Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

151 1907

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

114 1421

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

155 1987

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

98 595

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

11 187

Tập 02: Cựu Anh hùng thứ 68 và Nàng Long nữ - Chương 2.1 Giải Trảo Lan ~ Tinh Thần Mạo Hiểm ~

Phần Một: Setsuna

Buổi luyện tập sáng kết thúc, tôi đang chuẩn bị bữa ăn thì Alto thức giấc. Cậu bé thay đồ rồi nhanh nhẩu chạy đến phụ giúp, nhờ vậy mà chúng tôi được dùng bữa sớm hơn dự kiến. Lòng tôi chợt thấy nhẹ bẫng khi ngắm nhìn cậu bé phết món mứt tự tay tôi làm hôm qua lên lát bánh mì, rồi há miệng thật to và ngấu nghiến một cách ngon lành.

“Thầy muốn con giữ sức cho đến khi chúng ta qua khỏi biên giới Gardir, nhưng từ mai, thầy muốn con bắt đầu luyện tập cùng thầy.”

Đôi mắt Alto sáng lấp lánh, cậu bé nhìn tôi chằm chằm. “Thật sao ạ?”

“Ừ, thật chứ. Ngày mai chúng ta bắt đầu nhé?”

“Vâng, thưa Sư phụ!” cậu bé nhiệt tình đáp.

Sau khi quyết định sẽ bắt đầu buổi tập của Alto vào ngày mai, chúng tôi bắt tay vào dọn dẹp. Giữa lúc đó, Alto lại nằng nặc đòi đi câu cá. Cậu bé hẳn là mê mẩn nó lắm rồi. Vốn dĩ hành trình này cũng không có gì phải vội, tôi đồng ý cho cậu câu trong một giờ rồi đưa cho cậu chiếc cần câu. Alto ngồi xuống một tảng đá lớn, ngay trong tầm mắt của tôi. Ngắm nhìn cậu bé, lòng tôi bình yên đến lạ, như thể cơn ác mộng đêm qua đã hoàn toàn tan biến.

Alto vui vẻ quăng dây câu rồi quay guồng. Nhìn cậu bé từ xa, tôi có cảm giác chiếc cần câu dài một cách bất thường, bèn lục lại ký ức của Kyle đang ngủ yên bên trong mình. Tôi nhận ra rằng tùy thuộc vào chiều cao và sức vóc, mỗi người sẽ hợp với một loại cần câu khác nhau. Hôm qua, tôi chỉ nghĩ lời đề nghị đổi cần câu của Alto là một đòi hỏi trẻ con và ngây ngô, nhưng giờ sau khi tìm hiểu, tôi thầm thấy có lỗi vì sự thiếu hiểu biết của mình.

Thấy Alto thích câu cá đến vậy, tôi lục tìm trong túi một chiếc cần câu khác phù hợp với vóc dáng của cậu hơn. Nhưng trong này chỉ toàn những chiếc cần mà chính Kyle đã sử dụng. Vì thế, tôi dùng Năng lực “Vật Chất Hóa” để tạo ra một chiếc cần câu nhỏ, giúp Alto có thể điều khiển dễ dàng hơn. Tôi gọi cậu bé lại và đưa nó cho cậu. Cậu bé vui sướng tột độ, ôm chặt chiếc cần vào ngực và đứng ngây ra một lúc. Tôi tự nhủ, nếu trên đường đi có gặp cửa hàng bán đồ câu, nhất định phải mua cho cậu bé một chiếc cần câu tử tế của riêng mình.

Cậu bé quay lại chỗ cũ và tiếp tục thú vui của mình, còn tôi thì bắt đầu lên kế hoạch luyện tập cho ngày mai. Nhưng chỉ vài khoảnh khắc sau, một tiếng hét thất thanh xé tan sự tĩnh lặng. “Aaaa!”

Tôi vội vàng nhìn sang, thấy Alto đang ở đó liền chạy tới.

“Con không sao chứ?”

Cậu bé ngước lên nhìn tôi bằng vẻ mặt mếu máo.

“S-Sư phụ… Cái lưỡi câu… nó đâm vào đuôi con rồi.”

Thực ra tôi chẳng cần nghe cậu bé giải thích cũng đoán được cậu đã để lưỡi câu vướng vào đuôi mình. Tôi nhẹ nhàng nhấc cái đuôi của cậu lên xem, may thay, nó chỉ vướng vào đám lông xù.

“Ở yên nào, nếu không sẽ đau đấy. Và im lặng một chút.”

Cậu bé gật đầu rồi nín thở.

“Phì…” Tôi suýt nữa thì bật cười, nhưng khi thấy vẻ mặt hoảng hốt của cậu, tôi đành phải nén lại. Tôi cầm lấy cần câu cắm thẳng xuống đất để dây câu rủ xuống, rồi đứng vào giữa sợi dây và Alto.

“Không cần phải nín thở đâu. Cứ đứng yên là được.”

“Sư phụ, gỡ nó ra đi! Gỡ nó ra đi ạ!”

Tôi cúi xuống, cố nhịn cười trong lúc gỡ lưỡi câu ra khỏi đuôi cậu bé. Nhưng đúng lúc ấy, một lưỡi kiếm mang theo ác ý tột cùng vung thẳng xuống lưng tôi. Tiếng hét của Alto vang lên. Tôi cảm nhận được hai bóng người đang lao xuống từ con đường mòn. Tôi chưa từng nghĩ họ có thể tiếp cận nơi này nhanh đến thế, và một trong số họ thậm chí còn có thể nhảy qua lòng sông để đáp xuống sau lưng mình. Không chỉ vậy, kẻ tấn công còn vung kiếm ngay lập tức.

Tuy nhiên, vì luôn cảnh giác, tôi vẫn có đủ thời gian để xử lý đòn tấn công từ điểm mù. Khoảnh khắc lưỡi kiếm của họ cắt phăng sợi dây câu, tôi chộp lấy chiếc cần, đồng thời bế thốc Alto lên và di chuyển ra xa. Cùng lúc đó, tôi dựng một kết giới ma thuật bao bọc lấy Alto để đảm bảo cậu bé không bị tổn hại. Khi đã chắc chắn an toàn, tôi mới đặt cậu xuống và đưa lại cho cậu chiếc cần câu.

Sau đó, tôi đối mặt với kẻ đã tấn công mình. Họ kéo mũ trùm đầu che kín mắt, khiến tôi không thể nhìn rõ mặt. Nhưng tôi cảm nhận được sát ý của họ. Tại sao chứ? Tôi thầm nghĩ. Giết người là một trọng tội ở thế giới này, nhưng tôi biết có vô số kẻ chẳng màng đến luật pháp. Có lẽ nghĩ về lý do cũng chỉ vô ích. Dù vậy, cái bản tính của một người Nhật vẫn thôi thúc tôi phải tìm cho ra động cơ.

