Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

151 1907

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

114 1421

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

155 1987

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

98 595

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

11 187

Tập 02: Cựu Anh hùng thứ 68 và Nàng Long nữ - Chương 2.2 Giải Trảo Lan ~ Tinh Thần Mạo Hiểm ~

Phần hai: Rudol

Tôi cố tình giữ một giọng điệu suồng sã và nụ cười luôn nở trên môi. Đó là một vai diễn, một cách để người khác nghĩ rằng tôi thân thiện và hạ bớt sự đề phòng. Chuyện này cũng trở nên quen thuộc, bởi cộng sự của tôi, Kara, vốn dĩ là một người cực kỳ nóng nảy. Nếu cả hai chúng tôi đều tỏ ra như thế, chúng tôi sẽ chẳng bao giờ moi được thông tin từ bất kỳ ai, nên việc phân chia vai trò chỉ đơn thuần là để tiện cho công việc mà thôi.

Thế nhưng, phương pháp này xem chừng chẳng có tác dụng gì với gã thanh niên đang đi trước mặt. Việc moi thông tin từ cậu ta khó như lên trời.

“Rudol… Cậu chắc là chúng ta không nên giết hắn chứ?” Kara hỏi, ánh mắt dán vào tấm lưng của gã thanh niên. Việc kìm hãm những cảm xúc như vậy của cô ấy luôn là phần việc của tôi. Kể từ ngày mất đi quê hương, một sự thôi thúc muốn giết tất cả mọi thứ và mọi người, đặc biệt là con người, đã luôn âm ỉ trong chúng tôi. Tôi đã có thể đè nén nó bằng cách nhập vai một lữ khách dễ gần.

“Chúng ta đã thử nhưng thất bại rồi. Với lại, tôi không thoải mái với việc giết người chỉ vì họ là con người.”

Kara khẽ thở dài. Gã thanh niên không gọi chúng tôi là lũ khát máu, nhưng hắn đã làm một điều còn tệ hơn: hoàn toàn xem chúng tôi là một mối đe dọa không đáng bận tâm. Có lẽ Kara thở dài là để cố dằn lại cơn thịnh nộ đang sôi sục trong lòng.

“Hơn nữa, nếu chúng ta giết hắn, Alto sẽ căm ghét chúng ta.”

“Biết đâu sau khi hắn chết, Alto sẽ tỉnh ngộ khỏi cơn mê muội thì sao?”

“Tôi không nghĩ cậu bé bị mê hoặc gì đâu.” Tôi biết Kara thừa hiểu điều đó, bởi cô ấy đã quan sát cậu nhóc suốt cả quãng đường. Nhưng hiểu không có nghĩa là cô ấy chấp nhận được sự thật đó.

“Thôi thì, cứ đi cùng họ thêm một thời gian nữa xem sao.”

“Lạ thật. Cậu hiếm khi nào lại muốn dành thời gian cho một con người.”

“Tôi không nói đùa. Tôi thực sự tò mò về hắn. Tôi chưa từng gặp một con người nào như vậy.”

“Còn tôi thì chưa từng gặp kẻ nào đáng ngờ như hắn.” Cô ấy nhượng bộ và nở một nụ cười nhạt, nhưng nó nhanh chóng tắt lịm. “Thật đáng kinh ngạc, có những con người lại nhận ra được gia huy đó.”

“Ngay cả trong cộng đồng Thú nhân bây giờ, cũng chẳng còn mấy ai biết về nó nữa.”

Kara không đáp lời, nên tôi quyết định không đào sâu vào chủ đề này nữa. “Dù sao thì, đi thôi, kẻo họ bỏ xa chúng ta mất.”

“Tôi không nghĩ chúng ta có vấn đề gì trong việc đuổi kịp họ đâu,” Kara nói.

Tôi nhìn theo hướng mắt cô ấy và thấy hai người kia vẫn còn ở phía trước, không quá xa. Dù vậy, trông họ cũng không có vẻ gì là đang đợi hay cố tình đi chậm lại vì chúng tôi cả.

