Phần ba: Kara
Cảm giác lúc này, khi phải đi câu bằng một chiếc cần mượn từ một gã người, thật khó để diễn tả thành lời. Vốn dĩ, tôi đâu có muốn ở đây.
Alto ném cho tôi một cái nhìn gắt gỏng. “Kara, đừng có tỏ thái độ thù địch như thế nữa”.
Thằng bé không ưa việc tôi muốn trừ khử gã người đang chăm sóc nó. Mối quan hệ của chúng tôi đã rạn nứt. Nó vẫn còn ở cạnh chúng tôi mà không bỏ chạy chỉ vì gã người kia đã cho phép, nên hẳn nó thấy an toàn.
“Ta không nhắm vào nhóc. Chuyện này không dính dáng gì đến nhóc,” tôi khịt mũi đáp lời.
Nó cau mày, cái đuôi vì giận mà xù lên. “Làm cá sợ chạy hết rồi!”
Rudol, cộng sự của tôi, có vẻ ngạc nhiên khi nghe vậy.
“Sao huynh ngạc nhiên thế, Rudol?”
“À, thì…” Rudol đáp lấp lửng. Tôi nhìn sang, tự hỏi gã muốn nói gì. Nhưng gã đang mải xem Alto câu cá nên chẳng hề để ý đến ánh mắt của tôi. Tôi thầm thở dài.
Chỉ mới đây thôi, gã còn đằng đằng sát khí, sẵn sàng giết chết gã người đó. Vậy mà giờ đây, gã đã thu lại sạch sẽ. Dù nể phục khả năng kiềm chế đó, nó chỉ càng làm tôi thấy rõ sự non kém của mình.
Nghĩ đến đó, tôi nhận ra Alto lại đang lườm mình.
“Nhóc bị sao thế?” Tôi không hiểu sao nó cứ quắc mắt nhìn tôi mỗi khi một chút thù địch thoáng hiện trên mặt.
Rudol cười khúc khích. “Lũ cá cảm nhận được sát khí của cô và chạy mất đấy. Thế nên chẳng ai trong chúng ta câu được gì cả”.
“Ồ… hiểu rồi.” Cuối cùng tôi cũng vỡ lẽ tại sao Alto cứ lườm mình.
“Không biết cậu thanh niên đó đã tính toán đến mức nào nhỉ?”
“Sao, có gì làm huynh bận tâm à?” Tôi hỏi. Rudol liếc nhìn Alto, cậu bé đang câu cá với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Alto chỉ mới là lính mới trong việc che giấu hiện diện, nhưng tôi dám chắc nó đang được huấn luyện để làm điều đó”.
Tôi nhìn sang Alto và nhận ra nó đang cố gắng che giấu sự hiện diện của mình một cách quyết liệt.
“Hồi đó lúc được dạy, chúng ta đâu có thời gian cho những phương pháp nhàn nhã thế này, phải không? Nên mới thấy lạ”.
“Cũng phải.” Tôi nhớ lại cái lần chúng tôi bị quẳng vào một khu rừng đầy rẫy quái vật suốt một tuần dưới cái mác “huấn luyện”, buộc phải học cách sinh tồn chỉ với hai bàn tay trắng.
“Tôi nghĩ lúc cậu thanh niên đó câu cá lần đầu, cậu ta đã che giấu sự hiện diện của mình”.
“Và cậu ta đang lồng ghép việc huấn luyện vào trong lúc chơi đùa?”
Rudol gật đầu. Gã nói, với Alto, câu cá là một trò chơi vui vẻ, nhưng thực chất cậu bé đang luyện tập che giấu hiện diện. Nếu đây là một phần trong buổi huấn luyện của Alto, thì làm gián đoạn là không phải phép.
Dù không hoàn toàn bị thuyết phục, tôi vẫn lặng lẽ che giấu hiện diện cùng với Rudol. Tôi lẩm bẩm rằng dùng móng vuốt bắt cá còn dễ hơn là dùng cần.
“Con người làm gì có móng vuốt mà bắt cá,” Rudol nói với một nụ cười thích thú, nhưng ý cười không lan đến mắt gã. Tôi có cảm giác đó là vì gã không thoải mái với mối quan hệ giữa Alto và một con người, một điều mà chúng tôi không tài nào chấp nhận được.
Đó là lý do chúng tôi muốn biết Alto thực sự nghĩ gì. Có lẽ ở đây, khi không có gã người kia, nó sẽ mở lòng với chúng tôi.
Vì vậy, tôi thử bắt chuyện với nó.
“Nhóc bao nhiêu tuổi rồi, Alto?” Tôi nghĩ tốt nhất nên bắt đầu bằng những câu dễ trả lời. Dù nó là một đứa trẻ, ấn tượng của nó về tôi chẳng tốt đẹp gì, nên tôi cần phải tuân thủ những nguyên tắc cơ bản của việc thu thập thông tin.
“…” Đuôi nó giật giật rồi cứng đờ, như thể bực bội vì tôi đột ngột bắt chuyện, rồi nó liếc tôi. Nó có vẻ đang phân vân xem có nên trả lời hay không.
Tôi móc mồi vào lưỡi câu rồi quăng xuống sông. Tôi nghĩ tốt nhất là vừa câu cá vừa nói chuyện với nó.
“Mười hai,” nó đáp sau một hồi im lặng ngắn. Tôi sững người trước câu trả lời của nó. Rudol cũng lắc đầu, có lẽ cũng nghĩ như tôi. So với tuổi thì nó quá nhỏ bé. Tôi buộc phải nghĩ rằng đó là do sự ngược đãi mà nó phải chịu dưới bàn tay con người.
“Nhóc có thích con người không, Alto?” Nó đã bị đẩy vào hoàn cảnh này. Không đời nào nó thích được. Tôi hỏi những câu đơn giản để thể hiện sự đồng cảm, đồng thời bày tỏ sự khinh miệt của mình đối với cách con người đối xử với Alto. Thể hiện sự đồng cảm là cách hiệu quả nhất để khiến người khác thành thật mở lòng.
“Cháu ghét con người”.
Tôi đã đoán trước câu trả lời đó. Giờ thì đã có một điểm chung giữa ba chúng tôi. Tôi hỏi câu tiếp theo, cũng là mục đích thật sự của mình.
“Vậy tại sao nhóc lại ở cùng gã người đó? Chỉ vì gã tình cờ cứu nhóc trước khi bị một tên buôn nô lệ giết không có nghĩa là nhóc phải mang ơn”.
“…” Alto không trả lời.
Tôi lại cố gắng xoáy vào điểm chung của chúng tôi để moi ra câu trả lời. “Nhóc không muốn giết con người sao?”
“Kara, cô không nên hỏi một đứa trẻ như vậy,” Rudol cảnh báo tôi với một nụ cười gượng gạo. Nhưng tôi biết thừa, năm mười hai tuổi, Rudol cũng đã nghĩ đến việc giết người, nên gã chẳng hề thật lòng với lời nói của mình.
Đây là phương pháp quen thuộc của chúng tôi. Khi một người nghĩ rằng họ có đồng minh, họ sẽ dễ dàng nói ra cảm xúc của mình hơn. Thú nhân hay con người cũng vậy. Rudol giả vờ là người thấu hiểu Alto để lợi dụng điều này và moi ra ý định thật sự của cậu bé.
“Cháu luôn nghĩ đến việc giết họ,” nó lặng lẽ trả lời mà không nhìn chúng tôi; có vẻ như chiến thuật của Rudol đã thành công.
Đến đây, tôi nghĩ nó sẽ tiếp tục thành thật, nên tôi tiếp tục hỏi, hy vọng nó sẽ tiết lộ một sai lầm nào đó của gã người kia.
“Gã người đó có đe dọa nhóc không?”
“Không!” Ngay khi tôi nhắc lại về gã người, Alto liền trừng mắt nhìn tôi và hét lên.