Là thù oán cá nhân ư? Không, tôi chẳng làm gì để ai đó phải căm ghét đến mức muốn giết mình. Hay họ nhắm vào trang bị của chúng tôi? Nếu đó là mục tiêu của họ, tôi chắc chắn sẽ không để họ toại nguyện. Tất cả những món đồ này đều là kỷ vật của Kyle. Tôi không có ý định để mất dù chỉ một thứ. Kể từ khi bị triệu hồi đến thế giới này, tôi đã bị tước đi quá nhiều thứ rồi. Tôi sẽ không để bất kỳ ai lấy đi thêm bất cứ thứ gì nữa.

Phải rồi—chính họ đã cướp đi mọi thứ của tôi. Bất kể lý do của kẻ tấn công này là gì, tôi sẽ không bao giờ tha thứ. Và vì thế, tôi không cần biết động cơ của họ là gì. Nếu họ đã muốn phá luật, tôi nên cho họ biết họ đang đối mặt với ai.

Tôi đang chìm trong những ý nghĩ đó thì giọng nói hoảng hốt của Alto kéo tôi về thực tại: “Sư phụ!” Tôi quay lại, thấy cậu bé đang ôm chặt cần câu, đứng chết trân tại chỗ. Và rồi, suy nghĩ của tôi thay đổi. Tôi không muốn Alto trở thành loại người như vậy. Và tôi cũng không nên trở thành hình mẫu đó trước mặt cậu bé.

Kẻ đứng trước mặt tôi đang che giấu khuôn mặt dưới chiếc mũ trùm màu xám sẫm. Họ đứng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu nhưng không nói một lời, nên tôi đành lên tiếng trước.

“Các người muốn gì ở chúng tôi?”

Có lẽ thái độ của tôi đã khiến họ khó chịu, hoặc họ không thích câu hỏi đó, vì tôi nghe loáng thoáng tiếng họ nghiến răng.

“Một thứ cặn bã thì ta không việc gì phải trả lời.”

Tôi bực mình. Tại sao họ lại gọi tôi như vậy chứ?

“Lần đầu gặp mặt đã gọi người khác là cặn bã, tôi thấy điều đó khá thô lỗ đấy.”

Câu nói đó hẳn đã chọc họ tức điên lên, bởi không khí giữa chúng tôi càng thêm nặng nề.

“Một kẻ buôn nô lệ lạm dụng trẻ em Thú nhân thì gọi là gì? Bắt cóc, mua bán Thú nhân là hành vi phi pháp ở đất nước này. Ta có giết ngươi ngay tại đây cũng sẽ không ai quan tâm đâu.”

Họ quay sang Alto. “Cố chịu thêm chút nữa, ta sẽ cứu nhóc ngay.”

Đến lúc này tôi mới vỡ lẽ. Họ chạy đến đây là vì nghe thấy tiếng la của Alto lúc nãy. Cảnh tôi đang loay hoay với cái đuôi của cậu bé hẳn đã khiến họ hiểu lầm rằng tôi đang hành hạ cậu. Tôi không chắc có thể tin người này không, nhưng tôi biết những lời họ nói với Alto là thật lòng… Nếu họ đang cố giúp cậu bé, vậy thì tôi không thể làm hại họ. Tôi cũng nhận ra, trong tương lai mình có thể sẽ còn gặp phải những hiểu lầm thế này nhiều hơn nữa. Và sẽ không ổn chút nào nếu Alto cứ phải chứng kiến tôi đánh nhau với người khác vì những chuyện tương tự. Nếu họ phớt lờ thiện chí của tôi, tôi sẽ không ngần ngại dùng đến vũ lực, nhưng hiện tại, tôi quyết định sẽ cố gắng hóa giải sự hiểu lầm này.

Tôi cố gắng giải thích rằng họ đã hiểu sai, nhưng ngay khi lời vừa thốt ra, một nhát kiếm đã đâm thẳng về phía mặt tôi. Tôi nghĩ, họ nhắm vào mặt thay vì phần thân mình vốn dễ trúng hơn, có lẽ là để tránh vô tình làm Alto bị thương. Tôi liền dùng ma thuật hệ Phong tạo ra một luồng gió làm chệch quỹ đạo của thanh kiếm. Mũi kiếm sượt qua má tôi, trong khi cánh tay phải cầm kiếm của họ vươn ra ngay trước mặt.

“Tôi nghĩ việc cô có ý thức về công lý là rất đáng quý, nhưng hành động của cô lúc này lại chẳng khác nào một tên cướp, kẻ tấn công dân thường một cách bừa bãi—”

Chưa kịp dứt lời, họ đã biến mất. À không, họ chỉ biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, vì tôi vẫn cảm nhận được sự hiện diện của họ ở phía bên trái, ngay trên mặt đất. Còn chưa kịp nhìn xuống, tôi đã có linh cảm họ sắp tấn công nên vội vàng nhảy lên. Khoảnh khắc cơ thể lơ lửng trên không, tôi đã xác định được vị trí của đối thủ. Họ chống một tay xuống đất làm trụ, rồi tung một cú đá về phía chân tôi nhưng trượt, cơ thể xoay tròn một vòng. Ngay sau đó, một cách bất ngờ, họ dùng cơ bụng và lực quay để bật người lên bằng thế trồng chuối.

Gay rồi, tôi nghĩ, và lần này tôi thổi một luồng gió mạnh xuống mặt đất. Đối thủ của tôi đang định dùng sức tay để bật nhảy, nhưng cơn gió ập đến khiến họ mất thăng bằng và ngã sõng soài. Chớp lấy thời cơ, tôi tiếp đất, tóm lấy Alto và kéo giãn khoảng cách.

“Tấn công người khác khi họ đang nói dở câu, cô không thấy như vậy là bất lịch sự sao?”

Đối thủ của tôi siết chặt thanh kiếm, hét lớn: “Ta không có lý do gì phải lịch sự với một tên buôn nô lệ!”

“Nhưng tôi không phải là kẻ buôn nô lệ.”

“Nói láo!” Giọng nói của họ chứa đầy sự thù địch đủ để làm người khác phải chùn bước. Nhưng tôi mặc kệ và tiếp tục cuộc đối thoại.

“Tại sao cô lại nghĩ tôi nói dối?”

“Vì có rất nhiều kẻ nói dối, bởi chúng vốn không coi trọng mạng sống.”

Dù chỉ thấy được khuôn miệng của họ dưới lớp mũ trùm, tôi vẫn nhận ra một nụ cười khinh bỉ.

“Vậy thì hãy cho tôi xem bằng chứng, chứng minh tôi là kẻ buôn nô lệ, còn cậu bé là nô lệ của tôi.”

“Tiếng hét của cậu bé lúc nãy là quá đủ rồi!”