“Chà, nói gì thì nói, đi thôi.” Tôi khoác lại chiếc mặt nạ thân thiện của mình và cùng Kara tiến về phía gã thanh niên và cậu bé.

Vài giờ sau, lê bước theo sau hai thầy trò với một tốc độ chậm đến mức gần như dậm chân tại chỗ, tôi lại chìm vào những suy nghĩ về họ.

Gã thanh niên này đã kỳ lạ ngay từ khoảnh khắc đầu tiên. Hoặc có lẽ, hắn ta chỉ đơn giản là một kẻ điên. Dù sao đi nữa, đó cũng là ấn tượng ban đầu của tôi về hắn.

Hắn đã né được đòn tập kích của Kara. Dù Kara đã nương tay, nhưng việc dùng Phong ma thuật, một hệ ma thuật vốn dựa trên trị thương, để né đòn là chuyện không tưởng. Và hắn còn bắt chuyện với cô ấy. Tôi chưa từng thấy ai lại muốn đối thoại với kẻ vừa tấn công mình, trừ khi họ đang tìm cách áp chế đối phương.

Một điều nữa khiến tôi phải thay đổi cách nhìn về hắn, đó là hắn đã gọi tên tôi. Ngay từ đầu, Kara và tôi đã ẩn mình hoàn toàn khi tiếp cận vị trí đó. Rõ ràng hắn biết chúng tôi ở đó khi chúng tôi phục kích, nhưng hắn đã lờ đi. Điều đó có nghĩa, trong mắt hắn, chúng tôi chẳng đáng để bận tâm. Chính lúc đó, nhận thức của tôi đã thay đổi, và tôi bắt đầu xem hắn là một mối hiểm họa.

Để rồi khi hắn nói đứa trẻ Thú nhân đi cùng là đệ tử của mình, hình ảnh của hắn trong tôi trở thành một thứ gì đó không thể định nghĩa nổi. Tôi đã nghĩ hắn đang khinh thường chúng tôi, nhưng ngay cả khi tôi dồn toàn bộ ác ý của mình về phía hắn, hắn vẫn hoàn toàn bình thản. Thậm chí, người phản ứng lại không phải là hắn, mà chính là đứa trẻ Thú nhân mà hắn gọi là đệ tử. Dù toàn thân run rẩy trước sát khí của chúng tôi, Alto vẫn rút kiếm để bảo vệ một con người. Quả là một cảnh tượng đáng kinh ngạc.

Tôi có thể dễ dàng đoán ra nguyên nhân cho lối nói chuyện lắp bắp của cậu bé—chắc hẳn cậu chưa từng được sống trong một môi trường cho phép mình tự do bày tỏ. Tôi không tài nào hiểu nổi, tại sao sau khi đã trải qua những chuyện như vậy, cậu bé vẫn có thể đứng về phía một con người.

Đúng là có những Thú nhân và con người kết bạn, thậm chí trở thành bạn đời. Nhưng tôi chưa từng thấy, hay nghe nói về việc một con người nhận một Thú nhân làm đệ tử, và ngược lại. Dĩ nhiên, mỗi chủng tộc đều có đặc tính riêng, nhưng chúng tôi, những Thú nhân, vốn không ưa các mối quan hệ trên dưới và có tinh thần độc lập rất cao. Đôi khi, chúng tôi còn chẳng thèm tuân lệnh tộc trưởng của mình. Thế nên, không một Thú nhân nào lại chịu hạ mình làm đệ tử của một con người.

Thành thật mà nói, đó là lý do cả tôi và Kara đều không tin một lời nào từ gã thanh niên và Alto. Hơn nữa, hạng người lập dị nào lại đi cho không một Thú nhân bất cứ thứ gì? Nhận một người làm đệ tử đồng nghĩa với việc phải chu cấp cho họ. Điều đó ban cho họ quyền được kế thừa những gì mình đã gầy dựng. Một con người, lại tự nguyện trao cho một đứa trẻ Thú nhân một thứ quan trọng đến thế ư?