“Gã không có ở đây. Bọn ta có thể cứu nhóc.” Tôi phớt lờ tiếng hét của nó và chân thành nói rằng chúng tôi có thể cứu nó.
Nó buồn bã cúi đầu, lẩm bẩm: “Sư phụ sẽ không bao giờ dọa dẫm để con đi theo ngài. Con chắc chắn điều đó”.
“Và tại sao nhóc lại nghĩ vậy?”
“Vì ngài đã hứa với con.” Nó nhìn xuống cánh tay mình. Tôi nhìn theo và thấy một chiếc vòng bạc.
“Ngài nói một khi con tìm thấy con đường của mình, con có thể tháo nó ra và rời đi nếu muốn”.
Nó nói khe khẽ như để tự nhắc nhở bản thân trong khi nhìn chằm chằm vào chiếc vòng bạc.
“Vậy thì nhóc không có gì phải lo. Sao không đi cùng bọn ta, bọn ta có thể đưa nhóc về với cha mẹ? Như vậy tốt hơn là ở với một con người”.
Vai Alto run lên khi tôi nhắc đến cha mẹ nó. Tôi nghĩ điều đó có nghĩa là nó nhớ họ, nên tôi thúc giục: “Nhóc có cha mẹ, phải không?”
“Có ạ”.
Trước khi tôi kịp nói “Vậy thì nhóc nên quay về với họ,” Alto đã ngước lên nhìn tôi.
Và khi cả Rudol và tôi nhìn thấy ánh mắt của nó, chúng tôi đều nín thở. Sự ngây thơ chúng tôi thấy trước đó đã biến mất, thay vào đó là một sự căm ghét sáng rực. Cậu bé này đang cho chúng tôi thấy chính cảm xúc mà chúng tôi đã cảm nhận khi quê hương bị cướp mất.
“Cháu đã chạy trốn khỏi họ. Họ đã cố bán cháu như súc vật. Hai người muốn cháu quay lại với họ sao?”
Cả Rudol và tôi đều không nói nên lời trước lời thú nhận của Alto. Tôi chưa bao giờ nghe nói về một cặp vợ chồng thú nhân bán con mình cho những kẻ buôn nô lệ là con người, vì vậy cả hai chúng tôi đều bị sốc.
“Họ gọi cháu là quái vật. Và hai người muốn cháu quay lại với họ?”
Tôi không biết tại sao cha mẹ của Alto lại ghét nó, nhưng giờ tôi hối hận vì đã từng đề nghị nó quay về với họ.
“Cháu ghét cha mẹ mình, và cháu ghét con người”.
Tôi nhận ra Alto không có nơi nào để gọi là nhà. Đó là lý do nó quyết định đi cùng gã người kia. Nếu đã vậy, tôi có thể nói cho nó về một nơi chào đón thú nhân—một nơi nào đó xa cha mẹ nó.
“Cha mẹ nhóc sống ở đâu?”
“Cháu không biết. Họ không bao giờ cho cháu ra ngoài. Thứ duy nhất cháu có thể nhìn thấy từ cửa sổ là người và những cánh đồng”.
“Vậy thì nhóc nên đến Sagana. Đó là một vương quốc nơi các thú nhân sinh sống. Ta chắc chắn họ sẽ chào đón nhóc ở đó. Chỉ có thú nhân sống ở đó thôi, nên nó không giống như quê nhà của nhóc. Cha mẹ nhóc không có ở đó. Nhóc không phải đi cùng một con người mà nhóc khinh miệt hay tham gia vào những cuộc phiêu lưu nguy hiểm. Nhóc có thể sống trong hòa bình”.
Alto nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt vô cảm. “Chính hai người đang cố gắng đưa cháu đi khỏi ngài ấy. Vậy tại sao hai người cũng lại cố gắng bỏ rơi cháu?”
Đó không phải là điều chúng tôi đang cố làm. Nhưng tôi cảm thấy mình muốn né tránh ánh mắt của nó khi nó nói vậy. Tôi không muốn kéo một đứa trẻ theo cuộc hành trình báo thù của mình trái với ý muốn của nó và để nó dính vào những cuộc giết chóc tàn bạo. Đó là lý do cuộc sống của nó sau khi chúng tôi cứu nó khỏi gã người kia sẽ không giao với cuộc sống của chúng tôi. Chúng tôi sẽ đi cùng nó đến Sagana và gửi nó ở một nơi dành cho trẻ mồ côi ở đó.
“Hoàn toàn không phải vậy. Ta không biết nhóc có hứng thú trở thành lính đánh thuê hay không, nên ta đã không rủ nhóc đi cùng trong hành trình của bọn ta. Nhưng nhóc có thể đi cùng nếu đó là điều nhóc muốn”.
Tôi không chắc phải nói gì khác, nên Rudol đã tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Lính đánh thuê là gì ạ?”
“Về cơ bản, có hai loại. Khi một nhóm lớn quái vật xuất hiện, đó là người nhận yêu cầu tiêu diệt lũ quái vật đó để lấy tiền. Loại thứ hai là khi một vương quốc hoặc lãnh địa có chiến tranh, và họ thuê người để giết kẻ thù của họ”.
Tôi biết Rudol không nghiêm túc về việc mời nó tham gia cùng chúng tôi. Lời giải thích của gã quá sơ sài, ngay cả đối với một đứa trẻ. Làm lính đánh thuê không đơn giản như việc giết quái vật. Quái vật càng mạnh thì càng nguy hiểm. Và trong thời chiến, chúng tôi phải giết không chỉ con người, mà cả thú nhân nữa. Gã đã không đề cập đến bất kỳ vấn đề nghiêm trọng nào trong số đó. Tôi không chắc gã đang làm gì ở đây nữa.
“…” Alto im lặng cân nhắc, rồi đi đến kết luận.
“Con thích Sư phụ và Dahlia. Con không muốn giết họ. Nên con sẽ không trở thành lính đánh thuê. Con muốn ở cùng Sư phụ”.
Tôi đoán Dahlia là một người nào đó khác. Tôi nhớ rằng cả hai chúng tôi cũng từng có một người như vậy.
“Chú đoán vậy. Nhưng làm sao nhóc có thể chắc chắn rằng cậu thanh niên đó sẽ không bỏ rơi nhóc, Alto?”
Alto nheo mắt và lườm Rudol. Bàn tay cầm cần câu của nó bắt đầu run lên. Tôi tự hỏi liệu Alto có sợ ngày đó sẽ đến không. Rudol tiếp tục, thúc ép cậu bé.
Đó là lúc tôi cuối cùng cũng nhận ra gã đang nhắm đến điều gì. Lý do Alto không muốn đi cùng chúng tôi không phải vì nó sợ chúng tôi sẽ bỏ rơi nó mà vì nó đã chọn ở lại với gã người kia. Rudol muốn đưa nó đến Sagana trước khi gã người kia phản bội và làm tổn thương nó.
“Cậu ta có thể sẽ ghét nhóc một khi nhìn thấy hình dạng thật của nhóc đấy, Alto”.
Hình dạng thật của nó… Thú nhân có khả năng biến thành động vật. Hầu hết con người sẽ không thể chấp nhận điều đó. Không thể trách họ sợ hãi khi thấy ai đó biến thành một loài động vật ăn thịt nguy hiểm, nhưng với tư cách là một thú nhân, việc nhìn thấy phản ứng đó từ con người có thể gây tổn thương. Họ sẽ nói, “Nhưng chúng tôi không phải là động vật, và chúng tôi sẽ không bao giờ tấn công ai đó như một con vật đâu…!”
“Sư phụ nói nó dễ thương”.
“Hả?” Tôi buột miệng, mắt mở to. Tôi chắc chắn không ngờ tới câu trả lời đó.
“Sư phụ nói ngài vẫn yêu thương con ngay cả sau khi thấy hình dạng thật của con. Ngài đã ôm con. Ngài cho con ngủ trên giường của ngài”.