Tôi không đồng ý, nhưng xem ra họ chẳng có ý định thay đổi suy nghĩ. Dù thái độ của họ đối với tôi thật tệ hại, nhưng qua niềm tin mà họ thể hiện, tôi đoán sâu thẳm bên trong họ có lẽ là một người tốt. Vì vậy, tôi thực sự muốn hóa giải sự hiểu lầm này. Vẫn còn một người nữa nãy giờ trốn sau cái cây, trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, tôi quyết định chuyển hướng sang người đó.

“Người đang trốn đằng kia là bạn của cô à?”

Dường như không ngờ bị phát hiện, người đó lẩm bẩm “Đùa chắc…,” rồi bước ra từ sau thân cây.

“Kara, hạ kiếm xuống.”

“Này! Còn đứa trẻ thì sao hả, Rudol?!”

Người tên Rudol nhún vai. “Tôi không nghĩ thằng bé đó là nô lệ.”

“Vô lý!” Kara trông giận dữ.

“Thằng bé không đeo vòng cổ.”

“Nhưng vẫn có khả năng nó bị bắt cóc!”

“Tôi chịu thôi. Thằng bé đã bị niệm ma thuật hệ Phong rồi, ma thuật của tôi chẳng thể can thiệp được đâu.”

“Thôi đi!”

“Tôi nói thật đấy.” Dù giọng điệu có vẻ thờ ơ, Rudol lại nhìn Kara bằng một ánh mắt rất nghiêm túc.

Đôi mắt Kara mở to. “Mà này, thằng bé la lên không phải vì bị tên nhóc kia hành hạ đâu. Là tại cái đuôi của nó đấy.”

Kara nheo mắt, lần đầu tiên quan sát Alto một cách kỹ lưỡng. Cô ta thấy Alto đang cầm một chiếc cần câu, rồi lại nhìn xuống đuôi cậu bé, một biểu cảm vô cùng kỳ lạ hiện lên trên mặt cô. Sự thù địch của cô ta dần tan biến.

Có lẽ vì thế, sự căng thẳng của Alto cũng qua đi, cậu bé bắt đầu run rẩy. Tôi liền ôm chặt cậu vào lòng, vỗ nhẹ lên đầu để trấn an. Thấy cảnh đó, cả hai người kia đều nín thở.

“Alto, cho thầy xem đuôi của con nào,” tôi nói bằng một giọng nhẹ nhàng để cậu bé bình tĩnh lại.

Cậu bé do dự rời khỏi vòng tay tôi rồi quay lưng lại. Tôi quỳ xuống, cẩn thận gỡ lưỡi câu ra khỏi đuôi cậu. Kiểm tra lại lần nữa cho chắc, cậu bé không hề bị thương.

“Xong rồi, ổn cả rồi,” tôi nói và đứng dậy.

Alto quay lại, lí nhí: “Con cảm ơn Sư phụ ạ!”

“Không có gì đâu con.”

Tôi lại bế Alto lên, xoa nhẹ lưng cậu rồi quay sang hai người kia.

“Để tôi hỏi lại một lần nữa. Các người muốn gì ở chúng tôi?”

Tôi có chút ngạc nhiên với chính lời nói của mình. Giờ tôi biết họ không nhắm vào tôi mà chỉ muốn đảm bảo Alto an toàn, lẽ ra tôi nên hỏi xem hiểu lầm đã được giải quyết chưa. Tại sao mình lại chọn những từ ngữ nghe như một lời đe dọa thế này? Tôi hơi hoang mang, nhưng rồi một trong số họ bắt đầu tự giới thiệu, có lẽ lời nói của tôi cũng không quá đáng sợ như tôi tưởng.

“Xin lỗi về mọi chuyện nhé. Tôi là Rudol. Còn cô nàng nóng nảy này là Kara.”

“Này…” Kara có vẻ không thích lời giới thiệu đó và định phàn nàn, nhưng Rudol đã cắt ngang. Cô giật lại cái túi từ tay Rudol rồi đeo lên vai.

“Bọn tôi chỉ đi ngang qua thì tình cờ nghe thấy tiếng trẻ con la hét. Thấy đó là một đứa trẻ Thú nhân, bọn tôi cứ ngỡ một tên buôn nô lệ đang hành hạ nó. Một suy luận rất tự nhiên, cậu không thấy vậy sao?”

Rudol nói bằng giọng điệu vui vẻ. “Cậu cho tôi biết tên được không?”

“Xin lỗi, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải nói tên mình cho người lạ.”

Rudol im lặng một lát, rồi tôi nghe thấy một tiếng cười khẽ. Âm thanh đó không hề vui vẻ, mà ngược lại, đầy vẻ đáng ngại.

“À, phải rồi. Tôi quên mất mình đang đội mũ trùm,” hắn nói rồi từ từ gỡ nó ra. Tôi nhìn hắn chằm chằm.

Hắn là một Thú nhân, với đôi tai trông giống tai báo gấm. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao họ lại phản ứng thái quá như vậy khi thấy Alto, một đứa trẻ Thú nhân. Dù vậy, tôi không có ý định xin lỗi, vì chính họ đã cố giết tôi ngay từ đầu. Có lẽ lời nói của tôi cũng hơi gay gắt thật.

“Hửm? Cậu không ngạc nhiên à? Lạ thật đấy!” hắn nói đùa, nhưng vẻ mặt thì hoàn toàn ngược lại.

Biết Rudol là Thú nhân rồi, ánh mắt tôi bất giác chuyển sang quan sát chuyển động đôi tai của hắn trong khi vẫn đang ôm Alto.

“Tôi muốn biết tại sao anh lại nghĩ tôi nên ngạc nhiên?”

Chính sách nô lệ mà Gardir áp dụng đối với Thú nhân đã khiến họ căm thù vương quốc này. Vì vậy, các cuộc trả thù của Thú nhân đôi khi vẫn xảy ra ở vùng lân cận Gardir, và những người du hành là con người thường sợ hãi khi phải tiếp xúc với họ trong khu vực này. Tuy nhiên, chuyện đó còn hiếm hơn cả việc gặp cướp, vì Thú nhân thường không tấn công có tổ chức. Hơn nữa, miễn là bạn không tỏ ra ác ý, họ thường sẽ không làm gì bạn, nên những người bình thường và mạo hiểm giả đơn độc không cần phải có biện pháp phòng ngừa đặc biệt nào. Cá nhân tôi không hề có ác cảm với Thú nhân, và tôi cũng tự tin mình có thể xử lý được họ trong trường hợp khẩn cấp, nên chuyện này chưa bao giờ làm tôi bận tâm.

“Cậu có thật là con người không đấy?” Hắn vẫn giữ giọng điệu vui vẻ, nhưng đôi mắt giờ đây đã sắc lẹm, bộc lộ rõ sự cảnh giác.