Nực cười hết sức. Có điều gì đó bất thường ở đây, nhưng tôi vẫn chưa thể xác định được đó là gì.

Cuối cùng, tôi đi đến kết luận rằng gã thanh niên này rất nguy hiểm. Hắn đã đoán ra tên quê hương đã mất của chúng tôi và mục đích chuyến đi của chúng tôi. Trong suốt cuộc đối thoại, tôi chắc chắn mình không hề để lộ bất cứ thông tin gì. Đó là một màn kịch mà chúng tôi đã diễn hàng chục, thậm chí hàng trăm lần, và đây là lần đầu tiên có kẻ nhìn thấu được chúng tôi là ai và đang làm gì.

Hắn tự nhận là học giả, nhưng tôi không tin. Nếu đúng là vậy, tôi biết rằng kiến thức và sự tinh tường của hắn có thể trở thành vũ khí chết người nếu hắn quay lưng lại với chúng tôi. Tôi đã tính đến việc sẽ vạch trần và thủ tiêu gã này một khi chúng tôi đến Kutt. Nhưng lúc này, tôi phải dằn lại ham muốn giết hắn ngay lập tức. Alto rõ ràng vô cùng quyến luyến gã thanh niên, nên tôi không thể ra tay chỉ dựa trên sự nghi ngờ của mình. Tệ nhất, Alto có thể phải chịu một cú sốc tâm lý nặng nề. Để tránh kịch bản đó, tôi cần một lý do chính đáng để giết hắn. Nếu có thể khiến gã thanh niên tấn công tôi trước, tôi sẽ có cớ để nói với Alto rằng đó chỉ là tự vệ.

Alto đang hào hứng nói gì đó với gã thanh niên, người đang nhìn cậu bé bằng một ánh mắt trìu mến. Tôi không thể tìm thấy một mảy may ác cảm nào với Thú nhân trong đôi mắt ấy.

“Sư phụ.” Alto lại kéo tay áo của gã thanh niên. Trông họ giống hai anh em thân thiết hơn là thầy trò. Nhưng dĩ nhiên, chuyện đó là không thể, tôi nghĩ thầm và buộc mình phải dời mắt đi.

Không biết nên nhìn đi đâu, ánh mắt tôi chạm phải Kara đang đứng cau có. Trông cô ấy như một quả bom sắp phát nổ vì tức giận.

“Thôi đủ rồi…” Tâm trạng cô ấy ngày càng tồi tệ. Cô ấy đã kiên nhẫn hơn bình thường, nhưng tôi thấy cô ấy sắp đến giới hạn rồi, nên đã ngăn cô ấy định xen vào cuộc trò chuyện của hai người kia. Phải nói rằng tôi cũng hiểu cảm giác của cô ấy… Chúng tôi đã đi bộ suốt mấy tiếng đồng hồ, mà quãng đường đến Kutt gần như chẳng nhích được bao nhiêu.

“Cậu không nên cắt ngang họ.”

“Tại sao không?! Cứ thế này thì đến bao giờ mới tới được Kutt?”

“Chẳng phải cậu đã lường trước được việc này, khi thấy họ thong dong ngồi câu cá lâu như vậy sao?”

Vai Kara xịu xuống, cô ấy lẩm bẩm: “Chắc vậy…”

“Hơn nữa, nếu Alto muốn học hỏi, chúng ta không nên can thiệp.”

Kara miễn cưỡng đồng tình. Cô ấy thở dài, nhìn về phía hai người họ. Dường như gã thanh niên đã giảng giải xong, vì Alto đang mở một cuốn sách, so sánh cái cây trước mặt với hình vẽ bên trong. Tôi nhớ cuốn sách đó đặc biệt đắt tiền, và tôi đã rất ngạc nhiên khi cậu bé được phép dùng nó một cách thoải mái như vậy. Và giờ, khi nhìn kỹ hơn vào bản thân Alto, tôi thấy chất lượng quần áo và trang bị của cậu bé khiến tôi phải nghi ngờ sự tỉnh táo của chính mình. Trong một thoáng, tôi đã tự hỏi liệu câu chuyện thầy trò kia có phải là sự thật hay không.

