Người ta kể rằng, có một thứ gọi là đồng hồ cát hạnh phúc. Bên trong chiếc đồng hồ cát ấy là những hạt cát và đá quý tuyệt đẹp.
Mỗi khi có được niềm vui, cát trong đó lại được đong đầy. Mỗi khi gặp phải bất hạnh, nó sẽ theo dòng nước mắt và tiếng ai oán mà rơi xuống, cuốn trôi đi muộn phiền.
Những viên đá quý được kết tinh từ những cuộc tao ngộ với người thương, chúng giúp giữ lại những hạt cát đang rơi. Nếu người thương yêu lìa xa, viên đá quý sẽ vỡ làm đôi. Chẳng thể chở che cho người thương, viên đá quý rồi sẽ đổi thay hình dạng. Và khi người ấy, dù là máu mủ, bằng hữu, hay bạn đời, vĩnh viễn ra đi, viên đá quý sẽ vỡ tan thành mảnh vụn, theo dòng cát mà rơi mất.
“Vậy rốt cuộc, những mảnh vỡ đang rơi ấy, chúng cảm thấy gì?”
Cơn đau trong thân xác hành hạ, tôi tựa lưng vào phiến đá lạnh trần, mong sao có thể dịu đi phần nào. Từ đây, tôi ngước mắt nhìn lên khoảng trời mờ đục qua kẽ hở trên vách động. Trong tâm trí, hình ảnh của em trai và em gái từ quá khứ lại ùa về.
Kể từ ngày định mệnh ấy, cát trong chiếc đồng hồ hạnh phúc của tôi cứ rơi mãi, chẳng bao giờ được lấp đầy.
Một viên đá quý đã bị lừa gạt để rồi vỡ thành mảnh vụn. Một viên đá quý đã teo tóp đi vì một lời trừng phạt. Một viên đá quý đã vỡ làm đôi bởi cơn phẫn nộ không thể ghìm lại.
“Phải làm sao… để cát ngừng rơi?”
Một người đàn ông có đôi mắt màu tím, mang một phong thái ngang tàng, đã cho tôi biết câu trả lời.