“Vâng, tôi là con người.”

“Hầu hết bọn chúng đều la hét hoặc bỏ chạy khi thấy chúng tôi.”

“Bỏ chạy ư? Nếu tôi phải bỏ chạy khi nhìn thấy Thú nhân, thì tại sao tôi lại nhận một người trong số họ làm đệ tử của mình?”

Vẻ mặt Rudol chuyển hẳn sang kinh ngạc. “Đệ tử?” Kara hỏi, và Alto gật đầu xác nhận.

“Tại sao?” Rudol hỏi. Giọng hắn không còn vẻ tính toán nữa mà để lộ cảm xúc thật sự. Hắn đang nhìn tôi, sững sờ.

“Tại sao ư? Vì Alto nói rằng cậu bé muốn trở thành đệ tử của tôi.”

“Thật không?” Rudol hỏi lại, Alto lặng lẽ gật đầu.

“Rudol! Sao anh lại dễ dàng tin họ như vậy?! Rõ ràng hắn có thể đang đe dọa đứa trẻ!”

Kara hét lên, kéo mũ trùm đầu xuống, có lẽ là để Alto thấy cô cũng là một Thú nhân. Cô cũng có đôi tai báo gấm. Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Alto và nói: “Nhóc không cần phải nói dối đâu.”

Alto dù sợ hãi nhưng vẫn trả lời dứt khoát.

“Sư phụ là Sư phụ của con.”

Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim tôi.

Tôi nhìn lại hai người Thú nhân. Kara có ánh mắt sắc như dao, tạo ấn tượng về một người khá khắc nghiệt. Đôi tai của cô trông hệt như tôi vẫn hình dung về tai báo, với mái tóc và đôi mắt màu vàng kim. Khi nói chuyện với Alto, cô ta có vẻ bớt ác ý hơn, nhưng vẫn không hề hạ thấp cảnh giác với tôi. Một tay cô luôn đặt trên chuôi kiếm ở hông, và cơ thể luôn hướng về phía tôi.

Rudol có mái tóc và đôi mắt đen. Đôi mắt hắn cũng màu vàng kim, nhưng có phần trầm hơn của Kara. Dựa vào màu tóc và tai, tôi đoán hắn thuộc loài báo đen. Giọng nói và cử chỉ của hắn tạo cảm giác đây là một thanh niên thân thiện, cởi mở, nhưng tôi biết thừa hắn cũng đang đề phòng. Hắn chỉ mang theo một con dao găm để tự vệ, và dựa vào chiếc nhẫn hắn đeo ở ngón giữa tay phải, tôi đoán hắn là một Ma pháp sư. Chiếc nhẫn đó có lẽ là công cụ để hắn thi triển ma thuật, điều này cũng giải thích tại sao hắn lại nói với Kara rằng ma thuật của hắn không thể với tới. Thông thường, Thú nhân không có lượng Ma lực dồi dào, nhưng tôi cảm nhận được từ hắn nhiều Ma lực hơn hầu hết các Ma pháp sư tôi từng gặp ở Hội Mạo hiểm giả tại Gardir.

Hắn hẳn cũng đang tò mò về tôi, y như tôi đang tò mò về họ. Hắn chuyển ánh nhìn sang tôi, và mắt chúng tôi giao nhau. Hắn bật ra một tiếng cười trầm. “Tôi chỉ muốn biết, cái thái độ cứng cỏi đó của cậu từ đâu mà ra vậy?”

“Cứng cỏi?”

“Ngươi không sợ chúng ta à? Bất kỳ con người bình thường nào cũng sẽ sợ chết khiếp khi vừa nhìn thấy chúng ta.”

Khi nghe từ sợ hãi, tôi thoáng nghĩ, có lẽ cứ giả vờ sợ sệt thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn, họ cũng sẽ không cảnh giác với tôi. Có lẽ cuộc nói chuyện đã diễn ra suôn sẻ hơn một chút. Nhưng đã quá muộn để làm vậy. Đó cũng là điều duy nhất tôi cần phải lo sợ. Họ có vẻ rất tự tin, nhưng nếu thực sự phải chiến đấu, tôi biết mình sẽ không thua. Tệ nhất, tôi có thể dùng ma thuật hệ Phong để trốn thoát. Vì vậy, tôi chẳng cảm thấy bị đe dọa chút nào.

“Hay là ngươi đang đánh giá thấp chúng ta?” Giọng hắn đầy vẻ khó chịu. “Ngươi không thấy lạ khi có thể bình tĩnh như vậy trước mặt kẻ thù sao? Kara đã rút kiếm, và ta có thể niệm ma thuật lên ngươi bất cứ lúc nào. Vậy mà ngươi còn chẳng buồn phòng thủ.”

Đây là lần đầu tôi nói chuyện với một Thú nhân không phải Alto, nên tôi tự hỏi liệu đây có phải là cách họ thường đối xử với con người không. Tò mò, tôi lục tìm trong ký ức của Kyle, nhưng ông ấy quen biết khá nhiều Thú nhân vui vẻ. Vậy thì tại sao họ lại đối xử với tôi như thế này? Tôi chỉ có thể nghĩ rằng họ đang cố khiêu khích, tìm một cái cớ để giết tôi. Dù lòng căm thù sâu sắc của họ đối với con người khiến tôi chán ghét, nhưng khi nghĩ đến tương lai của Alto, một Thú nhân, tôi không thể cắt đứt cuộc trò chuyện này. Tôi phải cố gắng kết bạn với họ.

“Hai người có vẻ hiểu nhau, và cũng hiểu những gì tôi nói, phải không? Nếu có chỗ nào khó theo dõi, tôi có thể nói bằng tiếng Thú nhân cho tiện.”

Có rất nhiều điều tôi muốn nói, nhưng tôi cần xác nhận vài thứ trước đã.

“Ha-ha-ha. Chà, đúng là một chàng trai trẻ không biết sợ. Nghe thì có vẻ lịch sự, nhưng thực ra lại khá là thô lỗ đấy.”

Sự ác ý trong giọng nói của hắn giờ đã không thể che giấu, như thể đang thử thách tôi. Đáp lại, Kara tuốt kiếm ra và vào thế chiến đấu. Tôi đoán họ đang muốn xem tôi nghiêm túc đến đâu. Nhưng vì tôi không xem họ là mối đe dọa, nên hành động đó chẳng có mấy tác dụng với tôi.

Tuy nhiên, một điều bất ngờ đã xảy ra. Alto lại có phản ứng thù địch. Cậu bé đang sợ hãi bám lấy tôi, giờ lại rút kiếm ra và đối mặt với hai người họ bằng một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Rudol và Kara trông sững sờ.

“Alto.”