Cứ mỗi lần họ trao nhau những nụ cười hạnh phúc, lồng ngực tôi lại bỏng rát vì sốt ruột và căm giận. Tôi cố gắng ghìm lại cảm xúc của mình bằng cách thở dài một tiếng đầy chán chường, hướng về cả Alto, người đang cắm mặt vào sách dù trên đường có thể có quái vật, lẫn gã thanh niên, người đang mặc cho cậu bé muốn làm gì thì làm. Gã thanh niên, đứng cách Alto một khoảng, chẳng hề để tâm đến tôi, mà chỉ nhìn quanh rồi nhặt một cành cây nhỏ cho vào túi. Mỗi khi rời xa Alto, hắn lại dùng Phong ma thuật tạo một kết giới quanh cậu bé để bảo vệ.

Tôi tiến lại gần khi hắn vẫn đang nhặt cành cây và hỏi hắn định làm gì với chúng.

“Cậu bỏ mấy cành cây đó vào túi làm gì vậy?”

Hắn có vẻ không bị làm phiền và thản nhiên trả lời trong khi bước về phía Alto.

“Tôi định dùng làm củi cho tối nay. Tôi tranh thủ nhặt cành cây trong lúc Alto đang bận học.”

Củi sao. Nghĩ lại thì, hồi còn là tân binh, chúng tôi cũng từng nhặt cành cây để cắm trại. Nhưng từ khi kỹ năng chiến đấu của chúng tôi được cải thiện, chúng tôi gần như không còn đốt lửa trại nữa. Nguy cơ bị con người phát hiện vì ánh lửa lớn hơn nhiều so với tác dụng xua đuổi thú dữ của nó. Thay vào đó, chúng tôi dựng kết giới ngăn quái vật, săn những con thú hoang đến quá gần, rồi ăn tại chỗ hoặc làm thành lương khô. Lối sống đó đã ăn sâu vào máu thịt chúng tôi rồi.

“Lúc nào cậu cũng làm thế này à?”

“Gần như là vậy. Nếu hai vị thấy chán, cứ tự nhiên đi trước.”

Kara, đang đứng cạnh Alto, lườm gã thanh niên rồi gắt: “Cậu nói thế để lại tìm cách bỏ trốn khỏi chúng tôi chứ gì!”

“Chúng tôi cũng đang đi đến Kutt mà…,” gã thanh niên lẩm bẩm, như thể đã mệt mỏi với việc phải giải thích.

“Sư phụ.”

“Ừ?”

Kara đảo mắt khi lại nghe Alto gọi gã thanh niên.

“Con chim đó là con gì vậy ạ?”

Mỗi lần Alto đặt câu hỏi, gã thanh niên đều mỉm cười trả lời. Thái độ của hắn với Alto chưa bao giờ thay đổi, và hắn không bao giờ tỏ ra bực bội. Nếu là tôi, tôi đã phát điên với những câu hỏi đó từ lâu rồi.

Gã thanh niên nhìn theo hướng chỉ của Alto và trả lời, hoàn toàn không bị phiền hà.

“Đó là một con kitsutsuki… à không, nó là chim gõ kiến,” gã thanh niên tự sửa lại sau khi nói nhầm tên.

“Chim gõ kiến ạ?”

“Đúng vậy.”

“Nó đang làm gì thế ạ?”

“Nó đang tìm thức ăn.”

“Thật ạ?”

Gã thanh niên giải thích cho Alto, người đang nhìn con chim với vẻ mặt đầy thắc mắc. Dường như mỗi khi Alto thấy hứng thú với điều gì, cậu bé không ngần ngại hỏi ngay. Và gã thanh niên sẽ kiên nhẫn giải thích từng câu một. Đáng ngạc nhiên là, rất nhiều lời giải thích của hắn chứa đựng những kiến thức mà ngay cả tôi cũng không biết, và vì thế chúng khá thú vị.