Khi Alto nhìn Rudol trong lúc nói, một nụ cười nở trên khuôn mặt nó, như thể nó đang nhớ lại điều gì đó. Tôi có thể nói rằng ký ức đó là một ký ức rất hạnh phúc.
Cả hai chúng tôi đều không tìm được lời để nói, và chỉ lặng lẽ nhìn nó.
Nhưng rồi nụ cười của nó biến mất, và nó cao giọng như thể tất cả cảm xúc đang trào ra bề mặt.
“Sư phụ đã đặt tên cho con. Sư phụ đã bế con. Sư phụ đã ôm con!!” Đôi mắt nó khẽ dao động, và nó nghiến chặt răng. Nó nắm chặt tay thành nắm đấm và nhìn thẳng vào Rudol.
“Chưa từng có ai khác làm điều đó cho con trước đây. Nhưng Sư phụ đã làm”.
Tôi có thể thấy trái tim của Alto đang thầm gào thét qua nỗi buồn và sự tức giận của nó. Cảm giác như nó đang nhắm vào cha mẹ đã bỏ rơi nó, gã buôn nô lệ, những người qua đường đã phớt lờ nó, và cả chúng tôi—những người đang cố gắng đưa nó đi khỏi con người mà nó yêu mến.
Trái tim nó đang rỉ máu, và tôi không biết phải đáp lại điều đó như thế nào.
“Alto, con có câu được con cá nào không? Chúng ta nên nhanh chóng làm bữa tối trước khi trời quá muộn”.
Giọng nói điềm tĩnh của gã người vang vọng khắp khu rừng, phá vỡ sự im lặng bao trùm chúng tôi.
Thành thật mà nói, chúng tôi đã gặp những thú nhân như Alto vài lần. Nhưng điều duy nhất khác biệt là những người cứu những đứa trẻ đó là thú nhân chứ không phải con người. Họ không bao giờ trút giận lên chúng tôi, và ngay cả khi chúng tôi đưa họ đến Sagana, đó là vì họ muốn chúng tôi làm vậy, và họ không bao giờ từ chối. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được hoàn cảnh lại có thể thay đổi nhiều đến vậy chỉ vì một con người đã cứu nó. Tôi có cảm giác Rudol cũng cảm thấy như vậy, và đó là lý do tại sao gã không nói nên lời.
“Sư phụ!” Nghe thấy tiếng gã người gọi mình, Alto cất cần câu vào túi. Tất cả những cảm xúc tiêu cực của nó tan biến trong chốc lát khi nó chạy thẳng về phía gã người. Niềm vui khi được gọi tên hiện rõ trên toàn bộ cơ thể nó. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là nhìn nó chạy qua mặt.
Alto vòng tay ôm chầm lấy gã người, người đã nồng nhiệt đón nhận cái ôm của nó. Gã trìu mến nhìn xuống Alto và xoa đầu nó. Đôi mắt Alto vui vẻ híp lại, và nó nở một nụ cười mãn nguyện.
“Sư phụ, con không câu được con cá nào cả, và tất cả là lỗi của Kara”.
“Sao? Đổ lỗi cho người khác là không tốt đâu, Alto”.
“Nhưng đó là sự thật mà!”
Nó đang nói thật. Chính tôi đã làm gián đoạn việc câu cá của nó trước tiên bằng ánh mắt thù địch và sau đó là cuộc nói chuyện của chúng tôi. Không có gì lạ khi nó cảm thấy như vậy.
“Xin lỗi. Những gì Alto nói là sự thật. Tôi sẽ bắt vài con cá để bù đắp. Cứ đi trước đi,” tôi nói.
Gã người cười gượng gạo. “Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tôi sẽ để việc đó cho cô. Tôi sẽ nấu một ít món hầm, nên làm ơn đừng về quá muộn”.
Gã chỉ nói vậy trước khi nắm tay Alto và bước đi.
Tôi nhặt lại cần câu của mình và quay sang Rudol.
“Huynh có chắc là không cần đi theo giám sát không? Hắn sẽ bỏ chạy đấy”.
“Không cần thiết. Cậu thanh niên đó là một Phong Sư. Cậu ta có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào cậu ta muốn. Nếu cậu ta chưa làm vậy, thì bây giờ cậu ta cũng sẽ không làm”.
Khi chúng tôi đang trong thời gian nghỉ giữa các nhiệm vụ, việc trao đổi về tình hình để đảm bảo chúng tôi thống nhất quan điểm là một thông lệ. Tôi đã nghĩ lần này cũng không khác, nên đó là lý do tôi nói vậy với Rudol. Trong những tình huống căng thẳng nhất, Rudol sẽ dùng thần giao cách cảm để truyền tin, và vì gã không làm vậy, tôi đoán gã đang nói thật và chúng tôi không có nguy cơ để gã người kia bỏ chạy.
“Sao cô vẫn dùng cần câu trong khi có thể tự mình bắt cá vậy, Kara?”
Tôi nhìn xuống cây cần câu trong tay mình. Tôi cười và nhớ ra mình đã nói rằng dùng móng vuốt bắt cá sẽ nhanh hơn.
“Không biết đã bao nhiêu năm rồi kể từ lần cuối tôi cầm cần câu nhỉ?”
“Phải…”
“Chúng ta bắt đầu câu cá là vì Zest, nhớ không?”
Tôi đã không nghe thấy cái tên đó trong một thời gian rất dài. Tôi ngậm miệng lại, rồi lại mở ra để nói.
“Phải… Zest rất thích câu cá”.
“Nhưng anh ấy câu không giỏi lắm. Toàn làm lưỡi câu mắc vào quần áo của mình…”
“Ừm…”
Tôi cười khúc khích, hồi tưởng lại. Tôi tự hỏi lần cuối chúng tôi nói về người bạn cũ của mình là khi nào, nhưng rồi tôi nhận ra đã quá lâu để có thể nhớ lại.
Zest, Rudol và tôi đều là bạn bè. Nhưng Rudol và Zest đặc biệt thân thiết. Tôi vẫn có thể nhớ mang máng nụ cười ấm áp của bạn mình. Tôi đưa tay xuống khẽ vuốt ve chuôi kiếm.
“Huynh và tôi đã ở bên nhau một thời gian dài rồi”.
“Tự dưng cô nói vậy là sao?” Rudol cười trầm và đưa tay lên ngực. Kỷ vật của bạn chúng tôi được cất ở đó, bên trong túi áo ngực của gã. Tôi không nói gì thêm, và gã cũng vậy.
Chúng tôi ngồi đó trong im lặng và bắt thêm bốn con cá nữa. Cảm thấy đêm sắp xuống, chúng tôi quay trở lại trại.
“Sư phụ, khói! Khói!”
Khi chúng tôi trở về, chúng tôi thấy Alto đang bị khói bao phủ, vừa khóc vừa ho.
“Alto, khi con đi nhặt cành cây, con đã chọn những cành còn ướt, và đó là lý do tại sao lại có nhiều khói như vậy”.
Tôi đã cảm thấy hơi đa cảm sau khi nhớ về người bạn của mình, nhưng tôi cảm thấy mình thư giãn khi thấy Alto chạy vòng quanh trại với gã người. Họ thật vô tư lự. Gã người dùng Phong thuật để giữ khói tránh xa Alto. Cậu bé vẫn còn ho nhưng tiếp tục chuẩn bị bữa tối.
“Ồ? Alto đang nấu ăn à?”
“Trông có vẻ là vậy. Thằng bé nói sẽ nấu luôn phần của tôi, nên tôi để nó làm”.
Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ có lẽ gã người đã ép Alto nấu ăn, nhưng khi tôi thấy cái đuôi của cậu bé vẫy một cách vui vẻ trong khi làm bữa tối, và gã người có vẻ lo lắng khi trông chừng nó, tôi đã ngậm miệng lại. Gã người rõ ràng đang cố gắng dạy Alto cách nấu ăn, nhưng cậu bé vẫn chưa thành thạo lắm.
“Cậu thanh niên… Alto đã từng nấu ăn bao giờ chưa?” Rudol hỏi khi nhìn Alto cắt thịt.
“Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên nó tự làm”.
Khi tôi thấy cả hai người đàn ông đều dán mắt vào Alto, không hiểu sao tôi lại muốn cười. Rõ ràng, tôi là người duy nhất không lo lắng trừ khi Alto tự làm mình bị thương. Rudol đã đợi cho đến khi cậu bé cắt xong thịt mới nhìn đi chỗ khác, rồi thở dài và lẩm bẩm rằng đó là một sự tra tấn tinh thần.
Tôi liếc nhìn họ và lấy ra một ít muối và bốn xiên kim loại từ trong túi. Tôi định xiên cá. Tôi đã làm ruột chúng ở dưới sông rồi, nên tôi cứ thế xiên que qua miệng và ra ngoài vây đuôi của chúng. Sau khi xong, tôi rắc muối lên chúng. Đến lúc đó, sự ồn ào xung quanh tôi—đặc biệt là do hai người đàn ông gây ra—đã lắng xuống, và món hầm nấm đã hoàn thành. Alto đang tươi cười rạng rỡ trong khi gã người trông hơi mệt mỏi khi pha trà thảo dược.
Tôi cắm các xiên cá xuống đất sao cho lưng cá quay về phía lửa. Gã người đưa cho Alto một tách trà và giải thích rằng nó có tác dụng làm dịu, rồi cố đưa cho Rudol và tôi một ít. Tôi nói chúng tôi có thể tự pha và từ chối, nhưng gã nói đó là để cảm ơn chúng tôi về những con cá và khăng khăng bắt chúng tôi nhận.
Trong khi đó, Alto múc một ít món hầm vào đĩa và đặt trước mặt gã người, rồi bắt đầu chuẩn bị phần của mình. Cá đã nướng xong, nên chúng tôi ăn chúng. Chúng tôi uống nước của mình và không hề nhấp một ngụm trà nào mà gã người đã chuẩn bị.
“Thử đi Sư phụ!”
“Con nên ăn trước đi, Alto”.
Tôi tự hỏi tại sao giọng của gã người nghe có vẻ hơi nghiêm, nhưng vẻ mặt gã không thay đổi. Tôi nghĩ có lẽ đó là trí tưởng tượng của mình, nên tôi nhìn Alto, cậu bé có vẻ hơi thất vọng trước thái độ của gã người. Tuy nhiên, nó vẫn xúc một thìa hầm và bắt đầu ăn.
Tôi nghĩ ít nhất thì gã người cũng nên nếm thử món ăn mà đứa trẻ đã nấu lần đầu tiên, nhưng tôi không nói một lời. Alto trông thất vọng khi ăn, nhưng gã người lặng lẽ nhìn nó và không ăn một miếng nào trong phần của mình.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nên tôi liếc nhìn Rudol, gã đang nhìn Alto với vẻ mặt u ám. Tôi nhìn lại Alto, và gã người vẫn không ăn, nên tôi rất bối rối.
Tôi vừa định nói gì đó thì đột nhiên, Alto rên lên và làm rơi bát của mình. “Ưggg…”
Khi gã người không hề nhúc nhích sau khi Alto phát ra tiếng rên đau đớn đó, tôi bắt đầu sôi máu. Hắn biết chuyện này sẽ xảy ra nếu ăn món hầm! Đó là lý do hắn không ăn! Hắn biết nó nguy hiểm, nhưng lại không ngăn thằng bé!
“Rudol, huynh chăm sóc Alto đi! Ngươi đã làm cái trò quái gì thế hả, thằng khốn?!”
Giọng tôi phát ra từ sâu trong lồng ngực khi tôi hét vào mặt gã người, túm lấy cổ áo hắn. Tôi siết chặt tay để cố bóp cổ hắn, nhưng Rudol đã ngăn tôi lại.
“Kara! Kara, không! Bình tĩnh lại!”
Khi tôi không nới lỏng tay, gã người nhìn tôi. Không có chút ánh sáng nào trong mắt hắn. Điều đó càng làm tôi tức giận hơn.
“Ngươi có biết nó ngưỡng mộ ngươi đến mức nào không?!”
Có lẽ đó không phải là điều tôi nên nói vì tôi đang cố gắng đưa Alto đi khỏi hắn. Thật không thể tin được một điều như vậy lại thốt ra từ miệng tôi khi tôi ghê tởm con người đến thế. Nhưng tôi không thể ngăn mình lại. Tôi đã thấy nụ cười hạnh phúc của Alto. Tôi đã thấy cách hắn đối xử với Alto!
Vậy mà hắn đã phản bội nó!
“Phải… tôi biết.” Gương mặt người đàn ông méo đi vì đau đớn khi trả lời, đổ thêm dầu vào ngọn lửa giận dữ của tôi.
“Nếu ngươi biết, vậy tại sao không ngăn nó lại? Trước thì tỏ ra tử tế với nó và không rời mắt khỏi nó, nhưng sau đó lại hành hạ nó? Đó là cách làm của ngươi sao?”
Rudol vòng ra sau lưng tôi và ghì chặt tay tôi ra sau, kéo tôi ra khỏi gã người.
“Rudol! Tại sao huynh lại xen vào?! Giết hắn ngay bây giờ sẽ là điều tốt nhất từng xảy ra với Alto!”
Tôi trút giận lên gã sau khi bị kéo ra, nhưng Rudol nhìn vào mắt tôi và bảo tôi bình tĩnh lại lần nữa.
“Kara. Bình tĩnh lại. Nhìn Alto đi”.
Đúng rồi, Alto! Rất có thể lý do nó bị đau là do độc. Tôi hoảng hốt, tự hỏi tại sao Rudol không cho nó thuốc giải. Tôi nhìn Alto và thấy tai nó cụp xuống, và nó có vẻ buồn bã. Đuôi nó không động đậy, và tôi có thể nói nó đang chán nản.
“Huynh đã cho nó thuốc giải khi nào, Rudol?!”
Alto trông xanh xao, nhưng dường như không nguy hiểm đến tính mạng.
“Tôi không cho nó thứ gì cả”.
Vậy thì làm thế nào mà Alto lại hồi phục được? Tôi ngờ vực tự hỏi.
Alto đột nhiên lên tiếng. “Con xin lỗi, Sư phụ”.
“Tại sao con lại xin lỗi? Đó là lỗi của hắn!”
Alto lắc đầu, vẻ mặt đau đớn. “Là lỗi của con”.
Câu trả lời của nó chỉ làm tôi thêm tức giận, và tôi lại đưa tay về phía gã người.
“Bình tĩnh lại,” Rudol nói bằng một giọng nhẹ nhàng. Gã người đã nhìn chằm chằm vào Alto suốt thời gian đó. Hắn thở ra một hơi nhỏ rồi quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt Alto.
“Đây là những cây nấm con đã hái hôm nay. Còn đây là những cây ta đã hái,” gã người nói, lấy hai loại nấm từ trong túi ra và cho cậu bé xem.
Vậy là hắn đã biết chúng có độc ngay từ khi hái chúng?!
Tôi định nói to điều đó, nhưng Rudol đã huých cùi chỏ vào tôi để tôi không ngắt lời.
“Hãy nhớ cách ta đã dạy con rằng khi con tìm thấy thứ gì đó mà con chưa từng ăn, con phải hỏi ta hoặc tra cứu trước? Con chưa bao giờ ăn cả hai loại nấm này”.
Alto cúi đầu và gật.
“Quan sát cách ta làm và học hỏi từ đó là rất quan trọng. Nhưng con không được quên phải cẩn thận và kiểm tra trước khi làm. Nếu con đã nhờ ta kiểm tra nấm trước, chuyện này đã không bao giờ xảy ra”.
“Con xin lỗi”.
Bài giảng của gã người tiếp tục.
“Nếu con quan sát kỹ, con sẽ thấy rằng ta đã tránh hái những cây nấm đó”.
Alto ngẩng lên, thở hổn hển, như nhớ ra điều gì.