“Kẻ thù của thầy cũng là kẻ thù của con.” Cơ thể cậu bé hơi run lên khi đối mặt với sự thù địch của Kara và Rudol. Cậu bé hẳn đã rất sợ, nhưng cậu đã rút kiếm vì tôi. Vì tôi!

Ngay lúc đó, tôi biết mình phải làm mọi cách để ngăn Alto tấn công đồng loại của mình.

“Alto. Cất kiếm đi con.” Cậu bé nhìn tôi chằm chằm, như muốn dò xét xem tôi có nghiêm túc không. Tôi mỉm cười trấn an rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu.

“Sao cậu lại tự tin đến thế, chàng trai trẻ?” Rudol cười gượng, như thể cho rằng chúng tôi đang diễn một vở kịch trẻ con.

“Các người đang ở đây và muốn giết tôi không vì lý do gì cả. Tôi thì không muốn chết, vậy nên tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng để chống lại các người.”

“…”

“Nhưng nếu các người hành động để bảo vệ đệ tử của tôi, thì chúng ta có cùng mục tiêu. Bởi vì tôi cũng muốn bảo vệ cậu bé. Nếu chúng ta chịu ngồi lại nói chuyện, tôi tin rằng mọi hiểu lầm đều có thể được hóa giải.”

Kara vẫn chưa chịu cất kiếm. Cô ta vung nó lên, lườm tôi, như thể muốn nói rằng nói chuyện với con người chỉ vô ích.

“Ngươi vẫn khăng khăng mình không phải là một tên buôn nô lệ?”

“Tôi không phải,” tôi khẳng định chắc nịch.

Kara vừa mở miệng định nói gì đó thì Rudol đã ngăn lại. Hắn thở dài thườn thượt rồi quỳ xuống ngang tầm mắt Alto. Alto vẫn còn vẻ sợ sệt.

“Nhóc có chắc con người này không phải là một tên buôn nô lệ không?” Rudol hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

Alto siết chặt thanh kiếm, lườm Rudol. “Sư phụ của con… đã cứu con khỏi một tên buôn nô lệ.” Cậu bé liếc sang Kara rồi hét lớn. “Con chưa bao giờ nhờ các người cứu con! Không ai nhờ các người làm việc này cả!”

Kara chết lặng, còn Rudol thì lẩm bẩm điều gì đó rồi đứng dậy. Alto đã hoàn toàn cự tuyệt họ; lời nói của cậu là sự pha trộn giữa sợ hãi, bực bội và lo lắng. Lần này, đến lượt tôi quỳ xuống nói chuyện với cậu.

“Alto. Con bị lưỡi câu vướng vào đuôi và đã la lên, đó là lý do tại sao Rudol và Kara lo lắng và chạy đến giúp.”

“Nhưng họ đã cố làm hại thầy!”

“Đúng là vậy, nhưng đó là chuyện mà thầy nên là người tức giận.”

“Nhưng!”

Tôi hiểu cảm xúc của cậu bé. Cậu tức giận vì họ đã cố làm hại tôi, và bực bội vì họ nghĩ tôi là một tên buôn nô lệ. Cậu còn tỏ ra khó chịu hơn cả tôi. Tôi cẩn thận cất giữ những cảm xúc đó vào lòng, rồi tiếp tục.

“Cũng như con tức giận vì lo cho thầy, họ cũng đã tức giận vì lo cho con.”

Alto cắn môi, cúi gằm mặt, vẫn chưa hết ấm ức.

“Thầy không giận con. Thầy rất vui vì con đã nổi giận thay cho thầy. Cảm ơn con. Nhưng thầy muốn con nhớ rằng, mỗi người đều có sự khác biệt của riêng mình.”

“Sự khác biệt ạ?”

“Đúng vậy. Ngay lúc này, con coi Rudol và Kara là kẻ thù, phải không? Vì họ đã cố giết thầy.”

“Vâng.” Cậu bé gật đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi cũng gật đầu đáp lại. “Nhưng nếu con nhìn sự việc này theo một hướng khác, thì đã có rất nhiều bàn tay chìa ra để giúp con.”

“…”

“Có tay của thầy, và có tay của Rudol và Kara. Con có toàn quyền lựa chọn nắm lấy bàn tay của ai. Nhưng thầy muốn con nhớ rằng, tất cả họ đều đã đề nghị giúp đỡ con.”

“Nhưng mà!”

Tôi biết Alto hiểu những gì tôi nói, chỉ là cảm xúc của cậu bé chưa thể theo kịp. Tôi mỉm cười với cậu.

“Alto, thử nhớ lại xem. Thầy có bao giờ ra tay tấn công họ không?”

Lời nói của tôi không chỉ hướng đến Alto, mà còn cả Kara và Rudol, những người đang tỏ ra ngạc nhiên.

“Nếu hai người họ tấn công thầy với sát ý vô cớ, thầy chắc chắn đã đánh trả. Nhưng thầy biết họ chiến đấu là vì con—à, là vì tất cả các Thú nhân, đó là lý do thầy không làm hại họ.”

“…”

“Vậy con có nghĩ chúng ta nên cho họ một cơ hội để giải quyết hiểu lầm khi còn có thể không?”

“Cậu có thể không tấn công chúng tôi bằng vũ lực, nhưng cậu chắc chắn đã khiêu khích bằng lời nói đấy!” Rudol lầm bầm, nhưng tôi lờ đi.

Anh im lặng một chút đi có được không.

“Con nghĩ vậy ạ,” Alto nói sau một hồi đăm chiêu, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Thầy cũng tức giận với những gì Kara và Rudol đã làm, y như con vậy. Rất khó để đánh giá đúng một tình huống, nhưng nếu một người ngoài cuộc nhìn vào, họ sẽ nhận ra ngay rằng thầy không hề lạm dụng con.”

Rudol cười gượng, còn Kara thì nhìn tôi với ánh mắt cay đắng. Alto gật đầu một cách trang trọng.

“Giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, chỉ còn lại câu trả lời của con thôi.”

“Câu trả lời ạ?”

“Đúng thế. Con muốn làm gì?”

Alto nhìn sâu vào mắt tôi. “Họ lo lắng cho con là một điều tốt. Nhưng con không thể tha thứ cho những người này.” Cậu bé lườm Kara, và cô ta lườm lại tôi. Cô ta có lẽ không hài lòng lắm với diễn biến này.

“Thầy hiểu rồi. Nếu đó là câu trả lời của con, thầy hoàn toàn không có ý kiến gì.”

“Chỉ vậy thôi sao? Một người bình thường không phải sẽ nổi giận khi đệ tử của mình không nghe lời chứ?”

Tôi đứng dậy, hỏi ngược lại Rudol.

“Để tôi hỏi anh một điều. Nếu anh đã suy nghĩ rất kỹ để đi đến một kết luận, nhưng rồi lại bị sư phụ của mình phủ nhận và áp đặt quan điểm của ông ta lên anh, anh sẽ cảm thấy thế nào?”