Kara và tôi đã dành cả đời để chiến đấu. Dù có hứng thú với điều gì, chúng tôi cũng đã không còn nghĩ đến việc tìm ai đó chỉ dạy cho mình trong hàng thập kỷ qua.

Phải rồi, tôi cũng từng yêu thích việc học hỏi những điều mới mẻ, hệt như Alto bây giờ. Tôi bất chợt nhớ về ông lão thông thái trong làng, và vô số cảm xúc hỗn loạn lại ùa về trong tim. Tôi vội ngăn mình lại trước khi chìm sâu vào những dòng suy nghĩ tăm tối đó. Nếu không, tôi có lẽ đã ra tay giết chết gã thanh niên đang quay lưng về phía mình chỉ vì hắn là con người. Tôi đè nén cảm xúc xuống và tập trung vào lời giải thích của hắn.

Kara vờ như không quan tâm, nhưng tôi biết cô ấy có lẽ cũng đang hứng thú, vì cô ấy đang lắng nghe rất chăm chú. Tôi có thể nói chắc như vậy vì đôi tai cô ấy đang vểnh cả về phía gã thanh niên và Alto.

“Trong thân cây có thức ăn ạ?”

“Có sâu bọ sống bên trong cây.”

“Làm sao con chim có thể tìm thấy thức ăn trong một cái cây lớn như vậy?”

“Con có muốn quan sát không?”

Alto nhìn chăm chú vào con chim gõ kiến, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Tôi cũng nhìn theo cậu bé. Ngay lúc chúng tôi nhìn sang, chúng tôi nghe thấy tiếng nó đang mổ vào thân cây. Mỏ nó gõ vào vỏ cây, rồi nó lại đổi góc và gõ tiếp. Nó lặp lại hành động đó vài lần, và cuối cùng bắt đầu khoan liên tục vào một điểm, thò mỏ vào cái lỗ vừa tạo ra, rồi nhanh chóng bay đi mất.

“Sư phụ?” Alto trông hoang mang, ánh mắt cậu bé đảo qua lại giữa con chim vừa bay đi và gã thanh niên.

“Con có thấy con chim đã gõ vào cây nhiều lần không?”

“Dạ có.”

“Nó đang tìm các khoang rỗng bên trong. Nó có thể phát hiện ra có khoang rỗng hay không dựa vào sự thay đổi âm thanh khi gõ.”

“Tại sao chúng lại tìm khoang rỗng ạ?”

“Khi sâu bọ lớn lên, chúng ăn mòn thân cây, tạo ra các khoảng trống bên trong,” gã thanh niên giải thích, dùng một cành cây vẽ sơ đồ lên mặt đất. “Vậy theo con, bên trong những khoang rỗng đó có gì?”

“Sâu bọ ạ?”

“Đúng rồi.”

Alto cười tươi khi được gã thanh niên khen ngợi. “Nhưng Sư phụ, mỏ của chúng ngắn mà.”

“Đúng vậy. Chim gõ kiến không dùng mỏ để bắt sâu bọ. Chúng dùng chiếc lưỡi dài của mình để tóm lấy và ăn chúng.”

“Tuyệt thật!”

Gã thanh niên mỉm cười đồng tình với sự kinh ngạc của Alto, lặp lại: “Đúng là tuyệt thật.”

Alto tha thiết hỏi, và gã thanh niên sẽ suy nghĩ rồi trả lời. Nếu có điểm nào chưa hiểu rõ, Alto sẽ hỏi thêm, và gã thanh niên lại trầm ngâm rồi giải đáp. Vòng lặp đó cứ thế tiếp diễn.

Phải thừa nhận, không ít lần tôi đã phải kìm nén lắm mới không buột miệng thốt lên “À, ra là vậy” sau khi nghe những lời giải thích đó. Dĩ nhiên, tôi giữ bí mật này cho riêng mình.

“Chàng trai trẻ, cậu biết nhiều thật đấy.”