“Đúng vậy. Những cây nấm con hái là những cây ta đã bỏ lại. Con có nghĩ tại sao ta lại để chúng ở đó không?”
Alto lắc đầu đáp lại.
“Đó là vì ta biết, như con vừa mới phát hiện ra, rằng những cây nấm đó có độc. Hãy nhớ ta đã cảnh báo con về bông hoa độc đó chưa? Ta đã nói với con rằng có một số loại thực vật có độc”.
“Vâng…”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta không để ý, và con mời món hầm cho Kara và Rudol?” gã người hỏi.
Sắc mặt Alto tái đi, và bây giờ tôi nhận ra tại sao gã người đã không mời chúng tôi món hầm. Hắn đã mời chúng tôi trà thảo dược do hắn pha, nhưng không phải món hầm do Alto chuẩn bị. Hắn đã làm vậy nếu nó có thể ăn được.
“Alto, thức ăn rất quan trọng. Con sẽ chết nếu không có nó. Nhưng khi con thu thập nguyên liệu và nấu ăn, con phải nhớ rằng con đang nắm giữ mạng sống của bạn bè mình trong tay”.
Alto bật khóc khi nghe gã người nói vậy. Tôi nghĩ nói những điều như vậy với một đứa trẻ là khá khắc nghiệt. Nhưng Rudol chắc hẳn cũng có cùng quan điểm với gã người, vì gã lặng lẽ nói, “Tôi nghĩ cậu thanh niên nói đúng”. Lần đầu tiên, gã tháo bỏ mặt nạ và nói bằng một giọng nghiêm túc, đồng tình với gã người.
“Nhưng tại sao lại đợi đến sau khi nó nấu xong món hầm? Tại sao không nói với nó điều này trước khi nó hái nấm?”
Tôi hỏi.
“Có vẻ khắc nghiệt, nhưng nó chẳng là gì so với cách chúng ta được nuôi dạy. Dường như chuyện này đã xảy ra trước đây, nên có vẻ Alto không rút ra được bài học chỉ bằng việc được nghe nói”.
“Nhưng…” Tôi không giấu được sự bất mãn của mình.
Rudol nhìn Alto trong khi nó khóc và tiếp tục. “Cô đã nghe bao nhiêu lần về việc những thú nhân như chúng ta nấu ăn và khiến con người bị bệnh vì nó? Và chuyện gì xảy ra với những thú nhân đó? Họ bị con người đánh đập, phải không?”
“…”
“Ngay cả khi đó không phải lỗi của chúng ta, việc chúng ta bị đổ lỗi dù sao cũng là chuyện thường ngày. Thêm nữa, cô phải nấu ăn rất nhiều trong một chuyến đi dài. Cẩn thận không bao giờ là thừa”.
Điều đó đúng. Chúng tôi phải thận trọng khi sống giữa con người.
“Cậu ta đang dạy Alto cách để sinh tồn. Và cậu ta muốn nó biết tầm quan trọng của việc cẩn trọng với mọi thứ”.
“Nhưng tại sao?”
“Thứ nhất, vì lợi ích của Alto. Nếu nó không kiểm tra mọi thứ đúng cách, chuyện như thế này có thể xảy ra”.
Gã tiếp tục nhìn Alto khi nói, kìm nén cảm xúc của mình. Tôi nhận ra Rudol đã đoán được chuyện như thế này sẽ xảy ra.
“Và lý do khác là vì nhiệm vụ của Alto là ngăn cản cậu thanh niên mắc sai lầm. Nếu cậu thanh niên đưa ra quyết định sai, Alto có thể chết. Và điều tương tự cũng có thể đúng theo chiều ngược lại. Vì vậy, điều quan trọng là có thể kiểm tra các dữ kiện xung quanh sự việc bất kể quyết định của người kia để bạn có thể đưa ra quyết định đúng đắn. Nếu bạn có thể làm được điều đó, thì ngay cả khi một người sai, người kia có thể nhận ra và sửa chữa, có thể cứu được mạng sống. Đó là cách chúng ta sống, phải không? Các mạo hiểm giả liều mạng để kiếm tiền, cũng giống như chúng ta”.
Rudol ngăn tôi mắc sai lầm, và tôi cũng làm như vậy với gã. Đôi khi cả hai chúng tôi đều sai, nhưng hầu hết thời gian, một trong hai chúng tôi nhận ra điều đó trước khi có chuyện tồi tệ xảy ra.
“Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ…”
“Chúng ta còn nhỏ hơn nó khi bắt đầu huấn luyện,” Rudol thở dài thườn thượt.
Tôi nhớ lại khi chúng tôi còn là những đứa trẻ và cách chúng tôi huấn luyện hồi đó, và tôi lắc đầu. Tôi không muốn nghĩ về nó.
“So với điều đó, phương pháp dạy của cậu thanh niên này dịu dàng hơn nhiều. Chúng ta đã phải chịu đựng nhiều hơn thế này, nhớ không? Alto đã không bị bỏ mặc nửa ngày để tự chịu đựng như chúng ta. Nó đã được dạy cách tự xử lý chất độc”.
“Thật vậy sao?”
“Alto đã lấy một liều thuốc giải từ trong túi và uống nó. Đó là một liều mà cậu thanh niên đã đưa cho nó. Chúng ta chỉ được cho biết loại thảo dược nào dùng làm thuốc giải và bị bỏ mặc tự tìm kiếm trong khi nôn mửa vì chất độc. Cậu thanh niên đã theo dõi nó suốt thời gian để đảm bảo Alto sẽ an toàn và dạy nó cách tự sinh tồn,” Rudol giải thích.
“Làm thế nào để sinh tồn?”
“Sẽ là một chuyện khác nếu nó ở trong một vương quốc của thú nhân, nhưng chúng ta không thể mất cảnh giác ở các vương quốc khác. Có một số nơi chào đón và chấp nhận thú nhân, nhưng những nơi đó rất hiếm. Cậu ta đang dạy nó cách tự lập và sống một mình”.
“Ý huynh là gã người đó sẽ bỏ rơi nó?”
Nhưng có vẻ không phải vậy—Rudol chuyển ánh mắt từ tôi sang gã người.
“Để nếu có chuyện gì xảy ra, và cậu thanh niên cuối cùng chết đi, Alto sẽ có thể tự mình sống sót. Nó không có nơi nào khác để đi, phải không?”
“…”
“Tôi nghĩ cậu thanh niên đó hiểu hoàn cảnh của chúng ta, và đó là lý do tại sao cậu ta đang dạy Alto những điều này”.
Rất hiếm khi Rudol nói rằng gã hiểu và chấp nhận cách suy nghĩ của một con người.
“Sao huynh lại thay đổi thái độ vậy?”
Bình thường Rudol luôn từ chối con người, vậy mà giờ đây gã lại đang cố gắng trấn an tôi và chấp nhận tình hình.
“Tôi không muốn thừa nhận điều đó. Tôi thực sự không muốn…,” Rudol nói, trông có vẻ mệt mỏi.
Hai chúng tôi nhìn gã người nhẹ nhàng ôm Alto vào lòng khi cậu bé nức nở. Gã người trao cho nó lòng tốt vô điều kiện mà không cần báo đáp, và Alto đã chấp nhận điều đó.
Chúng tôi lặng lẽ quan sát cảnh tượng diễn ra. Tay tôi đặt trên chuôi kiếm, và tay Rudol đặt trên túi áo ngực. Cả hai chúng tôi đều đang nhớ về một quá khứ xa xôi. Nhìn thấy cảnh này nhắc nhở chúng tôi rằng không còn ai để trao cho chúng tôi sự quan tâm tương tự nữa. Nó làm chúng tôi dâng lên một sự thôi thúc cháy bỏng mà chúng tôi phải kìm nén.