Đôi mắt Rudol mở to nhìn tôi, rồi hắn thở dài và trả lời một cách miễn cưỡng.

“Chắc chắn là không dễ chịu chút nào…”

“Câu trả lời của Alto xuất phát từ chính cảm xúc của cậu bé. Vì vậy nó không thể sai được. Cậu bé biết ơn sự quan tâm của anh và Kara, nhưng sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai dám tấn công tôi. Cậu bé chỉ đơn thuần nói ra cảm nhận của mình và không có ý định chĩa kiếm vào cô ấy. Đúng không?”

Alto gật đầu.

“Tôi không muốn Alto trở thành một người chỉ biết mù quáng nghe lời. Tôi muốn cậu bé phải tự suy nghĩ cẩn thận, học hỏi mọi thứ có thể, rồi tự quyết định cách phản ứng trước một sự việc. Tôi cho rằng điều đó vô cùng quan trọng. Dĩ nhiên, nếu cậu bé làm sai, tôi sẽ uốn nắn. Nhưng về cơ bản, tôi tôn trọng mọi quyết định của cậu bé.”

“Hừm. Vậy có nghĩa là cậu sẽ chịu trách nhiệm cho mọi hành động của đệ tử mình?”

Rudol hỏi, luồn tay qua mái tóc với một nụ cười tinh quái.

“Vâng, vì tôi là thầy của cậu ấy.”

Tôi không hiểu tại sao chủ đề cuộc trò chuyện lại chuyển từ Alto sang mối quan hệ của chúng tôi, nhưng tôi cũng chẳng có ý định hỏi. Tôi thoáng thấy nét mặt Rudol u sầu trong chốc lát, nhưng tôi không nghĩ ngợi nhiều về nó. Điều quan trọng nhất lúc này là kết thúc cuộc nói chuyện để tiếp tục hành trình cùng Alto.

“Chúng tôi xin phép đi trước.”

“Tôi vẫn không tin ngươi!” Kara hét lên.

Alto cau mày trước lời của Kara. Còn tôi thì nghĩ, môi trường sống của các Thú nhân hẳn phải khắc nghiệt lắm, mới khiến họ cảnh giác với tôi đến vậy. Dù biết họ sống trong xã hội loài người, nhưng xem ra tôi đã đánh giá thấp nỗi đau mà họ phải chịu đựng. Dù vậy, điều đó cũng không liên quan đến tình hình hiện tại, sau khi tôi đã chứng minh mình vô hại, nên chẳng cần phải đa sầu đa cảm làm gì.

“Như tôi đã nói rất nhiều lần, Alto là đệ tử của tôi, không phải nô lệ.”

“Tôi không tin ngươi!” Kara hét lên, cắt ngang lời tôi. Đến nước này, cuộc tranh cãi chỉ còn là một vòng luẩn quẩn, và tôi không biết làm sao để dừng nó lại. Tôi nén một tiếng thở dài. Nếu tôi thở dài, Alto sẽ chỉ càng thêm buồn bực.

“Nào, nào. Bình tĩnh đi, Kara. Mà hai người đang đi đâu vậy?” Rudol can thiệp và nở một nụ cười thân thiện với tôi.

“Chúng tôi đang đến Kutt.” Thủ đô của Vương quốc Kutt cũng tên là Kutt, tôi nghĩ điều này có thể gây nhầm lẫn, nhưng họ dường như đã hiểu.

“Không phải là Gardir à?”

Tôi hiểu ý hắn. Nếu tôi là một kẻ buôn nô lệ, điểm đến của tôi đương nhiên phải là Gardir.

“Chúng tôi đến từ đó, và không bao giờ có ý định quay lại.”

“Ra vậy. Tôi và Kara đến từ Reglia, và cũng đang hướng đến Kutt. Nếu đã cùng đường, sao chúng ta không đi cùng nhau?”

Reglia là một vương quốc ở xa hơn về phía nam so với Gardir. Và theo tôi nhớ, quan hệ giữa nó và Gardir không mấy tốt đẹp.

“Để các người có thể để mắt đến chúng tôi?”

“Không không! Tôi chỉ tò mò về con người cậu thôi, thế thôi.”

Hắn đang cười, nhưng giọng điệu không còn vẻ vui vẻ như thường lệ. Kara nhìn hắn với vẻ bối rối.

“Rudol?”

“Không sao đâu, phải không? Cô cũng lo cho thằng bé mà, đúng chứ?”

“Phải, nhưng đi cùng một con người thì—”

“Tôi không khuyến khích các người đi cùng đâu.”

“Là vì cậu có tật giật mình?”

“Chúng tôi hứa sẽ không can thiệp vào chuyện của cậu! Tôi nghĩ chúng tôi đã nhượng bộ lắm rồi đấy,” Rudol nói với nụ cười gượng.

Tôi có cảm giác hắn đã hiểu lầm, cho rằng tôi không muốn họ đi theo. Giải thích lại thì quá phiền phức, nên tôi mặc kệ, hắn muốn làm gì thì làm. Thật lòng mà nói, tôi chỉ muốn bỏ chạy khỏi đây, nhưng tôi không muốn Alto có ấn tượng xấu về đồng loại của mình chỉ vì trải nghiệm này. Alto thì không vui với ý tưởng đó, Kara thì có vẻ do dự. Chỉ có Rudol là trông có vẻ phấn khích. Tôi chỉ còn biết nhún vai và lẩm bẩm rằng mình chẳng làm gì được.

Alto tỏ ra tiếc nuối vì không được câu cá nữa, tôi đành phải an ủi cậu bé trong lúc chúng tôi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị lên đường. Dù không hề có ý định đồng hành cùng Rudol và Kara, nhưng nhận ra mình vẫn chưa giới thiệu tên, tôi đành lên tiếng. Mặc dù tôi nghi ngờ họ cũng chẳng quan tâm lắm.

“Xin lỗi vì đã không tự giới thiệu sớm hơn. Tôi là Setsuna, một Học giả, Hạng Lam.”

“Cháu là Alto. Một Kiếm sĩ, Hạng Vàng.”

Alto có vẻ miễn cưỡng, nhưng sau khi tôi thúc giục, cậu bé cũng đã tự giới thiệu.

“Vậy ra hai người là mạo hiểm giả à? Mà này chàng trai trẻ, không phải cậu thực chất là một Ma pháp sư sao?”

Rudol vẫn cứ gọi tôi như vậy dù tôi đã nói tên mình. Tính cách hắn thật khó ưa. Giới thiệu như vậy là thông lệ của Hội Mạo hiểm giả, nhưng vì họ không làm tương tự, tôi đoán họ không phải mạo hiểm giả. Hoặc cũng có thể, vì họ chẳng có phản ứng gì với thứ hạng của tôi, họ là những mạo hiểm giả mạnh đến mức không thèm để tâm đến một Hạng Lam. Có khả năng tất cả chỉ là một màn kịch.

