từ LINE.
Ichinose: “Xin lỗi vì lúc nãy đã tỏ ra lạnh lùng, tự dưng có Rui ở đó.”
À, thì ra đó là lý do cô ấy giữ khoảng cách. Bị kẹt giữa hai người chúng tôi thì như vậy cũng phải.
Tôi định đóng điện thoại thì một thông báo khác hiện lên.
“Tin nhắn từ một người dùng chưa kết bạn.”
“Chưa kết bạn…?”
Tên người gửi hiện lên màn hình.
Kuroki.
Kuroki: “Hehe, giờ chúng ta đủ thân nên tớ sẽ thêm cậu làm bạn. ♡ Giữ bí mật chuyện vừa rồi nhé? Nếu cậu để lộ thì… ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra với cậu? ♡”
Kuroki: “Và tớ sẽ khiến cậu phải lòng sớm thôi. ♡ Nên cứ thư giãn và đợi nhé?”
Hai tin nhắn liên tiếp—đáng sợ như phim kinh dị.
Không đời nào tôi có thể “thư giãn và đợi” được. Đáng sợ quá.
Tại sao một người như tôi—một otaku hướng nội—lại bị nhắm đến bởi cô gái tuyệt vời nhất thế hệ này…?
Cuộc sống yên bình của tôi… hoàn toàn tiêu tùng rồi.
Và cứ thế, tôi—bất đắc dĩ—nắm giữ bí mật của ba cô gái nổi tiếng nhất lớp.
Nhờ vụ đổi chỗ gần đây, tôi đã ngồi ngay cạnh họ… và giờ, không ai khác biết bí mật của họ ngoài tôi.
Tôi có cảm giác cuộc sống học đường của mình sắp trở nên vô cùng nực cười.