Rudol và tôi là những thành viên cuối cùng còn lại của tộc Eln. Chúng tôi có thể đếm trên đầu ngón tay số lượng thú nhân đã dang tay giúp đỡ chúng tôi kể từ khi vương quốc Sagana giành được độc lập. Ngay cả những người đó, những người có vương quốc đã bị con người hủy diệt, cũng bảo chúng tôi từ bỏ mối thù của mình. Ngay cả Zest, người bạn con người đã che chở và cứu chúng tôi, cũng đã bảo chúng tôi từ bỏ việc báo thù.
Nhưng mặc dù anh ấy là một con người, anh ấy đã bị chính đồng loại của mình sát hại. Lời cuối cùng anh ấy nói trước khi chết là “Ngay bây giờ, sự báo thù của các cậu là thứ duy nhất có thể giữ cho các cậu sống sót. Các cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đi trên con đường đó”. Anh ấy đã cố gắng nói điều gì đó khác sau đó, nhưng anh ấy đã chết trước khi có cơ hội.
Tôi sẽ không bao giờ biết được những lời cuối cùng đó là gì, nhưng những lời trăn trối của anh ấy đã đẩy chúng tôi chọn một con đường mà không ai chấp nhận, giúp đỡ, hay thậm chí để ý đến chúng tôi.
Những thập kỷ qua, tất cả những gì Rudol và tôi có thể làm là mang trong tim lòng căm thù đối với con người. Chúng tôi phải níu giữ cơn giận đó để có thể thực hiện được việc báo thù. Chúng tôi tiếp tục lao về phía trước, cháy bỏng trong lòng căm hận. Chúng tôi dựa vào nó và đã quen với việc bị ghét bỏ lại.
Kể từ ngày chúng tôi thề sẽ báo thù, con người đã trở thành kẻ thù của chúng tôi. Mặc dù chúng tôi biết mình sẽ không được yêu thích và đã quen với điều đó, nhưng đôi khi lòng căm thù cũng thật mệt mỏi. Đôi khi, sự do dự khiến chúng tôi cảm thấy như mình có thể mở lòng. Nhưng chúng tôi đã bị phản bội bởi những con người mà chúng tôi gần như đã mở lòng ngay cả giữa một trận chiến đẫm máu.
Tuy nhiên, gã người này lại khác. Hắn biết mục tiêu của chúng tôi và không chấp nhận cũng không phủ nhận nó. Hắn không nói về ý thức công lý của riêng mình. Hắn chỉ chấp nhận chúng tôi như chúng tôi vốn có.
Tôi thở ra một hơi nhỏ và liếc nhìn Rudol. Gã có một cái nhìn xa xăm khi quan sát Alto và gã người nói chuyện với nhau. Tôi có cảm giác gã không thực sự nhìn thấy họ, mà là một người nào đó từ rất lâu rồi.
Cái khí chất mà gã người này toát ra rất giống với khí chất mà Zest đã thể hiện. Và tôi biết Rudol bị ảnh hưởng bởi nó nhiều hơn tôi. Lý do gã muốn giết gã người này là vì lợi ích của Alto, nhưng cũng vì lợi ích của chính gã nữa. Nhưng khi gã người này mở rộng lòng tốt của mình cho cả hai chúng tôi, tôi nghĩ có lẽ Rudol đã sợ rằng quyết tâm báo thù của gã có thể biến mất vì điều đó.
Chúng tôi đã đi vào bế tắc trong cuộc hành trình của mình. Chúng tôi không có manh mối và chỉ đang giết thời gian. Chúng tôi đã ở trong một tình trạng thất vọng, và đó là khi chúng tôi tình cờ gặp hai người này. Chúng tôi đã cho rằng Alto đang bị lạm dụng, và ngay cả sau khi nhận ra mình đã nhầm, chúng tôi vẫn không thể thừa nhận điều đó. Lòng căm thù của chúng tôi đối với con người đã thúc đẩy chúng tôi đến mức chúng tôi đã bị nó làm cho mù quáng. Chúng tôi cảm thấy thôi thúc phải loại bỏ cảnh tượng này trước mắt và kết thúc nó.
Đó là lý do tại sao chúng tôi muốn giết hắn. Chúng tôi muốn giết Setsuna, gã người này, người đã nhắc chúng tôi rất nhiều về Zest.
Sau khi bài giảng của Setsuna kết thúc, và Alto đã được chữa khỏi hoàn toàn chất độc, hắn đặt cậu bé xuống ngủ. Hắn thi triển Phong thuật để giúp cậu bé thư giãn và bắt đầu dọn dẹp món hầm không ăn được. Sau khi xong việc đó, hắn chỉnh lại chiếc chăn mỏng cho Alto và ngồi xuống bên cạnh cậu bé, lặng lẽ nhìn vào ngọn lửa.
Tôi quan sát Setsuna lơ đãng nhìn vào ngọn lửa, và tôi nhận ra hắn trông xanh xao. Nụ cười giả tạo của Rudol biến mất, và gã nói chuyện với Setsuna bằng vẻ mặt thật của mình.
“Nếu đau đớn đến vậy, tại sao ngay từ đầu cậu lại làm thế?”
Setsuna dùng tay phải siết chặt cánh tay trái của mình, gắng gượng trả lời.
“Khi tôi nhận Alto làm đệ tử, tôi đã quyết định rằng tôi sẽ không ngăn nó lại trừ khi tính mạng nó gặp nguy hiểm”.
Hắn ngước lên và bắt gặp ánh mắt của Rudol. “Tôi muốn nó ăn những cây nấm đó hôm nay”.
“Tại sao?”
“Tôi nghe nói một phần đặc tính của thú nhân là một khi họ nếm phải chất độc, sau này họ sẽ có thể cảm nhận được những thứ chứa cùng loại chất độc đó”.
“Nói chính xác hơn, chúng tôi có thể nhận ra mùi của nó. Nhưng đôi khi khi chúng tôi không khỏe, mũi của chúng tôi không hoạt động bình thường, vì vậy chúng tôi có thể không nhận ra được. Đó là lý do tại sao tốt nhất không nên quá tự tin vào những khả năng đó”.
Đó là kiến thức thông thường của thú nhân, nhưng vì hầu hết con người không biết điều đó, nên việc hắn không có thông tin chính xác cũng là điều dễ hiểu.
“Làm sao mà cậu biết được điều đó?”
“Nó được viết trong một cuốn sách về cách giết thú nhân”.
“Cách giết thú nhân? Tại sao cậu lại muốn đọc một cuốn sách như vậy?”
Rudol có vẻ không lo lắng, nên tôi nghĩ điều đó có nghĩa là gã đã tin tưởng Setsuna rồi.
“Chà, nếu bạn biết cách giết một thứ gì đó, thì bạn cũng sẽ biết cách giữ cho nó sống, phải không? Đó là những loại sách duy nhất về thú nhân có sẵn ở Gardir. Nhưng rõ ràng, thông tin không chính xác. Cảm ơn vì đã làm rõ điều đó cho tôi”.
Lời nói của hắn đơn giản, nhưng tôi rất ấn tượng với cách suy nghĩ của hắn. Bất kỳ người bình thường nào đọc một cuốn sách về cách giết một thứ gì đó sẽ chỉ tập trung vào khía cạnh đó và không suy nghĩ xa hơn. Việc suy nghĩ trừu tượng như vậy là một điều khó khăn.
“Cuốn sách nói rằng cách số một mà thú nhân bị ám sát trong một chuyến đi là bằng độc”.
“Đúng vậy”.
“Và thứ được sử dụng phổ biến nhất để giết thú nhân trên con đường giữa Gardir và Kutt là những cây nấm mà Alto đã ăn tối nay”.
“Cậu có thể cho tôi xem chúng không?” Rudol hỏi, và Setsuna lấy chúng ra khỏi túi.
“Những cây nấm này sẽ không giết chết con người, nhưng chúng có thể giết chết thú nhân. Tuy nhiên, chúng sẽ không đầu độc bạn trừ khi bạn nuốt chúng”.