Hắn cười khúc khích. “Tôi chỉ tình cờ biết thôi.”

Tôi không tin, nhưng tôi không nói gì. Tôi không thể nói gì. Vì nếu làm vậy, tôi có cảm giác mình sẽ phải thừa nhận một điều mà tôi thực sự không muốn công nhận.

Alto, sau khi đã thỏa mãn, lại bắt đầu cất bước. Cậu bé đi chậm rãi, nhưng cũng đang dần tiến về phía trước. Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi mình chưa đi dạo thong thả như thế này, và liếc nhìn gã thanh niên, người dường như cũng đang vừa đi vừa tìm kiếm thứ gì đó. Tôi nhìn vào tay hắn và thấy một cây nấm. Quan sát hành động của hắn, tôi nhận ra Alto cũng đang nhìn quanh tìm nấm. Kara và tôi đã định ăn lương khô, nhưng không biết có phải hai người họ tự chuẩn bị bữa ăn không. Củi, rồi lại đến nấm… Gã thanh niên này quả thực rất siêng năng.

Chúng tôi men theo con đường mòn về phía thị trấn, thỉnh thoảng lại rẽ sang hai bên. Alto thì phấn khởi ra mặt, còn Kara thì ngược lại, cô ấy là hiện thân của sự bực bội. Tôi đoán lý do duy nhất cô ấy còn nhịn được là vì chúng tôi vẫn đang từ từ tiến về thành phố.

Tuy nhiên, sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn. Giới hạn đó vỡ tan khi gã thanh niên quay lại và đột ngột tuyên bố: “Chúng ta sẽ hạ trại ở đây đêm nay.”

Alto dừng bước, đuôi vẫy tít, mắt sáng lên khi bắt đầu nói chuyện với gã thanh niên. Đúng lúc đó, một linh cảm xấu trỗi lên trong tôi. Trời vẫn còn sáng chán, và hôm nay chúng tôi gần như chưa đi được bao xa.

Kara không thể nào hiểu nổi hành động của gã thanh niên và cơn giận của cô ấy cuối cùng cũng bùng nổ. “Cậu đùa tôi chắc!” cô ấy gào lên.

“Tôi không đùa.”

“Vẫn còn khối thời gian để đi tiếp! Nói đúng hơn là hôm nay chúng ta gần như chưa đi bước nào cả!”

“Nào, nào. Bình tĩnh đã, Kara!” tôi nói, dù trong lòng cũng hoàn toàn đồng tình với cô ấy. Tôi cố gắng xoa dịu cô ấy, nhưng không có nghĩa là tôi tán thành việc làm của gã thanh niên.

“Chàng trai trẻ, cậu có thể cho chúng tôi biết tại sao lại muốn cắm trại ở đây không?”

Tôi biết là vì Alto. Nhưng tôi không hiểu tại sao lại phải là ở chính nơi này.

Gã thanh niên không trả lời tôi. Thay vào đó, hắn gọi Alto, người đã chạy đi từ lúc nào.

“Alto, lúc câu cá, nhớ để ý xem có quái vật nào xung quanh không, và dùng kim kết giới nhé.”

“Vâng ạ!” Alto hồ hởi đáp lại rồi chạy về phía bờ sông.

Lúc này tôi mới hiểu tại sao chúng tôi lại phải hạ trại ở đây, và cả tôi lẫn Kara đều chết lặng.

“Cậu không nghĩ là mình quá nuông chiều Alto sao?” Kara buột miệng. “Cứ thế này thì đến đời nào mới tới Kutt?”

“Phải, tôi cũng đang tự hỏi bao giờ mới tới nơi đây?” Gã thanh niên đáp lại như thể chẳng hề quan tâm đến việc sẽ mất bao lâu.

Kara nhướng mày, cái đuôi của cô ấy ve vẩy đầy khó chịu. “Cậu không có ý định đến Kutt à?”

“Có chứ.”

“Thế thì tại sao?! Tại sao cậu lại gây sự với chúng tôi?!” Kara gầm lên.