“Không, tôi là một Học giả.”

“Hả? Học giả?” Rudol nhìn tôi với vẻ hoài nghi tột độ.

“Đúng là một học giả vĩ đại.” Kara khịt mũi đầy vẻ kẻ cả.

Tôi đoán cô ta không tin, nhưng đến giờ phút này, tôi chẳng bận tâm liệu cô ta có tin hay không. Tôi lờ cô ta đi và nhẹ nhàng thúc Alto bước đi.

Chúng tôi đi bộ trong rừng khoảng hai tiếng. Alto cuối cùng cũng thôi để tâm đến hai người Thú nhân và bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Trong khi đó, Kara vẫn để mắt đến cậu bé và cảnh giác với tôi. Cô ta im lặng suốt cả quãng đường. Kết quả là, người nói chuyện với tôi một cách tự nhiên lại là Rudol. Hắn gợi đủ thứ chuyện, nhưng tôi cảm thấy mục đích chính của hắn vẫn là moi thông tin từ tôi chứ không phải một cuộc trò chuyện đơn thuần.

“Làm mạo hiểm giả có vẻ vui nhỉ.”

“Hai người không phải là mạo hiểm giả sao?”

“Chúng tôi là Lính đánh thuê.”

“Ra vậy.”

“Hửm? Chỉ thế thôi à?”

Tôi nhìn Rudol với vẻ khó hiểu, hắn cười đáp lại, đôi mắt híp lại.

“Cậu không định nói mấy câu kiểu như ‘Thú nhân đúng là một lũ bạo lực!’ hay ‘Thú nhân chỉ biết giết chóc!’ sao?”

Tôi tự hỏi đã bao nhiêu người nói với hắn những câu đó để hắn mặc định rằng tôi cũng sẽ nghĩ vậy.

“Tôi nghĩ Lính đánh thuê là con người cũng có mà…”

“Hừm…”

“Hơn nữa, cách tốt nhất để trở nên mạnh mẽ là chiến đấu với những kẻ mạnh khác.”

“Tại sao cậu lại nghĩ vậy? Chúng tôi chưa từng nói rằng mình chiến đấu để trở nên mạnh hơn.”

Càng nói chuyện, tôi càng cảm thấy Rudol còn ghét tôi hơn cả Kara, người đã thể hiện rõ điều đó ngay từ đầu. Bởi vì tôi có thể cảm nhận được điều đó trong từng lời hắn nói. Tôi thoáng thấy sự thù địch của hắn, rồi nó lại biến mất, rồi lại hiện rõ. Thái độ và cách nói chuyện của hắn dường như là để chọc tức tôi, cố gắng khiến tôi nói ra điều gì đó xúc phạm đến niềm tự hào của tất cả các Thú nhân. Tôi không có ý định chơi trò khiêu khích của hắn, nên cứ để ngoài tai, nhưng có lẽ tôi đã nói hơi nhiều.

“Chỉ là một phỏng đoán.”

“Tại sao, vì chúng tôi là Thú nhân ư? Nên cậu cho rằng chúng tôi là một lũ cuồng chiến?” Hắn nở một nụ cười đen tối.

“Không phải. Tôi chỉ cho rằng các người có một lý do để chiến đấu.”

“Và điều gì ở chúng tôi khiến cậu đoán ra điều đó?” Hắn nhìn tôi với vẻ thích thú, và tôi không biết phải trả lời thế nào.

Nên nói sự thật hay không? Thấy tôi không trả lời ngay, hắn hẳn đã cho rằng tôi nghĩ Thú nhân chỉ giỏi đánh đấm, hoặc đó hoàn toàn không phải là phỏng đoán. Thật khó chịu. Tôi đã quá mệt mỏi khi phải nghe hắn khiêu khích, nên tôi quyết định nói thẳng. Dù tôi nói gì đi nữa, hắn cũng sẽ tìm ra lý do để tấn công tôi thôi.

“Tôi có một khái niệm chung về mục tiêu của các Lính đánh thuê. Ví dụ như tiền bạc, danh vọng, sức mạnh, hoặc như anh nói—họ đơn giản là thích chiến đấu.”

“Và?”

“Theo tôi thấy, hai người dường như không mấy quan tâm đến tiền bạc, nên tôi đã loại trừ khả năng đó.”

“Cậu dựa vào đâu mà nói vậy?”

“Các người chưa từng cố tống tiền tôi. Thế là đủ rồi.”

“Còn gì nữa?”

“Về danh vọng, đó là thứ có được nhờ sức mạnh phi thường, hoặc là một cách để thể hiện bản thân nhằm thâu tóm quyền lực. Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải dựa vào tên tuổi của mình, và xin lỗi phải nói điều này, nhưng tôi chưa từng nghe đến tên của hai người. Vì vậy tôi không nghĩ các người làm vì danh vọng.”

Tôi đã lục tìm trong ký ức của Kyle về những lính đánh thuê tên Rudol hoặc Kara và không thấy gì, nhưng tất nhiên tôi không nói cho họ biết.

“Vậy nếu cậu không nghĩ chúng tôi là những kẻ hiếu chiến, tại sao cậu lại cho rằng chúng tôi muốn trở nên mạnh hơn?”

“Mỗi người đều có lý do riêng, nên tôi không chắc phỏng đoán của mình có đúng không. Nhưng tôi cho rằng nó có lẽ liên quan đến việc trả thù.”

“Và?”

Giọng điệu vui vẻ lại biến mất khỏi giọng nói của hắn. Kara dường như cũng nhận ra, vì tai cô ta vểnh lên về phía chúng tôi.

“Các người đang rèn luyện để trả thù ai đó. Mục tiêu của các người không phải là một Thú nhân đồng loại, mà là một con người. Và với sức mạnh của kẻ đó, hai người không thể đối đầu với hắn ở thời điểm hiện tại. Các người có thể chọn trở thành mạo hiểm giả để rèn giũa kỹ năng, nhưng các người đã không làm vậy, lý do là vì đối thủ của các người cũng là một Lính đánh thuê.”

Càng nói, mắt Rudol càng híp lại. “Ngươi… là ai?”

“Tôi nói đúng chứ?”

Cả hai người họ chết sững, rồi lùi lại một cách đầy cảnh giác. Cảm nhận được điều đó, Alto vội chạy đến bên tôi. Rudol nhìn tôi chằm chằm, như thúc giục tôi nói tiếp.

“Tôi muốn nói rằng phần trả thù chỉ là linh cảm, nhưng tôi đã để ý thấy một huy hiệu trên thanh kiếm của Kara. Và tôi khá chắc chắn đó là huy hiệu của một vương quốc đã bị hủy diệt.”