“Tôi không ngạc nhiên, nhưng tôi chưa bao giờ thấy những cây nấm này trước đây. Chúng hẳn là một loại mới. Chà, đây là Gardir mà. Chúng có lẽ đã được trồng cho mục đích này. Nhưng tại sao chúng chỉ được sử dụng ở quanh Gardir? Không phải chỉ cần hái chúng và sử dụng ở bất cứ đâu sao?”
“Chất độc của loại nấm này sẽ mất độc tính sau vài giờ kể từ khi được hái”.
“Tôi hiểu rồi…”
Rudol lấy một viên thuốc giải từ trong túi ra. Gã nhai cây nấm, nhổ nó ra, rồi nhanh chóng uống thuốc giải. Rồi gã đưa cây nấm cho tôi.
“Tại sao lại phải ép mình làm vậy?” Setsuna hỏi.
“Không phải đó là lý do cậu đưa nó cho tôi sao?”
“Tôi đã nghĩ rằng anh sẽ chuẩn bị kỹ hơn và ăn nó cẩn thận hơn”.
Trong khi Setsuna nói, cả Rudol và tôi đều cắn thêm một miếng nấm, nhổ nó ra và uống thuốc giải.
“Khả năng kháng độc của chúng tôi cao hơn Alto rất nhiều. Chúng tôi không cần dùng các loại thảo dược làm suy yếu chất độc”.
“Vậy là anh đã nhận ra tôi đã cho chúng vào món hầm”.
“Tôi đã có cảm giác, nhưng tôi không chắc chắn. Những loại thảo dược đó được biết đến với tác dụng làm dịu dạ dày, nên tôi cứ suy nghĩ về nó. Độc chỉ là một khả năng nhỏ trong đầu tôi. Tuy nhiên, nếu nó không độc với con người, tại sao cậu không ăn món hầm? Đó là bữa ăn đầu tiên Alto từng nấu cho cậu”.
“Tôi đã nghĩ về điều đó, nhưng dù nó không ảnh hưởng đến tôi, nó vẫn được coi là có độc. Tôi tưởng tượng Alto sẽ cảm thấy tồi tệ nếu nó nghĩ rằng nó đã cho tôi ăn thứ đó, nên đó là lý do tôi không ăn. Mặc dù thật tiếc khi điều đó xảy ra trong bữa ăn đầu tiên do Alto nấu…”
“Vậy tại sao cậu không làm điều này vào một lúc khác? Cậu có thể cho những cây nấm đó vào bất kỳ bữa ăn nào Alto nấu”.
Setsuna lắc đầu.
“Như vậy sẽ quá khó. Khi chúng tôi đang hái nấm, nó rất muốn đi câu cá. Nó đã bị phân tâm bởi điều đó, và vì nó rất lo lắng về việc nấu ăn lần đầu tiên, tôi đoán rằng nó sẽ quên hỏi về những cây nấm. Nói chung, Alto rất giỏi trong việc kiểm tra mọi thứ trước, nên nếu tôi cố gắng cho nó những cây nấm đó vào một ngày khác, nó sẽ hỏi, ‘Đây là gì?’ Khi đó tôi sẽ không thể giảng cho nó về việc kiểm tra nấm”.
Giọng Setsuna nghe có vẻ mệt mỏi.
“Chà, dù sao đi nữa, đó cũng là vì lợi ích của Alto, nên mọi chuyện kết thúc tốt đẹp là được. Trong hoàn cảnh bình thường, nó có thể đã chết mà không bao giờ được dạy về chất độc. Tuy nhiên, cậu thanh niên này, cậu biết khá nhiều về y học đấy”.
Rudol đối xử với hắn quá tốt đến nỗi tôi nghĩ lợn có thể bay. Nhưng tôi thầm đồng ý với gã.
“Thảo dược học từng một trong những chuyên môn của tôi. Hầu hết các nhiệm vụ tôi nhận từ hội thực ra đều liên quan đến thảo dược”.
“Từng?”
“Tôi đang nghĩ đến việc mở rộng lĩnh vực từ bây giờ”.
“Để cho Alto có thêm kinh nghiệm?”
“Vâng, đúng vậy”.
“Tại sao? Tôi hiểu tại sao Alto lại gắn bó với cậu đến vậy, nhưng tại sao cậu lại phải làm đến mức này vì nó?”
Rudol hỏi câu hỏi mà chúng tôi muốn biết câu trả lời nhất.
Setsuna suy nghĩ một lúc rồi trả lời. “Trước khi Alto trở thành đệ tử của tôi, tôi đã ở một mình. Điều này nghe có vẻ kiêu ngạo, nhưng vì tôi có thể tự xoay xở mọi thứ, tôi đã sống một mình. Nhưng sau khi Alto trở thành đệ tử của tôi, tôi nhận ra việc ở cùng ai đó thật trọn vẹn. Tôi thấy nó thật đáng giá. Việc nó là một thú nhân và tôi là một con người thực sự không quan trọng với tôi”.
Việc hắn nói về tầm quan trọng của Alto đối với hắn chỉ làm cho vết thương trong lòng hắn từ việc bắt nó ăn nấm độc càng thêm tồi tệ. Cơn giận mà tôi cảm thấy đã tan biến. Cả hai chúng tôi đều có thể chấp nhận rằng đây là những cảm xúc thật của hắn.
“Tôi đã nghe những gì cậu nói, và tôi hiểu, cậu thanh niên. Có nhiều điều tôi muốn nói với cậu, nhưng tôi thấy cậu đã kiệt sức rồi, nên chúng ta hãy đi ngủ để có thêm năng lượng vào ngày mai”.
Rudol cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng Setsuna lắc đầu và bắt đầu nói lại.
“Thực ra, có một điều khác tôi phải nói với cả hai người”.
Rudol liếc nhìn tôi. Tôi nghĩ chắc chắn không còn gì hắn có thể nói để làm chúng tôi sốc nữa và nhún vai, nên Rudol gật đầu.
“Tôi nghĩ hai người đã hiểu nhầm một điều. Tôi nghĩ Alto đã kể cho hai người về cha mẹ của nó ở dưới sông, nhưng cha mẹ của nó là con người. Vì vậy, nó không bị cha mẹ thú nhân lạm dụng”.
Cả hai chúng tôi đều bị sốc. Chúng tôi đã nghe nói về một đứa trẻ thú nhân được sinh ra từ một cặp vợ chồng nếu một trong hai người là thú nhân, nhưng chưa bao giờ giữa hai con người.
“Ý cậu là nếu ai đó có tổ tiên là thú nhân, một đứa trẻ thú nhân vẫn có thể được sinh ra từ hai con người?”
“Đúng vậy. Tôi đã tìm hiểu về nó khi nhận Alto làm đệ tử. Dường như chỉ có hai ví dụ về tình huống như vậy trong thập kỷ qua”.
Sau khi biết cha mẹ của Alto là con người, lòng căm thù của tôi đối với họ lại trỗi dậy. Nhưng rồi tôi nghĩ về cảm giác của Alto về toàn bộ sự việc.
“Tại sao cậu lại nói cho chúng tôi điều này, cậu thanh niên? Đó là một sự hiểu lầm có lợi cho cậu”.
“Bởi vì liệu ai đó là con người hay thú nhân không quan trọng đối với tôi. Tôi chỉ không muốn hai người nhận được thông tin không chính xác vì tôi và đưa ra một quyết định nào đó dựa trên sự hiểu lầm đó. Ít nhất, bất chấp các phương pháp đã sử dụng, cả hai người đã dành thời gian quý báu của mình ở đây vì lợi ích của Alto”.
Nếu hắn không nói phần cuối cùng, chúng tôi đã có thể chân thành cảm ơn hắn. Tôi có cảm giác Rudol cũng đang nghĩ như vậy.
“Tôi hiểu rồi,” gã nói với một nụ cười gượng gạo, và đó là tất cả.
“Chà, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi hơi mệt, nên tôi nghĩ tôi sẽ đi ngủ. Tôi đã dựng một kết giới, nên cả hai người không cần phải thức để canh gác”.