Gã thanh niên thở dài. “Thế nên ngay từ đầu tôi đã nói là không nên đi theo chúng tôi mà.”

“Grừ…”

“Chà, chúng tôi đâu có ngờ cậu lại chậm

đến mức này!” tôi nói với một nụ cười gượng khi Kara đã im bặt.

Gã thanh niên thò tay vào túi, lôi ra hai chiếc cần câu. Tôi lấy làm lạ sao hắn có thể nhét chúng vào túi được, nhưng vì cũng từng thấy con người mang theo những vật phẩm kỳ quái, tôi không hỏi thêm.

“Hai vị còn đủ thức ăn đến Kutt không? Nếu muốn, có thể mượn cần câu của tôi và đi câu với Alto.”

“…”

Thật tình, tôi không thể hiểu nổi con người này. Kara chắc cũng vậy—vẻ mặt cô ấy đã nói lên tất cả. Hắn không chỉ làm chúng tôi bực mình, mà còn quay sang lo lắng chuyện chúng tôi có đủ đồ ăn hay không ư?

Hành động đó khiến tôi chỉ muốn bẻ gãy cần câu của hắn và giết phắt hắn đi. Tôi muốn giết

con người ngay trước mắt mình.

Càng nhìn hắn, tôi càng thấy mình thật lố bịch. Tôi biết hắn đặt Alto lên trên cả bản thân, và đang cố hết sức để hòa giải mối quan hệ giữa chúng tôi và cậu bé. Có lẽ, sự tử tế của hắn là một phẩm chất cao thượng. Nhưng với những kẻ đã mục ruỗng từ bên trong như chúng tôi, sự tử tế cao thượng ấy lại là thứ ánh sáng gây nhức nhối. Dù biết không phải mọi con người đều là kẻ thù, chúng tôi vẫn phải đè nén cảm xúc đó và sống bằng lòng căm hận… một lòng căm hận luôn thôi thúc chúng tôi dập tắt thứ ánh sáng ấy.

“Rudol, tôi cảm nhận được sát khí của cậu ngay lúc này đấy.”

“Chàng trai trẻ, cậu vui tính thật.”

Khi hắn đã nói thẳng ra như vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui. Hắn quá khác thường và không để lộ một chút sơ hở nào.

“Giờ tôi sẽ chuẩn bị trại, rồi đọc sách.” hắn nói.

Tôi chỉ biết thầm thở dài trước kế hoạch của hắn và nói: “Cậu định để đệ tử của mình lo bữa tối à?”

“Không. Cá hai vị câu được là của hai vị, Alto sẽ ăn phần cá mà cậu bé câu được.”

“Được thôi. Tôi sẽ mượn cần câu và mồi của cậu.”

“Cứ tự nhiên.”

Tôi quay lưng lại với gã thanh niên và đi cùng Kara.

Cô ấy nhìn thẳng về phía trước, nói: “Sao cậu lại nhịn được hay vậy? Tôi đã nghĩ cậu sắp giết hắn đến nơi rồi.”

Sát khí của tôi đã lộ liễu đến mức đó. Vậy mà gã thanh niên dường như chẳng hề bận tâm.

“Chính tôi cũng ngạc nhiên vì mình đã kìm lại được.”

“Đã lâu lắm rồi.”

“Lâu lắm rồi từ khi nào?”

“Kể từ khi cậu phải kìm nén bản thân đến mức đó,” Kara lẩm bẩm.

“…Chà, con người đó khiến tôi mất hết cả sự bình tĩnh,” tôi đáp, không giấu được sự mệt mỏi trong giọng nói. “Tôi không muốn ở cùng hắn lâu thêm chút nào nữa.”

Cô ấy gật đầu lia lịa. Cô ấy biết rõ tại sao tôi không muốn ở gần gã thanh niên lâu hơn mức cần thiết. Nhưng cô ấy không muốn thừa nhận điều đó. Cô ấy không thể nào thừa nhận điều đó…