“…!” Cả hai lườm tôi, nhưng tôi lờ đi.

“Và sau đó, tôi chỉ xâu chuỗi các chi tiết lại. Ban đầu, các Thú nhân đã thành lập một vương quốc tên là Sagana. Các chủng tộc khác cũng hình thành nhiều lãnh thổ nhỏ và trở nên độc lập. Ngày nay, chỉ còn vương quốc Sagana đầu tiên là tồn tại. Những vương quốc còn lại đã bị con người phá hủy, bao gồm cả vương quốc mang huy hiệu đó—vương quốc Eln, đã bị xóa sổ vài thập kỷ trước.”

Họ có lẽ chưa bao giờ dám mơ rằng một con người lại biết nhiều đến thế về huy hiệu của vương quốc mình, và cả chuyện nó đã bị hủy diệt. Họ rõ ràng đang vô cùng bối rối.

“Một Lính đánh thuê con người hoạt động trong khoảng thời gian đó là kẻ có tên… Sledea.”

Ngay khi cái tên đó được thốt ra, Kara đặt tay lên vũ khí, còn Rudol thì đứng sau lưng cô, sẵn sàng thi triển ma thuật.

“Cậu biết hơi nhiều rồi đấy, chàng trai trẻ.”

“Tên khốn… Ngươi đã biết tất cả về chúng ta ngay từ khi tiếp cận!”

Tôi thở dài. “Các người đang nói cái quái gì vậy? Chính các người đã tiếp cận chúng tôi. Chính các người đã chọn đi cùng.”

Với tôi đây hoàn toàn là một sự phiền phức, vậy tại sao họ lại nói như thể tôi là người đã ép họ đi theo?

“Chàng trai trẻ… làm sao cậu biết về huy hiệu này?” Nhìn vào biểu cảm và giọng điệu của Rudol, tôi biết hắn sẽ không để tôi yên nếu không trả lời. Hắn tỏa ra một luồng sát khí rõ rệt, như thể sẵn sàng giết tôi nếu tôi nói dối. Alto cảm nhận được sát khí của họ và lập tức vào thế phòng thủ.

“Tôi đã nói rồi, tôi là một Học giả. Lịch sử là chuyên môn của tôi.”

Ngay khi nhìn thấy huy hiệu trên kiếm của Kara, tôi đã tìm kiếm trong kho kiến thức của Kyle và đối chiếu nó. Nên dĩ nhiên, tôi không thể tự mình biết được.

“Làm sao cậu biết tên của Sledea?”

“Bởi vì Sledea là một Lính đánh thuê khét tiếng, một kẻ bị ám ảnh bởi máu và sự tàn bạo. Không có nhiều ghi chép về trận chiến đầu tiên của hắn, nhưng một cuốn sách lịch sử tôi có ghi rằng đó chính là cuộc chiến chống lại vương quốc Eln.”

Lịch sử trong ký ức của Kyle quả thực rất tăm tối. Eln đã bị thiêu rụi, và tất cả các Thú nhân đều bị tàn sát. Người ta nói rằng kẻ đã sử dụng những phương pháp tàn bạo nhất và giết nhiều Thú nhân nhất trong cuộc chiến chính là Sledea. Hắn thậm chí còn ra tay với cả phụ nữ và trẻ em đang cố gắng trốn chạy, ban cho họ những cái chết đau đớn.

“Vì vậy, khi nhìn thấy huy hiệu của Eln, tôi nghĩ sẽ không có gì lạ nếu hai người đang âm mưu báo thù cho sự diệt vong của vương quốc mình. Và các người đã trở thành Lính đánh thuê để trở nên mạnh hơn và thực hiện cuộc trả thù đó.”

“Vậy tại sao cậu lại du hành, chàng trai trẻ?”

“Để ngắm nhìn thế giới và tìm hiểu thêm về nó.”

“Cậu chắc là nó không liên quan gì đến Sledea chứ?” Rudol hỏi đầy nghi ngờ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn. Tôi chắc chắn hắn đang cố xem tôi có nói thật hay không, nên tôi không hề rời mắt đi dù chỉ một khoảnh khắc.

“Xin hãy suy nghĩ cho kỹ. Cứ cho là tôi có liên quan đến hắn đi. Liệu tôi có đứng đây tán gẫu với hai người nếu đúng là như vậy không?”

Tôi đáp.

Sau đó, tôi thúc giục Alto tiếp tục bước đi. Cậu bé vẫn cảnh giác nhìn hai người Thú nhân, nhưng cũng cất kiếm đi và bắt đầu đi. Sau khi chúng tôi quay lưng lại với Rudol và Kara, Rudol gọi với theo bằng một giọng mệt mỏi.

“Vậy tại sao cậu lại nói cho chúng tôi biết những điều đó?”

“Bởi vì tôi đã mệt mỏi với những lời khiêu khích của anh. Đơn giản vậy thôi. Tôi biết chuyện này sẽ xảy ra nếu tôi nói ra những gì mình biết. Tôi có thể nói về nó theo hướng phục hưng quê hương các người, nhưng tôi nghĩ các người cũng sẽ chẳng tin đâu. Vì vậy, tôi đã nói hết tất cả, để cố gắng khiến các người tin tôi. Chỉ vậy thôi.”

“…”

“Tôi không phải kẻ buôn nô lệ, và tôi không liên quan gì đến Sledea. Và tôi cũng không phải người chủ động tiếp cận các người. Có lẽ việc các người không thể tin tưởng bất cứ điều gì một con người nói là điều tự nhiên. Nhưng tôi mong các người có thể ngừng phán xét tôi dựa trên những trải nghiệm trong quá khứ của chính mình.”

“Ha-ha… Ha-ha-ha!” Rudol bật cười. Giọng hắn không còn vẻ thù địch hay nghi ngờ nữa, mà trở nên thân thiện hơn. “Tôi chịu thua cậu rồi, chàng trai trẻ. Có vẻ như tôi đã đánh giá thấp con người. Tôi thực sự đã nghĩ mình có thể khiêu khích rồi giết cậu.”

“Anh đã có thể khiến Alto tức giận, và nhờ vậy mà tôi mới giữ được bình tĩnh.”

“Chà, điều này vẫn không có nghĩa là tôi tin cậu đâu. Nhưng tôi sẽ ngừng khiêu khích.”

“Vậy thì tốt quá,” tôi nói gọn lỏn, rồi đi bên cạnh Alto. Rudol đang bàn bạc điều gì đó với Kara. Tôi lờ họ đi, thầm nghĩ rằng dù sao thì họ cũng sẽ tiếp tục bám theo chúng tôi thôi.

Giải trảo lan là hán việt của lan càng cua (Schlumbergera - Christmas Cactus)