Setsuna phớt lờ vẻ mặt của Rudol và quay lưng đi như thể nói thêm nữa sẽ đau đớn về thể xác, rồi nằm xuống. Hắn ngay lập tức chìm vào giấc ngủ, không có một chút dấu hiệu nào cho thấy hắn cảnh giác với chúng tôi.
Tôi nghĩ có lẽ hắn hơi quá tin người, nhưng sau cùng, cả Rudol và tôi đều không muốn giết gã người này nữa. Chúng tôi không còn việc gì khác để làm, nên Rudol và tôi thay phiên nhau chợp mắt. Tôi muốn gạt bỏ mọi chuyện đã xảy ra hôm nay ra khỏi đầu và cố gắng vượt qua nó về mặt cảm xúc bằng cách ngủ. Đó là một kỹ năng cần thiết cho một lính đánh thuê, và đêm nay nó rất hữu ích.
Tôi ngủ một lúc nhưng mở mắt ra khi cảm thấy có người đã thức dậy. Theo thói quen, tôi nhìn quanh tìm Rudol và thấy gã đang trông coi đống lửa trại. Gã nhận ra tôi và lắc đầu. Gã đang bảo tôi im lặng.
Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, nên tôi nhắm mắt lại và căng tai lắng nghe. Tôi nghe thấy những giọng nói khe khẽ.
“Alto? Sao vậy con? Không ngủ được à?”
“Con ngủ với Sư phụ được không ạ?”
Setsuna cười khúc khích trước yêu cầu của Alto và nói, “Được chứ.” Tôi nghe thấy tiếng đuôi của Alto đập vui vẻ, rồi nghe Setsuna hỏi, “Con đói à?”
Alto khẽ trả lời có, và Setsuna ngồi dậy, rồi lấy thứ gì đó từ trong túi ra. Tác dụng của chất độc trên cơ thể Alto chắc hẳn đã hết hoàn toàn. Nó không có cảm giác thèm ăn ngay sau khi uống thuốc giải, nên tôi nhẹ nhõm vì nó đã cảm thấy khá hơn.
“Ta sẽ cắt nó ra cho con nhé?”
“Cảm ơn ạ. Sư phụ, đây là gì vậy?”
“Đây là một loại quả gọi là elga”.
Khi tôi nghe Setsuna nói vậy, tôi tự hỏi liệu hắn có tỉnh táo không. Elga là một loại quả có giá trị dinh dưỡng cao và chủ yếu được người giàu ăn khi họ bị ốm và không thể ăn một bữa ăn tử tế. Chúng rất đắt, giá hai đồng bạc một quả.
Trong sự im lặng của đêm, những âm thanh duy nhất có thể nghe thấy là tiếng Setsuna cắt quả và tiếng đuôi của Alto đập thình thịch.
Khi Setsuna xong, hắn đưa nó cho Alto. “Thế nào?” Setsuna hỏi, và Alto ngay lập tức trả lời, “Ngon lắm ạ!”
Câu đó phát ra to hơn ý định của nó, và Setsuna khiển trách nó.
“Ăn lặng lẽ để không làm Kara và Rudol thức giấc”.
Mặc dù tôi chắc chắn rằng hắn đã cảm nhận được chúng tôi đã thức. Tuy nhiên, Alto không nghi ngờ hắn, và nó ngoan ngoãn gật đầu.
“Sao vậy? Con không ăn à?” Setsuna hỏi, nghe có vẻ bối rối. Alto chắc hẳn đã ngừng ăn.
“Nhưng còn Sư phụ thì sao ạ?”
“Ta? Ta không đói. Con có thể ăn hết”.
“Thật ạ?”
“Ừ, thật”.
Setsuna đang nói dối. Hắn cũng đã không ăn tối, giống như Alto. Nhưng hắn không thể hiện điều đó. Để Alto ăn hết không phải là hành vi của một sư phụ đối với đệ tử của mình, mà giống như của một bậc cha mẹ hơn. Đồng thời, tôi đoán rằng hắn có lẽ đã giữ quả đó trong túi cho một ngày như thế này, khi Alto không được khỏe.
“Con ăn được thật ạ?”
“Ăn đi,” Setsuna thúc giục nó, giọng hắn vô cùng tử tế. Đó là một giọng điệu rất nhẹ nhàng, một giọng điệu khiến người khác cảm thấy thoải mái để bày tỏ cảm xúc thật của mình, cho dù tồi tệ đến đâu. Cái loại giọng nói khiến bạn muốn mở lòng với ai đó. Giờ thì tôi đã hiểu.
Setsuna không chỉ nhắc chúng tôi nhớ về người bạn con người của mình, mà hắn còn nhắc chúng tôi nhớ về hạnh phúc mà chúng tôi đã cảm nhận trong thời thơ ấu. Nhìn thấy hai người tương tác buộc tôi phải nhớ lại một điều mà tôi không muốn—được bao quanh bởi gia đình và hạnh phúc trong khi chúng tôi nói chuyện và cười đùa.
Sau khi Alto no bụng, nó nằm xuống bên cạnh Setsuna, và họ thì thầm nói chuyện. Rõ ràng, nó muốn nói chuyện trước khi ngủ lại, và Setsuna đã cho phép nó làm điều đó. Hắn bắt đầu kể cho nó nghe một câu chuyện về một thú nhân là anh hùng của Sagana.
Không lâu sau khi Setsuna bắt đầu nói, Alto đã ngủ một cách yên bình. Tôi có cảm giác Setsuna biết nó đã kiệt sức và sẽ ngủ ngay lập tức, nên hắn đã chọn một câu chuyện ngắn. Bằng cách đó Alto sẽ không ép mình thức để có thể nghe đoạn kết.
Đã đến lúc tôi tiếp quản việc trông lửa.
Tôi lặng lẽ đứng dậy, rồi Rudol cũng làm như vậy và đeo túi qua vai.
“Chúng ta đi chứ?” Gã nở nụ cười giả tạo và giọng điệu vô tư thường ngày.
Tôi biết gã đang hỏi tôi liệu chúng tôi có nên tiếp tục cuộc hành trình của mình không. Tôi gật đầu và liếc nhìn bóng dáng đang ngủ của Setsuna và Alto một lần nữa. Tôi chắc chắn gã người có thể cảm nhận được chúng tôi, nhưng hắn không quay về phía chúng tôi.
Rudol và tôi rời đi và bắt đầu bước.
Sau lưng, tôi nghe thấy Setsuna thì thầm, “Thượng lộ bình an”.
Đó là tất cả những gì hắn nói. Rudol và tôi trao đổi những nụ cười ngượng ngùng. Thật là một con người kỳ lạ.
Nhưng như vậy là tốt nhất. Hắn có thể khác thường, nhưng tôi biết hắn sẽ cẩn thận nuôi dạy người đệ tử thú nhân của mình. Và điều đó cũng là tốt nhất.
Khoảng bình minh, tôi mở túi để lấy một ít lương khô thì thấy một phong bì bên trong. Tôi bối rối vì gã người đã có thể nhét nó vào đồ của tôi mà chúng tôi không hề hay biết. Tôi mở nó ra, và chắc chắn, đó là một lá thư từ hắn.
Tôi cũng sẽ cố gắng thu thập thông tin về Sledea. Tôi không biết kết quả sẽ ra sao, nhưng hãy đến Hội Mạo hiểm giả và nói tên của hai người, và tôi sẽ cho hai người biết bất kỳ thông tin nào tôi tìm được.
Nếu họ hỏi ai đã gửi hai người đến, hãy nói là Alto, để đề phòng. Setsuna.
Rudol và tôi lẩm bẩm với nhau về việc Setsuna quá tốt bụng, rằng hắn là một kẻ ngốc, và những điều tương tự.
Tôi nghi ngờ rằng chúng tôi sẽ không bao giờ có thể thích lại con người, nhưng… nếu sau này có tình cờ tái ngộ Setsuna và Alto… thì có lẽ cũng chẳng tệ.